1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49

      Editor: Mèo ™



      Ba năm này, rất ít khi nghĩ đến người nhà của . Mẹ của đối với rất tốt, cho dù là tình huống lúc đó, nên mới bị thương, vậy mà bác trai bác cũng trách dù chỉ lời.

      Cố Phán vẫn luôn cảm thấy áy náy với bọn họ.

      Trần Thiệu Thần dịu dàng nhìn . “Bà hỏi khi nào về thành phố C.”

      ra là sau khi về nước, vẫn chưa về nhà.

      Cố Phán chần chờ huơ tay hỏi : “ định khi nào về đó?”

      Trần Thiệu Thần nhìn . “Em có đồng ý về cùng ?”

      Cố Phán vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

      Trần Thiệu Thần thở dài. “ vội, công việc của ở đây cũng chưa sắp xếp ổn thoả, trong thời gian ngắn cũng rảnh mà trở về. Chờ thêm vậy.”

      Lúc này, ngoài cửa có tiếng ai đó tra chìa khoá vào ổ, định mở cửa.

      Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Để xem.”

      Cố Phán nghe thế mới sực nhớ ra, quên với chuyện rồi.

      Diệp Tử Nhuy cầm chìa khoá trong tay, đứng ở cửa, nhìn chăm chăm vào người đứng trước mặt mình, ấy cực kì ngạc nhiên, mắt chữ A mồm chữ O. “Hơ... Trần sư huynh?!”

      Trần Thiệu Thần cười với coi như chào hỏi. “ lâu gặp.”

      Diệp Tử Nhuy khổ não. “Trần sư huynh, em biết ở dây, nếu ...”

      “Vậy tức là em muốn gặp rồi?” Trần Thiệu Thần lắc đầu giả vờ buồn buồn .

      Diệp Tử Nhuy liên tục lắc đầu phủ nhận. “Đâu có! Em còn ngày ngày mong ngóng quay về đó chứ!” ấy tới, khẽ bên tai Cố Phán. “Trần sư huynh về mà cậu cũng với mình tiếng, nếu biết mình về đây làm phiền hai người rồi.”

      Diệp Tử Nhuy quyết định ở lại thành phố B phát triển nghiệp, Cố Phán liền rủ ấy đến ở cùng với mình từ mấy hôm trước.

      Bây giờ Diệp Tử Nhuy mới phát mình biến thành cái bóng đèn siêu cấp lớn.

      Tội lỗi đầy người, trời ạh~~

      Trần Thiệu Thần nhìn đồng hồ, : “ về nhé.”

      Diệp Tử Nhuy ngại ngùng tự trách. “Sư huynh, vậy em tiễn nữa.”

      Cố Phán cùng xuống lầu tiễn . Xuống dưới lầu, huơ tay : “Tử Nhuy ở cùng với em.”

      “Ừh!” Trần Thiệu Thần trầm giọng . “Hai ở chung với nhau có thể chăm sóc lẫn nhau.” lặng im lát. “Phán Phán, có phải em cũng nghĩ là quay về nữa, cho nên em sắp xếp ổn thoả mọi thứ xung quanh cuộc sống của em, chỉ duy nhất có vị trí của thôi?!”

      Ánh mắt dịu dàng của vài phần bất đắc dĩ.

      Cố Phán bất giác cắn môi, thậm chí dám nhìn thẳng vào mắt . “Em chắc nữa.” chậm rãi huơ tay ra dấu.

      chắc việc gì? Về hay về em?” Giọng hơi vút cao, như gió khẽ lướt qua đầu tim.

      Cố Phán hít hơi sâu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào . “Em quá phiền phức, vĩnh viễn cũng thể nào lên tiếng chuyện được, vĩnh viễn thể nghe thấy giọng của em, thậm chí sau này em cũng thể dạy con mình tập được...”

      Tiếc nuối cả đời này, cùng với nỗi bất đắc dĩ, cam lòng.

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần thâm trầm. “ phải vẫn còn có sao?” Giọng của khẽ khàng dịu dàng vô cùng, nhưng mỗi chữ ra đều chạm thẳng đến trái tim của Cố Phán. “Em lo lắng nhiều như vậy để làm gì. được viết lên lòng bàn tay . có thể dạy con tập , từ đầu tiên mà dạy con là, gọi em là mẹ...”

      Cố Phán ngẩn ngơ, đôi mắt trong veo ngân ngấn ánh nước.

      Trần Thiệu Thần thở dài, cũng muốn để chịu quá nhiều áp lực, liền đổi đề tài. “Ngày mai em có bận ?”

      Cố Phán lắc lắc đầu.

      “Có muốn đến công ty của tham quan vòng ?” Trần Thiệu Thần đề nghị. “ cùng .”

      Cố Phán im lặng.

      “Ngày mai 8h30 đến đón em. Em lên nhà trước , nghỉ ngơi sớm chút.”

      Trần Thiệu Thần nhìn vào thang máy, mới rời .

      lâu, Cố Phán còn tiếp tục mơ thấy giấc mơ kia nữa, nhưng rốt cuộc hiểu vì sao tối nay lại nằm mơ thấy buổi đêm ở sườn núi hôm đó. Dđ • LˆQ’Đˆ

      Cả đêm ngon giấc, ngày hôm sau, sắc mặt uể oải thấy . Khi rửa mặt, nhìn mình trong gương, hầu như còn vẻ tươi tỉnh thường ngày, phân vân biết hôm nay có nên đến công ty của Trần Thiệu Thần hay .

      Diệp Tử Nhuy làm bữa sáng, gồm có cháo trắng và vài món ăn kèm. “Tối qua cậu ngủ ngon à?”

      Cố Phán gật gật đầu.

      “Kích động lắm đúng ?” Diệp Tử Nhuy trêu ghẹo.

      Cố Phán liếc cái, Diệp Tử Nhuy khẽ khom lưng, đưa đôi đũa đặt trước mặt , đột nhiên ánh mắt lướt qua cổ nàng, nghi ngờ gì, đó là do vết hôn để lại. tự chủ liền nghĩ ngay đến buổi tối ngày hôm qua, biết rốt cuộc Tử Nhuy và ông chủ Chu xảy ra chuyện gì.

      “Bây giờ Trần sư huynh làm gì?”

      Cố Phán cầm lấy giấy bàn, viết lên: “Hợp tác với bạn cùng lớp mở công ty phần mềm máy tính.”

      Diệp Tử Nhuy đảo tròn mắt. “Ngàn dặm xa xôi trở về thành phố B, là vì có dụng ý khác đúng ?”

      Cố Phán im lặng lúc, viết trả lời: “Tử Nhuy, đổi áo khác , tìm cái nào cổ cao ấy.”

      Diệp Tử Nhuy cúi đầu, hai má đỏ bừng. “Cháo nguội rồi, cậu ăn nhanh .”

      Ăn sáng xong, Cố Phán rửa bát. Diệp Tử Nhuy đứng ở cửa phòng bếp, : “Mình định mấy ngày nữa tìm phòng trọ.”

      Cố Phán quay đầu lại.

      “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, ở đây hơi xa phòng tranh.”

      Cố Phán gật gật đầu, chuyện cậu ấy quyết định rồi dể gì mà thay đổi.

      Trần Thiệu Thần lái xe đến rước Cố Phán, cho Diệp Tử Nhuy quá giang đoạn đường. Sau khi Diệp Tử Nhuy xuống xe, Trần Thiệu Thần quay sang nhìn Cố Phán. “Tối qua em ngủ ngon à?”

      Cố Phán thở hắt ra hơi.

      Trần Thiệu Thần nhíu mày, mở nhạc lên. “Ngủ thêm chút .” Giai điệu nhàng êm dịu vang lên khiến cho tâm trạng luôn căng thẳng của dần dần thả lỏng.

      Công ty Trần Thiệu Thần cách đại học T khoảng 40 phút chạy xe, toạ lạc tầng 26 của toà lầu khí thế đồ sộ.

      Xe dừng lại ở bãi đỗ xe riêng, cầm lấy túi xách của mình.

      Trần Thiệu Thần : “Khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, em thường đến đây bầu bạn với nhé.”

      Cố Phán cảm thấy Trần Thiệu Thần có thay đổi, bây giờ còn có thói quen sắp xếp mọi chuyện giúp nữa.”

      Đến công ty, Cố Phán theo phía sau , lúc vào trong có người tiến lên báo cáo với Trần Thiệu Thần: “Thiệu Thần, tìm được nhà đầu tư tài chính rồi, nhưng đối phương muốn đích thân cậu đến gặp mặt bàn bạc, là mỹ nữ.” xong, ta quay sang nhìn Cố Phán. “Ahh...”

      “Cậu tuyển nhân viên mới à?” Người kia hỏi.

      Trần Thiệu Thần nhìn cậu ta, trả lời. “Bạn của mình, Cố Phán. Đây là Tần Kha, bạn cùng lớp đại học với , phụ trách phòng Marketing.”

      “Cố Phán à...” Giọng Tần Kha hơi kích động. “Nghe đại danh lâu, nay mới được gặp mặt!”

      Trần Thiệu Thần lườm cậu ta. “Cậu làm xong việc rồi à?”

      Tần Kha trộm cười. “ phải có khách tới nên thoải mái chút sao? Vậy chuyện nhà đầu tư giao cho cậu đấy.” Người ta chỉ đích danh Trần Thiệu Thần gặp mặt bàn bạc mới chịu mà.

      “Chị dâu, khi nào rảnh chúng ta chuyện tiếp nhá.” Tần Kha vẫy vẫy tay chào tạm biệt Cố Phán rồi làm việc.

      Trần Thiệu Thần dẫn đến phòng làm việc của , căn phòng lớn lắm, nhưng được bày trí rất gọn gàng sạch , bàn có để hai chậu cây cảnh. Cố Phán nhìn lướt qua đánh giá sơ bộ lượt.

      “Ba năm nay vẫn gửi chúng ở nhà cậu mợ , đều nhờ cậu mợ và hai đứa em họ chăm sóc giúp.” .

      Cố Phán sững sờ huơ tay ra dấu. “Rất tươi tốt.”

      Trần Thiệu Thần lấy từ trong tủ ra cái ly, rót ly nước cho . Cố Phán nhìn chiếc ly chăm chú, là đôi với cái đặt bàn của .

      “Em ngồi chơi , tủ có sách, nếu như chán quá tự tìm sách đọc nhé.” trở lại ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên khai báo câu. “Mấy người ngoài kia đều rất nhàm chán, em đừng để ý đến bọn họ.”

      Cố Phán gật đầu, huơ tay : “ cứ làm việc .”

      Chờ khi xung quanh yên lặng lại, Cố Phán chợt phát , vốn cách nào từ chối lời được. lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn mẹ gửi cho , hỏi công việc như thế nào rồi?

      Cố Phán thành trả lời.

      Mẹ vừa hỏi xong, ba cũng nhắn tin đến.

      “Phán Phán, nếu như gặp được tên nhóc nào thích hợp với con cứ dẫn về nhé, ba đánh giá giúp con.” Gia đình giống với nhà người ta, Tống Hoài Thừa vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện tình cảm của .

      “Con biết rồi ạ.” Cố Phán trả lời, nhưng nếu ‘cậu nhóc thích hợp với ’ vẫn là Trần Thiệu Thần, ba đánh giá như thế nào đây?

      “Vậy ba và mẹ con chờ tin tức tốt của con đấy, bên đây chúng ta cũng giúp con tìm đối tượng.”

      Năm tháng y như dao mổ heo. Ai có thể ngờ được Tống Hoài Thừa năm đó cũng biến thành như thế này chứ. Ôi cuộc đời!!!

      Haizz... mới có hai mươi ba tuổi chứ mấy!

      Sao ba mình lại gấp gáp đến vậy rồi?

      Ngước mắt nhìn về phía người nào đó chăm chỉ làm việc đằng kia, còn lớn hơn hai tuổi, biết là ba mẹ có thúc giục như ba mẹ ? Công việc của tiếp xúc với nhiều người vậy mà.

      “Phán Phán...” Trần Thiệu Thần dừng lại, trầm giọng gọi tên .

      Cố Phán chợt tỉnh lại, nhìn , từ xa huơ tay ra hiệu. “Sao vậy?’

      “Em đến đây.” nghiêm túc .

      Cố Phán tới, đứng bên cạnh , mở máy tính lên, khẽ nghiêng người, cho là có chuyện gì đó quan trọng.

      Bất chợt giơ tay kéo vào trong ngực mình, Cố Phán khỏi giật mình hết hồn.

      Trần Thiệu Thần uỷ khuất tố cáo. “ sai rồi! Vốn nên dẫn em đến, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của .”

      Cố Phán chu môi, lúc ra cửa còn tỉ mỉ thoa lên lớp son môi đỏ, tôn lên màu da trắng mịn của .

      Trần Thiệu Thần mím môi, tay vững vàng ôm lấy .

      Cơ thể Cố Phán mềm nhũn, cả người đều dính sát vào người . Trong tiềm thức còn nhắc nhở chính mình: Đây là chỗ làm việc, đây là chỗ làm việc, n lần. khỏi hồi hộp căng thẳng, lỡ như có ai đó vào ...

      Ai mà biết được lỡ như...

      Tần Kha tự nhiên đẩy cửa bước vào. “Thiệu Thần... Ai chaa...” Cậu ta la lên, lập tức quay ra.

      Trần Thiệu Thần và Cố Phán kết thúc nụ hôn trong hoảng loạn.

      Son môi của sớm bị người nào đó ăn sạch rồi.

      Hai người cùng bình ổn lại nhịp thở.

      Trần Thiệu Thần khẽ cười, giơ tay xoa xoa đôi môi . “Uống nước nhiều vào, môi khô quá.”

      Đôi gò má ửng hồng của Cố Phán trong nháy mắt nổi lên ba hàng vạch đen.

      Ngoài cửa, Tần Kha gõ gõ cửa. “Mình có thể vào chưa vậy?”

      “Vào !” Trần Thiệu Thần hắng giọng trả lời.

      Tần Kha sải bước vào. “Mình bị cận 500 độ lận, nên thầy gì cả đâu. quen vào thẳng phòng cậu mà gõ cửa rồi, hôm nay quên mất có chị dâu ở đây, xin lỗi nhé.”

      Cố Phán càng cúi đầu thấp hơn.

      Mất hết cả mặt mũi rồi, sau này ai mà dám theo đến đây nữa chứ.

      “Ừm, cậu xem thử phương án hợp tác này xem, có chỗ nào cần chỉnh sửa gì nữa ?” Tần Kha nhìn lướt sang Cố Phán. “Trưa nay ăn cơm chung ?”

      Trần Thiệu Thần cầm lấy phương án, lạnh lùng trả lời. “ rảnh.”

      Khoé miệng Tần Kha giật giật. “Ai mời cậu, mình hỏi Cố Phán mà.”

      Trần Thiệu Thần giương mắt lên. “ ấy nghe mình.”

      Cậu cũng ngang ngược quá đó! Tần Kha còn lời nào để , đành uất ức ra ngoài làm việc.

      Phòng làm việc lại lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi.

      Hồi lâu sau, Trần Thiệu Thần lên tiếng, giọng khàn khàn. “Phán Phán...” gọi tên , hình như từ sau khi quay về, rất thích luôn miệng gọi tên . Dĩ nhiên, lúc gọi tên , luôn có cảm giác đây là cái tên hay nhất thế giới này.

      Nhịp tim Cố Phán khỏi đập nhanh thình thịch thình thịch.

      “Chúng ta kết hôn !”


      Hết chương 49

      **********


      Tác giả có lời muốn : Kết hôn rồi có thể quang minh chính đại hôn rồi!
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 50

      Editor: Mèo ™



      Phòng làm việc yên lặng tiếng động, kim giây trong đồng hồ tích tắc tích tắc nhích từng chút, tựa như bài thơ lời đẹp đẽ tuyệt diệu.

      lâu sau Cố Phán vẫn chưa kịp phản ứng lại, Trần Thiệu Thần đứng trước mặt , ngồi xổm xuống, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn , nhìn thấy được hình bóng mình phản chiếu trong mắt . “ phải là xúc động nhất thời, mà là tâm niệm từ rất rất lâu trước kia rồi. biết là em, vẫn luôn là em.”

      Cố Phán dùng sức lực rất lớn mới có thể tìm về được năng lực suy nghĩ của mình, huơ tay ra hiệu: “Có phải là quá đột ngột rồi ?” Đáy lòng dậy lên hồi lo lắng.

      Trần Thiệu Thần vẫn ngước lên, nhìn chớp mắt, đưa tay cầm lấy tay , lên tiếng: “Sao lại đột ngột? Là thuận theo tự nhiên mới đúng.”

      Da mặt của người nào đó đúng là càng ngày càng dày.

      Vậy, câu trả lời của là gì?

      Cố Phán có cảm giác lân lân như say rượu, bồng bềnh y như ngụp lặn trong nước, chênh vênh như lơ lững giữa trời, tóm lại là cảm giác lúc này biết phải diễn tả thế nào mới đúng. lúc giơ tay lên muốn huơ tay ra hiệu đột nhiên bụng dưới có dòng nước ấm trào ra, nhíu chặt hàng lông mày, có dự cảm tốt chút nào.

      “Sao vậy?” Trần Thiệu Thần như nhận ra gì đó.

      Cố Phán lập tức đứng lên, vừa nhanh vừa dứt khoát. Trời mùa hè vốn oi bức, nên Cố Phán ăn mặc có hơi mỏng manh, huống chi hôm nay còn mặc chiếc quần lửng ống rộng màu trắng sữa, là thê thảm dám nhìn.

      Bà dì sao lại đến vào đúng lúc này cơ chứ.

      Trần Thiệu Thần hiểu , hơi mất tự nhiên : “Nếu như phải xảy ra tình huống này, cho là em muốn từ chối đấy.”

      Cố Phán cúi đầu, ngượng ngùng đến nỗi hai tai đỏ bừng, huơ tay : “Em về trước đây.”

      Trần Thiệu Thần kéo tay lại, cầm lấy áo khoác của mình, cột lên eo . “Để đưa em về.”

      cần đâu.” Cố Phán huơ tay .

      Trần Thiệu Thần nắm lấy tay . “Phán Phán, em cho rằng khi trở về dễ dàng buông tay vậy sao? Ba năm trước đây em đưa ra quyết định của riêng mình em, vậy ba năm sau cũng nên để đưa ra quyết định cho cả và em chứ.”

      Như vậy mới công bằng. Trần Thiệu Thần cũng mới có thể yên tâm.

      Lúc ra ngoài, mọi người trong công ty đều cùng nhìn sang hai người. Đều là thanh niên trẻ tuổi, tất cả mọi người vừa nhìn là ngầm hiểu trong lòng.

      Cố Phán cảm thấy Trần Thiệu Thần... Phách lối quá mất!.

      lặng lẽ ngồi trong xe, bụng dưới căng căng khó chịu, ỉu xìu ngồi dựa vào ghế, tràn ngập trong đầu đều là người ngồi bên cạnh này đây. “Sư huynh, còn phải làm việc mà.”

      “Sư huynh, chiều nay còn phải họp đấy.”

      Trần Thiệu Thần thở dài hơi. “Phán Phán, gọi tên rất khó à?”

      khó! Nhưng mà quen.

      Xe ngừng lại lúc, mà cũng hay biết.

      mua chút đồ, em ngồi trong xe chờ nhé.” nhàng , xong mở cửa xe ra.

      Mười phút sau, trở lại, trong tay có cầm theo túi đồ.

      “Phán Phán...” gọi tên .

      Cố Phán mở mắt ra, mỗi khi bà dì đến thăm đều rất dễ buồn ngủ.

      “Có muốn bế em lên nhà ?” cau mày lo lắng.

      Cố Phán lập tức ngồi thẳng người, xuống xe.

      Trần Thiệu Thần bên cạnh . Sau khi vào nhà, Cố Phán cúi đầu tắm, đợi khi ra ngoài, bàn đặt sẵn ly nước đường đỏ.

      “Nước cũng bớt nóng rồi, em uống .” Trần Thiệu Thần . “Giờ bụng còn đau ?”

      Cố Phán gật gật đầu, Diệp Tử Nhuy và Đường Thanh bị đau như , biết là bị làm sao nữa. Mỗi lần bà dì đến thăm bụng quặn đau rất khó chịu.

      “Trong nhà có túi chườm nóng ?” hỏi.

      Cố Phán lắc đầu, lúc dọn nhà cũng biết là để đâu mất rồi.

      Trần Thiệu Thần : “Em nằm xuống nghỉ trước .”

      Trần Thiệu Thần đến phòng ngủ ôm cái chăn mỏng thông khí ra ngoài. Mùa hè ở hành phố B rất oi bức, mà Cố Phán lại sợ nóng, vừa mới đến đầu hè là chỉ thích trốn trong nhà bật điều hoà suốt, có việc gì quan trọng là nhất quyết ló đầu ra ngoài. Trần Thiệu Thần đắp chăn cho kín đến nỗi khác gì cái bánh tét.

      Vẻ mặt của như này (⇀‸↼‶)

      Trần Thiệu Thần sờ sờ trán , nhiệt độ vẫn bình thường, với giọng trầm khàn: “Sau này, kết hôn rồi bị đau bụng nữa.”

      gì thế? Cố Phán dám tin vào tai của mình luôn, mở to mắt, ngơ ngác, miễn cưỡng huơ tay ra hiệu: “Ai vậy?”

      Trần Thiệu Thần quay mặt sang bên, để lại cho gò má có chút phớt hồng của mình. “Hi Hi.”

      Cố Phán rất muốn cười nhưng vẫn cố nhịn. “Có nhà khoa học nào chứng minh điều này chưa?”

      Trần Thiệu Thần: “...”

      Cố Phán huơ tay ra hiệu. “ tốt nghiệp thạc sĩ ở đại học Mỹ rồi mà sao có thể tin lời đồn đãi có căn cứ khoa học này thế?”

      Trần Thiệu Thần trầm ngâm. “Có phải lời đồn đãi vô căn cứ hay , sau này thử biết.”

      Cố Phán: “...”

      mơ màng ngủ mất, nghe được gọi điện thoại cho ai đó.

      “Cậu thay mình , mình có việc bận, cậu vất vả rồi.” đè thấp giọng mình để làm ồn , Cố Phán lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

      Khi tỉnh dậy, nhìn thấy có bóng người qua lại trong nhà . Tim cảm thấy an bình. Cơn đau ở bụng cũng giảm bớt rất nhiều.

      Ghế salon khẽ lún xuống.

      “Phán Phán... Phán Phán...” dịu dàng gọi tên .

      Cố Phán giơ tay lên dụi dụi mắt, hai tay vô thức nắm được bàn tay , ngón tay từng chút từng chút mân mê lòng bàn tay , từng đường vân tay quen thuộc, ấm áp quen thuộc, ừ, tất cả đều rất quen thuộc.

      “Phán Phán...” áp lại gần sát mặt .

      Sau giấc ngủ ngon, da dẻ của mịn màng đến mức có thể nhéo ra nước.

      từng xa nhau tận chân trời, nay gần trong gang tấc.

      Tại sao lại gấp gáp như vậy? Dù cho luôn tự nhủ trong lòng là đừng vội vàng, đừng gấp gáp, mọi chuyện phải từ từ, cần phải vỗ về trấn an tiểu bánh mì, để ấy yên tâm trước , nhưng khi nhìn thấy , tất cả mọi tự nhủ đều như hoá thành bọt biển, thể kềm chế được nữa.

      Khi ra hai chữ kết hôn kia, chính cũng cảm thấy đột nhiên, nhưng vì là nên não mới bị úng nước, thể suy nghĩ gì được. rất rất rất muốn bảo vệ tiểu bánh mì của mà! Những tình cảm lắng đọng suốt bao năm phun trào như núi lửa tỉnh giấc.

      Tay vẫn mải miết mân mê trong lòng bàn tay , làm lòng cũng nhộn nhạo yên, đáy mắt càng lúc càng đen như bị nhuộm mực.

      “Phán Phán... Bây giờ em trong tình huống đặc biệt, chớ có quyến rũ .” Trần Thiệu Thần nắm chặt tay . “Chờ khi em khoẻ lên, tuỳ em giày vò. Hôm này cố nhẫn nhịn .”

      Tình cảm tràn đầy trong đáy mắt chút che giấu, Cố Phán lúng túng, rốt cuộc ai mới là người phải cố nhẫn nhịn chứ!

      Hai má nóng bừng, đỏ đến tận mang tai. yên tự lặng trấn an mình, đều là người lớn hết rồi mà.

      Ngoan ngoãn thu tay lại, nhưng vẫn cam lòng. Vươn tay vuốt ve mặt . “ phải ngoan đó.” Ừ, khác gì vỗ về thú cưng nhà mình.

      ——— —————————

      Ba ngày sau, Diệp Tử Nhuy tìm được phòng trọ mới nên chuyển . Hôm chuyển nhà, Diệp Tử Nhuy cảm thấy hơi mất mát, cũng gì với Cố Phán.

      tuần sau, Cố Phán vẽ tranh ở nhà nhận được cuộc điện thoại lạ, là từ bệnh viện gọi đến.

      “Cố Phán đúng ? Diệp Tử Nhuy xảy ra chuyện, bây giờ ở bệnh viện...”

      Trong giây phút đó, đầu óc Cố Phán trống rỗng suy nghĩ được gì, chạy nhanh xuống lầu, vô ý đụng phải vài người vào trước cửa chung cư, cuối cùng bị người nào đó kéo lại.

      “Cố Phán, xảy ra chuyện gì thế?” Vẻ mặt Hàn Diệp Hành lo lắng hỏi.

      Cố Phán hoảng loạn nên thể nào viết chữ trả lời nổi.

      Hàn Diệp Hành đến đây là để tìm , thấy như vậy vội vàng trấn an. “Em đừng vội, muốn em gõ chữ lên điện thoại .”

      Cố Phán cắn răng, khó khăn đánh từng chữ. “Bạn em ở trong bệnh viện.”

      Hàn Diệp Hành đưa đến bệnh viện.

      Diệp Tử Nhuy vẫn còn trong phòng phẫu thuật.

      lặng lẽ đứng ngoài hành lang, cảnh sát cũng đứng bên cạnh .

      Diệp Tử Nhuy thuê phòng trọ trong toà nhà tư nhân bảo đảm chất lượng theo luật an toàn kiến trúc xây dựng. Lúc toàn nhà đổ sập xuống, ấy ở trong nhà nên bị kẹt trong đó hơn tiếng đồng hồ mới được cứu ra.

      Cố Phán dựa vào tường, còn sức đứng thẳng.

      Điện thoại di động vang lên lâu, nhạc chuông vẫn hát.

      run run lấy điện thoại ra, là gọi. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn mới mà chưa đọc.

      Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhận cuộc gọi.

      “Phán Phán, em ở đâu?”

      Bên kia thanh đáp trả, chỉ có thể nghe được tiếng thở của .

      “Có đọc tin nhắn của chưa?” Giọng vội vàng gấp gáp. “Bây giờ em ở đâu?”

      “Phán Phán, em có nghe ?”

      Phán Phán im lặng khóc.

      “Phán Phán, nếu nghe được gõ vào điện thoại .” Trần Thiệu Thần lo lắng.

      Rốt cuộc, Cố Phán cũng giơ tay lên gõ vào điện thoại cái.

      “Cộp” tiếng, Trần Thiệu Thần mới bớt thấp thỏm chút. “Phán Phán, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đầu tiên em phải bình tĩnh lại trước . Bây giờ em nhắn cho địa chỉ, đến với em ngay.”

      Nước mắt lăn dài hai bên má .

      Hàn Diệp Hành đóng viện phí xong đến bên cạnh , lấy điện thoại từ trong tay , ta nhìn lướt qua cái tên hiển thị màn hình, nhíu mày.

      “Alô...”

      Trần Thiệu Thần bỗng chốc căng thẳng.

      “Là tôi, Hàn Diệp Hành.”

      Đầu bên kia điện thoại bỗng im lặng.

      Hàn Diệp Hành nuốt nuốt nước miếng. “Diệp Tử Nhuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ cấp cứu ở bệnh viện, Cố Phán bị doạ sợ rồi.”

      Trần Thiệu Thần thở hắt ra. “Hai người ở bệnh viện nào?”

      Hàn Diệp Hành đọc địa chỉ.

      Cúp máy, Trần Thiệu Thần bất đắc dĩ xuống lầu. Hàn Diệp Hành, ba năm nay thỉnh thoảng xuất bên cạnh ấy!


      Hết chương 50

      **********


      Tác giả có lời muốn : Mấy này đều là người tốt. Diệp Tử Nhuy, Đường Thanh, Kim Nhiễm đều có .
      Cuộc sống đại học của ta qua mấy năm rồi, rất nhớ! Nhưng đáng tiếc là, bốn người cùng phòng kí túc xá chúng ta còn liên lạc với nhau nữa.

      Editor có lời muốn : Chúc mừng năm mớiiiiii~~~~
      Chúc mọi người năm mới vạn như ý, bình an, tài lộc, tươi vui nha nhaa~~
      Theo như cmt của bạn Truc Tran, mèo gấp rút làm và post 1 chương lì xì cho mấy nàng nè https://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ nhé!
      P/s: Đừng nôn nóng, cảnh H có thôi, nhưng chưa phải ở mấy chương gần đây. Đừng tin lời thả thính của tác giả, bị lừa đấy :)))))
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 51

      Editor: Mèo ™



      Mấy tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.

      “Bức tường đổ sụp xuống va vào đầu của bệnh nhân, tay phải bị nứt xương nghiêm trọng, người nhà và bệnh nhân nên có chuẩn bị tâm lý trước.” Bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật chính khoảng hơn 40 tuổi, mặt mũi sạch lộ ra vài phần đáng tiếc. Có lẽ bọn họ cũng đều biết rồi, nhắn còn hôn mê bên trong kia là hoạ sĩ. Theo như kinh nghiệm của ông tay của đó sau này thể vẽ tiếp được nữa.

      Trần Thiệu Thần, Cố Phán, Hàn Diệp Hành cùng im lặng sững sờ.

      Trần Thiệu Thần lên tiếng trước tiên. “Cám ơn bác sĩ.”

      Bác sĩ gật gật đầu, rời .

      Diệp Tử Nhuy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

      Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Cố Phán ngồi ở góc phòng. Hàn Diệp Hành về từ nãy, cũng còn tinh thần để lời cảm ơn với ta.

      Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy mở ra, qua mấy giây sau Cố Phán mới ngước lên nhìn.

      Dưới ánh sáng tối mờ ngoài hành lang hắt lên trước cửa, Chu Nhuận Chi vội vã bước vào, bước chân gấp gáp hỗn loạn.

      Cố Phán hơi nhíu mày, đứng dậy.

      Sắc mặt của Chu Nhuận Chi rất tốt, ta nén giọng mình lại, : “Tôi vừa từ Pháp về, bác sĩ cũng với tôi rồi.”

      Vừa từ Pháp về sao?

      Nghe , vợ chưa cưới của ta ở Pháp.

      Ánh mắt Chu Nhuận Chi tràn đầy đau lòng, bây giờ Cố Phán cũng biết nên gì nữa, an ủi ta sao?

      ra khỏi phòng bệnh, Trần Thiệu Thần đứng ngoài cửa, tới, ôm lấy từ phía sau, mặt áp vào lưng , tâm trạng thấp thỏm cả ngày mới tạm thời thả lỏng.

      may là, ngay lúc này, có ở đây.

      Như vậy, là tốt rồi!

      Trần Thiệu Thần cầm lấy tay . “Đừng lo, rồi ổn cả thôi.”

      Cố Phán ôm lúc lâu mới buông tay ra. thở dài, huơ tay ra dấu với : “Là liên lạc gọi ta tới sao?”

      Trần Thiệu Thần nhìn vào mắt . “Ừhm, em nên nhìn ra được, trong lòng ta xem trọng Tử Nhuy hơn là vẻ bề ngoài ta thể .”

      Cố Phán cong khoé môi. “Nhưng nếu như chỉ dùng xem trọng này để ta nhận ra được tình cảm của mình, Tử Nhuy cũng quá đáng thương rồi.”

      Vẽ tranh, là nửa cuộc sống của các đó!

      “Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” vuốt tóc . “Ngồi xuống lát .”

      biết, nhất định phải chờ đến khi Tử Nhuy tỉnh lại mới có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Đêm khuya, trong hành lang cũng vắng vẻ, nhiều người qua lại. Hai người ngồi băng ghế ở hành lang, Cố Phán dựa đầu vào vai .

      Sáng hôm sau, Diệp Tử Nhuy tỉnh lại từ trong cơn mê. ấy vừa định giơ tay lên liền nghe được giọng quen thuộc.

      “Đừng động đậy...” Người nọ đè tay lại.

      Diệp Tử Nhuy nhìn lên thấy ta.

      Cằm ta lún phún râu, hơn nữa thuận thế nhìn xuống, nhận thấy được quần áo của ta cũng nhăn nhúm hết cả.

      Chu Nhuận Chi nhìn thâm trầm. “Có thấy khó chịu chỗ nào ?”

      Diệp Tử Nhuy sững sờ, đầu óc trống rỗng bắt đầu hồi tưởng lại. vừa nhớ đến cảnh tượng cả căn phòng đổ sụp xuống trong nháy mắt, sàn nhà run chuyển dữ dội, vốn chạy ra ngoài kịp, đau đớn liền truyền thẳng đến đại não.

      Khẽ giật giật ngón tay, nhìn xuống, cả cánh tay phải của được bó bột, năm ngón tay sưng vù khác gì lạp xưởng.

      khẽ mỉm cười. “Em tưởng là mình chết chắc rồi.” rất chậm, giọng cũng khàn khàn.

      Sắc mặt Chu Nhuận Chi chợt biến đổi. “ được bậy.” nặng nề hít hơi sâu. “ đâu.”

      Diệp Tử Nhuy nhắm mắt lại. “Chu Nhuận Chi, em nằm mơ thấy . Mơ thấy kết hôn, mặc bộ vest đen lịch lãm, rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả ngôi sao Cbiz nữa.”

      “Được rồi, đó chỉ là mơ thôi. Nhuy Nhuy, chúng ta nghỉ ngơi trước , đừng gì cả.”

      Diệp Tử Nhuy ừ tiếng, còn chưa kể hết giấc mơ của mình, trong mơ thấy kết hôn với vợ chưa cưới của mình, mà , đứng lẫn trong đám người đến dự.

      “Em biết lo lắng cho em thế nào đâu, tình nguyện người chịu đau đớn là chứ muốn nhìn thấy em như bây giờ...” Tay ta run rẩy.

      Khoé môi Diệp Tử Nhuy tự chủ cong lên thành nụ cười. Vết thương mặt đau rát.

      ——— ———————

      Trong phòng làm việc, Trần Thiệu Thần xem tài liệu. Lúc này vang lên hai tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

      Tần Kha vào. “Thiệu Thần, Chu đến tìm cậu.”

      Chắc ba năm gặp rồi nhỉ.

      Chu Chú mặc bộ đồ công sở được cắt may khéo léo, trang điểm tinh tế, để người khác nhận ra chút khuyết điểm nào.

      “Thiệu Thần, chuyện hợp tác, cậu vẫn chưa đưa ra cho mình câu trả lời chắc chắn.” Chu Chú ngồi xuống.

      Tần Kha bày ra vẻ mặt vui vẻ như xem kịch.

      “Ngại quá, mấy ngày nay mình bận số việc, giờ mình vẫn còn căn nhắc.” Trần Thiệu Thần bình tĩnh .

      “Chuyện của công ty à?” Chu Chú ân cần hỏi.

      Lúc này điện thoại của báo có tin nhắn đến. “Chờ mình chút.” lấy điện thoại xem tin nhắn.

      Chu Chú thầm quan sát, gương mặt tràn đầy dịu dàng.

      “Chu Chú, bây giờ chúng ta cùng bàn chuyện hợp tác.”

      Sắc mặt Chu Chú rất khó coi, nếu như trang điểm chắc nhợt nhạt đến thảm hại. “Mình có thể chuyện riêng với cậu ?”

      Tần Kha rất thức thời. “Mình còn có việc, các cậu cứ chuyện .”

      Ba năm, Trần Thiệu Thần cũng hề cho chút cơ hội nào, thậm chí còn có ý né tránh .

      “Vẫn là ấy sao?” Giọng Chu Chú có chút đè nén. “Ba năm, Trần Thiệu Thần... Ba năm nay, hai người chưa từng liên lạc với nhau. Tại sao?!”

      Trần Thiệu Thần nhìn lướt qua chiếc ly đặt bàn, đó là cái mà lần trước uống khi đến đây, vẫn để lại trước bàn làm việc của mình, mỗi ngày đều rửa lần. “Ba năm, hay ba mươi năm cũng vậy thôi.”

      khi , cả đời.

      Đây là câu trả lời của .

      cho ba năm, vì muốn ba mẹ phải khó xử.

      Thế , trao cho cả cuộc đời còn lại của mình.

      Chu Chú cười bất đắc dĩ, nụ cười bi thương. “Trần Thiệu Thần, có đôi lúc cậu tàn nhẫn.”

      Mười ngón tay Trần Thiệu Thần đan vào nhau. “Chuyện hợp tác với công ty cậu, mình cần phải suy nghĩ thêm.”

      Chu Chú bất giác cắn môi, từ từ nở nụ cười. “Công việc là công việc, chuyện nào ra chuyện đó. Cậu làm việc tiếp , mình về đây.” Giày cao gót dẫm lên sàn phát ra những tiếng cộp cộp vang vọng, đơn mất mác.

      “Khi nào có thời gian gọi Cố Phán ra ngoài dùng cơm nhé, dù gì cũng là bạn bè mà.”

      Trần Thiệu Thần suy nghĩ lát. “Qua khoảng thời gian ngắn nữa , giờ bạn của ấy nằm viện, mỗi ngày ấy đều bận đến đó chăm sóc bạn rồi.”

      Chu Chú giật giật khoé miệng. “Cũng được!”

      nhìn theo bóng lưng Chu Chú rời , lát sau thu hồi tầm mắt, nhìn điện thoại.

      “Tối nay muốn ăn gì? Em có mua cho Tử Nhuy con cá, tối nay định nấu canh.”

      Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười, thế cũng được. trầm tư lát, mở điện thoại lên, chọn vào mục ghi , có đoạn thanh vang lên.

      “Mẹ, mẹ...”

      “Mẹ, con mẹ...”

      “Phán Phán, đừng leo cao thế...”

      Đoạn ghi này nghe nghe lại biết bao nhiêu lần. thể chuyện được sao? Người mà chính là như vậy.

      Đầu ngón tay của lướt màn hình điện thoại. “Chờ về làm cơm tối giúp em.”


      Hết chương 51

      **********

      Tác giả có lời muốn : 520. Giải quyết xong tình địch! Sắp tới đến người lớn trong nhà, lúc đó còn đơn giản như này nữa đâu.
      Đoạn ghi đó ở đâu ra? Ai đưa vậy? Đoán xem!!! ╭(╯e╰)╮
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 52

      Buổi chiều, Cố Phán đến bệnh viện thăm Diệp Tử Nhuy, cảm xúc của Diệp Tử Nhuy ràng trầm lặng hơn trước đây rất nhiều.

      “Cậu đừng múc nữa, mình ăn đâu, có khẩu vị.”

      Cố Phán viết lên giấy: “Canh này rất tốt cho sức khoẻ đấy.”

      Diệp Tử Nhuy cười chua chát, nhìn vào tay phải của mình. “Có tốt ? Sau này mình thể vẽ tranh được nữa rồi, dù có ăn nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.” Trong giọng của ấy tràn ngập chán nản.

      Cố Phán giật mình, đầu ngón tay cầm muỗng múc canh trắng bệch.

      Diệp Tử Nhuy biết nghĩ gì. “Mình tự hỏi bác sĩ. Ông ấy sinh hoạt bình thường có vấn đề gì, nhưng muốn làm những động tác tỉ mỉ thể được. Ông ấy còn , bác sĩ phẫu thuật cho mình là người giỏi nhất của bệnh viện này, ông ấy còn nắm chắc, có thể thấy được kết quả là gì rồi đó.”

      Cố Phán sững sờ, biết bây giờ bất kì ai an ủi cũng có tác dụng. quen nhìn thấy Diệp Tử Nhuy suy sụp như vậy. nhanh chóng viết lên giấy. “Cậu còn nhớ tiết học cuối cùng của chúng ta ?”

      Diệp Tử Nhuy gật đầu, biết muốn gì.

      “Có rất nhiều chuyện xảy ra với mẹ mình mà chưa ai được biết. ra mẹ mình cũng từng bị thương, lúc đó gần như bà suy sụp, có khoảng thời gian dài bà thể cầm bút vẽ nữa.”

      Diệp Tử Nhuy đọc mấy dòng chữ giấy, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

      Cố Phán trịnh trọng gật đầu, tiếp tục viết. “Cho nên, kì tích là có . Bây giờ cậu nên suy nghĩ quá nhiều, phải từ từ chăm sóc sức khoẻ tốt .”

      Diệp Tử Nhuy cười nhạt. “, Cố Phán, nếu như chỉ là chuyện này, mình cũng đến nỗi đau lòng như vậy. Cậu biết ? Vợ chưa cưới của Chu Nhuận Chi là do gia tộc của ấy chọn, hai nhà kết thông gia là vì lợi ích, vốn thể làm gì khác được.”

      Đoạn tình cảm này ngay từ đầu có kết quả tốt.

      “Nếu như ấy từ hôn, ấy chỉ còn lại hai bàn tay trắng.” ấy gằn từng chữ, dường như trút hết sức lực để xong lời cuối cùng.

      Cố Phán hiểu, cho dù Chu Nhuận Chi vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, Tử Nhuy cũng muốn như vậy. Bởi vì , nên muốn người mình lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.

      “Cậu phải là ta, sao cậu biết ta nghĩ gì.” Cố Phán viết xuống những lời này.

      Diệp Tử Nhuy nhắm mắt lại, quần áo bệnh nhân mặc người ấy rộng thùng thình, lộ ra vòm cổ và xương quai xanh quyến rũ. Sắc mặt của ấy vẫn tái nhợt, lại thêm mấy phần suy sụp. “Cậu có vẻ rất hiểu câu này. Vậy tại sao năm đó cậu lại đưa ra lựa chọn đó?”

      đường trở về, Cố Phán vẫn luôn suy nghĩ đến câu hỏi lúc nãy của Diệp Tử Nhuy. Chia ly năm đó, đúng là do mình quyết định, tại sao lúc đó lại có thể nhẫn tâm và quyết tuyệt như thế chứ?

      Khi về đến nhà, trong phòng bếp vang lên những thanh khe khẽ.

      đổi dép trong nhà, đứng trước cửa phòng bếp nhìn vào. Trần Thiệu Thần đứng ở đó, nồi canh bếp bốc hơi nóng nghi ngút. Tất cả dường như chỉ là ảo giác, có chút chân thực, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác vốn nên là như thế.

      say sưa ngắm nhìn , đáy lòng khỏi cảm thấy thoả mãn.

      Trần Thiệu Thần quay sang, ánh mắt nhìn đong đầy dịu dàng. “Về rồi à, hôm nay Tử Nhuy thế nào rồi?”

      Cố Phán tới bên cạnh , huơ tay ra dấu: “ tốt chút nào.”

      Trần Thiệu Thần tắt bếp, múc canh ra bát. “ ấy biết chuyện tay mình rồi sao?”

      Cố Phán gật gật đầu, lại : “Đợi khi cậu ấy khoẻ hơn, em muốn mời người đến châm cứu cho cậu ấy, tay của mẹ em là nhờ ông ấy chăm cứu mà khỏi đó.” DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

      Trần Thiệu Thần gật đầu. “Tiền đóng viện phí là của Hàn Diệp Hành, em trả lại ta chưa?”

      Lúc này Cố Phán mới chợt nhớ ra, sao lại quên mất chuyện này chứ.

      Trần Thiệu Thần lắc lắc đầu. “ để bàn trà, ngày mai gặp trả lại cho ta .”

      Cố Phán chép chép miệng, huơ tay ra dấu: “Vậy em mượn tạm của trước vậy.”

      Nghe thấy vậy, Trần Thiệu Thần vừa bực mình vừa buồn cười, đến lúc nào rồi mà còn nhắc đến chữ ‘mượn’ với chứ.

      rửa tay, ăn cơm thôi.” Giọng trầm ấm.

      Ăn cơm tối xong, hai người ngồi trước sô pha phòng khách xem tivi, Cố Phán cầm điều khiển ti vi chuyển kênh. Gần đây rất thích xem các chương trình giải trí. Chương trình thiếu nhi này quay hai đứa bé rất đáng . xem đầy hứng thú.

      Trần Thiệu Thần ngồi bên cạnh xem tài liệu, thỉnh thoảng quay sang ngắm mấy lần. “Em thích bé nào?”

      Cố Phán huơ tay trả lời: “XX, cậu bé mặt trời, sau này nhất định là mỹ nam chân dài, là đẹp trai, là cậu bé mặc quần có hình hoạt hình đó.”

      Trần Thiệu Thần cười cười. “Chân dài là do gen di truyền từ ba mẹ, nhà chúng ta có hi vọng gì rồi.”

      Cố Phán sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại được, kì thị trắng trợn vậy luôn! Con phương đông cao 1m65 là chuẩn quá rồi còn gì!

      nheo mắt cười cười. “Người ta , chiều cao của con trai di truyền từ mẹ, giữa hai chúng ta, nó trách em chứ phải .”

      Cố Phán trừng mắt nhìn .

      Trần Thiệu Thần cười thầm. “Cho nên vẫn là sinh con tốt hơn, giống em.”

      Con mà đặt tên là tiểu Huy sao? Chắc chắc nó oán hai người họ cho xem.

      Trần Thiệu Thần nhìn . “Ngày mai gặp mẹ nhé. Em thấy sao?”

      nửa bên mặt Cố Phán ngược ánh sáng, đầu ngón tay trắng bệch. “Bác biết chúng ta bây giờ ...”

      “Biết, cái gì bà cũng biết hết.” Trần Thiệu Thần huơ tay ra dấu với .

      “Bà có ?”

      “Bà , nếu như em có thời gian muốn nhờ em dạy bà vẽ tranh, gần đây mẹ rất thích vẽ vời, mỗi ngày đều ở lì trong nhà tập vẽ, nhưng mà vẽ đẹp gì cả...” Trần Thiệu Thần cười .

      Cố Phán chớp chớp mắt, lát sau mới huơ tay trả lời: “Được thôi!”

      Rốt cuộc Trần Thiệu Thần cũng cười tươi vui vẻ, đôi môi lướt nhanh qua gò má , hai tay ôm lấy . “Sắp đến ngày lễ tình nhân rồi, định hôm đó đăng kí kết hôn. Nhưng mà vẫn phải đợi sau khi về nhà gặp ba mẹ em .”

      Cố Phán bất giác xụ mặt xuống, chậm rãi huơ tay, thành thực báo cáo: “Ba em rất cố chấp.” Ý là ông chấp nhận dể dàng đâu, bây giờ phải cố gắng nữa lên.

      “Ừ, có thể liên tưởng được, ba nào con nấy mà.”

      Cố Phán cắn răng, vừa định phản bác lại điện thoại của vang lên. nhìn lướt qua, là dãy số lạ, nhận mà từ chối cuộc gọi luôn.

      “Sao nghe máy? Điện thoại quấy rồi à?”

      Cố Phán chợt nhớ ra, hình như hai ngày trước cũng nhận được cú điện thoại này.

      Lúc này có tin nhắn mới gửi đến.

      “Cố Phán, tôi là bạn cũ của ba . có bao giờ thắc mắc tại sao mình lại thể được ? Nếu muốn biết nguyên do hãy đến gặp tôi.” Đây là số mã vùng điện thoại từ huyện J thành phố C.

      Cố Phán có cảm giác tức ngực khó thở, đột nhiên trong lòng lập tức căng thẳng cảnh giác.


      Hết chương 52

      **********
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 53

      Editor: Mèo ™


      Cố Phán rơi vào trầm tư, giữa hai lông mày vẻ lo lắng, trong lòng cồn cào yên.

      Trần Thiệu Thần nhìn thấy như vậy yên tâm, hỏi: “Tin nhắn của ai vậy?”

      Cố Phán hít sâu hơi, do dự đưa điện thoại cho xem, trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, giữa vốn cũng tồn tại bí mật gì.

      “Lúc trước số điện thoại này có gọi cho em lần rồi, nhưng em nghe máy.” Cố Phán kể chi tiết cho hay. “Khi đó để ý.”

      “Chuyện khi nào?” Trần Thiệu Thần trầm mặc.

      tháng trước khi về nước.”

      “Gọi điện lần, nhắn tin lần...” vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ. “Có lẽ người này quen biết ba mẹ em, hơn nữa quan hệ phải bình thường. Em có nhớ đến ai ?”

      Cố Phán lắc lắc đầu. “Có khi nào là đối tác kinh doanh với ba em ?”

      Trần Thiệu Thần lắc đầu. “Em định thế nào?” hỏi.

      Cố Phán nhìn , huơ tay trả lời: “Em thể được là chuyện của nhiều năm trước rồi, cho dù biết được nguyên do có thể làm gì đây? Huống chi bây giờ em tận hưởng cuộc sống rất vui vẻ.” Cần gì phải tự tìm thêm phiền toái chứ.

      ra cũng mơ hồ đoán ra được chút ít, có lẽ nguyên nhân khiến thể được cũng tốt đẹp gì.

      Trần Thiệu Thần suy tư trong chốc lát. “ điều tra số điện thoại này, nếu như người đó có liên lạc với em nữa cho biết.”

      Cố Phán gật đầu, đảm bảo an toàn là được, còn lại những thứ khác cũng muốn phát sinh thêm nhiều chuyện.

      Nếu Chu Hảo Hảo chủ động liên lạc với Cố Phán đương nhiên từ bỏ dể dàng như vậy, bà ta có cố chấp của riêng mình.

      Hai ngày sau Trần Thiệu Thần tra ra được chủ nhân của số điện thoại kia, cùng với câu chuyện xưa liên quan đến người đó. Chu Hảo Hảo, người thành phố C. Bà ta còn có thân phận khác nữa - người từng là bạn thanh mai trúc mã của ba Cố Phán.

      Trần Thiệu Thần thông qua mối quan hệ giao thiệp rộng của ba mình để điều tra, nên đương nhiên chuyện này Trần Trạm Bắc cũng biết.

      Từ Thần Hi gọi điện thoại đến. “Thiệu Thần, con điều tra người đó làm gì?”

      Trần Thiệu Thần cũng muốn kể chuyện này cho mẹ mình biết, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của ba vợ tương lai của . đành phải đánh trống lãng. “Có người bạn nhờ con giúp thôi.”

      Từ Thần Hi ở đầu dây bên kia im lặng lúc. “Bạn nào? Bạn của con quan tâm đến bạn cũ của ba Cố Phán làm gì? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”

      Trần Thiệu Thần tằng hắng tiếng.

      Từ Thần Hi tức giận mắng: “Quả nhiên, có con dâu là quên luôn mẹ, khi nào mới dẫn Phán Phán về nhà đây, mẹ xuống bếp làm mấy món ăn. Cũng lâu rồi mẹ chưa gặp con bé.”

      Trần Thiệu Thần cười: “ phải là mẹ đến thành phố B sao?”

      “Đến chứ! Đương nhiên phải đến! Mua vé máy bay luôn rồi.” Im lặng hồi, bà còn thêm câu. “Ba con cũng theo.”

      Trần Thiệu Thần vỗ trán. “Để con hỏi ấy xem có thời gian .”

      Hừ! Còn làm bộ làm tịch nữa.

      Hôm nay Cố Phán vẽ bản thảo ở quán coffee, lúc này có ai đó đứng bên cạnh bàn của , rất lâu cũng rời . Cố Phán ngước lên nhìn thấy đó là người phụ nữ khoảng 40, 50 tuổi, hơi quen mặt.

      Nhưng trong nhất thời vẫn chưa nhớ ra là gặp ở đâu.

      Người phụ nữ đó nhếch môi cười cười, nụ cười rất nhạt, miệng chỉ hơi cong kéo theo nếp nhăn ở khoé mắt lên, cho thấy dấu vết bào mòn của năm tháng. “Tôi có thể ngồi đây ? Cố Phán...”

      Cố Phán vẫn còn ngây người chưa đáp, bà ta ngồi xuống đối diện .

      Bà ta mặc chiếc váy liền màu đen, là kiểu dáng của mấy năm trước rồi, nhưng vẫn toát lên được sạch chỉnh tề.

      Cố Phán vẫn còn hơi cảnh giác, rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, đây là người phụ nữ mà ba năm trước đây từng gặp ở thành phố C.

      nhớ ra chưa?” Người phụ nữ cười cười. “Chúng ta từng gặp nhau, lần gặp trước cách đây chắc khoảng ba năm, còn lâu hơn chính là khi còn rất .” Bà ta buồn bã .

      Cố Phán gập laptop lại, cầm bút và giấy, nhanh chóng viết: “Bà là ai?”

      Người phụ nữ nhìn chằm chằm, như tìm kiếm thứ gì đó từ người , hồi lâu sau bà ta mới lên tiếng: “ rất giống ba .”

      “Bà là bạn cũ của ba tôi?” Cố Phán lại hỏi.

      Bà ta nhàng gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, “Đúng vậy! Suýt chút nữa thôi tôi thành vợ của ông ấy rồi, tôi họ Chu.”

      Chu Hảo Hảo chậm rãi trả lời, giữa hai hàng lông mày như vươn nét đau thương sâu kín.

      Cố Phán như bị người khác tát bạt tai vào mặt, gương mặt tràn đầy vẻ bất ngờ thể tin được.

      Hai tay Chu Hảo Hảo đan vào nhau. “Xem ra vẫn hay biết gì. Đúng nhỉ, ai mà muốn nhắc tới những chuyện xa xưa vui đó làm gì.”

      Cố Phán cảm thấy cổ họng mình khô khát khó chịu.

      “Cảm xúc khi lần đầu tiên tôi biết đến tồn tại của cũng y như thế, nếu như Tống Hoài Thừa đón về, tôi tự nhủ chăm sóc tốt. Nhưng mà, ba lại cho tôi cơ hội đó.” Chu Hảo Hảo như nhớ lại.

      Cố Phán nắm chặt bút trong tay, biết nên hỏi gì nữa.

      Chu Hảo Hảo vẫn tự thuật lại chuyện trước kia, bà ta và Tống Hoài Thừa là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, bà ta vẫn luôn có ý với ông, rất thích ông. Khi người phụ nữ ngồi trước mặt nhắc đến ba , vẻ mặt thỉnh thoảng cũng nảy ra vài nét ngượng ngùng của thiếu nữ, thỉnh thoảng cũng tràn đầy oán giận. Bà ta chuyện hơi hỗn loạn, nhớ chuyện gì kể chuyện đó chứ sắp xếp theo trật tự nào, nhưng Cố Phán vẫn nghe hiểu được.

      Chu Hảo Hảo chắc cũng xêm xêm tuổi với mẹ , nhưng nhìn vẻ bề ngoài thấy bà ta lớn tuổi hơn mẹ nhiều.

      “Tôi từng ngồi tù, vì tội cố ý gây thương tích cho người khác. Mà người đó chính là mẹ của . Ba cũng tàn nhẫn, dù là đối với tôi hay là đối với mẹ trước kia...” Bà ta nửa rồi dừng lại tiếp nữa.

      Cố Phán nhìn bà ta, ngẩn ngơ.

      Chu Hảo Hảo trừng mắt nhìn . “ có biết ba mẹ từng ly hôn ?”

      Cố Phán cắn cắn môi, việc này có biết.

      Động tác này bán đứng tâm trạng của giờ. Chu Hảo Hảo tiếp: “Sau khi mẹ kết hôn, suốt mấy năm vẫn thể mang thai, là bởi vì ba luôn cho mẹ uống thuốc tránh thai. Mà thể được, nửa nguyên nhân trong đó là do Tống Hoài Thừa, dĩ nhiên mẹ cũng tránh khỏi trách nhiệm, ta cũng rất liều mạng.”

      Sau lưng Cố Phán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt gần như là tái nhợt.

      Chu Hảo Hảo bưng ly nước lên, nhấp ngụp nước lọc lạnh lẽo. “Đây cũng coi như là trả nợ thôi. Ông trời dùng những cách khác nhau để đòi lại công bằng. Cố Phán, là trả nợ thay bọn họ.”

      Trong lớp người bạn là phật tử, đôi lúc chuyện giảng đạo với bọn họ, nhân quả tuần hoàn, vạn vật thế gian này đều có số mệnh của riêng nó.

      Duyên nợ của kiếp trước như thế nào, thể bàn cãi gì. Những chuyện khi còn bé, còn nhớ được nhiều, ba mẹ cũng cố ý lờ những hồi ức xưa cũ đó, cho nên rất ít về chuyện trước kia, dần dần những hồi ức đó càng ngày càng mơ hồ phai nhạt .

      Nếu như có những đoạn ghi ngắn của mẹ có lẽ cũng quên mất, từng giống như những đứa trẻ bình thường khác, cũng có thể được.

      Tâm trạng càng lúc càng tệ, Cố Phán viết lên giấy: “Tại sao bà lại cho tôi biết những chuyện này?” ra cũng nghĩ đến câu trả lời rồi, còn mục đích gì khác ngoài việc muốn gia đình bọn họ được yên ổn hạnh phúc nữa?

      Chu Hảo Hảo nhìn thẳng vào mắt , đôi mắt kia y hệt như của người đó khiến bà ta cảm thấy hơi hoảng hốt. “ nhiều năm như vậy, tôi và ba cùng sống cùng ở thành phố, nhưng chưa bao giờ tình cờ chạm mặt nhau. nhà các người được trải qua những ngày tháng hoà thuận hạnh phúc, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc hạnh phúc là gì.”

      Tống Hoài Thừa, tàn nhẫn của ông, tôi để con bé bỏng của ông cùng biết, ông trốn tránh gặp là vì sợ tôi làm tổn thương mẹ con họ sao? Tôi ngu ngốc thế đâu, nhưng cũng để yên cho các người vừa lòng đẹp ý.

      Trước khi Chu Hảo Hảo rời , có quay đầu lại liếc nhìn Cố Phán chán nản ngồi đó. Bà ta lấy điện thoại ra chụp bức ảnh, mở hộp tin email lên, soạn tin nhắn gửi .

      Đây là lần đầu tiên liên lạc lại sau rất nhiều năm cắt đứt giữa bà và Tống Hoài Thừa.

      Cố Phán vẫn ngồi lì ở đó cho đến tối muộn, những người xung quanh lần lượt đến rồi , bản thảo cũng chưa hoàn thành, cầm điện thoại lên mới nhận ra là hết pin từ lúc nào rồi.

      Hoàng hôn ngoài cửa sổ bao trùm khắp phía chân trời.

      Nghe trí nhớ của cá chỉ tồn tại trong khoảng bảy giây ngắn ngủi, nếu như có thế, hy vọng hôm nay mình biến thành cá, sau khi bước ra khỏi đây quên tất cả, còn nhớ gì đến cuộc chuyện lúc nãy nữa.

      đứng dậy rời , lúc về đến nhà, đứng từ dưới lầu có thể nhìn thấy được ánh đèn sáng rực hắt ra từ cửa sổ nhà mình.

      khẽ nhíu mày, vội vàng bước nhanh, lấy chìa khoá ra mở cửa, giày của để ngay ngắn trước cửa. Cố Phán ngước mắt nhìn lên thấy ngồi ghế sô pha, nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn sang, ánh mắt trầm ấm thoáng qua tia thở phào nhõm.

      Cuối cùng cũng chỉ bật lên câu: “Em về rồi!”

      Ba chữ đơn giản.

      Cố Phán vội vàng chạy tới bên , ánh mắt đầy áy náy, huơ tay : “Điện thoại em hết pin rồi.”

      Trần Thiệu Thần lo lắng suốt cả buổi chiều, ngừng gửi tin nhắn cho , nhưng kết quả lại là nhận được tin nhắn trả lời nào.

      Giây phút này, khí thế của Cố Phán tụt dốc phanh đến số .

      “Điện thoại đâu?” Trần Thiệu Thần hỏi.

      Cố Phán vội lấy ra, Trần Thiệu Thần im lặng gì lấy điện thoại sạc pin. Cố Phán theo sau , ừm, mình lại phạm phải lỗi cũ rồi.

      Cắm dây sạc vào điện thoại xong, vội vàng bật nguồn lên.

      Từng tin nhắn liên tiếp gửi đến, cũng đọc tin nhắn mà mở to mắt nhìn , huơ tay : “Em gặp người đó rồi.” kể đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện trải qua lúc chiều lại cho Trần Thiệu Thần nghe.

      cho là mình khóc nấc lên, nhưng kết quả, vẫn rất bình tĩnh mà kể ra tất cả. “ giận em chứ?”

      Trần Thiệu Thần giận, chỉ cảm thấy rất khó chịu khi tìm được , loại cảm giác trống trải đó khiến bất giác sợ hãi. Bây giờ nghe được chuyện xảy ra lúc chiều, lại tự trách bản thân mình, nếu như lúc đó có ở bên cạnh để phải đơn độc đối mặt như vậy. “Sao lúc đó em lại gửi tin nhắn cho ?” nhìn , hỏi, sau đó đau lòng an ủi. “Đều qua rồi. Người đó hẵn là có dụng ý khác.”

      Cố Phán cau mày. “Em cũng có ý định lại với ba mẹ em.”

      Trần Thiệu Thần vuốt mái tóc dài của . “Em quyết định rồi tốt, nhưng nếu như có lần sau nhất định phải liên lạc với ngay.”

      Cố Phán gật đầu như giã tỏi. “Em biết rồi!”

      Trần Thiệu Thần cười, hết cách. “Phán Phán, là vì sợ! Sợ em lại thầm biến mất lần nữa. Cuộc đời này có thể có được mấy lần ba năm? Thêm lần ba năm nữa, cũng 30 tuổi rồi.” giơ ba ngón tay lên.

      Cố Phán thở dài, như học sinh tiểu học phạm lỗi, nghiêm túc nhận lỗi, kiểm điểm lại mình.

      Cả đêm ngon giấc.

      Ngày hôm sau, hai người cùng đến nhà của Trần Thiệu Thần, ba mẹ muốn đến thăm, nên phải dọn dẹp lại chút.

      Hai người phân công công việc, quét dọn từ trong ra ngoài, từ xuống dưới, chăn ga gối nệm cũng thay mới xong đem giặt, phơi đầy cả bốn sào đồ, trong khí vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của bột giặt.

      Cố Phán sắp xếp lại chồng báo xong, đứng dậy huơ tay hỏi . “Ngày mai bác trai bác bay chuyến bay mấy giờ ạ?”

      Trần Thiệu Thần nhíu mày. “ giờ chiều.”

      Cố Phán thấy nhắc đến chuyện đón, liền nhắm mắt hỏi liều. “Chúng ta có cần đến sân bay đón họ ?”

      Trần Thiệu Thần cố nén cười. “ cần đâu, cũng phải lần đầu tiên đến, hai người họ bị lạc đường đâu.”

      Cố Phán xoa xoa tay. “Em muốn chuẩn bị ít quà.” còn cường điệu thêm. “Quà tặng nhất định phải cần.”

      Trần Thiệu Thần tới. “Được, nghe theo em. Buổi tối chọn mua với em. Bận bịu cả ngày rồi, em tắm trước , xuống lầu mua đồ ăn. Em muốn ăn gì?”

      Cố Phán suy nghĩ lúc. “Vịt quay, ngó sen tẩm cay, bánh ngô nướng.”

      “Tham ăn.” Ánh mắt Trần Thiệu Thần đầy cưng chiều, xuống lầu.

      Cố Phán nhanh chóng tắm, sau khi tắm xong mới chợt nhớ ra là quên mang theo khăn, trong phòng tắm có cái khăn nào cả. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở, đóng cửa.

      mở hé cửa phòng tắm, ló đầu nhìn ra, vươn tay vịn lên cánh cửa gỗ.

      Lúc nhìn thấy người nào đó đứng trong phòng khách, cả người bất ngờ sững sờ đến bất động.

      Từ Thần Hi theo tiếng động nhìn sang, gương mặt xinh đẹp mặn mà của bà phút chốc cũng sượng trân.

      Cố Phán có cảm giác nhiệt độ người mình càng lúc càng cao, những giọt nước mặt vẫn chưa kịp lau khô, tí tách rơi xuống, mím chặt môi, bây giờ phải giải thích như thế nào đây?

      Từ Thần Hi khẽ mỉm cười. “Tắm à, quên mang quần áo sao?” Dịu dàng hiền hậu.

      Ba hồn bảy vía của vẫn chưa bay hết, vẫn còn suy nghĩ được, lắc lắc đầu.

      “Vậy là quên mang khăn đúng ?”

      Cố Phán đỏ mặt gật gật đầu.

      “Cháu chờ chút, để bác lấy giúp cho.” Từ Thần Hi tới ban công, khoé miệng cũng tự chủ cong lên thành nụ cười.


      Hết chương 53

      **********

      Tác giả có lời muốn : Chương tiếp theo có chút thịt nhé. Để xem xem tranh tử ăn tiểu bánh mì thế nào :)))
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :