1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cố Phán rực rỡ - Dạ Mạn (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 44

      Editor: Thiên Y
      Beta: Mèo ™



      Ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ hắt vào, hành lang khá dài mà tĩnh lặng. Trần Trạm Bắc mang thức ăn đến, xa xa thấy Cố Phán đứng ở gần cửa sổ, gương mặt thanh tú động lòng người lên nét ưu thương nồng đậm.

      Ông thoáng dừng chân, hồi lâu mới đến."Tới đây ăn chút gì ." Giọng ông hơi trầm thấp.

      Cố Phán nhìn ông chằm chằm, vẻ mặt kinh ngạc.

      "Thiệu Thần sao." Cuối cùng, nghiêm túc của Trần Trạm Bắc khiến cũng dám từ chối.

      Trong lòng Cố Phán rất khó chịu, thái độ này của bác trai và bác khiến càng cảm thấy ân hận hơn. Đáy mắt vốn trong veo sáng ngời, giờ đây bị che phủ bởi tầng ảm đạm.

      Cố Phán lấy giấy bút ra, viết: "Bác trai! Cháu xin lỗi, Thiệu Thần bị thương nặng như vậy tất cả là tại cháu."

      Trần Trạm Bắc nặng nề : "Nếu nó nhìn thấy cháu buồn bã như bây giờ cũng vui đâu."

      Cố Phán giật giật khóe môi, trong miệng chỉ cảm thấy đắng chát. Ngay vừa rồi, vừa có quyết định. Nếu như ấy, nên buông tay thôi!

      rất sợ, sợ vì mình mà vĩnh viễn mất . Như vậy, chi bằng ở cạnh nhau nữa.

      Trần Trạm Bắc thấy đấu tranh trong ánh mắt , sắc mặt cũng mềm mấy phần. "Ăn chút gì ." Ông nhấn mạnh.

      Lúc này thanh của Từ Thần Hi truyền tới: "Trạm Bắc... mau vào đây..." Trong giọng lên vẻ khẩn trương lo lắng.

      Trần Trạm Bắc và Cố Phán lập tức chạy vào phòng bệnh.

      Trần Thiệu Thần tỉnh rồi, mở mắt.

      Từ Thần Hi khóc nấc lên. "Mắt của Thiệu Thần nhìn thấy." Bà dựa vào trong ngực Trần Trạm Bắc.

      Trần Thiệu Thần khó khăn lên tiếng: "Ba mẹ! Hai người đều đến cả sao?"

      Trần Trạm Bắc an ủi vợ: "Đầu của con bị chấn thương nên có máu tụ trong não, chờ máu tụ tan rồi mắt hồi phục lại thôi."

      "Có ? gạt em chứ?" Từ Thần Hi như sắp sụp đổ.

      Trần Trạm Bắc lặp lại lần nữa: "Thiệu Thần! Con cũng đừng lo lắng. Trước đó, bác sĩ cũng đề cập đến tình huống này với ba mẹ rồi, nhẫn nại chờ đợi nhé." Ông kiềm chế lo lắng của chính mình.

      Khoé miệng của Trần Thiệu Thần khô nứt, khàn khàn : "Ba mẹ! Con sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi."

      "Con đừng chuyện nữa." Từ Thần Hi : "Cố Phán ở trong này, con bé vẫn ổn, có chuyện gì, vết thương người cũng xử lý qua rồi."

      Trần Thiệu Thần : "Ba mẹ! Con có lời muốn với Phán Phán."

      Từ Thần Hi nhìn Cố Phán, thấy sắc mặt của trắng bệch, đôi mắt đỏ ửng, rất nhanh bà quay mặt qua chỗ khác: "Vậy mẹ và ba con gặp bác sĩ chút."

      Phòng bệnh im lặng thanh.

      Trần Thiệu Thần động đậy ngón tay, "Phán Phán, lại đây...”

      Cố Phán khó khăn bước tới bên giường, ánh mắt dừng lại người , bị thương như vậy phải chịu đau đớn đến mức nào chứ?

      "Em khóc à?" hỏi.

      Cố Phán lắc lắc đầu, lúc này mới kịp phản ứng, nhìn thấy động tác của . Cố Phán hít hơi sâu, cầm tay của , giơ ngón trỏ viết vào lòng bàn tay của : " đừng chuyện, gãy xương, đau."

      Trần Thiệu Thần nhàng ừ tiếng, lật tay lại chủ động nắm lấy bàn tay . Cố Phán vuốt ve ngón tay của , thon dài đầy đặn, trong kẽ móng tay còn dính bùn đất như tối qua nữa.

      Cố Phán nhìn hồi, trong lòng cảm thấy chua xót khôn nguôi.

      Trần Thiệu Thần thêm câu: "Em ngồi bên cạnh nhé, như vậy mới yên tâm."

      lại từ từ ngủ thiếp , Cố Phán vẫn ngồi ở bên cạnh, nước mắt kềm được nữa, chậm rãi rơi xuống. dám khóc thành tiếng, vì sợ làm tỉnh giấc.

      Trong lòng thầm khấn nguyện biết bao nhiêu lần, xin hãy phù hộ cho đôi mắt của sao, mong được bình an tai qua nạn khỏi.

      Diệp Tử Nhuy và lớp trưởng cùng đến bệnh viện.

      Cố Phán ôm Diệp Tử Nhuy khóc to.

      " có chuyện gì đâu." Diệp Tử Nhuy chỉ có thể an ủi như vậy.

      Mới gặp có hai ngày, mà cả người Cố Phán gầy trông thấy, ánh mắt như bị che bởi tầng sương mờ, mất toàn bộ vẻ hoạt bát tươi vui thường ngày.

      Cố Phán viết điện thoại di động: "Tử Nhuy! Mình sai rồi! Có những việc thể cưỡng cầu, cũng nên mơ mộng quá xa vời. Mình nên ích kỷ như vậy. Có rất nhiều người cho rằng mình ở bên cạnh ấy liên lụy đến ấy. Trước đây mình nhất quyết tin, nhưng bây giờ mình thể tin được nữa rồi."

      "Cố Phán!" Diệp Tử Nhuy la to lên.

      Nét mặt Cố Phán tràn đầy kiên định, nhanh chóng viết ra hai chữ: "Chia tay."

      Diệp Tử Nhuy thầm hít hơi sâu. "Cậu đừng suy nghĩ nhiều! Cố Phán, bây giờ cậu phải tỉnh táo, chuyện này là ngoài ý muốn thôi! Trần sư huynh thích cậu, sao cậu có thể dễ dàng đưa ra ý nghĩ này chứ, huống chi cậu còn thích Trần sư huynh đến như vậy!"

      Chính vì thích, nên mới quyết định buông tay.

      Đối mặt với ba mẹ , bây giờ thể ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

      Hai ngày sau khi tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt của Trần Thiệu Thần bình thường trở lại, lần đầu tiên Cố Phán cảm nhận được ngày dài như cả năm là như thế nào. Trong lòng đau đớn, đáy mắt như nhuốm màu bi thương vô cùng tận.

      Ánh sáng chiếu qua rèm của sổ vào trong phòng, bác sĩ nêu lên những việc cần lưu ý. "Ừ, sao rồi, mấy ngày tiếp theo nên nghỉ ngơi nhiều." Đây là bác sĩ khoa mắt nổi tiếng được nhà họ Trần mời tới từ thành phố B.

      "Làm phiền ông rồi, bác sĩ Lục." Trần Trạm Bắc và Từ Thần Hi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, để lại gian cho hai người bọn họ.

      Trần Thiệu Thần nhìn chớp mắt: "Lại đây, để xem nào."

      Cố Phán hít hơi, lúc này mới chậm rãi tới.

      Trần Thiệu Thần nhíu mày: "Vén quần lên cho xem chút...”

      Cố Phán nắm chặt tay động đậy.

      "Muốn tự vén lên à?" kiên trì.

      Cố Phán khẽ cắn răng, vén quần lên, vết thương đỏ bừng, vừa nhìn là biết hai ngày nay thèm chú ý đến nó. Vết thương dài khoảng sáu bảy cm, da xung quanh vết thương bầm tím tái, dù phải bác sĩ cũng biết như thế này là bị nhiễm trùng rồi.

      Trần Thiệu Thần thở dài hơi. "Cố Phán!" Giọng của có chút cứng rắn, sắc mặt cũng căng thẳng: " em như thế nào?"

      Cố Phán dám nhìn thẳng , huơ tay ra dấu: " đau mà, nhắc em cũng quên mất."

      Mặt Trần Thiệu Thần có chút khó chịu, bất đắc dĩ : "Lát nữa nhớ tìm bác sĩ sát trùng bôi thuốc, nếu để lại sẹo."

      Trong lòng Cố Phán đau xót, giơ tay vuốt ve lòng bàn tay , vì nắm rất nhiều lần nên dường như nhớ rất từng đường vân tay của .

      "Em sao vậy?" phát ra khác thường của .

      Cố Phán thở ra hơi, huơ tay ra dấu: " may xảy ra chuyện gì." Đôi mắt rơm rớm nước mắt, khóe miệng lại tươi cười. nhìn , cố gắng muốn khắc sâu hình ảnh của vào trong đầu mình.

      Cố Phán từ từ cúi người xuống, mặt áp vào bên cạnh , ngón tay ở trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích viết lên tên của ...

      Thiệu Thần ——

      Em ——

      Trần Thiệu Thần nhíu mày: "Đây là phần thưởng sao?"

      Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, làm ướt áo nhưng cũng phát ra.

      Trần Thiệu Thần nằm viện hơn nửa tháng, mỗi ngày Cố Phán đều ở bên cạnh . mang theo giá tranh và màu vẽ, mỗi ngày đều vẽ bức tranh về .

      Ngày mai xuất viện, lúc này Cố Phán vẫn còn vẽ, thỉnh thoảng nhìn với đôi mắt trống rỗng vô hồn, biết nghĩ gì.

      Trần Thiệu Thần tới, cầm lấy giấy vẽ, nhìn lướt qua : "Trở về tịch thu hết."

      Cố Phán đoạt lấy rồi cất kỹ. Những thứ này đưa cho , muốn giữ lại cho riêng mình.

      Lưu giữ cả đời.

      ngẩng đầu, khẽ mỉm cười. Trần Thiệu Thần bị nụ cười của mê hoặc, cúi đầu hôn lên mặt , đôi tay dang ra ôm vào lòng. Cố Phán nghe tiếng nhịp tim trầm ổn vững vàng của , trái tim lại càng đau đớn hơn.

      Buổi tối, Từ Thần Hi đến bệnh viện. Ba người cùng ăn cơm tối với nhau.

      Cố Phán theo bà xuống lầu rồi kéo tay bà lại, lấy trong túi ra lá thư màu xanh dương.

      "Đây là cái gì?" Từ Thần Hi kinh ngạc, thấy lá thư viết năm chữ ‘Thân gửi Trần Thiệu Thần’. Bà hỏi: "Gửi cho Thiệu Thần sao?"

      Cố Phán gật gật đầu, vẻ mặt dần dần trở nên xa cách. lấy ra tờ giấy, bên có mấy dòng chữ, hiển nhiên là chuẩn bị từ trước.

      Từ Thần Hi nhanh chóng nhìn lướt qua. "Bác , cháu rất áy náy về chuyện Thiệu Thần bị thương. Đêm hôm đó, cháu rất sợ. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ. Cháu nghĩ rất lâu, quyết định này phải do xúc động nhất thời, cháu và ấy hợp nhau. ấy tốt như vậy, sau này nhất định gặp được người con khác tốt hơn cháu rất nhiều, ít nhất cũng có thể được."

      Cố Phán vẫn quên được hình ảnh khi lăn xuống núi, rất muốn hét lên nhưng thể nào hét ra tiếng được. Loại cảm giác đó quá khó chịu, tựa như đứng vách đá dựng đứng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, dù có làm bất cứ chuyện gì cũng đều là phí công.

      Lúc Cố Phán học lớp mười, từng có người qua đời trước mắt .

      Hôm nay hình ảnh đó lại tái ...

      Bởi vì muốn phải trải qua nỗi đau khổ đó thêm lần nào nữa, nên quyết định buông tay đoạn cảm tình này.

      Từ Thần Hi chấn động: "Phán Phán! Bác đành lòng nhìn cháu như vậy."

      Cố Phán cười sáng lạn, nhìn bà đầy cảm kích, lại lấy ra tờ giấy khác.
      Từ Thần Hi giật mình lần nữa, tờ giấy đó viết: "Bác ! Cám ơn bác. Cháu biết có người mẹ nào đồng ý để con mình qua lại với người bạn như cháu cả. Ai nấy đều mong muốn toàn vẹn, mà cả đời này cháu cũng thể lên tiếng chuyện được. Phải chứng kiến cảnh Thiệu Thần bị thương ngay trước mắt mà ngay cả cơ hội để kêu lên cháu cũng thể. quá bất lực." Cảm giác như ngàn cân treo sợi tóc lúc ấy... Tay của Từ Thần Hi run rẩy, nhìn xuống tờ giấy đọc tiếp: "Nếu như gặp cháu, mối quan hệ giữa Thiệu Thần với bác và bác trai cũng rối rắm như vậy. Bác , xin bác giúp cháu gửi lá thư này đến tay Thiệu Thần. Cháu cám ơn bác."

      Từ Thần Hi nhìn với vẻ thể tin được: "Đây là cháu viết từ trước sao? Làm sao cháu có thể nghĩ được...”

      Cố Phán viết: "Bởi vì bác là mẹ của ấy. Hai người đều giống nhau, đều rất ôn hòa thiện lương."

      "Thiệu Thần đồng ý quyết định của cháu đâu. Cháu biết là nó thích cháu nhiều thế nào mà? Vì cháu mà ngay cả mạng nó cũng...” Từ Thần Hi tiếp.

      Cố Phán trầm mặc hồi, ánh mắt như nhìn thông suốt mọi chuyện. viết lên giấy: ", ấy hiểu cháu."

      Đây là câu đơn giản.

      Từ Thần Hi cầm tờ giấy, lực viết chữ có chút mạnh, tờ giấy phía dưới vẫn còn vết hằn. Trong nháy mắt, đột nhiên bà cảm thấy mình lại trở về thời còn trẻ, bà cũng từng có lúc cố chấp điên cuồng như thế này.

      "Phán Phán, bác tôn trọng quyết định của cháu."

      Cố Phán hít sâu hơi, lại viết: "Ngày mai cháu đến đây với mọi người nữa." Lòng đau như chết.

      Cả đêm đó, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng nằm giường bệnh. hôn lên mặt , nghe chúc ngủ ngon với . Chỉ là biết, lén dùng di động ghi lại câu "Chúc ngủ ngon" kia.

      Ngày hôm sau, trời xanh mây trắng, gió ấm áp.

      Nhưng mà sau khi Trần Thiệu Thần thức dậy liền nhận thấy được có chỗ nào đó đúng. Từ Thần Hi giao thư cho rồi : "Con bé từ lúc sáng sớm, ba con bé đến đón con bé về rồi."

      Trần Thiệu Thần loạng choạng chút, xương sườn rất đau, nhất thời thể thở được. Trần Thiệu Thần mở thư ra, nhìn nét chữ thanh mảnh mà rất quen thuộc tờ giấy.

      , là rời khỏi , là chia tay, là muốn cắt đứt tình cảm này.

      Trần Thiệu Thần ảm đạm cười tiếng, ra điều khiến mơ hồ có cảm giác bồn chồn yên gần đây chính là chuyện này.

      Bọn họ đều biết, lần này bị thương đả kích rất lớn đến Cố Phán.

      Dòng xe vẫn tấp nập bên ngoài. Trần Thiệu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài còn tươi xanh xinh đẹp như vẻ vốn có của nó nữa: "Ba mẹ! Tháng chín con Mĩ."


      Hết chương 44

      **********


      Tác giả có lời muốn : Ta phải là mẹ kế ác độc đâuuu!!! Có đau lòng ? Có muốn chương tiếp theo là 3 năm sau luôn ?
      Hai chương gần đây có khá nhiều lỗi chính tả. Đúng là ta quá ẩu tả rồi. T_T
      Tha lỗi cho ta, ta nhất định làm mẹ hiền tốt nhất hành tinh này~~
      Chris thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 45

      Editor: Thiên Y
      Beta: Mèo ™



      Nhiệt độ tháng bảy càng ngày càng cao. Nóng bức khó chịu.

      Trần Thiệu Thần ngồi trong phòng đọc sách. Khoảng thời gian nằm viện rồi về nhà trọ, dường như những chậu cây trồng trong góc phòng phát triển hơn trước. Lúc trước, Cố Phán và chăm sóc mấy cái cây này mỗi ngày nhưng thấy chúng nó lớn lên, biết phải làm sao. Có lẽ, sau khi xa cách lâu ngày thấy, mới nhận ra được thay đổi của những cái cây bé này.

      Từ Thần Hi múc thêm chén canh hầm xương, : "Uống chút canh ." Thấy con trai im lặng, trong tay cầm quyển truyện tranh. Bà cần nghĩ cũng biết đó là do Cố Phán để lại. Bà thở dài tiếng: "Có liên lạc với con bé ?"

      khoảng thời gian trôi qua, trang cá nhân của Cố Phán củng có cập nhật mới, tất cả đều dừng lại ở mấy tấm ảnh chụp lúc ở sườn núi phía đông.

      Trần Thiệu Thần ngẩng đầu lên: " ấy muốn trốn vào trong vỏ của mình, dễ dàng chui ra ngoài như vậy."

      Quả nhiên hai người này đều rất hiểu đối phương, tâm ý tương thông chăng?!

      Từ Thần Hi biết viết gì trong thư gửi Trần Thiệu Thần, nhưng mà nhìn biểu gần đây của con trai có thể biết được, nhất định là thuyết phục nó.

      Nếu , theo như bản tính cố chấp của nó, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?

      Nhiều năm sau, có ai đó hỏi Trần Thiệu Thần: "Cậu ấy như vậy, tại sao khi đó tìm ấy?"

      Lúc ấy bên bờ biển, từng đợt sóng lớn cuồn cuộn xô vào bờ. ngắm nhìn về phương xa: "Bởi vì tôi biết chúng tôi còn cả đời để tiếp."

      Khi đó còn trẻ, rất nhiều việc vẫn chưa xử lý tốt. biết cuối cùng cũng có ngày, bọn họ gặp lại sau khi chia xa.

      Giữa tháng tám, Từ Thần Hi phải về thành phố C. Ngày hôm đó, trước khi , đột nhiên Trần Thiệu Thần : "Con quyết định du học Mĩ."

      Từ Thần Hi sắp xếp hành lý, nghe được câu của , bà từ từ ngẩng đầu lên, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau: "Ừm!"

      Cố Phán trở về thành phố C bị bệnh. Kết quả của trận cảm vặt dẫn đến viêm phổi, cuối cùng phải nằm viện hơn nửa tháng. Chuyện ở núi phía Đông, giấu diếm mà bình tĩnh kể lại từng chuyện cho người nhà nghe.

      bây giờ tỉnh lại sau đau đớn đêm qua, ánh mắt trong suốt bình yên.

      Cố Niệm ôm chầm lấy , dịu dàng vuốt lưng cho , giống như quay về lúc hai ba tuổi, mẹ ôm vào lồng ngực cũng ấm áp như vậy.

      "Phán Phán của mẹ trưởng thành rồi, mẹ ủng hộ quyết định của con." Đôi mắt của Cố Niệm ửng đỏ, nhìn khuôn mặt gầy gò của con , chỉ trong nửa tháng, giảm mất tám cân. Từ sau khi trở về, chưa có buổi tối nào Tống Hoài Thừa có thể ngủ ngon.

      Bọn họ lo lắng cho , nhưng cũng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn như thế.

      Xa nhau, cũng vì mong muốn lần gặp lại tiếp theo tốt đẹp hơn.

      Từ đó, người nhà họ Tống ăn ý hề nhắc tới ba chữ ‘Trần Thiệu Thần’ nữa. Thậm chí Tống Hoài Thừa còn dặn dò người nhà họ Lương rằng ở trước mặt con ông được nhắc tới tên của ‘Trần Thiệu Thần’.

      ngày trước khi Trần Thiệu Thần bay, đột nhiên Cố Phán nhận được cuộc gọi điện thoại: "Cố Phán! Cậu và Trần Thiệu Thần xảy ra chuyện gì vậy? ấy muốn Mỹ sao?" Giọng của Hoa Tử rất sốt ruột: "Mình nghe mình , nếu ấy cậu phải làm sao bây giờ?"

      Làm sao bây giờ?

      Cúp điện thoại, Cố Phán gửi cho Hoa Tử tin nhắn.

      "Chia tay, là do mình quyết định."

      Quyết định sau khi suy nghĩ kĩ càng.

      Cố Phán nhìn điện thoại di động trong tay. Chuyến bay từ Bắc Kinh đến New York, khởi hành lúc 13 giờ 20 phút.

      Ngày hôm sau, ngồi ở ghế dựa trong sân, nhìn bầu trời vẫn xanh thẳm. Thỉnh thoảng có máy bay bay qua . chỉ im lặng, khóe mắt lặng lẽ rơi xuống hàng nước mắt.

      Buông tay từ bỏ. Rất đau.

      Sân bay quốc tế thủ đô.

      Trần Thiệu Thần lời tạm biệt với người nhà và bạn bè. Trước khi vào cửa kiểm tra an ninh, dường như còn nhìn ra cửa sân bay lúc. Người đến người , từ đầu đến cuối lại thấy được người muốn tìm. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›

      Hoa Hải : " ấy biết cậu ."

      Trần Thiệu Thần hơi mím môi: "Có chuyện gì liên lạc với mình."

      "Biết rồi, yên tâm ." Hoa Hải bảo đảm."Lên đường thuận lợi."

      "Cám ơn." Trần Thiệu Thần trịnh trọng .

      Từ Thần Hi nhìn bóng lưng con trai, bà thở dài hơi.

      Trần Trạm Bắc ôm lấy vai của bà, biết trong khoảng thời gian này bà rất buồn vì chuyện của con: "Chúng nó vẫn còn trẻ, cuộc sống sau này còn rất dài, có lẽ về sau càng gặp phải nhiều khó khăn hơn nữa. Nếu như nhất định muốn sống bên nhau cả đời, bắt buộc phải đối mặt với việc này."

      Từ Thần Hi khó khăn : "Cũng khổ cho hai đứa rồi."

      "Trước đắng sau ngọt mà." Trần Trạm Bắc trả lời.

      Đến cửa an ninh, Trần Thiệu Thần lấy từng món đồ trong túi ra, điện thoại di động, ví tiền. Sau khi kiểm tra, sắp xếp lại đồ đạc ở phía sau, cẩn thận va vào làm ví tiền màu đen rơi xuống đất.

      khom lưng nhặt lên: "Xin lỗi."

      Trần Thiệu Thần nhàn nhạt trả lời: " sao." mở ví tiền ra, bên trong vẫn còn bức ảnh kia, đầu ngón tay nhàng vuốt ve khuôn mặt của trong hình.

      Tiểu bánh mì, chờ ...

      *****

      Thời gian thấm thoát trôi qua. Mới vừa chớp mắt là sắp tốt nghiệp rồi.

      Tháng ba vạn vật sinh sôi, cảnh xuân rực rỡ.

      Sinh viên năm cuối có rất nhiều tâm trạng khác nhau, có người bận rộn muốn điên lên, có người lại rảnh rỗi đến sắp mọc nấm người.

      Đường Thanh quyết tâm về quê với ông bà, ký hợp đồng làm việc với trường cấp hai ở địa phương, sắp tới thành giáo viên dạy mỹ thuật cho học sinh cấp hai. Diệp Tử Nhuy còn trong giai đoạn nước rút để thi tuyển học tiếp nghiên cứu sinh.

      Buổi tối, sau khi Cố Phán trở về từ phòng tranh, Diệp Tử Nhuy ôn bài để chuẩn bị thi vòng hai. ấy muốn thi đỗ để làm học trò của thầy Lý Thịnh. Danh ngạch chỉ có hai người, cho nên áp lực rất lớn.

      Cố Phán cười cười động viên ấy.

      Diệp Tử Nhuy liếc cái: "Bây giờ cậu cần phải động não nữa rồi. sung sướng! Haizz, mình muốn bỏ cuộc giữa đường đây."

      Cố Phán viết lên giấy: "Cậu giỏi nhất. Cậu đậu mà."

      "Nếu bớt được vài đổi thủ cạnh tranh mạnh, mình cũng thoải mái hơn nhiều." Diệp Tử Nhuy đùa.

      Cố Phán ngáp cái, buồn ngủ rồi, mí mắt vừa khô vừa rát.

      "Mệt lắm à?" Diệp Tử Nhuy hỏi.

      Cố Phán dụi mắt, gật gật đầu. Ngày mai còn phải viết luận văn nữa, giáo viên hướng dẫn thúc giục nhiều lần rồi.

      Sáng ngày hôm sau, Cố Phán đến thư viện tìm tài liệu viết luận văn. nhanh chóng gõ chữ. Bên phía đối diện có người ngồi xuống.

      viết khoảng hai tiếng đồng hồ, đọc lại vài lần rồi sửa chữa cho hoàn chỉnh. Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Diệp Hành ngồi đối diện , động tác vươn vai của liền dừng lại.

      Hàn Diệp Hành mỉm cười với : " lâu gặp." Lâu ngày gặp, đổi kiểu tóc mới, từ mái tóc ngắn ban đầu, bây giờ dài hơn nhiều. Thỉnh thoảng, ta thấy buộc lên cao, lộ ra vầng trán sáng bóng, đôi mắt động lòng người kia trở thành tiêu điểm khuôn mặt. Thỉnh thoảng, cũng xoã mái tóc dài mềm mại xuống sau lưng. chút thay đổi càng khiến trái tim người khác xao xuyến.

      Cố Phán gật đầu với ta cái, vài lọn tóc dài khẽ rơi về phía trước.

      tại, ta học tiếp thạc sĩ ở đại học T. Mấy năm này thỉnh thoảng hai người cũng gặp nhau ở trường, nhưng quá thân thiết. Hàn Diệp Hành chưa từng bày tỏ tâm ý của mình với , ta biết biết hết nhưng ra mà thôi. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

      Lần này bọn họ lần lượt rời khỏi đại học T, quả có cảm giác cảnh còn người mất.

      " viết luận văn tốt nghiệp à?" Hàn Diệp Hành hỏi.

      Cố Phán gật gật đầu.

      "Thời gian trôi qua nhanh , và em quen biết nhau cũng sắp được 4 năm rồi." Hàn Diệp Hành nhìn , trong ánh mắt như thoáng qua điều gì đó.

      "Lần trước em vẽ bản đồ giúp , vẫn chưa cám ơn em."

      Cố Phán lưu bài luận văn xong, gập máy tính lại, viết lên giấy "Chuyện thôi mà."

      Hàn Diệp Hành giật mình im lặng. "Cố Phán! Sau khi tốt nghiệp em có dự định gì?"

      Cố Phán vẫn chưa nghĩ đến, lắc đầu, viết lên giấy: "Thuận theo tự nhiên thôi."

      Hàn Diệp Hành bật cười, lẳng lặng nhìn : "Nhìn em có vẻ nghĩ thông suốt rồi. Có trở về ?"

      Ánh mắt Cố Phán khẽ thay đổi, viết: " trở về, nhưng phải bây giờ."

      Hàn Diệp như có điều suy nghĩ, mười ngón tay đan xen. ta vừa nhận được tin, Trần Thiệu Thần tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở nước ngoài rồi. Cậu ta đúng là trâu bò, hình như muốn liều mạng để hoàn thành xong khoá học trong thời gian nhanh nhất. Cậu ta là người đầu tiên kết thúc khoá nghiên cứu, đồng thời có thành tích nổi trội xuất sắc nhất.

      Hai người cùng đến nhà ăn tập thể ăn tối. Ở đây, gặp Kim Nhiễm ăn cơm với bạn trai. Ba năm nay, hầu như Kim Nhiễm trao đổi gì với mọi người trong kí túc xá.

      Mặc dù Cố Phán cảm thấy tiếc cho tình bạn của bọn họ, nhưng cũng thể làm gì khác hơn.

      Sau khi nộp luận văn xong, chưa đến mấy ngày, giáo viên hồi lại cho , bảo chuẩn bị bảo vệ luận văn. Cuối cùng cũng được thở phào nhõm.

      Lên QQ, nhận được tin nhắn của biên tập Vân Đóa.

      Vân Đóa: “CsC! Khi nào có thể nộp bản thảo?”

      Cố Phán: “Tháng sáu.”

      Vân Đóa: “Cầu xin em nhanh lên, nhanh nữa lên! Chị chờ đến bạc cả tóc rồi.”

      Cố Phán cười, nghĩ nghĩ phải trấn an chị ấy như thế nào.

      Vân Đóa lại gửi đến tin: “CsC à! Khi nào em rảnh, chúng ta gặp mặt nhé? Chị chứng minh thân phận, cũng gửi thẻ công tác cho em xem rồi. Em yên tâm, tuyệt đối chị phải là kẻ lừa đảo đâu.”

      Cố Phán: “Đầu năm nay, đâu đâu cũng có kẻ lừa đảo.”

      Vân Đóa hộc máu.

      năm trước, trong đêm khuya yên tĩnh, tình cờ Cố Phán dựa theo câu chuyện của chính mình vẽ thành truyện tranh rồi post lên mạng, hình ảnh nhân vật chính trong truyện là quả cam và cái bánh mì. tuần lễ sau, đột nhiên trang cá nhân của tăng lên hơn trăm nghìn lượt theo dõi.

      Vân Đóa là biên tập của công ty xuất bản sách truyện, lần đầu tiên liên hệ với muốn bàn về chuyện ký hợp đồng xuất bản. Cố Phán liền từ chối ngay từ đầu, nhưng Vân Đóa vẫn cứ duy trì liên lạc với như vậy, thỉnh thoảng chuyện vài câu với nhau, lâu lâu cũng nhắc đến việc hợp tác.

      Nhưng mãi cho đến đầu năm nay, Cố Phán mới đồng ý ký hợp đồng, Vân Đóa vừa mừng vừa lo.

      mở weibo cá nhân ra, có hơn hai trăm người hâm mộ để lại lời nhắn. nghiêm túc xem từng tin , mặc dù thể trả lời từng người, nhưng mỗi tin nhắn, đều muốn xem hết.

      "CsC! Chị rất tò mò là tại sao em lại lấy cái tên này. Là vì thích uống nước ép trái cây hiệu Cici sao?!”

      Cố Phán khẽ cười, trả lời lại chị ấy.

      Bởi vì trong cuộc đời tồn tại người quan trọng, tên viết tắt của là —— CsC (*). Ban đầu lúc đăng kí bút danh, trong đầu liền lên từ này đầu tiên.

      (*) Tên phiên của Trần Thiệu Thần là [chénshàochén], viết tắt là CsC.

      Đơn giản nhưng lại có ý nghĩa sâu xa.

      Hơn hai năm qua, bọn họ chưa từng liên lạc với nhau. Thỉnh thoảng ở trường Cố Phán cũng nghe được vài tin tức liên quan tới .

      Nghe , ở Mĩ vẫn xuất sắc nổi bật như trước.

      Nghe , quen bạn , vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.

      . . .

      Tất cả đều chỉ là nghe .

      Cố Phán xoa đôi mắt hơi cay cay, tiếp tục vẽ truyện tranh.

      Mấy ngày sau, trang web trường có ai đó post bài: "Sinh viên khoa mỹ thuật YYY được đại gia bao nuôi". Bài viết ngày lan rộng, bao lâu liền có hơn ngàn lượt theo dõi.

      Cố Phán vô tình mở ra xem, mới giật mình khi người bị đề cập trong bài viết là Tử Nhuy. vội vàng liên lạc với Diệp Tử Nhuy, nhưng ấy nghe máy. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ

      Đến buổi tối, Diệp Tử Nhuy mới trở về với vẻ mặt ảm đạm.

      Cố Phán và Đường Thanh đều rất lo lắng: "Sao rồi?"

      Diệp Tử Nhuy cười chán nản: "Lúc chiều trưởng khoa tìm mình. Danh sách những người giành được suất học bổng nghiên cứu sinh xác định, bây giờ mình thể làm gì được nữa rồi."

      Cố Phán và Đường Thanh cũng khó mà chấp nhận này. Họ cũng biết, vì để giành được suất học bổng này mà Diệp Tử Nhuy bỏ ra biết bao tâm huyết.

      "Đây phải là đổi trắng thay đen sao?" Đường Thanh tức giận bất bình: "Chúng ta tìm trưởng khoa, tụi mình có thể làm chứng giúp cậu."

      Diệp Tử Nhuy lắc đầu: "Mình rất ràng rồi, nhưng ai tin đây? Là mình cầm tiền của Chu Nhuận Chi, khoảng thời gian sau khi mẹ mình ngã bệnh đều do ấy giúp đỡ."

      Thế nhưng phải là quan hệ bao nuôi!

      Cố Phán viết lên giấy: "Mình tìm thầy Lý, xin thầy ra mặt."

      Diệp Tử Nhuy kéo tay : " cần đâu! Mình quyết định học nghiên cứu nữa. Ừ, những khoản nợ kia mình còn chưa trả xong, mình phải nhanh chóng kiếm tiền, trả tiền sớm chừng nào chấm dứt tình trạng này chừng đó.”

      Vẻ mặt Cố Phán nặng nề, cau mày thêm nữa.

      Diệp Tử Nhuy hạ quyết tâm, có lẽ cậu ấy từ bỏ hi vọng với tình cảm của mình rồi.

      Mấy ngày nay, bầu khí trong kí túc xá vẫn khả quan hơn. Tối thứ sáu là sinh nhật của bạn trong lớp, nên mời mọi người cùng ăn cơm. Vẫn chưa tốt nghiệp nên mọi người vẫn còn ở tại trường.

      Cũng biết là ai gọi thêm mấy chai bia, bọn họ cùng ngồi xung quanh chiếc bàn trong góc.

      Diệp Tử Nhuy cầm chai bia lên: "Các cậu có muốn uống ?"

      Đường Thanh lắc lắc đầu, còn Cố Phán gật đầu.

      Diệp Tử Nhuy mở ra chai đưa cho . Hai người cụng cái, bắt đầu uống.

      Bia vừa vào miệng thấy đắng ngắt, Cố Phán cũng thích mùi vị này. d

      Bây giờ Diệp Tử Nhuy cảm thấy rất khó chịu, ấy cần thứ gì đó để trút bầu tâm , uống rượu chính là cách hay. hớp lại hớp, mỗi người uống hai chai bia. Tửu lượng của Diệp Tử Nhuy rất khá, chuyện này chỉ có mấy người bọn họ biết. Cố Phán uống được nhiều, uống xong hai chai bắt đầu thấy choáng váng. liền ra ngoài hóng mát chút.

      Hơn chín giờ tối, lúc này khách khứa trong quán ăn cũng thưa dần. Cố Phán đứng trước cửa sổ, gió thổi vào mặt khiến tỉnh táo hơn.

      Bóng đêm buông xuống, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi tung mái tóc dài của .

      Lúc này có đám người ra từ phía phòng đặt trước, Cố Phán nhìn lướt qua rồi khẽ quay mặt , tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng bước chân xa dần của bọn họ. nhắm mắt lại, để mặc cho gió thổi vào mặt.

      "Trần Thiệu Thần, hát ——"

      giọng truyền tới tai , máu trong người Cố Phán như sôi trào. mở bừng mắt ra, tại nơi ánh đèn vàng ấm áp hắt đến, nhìn thấy bóng người vô cùng quen thuộc, áo sơ mi trắng, quần sẫm màu, trưởng thành hơn rất nhiều.

      Từng dây thần kinh trong đầu Cố Phán như dừng lại, cứ kinh ngạc đứng đó nhìn bóng lưng của , đầu óc trống rỗng, biết nên làm gì.

      Nếu như gặp lại lần nữa, mình nên đối mặt với như thế nào đây? Nên mỉm cười, hay là rơi nước mắt?

      Cố Phán hề biết rằng, mặt nước mắt chảy dài từ lâu. Khi có người đưa khăn giấy đến trước mặt mới hoảng hốt phát , ra là mình khóc.

      Lớp trưởng trầm giọng : "Để mình đưa cậu về."

      Cố Phán lau nước mắt, lắc đầu, bày tỏ muốn về mình.

      Giọng của lớp trưởng mang chút mất mác: "Cố Phán! Mình... Chuyện năm đó, mình rất xin lỗi! Nếu như mình rủ bạn lên núi vẽ tranh phong cảnh xảy ra nhiều chuyện như vậy." Mấy năm này, cậu ta vẫn luôn hối hận và tự trách.

      Cố Phán gõ lên điện thoại di động: "Lớp trưởng! Chuyện đó liên quan gì đến cậu, là vấn đề của mình." cười yếu ớt, vẫy tay với cậu ta rồi xoay người xuống lầu.

      Trần Thiệu Thần ngồi trong xe, trong xe tối đen như mực. nhìn điện thoại di động, màn hình mở trang web. Giữa bóng tối ở trong xe, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên những đường nét khuôn mặt , khôi ngô tuấn tú, giữa hai lông mày lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.

      Người ngồi ghế lái phụ bên cạnh liếc nhìn điện thoại của , : "Cậu vẫn còn theo dõi mấy trang truyện tranh này sao?"

      Trần Thiệu Thần khẽ ừ, : "Mình muốn biết kết thúc."

      " kết thúc rồi sao? Kết thúc như thế nào?" Người kia hỏi.

      Ánh mắt Trần Thiệu Thần chợt sáng lên, hứng thú : "Tác giả còn chưa vẽ xong. Mình cũng muốn gặp tác giả hỏi xem kết thúc như thế nào.”

      "Bút danh của tác giả này hình như phải tên ."

      Trần Thiệu Thần bình thản: ", mình cảm thấy rất hay. Rất thân thiết."

      Phía trước, có bóng dáng gầy bước ra, bước chân có hơi nhanh, yên lặng mà chuyên tâm về phía trước.

      Trần Thiệu Thần nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào bóng dáng kia như khoá mục tiêu, ánh mất sắc bén của càng thêm nặng nề.

      "Woa, là đáng ." Người nọ cười .

      Trần Thiệu Thần khởi động xe, nhàng "Ừ" tiếng, nhưng động tác tay lại tiết lộ tâm trạng hồi hộp của lúc này. Xe chậm rãi chạy lướt qua Cố Phán, dừng lại, cũng chào hỏi.

      đợi lâu như vậy rồi, có đủ kiên nhẫn.

      lâu nữa, em cũng tốt nghiệp.

      Thời gian vừa chuẩn!

      Ba năm, bao nhiêu ngày đêm chúng ta phải trải qua trong trống trải đơn.

      Tiểu bánh mì! trở lại rồi đây, nơi mà trái tim vẫn luôn thuộc về. Lần gặp lại này, chúng ta bao giờ chia xa nữa.


      Hết chương 45

      **********

      Tác giả có lời muốn : Nghề mà tiểu bánh mì chọn là hoạ sĩ vẽ truyện tranh (manga) đó. Kết cục ấm áp~~
      Chris thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46

      Editor: Mèo ™


      Tiết học cuối cùng trước khi tốt nghiệp, các sinh viên trong lớp cũng có mặt đầy đủ. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng điều này cũng là tất nhiên.

      Thầy giáo trò chuyện với sinh viên về những ước mơ ban đầu khi vừa bước chân vào ngưỡng cửa đại học của mình, mọi người thoải mái bộc bạch. nửa trong số đó đều ban đầu là vì thể theo nguyện vọng của cha mẹ mình, còn bản thân mình là bị bắt buộc mà thôi.

      Thầy giáo bị mấy cậu sinh viên tinh nghịch trêu chọc cho dở khóc dở cười.

      Sau đó mọi người lại cùng bàn luận về các tác phẩm hoặc các hoạ sĩ mà mình thích, mình ngưỡng mộ. Ai cũng cười rất thoải mái vui vẻ, trong đó có bạn sinh viên nhắc đến Lương Cảnh Thâm, lý do thích là vì ông ấy rất đẹp trai.

      Thầy giáo trầm giọng trả lời: “Nền tảng hội hoạ của Lương Cảnh Thâm đạt đến trình độ bậc thầy khó ai sánh kịp. Ông ấy có hai học trò tâm đắc, trong hai người đó là vợ của ông ấy...”

      “Woaa...” Mọi người cùng đồng thanh kêu lên ngưỡng mộ. “Thầy ơi, thầy kể chút chuyện tình của hai người đó ...”

      “Việc này tiện kể ở đây.” Thầy giáo đổi đề tài. “Người tôi muốn ở đây là học trò khác của Lương Cảnh Thâm, tên là Cố Niệm...”

      Mọi người hẹn mà cùng im lặng.
      “Sở trường của bà ấy là vẽ chân dung, có tác phẩm nổi tiếng tên là ‘Thính Thuyết’ (*), nhân vật chính trong bức tranh chính là con của bà ấy.”

      (*) Thính Thuyết: Nghe .

      có người vào trang Baidu (*) tìm kiếm thông tin.

      (*) Baidu: Là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như Wikipedia hay Google. Thuộc Công ty hữu hạn kĩ thuật mạng trực tuyến Bách Độ (Bắc Kinh) Trung Quốc.

      “Năm xưa bức tranh đó gây được tiếng vang lớn ở Pháp, rất được chú ý.” Thầy giáo thở dài hơi. “Con của Cố Niệm thể được.”

      Cả lớp xôn xao ồn ào.

      “Thầy ơi, là bẩm sinh thể được hay là sau này lớn lên mới thể được ạ?”

      Thầy giáo lắc lắc đầu. “Tôi cũng biết lắm, chuyện này được tiết lộ với người bên ngoài. mới nhớ, bé kia cũng tầm tuổi với các em đấy.” Mọi người trong lớp, câu tôi câu ồn ào thảo luận về vấn đề mới được biết này, câu chuyện bí phía sau của hoạ sĩ nổi tiếng khơi gợi lên hứng thú của bọn họ.

      Đôi mắt Cố Phán ửng đỏ, yết hầu nghẹn ngào khó chịu.

      “Cố Phán...” Thầy giáo kêu to tên của .

      Trong phòng học yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hành lang có người qua lại, tiếng bước chân ràng dị thường, bước ngang qua, rồi dần dần xa.

      Diệp Tử Nhuy ngồi bên cạnh , lúc thầy giáo nhắc đến tên bé kia ấy liền khẽ nghiêng đầu quay sang nhìn Cố Phán rồi. Những sinh viên trong lớp cũng dần dần đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Phán.

      Thầy giáo đứng bục giảng nhàn nhạt nhìn .

      Cố Phán hơi cúi đầu cho nên ai thấy được vẻ mặt của .

      Hồi lâu sau, mới từ từ đứng lên, từng bước từng bước lên bục giảng.

      Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía , dõi theo từng bước chân .

      cầm phấn viết lên bảng.

      “Mình chính là nhân vật chính của bức tranh đó.”

      Phía dưới truyền đến tiếng hít thở ngạc nhiên của mọi người.

      Cố Niệm — Cố Phán —

      Có nhiều điểm trùng hợp như thế, vậy mà từ đầu đến cuối bọn họ đều chưa hề nghĩ đến, mẹ của Cố Phán lại là danh hoạ sĩ Cố Niệm.

      thản nhiên cười cười. “Mẹ mình chưa từng dạy mình vẽ tranh.” mở to mắt, tiếp tục viết lên bảng. “ thể chuyện đúng là rất đáng tiếc, nhưng mình rất may mắn khi được sinh ra trong gia đình mình, được sống dưới thương che chở của những người thân trong nhà, còn được quen biết với các cậu nữa.”

      Tiết học cuối cùng trước khi tốt nghiệp, hôm đó mọi người ai nấy cũng đều ghi tạc trong lòng. Quá trình học vẽ vốn rất gian truân, nhưng mỗi lần nhớ đến Cố Phán, bọn họ lại muốn cố gắng thêm nhiều.

      Cố Phán dạy bọn họ điều, dạy bọn họ phải biết rộng lượng và kiên cường.

      Vào hôm diễn ra buổi lễ tốt nghiệp, mọi người tự giác thức dậy từ lúc sáng sớm, ai nấy cũng đều ăn mặc trang điểm nhàng, thoa son tươi tắn, tinh thần sáng láng. Khoác bộ đồng phục cử nhân rộng rãi lên người, ai nấy cũng đều có cảm giác lâng lâng khác nhau.

      Sau khi buổi phát biểu của thầy hiệu trưởng kết thúc, trong toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài dứt.

      Mọi người lên sân khấu theo thứ tự để nhận bằng tốt nghiệp và chụp hình lưu niệm, người trao bằng tốt nghiệp cho Cố Phán chính là thầy Lý Thịnh.

      bé, chúc mừng em tốt nghiệp.” Ông cảm khái .

      Cố Phán khẽ mỉm cười. Lúc vừa bước xuống sân khấu, phía dưới hội trường vẫn huyên náo như trước, đột nhiên ánh mắt quét qua nhìn thấy người, bước chân liền khựng lại, bất động.

      Người phía sau giọng hỏi : “Cố Phán, sao tiếp vậy?”

      Cố Phán vội vàng nhấc chân bước , đợi khi xuống dưới hội trường rộng lớn rồi, nhìn lại theo hướng lúc nãy, người đó còn ở đó nữa.

      Sau khi kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, các bạn trong lớp còn tổ chức bữa tiệc chia tay hoành tráng nữa.

      Buổi tối, khi vừa bắt đầu mọi người đều tươi cười vui đùa với nhau, nhưng đến lúc sắp chia tay, khí càng lúc càng thương cảm.

      Diệp Tử Nhuy uống rất nhiều, bia, rượu vang, ai đến mời cũng từ chối. Cố Phán đỡ ấy vào nhà vệ sinh, ấy choáng váng lắm rồi, mình cũng vững. “Cậu ra ngoài trước , mình muốn ói.”

      Cố Phán ra ngoài, đứng ở hành lang hóng gió đêm. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, cho là Diệp Tử Nhuy, vừa quay đầu lại ngạc nhiên đến thể gì, vẻ mặt cũng kịp thu lại vẻ kinh ngạc, nhìn thấy đứng phía trước, trong đầu liền nổ bùm cái.

      Trần Thiệu Thần từng bước từng bước đến gần .

      Ánh đèn hành lang mờ mờ ảo ảo, nhìn chăm chú mà dịu dàng.

      Cố Phán chỉ cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược lên đầu, mười đầu ngón tay lạnh ngắt từ từ nắm chặt lại.

      Trần Thiệu Thần nhìn chớp mắt. “Em uống rượu à?” Giọng khàn khàn, giống như là lâu rồi chuyện. “ ở đây mà em dám uống rượu sao, hả?” thanh lộ ra mấy phần nguy hiểm.

      Cố Phán bất giác cắn môi, trước mắt như bị che phủ bởi tầng sương mờ.

      Tay giơ lên vuốt tóc trước trán . “Tóc mái dài thế này rồi...” bình tĩnh , chau mày lại thành hình chữ xuyên (*).

      (*) Chữ Xuyên: 川

      Hơi thở quen thuộc của quanh quẩn bao lấy , Cố Phán dám nhúc nhích.

      Trần Thiệu Thần thở dài, tiến lên bước, mũi chân chạm vào mũi giày cao gót của , nhàng ôm vào lồng ngực mình. “Bánh mì , về rồi.”


      Hết chương 46

      **********
      Chris thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47

      Editor: Mèo ™


      trở về, sau 3 năm, trở về rồi.

      Nhưng...

      Cố Phán kinh ngạc đứng im bất động, trong lòng ngàn chuyển vạn biến. Khoé miệng từ từ lên đường cong thoả mãn, biết bao ngày đêm dài dằn dặt, đều dám nhớ đến . Mà bây giờ ôm chặt lấy , nhớ nhung trào lên tựa thuỷ triều.

      Khoảnh khắc kia, tốt đẹp mà đầy ý nghĩa.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng hai người cũng bình tĩnh lại từ trong cảm xúc vui buồn xen lẫn.

      “Thiệu Thần...” Có giọng nam do dự gọi tên .

      Cố Phán nhanh chóng rời khỏi lồng ngực , vén tóc đứng sang bên.

      “Mình cứ nghĩ là mình hoa mắt, ai dè đúng là cậu .” Ánh mắt người nọ vẫn nhìn Cố Phán chằm chằm.

      Vẻ mặt Trần Thiệu Thần bình thản, cũng định giới thiệu bọn họ với nhau, nhìn đồng hồ. “Mười giờ rưỡi đến đón em.” Giọng có vẻ gì là thương lượng. vén lại vài sợi tóc loà xoà trước mặt , ánh mắt nóng bỏng. “Em vào trong .”

      Cố Phán bước từng bước nặng nề vào phòng.

      Trần Thiệu Thần đứng tại chỗ trông theo bóng lưng , mãi cho đến khi khuất hẵn bên trong.

      “Đừng ấy là Cố Phán nhé?” Người kia kinh ngạc truy hỏi.

      Trần Thiệu Thần yên lặng hồi lâu. “Đúng vậy, ấy là Cố Phán.”

      Người nọ kinh ngạc đầy mặt.

      ta và Trần Thiệu Thần vừa là bạn cùng lớp nghiên cứu sinh, vừa là bạn cùng phòng. Lần đầu tiên nghe đến tên Cố Phán, là trong lần gặp gỡ bạn bè du học sinh. Trần Thiệu Thần học tập cực kì nghiêm túc, nhưng cũng khiêm tốn vô cùng, mọi người ai nấy cũng đều có ấn tượng rất tốt về .

      Chung quanh đương nhiên có vài nữ sinh rung động trước Trần Thiệu Thần, nhưng mà, luôn từ chối người khác cách thầm mà quyết tuyệt.

      ngày nọ, mọi người chơi trò ‘Đại mạo hiểm’, Trần Thiệu Thần thua, chọn lòng.

      Vốn là cậu nam sinh đặt câu hỏi, nhưng lại bị nữ sinh giành hỏi trước.

      “Trần, cậu có bạn chưa?”

      Tất cả mọi người đều im lặng, rất chờ mong nghe được đáp án của .

      Trần Thiệu Thần cầm ly nước, sắc mặt bình thản, như suy ngẫm, như nhớ lại. Hồi lâu sau mới trầm giọng : “Rồi.”

      ấy tên gì?” Bạn nữ sinh đó cơ hồ là hỏi ngay tấp lự cần suy nghĩ.

      Trần Thiệu Thần nhìn ta, đáy mắt trong trẻo đượm chút ưu thương. “Cố Phán, là Cố Phán trong Cố phán sinh huy.” Nhắc tới tên , chợt nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, khiến cho cả khuôn mặt rạng ngời sức sống.

      “Bây giờ ấy ở đâu?” Nữ sinh đó vẫn hỏi tiếp tha.

      Trần Thiệu Thần đứng dậy, tự nhiên : “Ngại quá, mình trả lời 2 câu hỏi rồi, theo như quy tắc cậu được hỏi nữa.”

      “Haiz...” Mọi người đều đồng thanh thở dài mất hứng. “Trần Thiệu Thần, cậu cố ý làm cho người khác khó chịu vì tò mò đấy à.”

      Đầu lông mày Trần Thiệu Thần nhíu lại, lên vẻ mệt mỏi, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, có ai nhìn thấy được.

      Ở Mĩ ba năm, trong khoảng thời gian này, lần nào quay về thăm nhà. Tiểu bánh mì có ước mơ của mình, vậy chờ, chờ cho đến ngày nào đó đủ lông đủ cánh để có thể che chở cho .

      Cố Phán trở lại phòng tiệc, tinh thần ràng là bay tới tận đẩu đâu, mình ngẩn ngơ với tâm rối rắm trong lòng.

      Mấy người bạn cùng lớp vẫn tiếp tục mời rượu mời bia nhau, vừa khóc vừa cười.

      Cố Phán đẩy đẩy Diệp Tử Nhuy, ra hiệu bảo cậu ấy đừng uống nữa. Diệp Tử Nhuy lúc này sao có thể nghe lời khuyên được nữa.

      Lúc Kim Nhiễm đến Cố Phán cắm cúi chơi game điện thoại di động. Kim Nhiễm ngồi vào bên cạnh .
      lâu rồi, họ chuyện với nhau câu nào.

      “Cố Phán, Tử Nhuy, Đường Thanh, chúng ta cùng cụng ly nào.” Kim Nhiễm lên tiếng đề nghị, giọng ta thanh thoát ràng.

      Cố Phán ngước mắt lên nhìn ta, nhưng gì.

      Kim Nhiễm cười giễu. “Haha... Dù gì cũng là bạn cùng lớp cùng phòng, sao đến cơ hội mời mọi người uống ly rượu chia tay cũng được vậy?”

      Cố Phán thở hắt ra hơi, lấy trong túi xách ra cây viết, có giấy, đành viết lên lòng bàn tay mình. “Cậu đến để lời xin lỗi sao?”

      Kim Nhiễm sững sờ. “Tôi có lỗi gì với cậu hết.”

      Cố Phán lại viết lên tay: “Cậu có lỗi với tôi, nhưng cậu có lỗi với Tử Nhuy.” Câu chữ ngắn gọn, nhưng hàm ý nặng nề.

      Khoé miệng Diệp Tử Nhuy cong lên nở nụ cười buồn. “Vậy uống ly chứ? Tạm biệt cuộc sống đại học của chúng ta.” Cậu ấy bưng ly lên, uống ừng ực, nhanh chóng hết nửa ly bia.

      Vẻ mặt Kim Nhiễm rất khó coi, trong đáy mắt tia u ám.

      Diệp Tử Nhuy đập bể cái ly nghe ‘Choang’ tiếng, những thanh ồn ào huyên náo trong phòng bỗng chốc lắng xuống. “Cậu muốn tôi thi đậu nghiên cứu sinh đến thế sao? Đến nỗi phải bịa ra lí do đó để ngán chân tôi?”

      Kim Nhiễm bất giác cắn môi. “Nếu như đó phải là , vậy sao cậu giải thích với thầy giáo . Giữa hai người các cậu vốn cũng trong sáng gì.”

      “Vậy cậu trong sáng chắc? Sau những chuyện xấu xa mà cậu làm? Kim Nhiễm, cậu chính là kẻ đáng thương, chỉ là kẻ bị ghen tị che mờ mắt.” Diệp Tử Nhuy tức giận .

      “Thế cậu đáng thương chắc? Người cậu thích thích cậu cơ mà.” Kim Nhiễm từng câu từng chữ như xát muối vào tim người khác.

      “Cậu đúng là quan tâm tôi ghê nhỉ.” Diệp Tử Nhuy giễu cợt. “Năm đó, Trần sư huynh cũng từng , chúng ta là người học nghệ thuật, làm việc phải ngay thẳng chính đáng, nếu đừng mơ đạt được thành tựu gì. Kim Nhiễm, là bạn cùng lớp, tôi khuyên cậu, sau khi ra đời va chạm xã hội đừng có làm những việc đáng xấu hổ đó nữa.”

      Kim Nhiễm thản nhiên nhìn bọn họ. “Cám ơn lời khuyên, tạm biệt.”

      “Sao cậu ấy lại có thể trở thành như vậy chứ?” Đường Thanh thào, từ đầu đến cuối vẫn tin được.

      Cố Phán và Diệp Tử Nhuy cũng trả lời câu hỏi này, cũng ai biết được câu trả lời.

      Đường Thanh và Cố Phán cùng đỡ Diệp Tử Nhuy say khướt ra ngoài, lúc đó mới 10h15. Bọn họ đứng bên vệ đường chờ bắt taxi thấy Chu Nhuận Chi bước xuống từ chiếc Mercedes màu xám bạc.

      “Tôi dùng cơm ở nhà hàng đằng kia, biết hôm nay các em mở tiệc chia tay ở đây nên đến. ấy uống rượu à?” Chu Nhuận Chi ôn hoà hỏi.

      Đường Thanh trả lời. “Uống say rồi.”

      Chu Nhuận Chi nhíu nhíu mày. “Tôi đưa các em về.”

      Cố Phán kéo kéo Đường Thanh, trong nháy mắt Đường Thanh liền hiểu ý của . “Ông chủ Chu, chúng em vẫn chưa về đâu, làm phiền ông chăm sóc Tử Nhuy giúp nhé.” Hai người đỡ Tử Nhuy đẩy vào trong ngực Chu Nhuận Chi. Dđ • LˆQ’Đˆ

      Chu Nhuận Chi đón lấy Diệp Tử Nhuy, đỡ lên xe, lái xe rời .

      Đường Thanh : “Cố Phán, cậu xấu xa.”

      Cố Phán cười cười, viết lên điện thoại hàng chữ. “Đây mới chính xác là điều mà Tử Nhuy muốn.”

      Kết thúc đêm tiệc tùng hoành tráng, vốn trước là ba người cùng nhau trở về kí túc xá, nhưng kết quả chỉ còn hai người Cố Phán và Đường Thanh cùng nhau về.

      Trần Thiệu Thần đến tìm trước 5 phút, nhưng kết quả nhanh hơn bước, từ trước rồi. Trong phòng còn lại mười mấy người, tất cả mọi người đều dõi theo , yên lặng trầm mặc.

      “Trần sư huynh, phải và Cố Phán chia tay rồi sao?”

      “Hai người trở về với nhau rồi à?”

      Trần Thiệu Thần muốn nhanh chóng đuổi theo Cố Phán, nhưng vẫn lịch đáp lời những người trong phòng. “Chia tay là phải cả hai bên đều đồng ý mới gọi là chia tay, tôi chưa từng đồng ý chuyện đó. Cũng có cái gì gọi là trở lại bên nhau hết.”

      Có người trêu ghẹo, : “Cố Phán mới là sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất của lớp chúng ta! Tình , nghiệp đều đạt được thành tựu rực rỡ.”

      Sau đó, mọi người đều giải tán, ai về nhà người đó.


      Hết chương 47

      **********

      Tác giả có lời muốn : Chương sau các nàng có muốn có cảnh hôn ? Muốn có cảnh H ... Cho các nàng chọn đấy. Nhưng mà, tiểu bánh mì của chúng ta vẫn trốn tránh a~ = =’
      Chris thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 48

      Editor: Mèo ™


      Buổi đêm của ngày tốt nghiệp vẫn luôn làm cho người ta khó mà yên giấc. Trần Thiệu Thần chạy xe đến đại học T, ở trong xe ngẩn ngơ suy nghĩ hồi rồi mới xuống xe.

      Sau ba năm, dường như ngôi trường này cũng có gì thay đổi cả.

      tới dưới toà nhà kí túc xá nữ, hơi ngước mặt lên nhìn vị trí phòng của Cố Phán, cửa sổ có ánh đèn hắt ra. đứng trong góc tối mà ánh đèn dưới sảnh lầu rọi tới.

      đường, thỉnh thoảng có vài đôi nam sinh đưa nữ sinh về. Bình yên mà tốt đẹp.

      Bất giác Trần Thiệu Thần nhớ đến trước kia, hình ảnh lúc đưa về dần lên trong đầu. Mới đầu còn ngại ngùng từ chối, mấy lần sau dần dần cũng thành quen.

      Mấy năm này, có lúc nghĩ, có phải ban đầu theo đuổi quá dể dàng, cho nên mới cần có thử thách chia ly này để tình cảm hai người càng bền chặt hơn hay ?

      Cố Phán ngồi băng ghế ngẩn ngơ, suy nghĩ vu vơ, ánh mắt sâu kín. Đường Thanh gì đó với , cũng trả lời lại.

      Đường Thanh quơ quơ tay trước mặt . “Sao vậy? Sao vừa về ngẩn người ra rồi?”

      Cố Phán mới giật mình bừng tỉnh, viết lên điện thoại: “Cậu thu xếp đồ đạc hết rồi chưa?”

      Đường Thanh buồn buồn, : “Những thứ có thể gửi cũng gửi về nhà trước rồi, ngày mai còn gì để mang về nữa cả.” Ban đầu lúc tới đại học T, chỉ mang theo cái vali và cái ba lô, sau bốn năm học ở đây, những thứ mang về cũng y như vậy, chỉ là có rất nhiều thứ cất giữ lại trong lòng.

      Cố Phán chống cằm, chia tay lần này biết đến khi nào mới gặp lại.

      Đường Thanh sợ bầu khí quá mức buồn bã, vội vàng bông đùa để chuyển hướng câu chuyện. “Mình biết đâu, mặc kệ là cậu ở đâu, có xa cách đến mức nào nữa, lúc mình kết hôn cậu nhất định phải có mặt đấy.”

      Cố Phán im lặng viết lên điện thoại. “Cho dù là ở trời Nam biển Bắc, mình nhất định đến.”

      “Hứa rồi đấy nhé!” Đường Thanh nhìn . “Cố Phán, Trần sư huynh cũng sắp tốt nghiệp rồi.”

      Ánh mắt Cố Phán trong veo khẽ chớp, có quá nhiều cảm xúc, chỉ cười cười đáp.

      “Ba năm, chúng ta đều trưởng thành rồi, còn là những bé ngây thơ ngốc nghếch như thưở ban đầu nữa. Đừng để bản thân mình phải hối hận. Mình cũng vậy, rất nhiều người đều cho rằng tốt nghiệp khoa Mỹ thuật trường đại học T, cũng chỉ làm được giáo viên học sinh trung học là cùng, thế nên có học đại học T hay có gì khác nhau đâu. Mình chỉ biết tương lai mình hối hận là được rồi.” ấy dừng lát, rồi chuyển hướng câu chuyện. “ đời này còn Trần Thiệu Thần thứ hai nào xuất nữa đâu.”

      đời này còn Trần Thiệu Thần thứ hai nào xuất nữa đâu.

      Cả đời này, cũng thương thêm ai khác nữa.

      Trong tim chỉ đầy ấp hình ảnh của nam sinh tên là Trần Thiệu Thần đó.

      Điện thoại có tin nhắn, lấy ra đọc, trong phút chốc đáy mắt liền rơm rớm nước mắt.

      ở dưới lầu.” Chỉ vỏn vẹn năm chữ đơn giản đó thôi, lập tức đập tan bức tường kiên cường mà cố dựng lên hôm nay, cảm xúc vỡ oà như nước lũ tràn bờ đê.

      biết bao nhiêu lâu rồi nhận được tin nhắn từ .

      Mỗi lần điện thoại run lên báo có tin nhắn, liền thất thần lâu. Biết gửi tin nhắn cho nữa, nhưng vẫn mong đợi trong vô thức.

      Đường Thanh nghiêng người liếc mắt nhìn sang màn hình điện thoại, ấy la lên tiếng. “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền. Nhưng mà cũng nhanh quá đó.”

      Cố Phán thúc giục Đường Thanh nhanh nhanh lên lầu trước.

      Gió ban đêm thổi từng cơn lành lạnh, ánh sao sáng lấp lánh bầu trời đen.

      đứng ở đằng kia, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào cửa kí túc xá.

      Lúc xuất , ánh mắt khẽ động, như có tàn lửa le lói lại bùng cháy lên.

      Trần Thiệu Thần vốn bình ổn tâm trạng từ trước, nhưng khi nhìn thấy bình tĩnh bị vất bay đến chín tầng mây, trái tim đập nhanh tưởng, lồng ngực liên tục phập phồng. Cố Phán đứng trước mặt cách hai bước chân dừng lại. Chỉ còn hai bước chân nữa thôi mà cũng dám bước tiếp nữa sao?

      Ngược ánh sáng, nhìn được vẻ mặt , nhưng đôi mắt sóng sánh có thần kia hoàn toàn bình thản... chút dao động nào.

      bước bước dài tiến lên, khàn giọng hỏi: “ phải mười giờ rưỡi đến đón em rồi sao, sao em lại trước?”

      Mới lúc nãy ở nhà hàng còn chưa kịp nhìn kỹ , giờ đây mới nhận ra, người trước mặt này hoàn toàn lột bỏ nét ngây ngô của thời sinh viên, bây giờ trong toát ra khí chất chín chắn trầm ổn của người đàn ông trưởng thành, khó mà che giấu được.

      Hơi thở của Cố Phán mỗi lúc mỗi nhanh.

      Dưới lầu kí túc xá, người đến người , Trần Thiệu Thần vẫn luôn bình tĩnh kiên trì chờ đợi đến giây phút này, hai người thả chậm bước dạo bộ trong sân trường, cuối cùng dừng lại bên bờ hồ.

      Mặt hồ nước phản xạ lại ánh đèn xung quanh bờ, tạo thành những ánh sáng lung linh rực rỡ.

      Yên lặng vẫn cứ yên lặng. Trầm mặc vẫn cứ trầm mặc.

      Cố Phán thở dài, mắt vẫn nhìn thẳng về mặt hồ phía trước, cuối cùng giơ tay lên huơ huơ ra dấu: “Sư huynh, về lúc nào vậy?”

      Trần Thiệu Thần mở to mắt. “ còn tưởng là em thèm để ý đến nữa chứ.” Lời bất mãn của , Cố Phán vừa nghe biết.

      khẽ mấp máy môi, ánh mắt ảm đạm vài phần. tiếp tục huơ tay ra dấu: “Sao lại về đây?”

      Trần Thiệu Thần thấy ánh mắt của hơi bồn chồn lo lắng. “ về từ mấy ngày trước, có số việc nên phải trì hoãn ít lâu.”

      Ý của là vì vướn bận số việc nên mới chưa đến tìm em sớm hơn. Thấy vẫn chưa có ý đáp lại, Trần Thiệu Thần mới thở hơi dài. “Ngày mai em muốn làm gì?”

      Cố Phán huơ tay : “Đường Thanh về quê, em muốn tiễn cậu ấy.”

      “Mấy giờ?”

      “Chuyến bay lúc 10 giờ.”

      Chia cách ba năm, dường như kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ, mối quan hệ thân mật trước đây như chưa hề tồn tại.

      Trần Thiệu Thần suy nghĩ lúc. “ với em, được từ chối!”

      Cố Phán nhìn , cắn cắn môi, sau đó mím lại thành đường thẳng.

      Trần Thiệu Thần nghiêng người ôm lấy , tay đặt ngang eo của . “Sau này được tuỳ tiện bỏ nữa, sợ quay lại tìm được em.” dịu dàng hôn lên đỉnh đầu . “Tiểu bánh mì, ba năm qua quá dài. về đây là muốn khơi lên dũng cảm của em thêm lần nữa.”

      Ba năm!

      người nào đó, vẫn luôn cảm thấy khuất tất trong lòng. Tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của , bỏ lỡ mất.

      Còn người nào đó áy náy đến tột đỉnh, chỉ đành phải dùng thủ ngữ để bày tỏ: “ dùng cả đời này để bù đắp cho em.”

      Người nào đó mới miễn cưỡng tha thứ, trong lòng sớm căng thẳng muốn chết.

      Đêm cuối cùng trước khi kết thúc đời sinh viên, là ở bên cạnh . Cả đêm, hai người qua từng con đường quen thuộc trước kia, Trần Thiệu Thần ra những lời mà chôn chặt trong lòng suốt ba năm qua, Cố Phán im lặng lắng nghe.

      Ánh nắng ban mai vừa mới hé, Cố Phán tựa đầu vào vai ngủ ngon lành.

      Trần Thiệu Thần thức trắng cả đêm, thế nhưng tinh thần lại cực kì tốt.

      Khi Cố Phán tỉnh lại liên tiếp đấm bóp vai cho . Trần Thiệu Thần cười tươi như hoa, nhưng cũng khách khí với , hết kêu đấm bên này rồi xoa bóp bên kia.

      Buổi sáng, lái xe đưa Cố Phán và Đường Thanh đến sân bay. Mặt mày Đường Thanh vui mừng hớn hở. “Sư huynh, phong thái bây giờ của so với ba năm trước chỉ có tăng chứ hề giảm. Cố Phán hơi ngốc, sau này phải chăm sóc cậu ấy nhiều hơn nữa nhé.”

      Trần Thiệu Thần nhíu mày. “ ‘tận tâm’ với ấy... Để ấy thông minh hơn chút.”

      Lúc xuống xe, Đường Thanh cười : “Cố Phán, sau này cậu cũng đừng làm mấy chuyện trốn tránh vô tình gì đó nữa, bỏ lỡ rồi là tìm lại được đâu.”

      Cố Phán cảm khái viết hàng chữ lên điện thoại: “Cậu đường bình an, nhớ giữ liên lạc nhé.”

      Đường Thanh gật đầu liên tục, lại nảy lên ý đồ xấu đòi ôm chào tạm biệt với Trần Thiệu Thần. “Sư huynh, cám ơn hai người, khiến em tin vào tình . Hẹn gặp lại!” ấy kéo vali, thong thả ung dung bước vào sân bay.

      Cố Phán dõi nhìn theo, có cảm giác mất mác, chóp mũi cũng chua xót.

      Trần Thiệu Thần câu mang hàm ý sâu xa. “Ba năm trước, cũng rời như vậy.”

      Cố Phán chỉ có thể ngẩn ngơ ngước lên nhìn trời, biết nên đáp lời thế nào, dường như tất cả mọi lỗi lầm đều nhận hết về mình.

      ——— ——————

      Nửa năm trước Tống Hoài Thừa mua cho Cố Phán căn hộ ở thành phố B, gần trường đại học T. Cố Phán muốn ở lại thành phố B để phát triển ông cũng thay sắp xếp chuyện sinh hoạt sao cho thuận tiện nhất.

      Trần Thiệu Thần giúp dọn đồ từ kí túc xá sang căn hộ, khi biết ngôi nhà dành cho riêng mình cũng gì.

      Xế chiều hôm nay, sau khi làm xong tất cả mọi việc, Trần Thiệu Thần ngồi trước ghế salon trong phòng khách nhà , trầm tư suy nghĩ gì đó.

      Cố Phán rót cho ly nước.

      Trần Thiệu Thần ngước mắt lên nhìn , vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. “Lại đây ngồi , chúng ta chuyện chút.”

      Cố Phán cảm thấy lúc này y hệt như trưởng bối muốn hỏi chuyện đứa bé vậy.

      Chỉ thấy vẻ mặt bình thản. “Em có ý định làm việc ở đâu chưa?”

      Cố Phán ngồi thẳng sống lưng, huơ tay ra dấu: “Em định làm ở công ty xuất bản truyện tranh, bình thường cần phải đến công ty, ở nhà làm việc cũng được.”

      Trần Thiệu Thần gật đầu, chìm vào suy nghĩ. “Vậy cũng tốt, vậy em đến chỗ thường xuyên hơn.”

      Cố Phán do dự, rốt cuộc bây giờ giữa bọn họ là mối quan hệ như thế nào?!

      Trần Thiệu Thần áp sát mặt mình vào trước mặt , bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt càng ngày càng đen tối.

      Hơi thở nhàn nhạt của quanh quẩn trước mặt , giọng quen thuộc lại cất lên. “Bây giờ chúng ta về việc em dứt tình đoạn nghĩa ba năm trước, việc này rất quan trọng đấy.”

      Cố Phán cau chặt mày, ánh mắt căng thẳng.

      Trần Thiệu Thần thở dài. “Lại còn học uống rượu nữa? Ừhm...”

      ra tính nợ là phải tính chi tiết từng việc như thế.

      trừng phạt của Trần Thiệu Thần bắt đầu từ nụ hôn.

      Mảnh liệt như lốc xoáy xoay cuồng, nóng bỏng mà đê mê, mang theo vài phần giận dỗi, vài phần nhung nhớ, vài phần bất đắc dĩ. Dường như chỉ có tiếp xúc thân mật như thế này, mới có thể bình tâm lại.

      Nụ hôn vừa kết thúc, dựa vào người , ánh mắt xao động, khàn khàn lên tiếng. “Em hờ hững!”

      Mặt Cố Phán đỏ như tôm luộc, vừa nghe thấy lời oán giận của liền mở mắt ra. d

      “Cho em cơ hội để luyện tập thêm đấy.” mặc T-shirt phối cùng quần jean ngắn, Trần Thiệu Thần đưa tay đến phần eo của Cố Phán, trực tiếp chạm vào làn da mịn màng của .

      nhìn đầy ý vị sâu xa, hình như là rộng lòng cho người nào đó cơ hội lấy công chuộc tội.

      Cố Phán cắn răng nhào tới, như lời vừa , đúng là quá lâu tiếp xúc thân mật như thế này rồi. Hàm răng va vào môi khiến rên lên tiếng, cuối cùng vẫn là đổi khách thành chủ. “Mở miệng nào...”

      Nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt mà bọn họ lâu chưa nếm qua bắt đầu lan toả như sóng ngầm lửa cuống.

      Hơi thở của càng lúc càng gấp, cả hai vốn mặc đồ nhiều, dù có lạnh nhạt thế nào nữa cũng khó mà kềm chế được cám dỗ trước mắt này.

      Cuối cùng vẫn là ngừng lại.!!!

      Trần Thiệu Thần sửa sang lại quần áo giúp , hai người dần tỉnh táo lại.

      hỏi: “Mấy năm nay em sống tốt ?”

      Cố Phán trầm mặc hồi, sau đó huơ tay hỏi lại: “Còn sao?”

      Trần Thiệu Thần si ngốc nhìn . “ tốt...” Làm sao có thể tốt được chứ? Năm đó ra , trong lòng mang theo nỗi khổ, tâm cam tình nguyện. “Ngoài học cũng chỉ có học, chỉ muốn về sớm chút nào hay chút đó.

      Cố Phán nhìn tay , khẽ cười, nhíu mày: “Sao lại thế? Chẳng phải là có mỹ nữ bên cạnh đó sao?”

      Đầu tiên, Trần Thiệu Thần sững sờ, sau đó cười càng lúc càng vui vẻ. “Nhìn thấy gì đó ở đâu à?”

      Cố Phán quay mặt thèm trả lời .

      Trần Thiệu Thần giật giật tay . “Là hình Hi Hi post weibo đó sao? kia là bạn cùng lớp với ấy, chỉ là cùng chụp chung bức ảnh thôi, có liên lạc gì hết.”

      Cố Phán mím môi, huơ tay ra dấu: “ ra em biết đó là giả.” Thậm chí còn nghĩ, nếu như kia trở thành đôi, cũng rất tốt.

      Mặc dù đau lòng, cũng vẫn chúc phúc cho . Chỉ là trong lòng luôn biết , như thế.

      Trần Thiệu Thần đọc thủ ngữ của , nội tâm xao động, nghiêm mặt lại. Giữa bọn họ chưa bao giờ có chút hoài nghi nào. Bọn họ luôn tin tưởng nhau từ tận đáy lòng.

      Điện thoại reo chuông, Trần Thiệu Thần liếc mắt nhìn. Nhận cuộc gọi, cũng gì nhiều, chỉ mấy câu: “Vâng, con biết rồi.”

      Cúp máy, nhìn dáng vẻ cau mày của , nhanh chậm cho biết. “Là mẹ .”


      Hết chương 48

      **********

      Tác giả có lời muốn : Xa cách ba năm, gặp lại nhau, giữa hai người như thế nào đây?
      xa lạ, hững hờ sao?
      nhau đến vậy, sao có thể xa lạ hững hờ được chứ. Cuộc chia ly năm đó cũng là dưới tình huống thông hiểu lẫn nhau, nghĩ cho nhau, nên tiểu Tranh tử mới dám dứt áo ra chứ bộ.

      Editor có lời muốn : Cảnh hôn có rồi, vậy còn cảnh H đâuuuuu? Thế này mà gọi là cảnh nóng à? Còn chưa đủ để làm ấm nữa lấy gì mà nóng. Tác giả lừa ngườiiii >”<
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :