1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 39

      Editor: Mèo ™



      Trần Thiệu Thần cài nút áo sơ mi lại xong xuôi, ngồi ghế salon với Cố Phán. Vốn là muốn giấu , ngờ vẫn biết được. Hai bạn cùng phòng đối với rất tốt, giấu giếm gì cả.

      Ánh sáng bên trong phòng sáng ngời, ấm áp cả căn phòng. Chậu hoa lan trong góc tường cũng tươi tốt khoe sắc.

      Đáy mắt Cố Phán loé lên ánh sáng nhàn nhạt, tay tỉ mỉ vuốt ve mu bàn tay mình, chỗ đó vẫn còn vết kim tiêm truyền dịch. Trong lòng có hơi uất ức, chỉ là biểu ra trước mặt Trần Thiệu Thần mà thôi.

      “Chỉ cần tìm ra người giữ chìa khoá là biết được ngay.” Trần Thiệu Thần lạnh nhạt .

      Cố Phán cả kinh, mở to mắt nhìn, giơ tay lên huơ ra dấu: “Hôm qua lúc ở trong phòng vẽ, hình như em có nghe được tiếng chìa khoá rơi xuống sàn nhà.”

      Trần Thiệu Thần chau mày, cầm lấy tay , bàn tay có hơi lạnh. “Em biết là ai đúng ?”

      Cố Phán thở dài hơi, trầm tư lúc rồi gật đầu. “Chìa khoá là do Kim Nhiễm làm rơi.”

      Đầu ngón tay Trần Thiệu Thần khẽ động đậy, trầm mặc, ánh mắt thâm sâu như biển.

      Cố Phán có hơi thất vọng, cho biết: “Sư huynh, còn nhớ Phạm Thi Vũ học lớp 11-2 , ấy từng đạt giải nhì cuộc thi văn nghệ của trường hồi đó đấy?”

      Trần Thiệu Thần lắc đầu. “ nhớ. Lớp 11-2 chỉ biết mình em thôi.”

      Cố Phán mỉm cười. “ nhớ cũng bình thường. ấy học cùng lớp với em, là đại mỹ nữ toàn khối 11 đấy, rất được hoan nghênh.”

      “Đại mỹ nữ? Sao biết nhỉ? Được hoan nghênh đến mức nào mà sao có chút ấn tượng nào cả thế?” Trần Thiệu Thần trêu ghẹo .

      Cố Phán cong khoé miệng. “Quả ấy rất đẹp. ra lúc mới đầu, quan hệ của bọn em tệ. Chỉ là càng ngày chúng em mới từ từ có khoảng cách, còn thân thiết như trước nữa. Vì hoàn cảnh của em, thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh, đồng tình thương hại có, ghen ghét đố kị cũng có. Lúc đó vẫn còn nên em để ý nhiều. Lớp em có hơi ít bạn nữ, các bạn nam trong lớp đều thích lấy em và ấy ra so sánh với nhau. Có lần còn bỏ phiếu bầu xem ai được ưa thích hơn nữa, sau khi Phạm Thi Vũ biết chuyện đó rất tức giận, cho nên dần dà về sau quan hệ của bọn em càng ngày càng nhạt . Cho đến tận khi tốt nghiệp, hình như chúng em cũng với nhau lời nào.” dừng lại chút. “Khi đó, em mới bắt đầu chú ý để tâm, ra , bây giờ em vẫn chưa thể quên được. Người bạn cùng lớp mỗi ngày đều chạm mặt nhau, lại vì chuyện mà biến thành như vậy...”

      từng là bạn bè, từ quen thuộc đến xa lạ, bây giờ lại đến mức tổn thương nhau.

      “Kim Nhiễm và Phạm Thi Vũ có nhiều điểm rất giống nhau.” trầm tĩnh huơ tay: “Em trách cậu ấy, nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy rất khó chịu.”

      Trần Thiệu Thần thở dài: “Đây là trong những chuyện mà chúng ta đều phải trải qua, chỉ là mỗi người gặp mỗi trường hợp khác nhau mà thôi.”

      cũng từng trải qua rồi sao?”

      Trần Thiệu Thần vì để trấn an người nào đó đau lòng nên kể rất chân thành. “Năm đó, phải xoắn não vắt óc tìm cách để có thể tiến thêm bước làm quen với ai đó, suy tính lại hại gầy mất 3 kg.”

      Cố Phán nhìn khó tin, giơ tay lên xoa xoa đầu . “Cũng may là thông minh, nếu chắc chắn bây giờ phải là bạn trai của em rồi.”

      Trần Thiệu Thần bị đâm nhát.

      Cố Phán im lặng hồi rồi mới tiếp tục huơ tay : “Em nghĩ cậu ấy chỉ là kích động nhất thời thôi.”

      Trần Thiệu Thần vén tóc ra sau tai, biết tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. “Cho dù truy cứu cũng phải chuyện ràng với ta.” Đây là giới hạn cuối cùng của . ͐

      Cố Phán dựa vào ngực , tay vẫn xoa xoa chỗ vai bị bầm tím của . nghĩ, lúc đó phải chịu đau đến nhường nào? Có phải là rất lo lắng hay ? “Em nghe theo .”

      Trần Thiệu Thần nắm chặt tay , nhanh chóng nhíu mày, vẻ mặt vẫn dửng dưng như thường, chút để ý : “Nếu em nghe tự mình tìm ấy chuyện, đòi lại công đạo cho em.”

      Cố Phán: “...”

      ——— —————

      Giữa tháng, khoa Mỹ thuật diễn ra buổi triển lãm tranh đúng như dự định, có ít những nhân vật nghệ sĩ nổi tiếng cũng tới tham gia hoạt động lần này, lại càng thiếu những tác phẩm xuất sắc được đấu giá mua với giá cao.

      Bức tranh “Sơ sinh” của Diệp Tử Nhuy cũng nằm trong số đó, nhưng người mua là ai bọn họ biết lắm.

      Hôm nay, Cố Phán, Diệp Tử Nhuy và Đường Thanh giúp tiếp khách ở đại sảnh.

      Chu Chú và bạn bè cũng có ghé qua, ta tới trước mặt Cố Phán: “Có thể chuyện chút ?” Hôm nay ta mặc chiếc áo khoác bóng chày màu trắng, hai tay áo màu hồng nhạt, phối cùng với quần jeans, đơn giản mà lại thanh xuân tươi trẻ.

      Cố Phán theo ta đến chỗ khuất ít người qua lại.

      Chu Chú nghiêng đầu nhìn , từ kỳ nghỉ đông năm ngoái đến giờ, cũng hai tháng họ gặp mặt nhau. “Khoa Quản trị kinh doanh vừa mới công bố danh sách sinh viên đạt học bổng du học Mỹ.”

      Cố Phán vẫn bình thản như , nét mặt tia dao động nào.

      biết rồi sao?”

      Cố Phán gật đầu.

      Chu Chú thầm nghiến răng. “Có phải khuyên cậu ấy đừng du học đúng ?” Đôi môi ta run run: “Cố Phán, thể ích kỷ như thế!”

      Ích kỷ?

      Cố Phán đột nhiên cảm thấy hai từ này có chút chói tai, đôi mắt chợt nhíu lại. viết lên điện thoại di động: “Sư tỷ, có phải các người ai cũng đều cảm thấy chính em kéo chân ấy? Em xứng với ấy đúng ?”

      Chu Chú ngờ có phản ứng thẳng thắng như vậy.

      “Cố Phán, tại sao tự xem lại mình ? Xét về mọi phương diện, Trần Thiệu Thần đều nổi bật xuất chúng, người có thể kề vai sánh đôi với cậu ấy cũng phải ưu tú như vậy.” Dđ • LˆQ’Đˆ

      Cố Phán viết hàng chữ: “Bác với em những lời này.”

      Chu Chú cảm thấy trống rỗng, nội tâm sôi trào dậy sóng. “... ra mắt cha mẹ cậu ấy rồi sao?”

      Cố Phán nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt khó tin của ta, là cố chấp chịu tin đúng hơn, gật đầu xác nhận. vừa nhìn thấy dáng người đứng ở chỗ xa, có lẽ là thấy hai người họ chuyện ở đây rồi nhưng muốn đến làm phiền.

      Cố Phán lại viết lên điện thoại: “Sư tỷ, em còn có việc nên xin phép trước.” đành lòng nhìn thấy vẻ mặt của ta bây giờ, xoay người bước .

      Chu Chú la lên: “Cố Phán, rất nhiều người lúc mới bắt đầu cũng khăng khăng cố chấp giống y như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn thể tránh được thực tế phũ phàng đâu. Tôi chờ đợi ở đây trước hai năm, cứ đến kỳ tốt nghiệp mỗi năm, chắc chắn đều có rất nhiều rất nhiều cặp đôi chia tay.”

      Cố Phán chậm rãi xoay người lại, cách ta khoảng ba mét, đôi môi hơi run run, mấp máy chuyện nhưng thanh: “Vậy em chờ đến ngày đó, cũng mời chị mở to mắt mà mong chờ.” vẫn luôn tin chắc, rời bỏ đâu.

      Cố Phán tới khúc rẽ gặp Kim Nhiễm đứng đó, bốn mắt nhìn nhau, lúng túng.

      “Cố Phán, mình nhận được tin nhắn của cậu, cậu tìm mình có gì ?”

      Hơn nửa năm ở cùng nhau, bây giờ nhìn người con uốn tóc xoăn đứng trước mặt mình, Cố Phán lại cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy xa lạ. Là do cậu ấy thay đổi nhiều quá chăng?

      Cố Phán nhanh chóng viết lên điện thoại: “Đêm hôm đó mình bị nhốt trong phòng vẽ tranh. Cả đêm.”

      Kim Nhiễm liếc mắt nhìn. “Cậu nghĩ là do mình làm?” Giọng ta trầm thấp, lạnh lùng.

      “Mình biết là ai.” Cố Phán viết, thấy Kim Nhiễm nhíu mày, vẻ mặt lo lắng. “Mình rất thất vọng, cảm giác lúc đó cực kì khó chịu.”

      “Sao cậu cho rằng là mình làm? Cậu có chứng cứ gì ? Chìa khoá phòng vẽ ai cũng có thể giữ mà. Nếu cậu cứ khăng khăng nhận định là mình, cậu báo với giáo viên ?” Giọng của Kim Nhiễm cao vút đầy kích động, hai gò má cũng đỏ lên.

      Cố Phán yên lặng , nắm chặt điện thoại, nhớ về lúc trước. “Tại sao cậu lại biến thành như thế này?”

      Kim Nhiễm cười giễu. “Có thể có rất nhiều người thích cậu, nhưng mình khác với bọn họ, mình thích cậu.”

      Trần Thiệu Thần đến buổi triển lãm từ lúc hai người còn chuyện, nhưng chờ đến khi hai người chuyện xong mới tới, vẻ mặt thâm trầm.

      Cố Phán vừa muốn vẫy tay với thấy dừng bước.

      “Kim Nhiễm...” Trần Thiệu Thần gọi ta lại.

      Kim Nhiễm khựng lại, dừng bước, quay sang nhìn thấy đứng gần đó nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

      “Cố Phán vốn muốn bỏ qua chuyện này, bởi vì ấy xem là bạn. Nhưng...” Trần Thiệu Thần bắt đầu chuyển đề tài, ánh mắt lạnh lùng. “Nếu sau này còn giở những trò hèn như vậy nữa nhất định tôi truy cứu đến cùng. Là sinh viên của đại học T, chỉ nhìn vào thành tích, có đức hạnh sao xứng làm sinh viên ở đây?” từng chữ từng chữ ràng làm cho người khác rét mà run, đủ để cảnh cáo ta.

      còn trẻ, có câu nhất định nghe qua rồi. ‘Biết sai nên sửa, còn gì tốt hơn’. Tấm lòng của người học vẽ cần phải quang minh chính đại, tác phẩm vẽ ra mới có thể có chính khí.”

      Kim Nhiễm siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng cũng rời như người mất hồn.

      Cố Phán cũng bị Trần Thiệu Thần làm cho giật mình, nhìn chớp mắt.

      Trần Thiệu Thần nhìn thấy nhìn mình như vậy thay đổi vẻ mặt lạnh như băng lúc nãy, trở về vẻ mặt dịu dàng cưng chiều chỉ dành riêng cho . “ đẹp trai đến vậy àh?”

      Cố Phán chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, cũng tiếc lời mà khen ngợi ngừng, huơ tay ra hiệu chuỗi thủ ngữ chỉ hai người hiểu. *lượt bỏ n lời khen làm cho ai đó nghe mà phổng mũi*

      Trần Thiệu Thần khẽ hất cằm, bày ra dáng vẻ rất chi là thoả mãn.

      Nội tâm Cố Phán run động, kéo tay của , Trần Thiệu Thần cúi xuống nhìn , chỉ thấy đôi môi xinh đẹp của hơi hơi mở ra, chậm rãi mà tao nhã mấp máy thành tiếng...

      “Trần — Thiệu — Thần — Em — !”



      Hết chương 39

      **********
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 40

      Editor: Thiên Y
      Beta: Mèo ™


      "Trần — Thiệu — Thần — em — —"

      Im lặng thanh, có lẽ chính là như vậy.

      Trần Thiệu Thần cực kì rung động, chỉ thấy cổ họng của chuyển động lên xuống, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như cũ.

      Cố Phán nhìn , oán thầm định lực của người này đúng là tốt .

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng của Trần Thiệu Thần tựa như thủy triều dậy sóng.

      Đáng tiếc là thanh nào, nhưng chính là thích như vậy. "Ừh! biết." Trần Thiệu Thần đáp lại, lúc này rốt cuộc vẻ mặt của cũng có chút thay đổi.

      Cố Phán cong cong khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng, huơ tay : " Trần Thiệu Thần! xấu hổ rồi."

      Trần Thiệu Thần thâm thúy nhìn , cười : "Lần đầu tiên có quang minh chính đại tỏ tình với như vậy, đương nhiên là phải khẩn trương rồi. Sau này em bày tỏ nhiều lần quen thôi."

      Với , đây là lời êm tai nhất đời.

      Ở đằng xa, Diệp Tử Nhuy và người đàn ông tới, thu hút ánh mắt của hai người.

      Cố Phán nghiêng đầu nhìn, rốt cuộc Trần Thiệu Thần thở ra hơi : "Đó là ông chủ Chu?”

      Cố Phán gật gật đầu, huơ tay : “ ngờ ta cũng tới đây.” Hình như ấy rất chú ý đến Diệp Tử Nhuy.

      Diệp Tử Nhuy và Chu Nhuận Chi tới bên bờ hồ, cả đoạn đường đều im lặng. ta đứng ở bên cạnh , còn lại nhìn bóng dáng của .

      "Sức khoẻ của mẹ em thế nào?" Chu Nhuận Chi lên tiếng hỏi thăm.

      Cuối cùng, Diệp Tử Nhuy cũng ngẩng đầu lên nhìn ta. Người đàn ông trước mắt này hơn ba mươi tuổi, là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. ta cao lớn trầm ổn, mỗi lời , cử chỉ luôn đúng mực làm cho người khác có cảm giác rất an tâm. im lặng lúc, mở to mắt nhìn cây liễu bên hồ. Chồi non mới nảy mầm, cành liễu lay động theo gió.

      "Tinh thần tốt lên nhiều rồi." trả lời, dừng chút mới tiếp: "Ông chủ Chu. Cám ơn !"

      Chu Nhuận Chi nhìn ấy, ánh mắt có chút phức tạp: "Nếu cần gì cứ tới tìm tôi."

      Gió thổi qua mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.

      Khoé mắt của Diệp Tử Nhuy giật giật, lưỡi đắng như ăn khổ qua, khổ sở nuốt xuống: "Ông chủ Chu! Bây giờ tôi vẫn chưa có khả năng trả lại số tiền mượn của ."

      Chu Nhuận Chi dừng chút: "Dù sao cũng làm việc tại phòng tranh của tôi, từ từ trả cũng được."

      Diệp Tử Nhuy nhìn ta, lúc ta cười, bên má trái có lúm đồng tiền, rất tuấn tú.

      Chu Nhuận Chi thấy vẻ mặt nặng trĩu, trấn an : "Thế này vậy, nếu như muốn cám ơn tôi, mời tôi ăn bữa cơm là được rồi."

      Diệp Tử Nhuy giật mình, phân vân. " ăn được thức ăn ở căn tin ?"

      Chu Nhuận Chi gật gật đầu: "Nhập gia tuỳ tục."

      Diệp Tử Nhuy nhìn đồng hồ, cũng đến giờ cơm trưa rồi. định dẫn ta đến nhà ăn tầng ba. Mấy món ăn ở đó đắt lắm, nghe cũng tệ.

      Lúc bọn họ đến căn tin, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cũng ở đây, chỉ là Diệp Tử Nhuy để ý thấy. D ̴ đªп ˱L/Q/Đ˲

      Cố Phán có chút khó tin, Chu Nhuận Chi xuất tại nhà ăn tập thể này sao.

      Theo ánh mắt của , Trần Thiệu Thần quay lại nhìn: "Ông chủ Chu này đúng là đặc biệt."

      Cố Phán huơ tay : " ấy cho Tử Nhuy mượn khoản tiền."

      Trần Thiệu Thần nhíu mày, thoáng chút đăm chiêu.

      Cố Phán cũng hơi thoáng trầm tư giống .

      "Ở đây món nào ngon nhất?" Chu Nhuận Chi nhìn về phía thực đơn.

      Bình thường, Diệp Tử Nhuy tới nơi này, hôm nay là lần đầu đưa người khác tới dùng cơm nên cũng biết nên đề cử món gì. thành : "Tôi cũng là lần đầu tiên tới đây. Nghe bạn tôi , món cá xào lăn rất ngon."

      Ánh mắt của Chu Nhuận Chi dịu dàng nhìn về phía , lúc này Diệp Tử Nhuy hơi ngước đầu, lộ ra cần cổ thon dài: "Vậy gọi phần ."

      Cuối cùng họ gọi ba món mặn món canh. Diệp Tử Nhuy thấy cũng ổn, hai người hẳn là đủ ăn rồi.

      Khi vừa muốn trả tiền, Chu Nhuận Chi lại rút ví ra trước.

      Diệp Tử Nhuy nhíu mày, : "Ông chủ Chu! bữa này là tôi mời khách mà."

      Chu Nhuận Chi thấy dáng vẻ nghiêm túc của chợt nở nụ cười: "Em mời khách, nhưng tôi trả tiền, cũng như nhau cả thôi."

      Như nhau chỗ nào? Cũng đâu phải là người nhà. Trong lòng Diệp Tử Nhuy oán thầm, chợt ý thức đến ý nghĩ của mình, bị chính mình làm cho kinh ngạc. thở dài hơi, có lẽ là trong lòng cảm kích giúp đỡ của ta, trong tiềm thức cũng thân thiết với ta hơn rất nhiều.

      Đây là lần đầu tiên ta dùng cơm, yên ổn tốt lành. vốn chưa bao giờ muốn dùng bữa với đàn ông nên trong lòng hơi khó thích ứng được.
      Chỉ là Chu Nhuận nhiều, đề tài chuyện đều là xoay quanh chuyên ngành nên cũng cảm thấy quá tẻ nhạt.

      Cố Phán và Trần Thiệu Thần ăn cơm xong đứng lên, Cố Phán vẫy vẫy tay, cố gắng làm động tác cố lên với .

      Diệp Tử Nhuy bật cười, cố lên gì chứ? ta cũng phải là người đó của .

      Chu Nhuận Chi cười khẽ: "Bạn trai của Cố Phán àh?"

      "Ừm."

      Chu Nhuận Chi nhìn , hỏi: "Em sao?"

      Diệp Tử Nhuy nhún nhún vai. "Ông chủ Chu! Tôi muốn . Tôi tin vào tình , cũng chưa từng mong đợi gì cả." Lời của lạnh nhạt mà kiên định, giống như đùa chút nào.

      Ánh mắt của Chu Nhuận Chi tối lại: "Em vẫn còn ."

      "Tôi hai mươi tuổi, trưởng thành rồi." Diệp Tử Nhuy tự nhiên : "Ông chủ Chu! Buổi chiều tôi còn có tiết… "

      Chu Nhuận Chi nhìn . "Tử Nhuy! Em cần phải bi quan như thế."

      Diệp Tử Nhuy trầm tư. " Ông chủ Chu! biết cha tôi phải ." Trong lời có mấy phần bất đắc dĩ. giúp đỡ của quá trùng hợp.

      Chu Nhuận Chi gì, chỉ im lặng nhìn .

      "Chuyện của cha và mẹ tôi, tôi thể làm được gì, mà chuyện của tôi, bọn họ cũng có quyền can thiệp." Ý của rất ràng. Cho dù giúp tôi, cũng có quyền can thiệp vào chuyện của tôi.

      Chu Nhuận Chi nhìn trong nháy mắt trở nên nóng nảy, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn còn là trẻ con. Đúng vậy, mới có hai mươi tuổi thôi.

      "Ừ, ai cũng có quyền can thiệp chuyện của em. Tử Nhuy! Em cần căng thẳng như vậy." nhìn như vậy liền nghĩ ngay đến con nhím xù lông.

      Diệp Tử Nhuy cũng cảm thấy có chút thất lễ. "Ngại quá." xin lỗi: "Tôi tiễn ông chủ ra ngoài."

      Chu Nhuận Chi thấy có phần bất đắc dĩ khi trong lời của vẫn còn dùng kính ngữ: " ra tôi cũng già như vậy đâu, mới ba mươi hai tuổi mà thôi."

      Diệp Tử Nhuy đơ người: " chỉ mới ba mươi hai sao?"

      "Vậy em nghĩ bao nhiêu?"

      "Tôi vẫn nghĩ chắc phải ba mươi sáu, nhưng mà nhìn còn rất trẻ." Diệp Tử Nhuy chân thành.

      Chu Nhuận Chi thất vọng tràn trề, : "So với tuổi của em, quả là tôi già rồi."

      Diệp Tử Nhuy vội vàng : "Làm sao có thể! Đàn ông ba mươi mốt là thời hoàng kim, huống chi còn là kim cương vương lão ngũ, nhất định là có rất nhiều vây quanh."

      Chu Nhuận Chi chỉ nhìn , cười cười.

      Sau khi tách ra Chu Nhuận Chi tới bãi đậu xe, Diệp Tử Nhuy đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của , trong lòng của thanh ngừng: ‘Đừng làm chuyện điên rồ nữa, người đó và mày thể nào đâu.’

      Diệp Tử Nhuy ngửa đầu nhìn trời xanh, lại bị ánh mặt trời chiếu làm chói mắt, nhất thời cảm thấy choáng váng.
      mình đơn nhiều năm, sớm thành thói quen. Nhưng mà đột nhiên xuất người mang đến ấm áp, ngờ vẫn còn tham lam.

      ——— —————

      Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đến tháng sáu. Sắp đến ngày tốt nghiệp, mỗi giờ mỗi phút ở trường đều rất khác.

      Trần Thiệu Thần cũng nhận lời mời tham gia vài bữa tiệc liên hoan chia tay. Tối hôm đó, có uống chút rượu. Sư huynh năm cuối muốn đến phía nam phát triển, bạn là người phương bắc nên phải về quê nhà, rốt cuộc có cách nào thay đổi.

      Sư huynh có chút khó chịu, ở đây uống rượu giải sầu cả đêm.

      Trần Thiệu Thần cũng uống ít, nhưng mà nhớ tối nay Cố Phán muốn đến phòng vẽ tranh, phải đón . Lúc chia tay sư huynh vỗ vỗ vai , : "Hẹn gặp lại."

      Trần Thiệu Thần hơi xúc động. Tạo hóa trêu ngươi, quả là bất đắc dĩ.

      Khi đến phòng vẽ trong phòng chỉ còn lại hai, ba người.

      đứng ở cửa, quan sát yên lặng trong phòng vẽ tranh, Cố Phán tập trung vẽ. Sau hơn tiếng đồng hồ, mới nhìn đến thời gian, mười giờ năm mươi. vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy bóng dáng của rồi.

      Cố Phán chạy nhanh ra ngoài, huơ tay : " đến lúc nào vậy? Sao gọi em?" Khóe môi của có chút khô khốc, nhất định là mê vẽ đến quên cả uống nước.

      " vẽ xong rồi sao?" hỏi.

      Cố Phán gật đầu cái, tiếp tục huơ tay: "Ừm, cũng sắp hoàn thành rồi. về thôi. Chờ em thu dọn chút."

      Hai người ra từ phòng vẽ tranh. Trong bóng đêm, ánh trăng soi sáng, bầu trời đầy ánh sao lấp lánh.

      Cố Phán ngửi thấy mùi rượu người , nghiêng đầu hỏi: " uống rượu àh?"

      Trần Thiệu Thần cười, "Có uống chút."

      Bình thường uống rượu, hôm nay nhất định là có chuyện gì rồi. ra dấu : "Về sau đừng uống nữa."

      Trần Thiệu Thần nắm tay : "Biết rồi, lần sau uống. đến chỗ nghỉ đêm nhé."

      như vậy, Cố Phán hơi sững sờ, bất giác nghĩ đến câu, say rượu mất lý trí.

      Trần Thiệu Thần nhìn , sâu xa: "Bạn học Cố àh! Em lại muốn tiến xa hơn nữa sao? vẫn chưa chuẩn bị sinh Huy sớm như vậy đâu."

      Sinh Huy?

      Cố Phán buồn bực, lời này là có ý gì?

      Mười ngón tay đan vào nhau suốt cả đoạn đường, đều suy nghĩ về những lời này.

      Cuối cùng tới nhà trọ, mở cửa ra. Rốt cuộc Cố Phán cũng hiểu .

      Sinh Huy ——

      Cố Phán sinh Huy.

      Tên của đứa bé là "Huy"?

      Trần Thiệu Thần chống tay lên tường, vây ở trong ngực của mình: "Cả đoạn đường em đều thèm nhìn ?" Lên án! Bất mãn!

      Mặt của tiểu bánh mì đỏ ửng, giơ tay lên ra dấu : "Em cảm thấy tên hơi bình thường ——"

      Trần Huy, tên hay ?

      Trái tim của Trần Thiệu Thần mềm nhũn, lại gần , : "Tiểu Huy - Ánh sáng rực rỡ, rất đáng ." Hơn nữa còn do em sinh.

      Cố Phán nhìn bạn học nào đó duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, liền như dội chậu nước lạnh: " nghĩ quá sớm rồi! Em còn chưa đến tuổi kết hôn đâu!"

      Chí ít Tiểu Huy cũng phải chờ mấy năm nữa lận đấy?


      Hết chương 40

      **********


      Tác giả có lời muốn : Dạo này hơi bận nên tranh thủ post chương mới cho mọi người đây. Bạn Tiểu Huy muốn bảo ta rằng: Mau mau cho nhóc xuất mua xì dầu giúp mẹ điii~
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 41

      Editor: Thiên Y
      Beta: Mèo ™


      Thời tiết tháng sáu rất đẹp, nhưng những ai ở độ tuổi còn ngồi ghế nhà trường lại khỏi nhiều hơn phần thương cảm, có lẽ tình cảm này đến từ ly biệt.

      Qua hai tháng nữa, bọn họ còn là sinh viên năm nhất đại học nữa rồi.

      Cuối cùng, tháng sáu cũng trôi qua, rất nhiều sinh viên kéo theo vali lên đường về nhà.

      Phải đến ngày mùng 8 tháng 7, Cố Phán mới có thể về nhà. muốn dành khoảng thời gian đến làm thêm ở phòng tranh của Chu Nhuận Chi. Mà mùa hè này, Trần Thiệu Thần cũng về thành phố C, học kỳ sau sang năm cuối rồi, cho nên mùa hè này phải thực tập.

      Có Phán biết ở lại thành phố B, thực tập ở công ty của cậu .

      Nhưng mà phải trở về, ba Tống đồng ý cho ở lại đây, có rất luyến tiếc vì lại phải xa nữa.

      Gần đây phòng tranh vừa nhận hợp đồng vẽ tranh trang trí tường, Chu Nhuận Chi giao lại cho Diệp Tử Nhuy và Cố Phán.

      "Đây là địa chỉ công ty đó, ông chủ là bạn của tôi, giá cả cũng được." nhìn lướt qua Diệp Tử Nhuy.

      "Ông chủ Chu, cám ơn ."

      "Dự tính phải hơn tuần mới có thể làm xong. Trong khoảng thời gian này, hai người có thể đến phòng tranh cũng được." ta .

      Cố Phán đứng ở bên, bình tĩnh quan sát ta. Người đàn ông này nghiệt. Trong lòng có chút lo lắng, trái tim lặng như nước của Tử Nhuy có động lòng đây?

      Diệp Tử Nhuy bình tĩnh trò chuyện với ta, có cảm xúc gì đặc biệt.

      Ngày hôm sau, hai người liền đến công ty kia, bọn họ liền được đưa thẳng đến chỗ bức tường cần vẽ.

      Tống Khinh Dương và trợ ký ra từ thang máy chuyên dụng ánh mắt khỏi nhìn về phía Cố Phán.

      Cố Phán đứng đó, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

      Tống Khinh Dương vẫn dừng chân mà thẳng đến phòng họp.

      Diệp Tử Nhuy lên tiếng: "Người vừa này là ông chủ ở đây sao?"

      Cố Phán nhíu mày, thế giới này đúng là .

      Sau hơn giờ, trợ lý mới tới đây: " để hai đợi lâu rồi. Nhờ hai thiết kế lại mặt tường này của công ty chúng tôi."

      Diệp Tử Nhuy đánh giá bốn phía xung quanh chút: "Tôi muốn hỏi chút, các muốn thiết kế theo phong cách nào?"

      "Đơn giản nhưng khí thế, tạo động lực hăng hái hướng về phía trước."

      Diệp Tử Nhuy suy nghĩ lúc mới trả lời: "Được! Tôi biết rồi." và Cổ Phán trao đổi chút, lên ý tưởng cho bức tranh sắp tới.

      "Vậy giao cho hai , vất vả rồi." Trợ lý rời .

      Hai người bắt đầu bận rộn.

      Mãi cho đến giờ cơm trưa, hai người cũng hề dừng tay nghỉ ngơi. Vì bọn họ quen rồi, khi vùi đầu vào công việc là bất chấp ăn ngủ, dừng lại được. Đúng đến thời gian nghỉ trưa, tất cả mọi người đều ăn cơm.

      Tống Khinh Dương ngang qua hành lang, bước chân dừng lại chút, im lặng suy nghĩ lát mới rời khỏi.

      Buổi trưa hôm đó, trợ lý mang đến hai hộp cơm cho bọn họ.

      Cố Phán chuyện này cho Trần Thiệu Thần biết. Hai ngày nay, theo giáo sư hướng dẫn ra bên ngoài học tập.

      Ngày hôm sau, Tống Khinh Dương kêu trợ lý gọi đến.

      Cố Phán lau tay sạch xong mới vào phòng làm việc. Tống Kinh Dương cúi đầu xem tài liệu, vẻ mặt chuyên chú. nhàng tới trước bàn làm việc, cậu ngẩng đầu lên: "Đến đây nào, ngồi . Cháu muốn uống gì?"

      Cậu rót cho ly nước.

      Cố Phán hoang mang.

      "Cháu làm thêm ở chỗ Chu Nhuận Chi sao?" Cậu hỏi.

      Cố Phán gật đầu.

      Tống Khinh Dương ôn hòa cười cười: "Thiệu Thần phải giữa tuần sau mới có thể đến chỗ cậu thực tập."

      Gương mặt của Cổ Phán nháy mắt liền đỏ ửng, vội vàng lấy giấy bút ra, viết: "Cậu Tống! Cháu biết cậu là ông chủ ở đây."

      "Đừng căng thẳng." Tống Khinh Dương nhìn : "Nếu Thiệu Thần trở về cho là cậu bắt nạt cháu, đến lúc đó lại tìm cậu tính sổ đấy. Nghỉ hè cháu về thành phố C sao?"

      Cố Phán viết: "Xong việc ở đây cháu về."

      Tống Khinh Dương hơi suy tư, : "Có chuyện này, cậu biết là nên nhúng tay vào, nhưng mà nếu gặp được cháu cậu cũng thẳng luôn vậy."

      Cố Phán nhìn ông, trong lòng hiểu sao thấy căng thẳng.

      "Thiệu Thần vứt bỏ cơ hội du học ở Mĩ, nó dự định học nghiên cứu sinh ở đại học T, chuyện này cháu biết ?"

      Cố Phán khẽ cắn môi, gật đầu trả lời.

      "Từ trước đến giờ, Thiệu Thần làm việc gì cũng luôn có chủ kiến của mình. Bây giờ vì chuyện này mà quan hệ của nó với bố nó rất căng thẳng." Cậu khẽ nhếch khóe miệng cười cười: "Bố nó cảm thấy nó coi trọng tình cảm quá mức."

      Đúng là như thế.

      Gia đình bọn họ như vậy, khẳng định cha mẹ ấy đều đặt rất nhiều hi vọng vào ấy.

      Mười ngón tay của Cố Phán siết chặt lại, lời của Tống Khinh Dương khiến cho trong lòng nổi sóng.

      "Phán Phán! Quay về khuyên nhủ Thiệu Thần chút, để quan hệ cha con nó đừng căng thẳng như vậy, nếu mẹ nó lại phải lo lắng."

      Cố Phán cứng đờ viết lên giấy: "Cháu hiểu." Lòng của có chút mất mát.

      Bức tranh tường vẽ mất bốn ngày mới xong phần tạo hình. Gần tối hôm đó, khi và Diệp Tử Nhuy kết thúc công việc, lúc về hẹn mà gặp Chu Chú ở cửa ra vào.

      Chu Chú và người đàn ông đứng ở cửa toà nhà cao ốc, cũng nhìn thấy từ xa, vẻ mặt ta sửng sốt.

      "Có muốn chào hỏi ?" Diệp Tử Nhuy hỏi.

      Hai người thẳng đến, Diệp Tử Nhuy gọi tiếng, "Sư tỷ ——"

      Chu Chú nhìn thùng gỗ đựng dụng cũ vẽ trong tay hai người, hỏi: "Các làm thêm ở đây sao?"

      Diệp Tử Nhuy trả lời: "Thiết kế tường cho công ty ở đây."

      Chu Chú : "Cha tôi và bạn của ông có bữa tiệc ở đây nên tôi cũng theo tới." ta nhìn thấy Tống Khinh Dương ra từ trong đại sảnh, với hai người: "Vậy tôi trước."

      Cố Phán thấy xe của Tống Khinh Dương và xe của nhà họ Chu trước sau rời .

      Diệp Tử Nhuy hỏi: " ngờ điều kiện nhà Chu sư tỷ lại tốt như vậy, bạn của cha chị ấy lại là Giám đốc Tống, cũng khó trách chị ấy và Trần sư huynh quen biết nhau."

      Cố Phán vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

      Diệp Tử Nhuy tiếp tục : "Nhưng mà dù có quen biết cũng vô dụng thôi, Trần sư huynh có người trong lòng từ sớm rồi."

      Khóe miệng Cố Phán hơi động, gõ hàng chữ điện thoại di động: "Vậy còn cậu? Rốt cuộc cậu và ông chủ Chu xảy ra chuyện gì?"

      Diệp Tử Nhuy nhún nhún vai: " ấy biết ba mình."

      ra là vậy.

      Ngày ấy, Cố Phán mới biết gia đình Diệp Tử Nhuy. Cha của giảng viên đại học. Khi ấy 7 tuổi ,cha mẹ ly hôn, lý do là vì có tình cảm. ấy và người sinh đôi được toà phán cho ba nuôi dưỡng, mẹ của ấy cứ vậy mà rời .

      năm sau, ba của tái hôn, vợ của ông là sinh viên đại học.

      Diệp Tử Nhuy vẫn hiểu tại sao ba lại muốn ly hôn với mẹ, dần dần cũng tràn đầy oán hận với cái nhà kia. Bắt đầu từ tiểu học, liền ở nội trú trong trường, nhiều năm như vậy cũng thành quen.

      "Cha mẹ luôn vì con cái." Cố Phán an ủi ấy.

      Diệp Tử Nhuy giật giật khóe miệng: "Trước kia mình hiểu mẹ mình, tại sao bà quan tâm mình... Suốt bao năm qua mình vẫn luôn oán hận bà ấy. Mẹ mua cho mình rất nhiều đồ chơi quần áo, mình đều vứt trước mặt bà ấy." Diệp Tử Nhuy nắm tóc, khóe miệng run run: "Khi lén lút quay lại nhìn, mình thấy được bà ấy khom lưng nhặt tất cả từ dưới đất lên. Bây giờ mỗi khi nhớ đến hình ảnh đó, mình rất hối hận." ấy hít hơi sâu, cảm giác mũi chua xót.

      "Về sau mình mới hiểu được, phải là bà cần mình, mà là thể chăm sóc được cho mình. Ở thời buổi đó, người phụ nữ ly hôn, có trình độ, có công việc, bà cho rằng mình ở với ba mới có điều kiện tốt."

      Cố Phán cầm tay của ấy, khẽ dùng lực, muốn cho ấy: sao đâu, tất cả đều qua rồi.

      Diệp Tử Nhuy mở to mắt, ngước lên để nước mắt rơi xuống: "Mình sao, chỉ là có chút khó chịu. Từ đầu đến cuối, lựa chọn của mẹ mình là hy vọng mình và trai có thể có cuộc sống tốt nhất. Nhưng bà chưa từng hỏi mình, mình có muốn sống cùng bà ấy hay ?"

      "Bác người mẹ vĩ đại." Cố Phán viết.

      Diệp Tử Nhuy nhìn điện thoại di động cười : "Bà ấy àh, là người phụ nữ ngốc nghếch đúng hơn."

      Sau khi vất vả hoàn thành bức tranh, lớp trưởng tới tìm bọn họ.

      "Ngày mai, bọn mình chuẩn bị đến dãy núi phía đông vẻ cảnh vật, các cậu có muốn tham gia ?" Cảnh vật ở núi phía đông tệ, cũng rất nhiều người muốn đến đó vẽ phong cảnh.

      "Chúng ta thuê chiếc xe đến đó."

      Diệp Tử Nhuy nhìn Cố Phán, : "Mình , Cố Phán, cậu sao?"

      Phán suy nghĩ chút liền gật đầu. với người nhà tiếng, dự định khoảng hai ngày sau trở về.
      Trần Thiệu Thần bắt đầu thực tập. Mấy ngày nay, cậu của hành hạ ít. Nghe muốn đến núi phía đông liền hỏi: " mấy người?"

      "Bảy người."

      "Lớp trưởng các em rất có ý tưởng. Nghỉ hè, bạn bè trong lớp đều về hết, cậu ta lại tổ chức vẽ tranh phong cảnh." Trần Thiệu Thần đầy thâm ý.

      Cố Phán le lưỡi, huơ tay ra dấu: " Lớp trưởng là người tốt, đều rất quan tâm chăm sóc cho bọn em."

      Trần Thiệu Thần khẽ cười tiếng, quyết định: "Em và bọn họ trước, buổi chiều đến sau."

      Cố Phán huơ tay: " phải gần đây rất bận sao?"

      Trần Thiệu Thần hừ tiếng. "Dù có bận rộn hơn nữa cũng phải theo giám sát bạn ." đứng dậy, : " phải phong cảnh nơi đó rất đẹp sao, coi như du lịch cũng được." khẽ mỉm cười, ý định của mấy bạn nam trong lớp Cố Phán cũng hề đơn giản đâu.

      "Em tắm rồi ngủ thôi." .

      Cố Phán đỏ mặt, nhớ đến dáng vẻ lưu manh của hôm uống rượu say tối đó, mặt của đỏ như muốn rỉ máu. Nhưng cuối cùng, người nào đó lại dừng lại, cái gì mà bây giờ còn chưa tới lúc sinh Huy.

      Qủa bị dạy hư rồi.

      Trần Thiệu Thần nhìn ngẩn ngơ, khẽ cười vui vẻ.

      Sáng hôm sau, ánh nắng sáng sớm xuyên qua màn che chiếu vào phòng, uể oải tỉnh dậy, nhưng mà chịu mở mắt ra.

      Trong phòng truyền tới thanh, trầm thấp khàn khàn: " tỉnh rồi àh?"

      từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy ngồi cái ghế gỗ cạnh bàn tròn, trước mặt có để hai ly nước, trong tay cầm sách, xung quanh như toả sáng. như vậy khiến thể dời mắt được.

      Trần Thiệu Thần để sách xuống tới bên giường, vuốt lại mái tóc dài của , : "Mới sáu giờ, có muốn ngủ thêm lát nữa , tí nữa gọi em dậy."

      Cố Phán lắc đầu, bò dậy tựa vào đầu giường, Trần Thiệu Thần cũng tựa vào: "Vậy dậy thôi nào, lát nữa tiễn em lên xe."

      Cố Phán dựa đầu vào người của , cánh mũi cứ hít lấy mùi hương dễ chịu từ .

      Trần Thiệu Thần bật cười, hỏi: "Sao thế?"

      Cố Phán ngồi thẳng người, từ từ ra dấu : "Trong giấc mơ tối qua của em, muốn đến nơi rất xa, em luôn luôn ở phía sau nhưng cũng có phát ra."

      Trần Thiệu Thần nhíu mày: "Giấc mơ đều ngược lại với thực."

      Cố Phán ngẩn ngơ, cho dù là nằm mơ nhưng sợ hãi ấy quá mức chân .

      Trần Thiệu Thần thấy sắc mặt của có chút tái nhợt, có lẽ là bị giấc mơ hù sợ, liền cầm lấy quần áo của đưa tới để cho thay.

      Cố Phán ngây ngốc, Trần Thiệu Thần vuốt tóc , hỏi: "Muốn thay đồ giúp em ?"

      lập tức tỉnh táo lại, hai tay đẩy ra ngoài.

      Trần Thiệu Thần đến phòng bếp chuẩn bị trứng ốp và sữa nóng. Cố Phán rửa mặt xong, bàn ăn bày sẵn bữa ăn sáng. Bắt đầu ngày tươi đẹp với bữa ăn sáng. Sau khi ăn xong, Trần Thiệu Thần đưa tới trường tập trung.

      Ánh mắt của Trần Thiệu Thần khi thấy cậu bạn lớp trưởng chợt tối sầm lại, Diệp Tử Nhuy thấy vẻ mặt vui của .

      Trần Thiệu thần đặt túi xách của lên xe: "Các em nhớ chú ý an toàn."

      "Trần sư huynh, cám ơn quan tâm."

      Trần Thiệu thần cười cười: "Buổi chiều, khi nào đến gọi điện thoại cho em."

      bạn nam sinh trong nhóm kinh ngạc, hỏi: "Sư huynh! cũng muốn vẽ phong cảnh sao?"

      Trần Thiệu Thần nhìn cậu ta cái, thản hiên : ", chăm sóc người thân."

      Cố Phán : “...”


      Hết chương 41

      **********
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 42

      Editor: Thiên Y
      Beta: Mèo ™


      Giữa trưa, rốt cuộc bọn họ cũng tới sườn núi phía đông. Bảy người xuống xe, tiến đến cái thôn gần đó, tiếng gà kêu, tiếng chó sủa bên tai dứt, hình ảnh cuộc sống nông thôn yên bình.

      " khí ở đây trong lành, hoàn toàn khác với khí ô nhiễm thành phố." người trong nhóm cảm khái .

      "Làm mình nhớ đến câu thơ ‘bồng lai tiên cảnh’ được miêu tả trong sách, đất đai bằng phẳng mênh mông, nhà nhà đông đúc, ruộng đất phì nhiêu, ao hồ bụi tre, cảnh đẹp nên thơ."

      "Woa ngờ đấy, hồi cấp ba cậu cũng chăm học quá nhỉ. Đến giờ mà vẫn còn nhớ bài cũ hồi đó àh.”

      Hai bạn học nam luyên thuyên ba hoa, lớp trưởng hỏi đường, chỉ chốc lát sau liền trở lại. "Đường lên núi ở trước mặt đó, người trong thôn đều dặn chúng ta phải chú ý an toàn, núi này chưa khai phá hoàn toàn nên đường núi còn rất hiểm trở." Cậu ta nhìn về phía ba bạn học nữ: "Các cậu có đồ vật gì nặng để bọn mình mang giúp cho."

      " cần đâu, đồ của mọi người cũng nhiều mà." Diệp Tử Nhuy trả lời. "Mình có thể tự mang."

      Cố Phán và bạn nữ sinh khác cũng gật đầu đồng ý.

      "Vậy tốt, chúng ta lên núi thôi."

      Cố Phán nhìn dãy núi phía trước, gửi cho Trần Thiệu Thần tin nhắn.

      Bọn họ dọc theo đường mòn lên núi, độ dốc của sườn núi cao chót vót, nhưng mà với số người mà , càng như vậy bọn họ càng muốn leo lên.

      Ước chừng leo khoảng bốn tiếng đồng hồ, bọn họ mới lên tới đỉnh núi. Quả nhiên phong cảnh hoàn toàn khác với phía dưới núi. Núi non sừng sững, hùng vĩ tráng lệ. Khó trách rất nhiều người muốn tới nơi này vẽ phong cảnh và chụp ảnh.

      Bảy người ai cũng đều đuối, mệt đến thở nổi nữa. Thừa dịp trời còn chưa tối, mọi người vội vàng dựng lều trại.

      Trời dần dần tối, tình hình dường như sắp có mưa gió.

      "Có phải trời sắp mưa ?"

      "Xem ra hình như là vậy."

      " may rồi. Ở đây cũng có tín hiệu."

      Cố Phán nhìn điện thoại di động, hoàn toàn có tín hiệu, mím môi biết làm sao.

      "Dự báo thời tiết là có mưa rào, sau cơn mưa cảnh sắc đẹp hơn." Lớp trưởng .

      Mọi người lại nở nụ cười.

      Trần Thiệu Thần phải đến mình. Buổi sáng vội vàng hoàn thành xong công việc, xin Tống Khinh Dương cho mình nghỉ sớm, lúc ấy Chu Chú cũng ở đấy. Chu Chú ra mặt hỏi xem có thể cùng .

      Vì vậy Chu Chú cũng theo tới luôn.

      Trần Thiệu Thần tìm được nơi nhà dân mà bọn Cố Phán gửi đồ, Cố Phán bảo đêm nay ở lại đây, ngày mai bọn họ xuống núi.

      Ban đêm, sấm sét ì đùng vang dội, mưa to như trút nước.

      Từng giọt mưa bị mái hiên ngăn cản rơi đứt đoạn mặt đất, nổi lên những bong bóng nước.

      Trần Thiệu Thần đứng dưới mái hiên, bị nước mưa bắn tung tóe lên người, nên hơi ướt chút.

      Chu Chú nhàng tới bên cạnh : "Thiệu Thần! Vào thôi, như vậy bị bệnh đấy."

      "Cậu xem mưa như vậy bao giờ mới tạnh." hỏi.

      " biết, chừng lát sau ngừng. Mưa mùa hè đều như vậy."

      Trần Thiệu Thần nhíu nhíu mày.

      "Cậu lo lắng cho Cố Phán àh?" Ánh mắc của Chu Chú ảm đạm: "Có bạn học của ấy cùng, có việc gì đâu."

      Trần Thiệu Thần trầm mặc, dáng vẻ tuấn mỹ che giấu được lo lắng. D ̴ đªп ˱L/Q/Đ˲

      Chu Chú nắm chặt lòng bàn tay. "Thiệu Thần! Mình hiểu, tại sao là ấy... " thanh của ta càng ngày càng thấp, bị át trong tiếng mưa rơi. ta biết rốt cuộc Trần Thiệu Thần có nghe thấy .

      Hai người đứng rất lâu, Chu Chú cảm thấy lạnh đến rét run.

      Chủ nhà gọi: " ! Mau vào nhà ..."

      Trần Thiệu Thần vẫn nhúc nhích, Chu Chú thở dài hơi. Lúc xoay người, ta nghe được giọng của Trần Thiệu Thần: "Lần đầu tiên mình nhìn thấy ấy động lòng rồi."

      Vì đó chính là .

      Người đàn ông này, khi , chính là chuyện cả đời.

      Sắc mặt của Chu Chú chợt thay đổi, tái nhợt chút huyết sắc.

      Trần Thiệu Thần qua bên người ta vào trong nhà. và bà chủ nhà cùng tán gẫu mấy câu.

      Bà chủ nhà vừa nghe cũng đồng ý. "Bây giờ cậu muốn lên núi sao?" Bà xua tay liên tục: "Quá nguy hiểm! Trời mưa, đất núi tơi xốp, tượng sạt lở rất nhiều."

      "Bạn của tôi núi, tôi yên lòng." kiên trì, mười ngón tay nắm chặt.

      Ông chủ nhà cũng : "Chàng trai! Vẫn nên để ngày mai rồi lên, trời mưa trơn trượt, đường khó lắm."

      Trần Thiệu Thần lặng yên chút, ánh mắt trầm tĩnh: "Bạn của tôi ở đó, ấy rất sợ sấm chớp."

      Ánh đèn huỳnh quang trong nhà toả ra ánh sáng lờ mờ, mặt của hắt lên bóng mờ loang lỗ.

      Ông chủ nhà dập điếu thuốc, quay đầu : " Dù chúng tôi có muốn cũng thể lên đó với cậu, nhưng ít nhất cậu cũng nên thay quần áo khác."

      Bà chủ nhà lấy đôi dép cao su và áo mưa ra, lại đưa cho cái đèn pin cầm tay: "Haiz, chúng tôi khuyên được cậu... Cậu nhớ chú ý an toàn."

      "Cám ơn." Trần Thiệu Thần thay áo mưa rồi ra cửa.

      Chu Chú vẫn đứng ngoài hiên, gương mặt xinh đẹp đó tràn đầy tĩnh mịch. ta nhìn , rốt cuộc tìm về thanh của mình: "Cậu điên rồi sao? Cậu có biết như vậy nguy hiểm thế nào ?"

      Khoé miệng Trần Thiệu Thần khẽ mấp máy: "Cậu ở lại đây." giơ chân lên bước qua ngưỡng cửa.

      "Trần Thiệu Thần!" Chu Chú kêu tên của : "Cậu có nghĩ tới hậu quả ? Cậu có từng nghĩ cho người nhà cậu chưa?"

      Trần Thiệu Thần đưa lưng về phía ta nhưng quay đầu lại, nhìn về phía trước: "Mình phải lên núi."

      Rốt cuộc nước mắt của Chu Chú rơi xuống, gương mặt quật cường nhuốm vẻ bị thương: "Thiệu Thần! Trong mắt của cậu chỉ nhìn thấy Cố Phán, còn mình sao? Từ trước đến giờ cậu có từng thấy được tâm ý của mình với cậu chưa?"

      Trần Thiệu Thần lạnh mặt, hít sâu hơi: "Chu Chú! Cậu rất tốt."

      Lồng ngực Chu Chú như bị thứ vô hình chặn lại, đột nhiên ta dùng sức ôm lấy Trần Thiệu Thần, mặt áp vào áo mưa cũ kĩ: "Đừng ...”

      Trần Thiệu Thần giơ tay lên. "Chu Chú! Đừng như vậy." gạt tay ta ra: "Rất xin lỗi."

      Rất xin lỗi, đành phải phụ tấm chân tình mà Chu Chú dành cho mình. Trái tim của rất , chỉ có thể chứa đựng mình tiểu bánh mì thôi.

      Chu Chú lảo đảo lùi lại hai bước, thẫn thờ đứng trước mái hiên. Mặc cho nước mưa rơi xuống người của ta, toàn thân lạnh buốt, ta mới cảm thấy thoải mái.

      Bọn Cố Phán bị vây ở núi, mọi người đều ở trong lều trại của mình.

      Mưa to lâu như vậy, cũng có dấu hiệu dừng lại, trong lòng của mọi người cũng càng ngày càng sợ. Lều cũng chống đỡ được mưa to quá lâu.

      mặt của mọi người đều bồn chồn yên.

      Cố Phán liếc nhìn điện thoại di động, 8 giờ 26 phút. Hẳn là đến rồi, nhưng mà bây giờ lại liên lạc được. biết vì sao, trái tim của thấp thỏm, trong lòng cũng lo lắng yên.

      khẽ cắn răng, nắm lấy tay của Diệp Tử Nhuy. Vừa định cho Diệp Tử Nhuy quyết định của mình, giật mình khi thấy nhiệt độ người của Diệp Tử Nhuy. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Diệp Tử nhuy nghiêng người dựa vào , lại lắc đầu.

      Nóng hầm hập. Mượn ánh sáng lờ mờ, Cố Phán phát sắc mặt của Diệp Tử Nhuy cũng được tốt lắm.

      Diệp Tử Nhuy khẽ : " có gì đáng ngại đâu, đừng với bọn họ. Bây giờ tất cả mọi người rất sợ."

      Qua nửa tiếng nữa, dường như Cố Phán thấy Diệp Tử buồn ngủ, đành phải tìm những người khác bàn bạc. Lúc này tất cả mọi người tình nguyện ngồi ở dưới mưa cũng muốn xuống núi.

      Dần dần, tình huống của Diệp Tử Nhuy có chút nghiêm trọng.

      Lớp trưởng : “Bớt mưa rồi, mình đưa ấy xuống núi trước."

      Cố Phán muốn theo chăm sóc ấy, lớp trưởng suy nghĩ tính toán.

      Mấy người kia muốn ở lại đây.

      Tất cả mọi người chỉ mặc duy nhất cái áo mưa mỏng manh, hoàn toàn đỡ được trận mưa lớn này. Hai người bắt đầu xuống núi, đường bùn lầy, căn bản cũng dễ , mỗi bước dưới chân đều có thể trợt té. Giày leo núi của bọn họ sớm ướt mem rồi.

      Tiếng gió lẫn vào tiếng mưa rơi, núi có vẻ khác thường khiến người ta sợ hãi.

      "Cố Phán! Cậu cẩn thận chút, rất trơn đấy." Diệp Tử Nhuy mở miệng.

      Cố Phán biết phải trả lời thế nào, lớp trưởng thoáng ngừng lại, nhìn về phía , hỏi: "Cậu có sao ?"

      Cố Phán lắc lắc đầu, chỉ chỉ phía trước, ý là nên tiếp tục xuống.

      Ánh sáng đèn pin cầm tay vốn thể nhìn đường dưới chân.

      Đột nhiên Diệp Tử Nhuy lên tiếng: "Chúng ta cần phải vội thế đâu. Lớp trưởng, mình sao, có thể chịu đựng được."

      "Được! Cậu cũng đừng chuyện, giữ lấy sức, đường phía trước vẫn còn rất dài." Lớp trưởng thay đổi tư thế: "Cố Phán. Cậu cũng phải cẩn thận."

      Cố Phán gật đầu.

      lúc lâu, rốt cuộc mưa rơi dần .

      "Cuối cùng cũng ngớt." Diệp Tử Nhuy khàn giọng : "Chúng ta đến đúng lúc."

      "Ai mà biết được chứ." Trưởng lớp trả lời. Cậu ta chăm chú nhìn về phía trước, dường như có ánh đèn yếu ớt thoáng qua: " Hình như phía trước có ánh sáng...”

      Trong lòng của Cố Phán hơi căng thẳng.

      Bọn họ tiếp mà đứng tại chỗ, ánh sáng này càng ngày càng gần.

      bóng người quen thuộc, Cố Phán cảm giác hai chân bị vùi lấp ở trong bùn, cảm thấy hình như là mắt của mình có vấn đề. Người mặc áo mưa đó là .

      đến rồi.

      "Cố Phán..." Ở nơi yên tĩnh này, có thể nghe được ràng giọng của hơi khác thường.

      Cổ họng của Cổ Phán như bị chặn lại, tế bào toàn thân đều sôi trào. Những khó khăn mà gặp suốt chặng đường, có thể tưởng tượng được.

      "Sao các em lại xuống núi?" hỏi.

      Lớp trưởng giật mình bừng tỉnh trong cơn kinh ngạc, : "Tử Nhuy sốt cao, bọn em quyết định đưa ấy xuống núi."

      đứng ở bên cạnh Cố Phán, đưa đèn pin cho , cởi áo mưa xuống: "Em khoác vào ." để cho thêm lời dư thừa nào.

      Trần Thiệu Thần với lớp trưởng: "Để cõng ấy, cậu nghỉ lát ."

      Lớp trưởng cũng từ chối.Giờ phút này, trái tim của cậu ta tràn đầy chấn động, còn có chút buồn phiền.

      Cả đoạn đường im lặng, lớp trưởng và Cố Phán trước sau, Trần Thiệu Thần và Diệp Tử Nhuy ở giữa.

      Trong lòng của Cố Phán cũng rất kinh ngạc, sau khi tỉnh táo lại vui vẻ như mình tưởng.

      nhìn bóng lưng của , đột nhiên trước mắt bị che phủ bởi tầng sương mù.

      "Chậm chút, đằng trươc có đoạn dốc." Lớp trưởng nhắc nhở.

      Trần Thiệu Thần thoáng ngừng lại, quay đầu lại nhìn Cố Phán, suốt cả đoạn đường trái tim treo lơ lửng của giờ mới được buông xuống. có cơ hội chuyện với nhau, cũng may vẫn bình an, cũng yên lòng.

      Đột nhiên Cố Phán bị trượt chân, ngã lăn về phía trước. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Trần Thiệu thần cũng kịp phản ứng. Cuối cùng tự tóm được dây leo bên đường.

      Sắc mặt của Trần Thiệu Thần biến đổi, sắp xếp cho Diệp Tử Nhuy xong liền vội vàng chạy đến: "Em có bị thương ?"

      Cố Phán bị đau, bắp chân đau nhói từng cơn. Trần Thiệu Thần đỡ dậy, quan sát từ xuống dưới: "Bị thương ở đâu?"

      Cố Phán huơ tay ra dấu : " có, chỉ là trầy da chút thôi, sao đâu."

      Trần Thiệu Thần nhíu mày, dặn dò lớp trưởng đỡ Diệp Tử Nhuy. Tiếp đó, đỡ Cố Phán.

      Bốn người tiếp tục về phía trước.

      Cố Phán cắn răng cố bước, được lát, rốt cuộc Trần Thiệu thần cũng phát ra vẻ khác thường của , dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú.

      "Bị thương ở đâu? Em tự kiểm tra đấy!"

      Cố Phán giữ lấy tay , rốt cuộc chỉ chỉ vào chân trái của mình .

      Trần Thiệu Thần ngồi xổm xuống, giơ tay sờ vào bắp chân : "Có tổn thương đến xương ?"

      Quần bị rách lộ ra vết thương, Trần Thiệu Thần kẹp đèn pin vào hõm cổ, cố nhìn kĩ. bắp chân bị nước bùn che mất, hoàn toàn thể nhìn được vết thương."Chân gãy rồi." nặng nề .

      Cố Phán lôi kéo , ra hiệu : "Chúng ta tiếp tục thôi."

      Trần Thiệu Thần thở dài cái, quay đầu : "Có lẽ còn phần ba đoạn đường, cậu cõng Diệp Tử Nhuy xuống trước tìm bác sĩ . Chân của Cố Phán bị thương, chúng tôi theo phía sau."

      Lớp trưởng tán thành: "Được, hai người chú ý an toàn."

      Trần Thiệu Thần đỡ tựa vào thân cây, thở dài: " nên đến sớm hơn." Tự trách hối hận.

      Tay Cố Phán nắm vỏ cây, trong móng tay đều là bùn đất, hít sâu hơi mới huơ tay ra hiệu : ", em hi vọng nên tới đây."

      Trần Thiệu Thần nhìn , trán từ từ dựa vào trán , nhìn lâu, cảm xúc trong ánh mắt còn sâu đậm hơn: "Tại sao thể đến đây? Cố Phán! Em có biết cả đoạn đường này, làm sao có thể vượt qua được ?"

      Cái loại cảm giác giày vò đó, mỗi phút mỗi giây đều tra tấn .

      nuốt nuốt nước bọt. biết, nhưng muốn vì mình mà gặp nguy hiểm.

      dựa đầu vào vai của , hơi ấm từ cơ thể truyền đến cơ thể của .

      " xuống thôi. Vết thương của em cần xử lý ngay, nếu nhiễm trùng."

      Nghỉ ngơi lát, hai người mới tiếp tục xuống, tốc độ chậm hơn rất nhiều.

      Sau cơn mưa, khí trong núi mát mẻ thoải mái, nhưng mỗi bước của bọn họ đều rất nặng nề.

      Hai người khó khăn xuống, ngày này quá mệt mỏi. biết bao lâu rồi, hai chân giống như phải là của mình nữa vậy.

      Trong đời có rất nhiều chuyện thể dự đoán trước, tựa như trận mưa lớn hôm nay, mưa to lại lâu như vậy.

      Tựa như có ai ngờ tới Diệp Tử Nhuy bị bệnh.

      Cũng như có ai ngờ tới, Trần Thiệu Thần cũng gặp nguy hiểm.

      Ba năm đại học sau này, Cố Phán vẫn luôn mơ thấy đêm hôm đó, bóng tối kéo dài mà lạnh lẽo chút hơi ấm. Khi tỉnh lại, hai má đều ướt đẫm, trong đại não ngừng thoáng qua những hình ảnh kia.


      Hết chương 42

      **********
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 43

      Editor: Thiên Y
      Beta: Mèo ™



      Ông chủ nhà ở dưới chân núi , với thời tiết như vậy, núi rất dễ bị sạt lở. Trong lúc lên núi, Trần Thiệu Thần vẫn lo lắng chuyện này. Chân Cố Phán bị thương nên tốc độ hai người chậm hẵn lại.

      Lúc này, ở núi thêm phút là thêm phần nguy hiểm.

      Bây giờ, hai người chật vật chịu nổi, toàn thân đều ướt đẫm, quần áo dính vào cơ thể làm cho họ có cảm giác khó chịu.

      Cố Phán nắm tay chặt, tay của có chút ẩm ướt, biết là nước mưa hay là mồ hôi, nhưng mà lòng bàn tay vẫn rất ấm áp.

      Cố Phán luôn lo lắng cảnh giác những nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh, thần kinh căng như dây đàn, sau khi gặp , cuối cùng mới thở phào nhõm hơi.

      Mưa, lại rơi xuống.

      Vẻ mặt hai người cũng lo lắng, nhưng trong đêm tối, ai thấy vẻ mặt của ai.

      Hình như trong núi còn có thứ khác tiến đến.

      Cố Phán cắn môi, Trần Thiệu Thần trấn an , "Đừng sợ, sắp xuống chân núi rồi."

      Sườn núi phía đông, vào những năm tám mươi, thường có sói sinh sống núi. Đây là lời của những người trong thôn, bọn họ thường lên núi làm việc, thỉnh thoảng cũng có người chụp được hình sói.

      Cố Phán thở hổn hển, bắp chân run lên. Hơn nửa sức nặng của đều dựa vào người Trần Thiệu Thần.

      Trần Thiệu Thần cũng thở ra hơi. "Kiên trì thêm chút nữa thôi." giơ đèn pin lên, tay vuốt lại tóc bết mặt : "Tóc mái lại dài rồi! Đợi sau khi trở về, đưa em cắt."

      Cố Phán huơ tay ra dấu: "Em nghe Đường Thanh , có loại dụng cụ tự cắt tóc. Chỉ cần kẹp lấy như vậy, là cắt rất dễ dàng."

      Trần Thiệu Thần nhất thời lặng yên chút, : "Sau khi trở về chúng ta mua, cho em cắt thoải mái."

      Cố Phán im lặng cười.

      Đột nhiên, có thứ gì đó chạy tới bên chân phải , khiến giật mình hoảng sợ.

      Trần Thiệu Thần tập trung nhìn: "Là con nhím."

      Cố Phán thở hắt ra hơi, ngờ là con nhím, đống đen thùi lùi.

      né tránh, ra dấu với : " may là chỉ là con nhím. Chúng ta thôi."

      Mưa dần to hơn, vết thương chân dường như còn cảm giác nữa. Đường dưới chân vừa trơn lại vừa dốc, có lúc hoàn toàn điều khiển được bước chân mình.

      Cái này gọi là lên núi dễ dàng xuống núi khó.

      Ánh sáng đèn pin ảm đạm, chân Cố Phán giẫm lên chỗ ánh đèn rọi vào, đột nhiên dường như mặt đất dưới chân chuyển động .

      Cả người tụt xuống trong nháy mắt, Trần Thiệu thần nhanh chóng đưa tay giữ được cánh tay của .

      Hai người thuận thế lăn xuống dốc, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.

      vòng lại vòng, cũng ai biết lúc nào dừng lại?

      Toàn thân cả hai đều chịu bị va đập.

      Trần Thiệu Thần giữ tay sau gáy , tay che chở phần eo của chặt, chút cũng lơi lỏng.

      Thời gian hồ như trôi qua cả thế kỷ, cuối cùng hai người cũng dừng lại. Mặt vùi trong lồng ngực , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của .

      Giọng của khàn khàn: "Có va vào chỗ nào ?"

      Cố Phán suýt khóc lên, nhưng vẫn cố chịu đựng. Hai người dựa vào rất gần nhưng lại nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương. Đèn pin cầm tay cũng biết rơi ở đâu rồi?

      Trước mắt CP bị màn đen bao trùm, giật giật ngón tay, muốn bò dậy từng chút từng chút, thử nhiều lần mới tìm được cảm giác.

      Trần Thiệu Thần thấy bò dậy, quỳ mặt đất, mới thở phào hơi.

      Hình ảnh chập chờn, bầy chim đập cánh bay lên, đêm đen yên tĩnh đến đáng sợ. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Cố Phán muốn đến dìu , liền nghe được giọng vang lên ngăn lại: "Phán Phán! Em hãy nghe , đừng chạm vào ."

      Toàn bộ máu huyết trong người Cố Phán như đông cứng lại, mười ngón tay dính đầy bùn chợt khựng lại, dừng trước mặt .

      " khoảng nửa giờ nữa là có thể xuống chân núi rồi, bây giờ em xuống núi tìm người giúp đỡ ." Trần Thiệu Thần những lời này có chút khó khăn.

      Cố Phán nắm lấy tay , nức nở, nước mắt lặng yên chảy xuống. mở miệng nhưng chữ cũng thốt lên được, nước mắt hoà lẫn vết nước bùn mặt rơi vào trong miệng, khổ sở khó khăn nuốt xuống. lắc đầu, nên làm gì đây?

      Ai có thể cho biết được ?

      cắn răng muốn lên tiếng, nhưng phát ra chỉ có những tiếng a a a... đứt quãng.

      "Đừng khóc." Trần Thiệu Thần vươn ngón tay, muốn lau nước mặt , nhưng còn chút hơi sức nào. " chỉ bị gãy xương thôi. Em giúp gọi người tới đây, em phải xuống núi mình, em đừng sợ."

      Cố Phán nghẹn ngào, đột nhiên trong lòng vang lên giọng ...

      Cố Phán! Mày nhìn , vì mày mà ấy bị thương đấy!

      Cố Phán! Đây là điều mày mong muốn sao?

      huơ tay ra dấu: " sao chứ? được gạt em..." Đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy đèn pin rơi ở phía trước, ánh sáng yếu ớt soi rọi khoảng mờ mịt.

      Cố Phán bò đến, nhàng soi ánh đèn vào gương mặt . Lúc này Cố Phán mới thấy được vẻ mặt , đôi môi trắng bệch, ấn đường nhíu chặt lại, như chịu đựng cái gì đó đau đớn lắm.

      Tầm mắt dần dần lần xuống phía dưới, quần áo bết đầy bùn đất, nhìn bất cứ thứ gì. "Trần Thiệu Thần! nhất định được xảy ra chuyện gì!" run run huơ tay ra dấu.

      giơ tay nắm lấy tay của . "Nghe lời...” Bây giờ cũng có sức nhiều thêm, dù chỉ là chữ.

      Cố Phán cắn răng, từ từ đứng lên. biết lúc này thể do dự nữa, phải nhanh chóng xuống núi tìm người giúp đỡ mới là cách tối ưu nhất. cũng biết, lo lắng mình ở đây cũng nguy hiểm, xuống núi mới tìm được đường sống.
      nặng nề gật đầu, nhìn lâu rồi xuống núi.

      So với thời gian dự tính của Trần Thiệu Thần nhanh hơn chút, chỉ mất 28 phút đến chân núi. Cố Phán như chạy đến nhà người dân gần đó, dùng sức đập lên cánh cửa, từng phát từng phát, lòng bàn tay đau rát.

      Chó sủa inh ỏi trong sân.

      thể nào lên tiếng gọi người khác được, nên chỉ có thể dốc sức gõ lên cửa.

      Rất lâu sau, bên trong mới có tiếng người bước ra.

      Bà chủ nhà khoác thêm áo. "Ai đó?" Bà có mở cửa mà đứng từ bên trong hỏi vọng ra.

      Cố Phán ở ngoài cửa biết phải trả lời thế nào, nên vẫn gõ vào cửa.

      Bà chủ nhà đốt đèn lên, : "Có chuyện gì !"

      Cố Phán tiếp tục gõ cửa.

      Bà chủ nhà lặng yên chút, như chợt nghĩ tới điều gì đó, liền vội vàng mở cửa. Nhìn thấy , khuôn mặt bà vẻ kinh ngạc: "Trời ơi, sao cháu xuống núi giờ này?"

      Cố Phán tới, tìm được giấy bút, nhanh chóng viết lên: "Bạn của cháu bị thương ở núi, xin mọi người lên núi giúp ấy."

      Bà chủ nhà nhìn chữ viết của , ngẩn ra. "Bác biết chữ ."

      Cố Phán chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân cũng bị rút sạch, mềm nhũn tựa vào vách tường lạnh lẽo, mười ngón tay run run.

      "Cháu đừng vội, bác sang nhà hàng xóm hỏi thử." Bà chủ nhà vội vã sang nhà bên cạnh, gọi chú đến.

      Sau khi mọi người tìm hiểu tình hình, quyết định lập tức lên núi.

      Chu Chú nghe động tĩnh, từ lầu xuống, vừa nhìn thấy Cố Phán ta vọt xông lên: "Trần Thiệu Thần đâu? ấy ở đâu?"

      Cố Phán trả lời ta, theo mọi người lên núi.

      Bà chủ nhà : " ! Cháu đừng theo nữa, bác thấy sắc mặt của cháu cũng được tốt lắm."

      Cố Phán lắc lắc đầu.

      "Haiz, vậy cháu chú ý chút." Bà chủ nhà thở dài: "Thanh niên trẻ tuổi bây giờ là bướng bỉnh."

      Chu Chú chợt hiểu: " ấy núi sao? ấy thế nào rồi?"

      Bà chủ nhà trả lời: "Bị thương ở núi, chúng ta phải đón cậu ấy ngay bây giờ."

      Sắc mặt của Chu Chú hoàn toàn thay đổi: "Tôi với mọi người."

      nhóm lên núi có sáu người, ba người là đàn ông ở trong thôn, còn có bà chủ nhà theo.

      Mấy người đàn ông kia ở phía trước, bước chân có chút nhanh.

      Cố Phán vẫn cắn răng cố gắng theo. Dọc đường , trái tim càng nặng nề, mỗi bước đều thấp thỏm yên. Chu Chú vẫn theo bên cạnh , nhiều lần ta trượt ngã, Cố Phán đến đỡ ta đều bị ta hất tay ra.

      Lúc bọn họ sắp tới nơi, Cố Phán kéo tay của người phụ nữ, chỉ chỉ gốc cây ở phía trước kia.

      "Là ở trước mặt sao?" Bà chủ nhà hỏi.

      "Vậy tốt rồi, cần tiếp nữa." Trước mặt người đàn ông .

      Rốt cuộc khi bọn họ đến, bàn tay của Cố Phán siết chặt, Trần Thiệu Thần vẫn duy trì tư thế đó, vừa nghe động tĩnh, liền mở mắt ra.

      Chu Chú gọi tên : "Thiệu Thần, sao vậy?"

      Cố Phán ngồi xổm ở bên cạnh, tay đặt khuôn mặt lạnh lẽo của , ấn đường cau chặt lại: " vừa mới ngủ giấc...” , thanh vừa khàn khàn vừa dịu dàng.

      Cố Phán nhìn vẻ mặt , có lẽ những vết thương cả đời đều tập trung hết vào tối nay rồi.

      "Phán Phán..." gọi tên lần nữa: "Em đến gần chút nào... thấy mặt của em rồi."

      Cố Phán nhàng tiến tới, đôi tay vuốt mặt của , nhìn chớp mắt.

      Trong ánh mắt của thanh tĩnh, tràn đầy thư thái, khóe miệng như như nụ cười. nhìn thấy tim đau thắt lại.

      Những người cùng lên núi : "Cậu bị gãy xương đúng ? Nhanh đưa đến bệnh viện nào."

      Cố Phán hoảng hốt theo mọi người đến bệnh viện trong thị trấn.

      Bác sĩ cũng chỉ sơ cứu, ngay sau đó khẩn cấp chuyển đến bệnh viện nội thành.

      Trời hơi hửng sáng, Cố Phán ngồi cái ghế gỗ dài trong hành lang bệnh viện. Bác sĩ và y tá qua cũng nhìn sang nhưng phát có điều gì kỳ lạ. cả người toàn là bùn đất, ngồi im như tượng gỗ, hồn bay phách lạc.

      Tống Khinh Dương và vợ nghe được tin vội vàng chạy từ thành phố B tới: "Thiệu Thần thế nào rồi?"

      Chu Chú khóc lóc: "Bị gãy xương sườn, bị tổn thương nội tạng, đầu bị va chạm mạnh. Bác sĩ phải chờ ấy tỉnh lại mới biết tình hình cụ thể."

      Sắc mặt Tống Khinh Dương nặng nề: "Hai đứa nhanh tắm rửa , bên này có chú lo rồi. Duy Nhất! Em dẫn hai người họ nghỉ ngơi ."

      "Vâng! Có chuyện gì gọi điện thoại cho em." Bà quay đầu lại, với hai người: " thôi."

      Cố Phán nhíu mày, nhưng vẫn theo bà rời .

      Gần tối, cha mẹ của Trần Thiệu Thần chạy tới, bọn họ ai cũng tràn đầy lo lắng. Trần Thiệu Thần còn chưa tỉnh lại, nhưng mà bác sĩ có gì đáng ngại.=
      Cố Phán đứng trong góc, yên lặng như hề tồn tại.

      Từ Thần Hi thở dài hơi, cả khuôn mặt đều là lo lắng: "Được rồi! Khinh Dương! Cậu đưa Duy Nhất và tiểu Chú về trước ."

      Chu Chú tiến lên: "Bác ! Cháu muốn ở đây..."

      Từ Thần Hi vỗ vỗ bàn tay của ta: "Cháu ngoan! Cha mẹ cháu cũng lo lắng cho cháu. Về trước , hôm nào đến đây thăm Thiệu Thần được rồi."

      Chu Chú nghe bà như vậy, lúc này mới miễn cưỡng rời .

      Cố Phán còn đứng ở chỗ đó, sắc mặt của trắng bệch còn chút máu. Từ Thần Hi tới bên cạnh . Sau khi tắm rửa, thay quần áo, vết thương ở người đều lộ ra ngoài.

      mặt, cổ, tay, có thể thấy, khắp cơ thể , chỗ nào cũng bị thương.

      Từ Thần Hi thở dài hơi. "Sao các cháu lại biến mình thành ra như vậy hả?" Bà đành lòng trách cứ.

      Cố Phán cắn môi, khom lưng viết tờ giấy: "Bác ! xin lỗi, là lỗi của cháu."

      Từ Thần Hi lắc lắc đầu. "Đây phải là lỗi của người nào cả, đâu ai ngờ được xảy ra chuyện như vậy chứ."

      Nhưng mà, nên trách ai đây?


      Hết chương 43

      **********


      Tác giả có lời muốn : Đây là thử thách! Bây giờ cả hai đều còn trẻ, càng trưởng thành càng gặp phải nhiều khó khăn. Qua rồi tốt hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng mà!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :