1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố hoa - Hoa Hàn Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 36



      Trời dừng lại cơn mưa, ánh nắng nhàn nhạt bắt đầu xuyên qua từng nhánh trúc rậm rạp, chiếu rọi khoảng giữa núi đồi.


      Tại vùng thâm sơn cùng cốc như chưa từng có dấu chân người, cảnh vật u như bị bao phủ bởi tấm màn huyền bí. Thỉnh thoảng vài tiếng chim kêu đến thê lương khiến người nghe phải âu sầu ảo não.


      con đường hẹp tựa như phải lối lại có thể qua, có thân ảnh chạy lướt qua, chỉ cần nhìn tốc độ di chuyển của y cũng thấy đó chắc hẳn là cao thủ.


      Thân ảnh kia rốt cuộc cũng dừng lại ở căn nhà gỗ giữa rừng trúc xanh mượt.


      Cánh cửa bật tung, người vừa vào nhà lúc nãy còn hết sức khẩn trương, tại lại bước nặng nề, cơ thể có chút run nhìn người nằm giường.



      _Thanh Hoa…



      _Nhị Vương Tử.



      Cố Tích Triều nhìn thấy người vừa đến đôi mi khẽ nhíu lại, Vương Tử Nguyên Kiệt loạng choạng bước đến bên giường, lồng ngực như sắp nổ tung.


      Thanh Hoa cơ thể lạnh buốt như hàn băng nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền tựa như bao giờ có thể mở ra, gương mặt từ lâu tái nhợt, bên gò má bị vết thương dài, cổ tay tuy được băng bó nhưng vẫn che giấu được thứ huyết đỏ đẫm sắc thấm qua lớp vải trắng.


      Vương Tử Nguyên Kiệt vươn tay chạm vào vết thương mặt Thanh Hoa, nỗi đau đớn xuyên từ bàn tay truyền vào lồng ngực khiến Vương Tử Nguyên Kiệt phi thường thống khổ, bàn tay Vương Tử Nguyên Kiệt vừa chạm vào Thanh Hoa, lập tức Hoa Khí bên hông Vương Tử Nguyên Kiệt liền run lên.


      Từ ngoài cửa, Vương hậu vội vã tiến vào, vừa nhìn thấy Thanh Hoa nàng kiềm được gợn sóng từ khoé mắt. Nàng liền quay sang nắm lấy vạt áo của Cố Tích Triều.


      _Cố Tích Triều, Hoa Phi Vũ đâu rồi? Hài tử Thanh Hoa sinh ra tại sao lại có ở đây?


      _Đủ rồi!


      Vương Tử Nguyên Kiệt quát lớn, y đứng dậy xoay người trừng mắt nhìn Vương hậu, Vương hậu đôi môi run rẩy, ánh mắt có chút sững sờ.



      _Nguyên Kiệt, con dám lớn tiếng với ta?



      Vương Tử Nguyên Kiệt lắc đầu, ánh mắt tràn ngập thống khổ.



      _Hoa Phi Vũ! Hoa Phi Vũ! Mẫu thân, người chỉ quan tâm Hoa Phi Vũ trong khi Thanh Hoa chết dần chết mòn hay sao?



      Vương hậu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tái nhợt của Thanh Hoa, đôi mắt sắc bén từ bao giờ phủ đầy sương.


      _Nguyên Kiệt! Mau, con mau đem Hoa Phi Vũ về cho ta!


      Nguyên Kiệt cười khổ nhìn Vương hậu.



      _Mẫu thân! Thanh Hoa vô tội, xin người hãy buông tha cho có được ?


      Vương hậu nắm lấy cánh tay Vương Kiệt liên tục lắc đầu.



      _Nguyên Kiệt! Ta biết mọi thống khổ Thanh Hoa phải chịu là vì ta tốt, nhưng Thanh Hoa là tay ta nuôi lớn, con nghĩ mẫu thân này nhìn như vậy đau lòng sao? Ta cần Hoa Phi Vũ cũng là để cứu Thanh Hoa.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nheo mắt nhìn Vương hậu khó hiểu, Cố Tích Triều nghe xong lời Vương hậu liền khẩn trương bước lên trước mặt Vương hậu, ánh mắt tuyệt vọng từ lúc nào có chút sáng.


      _Vương hậu, người vậy là có ý tứ gì? Hài tử có thể cứu được Thanh Hoa? Vì sao lúc trước nàng chỉ có Gia Luật Bội mới có thể?


      Vương hậu nhìn Cố Tích Triều có chút chần chừ, Cố Tích Triều càng thêm khẩn trương.


      _Vương hậu, nếu người biết cách cứu Thanh Hoa xin hãy ra.


      _Cố Tích Triều…Chuyện này….


      Cố Tích Triều lập tức quỳ xuống trước mặt Vương hậu, khuôn mặt tràn ngập kiên định.


      _Vương hậu! Ta cầu xin người, chỉ cần cứu được Thanh Hoa, Cố Tích Triều này cái gì cũng làm cho người!


      Vương hậu nhìn Cố Tích Triều quỳ dưới đất, trong lòng cũng tránh khỏi xót xa.


      _Cố Tích Triều…Muốn cứu Thanh Hoa chỉ có thể dùng mạng của Hoa Phi Vũ và ngươi đổi lấy.


      Cố Tích Triều nhất thời mục trừng khẩu ngốc nhìn Vương hậu. Vương Tử Nguyên Kiệt đứng kế bên khuôn mặt liền biến sắc.


      _ Ta biết Thanh Hoa dù có sống cũng chấp nhận, nhưng Hoa Phi Vũ được Từ Cẩm Hoa nuôi dưỡng mới tồn tại, Từ Cẩm Hoa lại nhờ vào linh lực của Hoa Phi Vũ mới có được năng lực bảo hộ cho Thanh Hoa, nay Hoa Phi Vũ rời khỏi cơ thể Thanh Hoa, Thuỷ Trúc Hồ tại tiếp nạp Thanh Hoa nữa.


      Vương Tử Nguyên Kiệt khuôn mặt có chút trầm mặc nhìn Vương hậu.


      _Mẫu thân, nếu Thanh Hoa cần Hoa Phi Vũ, phải chỉ cần mang hài tử về là được hay sao? Tại sao phải cần đến mạng của Cố Tích Triều và hài tử ?


      Vương hậu nhìn Thanh Hoa thở dài.


      _Hiện tại hàn băng xâm nhập toàn bộ cơ thể Thanh Hoa, phải dùng máu của Hoa Phi Vũ cùng máu của Cố Tích Triều tái hợp để đưa vào đẩy hết hàn băng đó ra bên ngoài, có như vậy mới khiến cải tử hồi sinh. Chỉ là nhược điểm của cách này chính là khiến cho Cố Tích Triều và cả Hoa Phi Vũ đều có thể mất mạng.


      _Vương hậu, đa tạ người!


      Cố Tích Triều im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, bàn tay vẫn nắm chặt tay Thanh Hoa buông.


      _Nhưng ta chết, hài tử của hai ta cũng chết, ta hứa với Thanh Hoa nhất định sống tốt chăm sóc cho hài tử. Vương hậu, tại thể đưa hài tử trở về, xin người hãy chỉ ta cách duy trì mạng sống cho Thanh Hoa.


      _Được, nếu Cố Tích Triều ngươi kiên quyết, ta giúp ngươi đến cùng, còn việc ngươi có giữ được mạng hay đều phải nhờ vào thiên ý.





      Giữa khu rừng yên tĩnh, cơn gió thu vẫn ngừng thổi, gió mát lộng cành, lá khua xào xạc, vài chiếc lá rơi lìa cành, đợi chờ ngày tàn úa vào hư vô. Mảnh trăng cao yếu ớt hắt bóng xuống phía bên dưới tạo ra thứ ánh sáng ảo mị tiêu sầu.


      Cố Tích Triều ôm Thanh Hoa ngâm mình dưới Thuỷ Trúc hồ, dòng nước vẫn bất di bất dịch, từ trong tay Cố Tích Triều luồng khí lực lớn thoát ra, mặt nước bắt đầu xoay chuyển xoay quanh từ nơi phát ra nguồn khí lực kia, Cố Tích Triều xoay cổ tay áp vào lồng ngực trái của Thanh Hoa, lập tức nước trong Thuỷ Trúc Hồ bị hút về phía tay , bao bọc lấy cả cơ thể hai người.


      Vốn Cố Tích Triều được Thuỷ Trúc Hồ tiếp nhận vì từng được Thanh Hoa trong lúc mang theo Hoa Phi Vũ cùng ngâm mình, tại đành phải nhờ vào nguồn nội lực của tiếp hợp cùng Thuỷ Trúc Hồ ngăn cho hàn băng trong người Thanh Hoa tràn đến tim y, chỉ là cách này thể duy trì được lâu, khi Cố Tích Triều nội lực bị suy yếu thể điều khiển được Thuỷ Trúc hồ, Thanh Hoa khó giữ được mạng.


      Cố Tích Triều nhìn khuôn mặt của Thanh Hoa dưới ánh trăng càng thêm nhợt nhạt, làn da trắng lại chứa vết thương dài khiến Cố Tích Triều vừa nhìn thấy đau đến thể thở nỗi, ôm chặt Thanh Hoa, ôn nhu hôn lên vầng trán lạnh băng của y, khí lực từ bàn tay liên tục truyền vào giữ lấy chút ấm áp cho trái tim đập từng hồi yếu ớt bên bờ vực tử thần.


      Cố Tích Triều ngước nhìn vầng trăng ảm đạm phía , gió vẫn thổi ngừng, lá hẹn mà cùng rơi lả tả, cảnh sắc mùa thu ấm áp từ lúc nào trở nên thê lương như thế. Ngày Cố Tích Triều gặp được Thanh Hoa cũng là ngày thu, nhưng lại là ngày thu trong xanh bạch ngọc.


      Chỉ là hoa còn có thể nở trở lại, mùa có thể luân hồi, thời gian của người khi qua vĩnh viễn trở lại.


      Cố Tích Triều từ trước luôn tự cao tự ngạo, tự ngẫm thế gian có thứ gì thể đạt được, có điều gì hiểu thấu, có người nào mà thể bảo hộ. luôn miệng với Thanh Hoa về ái tình, về tiêu diêu tự tại, ngay từ ban đầu hề biết hai chữ tự do mà đem lại cho Thanh Hoa chính là khiến y phải đánh đổi mạng sống để chạm vào.


      Cố Tích Triều nếu có mười cái mạng sống để đổi lấy cho Thanh Hoa mạng cũng cam lòng.


      Chỉ là nếu thực mất , sợ bao giờ được nhìn ngắm Thanh Hoa, còn được ôm chặt y như tại, sợ rằng bước đến thế giới bên kia, còn ghi khắc được thân ảnh mà đến thấu nát tim can.


      Người có tài giỏi đến chừng nào, thủy chung đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, phát giác cái chết giáng lâm, bản thân cũng chỉ là rơi vào khoảng hư vô. Nhưng tại muốn sống hơn bao giờ hết, lời hứa với Thanh Hoa chung quy là chưa từng thực được, thậm chí có quyền chết .



      _Thanh Hoa…ta nhất định cứu hài tử của hai ta, ngươi liều mạng sinh hài tử cho ta, ta sao có thể để người khác làm hại hài tử, ta để ai làm tổn thương đến ngươi nữa…



      Cố Tích Triều ôn nhu cúi đầu nhìn Thanh Hoa, bàn tay gắt gao ôm chặt tựa như ôm ấp bảo vật mà trân quý nhất đời.







      Hoa cung tĩnh lặng, từ trong căn phòng ánh nến lập loè phản chiếu thân ảnh độc in qua vách.


      Vương Tử Nguyên Kiệt từ lúc trở về từ Hoa Linh cốc đến Hoa cung ở trong phòng Thanh Hoa rời nửa bước, bàn những bình rượu giăng đầy.


      Vương hậu đẩy cửa bước vào ngồi xuống đối diện Vương Tử Nguyên Kiệt, đôi mắt u buồn xót xa nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy uy nghiêm.


      _Nguyên Kiệt…Con xem bản thân mình lúc này có còn giống Nhị vương tử?


      Vương Tử Nguyên Kiệt ngước nhìn Vương hậu, môi cong lên nụ cười, nụ cười của y lại ngập đầy thống khổ tuyệt vọng.


      _Mẫu thân… Ba chữ Nhị vương tử này ngay từ ban đầu nhi thần có lẽ nên vứt bỏ…Sống cuộc đời bình thường, cùng người nhi thần thương tự do tự tại…nhưng rốt cuộc nhi thần vẫn là làm được.


      Vương hậu ngăn lại chén rượu tay Vương Tử Nguyên Kiệt, bàn tay nàng nắm chặt tay y.


      _Nguyên Kiệt, là vận mệnh con thể khước từ, chỉ là con nên nhớ tất cả mọi thứ ta làm đều là vì con.


      Vương Tử Nguyên Kiệt đảo ánh mắt nhuộm đầy hơi men nhìn Vương hậu.


      _Vì nhi thần? Mẫu thân, nhi thần biết người Hoàng huynh, thứ mẫu thân muốn có là thiên hạ, là hoàng huynh. Người Cố Tích Triều và Hoa Phi Vũ có thể cứu được Thanh Hoa đều là dối người gạt mình, có đúng ?


      Vương hậu bàn tay nắm chặt tay Vương Tử Nguyên Kiệt liền thả lỏng, tựa hồ có chút run rẩy. Vương Tử Nguyên Kiệt nhìn gương mặt có chút thay đổi dưới ánh đèn của Vương hậu liền khiến y bật cười.


      _Mẫu thân, nhi thần hiểu người còn ai có thể hiểu người? Vương Tử Nguyên Kiệt này có gì là biết, chỉ là…nhi thần thể phản bội lại với mẫu thân, cả đời này cũng thể…


      Vương Tử Nguyên Kiệt cầm lấy chén rượu uống cạn, giọt rượu tràn qua khoé miệng thấm ước chiếc cằm chảy xuống cổ, dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt ra từ mấy chiếc đèn lồng càng làm thân ảnh kia thêm tịch. Vương Tử Nguyên Kiệt đặt chén rượu xuống dưới bàn, đầu cúi gằm khiến thể nhìn thấy khuôn mặt y là loại biểu tình gì.


      _Mẫu thân…Người muốn dùng Thanh Hoa chỉ để giữ lại Cố Tích Triều ở Hoa Linh cốc…đợi đến khi đem được Hoa Phi Vũ về cùng phục vụ cho kế hoạch đó, ngay từ ban đầu Thanh Hoa sống hay chết người đều quan tâm, có phải ?


      Vương Hậu trừng mắt nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, bàn tay dưới bàn nắm chặt lấy y phục.


      _Nguyên Kiệt…Rốt cuộc con biết được chuyện gì rồi?


      _Mẫu thân…Nhi thần là con trai người, dù người có làm gì nhi thần cũng oán thán, nhi thần biết Thanh Hoa thể cứu, nhưng Vương Tử Nguyên Kiệt này cũng chỉ có người mẫu thân…Vì thế… chỉ lần này thôi, cho nhi thần được sống với thân phận người tự do người, tự do nhớ đến , có được ?


      Nước mắt Vương Hậu rơi ra long lanh phản chiếu ánh đèn, nàng chần chừ nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt trong giây lát rồi cũng đứng lên ly khai khỏi Hoa cung.


      Bước chân Vương hậu dần xa, Vương Tử Nguyên Kiệt nghiến chặt răng cầm lấy chén rượu ném mạnh xuống đất, y gục đầu xuống bàn, từ trong cổ họng vang lên thứ thanh khàn đục khô khốc, tiếng cười như bị đứt đoạn bởi tiếng nấc nghẹn ngào, bao nhiêu thống khổ bi thương từ thân hình run rẩy kia khiến khung cảnh cũng chìm vào màu ảm đạm.


      Cánh cửa phòng lại bật mở, dưới ánh trăng thân ảnh tiến đến, mùi hương thoang thoảng len lõi vào khí, nhanh chóng khiến cả căn phòng chìm vào hương thơm kì dị.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nghiêng đầu nhìn thân ảnh mảnh mai trước ánh trăng mờ ảo, ánh mắt thờ thẫn lại ánh lên thứ ánh sáng ảo mị.


      _Thanh Hoa…Là ngươi?


      Thân ảnh kia trả lời, chỉ tiến đến cạnh bên đặt tay lên vai Vương Tử Nguyên Kiệt, bàn tay thon dài nhàng vuốt ve bờ vai y. Bàn tay kia vừa chạm vào, hơi ấm dìu dịu tựa như khối nóng làm đánh tan cỗ băng lạnh ngàn năm.


      Vương Tử Nguyên Kiệt liền chạm vào bàn tay kia, cảm giác rạo rực chảy tràn khắp cả cơ thể, y xoay người ôm lấy chiếc eo thanh mảnh kia, cảm nhận hết thảy hơi ấm mà y luôn ao ước, thân thể vừa chạm vào nhau, lập tức toàn thân Vương Tử Nguyên Kiệt như có lửa đốt, dục hoả từ lúc nào bốc lên mãnh liệt vô pháp kiềm chế.


      _Thanh Hoa…Ngươi chết…Ngươi ở trong vòng tay ta có phải ?


      Bàn tay đối phương ôm lấy tấm lưng của Vương Tử Nguyên Kiệt, từng cử động của y tựa như đốt cháy làn da bên dưới lớp y phục của Vương Tử Nguyên Kiệt.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nhấc bổng thân thể đối phương, bế y đặt lên giường, khuôn mặt lúc này bừng bừng dục hoả nhìn ngắm gương mặt thương dưới thân mình, bàn tay nhàng vuốt ve làn da mịn màng của y.



      _Thanh Hoa…Ta ngươi…Ta muốn ngươi vĩnh viễn trở thành người của ta…



      có tiếng đáp lại, chỉ có bàn tay nhàng vươn đến ôm lấy cổ Vương Tử Nguyên Kiệt, cả cơ thể y nóng bừng như có lửa đốt, y cúi xuống bắt lấy đôi môi hồng nhuận kia hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi loạn động khắp vòm miệng đối phương, nụ hôn cuồng dã tựa kẻ khát khô dưới sa mạc vừa nhìn thấy nguồn nước thể kiềm chế.


      Vương Tử Nguyên Kiệt kéo y phục người kia từ vai trượt xuống, làn da trắng nõn phơi bày trước mắt khiến đôi mắt Vương Tử Nguyên Kiệt tràn ngập dục vọng, y hôn vào chiếc cổ thanh mảnh rồi cắn lấy xương quai xanh đối phương, cơ thể cứ mỗi lúc nóng bừng, mồ hôi đổ xuống ngừng, y phục người y từ lúc nào cũng bị tháo bỏ sạch , đôi môi mấp máy liên tục cái tên.



      _Thanh Hoa…Thanh Hoa….



      Bên ngoài gió lộng thổi, tiếng nhạn mùa thu kêu rền rĩ đứt đoạn, thanh ảo não thực hư, bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương ảo dị, dưới ánh nến lập loè chỉ còn nghe tiếng thở dốc cùng rên rỉ tràn ngập xuân tình.

    2. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 37



      Gió lạnh như cắt xé thịt da, từng đụn mây dày đặc cuồn cuộn chụp lên nhau che kín cả bầu trời, tuyết phủ lớp mỏng mặt đá cùng bờ cát trắng xoá.


      Bên bờ Bội Hải sóng biển ì ầm, đợt đợt nối tiếp nhau lên ghềnh đá. đợt sóng cao lớn nhào lên đập vào thành chiếc thuyền, đẩy nó xô vào ghềnh đá tiếng khô khan, mặt biển đen ngòm bỗng loé lên hai ánh sáng tựa như hai vì sao lấp lánh chói mắt di động lần lan vào bờ biển.


      Hai đốm sáng cao dần khi sát đến bờ, lúc đợt sóng cao nhất tụt xuống, ra hai bạch y nhân, lão nhân đứng trước mái tóc dài cùng màu với bộ râu trắng phủ qua vai xuống lưng, dáng đứng thẳng, đôi mắt ngời chiếu sáng, ở phía sau lão nhân là thiếu niên khuôn mặt trắng trẻo thanh khiết, hai tay ôm thanh trường kiếm phát ra ánh sáng thanh thanh ảo diệu. Cơn gió quét qua, thổi tung bay những sợi tóc xõa của lão, những sợi tóc vờn qua sáp nhập vào bộ râu của lão lướt gương mặt lạnh lùng, trông như hồn trong lớp bạch y. thanh ảo dịu vang lên tựa như có tựa như nhưng lại toả ra thứ áp lực bức người.



      _Tạo hoá gây ra cảnh hý trường, ngọn bút tài tình vì muốn lưu lại đời, hẳn phải chấm vào nghiên mực tràn đầy nước mắt.



      Mỹ thiếu niên từ phía sau vẫn chắp tay cúi đầu.



      _Lão Tiên gia, chuyển động của Lệ Khí có phải là lý do ngài rời Bạch Liên đảo đến đây?



      Bạch y lão nhân râu tóc bạc phơ ngước đầu nhìn bầu trời rơi tuyết.



      _Đứa trẻ ấy nạn kiếp đến, nên Hoa Khí kêu gọi Lệ Khí, chỉ là hai thanh kiếm này nếu tái hợp, e rằng nhân gian thể tránh khỏi cảnh lầm than, máu lệ chảy thành sông.



      _Lão Tiên gia, vận mệnh này thể thay đổi?



      Bạch y lão nhân xoay đầu, bàn tay vuốt mái tóc đen nhánh của bạch y thiếu niên, môi cong lên nụ cười.



      _ Đồng nhi, thiên địa tuần hoàn, linh khí chuyển dời. là nạn kiếp ắt khó tránh, là thiên ý khó cãi, chi bằng cứ thuận theo thiên mệnh, vận mệnh cũng tuỳ tâm mà biến đổi.


      Bạch y thiếu niên mỉm cười cúi đầu.



      _Đồng nhi hiểu, đa tạ Lão Tiên gia chỉ dạy.



      _Đồng nhi, ngươi luôn thắc mắc với ta người trong bức hoạ khắc chiếc bình sứ ở Bạch Liên đỉnh là ai, tại là thời điểm Lão Tiên gia này cho ngươi tương ngộ người, nhất định khiến ngươi thất vọng.


      Bạch y thiếu niên nở rộ nụ cười sáng trong thuần khiết, nghiêng đầu nhìn bạch y lão nhân reo lên.


      _Có phải Đồng nhi sắp được gặp Thiên Gia Tiên Tử?


      Lão nhân gia trả lời, ánh mắt sáng ngời tràn ngập ý cười nhìn mỹ thiếu niên trước mặt, trận gió tuyết nổi lên, hai thân ảnh trong phút chốc xuyên qua màn tuyết biến mất trong khoảng hư vô.


      Đêm khuya bốn bề tịch mịch, mảnh trăng tàn gắng sức phóng qua từng đám mây đầy ảm đạm, những tia sáng thầm yếu ớt chiếu lên khoảng tuyết trắng xoá ảo dị. Ngọn gió đông hiu hắt thổi những bông tuyết bay phất phới.


      Ở giữa khoảng tuyết mênh mông che kín mặt đất lại có hai thân ảnh ngồi bất động, kì dị ở điểm xung quanh hai thân ảnh có lấy chút bụi tuyết, khí bao bọc xung quanh cũng nóng ấm hề nhiễm cái lạnh lẽo từ bên ngoài.


      Ánh trăng từ từ dịch chuyển, soi bức hoạ động lòng người kia, tuấn nam nhân trang phục giang hồ, tóc rối tung theo gió cuốn ôm lấy hắc y nam nhân nhắm mắt ngủ yên trong lồng ngực , ánh trăng len lỏi vào khuôn mặt như hàn băng kia, soi dung nhan tuyệt tục mị ảo, dưới lớp tóc phủ kín là vết sẹo nhàn nhạt khuôn mặt như tạc tượng.


      Hai thân ảnh ngồi yên như xa rời với thiên địa, tựa như bức tường thành vô hình cách biệt với năm tháng gió sương.


      Khung cảnh u tịnh kia bỗng nhiên bị phá tan bởi thứ thanh vang vọng khắp núi rừng, băng tuyết trong phút chốc cũng vì thứ thanh kia mà run rẩy.



      _Tiểu tử ngươi quả nhiên nội lực hơn người, chỉ là nội lực e rằng bị bỏ ra vô ích!



      Thanh y nam nhân xoay đầu nhưng thể nắm bắt được thứ thanh áp lực kinh người kia rốt cuộc là từ đâu tới, chỉ biết cả khoảng gian đều vọng lại khó có thể hình dung.



      _Ngươi là ai? Đừng có ở đó giả thần giả quỷ!



      Thanh kia lại tiếp tục vang lên, bỏ mặc câu hỏi của thanh y nam nhân.



      _Thực đáng tiếc! Nội lực ngươi cũng đến hồi cạn kiệt, Thuỷ Trúc hồ kia cũng kết băng. Dù có là cao thủ võ lâm cũng thể chống lại thiên ý để cải tử hồi sinh sinh mạng trong tay ngươi!


      Thanh y nam nhân nhíu chặt mi, thanh vang vọng chứng tỏ kẻ kia nội lực thâm cao nhưng dù cố gắng cũng thể cảm nhận được nguồn sức mạnh kia, tựa như thứ linh lực thuộc về thế giới này, thứ linh lực thuộc về cõi hư khiến trong phút chốc liền cảm thấy lạnh xương sống.


      cơn cuồng phong nổi lên, đảo lộn tuyết cát, hắc y nam nhân trong tay thanh y nam nhân trong chớp mắt bị nhấc lên giữa trung, thanh y nam nhân cả kinh đạp đất bay lên nhưng vừa chạm vào thân ảnh kia lập tức bị luồng khí lực lạnh tựa hàn băng ngàn năm đẩy ra.


      Từ giữa bóng trăng, xuất hai bóng trắng lớn bé phiêu dật tiến lại gần thân ảnh hắc y nam nhân, dần dần thanh y nam nhân mới nhìn thấy bạch y lão nhân râu tóc bạc trắng, di chuyển như ảo ảnh, thần thái tiên phong đạo cốt, bên cạnh lão là mỹ thiếu niên đôi mắt sáng trong thuần khiết, nụ cười tươi sáng hơn cả ánh trăng phía sau.


      Bạch y lão nhân giơ tay, lập tức cả thân người hắc y nam nhân nằm gọn trong tay lão, thanh y nam nhân chưa kịp định thần thấy bạch y lão nhân kia đứng trước mặt chỉ cách trượng, trong tay mỹ thiếu niên thanh trường kiếm toát ra ánh sáng xanh ảo kì dị. Bỗng thiếu niên reo lên, giọng thanh thoát trong vắt như tiếng suối chảy.



      _Thiên Gia Tiên Tử! Thiên Gia Tiên Tử! Đồng nhi rốt cuộc cũng gặp được ngài!



      Thanh y nam tử khó hiểu nhìn mỹ thiếu niên, nhìn chằm chằm vào hắc y nam nhân tay của bạch y lão nhân mà reo lên tựa như lâu được gặp lại bằng hữu. Bạch y lão nhân chỉ mỉm cười, đôi mắt sáng trong đêm hướng về thanh y nam nhân nhìn khắp lượt.


      _Quả nhiên là nam nhân tuấn, khí phách hơn người, chả trách Hoa nhi lại vì ngươi mà tiếc tính mệnh.


      Thanh y nam nhân vươn tay định kéo lại hắc y nam nhân liền bị khối băng thạch vô hình cản lại, khiến thể tiến lên nửa bước, liền trừng mắt nhìn bạch y lão nhân.



      _Lão già, ta cần biết ngươi là thần thánh phương nào, nhưng mau mau trả lại người cho ta, bằng đừng trách ta vô lễ.



      Bạch y lão nhân trước lời đe doạ của thanh y nam nhân vẫn thay đổi nét cười mặt.


      _Hắn vốn dĩ chỉ là cái xác, tiểu tử ngươi sốt ruột cái gì?


      Thanh y nam nhân hai tay nắm chặt, ánh mắt sắc bén như dao.


      _Dù là xác chết hay còn sống ta bất quản, chỉ cần còn bên cạnh ta lão cũng đừng hòng lấy khỏi tay ta!


      dứt lời, thanh y nam nhân vận khi lực, nguồn nội lực dâng tràn hai tay xuất đến khối băng vô hình trước mắt, nhưng mọi cố gắng của đều trở nên vô dụng, ngược lại khiến tổn hao khí lực mà phun ra ngụm máu.


      Lão tiên nhân quay sang mỹ thiếu niên, mỹ thiếu niên nhanh chóng gật đầu, thanh trường kiếm trong tay mỹ thiếu niên xuyên qua gian đâm đến thanh y nam nhân, xoay người chụp lấy chuôi kiếm, lập tức cả cơ thể cảm nhận dòng khí lực chuyển từ thanh kiếm vào người , toàn thân lạnh buốt rồi lại nóng rực đau đớn đến thể hô hấp.


      Được lúc thanh kiếm lại quay về tay mỹ thiếu nam, thanh y nam nhân lúc này cảm thấy cơ thể sảng khoái khác thường, dòng nội lực tiêu hao mấy tháng qua cũng hồi phục, nhất thời mục trừng khẩu ngốc nhìn thanh kiếm tay mỹ thiếu niên rồi lại nhìn bạch y lão nhân.



      _Tiểu tử ngốc, lão phu vừa cứu ngươi mạng, định đa tạ lão già này sao?



      Thanh y nam nhân nghi hoặc nhìn bạch y lão nhân.



      _Cố Tích Triều, ngươi dùng hết nội lực giữ cho Thuỷ Trúc Hồ duy trì nhịp đập trong tim Hoa nhi, nhưng thấy rất ngu ngốc khi liều mạng giữ cái xác hay sao?


      Cố Tích Triều nhìn bạch y lão nhân rồi nhìn vào Thanh Hoa tay lão, ánh mắt băng lãnh lại phi thường thống khổ, quả thực dùng nội lực giữ cho tim Thanh Hoa bị hàn băng xâm hại suốt hơn mấy tháng qua, nhưng cũng biết Thanh Hoa từ lúc nào trở thành cái xác còn tồn tại của sống, nhịp đập của trái tim kia cơ hồ như ảo như mộng mà còn cảm nhận được nữa, chỉ là Thanh Hoa ngoại trừ cả cơ thể lạnh băng ra vẫn như nằm ngủ trong tay , mùi hương người cũng nhạt phai. Cho đến khi Thuỷ Trúc hồ bị kết băng, Cố Tích Triều vẫn cố chấp mang Thanh Hoa lên bờ, bàn tay vẫn đặt vào lồng ngực kia mà truyền khí lực, đến lúc khí lực thực sắp cạn kiệt, bạch y lão nhân kia đột nhiên xuất .


      Cố Tích Triều kịch liệt lắc đầu.


      _Không…Ta tin! Nếu Thanh Hoa chết, cơ thể thể nguyên vẹn như vậy…Lão già, coi như ta xin lão hãy trả lại Thanh Hoa cho ta, ta phải tiếp tục giữ ấm cho .


      _Qủa là thứ tình ái ngu xuẩn!


      Cố Tích Triều liều mạng tiến tới, bạch y lão nhân vung tay đẩy lui xa vài trượng, ánh mắt sắc khí ngập trời của lão khiến Cố Tích Triều trận rùng mình.


      Mỹ thiếu niên lúc này mới tiến về phía Cố Tích Triều, đôi môi nhắn hơi cong lên.


      _Cố công tử, ngươi cần phải lo lắng, Lão Tiên gia đến đây là để cứu người.


      Cố Tích Triều ngước mắt khó hiểu nhìn khuôn mặt tựa như luôn là ý cười của bạch y lão nhân từ lúc nào phảng phất chút tức giận.


      _Lão già…Rốt cuộc lão là ai?



      _Câu này lẽ ra tiểu tử ngươi phải hỏi ngay từ lúc vừa gặp lão phu mới phải đạo a.


      Cố Tích Triều còn trầm ngâm nghĩ ngợi liền bị mỹ thiếu niên nắm lấy vạt áo kéo lại gần bạch y lão nhân.



      _Cố công tử mau mau bái kiến phụ thân của Thiên Gia Tiên Tử! Nhanh lên!



      _Thiên Gia Tiên Tử?



      Mỹ thiếu niên gật gật đầu, đưa tay chỉ về phía Thanh Hoa.



      _Là hắc y nam nhân kia, y chính là Thiên Gia Tiên Tử!



      _Đồng nhi! Ngươi lại đây!



      Mỹ thiếu niên vừa nghe bạch y lão nhân gọi chạy đến cười sáng lạn, ngờ đâu vừa đến bị lão cốc đầu cái đau điếng, thiếu niên liền ôm đầu môi hơi dẫu lên nhìn chằm chằm bạch y lão nhân khó hiểu.


      _Đồng nhi! Đây phải Thiên Gia Tiên Tử của ngươi.


      _Lão Tiên gia, ràng là cùng người…chỉ khác ở vết sẹo mặt…


      Cố Tích Triều vẫn im lặng chăm chú quan sát bạch y lão nhân, lão liền đảo ánh mắt về phía Cố Tích Triều.


      _Tiểu tử ngươi nghe cho , lão phu là ngoại tổ phụ của Hoa nhi…



      Bạch y lão nhân chưa hết câu dừng lại, lão ngây ngốc suy nghĩ rồi quay sang mỹ thiếu niên.



      _Đồng nhi, ngươi xem, là ngoại tổ phụ hay nội tổ phụ? Hoa nhi ràng là con của con trai ta, nhưng…lại là cùng với nam nhân khác, ngươi xem, ta là ngoại tổ phụ hay là nội tổ phụ?



      Mỹ thiếu niên nhanh nhảu đáp lại.



      _Nếu Thiên Gia Tiên Tử là người sinh ra Hoa thúc thúc lão Tiên gia là ngoại tổ phụ a.



      Bạch y lão nhân nghe mỹ thiếu niên có lý nhưng lại nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó lại la toáng lên.



      _Không đúng! đúng! ràng Thiên Tiên là con trai ta, là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất! Ta phải là nội tổ phụ, là nội tổ phụ!



      Bạch y lão nhân gầm lên mấy tiếng, lập tức cây cối xung quanh liền rung mạnh, tuyết từ cây cũng rơi xuống mấy tầng, Cố Tích Triều liền lùi lại, mỹ thiếu niên lập tức nắm lấy vạt áo của bạch y lão nhân.



      _Phải Phải! Lão Tiên gia là nội tổ phụ! Lão Tiên gia là nội tổ phụ!



      Cả vùng núi rừng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ có bóng trăng càng lúc càng sáng . Bạch y lão nhân khẽ ho khan vài tiếng rồi lấy lại khuôn mặt đầy ý cười nhìn Cố Tích Triều.



      _Tiểu tử kia, ta là nội tổ phụ của Hoa nhi, cách khác, cha của Thanh Hoa là con trai của ta.



      Cố Tích Triều lúc này mới sửng sốt nhìn bạch y lão nhân, liền tiến đến trước mặt bạch y lão nhân quỳ xuống.



      _Tiền bối! Vãn bối thất lễ, mong người lượng thứ bỏ qua!



      _Tiểu tử, ngươi lại đây.



      Cố Tích Triều ngước nhìn bạch y lão nhân, lão ra hiệu cho lại gần, đành đứng lên tiến lại.



      _Đưa tay của ngươi ra.



      Cố Tích Triều có chút chần chừ rồi cũng nhất nhất làm theo lời của bạch y lão nhân, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Thanh Hoa tay lão.



      _Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Cháu lão phu bị ngươi hại ra nông nỗi này còn nhìn? Nhắm mắt lại cho lão phu, khi nào ta cho mở mới được mở!



      Cố Tích Triều cười khổ, biết lời của bạch y lão nhân sai, đành nhắm mắt lại.


      Từ đâu tay , luồng khí lực mới mẻ truyền vào, luồng khí này nóng lạnh, tựa như thứ dung dịch loạn động trong cơ thể, nguồn nội lực trong cơ thể liền tiếp nhận luồng khí kia hoà nhập làm , tạo thành thứ sức mạnh khủng khiếp luân chuyển khắp tứ chi trăm hài.


      Đến lúc Cố Tích Triều mở mắt, thấy khoảng trắng xoá, hoảng hốt nhìn khắp lượt cũng thấy gì khác. Từ cao thứ thanh giòn giã xung động.



      _Tiểu tử, ngươi tại có thể dựa vào linh lực lão phu vừa truyền cho ngươi để tìm thấy Hoa Phi Vũ, nhưng thiên mệnh an bài khiến ngươi và hài tử đối nghịch nhau, là phước có nghĩa có hoạ! Là hoạ có nghĩa phước, có thể hoá giải được thiên mệnh này hay tuỳ thuộc vào duyên số của ngươi!


      Cố Tích Triều xoay người liên tục để tìm kiếm thân ảnh lão nhân gia nhưng vô vọng, trong lòng tựa như có lửa đốt.


      _Tiền bối! Người mang Thanh Hoa đâu? Trả lại Thanh Hoa cho vãn bối!



      _Cố công tử! Bảo trọng! Hẹn ngày tái ngộ!



      Giọng thanh trong thánh thót vang lên giữa bầu trời đêm của mỹ thiếu niên là thứ thanh cuối cùng Cố Tích Triều nghe được, kêu gào khản cổ, vận khinh công đảo khắp Hoa Linh cốc vẫn thấy được bóng dáng ai, tựa như mọi thứ vừa xảy ra chỉ là giấc mộng, biến vào cõi hư vô bất định.



      Chỉ khác là khi tỉnh mộng, Thanh Hoa hoàn toàn biến mất.

    3. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 38




      _Quân ta thắng trận trở về! Hoàng Kim Giáp vô địch thiên hạ!



      Trường An náo nhiệt tưng bừng, những cánh hoa được tung lên rực rỡ cả khoảng trời. Đoàn quân kim giáp đĩnh đạc oai vệ lướt qua dòng người, lá cờ mang chữ Vương lại phấp phới tung bay theo gió.


      Cổng cung mở lớn, giáp y nam nhân gương mặt tuấn, băng lãnh oai hùng, áp khí lẫm liệt cưỡi ngựa tiến vào, con đường rực rỡ sắc vàng.


      nữ nhân y phục sang trọng lấp lánh ánh kim bước chân khẩn trương về phía cổng cung, giáp y nam nhân vừa nhìn thấy liền phóng xuống ngựa.



      _Mẫu thân! Nhi thần thỉnh an người!



      _Nguyên Kiệt…



      Vương hậu liền nắm lấy hai vai Vương Tử Nguyên Kiệt ngắm nhìn y, nàng đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn lãng của y, ánh mắt phủ tầng nước đầy ôn nhu. Vương Tử Nguyên Kiệt khuôn mặt băng lãnh cũng phảng phất ý cười.



      _Nguyên Kiệt, mấy năm qua ngoài chiến trường khiến con gầy nhiều quá.



      _Mẫu thân, chỉ là chức trách của nhi thần, người đừng lo lắng.



      _Phụ thân…



      Thanh trong vắt vang lên, Vương Tử Nguyên Kiệt liền quay đầu nhìn, bé trai khoảng chừng sáu bảy tuổi đôi mắt to tròn long lanh đứng ngập ngừng từ xa dám lại gần.



      Vương hậu đôi mày khẽ nhíu lại.



      _Nguyên Kiệt, chỉ là đứa trẻ trong hoàng cung, con cần phải bận tâm, mau theo ta về cung, ta có việc cần bàn với con.



      _Phu quân! Cả hài nhi của mình chàng cũng muốn nhận?



      nữ nhân thân vận bạch y thêu hoa tiến lại bên cạnh đứa bé, Vương Tử Nguyên Kiệt khuôn mặt có chút trầm mặc, ánh mắt vẫn dán chặt vào đứa bé.



      Vương hậu đôi mắt sắc lạnh, nàng tiến về phía đối diện nữ nhân kia.



      _Diên Mỹ! Đứa trẻ này là tự ngươi sinh ra liên quan đến….



      _Mẫu thân!



      Vương Tử Nguyên Kiệt ngắt lời Vương hậu, y chậm rãi tiến đến gần đứa bé, bàn tay nhàng chạm vào xoa cái đầu bé , y quỳ xuống đối diện khuôn mặt đứa bé, ánh mắt ánh lên ôn nhu thuần hậu.



      _Con tên là gì?



      Đứa bé lắc đầu, khuôn mặt thoáng buồn.



      _Hài nhi có tên, mẫu thân hài nhi có tên khi phụ thân trở về.



      Vương Tử Nguyên Kiệt đảo mắt nhìn Diên Mỹ, trầm ngâm trong đôi chút rồi bế đứa bé lên tay.



      _Ngoan, Tiêu Thanh, từ giờ con là Tiêu Thanh, có thích cái tên này ?



      _Dạ thích! Thanh nhi đa tạ phụ thân!



      Vương Tử Nguyên Kiệt mỉm cười bế đứa bé rồi xoay người về Đông cung, Vương hậu khuôn mặt giận dữ quay sang Diên Mỹ.


      _Diên Mỹ, phải ta cảnh cáo ngươi được đem tiểu nghiệt chủng của ngươi đến trước mặt Nguyên Kiệt? Là ngươi tám năm trước dùng Hợp Hoan Tán, lợi dụng lúc Nguyên Kiệt thanh tỉnh mà sinh ra đứa con này, biết liêm sỉ.



      Diên Mỹ nhìn Vương hậu, môi cong lên nụ cười.



      _Vương hậu, tiểu nghiệt chủng đó nửa dòng máu là của người, dù người có chối bỏ đó cũng là cốt nhục của Nguyên Kiệt, đó là thể nào thay đổi.



      _Ngươi….



      Vương hậu giáng cái tát mạnh vào mặt Diên Mỹ rồi phất tay áo bỏ , Diên Mỹ ánh mắt sắc lạnh nhìn theo.



      Vương hậu, ngày ta hoàn trả lại cái tát này cho người.







      Nước xuôi mái chèo, hai bên hoa đào nở rợp trời, cánh hoa rơi lất phất theo gió cuốn theo dòng nước phiêu du. thanh vang lên khiến lòng người có chút tư vị.



      Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu

      Nhất chủng tương tư

      Lưỡng xứ nhàn sầu

      Thử tình vô kế khả tiêu trừ



      Thanh y nam nhân nằm thuyền ngước mặt nhìn lên bầu trời, môi cong lên nụ cười tiêu sái nhưng đôi mắt lại chất chứa nỗi niềm khó minh bạch. Người chèo thuyền nhìn thấy biểu tình khuôn mặt tuấn kia liền có chút khó hiểu.



      _Khách quan có tâm ?



      Thanh y nam nhân chỉ mỉm cười rồi bật dậy, vuốt lại trang phục, rút ra chút bạc trắng để lại thuyền.


      _Lão thúc, đa tạ lão đưa ta đến đây!



      dứt lời, thanh y nam nhân đạp vào mạn thuyền bay lướt qua dòng nước vào bờ, bao lâu mất hút vào khu rừng trước mặt, người chèo thuyền nhất thời ngây ngốc nhìn theo, trong lòng thầm thán phục người kia quả là công lực khác người, khinh công trong thiên hạ khó có ai sánh bằng.



      Thanh y nam nhân huýt sáo, ngước lên bầu trời con đại bàng bay lượn mấy vòng, mỉm cười, tay cầm thanh trường kiếm giơ lên, đại bàng kêu lên mấy tiếng rồi đáp xuống tay .


      đạo ngân quang sáng loáng lướt đến, thanh y nam nhân liền hất tay đẩy đại bàng bay lên, thanh y nam nhân xoay mấy vòng tránh , ánh mắt băng lãnh đảo lượt, từ lúc nào xung quanh xuất khoảng ba bốn chục người, tay cầm đao to sắc bén, tên to cao râu ria xồm xoàm tiến về phía trước mấy bước cao giọng .


      _Cố Tích Triều! Bọn ta tìm ngươi lâu! Khôn hồn giao Hoa Phi Vũ ra, bọn ta chừa cho ngươi cái mạng.



      Cố Tích Triều vẫn đứng yên thản nhiên nhìn kẻ vừa lớn giọng kia, trong lòng liền có chút trầm mặc. Hoàng Thái Hậu Liêu quốc tung ra giang hồ tin tức Hoa Phi Vũ ở cùng Cố Tích Triều, mục đích chỉ có , mượn tay giang hồ truy tìm tung tích của , quả nhiên hài tử của vẫn ở trong tay Liêu quốc, chính vì điều này nên mấy năm qua Cố Tích Triều bị giang hồ truy sát ngừng.


      Từ sau lần lạc mất Thanh Hoa tại Hoa Linh cốc, Cố Tích Triều cũng ly khai Hoa Linh cốc đuổi theo tìm kiếm Thanh Hoa nhưng hoàn toàn vô vọng, quyết định đến Liêu quốc để truy tìm tung tích của hài tử, đáng tiếc là chút manh mối cũng có, ngược lại chỉ toàn gặp những kẻ phiền toái, căn bản lúc nào được yên thân. tại ở biên giới Liêu quốc, nếu cẩn thận bị phát . Cố Tích Triều khẽ thở dài chán nản.



      _Ngươi thở dài cái gì? Biết bản thân sắp chết nên sợ hãi sao?



      Bọn người kia cười lớn, Cố Tích Triều cũng phá lên cười theo khiến bọn chúng liền mặt mày cau có nhìn Cố Tích Triều.



      _Ngươi cười cái gì?



      _Các ngươi mất công vô ích rồi, người Cố Tích Triều ta hề có Hoa Phi Vũ, tại Hoa Phi Vũ ở hoàng cung Liêu quốc, nếu tin các người có thể lục soát mình ta.



      Cố Tích Triều giơ hai tay ra, nhướn mi nhìn tên đầu lĩnh, bọn người kia nhìn Cố Tích Triều nửa tin nửa ngờ, căn bản là dám lại gần Cố Tích Triều để kiểm chứng.



      _Cố Tích Triều, ai trong thiên hạ mà biết ngươi là kẻ mưu mô xảo quyệt! Đừng tưởng bọn ta dễ bị mắc lừa.



      Tên cầm đầu vẫn nhất quyết vung đao chém đến.



      _Không tự lượng sức.



      Cố Tích Triều thu lại nụ cười, khuôn mặt từ lúc nào sát khí ngập tràn, cả thân người toát ra thứ áp lực khiến bọn người kia trận rùng mình, hung khí sáng loáng đâm thẳng đến Cố Tích Triều, vẫn đứng yên, tay đưa tới trước mũi đao, luồng khí lực nóng bỏng truyền đến khiến kẻ cầm đao bị đốt cháy cả tay ngừng kêu gào. Cố Tích Triều xoay cổ tay cái biến thanh đao kia thành đống sắc vụn.



      Bọn người khác nhìn thấy cảnh kinh hãi trước mặt liền lùi lại mấy bước, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.



      _Cố…Cố Tích Triều…Ngươi…Võ công của ngươi là thứ tà ma ngoại đạo gì?



      Cố Tích Triều thu tay về, ánh mắt nhìn chăm chăm kẻ bị đốt cháy tay nằm dưới đất kêu khóc rồi lại nhìn về tay .



      Nguồn nội lực của từ trước giờ vẫn thay đổi, chỉ là mỗi khi đến gần nước Liêu, thứ nội lực nóng rực khác biệt lại bốc lên như muốn thoát ly khỏi cơ thể , mỗi khi xuất chiêu đều khiến đối phương chịu nỗi mà bốc cháy. Cố Tích Triều cũng hiểu nỗi rốt cuộc là loại tình gì.



      Bọn người kia vội vàng đến nâng thủ lĩnh của bọn chúng dậy rồi lùi lại, khuôn mặt lấm lét sợ hãi, Cố Tích Triều cũng thích phiền nhiễu, liền hướng bọn người kia .



      _Các ngươi nếu muốn sống làm cho ta việc.



      Bọn người kia tái xanh mặt mũi nhìn Cố Tích Triều, tên cầm đầu bị cháy mất bàn tay liền run rẩy hướng Cố Tích Triều.



      _Là…Là việc gì?



      Cố Tích Triều mỉm cười hài lòng.



      _Đem tin tức Hoa Phi Vũ ở hoàng cung Liêu quốc phát tán ra giang hồ. Nội trong ba ngày nếu ai đến Liêu quốc tìm Hoa Phi Vũ dù các ngươi có chạy đến chân trời góc bể ta quyết cũng để các ngươi toàn mạng.



      dứt lời Cố Tích Triều phất tay áo ly khai, trong thoáng chốc mất hút sau cánh rừng, bọn người kia ngơ ngác nhìn theo rồi khẩn trương giải tán, đem tin tức Hoa Phi Vũ ở Liêu Quốc truyền ra bên ngoài.



      Cố Tích Triều vận khinh công bay đến trước cổng thành Liêu quốc, chọn khách điếm ven đường vào nghỉ chân đợi tin tức, trong lòng tự nghĩ việc lần này có thể gây nguy hiểm cho hài tử nhưng nếu thử e rằng cả đời cũng tìm được hài tử.



      _Khách quan người muốn dùng gì?



      Tiếng tiểu nhị cắt ngang suy nghĩ của Cố Tích Triều.



      _Cho ta bình trà, ít màn thầu.



      _Có liền!



      Tiểu Nhị nhanh nhảu cúi đầu rồi xoay người bước , Cố Tích Triều tại ở lại khách điếm, nếu chậm có lẽ sáng sớm mai nhất định ở đây náo nhiệt.


      _Ngươi có tận mắt nhìn thấy người đó?


      _Phải phải, ta có thấy, nhưng chỉ dám nhìn từ xa, kịp lại gần. Qủa là dung nhan của thần tiên, cả người toát ra thứ linh khí khiến ta thể chớp mắt, ước gì có thể chạm vào cơ thể ấy lần có chết cũng mãn nguyện a.


      Từ chiếc bàn sau lưng Cố Tích Triều vang lên tiếng bàn tán sôi nổi, Cố Tích Triều nâng chén trà lên miệng, môi cong lên nụ cười rồi lắc đầu.



      đời này còn ai đẹp hơn Thanh Hoa của ta chứ”



      _Ta nghe người cùng y gọi y là Thanh Hoa.



      Chén trà trong tay Cố Tích Triều liền khựng lại, trong lòng như sóng cuộn trào. bỏ chén trà xuống bàn, xoay người lại túm lấy tên.



      _Ngươi vừa cái gì? Nhắc lại cho ta?



      _Tên điên này, vô cớ gây , muốn sống sao?



      Bọn người ngồi cùng bàn liền tức giận đứng lên, tay từ lúc nào rút nửa thanh kiếm.



      Cố Tích Triều liếc mắt trừng trừng nhìn bọn chúng, bàn tay vung lên tung chưởng vào tên khiến văng xa vài trượng miệng phun ra máu, ánh mắt Cố Tích Triều tràn ngập tơ máu khiến bọn chúng lạnh sống lưng dám động. Tên nam nhân vẫn bị Cố Tích Triều túm chặt áo liền run rẩy.



      _Công…công tử…Ngươi muốn..muốn nghe chuyện gì?



      _Người ngươi vừa lúc nãy tên là Thanh Hoa?



      _Dạ…Dạ phải…



      _Là nam nhân?



      Tên kia run rẩy gật đầu lia lịa.



      _Người đó có tướng mạo như thế nào?



      _Hắn… mặc hắc y, tóc dài mượt, mặt thanh tú…sóng mũi cao gầy, đôi môi hồng nhuận…mắt to sáng… mái tóc lấp nửa khuôn mặt, hình như là…là vết sẹo…



      Cố Tích Triều bàn tay liền run lên, khuôn mặt biến sắc, suốt tám năm qua ngừng tìm kiếm Thanh Hoa, cho dù chỉ là xác của Thanh Hoa cũng có chút manh mối. tại nghe thấy có người nhìn thấy Thanh Hoa, liền vô pháp kiềm chế, thể bình tĩnh.



      _Ngươi nhìn thấy y ở đâu?



      _Ở ngôi làng phía nam Liêu thành… cách đây ba mươi dặm.



      Cố Tích Triều buông tay, người trong tay cũng loạng choạng ngã xuống. Cố Tích Triều liền nắm lấy Vô Danh kiếm ly khai khỏi khách điếm, vận khinh công theo hướng nam, trong lòng như có lửa đốt, vừa phấn khởi lại vừa lo sợ.



      Thanh Hoa, là ngươi?

    4. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 39



      Trong khu rừng u tịch mịch, hang động to lớn sừng sững được bao phủ bới lớp rêu xanh ẩm ướt, có thân ảnh bước lướt qua đám cây to lớn về phía hang động. Người này vừa bước vào hang động lúc sau từ trong hang động liền vang lên tràng cười quỷ dị.



      _ Kỳ ba mươi năm lần đến, người muốn hỏi thời cơ để người chiếm lấy Trung Nguyên, xưng bá thiên hạ nên mới chịu đến gặp ta, ta có phải Tiêu Xước? À đúng, phải là Hoàng Thái Hậu Đại Liêu uy danh đỉnh đỉnh mới phải a.



      Hoàng Thái Hậu Liêu quốc nhìn người trước mắt nở nụ cười nửa miệng, người kia tóc tai rối loạn, da mặt trắng bệch, tứ chi đều bị còng bằng xích sắc ngàn cân thể cử động, từ người thoát ra thứ khí lạnh lẽo rùng rợn.



      _Thiên Linh! tại có thể chuẩn bị tấn công được hay chưa?



      Gã nam nhân có tên Thiên Linh đảo ánh mắt đầy ảo dị nhìn Hoàng Thái Hậu Liêu quốc, đôi môi khô cằn mở nụ cười cao thâm khó lường.



      _Hoàng Thái Hậu, đại cuộc cũng phải theo lẽ trời, tức thịnh cực tất suy, suy cực tất thịnh. Tuy nhiên lúc cực suy cũng phải coi người đương cuộc có hành động thế nào, chưa chắc sau đó có thể thịnh được, nhưng lúc cực thịnh, chỉ cần sai sót ly lập tức có thể suy vong trong khoảnh khắc.



      Hoàng Thái Hậu nheo mắt nhìn Thiên Linh.



      _Ngươi vậy là có ý tứ gì?



      Thiên Linh bật tràng cười rền vang cả hang động, thanh phát ra kình phong hung tợn khiến người nghe phải liền chóng mặt nhức đầu.



      _Hoàng Thái hậu, thời cơ tại chưa đến.



      _ Con cờ nằm trong tay, tại sao vẫn là thời cơ chưa đến?


      _Đứa trẻ đó có phải năm nay được chín tuổi?



      Hoàng Thái Hậu khẽ nhíu mi.



      _Qủa nhiên có gì Thiên Linh ngươi biết. sai, hai tháng trước chính là sinh thần lần thứ chin của nó.



      Thiên Linh nheo mắt trầm ngâm, môi mấp máy thứ gì đó ràng, ánh mắt bỗng sáng lên trong đêm tối.



      “Nhật nguyệt biến đổi

      Thiên địa chuyển dời

      Phân lâu tất hợp

      Hợp lâu tất phân

      Lệ hoa tương sát

      Nguyên Tiêu vạn niên”



      Hoàng thái hậu cố nghe hiểu lời Thiên Linh nhưng vẫn thể hiểu được ý nghĩa bài thơ kia.



      _Hoàng Thái Hậu, tại ta chưa thể nhìn thấy , có thế lực chặn lại ma lực của ta mà che thiên mệnh, đành khiến người thất vọng vậy.



      hắc y nhân xuất sau lưng Hoàng Thái Hậu.



      _Bẩm Hoàng Thái Hậu, xuất .



      Hoàng Thái Hậu gật đầu, quay lại nhìn Thiên Linh môi cong lên nụ cười.



      _Thiên Linh, ta cho ngươi tháng, trong tháng nếu thể nhìn ra, ngươi nhất định phải chết.



      _Hoàng Thái Hậu cứ yên tâm, mạng của ta vốn nằm trong tay người, Thiên Linh này cho dù có chết cũng chết trước khi đưa người xưng bá thiên hạ.


      Hoàng Thái Hậu cười lạnh, xoay người bỏ , thuộc hạ mang theo đuốc cũng nối tiếp rời khỏi, màn đêm rùng rợn trong hang động lại bao phủ cùng tràng cười tưởng như bao giờ dứt.





      Tịch dương buông xuống, Cố Tích Triều bước vào ngôi làng có tên Mộc Xuý, ngôi làng vắng vẻ thưa thớt, gió cuốn bụi tung càng khiến cảnh thêm hoang tàn, đảo mắt khắp lượt rồi kéo lại người ven đường hỏi.



      _Vị huynh đài này, gần đây có người ở nơi khác đến làng này ?



      Người kia nhìn Cố Tích Triều lượt rồi trả lời.



      _Nếu tính cả ngươi là hai người.



      Ánh mắt Cố Tích Triều sáng rỡ.



      _Người đến trước ta trông như thế nào? Có phải vết sẹo má phải?



      _Người đó…Phải phải! Ta vừa thấy vào ngôi miếu hoang ở bên kia đường cách đây mười dặm.



      Cố Tích Triều nhìn theo hướng chỉ tay của người kia, vội gật đầu đa tạ rồi chạy .




      Căn miếu cũ kĩ đầy bụi bặm, tơ nhện giăng đầy khắp nơi, khí ẩm mốc bốc mùi đến thể thở nỗi.



      _Thanh Hoa!



      Cố Tích Triều chạy vào miếu, xoay người tìm kiếm xung quanh, gọi tên Thanh Hoa nhưng cũng có người trả lời, chỉ có tiếng gió rít qua gỗ mục kêu lên mấy tiếng kẽo kẹt thê lương.


      Lúc này trời sập tối, trăng hạ tuần lên muộn chếch đầu Tây chiếu ánh sáng vàng yếu ớt soi tỏa vào miếu.


      Cố Tích Triều bước được mấy bước ngừng lại, liền xoay người lại nhìn thấy dưới bóng trăng nhàn nhạt phản chiếu thân ảnh hắc y mảnh mai, mái tóc phi tán theo gió, thanh quen thuộc mà suốt tám năm qua tìm kiếm ngừng nghỉ vang lên xé nát cả khoảng u tịch mịch.



      _Tích Triều…



      _Thanh Hoa…?



      Hắc y nam nhân từ cửa miếu chạy đến ôm lấy Cố Tích Triều, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của , Cố Tích Triều vòng tay ôm lấy lưng Thanh Hoa.



      _Tích Triều…Ta nhớ ngươi…



      Cố Tích Triều nâng cằm hắc y nam nhân nhìn ngắm, khuôn mặt vẫn như trước đổi thay, vết sẹo dài gò má khiến Cố Tích Triều dâng lên cảm giác đau lòng, chạm tay vào khuôn mặt y, ánh mắt phủ tầng sương mờ.



      _Thanh Hoa…Gương mặt này ta nằm mộng biết bao nhiêu lần mỗi đêm, tiếc là…



      Bàn tay Cố Tích Triều bỗng nhanh như cắt trượt lên cổ hắc y nhân bóp chặt, ánh mắt ôn nhu khi nãy liền luân chuyển trận sát ý.



      _Nói! Ngươi là ai lại dám mạo danh Thanh Hoa?



      luồng gió lớn hất mạnh vào, Cố Tích Triều vẫn nắm chặt cổ hắc y nhân khiến lùi lại, hai thân ảnh tiến lùi trượt xa khoảng vài trượng khiến bụi đất dưới nền miếu cũng bị quét ra tạo thành vệt dài.


      Ðột nhiên trước mắt thanh quang thấp thoáng, từ phía sau hắc y nam nhân bỗng vang lên tràng cười, tiếng cười nghe qua có phần kì dị nhưng lại mang theo sắc của trẻ con.


      cơn gió thổi qua, tiếng cười lại vang lên hoà với tiếng gió tạo ra tiếng rít vù vù như của loại mãng xà.


      Cố Tích Triều cảm nhận nguồn khí lực lạ lại đảo cuộn trong cơ thể vô pháp khắc chế, liền từ cổ hắc y nhân thu tay về, hắc y nhân kia cũng đạp đất bay lên rồi đáp xuống khoảng sân trước miếu.



      _Cố Tích Triều ngươi quả là kẻ thông minh, ngay cả cao thủ dịch dung cũng qua mắt được ngươi.



      Từ trong bóng đêm hàng loạt hắc y nhân xuất bao vây Cố Tích Triều, ở cao bạch y nam nhân ngồi vắt vẻo ngọn cây, bàn tay phe phẩy thiết quạt, môi mở nụ cười hoa nhã. Cố Tích Triều đôi mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn lên ngọn cây.



      _Cố Tích Triều, lâu gặp!



      _Gia Luật Bội. Là ngươi!



      Bạch y nam nhân ngọn cây đích thị là Gia Luật Bội, vừa nghe Cố Tích Triều gọi tên bật cười sảng khoái.



      _Vẫn nhớ đến ta sao? là bằng hữu tốt a.



      Gia Luật Bội đột nhiên thu về nụ cười, thoáng chốc đứng mặt đất đối diện Cố Tích Triều, ánh mắt băng lãnh sát khí ngập trời.



      _Cố Tích Triều, ngươi chôn xác của Thanh Hoa ở đâu?



      Cố Tích Triều môi nở nụ cười lạnh.



      _Việc ta để người của ta ở đâu cũng phải báo cáo cho ngươi hay?



      Ba chữ “người của ta” phát ra từ miệng Cố Tích Triều liền khiến Gia Luật Bội phi thường tức giận, bàn tay đặt sau lưng nắm chặt đến còn giọt máu.



      _Cố Tích Triều! Hôm nay ta đặc biệt mang cho ngươi món quà, khiến ngươi thất vọng.



      môi Gia Luật Bội cong lên nụ cười tà mị, đạp đất nhảy lên cao lập tức phía trước liền xuất luồng lực đạo cực lớn hướng thẳng Cố Tích Triều lao đến.


      Cố Tích Triều bất ngờ bị tập kích liền ngả người ra sau, gáy chạm đất. Lực đạo của đối phương đánh vào khí vội thu hồi lại, song cước liên hoàn đá ra.


      Thân hình Cố Tích Triều còn chưa bật lên, đối phương kích đến. dán người sát mặt đất, nhanh chóng trượt xa hơn trượng. Nhưng đối phương sau chiêu đầu tiên cứ liên miên đánh tới, liên tục đối diện tấn công. Cố Tích Triều ngay cả nửa đòn phản kích cũng được, thậm chí đến thở cũng chẳng có cơ hội. Nguồn khí lực luân chuyển loạn động trong cơ thể vẫn chưa ổn định, lúc chỉ muốn tràn ra ngoài lúc lại như muốn hút vào thứ gì đó.


      Cố Tích Triều tay chống đỡ tấn công từ đối phương, tay chống mạnh xuống nền đất bật người tung ra chưởng đẩy đối phương lùi lại mấy bước.


      Dưới ánh trăng mờ ào ma mị, Cố Tích Triều lúc này mới phát giác ra đối thủ của lại chỉ là đứa trẻ, đứa trẻ này thậm chí chỉ mới chín mười tuổi.


      Gia Luật Bội lúc này vẫn yên vị cao như xem kịch hay, bật cười đầy thích thú.


      _Vũ nhi! chính là Cố Tích Triều, kẻ sát hại cha mẹ ngươi.


      Cố Tích Triều nhíu mi nhìn ánh mắt sáng rực của đứa trẻ kia tràn ngập hận ý nhìn , dù chỉ là đứa trẻ nhưng nội lực phát ra từ nó chứa sức mạnh kinh người. Lúc này nguồn lực quái dị trong người lại như cỗ máy hút khí kịch liệt khiến Cố Tích Triều mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

      Đứa trẻ từ hai tay song chưởng cùng lúc vung lên, đẩy ra hai luồng kình khí tới Cố Tích Triều, Cố Tích Triều liền xoay cổ tay phát ra khí lực chặn lại, kì lạ khí lực của lúc này lại như ảo như thực chưa kịp tung ra tự thu hồi khiến Cố Tích Triều trận cả kinh, chưa kịp lùi lại bị hai luồng khí từ đứa trẻ ập đến. Đứa trẻ ra đòn nhanh như chớp, Cố Tích Triều biết thể tránh kịp luồng kình khí kia, bất quá chỉ nghĩ cao thủ như lại thua đứa trẻ có chút cam tâm.

      Lúc này giữa gian đen tối, loạt tiếng sấm vang lên, bỗng nhiên Cố Tích Triều cảm nhận hai luồng kình khí từ đứa trẻ bị chính cơ thể hút vào sạch , đứa trẻ đôi mắt sắc như dao cũng mở to bất ngờ, nó chưa kịp định thần lại chuyện gì xảy ra cảm thấy toàn cơ thể bị hút về phía Cố Tích Triều, cơ thể đứa trẻ vừa bay vào lòng Cố Tích Triều liền khiến có chút cảm giác thân thuộc khó lý giải, nhất thời cũng biết giải quyết thế nào cho đúng.

      Gia Luật Bội nhìn cảnh tượng trước mắt khiến thể ngồi yên, nhìn lên sấm chớp bầu trời càng lúc càng mạnh, ánh trăng cũng bị mây đen che phủ, Gia Luật Bội liền cảm thấy ổn, ra lệnh cho toàn bộ hắc y nhân bên dưới tấn công Cố Tích Triều.

      Hắc y nhân nghe lệnh đồng loạt vung đao chém đến, Cố Tích Triều lúc này thể điều động khí lực lại thể gỡ đứa trẻ trong tay ra, nghiến răng ôm chặt đứa trẻ đạp đất vận khinh công bay lên, hắc y nhân xoay đao trong tay đồng loạt hướng về phía Cố Tích Triều, những mũi đao sắc bén tiến đến, Cố Tích Triều đành xoay người chặn lại tránh cho đứa trẻ trong tay bị tổn hại, đứa trẻ trợn to mắt nhìn Cố Tích Triều, nó cũng lật người lại hướng lưng về phía những mũi đao vun vút lao đến. Nó nhìn Cố Tích Triều rồi gầm lên mấy tiếng.


      _Ta cần kẻ thù như ngươi cứu mạng!


      Cố Tích Triều trừng mắt nhìn đứa trẻ ngạo mạn kia, nhưng đây phải là lúc so đo với trẻ con, đành liều mạng xoay mấy cái đem cả hai đáp xuống, lưỡi đao xoẹt qua vai khiến máu văng tung toé vào cả khuôn mặt của đứa trẻ khiến nó mục trừng khẩu ngốc thêm được lời nào, Cố Tích Triều vừa chạm đất bật lên, đôi chân linh hoạt tung ra liên hoàn cước vào các hắc y nhân bên dưới khiến chúng ngã rạp.

      Máu vai Cố Tích Triều ngừng chảy xuống, cố đứng trụ vững bên tai vang lên tiếng rít gió của binh khí công tới. Thiết quạt tay Gia Luật Bội kề sát cổ Cố Tích Triều, đứa trẻ trong lòng Cố Tích Triều lúc này đôi mắt như chớp lửa, nó vung chân đá vào thiết quạt Gia Luật Bội khiến phải thu tay về, khuôn mặt đầy bất ngờ nhìn chăm chăm vào đứa trẻ.


      _Vũ Nhi! Ngươi dám tấn công ta?


      _Sư phụ! Cố Tích Triều là kẻ thù của Vũ nhi, Vũ nhi phải tự tay giết , xin người đừng xen vào.


      _Ngươi…


      Gia Luật Bội trừng mắt nhìn đứa trẻ đầy ngạo mạn. tức giận vung thiết quạt, hàng loạt ngân châm lao đến đứa trẻ, Cố Tích Triều nhất thời bị Gia Luật Bội làm cho kinh hãi, tự nghĩ là sư phụ của đứa trẻ này sao có thể ra tay tàn độc như vậy.

      Cố Tích Triều ôm đứa trẻ lật người lại tránh nhưng ngân châm từ thiết quạt Gia Luật Bội biến hoá khôn lường, thanh ngân châm từ lúc nào đâm vào lưng của đứa trẻ khiến Cố Tích Triều trận cả kinh, liền trừng mắt nhìn Gia Luật Bội.


      _Gia Luật Bội! Ngươi….!


      Ánh mắt Gia Luật Bội tràn ngập tơ máu nhìn Cố Tích Triều.


      _Cố Tích Triều! Ngày đó ngươi mang Thanh Hoa , biết chỉ có mình ta cứu được ngươi vẫn mang rời khỏi ta, Thanh Hoa chết là lỗi của ngươi, chính ngươi là người hại Thanh Hoa chết, ta mặc kệ mẫu thân ta có cần ngươi sống hay . Ta đến đây trước bước là để kết liễu ngươi!


      Gia Luật Bội sát khí bốc lên ngùn ngụt như lửa thiêu từ địa ngục, lao đến với áp lực kinh hoàng, Cố Tích Triều chỉ có thể ôm lấy đứa trẻ lui lại.


      Trời lại nổi sấm chớp, mây đen từng đụn kéo đến, bỗng nhiên lúc này Cố Tích Triều cảm nhận được luồng khí lực kì lạ của di chuyển về phía bả vai chảy đầy máu của , Cố Tích Triều nhìn xuống phát máu từ vai chảy theo cánh tay xuống lưng của đứa trẻ, hai dòng máu vừa chạm vào nhau lập tức khí lực kì lạ trong người cũng di chuyển đến đó, luồng thanh quang trong phút chốc phát ra, Cố Tích Triều tận dụng cơ hội khí lực có thể vận hồi, xoay tay chưởng tới, ánh sáng màu xanh nhạt kia cũng theo lực chưởng của vung ra, ánh sáng chớp nhoáng như mãnh long lao thẳng vào Gia Luật Bội rồi lan ra, áp lực mạnh mẽ khiến hàng loạt hắc y nhân tránh kịp mà tan xác, Gia Luật Bội bị luồng ánh sáng đẩy bật văng ra xa vài trượng, da thịt bị chém đứt máu chảy đầm đìa, từ trong miệng phun ra ngụm máu tươi.


      Cố Tích Triều thu tay về, lập tức thứ ánh sáng kia cũng biến mất, sững sờ nhìn máu thịt lênh láng xung quanh rồi nhìn vào đứa trẻ trong tay , tránh khỏi cơn rùng mình.


      Lúc này bên ngoài xông vào hàng trăm binh lính Đại Liêu, Cố Tích Triều ôm lấy đứa trẻ đạp đất bay lên, Hoàng Thái Hậu vừa bước vào nhìn thấy Gia Luật Bội nằm vũng máu, đôi mắt sắc bén trợn trừng. nữ nhân khác chạy vào ôm lấy Gia Luật Bội.



      _Luật Bội! Ai hại ngươi ra nông nỗi này?



      _Viên Tịnh! Mang Luật Bội ra khỏi chỗ này nhanh!



      Viên Tịnh vừa khóc vừa gật đầu, ôm lấy Gia Luật Bội ly khai, Hoàng Thái Hậu lúc này ngước nhìn Cố Tích Triều phía rồi nhìn đứa trẻ trong tay , trong lòng tránh khỏi khẩn trương.



      _Cố Tích Triều! Thả đứa trong tay ngươi ra, bằng bổn cung giết chết ngươi!



      Cố Tích Triều nhíu mi nhìn khuôn mặt khẩn trương của Hoàng Thái Hậu, đột nhiên nhớ đến lời của bạch y lão nhân tám năm trước, nguồn lực mà lão truyền cho giúp tìm thấy hài tử, lúc nãy nguồn lực kia đột nhiên tung ra giết chết hàng loạt hắc y nhân, trong lòng Cố Tích Triều liền sáng tỏ, ngây ngốc nhìn đứa trẻ bất tỉnh trong tay , trong lòng dâng lên cỗ cảm xúc thể kiềm nén.



      _Hài tử của ta…Đứa bé này là cốt nhục Thanh Hoa sinh cho ta…Tại sao ta lại nhận ra….


      Cố Tích Triều tức giận nhìn về phía Hoàng Thái Hậu, bàn tay ôm chặt lấy đứa trẻ, tay còn lại từ lúc nào phát ra nguồn khí lực, sức mạnh tàn bạo vô song.



      _Hoàng Thái Hậu…Là các người…Là các người năm lần bảy lượt hại ta và Thanh Hoa thê thảm, còn dùng hài tử của ta làm công cụ giết người, ta tuyệt đối tha thứ!



      Cố Tích Triều gầm lên, Hoàng Thái Hậu biết lúc này thể bắt được Cố Tích Triều liền lùi lại, Thạch Kính Đường phóng lên phía trước.



      _Hoàng Thái Hậu, Cố Tích Triều tại có Hoa Phi Vũ làm hại đến người, người mau rời khỏi chỗ này!



      Hoàng Thái Hậu đảo mắt nhìn Cố Tích Triều và đứa trẻ trong tay , trong lòng cam tâm nhưng cũng hừ lạnh tiếng rồi quay lưng bỏ , Thạch Kính Đường ra lệnh cho toàn quân giương cung hướng về Cố Tích Triều, hàng ngàn mũi tên nhắm vào hai thân thể lao đến, Cố Tích Triều rút ra Vô Danh Kiếm chém mạnh xuống, chém đứt hàng loạt mũi tên, thứ ánh sáng xanh nhạt lại bao trùm chấn nát cả ngọn miếu, Thạch Kính Đường hét lên ra lệnh toàn quân ly khai, số lui kịp bỏ mạng.


      Đến khi bụi cát mịt mùng cùng mây đen tản ra, bầu trời còn thân ảnh Cố Tích Triều. Thạch Kính Đường nhíu chặt mi nhìn theo, tự nghĩ Hoa Phi Vũ kia quả thực là thứ phi thường đáng sợ.

    5. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 40



      ngôi sao băng vạch giữa màn đêm tối sẫm, luồng ánh sáng lóa mắt rồi bỗng nhiên tắt phụt, trả lại cho gian yên tĩnh màu đen mịt mùng.


      Gió lớn cuồn cuộn nổi lên, gió hoà với tiếng sóng biển tạo nên thanh ảm đạm lạnh lùng.

      Bãi cát bị sóng biển ngày ngày vỗ bờ, được gội rửa láng bóng như gương, dưới ánh sao đêm, bãi cát bạch y nhân đứng ngửa mặt nhìn vào bầu trời, vạt áo nhàn nhã phất phơ theo cơn gió.


      _ Thiên cơ huyền ảo, phước trung hoạ sinh, thiên mệnh thể chối cãi.


      Từ phía sau bạch y nhân kia, bạch y nhân khác từ từ tiến lại gần.



      _ Lão Tiên gia có gì căn dặn?



      _Đồng nhi, ngươi có muốn nghe câu chuyện về Thiên Gia Tiên Tử?



      Bạch y nam tử ngước đầu nhìn bạch y nhân, đôi mắt sáng lên trong đêm chứa đựng ngạc nhiên.



      _Lão Tiên gia, phải lão luôn giữ nó là bí mật bao giờ kể ra?



      Bạch y lão nhân lại ngước đầu nhìn bầu trời đêm với những ánh sao hiu hắt đan chen nhau, tiếng thở dài phát ra như hơi thở từ hư vọng về, nhàng nhưng phi thường ảo não. Bạch y lão nhân từ từ xoay đầu, mái tóc cùng chòm râu bạc cũng chuyển động theo lão.



      _Đi theo ta.



      Bạch y nam tử bước theo chân bạch y lão nhân, trong phút chốc hai đốm trắng mờ dần nền cát trắng.





      Dưới ánh trăng lờ mờ, trong rừng trúc yên tịnh bỗng phát ra những tiếng kêu rùng rợn, như vượn hú cú kêu, thần sầu quỷ khóc.


      Trong căn nhà gỗ, bỗng có thân ảnh đẩy cửa bước ra. Tuy ánh sáng trăng lờ mờ nhưng vẫn soi khuôn mặt tuấn băng lãnh, bên hông y là thanh Hoa Khí phát ra ánh sáng màu cam nhạt ngừng run lên.


      Vương Tử Nguyên Kiệt từ lúc trở về hoàng cung đến Hoa Linh cốc, tám năm trước Cố Tích Triều cùng Thanh Hoa đều từ đây mà mất tích, y cho người khắp nơi dò la tin tức nhưng vẫn có manh mối.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nắm lấy Hoa Khí, trong lòng dâng lên cỗ bất an kì lạ, trước đây mỗi khi đến gần Hoa Linh Cốc Hoa Khí lại run lên, Vương Tử Nguyên Kiệt lúc đó nghĩ có lẽ vì Thanh Hoa là chủ nhân của Hoa Khí nên nó có chút phản ứng, chỉ là đêm nay Thanh Hoa hề có ở đây, Hoa Khí những run mạnh còn phát ra thứ ánh sáng mị ảo dị thường.


      Vương Tử Nguyên Kiệt liền cảm nhận có luồng khí lôi kéo y tiến về phía trước, biết từ lúc nào y bước đến Thuỷ Trúc Hồ.


      Thuỷ Trúc Hồ cạn nước, lộ ra bên dưới từng vết nứt khô cằn dưới ánh trăng tạo ra những vệt đen hun hút dị ảo.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nhảy xuống bên dưới, ánh sáng từ viên ngọc Hoa Khí càng lúc càng sáng rực, Vương Tử Nguyên Kiệt tiến đến cạnh tảng đá phủ đầy rêu giữa hồ, đây chính là tảng đá nhô lên khỏi mặt nước mà Thanh Hoa hay dùng để ngồi tấu đàn. Vương Tử Nguyên Kiệt vươn tay chạm vào tảng đá, ánh mắt tĩnh lặng trầm mặc.


      Bỗng Vương Tử Nguyên Kiệt liền cảm thấy có thứ gì đó nằm dưới lớp rêu, y vội phủi lớp rêu, liền phát mặt đá khắc hai chữ “Du Tiên”, vết khắc có vẻ là từ loại binh khí cực kì sắc bén, nhưng vì mặt đá quá gập ghềnh nên làm tay Vương Tử Nguyên Kiệt bị chém đường dài, y cũng để ý đến vết thương tay mà chỉ chăm chú nhìn dòng chữ đá.



      Du Tiên? Tại sao tảng đá lại khắc hai chữ này?



      Vương Tử nhíu mi nhìn Hoa Khí run lên tạo ra mấy tiếng động lạch cạch như muốn rời khỏi bao.



      _Hoa Khí, ngươi muốn xuất bao?



      Vương Tử Nguyên Kiệt nắm lấy chuôi kiếm rút Hoa Khí ra, thanh kiếm vừa ra khỏi bao phát ra thứ linh lực kì quái dính chặt vào tay Vương Tử Nguyên Kiệt kéo về phía tảng đá, cơn gió mạnh từ thanh kiếm phát ra khiến vạt áo của Vương Tử Nguyên Kiệt cũng bị hất tung.


      Hoa Khí muốn ta chém vào tảng đá này?



      Vương Tử Nguyên Kiệt chần chừ trong giây lát cũng quyết định lùi lại mấy bước, hai chân chế trụ đứng vững, hai tay nắm chặt Hoa Khí vung lên, dồn lực chém mạnh vào tảng đá phía trước, thứ ánh sáng nhuyễn hoặc phát ra từ Hoa Khí lập tức lao đến tảng đá, xung quanh cỏ cây đất đá bị xáo trộn ầm lên mấy tiếng đổ xuống, tảng đá liền bị nứt đôi.


      Trước mặt Vương Tử Nguyên Kiệt ra cảnh tượng kinh hoàng, từ giữa tảng đá, bên dưới mặt đất xuất hố đen sâu thẳm tựa như nhìn thấy đáy, Hoa Khí lập tức kéo Vương Tử Nguyên Kiệt về phía hố đen kia, Vương Tử Nguyên Kiệt vận khí giữ lại, Hoa Khí run lên kịch liệt, hoả lực từ nó cũng bùng phát dữ dội.



      Được, nếu ngươi muốn xuống đó, ta xuống cùng ngươi!



      Vương Tử Nguyên Kiệt nắm chặt Hoa Khí, thu về nội lực, người kiếm lao vào hố đen sâu thẳm.






      Trong cái rét căm căm của hàn phong vào buổi đêm tiết trọng đông, ở nơi quanh năm chỉ có mùa đông như Bạch Liên đảo có hang động bằng thạch băng ngàn năm sừng sững đổi dời, khí xung quanh lạnh đến rợn cả da thịt.


      Trước hang động, hai bạch y nhân vẫn tiếp tục tiến vào, bên trong màu trắng bao phủ, những khối nhũ băng chốc chốc rơi xuống giọt nước tạo nên những thứ thanh tí tách như lệ.



      Bạch y nam tử liền quay sang bạch y lão nhân thắc mắc.



      _Lão Tiên gia, sao chúng ta lại đến đây?



      Bạch y lão nhân trả lời mà chỉ tiếp tục bước sâu vào trong, bạch y nam tử biết thể hỏi nên im lặng bước theo.


      Vào sâu bên trong, khung cảnh thần tiên ra trước mắt, ở trong hang động bằng hàn băng lại có thể mọc lên loài hoa tím rực rỡ, những bông hoa tựa như tồn tại ở đó hàng ngàn năm hề úa tàn.


      Từ giữa những đám bông sáng rực ấy có khối băng phát ra thanh quang dịu, bạch y nam tử tiến lại gần nhìn vào khối băng kia, bên trong khối băng là nam nhân dung mạo tuyệt tục, mi mục như thần, ánh sáng phát ra từ viên ngọc thanh kiếm đặt trước ngực người kia phi thưởng ảo diệu, khuôn mặt thanh lãnh nằm trong khối băng đích thực là người chết lại chỉ tựa như người ngủ say khiến người vừa nhìn thấy liền thể rời mắt, trong lòng dâng lên loại tư vị bi thương thể lý giải.



      _Đồng nhi, ngày nào ngươi cũng đến đây, bộ nhìn chưa đủ sao?



      Bạch y lão nhân ngồi xuống chiếc bàn làm bằng ngọc bích cạnh khối băng kia, lên tiếng kéo bạch y nam tử thoát khỏi trận mơ hồ. chần chừ trong chốc lát rồi cũng tiến đến ngồi cạnh bạch y lão nhân.



      _Lão Tiên gia, là người bảo Đồng nhi hàng ngày đều phải vào đây canh chừng Thiên Gia Tiên Tử a.



      Bạch y lão nhân lườm bạch y nam tử.



      _Đồng nhi, người nằm trong khối hàn băng kia phải Thiên Gia Tiên Tử, là con trai của , Thanh Hoa.



      Bạch y nam tử mở miệng cười cười, đưa tay chống cằm nghĩ ngợi điều gì đó rồi quay sang bạch y lão nhân.



      _Lão Tiên gia, phải muốn kể chuyện Thiên Gia Tiên Tử cho Đồng nhi sao?



      Bạch y lão nhân khẽ thở dài mấy cái rồi bắt đầu kể.



      _Đồng nhi, ta trước đây bao giờ tin vào thiên mệnh, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta chính là tạo ra Từ Cẩm Hoa.


      _Từ Cẩm Hoa…Là do Lão Tiên gia tạo ra?

      _Tám mươi năm trước ở Bạch Liên Đảo, ta cùng sư đệ đồng môn có tên Ma Thành dùng Ngọc Lệ Khí và Ngọc Hoa Khí của sư phụ Bách Hải Đông Vương tạo ra chiếc bình có tên Từ Cẩm Hoa, vốn dĩ lúc đó Từ Cẩm Hoa được tạo ra để cứu các đồ đệ ở Bạch Liên đảo trong cảnh bệnh dịch hoành hành do độc của Độc Sát Môn phát tán ra sông, sư phụ bọn ta dùng thứ nước trong thạch băng ở phương Nam cùng máu của y rồi đem bỏ vào Từ Cẩm Hoa luyện ra Hoa Phi Vũ. Nhưng thực đáng tiếc Ma Thành phản bội sư phụ ta, lén câu kết với tà giáo Độc Sát Môn đánh tráo Ngọc Hoa Khí từ trước dâng cho bọn chúng tạo ra chiếc bình Từ Cẩm Hoa thứ hai, chính vì điều này gây ra thảm hoạ.



      Bạch y nam tử chăm chú lắng nghe lời của bạch y lão nhân, trong lòng tránh khỏi khó hiểu.



      _Lão Tiên gia, vốn dĩ là thứ có thể cứu người, tại sao trong phút chốc lại biến thành thảm hoạ?



      _Hai viên ngọc này nếu dùng máu của người có tâm địa tốt tạo ra thứ thần dược chữa được bách bệnh, nhưng nếu tách rời riêng lẻ rơi vào tay kẻ xấu nhất định trở thành thứ huỷ diệt sống, vạn kiếp bất phục.



      đến đây, bạch y lão nhân khẽ thở dài, lão đưa tay chạm vào bộ râu bạc.



      _Vì thiếu mất Ngọc Hoa Khí nên sư phụ ta thể chắc chắn Hoa Phi Vũ được luyện trong Từ Cẩm Hoa có tác dụng hay , nếu trị được độc ngược lại nguy hiểm tính mạng, chỉ là lúc đó dầu sôi lửa bỏng, số huynh đệ chết ở Bạch Liên đảo ngày càng nhiều, trong lúc nguy cấp, Thiên Tiên nhi tử ta xin phép được thử thuốc, ta ngăn cản nhưng bản tính Thiên Tiên vốn nhân hậu trượng nghĩa, nó lén uống nước sông bị nhiễm độc để được thử thuốc, ta còn cách nào khác đành chấp nhận đem mạng sống của nhi tử ta ra mà đánh cược.



      _Lão Tiên gia, lúc đó độc của Thiên Gia Tiên Tử có được giải?


      _Phải, mạng của Thiên Tiên vẫn được giữ lại nhưng…


      Bạch y nam tử chăm chú lắng nghe, nhìn thấy trong đôi mắt sáng của bạch y lão nhân phảng phất thứ tư vị bi thương thống khổ.



      _Hoa Phi Vũ trong Từ Cẩm Hoa có Ngọc Lệ Khí khi vào cơ thể Thiên Tiên liền kết tụ tạo ra loại cổ phong bế toàn bộ độc dược trong cơ thể Thiên Tiên, lúc đó sư phụ ta rất đỗi vui mừng, liền sai ta mang Hoa Phi Vũ cứu các huynh đệ khác, nhưng rốt cuộc Bạch Liên đảo cũng thoát khỏi hoạ diệt môn.



      _Vì sao? phải độc được giải?



      Bạch y lão nhân lắc đầu.



      _Các đệ tử của Bạch Liên đảo từng được Hoa Phi Vũ cứu lại lần lượt đau đớn mà chết, lúc đó ta thể hiểu được cớ kia, rốt cuộc xuất của người tên Tuyết Du khiến ta tường tận tất cả, tình cờ đến Bạch Liên đảo nhờ vào con đường bí mật từ Trung Nguyên thông đến đây.



      Bạch y nam tử tròn mắt sửng sốt.



      _Không thể nào, từ Trung Nguyên đến đây ngoài con đường vượt Bội Hải với muôn vàn nguy hiểm làm gì còn con đường nào khác? Lão Tiên gia, Tuyết Du đó lợi hại đến vậy sao?



      Nhắc đến cái tên Tuyết Du, đôi mày bạc của bạch y lão nhân run lên, bàn tay cũng nắm lại đánh lên bàn mấy cái, điệu bộ phi thường giận dữ.



      _Hắn là kẻ hại chết Thiên Tiên của ta!



      đến đây bỗng bạch y lão nhân thu về ánh mắt buồn rầu, lão lại thở dài mấy cái.



      _Không…Là thiên mệnh mới phải, là thứ ái tình của thế gian hại chết chúng. Thiên Tiên Tuyết Du, lúc ta biết điều đó thực rất tức giận nhưng càng ngăn cản chúng càng quyết tâm đến với nhau, đến khi lão già này cũng dần dà chấp nhận phát Tuyết Du là người của Độc Sát Môn, vì mang theo Ngọc Lệ Khí, bị Độc Sát Môn truy sát đánh cho trọng thương rơi xuống hồ nước lớn, Ngọc Lệ Khí lúc đó bị dính máu của Tuyết Du, theo tiếng gọi của Ngọc Hoa Khí, tạo ra mật đạo thông đến Bạch Liên Đảo từ đáy hồ. Thiên Tiên thấy Tuyết Du bị thương nên đem về chữa trị, Tuyết Du lưu lại Bạch Liên Đảo thời gian đem toàn bộ ra với Thiên Tiên, lúc đó ta tình cờ nghe được nên càng phản đối kịch liệt mối quan hệ của chúng. Thiên Tiên và Tuyết Du đều là nam nhân đành, đằng này Độc Sát Môn và Bạch Liên Đảo xưa nay đội trời chung, ta sao có thể chấp nhận để Thiên Tiên giao du với loại tà ma ngoại đạo đó.


      _Lão Tiên gia, Tuyết Du là người của Độc Sát Môn, nhẽ người mở được mật đạo thông đến Bạch Liên đảo chúng ta phải là người có dòng máu của Độc Sát Môn?


      _ Ngọc Hoa Khí vốn bị Ma Thành mang luyện cổ độc từ lâu bị nhiễm sát khí, nó tồn tại nhờ khí và máu tanh, đặc biệt khi ra khỏi Từ Cẩm Hoa, chỉ cần có máu của nam nhân trong Độc Sát Môn Ngọc Hoa Khí bị Ngọc Lệ Khí lôi kéo. Đây cũng là mối quan hệ tương sinh tương khắc, chỉ cần người giữ chúng trong tay gặp nguy hiểm sắp chết hoặc phải đổ máu chúng liền hỗ trợ nhau để bị huỷ diệt theo chủ nhân.



      _Trên đời có thứ kì diệu như vậy sao?



      _Nếu mọi chuyện chỉ ngừng lại ở đó Bạch Liên đảo xảy ra chuyện. Thứ cổ được luyện trong Từ Cẩm Hoa có Ngọc Lệ Khí lại là thứ khiến nam nhân có thể dựng dục, lão phu sống đến tận hôm nay vẫn chưa thể tin được chuyện cổ quái như vậy, nhưng dù tin vẫn thể chối cãi. Đệ tử ở Bạch Liên đảo lần lượt chết chịu được đau đớn do Hoa Phi Vũ gây ra, nhẽ ra Thiên Tiên cũng chịu nỗi, nhưng Tuyết Du xuất cứu Thiên Tiên mạng, đồng thời cũng là người cướp mạng của Thiên Tiên.


      Bạch y nam tử khuôn mặt có chút biến sắc, đảo mắt nhìn về phía khối băng rồi lại nhìn bạch y lão nhân.



      _Lão Tiên gia… lẽ….



      _Không sai, Thanh Hoa chính là hài tử của Thiên Tiên và Tuyết Du, cũng chính là người được tạo ra từ Hoa Phi Vũ.






      Vương Tử Nguyên Kiệt nương theo ánh sáng của Hoa Khí theo lối đen thăm thẳm, y ngờ dưới Thuỷ Trúc Hồ lại có đường hầm dài và sâu như vậy, rốt cuộc lối này dẫn đến đâu khiến Vương Tử Nguyên Kiệt hề muốn dừng lại.


      khi u rùng rợn bao vây xung quanh, dưới chân Vương Tử Nguyên Kiệt càng lúc càng lạnh, y đưa Hoa Khí lên soi rọi hai bên, bàn tay vừa chạm vào thành hầm liền rút về, cảm giác lạnh thấu xương truyền từ tay lan đến toàn thân. Lúc này y mới phát giác ra mật đạo này chính là con đường được làm từ hàn băng.


      Đây là đâu? Tại sao dưới Thuỷ Trúc Hồ lại có đường hầm cổ quái như vậy? Rốt cuộc Hoa Khí muốn đưa ta đến nơi nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :