1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố hoa - Hoa Hàn Phi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 51.1
      Trong làn gió truyền tới tiếng vó ngựa nhè như như , tức tóc gáy binh lính dựng đứng lên, cùng lúc phun ra hai chữ

      _Quân địch!


      Bọn họ nhìn nhau, ở dưới ánh trăng hơi mờ nhạt, tất cả đều phát mặt của đối phương biến thành xanh rờn. Vương Tử Nguyên Kiệt liền hét lớn.


      _Trấn thủ cổng thành!


      Lập tức năm hàng binh lính bao lấy cổng thành, khiên giáp to lớn được nâng lên hàng loạt.


      Khi tiếng vó ngựa ngày càng lớn dần, đội quân được xưng là Thiết kỵ mạnh nhất của Đại Liêu, cũng chính là Cấm vệ quân của Tiêu Thái Hậu xuất trước cổng thành Đại Đường. Chỉ thấy các kỵ sĩ toàn thân mặc khôi giáp tay cầm trường thương cưỡi lưng ngựa cũng khoác mã giáp toàn thân.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nắm chặt trường đao, ra lệnh cho đội quân hoàng kim giáp trấn thủ tại chỗ, mình y tiến về phía cổng thành. Lập tức đằng sau Vương Tử Nguyên Kiệt vang lên giọng .


      _Nguyên Kiệt! Đứng lại.


      Vương Đế tiến đến bên cạnh Thích Thiếu Thương nhìn xuống, Vương Tử Nguyên Kiệt quay đầu nhìn y. Vương Đế lắc đầu, ánh mắt tràn ngập bi ai.


      _Nguyên Kiệt, phải trẫm từng , cái gì trẫm cho con, con được quyền lấy hay sao?


      Vương Tử Nguyên Kiệt nhíu mi.


      _Phụ hoàng, ta đương nhiên nhớ từng câu từng chữ người với ta. Nhưng người sai rồi! Ta làm việc này phải vì ngai vàng của người, mà là vì mẫu thân ta.


      Vương Đế cười khổ, bàn tay siết chặt.


      _Vốn dĩ trẫm định phế bỏ ngôi vị của Nguyên Tường mà lập con làm thái tử, nếu bây giờ con bỏ đao xuống, cùng trẫm chống lại quân địch, ta xem việc tạo phản lần này có, nếu ….


      Vương Đế giơ tay lên, lập tức phía sau xuất ba hắc y nhân dắt lên hai người bị trói chặt, Vương Tử Nguyên Kiệt khuôn mặt liền biến sắc.


      _Phụ thân!


      _Thanh nhi!


      Ba hắc y nhân đồng loạt kề kiếm vào cổ Diên Mỹ cùng Tiêu Thanh, Vương Tử Nguyên Kiệt tức giận nhìn trừng trừng Vương Đế mà Vương Đế khuôn mặt vẫn có chút biểu tình nào.


      _Nguyên Kiệt, lựa chọn là ở con.


      _Thả họ ra.


      Vương Đế cười lạnh, ra hiệu cho hắc y nhân cởi trói cho Diên Mỹ cùng Tiêu Thanh, Tiêu Thanh vừa được cởi trói liền chạy đến ôm lấy Vương Tử Nguyên Kiệt.


      _Phụ thân…


      Vương Tử Nguyên Kiệt ôm lấy thân hình bé của Tiêu Thanh, trong lòng phi thường thống khổ.


      _Thanh nhi, sao nữa rồi! Đừng sợ…


      Vương Tử Nguyên Kiệt buông Tiêu Thanh ra, y đẩy Tiêu Thanh cho binh lính, tức người kia liền mang Tiêu Thanh và Diên Mỹ rời khỏi.


      Vương Tử Nguyên Kiệt lạnh lùng nhìn Vương Đế rồi xoay người tiến về phía cổng thành. Lập tức hai vị tướng lĩnh hoàng kim giáp tiến lên ngăn cản.


      _Vương Tử! Người thể mình xông ra ngoài, để chúng thần cùng lúc xông ra.


      _Bọn chúng ngay từ ban đầu đến đây có chuẩn bị, các ngươi chia ra ba cánh, hai cánh trấn thủ Tây Thành và Nam Thành, cánh ở lại đây trấn thủ hoàng cung, ta ra ngoài thành kéo dài thời gian. Trong hai canh giờ nếu thấy ta quay lại, cứ như kế hoạch cũ mà thực .


      _Vương Tử, thể được!


      Hàng loạt binh lính quỳ xuống, hoàng kim giáp lúc này đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, quân địch tới đánh lén nhất định là dốc ra toàn quân tinh nhuệ, Vương Tử của bọn họ lại muốn mình ngăn cản kỵ binh, như vậy chẳng khác nào tự mình chui vào miệng cọp.


      Vương Tử Nguyên Kiệt ngước mặt lên bầu trời đêm, ánh trăng đêm nay sáng rực soi rọi khuôn mặt băng lãnh của y.


      _Các ngươi dám chống lại quân lệnh?


      _Vương Tử…!



      Vương Tử Nguyên Kiệt cười lạnh nhạt, nhưng ấn tượng lại khắc sâu trong lòng mỗi tướng lĩnh hoàng kim giáp, dường như còn mang theo cả tán thưởng, tôn trọng, thương tiếc, đau thương theo cùng. Họ đồng loạt đứng lên lui lại, nhường đường cho Vương Tử Nguyên Kiệt, y tiến được vài bước khẽ .


      _Các ngươi yên tâm, ta chết trước khi quay lại.


      dứt lời, Vương Tử Nguyên Kiệt đạp đất vận khinh công bay ra khỏi thành.




      Trong cánh rừng u mịch tăm tối, chốc chốc vang lên mấy tiếng hú rùng rợn. Cố Tích Triều nắm lấy khuỷu tay Thanh Hoa kéo lại, nhìn xung quanh khó hiểu.


      _Thanh Hoa, đường này là… phải chúng ta đến Hoàng cung sao, con đường này hình như đúng?


      Thanh Hoa lúc này mới dừng lại, đột nhiên y quay lại điểm vào huyệt đạo của Cố Tích Triều, Sở Hạo cả kinh chưa kịp nhận thức cũng bị Thanh Hoa điểm huyệt đạo.


      Cố Tích Triều sửng sốt trừng mắt nhìn Thanh Hoa.


      _Thanh Hoa, sao lại điểm huyệt đạo của ta? Mau giải huyệt cho ta!


      Sở Hạo cũng cảm thấy bất an.


      _Phụ thân! Người muốn làm gì?


      Thanh Hoa im lặng ôm lấy Cố Tích Triều cùng Sở Hạo vào hang động gần đó, từ trong tay áo rút ra viên dược màu đỏ đút vào miệng Sở Hạo. Sở Hạo bị ép nuốt xuống viên dược kia, lập tức đầu óc trở nên mơ màng, trước mắt nó tối sầm rồi mê man bất tỉnh. Thanh Hoa nhàng đặt Sở Hạo nằm xuống, y vươn tay vuốt ve gò má mịn màng của Sở Hạo, ánh mắt vừa ôn nhu lại vừa bi ai.


      Thanh Hoa cúi xuống hôn lên trán Sở Hạo rồi xoay người tiến lại gần Cố Tích Triều, Cố Tích Triều lúc này gương mặt tái nhợt trân trân nhìn Thanh Hoa.


      Thanh Hoa rút trong tay áo ra viên dược tương tự, Cố Tích Triều cắn chặt răng.


      _Thanh Hoa….Ngươi được làm thế, ta nuốt thứ này, có chết cũng nuốt! Ngươi mau giải huyệt cho ta, Thanh Hoa…


      Thanh Hoa khẽ nhíu mi, bàn tay có chút run lên, y vòng tay ôm lấy Cố Tích Triều, đôi mắt nhắm nghiền cảm thụ hơi ấm của đối phương.


      _Tích Triều, ta xin lỗi…


      _Vì sao phải xin lỗi? Ngươi có lỗi gì cả, mau thả ta ra, chúng ta cùng cứu Vương Hậu và Vương Tử Nguyên Kiệt.


      Thanh Hoa buông Cố Tích Triều ra, bàn tay thon dài khẽ mân mê gò má Cố Tích Triều, nhãn thần phủ tầng sương mờ ôn nhu nhìn , khuôn mặt này, thân ảnh này Thanh Hoa muốn khắc vào sâu.


      _Tích Triều…Ngươi cùng Hạo nhi nếu khởi động Hoa Phi Vũ, ngươi nhất định chết.


      Cố Tích Triều ngẩn người nhìn Thanh Hoa.


      _Tại sao?


      _Ngươi phải là người của Độc Sát Môn, cũng phải là người của Bạch Liên Đảo, ngươi chỉ là người bình thường, máu của ngươi nhất định thể chịu được sức ép của Hoa Phi Vũ, ta muốn ngươi và Hạo nhi mất mạng.


      _Vậy khởi động Hoa Phi Vũ là được, ta là cao thủ võ lâm, ta thừa sức giúp cho Đại Đường chống Liêu.


      _Tích Triều, ngươi quên rồi sao? Ta là Hoa Phi Vũ, ta mang dòng máu của Bạch Liên Đảo, cũng có thể nhìn thấy thiên cơ. Mỗi lúc ta nhắm mắt, ta đều nhìn thấy khung cảnh ngập đầy máu, lần này ta thể để ngươi cùng ta, ngươi ở lại đây nhất định xảy ra chuyện. Ngươi hứa với ta, phải giữ lại mạng sống chăm sóc cho Hạo nhi.


      Cố Tích Triều trong lòng như có lửa thiêu đốt, thống khổ nhìn Thanh Hoa. Thanh Hoa ôm lấy Cố Tích Triều, đôi tay bỗng nhiên run rẩy.


      _Tích Triều…Hạnh phúc lớn nhất trong đời ta chính là gặp ngươi, ngươi… Nhưng đó cũng là sai lầm lớn nhất, ta nhẽ ra nên ngươi, ta vốn xứng đáng nhận lấy tình của ngươi…ở bên cạnh ta chỉ khiến ngươi toàn thân đầy thương tích.


      Cố Tích Triều nhắm mắt, giọt lệ rơi ra gò má , đôi môi từ lâu bị cắn đến rỉ máu.


      _Thanh Hoa…Là ta cam tâm tình nguyện, chúng ta thề sống chết cùng nhau, ngươi quên rồi sao?


      _Tích Triều…Là ta ích kỷ…Ta thể nhìn ngươi chết trước mặt ta. Có thể nhận lấy ngàn vạn mũi tên hay vết đau kiếm thân thể ta cũng đau đớn thống khổ như cảm giác đó. Ta thể chịu đựng được…Ta xin lỗi…


      Thanh Hoa luồn tay ra sau gáy Cố Tích Triều kéo lại gần, bàn tay y lúc này lại lạnh đến thấu xương khiến Cố Tích Triều phi thường khổ sở. Thanh Hoa kề sát gương mặt của y lại gần Cố Tích Triều.


      _Tích Triều….Ta ngươi.

    2. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 51.2
      Lời vừa xong, Thanh Hoa bắt lấy môi Cố Tích Triều, đôi môi ấm nóng trao ra nụ hôn ngọt ngào mang theo cả tư vị mặn chát của nước mắt cùng thống khổ. Đột nhiên từ trong lưỡi Thanh Hoa lúc nào đẩy thứ gì đó vào cổ họng Cố Tích Triều, Cố Tích Triều lúc này mới phát giác ra mình nuốt xuống viên thuốc trong miệng Thanh Hoa. Y mở to mắt nhìn Thanh Hoa, Thanh Hoa lúc này mới rời ra môi Cố Tích Triều, ôm lấy y đặt xuống nằm bên cạnh Sở Hạo.


      Cố Tích Triều càng gắng gượng, thuốc trong cơ thể càng mau chóng ngấm vào, cho đến khi ánh mắt mờ đục của từ từ khép lại, thần trí cũng rơi vào khoảng tịch mịch.


      Thanh Hoa đứng lặng yên nhìn Cố Tích Triều và Sở Hạo. Y nén lại nỗi đau trong lồng ngực rồi quay lưng bước .


      Ra khỏi hang động, khuôn mặt Thanh Hoa thu về vẻ lãnh cảm, từ trong nhãn thần chỉ còn tầng tịch băng lãnh.




      Vương Tử Nguyên Kiệt mình đứng đối diện với đoàn quân hùng mạnh của Đại Liêu trước mặt, mảnh nguyệt đêm Nguyên Tiêu ở phía chiếu xuống bộ kim giáp của y càng khiến y phi thường uy nghiêm lẫm liệt, khí thế toát ra khiến quân Liêu cũng cảm thấy rùng mình.


      Thạch Kính Đường tiến lên phía trước, môi cong lên nụ cười.


      _Vương Tử Nguyên Kiệt! Đội binh hoàng kim giáp vô địch thiên hạ của ngươi từ lúc nào chỉ còn mình ngươi? Ngươi nghĩ mình có thể chống lại Đại Liêu hùng mạnh của bọn ta sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất nên bỏ đao xuống đầu hàng, ta niệm tình mà tha lại cho ngươi mạng.


      Vương Tử Nguyên Kiệt cười lạnh.


      _Đối với những kẻ chỉ biết núp bóng đánh lén, cần phải làm bẩn tay hoàng kim giáp của Đại Đường ta, mình ta đủ đem đầu các ngươi phơi lên tường thành!


      _Khá khen cho khẩu khí cuồng loạn của ngươi! Vương Tử Nguyên Kiệt, ngươi những lá gan lớn, cả cái miệng cũng phi thường lớn a. Ta hỏi lại lần cuối, hàng hay hàng?


      Vương Tử Nguyên Kiệt giơ mũi đao lên, ánh mắt sắc lạnh cường liệt.


      _ Đại Đường ta dù có chết cũng hàng!


      Thạch Kính Đường nghiến chặt răng, khuôn mặt bừng bừng lửa giận, đạp lên lưng ngựa bay đến vung kiếm chém xuống, Vương Tử Nguyên Kiệt giơ ngang thanh đao chặn lại mũi kiếm của Thạch Kính Đường, đồng thời đạp mạnh chân tung người lộn qua đỉnh đầu của Thạch Kính Đường, bàn tay vung ra chưởng đánh úp xuống đầu , Thạch Kính Đường thu kiếm về xoay người giơ tay vung chưởng cản lại. Hai nguồn áp lực hung mãnh áp sát nhau khiến đất đá dưới chân Thạch Kính Đường cũng bị nứt ra, bụi tung bay mù mịt.


      Thạch Kính Đường biết bản thân thể so nội lực cùng Vương Tử Nguyên Kiệt nên vung kiếm chém lên rồi thu hồi chưởng lực, Vương Tử Nguyên Kiệt dùng lưỡi đao gạt mũi kiếm của Thạch Kính Đường, cả cơ thể xoay mấy cái đáp xuống mặt đất.


      Thạch Kính Đường lúc này mồ hôi rơi ra thấm ướt trán, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. vận khinh công bay trở lại lưng ngựa. Lúc này giáp y nam nhân tiến lên bên cạnh Thạch Kính Đường.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nhận ra người trước mặt liền hơi nhíu mi.


      _Viên Du. Là ngươi?


      Vương Tử Nguyên Kiệt đảo mắt nhìn khắp lượt, tự nghĩ nếu Viên Du ở đây, tại sao Gia Luật Bội lại vắng mặt.


      Viên Du cười cười, lãnh đạm nhìn Thạch Kính Đường rồi lại nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt.


      _Thạch tướng quân, Hoàng Thái Hậu có chỉ được đụng đến Vương Tử Nguyên Kiệt.


      _Ngươi sao?


      _Ngươi cứ yên lặng đợi kịch hay.


      Quân Liêu đột nhiên lui lại theo lệnh của Viên Du, Vương Tử Nguyên Kiệt còn chưa hiểu được tình thế trước mắt thấy Viên Du nhìn y cười, nụ cười tràn ngập tà mị.


      khoảng thời gian trôi qua, quân Liêu vẫn án binh bất động, Vương Tử Nguyên Kiệt vẫn mình trấn thủ trước cổng thành.


      Đột nhiên từ xa thân ảnh nhiễm đầy máu lảo đảo đến cạnh Vương Tử Nguyên Kiệt, Vương Tử Nguyên Kiệt vừa nhìn thấy trong lòng liền dậy sóng, y vội tiến lại đỡ lấy thân thể của người kia.


      _Văn tướng quân! xảy ra chuyện gì?


      _Vương Tử….Chúng ta…Chúng ta bị lừa rồi!


      _Ngươi sao?


      _Vương Tử…Ngươi vừa rời khỏi…Thiết giáp binh của Vương Đế bao vây toàn bộ… ta muốn diệt toàn bộ Hoàng kim giáp…


      Vương Tử Nguyên Kiệt sững sờ, những lời vừa nghe khiến y thể tin nỗi.


      _Không thể nào….Thiết giáp binh vẫn còn trấn thủ biên cương, sao có thể có mặt ở kinh thành nhanh như vậy?


      _Vương Tử….Phe ta nhất định có nội gián….Thiết giáp binh của Lữ Quốc đại tướng quân và Hồ tướng quân thực chất trở về kinh thành từ trước đó, chỉ đợi lệnh Vương Đế liền…liền hành động.


      Từ trong miệng Văn tướng quân phun ra ngụm máu, ánh mắt nhiễm tầng mờ đục.


      _Vương Tử….vì bị đánh bất ngờ….quân ta thiệt hại phân nửa…Người mau trở lại hoàng cung…Vương Hậu….


      Lời chưa xong, Văn tướng quân trút hơi thở cuối cùng, Vương Tử Nguyên Kiệt ôm chặt xác của Văn tướng quân trong lòng đau xót vạn phần. cùng Vương Tử Nguyên Kiệt xông pha biết bao chiến trường đẫm máu, nay lại chết trong tay của quân binh Đại Đường oan khuất, đến cả mắt cũng thể nhắm.


      Lúc này Viên Du bên phía Đại Liêu liền lớn giọng .


      _Vương Tử Nguyên Kiệt! Vương Đế phản bội ngươi, ngươi còn giữ lại hai chữ trung thành sao? Nếu ngươi chịu quy hàng, cùng Đại Liêu chống lại Vương Đế, sau này được ban thưởng hậu hĩnh, bằng , ngay cả mạng cũng đừng mong giữ lại.


      Vương Tử Nguyên Kiệt đặt Văn tướng quân xuống, khuôn mặt y vốn băng lãnh nay lại còn phi thường băng lãnh hơn, ánh mắt từ lâu nhiễm tầng tơ máu đầy hận thù nhìn về phía quân Liêu, y nắm chặt tay rồi quay lưng bay vào trong thành, quân Liêu đồng loạt giơ cung tên, Viên Du liền cản lại. Thạch Kính Đường trừng mắt nhìn Viên Du.


      _Ngươi thả ?


      _Vương Tử Nguyên Kiệt trước sau cũng chết, chỉ là chưa phải chết lúc này, đợi vào trong, giúp ta giết số quân của Vương Đế, lúc đó tấn công cũng chưa muộn.


      _Gia Luật Bội đâu? tại sao lại có mặt?


      Viên Du quay sang hừ lạnh với Thạch Kính Đường.


      _Chủ tử của ta ở đâu cũng cần phải báo cho ngươi sao? Biết điều ở yên đợi lệnh, còn tự ý hành động ta xem ngươi ăn thế nào với Hoàng Thái Hậu.


      Thạch Kính Đường nghiến răng, ánh mắt tức giận nhìn Viên Du.


      _Nếu phải Thích Thiếu Thương đột nhiên xuất làm bại lộ Quân ta bao vây Đại Đường, lúc này Vương Tử Nguyên Kiệt và Vương Đế mất còn, đâu cần để ta hao tâm phí sức. Lúc nãy thừa cơ giết chết mối hoạ kia, tại có thể dễ dàng công thành!


      _Ngươi giết nỗi sao?


      _Ta…


      Viên Du cười lạnh rồi xoay người bỏ , Thạch Kính Đường cố nén trong lòng cơn giận dữ bùng phát, ánh mắt phát sinh hận ý nhìn theo Viên Du.






      Từ giữa cánh rừng lớn, thấy bạch y nam nhân tay mang hắc kiếm, đôi mắt chớp mở phát ra hàn quang.

      bạch y nam nhân khác đứng đối diện cách nhau mấy trượng, chỉ khác ở chỗ thân bạch y kia nhiễm máu.


      Bạch Tử Đồng đuổi theo ngăn lại Gia Luật Bội cho Thanh Hoa và Cố Tích Triều chạy trước, nhưng luận về võ công Bạch Tử Đồng phải là đối thủ của , chỉ là khinh công của Bạch Tử Đồng đời này khó có ai bì kịp, nhờ vậy mới có thể tránh số đòn hiểm của Gia Luật Bội, dây dưa cùng ở chỗ này.


      Gia Luật Bội lao đến nhanh như gió, lưỡi kiếm hữu lực chém xuống bả vai Bạch Tử Đồng, động tác của Gia Luật Bội quá nhanh khiến Bạch Tử Đồng phải thâu kiếm xoay người chống đỡ, thương tích người Bạch Tử Đồng càng lúc càng nhiều, mà sức lực của cũng bị giảm sút vô kể.


      Rốt cuộc thanh kiếm trong tay Bạch Tử Đồng bị Ngọc Lục Chi Sát chém gãy làm đôi, Bạch Tử Đồng định vung tay xuất chưởng lập tức bị Gia Luật Bội cản phá, trong phút chốc thấy Gia Luật Bội chiếm thế thượng phong, kiếm đâm xuống.


      Từ trong khí truyền đến đạo thanh xé gió, nghe qua liền nhận ra là thanh của ám khí, ám khí kia bay thẳng vào Gia Luật Bội, buộc phải tránh , mà lúc này bàn tay vươn đến ôm lấy bả vai Bạch Tử Đồng kéo ra xa, nhờ thế mà thoát chết trong gang tấc.


      quay đầu nhìn người vừa xuất cứu , tránh khỏi bàng hoàng.


      _Thanh công tử?!


      Gia Luật Bội ánh mắt như tinh quang đảo khắp lượt, rốt cuộc dừng lại ở người của Thanh Hoa, dưới ánh trăng, bộ hỷ phục đỏ rực nhiễm bạc bao phủ làn da trắng mịn càng khiến y phi thường mỹ lệ. Gia Luật Bội môi cong lên nụ cười.


      _Ngươi đến cứu tên tiểu tử này sao?


      Thanh Hoa hơi nhíu mi, y nhìn chăm chăm Gia Luật Bội, cảm giác có điều gì đó ở rất khác lạ.


      Gia Luật Bội nghiêng đầu nhìn khuôn mặt băng lãnh của Thanh Hoa.


      _Nói! Ngươi là ai? Tại sao lại cùng Cố Tích Triều?


      Thanh Hoa sững sờ nhìn Gia Luật Bội, tự nghĩ người kia có là Gia Luật Bội, nếu là tại sao lại nhận ra y. Gia Luật Bội lúc này lại cảm thấy đầu đau nhức liên hồi. tay ôm lấy đầu ngăn lại cơn đau.


      Thanh Hoa nhận ra Gia Luật Bội tại rối loạn liền kéo Bạch Tử Đồng lại.


      _Chúng ta mau!


      Cả hai lập tức chớp lấy thời cơ vận khinh công bay . Gia Luật Bội sau khi trấn tĩnh thấy Thanh Hoa đâu, lửa giận trong người đột nhiên dâng lên.


      _Tên nam nhân đó, là khiến ta đau đầu, là khiến ta rối loạn, ta phải giết chết , phải giết !


      Gia Luật Bội nắm chặt Ngọc Lục Chi Sát xuyên qua màn đêm theo mùi hương của Thanh Hoa đuồi theo.




      _Thích Thiếu Thương! Ngươi dám chống lại trẫm?


      Vương Đế tức giận nhìn Thích Thiếu Thương giơ kiếm chặn trước đoàn quân Hoàng kim giáp.


      _Vương Đế, người thể làm như vậy! quân Liêu vây chặt thành, quân ta hà cớ gì phải tàn sát lẫn nhau?


      _Quân ta? Bọn chúng chỉ là quân phản loạn, nay nếu giết, nhất định sau này lại làm phản, chống lại quân Liêu cũng chỉ cần đại quân Thiết giáp binh của trẫm, trẫm cần thiết phải dựa vào đám phản tặc này hay sao?


      Thích Thiếu Thương bất lực lắc đầu.


      _Vương đế, thần đến đây để ngăn chặn phụ tử hai người đánh nhau, cùng chung sức chống lại Đại địch, phải đến để xem người tàn sát Hoàng kim giáp. Người nếu ngừng lại, nhất định khiến Đại Đường bị diệt.


      _Câm miệng! Quân đâu, giương cung, trừ Thích Thiếu Thương giết hết cho trẫm!


      Hàng loạt cung tên từ bốn phía giương lên, lập tức được bắn xuống, ngàn vạn mũi tên nhắm vào các binh lính Hoàng kim giáp bên dưới đâm đến, Thích Thiếu Thương vung lên Nghịch Thuỷ Hàn ngăn chặn nhưng cũng thể cứu được toàn quân, lực bất toàn tâm nhìn từng người ngã rạp xuống, lúc này Vương Tử Nguyên Kiệt vừa chạy đến, trước mắt khung cảnh đẫm máu, xác của binh lính hoàng kim giáp nằm la liệt dưới đất chồng chéo lên nhau, tầng tầng lớp lớp huyết đỏ nhuộm sắc vàng của hoàng kim giáp, tang thương đến tột cùng.

      Chớp mắt có mấy trăm quân Thiết giáp binh vây xung quanh y chặt chẽ. Vương Tử Nguyên Kiệt đau đớn phát điên, y hét lên tiếng khủng khiếp, nắm lấy trường đao mà lao vào chém giết, trường đao huy động chọc đâm phạt quất, Thiết binh giáp ngã như ngả rạ, máu tươi phun tưới thành sông.


      _Không được đả thương Vương Tử!


      Lữ Quốc Đại Tướng lớn giọng, Thiết giáp binh chỉ có thể thủ thể công, tìm mọi cách để bắt sống Vương Tử Nguyên Kiệt, nhưng Vương Tử Nguyên Kiệt lúc này tựa như người điên tấn công ào ạt, oán khí chồng chất vụt bạo phát như hỏa diệm phun trào, nhất thời trời sầu đất thảm, huyết vũ đao quang, cả thân mình lao sâu vào trong trận đồ Thiết giáp binh,


      Giữa trận khổ chiến đẫm huyết, đột nhiên tất cả Thiết giáp binh dãn nhanh ra như triều rút, để lộ khoảng trống lớn, chỉ còn mình Vương Tử Nguyên Kiệt đứng trơ trọi nhìn về phía. Mà ở phía đó là nữ nhân thân mặc hoàng y, mái tóc dài buông xoã rối bời, nhãn thần tràn ngập thống khổ nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, bờ môi nàng run rẩy kịch liệt, nước mắt cũng chảy tràn gò má.


      Vương Đế tiến đến cạnh Vương Hậu, vươn tay nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.


      _Nguyên Kiệt! Trẫm cho con cơ hội cuối cùng, chỉ cần mỗi ngày con phụng bồi việc uống thuốc cho mẫu thân con, ta bỏ qua tội lỗi của con ngày hôm nay.


      Thích Thiếu Thương chứng kiến cảnh trước mặt, thoát khỏi trận đau nhức trong lồng ngực, y quay đầu , đôi mắt nhắm chặt, có phải hay chính y sai lầm, mà sai lầm ở đây chính là tin rằng Vương Đế vì Đại Liêu mà hạ sát hoàng kim giáp, khiến cho Vương Tử Nguyên Kiệt thể quay đầu.


      Vương Tử Nguyên Kiệt bật lên tràng cười, thanh khàn đục hoang dại lại đứt quãng, tiếng cười của y mang theo băng lạnh, tàn khốc lẫn bi thương đến tột cùng. Vương Hậu căm hận nhìn Vương Đế, nhãn thần mang theo mọi thứ oán thán, khinh thường cùng phẫn nộ.


      Vương Tử Nguyên Kiệt nắm chặt trường đao lao đến, từ phía sau Vương Đế bảy hắc y nhân mang mặt nạ bạc xuất , lưỡi kiếm trong tay chúng lao vun vút đến Vương Tử Nguyên Kiệt, thủ pháp xảo diệu, hóa ra vô số quyền ảnh, tiếp đó song thủ nhanh như chớp đánh xuống đầu y, Vương Tử Nguyên Kiệt giơ đao lên đỡ lấy, dưới mặt đất gạch đá vỡ vụn, những cánh hoa cúc vàng thấm đầy máu tươi bị nát ra thành từng mảnh bị nguồn nội lực đẩy lên phiêu tán giữa trung. Áp lực từ bảy đại cao thủ kia khiến Vương Tử Nguyên Kiệt khoé miệng chảy ra tơ máu nhưng ánh mắt vẫn hề suy chuyển.


      Quyền xuất bảy thanh kiếm của hắc y nhân biến đổi khôn lường, lúc như mãnh long lúc lại như mãng xà mà đổi chiều tấn công. Vương Tử Nguyên Kiệt cản phá được mũi kiếm này mũi kiếm khác lao đến vun vút.


      Đột nhiên luồng kim quang sáng chói mắt lần lượt lao đến, bảy hắc y nhân lập tức thu hồi kiếm trận, xoay người né tránh.


      hồng y nam nhân từ giữa trung bay xuống chắn trước mặt Vương Tử Nguyên Kiệt, tay y vẫn còn để lộ ra những hoa ám khí sáng lấp lánh.


      Nam nhân kia vừa xuất , lập tức khiến Vương Đế cùng Vương Hậu mở to mắt đầy bất ngờ, mà Thích Thiếu Thương lúc này cũng ngây ngốc chỗ, y theo phản xạ đảo mắt nhìn xung quanh phát Cố Tích Triều hề ở đây.


      _Thanh Hoa? Ngươi vẫn còn sống?


      Vương Hậu mừng rỡ định tiến đến bị bàn tay to lớn của Vương Đế kéo lại.


      Thanh Hoa khẽ nhíu mi, khuôn mặt tràn ngập băng lãnh nhìn Vương Đế, Vương Tử Nguyên Kiệt sững sờ nhìn thân ảnh trước mắt.


      _Thanh Hoa…Sao ngươi lại đến được đây?


      Thanh Hoa vẫn quay đầu lại, thanh trầm tĩnh trả lời.


      _Vương Tử, ta sinh ra ở Đại Đường, nếu có chết cũng chết ở Đại Đường.


      Vương Đế giơ tay, lập tức cung thủ bốn phía giương lên, Vương Hậu cả kinh trừng mắt nhìn Vương Đế.


      _Ngươi….ngươi muốn giết hoàng nhi?


      Vương Đế nắm lấy chiếc khăn thêu cổ Vương Hậu kéo khuôn mặt nàng lại gần, môi y nở nụ cười lạnh.


      _Trẫm cho các người cơ hội, chỉ là các người cần, trầm cũng miễn cưỡng.


      Lữ Quốc Đại tướng cùng Hồ tướng quân đồng loạt tiến lên.


      _Vương Đế, Nhị Vương Tử thể giết.


      _Vì sao?


      nay Đại Liêu bao vây nhưng vẫn chưa đánh vào, bọn chúng chính là đợi bệ hạ giết Vương Tử mới xông vào. Quân ta nếu thiếu Vương Tử khó có thể đánh tan chúng.


      _Đại quân của ta cho dù có mất tướng giỏi cũng cần đến tên phản tặc!


      Vương Đế gầm lên, giật mạnh chiếc khăn cổ Vương Hậu xuống, ra lệnh cho toàn quân bắn tên. Nhưng lúc này đột nhiên tất cả đều đồng loạt hạ cung xuống, ánh mắt tướng sĩ chăm chăm nhìn về phía thân ảnh.


      Xung quanh Thanh Hoa từ lúc nào nổi lên luồng phong lực phi thường lớn, trong nguồn lực hung mãnh kia lại tản mác mùi hương kì lạ khiến các binh sĩ xung quanh như bị thôi miên thể cử động.


      Nhãn thần Thanh Hoa như phát ra hoả quang, mái tóc dài của y cũng theo nguồn nội lực trong cơ thể mà phi tán trong khí, vạt áo đỏ rực phấp phới càng khiến khung cảnh trở nên kì dị.


      số binh sĩ biết vì lí do gì mà đột nhiên ngã xuống, máu từ tai, mũi, miệng của họ ngừng chảy ra, xung quanh bắt đầu hoảng loạn, Vương Đế cả kinh nhìn về phía Thanh Hoa, tự đâu trong người cũng cảm thấy nóng lên, y liền quay sang hét lớn.


      _Tất cả nghe lệnh, được nhìn vào mắt .


      Các binh sĩ vừa nghe lời Vương Đế, lập tức nhắm nghiền mắt, cố gắng thu lại bình tĩnh. Vương Hậu trừng mắt nhìn Thanh Hoa.


      _Thanh Hoa…Ngươi là Hoa Phi Vũ sao?


      Vương Đế quay sang nhìn Vương Hậu.


      _Nàng vừa gì?


      Máu từ trong miệng Thanh Hoa từ từ chảy xuống, Vương Tử Nguyên Kiệt hoảng hốt tiến lên nắm chặt cổ tay Thanh Hoa.

      _Thanh Hoa! Đừng vận khí nữa, ngươi chết mất!

      Thanh Hoa lúc này còn nghe thấy điều gì khác, chỉ có thể cảm nhận được tiếng gió rít gào thét bên tai cùng thứ linh lực cổ quái dâng trào thể kiểm soát.

    3. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 51.3
      luồng ánh sáng kì ảo giữa trung bao phủ lấy cả người Thanh Hoa, bạch y lão nhân xuất giữa tầng khiến hàng loạt người bên dưới thất kinh ngẩng đầu.


      Bạch y lão nhân đáp xuống bên cạnh Thanh Hoa, lão xoay cổ tay áp lên lồng ngực Thanh Hoa, lập tức linh lực của Hoa Phi Vũ liền biến mất, Thanh Hoa ngã quỵ xuống đất, những người xung quanh cũng khôi phục lại tinh thần.


      _Thiên lão tiền bối!


      Bạch y lão nhân quay đầu nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt, ánh mắt lão mang theo tia lửa giận.


      _Tiểu tử, ngươi đúng là đem lời của ta thả trôi sông hết rồi.


      _Thiên Vi Sư?!


      Thiên Vi Sư xoay người nhìn về phía Vương Hậu. Vương Hậu lúc này đôi mắt mở to, giọng run rẩy.


      _Là ngươi sao? Thiên Vi Sư? Ngươi thế nào có thể còn sống?


      Vương Đế vừa nhìn thấy người trước mắt, lập tức mặt lên ý cười.


      _Ân công!


      Vương Tử Nguyên Kiệt cùng Thanh Hoa ngây ngốc nhìn Vương Đế rồi lại nhìn Thiên Vi Sư.


      Thiên Vi Sư quay sang Thanh Hoa nâng y đứng dậy, lão lau vệt máu miệng Thanh Hoa.


      _Hoa nhi, con vẫn chưa điều khiển được sức mạnh của con, khiến bản thân chịu nỗi mà bị thương, đừng tự ý vận lực tổn hại kinh mạch.


      Thiên Vi Sư quay sang đối diện với Vương Đế cười lạnh.


      _Hai chữ ân công lão phu dám nhận, chỉ mong Vương Đế sáng suốt xem lại thời cuộc mà thủ hạ lưu tình. nay thay vì giết chết cốt nhục của mình, ngươi nên cho toàn quân dốc sức kháng Liêu, bằng chẳng mấy chốc nơi đây biến thành bình địa.


      _Nhưng…


      _Cấp báo!


      tướng sĩ chạy nhanh đến quỳ phục trước mặt Vương Đế.


      _Bẩm Vương Đế, Nam thành bị quân Liêu chiếm giữ, còn có cả…phía Tây thành bị quân của nước Triệu đánh vào, quân ta thể trấn thủ phải lui về, thiệt hại vô số.


      _Ngươi gì? Triệu quốc?


      Vương Tử Nguyên Kiệt trong lòng như vụn vỡ, nếu là Triệu Quốc, lẽ nội gián bên cạnh y lại chính là Diên Mỹ.


      Vương Đế nắm chặt tay, nhãn thần phi thường giận dữ.


      _Diên Mỹ! Ngươi dám cả gan lừa trẫm!


      Bầu trời sáng bừng, nhưng phải là pháo hoa của đêm Nguyên Tiêu, mà chính là những khối lửa đỏ rực hung mãn bay vào.


      Cửa thành sụp đổ, quân Liêu ào ạt tiến vào, bóng đao bóng kiếm, tiếng la tiếng giết vang trời. Trong thành ngoài thành, ngùn ngụt khói cuộn, rừng rực lửa cháy, muội đen tràn ngập khoảng trải dài hàng chục dặm.


      Vương Tử Nguyên Kiệt ném thanh trường đao xuống đất, từ bên hông rút ra Ngọc Lệ Kiếm Khí đạp đất bay lên chém mạnh vào những khối lửa nóng rực, đẩy lùi chúng theo hướng ngược lại. Những khối lửa bị áp lực của Lệ Hoa Kiếm Khí vỡ tan giữa trời , từng đốm lửa rơi xuống tạo nên mấy tiếng nổ tí tách. Vương Tử Nguyên Kiệt đáp xuống bên cạnh Vương Đế hét lớn.


      _Toàn quân nghe lệnh, lập tức giữ vững đội hình chống địch!


      Thiết giáp binh cùng những binh lính hoàng kim giáp còn sống sót vừa nghe quân lệnh lấy lại tinh thần, hàng ngàn chiếc khiên vuông to lớn được dựng lên.


      Vương Đế trừng mắt nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt.


      _Phụ hoàng! Quân Liêu tấn công vào thành, thân là Vương Tử Đường Triều, ta thể đánh trận này.


      _Được! Hoàng nhi ngoan. Trẫm mong con lấy đại cuộc làm trọng.


      _Phụ hoàng, người đừng hiểu lầm, ta chỉ bảo vệ cho mẫu thân ta, mối thù của Hoàng kim giáp, nếu ta may mắn còn sống tìm người đòi lại đầy đủ.


      dứt lời, Vương Tử Nguyên Kiệt đạp đất bay lên phía trước đoàn quân, thân kiếm hiên ngang uy dũng đứng trước cổng hoàng cung, đối mặt với hàng vạn địch quân rầm rập tiến vào như cơn thuỷ triều.

    4. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 52.1


      tràng tiếng động nghiêng trời lệch đất, khói cát sỏi đá mù mịt, cánh cổng to lớn của hoàng cung Đại Đường từ từ sụp xuống như tên lính bị thương.

      Đội tiên phong của Đại Liêu bên ngoài bắt đầu di động như triều dâng, ép dần vào bên trong con đường phủ đầy gấm hoa của Đường cung luôn là biểu tượng của vô địch bất khả xâm phạm.

      Mà lúc này song song với hàng vạn quân Liêu trước mặt, từ hai bên cũng tràn đến hai đôi kị binh hùng hậu, mang cờ hiệu Liêu Quốc do Thạch Kính Đường dẫn đầu, còn lại bên kia chính là cờ hiệu của Triệu Quốc, bên cạnh người dẫn đầu chính là công chúa Diên Mỹ.

      Vương Tử Nguyên Kiệt vẫn hề rúng động với đại quân trước mặt, mà binh lính Đại Đường lúc này cũng nao núng, tạo nên bức tường phòng thủ kiên cố. Tuy quân số chỉ bằng nửa so với đối phương nhưng áp lực toát ra lại hề thua kém khiến đối phương cũng khinh suất mà vội tấn công.

      Từ bầu trời đột nhiên xuất thân ảnh, bạch y nam nhân đáp xuống đối diện với Vương Tử Nguyên Kiệt, khuôn mặt tuấn mỹ phiêu sái nhưng lại tràn ngập sát khí khiến người khác vừa nhìn cảm thấy lạnh sống lưng. Vương Tử Nguyên Kiệt nhìn người trước mắt cũng tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại môi còn cong lên nụ cười lạnh như băng thạch.

      _Gia Luật Bội, ta còn tự nghĩ, chuyện hay như vậy sao có thể thiếu ngươi.

      Gia Luật Bội đảo đôi mắt lãnh của lượt rồi dừng lại ở Thanh Hoa đứng cạnh Vương Hậu ở Cúc Hoa Đài, sát khí từ càng bốc lên mạnh mẽ.

      _Hoá ra, tên nam nhân kia chạy đến đây, vừa hay để ta giết luôn lượt.

      Vương Tử Nguyên Kiệt nheo mắt khó hiểu nhìn Gia Luật Bội, Lệ Hoa Kiếm Khí tay y lúc này lại run lên bần bật, Ngọc Lục Chi Sát trong tay của Gia Luật Bội cũng phát ra mấy tiếng rít gió kì quái.

      Nhãn thần Gia Luật Bội như sáng lên, Ngọc Ngục Chi Sát tựa như thanh kiếm tự phát động mà hợp lực cùng Gia Luật Bội vung xuống, khí toả xung quanh biến ra loạt kim quang sắc lạnh tựa như độc long xuất hải, vạn đạo kim mang giao thoa như dòng thủy ngân đổ xuống.

      Lệ Hoa Kiếm Khí lúc này lại như thanh kiếm nghe lời cũng lôi kéo hai tay Vương Tử Nguyên Kiệt vung lên. dải bạch quang sáng đến chói mắt khiến toàn binh Liêu thoái lui về mấy trượng, mà áp lực từ mấy đạo kim quang từ Ngọc Lục Chi Sát cũng khiến toàn binh Đại Đường nhất thời làm cho kinh động, những tấm khiên vững chắc kêu lên mấy tiếng rắc rắc như sắp vỡ vụn.

      Còn chưa kịp định thần, thấy Gia Luật Bội đạp lên những tấm khiên sắt cứng rắn mà lao về phía Thanh Hoa. Trong khí lúc này chỉ còn bao trùm thứ sát khí hãi hùng.

      Vương Tử Nguyên Kiệt cả kinh đạp đất lao theo thét lớn.

      _Thanh Hoa! Mau chạy !

      Gia Luật Bội vừa hành động, Viên Du giơ kiếm lên hô lớn “GIẾT”

      Lúc này toàn quân Liêu đồng loạt xông lên như nước vỡ thành, quân Đại Đường cũng đồng loạt bắn tên, bên phía Đại Liêu chuẩn bị từ trước nên những tấm khiên sắc được dựng lên che chắn tránh khỏi những mũi tên uy quyền kia, hỏa thế càng lúc càng cường mãnh, lại thêm gió hun hút thỉnh thoảng tạt lên ngọn lửa, giữa vòng cháy bỏng đó, binh tướng Đại Liêu cùng Triệu quốc triển khai cuộc đột vây quân binh Đại Đường thảm liệt.

      Gia Luật Bội tiếp cận Thanh Hoa, vung kiếm hướng đến chiếc cổ trắng ngần của Thanh Hoa chém xuống, luồng áp lực hung mãn hướng Thanh Hoa như hổ vồ mồi lao đến. Thiên Vi Sư xoay cổ tay vận lực lập tức bức tường băng kiên cố chặn lại nguồn áp lực kinh hoàng kia.

      _Thanh Hoa! Ngọc Lục Chi Sát là kẻ thù của Hoa Phi Vũ, nó nhắm đến máu của con! Mau đưa Vương Hậu trốn !

      Thiên Vi Sư lại tập hợp khí lực khiến cho tầng băng càng thêm uy quyền nhưng sức áp đảo của Ngọc Lục Chi Sát hề tầm thường, bức tường băng kiên cố kia lập tức xuất mấy vết rạn nứt.

      Thanh Hoa cũng thể nấn ná lại lâu, y vội kéo Vương Hậu rời , bên chống đỡ tấn công từ những mũi tên của quân Liêu, bên bảo hộ cho Vương Hậu.

      Vương Tử Nguyên Kiệt vung kiếm chém tới Gia Luật Bội, bị tấn công bất ngờ nên liền thu kiếm về đối mặt với Vương Tử Nguyên Kiệt, mà tầng băng của Thiên Vi Sư lúc này cũng vỡ ra tan thành nước, lão lùi lại mấy bước, mồ hôi liền chảy ra ướt đẫm trán, Bạch Tử Đồng bay đến đỡ lấy thân người lão.

      _Lão Tiên Gia, người bị thương?

      Thiên Vi Sư hít thở sâu điều hoà khí lực nhưng lại nhất thời thể kiềm nén mà trong miệng phun ra ngụm máu khiến Bạch Tử Đồng trận cả kinh, chính là trước giờ Bạch Tử Đồng cũng chưa từng thấy Thiên Vi Sư bị trúng thương nặng như vậy.

      _Lão Tiên Gia! Người bị nội thương từ lúc nào? lẽ…?

      Thiên Vi Sư quẹt vết máu miệng, đôi mi bạc hơi nhíu lại.

      _Lúc nãy đấu nhau với Thiên Linh, do dùng Bách Thần Băng phong ấn nên mất khá nhiều nội lực, nhưng lão phu vẫn chịu được, Gia Luật Bội kia quả thực là truyền nhân của Độc Sát Môn, sức mạnh của quả thực đáng sợ, e rằng Vương Tử Nguyên Kiệt cũng phải đối thủ của .

      Lúc này Thiên Vi Sư như nhớ ra việc gì đó liền quay lại nhìn Bạch Tử Đồng.

      _Đồng nhi, phải ta bảo ngươi canh chừng Thiên Linh, sao lại có mặt ở đây?

      _Lão Tiên Gia…Thiên Linh …. trốn thoát.

      Thiên Vi Sư trừng mắt nhìn Viên Du.

      _Ngươi sao?

      _Lúc nãy người giao cho đệ tử quay lại Hoa Linh Cốc canh chừng nhưng lúc quay lại thấy , tìm kiếm khắp nơi đều thấy nên mới liều mạng chạy về đây báo tin.

      _Không thể nào, Bách Thần Băng của lão phu sao có thể bị phá giải nhanh như vậy?


      Phía trước Thanh Hoa xông tới mười tên kỵ binh của Đại Liêu, Thiết kỵ hùng mạnh nhất cũng chính là sát thủ của Tiêu Thái Hậu đào tạo, bọn chúng dường như chỉ lăm le vào mục tiêu là Thanh Hoa.

      Lúc này phía sau Thanh Hoa xuất những sát thủ mặt nạ bạc do Vương Đế phái đến, Thanh Hoa vội đẩy Vương Hậu ra phía sau lưng.

      _Mau bảo hộ Vương Hậu!

      Những sát thủ kia liền y lệnh đưa Vương Hậu lui vào phía trong cung.

      Những tên kỵ binh kia nghiêng mình lưng ngựa kéo căng dây cung nhắm vào ngực của Thanh Hoa bắn tới. Nếu như nhắm vào đầu Thanh Hoa có thể né tránh rất dễ dàng, nhưng với khoảng cách gần như vậy, cho dù có né tránh cũng thể tránh được mười mũi tên kia đả thương.

      Thanh Hoa nhanh như chớp xoay người bay lên trung, lập tức hàng loạt mũi tên lại lao đến y, chỉ kịp tránh vài phần nên mũi tên lúc này trượt qua vai chém đứt mảnh áo, máu từ vai y chảy xuống hoà cùng màu đỏ của bộ hỷ phục.

      Thanh Hoa lúc xoay người cũng vung ra ám khí vào thẳng cổ chúng nhưng ám khí vừa chạm vào bộ giáp của chúng liền vỡ tung. Thanh Hoa bị bất ngờ liền lui lại, lập tức luồng kình phong ập đến, Thanh Hoa vận khí tung ra chưởng ngăn cản, hai luồng kình phong gặp nhau liền chấn nát gạch đá bên dưới, bụi bay mù mịt.

      Từ trong lớp khói bụi, nam nhân da đồng mang giáp y tiến đến.

      _Thanh Hoa! Ngươi cũng quá khinh thường Thiết Kỵ của bọn ta a, chỉ với chút ám khí đó có thể chọc thủng bộ giáp này sao?

      Thanh Hoa nhíu chặt mày nhìn Viên Du. Viên Du nghiêng đầu, môi nụ cười tà mị liền xuất .

      _Qủa nhiên ngươi vẫn còn sống, chỉ là ngờ trước đây dung mạo bất phàm, tại còn phi thường tiên diễm hơn, chả trách khiến chủ tử ta cách nào quên được ngươi.

      Viên Du giơ tay ra hiệu cho mười tên kỵ binh lui lại. Thanh Hoa khó hiểu nhìn . Viên Du ánh mắt sắc lạnh, đưa tay chỉ về phía bên dưới.

      _Thanh Hoa, ngươi nhìn cho ràng, chút binh lính còn sót lại của Đại Đường ngươi lại nghĩ có thể địch lại năm mươi vạn hùng binh của Đại Liêu ta hay sao?

      Thanh Hoa cắn chặt môi, nhìn xuống cảnh chém giết bên dưới.

    5. Miki Quỳnh

      Miki Quỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      355
      Được thích:
      695
      Chương 52.2
      Trăng trong treo cao trời, chỉ còn ba canh giờ nữa là trời sáng. Quân Đường bị dồn vào chính giữa, vây xung quanh là quân Đại Liêu cùng quân Triệu. Hàng loạt khiên giáp dựng đứng, từ giữa những khe của khiên giáp lại chứa những mũi giáo sắc nhọn đâm vào, chỉ cần tiến thêm lấy mạng vô số. Thành luỹ của Đường cung ở phía sau, chìm vào rùng rùng biển lửa, khói đen xông kín cả vùng trời, chôn vùi những tiếng la tiếng giết, ràng Đại Đường lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc, e rằng nhanh chóng thất thủ.

      Thanh Hoa hai tay siết chặt đến còn máu, y đảo ánh mắt băng lạnh căm hờn nhìn Viên Du. Viên Du bật cười to đầy khiêu khích.

      _Thanh Hoa, ngươi cũng thấy, chi bằng giơ tay ngoan ngoãn chịu trói, cùng ta về Đại Liêu để tránh hao tổn khí lực vô ích a.

      _Câm miệng.

      Thanh Hoa nghiến chặt răng, thanh mang theo uất hận sâu sắc.

      _Cho dù có chết, ta cũng phải giết ngươi trước!

      Thanh Hoa chụp lấy thanh kiếm bên dưới đạp đất bay thẳng đến cổ Viên Du, ngả người ra phía sau tránh lưỡi kiếm sắc nhọn, đồng thởi vung kiếm chém lên, hai lưỡi kiếm va vào nhau tạo ra thứ thanh chói tai cùng áp lực phi thường lớn, Thanh Hoa tay còn lại xuất ám khí vung ra, Viên Du nhanh như chớp tung chưởng lực đẩy toàn bộ ám khí về phía. Thanh Hoa xoay người đáp xuống mặt đất sau lưng Viên Du, Viên Du cũng nhảy khỏi ngựa đáp xuống phía đối diện.

      Lúc này mười tên kỵ binh cũng đồng loạt xông lên nhưng Viên Du liền hét lớn.

      _Chưa có lệnh của ta được phép hành động!

      đạo ngân quang áp chế lao thẳng đến Thanh Hoa, Thanh Hoa liền nghiêng người tránh nhưng thấy hai chân hắc mã to lớn sắp giẫm vào người, Viên Du liền vận khí chưởng mạnh vào chân hắc mã, con vật kia liền kêu lên mấy tiếng rồi lùi lại. Nam nhân vừa xuất khuôn mặt có chút biến sắc cùng giận dữ trừng mắt nhìn Thanh Hoa rồi quay sang Viên Du gầm gừ.

      _Viên Du to gan, ngươi muốn tạo phản?!

      _Thạch Kính Đường, ngươi lo bắt Vương Đế Đại Đường lại chạy đến đây phá chuyện của ta?

      _Hoàng Thái Hậu có lệnh giết chết tên nam nhân này, ngươi lại dám ngăn cản? Ngươi chán sống rồi sao?

      Viên Du hừ lạnh, nắm chặt kiếm trong tay chĩa về phía Thạch Kính Đường.

      _Câm miệng! Chủ tử duy nhất của ta là Đông Đan Vương, đừng có đem Hoàng Thái Hậu ra hù doạ ta! Ta muốn nam nhân này sống kẻ nào được quyền giết !

      Thạch Kính Đường sửng sốt, giận đến tái mét mặt mũi.

      _Viên Du! Ngươi điên rồi sao? Gia Luật Bội chính là muốn giết !

      _Ngươi đừng tưởng ta biết kế hoạch của Thiên Linh kia, chủ tử ta tuy lúc này bị các ngươi dùng tà thuật mà quên Thanh Hoa, ta chỉ muốn nhìn y ân hận suốt đời khi nhớ ra.

      Thanh Hoa vừa nghe xong lời của Viên Du liền hơi nhíu mi, phát Gia Luật Bội quả thực nhận ra y nhưng lúc này Thanh Hoa đâu đủ thời gian mà quan tâm hai kẻ kia cãi vã, y liền xoay người định bỏ bị Viên Du lao đến chặn trước mặt, Thanh Hoa ngần ngại vung kiếm chém vào , Viên Du giơ kiếm lên đỡ lấy, tức giận nhìn Thanh Hoa.

      _Thanh Hoa! Ta mang lòng tốt muốn cứu ngươi, ngươi lại muốn bỏ chạy?

      Thanh Hoa ghì chặt thanh kiếm xuống, Viên Du bị đẩy lùi lại mấy bước.

      Thạch Kính Đường từ phía sau Thanh Hoa đâm đến, đạo ngân quang hất thanh kiếm của Thạch Kính Đường ra, thân ảnh xuất chắn trước Thanh Hoa, kiếm tay lại tiếp tục chém tới Thạch Kính Đường khiến phải thoái lui mấy trượng. nghiến răng, khuôn mặt càng phi thường dữ tợn.

      _Thích Thiếu Thương! Khốn kiếp!

      Thanh Hoa cũng vung chưởng đẩy Viên Du lùi lại. Y quay đầu nhìn người vừa cứu y.

      _Đa tạ.

      _Thanh công tử, cho ta biết, Cố Tích Triều và Sở Hạo tại sao xuất ?

      _Hai người ở chỗ an toàn.

      Thích Thiếu Thương khó hiểu nhìn Thanh Hoa, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý, chỉ có thể nén lại tiếng thở ra. Y thầm với Thanh Hoa, thanh chỉ đủ cho Thanh Hoa nghe thấy.

      _Ta hiểu rồi, Thanh công tử, ta cùng ngươi xuống giúp binh lính Đại Đường, ngươi bên phải, ta bên trái, chỉ cần mở được đường thoát cho toàn binh bị vây hãm, kéo dài thời gian đợi viện binh đến.

      _Viện binh?

      Thích Thiếu Thương môi cong lên nụ cười.

      _Hoàng kim giáp của Vương Tử Nguyên Kiệt phải chỉ có như vậy.


      Trận chiến của Gia Luật Bội cùng Vương Tử Nguyên Kiệt vẫn chưa ngã ngũ, nhưng thương tích xuất cơ thể cường tráng của Vương Tử Nguyên Kiệt cũng ngày tăng lên. Ngọc Lục Chi Sát trong tay Gia Luật Bội như trường giang đại hà liên miên bất tuyệt, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm sau tàn độc hơn kiếm trước, ép Vương Tử Nguyên Kiệt liên tục thoái lui.

      Gia Luật Bội rít lên qua kẽ răng.

      _Nguyên Kiệt! Ngươi tại sao đánh trả? Ngươi khinh thường ta?

      Vương Tử Nguyên Kiệt chặn lại kiếm của Gia Luật Bội, mặt vẫn chút biểu tình.

      _Luật Bội! Chúng ta là huynh đệ, hà tất phải sát thương nhau?

      _Huynh đệ? Nực cười! Cũng chỉ là giả vờ tiếp cận Đại Đường ngươi, ngươi lại tin tưởng vào thứ giao tình này như vậy sao?

      Gia Luật Bội lại tiếp tục đảo kiếm chém qua bả vai Vương Tử Nguyên Kiệt, Vương Tử Nguyên Kiệt nhanh bước xoay người, hai lưỡi kiếm lại ma sát cùng nhau tạo ra mấy luồng gió lãnh.

      _Dòng máu của ngươi và ta là cùng loại, huynh đệ kia chỉ là giao tình mà là máu mủ ruột thịt!

      Vương Tử Nguyên Kiệt bất ngờ tung chưởng mạnh vào bả vai Gia Luật Bội khiến kịp né đỡ mà bị văng ra vài bước, hai người đứng thở dốc nhìn nhau trừng trừng.

      _Ngươi biết rồi?

      Gia Luật Bội trợn mắt nhìn Vương Tử Nguyên Kiệt. Vương Tử Nguyên Kiệt lắc đầu.

      _Qủa nhiên ngươi biết ta là biểu đệ của ngươi.

      Gia Luật Bội cười lãnh đạm

      _Vậy sao? Ngươi vẫn là người Đại Đường, ta vẫn là người của Đại Liêu, giữa chúng ta từ lâu nên có hai chữ huynh đệ này.

      Vương Tử Nguyên Kiệt thu lại vẻ thống khổ, nhãn thần phát ra hàn quang chĩa mũi kiếm về Gia Luật Bội.

      _Vậy được, Gia Luật Bội ngươi nghe cho , ngươi có thể giết ta, nhưng ta cho phép ngươi đụng đến Thanh Hoa và mẫu thân ta.

      _Thanh Hoa? Thanh Hoa là kẻ nào lại khiến ngươi lộ ra vẻ mặt như vậy? lẽ là tên nam nhân ta muốn giết?

      Gia Luật Bội đảo ánh mắt lượt tìm kiếm thân ảnh của Thanh Hoa, Vương Tử Nguyên Kiệt trừng mắt sững sờ nhìn Gia Luật Bội.

      _Gia Luật Bội, lẽ nào ngươi nhớ ra Thanh Hoa?

      _Thanh Hoa….Thanh Hoa?

      Đầu Gia Luật Bội lại trận đau nhức, đưa tay bóp chặt lấy đầu, cái tên kia với vừa xa lạ lại vừa có gì đó thân thuộc đến mức khiến như muốn nổ tung, Gia Luật Bội cố mở to mắt nhìn khắp lượt, tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng hô hoán giết chóc, bụi khói cùng ngọn lửa bừng bừng khắp mọi nơi.

      Gia Luật Bội ôm lấy đầu giận dữ thét lên, đất trời như bị rung chuyển , đất đá từ dưới chân đồng loạt nứt ra rồi vỡ tan bay lên giữa trung.

      Lúc này ở bên dưới Thanh Hoa cùng Thích Thiếu Thương liên thủ cũng chọc thủng được hai hàng binh lính Đại Liêu cùng lính Triệu, quân Đại Đường thừa cơ thoát ra qua hai chỗ hở, tiếp tục xông vào chém giết, những tấm khiên kiên cố hàng loạt ngã xuống, hai bên lại trận đánh nhau cường liệt hung mãn.

      Vết thương vai Thanh Hoa lại ngừng chảy máu, mặt Thanh Hoa có chút nhợt nhạt.

      Ngọc Lục Chi Sát trong tay Gia Luật Bội lại rít lên, khí càng lúc càng mù mịt, bất thình lình thoát khỏi tay Gia Luật Bội bay lên giữa trung tựa như tia chớp lao thẳng về phía Thanh Hoa bên dưới.

      Gia Luật Bội như mãnh thú, ánh mắt sắc lạnh tràn ngập sát khí vận lực bay theo Ngọc Lục Chi Sát.

      Vương Tử Nguyên Kiệt trận cả kinh, vừa định bay theo bị thân ảnh bay đến chặn trước mặt.

      _Vô Ảnh! Tránh ra!

      _Vương Tử! Đội quân viện trợ đến!

      Ánh mắt Vương Tử Nguyên Kiệt liền sáng rỡ.

      _Tốt lắm! Mau phát lệnh tấn công, trong ngoài hợp lực!

      _Vẫn được, Vương Tử, bên ngoài thành đột nhiên xuất bạch phát nam nhân, ta võ công cao cường, lập nên tường băng đen kịt chắn đường khiến quân ta thể tiến.

      Vương Tử Nguyên Kiệt trong lòng cơn chấn động.



      _Thanh công tử! Cẩn thận!

      Thích Thiếu Thương nhìn thấy thanh hắc kiếm lao về phía Thanh Hoa, tốc độ nhanh như vũ bão, Thanh Hoa cảm thấy luồng áp lực kinh hoàng lại lạnh lẽo như hàn băng càng ngày càng áp sát y, Thanh Hoa chưa kịp quay lại nhìn thấy mũi kiếm kia kề sát cổ.

      Lúc này bả vai Thanh Hoa được bạch y nam nhân ôm lấy xoay lại, mũi kiếm kia cũng dừng lại giữa khoảng , chuôi kiếm được bàn tay thấm đầy máu đỏ giữ chặt.

      _Gia Luật Bội?

      Thanh Hoa ngước mặt nhìn người kia, mà Gia Luật Bội lúc này cũng cúi xuống nhìn chăm chăm vào y, bàn tay ở vai Thanh Hoa siết chặt. Khuôn mặt băng lãnh của Gia Luật Bội lại tản mác loại biểu tình trầm mặc u tối. Thanh Hoa xoay cổ tay vận lực chưởng vào ngực đối phương đẩy ra, bàn tay giữ lấy vai y chỉ kịp nắm lấy vạt áo kéo lại, Thanh Hoa xoay người thoát ly lồng ngực Gia Luật Bội, vạt áo bị kéo rách lộ phần vai trắng nõn dưới lớp y phục đỏ rực, dưới lớp da hình xăm mỹ lệ khiến bạch y nam nhân vừa nhìn thấy cả cơ thể run lên ngừng.

      Giữa khói bụi mịt mùng, tiếng binh khí cùng la hét hỗn loạn, Gia Luật Bội ôm lấy lồng ngực thống khổ nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa, hàng loạt kí ức như đợt thuỷ triều xoay vòng dâng lên cuồn cuộn khiến tim đau đến thể hô hấp.

      _Thanh Hoa…Thanh Hoa…Tại sao? Tại sao ngươi lại xuất trong kí ức của ta? Tại sao? Tại sao ta thể ra tay giết ngươi?

      Gia Luật Bội bóp chặt lồng ngực như muốn xé nát trái tim phập phồng kịch liệt trong người , nhãn thần tràn ngập những tơ máu vẫn rời khỏi thân ảnh trước mặt, chân trong vô thức từ từ tiến đến.

      Thanh Hoa đạp đất vận công bay , Gia Luật Bội lập tức lấy lại chút thần trí, cắn chặt răng đuổi theo.

      Từ ngoài xa phía bên phải phụt lên cột khói đặc, cuồn cuộn trong trung.

      Bỗng nhiên bốn bề văng vẳng truyền tới tiếng người và tiếng y giáp cọ qua, mạng lưới bao vây của bên ngoài từ từ triển khai áp sát.

      Quân Liêu cùng quân Triệu mặt mày biến sắc. Chỉ nghe thấy tiếng hô lớn của loạt tướng sĩ Đại Đường “Viện binh”

      Hoàng kim giáp bốn bề áp tới, đao quang kiếm ảnh đột nhiên ngừng lặng, ai nấy đứng yên tại chỗ.

      đội hơn bốn trăm kỵ sỹ thân mang kim giáp vàng rực rỡ phi ào tới như gió lốc. Quân Liêu cùng quân Triệu đồng loạt tản ra rút về phía sau theo lệnh của Thạch Kính Đường nhưng vừa lui lại bị hàng loạt mũi giáo vàng ào ào phóng tới. tầng băng đen ngòm từ dưới mặt đất đâm thẳng lên chặn lại khiến mấy mũi giáo kia bị dội ra gãy nát mà lúc này lại xuất thêm tầng bạch băng sáng bừng đâm xuyên qua tầng hắc băng khiến hai tầng băng đổ ầm xuống nát vụn, nước chảy lênh láng khắp nơi.

      Còn chưa kịp hoàn hồn chuyện gì vừa xảy ra thấy bạch y lão nhân đáp xuống chắn trước quân Đại Đường và hắc y nhân chặn trước quân Liêu.

      _Thiên Vi Sư! Ngươi còn phá hỏng kế hoạch của ta! Ta quyết tha cho ngươi!

      Hắc y nhân gầm lên, bạch y lão nhân cũng nhíu chặt mày hung tợn thua kém.

      _Thiên Linh! Chỉ cần lão phu còn hơi thở, lão để ngươi tiếp tục tác quái!

      Chân mày Thiên Linh bỗng nhiên dãn ra, bật cười tràng dài, tiếng cười vang vọng rùng rợn khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

      _Thiên Vi Sư, chắc ngươi cũng nhìn thấy trước thiên mệnh, hôm nay Đại Đường nhất định bị diệt, ngươi còn ở đây phí tổn tâm tư?

      Thiên Vi Sư cũng nở nụ cười, thanh ngạo nghễ vang to.

      _Thiên Linh! Ngươi sai rồi! Chỉ cần Hoa Phi Vũ xuất , ngươi nhất định có khả năng đó!

      Khuôn mặt Thiên Linh có chút biến sắc, bàn tay dưới vạt áo dài siết lại, ánh mắt như tinh quang của lại đảo khắp lượt.

      _Thiên Vi Sư, ngươi quả nhiên giấu Hoa Phi Vũ .

      _Không sai! Hoàng Kim giáp viện binh của Vương Tử Nguyên Kiệt vốn chờ sẵn ở ngoài thành, nay tiến vào bên trong, chỉ là gậy ông đập lưng ông, Thiên Linh, ngươi tính toán sai lầm rồi!

      tiếng cười bất ngờ vang lên sau lưng Thiên Linh, lập tức quân Liêu dạt ra hai bên, chiếc kiệu nạm vàng tiến vào, từ trong kiệu, Tiêu Thái Hậu điềm nhiên bước ra, khuôn mặt tràn ngập ý cười.

      Tiêu Thái Hậu đảo mắt nhìn khắp nơi rồi lại dừng ánh mắt ở Thiên Vi Sư.

      _Thiên Vi Sư, ngươi nghĩ giấu Hoa Phi Vũ và Cố Tích Triều là có thể thay đổi được thiên mệnh sao? Ngươi đừng quên, Ngọc Lục Chi Sát và truyền nhân duy nhất của Độc Sát Môn ở bên ta, chỉ cần cái búng tay cũng san bằng Đường cung của các ngươi.

      Thiên Vi Sư hừ lạnh.

      _Tiêu Xước! Ngươi đừng mừng vội, rất tiếc lão phu phải với ngươi, Ngọc Lục Chi Sát của tà giáo các ngươi giết nỗi Vương Tử Nguyên Kiệt.

      Tiêu Thái Hậu nheo mắt nghi hoặc.

      _Ngươi vừa gì?

      Nhìn thấy Thiên Vi Sư chút nao núng, Tiêu Thái Hậu liền có chút trầm mặc, đột nhiên nhớ đến lời Gia Luật Bội tám năm trước , ngoài còn có nam nhân mang máu của Độc Sát Môn còn sống.

      Lúc này đoàn binh của Đại Đường cũng dạt ra hai bên nhường đường cho ba thân ảnh tiến đến. Tiêu Thái Hậu vừa chuyển ánh mắt nhìn qua mặt liền biến sắc.

      _Tiêu Vĩ La?

      Vương Hậu từ phía sau Vương Đế cùng Vương Tử Nguyên Kiệt bước ra, ánh mắt chút biểu tình lại mang theo hận ý nhìn Tiêu Thái Hậu.

      _Tiêu Xước, ngươi ngờ ta vẫn còn sống phải ?

      Tiêu Thái Hậu khuôn mặt tái , bàn tay liền đổ mồ hôi lạnh, nàng nhìn sang Vương Tử Nguyên Kiệt liền hiểu ra mọi chuyện.

      _Không lẽ….

      _Qủa nhiên hai người là tỷ muội ruột thịt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :