1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Con tho nho bi soi xam du do. Thanks co
      tart_trung thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 50: Chúng tôi quen nhau, cũng sắp đính hôn rồi

      Edit: tart_trung
      Nửa tiếng sau, Hạ Nhiễm đứng ở đại sảnh công ty, thở hồng hộc nhìn đôi nam nữ ngồi ghế dài trò chuyện thân thiết cách đó xa.

      Nam tuấn tiêu sái, nữ ôn nhu xinh đẹp.

      Nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.

      Bởi vì người quay lưng về lúc này, người nghiêm túc thận trọng, ràng là ông chủ kiêm chức bạn trai của – Cố Tần Thần. Mà này, chỉ cần nhìn gò má, liền nhận ra, ta gọi là Giản Ngôn.

      Con ngươi xinh đẹp của híp lại, lấy tay vuốt lại mái tóc dài, mũi giày cao gót chuyển hướng, thay vì về hướng thang máy, liền tới gần hai người kia.

      Bởi vì Cố Tần Thần cho thời gian suy nghĩ, lại thêm việc chuẩn bị để Tiêu Sơn công tác ở thành phố A, hai ngày rồi gặp mặt. Sáng nay Ninh Viễn gọi cho , ngầm ý là ông chủ của ta, bận tới sức đầu mẻ trán, còn rảnh để gọi điện thoại. nghĩ tới, đúng là ông chủ này có thời gian liên lạc với , bởi vì ta còn bận ở chỗ này cười cười với mỹ nữ.

      Nhịp chân khựng lại, Hạ Nhiễm chậm rì rì qua, còn chưa kịp gọi tên , liền nhìn thấy Cố Tần Thần đứng dậy, thân hình cao lớn hấp dẫn tầm mắt của mấy khác.

      Sắc mặt quá tốt, lúc nhìn ánh mắt lại đặc biệt phát sáng, giống như bóng đèn vậy. Tầm mắt dán chặt vào người , cánh tay thon dài lười nhát duỗi ra, lòng bàn tay hướng ra, giống như chờ người để tai vào.

      Hạ Nhiễm ngừng bước, thanh sáng sủa quen thuộc liền vang lên, từng chữ từng chữ chui vào tai : “EM tới rồi”.

      Lúc Cố Tần Thần gọi , ngồi đối diện nhịn được chuyển tầm mắt, xoay người lại, lúc nhìn thấy Hạ Nhiễm, nụ cười mặt ta đột nhiên khựng lại. Khóe môi giật giật, liền đúng lúc thu lại vẻ mặt thích đáng, ta cũng đứng lên bên cạnh Cố Tần Thần, dung nhan xinh đẹp nhìn Hạ Nhiễm, lại nở nụ cười điềm đạm: “ Hạ, chào buổi sáng”.

      Hạ….

      Vẻ mặt biến sắc của Giản Ngôn, Hạ Nhiễm đều thấy cả. Có thể trong khoảnh khắc liền che dấu tâm tư của mình, thể lòng dạ người phụ nữa này cũng sâu.Giống như mỗi người bên cạnh Cố Tần Thần đều có kỹ năng thượng hạng – vui mừng lộ.

      Từ lúc Giản Ngôn đứng lên, vẫn luôn nhìn Cố Tần Thần. Hạ Nhiễm tự mình cũng phải người ngốc, ánh mắt Cố Tần Thần mang mấy phần tình ý, còn có mấy phần oán niệm. Này là ánh mắt khi thích người, giống như ánh mắt lúc thư ký PHương nhìn vậy.

      chợt nhớ ra hồi mới về nước, lúc ở KTV nhìn thấy ta cũng là cảnh thượng như vậy, nhiều người như vậy, ta lại lúc nào cũng vừa khéo ngồi cạnh Cố Tần Thần, lúc giới thiệu đôi bên với nhau còn tỏ vẻ ái muội, khiến người ta nhìn vào liền hiểu.

      Hạ Nhiễm lễ phép hơi gật đầu chào Giản NGôn, sau đó lại chú ý bàn tay đưa ra của Cố Tần Thần, từ lúc đưa tay ra, vẫn chưa thu về. Điều khiến vui vẻ là, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn dừng người , nhiều ít, vẫn luôn nhìn theo.

      Giống như trong khoảnh khắc hai mắt nhìn nhau, liền ý tứ của . Hạ Nhiễm có chút chần chừ, nhìn người lại xung quanh, có người biết, có người , còn có người quen nữa. Nếu cứ trước mặt mọi người chuyện tình của với Cố Tần Thần, có phải tốt lắm .

      Nhưng đối mặt với ái mộ bạn trai của mình, cũng phải người biết chủ động, cho ta biết Cố Tần Thần bây giờ là thuộc sở hữu của Hạ Nhiễm .

      Nội tâm giãy dụa lúc, Hạ Nhiễm khẽ động, khóe miệng cong lên, tới chổ , tay liền đặt tay vào bàn tay rộng lớn vững chãi của .

      Hạ Nhiễm chủ động phối hợp như vậy khiến Cố Tần Thần có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nahnh vừa lòng kéo sát vào người mình, tay khác sủng nịnh xoa xoa đầu : “Hôm nay rất ngoan, tới muộn, cũng xin nghỉ”.

      Mặt Hạ Nhiễm ửng hồng, biết chọc , bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Cố Tần Thần đong đầy ôn nhu, khiến tim đập chậm nửa nhịp, chỉ lưu lại câu :”A, A”.

      Giản Ngôn nhìn màn này, tâm trạng ngừng tối , mắt cực kỳ đau, đau tới muốn khóc. ta mím môi, nhìn namn hân trước mặt, vẫn bộ dáng thanh lệ thoát tục : “Tần Thần, hai người…”

      ta muốn rồi lại thôi, ràng như vậy, ta lại chậm chạp chịu tin. Cố Tần Thần vuốt tóc lại cho Hạ Nhiễm, lại quay đầu lại nhìn ta, gương mặt có chút độ ấm : “Chúng tôi quen nhau”.

      Cố Tần Thần rất nhàng, khóe mắt như vô tình đảo qua gương mặt trắng ngần của Hạ Nhiễm, nắm được biểu tình khả ái của , đợi tới khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng nhìn quen, lại chậm rãi bổ sung lời vừa rồi, giọng điệu ôn hoàn nhưng cũng trầm xuống: “Ừ, lâu nữa đính hôn”.

      Đính hôn…

      Hạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi trừng người chưa có đồng ý của tự tiện quyết định này, còn dám tùy tiện công bố cho mọi người, bản thân còn cảm thấy sửng sốt, Giản Ngôn lại càng thêm kinh hoảng thất thố.

      Cố Tần Thần chắc chắn đồng ý sao? TÍnh tới ngày hôm nay, bọn họ quen nhau còn chưa đủ tháng đâu…

      Hạ Nhiễm mở to miệng, mong muốn giải thích, lại bị ánh mắt nhìn qua của Cố Tần Thần khiến im bặt. Đôi mắt đen sâu thẳm chứa vẻ kiên định cho nghi ngờ, hơn nữa còn chứa ý cảnh cáo.

      “Nếu như có việc gì, vậy chúng tôi trước”.

      Cố Tấn Thần nắm chặt tay Hạ Nhiễm, sau đó ngoái đầu lại nhìn Giản Ngôn vẫn đơ tại chỗ, thấy ta lắc đầu liền gì nữa, cầm tay Hạ Nhiễm tới chỗ thang máy. Hạ Nhiễm có rất nhiều điều muốn , lại thể áp chế trong lòng.

      được nửa đường, bởi vì thấy xung quanh có rất nhiều nhân viên, liền buôn tay ra. Cố Tần Thần nhanh về trước, Hạ Nhiễm trì độn bước phía sau, hai người trước sau vào thang máy.

      Lúc này là thời gian làm, thang máy trừ hai người bọn họ ra, có nhiều nhân viên lên tầng làm việc, mọi người nhìn thấy Cố Tần Thần đều kinh ngạc, sau đó liền tươi cười chào hỏi. Mọi người có chút thụ sủng nhược kinh, lại thấy Hạ Nhiễm sau Cố Tần Thần, trong chớp mắt vẻ mặt nào cũng có, cũng có người có biểu tình như nghe được tin bát quái, vô cùng kinh ngạc.

      Cuối cùng, mọi người đều hẹn mà gặp, thu hồi vẻ mặt lưu luyến người Cố Tần Thần, biết điều lui về sau cho bọn họ chút gian. Hạ Nhiễm vốn dĩ cũng cảm thấy gì, nhưng moi người hành động như vậy, lại khiến đỏ cả tai.

      Hạ Nhiễm lúng túng chào hỏi với mọi người, liền đứng sau Cố Tần Thần, thường dùng tay xoa xoa hai bên má, cố gắng che dấu vẻ ngượng ngùng của bản thân. Bình thường thang máy khoảng phút, lúc này lại cảm thấy quá lâu rồi.

      Ngược lại, vẻ mặt Cố Tần Thần vẫn bình tĩnh thong dong đổi sắc, sống lưng thẳng tắp, Tây phục màu đen có chút nếp nhăn nào. Hạ Nhiễm nhịn được oán thầm, đây chính là khác biệt giữa người với người mà, là ông chủ nên cần sợ công phu miệng lưỡi của cấp dưới.

      Haizz, vì cái gì lại có cảm giác có tật giật mình chứ? Trong lúc Hạ Nhiễm nghĩ ngợi linh tinh, thang máy yên ổn dừng ở tầng cùng, Cố Tần Thần đứng phía trước cũng gấp gáp ra khỏi thang máy, chờ mọi người đều ra, Hạ Nhiễm tới gần , lại thấy cắn môi, mới hỏi: “Sao lại vui rồi?”

      Hạ Nhiễm híp mắt, thở dài hơi, bất đắc dĩ : “Bây giờ dưới công ty đều biết việc chúng ta ở cùng chỗ”.

      có thể tưởng tượng được mấy đồng nghiệp sau khi ra khỏi thang máy đuề nhất loạt mở điện thoại goi , sau đó bao lâu mỗi người trong công ty đều ở diễn đàn mà bình luận loạn thất bát tao.

      Đầu đề hôm nay: khiến người ta mở rộng tầm mắt, ông chủ và phiên dịch quen nhau!

      Cố Tần Thần khẽ cúi đầu nhìn , vừa lúc nhìn thấy đỉnh đầu , cho là đúng : “Ừ, sau đó sao?”

      , lại tự : “ cảm thấy… như vậy rất tốt”.

      rất tốt, cần ra ngoài tuyên truyền, liền có người giúp thông báo với mọi người, là của . Cũng uổng công họp cũng vội vã bỏ lại mà xuống lầu chờ . Nghĩ nghĩ, đuôi lông mày Cố Tần Thần nhếch lên, bởi vì Hạ Nhiễm chú ý, thấy mặt là vẻ vui sướng khó áp chế.

      Biểu tình Hạ Nhiễm đột nhiên cứng ngắc, nắm tay vào, lại dùng sức rút ra, nhưng rút được.

      cắn răng : “Đây là công ty…”

      Cố Tần Thần vẫn là thích bất ngồ tấn công, khóe miệng nhếch lên, nhéo lên mu bàn tay , sau đó bỗng nhiên buông ra, thần sắc Cố Tần Thần liền trở nên nghiêm túc, dặn dò: “Làm việc cho tốt, hôm nay tan tầm rồi cùng nhau ăn cơm”.

      lập tức ra khỏi thang máy, bỗng dừng bước, chần chờ lát, quay đầu nhìn , khóe miệng ngọt ngào lại có chút quan tâm, : “Hai ngày nay cũng thảnh thơi”

      Hạ Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước, vô thức sờ lên mặt mình, lông mày nhíu lại.

      Thảnh thơi, là khái niệm gì chứ…

      đường này dưới ánh mắt nóng bỏng gắt gao nhìn chằm chằm mình của đồng nghiệp, Hạ Nhiễm im lặng về chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống liền bị mọi người vây quanh, hoàn toàn có khe hở.

      “Hạ Nhiễm, quen với ông chủ sao?”

      “Trời ạ, lúc nãy dưới lầu tôi thấy hai người nắm tay nhau, còn tưởng nhìn lầm”.

      “Đúng vậy đúng vậy, lúc trong thang máy tôi thấy ông chủ chịu chính vì chờ , Hạ Nhiễm, hạnh phúc”.

      “Thảo nào, tôi nhiều lần thấy với ông chủ mập mờ, hóa ra là vậy”.

      “…”

      Bùm bùm bốp bốp đủ thứ, ghen tị và hâm mộ đập vào mặt, hai tay Hạ Nhiễm chống bàn, muốn thoát chỗ thị phi này, lại chỉ có thể thông qua mấy cái eo của đồng nghiệp mà cầu cứu Lâm Khả ơ bên kia.

      Tiếp nhận tinh tức cầu cứ của Hạ Nhiễm, Lâm Khả ngạo nghễ đứng lên, vỗ lên vai mấy đồng nghiệp, đuổi từng người : “Được rồi, mấy vị đại gia nhanh làm việc , có gì tốt để , có gì ràng sao”.

      lúc sau, chờ Lâm Khả giải quyết xong phiền toái, Hạ Nhiễm mới gục xuống bàn thở dài, bộ dáng buồn bực vui, cong miệng : “ chuyện đương với nhà tư bản đáng sợ”.

      Nghe Hạ Nhiễm lời này, Lâm Khả nhịn được trợn tròn mắt, cốc đầu : “Cậu đó nha, đúng là người no biết cảm giác của người đói. Đổi lại xem, cậu phải muốn làm cây đấy chứ? Hâp thụ ánh sáng hả?”

      Lời Lâm khả liền khiến Hạ Nhiễm nghĩ tới việc.

      Cả nửa ngày, ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đóng kín, tức giận : “Cố Tần Thần, cố ý!”

      Nghe nàng này lời , Lâm Khả nhịn được trợn trắng mắt, tróc tróc nàng đầu, "Ngươi nha, ngươi là no nam tử biết đói nam tử đói. Đối , ngươi phải muốn làm dưới đất luyến sao? Thế nào hấp thụ ánh sáng ."

      -----------------

      Tác giả có chuyện muốn :

      A Meo muốn chuyện, trước kia ghi nam nữ chủ thua kém nhau 8 tuổi.

      Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân liền sửa khoảng cách này thành mười tuổi.

      tại, nữ chủ 20, năm chủ 30

      Rất nhiều người cảm thấy tuổi của nữ chủ quá đúng .

      A Meo cũng có đồng cảm này. Nhưng bởi vì tuổi ấy còn , mới khiến nam chủ chậm chạp dám rat ay, còn có điểm là tại sao mới đó tuổi ấy tốt nghiệp đại học, là bởi vì có tác giả động chân động tay đó.

      ------------------
      @LạcLạc ss update chương mới giúp em nhé. Thanks ss

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 51: Em phải dần quen thuộc, quen với việc nắm tay em.

      Edit: tart_trung​

      Sau giờ ngọ, Cố Tần Thần ở trong phòng làm việc chậm rãi thu xếp lài liệu, cẩn thận xử lý xong hết liền giao lại cho trợ lý, cuối cùng ngã người vào ghế dựa phía sau, nhìn thoáng qua đồng hồ tường, thanh bình đạm : “Tất cả xã giao tối nay đều bỏ hết”

      Nhận được chỉ thị của Cố Tần Thần, Ninh Viễn lập tức nhìn lịch trình mà ta vẫn mang theo bên người, trừ bỏ ít tiệc rượu cũng kiện gì quan trọng, ánh mắt quét tới dòng cuối cùng, có chút nghi ngại hỏi lại: “Việc gặp Trần tổng của Vạn Hào đêm nay cũng bỏ luôn sao?”

      Cố Tần Thần cho ý kiến gì, bưng tách trà bàn, thần sắc bình tĩnh. Ninh Viễn thấy thế cũng hiểu ý sếp, ta hơi gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.

      Giờ tan tầm cũng qua mười phút, khu làm việc dành cho trợ lý ở bên ngoài tầng cao nhất, sau khi Ninh Viễn rời , chỉ còn lại mình Hạ Nhiễm ngồi khuất góc. Cố Tần Thần lấy chìa khóa xe ra khỏi phòng, liền nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay đều khoanh lại bạn, mặt chôn trong tay, đầu hơi nghiêng, mắt khép kín giống như ngủ lúc lâu rồi.

      Khóe môi Cố Tần Thần vô thức cong lên, ngũ quan vốn lạnh lùng lại thêm chút ấm áp, tay cầm nắm cửa bỗng lại, cẩn thận đóng lại cửa phòng sau lưng, mắt nhìn về hướng góc phòng

      Đôi giày đen nâng lên hạ xuống vô cùng nhàng, đôi chân dài mấy bước đem quãng đường rút ngắn xuống còn phân nửa.

      ngồi, đứng, lúc này màn đêm vẫn chưa buông xuống, ánh mặt trời đem cái bóng đổ dài của chuẩn xác ngã xuống thân thể xinh ngủ gục bàn.

      Cố Tần Thần lẳng lặng nhìn lúc, lại nhìn , trong tâm mềm như đậu hủ, kìm lòng vuốt ve tóc Hạ Nhiễm, rồi nhàng đặt lên môi nụ hôn phớt qua.

      “Con mèo lười”.

      Thanh nam nhân trầm thấp, sạch lại ràng, sau khi hôn xong liền nhanh chậm phun ra câu.

      Cảm nhận được có người bên cạnh, Hạ Nhiễm vô thức nghiêng đầu, muốn tránh né cảm giác ấm áp thích hợp này. Đầu cơ dịch chuyển hai tay, vô tình lại đập mạnh vào cằm Cố Tần Thần định đứng thẳng dậy. Hành động bất thình lình của khiến kịp trở tay.

      Thân hình thon dài vẫn cứ đứng im nhúc nhích nhìn Hạ Nhiễm. Ánh mắt chuyển từ mặt qua đôi mắt . Hạ Nhiễm có hàng lông mi dày, lúc nhắm lại đuôi mày hơi vểnh, khi khẽ nhíu mày nó liền run rẩy hai cái.

      Cố Tần Thần nhìn nhìn, được lúc lại cảm thấy buồn cười, lúc nãy hình như có chút mê muội bộ dạng này của . Khí lạnh từ điều hòa phả ra len lỏi giữa hai người, giờ tay chạm lên hai cánh tay côi gối đầu, đầu ngón tay cảm thấy có chút mát.

      Cố Tần Thần che dấu nỗi lông, cởi áo khoác màu đen ra, nhàng khoác lên vai . Lại liếc nhìn cảnh chiều tà ngoài cửa sổ, liền dứt khoát bế cả người mệt mỏi lẫn áo khoác lên, sắc mặt thong dong ôm ra ngoài.

      Cố Tần Thần ôm Hạ Nhiễm rất ổn, cho dù như vậy, vẫn đột nhiên giật mình rồi tỉnh lại. Hương vị người Cố Tần Thần khá đặc biệt, nhàng khoan khoái lại sạch , quanh quẩn giữa hai mũi . hít sâu cái, tâm tình hoảng loạn liền trở nên bình ổn. Hai tay của Hạ Nhiễm rất tự nhiên vòng qua cổ , đem người mình chôn vùi trong lòng .

      Lúc này Hạ Nhiễm mở to đôi mắt ngập sương mù nhìn ngũ quan của người bế được ánh đèn trong thang máy chiếu lên ràng. Đợi tới lúc hoàn toành thích ứng với ánh sáng xung quanh, liền thấy Cố Tần Thần cúi đầu nhìn . Đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm, khóe miệng khẽ cong, nhàng câu: “Nếu buồn ngủ quá ngủ tiếp lát ”.

      Thanh rất , Hạ Nhiễm thấy hầu kết cổ dao động chút, cứ như vậy hướng mắt nhìn từ cằm Cố Tần Thần lên, gương mặt in trong mắt có vẻ quyến rũ lạ thường.

      Cố Tần Thần khẽ ước lượng người trong ngực mình, ôm chuẩn bị bước ra khỏi thang máy. Hạ Nhiễm kéo vai áo , Cố Tần Thần đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn liền ràng bỏ xuống. thanh gì, chỉ an tĩnh lấy lại áo khoác vai , mặc lại chỉnh tề, lại đứng bên nhìn chỉnh lại nếp nhăn y phục.

      Cố Tần Thần vừa bực mình vừa buồn cười, đợi tới lúc làm xong hết mọi việc, mới duỗi tay giúp vén tóc ra sau vành tai, tay còn lại nắm lấy bàn tay buông thỏng của : “Có thể rồi sao?”

      Hạ Nhiễm nhìn người qua lại bên ngoài thang máy, lại cúi đầu nhìn tay mình được nắm, nhíu mày nhìn : “Chúng ta vẫn nên quang minh chính đại như vậy”.

      Cố Tần Thần hơi nhíu mày, ấn đường hằn sâu, gương mặt đẹp trai có chút vô lực, hít thở sâu liền buông tay ra. cuối cùng vẫn mềm lòng, mặc dù trong lòng rất gấp nhưng lại chưa tiếp thu được, chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của , thấp giọng : “Em phải chậm rãi quen , quen nắm tay em”.

      Hạ Nhiễm ngẩng đầu, trong lòng ngừng hít khí lạnh. Đáy mắt quá mức trầm, khiến có chút dám nhìn thẳng. Thu hồi tầm mắt của mình, nhìn chằm chằm mũi giày .

      Giống như đứa phạm phải sai lầm, Cố Tần Thần xoa xoa đỉnh đầu , ôm lấy , thanh rất từ đỉnh đầu truyền tới: “ chờ em chậm rãi quen với điều đó”.

      liền buông tay ra.

      “Đói ?”

      Hạ Nhiễm ra sức gật đầu: “Có”.

      thôi”.

      Hạ Nhiễm nghĩ tới Cố Tần Thần lại mang tới chỗ lần đầu tiên họ cùng ăn cơm, quán ăn gia đình bên đường. Thấy bọn họ ăn mặc lịch , ông chủ rất nhiệt tình mời hai người vào.

      Hạ Nhiễm tìm chỗ ngồi xuống, liền cầm thực đơn hỏi Cố Tần Thần: “Lần này là mời khách sao?”

      Sắc mặt Cố Tần Thần đỗi, đặc biệt tao nhã nhấp ngụm trà, kiêu ngạo : “Tùy tiện, mời khách”.

      Câu này sao nghe quen vậy. Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần uống nước, thấy khóe môi khẽ cong, lập tực nghĩ tới đây chính là bộ dạng lúc mời lần trước. Gương mặt đỏ lên, cố gắng che dấu vẻ lúng túng bằng cách chăm chú nhìn thực đơn. CHốc lát, lại ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Vậy gọi hai phần mì thịt bò”.

      Hàng mi nhíu lại, để cốc trà xuống, hỏi lại lần nữa: “Hai phần?”

      “Phải”, Hạ Nhiễm trịnh trọng gật đầu, cái này là bồi thường cho việc lần trước phải nhìn ăn ăn được. Cho nên, đêm nay, cho dù nuốt trôi, cũng phải ăn hai chén. Nghĩ nghĩ, so với Cố Tần Thần lúc ăn ba tô lớn, có lương tâm hơn nhiều rồi.

      Cố Tần Thần nhếch môi cười, nụ cười rất thư thái, giọng còn tăng thêm độ mạnh: “Được”.

      Bữa cơm tối này, Hạ Nhiễm ăn xong chén mì thịt bò lớn liền ăn được nhìn, nhìn chén mì thịt bò còn bốc khói trước mặt khỏi nuốt nước miếng, Cố Tần Thần ngồi đối diện chậm rãi lau miệng, vừa lau vừa vui vẻ nhìn .

      hỏi: “ ăn sao?”

      “Ừ”. Hạ Nhiễm chọc đũa vào tô mì thịt bò lớn, thần sắc đều tối thui. Chậm chạp cả nửa ngày, Cố Tần Thần liền rời trả tiền, mắt Hạ Nhiễm lóe sáng, liền đổi tô mì tới đối diện.

      Lúc Cố Tần Thần về chỗ, liền nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhiễm lấp lánh, còn trước chỗ ngồi của lại có thêm tô mì thịt bò, mỗi người chén. Cố Tần Thần đứng thấy thế liền phì cười. lắc đầu hỏi: “Sao vậy, ăn vô?”

      ăn giúp em”.

      Cố Tần Thần cũng trả lời , chỉ an tĩnh ngồi ghế của mình, dưới đôi mắt chăm chú của Hạ Nhiễm, cầm đũa khuấy bát mì, bắt đầu nghiêm túc ăn.

      “Ăn ngon ?” Hạ Nhiễm chống tay lên bàn, chống cằm nhìn , bàn tay khác gõ gõ lên mặt bàn.

      lắc đầu, thanh nhàng truyền tới: “Ăn ngon”.

      nhìn chóp mũi lấm tấm mồ hôi, ăn từng miếng, từng miếng mì , bộ dáng ăn rất tao nhã, lại có chút khó khăn khi nuốt xuống. “Này là nhà hàng chọn đó, hơn nữa, lần đó phải ăn tới ba chén lớn sao. Cố Tần Thần, ăn chết luôn cho em”.

      Lúc Cố Tần Thần nghe thế, nuốt xong miếng mì cuối cùng, dùng khăn lau mồ hôi mặt, chậm rãi : “Đó là đúng. Cho nên lần này mới trả lại em”.

      Lúc đó quả có chút quá phận, ràng biết người có bao nhiêu tiền, lại vẫn kiềm chế được muốn lại gần rồi trêu cợt . Lúc đó, cũng chỉ là viện cớ để dọn về sống chung, vốn dĩ là trả tiền, nhưng lại bị vẻ khí khái đáng yên mặt trêu đùa, liền để trả tiền mời khách.

      hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh mượn tiền của Tiêu Sơn ngày hôm sau. Buổi sớm hôm đó, bọn họ chạm mặt trước thang máy, lại lựa chọn bỏ qua mà chỉ nghĩ tìm Tiêu Sơn.

      Cho nên, mãi tới khi thang máy đóng lại, vẫn chờ với câu/

      Cuối cùng, cái gì cũng .

      , quán ăn này quý cũng phải nấu ăn rất ngon. Nhưng vẫn canh cánh trong lòng, bây giờ chỉ muốn mang lại chỗ này lần nữa.

      nắm tay , hai người ra khỏi tiệm, được mấy bước lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn phía sau, đứng đắn : “Về sau, chúng ta tới nữa”.

      “Tại sao?”

      Hạ Nhiễm nhìn theo về phía sau, chỉ thấy đuôi lông mày khẽ nhếch lên, thản nhiên : “ khó ăn”.

      Biểu tình mặt vô cùng nghiêm túc, Hạ Nhiễm cười cười, đồng ý: “Được”.

      hỏi: “Hôm đó gọi hai chén mì thịt bò về, có phải cho chú và di Trương ăn ?”

      “Ừ, bọn họ rất ngon…”

      Hạ Nhiễm cười giòn: “Bọn họ tốt bụng”.

      “Phải”. Cố Tần Thần nắm tay , cả hai cùng bước về trước, từng bước từng bước, nhanh chậm dưới ánh đèn, bóng người dần dần biến mất trong ánh sáng thành thị.

      -----------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé. THanks ss

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 52: được làm mất đồ tặng em, tất nhiên tiền đề là em an toàn mới được

      Edit: tart_trung​

      Ăn hết hai chén mì thịt bò lớn, Cố Tần Thần quả có chút ăn tiêu. CŨng muốn lái xe về nhà, dắt Hạ Nhiễm tới cột đèn lớn lộng lẫy ngoài đầu đường. Họ cũng giống như những đôi tình nhân khác, qua dòng người hối hả ngược xuôi.

      Hai người an tĩnh tản bộ lúc, Cố Tần Thần đột nhiên dừng lại. Hạ Nhiễm nâng mắt nhìn , khóe môi mỏng của khẽ giật giật, rồi lại trầm ngâm.

      nhìn vẻ mặt trầm tư của , có vẻ như có chuyện gì đó cần , có điều muốn như thế nào, hình như còn chưa nghĩ ra. Lông mày Cố Tần Thần hơi nhướng lên chính là có ý như vậy. Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần tự ngẫm, lại khỏi buồn bực, hình như hiểu hơn những gì nghĩ rồi.

      hồi sau, mày kiếm của Cố Tần Thần nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy có chút giảo hoạt, rất nhanh liền bình tĩnh nhìn : “Ước mơ của em là gì?”

      “Ước mơ?” Hình như lâu rồi nghe từ này. còn nhớ lúc học tiểu học, đề văn đầu tiên mà thầy giao cho chính là về điều này.

      Ước mơ của em là gì? Lúc đó, hình như viết mình muốn trở thành nhà khoa học vĩ đại, lúc ấy học sinh trong lớp mơ mộng cũng kém. Nhà khoa học, giáo viên, cảnh sát, còn có người nổi tiếng.

      Sau đó, bài làm văn tùy tay quẳng bàn được Hạ Thế Hiên lật xem. Ông ngồi ở đó, nghiêm túc đọc hết, rồi cảm thán cả đêm, thậm chí còn chạy tới Tiêu Gia và Hồ Gia ở cách vách, khẳng khái về ước mơ của con mình. Từ đó, trước khi học xong tiểu học, Tiêu Sơn và Hồ An đều lấy điều này ra cười nhạo . Lúc đó, Cố Gia rời khỏi thành phố A.

      Hạ Nhiễm đột nhiên nghĩ tới lời kịch kinh điển của dì Quỳnh Dao, bọn họ cùng nhau ngắm tuyết, ngắm trăng, thi từ ca ca phú, tới triết học, nhân sinh. Bây giờ hai người bọn họ đứng dưới bầu trời đầy sao, mặt trăng sáng tròn như chiếu lên từng ngóc ngách của thành phố. lại cùng Cố Tần Thần về ước mơ, có chút nghiêm túc, lại có chút cảm giác muốn cười.

      Cố Tần Thần có vẻ như thấy gì cả, gật đầu, lại hỏi lại: “Ước mơ của em!”

      Nụ cười mặt biến mất, dáng vẻ tự nhiên bước về phía trước, vừa còn lưu ý Cố Tần Thần chậm rãi theo sau, bước chân rất , nhưng dường như vẫn bám sát lấy , chỉ cần lui về sau liền có thể ngã vào trong lòng .

      Khi hai người ngang qua tiệm bánh kem, mày lá liễu của Hạ Nhiễm khẽ động, chỉ chỉ cửa kính : “Em nghĩ có cửa tiệm của chính mình”.

      “Ừ. Chính là như vậy, làm ra điểm tâm ngon, ngồi sau tủ kính nhìn người đường qua lại, cho tới khi mặt trời lặn xuống. Ngày qua ngày rất bình thường, lại có ý vị”.

      vừa , người bất tri bất giác vào trong tiệm bánh kem, Cố Tần Thần vẫn sau . Hai người trai phải, ngồi ở chỗ trống gần cửa sổ.

      Cố Tần Thần bận tối mắt vẫn thong thả nhìn Hạ Nhiễm, tay chồng cằm nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, rất nghiêm túc cũng rất an tĩnh. chỉ nhìn, đáy mắt có nhiều phần hứng thú, phong độ nhàng khẽ cười, ôn nhu : “Thẻ tín dụng đưa cho em, có thể mua được rất nhiều cửa tiệm thế này”.

      Hạ Nhiễm giật mình giây, quay đầu nhìn : “Thẻ tín dụng?”

      “Ừ” Cố Tần Thần gật đầu.

      đột nhiên nhớ tới lúc còn ỏ London, Cố Tần Thần sau khi hôn xong, lấy trong ví ra tấm thẻ muốn bao nuôi . nhớ mình có cầm trong tay, ngày hôm sau lại tỉnh dậy giường . Nhưng tấm thẻ này giờ nằm ở đâu nhỉ?

      “Em nhớ sao, hay là ném rồi?” rất chậm, từng chữ tàng câu nhàng. Hạ Nhiễm cảm giác phải hỏi , mà là chuyện xảy ra.

      mỉm cười, hết sức khó chịu. Mắt Hạ Nhiễm lóe sáng, cảm giác chột dạ, cẩn thận dè dặt : “Tấm thẻ tín dụng đó, hình như em ném lại London rồi”.

      nhìn bộ dáng khẩn trương của liền cười lên, đôi môi nhếch lên tạo nên đường cong , khóe miệng đầy vẻ nghiền ngẫm: “Hử, vậy là em đem tín vật định tình của chúng ta làm mất, có phải nên nghĩ xem cần bồi thường thế nào ?”

      Thẻ tín dụng bị mất, trừ khi bị ai đó dùng vào việc trái pháp luật, số tiền có thể mất cũng nhiều, chỉ cần kịp thời báo mất và có đầy đủ chứng từ. Lúc rời khỏi London, cho trợ lý tử tế kiểm tra phòng khách sạn lần, mới ở trong khe hở dưới ghế sofa nhặt được tấm thẻ bị bỏ quên.

      nhớ lúc đó ở máy bay, ngồi bên cạnh ngủ rất ngon, cũng có vẻ gì khác thường. Lúc ở máy bay, Ninh Viễn đưa lại thẻ tín dụng cho , còn nhìn mấy lần. Cuối cùng chỉ có thể chán nản bỏ lại vào ví của mình, tới lúc đưa về nhà, cũng nghĩ tới có chuyện gì thích hợp. Bởi vì hôm trước uống rượu ngủ ngon nên bị bệnh, cả đường cũng lời nào.

      Tín vật định tình… là cường ngạnh cường hôn , sau đó dùng thẻ tín dụng coi như chứng minh muốn phụ trách. Có điều, lúc đó có tình, còn vô tình.

      Nghe được câu trả lời này, đôi mắt đen láy của Hạ Nhiễm có chút kinh ngạc, liếc cái, tên Cố Tần Thần này có thể đứng đắn có giới hạn như vậy.

      hỏi: “ muốn bồi thường thế nào?”

      Cố Tần Thần giả bộ suy nghĩ rất lâu, khóe miệng và đôi mắt chứ ý cười tự giác hợp thành thể, có chút ngẫm nghĩ : “Thư ký Hạ, tiền lương tháng này của em chỉ có ba ngàn rưỡi, cả số lẻ cũng đủ để bù”.

      vô cùng nghiêm túc, lại khiến Hạ Nhiễm nghĩ cố ý chọc ghẹo , tức giận lườm : “Cố tổng, có cao kiến gì?”.

      tiếng “Cố tổng” khiến Cố Tần Thần vui vẻ vô cùng, lưu tâm nhún vai, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày suy nghĩ, sau đó trầm ngâm : “Cho em cơ hội để chuộc tội”.

      Hạ Nhiễm vẫn nhìn chằm chằm, vẻ mặt Cố Tần Thần lúc đó nghiêm túc vô cùng. Khóe môi mấp máy, đứng lên lại chỗ . Chỉ hai bước chân, lại khiến tim Hạ Nhiễm đập rộn ràng.

      Cố Tần Thần mặc âu phục màu đen chỉnh tề, đồ thủ công gần như hoàn mỹ tôn lên bờ vai rộng và thân hình cao ngất của .

      Khóe miệng Hạ Nhiễm cong cong, tay dưới khăn trải bàn lại nắm chặt, biết muốn làm gì, trong đầu bây giờ chỉ nhớ lời của lúc ở dưới tầng nhà , chúng ta kết hôn .

      phải… muốn cầu hôn ở đây chứ???

      Hạ Nhiễm nghĩ vậy, lại thấy Cố Tần Thần ghé người sát vào tai , thủ thỉ : “Bạn trai trước của em, ở ngay phía sau”.

      Hạ Nhiễm sửng sốt, đứng dậy kéo luôn đứng lên, hai người cùng nhìn ra sau, chỉ thấy Lý Vĩ ôm vào tiệm bánh kem. ta nghiêng người, vừa lúc thấy hai người họ nắm tay nhau, ánh mắt ta lướt qua tên đàn ông có biểu tình gì kia, dừng lại người Hạ Nhiễm, khóe môi cong cong, dẫn bên cạnh ta tới.

      ta : “Trùng hợp , lại có thể gặp em ở đây”.

      Thế giới này cũng , chỗ nào cũng có thể gặp người quen.

      So với lần dầu tiên gặp lại Lý Vĩ, Hạ Nhiễm cảm thấy lần này bình tĩnh hơn nữa. Tay và Cố Tần Thần mười ngón đan nhau, Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần gì nhưng mặt đều là vẻ dương dương tự đắc, gương mặt trắng nõn của lại ý cười ấm áp: “Ừ, đúng là trùng hợp. Chúng tôi cũng tính rời ”.

      Lý Vĩ theo ánh mắt Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần, hai tròng mắt vẫn rũ xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Nhiễm chằm chằm. Trong lòng Cố Tần Thần như có nguồn sáng, rạng rỡ phát sáng, đứng dưới góc độ của người đàn ông mà , ánh mắt này tràn ngập sủng nịch. Cố Tần Thần hình như cũng phát được Lý Vĩ đánh giá mình, nhướng mày nhìn ta, chỉ hơi lễ phép gật đầu, coi như là chào hỏi.

      Hai mắt Cố Tần Thần híp lại, ngũ quan góc cạnh ràng lại lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm khiến người khác dám nhìn nhiều. Lý Vĩ thấy Cố Tần Thần nhìn mình liền vội vàng thu lại tầm mắt, lại thấy hai người họ nắm tay nhau mặt liền kinh hoảng. Tay ta nắm lấy bả vai bên cạnh, tự chủ mà dùng nhiều sức hơn, kìm lòng được hỏi: “Hai người nhau sao?”

      Lý Vĩ tuy biết mình có ý biết còn cố chấp, nhưng bản thân lại tự lý giải được. Dù sao lần gặp mặt trước, Hạ Nhiễm thừa nhận Cố Tần Thần là bạn trai , hơn nữa còn phủ nhận ngay lập tức.

      Lần này Cố Tần Thần cũng giống như trước, để ýt ới Lý Vĩ, lực chú ý lại tập trung người Hạ Nhiễm, đứng bên cạnh có vẻ bé hơn nhiều. nhìn đỉnh đầu , nhìn như bình tĩnh hửng hờ, ra lại là hỉ nộ vô thường.

      Ngược lại Hạ Nhiễm vì lần trước bản thân sai làm Cố Tần Thần tổn thương, biết ngoài mặt làm như để ý, ra trong lòng muốn thừa nhận hơn ai hết. Tay nắm tay Cố Tần Thần đột nhiên siết chặt, cằm hơi ngẩng lên, nhìn thẳng Lí Vĩ: “Ừ, hơn nữa còn sắp đính hôn”.

      Chỉ là câu đơn giản, lại khiến ba người kinh ngạc.

      Lý Vĩ nghĩ tới mối tình đầu khiến ta luôn canh cánh bỏ xuống được, ở những năm tháng ta biết tới dần dần lớn lên, cũng sắp thành vợ người ta.

      Cố Tần Thần nghĩ Hạ Nhiễm giải thích quan hệ của bọn họ như vậy, câu này sáng nay cũng tự tiện ở trước mặt . cho rằng tức giận, thề thốt phủ nhận. ngờ, Hạ Nhiễm dùng câu này để lại với người từng thích. Như thế này, có phải ý rằng chuẩn bị tiếp nhận .

      Người cuối cùng kinh ngạc, lại chính là Hạ Nhiễm. vốn nghĩ để lòng hư vinh nam nhân của Cố Tần Thần được thỏa mãn, lời này trước với bạn trai cũ trước mặt bạn trai đương nhiệm, có phải rất vui . Có điều lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận. Cố Tần Thần chẳng có vẻ gì vui mừng, khí định thần nhàn đứng đó, người còn hơi run rẩy, nếu phải bởi vì đứng gần , có khi cũng biết được.

      Môi mỏng của Cố Tần Thần khẽ mím lại, đôi mắt nan giải nhìn Hạ Nhiễm khỏi co rúm. Tâm khẽ động, cuống quýt tránh đôi mắt có chút đỏ của Lý Vĩ, ta khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhàng : “Chúc mừng”.

      “Cảm ơn”.

      Hạ Nhiễm xong câu này, Cố Tần Thần liền mang rời khỏi tiệm bánh kem. Khi ngang qua cùng Lý Vĩ, Hạ Nhiễm hình như nghe thấy ấy hỏi ta, là ai. Hạ Nhiễm nghe được Lý Vĩ trả lời thế nào, nhưng vấn đề này cũng còn quan trọng.

      Người nắm tay bây giờ, là người đàn ông tên Cố Tần Thần.

      Cố Tần Thần lái xe đưa Hạ Nhiễm về tới dưới nhà, xe tắt máy, nhưng cũng định để về sớm như vậy.

      mở cửa sổ bên ghế tay lái, bên ngoài cửa sổ mảnh yên tĩnh.

      Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần trầm mặc ngồi ghế lái, quay mặt , chỉ để lại cho sườn mặt mê người.

      Lòng bàn tay Cố Tần Thần rịn mồ hôi, tay nắm tay lái khẽ động, tâm trạng rối loạn khó lòng bình tĩnh, mở miệng, thanh trầm khàn lại : “Lời em vừa , còn tính sao?”

      nghĩ người nam nhân tự tin như Cố Tần Thần, cũng có mặt yếu ớt như vậy,

      Hạ Nhiễm nhìn kính chiếu hậu, lại nghiêng đầu chỗ khác nhìn , lẳng lặng chăm chú nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: “Lời nào cơ?”

      ngoài cửa ngẫu nhiên có gió thổi vào, làm hỗn độn tầm nhìn của . Cố Tần Thần chớp mắt nhìn Hạ Nhiễm, ánh mắt thâm thúy mà u ám, lại lặp lời của : “Chúng ta sắp kết hôn”.

      có thể thế với Giản Ngôn, em thể sao?”

      “Có thể”, Cố Tần Thần vô cùng nhẫn nại.

      Hạ Nhiễm muốn lời đó tính, mí mắt hạ xuống lại vừa lúc nhìn tháy tay duỗi ra nắm lấy tay để đùi trái. chớp mắt, vẫn nhúc nhích nhìn từ trong túi áo lấy ra cái nhẫn tinh xảo, chậm rãi đeo vào ngón giữa của .

      Hạ Nhiễm ngẩn ngơ nhìn nhẫn kim cương ngón giữa, kim cương màu hồng nho đập vào mắt vô cùng lóa mắt. GIờ khắc này, cảm động hẳn là ý chí sắt đá lắm, giọng Hạ Nhiễm rưng rưng gọi : “Cố Tần Thần”.

      đáp: “Ừ”.

      đây là có ý gì? Cầu hôn sao?”

      “Nhiễm Nhiễm”. Đây là lần đầu tiên gọi như vậy, hai từ này từ miệng ra có chút cổ quái, lại có chút ám muội. nhìn chằm chằm Hạ Nhiễm, phải cần hôn, quả muốn cầu hôn , nhưng lại sợ từ chối.

      Vậy nên : ‘Em biết tại sao nhẫn cưới phải đeo vào ngón áp út ?”

      , chờ tiếp tục.

      “Bởi vì có nó, nó liền có tên”.

      giải thích về ngón áp út, mà về “nó”. Đáy mắt Hạ Nhiễm như phát sáng, lộng lẫy vô cùng, trong nội tâm rung động mãnh liệt.

      Bởi vì từ khi ngón áp út đeo nhẫn cưới, nó liền có cái tên mới. Đại biểu cho vĩnh hằng, cho tình tốt đẹp, cho đoạn tình cảm cùng nhau tới cuối cùng.

      Trong mơ hồ, Hạ Nhiễm nhìn như nhìn thấy người trai nhà bên. ở dưới cây đại thụ trong sân thay che ánh mắt trời, lúc làm bài tập lại đứng bên kiểm tra, lúc ăn cơm lại bắt phải ăn cải thìa.

      Còn có, người này bây giờ là bạn trai của . Người này, bảo vệ và dung túng , cho vô số lần phá lệ.

      Hạ Nhiễm chớp chớp mắt, để nước mắt chảy xuống, vuốt ve chiếc nhẫn ngón tay, khép mắt : “ chút thành ý cũng có, có tiền như vậy sao lại tặng nhẫn bé vậy”.

      Mấy chữ này vào tai Cố Tần Thần lại khiến khẽ run, nội tâm cố gắng kiềm chế vui mừng, trong mắt cũng thu lại vẻ ảm đạm: “Lần sau đổi cái lớn hơn”.

      Cố Tần Thần với , chiếc nhẫn này chính là lúc mới ra trường làm, dùng tháng lương đầ tiên mua nó. thế giới này, cũng chỉ có cái như vậy, độc nhất vô nhị.

      Chỉ tặng cho , là mơ ước của với .

      Cố Tần Thần đưa Hạ Nhiễm lên nhà, lại lần nữa nhét thẻ tín dụng vào trong tay Hạ Nhiễm, nhiều lời, chỉ sờ sờ gò má , nề hà : “Về sau đừng đem vật tặng em làm mất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em bình an việc gì”.

      -----------------------
      @LạcLạc ss update giúp em nhé. Thanks ss
      Thích ăn thịt, Pe Mick, Suuuly9 others thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 53: Phải chăng việc quá khó khăn, Đến mức chẳng cảm nhận được đau đớn

      Edit: tart_trung​

      Phải chăng việc quá khó khăn, Đến mức chẳng cảm nhận được đau đớn

      —---------- 《 Hoa Hồng Đỏ》Trần Dịch Tấn

      Sau hôm hẹn hò với Cố Tần Thần, Hạ Nhiễm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Giản Ngôn. Sáng sớm, còn nằm giường, nửa tỉnh nửa mê nhìn trần nhà, tay cầm điện thoại cũng chẳng có chút sức, khi nghe thấy thanh của người ở đầu dây bên kia liền lập tức tỉnh như sáo.

      Giản Ngôn : “Hạ Nhiễm đúng ? khỏe , tôi là Giản Ngôn, hôm nay có thời gian rảnh ? Tôi có vài chuyện muốn với ”.

      Giọng của ta rất dễ nghe, cách điện thoại chậm rãi truyền tới tai Hạ Nhiễm, thanh thanh đạm đạm giống như sương sớm dính hoa sơn trà, khiến người khác thư thái.

      Hạ Nhiễm biết làm sao ta có được số điện thoại của mình, muốn từ chối, nhưng nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Giản Ngôn, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu : “Được”.

      Đầu dây bên kia hẳn là nghĩ tới Hạ Nhiễm sảng khoái đồng ý như vậy, giọng Giản Ngôn bỗng nhiên im bặt, lát sau lại thêm: “ mất bao lâu đâu, vậy hẹn lúc ăn trưa . Tôi ở dưới sảnh Mạc Sâm chờ . Thuận tiện cùng dùng bữa trưa có được ?”

      “Được”.

      chuyện xong rồi, Hạ Nhiễm thoáng nhìn qua số lạ hoắc điện thoại, lại tùy tay ném qua bên, đứng dậy kéo rèm cho kín, lại bò ra giường, thế nhưng lại buồn ngủ nữa.

      rất tò mò, Giản Ngôn rốt cuộc muốn gì? vẫn nhớ vẻ mặt mờ mịt của ta lúc nghe được mấy lời Cố Tần Thần . Trong mắt ta lúc đó có chút mờ mịt, lại có bi thương và kinh ngạc.

      Giản Ngôn thích Cố Tần Thần, tình cảm này so với tưởng tượng có vẻ nhiều hơn. Nhưng cứ nghĩ tới bạn trai mình ngồi cùng chỗ với thầm thích ấy, Hạ Nhiễm đột nhiên hiểu cảm nhận của Cố Tần Thần khi gặp Lý Vĩ.

      Hạ Nhiễm càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát đứng dậy, đánh răng rửa mặt thay đồ rồi ra khỏi nhà, làm.

      Lần gặp mặt này nghiêm túc như Hạ Nhiễm vẫn nghĩ, ngược lại mang cho cảm giác nhàng. Giản Ngôn chọn nhà hàng Tây thanh nhã, quanh phòng ăn còn luẩn quẩn tiếng dương cầm. Hai người gọi đồ ăn và thức uống xong liền ngồi an tĩnh.

      tay trái của Hạ Nhiễm chỉ có mỗi chiếc nhẫn, thường đeo trang sức, bởi vậy thường xuyên đùa nghịch chiếc nhẫn tay. Tháo ra, lại đeo vào.

      Tới tới lui lui chỉ vài động tác như vậy nhưng Hạ Nhiễm cũng ngại phiền toái mà làm làm lại n lần.

      Động tác của Hạ Nhiễm luôn nằm trong mắt Giản Ngôn. Chiếc nhẫn tinh xảo này, ta chỉ thấy lần. Có lần thậm chí còn được cầm nó trong tay, chỉ là bị Cố Tần Thần bắt gặp, sau đó ta còn được nhìn thấy nó nữa.

      Giản Ngôn cầm tách café vẫn nóng hổi, nhấp ngụm, lại tao nhã để lên bàn, lúc này mới mở miệng hỏi: “Tôi với Cố Tần Thần quen biết bao lâu rồi nhỉ? Tôi cũng quên mất rồi”.

      Lời này khiến Hạ Nhiễm nắm được câu chuyện, cũng biết nên gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

      “Lúc lên đại học, Cố Tần Thần là học trưởng của chúng tôi. ấy rất ưu tú, người ưu tú chỗ nào cũng dễ trở thành tiêu điểm”. Giản Ngôn bình tĩnh , giống như nhớ lại, mà giống như chuyện xưa, chuyện xưa chỉ thuộc về ta.

      Lúc Giản Ngôn mới gặp Cố Tần Thần, hai người bọn họ cũng chỉ là sinh viên năm nhất, vừa mới vào đại học, thích nhất là văn học. Lần đầu tiên ta vào thư viện, liền biết bản thân nơi đó.

      Khi các bạn xung quanh bắt đầu chuyện đương, thích các hoạt động tập thể, ta vẫn chỉ yên tĩnh trong thư viện đọc sách, đọc sách lại đọc sách hết năm.

      Lúc Cố Tần Thần ngồi xuống bên cạnh ta, trong tay ta cầm quyền Cuốn theo chiều gió của nữ tác giả người Mỹ - Margaret Mitchell. Cảm giác được có người ngồi bên cạnh, ta nhìn sang, chỉ thấy cúi đầu, mở quyển The Wealth of Nations” (1) trong tay, tay phải cầm cái bút bi màu đen, nghiêm chỉnh làm bài.

      (1)The Wealth of Nations: tựa tiếng Việt: Tìm hiểu về bản chất và nguồn gốc của cải của các quốc gia (Gọi tắt là: Của cải quốc gia, của cải hay quốc phú luận). Tác giả: Adam Smith.

      Nội dung chính của cuốn sách về: nguồn gốc và công dụng của tiền tệ, giá cả các loại hàng hóa, tiền công lao động, lợi nhuận, địa tô; trình bày, phân tích và phê bình phát triển kinh tế của Châu Âu từ khi đế quốc La Mã sụp đổ; phác họa bốn giai đoạn chính của cách tổ chức xã hội từ thời nguyên thủy với những người thợ săn thô sơ cho tới thời kỳ phụ thuộc lẫn nhau về thương mại…

      http://nghiencuuquocte.org/wp-conte...cte-net-25-adam-smith-_cach-mang-kinh-te1.pdf

      Mái tóc đen nhạt màu trở nên nổi bật dưới ánh sáng rực rỡ, hàng mi dài vểnh lên, sóng mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ. Bây giờ Giản Ngôn nhớ lại lúc đó, vẫn cảm thấy đó là cuộc gặp gỡ đẹp nhất trong đời ta.

      Quả là vậy, cho tới mãi sau này, ta cũng gặp được ai khiến bản thân rung động như vậy.

      vài việc giống như sớm được thượng đế an bài, ví dụ như Giản Ngôn gặp được Cố Tần Thần. Giống như bóng dáng khắc sâu trong tâm trí, ta có thể dễ dàng tìm thấy trong biển người. Đến lúc này, ta mới nhận ra bản thân mê luyến Cố Tần Thần thế nào, mà lại ưu tú như thế nào. Cho dù học tập hay là quan hệ xã giao, bên cạnh giường như thiếu cái gì.

      Mỗi lần ta ôm sách vào lòng, lại ngẫu nhiên nhìn thấy ngồi bên cạnh, khóe mắt kín đáo quan sát nhất cử nhất động của . Cố Tần Thần như thường ngày vẫn ngồi chỗ đó, còn ta ngồi phía đối diện . Chỉ chốc lát sau, làm được nửa bài, điện thoại bàn đột nhiên rung lên. Lúc ta liếc nhìn màn hình điện thoại của , có cái tên lóe sáng, khiến ta có chút giật mình

      Giản Ngôn thấy cầm điện thoại, trong mắt có chút ôn nhu, ta nghĩ, người được ghi chú “RIB” này, nhất định là người rất quan trọng.

      Trong Kinh Thánh có , Chúa sáng thế thấy nam nhân quá mức tịch mịch, nhân lúc ngủ say liền lấy cái xương sườn ra khỏi người , tạo ra nữ nhân. Mỗi người đàn ông đều tìm cây xương sườn của bản thân, tìm được rồi lồng ngực đau nữa.

      RIB, xương sườn.

      Trong tâm Giản Ngôn khẽ nhói, rất đau.

      Cố Tần Thần ra ngoài nghe điện thoại, Giản Ngôn quan sát bốn phía lát, ngón tay di lên sổ ghi chép, mở trang đầu tiên ra, đập vào mắt ta là cái tên mạnh mẽ của – Cố Tần Thần.

      Giản Ngôn phủ nhận ta có nhớ nhung với Cố Tần Thần, cả thời kỳ đại học, vẫn là giấc mơ mà ta theo đuổi.

      Lúc tốt nghiệp đại học, Cố Tần Thần chọn đào tạo chuyên sâu, mà dốc sức phấn đấu thương trường ăn thịt người nuốt luôn xương này. ta lựa chọn theo bước chân , cùng phấn đấu nỗ lực, cùng kề vai chiến đấu.

      Trong tiệc rượu cuối năm của công ty, toàn công ty từ xuống dưới mấy ngàn nhân viên đều vui vẻ mười rượu lẫn nhau, Giản Ngôn mặc váy dài màu đen, đứng bên cạnh Cố Tần Thần, trông xứng đôi, có người còn ồn ào bọn họ chính là đôi Kim đồng ngọc nữ. Đêm đó ta uống ít, nhưng cũng say, lại cẩn thận đánh giá Cố Tần Thần, thấy có biểu gì khác.

      Giản Ngôn cảm thấy việc làm dũng cảm nhất đời ta, chính là tỏ tình với Cố Tần Thần.

      Đêm đó Cố Tần Thần đưa ta về nhà, Giản Ngôn giả vở say, tùy ý đỡ mình. Lúc ta vào cửa, liền nắm tay áo buông, Cố Tần Thần cúi đầu nhìn ta, thanh trong suốt mềm mại thâm nhập vào lòng ta,tạo nên ngàn cơn sóng.

      “Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Giản Ngôn choàng tay lên cổ Cố Tần Thần, kéo lại gần mình, dâng lên nụ hôn đầu, ta : “Chúng ta ở chung chỗ được ?”

      Cố Tần Thần giật mình, ngu ngơ vài giây, “Giản Ngôn”, sau đó liền đẩy tay ta ra: “ say quá rồi”.

      “Em say”, Giản Ngôn thở gấp “Em , em cũng biết từ lúc nào, lại có bạn , em có bạn trai, vì sao chúng ta thể ở chung chỗ?”

      Cố Tần Thần dựa người vào tường, chăm chú nhìn đôi mắt như có sương mù bao phủ của Giản Ngôn, đôi mắt đen láy của trông rất sạch , lại có chút tình cảm nào. Dưới cái nhìn thâm tình khẩn thiết của ta, Cố Tần Thần chút lưu luyến xoay người rời . ta còn nhớ mang máng, lúc đó : “ cộng tốt”.

      Cộng , hơn. Nếu phải lúc còn học đại học ta nhìn thấy cái tên sáng lên màn hình điện thoại của , Giản Ngôn còn cho rằng Cố Tần Thần là người biết là gì.

      Cứ thế, có thể tiếp tục sắm vai người trong lòng của ta.

      Chỉ là, ta chưa từng nghĩ tới, có ngày Cố Tần Thần đột nhiên rời khỏi Vạn Hào, mình lưu lạc ở thành phố C tự gầy dựng nghiệp. ta gom hết dũng khí tới trước mặt , với , ta có thể gia nhập công ty ?

      Lúc đó Cố Tần Thần cười sáng lạn, hỏi ta có chắc ? Giản Ngôn dùng sức gật đầu, Cố Tần Thần lại ta thích hợp.

      Cho tới bây giờ Giản Ngôn đều , tại sao ta lại thích hợp. Cố Tần Thần cho ta bất kỳ lý do từ chối nào, lần nào ta hỏi đều bị hờ hững bỏ qua. Việc Cố Tần Thần làm, trước giờ đều nguyên nhân, chỉ là quyết định của . quyết định, làm việc, đều lên thái độ của .

      Giữa bọn họ có rất nhiều chuyện, thể hết trong hai câu, đương nhiên những chuyện đó, ta cũng định với trước mắt này. Hạ Nhiễm và Giản Ngôn là hai người có tính cách bất đồng, Giản Ngôn cũng từng có tươi trẻ hồn nhiên của Hạ Nhiễm, đáng tiếc, nó rồi trở về được.

      Nghĩ ngợi lát, Giản Ngôn xoa trán mình, khóe môi cong lên nụ cười mỉm, ta ngẩng đầu nhìn Hạ Nhiễm, lúc nhìn thấy ánh mắt sáng trong mang theo chút vui mừng của người đối diện, tay Giản Ngôn nắm ly thủy tinh càng chặt hơn, Hạ Nhiễm tán thành : “Ừ, người như Cố Tần Thần, tới đâu cũng đều khiến người khác chú ý”.

      Lời của Hạ Nhiễm khiến Giản Ngôn ngốc lát, ta hỏi lại: “ ấy ưu tú như vậy, ở bên cạnh cảm thấy áp lực sao?”

      “Áp lực?”

      “Đúng, cảm thấy bản thân xứng với ấy sao? phải tôi tốt, chỉ là, ấy rất ưu tú”. Tay Giản Ngôn nắm chặt ly nước vẫn bị Hạ Nhiễm nhìn thấy, đôi tay trắng ngần hề nhúc nhích.

      Hạ Nhiễm lắc đầu tỏ vẻ để ý lời Giản Ngôn , ngược lại còn thấu hiểu việc: “Đúng vậy, ấy rất tốt”.

      Giọng Hạ Nhiễm rất , rất , giống như tiếng lẫn với tiếng cười khẽ: “Có điều, chúng tôi quen nhau từ lúc còn , mà lúc đó ấy rất ưu tú rồi”.

      biết nhỉ, Cố Tần Thần là người rất tự đại, việc gì cũng muốn mình đứng nhất, thích được người khác khen mình tốt, nếu dám phê bình ấy, ấy đống đạo lý lớn để thuyết phục thay đổi quan điểm. Đúng rồi, chính là loại ngữ khí nhanh chậm ấy”.

      Lúc tới đây, Hạ Nhiễm kìm lòng được nghĩ tới gương mặt tuấn tú biến đen của Cố Tần Thần, tươi cười mặt càng thêm ràng: “ ấy thường tôi ngốc, tự lập ra kế hoạch tốt lắm, rồi tại vì tôi kháng nghị mà buông tha chủ trương của mình. Rất kỳ lạ, có lẽ bởi vì tôi rất ghét việc ấy suốt ngày quản tôi, cho nên tất cả những việc làm tốt của ấy đều bị tôi tự động loại bỏ”.

      Lúc này Hạ Nhiễm mới nhận ra được trước kia ghét Cố Tần Thần nhiều thế nào, chỉ cần việc có dính tới đều lựa chọn tránh . Lâu dần lại thành thói quen tự nhiên, cho nên cho dù thành bạn vẫn có chút giác ngộ nào.

      Khó trách, Lâm Khả thường oán hận ở trong phúc mà biết có phúc.

      Khó trách, đồng nghiệp dưới công ty lúc nào nhìn cũng có ánh mắt hâm mộ, giống như có vận cứt chó vậy.

      Giản Ngôn cố gắng giữ cho tâm tình mình bình thản sợ hãi, lại thấy vẻ mặt dạt dào hạnh phúc của Hạ Nhiễm liền thất bại. ta ràng việc bản thân Cố Tần Thần, lại thường xuyên ghen tị với . Ghen tị quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến ta thường cảm thấy tự ti. Loại tự ti này khiến ta đứng trước mặt vẫn thường cảm thấy mình thua kém bậc.

      Giữa bọn họ, chung quy có quá nhiều sai lầm.

      Giản Ngôn hắng giọng, tuy vậy trong giọng vẫn mang mũi khá nặng: “Tôi vẫn cho rằng tôi thua , chỉ là thời gian thích hợp”.

      Giản ngôn cho rằng, nếu ta găp Cố Tần Thần sớm hơn, có lẽ người ta. Bây giờ lại phát ra, trong mắt , ta chỉ đơn giản là cộng tốt.

      Hạ Nhiễm nâng mắt nhìn trước mặt, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, nụ cười tươi mặt lại mang theo chút cay đắng: “ ra rất tốt, tốt hơn tôi nhiều lắm. So ra càng xứng đôi với Cố Tần Thần hơn, có điều ánh mắt ấy tốt”.

      Mấy lời này là tâm huyết của Hạ Nhiễm, bình tĩnh mà suy sét, Giản Ngôn hợp với Cố Tần Thần hơn . Cho dù là bề ngoài hay là bên trong cũng vậy, ấy thích hợp đứng bên cạnh , chỉ điểm này liền thấy ánh mắt Cố Tần Thần chẳng tốt chút nào. Mặc dù, người nhìn trúng là .

      “Tình phải cứ thích hợp tốt”. Giản Ngôn thu lại nụ cười mặt, bình đạm nhìn Hạ Nhiễm, tiếp tục : “Cuối cùng tôi cũng phải xương sườn của ấy”.

      Giản Ngôn nhìn sau lưng Hạ Nhiễm, người đàn ông các tới lại gần. Từ khoảng cách rât xa ta cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ vội vã của , ngay cả bước chân cũng có chút hoảng loạn.

      Giản Ngôn khỏi nghĩ lại, đây vẫn là Cố Tần Thần lúc nào cũng trầm ổn bình tĩnh trong ký ức của ta sao? Đây là nam nhân ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài nào với tới sao?

      Hóa ra, xưa nay vẫn bình thường như vậy, cũng biết .

      Chỉ là, người phải ta mà thôi.

      Đột nhiên Giản Ngôn cười tươi, nụ cười duyên dáng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “ ấy tới”.

      Hạ Nhiễm nghe vậy vội quay đầu nhìn lại, Cố Tần Thần bước nhanh tới chỗ họ. vô thức đứng dậy tới gần , sóng mắt trong suốt, khóe miệng cong lên thành hình trăng khuyết hoàn mỹ, ấm áp nhìn .

      ----------------------------------------------------

      Tác giả có chuyện muốn :

      , người A meo tôi đau lòng nhất là Giản Ngôn – xinh đẹp tài giỏi.

      Bởi vì người, cho nên luôn im lặng chời đợi.

      ấy và Cố Tần Thần là cùng loại người, làm việc thua kém ai, khi lại cố chấp vô cùng.

      Có điều, bọn họ đều yên lặng chờ đợi, nhưng Cố Tần Thần may mắn hơn chút.

      Tình phải lúc nào cũng như thế, tôi thích , thích ấy.

      ----------------
      @LạcLạc ss update chương mới giúp em nhé. THanks ss

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :