1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12:

      Khi còn rất , Lục tắc Linh mất mẹ, do căn bệnh bạch cầu cấp tính, cho đến tận bây giờ, Lục Tắc Linh cũng biết đó là bệnh gì, chỉ biết mẹ mỗi ngày đều nằm ở giường ngủ, bệnh đến nổi tóc và răng cũng rụng hết.

      vẫn nhớ như in ngày mẹ qua đời, sáng sớm lúc ra khỏi cửa, mẹ vẫn còn thân thiết hôn lên mặt cái, dịu dàng vuốt đầu của : "Bảo bối của mẹ, kỳ thi lần này nếu con thi được trăm điểm, mẹ mua váy mới cho con”, nhưng đến buổi trưa, ba từ cơ quan buồn bả đến trường học, vội vội vàng vàng đón đến bệnh viện. Cuối cùng, cũng thể được gặp mẹ lần cuối, lúc đến phòng bệnh, chỉ thấy ba quỳ trước giường bệnh mà khóc

      hiểu tại sao ba lại khóc nhiều đến như vậy, sau lưng ngừng run rẩy, thanh cũng rất tuyệt vọng. Người lớn ở bên ngoài cửa cũng rấm rức khóc, tất cả mọi người đều rất buồn, nhưng lại hiểu, hiểu ý nghĩa của ly biệt.

      còn quá ,mới học tiểu học năm nhất, nên có chút khái niệm nào về sinh tử. ngây ngốc hỏi: "Ba, có phải mẹ chết rồi hay ?"

      Ba đau khổ đến mất hết lí trí tát cái: "Con bậy cái gì vậy hả! Con thử trù ẻo mẹ con thêm lần nữa biết!"

      Cái tát đó rất đau, đau đến mức rất nhiều năm sau đó vẫn còn nhớ như in.

      Lần đó, đạt được trăm điểm, nhưng mà mẹ lại mua váy mới cho . Mẹ thất hứa rồi,mẹ , mẹ rời bỏ . Tánh mạng của con người sao lại mỏng manh đến như vậy, có khi, chỉ cần xoay người lại, còn chút bóng dáng nào, mất lần, nên thể chịu nhiều hơn được nữa. muốn phải tiếc nuối, giống như với mẹ vậy, thậm chí còn kịp nữa câu hẹn gặp lại.

      Từ đó về sau, và ba nương tựa nhau mà sống, tính ba cẩu thả nên thể nào thắt bính cho , đến năm mười hai tuổi vẫn luôn để tóc ngắn, ba bận rộn công việc có thời gian giặt quần áo, nấu cơm, từ lúc tiểu học bắt đầu làm những công việc đó. ba vừa giử vai trò người ba, vừa là người mẹ để phải chịu đơn, ba cùng học đàn, mua cho quần áo, giầy dép đẹp nhất, chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, dạy dỗ trở thành thục nữ mà người người ao ướt.

      Từ đến lớn vẫn luôn nổ lực hết mình, mặc kệ là làm cái gì, chỉ cần cho là mình làm được, nhất định phải làm tốt nhất, bởi vì đành lòng thấy ba thất vọng, đều làm cao hứng nhất, chính là mỗi năm đến lúc tảo mộ, ba kiêu ngạo kể cho mẹ nghe thành tích xuất sắc của , cho nên cố gắng luyện đàn, thường dự thi đoạt giải, thành tích của lại rất ưu tú, được nhận vào trường đại học tốt nhất.

      quá sợ mất , cho nên dù có phải liều mạng cũng tranh thủ. Có lẽ chính chính vì vậy mới tạo thành thói quen cố chấp này, vô ý sa vào lưới tình, đem lòng cầu tiến được hình thành từ đặt hết người Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng lại nghĩ tói, lần này đổi lấy phải là khích lệ từ ba. thiếu hụt tình thương, nên luôn hy vọng có người thích , nhưng đến cuối cùng lại phụ tất cả tình của mọi người dành cho .

      cũng biết tại sao mình lại như

      vậy, đến cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc nghĩ, có lẽ, tất cả những việc này đều là do số mạng.

      Thịnh Nghiệp Sâm sau khi cấp cứu được chuyển sang phòng ICU*, bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ của . Mười mấy tiếng sau, cha mẹ mới tới, hai người đều từ nước ngoài bay về. Đó cũng là lần đầu tiên Lục Tắc Linh gặp cha mẹ của Thịnh Nghiệp Sâm.Người đàn ông mặc âu phục, tác phong nhanh nhẹn, người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khí chất, bộ dạng vô cùng bức người, Lục Tắc Linh lớn đến từng này tuổi cũng chưa từng gặp qua ai có phong thái như hai người này, bĩnh tĩnh, đâu vào đấy. Khi vào bệnh viện, việc đầu tiên là tìm bác sĩ hỏi tình hình, bởi vì ICU là phòng cách ly, mỗi ngày chỉ có người được phép vào thăm, Lục Tắc Linh muốn vào nhưng bác sĩ cho, cuối cùng là ba Thịnh Nghiệp Sâm vào xem tình hình.

      ICU: phòng săn sóc đặc biệt

      Sau khi ra ngoài ba cũng gì thêm, chỉ là cũng may, chỉ cần người tỉnh lại là được, trừ việc nỉ non muốn uống nước ngoài ra cũng có gì đặc biệt. Mặc dù trường xảy ra tai nạn làm người ta ghê sợ, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm trừ bị đụng trúng đầu và vài vết thương ra cũng bị gì nghiêm trọng hết. Nhưng bác sĩ phát trong đầu cục máu , cho nên phải ở lại quan sát.

      Sau khi xử lý tất cả mọi chuyện cho Thịnh Nghiệp Sâm xong ba mẹ mới phát ra Lục Tắc Linh đứng bên cạnh. Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm mỉm cười tới, gương mặt ràng là rất hiền lành, nhưng lại có chút ấm áp nào: “Con là bạn học của Nghiệp Sâm? Cám ơn con đưa Nghiệp Sâm đến đây kịp thời, con mau về nhà nghỉ ngơi , nơinày có dì là được rồi, dì bảo tài xế đưa con về.”

      Lục Tắc Linh chịu , liều mạng lắc đầu, “Dì, dì cho con ở lại đây thêm lát nữa , chờ đến khi ấy chuyển đến phòng bệnh thường rồi con có được ?”

      Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm thấy cố chấp như vậy, cũng tiện gì, bà nhíu mày, hồi lâu sau mới hỏi : “Con có phải là Diệp Thanh ?”

      Lục Tắc Linh hơi ngẩn người chút.

      Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm hiểu lầm phản ứng của , cho là đúng là Diệp Thanh, liền : “Nghiệp Sâm lúc nào cũng nhắc đến con, trước hết con cứ chờ , ngày mai nó có thể được chuyển tới sang phòng bệnh bình thường, nếu nó mà tỉnh dậy chắc chắn rất muốn gặp con.”

      Lục Tắc Linh cứ đứng ngây ra, tay gắt gao kéo vạt áo của mình, cuối cùng lại từ từ buông ra, dùng giọng tới mức chỉ mình nghe được trả lời: “Dạ.”

      Biết được gần như trở lại bình thường, rốt cuộc trái tim của Lục Tắc Linh mới trở lại như trước. rửa tay ở nhà vệ sinh công cộng, cởi quần áo ra. Nước chảy ào ào cuốn sạch máu người , nhưng lại cảm thấy mình sạch chút nào.

      Hốc mắt căng căng, nước mắt nóng hổi chảy ra, biết rốt cuộc tại sao mình lại khóc, ràng điều đáng sợ qua , tại sao lại khóc chứ. Chân như nhũn ra, cả người xụi lơ mặt đất, thậm chí kịp tắt vòi nước . Nước chảy rầm rầm, giống như tiếng nhạc đệm cho tiếng khóc của .

      vẫn còn sống, Thịnh Nghiệp Sâm còn sống, so với , đây chính là ông trời ban ơn cho .

      Chỉ là tưởng tượng được.Ba mẹ Thịnh Nghiệp Sâm lại rất rất bận, quả chính là cuồng công việc, từ lúc vào bệnh viện đến giờ, điện thoại dường như được nghỉ ngơi giây nào, càng về đêm càng bận rộn. Lục Tắc Linh cùng với bảo mẫu của nhà canh chừng phòng bệnh, nhìn bọn họ ra ra vào vào.

      “Thịnh tiên sinh và Thịnh phu nhân đều là người làm ăn lớn, nên rất vội, lúc trước, năm chỉ gặp được hai lần, mỗi lần cũng chỉ đến hai ngày là nhiều rồi.” Bảo mẫu giải thích với Lục Tắc Linh

      “Vậy……….Thịnh Nghiệp Sâm sao?”

      “Thịnh Nghiệp Sâm được bà nội nuôi lớn, nên rất thân thiết với lão phu nhân…..”

      Theo như lời bảo mẫu quan hệ giữa Thịnh Nghiệp Sâm và ba mẹ rất căng thẳng, Lục Tắc Linh nhìn về phía hai người tất bật nghe điện thoại đó, đột nhiên có phần đồng tình với Thịnh Nghiệp Sâm, tuy rằng có mẹ, nhưng ba chăm sóc rất tỉ mỉ. Mà Thịnh Nghiệp Sâm, sinh ra trong gia đình hiển hách, lại chỉ có thể lớn lên trong đơn. cũng cần có người thương, mà lại rất thương .

      Lúc Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh lại, cha mẹ gây gổ ngoài hành lang.

      Ba Thịnh Nghiệp Sâm trách cứ mẹ thất trách, xứng làm phụ nữ, xứng làm mẹ. Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm trả lời lại cách mỉa mai, cho là ông ấy mới là người chưa làm tròn chức trách của người cha.
      Last edited by a moderator: 27/11/14
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12.2

      ra người có phẩm chất tốt đẹp, cho dù có gây gổ cũng biết cách khắc chế, thanh tuy , từng chữ như ngọc, nhưng vẫn rất là khó nghe. Lúc Lục Tắc Linh gọi bọn họ, hai người cũng chỉ cần vài giây, là có thể trở lại khuôn mặt hoàn mỹ như lúc đầu.

      Lục Tắc Linh và ba mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cùng nhau vào phòng ngủ, Thịnh Nghiệp Sâm vừa tỉnh dậy liền có rất nhiều bác sĩ vây quanh, liền nhường cho hai người họ vào trước. Nhưng ngờ tới, phòng bệnh mới lúc nãy vẫn còn sạch đẹp, vậy mà bay giờ lại nhiều mãnh vở như vậy.

      Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh lại, nhưng bởi vì khối u đè lên dây thần kinh, nên thể nhìn được nữa.

      Bị kìm hãm trong bóng tối nên Thịnh Nghiệp Sâm rất hoảng sợ, khống chế được la hét, giãy giụa, đập đồ, hơn nữa còn thèm để ý đến lời nhắc nhở lại nhảy xuống giường, mực muốn ra ngoài, muốn mở cửa sổ, thậm chí còn bắt đầu đánh vào đầu của mình.

      Kim tiêm tay cũng bị tháo ra, mấy vị bác sĩ, y tá trong phòng sợ tiếp tục tổn thương chính mình, làn lượt từng người nhào vào kiềm lại, nhưng vẫn ngừng giãy giụa, cuối cùng bác sĩ bắt buộc phải chích thuốc an thần cho , mới chịu yên lạnh ngủ .

      Cha mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, nhất là mẹ của Thịnh Nghiệp Sâm, gần như thể đứng vững được nữa.

      "Khối máu đột nhiên to lên, phẫu thuật mổ não rất nguy hiểm , tôi yên tâm với kỹ thuật ở trong nước, tôi muốn đưa nó sang Mĩ phẫu thuật." Ba Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh táo quyết định.

      " tại cậu ấy thể di chuyển mạnh được! Sao gọi điện lên Bắc Kinh! Chắc chắn tìm được chuyên gia tới!"

      "Ở đây có thể đảm bảo an toàn ! nên nhớ tại sao lại ba chết!"

      "Vậy có thể bảo đảm bác sĩ ở Mĩ xảy ra sơ suất gì?"

      Phòng bệnh lâm vào tình cảnh căng thẳng, cha mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cứ khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình, ai chịu nhượng bộ. Cuối cùng y tá lên tiếng : "Trước hết hãy để cho bệnh nhân nghỉ ngơi , chắc cậu ta ngủ đến mấy tiếng nữa, người nhà ăn gì trước ."

      Cha mẹ nhà họ Thịnh muốn gây gổ trước

      mặt người ngoài, căn dặn vài câu rồi rời , chỉ còn Lục Tắc Linh và bảo mẫu ở lại trông chừng. Mấy tiếng sau, Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh lại, vẫn giận dữ như trước, nhưng do thuốc quá mạnh, nên còn đủ sức rời khỏi giường, chỉ có thể la hét, ràng còn hơi sức, ràng là giọng khàn rồi, vậy mà vẫn chịu ngưng lại.


      Lục Tắc Linh sợ đả thương chính mình nên đứng rất gần, hình như có nghe thấy tiếng động hay , nên Thịnh Nghiệp Sâm nhạy cảm kêu lên: "Diệp Thanh! Diệp Thanh! Là em sao! Có phải là em ?"


      nỗ lực giơ tay lên, quơ quào trung, muốn bắt lấy Lục Tắc Linh. Lục Tắc Linh nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng thêm chua xót, Trầm mặc giơ tay lên, bắt được Thịnh Nghiệp Sâm.


      có phát ra bất kỳ chút thanh nào, muốn trong thời điểm này làm cho thất vọng. Dù sao đây cũng phải lần đầu tiên giả mạo Diệp Thanh.


      "Thanh Thanh, đầu rất đau." Giọng của yếu ớt như đứa bé: "Tại sao lại tối như vậy? nhìn thấy gì hết, tại sao lại bật đèn, tối như vậy tại sao lại bật đèn?"


      ngừng vuốt ve tay Lục Tắc Linh. Tình cảm sâu đậm đầy quyến luyến.


      Lục Tắc Linh rất đau, nỗi đau này giống như bị ai khoan vào tim, quả rất muốn rút tay về, nhưng cách nào nhẫn tâm như vậy được. Phòng bệnh đơn sơ ấm áp, Lục Tắc Linh lại nổi hết da gà, nhẫn nại để mình run rẩy, muốn để lộ sơ hở, sợ Thịnh Nghiệp Sâm phát .


      Thịnh Nghiệp Sâm mực nỉ non, giọng tuy lớn nhưng Lục Tắc Linh lại nghe rất , thao thao bất tuyệt, chưa từng dừng lại giây nào. biết trải qua bao lâu, biết thế nào, đột nhiên bỏ tay Lục Tắc Linh ra. Nổi điên quát: " phải Diệp Thanh! phải! là Lục Tắc Linh! là Lục Tắc Linh!" Đột nhiên lại mất khống chế, giùng giằng từ giường bò dậy, chăn nệm bị lôi kéo đến biến hình. Lục Tắc Linh và bảo mẫu hoảng hốt, chạy nhanh qua để Thịnh Nghiệp Sâm xuống. Mặc dù bệnh, nhưng những lúc điên lên lại rất mạnh, biết có phải là do thuốc hết tác dụng rồi hay . mực đẩy Lục Tắc Linh ra. Lục Tắc Linh lảo đảo lùi về sau mấy bước, đầu gối đụng trúng tủ, bắp chân mềm nhũn ra, cơ thể giữ được thăng bằng, liền ngã xuống, cái trán đụng phải khay trà.


      Tất cả xảy ra quá nhanh. nhanh đến mức Lục Tắc Linh mơ hồ biết chuyện gì xảy ra.


      Bảo mẫu hoảng hốt tiếng thét lên: “Máu… Lục tiểu thư… Máu! chảy máu….”


      Nghe tiếng thét của bảo mẫu rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng tỉnh lại vài phần, rốt cuộc hề nổi điên lên nữa, theo bản năng tìm nơi phát ra thanh. Hai mắt của nhìn xa xăm. phát ra bất cứ thanh gì.


      rốt cuộc cũng chịu an tĩnh, hề quậy phá nữa, Lục Tắc Linh thở phào nhõm. từ từ đứng dậy, lấy tay sờ lên trán, trán máu chảy đỏ tươi.


      tỉnh táo, ngẩng đầu liếc nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, rồi liếc nhìn bảo mẫu, như có chuyện gì xảy ra : “Tôi sao, bị rách chút thôi, tôi xử lý vết thương, ở lại chăm sóc cho ấy .”


      Trán bị may ba mũi, sau khi bác sĩ băng bó cho xong, lại trở về phòng bệnh. Thịnh Nghiệp Sâm hết sức lực, ngủ thiếp .


      Bảo mẫu cho ăn chút thức ăn, đói bụng, nhưng vẫn nhận lấy, ăn hai ba miếng rồi trở về trông chừng tiếp.


      Hơn ba tiếng sau, trong phòng bệnh xuất người mà Lục Tắc Linh biết trước – Diệp Thanh.


      ra chị ta chưa , cuối cùng chị ta vẫn bỏ được Thịnh Nghiệp Sâm, muốn chào mà , chị ta cũng giống như Thịnh Nghiệp Sâm, bị tình cảm ràng buộc, mấy ngày này vẫn luôn mong đợi, nên đổi vé máy bay.


      Lúc chị ta thấy Lục Tắc Linh ở trong phòng bệnh liền cau mày. Lục Tắc Linh biết chị ta phải phải muốn cao hứng thể bản thân ở đây, dù có chia tay, người ở chỗ này phải là Diệp Thanh chứ phải .


      Diệp Thanh chuyện với Lục Tắc Linh, chỉ hỏi thăm bảo mẫu vài câu về tình hình. Chị ta ghế, chỉ đứng ở trước giường bệnh, mắt dán chặt vào tay Thịnh Nghiệp Sâm.


      Chị ta khóc, mặc dù phát ra bất kỳ thanh gì, nhưng đúng là chị ta khóc.


      Lục Tắc Linh chưa từng hâm hộ Diệp Thanh, nhưng lúc này lại rất hâm mộ, có thể quang minh chính đại khóc vì , chị ta khóc tức tưởi người khác nhìn thấy cũng cảm thấy xúc động, mà Lục Tắc Linh, ngay cả khóc cũng dám.


      có tư cách khóc vì , trong lòng rất điều này.


      Sau mấy tiếng, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn tỉnh lại.
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      Hà Hoàng thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12.3
      "Chị có thể ra ngoài chút ?" Lục Tắc Linh phá vỡ gian trầm mặc, với Diệp Thanh.

      Diệp Thanh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm cái, rồi theo Lục Tắc Linh ra khỏi phòng bệnh.

      Liên tục trông chừng hai ngày hai đêm, ngủ suốt tám tiếng, Lục Tắc Linh hơi choáng váng, vịnh lấy bức tường để có thể đứng thẳng người. Cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ, giống như đeo kính đúng độ, choáng váng gần như sắp ngất . Lục Tắc Linh nắm lấy cửa sổ ngoài hành lang, gió lạnh thổi vào, thổi vào mặt , làm cho tỉnh táo trở lại.

      "Về sau, định làm như thế nào?" Lục Tắc Linh hỏi thẳng.

      "Cái gì làm thế nào?" Diệp Thanh nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, hỏi ngược lại.

      " tại, bác sĩ tìm cách chữa trị, cục máu đó đè lên dây thần kinh của ấy, có thể phải mổ, giải phẫu có thể nguy hiểm, biết sau này còn có nhìn thấy được nữa."

      Diệp Thanh mấy máy môi, hỏi : "Sau đó sao?"

      " ấy như vậy... thích hợp để Mĩ." Lục Tắc Linh ra hơi: "Chị có thể tạm gát chuyện du học lại ?" cắn môi, lát sau mới giọng : "Tôi mang thai, bây giờ tôi dám cho ấy biết, nhưng đứa bé là vô tội, cho dù tình cảnh có rối rắm thế nào, tôi cũng muốn chịu khổ."

      Diệp Thanh nửa tin nửa ngờ nhìn Tắc Linh: " lừa tôi."

      Lục Tắc Linh đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy tay Diệp Thanh: "Bây giờ chúng ta xét nghiệm , bây giờ xét nghiệm chắc chắn có kết quả ngay!"

      Lục Tắc Linh lôi kéo Diệp Thanh vài bước, Diệp Thanh đột nhiên hung hăng hất tay Lục Tắc Linh ra.

      "Ghê tởm! Các người ghê tởm!" Rốt cuộc chị ta nhịn được mà rơi nước mắt, quay người , hề quay đầu nhìn lại.

      Nhìn bóng lưng chị ta rời , tâm trạng của Lục Tắc Linh trở nên bình tĩnh, bình tĩnh cách kỳ lạ. Rất giống như những gì Lục Tắc Linh dự đoán, người cao ngạo như Diệp Thanh chắc chắn cho phép tồn tại vết nhơ nào, lại càng cho phép chị ta kiểm chứng, bởi vì chị ta thể tiếp nhận được, sao có thể chứng minh được, phải đối mặt trực tiếp với kết quả?

      Lúc Thịnh Nghiệp Sâm còn chưa biết sống chết, trong đầu Lục Tắc Linh trống rỗng, chỉ có ra suy nghĩ duy nhất, đó chính là, cả đời này, thể mất Thịnh Nghiệp Sâm.

      Hai ngày sau, Diệp Thanh nhanh chóng rời , rất vội vã. Tin chị ta rời là do Hạ Kính Diên cho biết. Diệp Thanh muốn mọi người tiễn, chỉ có vài nữ sinh thân thiết trong trường tiễn chị ta.

      Diệp Thanh bị tổn thương rất nặng, quyết định bao giờ về nữa. Tin này được truyền ra từ trong trường, ngoài ra còn có, cái tích "vĩ đại" của Lục Tắc Linh nữa.

      Trải qua mấy ngày mất khống chế, giãy giụa, trấn định, rồi ngủ mê man, cứ lặp lặp lại vòng tuần hoàn, rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng dần dần đón nhận rằng mình mù. hoàn toàn biến thành người khác, hỉ nộ vô thường, có lúc rất bình thản, có lúc lại rất nóng nảy.

      Khi nóng nảy cùng mất khống chế, Lục Tắc Linh đều chịu đựng, ăn ngủ luôn ở trong bệnh viện, ngày đêm cực nhọc chăm sóc Thịnh Nghiệp Sâm, đến cha mẹ Thịnh Nghiệp Sâm cũng bị làm cho cảm động ngầm cho phép tồn tại của .

      Buổi trưa nào cũng lặp lại như nhau, lúc ăn cơm Thịnh Nghiệp Sâm bởi vì gắp được thức ăn liền nổi giận, hất tung thức ăn .

      tức giận nằm ở giường bệnh. Lục Tắc Linh im lặng dọn dẹp thức ăn và mảnh vỡ đất.

      Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên hỏi : "Diệp Thanh... Có tới đây ? Lúc tôi ngủ, ấy đến đây...."

      Giọng điệu của hèn mọn đến đáng thương, lại mơ hồ ham chứa mấy phần mong đợi.

      Lục Tắc Linh cúi đầu, si ngốc nhìn chăm chằm chén nước canh đất, lát sau, bình tĩnh : "Chị ấy rồi."

      " ấy... biết chuyện tôi xảy ra tai nạn giao thông sao?"

      "Biết, nhưng chị ấy rồi."

      ..........
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      Hà Hoàng thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13:

      Bản tính con người vốn đều là ích kỷ , Lục Tắc Linh dối chóp mắt với Diệp Thanh, cũng có thể dự liệu được con đường phía sau đầy chông gai.

      Sau khi Diệp Thanh , vô số lần Thịnh Nghiệp Sâm chất vấn Lục Tắc Linh. thể lý giải được tại sao Lục Tắc Linh lại cố chấp như vậy, oán hận của Lục Tắc Linh với Diệp Thanh thể diễn tả bằng lời . hối hận việc đêm hôm đó, hối hận vì lúc đó đủ kiên cường. và Lục Tắc Linh đều giống nhau, đều vào ngõ cụt, hết lần này đến lần khác nghĩ tới những chuyện qua, nhưng vẫn chịu chấp nhận . dùng vô số vẻ mặt hỏi Lục Tắc Linh, yếu ớt, giận dữ, bình tĩnh, tuyệt vọng. . . . . . Lục Tắc Linh thủy chung trầm mặc. biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cũng chỉ làm theo những gì trái tim muốn.

      Từ lúc Thịnh Nghiệp Sâm bị mù tính khí càng ngày càng xấu, giận dữ khác thường. cho là Diệp Thanh rời đều là do Lục Tắc Linh. hận Lục Tắc Linh, mà Lục Tắc Linh lại cứ chịu , ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho , mắng thế nào, nhục nhã thế nào cũng chịu . nhận hết tất cả tức giận của , thay thế ánh mắt cho , chăm sóc rất cẩn thận, ngay cả bảo mẫu cũng phải thán phục.

      Bởi vì Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy gì, nên rất nhạy cảm và đa nghi, hơn nữa còn rất ghét việc cha mẹ mình hòa thuận với Lục Tắc Linh, còn Lục Tắc Linh có rất nhiều mâu thuẫn, bị buộc thừa nhận tồn tại của , làm càng thêm ghét , nhưng lại thể rời khỏi , quen được khom lưng chăm sóc chu đáo, nhưng nhiều lúc, lại cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc tỉnh táo luôn rất ghét Lục Tắc Linh, nhưng đến khi yếu ớt lại tìm đến . Bác sĩ và bảo mẫu đầu cảm thấy kỳ quái, Lục Tắc Linh luôn xuất những lúc thích hợp, sợ Lục Tắc Linh hầu như thể ứng phó nỗi với tâm trạng thất thường của , hề suy nghĩ phức tạp, chỉ cần để cho ở lại, sao cũng được.

      Trong đầu có máu bầm nên cần phải ở lại theo dõi, các bác sĩ chữa trị cho rất cẩn thận, các chuyên gia tới từ bắc kinh cùng bác sĩ ở bệnh viện hội chẩn, cuối cùng đưa ra kết luận, cần giải phẫu,

      nhưng giải phẫu hộp sọ có tính nguy hiểm cao, ai cũng dám mở miệng cho nhà họ Thịnh biết, dù sao gia đình này chỉ có người con trai , nếu như có chuyện gì may, ai dám chịu trách nhiệm?

      vẫn ở bệnh viện quan sát, những lúc đầu đau dữ dội, trở nên vô cùng nóng nảy.

      Ngày đó Hạ Diên Kính tới bệnh viện , Thịnh Nghiệp Sâm phát bệnh, cơ thể gần như bình phục, nên sức lực rất lớn, nên lúc điên lên

      ai ngăn cản được, tay đẩy ngã cái tủ, mà Lục Tắc Linh muốn đỡ lấy cái tủ, tránh cho Thịnh Nghiệp Sâm bị đụng trúng, nhưng đủ sức, đỡ nổi, chỉ vịn được, mà còn bị cái tủ đó đè lên.
      Bảo mẫu sợ hãi thét lên, chờ bác sĩ và y tá luống cuống tay chân đẩy học tủ ra, đầu Lục Tắc Linh bị đập trúng, xưng lên cục, cánh tay cũng bị đè tới gãy xương, giống như khúc cây rời rạc, thể tưởng tượng nổi độ cong của cánh cửa kia.
      Bảo mẫu nhìn dáng vẻ nhếch nhác của , sợ tới mức bật khóc, ấy đáng thương, ngay cả bác sĩ cũng lộ vẻ xúc động. Mà lại cười híp mắt bò dậy, vẫn duy trì vẻ quật cường với mọi người: "Tôi sao, đó!"
      Tay bị băng thạch cao, Lục Tắc Linh nhìn thứ đeo cổ tay, cảm thấy tư thế này rất là khôi hài, cười đến ngửa tới ngửa xong, dáng vẻ tự tìm niềm vui trong đau khổ này càng làm cho người khác nhìn vào mà khỏi cảm thấy lòng chua xót. Còn chưa vào phòng bệnh gặp Hạ Diên Kính đến thăm bệnh. Thấy Hạ Diên Kính nhìn chằm chăm vào cánh tay của , có chút xấu hổ cười cười: " cẩn thận vấp ngã."
      Hạ Diên Kính trầm mặc nhìn , khẽ thở dài hơi, : "Đừng gạt mình nữa, mình biết là Thịnh Nghiệp Sâm nổi điên đẩy ngã tủ đè cậu."
      Lục Tắc Linh vội vàng phủ nhận, đầu lắc như đánh trống: " có! Là mình tự chuốc lấy, biết tự lượng sức mình, cái tủ rất nặng."
      Hạ Diên Kính nữa, hồi lâu sau, ấy mới khổ sở : "Cậu muốn nghỉ học? Cậu có biết đây là chuyện gì ?"
      Lục Tắc Linh ngước đầu lên, nhìn xa xăm, "Học kỳ này trốn học nhiều quá, trường học cũng vừa thông báo cho mình rồi, mình thể rời khỏi bệnh viện được, cho nên mới quyết định nghỉ học."
      "Cậu có hối hận ?" Hạ Diên Kính chớp mắt nhìn chằm chằm, giống như muốn từ nét mặt của nhìn ra đáp án.
      " hối hận, cho dù ấy có bị câm hay khuôn mặt bị hủy mình vẫn ."
      Hạ Diên Kính biết mình thuyết phục được , tuyệt vọng nhìn cái, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng: " ngày nào đó cậu phải hối hận cậu cố chấp như vậy chỉ có thể hủy hoại bản thân, cũng hủy hoại ấy."
      Hạ Diên Kính vào phòng bệnh mà kiên quyết rời . Từ đó về sau, Lục Tắc Linh còn có gặp lại nữa, bất luận dù cho có gọi bao nhiêu cú điện thoại, ấy cũng gọi lại.
      "Đơn xin nghỉ học của cậu được chuyển , trường học gọi cho cha cậu. Hôm đó mình cùng cha cậu, có người chuyện của hai người cho ông ấy nghe, ông ấy giận đến thiếu chút nữa ngất , lúc rời cũng quay đầu lại, còn cậu bây giờ còn là con ông ấy nữa."
      "Lục Tắc Linh, đây là điều cậu muốn sao? ta tốt tới như vậy sao? Cậu nhất quyết phải chọn ta?"
      Làm bạn bè với nhau, Hạ Diên Kính hết lòng quan tâm giúp đỡ , mà , đứng ở giữa điểm cân bằng, nhìn vào khoảng ở đầu quả cân đó, lựa chọn. Cha luôn lấy làm điều kiêu ngạo nên làm sao có thể chấp nhận nổi chuyện này, cũng còn mặt mũi nào gặp lại cha, kỳ người yếu đuối và nhát gan.
      ngồi chồm hổm mặt đất, đầu chôn trong khuỷu tay, bảo mẫu ra ngoài tìm , thấy tình hình của , có chút đành lòng, "Lục tiểu thư, sao chứ, sao lại khóc?"
      Lục Tắc Linh "A" tiếng, ngẩng đầu lên, mặt giọt nước mắt, thậm chí hốc mắt cũng có hồng. "Qúa mệt thôi, tôi chỉ ngồi nghỉ chút thôi."
      "Vậy... Này, tôi về trước, lát nữa đem cơm đến, làm phiền rồi."
      " , tôi vào ngay."
      Lục Tắc Linh bước từng bước tới phòng bệnh, mỗi bước chân đều rất khó khăn.
      tự với mình, vào thôi, có chết cũng thể hối hận.
      Lục Tắc Linh, mày còn đường lui nữa rồi, từ nay về sau, người đàn ông trong phòng kia chính là tất cả của mày.
      ...
      Lúc Lục Tắc Linh về tới nhà cũng năm giờ sáng, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn dám lên lầu, biết khi lên rồi phát sinh ra chuyện gì nữa, nghĩ, lúc này Thịnh Nghiệp Sâm chắc muốn nhìn thấy mình đâu, trừ nơi này ra, cũng còn chỗ nào để nữa rồi. vùi mình vào góc tường cạnh thang máy, ôm chặt đầu gối của mình, ăn mặc đơn giản lại ngoài đường rất lâu, cơ thể lạnh đến nỗi mất tri giác, vừa lạnh vừa đói, sức cùng lực kiệt, gối đầu lên đầu gối ngủ. Bảo vệ kiểm tra lần cuối trước khi tan ca phát Lục Tắc Linh áo quần phong phanh ngồi ngủ ở trong góc, sợ hết hồn, nhanh lên tới đỡ : "Lục tiểu thư, Lục tiểu thư! sao chứ!"
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      Hà Hoàng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13.2: Cố chấp cuồng

      sàn nhà trải thảm rất dày, Lục Tắc Linh lên cơ hồ chút tiếng động nào, có mở đèn, cố hết sức thích ứng với bóng tối, tình cảnh này trước đây cũng xảy ra qua vô số lần.

      Thịnh Nghiệp Sâm ở trong bóng tối nên có cảm giác an toàn, mà Lục Tắc Linh ngược lại, rất bình thường, chán ghét cái loại cảm giác đó, có chỗ trốn.

      "Tôi hỏi đó, tại sao trả lời?" Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm nghe rất bình tĩnh, có chút mất kiên nhẫn hỏi, chỉ là Lục Tắc Linh biết làm thế nào để trả lời.

      đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát, mới : "Em còn chỗ nào có thể ." Từ khi quyết định ở lại bên cạnh Thịnh Nghiệp Sâm bắt đầu từ ngày đó cho mình con đường lui, mấy năm nay Thịnh Nghiệp Sâm cho ít tiền nhưng đồng cũng giữ cho riêng mình, chi tiêu hết vào trong cuộc sống hàng ngày, cảm thấy mình rất ngu ngốc, cho dù là như vậy, cũng bỏ .

      Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nở nụ cười mỉa mai, gì, trong bóng tối, đứng dậy về phía phòng ngủ.

      "Có lúc, tôi hi vọng, đừng bao giờ trở lại nữa."

      Lời hợt của trong khí nhàn nhạt, tản ra, ràng như lưỡi dao sắc bén, nhưng lại giống như hề làm Lục Tắc Linh tổn thương chút nào. gần như chết lặng? Mấy năm này, những lời như thế này nghe riết thành chai rồi, vô số lần muốn biến , nhưng có lần nào đóng cửa lại, cho vào.

      nghĩ, cũng có chút đành lòng với , có lẽ mang theo bất kỳ tình cảm nào, chỉ là bản năng lương thiện của con người mà thôi, nhưng đối với , như vậy cũng quá đủ rồi.

      Rửa mặt xong, Lục Tắc Linh thận trọng lên giường, giường rất lớn, như thường ngày vùi mình ở góc giường, rất gầy, cao khoảng 1m66, chỉ nặng có ba mươi mấy kí, gầy tới nỗi nhìn ra hình người nữa, nhàng giường bất kì tiếng động nào. co người, tư thế giống như thai nhi trong bụng mẹ, nhúc nhích, an tĩnh ngủ say.

      Giống như là nằm mơ, sau lưng đột nhiên truyền đến cơ thể ấm áp, ấm áp tới nỗi cả tay chân cũng cảm nhận được. dám động, cũng dám mở mắt ra, lại dám khóc, sợ tất cả chỉ là giấc mơ, sợ nhúc nhích tỉnh lại. cố gắng cảm thụ ấm áp từ lồng ngực của Thịnh Nghiệp Sâm, giống như có ngọn lửa hừng hực cháy lên từ trong linh hồn hèn mọn mà độc của Lục Tắc Linh. Xua đuổi tất cả mọi bi ai tràn ngập trong cơ thể .

      thở đều đều, ngủ thiếp , có lẽ lại mở thấy Diệp Thanh rồi, giống như mấy năm nay rất nhiều lần như vậy, theo bản năng mà ôm , che chở cho , trong mộng nỉ non tên của người khác.

      Nhưng lại đắm chìm trong nó, cứ như vậy vạn kiếp bất phục rơi vào cái lưới bất tận, lần trong đầu lại nhớ lại lần đầu tiên dịu dàng với .

      Cho dù lúc đó được lưu loát, nhưng lại xem như bảo vật.

      cảm ơn giao tất cả của cho , cả đời cũng rời bỏ .

      là những lời ngọt ngào nhất, kiếp này cũng thề nào nghe lại được những lời như thế này được nữa, cho dù phải cho , vậy sao?

      quan tâm, quan tâm.
      Last edited: 6/12/14
      Hà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :