1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14:

      Edit: Rei

      Kể từ lúc lở tay làm Lục Tắc Linh bị thương, thái độ của Thịnh Nghiệp Sâm đối với Lục Tắc Linh cũng khá hơn chút, lúc trước vô cùng bài xích sau này lại biến thành lạnh lùng. với lời nào, rồi lại vô cùng lệ thuộc vào , tạm thời nhà họ Thịnh để cho Lục Tắc Linh ở lại, thỉnh thoảng về đó thay đồ, nghỉ ngơi, rồi vài tiếng sau lại rời , lúc ấy Thịnh Nghiệp Sâm tra tấn bảo mẫu, cho đến lúc Lục Tắc Linh trở lại. Cuối cùng còn cách nào khác, Lục Tắc Linh rời nữa, thu dọn đồ đạc, ăn ngủ luôn ở trong phòng bệnh.

      Sau khi xuất viện, Thịnh Nghiệp Sâm từ chối ở cùng cha mẹ, chọn ngôi nhà trong thành phố mà sống, cũng chính là nơi mà Lục Tắc Linh ở suốt ba năm trời sau đó. Sau khi về nhà, mọi vấn đề sinh hoạt của Thịnh Nghiệp Sâm đều muốn bảo mẫu nhúng tay vào, cũng tiếp xúc với người khác, cuộc sống ngày thường của

      đều do tay Lục Tắc Linh chăm sóc.

      cũng trở nên trầm mặc hơn, còn nhắc tới Diệp Thanh nữa, cũng còn muốn theo chị ta nữa. Trừ những lúc thỉnh thoảng trong mơ khống chế được mà gọi tên chị ta, cái tên Diệp Thanh cũng gần như biến mất trong cuộc sống của bọn họ.

      Khi đó Lục Tắc Linh cho rằng mình vẫn còn cơ hội, cảm thấy tất cả bỏ ra đều là đáng giá, chỉ cần Diệp Thanh , dù là phần vạn cơ hội, cũng muốn bỏ qua.

      Chỉ là biết, giày vò tra tấn, kỳ tới bây giờ mới bắt đầu.

      Thời gian đầu bị mù kỳ thực hề dễ chịu gì, hơn nữa đối với người đàn ông vốn bình thường, quả đả kích chí mạng. Thịnh Nghiệp Sâm cự tuyệt bảo mẫu cũng như bắt đầu cự tuyệt .

      Nhà được thiết kế rất đơn giản, thiết kế như những nhà bình thường khác, đồ nội thất có rất nhiều góc cạnh. Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy nên rất nhiều lần vô tình đụng phải.

      lảo đảo nghiêng ngã lục lọi, bất luận là ăn cơm hay vệ sinh, thậm chí tắm cũng kiên trì tự mình làm, bị đụng ngã cũng là chuyện thường như cơm bữa, làm cho toàn thân thương tích đầy mình.

      Lục Tắc Linh thường ngừng thở đứng cách chỗ xa, dám phát ra thanh quá lớn, sợ phát ghét, nhưng lại yên lòng, cho nên lúc nào cũng theo. cũng nhớ ngã xuống qua bao nhiêu lần, mỗi lần muốn tới dìu cũng bị hất ra.

      nắm chặt tay, nhưng đau nhất phải ở tay, mà là ở tâm, đau lòng nhìn Thịnh Nghiệp Sâm tự hành hạ chính mình.

      "Nghiệp Sâm..." Lần đầu tiên ở trước mặt nhịn được mà phát ra thanh nức nở.

      "Đừng miễn cưỡng nữa, để cho em giúp ..."

      càng như thế, lại càng chống cự.

      hết cách rồi, nên phải thương lượng với cha mẹ của Thịnh Nghiệp Sâm, đổi tất cả đồ đạc trong nhà thành hình tròn, các góc nhọn cũng bọc da mềm, có nhũng chỗ thể đổi, đều dùng bọt biển tỉ mỉ bọc lại tất cả.

      Gần đây Thịnh Nghiệp Sâm phát , bản thân có thể tự rời giường, rửa mặt, vệ sinh.

      Lòng người phải làm bằng đá, mặc dù , nhưng có thể thấy được vẻ xúc động của , dù chỉ bộc lộ trong khoảnh khắc.

      Cho đến tận bây giờ, Lục Tắc Linh cũng biết mối quan hệ của hai người tiến triển đến đâu.

      Nửa năm đầu, Lục Tắc Linh và Thịnh Nghiệp Sâm cùng ăn cùng ngủ, chưa bao giờ đề phòng , , hẳn là cũng có hứng thú gì với , cũng có gì bằng lòng. Khi đó suy nghĩ của rất đơn giản và trong sáng, chỉ muốn chăm sóc cả đời cứ như vậy.

      Mới đầu Lục Tắc Linh luôn ngủ dưới đất bên cạnh giường của Thịnh Nghiệp Sâm, về sau thời tiết lạnh dần, có vài lần tỉnh dậy được Thịnh Nghiệp Sâm ôm lên giường, cũng từng sợ hãi, nhưng sau này thành thói quen. Thói quen ở cái giường lớn, ngủ ở giữa, ngủ ở góc. Cũng nhớ cụ thể là ngày nào, chỉ nhớ ngày đó trời mưa to, tiếng sấm rền rĩ, rất sợ, cuộn thành đoàn để ngủ. Thời tiết nóng bức, khí ngột ngạt, làm cho người ta buồn bực, mất sạch sức lực, ngủ được, tinh thần hoảng sợ. Ước chừng tới nửa đêm, Thịnh Nghiệp Sâm vốn ngủ ở giữa đột nhiên đến gần , đó là chuyện về sau, lúc hai người bắt đầu tiếp xúc với nhau.

      Trong phòng bị bóng tối bao trùm, đủ tội lỗi len vào trong từng ngóc ngách của căn phòng, sức nặng của Thịnh Nghiệp Sâm làm cho thở nổi, kịp phản ứng đươc gì, áo ngủ người bị Thịnh Nghiệp Sâm xé rách. phải cởi, mà là xé, giống như dùng hết sức lực. thanh của tiếng vải bị xé so với tiếng sấm lại càng đáng sợ hơn. Bờ môi của làn da của mà cắn nuốt, hai tay lướt qua, để lại những dấu bầm tím, gắt gao đè bả vai của , làm thể động đậy được, động tác của thô lỗ đến nỗi khiến Lục Tắc Linh cách nào nhịn được.

      Cứ như vậy vừa đoạt lấy vừa hành hạ, Lục Tắc Linh chỉ cảm thấy thân thể còn là của mình nữa rồi, rất đau, đau đến muốn ngất , nhưng cũng dám cự tuyệt, trợn to hai mắt, cố gắng nhìn , nhưng thấy gì hết, trước mắt vẫn tối đen như mực, trừ tiếng thở dốc nặng nề của ta, biết nên chứng minh như thế nào, người đàn ông này là Thịnh Nghiệp Sâm.

      giống như trừng phạt , mỗi động tác, đều có cùng mục đích là muốn làm bị đau, mà đúng là thế, rất đau, đau đến nối rất nhiều năm sau đó, vẫn có thể nhớ cái cảm giác đau tới tê dại đó.
      Last edited: 6/12/14
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14.2


      Giao hợp như vậy thể có gì là khoái cảm, cơ thể đau đớn cùng ra máu, nhưng
      chuyện này cũng làm cho Thịnh Nghiệp sâm dừng lại. thô lỗ nắm cằm Lục Tắc Linh, nhẫn tâm chế nhạo : " phải tôi lắm sao? Tại sao kêu lên thành tiếng ? phản kháng tôi sao?"

      Lục Tắc Linh cảm thấy tai mình nóng lên, đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình nhìn thấy được gì, như vậy cũng cần xấu hổ, phải sao?

      "Tại sao !" càng yên lặng lại càng tức giận: "Bây giờ tôi đồng ý ngủ với có phải rất vui mừng ? phải rất thích cho người ta nghe sao? Bây giờ có thể cho người ta biết được tôi đè lên đó, tiện nhân!"

      ". . . . . ."

      Tiếng sấm vang rền, đánh tên tia hy vọng tốt đẹp cuối cùng của Lục Tắc Linh. biết lại hận mình sâu nặng tới như vậy, nặng tới nỗi cho dù cả hai chặt chẽ ở cùng nhau, nhưng khoảng cách lại cách xa cả khoảng trời , khó có thể vượt qua được.

      Đau đớn nhất thời, làm cho Lục Tắc Linh khỏi tự chế giễu mình, , ra cũng coi là quá đau, chân chính là cảm thấy đau, đó là loại cảm giác dân trào, giống như thủy triều, từ ngón chân tràn đến đỉnh đầu, cái gì cũng ra, cái gì cũng kịp.

      Hai vạn dặm đáy biển có thể lạnh tới cỡ nào? phải là người từng trải qua, làm sao có thể hiểu được?

      Ba năm qua , rất nhiều thứ phát triển tới ngờ, lúc đầu là thỉnh thoảng, là ngoài ý muốn, sau lại là trả thù, cuối cùng trở thành thói quen. Tình dục trở thành thứ duy nhất kết nối Thịnh Nghiệp Sâm và Lục Tắc Linh . Nhưng dù có làm thường xuyên, cũng thể thay đổi được thái độ của Thịnh Nghiệp Sâm. Mỗi lần cùng Thịnh Nghiệp Sâm làm, Lục Tắc Linh luôn nhịn được mà rơi nước mắt. Chỉ để phát tiết dục vọng, chứa chút tình cảm nào, Lục Tắc Linh cũng biết rốt cuộc mình là cái gì, có lẽ chỉ theo bản năng của loài động vật . luôn muốn lúc nữa đêm, có lý do, cũng cần chú ý cảm giác của . Sau khi thoả mãn quay lưng ngủ, thậm chí cho phép đụng vào mình.

      trở thành phần sinh hoạt của , cho dù là hết sức chối bỏ phần này. bị gia tộc an bài làm việc từ thiện, học chữ nổi, thành lập hội người mù, trợ giúp rất nhiều em bé khôi phục ánh sáng. Nhưng vẫn cự tuyệt giải phẫu cho mình.

      Tất cả mọi người đều hiểu nổi Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ có Lục Tắc Linh lặng lẽ cảm thấy may mắn, có thể cho rằng ích kỷ , nếu như Thịnh Nghiệp Sâm khôi phục, còn lý do để ở bên cạnh nữa.

      bây giờ, còn chỗ nào để nữa rồi. Mùa đông năm nay càng ngày càng bình thường, mấy ngày nay trời luôn u, ban đêm lại có sấm sét, khiến người ta run sợ, suốt đêm mưa gió mãnh liệt, nhưng suốt ba năm nay, Lục Tắc Linh thay đổi, hề sợ tiếng sấm nữa, chính thời tiết này làm thay đổi , làm quen với tiếng sấm, giống như Thịnh Nghiệp Sâm, nếu như thể chịu được bão táp, làm sao có thể nghênh đón cảnh sắc

      tươi đẹp ban ngày?

      Lục Tắc Linh chịu đựng cả đêm, cho dù bị Thịnh Nghiệp Sâm giày vò, giống như thân thể này phải là của mình. lần nào cũng làm cho rất đau, đối với Lục Tắc Linh, đời người trải qua khoảng thời gian đẹp đẽ nhất chính là đêm đầu tiên ấy, Thịnh Nghiệp Sâm bất cẩn đem nhận lầm thành Diệp Thanh.

      Loại đau đớn này, cuối cùng vẫn chứa mấy phần ngọt ngào, cho dù lòng xen lẫn chua xót. Mà bây giờ, trừ tuyệt vọng, cảm thấy bất cứ thứ gì nữa. Lục Tắc Linh quá mệt mỏi, xong chuyện liền ngủ thiếp . vẫn xoay người đưa lưng về phía Lục Tắc Linh, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn thể ngủ được.

      Ba năm nay, quen sống trong địa ngục, biết tư thế ngủ của Lục Tắc Linh, mỗi lần đến gần , đều phát run, ràng sợ đến như vậy mà vẫn còn cố để nghênh hợp với , luôn nhẫn nhục chịu đựng , bộ dáng đó làm ghét vô cùng. Nhưng vẫn hèn hạ mà hưởng thụ.

      yên lặng lắng nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, giống như tiếng của bi thương, nhưng trong lòng lại yên tĩnh.

      Ba năm nay, người con này danh phận thầm ở bên cạnh đợi chờ suốt ba năm, thậm chí người có ý chí sắt đá như cha mẹ cũng phải cảm động, ngầm cho phép tồn tại của .

      Ba năm nay, làm quá nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi, tất cả đều chỉ là vì muốn lấy lòng .

      Hai năm trước bà nội phát bệnh nằm ở bệnh viện, Lục Tắc Linh mình chăm sóc bà nội, ngay cả đổ chất thải cũng mình làm lấy, cái gì cũng tự thân tự lực, khác gì nhân công dọn dẹp, liền làm cho các dì nhân công phải cảm động. Chỉ là chừng hai mươi tuổi đầu, lại làm những việc nặng nhọc như thế này, mắt cũng chưa hề chớp lấy cái.

      Tuổi của là nên trải qua cuộc sống đơn thuần ở trong trường học, nhưng bởi vì , từ đó cuộc sống của chìm vào trong bóng tối. Cũng chưa bao giờ câu oán hận.

      phải chưa từng cảm động, nhưng cũng chỉ là do nhất thời cảm động, rất ngắn ngủi, còn chưa kịp khuếch tán, bị cảm xúc khác làm cho tệ hại . sợ khi cảm nhận được mong đợi của , vô lực mà đáp lại.

      Ba năm trước đây, cũng trong đêm như thế này, giống như bị trúng độc, đột nhiên nhào về phía Lục Tắc Linh run rẩy. Như có tiếng sấm chớp vang dội đỉnh đầu, phảng phất giống như có nỗi sợ hãi cùng tội lỗi, rồi lại giống như chỉ có tiếng sấm, mới có thể đánh tan tia lương thiện cuối cùng trong lòng Thịnh Nghiệp Sâm.

      cũng biết tại sao mình lại như vậy, tự nhiên trong cơ thể có loại cảm xúc mãnh liệt, đối với Diệp Thanh là , đối với quá khứ là tiếc nuối, đối với Lục Tắc Linh là hận, đối với tương lai là vô dụng... Tất cả tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên lộn xộn, chỉ cảm thấy chính mình sắp bị dìm ngập, sắp hít thở thông, chỉ có phát tiết mới có thể giải quyết được.

      đem tất cả cảm xúc phức tạp trong cơ thể hóa thành những động tác thô lỗ để phát tiết người Lục Tắc Linh, giây phút tiến vào thân thể , đột nhiên nỗi sợ hãi của nhường lại cho khoái cảm dâng trào. Giống như có thanh cho biết phải làm như vậy, chỉ là thể nhịn được nữa. nên cảm thấy ghê tởm thân thể của , làm những chuyện ghê tởm như vậy với , thế nhưng lại sinh ra dục vọng với . cảm giác trong người mình dường như xuất thêm nhân cách xấu xa khác - - mà vẫn làm tình.

      Ban ngày mang mặt nạ ngụy trang làm từ thiện, trợ giúp những đứa bé bị mù, dùng tiền mua bình yên, mua cảm kích, vì những tội nghiệt của mình mà chuộc tội, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, mình đối mặt với Lục Tắc Linh, những mặt xấu trong cơ thể lại tùy ý mà xao động, mặc kệ những tiêu cực đó mà ngừng phát tiết.

      Diệp Thanh từng là ánh sáng mặt trời của , nhưng ngờ ấy lại đưa tới hố đen thấy đáy, và linh hồn bị vứt bỏ bởi người con từng cứu . Nhưng Lục Tắc Linh, lại có thể tàn nhẫn như vậy, đem trở về cái thế giới này.

      Trong thân thể của chứa con mãnh thú, tàn bạo lại còn tự ti, ích kỷ rồi lại yếu ớt. vẫn muốn giải phẫu, muốn chữa khỏi mắt, muốn phải nhìn thấy cuộc sống đầy vô vọng này, muốn nhìn thấy mọi thứ thế giới này khi có Diệp Thanh nữa, muốn nhìn thấy bản thân mình hèn hạ, dám đối mặt với thân thể làm cho thể khống chế được, cảm thấy xa lạ - - với chính mình.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15:

      Công ty cấp khoản tiền để mua số thiết bị giảng dạy cùng bàn ghế cho trường khiếm thị, Thịnh Nghiệp Sâm bận rộn giải quyết xong công việc liền chuyến đến trường học.

      Trường học và viện mồ côi hợp tác với nhau, các trẻ được nhận vào đều tàn tật và vứt bỏ. Thịnh Nghiệp Sâm có chút cảm thông với những đứa trẻ này như cảm thông với chính mình trước kia. Cha mẹ đều là dạng người của công việc, lúc vẫn còn mặc tã lót được đưa cho bà nội nuôi dưỡng. Khi còn bé cho dù đến nơi nào cũng đều cùng với bà nội và bảo mẫu, trừ hàng năm chụp chung tấm hình gia đình, thậm chí còn có tấm hình nào chụp riêng với cha mẹ. Khi còn bé vẫn hiểu tại sao cha mẹ lại như thế, luôn hết lần này đến lần khác chờ mong bọn họ gọi điện về cho mình, vậy mà bọn họ chưa từng gọi về lần nào, vất vả lắm mới về được lần cũng chỉ cho tiền, mua những thứ đắt tiền làm quà tặng cho , dùng chút ít thời gian ở cùng , như vậy, có khác gì so với những đứa trẻ bị bỏ rơi này đâu? Cha mẹ , ngay cả nhìn cũng nhìn cái.

      Tuổi thơ đơn tịch mịch của cuối cùng cũng vì ra đời của em mà thay đổi, nhưng đến cuối vẫn mất đứa em quý nhất. Em ra ngoài ý muốn hoàn toàn làm mối quan hệ giữa và cha mẹ càng xấu . đối với cha mẹ hận đến nỗi thể hòa giải được nữa.

      Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cha mẹ cho ra nước ngoài học, khi đó quan hệ giữa và cha mẹ trở nên rất xấu, tất nhiên nghe theo lời bọn họ . Thành tích học tập của luôn rất tốt, cũng phải trời sinh thích học tập, chỉ muốn thay đổi, có thể sớm thoát khỏi cha mẹ, muốn dựa vào bọn họ nữa.

      Thời điểm nhập học ở trường đại học, Thịnh Nghiệp Sâm tới làm thủ tục, cảm thấy trường này rất nhạt nhẻo, cho đến khi gặp được Diệp Thanh.

      Diệp Thanh bị bạn bè ở hội học sinh lôi kéo làm tình nguyện viên, trợ giúp những học sinh mới nhập học làm thủ tục. Diệp Thanh vừa lúc bị phân đến giúp Thịnh Nghiệp Sâm. ra Thịnh Nghiệp Sâm chọn trường này là do đàn khóa đề nghị, cho nên mới tới, ngày đó cũng biết là sợi dây thần kinh nào của mình bình thường, đột nhiên có ý muốn trêu chọc , cũng liền nghĩ sai hỏng hết, mọi chuyện cứ tùy vào duyên số.

      Diệp Thanh tốt bụng giúp Thịnh Nghiệp Sâm xách hành lý, va li nặng như vậy, vẫn cật lực mang , Thịnh Nghiệp Sâm cũng hỏi, cố ý giúp tay, vốn tưởng rằng như những đứa con khác cảm thấy có phong độ, nhưng cứ như vậy, mồ hôi đầm đìa đem va li của đưa đến, trước khi còn lấy nước cho Thịnh Nghiệp Sâm uống.

      Tuy bề ngoài Diệp Thanh rất lạnh lùng, nhưng bên trong xuất ngọn lửa cháy hừng hực. thời gian ba năm, Diệp Thanh cải tạo Thịnh Nghiệp Sâm thành người gặp người , nhưng đến cuối cùng lại rời bỏ , còn thương nữa .Tất cả đều là do Lục Tắc Linh hại, tàn nhẫn như kẻ sát nhân, chia rẻ gắn bó của và Diệp Thanh.

      Có lẽ và Lục Tắc Linh là loại người giống nhau, biến thành của ngày xưa. Trở về bộ dạng ngày xưa, trở thành đứa đứa bé đơn ai thương.

      "Thịnh tiên sinh." Bên tai truyền đến giọng nữ dễ nghe, ôn nhu lại lễ phép, là giáo của trường học, "Lần trước cậu tặng quà cho bọn , chúng rất vui mừng, bọn có làm chút quà tặng lại cho cậu."

      Thịnh Nghiệp Sâm để tài xế nhận giúp mình, lễ phép cảm tạ: "Cám ơn."

      "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thiên, cậu có muốn ở lại cùng ăn mừng ?"

      Thịnh Nghiệp Sâm mím môi cười cười: " cần." đột nhiên nhớ ra cái

      gì, quay đầu lại hỏi tài xế: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

      "Ngày 19 ạ."

      .......

      Đột nhiên Thịnh Nghiệp Sâm nhớ ra, hôm nay cũng là sinh nhật của Lục Tắc Linh. trước sau như nhớ cách tỉ mỉ, thời điểm học đại học, trong hội học sinh, sinh nhật mỗi người đều nhớ, tất nhiên cũng bao gồm Lục Tắc Linh. Chỉ khi xảy ra những việc về sau, còn tổ chức sinh nhật cho thêm lần nào nữa. Ở cùng nhau hơn ba năm, hận dường như dần trở thành bản năng của , chính vì nguyên nhân này, bọn họ mới có thể hành hạ lẫn nhau như vậy.

      Lúc trở về ngang qua cửa hàng, tài xế cùng lựa quần áo, chuẩn bị cho lần sau đưa tới trường học, lúc ngang qua cửa hàng thời trang nữ, ngừng chút, bán hàng liền tới, thanh ôn hòa: "Tiên sinh, xin hỏi ngài cần thứ gì?"

      Ánh mắt của thấy gì, nhìn thấy hình dạng của ta, nhưng cũng có thể tưởng tượng chủ nhan của giọng này là trẻ tuổi, ước chừng trạc tuổi với Lục Tắc Linh.

      đến Lục Tắc Linh, mới đột nhiên nhớ lại, Lục Tắc Linh cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cũng đến tuổi kết hôn. nghĩ tới đó liền giật mình cái, cảm thấy mình có chút hoang đường, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này? Chẳng lẽ mình muốn cưới sao?

      tự hỏi chính mình nhưng lại có đáp án.

      lắc đầu cái, cự tuyệt ý tốt của bán hàng, cuối cùng mua gì cả, sợ Lục Tắc Linh mong đợi , thể cho bất cứ thứ gì, bất luận là hôn nhân hay là tình .

      Hai tay Lục Tắc Linh đều xách đầy thức ăn, cánh tay rất đau, ngón tay bị túy nylon xiết chặt làm cho bầm tím, mua quá nhiều thức ăn, tất cả đều là những món Thịnh Nghiệp Sâm thích ăn, ra là chắc chắn có trở về hay , nhưng lúc mua thức ăn lại nhịn được mà mua đống lớn.

      Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của , mặc dù Thịnh Nghiệp Sâm nhớ, cũng để ý.

      Đứng trong thang máy, buồn chán nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu ở trong vách thang máy. Lúc Tắc Linh yên lặng nghĩ, có ưu điểm gì nổi bật, thông minh, dịu dàng, thậm chí cũng biết làm nũng. thể ràng buộc được Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ biết cố chấp ỷ lại vào .

      Thời gian trôi qua mau, chỉ vừa chớp mắt cái, sang năm thứ tư, mấy năm này, mỗi ngày sống trong nỗi lo lắng và đề phòng, mỗi lần ra ngoài rồi trở về nhà mở cửa ra đều khẩn trương, sợ chỉ khóa tay mình ngày mở cánh cửa này được nữa, sợ có ngày Thịnh Nghiệp Sâm tàn nhẫn quyết tâm cho vào, cho nên mấy năm này dám lâu, dám quá xa.

      Mang tâm nặng nề vào trong nhà nấu ăn, như người máy bận rộn làm ra bàn đồ ăn lớn, lúc bưng ra biết sao lại mất hồn, ngón tay đụng vào chỗ trán men nóng hổi, đau đến tỉnh táo lại, vội vàng mở nước lạnh rửa, nước lạnh xối vào chỗ nóng hừng hực, tiếng nước chảy rào rào át tiếng đóng cửa của Thịnh Nghiệp Sâm, ra khỏi phòng bếp mới biết về nhà.

      Để chén canh xuống, xoa xoa tay, yên lặng theo sau lưng Thịnh Nghiệp Sâm, nhận lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ từ rồi máng lên móc áo/

      ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, chưa tới 8 giờ mà trở về, chuyện này đối với niềm vui rất lớn.

      "Hôm nay bận gì hết hả?" Lục Tắc Linh hỏi.

      "Ừ." Thịnh Nghiệp Sâm ngồi xuống, nhận lấy chén cơm do Lục Tắc Linh vừa bới cho , "Có cái gì ăn gắp đại vào ."

      Hiếm lắm mới có thể bình tĩnh chuyện với như vậy, Lục Tắc Linh nhất thời vui mừng, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn so với bình thường, cầm đũa gắp những món bình thường thích ăn nhất vào trong chén.

      Thịnh Nghiệp Sâm im lặng ngồi ăn cơm, lát sau : "Sao hôm nay lại làm nhiều món như vậy?" (Biết rồi mà còn làm bộ hỏi nữa chứ :v)

      "À" Lục Tắc Linh ngước đầu: " có gì, cũng nhiều hơn thường ngày lắm đâu."

      "Oh."

      ..........

      Tuy thường xuyên chuyện với nhau, nhưng đối với Lục Tắc Linh mà đây là đột phá lắm rồi, ra sinh nhật có thể đem lại may mắn là , chắc hẳn hôm nay tâm trạng của Thịnh Nghiệp Sâm rất tốt, cảm ơn trời cao, cuối cùng cũng quan tâm chút ít tới .

      Ban đêm, Lục Tắc Linh biết có phải là do hưng phấn quá hay , mà lại ngủ được, nằm ngửa nhìn trần nhà, hình như Thịnh Nghiệp Sâm ngủ rồi, nằm nghiêng đưa lưng về phía , tư thế rất bình thản.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15.2



      Ban đêm, Lục Tắc Linh biết có phải là do hưng phấn quá hay , mà lại ngủ được, nằm ngửa nhìn trần nhà, hình như Thịnh Nghiệp Sâm ngủ rồi, nằm nghiêng đưa lưng về phía , tư thế rất bình thản.

      Có lẽ là do thái độ bình tĩnh hôm nay của làm cho lá gan của lớn thêm chút, có lẽ là do ban đêm quá yên tĩnh, thơi thở của dường như

      cũng trở thành tiếng nhạc du dương, có lẽ…… còn kịp suy nghĩ gì thêm được nữa, cơ thể hành động trước suy nghĩ rồi, nhàng di chuyển tới chỗ . Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ còn ngoài chút ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng chiếu vào cửa sổ, đêm nay yên tĩnh, ít nhất là vào giờ khắc này, dường như quên mất mình là ai.

      Thịnh Nghiệp Sâm có dáng người cao, vai rộng, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn, nhất là mặc đồ ngủ, dáng người cao lớn lại thon dài, dưới thắt lưng tạo ra đường cong, cánh tay đặt ở thắt lưng chậm rãi xuống phía dưới, giờ khắc này, tư thế này, trong mắt Lục Tắc Linh rất hấp dẫn và mê hoặc. Trước mặt Lục Tắc Linh, Thịnh Nghiệp Sâm giống như vùng biển rộng mênh mông, tính khí thay đổi khó lường, trước đó giây còn gió êm sóng lặng nhưng sau giây đó lại là cuồng phong gào thét, mấy năm nay, cho dù là lúc thân mật cũng dám chạm vào , nhưng giờ phút này, giống như bị đầu độc, từng chút từng chút tiến lại gần lưng , cánh tay từ từ đưa tới rồi luồn qua người , nhàng ôm lấy thắt lưng của .

      Thắt lưng của rất rắn chắc, thân thể của đàn ông và phụ nữ giống nhau, cao lớn rắn rỏi tràn đầy năng lượng, tạo cho người khác cảm giác an toàn. Giống như giờ phút này đây.

      Lục Tắc Linh như người hít thuốc phiện, lấy mặt dán chặt vào lưng , chỉ sợ còn kịp nữa, chỉ sợ sau khi tỉnh lại đẩy ra.

      “Sao lại ngủ?”

      Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm giống như lời nguyền rủa của ma quỷ làm cho thần kinh của Lục Tắc Linh khỏi kích động, theo phản xạ nhích ra, lưng cứng đờ, tim đập mạnh như sấm.

      xấu hổ dần dần lan tỏa trong khí yên tĩnh này, trong đầu ra hàng ngàn hàng vạn lý do, thế nhưng, Lục Tắc Linh thể được gì.

      “Em…..”

      Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên lật người lại, đem Lục Tắc Linh đè dưới thân mình. giống với thô lỗ thường ngày, mặc dù động tác của rất gấp gáp nhưng là do kích tình mà phát tiết. vội vàng đẩy áo ngủ của Lục Tắc Linh lên , ngón tay thô ráp mang theo nhiệt độ nóng bỏng chạm vào da thịt của Lục Tắc Linh, đến mức đốt lên ngọn lửa hừng hực trong người , Lục Tắc Linh chỉ cảm thấy trong cơ thể mình như có vật gì đó giống như quả bóng ngừng được bơm khí vào, gần như sắp nổ tung.

      lưu loát đáp lại , động tác của càng làm cho bản năng đàn ông của Thịnh Nghiệp Sâm tăng lên. giống như ngựa hoang mất cương ở thân thể của mà rong ruổi, mồ hôi thấm ướt cả thân thể.

      Động tác của lúc đầu so với lúc sau còn gấp hơn, Lục Tắc Linh giống như ở bờ biển cát mịn, bị sóng biển đẩy lên phía trước, sau đó lại bị cuốn lấy, sức lực của cơ thể và giác quan cảm thụ cùng tập trung lại chỗ, trong đầu đầy máu sung gay gắt.

      Phút chốc đạt tới cao trào, tiếng hít thở nặng nề của Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên biến mất.

      Bất ngờ kịp chuẩn bị, nâng gáy của Lục Tắc Linh lên, giống như mang theo chút men rượu, mạnh mẽ cùng bá đạo hôn xuống, gặm nhắm môi , trao đổi nước miếng, triền miên đến chết.

      Lục Tắc Linh tự chủ được mà rụt đầu lại, nhưng bị Thịnh Nghiệp Sâm dùng sức đè lại.

      Nụ hôn kia kéo dài lâu, lâu đến nỗi Thịnh Nghiệp Sâm phát tiết xong vẫn chưa dừng lại. rời khỏi môi , mệt mỏi nằm ở vai , cả đại não của giờ đều là trống rỗng.

      thể tin được, Thịnh Nghiệp Sâm hôn , cùng thân mật rồi hôn môi, thậm chí còn vuốt ve thái dương của , thế nhưng, thế nhưng nó lại còn mang theo chút dịu dàng nữa…..

      Quỷ thần ơi, Lục Tắc Linh nhắm hai mắt lại, đừng thưởng cho như vậy, sợ nhưng cũng biết phải vì sao.

      Đôi tay run rẩy ôm lấy thắt lưng đầy mồ hôi của Thịnh Nghiệp Sâm, ôn tồn dán sát vào da tay của . Giờ khắc này, yên tĩnh đối với , quả giống như giấc mộng.

      giống như nhầm vào mộng cảnh của Elise*, cảnh sắc kiều diễm này đẹp đến lạ thường, bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

      nghe thấy nhịp tim Thịnh Nghiệp Sâm đập ổn định, đáy lòng rung động rồi lại lo lắng.

      từng cực kỳ hy vọng khôi phục ánh sáng, nếu như có thể nhìn thấy, liền có tư cách ở lại bên cạnh .

      Nhưng giờ phút này, hi vọng có thể nhìn thấy , dù chỉ trong giây thôi cũng tốt.

      Thịnh Nghiệp Sâm, có biết hay , có biết người con hôn lúc này, có tên là Lục Tắc Linh ?
      Last edited by a moderator: 9/12/14
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16:

      Lòng tham của con người giống y như dòng nước, có được chút, lại muốn thêm chút nữa...nếu có khác chính là nước vẫn ngừng chảy. Lúc ban đầu, Lục Tắc Linh chỉ là muốn ở lại bên cạnh Thịnh Nghiệp Sâm, cho dù chỉ là cái bóng cũng được, cũng thỏa mãn lắm rồi, nhưng lâu ngày, lại sinh lòng tham, chỉ vì cái hôn của ngừng sinh ra ảo tưởng. muốn biến giấc mơ kia trở thành , có lẽ nếu cố gắng thêm chút nữa Thịnh Nghiệp Sâm cũng chừng.

      lâu lắm rồi vì mình mà dạo phố, mấy năm may quần áo mặc đều là do Thịnh Nghiệp Sâm thấy giảm giá nên thuận tiện mua cho , ngay cả cũng dần quyên mình là người chỉ mới hai mươi mấy tuổi, có thể tùy ý trang điểm như những người phụ nữ trẻ trung khác.

      Vẻ mặt chọn quần áo của y như lúc chọn mua dưa hấu, chuyên chú và rất nghiêm túc, ngừng lục lọi, mua cái váy và cái áo khoát, những thứ này đối với là rất xa sỉ.

      Thanh toán xong, vui mừng xách túi trở về, định vào nhà đột nhiên nhớ ra, Thịnh Nghiệp Sâm bị mù rồi, cái gì cũng nhìn thấy, có mặc như thế nào cũng có gì quan trọng đâu?

      khỏi tự cười nhạo ngu ngốc của mình. Lục Tắc Linh mím môi, cố làm ra vẻ hạnh phúc. Cất xong đồ, nhanh tay nhanh chân chui vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Tất cả đều là những món Thịnh Nghiệp Sâm thích ăn, thấy mình biểu thái độ lấy lòng ràng úa rồi , nhưng lại cách nào ngừng lại được.

      Nấu cơm xong, đứng trước hồ nước, nhớ lại chuyện đêm hôm qua, bất giác liền cảm thấy ngọt ngào. lấy tay chạm vào môi mình, giống như đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Thịnh Nghiệp Sâm vậy.

      Chuẩn bị xong tất cả, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm vẫn chưa về, biết mình lấy lá gan ở đâu, lại dám lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Nghiệp Sâm.

      Chỉ là cái hôn mà thôi, Lục Tắc Linh cũng chỉ coi nó như là bố thí của Thịnh Nghiệp Sâm cho mình, chỉ tiếc, từ đầu tới cuối, Thịnh Nghiệp Sâm cũng chưa từng cho lấy lần nào.

      hồi lâu sau mới có người nghe máy, đầu kia truyền đến giọng có chút say của Thịnh Nghiệp Sâm: "Ai vậy?"

      Lục Tắc Linh có chút khẩn trương, giọng : "Là em."

      "Có chuyện gì?"

      ". . . . . . . . . . . . Hôm nay có về ăn cơm ? Bây giờ trễ lắm rồi."

      " về." Hai chữ vô cùng lạnh lùng, giọng rất có khí phách.

      "Tại sao?" Lục tắc Linh lại quá đắc ý mà vênh váo: "Em nấu rất nhiều đồ ăn, hay là, về nhà ăn cơm ?"

      chưa từng làm trái lời Thịnh Nghiệp Sâm lần nào, nhưng giờ phút này, lại dám vì mình mà tranh thủ. tự cho mình tư thái của nữ chủ nhân trong nhà nên có thể chọc giận Thịnh Nghiệp Sâm. Giọng của rét lạnh như băng: " cảm thấy, có tư cách gì để lời này?"

      Câu đó, giống như chậu nước lạnh, làm cho Lục Tắc Linh ngốc đầu lên được, chỉ là trong nháy mắt, bị đánh trở về nguyên hình.

      "Nghiệp Sâm. . . . . ."

      "Tút tút tút ——"

      Còn đợi Lục Tắc Linh thêm gì nữa, Thịnh Nghiệp Sâm cúp điện thoại.

      Cuối cùng, vẫn là do suy tâm vọng tưởng. Chỉ cái hôn mà

      thôi, đối với Thịnh Nghiệp Sâm mà chỉ là phát tiết lúc cao trào, mà , lại có thể ngu đến như vậy, cư nhiên cho rằng nó mang theo ý nghĩa quan trọng.

      Đồng hồ báo thức chỉ mười hai giờ, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn có về nhà. Thức ăn bàn sớm nguội lạnh, Lục Tắc Linh nhìn chén đĩa được trưng bày bàn mà hề muốn động đũa.

      Tất cả trước mắt đều là bóng tối, Lục Tắc Linh cảm giác như mình tiến vào cơn ác mộng đáng sợ, bóng tối ngừng bao vây , núp trong góc tường, sợ hãi như vậy, nhưng lại chạy trời khỏi nắng.

      sợ, sợ Thịnh Nghiệp Sâm trở về nữa. giống nhau. có quá nhiều nhà, giống , cái gì cũng có, chỉ có mình .

      mặc cái áo mỏng manh, đứng trước bãi đỗ xe, mỗi lần có chiếc xe nào chạy vào đều tỉ mỉ quan sát, chỉ là, mỗi lần đều nhận lấy thất vọng.

      Cuối cùng cũng sai rồi, quả nhiên, người tham lam đến cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Làm cái bóng cũng có gì là tốt, ít nhất vào lúc này nó bị pha lẫn, và nó sống nhờ vào nhau và hỗ trợ lẫn nhau, thân thiết, có khoảng cách.

      Cuối cùng, biết mình sai.

      Trong kinh thánh có : “Tình như chiều gió.”

      Quả như thế, gió, làm sao có thể bắt lấy được?

      ra Thịnh Nghiệp Sâm phải uống say quá, lúc lên xe tài xế hỏi về đâu cũng chỉ im lặng trả lời, nên tài xế trực tiếp đưa đến nhà trọ của . biết rốt cuộc mình có muốn về đó hay , sáng sớm lúc ra khỏi cửa, Lục Tắc Linh vui vẻ lấy lòng , thậm chí còn lớn gan mang vớ và giày giúp , ngày trước, tuyệt đối dám đến gần đụng vào người như vậy.

      Tất cả đều là lỗi của , là do đầu óc của tỉnh táo, là do biết mình làm gì, là do cho tia hy vọng mong manh. Thậm chí, lúc rời , rất muốn tới ôm , ôm lấy cơ thể gầy gò của

      Suy nghĩ đáng sợ đó làm khỏi giật mình. cảm thấy dáng vẻ vui mừng của Lục Tắc Linh là quá chói mắt, vậy mà lại còn cảm thấy có điểm tầm thường, nghĩ đến việc thương ta cũng đủ làm mệt mỏi, mấy năm nay, ngay cả cười cũng phải kiềm chế. Thứ tình cảm này quá ghê tởm, ít nhất còn có thể cùng ta chung đụng, trừ cách dùng những từ ngữ ác độc nhất để chặt đứt cơ hội giữa bọn họ, nghĩ ra cách nào khác nữa. Con người luôn hèn yếu, như vậy, lúc nào cũng bị khuất phục bởi tại, khuất phục cảm giác hèn mọn ở trong lòng.

      tự cảm thấy mình đáng xấu hổ, cảm thấy mình rất hạ tiện, ràng Diệp Thanh, lại có thể làm chuyện ti tiện như vậy, phóng túng để cho Lục Tắc Linh tiến vào thế giới của .

      Tài xế chạy gần đến nơi ngừng lại, với Thịnh Nghiệp Sâm: “Thịnh tiên sinh, hình như Lục tiểu thư ở phía trước.”

      Thịnh Nghiệp Sâm cái gì cũng nhìn thấy, đương nhiên cũng bao giờ nhìn thấy bóng dáng đơn độc đứng trong bóng tối của . Mái tóc dài của bị vén ra phía sau, để lộ khuôn mặt nhắn, sắc mặt tái nhợt, có chút máu nào, chỉ khoác cái áo lông màu trắng, trông rất gầy, giống như Du Hồn tức giận, ôm lấy tay, vẫn nhìn nơi xa. Có lẽ là do xe của chạy hướng ngược lại, cho nên nhìn thấy xe của Thịnh Nghiệp Sâm.

      Thịnh Nghiệp Sâm ngồi xe chạy ngang qua đó, Lục Tắc Linh nhanh chóng nhảy xuống lối bộ, chuẩn bị đón xe, có lẽ là do xe đến gần nên nhìn thấy bảng số xe, lại thất hồn lạc phách lùi trở về. Việc như thế này, xảy ra rất nhiều lần.

      Ánh trăng hơi lạnh, chụp lên người , làm trông giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, kỳ ảm làm cho người ta khỏi hoảng sợ.

      “Có nên gọi ?” Tài xế nhịn được, ban đêm trời lạnh như thế này, cơ thể ấy lại gầy yếu như vậy làm sao chịu được.

      Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc hồi, khoát tay áo: “ cần, chở tôi về nhà chính , hôm nay tôi ngủ ở đó.”

      ……….

      Liên tiếp gần tháng trời, Thịnh Nghiệp Sâm cũng trở về, Lục Tắc Linh giống như thê tử thời xưa chờ đợi trượng phu xuất chinh trở về. Mỗi ngày nấu bàn đầy thức ăn, chỉ ngóng trông có ngày trở về. Mà điều sợ nhất chính là, ngày này bao giờ xảy ra.

      Tất cả ảo tưởng, hy vọng, tham niệm đều bị chờ đợi trong vô vọng hủy diệt, nghiền thành tro bụi. Rốt cuộc cũng khắc sâu được lời dạy dỗ.
      Last edited by a moderator: 10/12/14
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :