1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố hoa - Hoa Hàn Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 5


      Ngày đó nếu ta cùng ngươi tương ngộ.

      Bút mực phong lưu vẫn còn in nét bức hoạ thanh sơn phong thuỷ

      Chung quy tất cả thiên mệnh an bài cũng chỉ là chữ tình

      Để ta nhận ra ý nghĩa của thời gian mới là thứ ta luyến tiếc cả đời



      _Qủa nhiên là giả.


      Thích Thiếu Thương mở nụ cười đẩy ý môi, nâng chén hớp ngụm rượu, xung quanh khách điếm có vài kẻ tò mò mà hướng đến chiếc bàn của hai tuấn mỹ nam tử bàn ra tán vào.


      _Ngay từ lúc Vương hậu Đường Triều chấp thuận lí do đầu tiên ta đến hoàng cung, ta biết Từ Cẩm Hoa kia là giả.


      Cố Tích Triều vuốt ve mảnh sứ trong tay mình, đôi mắt vẫn rời khắc, chợt nhớ đến lúc ôm chặt Thanh Hoa, môi theo đó mà nở nụ cười. Từ lúc ly khai khỏi hoàng cung, câu cuối cùng của Vương đế đại đường chỉ là “vật ngoài thân, nếu rơi vỡ đều là thiên ý” Sau đó Thanh Hoa liền biến mất, cả Vương Tử Nguyên Kiệt cũng nhanh chóng ly khai, câu chào từ biệt cũng chưa kịp với Thanh Hoa, trong lòng rời khỏi hoàng cung trận lưu luyến.


      Chợt nhớ ra chuyện, Cố Tích Triều liền đảo mắt nhìn Thích Thiếu Thương.


      _Lần này vào hoàng cung mục đích của huynh phải chỉ đến để thưởng rượu nghe đàn đấy chứ? mới nhớ, lúc bọn thích khách xuất , huynh bảo có kịch hay, hoá ra là chờ đợi?


      Thích Thiếu Thương ngưng uống rượu, ngước nhìn Cố Tích Triều.


      _Cố Tích Triều huynh quả là thông minh, chỉ là vì khúc mắc mà mất sáng suốt. sai, lần này ta đến hoàng cung cốt phải chỉ để ngắm Từ Cẩm Hoa.


      _Huynh là vì những sát thủ mặt nạ bạc bảo hộ Vương đế?


      Thích Thiếu Thương gật đầu, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khách điếm, sau lại thu ánh mắt về, Cố Tích Triều liền nhận ra từ nãy giờ cả hai vẫn bị người của Đường cung theo dõi.


      Thích Thiếu Thương dùng rượu viết lên mặt bàn chữ “Hoa” đưa mắt đầy ý thâm sâu nhìn Cố Tích Triều, Cố Tích Triều gì, môi cong lên nụ cười ưu nhã thường thấy. đưa tay rót rượu mời Thích Thiếu Thương, cả hai dùng mắt nhìn nhau, ý tứ sâu xa, vừa uống rượu xong lại cười sảng khoái như chưa từng có việc gì xảy ra. Sau đánh lạc hướng những kẻ theo đuôi, liền chia tay về hai hướng, Cố Tích Triều đứng nhìn theo bóng lưng Thích Thiếu Thương, nghĩ tới lần tái ngộ tiếp theo là bao lâu.


      Cố Tích Triều nhìn về phía hoàng cung, cứ thế mà thẳng tiến, trong lòng tự nghĩ giang hồ hiểm ác nhưng hoàng cung mới chính là hiểm ác gấp bội, lần này nhất định phi thường muốn quay lại, mục đích chỉ có , mang người ở nơi hiểm nguy ấy cùng nhau ly khai.




      Bên bờ hồ bao bọc bởi rừng trúc, tản mác chút sương khói thanh tịnh, cơn gió mát thổi tới, từng trận hoa hương quốc mộc lan toả tựa như ở chốn đào nguyên.

      Vương Tử Nguyên Kiệt ngồi dựa vào tảng đá bên cạnh ngắm nhìn Thanh Hoa tấu khúc đàn, từng ngón tay Thanh Hoa như nhảy múa, đưa thứ thanh trong trẻo dịu mát chảy vào lòng y.

      Vương Đế có ba người con trai, Thái tử đương triều giỏi về văn nhưng sinh thời lại mắc bệnh thể học võ, tam hoàng tử bẩm sinh tố chất yếu ớt, chỉ có Vương Tử Nguyên Kiệt văn võ song toàn, mười ba tuổi theo phụ hoàng xuất chinh, sau này việc trấn giữ biên cương Vương đế đều tin tưởng mà giao phó hết cho y, binh quyền trong tay y càng ngày càng hùng mạnh vững chắc, nhân dân hết lòng tin tưởng vào tài thao lược của Nhị vương tử thiên hạ vô địch của họ. Chính vì điều này mà hầu hết thời gian của y đều ở chiến trường, những lúc thiên hạ thái bình, y được trở về ngồi cạnh Thanh Hoa nghe tấu đàn, ngắm nhìn dung mạo như phát hoạ gốm sứ của Thanh Hoa mà cảm thấy yên ổn, trong lòng như được rửa sạch máu tanh cùng tiếng binh đao chém giết nơi sa trường, đây chính là khoảng thời gian mà y phi thường trân quý, phút cũng dám bỏ phí.

      Từ Cẩm Hoa bị huỷ trong tay thích khách nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài, khiến thiên hạ trận hỗn loạn, nhưng cũng nhờ vào điều này, hoàng cung cũng tạm thời yên ổn. Sau khi Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều ly khai, hoàng cung liền chìm vào ảm đạm, Vương đế ra lệnh từ nay về sau ai được nhắc đến Từ Cẩm Hoa, xác bọn thích khách cũng bị thiêu huỷ nhanh chóng sau đó liền để lại dấu vết, thân thế của chúng vẫn còn nằm trong vòng bì , Vương đế cũng có vẻ là muốn truy cứu.

      Về phần Thanh Hoa, y được Vương đế triệu tập vào cung, Vương Tử Nguyên Kiệt biết phụ hoàng của mình, dù muốn cũng thể kháng lệnh, chỉ là lần này Vương đế mực muốn đưa Thanh Hoa tiến cung, lại ở cung phía Tây giáp khu vực của y, dù suy nghĩ thế nào cũng ra rốt cuộc phụ hoàng y có mục đích gì.


      _Thanh Hoa, ngươi có muốn rời khỏi hoàng cung, sống cuộc đời tự do tự tại?


      Tiếng đàn liền ngừng lại, khoảng gian xung quanh như ngưng đọng. Vương Tử Nguyên Kiệt nhìn Thanh Hoa, ánh mắt ôn nhu hoà chút bi thương, thần tình lãnh đạm lại toát lên nỗi thống khổ. Là chính y từng nghĩ giữ lấy Thanh Hoa cả đời, nhưng mỗi khi nhìn ánh mắt Thanh Hoa hữu tự do thanh nhã, y lại phi thường muốn đưa Thanh Hoa rời khỏi chốn thị phi này, thoát khỏi cuộc đời của sát thủ, chiếc bóng bên cạnh y, hảo hảo có được hạnh phúc như bao người khác vẫn luôn sống.

      Thanh Hoa rút tay khỏi phím đàn, lẳng lặng nhìn vào mặt nước có chút gợn, ánh mắt rơi vào khoảng mông lung tịch mịch.

      _Vương tử điện hạ, là Người thương hại Thanh Hoa?

      Câu hỏi của Thanh Hoa vừa xuất ra, trong lòng Vương Tử Nguyên Kiệt trận đau xót, y chưa từng nghĩ đến ngày mà Thanh Hoa hoàn toàn biến mất, y đưa Thanh Hoa đến ngọn núi này để giữ lấy Thanh Hoa thực chất so với việc giam cầm người trong lao ngục hề khác nhau, từ trước đến giờ, Thanh Hoa luôn đọc được suy nghĩ của y nhưng y lại chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc Thanh Hoa có biểu tình gì. Lần trở về này, y cảm thấy Vương hậu có điểm khác lạ, cả Vương đế cũng chú ý đến Thanh Hoa, cảm giác bất an mỗi lúc xâm chiếm càng khiến y phi thường muốn buông tay mà để Thanh Hoa ly khai hoàng cung.

      Nhưng rốt cuộc y vẫn làm được.

      Vương Tử Nguyên Kiệt đưa bình rượu lên miệng uống cạn. Lời định ra lại theo rượu mà trôi hết thảy.

      _Trời còn sớm, ngươi nghỉ ngơi . Ba ngày nữa ta cho người đến đưa ngươi vào cung.

      Vương Tử Nguyên Kiệt vội vàng ly khai, để lại mình Thanh Hoa giữa rừng trúc u tịch.

      Thanh Hoa nhìn vào phím đàn, nhắm mắt cố nén tiếng thở dài. cuộc sống tự do tự tại, cuộc sống bình thường như bao người khác, cuộc sống ấy y vứt bỏ từ lâu, từ ngày y khoác lên mình bộ áo của sát thủ y biết y còn có tương lai.

      Còn ai có thể đứng đối mặt y mà chút lo lắng?

      Còn ai có thể hảo hảo cả đời bên cạnh y mà sợ hãi kẻ thù truy đến tứ phương?

      Nhìn vào mặt hồ xanh trong trước mắt, bất chợt Thanh Hoa nhớ đến ánh mắt sâu thẳm của người cùng nụ cười vướng chút bụi trần của .

      Cố Tích Triều…

      Lần tái ngộ trước ở Đường điện, còn chưa kịp lời từ biệt vội ly khai.

      Nghĩ tới Cố Tích Triều, trong lòng Thanh Hoa bỗng loại cảm giác ấm áp vây quanh, tay vô thức đưa lên phím đàn phóng túng gảy thành điệu, thanh du dương dịu dàng lại xen chút tịch hoà cùng tiếng gió mà lay động cả bờ hồ.

      Khúc nhạc tấu được nửa, Thanh Hoa im lặng nhìn về phía trước, khoảng mông lung tịch mịch, đáp lại chỉ là tiếng gió cùng tiếng lá trúc xào xạc, môi Thanh Hoa cong lên nụ cười nhưng ánh mắt lại chất chứa buồn thương.

      Rốt cuộc là ta chờ đợi điều gì?

      Thanh Hoa đứng dậy vừa định quay lưng rời từ đâu giọng đầy nam tính thuần hậu tao nhã theo gió mà tới liền khiến Thanh Hoa trận sửng sốt.

      _Thanh Hoa! Nhạc còn chưa tấu hết, ngươi vội ly khai?

      Thanh Hoa chưa kịp quay lại cảm thấy đôi tay rắn chắc ôm lấy y từ phía sau, cảm giác quen thuộc này trong phút ngắn ngủi liền khiến Thanh Hoa quên cả phản ứng.

      _Cố Tích Triều…?

      Cố Tích Triều vừa nghe Thanh Hoa gọi tên, trong lòng thập phần vui sướng, nghĩ Thanh Hoa tặng vài cái lá trúc khi vừa xuất , ngược lại phải tránh lá trúc, những Thanh Hoa ngoan ngoãn để cho ôm còn gọi tên như vậy, Cố Tích Triều thoả mãn thuận thế vùi đầu vào tóc Thanh Hoa, bất quá ngay lúc này mà bị Thanh Hoa ám sát chắc cũng cam tâm.

      Người tính bằng trời tính, nhưng đôi khi người tính cũng chính là ý của trời, Cố Tích Triều chỉ vừa nghĩ tới hai từ ám sát lập tức bị Thanh Hoa xoay người tung chưởng vào vai , đẩy lùi xa đoạn, vai trận đau nhức. Cố Tích Triều ôm vai cười khổ nhìn Thanh Hoa.

      Thanh Hoa trừng mắt nhìn Cố Tích Triều, thấy ôm vai nhăn nhó, từ đâu trong lòng y lại cảm thấy chút xót xa, ánh mắt liền chùn xuống, xem ra chưởng lực lúc nãy có hơi quá tay, Thanh Hoa muốn tiến lên xem Cố Tích Triều thế nào nhưng lại dám đến gần, tất nhiên biểu tình kia của Thanh Hoa làm sao qua mắt được Cố Tích Triều, liền tương kế tựu kế, lăn đùng ra mặt đất bất tỉnh như thể vừa trúng sát chiêu.

      Qủa nhiên, Thanh Hoa liền bị lừa, khẩn trương tiến đến nắm lấy tay Cố Tích Triều mà bắt mạch, tay Thanh Hoa vừa chạm vào cổ tay Cố Tích Triều liền phát có điểm kì quái, Thanh Hoa đảo mắt nhìn Cố Tích Triều, thấy mở mắt nhìn mình, tia nhìn thập phần ôn nhu, chân mày Thanh Hoa khẽ động.

      _Ngươi lừa ta?

      Thanh Hoa biết mình bị Cố Tích Triều lừa, liền xoay người định đứng lên bị bàn tay nắm lấy tay y kéo lại.

      _Thanh Hoa, ta thực bị thương a, toàn thân ta chỗ nào cũng bị thương.

      Thanh Hoa nhìn Cố Tích Triều, tay muốn rút ra khỏi bàn tay lại cách nào gỡ bỏ, đành bất lực để cho nắm.

      _Bất quá ta chỉ đánh vào bả vai ngươi, công lực còn chưa tung ra quá nửa, làm thế nào lại đau cả toàn thân?

      Thấy Thanh Hoa chịu chuyện với mình, Cố Tích Triều trong lòng vui như mở hội, liền đứng dậy thuận tay kéo tay Thanh Hoa đặt lên ngực trái của , mỉm cười ôn nhu, nhãn thần sâu lắng như thuỷ mà nhìn Thanh Hoa.

      _Là chỗ này, đau đến tận xương tuỷ, chỉ có ngươi mới chữa được cho ta nên ta mới mạo hiểm mà quay lại hoàng cung.

      Thanh Hoa cảm nhận được nhịp đập nơi lồng ngực Cố Tích Triều, bàn tay băng lãnh như được truyền hơi ấm, mặt xuất tầng da hồng nhạt càng khiến y thập phần khả ái, Thanh Hoa ngước mặt nhìn Cố Tích Triều, mặt biểu tình nụ cười phong lưu tiêu sái, Thanh Hoa trừng mắt nhìn cái.

      _Ta là sát thủ, phải đại phu, nếu ngươi còn chưa chịu buông tay, chi bằng ta tặng ngươi thêm chưởng bồi ngươi về tây thiên liền hết đau đớn ngay.

      Cố Tích Triều trước lời đe doạ của Thanh Hoa, những buông tay Thanh Hoa, ngược lại còn nắm chặt hơn, khuôn mặt phi thường thoải mái mà cười. Thanh Hoa nhìn Cố Tích Triều cười, trong lòng liền cảm thấy tư vị ấm áp.

      _Không phải ta từng nếu để ta gặp lại, ta giết ngươi? Ngươi sợ sao?

      _Không sợ! Nếu sợ chết ta quay lại gặp ngươi, dù là hoàng cung thâm độc hay vực sâu ngàn trượng, chỉ cần có ngươi, ta đều quay lại.

      _Vì sao?

      _Ngươi muốn tự do sao? Ở trong hoàng cung lại chẳng khác gì bị giam cầm, ngươi cam tâm cả đời chịu ràng buộc?

      Thanh Hoa nhìn Cố Tích Triều, môi nở nụ cười nhạt, dùng lực thu tay ly khai khỏi tay Cố Tích Triều. Xoay lưng về phía , giấu tịch trong ánh mắt.

      _Ta sống như thế nào, cần Cố Tích Triều ngươi quản.

      _Là vì Vương Tử Nguyên Kiệt mà ngươi đành lòng ra ?

      Thanh Hoa trong lòng trận thống khổ, Cố Tích Triều quả thực kẻ thông minh, từ trước đến giờ cũng chỉ có mới vừa gặp đọc được tâm tư của Thanh Hoa liền khiến Thanh Hoa có chút mềm lòng. sai, Vương Tử Nguyên Kiệt là người cho y mạng sống, Vương hậu có công dưỡng dục, y sao có thể phản bội lại hai người đó, phản bội lại lời thề đời báo đáp ân tình kia. Bất quá chỉ vì xuất của Cố Tích Triều mà làm tâm tình Thanh Hoa có chút biến đổi, chỉ có điều dù có biến đổi thế nào y nhất quyết cũng bao giờ phản bội lại Vương Tử Nguyên Kiệt cùng Vương Hậu.

      Thanh Hoa đáp lời, thân vận khí đạp gió bay , để lại mình thân ảnh Cố Tích Triều bên bờ hồ khoảng tịch, gió thổi lươt qua, hơi ấm từ bàn tay Thanh Hoa vẫn còn vương lại lồng ngực Cố Tích Triều lại khiến trận nhức nhối.

      Cố Tích Triều cũng biết rốt cuộc vì sao, chỉ là muốn gặp lại Thanh Hoa, muốn đem Thanh Hoa rời khỏi hoàng cung, sống cuộc đời tiêu diêu tự tại, nhưng nghĩ thế nào cũng ra được ràng lí do chính đáng. Thanh Hoa cùng thân thích, lấy quyền gì mà muốn người kia theo , cho dù vậy cũng chịu từ bỏ, đối Thanh Hoa chính là cảm giác khiến muốn bảo vệ y cả đời. Cố Tích Triều khi muốn làm gì nhất định phải làm đến cùng.

      Thanh Hoa, nếu ta muốn cùng ngươi cả đời bên nhau lãng du chân trời góc bể, ngươi có nguyện ý mà thay đổi tâm tư?

    2. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 6
      Nửa đêm canh ba, bóng tối bao trùm lên tất cả, Vương Tử Nguyên Kiệt từ lúc trở về cung sau khi ly khai Thanh Hoa ở rừng trúc, trong lòng thập phần phiền muộn, y tài nào chợp mắt được, liền rời khỏi phòng hít thở khí bên ngoài.

      Thuỷ hồ in màn đêm u tịnh, bóng nước hắt lên vài ánh sáng yếu ớt từ những chùm đèn lồng, thân ảnh ngồi lặng yên nhìn những đoá cúc vàng phủ mặt hồ, áo bào theo gió mà phiêu diêu.

      Vương Tử Nguyên Kiệt vuốt ve Hoa Khí, từng đường nét chạm khắc chuôi kiếm chính là từ đôi tay khéo léo của Thanh Hoa mà thành, từ lúc Thanh Hoa mang Hoa Khí trao tặng cho y, lúc nào y rời khỏi nó, có Hoa Khí cũng như còn Thanh Hoa bên cạnh, cùng y trải qua năm tháng thăng trầm.

      Buông cũng thể buông, nắm chặt lại càng nỡ, y hiểu tâm tư của y đối Thanh Hoa là loại cảm tình gì, chính là địa vị chí cao vô thượng của y lại khiến y thể lần hết, huống hồ Thanh Hoa lại là nam nhân, còn là sát thủ, cần đến thiên hạ, cả hoàng cung ai có thể chấp nhận?

      Vương Tử Nguyên Kiệt xưa nay chiến trường đích thực loại người băng lãnh, thượng khả nhập địa, hạ khả nhập hải, cử thế vô song, có thể khiến đất rạn, núi lở, nhật nguyệt biến sắc, tâm bất biến cao cao lãnh lãnh, có cố mấy cũng tìm ra yếu điểm của y, bất quá trong thiên hạ cũng chỉ có duy nhất người nắm được yếu điểm này, chính là mẫu thân của y, Vương hậu Đường Triều.

      Chỉ là y tin tưởng giao phó Thanh Hoa, đem yếu điểm của mình mà trông cậy hết vào Vương hậu, Trong hoàng cung y chỉ tin duy nhất mình Vương hậu, chính là lúc này bất chợt Vương Tử Nguyên Kiệt đảo mắt nhìn về phía Hậu cung.

      Đèn vẫn còn sáng.

      việc Từ Cẩm Hoa vừa rồi, y vẫn còn nhiều khúc mắc, liền đứng dậy hướng Hậu cung mà .

      Khắp nơi màu đỏ tươi, máu mỗi lúc nhiều, từng trận cười giòn tan của những giáp y nhân hung tàn như khiến tim người khác ngừng đập vì sợ hãi. Những tiếng thét thống khổ vang lên như ai oán, tựa bản nhạc cúng tế vong linh oan nghiệt mà thành.

      Thanh Hoa mồ hôi nhễ nhại nằm giường liền choàng tỉnh, tay ôm chặt lồng ngực ngăn lại tiếng rên trong cuống họng.

      Lại là giấc mộng đó, giấc mộng mà mỗi đêm Thanh Hoa đều phải trải qua khi nhắm mắt rồi làm y đau đớn tận tim can mỗi khi thức dậy, đầu Thanh Hoa liền trận đau nhức.

      Bên ngoài truyền đến tiếng động như thực như , Thanh Hoa nhận ra hương khí tản mác, nhãn thần liền có chút khẩn trương, đưa tay với lấy chiếc áo choàng đen khoác vào người rồi ly khai khỏi giường, nhưng vừa bước được vài bước cảm thấy nội lực suy yếu, đầu óc trận choáng váng, Thanh Hoa biết bản thân trúng loại hương có tên là Phi Hồn Tán, người chỉ cần vừa hít phải hương này lập tức dần mất nội lực trong canh giờ, cho dù có võ công cái thế cũng như hài tử chút sức lực.

      Cánh cửa phòng bật mở, đạo ngân quang nhắm hướng Thanh Hoa mà lao tới, Thanh Hoa xoay trở thân mình né tránh, cố nhìn ra rốt cuộc kẻ nào vừa tấn công nhưng hắc y nhân trong bóng tối thân thủ nhanh nhẹn thoắt thoắt , Thanh Hoa lại dần rơi vào trạng thái mơ hồ, công lực lại vì Phi Hồn Tán mà giảm vài ba phần, mặc dù vậy Thanh Hoa vẫn băng lãnh hề nao núng, trong tay từ lúc nào nắm hoa phi tiêu, hắc y nhân vừa vung kiếm chém tới Thanh Hoa lập tức xoay người tung lực đạo, hoa phi tiêu từ trong tay cắm vào cổ liền lấy mạng .

      Thanh Hoa lảo đảo chạy đến cửa nhưng vừa ra bên ngoài ba đạo kình phong liền xuất , Tiếng rít gió của ba luồng kình phong này áp chế hai chân Thanh Hoa liền khiến Thanh Hoa mất thăng bằng mà ngã quỵ xuống, từ trong bóng tối ba hắc y nhân xuất bao vây Thanh Hoa, tên giơ kiếm hướng về Thanh Hoa, đạo ngân quang chắn ngang hất thanh kiếm ra, đẩy lùi hắc y nhân vài bước. Người vừa xuất nhanh như chớp xông vào chắn trước Thanh Hoa, hướng kiếm về phía ba hắc y nhân.


      _Thanh công tử! Ngươi bị thương?


      Thanh Hoa nhận ra giọng nữ tử kia, khuôn mặt liền có chút biến sắc.


      _Tiểu Phi? Ngươi mau ra khỏi đây!


      Ba hắc y nhân chợt đồng loạt bạt kiếm, kiếm khí lạnh buốt trầm lập tức ép bức vào Tiểu Phi, kiếm quang lóe chớp nhanh hơn cả tốc độ của gió lao đến, Thanh Hoa lập tức nắm lấy vai Tiểu Phi đẩy ra xa, trong tay thu hồi khí tung ra chưởng, theo chưởng lực là ba hoa phi tiêu nhắm vào ba hắc y nhân nhưng khí lực của Thanh Hoa suy yếu, uy lực của hoa phi tiêu giảm mạnh, độ chính xác vì thế mà còn, ba hắc y nhân kịp thời xoay người né tránh đồng thời còn vung ra ám khí, Thanh Hoa chỉ kịp đảo mình liền bị ám khí đâm vào bả vai, dòng máu đỏ tươi chảy ra khiến Tiểu Phi trận cả kinh thét lớn.


      _Thanh công tử!


      tiếng hắc y nhân lại vung kiếm chém xuống đầu Thanh Hoa. Thanh Hoa rút đoản kiếm giơ lên đỡ nhưng vai bị thương nặng, cánh tay có sức, bị đẩy lùi lại ba bước, công lực lúc này chỉ còn sót lại ít, trước mắt phủ mảng mờ, Phi Hoa Tán rốt cuộc cũng phát huy hết tác dụng, Thanh Hoa chỉ kịp đẩy kiếm của hắc y nhân ra, toàn thân vô lực ngã về phía sau, trong miệng hộc ra ngụm máu tươi.

      Tiều Phi nhanh nhẹn bay đến chém vào hắc y nhân, nhưng võ công của nàng chỉ tầm thường so với , bị tung chưởng vào người liền khiến cả cơ thể nàng bay vào thân cây phía sau mà bất tỉnh.

      Thanh Hoa nằm mặt đất, bả vai bê bết máu đau nhức cũng dần mất cảm giác, đôi mắt mông lung mất tinh , nội lực chút cũng còn, toàn thân đều trở nên vô lực. Ba hắc y nhân bỏ qua thời cơ, liền vung đao lên hướng Thanh Hoa mà chém xuống.

      trận cuồng phong xông tới đẩy văng thanh kiếm trong tay hắc y nhân, còn chưa kịp hoàn hồn nhận lấy chưởng áp lực kinh người vào lồng ngực, cơ thể theo đó mà văng ra khoảng dài.

      Người vừa đến thân trường sam phất phơ theo gió, chiêu thức linh hoạt nhìn cũng nhìn kịp, trong tay thanh trường kiếm vừa được rút ra, lập tức đoạt mạng hắc y nhân trước mặt y, hai hắc y nhân còn lại đồng loạt lao đến, nam nhân kia chỉ vừa vung kiếm, thanh quang lóe lên mang theo huyết ảnh, hai hắc y nhân chỉ kịp kêu lên tiếng liền ngã lăn ra đất.


      _Thanh Hoa!


      Vừa giết xong ba hắc y nhân kia, nam nhân liền đến cạnh Thanh Hoa, ôn nhu ôm lấy hai vai Thanh Hoa, nhãn thần phi thường khẩn trương. Thanh Hoa vừa nghe biết người vừa đến là ai, chỉ là toàn thân vô lực thể nhìn thấy gì nữa, sau cùng chỉ cảm nhận được cái ôm gắt gao từ người kia mà để cơ thể rơi vào khoảng tịch mịch.



      Vương Tử Nguyên Kiệt nép vào sau cánh cửa, nhìn bóng người vừa ly khai khỏi cung Vương hậu, người kia vừa lại vừa quan sát xung quanh có vẻ khẩn trương, trong lòng phi thường khó hiểu.


      Nửa đêm canh ba có việc gì hoàng huynh lại đến cung của mẫu hậu?


      Vốn Vương Tử Nguyên Kiệt ngủ được, lại có số khúc mắc muốn giải bày với Vương hậu, nhìn thấy Hậu cung vẫn còn đèn sáng, thiết nghĩ là nàng chưa ngủ mà đến, vừa đến lại bắt gặp thái tử Nguyên Tường từ trong phòng của Vương hậu bước ra với bộ dạng có vẻ lấm la lấm lét. Vương Tử Nguyên Kiệt quyết định diện kiến Vương hậu làm sáng tỏ mọi khúc mắc trong lòng.

      Vương hậu vừa nhìn thấy Vương Tử Nguyên Kiệt, nhãn thần lộ ngạc nhiên, liền trong ngạc nhiên còn có chút khẩn trương.

      _Nguyên Kiệt? Con đến từ lúc nào?

      _Thần nhi ngủ được, nhìn thấy đèn ở phòng mẫu thân còn sáng nên dạo bước đến đây để thỉnh an người. Có vẻ như mẫu thân vừa có người đến thăm?

      Vương Tử Nguyên Kiệt liếc nhìn bàn có hai cốc trà vẫn còn ấm rồi lại nhìn Vương hậu có ý dò xét, khuôn mặt nàng có chút bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ băng lãnh thường có.

      _Nửa đêm canh ba ngoài con ra ai lại dám cả gan đến quấy rầy ta nghỉ ngơi chứ?

      Vương hậu quay lại ra hiệu cho cung nữ nhanh chóng dọn dẹp hai cốc trà bàn, thay vào là hai chiếc cốc mới. Vương Tử Nguyên Kiệt ngồi xuống ghế, quan sát xung quanh rồi lại nhìn Vương hậu.


      _Mẫu thân, người có điều gì giấu thần nhi?


      Vương hậu đảo mắt nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, ánh mắt băng lãnh lại thoáng qua mơ hồ bất an.


      _Con có ý tứ gì?


      _Từ Cẩm Hoa bị vỡ cách đây ba ngày phải là , có đúng ?


      _Là ai cho con nghe?


      _Có người cũng biết việc này sao?


      Vương hậu lời vừa ra, liền có chút khựng lại khi nhìn thấy biểu tình mặt của Vương Tử Nguyên Kiệt, nàng nhận ra bản thân có chút hồ đồ, liền vội đính chính.


      _Ý ta muốn , con sao lại nghĩ Từ Cẩm Hoa kia là giả? Phụ hoàng con bảo con truy vấn ta sao?


      Vương Tử Nguyên Kiệt nhận thấy thái độ khác lạ của Vương hậu, trong lòng trận khó hiểu, trước giờ Vương hậu chưa bao giờ tỏ ra lúng túng trước bất kì câu hỏi nào, bất quá y chỉ là nghĩ chiếc bình Từ Cẩm Hoa kia rơi vỡ quá dễ dàng mà muốn hướng Vương Hậu để tìm ra , nhưng vừa nhắc đến liền khiến nàng có chút thay đổi, lẽ chiếc bình Từ Cẩm Hoa kia thực là giả?

      _Là thần nhi tự nghĩ bảo vật như Từ Cẩm Hoa thể nào dễ dàng mất như vậy, trong chuyện này ắt hẳn có khuất. Mẫu thân, nếu người biết điều gì hãy cho thần nhi.

      _Có phải vì Thanh Hoa mà con mới hỏi ta điều này? Nguyên Kiệt, trước giờ con bao giờ quan tâm chuyện trong cung, nay sao lại quan tâm như vậy?

      Vương Tử Nguyên Kiệt liền bị Vương hậu đoán trúng tâm tư, lời miệng liền khựng lại. Vương hậu lại tiếp lời.

      _ Đường cung ta có bao nhiêu là vật báu, chỉ chiếc bình rơi vỡ con lại phải nhọc công nghĩ suy?

      Vương Tử Nguyên Kiệt nhìn thẳng vào Vương hậu, ánh mắt lấy lại vẻ kiên định.

      _Mẫu thân, người chẳng phải Từ Cẩm Hoa và Thanh Hoa có liên quan nhau? Nay Từ Cẩm Hoa mất, phải ảnh hưởng đến Thanh Hoa?

      _Nguyên Kiệt, Thanh Hoa chỉ là sát thủ, chuyện cần làm chỉ là giết người cho ta, con đặt tâm tư lên người , sợ phụ hoàng con dựa vào đó mà uy hiếp?

      _Mẫu thân, từ lúc con từ biên cương trở về cảm thấy người có chút khác lạ, dường như người khẩn trương hơn trước đây, rốt cuộc là vì lí do gì?

      Vương hậu tay có chút run lên, ánh mắt thống khổ nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt.

      _Nguyên Kiệt, ta còn nhiều thời gian nữa.

    3. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 7
      Cố Tích Triều ôm lấy Thanh Hoa đặt lên giường, khuôn mặt Thanh Hoa nhợt nhạt chút sinh khí, mạch tượng lúc có lúc , nội lực lại dường như chưa từng tồn tại. Cố Tích Triều trong lòng phi thường xót xa, tự trách bản thân đến sớm bước.

      Từ lúc Thanh Hoa ly khai để lại ở hồ Thuỷ Trúc, Cố Tích Triều rời nửa bước, cứ nghĩ ở đó mà đợi đến khi Thanh Hoa quay lại nhưng thời gian trôi qua lúc nào lại ngủ quên mất. Nửa đêm tỉnh giấc, liền bay về phía ngôi nhà gỗ của Thanh Hoa, trong gió truyền đến mùi máu tanh. Nhận ra điểm bất an, Cố Tích Triều vội vàng vận khinh công xông đến liền thấy cảnh tượng Thanh Hoa nằm bất động nền đất, xung quanh là ba hắc y nhân bao vây, trong lòng y tựa hồ như đóng băng, cứ thế mà khẩn trương rút Vô Danh kiếm chém chết ba hắc y nhân kia, ôm lấy Thanh Hoa mới biết Thanh Hoa trúng phải Phi Hồn Tán, toàn thân mất hết công lực nên bọn hắc y nhân kia mới có cơ hội làm y bị thương.

      Thanh Hoa toàn thân bỗng có chút run lên, chân mày khẽ nhíu lại, Cố Tích Triều giật mình nhận ra vai của Thanh Hoa ngừng chảy máu, vì trời quá tối mà từ nãy để ý vết thương do ám khí gây ra, Cố Tích Triều vội vàng thắp hết đèn trong phòng Thanh Hoa, đèn vừa thắp sáng, Cố Tích Triều liền đến bên giường, đưa tay kéo phần y phục bên vai trái Thanh Hoa, lộ ra làn da trắng mịn nhuốm đỏ bởi máu, từ miệng vết thương phảng phất màu đen tím, đích thị ám khí kia có độc.

      Cố Tích Triều vội kéo phần y phục Thanh Hoa xuống, nâng Thanh Hoa ngồi dậy xoay lưng về phía , điểm lên hai huyệt đạo phong toả chất độc, vận nội lực áp chế bờ vai của Thanh Hoa, luồng khí nóng cực lớn xâm nhập vào huyết mạch Thanh Hoa, đẩy ám khí nằm sâu trong da thịt liền xuất ra nhưng vừa gặp khí tan biến hoàn toàn. Từ trong miệng Thanh Hoa phun ra ngụm máu đen.

      Cố Tích Triều vươn tay ôm lấy Thanh Hoa ngã về phía sau, trong tay áo lấy ra lọ thuốc, sau khi bôi thuốc lên vết thương, tay lại tiếp tục vận công đẩy thuốc thấm vào lớp da mỏng của Thanh Hoa, làn da bị thâm tím liền lấy lại sắc hồng, Cố Tích Triều lúc này mới thở ra cách nhõm, đặt Thanh Hoa nằm xuống, kéo lại y phục cho Thanh Hoa, nhãn thần phi thường ôn nhu nhìn Thanh Hoa mê man, Cố Tích Triều đưa tay lau máu miệng Thanh Hoa, tay vừa chạm vào đôi môi tiên diễm kia liền cảm thấy mềm mại ấm áp khiến cơ thể như bị chấn động, trong lòng thể ngăn được tình cảm trào lên.

      Từ ngoài cửa, luồng nội lực nhắm hướng Cố Tích Triều xông đến.

      Cố Tích Triều chỉ lần phất tay áo đẩy được người kia lùi lại mấy bước, đảo mắt nhìn người vừa tấn công , ánh mắt hề tỏ ra chút sát khí ngược lại còn lấy vẻ ưu nhã thường ngày mà mỉm cười với người kia cái.

      _Cô nương, chưa vội động thủ sao?

      _Ngươi là ai? Khôn hồn hãy tránh xa Hoa công tử, bằng ta lấy mạng ngươi!

      Tiểu Phi tỉnh dậy, nhìn xung quanh thấy ai, chỉ thấy trong phòng Thanh Hoa có đèn sáng, liền chạy vào xem, vừa vào thấy Cố Tích Triều ngồi giường Thanh Hoa, liền đem kiếm mà xông tới, ai ngờ kiếm chưa chạm vào người kia bị nội lực của đẩy ra.

      Cố Tích Triều mảy may quan tâm lời của Tiểu Phi, đưa tay lấy chăn kéo lên đắp cho Thanh Hoa, sau liền quay sang nhìn Tiểu Phi.

      _Ta trị thương cho công tử , nếu muốn sống nương tốt nhất đừng quấy rầy ta.

      Tiểu Phi ái ngại nhìn Thanh Hoa nằm giường rồi lại nhìn Cố Tích Triều, môi vẫn là nụ cười tiêu sái, bất quá Tiểu Phi cảm thấy nam nhân kia có ý định hãm hại Thanh Hoa nhưng lại thể yên tâm mà để Thanh Hoa mình ở cùng , Cố Tích Triều hiểu được tâm tư Tiểu Phi, hướng Tiểu Phi nhàng .

      _Cô nương, trời cũng sắp sáng, phiền nấu bữa điểm tâm cho Thanh Hoa, định bỏ đói người bị thương đấy chứ?

      _Nếu ngươi có ý đồ bất chính với Thanh công tử, ta liều mạng với ngươi.

      Tiểu Phi trừng mắt nhìn Cố Tích Triều, trong lòng nghĩ kẻ này có lý, liền quay lưng rời khỏi phòng sau khi để lại câu hăm doạ. Cố Tích Triều chỉ cười cười rồi lại thu ánh mắt về nhìn Thanh Hoa, nhãn thần lấy lại vẻ ôn nhu sâu thẳm.


      Bình minh, thiên địa mang sắc hồng, giữa rừng trúc tựa chốn bồng lai, bờ hồ lấp lánh chút ánh sáng càng thêm huyền huyền ảo ảo. tảng đá bên hồ, hắc y nam nhân nằm yên tĩnh trong lòng thanh y nam nhân, hai vạt áo rơi vào trong nước khẽ động, khung cảnh càng thêm tuyệt tục.

      Thanh Hoa mở mắt, bắt gặp gương mặt tuấn của Cố Tích Triều nhìn mình, nội lực trong người hồi phục lại bảy phần, nhớ lại đêm qua trước khi mất ý thức, giọng cuối cùng mà y nghe được chính là Cố Tích Triều, cơ thể lúc ấy liền kháng cự, mặc cho Phi Hồn Tán phát tác, nội lực liền mất sạch .

      _Đừng cử động, nội lực ngươi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

      Cố Tích Triều vừa nhìn thấy Thanh Hoa tỉnh lại, trong lòng phi thường vui vẻ, nhãn thần lộ tiếu ý, đưa tay nắm lấy tay Thanh Hoa, năm ngón tay đặt vào năm ngón tay Thanh Hoa, vận công tiếp tục truyền khí lực vào người y. Thanh Hoa phát khuôn mặt Cố Tích Triều có chút nhợt nhạt, bàn tay đối tay Cố Tích Triều liền nắm lấy tay ngăn lại.

      _Ngươi hao tổn nội lực để truyền cho ta suốt đêm sao?

      Cố Tích Triều nhận thấy Thanh Hoa quan tâm đến , môi liền cong lên nụ cười đầy tình ý.

      _Ngươi lo lắng cho ta?

      Thanh Hoa nhìn Cố Tích Triều, mặt vẫn biểu tình nhưng nhãn thần lại có tia ấm áp.

      _Ta lo ngươi chết ở đây, bằng hữu giang hồ của ngươi kéo đến đây đòi mạng ta gánh vác nỗi.

      Cố Tích Triều trước lời băng lãnh của Thanh Hoa lại cho rằng người kia cũng biết đùa, trong lòng phi thường thoải mái. bật cười tiêu sái, đem hết ôn nhu mà đặt lên người Thanh Hoa. Cố Tích Triều rút trong ống tay áo lọ thuốc, đưa tay đến vai của Thanh Hoa liền bị y chặn lại.

      _Ngươi muốn làm gì?

      _Đây là thảo dược trị thương, ngươi bị trúng phải ám khí có Hoại Tử độc, nếu dùng thuốc này ngấm vào da thịt e rằng phần vai ngươi bị độc ăn mòn mà thối rửa.

      _Hoại Tử độc?

      Cố Tích Triều gật đầu, trong lòng cũng có chút thắc mắc.

      _Thanh Hoa, những kẻ đêm qua tấn công ngươi, ngươi có biết lai lịch?

      Thanh Hoa nhớ đến lần chạm trán đêm qua, trong lòng cũng trận tịch mịch, chiêu thức bọn người kia dùng rất lạ, nhìn bao lâu cũng thể đoán được chúng thuộc môn phái nào.

      _Ngươi giết hết bọn chúng?

      _Phải, nhưng có điểm kì lạ, lúc trị thương xong cho ngươi, ta ra ngoài liền phát xác bọn chúng đều biến mất.

      _Biến mất? Vậy còn ám khí vai ta trúng phải, ngươi có nhìn thấy hình thù?

      _Ám khí bị Hoại Tử độc bào mòn, ta thể nhìn thấy ràng liền tan biến.

      Thanh Hoa trầm ngâm, cố nhớ ràng chiêu thức xuất ám khí từ bọn hắc y nhân đêm qua có vài điểm quen thuộc, chỉ là lúc đó mắt còn tinh nên dám chắc chắn.

      _Thanh Hoa, có điểm ta vẫn thấy kì quái. Vốn bọn chúng dùng Phi Hồn Tán lên người ngươi, nội trong canh giờ nội lực ngươi liền tan biến, đợi đến lúc đó chúng động thủ phải tốt hơn sao?

      _Ngươi muốn tại sao chúng phải dùng ám khí có Hoại Tử độc?

      _Không sai, trừ phi thứ bọn chúng cần phải chỉ là mạng của ngươi mà còn cả hình xăm vai phải của ngươi có phải ?

      _Ngươi……

      _Thứ lỗi cho ta, vì trị thương ta phải cởi áo cho ngươi, vô tình nhìn thấy hình xăm ấy.

      Thanh Hoa ly khai khỏi tay Cố Tích Triều, liền dùng sức đứng lên, tay ôm lấy vai lảo đảo bước . Cố Tích Triều vội nắm lấy khuỷu tay Thanh Hoa kéo lại.

      _Thương thế ngươi còn chưa bình phục, ngươi được dùng khinh công, nội lực bị khắc chế làm ngươi tổn thương.

      Cố Tích Triều sai, Thanh Hoa quả thực vừa định dùng khinh công bay liền bị luồng nội lực khắc chế phản tác, toàn thân lại như vô lực ngã về phía trước, Cố Tích Triều liền ôm lấy Thanh Hoa, nhấc Thanh Hoa lên ẵm tay. Thanh Hoa trừng mắt nhìn Cố Tích Triều.

      _Ta phải tiểu hài tử, ta tự được, ngươi thả ta xuống.

      _Tiểu Phi chắc cũng chuẩn bị xong điểm tâm, vốn ta định mang ngươi ra ngoài để hít thở khí, làm Phi Hồn Tán mau bị đẩy ra hết, tại ngươi chính là tiểu hài tử cần được chăm sóc a.

      Cố Tích Triều vận khinh công ôm lấy Thanh Hoa, hướng căn nhà gỗ mà bay . Thanh Hoa biết có thế nào cũng khiến Cố Tích Triều từ bỏ ý định, đành bất lực thuận theo mà nằm yên trong lồng ngực .



      Hậu cung bốn bề im lặng, chỉ có tiếng bước chân tuần tra của cẩm vệ quân cùng các thái giám, cung nữ qua lại.

      _Vương hậu, đến giờ dùng thuốc.

      cung nữ tay bưng chén thuốc dâng lên quá đầu, Vương Hậu gương mặt băng lãnh, tay nâng chén uống nửa, nửa còn lại đổ hết vào khay, ra hiệu cho nữ nô tì lui ra, tiếp tục công việc thêu hoa tấm khăn lụa.

      Vương Tử Nguyên Kiệt vừa đến thấy tất cả, y tiến đến cạnh Vương hậu.

      _Mẫu hậu, Thần nhi thỉnh an người.

      Vương hậu ngước nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, ánh mắt băng lãnh lại thu về vẻ ôn nhu.

      _Nguyên Kiệt, chuyện đêm qua ta hết, con còn điều gì muốn hay sao lại đến gặp ta từ sớm?

      Vương Tử Nguyên Kiệt ngồi xuống chiếc ghế cạnh Vương Hậu.

      _Mẫu hậu, thần nhi có thể xin người việc?

      _Trước giờ con bao giờ mở miệng cầu xin ta việc gì, ngoại trừ việc cho Thanh Hoa ở lại hoàng cung, vậy việc thứ hai này là gì?

      _Mẫu hậu có thể cho Thanh Hoa ly khai hoàng cung?

      _Không được!

      Vương Hậu dường như đoán trước ý định của Vương Tử Nguyên Kiệt, nàng liền phản bác cầu của Vương Tử Nguyên Kiệt, khuôn mặt vẫn băng lãnh mà tiếp tục thêu. Vương Tử Nguyên Kiệt trong lòng liền có chút khẩn trương.

      _Tại sao? Người giữ lại Thanh Hoa có lợi ích gì?

      _Nguyên Kiệt.

      Vương Hậu đặt chiếc khăn xuống bàn, đảo mắt nhìn thẳng vào mắt Vương Tử Nguyên Kiệt.

      _Thanh Hoa muốn rời khỏi đây sao?

      _Không phải, là thần nhi muốn đưa Thanh Hoa rời khỏi đây.

      Vương Hậu bật cười, nụ cười mang theo lãnh khốc khiến người nghe liền trận rùng mình.

      _Con thực muốn để Thanh Hoa ra ?

      Vương Tử Nguyên Kiệt lấy hết dũng khí, tay nắm chặt, quỳ xuống trước mặt Vương Hậu.

      _ Mẫu thân, con cầu xin người, coi như là vì con mà để Thanh Hoa , con muốn vì chúng ta mà liên luỵ .

      Vương Hậu nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, từ đôi mắt cố giấu hai hàng lệ, trong lòng như nghẹn đắng.

      _Nguyên Kiệt! Việc ta quyết thể thay đổi, đừng bao giờ nhắc chuyện này trước mặt ta nữa.

      Vương Hậu quay lưng bước ra khỏi phòng, Vương Tử Nguyên Kiệt nhắm mắt cố nén tiếng thở dài. Nhớ đến đêm qua từng câu từng chữ của Vương Hậu khiến y càng thêm thống khổ.

      Nguyên Kiệt, Phụ hoàng con muốn làm ta mất hết thần trí, ta thể để mặc muốn làm gì làm. Từ Cẩm Hoa thực thể để rơi vào tay .

      Vương Tử Nguyên Kiệt trong lòng trận sóng gió, người muốn lưu Thanh Hoa lại cạnh bên nhất, người muốn cả đời được sống bên cạnh an hưởng thái bình cùng Thanh Hoa ai khác là chính y, chỉ là y biết dù có muốn, y cũng thể đem lại cuộc sống tốt đẹp cho Thanh Hoa, nếu bản thân thể cùng người đó ở nơi mà còn mềm lòng lưu người đó lại bên cạnh, đó phải ôn nhu mà là tàn nhẫn.

      Trận chiến tàn khốc này, nhất định y thể để Thanh Hoa lại mạo hiểm. Nếu tìm được Từ Cẩm Hoa thực , y nhất định tự tay huỷ nó, trả lại cuộc đời tiêu diêu tự tại cho Thanh Hoa.

    4. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 8
      Bên ngoài lan can, nhành trúc nhàng đẩy đưa trong gió, những tia nắng vàng vọt chiếu xuyên qua từng chiếc lá trúc hắt bóng in lên căn nhà gỗ, từ bên trong bỗng vang lên thanh chói tai, đích thị là tiếng rơi vỡ.

      _Cố công tử, ngươi đừng đụng vào nữa!

      Tiểu Phi nhìn người nam nhân vụng về trước mặt loay hoay với bình thuốc trong bếp, nàng lắc đầu nhìn rồi buông tiếng thở dài, liền tiến lên đẩy ra khỏi cửa.

      _Thuốc ta tự nấu được, ngươi ra ngoài .


      Cố Tích Triều khuôn mặt tuấn tiêu sái thường ngày bê bết mồ hôi liền khiến Tiểu Phi nhịn được cười.

      Hôm nay là ngày thứ hai Cố Tích Triều ở lại Hoa Linh cốc, hôm qua lại thức cả đêm chăm sóc cho Thanh Hoa, Thanh Hoa cũng còn đuổi nữa vì hứa khi thương thế của Thanh Hoa hoàn toàn bình phục, tự động ly khai.

      Bất quá chỉ là hứa bừa thôi.

      Sáng sớm hôm nay đích thân vào bếp, định bụng tự nấu thuốc cho Thanh Hoa, ngờ việc bếp núc của nữ nhân phải đơn giản như múa vài đường kiếm, liền khiến lúng túng suốt hai canh giờ rốt cuộc vẫn là nhờ đến Tiểu Phi.

      Cố Tích Triều đưa ống tay áo lau mồ hôi trán, xoay người trở ra liền bắt gặp Thanh Hoa đứng trong sân khoanh hai tay nhìn chăm chăm vào , khuôn mặt vẫn lãnh cảm như thường ngày, chỉ là nhãn thần ánh lên chút tiếu ý.

      Cố Tích Triều vừa nhìn thấy Thanh Hoa, mặt liền phi thường vui vẻ, nụ cười sáng lạn mà bước đến.

      _Thanh Hoa, ngươi tỉnh giấc từ lúc nào?

      _Từ lúc ngươi làm hỏng bếp nhà ta.

      Cố Tích Triều vừa nghe xong liền khựng lại, nụ cười có chút méo mó.

      _Là tại ta làm ồn sao? Thực xin lỗi.

      _Trông bộ dạng ngươi như thế này, tại giống Cố Tích Triều danh tiếng lẫy lừng giang hồ a.

      Thanh Hoa rút trong tay áo ra chiếc khăn xanh đưa cho Cố Tích Triều, Cố Tích Triều nhất thời sửng sốt nhìn Thanh Hoa, sau hiểu ý liền nhận lấy khăn như nhận lấy vật bảo, tâm trạng phi thường tốt.

      Thanh Hoa xoay người bước về chiếc bàn gỗ giữa sân rồi ngồi xuống, Cố Tích Triều cũng nối bước theo sau, nhìn Thanh Hoa thần sắc hồng hào trở lại, thêm ánh nắng nhạt buổi sáng chiếu rọi càng làm cho gương mặt thanh tú kia phi thường khả ái.

      Nội lực của Thanh Hoa khôi phục hoàn toàn, nhưng vết thương ở bên vai do Hoại Tử độc gây ra vẫn còn đau nhức, chỉ là Thanh Hoa vốn là sát thủ, khả năng chịu đựng hơn hẳn kẻ khác, dù có đau đớn cũng biểu lộ.

      Cố Tích Triều ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thanh Hoa. Giữa khoảng trời xanh vàng bát ngát chỉ nghe được tiếng gió thổi trong rừng trúc xào xạc, hai thân ảnh ngồi đối nhau yên vị tĩnh tại tựa chốn bồng lai.

      _Thanh Hoa.

      Thanh Hoa ngẩng mặt nhìn Cố Tích Triều.

      _Ngươi trước giờ vẫn sống như vậy sao?

      Thanh Hoa im lặng cúi xuống nâng chén trà lên nhấp ngụm, nhãn thần trong suốt phảng phất chút tư vị sâu xa.

      _Ngươi định cả đời sống ở khu rừng này?

      _Không.

      Câu trả lời vừa thốt ra từ miêng Thanh Hoa, Cố Tích Triều liền phi thường mừng rỡ.

      _Ta chỉ ở lại đây hai ngày nữa thôi.

      Cố Tích Triều tươi cười, trong lòng mong đợi biết bao lần câu này của Thanh Hoa.

      _Phải phải, ngươi biết thế giới bên ngoài đẹp như thế nào đâu a, ta đưa ngươi hết thảy những nơi tuyệt hảo nhất để mở rộng tầm mắt.

      Thanh Hoa đảo mắt nhìn Cố Tích Triều, nụ cười tiêu sái của lại khiến y lời muốn ra liền có chút ngập ngừng.

      _Cố Tích Triều, ta ở lại đây ngươi vui đến thế sao?

      _Ân, ta kì thực muốn đưa ngươi ra ngoài.

      _Vậy ngươi có muốn ngay bây giờ, cần đợi đến hai ngày sau nữa?

      Cố Tích Triều nhất thời mục trừng khẩu ngốc, lời Thanh Hoa vừa dám tin.

      _Ngươi ?

      Thanh Hoa trả lời, chỉ đứng lên bước vào phòng, lúc sau quay trở ra, y phục từ hắc y chuyển sang lam y có thêu hoa văn cổ áo đầy tinh tế, chiếc thắt lưng màu đen buộc chặt chiếc eo thanh mảnh của Thanh Hoa càng làm y thập phần thanh thoát.

      Thanh Hoa hướng Cố Tích Triều môi cong lên nụ cười.

      _Không phải ngươi muốn đưa ta ra ngoài sao? Còn ngồi ngây ra đó làm gì?

      Cố Tích Triều thu lại bình tĩnh, nhãn thần ánh lên tia sáng hân hoan, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, môi liền nụ cười ôn nhu, tiến đến ôm lấy eo Thanh Hoa, vận khinh công đạp gió mà bay , hai nam tử lướt qua rừng trúc, vạt áo thuần hậu tuấn mỹ theo gió tựa hồ tiên cảnh vô thường.




      _Thanh công tử…


      Tiểu Phi hai tay run lên, bức thư bàn trong phòng Thanh Hoa chỉ để lại vỏn vẹn hai dòng.


      Tiểu Phi, bảo Nhị Vương Tử đừng tìm ta

      Hai ngày sau ta quay trở lại hoàng cung

      Mặt trời lặn hẳn xuống non tây, mắt thấy chiếc thuyền từ phía thượng lưu cách ngoài mấy dặm xuôi dòng lướt nhanh đến, Cố Tích Triều cùng Thanh Hoa đáp xuống mặt đất, đưa tay ra hiệu người chèo thuyền cập bến.

      Với khinh công của Cố Tích Triều, chưa đến nửa ngày cùng Thanh Hoa ra khỏi Đường cung.

      Trong bóng tối nhập nhòa, chiếc thuyền ra trong tầm mắt, tiếng tiêu dặt dìu du dương cũng từ trong thuyền mà vọng đến.


      _Hảo sắc.


      Thanh Hoa thầm thán phục dù chỉ là người chèo thuyền bình thường cũng có thể tạo ra thanh réo rắt tao nhã kia, khiến người khác phải ngưỡng mộ.


      Cố Tích Triều kéo Thanh Hoa xuống thuyền, người chèo thuyền đợi khách yên vị, xoay mái chèo theo dòng sông lướt .


      _Thanh Hoa, ngươi hỏi ta muốn đưa ngươi đâu sao?


      Thanh Hoa ngước nhìn bầu trời, thần tình an ổn.


      _Là Cố Tích Triều ngươi đưa ta , chắc chắn khiến ta thất vọng.


      Cố Tích Triều mỉm cười ôn nhu nhìn Thanh Hoa.


      Thanh Hoa, có câu này của ngươi, cả đời này dù là đến đâu ta cũng đem ngươi cùng .


      Chiếc thuyền lướt dòng nước, hai bên rừng núi trùng điệp phảng phất đàn hương, Thanh Hoa nhắm mắt cảm nhận làn gió mát thổi vào mặt, khuôn mặt yên yên tĩnh tĩnh, tựa như vạn thế gian cứ thế mà trôi sạch .


      Cố Tích Triều ngồi bên ngắm nhìn Thanh Hoa, khuôn mặt Thanh Hoa khi nhắm mắt dưới ánh trăng càng thêm phiêu dật, khiến chỉ muốn ôm lấy Thanh Hoa cả đời.

      Thuyền vừa cập bến, Cố Tích Triều trả ngân lượng cho người chèo thuyền rồi đưa Thanh Hoa lên bờ, đợi Thanh Hoa phản ứng, Cố Tích Triều đưa tay vòng ra sau ôm lấy eo Thanh Hoa, chân đạp mặt đất bay lên giữa trung, đáp xuống mái tửu lầu cao nhất, từ đó có thể bao quát cả thành Trường An.

      Trước mắt Thanh Hoa liền ra cảnh sắc mà cả đời của y chưa bao giờ nghĩ đến.

      Thành Trường An đêm nay nhộn nhịp hẳn lên vì có lễ hội, du khách tứ xứ đổ tới xem phong cảnh đông đúc, các tửu lầu đèn hoa đăng vô cùng tinh xảo chiếu ánh sáng khắp nơi màu cam vàng rực rỡ lấp lánh, thấp thoáng những ánh đèn ngũ sắc trong tay các thiếu nữ lướt qua nhìn từ xa như những ngôi sao sáng di chuyển, nam thanh nữ tú đổ ra đường với đủ loại màu sắc y phục, tiếng cười ồn ào bao phủ khắp Trường An.

      Quay sang nhìn thấy vẻ tươi cười dần lên khuôn mặt người bên cạnh, trong lòng Cố Tich Triều phi thường vui mừng

      Hỏa thụ ngân hoa hợp

      Minh nguyệt trục nhân lai

      Du kỹ giai nùng lý

      Hành ca tận lạc mai (*)


      *(Đèn đuốc soi rực rỡ

      Ánh trăng đến theo người

      Chơi đùa vui bất tận

      Hát ca tận sớm mai

      -thơ Tô Vị Đạo)


      Thanh Thanh Hoa êm dịu chảy tràn khúc thơ vào lòng Cố Tích Triều, trong lòng liền hướng Thanh Hoa tán thưởng.


      _Hay cho câu “du kỹ giai nùng lý”, Thanh Hoa, có câu này của ngươi, đêm nay nếu thả hết tâm tư mà vui vẻ bữa, ta nhất định hối hận a.


      Cố Tích Triều ôm lấy Thanh Hoa xoay người mấy cái liền đáp xuống lan can tửu lầu bên dưới, hai mỹ nam tử vừa ngồi xuống chiếc bàn lập tức thu hút ánh mắt của nhiều người xung quanh. Trước mắt họ, thanh y nam nhân tuấn tiêu sái, môi lại mở nụ cười đẹp đến động lòng nhân, còn kia là lam y nam nhân đẹp tựa thiên tiên, khí chất thanh nhã, cử chỉ cao sang, chỉ cái đảo mắt cũng khiến người khác khó mà hô hấp.


      Bất quá chỉ là nhìn cái thôi cũng là tội lớn. Cố Tích Triều quay sang trừng mắt nhìn những người nhìn Thanh Hoa đến ngây ngốc kia, ánh mắt toát ra thứ sát khí khiến họ vội quay mặt , nhìn tiếp cũng dám nhìn.

      Cố Tích Triều ra hiệu cho tiểu nhị đến dặn dò vài điều, sau liền thu ánh mắt về tiếp tục nhìn Thanh Hoa mà cười.

      _Thanh Hoa, lát có lễ thưởng đàn tại đây, ta có bất ngờ cho ngươi?

      Thanh Hoa mở to đôi mắt trong suốt mà nhìn Cố Tích Triều, trong lòng như có cảm giác kì lạ, đích thị là cảm giác hồi hộp mà xưa nay y chưa từng có, là y mong đợi câu kia của Cố Tích Triều, tự nghĩ chính là rất biết cách lấy lòng người khác.

      Tiểu nhị mang thức ăn cùng vò rượu ra đặt lên bàn, Cố Tích Triều vui vẻ rót rượu vào chén đưa đến cho Thanh Hoa.

      _Thanh Hoa, đây là rượu ngon nhất ở Trường An này, ta mời ngươi.

      _Ta bao giờ uống rượu trước mặt người khác.

      Thanh Hoa đẩy chén rượu về phía Cố Tích Triều, khuôn mặt thu về vẻ lãnh cảm thường ngày. Cố Tích Triều vẫn chịu từ bỏ, vươn tay nắm lấy bàn tay Thanh Hoa cùng chén rượu, ánh mắt sâu sắc nhìn Thanh Hoa.

      _Thanh Hoa, đêm nay ngươi còn là sát thủ, ngươi là Thanh Hoa, là bằng hữu của Cố Tích Triều này, vì ta mà thoải mái uống rượu có được ?

      Thanh Hoa nhìn bàn tay Cố Tích Triều nắm chặt tay mình rồi lại đảo mắt nhìn vào ánh mắt , y chính là thể cưỡng lại ánh mắt chân thành kia.

      _Được, ta đáp ứng ngươi.

      Thanh Hoa đưa chén rượu lên môi uống hơi cạn sạch.

      Tửu lầu đèn thắp sáng trưng, từ giữa phòng được đặt vào cây đàn, người xung quanh liền hào hứng hướng về, Cố Tích Triều nhìn Thanh Hoa, môi vẽ nên nụ cười đầy ý.

      Cố Tích Triều đứng dậy ly khai khỏi bàn hướng về nơi đặt cây đàn, bước chân tao nhã vững chãi khiến ai cũng hướng theo ngắm nhìn.

      Thanh Hoa nhìn theo Cố Tích Triều, phi thường muốn biết rốt cuộc muốn làm gì. Cố Tích Triều ngồi xuống cùng cây đàn, đưa tay gảy lên tiếng khiến toàn tửu lầu chìm vào im lặng. Cố Tích Triều đảo mắt về phía Thanh Hoa, môi cong lên nụ cười, nụ cười của vẫn như cũ, ba phần ưu nhã, bảy phần phiêu dật, liền khiến người khác nhìn vào trận mê man thể rời mắt.

      Đôi tay Cố Tích Triều lướt dây đàn tấu lên khúc nhạc xa lạ, từng cử chỉ phi thường điêu luyện, thanh trong trẻo ôn nhu phát ra theo từng cung bậc tựa như kẻ phong lưu phác hoạ bức tranh thuỷ mặc.

      Cả tửu lầu như trúng mê dược, chìm đắm theo từng thanh réo rắt từ tiếng đàn của Cố Tích Triều, mặc nhiên mọi thứ mà tận hưởng.

      Thanh Hoa lặng yên theo tiếng đàn cùng ánh mắt Cố Tích Triều, trong lòng liền mang theo hương vị ấm áp, trước giờ Thanh Hoa chưa hề nghe qua ai tấu đàn ngoại trừ bản thân y, chợt nhận ra cuộc sống bên ngoài và Hoa Linh cốc hoàn toàn đối lập nhau, chính là Cố Tích Triều và y cũng như vậy, tiêu sái tự do, y lại băng lãnh tịch. tấu đàn mang theo hương vị của niềm hân hoan khiến người khác vui vẻ, thanh từ y lại tản mác dư vị u linh ai nghe phải lại chỉ thấy xót xa.

      Câu hỏi của Vương Tử Nguyên Kiệt liền phảng phất trong Thanh Hoa.

      Thanh Hoa, Ngươi có muốn rời khỏi hoàng cung, sống cuộc đời tự do tự tại?


      Hàn quang trong tròng mắt Thanh Hoa đột nhiên phân tán, tản thành màn ánh sáng mông mông lung lung, hoá thành phiến hư vô.


      Là lúc này, y muốn khoảnh khắc này ngừng lại

      Là khoảnh khắc này, y muốn vứt bỏ lớp vỏ bọc của sát thủ mà uống say.


      Thanh Hoa nâng chén rượu uống cạn, thanh trong trẻo kia tựa như liều mê dược mà khiến y chìm đắm thể dứt ra.

    5. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 9
      Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đợi người
      Khói bếp vương vấn bay bên sông ngàn dặm
      Dưới đáy bình viết Hán lệ, phỏng theo nét thanh thoát của thư pháp tiền triều
      Coi như ta đặt phục bút để đợi được gặp người
      Đêm khuya phủ xuống, tửu lầu bắt đầu thưa thớt khách. Ở bên cạnh lan can tửu lầu, ánh trăng chiếu xuyên qua màn đêm, chảy tràn qua hoà vào ánh sáng của khung đèn lập loà. Hai thân ảnh vẫn ngồi yên vị, bàn là những vò rượu cạn sạch.

      Cố Tích Triều tay chống cằm nhìn Thanh Hoa. Môi vẫn là nụ cười ưu nhã thường trực.


      _ Thanh Hoa, khúc nhạc lúc nãy ngươi có biết tên là gì ?


      Thanh Hoa làn da trắng mịn điểm tô chút sắc hồng do rượu, ngẩng mặt nhìn Cố Tích Triều, thanh điệu lúc nãy do Cố Tích Triều gảy nên vẫn còn vương vấn trong thần trí y, từng nốt nhạc như từ chính tâm can y mà vẽ thành.

      _Là gì?

      _Sứ Thanh Hoa

      Cố Tích Triều rút từ trong tay áo ra vật đẩy về phía Thanh Hoa, Thanh Hoa vừa nhìn thấy nhận ra.


      _Ta tưởng mình đánh mất nó, hoá ra bấy lâu nay nó ở cùng ngươi?


      _ Lần đầu gặp ngươi ở Hoa Linh cốc ta nhặt được mảnh sứ này, thiết nghĩ nên đem trả sớm cho ngươi nhưng lại chưa có cơ hội.


      Thanh Hoa vuốt ve mảnh sứ ngọc trong tay phi thường trân quý, nhãn thần mông lung thoáng chút tâm tư.


      _Đoá hoa mảnh sứ này rất giống hình xăm vai ngươi, chắc hẳn là vật rất quan trọng?


      _Ngươi có thích nó ?


      Cố Tích Triều ngây ngốc nhìn Thanh Hoa đẩy mảnh sứ về phía , nhất thời hiểu được ý tứ của Thanh Hoa.


      _Ngươi vì nó mà viết nên khúc nhạc hay như vậy, ta thấy nó hợp ở cùng ngươi hơn kẻ như ta.


      Cố Tích Triều nhận lấy mảnh sứ trong tay Thanh Hoa, nhất thời biết biểu lộ cảm xúc sao cho đúng, chỉ là nhìn thấy gương mặt băng lãnh của Thanh Hoa thoáng buồn, trong lòng cỗ xao động. Thanh Hoa liền hiểu biểu tình của Cố Tích Triều, môi tựa tiếu phi tiếu.


      _Mảnh sứ này chính là mảnh vỡ duy nhất còn lại của Từ Cẩm Hoa.


      Cố Tích Triều kinh ngạc nhìn Thanh Hoa rồi lại nhìn vào mảnh sứ trong tay . Bất quá cũng chỉ nghĩ Từ Cẩm Hoa lần trước rơi vỡ là giả, nay Thanh Hoa lại cho biết mảnh sứ mà nhặt được từ Thanh Hoa là mảnh duy nhất còn lại của Từ Cẩm Hoa, nghĩ đến nghĩ lui rốt cuộc lại thể nghĩ ra chung quy việc như thế nào, liền hướng mắt đến Thanh Hoa chờ đợi lời giải thích.


      _Cố Tích Triều ngươi thông minh như vậy, chắc hẳn cũng đoán được Từ Cẩm Hoa lần trước ở hoàng cung là giả, chỉ là ngươi có đoán thế nào cũng ra Từ Cẩm Hoa thực cũng mất từ trước, có phải ?


      Cố Tích Triều bị Thanh Hoa đoán ra tâm tư, trầm ngâm nhìn vào mảnh sứ tay, trong lòng tự nhiên có chút hụt hẫng.


      _Không sai, ta luôn biết Từ Cẩm Hoa mà Vương đế mang ra là giả, chỉ là Từ Cẩm Hoa danh bất hư truyền khiến thiên hạ dậy sóng lại chỉ còn lại mảnh vỡ như thế này, nếu việc này lộ ra ngoài e là thiên hạ đại loạn.


      Thanh Hoa môi cong lên nụ cười, dưới ánh đèn càng khiến nụ cười kia thập phần ảo diệu.


      _Cố Tích Triều ngươi cũng giống những kẻ khác, hài lòng khi Từ Cẩm Hoa còn sao?


      Lời Thanh Hoa vừa ra, Cố Tích Triều liền bật cười hào sảng.


      _Thanh Hoa, ngươi có biết vì sao ngày hôm đó ta lẻn vào hoàng cung lại tự nhiên xuất đầu lộ diện?


      _Không phải ngươi muốn nhìn thấy Từ Cẩm Hoa mà vào hoàng cung sao? Trừ nó ra còn lí do nào khác.


      _Phải, ta đến hoàng cung là vì Từ Cẩm Hoa, nhưng sau khi đến hoàng cung ta mới nhận ra thứ ta tìm kiếm cả đời phải là Từ Cẩm Hoa.


      Cố Tích Triều nhìn thẳng vào mắt Thanh Hoa, đôi mắt mang theo nhiều tư vị, vừa say đắm lại vừa ôn nhu, Thanh Hoa trong tâm liền động, cố tránh né ánh mắt của Cố Tích Triều, đưa tay cầm lấy chén rượu. Cố Tích Triều liền nắm lấy tay Thanh Hoa cản lại. Ánh mắt vẫn rời khỏi thân ảnh người kia.


      _Cố Tích Triều, ngươi say rồi.


      _Ta say, chính là lúc này ta tỉnh táo nhất


      Thanh Hoa im lặng thu mắt về nhìn Cố Tích Triều, ánh mắt sâu thẳm kiên định gì lay chuyển được của liền khiến y nhất thời biết phải gì tiếp theo.


      _Thanh Hoa, Ngươi cùng ta ly khai hoàng cung, chịu uống rượu trước mặt ta, mở nụ cười với ta, lại còn đem mảnh sứ Từ Cẩm Hoa mà trao cho ta, phải ngươi tin tưởng ta hay sao?


      Thanh Hoa có cảm giác cơ thể như có khối đá đè nặng, tim đập loạn bất thường. Từ trước đến giờ y chưa từng tin ai khác ngoài Vương Tử Nguyên Kiệt và Vương hậu, vì cớ gì người nam nhân kia lại khiến tâm tình y biến động hết lần này đến lần khác.


      _Là tình cảm, là ngươi có tình cảm với ta.


      Cố Tích Triều như đọc được suy nghĩ của Thanh Hoa, Thanh Hoa khẽ nhíu mày, trong lồng ngực trận nhói đau.

      Thanh Hoa từ lúc trở thành sát thủ, cả lệ cũng chưa bao giờ rơi, Vương hậu dạy y mọi thứ chỉ duy nhất thứ mà nàng chưa bao giờ dạy y chính là hai chữ tình cảm. Là sát thủ, chỉ cần tâm động tình động thể giết người được nữa, câu này y luôn khắc sâu trong lòng, vì y hiểu khi y có tình cảm, nhất định có ngày giống như Từ Cẩm Hoa kia mà vỡ vụn.

      Thanh Hoa giật tay khỏi tay Cố Tích Triều liền ôm lấy bên vai, bờ vai Thanh Hoa như ngàn mũi kiêm đâm vào, từ trong miệng Thanh Hoa phun ra ngụm máu tươi, mặt biểu tình thống khổ, Cố Tích Triều hoảng hốt liền ôm lấy Thanh Hoa.


      _Thanh Hoa, vết thương ở vai ngươi tái phát sao?


      Cố Tích Triều sốt ruột ôm lấy Thanh Hoa ly khai tửu lâu, Thanh Hoa mỗi khi nhíu mày lại càng làm phi thường khó chịu. Cố Tích Triều bế Thanh Hoa dừng lại ở khách điếm, chân bước vội vào đợi chủ khách điếm lên tiến quăng cho bọc ngân lượng. Chủ khách điếm vâng vâng dạ dạ rồi dẫn Cố Tích Triều lên lầu, mở căn phòng rồi cúi đầu, quên liếc mắt nhìn nam tử nằm trong lòng Cố Tích Triều, Cố Tích Triều trừng mắt nhìn , vội vàng cúi đầu lần cuối rồi ly khai, biết tốt nhất đừng nên dây dưa mà mang hoạ vào thân.

      Cố Tích Triều đặt Thanh Hoa xuống giường, vội vàng đưa tay đến vai Thanh Hoa liền bị Thanh Hoa cản lại.


      _Đừng đụng vào ta.


      _Dù ngươi có ghét ta, ta nhất định cũng đụng vào ngươi.


      Cố Tích Triều cố chấp giữ chặt tay Thanh Hoa, tay kéo áo Thanh Hoa ra, vết thương bên vai trái vốn lành, rốt cuộc Thanh Hoa sao lại đau đớn như vậy liền khiến Cố Tích Triều trong khắc mà ngây ra, đưa tay vuốt khuôn mặt tái nhợt của Thanh Hoa đầy lo lắng.


      _Thanh Hoa, ta xin ngươi cho ta biết, rốt cuộc ngươi bị thương ở đâu có được ?


      Thanh Hoa cắn chặt răng, lời cũng chịu , Cố Tích Triều như nhớ ra chuyện quan trọng, liền kéo phần vai áo còn lại của Thanh Hoa xuống, làn da trắng của Thanh Hoa theo đó mà phơi bày, dưới ánh đèn phản chiếu, hình xăm hoa cúc bên vai phải của Thanh Hoa hai màu huyết thanh lưu chuyển, Cố Tích Triều vừa chạm vào liền khiến Thanh Hoa đau đớn phát ra tiếng rên, khuôn mặt phi thường thống khổ.

      Cố Tích Triều nhất thời lúng túng biết phải làm sao, hình xăm chuyển màu như thế lại làm cho người ta đau đớn quả thực là trường hợp y nhìn thấy lần đầu tiên trong đời. Cố Tích Triều giận bản thân mình thực vô dụng, nắm chặt tay đấm mạnh vào ngực của chính mình, cố ngăn lại cảm giác đau đớn trong lồng ngực.

      Thanh Hoa nhìn Cố Tích Triều thương tâm, liền nắm chặt tay Cố Tích Triều ngăn lại.


      _ Cố Tích Triều, ta phải bị thương, ngươi cần phải lo lắng.


      _Không bị thương? Vậy tại sao ngươi lại đau đớn như vậy?


      Thanh Hoa ánh mắt trong sâu phảng phất màn như hoa sương nhìn Cố Tích Triều.


      _Cố Tích Triều, ta là sát thủ, ngươi phải ghi nhớ điều này đến khắc cốt ghi tâm.


      Cố Tích Triều ôn nhu kéo Thanh Hoa vào lòng , vòng tay xoa lưng Thanh Hoa, mong giảm phần nào đau đớn cho y.


      _Ta quan tâm, ta cần biết ngươi là gì, ngươi là Thanh Hoa, là người mà ta định cả đời này bao giờ rời xa. Thanh Hoa, cho ta biết, rốt cuộc ngươi bị cái gì, có được ? Ta nhất định nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi.


      _Ngươi muốn biết lý do sao?


      Thanh Hoa mỉm cười vùi đầu vào lồng ngực Cố Tích Triều, vai đau đến thấu cả tim can. Đôi môi thầm đủ để cho Cố Tích Triều nghe được.


      _Chỉ cần ngươi rời xa ta, nhất định ta còn đau nữa. Nếu quen biết ngươi, căn bệnh này của ta phát tác. Tất cả quá trễ rồi.


      Cố Tích Triều càng nghe càng hiểu, chỉ cảm thấy trái tim tựa hồ như có ngàn tiễn xuyên qua, đôi tay ôm Thanh Hoa liền run rẩy. Thanh Hoa vừa xong, trong miệng lại phun thêm ngụm máu ướt cả y phục của Cố Tích Triều, khuôn mặt tái nhợt tựa hồ như người chết, tay ôm chặt lồng ngực, hơi thở gấp rút.

      Cố Tích Triều bất lực đành điểm hai huyệt đạo của Thanh Hoa khiến Thanh Hoa mê man bất tỉnh.

      Cố Tích Triều ôm chặt lấy Thanh Hoa, giữ lấy hơi ấm của người kia, trong lòng phi thường xót xa, lần đầu tiên mới cảm thấy được thế nào là vết thương vô hình, thế nào là đau vì người khác đau, thế nào là bất lực thống khổ. Cố Tích Triều luôn cho mình là kẻ thông minh, luôn nghĩ rằng mọi chuyện thế gian này đều có thể làm được. Nay nhìn thấy người thương đau đớn lại cách nào hoá giải.


      Cố Tích Triều, ta là sát thủ, ngươi phải ghi nhớ điều này đến khắc cốt ghi tâm.

      Chỉ cần ngươi rời xa ta, nhất định ta còn đau nữa. Nếu quen biết ngươi, căn bệnh này của ta phát tác….Nhưng tất cả quá trễ rồi.


      Trong đầu Cố Tích Triều lởn vởn những lời của Thanh Hoa, càng suy nghĩ càng khiến thể hiểu nỗi, rốt cuộc vì sao lại vì ở cạnh mà bị thương, rốt cuộc vì sao cả đời phải ghi nhớ y là sát thủ, lúc này cái gì cũng hiểu, chỉ biết ôn nhu ôm chặt Thanh Hoa trong tay, sợ rằng chỉ cần buông tay ra thân ảnh kia ly khai khỏi cuộc đời cách nào tìm lại được.



      Trong khu rừng u linh, chốc chốc lại phát ra thứ tiếng rên rỉ đến rợn người, trăng đêm nay treo mảnh cao, soi sáng góc trời, bóng đen lướt nhanh qua, lưỡi kiếm bén ngót tay nhuốm đầy máu.

      Đột nhiên nghe có tiếng cười, tiếng cười thích thú cuồng loạn tựa như tiếng vọng từ cửa địa ngục. Dưới bóng trăng, hai thân ảnh đứng đối nhau, hắt bóng in nền đất khoảng dài đầy mê hoặc.


      _Chủ nhân của Từ Cẩm Hoa rốt cuộc cũng chịu lộ diện, ta thực phi thường sảng khoái.

      _Ngươi đừng vội, phải kẻ dễ đối phó, huống hồ bên cạnh còn có cao thủ, ngươi được khinh suất.


      _Cao thủ? Ngươi biết đùa a, thế gian này còn có kẻ làm ta phải sợ hay sao?


      Hai kẻ đứng đối nhau trong cánh rừng vang lên trận cười giòn giã, uy lực phát ra từ họ khiến cả núi rừng như chìm vào nỗi khiếp sợ bàng hoàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :