1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 59

      Editor: Mèo ™



      Cố Phán cho rằng, gặp được và Trần Thiệu Thần là chuyện may mắn nhất thế gian này. Ví dụ như, quá trình từ đến kết hôn, chuyện gì cũng xung phong đầu, bảo vệ hộ tống cho . Hình như chỉ cần diễn tốt vai trò của người bạn tốt, người vợ chưa cưới tốt là được rồi, còn mọi chuyện cứ để lo.

      Bọn người Hoa Tử chỉ biết cảm khái: “Kiếp trước cậu là hùng cứu cả hệ ngân hà sao? Để kiếp này cho cậu may mắn gặp được Trần Thiệu Thần như thế.”

      Sau khi người lớn hai bên gia đình gặp nhau, lần đầu tiên đến đại gia đình của nhà họ Trần để ra mắt bà con họ hàng thân thích của gia đình .

      Nhà tổ của họ Trần nhiều năm náo nhiệt như vậy.

      Ngôi nhà tổ mà ông bà nội Trần ở có kiến trúc hai tầng, có sân vườn rộng rãi được tách riêng với các ngôi nhà khác bởi hàng rào bao quanh, phong cách cổ xưa, mang hơi hướm của nhiều thập kỉ trước, các vật bày trí trong nhà đều là bảo vật mà ông nội Trần sưu tập, là những đồ cổ từ xa xưa, nhưng chất liệu toàn là thượng hạng.

      Lúc Cố Phán và Trần Thiệu Thần vào phòng khách mới hoảng hốt nhận ra, hôm nay có rất nhiều người xuất ở đây.

      “Ông nội, bà nội, Phán Phán đến rồi.” Trần Thiệu Thần đứng trước cửa phòng thông báo.

      Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn ra, trong lúc nhất thời Cố Phán cảm thấy quẫn bách biết phải làm sao, trong lòng thầm tự nhủ, sao, sao, đều là người nhà mình cả.

      Ngồi lúc lâu, Cố Phán mới biết những người có mặt ở đây hôm nay đều là những người đặc biệt. Ngồi giữa đám người là cụ ông có tuổi xấp xỉ với ông ngoại , nhìn với ánh mắt rất từ ái.

      khẽ mỉm cười với ông, người nọ cũng cười cười với .

      Chờ sau khi Trần Thiệu Thần giới thiệu, rốt cuộc Cố Phán mới biết thân phận của ông cụ kia. Xét theo quan hệ bên ngoại ông là ông ngoại của Trần Thiệu Thần. Còn xét về quan hệ bên nội ông là dượng của Trần Thiệu Thần.

      Ôi, mối quan hệ dây mơ rể má gì thế này. Cũng may mà chung sống hoà thuận với nhau.

      Những người của nhà họ Trần cố ý lờ mối quan hệ này, cũng chỉ có những ngày lễ tết mới có cơ hội tụ họp cùng nhau dùng cơm mà thôi.

      Mọi người đều rất chú ý chăm sóc cho Cố Phán, chỉ là loại cảm giác chăm sóc này như vẻ quan tâm dành cho người khuyết tật, mà xuất phát từ tâm.
      Chào hỏi đáp chuyện đến hơn mười giờ, Từ Thần Hi đứng dậy vào phòng bếp, Cố Phán chủ động theo giúp đỡ.

      Từ Thần Hi đồng ý, Cố Phán hơi ngại ngùng nhưng vẫn theo bà vào bếp. Hai người gà mờ này có thể nấu được cao lương mĩ vị gì chứ?

      Mọi người trong phòng khách ăn ý cười cười với nhau, sợ là nếu như giao vào tay hai người chắc trưa nay khỏi dùng cơm luôn.

      Cố Phán lấy gạo nấu cơm, việc này khó. Nhưng khi nhìn đến việc kế tiếp có chút khó khăn. Sườn non sốt chua ngọt, tôm lăn bột chiên giòn, làm như thế nào đây?

      nghe Hoa Tử , các bà mẹ chồng thường thích xem con dâu làm cơm. Điều này đạt tiêu chuẩn rồi.

      Cố Phán quay sang nhìn Từ Thần Hi với ánh mắt chờ mong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      “Bác cũng biết làm, Phán Phán, cháu lên baidu tìm hiểu cách làm .” Từ Thần Hi nghĩ tới cách này, ít nhất cũng để lại cho con dâu tương lai tấm gương tốt rồi.

      Lúc Trần Trạm Bắc và Trần Thiệu Thần vào, liền thấy hai người họ chăm chú nhìn vào điện thoại di động nghiên cứu cách nấu ăn. Hai cha con quay sang nhìn nhau cười cười.

      “Làm được mấy món rồi?” Trần Trạm Bắc hắng giọng hỏi.

      “Em ướp sườn, bỏ bao nhiêu đường được?” Từ Thần Hi .

      Trần Trạm Bắc nhìn quét qua rồi gì.

      Trần Thiệu Thần bước lên, nắm tay Cố Phán. “Còn em làm được gì rồi?”

      Cố Phán chỉ chỉ nồi cơm điện, còn có rổ rau xanh được rửa sạch bên cạnh.

      Khoé miệng Trần Thiệu Thần cong thành nụ cười. “Ba mẹ, để con làm cho.”

      Trần Trạm Bắc nhìn , gật gật đầu. “Chúng ta ra ngoài thôi.”

      Từ Thần Hi : “Em thích ăn món sườn chua ngọt làm cơ.”

      Trần Trạm Bắc hớn hở nhanh chóng xắn tay áo lên ướp sườn. Cố Phán và Trần Thiệu Thần đứng ở bên quan sát, Từ Thần Hi nháy nháy mắt với hai người. “Lo mà học hỏi ba con .”

      Trần Thiệu Thần chút để ý trả lời: “ baidu đều có chỉ cách làm.”

      Trần Trạm Bắc nấu xong đĩa sườn xào chua ngọt hấp dẫn rồi dẫn vợ ra khỏi phòng bếp. Từ Thần Hi nhìn Cố Phán : “Phán Phán, sao, con dâu của nhà họ Trần đều cần biết nấu ăn.”

      Trần Thiệu Thần bận nấu nướng. “ cần giấm...”

      Cố Phán nhìn lướt qua những chai chai lọ lọ kia, cuối cùng cũng tìm được giấm đưa . Trần Thiệu Thần thuần thục làm xong tất cả trình tự rồi đậy nắp nồi lại, quay sang nhìn , thấy suy nghĩ ngẩn ngơ.

      “Em nghĩ gì vậy?” nhíu mày.

      Cố Phán nghiêm túc huơ tay : “Bác trai là lợi hại, ban đầu em còn tưởng ông rất nghiêm túc, bao giờ động tay vào bếp, nhưng ngờ hôm nay tận mắt chứng kiến mới thấy, đảm quá .”

      Trần Thiệu Thần khẽ cười. “Toàn bộ dịu dàng của ba đều dành hết cho mẹ, ngay cả cũng được hưởng ké đâu. Gần 40 tuổi mới có ... sinh ra hơn tháng rồi mà ông cũng ôm được lần, chỉ toàn lo chăm sóc mẹ thôi.”

      Cố Phán vui vẻ cười tươi ngừng.

      “Em đừng cười, khi còn bé bị té, đầu gối rách đường toét máu nhưng ông lại sao. Mẹ mang giày cao gót bị đau chân, vậy mà ông lại khẩn trương mua cho bà đôi giày đế bằng khác.” Trần Thiệu Thần kể ra từng chuyện .

      Cố Phán lại giơ ngón tay cái lên. “Bác trai rất thương bác !”

      Trần Thiệu Thần đến gần . “ cũng giống vậy.”

      Cố Phán đỏ mặt, huơ tay : “Chúng ta nhanh lên chút , tất cả mọi người vẫn đợi đấy.”

      bữa cơm vui vẻ hoà thuận. Tất cả mọi người đều đón nhận , bà nội nắm lấy tay , hình như càng ngày càng thích rồi. “Chuyện đính hôn, các cháu cũng cần lo đâu, an tâm nghỉ ngơi , giữ gìn sức khoẻ tốt là được.”

      Sau bữa trưa, Trần Thiệu Thần và Cố Phán thả bộ dạo trong sân vườn, trong vườn có gốc cây hoa sơn chi, qua thời kì nở hoa, nhánh cây chỉ còn lưa thưa vài đoá hoa héo tàn, nhưng hương thơm vẫn còn thoảng thoảng toả khắp xung quanh.

      Hai người dừng chân đứng dưới gốc cây.

      Trần Thiệu Thần ngưng mắt nhìn . “Em đoán xem cây này được bao nhiêu tuổi rồi?”

      Cố Phán vuốt ve thân cây sần sùi. “Mười mấy năm?”

      Trần Thiệu Thần lắc đầu, chậm rãi đáp án: “46 năm. Năm 7 tuổi mẹ gặp ba ở đây, hai người cùng gieo duyên tại dưới gốc cây này.”
      Trong lòng Cố Phán chảy qua dòng nước ấm, đột nhiên nghĩ đến việc, huơ tay với : “Bác chỉ mới 7 tuổi, vậy khi đó bác trai bao nhiêu tuổi? Xác định mục tiêu sớm như vậy rồi sao?”

      Trần Thiệu Thần bật cười. “Khi đó chỉ mới là quan hệ thân thích bình thường, nhưng bắt đầu khi nào từ tình thân biến thành tình chỉ có ba mới biết.”

      Cố Phán suy nghĩ. “Bác trai cũng dể dàng gì, đợi bao nhiêu năm như vậy cơ mà.”

      Trần Thiệu Thần ừ tiếng: “ cũng vậy, ba năm đơn lẻ loi ở nước ngoài.”

      Cố Phán: “.....”

      Hôm thất tịch – Lễ tình nhân ở Trung Quốc, những đôi nhau đăng kí kết hôn phải nhiều bình thường. Hai người đến nơi cũng xếp hàng chờ đợi như mọi người, chụp ảnh rồi đến ký tên. Xong xuôi rồi mà Cố Phán vẫn có cảm giác như mình vẫn còn ngủ mơ.

      “Chúc mừng chị!” Nhân viên làm việc chúc mừng bọn họ. Hôm nay có rất nhiều cặp đôi đến làm giấy đăng kí kết hôn, cũng thiếu những nam thanh nữ tú, nhưng chỉ có cặp đôi trước mắt này gây cho người khác ấn tượng khó quên, vừa nhìn thấy bọn họ, hai mắt liền toả sáng.

      Trần Thiệu Thần tặng người nhân viên ít kẹo cưới chuẩm bị sẵn từ trước. “Cám ơn.”

      Nhân viên làm việc vừa nhìn thấy hộp chocalate, khoé miệng khỏi lộ ra nụ cười tươi, haha...

      Buổi tối, hai người họ cùng ra ngoài dùng cơm, sau khi ăn xong trở về nhà mới. Cố Phán cảm thấy mọi chuyện thuận lợi như nước chảy thành sông, có cảm giác hình như thiêu thiếu gì đó, nhưng lại nhớ ra được là gì.

      Trần Thiệu Thần vừa bước từ phòng làm việc ra, Cố Phán ngước lên nhìn , ngồi xuống bên cạnh , ôm vào lòng mình. Hai người cùng ngồi ghế sô pha trong phòng khách xem chương trình giải trí ti vi. Cố Phán thấy hơi mệt, lười biếng vùi mình vào ghế sô pha êm ái.

      Trần Thiệu Thần nhếch miệng cười vui vẻ. “Sau này người khác phải gọi em là bà Trần rồi.”

      Cố Phán trầm ngâm nghĩ ngợi, quay sang nhìn : “Em cảm thấy mình vừa mới già thêm 10 tuổi.”

      Trần Thiệu Thần cúi người cụng trán với . “Bà Trần à, em vẫn còn tuổi hơn mà.” Thân nhiệt người càng lúc càng cao, cách hai lớp áo ngủ mà cũng nhận thấy được.

      Trong bầu khí mông lung, đột nhiên tiếng chuông báo tin nhắn đến liên tiếp vang lên, huơ tay ra hiệu với , muốn lấy điện thoại xem tin nhắn mới.

      Trần Thiệu Thần cắn cắn cổ rồi mới đứng dậy lấy điện thoại cho , khoé miệng lên đường cong giảo hoạt.

      Cố Phán vừa nhìn thấy đống tin nhắn mới có chút giật mình, có rất nhiều bạn bè nhắn tin cho . Hoa Tử, Đường Thanh, lớp trưởng,...

      “Cố Phán, cậu kết hôn rồi á?!”

      “Cố Phán, chúc mừng cậu!”

      “Cố Phán, tốc độ của cậu cũng nhanh quá đó. Chúc mừng nha~”

      . . . . .

      Cố Phán quay đầu nhìn sang ai đó: “Sao mọi người đều biết hết vậy?”

      Trần Thiệu Thần thành trả lời: “Weibo.”

      Cố Phán như hiểu ra gì đó, đăng nhập tài khoản weibo của mình, mười phút trước, vừa mới post trạng thái mới toanh trang weibo cá nhân.

      “Nắm chặt tay nhau, bên nhau đến già. Tiểu bánh mì & Tiểu tranh tử.” Kèm theo bức ảnh chụp hai bản đăng kí kết hôn.

      Trong nháy mắt, weibo cá nhân của Trần Thiệu Thần như muốn bùng nổ.

      Ba năm qua, rốt cuộc trang weibo lạnh ngắt này cũng có cập nhật tin mới rồi, hơn nữa còn là tin tức mang tính chấn động toàn cầu như vậy.

      Tin tức như vậy khó có được lần thứ hai, lại còn được phát ngôn bởi học trưởng Trần Thiệu Thần nghiêm túc lạnh lùng này nữa chứ.

      Cố Phán nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt long lanh linh động, đầu ngón tay khẽ chuyển động, trạng thái mới lại được post lên.

      “Cảm tạ trời cao cho em may mắn gặp được . Em !”

      Ba chữ này vĩnh viễn cũng thể thốt ra lời được, nhưng tâm ý này cũng phải để cho toàn bộ thế giới biết đến nhường nào.

      Trần Thiệu Thần vừa nhìn thấy ba chữ kia dường như đáy mắt hơi ươn ướt.

      hiểu!

      thể chính miệng ra được ba chữ đó, tiểu bánh mì của rất tiếc nuối. Nhưng mà, sau này để phải chịu bất kì thương tổn nào nữa.

      Trong đêm nay, weibo của cả hai người phải hứng chịu oanh tạc của rất nhiều nhân sĩ.

      Cao Hi Hi vừa mới trở về nước, nhận được tin trong lúc cấp bách cũng gọi điện thoại đến bày tỏ chúc mừng, trong lời của ấy tràn đầy trêu ghẹo. “Tiểu tranh tử, dám kết hôn trước cả chị đây à, phải làm phù rễ cho mình rồi sao? giữ chữ tín gì hết. Đừng là do Phán Phán có tin vui rồi đấy nhé? Ha ha ha...”

      Mặt Trần Thiệu Thần đổi sắc, Cố Phán ngồi bên cạnh nghe thấy mặt nóng bừng lên. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n

      Trần Thiệu Thần trả lời: “ giờ cho cậu làm dâu phụ, còn chưa hài lòng à?”

      “Cậu nằm mơ , mình làm ba lần rồi, nếu làm nữa ế mất. Đúng rồi, áo cưới của Phán Phán chọn được chưa? Nếu chưa mình chuẩn bị miễn phí cho ấy, nhưng biết là các cậu có chờ nổi hay thôi. Ha ha ha...”

      “Ba tháng, cậu có thể xong ?”

      Cao Hi Hi trả lời. “Ok! Vậy quyết định thế , cậu nhắn cho mình biết số đo ba vòng của Phán Phán là được. quấy rầy hai người nữa, chào hỏi Phán Phán giúp mình nhé.”

      Đêm thất tịch, lãng mạn mà nhu tình. Rốt cuộc hai người cũng danh chính ngôn thuận cùng nằm chiếc giường, vận động cả đêm biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác đưa đến đỉnh điểm cao trào hạnh phúc.

      Sau khi kết thúc ôm chặt lấy cơ thể buông, khẽ thầm bên tai : “ biết hôm nay tiểu Huy có đến điểm danh báo cáo hay nhỉ?”

      Cố Phán nhắm hai mắt lại, mệt đến mí mắt cũng mở lên nổi. Cục cưng à, mẹ giúp được con rồi, ba con vẫn cứ kiên trì đặt cái tên này thôi...

      ——— —————————


      Ngoại truyện ngắn.


      Vài năm sau.

      Trong nhà trẻ, các bạn lần lượt lên bục giới thiệu tên của mình trước lớp.

      Đến phiên Trần Gia Mộc, cậu nhóc hắng giọng giới thiệu: “Chào các bạn, mình tên là Trần Gia Mộc, tên gọi ở nhà là tiểu Huy, năm nay mình bốn tuổi...”

      Cậu nhóc vẫn chưa hết các bạn ở phía dưới lớp hưng phấn bàn tán xôn xao.

      “Mình rất thích Lọ Lem...”

      “Ba mẹ của cậu là Sói xám và Sói hồng sao?”

      “Ha ha ha...”

      Bạn Trần Gia Mộc đứng trước lớp, lớn tiếng giải thích: “Dốt văn hoá là đáng sợ. Là Huy trong ‘Cố Phán sinh Huy’, mẹ mình tên là Cố Phán, mình là cục cưng do mẹ sinh ra, cho nên gọi là tiểu Huy đó.”


      Hết chương 59

      **********

      Tác giả có lời muốn : có ba chương theo thứ tự là: Đăng kí kết hôn, cầu hôn và kết hôn nhé. Cùng chờ đón nào~~

      Editor có lời muốn : Mèo muốn giải thích chút về xôn xao của các bạn khi nghe thấy tên của tiểu Huy.
      Tên của tiểu Huy là ‘ 辉 ’ (phiên là Huī). Mà trong tên của Lọ Lem hay Sói xám đều có chữ ‘ 灰 ’ (cũng phiên là Huī). Các bạn vẫn chưa phân biệt được hai từ đồng khác nghĩa này nên mới dẫn đến nhầm lẫn đáng thế đó. Bạn tiểu Huy của chúng ta mới 4 tuổi mà bình tĩnh giải thích ràng tường tận ý nghĩa tên của mình với các bạn trong lớp rồi. Thông minh quá điii~~
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 60

      Editor: Mèo ™



      Sau khi đăng kí kết hôn xong, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng trở lại thành phố B.

      Trần Thiệu Thần vừa mới hợp tác với bạn cùng lớp thành lập công ty, trong giai đoạn phát triển sơ bộ, ban đầu bàn giao công việc với Tần Kha ổn thoả, có việc gì tuỳ cơ ứng biến. ở đâu, theo ở đó.

      Nguyên do chính là vì có dụng ý khác.

      Khi công ty vào quỹ đạo, rời , đây chính là kế hoạch ban đầu của . cũng thương lượng với Tần Kha đâu vào đấy hết rồi, đại khái khoảng cuối tháng . Mà công việc của Cố Phán là hoạ sĩ vẽ truyện tranh, có thể làm việc tự do, ở đâu cũng được cả.

      Sau khi bàn bạc với người nhà xong, hai người quyết định sau này trở về thành phố C phát triển nghiệp, dù sao gia đình người thân của bọn họ đều ở đây cả.

      Sau khi hai người trở về thành phố B, nghiễm nhiên là thoải mái hưởng thụ cuộc sống mới của vợ chồng son rồi.

      Cố Phán đồng ý với biên tập Vân Đoá là trước khi kết hôn nhất định hoàn thành xong bộ truyện dang dở, vì việc này mà phần lớn thời gian bây giờ của đều vùi đầu vào vẽ và sáng tác truyện tranh.

      Trần Thiệu Thần vừa về đến công ty, các đồng nghiệp rối rít tới chúc mừng. Mọi người ai nấy đều phục sát đất, tốc độ của là quá nhanh quá nguy hiểm mà.

      Sau khi tốt nghiệp đại học T, ngờ là vẫn còn rất nhiều người còn nhớ bọn họ. Các đàn em khoá dưới chung tay làm tấm thiệp chúc phúc to dành tặng cho hai người. thể nghi ngờ gì, tình của và Cố Phán khiến rất nhiều người cảm động và hâm mộ.

      Vì thế mà weibo cá nhân của cả hai đều tăng thêm lượng followers (Người theo dõi/ Fans) đông đảo, có ít người lên tiếng xin chủ weibo thường xuyên cập nhật trạng thái hơn nữa.

      tài khoản tên là ‘Nick ảo của Tiểu Hoa Tử’ comment (bình luận): Xin len lén câu, bạn nữ nào đó cất giấu bức tranh bán khoả thân của bạn nam nào đó do chính tay mình vẽ. Tôi cho rằng, nghệ thuật là phải để mọi người thưởng thức cùng nhau, biết bạn nữ nào đó có thể cho mọi người được mở rộng tầm mắt học hỏi ít nhiều hay ? Như vậy cũng là để các bạn sinh viên có hứng thú hơn với nghệ thuật cơ thể con người, học tập ngày càng tiến bộ.

      Cố Phán vừa nhìn thấy bình luận này khoé mắt bắn thẳng tới chiếc tủ để các tác phẩm của mình, trong lòng nghĩ thầm, lần sau phải cất hết tất cả những bức vẽ kia vào trong két sắt, khoá chặt lại mới được, nếu , chừng hôm nào đó bị Hoa Tử đào ra mất thôi, là nguy hiểm quá .

      Phần bình luận trong weibo của Cố Phán đều là những người ái mộ Trần Thiệu Thần kéo qua kêu gào đòi xem bức tranh. Rốt cuộc cũng comment trả lời lại: ra cũng có gì đặc biệt lắm đâu.

      Sau đó loạt comment khác trả lời: Chúng ta chính là muốn xem cơ thể có gì đặc biệt đó đó, cầu xin ban thưởng~

      Cố Phán ngẫm nghĩ có nên xoá cái bình luận vừa rồi của mình hay , xoá sạch để lại dấu vết ấy.

      Kết quả là chuyện này bị người trong cuộc phát , hơn nữa còn comment trả lời tiếp theo đống bình luận đó.

      “Bà Trần à, em vậy rất đau lòng đó.”

      Cố Phán vừa bận chút việc, quay lại liền nhìn thấy chất vấn của Trần Thiệu Thần. Ừhm... Lại lỡ lời rồi!

      vừa uống nước vừa nghĩ làm sao để đền bù cho , tin nhắn của gửi đến: “ ở nhà à?”

      “Vâng, làm gì thế?”

      “Lướt weibo.”

      Động tác của Cố Phán hơi khựng lại, gõ xuống vài chữ: “Em vừa mới ngủ dậy, đợi lát nữa cũng lên weibo xem thử.”

      Câu trả lời của làm cho Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười.

      Trần Thiệu Thần vừa nhắn tin vừa ra ngoài, người trong văn phòng liền quay sang nhìn từ xuống dưới lượt, mờ ám, có ý tốt.

      cố ý nhắn lại: “Cũng có gì đặc biệt đâu.”

      Cố Phán liền vận động não xoay 180 vòng, đăng nhập weibo, comment câu: “Quá đáng! Là ai hack weibo của tôi vậy?!”

      Chỉ mấy phút mà thôi, tất cả những người chứng kiến việc này weibo đều lăn ra cười bò.

      Hoa Tử và nhóm người kêu gào xem tranh đều nhất loạt giơ ngón tay cái lên bội phục!

      Cố Phán nóng mặt, nhanh chóng đăng xuất tài khoản weibo.

      Trần Thiệu Thần vừa thấy bình luận mới nhất của , đáy mắt lan toả nụ cười ngày càng sâu.

      ——— ——————

      Diệp Tử Nhuy xuất viện, xem ra tất cả đều vẫn giống như trước kia.

      Lúc trước nằm viện ấy phải cắt tóc cạo đầu để làm phẫu thuật, bây giờ tóc vừa mới mọc ra được ít, đâu cũng phải đội mũ.

      Cố Phán nhìn sắc mặt của ấy cũng tệ lắm, tay phải cầm muỗng khuấy cà phê, cà phê màu nâu sữa từ từ xoay tròn trong tách.

      “Trước kia chưa từng đếm qua uống bao nhiêu cà phê bình dân để thức đêm hoàn thành tác phẩm, sau này chắc thể trải nghiệm được nữa.” ấy lạnh nhạt .

      Lòng Cố Phán chợt thấy buồn.

      Diệp Tử Nhuy nhìn với ánh mắt thản nhiên: “Bác sĩ thể chữa khỏi, cũng thể cầm được vật nặng.”

      “Cậu tiếp tục chữa nữa sao?” Cố Phán viết lên giấy.

      Diệp Tử Nhuy nhấp hớp cà phê, rất đắng, ấy cau mày lại. “ ấy mời chuyên gia nổi tiếng khám cho mình rồi.” ấy bình tĩnh .

      Hai người đều rơi vào trầm mặc rất lâu.

      “Mình cũng rất mong chờ vào kỳ tích, nhưng kỳ tích chỉ xuất trong phim mà thôi. Đây là số mệnh của mình.”

      Số mệnh!

      Lúc người ta rơi vào tuyệt vọng, đều đỗ lỗi tất cả cho an bài của vận mệnh.

      Diệp Tử Nhuy cười. “Cậu cần an ủi mình làm gì. phải có câu như thế này sao? ‘Thất chi đông ngung, thu chi tang du’(*). Mình vừa tìm được công việc mới, là công ty quảng cáo ở Thượng Hải, rồi ổn cả thôi.”


      (*) Thất chi đông ngung, thu chi tang du: Mất bên Đông, được bên Tây. Là thành ngữ của Trung Quốc, có điển tích từ Hậu Hán thư – Phùng Dị liệt truyện thời Nam triều. Lúc ban đầu bị thất bại ở phương diện này, nhưng cuối cùng lại thành công ở phương diện khác.


      Cố Phán nhìn ấy, cuối cùng cả bốn người cùng phòng kí túc xá đường ai nấy cả rồi. Nhớ ngày nào mới tới đây, thành phố B phồn hoa đô hội khiến bọn họ hạ quyết tâm sau khi tốt nghiệp trụ lại đây tiếp tục phát triển cuộc sống nghiệp sau này.

      Trong lúc lơ đãng, năm tháng luôn khiến chúng ta từ bỏ lý tưởng ban đầu, cuối cùng tất cả trôi về nơi xa xăm nào đó.

      “Cậu thay đổi rất nhiều.” Cố Phán viết lên giấy.

      Diệp Tử Nhuy cười cười. “Ai mà thay đổi chứ? Hết cách rồi, mình phải khuất phục số phận thôi. thể thay đổi được an bày của vận mệnh chỉ có thể thay đổi chính mình vậy.” ấy dừng lại lát: “Có thời gian liên lạc với Kim Nhiễm, thừa dịp mình còn ở đây, mọi người cùng gặp mặt ăn bữa cơm vậy.”

      Cố Phán cười, gật gật đầu.

      Hai người họ sớm buông bỏ chuyện cũ từ lâu.

      Diệp Tử Nhuy nheo mắt nhìn người từ bên ngoài tiến vào, cười: “ nhà cậu đến rồi.”

      Cố Phán quay mặt sang, liền nhìn thấy bước đến gần.

      Trần Thiệu Thần ngồi xuống, thăm hỏi về sức khoẻ của Diệp Tử Nhuy. bữa cơm ba người dùng rất vui vẻ, Trần Thiệu Thần tỉ mỉ chu đáo phục vụ hai người họ.

      Lúc gọi thanh toán, Diệp Tử Nhuy mới bật cười. “ là mình mời mà.”

      Trần Thiệu Thần dịu dàng cười. “Sau này vẫn còn cơ hội.”

      Tâm tình Diệp Tử Nhuy rất tốt, Trần Thiệu Thần đưa ấy về trước, bây giờ ấy ở căn nhà của Cố Phán. Cố Phán dời đến ở chung với Trần Thiệu Thần từ trước rồi.

      Buổi tối, hai người họ triển khai thảo luận về vấn đề ‘bị hack nick’ và ‘ có gì đặc biệt’. Dĩ nhiên, kết thúc bằng việc ai đó bị lấn áp, ức hiếp đến liên tục xin tha.

      Sau đó, Cố Phán cực kì buồn ngủ nên chỉ miễn cưỡng huơ tay : “Trần Thiệu Thần, quá phúc hắc rồi, cũng thèm cầu hôn mà dẫn em đăng kí kết hôn luôn.”

      Trần Thiệu Thần ôm cả cơ thể , khẽ cười tiếng: “Đến bây giờ mới nhớ ra chuyện đó sao?” vừa được nếm mật ngọt nên rất thoả mãn. “Ngủ , có mà.” dịu dàng thầm, Cố Phán cũng nghe lắm.

      ——— ————————

      Cách mấy ngày sau, Cố Phán tham gia buổi Live stream (Phát trực tiếp) weibo do công ty tổ chức cho .

      Ba giờ chiều, hoạ sĩ vẽ tranh manga cực kì nổi tiếng – CsC làm khách mời cho buổi Live stream của chúng ta ngày hôm nay.

      CsC là tác giả của bộ truyện tranh ‘Tiểu bánh mì và tiểu tranh tử’ rất được hoan nghênh từ các bạn đọc giả trẻ tuổi. Ban đầu, bộ truyện tranh này đột nhiên xuất mạng internet, chỉ trong đêm, bùng nổ như tượng xã hội, thu về được lượng lớn người hâm mộ. Chỉ là, tác giả của bộ truyện tranh này vẫn luôn là . CsC là bút danh rất đơn giản và dể nhớ, dĩ nhiên chỉ là biệt danh mà thôi, về thân phận của , ai biết cả, nhưng dù là vậy, cũng hề làm trở ngại thích của tất cả những người ái mộ dành cho .

      Đúng ba giờ, bắt đầu phát Live stream.

      Vịt phát cuồng: CsC, mình rất thích truyện tranh ‘Tiểu bánh mì và tiểu tranh tử’ của bạn, có thể hỏi tác giả đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi được ?

      Hoa cỏ dại: Truyện tranh mà chị vẽ có liên quan đến cuộc sống ngoài đời của chị ?

      Mạn Mạn ~\(≧▽≦)/~ : CsC đáng , tiểu tranh tử là người đàn ông của sao? Ha ha ha. Trả lời tôi, trả lời tôi~~

      . . . . .

      Cố Phán ngồi trong phòng làm việc tại công ty, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng thuỷ tinh chiếu vào, cả căn phòng đều tràn ngập ánh nắng ấm áp.

      Vân Đoá ngồi bên cạnh giúp tay, bận rộn cả hồi lâu Cố Phán mới biết sử dụng các chức năng trả lời thế nào.

      Ngón trỏ chậm rãi trượt con chuột, khoé miệng đầy ấp ý cười. Có rất nhiều câu hỏi, đều là những câu hỏi vô cùng dể thương

      comment của tài khoản vừa đập thẳng vào mắt . — Tranh tâm y nguyên(*)


      (*) Tranh tâm y nguyên: Có nghĩa là ‘trái tim của Tranh tử vẫn vẹn nguyên như thưở ban đầu’ ấy :))


      Tranh tâm y nguyên: Kết cục cuối cùng của tiểu bánh mì và tiểu tranh tử là như thế nào vậy? CsC có thể tiết lộ chút ?

      Cố Phán giật mình ngồi đó, đại não kềm được mà click chuột vào tài khoản đó.

      Trang cá nhân rất đơn giản, chỉ được liên kết bởi tài khoản weibo, là tài khoản vừa mới đặt câu hỏi.

      Vân Đoá nhắc nhở : “Thời gian rất gấp, có hơn hai nghìn lượt câu hỏi rồi, em cứ tuỳ ý chọn vài câu để trả lời .”

      Cố Phán trả lời tài khoản ‘Tranh tâm y nguyên’: Hạnh phúc bên nhau, bình an đến trọn đời.

      chuẩn bị trả lời những câu hỏi khác ‘Tranh tâm y nguyên’ lại tiếp tục đặt câu hỏi. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ

      Tranh tâm y nguyên: Tiểu bánh mì thân , em có đồng ý kết hôn với ?

      Phần bình luận tương tác bùng nổ trong nháy mắt.

      Giáp: Tình huống gì thế này?!

      Ất: Tiểu tranh tử phiên bản người à?!

      Bính: Trái tim bé của ta, mọi người có thể cho ta biết đây phải là mơ ?!!

      . . . . .

      Mọi người trong công ty đều ngẩn cả ra, Vân Đoá ôm trái tim bé bỏng của mình, khó nén kích động. “Đây phải là thủ đoạn tuyên truyền mới của công ty đó chứ?”

      Cố Phán chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. . Là ! Lần đầu tiên nhìn thấy tên tài khoản giác quan thứ 6 của cho biết, đó chính là !

      Ai sinh viên khối tự nhiên có tế bào lãng mạn chứ, màn cầu hôn đầy sáng kiến như vậy mà cũng dám làm đấy thôi.

      “Trả lời cậu ấy điiiii!!” Vân Đoá khẩn trương.

      Bây giờ là thời khắc lịch sử quan trọng trong cuộc đời .

      Khoé miệng Cố Phán giấu được ý cười, gõ ba chữ trả lời: Em đồng ý.

      Buổi live stream tương tác biến thành buổi cầu hôn công khai, hiệu quả cực kì tốt, vượt xa cả mong đợi.

      Sau buổi phát trực tiếp đó, Vân Đoá ngồi dựa vào ghế, mệt phờ người. “CsC à, em nên báo trước với chị tiếng để chị còn chuẩn bị tinh thần chứ, bây giờ toàn bộ thể lực của chị cạn kiệt rồi.”

      Cố Phán cười cười, là nhân vật chính mà còn bị phen bất ngờ cơ mà.

      Lúc này, bên ngoài vang lên có mấy tiếng gõ cửa. “CsC, bên ngoài có người tìm này.”

      Cố Phán đứng dậy, vặn tay cầm cửa mở ra. bó hoa hồng to đùng đỏ thắm xuất trước mắt , mà người cầm bó hoa đó chính là người cầu hôn kênh phát trực tiếp mới vừa nãy.

      mặc bộ vest trắng trang trọng, càng tôn lên phong thái trác tuyệt vốn có của mình, khuy cài ống tay áo phát ra ánh sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn.

      Bốn mắt nhìn nhau, giữa bọn họ vốn có bất kì tồn tại của ai khác.

      Trong mắt cũng như trong trái tim , chỉ có em.

      quỳ chân, giơ bó hoa hồng lên.

      “Phán Phán, lấy nhé.” Giọng dịu dàng như nước, làm run động lòng người, ngũ quan gương mặt hết sức nhu hoà.

      Đáy mắt Cố Phán rưng rưng, chậm rãi giơ tay lên, đôi mắt biết cười cong lên thành hình trăng khuyết, ngón tay mảnh khảnh huơ tay ra dấu, động tác lưu loát: “Đương nhiên là lấy rồi, ai bảo em thích nhiều năm như vậy chứ.”

      tưởng tượng đến màn cầu hôn này rất nhiều lần trong đầu, nhưng tất cả thuộc về đều khiến cho cả trái tim đong đầy ấm áp, kềm chế kích động của mình, đưa tay lên vén vài sợi tóc mai loà xoà của ra sau vành tai.

      Cuối tháng mười cùng năm, bộ truyện tranh ‘Tiểu bánh mì và tiểu tranh tử’ được tung ra thị trường, bộ truyện tranh này được bán rất chạy, liên tục cháy hàng toàn hệ thống nhà sách khắp cả nước. Vân Đoá báo tin tức đáng vui mừng này cho người nào đó trải qua cuộc sống tân hôn vui vẻ hạnh phúc.

      Cố Phán mỉm cười.

      Có lúc suy ngẫm lại, cũng cảm thấy, hết thảy mọi chuyện đều là kỳ diệu mà số phận an bài.

      Cuộc sống là quãng đường có kỳ hạn, từng đoạn đường bạn luôn gặp được rất nhiều người khác nhau. Nhưng ai biết trước được, trong lúc ngờ nhất, bạn gặp được người, cũng chính là người nắm tay bạn hết quãng đường đó.


      Hết chương 60

      **********


      Tác giả có lời muốn : Cầu hôn rồiiii. Ừ! Đúng là làm cho người ta hâm hộ quá mà. Gào khóc ngao ngao ngaoo~~
      Những ai FA tém tém sang góc tường nha. :))))
      Xin hãy quăng vô mặt ta 1 lô 1 lốc thanks, cmt các kiểu được ? Để ta lấy động lực viết nốt chương kết hôn càng thêm tuyệt hảo nào https://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gifhttps://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif


      Editor có lời muốn : Trời quơiiiiii... Dể cưng chết người luôn. Chương này Mèo làm xong, định ém tới giờ linh mới post, nhưng mà nghĩ nghĩ lại thấy nên để cho các nàng chờ lâu thêm nữa nên cho lên sóng luôn. Ahihi *tung bông*
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 61

      Editor: Mèo ™


      Cuối tháng 9, lại năm nữa hoa quế toả hương khắp chốn, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng trở lại thành phố C, bắt đầu phụ giúp mọi người chuẩn bị những việc dành cho hôn lễ.

      Nhưng thực tế Cố Phán chỉ việc đứng ngoài quan sát, vì có bà ngoại và mẹ lo ổn thoả hết rồi, họ bàn bạc từ ngày này qua ngày khác, từ khách sạn tổ chức tiệc cưới đến công ty tổ chức kiện, từ MC dẫn chương trình đến người chứng hôn, tất cả đều thông qua chọn lựa kỹ càng của hai người. lén lút gặp mặt báo cáo với Trần Thiệu Thần: “Đâu cần phiền phức như thế, vậy khiến hai người vất vả lắm.”

      Trần Thiệu Thần cười cười. “Họ đợi nhiều năm như vậy, em phải cho hai người phát huy sở thích chứ, hôn lễ của em phải hoàn hảo 100%, nếu họ thấy tiếc nuối lắm.”

      Cố Phán huơ tay với : “ ra kết hôn lại phiền phức như vậy.”

      Trần Thiệu Thần vỗ vỗ mu bàn tay của , an ủi: “Cả đời người chỉ có lần thôi, đây là giấc mơ của chúng ta, cũng là của bọn họ.”

      Cố Phán cong khoé môi, dựa vào trong lồng ngực .

      Trước hôn lễ nửa tháng, Cao Hi Hi mang theo áo cưới trở về.

      Trong lòng mọi người rất chờ mong, Cố Phán thay áo cưới, là kiểu vai trần quyến rũ, đuôi xoè dài, xa hoa lộng lẫy, mang phong cách cổ điển mà lại cực kì tao nhã.

      Tất cả mọi người có mặt trong phòng thử đồ, hai mắt của người nào người nấy đều toả sáng như hai cái đèn pha, nhìn Cố Phán rời, nhất trí đều cảm thấy rất đẹp. Ngay cả bà nội Trần xưa nay tôn trọng lễ phục truyền thống cũng khen ngớt lời. “Ai chà, giống y hệt như nàng công chúa trong truyện bước ra vậy.”

      Cao Hi Hi sửa sang lại làn váy giúp . “Bà nội à, vậy là bà cũng nhân tiện khen Trần Thiệu Thần là hoàng tử luôn sao?”

      “Con đó, phản ứng cũng nhanh nhẹn quá đấy.” Bà nội Trần vui vẻ, tươi cười hớn hở.

      Cố Phán gì, chỉ cảm thấy ở eo có hơi chật chút.

      Cao Hi Hi cũng phát ra. “Cần phải nới eo ra chút, khoảng tấc là ok. Gần đây cậu tăng cân sao? phải là có rồi đấy chứ?”

      Cố Phán cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nhất định là do mấy ngày gần đây mình ăn hơi nhiều. lo mấy ngày cử hành hôn lễ rất mệt nên mới ăn nhiều chút để bồi bổ sức khoẻ trước.

      Người vô tâm, người nge hữu ý.

      ‘Có. . .’

      Từ Thần Hi và Cố Niệm căng thẳng nhìn Cố Phán, làm cho Cố Phán cũng luống cuống tay chân theo. Cố Niệm giọng hỏi: “Tháng này bà dì đến thăm chưa?”

      Cố Phán quẫn bách, huơ tay : “Hình như chậm gần 10 ngày rồi.” Nhưng việc này cũng đâu lên được điều gì, trước kia bà dì đến thăm cũng thất thường như vậy mà.

      Cả người Từ Thần Hi cũng khẩn trương. “Hai đứa vẫn còn , Phán Phán, lại đây ngồi , đừng đứng nữa.” Bà nhìn Cố Niệm: “Lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra , xác định rồi tính tiếp.”

      Cố Niệm gật đầu đồng ý, bà kéo tay của , nhàng vuốt ve, trong lòng có trăm ngàn lời muốn , nhưng lại thốt ra lời được.

      Hai mẹ cùng hộ tống đến bệnh viện, kết quả là mang thai , được 41 ngày rồi.

      Cố Phán bối rối, giống như mơ vậy.

      Mặc dù hai mẹ có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhận được kết quả thông báo chính xác sung sướng đến phát rồ luôn.

      “Con cần phải quan tâm đến chuyện hôn lễ nữa, tất cả cứ để mẹ lo.”. Cố Niệm .

      sao, sao, con đừng lo lắng gì hết, có bác và mẹ con đây rồi. Ừ, giầy cũng nên đổi thành giày đế bằng, hôm đó sao đâu, váy cưới che lại được hết.” Từ Thần Hi an ủi.

      Trong lòng Cố Niệm cảm động, con mình gặp được mẹ chồng tốt, chưa về nhà chồng mà thương như vậy rồi. Dđ • LˆQ’Đˆ

      Cố Phán về đến nhà gửi tin nhắn cho Trần Thiệu Thần, soạn tới soạn lui, cuối cùng chỉ đơn giản gửi câu ngắn gọn:

      “Hôn lễ của hai người chúng ta biến thành của ba người rồi. Chúc mừng!”

      Hơn tiếng đồng hồ sau, Trần Thiệu Thần mới trả lời lại . “Cám ơn em! Cùng vui!”

      Cố Phán nhìn tin nhắn của có thể tưởng tượng ra bên kia vui sướng như thế nào, trả lời: “Cùng vui!”

      Tài liệu mở ra trước mặt Trần Thiệu Thần, thế nhưng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại dời mắt, khớp xương mười ngón tay ràng. biết trôi qua bao lâu, mới giật mình quay lại tiếp tục làm việc, chỉ là trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

      Buổi tối, Trần Thiệu Thần đến nhà , Cố Phán ở dưới sân chung cư, mặc chiếc váy màu xanh da trời, tôn lên làn da trắng như tuyết của mình.

      Cố Phán khẽ kiễng chân, hình như là muốn hái hoa quế, vây xung quanh là bốn năm tuổi, ngước cổ lên nhìn theo .

      Trần Thiệu Thần đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhanh sải bước tới, tay ôm eo , tay giơ lên hái được nhánh hoa.

      Cố Phán quay đầu sang mỉm cười với , nhận lấy cành hoa quế trong tay đưa cho bé.

      bé nở nụ cười tươi như hoa: “Cám ơn chị, cám ơn .” xong chạy chơi cùng với các bạn.

      Trần Thiệu Thần ôm . “Bây giờ em có cục cưng, được làm như thế nữa!”

      Cố Phán nháy mắt mấy cái, muốn huơ tay gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phủi những cánh hoa quế rơi xuống đầu vai . “Sao hôm nay tan làm sớm vậy?”

      Trần Thiệu Thần cười. “Từ chiều đến giờ hoàn toàn còn đầu óc đâu mà làm việc.” Ánh nắng chiếu lên hai người bọn họ, soi rọi đáy mắt đong đầy tình của cả hai.

      Trần Thiệu Thần nắm tay , chậm rãi trở về nhà.

      : “Chín tháng tiếp theo cực khổ cho em rồi.”

      Cố Phán nhìn gương mặt tuấn tú che giấu được vui mừng của , dừng lại huơ tay : “Như mong muốn, tiểu Huy đến báo danh rồi.”

      Từ đó, chính là thế giới của ba người.


      Ngày mùng 1 tháng 10 – Ngày cử hành hôn lễ.

      ngày trước, Đường Thanh và Diệp Tử Nhuy đến đây, tổng cộng có 12 dâu phụ và rể phụ, đều là bạn học trước đây của hai người.

      Cố Niệm cùng chào hỏi Đường Thanh và Diệp Tử Nhuy, khi bà báo tin Cố Phán có tin vui hai nàng đều vui mừng hét lên.

      thể tưởng tượng nổi.” Đường Thanh .

      “Mình chỉ có thể , Trần sư huynh quá quá quá nhanh.” Diệp Tử Nhuy giơ ngón cái lên.

      Cố Phán thẹn thùng. “Đúng dịp, đúng dịp thôi.” viết lên điện thoại. Hai người họ đều thèm để ý đến lời giải thích của .

      Cố Phán hỏi: “Tử Nhuy, ông chủ Chu có hỏi mình về cậu.”

      Diệp Tử Nhuy trầm mặc, sau đó thản nhiên : “Tình vô vọng nên từ bỏ sớm, như vậy tốt hơn.”

      Cố Phán và Đường Thanh cùng nắm tay an ủi ấy.

      “Yên tâm , mình quên hết rồi.” Diệp Tử Nhuy chút bi thương nào, hình như là .

      Buổi tối, ba người họ cùng ngủ chiếc giường lớn, hai người kia ngồi xe cả ngày, mệt ngủ thiếp từ sớm rồi. Cố Phán lại nôn nao ngủ được, nhìn điện thoại di động, mười giờ, biết làm gì, có mất ngủ giống hay .

      Cuối cùng vẫn gửi cho tin: “ ngủ chưa?”

      Đặt điện thoại xuống, bao lâu sau, nhận được tin nhắn trả lời của : “Chưa, ngủ được.”

      Cố Phán: “Em cũng ngủ được, Đường Thanh và Tử Nhuy đều ngủ cả rồi.”

      Trần Thiệu Thần cầm điện thoại, ngồi ghế salon trong phòng khách, vẫn nhớ đến lời của ba lúc nãy.

      “Hôn nhân là tình , cũng là trách nhiệm. Nếu con quyết định muốn kết hôn với Cố Phán, phải chuẩn bị tinh thần làm cho tốt việc bảo vệ con bé cả đời, xa rời.”

      Trần Thiệu Thần: “Ngủ sớm nào, ngày mai đến sớm đón em về nhà.”

      Cố Phán: “Vậy hát bài cho em nghe .”

      Trần Thiệu Thần: “Muốn nghe bài nào?”

      Cố Phán: “Tuỳ .”

      Điện thoại vang lên, là thanh nhạc chuông quen thuộc mà cài dành riêng cho , khiến cảm thấy an lòng.

      “Phán Phán...”

      Đầu ngón tay nhàng gõ cái vào điện thoại.”

      Trần Thiệu Thần hắng giọng, tiếng hát trấm ấm chậm rãi vang lên.

      "Khi em già rồi, mái đầu cũng bạc. Thiêm thiếp chìm vào giấc sâu

      Khi em già rồi, chẳng bước nổi nữa. Lim dim bên bếp lửa, nhớ lại thời thanh xuân

      Có biết bao nhiêu người từng em khi tuổi trẻ thanh xuân. Hâm mộ vẻ đẹp của em là tâm hay giả ý?

      Chỉ có người vẫn luôn em bằng cả linh hồn thành kính

      đến từng nếp nhăn gương mặt già nua của em

      Khi em già rồi, rèm mi khẽ buông. Ánh đèn ảm đạm lay lắt

      Cơn gió thổi tới mang lời nhắn này đến em

      Rằng đây chính là bài ca trong trái tim ... Dành tặng cho em.”
      . . . . .

      Bài hát《Khi em già - 当你老了. 》 Có nhiều phiên bản khác nhau, nhưng Mèo tìm bài hát do nam ca sĩ trình bày cho hợp tình cảnh há. Các bạn có thể nghe ở đây: Khi em già đi - 当你老了

      nhắm mắt lại, trong đầu lên bức tranh hạnh phúc y như trong lời ca, theo tiếng hát của , dần dần vào giấc mộng.

      Ngày hôm sau, chú rể cởi bạch mã, mà ngồi chiếc BMW màu trắng đến nghênh đón dâu đẹp nhất của mình. tự tay mang đôi giày cao gót màu đỏ cho , còn trịnh trọng bảo đảm với Tống Hoài Thừa và Cố Niệm: “Ba mẹ, xin hãy yên tâm giao Phán Phán cho con.” Sau đó bế như giữ báu vật quý nhất trần gian trong tay.

      Những người có mặt trong phòng ai nấy đều cười náo nhiệt, mà Tống Hoài Thừa và Cố Niệm đứng giữa đám người cũng tươi cười mà rưng rưng nước mắt, tuy nỡ, nhưng cũng lòng chúc phúc cho đôi trẻ.

      Tống Hoài Thừa nghẹn ngào. “Hôm nay Phán Phán là đẹp.” Dừng lại chút, ông lại thêm câu: “Trần Thiệu Thần cũng đẹp trai. Hai đứa nó đúng là trời sinh đôi.”

      Cố Niệm mỉm cười. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ

      Lễ đường được trang trí từ hơn ngàn đoá hoa bách hợp, màu xanh lá và màu trắng lần lượt đan xen lẫn nhau, cực kì nổi bật. Khi người chứng hôn dùng giọng trang trọng hỏi: “Trần Thiệu Thần, có nguyện ý lấy này làm vợ hay ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, cũng luôn thương, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận và vĩnh viễn ở bên cạnh nhau cho đến khi cái chết chia lìa?”

      Trần Thiệu Thần vẫn luôn mỉm cười, nhìn sâu vào trong đôi mắt , giơ tay lên, thành kính huơ tay làm động tác thủ ngữ để trả lời cách chân thành từ trong tận đáy lòng mình: “Tôi nguyện ý!”

      Giây phút đó, toàn bộ lễ đường đều yên lặng.

      Chỉ có giọng của người chứng hôn xuyên qua micro truyền đến từng ngóc ngách trong lễ đường. “Cố Phán, có nguyện ý lấy chàng trai này làm chồng hay ? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo hèn, cũng luôn thương, chăm sóc, tôn trọng, tiếp nhận và vĩnh viễn ở bên cạnh nhau cho đến khi cái chết chia lìa?”

      Cố Phán cong cong đôi môi, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc, thành kính mà cảm động, những đầu ngón tay khẽ huơ thành động tác thủ ngữ đẹp mắt: “Tôi nguyện ý!”

      Sau khi dâu chú rễ trao nhẫn cưới cho nhau xong, nhấc tấm sa mỏng che mặt lên, trân trọng hôn lên đôi môi , cuối cùng còn khẽ thầm bên tai : “Từ bây giờ, chính là giọng của em, em chỉ cần ra dấu, thay em.”

      Thời gian như ngừng trôi. Cả sảnh đường im lặng bỗng chốc vỗ tay hoan hô vang dội như sấm rền.

      Đây là hôn lễ hạnh phúc động lòng người.

      Khoảnh khắc đầy ý nghĩa, hạnh phúc đến nên lời.

      Tất cả mọi người đều tin rằng, hai người họ tiếp tục hạnh phúc như vậy, mãi mãi.


      Hết chương 61

      **********


      Tác giả có lời muốn : Ngày cuối cùng của tháng năm, rốt cuộc cũng đặt dấu chấm kết hoàn mỹ cho câu chuyện này.

      Tổng thể của truyện ‘Cố Phán Rực Rỡ’ này là câu chuyện ấm áp. Cố Phán là hoàn mỹ, dĩ nhiên chuyện được có nghĩa là hoàn mỹ. ngây thơ, thiện lương, có lúc rất kiên cường, nhưng có lúc lại nhát gan sợ hãi. Khách quan mà , Trần Thiệu Thần quả là quá hoàn mỹ rồi, mọi thứ đều tốt, điều quan trọng là dành trái tim toàn tâm toàn ý cho người mình . Mặc dù đây chỉ là tiểu thuyết ngôn tình, nhưng ta tin rằng, trong cuộc sống nhất định vẫn còn tồn tại những chàng trai giống như Trần Thiệu Thần vậy.

      Rất cảm ơn các bạn đọc giả theo dõi cậu chuyện này, nếu có các nàng ta cũng kiên trì được lâu như vậy, cho nên đọc giả và tác giả vẫn luôn luôn cùng tồn tại với nhau.

      biết vì sao, sau khi kết thúc câu chuyện này, ta lại đặc biệt cảm thấy nỡ, các nàng sao?

      Lời editor muốn : Oà, kết thúc rồi, Mèo cũng rất nỡ a~
      lòng câu chuyện giữa Cố Phán và Trần Thiệu Thần rất nhàng, hiểu vì sao người nghiện ngược và SE như Mèo ban đầu lại nhận lấp hố truyện này nữa. Chắc có lẽ là vì thích các tác phẩm của Dạ Mạn chăng? Vì Mèo cũng rất muốn biết kết cuộc mà tác giả dành cho con của Tống Hoài Thừa và Cố Niệm nữa mà, từ tò mò mà ra cả thôi. Hiha.

      Chân thành cảm ơn tất cả các bạn đọc giả cùng đồng hành với Mèo trong suốt thời gian qua. Các bạn là niềm động lực to bự của Mèo đó :”>

      À, các chương sau là ngoại truyện về Diệp Tử Nhuy và Chu Nhuận Chi nhé. Chuyện tình của hai người họ phải trải qua đầy phong ba trắc trở, đúng gu Mèo thích luôn. Cũng hay kém đâu à nha, Mèo nhanh chóng cho ra lò ngay thôi, các bạn đừng bỏ lỡ nhé!
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 62

      Editor: Mèo ™



      Thoáng cái, Diệp Tử Nhuy đến Thượng Hải được năm. Trước khi tan làm, đồng nghiệp hẹn cùng ăn tôm hùm đất. vốn muốn về nhà nghỉ ngơi, vì dự án quảng cáo lần này mà suốt tuần lễ có được giấc ngủ ngon rồi.

      “Tử Nhuy, mà! Ông chủ mời khách mà cậu còn nể mặt sao?” Đồng nghiệp Tiểu Thiến với .

      cũng đáp lời, lấy điện thoại ra xem tin nhắn mà Cố Phán vừa gửi lúc nãy, là bức ảnh chụp đứa bé hơn tháng tuổi, lớn hơn chút so với lúc vừa chào đời.

      Đôi mắt của đứa bé hoàn toàn giống hệt Cố Phán, mắt sáng long lanh, sau này nhất định là tiểu soái ca vạn người mê cho xem.

      Tiểu Thiến cũng thấy bức ảnh. “Oa, đứa bé đáng quá.”

      Diệp Tử Nhuy cười rạng rỡ. “Con nuôi mình đấy, rất đẹp trai đúng ?”

      “Tử Nhuy, cậu xinh đẹp như vậy, nhất định con của cậu sau này cũng rất đáng .” Tiểu Thiến bắt đầu ba hoa chích choè. “Tử Nhuy, có là cậu vẫn chưa có bạn trai ?”

      Mọi người trong công ty cũng từng thầm bàn luận, sao xinh đẹp như vậy mà vẫn có bạn trai chứ?

      Diệp Tử Nhuy nheo mắt lại, quay sang nhìn Tiểu Thiến.

      Tiểu Thiến hiểu ánh mắt của là có ý gì, hình như trong đáy mắt còn vươn chút ưu thương, chớp mắt cái lại thấy đâu nữa. “Từng có!” Giọng Diệp Tử Nhuy lộ ra tia đè nén.

      Về người kia, hình như rất lâu rồi còn nhớ đến nữa. Vết thương lành nên cũng quên mất cảm giác đau đớn lúc đó.

      Buổi tối, vẫn ăn hôm hùm đất với đồng nghiệp, như lời Tiểu Thiến , phải nể mặt ông chủ. Các đồng nghiệp ăn rất vui vẻ, mỗi người đều uống hết chai bia.

      Trong lúc vô tình Diệp Tử Nhuy uống liền hai chai, đồng nghiệp nam ngồi kế bên cười : “ ngờ tửu lượng của Tử Nhuy lại tốt vậy đó.”

      Diệp Tử Nhuy cười cười, uống cạn sạch chai bia cuối cùng.

      Ăn uống vui vẻ đến tận 11 giờ, mọi người mới chịu giải tán ai về nhà nấy.

      Ông chủ lái xe thuận đường nên cho quá giang về nhà, Diệp Tử Nhuy cũng từ chối, xe còn đồng nghiệp khác nữa. Nhưng khi đồng nghiệp đó xuống xe ông chủ lên tiếng: “Tử Nhuy, lên ngồi ghế lái phụ .”

      Diệp Tử Nhuy tỉnh rượu hơn phân nửa, sau lưng rịn ướt mồ hôi, kinh ngạc nhìn ông chủ, biết phải gì bây giờ.

      “Tôi biết nhà ở đâu, lên ngồi đằng trước chỉ đường tiện hơn.” Ông chủ lại lên tiếng.

      Diệp Tử Nhuy luôn miệng đáp: “Vâng! Được!”

      Xe lại chậm ãi lăn bánh, ông chủ hỏi vài vấn đề, ví dụ như:

      quen với cuộc sống bây giờ chưa?”

      “Công việc có khó khăn gì hay ?”

      . . . . .

      Diệp Tử Nhuy tỉnh táo hơn nhiều, lúc xuống xe, vộ vàng lời cảm ơn. Xe của ông chủ dừng trước cổng chung cư, cho đến khi vào trong rồi, quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy xe của ông chủ vẫn chưa rời khỏi.

      thuê phòng trọ, hơn bốn mươi tệ tháng, người ở rất thoải mái.

      Đêm hôm đó, giấc mơ, trong mơ xuất rất nhiều người. Ba , mẹ , trai , và .

      Lúc Diệp Tử Nhuy vừa ra đời, ba công tác ở thành phố khác. Đợi đến khi ba trở về trai và được sinh ra gần tháng rồi. Bởi vì là sinh đôi, nên trai rất cân, cũng có ai thân thích đến chăm sóc mẹ lúc ở cử.

      Cha mẹ đều là người ở khu vực duyên hải Đông Nam bộ, vì công việc của ba , nên hai người họ mới chuyển đến thành phố Z sinh sống. Sinh con là chuyện lớn của đời người, mà bên cạnh mẹ có người thân nào chăm sóc, nhưng mẹ chút oán hận nào.

      Diệp Tử Nhuy nhớ nhiều lắm về chuyện lúc , chỉ ấn tượng nhất là lúc ba mẹ muốn ly hôn, mẹ khóc lóc đau khổ cầm cây kéo kề sát vào cổ của mình, cuối cũng vẫn có can đảm xuống tay.

      Có lúc nhớ lại, hình như chính từ lúc đó trở , hoàn toàn thất vọng về ba mình, nhưng cũng hận mẹ, bởi bà cần nữa.

      Lại , ba sinh viên của mình. Nửa năm sau khi cha mẹ ly hôn, ba tái hôn với người đàn bà đó. Diệp Tử Nhuy vẫn nhớ mãi ngày hôm ấy, ba đặt mấy bàn tiệc trong khách sạn để tổ chức hôn lễ. Nhưng đều có mặt tham dự, hai người đều đến nhà của bạn bè chơi đến hết ngày.

      Từ lúc 5 tuổi, Diệp Tử Nhuy bắt đầu học vẽ, là mẹ dẫn đăng kí học thêm, khi học liền học mãi cho đến mười mấy năm sau. Có lẽ việc ba mẹ ly hôn để lại ám ảnh trong lòng , khi còn , bé rất hướng nội và dễ bị tổn thương.

      Ba đều dồn hết tâm hết sức nuôi dạy hai em họ, nhưng Diệp Tử Nhuy nhất quyết dựa vào bản thân mình đăng kí thi vào đại học T. Ba Diệp lúc đó là phó giáo sư giảng dạy ở trường đại học Z, cũng có nhiều mối quan hệ, vốn nghĩ nếu như con mình thi đậu vào đại học Z ông cũng giúp con bé vào những trường đại học khác trong thành phố. Diễễnđàànlêêquýýđôôn

      Nhưng Diệp Tử Nhuy chỉ trả lời: “Tính sau .”

      Đợi đến hôm chính thức nhận được giấy thông báo trúng tuyển, mới vừa lãnh được tháng lương đầu tiên khi làm thêm dịp hè, khi về nhà, cả người mệt mỏi nằm bẹp giường. trai vào phòng, đá đá chân . “Này, chúc mừng.”

      cũng thèm mở mắt ra. “Giấy thông báo trúng tuyển gửi đến chưa?”

      “Rồi, ngày 16 tháng 8 đăng kí nhập học.”

      “Ừm...”

      “Nếu làm thêm mệt như vậy đừng làm nữa.”

      Diệp Tử Nhuy trả lời, sáng ngày hôm sau, trước khi ra ngoài có nhìn qua giấy thông báo trúng tuyển đó. Hôm đó, sau khi tan việc làm thêm, bắt xe đến thành phố khác. Đến khu chung cư cũ kỹ chịu nổi, nhìn lên từng căn nhà trải qua bao năm tháng, tâm trạng chán chường khó tả. đứng trong góc, nhìn chăm chú vào cửa hàng bán trái cây phía trước.

      siết chặt tay, mặt lộ ra bất cứ biến hoá nào.

      Trong cửa hàng bán trái cây đó chỉ có người phụ nữ, vẫn luôn bận rộn luôn tay luôn chân, bà khom lưng chuyển dưa hấu từ trong tiệm ra bày trước cửa hàng.

      Ánh mắt của Diệp Tử Nhuy biết ươn ướt từ lúc nào.

      Người phụ nữ đó khi đứng thẳng lên ngừng chắp tay ra sau đấm đấm lưng mình. Đột nhiên Diệp Tử Nhuy nhớ ra, khi còn bé, mỗi khi trời đổ mưa hay thời tiết ẩm ướt, bà cũng thường hay bị đau lưng. tiếp tục nhìn thêm nữa, liền xoay người rời .

      Người phụ nữ kia chợt nhìn về phía này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc và chua xót, bà vẫn cứ đứng đó nhìn về phía vừa đứng lâu, ánh mặt trời nóng rực chiếu vào mặt bà khiến bà cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

      Sau khi lên đại học, Diệp Tử Nhuy bắt đầu tìm nhiều công việc làm thêm, mỗi ngày trôi qua khác gì con quay, quay mãi quay mãi mà dừng lại nghỉ ngơi chút nào. Vừa mới đầu, cũng có tiếp xúc quá nhiều với ba người bạn cùng phòng kí túc xá kia lắm.

      Nhưng mà trong ba người đó, có bạn thể được, điều này cũng khiến ít nhiều cảm thấy lúng túng. cho rằng Cố Phán dựa vào quan hệ mới có thể thi đậu vào trường, vị tiểu thư con nhà khá giả, nên cũng chưa nghĩ đến chuyện kết giao bạn bè với ấy. Nhưng chuyện biết đâu bất ngờ, sau này hai người lại trở thành bạn bè thân thiết cả đời của nhau.

      Kết thúc học kì , chuẩn bị về nhà ăn tết.

      Rốt cuộc ba cũng hiểu ra được số việc. Từ sau khi Diệp Tử Nhuy đến trường đại học T đăng kí nhập học đến nay, chưa hề liên lạc về nhà lần nào. Trước kia, những người trong nhà đều tưởng là do việc học bận rộn nên thế, nhưng bây giờ ông mới biết, ra là do Diệp Tử Nhuy muốn liên lạc với ông.

      Được! Được thôi! thế ông cắt hết tất cả chi phí sinh hoạt của .

      Học kì thứ hai trôi qua hai tháng, ba Diệp vẫn nhận được tin tức của , ông có chút phiền não, rốt cuộc cũng đến ngân hàng tra xét về tình hình rút tiền của Diệp Tử Nhuy. Khi ông cầm tờ giấy kê khai thu chi của tài khoản đầu óc bừng bừng lửa giận.

      Trong tài khoản có hơn 25,000. Ông nhìn cặn kẽ từng khoản , chỉ có chuyển khoản vào chứ chưa hề được rút ra. Bắt đầu từ tháng chín năm ngoài, mỗi tháng đều có khoản tiền được chuyển vào.

      Ông cầm tờ kê khai về nhà, tức giận đùng đùng gọi điện thoại bảo con trai về nhà. Con trai ông ở trọ gần trường để tiện cho việc học. Trong điện thoại, nhận thấy ba mình rất tức giận. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n

      “Ba, kêu con về làm gì? thể qua điện thoại sao?”

      Ba Diệp cau chặt lông mày. “Em con có liên lạc với con ?”

      “Có ạ.” Diệp Tiêu Uy đáp ngay cần nghĩ. “Nó sống rất tốt.”

      “Rất tốt?” Ba Diệp lạnh giọng hỏi ngược lại. “ xài đồng tiền nào trong thẻ, sống sao mà gọi là tốt?”

      Diệp Tiêu Uy nhún nhún vai. “Con bé có tay có chân, tự nuôi sống mình có khó khăn gì. À, chắc ba biết, khi nghỉ hè con bé có dạy vẽ cho mấy học sinh tiểu học, cũng kiếm được 6,000 – 7,000 đó.”

      Sắc mặt ba Diệp càng thêm khó coi. “Vậy con xem, mỗi tháng trong thẻ này còn được chuyển vào số tiền, vậy là sao? Chẳng lẽ nó kiếm được nhiều tiền vậy ư?”

      Sắc mặt của Diệp Tiêu Uy cũng lạnh xuống. “! Đó là nó trả tiền cho ba. Nó muốn nợ ba.”

      Ba Diệp thở dốc hơi, kích động : “Bây giờ con gọi điện thoại cho nó, bảo nó về nhà ngay lập tức.”

      Diệp Tiêu Uy nhìn ba mình, cười lạnh tiếng: “Ba, tính tình của con bé giống ba như đúc, quyết định chuyện gì rồi chắc chắn thay đổi, giống như khi xưa ba vì tình đích thực của mình mà ly hôn với mẹ của chúng con vậy. Mấy năm nay con bé sống cũng vui vẻ gì, vẫn luôn vui! Con bé cố gắng học tập, chính là vì muốn rời khỏi đây, rời khỏi ba, khỏi dì, có thể còn muốn rời khỏi con nữa. Con bé trở về đâu! Nếu tin ba có thể tự mình đến thành phố B tìm nó chuyện thử xem.”

      Trong thoáng chốc, Ba Diệp như già 10 tuổi. “Khốn kiếp!” xong ông thở phì phò ra khỏi phòng.

      Diệp Tiêu Uy đứng đằng kia, khoé miệng nhếch lên cười nụ cười thê lương.

      Em của còn dũng cảm hơn cả .

      Diệp Tử Nhuy chưa từng than thở mình mệt mỏi như thế nào, nhưng khi mệt đến thiếp , vô tình phá hỏng bức tranh trong phòng tranh mà làm thêm. tự biết giá của bức tranh này hề rẻ, tốt nhất là nên có chuẩn bị tinh thần trước.

      Tiền, trong khoảng thời gian ngắn thể trả nổi.

      Ông chủ phòng tranh bảo phải trả ngay. Nhưng ai biết được, cả đời này cũng có cơ hội để trả hết khoản tiền kia.

      Sau đó, Diệp Tử Nhuy lại nghĩ, nếu như lúc ấy kiên trì thêm chút nữa, tìm cách trả hết nợ, có lẽ cũng xảy ra những chuyện tiếp theo sau đó.

      Chu Nhuận Chi, người đàn ông này tuấn nhiều tiền, tao nhã lịch , thành thực ổn trọng. Nhân viên trong phòng tranh ít nhiều đều bàn luận về , Diệp Tử Nhuy cũng nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến .

      Diệp Tử Nhuy cảm giác có thể vì mình quá thiếu thốn tình cảm, nên có cách nào từ chối được tình cảm của người đàn ông hơn mình 10 tuổi này.

      lần thức trắng nhiều đêm để hoàn thành bức vẽ. Khi đến làm thêm, chịu được nữa, cho dù uống mấy ly cà phê nhưng đều vô dụng, gục xuống bàn ngủ say sưa biết trời đất gì.

      Lúc tỉnh dậy, mọi người trong phòng tranh đều tan làm về nhà hết. Khoảng gian đen kịt, hoảng loạn đứng bật dậy, đụng phải chiếc gế gần đó nên ngã xuống, thanh đột ngột vang vọng trong đêm yên tĩnh khác thường.

      Ngay vào lúc này, đèn được bật sáng lên.

      Trong lúc nhất thời Diệp Tử Nhuy thích ứng được, giơ tay phải lên che mắt. “Ai vậy?”

      giọng trầm trầm vang lên: “Là tôi.”

      Giọng này, quá đỗi quen thuộc với , là giọng đặc trưng của riêng Chu Nhuận Chi.


      Hết chương 62

      **********
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 63

      Editor: Mèo ™


      Vừa mới tỉnh dậy, là thời khắc Diệp Tử Nhuy buông lỏng phòng bị nhất, gương mặt vẫn đầy cảm xúc chưa kịp thu lại, phiền lòng, buồn ngủ, mệt mỏi, còn có mơ hồ... Bên má phải vì nằm nghiêng quá lâu nên in hằn lên vài vệt đo đỏ dài khoảng 5 6 cm.

      “Ông chủ Chu...” Giọng khàn khàn, dường như trải qua sa mạc mà giọt nước vậy. “Sao ông lại ở đây?” hỏi ngay mà cần suy nghĩ gì, hỏi xong liền hối hận. Ông ấy là ông chủ, chưa về có gì kì lạ đâu.

      Diệp Tử Nhuy cười cười, che giấu đường đột lúc nãy của mình.

      Phòng làm việc yên tĩnh, ánh đèn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai người đứng ở đây cũng khá là lúng túng.

      Vẻ mặt Chu Nhuận Chi vẫn bình thản như thường. “Tôi quay lại lấy chút đồ. Bây giờ mới về sao? Để tôi đưa về.”

      Diệp Tử Nhuy im lặng mấy giây sau mới phản ứng được. “Dạ được, cám ơn ông.”

      Chu Nhuận Chi khẽ cười. “Tử Nhuy, tôi chỉ lớn hơn chút thôi, chuyện với tôi cần dùng kính ngữ đâu. Như vậy làm tôi có cảm giác như mình già 80 tuổi đấy.”

      Diệp Tử Nhuy cúi đầu bên cạnh , ở giữa hai người có khoảng trống, xa gần. nhìn xuống nền gạch hoa văn, đan xen hợp lý. “Ông là ông chủ của tôi.” Giọng rất .

      Khoé miệng Chu Nhuận Chi nhếch lên thành nụ cười nhạt, nhưng cũng thêm gì nữa.

      Buổi tối mát rượi, tối nay các vì sao đều trong mây, chỉ có đèn đường toả sáng trong đêm. Xe khởi động, chậm rãi lướt .

      Bên trong xe là bầu khí yên tĩnh.

      “Về trường đúng ?” hỏi.

      Diệp Tử Nhuy suy nghĩ chút. “Vâng!” ra bây giờ muộn, kí túc xá cũng đóng cửa mất rồi, thôi, đành vào tiệm internet ngủ đỡ mấy tiếng đồng hồ vậy.

      Xe đừng lại trước cổng trường đại học T, Diệp Tử Nhuy nghiêng đầu sang với . “Ông chủ Chu, cám ơn ông.”

      Ngón tay Chu Nhuận Chi nhàng gõ gõ vô lăng, biết suy nghĩ gì, ánh sáng bên trong xe hơi tối, Diệp Tử Nhuy cũng thấy vẻ mặt . Đột nhiên lên tiếng: “Về đến phòng rồi gửi tin nhắn cho tôi.”

      Diệp Tử Nhuy gật gật đầu, trong lòng khỏi khen thầm, đàn ông lớn tuổi đúng là rất tỉ mỉ chu đáo. Tỉnh táo lại nào, đừng để bị ông ấy mê hoặc chứ!

      “Có số điện thoại của tôi ?” Trước khi xuống xe, đột nhiên Chu Nhuận Chi hỏi câu.

      Diệp Tử Nhuy khựng lại, bước xuống xe, đứng trong vệ đường, biết nên trả lời sao. thể có số điện thoại của ông chủ mình được, dù sao trong túi xách vẫn còn danh thiếp của .

      “139xxxxxxxx, số điện thoại di động của tôi, lưu lại .” đọc với tốc độ chậm rãi.

      Diệp Tử Nhuy sững sờ lát rồi lấy chiếc điện thoại cũ của mình ra. “139xxxxxxxx, lưu rồi.”

      rất thông minh, Chu Nhuận Chi chỉ vừa đọc lần, nhớ kỹ.

      Chu Nhuận Chi lái xe rời , Diệp Tử Nhuy vẫn còn ngây ngốc đứng ở đó, nhìn chăm chăm vào số điện thoại của được lưu trong điện thoại mình, khỏi cong môi cười cái, sau đó ném điện thoại vào túi xách của mình.

      tới lui trước cổng trường đại học vài vòng, vẫn nên quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. thẳng tiến đến tiệm internet ngay khúc cua trước mặt.

      Chu Nhuận Chi cũng hiểu tại sao ngày hôm đó mình lại muốn quay trở lại, có lẽ là vì lo lắng cho hơn nửa đêm mà còn ở bên ngoài như gặp phải nguy hiểm gì đó. chỉ muốn xác định có vào kí túc xá an toàn hay , nhưng ngờ lại thấy vẫn còn lang thang ngoài đường mình.

      Chu Nhuận Chi dừng xe ở lề đường đối diện, nheo mắt nhìn theo bóng lưng .

      Nhiệt độ ban đêm có 6, 7 độ, chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng, cổ áo đều được dựng lên bao quanh cổ mình. Có lẽ là vì thấy lạnh, nên luôn khoanh tay lại, bước chân cũng rất nhanh. Chu Nhuận Chi chỉ có suy nghĩ, này vẫn luôn có thói quen như vậy, mình bước về phía trước, mắt luôn nhìn thẳng, như thế thấy được những người xung quanh mình.

      Chỉ cần nhìn về hai bên chút thôi, phát được xe của dừng ở đó.

      Chu Nhuận Chi lấy điện thoại di động ra, tìm được số điện thoại của , gọi .

      phía trước bỗng dừng chân.

      Bản nhạc giao hưởng kinh điển vang lên, Diệp Tử Nhuy nghĩ ra còn ai có thể gọi điện thoại cho lúc này, cho rằng nhất định là điện thoại quấy rối, nhưng tiếng chuông vang lên mười mấy giây cũng hề ngắt máy. Lúc này mới lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là dãy số quen thuộc lúc nãy, da đầu như bị nhúng nước lạnh. »diễn ♡ đàn ♡ lê ♡ quý ♡ đôn«

      “Ông chủ Chu?” nghe máy, cực kì ngạc nhiên.

      “Về tới kí túc xá chưa?” Chu Nhuận Chi trầm trầm hỏi.

      Diệp Tử Nhuy im lặng lát, hít hơi sâu, lạnh quá. “Vâng, đến dưới sảnh rồi, rất nhanh về đến phòng. Ông chủ Chu, ông còn việc gì sao?”

      Chu Nhuận Chi cau chặt mày lại, mím môi, trong lòng rối loạn khó hiểu, dường như lâu sau mới lên tiếng: “Quay đầu lại.”

      Giây phút nghe thấy câu đó, trong lòng Diệp Tử Nhuy như bị vật nặng đè xuống, sững sờ quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng của người cao lớn đứng ở phía xa xa, tay đút trong túi quần, tay cầm điện thoại áp lên tai.

      Diệp Tử Nhuy cứng đờ người, gió rét thổi thốc vào mặt, lạnh cóng đến run lẩy bẩy, vẫn cầm chặt điện thoại trong tay, hoang mang lo lắng y như đứa trẻ dối mà bị vạch trần vậy.

      Chu Nhuận Chi băng qua đường đến trước mặt . “Tại sao về kí túc xá?” Giọng của phải như chất vấn, mà giống trưởng bối quan tâm đến tiểu bối của mình.

      Diệp Tử Nhuy nuốt nuốt nước miếng, tâm trạng dần bình ổn lại. “Muộn quá rồi, quản lý kí túc xá cũng đóng cửa ngủ mất rồi. Tôi thấy nên quấy rầy người khác nên định tìm chỗ nào đó ngủ tạm đêm.” Tại sao quay lại? Tại sao? Là vì trùng hợp ư?

      “Tôi với .” Chu Nhuận Chi lên tiếng, chân bước trước.

      Gió đêm vẫn thổi ngừng, hai người bước vỉa hè dành cho người bộ. luôn trầm mặc , đương nhiên Diệp Tử Nhuy cũng dám chủ động bắt chuyện. Sau khi được đoạn đường khá dài, Chu Nhuận Chi mới ngừng lại, hỏi: “Mệt chưa?”

      “Dạ?” Đại não Diệp Tử Nhuy vẫn chưa bắt kịp tiết tấu của . “ mệt. Tôi chưa mệt.”

      Chu Nhuận Chi quay sang nhìn , nhíu mày: “Lên xe ngồi .”

      Kết quả là, trong xe lại xuất hai người quen thuộc, lại chuyện thêm hồi, Diệp Tử Nhuy mệt mỏi dựa đầu vào ghế ngủ ngon lành.

      Chu Nhuận Chi nhàng điều khiển ghế thấp xuống, cởi áo khoác của mình đắp lên người .

      nheo nheo mắt, nhưng cảm thấy buồn ngủ gì cả.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc ánh mặt trời ló dạng, Diệp Tử Nhuy tỉnh dậy vì đói. Thấy người ngồi ngủ bên cạnh, trong đầu trống mảng, vẻ mặt cũng che giấu ngạc nhiên.

      Sáng sớm hôm nay sương mù dày đặc giăng lối, trời nhiều mây u ám, khó mà nhìn được phía trước. D ̴ đªп ˱L/Q/Đ˲

      Diệp Tử Nhuy dám gây ra tiếng động nào quá lớn, chỉ xoa xoa cái cổ nhức mỏi của mình.

      Chu Nhuận Chi tỉnh từ nãy, chỉ là vẫn nhắm mắt nằm đó chịu dậy. biết Diệp Tử Nhuy làm gì. Diệp Tử Nhuy thấy vẫn còn ngủ, thử mở cửa xe, vậy mà mở được, có khoá. rón rén bước xuống, đứng trước cửa xe, hơi trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu nhìn cái rồi rời . tới quán ăn gần đó dừng lại, vào mua phần bữa sáng, rồi quay trở lại xe.

      Chu Nhuận Chi ngồi xe, dưới bọng mắt đen như mắt gấu trúc. Diệp Tử Nhuy đứng từ phía xa xa quan sát tình hình trong xe, dám đến đó. Cuối cùng lòng cảm kích chiến thắng rối rắm trong lòng.

      gõ gõ cửa xe, tấm kính cửa sổ từ từ hạ xuống.

      Chu Nhuận Chi lẳng lặng nhìn , gương mặt vẫn tuấn như vậy, dù chưa rửa mặt vẫn hấp dẫn mê người, ông trời công bằng mà.

      Diệp Tử Nhuy nặn ra nụ cười mỉm. “Ông chủ Chu, cám ơn ông. Bánh nướng của tiệm bán đồ ăn sáng đó rất ngon, chúng tôi thường hay xếp hàng mua ăn, mời ông dùng thử.”

      nhanh chóng đưa cho . “Tôi về chuẩn bị học đây.”

      “Chờ chút...” gọi giật lại.

      Diệp Tử Nhuy ngạc nhiên dừng lại.

      “Sau này, buổi tối đừng ở bên ngoài mình.” nghiêm nghị nhắc nhở.

      Diệp Tử Nhuy cũng đáp: “Ông chủ Chu, buổi tối cũng nên chạy loạn ngoài đường đâu.” xong, lém lỉnh chuồn mất.

      Cả ngày hôm đó, bài giảng của giáo viên lớp đều bị Diệp Tử Nhuy nghe tai này ra tai kia, tiếp thu được chữ. Trong lòng như có gì đó chậm rãi nảy mầm, loại cảm giác đó rất kì diệu, ngọt ngào, chua xót, xen lẫn chút tham lam và e sợ.

      cho rằng mình bị bệnh rồi.

      Diệp Tử Nhuy phát thứ tình cảm mà dành cho Chu Nhuận Chi đơn thuần là của nhân viên đối với ông chủ bình thường nữa. Trong lòng rất rối loạn.

      Sau đó, khi làm thêm trong phòng tranh, có thể tránh được Chu Nhuận Chi tránh, cơ hồ hai người cũng có chạm mặt nhau nhiều.

      Chu Nhuận Chi là ai chứ, thời gian lâu dài, đương nhiên liền nhận ra. Chỉ là cũng chưa xác định được trái tim mình muốn gì.

      Mùa đông năm nay, Diệp Tử Nhuy có ý định trở về nhà mừng năm mới. Mùa đông ở thành phố B rét lạnh hơn nhiều so với miền Nam. Mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa trường học và các nơi làm thêm, cơ thể càng ngày càng gầy hẳn .

      Chu Nhuận Chi biết ngoài làm thêm ở phòng tranh của mình ra, còn làm thêm ở nhiều nơi khác nữa, nhưng nghĩ quay mình như chong chóng như vậy.

      Diệp Tử Nhuy là rất kiên cường, biết điều này từ lâu.

      Gần cuối năm, trong phòng tranh càng ít người hơn, Chu Nhuận Chi cho bọn họ nghỉ phép về quê ăn tết rồi. Hôm đó, Diệp Tử Nhuy nhận được khoảng lương cuối năm của mình, rất dư dả, cười cười với chị kế toán phòng nhân : “Cám ơn chị.”

      Chị kế toán rất thích . “Muốn cám ơn cám ơn ông chủ đấy, tiền này là do ông ấy chi trả mà.”

      Diệp Tử Nhuy le lưỡi cười. “Em dám đâu.”

      Chị kế toán cười. “Hôm nay nữa thôi là được nghỉ tết rồi, còn việc gì về sớm . Gần cuối năm nên siêu thị giảm giá rất nhiều, có rảnh xem thử, thích mua ít. Haizz, chị em đấy, đừng cả ngày ăn mặc như bà già như vậy, trẻ nên mặc những bộ quần áo tươi sáng mới đẹp.”

      ăn mặc như vậy cho tiện, quần áo đậm màu dù bị dính màu vẽ cũng gây chú ý lắm.

      ngờ hôm nay đụng mặt với Chu Nhuận Chi, phải đến Pháp rồi à? đón năm mới với vợ chưa cưới sao? Diệp Tử Nhuy đội mũ lưỡi trai, lặng lẽ kéo sụp nón xuống, đại khái như vậy nhìn đến .

      Chu Nhuận Chi chuyện với người bạn, hai người vừa vừa đến đây. Dđ • LˆQ’Đˆ

      Diệp Tử Nhuy lướt qua hai người họ ánh mắt của cũng thoáng nhìn , hơi sững người, lời cũng khựng lại.

      Người bạn thấy vậy, hỏi: “Sao vậy?”

      Chu Nhuận Chi bất đắc dĩ cười cười. “ có gì, biết từ khi nào mình bắt đầu làm cho người ta tránh xa rồi.”

      “Ai tránh xa cậu chứ. Đừng có đùa!” Người bạn trêu ghẹo.

      Diệp Tử Nhuy đến siêu thị , vòng tới vòng lui, mua được cái áo vải nhung, nhưng phải mua cho . Trả tiền xong, liền muốn trở về kí túc xá. Lúc này điện thoại di động reo lên, là dãy số quen thuộc.

      Do dự hồi lâu, mới nghe máy.

      “Ông chủ Chu...” Giọng rất khẽ.

      ở đâu?” Chu Nhuận Chi hỏi. “Đừng dối tôi.”

      Diệp Tử Nhuy bất giác cắn cắn môi. “Ông chủ Chu, ông từ Pháp về rồi sao?” nhìn về phía trước, bầu trời u ám, lúc này có mưa tuyết , lác đác vài bông tuyết rơi xuống.

      Chu Nhuận Chi bạnh mặt, đứng trước cửa sổ thuỷ tinh trong phòng làm việc, ngắm nhìn về phương xa, ánh mắt sâu thêm vài phần.

      Điện thoại rơi vào trầm mặc.

      phút im lặng kia, hai người đều nghĩ về đối phương.

      Diệp Tử Nhuy cười, tay ôm cái túi đựng chiếc áo vừa mới mua cho mẹ. Mẹ người phụ nữ đáng thương. “Ông chủ Chu, năm mới vui vẻ.”

      cúp máy, đứng ngơ ngác ở đó hồi lâu.

      “Chị ơi....” bé kéo tay, đưa cho tờ khăn giấy.

      ra là khóc.

      “Chị ơi, đừng khóc. Em tặng chị cây kẹo này, rất ngọt đó.” Diệp Tử Nhuy nhận lấy khăn giấy. “Cám ơn em.” Mẹ của đứng ở đằng xa nhìn, gật gật đầu với .

      giây tựa như vạn năm, dường như Chu Nhuận Chi cũng cảm nhận được gì đó.

      Chờ đến khi gọi lại cho , nghe máy.

      Trước đó, Diệp Tử Nhuy nhận được cuộc điện thoại từ dì hàng xóm kế bên nhà mẹ của . “Tiểu Diệp Tử, mẹ con vừa mới ngất xỉu, con mau về nhà ngay , là đáng thương mà...”

      Diệp Tử Nhuy mơ hồ có dự cảm xấu. “Dì Lưu, mẹ con sao rồi?”

      Trong điện thoại ấy là bầu khí trầm mặc khiến người ta hít thở được.

      “Ung thư dạ dày... Cũng sắp tết rồi, con mau về nhà với bà ấy .”

      Diệp Tử Nhuy như tắt nghẹn, mông lung đường như người mất hồn, quấn khăn quàng cổ, mang bao tay. biết mình về trường bằng cách nào, đợi đến khi tới dưới sảnh lầu kí túc xá nữ mới có bàn tay giữ chặt lại.

      đâu?” Giọng của Chu Nhuận Chi cực kì lo lắng.


      Hết chương 63

      **********
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :