1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16.2



      Thịnh Nghiệp Sâm bao giờ , vĩnh viễn cũng thể chỉ vì cuồng dại của mình mà có được thứ gì, tất cả đều là báo ứng, là do bất chấp mọi thứ để có được người đàn ông này nên mới bị báo ứng.

      Báo ứng này, đau quá.

      mình ngồi ở trước bàn cơm, gắp từng miếng từng miếng thức ăn bàn ăn vào. có chút lơ đãng, tay cọ quẹt phải đĩa ngó sen, làm nó đỗ tung tóe mặt bàn, giống như bàn cờ bị đỗ, người đánh cờ cùng , sớm tung tích, , có lẽ, cho tới bây giờ đều ở đây mình.

      từng đũa từng đũa gắp những thứ tán lạng bàn cho vào miệng. Mặn quá, ẩu tả, sao lại cho nhiều muối đến như vậy, mặn như thế này, khó trách vì sao Thịnh Nghiệp Sâm lại muốn trở về . Là do , do chịu chuyên tâm, ngay cả việc đơn giản như thế này cũng làm xong.

      gắp từng miếng từng miếng đồ ăn nguội lạnh cùng với cơm cứng cho vào miệng.

      Tay run run cầm đũa, hơi lạnh từ ngón tay thấm vào trong lòng,

      trái tim như bị thủy triều bao phủ, đau đớn mức thể nào thở nổi.

      biết mình sai ở đâu, có lẽ, chỉ cần do làm tất cả đều là sai. Sai là do . để tóc giống Diệp Thanh, bắt chước cách chuyện của Diệp Thanh, ngay cả tác phong làm việc cũng bắt chước nhưng cách nào giống được.Lỗi ở chỗ là Lục Tắc Linh, chứ phải Diệp Thanh.

      Căn phòng trống trải gợi cho nhớ cảm giác an toàn lúc , chịu được nữa, liền gọi điện thoại cho Thịnh Nghiệp Sâm. Cảm tạ trời xanh, vì nghe điện thoại của .

      kkhông sợ lời ác độc, chỉ sợ khinh thường muốn chuyện với nữa.

      Giọng điệu của rất đáng thương, giống như chú chó langthang bị chủ vứt bỏ, thận trọng hỏi: “Nghiệp Sâm...Hôm nay... Hôm nay có về ? Lâu rồi chưa có về nhà.”

      Giọng châm chọc của Thịnh Nghiệp Sâm vang lên: “Nhà? Tôi nhớ là mình có nhà cùng với .”

      Lục Tắc Linh nắm chặt điện thoại, lấy hết dũng khí : “Em nấu rất nhiều món thích, tới nhà trọ...”

      “Những thứ nấu đều làm tôi vui.”

      “Vậy em ra ngoài mua có được ?” Lục Tắc Linh trở nên vô cùng hẹn mòn, hẹn mọn đến mức ngay cả còn khinh thường chính mình, nhưng có thể làm gì khác được đây? Cuộc sống này quá khó khăn.

      Rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng bị làm cho tức giận: “ cảm thấy mình rất phiền hả? Lục Tắc Linh, có thể cút xa chút có được ? Tôi vĩnh viễn muốn nhìn thấy ! Đừng có gọi cho tôi nữa!” xong, tàn nhẫn cúp điện thoại.

      Ôm điện thoại, rốt cuộc Lục Trắc Linh kkhông nhịn được bắt đầu ngồi xổm xuống nức nở. Vô cùng thê lương, vô cùng đau đớn, bao giờ còn hy vọng nữa, cuộc đời của hoàn toàn kết thúc rồi. có Thịnh Nghiệp Sâm, thể sống nổi được nữa.

      Có lẽ ông trời tuyệt đường sống của con người, lúc Lục Tắc Linh còn chút hy vọng nào nữa, Thịnh Nghiệp Sâm lại trở về, uống say đến nỗi biết gì, bị tài xế mang đến đây, lúc vào nhà, ngủ rồi, giống như y như bùn nhão ngồi phịch ở người tài xế.

      Giống như ngọn lửa dần tắt đột nhiên bừng sáng trở lại, dùnghết sinh mạng đểcháy sáng lên, Lục Tắc Linh cách nàoche giấu được kích động ở trong lòng, giống như bảo mẫu tận tâm chăm sóc cho , cởi quần áo của ra, dùng khăn lông ấm lau người cho , cho uống vài giọt mật ong để giải rượu.

      người của nồng nặc mùi rượu, giống y như ngày xưa vậy, chỉ là bây giờ, cho dù có say cũng kkhông nhận lầm người.

      nhanh nhẹn như con báođang săn mồi, tàn nhẫn đè xuống giường, có màn dạo đầu, dùng hết tất cả các tư thế nhục nhã nhất để chơi đùa với , như vậy có thể gọi là sao, đúng hơn chính lànhục nhã, là hành hạ. say, nhưng là người say chứ tâm hồn hề say. cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó ngàng gì ến , châm chọc : “Lục Tắc Linh, cho rằng là ai? chỉ là công cụ phát tiết, chỉ là kỷ nữ được đưa tới cửa thôi!” Tay phải của nắm chặp cằm , lạnh lùng : “Lục Tắc Linh, có cách nào khác phải ? phải đánh nhau rất giỏi sao? Bây giờ làm ra cái bộ dạng uất ức đó cho ai nhìnhả?”

      Lục Tắc Linh yên lặng chịu đựng hành động phát tiết thô bạocủa , vẫn trầm mặc lời nào, cũng khóc, khôi phục lại dáng vẻ ngày thường. trách , có thể trở lại, là biết ơn lắm rồi, cảm ơn trời xanh khôngđể cho hai bàn tay trắng. Cho dù là tức giận, cũng muốn nắm chắc những cảm xúc thuộc về .

      Tình làvậy, thâm trầm, mờ mịch, bi thương, tưyệt vọng. Đây mới thực là điều thuộc về Lục Tắc Linh .

      Đột nhiên nhịn được mà cười,nụ cười vô cùng thê lương.

      Đêm khuya, mang theo mùi rượu nồng nặc, sức cùng lực kiệt, ThịnhNghiệpSâm trầm trầm ngủ. Lục Tắc Linh lật người, ở trong bóng tối nhàng thở dài cái, mệt mỏi mà tuyệt vọng.

      ra là, biết em làm ra vẻ uất ức?” Giọng của , đến mức thể hơn được nữa, giống như, là lời nỉ non trong mơ vậy.

      Ở trong bóng tối hầu như thể nhìn thấy gì, trong đầu trống rỗng, như gió thổi dữ dỗi qua mặt biển, bình tĩnh cũng là tĩnh mịch.

      thầm nghĩ, Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy cũng tốt.

      Như vậy, vĩnh viễn cũng biết được nét mặt của đáng thương đến mức nào.

      Cũng vĩnh viễn biết, phòng ốc ở đây, trống trải đến cỡ nào, giống như y như tâm hồn của vậy.
      Last edited by a moderator: 12/12/14
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17:

      Bà nội của Thịnh Nghiệp Sâm hơn 80 tuổi, mắc chứng hay quên của người già, nhưng vẫn hiền lành như trước đây. Thịnh Nghiệp Sâm cách khoản thời gian thăm bà nội, ở bên bà vài ngày.

      Bà nội trải qua thử thách của chiến tranh, chứng kiến quốc gia lần lượt thịnh rồi suy, nên tư tưởng rất thoải mái, bà rất thích Lục Tắc Linh, thường với Thịnh Nghiệp Sâm: "Hãy quý trọng Tắc Linh, đời này con tìm được người thứ hai lòng dạ đối với con như con bé ấy đâu."

      Qúa trình diễn ra rất chậm nhưng kỳ lại diễn ra rất nhanh, giống như rượu lên men, từ sáng long lanh lắng đọng đến đậm đà. Thời điểm phát , cách nào rút ra được rồi. Mọi người có thể nhìn ra được hy vong trong mắt của , duy chỉ có mình Thịnh Nghiệp Sâm, vẫn làm như thấy.
      Toa xe rộng rãi, Thịnh Nghiệp Sâm ngồi cách rất xa, ngồi ở phía cuối, Lục Tắc Linh cúi đầu nắm ngón tay của mình, biết chuyện với , cũng tự nhiên mà quấy rầy .

      Tinh thần của được tốt lắm, ban đêm vẫn thường gặp ác mộng, được phép sống là điều quá to lớn, ngay cả trong mơ cũng rất cực đoan, ngoại trừ mồ hôi lạnh ra, hoàn toàn động đậy, cũng chưa từng phát ra bất cứ thanh gì.

      nằm mơ thấy mình ở trong rừng Châu Phi, đất đai cằn cỗi, mênh mông có người ở, mặt đất chỉ có lẻ tẻ vài cộng cỏ dại, bởi vì ánh nắng mặt trời gay gắt mà khô héo, thể động đậy, toàn thân như bị trói lại nằm mặt đất nóng như lửa đốt, chim ưng từ trời đáp xuống, lao thẳng về phía , mổ vào trái tim của , từng phát từng phát, máu tươi đầm đìa, đau đến toàn thân của cũng bắt đầu co quắp.

      Lúc tỉnh lai, nhớ tới giấc mơ đó, khỏi rùng mình cái. Tắm rửa thay quần áo, vẫn còn thấy chóng mặt. Trong tiềm thức, sợ nhất chính là những giấc mơ như thế này, hề che dấu cảm giác, bất lực lại tuyệt vọng, cảm thấy có chút xấu hổ.

      Giống như, giống như cảm giác mỗi lần đối mặt với Thịnh Nghiệp Sâm.
      Thịnh Nghiệp Sâm về nhà, bà nội rất vui mừng, phân phó bảo mẫu làm bàn thức ăn ngon. Bà nội ở trong ngôi nhà có hơi cũ, độc nhất khu, tòa nhà ba tầng, có tiểu viện , trồng đầy hoa hồng. Lúc còn chiến tranh, ngôi nhà này từng rơi vào tay giặc, kẻ xâm lược phân chia khu vực, xây dựng ít kiến trúc mang phong cách châu u, cổng vòm hình tròn, cửa sắt được sơn đen, in đầy

      hoa văn, bên trong tòa nhà rất cao, thời kỳ chiến tranh, ít người ngoại quốc ở trong ngôi nhà này, sau khi chiến tranh kết thúc, ngôi nhà này đổi chủ mấy lần, cuối cùng trở thành sản nghiệp của nhà họ Thịnh. Sau giải phóng, Thịnh gia lão gia gia đem toàn bộ tài sản quyên góp cho quốc gia, chỉ chừa mỗi ngôi nhà cũ này, hai đời nhà họ Thịnh đều lớn lên ở đây, ngôi nhà này đối với người của nhà họ Thịnh có ý nghĩa rất quan trọng.

      Đèn treo lộng lẫy được mở lên, đồ dùng trong nhà so với tuổi của Thịnh Nghiệp Sâm còn dài hơn, có thể tính là phần trong gia đình, ngồi cái bàn dài, đem ba người ngăn cách thành vai vế khác nhau. Bảo mẫu dọn hết món ăn lên liền ra ngoài, phòng ăn chỉ còn lại bà nội, Thịnh Nghiệp Sâm và Lục Tắc Linh.

      Bà nội dùng thìa múc canh, thanh lớn, cất tiếng đủ lớn để hai người có thể nghe: “Nghiệp Sâm, con cũng còn , năm nay 26 rồi nhỉ?”

      Thịnh Nghiệp Sâm ăn món ăn Lục Tắc Linh gắp cho , nhai vô cùng chậm chạp, nửa ngày mới trả lời: “Đúng vậy.”

      Bà nội cười cười, từ ái : “Lúc nào chuẩn bị kết hôn đây? Tắc Linh cũng 25 rồi, có thể có em bé rồi, thừa dịp ta còn sống, các con mau lấy nhau .”

      Tiếng đũa bạc tay Thịnh Nghiệp Sâm gõ vào đĩa phát ra thanh thanh thúy, tay của ngừng chút, đột nhiên bật cười: “Kết hôn gì chứ, cái gì mà em bé với em bé, biết bà nội cái gì.”

      “Con nhất định phải để bà lão như ta chết cũng nhắm mắt được sao?”

      “Lạch cạch.” Thịnh Nghiệp Sâm đặt chiếc đũa trở về bàn, kiêu ngạo cũng tự ti mà : “Bà nội, bà bệnh mức hồ đồ rồi.” xong liền đứng lên: “Con ăn no rồi, con về phòng trước.”

      Thịnh Nghiệp Sâm nhẫn tâm rời , để lại Lục Tắc Linh cùng bà nội. Bà nội có chút đau lòng liếc mắt nhìn Lục Tắc Linh, từ đầu đến cuối có ngẩng đầu, chỉ là chuyên chú ăn cơm, giống như nghe thấy cái gì cả.

      Sau bữa cơm chiều, bà nội lại lần dắt Lục Tắc Linh tới thư phòng, biết có phải là bà nội bệnh tới nỗi hồ đồ hay , những năm gần đây bà luôn hoài niệm kỷ niệm chuyện trước kia, mỗi lần Lục Tắc Linh tới, bà đều cho Lục Tắc Linh xem album lúc của Thịnh Nghiệp Sâm, từ thời còn con nít cho đến lúc lên đại học.

      Những hình kia Lục Tắc Linh nhìn tới thuộc, thậm chí quyển kia có gì kia đều có thể nhớ chính xác ra, nhưng mỗi lần như vậy đều cùng bà nội nhau nhìn, cùng nhau hết lần này đến lần khác nhìn Thịnh Nghiệp Sâm lớn lên. Loại tình này ước chừng cố chấp đến nỗi bất chấp rồi.

      Có lúc rất hâm mộ bà nội, mắc chứng hay quên của người già, quên chút chuyện lúc trước, quên những việc từng để ở trong lòng, cuối cùng vướng bận mà rời , vẫn hy vọng mình cũng có thể có như vậy, vẫn luôn hy vọng.

      Nhìn xong tấm hình cuối cùng, đến chín giờ. Bà nội thở dài cái, đóng album lại, bà dựa lưng vào ghế nằm, ánh mắt hiền hòa nhìn chằm chằm cửa sắt đầy hoa văn, mặc dù mỗi năm đều được tu sửa, nhưng vẫn che giấu được dấu vết của năm tháng.

      “Tắc Linh, bà chỉ có đứa cháu duy nhất là Nghiệp Sâm, nó có bao nhiêu cố chấp, có ai hiểu hơn bà.” Bà cười cười: “Khi còn bé nó rất hiếu thắng, cái gì cũng muốn mình phải đứng nhất, làm tốt nhất, hi vọng có thể làm ba mẹ nó chú ý, đáng tiếc ba mẹ nó đều là những người cuồng công việc, lần bà bị bệnh nặng, nó được về nhà, từ đó về sau tính tình nó liền bắt đầu xấu , đánh nhau, cúp học, chuyện xấu nào mà nó làm, nó dùng hết tất cả mọi cách để cha mẹ chú ý, nhưng đều thất bại. Đứa này từ bé có cảm giác an toàn, ràng rất yếu đuối, nhưng lại là làm bộ như quan tâm, cự tuyệt quan tâm của người khác. Nó cần được mến, muốn ở bên cạnh nó, phải từ bỏ hết tất cả.”

      Bà nghiêng đầu, nhìn Lục Tắc Linh: “Tắc Linh, bà muốn giao nó cho con, con sẵn sàng chưa?”

      ……

      Trước khi rời khỏi thư phòng, bà nội còn tặng cho Lục Tắc Linh tấm hình, đó là hình Thịnh Nghiệp Sâm lúc 2 tuổi, mặc đồ tây thắt nơ, rất thận trọng ngồi ngay ngắn ở trước ống kính, làm bộ dáng như người lớn. Phía sau có hàng chữ, đề là “Kính Chi”, là của ông nội viết.

      “Hướng hoa chi thảo, giới sáng thưa thớt; tùng bách chi tốt, rét đậm yếu.” Chữ viết ở hình rất tự nhiên, phóng khoáng.

      Lục Tắc Linh rất cẩn thận cầm tấm hình, giống như chỉ cần tấm hình, có thể xâm nhập vào thế giới của Thịnh Nghiệp Sâm.
      Last edited by a moderator: 16/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trở về phòng Thịnh Nghiệp Sâm ngủ, đẩy cánh cửa cũ kỹ dày cộm đầy bụi bậm ra, khó mà tránh khỏi phát ra tiếng ken két, đôi dép lê mềm mại bước nhàng, rón rén vào trong , sợ đánh thức Thịnh Nghiệp Sâm, giấc ngủ của vốn rất ngắn rồi.

      nhìn thấy gì, biết sao tự nhiên lại muốn kéo rèm cửa sổ, nhà này cửa sổ cũng rất cao, giống như cảnh tượng trong phim Hollywood, xuyên thấu qua các hoa văn khắc cửa sổ, bầu trời đầy sao cứ như bức họa mà ra, cảnh tượng này đẹp, xem đến xuất thần, đến mức Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh mà cũng phát .

      " trở lại?" Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm rất rất bình thản, chút lạnh lùng.

      Cảm giác hạnh phúc như là hư ảo, phút trước ở chung chỗ với bà nội, lòng còn tràn đầy dũng khí, nhưng giờ phút này, dũng khí của trong phút chốc tan thành bọt bèo, đối mặt với xa cách của Thịnh Nghiệp Sâm, luôn biết phải làm sao.

      "Vâng." gật đầu cái: "Vừa rồi tán gẫu với bà nội vài câu thôi."

      Mặt chăn di động, phát ra thanh sột soạt, trong phòng có mở đèn, nhưng Lục Tắc Linh vẫn có thể nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm ngồi dậy. Hình dáng của ở dưới trời sao ra đường cong mờ ảo, giống như bức tượng điêu khắc, sắc thái thâm trầm kiềm nén.

      nhàn nhạt : "Là muốn bà nội những lời đó sao? mà cũng học được cách tìm người khác giúp đỡ?" Giọng đó, tràn ngập khinh thường cùng khinh
      bỉ.

      Lục Tắc Linh chớp chớp mắt, có chút chua xót, biết là tới chuyện bà nội lúc ăn cơm. Biết rất ràng là thể nào, nhưng khắc kia, quả xấu hổ mong đợi.

      “Em có.” Lục Tắc Linh cố gắng muốn cách hùng hồn, vì có, cây ngay sợ chết đứng đâu.

      Thịnh Nghiệp Sâm cười, hời hợt : “Lục Tắc Linh, thu lại thủ đoạn của , vô dụng thôi, tôi có giam cầm , muốn ở lại cũng chỉ có thể là như vậy, nếu như chịu nổi, bây giờ có thể lập tức rời .” cười tiếng: “Tôi biết lại nghĩ nhiều như vậy, Lục Tắc Linh, tôi tốt bụng nhắc nhở chút, đừng có suy nghĩ quá nhiều, trước tiên phải xem mình có xứng hay .”

      Giống như những lần trước, ra cũng phải là những lời quá khó nghe, nhưng vẫn giống như có bàn tay vô hình nào đó, dịu dàng bóp nát ngôi sao, quyết liệt mà tàn nhẫn. làm cho người ta phải khó khăn mà bước tới, còn chưa đạt tới điểm cuối, Lục Tắc Linh quỳ xuống.

      thanh của thấp thể nghe nổi, “em biết rồi.” Giống như những ngày bình thường khác, giống như đau là khổ vui, giận mắng.

      Thịnh Nghiệp Sâm còn gì với nữa, trở vào trong chăn, đưa lưng về phía . đứng tại chỗ, ôm chặt tấm hình của Thịnh Nghiệp Sâm ở trong ngực, giống như tấm hình cũ này có thể cho chút năng lượng.

      si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng Thịnh Nghiệp Sâm, ở trong lòng thầm với Thịnh Nghiệp Sâm:

      Bất luận là có thể cho em cái gì hay , em vẫn thủy chung , từng thứ thuộc về , mỗi khắc đều , em muốn bước vào cuộc đời của , tưởng tượng như bây giờ vẫn , cho đến khi em nhận ra nữa.

      Thịnh Nghiệp Sâm, thời gian của em cũng phải rất nhiều, cả đời này, đều lấy ra để chứng minh cho tình vĩnh hằng này, như vậy, có phải rất ngu ngốc ?

      cười tự giễu, câu hỏi này là có chút tức cười.

      Ở trong nhà cũ hai ngày, hai ngày nay thái độ của Thịnh Nghiệp Sâm đối với Lục Tắc Linh khá hơn nhiều, còn đối với bà nội lại có thêm mấy phần kiêng kỵ. Lúc sau, khi về nhà, lại khôi phục bộ dáng thường ngày. Chỉ là Lục Tắc Linh cũng để ở trong lòng, dù sao những năm này vẫn là như vậy, lâu ngày thành thói quen mất rồi.

      Trong lúc dọn dẹp nhà bếp sơ ý làm đổ hũ muối, muối trắng giống như tuyết rơi vào tủ đựng chén, lau lâu mới làm sạch hết chúng, bàn tay bị muối làm cho ửng đỏ, có chút đau, dùng nước ấm rửa sạch tay, tháo tạp dề ra thay quần áo siêu thị. Khi dọn dẹp đồ đạc mới phát trong nhà có rất nhiều thứ đều sắp dùng hết, đúng lúc cần phải mua thêm chút.

      Lúc vào siêu thị người cũng nhiều lắm, có lẽ là do quá lớn nên mới thấy ít, dùng xe đẩy mua đồ cũng thấy chật chội. Lúc tính tiền mới phát quầy thu tiền chỉ có mấy quầy mở, mặc dù có nhiều người nhưng vẫn phải xếp hàng. Trước mặt Lục Tắc Linh là đôi vợ chồng người da trắng cùng con của họ, đứa bé có đôi mắt to tròn, có chút tinh quái, lém lỉnh, nhìn đứa bé xinh đẹp tới si ngốc, bộ dáng kia có chút tham lam, chọc cho người phụ nữ trung niên xếp hàng phía sau nở nụ cười.

      “Cháu có vẻ rất thích trẻ con?”

      Lục Tắc Linh lúc này mới ý thức được thất thố của mình, quẫn bách liền a tiếng, gật đầu cái, có chút ngượng ngùng : “Đứa bé này là xinh đẹp.”

      Người phụ nữ kia cười cười: “Cháu nhìn cũng rất xinh đẹp, sau này có con cũng kém.”

      Lục Tắc Linh cười cười, muốn tiến lên, đứa bé kia đột nhiên cầm cái bánh từ túi đựng hàng được thanh toán ra, tham ăn xé bao ra ăn, mùi sữa nồng nặc từ bánh bao kích thích làm đứa bé muốn ăn, nhưng lại làm cho Lục Tắc Linh vô cùng khó chịu.

      Mùi này ràng rất thơm, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu buồn nôn. cũng chưa ăn thứ gì, trong dạ dày lại ngừng lăn lộn, khó chịu bụm miệng, nôn ra trận.

      làm trận liền dọa sợ người xếp hàng phía sau, người phụ nữ kia tốt bụng vuốt vuốt lưng Lục Tắc Linh, nửa đùa mà : “Làm sao lại như vậy, nôn ọe thế này rất giống có thai?”

      Giống như đạo sấm sét giữa trời quang đột nhiên giáng xuống, lập tức giật mình.

      Trong phút chốc thời gian giống như ngừng lại, khí ngưng kết, nôn ọe trong tích tắt thành mắt tích đầy nước, lông mi ướt ghé vào mí mắt, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

      Ngơ ngác nghĩ: tháng trước kinh nguyệt là ngày nào? Ngày 10? Hôm nay là ngày mấy?
      Last edited by a moderator: 16/12/14
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18:

      Lục Tắc Linh bị ý tưởng trong đầu mình hù sợ, trước kia luôn uống thuốc, chưa từng nghi ngờ việc có cá lọt lưới, nhưng mà tháng trước, Thịnh Nghiệp Sâm suốt tháng trời về nhà, mỗi ngày đều sống trong khổ sở nên quên luôn việc uống thuốc, bẻ ngón tay tính toán chu kỳ an toàn cả mình, khỏi kinh ngạc.

      thèm nhìn lại hóa đơn, lấy thẻ ra quẹt rồi nhanh chóng rời . Đón xe đến bệnh viện lớn nhất thành phố.

      Mấy năm nay, trừ những lúc lấy thuốc cho Thịnh Nghiệp Sâm, hầu như vào bệnh viện lần nào, Thịnh Nghiệp Sâm có bác sĩ đặc biệt phụ trách, tới phòng khám bệnh, mà hỏi thăm y tá suốt buổi rồi mới cầm số đến khoa phụ sản xếp hàng. khí ở khoa phụ sản được tốt lắm, người đến người rất là huyên náo, trẻ tuổi có thiếu nữ, có người ưỡn bụng tới kiểm tra thai, người ba cũng dám chuyện hay chơi điện tử điện thoại, thỉnh thoảng tới giường bệnh phụ giúp y tá chăm sóc vợ. . . . . . Lục Tắc Linh ngồi tại chỗ, khẩn trương nắm chặt phiếu khám bệnh. Trong đầu giống như có động cơ motor chuyển động với tốc độ ánh sáng, làm cho khỏi choáng váng.

      Khám bệnh cho vị bác sĩ tóc lốm đốm trắng, vừa bước vào bác sĩ liền nở nụ cười hiền lành với , làm nổi sợ hải của mất ít.

      Hỏi thăm chút tình hình, bác sĩ mở phiếu kiểm tra ra : "Đầu tiên phải xét nghiệm máu, nếu sợ có thể siêu B(*) luôn cũng được."


      Siêu B là phương tiện hỗ trợ cực kỳ hữu ích trong chẩn đoán, khảo sát các bệnh lý của mắt, các cấu trúc ngoại nhãn và hốc mắt (cơ vận nhãn, thần kinh thị, tuyến lệ…). Các thông tin máy thu được được chuyển thành hình ảnh 2 chiều giúp dễ quan sát lâm sàng. Công cụ này càng quan trọng khi thể quan sát được trực tiếp các cấu trúc của mắt qua thăm khám thông thường (xuất huyết tiền phòng, mủ tiền phòng, đục thể thủy tinh nhiều, đục pha lê thể,…).

      Lục Tắc Linh gãi gãi quần của mình, "Hay là làm cả hai luôn ."

      Bác sĩ thấy khẩn trương như vậy cười ha ha : "Đừng quá khẩn trương, " ba ấy lật trở sổ bệnh lý về trang đầu, liếc mắt nhìn thông tin của Lục Tắc Linh: "25 rồi, có muốn đứa bé , nếu có cùng bạn trai thương lượng chút , nay có con rồi mới cưới cũng ít, đứa trẻ nào tới lúc làm ba làm mẹ cũng đều như vậy, cứ mơ mơ màng màng , sanh ra được là tốt."

      Lục Tắc Linh gật đầu cái, cầm hóa đơn nộp phí, sau đó theo chỉ định xuống lầu dưới xếp hàng. Kết quả thử máu phải tiếng sau mới có, thử máu xong sang phòng khác siêu B.

      Nằm ở giường, vị bác sĩ nữ trẻ tuổi nhấc áo lên, thoa gì đó lên bụng , dùng vật nho , giống như bút xẹt qua xẹt lại bụng , vẫn rất hồi hộp, nghiêng đầu nhìn hình ảnh màu xám màn ảnh.

      Vị bác sĩ trẻ tuổi chỉ vào chỗ đó, lấy bức ảnh, đo lường khoảng cách, rồi chỉ vào màn hình với Lục Tắc Linh: "Thấy cái điểm đen này ? Đây là con của đó, mang thai, trước mắt xem ra đứa bé rất khỏe mạnh."

      Lục Tắc Linh ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm màng hình, nửa ngày mới phản ứng lại được, ngây ngốc hỏi: "Tôi mang thai? Có khi nào là do xét nghiệm sai ?"

      Bác sĩ vừa nghe nghi ngờ chuyên môn của mình, mặt nhanh chóng đen lại, giọng cũng lạnh mấy phần: " nhất định phải xét nghiệm máu rồi mới tin hả."

      Lục Tắc Linh trợn to hai mắt, nhanh chóng khoát tay: " phải phải, chỉ là do có chút khó tin thôi." Lục Tắc Linh gần như bật khóc vì quá vui mừng, khó mà khống chế được tâm tình kích động của mình, " thể tin được tôi lại có em bé, thể tin được đây là thực." xong, hốc mắt liền đỏ, tất cả trước mắt cũng trở thành hơi nước mông lung .

      Cầm kết quả xét nghiệm máu và hình siêu , Lục tắc Linh ngây ngốc đứng tại trạm xe ngẩn người.

      Bóng cây lắc lư, che ánh mặt trời, người chờ xe lại , rồi lại tới, chỉ có mình vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn tấm hình siêu , mờ mịt nhìn chấm đen nho , ở trong lòng thầm cảm thán, sinh mạng là thần kỳ, cái điểm

      đen này lại là đứa bé.

      Đây là bức hình đầu tiên của con , đứa bé của và Thịnh Nghiệp Sâm, ông trời ơi, càng nghĩ lại càng thể tin được, nhưng lại là , có đứa bé, bác sĩ cho biết đây là thực.

      cảm thấy đứa này là món quà sinh nhật mà ông trời tặng cho , món quà rất có ý nghĩa, đây là điều hạnh phúc nhất từ trước đến nay của , 25 năm, cho đến tận bây giờ cũng biết mình vì cái gì, cho đến khi có đứa bé này. có ai có thể trải nghiệm cái cảm giác kỳ diệu này được, có tiểu sinh linh ở trong bụng của , thuộc về , thuộc về và Thịnh Nghiệp Sâm, điểm đen nho , mối quan hệ cốt nhục này có thể gắn kết và Thịnh Nghiệp Sâm lại với nhau hơn, trả công cho cố gắng của , đây chính là việc thỏa mãn nhất trong đời .

      vuốt bụng của mình, mím môi cười, quá hạnh phúc, giờ phút này muốn hét lên, cảm giác này đúng là rất điên cuồng.

      Cất kỹ kết quả xét nghiệm, đến cửa hàng gần đó, cũng muốn mua gì hết, chỉ là muốn suy nghĩ ra cách vẹn toàn, sợ mình nhịn được mà cho Thịnh Nghiệp Sâm biết việc này.

      Nghĩ đến Thịnh Nghiệp Sâm, nụ cười của Lục Tắc Linh liền trở nên cứng nhắc.

      Chắc hẳn cần đứa bé này, nhớ đến lúc gọi tài xế mua thuốc cho , sau đó còn với những lời đó.

      “Tôi khuyên tốt nhất phòng hộ tốt chút, tôi muốn sanh đứa bé, nếu có tự phá , đừng có cho tôi biết.”

      Trái tim giống như bị rơi vào nơi sâu nhất dưới đáy biển, u và lạnh lẽo, người sau lưng như khối băng, lạnh đến nỗi làm cho người bên cạnh run rẩy, cả ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.

      theo bản năng che bụng của mình lại, trong lòng có chút tính toán. nghĩ, cứ gạt trước , chờ đứa bé lớn hơn, bà nội nhất định đồng ý để phá. muốn kết hôn với cũng sao, cũng cần chăm sóc, có thể tự chăm sóc tốt cho mình, có thể chăm sóc tốt cho đứa bé.

      Cuối cùng trong cuộc sống u tối của cũng màu sắc mới, đây là bắt đầu mới, thể trị khỏi chứng bệnh cố chấp của mình, cuối cùng cũng có thể bắt đầu lại. nên cám ơn Thịnh Nghiệp Sâm, mặc dù hận , nhưng lại ban cho món quà vô cùng quý giá.

      Có lẽ suy nghĩ đến mức nhập thần, tay bấm nút thang máy lên lầu bảy, đợi khôi phục lại tinh thần, vào trong khu quần áo trẻ em.

      Khu quần áo trẻ em ồn ào giống như khu quần áo nữ, những nhân viên ở đây buồn chán có gì liền trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng có khác tất cả tụ lại tiếp đãi. Lục Tắc Linh đối với nhiệt tình như vậy có chút khó thích ứng, mấy năm nay ở nhà quá lâu, gần như quên mất các trao đổi cùng người khá, mấy câu với nhân viên rồi bắt đầu tự mình lựa chọn. sờ vào từng bộ quần áo, nhân viên bán hàng cũng rất nhiệt tình giải thích cho biết loại nào thích hợp với bảo bối.

      Quần áo trẻ em có rất nhiều kiểu dáng, chất liệu cũng rất mềm mại, Lục Tắc Linh sờ vào, cảm giác ấm áp như truyền từ tay chạy thẳng vào trong người.

      chọn lựa có mục đích, cho đến khi đứa bé chừng hai ba tuổi va vào .

      Đụng mạnh lắm, nhưng vẫn giật mình, theo bản năng đỡ lấy bụng mình.

      Người nhà đứa bé hoảng hốt chạy lại, bắt lấy con mình: “Con sao vậy! Sao nghe lời mẹ! Chạy loạn khắp nơi để làm gì?” Bắt được quần áo của đứa bé, ấy vô cùng áy náy xin lổi Lục Tắc Linh: “ xin lỗi, là do đứa trẻ hiểu chuyện.”

      Lục Tắc Linh liếc mắt nhìn Tiểu Đậu Nha bị mẹ khiển trách mà trở nên ỉu xìu, mặt bất giác nở nụ cười, đứa này trắng, gương mặt y như quả táo, mắt giống như hai quả nho đen, tóc hớt sát vào đầu, trông rất gọn gàng, là đẹp. khống chế được mình, liền ngồi xuống sờ vào gương mặt của đứa bé.

      “Đứa này là xinh đẹp.” Tự đáy lòng Lục Tắc Linh than thở.

      “Cám ơn.” Mẹ đứa bé cười cong cả mắt, tuy nhan sắc chỉ trung bình, nhưng lại làm cho người ta thể rời mắt được, ấy cười : “Đứa bé này lớn lên giống ba.”

      “Chắc ba của bé là Đại soái ca.”

      Gương mặt của người mẹ đầy hạnh phúc, ấy nhìn Lục Tắc Linh: “Đứa trẻ nhà chắc chắn cũng rất xinh đẹp, mẹ xinh đẹp như thế này mà.”

      Lục Tắc Linh sờ sờ bụng mình, “Tôi chỉ hi vọng bé khỏe mạnh.”

      “Nhất định như vậy.”

      ************************************
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Có lẽ niềm hạnh phúc này lây sang cho Lục Tắc Linh, hoặc là do vui mừng đến mức choáng váng rồi, hoặc có thể là do lại điên nữa rồi, kìm chế được mà mua vài bộ đồ trẻ em, tất cả đều là màu xanh dương, cho dù là nam hay nữ cũng có thể mặc được màu này. Quần áo trẻ em rất , lấy tay đo đạc, chỉ mới đo hai ba cái xong, lại còn bít chân nữa, thần kỳ.

      Xách túi về nhà, suốt đường luôn có cảm giác bồng bềnh, cách nào tin được ông trời lại có thể cho thêm sinh mạng nhoi nữa, quá hạnh phúc, đến mức có chút .

      Vội vàng đến bệnh viện kiểm tra,nên quên luôn việc phải mua đồ, Lục Tắc Linh dùng chút muối còn sót lại để nấu ăn, chuẩn bị chờ Thịnh Nghiệp Sâm trở về ăn cơm, mặc dù biết có về hay . Lúc này, cũng chỉ ăn qua lo chút đồ ăn thừa còn sót lại.

      ăn gì nhiều, nhưng vẫn bị nôn, từ lúc ăn cơm tối muốn ói. mở TV lên coi để để dời lực chú ý của , nhưng hình như vẫn có tác dụng lắm.

      ói rất nhiều, mệt mỏi dựa vào tường, lại đúng lúc Thịnh Nghiệp Sâm trở lại, theo bản năng đến nhận lấy áo khoác của .

      Thịnh Nghiệp Sâm đưa cái hộp giữ ấm cho : "Bà nội sai người đưa tới."

      "Ừ." Lục Tắc Linh trả lời, đưa tay đón. Bà nội nấu canh bổ cho , mấy năm nay cũng ăn ít, nhưng mà lúc này dạ dày của cảm thấy hơi khó chịu, ngay cả thanh quản cũng có vị chua, nghe được mùi canh thơm phức làm thể chịu nổi, vị chua lại bắt đầu trào lên. chịu đựng để nó lên bàn, xoay người chạy vào nhà vệ sinh, ói đến ra mật xanh.

      Nhấn nút xả nước, ra ngoài, hỏi Thịnh Nghiệp Sâm: "Ăn cơm chưa? Em dọn cơm cho nha?"

      Thịnh Nghiệp Sâm ngồi ở ghế sa lon, ngồi thẳng tắp, bên trong phòng yên tĩnh đến khác thường, ràng nhìn thấy, nhưng lại xoay đầu về phía Lục Tắc Linh rất chính xác, mặt có tức giận, cũng có kinh ngạc.

      Lục Tắc Linh cho là tâm trạng của tốt, dám chọc giận , thận trọng hỏi: "Ăn rồi sao? Vậy tắm nha?"

      mặt Thịnh Nghiệp Sâm ràng có chút gì gọi là vui vẻ, nhưng lại tự nhiên nở nụ cười, nụ cười kia khiến đó làm cho Lục Tắc Linh rét run, ném túi đồ lên ghế sô pha.

      Những bộ đồ trẻ em đầy màu sắc rơi ra, rớt đầy đất. Lục Tắc Linh cảm thấy đầu mình "Ông" tiếng, giống như bị ai đó gõ cái mạnh vào. Sao lại có thể ngu như vậy, tại sao lại có thể đặt túi đồ ở cái ghế mà thường ngồi như vậy?

      Thịnh Nghiệp Sâm lạnh lùng nhếch khóe miệng, dùng giọng hời hợt đầy khinh thường để : " mang thai?" khinh bỉ cười hai tiếng: " nghĩ mình sanh được hả? Cái đứa tiện chủng đó?"

      mặt Lục tắc Linh giống như có ngọn lửa bừng cháy, rất muốn bịt tai mình lại, muốn đứa bé nghe được những lời đau lòng này, đứa bé là vô tội, thương nó, có thể tổn thương , vũ nhục , nhưng đứa bé là vô tội.

      sờ sờ bụng của mình, cũng biết lấy dũng khí ở đâu ra, giọng : "Nó cũng là con của ."

      ", " Thịnh Nghiệp Sâm lên tiếng phủ nhận: "Nó
      là thứ tiện chủng, mình , tôi thấy sao, dù sao tôi cũng nhìn thấy gì, có thể nhắm mắt làm ngơ."


      Tất cả trước mắt xảy ra quá đột ngột, ngoài dự tính của , hoàn toàn chưa nghĩ đến việc làm sao để chống chọi, chỉ theo bản năng thay đứa bé giải thích đôi câu, giọng của trở nên run rẩy: "Nghiệp Sâm, em làm tất cả những việc trước kia đều là vì em , em rất xin lỗi, em muốn làm tổn thương, em chỉ mong có thể hạnh phúc, em biết em làm sai, nhưng đứa bé... Đứa bé là vô tội."


      "!" Lời của Lục Tắc Linh như kích thích dây thần kinh của Thịnh Nghiệp Sâm, đột nhiên chứng cuồng loạn đứng lên: "Đây phải là ! Là tham lam muốn giữ lấy! ** tham lam muốn giữ lấy! Lục Tắc Linh! vừa điên vừa ích kỷ!" đột nhiên từ ghế salon đứng lên: "Lục Tắc Linh! Chừng nào mới bằng lòng rời ! ! Tôi cần , tôi cho biết Lục Tắc Linh, đời này chuyện làm tôi buồn nôn nhất chính là việc quen biết ! nhanh chút ! Rời khỏi cuộc sống của tôi, cùng với tên tiện chủng này !" xong, vẫn chưa hết hận, lại đá xuống đất mấy cái, đá mấy lần mới trúng túi đồ, quần áo bên trong bị đá văng khắp nơi, nhăn nhúm giống y như nùi lau.


      Cảnh này đập vào trong mắt Lục Tắc Linh. Nhiều năm như vậy, dù Thịnh Nghiệp Sâm có những lời đả thương nhưng chưa bao giờ cảm thấy thương tâm như lúc này, tim rất đâu, đau vì đứa bé ở trong bụng mình. luôn cho rằng thích , thương , mấy năm này lạnh nhạt, châm chọc, khó chịu, cam chịu nhiều như vậy, nhận ra, như lại ngờ lại quyết liệt đến như vậy, quyết liệt đến nỗi ngay cả đứa bé của cũng cảm thấy ghê tởm.


      " xin lỗi..." Giọng của Lục Tắc Linh có chút nghẹn ngào, nắm chặt vạt áo của mình, cắn môi, cảm nhận từng đợt máu tanh tràn vào trong miệng mình, cảm thấy khó chịu, bụng có hơi đau, đau lòng lấy tay đặt lên, có chút thê lương nghĩ, là đứa bé kháng nghị sao? Đứa bé yếu đuối, cảm thấy được tình , nên cũng muốn chạy sao?


      Thịnh Nghiệp Sâm có ăn cơm mà trở về phòng, Lục Tắc Linh dọn dẹp rất lâu. Rửa bát đũa, lau chùi cái bàn, cuối cùng mới nhặt quần áo trẻ em lên, có mấy bộ vẫn còn in dấu dép của Thịnh Nghiệp Sâm, vết chân hơi nhạt, đau lòng phủi lại phủi, ràng phủi sạch , nhưng vẫn cố dùng sức mà lau. Đều do , thường ngày chịu lau chùi sạch nên khi Thịnh Nghiệp Sâm đạp lên mới để lại dấu vết, nếu như chịu khó chút cũng xảy ra chuyện này, đều là lỗi của .


      Là lỗi của , đứa bé vẫn chưa được sinh ra đời, phải chịu nhiều uất ức đến như vậy.


      cảm thấy trước mắt mình như có lò than cháy phừng phựt, trái tim của dường như cũng bị nó đốt cháy, từng chút từng chút , từ đỏ tươi đến khi trở thành tro bụi, ngọn lửa giương nanh múa vuốt đốt cháy hy vọng cuối cùng của .


      Đau, sắp còn cảm thấy được gì nữa rồi.


      Đồng hồ báo qua mười hai giờ, chờ Thịnh Nghiệp Sâm nên ngủ thiếp mới dám vào phòng, lúc này dám lại gần , sợ tức giận, làm ra tổn thương đứa bé. Thịnh Nghiệp Sâm bây giờ giống như quả bom hẹn giờ, biết lúc nào nó nổ tung nữa.


      Rón rẽ bò lên, nép vào trong góc giường, dám nhúc nhích, chỉ sợ đánh thức Thịnh Nghiệp Sâm.


      Thịnh Nghiệp Sâm hít thở đều đều, chắc hẳn ngủ rồi.


      Lục Tắc Linh nhắm mắt lại, trong đầu giống như cuốn phim chiếu chậm, có logic, có thứ tự, nhớ tới cái gì ra cái gì. Thịnh Nghiệp Sâm luôn tức giận với , chết lặng, lạnh lùng, thậm chí trừ những lúc cười lạnh ra, chưa từng nhếch môi lên với lần nào.


      Cả đời này, ký ức đẹp nhất của , vẫn luôn dừng lại ở đêm đó, cái đêm mà nhận nhầm là Diệp Thanh.


      Tình như thế nào mà lại làm cho khổ sở như vậy, như vậy hèn mọn, biết.


      ràng có mù, nhưng lại hay có cảm giác mình nhớ nổi bộ dáng của Thịnh Nghiệp Sâm, ràng ở gần như vậy, nhưng trong lòng cứ luôn cảm thấy dường như đó phải là .


      Trong cuốn tiểu thuyết trước kia, Trương Ái Linh dùng thành trì để thành toàn cho Bạch Lưu Tô.


      ?


      Người người đều cố chấp, điên cuồng, nên thành toàn cho Diệp Thanh cùng Thịnh Nghiệp Sâm.


      Vậy ai thành toàn cho ?


      có tình , dựa vào cái gì để sống tiếp?
      Last edited: 19/12/14
      Mẹ Mìntrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :