1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19:

      Buổi chiều tan học xong Cố Phán nhận được tin nhắn của mẹ. Tối nay bạn của họ muốn mời họ ăn cơm, hỏi có muốn tới hay .

      Cố Phán nhìn mu bàn tay, do dự nhắn tin lại: Mẹ, con . Mẹ với ba cứ chơi vui vẻ.

      Cố Niệm nhắn tin lại: Vậy chúng ta cơm nước xong tới gặp con.

      Cố Phán hỏi chỗ ăn cơm, cách trường học hẳn nửa tiếng chạy xe, nếu như lại kẹt xe, sợ lỡ thời gian checkin. Liền nhắn lại: cần tới gặp con nữa, hai người cơm nước xong liền tới sân bay . Giao thông thành phố B rất đông, dễ kẹt xe.

      Qua lúc, Cố Niệm mới nhắn lại, hẳn là vừa thương lượng với Tống Hoài Thừa xong."Vậy cũng được, chúng ta qua nữa . Tiết trời càng ngày càng lạnh , con chú ý chăm sóc thân thể."

      Cố Phán nhìn màn hình, khóe miệng vẫn giữ ý cười. Lúc định cất điện thoại, mẹ lại nhắn tin đến: Nếu như có người thích hợp, cần gạt mẹ a.

      Cố Phán nháy mắt mấy cái, vâng.

      Hai ngày này, Kim Nhiễm về ký túc xá. Mọi người hằng ngày vẫn trải qua bình thường. Đến buổi chiều thứ năm, Cố Phán sau tiết của môn học tự chọn, liền tới phòng đàn. Cửa phòng luyện đàn bị hỏng, bên trong truyền đến tiếng đàn ung dung.

      nhàng đẩy cửa ra, Trần Thiệu Thần quay lưng ngồi trước phím đàn, mỗi điệu đều đến từ đầu ngón tay .

      khúc kết thúc, Cố Phán vờ gõ gõ cửa.

      Phòng học lớn lúc này người, yên tĩnh hề có tiếng động.

      Trần Thiệu Thần quay đầu lại, nhìn đứng ở cửa, cặp mắt kia linh hoạt. kinh ngạc nhìn, " mượn chìa khoá của thầy giáo."

      Cố Phán tới, Đại học T là đại học lâu đừi, bộ đàn dương cầm này có chút niên đại (cũ), bất quá bề ngoài vẫn rất khá. Tay của cái vào giữa phím C, thanh thuần khiết, xem ra cũng thường xuyên được bảo dưỡng.

      Tay phải Trần Thiệu Thần dừng lại phím đàn đen trắng, "Lần trước nghe khúc em đàn ở phòng nhạc, vẫn quên chưa hỏi tên?"

      Đó là chuyện hai năm trước.

      Mười ngón tay Cố Phán đặt lên phím đàn , giai điệu quen thuộc chậm rãi vang lên. Trần Thiệu Thần lẳng lặng nghe, thần sắc chuyên chú giống như ánh sao lấp lánh hấp dẫn ánh mắt người.

      đàn đoạn, ngón trỏ tay phải quá đau đớn. Cố Phán quay đầu lại, giơ tay , "Khi đó Hoa Tử điên cuồng thích bộ phim Thanh cung, đây là nhạc phim, tên là "Mùa chờ "."

      Trần Thiệu Thần động khóe miệng, suy tư, "Tên rất dễ nghe." tỉ mỉ nhìn .

      Cố Phán có chút xấu hổ lướt qua mặt, nhìn bản nhạc trước mắt. Mái tóc dài buông xõa , hơi vương lại gò má của .

      Trần Thiệu Thần ngồi thẳng lên, "Ngón tay có đau hay ?"

      Cố Phán lắc đầu cái, đưa tay ra cho xem, bắt đầu kết vảy.

      Trần Thiệu Thần nặng nề nhìn, "Hừm, lần sau cẩn thận chút."

      Cố Phán gật đầu bảo đảm!

      Trần Thiệu Thần khẽ thở hơi, xoay người đem bản nhạc dọn lại."Nếu bốn tay liên hợp, trước tiên chúng ta diễn tấu "Love letter", "Lúc ngươi già" tiếp ở phía sau. Chúng ta cùng đàn, tay phải của em cần miễn cưỡng."

      Cố Phán thầm hít hơi quyết tâm. Lần thứ nhất, hai người sai nhịp điệu. Cố Phán muốn khóc .

      Trần Thiệu Thần nhìn chăm chú, "Phán Phán, em cần vội vàng như vậy. Trình độ của sánh được với em."

      Cố Phán khoa tay, "Em có thương tích." cần bắt nạt người bệnh.

      Trần Thiệu Thần dừng chút, "Lại thử lại, luyện vài lần là tốt rồi."

      Quả nhiên lần tiếp theo này cả bản nhạc đều trôi chảy.

      Trần Thiệu Thần cười khẽ, "Cũng tệ lắm." gõ gõ cuối, "Hiểu cảm giác tám chín phần."

      Cố Phán tay trái gõ phím đàn, "Học trưởng, học đàn dương cầm bao giờ vậy?" Có thể thấy, thời gian học đàn của so với hề thua kém.

      "Năm nhất tiểu học bắt đầu học." nhìn vào mắt , lúc đó mẹ Trần liên hệ giáo viên piano từ thành phố C tới, nhưng đáng tiếc sau đó chơi lại. Ngoại trừ người nhà cũng người nào biết có thể đánh đàn." lúc người bạn chơi đàn rất khá, mẹ vì muốn bồi dưỡng khí chất nên đưa tới . Kỳ thực, là bồi công chúa học đàn."

      Cố Phán nhìn gò má , lẳng lặng nghe kể chuyện." ấy là ai?"

      "Con của bạn tốt mẹ , lớn hơn hai tuổi. ấy rất thông minh, học cái gì đều rất nhanh. Cao Hi Hi." Trần Thiệu Thần nhắc tên."Cao trong cao lớn, hi trong hi vọng."

      Cao Hi Hi ——

      Cố Phán ở trong lòng ghi nhớ cái tên này, nở nụ cười, " ấy là hi vọng, em là chờ đợi."

      Trần Thiệu Thần cười, "Là như vậy."

      " tại ấy ở đâu?" Cố Phán hỏi.

      "Du học." Trần Thiệu Thần giơ tay sờ sờ khóe miệng.

      Du học ——

      Càng ngày càng nhiều người chọn du học. khắc đó, trong lòng Cố Phán đột nhiên có nghi vấn, "Như vậy sao? cũng xuất ngoại sao?" Nhưng rốt cuộc cũng hỏi.

      Đầu ngón tay Trần Thiệu Thần nhấn lên phím đàn, "Mẹ lúc trước còn được quên cách chơi dương cầm, sau này còn dạy cho con." đột nhiên nở nụ cười, "Bây giờ nhìn lại, sau này cũng cần đến lượt ."

      Mắt Cố Phán khỏi trừng lớn, đến giúp luyện đàn, phải đến đùa giỡn a! nặng nề khoa tay, "Học trưởng, tập lại lần." Ngón tay còn lỡ đụng vào chỗ đau.

      Đáy lòng mảnh mềm mại tên. cuối cùng hiểu rồi, vì sao cha mẹ muốn sinh thêm.

      Tốt đẹp như thế, bọn họ cũng muốn đem tình thương lại chia cho đứa khác nữa.

      ngày, hai người mãi cho đến lúc trời tối mới rời khỏi phòng luyện đàn. Lúc này căng tin sớm hết cơm tối , Trần Thiệu Thần đưa tới tiệm cơm gần đó.

      Nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp, trong phòng ăn mở điều hòa ấm áp, vừa vào khí nóng liền ập tới. Lúc bước vào, Cố Phẫn bỗng nhìn thấy Kim Nhiễm cũng bạn trai .

      cười cười chào hỏi, rồi cùng với Trần Thiệu Thần tới phía trước bàn. Hai người ngồi xuống, Trần Thiệu Thần gọi vài món ăn, nhìn thực đơn, đuôi mắt nhìn thấy người đối diện vẫn nhìn , cảm giác giống như cứ như vậy mãi tốt.

      cần nhiều, tự có loại giao cảm thẳng tới đáy lòng.

      "Phán Phán, cá rán được ?"

      gật đầu.

      "Mì lăn bột được ?"

      gật đầu, lập tức khoa tay , "Học trưởng, quyết ."

      Trần Thiệu Thần cười khẽ, chỉ ba món canh, đem thực đơn giao cho nhân viên. Cố Phán đột nhiên thoáng khoa tay, "Học trưởng, cho ít ớt chút."

      Trần Thiệu Thần hé miệng, vẫn còn chút ho khan, tiểu bánh mì vẫn nhớ. "Được. Phiền chị cho ít ớt chút."

      "Được, xin chờ lát."

      Ánh mắt Kim Nhiễm thỉnh thoảng nhìn sang, vẻ mặt , "Trần học trưởng đối với ấy rất tốt."

      Hoàng Vũ nghe như thế, hững hờ đáp, " đối với em tốt sao?"

      Kim Nhiễm thu tầm mắt lại, nhìn về phía , "Em muốn về ."

      Hai người yên tĩnh dùng cơm, Cố Phán ăn rất chậm, Trần Thiệu Thần ăn xong ánh mắt rơi lên người , kiên nhẫn chờ.

      Cố Phán ngại ngùng ngoắc ngoắc khóe miệng, ăn hơi nhiều a.

      Trần Thiệu Thần đưa ngón tay qua, gõ bàn cái, "Em là nữ sinh thứ ba ở trước mặt có thể thoải mái ăn cơm—— "

      Cố Phán ngại ngùng, nhanh chậm hỏi, "Hai người kia là ai?"

      Trần Thiệu Thần nhìn , "Mẹ , còn có Cao Hi Hi."

      Cố Phán càng ngày càng đối với người tên Cao Hi Hi cảm thấy hứng thú . ấy đến cùng là ra sao? Trần Thiệu Thần mỗi lần nhắc đến đều giọng điệu đơn giản, nhưng lại mang theo vài phần sủng nịch.

      ×××××

      Buổi trưa thứ sáu, thí sinh tham gia thi đấu nghệ thuật vào cửa rất sớm, tới phòng hóa trang, tiến hành phần thi catwalk cuối cùng.

      Lúc Cố Phán với Diệp Tử Nhuy đến, khán đài phía trước tới ít người.

      "Hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu người đến xem vậy?" Đường Đàm kinh ngạc thốt lên.

      "Dù đến bao nhiêu người, chờ lúc lên đài cần coi bọn họ là người, coi như khí." Diệp Tử Nhuy lạnh nhạt .

      Cố Phán hé miệng nở nụ cười, chỉ chỉ hậu trường.

      tại hậu trường so với lần trước còn náo loạn hơn. Cố Phán với Diệp Tử Nhuy đúng là bình tĩnh.

      Cố Phán xem điện thoại di động, Trần Thiệu Thần mới vừa từ phòng thí nghiệm ra, chờ lát."Mình thay quần áo trước." Cố Phán viết cho hai người kia.

      giờ thi đấu chính thức bắt đầu. ở thứ tự thứ sáu, chuẩn bị kỹ càng trước, tránh cho đến lúc đó lại vội vàng.

      Lần này chọn cái bộ váy màu trắng, nổi bật lại hề có vị đau thương. Thay xong ra, bên cạnh hai người kia lúc này có thêm người khác.

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần trong nháy mắt rơi vào người , cổ áo đường chạy ngang vai, hoàn toàn để lộ xương quai xanh xinh đẹp cùng bả vai êm dịu.

      Làn váy tung bay theo mỗi bước .

      Ánh mắt ba người kia hề chớp lấy cái.

      Trần Thiệu Thần từng bước từng bước tới trước mặt , Cố Phán thấy bọn họ lời nào, nhìn chính mình từ xuống dưới, có phải là nơi nào bị lỗi . vừa cúi đầu, Trần Thiệu Thần đột nhiên dừng lại sát bên người, "Đẹp lắm." sắc ôn hòa như nước, hơi thở xẹt qua bên tai của , trái tim của bỗng run lên.

      nở nụ cười xinh đẹp với .

      Đường Đàm tới giúp trang điểm, Trần Thiệu Thần đứng bên. Đường Đàm do dự giúp lấy màu mứt gì, liền nghe Trần Thiệu Thần trầm giọng , " cần vẽ mấy thứ này, vẽ hai vạch đen mi là được rồi."

      Vạch đen ——

      Mấy kinh ngạc nhìn .

      Đường Đàm tay run lên, cuối cùng bình tĩnh trước áp lực của , chỉ cho Cố Phán kẻ mắt cùng chuốt mascara.

      Trần Thiệu Thần đúng lúc có người đến tìm, ra ngoài lúc. Đường Đàm buồn bực , "Tại sao a? Cậu xem những thí sinh khác đều trang điểm cẩn thận xinh đẹp a."

      Cố Phán cười khẽ, nhìn mình trong gương, đây mới là chân nhất, rất ổn.

      "Cậu xem kia đánh mắt màu đồng, con mắt vừa sáng vừa tròn." Đường Đàm chưa từ bỏ ý định.

      Cố Phán quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Thiệu Thần tới, do dự trong chốc lát bị quăng lên chín tầng mây . Ân, Trần Thiệu Thần mặc Âu phục a!

      Bọn họ là phối trắng đen!

      Đường Đàm ngắc ngứ , "Mình hiểu rồi , hai người căn bản cũng cần trang điểm."

      Trần Thiệu Thần lững thững tới, ánh mắt xẹt qua mặt , đột nhiên cười cười , "Hoàn hồn chưa!"

      Cố Phán nháy mắt mấy cái, lăng lăng khoa tay, "Học trưởng, đẹp trai!" trực tiếp ca ngợi, lại làm cho người luôn tràn đầy tự tin là Trần Thiệu Thần bỗng biết gì.

      "Ừ." đáp tiếng, tay tự chủ nắm chặt.

      Cố Phán nháy mắt mấy cái, sao có thể bình tĩnh như thế.

      "Trần Thiệu Thần ——" thanh tinh tế vang lên, th hút người xung quanh đều nhìn sang.

      Chu Chú nhàng tới, " rất ít đến xem những cuộc thi kiểu thế này." mặt của mang theo nụ cười xinh đẹp.

      Trần Thiệu Thần nhìn , "Tay Cố Phán bị thương , cùng ấy dự thi."

      Tiếng vừa dứt, bốn bề lặng ngắt.

      " cái gì?" Chu Chú hơi khống chế được cất cao thanh .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20


      thanh ngạc nhiên vang lên.

      Cố Phán, Trần Thiệu Thần, Chu Chú – Ba người cùng đứng ở đằng kia, nghiễm nhiên trở thành quang cảnh thu hút chú ý của rất nhiều người khác.

      Chu Chú vừa dứt lời, chợt ý thức được là mình hơi lớn tiếng. Phản ứng đầu tiên của con người mới là chân nhất. ta tin Trần Thiệu Thần vì Cố Phán mà bằng lòng lên sân khấu biểu diễn. Nhưng giờ phút này ta dám tin.

      Chu Chú thầm nắm chặt lòng bàn tay, khoé miệng rất nhanh nở ra nụ cười tươi. “ ra là vậy, hai người cùng đàn Piano đôi àh, hôm nay lỗ tai của chúng em có phúc hưởng rồi. Cố Phán, em yên tâm, chị ủng hộ em hết mình.” ta nháy mắt. “Chị cũng nằm trong ban giám khảo.”

      Cố Phán ngờ chị ấy cũng là giám khảo, khoa tay dùng thủ ngữ : “Học tỷ, em tham gia phải để giành thứ hạng, cứ thuận theo tự nhiên thôi ạh.”

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần nhìn hàm chứa ý cười, huơ tay hỏi: “Vậy em tham gia vì cái gì?”

      Cố Phán cắn răng, trả lời: “Em bị Tử Nhuy lôi kéo theo thôi!”

      người biết còn cố hỏi, người khẩu thị tâm phi (*)

      Khẩu thị tâm phi (*): Miệng đàng nhưng trong lòng nghĩ nẻo, suy nghĩ và lời ăn khớp nhau.

      Hai người khoa tay múa chân dùng thủ ngữ chuyện với nhau trước mặt rất nhiều người, nhưng chỉ có bọn họ là có thể hiểu được đối phương gì.

      Đáy mắt Trần Thiệu Thần dịu dàng gợn sóng, nửa đùa nửa : “Chu Chú rất công bằng, thiên vị ai đâu!”

      Chu Chú giật giật khoé miệng, vui vẻ cười hiền hoà. “Ít nhất cũng nên nể tình chút.” nhìn đầy ý. “Em trước, hai người chuẩn bị , cố lên nhé!”

      Đúng giờ chiều, vòng thứ hai của cuộc so tài ngày hội sinh viên nghệ thuật chính thức bắt đầu, trong nháy mắt mọi người trong hội trường liền yên tĩnh lại.

      Cố Phán và Trần Thiệu Thần ngồi trong góc, hai người cùng nhau theo dõi và chờ đợi.

      Sau mười tiết mục nữa mới đến phần biểu diễn của Diệp Tử Nhuy, ấy theo dõi vài tiết mục trước rồi lại trở về chỗ của Cố Phán.

      “Cố Phán, cậu xem người ngồi bên cạnh vị giám khảo kia xem.

      Cố Phán hiểu, quay sang nhìn thử. nghĩ đến lại là Chu Nhuận Chi. ta ngồi bên cạnh nghiêng tai chuyện với giáo sư, mặc áo khoác màu cà phê, kéo khoá nên lộ ra áo mặc bên trong màu xanh đen. Mang đến cho người khác có cảm giác mát mẻ như gió xuân giữa trưa hè.

      ta là giám khảo sao?” Diệp Tử Nhuy buồn bực.

      Cố Phán lắc lắc đầu, ý biết.

      Diệp Tử Nhuy nhíu mày. “Chẳng lẽ là nhà tài trợ?”

      Cố Phán suy nghĩ, việc này quả cũng có khả năng. Chỉ là thấy nét mặt của Diệp Tử Nhuy như có điều gì đó hài lòng, viết lên điện thoại: “ sao đâu, chúng ta biểu diễn phần chúng ta, ta cũng thường đến phòng tranh mà.”

      Diệp Tử Nhuy nhún vai. “Đột nhiên mình cảm thấy thế giới này . vòng tròn, 360 độ, chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở điểm.”

      Cố Phán viết trả lời: “Có thể gặp nhau cũng là loại duyên phận.”

      Diệp Tử Nhuy bật cười. “Được rồi, chúng ta chuẩn bị thôi. Vì tiền thưởng, cố lên!” hít sâu hơi lấy tinh thần.

      Những tiết mục trước đó đều rất hay, lúc này mà căng thẳng hồi hộp là giả.

      Đợi đến người thứ tư lên sân khấu biểu diễn. Cố Phán và Trần Thiệu Thần chạy đến sau cánh gà chuẩn bị đến lượt mình. Cố Phán khẽ nghiêng người muốn nhìn tình hình sân khấu chút.

      Chỉ trong nháy mắt, Trần Thiệu Thần đột nhiên đưa tay kéo lại, trầm giọng . “Đứng ngay ngắn, đừng khom lưng.”

      Cố Phán hiểu, nghiêng đầu nhìn .

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần di chuyển nhìn chỗ khác, hình như vẻ mặt hơi ửng hồng khác thường.

      Cố Phán chỉ chỉ phía trước. “ có thấy người đàn ông mặc áo khoác màu cà phê kia , chính là ông chủ phòng tranh mà em làm thêm đó.”

      Trần Thiệu Thần nheo mắt. “Ừ!” lơ đãng ậm ừ. “Bên cạnh ta là viện trưởng của bọn .”

      Cố Phán hơi ngạc nhiên. “Viện trưởng của bọn sao lại ở đây?”

      Trần Thiệu Thần thở dài, dở khóc dở cười : “Lúc này mà em còn quan tâm đến chuyện khác à, xem ra em hồi hộp chút nào hết nhỉ.”

      Cố Phán lắc lắc đầu, khoa tay dùng thủ ngữ , động tác chậm rãi. “ đâu, em rất hồi hộp này.” Ánh mắt chớp nhìn thẳng vào . “Chỉ là, có ở bên cạnh em em còn lo sợ gì nữa. Dù sao cũng còn có mà.”

      Trần Thiệu Thần chợt cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua tim, ấm áp, ánh mắt dời khỏi xương quai xanh của , đưa tay nắm chặt tay phải của . Bởi do vẽ tranh lâu năm, nên đầu ngón trỏ của vết chai mỏng. nhàng sờ sờ tay mình quanh đó. “Đúng vậy, có ở đây. Cho nên bánh mì cần lo lắng gì hết, nhé!” Ánh mắt nhìn nhu tình đến cực hạn.

      Giọng ôn nhu của nhanh chóng trấn an được tâm trạng hỗn loạn của lúc này.

      Cố Phán biết là Trần Thiệu Thần rất hiểu lòng . Cuộc thi này là bất chấp khó khăn muốn kiên trì tham gia đến cùng. Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng, có thể tưởng tượng được sau này phải đối mặt với điều gì.

      MC sân khấu giới thiệu tiết mục, thanh vang dội khắp hội trường. “Tiếp theo, xin mời thí sinh mang số báo danh 06, khoa mỹ thuật và khoa quản trị kinh doanh cùng hợp tác biểu diễn, tôi biết từ khi nào quan hệ giữa hai khoa lại tốt đẹp đến như vậy. Và đây, hai bạn Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng mang đến cho chúng ta phần biễu diễn —— Đàn piano đôi. Xin mời thưởng thức!”

      Trước khi bước lên sân khấu, Trần Thiệu Thần đột nhiên hôn lên trán nụ hôn, cũng gì thêm.

      Màn che từ từ mở ra, hai người cùng dắt tay nhau bước đến giữa sân khấu, cúi người chào khán giả. Trong nháy mắt dưới hội trường hẹn mà cùng im lặng, là kinh ngạc.

      Trước mắt mọi người là đôi nam nữ thanh tú khả ái, mọi người đều trầm trồ thốt lên câu: “Đúng là trời sinh đôi!”

      Chiếc váy trắng tinh cùng với áo vest đen lịch lãm, hai người này lại có thể kết hợp hai màu sắc tưởng chừng như bình thường nhất thành hình ảnh vô cùng tinh tế.

      Hai người đến chỗ đặt chiếc đàn Piano, cùng ngồi xuống, trái phải.

      Đột nhiên vào giờ khắc này, cả hội trường to lớn đầy người trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

      Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, bầu khí bỗng thay đổi theo.

      Giai điệu mềm mại chậm rãi vang lên. Bốn bàn tay cùng linh động nhấn phím đàn, dẫn dắt thính giả chìm vào thế giới tươi đẹp. Mặc kệ bạn có hiểu ý nghĩa của bản Piano này hay , mặc kệ bạn từng nghe qua bài hát này hay chưa, cũng cảm nhận được cảm giác thư thái tuyệt vời này, như là dòng sông uốn lượn chảy dài.

      <Luv Letter>- Thư tình. Chỉ từ mà diễn tả được biết bao điều tốt đẹp.

      Ánh đèn chíu vào mặt hai người, chuyên chú đánh đàn, gương mặt hơi cúi xuống trầm tĩnh mà tuyệt đẹp. Mà chàng trai bên cạnh trong lúc lơ đãng ngoài đầu nhìn , nét mặt cực kì dịu dàng, trong thoáng chốc đó bị máy chụp hình chụp được. Ánh đèn sân khấu tràn ngập sắc vàng cũng bị bỏ lơ, trong mắt chỉ có duy nhất hình bóng của mà thôi.

      Khi tiếng đàn biến đổi thành bài <Khi em già > dưới sân khấu có vài người nhịn được mà bật cười.

      Thầy Lý trong ban giám khảo xoa xoa mũi. “Hai đứa trẻ này thú vị, chọn bài hát cứ như là tỏ tình vậy.”

      “Bọn trẻ bây giờ giống với chúng ta hồi đó đâu.”

      “Tôi nhớ bài thơ này là do nhà thơ Bắc Ái Nhĩ Lan viết, theo đuổi tình cả đời.”

      . . . . .

      Chu Nhuận Chi nhìn người biểu diễn sân khấu, khoé miệng cong lên. ra nhóc này là hoa có chủ rồi. ta còn nhớ hai ngày trước, lúc dùng cơm với ba ấy, bác ấy còn đến vấn đề này, là con mình còn , chưa vội tìm đối tượng.

      Chu Nhuận Chi khẽ cười.

      “Nhuận Chi, cười gì vậy?” Giáo sư bên cạnh hỏi.

      “Hai bạn trẻ này rất xứng đôi, sinh viên đại học T cũng rất năng nổ trong vấn đề này nhỉ.”

      Giáo sư khẽ cười ha ha. “Cậu nam sinh kia là sinh viên của khoa tôi, chắc cậu cũng biết cậu của cậu ta đấy, Tống Khinh Dương.”

      Chu Nhuận Chi hơi trầm tư. “ thể thừa nhận, sinh viên kinh tế ánh mắt cũng rất tốt.”

      Giáo sư sững sờ khó hiểu, Chu Nhuận Chi cũng tiếp tục giải thích, cũng hỏi thăm đến việc khác.

      Khi hai người đàn xong nốt nhạc cuối cùng, tiếng đàn ngưng hẵn, cả hội trường trầm mặc mấy giây sau đó là tràn vỗ tay vang dội kéo dài.

      Cố Phán thở ra hơi, nghiêng đầu nhìn Trần Thiệu Thần.

      Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười với , đuôi lông mày nâng lên. Hai người cùng đến giữa sân khấu, cúi đầu cám ơn khán giả lần nữa. Mọi người trong hội trường đều như muốn sôi trào.

      Khi hai người định xuống sân khấu MC vội vàng ngăn lại. “Hai bạn xin dừng bước. Tôi ở sau cánh gà nghe tiếng đàn của hai bạn mà như muốn chìm đắm vào đó, quên mất là phải lên sân khấu làm MC luôn, tôi tin rằng các bạn khán giả ngồi đây cũng có cùng cảm nhận như vậy. Các bạn có điều gì muốn chia sẻ với khán giả ?”

      Đường Thanh ngồi phía dưới khỏi cau mày lại. “Cậu MC này bộ mới dẫn chương trình lần đầu sao? chuyên nghiệp gì hết!”

      Diệp Tử Nhuy cũng cau mày theo. “Đừng nóng vội, có Trần học trưởng ở đây mà.”

      Cố Phán bình tĩnh đứng sân khấu, bộ váy trắng tôn lên làn da trắng ngần của . Hôm nay cố ý mang giày cao gót nên cao hơn chút. nhìn những ánh mắt dưới khán đàn chăm chú nhìn mình, hôm nay các bạn nữ dự thi ai cũng đều trang điểm lộng lẫy, chỉ có là để mặt mộc, gương mặt sạch mịn màng đáng . Cố Phán vẫn luôn im lặng , Trần Thiệu Thần cầm lấy microphone từ tay .

      Chỉ trong chớp mắt, Cố Phán kéo lấy khuỷu tay của Trần Thiệu Thần, nghiêng đầu sang nhìn .

      Cố Phán từ từ giơ tay lên, khoa tay dùng thủ ngữ : “Hi vọng mọi người thích tiết mục hợp tấu của chúng mình, cám ơn!” cười yếu ớt, trả lời câu hỏi lúc nãy của MC: “Phía dưới có rất nhiều bạn khán giả nên mình hơi hồi hộp chút.”

      Giọng của Trần Thiệu Thần xuyên qua microphone, thuật lại lời của Cố Phán: “ ấy , hi vọng mọi người thích tiết mục hợp tấu của chúng mình, cảm ơn!”

      Cố Phán quay sang nhìn , nở nụ cười.

      Trần Thiệu Thần cầm mic, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. chỉ sợ bị tổn thương, nhưng lại dùng ánh mắt và thái độ thản nhiên của mình để hoá giải khác biệt, kéo gần khoảng cách giữa với người khác.

      , chính là như vậy. cần phải che giấu, vốn luôn lạc quan vui vẻ đời, luôn toà sáng như vậy.

      Trần Thiệu Thần nuốt nuốt nước miếng. “ ấy còn , bên dưới có nhiều bạn khán giả như vậy, nên ấy có hơi hồi hộp chút.”

      Mọi người dưới khán đài cười rộ lên.

      Trần Thiệu Thần mỉm cười. “ ra mình cũng rất hồi hộp, nhưng mà ở trước mặt con phải luôn thể mặt hoàn mỹ nhất của con trai, phải sao?”

      “Ha ha haaa——”

      Hai người cùng vào cánh gà, mọi người ở bên ngoài vẫn còn bàn luận rôm rả. ai để ý đến việc Cố Phán được, bởi họ bị tiếng đàn của mê hoặc mất rồi, đây chính là tiếng đàn hay nhất mà họ từng được nghe.

      Diệp Tử Nhuy thờ phào hơi. “Tiền thưởng của mình bị đe doạ nghiêm trọng rồiii~~” Nhưng lại cười rất vui vẻ.

      Cuộc thi kết thúc, thể xác và tinh thần của bọn họ đều mệt muốn chết. Mọi người trở về kí túc xá, Cố Phán liền ngồi xuống giường nghỉ ngơi, cũng lười thay đồ mà mặc luôn bộ váy trắng lúc biễu diễn.

      Ngược lại tinh thần Đường Thanh lại phấn chấn gấp đôi, cứ tới lui. lát đến nhìn Cố Phán hỏi: “Cậu và học trưởng Trần là cố ý chuẩn bị đúng ?”

      Cố Phán lắc đầu.

      Đường Thanh đứng, ngồi. Đột nhiên Đường Thanh cười gian: “Cố Phán, nhìn ra đấy, cái đó của cậu... lớn đó~”

      Cố Phán xoa xoa mắt, hai ngày nay ngủ được ngon, mắt đen như mắt gấu trúc rồi.

      Diệp Tử Nhuy cười cười. “Cậu ấy bình thường mặc đồ rộng che hết rồi, đây mới là chân tướng .”

      Cố Phán chợt hiểu ra, lúc này chỉ biết mắng vui hai chữ: “Lưu manh!” Đại não như vừa nghĩ đến điều gì, lúc ở phía sau cánh gà sân khấu, lúc mình khom lưng, ấy kéo mình thẳng dậy...

      Càng nghĩ càng xấu hổ...

      Cuộc thi văn nghệ ngày hội sinh viên cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Giành được hạng nhất là sinh viên nữ học năm thứ hai khoa Trung Văn, được đại diện trường đại học T tham gia cuộc thi chung kết Văn nghệ sinh viên toàn quốc sắp tới. Diệp Tử Nhuy đạt được hạng ba. Cố Phán và Trần Thiệu Thần được giải, kết quả này làm cho mọi người cực kì khó hiểu, bàn luận nhốn nháo ầm ĩ diễn đàn trường cả thời gian dài.

      Cố Phán và Trần Thiệu Thần cũng hỏi nguyên nhân, việc này cũng quan trọng với bọn họ.

      Kí túc xá nam.

      “Mẹ nó! Cuộc thi kiểu gì vậy, công bằng gì hết!”

      “Lần đầu tiên của lão đại mà có kết quả như thế này sao!”

      “Tớ phải kiện! Tớ muốn kháng nghị!”

      “Được, tớ ủng hộ! Các cậu biết lúc đó mình cảm động thế nào đâu, mém chút nữa là khóc như mưa luôn rồi!”

      “Tớ biết lão đại còn có thể đánh đàn được đấy! Tớ còn nhớ lúc trước Chu Chú tìm lão đại muốn nhờ cậu tham gia chung tiết mục, nhưng cậu từ chối, còn có hứng thú nữa chứ.”

      Trần Thiệu Thần ngẩng đầu lên, nhàn nhạt : “Trí nhớ cậu tốt nhỉ.”

      “Chứ gì nữa.” Bạn cùng phòng A vô cùng đau đớn. “Lão đại chính là chân nhân bất lộ tướng, nhưng ràng cậu đàn giỏi như vậy, sao lại có hứng thú chứ.”

      Trần Thiệu Thần nhíu mày. “ chuyện cho đàng hoàng.”

      tớ chuyện đàng hoàng đây!” Bạn cùng phòng A lúc thi đại học khoa Ngôn ngữ nằm trong top ba đấy!

      Trần Thiệu Thần cười như cười. “Lần đầu tiên...”

      Bạn cùng phòng A nhanh nhạy phát chuyện mờ ám. “Lão đại, cậu quá đen tối rồi! Khinh bỉ cậu!”

      Về việc đạt được giải trong cuộc thi, Cố Phán cũng có ý kiến gì, ngược lại còn an ủi ngược lại Đường Thanh: “ ra là do mình làm sai quy định trước, lúc mình đăng ký tiết mục chỉ ghi là cá nhân, mà lúc biểu diễn lại là hai người, cho nên ban giám khảo cũng rất công bằng rồi.”

      “Nguỵ biện! chừng là có người ghen tị cậu và học trưởng Trần biểu diễn cùng nhau nên mới cố ý làm vậy.”

      Cố Phán khẽ cười: “ đâu. Cậu phải tin tưởng các thầy chứ. Được rồi, cuối tuần rồi, vui vẻ lên nào.” giơ tay lên, xoa xoa gương mặt của Đường Thanh.

      Đường Thanh vội vàng né trái né phải. “Cố Phán, đừng là cậu cũng để cho học trưởng Trần nựng mặt của mình như vậy đấy nhé!”

      Cố Phán sững sờ, cũng gần giống như vậy, chỉ là... xoa xoa mặt mình, đúng là bị nựng thành mặt bánh mì luôn rồi.

      Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Thứ bảy, Trần Thiệu Thần dẫn đến nhà trọ của . Cố Phán ngồi trong thư phòng đọc sách, Trần Thiệu Thần ngồi ở bên viết luận văn. Cố Phán cũng ngồi lúc lâu, vốn là ngồi rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, nhưng vào lúc này, nằm nghiêng nửa người xuống, tay giơ sách lên.

      Trần Thiệu Thần nhíu nhíu mày, đứng dậy tới, tiện tay rút quyển sách ra khỏi tay . đứng trước mặt , khó hiểu mở to mắt nhìn .

      Trần Thiệu Thần đặt sách bàn. “Em đọc sách như vậy có hại cho mắt đấy.”

      Cố Phán ngồi thẳng người dậy, ánh mắt đen nháy chăm chú nhìn .

      “Sao lại nhìn như vậy?” hỏi.

      Cố Phán cong khoé miệng. “Học trưởng, em có thể...” động tác của ngập ngừng chút, hơi ngượng ngùng.

      “Muốn hôn àh?” hỏi ngược lại .

      Gò má Cố Phán ửng hồng, tiếp tục khoa tay chuyện nữa, mà trực tiếp giơ tay ra chạm vào gương mặt , da mặt của rất sạch , ngũ quan thanh tú, tay từ từ vuốt ve từng chút, từ chân mày của đến mắt của .

      Trần Thiệu Thần nhúc nhích, dưới đáy mắt tràn đầy ý cười.

      Cố Phán tỉ mỉ ngắm nhìn , Trần Thiệu Thần cũng hết sức phối hợp.

      Đợi đến khi định rút tay về đột nhiên kéo tay lại. “Nhìn chăm chú như vậy sao, có muốn sờ những chỗ khác nữa ?”

      Dụ dỗ trắng trợn!

      Gió mùa thu luồng qua khe cửa thuỷ tinh thổi vào phòng, mang theo hương thơm lan toả.

      “Lại muốn gì nữa đây?” Trần Thiệu Thần nựng hai má .

      Cố Phán huơ tay : “Học trưởng, thân hình ... Rất đẹp. Còn đẹp hơn cơ thể của người mẫu chuyên nghiệp.”

      Đầu Trần Thiệu Thần xuất hàng vạch đen. Đột nhiên nghĩ đến... Người mẫu nude. “Em nhìn thấy bao nhiêu người rồi?”

      Cố Phán nhìn lắc lắc đầu.

      đếm được luôn hả?” Chữ cuối Trần Thiệu Thần hơi nhấn giọng cao lên.

      Cố Phán cười. “Chưa đến mười người đâu.”

      “Hình như em có chút tiêc nuối nhỉ?” Mũi Trần Thiệu Thần dán lên chóp mũi , dùng sức cụng cái. “Về sau cho vẽ những người mẫu đó nữa!”

      Ánh mắt Cố Phán cũng cong lên. “ kì thị những người làm nghệ thuật!”

      Trần Thiệu Thần nghiến răng, sau đó hợp tình hợp lí : “Sau này muốn vẽ gọi ! làm người mẫu cho riêng mình em!”

      Cố Phán mắt chữ O, mồm chữ A.

      Trần Thiệu Thần cười. “Phán Phán...” trầm giọng gọi tên , ngón tay viết lên lòng bàn tay từng nét từng nét. “Tên của , Trần — Thiệu — Thần.”

      “Em biết.”

      Trần Thiệu Thần huơ tay dùng thủ ngữ : “Thiệu Thần, sau này hãy gọi bằng tên.” thở dài.

      viết lên lòng bàn tay chữ ‘Thần’

      Thần, là vị trí của Sao Bắc Cực. Sao Bắc Cực vĩnh viễn bao giờ thay đổi vị trí. Cho nên, luôn ở bên cạnh .
      Last edited: 16/10/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21

      Editor: Mèo ™

      Vừa vào mùa thu, nhiệt độ thành phố B liền giảm hẵn.

      Chủ nhật, Trần Thiệu Thần và Cố Phán cùng đến Quảng trường Thế Kỷ, hai người đều mặc áo khoác bằng lông cừu.

      Quang cảnh xung quanh quảng trường lúc chín giờ cực kì náo nhiệt. Giữa trung tâm có dãy bàn xếp gần nhau dài khoảng mười mấy mét, rất nhiều các em ngồi đó viết chữ vẽ tranh.

      Cố Phán quay sang nhìn Trần Thiệu Thần: “Sao lại đến đây?”

      Trần Thiệu Thần mỉm cười, lúc này ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống từng khoảng trống bên dưới. “Đến tham quan thôi.”

      nắm tay đến gần các dãy bàn, nhìn sơ lược xung quanh, ra là hoạt động do Trung tâm Phúc lợi Nhi đồng tổ chức, mời số bạn đến đây vẽ tranh, sau đó bán các tác phẩm từ thiện.

      Thời tiết rất lạnh, các bạn đứng ở đằng kia, chăm chú vẽ tác phẩm của mình, trường cực kì yên tĩnh.

      Bầu khí ở đây hơi thích hợp cho lắm, trong lúc nhất thời Cố Phán vẫn chưa phản ứng kịp. Đợi đến khi có bạn vẽ xong, người phụ trách đến thu bài vẽ trong đầu Cố Phán như có tia điện xẹt qua, từ từ quay đầu thấy Trần Thiệu Thần mỉm cười. “ thôi...”

      Hai người cùng đến trước mặt bé, em ấy vừa mới vẽ xong, giao tác phẩm cho người quản lí. Trần Thiệu Thần nhìn bé, đột nhiên miệng chữ O, mắt chữ A, vèo cái chạy đến trước mặt Trần Thiệu Thần, ôm lấy cổ .

      Gương mặt của bé tràn đầy kích động.

      Trần Thiệu Thần thuận thế ôm bé vào lòng. Đôi tay bé vòng qua cổ , cười hi hi ngừng.

      Trần Thiệu Thần nhìn Cố Phán, : “Em ấy tên là Khả Khả.”

      Cố Phán cũng mỉm cười, cũng biết tình huống của em ấy rồi.

      Khả Khả đứng ngay ngắn lại, khoa tay múa chân dùng thủ ngữ chuyện: “ Thiệu Thần, sao lâu rồi chưa đến thăm em?”

      Trần Thiệu Thần khẽ cười, khoa tay : “ bận học ở trường, nếu như lười biếng thể tốt nghiệp được đâu.”

      Khả Khả nở ra nụ cười tươi. “Nếu vậy bị mắng đấy.” bé quay sang nhìn Cố Phán, ngượng ngùng hỏi: “Chị xinh đẹp này là ai vậy ạh?”

      Trần Thiệu Thần nhìn Cố Phán. “Bạn của .”

      Cố Phán ngại ngùng liếc cái, sau đó ngồi xổm xuống, đối mặt với Khả Khả. “Em có thể gọi chị là chị Phán Phán.”

      “Chị Phán Phán...” Khả Khả huơ tay gọi tên , con ngươi chuyển động. “Chị, chị cũng biết dùng ngôn ngữ của người câm điếc sao?”

      Cố Phán nhíu mày, dí dỏm gật đầu. “Đúng vậy.”

      Trong nháy mắt Khả Khả cực kì thích chị xinh đẹp vừa mới quen này. kéo tay Cố Phán và Trần Thiệu Thần đến nơi trưng bày tác phẩm của mình, cuối cùng bức tranh được mua với giá năm trăm đồng.

      Cố Phán cực kỳ vui vẻ. “ như vậy, em vừa có thêm người bạn có thể nghe thấy thanh giống em rồi.”

      Trần Thiệu Thần chuyện với người phụ trách lúc, người phụ trách đó lại chuyện với mẹ của Khả Khả lúc nữa, mới cho phép dẫn Khả Khả ra ngoài chơi.

      Khả Khả muốn ăn gà KFC. Mặc dù người lớn đó là đồ ăn tốt cho sức khoẻ, nhưng vẫn ngăn cản được thích của bé.

      Trần Thiệu Thần mua phần combo lớn, ba người họ cùng ngồi ở bàn gần cửa sổ.

      Khả Khả và Cố Phán chuyện về trường học của mình. may là bé cũng được học ở trường học bình thường, thành tích rất tốt.

      Cố Phán rất thích bé này.

      Khả Khả khoa tay, : “Mẹ em sắp sinh em trai rồi, em trai rất khoẻ mạnh, về sau em chăm sóc em ấy tốt, ba mẹ đều sau này em ấy lớn lên mới có thể bảo vệ em được.”

      Cố Phán vuốt vuốt tóc bé, mắt chạm mắt với Trần Thiệu Thần.

      Trần Thiệu Thần khẽ cười. “Khả Khả, sau này em trưởng thành rồi có bạch mã hoàng tử đến bảo vệ em.”

      Khả Khả mở to mắt. “ Thiệu Thần, đó là chuyện cổ tích, truyện cổ tích toàn là gạt người ta thôi.”

      Trần Thiệu Thần khỏi bật cười. “Chị Phán Phán của em gặp rồi đấy.”

      Cố Phán tay chống cằm, đỏ mặt đáp. Hai người họ cùng dẫn Khả Khả chơi đến chiều mới đưa bé về.

      đường về, Khả Khả vẫn còn nắm chặt tay của Cố Phán. “Chị Phán Phán, về sau chị có thể đến thăm em nữa được ? Bạn cùng lớp của em ai hiểu ngôn ngữ của người câm điếc hết.”

      Tim Cố Phán thắt lại, gật gật đầu đồng ý.

      Khả Khả cười vui vẻ. “ Thiệu Thần, vậy lần sau nhớ dẫn chị Phán Phán theo nhé.”

      Khả Khả được bảo mẫu dẫn vào nhà, đoạn đường ngắn mà bé ngoái đầu lại nhìn mấy lần, vẻ mặt tiếc nuối thôi.

      Trần Thiệu Thần nhìn Cố Phán. “Hai năm trước vừa mới đến thành phố B, có lần đến trung tâm thương mại gặp được em ấy, em ấy và mẹ bị lạc nhau.”

      “Cho nên giúp em ấy tìm được mẹ, đúng ?” Cố Phán hỏi.

      “Ừm. Khả Khả đứng khóc, có người đến giúp đỡ, hỏi em ấy nhưng em ấy chỉ khoa tay mà .” Trần Thiệu Thần chớp chớp mắt mấy cái. “Lúc đó liền nghĩ đến em, có phải trước đây em cũng có lúc gặp phải tình huống như thế ? Em có cảm thấy bất lực mà khóc như Khả Khả ?”

      Đáy mắt Cố Phán tràn đầy chua xót, huơ tay : “ may là hiểu thủ ngữ.” Thở ra hơi, có thể tưởng tượng được tình huống đó là như thế nào. từng trải qua quá nhiều lần, cũng biết được hoảng sợ khi có người thân bên cạnh là như thế nào.

      cười dịu dàng. “ Thiệu Thần, ba có lập cho em Quỹ từ thiện, hàng năm giúp đỡ rất nhiều gia đình có các đứa trẻ thể nghe, được. Hi vọng tương lai sau này em có thể dựa vào chính năng lực của mình để trợ giúp được những đứa trẻ đó.

      Vẻ mặt Trần Thiệu Thần ôn hoà. “Ừm. Nhưng mà...” dừng lại chút. “Em cần phải vất vả như vậy.” Em chỉ cần làm những chuyện mình thích, còn lại cứ để lo.

      Trần Thiệu Thần vuốt tóc . “Tóc mái dài rồi.”

      Lòng bàn tay ấm áp, Cố Phán giải thích: “Bọn Tử Nhuy , nếu để tóc mái ngang mặt có vẻ , nhìn như trẻ em vậy. Nên bọn họ bảo em để dài.”

      Khoé miệng Trần Thiệu Thần giương lên. “Là giống học sinh cấp ba. Nhưng như vầy có cảm giác của bánh mì hơn.”

      Cố Phán cong môi. “Vậy rốt cuộc thích tóc mái ngang hay để dài?”

      Trần Thiệu Thần lại vuốt tóc , vén tóc mái lên, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc quý khảm lên gương mặt của . dứt khoác . “Tóc mái ngang đẹp! Hôm nào dẫn em cắt.”

      Cố Phán nghi ngờ, vậy sao?

      *******

      Ngày hôm đó, Trần Thiệu Thần nhận được điện thoại. “Gần đây có bận gì ? Bà rất nhớ cháu đấy, khi nào về đây?”

      Trần Thiệu Thần suy nghĩ chút. “Chiều thứ sáu con về nhé.”

      “Được, vậy cậu nhờ tài xế đến rước con.” Tống Khinh Dương rất quan tâm đến đứa cháu bên ngoại này.

      Trần Thiệu Thần : “ cần đâu cậu, con tự về được.”

      “Ừm, vậy tranh thủ về sớm chút.”

      Cúp điện thoại, nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi, bánh mì vẫn còn ở phòng vẽ. cất sách lên giá, sau đó đến khoa Mỹ thuật. Phòng vẽ ở lầu bốn trong toà nhà của khoa Mỹ thuật vẫn còn sáng đèn.

      Trần Thiệu Thần lên bằng cầu thang bộ, cửa phòng vẫn đóng chặt vì sợ người ngoài quấy rầy. đứng ngoài cửa, thời gian trôi qua từng giây từng phút.

      Sau mười giờ, có nam sinh ra ngoài, giương mắt lên nhìn . “Cố Phán vẫn còn ở bên trong.”

      Trần Thiệu Thần cười cười. “Cám ơn.”

      nhàng vào, Cố Phán ở tít phía sau. đứng ở đằng kia, tay cầm khay đựng màu, tay cầm bút vẽ, mắt chuyên chú nhìn vào tác phẩm của mình. D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲

      Sau khi Trần Thiệu Thần vào, mới phát .

      giá vẽ là bức tranh vẽ mùa đông, nhưng phải là mùa đông băng giá lạnh lùng, ngược lại vòng quanh mùa đông đó là loại thời gian ấm áp.

      người dính ít màu vẽ, tóc cột hờ, chỉ dùng sợi dây chun bằng da màu đen cột sau gáy. Mấy ngày nay, tóc mái được kẹp lên bằng đồ kẹp tóc cũng màu đen, lộ ra cái trán sáng bóng.

      Trần Thiệu Thần hít sâu hơi.

      Các tác phẩm của Cố Phán luôn tạo cho người khác có cảm giác rất ấm áp.

      Trần Thiệu Thần cầm khay màu từ trong tay . “Còn chút nữa, em tiếp tục .”

      Cố Phán gật đầu, tập trung tinh thần, tô phần màu nền cuối cùng tỉ mỉ. Đại công cáo thành!

      vận động bả vai cho đỡ mỏi, sau đó thay áo khoác.

      Hai người cùng ra khỏi phòng vẽ. Cố Phán nhàng đóng cửalại.

      “Bọn họ về sao?” Trần Thiệu Thần hỏi.

      Đèn hành lang sáng lên, Cố Phán huơ tay : “Có mấy người về, gần đây các thầy giáo đều giao thêm bài tập
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22

      Editor: Mèo ™

      Mùa đông miền Bắc đến rất sớm, dường như chỉ trong đêm còn cảm nhận được mùa thu đâu nữa.

      ngày nào đó, trong tiết học, đột nhiên giáo hỏi câu hỏi: “Từ đến lớn, việc dũng cảm nhất mà các em làm là gi?”

      Các bạn trong lớp ồn ào xôn xao.

      “Lớp 12 trốn học cả tuần lễ, bị ba mẹ biết được, kết quả là ăn trận đòn nhớ đời.” cậu nam sinh cảm khái .

      “Ngày cuối cùng thi tốt nghiệp cấp ba xong, em đứng trước mặt cậu nam sinh lớp kế bên mà em thầm mến suốt 3 năm, với cậu ấy câu — Ha ha. xxx, mình thích cậu. Kết quả, cậu ấy cậu ấy có bạn rồi, tên là Liễu Liễu. Em đau lòng muốn chết, thanh xuân của em cứ thế mà trôi qua mất tiêu.”

      . . . . .

      Diệp Tử Nhuy trầm mặc ngồi ở đằng kia, vẻ mặt thẫn thờ trống rỗng. Việc dũng cảm nhất mà từng làm, chắc chính là việc cầm dao đâm vào cha của ấy. trừng mắt nhìn về khoảng , khổ sở giật giật khoé miệng.

      Những câu chuyện của người khác đều rất ngô nghê đáng , nhưng chuyện của chỉ có màu xám xịt.

      giáo hắng giọng, : “Còn bạn nào muốn kể chuyện của mình nữa ?”

      Mấy bạn nam gáo thét. “ công bằng ơi, tất cả bọn con trai chúng em đều huỵt tẹt ra hết rồi, các bạn nữ sao còn che giấu làm gì. ơi, phải làm chủ cho bọn em.”

      cười. “Được rồi, vậy gọi em bất kì nhé. Cố Phán nào.” thanh của giáo vang vọng trong cả lớp học.

      Cố Phán từ từ đứng lên, các bạn học ngồi phía trước đều quay lại nhìn . Trong mắt bọn họ, Cố Phán là người có rất nhiều tâm .

      Cố Phán cười nhạt tiếng, khom người viết xuống giấy trắng: “Chuyện dũng cảm nhất mà mình từng làm đó là từ 3 năm trước, mình quyết định thi vào khoa Mỹ thuật của trường đại học T này.” Diệp Tử Nhuy ngồi bên cạnh , thay đọc lên đoạn lời này cho cả lớp nghe.

      “Tại sao lại là khoa Mỹ thuật của trường đại học T?” bạn nam hỏi.

      Cố Phán nhìn người bạn nam kia, cậu ấy cười cười với Cố Phán.

      Cố Phán lại viết vào giấy: “ ơi, em trả lời xong câu hỏi của rồi.”

      Cả lớp cùng ồ lên.

      Có người còn chưa chịu bỏ qua cho Cố Phán dể dàng như vậy. “Cố Phán, cậu cũng keo quá đó. Mình cho rằng, đàn khoá tham gia tiết mục đàn piano cùng với bạn trong cuộc thi văn nghệ lúc trước mới là lí do lớn nhất mà bạn lựa chọn đại học T, đúng chứ.”

      Lời vừa dứt, mọi người trong lớp đều cười vang lên.

      Cố Phán cũng giận, mặc cho bọn họ ồn ào náo loạn.

      tiết học vui vẻ trôi qua hơn nửa. giáo mới đến trọng điểm. “Nhà trường rất chú trọng đến kết quả học tập của các em, cho nên tuần này đặc biệt mời người mẫu đến làm mẫu cho các em đấy.”

      ơi, là nam hay nữ vậy? Già hay trẻ ạh?”

      “Ngày mai các em biết.”

      ơi, trước để tụi em chuẩn bị tinh thần ! Em sợ nếu như mong đợi quá nhiều, đến lúc đó mà thấy bà lão người toàn nếp nhăn ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng đến tâm tình vẽ tranh của chúng em mất.”

      “Ai bảo các em mơ mộng quá làm gì.”

      “Ngày mai là lễ Giáng Sinh đó.”

      “Được rồi, tan học.”

      Sau khi tan học, Kim Nhiễm rủ rê Đường Thanh mua quà Giáng Sinh với mình.

      Đường Thanh cười : “Mua quà cho bạn trai cậu, nên nhờ bạn nam tư vấn mới đúng chứ.” Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Kim Nhiễm lườm cái. “Cậu tham khảo giúp mình chút cũng có sao đâu.”

      Diệp Tử Nhuy dọn dẹp túi xách, nghiêng đầu nhìn Cố Phán. “Cố Phán, cậu định tặng học trưởng Trần quà gì vậy?”

      Cố Phán cười cười, vậy mà lại quên mất lễ Giáng Sinh rồi.

      tặng quà sao?” Diệp Tử Nhuy hỏi.

      Cố Phán viết lên giấy: “Mình suy nghĩ.”

      “Đừng cậu quên lễ Giáng Sinh đấy nhé?”

      Cố Phán le lưỡi cười cười, đúng là quên mất tiêu.

      Kim Nhiễm nhìn . “Cố Phán, hay chúng ta cùng ra ngoài xem chung luôn nhé?” Tại lần trước sau khi Cố Phán thi xong quay về phòng, hình như trong lòng có tâm gì đó.

      Cố Phán im lặng suy nghĩ chút, rồi gật gật đầu đồng ý.

      Ở gần trường có rất nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm, cả đám bọn họ cùng nhau dạo phố chọn quà. Cuối cùng Kim Nhiễm chọn cái ví tiền màu đen, đơn giản mà tinh tế.

      Cố Phán vẫn chưa chọn được quà gì cả.

      “Cố Phán, nhiều loại như vậy mà cậu vẫn chưa chọn được món nào àh?” Đường Thanh thể tin được.

      Cố Phán lắc lắc đầu, quả chọn được món nào thích hợp với cả.

      Kim Nhiễm trêu ghẹo : “Mình nghĩ cậu tự gói mình thành món quà, sau đó để bọn tớ thay mặt cậu tặng cho học trưởng Trần, nhất định ấy rất hài lòng.”

      xong, hai người vui vẻ cười ầm lên.

      Cố Phán trừng mắt liếc bọn họ phát.

      Gần tối, Cố Phán đến toà nhà sinh hoạt chung của hội sinh viên. thường đến đây, nhưng rất nhiều người đều biết .

      Khi Cố Phán đến nơi Trần Thiệu Thần vẫn còn bận việc. Trong dịp tết Nguyên đán, hội sinh viên dự định mời các vị cựu sinh viên về trường diễn thuyết. Cố Phán ngồi ở góc, lấy bút và tập tranh của mình ra, viết viết vẽ vẽ gì đó.

      Sau khi Trần Thiệu Thần xác nhận lại thời gian và các chương trình hoạt động, ngẩng đầu lên nhìn về phía góc phòng, thấy vùi đầu chăm chú làm gì đó. Cả người dần thả lỏng, nhàng sải bước tới.

      Đứng từ phía sau lưng, nhìn thấy tập tranh của là nhân vật phim hoạt hình nào đó nhìn rất quen.

      “Bạn Cố Phán, cho rằng nhất định phải thảo luận với em về vấn đề bản quyền chân dung của mình.” Tiếng của đột nhiên vang lên từ sau lưng, doạ giật cả mình.

      Cố Phán vội vàng đóng tập tranh tại, nhưng kịp nữa rồi.

      Trần Thiệu Thần giơ tay ra, hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt .

      Mặt Cố Phán đỏ như có lửa đốt, chậm rãi ‘dâng’ tập tranh cho .

      Trần Thiệu Thần tự nhiên thoải mái ngồi xuống, cũng vội xem mà chỉ hỏi: “Em ăn tối chưa?”

      Cố Phán gật đầu, vội vàng lấy ra đồ ăn mình mang tới. “Bồi dưỡng cho , cơm rang trứng.”

      Khoé miệng Trần Thiệu Thần khẽ cong lên, mở tập tranh của ra, trang thứ nhất vẽ bức tranh gia đình, nhà ba người, vui vẻ hoà thuận. Phía sau vẽ rất linh tinh hỗn tạp, cái gì cũng có, lật đến gần giữa, phong cách dần dần thay đổi.

      Trần Thiệu Thần tỉ mỉ vuốt ve, ánh mắt còn trầm tĩnh như nước nữa. “Vẽ rất đẹp, đáng đến vậy àh?”

      Cố Phán cầm lấy tập tranh, giả vờ hung hăng huơ tay : “Ai đây là ! Đây là hình tượng nhân vật em mới nghĩ ra.”

      Trần Thiệu Thần chút để ý : “ ra nhân vật em nghĩ ra lại giống mắt , mũi , miệng đến vậy.”

      Gương mặt Cố Phán đỏ bừng. “ Thiệu Thần, cơm sắp nguội rồi đấy.” lãng sang chuyện khác.

      Trong mắt Trần Thiệu Thần ánh lên ý cười. “Phán Phán, sau này em hãy vẽ về câu chuyện giữa và em.”

      Cố Phán huơ tay : “ sợ em xâm phạm đến bản quyền chân dung của nữa àh?”

      Trần Thiệu Thần hí mắt. “Bản quyền chân dung của Trần Thiệu Thần đều thuộc về mình Cố Phán!”

      Cố Phán cười tiếng, giúp lấy đũa, mở hộp cơm ra. Trần Thiệu Thần nhìn động tác của , nhìn đến ngây người. Mười ngón tay của mảnh khảnh thon dài, lúc cầm bút hay đánh đàn cũng đều rất đẹp, linh động như có linh hồn vậy.

      Cố Phán quơ quơ tay trước mặt . “ nghĩ gì vậy?”

      Trần Thiệu Thần nâng tay vén tóc mái loà xoà trước mắt ra phía sau vành tai, : “Mỗi khi ba về khuya, mẹ cũng đều làm như vậy.” Đây chỉ là hành động đơn giản đơn thuần, nhưng bởi vì bọn họ nhau, nên hành động này bao hàm rất nhiều tình ý.

      Cố Phán ngại ngùng.

      Trần Thiệu Thần quả rất đói bụng, buổi trưa cũng chỉ ăn sơ sài ít cơm, bận rộn suốt cả buổi chiều, li nước còn chưa đụng tới. Nhưng
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23

      Editor: Mèo ™

      Ngay lập tức, trong lòng Cố Phán như tên lên cung, căng cứng. Gương mặt bánh mì của nhíu lại do dự hồi lâu mới huơ tay : “ Thiệu Thần, khi nào mẹ đến? Ngay bây giờ sao?”

      đợi Trần Thiệu Thần trả lời, lại hỏi tiếp: “Bác muốn đến đón lễ Giáng Sinh với sao? Hôm nay đến đây?”

      Lần đầu tiên Trần Thiệu Thần thấy được dáng vẻ luống cuống tay chân của , cong khoé môi mỉm cười thích thú.

      đáng thương huơ tay, : “ Thiệu Thần, em về đây.” còn chưa chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt người lớn trong nhà mà.

      Trần Thiệu Thần khẽ thở dài hơi, ngưng mắt nhìn . “Bây giờ mẹ vẫn còn ở thành phố C, ngày mai mới bay đến đây.”

      Cố Phán cau mày, trừng mắt liếc cái nảy lửa, thở phào nhõm như vừa trút được gánh nặng. “ dám lừa em! Đồ xấu xa!”

      Trần Thiệu Thần nhíu mày. “ đâu có hôm nay mẹ đến, là tự em nghĩ như vậy mà.” nhàng như mây vay nước chảy, hại tim Cố Phán đập thình thịch như đánh trống.

      Trần Thiệu Thần bước tới trước mặt , nắm lấy tay Cố Phán mới phát trong lòng bàn tay rịn ướt mồ hôi, bật cười. “Em muốn gặp mẹ đến vậy sao?”

      Cố Phán cúi thấp đầu, trong lòng rất mâu thuẫn, bàng hoàng lo lắng. phải muốn, mà là dám.

      Thấy cúi đầu càng ngày càng thấp, giơ tay lên vừa xoa xoa đầu vừa vân vê tóc mái vừa mới cắt. “Mẹ rất tốt, rất... Thôi, sau này em biết.” Chuyện lúc trước của ba mẹ ở thành phố C, từ trước đến giờ vẫn có ai cho biết. Khi còn bé, chỉ biết bà nội rất thích mẹ, nguyên nhân cụ thể . Cho đến khi tốt nghiệp trung học, vô tình nghe được cậu họ nhắc đến chuyện của ba mẹ mình, mới biết được tất cả nguyên do. “Bà thích em, vì em rất đáng .”

      Cố Phán suy nghĩ. “Em vẫn còn , mới đại học năm nhất thôi.”

      ? Khá khen cho nghĩ ra được lí do này.

      “Nhanh thôi, chừng hai năm nữa là đủ tuổi kết hôn rồi.”

      Cố Phán bị lời của làm cho giật mình. Sao về phương diện này, đầu óc của mấy người đàn ông con trai lại phản ứng nhanh quá vậy?

      Kết hôn? là như thế nào đây? DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›

      ——— ——————

      Từ Thần Hi được chị dâu cho biết thằng con trai nhà mình tham gia biểu diễn tiết mục văn nghệ với . Với tính tình của con trai mình, bảo nó theo bà đến tham dự bữa tiệc cũng chịu , vậy mà lại chịu tham gia biểu diễn sân khấu đông nghịt người. Bà hỏi chồng: “Chuyện này thấy thế nào?”

      nhàng tâm tình với ông xã. “ Con trai đến tuổi thích hợp để đương rồi.”

      Rốt cuộc như thế nào mà có thể khiến con trai mình động lòng nhỉ? Mấy người bà con ở thành phố B bên kia cũng biết được nhiều thông tin. Từ Thần Hi định kì nghỉ đông năm nay đến thành phố B chuyến để nắm bắt tình hình.

      Trần Trạm Bắc nghe thấy dự định của bà. “Em muốn gặp mặt con dâu tương lai đến vậy sao?”

      Vừa nghe đến từ ‘con dâu’ này, Từ Thần Hi bất đắc dĩ dụi đầu vào lòng ông xã, cọ cọ mặt vào ngực ông, áo len bằng lông cừu rất mềm mại, dụi vào rất thích. “Ừmh, chúng ta đều già rồi. Sao mới chớp mắt có cái, em biến thành lão bà mất rồi.”

      Trần Thiệu Thần bật cười. “Bà Trần àh, hành động này của em nếu để cho con trai và con dâu tương lai nhìn thấy, bị doạ cho chạy mất đấy.”

      Từ Thần Hi giơ tay sờ sờ, nhéo nhéo mặt ông xã. “ cho gọi em là bà Trần! Em chưa có già đến vậy đâu!” mặt ông lún phún râu, làm bà thấy nhột nhột. “Ông xã~~”

      “Được rồi, .” Trần Thiệu Thần có thể tưởng tượng được những ngày đau khổ kế tiếp của con trai mình rồi. Nhưng cũng sánh được tâm tình vui vẻ bà xã mình. “Đến đó hai ngày rồi về.”

      “Ba ngày.” Từ Thần Hi giơ ba ngón tay lên, đôi mắt lém lỉnh nhìn ông trả giá.

      Trần Thiệu Thần nhíu nhíu mày. “Vậy ba ngày.”

      ——— ——————

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Thiệu Thần đề nghị ra ngoài xem phim.

      Cố Phán nhìn .

      “Sao vậy?” hiểu hỏi. “Em muốn xem phim àh?”

      cần phải chiều em thế đâu.” Cố Phán huơ tay .

      Trần Thiệu Thần cười. “Những đôi nhau đều hẹn hò ở rạp chiếu phim mà, phải sao?”

      Cố Phán cong khoé môi.

      Trần Thiệu Thần thầm với : “ ra cũng lâu rồi chưa xem phim.”

      Cố Phán mở to mắt nhìn vẻ khó tin.

      Trần Thiệu Thần giải thích: “ có đôi có cặp, em nghĩ chạy đến rạp chiếu phim xem phim mình sao?”

      Cố Phán nháy mắt.

      “Ngược lại, có mấy nữ sinh tặng vé xem phim.” Trần Thiệu Thần bình tĩnh . “Nhưng mà đều từ chối.”

      Cố Phán sững sờ. “ từ chối là hàng động vô cùng thông minh.”

      Trần Thiệu Thần sửng sốt mất mấy giây, sau đó khẽ ừ tiếng. “Là vì chờ lời khen hôm nay của em đấy.”

      “Cho nên hôm nay mới rủ em em phim àh?” Cố Phán dùng ánh mắt chân thành nhìn , tỏ ra cực kì thành tâm. “Nể mặt lần đầu tiên có người mời em xem phim, em đồng ý!” Nhưng nghĩ kĩ lại hình như đây phải là lần đầu tiên, nhưng mà kệ, quan tâm.

      Trần Thiệu Thần nhìn . “Lần đầu tiên?” nhíu mày, cười như cười. “Rất vinh hạnh.”

      Hai người cùng vào đến rạp chiếu phim. Bởi vì là lễ giáng Sinh nên các suất chiếu phim tình cảm rất nhiều, người cũng đông, giá vé hôm nay cũng đặc biệt cao.

      Cố Phán hỏi . “ muốn xem phim gì?”

      “Em quyết định .” Giọng Trần Thiệu Thần dịu dàng động lòng người, làm cho bạn nữ ở phía trước bọn họ quay đầu lại nhìn. Bạn nữ thầm kinh ngạc, quay lên đẩy đẩy vai bạn trai mình. “ xem, bạn trai người ta đều nhường quyền quyết định cho bạn , còn sao, hừ!”

      Nhìn lên poster, thấy mấy bộ phim sắp chiếu đều là phim tình cảm, rất thích hợp cho những đôi nhau đến xem. Nhưng mà chắc thích, con trai chắc đều cảm thấy rất nhàm chán. Diễễnđàànlêêquýýđôôn

      Cố Phán hỏi , xem phim nước ngoài nhé?

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần thâm trầm. “ phải em muốn xem phim có nam thần của em sao? Vậy chọn phim này .”

      Cố Phán ngượng ngùng, sao cái gì cũng biết hết vậy.

      với nhân viên bán vé, hai vé《XXX》. Cố Phán trả tiền. Trần Thiệu Thần nhận lấy vé, cất , nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm hơn 30 phút nữa. Hai người ngồi ở chờ ở khu nghỉ.

      Trần Thiệu Thần chợt đừng dậy. “Em ngồi đây chờ lát nhé, mua chút đồ.”

      Cố Phán nhìn theo thấy đến khu bán đồ ăn vặt. ngồi nhìn từ xa, ra mới là nam thần trong lòng . Lúc này, có thanh vang lên. “Cố Phán—” quay sang nhìn thấy Hàn Diệp Hành và Vu Việt.

      Cố Phán sững sờ, cười cười với hai người.

      Ánh mắt Hàn Diệp Hành có chút xa lạ. “ lâu gặp.”

      Sắc mặt Vu Việt thoáng qua tia ngại ngùng. “Em và Trần Thiệu Thần đến đây xem phim àh?”

      Cố Phán gật gật đầu.

      Vu Việt : “Các em định xem phim gì vậy?”

      Cố Phán chỉ lên tấm poster dán gần đó.

      “Là phim này àh.” Giọng của kéo dài.” Bọn chị chọn phim 《XXXXX》. ngờ cậu ta cũng dẫn em xem phim. Có thể thấy được rằng cậu ta rất thích em đấy, rất nhiều người thay đổi thói quen vì người mình mà.”

      Cố Phán viết lên điện thoại di động: “Là em rủ ấy đó.” nghiêm túc . “Là em trả tiền.”

      Hàn Diệp Hành và Vu Việt cùng sững sờ. Hàn Diệp Hành cong môi lên cười cười. “Vu Việt, phim sắp chiếu rồi, chùng ta vào trước .”

      Cố Phán giơ tay lên chào tạm biệt hai người họ.

      Trần Thiệu Thần cầm Popcorn trở về, ngang qua Hàn Diệp Hành, hai người nhìn nhau gật đầu chào sau đó lướt qua nhau, cũng gì.

      Cố Phán nhận lấy Popcorn từ tay đưa, khẽ mỉm cười.

      Trần Thiệu Thần cười thầm trong bụng, ra ngay lúc mua đồ vừa rồi, cũng cảm thấy đầu óc mình hình như bị úng nước rồi, sao lại dẫn đến đây xem phim chứ, nhưng trong lòng vẫn cam tâm tình nguyện oán than gì.

      Nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu bánh mì ôm Popcorn ăn ngon lành, bất giác trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp. tay đút trong túi quần, rảnh rang đứng đợi bên.

      Đợi đến khi xét vé vào rạp chiếu, Cố Phán mới nhìn thấy hàng người đứng xếp hàng phía trước, đông đông, cũng khoảng tầm trăm người.

      Trần Thiệu Thần khẽ bên tai . “Xem ra có rất nhiều người hâm mộ nam thần của em đó.”

      Cố Phán ngừng gật đầu.

      “Sao lại thích ta?”

      ấy có mụ cười toả nắng, cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời vậy, cũng dể thương như trẻ con nữa. ấy có thể lột tả được chính xác thần thái của tất cả các nhân vật mà mình diễn, nhất là dáng vẻ khi mặc quân phục, cực kì đẹp, cực kì mê người.” Cố Phán hưng phấn huơ tay múa chân .

      Trần Thiệu Thần nheo nheo mắt. “Vậy àh?” chút để ý trả lời.

      Cố Phán nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của , quay đầu le lưỡi cười cười. Nghe người ta , tuyệt thể khen người con trai khác ở trước mặt bạn trai của mình, vì lòng ghen tỵ của bọn con trai cũng rất đáng sợ.

      “Phán Phán—” Đột nhiên gọi tên .

      Cố Phán nghiêng đầu qua. “ ra em thích con trai mặc đồng phục.” Giọng của nặng . “Việc này để suy nghĩ thử xem.”

      Kết quả là cả buổi hôm đó, nội dung phim là gì cũng biết, cũng chẳng chú ý xem, trong đầu toàn xuất những bộ đồng phục hấp dẫn.

      Hai người xem phim xong. Hình như tâm tình Trần Thiệu Thần rất tốt. “Em cảm thấy nam thần của em diễn xuất như thế nào?”

      Cố Phán giật giật khoé miệng. “Đất diễn quá ít!”

      Trần Thiệu Thần nhếch khoé miệng. “Hèn gì em tập trung xem.”

      làm em mất tập trung đó, có biết hả?

      Hai người lại chạm mặt với Hàn Diệp Hành và Vu Việt lần nữa, vì vậy bốn người cùng nhau đến nhà hàng món Thái dùng cơm.

      Vì là ngày lễ nên khách trong nhà hàng rất đông.

      Khi bốn người đến vừa đúng lúc có bàn ăn xong rời , nên có bàn trống. Trần Thiệu Thần và Vu Việt gọi thức ăn.

      Khi Vu Việt định gọi món ăn nào đó cũng hỏi ý kiến của Hàn Diệp Hành, thấy Hàn Diệp Hành gật đầu đồng ý rồi mới gọi.

      Trần Thiệu Thần gì cả. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

      Vu Việt hỏi bọn họ. “Hôm nay xem phim hay ?”

      “Cũng tệ lắm.” Trần Thiệu Thần trả lời.

      Hàn Diệp Hành cũng mở miệng chuyện, thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Phán, rất nhanh lại dời tầm mắt sang chỗ khác.

      Vu Việt gọi phần tôm nướng. “Tôm nướng ở quán này mùi vị rất ngon, Cố Phán em nếm thử xem.” Sau đó bỏ con tôm vào trong chén của Cố Phán.

      Trần Thiệu Thần hời hợt . “ ấy bị dị ứng với tôm, thể ăn.” xong gấp con tôm từ trong chén ra, bỏ vào chén của mình , động tác rất tự nhiên nhưng cũng khiến hai người kia lâm vào trầm tư suy nghĩ gì đó.

      “Vậy sao, đáng tiếc.” Vu Việt cười , ánh mắt quét đến tay Hàn Diệp Hành cầm đũa chợt nắm chặt lại, vẻ mặt cũng thay đổi.

      bữa cơm trôi qua rất nhàng bình thản.

      Hàn Diệp Hành và Vu Việt rời trước, Cố Phán lười biếng tựa vào ghế dựa, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, gương mặt thả lỏng, huơ tay : “ ra sư tỷ thích Hàn sư huynh, vậy mà em còn cho rằng...”

      “Em cho rằng cái gì?” tiếp lời .

      Cố Phán từ từ thả tay xuống, xụi lơ.

      “Hai người họ đều là người phương Bắc, nhưng phong cách làm việc của họ giống với người phương Bắc chút nào.” Trần Thiệu Thần , dường như trong lời có chứa hàm ý khác.

      Điện thoại của Cố Phán báo có tin nhắn mới, là Đường Thanh gửi tới.

      Đường Thanh: Cố Phán, trong lớp bây giờ, ai nấy cũng đều xịt máu mũi trầm trọng. Nhà trường mời đến model nam trẻ tuổi. Là model nam! Là MODEL NAM đó!!!! Xem hình này!

      Cố Phán nhanh chóng ổn định tinh thần, nhắn lại: Tí nữa hãy gửi hình, bây giờ có người bên cạnh mình. Nhưng tốc độ đánh chữ của vẫn chậm hơn Đường Thanh nhiều.

      Hình model nam đó rất nhanh được gửi tới điện thoại của .

      Mà quan trọng là —— Nude - toàn - thân! Hình ảnh chất lượng cao sắc nét - censored - cut - che!

      Đường Thanh: Nhìn thấy khôngggg???

      Cố Phán định cất điện thoại , bên tai truyền đến giọng của người khác. “Đường Thanh vẽ tranh đẹp .”

      Cố Phán chợt run cái, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại vào trong tô canh bàn.

      biết khi em vẽ như thế nào nhỉ?” thầm đứng dậy.

      Cố Phán ngẩng đầu lên nhìn .

      “Về nhà, vẽ tranh.” Trần Thiệu Thần cầm lấy áo khoác của . “Mặc vào nào.”

      Cố Phán: . . .


      Hết chương 23.

      **********

      Tác giả có lời muốn : Cặp đôi tình nhân cùng xem phim kìa. Bạn học Trần ghen rồi! Chương tiếp theo là vẽ tranh, cởi hay cởi? Lộ hay lộ đây? ~\(≧▽≦)/~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :