1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố hoa - Hoa Hàn Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 52.3
      Vương đế lúc này mới lên tiếng, ánh mắt có chút lạnh nhạt nhìn Vương Hậu rồi lại nhìn Tiêu thái hậu. Vương đế nắm lấy cổ tay Vương Hậu kéo lại.

      _Chả trách nàng lại hận trẫm như vậy, ra là người của Độc Sát Môn. Trẫm nghi ngờ khi lần đầu tiên đến Đường quốc nàng cho trồng rất nhiều loài hoa đó, cả Cúc Hoa Đài trẫm cũng vì nàng mà xây dựng, chỉ là bổn vương nghĩ đó đơn thuần là sở thích của nàng mà gạt mọi nghi ngờ. Ngay từ ban đầu người phản bội trước là nàng, đừng trách trẫm đối xử với nàng tốt.

      Vương Đế đẩy Vương Hậu về phía Vương Tử Nguyên Kiệt, ánh mắt tức giận đan xen thống khổ.

      _Là các ngươi phản bội lòng tin của trẫm, dòng máu chảy trong người các ngươi là thứ ta khinh bỉ nhất thế gian này, thực ngờ người là ái hậu của ta, người là hoàng nhi của ta. Đây đúng là oan nghiệt!

      Vương Đế phất tay áo, lập tức có hai binh lính tiến lên giữ lấy Vương Hậu, Vương Tử Nguyên Kiệt trừng mắt nhìn Vương Đế.

      _Phụ hoàng! Người muốn làm gì?

      Vương Đế khoé miệng lộ ra vẻ tươi cười.

      _Nguyên Kiệt, cho dù có tội lớn như thế nào, con cũng là hoàng nhi của trẫm, đương nhiên mẫu thân của con cũng được ta bảo hộ an toàn.

      Hai binh lính giữ lấy Vương Hậu liền mang nàng rời khỏi, Vương Tử Nguyên Kiệt bất lực nhìn theo, hai tay siết chặt.

      Vương Đế lúc này cởi ra lớp áo hoàng bào, bên trong là bộ hoàng kim giáp uy phong lẫm liệt, từ trong tay y thanh trường đao to lớn sắc bén. Từ hàng loạt hắc y nhân mang mặt nạ bạc xuất , sát ý ngập tràn khắp nơi khiến ai vừa cảm thấy cũng trận rùng mình

      Thiên Linh nhíu mi quay sang Thạch Kính Đường.

      _Gia Luật Bội đâu?

      _Hắn đuổi theo Thanh Hoa.

      _Ngươi cái gì? vẫn chưa giết Thanh Hoa?

      Thạch Kính Đường tức giận trừng mắt nhìn Thiên Linh, thanh phát ra rít lên từng tiếng qua kẽ răng.

      _Thiên Linh! Uổng cho ngươi thần cơ diệu đoán, ngươi khẳng định Gia Luật Bội quên nam nhân kia, rốt cuộc lại thể ra tay!

      Thiên Linh sắc mặt đại biến.

      _Không thể nào, Vong Hồn dược của ta sao có thể mất tác dụng?

      _Các ngươi còn ở đó cãi nhau? Câm miệng hết cho bổn cung.

      Tiêu thái hậu quát lớn, Thạch Kính Đường liền lui lại. Nàng quay mặt nhìn Vương Đế mỉm cười đẩy ý.

      _Ngươi nghĩ bấy nhiêu sát thủ cùng hoàng kim giáp có thể chống chọi với vạn hùng binh của ta sao? ngu xuẩn!

      Tiêu Thái Hậu vừa dứt lời, đám binh sĩ Đại Liêu dẫn lên đứa trẻ. Vừa nhìn thấy đứa trẻ Vương Tử Nguyên Kiệt liền biến sắc.

      _Thanh nhi!

      _Phụ thân!

      Hàng loạt mũi kiếm chĩa vào chiếc cổ bé của Tiêu Thanh, Diên Mỹ đẩy binh lính ra chạy đến bị người của Liêu quốc ngăn lại. Nàng uất hận nhìn về phía Tiêu thái hậu.

      _Hoàng Thái Hậu, ngươi dám bội tín?

      Tiêu Xước lạnh lùng nhìn Diên Mỹ.

      _Diên Mỹ công chúa, bổn cung chỉ nhớ trong bản quy ước với phụ vương ngươi, có ý nào bảo ta phải giữ lại mạng cho con trai của Vương Tử Nguyên Kiệt cả.

      _Ngươi….

      đám binh lính liền tiến lên theo lệnh của Vương Hậu giữ chặt Diên Mỹ kéo nàng , mặc cho nàng ra sức giãy dụa gào thét.

      _Hoàng Thái Hậu! Ngươi được làm thế! Ngươi hứa với ta tha mạng cho Vương Tử! Ngươi lời giữ lấy lời! Mau thả con trai ta ra! Quân đâu! Mau giết ả đàn bà đó cho ta!

      Tiêu Thái Hậu nhếch môi cười lạnh, quân lính Triệu Quốc cũng đứng im nhúc nhích, Diên Mỹ sững sờ nhìn thái độ của binh lính Triệu quốc, uất hận đến mức bất tỉnh.

      Vương Đế cười lớn khiến quân binh xung quanh cũng phải rùng mình kinh sợ.

      _Ngươi tưởng đem đứa trẻ ra có thể uy hiếp được bổn vương?

      Lời Vương Đế vừa dứt, hàng loạt binh lính Đường Triều giương cung hướng về phía Tiêu Thanh, Vương Tử Nguyên Kiệt trong lòng trận hoảng loạn.

      _Phụ hoàng! Ngươi…

      Vương Đế nhíu mi tức giận.

      _Chỉ là đứa con do ả đàn bà phản bội ngươi sinh ra, có tư cách gì đem ra mặc cả với ta? Bắn tên!

      Hàng ngàn mũi tên giữa trời đồng loạt bay đến, quân Liêu giơ khiên chắn chống đỡ, Tiêu Thái Hậu liền lui về phía sau tránh .

      Vương Tử Nguyên Kiệt trong lòng như bị bóp nghẹn, bất lực nhìn về phía Tiêu Thanh.

      Giữa bầu trời xuất luồng ánh sáng chói loà che hết thảy tầm nhìn bên dưới, hàng ngàn mũi tên kia chưa kịp chạm tới Tiêu Thanh bị nát vụn, Tiêu Thanh vừa mở mắt ra thấy được đứa trẻ trạc tuổi nó ôm lấy nó bay lên trung. Dưới ánh trăng tàn, khuôn mặt băng lãng cùng ánh mắt sắc như lưỡi kiếm của đứa trẻ kia khiến Tiêu Thanh ngơ ngẩn nên lời.

      hồng y nam nhân ở phía cao vung kiếm chém xuống, luồng thanh quang nóng rực tựa như mãnh long cuồn cuộn xoắn tới chấn nát hàng binh lính Liêu quốc chưa kịp lùi lại bên dưới, tiếng khiên sắc vỡ vụn, tiếng la thét thê lương, trong chớp mắt khiến cho đất đá xung quanh rơi vào trận hoang tàn đổ nát.

      Hồng y nam nhân tay cầm trường kiếm đáp xuống xoay lưng về phía binh lính Đại Đường đối diện với quân Liêu, đứa trẻ ôm lấy Tiêu Thanh cũng đáp xuống bên cạnh. khí đột nhiên chìm vào trận hàn ý kịch liệt khiến toàn quân cả hai phe đều cảm thấy khiếp sợ.

      Thiên Vi Sư vừa nhìn thấy hai thân ảnh kia lập tức mặt đại biến, ngược lại Thiên Linh lúc này lại thu về vẻ mặt hài lòng mà phi thường tà ác.

      _Cố Tích Triều, Hoa Phi Vũ! Rốt cuộc phụ tử hai ngươi cũng chịu xuất , uổng công Thiên Linh ta chờ đợi a.

      Thiên Vi Sư nhìn xuống bàn tay chảy máu của Cố Tích Triều và Sở Hạo, bàn tay lão liền run lên, Cố Tích Triều cả thân bốc lên sát khí ngùn ngụt, từ trong ánh mắt mất tia sáng của đảo khắp lượt.

      _Thanh Hoa ở đâu? Các ngươi mau ! Thanh Hoa của ta ở đâu?!

      Thanh của Cố Tích Triều vang vọng, thứ áp lực kinh người lan toả , ánh trăng lúc này dần di chuyển xuống.

      Thiên Linh ra lệnh cho đoàn quân lùi lại, ánh mắt liếc nhìn vầng nguyệt bên , môi cong lên nụ cười quỷ dị.

      _Cố Tích Triều, ngươi đừng vội, Thanh Hoa của ngươi ở sau lưng ngươi, chính bọn chúng bắt .

      Cố Tích Triều gương mặt càng lúc càng u, chậm rãi quay đầu về phía quân Đại Đường, nhãn thần bị phủ tầng sát khí cùng màn đêm u mịch. nắm chặt Vô Danh kiếm gầm lên mấy tiếng liền vung kiếm chém tới, lập tức, lưồng thanh quang chói mắt lại xuất , lần này còn thập phần hung mãnh hơn. Thiên Vi Sư vội xoay cổ tay lập nên tường băng cản lại. Lão liền hét lớn.

      _Chạy mau! Cố Tích Triều kiểm soát được nữa! Lão phu thề giữ lâu!

      Vương Đế nghe Thiên Vi Sư xong, lập tức cho toàn quân lui về, Vương Tử Nguyên Kiệt chưởng mạnh vào lưng Thiên Vi Sư, tầng băng lại thêm tầng.

      _Thiên Tiền bối, Vãn bối giúp người!

      _Tiểu tử, chúng ta thể chống lại sức mạnh của Hoa Phi Vũ, có lẽ máu của Tích Triều và Sở Hạo dung hợp, tại bị Hoa Phi Vũ điều khiển, ngươi mau cho quân rút hết để tránh cảnh thảm sát!

      _Nhưng….

      _Không nhưng nhị gì cả! Lão phu tự biết lo liệu!


      Thiên Linh đứng từ xa quan sát, quân Liêu có dự trù từ trước nên sớm thoái lui. Cổ tay lúc này lại phát ra luồng hắc khí lập tức vừa vung lên hút lấy Sở Hạo bay lên, Sở Hạo bị bất ngờ còn chưa kịp hiểu ra bị Thiên Linh điểm lên huyệt đạo phong bế cho nó vận lực.

      Lúc này tường băng của Thiên Vi Sư cũng bị vỡ ra, lão nhanh chân bay lên cao, luồng thanh quang hung mãnh kia ầm ấm đánh tới, cán nát hết mọi thứ nó lướt qua, luồng thanh quang kia vừa áp sát quân lính Đại Đường thấy xuất thêm hồng y nam nhân chặn ngang, luồng bạch quang bao phủ xung quanh người y cũng bốc lên ngùn ngụt đẩy tới luồng thanh quang kia. Hai luồng ánh sáng hung bạo vừa chạm vào nhau liền tạo ra tiếng nổ lớn long trời lở đất.

      Thiên Vi Sư từ cao cả kinh thét lớn.

      _Hoa nhi! Mau ngừng lại!

      Ánh sáng vừa tan, bụi bay mù mịt, Thanh Hoa hai chân thể đứng vững liền khuỵu xuống, từ trong miệng phun ra ngụm máu.

      Cố Tích Triều lồng ngực lúc này như muốn vỡ tung, máu tươi từ miệng tràn ra, nheo mắt nhìn xuyên qua lớp bụi đất, nhận ra thân ảnh quen thuộc, liền vận khí lực bay đến.

      _Thanh Hoa…

      Cố Tích Triều còn chưa kịp chạm đến Thanh Hoa bị loạt kim quang đánh tới, chật vật xoay người né tránh nhưng vì trúng nội thương liền bị đạo kim quang chém vào bả vai, máu ngừng chảy ra thấm ướt vạt áo.

      Bạch y nam nhân vừa xuất chụp lấy Thanh Hoa kéo lên ôm lấy.

      _Thanh Hoa, ngươi còn chạy được sao?

      Cố Tích Triều ánh mắt lại thu về tầng đen dày đặc, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

      _Gia Luật Bội!

      Thanh Hoa khuôn mặt nhợt nhạt nhìn Cố Tích Triều liều mạng lắc đầu.

      _Tích Triều….Ta van ngươi, đừng vận khí nữa…

      Bàn tay giữ lấy Thanh Hoa càng lúc càng siết chặt, Gia Luật Bội khẽ nhíu mi, Ngọc Lục Chi Sát trong tay khí càng lúc càng dày đặc. nắm lấy cổ áo Thanh Hoa kéo sát gương mặt y lại gần .

      _Thanh Hoa…Ta nhớ ra ngươi…Ngươi là người ta hận nhất, cũng là người duy nhất khiến ta điên cuồng. Ta thể có ngươi, những ai cướp ngươi từ tay ta đều phải chết!

      dứt lời, Gia Luật Bội đẩy Thanh Hoa về phía sau, nắm lấy Ngọc Lục Chi Sát lao đến bổ xuống đầu Cố Tích Triều, Cố Tích Triều thoái lui vài ba bước giơ Vô Danh kiếm lên đỡ lấy, tiếng kình khí va chạm, sát khí từ hai thanh kiếm bốc lên khiến cuồng phong nổi dậy. Nguyệt quang dần biến mất, Nhật quang le lói xuất , bầu trời màu ảm đạm do mây đen từ đâu kéo đến khắp nơi.

    2. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 53.1
      Chương 53

      Bầu trời lại màu đen kịt.

      cao dưới đất, hơn mấy trăm tướng sỹ hung thần ác sát, dám cử động đến cả ngón tay, tứ tán xung quanh, từ trung nhìn xuống giống như đàn kiến vỡ tổ, ai cũng tái mét mặt mũi trân trân nhìn Gia Luật Bội cùng Cố Tích Triều giữa luồng mãnh khí hãi hùng.

      Thanh Hoa lảo đảo đứng dậy, máu từ trong miệng lại tiếp tục phun ra, ánh mắt tản mác tư vị bi thương nhìn về hai thân ảnh phía trước. Thanh Hoa ra sức vận khí, luồng bạch quang yếu ớt lại luân chuyển trong tay y, Thiên Vi Sư cùng Bạch Tử Đồng bay đến chụp lấy tay Thanh Hoa cản lại.

      _Hoa nhi! Con muốn chết sao? Ta được khởi động Hoa Phi Vũ bừa bãi!

      Thiên Vi Sư trong miệng cũng ho ra máu, hai chân cũng đứng vững, Bạch Tử Đồng hoảng hốt chụp lấy vai lão.

      Thiên Vi Sư giơ tay trấn an Bạch Tử Đồng.

      _Đồng nhi! Giúp ta giữ chặt Thanh Hoa lại, cho nó tiến lại chỗ nguy hiểm kia.

      Bạch Tử Đồng giữ chặt hay tay Thanh Hoa, mà Thanh Hoa lúc này khuôn mặt còn chút sắc, thần trí mơ hồ chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.



      Thiên Linh giữ chặt Sở Hạo trong tay giữa tầng mà thích thú quan sát, mặt ngừng biểu lộ ý cười.

      _Tiểu tử a, ngươi ở đây chờ bọn người bên dưới giết chết nhau, sau đó trở thành vũ khí giết hết Đại Đường cho ta. Xem chỗ này ngập đầy máu cũng là trò vui a.

      Sở Hạo trừng mắt nhìn Thiên Linh.

      _Tên khốn kiếp! Mau thả ta ra!

      Thiên Linh tiếp tục cười lớn.

      _Xem ra hôm nay ông trời đúng là giúp ta, bất quá ta còn lo sợ vì sao ngươi và Cố Tích Triều lại biến mất, ngờ vừa hay lại xuất đúng lúc như vậy, thiệt khiến ta phi thường cao hứng.

      _Ngươi cái gì?

      Sở Hạo khó hiểu nhìn Thiên Linh.

      _A…trước khi các ngươi chết, ta cũng thoải mái cho nghe chút, ngươi là Hoa Phi Vũ, còn cha ngươi chỉ là người bình thường, nếu hai ngươi máu tuỷ dung hợp, máu của ngươi điều khiển , dần dần rút cạn mọi lý trí của , biến thành đại ma đầu chỉ biết giết chóc, đợi đến lúc cơ thể còn sức để giữ lấy máu của ngươi nữa, lúc đó cũng tẩu hoả nhập ma mà chết.

      Sở Hạo trong lòng trận hoảng loạn, nó trân trân nhìn về phía Cố Tích Triều vẫn chiến đấu với Gia Luật Bội, nhớ ra trước đó nó cùng Cố Tích Triều bị Thanh Hoa dùng thuốc làm cho ngất , nhưng qua khoảng thời gian đột nhiên trong người nó lại dâng lên lượng hoả lực cổ quái, mà luồng hoả lực này tựa như thanh kiếm sắc bén dồn về tay nó khiến nó choàng tỉnh, nó lúc tỉnh dậy thấy bàn tay nó máu chảy ngừng, đột nhiên máu trong tay nó lại bắn ra chém đứt dường dài lòng bàn tay của Cố Tích Triều rồi lại tựa như loài rắn nương theo dòng màu chui vào bên trong Cố Tích Triều, nó chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thấy Cố Tích Triều tỉnh dậy sau đó, mà nó chỉ nhớ lúc tỉnh dậy, nhãn thần Cố Tích Triều có điểm kì quái, dường như có chút tối tăm hơn bình thường.

      Thiên Linh nhìn khuôn mặt trầm mặc của Sở Hạo liền nhếch môi đầy tà ý.

      _Hoa Phi Vũ, chắc ngươi biết, cho dù ngươi ở bất cứ đâu, chỉ cần thanh Lệ Hoa Kiếm Khí kia dính máu của người giữ nó, ngươi cũng bị nó kêu gọi.

      Thiên Linh từ trong tay còn lại của từ lúc nào phát ra lực lượng hắc ám, vươn bàn tay lên đầu Sở Hạo, khí lực màu đen u bao trùm lấy Sở Hạo.

      _Hoa Phi Vũ, ngoan ngoãn biến thành công cụ giết người cho ta…hắc hắc.


      Bên dưới lại vang lên mấy tiếng nổ lớn, trận chiến của Gia Luật Bội và Cố Tích Triều vẫn bất phân thắng bại, sát khí từ Ngọc Lục Chi Sát càng lúc càng cường liệt, hung hãn xông đến cơ thể Cố Tích Triều, mà Cố Tích Triều lúc này tuy tốc độ kiếm pháp thi triển của có dấu hiệu giảm nhưng miệng lại ngừng chảy máu, tựa như có thế lực nào đó điều khiển dù cho bị trọng thương nặng.

      Vương Đế giơ tay lập tức Thiết binh giáp hàng loạt giơ thương lên, Vương Tử Nguyên Kiệt trừng mắt nhìn y.

      _Phụ hoàng! Người muốn làm gì?

      _Giết hết bọn chúng. Dù là Gia Luật Bội chết hay Cố Tích Triều chết đều có lợi cho Đại Đường ta.

      Vương Tử Nguyên Kiệt cau chặt mày tức giận rút kiếm chặn trước mặt đoàn quân.

      _Các ngươi ai dám phóng thương ta lập tức lấy mạng kẻ đó!

      Đội quân Hoàng kim giáp cũng chĩa mũi thương về phía Thiết binh giáp, Vương Đế giận đến toàn thân phát run.

      _Lũ ngu xuẩn các ngươi! Quân Đại Liêu bao vây toàn thành, các ngươi còn mang tâm trí tạo phản?


      Ở bên dưới đột nhiên vang lên tiếng rắc rắc kinh người, mọi ánh nhìn lại tập trung về phía Cố Tích Triều và Gia Luật Bội.

      Vô Danh kiếm trong tay Cố Tích Triều bị Ngọc Lục Chi Sát chém gãy làm đôi, lưỡi kiếm sắc bén trong tay Gia Luật Bội chém xuống vai Cố Tích Triều, máu ngừng chảy ra, hai chân Cố Tích Triều trụ được lâu cũng khuỵu xuống, bên dưới đất đá đều bị chấn nát khiến bụi đất bay mù mịt hình dung.

      Cố Tích Triều lại tiếp tục vận công chưởng mạnh vào lồng ngực Gia Luật Bội, Gia Luật Bội thu kiếm lui lại vài bước tránh đỡ rồi lại xoay mũi kiếm lao đến ngực Cố Tích Triều, lưỡi kiếm kia nhanh như sấm chớp, trận trận hàn khí từ mũi kiếm xâm nhập xuyên qua lớp hỷ phục đỏ rực, đâm vào da thịt tạo nên thanh của tử thần.

      Trước mắt bụi đất dần phai mờ, mây đen từ từ tản ra, bạch y nam tử cơ thể run lên, hai tay vẫn còn giơ lên giữa khoảng , nhãn thần tựa như tê liệt.

      _Thanh….Thanh công tử….

      Gia Luật Bội lúc này mới rút kiếm ra, mờ mịch nhìn vào thân ảnh đỏ rực ngã xuống trước mặt , trận hàn băng dâng lên cào nát toàn thân, thanh hắc kiếm trong tay nhuộm đầy máu tươi rơi xuống nền đất.

      _Thanh Hoa….Thanh Hoa…

      Cố Tích Triều hai mắt mờ đục sờ soạng ôm lấy thân thể ôm lấy , nhãn thần đen thẳm trợn trừng nhìn khuôn mặt tái nhợt của thân ảnh trong đôi tay run rẩy kịch liệt của .

      Cố Tích Triều giơ bàn tay ôm lấy lưng Thanh Hoa lên nhìn chăm chăm, bàn tay nhiễm đầy máu đỏ, phải máu của mà là máu của Thanh Hoa, hoảng loạn ôm chặt Thanh Hoa, tay ra sức chặn lại vết đâm lưng y nhưng càng cố gắng bao nhiêu cũng thể ngăn lại dòng máu càng lúc càng nhiều, còn phân biệt nỗi màu đỏ sắc kia là của bộ hỷ phục hay là của máu.

      Gia Luật Bội đăm đăm nhìn về phía trước, Cố Tích Triều ôm chặt Thanh Hoa điên cuồng gọi tên y, trong lòng Gia Luật Bội cơn đau buốt đến thể hô hấp, hai chân như vô lực mà ngã khuỵu xuống, đầu đau nhức thể khống chế, dần dần mất tri giác.

      _Tại sao?….Thanh Hoa…tại sao?


      Thiên Linh chăm chú nhìn cảnh trước mắt, chợt trong mắt loé lên tia chớp. luồng khí lực như sóng cuộn lao đến .

      _Thích Thiếu Thương!

      Thiên Linh nắm chặt Sở Hạo đảo mình tránh tấn công bất ngờ của Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương nhíu chặt mi nhìn Sở Hạo ánh mắt mờ ảo trong tay .

      _Ngươi làm gì Sở Hạo?!

      Thiên Linh cười tà.

      _Thích Thiếu Thương, xem như ngươi là con mồi đầu tiên của Hoa Phi Vũ vậy! Hoa Phi Vũ! Giết cho ta!

      dứt câu, Thiên Linh thả Sở Hạo ra, đột nhiên từ miệng Sở Hạo lại run lên.

      _Phụ thân…Phụ thân….

      Thiên Linh khuôn mặt đại biến nhìn Sở Hạo.

      _Không thể nào! Tại sao nó vẫn chưa bị mất ý thức?

      Từ trong đôi mắt to tròn của Sở Hạo đột nhiên toát lên thứ sát khí ghê rợn, nó xoay cổ tay tung chưởng về phía Thiên Linh, luồng sáng đỏ rực lao vào , chỉ kịp phóng ra hắc băng ngăn chặn nhưng đều trở nên vô dụng, tầng băng đổ xuống trong chớp mắt, luồng khí đỏ rực kia xuyên thẳng qua đâm vào lồng ngực , máu từ trong miệng phun mạnh ra ngoài.

      Thích Thiếu Thương nhất thời bị làm cho bất ngờ, còn chưa kịp trấn tĩnh Sở Hạo xoay người lao về phía trước.

      _Phụ thân!

      Sở Hạo bay đến liền nhào vào CốTích Triều và Thanh Hoa, nó nắm chặt bàn tay lạnh dần của Thanh Hoa, nước mắt từ lúc nào cũng đổ ra thấm ướt gò má.

      _Phụ thân…Là Hạo nhi tốt…là Hạo nhi hại người!

    3. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 53.2
      Sở Hạo gục mặt vào lồng ngực Thanh Hoa khóc nức nở, thanh trong trẻo trong cổ họng nó từ lúc nào trở nên khàn đục ngắt quãng. Thanh Hoa yếu ớt giơ bàn tay đầy máu vuốt ve tấm lưng của Sở Hạo, ánh mắt tản mác tầng nhu thuận ấm áp.

      _Hạo nhi…

      Sở Hạo nghe tiếng gọi của Thanh Hoa, ngây ngốc ngẩng đầu, khuôn mặt thất thần lấy lại chút thanh tỉnh. Nó kéo tay Thanh Hoa nắm chặt.

      _Phụ thân…Là Hạo nhi của người…Người đừng chết…Ngàn vạn lần đừng chết…Con khó khăn lắm mới gặp lại người, Hạo nhi còn chưa có thành thân với người, người tuyệt đối được chết…

      Thanh Hoa lau nước mắt khuôn mặt của Sở Hạo, môi cong lên nụ cười.

      _Không phải ta luôn dạy con… nam nhi dù cho có đổ máu… cũng thể dễ dàng rơi lệ hay sao?

      Thanh Hoa ho lên mấy cái, máu từ trong miệng lại tuôn ra.

      _Thanh Hoa…Đừng nữa… Ta…

      Cố Tích Triều lồng ngực ngừng đau đớn, máu biết từ lúc nào từ trong miệng, trong mũi ngừng đổ ra, bàn tay ôm lấy Thanh Hoa của run lên rồi mất dần khí lực mà ngã xuống. Sở Hạo thất kinh trợn mắt.

      _Cha!

      bàn tay vươn đến nắm lấy vai Sở Hạo kéo lại. Sở hạo xoay đầu nhỉn bạch y nhân giữ chặt lấy nó.

      _Tằng Tổ Phụ?!

      _Hạo nhi! Con được đến gần cha con, máu của con giết !

      Thiên Vi Sư nhíu chặt mày, vội kéo Sở Hạo lui lại, Sở Hạo sững sờ nhìn thân ảnh hai người mà nó thương nhất càng lúc càng xa, bàn tay vô thức mà giơ về phía trước nắm lấy, nhưng thứ nó giữ được chỉ là khoảng vô hữu vô hình.

      Cố Tích Triều ngã xuống, ánh mắt khoảng mờ mịt chút ánh sáng, nghe thấy tiếng xương cốt mình răng rắc vụn vỡ, máu tươi cũng ứa trào khỏi mũi khỏi miệng ngừng. Thanh Hoa chống khuỷu tay xuống đất, dùng sức trườn lên, đưa tay ngăn lại dòng máu chảy ra trong miệng Cố Tích Triều, trong lồng ngực đau nhức thống khổ.

      _Tích Triều…Ta cảnh báo ngươi được khởi động Hoa Phi Vũ…Tại sao ngươi luôn bất chấp mọi lời can ngăn của ta…?

      Thanh Hoa kiệt sức gục đầu lên vai Cố Tích Triều, ánh mắt mông lung nhìn về Cúc Hoa Đài phía trước, binh đoàn hùng mạnh, quốc gia mà y liều mạng trở về để bảo hộ, tại lại là những người giơ cao mũi thương lạnh lùng về phía y.

      Bầu trời tản mác màu nhàn nhạt của những tia sáng ngày mới, bụi đất hoà lẫn những cánh hoa vàng tàn úa theo cơn gió phiêu linh tựa như vật thể vô chủ nơi trở về, chỉ đợi ngày biến mất giữa hồng trần loạn thế.

      Thanh Hoa bật cười, nụ cười thanh sảng, nụ cười minh bạch mọi thứ đạo lý mà y theo đuổi, rốt cuộc tất cả cũng chỉ như những cánh hoa tàn úa đau thương kia, chốn dung thân, càng có lối thoát.

      Thanh Hoa đảo mắt nhìn về gương mặt thẫn thờ của Gia Luật Bội, ánh mắt vừa hận lại vừa bi thương, rốt cuộc nguyên nhân khiến cho cả hai đến ngày hôm nay chỉ là sai lầm, số mệnh trớ trêu kia lại bắt buộc hai đứa trẻ năm xưa quay lưng với nhau nhưng lại cùng nắm giữ chung sinh mệnh thể tách rời, là thứ vận mệnh lẩn quẩn như mũi dao bén nhọn luôn cứa nát da thịt mỗi khi quay đầu.

      Thanh Hoa khẽ thở dài nhìn về phía Cúc Hoa Đài, sàn hoa vẫn trải dài, vẫn uy quyền, vẫn lộng lẫy…nhưng cũng trải hết mọi nỗi đau thương hận thù. Ở đó Vương Tử Nguyên Kiệt vẫn bất động hướng đôi mắt tràn ngập thống khổ nhìn về phía y. Thanh Hoa mỉm cười ôn nhu, nhớ về hình ảnh của vị Vương Tử trong bộ hoàng kim giáp uy dũng song toàn, ánh mắt sáng rực băng lãnh lại ôn nhu, qua ánh khói lửa bập bùng, bàn tay ấm áp vươn ra nắm lấy bàn tay y, kéo Thanh Hoa ra khỏi những thây xác chồng chất, kéo Thanh Hoa ra khỏi vũng lầy của cơn ác mộng vĩnh hằng.

      Thanh Hoa khẽ chớp mắt, cảm giác nóng rát nhưng lại khô cạn. Lệ còn rơi được nữa, chỉ có thể cười.

      Thanh Hoa vươn bàn tay ướt máu lên chạm vào gò má Cố Tích Triều, máu của cả hai hoà lẫn vào nhau tạo ra thứ màu sắc u linh ảm đạm lại rực rỡ phi thường.

      Bỏ được, giữ lại cũng đành, chỉ có thể sống trọn với hai chữ ái tình, chợt nhớ đến câu mà y khắc cốt ghi tâm. Cùng người thể lại cố gắng lưu lại bên cạnh, đó phải thương, cũng phải ôn nhu… mà là tàn nhẫn.

      Thanh Hoa cười khổ, cúi đầu hôn vào đôi môi nhiễm đầy máu của Cố Tích Triều, hương vị mặn chát ấm nóng hoà vào nhau, bàn tay Thanh Hoa trượt dần từ khuôn mặt Cố Tích Triều xuống dưới bàn tay của , mười ngón tay đan vào nhau chặt.

      Thanh Hoa rời ra môi Cố Tích Triều, thanh phát ra như thực như mộng, dù chỉ là cơn gió vô tình cũng có thể thổi trôi .

      _Tích Triều…Lời hứa với ta…Ngươi nhất định phải sống….

      luồng bạch quang ấm áp lan toả bao trùm lấy thân thể Thanh Hoa cùng Cố Tích Triều, Bạch Tử Đồng nắm lấy vạt áo của Thiên Vi Sư rồi quay mặt , giấu lại giọt nước mắt rơi ra từ lúc nào, Thiên Vi Sư đôi mắt từ từ nhắm nghiền, trong lòng ngũ vị tạp trần.

      _Thiên nhi…Lão phu thể cứu con, cũng thể cứu hài tử của con, vận mệnh này thể cứu được, kiếp nạn này thể cứu được… Lão phu chỉ có thể bất lực đứng nhìn.


      Toàn quân Đại Đường sững sờ bất động nhìn khung cảnh kì dị phía trước, ai ai cũng cảm thấy có thứ gì đó đau xót trong lòng nguồn cơ.

      Vương đế liền hét lớn.

      _Giết bọn chúng cho ta!

      Thiết binh giáp chần chừ trong đôi chút nhưng cũng cãi lại quân lệnh liền đồng loạt phóng thương, Vương Tử Nguyên Kiệt vung Ngọc Lệ Kiếm Khí lên chém xuống ngăn cản, Hoàng kim giáp liền lập trận giơ khiên che chắn. Những mũi thương lao đến liền bị dội ngược lại đâm vào hàng binh đầu tiên của Thiết binh giáp khiến họ ngã quỵ, máu chảy lênh láng.

      _Nguyên Kiệt! Ngươi dám…? Tiếp tục ném thương giết chết ba kẻ phía dưới cho ta!

      Vương Đế tức giận gầm lên. Lữ Quốc Đại Tướng cùng Hồ tướng quân nhìn thấy tình thế cấp bách phía trước liền quỳ xuống. Thiết binh giáp cũng cảm thấy sợ hãi chần chừ thể ra tay tiếp tục.

      _Đại vương! Lúc này quân ta thể tàn sát lẫn nhau!

      _Lữ Quốc Công! Nếu tại giết chúng, nhất định Đại Đường cũng bị huỷ trong tay chúng, bọn chúng là ác ma, thể giữ lại!

      Vương Tử Nguyên Kiệt run rẩy lùi lại, vô lực nhìn Vương Đế.

      _Phụ hoàng…Rốt cuộc vì sao? Vì sao người lại nhẫn tâm như vậy?

      Vương Đế trừng mắt nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, sắc diện ngưng trọng.

      _Nguyên Kiệt! Nếu còn mau tránh ra, đừng trách trẫm vô tình!

      Từ phía cao loạt hắc y nhân mặt nạ bạc xuất rợp trời, màu đen đặc từ y phục cùng sát khí như những đám mây đen cuồn cuộn lao đến, những lưỡi kiếm sắc bén vun vút lao xuống chém đứt những tấm khiên chắn của hoàng kim giáp, mũi kiếm hình liềm xoắn tròn giữa trung hướng đến cổ đối phương mà lướt ngang, hoàng kim giáp lần lượt bị càn quét đổ gục. Thiết binh giáp cũng đồng loạt xông lên.

      Hàng loạt lưỡi kiếm lại xuyên gió lao , nhắm hướng Gia Luật Bội chém xuống. thân ảnh phóng tới bên cạnh Gia Luật Bội giơ kiếm cản phá nhưng những lưỡi kiếm kia lại chuyển hướng xoay tròn xoáy tới xuyên qua bộ giáp rắn chắc, máu tươi từ sau lớp giáp đổ xuống.

      Gia Luật Bội vừa quay đầu lại thấy thân hình kia ngã gục xuống, hàng chục lưỡi kiếm lại lao vun vút tới trước mặt Gia Luật Bội, trừng mắt vung chưởng đẩy mạnh binh khí sắc bén kia văng ra, đồng thời rút ra thiết quạt xuất hàng loạt ám khí nhanh chóng đoạt mạng mấy hắc y nhân kịp lui về phòng thủ.

      Gia Luật Bội vươn tay đỡ lấy thân hình của giáp y nhân, khuôn mặt băng lãnh của phảng phất nỗi bàng hoàng.

      _Viên Du…!

      Viên Du sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tràn ngập ý cười cùng bình thản nhìn Gia Luật Bội.

      _Điện hạ…Viên Du thể bảo hộ ngươi được nữa rồi…

      Gia Luật Bội lắc mạnh đầu, đôi mày tuấn phiêu sái thường ngày lúc này lại nhíu chặt. Viên Du nặng nề thở, cố hớp lấy chút sinh khí còn sót lại.

      _Điện hạ của Viên Du luôn tươi cười phong nhã…luôn quan trọng hình thức… tại lại mặt chau mày ủ như vậy…thực phù hợp… khiến Thanh Hoa công tử chê bai…

      Viên Du lời chưa dứt trong miệng phun ra máu, Gia Luật Bội vội đưa tay giữ chặt cằm Viên Du cho máu rơi ra, ánh mắt dần trở nên ngây dại.

      _Viên Du! Đừng nữa…Tại sao phải hi sinh bản thân vì ta…thực đáng!

      Viên Du khục khặc cười, máu vì thế lại tiếp tục chảy xuống.

      _Đáng…Đáng lắm…Điện ha…Nếu có kiếp sau…Viên Du cũng là hộ vệ của người…bên cạnh…bảo hộ người…suốt…đời…

      Bàn tay Viên Du vô lực rơi xuống, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt.

      Gia Luật Bội gục đầu, bàn tay bóp chặt y phục dưới lớp giáp vụn vỡ của Viên Du ngừng run rẩy.

      Đột nhiên Gia Luật Bội ngửa mặt cười lớn, nhìn máu nhuộm hai tay, bộ dạng cực kỳ hoang dại lại tràn ngập ma mị khiến hàng loạt hắc y nhân cũng cảm thấy kinh hãi dám tiến lên.

      Gia Luật Bội đặt Viên Du xuống rồi đứng lên, lảo đảo tiến về phía Thanh Hoa và Cố Tích Triều.

      Vương Đế cau mày giơ tay phát lệnh tấn công tiếp tục, từ lúc nào đội cung thủ phía sau Vương Đế dâng lên, hàng ngàn mũi tên bừng bừng hoả rực, trong chớp mắt, tên xuất ra, giữa bầu trời rực rỡ ánh đỏ, tàn khốc lãnh đạm lại thê lương phi thường.

      Đột nhiên lúc này trận cuồng phong nổi lên,khiến những ngọn lửa của hoả tiễn bay loạn bầu trời hoà nhập làm , ngọn lửa hừng hừng to lớn dũng mãnh như vòi rồng điên cuồng hút lấy vạn mũi tên rồi đổi hướng lao về phía ngược lại, đâm vào thiêu cháy binh lính Đường Triều bên dưới.

      Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm lấy Đài Hoa Cúc kiêu hùng, những bông hoa cháy bừng nhanh chóng lan ra xung quanh, quân lính bị lửa đốt cháy càng lúc càng hoảng loạn.

      trong lúc tưởng như tất cả đều chìm ngập trong biển lửa lúc này tầng nước lớn bao trùm tất thảy, dập tắt ngọn lửa hung mãnh kia.

      bạch y nhân lao ra chắn trước đứa trẻ, mà đứa trẻ lúc này đôi mắt nhuốm màu đỏ rực u linh tàn khốc tựa như tử thần, hai bàn tay nó vẫn còn bừng bừng lửa cháy.

      _Hạo nhi! Mau thu lại nội lực!

      Thiên Vi Sư lúc này còn sức chống chọi, bao nhiêu công lực lão dùng hết để tạo ra tầng băng nước cuối cùng ngăn cản cơn đại hoả của Sở Hạo.

      _Bọn chúng muốn giết cha và phụ thân ta….Ta phải giết! Ta phải giết hết!

      Thiên Vi Sư nhìn nụ cười tà ác môi cùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Sở Hạo tránh khỏi cơn rùng mình.

      Sở Hạo giơ tay lên, Bạch Tử Đồng vội lao đến kéo Thiên Vi Sư lại, từ trong tay Sở Hạo, những tơ máu đỏ rực lập tức luân chuyển trong khí rồi tản ra thành hàng ngàn bụi máu lao vút đến phía trước, luồng máu tới đâu, khí liền biến sắc đen đến đó, những tia bụi máu xuyên thẳng qua thiết giáp dày cộm của binh lính Đại Đường, vừa chạm vào da thịt liền khiến họ gục ngã lăn lộn kêu gào, trong phút chốc cả cơ thể tự động bốc cháy, ai ai cũng kinh hãi tột cùng.

      Sở Hạo lại tiếp tục vung tay lên, loạt những tơ máu độc lại tiếp tục lao đến. Vương Tử Nguyên Kiệt lao ra nắm lấy Lệ Hoa Kiếm Khí chắn ngang, luồng thanh quang sáng rực tạo nên bức tưởng kết giới ngăn chặn.

      _Hạo nhi!

      Vương Tử Nguyên Kiệt liều mạng thét to lên, Sở Hạo hơi nheo mắt nhìn thân ảnh trước mặt, luồng thanh quang từ Lệ Hoa Kiếm Khí dần nuốt lấy những tia máu của Sở Hạo rồi tràn vào đôi mắt nhuốm đỏ của nó giúp nó lấy lại chút thanh tỉnh.

      _Nghĩa phụ…?

      Thiên Vi Sư rút ra mảnh sứ trong tay rồi ném đến.

      _Hạo nhi! Chụp lấy!

      Sở Hạo theo phản xạ chụp lấy mảnh sứ Từ Cẩm Hoa, luồng khí mát lạnh lan toả trong người nó, mảnh sứ từ từ tan ra thấm dần trong dòng máu tay Sở Hạo, lập tức vết thương tay khép lại, máu đỏ cũng biến mất, Sở Hạo lảo đảo, trận mờ mịch phía trước rồi màn đen ụp xuống khiến nó ngã xuống bất tỉnh.

      Vương Tử Nguyên Kiệt điểm chân vào mặt đất bay đến bên cạnh Sở Hạo ôm lấy thân hình bé của nó. Khuôn mặt nó an tĩnh chìm vào giấc ngủ sâu, y vỗ vào khuôn mặt Sở Hạo đầy lo lắng.

      _Hạo nhi!

      _Hạo nhi sao, chỉ tạm thời bị Từ Cẩm Hoa phong bế nội lực.

      Thiên Vi Sư tiến lại cạnh Vương Tử Nguyên Kiệt nhìn Sở Hạo liền khẽ thở ra cái, Bạch Tử Đồng tiến lên ôm lấy Sở Hạo, Thiên Vi Sư đảo mắt nhìn về phía Cố Tích Triều và Thanh Hoa, mà lúc này còn có thêm Gia Luật Bội.

      Gia Luật Bội đẩy Cố Tích Triều ra rồi kéo Thanh Hoa lại, cơ thể Thanh Hoa từ lâu lạnh cóng, hơi thở cũng ngưng trọng.

      Gia Luật Bội vuốt ve gò má tái nhợt của Thanh Hoa, ngơ ngẩn môi nụ cười, nụ cười như phong hoa tuyết nguyệt, nụ cười tiêu sái vướng chút âu lo như những ngày đầu quen biết Thanh Hoa.

      Năm mười bốn tuổi, đến Đường cung, lần đầu nhìn thấy Thanh Hoa ngồi lặng yên bức tường thành ngửa mặt nhìn trăng, thiếu niên ngạo mang theo ánh mắt lạnh băng trong suốt tràn ngập ánh bạc giữa bầu trời đêm, đẹp đến thể hô hấp.

      Thanh Hoa là người bằng hữu đầu tiên trong cuộc đời , là người đầu tiên và duy nhất mà đến si cuồng, những tưởng chỉ cần phong bế trái tim của Thanh Hoa liền khiến y thể ai, rốt cuộc Gia Luật Bội tất cả đều là sai lầm. ngay từ ban đầu thể giữ nỗi trái tim Thanh Hoa. Thanh Hoa chưa bao giờ thuộc về .

      Gia Luật Bội gục đầu vào bờ vai Thanh Hoa, nước mắt tưởng như bao giờ xuất gương mặt đầy cao ngạo của lúc này lại như triều hải mà dâng đầy vô pháp kiềm chế.

      _Thanh Hoa…Là vậy sao…Ngươi nhẫn tâm với ta như vậy sao? Ngươi dùng toàn bộ sinh lực mà truyền cho …Rốt cuộc cho đến cuối cùng…Người ngươi cũng chỉ có thể là …?

      Gia Luật Bội gắt gao ôm lấy cơ thể lạnh cóng của Thanh Hoa, vùi sát mặt vào hõm vai Thanh Hoa ngăn lại thanh đứt quãng trong cuống họng.

      _Tại sao lại đối xử với ta như vậy?…Ngay cả thứ ta cho ngươi….ngươi cũng trao hết cho …? Đây là thứ ái tình mà ngươi cương quyết giữ lấy hay sao?

      có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào ảm đạm thê lương, xung quanh cảnh hoang tàn đổ nát, cả vùng đất đều vô quang hôn ám.

      Gia Luật Bội ngẩng đầu nhìn Thanh Hoa, nhãn thần như ngây như dại, nhàng cúi xuống hôn lên bờ môi lạnh của Thanh Hoa, chần chừ trong chốc lát rồi lưu luyến rời ra.

      _Thanh Hoa…Ngươi thắng rồi…Ta biết ngươi thể giết ta…Nhưng ngươi biết, ta bao giờ để cho ngươi chết.

      Gia Luật Bội đặt Thanh Hoa nằm xuống rồi quay đầu nhìn vào thân ảnh đứng sau .

      Gia Luật Bội giật phăng vạt áo của xuống, để lộ bờ vai kiện tráng, bờ vai là hình xăm màu lam nhạt, ngước mặt nhìn người đối diện.

      _Dùng thanh kiếm trong tay ngươi, đâm vào hình xăm vai ta.

      Vương Tử Nguyên Kiệt ngây ngốc nhìn Gia Luật Bội, thanh kiếm tay cũng run mấy cái.

      Thiên Vi Sư ngỡ ngàng nhìn Gia Luật Bội, mặt liền biến sắc.

      _Không lẽ… định…

    4. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 53.3
      Bạch Tử Đồng khó hiểu nhìn Thiên Vi Sư rồi lại nhìn về phía Gia Luật Bội và Vương Tử Nguyên Kiệt.

      _Nguyên Kiệt! Con còn mau giết ?

      _Mẫu thân?

      Vương Hậu từ lúc nào chạy đến trước mặt Vương Tử Nguyên Kiệt, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Gia Luật Bội.

      _Mẫu thân, người biết là biểu ca của ta, tại sao còn muốn ta giết chết ?

      _Biểu ca? Ta từ lâu ân đoạn nghĩa tuyệt với Tiêu Xước, có tư cách gì làm biểu ca của con?

      _Mẫu thân!

      _Nguyên Kiệt! Chỉ cần con huỷ hình xăm vai nhất định cứu sống Thanh Hoa, lẽ con muốn cứu Thanh Hoa hay sao?.

      Vương Tử Nguyên Kiệt trợn mắt trừng trừng nhìn Vương Hậu, bàn tay siết chặt Lệ Hoa Kiếm Khí, ngăn lại trận run rẩy trong lồng ngực, y trầm mặc rồi ngửa đầu nhìn trời, bật lên tầng cười lãnh đạm.

      Vương Hậu bị tiếng cười của Vương Tử Nguyên Kiệt làm cho lạnh cả người, nhất thời thể nên lời.

      _Mẫu thân…Người quả nhiên nắm điểm yếu của Vương Tử Nguyên Kiệt này…Ta sai rồi…Ta ngay từ ban đầu nên đem điểm yếu của ta đặt vào tay người.

      Vương Tử Nguyên Kiệt đảo mắt nhìn xung quanh, khung cảnh hoang tàn tịch mịch, thây xác chồng chất lên nhau, máu chảy lênh láng bốc mùi tanh tưởi hoà cùng bùn đất đến nghẹt thở.

      Những bông hoa vàng rực rỡ hào hùng cũng bị vùi nát tựa tàn tro, trơ trụi còn lại mảnh đất vô hồn vô thực.

      Vương Tử Nguyên Kiệt nhìn về phía những quân binh Đường Triều còn lại đằng xa, màu vàng rực rỡ của Hoàng kim giáp oai hùng còn, chỉ còn lại màu bạc của Thiết binh giáp, mà lúc này tản mác gương mặt hàng ngàn binh sĩ chỉ là bụi máu cùng mệt mỏi đờ dẫn, còn có cả sợ hãi run rẩy.

      Vương Tử Nguyên Kiệt thu ánh mắt về nhìn Vương Hậu, ánh mắt thâm trầm bi thương đến tột cùng.

      _Mẫu thân…Thần nhi tuân mệnh.

      Vương Tử Nguyên Kiệt nắm chặt Lệ Hoa Kiếm Khí từ từ tiến sát Gia Luật Bội, mũi kiếm nâng lên, hướng đến bả vai mà đâm vào, mũi kiếm bi thống, mũi kiếm tuyệt vọng, xuyên qua lớp da trắng, xé nát thịt da cùng tất cả ân oán. Máu tươi phun trào tựa như mọi uất hận cùng thống khổ đem hết mà phơi bày ra ngoài.

      Gia Luật Bội lạnh lùng mỉm cười.

      _Đa tạ…

      Thanh kiếm trong tay Vương Tử Nguyên Kiệt thu về, Gia Luật Bội ngã xuống, run rẩy ôm lấy Thanh Hoa, bàn tay nhiễm máu đặt lên hình xăm vai Thanh Hoa, luồng ánh sáng lạnh băng xoay vòng ôm lấy thân thể Thanh Hoa, khuôn mặt Thanh Hoa dần trở nên hồng hào, Gia Luật Bội càng lúc càng tái nhợt.

      _Thanh Hoa…Ngày trước ta cho ngươi nửa sinh mạng, cũng là lấy của ngươi nửa…giờ ta đem tất cả… hoàn trả lại cho ngươi…

      Gia Luật Bội ngã gục vai Thanh Hoa, hơi thở dần trở nên nặng nhọc, cảm giác cơ thể càng lúc càng , bàn tay vẫn giữ chặt lấy bờ vai Thanh Hoa lưu luyến rời.

      chưa bao giờ sợ chết…

      Nhưng tại lại sợ hãi khi rời bỏ nam nhân này.

      _Thanh Hoa…

      Gia Luật Bội mệt mỏi nhắm mắt, đột nhiên bàn tay vươn đến ôm lấy , cảm giác ấm áp mà chưa từng có.

      _Nguyên Kiệt! Con muốn làm gì?

      Vương Hậu cả kinh trợn mắt nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt ôm lấy Gia Luật Bội.

      _Nguyên Kiệt…Mau thả ra… sắp chết rồi, con còn giữ lại làm gì?

      Vương Tử Nguyên Kiệt nở nụ cười khổ nhìn Vương Hậu.

      _Mẫu thân, sắc mặt người tốt như vậy, quả nhiên đây là lí do người luôn muốn ta giết Gia Luật Bội.

      Vương Hậu liều mạng lắc đầu, sợ hãi đến độ mồ hôi liên tục đổ xuống.

      _Không… phải! Nguyên Kiệt…Mau thả ra, lại đây với ta…

      Vương Tử Nguyên Kiệt xoay mũi kiếm chém vào lòng bàn tay, máu từ tay y liên tục đổ xuống, thứ chất lỏng đỏ đặc kia khiến tim Vương Hậu như ngừng đập.

      _Mẫu thân, thần nhi bất hiếu, thể đem ngai vàng kia đặt trong tay người, cả đời này Vương Tử Nguyên Kiệt chưa từng làm trái ý người, chỉ lần này, sinh mệnh của ta do ta nắm giữ.

      Vương Tử Nguyên Kiệt xoay cổ tay áp mạnh tay vào bờ vai Gia Luật Bội, máu từ lòng bàn tay cùng luồng nội lực hung mãnh từng tầng từng lớp xoay chuyển ngừng bị cơ thể Gia Luật Bội hút lấy, sắc mặt Vương Tử Nguyên Kiệt dần tái nhợt, cho đến khi luồng nội lực kia bị rút cạn kiệt, thân thể y cũng vô lực mà đổ xuống.

      Gia Luật Bội đầu óc mơ màng, đôi mắt nặng nhọc mở ra, luồng nội lực ấm áp lúc nãy truyền vào cơ thể rốt cuộc lại là thứ giúp thoát chết trong gang tấc, bắt đầu nhận thức được chuyện gì xảy ra khi nghe thấy tiếng khóc của Vương Hậu.

      _Nguyên Kiệt! Tại sao? Tại sao con phải làm như vậy?

      Gia Luật Bội nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt nằm dưới đất bên cạnh Thanh Hoa, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, trong lòng hỗn độn đủ loại cảm xúc, nhất thời trong vô thức tiến đến bên cạnh y.

      Vương Hậu dùng sức đánh vào người Gia Luật Bội, thanh nàng khàn đục ràng.

      _Là ngươi hại chết Nguyên Kiệt của ta, Gia Luật Bội! Ta giết chết ngươi!

      _Tránh ra!

      Gia Luật Bội đẩy mạnh Vương Hậu ra, nàng lảo đảo té về phía sau, bàn tay vươn ra đỡ lấy thân nàng.

      _Thích Thiếu Thương?

      Thích Thiếu Thương nhíu chặt mi kéo Vương Hậu lui về.

      Gia Luật Bội nắm lấy cổ áo của Vương Tử Nguyên Kiệt kéo lên, tức giận đến khuôn mặt cũng đỏ bừng.

      _Nguyên Kiệt! Tại sao phải cứu ta?! Tại sao?

      Vương Tử Nguyên Kiệt yếu ớt nở nụ cười nhìn Gia Luật Bội.

      _Vì ngươi là biểu ca của ta…là huynh đệ tốt nhất của ta…là người cùng ta chảy chung dòng huyết quản…

      Gia Luật Bội bàn tay run rẩy, kéo Vương Tử Nguyên Kiệt lại gần ôm chặt.

      _Ta cần! Ta phải huynh đệ của ngươi! Máu của ngươi ta cần! Ta đem trả lại cho ngươi!

      Gia Luật Bội vươn tay ra liền bị Vương Tử Nguyên Kiệt giơ tay cản lại.

      _Gia Luật Bội! Ngươi biết mệnh chỉ có thể cứu lần sao? Đừng làm phí sinh mạng của ta cho ngươi…

      Gia Luật Bội gắt gao ôm lấy Vương Tử Nguyên Kiệt, khoé mắt nóng rực như có lửa thiêu đốt, lồng ngực bị ép nghẹn lại như thể tuôn tràn mọi thứ thống khổ của thế gian.

      _Nguyên Kiệt…Huynh được chết…Chúng ta còn chưa có uống hết rượu của Trung Nguyên, còn chưa phân thắng bại, trận này ta đánh nữa… đánh nữa.

      Vương Tử Nguyên Kiệt ánh mắt mơ màng nhìn Thanh Hoa nằm bên cạnh, bàn tay run rẩy vươn đến nắm lấy bàn tay thon dài lấy lại chút ấm của Thanh Hoa, trong lòng bỗng nhiên nhõm phi thường.

      _Luật Bội… Đa tạ ngươi vì cứu Thanh Hoa…Ngươi đừng cảm thấy mắc nợ ta, sinh mệnh này của ta…là để cứu Thanh Hoa…Ngươi cần phải thương tâm như vậy, thực giống ngươi chút nào.

      Vương Tử Nguyên Kiệt ánh mắt mờ dần, bầu trời cao phía càng lúc lại càng xa vời, hơi ấm từ tay Thanh Hoa trong tay y, y muốn lúc này mãi ghi tạc vào sâu trong lòng.

      _Luật Bội….Ta mệt mỏi rồi…Ta muốn ngủ chút….

      Gia Luật Bội lắc mạnh đầu, bàn tay ôm lấy Vương Tử Nguyên Kiệt kịch liệt run rẩy.

      _Không được ngủ! Ta cho phép huynh ngủ…Đừng ngủ! Ta xin huynh….

      _Phụ thân!

      Tiêu Thanh từ trong đám hỗn loạn chạy về phía Vương Tử Nguyên Kiệt, cả cơ thể lao vào lòng y, bàn tay bé tìm đến tay Vương Tử Nguyên Kiệt nắm lấy.

      _Phụ thân! Người sao lại lạnh như vậy?

      Vương Tử Nguyên Kiệt nghe thấy tiếng nức nở của Tiêu Thanh, môi bất giác nở nụ cười.

      Nụ cười nhạt dần, bầu trời cao cùng khuôn mặt của Gia Luật Bội cũng nhạt dần, hơi thở nặng nhọc cũng dần biến mất tan vào hư .

      Chỉ có bàn tay kia vẫn giữ lấy bàn tay của Thanh Hoa rời.

      bầu trời nổi lên đợt chớp động, cơn mưa trút xuống.

      Chỉ còn thấy những cánh hoa vàng tiêu sơ phiêu diêu trong gió lộng đầu cơn mưa, vô cùng tịch mịch.


      Từ giữa trung hoà trong tiếng mưa, tiếng tiêu ảo não vang lên, tiếng tiêu như phiêu hồn, tiếng tiêu như xuyên thẳng vào lòng người mà khuấy đảo.


      Toàn quân Đại Đường nhất thời ngơ ngẩn, gương mặt mệt mỏi nhiễm huyết sắc, rốt cuộc binh khí trong tay cũng đồng loạt rơi xuống đất.



      Tiếng trống bốn phía nổi lên, từ khắp nơi, xuất cờ hiệu của Đại Liêu, quân Liêu hàng vạn binh mã, tay cầm binh đao sắc nhọn rầm rập tiến vào.


      Thiên Vi Sư liền bước đến ôm lấy Thanh Hoa cùng Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương cũng kéo Vương Hậu nhưng nàng bước cũng chịu rời .


      _Thả ta ra! Nguyên Kiệt còn ở đây! Ta đâu hết.


      _Vương Hậu, Đại Đường thể chống đỡ hàng vạn quân Đại Liêu, nàng ở lại nhất định giữ được mạng! Mau cùng thần rời khỏi!


      Vương Hậu hất mạnh tay, bước đến bên cạnh Vương Tử Nguyên Kiệt.


      Thiên Vi Sư nhìn Thích Thiếu Thương rồi lắc đầu. Thích Thiếu Thương chần chừ trong đôi chút rồi cũng lui lại, đỡ lấy Cố Tích Triều trong tay Thiên Vi Sư. Thiên Vi Sư nhặt lấy Lệ Hoa Kiếm Khí rồi bay .

      Bạch Tử Đồng tiến đến nắm lấy tay Tiêu Thanh kéo , Tiêu Thanh liều mạng giãy dụa.

      _Ta đâu hết! Ta muốn ở lại bên cạnh phụ thân ta!

      Từ xa, hàng ngàn mũi tên ầm ầm xuyên qua tầng tầng nước mưa đâm thằng vào, Bạch Tử Đồng đành điểm huyệt đạo Tiêu Thanh rồi ôm chặt nó với Sở Hạo đạp đất bay theo Thiên Vi Sư cùng Thích Thiếu Thương, bỏ lại phía sau trận cuồng phong đẫm máu.

      Cúc Hoa Đài dần dần sụp đổ, những bông hoa vàng rực ướt mưa hoà cùng màu đỏ của máu lăn lộn nền đất gạch, phủ lên thân xác hao mòn của những bộ giáp thời oai hùng xông pha.

      Từng thân thể ngã sầm xuống, đời danh tướng kiêu hãnh, ôm hận mà thác.

      Rốt cuộc cũng chỉ còn lại mảnh đen kịt vùng vẫy giữa cơn mưa gió cùng tuyệt vọng.

      Gia Luật Bội ôm lấy thân thể lạnh băng của Vương Tử Nguyên Kiệt dưới cơn mưa, ngửa cổ gào thét ngừng, tiếng la hoà cùng tiếng mưa, tiếng binh đao chém giết.

      thời loạn thế, thời kiêu hùng, hai chữ huynh đệ cũng bị cơn mưa đỏ máu kia cuốn lấy chút tiếc thương.
      _______Hoàn chính văn________

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :