1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ta chết cười với ba Tống :))))

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16
      Editor: Vàng Vàng

      Sân bay người đến người , thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn cảnh nhà ba người vô cùng xinh đẹp, quăng tới ánh mắt kinh diễm.

      Cố Niệm vỗ vỗ cánh tay Tống Hoài Thừa, "Ngồi nửa ngày cũng mệt rồi, trước tiên chúng ta đến khách sạn ."

      Cố Phán cảm kích nhìn về phía mẹ, Cố Niệm mặt vẫn bình tĩnh như .

      Tống Hoài Thừa hơi xoay người, Cố Phán chầm chậm thở ra hơi. Chỉ là chưa kịp thanh tĩnh lại, Tống Hoài Thừa liền khẩn trương hỏi, "Con định dẫn ai tới?" Cái kia mỗi chữ đều là kích động.

      Cố Phán mở lớn mắt, giây sau bỗng nhiên nở nụ cười, tiến lên kéo cánh tay Tống Hoài Thừa, khoa tay, "Ba ba, đùa với ba thôi. Lão nhân gia người làm sao lại có tính hài hước gì a, biết mẹ coi trọng ba chỗ nào ." nhăn nhăn mặt.

      Tống Hoài Thừa nhìn chằm chằm , "Đứa này, hai tháng gặp, học được bắt nạt ba ra làm trò cười đúng ? Phán Phán, nếu muốn , ba ba giúp con khảo sát."

      Cố Phán trong lòng mảnh ấm áp, liền gật đầu. dám tưởng tượng ba ba nhìn thấy Trần Thiệu Thần biểu thế nào.

      Cố Niệm bật cười, "Xin hỏi Tống tiên sinh, Cố tiểu thư, lúc nào có thể về?"

      Cha và con đồng thời kéo miệng, thoải mái cười. Tống Hoài Thừa đưa tay làm bộ, "Cố nữ sĩ, mời."

      Cố Phán hướng về phía ông chớp mắt, ý kia chính là, ba, người thực bị vợ quản nghiêm rồi!

      Dọc theo đường , ba mẹ đều hỏi chuyện ở trường học. Cố Phán chậm rãi kể, đương nhiên loại bỏ chuyện liên quan Trần Thiệu Thần.

      Tống Hoài Thừa trầm ngâm, "Mấy người bạn chung cao trung với con chắc hẳn ở đại học T cũng ít, bình thường ra ngoài với họ chút, có việc cũng có thể thêm người giúp đỡ."

      Cố Phán cười khẽ, tại người giúp đỡ .

      Cố Niệm cùng hàn huyên chuyện học tập, biết Cố Phán phòng vẽ học thêm, bà gật gù."Nếu là Lý Thịnh giới thiệu, con hỗ trợ cũng được, cũng có thể học thêm được chút." Con quá mức đơn thuần , nhiều năm như vậy, vẫn ở trong vòng tay của bà, căn bản biết xã hội hiểm ác.

      Tống Hoài Thừa mang đĩa rau đặt lên mâm, "Đừng hàn huyên, mau mau ăn cơm."

      Người nhà Cố Phán dùng cơm ở nhà hàng gần đại học T. Hôm nay là chủ nhật, ít học sinh túm năm tụm ba lại đây liên hoan.

      Ăn được lúc, điện thoại di động Cố Phán có chuông tin nhắn . Tống Hoài Thừa nhắc nhở, "Phán Phán, có tin nhắn."

      Cố Phán lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, tin nhắn của Trần Thiệu Thần, mí mắt giật giật, có loại cảm giác ở trước mặt cha mẹ làm chuyện xấu.

      "Hóa ra em thích ăn cá hấp pecca."

      Tim Cố Phán run lên, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ là cũng nhìn thấy ai.

      nhanh chóng trả lời lại, "Học trưởng, ở đâu?"

      Trần Thiệu Thần tại lầu, định thần nhàn nhã dựa vào ghế. Mấy người bạn học gọi tới nơi này ăn cơm, nghĩ tới lại ở chỗ này đụng tới , còn có cha mẹ . khỏi cười thâm ý, đây chính là từ sắp xếp sao?

      Thấy hơi dáng vẻ quẫn bách, càng ngày càng muốn trêu chọc .
      "Phán Phán, hóa ra em vội vã muốn đưa gặp hai vị —— đại nhân."

      Cố Phán nhìn thấy tin nhắn, gương mặt đỏ bừng, nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân!

      "Phán Phán, sao vậy? Tin nhắn của ai?" Cố Niệm hỏi.

      Cố Phán khoa tay, "Bạn học của con."

      " có chuyện gì chứ?"

      " có." cầm điện thoại."Con nhà vệ sinh chút."

      Phòng vệ sinh ở lầu hai, có thể xác định ở lầu , như vậy khẳng định ở lầu hai .

      Bàn của Trần Thiệu Thần ở khúc quanh lầu hai, tầm nhìn rộng rãi, chuyện dưới lầu đều nhìn thấy hơn nửa. Cố Phán dấu vết liếc mắt, rất nhanh tìm tới mục tiêu.

      chút biến sắc về phía phòng vệ sinh.

      Trần Thiệu Thần nhanh nhẹn đứng dậy. Cố Phán mở vòi nước, dòng nước chậm rãi chảy ra. Trần Thiệu Thần đứng ở bồn rửa tay song song với ."Bá mẫu rất có khí chất." .

      Cố Phán giương mắt mỉm cười, khoa tay, "Mọi người đều như vậy. Em rất giống mẹ em."

      Trần Thiệu Thần nhịn được cười tiếng, tiểu bánh mì so với lúc trước bắt đầu đáng hơn nhiều, cũng tự nhiên hơn rất nhiều."Cơm nước xong chuẩn bị làm gì?"

      Cố Phán trả lời, "Cùng họ về khách sạn nghỉ ngơi."

      "Ách, như vậy a!" Trần Thiệu Thần kéo dài thanh, tựa hồ rất mất mát.

      Cố Phán cắn cắn môi, "Sáng ngày mốt, mụ mụ công tác. Ngày kia họ về thành phố C."

      Trần Thiệu Thần đáy mắt tràn đầy ý cười, bỗng nhiên giơ tay, Cố Phán thấy động tác của , vẻ mặt căng thẳng. Trần Thiệu Thần sửa lại chút tóc của , động tác ôn nhu, "Rửa sạch tay xuống tầng bồi bá phụ bá mẫu ăn cơm, họ rất lâu có gặp ngươi ."

      Cố Phán ôn nhu nhìn , trong lòng đầy cảm kích, học trưởng chính là hiểu ý .

      Trần Thiệu Thần thở dài hơi, nặng bổ sung câu, "Chúng ta còn có rất nhiều thời gian."

      Cố Phán bất giác giương khóe miệng, vẻ mặt mâu thuẫn, vẫn là xuống lầu .

      Hai người từng người trở lại bàn ăn.

      Ăn xong cơm, Tống Hoài Thừa tính tiền. Thế gian chính là có chuyện trùng hợp như vậy, Trần Thiệu Thần cũng từ đầu khác cầu thang xuống. Hai người ở trước quầy thu ngân hẹn mà gặp.

      "Bạn học, ký tên ở đây."

      Trần Thiệu Thần kí tên xuống tờ khai.

      Tống Hoài Thừa đứng bên cạnh , dư quang khỏi liếc cái, nhất thời ánh mắt giật mình, ở người dừng lại trong giây lát.

      Trần Thiệu Thần xoay người liền đối diện ánh mắt của ông.

      Tống Hoài Thừa hơi ngạc nhiên, "Cậu là ——" ông suy nghĩ chút, " Học sinh cao trung C!" Ông nhớ ra .

      Trần Thiệu Thần gật đầu, "Bá phụ, xin chào, nghĩ tới gặp được người ở thành phố B." chút biến sắc, giống như gặp lại đồng hương.

      Tống Hoài Thừa giương khóe miệng, "Ta nghe con của ta cậu là được cử học đại học T, con của ta tại cũng ở đại học T." Lấy con làm kiêu ngạo của cha.

      Trần Thiệu Thần trả lời, "Chẳng trách lại gặp người ở thành phố B"

      Tống Hoài Thừa nhìn người trước mặt, năm đó còn là thiếu niên trong đồng phục học sinh, hơn hai năm rèn luyện, bây giờ trở nên thành thục thận trọng."Có cơ hội gặp lại ở thành phố C."

      Trần Thiệu Thần mặt nổi ý cười, bình tĩnh , "Vâng."

      Tống Hoài Thừa trở lại bàn ăn, "Ta vừa gặp người, chính là nam sinh chung cao trung với Phán Phán."

      Tim Cố Phán run lên, ba, ngài gặp trúng —— chứ?

      Cố Niệm nghi hoặc, "Ai vậy?"

      Tống Hoài Thừa cầm túi xách của bà, "Con trai Trần thị trưởng."

      Sắc mặt Cố Phán nhất thời choáng váng , nhìn ba ba liên hồi.

      " Trần thị trưởng nào?" Cố Niệm hỏi.

      "Trần Trạm Bắc, em quên rồi à? Lần trước kỷ niệm mười năm khóa mình, ông ấy với phu nhân cũng tham gia hoạt động."

      Cố Niệm liền nghĩ ra, "Là bọn họ a."

      Cố Phán hơi hoảng hốt, theo cha mẹ đến khách sạn. mạng bối cảnh gia đình Trần học trưởng rất lợi hại hóa ra là như vậy.

      Buổi tối, trở lại khách sạn, Tống Hoài Thừa trò chuyện lại cùng Cố Niệm nhắc tới Trần Thiệu Thần, khen ngợi , "Tiểu tử kia rất có phong thái của cha a."

      Cố Niệm cười lên, "Làm sao lại cảm thán như vậy? phải muốn giới thiệu cho con chứ?"

      Tống Hoài Thừa lắc đầu, "Phán Phán thích hợp người hoàn cảnh như vậy. Trần gia bối cảnh thâm hậu, nhà mẹ đẻ Trần thị trưởng phu nhân cũng thế, sau này rất phiền."

      Cố Niệm hiếm khi nghe Tống Hoài Thừa tới những việc này, có thể tưởng tượng được, Trần gia vô cùng lợi hại .

      Bà làm mẫu thân, chỉ hy vọng con hạnh phúc. Tống gia điều kiện kinh tế vô cùng to lớn, Cố Phán này đời tự nhiên áo cơm lo, nhưng họ chỉ hy vọng con có thể gặp phải người lòng , người này cần có bối cảnh quá sâu, đơn giản là tốt rồi.

      Buổi tối, Cố Phán ở lại khách sạn. Cố Niệm hai ngày nay phải tham gia hoạt động liên quan tới nghiên cứu mỹ thuật.

      Bọn họ đến khách sạn, vừa vặn gặp bạn của Cố Niệm, đều là danh sư giới mỹ thuật.

      "Tiểu Phán Phán cũng tới a."

      "Đứa này so với trước đây xinh đẹp hẳn ra."

      "Cố lão sư, nương có đối tượng chưa?"

      Cố Niệm cười, "Mới lên đại học năm nhất, còn ."

      " lên đại học a? Ta nhớ tới lần trước nhìn thấy còn ở sơ trung chứ? Là ở viện mỹ thuật đại học T?"

      Cố Phán vẫn cười khẽ, gật đầu.

      "Hóa ra là kế thừa nghiệp của mẹ, sau này lại chúng ta có hẳn đại giai thoại. Mẹ cháu ở thành phố "B", sau này có việc tới tìm chúng ta."
      Cố Niệm giúp tỏ ý cảm tạ.

      Buổi tối, Cố Phán ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh sao bên ngoài lấp lánh, óng ánh mảnh.

      Trước đây cũng từng ở khách sạn, nhưng khó ngủ như đêm nay. cầm điện thoại, đầu ngón tay ở danh bạ chần chừ.

      Danh bạ đầu tiên chính là A ba, tiếp sau đến A mẹ. Sau đó chính là vần C (*).

      (*): Chen: phiên của họ Trần

      Lòng bàn tay lướt qua tên của , tiếng chuông chậm rãi vang lên.

      Cố Phán lẳng lặng nghe, mười giờ mười lăm . ở trong lòng yên lặng đếm, quá mười hai giây, điện thoại bắt tín hiệu .

      "Phán Phán ——" tiếng của khàn khàn căng thẳng, ghi nhớ tên của , mang theo tâm ý nồng đậm sâu sắc.

      Ký túc xá đóng, cầm điện thoại đứng ban công. Điện thoại kề sát bên tai, "Vẫn chưa ngủ sao?" Khóe miệng của khẽ động.

      Bên kia vẫn có động tĩnh, cũng vội.

      Gió đêm thổi vù vù, lạnh lẽo thấu xương. Nhưng thấy lạnh.

      Thời gian như là qua ngàn tỉ năm, thẳng tới điện thoại truyền đến thoáng tiếng "Cạch", đó là trả lời.

      "Sáng sớm ngày mai còn có lớp, nghỉ sớm chút."

      "Ngủ được, liền đếm cừu." Nguyên lai cái gì cũng hiểu.

      " đếm cừu, liền đếm quả cam. quả cam, hai quả cam ——" vừa vừa cười.

      Bên kia điện thoại, cũng nở nụ cười. mình chậm rãi chuyện, thanh cảm động.

      Thẳng tới lúc điện thoại di động sắp hết pin, Cố Phán cúp điện thoại trước.

      Trần Thiệu Thần hắt xì hơi cái, lâu sau, điện thoại hiển thị tin nhắn mới đến.

      Là tin nhắn của : Chỉ là đột nhiên rất muốn nghe giọng của .

      [​IMG]


      Tác giả có lời muốn : xin nghỉ ở nhà gõ chữ, ta cũng là điên rồi.
      Nhạc phụ này quan khổ sở a! Tống tiên sinh ý nghĩ rất bình thường a.


      Editor : Chân thành xin lỗi vì ủ lâu như vậy hahaa---
      1900, Dung Nguyễn 1995, Iluvkiwi3 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17
      Ngày hôm sau, Tống Hoài Thừa đưa con đến trường. Bên ngoài từng đợt gió thu thổi qua, khác hẳn gió miền nam dịu , quét qua mặt có chút khô nứt đau thấu xương.

      Xuống xe, ba Tống đứng cạnh Cố Phán, khoác áo đội mũ cho . Ông giơ tay nhìn đồng hồ, cách tiết đầu tiên còn 15 phút.

      "Vào học ."

      Cố Phán bước chân chưa động, nhìn ông, khoa tay, "Ba ba, người nhớ chú ý sức khỏe, bình thường xã giao đừng nên uống rượu."

      "Biết rồi biết rồi, con cũng vậy. Đừng học theo mẹ con, thức đêm vẽ vời, con còn trẻ, cần khổ cực như vậy." Tống Hoài Thừa nhíu mày căn dặn.

      Cố Phán mỉm cười, "Còn ông ngoại, người với mẹ có thời gian thăm ông chút, thực ra ông rất nhớ hai người."

      Tống Hoài Thừa hít hơi, đưa tay vỗ vỗ mặt , "Mau vào , bên ngoài gió lớn."

      Cố Phán cố tình bước chậm lại, trong khoảnh khắc bước qua cổng trường, quay đầu lại, xa xa nhìn thấy cha vẫy tay với . Y hệt năm đó trước cổng trường tiểu học, ông vẫn đứng ở ngoài cửa hề rời , chỉ là khi đó, đáy mắt của ông là lo lắng cùng căng thẳng, tại là nồng đậm nỡ.

      Đến phòng học, mọi người gần như đông đủ .

      nhìn thấy Đường Đàm, bước nhanh qua ngồi xuống. GIảng viên môn "Tĩnh vật" là lão thầy hiền lành, đối với bọn họ đặc biệt kiên nhẫn, đương nhiên cầu cũng rất cao, vẫn tàn nhẫn kiểm tra kiến thức cơ bản.

      Hai tiết rất nhanh kết thúc , trước khi tan học, lão thầy để lại bài tập, tuần sau học, mỗi người nộp bức vẽ phác hoạ tĩnh vật. học hơn hai tháng, mọi người tập mãi thành quen .

      Đường Đàm miễn cưỡng gục xuống bàn, "Mình còn nợ thầy Lý bài tập chưa giao nha, tại sao lại thêm nữa rồi."

      Kim Nhiễm cầm sách vở lên, "Như thế đến đây , lúc trước cầm bút lên liền biết đời chúng ta chính là chiến đấu ngừng nghỉ với hội họa ."

      Cố Phán đem Đường Đàm kéo lên, "Buổi tối tới phòng vẽ. À, ba ba mình mang tới rất nhiều đồ ăn vặt."

      "Oa oa, mình đồng ý." Đường Đàm liền đứng lên, cười ha ha."Bất quá, cậu hẹn hò với Trần học trưởng sao?"

      Cố Phán vờ nghiêm mặt, nhanh chóng viết lên, "Học sinh đương nhiên phải lấy nghiệp học hành làm chủ."

      Đường Đàm kiêng dè, phì cười." sao, chúng ta có thể bạn học hệ điêu khắc sát vách điêu khắc tiểu "Trần học trưởng", cậu ở cạnh ấy có thể nhìn tượng để giải nỗi tương tư a."

      Cố Phán bật cười, nhưng vạn vạn nghĩ tới chuyện, sau này phòng bên thực làm tặng cặp tượng nho , chuyện này sau.

      Tống Hoài Thừa mang đến rương hành lý toàn đồ ăn vặt, Đường Đàm nhìn đến sững sờ.

      " Bạn học Cố Phán, cha cậu là chuyên kinh doanh đồ ăn vặt sao?" Bọn họ cũng biết người nhà Cố Phán làm kinh doanh.

      Cố Phán cười khẽ, "Hoan nghênh thưởng thức."

      "Vậy mình liền khách khí nha." Đường Đàm gom lấy túi mang tới phòng vẽ.

      Cố Phán cũng gói lại túi, đồ ăn vặt thành phố C. nhắn tin cho Trần Thiệu Thần.

      Trần Thiệu Thần trả lời, " ở ký túc xá, lát nữa tìm em."

      Cố Phán nghĩ lại trả lời, "Tối nay em tới phòng vẽ, lát nữa ngang qua ký túc xá nam."

      Trần Thiệu Thần nhìn điện thoại di động cười cười, "Được, ở cửa ký túc xá nam chờ em."

      Cố Phán bỗng cảm thấy vành tai có chút nóng lên.

      Lúc đến nhà ký túc xá nam, xa xa liền nhìn thấy đứng bên cạnh cửa lớn. Hoàng hôn xuống trời tối càng ngày càng sớm, đèn đường trường học bật lên, đứng dưới đèn đường, bóng người thon dài mạnh mẽ.

      Cố Phán bước nhanh tới bên cạnh .

      Trần Thiệu Thần mặc áo gió, bên trong là áo cổ chữ V.

      Cố Phán đem túi đồ ăn kia đưa cho , khoa tay, "Ba ba em mang tới, đều là đồăn vặt thành phố C."

      cười khẽ, khóe miệng hơi rung, "Ba em chắc chắn để em đưa cho ."

      Cố Phán cười khổ, "Em là mượn hoa hiến phật, mang lên phòng ký túc xá cho các trong phòng nếm thử."

      "Còn có phần bọn họ? ai cả đường sao?"

      Cố Phán xấu hổ, nghe giọng của tựa hồ có gì đó đúng, rầu rĩ."Học trưởng, có phải thoải mái ?" Nhìn sắc mặt của có chút tái nhợt.

      Trần Thiệu Thần nhìn , đáy mắt tràn ngập lo lắng, nháy mắt trái tim như có dòng nước ấm chảy qua , "Cố Phán, cảm mạo ." Giọng lười biếng, lại có chút làm nũng.

      Cố Phán thoáng trầm mặc, khoa tay, "Hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp, thời tiết khác thường. Phòng em có thuốc, để em lấy."

      Trần Thiệu Thần kéo tay lại, " cần , uống rồi ." Lòng bàn tay nóng hầm hập.

      Cố Phán nhìn mặt , "Vậy mau nghỉ ngơi, lại trúng gió , uống nhiều nước, buổi tối ngủ sớm chút, ra nhiều mồ hôi thoải mái hơn." khoa tay có chút nhanh, miệng mím chặt.

      Cố Phán mỗi lần sốt ruột, tự chủ được cắn khóe môi.

      Trong lòng Trần Thiệu Thần thở dài, ánh mắt dừng lại người , dặn dò, "Vẽ xong nhắn tin chó , đón em."

      Cố Phán liên tục xua tay, "Em với Đường Đàm cùng về, đến có chút tiện." Kỳ thực chỉ muốn nghỉ ngơi tốt.

      cười khẽ, "Được, về ký túc xá nhắn tin cho ."

      Cố Phán có chút bừng tỉnh, như thế nào lại có chút giống ba ba vậy.

      Trần Thiệu Thần lên lầu, ký túc xá còn có hai người, người làm bài tập, người xem tiếng cấp 6. Nhìn thấy đồ tay của , ánh mắt trong chốc biến thành mắt sói đói .

      "Lão đại, xuống lầu thuận tiện cho bọn tôi mua sao?"

      Trần Thiệu Thần ánh mắt đảo qua, "Bạn đưa cho tôi."

      Vị bạn học xem tiếng cấp 6 kia trong lòng càng thêm buồn khổ .

      Cũng may Trần Thiệu Thần rất hào phóng, "Các cậu nếm thử , đồ ăn vặt thành phố C."

      "Như vậy có được . Sao có thể ăn đồ ăn đại tẩu chuẩn bị cho cậu?"

      Trần Thiệu Thần khụ tiếng, "Vậy cần ăn."

      "Đừng như vậy!" câu liền cướp !

      Trần Thiệu Thần xoay người ngồi trở lại ghế, nhìn màn hình máy vi tính.

      Xá Hữu tới phía sau , "Lão tứ báo danh Mỹ giao lưu, sao cậu báo?"

      Trần Thiệu Thần đóng trang web, nhàn nhạt trả lời, "Việc này vội." Giọng có chút trầm khàn.

      Cố Phán vẫn quay lại ký túc xá lấy thuốc . chỉ cần chút cảm mạo đều ho khan, ho khan cơ bản hơn nửa tháng đều khỏi, nên mỗi lần tới trường người nhà giúp đem thuốc chuẩn bị vô cùng kỹ càng .

      Chờ tới nam sinh ký túc xá lần thứ hai, vừa vặn đụng Hàn Diệp Hành dưới lầu. cúi đầu soạn tin nhắn. Cảm giác được có người đứng sau lưng, sợ hết hồn, vừa quay đầu lại thấy Hàn Diệp Hành, thở ra cười khẽ.

      Đôi mắt Hàn Diệp Hành có chút thâm quầng, nhìn lướt qua thuốc tay ."Tìm Trần Thiệu Thần?"

      Cố Phán gật đầu.

      Hàn Diệp Hành hắng giọng, " ở cạnh phòng , cần đưa lên giúp ?"

      Cố Phán thoáng trầm mặc, đem thuốc đưa cho , đầu ngón tay chạm tay của thấy lạnh buốt. vừa muốn mở điện thoại di động viết "Cảm ơn", liền nghe , " cần cám ơn , cũng chỉ tiện đường thôi."

      Cố Phán cười cười, viết điện thoại di động, "Học trưởng, vậy em về trước ."

      Hàn Diệp Hành gật đầu, nhìn bóng lưng của dần dần mất hút. Dáng người gầy gò đơn bạc, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

      lên lầu tới phòng Trần Thiệu Thần.

      "Khách quý a!"

      Hàn Diệp Hành nhìn Trần Thiệu Thần, "Vừa gặp Cố Phán dưới lầu, tiện đường giúp ấy mang lên cho cậu."

      Trần Thiệu Thần nhận lấy, lòng bàn tay vuốt hộp thuốc."Cảm ơn."

      Hàn Diệp Hành khẽ cong khóe miệng, " có gì, tôi về trước ."

      Bạn học A từ phòng rửa tay đúng lúc ra, Hàn Diệp Hành mất . tiếng, "Làm sao nhanh như vậy , tôi định hỏi cậu ta vài chuyện."

      Bạn học B trả lời, "Đại khái là muốn bị thương nữa."

      Trần Thiệu Thần có ý kiến gì, đúng lúc di động nhận được tin nhắn: Học trưởng, thuốc cảm tối nay uống viên là được rồi, có tác dụng phụ.

      Cố Phán ngồi trước giá vẽ trước cúi đầu xem điện thoại.

      "Bạn học , mình thấy cậu đừng vẽ Davy , hẳn là nên đem Trần học trưởng mang tới làm người mẫu."

      Cố Phán cất điện thoại di động, thoáng nhăn mặt. Bất quá chuyện tìm làm mẫu nam, có thể suy nghĩ chút.

      Mấy người vẫn quyết định mười giờ mới về ký túc xá.

      Bạn trai Hoàng Vũ của Kim Nhiễm tới đón , Kim Nhiễm thể mặt tiểu nữ nhân e thẹn, điệu chuyện so với bình thường hề giống nhau .

      Hoàng vũ chào mọi người, ánh mắt xẹt qua người Cố Phán, "Đúng lúc, đưa bọn em về ký túc xá."

      Đường Đàm xua tay, "Bọn em hiểu mà, em trước, quấy rầy hai người." rồi liền kéo Cố Phán nhanh chóng rời .

      Kim Nhiễm có chút thoải mái, rồi nửa đường, đột nhiên mở miệng, "Cố Phán rất được nam sinh thích."

      Hoàng Vũ khẽ nhíu mi, "Em cả nghĩ quá rồi."

      Kim Nhiễm cười cười, xoay người nhìn , " phải sao? là bạn trai em, nhưng còn nhịn ngắm ấy."

      Hoàng Vũ cau mày, "Kim Nhiễm, ngày hôm nay em mệt rồi, đưa em về nghỉ."

      Hai người đường chuyện, đến trước ký túc xá, Hoàng Vũ trầm giọng, "Cố Phán ấy phải công nhận là rất đẹp. Nhưng em đừng hiểu lầm, tại em mới là bạn của , rất ràng."

      Kim Nhiễm hít hơi, mỉm cười, "Xin lỗi, vẽ cả buổi tối, là em hơi mệt mỏi ."

      "Nghỉ ngơi tốt." Hoàng Vũ .

      "Được rồi."

      Thấy trở lại ký túc xá, Đường Đàm kinh ngạc, "Làm sao về sớm vậy ?"

      Kim Nhiễm chút biểu cảm, "Bên ngoài hơi lạnh."

      Cố Phán ngồi ở trước bàn, lướt web, hôm nay mẹ tham gia chương trình —— Diễn đàn họa sĩ đương đại. hơi khát, đứng dậy hỏi Đường Đàm có nước sôi .

      Diệp Tử Nhuy mở miệng, "Cậu lấy chỗ mình , mình vừa đun."

      Cố Phán rót chén, hơi nước hừng hực, cầm trong tay, tiếp tục lướt website.

      Kim Nhiễm im lặng tới bên cạnh, "Cậu xem gì vậy?" Động tác của hơi mạnh, trong nháy mắt đánh đổ chén nước sôi kia.

      Cố Phán chỉ cảm thấy tay phải nóng lên, trận đau buốt tê dại, lập tức đứng lên, gương mặt nhăn lại, hàm răng cắn chặt môi, chỉ có thể hít thở sâu.

      "Xin lỗi, mình cẩn thận —— cậu có sao ?" Kim Nhiễm bất an.

      Cố Phán nhíu mày, tay trái nắm lấy tay phải để giảm bớt đau đớn.

      Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy mau chạy tới.

      Diệp Tử Nhuy trầm giọng, "Mau dùng nước lạnh rửa qua."

      Đường Đàm nhìn tay của đỏ lên mảng lớn, "Có thuốc mỡ ? Nếu hay là bệnh viện khám?"

      Cố Phán chịu đựng, lắc đầu, muộn như vậy cũng muốn làm phiền. Diệp Tử Nhuy đem kem đánh răng ra, "Dùng cái này chút , chỉ mong bị phồng rộp lên."

      Sáng hôm sau, lúc Cố Phán tỉnh lại, ngày mới vừa lộ ra tia sáng ngoài cửa sổ, giơ tay lên liếc cái, đáng tiếc, mu bàn tay và cả ngón tay út phồng lên vài bọc nước.

      nghĩ, chiều hôm nay còn định đưa cha mẹ , làm sao để bọn họ phát đây?

      Tác giả có lời muốn : xảy ra chuyện như vậy ta cũng rất bất đắc dĩ, tác giả Quân biểu thị tiếp thu các ngươi phê bình.

      Ô ô ô, Trần học trưởng phải tức giận , ai dám đụng đến ta gia tiểu bánh mì!


      Editor : Lại ngâm giấm hahaa--- xin lỗi--
      1900, Dung Nguyễn 1995, Iluvkiwi3 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963


      ☆, Chương 18:

      Bầu trời bên ngoài tối mịt, Cố Phán nhàng đứng dậy, Diệp Tử Nhuy cũng đứng lên .

      Người chăm chỉ nhất ký túc xá này chính là Diệp Tử Nhuy .

      Hai người cùng ra ngoài, Diệp Tử Nhuy tới phòng học đọc sách, Cố Phán chuẩn bị tới tiệm thuốc trước cổng trường học mua tuýp thuốc mỡ trị bỏng.

      "Tay thế nào rồi?" Diệp Tử Nhuy hỏi.

      Cố Phán đưa tay cho nhìn chút.

      Diệp Tử Nhuy nhíu mày, "Đau ?"

      Cố Phán lắc đầu. Lúc đau muốn hét lên, nhưng chút thanh cũng phát ra được. Bây giờ còn cảm giác gì .

      Hôm nay sương mù nặng nề, tầm nhìn cực thấp. Mới ra ngoài chưa bao lâu, tóc dính ít nước, óng ánh long lanh. Lúc này, trường học yên tĩnh như đứa trẻ ngủ say.

      Cố Phán ra cổng trường, nhìn thấy phía trước bên trái đứng bảy, tám người, đeo túi xách. Nhìn dáng dấp có lẽ chờ xe. vừa nhìn kỹ, ngờ Hàn Diệp Hành cũng ở trong đám đó.

      Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hàn Diệp Hành bỗng lóe lên cái rồi biến mất, chờ tới, Hàn Diệp Hành đứng trước mặt .

      "Cố Phán ——" gọi tên . Hàn Diệp Hành là người phương bắc, thanh mộc mạc, nhưng thô lỗ."Muốn ra ngoài?"

      Cố Phán viết lên điện thoại, "Đến tiệm thuốc."

      Hàn Diệp Hành nhìn , hỏi nhiều nữa. biết đến mua thuốc cho Trần Thiệu thần.

      "Học trưởng, các đây là định đâu sao?" Cố Phán hỏi.

      Hàn Diệp Hành nở nụ cười, "Học trưởng năm tư du học, bọn đúng lúc cũng phải cùng thầy giáo thành phố S tham gia hội thảo, nên cùng tới sân bay."

      Cố Phán gật đầu, học kinh tế rất nhiều người đều chọn xuất ngoại để đào tạo chyên sâu. Sắc mặt Cố Phán thoáng qua chút u buồn. Nàng viết lên điện thoại, "Học trưởng, ngươi cũng xuất ngoại sao?"

      Hàn Diệp Hành giải thích, "Ban đầu lựa chọn của chính là ở lại trường làm nghiên cứu sinh, vì thế, mấy năm tới, em vẫn gặp ."

      Cố Phán nhàng nở nụ cười.

      Hai người chuyện, chiếc xe buýt du lịch chậm rãi dừng lại ven đường.

      Hàn Diệp Hành vài câu với , rồi lên xe .

      Mấy người xe buýt thấy lên, liền ồn ào ."Hàn sư đệ, vừa rồi sao giới thiệu cho chúng ta?"

      Hàn Diệp Hành ngồi xuống hàng ghế thứ hai, "Các hiểu lầm rồi, chỉ là người bạn mà thôi."

      "Bạn bè a ——" mấy nam sinh kia cố ý làm ồn.

      " sao, cậu mới năm ba, còn có thời gian mấy năm, vội."

      Cố Phán mua xong thuốc về lại trường, buổi sáng có ba tiết, cách nào ghi chép, lẳng lặng lắng nghe thầy giáo giảng giải, tay phải nóng đỏ đau nhói.

      Thời điểm tan học, Kim Nhiễm tới bên cạnh , "Cố Phán, tay của cậu có sao ?"

      Cố Phán nhìn vào mắt ấy, lúc, lắc đầu.

      Kim Nhiễm thở ra hơi, "Xin lỗi."

      Cố Phán hơi cong cong khóe miệng, gật đầu ý là hiểu. Viết lên giấy, "Cậu cũng phải cố ý. Qua mấy ngày là sao , đừng quá để ý."

      Đường Đàm thu dọn xong túi sách, " thôi. Kim Nhiễm, sao nhanh như vậy? cùng bọn mình thư viện sao ?"

      Cố Phán nhìn bóng lưng Kim Nhiễm biến mất ở cửa .

      Thời điểm tan học chính trị, bên trong cổng trường tràn đầy người. Trần Thiệu Thần đột nhiên xuất làm Cố Phán thoáng kinh ngạc.

      Đường Đàm cười cười, "Xem ra mình nên đến thư viện mình , cậu mau ."

      Cố Phán áy náy hướng về phía cong cong khóe miệng.

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần dừng lại người , "Ngày hôm nay lúc nào em tiễn cha mẹ?"

      Cố Phán khoa tay, "Bọn họ lên máy bay muộn, chập tối tới đây đưa em ăn, ăn cơm xong liền ra sân bay."

      Trần Thiệu Thần gật đầu, tiếp nhận túi xách của , đột nhiên lướt qua tay phải của , những vết phỏng bong bóng nhất thời đâm mắt của .

      nhanh chóng cầm lấy tay , "Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt nặng nề.

      Cố Phán thấy giọng điệu có chút căng thẳng, vội rút ra tay giải thích, " cẩn thận bị đổ nước sôi."

      Hai mắt Trần Thiệu Thần khẩn trương nhìn chằm chằm vào mắt , mang theo cảm giác ngột ngạt."Từ khi nào?"

      "Tối hôm qua." Cố Phán thà báo cáo.

      Quai hàmTrần Thiệu Thần nghiến chặt, "Phòng vẽ?"

      Cố Phán lắc đầu, vội vã khoa tay, "Ở ký túc xá, lúc uống nước bị văng trúng."

      Trần Thiệu Thần thấy tay xức thuốc, nhưng bong bóng vẫn phồng lên. , "Bong bóng phải nặn . Trước mắt bệnh viện xử lý chút."

      Thầy thuốc quả nhiên là chọc vỡ bong bóng , lại thoa thuốc."Mấy ngày này được để tay dính nước, được động vào đồ ăn cay."

      Cố Phán hít mội hơi. Sau khi hai người ra ngoài, Trần Thiệu Thần vẫn gì.

      Mãi đến lúc được lát, "Tối hôm qua lúc nhắn tin sao cho ?"

      Cố Phán nhìn , " đau, ."

      Trần Thiệu Thần thấy bộ dáng thoải mái, mắt sắc hơi tối lại. Làm sao lại đau đây? Đau có thể kêu ra tiếng, lại đau.

      "Phán Phán, sau này cho dù gặp phải chuyện gì, đều với , được ?" nhìn chăm chú.

      Ánh mặt trời giữa trưa tỏa ra bốn phía, ánh nắng ấm áp tràn ngập.

      Cố Phán kinh ngạc gật gật đầu, chậm rãi nắm lấy tay . Làm sao bây giờ, phát chính mình thể từ chối .

      Chỉ lát sau, chậm rãi hít hơi, " bị cảm, em cũng cần đem tay bị phỏng của mình đến thể đồng cam cộng khổ a." giơ tay vuốt ve sợi tóc của , trong giọng lộ ra chút đành lòng.

      Cố Phán khẩn trương kéo tay , hai lời về phía trước. tới nơi ít người mới dừng lại, hoảng hốt phát chính mình ngay ban ngày ban mặt, lại có thể cầm tay kéo lâu như vậy.

      Lòng bàn tay của nóng bừng, ánh mắt lén lút nhìn . Vẻ mặt chẳng hề thay đổi .

      Hai người tới bên hồ, xung quanh thanh tĩnh.

      "Tiết mục vào thứ sáu, em tính thế nào ?" hỏi.

      Cố Phán thoáng trầm mặc, đem suy nghĩ của mình với , " tại chỉ có thể rút khỏi cuộc thi ."

      Trần Thiệu Thần gật đầu, "Vốn định chuẩn bị luyền đàn với em." thở dài." thôi, đến chỗ của ."

      Đến nhà . Trần Thiệu Thần đưa ly nước, " nấu cơm."

      Trái tim Cố Phán hơi giật, nháy mắt nhìn , ý kia rất ràng, " biết làm cơm?"

      Trần Thiệu Thần xoay mặt , giải thích gì, hướng tới phòng bếp. Cố Phán theo phía sau .

      Cố Phán phát so với lần trước tới đây, tủ lạnh trống trơn, lúc này đúng là có thêm rất nhiều thứ.

      Trần Thiệu Thần lấy ra từng thứ, "A di tới dọn dẹp, ấy mua thêm." dừng chút, thấy bộ dáng giống như chịu rời , "Phán Phán, muốn tới giúp ?"

      Cố Phán vui vẻ. Miệng xẹt qua ý cười, "Giúp mặc tạp dề."

      Khóe miệng Cố Phán giật giật, bất quá vẫn ngoan ngoãn đứng sau lưng giúp thắt dây. Nhìn nơ con bướm mình vừa thắt, trong lòng bỗng có chút nóng lên.

      Sau tiếng, hai món ăn được đặt bàn.

      Nồi cơm toả ra hương thơm gạo tẻ, sườn kho, thanh tiêu xào trứng gà, còn cho thêm cà chua mộc nhĩ.

      Cố Phán nhìn bàn sườn kho, suy nghĩ xuất thần.

      Trần Thiệu Thần ngồi đối diện , "Đừng kinh ngạc, phải lần đầu tiên nấu, có ba vật thí nghiệm trước."

      Cố Phán miệng nở nụ cười, "Học trưởng, người có thêm rất nhiều mùi khói."

      Trần Thiệu Thần gắp miếng sườn cho , "Hẳn là khói dầu."

      Cố Phán cắn miếng sườn, mùi vị cực kỳ tốt, nước tương hoàn toàn ngấm vào thịt, mềm mềm lại dai dai. giơ ngón cái lên.

      Khóe miệng Trần Thiệu Thần lên ý cười, "Tay em bị thương nên cho thêm nước tương, ăn thanh đạm chút."

      Kết quả ngày hôm đó, Cố Phán ăn nhiều hơn nửa bát cơm. Sau khi ăn xong, miễn cưỡng nằm vật ra ghế salông nhúc nhích. Đột nhiên nghĩ gì đó, từ túi xách lấy ra cuốn sổ, bút chì sột soạt giấy.

      bức hoạt hình vẽ quả cam, có mũi có mắt, nấu cơm. Ý nghĩ này hoàn toàn đến từ chính hôm cho "Sổ quả cam".

      Lúc Trần Thiệu Thần tới bên người , dư quang nhìn thấy trong túi bản nhạc phổ.

      Cố Phán cất cuốn sổ, đặt ở bên.

      Trần Thiệu Thần hỏi, "Đổi thành khúc "Lúc ngươi già"?"

      Cố Phán khoa tay, "Hôm đó nghe Tử Nhuy hát bài này, nên tìm nhạc phổ internet." Lúc đó quả bị ca từ làm rung động.

      Trần Thiệu Thần nhanh chóng nhìn qua bản nhạc, hơi trầm ngâm, "Kỳ thực em muốn đàn khúc này hôm thi đấu phải ." trần thuật .

      Cố Phán chỉ mỉm cười. Hóa ra, đều biết cả.

      Trần Thiệu Thần ngồi bên cạnh , cũng lời nào.

      Cố Phán trong lòng bao nhiêu chuyện.

      "Phán Phán ——" bỗng gọi tên , "Có phải muốn hủy thi phải ?"

      Cố Phán cắn môi nhìn .

      Trần Thiệu Thần cầm lấy tay , cái bong bóng kia xẹp , làn da chỗ đó dẻo dẻo.

      "Hôm đó cùng em tham gia thi, cùng đàn khúc này."

      Lúc ngươi già, chúng ta vẫn ở bên nhau như trước.

      Cố Phán nhíu mày, "Như vậy hình như có chút phù hợp quy tắc thi?"

      Trần Thiệu Thần trầm giọng, "Thi đấu có quy định cho phép người thân hỗ trợ."

      Cố Phán vô lực phản đối.


      Tác giả:

      [​IMG]


      Tác giả có lời muốn : tối hôm qua thượng đột nhiên bị cảm, hôm nay ngày đều có khí lực, vựng vựng đích.

      Muộn xong, các ngươi còn tại sao ?

      Muốn nhìn bốn chỉ ngay cả đạn ? Vậy nhiều hơn nhắn lại, O(∩_∩)O ha ha ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :