1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê (update C61) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố Chấp - Chương 19 :Thỏa mãn ( 16+)
      Edit: Mèo Điên
      Đỗ Mộ Ngôn hô hấp nặng nề, hơi thở Tần Tuyên Tuyên dường như bao phủ cả căn phòng , vô cùng quen thuộc với mùi hương này, từng chút từng chút vào mũi , lấp đầy toàn bộ cơ thể , cảm giác này quả vô cùng tuyệt vời.

      Tựa như tâm tình giờ phút này cũng tuyệt vời như thế.

      Tên Tống Kì đó giờ đây hoàn toàn còn cơ hội, tiếp theo chỉ cần gây thêm chút phiền toái , đem ta đuổi khỏi thành phố N, là còn gì phải lo lắng. có Tống Kì, có thể chậm rãi thay đổi thái độ, tiếp cận Tuyên Tuyên, ở thời điểm đau lòng ra sức an ủi , thừa dịp đó tranh thủ tình cảm….. biết, phải kiềm chế khoảng thời gian dài như vậy, có chút nhịn được.


      phân phó cấp dưới lấy danh nghĩa Minh Khải làm cho Mạc Tùng lấy được phiếu ưu đãi của khách sạn suối nước nóng này, chỉ vì để tìm được cơ hội cùng chỗ, ngờ mọi việc lại có thể tiến triển thuận lợi đến vậy. mình phòng, đây quả là cơ hội tuyệt vời dành cho .


      Đỗ Mộ Ngôn im lặng đến bên cạnh Tần Tuyên Tuyên, quỳ xuống giường. Bên trong ly sữa có thêm thuốc ngủ khiến ngủ sâu.


      chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên bình của lâu, mặt dần lên nụ cười. Lần đầu tiên bị hấp dẫn, là bởi vì nụ cười của . Trong suốt sáng ngời, giống như con bướm xinh đẹp, cả thế giới dường như sáng bừng lên. vĩnh viễn cũng quên được, lần đầu tiên nhìn thấy cười, trong lòng xẹt qua loại cảm giác thể khống chế, trong ngực xuất thứ gọi là rung động.


      Đến lúc này, càng thể vãn hồi nữa rồi.


      Biết dáng vẻ tươi cười lúc đó chỉ dành cho chồng của , lại cố tình rơi vào mê muội, cả ngày vụng trộm ngắm nhìn, ảo tưởng ngày nào đó nụ cười kia vì mình mà nở rộ. Nhưng khi đó, cùng Tống Kì kết hôn, bọn họ nhau như vậy, căn bản là có cơ hội chen chân vào. Ngay từ đầu, ngu ngốc, mưu toan dùng tiền tài để có được , lại bị hung hăng nhục nhã. Càng ngày càng sai, dùng rất nhiều cách, nghĩ tới ngược lại lại làm cho tình cảm của bọn họ càng thêm sâu đậm. thể chia rẽ bọn họ, cả đêm đều thể vào giấc ngủ, sử dụng phương pháp cũng ngày càng cực đoan. Mãi sau này, đem Tống Kì bức tử, lại khiến cho cha Tuyên Tuyên chết, cũng chút hối hận. Lúc đó mẹ ngã bệnh nằm viện, cần rất nhiều tiền thuốc, chỉ có thể đến cầu , cuối cùng cũng có được , khi đó vô cùng vui vẻ! Chỉ còn chút nữa thôi , thực có được …… Ngày đó có thể cùng thương nhung nhớ, mẹ của lại nhảy lầu tự vẫn. Vì cái gì? Vì cái gì mẹ của phải nhảy lầu? Vì cái gì cố tình lại là ngày nào đó?


      Đỗ Mộ Ngôn thở dài, hình ảnh màu máu đỏ ngày đó lại càng tái ràng.


      biết hận , hận thể để chết, nhưng cho rằng chính mình quan tâm, chỉ cần có được tốt rồi, cứ hận . vẫn luôn tin chắc vào điều đó. Cho đến lúc dùng ánh mắt lạnh lùng đầy oán hận nhìn , đem dao đâm vào bụng , biết ý thức được, ra thứ muốn, phải là thù hận của . Chồng cùng người thân còn, vô cùng kiên quyết cầm dao đâm vào ngực mình, chút do dự đều có. Khi đó vô cùng hối hận, nên bức ép …. nghĩ tới cho đến khi tỉnh lại, lại quay trở lại hai năm về trước. Qua ống nhòm nhìn thấy nét mặt tươi cười hồn nhiên trong sáng của Tuyên Tuyên giống y như trong hồi ức, giật mình tỉnh ngộ , ban đầu cũng là vì nụ cười đó, mà muốn đoạt lấy , hy vọng cho đến lúc có được , vẫn như cũ giữ nụ cười đó.


      Cho nên kiếp này, thấp thỏm lo sợ, sợ rằng lần nữa lại giống như trong quá khứ. Ngoại trừ việc gây khó dễ cho Tống Kì, căn bản dám làm gì gây tổn thương đến Tuyên Tuyên.


      Đỗ Mộ Ngôn chậm rãi cúi người xuống, đem đầu tựa vào gáy , hốc mắt có chút ẩm ướt.


      Tuyên Tuyên của , nữ thần của , tình cảm chân thành cả đời này chỉ dành riêng cho .


      ____không cần hận , cần để ý tới , đừng rời xa .


      biết qua bao lâu, Đỗ Mộ Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, khắc sâu dung nhan ngủ say vào lòng.


      cúi người kề vào môi , nhàng mà cọ xát, chỉ chốc lát sau liền thỏa mãn, vươn đầu lưỡi, phác họa hình dáng đôi môi , thanh giữa môi răng tràn ra:’’Tha thứ cho …..’’


      Thỏa mãn đôi chút, Đỗ Mộ Ngôn xốc chăn lên, đem Tần Tuyên Tuyên ôm tới chiếc giường khác. Thuốc ngủ phân lượng vừa đủ để sâu vào giấc ngủ, động tác như vậy cũng làm tỉnh giấc.


      mới vừa tắm xong, vẫn còn mặc áo tắm, bởi vì di chuyển khiến cổ áo bị nới lỏng ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.


      Hô hấp Đỗ Mộ Ngôn gần như ngưng trệ, chậm rãi vươn tay, cởi áo tắm của ra, nhưng đôi tay lại hơi run rẩy, thử vài lần cũng cầm được dây lưng. Từ từ cởi ra dây buộc, nín thở, đem vạt áo tắm mở rộng sang hai bên.


      Trước mắt ra thân thể nhắn vô cùng xinh đẹp, da thịt trơn nhẵn trắng mịn như sữa ở dưới ngọn đèn phảng phất như tỏa sáng, gần như làm đau hai mắt .


      lần là ở trong xe, dám bật đèn, cho nên có cơ hội cẩn thận thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của như lúc này.


      Tầm mắt xuống đảo qua mỗi tấc da thịt , hai tròng mắt bắn ra tia quang mang y như con sói tham lam tràn ngập dục vọng ham muốn. run rẩy vươn tay, từ xuống dưới, dọc theo đường cong thân thể , giống như là vuốt ve , mặc dù chưa hề chạm vào chút nào, thế nhưng thỏa mãn nheo mắt lại. Tay to xuống, lại từ dưới hướng lên , tập kích tại bộ ngực tròn trịa mềm mại của . thở dài tiếng, năm ngón thay khẽ nhúc nhích , cảm thụ tốt đẹp ấy.


      tồn tại của với là chất gây nghiện khó có thể bỏ được, dù cho ngày nào đó có dần dần gầy yếu, có chết oan uổng, cũng nghĩ từ bỏ.


      Đỗ Mộ Ngôn ôn nhu nở nụ cười, nâng nửa người của lên, đem áo tắm từng chút cởi ra, vứt tới chỗ khác giường, sau đó, nhìn cơ thể hoàn toàn trần trụi như trẻ con của , nhanh chóng cởi hết quần áo của mình bò lên giường.


      Nam căn sớm oai phong mạnh mẽ thức tỉnh, cưỡi lên hai bên hông , hạ thân hơi hơi trầm xuống, liền va chạm vào vùng đất tuyệt vời của . nhịn được khẽ rên lên, suýt nữa tước vũ khí đầu hàng. (Mèo: a kém thế -___- Bạn Đỗ : đừng để ta gọi bầy mèo đực đến XXX mi )


      Hô hấp dồn dập, suýt chút nữa kiểm soát được chính mình, cúi người xuống thấp hơn, khoảng cách được rút ngắn càng làm kích thích, da thịt càng dán sát vào hơn khiến cho hô hấp của trở nên khàn khàn, thâm tình nhìn người con dưới thân say giấc nồng, cúi đầu hôn môi dùng sức như muốn nghiền nát, thậm chí còn to gan cạy mở khớp hàm chơi đùa cùng chiếc lưỡi, dùng sức mà mút vào gây ra tiếng chậc chậc.


      Chỉ như vậy sao có thể đủ? vô cùng , đến mức muốn chiếm đoạt hợp thành với , ngụm cũng thừa.


      Đỗ Mộ Ngôn lưu luyến dời môi , hai sợi chỉ bạc lúc hai người thân mật chảy ra, từ từ lưu lại cằm cùng cổ . Ánh mắt chợt lóe, vươn đầu lưỡi liếm cằm , lại dọc theo cổ xuống, thẳng đến khi dùng nước bọt đem sợi chỉ bạc kia còn dấu vết cũng muốn dừng lại. giống như là dùng chính nước bọt của mình phác họa toàn bộ nửa thân của , cuối cùng ngụm dừng tại trước ngực mà ngậm vào, dùng đầu lưỡi ướt sũng nhàng liếm xung quanh bầu ngực, thằng đến khi chỗ đó run rẩy cứng lên, mới vừa lòng buông ra, quay sang chiếu cố bên kia.


      Đùa bỡn hai bên ngực hồi lâu, Đỗ Mộ Ngôn mới tiếp tục trượt xuống phía dưới, đầu lưỡi dừng tại chỗ rốn lúc, mới tiếp tục xuống, cuối cùng lưu lại nơi vùng đất thần bí kia.


      cầm mắt cá chân , hơi dùng sức làm hai chân gập lại, giây tiếp theo liền thấy được chất lỏng óng ánh trong suốt trong khu rừng rậm rạp ấy. ngay lập tức liền mừng rỡ như điên, cũng động tình, nhàng vuốt ve trêu đùa nơi đó.


      hít vào hơi sâu, mùi hương ngọt ngào tràn ngập tình dục lập tức xông thẳng vào mũi , làm cho dục vọng của càng trở nên điên cuồng. vô cùng, vô cùng muốn liều lĩnh đâm sâu vào, xuyên thủng , dùng sức chiếm đoạt , làm cho rên rỉ nỉ non dưới thân , để cho cùng sa vào dục vọng thiên đường, trong mắt chỉ có . nghĩ đến mà thân thể đều run rẩy, cuối cùng lại chỉ cúi người xuống, mở miệng ngậm lấy hai cánh hoa.


      Hương vị quá mức tốt đẹp làm nhịn được vươn đầu lưỡi vào sâu hơn trong cơ thể đấu đá lung tung, dẫn đến dịch thể ngày càng nhiều, tham lam mút vào, mặt mang theo vẻ thỏa mãn đồng thời biểu tình mâu thuẫn cũng biến đổi.


      Đỗ Mộ Ngôn đem toàn thân Tần Tuyên Tuyên đều liếm hết lượt, cuối cùng cầm bàn tay bé của đặt tại nam căn nóng rực của , dựa vào đó mà đạt tới cao triều, đem hết tinh hoa của phun tại bụng .


      nằm nghiêng bên cạnh , nhìn sườn mặt nhiễm màu đỏ hồng, giống như chưa bao giờ được thỏa mãn như vậy


      Nghỉ ngơi lát, Đỗ Mộ Ngôn đứng dậy vào phòng vệ sinh lấy ra cái khăn mặt sạch, tinh tế lau lượt thân thể , lưu luyến đem hơi thở thuộc về phân tán hết. Mà khi khăn măt vào đồi cỏ phía dưới, đôi mắt trở nên sắc bén, nhịn được thử thăm dò cắm vào ngón tay, cảm giác ấm áp làm cho thỏa mãn thở ra, sau đó lại thử vào hai ngón tay.


      Tần Tuyên Tuyên thoải mái cử động, Đỗ Mộ Ngôn lập tức rút hai ngón tay ra, khẩn trương nhìn vẻ mặt , thấy còn chưa tỉnh, chỉ là thân thể thoải mái làm sinh ra bản năng bài xích.


      Đỗ Mộ Ngôn yên tâm, tiếp tục thay lau sạch cơ thể, thời điểm dùng đến khăn mặt thứ hai, dục vọng vừa mới biến mất lại bắt đầu thức tỉnh, nhịn được lại liếm thân thể thêm lần nữa, tiếp tục phóng thích lần hai. Cứ như thế qua ba lần, sợ tác dụng của thuốc săp hết, Đỗ Mộ Ngôn dám lại làm gì thêm nữa, tinh tế tẩy rửa thân thể , xác định người còn lưu lại dịch thể của , mới ôm trở lại giường, tay chân thay mặc áo tắm, rồi mới đặt vào lại ổ chăn.


      Sau khi đem tất cả mọi thứ trong phòng khôi phục như cũ, Đỗ Mộ Ngôn đứng ở đầu giường nhìn Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ ngủ say, đáy lòng sinh ra loại ham muốn khát vọng khác.


      muốn được ôm cùng nhau vào giấc ngủ, sáng sớm tỉnh lại, trong mắt chính là vẻ mặt khi ngủ say.


      Trái tim đập mỗi lúc nhanh , Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt tay, mặt lộ ra ý cười như có như .


      Đỗ Mộ Ngôn, đừng có vội. Rất nhanh thôi, mày có thể thực nguyện vọng được rồi, tất cả mong muốn của mày đều đạt được……


      Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy cả người đau mỏi. ràng ngủ từ rất sớm, cũng có nằm mơ, biết vì sao lại mệt như vậy. Lắc lắc đầu, cũng chỉ cho là do ngồi xe ngày lâu lắm, nên quá để ý.


      Hành trình sáng nay được sắp xếp là tham quan phong cảnh xung quanh khách sạn. thể , kiến trúc khách sạn này quả thực độc đáo, xung quanh là cả rừng trúc lớn, đặc biệt có khí. Mà suối nước nóng bên kia, lại phân chia rải rác trong rừng trúc, nam nữ tách biệt, có bể tắm chung, cũng có cả hồ tắm lộ thiên, hay khu vực được che kín lại.


      Tần Tuyên Tuyên vẫn là vô cùng bảo thủ, giữa trưa ăn cơm xong để cho tiêu cơm, lựa chọn hồ tắm có mái che. Phương Phán Phán nghĩ muốn tắm cùng Tuyên Tuyên, nhưng nàng đồng nghiệp mới kia nhất định phải lôi kéo cùng hồ tắm lộ thiên có cả nam lẫn nữ, bên này rốt cuộc chỉ còn lại mình Tần Tuyên Tuyên. Đối với việc này Tần Tuyên Tuyên cầu còn được, hài lòng dựa lưng vào bể, cho dù là ngẩn người hay có vấn đề cần suy nghĩ, đều là loại hưởng thụ.


      Nhắm mắt lại hưởng thụ được lúc, Tần Tuyên Tuyên bỗng nghe thấy tiếng xuống nước, khỏi mở mắt nhìn, thấy người vừa mới xuống nước đúng là Tả An Lôi, vô cùng kinh ngạc. Với dáng vẻ của Tả An Lôi, ấy vốn nên ở hồ tắm nam nữ chung, vì cái gì lại sang bên này?


      Nhưng Tả An Lôi lại biểu có việc gì, sau khi xuống nước dựa sát vào cạnh hồ, từ từ nhắm hai mắt lại, hoàn toàn là bộ dáng thực hưởng thụ.


      Tần Tuyên Tuyên cũng tiếp tục để ý tới ta, chỉ đơn giản là nhắm hai mắt lại.


      Thời điểm tâm trí Tần Tuyên Tuyên dạo chơi đâu đó, bỗng nhiên nghe thấy thanh Tả An Lôi vang lên:’’ Tôi nhìn thấy rồi.’’


      Nhìn thấy? Nhìn thấy cái gì?


      Tần Tuyên Tuyên mở mắt nhìn về phái ta. Nơi này chỉ có hai người bọn , Tả An Lôi chuyện cùng , chẳng lẽ là tự mình sao?


      Giống như câu vừa rồi chỉ là câu độc thoại, Tả An Lôi trước sau vẫn nhắm mắt. Tần Tuyên Tuyên nhìn ta hồi, ý của ta, liền cũng để ý tới nữa.


      nghĩ tới mấy phút sau, Tả An Lôi lại mở miệng lần nữa: ‘’ Tần Tuyên Tuyên, nhìn ra, còn có loại bản lình đó. Người kia tối hôm qua, là người bao nuôi sao?’’


      ‘’Người nào? ‘’ Tần Tuyên Tuyên nguyên do.


      Sớm đoán được Tần Tuyên Tuyên thoải mái thừa nhận, Tả An Lôi cũng tức giận, hừ tiếng :’’ Cơ thể phụ nữ là tiền vốn quan trọng nhất, yên tâm, tôi cũng hiểu cho tôi biết.’’ Thời điểm rạng sáng hôm nay ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nhất thời tò mò liền ló đầu nhìn thoáng qua, thấy trong phòng Tần Tuyên Tuyên xuất bóng dáng tối đen, theo thân hình mà đoán, chắc chắn đó là đàn ông, khi đó sợ bị phát , ta lập tức trốn vào, chờ đến lúc nhìn lại, thấy người đó đâu nữa. Bởi vậy ta cũng người kia là ai, chỉ có thể suy đoán. Nghĩ đến lần gần đây nhất vị kia vô cùng chiếu cố cho Tần Tuyên Tuyên, ta cảm giác người đàn ông kia là người bao nuôi của . Phải biết rằng, người ở mình phòng, chỉ có mình Tần Tuyên Tuyên, nếu những người khác trốn khỏi phòng, khẳng định bị người cùng phòng phát .



      Tần Tuyên Tuyên mãi cho đến bây giờ mới hiểu được suy nghĩ trong lời của Tả An Lôi, sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng.


      ‘’Tả trợ lý, xin cần ngậm máu phun người.’’


      Tả An Lôi hừ tiếng : ‘’ Vậy thử xem, người từ phòng ra, trừ bỏ người bao dưỡng , còn có thể là ai?’’


      ‘’Tối hôm qua trong phòng tôi căn bản là có người đàn ông khác!’’ Tần Tuyên Tuyên nhíu mày, đáy mắt có vài tia lửa giận. luôn luôn giữ mình trong sạch, lại bị người ta là dựa vào thân thể để đạt được mục đích, bảo sao có thể tức giận?


      ‘’Được rồi, cũng cần giả vờ thanh cao, loại quy tắc ngầm này, ai cũng hiểu được. yên tâm, tôi cho người khác biết.’’ Tả An Lôi bỗng ào cái từ trong nước đứng lên, quay đầu lạnh lùng cười : ‘’ Tôi cũng phải nhắc nhở chút, nên hiểu thân phận của mình, đừng cho rằng vì thế mà có thể thăng chức.’’


      ‘’Tả trợ lý, theo như , trong lời của có nhiều thứ tôi hiểu , tôi thực rốt cuộc hiểu lầm cái gì.’’ Tần Tuyên Tuyên nhíu mày :’’ Tối hôm qua trong phòng tôi hề có đàn ông!’’


      ‘’Ý của là, sáng nay là tôi nhìn nhầm?’’ Tả An Lôi đứng bên bờ suối, từ cao nhìn xuống Tần Tuyên Tuyên, về việc Tần Tuyên Tuyên giải thích, ta căn bản là tin. Buổi sáng ta vô cùng tỉnh táo, có đàn ông trong phòng Tần Tuyên Tuyên hay , ta sao có thể nhìn nhầm?


      ‘’Đúng vậy, nhất định là nhìn nhầm rồi.’’ Tần Tuyên Tuyên gật đầu : ‘’Xin cần tùy tiện suy đoán nhân phẩm của tôi.’’ Đối với danh dự bản thân, vô cùng kiên trì.


      ‘’Ha hả’’ Tả An Lôi giận ngược lại phá lên cười, ‘’Vừa muốn làm kĩ nữ lại muốn lập đền thờ, câu đó chính là chỉ người như thế.’’ Thấy biểu tình Tần Tuyên Tuyên đột nhiên thay đổi, Tả An Lôi cho rằng chọc đúng chỗ đau của , khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng. ‘’Những gì nên tôi đều rồi, muốn làm gì là chuyện của . Loại trò chơi vụng trộm này, tự chơi , tôi theo hầu được.’’


      xong, cũng chờ Tần Tuyên Tuyên lại muốn giải thích, ta dùng khăn tắm bao lấy thân thể duyên dáng mặc bikini bước ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      lonkon95, lêthanh9009, heomaz10 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố chấp
      Chương 20 : Bị thương
      Edit : Mèo điên

      Tả An Lôi tổ chức việc leo núi ngắm mặt trời mọc, ta thông báo cho mọi người, ngày hôm sau năm giờ tập hợp tại đại sảnh khách sạn, người nào đến muộn đợi. Ngắm mặt trời mọc là hoạt động tạm thời mới thêm vào, cơ bản hoàn toàn là tự nguyện, tuy nhiên tính từ xuống dưới, cũng có mấy người biết bản thân mình lười, khẳng định là đến, còn lại gần ba mươi người ngỏ ý muốn xem mặt trời mọc. Mạc tổng thế nhưng lấy cớ tuổi tác mình cao , cười ha hả cổ vũ người trẻ tuổi, tỏ ý mình tham gia vào hoạt động náo nhiệt này.

      Mà Tần Tuyên Tuyên, đối với loại hoạt động này lại cực kì mong đợi.

      Sau khi ăn xong, Phương Phán Phán lôi kéo bạn đồng nghiệp mới cùng nam sinh có dáng người thấp bé của bộ phận kỹ thuật tới phòng Tần Tuyên Tuyên, bốn người cùng nhau đánh bài , thẳng đến hơn mười giờ mới giải tán. Nếu vì ngày hôm sau phải dậy sớm leo núi, Phương Phán Phán đnag chơi vô cùng cao hứng tuyệt đối khinh địch liền ngừng cuộc chơi sớm như vậy.

      Tắm rửa qua, Tần Tuyên Tuyên lấy điện thoại đặt báo thức lúc 4:40, rất nhanh liền vào giấc ngủ.

      đêm mộng mị, bởi vì ngủ từ sớm, Tần Tuyên Tuyên thậm chí đợi đồng hồ báo thức vang lên thức dậy, nhanh chóng rời giường rửa mặt, sau đó thay bộ quần áo thể thao cùng giày leo núi. Ra ngoài du lịch mặc đồ phù hợp cho vận động luôn là thói quen của Tần Tuyên Tuyên, lần này cũng đúng lúc có tác dụng.

      Ở đại sảnh khách sạn đợi lúc, đến vài phút sau mọi người đều tập trung đông đủ, rất nhanh đến năm giờ, tất cả chuẩn bị xuất phát. Tần Tuyên Tuyên thấy Phương Phán Phán cùng bạn đồng nghiệp kia tới, khẳng định là bọn họ ngủ quên, cũng muốn đánh thức bọn họ dậy.

      tại sắc trời vẫn còn tối, mỗi người trong tay cầm đủ loại di động chiếu sáng. Cũng may đường phía sau núi đều có bậc thang, vì vậy lên cũng tốn sức, cơ bản là cũng có gì nguy hiểm.

      Phương Phán Phán tới, Tần Tuyên Tuyên cùng đồng nghiệp khác tính là quen thuộc liền dần dần ở cuối cùng. được nửa đường, Tần Tuyên Tuyên bị rớt xuống cuối đoàn. Sắc trời vẫn còn mờ tối, nhìn thấy ánh mặt trời, tuy rằng phía trước có rất nhiều người, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó bất an, thường xuyên quay đầu nhìn về phía sau, giống như có gì đó theo .

      Vài lần quan sát cũng nhìn thấy cái gì, Tần Tuyên Tuyên tự cười chính mình thần kinh có chút căng thẳng, sau đó cũng hề quay đầu lại lần nào nữa. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người lên đến đỉnh núi, đều tự tìm chỗ ngồi chờ thời khắc mặt trời mọc.

      Tần Tuyên Tuyên cách bọn họ quá xa, đứng ở đằng sau giống mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

      Bầu trời sáng dần, vòng mặt trời đỏ ra trước mắt bọn họ, hắt lên khuôn mặt mọi người màu vàng nhàn nhạt.

      Tất cả đều hoan hộ.

      Tâm tình Tần Tuyên Tuyên cũng bị mọi người cuốn hút, để ý dưới chân là tảng đá, thân mình nghiêng về phía sau, hét lên tiếng liền ngã xuống phía dưới. Tiếng hét của bị tiếng hoan hô của mọi người che lấp, ai phát lăn xuống từ đỉnh núi dọc theo xuống sườn dốc, bất ngờ đâm vào gốc cây ở chính giữa, ngăn cản cho bị lăn xuống dưới.

      Ngoại trừ Đỗ Mộ Ngôn vẫn luôn lặng lẽ theo sau Tần Tuyên Tuyên.

      Thời khắc nhìn thấy bị ngã xuống, Đỗ Mộ Ngôn trợn to hai mắt, mạnh mẽ xông đến, thấy được cái cây chặn lại, tới khi vịn vào cây chậm rãi ngồi dậy, thân hình đột nhiên dừng lại.

      bởi vì muốn thời khắc nào cũng được nhìn thấy , nên mới theo lên núi, cần phải nhớ vẻ ngụy trang cùng sách lược của mình, phải đối với lãnh đạm, phải làm như hề thích , chờ bỏ xuống cảnh giác, lại hành động….. phải khắc chế, thể bỏ dở giữa chừng.

      Lúc này, Tần Tuyên Tuyên dựa vào cây đứng lên, ai ngờ vừa mới vài bước, mắt cá chân bị trận đau đớn đánh đến, bỗng nhiên lắc lư, suýt nữa ngã sấp xuống.

      Đỗ Mộ Ngôn sắc mặt đại biến, sải bước hướng về phía .

      còn vẻ lãnh đạm cùng dè chừng nữa.

      Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỗ đứng lúc trước cùng với nơi lăn xuống cách nhau tầm mười mét, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng reo hò dừng lại, thanh mọi người kêu gọi chuẩn bị trở về. Chỗ đứng ở giữa sườn núi, may nhờ có thân cây chống đỡ mới tiếp tục lăn xuống, nếu bọn họ trươc, lại lắc lắc chân, muốn xuống núi dễ hơn làm.

      Ngay tại lúc Tần Tuyên Tuyên chuẩn bị kêu cứu, khóe mắt liếc thấy thân ảnh nhanh chóng tới gần, nhất thời ngậm mồm, nhìn xem người đến là ai.

      Thời điểm thấy đó là ai, Tần Tuyên Tuyên cả người đều ngây dại.

      Đỗ Mộ Ngôn? Tại sao ta lại ở đây?

      Đỗ Mộ Ngôn từ mép sườn bên kia xuống, rất nhanh tới bên cạnh Tần Tuyên Tuyên , đưa tay nắm lấy cành cây, sốt ruột dừng lại. Tần Tuyên Tuyên chính là nhờ dựa hoàn toàn cái cây này mới có thể đứng vững, giờ phút này Đỗ Mộ Ngôn cũng nắm được cái cây này, làm cho khiangr cách của hai người rất gần nhau.

      Lùi xuống có thể bị trượt, chỉ có thể ngửa nửa người ra sau, tạo ra ít khoảng cách cùng Đỗ Mộ Ngôn.

      Đồng nghiệp công ty phía lần lượt xuống, có ai chú ý tới bị mất tích, nghe thấy thanh những người đó dần dần xa, nhìn lại Đỗ Mộ Ngôn, theo bản năng giọng hỏi thăm : ‘’ Đỗ tiên sinh, ngài như thế nào…..lại ở đây?’’

      Tuy rằng tại hẳn là nên gọi nhóm đồng nghiệp quay lại, nhưng cũng muốn bọn họ nhìn thấy bộ dáng cùng Đỗ Mộ Ngôn ở cùng chỗ. Mạc tổng bên kia hiểu lầm vẫn chưa làm sáng tỏ, muốn những lời đồn đại càng ngày càng lớn.

      Thử cử động chân, chỉ cảm thấy trận đau đớn, nghĩ đến chuyện phải tự mình xuống núi, gần như là có khả năng.

      Tần Tuyên Tuyên nhìn về phía đỉnh núi mơ hồ chỉ thấy lác đác vài người, suy nghĩ hồi vẫn là quyết định kêu đồng nghiệp quay lại. So với những lời đồn đãi kia, cùng với Đỗ Mộ Ngôn ở chỗ càng làm biết phải xoay sở như thế nào.

      Tần Tuyên Tuyên vừa mới mở miệng, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn ở trước mặt ngồi xổm xuống, cầm lấy cổ chân .

      kinh ngạc, phải là do đau, động tác của rất , có làm đau , chỉ là bị dọa.

      rốt cuộc tại sao lại xuất ở đây? bây giờ, rốt cuộc có ý gì? Lúc trước ràng tỏ ra vô cùng lạnh nhạt với .

      Đau đớn từ chân truyền đến làm gián đoạn dòng suy nghĩ của , thấy Đỗ Mộ Ngôn nhàng cởi giầy cùng tất ra, cầm lấy cổ chân xoay tròn, có chút đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể thừa nhận được.

      Sau đó lại tay chân đem giầy vào cho , Đỗ Mộ Ngôn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh : ‘’ bị thương tổn đến xương cốt.’’

      loạt các động tác dịu dàng vừa nãy của Đỗ Mộ Ngôn dọa tới Tần Tuyên Tuyên, giờ phút này bộ dáng của ta lại vô cùng bình tĩnh, làm cho phải suy nghĩ.

      Nhận ra có chút bối rối, Đỗ Mộ Ngôn liền quay lại bộ dáng ôn hòa như trước, ít nhất cũng cười với cái. Nhưng lý trí lại lần nữa trở về, mất bò mới lo làm chuồng tựa như giải thích : ‘’ Tôi….mời nhóm bạn làm ăn tới nơi này nghỉ phép, mỗi lần lại tới nới này, buối sáng chúng tôi đến leo núi, nghĩ tới Tần tiểu thư cũng đến nơi này ngắm cảnh.’’

      Lời dối càng càng trôi chảy, cuối cùng, Đỗ Mộ Ngôn lại trưng ra bộ mặt nghiêm túc, như là rất tình nguyện nhìn thấy bộ dạng này của .

      Tần Tuyên Tuyên thấy thế thở phào nhõm. Hóa ra chỉ là trùng hợp…..Tuy rằng chỉ là trùng hợp, nhưng lại cảm thấy có chút khó tin, nhưng nhìn thái độ trước sau như của Đỗ Mộ Ngôn , cũng muốn có trùng hợp thế này, có lẽ là ngại ba cho nên mới xuống dưới nhìn chút.

      Hia người cứ như vậy vừa vừa kéo dài, mọi người đỉnh núi thấy bóng dáng, Tần Tuyên Tuyên buồn bực phát , kế tiếp chỉ có thể nhờ cậy Đỗ Mộ Ngôn.

      ‘’Đỗ tiên sinh…..’’ Tần Tuyên Tuyên vừa mới mở miệng, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn xoay người ngồi xuống trước mặt , tựa như ra lệnh : ‘’ lên.’’

      Tần Tuyên Tuyên nhìn tấm lưng dày rộng của , có chút do dự nhúc nhích.

      Đỗ Mộ Ngôn có chút mất kiên nhẫn, lại lần nữa nâng cao lượng cúng rắn : ‘’ lên!’’

      đành phải nằm sấp lưng , bởi vì bản thân có chút khẩn trương, chú ý tới trong thanh của Đỗ Mộ Ngôn còn có chút run rẩy.

      so với còn khẩn trương hơn.

      khom người, lưng cũng cứng ngắc, đến khi thân thể mềm mại của nằm lên, mới nhàng thở ra. sợ vẫn còn cảnh giác đối với , ngay cả gặp cũng muốn gặp. Giờ đồng ý chấp nhận giúp đỡ của , lên khoảng cách đạt được mục tiêu càng ngày càng gần….. tốt quá!

      cố gắng làm ra vẻ tự nhiên đưa tay ôm lấy đầu gối , khiến cho thân thể càng dính sát vào . Đến cả thở dài thỏa mãn cũng bị liều chết nuốt trở lại.

      được hai bước, phát sử dụng cả tay chân rất khó để trèo lên, Đỗ Mộ Ngôn liền nhân cơ hội : ‘’ Ôm cổ tôi.’’

      Tần Tuyên Tuyên thoáng do dự, liền tay nắm chặt vai Đỗ Mộ Ngôn, tay kia vòng qua cổ . Như vậy, có thể ổn định thân mình, cũng đến nỗi đem Đỗ Mộ Ngôn đè đau.

      Buông đầu gối của được vài bước, phát có thể cố định cơ thế, Đỗ Mộ Ngôn thoáng thả lỏng, cõng trèo lên . Đoạn sườn đồi này tính là quá dốc, bởi vậy Đỗ Mộ Ngôn cõng quá khó khăn. Năm phút sau, hai người liền lên đến đỉnh núi, nơi này có bậc thang có thể xuống, Tần Tuyên Tuyên cần nhờ Đỗ Mộ Ngôn phải cõng nữa, bởi vậy vừa lên tới đỉnh, liền giãy giụa nhảy xuống.

      ‘’Đỗ tiên sinh, cảm ơn , bây giờ tôi tự là được rồi.’’ Tần Tuyên Tuyên có chút xấu hổ cảm ơn với Đỗ Mộ Ngôn.

      Bậc thang cứ cách vài bước bên cạnh lại có thân cây, Tần Tuyên Tuyên miễn cưỡng có thể dựa vào cái cây này, chậm rãi từng bước xuống bậc thang.

      ‘’Ừm.’’ Đỗ Mộ Ngôn hai tay đặt sau lưng, nắm chặt tay nhẫn nại chịu đựng mới từ trong mũi phát ra tiếng.

      Tần Tuyên Tuyên cho là còn kiên nhẫn, cũng dám thêm gì nữa, hai tay vịn vào cây, chân nhảy lò cò xuống. Có đôi khi hai cây khoảng cách khá xa, đành phải nhảy nhanh qua, thực dễ để đứng vững.

      Đỗ Mộ Ngôn vẫn đứng phía sau , quay lại nhìn , lại có thể cảm giác được áp lực mãnh mẽ của . rất muốn với , bảo xuống núi trước là được, có thể từ từ di chuyển xuống dưới, nhưng cảm thấy tâm tình của có vẻ tốt, nên dám mở mồm ra câu này.

      Nhìn bộ dáng khập khiễng nhảy xuống, tâm cũng nảy lên. Mỗi lần thấy lắc lư đứng vững, chỉ muốn tiến lên ôm lấy , nhưng biết thể.

      Bóng dáng của nhìn qua thực mỏng manh yếu đuối, như là bông hoa xinh đẹp cần được thương che chở, rất muốn đem để trong lòng bàn tay, để cho phải chịu gió táp mưa sa, nhưng giờ phải là lúc, thể làm như vậy lúc này.

      Thời điểm lên núi được nửa giờ, chân Tần Tuyên Tuyên cũng bắt đầu ê ẩm, đến bây giờ xuống núi với đôi chân thế này, khi xuống được biết có bị thương tổn nào nữa.

      Đến khi nhảy xuống được bậc thang, Đỗ Mộ Ngôn rốt cuộc nhịn được, trực tiếp tiến đến ôm lấy .

      Tần Tuyên Tuyên kinh hô tiếng, lại nghe được ngữ khí Đỗ Mộ Ngôn tốt câu : ‘’ Qúa chậm.’’

      Qủa nhiên là ghét bỏ chậm mà…..~ >_<~ Tần Tuyên Tuyên cúi đầu, giờ phút này dám nhìn sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn, cả người căng thẳng, lui ở trong ngực , cử động cũng dám. Cũng vì vậy mà nhìn thấy, Đỗ Mộ Ngôn ôm bước xuống, khóe miệng nhịn được cong lên. Có đôi khi lòng tham đáy, nhưng có lúc lại thực dễ dàng thỏa mãn. (sao đoạn này lại cảm thấy a đáng eo là sao, là saoooo >_<)
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      lonkon95, Sweet you, heomaz12 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố Chấp
      Chương 21 : Ảo Tưởng
      Edit : Mèo điên

      Khi Đỗ Mộ Ngôn còn trẻ từng chơi rất nhiều môn thể thao, tập luyện đủ phương thức, dù giai đoạn thành lập Minh Khải có bận rộn hối hả ngược xuôi, nhưng thể lực vẫn còn rất tốt. Đến bây giờ, mỗi ngày chỉ cần ngồi ở văn phòng, những quản lý cấp cao được cất nhắc chỉ cần đưa tới văn kiện quan trọng cần đọc qua kí tên, nên cũng có thời gian thường xuyên đến phòng tập thể hình. Bởi vậy, cho dù bây giờ có ôm Tần Tuyên Tuyên người lớn như vậy xuống núi, cũng chỉ cảm thấy như là đường phẳng, tay cũng run, chẳng mấy chốc xuống tới nơi.

      Nhưng được ôm trong lòng thế này đối với Đỗ Mộ Ngôn mà giống như là mơ thấy chuyện vô cùng tốt đẹp, thậm chí hy vọng đoạn đường núi này có thể dài chút, vĩnh viễn tới điểm cuối là tốt nhất, sao có thể nhanh cơ chứ, mỗi bước đối với đều là loại hưởng thụ, muốn khắc sâu trong lòng đoạn kỷ niệm đẹp đẽ này cả đời.

      Đỗ Mộ Ngôn bước vô cùng cẩn trọng vững vàng, Tần Tuyên Tuyên nằm ở trong ngực , chỉ cảm thấy được ôm ấp lại có cảm giác an toàn. Loại cảm giác này hề giống với cảm giác Tống Kì từng đem đến cho , nếu vòng tay của Tống Kì là loại thản nhiên ấm áp, khiến cho cảm thấy thực thân thiết, khi nằm trong ngực của Đỗ Mộ Ngôn, tính cách từ đầu đến cuối đều đối với hề giống nhau, vừa ấm áp lại có chút bá đạo. Cũng biết có phải là ảo giác hay , Tần Tuyên Tuyên luôn cảm thấy bất an, bị ôm như vậy, thể bình tĩnh được, chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.

      Sau đó phát , ngoài miệng Đỗ Mộ Ngôn chê động tác chậm chạp, nhưng tốc độ ôm đường, so với chính cũng nhanh lắm, nếu so sánh với lúc bị thương còn chậm hơn.

      Suy nghĩ Tần Tuyên Tuyên dừng vài giây, sau đó nhảy ra ý tưởng làm cho bản thân biết gì ----- lẽ là vì quá nặng, cho nên liên lụy đến tốc độ của sao? (Mèo: khổ chị, ko đọc đc suy nghĩ tà ác biến thái của -___-)

      Đỗ Mộ Ngôn cái gì cũng , Tần Tuyên Tuyên cũng liền đem bản thân mình trở thành câm điếc, hai người dọc đường trầm mặc xuống núi.
      Còn chưa tới chân núi, nhìn thấy Tả An Lôi rốt cuộc phát thấy Tần Tuyên Tuyên đâu dẫn theo mấy đồng nghiệp nam quay lại tìm , hai bên cứ như vậy chạm mặt nhau. Thấy Tần Tuyên Tuyên thế nhưng được người đàn ông ôm, hơn nữa người đó lại còn là Đỗ Mộ Ngôn người mà ta thầm ngưỡng mộ từ lâu, Tả An Lôi kinh ngạc thôi. Tuy rằng khách sạn tại là của Minh Khải, nhưng những khách sạn thế này thuộc xí nghiệp Minh Khải đặc biệt nhiều, Đỗ tổng như thế nào lại vừa vặn xuất ở đây? Hơn nữa cùng Tần Tuyên Tuyên là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà ôm ấy?

      Tả An Lôi lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng khi đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên cùng Đỗ Mộ Ngôn nháy mắt đổi thành vẻ mặt mỉm cười sáng lạn đầy thân thiết, ‘’Tuyên Tuyên, làm sao vậy, bị thương sao? A, đây phải là Đỗ tổng sao? Ngài khỏe chứ, tôi là trợ lý Mạc tổng của công ty thiết kế Tụ Mĩ, tên là Tả An Lôi, có thể ở nơi này gặp được ngài, quả thực là vinh hạnh cho tôi.’’ (Mèo: có ai quan tâm câu chuyện bà thím này ko? )

      Tả An Lôi hai câu trước vẫn còn quan tâm hỏi han Tần Tuyên Tuyên, về sau lại hoàn toàn bộc lộ ra bản tính, đôi mắt quyến rũ nháy mắt với Đỗ Mộ Ngôn, hận thể kéo Tần Tuyên Tuyên xuống dưới, hoán đổi thành chính mình nằm trong lòng Đỗ Mộ Ngôn.

      Thời điểm nhìn thấy Tả An Lôi, Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, lại thấy ta nét mặt vui cười như hoa, thường thường dùng đôi mắt giấu đao lườm mình, hoàn hồn, vội vùng vẫy, giọng : ‘’ Đỗ tiên sinh, thả tôi xuống dưới .’’

      Thế giới tốt đẹp của hai người bị mấy người trước mắt làm phiền, tâm tình Đỗ Mộ Ngôn lập tức trở nên tốt, hơn nữa còn trốn tránh khỏi ôm ấp của như rắn rết, sắc mặt của thấp xuống cực điểm, cũng để ý tới lời của Tả An lôi, chỉ cẩn thận đem Tần Tuyên Tuyên thả xuống.

      Biểu cảm nóng bỏng của Tả An Lôi đối diện với sắc thái lạnh băng của Đỗ Mộ Ngôn, khiến ta khỏi có chút xấu hổ, Đỗ Mộ Ngôn muốn cùng Tần Tuyên Tuyên chuyện lại sợ chán ghét , lại có kiên nhẫn cùng người khác đàm đạo, bởi vậy lấy câu, làm cho bầu khí nơi đây có chút băng lãnh.

      Tần Tuyên Tuyên nhìn Tả An Lôi, thấy ta có chút xấu hổ, nên cũng muốn thêm gì, chỉ giải thích đại khái câu: ‘’ Tôi bị trật chân, may mà gặp Đỗ tổng.’’

      Tần Tuyên Tuyên kiễng chân, quay về phía Đỗ Mộ Ngôn cảm ơn : ‘’ Đỗ tiên sinh, cám ơn .’’

      ‘’Ừm.’’ Nét mặt Đỗ Mộ Ngôn lạnh lùng thản nhiên lên tiếng, đấu tranh nội tâm vài giây, mới : ‘’ Nếu đồng nghiệp Tần tiểu thư đến, tôi trước.’’

      Đỗ Mộ Ngôn hướng về phía gật đầu, lướt qua Tả An Lôi mà . Khí thế của lớn mạnh, giờ phút này tâm tình lại tốt, mấy đồng nghiệp nam đứng chắn trước mặt lập tức cảm giác trận áp bức, vôi vội vàng vàng tránh ra nhường đường cho .

      Tả An Lôi vẫn nhìn theo Đỗ Mộ Ngôn, thẳng đến khi bóng dáng biến mất mới thu hồi tầm mắt, nghi ngờ nhìn Tần Tuyên Tuyên : ‘’ Đỗ tổng như thế nào lại ở núi, còn cứu ? Thời điểm chúng ta lên núi, đều nhìn thấy ngài.’’

      Đường lên núi chỉ có , hôm nay xem mặt trời mọc chỉ có nhân viên thiết kế của Tụ Mĩ, như vậy thời điểm Đỗ Mộ Ngôn lên núi, như thế nào lại có thể tránh được bọn họ?

      Bởi vì hôm trước Tả An Lôi tùy ý suy đoán cùng vũ nhục mình, kỳ thực muốn lưu lại, thậm chí cũng muốn cùng ta chuyện, giờ phút này chỉ lấy lệ : ‘’ Tôi biết.’’

      xong, cũng chờ Tả An Lôi gì, khó có được dịp tâm tình tốt, chỉ là mạch về phía trước.

      Trái lại đồng nghiệp nam thấp bé lúc nãy ngày hôm qua cùng Tần Tuyên Tuyên đánh bài, vội chạy qua đỡ , Tần Tuyên Tuyên cảm kích hướng cười, mấy người cùng nhau xuống núi.

      nhận được đáp án, Tả An Lôi tức giận giẫm chân, vài bước đuổi kịp Tần Tuyên Tuyên, há miệng thở dốc muốn hỏi, lại tạm thời áp chế xuống, đem đồng nghiệp nam kia đẩy ra : ‘’ Để tôi đỡ ấy.’’

      Tần Tuyên Tuyên căn bản muốn chịu ân huệ của ta, hơn nữa cho rằng ta hảo tâm muốn đỡ , liền nghĩ muốn buông tay ra tự mình , nhưng Tả An Lôi nắm tay thực chặt, Tần Tuyên Tuyên lại bị thương ở chân dùng nhiều sức được, chỉ có thể ngừng giãy dụa.

      Tả An Lôi đỡ Tần Tuyên Tuyên được vài bước vừa vặn xuống núi, mấy người hướng về phía khách sạn. Quay đầu lại nhìn mấy đồng nghiệp nam phía sau, Tả An Lôi giọng bên tai Tần Tuyên Tuyên : ‘’ Tần Tuyên Tuyên, thế nhưng lợi hại ,câu dẫn cậu tôi tính, còn quyến rũ Đỗ tổng. Tôi cho biết, đừng si tâm vọng tưởng, đàn ông giống Đỗ tổng, có khả năng nghiêm túc với đâu.’’

      Trước đó trong công ty cũng có lời đồn Tần Tuyên Tuyên có chút quan hệ với Đỗ Mộ Ngôn, lúc ấy ta cho là , buổi sáng hôm qua nhìn thấy có đàn ông từ trong phòng Tần Tuyên Tuyên ra , ta đổi lại càng thêm coi thường. Đỗ Mộ Ngôn là ai, sao có thể vì Tần Tuyên Tuyên mà lên giường với ? ta nghe Tương Giai , cậu của ta đem vụ làm ăn với công ty điện ảnh và truyền thông Minh Khải giao cho Tần Tuyên Tuyên làm, đến ngày liền ký được hợp đồng. Nếu phải cậu ta sớm cùng Minh Khải bàn bạc thỏa đáng, Tần Tuyên Tuyên là người mới, sao có thể làm tốt được như vậy? Cho nên, cậu ta giao việc này cho Tần Tuyên Tuyên chính là cố ý tặng công trạng cho , ta tại càng tin chắc sáng hôm qua người ra khỏi phòng của Tần Tuyên Tuyên chính là cậu của mình.

      Tần Tuyên Tuyên biết Tả An Lôi bỗng dưng lại đây giúp mình chính là có ý tốt, nghĩ tới ta thế nhưng lại nhắc tới chuyện này, trái lại giận dữ cười. Nếu ta biết Đỗ tổng từng hướng thổ lộ, biết mặt ta là biểu tình gì.

      Tần Tuyên Tuyên đem ý tưởng giận dỗi kia vào đáy lòng, ngại phiền lại lần nữa giải thích : ‘’ Tôi cùng Mạc tổng ngoại trừ quan hệ cấp cấp dưới có gì cả, Tả trợ lý, phiền cần đem suy nghĩ hèn hạ gán cho tôi.’’ Đồng thời, cũng tự với chính mình, đây là lần cuối cùng nghiêm túc giải thích, nếu sau này Tả An Lôi lần nữa nhắc tới vấn đề này, coi đó như khí. Hơn nữa, cũng quyết định phải rời khỏi Tụ Mĩ, cũng có kiên nhẫn lại cùng Tả An Lôi gặp mặt. , có nghĩa là nhu nhược.

      ‘’! Hừ, còn dám suy nghĩ của tôi hèn hạ, hành động của mới gọi là đê tiện.’’ Tả An Lôi xong, bỗng nhiên thả Tần Tuyên Tuyên ra.

      Tần Tuyên Tuyên đối với việc ta đỡ vẫn luôn cảnh giác, tại ta bỗng dưng thả ra, cũng gây ảnh hưởng tới , chẳng qua tại có gì để tựa vào, đành phải khập khiễng nhảy về phía trước.

      Đỗ Mộ Ngôn sớm rời thực tế trốn ở trong khách sạn, giấu mình sau rèm cửa, xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, thấy Tần Tuyên Tuyên khó khăn nhảy từng bước, sắn mặt thực tốt, đôi mắt phẫn nộ giống như mũi dao đâm về Tả An Lôi phía sau .

      thể chăm sóc tốt cho Tuyên Tuyên như , vì sao lại lên núi tìm ? Vì cái gì muốn cướp cơ hội cùng Tuyên Tuyên ở chỗ?

      Đỗ Mộ Ngôn quyền đánh vào cửa kính đại sảnh khách sạn, vẻ mặt vô cùng dữ tợn như muốn ăn thịt người.

      Cách tầng thủy tinh cùng khoảng cách xa hơn mười mét, Tả An Lôi bồng dưng cảm nhận được tầm mắt phẫn nộ của Đỗ Mộ Ngôn, mà chính ánh mắt ta nhìn bóng dáng Tần Tuyên Tuyên cũng tựa như muốn xuyên qua người vậy.

      Tần Tuyên Tuyên vừa tiến vào khách sạn, có nhân viên phục vụ thấy tình trạng của liền tiến đến hỏi thăm giúp đỡ, mang tới hộp y tế, đối với vết thương của tiến hành cấp cứu xử lý. Cũng may bị thương quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, vài ngày nữa là có thể bình phục.

      Vốn buổi sáng quyết định thăm quan phong cảnh xung quanh, Tần Tuyên Tuyên bị thương đành ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, Phương Phán Phán thấy bị như thế, còn cố ý muốn ở cùng , nhưng lại uyển chuyển từ chối. Mọi người khó được dịp ra ngoài chơi đùa, tất nhiên phải vui chơi thỏa thích mới được, muốn làm phiền tới Phương Phán Phán.

      Ai ngờ mới ngồi đợi ở trong phòng được lát, Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến của ba , Tần Quốc Đống thế nhưng từ chỗ Đỗ Mộ Ngôn biết được tin bị thương, ông thực lo lắng cho , vì vậy đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm.

      Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể nhiều lần giải thích chính mình xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, lại bị mẹ lải nhải hai câu, thú nhận bản thân mình cẩn thận, mới tắt máy.

      Vừa tắt máy chưa được hai phút, có tiếng gõ cửa vang lên, nhảy từng bước ra mở cửa, từ mắt mèo nhìn thấy ngoài cửa dĩ nhiên lại là Đỗ Mộ Ngôn, khỏi có chút giật mình , do dự chút mới mở cửa ra.

      Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn thực lãnh đạm, tay cầm theo cái túi, thản nhiên hỏi : ‘’ Tôi có thể vào trong ?’’

      Tần Tuyên Tuyên biết tại sao Đỗ Mộ Ngôn lại biết được số phòng , cũng hiểu tới làm gì, nhưng buổi sáng người ta vừa giúp đỡ mình, sao có thể từ chối ?

      nghiêng người : ‘’ Đương….đương nhiên. Mời vào!’’

      Đỗ Mộ Ngôn liền bước vào, túi cầm trong tay đặt ở mặt bàn TV. Bắt gặp tầm mắt dừng tại cái túi đó, :’’ Đều là đồ ăn vặt mua cho .’’

      Tần Tuyên Tuyên có chút bất ngờ, nghĩ tới Đỗ Mộ Ngôn lại chu đáo như vậy, vẫn nhớ tới chuyện của , phải có kiên nhẫn gặp mình sao?

      ‘’Cám ơn! Boa nhiêu tiền? Tôi trả cho .’’ Tần Tuyên Tuyên theo thói quen muốn trả tiền.

      Đỗ Mộ Ngôn chỉ :’’ cần, là giáo sư Tần nhờ tôi chăm sóc cho .’’

      lúc này mới nhớ tới, vừa rồi ba có nhắc đến báo cho ba biết tin bị thương, nhưng mà ba như thế nào lại mở mồm nhờ giúp đỡ chăm sóc ? lẽ dưới tình huống biết, quan hệ của ba cùng Đỗ Mộ Ngôn tốt đến mức này sao?

      ‘’Cám ơn , mình tôi ngồi đợi ở chỗ này cũng có việc gì.’’ Đer bày tỏ việc tiếp nhận ý tốt của , Tần Tuyên Tuyên cầm theo gói ăn vặt ngồi xuống giường, đồ ăn vặt cũng thuận tay đặt giường.

      ‘’Tôi đồng ý với giáo sư Tần.’’ Đỗ Mộ Ngôn có chút kiên nhẫn đáp, lập tức : ‘’ Chờ tôi lát.’’

      Đỗ Mộ Ngôn vừa ra ngoài, Tần Tuyên Tuyên có chút hiểu, ý là vẫn quay lại lần nữa sao? Có điều vừa , Tần Tuyên Tuyên ra có chút tò mò Lật người lại, giật mình phát thế nhưng đây lại toàn là món thích ăn. Này cũng quá khéo …..

      Thời điểm Đỗ Mộ Ngôn chạy mua đồ ăn vặt thích, Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng trở về phòng mình, cùng với học sinh tiểu học được chơi xuân giống hệt nhau, mặt đều là vẻ hân hoan phấn khởi. lo lắng cái chân bị thương của , muốn nhìn nhưng lại có cớ, liền gọi điện thoại chuyện với ba , cũng ‘’thuận miệng’’ nhắc tới chuyện Tần Tuyên Tuyên bị thương. Được giáo sư Tần ‘’nhờ vả’’, lúc này mới quang minh chính đại mua đồ ăn vặt thích.

      Đem theo ít văn kiện cùng bản thảo, Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng quay lại phòng Tần Tuyên Tuyên, lại đứng trước cửa lúc đem biểu tình vui sướng mặt thu hồi lại , cố gắng bày ra khuôn mặt lạnh như băng, rồi mới đẩy cửa vào.

      Đỗ Mộ Ngôn ngồi ở sô pha bên cửa sổ, đặt mát tính cùng văn kiện lên bàn bên cạnh.

      Tần Tuyên Tuyên nhìn động tác của , đáy mắt lóe qua tia kinh ngạc : ‘’ Đỗ tiên sinh, đây là….’’ muốn ở lại phòng là có ý gì?

      Tim Đỗ Mộ Ngôn đập thình thịch , mặt lại cực lực làm ra bộ dáng lạnh nhạt, miệng :’’ Giáo sư Tần muốn tôi chú ý chăm sóc cho , tôi làm việc ở chỗ này, có chuyện gì cứ bảo tôi.’’

      xong thu hồi tầm mắt, nhưng ánh mắt lại lướt qua chiếc giường bên cạnh kia, đôi mắt sâu hơn vài phần, hầu kết lăn lộn chút. nhịn được nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, toàn thân trần truồng nở rộ dưới thân , xinh đẹp như vậy, chọc người đến vậy.

      nắm chặt nắm tay, cảm thấy yếu hầu khô khốc, trong cơ thể có cái gì đó đnag rục rịch ngóc đầu dậy. Trong phòng chỉ có cùng , vô cùng muốn được thưởng thức vẻ đẹp của lần nữa…Nhưng chỉ dám suy nghĩ trong đầu mà thôi, thậm chí còn dám có khoảng cách quá thân cận với , sợ mùi hương ngọt ngào của làm khống chế được, mọi ước muốn bị phá hủy tất cả. chỉ có thể tránh xa ở chỗ lúc này, thậm chí nên xuất ở trong này, biết nếu cùng chỗ kiềm chế được bản thâ, nên tới đây, khiếu chiến chính ý chí cùng nỗ lực của . Nhưng muốn được ở chỗ cùng với , cái loại xúc động này từ tận sâu tỏng đáy lòng xuất , căn bản là thể kiềm chế.

      Tần Tuyên Tuyên trơ mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn mở bản báo cáo, tầm mắt căn bản hề liếc nhìn lấy lần, chỉ có thể đem lời trong miệng nuốt trở lại. Đỗ Mộ Ngôn xuất trong căn phòng này, khiến cảm thấy rất được tự do, nhưng lại bày ra bộ dáng ta làm việc đừng ai làm phiền làm cho dám thêm gì nữa.

      Vốn còn muốn xem TV hoặc dùng khoảng thời gian buổi sáng này làm chút việc gì đó, bây giờ tốt rồi, hết xem rồi. Liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn cái, đành lấy di động ra, đọc tiểu thuyết, ăn đồ ăn vặt, chỉ đành ứng phó cho đến khi buổi trưa.

      Có thể là do buổi sáng dậy quá sớm, Tần Tuyên Tuyên đọc tiểu thuyết lát liền cảm thấy mí mắt như đánh nhau. khó khăn chống đỡ nhìn người ngồi bên cửa sổ, thấy vẻ mặt nghiêm túc xem văn kiện của Đỗ Mộ Ngôn, dám ngủ mất. Chẳng lẽ có thể thẳng là mình cảm thấy buồn ngủ, mời rời sao?

      Tần Tuyên Tuyên rối rắm, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn bống nhiên đứng dậy, đứng ở cửa sổ lát, sau đó mới quay lại chỗ ngồi, chẳng qua là lần này, thay đổi vị trí, đưa lưng về phía ngồi.

      đây là biết mình buồn ngủ, cố ý đổi vị trí, khiến cho phải mất tự nhiên sao? Nhưng nếu chú ý tới, dứt khoát rời khỏi phòng phải là được rồi sao?

      Tần Tuyên Tuyên cảm thấy căn bản là mình thể hiểu được suy nghĩ của Đỗ Mộ Ngôn, có thể hiểu rằng lo lắng cho mới đổi chỗ ngồi, nhưng cũng có khả năng ngủ khi vẫn còn trong phòng. phải là sợ làm ra chuyện gì với , tuy rằng trước đó có cưỡng hôn khiến thể nào quên, nhưng chỉ đơn giản cho là nhất thời xúc động, vẫn hề để trong lòng, nhưng mà vẫn được tự nhiên.

      Có điều, Đỗ Mộ Ngôn chý ý tới , trái lại thẻ lỏng ít. Tuy biết rằng vừa rồi hề nhìn mình, vẫn như cũ thẳng lưng ngồi ở mép giường, lâu dài có chút mỏi, Đỗ Mộ Ngôn thay đổi vị trí, liền rục rịch ngồi dậy, rối rắm lúc sau lại nghiêng người nằm giường, còn tự an ủi chính mình, nằm lát là tốt rồi, dù sao tại cũng là ‘’ bệnh nhân’’, nếu Đỗ Mộ Ngôn lại đổi vị trí, chắc chắn trở lại trạng thái đoan đoan chính chính ngồi trở lại.

      Nằm quả thực so với ngồi thoải mái hơn, Tần Tuyên Tuyên dùng điện thoại lên mạng, cơ thể nhanh chóng thả lỏng, mệt mỏi nhanh chóng cuốn đến, biết từ lúc nào ngủ thiếp mất, di động cũng làm rơi thảm.

      Đỗ Mộ Ngôn tuy rằng đưa lưng về phía Tần Tuyên Tuyên, lại thường thường dùng màn hình máy tính bảng nhìn lén Tuyên Tuyên, vì vậy biết nằm xuống, cũng biết rất nhanh liền ngủ.

      Khát vọng trong lòng lại lần nữa thức tỉnh, nắm chặt tay, kiềm nén khiến cả thân thể đều run rẩy.

      Sau lúc lâu, bỗng đứng dậy, xuay người nhìn chằm chằm vẻ mặt yên bình khi ngủ của , từng bước chậm rãi hướng tới chỗ . Bước chân nặng nề dẫm lên thảm mềm mại, gây ra chút tiếng động nào, Đỗ Mộ Ngôn nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, quỳ xuống bên giường, cúi đầu nhìn bộ dáng ngủ, hơi thở dần trở nên dồn dập.

      đêm kia, cũng giống như này, hề phòng bị ngủ, mà có thể tận tình , quỳ gối trước thân thể xinh đẹp của .

      Nhưng tại, chỉ là thiếp , có ảnh hưởng của thuốc ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể vì làm chuyện mờ ám mà tỉnh lại.

      Đỗ Mộ Ngôn chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của , chậm rãi cúi người xuống, ở đôi môi nhàng chạm vào chút.

      chưa tỉnh, thậm chí như là cảm giác được sức nặng.

      Đỗ Mộ Ngôn biết chính mình nên dừng lại, nên lập tức rời khỏi giường, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của Tần Tuyên Tuyên, thể kiểm soát được cơ thể của mình.

      lại lần nữa cúi người, thoáng tăng thêm sức hôn lên đôi môi . thậm chí còn nghĩ đến ý tưởng điên cuồng, để cho tỉnh lại, sau đó, trong lúc tỉnh táo mạnh mẽ chiếm lấy . vẫn là vô cùng truyền thống, sau khi trở thành người của , có lẽ lại chấp nhận , đồng ý gả cho , sau đó mọi người cùng vui.

      Tưởng tượng ra tương lai tốt đẹp kia lâu khiến nhìn chằm chằm , thậm chí còn muốn vươn tay lay tỉnh dậy.

      Dường như cảm giác được điều gì đó, lông mi Tần Tuyên Tuyên khẽ run rẩy, từ từ mở mắt.

      Khi thấy vì mới ngủ dậy mà trong mắt vẫn còn sương mù, dôi mắt trong suốt giống như bầu trời xanh thẳm, khiến bỗng dưng tỉnh táo lại. Đó chỉ là ảo tưởng của , nếu mạnh mẽ chiếm đoạt , chuyện duy nhất làm là báo cảnh sát, sau đó, vĩnh viễn có cơ hội chạm được đến lòng .

      Trái tim trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi chiếm lấy.

      (Mèo : >_< chương này dài hơn những chương trước, chương này những 10 trang word a, mong m.n thông cảm vì chậm trễ này, do mèo lười cả thôi, cái bênh này ko có thuốc nào chữa được dứt bệnh ha *thở dài nhìn trời xanh*. Dạo này mèo rất bận nên truyện chậm lại, nhưng cố mỗi ngày ed tý để có truyện cho m.n đọc :))) , tks )
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      lonkon95, tieunai691993, duyenktn112 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố Chấp – Chương 22 : Giải thích
      Edit Mèo điên

      Tần Tuyên Tuyên cảm giác được trước mặt có bóng dáng tối đen, vừa vặn mở mắt ra lại bị khuất sáng, còn tưởng mình có cảm giác nằm mơ. Ngơ ngác nhìn bóng dáng kia vài giây phục hồi lại tinh thần, mới chú ý tới là Đỗ Mộ Ngôn ngồi trước giường của , vươn tay dường như muốn chạm vào , hai mắt của mở to, khẽ nâng nửa người dậy hoảng hốt lui về phía sau ngồi dựa vào đầu giường.

      Vẻ mặt hoảng sợ trong nháy mắt của cũng đủ khiến trong lòng Đỗ Mộ Ngôn run sợ hồi, mà trong vòng vài giây đồng hồ từ lúc ngây ngốc cho đến khi hoàn hồn, liền tỉnh táo lại, thản nhiên như có việc gì rút tay về, để ý đến trái tim đập liên hồi, nhặt di động rơi từ mặt đất đặt lên đầu giường, vô cùng nghiêm túc : ‘’ Điện thoại của bị rơi. Còn nữa, lúc ngủ nhớ đắp chăn, nếu dễ bị cảm lạnh.’’ (Mèo: vầng a tỉnh bơ, vừa khiến con nhà người ta bị ăn đậu hũ mà ko hay biết gì lại khiến cho ngta sinh hảo cảm còn tưởng a là người tốt nữa -____- . Lưu ý cho các chị em, lưu manh ko đáng sợ, đáng sợ là lưu manh dối như đại thần đó)

      Biểu cảm của Đỗ Mộ Ngôn nhìn ra chột dạ, nhưng thực tế, toàn bộ cơ thể đều căng thẳng, bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên) quan sát Tần Tuyên Tuyên, đáy lòng tràn đầy khẩn trương. hôn như thế. …có thể hay phát ra?

      Tần Tuyên Tuyên nhìn điện thoại, phục hồi tinh thần lại, đáy mắt có tia thẹn thùng. chỉ nghĩ là nằm chút thôi, nghĩ tới mình lại có thể ngủ quên. Ngủ cũng thôi , thế mà lại bị Đỗ Mộ Ngôn nhìn thấy.

      Tần Tuyên Tuyên hề phát ra Đỗ Mộ Ngôn có gì đó thích hợp, tình huống bây giờ khiến cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      ‘’Cám ơn !’’ vội vàng cảm ơn.

      Đỗ Mộ Ngôn đứng dậy, thân hình cao to giống như bao phủ lấy , nhưng cũng để cho loại cảm giác đèn nén này duy trì quá lâu, tay để trong túi quần, di chuyển về phía cửa sổ. chỉ cảm thấy may mắn, tốt quá…. tốt quá…..Tuyên Tuyên biết, phát ra….

      Tần Tuyên Tuyên nhìn thấy Đỗ Mộ Ngôn đứng về chỗ cửa sổ, cảm giác xấu hổ căng thẳng cũng giảm bớt. xuống giường, đoan đoan chính chính ngồi ở ghế, thấy Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn chú ý tới mình, rốt cuộc cũng thả lỏng bản thân.

      Thời gian sau đó, Tần Tuyên Tuyên vô cùng buồn ngủ bị màn kinh hãi lúc nãy dọa cho bay sạch, vẫn đoan chính ngồi, hề nằm xuống thêm lần nào nữa.

      Mà Đỗ Mộ Ngôn cũng coi như thấy cùng lúc nãy là người, bình tĩnh làm việc, mười ngón tay tinh xảo lướt bàn phím.

      Tần Tuyên Tuyên có khi bị thanh đánh chữ của hấp dẫn, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía lưng của . Đỗ Mộ Ngôn quay lưng về phía , từ phía của chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của máy tính bảng cùng mười ngón tay lúc lúc . Thời điểm mỗi khi Đỗ Mộ Ngôn xuất trước mặt Tần Tuyên Tuyên, khí thế cường đại của luôn làm cho đươc thoải mái, rất ít khi có được cơ hội như bây giờ có thể yên lặng quan sát . gì, cũng nhìn , cho nên mới dám nhìn chăm chú như vậy. Tay thực tinh xảo, mỗi khi lướt bàn phím tạo thành độ cong rất đẹp.

      Trong lòng bỗng nhớ tới lần Đỗ Mộ Ngôn cưỡng hôn sau đó thổ lộ tình cảm, so sánh với của tại, Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác quái dị dần xuất . Buổi tối ngày hôm đó, chẳng lẽ mọi chuyện đều do tưởng tượng ra?

      Lúc này đây, cảnh giác của đối với Đỗ Mộ Ngôn hoàn toàn biến mất. nghĩ rằng với trong lòng còn tồn tại khúc mắc, giờ đối với lãnh đạm cũng là điều đương nhiên, bây giờ chăm sóc , chẳng qua là do ba nhờ. Nghĩ như vậy, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

      Rất nhanh đến giữa trưa, Đỗ Mộ Ngôn trước khi đồng nghiệp của quay về liền nhanh chóng rời , muốn để cho phải khó xử.

      Được Phương Phán Phán dìu, Tần Tuyên Tuyên cũng cùng ăn cơm trưa với mọi người. Các đồng nghiệp buổi sáng du ngoạn vô cùng vui vẻ, bữa trưa nhanh chóng trôi qua trong khí sôi nổi. Sau khi ăn xong, mọi người trở về thu dọn chút, nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó yên vị ngồi xe buýt, chuẩn bị lên đường về nhà. Mà trong khoảng thời gian này, Tần Tuyên Tuyên vẫn hề gặp lại Đỗ Mộ Ngôn, thẳng đến khi yên ổn ngồi vào ghế cạnh cửa sổ, lwo đãng nhìn ra phía ngoài, dường như nhìn thấy thân ảnh cao lớn đứng ở cửa khách sạn. Đến khi nhìn kỹ lại, xe bắt đầu di chuyển, cũng có biện pháp xác minh đó có phải là Đỗ Mộ Ngôn hay .

      Trờ lại thành phố N, Phương Phán Phán đặc biệt đưa Tần Tuyên Tuyên về tận nhà. Về đến nhà tránh khỏi bị ba mẹ nhắc nhở đôi câu, thấy vết thương của quả thực quá nghiêm trọng,mới để cho về phòng.

      xin nghỉ ở nhà hai ngày, cho đến ngày thứ ba mới đến công ty làm. Bởi vì tiện xa,điện thoại phỏng vấn hai ngày này bị trì hoãn lại, có công ty đồng ý để cho đến phỏng vấn, có công ty lại trực tiếp quyết định phù hợp.

      Trái lại Tần Tuyên Tuyên lại có vấn đề gì, công ty thiết kế ở thành phố N rất nhiều, có nơi này còn có nơi khác. Ngày đầu tiên làm sau khi bị thương , Tần Tuyên Tuyên liền lấy lý do ra ngoài làm việc, đến hai công ty khác để phỏng vấn. Kỳ thực nếu là Phương Phán Phán, với tính cách của ấy, khi Mạc tổng điều đến bộ phận tiêu thụ, chừng lập tức từ chức. Nhưng phải là Phương Phán Phán, làm việc thích chắc chắn, nếu trước đó tìm được công ty nào, nghĩ từ bỏ công việc này. Tuy chẳng cần dựa vào tiền lương để kiếm sống, nhưng sau khi tốt nghiệp bắt đầu làm, nếu bây giờ từ bỏ công việc mới bắt đầu tìm việc khác rất tốn thời gian. Vì vậy trước khi tìm được công việc tiếp theo, từ bỏ công việc tại.

      phỏng vấn ở hai công ty có cảm giác tồi, thái độ của phần phỏng vấn cuối khiến Tần Tuyên Tuyên đối với công việc này rất có lòng tin, trong lòng bắt đầu có so sánh giữa hai công ty.

      Quay trở về Tụ Mĩ, Tần Tuyên Tuyên bỗng phát bầu khí trong công ty có gì đó bình thường, thời điểm bước vào phòng tiêu thụ, ánh mắt mỗi người nhìn đều có chút kì lạ.

      Tần Tuyên Tuyên thấp thỏm yên, Tả An Lôi liền đến chỗ , mặt mang theo ý cười, ngược lại có loại thích thú khi người khác gặp họa, ‘’ Tần Tuyên Tuyên, Mạc tổng tìm .’’

      Tần Tuyên Tuyên nghi hoặc : ‘’Có chuyện gì sao?’’

      Tầm mắt Tả An Lôi chuyển động khuôn mặt Tần Tuyên Tuyên, cười : ‘’ Chuyện gì, chẳng lẽ chính cũng biết sao?’’ ta cúi đầu xuống, ở bên tai Tần Tuyên Tuyên thấp giọng : ‘’ Như thế nào, trèo cao được rồi liền muốn quên sạch người tình cũ? Tôi cho biết, cậu của tôi cũng phải đơn giản như vậy đâu.’’

      xong, Tả An Lôi để cho có cơ hội thêm gì, cứ thế xoay người rời .

      Tần Tuyên Tuyên cau mày liếc Tả An Lôi cái, thở dài, có chút yên vào văn phòng của Mạc tổng.

      Nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên tiến vào, khuôn mặt Mạc Tùng trong nháy mắt liền tươi cười sáng lạn, vội tiếp đón Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống. Đối lập với bộ dạng ‘’ xong đời rồi ’’ của Tả An Lôi biểu tình Mạc tổng quá mức vui vẻ, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy có chút hồ đồ.

      Đợi Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống, Mạc tổng liền cười : ‘’ Tuyên Tuyên, quen với công việc ở phòng tiêu thụ chưa?’’

      ‘’ Cũng được ạ, Tương Giai cùng các đồng nghiệp đều rất tốt.’’ Tần Tuyên Tuyên đáp có lệ.

      Ánh mắt Mạc Tùng có chút thâm thúy, tiếp tục : ‘’ Tuyên Tuyê, nếu có gì khó khăn, cứ . Tốt xấu gì tôi cũng ra ngoài xã hội sớm hơn , có chuyện gì tôi cũng có thể đưa ra phương pháp giúp .’’

      Trong lòng có chút nhảy lên, vội lắc đầu ; ‘’ Tôi rất tốt, có gì khó khăn hết.’’ cảm giác trong câu của Mạc tổng có hàm ý khác, chẳng lẽ chuyện chuẩn bị đổi nơi công tác bị biết được? Nhưng vấn đề là, chưa từng cho ai biết, cho dù là Phương Phán Phán cũng chưa từng kể cho ý nghe.

      Mạc tổng cầm lấy cây bút máy bàn ngắm nhìn, thẳng thắn làm : ‘’ Tuyên Tuyên, ra, hôm nay có người thấy phỏng vẫn ở công ty thiết kế Hoa Mỹ .’’

      Tần Tuyên Tuyên trong lòng cả kinh, sau khi tỉnh táo lại mím môi, câu cũng .

      Mạc Tùng nhìn bộ dáng cúi đầu, tâm tư xoay chuyển mấy vòng, mở miệng : ‘’ Tuyên Tuyê, nếu tôi có chỗ nào tốt, hay công ty bạc đãi , cứ . Tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng được.’’

      Nếu là nhân viên bình thường, muốn chuyển nơi công tác Mạc Tùng đến cái nhíu mày cũng có. Nhưng đây lại là Tần Tuyên Tuyên, tuy rằng nhìn như có bối cảnh gì, nhưng dường như lại cùng Đỗ tổng có chút quan hệ . Lần nghỉ phép tại khách snaj lần trước vé ưu đãi tên danh nghĩa là được Minh Khải tặng, nhưng lại cảm thấy thế nào cũng có vấn đề , bên ngoài Minh Khải chỉ là lấy cớ, người thực ra lệnh là ai. nghe Tả An Lôi , lúc đó Đỗ tổng cũng nghỉ phép ở trong khách sạn, thái độ đối với Tần Tuyên Tuyên mập mờ , cũng tin chuyện đó chỉ là trùng hợp. Khi Tả An Lôi kể cho chuyện này biểu tình có chút kì lạ, nhưng cũng để ý, với , biết được Tần Tuyên Tuyên quả thực cùng Đỗ tổng có quan hệ, mới là điều quan trọng nhất. như cái cây rụng tiền, sao có thể để cho nơi khác làm việc? Như vậy có khác gì tận tay đưa tiền cho người khác, chưa ngu đến vậy!

      Nếu việc bại lộ, Tần Tuyên Tuyên cũng muốn tiếp tục giấu diếm nữa.

      ‘’Mạc tổng, nếu ngài biết, tôi đành .’’ Tần Tuyên Tuyên : ‘’ Tôi vốn học ngành thiết kế, hợp với bộ phận tiêu thụ.’’

      Mạc Tùng vội hỏi : ‘’ Tuyên Tuyên, đừng coi thường mình như thế, trong khoảng thời gian được điều đến phòng tiêu thụ, thành tích của thế nào mọi người đều quá ràng, bản thân hợp với công việc tiêu thụ, vậy phải để cho ai phù hợp làm bây giờ?’’

      ‘’Mạc tổng, đấy chẳng qua là do tôi may mắn.’’ Tần Tuyên Tuyên . thực tế, cũng có chút mạc danh kỳ diệu ( hiểu tại sao), cơ bản đối phương đều đồng ý gặp mặt chuyện, mặc kệ thời điểm hai bên thảo luận như nào, chờ trở lại công ty, cuối cùng các công ty đó đều hồi đồng ý ký hợp đồng. Việc này, thấy thế nào cũng đều điểm kỳ lạ, những hợp đồng này, bộ pháp vụ đều phải xem qua, cứ như vậy cho đến tết, những bản hợp đồng này đều có vấn đề gì, hơn nữa phía bên kia cũng cần vì khoản tiền này mà hãm hại công ty bọn họ. nghĩ ra, chỉ có thể cho rằng là do vận khí của mình tốt.

      ‘’Vận khí cũng là phần quan trọng, bộ tiêu thụ rất cần những nhân viên có vận khí tố như đó.’’ Mạc Tùng khuyên nhủ : ‘’ Tuyên Tuyên, muốn nâng cao đãi ngộ hay cái gì đó, cứ việc , chỉ cần làm được tôi nhất định thỏa mãn .’’

      Tần Tuyên Tuyên giỏi từ chối ý tốt của người khác, đặc biệt lại là do Mạc Tùng tự mình đề cập đến vấn đề này, nếu lại kiên quyết nhất định phải , có vẻ hợp tình người. chấp nhận vị trí công tác thiết kế, bởi vì đó là chuyên ngành của , rất có tự tin làm công việc đó , mà hẳn là vì có nhiệt tình đối với thiết kế. Đối với , mặc kệ là làm thiết kế hay là làm tiêu thụ, chỉ muốn hòa nhập vào xã hội, có thể sống yên ổn mà thôi.

      Thời điểm ra khỏi văn phòng Mạc tổng, Tần Tuyên Tuyên đáp ứng, tạm thời vẫn ở lại Tụ Mĩ thích ứng khoảng thời gian. Mạc tổng , nếu thực làm được, tuyệt đối ngăn cản nữa. chỉ là hy vọng về sau đừng nhất thời xúc động nhanh như vậy liền quyết định rời nơi khác.

      Tan làm, khi Tần Tuyên Tuyên vừa mới bước ra cửa toàn cao ốc Thiên Vũ, liền nhìn thấy người muốn nhìn thấy nhất.

      (Mèo: rất xl vì để cho m.n phải chờ lâu như vậy, dạo này mình rất bận làm nên ko có thời gian, chỉ có nửa đêm mới có thể ed, trong khi còn bị lệch múi h nữa nên post truyện so với bên nhà lại càng chậm. Mong m.n thông cảm vì khoảng thời gian bận rộn này).
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      lonkon95, heomaz, tieunai69199312 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố Chấp - Chương 23 : Hãm hại
      Edit : mèo điên

      Sau ngày đó, nghỉ ở suối nước nóng cùng với ở nhà dưỡng thương, tuần trôi qua Tần Tuyên Tuyên gặp lại Tống Kì. giờ xuất ở trước mặt , so với thời điểm cầu xin tha thứ càng lộ vẻ tiều tụy hơn, người cũng gầy trông thấy.

      Nghĩ đến hai tháng trước hai người vẫn còn ngọt ngào cùng nhau ở chỗ, Tần Tuyên Tuyên khỏi có chút đau lòng, nhưng đoạn ký ức về việc bị phản bội cùng lừa gạt mỗi khi xuất , đem đau lòng đó áp chế lại. du lịch vừa là cách trốn tránh, đồng thời cũng khiến bình tĩnh lại, giờ đây quyết định đem Tống Kì coi như người xa lạ.

      muốn để ý tới , nhưng Tống Kì tới tận nơi này chính là muốn tìm , nghĩ tới ngay cả nhìn cũng thèm nhìn cứ thế trực tiếp qua, chặn trước mặt , lộ ra nụ cười chua sót : '' Tuyên Tuyên, biết em muốn gặp , đến chỉ là muốn cho em biết, phải rời khỏi thành phố N.''

      Trong lòng Tần Tuyên Tuyên khẽ nhúc nhích

      Tống Kì phải....rời khỏi thành phố N?

      dừng bước, nhìn về phía Tống Kì, có chút biết nên cái gì mới tốt. Hỏi vì cái gì phải rời khỏi đây? Bọn họ chia tay rồi, dựa vào cái gì mà hỏi cơ chứ.

      Tống Kì thấy Tần Tuyên Tuyên rốt cuộc cũng chịu nhìn mình, đáy lòng dâng lên tia hy vọng, chỉ là đợi nửa ngày cũng thấy bảo ở lại, hy vọng cuối cùng rốt cuộc cũng biến mất.

      ''Tuyên Tuyên, đợn đặt hàng của xảy ra vấn đề, hoặc là từ chức hoặc là chuyển .....Tuyên Tuyên, em để cho giải thích cùng cơ hội chuộc tội được ? là bị hãm hại, muốn mang theo hiểu lầm của em rời khỏi nơi này.'' Tống Kì cầu xin . Bị người khác thiết kế hại như vậy, căn bản là tìm được chứng cứ chứng minh có thể biện hộ, nghĩ tới kẻ đứng phía sau việc này tạo nên vở kịch hoàn hảo như vậy, liền cảm thấy đáy lòng lạnh như băng. biết rốt cuộc đắc tội với ai, tại sao đối phương phải hãm hại . Việc đến nước này, nếu Tuyên Tuyên đồng ý cho cơ hội, cho dù có từ chức, cho dù công việc còn, cho dù có phải đổi nghề bắt đầu lại từ nơi thấp kém nhất, cũng rời ; nhưng nếu Tuyên Tuyên tin tưởng , thành phố này cũng còn gì khiến lưu luyến, rời khỏi nơi này, rời nơi khiến con người ta thương tâm này.

      ''Tống Kì, chứng cứ vô cùng xác thực, bảo tôi phải làm thế nào để tin tưởng ?'' Đáy lòng Tần Tuyên Tuyên thất vọng. Chuyện tới nước này, vẫn thể tin được, Tống Kì lại là kẻ hèn hạ vô sỉ đến vậy. Nhưng có lẽ, đến cả bộ dạng tại, cũng là do tỉ mỉ bày ra cho xem , vì để đạt được đồng tình của . Tưởng Tượng chuyện này rất có thể xảy ra, Tần Tuyên Tuyên mạnh mẽ quyết định, nhiều lời với nữa.

      Tống Kì giơ tay kéo để : '' Tuyên Tuyên, tất cả lời của Hoàng tiểu thư kia đều là giả, đều là do ta nghe lệnh người khác để hãm hại ! Tuyên Tuyên, em đừng dễ dàng tin lời người khác như vậy được ?''

      Tần Tuyên Tuyên muốn lại nghe những câu giải thích vô nghĩa, như Tống Kì nắm tay thực chặt, căn bản là giãy ra, muốn gọi người tới giúp, chợt nghe thấy thanh quen thuộc vang lên.

      '' nghĩ muốn làm gì bạn tôi vậy?'' (O_O ai mà láo quá ta??? )

      Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng , chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn tay chen vào, lạnh lùng thản nhiên nhìn hai người.

      Đỗ Mộ Ngôn vẫn luôn dùng camera cùng kính viễn vọng theo dõi Tần Tuyên Tuyên, bởi vậy lúc Tống Kì xuất ở tòa cao ốc Thiên Vũ ngăn cản trước mặt Tần Tuyên Tuyên, lập tức phi xuống lầu, bộ dáng giả vờ ngang qua giải vây cho . muốn cho Tống Kì hoàn toàn hết hy vọng, rời khỏi nơi này, đừng dây dưa với Tần Tuyên Tuyên của nữa. (O_O gì gì, của ai của ai cơ???)

      '' là ai, bạn nào hả?''

      Đỗ Mộ Ngôn xuất , khiến Tống Kì tự giác nới lỏng tay nắm chặt Tần Tuyên Tuyên, người phía sau vùng vẫy mấy lần cuối cùng cũng thành công trốn thoát, theo bản năng lui về sau hai bước, núp phía sau lưng của Đỗ Mộ Ngôn.

      ''Tôi là ai cùng quan hệ, chỉ cần nhớ rằng Tuyên Tuyên là bạn của tôi, đừng tiếp tục dây dưa ấy nữa.'' Đỗ Mộ Ngôn tuyên bố chủ quyền với , trong lòng trận kích động, mặt lại chỉ có thể bày ra bộ dáng vô cùng lãnh đạm. muốn, ngày nào đó, tuyên bố với cả thể giới Tuyên Tuyên là của , muốn cho những kẻ dám cả gan mơ ước hiểu được, cùng tranh người, chính là tự tìm đến đường chết! Nếu Tống Kì vẫn còn ở lại thành phố N, tiếp tục quấn lấy Tuyên Tuyên, khó có thể đảm bảo làm ra chuyện giống kiếp trước bức tử . Khi đó, vô cùng hâm mộ Tống Kì, bởi vì ta có thể quang minh chính đại có được , cho nên người hận nhất, cũng chỉ có Tống Kì.

      ''Tuyên Tuyên, những lời , đều là sao?'' Tống Kì vẫn nhìn Tần Tuyên Tuyên, dám tin hỏi. Cho dù có cùng chia tay, nhưng mới được vài ngày, Tuyên Tuyên có bạn trai mới?

      Tần Tuyên Tuyên nghĩ tới Đỗ Mộ Ngôn xuất tợi nơi này, còn những lời như vậy. đương nhiên là biết mà giải vây, nhưng cảm thấy như vậy ổn thỏa. Nhưng nếu trực tiếp phủ nhận lời Đỗ Mộ Ngôn, lại có vẻ như biết suy xét. Do hổi lâu, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể cúi đầu : ''Đúng vậy!''

      Sắc mặt Tống Kì trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Trong lúc hoảng hốt, nhớ tới, từng nghe thấy tiếng của người đàn ông này, chính là vị ''Đỗ tiên sinh'' từng hướng Tuyên Tuyên thổ lộ.

      Những phát sinh gần đây tất cả giống như có đáp án, tầm mắt Tống Kì đảo quanh người Đỗ Mộ Ngôn cùng Tần Tuyên Tuyên, lẳng lặng nhìn hai người đứng chung chỗ, bỗng nhiên cười khổ tiếng : '' Tuyên Tuyên, vị Đỗ tiên sinh lần trước thổ lộ với em.....là ta sao?''

      Trước mặt là người đàn ông bộ dáng hay khí chất đều hơn mình, thân quần áo xa xỉ, hiển nhiên thể so sánh với ta được. Đưa cùng vị Đỗ tiên sinh này đặt cạnh nhau, phụ nữ mắt mù đều biết nên chọn ai.

      Tần Tuyên Tuyên trả lời Tống Kì. là muốn cùng Tống Kì hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng ơhair dùng phương pháp như này, cũng hy vọng phải kéo theo Đỗ Mộ Ngôn cùng liên lụy theo.

      Nhưng tại, đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục kiên trì dối.

      Nhưng trước khi trả lời, Đỗ Mộ Ngôn giành trước : '' Là tôi, tôi sớm đối với Tuyên Tuyên vừa gặp .''

      Sắc mặt Tống kì nhất thời trở nên thất bại.

      Vài giây sau, như nghĩ tới cái gì, ngầng đầu trừng mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn : '' Là có đúng hay ? Người hãm hại tôi có phải là hay ? Cuối cùng tôi cũng hiểu được, hóa ra là vì Tuyên Tuyên.... hãm hại tôi, chính là vì khiến Tuyên Tuyên phải chia tay tôi có phải hay ?''

      ''Tống Kì, mọi thứ đều qua, còn muốn bôi nhọ cho người khác sao?'' Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên khẽ biến, thất vọng .

      vốn cho rằng, Tống Kì ít nhất còn là đàn ông chịu trách nhiệm, nghĩ tới thừa nhận chuyện mình làm sai thôi, còn muốn đổ tội lên người khác. Nếu là Hoàng tiểu thư đứng ra chứng nhận Tống Kì, trước đó Đỗ Mộ Ngôn vừa thổ lộ tình cảm với bị từ chối, có lẽ còn có chút tin tưởng lời của Tống Kì, nhưng bây giờ.....Đỗ Mộ Ngôn tại nơi đông người đều bị nhìn thấy, tuy rằng chẳng qua là do có quan hệ với ba , nếu có lẽ đối cới vô cùng chán ghét ? từ chối như vậy, nhất định làm tổn thương lòng tự tôn của , nổi tiếng như vậy, nhiều phụ nữ nguyện vì lên núi đao vào biển lửa, chỉ là kẻ khác loài, bị chán ghét cũng có gì lạ. tại đối với lãnh đạm như vậy, nghĩ ra tại sao lại phải hãm hại Tống Kì.

      Đỗ Mộ Ngôn nghe Tống Kì có chút khẩn trương, từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến vẻ mặt của Tuyên Tuyên, thấy chút cũng nghi ngờ mình, khỏi thả lỏng. chỉ biết, lựa chọn cố ý đối xử lãnh đạm với là cách vô cùng chính xác. bị Tuyên Tuyên hoài nghi đem Tống Kì thiết kế, lại có thể đạt được tâm của . Chỉ cần tên Tống Kì chướng mắt này biến mất, nhất định có thể có được tâm !

      ''Tuyên Tuyên, em tình nguyện tin tưởng hon Đỗ này, cũng chịu tin tưởng sao?'' Tống Kì kinh ngạc nhìn Tần Tuyên Tuyên.

      Tuyên Tuyên mở to mắt : ''Tôi chỉ tin vào chứng cứ!''

      Đối với việc nhìn người của Tuyên Tuyên hề có tin tưởng, tri nhân tri diện bất tri tâm, cũng muốn tin tưởng Tống Kì, nhưng những hình ảnh kia phải là giả, sao có thể tin đây?

      Tống Kì lui về sau, bỗng nhiên nhìn Đỗ Mộ Ngôn, đáy mắt dâng lên ý chí chiến đấu : '' Họ Đỗ kia, tôi chịu thua đâu. Tôi nhất định tìm ra chứng cứ hãm hại tôi! '' lại nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, ngữ khí chuyển thành nhu hòa, '' Tuyên Tuyên, tại em tin cũng sao, rời khỏi nơi này, nhất định tìm thấy chứng cứ cho em xem!''

      Tống Kì xoay người sải bước rời , ngồi lên xe củ mình giẫm chân ga. Hôm nay gặp được Đỗ Mộ Ngôn, khiến cho tỉnh táo lại, cho dù có bị công ty sa thải, cũng rời khỏi thành phố N, nhất định tìm ra chứng cứ, chứng minh mình trong sạch, để cho Tuyên Tuyên nhìn bộ mặt của tên họ Đỗ kia. Nhân tố quyết định mọi việc, chính là người vị Hoàng tiểu thư kia, chỉ cần tìm thấy ta, dùng tất cả biện pháp khiến ta ra !

      Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tống Kì lên xe rời , tàn nhẫn nhíu mày. Bởi vì thủ đoạn của có chút bớt , cho nên mới thể làm Tống Kì suy sụp sao? hẳn là nên tìm người giết chết Tống Kì, nhất lao vĩnh dật ( lần vất vả suốt đời nhàn nhã), miễn cho ta lại đến dây dưa....? , được, thể làm như vậy được.... muốn dùng biện pháp khác, khiến Tống Kì phải rời .

      ''Đỗ tiên sinh, vừa rồi cám ơn .'' Tống Kì vừa , mình đối mặt với Đỗ Mộ Ngôn Tần Tuyên Tuyên có chút xấu hổ, dù sao vừa rồi Tống Kì cũng đem tội danh đổ lên người Đỗ Mộ Ngôn: '' Thực xin lỗi, đừng để ý tới những lời Tống Kì , ... là có chút hiểu lầm.''

      ''Ừm, tôi biết.'' Đỗ Mộ Ngôn thản nhiên lên tiếng, bộ dáng như chút nào để ý.

      Tần Tuyên Tuyên nhàng thở ra. '' Cảm ơn!.''

      Đỗ Mộ Ngôn kiềm chế kích động trong lòng, khuôn mặt nghiêm túc thêm câu : '' Về sau lại đến tìm , có thể dùng danh nghĩa của tôi đuổi , tôi phối hợp với .''

      '' , cần!'' Tần Tuyên Tuyên vội lắc đầu, ''Tôi nghĩ ta đến nữa đâu.''

      cái gì mà tìm chứng cứ.....đều là do Tống kì bịa đặt, có thể tìm được chứng cứ gì? Chứng cứ gì đó đều có trong lời của , sao có thể biết xấu hổ mà tiếp tục tới tìm mình?

      Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên, nhịn được trả lời :'' Nếu muốn từ chối người khác theo đuổi, cũng có thẻ dùng danh nghĩa của tôi.''

      Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Mộ Ngôn.

      Đỗ Mộ Ngôn lúc này mới kinh ngạc phát mình vừa mới gì, trầm mặt xuống, cho dù cam lòng cứ thế rời , nhưng cũng chỉ có thể nghiêm mặt :'' Tần tiểu thư xin cứ tự nhiên, tạm biệt.''

      xoay người nhanh chóng rời , khộng muốn lại dùng biểu gải dối với , vẻ mặt trầm xuống hơi dữ dằn, đáy mắt phát ra tia tàn nhẫn độc ác.

      tuyệt đối để cho Tống Kì cơ hội nào nữa.

      Nhìn bóng dáng Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng rời , cảm giác áp lực trong nháy mắt biến mất, cho là mình nghĩ nhiều, xoay người hướng về phía nhà ga.

      (Mèo: đêm khuya ed, cảm giác riêng biệt nha, hờ hờ, cảm giác buồn nghoẻo quá à -____- )
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      lonkon95, heomaz, minmapmap250515 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :