1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 54

      Editor: Mèo ™



      Cố Phán nhận lấy chiếc khăn lông từ tay Từ Thần Hi, khăn mỏng mà sao có cảm giác như cầm quả tạ nặng mấy trăm cân. nhốt mình trong phòng tắm tự trấn an khoảng phút, mới mặc quần áo ra ngoài.

      Từ Thần Hi vui vẻ ngồi ghế salon, thấy ra ngoài lên tiếng gọi : “Tới đây ngồi .”

      Cố Phán nhắm mắt đưa chân ngồi xuống.

      Từ Thần Hi thấy hai má ửng hồng biết là do vừa mới tắm xong hay là do thẹn thùng, bà cong môi cười, lâu gặp, Cố Phán còn xinh đẹp đáng hơn cả trước kia.

      “Hai đứa dọn dẹp lại nhà cửa gọn gàng sạch đấy.” Từ Thần Hi khen.

      Cố Phán vẫn chưa bớt lúng túng ngại ngùng, tay cầm bút, tay cầm quyển sổ , viết: “ biết hôm nay bác đến đây, chúng cháu chỉ mới vừa quét dọn sáng nay thôi.”

      Từ Thần Hi cười ôn nhu, ầy, ra hai đứa nó ở cùng nhau à. Vậy mà con trai bà cũng nhịn được sao?

      Chuyện mới vừa nãy, người lớn tuổi như bà đây vừa nhìn cũng muốn xông vào ăn đậu hủ của bé con này ngay và luôn chứ gì đến thanh niên trai tráng như Thiệu Thần.

      Từ Thần Hi giải thích: “Bác định đến trước để dọn dẹp lại phòng ốc, ngờ những người trẻ tuổi bây giờ suy nghĩ chu đáo , nếu biết thế bác cũng đến sớm làm gì, tiết kiệm được thời gian lại quấy rầy hai đứa. Thiệu Thần nó đâu rồi?”

      Lòng bàn tay Cố Phán rịn ướt mồ hôi, chuyện xảy ra ba năm trước làm còn mặt mũi nào đối diện với người nhà họ Trần nữa. Từ đó đến nay, rốt cuộc vẫn từ bỏ triệt để được Trần Thiệu Thần.

      viết câu trả lời lên giấy: “ ấy mua cơm tối rồi ạ.”

      Từ Thần Hi nhíu mày. “Đồ ăn bên ngoài vệ sinh, cũng tốt cho sức khoẻ, tivi cũng nhiều rồi, toàn chứa phẩm màu hoá học thôi. Ngày mai bác tự tay nấu cho cháu, cháu muốn ăn gì?”

      Cố Phán nhớ đến hình như lúc trước Trần Thiệu Thần từng kể với rằng tài nấu nướng của mẹ được giỏi cho lắm.

      “Bác , cần phiền toái thế đâu ạ.” Cố Phán vội viết lên giấy.

      sao, sao mà. Ngày mai bác bộc lộ tài năng nấu nướng cho hai đứa thấy. À, đúng rồi, giờ chắc con cũng tốt nghiệp rồi nhỉ, quyết định làm việc ở đâu chưa?” Từ Thần Hi sợ cảm thấy thoải mái, nên toàn chọn những chủ đề gần gũi để tán gẫu, như thế có thể giúp kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.

      Cố Phán viết: “Cháu vẫn chưa có ý định làm việc lâu dài, giờ mới chỉ là hoạ sĩ vẽ truyện tranh tự do thôi ạ.”

      Từ Thần Hi gật gật đầu. “Lần trước bác có tham gia hoạt động của thành phố, có nhìn thấy mẹ của cháu, nhưng cũng chưa có cơ hội chuyện với bà ấy, nếu như thuận tiện hai gia đình chúng ta gặp mặt nhau .” Từ Thần Hi rất uyển chuyển.

      Trong lòng Cố Phán vẫn suy nghĩ biết phải trả lời thế nào. Trần Thiệu Thần, sao còn chưa về nữa? Nếu biết trước đòi ăn nhiều món như vậy rồi.
      viết lên giấy: “Khi về nhà nhất định cháu lại với mẹ ạ.”

      Từ Thần Hi vẫn cười. “Cháu đừng câu nệ như vậy. Trước kia bác vẫn muốn sinh đứa con , ai dè Thiệu Thần lại là con trai, nhưng mà bác sắp được thoả lòng mong ước rồi, con dâu cũng có khác gì con đâu.”

      Cố Phán chỉ biết cười ngây ngô.

      Lúc Trần Thiệu Thần vào nhà nhìn thấy đôi giầy trước cửa. “Mẹ...”

      “Về rồi đấy à?!” Từ Thần Hi hỏi.

      Cố Phán nhìn , thấy Cố Phán và mẹ mình ngồi đằng kia, trực giác Trần Thiệu Thần mách bảo rằng hình như lúc vắng nhà, giữa hai người này xảy ra chuyện gì đó phải.

      Cố Phán viết lên giấy. “Bác , con vào dọn dẹp lại phòng ngủ ạ.”

      , cứ tự nhiên như ở nhà mình.” Từ Thần Hi hoà ái .

      Khoé môi Cố Phán giật giật, vào phòng ngủ, lập tức lấy hai tay che mặt lại, là, mắc cỡ chết được mà!

      Trong phòng khách.

      Trần Thiệu Thần đặt túi thức ăn lên bàn, hỏi: “Mẹ, mẹ tới bao lâu rồi?”

      Từ Thần Hi ưu nhã uống nước. “ lâu, chỉ mới lát thôi.” Bà dừng lại, giảo hoạt thêm câu. “Lúc đó Cố Phán vừa mới tắm xong nhưng có khăn, đúng lúc mẹ đến nên đưa giúp con bé cái khăn lông. Ngại quá, giành mất chuyện tốt của con rồi.”

      Trần Thiệu Thần coi như hiểu ý trong ánh mắt Cố Phán lúc nãy là gì rồi, bất giác bật cười. Lúc này trong phòng ngủ, chỉ sợ ai đó da mặt mỏng tìm chỗ để độn thổ cho rồi.

      “Nhưng mà nếu để ba con biết, nhất định giáo huấn con trận, danh chính ngôn thuận.” Từ Thần Hi nghiêm túc .

      Trần Thiệu Thần cười cười. “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”

      Từ Thần Hi cau mày. “Có là do mẹ nghĩ nhiều ? Con về lâu như vậy rồi còn gì.” 26 tuổi, con sói đói như con nhịn được miếng thịt ngon trước mắt à?

      Trần Thiệu Thần nhún vai. “ vội.”

      Từ Thần Hi trêu ghẹo : “Con mà vội sao? Cũng biết là ai liều mạng học ngày học đêm chỉ để nhanh chóng kết thúc khoá học vậy kìa. Còn vào đó an ủi người ta ?!”

      Trần Thiệu Thần đứng dậy. “Mẹ, về phía ba con...”

      “Mẹ biết, bên phía ba con cần phải lo lắng gì đâu.” Từ Thần Hi lườm . “Mọi vấn đề chủ yếu đều từ hai đứa thôi, ba mẹ giúp gì được đâu. Lo là lo bên phía ba của Phán Phán kìa, chỉ sợ con phải dốc sức biểu cho tốt mới được.”

      Trần Thiệu Thần lắc lắc đầu. “Con biết mà.”

      vào phòng ngủ, Cố Phán quay đầu lại lườm cái nảy lửa, sau đó vẫn tiếp tục chải tóc, chắc là vì để kéo dài thời gian, còn nghiêm túc thắt tóc mái thành bím tóc dọc theo trán cố định ở vành tai nữa.

      Trần Thiệu Thần đứng phía sau, nhận lấy cây lược trong tay , tiếp tục chải tóc cho . “Em muốn thắt tất cả tóc thành đuôi sam rồi mới ra ngoài sao?”

      Cố Phán xoay người lại, huơ tay với : “Em mắc cỡ chết được! dám ra ngoài gặp mẹ đâu.”

      hấp háy tươi cười. “Ừ!” tiếng. “Lúc nãy mẹ , vừa nhìn thấy em như vậy cũng muốn xông vào ăn em...”

      Cố Phán nhìn chằm chằm.

      Trần Thiệu Thần nhún vai. “Bà nhất định cho rằng chúng ta ... Có gì đó rồi. Em xem, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?” chầm chậm nắm lấy mười ngón tay .

      Làm thế nào?

      Cố Phán hoảng. 囧

      cười cười. “ nên về sớm hơn mới đúng.”

      Cố Phán nghĩ, câu này là có ý gì?

      “Về sớm hơn để tự tay lấy khăn lông cho em.” Trần Thiệu Thần tiếp lời.

      Cố Phán bất mãn, muốn học theo nữ chính trong phim truyền hình chưởng phát vào ngực . Nhưng biết tại sao cuối cùng lại diễn thành... Ôm ấp thương rồi.

      Tay phải xoa xoa mặt , ánh mắt sáng ngời. “Phán Phán, vậy từ chối nữa.” Đúng từ chối, vòng tay ôm lấy , mùi sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc cùng với hơi thở ấm áp chút giấu giếm tình cảm.

      Nụ hôn cháy bỏng, nóng rực, sâu lắng đến cùng cực.

      Chân Cố Phán bắt đầu mềm nhũn, tất cả sức lực chống đỡ đều dựa vào người . Tay Trần Thiệu Thần vững vàng ôm vòng eo con kiến của . “ muốn nhanh chóng gặp mặt bác trai bác .” Ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm rời. “Thế làm được chuyện khác sớm hơn.”

      Chuyện khác!

      Cố Phán ngơ ngốc nhìn .

      Trần Thiệu Thần hít sâu hơi. “Đừng nhìn như vậy, bây giờ vẫn chưa được.”

      Bên ngoài vang lên tiếng hai tiếng gõ cửa.

      “Hai người trẻ tuổi nồng nhiệt các con mau ra ăn cơm , đồ ăn sắp nguội hết cả rồi.” Từ Thần Hi đứng ngoài cửa vọng vào.

      Khoé miệng Trần Thiệu Thần cong lên, bình ổn lại tâm trạng. “Ra ăn cơm nhé?! Hữm...” sửa lại mấy sợi tóc rối cho .

      Cố Phán muốn đập đầu vào tường bất tỉnh cho rồi. Cuối cùng vẫn phải nhắm mắt đưa chân theo ra ngoài ăn cơm.

      Từ Thần Hi xới ba chén cơm, lại dọn đồ ăn ra dĩa, gọn gàng ngon mắt. Ánh đèn màu vàng cam phía bàn ăn toả ra ánh sáng ấm áp.

      “Ngồi , ăn cơm nào.”

      Ba người bắt đầu im lặng dùng cơm.

      Cơm nóng hôi hổi cộng với vịt quay thơm lừng, ngó sen cay cay, mùi vị ngon đúng chuẩn.

      Từ Thần Hi gắp cái đùi vịt để trước cái đĩa trước mặt Cố Phán. “Bận bịu cả ngày rồi, cháu ăn nhiều chút.”

      Cố Phán vừa định huơ tay gì đó, Trần Thiệu Thần lên tiếng trước: “Vì con vịt quay này mà con phải xếp hàng hơn 30 phút mới mua được đó.”

      “Đó là chuyện con nên làm.” Từ Thần Hi . “Lúc mẹ mang thai con, thèm ăn miến chua ngọt (*), ba con phải chạy cả nửa thành phố để mua về cho mẹ đấy.”

      (*) Miến chua ngọt: Đây là món ăn đặc trưng của Trùng Khánh - Tứ Xuyên, Trung Quốc. Sợi miến được làm từ bột khoai lang, nấu trong nước lèo từ đậu nành, tương ớt, dấm và sa tế. (Ảnh minh hoạ bên dưới)

      Cố Phán buồn cười, dù cho bác trai có hơi nghiêm nghị, nhưng quả thực đối với bác rất tốt.

      “Phán Phán nghĩ gì thế?” Từ Thần Hi nhìn cười vui vẻ.

      Cố Phán huơ tay ra dấu: “Cháu nghĩ, lấy được ông chồng lớn hơn mình nhiều tuổi có vẻ rất tuyệt.”

      Từ Thần Hi nhìn về phía Trần Thiệu Thần, chờ phiên dịch lại.

      Trần Thiệu Thần cau mày. “Lúc còn , và ba mẹ cùng nhau ra ngoài chơi, người ta toàn lầm tưởng và mẹ là hai chị em. Em còn cảm thấy tuyệt nữa ?”

      Cố Phán đảo mắt nhìn Từ Thần Hi, hình như thấy nét mặt của bác có chút xấu hổ.

      “Thằng nhóc này tuyệt đối giống bác và ba nó chút nào, lãng mạn gì hết. Phán Phán, sau này cháu phải rộng lượng tha thứ cho nó nhiều rồi.” Từ Thần Hi cong môi. “Phán Phán, mấy ngày nữa, cháu có thể cùng trở về với chúng ta chuyến ?”

      Cố Phán chớp chớp mắt, liền nghe bác tiếp: “Người lớn hai nhà chúng ta chính thức gặp mặt để bàn bạc chuyện chung thân đại của các con.”

      Mặc dù chuẩn bị từ trước, nhưng khi nghe bác ra những lời này, vẫn cảm thấy cực kì cảm động. Bác đúng là người mẹ vô cùng hiền dịu.

      Sau bữa cơm tối, Trần Trạm Bắc đến đây. Cố Phán vẫn còn hơi hồi hộp, nên chỉ lễ phép cười chào hỏi ông.

      Trần Trạm Bắc nhìn , gật gật đầu. “Mấy người bên nhà họ Tống(*) có gửi ít trái cây để tôi mang đến đây, Thiệu Thần, con rửa sạch rồi gọt cho Phán Phán với mẹ con ăn .”

      (*) Là người nhà bên Tống Khinh Dương chứ phải bên Tống Hoài Thừa đâu nha.

      Cố Phán theo Trần Thiệu Thần vào phòng bếp để rửa trái cây.

      Dưới ánh đèn ấm áp, hai người vai kề vai đứng gần bên nhau, nước chảy rào rào.

      Trần Thiệu Thần rửa trái cây, Cố Phán nhận lấy trái cây rửa xong từ tay để vào đĩa.

      nghiêng đầu, : “Lần này ba mẹ đến, chính là muốn thăm em.”

      Cố Phán cầm quả quýt, đầu ngón tay hơi nắm chặt.

      “Đừng lo, ba mẹ đều rất thích em.” nhìn . “Em lại nghĩ bậy bạ gì đó?” Giơ tay lên, tinh nghịch búng cái vào mi tâm của , làm cho cả mặt đều ướt đầy nước.

      “Ba năm qua giống như giấc mộng dài, sau khi tỉnh giấc, lại trở về bên cạnh em, như chưa từng rời .” Cố Phán huơ tay với .

      Giọng Trần Thiệu Thần dịu dàng trầm thấp. “ vẫn luôn ở đây.” dùng ống tay áo lau nước mặt .

      “Bác trai và bác rất thương nhau.” Cố Phán huơ tay .

      Trần Thiệu Thần cười như cười. “Sau này chúng ta cũng như vậy.”

      bưng dĩa trái cây ra ngoài, Trần Thiệu Thần phía sau cách bước, chỉ đủ để mình nghe: “Phán Phán, là tìm người để cùng chung sống cả đời, cho nên, thích là được.”

      Bá đạo đấy!

      Bước chân Cố Phán khựng lại giây, quây đầu lại nhìn , đôi môi cong cong nở nụ cười tươi.

      Hai người cùng bưng trái cây ra phòng khách, bốn người cùng ngồi ghế sô pha trò chuyện trời dưới đất, vui vẻ hoà thuận.

      Hơn chín giờ tối, Trần Thiệu Thần đưa về nhà.

      Trần Trạm Bắc và Từ Thần Hi vừa xem tivi vừa chuyện. “Giờ chắc Thiệu Thần cảm thấy yên tâm rồi nhỉ?” Từ Thần Hi thở dài.

      Trần Trạm Bắc lắc đầu. “Nếu có gì ngoài ý muốn sang năm có thể kết hôn được rồi.”

      biết con trai có muốn đợi nữa hay kìa, em thấy nó chỉ muốn kết hôn ngay ngày mai luôn cho rồi.”

      Trần Trạm Bắc vỗ trán. “Cũng được thôi, hai đứa nó hạnh phúc là được.”

      “Hình như cảm thấy bất mãn gì hết nhỉ? Con dâu trong tưởng tượng của với trong thực tế chênh lệch nhau như đáy sông với mặt biển vậy mà?”

      Trần Trạm Bắc bật cười. “ có, còn thích thực tế như vậy nữa kìa, giống em. bé Cố Phán này rất tốt, rất xứng đôi với Thiệu Thần.” Trần Trạm Bắc khẽ tiếp. “Lương thiện chính trực, mọi mặt đều ưu tú. Công bằng mà , bà Trần à, lúc còn trẻ bà có rất nhiều điểm chưa bằng con dâu tương lai của chúng ta đâu.”

      “Hừ! hối hận à? Hối hận cũng muộn rồi! Hàng mua rồi miễn trả lại!”



      Ngày hôm sau, trời xanh mây trắng, nhiệt độ có giảm hai độ.

      Cố Phán dạo trung tâm thương mại cùng với Từ Thần Hi, bà lôi kéo hết chỗ này rồi lại đến chỗ kia, trong chốc lát, tay hai người đều xách theo gần mười túi đồ.

      “Phán Phán, bác chuẩn bị xong quà tặng cho mẹ cháu rồi, còn ba cháu thích gì?” Từ Thần Hi khổ não suy nghĩ.

      Cố Phán suy nghĩ lát, sau đó viết lên giấy: “Ba cháu chỉ thích mẹ cháu thôi, bác cần chuẩn bị gì đâu.” còn chưa thông báo cho ba mẹ biết nữa, giống như trong tình cảnh ‘lấy tay bắt cá’ vậy.

      Từ Thần Hi bị câu trả lời của Cố Phán làm cho bật cười. “Ây dà, câu trả lời của con đúng là đặc biệt.” Thôi, quà tặng ba Cố Phán để cho Trần Trạm Bắc chuẩn bị vậy.

      Từ Thần Hi dẫn đến cửa hàng bán nội y.

      Nhân viên nghênh đón hai người, nhiệt tình đề cử vài kiểu dáng thịnh hành.

      Từ Thần Hi chọn mấy bộ. “Phán Phán, cháu thử xem.”

      mặt Cố Phán thoáng qua mấy phần kinh ngạc.

      Từ Thần Hi : “Bộ màu đỏ mận chín này tệ, để mặc lúc kết hôn, quyến rũ lắm đó.”

      Bác có nghĩ xa quá rồi .

      Nhân viên đứng bên cạnh cười cười. “Dáng người của con rất đẹp, đây là cỡ 70C, có thể vào phòng thử đồ thử thoải mái ạ.”

      Cố Phán vẫn còn do dự, ánh mắt Từ Thần Hi quét qua vòng của . “Phán Phán, thử , sao đâu, hôm nay bác chịu trách nhiệm quẹt thẻ thanh toán.”

      Lúc Cố Phán vào phòng thử đồ, gửi cho Trần Thiệu Thần tin nhắn: “Mẹ dẫn em đến trung tâm thương mại, mua rất nhiều quần áo.”

      Trần Thiệu Thần trả lời: “ cần khách sáo với bà đâu.”

      phải vấn đề này mà!

      lại gõ hàng chữ: “Mẹ dẫn em mua nội y. ToT ”

      Trần Thiệu Thần hồi : “Mắt thẩm mĩ của mẹ cũng tệ lắm đâu.”

      Cố Phán: “.....”

      Hai người vui vẻ trở về. Bây giờ Cố Phán cảm thấy, số tuổi tâm hồn của bác trẻ hơn mẹ rất nhiều, người trung niên có tâm hồn thiếu nữ, rất đáng .

      Từ Thần Hi về đến nhà chút mỏi mệt, tinh thần phấn chấn, bà lẩm bẩm: “Có con vẫn tốt hơn, có thể dạo phố với mình, còn có thể giúp chọn quần áo cho nhau nữa.”

      Cố Phán mang quần áo mua cho Trần Thiệu Thần vào phòng ngủ, liền nghe thấy cuộc đối thoại từ bên ngoài.

      Từ Thần Hi: “Thiệu Thần, đây là quần áo của Phán Phán. Mấy bộ nội y này, lát nữa đưa con bé về nhớ cầm theo đấy. nhìn ra đó, dáng người của vợ con đẹp lắm luôn.”

      Mặt của Cố Phán như bị hơ lửa, lát sau nghe được Trần Thiệu Thần trả lời: “Đúng vậy! Cả bên trong lẫn bên ngoài của ấy đều rất đẹp.”

      Cố Phán muốn ra ngoài nữa. Da mặt của người nào đó dày quá rồi. Hợp với Từ Thần Hi nữa chỉ có nước chết vì xấu hổ mất.

      ——— ———————

      năm này, nhiệt độ mùa hè ở thành phố C cũng thay đổi nhiều.

      Buổi tối, Tống Hoài Thừa tham gia tiệc rượu xã giao, gặp được Tổng giám đốc của công ty Từ thị – Từ Dịch Phong. Hai người từng hợp tác làm ăn với nhau nên hàn huyên mấy câu. Từ Dịch Phong có dẫn theo con trai cùng đến dự tiệc.

      Từ Dịch Phong giới thiệu. “Con trai tôi, Mạnh Lãng. Dẫn nó ra ngoài để học hỏi thêm.”

      Tống Hoài Thừa kín đáo quan sát cậu trai trẻ. “Tổng giám đốc Từ đâu vậy, tôi có nghe , tiểu Lãng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của đại học T đấy.”

      Từ Dịch Phong nheo mắt. “Con ông cũng là sinh viên ở đại học T mà.”

      “Mới vừa tốt nghiệp tháng 6 này, con bé muốn làm chuyện mình thích nên bây giờ vẫn còn ở thành phố B.” Tống Hoài Thừa nhắc đến con liền bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

      “Có cơ hội chúng ta nên sắp xếp cho hai đứa gặp mặt qua lại nhiều hơn, về sau cũng có thể giúp đỡ nhiều hơn.”

      Hai người họ ngầm hiểu lẫn nhau, cùng nhìn nhau cười cười.

      Sau khi về nhà, ông liền chuyện này cho Cố Niệm hay.

      “Cậu con trai của Từ Dịch Phong đúng là nhân tài nổi trội, thành thục trầm ổn.” Tống Hoài Thừa ca ngợi đến tận mây xanh. “Để tôi check mail, Từ Dịch Phong gửi hình cho tôi.”

      Cố Niệm muốn để ý đến ông, nhưng vẫn bị ông lôi kéo theo.

      Tống Hoài Thừa đăng nhập vào mail, có mấy tin mới chưa đọc, ông cũng bỏ qua luôn, chỉ xem mail vừa mới gửi đến. “Em xem, đây chính là Mạnh Lãng.”

      Cố Niệm xích lại gần màn hình laptop xem ảnh. “Quả tệ, bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Lớn hơn Phán Phán ba tuổi.”

      “Sao theo họ ba mà theo họ mẹ vậy?”

      Tống Hoài Thừa giựt giựt khoé miệng khô khốc. “ phải nhà họ Từ sinh đôi trai sao, đứa theo họ ba, đứa theo họ mẹ cũng là bình thường mà.” Ông tiện tay mở ra mail khác. “Ah...” Trong nháy mắt kinh ngạc thôi, là ảnh của Phán Phán, mặc dù chỉ chụp từ bên mặt, nhưng ông nhìn cái liền nhận ra ngay.

      “Ai gửi hình cho ông vậy?” Cố Niệm thầm run run.

      Sắc mặt Tống Hoài Thừa lạnh lùng, ông nhìn đến tên của người gửi phía — ‘HaoHao’. cần cũng biết.

      “Là Chu Hảo Hảo.” nhiều năm bọn họ nhắc đến cái tên này rồi.


      Hết chương 54

      **********

      Tác giả có lời muốn : Hơn nửa chương này đều là ngọt.
      Chương kế tiếp nên ăn! Ăn cho !

      Editor có lời muốn : Oà, chính thức chấm dứt chuỗi ngày ăn chơi trác táng. Tốc độ edit lại chậm dần đều rồi. Hôm nay post chương trễ quá, mong mọi người thứ lỗiiii (╥﹏╥)
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 55

      Editor: Mèo ™



      Cuộc sống bình yên hạnh phúc trước giờ rốt cuộc cũng bị phá vỡ bởi xuất của Chu Hảo Hảo. Những năm này, bọn họ đều còn nghĩ đến những chuyện trước kia, nhớ lại có quá nhiều chuyện vui, cho nên mỗi người đều lựa chọn quên lãng.

      Tống Hoài Thừa như vậy, Cố Niệm cũng thế.

      Tống Hoài Thừa : “Để tìm ta chuyện, xem xem rốt cuộc ta muốn làm gì.”

      Tay trái Cố Niệm vẫn xoa xoa cổ tay phải, ở đó có vết sẹo biến thành màu trắng hồng.

      “Sao đột nhiên ta lại tìm tới Phán Phán chứ?” Bà thào hỏi.

      gửi mail trả lời, chờ gặp mặt rồi hỏi cho hơn.” Tống Hoài Thừa khỏi cảm thấy đau đầu.

      Cố Niệm an ủi. “ cũng đừng lo lắng quá, nếu quả xảy ra chuyện gì Phán Phán liên lạc với chúng ta thôi.”

      Tống Hoài Thừa vò rối tóc mình, trầm giọng : “ sợ ta những chuyện trước kia cho Phán Phán biết.”

      phải ông dám đối mặt với chuyện lúc xưa, nhưng ông muốn Phán Phán lại bị tổn thương thêm lần nào nữa, ông nguyện mình chịu đựng tất cả mọi nỗi đau đó.

      Ngày hôm sau Tống Hoài Thừa liền gọi điện thoại cho Chu Hảo Hảo. Nghe thấy giọng của đối phương qua điện thoại, hai người đều cảm thấy xa lạ khác thường.

      “Hảo Hảo, Phán Phán biết gì cả, ... được làm tổn thương con bé.” Tống Hoài Thừa cũng cực kì tức giận như ông tưởng.

      Chu Hảo Hảo cười giễu: “Tôi chỉ chụp hình con bé thôi mà ông yên lòng vậy sao? Nhiều năm qua, các người đều phòng tránh tôi như lũ, hôm nay lại chủ động liên lạc... Tôi có chút vừa mừng vừa lo đó.”

      Tống Hoài Thừa cau mày. “ ở đâu?”

      “Thành phố B. Ông muốn đến đây sao?” Giọng Chu Hảo Hảo nghe như tiếng gió thổi, lạnh lùng.

      Tống Hoài Thừa căng thẳng. “Được. Chúng ta hẹn địa điểm chuyện .”

      Chu Hảo Hảo nheo mắt, lúc này bà ta ở Di Hoà viên, xung quanh đều là khách khứa xa lạ. Tới thành phố B mấy tháng, bà ta cũng thường hay đến đây.

      “Mấy ngày nữa tôi về thành phố C, chờ tôi liên lạc lại.” xong, bà ta cúp máy, đứng nhìn về phương xa mờ mịt.

      người nước ngoài đến, cười cười nhờ bà chụp giúp bức ảnh.

      Chu Hảo Hảo vui vẻ giúp đỡ, cuối cùng hai người còn chụp chung với nhau tấm.

      có quá nhiều khách qua đường ngang qua cuộc sống của bà ta, nửa đời trước lặng lẽ trôi qua như vậy, chẳng lẽ nửa đời sau cũng muốn trải qua như vậy sao?

      Khúc mắc trong lòng này, có lẽ nên cởi bỏ rồi.

      Tống Hoài Thừa và Cố Niệm cùng bàn bạc chuyện này, Cố Niệm gửi tin nhắn cho con , hỏi về cuộc sống và công việc gần đây.

      Cố Phán nhận được tin nhắn, cúi đầu suy nghĩ hồi, rốt cuộc cũng gửi tin trả lời: “Mẹ, cuối tuần con về.” Còn dẫn theo bạn trai về nhà ra mắt nữa.

      Ừhm... Hay việc này để về nhà rồi tiếp. sợ ba lại đột ngột tăng huyết áp nữa khổ.

      Nhưng Cố Niệm và Tống Hoài Thừa lại hiểu lầm, sao con và Chu Hảo Hảo lại cùng trở về trong khoảng thời gian này, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Có phải con bé biết hết mọi chuyện rồi ?

      Cố Phán mang theo laptop đến công ty Trần Thiệu Thần, lúc bước vào, có người chú ý đến, làm dấu tay ra hiệu với , ý là Trần Thiệu Thần ở trong phòng họp.

      Cố Phán khẽ mỉm cười, người này đúng là thân thiện.

      định đến phòng làm việc của chờ, lúc ngang qua phòng họp, cửa phòng chỉ khép hờ, vừa hay lướt mắt nhìn vào bên trong. Trần Thiệu Thần ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp, hơi nghiêng người nhìn về phía trước, chăm chú nghe người khác báo cáo, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, vẫn đẹp trai ngời ngời chút khuyết điểm.

      , của bây giờ, hình như càng nhìn càng thích hơn.

      Cố Phán vào phòng làm việc của , xem chừng vẫn còn bận khá lâu nữa, vì vậy mở laptop lên bắt đầu vẽ tranh.

      Kết cục câu chuyện của quả cam to to và bánh mì nho ...

      nghiêm túc suy nghĩ, quả cam và tiểu bánh mì trải qua rất nhiều khó khăn, cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau. Nhưng mà vấn đề bây giờ là, cục cưng mà quả cam và tiểu bánh mì sinh ra nên là cái gì đây?

      Quả cam ? Bánh mì ? Chẳng lẽ là tiểu Huy Huy?

      Cố Phán rối nùi cục.

      Cuộc họp kết thúc, Trần Thiệu Thần và Tần Kha vẫn còn ở lại phòng họp bàn bạc thêm dự án thiết kế. “Lão đại, bạn của đến rồi.” Có người hảo tâm nhắc nhở biết.

      Trần Thiệu Thần quay sang nhìn Tần Kha. “Giao cho cậu.”

      “Này, cậu muốn ngược chết đám chó độc thân tụi này sao?” Tần Kha kêu gào.

      Trần Thiệu Thần cười cười: “Đợi khi nào bạn của cậu đến tìm, mình bảo đảm biến mất trong im lặng.”

      Hừ! Vậy còn được, Tần Kha tiếp tục chăm chỉ làm việc.

      Lúc Trần Thiệu Thần vào phòng, Cố Phán hỏi ý kiến của Đường Thanh, bảo bối sinh ra là quả cam hay là bánh mì.

      Đường Thanh: “Hai người sinh đứa , phải biết ngay sao?”

      Cố Phán: “.....”

      Đường Thanh: “Đến quá trình nào rồi? Đến bây giờ gạo cũng nấu thành cơm rồi chứ? Cảm giác thế nào?”

      Cố Phán: “.....”

      Đường Thanh: “Có đau ? Cảm giác có giống như trong phim hay truyện ngôn tình miêu tả ?”

      Cố Phán: “ giáo Đường à, giáo viên gương mẫu, sao cậu có thể... Đầu óc đen tối như vậy chứ?”

      Đường Thanh: “Cậu quên bác Mạnh gì rồi sao? Thực sắc tính dã (*). Ây dà, kỹ thuật của Trần sư huynh chắc là cả chuẩn luôn nhỉ? Đúng , đúng ? thử nghe xem nào?”

      (*) Thực, sắc, tính dã: Là câu của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

      Cố Phán “Cạch!” cái đóng máy tính lại, là quá đáng!

      Trần Thiệu Thần đẩy cửa vào thấy như vậy. “Phải đổi laptop mới thôi.” trêu .

      Cố Phán đỏ mặt, huơ tay hỏi: “Họp xong rồi à?”

      Trần Thiệu Thần ngồi xuống bên cạnh . “Đến tìm có việc à?”

      Cố Phán huơ tay với : “Em với mẹ rồi, cuối tuần về nhà. Nhưng mà em vẫn chưa cho ba mẹ biết, cũng về cùng.”

      Trần Thiệu Thần nhíu mày, nhìn : “Ừ, sao.” Đầu ngón tay mân mê những lọn tóc của , ánh mắt đặt cái ót trắng mịn lộ ra nền tóc đen của rời.

      Cố Phán theo bản năng vỗ vỗ trán mình, do dự hỏi: “Có cần cắt cho giống như trước ?”

      Khoé môi Trần Thiệu Thần cong lên: “ cần, như vậy... Rất đẹp!” Mặc dù thường xuyên được người khác khen đẹp, nhưng nghe từ miệng ra, nhịp tim của khỏi đập nhanh hơn.

      phân vân có nên đáp lời lại hay , ví dụ như, dáng vẻ của trong cuộc họp lúc nãy, đặc biệt mê người.

      Trần Thiệu Thần im lặng lúc rồi : “ cắt tóc mái là vì muốn chờ trở về dẫn em cắt, đúng ?”

      Cố Phán cảm thán, khen nữa. “ phải, là vì tiết kiệm tiền! Chắc vẫn chưa biết, bây giờ giá cắt tóc mái ngoài salon ít nhất là 20 đồng đó.”

      Trần Thiệu Thần khẽ cười. “ cần tiết kiệm tiền giúp đâu, bà Trần.”

      Bà Trần...

      Chưa gì đổi họ cho rồi sao? Có nhanh quá ?

      cựa quậy cơ thể, quay sang nhéo cái, cảm thấy vai có gì đó hơi lỏng... Hoá ra là dây áo ngực bị tuột rồi. định đứng dậy sửa lại, nhưng người nào đó vẫn lôi kéo . “Ngồi với lát, nhức đầu.”

      “Chờ chút, em muốn toilet.” Cố Phán bi phẫn huơ tay .

      Trần Thiệu Thần nhìn , mắt rơi vào đầu vai của , vừa đúng lúc dây áo cộm lên lộ ra ngoài. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ

      Cố Phán cắn răng đỏ mặt. “Đây là mới mua, là bác mua cho em.” tự nhủ với mình, được xấu hổ, phải bình tĩnh.

      Trần Thiệu Thần thầm hít hơi sâu. “Chỉ nhìn bên ngoài vẫn là có chênh lệch với tiếp xúc thực tế.”

      Cố Phán bị sặc nước bọt, bạn trai nhà người ta có giống như thế?

      Cố Phán vào phòng nghỉ ở sát vách chỉnh lại dây áo nghe thấy giọng Trần Thiệu Thần vang lên từ bên ngoài: “Phán Phán, mượn máy tính của em gửi email nhé.”

      Ừhm... Chợt Cố Phán hoảng hốt nhớ đến cái gì đó, vội vã chạy ra ngoài.

      Trần Thiệu Thần nhìn vào màn hình laptop của . Tiêu rồi! Tiêu rồi! TIÊU RỒIII !!!

      còn chưa kịp gì, giờ chỉ muốn thời gian đông cứng lại ngay lúc này.

      Từng bước từng bước tới, tay nhè kéo xê ra để nhìn.

      màn hình laptop là những hình manga vừa vẽ, còn có cuộc đối thoại đen tối với Đường Thanh lúc nãy.

      cúi người xem hơn, tầm mắt vừa đúng ngang với màn hình, ngờ là sau khi gập laptop lại rồi mà Đường Thanh vẫn còn lầu bầu rất nhiều.

      “Vóc người của Trần sư huynh hẵn là tệ chứ?”

      “Mình dùng ánh mắt chuyên nghiệp để đánh giá, vai rộng eo thon, là hình tam giác đúng chuẩn đấy.”

      “Cố Phán, cậu lời rồi.”

      . . . . .

      Mười ngón tay mảnh khảnh của Cố Phán run run, huơ tay với : “Cậu ấy uống rượu, say rồi...”

      Trần Thiệu Thần cười như nước: “ sao, rượu vào lời ra.”

      Hoàn toàn là cùng đẳng cấp. Cách nhau trời mười vực lận đó!!!

      ——— ———————

      Hôm trở về thành phố C, lúc máy bay đáp xuống sân bay, trời đổ xuống cơn mưa rào nho , sắc trời ảm đạm.

      Lúc máy bay, Cố Phán vẫn luôn suy nghĩ, sau khi về nhà phải chuyện Trần Thiệu Thần với ba mẹ như thế nào đây? Năm đó khi xuất ngoại du học, ba rất tức giận dù giải thích với ông rất nhiều lần.

      Trần Thiệu Thần đưa về đến nhà, đưa là phải đưa đến tận sát dưới lầu nhà .

      Hoàng hôn thâm trầm, hai người đứng dưới gốc cây hoa tử vi.

      “Hai ngày nữa, đến.” .

      Cố Phán gật gật đầu.

      Trần Thiệu Thần vuốt vuốt tóc : “ nhắn nhủ thêm gì sao?”

      Cố Phán nhìn trái phải hai bên, nhón chân định hôn cái lên má , ai ngờ bất chợt quay mặt lại, môi chạm môi với .

      may là lúc này trời mưa lâm râm có ai qua lại, nếu xấu hổ chết mất. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Trần Thiệu Thần ôm lấy , giọng bên tai : “ xin nghỉ dài hạn, tạm thời có thể ở lại thành phố C lâu dài rồi.”

      Ý gì đây?

      Cố Phán chớp chớp mắt, định hỏi sau lưng có giọng truyền đến. Giọng đó lộ ra vẻ chưa chắc chắc và xen lẫn chút kinh ngạc.

      “Phán Phán...”

      Cố Phán chỉ cảm thấy chợt có tia sáng chiếu thẳng qua đại não, cứng đờ quay người lại.

      Ông ngoại bà ngoại đứng phía sau cách hai người khoảng năm thước, mắt hai người vẫn còn rất tinh, chậm rãi đến gần.

      Trong lúc nhất thời, bốn người họ có hơi... Ngại ngùng.

      Ngược lại, bà ngoại bình tĩnh lại rất nhanh. “Về rồi à?”

      Cố Phán gật đầu, huơ tay : “Dạ, con vừa mới về.” Quay sang nhìn Trần Thiệu Thần, giới thiệu: “Ông ngoại bà ngoại, đây là Trần Thiệu Thần.”

      Trần Thiệu Thần trầm ổn lễ phép chào hỏi hai người.

      Ông ngoại Cố nhìn : “Trần Thiệu Thần, cái tên này nghe rất quen.”

      Cố Phán nghĩ thầm, ông ngoại mình giả bộ.

      Ông ngoại Cố suy nghĩ hồi. “Hình như lúc trước ông tìm thấy mảnh giấy của Phán Phán, bên chỉ viết duy nhất cái tên này thôi. Ây dà, trí nhớ của ông tốt lắm.”

      Trần Thiệu Thần quay sang nhìn Cố Phán, trong đáy mắt như loé sáng.

      Cố Phán giật mình huơ tay ra dấu: “Hay chúng ta cùng vào nhà rồi tiếp nhé?”

      Ông ngoại bà ngoại nhìn , con bé biết cách đánh trống lãng.

      Trần Thiệu Thần bật cười. “Ông ngoại bà ngoại, hôm nay hơi muộn rồi, con cũng chưa có chuẩn bị trước, hôm nào con lại tới nhà chào hỏi chính thức ạ.”

      Ông ngoại Cố im lặng lúc rồi mới trầm giọng đáp: “Được!”

      Buổi tối, ‘cuộc họp gia đình của nhà họ Tống’, bắt đầu.

      Bà ngoại Cố vừa vào nhà liền chuyện với Cố Niệm. “Lúc chúng ta tản bộ về nhìn thấy Cố Phán và cậu thanh niên đó đứng dưới lầu...” Bà ngoại cười cười. “Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, dì thấy cậu ta tệ, vừa cao lớn vừa đẹp trai, thua gì mấy nam diễn viên truyền hình ti vi đâu.”

      Cố Niệm cười: “Chắc tối nay Tống Hoài Thừa ngủ được rồi.”

      Bà ngoại : “Cậu ta còn , hôm nào qua nhà ra mắt nữa đấy.”

      Cố Niệm : “Khi cậu bé đó đến tìm con, hỏi xin con mấy đoạn ghi mà khi còn bé Phán Phán chuyện chơi đùa với chúng ta, con biết ngay là hai đứa nó bị chia cắt dể dàng vậy đâu.” Bà thở dài: “Thời gian là kiểm nghiệm tốt nhất, ba năm, hai đứa nó cũng đều trưởng thành rồi.” d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n

      Cố Phán đọc sách trong phòng ngủ, Tống Hoài Thừa gõ cửa vào.

      Cố Phán chột dạ để sách xuống, quay sang nhìn ông cười cười lấy lòng.

      Mặt Tống Hoài Thừa lạnh lùng, chỉ cho chuyện cho cười: “Về đây nghỉ phép à? Hay còn vì việc gì khác nữa?”

      Cố Phán cong môi cười cười, đưa tay kéo Tống Hoài Thừa ngồi xuống. huơ tay : “Ba, hình như dạo gần đây ba mập lên rồi.”

      “Đừng có đánh trống lãng. Ba hỏi con, cậu nhóc kia trở về bao lâu rồi?”

      ấy về lúc con vừa tốt nghiệp.”

      “Cũng gần tháng rồi.” Tống Hoài Thừa . “ thầm trở về rồi tìm con, lòng dạ quá sâu hiểm. Phán Phán, con phải đối thủ của thằng nhóc đó.”

      “Ba, đây phải là phim võ hiệp, con cũng đâu có đấu võ với ấy.”

      “Ý của ba là con kềm giữ được nó, cuộc sống về sau rất bị động.” Tống Hoài Thừa lo lắng. “Hôn nhân là chuyện cả đời, nhầm bước là phải chịu khổ cả đời đó.”

      Cố Phán chợt hiểu ra.

      phải ba doạ con, Trần Thiệu Thần phải tốt, mà là quá tốt.” Ông nhớ đến ba năm trước đây, chứng kiến những ngày tháng mà con ông phải chịu khổ sở. Ông nhăn mày nghiêm mặt : “Con rể của ba được làm cho con của ba phải đau lòng.”

      Cố Phán yên lặng thở dài.

      Sau cuộc chuyện giữa hai cha con, Cố Phán chủ động nhắn tin báo cáo tình hình cho người nào đó biết.

      Cố Phán: “Gần đây cảm xúc của ba em được tốt lắm.”

      Trần Thiệu Thần: “Cho nên muốn gặp à?”

      Cố Phán: “Hay là chờ tâm tình của ba em tốt hơn chút xem sao? Để em cố lay động ông . Cũng có lúc ông ấy trẻ con lắm.”

      Trần Thiệu Thần: “Nghe lời em, nhưng về phần đề nghị ngày mai qua nhà em luôn.”

      Như vậy Cố Phán đồng ý.

      Trần Thiệu Thần để điện thoại di động xuống, Trần Trạm Bắc quay sang nhìn . “Sao rồi?”

      “Ba, phải đợi thêm rồi.” Trần Thiệu Thần có chút thất bại.

      Trần Trạm Bắc hiểu ý cười cười: “Cố gắng lên, lão kia có tiếng là con đến phát cuồng, chờ tâm tình ông ta tốt lên bằng chủ động xuất kích.”

      Đúng là gừng càng già càng cay.

      Ngày hôm sau, Cố Phán mặc bộ đầm có hoạ tiết hoạt hình màu xanh dương ra ngoài.

      Ông ngoại Cố nhìn : “Váy rất đẹp, nhìn như búp bê vậy.”

      Bà ngoại Cố cũng khen ngợi. “Kiểu dáng và màu sắc đúng là tệ, ánh mắt của mẹ con càng ngày càng tốt.”

      Cố Niệm trả lời: “Dì à, dì khen lầm rồi, phải con mua đâu.”

      “Bạn trai chọn à?” Bà ngoại Cố hiểu ý. “Ánh mắt của cậu ta tệ. Chỉ là, lọt được vào mắt xanh của Phán Phán, đương nhiên khiếu thẩm mĩ cần bàn cãi rồi.”

      Cố Phán nuốt nuốt nước miếng: “Váy là do mẹ của ấy mua.”

      Bà ngoại Cố chuyển tiếp lời: “Phán Phán mặc gì cũng đẹp cả. Mau , hẹn rồi đừng đến trễ.”

      Ông ngoại Cố : “Thấy Phán Phán thế này ba lại nhớ đến Niệm Niệm lúc ấy, cũng ăn mặc trang điểm xinh xắn giống y như vậy.”

      Đầu Cố Phán xuất đầy vạch đen, trang điểm xinh đẹp hồi nào đâu chứ?

      Trần Thiệu Thần lái xe đón Cố Phán, xe chỉ đừng trước cửa chung cư, đây là cầu của .

      Cố Phán lên xe, hỏi: “Chúng ta đâu đây?”

      Trần Thiệu Thần trả lời: “Nhà mới tân hôn.”

      Đại não Cố Phán vẫn chưa bắt kịp tần số, sững sờ huơ tay ra dấu: “Nhà tân hôn của ai?”

      Trần Thiệu Thần bật cười: “Của và em.”

      Vẻ ngơ ngác của lúc này cực kì cực kì đáng .

      “Lúc du học ở Mĩ, mẹ nhàm chán quá nên tự chuẩn bị trước rồi. Giờ chúng ta đến đó xem thử, nếu thích đổi.” Trần Thiệu Thần quay sang nhìn .

      Xe bắt đầu chạy, Cố Phán nhìn ra cảnh vật vụt nhanh bên ngoài cửa sổ, vẫn còn ngơ ngác.

      “Nghĩ gì thế?” Trần Thiệu Thần hỏi.

      Cố Phán quay đầu, phía trước đúng là đèn đỏ, huơ tay : “Lưu Hoan cũng có bài hát tên là ‘ và Em’.”

      Lúc này Trần Thiệu Thần lại bị Cố Phán làm cho ngẩn ngơ, đúng là có óc liên tưởng.

      Cố Phán cũng nhận thấy đùa hơi ‘thiếu muối’. cong môi nở nụ cười, huơ tay ra dấu: “Dáng vẻ lúc lái xe đẹp trai.”

      Trần Thiệu Thần nhìn ra được, bạn của mình căng thẳng yên.

      Đến ‘Nhà tân hôn’, nơi này đều có thang máy dẫn đến thẳng căn hộ. Trần Thiệu Thần nhấn lầu 8, Cố Phán có chú ý đến.

      Lầu 8 (*), bác trai bác có lòng.

      (*) Ý nghĩa: Số 8 được phát giống như chữ "phát" (bát - phát) có nghĩa là thịnh vượng, giàu có. Số 8 còn biểu thị vĩnh cửu, trường tồn. Khi 2 con số 8 đặt liền nhau “88” nó giống như dạng cách điệu của 2 chữ “song hỉ”, biểu trưng cho hạnh phúc nhân đôi, dạng hình và thiết kế thường thấy dán nhà của các cặp vợ chồng mới cưới ở Trung Quốc.

      Vào phòng, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cảm giác đầu tiên là rất thoải mái thư thái.

      Hai người tuỳ ý tham quan căn hộ, quan trọng nhất là phòng ngủ chính, khiếu thẩm mĩ của bác Trần đương nhiên rất tốt rồi, phòng ngủ chính được bày trí đơn giản nhưng làm mất vẻ vui mừng, ngược lại còn thêm vài phần ấm áp tinh tế.

      Trần Thiệu Thần : “ cũng là lần đầu tiên đến đây.”

      Cố Phán quay sang nhìn .

      “Lần này về đây ba mẹ mới với , bảo khi nào rảnh rỗi đến xem thử.” cười cười. “Phòng dành cho trẻ con ở sát vách bên, có muốn qua xem chút ?”

      Cố Phán gật đầu.

      Phòng dành cho trẻ con thoáng nhìn có vẻ hơn phòng ngủ chính chút, nhưng được thiết kế rất đáng , bé trai hay bé đều thích hợp.

      “Vẫn còn ít đồ đạc chưa sắp xếp xong.” Trần Thiệu Thần : “Em cảm thấy thế nào?”

      Cố Phán huơ tay ra dấu: “Em rất thích.” Đây là lòng.

      Trần Thiệu Thần nhìn , trong đáy mắt chỉ đều là hình bóng của . “Vậy tốt.”

      Chuyến tham quan ‘Nhà tân hôn’ kết thúc, Cố Phán và cùng bày trí lại phòng làm việc. Trần Thiệu Thần trước đó mang tới ít đồ, nhưng vẫn chưa sắp xếp dọn dẹp lại.

      Lúc này hai người tiện tay dọn dẹp thu xếp luôn.

      Sách của rất nhiều, với đủ mọi lĩnh vực. Cố Phán vừa xếp vừa nhìn, dọn tới đống sách thời trung học, khỏi nhìn thêm vài lần.

      Sau khi Trần Thiệu Thần quay lại nhìn thấy say sưa xem sách. “Em xem gì thế?”

      Cố Phán khép sách lại. “Hồi học cấp 3, trong sách của em toàn là ghi chú, sao sách của lại sạch đẹp đẽ như vậy?” dựa vào giá sách, nhìn dịu dàng.

      “Ban tự nhiên có rất nhiều kiến thức học bằng cách hiểu chứ học bằng cách nhớ, lúc lên lớp quan trọng nhất là nghe giảng bài để tiếp thu.”

      Cố Phán nhớ đến khi đó trong lớp bọn họ cũng có rất nhiều người tập trung nghe giảng bài, mỗi lần giáo viên giảng xong lại bắt đầu ghi nhớ, nhưng ra những lời giáo viên giảng lớp vẫn chưa kịp tiêu hoá xong, đợi đến khi tan học về nhà lại phải tốn thời gian học lại lần nữa. “Lúc đó em nên đến tìm , vậy có thể thỉnh giáo được phương pháp học hiệu quả của rồi.”

      Trần Thiệu Thần nhìn chăm chú, mặt tràn đầy vẻ đáng tiếc.

      Cố Phán huơ tay : “Vậy em có thể lười biếng rồi.”

      Trần Thiệu Thần nhíu nhíu mày. “Tìm chỉ vì để được lười biếng thôi sao?” dần tiến đến gần , hơi thở phả lên gương mặt dần ửng hồng của .

      Cố Phán chợt hiểu mắc phải sai lầm to bự rồi. Chống cùi chỏ trước ngực , vội vàng bổ sung thêm. “Khi đó em mới học cấp 3, tư tưởng còn rất trong sáng thuần khiết mà.”

      Vậy, ý là tư tưởng trong sáng. Tức là đầu óc đen tối đó hả?!

      Trần Thiệu Thần cắn môi . “ phải em vẫn luôn tưởng tượng đến vóc dáng của sao? Có muốn nhìn thử xem, xem có phải là chuẩn tam giác như mong đợi của em nào?”

      Trái tim bé của nào đó đập thình thịch như muốn nhảy luôn ra ngoài.

      “Khoá kéo ở đâu?” khàn giọng hỏi.

      Cố Phán nào còn suy nghĩ được nữa.

      Rất nhanh Trần Thiệu Thần tìm được, đưa tay ra sau lưng khéo ‘Roẹt!’ cái từ xuống dưới, chiếc váy hé rộng vẫn còn chưa cởi ra hết, lộ ra đầu vai xinh đẹp mê người.

      Nụ hôn của vừa đúng lúc chạm đến, nóng hổi giống như lửa bình thường. “Có thể ?”

      Đây có được gọi là từng bước dụ hoặc ?

      Cố Phán chớp chớp mắt, tay áp sát giá sách, tay vòng qua cổ . Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà.

      Tay của dịu dàng vuốt ve xoa nắn hai ‘quả tuyết lê’ mềm mại trước ngực , xoa xoa vuốt vuốt từng đợt từng đợt. Cố Phán còn giữ được tỉnh táo nữa rồi.

      thào : “Lần sau mua nội y bị lầm nữa.”


      Hết chương 55

      **********

      Tác giả có lời muốn : Nếu như có người tới đúng lúc này sao nhỉ?
      Đợi lâu rồi, tiểu tranh tử.
      Đợi lâu rồi, các vị đọc giả thân mến!
      Đọc rồi mà thanks, các nàng nhẫn tâm vậy sao?
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 56

      Editor: Mèo ™


      Lửa nóng lan dần, hơi thở dồn dập.

      Động tác của lưu luyến mà dịu dàng, đưa tay cởi váy xuống, bế cơ thể khoả thân mềm mại của lên giường, chút ngại ngùng mắc cỡ.

      Mái tóc dài của bung xoã tấm ga giường màu lam nhạt tràn đầy hấp dẫn, Trần Thiệu Thần cũng giống với những nam sinh khác, rất thích bạn mình để tóc dài, vì có thể quấn tóc quanh đầu ngón tay của .

      từng chút từng chút dẫn dụ tiến vào lĩnh vực hoàn toàn xa lạ của cả hai. “Đau cắn ...”

      mơ hồ hấp háy mắt, vừa mới tiến vào chút, trong nháy mắt lửa nóng bao vây quanh , toàn bộ máu huyết trong người như sục sôi trào. Cố Phán cắn môi, hai tay bấu chặt lấy cánh tay .

      tay Trần Thiệu Thần chống xuống giường, tay vẫn vuốt ve âu yếm , cơ thể của ở phía cách chỉ vài cm, si ngốc nhìn người con dưới thân mình. “Rất đau sao?”

      Cố Phán vẫn chưa thể trả lời, hai chân quấn chặt bên eo , thể lộn xộn gì được, chọc cho kêu rên, thanh quyến rũ mê người. Trần Thiệu Thần hơi đẩy người về phía trước, kềm được mà uốn éo thân mình, đạt được khoái cảm lạ lùng mà trước đây chưa hề biết, kéo theo phản ứng thít chặt bao trọn lấy .

      Nơi đó bao quanh chặt, Trần Thiệu Thần phải dùng tất cả ý chí còn sót lại để kềm chế chính mình.

      mặt Cố Phán dần dần rịn ướt mồ hôi. Đau! Rất đau! Thế nhưng xen lẫn là loại cảm giác ra lời, ê ẩm, căng căng, thinh thích. Cả da thịt người đều lộ ra màu phấn hồng mê người.

      Trần Thiệu Thần hôn khắp cơ thể từ xuống dưới, hôn từng tấc da tấc thịt bỏ sót chỗ nào, mỗi lần hôn mỗi thào: “ em, Phán Phán, em...”

      Rốt cuộc khi vừa đột phá xông qua lớp màng kia dừng lại, tay lướt qua đôi mắt , nơi đó ướt đẫm nước mắt từ lúc nào. “Ngoan, chỉ đau lần này thôi, sau này đau nữa.”

      nghiêng người ôm lấy , lửa nóng vẫn còn chôn trong cơ thể như trước, lẳng lặng đợi thích ứng với mình.

      cảm thấy mình được lấp đầy, nửa người dưới bỏng rát, khẽ động đậy nghe thấy hơi thở dồn dập, khàn giọng : “Nhịn chút, chờ chút.” dùng động tác dịu dàng mềm mại nhất để vuốt ve kích tình . Hai người cùng ôm nhau hít thở, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cách ánh sáng sáng ngời bên ngoài cho chiếu vào phòng.

      Tay Trần Thiệu Thần khẽ vuốt ve sống lưng trắng mịn của , Cố Phán nhè hít thở, dám động dậy nữa. lâu sau, mới giương mắt nhìn , trong ánh mắt đê mê tràn đầy áy náy, huơ tay ra dấu: “Được rồi...”

      Trần Thiệu Thần nghe xong khẽ cong khoé môi, đáy mắt ngày càng sâu thẩm, mưa hôn lại rơi xuống, rốt cuộc cũng xông thẳng về phía trước, sâu sâu...

      Cơ thể hai người hợp lại làm .

      Thể lực của phụ nữ cũng bằng đàn ông, sau khi sóng tình như thuỷ triều qua , Trần Thiệu Thần ôm lấy , khó nén được hưng phấn của mình, mà ngủ say rồi, cơ thể vùi sâu trong lồng ngực .

      Ánh mắt của Trần Thiệu Thần vẫn sâu thẩm như cũ, nhàng hôn . “Tiểu bánh mì, tiểu bánh mì...”


      Khi Cố Phán tỉnh lại là 7 giờ tối.

      có chút thẹn thùng dám mở mắt ra, phất tay sờ soạn bên cạnh, còn ở giường. Cố Phán ngồi dậy, cả người đau nhức như muốn gãy rời từng đốt xương. Quần áo của được xếp gọn gàng đặt tủ cạnh đầu giường, Cố Phán thay đồ xong, vừa xuống giường bắp chân run rẩy bước nổi.

      tới phòng khách, nghe thấy có tiếng động vang ra từ phòng bếp.

      từ từ tới, thấy Trần Thiệu Thần đứng đưa lưng về phía mình, biết làm món gì mà thơm lừng nứt mũi.

      Trần Thiệu Thần thấy bóng Cố Phán phản chiếu trong kệ kính, biết ở phía sau liền quay lại cười cười: “Là canh cá, đói bụng chưa nào?” tắt bếp, tới trước mặt , ánh mắt tia xuống dưới chân , nhíu mày: “Sao em mang giày?” xong cúi người xuống.

      Cố Phán hớn hở leo lên, Trần Thiệu Thần cõng đến ghế sa lon trong phòng khách, mặt dán sát vào lưng , đáy lòng tràn đầy hạnh phúc. Hai người lại cùng ôm ấp vùi vào nhau.

      Ành nhìn vẻ mệt mỏi mặt . “Mệt lắm ?”

      Dường như trong nháy mắt vẻ mặt của Cố Phán liền trở nên nghiêm nghị, vấn đề này phải với như thế nào đây, bây giờ mệt đến mức chỉ muốn nằm im chỗ động đậy gì nữa thôi.

      Trần Thiệu Thần để gác chân lên đùi mình, lúc vận động lúc nãy có chú ý đến, bắp chân vết sẹo dài, chắc là lưu lại từ khi đó.

      Ngón tay vuốt ve tới lui vết sẹo.

      Cố Phán dựa vào trong ngực , chẳng buồn động đậy, giống y như bé mèo lười biếng.

      “Chắc lúc đó em rất đau.” Trần Thiệu Thần đau lòng, khi đó chẳng làm được gì cả.

      Cố Phán nhấc mí mắt lên, huơ tay : “ thấy đau gì cả, lúc đó em quá hoảng loạn, cảm giác sợ hãi còn mãnh liệt hơn cả cảm giác đau.” Khi đó trong đầu chỉ lo lắng đến vết thương đùi .

      Trần Thiệu Thần nặng nề thở dài hơi. “Có lúc chính lại nghĩ, nếu như lần đó em đến núi Đông có khi bây giờ chúng ta kết hôn, hoặc có khi sinh bé con luôn rồi.”

      Cố Phán cong miệng cười cười: “ chừng là ly hôn luôn rồi đấy.”

      Trần Thiệu Thần nhìn chằm chằm. “ đâu.” chỉ vỏn vẹn ba chữ.

      Cố Phán bị câu trả lời của làm cho xúc động rồi, nắm lấy tay , từng nét từng nét viết lên lòng bàn tay: “Trần Thiệu Thần, em , rất .” đến mức, cho dù phải tự mình chịu bao nhiêu tổn thương nữa cũng chấp nhận, chỉ duy nhất muốn để phải đau lòng.

      Cơ thể Trần Thiệu Thần cứng đờ, lại áp sát người . Cố Phán liên tiếp né tránh, nhìn ánh mắt như có lửa của vội vàng huơ tay : “Em còn đau.”

      Trần Thiệu Thần bật cười: “ chỉ muốn ôm em thôi.”

      Cố Phán nóng mặt, ai mà biết được chứ.

      Hơi thở của phả vào vành tai . “Thất tịch là ngày tốt.”

      Dĩ nhiên, là Valentine của Trung Quốc cơ mà. Cố Phán nhìn ngơ ngác khó hiểu.

      Trần Thiệu Thần giọng ra: “Hôm đó chúng ta đăng kí kết hôn .”

      Cố Phán nghi ngờ. “Có nhanh quá ?”

      “Nhanh sao?” Trần Thiệu Thần hỏi ngược lại. “Em biết là nóng lòng cỡ nào đâu.” trêu ghẹo . “Với lại sợ tiểu Huy Huy đến tìm chúng ta sớm hơn.”

      Cố Phán vội vàng nhìn xuống bụng mình, nơi đó vẫn phẳng lì như cũ. Chẳng lẽ lúc nãy sử dụng biện pháp phòng tránh gì cả sao?

      Tay vô thức sờ sờ bụng, đầu óc mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc là có hay ? cố gắng nhớ lại từng đoạn ngắn cảnh nóng lúc nãy.

      Trần Thiệu Thần vuốt vuốt tóc . “ có sử dụng áo mưa. Ít nhất cũng phải chờ đến khi đăng kí kết hôn xong mới để cho em mang thai...” Hai nhà chúng ta vẫn chưa chính thức gặp mặt nhau, da mặt Cố Phán lại mỏng, muốn phải chịu bất cứ tai tiếng tốt nào.

      Cố Phán nắm lấy tay , cùng đan xen ngón tay của mình vào ngón tay .

      »diễn ♡ đàn ♡ lê ♡ quý ♡ đôn«

      Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười. “Lúc em ngủ, có điện thoại gọi đến, sợ phá giấc ngủ của em nên nghe máy rồi.”

      Cố Phán hoảng hốt nhìn , khó khăn huơ tay hỏi: “Là ai gọi vậy?”

      “Bác trai...” Trần Thiệu Thần nêu lên hai chữ.

      Cố Phán lập tức ỉu xìu, có cảm giác như bị bắt tại trận khi làm chuyện xấu vậy. Trần Thiệu Thần đưa điện thoại cho . “ gì cả, chỉ chào hỏi bác trai, rồi cho ông biết là em ngủ ở chỗ thôi.”

      Cái này gọi là gì sao?

      “Ba em sao?” Cố Phán như chết trong lòng ít. Oà, sao lại trùng hợp thế chứ.

      “Bác trai rất khách khí, mời chủ nhật đến nhà chơi, đồng ý rồi.” nhàng tiếp.

      Cố Phán thấy đầu óc mình như đảo lộn hết cả lên. “Là cố ý! Cố ý!”

      Trần Thiệu Thần khoác vai . “Ừ, là cố ý đấy! Dù sao chúng ta cũng bỏ phí mất 3 năm, hi vọng về sau lúc nào chúng ta cũng được ở bên nhau, từng giây từng phút.”

      Mới đầu, mơ cũng dám mơ, gì đến việc , sau đó dần dần mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ ‘với cao’ này.

      Tuổi thơ trong trí nhớ, những đứa bé cùng tuổi hay trêu chọc rằng: “Con bé câm, được, chỉ biết a a a.”

      Trẻ con hiểu chuyện, nên chỉ buồn chứ trách, đến giờ còn nhớ được những đứa bé trêu chọc đó là ai từ lâu rồi.

      ngày học lớp 11 nào đó, khi thấy là Chủ tịch hội học sinh đứng bục cao phát biểu, vẻ mặt đẹp trai rạng ngời, ngoài những từ hoa mĩ để hình dung lúc đó ra, còn có câu mà vẫn cho biết.

      Đó chính là ‘cao với tới’.

      Nhưng rốt cuộc cũng dũng cảm lần, thi vào trường đại học T, đó là quyết định dứt khoác nhất của từ trước đến giờ.

      ——— —————

      Trở vế thành phố C đương nhiên là phải gặp mặt bạn bè cũ. Bạn học Hoa Tử bây giờ làm phóng viên trường của đài truyền hình thành phố C. Hai ngày nữa, ấy phải lấy tin từ hoạt động lớn ở Vân Nam, vì vậy hôm nay liền gọi Cố Phán ra ngoài gặp mặt.

      Là Tống Hoài Thừa lái xe đưa đến chỗ hẹn. Hoa Tử nhiệt tình chảo hỏi: “Chú Tống, chú ngày càng đẹp trai đó nha.”

      Tống Hoài Thừa rất có thiện cảm với Hoa Tử. “Tiểu Hoa càng lúc càng giống phóng viên rồi.”

      chính là phóng viên mà!

      “Phán Phán con phải học tập tiểu Hoa nhiều vào, người trẻ tuổi phải tích cực hoạt động. Các con chơi , có chuyện gì gọi điện thoại cho ba.”

      “Chú Tống thong thả ạ.” Hoa Tử vẫy vẫy tay, mắt dõi theo tiễn ông rời . “Đến giờ mà ba cậu vẫn còn quản con chặt vậy sao? Tiểu thư Cố à, cậu hai mươi mấy rồi, phải là đứa con nít mấy tuổi nữa đâu.”

      Cố Phán viết lên điện thoại. “Trong lòng ba mình vẫn còn vướng mắc.”

      “Chứ phải là vì chấp nhận sao? dể dàng chấp nhận Trần Thiệu Thần, cái người lừa gạt con ông ấy đấy.” Hoa Tử cười hì hì. “Nhà tân hôn cũng chuẩn bị xong rồi, mình tuyệt đối ủng hộ ấy! Còn nữa, giường cưới như thế nào vậy?”

      Cố Phán liếc ấy cái nảy lửa. “Rất lớn.”

      “Oa, ngủ thử rồi sao?” Vẻ mặt Hoa Tử đầy xấu xa. “Cậu đúng là giấu đầu hở đuôi.”

      Điện thoại báo có tin nhắn mới, mở ra xem, xem xong liền quay sang nhìn về phía tay phải, thấy Trần Thiệu Thần bước từ xe xuống.

      “Hoa Tử, lâu gặp.” chào hỏi, khoé miệng cong cong mang theo nụ cười nhàng.

      Hoa Tử lập tức trở nên nghiêm túc. “Trần sư huynh, chúc mừng về nước.”

      Trần Thiệu Thần vài chuyện phiếm với ấy, Hoa Tử sớm đoán được, Cố Phán mượn cớ ra ngoài với ấy ra là vì muốn trốn hẹn hò với Trần Thiệu Thần có. Hoa Tử cười. “Trần sư huynh, em có cầu hơi quá đáng.”

      “Chuyện gì?”

      “Em muốn chụp hình hai người để viết bài báo.”

      Cố Phán lắc đầu. “ được.”

      Hoa Tử trợn mắt. “Mình hỏi chồng cậu mà.”

      Chồng...

      Mặt mày Trần Thiệu Thần hớn hở. “Đừng chụp chính diện, vợ xấu hổ.”

      Hoa Tử oán thầm, hai người cứ ân ái tiếp .

      Cố Phán: “...”



      Hết chương 56

      **********

      Editor có lời muốn : Yaaa... Cuối cùng cũng đợi được cảnh H rồiii!!
      Mèo cố gắng miêu tả sinh động hết sức có thể, còn việc có đạt được hiệu quả như mong muốn hay phải dựa vào trí tưởng tượng của các nàng rồi. Hiha (─‿‿─)
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 57

      Editor: Mèo ™



      Hoa Tử nhìn hai bóng lưng của cặp đôi vừa mới rời kia, đóng vai người đứng xem, cũng cảm thấy hạnh phúc lan toả xung quanh bọn họ.

      Ngàn vạn cuộc sống, bất luận bạn là ai, cần biết bạn sống cuộc đời ra sao. sâu thẩm trong nội tâm bạn vẫn khát vọng tình đơn thuần mãi bền lâu.

      ai đó, câu ‘Em ’ là cách biểu đạt đơn giản mà phổ biến nhất. Nhưng đối với bọn họ, đó cũng là hy vọng xa vời vĩnh viễn thể nào đạt được.

      Hoa Tử cong môi cười, nhìn những bức ảnh vừa chụp trong máy ảnh. sao cả, có lẽ chuyện gì cũng cần phải xen lẫn chút ít tiếc nuối mới là hoàn mĩ nhất.

      Thời tiết rất oi bức, Trần Thiệu Thần dừng xe ở gần trung tâm thương mại, khu vực đỗ xe rất đông nên việc tìm chỗ dừng xe phải tốn hơn 20 phút.

      Cố Phán ngồi gần cửa sổ trong tiệm McDonald, trái phải mỗi tay đều cầm cây kem ốc quế, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài.

      Gần cửa ra vào trạm tàu điện ngầm, có hai mẹ con thu hút rất nhiều ánh nhìn của những người xung quanh, người mẹ đầu tóc rối bù hôi hám, ôm đứa bé quỳ mặt đất. ra , ở trung tâm thành phố càng ngày càng ít thấy những chuyện như vậy. Đô thị văn minh đông đúc, những tình huống này càng ngày càng được quản lý chặt chẽ hơn.

      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, có nhân viên làm việc đến thúc giục hai mẹ con kia rời .

      Người mẹ ôm đứa bé thẩn thờ bỏ .

      Cố Phán cũng nghe những lời xua đuổi đó, nếu như phải do thực khó khăn, ai mà nguyện ý từ bỏ tôn nghiêm để hành động như thế chứ.

      Haizz... cảm khái, cẩn thận ăn hết cả hai cây kem ốc quế rồi.

      Khi Trần Thiệu Thần đến, thấy đối diện với cậu bé trai khoảng 5, 6 tuổi.

      Bé trai mặc quần yếm jean, đẹp trai đáng , chẳng thấy sợ người lạ, vẫn luyên thuyên ngừng.

      “Chị à, chỉ có mình chị thôi sao?”

      “Chị ơi, em học ở nhà trẻ XXX, lớp chúng em có 3 giáo...”

      Cố Phán nhìn cậu bé, cậu nhóc này nhảm à.

      “Chị à, lát nữa em mời chị ăn kem nhé, khuyến mãi mua tặng đấy.”

      Cố Phán cười cười với cậu nhóc, người bạn này là đáng .

      Trần Thiệu Thần đến nơi còn chỗ nữa, nhìn Cố Phán lên tiếng.

      Người bạn ngước lên nhìn . “ ơi, cũng muốn làm quen với chị sao?”

      Cố Phán sững sờ, Trần Thiệu Thần liếc mắt nhìn cậu nhóc, khoé miệng cười cười. “ là bạn trai của ấy, còn cần phải làm quen sao?”

      Người bạn a ê a, ra vẻ ông cụ non, : “Mẹ em sớm đáng tin, chị ơi, chị phải cẩn thận đấy.”

      Chỉ chốc lát sau, cậu nhóc bị mẹ dẫn . Trần Thiệu Thần ngồi xuống, khỏi bật cười: “Con nít bây giờ trưởng thành sớm vậy sao? Cậu nhóc đó mà lớn hơn chút nữa cho rằng nhóc đó tán tỉnh bạn của đấy.”

      Cố Phán chắc lưỡi, huơ tay : “ có đâu.”

      Trần Thiệu Thần khẽ cười. “Kem ốc quế của đâu? phải là mua tặng , để dành cho cây sao?”

      Cố Phán ngại ngùng, gật đầu huơ tay : “Em ăn hết rồi.”

      Trần Thiệu Thần há miệng. “Lần sau được vậy nữa đâu đó.”

      Hai người ngồi tám lát rồi chuẩn bị đến trung tâm thương mại mua quà tặng, nhưng ngờ thế giới này lại như vậy, có lúc tỷ lệ gặp người quen giữa chốn đông người là quá cao.

      Là bạn cùng lớp cấp ba của Trần Thiệu Thần, còn dẫn theo hai đứa bé, ba người xuất tại đây, có chút làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Cậu ta nhìn thấy Trần Thiệu Thần khó mà nén kích động.

      “Lớp trưởng, lâu gặp. Mình nghe mấy người bạn cũ là cậu ra nước ngoài du học rồi.” Cậu ta cười ha ha. “Đây là con trai, con của mình.”

      Mới bao nhiêu đây tuổi trái ôm phải bế, quả là khiến cho bọn họ nể sợ rồi.

      Người bạn cùng lớp này của lợi hại. Trong lòng Cố Phán đầy bội phục!

      “Vợ mình mua đồ trong siêu thị, mình giữ con đợi ấy, hai đứa nhóc này rất thích ăn đồ ăn nhanh, hết cách rồi, nên mới phải dụ dỗ hai đứa nó đến đây, nếu , để hai đứa nó chạy loạn phá phách, chừng ấy xé xác mình ra mất.” Cậu ta nhíu mày bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ hạnh phúc.

      Trần Thiệu Thần chủ động mua rất nhiều đồ ăn nhanh mà bọn trẻ thích.

      Cậu bạn học cũ kia nhiệt tình truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm chăm giữ trẻ con lại cho .

      Lúc rời , Trần Thiệu Thần vừa vừa im lặng suy nghĩ, cũng thèm để ý đến . Cố Phán kéo kéo tay gọi hồn về.

      cười đáp lại: “Trước kia cậu ta học cùng lớp, bằng tuổi , thành tích học tập cũng tầm tầm có gì nổi trội. Nhưng thể ngờ được là bây giờ gặp lại, phải học hỏi cách chăm con giữ cái từ cậu ta.” xong cười cười. “Xem ra, phải cố gắng thêm nhiều nữa mới được. Tốt nhất là lần sinh đôi, tiết kiệm sức lực và thời gian.”

      Nhìn thấy cảnh ba cha con vui đùa với nhau lúc nãy, đúng là đả kích với !

      Khoé môi Cố Phán giật giật, đừng có quyết định việc này vội vàng như thế, được ?

      Hôm Trần Thiệu Thần đến nhà ra mắt gia đình Cố Phán, mới sáng sớm tinh mơ Tống Hoài Thừa thức dậy, cả người ông đều cảm thấy thoải mái, cũng biết lí do vì sao thoải mái.

      Ông ngoại Cố tập thái cực quyền ở dưới lầu, Cố Phán cũng chạy bộ rèn luyện sức khoẻ. Tống Hoài Thừa đứng ở ban công lầu hai, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi trong sân, chói sáng như những bông hoa rực rỡ giữa mùa hè.

      Chín giờ, Trần Thiệu Thần đến đúng hẹn.

      Cố Phán ra mở cửa, khẻ mỉm cười, dẫn vào nhà.

      Trần Thiệu Thần ăn mặc rất lịch thoải mái, áo sơ mi trắng cùng với quần jean, làm toả ra khí chất thanh xuân hăng hái, tác phong nhanh nhẹn, tới đâu như cơn gió mát lành tới đó.

      Cố Phán huơ tay: “Trần Thiệu Thần.” Coi như là giới thiệu với người lớn trong nhà, vẫn còn thấy ngượng ngùng. Quay đầu sang nhìn Trần Thiệu Thần, giới thiệu lần lượt từng người trong gia đình với .

      Trần Thiệu Thần tặng quà ra mắt cho từng người .

      Cố Phán nhìn lướt qua, cũng biết là rất dụng tâm chuẩn bị. “Tiểu Trần, ngồi , để bác lấy đồ uống cho cháu nhé.”

      Trần Thiệu Thần mỉm cười. “Cháu cảm ơn ạ.”

      Cố Phán theo Cố Niệm vào phòng bếp giúp tay.

      Cố Niệm huơ tay ra hiệu với : “Con ra ngoài đó xem tình hình thế nào à?”

      Cố Phán lắc lắc đầu, cầm lấy cái ly.

      “Ba con chắc chắn làm khó người ta.” Cố Niệm . “Tiểu Trần uống gì? Trà xanh? Cà phê?”

      Cố Phán huơ tay. “Mẹ, sao con biết được.”

      rót ly nước ấm. “Mẹ...” kéo kéo tay Cố Niệm.

      Cố Niệm nhướng mày, cười như cười. “Tiểu Trần cắt đứt liên lạc với con ba năm, trong lòng ba con ghim chuyện này rồi.” Im lặng lát, bà lại thêm. “Cách đây lâu, ba con có tìm được đối tượng hẹn hò cho con.”

      Cố Phán nhức đầu.

      Tống Hoài Thừa vẫn nghiêm mặt. “Tôi nghe cậu tốt nghiệp thạc sĩ, sau này vẫn còn muốn du học nước ngoài chứ?” Vừa mở đầu câu chuyện lời mỉa mai.

      Trần Thiệu Thần khẳng định cũng phủ nhận, là ngoài dự liệu của ông.

      Tống Hoài Thừa vẫn giễu cợt như cũ: “Đương nhiên Trung Quốc bây giờ còn chưa phát triển được như nước Mĩ người ta, với trình độ của cậu, ở đây đúng là phí phạm nhân tài.”

      Bây giờ Trần Thiệu Thần tin câu kia của Cố Phán rồi, có lúc ba rất trẻ con. thẳng luôn: “Cháu theo Cố Phán, ấy ở đâu, cháu cắm rễ ở đó.”

      cứ như là con tôi muốn ở chung với cậu lắm bằng.” Tống Hoài Thừa lạnh lùng .

      Bà ngoại của Cố Phán nhìn được nữa, lôi kéo ông ngoại Cố vào phòng bếp.

      Vừa đến phòng bếp, bà cụ lắc lắc đầu: “Giờ Tống Hoài Thừa diễn ‘vai ác’ sao? Diễn rất chuyên nghiệp đó.”

      xong cả bốn người trong bếp đều cười rộ lên.

      “Chắc Tiểu Trần cũng đau đầu lắm nhỉ.” Bà ngoại Cố thở dài hơi.

      Cố Phán nhìn Cố Niệm cầu cứu, Cố Niệm lắc đầu hết cách. “Để mẹ.”

      Quả nhiên, Cố Niệm vừa ra phòng khách, khí giữa hai người hài hoà hơn nhiều. Bà thăm hỏi Trần Thiệu Thần về Từ Thần Hi.

      “Lần trước tham gia hoạt động có gặp được mẹ cháu, nhưng mà vội vàng quá, ngay cả chào hỏi cũng kịp.” Cố Niệm điềm tĩnh : “Mẹ cháu là lãnh đạo tốt, trợ giúp được rất nhiều trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.”

      “Bác , mẹ cháu cũng muốn đến thăm hỏi, nhưng chỉ sợ quấy rầy hai bác. Hoạt động lần trước cháu cũng có nghe mẹ nhắc đến, bà người làm về mảng giáo dục cần phải cống hiến hết sức mình để xứng đáng với tin tưởng của mọi người, bà rất cảm ơn ủng hộ của hai bác.”

      Tống Hoài Thừa nhíu mày, miệng lưỡi của tên nhóc này ngọt như bôi mật vậy.

      Buổi trưa, Trần Thiệu Thần được mời ở lại dùng cơm, vì là dịp đặc biệt nên có uống chút rượu.

      Ông ngoại Cố : “Tiểu Trần, có rảnh đến đây chơi nhiều hơn nhé.”

      Bà ngoại Cố : “Còn nữa, nên thường xuyên dẫn Phán Phán ra ngoài chơi, thanh niên mà, cần phải giao lưu tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn.”

      Cố Phán với : “ đừng ngại, ăn nhiều chút.”

      Chỉ có mình Tống Hoài Thừa đơn độc chiến đấu. “Phán Phán ăn thêm con, hình như gần đây con gầy đấy.” Ông như vô ý . “Về sau sống cùng với ba mẹ sao đây? Con đâu có biết nấu ăn.”

      Người nhà họ Tống im lặng để tuỳ cho Tống Hoài Thừa tự biên tự diễn. Nhưng mà, ông cũng lên tiếng lòng của bọn họ. Toàn bộ người nhà họ Tống đều tự tay chăm sóc Cố Phán từ đến lớn, thể chuyện, thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều, làm cho người ta thể cưng chiều . Tìm được người toàn tâm toàn ý là kỳ vọng của tất cả mọi người ở đây.

      “Con nấu ăn.” Trần Thiệu Thần trầm giọng trả lời. “Lúc còn du học ở Mĩ, con thích ăn ở ngoài nên cũng tự học được ít.” rất thành khẩn.

      Tống Hoài Thừa ôn hoà ừ tiếng, sau đó là khoảng thời gian dùng cơm yên bình.

      Sau giữa trưa, cùng vào phòng ngủ của Cố Phán, đây là lần đầu tiên bước vào gian riêng thuộc về . Có thể nhìn ra được, trong phòng được thiết kế bày trí rất tinh tế.

      Thoải mái thả lỏng tinh thần, ngay trước giường ngủ lớn là bức tường được vẽ trang trí. Trần Thiệu Thần nhìn kỹ, nhận ra đó là phong cách của .

      Cố Phán giải thích: “Lúc chán vẽ chơi thôi.”

      Trần Thiệu Thần trả lời: “Mấy bức tường trong nhà chúng ta cũng đều trống , sau này nếu em thấy chán có thể tận tình phát huy.”

      Bên cạnh phòng ngủ là phòng đọc sách của , còn có khu trồng cây nữa, cũng như , có rất nhiều sách, hơn phân nữa là về lĩnh vực mỹ thuật. có thể đạt được thành tích như bây giờ, mặt là nhờ điều kiện gia đình trợ giúp, mặt khác chính là nhờ nỗ lực ngừng của . Nhiều sách như vậy, bằng với việc mỗi ngày đọc ít giúp dần tiếp xúc và nắm vững các kiến thức căn bản của hội hoạ. Thành công của ai đó đều phải dễ dàng đạt được.

      Trong đầu lại ra hình ảnh, cầm sách của mình, yên lặng ngồi dựa vào nhau đọc chăm chú, an hoà tốt đẹp.

      Ánh mắt rơi vào gương mặt tinh tế của . “ có được coi là qua cửa ải của bác trai rồi chưa?”

      Cố Phán cười cười, đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt căng thẳng cả ngày hôm nay của .

      Trần Thiệu Thần thở ra hơi. “Xót rồi à?!”


      Hết chương 57

      **********


      Tác giả có lời muốn : Ngọt ngào a~~
      Còn phải sinh thêm tiểu bảo bối nữa. Chẹp chẹp chẹp ~\(≧▽≦)/~
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 58

      Editor: Mèo ™



      Cố Phán dịu dàng nhìn , trong lòng rối rắm yên. làm tất cả vì , đều biết. cong môi mỉm cười, những ngón tay linh động huơ huơ ý : “Cám ơn .”

      Trần Thiệu Thần đáp lại tiếng. “ thích cảm ơn bằng hành động thực tế hơn.” Ánh mắt hấp háy ý cười.

      Haizz.. Người này, ra và ba số điểm rất giống nhau.

      Rốt cuộc, Cố Phán cũng cam kết. “Cho em nợ.”

      Trần Thiệu Thần đồng ý.

      Bên ngoài phát ra mấy tiếng gõ cửa, hai người cùng sửng sốt.

      “Phán Phán, mẹ con gọt trái cây rồi, hai đứa mau ra đây ăn .” Giọng của Tống Hoài Thừa vang lên ngoài cửa, lạnh lùng nghiêm nghị.

      Khoé miệng Trần Thiệu Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, có chút cảm tưởng thất bại. “Bác trai có vẻ muốn chúng ta ở riêng với nhau.”

      Cố Phán le lưỡi, hơi ngượng ngùng, ba đúng là trẻ con ! “Chúng ta xuống đó .” huơ tay .

      Trần Thiệu Thần chau mày. “Ừ!” Cúi đầu hôn , hàm hồ câu. “Nếu còn chưa xuống, biết chừng bác trai phá cửa xông vào mất.”

      Thời gian quay trở lại 10 phút trước, người nhà họ Tống tập trung ngồi ghế salon, đĩa trái cây đặt bàn có ai động vào, nhưng hình như tâm tình của bọn họ cũng tệ lắm phải?!

      Cố Niệm lên tiếng. “Để em đem chút trái cây lên đó.”

      Tống Hoài Thừa hừ tiếng. “ gọi bọn chúng xuống ăn.”

      Cố Niệm nhìn theo ông, gần đây người này dở chứng kì cục, tất cả mọi người cũng thèm để ý đến ông.

      Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng xuống lầu, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người bọn họ.

      Cố Phán cố ý đến ngồi bên cạnh ba mình.

      “Tiểu Trần, đến đây ăn trái cây .” Cố Niệm . “Đây là những trái cây hái ở vườn nhà ông ngoại Phán Phán đó, con nếm thử xem.”

      Trần Thiệu Thần nhận lấy. “Cám ơn bác .”

      Cố Phán ngồi ở bên, hơi nhếch môi lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích. “Mẹ, mẹ lấy cho con.”

      Cố Niệm liếc xéo . “Tự mình lấy , lớn già đầu rồi còn ganh tị, cũng biết là giống ai nữa.”

      Lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng ai hẹn ai cùng bắn ánh mắt về phía Tống Hoài Thừa.

      Sắc mặt Tống Hoài Thừa chút dao động, bình thản ung dung. “Phán Phán, con thích ăn dưa mật mà, ăn nhiều chút.”

      Trần Thiệu Thần nén cười, dùng tăm cắm miếng dưa mật đưa cho .

      Cố Phán thẹn thùng, đưa tay nhận lấy trước bao ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
      Người nhà họ Tống ai giấu được nụ cười của mình, tệ, tệ.

      Trước khi Trần Thiệu Thần rời , nhắc với Cố Niệm về chuyện hai gia đình cùng gặp mặt nhau.

      Cố Niệm trầm tư trong chốc lát. “Tiểu Trần, cháu chuẩn bị cẩn thận hết chưa?” Đáy mắt bà như vương điều khó , đương nhiên Trần Thiệu Thần hiểu ý của bà.

      gật gật đầu. “Bác , cháu quý trọng ấy cả đời.”

      Cố Niệm cười. “Bác biết... Ba năm, chắc đợi nóng lòng rồi hả?” Mẹ vợ bắt đầu đùa giỡn con rễ tương lai rồi.

      Trần Thiệu Thần bật cười. “Dùng ba năm đổi lấy đời, tính thế nào cũng là con lời.”

      Cố Niệm càng ngày càng thích cậu con rễ tương lai này. “Ba của Phán Phán qua chút thời gian nữa là ổn thôi, cháu đừng để trong lòng.”

      “Cháu hiểu, là bác trai nỡ. Bất cứ người ba nào cũng đều có tâm lý như thế cả.” Trần Thiệu Thần hiểu lý lẽ .

      Cố Phán tiễn Trần Thiệu Thần về, hai người cùng thả bộ, bước chầm chậm trong khuôn viên chung cư.

      Bầu trời xanh thẩm, gió thổi hiu hiu.

      Trần Thiệu Thần vẫn nắm tay suốt từ lúc ra khỏi cửa đến giờ buông. “ bàn với bác xong cả rồi, ngày 28 tháng này, hai gia đình chúng ta gặp mặt.”

      Tất cả cứ như thế mà quyết định xong cả rồi sao? là nhanh!

      Cố Phán có phản ứng, Trần Thiệu Thần nghiêng đầu nhìn . “Sao vậy?”

      Cố Phán rút tay ra. “Đột nhiên em cảm thấy chớp nhoáng quá, em mới tốt nghiệp mà kết hôn ngay rồi. Giống như kiểu chưa mà cưới ấy.”

      Trần Thiệu Thần nheo mắt. “Sau này mỗi ngày chúng ta đều hẹn hò đương bù lại, cũng khác nhau lắm đâu.”

      Cố Phán ngẩng đầu lên nhìn , vừa muốn gì đó nụ hôn của Trần Thiệu Thần lại kề sát. tay nâng sau đầu, tay vòng qua ôm lấy eo .

      Nụ hôn tinh tế mà dịu dàng, quấn lấy từng chút từng chút .

      Xung quanh có ai, thỉnh thoảng có vài học sinh trượt ván ngang qua, còn huýt sáo như trợ hứng cho hai người vậy.

      nhàng quấn lấy đầu lưỡi cùng đôi môi , nụ hôn kết thúc, hai người đều nén tiếng thở dốc. Trần Thiệu Thần thào. “ ra là nghiện .”

      Tay Cố Phán sững lại, hiểu ý của , ra hôn cũng bị nghiện. dựa mặt mình vào đầu vai , dụi dụi.

      Cố Phán quay về nhà với gương mặt đỏ như quả đào chín mọng.

      Bà ngoại Cố ở lầu hai, lúc hai người vừa ra cửa, bà vẫn còn khen ngợi cháu rễ tương lai với những người trong phòng. “Aizz, hai đứa nó xứng đôi mà.”

      Chỉ là, vẻ mặt của con rễ tốt cho lắm.

      Cố Niệm bình tĩnh . “Điều kiện của tiểu Trần như thế, đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm được. Ông Tống à, nhanh soi gương nhìn lại cái mặt mình .”

      “Các người đừng để vẻ ngoài của cậu ta mê hoặc.” Tống Hoài Thừa lạnh lùng .

      Cố Niệm lườm ông. “ như vậy là nhất định cố chấp đồng ý à?”

      Tống Hoài Thừa trả lời.

      Cố Niệm đứng dậy, muốn chuyện với ông nữa, mắc công lại nổi điên. “ là chủ gia đình, là ba của Phán Phán, cũng biết Phán Phán rất để tâm đến suy nghĩ của ông. Nếu ông nhất quyết đồng ý, có lẽ con bé cũng tiếp tục qua lại với tiểu Trần nữa. Thôi, vậy để cho hai đứa nó chia tay . Để cả đời này Phán Phán kết hôn, ở bên cạnh chúng ta tới già luôn. Nhưng mà ông nghĩ lại xem, nếu như tương lai chúng ta đều còn, Phán Phán ra sao đây?” Bà vừa vừa bước lên lầu.

      Lúc Cố Phán trở lại, chỉ thấy ba vẫn còn ở trong phòng khách, ngồi im nhúc nhích y như pho tượng.

      qua đó, kéo kéo tay ông.

      Tống Hoài Thừa cười với . “Về rồi à? Tiễn xuống dưới nhà thôi mà lâu thế sao? Xem con kìa, phơi nắng đến mặt đỏ rần rồi.”

      Cố Phán sờ sờ mặt mình, mặt đỏ phải do phơi nắng đâu!

      Tống Hoài Thừa thở dài. “Phán Phán, ba muốn con kết hôn sớm như vậy, phải quan sát thêm . Con chỉ mới 23 tuổi thôi, vội. Sang năm là năm tuổi của con, nên kết hôn, năm tới trở rồi tính tiếp.”

      Cố Phán ngẩn người, biết nên bàn chuyện với ba sao đây.

      ——— ————————

      Trần Thiệu Thần và Từ Thần Hi đến nhà của ông bà, bà nội Trần thấy cháu trai đến thăm tươi cười ngớt.

      Từ Thần Hi thưa lại với bà nội về chuyện của hai đứa , tuần sau hai nhà chính thức gặp nhau bàn chuyện cưới hỏi.

      Bà nội Trần vui vẻ. “Thằng nhóc con sao gấp gáp vậy hả? Mới về nước chưa bao lâu mà tính đến chuyện kết hôn rồi. Bạn con tên gì?”

      Trần Thiệu Thần trả lời: “Cố Phán, Cố Phán trong ‘Cố Phán sinh huy’ ạ.”

      Bà nội Trần suy nghĩ lát. “Mắt sáng long lanh, càng nhìn càng thích. bé đó nhất định rất xinh xắn.”

      “Rất đáng ạ!” Từ Thần Hi bình tĩnh tiếp lời. “Là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”

      Trần Thiệu Thần lấy bức ảnh trong ví ra, hắng giọng: “Bà nội xem ạ...”

      Bà nội Trần đeo kính lão, nhìn trong bức ảnh. “Ây ui, ánh mắt rất có hồn, đúng là rất đẹp, rất dể thương.”

      Từ Thần Hi vào phòng bếp rót nước, bà nội Trần thấy bà rồi mới hạ thấp giọng mình xuống, : “Ánh mắt của con tốt hơn ba con nhiều.”

      Trần Thiệu Thần nghĩ thầm trong bụng biết có nên cười phá lên hay , sắc mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần: “Bà nội, Cố Phán thể được.”

      “Hả?” Bà nội Trần vẫn chưa hiểu được vấn đề.

      Trần Thiệu Thần hít hơi sâu: “Khi còn bé, ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên từ đó về sau thể được nữa.”

      Sắc mặt của bà nội Trần thay đổi nhanh chóng, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn bức ảnh tay. Hồi lâu sau bà mới lên tiếng: “Con cũng giống y như ba con, chả khác gì nhau.”

      Ánh mắt bà nội Trần có chút ảm đạm vui, như rơi vào trầm tư. “Các con đó, quyết định chuyện gì rồi là nhất quyết thay đổi, ai khuyên cũng được.” Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Từ Thần Hi vẫn đứng ở sau cửa phòng bếp, bà lặng lẽ quan sát tình hình ngoài phòng khách, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.

      Bà nội Trần thở dài, : “ được các con giao tiếp, đương kiểu gì?”

      Trần Thiệu Thần bị câu hỏi của bà nội chọc cho vui vẻ. “Con học thủ ngữ của người khiếm khuyết.”

      Bà nội Trần từ từ nhớ ra, hình như có khoảng thời gian thằng nhóc này có học thêm gì đó phải. “Lớp 12 đúng ?”

      “Dạ.” Trần Thiệu Thần bình tĩnh trả lời.

      Bà nội Trần lại nhìn trong bức ảnh lần nữa, tự an ủi mình. “Con trai ba mươi mấy tuổi mới chịu kết hôn, cháu trai 26 tuổi muốn kết hôn, tệ, cũng có chút tiến bộ rồi.”

      Trần Thiệu Thần nắm lấy bàn tay gầy yếu của bà. “Cám ơn bà nội thông cảm.”

      “Sinh con sớm chút.” Bà nội Trần nặng nề giao phó câu. “Bà biết thanh niên trẻ tuổi các con bây giờ chưa muốn sinh con sớm, nhưng con được như thế đâu đấy.”

      Trần Thiệu Thần mỉm cười, việc này đồng ý cả hai tay.

      Ngày 28, rốt cuộc cũng đến ngày hai gia đình gặp mặt, bầu khí hài hoà mức bình thường. Tống Hoài Thừa thay đổi thái độ lạnh lùng của mấy ngày trước, trở nên lịch tao nhã, như ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông, làm cho người ta nhất thời có chút thích ứng kịp.

      Nguyên nhân thay đổi của ông là vì câu của Cố Niệm: “Ba của tiểu Trần khiến cho người khác rất có thiện cảm, thành thục ổn trọng, phong tư lỗi lạc. Tiểu Trần rất giống ông ấy. Phái nữ bây giờ đều thích những người đàn ông đích thực như vậy.”

      Trong lòng Tống Hoài Thừa bỗng phập phồng yên.

      Hai nhà mở đầu cuộc gặp mặt bằng vô số câu chuyện trời Nam đất Bắc, từ tình hình kinh tế, chính trị, đến văn hoá, nghệ thuật,... Rốt cuộc, cuối cùng hai bà thông gia tương lai thống nhất quyết định xong ngày kết hôn.

      Ngày kết hôn là mùng 1 tháng 10.

      ngày rất có ý nghĩa.

      Rốt cuộc Tống Hoài Thừa cũng bộc phát tính tình. “Phán Phán vẫn còn , làm việc cũng chưa đủ khôn khéo, sau này xin mọi người thông cảm nhiều hơn.”

      “Đâu có, Phán Phán thông minh lanh lợi, có ai mà thích đâu chứ.” Từ Thần Hi thoải mái bày tỏ thương của mình với Cố Phán.

      Hôm đó sau khi kết thúc, người lớn hai nhà thức thời cho bọn họ có gian riêng tự do ở bên nhau.

      Trong lúc vô tình, Từ Thần Hi hỏi: “Các con xem bên nhà tân hôn kia còn thiếu gì , nếu thiếu ghi lại danh sách để mẹ mua cho.”

      Tống Hoài Thừa ngạc nhiên, trong lòng oán thầm. Cả nhà họ Trần đều là hồ ly! Ông nuôi nấng bao bọc thương con suốt 23 năm trời, cứ như vậy mà trở thành con dâu nhà người ta rồi!

      Ánh trăng toả sáng dịu dàng, bóng cây lắc lư theo chiều gió.

      Trần Thiệu Thần nắm tay . “ tuyệt, toàn bộ thế giới của em đều dành riêng cho rồi.”

      Cố Phán chìm đắm trong những bức ảnh áo cưới mà bà ngoại gửi tới, qua loa gật đầu với , người nào đó bất mãn cúi đầu khẽ cắn cái lên vành tai .

      Cố Phán quay đầu lại lườm , đưa điện thoại cho xem những mẫu áo cưới trong đó.

      Trần Thiệu Thần nhìn lướt qua. “Ừ, cảm thấy...”

      Cố Phán nhìn mong đợi. “Mẫu nào đẹp nhất?”

      kề sát bên tai , thầm: “ cảm thấy, mặc gì là đẹp nhất.”


      Hết chương 58

      **********


      Tác giả có lời muốn : Đếm ngược thời gian, bắt đầu!!!

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 58

      Editor: Mèo ™



      Cố Phán dịu dàng nhìn , trong lòng rối rắm yên. làm tất cả vì , đều biết. cong môi mỉm cười, những ngón tay linh động huơ huơ ý : “Cám ơn .”

      Trần Thiệu Thần đáp lại tiếng. “ thích cảm ơn bằng hành động thực tế hơn.” Ánh mắt hấp háy ý cười.

      Haizz.. Người này, ra và ba số điểm rất giống nhau.

      Rốt cuộc, Cố Phán cũng cam kết. “Cho em nợ.”

      Trần Thiệu Thần đồng ý.

      Bên ngoài phát ra mấy tiếng gõ cửa, hai người cùng sửng sốt.

      “Phán Phán, mẹ con gọt trái cây rồi, hai đứa mau ra đây ăn .” Giọng của Tống Hoài Thừa vang lên ngoài cửa, lạnh lùng nghiêm nghị.

      Khoé miệng Trần Thiệu Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, có chút cảm tưởng thất bại. “Bác trai có vẻ muốn chúng ta ở riêng với nhau.”

      Cố Phán le lưỡi, hơi ngượng ngùng, ba đúng là trẻ con ! “Chúng ta xuống đó .” huơ tay .

      Trần Thiệu Thần chau mày. “Ừ!” Cúi đầu hôn , hàm hồ câu. “Nếu còn chưa xuống, biết chừng bác trai phá cửa xông vào mất.”

      Thời gian quay trở lại 10 phút trước, người nhà họ Tống tập trung ngồi ghế salon, đĩa trái cây đặt bàn có ai động vào, nhưng hình như tâm tình của bọn họ cũng tệ lắm phải?!

      Cố Niệm lên tiếng. “Để em đem chút trái cây lên đó.”

      Tống Hoài Thừa hừ tiếng. “ gọi bọn chúng xuống ăn.”

      Cố Niệm nhìn theo ông, gần đây người này dở chứng kì cục, tất cả mọi người cũng thèm để ý đến ông.

      Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng xuống lầu, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người bọn họ.

      Cố Phán cố ý đến ngồi bên cạnh ba mình.

      “Tiểu Trần, đến đây ăn trái cây .” Cố Niệm . “Đây là những trái cây hái ở vườn nhà ông ngoại Phán Phán đó, con nếm thử xem.”

      Trần Thiệu Thần nhận lấy. “Cám ơn bác .”

      Cố Phán ngồi ở bên, hơi nhếch môi lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích. “Mẹ, mẹ lấy cho con.”

      Cố Niệm liếc xéo . “Tự mình lấy , lớn già đầu rồi còn ganh tị, cũng biết là giống ai nữa.”

      Lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng ai hẹn ai cùng bắn ánh mắt về phía Tống Hoài Thừa.

      Sắc mặt Tống Hoài Thừa chút dao động, bình thản ung dung. “Phán Phán, con thích ăn dưa mật mà, ăn nhiều chút.”

      Trần Thiệu Thần nén cười, dùng tăm cắm miếng dưa mật đưa cho .

      Cố Phán thẹn thùng, đưa tay nhận lấy trước bao ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
      Người nhà họ Tống ai giấu được nụ cười của mình, tệ, tệ.

      Trước khi Trần Thiệu Thần rời , nhắc với Cố Niệm về chuyện hai gia đình cùng gặp mặt nhau.

      Cố Niệm trầm tư trong chốc lát. “Tiểu Trần, cháu chuẩn bị cẩn thận hết chưa?” Đáy mắt bà như vương điều khó , đương nhiên Trần Thiệu Thần hiểu ý của bà.

      gật gật đầu. “Bác , cháu quý trọng ấy cả đời.”

      Cố Niệm cười. “Bác biết... Ba năm, chắc đợi nóng lòng rồi hả?” Mẹ vợ bắt đầu đùa giỡn con rễ tương lai rồi.

      Trần Thiệu Thần bật cười. “Dùng ba năm đổi lấy đời, tính thế nào cũng là con lời.”

      Cố Niệm càng ngày càng thích cậu con rễ tương lai này. “Ba của Phán Phán qua chút thời gian nữa là ổn thôi, cháu đừng để trong lòng.”

      “Cháu hiểu, là bác trai nỡ. Bất cứ người ba nào cũng đều có tâm lý như thế cả.” Trần Thiệu Thần hiểu lý lẽ .

      Cố Phán tiễn Trần Thiệu Thần về, hai người cùng thả bộ, bước chầm chậm trong khuôn viên chung cư.

      Bầu trời xanh thẩm, gió thổi hiu hiu.

      Trần Thiệu Thần vẫn nắm tay suốt từ lúc ra khỏi cửa đến giờ buông. “ bàn với bác xong cả rồi, ngày 28 tháng này, hai gia đình chúng ta gặp mặt.”

      Tất cả cứ như thế mà quyết định xong cả rồi sao? là nhanh!

      Cố Phán có phản ứng, Trần Thiệu Thần nghiêng đầu nhìn . “Sao vậy?”

      Cố Phán rút tay ra. “Đột nhiên em cảm thấy chớp nhoáng quá, em mới tốt nghiệp mà kết hôn ngay rồi. Giống như kiểu chưa mà cưới ấy.”

      Trần Thiệu Thần nheo mắt. “Sau này mỗi ngày chúng ta đều hẹn hò đương bù lại, cũng khác nhau lắm đâu.”

      Cố Phán ngẩng đầu lên nhìn , vừa muốn gì đó nụ hôn của Trần Thiệu Thần lại kề sát. tay nâng sau đầu, tay vòng qua ôm lấy eo .

      Nụ hôn tinh tế mà dịu dàng, quấn lấy từng chút từng chút .

      Xung quanh có ai, thỉnh thoảng có vài học sinh trượt ván ngang qua, còn huýt sáo như trợ hứng cho hai người vậy.

      nhàng quấn lấy đầu lưỡi cùng đôi môi , nụ hôn kết thúc, hai người đều nén tiếng thở dốc. Trần Thiệu Thần thào. “ ra là nghiện .”

      Tay Cố Phán sững lại, hiểu ý của , ra hôn cũng bị nghiện. dựa mặt mình vào đầu vai , dụi dụi.

      Cố Phán quay về nhà với gương mặt đỏ như quả đào chín mọng.

      Bà ngoại Cố ở lầu hai, lúc hai người vừa ra cửa, bà vẫn còn khen ngợi cháu rễ tương lai với những người trong phòng. “Aizz, hai đứa nó xứng đôi mà.”

      Chỉ là, vẻ mặt của con rễ tốt cho lắm.

      Cố Niệm bình tĩnh . “Điều kiện của tiểu Trần như thế, đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm được. Ông Tống à, nhanh soi gương nhìn lại cái mặt mình .”

      “Các người đừng để vẻ ngoài của cậu ta mê hoặc.” Tống Hoài Thừa lạnh lùng .

      Cố Niệm lườm ông. “ như vậy là nhất định cố chấp đồng ý à?”

      Tống Hoài Thừa trả lời.

      Cố Niệm đứng dậy, muốn chuyện với ông nữa, mắc công lại nổi điên. “ là chủ gia đình, là ba của Phán Phán, cũng biết Phán Phán rất để tâm đến suy nghĩ của ông. Nếu ông nhất quyết đồng ý, có lẽ con bé cũng tiếp tục qua lại với tiểu Trần nữa. Thôi, vậy để cho hai đứa nó chia tay . Để cả đời này Phán Phán kết hôn, ở bên cạnh chúng ta tới già luôn. Nhưng mà ông nghĩ lại xem, nếu như tương lai chúng ta đều còn, Phán Phán ra sao đây?” Bà vừa vừa bước lên lầu.

      Lúc Cố Phán trở lại, chỉ thấy ba vẫn còn ở trong phòng khách, ngồi im nhúc nhích y như pho tượng.

      qua đó, kéo kéo tay ông.

      Tống Hoài Thừa cười với . “Về rồi à? Tiễn xuống dưới nhà thôi mà lâu thế sao? Xem con kìa, phơi nắng đến mặt đỏ rần rồi.”

      Cố Phán sờ sờ mặt mình, mặt đỏ phải do phơi nắng đâu!

      Tống Hoài Thừa thở dài. “Phán Phán, ba muốn con kết hôn sớm như vậy, phải quan sát thêm . Con chỉ mới 23 tuổi thôi, vội. Sang năm là năm tuổi của con, nên kết hôn, năm tới trở rồi tính tiếp.”

      Cố Phán ngẩn người, biết nên bàn chuyện với ba sao đây.

      ——— ————————

      Trần Thiệu Thần và Từ Thần Hi đến nhà của ông bà, bà nội Trần thấy cháu trai đến thăm tươi cười ngớt.

      Từ Thần Hi thưa lại với bà nội về chuyện của hai đứa , tuần sau hai nhà chính thức gặp nhau bàn chuyện cưới hỏi.

      Bà nội Trần vui vẻ. “Thằng nhóc con sao gấp gáp vậy hả? Mới về nước chưa bao lâu mà tính đến chuyện kết hôn rồi. Bạn con tên gì?”

      Trần Thiệu Thần trả lời: “Cố Phán, Cố Phán trong ‘Cố Phán sinh huy’ ạ.”

      Bà nội Trần suy nghĩ lát. “Mắt sáng long lanh, càng nhìn càng thích. bé đó nhất định rất xinh xắn.”

      “Rất đáng ạ!” Từ Thần Hi bình tĩnh tiếp lời. “Là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”

      Trần Thiệu Thần lấy bức ảnh trong ví ra, hắng giọng: “Bà nội xem ạ...”

      Bà nội Trần đeo kính lão, nhìn trong bức ảnh. “Ây ui, ánh mắt rất có hồn, đúng là rất đẹp, rất dể thương.”

      Từ Thần Hi vào phòng bếp rót nước, bà nội Trần thấy bà rồi mới hạ thấp giọng mình xuống, : “Ánh mắt của con tốt hơn ba con nhiều.”

      Trần Thiệu Thần nghĩ thầm trong bụng biết có nên cười phá lên hay , sắc mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần: “Bà nội, Cố Phán thể được.”

      “Hả?” Bà nội Trần vẫn chưa hiểu được vấn đề.

      Trần Thiệu Thần hít hơi sâu: “Khi còn bé, ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên từ đó về sau thể được nữa.”

      Sắc mặt của bà nội Trần thay đổi nhanh chóng, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn bức ảnh tay. Hồi lâu sau bà mới lên tiếng: “Con cũng giống y như ba con, chả khác gì nhau.”

      Ánh mắt bà nội Trần có chút ảm đạm vui, như rơi vào trầm tư. “Các con đó, quyết định chuyện gì rồi là nhất quyết thay đổi, ai khuyên cũng được.” Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Từ Thần Hi vẫn đứng ở sau cửa phòng bếp, bà lặng lẽ quan sát tình hình ngoài phòng khách, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.

      Bà nội Trần thở dài, : “ được các con giao tiếp, đương kiểu gì?”

      Trần Thiệu Thần bị câu hỏi của bà nội chọc cho vui vẻ. “Con học thủ ngữ của người khiếm khuyết.”

      Bà nội Trần từ từ nhớ ra, hình như có khoảng thời gian thằng nhóc này có học thêm gì đó phải. “Lớp 12 đúng ?”

      “Dạ.” Trần Thiệu Thần bình tĩnh trả lời.

      Bà nội Trần lại nhìn trong bức ảnh lần nữa, tự an ủi mình. “Con trai ba mươi mấy tuổi mới chịu kết hôn, cháu trai 26 tuổi muốn kết hôn, tệ, cũng có chút tiến bộ rồi.”

      Trần Thiệu Thần nắm lấy bàn tay gầy yếu của bà. “Cám ơn bà nội thông cảm.”

      “Sinh con sớm chút.” Bà nội Trần nặng nề giao phó câu. “Bà biết thanh niên trẻ tuổi các con bây giờ chưa muốn sinh con sớm, nhưng con được như thế đâu đấy.”

      Trần Thiệu Thần mỉm cười, việc này đồng ý cả hai tay.

      Ngày 28, rốt cuộc cũng đến ngày hai gia đình gặp mặt, bầu khí hài hoà mức bình thường. Tống Hoài Thừa thay đổi thái độ lạnh lùng của mấy ngày trước, trở nên lịch tao nhã, như ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông, làm cho người ta nhất thời có chút thích ứng kịp.

      Nguyên nhân thay đổi của ông là vì câu của Cố Niệm: “Ba của tiểu Trần khiến cho người khác rất có thiện cảm, thành thục ổn trọng, phong tư lỗi lạc. Tiểu Trần rất giống ông ấy. Phái nữ bây giờ đều thích những người đàn ông đích thực như vậy.”

      Trong lòng Tống Hoài Thừa bỗng phập phồng yên.

      Hai nhà mở đầu cuộc gặp mặt bằng vô số câu chuyện trời Nam đất Bắc, từ tình hình kinh tế, chính trị, đến văn hoá, nghệ thuật,... Rốt cuộc, cuối cùng hai bà thông gia tương lai thống nhất quyết định xong ngày kết hôn.

      Ngày kết hôn là mùng 1 tháng 10.

      ngày rất có ý nghĩa.

      Rốt cuộc Tống Hoài Thừa cũng bộc phát tính tình. “Phán Phán vẫn còn , làm việc cũng chưa đủ khôn khéo, sau này xin mọi người thông cảm nhiều hơn.”

      “Đâu có, Phán Phán thông minh lanh lợi, có ai mà thích đâu chứ.” Từ Thần Hi thoải mái bày tỏ thương của mình với Cố Phán.

      Hôm đó sau khi kết thúc, người lớn hai nhà thức thời cho bọn họ có gian riêng tự do ở bên nhau.

      Trong lúc vô tình, Từ Thần Hi hỏi: “Các con xem bên nhà tân hôn kia còn thiếu gì , nếu thiếu ghi lại danh sách để mẹ mua cho.”

      Tống Hoài Thừa ngạc nhiên, trong lòng oán thầm. Cả nhà họ Trần đều là hồ ly! Ông nuôi nấng bao bọc thương con suốt 23 năm trời, cứ như vậy mà trở thành con dâu nhà người ta rồi!

      Ánh trăng toả sáng dịu dàng, bóng cây lắc lư theo chiều gió.

      Trần Thiệu Thần nắm tay . “ tuyệt, toàn bộ thế giới của em đều dành riêng cho rồi.”

      Cố Phán chìm đắm trong những bức ảnh áo cưới mà bà ngoại gửi tới, qua loa gật đầu với , người nào đó bất mãn cúi đầu khẽ cắn cái lên vành tai .

      Cố Phán quay đầu lại lườm , đưa điện thoại cho xem những mẫu áo cưới trong đó.

      Trần Thiệu Thần nhìn lướt qua. “Ừ, cảm thấy...”

      Cố Phán nhìn mong đợi. “Mẫu nào đẹp nhất?”

      kề sát bên tai , thầm: “ cảm thấy, mặc gì là đẹp nhất.”


      Hết chương 58

      **********


      Tác giả có lời muốn : Đếm ngược thời gian, bắt đầu!!!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :