Chương 15:
Công ty cấp khoản tiền để mua số thiết bị giảng dạy cùng bàn ghế cho trường khiếm thị, Thịnh Nghiệp Sâm bận rộn giải quyết xong công việc liền chuyến đến trường học.
Trường học và viện mồ côi hợp tác với nhau, các trẻ được nhận vào đều tàn tật và vứt bỏ. Thịnh Nghiệp Sâm có chút cảm thông với những đứa trẻ này như cảm thông với chính mình trước kia. Cha mẹ đều là dạng người của công việc, lúc vẫn còn mặc tã lót được đưa cho bà nội nuôi dưỡng. Khi còn bé cho dù đến nơi nào cũng đều cùng với bà nội và bảo mẫu, trừ hàng năm chụp chung tấm hình gia đình, thậm chí còn có tấm hình nào chụp riêng với cha mẹ. Khi còn bé vẫn hiểu tại sao cha mẹ lại như thế, luôn hết lần này đến lần khác chờ mong bọn họ gọi điện về cho mình, vậy mà bọn họ chưa từng gọi về lần nào, vất vả lắm mới về được lần cũng chỉ cho tiền, mua những thứ đắt tiền làm quà tặng cho , dùng chút ít thời gian ở cùng , như vậy, có khác gì so với những đứa trẻ bị bỏ rơi này đâu? Cha mẹ , ngay cả nhìn cũng nhìn cái.
Tuổi thơ đơn tịch mịch của cuối cùng cũng vì ra đời của em mà thay đổi, nhưng đến cuối vẫn mất đứa em mà quý nhất. Em ra ngoài ý muốn hoàn toàn làm mối quan hệ giữa và cha mẹ càng xấu . đối với cha mẹ hận đến nỗi thể hòa giải được nữa.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cha mẹ cho ra nước ngoài học, khi đó quan hệ giữa và cha mẹ trở nên rất xấu, tất nhiên nghe theo lời bọn họ . Thành tích học tập của luôn rất tốt, cũng phải trời sinh thích học tập, chỉ muốn thay đổi, có thể sớm thoát khỏi cha mẹ, muốn dựa vào bọn họ nữa.
Thời điểm nhập học ở trường đại học, Thịnh Nghiệp Sâm tới làm thủ tục, cảm thấy trường này rất nhạt nhẻo, cho đến khi gặp được Diệp Thanh.
Diệp Thanh bị bạn bè ở hội học sinh lôi kéo làm tình nguyện viên, trợ giúp những học sinh mới nhập học làm thủ tục. Diệp Thanh vừa lúc bị phân đến giúp Thịnh Nghiệp Sâm. ra Thịnh Nghiệp Sâm chọn trường này là do đàn khóa đề nghị, cho nên mới tới, ngày đó cũng biết là sợi dây thần kinh nào của mình bình thường, đột nhiên có ý muốn trêu chọc , cũng liền nghĩ sai hỏng hết, mọi chuyện cứ tùy vào duyên số.
Diệp Thanh tốt bụng giúp Thịnh Nghiệp Sâm xách hành lý, va li nặng như vậy, vẫn cật lực mang , Thịnh Nghiệp Sâm cũng hỏi, cố ý giúp tay, vốn tưởng rằng như những đứa con khác cảm thấy có phong độ, nhưng cứ như vậy, mồ hôi đầm đìa đem va li của đưa đến, trước khi còn lấy nước cho Thịnh Nghiệp Sâm uống.
Tuy bề ngoài Diệp Thanh rất lạnh lùng, nhưng bên trong xuất ngọn lửa cháy hừng hực. thời gian ba năm, Diệp Thanh cải tạo Thịnh Nghiệp Sâm thành người gặp người , nhưng đến cuối cùng lại rời bỏ , còn thương nữa .Tất cả đều là do Lục Tắc Linh hại, tàn nhẫn như kẻ sát nhân, chia rẻ gắn bó của và Diệp Thanh.
Có lẽ và Lục Tắc Linh là loại người giống nhau, biến thành của ngày xưa. Trở về bộ dạng ngày xưa, trở thành đứa đứa bé đơn ai thương.
"Thịnh tiên sinh." Bên tai truyền đến giọng nữ dễ nghe, ôn nhu lại lễ phép, là giáo của trường học, "Lần trước cậu tặng quà cho bọn , chúng rất vui mừng, bọn có làm chút quà tặng lại cho cậu."
Thịnh Nghiệp Sâm để tài xế nhận giúp mình, lễ phép cảm tạ: "Cám ơn."
"Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thiên, cậu có muốn ở lại cùng ăn mừng ?"
Thịnh Nghiệp Sâm mím môi cười cười: " cần." đột nhiên nhớ ra cái
gì, quay đầu lại hỏi tài xế: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Ngày 19 ạ."
.......
Đột nhiên Thịnh Nghiệp Sâm nhớ ra, hôm nay cũng là sinh nhật của Lục Tắc Linh. trước sau như nhớ cách tỉ mỉ, thời điểm học đại học, trong hội học sinh, sinh nhật mỗi người đều nhớ, tất nhiên cũng bao gồm Lục Tắc Linh. Chỉ khi xảy ra những việc về sau, còn tổ chức sinh nhật cho thêm lần nào nữa. Ở cùng nhau hơn ba năm, hận dường như dần trở thành bản năng của , chính vì nguyên nhân này, bọn họ mới có thể hành hạ lẫn nhau như vậy.
Lúc trở về ngang qua cửa hàng, tài xế cùng lựa quần áo, chuẩn bị cho lần sau đưa tới trường học, lúc ngang qua cửa hàng thời trang nữ, ngừng chút, bán hàng liền tới, thanh ôn hòa: "Tiên sinh, xin hỏi ngài cần thứ gì?"
Ánh mắt của thấy gì, nhìn thấy hình dạng của ta, nhưng cũng có thể tưởng tượng chủ nhan của giọng này là trẻ tuổi, ước chừng trạc tuổi với Lục Tắc Linh.
đến Lục Tắc Linh, mới đột nhiên nhớ lại, Lục Tắc Linh cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cũng đến tuổi kết hôn. nghĩ tới đó liền giật mình cái, cảm thấy mình có chút hoang đường, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này? Chẳng lẽ mình muốn cưới sao?
tự hỏi chính mình nhưng lại có đáp án.
lắc đầu cái, cự tuyệt ý tốt của bán hàng, cuối cùng mua gì cả, sợ Lục Tắc Linh mong đợi , thể cho bất cứ thứ gì, bất luận là hôn nhân hay là tình .
Hai tay Lục Tắc Linh đều xách đầy thức ăn, cánh tay rất đau, ngón tay bị túy nylon xiết chặt làm cho bầm tím, mua quá nhiều thức ăn, tất cả đều là những món Thịnh Nghiệp Sâm thích ăn, ra là chắc chắn có trở về hay , nhưng lúc mua thức ăn lại nhịn được mà mua đống lớn.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của , mặc dù Thịnh Nghiệp Sâm nhớ, cũng để ý.
Đứng trong thang máy, buồn chán nhìn hình ảnh của bản thân phản chiếu ở trong vách thang máy. Lúc Tắc Linh yên lặng nghĩ, có ưu điểm gì nổi bật, thông minh, dịu dàng, thậm chí cũng biết làm nũng. thể ràng buộc được Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ biết cố chấp ỷ lại vào .
Thời gian trôi qua mau, chỉ vừa chớp mắt cái, sang năm thứ tư, mấy năm này, mỗi ngày sống trong nỗi lo lắng và đề phòng, mỗi lần ra ngoài rồi trở về nhà mở cửa ra đều khẩn trương, sợ chỉ khóa tay mình có ngày mở cánh cửa này được nữa, sợ có ngày Thịnh Nghiệp Sâm tàn nhẫn quyết tâm cho vào, cho nên mấy năm này dám lâu, dám quá xa.
Mang tâm nặng nề vào trong nhà nấu ăn, như người máy bận rộn làm ra bàn đồ ăn lớn, lúc bưng ra biết sao lại mất hồn, ngón tay đụng vào chỗ trán men nóng hổi, đau đến tỉnh táo lại, vội vàng mở nước lạnh rửa, nước lạnh xối vào chỗ nóng hừng hực, tiếng nước chảy rào rào át tiếng đóng cửa của Thịnh Nghiệp Sâm, ra khỏi phòng bếp mới biết về nhà.
Để chén canh xuống, xoa xoa tay, yên lặng theo sau lưng Thịnh Nghiệp Sâm, nhận lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ từ rồi máng lên móc áo/
ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, chưa tới 8 giờ mà trở về, chuyện này đối với mà là niềm vui rất lớn.
"Hôm nay bận gì hết hả?" Lục Tắc Linh hỏi.
"Ừ." Thịnh Nghiệp Sâm ngồi xuống, nhận lấy chén cơm do Lục Tắc Linh vừa bới cho , "Có cái gì ăn gắp đại vào ."
Hiếm lắm mới có thể bình tĩnh chuyện với như vậy, Lục Tắc Linh nhất thời vui mừng, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn so với bình thường, cầm đũa gắp những món bình thường thích ăn nhất vào trong chén.
Thịnh Nghiệp Sâm im lặng ngồi ăn cơm, lát sau : "Sao hôm nay lại làm nhiều món như vậy?" (Biết rồi mà còn làm bộ hỏi nữa chứ )
"À" Lục Tắc Linh ngước đầu: " có gì, cũng nhiều hơn thường ngày lắm đâu."
"Oh."
..........
Tuy thường xuyên chuyện với nhau, nhưng đối với Lục Tắc Linh mà đây là đột phá lắm rồi, ra sinh nhật có thể đem lại may mắn là , chắc hẳn hôm nay tâm trạng của Thịnh Nghiệp Sâm rất tốt, cảm ơn trời cao, cuối cùng cũng quan tâm chút ít tới .
Ban đêm, Lục Tắc Linh biết có phải là do hưng phấn quá hay , mà lại ngủ được, nằm ngửa nhìn trần nhà, hình như Thịnh Nghiệp Sâm ngủ rồi, nằm nghiêng đưa lưng về phía , tư thế rất bình thản.
Last edited by a moderator: 7/12/14
Mẹ Mìn và Hà Hoàng thích bài này.