1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29

      Editor: Mèo ™


      Cố Phán dựa vào cửa sổ, bên ngoài là từng đám mây trắng mịn nhàng bay bay. thở ra hơi dài, rồi tắt nguồn điện thoại di động.

      Trần Thiệu Thần ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Cố Phán quay nghiêng đầu nhìn , ánh mắt lưu chuyển nhìn ngắm ngũ quan gương mặt . Haizz.. Ông trời công bằng, tại sao con trai mà lông mi còn đẹp hơn cả con vậy, vừa dài, vừa dày lại còn vừa cong nữa.

      Cố Phán có giây động lòng, đưa tay ra muốn chạm vào lông mi của .

      Đột nhiên Trần Thiệu Thần mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy ý cười. “Sao em nghỉ chút ?”

      Cố Phán thở hắt ra hơi, chỉ chỉ vào điện thoại di động.

      Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Em có thể chấp nhận lời mời kết bạn của mẹ mà.”

      Cố Phán cau mày, như vậy có ổn ? “Bác ngoại trừ chơi Weixin ra, còn chơi gì nữa ?” huơ tay hỏi.

      Trần Thiệu Thần suy nghĩ chút. “Còn có XXX ”

      “Vậy còn Weibo?” Cố Phán hoảng. mới post hình con trai cưng của bà lên Weibo mình cách đây lâu.”

      Trần Thiệu Thần trầm mặc hồi, kiểm tra trí nhớ của mình sau đó huơ tay trả lời. “ chơi.”

      Cố Phán thở phào nhõm, nghĩ nghĩ bạn bè của cũng có mượn những tác phẩm hay phong cảnh do chụp post lên tường nhà mình, chính cũng có post hai ba tác phẩm của bạn cùng lớp lên làm mẫu tham khảo, chắc việc post hình cũng có gì quá đáng đâu nhỉ.

      “Hay lúc về mẹ mở tài khoản Weibo nhé.” hài hước chọc ghẹo .

      Cố Phán trừng mắt liếc cái nảy lửa.

      Hai người trao đổi bằng thủ ngữ, cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh khác, yên lặng ôn hoà.

      Đến tối, rốt cuộc Cố Phán cũng về đến nhà, ông ngoại bà ngoại cũng tới.

      Cố Niệm cũng mời gia đình Phương Hủ Hủ - bạn thân của bà đến nhà dùng cơm, bây giờ Phương Hủ Hủ và bà ở trong bếp nấu cơm tối.

      “Hôm nay Tống Hoài Thừa sao lại bình tĩnh như vậy, bon chen chạy đón con cưng àh.” Phương Hủ Hủ trêu ghẹo .

      Cố Niệm vừa thái rau vừa . “Cậu cho rằng ông ấy muốn chắc. có ai lo lắng cho con bằng ông ấy đâu.” Bà thở dài. “Nhưng Cố Phán lớn rồi, có nhiều việc phải để tự con bé làm, bọn mình thể cứ giúp nó mãi. Mình cũng khuyên Hoài Thừa suốt, ông ấy mới chịu thư thả để Phán Phán tự thân vận động đấy.”

      “Cậu đừng lo. Cũng đâu phải cậu biết tính tình Phán Phán, trong lòng con bé cũng hiểu mà. biết ở trường con bé có bạn trai chưa?”

      Cố Niệm cong mắt cười cười. “Mình thấy chắc là có.”

      Phương Hủ Hủ nhíu mày. “Là ai?”

      “Mình có hỏi con bé, mình cũng chưa cho Hoài Thừa biết, sợ ông ấy bốc lửa.”

      Phương Hủ Hủ khẽ cười. “Ngược lại mình càng ngày càng mong đợi đến ngày Cố Phán kết hôn đấy.”

      Cố Niệm bật cười. D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲

      khí bên ngoài cực kì náo nhiệt vui vẻ.

      “Xem ra về đến nhà rồi.” Phương Hủ Hủ .

      Quả sai, Cố Phán vừa về đến nhà, chào hỏi người lớn ở trong phòng khách xong, liền chạy đến phòng bếp trình diện.

      Phương Hủ Hủ chú ý nhìn kĩ. “Ừm, mới mấy tháng gặp, Phán Phán nhà ta càng ngày càng xinh đẹp.”

      Cố Phán cười ngại ngùng, tiến lên kéo tay Phương Hủ Hủ, vẻ mặt cực kì thân mật.

      Buổi tối, mọi người cùng quay quần bên bàn cơm, náo nhiệt ấm áp.

      Ăn cơm xong, Cố Phán cùng chơi cờ tướng với ông ngoại Cố, Lương Triết ngồi bên cạnh . Kỳ nghệ của đều là do ông ngoại dạy, nhưng chơi giỏi, còn bằng cả Lương Triết.

      Ông ngoại Cố vừa hạ xuống nước cờ, chưa chi đổi ý muốn lại. Lương Triết đồng ý. Hai ông cháu cò kè mặc cả với nhau. “Chỉ lần thôi.”

      Lương Triết kiên định chịu. “Ông ngoại, là ông dạy tụi cháu xuống cờ rồi được hối hận mà.”

      Lương Cảnh Thâm và Tống Hoài Thừa ngồi ở bên chú ý đến việc ồn ào nhốn nháo bên này.

      Cố Phán thấy hai người tranh chấp, đứng dậy kéo Lương Triết qua ngồi ghế salon, chấm dứt việc hơn thua trẻ con của hai ông cháu.

      Lương Cảnh Thâm quan tâm hỏi han về việc học tập sinh hoạt ở trường.

      Cố Phán liệt kê từng việc từng việc kể cho chú Lương nghe.

      Lương Cảnh Thâm gật gật đầu. “Thầy Lý của con vẫn còn rất lợi hại.” Hai người đều nhìn Tống Hoài Thừa.

      Tống Hoài Thừa uống ngụm trà, sau đó đặt tách xuống. “Nhìn ba làm gì, ba có quen ông ta.”

      Lương Cảnh Thâm thẳng chút khách sáo. “Lúc trước chú còn tưởng nguyên nhân lớn nhất mà ba cháu nhất quyết cho cháu đến học đại học T là vì thầy Lý đó chứ.”

      Tống Hoài Thừa hừ tiếng. “Tôi là người mọn vậy sao?”

      Cố Phán gật đầu cái rụp, đồng ý có gì phải bàn cãi.

      ——— ———————

      Những ngày nghỉ học, thời gian ở nhà thoải mái hơn nhiều so với khi ở trường. Hai ngày nay Cố Phán vẫn luôn ở nhà với ba mẹ, mỗi ngày đều gửi tin nhắn chuyện với Trần Thiệu Thần.

      cũng dám post bậy bạ gì lên Weixin nữa.

      Từ Thần Hi ở nhà cứ mãi nhắc nhắc lại như niệm chú. “Thiệu Thần, sao về hai ngày rồi mà cứ ở nhà hoài vậy, ra ngoài chơi .”

      Trần Thiệu Thần xem tin tức tivi, quay sang nhìn mẹ mình. “Ngày mai con .”

      Từ Thần Hi ngồi xuống bên cạnh . “ đâu?”

      “Tụ họp bạn bè cũ.” Trần Thiệu Thần nhàn nhạt trả lời.

      Từ Thần Hi nhàng cười cười. “Mấy năm trước con đâu có tham gia. Năm nay muốn là vì có lí do gì sao?”

      Trần Thiệu Thần cười cười. “Mẹ muốn tham gia với con ?”

      Từ Thần Hi liếc mắt nhìn Trần Thiệu Thần toé lửa. “Mẹ chỉ muốn gặp mặt người nào đó thôi.” Bà đứng lên, muốn chuyện nhảm với con trai nữa. “ mấy ngày rồi mà sao con bé vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của mình nhỉ?”

      Trần Thiệu Thần đưa tay lên xoa xoa thái dương. “Bởi vì biết mẹ muốn gặp mặt, cho nên ấy rất hồi hộp lo lắng!”

      “Đồ quỷ con với người ta như thế nào vậy, hồi hộp lo lắng cái gì, mẹ của con dịu dàng thế này cơ mà.” Từ Thần Hi vén vén mái tóc dài, chậm rãi .

      Trần Thiệu Thần chỉ cười cười .

      Từ Thần Hi cầm điện thoại lên, qua bên, lẩm bẩm . “Cũng thấy con bé post lên tin tức gì cả.”

      Cố Phán đúng có cập nhật Weixin, phần là vì dám, phần là vì biết nên post cái gì. Lương Triết chỉ cho Cố Phán nghỉ ngơi ngày, từ hôm qua bắt đầu đến tìm , lẻo đẽo theo sau như cái đuôi , lải nhải ngừng.

      Trần Thiệu Thần hẹn ngày mai đến tụ họp bạn bè với , lúc nhận được tin nhắn là lúc kiểm tra bài tập ngữ giúp Lương Triết. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐ cầm điện thoại trả lời. “Bạn cùng lớp của , em đâu có quen.”

      Bên kia trả lời: “Sau này cũng cần phải biết.”

      Cố Phán: “..... ”

      Trần Thiệu Thần: “ nhé?”

      Cố Phán: “Được!”

      Lương Triết ló đầu qua hóng hớt. “Chị Phán Phán, chị nhắn tin với ai đấy?”

      Cố Phán dấu vết bỏ điện thoại qua bên, huơ tay : “Em lo mà tập trung vào đề bài .”

      Lương Triết nhìn . “Chị, mặt đỏ rồi kìa.” Cậu nhóc nhất quyết tha. “Chị rồi, đúng ?”

      Cố Phán nghĩ thầm, sao con nít bây giờ trưởng thành sớm vậy, biết cả những chuyện này nữa.

      “Em biết ngay mà!” Gương mặt tuấn tú của Lương Triết tràn đầy vẻ chắc chắn.

      ấy là bạn học cấp ba của chị sao?”

      “Hay là bạn học đại học?”

      “Hoặc là lớn tuổi hơn?”

      . . . . .

      Cố Phán nuốt nuốt nước miếng, huơ tay : “Còn phải chăm chỉ học tập cho giỏi. Ngoan. Nhanh làm bài tập .”

      Lương Triết hừ tiếng. “Mẹ em , bây giờ là thời đại tự do đương, cho nên chị cần phải lo lắng chú cho phép chị đâu.”

      Cố Phán bật cười.

      Ngày hôm sau, xin phép ba mẹ ra ngoài, Tống Hoài Thừa cũng nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý ngay. Lúc Cố Phán bắt xe đến khách sạn thời gian vẫn còn khá sớm, ở đại sảnh lấy điện thoại ra vừa nghịch vừa chờ.

      Trần Thiệu Thần đến từ sớm. Lúc bạn của vào cửa nhìn thấy , dù quen biết nhưng vẫn ngoái lại nhìn mấy lần, vẻ mặt hơi nghi ngờ.

      “Mình các cậu nghe, lúc nãy ở cửa ra vào mình nhìn thấy người, các cậu đoán xem là ai?”

      “Ai vậy?”

      “Có phải diễn viên nổi tiếng ?”

      Cậu bạn học kia làm người khác tò mò muốn chết được. “Bật mí cho các cậu biết. Là bé nữ sinh giỏi tiếng nhất khối 10 đấy.”

      “Là ai nhỉ?”

      chuyện đó, tên là gì ấy nhỉ...”

      Trần Thiệu Thần đứng dậy, giọng thâm trầm nhưng ràng. “Cố Phán.”

      “Đúng! Tên là Cố Phán. Chỉ có lớp trưởng còn nhớ thôi.”

      “Mình có chút việc, trước nhé.” Trần Thiệu Thần xong liền ra khỏi phòng.

      Những người còn lại nhìn nhau ngơ ngác hiểu chuyện gì.

      Cố Phán đứng ở góc đại sảnh, lúc Trần Thiệu Thần ra vừa hay nhìn thấy cúi thấp đầu nhìn điện thoại. sải bước qua. “Sao đến rồi mà gọi điện thoại cho ?”

      Cố Phán nghe tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy , huơ tay : “Em đến hơi sớm.”

      Trần Thiệu Thần cảm thấy hết cách. “Em cần phải đợi , bất kể đến lúc nào chỉ cần gửi tin nhắn báo biết là được.” dịu dàng .

      Trong lòng Cố Phán run động, hỏi: “ vào đó sao?”

      Trần Thiệu Thần lắc lắc đầu. “ vào. Hiếm khi chúng ta có thời gian ở riêng với nhau, chúng ta chỗ khác thôi.” Dđ ̻ LˆQ’Đˆ

      Hai người từ đại sảnh ra ngoài, vừa đúng lúc đụng phải bạn học chạy tới. “Trần Thiệu Thần, cậu ngay àh?”

      Trần Thiệu Thần gật đầu. “Có chút việc nên mình trước đây.”

      “Tốt nghiệp ba năm rồi, cậu mới ló mặt đến tham gia lần đầu tiên, vậy mà giờ chuồn lẹ thế àh?” bạn vừa mới lên tiếng chính là lớp phó học tập của lớp , ta quay sang nhìn thấy Cố Phán, trong lúc nhất thời nhớ ra nổi là ai.

      Trần Thiệu Thần giờ mới giới thiệu. “ ấy là Cố Phán.” Lúc này nắm tay , mối quan hệ giữa hai người cần cũng biết.

      bạn lớp phó àh tiếng. “Vậy hẹn sau này có thời gian chúng ta lại tụ tập vậy.”

      Sau khi lớp phó rời , Cố Phán kéo kéo tay . “ vào sao?”

      Trần Thiệu Thần nhìn . “Em có muốn vào ?”

      Cố Phán im lặng suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu.

      Sau đó hai người cùng đến nhà hàng khác, tìm góc ngồi xuống, hai người vẫn dùng thủ ngữ chuyện với nhau. Những người ngồi xung quanh cố tình hay vô ý đều ghé mắt nhìn sang.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, Cố Phán đứng dậy muốn vệ sinh, vừa mới bước mấy bước, điện thoại di động liền reo lên.

      Trần Thiệu Thần gọi . “Phán Phán, có điện thoại.” biết nếu như ai đó gọi điện thoại cho nhất định xảy ra chuyện gì đó rồi. Tiếng gọi của Trần Thiệu Thần tuy lớn, nhưng mấy vị khách ngồi xung quanh đều nghe thấy được.

      Cố Phán quay lại nghe điện thoại, thấy người gọi là Lương Triết, vội vàng nghe máy. Lương Triết đầu dây bên kia : “Chị, hình như em bị gãy chân rồi.”

      Sắc mặt Cố Phán bỗng chốc tái nhợt, Trần Thiệu Thần lấy điện thoại tiếp tục nghe. “Alô, Lương Triết, em làm sao vậy?”

      Lương Triết bên kia kinh ngạc kêu lên: “ là ai?”

      là Trần Thiệu Thần, bây giờ em ở đâu?”

      “Ở nhà.”

      “Được, em ở yên đó đừng cử động, bây giờ tụi về nhà ngay đây.” bình tĩnh cúp máy. “ thôi, với em về nhà xem sao.”

      Trần Thiệu Thần cầm lấy túi xách của , hai người vừa định . người phụ nữ tiến lên trước mặt Cố Phán ngăn cản.

      Người phụ nữ đó ăn mặc rất qua loa xuề xoà, mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng có thể nhìn ra được lúc trẻ hẳn là rất xinh đẹp. Cố Phán và Trần Thiệu Thần hơi sững sờ, Trần Thiệu Thần khẽ khàng kín đáo kéo Cố Phán về phía sau mình chút.

      Người phụ nữ nhìn ra được che chở của Trần Thiệu Thần, bà ta cười khẩy tiếng, nụ cười rất lạnh lùng, trống rỗng. “ tên là Cố Phán...” Nghe giọng điệu của bà ta giống như hỏi, mà là khẳng định.

      Cố Phán nhìn bà ta, im lặng lúc rồi gật đầu xác nhận.

      Người phụ nữ đó hơi nheo mắt. “Vẫn chuyện được àh?” Giọng mang ý vị sâu xa.

      Trong phút chốc, Cố Phán ngẩn người ra, cảm thấy bà ta rất kì lạ.

      Khoé môi bà ta giật giật. “Tôi nhớ trước đây khi còn , có khoảng thời gian có thể chuyện được cơ mà.” Bà ta thầm lẩm bẩm như tự với mình. “ kì lạ.”

      Cố Phán cắn cắn môi, lấy điện thoại ra viết lên đó. “Dì àh, dì có quen biết cháu sao?”

      Người phụ nữ thấy hàng chữ viết điện thoại, ánh mắt như hiểu ra gì đó. “Báo ứng! Ha ha...” Bà ta rất , nhưng Cố Phán lẫn Trần Thiệu Thần đều nghe thấy.

      Sắc mặt hai người rất nặng nề khó coi.Người đàn bà kia cũng thêm gì nữa, xoay người rời .

      Lúc Cố Phán và Trần Thiệu Thần về đến nhà họ Lương thấy Lương Triết nhảy lò cò ra mở cửa, kết quả chân của cậu nhóc phải bị gãy, chỉ bị trật mà thôi, mắt cá cũng bị sưng vù lên như móng heo.

      Trải qua phen hú hồn hú vía, cũng may là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là Cố Phán vẫn luôn nghĩ về người đàn bà gặp khi nãy.

      Sau khi đến bệnh viện khám, nhờ bác sĩ xử lý băng bó cho chân của Lương Triết xong, Trần Thiệu Thần đưa cậu nhóc về nhà. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n Cả đường Lương Triết luôn im lặng, cố nhịn , sau khi vừa đặt chân vào nhà, cậu nhóc mới mở loa phóng thanh lên.

      Thừa lúc Cố Phán vào bếp rót nước uống, cậu nhóc lặng lẽ câu. “ ra chị em hẹn hò với .”

      Trần Thiệu Thần mỉm cười. “Em cảm thấy với chị em có đẹp đôi ?”

      “Đẹp đôi quá chứ, em ủng hộ hai người.”

      Cố Phán bưng li nước tới, huơ tay với Lương Triết: “Sao lại bất cẩn như vậy. Nếu gãy chân sao?” cau mày vui, vẻ mặt nghiêm túc.

      Lần đầu tiên Trần Thiệu Thần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của , dám lên tiếng khuyên can, chỉ làm khán giả đứng ngoài cuộc.

      Lương Triết cũng rúc đầu cụp vai. “Em cũng đâu muốn vậy.”

      Cố Phán nghiến răng giận dữ. “Em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn hấp tấp nôn nóng như thế! là làm cho người ta lo lắng mà.”

      “Ai da, chân em đau quá.” Lương Triết xong cúi người xuống.

      Cố Phán vội vàng chạy qua, luống cuống tay chân, xoa xoa chân cho cậu nhóc, trong nháy mắt lại trở về dáng vẻ ôn nhu dịu dàng như trước.

      Trần Thiệu Thần lắc đầu, kéo tay Cố Phán. “Bác sĩ chỉ bị thương , ảnh hưởng đến gân cốt, em ấy khoẻ lại nhanh thôi.”

      Hơn 9 giờ tối, Trần Thiệu Thần mới trở về. Cố Phán ở lại chăm sóc cho Lương Triết.

      Lúc Trần Thiệu Thần về đến nhà Trần Trạm Bắc cũng về rồi, ông thay đồ mặc ở nhà, ngồi ghế salon ở phòng khách xem phim tivi với vợ, tay cầm ít tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang.

      “Ba, mẹ.”

      “Về rồi àh, tụ họp bạn học vui ?” Từ Thần Hi hỏi.

      Trần Thiệu Thần lạnh nhạt : “Cũng bình thường ạh.”

      Từ Thần Hi nhíu mày, hỏi thẳng: “Bạn con cũng cùng?”

      Trần Thiệu Thần nhìn thoáng sang ba mình, sau đó đáp tiếng. “Dạ.”

      Trần Trạm Bắc khép tập tài liệu lại, sắc mặt nghiêm nghị mang theo vài phần dò xét. “Thiệu Thần, chuyện nửa năm sau Mỹ, con định thế nào?”

      Ánh đèn trong phòng khách trước sau vẫn toả ra ánh sáng ấm áp, sắc mặt Trần Thiệu Thần vẫn bình tĩnh như thường, nhanh chậm trả lời. “Ba, con có ý định Mỹ.”


      Hết chương 29

      **********

      Tác giả có lời muốn : Bởi vì có vài diễn biến, nên bị bí ý tưởng. Ta cũng muốn sớm đăng chương mới, nhưng mà viết ra được aaa...

      Editor có lời muốn : Vì trong khoảng thời gian này Mèo bận thi cuối kì, nên tạm ngưng post truyện thời gian ngắn, sau khi thi xong Mèo post truyện lại, đảm bảo có đền bù thiệt hại (─‿‿─) Mong các bạn thông cảm và cám ơn các bạn theo dõi truyện. !!!

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30

      Editor: Mèo ™


      Tính tình Trần Thiệu Thần vẫn là giống ba mình nhiều hơn, bị ảnh hưởng như mưa dầm thấm đất từ , làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ kĩ càng, tường tận, sắp xếp đâu ra đấy. Có đứa con trai như vậy, đương nhiên cha mẹ nào cũng an tâm hơn nhiều.

      Trần Trạm Bắc trầm giọng : “Ngồi xuống rồi .”

      Trần Thiệu Thần ngồi xuống ghế salon bên phải bọn họ.

      Từ Thần Hi thường xuyên cảm thấy hai cha con nhà này chưa bao giờ để bà thôi bận tâm lo lắng. Bà nhìn con trai, chiều cao cũng sai biệt lắm với ba mình. “Thiệu Thần, con nghĩ kĩ chưa?”

      “Ba, mẹ. Con nghĩ kĩ rồi.” Trần Thiệu Thần kiên định .

      Vẻ mặt Trần Trạm Bắc kiên nghị, có nhiều biến hoá, từ trước đến nay ông đều như vậy. thế giới này, người duy nhất có thể khiến sắc mặt ông thay đổi chỉ có bà vợ bé của ông mà thôi. “Bởi vì bé kia sao?”

      Trần Thiệu Thần nhìn ba mình, yên lặng gật đầu cái.

      “Ba đồng ý quyết định này của con. Thanh niên, lúc còn trẻ nên ra ngoài học tập, trao dồi kiến thức. Vì , vì chuyện đương mà từ bỏ việc học, từ bỏ tương lai, đây phải là tác phong của con.” Trần Trạm Bắc thong dong .

      Từ Thần Hi thấy thái độ này của chồng biết là ổn, bà khuyên: “Thiệu Thần, chuyện du học phải quyết định từ trước rồi ưh? Ở trong nước làm sao phát triển nghiệp được.” Bà dừng lại chút. “Là vấn đề bên phía Cố Phán sao?”

      Đây là lần đầu tiên ba người nhà họ Trần chính thức nhắc tới tên của Cố Phán.

      Trần Thiệu Thần mím môi. “ phải vấn đề từ ấy, là quyết định của mình con thôi, ấy biết gì cả.”

      Trần Trạm Bắc cau mày, Từ Thần Hi theo bản năng cầm lấy tay ông, bà giọng : “Còn nửa năm nữa cơ mà, chuyện ra nước ngoài cũng vội, đến đó rồi bàn tiếp vậy.”

      Trần Thiệu Thần dạ tiếng, cũng thêm gì nữa. “Con tắm.”

      vừa , Trần Trạm Bắc liền thở dài hơi. “Tuổi trẻ nông nổi kích động.”

      Từ Thần Hi cười ngừng. “ cho rằng ai cũng đều giống như àh, ông cụ non, chút thú vị cũng có. Thiệu Thần như vậy tốt vô cùng rồi. Chẳng qua bây giờ em rất tò mò, rốt cuộc Cố Phán là như thế nào mà có thể làm thay đổi được suy nghĩ của con trai chúng ta.” D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲

      Trần Trạm Bắc vuốt vuốt tóc bà, vẻ mặt cưng chiều để đâu cho hết. “Cũng nên gặp mặt lần mới được.” Thái độ của con trai kiên định như vậy, như là phải bé tên Cố Phán nhất quyết cưới, Trần Trạm Bắc cũng bắt đầu tò mò rồi.

      Trong thời gian này, thành phố có tiến hành hoạt động, do Bộ Văn hoá Giáo dục tổ chức, muốn mời các bậc thầy trong giới văn hoá tham gia, Cố Niệm cũng có trong danh sách mời.

      Từ Thần Hi là Cục trưởng thuộc Bộ Văn hoá Giáo dục nên lên sân khấu phát biểu vài lời. Hôm nay Cố Phán cũng theo mẹ tới đây, đứng trong đám người, có nghe thấy những lời hâm mộ của những người xung quanh mình.

      “Mấy năm nay Từ Thần Hi có thay đổi gì cả, chăm sóc mình tốt nhỉ.”

      “Được chồng thương hết mực, lại có chuyện gì phải phiền lòng, tâm tình đương nhiên cũng tốt hơn, chỉ cần vui vẻ là trẻ mãi, già nổi là phải rồi.”

      Cố Phán cảm thấy dây thần kinh nào đó bị đơ, suy nghĩ được gì nữa cả.

      Từ Thần Hi, Thần Hi — Trần Thiệu Thần cái tên này rất đại trà.

      Cố Niệm thấy con mình nhìn vị Cục trưởng phát biểu sân khấu đến thất thần, bà giọng hỏi: “Bà ấy được phân công quản lí mảng Văn hoá Giáo dục của thành phố C ta đó.”

      Cố Phán chớp chớp mắt, thế giới này cũng quá bé, ra ở thành phố B hai người họ từng gặp mặt nhau rồi.

      “Mẹ, hai người có quen biết nhau ạh?”

      Cố Niệm lắc lắc đầu. “Từng chạm mặt vài lần, cũng tính là quen biết.”

      Cố Phán nhàng thở ra hơi. Từ xa nhìn lại, ánh mắt của Trần Thiệu Thần hình như rất giống mẹ của ấy. Từ phu nhân rất có khí chất, nhàng mà thanh nhã. Trong lòng cảm thán thôi, phân vân biết có nên việc vô tình chạm mặt giữa hai người cho biết .

      Sau khi kết thúc hoạt động buổi liên hoan.

      Cố Phán ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh Cố Niệm, nghe mẹ mình với những vị bậc thầy khác trò chuyện với nhau. Lúc này Từ Thần Hi tới, bà cười nhàng. “Các vị đại sư, hoạt động tuyên truyền Nghệ thuật năm sau lại phải làm phiền đến mọi người rồi.”

      “Đâu có đâu có. Cục trưởng Từ đùa rồi.”

      Ánh mắt Từ Thần Hi khẽ động nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Cố Phán có mặt ở đó bà cảm thấy hơi bất ngờ. hiếm khi thấy vị Cục trưởng Từ trước giờ luôn trầm ổn tự nhiên, đột nhiên lại ngạc nhiên như vậy.

      Trái tim của Cố Phán như đánh trống thùng thùng trong lồng ngực, nên chào hỏi như thế nào cho phải phép đây.

      Từ Thần Hi lại hướng mắt nhìn về phía Cố Niệm, như chợt bừng tỉnh hiểu ra. “Đây là con của giáo sư Cố sao?”

      Cố Niệm khẽ cười. “Con bé trong kì nghỉ lễ, tôi dẫn nó ra ngoài làm quen chút.”

      Lúc này bên cạnh có người . “Cục trưởng Từ, tiểu Cố cũng học ở đại học T đấy, giáo sư Cố của chúng ta dạy con giỏi .”

      Cố Phán dám mở miệng chuyện, lại càng dám ngó lơ lẩn trốn như con đà điểu được. liền bước lên bước, chính thức chào hỏi Từ Thần Hi. “Bác , chào bác ạh.”

      Mười ngón tay mảnh khảnh của khẽ động, huơ huơ làm động tác thủ ngữ.

      Trong nháy mắt, Từ Thần Hi cảm thấy trái tim bà như bị hẫng nhịp, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua tia kinh ngạc, ánh nhìn kín đáo quét qua những người ngồi tại bàn, thấy những người đó cực kì bình tĩnh, xem ra mọi người đều biết điều này rồi.

      Cố Niệm chuyển đạt lại lời của Cố Phán. Từ Thần Hi mặn nhạt đáp lời. “ chào cháu...” Bà dịu dàng nhìn , khẽ mỉm cười, biểu ra tâm tình gì. “Trùng hợp . Con tôi cũng học đại học ở thành phố T.” Câu này ra là có thâm ý khác.

      Cố Phán ngại ngùng, Cố Niệm cũng khẽ cười. “Con trai của Cục trưởng Từ bao lớn rồi?”

      “Đại học năm 3, khoa Quản trị kinh doanh. Còn tiểu Cố sao?”

      “Con bé mới học năm nhất, khoa Mỹ thuật. Tôi được nghe , năm đó con trai của Cục trưởng Từ được tuyển thẳng vào đại học T. Cố Phán, con phải noi gương theo mà chăm chỉ học tập đấy.” Lời dạy dỗ của Cố Niệm khiến Từ Thần Hi cảm thấy rất thân thiết.

      — Tâm trạng của Cố Phán bắt đầu thất điên bát đảo, lộn xộn bất ổn rồi.

      Từ Thần Hi khiêm tốn trò chuyện hồi lâu, bà nhìn
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Dung Nguyễn 1995, 19002 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31

      Editor: Mèo ™


      Tại sao Cố Phán thể được?

      Vấn đề này nên trả lời như thế nào đây?

      “Khi còn bé, ấy bị bệnh nên cổ họng bị tổn thương.” Trần Thiệu Thần trầm ngâm trong chốc lát mới trả lời. Hình như giọng của có chút đè nén.

      Ánh mắt Từ Thần Hi ảm đạm vài phần, bà gì cả, chỉ lặng lẽ thở dài hơi khẽ để con trai phát ra mà thôi.

      Bây giờ bà lại cảm thấy con trai có vài nét giống mình hơn là chồng, chững chạc, lại tình thâm ý trọng.

      “Mẹ!” Đột nhiên Trần Thiệu Thần gọi tiếng, trong gian yên tĩnh này, làm Từ Thần Hi giật bắn mình.

      doạ chết người đó!” Từ Thần Hi trách mắng, lườm . “Muốn gì?”

      “Hôm nào con dẫn ấy về nhà nhé.” Trần Thiệu Thần cảm thấy áy náy. “Mẹ với ba giúp con.”

      Từ Thần Hi hừ tiếng. “Con gì vậy. Muốn gặp người lớn trong nhà nên là con gặp cha mẹ của con bé trước mới đúng. Con nhà người ta là cành vàng lá ngọc, nam nhiều nữ thiếu, bộ con muốn là được sao. Hình như mẹ của Cố Phán cũng chưa biết đến tồn tại của con đâu đó...” Bà cố ý kéo dài giọng, bày ra vẻ mặt muốn xem trò vui.

      Trần Thiệu Thần thở hắt ra hơi, biết mẹ chỉ vui vậy thôi chứ có ý gì, lại càng lo đến việc bọn họ làm ra chuyện gì tổn thương đến Cố Phán. Nhưng mà cũng hiểu, có cha mẹ nào dể dàng tiếp nhận tình cảnh như vậy hết.

      Trần Thiệu Thần nhìn về phía trước, vững vàng lái xe. “Ba của ấy bảo vệ con cưng rất kĩ.” Nghĩ đến có lần hồi học cấp 3, chỉ vừa mới vài câu với Cố Phán thôi, vừa đúng lúc chạm mặt với ba ấy, bác trai liền nhìn toé lửa như cảnh cáo cấm được lại gần con cưng của ông.

      Từ Thần Hi rất hiểu. “Trong hoàn cảnh này, người trong nhà nhất định là rất bảo vệ con bé. Nhưng có thể nhìn ra được, dù con bé được cưng chiều cỡ nào tính tình vẫn rất tốt.”

      “Chỉ hơi tốt thôi ạh, có lúc ấy bướng bỉnh muốn chết.” Trần Thiệu Thần đúng trọng tâm.

      Từ Thần Hi liếc mắt nhìn . “Con nhìn lại con , con có tốt bằng người ta . Còn dám dối mẹ học ngôn ngữ của người câm điếc cơ đấy! Mới lớp 12 ma lanh như vậy rồi, vừa phúc hắc vừa bá đạo, giống ai vậy chứ!”

      Điểm này tuyệt đối giống với bà và Trần Trạm Bắc.

      Cố Phán về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, cầm khăn lông lau tóc. Cố Niệm mang cho ly sữa tươi, gõ cửa vào. “Con có bị cảm ? Có đau cổ họng ? Đói chưa?”

      Cố Phán lắc đầu, bày tỏ có việc gì. Cơ thể yếu ớt, từ hay bị bệnh vặt khiến người nhà đặc biệt lo lắng. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›

      Cố Niệm cầm máy sấy, bảo ngồi xuống để bà sấy tóc cho . “Mới quay quay lại con cắt tóc mái rồi, đâu cần phải cắt làm gì, cứ để dài vậy là đẹp rồi. Hôm nay rất nhiều người hỏi mẹ là có phải con lên đại học rồi đấy. Kiểu tóc này cũng quá non nớt rồi.”

      Cố Phán nhìn mình trong gương, bây giờ chuyện cắt hay cắt tóc cũng phải hỏi ý kiến người khác rồi.

      Đầu ngón tay Cố Niệm luồn qua tóc , khoé miệng mỉm cười. “Nhưng cũng tệ...” Bà cũng tiếp, ánh mắt bị hấp dẫn bởi vết hồng hồng bên cổ Cố Phán.

      Cố Niệm vẫn bình tĩnh quan sát, tiếp tục . “Với kiểu tóc này, con mà ra ngoài làm việc, người ta còn tưởng con vẫn là đứa bé đấy.” Bà có thể khẳng định, dấu vết cổ con mình chính là vết hôn. Sấy khô tóc xong, Cố Phán làm 20 cái gập bụng, tập thể dục trước khi ngủ. Sau đó hai mẹ con cùng dựa vào đầu giường, câu có câu chuyện với nhau.

      “Bà dì (*) sắp đến rồi, hai ngày nữa cần gập bụng đâu.” Cố Niệm .

      (*) Bà dì: Ý chỉ kinh nguyệt của phụ nữ.

      Cố Phán đưa tay vòng qua cánh tay của bà, như con mèo lười biếng.

      Cố Niệm dịu dàng hỏi: “Bây giờ mỗi khi bà dì đến con còn đau ?”

      Cố Phán gật gật đầu, huơ tay : “Vẫn đau, bụng căng căng rất khó chịu.”

      Cố Niệm bảo nằm xuống, đưa tay sờ bụng . “ sao đâu.”

      Cố Phán trở mình quay sang hỏi: “Lúc trước mẹ có bị đau bụng ?”

      “Ừ, sau khi kết hôn đỡ hơn nhiều.” Cố Niệm dịu dàng cười .

      Đột nhiên Cố Phán nghĩ đến kết hôn, lại nghĩ đến chuyện Trần Thiệu Thần hôn lúc tối, mặt từ từ đỏ ửng lên.

      Cố Niệm thu hết vào trong mắt. “Phán Phán, mẹ hỏi con chuyện này.”

      Cố Phán nháy mắt.

      “Mẹ nghe dì Vương hàng xóm , hôm con về nhà nghỉ đông có nam sinh đưa con về, là ai vậy?”

      Cơ thể Cố Phán cứng đờ, trong nháy mắt mặt đỏ rần đến tận mang tai.

      Cố Niệm nhìn dáng vẻ này của con , tiếp tục : “Dì Vương , cậu nam sinh kia rất đẹp trai, cao chắc khoảng 1m80. Hai con lúp lúp ló ló ở trước cổng tiểu khu làm gì đó.”

      Cố Niệm nghiêm nghị: “Mẹ, sao gọi là lúp lúp ló ló được, tụi con quang minh chính đại mà.”

      Cố Niệm cười. “Quang minh chính đại? Vậy con cho mẹ biết cậu nam sinh kia là ai?”

      Cố Niệm cắn răng, từ từ huơ tay : “Tối này mẹ gặp rồi đấy.”

      Cố Niệm nhận được đáp án này, khỏi lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười. “Trần Thiệu Thần? Là cậu ta?” Bà nhìn vành tai đỏ ửng của Cố Phán. “Chuyện này mà con cũng dám giấu àh?”

      “Chuyện khi nào?”

      Cố Phán chui tọt vào trong chăn, nhất quyết khai.

      Cố Niệm cũng cho qua dể dàng như vậy, kéo chăn ra. Đầu tóc Cố Phán tán loạn, nhắm chặt hai mắt, giơ tay lên huơ huơ: “Là sau khi đến đại học T.”

      “Giỏi nhỉ!” Cố Niệm nặng nề thở dài tiếng. “Khó trách Quốc khánh con cũng thèm về nhà.”

      Cố Phán hé mắt ra nhìn, đưa tay ôm lấy mẹ mình, giở chiêu làm nũng.

      Cố Niệm cắn răng nghiến lợi. “Cũng chú ý gì cả, con xem đây là cái gì? May mà là mùa đông nên có thể mặc nhiều để che được đấy!”

      Lúc này Cố Phán mới phát ra dấu hôn cổ mình, ra là do nó làm lộ chuyện.

      “Từ giờ con tính xem nên với ba con như thế nào là vừa.” Cố Niệm nhìn con , nội tâm tràn đầy cảm khái. Tống Hoài Thừa còn chưa gặp mặt Trần Thiệu Thần, mà hai đứa nó tới bước này rồi. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

      Chuyện tình cảm há có thể kềm chế được? Nhất định là do Trần Thiệu Thần chủ động trước, chỉ có thể là như vậy thôi. Con của bà, bà còn sao? Nhất định là bị dụ dỗ rồi!

      Cố Phán vừa nghe mẹ nhắc đến việc này, lập tức tâm trạng liền hoảng loạn. “Mẹ, mẹ với ba giúp con .”

      Cố Niệm vỗ lên mông cái chát. “Chuyện của con tự con ! Tốt nhất là dẫn người trong cuộc đến trình diện luôn.” Bà ngập ngừng. “Chỉ sợ ba của con bị kích thích đến núi lửa phun trào mất.”

      Cố Phán xoa xoa mông, vẻ mặt đau khổ chui tọt vào trong chăn. Buổi tối, gửi
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Dung Nguyễn 1995, 19002 others thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ngày lạnh lẽo mà đọc hai bạn có khí tim hồng bay phất phới như này,... Thèm người dã man. Mà mắc cái tìm hoài ko thấy
      huongntd thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32

      Editor: Mèo ™


      Tâm tình vui của Cố Phán mới vừa tích tụ lúc nãy cũng dần biến mất, ánh mắt trong veo như dòng suối .

      Lúc này người đến quán nước ngày càng đông, tới lui. Hai người đứng im lặng ở đằng kia lại đặc biệt thu hút ánh nhìn, như bức tranh đẹp đẽ.

      Cố Phán giơ tay lên huơ huơ. “Em thèm ghen.” Gương mặt thấm nụ cười, hai tay ngừng ra dấu, giữa hai chân mày tràn đầy tin tưởng. “Bởi vì như vậy, nên em cũng cần phải ghen.”

      tin tưởng từ tận đáy lòng.

      Chỉ có người, duy nhất và vĩnh viễn.

      Bởi vì là , lo lắng đến chuyện khó xử giữa nam và nữ kia.

      Trần Thiệu Thần lúc nào cũng bình tĩnh chợt cảm thấy cảm xúc dâng trào, từ tận đáy lòng tràn ra loại cảm giác ngọt ngào nên lời. Tiểu bánh mì dịu dàng của , bất cứ lúc nào cũng có thể sưởi ấm trái tim và tinh thần .

      Trần Thiệu Thần hít sâu hơi, cố áp chế rung động trong lòng mình, nuốt nuốt nước miếng, ngưng mắt nhìn . “ từng nhắc với em rồi, ấy chính là Hi Hi.”

      Cố Phán cười ôn hoà. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›

      “Em đoán ra rồi đúng ?” Trần Thiệu Thần nháy mắt. “Nếu em biết . Vậy tại sao nhìn thấy gọi?”

      Cố Phán kéo tay về phía trước, vừa huơ tay ra dấu. “ đừng có bỏ con nhà người ta ở đó mình như vậy.”

      Trần Thiệu Thần bất đắc dĩ thở dài, cảm giác được chủ động nắm tay dắt cũng tệ.

      Bên chiếc bàn gần cửa sổ, hai chàng trai, làm cho người ta khó mà dời mắt chỗ khác được. Phục vụ đến đưa nước khỏi nhìn thêm vài lần.

      “Cám ơn.” tóc ngắn lịch đáp, khiến cho phục vụ cũng cảm thấy ngại ngùng.

      Cố Phán nhìn , là xinh! Ánh mắt lanh lợi, sinh động như mặt trời toả sáng.

      “Ừm, tiểu bành mì, nếu cậu còn nhìn mình như vậy nữa, mình có ý đồ đen tối đó.” Cao Hi Hi xong nhấp ngụm nước trái cây, nàng nhấp nháy mắt, gương mặt nở nụ cười toả nắng.

      Gương mặt Cố Phán nóng lên, hốt hoảng huơ huơ tay. “ ngại quá...” Huơ tay ra dấu xong mới cảm thấy ổn, liền mở túi xách lấy giấy bút ra.

      Hi Hi cười . “Cậu cần viết đâu, để cho cậu ấy phiên dịch được rồi, dù sao cậu ấy cũng hiểu mà đúng ?”

      Trần Thiệu Thần trợn mắt nhìn Cao Hi Hi cái, quay đầu lại với Cố Phán. “Bên trong ấy là người xấu xa, có tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu.”

      Cao Hi Hi bất mãn. “Này! Ai cho cậu xấu bạn mình như vậy chứ hả? Đúng là ngoan gì hết. Phán Phán àh, cậu phải dạy dỗ lại bạn trai mình cho tốt đấy!”

      Mặt Cố Phán vừa nóng vừa đỏ, liền lấy giấy bút ra viết.

      Cao Hi Hi nhìn , cố nhịn cười mà nghiêm mặt lại, : “Mình là Cao Hi Hi. Ba năm trước mình từng nhìn thấy ảnh của cậu, cậu ngoài đời còn đẹp hơn trong hình nhiều.” ấy vươn tay ra.

      Đột nhiên Cố Phán bị Cao Hi Hi chính thức tự giới thiệu làm cho sững sờ, cũng vươn tay ra theo bản năng, bắt tay với ấy. Tay của Hi Hi ấm áp, làn da trắng mịn.

      “Nghe đại danh lâu, hôm nay mới được gặp mặt.” Cố Phán ngồi xuống huơ tay .

      “Hở?” Cao Hi Hi nhíu mày. “Thiệu Thần thường xuyên nhắc mình với cậu sao?”

      Trần Thiệu Thần : “Cậu đừng tự luyến. Chỉ nhắc đến tên thôi.”

      Cố Phán khẽ cười, nghĩ nghĩ rồi . “Hi Hi, bác trai bác là người hâm mộ của đạo diễn Cao Hi Hi sao?”

      Cao Hi Hi sửng sốt, ấy nghiêm mặt lại. “Rất nhiều người cũng hỏi đến vấn đề này, nhưng tên của mình và đạo diễn Cao Hi Hi đó có liên quan gì với nhau hết. Lúc đó ba đặt tên này cho mình chính là hy vọng mẹ mình có thể trở về. Haizz... Mình lại cảm thấy tên của cậu mới hay đó, càng nghe càng thích, rất có ý nghĩa.”

      Khoé miệng Cố Phán giật giật. “Cậu cảm thấy nó quá bình thường sao?”

      đâu.” Hi Hi quả quyết . “Mình rất thích ăn bánh mì hiệu Phán Phán, còn nữa, cửa chống trộm hiệu Phán Phán cũng tồi, rất bền chắc, rất có cảm giác an toàn.”

      Trong lúc nhất thời Cố Phán biết nên gì.

      Trần Thiệu Thần nén cười, thấy Cố Phán lặng lẽ đưa tờ giấy đến trước mặt .

      Đột nhiên Cao Hi Hi như nghĩ đến cái gì. “Phán Phán, biết có thể làm phiền cậu chuyện được ?”

      “Chuyện gì?”

      “Làm người mẫu cho mình.” Cao Hi Hi xoa xoa tóc, khi cười lên dường như có ma lực toả ra xung quanh vậy.

      Trần Thiệu Thần lắc đầu. “Hi Hi, mình đồng ý.”

      Cao Hi Hi trừng mắt liếc cái. “Đồ con nít biết lớn , lại còn bất lịch . Mình thương lượng với Phán Phán chứ có phải với cậu đâu, chẳng lẽ bây giờ Phán Phán có quyền tự quyết định việc của bản thân mình sao?”

      Cố Phán lặng lẽ viết lên giấy. “Có.”

      Cao Hi Hi cười vui vẻ. “Vậy tốt, hai chúng mình thương lượng tiếp nào.”

      Cao Hi Hi trò chuyện với Cố Phán rất vui vẻ. Bỏ mặt chàng trai ngồi phía đối diện kia ở thèm ngó ngàng tới.

      tên Cao Hi Hi lớn hơn Trần Thiệu Thần hai tuổi này tràn đầy sức sống thanh xuân, những nơi xuất đều tràn đầy ánh mặt trời, làm cho người ta bất giác cảm thấy thích, càng muốn đến gần ấy. D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲

      Bóng đêm yên tĩnh dịu dàng, gió lạnh mãnh liệt thổi.

      Cao Hi Hi và Trần Thiệu Thần đứng bên lề đường, ánh đèn đường dường như cũng đung đưa theo khi gió thổi.

      Cao Hi Hi hít hơi khí lạnh. “ ấy đáng .” Hồn nhiên thiện lương, ấn tượng đầu tiên của Hi Hi về Cố Phán rất tốt.

      Trần Thiệu Thần nghiêng đầu nhìn ấy. “Ừ!” nhàng lên tiếng. “Cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp có trở về đây ?”

      Cao Hi Hi nhún vai. “ biết, đến đó rồi tính tiếp vậy. Cậu sao? Mình nghe bác cậu có ý định ra nước ngoài du học àh?”

      Trần Thiệu Thần dời tầm mắt . “Du học cũng phải là con đường duy nhất.”

      Cao Hi Hi đá đá chân. “ giống với phong cách của cậu.” Tay ấy bỏ trong áo khoác, hơi ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng. “Người lớn trong nhà có biết cậu và Cố Phán quen nhau chưa?”

      Cố Phán phía sau cách bọn họ khoảng 2 thước, đứng phía sau lưng, nhìn động tác gần như là giống nhau của bọn họ, rất chi là ăn ý. Cao Hi Hi và Trần Thiệu Thần giọng trò chuyện với nhau, trong lúc nhất thời biết có nên tiếp tục bước đến gần hai người hay , đành đứng im tại chỗ đó, như lẩn tránh.

      Trần Thiệu Thần cũng ngẩng đầu lên, nhìn lên khoảng trời , ánh mắt chuyên chú. “Mẹ mình từng gặp Cố Phán rồi, bà có biết.”

      Cao Hi Hi thở dài. “ ấy là sống nội tâm, hẵn rất nhạy cảm, nếu cậu xác định rồi phải tình đối tốt với người
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Dung Nguyễn 1995, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :