Chương 12:
Khi còn rất , Lục tắc Linh mất mẹ, do căn bệnh bạch cầu cấp tính, cho đến tận bây giờ, Lục Tắc Linh cũng biết đó là bệnh gì, chỉ biết mẹ mỗi ngày đều nằm ở giường ngủ, bệnh đến nổi tóc và răng cũng rụng hết.
vẫn nhớ như in ngày mẹ qua đời, sáng sớm lúc ra khỏi cửa, mẹ vẫn còn thân thiết hôn lên mặt cái, dịu dàng vuốt đầu của : "Bảo bối của mẹ, kỳ thi lần này nếu con thi được trăm điểm, mẹ mua váy mới cho con”, nhưng đến buổi trưa, ba từ cơ quan buồn bả đến trường học, vội vội vàng vàng đón đến bệnh viện. Cuối cùng, cũng thể được gặp mẹ lần cuối, lúc đến phòng bệnh, chỉ thấy ba quỳ trước giường bệnh mà khóc
hiểu tại sao ba lại khóc nhiều đến như vậy, sau lưng ngừng run rẩy, thanh cũng rất tuyệt vọng. Người lớn ở bên ngoài cửa cũng rấm rức khóc, tất cả mọi người đều rất buồn, nhưng lại hiểu, hiểu ý nghĩa của ly biệt.
còn quá ,mới học tiểu học năm nhất, nên có chút khái niệm nào về sinh tử. ngây ngốc hỏi: "Ba, có phải mẹ chết rồi hay ?"
Ba đau khổ đến mất hết lí trí tát cái: "Con bậy cái gì vậy hả! Con thử trù ẻo mẹ con thêm lần nữa biết!"
Cái tát đó rất đau, đau đến mức rất nhiều năm sau đó vẫn còn nhớ như in.
Lần đó, đạt được trăm điểm, nhưng mà mẹ lại mua váy mới cho . Mẹ thất hứa rồi,mẹ , mẹ rời bỏ . Tánh mạng của con người sao lại mỏng manh đến như vậy, có khi, chỉ cần xoay người lại, còn chút bóng dáng nào, mất lần, nên thể chịu nhiều hơn được nữa. muốn phải tiếc nuối, giống như với mẹ vậy, thậm chí còn kịp nữa câu hẹn gặp lại.
Từ đó về sau, và ba nương tựa nhau mà sống, tính ba cẩu thả nên thể nào thắt bính cho , đến năm mười hai tuổi vẫn luôn để tóc ngắn, ba bận rộn công việc có thời gian giặt quần áo, nấu cơm, từ lúc tiểu học bắt đầu làm những công việc đó. ba vừa giử vai trò người ba, vừa là người mẹ để phải chịu đơn, ba cùng học đàn, mua cho quần áo, giầy dép đẹp nhất, chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, dạy dỗ trở thành thục nữ mà người người ao ướt.
Từ đến lớn vẫn luôn nổ lực hết mình, mặc kệ là làm cái gì, chỉ cần cho là mình làm được, nhất định phải làm tốt nhất, bởi vì đành lòng thấy ba thất vọng, đều làm cao hứng nhất, chính là mỗi năm đến lúc tảo mộ, ba kiêu ngạo kể cho mẹ nghe thành tích xuất sắc của , cho nên cố gắng luyện đàn, thường dự thi đoạt giải, thành tích của lại rất ưu tú, được nhận vào trường đại học tốt nhất.
quá sợ mất , cho nên dù có phải liều mạng cũng tranh thủ. Có lẽ chính chính vì vậy mới tạo thành thói quen cố chấp này, vô ý sa vào lưới tình, đem lòng cầu tiến được hình thành từ đặt hết người Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng lại nghĩ tói, lần này đổi lấy phải là khích lệ từ ba. thiếu hụt tình thương, nên luôn hy vọng có người thích , nhưng đến cuối cùng lại phụ tất cả tình của mọi người dành cho .
cũng biết tại sao mình lại như
vậy, đến cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc nghĩ, có lẽ, tất cả những việc này đều là do số mạng.
Thịnh Nghiệp Sâm sau khi cấp cứu được chuyển sang phòng ICU*, bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ của . Mười mấy tiếng sau, cha mẹ mới tới, hai người đều từ nước ngoài bay về. Đó cũng là lần đầu tiên Lục Tắc Linh gặp cha mẹ của Thịnh Nghiệp Sâm.Người đàn ông mặc âu phục, tác phong nhanh nhẹn, người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khí chất, bộ dạng vô cùng bức người, Lục Tắc Linh lớn đến từng này tuổi cũng chưa từng gặp qua ai có phong thái như hai người này, bĩnh tĩnh, đâu vào đấy. Khi vào bệnh viện, việc đầu tiên là tìm bác sĩ hỏi tình hình, bởi vì ICU là phòng cách ly, mỗi ngày chỉ có người được phép vào thăm, Lục Tắc Linh muốn vào nhưng bác sĩ cho, cuối cùng là ba Thịnh Nghiệp Sâm vào xem tình hình.
ICU: phòng săn sóc đặc biệt
Sau khi ra ngoài ba cũng gì thêm, chỉ là cũng may, chỉ cần người tỉnh lại là được, trừ việc nỉ non muốn uống nước ngoài ra cũng có gì đặc biệt. Mặc dù trường xảy ra tai nạn làm người ta ghê sợ, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm trừ bị đụng trúng đầu và vài vết thương ra cũng bị gì nghiêm trọng hết. Nhưng bác sĩ phát trong đầu có cục máu , cho nên phải ở lại quan sát.
Sau khi xử lý tất cả mọi chuyện cho Thịnh Nghiệp Sâm xong ba mẹ mới phát ra Lục Tắc Linh đứng bên cạnh. Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm mỉm cười tới, gương mặt ràng là rất hiền lành, nhưng lại có chút ấm áp nào: “Con là bạn học của Nghiệp Sâm? Cám ơn con đưa Nghiệp Sâm đến đây kịp thời, con mau về nhà nghỉ ngơi , nơinày có dì là được rồi, dì bảo tài xế đưa con về.”
Lục Tắc Linh chịu , liều mạng lắc đầu, “Dì, dì cho con ở lại đây thêm lát nữa , chờ đến khi ấy chuyển đến phòng bệnh thường rồi con có được ?”
Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm thấy cố chấp như vậy, cũng tiện gì, bà nhíu mày, hồi lâu sau mới hỏi : “Con có phải là Diệp Thanh ?”
Lục Tắc Linh hơi ngẩn người chút.
Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm hiểu lầm phản ứng của , cho là đúng là Diệp Thanh, liền : “Nghiệp Sâm lúc nào cũng nhắc đến con, trước hết con cứ chờ , ngày mai nó có thể được chuyển tới sang phòng bệnh bình thường, nếu nó mà tỉnh dậy chắc chắn rất muốn gặp con.”
Lục Tắc Linh cứ đứng ngây ra, tay gắt gao kéo vạt áo của mình, cuối cùng lại từ từ buông ra, dùng giọng tới mức chỉ mình nghe được trả lời: “Dạ.”
Biết được gần như trở lại bình thường, rốt cuộc trái tim của Lục Tắc Linh mới trở lại như trước. rửa tay ở nhà vệ sinh công cộng, cởi quần áo ra. Nước chảy ào ào cuốn sạch máu người , nhưng lại cảm thấy mình sạch chút nào.
Hốc mắt căng căng, nước mắt nóng hổi chảy ra, biết rốt cuộc tại sao mình lại khóc, ràng điều đáng sợ qua , tại sao lại khóc chứ. Chân như nhũn ra, cả người xụi lơ mặt đất, thậm chí kịp tắt vòi nước . Nước chảy rầm rầm, giống như tiếng nhạc đệm cho tiếng khóc của .
vẫn còn sống, Thịnh Nghiệp Sâm còn sống, so với mà , đây chính là ông trời ban ơn cho .
Chỉ là tưởng tượng được.Ba mẹ Thịnh Nghiệp Sâm lại rất rất bận, quả chính là cuồng công việc, từ lúc vào bệnh viện đến giờ, điện thoại dường như được nghỉ ngơi giây nào, càng về đêm càng bận rộn. Lục Tắc Linh cùng với bảo mẫu của nhà canh chừng phòng bệnh, nhìn bọn họ ra ra vào vào.
“Thịnh tiên sinh và Thịnh phu nhân đều là người làm ăn lớn, nên rất vội, lúc trước, năm chỉ gặp được hai lần, mỗi lần cũng chỉ đến hai ngày là nhiều rồi.” Bảo mẫu giải thích với Lục Tắc Linh
“Vậy……….Thịnh Nghiệp Sâm sao?”
“Thịnh Nghiệp Sâm được bà nội nuôi lớn, nên rất thân thiết với lão phu nhân…..”
Theo như lời bảo mẫu quan hệ giữa Thịnh Nghiệp Sâm và ba mẹ rất căng thẳng, Lục Tắc Linh nhìn về phía hai người tất bật nghe điện thoại đó, đột nhiên có phần đồng tình với Thịnh Nghiệp Sâm, tuy rằng có mẹ, nhưng ba chăm sóc rất tỉ mỉ. Mà Thịnh Nghiệp Sâm, sinh ra trong gia đình hiển hách, lại chỉ có thể lớn lên trong đơn. cũng cần có người thương, mà lại rất thương .
Lúc Thịnh Nghiệp Sâm tỉnh lại, cha mẹ gây gổ ngoài hành lang.
Ba Thịnh Nghiệp Sâm trách cứ mẹ thất trách, xứng làm phụ nữ, xứng làm mẹ. Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm trả lời lại cách mỉa mai, cho là ông ấy mới là người chưa làm tròn chức trách của người cha.
Last edited by a moderator: 27/11/14