1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, Chương 14:

      Cố Phán nhìn Trần Thiệu Thần, Trần Thiệu Thần cũng rất bối rối."Ngày mai với hội trưởng của các em, sau này lấy công chuộc tội." cuối hơi cao lên.

      làm sao có thể thoải mái như vậy. ràng là vì , mới quên sinh hoạt câu lạc bộ a.

      "Muộn như vậy rồi, tại em qua đó sinh hoạt cũng xong rồi ." Trần Thiệu Thần trầm giọng .

      Trần Thiệu Thần nhìn đắn đo chuyển động con ngươi, từ từ nở nụ cười đầy dịu dàng, "Trước tiên thay quần áo, đưa em về trường học."

      Cố Phán hiển nhiên từ chối.

      Ánh trăng rơi xuống, bóng đêm mềm mại. Trần Thiệu Thần chưa từng cảm thấy buổi tối của thành phố B lại có loại vẻ đẹp này.

      Hai người sân trường, yên tĩnh nhưng thấy vô vị.

      Trần Thiệu Thần đưa đến lầu dưới ký túc xá, "Lên ."

      Cố Phán có chút tự nhiên khoa tay , " trở về à?"

      Trần Thiệu Thần cười cười, "Hôm nay về ký túc xá, mình cũng rất chán, ở ký túc xá ba người kia ít ra còn náo nhiệt, hôm nào giới thiệu các em với nhau."

      Cố Phán ngại ngùng, "Ngày mai em định ra ngoài, tới phòng vẽ."

      Thanh Trần Thiệu Thần trầm ấm, "Được, khi về nhắn tin cho ."

      Cố Phán gật đầu, vừa xoay người dừng chút, lập tức khoa tay , "Học trưởng, cười rất đẹp."

      Lúc Trần Thiệu Thần sững sờ chỗ, xoay người nhanh chóng rời .

      Chờ vừa về đến phòng, Đường Đàm liền bắt đầu tra hỏi, đủ loại ý tốt.
      "Cố Phán, cậu có biết cậu hôm nay chính là pháo hoa hay a, có người đem video cậu khiêu vũ lên diễn đàn của trường. Thành người nổi tiếng rồi a."

      Kim Nhiễm , "Cố Phán, trình dộ của cậu có thể vào được chung kết đó, Nhuy cậu xem có đúng ?"

      Diệp Tử Nhuy lật tập tranh, hững hờ trả lời câu, " có quy tắc ngầm, vòng chung kết tính là gì, đánh ngã trước vài đối ngủ cũng có hi vọng." giương mắt, mắt kính gọng đen treo giữa sống mũi.

      "Cái kia phải cậu cũng là đối thủ mạnh hay sao ?" Kim Nhiễm cười.
      Diệp Tử Nhuy khép sách lại, nhún nhún vai, "Đối thủ của mình, có Cố Phán cũng có người khác. Mình rửa mặt ."

      Cố Phán thả túi xuống, đơn giản thu dọn bàn.

      "Cố Phán, vòng chung kết cậu chuẩn bị biểu diễn cái gì?" Kim Nhiễm hỏi.

      "Đánh đàn ." ngồi xuống viết lên giấy, đèn ký túc xá quá sáng, đem tờ giấy đưa cho Kim Nhiễm."Đến lúc đó các cậu giúp mình xem chút có bài nào thích hợp."

      "Mình hiểu nhạc, bản nhạc cũng xem hiểu." Kim Nhiễm thả tờ giấy xuống, trở lại trước bàn của mình.

      Cố Phán mở máy vi tính, đại khái xem lướt qua vài bài post. Cũng còn tốt, lúc này chủ yếu quan tâm đều ở người các thí sinh, nhiều người lợi hại như vậy chú ý của mọi người cũng tập trung người . Mặc dù có chút ngạc nhiên đối với người thể chuyện là , may mắn phần lớn mọi người cũng chỉ bàn luận chút.

      Diệp Tử Nhuy vỗ vỗ vai , "Vị "Nhất Diệp Tri Thu" kia cậu biết sao?"
      Cố Phán lắc đầu cái.

      "Thấy lên tiếng giúp cậu, mấy bài post gần đây cũng thấy vài người. Mình đoán trong đó hẳn là có người của học viện quản lí. Đùa rất vui, xem ra đắc tội Cố Phán chính là đắc tội học viện quản lí."

      Cố Phán viết lên giấy, "Cậu từ lúc nào cũng xem những loại bát quái này."

      "Chung quy cũng phải theo kịp thời đại a."

      Sáng hôm sau, Cố Phán với Diệp Tử Nhuy ngồi xe buýt đến phòng làm việc mà Lý Thịnh giới thiệu. Phòng làm việc cao ốc 2 tầng 6, hai người sau khi đến, tiếp đón các .

      "Giám đốc họp, hai người chờ chút."

      Phòng làm việc tên "Phong Táp", từ cửa vào hành lang bố cục thiết kế đều tràn ngập cảm giác nghệ thuật. Hai người nhịn được đánh giá vòng.

      Khoảng hai mươi phút sau, giám đốc ra.

      vừa tiếp đón các tới, vài câu với ta, ánh mắt của nhìn sang.

      Cố Phán nhìn từ xa, người kia rất dễ nhìn, rắn rỏi cao to, bả vai rộng, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, cả người lộ ra khí chất thành thục nho nhã. từng bước tới trước mặt hai người, "Thầy Lý có với , Cố Phán và Diệp Tử Nhuy phải ?"

      Cố Phán cảm thấy người đàn ông này chuyện khiến người khác rất thoải mái, lần đầu gặp mặt, liền có thể nhớ chính xác tên hai người.

      Diệp Tử Nhuy trả lời, "Vâng, ấy là Cố Phán, em là Diệp Tử Nhuy."

      "Chu Nhuận Chi." Khóe miệng mở ra đóng lại tên mình, ánh mắt rơi vào người Cố Phán, "Em chính là Cố Phán, thầy Lý của các em hết sức đề cử em."

      Cố Phán cười cười, xem ra Lý Thịnh đều với rồi.

      "Các em vẫn là sinh viên, bình thường có thời gian liền đến. Có chỗ nào hiểu có thể hỏi Tiểu Đại." Giọng Chu Nhuận Chi trầm thấp. Diệp Tử Nhuy tựa hồ ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      Hai người gật đầu, lập tức theo Tiểu Đại bận rộn.

      Phòng làm việc đối với nhân viên rất chăm sóc, có hộp cơm đựng cơm trưa, rất phong phú.

      Diệp Tử Nhuy đột nhiên hỏi câu, "Chu tiên sinh bao nhiêu tuổi ?" Quen thuộc với Lý Thịnh như vậy, hẳn là cũng rất lớn.

      "Ngoài ba mươi." Tiểu Đại trả lời, "Chưa kết hôn, bất quá các cũng nên có ý định."

      "Tại sao?" theo bản năng hỏi.

      Tiểu Đại cố ý thần bí khơi gợi hứng thú của hai người.

      Diệp Tử Nhuy trầm giọng , " ta là gay?"

      Cố Phán bị đàng hoàng trịnh trọng nghi vấn kinh ngạc đến , trong miệng miếng cơm suýt chút nữa phun ra ngoài.

      Tiểu Đại nghiêm mặt , " phải, giám đốc có vị hôn thê , ở nước ngoài. Vì lẽ đó các nên có ý định gì."

      Diệp Tử Nhuy cười cười, có thể muốn cái gì, còn phải làm thêm kiếm tiền à. Lý Thịnh đề cử việc làm lương bổng quả tệ. Lúc trở về, với Cố Phán ngồi ở xe buýt, Cố Phán nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Diệp Tử Nhuy nhìn sườn mặt , Cố Phán đặc biệt tĩnh lặng, có thể với việc thể chuyện có quan hệ."Cố Phán, cảm ơn cậu, công việc này." nhàng lẩm bẩm .

      Cố Phán khóe miệng khẽ động, gì. cần đáp lại, cần cám ơn, như vậy trái lại xa lạ . Diệp Tử Nhuy chỉ là vội vàng kiếm tiền, bận bịu bận bịu, có thời gian mở lòng với người khác, vì lẽ đó làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng, bộ dáng vẻ thanh cao. Kỳ thực trái tim của mềm mại hơn bất kỳ ai.

      Xuống xe, Diệp Tử Nhuy vừa rồi ở phòng làm việc nhìn thấy bức họa. "Bức họa kia cảm giác rất tuyệt, cũng biết ai là tác giả?"

      Cố Phán cầm điện thoại di động, "Nơi làm việc này cũng đơn giản, ở đoạn đường này, mỗi tháng tiền thuê mặt bằng đều là số lớn ."

      Diệp Tử Nhuy gật, "Vị Chu tiên sinh kia nhìn cũng đơn giản, Tiểu Đại phải học mỹ thuật, kỳ quái, tại sao muốn làm nghề này?"

      Cố Phán trầm tư, đúng vậy. Phòng làm việc còn có tác phẩm của Lý Thịnh.

      Diệp Tử Nhuy đẩy tay , "Cậu nhìn kìa, chị Chu Chú."

      Cố Phán nhìn sang, cùng bạn học chuyện. ấy cũng nhìn thấy .
      Hai người tới, Chu Chú lên tiếng chào, "Cố Phán, các em ra ngoài chơi à?"

      Diệp Tử Nhuy đáp, "Học tỷ, bọn em ra ngoài làm thêm."

      Đáy mắt Chu Chú hơi lóe qua chút kinh ngạc, "Cố Phán, hôm qua tiết mục "trúc chi từ " của em quá đẹp , giáo viên khoa bọn chị khen em rất nhiều lần."

      Cố Phán cười cười, viết lên điện thoại, "Chỉ là nước đến chân mới nhảy."

      Chu Chú nhìn , "Hôm qua vòng thi kết thúc chị còn muốn tìm em, nhưng tiếc là bọn họ em rồi. Em biết ? Mấy người ban giám khảo đối với em kỳ vọng rất lớn, vòng chung kết em chuẩn bị múa cái gì?"

      Cố Phán thoáng nhăn mày, viết đến, "Đánh đàn ."

      "Tại sao khiêu vũ nữa?" Chu Chú hỏi.

      Cố Phán hé khóe miệng, nhanh chóng nhấn đầu ngón tay, "Học tỷ, em phải vũ công chuyên nghiệp, khiêu vũ phải sở trường, thời gian vòng chung kết lại có chút gấp."

      "Chị hiểu rồi ." Chu Chú hiểu ý gật gù."Bất quá chị tin em dù thi tiết mục gì cũng có vấn đề. Được rồi, chị còn có chút việc trước, em có vấn đề gì có thể tới tìm chị."

      vừa , Cố Phán hít hơi, bất giác nghĩ đến tiếng cười trong hậu trường kia.

      "Sao vậy ?" Diệp Tử Nhuy hỏi.

      Cố Phán thoáng trầm mặc, mới viết đến, "Có chút muốn bỏ thi đấu ."

      "Vậy là tốt, tiền thưởng cách mình càng gần hơn bước ." cười, "Mình khách khí với cậu."

      Cố Phán nghiêng đầu, "Nhuy, cậu từng gặp người nào vô cùng thích cậu chưa?"

      Diệp Tử Nhuy giơ chân bước lên phía trước , "Nhiều lắm đấy. Mình từ tiểu học thành tích rất tốt, bạn học trong lớp thích ta rất nhiều, đặc biệt là nữ sinh."

      Cố Phán hiểu.

      "Bất quá khi đó còn , mọi người để ý nhất chính là điểm số, tại nhớ lại mới thấy rất ngốc, điểm có thể tính gì chứ. Mình tại sao lại phải sống dưới ánh mắt người khác, người khác có thích mình hay với mình đâu có quan hệ gì, mình thích bản thân là được. Lại ——" nghiêng đầu nhìn Cố Phán, "Có Trần Thiệu Thần thích cậu, cậu còn muốn thế nào?"

      Cố Phán trước nay cũng biết Diệp Tử Nhuy còn có thể đùa.

      Có Trần Thiệu Thần bảo vệ, xác thực cần suy nghĩ nhiều. Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn, tưởng rằng là , kết quả vừa nhìn, là ba ba!

      A, lão ba muốn tới thành phố B công tác .
      Dinhloan, Dung Nguyễn 1995, Iluvkiwi7 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Chị cứ lên đài giẫm nát lòng tự trọng của cái bọn cười chị cho em.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Mấy ng đó tim bị chó tha rồi nên mới cư xử như thế
      phán phán cố lên

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆Chương 15
      Editor: Vàng Vàng

      Buổi tối, cùng Trần Thiệu Thần đến phòng tự học. Hai người ngồi ở cuối phòng.

      Phòng học yên tĩnh, hai người yên tĩnh đọc sách.

      Trần Thiệu Thần phát ngón tay ngừng lại nơi trang sách này lâu chuyển động. gõ đầu ngón tay lên bàn cái, gấp sách.

      "Cố Phán —— "

      Cố Phán giật mình quay đầu, trong mắt lên nghi hoặc, "Sao ạ??"

      Trần Thiệu Thần khẽ nheo mắt, giơ tay ra dấu, "Hôm nay vui lắm à?"

      Cố Phán nghiêng người sang, tiếng động mà trả lời, "Phòng vẽ rất tuyệt, giám đốc hơn ba mươi tuổi, rất hòa nhã, cách làm việc cũng rất tốt."

      Trần Thiệu Thần nhíu mày, đầu ngón tay thoáng ra dấu, "Giám đốc là nam ?"

      Cố Phán khựng lại, "Đúng thế. ấy là bạn của thầy Lý, tên là Chu Nhuận Chi." viết cái tên lên giấy.

      Chu Nhuận Chi ——

      Trần Thiệu Thần thầm nhẩm lại lần tên gọi này. Nếu như nhớ lầm, người đàn ông này đồng thời cũng là giám đốc của công ty thương trường.

      Lý Thịnh có vẻ như đối với hai học trò này quá tốt. Trần Thiệu Thần có cảm giác, Lý Thịnh đối với giống có loại cưng chiều dành cho con .

      Trần Thiệu Thần hứng thú nở nụ cười.

      "Sao vậy ?" Cố Phán lúng túng.

      Trần Thiệu Thần khoa tay, "Tuần sau thi, định đánh bài gì?"

      Cố Phán hít hơi, yếu ớt khoa tay, "Tìm được vài bài." viết tên bài lên giấy "Fantaisia-Impromptu in C# minor" "Piano Sonata in A major" (*)

      Trần Thiệu Thần nhìn qua tên bài, "Cũng tệ, trong khí tưng bừng náo nhiệt như vậy, điệu nhạc nhàng trữ tĩnh lại chính là loại phong cách khác biệt."

      Cố Phán gật đầu. tại thế này, chỉ muốn yên lặng nhàng mà thi qua.

      Trần Thiệu Thần đương nhiên hiểu suy nghĩ của , chỉ vậy, lí do tham gia thi, cũng biết. trước nay luôn an hưởng yên bình nay lại có thể bước ra đứng trước mặt mọi người, biết phải dùng đến bao nhiêu dũng cảm.

      "Đừng lo lắng quá, vẫn ở bên cạnh ủng hộ em."

      Cầu thang phòng học lác đác người. Phía trước có đôi tình nhân, tựa lên vai chàng trai, hình ảnh duy mỹ.

      Cố Phán nhìn thấy hơi giật giật khóe miệng, Trần Thiệu Thần theo ánh mắt của liếc nhìn qua, bất giác lại cười cười.

      "Cố Phán, tối nay chúng ta là đến để học bài." Ý chính là, em nên nghĩ đến hành vi vượt quá thân mật.

      Cố Phán thu tầm mắt lại, mới đầu còn có phản ứng gì, mười giây sau, chậm chạp hiểu ra ý , hai gò má ửng đỏ. giây kích động va phải ly nước, ly nước đổ tràn xuống dưới, trực tiếp hất lên quần áo hai người.

      Trần Thiệu Thần vội vã dựng ly lên. Nhưng kịp .

      Cố Phán lúng túng, sao, vấn đề là . Vị trị nước đổ lên kia, thực là quá —— trùng hợp .

      , nghĩ nữa.

      "Học trưởng ——" Cố Phán khoa tay.

      "Ừ ——" cuối của hơi cao lên.

      "Chiều nay ba em đến đây." Tay dừng lại, vẫn còn để trước ngực.

      Làm sao bây giờ? Ba ba muốn tới a.

      Trần Thiệu Thần nhíu mày, " nghĩ là em phải giúp lau chút."

      Xoa chút! A, lại bị đùa giỡn!

      (*)sát nhất sát: vừa có nghĩ là lau, vừa có nghĩa là cọ xát, xoa xoa.

      Cố Phán hạ tầm mắt xuống, ánh mắt tránh nhìn vào quần của .

      "Hừm, em có thấy gia trưởng sớm quá ?" Trần Thiệu Thần nhìn đầu kia càng ngày càng cúi thấp, có loại kích động muốn đưa tay lên xoa."Đương nhiên lúc nào cũng đều sẵn sàng ."

      Hàng mi Cố Phán rung lên .

      "Bác trai thích kiểu nam sinh thế nào?" Trần Thiệu Thần cuối cùng cũng hỏi.

      Cố Phán hít hơi, nhìn , lòng , " tại ba chỉ thích em với mẹ mà thôi."

      Trần Thiệu Thần giật giật khóe mắt, hơi trầm ngâm, "Có thể đoán đươc tạm thời bác trai tiếp nhận phải ?"

      Cố Phán cắn răng gật đầu cái.

      Trần Thiệu Thần bất đắc dĩ gõ gõ bàn, cái này có thể giải thích được. Mùa đông lớp 12 năm ấy, ba nhìn thấy , liền nhìn chòng chọc , đáy mắt dấu cảnh giác.

      Trần Thiệu Thần thấy vẻ mặt đau khổ của , hiểu hỏi, "Ý của Phán Phán là lần này về tạm tránh ?"

      Cố Phán trừng mắt nhìn, đúng là có cảm giác thần giao cách cảm.

      Trần Thiệu Thần thoáng trầm mặc, "Vì vậy, tai vẫn là bạn trai thử việc?"

      Cố Phán có loại cảm giác bị chơi xấu, " phải." lắc đầu!

      "À vậy là chuyển thành chính thức rồi?" Trần Thiệu Thần trong mắt tràn đầy ý cười.

      Đường đường là tài nữ khoa văn lại đương nhiên lại nam sinh khoa kĩ thuật, làm sao chịu nổi!

      "Học trưởng, trở về thay quần à?" Cố Phán nhanh chóng khoa tay.

      Trần Thiệu Thần trở lại ký túc xá. Lúc này chín giờ rưỡi, ba người kia thảo luận cổ phiếu.

      "Nhìn nhầm rồi, lúc này xuống thấp đến mất hết vốn liếng." A thống khổ .

      "Chạm đáy rồi chung quy cũng phải đàn hồi lên thôi." B an ủi.

      Dương Chấp hỏi câu, "Lão đại, gần nhất mua nhánh nào?"

      Trần Thiệu Thần lấy quần áo để thay, đáp tiếng, "Nhánh này của tôi thích hợp với các cậu."

      "A! Nhánh nào? Tên gì tên gì?" A với B tràn đầy hiếu kỳ. Cái tên Trần Thiệu Thần này ánh mắt rất tốt, trước từng đề cử mấy nhánh cổ phiếu đều giúp bọn họ kiếm bộn khoản.

      "Tiềm lực (*)." Trần Thiệu Thần trả lời."Bạn của tôi."

      (*): Tiềm lực cổ: Ý quả cam nhà ta chính là cổ phiếu năng lực tiềm tàng, nuôi về lâu về dài = Cố Phán

      Ba người kia vẻ mặt trong nháy mắt co giật .

      Ánh mắt Dương Chấp quét đến quần của , ồ tiếng, "Quần của làm sao lại ướt? Chính ở chỗ này luôn? Ai to gan dội nước lên người vậy!"

      Trần Thiệu Thần nhăn nhíu mày, "Tiềm lực!"

      Ba người kia há hốc mồm.

      Sau đó, nam sinh học viện quản lí kỹ thuật có lời đồn, Trần Thiệu Thần rất sợ bạn !

      Chuyện này người trong cuộc hậu tri hậu giác mới biết được. Có người còn đến hỏi , còn tưởng rằng để ý tới, nghĩ tới lại trả lời câu, " phải sợ, là gì nghe nấy."

      Trước khi ngủ, bạn học Dương Chấp bỗng thần thần bí bí , "Lão đại, biết ? Tiềm lực của hình như có người thương nhớ."

      "Hả?" Trần Thiệu Thần cao giọng.

      Tính tình bát quái của Dương Chấp bắt đầu nổi lên, " biết à, Hàn Diệp Hành ở diễn đàn vẫn rất bảo vệ chị dâu ."

      Trần Thiệu Thần nở nụ cười.

      Dương Chấp bị cười cho ngu ngơ hiểu, " cười cái gì?"

      "Chị dâu cậu giống , rất chung thủy." Trần Thiệu Thần bình tĩnh trả lời.

      Dương chấp oán giận câu, "Em cũng thấy bạn học Hàn cũng rất ưu tú a, như hổ rình mồi nha."

      " sao?" Trần Thiệu Thần mở topic kia, nhanh chóng lật xem lần. biết là ai đăng lên tấm ảnh của với Cố Phán chụp chung, là ngày đó ở hậu trường sân khấu, ảnh có chút mơ hồ, bất quá ràng nhận ra là hai người.

      dùng tài khoản của chính mình trả lời topic kia, "Bức ảnh chụp rất tốt, đa tạ!"

      Kí tên: CSC.

      Đơn giản ngang ngược thông báo, trực tiếp thuấn sát bình luận của bạn học Hàn kia.

      Trần Thiệu Thần liếc cái tên tài khoản kia —— Nhất Diệp Tri Thu, tắt máy ngủ.

      ******

      Bên kia thành phố C, Tống Hoài Thừa thu thập các loại đồ ăn vặt. lúc muốn lấy cái này, lúc muốn lấy cái kia.

      Buổi tối khi Cố Niệm về đến nhà, liền nhìn thấy khay trà xếp đầy các loại đồ ăn vặt. Bà đều cảm thấy chướng mắt, nghĩ thầm thành phố B cũng có thể mua được, nhìn Tống Hoài Thừa kích động như vậy, bà cái gì cũng .

      "Niệm Niệm, em xem có nên mang nhiều cánh vịt chút ? Phán Phán thích ăn."

      Cố Niệm nhìn túi tràn đầy cánh vịt kia, nhíu nhíu mày, "Hoài Thừa, con phải châu Phi."

      Tống Hoài Thừa đem cái túi đầy cánh vịt kia nhét vào rương hành lý .

      "Tống Hoài Thừa, con mười chín tuổi, phải đứa ." Bà ngồi xuống, "Lại , ràng là em công tác, phải a."

      Tống Hoài Thừa nhấc mắt cười cười, "Vừa vặn chúng ta nhà ba người họp lại."

      Cố Niệm lắc đầu, " chừng là bốn người nha."

      "A! Em có?" Tống Hoài Thừa phản ứng đầu tiên, ông lập tức nhăn mi, "Thân thể của em tốt —— "

      Cố Niệm giương khóe miệng lên. Mấy năm nay, tất cả tâm tư Tống Hoài Thừa đều ở người bà và con , Cố Niệm dĩ nhiên vô cùng cảm động. Đàn ông như vậy bây giờ chẳng còn nhiều.

      "Ý của em là con chừng còn tìm cho đứa con rể." Bà là phụ nữ, trực giác của bà rất chính xác.

      Tống Hoài Thừa nhướn mày, " tại tán thành sớm, đặc biệt là đại học. Sinh viên khắp mọi nơi tổ quốc, năm tốt nghiệp bao nhiêu vạn người ." Ông dừng chút, " chỉ hy vọng Phán Phán sau này nhân sinh hạnh phúc lo." Ông nghiêm mặt .

      Tâm Cố Niệm rung động.

      "Vì thế nên em yên tâm, để ý, biết gốc biết rễ tốt. Còn có, Phán Phán đơn thuần, gia đình bối cảnh quá sâu, cũng thích hợp, em đúng hay ?" Tống Hoài Thừa vẫn là lần đầu bàn luận chuyện này với bà.

      Cố Niệm gật đầu, "Hoài Thừa, chúng ta thuận theo tự nhiên có được hay ?"

      Tống Hoài Thừa trái lại kinh ngạc , "Phán Phán nếu như có chuyện đương , cũng đến soi xét cẩn thận cậu trai kia."

      Cha vợ tương lai khó khăn a!

      Ngày hôm sau, tiết cuối thu, đường thuận lợi, máy bay đúng giờ đáp xuống.

      Cố Phán từ rất sớm đến đón ba mẹ , nhìn thấy hai người đẩy hành lý ra, kích động vẫy tay.

      Tống Hoài Thừa nhanh chân bước tới, mặt tràn đầy ý cười, " con nên tới , đường xa như vậy." như thế, vẻ mặt ông khỏi thập phần hài lòng
      .
      Cố Phán dang tay ôm lấy hai người.

      Cố Niệm nựng nựng mặt của , "Cũng tệ lắm, mẹ cảm thấy mập lên chút."

      Cố Phán cười ngây ngô.

      Tống Hoài Thừa đem con đánh giá lượt từ xuống dưới, lập tức nhìn nhìn xung quanh .

      Cố Phán hỏi, "Ba, ba nhìn cái gì?"

      "Ách, có gì! Nhìn con có mang người nào tới cho ba xem , cho ba niềm vui bất ngờ?" Tống Hoài Thừa cười ha hả .

      Cố Phán theo bản năng cắn cắn môi, "Con cũng định đưa tới." chậm rãi khoa tay , liền nhìn thấy gương mặt Tống Hoài Thừa, vẻ mặt biến đổi đầy quỷ dị.

      [​IMG]


      Tác giả có lời muốn : Tống tiên sinh chịu đựng! ! !
      Dinhloan, Dung Nguyễn 1995, Iluvkiwi5 others thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Cha tống dễ thương quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :