1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.2

      tiếng thét chói tay cắt ngang cuộc trò chuyện. Lục Tắc Linh biết mình moi ở đâu ra sức lực mạnh như vậy, cũng biết là lấy ở đâu ra lá gan lớn như vậy. nắm lấy tóc vừa mới xấu Thịnh Nghiệp Sâm, nhấn ta vào trong bồn rửa tay sang trọng, tay còn lại mở vòi nước, nước lạnh rầm rầm xối lên đầu đó, ta ngừng thét chói tai, ngưng hơi nào.

      bên cạnh sợ choáng váng, nửa ngày sau mới tỉnh hồn lại, xông tới muốn lôi Lục Tắc Linh ra, ta cũng nắm lấy tóc Lục Tắc Linh, búi tóc của Lục Tắc Linh rơi ra nhưng vẫn chịu buông tay.

      "Có ai ! Trời ơi! Ỡ đây có người lên cơn điên! Có ai ! !"

      Lục Tắc Linh cái gì cũng nghe thấy, cũng hề cảm thấy đau, đó ngừng giãy giụa, nhưng làm cách nào cũng thoát được, ta càng giãy dụa, càng sặc nước nhiều hơn, lúc này, ta bắt đầu kiệt sức, hành
      động cũng trở nên yếu ớt hơn.

      Ngay lúc này đây, trong đầu Lục Tắc Linh trống rỗng, tất cả hành động đều xuất phát từ bản năng. Xuất phát từ bản năng bảo vệ Thịnh Nghiệp Sâm.

      Cũng biết trải qua bao lâu, có người nào đó kéo Lục Tắc Linh ra, kia gần như bất tỉnh, bảo vệ nhanh chóng túm lấy , cho đến khi Thịnh Nghiệp Sâm tới, mới buông ra.

      Lục Tắc Linh biết chuyện này được giải quyết như thế nào, cũng nghe ai muốn tố cáo, mọi người đều bảo là kẻ điên nên cần phải chấp nhất. rối bù, quần áo nhăn nhúm, nút áo ở ngang lưng bị đứt ra, cầm giày cao gót của mình lên, yên lặng đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì. Trước khi , nhặt đôi giày cao gót bị vứt xuống dặt, mang vào rồi mới rời .

      Ngồi ở trong xe, Thịnh Nghiệp Sâm cần Lục Tắc Linh cũng có thể cản nhận được tức giận, hành động của làm mất hết mặt mũi, tức giận cũng là chuyện bình thường. giống như chưa từng làm bất cứ việc gì, khôi phục lại bộ dáng hèn mọn, thận trọng như trước.

      “Tại sao?” Thịnh Nghiệp Sâm cố gắng tỉnh táo hỏi.

      Lục Tắc Linh cúi đầu, nắm chặt tay của mình, lời.

      Tài xế chuyên chú lái xe, mắt thấy, tai nghe bất cứ chuyện gì ở phía sau. Tuyết bắt đầu rơi từ lúc chiều, ngoài cửa xe là con đường rộng lớn được làm cách đây lâu, cơ hồ có chút dấu người, đèn đường mặc dù có mở, nhưng vẫn vô cùng tối tăm, thỉnh thoảng lại thấy ánh đèn của chiếc xe hạng sang nào đó lóe lên ở đường đối diện.

      Lục Tắc Linh càng lời nào, Thịnh Nghiệp Sâm càng thêm tức giận. “Dừng xe.” Đột nhiên quát lên.

      Tài xế lại càng thêm hoảng sợ, nhưng vẫn nghe lời dừng xe ở ven đường.

      xuống.” Thịnh Nghiệp Sâm lạnh lùng với Lục Tắc Linh.

      Tài xế nhìn lớp tuyết dày ở bên ngoài, khuyên can “Thịnh tiên sinh, bên ngoài có tuyết.”

      Thịnh Nghiệp Sâm mắt điếc tai ngơ với những lời của tài xế: “Xuống xe. Đừng để tôi phải đến lần thứ ba.”

      Lục Tắc Linh mím chặt môi, hiểu tính khí của Thịnh Nghiệp Sâm, biết mình xuống xe là được. Chỉ là muốn phải rời như vậy, muốn vì mình mà giải thích mấy câu, nhưng nghĩ lại, giải thích cũng có ý nghĩa gì đâu?

      kéo chặt cái áo khoát mỏng người lại, mở cửa xe.

      hề thay đổi chút nào.”

      Tiếng xe gào thét chạy , Thịnh Nghiệp Sâm câu sau cùng.

      Thời tiết vô cùng lạnh lẽo, vì phối hợp với bộ đồ người, nên Lục Tắc Linh dù có lạnh cũng mang tất chân, người cũng chỉ khoác cái áo khoác mỏng. Tuyết như kéo bông gòn bay phất phơ, càng rơi xuống càng lớn, phủ trắng cả vùng, rơi xuống giữa lộ và hai hàng cây xanh bên đường, mảnh trắng xóa trải dài, hòa lẫn vào cùng ánh đèn.

      Tay của lạnh cóng, điện thoại mới vừa lấy ra liền bị rớt xuống đất.

      Bông tuyết rơi vào màn hình màu đen, hình dáng vuông vức từng chút từng chút , tầng tầng lớp lớp, giống y như mạng nhên. từ từ ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại lên, hơi thở ấm áp của làm cho những hạt tuyết tan thành hơi nước, y như nước mắt rơi xuống chân .

      Lạnh ? lạnh.

      cố gắng đảo đảo danh bạ, nhưng biết gọi cho ai, bị chúng bạn xa lánh chính là cảm giác như thế này, nên biết, sớm phải biết như thế này.

      Trong đầu ngừng vang lên câu lúc nãy của Thịnh Nghiệp Sâm.

      hề thay đổi chút nào.”

      thay đổi, chút cũng thay đổi, mặc kệ là ba năm trước đây hay là ba năm sau này, đều muốn bảo vệ . cho phép bất luận kẻ nào xấu dù chỉ câu, tất cả đều là bản năng.

      vĩnh viễn xem là thần tiên, mặc dù vứt bỏ như đôi giày cũ.

      Ba năm trước, sau khi xảy ra cố đó, Hạ Diên Kính hỏi : “Cậu có hối hận ?”

      cố chấp lắc đầu: “ hối hận, cho dù ấy nhẫn tâm hủy hoại khuôn mặt của mình mình vẫn ấy.”

      Khi đó ánh mắt của Hạ Diên Kính nhìn tràn đầy thất vọng, người bạn cuối cùng của Lục Tắc Linh, Hạ Diên Kính cũng rời , tất cả mọi người cách nào tha thứ cho hành động của .

      Lục Tắc Linh nhớ tới câu cuối cùng của Hạ Diên Kính, ấy : “ ngày nào đó cậu phải hối hận, cậu cứ cố chấp như vậy hủy hoại cuộc đời cậu, hủy hoại ấy.”

      Ba năm, cuối cùng cũng hiểu được, cố chấp của phá chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng của trong lòng Thịnh Nghiệp Sâm.

      có hối hận ? Hối hận, nhưng có thể làm gì được chứ? thế giới này, có cách nào làm thay đổi những chuyện xảy ra.
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10:

      Lục Tắc Linh nhớ được mình về nhà bằng cách nào. hơn bốn giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng ra khỏi khu ngoại ô hoang vắng, lúc rạng sáng, Lục Tắc Linh co rúm đứng ở con đường người đón taxi. Tuyết vẫn ngừng rơi, phủ trắng xóa , rơi vào người Lục Tắc Linh, giống như người tuyết có chút sức sống nào, đứng động đậy ở ven đường.

      Xe cộ qua lại cũng nhiều, thỉnh thoảng có vài chiếc xe taxi chạy vụt qua. Mãi cho đến khi Lục Tắc Linh sắp mất ý thức, mới có bác tài xế trung niên chịu ngừng xe lại, đồng ý chở về.

      Lục Tắc Linh ngồi trong xe taxi ấm áp, bi thương mà nghĩ, cái mạng hèn mọn của , bị như vậy mà cũng chịu chết, tại sao thể cứ như vậy mà chết cho rồi? Nếu như chết rồi, có phải còn đau khổ như thế này nữa?

      Trong xe phát tiếu mục nhạc đêm khuya, giọng của phát thanh viên nữ nồng đậm và tình cảm làm giảm bớt đơn cho những người
      mất ngủ, giọng ấm áp như dỗ dành từng linh hồn đơn trong đêm tĩnh mịch. Nghe xong những cuộc điện thoại của những người gọi đên, ấy liền phát bài hát của Đới Bội Ni, bài "Tình mà bạn mong muốn" :
      .......
      Mặc dù chưa bao giờ nghi ngờ nhưng em vẫn băn khoăn lo lắng.
      chính là người duy nhất
      Tha thứ cho em vì hoài nghi chính mình
      Em hiểu em, em giống như đứa trẻ nghịch ngợm trong vòng tay
      Người được chỉ lệ thuộc vào ánh mặt trời đó để sinh tồn, giống như đứa bé có được tự do.
      .....
      Vừa như là giấc mơ, vừa như thời gian đảo ngược lại, trong radio phải truyền ra giọng của Đới Bội Nhi, mà là giọng nhàng của Diệp Thanh. Lục Tắc Linh cũng phải ngồi trong xe taxi, mà là trà trộn trong đám người, an tĩnh ngồi ở trong góc khuất của KTV.
      Lúc Diệp Thanh cất tiếng hát, tất cả mọi người đều im lặng, ấy đưa lưng về phía màn hình, ánh mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, đầy tình cảm, thậm chí mang theo chút xíu đau thương.
      Lục Tắc Linh phát giác mình sai rồi, vào giờ phút này, nhìn thấy được cái gì được gọi là đau thương, bởi vì Thịnh Nghiệp Sâm muốn , mà , cái gì cũng làm được.
      Chúc hạnh phúc sao? thể ra, kể từ khi biết muốn , hầu như đêm nào Lục Tắc Linh cũng gặp ác mộng mà giật mình tỉnh dậy. luôn là mơ thấy Thịnh Nghiệp Sâm ở bên tai mà gọi: "Thanh Thanh, Thanh Thanh", giống như cái giếng sâu vọng lại, trùng trùng điệp điệp dứt. Đau lòng đến mức chịu được, lại thể làm được gì, cũng thể ra bất cứ câu gì.
      hy vọng Thịnh Nghiệp Sâm rời , nhưng phải làm thế nào đây?
      Bọn họ phải , người của hội học sinh tụ tập mọi người lại tiễn họ, Hạ Diên Kính muốn tới, nhưng lại nghe, cố ý tới, chỉ là, tới làm được gì? Lục Tắc Linh cũng có gì đặc biệt, lẫn trong đám người, thậm chí ngay cả cũng nhúng vào câu.
      Ca hát chán rồi, có mấy người trong hội học sinh tích cực đề nghị chơi trò chơi, phát cho mỗi người tờ giấy, mọi người dùng tờ giấy để miêu tả hành độn, trong đó chỉ có hai người co tờ giấy giống người khác, được gọi là "Đặc vụ", mọi người căn cứ vào miêu tả mà tới bắt hai người kia.
      Lục Tắc Linh có chút yên lòng, vẫn dám ngẩng đầu lên, lại luôn nhìn về phía Thịnh Nghiệp Sâm và Diệp Thanh.
      Tờ giấy truyền đến, mặt của chỉ có ba chữ, em .
      Vòng miêu tả đầu tiên bắt đầu. Mọi người dùng đủ loại hình thái khó hiểu để miêu tả ý tờ giấy. Có người đây là loại tình cảm , có người lại đây là cách thổ lộ phổ biến nhất nay, có người là biểu đạt tình cảm sâu sắc, cho đến khi cặp nam nữ trong hội trường cười híp mắt : "Những lời này, là lời mình rất muốn với Bàn Tử."
      Bàn Tử là bạn trai , Lục Tắc Linh cho là chuyện đương nhiên, nên cũng viết lên tờ giấy dòng chữ "Em ."
      Đên phiên , biết là do uống say, hay là bất chấp mọi việc, đột nhiên đứng lên về phía Thịnh Nghiệp Sâm : "Lời này em chưa từng qua, nhưng hôm nay em nhất định phải với học trưởng."
      xong, cười ha ha ngồi xuống, mọi người cũng cười theo. Người khác hiểu lầm Lục Tắc Linh, nên cũng bắt đầu ghẹo chọc: "Hội trưởng, nhìn , lúc nào cũng bắt Lục Tắc Linh viết báo cáo đêm khuya, đây là báo ứng đó!'
      Hết vòng này đến vòng khác. Cho đên cuối cùng chỉ còn dư lại ba bốn người, Lục Tắc Linh bị bỏ phiếu loại ra. Tờ giấy của bị phơi bày, hề giống với bất kỳ người nào, từ đó mới biết, mọi người đều viết "Tôi hận cậu" tờ giấy, chỉ có hai đặc vụ mới có tờ giấy viết "Tôi bạn."
      Mọi người liên tưởng vòng thứ nhất là miêu tả của , nên lập tức nổ tung, cũng cười thản nhiên hề sợ sệt, mọi người cũng có làm , ngược lại cho rót đầy ly rượu cho : "Lục Tắc Linh, cái con nha đầu này hiền hậu chút nào! Tại sao có thể nghĩ tới đàn ông có vợ! Phạt rượu! Uống.. uố..ng! Uống.... uố...ng!"
      Tất cả mọi người chỉ coi là giỡn. Diệp Thanh cũng cười híp mắt, chỉ có nét mặt của Thịnh Nghiệp Sâm cứng ngắc.
      Lục Tắc Linh bưng ly rượu lên, ly rượu màu lúa mạch, ngạc nhiên nhìn gương mặt dần thay đổi của Thịnh Nghiệp Sâm, vẻ mặt của rất lúng túng, nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
      Rốt cuộc, rốt cuộc cũng được câu này, cho dù muốn nghe, nhưng chỉ cần có thể hiểu, có thể hiểu được lòng là tốt rồi.
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.2

      Loại cảm giác này, giải thoát được rất sảng khoái, hề nghĩ ngợi, uống hơi sạch ba ly rượu mà bọn họ đưa cho, liền nhận được tràn vỗ tay hào phóng của mọi người.

      ai tin chuyện này cả, nên khí càng thêm thân thiện, tất cả mọi người nhân cơ hội này la lói ầm ĩ, biết có phải là do thường ngày kìm nén quá hay , mà lúc này lại điên khùng có giới hạn như thế này. Rượu cồn mờ mịt, đại não của Lục Tắc Linh hỗn độn. Xô đẩy nửa ngày mới có thể ra ngoài hóng mát chút.

      KTV trang hoàng lộng lẫy, so với gian ồn ào bên trong, bên ngoài lại rất yên tĩnh. cua quẹo ở hành lang để mấy cái cây xanh um tươi tốt, bồn rửa tay cũng để tinh dầu Bạc Hà. Chi tiết cũng vô cùng tinh xảo.

      Lục Tắc Linh dùng nước lạnh rửa mặt, trước mắt vô cùng yên tĩnh, chỉ là suy nghĩ vẫn hỗn độn như cũ, trước nay chưa từng uống rượu, hôm nay biết vì sao mà hầu như ai đến mời cũng cự tuyệt.

      Đầu rất nặng, dưới chân cũng rất nặng, bước từng bước, cho đến khi bên tai xuất giọng quen thuộc của Thịnh Nghiệp Sâm.

      . . . . . .

      "Em hát bài hát đó là có ý gì?"

      Trong góc tối, ánh sáng mờ nhạt, Thịnh Nghiệp Sâm đưa lưng về phía Lục Tắc Linh, ngón giữa kẹp điếu thuốc. Diệp Thanh cũng đứng cách đó xa dựa lưng vào tường, hai người gì với nhau .

      " biết là có ý gì mà."

      Diệp Thanh thanh thanh đạm đạm mở miệng câu đầu tiên với Thịnh Nghiệp Sâm. liền dùng lực ném tàn thuốc xuống đất, tàn thuốc rơi xuống đất lăn lông lốc, cuối cùng rơi ngay dưới chân Lục Tắc Linh.

      Thịnh Nghiệp Sâm kích động lớn tiếng với Diệp Thanh: "Cả ngày hôm nay em hoài nghi cái gì? em? Em hoài nghi mẹ thương em? em tại
      sao phải sang Mĩ học đại học? em vì em mà đắc tội với thầy giáo, chọc bố mẹ nổi giận, nhất định phải nghỉ học?"
      Diệp Thanh trầm mặc hồi. "Em hề muốn làm như vậy." đứng thẳng lưng bộ dáng luôn cao cao tại thượng như vậy.
      Thịnh Nghiệp Sâm ngờ như vậy, bước từng bước tới gần , nắm chặt lấy bả vai của Diệp Thanh. "Diệp Thanh, em có biết em gì hay ?"
      Diệp Thanh khổ sở quay đầu . "Đến cũng bắt đầu trách em rồi sao? Chẳng phải em hề ép buộc hay sao? Em chưa bao giờ có ý định muốn sang Mĩ với em."
      "Diệp Thanh."
      "Tất cả mọi người đều em là hồng nhan hoạ thuỷ, em huỷ hoại ." Giọng của bắt đầu run rẩy. "Lời đáng sợ của người khác em hề sợ, nhưng đến cũng uất ức như vậy, cũng trách cứ em như vậy."
      "Diệp Thanh."
      Diệp Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nhì Thịnh Nghiệp Sâm. "Nếu như biết phải khổ sở như thế này, em bao giờ quay lại với Nghiệp Sâm, chúng ta phải tỉnh táo lại thôi! Tương lại, phải sống tốt."
      "Em quyết định phải ."
      "Cho dù phải chia tay với ."
      "Vâng."
      . . . . . . . . . . . . .
      Lục Tắc Linh núp ở bức tường phía sau, mặt tường trơn bóng như gương, có thể nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm khổ sở đấm vào tường, hiểu tại sao Diệp Thanh có thể tuyệt tình như vậy? Nước Mĩ tốt đến như vậy sao? Tốt đến mức có thể vì vậy buông tha cho Thịnh Nghiệp Sâm sao?
      Tình trong mắt ấy, có thể dễ dàng buông tay như vậy sao? Thịnh Nghiệp Sâm vì ấy mà nghỉ học, huỷ hoại tiền đồ phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng nhẽ ấy cảm động chút nào sao?
      cho phép, cho phép Diệp Thanh huỷ hoại Thịnh Nghiệp Sâm như vậy, hề , nếu người như vậy. Diệp Thanh nên khiến Thịnh Nghiệp Sâm khổ sở như vậy. Đây phải là , người như vậy rất ích kỷ, hề xứng với tình của Thịnh Nghiệp Sư.
      Trong lúc này đây, trong đầu Lục Tắc Linh nảy lên ý nghĩ, ra sai. oán hận Diệp Thanh, hận ta ích kỷ chịu thoả hiệp, nhưng lại nghĩ đến những chuyện mà làm, cũng có khác gì Diệp Thanh đâu?
      Lục Tắc Linh rón rén tới cửa sổ ở cuối hành lang của KTV. Diệp Thanh cũng đứng ở đó.
      "Chị Diệp Thanh" Lục Tắc Linh nhàng gọi tên , nhưng lại quay đầu lại.
      "Chuyện vừa rồi đều nghe được hết." Giọng của Diệp Thanh tràn đầy chắc chắn, lúc nào cũng thông mịn như vậy khiến người khác phải xấu hổ.
      "Có mấy lời, vốn em muốn , em cho chị đợi, nhưng chị lại làm được!" Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên, hít sâu hơi, mượn rượi để gằn từng chữ. "Nếu chị ấy, hãy để ấy cho em, em thể để ấy như vậy. Bọn em từng quan hệ với nhau, ấy thể theo chị như vậy."
      . . . . . . . . . . . . .
      Cả thế giới dường như dừng lại, Lục Tắc Linh hề cảm thấy xấu hổ, nặng nề thở dài ra tiếng.
      Diệp Thanh nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, vô cùng tỉnh táo hỏi: " ta sao?"
      Lúc này Lục Tắc Linh mới tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận và khổ sở của Nghiệp Thịnh Sâm.
      Thấy đáp, Diệp Thanh lại hỏi: " ta , có phải thậy hay ?"
      Lục Tắc Linh nắm chặt tay thành quả đấm, nín thở, chữ cũng khônh dám lại , sợ mình mềm lòng mà thối lui. thể thu lại những lời vừa , khi nước đổ thể hốt lại được.
      Hãy để cho hoàn thành cái việc tội lỗi này, đợi đến khi chết rồi, tự chuộc lỗi, nếu còn sống, có cách nào buông tay Thịnh Nghiệp Sâm cả.
      rất xấu, vô cùng xấu, xấu đến mức còn từ nào diễn tả được nữa.
      Tia sáng cuối cùng của Diệp Thanh cuối cùng cũng bị dập tắt. Chị ta bước từng bước bước tới. Lúc qua Lục Tắc Linh, khí thế vô cùng mạnh mẽ, khiến Lục Tắc Linh muốn chạy trốn. Cuối cùng chị ta gì, chỉ là tới gần Thịnh Nghiệp Sâm lạnh lùng mà quyết liệt : "Rốt cuộc lần này, chúng ta cũng có thể buông tay nhau rồi."
      "Bốp---" cái tát nặng nề vang lên, Diệp Thanh nhẫn tâm tát vào mặt Thịnh Nghiệp Sâm. "Thịnh Nghiệp Sâm, hãy tỉnh táo mà nghe cho , chúng ta, hoàn toàn kết thúc."
      Last edited by a moderator: 9/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆, Chương 11☆

      Edit: Rei
      Tình trang thầm của Lục Tắc Linh, thực chất là tự dung túng cho chính mình, cam chịu, dung túng bản thân dần dần trầm luân, mất tâm trí. Sau khi mấy chị em cùng phòng biết được việc này, ai vừa lòng với việc này cả. Các ấy đều có bạn trai, nên rất thông cảm cho Diệp Thanh, có có cách nào tha thứ cho người chen ngang như . Chỉ có Hạ Diên Kính đồng ý chuyện với , nhưng thể thân thiết như trước được nữa.

      Nhìn mình ăn cơm, múc nước, tắm rửa, Hạ Diên Kính : "Lục Tắc Linh, cậu nhìn lại mình xem,xem xem cậu trở nên đáng thương như thế nào, đáng giá sao?"

      cần thiết phải thêm bất cứ điều gì hết, chính là tấm gương. hủy hoại hết tất cả chút quan hệ còn xót lại giữa Diệp Thanh và Thịnh Nghiệp Sâm, cắt đứt phần tình cảm ràng buộc bọn họ, Diệp Thanh là người cao ngạo, sao có thể chấp nhận lỗi lầm to lớn như vậy, để cho chị ta biết được việc này, mới có thể ra những lời đó. biết có đáng giá hay , chỉ biết là, chỉ có như vậy mới có thể giữ Thịnh Nghiệp Sâm lại, Cho dù hận , cũng tiếc. Lúc Thịnh Nghiệp Sâm với :"Có lẽ suốt đời cũng trở về nữa", có ai biết được rằng, khi đó, sợ hãi đến nhường nào?

      Ngày đó, bóng lưng rời của Diệp Thanh rất quyết tuyệt, Thịnh Nghiệp Sâm cũng đuổi the, ngã quỵ xuống đất, hai tay gắt gao túm lấy tóc, ngừng gầm rú giống như dã thú. Lúc đó, chắc chắn rất đau khổ, chỉ vì sai lầm nhất thời, mà phải trả cái giá lớn như vậy, phải mất người mà mình thương nhất.
      Lục Tắc Linh cũng đồng tình với , cũng thấu hiểu phần tình cảm sâu nặng của , chính là người ích kỷ, chỉ biết làm theo ý mình.

      trách , cũng hề bất cứ lời lẽ nặng nề nào, cũng biết qua bao lâu, Thịnh Nghiệp Sâm cuối cùng cũng đứng dậy , đưa lưng về phía Lục Tắc Linh, thấy vẻ mặt của , chỉ nghe thấy giọng trầm ấm của , thong thả : "tôi may mà, ngày đó tôi mơ mơ màng màng cảm thấy phải Diệp Thanh, nhưng khi nghe được câu của , tôi còn tưởng mình may mắn, có lẽ chính là vậy. Lúc rời , trách tôi, tôi còn tưởng là mình may mắn, tốt, vì thành toàn cho tôi mà phải ủy khuất bản thân mình, tôi cảm thấy có lỗi với ."

      cười chế giễu: "Nhìn , cái này thế giới này làm gì có may mắn như vậy, ai cũng nên trả giá vì hành vi của mình,
      nhưng mà nghĩ tới, cái giá lại lớn đến như vậy." dừng lại, cuối cùng mới : "Như vậy, có thỏa mãn ? Chúng ta ai nợ ai gì nữa rồi phải ?"

      Lục Tắc Linh trả lời, cũng có nhẫn nại chờ trả lời. rời , hề quay đầu lại, thèm nhìn tới hai hàng nước mắt chảy như mưa của Lục Tắc Linh. cắn chặt môi, muốn mình phát ra bất kì thanh nào, đạt được mục đích, còn khóc cái gì nữa chứ? Chỉ cần Mĩ, chỉ cần và Diệp Thanh chia tay nhau, chẳng cần sợ có cơ hội, với đây là tin tức vô cùng tốt, phải sao?

      tưởng như vậy, cho rằng mọi việc phát triển giống như nghĩ, nhưng vài ngày sau đó, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn xin thôi học. Lục Tắc Linh thể tin được tai mình, càng thể tin được Thịnh Nghiệp Sâm lại cố chấp như vậy. kích động chạy đến nhà tìm Thịnh Nghiệp Sâm, lúc chạy đến cũng là lúc Thịnh nghiệp Sâm đóng cửa cổng lại, thấy đến, hoàn toàn thèm liếc nhìn cái, vô cùng hững hờ.

      "Vì sao muốn thôi học?" Lục Tắc Linh cố chấp theo Thịnh Nghiệp Sâm, biết bản thân mình lấy tư cách gì để hỏi vấn đề này, nhưng vẫn rất muốn hỏi.

      "Tôi nghĩ rằng hai chúng ta chẳng thiếu nợ gì nhau cả."

      " --" Lục Tắc Linh biết ở đâu ra nhiều hơi sức như vậy, đột nhiên lớn tiếng hét lên. " thiếu nợ em, bồi thường cho em thể giữ lời!"

      Thịnh Nghiệp Sâm nhìn bộ dạng cuồng loạn của , rốt cục cũng dừng bước chân, trong mắt đầy mỏi mệt: "Tôi hai bàn tay trắng rồi, còn muốn cái gì nữa? Tôi có khả năng làm hòa với , cũng có cách nào thích ."

      Đáy mắt Thịnh Nghiệp Sâm đen lại, cằm mọc đầy râu, thậm chí người vẫn còn mùi rượu, cần hỏi cũng biết hôm qua uống nhiều đến mức nào. Lục Tắc Linh ngẩng đầu nhìn , ánh mắt hề sợ hãi, cản đường lại. "Vì sao muốn thôi học? cho em biết!"

      Thịnh Nghiệp Sâm bỏ ra khỏi mắt, nhìn xa xăm: "Tôi muốn Mĩ, còn bốn ngày nữa Diệp Thanh , tôi chuẩn bị theo, tôi muốn cầu xin ấy tha thứ cho mình, dù phải tốn cả đời tôi cũng phải làm."

      Lục Tắc Linh nghĩ tới việc mình quyết liệt như vậy, trong lòng đầy chua xót, bi ai tiêu điều như tiết trời mùa thu, nhịn được hỏi tiếp: "Vậy em sao?" Hỏi xong liền thấy hối hận, việc này, quả thực là tự làm nhục mình.

      "Lục Tắc Linh, trong lòng hiểu chúng ta có bất kì quan hệ nào hết." xong vòng qua người Lục Tắc Linh, bước hề quay đầu lại.

      Lục Tắc Linh mất hồn đứng tại chỗ. Người bướng bỉnh như Lục Tắc Linh rốt cục cũng biết hận, nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu, hét to lên cho Thịnh Nghiệp Sâm nghe: " muốn tìm chị ta phải ? cho là chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng chị ta! Chị ta đổi vé máy bay, hôm nay ! Chị ta hoàn toàn có ý cho biết! Chị ta hề ! Thứ tình cảm như vậy đáng để nhắc tới!" hét lên, yết hầu đều nghẹn ngào, giọng càng lúc càng . "Thịnh Nghiệp Sâm, vì sao, vì sao lại ngốc như vậy, chị ta căn bản... ..."

      Khi đó Lục Tắc Linh hề hay biết, những lời trong lúc tức giận của lại tạo ra hiệu quả nghiêm trọng đến như vậy.

      Rất nhiều, rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, Lục Tắc Linh vẫn biết,, việc này là bất hạnh hay hạnh phúc.

      Thịnh Nghiệp Sâm nghe được câu đó của Lục Tắc Linh, cả người giống như mộng du, cả nửa ngày sau mới hùng hổ chạy lại, nắm lấy Lục Tắc Linh, ngừng truy vấn: " cái gì?" nhất quyết hỏi tới cùng: " Diệp Thanh như thế nào? lại lần nữa xem?"

      mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin được lời Lục Tắc Linh . Còn chờ Lục Tắc Linh trả lời, lao nhanh vào gara. Chờ đến lúc Lục Tắc Linh phản ứng lại, lái xe rời khỏi tầm mắt của . thanh động cơ vù vù vang lên, đầu Lục Tắc Linh đau đớn, cho đến lúc này, Lục Tắc Linh mới tỉnh táo lại, biết rằng Thịnh Nghiệp Sâm mới lấy bằng lái chưa đầy hai tháng, chỉ mới lái xe có vài lần, lại lao nhanh như vậy, phải muốn chết sao?

      liều mạng đuổi theo xe của , chạy hết sức lực, hơi thở nặng nề, chạy theo máu, vây lấy ngực , làm mém ngất . dốc toàn lực đuổi theo nhưng Thịnh Nghiệp Sâm chạy quá nhanh. Chỉ mới vài phút, Lục Tắc Linh hoàn toàn nhìn thấy xe của đâu.

      vất vả lắm mới đón được chiếc xe taxi, lại biết đuổi theo bằng cách nào. òa khóc, tài xế biết làm gì, chỉ có thể chạy dọc theo đường ra sân bay cho tìm.
      Last edited by a moderator: 12/11/14
      Mẹ Mìn thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHương 11.2
      Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm từng chiếc xe hơi xa lạ, kích động đến mức cả mình là ai cũng quên mất. tìm thấy , lần này, tìm thấy .

      Chuyện Diệp Thanh đổi lại vé máy bay là do chính miệng chị ta với Lục Tắc Linh . Là Diệp Thanh chủ động tìm gặp Lục Tắc Linh, hai người gặp nhau ở Mc Donalds gần trường. Nhìn qua cửa sổ, nét mặt của Diệp Thanh sáng sủa, giọng điệu của chị ta cũng có gì đặc biệt, như chuyện bình thường mà thôi: "Tôi đổi lại vé máy bay, chuẩn bị , nhưng tôi cho ấy biết."



      Lục Tắc Linh khỏi chột dạ, nắm chặt tay mình lại như muốn lấy thêm can đảm, nỗ lực "Cả vú lấp miệng em" giống trong phim truyền hình, chẳng hề để ý đến giọng điệu mà : "Đâu có liên quan tới em?"

      "Nghiệp Sâm..." Lúc Diệp Thanh gọi cái tên này lại đột ngột ngừng chút, đột nhiên cười cười : "Thịnh Nghiệp Sâm, ấy xem như em , tôi cũng xem như em mình, nhưng ngờ tới tri nhân tri diện bất tri tâm, lại là loại người như vậy. đáng tiếc , gương mặt xinh đẹp, mà tâm hồn lại xấu xí đến như vậy."

      Diệp Thanh dùng ánh mắt nhìn những kẻ hèn mọn để nhìn , ràng là khinh thường, nhưng vẫn hề có hành động thất lễ nào, cho tới tận bây giờ vẫn giữ được hình tượng hoa sen trắng cao thượng, mà Lục Tắc Linh, càng lúc càng hạ thấp bản thân, trở nên ti tiện. Lục Tắc Linh nhíu chặt mày chút chút rồi mới giãn ra, nỗ lực làm cho bản thân đúng lý hợp tình : "Tôi thừa nhận, Nghiệp Sâm rất , nhưng đối với tôi mà ấy cũng vậy, là hạng người gì, trong lòng nhất, nếu như có cảm tình, sao ấy lại có thể chạm vào tôi? Tôi nghĩ ba người
      Chúng ta lại thống khổ như vậy, cho nên, tôi đến để thay quyết định.”

      “Ha –“

      Lục Tắc Linh bị Diệp Thanh cười đến da đầu run lên, “ cười cái gì?”

      Diệp Thanh nhìn bên ngoài cửa sổ nhìn về phía ngã tư đường, cười khẽ : “Nếu như ấy , khi phát sinh chuyện như vậy, sao vẫn muốn Mĩ cùng tôi.” Hai tay chị ta nắm lại, mỉm cười, chớp mắt cái nhìn chằm chằm vào Lục Tắc Linh: “Cần gì phải nhiều như vậy? Nếu ấy , có cần phải tới đây để chứng minh ?”

      Diệp Thanh rất thông minh, mới hai ba câu có thể bắt được điểm yếu của Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh giống như con rắn bị người ta bắt, giãy giụa như thế nào cũng chỉ là phí công.

      “Nhưng mà, tôi đối với chuyện tình cảm rất nghiêm khắc, theo đuổi hoàn mỹ, muốn có chút khuyết điểm nào, cho nên, ấy, tôi bỏ rồi.”

      Lục Tắc Linh ở trước mặt Diệp Thanh cần phải che giấu nữa, cần phải gì, dù sao Diệp Thanh cái gì cũng đều biết hết.

      nhớ Diệp Thanh từ lúc nào, cũng biết mục đích Diệp Thanh tìm tới để làm gì, thậm chí còn nghĩ chừng chị ta muốn đánh , nhưng chị ta làm gì cả, chỉ với mấy câu như vậy. Lục Tắc Linh hiểu nổi ý tứ sâu xa trong lời của Diệp Thanh, chỉ nghe được hai thông tin.

      Thứ nhất, Diệp Thanh muốn trước dự định, thứ hai, Diệp Thanh bỏ Thịnh Nghiệp Sâm.

      thể , hai tin tức này đối với Lục Tắc Linh mà , đều là tin tức tốt.

      luôn cho rằng, đó chỉ là do nhất thời mất lý trí, nhưng lại quên rằng, với đây là tin tốt, nhưng với Thịnh Nghiệp Sâm mà đây chính là tin buồn…

      Lúc Thịnh Nghiệp Sâm bị tai nạn xe, Lục Tắc Linh ngồi xe taxi cách đó xa, xe taxi bị đèn đỏ ngăn lại, mà Thịnh Nghiệp Sâm chạy qua ngã tư. Lục Tắc Linh gần như trơ mắt nhìn xe của đâm vào trụ đường.

      Giống y như trong phim, rất xa, chiếc xe màu đen giống như kẹo cao su, đầu xe bị móp vào, động cơ gấp khúc, toàn bộ xe bị vặn vẹo đến mức Lục Tắc Linh thể nhìn ra hình dạng. Thịnh Nghiệp Sâm bị nhốt trong gian chật hẹp. Lục Tắc Linh thể nào nhớ nổi ngày đó mình ra khỏi xe taxi như thế nào, chạy về phía Thịnh Nghiệp Sâm. Mỗi lần cố gắng nhớ lại, nhưng lúc nào cũng chỉ nhớ được vài chi tiết , mơ hồ mà hỗn độn, chỉ nhớ , dường như giờ phút đó, toàn thế giới giống như núi và biển, tất cả đều đổ ụp lên đầu , làm linh hồn rớt xuống vực sâu đáy, tai nghe, mắt thấy, dòng xe cộ đông đúc cũng ngăn nổi bước chân của , giống như cơn gió , chạy về phía Thịnh Nghiệp Sâm.

      Xe cộ xung quanh cũng ngừng lại, thanh bàn tán xôn xao truyền đến tai Lục Tắc Linh.

      “Bây giờ, cậu ta rất cần khí, thấy đó ta bị đè như vậy thể hô hấp được. Vừa thiếu khí vừa mất máu, biết có qua khỏi được ?”

      “Xe cứu thương chậm quá, chờ xe cứu thương tới người cũng sớm còn.”

      “Những việc như thế này nhiều lắm, tôi thấy mấy lần rồi.”

      “Tự mình đâm vào trụ đường, tám chín phần là say.”

      “…”

      Xe bị biến dạng nghiêm trọng, cửa bị khóa lại, nàng thế nào đều kéo ra cửa xe, cho rằng khóc, nhưng mà ngay lúc đó lại bình tĩnh đến kỳ lạ, nhặt tảng đá trong bồn hoa, đập cửa xe, biết mình lấy đâu ra sức lực nhiều như vậy, chỉ mình mà có thể kéo Thịnh Nghiệp Sâm ra ngoài.

      rất gầy, nhưng lại có thể cõng Thịnh Nghiệp Sâm, ngay cả cũng biết mình lấy đâu ra nhiều sức đến vậy. Thịnh Nghiệp Sâm giống như con búp bê sinh khí, xụi lơ ở lưng , biết có chết hay , trong đầu trống rỗng, cõng lưng, từng bước về phía trước, dùng thân thể đón xe, cũng quản ánh mắt sợ hãi của người khác, bình tĩnh với tài xế: “Bệnh viện gần nhất.”

      Lúc Thịnh Nghiệp Sâm bị đẩy vào phòng cấp cứu, Lục Tắc Linh mới có phần cảm ứng, cả người run lên, mặt , tay , thậm chí người lạnh như băng, giống y như lúc Thịnh Nghiệp Sâm chút sức lực nào nằm vai .

      Ánh đèn đỏ chót của phòng cấp cứu chói mắt, run sợ nhìn chằm chằm, dường như chính là lòng hiếu kỳ quật cường của đứa . Cả người dính đầy máu, ai nhìn đều thấy ghê người, có bác sĩ và hộ sĩ muốn kéo kiểm tra, biết khí lực ở đâu nhiều như vậy, ai kéo cũng đều , thậm chí còn thô lỗ đẩy ngã bác sĩ tốt bụng.

      biết mình nghĩ gì, chỉ biết là mình thể rời , rất muốn biết kết quả.

      Thịnh Nghiệp Sâm có phải chết rồi hay ?

      chết sao?

      , chết sao?
      Last edited by a moderator: 23/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :