1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ha Nhiem that may man khi gap Co Than. Thanks nang

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 68: Ngọt

      Edit: tart_trung​

      Vài chuyện xưa của tiểu bánh bao.

      Thời gian: khi tiểu bánh bao lớn dần theo năm tháng

      Địa điểm: bệnh viện, Lý Gia.

      (1)

      Ở phòng hộ lý của bệnh viện, Hạ Nhiễm mới sinh lâu mở to mắt liền nhìn thấy Cố Tần Thần ngồi bên cạnh mình, nhìn chằm chằm. Thân thể có chút đau, chậm rãi nghiêng đầu hỏi: “Đứa đâu”.

      “Ở chỗ này, ngủ say giống em vậy”. xong liền từ giường trẻ con bên cạnh bế lên tiểu cầu được bọc dày trong chăn đưa cho Hạ Nhiễm.

      Đứa có làn da trắng, bộ dáng mượt mà, nhìn nhìn liền giống quả bóng cao su. Hạ Nhiễm nhìn tiểu bánh bao mới sinh, nhịn được nhếch miệng cười : “ giống quả bóng cao su, vậy kêu là cầu cầu , tên từ từ nghĩ cũng được”.

      Cố Tần Thần mấp máy miệng, nhìn hai người lớn trước mặt, gật đầu tán thành: “Được”.

      Hạ Nhiễm cúi đầu chơi với đứa , con có mặt mũi tinh tế, trong trắng có chút hồng, căn bản giống hình dạng trẻ sơ sinh nên có. khiến người ta vui mừng, thích nỡ buông tay.

      Đột nhiên nhớ tới việc, ngẩng đầu hỏi : “Con trai hay con ?”

      Cố Tần Thần đưa tay sờ sờ tay con mình, lại áp tay lên tay vợ, khóe môi cong lên : “Con ”.

      Nghe thấy là con , Hạ Nhiễm nhịn được nhíu mày, vẻ mặt u oán nhìn đứa trong tay: “Thảm rồi”.

      Nghe như vậy, Cố Tần Thần híp mắt hỏi: “Em thích con ?”

      Sao thích chứ? Từ đầu Hạ Nhiễm muốn sinh con , có đứa có thể cùng mặc đồ đẹp giống nhau, có thể giúp con làm bím tóc, lại cùng dắt nhau dạo phố.

      Có điều có lần mạng đọc được câu, nếu làm mẹ, sinh con trai khiến chồng thương mình hơn chút, sinh con lại cùng con chia sẻ tình của chồng.

      Lúc đó liền thề mình nhất định phải sinh con trai.

      Có điều, ông trời là muốn sinh tiểu tình nhân kiếp trước cho mà.

      cúi đầu, nhìn Cầu Cầu trước ngực yên lặng thổi bong bóng, nội tâm vừa ưu sầu bây giờ lại thích thôi. vùi đầu hôn lên mặt con, còn quên khen ngợi: “ đáng ”.

      Phụ nữ đúng là sinh vật có tính tình biến hóa phi thường.

      Nhìn vợ mình vừa vui vừa buồn như vậy, Cố Tần Thần cũng hiểu thế nào, bây giờ thấy mặt mày hớn hở cũng yên lòng hơn. nghịch nghịch tay của Cầu Cầu: “Tên của Cầu Cầu liền kêu Cố Nhược Sơ ”.

      “Nhược Sơ?”

      “Ừ”.

      “Có nghĩa gì?”

      Người nào đó nhíu mày : “Đoán mệnh sai”.

      Hạ Nhiễm: “…”

      Nhược Sơ, cuộc đời này chỉ như mới gặp.

      Lúc Cố Tần Thần mới gặp Hạ Nhiễm, cũng là đứa mới sinh tròn tròn thế này. May là, trong những năm tháng dần lớn lên vẫn làm bạn, hơn nữa cuối cùng có có Cầu Cầu giống như trong đời.

      , như lúc đầu.

      Có điều thâm ý này Hạ Nhiễm ràng, thế nên sau này khi Cầu Cầu lớn lên, kéo tay mẹ hỏi vì sao con lại có tên này, Hạ Nhiễm chỉ có thể chững chạc đàng hoàng trả lời: “Cầu Cầu, mẹ vốn muốn với con, nhưng con có dục vọng mãnh liệt muốn biết như vậy, mẹ đành cho con biết. Tên con, là ba con cho chú đoán mệnh đặt. có nhiều ý nghĩa, chỉ là tốt thôi”.

      Lúc đó Cầu Cầu vẫn chưa hiểu hết lời mẹ bị ba kêu qua. Ba Cầu Cầu mím môi, ôm : “Mẹ con rất đúng”.

      (2)

      Người ta đều con bảy tháng ngồi, tám tháng bò, chín tháng biết .

      Tiểu Cầu Cầu có người ba với chỉ số thông minh cao như vậy, mới bảy tháng học bò.

      Lúc đó con bé ngồi thảm trải sàn chơi búp bê, lần đầu tiên dũng cảm buông tay ra, dùng lực xoay bắp chân, Cố Tần Thần ngồi bên pha sữa cho bé. Dưới ánh mắt kinh ngạc của , bé duỗi hai tay ra, chống lên mặt đất, y y nha nha bắt đầu bò qua chỗ .

      bước, hai bước, đến bước thứ ba liền ngã sấp mặt đất.

      Lúc đó, Cố Tần Thần rất nhanh liền bỏ bình sữa trong tay xuống, chạy tới trước mặt Cầu Cầu, ôm đứa bay bay. hôn lên gương mặt hồng hào của con vài lần, còn ngừng khen ngợi: “Cầu Cầu giỏi quá”.

      Tâm tình Cố Tần Thần kích động tới biết nên gì, so với lúc Hạ Nhiễm mới sinh bé ra, Cầu Cầu khóc hu hu chào đời, vì lo lắng cho thân thể Hạ Nhiễm, tâm tình vui sướng mừng rỡ như lúc này.

      lại cho con bò lại chút, rất sợ vừa rồi chỉ là ảo giác của .

      Sau khi Cố Tần Thần buông tay đứa ra, bé vững vàng ngồi tại chỗ, cũng lúc lắc đùi chậm rãi bò tới chỗ Cố Tần Thần đứng đó xa, ôm đứa từ phòng ngủ tới phòng khách, rất nhanh, giống như chạy chậm.

      Cầu Cầu cũng rất phối hợp với tâm tình của , biết điều ghé đầu vào vai cha, cánh tay mềm dùng sức ôm lấy cổ cha, đôi mắt tròn chớp chớp hết nhìn đông lại nhìn thây, lại thấy có gì đó thú vị, ngừng cười thành tiếng.

      Hạ Nhiễm và La Xuyến châu Âu du lịch, cũng rất chờ mong báo tin tốt này cho vợ. Cố Tần Thần lấy di động gọi cho vợ, đầu bên kia mãi mới có người nhận điện thoại, giọng mơ màng của Hạ Nhiễm truyền tới: “A lô…”

      Cố Tần Thần khống chế được tâm tình kích động của mình, tay cầm điện thoại còn có chút run rẩy: “Nhiễm Nhiễm, Cầu Cầu biết bò rồi”.

      Hạ Nhiễm ở đầu bên kia thấp giọng đáp lại tiếng ừ.

      “Cố tiên sinh, có biết cái gì gọi là sai lệch múi giờ ?”

      “Biết!”

      Cố Tần Thần đáp lại chút do dự, Hạ Nhiễm bật dậy từ giường: “Vậy hơn nửa đêm gọi điện cho em chính là để cho em biết đứa biết bò?”

      “Ừ”.

      Sau khi Cầu Cầu sinh ra, bởi vì ngoại hình dễ thương và tính cách hoạt bát rất được Cố tiên sinh thích. Mà vì đứa là con đầu của hai người, con vẫn do Cố Tần Thần dốc sức chăm sóc. Ngoại trừ việc cho con bú sữa mẹ là Hạ Nhiễm tự mình đảm nhiệm, còn lại chuyện lớn chuyện gì của Cầu Cầu cũng do tay Cố tiên sinh xử lý.

      Đối với việc dần mất địa vị trong nhà, mà hai cha còn này càng lúc càng tương thân tương ái, Hạ Nhiễm sớm khuyên bản thân nhận mình.

      đưa điện thoại cho Cầu Cầu, em giáo dục lại bé. CÒn chưa đủ tám tháng, ai cho tự chủ trương lén lút học tập bài mới”.

      Cố Tần Thần: “…”

      (3)

      Mỗi đứa bé trong quá trình trưởng thành đều thích hỏi vấn đề, chính là: “Ba mẹ, con từ đâu tới?”

      Lúc Cầu Cầu bốn tuổi, ngồi xếp bằng đùi cha mình, đôi mắt to hỏi câu hỏi này giống như hỏi vấn đề thần kỳ mê người.

      Cố Tần Thần xoa xoa mặt con , vẻ mặt hiền hòa: “Con từ trời tới, mỗi đứa trẻ đều là thiên sứ mà trời cao ban cho cha mẹ chúng”.

      “Vậy con chính là thiên sứ lạc?” Cầu Cầu nghểnh đầu, giơ ra gương mặt bụ bậm, tin nổi.

      Cố Tần Thần gật gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.

      Cầu Cầu chớp chớp mắt, giọng : “Có điều, Tiêu con cũng giống ấy, đều do cha mẹ nhặt được ở thùng rác dưới lầu”.

      Tiêu trong miệng bé chính là con trai mà Tiêu Sơn và La Xuyến sau khi kết hôn được hai năm sinh ra, tên là Tiêu Diễm. Từ khi Cầu Cầu sinh ra, Tiêu Sơn thường hữu ý hoặc vô ý mà mang tiểu tử thúi của qua đây cố ý tiếp cận Cầu Cầu. Lại còn mấy lần đề nghị đính hôn cho hai đứa , Hạ Nhiễm vậy mà lại vui vẻ đồng ý. Cố Tần Thần vô cùng đồng ý, tâm tình của giống hệt như năm đó của Hạ Thế Hiên, có cảm giác củ cải trắng mình chăm sóc tốt bị heo ăn mất.

      cần nghi ngờ, hẳn là Tiêu Sơn bị con trai ta truy hỏi nó từ đâu tới, ta lười tìm đáp án nên cứ dối là nhặt được từ thùng rác. Sau đó, con trai bảo bối của Tiêu Sơn vô cùng tin tưởng, chút nghi ngờ dẫn sai đường cho Cầu Cầu.

      Kiềm chế tâm tình của mình, Cố Tần Thần lấy bộ mặt cha hiền nhìn con mình, lại hướng dẫn từng bước, hỏi bé: “Cha có từng lừa Cầu Cầu chưa?”

      Cầu Cầu bĩu môi, ngẫm nghĩ lát, lắc đầu: “Chưa từng, cha lừa Cầu Cầu”.

      “Được”. Cố Tần Thần gật gật đầu, lại hôn lên trán bé: “Vậy con tin lời cha hay tin lời Tiêu ?”

      “Này…”

      Cầu Cầu nghĩ lát, có điều lát này lâu. người là người cha trước giờ thương bé, chưa bao giờ lừa bé, người là Tiêu thường mang bé chơi lại thường đem món ngon cho bé, vô cùng khó để chọn ai bỏ ai.

      Cầu Cầu suy nghĩ lại, chính là có đáp án.

      Lúc vẻ mặt bé buồn rầu, mẹ liền từ trong bếp ra, người còn đeo tạp dề, trong tay còn cầm đĩa đồ ăn về phía hai cha con, chút đếm xỉa : “Đừng nghĩ nữa, con là do mẹ sinh ra?”

      “Mẹ sinh con thế nào?” Tiểu Cầu Cầu càng lúc càng buồn rầu, nhìn bóng lưng mẹ, lại mím môi nhìn cha.

      Hạ Nhiễm quay đầu, bỏ tạp dề xuống, ừ tiếng : “Giống như gà mái sinh gà con vậy”.

      Thấy lông mày con nhíu lại chỗ, Cố Tần Thần bế con lên về phía vợ, bỏ Cầu Cầu lên ghế, chuẩn bị giải thích, lại nghe thấy tiểu Cầu Cầu giật mình như giờ mới hiểu ra: “À, hóa ra trước kia con là trứng gà”.

      Đối với lời này, Hạ Nhiễm chỉ yên lặng nhún vai, khóe miệng Cố Tần Thần giật giật.

      (4)

      Từ Cầu Cầu bị bồi dưỡng như tiểu bá vương, trừ mẹ ra, cha là người vô cùng phục tùng bé.

      Cha vô cùng quý của bé từng , cha nhìn bé và mẹ lớn lên. Bé hỏi cha, vậy tại sao mẹ kêu cha là cha?

      Cha chỉ đáp, bởi vì cha của mẹ là ông ngoại của con.

      Cha , bé là ân sủng mà ông trời cho cha, mẹ là tim thịt mà ông bà ngoại cho cha. Cho nên, cha tin rằng, đời này, chỉ cần bé và mẹ muốn, cha dùng hết sức mình để đưa nó tới trước mặt hai mẹ con.

      lần chú Tiêu Sơn và dì La Xuyến dẫn Tiêu tới nhà chơi, Cầu Cầu quấn quýt lấy kể chuyện xưa, hai người ngồi trong phòng màu hồng của Cầu Cầu, líu ríu cười.

      Mãi cho tới khi qua giờ cơm chiều, nhà Tiêu Sơn chuẩn bị về, tính tình tùy hứng của Cầu Cầu liền nổi lên. Bé ôm đùi Tiêu, thân thể căn tròn giống như mèo, miệng ồn ào la hét muốn cùng Tiêu về nhà.

      Tiêu Sơn thấy thế vui nhịn được, liên tục gật đầu : “Được được, chúng ta mang Cầu Cầu về nhà”.

      Mặt Cố Tần Thần đen , kéo cánh tay ngắn của con ra khỏi đùi con trai Tiêu Sơn, khiển trách: “Ăn lung tung”.

      Tiểu nha đầu nghe thấy cha luôn hiền từ lại nghiêm túc như vậy liền òa khóc.

      Tay múa may, hai chân đập Cố Tần Thần, miệng còn ngừng : “Ba hư, con muốn trai”.

      Người nào đó nhíu mày, kéo con từ mặt đất ôm lên, ôm vào phòng ngủ, đem cả nhà Tiêu Sơn ném cho vợ giải quyết.

      Sau khi về phòng ngủ, Cố Tần Thần vỗ lưng con , vừa vỗ vừa giọng an ủi Cầu Cầu: “Cầu Cầu khóc, là ba hư”.

      Mãi tới khi Cầu Cầu quên mất Tiêu, Cố Tần Thần rất vui mừng mang con vào phòng trò chơi cùng chơi.

      ---------------------------
      @Ngân Nhi bạn update mục lục giúp mình nhé
      Pe Mick, garan2602, anh88776 others thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 69: Cay

      edit: tart_trung​

      Cầu Cầu từ có bộ dáng tròn tròn, cộng thêm sức ăn tốt, dần dần có xu hướng ngừng tăng chiều ngang, Hạ Nhiễm bắt đầu lo lắng về vấn đề thể trọng của bé.

      Mỗi ngày lúc ôm Cầu Cầu chơi, đều ràng bé lại nặng hơn. Ngày nào đó, Cố Tần Thần nghỉ phép ở nhà, rãnh rổi có việc làm, ăn sáng xong liền xem báo.

      Hạ Nhiễm kéo cánh tay béo múp của con , tới trước mặt , kéo cái áo che được rốn của bé, tiếng oán than dậy đất trời: “Cha Cầu Cầu, xem, con chúng ta sa đọa thành như vậy…”

      Cố Tần Thần để báo trong tay qua bên, ngẩng đầu nhìn con và vợ, mọi người mặc quần áo gia đình. Sau khi Hạ Nhiễm sinh xong, thân hình đầy đặn hơn trước kia. Quần áo này phác họa được thân hình tinh tế của . Lúc quét mắt nhìn tới Cầu Cầu đứng bên cạnh vợ, nhịn được cười lên.

      Cầu Cầu ăn nhiều, bụng tròn tròn phiên lên, trong miệng còn ngậm núm vú, miệng chép chép, vô cùng dễ thương. duỗi tay vẫy vẫy con : “Cầu Cầu, lại đây với cha”.

      Tiểu gia hỏa nhìn nhìn mẹ mình, sau đó buông tay Hạ Nhiễm ra, dùng sức chạy chậm chậm về hướng cha. Bé kích động nhào vào bắp đùi Cố Tần Thần, gương mặt cọ tới cọ lui quần tây , cái mũi ửng sáng.

      Người nào đó ôm con ngồi lên đùi mình, giúp bé chỉnh lại áo quần, nhanh chậm : “Đồ này quá, ngày mai lại mua đồ mới”.

      Cố Tần Thần xong, Cầu Cầu giống như nghe hiểu , khóe miệng nhếch lên, cũng thèm để ý núm vú rơi xuống đất, ra sức cười vui vẻ với cha. Nụ cười rạng rỡ này trong mắt Cố Tần Thần đều là thiên chân khả ái, muốn hòa tan cả trái tim .

      Hạ Nhiễm nhìn hai cha con trong mắt chỉ có đối phương, khỏi lệ rơi đầy mặt: “Cố Tần Thần, cứ tùy tiện nuôi con như vậy, tương lai sao có thể gả cho cao phú soái cấp cao chứ?”

      Tư tưởng của nam và nữ khác biệt, trước giờ vốn cùng sợi dây. Vấn đề Hạ Nhiễm đặc biệt coi trọng, đối với Cố Tần Thần lại là đáng nhắc tới. hoàn toàn xem vấn đề khiến vợ đau tim nhức óc, sờ sờ bím tóc con , đặc biệt bình tĩnh : “Bé con người cha như ra, còn cần người chồng như vậy sao. Cầu Cầu của chúng ta chỉ cần mạnh khỏe lớn lên là được rồi”.

      Hạ Nhiễm: “…”

      Nhưng mà, ngày nào đó, tâm tình thiếu nữ của Cầu Cầu bắt đầu nảy sinh, bé đứng chân trần cân, xem con số nhảy nhót màn hình.

      Cầu Cầu cúi đầu sờ sờ thịt eo mình, sau đó ủ rũ bước xuống cân, im lặng tiếng nào và phòng. mình Cầu Cầu ngốc ở trong phòng cả buổi chiều. Lúc ăn cơm tối, Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm gõ cửa gọi bé mấy lần mà bé cũng thờ ơ.

      Là người làm mẹ, Hạ Nhiễm cũng cảm thấy có vấn đề gì lớn. Thiếu nữ mười mấy tuổi có chút tâm tình cũng rất bình thường. Nghĩ tới năm đó, lúc còn là thiếu nữ vô tri vô giác, còn phải bởi vì thất tình mà nhốt mình trong phòng cả ngày ra sao. Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng cũng có hiểu cho , ngược lại còn đứng trước cửa phòng la .

      Phương pháp giáo dục của nhà họ Hạ ít nhiều có ảnh hưởng tới Hạ Nhiễm, cho nên lúc Cố Tần Thần rên đứng trước phòng Cầu Cầu gõ cửa, liền ngồi xuống bàn ăn ăn cơm.

      Hạ Nhiễm ăn miếng, lại câu: “Cha Cầu Cầu, đừng giống như bức tường đứng ở đó, con để mình bị đói đâu, ba phút nữa liền ngoan ngoãn ra cho mà coi”.

      Người nào đó đứng thẳng lưng, chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn thoáng qua vợ mình vẫn vùi đầu ăn ngon lành. nhướng mày, cũng gì.

      Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn , ngưỡng cầm ra hiệu qua.

      Cố Tần Thần gõ cửa nửa, về phía bàn ăn, cũng ngồi xuống, gấp gáp hỏi: “Chuyện thế nào?”

      “Chắc là bị cân nặng của mình hù rồi”.

      Người nào đó trầm mặc, thế này là thế nào.

      “Em con phải giữ dáng, nhìn con của La Xuyến và Tiêu Sơn mà xem, so với Cầu Cầu hơn, vừa nhắn vừa dễ thương”. Hạ Nhiễm nghĩ tới đứa con thứ hai của Tiêu Sơn và La Xuyến, đứa bé tuy mặt mũi tinh xảo như Cầu Cầu, nhưng lại mập như Cầu Cầu, tới ngũ quan cũng nhìn .

      xong, Hạ Nhiễm đặt chén đũa trong tay xuống, kéo cổ tay áo ủa Cố Tần Thần để ngồi cạnh : “hôm qua em mang con nhà Tiêu Sơn chơi, Tiêu Diễm cẩn thận chuyện thân mình của con, con về nhà liền leo lên cân, đến hôm nay còn chưa tiếp nhận được ”.

      Hạ Nhiễm xong, Cố Tần Thần đen nửa mặt: “Đứa này, ăn vớ vẩn”.

      Hạ Nhiễm chống cằm, đuôi mày nhếch lên: “Này… Cố Tần Thần, có thể lần trúng trọng điểm được , trọng điểm ở đây là Cố Nhược Sơ lưu lạc thành trái bóng lớn rồi”.

      Cố Tần Thần đối với việc con của Tiêu Sơn hồn ngôn loạn ngữ còn canh cánh trong lòng, nhất thời phản ứng kịp, chỉ hỏi lại: “Sau đó sao?”

      “Sau đó Tiêu chê con béo!” Thanh mềm mại truyền tới, hai vợ chồng cùng nhìn Cố Cầu Cầu mở cửa phòng ra.

      Gương mặt bụ bẫm của bé vì buồn mà xị xuống.

      Cố tiên sinh trực tiếp nghiêm nghị quát lên: “Nó dám, cha đánh nó”.

      Cầu Cầu thấy cha giận tái mặt, lập tức lúc lắc eo thô, la lên: “ thể”.

      Thấy hai cha con cha nhìn con, con nhìn cha, Hạ Nhiễm kiên nhẫn giữ lấy tay chồng, với con : “Cầu Cầu, con có ăn cơm ?”

      Cầu Cầu đứng tại chỗ, chu môi, nghĩ tới hôm qua bé tới nhà Tiêu chơi, bởi vì thích đẹp nên bé đặc biệt mặc váy ren công chúa màu trắng, nhưng thân hình tròn vành vạnh của bé khiến bộ váy đẹp thướt tha mềm mại trông hệt như mặc tạp dề.

      Tiêu nhìn tiểu Cầu Cầu từ trong xe chú Ninh Viễn chạy ra, liền ngẩn người. Cầu Cầu buông tay mẹ, chạy tới trước mặt Tiêu, vậy mà còn chưa phản ứng kịp. Bé khoát tay Tiêu, đặc biệt ngượng ngùn gọi: “ Tiêu”.

      Giọng ngọt ngọt mềm mềm kéo lại suy nghĩ của Tiêu Diễm. Hai tay bé trai đút vào quần áo, khóe miệng cong lên, chú ý : “Mấy ngày gặp Cầu Cầu lại tròn lên”.

      khắc này, tâm tình Cầu Cầu đều nát rồi. Đôi mắt tròn tròn lóng lánh nước, quay đầu nhìn thoáng qua mẹ, chú và dì đằng sau. Sau đó, bé nghiêm túc hỏi Tiêu Diễm: “ Tiêu chê em béo sao?”

      có, như vậy rất tốt. Có điều Cầu Cầu đừng mặt váy bó sát người như vậy, thoải mái”. Tiêu cười vui, lời cũng rất uyển chuyển.

      Cầu Cầu nghe thế liền thấy phải chuyện quan trọng, chỉ là hôm nay bé mặc đồ đẹp mà thôi. Hôm nào lại tới nhà họ Tiêu, bé nhất định ăn mặc đẹp, nhất là mặc cái váy này nữa.

      Có điều, này chỉ là mới bắt đầu, em Tiêu Diễm – Tiêu Hiểu kéo Cầu Cầu vào phòng chơi, lại ngoài ý muốn bị Cầu Cầu phát trong túi của Tiêu Hiểu có giấu thư tình.

      thư viết tên Tiêu Diễm, bé còn chưa kịp mở ra coi, nghe thấy Tiêu Hiểu ngồi giường ăn kẹo que : “Chị Cầu Cầu, đây là của mấy chị nhờ em đưa cho hai”.

      Cầu Cầu nghe vậy lập tức nhảy lên giường, ngồi bên cạnh Tiêu Hiểu, hai tay chốn lên giường hỏi: “Mấy chị? Rất đẹp sao?”

      Tiểu nương Tiêu gia mới vừa học lớp cười cười, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, mấy chị rất đẹp”.

      Tâm tình Cầu Cầu như trống đánh: “Đẹp hơn chị sao?”

      hai có hình, chị Cầu Cầu, em dẫn chị xem”.

      Dưới dẫn dắt của Tiêu Hiểu, Cố Cầu Cầu đúng là tìm được tấm hình trong ngắn kéo ở phòng Tiêu Diễm, là có vẻ cùng tuổi với Tiêu Diễm. Vẻ mặt hồn nhiên xinh đẹp, hơn nữa chị ấy cũng mặc váy công chúa màu trắng, tóc cột thành hai bím.

      So với Cầu Cầu, quả đẹp, lại thon thả.

      Ghen tị, chua xót, Cầu Cầu lớn như vậy lại lần đầu tiên cảm thấy mình trắng tay.

      Hôm đó về nhà Cầu Cầu liền thề nhất định muốn giảm béo.

      Nghĩ tới đây, bé kiên quyết từ chối mẹ: “ ăn, con muốn giảm béo, con muốn đẹp”.

      Hạ Nhiễm: “Ừ”.

      Quả nhiên mẹ bé giống hệt ông ngoại và bà ngoại. Nội tâm Cầu Cầu có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua, bé kiễng chân, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ có thể đừng lãnh đạm như vậy được . Mẹ hỏi con nhiều vài câu, quan tâm Cầu Cầu nhiều hơn ?”

      Hạ Nhiễm gật gật đầu: “Vậy con trước tiên ăn no rồi lại , ăn no mới có sức giảm cân”.

      Cố Cầu Cầu: …

      Bé quay đầu nhìn cha mình, thấy cha đồng ý nhưng vẫn cưng chiều : “Ăn cơm thôi, đừng để đói chết”.

      Thấy cha như vậy, Cố Cầu Cầu yên lặng sờ sờ bụng hơn của mình, bé cảm thấy cha tốt, nhất thời quăng hết phiền não ra sau đầu.

      Cầu Cầu quệt miệng chậm rãi tới trươc bàn ăn, ngồi xuống đối diện cha mẹ. Tầm mắt bé rơi thẳng xuống mỹ vị bàn, hai lời liền cầm lấy chén đãu, bắt đầu ăn.

      Nhìn bộ dáng bé xem, có nửa điêm quan hệ nào với bi thương lúc nãy . Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm nhìn nhau, hai người đều lựa chọn trầm mặc nhìn con ăn sạch bách chén cơm. Lúc Cố Cầu Cầu chùi nước thịt kho tàu còn dính nơi khóe miệng, Hạ Nhiễm mở miệng hỏi: “Cầu cầu, phải con muốn giảm béo sao?”

      tay Cầu Cầu sờ sờ lên cái bụng ăn no của mình, tay gắp miếng thịt cho vào miệng, cắn cắn. Đồ ăn hôm nay tuyệt đối là do cha làm, sắc hương vị đều đủ cả, mẹ nấu nếu phải thiếu muối là thiếu mắm, ăn vào giống hệt như canh củ cải trắng, khiến người ta có chút khẩu vị nào. Cầu Cầu nỗ lực nuốt miếng thịt xuống, sau đó lại uống ngụm canh súc miệng rồi : “Sau này cha đừng nấu nữa, cho mẹ nấu , mẹ nấu con mới có động lực giảm béo”.

      Bé vừa xong Hạ Nhiễm liền cau mày, cốc lên trán bé cái.

      Cầu cầu coi như có việc gì, xoa xoa trán mình : “may mà con thịt nhiều”.

      Hạ Nhiễm: “…”

      Buổi tối hôm ấy Cố Tần Thần hỏi Cầu Cầu sao lại muốn giảm béo.

      Cầu Cầu chút do dự để xuống quyển truyện theo đuổi thần tượng trong tay, chững chạc đàng hoàng với cha mình: “Vì tình ”.

      lung tung”.

      Cố Tần Thần bất mãn trừng bé, lông mày cũng nhíu lại.

      Cố Cầu Cầu ra vẻ thấy, hai tay chống cằm, đặc biệt sầu lo : “Cha, Tiêu có người trong lòng. Hơn nữa, chị ấy còn đẹp hơn con, gầy hơn con. Mặc váy trông cũng đẹp hơn con”.

      “Cầu Cầu, con thích Tiêu sao?”

      “Phải”.

      “THích bao nhiêu?”

      Cố Cầu Cầu nghĩ nghĩ, bé rốt cuộc thích Tiêu bao nhiêu? Giống như được, nhưng lại có vẻ quá phức tạp.

      Tiêu trông đẹp trai, hơn nữa từ chăm sóc con, cho con đồ ăn ngon, cũng mang con chơi, giống như cha vậy. Hơn nữa còn thường giúp con ôn bài”.

      “Giống như thích cha mẹ sao?”

      Cố Cầu Cầu nghiêm túc gật đầu: “PHải”.

      Nghe con vậy, Cố Tần Thần yên tâm, bàn tay to xoa xoa đầu con, đặc biệt mềm : ‘Cầu Cầu, đây phải tình , chỉ là tình thân”.

      “Vậy cái gì mới là tình ?” Cố Cầu Cầu mười hai tuổi, đứa tuổi này bắt đầu bước vào thời kỳ trưởng thành, rất nhiều đứa bé tâm lý trưởng thành rất nhanh, lại đối với người khác phái bắt đầu nảy nở tình cảm mơ hồ. Thậm chí trong lớp học cũng có nhiều bạn học nam nữ biểu đạt tình cảm của mình, lại bắt chước bố mẹ, gọi đó là tình .

      Cầu Cầu , bé thích Tiêu, tại sao đó phải là tình .

      Cố Tần Thần nghiêm túc suy nghĩ, lại nhìn thoáng qua Hạ Nhiễm rửa chén trong bếp, nghiêm túc nhàng : “Chờ Cầu Cầu tìm được người mà con thích người đó giống như thích cha mẹ, đó là tình ”.

      Cầu Cầu nữa hiểu nữa , nhưng tâm tình giống như liền trở nên tốt hơn. Bé ngoéo tay với cha, hứa vì giảm béo mà đói chết, rồi tiếp tục vui vẻ xem film truyền hình.

      Sau khi Cố Tần Thần an ủi con xong liền đứng dậy tới phòng bếp. ôm lấy Hạ Nhiễm từ phía sau, cằm để vai , hôn lên cổ .

      kề sát lên hõm vai , hôn rồi lại hôn.

      Hạ Nhiễm dùng tay đẩy mặt ra, lại bị trốn được. vô thức nhìn thoáng qua con trong phòng khách, giọng : “Đừng nháo”.

      nghe ra giọng khẩn trương của , kiềm chế tâm tình tốt, cười trầm thấp: “Cầu Cầu vừa mới hỏi cái gì là tình ”.

      Hạ Nhiễm run người, an tĩnh kề sát vào người , hai tay để lên tay ôm lấy bụng : “Vậy thế nào?”

      Cố Tần Thần: “Em đoán xem!”

      “Giống như chúng ta vậy”.

      lắc đầu: “ phải”.

      Hạ Nhiễm nghe có chút vui, uốn éo người muốn rời khoi lại bị người đằng sau dùng sức ôm lấy

      “Giữa chúng ta vượt qua tình rất nhiều, rất nhiều”.

      Hạ Nhiễm sửng sốt: “Vậy gọi là gì?”

      “Là đời kiếp”.

      -------------------
      @Ngân Nhi bạn update mục lục giúp mình nhé. Cảm ơn bạn
      Pe Mick, garan2602, utan4 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Mình nghĩ Cầu Cầu là bản sao của Hạ Nhiễm. Thanks Nàng
      tart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 70:

      edit: tart_trung
      Chuyện cũ của Trần Tử Ngang << lấy hình thức nhật ký tình kể lại>>

      Thời gian: cả đời

      Địa điểm: …

      (1)

      Khai giảng.

      Khai giảng năm nhất cao trung, lần đầu tiên Hạ Nhiễm nhìn thấy người nam sinh đó, ta ngồi nghiêng trước mặt , xa gần. Nhưng Hạ Nhiễm có thể thấy ràng khóe mắt rũ xuống của người đó, từ lúc ta vào phòng học được khắc, vẫn ngồi ở chỗ của mình, hữu ý vô tình nhìn chằm chằm người đó.

      là gương mặt dễ nhìn.

      Cậu ấy giống những bạn học khác, ràng tới rất sớm nhưng lại tận lực tránh ngồi bàn đầu. Cậu ấy rất cao, lúc ngồi thẳng lưng lên, bạn ngồi sau muốn nhìn bảng phải nghiêng đầu qua bên.

      giáo mọi người tự giới thiệu mình, cậu ta là người đầu tiên. Lúc cậu ta đứng bục giảng, ngón tay sạch cầm lấy cây phấn ngắn, viết rất nhanh tên mình xuống, đồng thời cũng ghi tên cậu ấy lên quyển nháp.

      Cậu ấy tên Trần Tử Ngang.

      Người cũng như tên, ấm áp.

      Đến lúc tự giới thiệu mình, cậu ấy vẫn rũ đầu xuống, biết bận chuyện gì, mãi tới khi xong rồi, mắt cậu ấy cũng nhìn lấy cái.

      Buổi tối bình yên, nam thần.

      Ngày mai gặp lại.

      (2)

      Cậu ấy là nam thần của .

      tin rằng, trong lòng mỗi bé đều yên lặng cất giấu nam hài mà bé đó thích. CÓ lẽ trong mắt người khác, người đó bộ dáng đẹp, tính cách đủ dịu dàng, thành tích đủ tốt, nhưng bạn lại cảm thấy cậu ấy tốt tới với tới được.

      May mắn là, nam thần của chỉ đẹp trai, hơn nữa tính cách tốt, thành tích còn đặc biệt tốt.

      Sau khi khai giảng biết được người tên Trần Tử Ngang này, liền tự chủ trương đem cậu ấy cất giấu trong lòng. Lúc cùng bạn cùng bàn chuyện phiếm, chính là tới cậu ấy.

      tuần lễ sau, dùng điện thoại chụp lén mặt cậu ấy, nhưng bởi vì quên tắt flash, ánh đèn lóe lên liền bị phát . Cậu ấy quay đầu nhìn , vừa lúc cầm điện thoại chưa kịp cất, nhất thời biết làm sao mới tốt, chỉ có thể ngây ngốc cười.

      Cái gì cậu ấy cũng , nhíu mày nhìn cái, lại quay đầu tiếp tục đọc sách. Lúc tan học, cậu ấy dọn đồ của mình xong rồi, tới bên cạnh , khớp xương ràng gõ gõ lên bàn học hai cái. Cậu ấy nhìn , nhìn cậu ấy.

      Cậu ấy đơn giản đem ảnh chụp xóa , ràng chính xác, sau đó xoay người rời khỏi phòng học.

      Giây phút đó, cảm thấy Tử Ngang đẹp trai.

      hổ là nam thần trong lòng , cao lãnh.

      Hôm nay lại làm việc ngu xuẩn hệt hôm trước, nhưng cậu ấy quay đầu , cũng cười với . Mà lần này, cậu ấy xóa bỏ tấm hình, chỉ hỏi có thể tắt flash được .

      Trời ạ, sao lại thấy nam thần lại bình dị gần gũi như vậy, khiến cảm động tới lệ rơi đầy mặt.

      Buổi tối bình an, nam thần.

      Mai gặp lại.

      (3)

      Cái nhìn đối với việc phân ban.

      vẫn hiểu lắm, tại sao quốc gia lại có chính sách phân ban tàn ác như vậy. Nhìn xem, dễ dàng gì mới lọt vào được thế giới của nam thần, thế nhưng trước mắt chính là mỗi người mỗi ngã.

      Loại thông minh cơ trí, goodboy như nam thần khẳng định chút do dự mà chọn khoa học tự nhiên, mà loại văn tốt lý thông như , cả cơ hội được chọn cũng có.

      Ngày hôm qua thầy chủ nhiệm liền kêu mọi người về bàn bạc với cha mẹ chuyện đại này, cha mẹ luôn vô cùng coi tọng việc học của , cũng biết con mình căn bản phải người thích đọc sách. Lại suy xét tới thành tích nghệ thuật của , khuyên chọn khoa văn.

      Hạ Nhiễm vẫn cảm thấy đây là nhiệm vụ khó lòng phục tùng, bởi vì buổi sáng hôm đó thấy tên nam thần nằm trong khoa tự nhiên, liền quyết đoán cầm lấy bút bi bàn, cũng điền tên mình vào khoa tự nhiên.

      Viết xong hết, tới khi danh sách chọn ban nằm hết trong tay thầy giáo rồi, tâm tình mới bình tĩnh trở lại. Trừ việc lo lắng khi về nhà bị cha mẹ chất vấn, tâm tình vẫn tốt lắm.

      Thế cho nên, hôm nay còn phá lệ xúc động mà giơ tay trả lời câu hỏi của lớp . Tuy rằng đáp án sai, nhưng vẫn được giáo viên phá lệ khen ngợi.

      Buổi tối bình yên, nam thần.

      Ngày mai gặp lại

      (4)

      Hạ Nhiễm sớm đoán được có cục diện ngày hôm nay, cho dù và nam thần đều chọn khoa tự nhiên, nhưng vẫn thể mỗi người ngả. Cậu ấy học lớp chọn, còn bị sung quân tới lớp thường.

      Việc này quan trọng, quan trọng là lớp của nam thần ở ngay cách vách đó.

      Cha mẹ tặng chút quà cho thầy giáo để chúc phúc, lại may mắn được phân tới lớp được hưởng đãi ngộ giống như lớp chọn. Cho nên, chỉ học lớp cách vách với nam thần, mà cùng học môn văn, toán, , hóa… cùng thầy giáo với cậu ấy.

      ở chỗ này, đặc biệt muốn cảm tạ cha mẹ mình, là bọn họ dành cho cơ duyên tốt như vậy. thề, nhất định phải học tốt. Nỗ lực cùng nam thần thi vào trường cao đẳng, cùng nhau học đại học, học đại học ở cùng thành phố.

      Hôm nay khi học, thầy chủ nhiệm mọi người tự giới thiệu để làm quen với nhau. Lúc lý tưởng đại học của mình, biết sao lại mở miệng .

      Thầy chủ nhiệm và bạn học đều nhiều .

      Aizzz, lúc đó ngốc, bây giờ nghĩ lại còn muốn xúc động.

      Sao lại dũng cảm ra như vậy chứ, muốn hỏi bản thân như thế.

      Buổi tối bình yên, nam thần.

      Gặp ở hành lang.

      (5)

      Kỳ thi đại học rốt cuộc cũng kết thúc.

      Những ngày thi này các năm trước ở phương Nam liên tục có mấy trận mưa lớn, năm nay lại vẫn nắng vàng rực rỡ. Liên quan tới thời tiết, tinh thần thi tệ lắm.

      Hôm nay là ngày thi cuối, lúc ra khỏi trường, vậy mà phát bóng dáng nam thần trong dòng người, nhìn người này để dưỡng mắt. CHỉ có bóng lưng liền có thể khiến thất hồn lạc phách.

      Bạn cùng bàn vỗ vỗ vai , hỏi cậu nhìn gì đấy. chỉ cho ấy xem, còn đặc biệt kiêu ngạo , thấy , nam thần của tớ.

      So lại có cảm giác cậu ấy tìm nhỉ?

      Quá tự nhiên!

      Ngày mai là ngày các lớp bắt đầu tụ hội, hai lớp thành , bởi vì hai lớp có giáo viên giống nhau, cho nên và nam thần có thể ước hẹn đêm mai.

      Nghĩ tới đây kích động, cảm đêm nhất định là ngủ được.

      Bạn cùng bàn hỏi có tính cho người ta biết tình cảm của mình . nghĩ nghĩ, trong ba năm nay cũng dưới mười lần rồi.

      Kết quả sao chứ, người ta vẫn là nam thần, phải bạn trai.

      Cho nên , nam thần vẫn là nam thần, thể khinh nhờ.

      Nhưng ra, có nghĩa hành động.

      Cho nên hẹn với bạn cùng bàn tới chợ đêm mua giày cao gót năm phân, còn có cái váy đầm hoa năm mươi đồng cái.

      cười như trộm, bắt đầu dụ hoặc nam thần từ ăn mặc tới trang điểm.

      Buổi tối bình an, nam thần.

      Gặp ở dạ hội.

      (6)

      Trần Tử Ngang hổ là nam thần của , trường đại học khó thi vào như vậy mà cậu ấy cũng đậu được.

      cần nghĩ thêm, tuyệt đối chọn đại học Q. May mắn là, cũng dựa vào trí tuệ và nỗ lực của mình, rốt cuộc đậu vào trường đại học gần đó: Unviersity of Science and Engineering.

      Trường học số , chuyên ngành số hai

      Có điều việc này quan trọng, cùng thành phố có nghĩa là gì, có nghĩa là bọn họ có thể tiếp tục duyên phận.

      Cha mẹ biết đủ điều kiện đậu, ngược lại thuận lợi đậu chỗ này, đặc biệt vui vẻ. Lời gọi bạn bè cùng tới ăn mừng.

      cũng muốn cùng nam thần chung vui, nhưng cậu ấy lại xuất ngoại du lịch. Bây giờ mỗi ngày chỉ có thể giữ vững tinh thần của mình, ngày ngày xoát QQ, xem hình ảnh du lịch mới của nam thần.

      Sau đó để lại bình luận khen ngợi hoặc lặng yên khen ngợi trong lòng.

      Nội dung đại khái viết ở đây, dù sao cũng đều là chút keo kiệt mà khen ngợi .

      Có lúc, bạn của nam thần liên tục nhắn cho , nhao nhao hỏi có phải bạn của cậu ấy . Lúc đó, trái tim của ngừng đập loạn.

      Hạ Nhiễm nằm giường ngây ngô cười nửa ngày cũng thấy mệt mỏi.

      Buổi tối bình an, nam thần.

      Gặp ở đại học.

      (7)

      Hạ Nhiễm trường học của nam thần.

      Trong vườn trường đều là từng nhóm sinh viên muôn hình muôn vẻ, đều là tinh tương lai của xã hội. cẩn thận dè dặt nghe ngóng lớp học của nam thần, tại cửa lớp học bọn họ chờ tầm hai mươi phút, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng cậu ấy.

      Quả nhiên, lên đại học rồi, bỏ xuống đồng phục màu xanh đậm, mị lực của nam thần liền tản mát tinh tế. Đúng là soái ca, dời mắt được.

      lén lút vào lớp của bọn họ, giảng viên gì đó hiểu. chỉ ngồi phía sau, ngây ngốc nhìn nam thần của mình.

      cảm thấy chắc là vì bản thân quá xinh đẹp cho nên mới khiến giảng viên chú ý tới.

      phòng học lớn như vậy, hơn trăm người, sao lại kêu trả lời câu hỏi.

      Hạ Nhiễm đứng ngây tại chỗ, nhìn vấn đề vật lý được máy chiếu bày ra. Đầu óc muốn chập mạch, nhưng ánh mắt chăm chú của giảng viên quá tha thiết.

      cảm thấy mình nhẫn tâm từ chối giảng viên, cho nên nhìn nhìn bóng lưng nam thần lần nữa, dũng cảm đáp lại, xin lỗi giảng viên, em nhầm phòng học.

      biết mình bị giễu cợt, dù sao cũng phải chỉ hai lần. Vì nam thần, mặt sớm dày hơn bình thường rồi.

      Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, yên lặng ra khỏi phòng học. Lúc đứng ngoài cửa, còn có thể nghe thấy tiếng cười thưa thớt bên trong.

      Hôm nay, khoái trá, cũng vô nại.

      Buổi tối bình an, nam thần.

      Chờ tới lại tìm cậu.

      (7) (8-) (9)

      (…)

      và Trần Tử Ngang nhận thức 1987 ngày, còn 13 ngày nữa là chon hai ngàn ngày.

      Từ lúc quen biết đến nhau, lại chia tay, đột nhiên lập tức ràng rất nhiều chuyện. Từ hơn ngàn ngày trước, họ vốn nên quen biết nhau. Cho dù quen cũng nên có nhiều ràng buộc như vậy.

      nên gọi cậu ấy là nam thần, cậu ấy cũng phải nam thần của mình .

      nên giống như con sâu bám sau đuôi truy hỏi cậu ấy, muốn quen với cậu ấy.

      Bởi vì, thử qua cảm giác như vậy.

      Quen nhau rồi, bất quá cũng chỉ là hai người quen biết nhau con đường xa lạ.

      vẫn cho rằng họ giống như hai đường thẳng song song, cho dù thể giao nhau, nhưng tối thiểu vẫn có thể chạy theo cậu ấy.

      Nam thần, từ lúc cậu ấy trở thành bạn trai của , hai đường thẳng song song giao nhau lại càng lúc càng xa nhau.

      khóc hỏi cậu ấy, cậu vẫn làn nam thần của tớ sao?

      Cậu ấy cắn răng .

      Tâm đau vô cùng, biết mình viết gì. Viết viết, chỉ cảm thấy tay cầm bút đau, giống như trái tim vậy, thể hô hấp nổi.

      Nhật kí thay qua mấy quyển, quyển này cũng sắp hết rồi.

      Giãy giụa viết nốt tờ cuối, cuối cùng thôi.

      nghĩ, đêm nay và nam thần đều có cơ hội buổi tồi bình an.

      HOÀN
      --------------------
      @Ngân Nhi bạn update mục lục giúp mình nhé
      utan, Chris, Nguyên Nguyễn2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :