1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7(tiếp)



      Họ cảm thấy Thịnh Nghiệp Sâm “Đáng thương”? Làm sao có thể? Trong lòng giống hệt như vị thần, sao có thể để cho người ta đáng thương? cho phép, tuyệt đối cho phép.

      vội vã vọt vào phòng ăn, nhưng do chạy quá nhanh, nên lúc dừng lại hai mắt của hoa cả lên, để ý đến hàng người xếp hàng chờ mua cơm, cũng nhớ mình đụng bao nhiêu người, cũng biết đến cùng mình bao nhiêu câu xin lỗi, tất cả những việc đó dường như là bản năng. biết rốt cuộc mình muốn gì, chỉ biết, ngay lúc này, phải tìm , cho dù chỉ liếc nhìn thôi cũng được, chỉ cái thôi cũng mãn nguyện rồi.

      len lỏi qua hàng dài người, mái tóc của cũng trở nên xốc xếch, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng của . nhìn bốn phía, có, nơi nào cũng có. cho là về rồi, đúng lúc đó có người đứng dậy rời , Lục Tắc Linh liền nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm ngồi ở trong góc.

      Phòng ăn vốn rất ồn ào, nhưng vẫn cứ yên lặng, an tĩnh ngồi ở trong góc, cúi đầu ăn cơm của mình, giống như tất cả mọi việc xung quanh đều tồn tại, giống như nghe thấy bất cứ việc gì.

      Lục Tắc Linh bước từng bước về phía , dưới chân giống như có hòn đá nặng ngàn cân, làm cho mỗi bước của đều trở nên khó khăn, cho đến khi đứng trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm.

      Đột nhiên bị cản mất ánh sáng, nên Thịnh Nghiệp Sâm ngước đầu lên nhìn, nhưng chỉ ngước có nửa rồi lại cúi xuống.

      “Em .”

      “Em .” Lục Tắc Linh cố chấp lắc đầu.

      sao, em , đừng đến gần nữa, vậy cũng được gì đâu.”

      “Em .”

      Ngay lúc đó, Lục Tắc Linh gần như muốn phát điên lên, quên mất tất cả giáo điều, quên mất những lời khuyên can của người khác, trong thế giới của chỉ còn lại mình Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ còn lại vẻ mặt đau khổ của , vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

      Mỗi ngày, Thịnh Nghiệp Sâm đều ăn cơm mình, liền mặt dầy “Vô tình gặp được”, cũng với câu gì, chỉ là im lặng theo . Lúc đầu, Thịnh Nghiệp Sâm còn ra sức thuyết phục nhưng càng về sau càng phiền chán, nên cũng muốn nữa.

      giống như là cái bóng của , với lời nào, cũng đuổi nữa, dù sao có đuổi cũng , những lời ác ý cũng có tác dụng.

      Ngày Diệp Thanh ra nước ngoài càng lúc càng gần, mỗi ngày, Lục Tắc Linh đều sống trong những lời đồn đãi, các tỷ muội cùng phòng cũng bắt đầu xa lánh , ngay cả bạn thân Diên Kính Diêu cũng bắt đầu xa lánh , giống như du hồn, mỗi ngày đều theo Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng vẫn cảm thấy rất đơn.

      19 tháng 6 năm 2009, đó là ngày mà cả đời này Lục Tắc Linh cũng bao giờ quên được. ràng hôm đó cũng bắt đầu bình thường như bao ngày khác, nhưng lại có kết thúc đặc biệt như vậy.

      Ngày đó, tâm trạng của Thịnh Nghiệp Sâm tốt, đến tận lúc khuya Lục Tắc Linh còn nhìn thấy ở ngoài cổng trường, vội vã chạy ra khỏi trường, Lục Tắc Linh nghĩ ngợi gì lập tức chạy theo.

      Phát ra bóng dáng của Lục Tắc Linh, Thịnh Nghiệp Sâm bỗng chốc dừng lại, cau mày nén được tức giận mà quát : “Về ! Đừng theo !”

      đâu vậy?” Lục Tắc Linh phát hôm nay Thịnh Nghiệp Sâm hơi khác thường, vội vàng hỏi: “ làm sao vậy?”

      “Lục Tắc Linh! Em nghe hiểu tiếng người hả? Đừng theo , quay về !”

      “Em muốn!” Lục Tắc Linh đứng yên tại chỗ, quật cường nhìn Thịnh Nghiệp Sâm.

      Thịnh Nghiệp Sâm nhìn gì, xoay người rời , bước chân rất vội vàng, xông ra đường lớn, chặn chiếc xe taxi lại. Lục Tắc Linh cuống quít chặn chiếc taxi chạy theo sát . theo Thịnh Nghiệp Sâm đến quán bar, tâm trạng của cực kỳ tốt, nên trút hết bực dọc vào việc uống rượu, ly rồi lại ly, cứ như là uống nước lã vậy. Sắc mặt của rất khó coi, chỉ cần có người nào đó lại gần làm ra vẻ mặt hung dữ, làm cho bọn họ tránh xa ba thước.

      Lục Tắc Linh gọi chai Heineken rồi ngồi yên ở đó, gần xa nhìn , sợ uống nhiều quá xảy ra chuyện.

      Khoảng mười hai giờ đêm, Lục Tắc Linh thấy Thịnh Nghiệp Sâm nằm ở quầy bar nhúc nhích, mới đứng dậy đến gần . Người phục vụ thấy đến, y như là gặp được cứu tinh: “Tiểu thư, mau mau dắt ta về , ói mấy lần rồi mà còn đòi uống tiếp… nếu cứ như vậy ổn đâu, có tự sát cũng thể sử dụng cách này chứ!”



      ngại quá.” Lục Tắc Linh lễ phép xin lỗi.
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      7.2
      nắm lấy tay Lục Tắc Linh, dùng giọng hèn mọn đến đáng thương : “Diệp Thanh, đừng rời xa thể có em.”

      Tay của Lục Tắc Linh bị nắm chặt, thậm chí có chút đau, nhưng rút về, say đến hồ đồ, nhưng vẫn ngừng gọi là Diệp Thanh, cắn chặt môi, dám hé răng.

      dùng lực lôi , Lục Tắc Linh bị ngã xuống giường, thuận thế buộc chặt cánh tay, ôm chặt vào trong ngực.

      Mùi rượu xông lên nồng nặc, dường như Lục Tắc Linh cũng bị nó làm ảnh hưởng, vẫn nhúc nhích, cũng tránh , cũng dám thở.

      Thịnh Nghiệp Sâm dịu dàng vuốt ve Lục Tắc Linh, từng cái từng cái , vô cùng trìu mến, giống như là món đồ sứ trân quý, Lục Tắc Linh dần dần mê đắm, chưa từng làm những việc như thế này, cũng muốn rời , giờ phút ấm áp này làm cho nảy sinh lòng tham. Cho dù tất cả những việc này đều là sai trái.

      Thịnh Nghiệp Sâm say đến hồ đồ, giọng run run, mờ mịt nhìn Lục Tắc Linh, “Diệp Thanh, Thanh Thanh, rất nhớ em.” xong, cúi đầu hôn Lục Tắc Linh cái lên trán, mang theo hơi rượu nồng nàn, sau đó, lại hôn cái lên mắt, chóp mũi, cuối cùng là đôi môi…

      Đó là nụ hôn đầu tiên của Lục Tắc Linh, quả rất giống trong mơ, cũng là Thịnh Nghiệp Sâm, chỉ là, tình huống này làm thể nào chịu nổi.

      Cả người Thịnh Nghiệp Sâm nóng như lửa, giống như thiêu đốt linh hồn của Lục Tắc Linh vậy, hai tay run run của bắt đầu cởi mấy cái nút quần áo của Lục Tắc Linh ra, cơ thể của Lục Tắc Linh khẩn trương và cương cứng.

      ngừng nỉ non bên tai : “Nhất định phải ra nước ngoài sao? Chờ năm nữa cũng được sao? Tại sao lại muốn chia tay? Thanh Thanh, cho biết, tại sao?”

      Vẻ mặt của bắt đầu khổ sở, lông mày nhíu lại, bộ dạng vô cùng yếu ớt: “Em tưởng rằng muốn đồng ý lắm sao? chỉ nhất thời tức giận mà thôi, em có biết hối hận nhiều như thế nào ?”

      “Trở lại , trở lại bên cạnh , Diệp Thanh, Thanh Thanh…” như người điên ôm chầm lấy cơ thể của Lục Tắc Linh, hôn lên phần da thịt để lộ ra ngoài của : “ thể sống thiếu em, trở lại bên cạnh , cầu xin em… Cầu xin em…”

      Lục Tắc Linh hề động đậy, ngay cả thở cũng dám thở mạnh, sợ quấy rầy , sợ tỉnh lại phát mọi thứ phải là , đành lòng nhìn thấy thất vọng, đành lòng nhìn hèn mọn như vậy.

      “Thanh Thanh, sao em lời nào, là em sao Thanh Thanh, hay là lại nằm mơ.”

      Như đứa bé bị lạc đường, mắt mờ mịt, nhìn Lục Tắc Linh bằng ánh mắt đáng thương như vậy, cố nén nước mắt lại, đành lòng, đành lòng để cho khổ sở như vậy, cho dù là giả cũng được, cho dù là trong nháy mắt cũng được, muốn cho vui mừng chút. Lục Tắc Linh cắn môi đột nhiên hạ quyết tâm, giơ tay lên lưu loát ôm lấy cổ Thịnh Nghiệp Sâm, từng chữ: “Là em, là em đây Nghiệp Sâm, phải là mơ, tất cả đều là .”

      Là em, em là ai, có biết ?

      Hai mắt Lục Tắc Linh đầy nước mắt, cố gắng trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, lưu luyến, ngừng vuốt ve khuôn mặt của , dường như muốn đem hình dáng này khắc sâu vào trong tim, khắc vào sinh mệnh của .

      Cuối cùng Thịnh Nghiệp Sâm cũng cười, mừng rỡ như điên, cởi bỏ quần áo còn vướng lại người Lục Tắc Linh ra, dùng giọng vô cùng thành khẩn : “Diệp Thanh, cám ơn em, cuối cùng em cũng chịu giao mình cho , đời này kiếp này, tuyệt đối phụ em.”

      giây kế tiếp, đem quyết tâm biến thành hành động. Đây là giấc mơ đẹp, linh hồn nơi nương tựa của Lục Tắc Linh cuối cùng cũng tìm được người để gửi gắm, nếu như đây là giấc mơ, tình nguyện vĩnh viễn bao giờ tỉnh lại.

      ràng là hề quen làm những việc này, nên mới làm cho Lục Tắc Linh cảm thấy đau, nhưng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Nhiều năm sau đó, Lục Tắc Linh hồi tưởng lại chuyện này, vẫn cảm thấy đêm đó rất đẹp, bởi vì có cách nào mà đoán trước, cuộc sống sau này của , sống trong đau khổ như vậy. Vừa lên Thiên đường, vừa xuống địa ngục, từ lúc này trở , rơi vào địa ngục Tu la, cả đời thể quay lại được.

      Rất nhiều năm sau đó, lại nhớ tới đêm hôm ấy, nhưng vẫn hề cảm thấy hối hận.



      nghĩ, đêm hôm ấy, sợ là mình cũng say mất rồi?
      Last edited by a moderator: 13/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8:

      Dường như chìm trong mơ lâu lắm rồi, lúc Lục Tắc Linh tỉnh lại trời sáng, ánh mặt trời sáng rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi trong khí dưới ánh nắng mặt trời cũng trở nên vàng hơn, rất rống với giấc mơ ngọt ngào của . Nhưng qua đêm rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi.

      Lục Tắc Linh vừa mới tỉnh dậy nên động tác có hơi chậm chạp, chiếc giường lớn giờ đây cũng còn bóng dáng của Thịnh Nghiệp Sâm nữa. khẽ ngồi dậy, liền nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm ngồi hối hận ghế sa lon, hai tay chống lên đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

      Nghe thấy giường có tiếng động, Thịnh Nghiệp Sâm theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Lục Tắc Linh, liền quay sang chỗ khác. Lục Tắc Linh có thể thấy được trong mắt toàn là hối hận, khó chịu, áy náy, lúng túng. . . . . . Tóm lại, tuyệt đối có bất kỳ vẻ vui sướng nào.

      trầm mặc mặc quần áo, động tác rất nhanh, thanh cũng rất . Rốt cuộc cũng biết, đêm hôm qua tự mình đánh mất thứ quý giá của mình, đó chính là lòng tự tôn.

      Mặc quần áo xong, vào nhà tắm rửa mặt, đến lúc ra, vẻ mặt của Thịnh Nghiệp Sâm vẫn y như lúc nãy, nhìn thấy bước ra ngoài, chân mày càng nhíu chặc hơn thành hình chữ xuyên, nhìn chằm chằm.

      Chắc hẳn là bị dọa đến mất hồn, vẫn trầm mặc gì, cúi đầu, cũng chuyện. Rồi trở nên vội vã, mặc cái áo sơ mi nhăn nhúm lên người, có thể là do còn quá hốt hoảng, nên cũng thèm sửa sang lạng vạt áo sơ mi, nó ỉu xìu cụp xuống, giống y như chú cún cụp tai chờ chịu phạt. Lục Tắc Linh chưa từng thấy luống cuống như bây giờ, có nên vui mừng ? Cuối cùng cũng có ngày, cái tên Lục tắc Linh của chiếm hết mọi suy nghĩ của ? ràng là nên vui mừng? Xảy ra chuyện như vậy, cầu chịu trách nhiệm cũng là chuyện bình thường phải ? khuê nữ trong trắng làm chi người ta phải ngủ chung với mình?

      Nhưng tại sao lại cảm thấy thê lương đến như vậy? Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh mặt trời cũng

      Trở nên chói mắt hơn. Lục Tắc cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, nhìn dòng người đông đúc bên ngoài cửa sổ, biết là mình suy nghĩ về việc gì, giống như suy nghĩ rất nhiều, rồi lại giống như hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Rồi trong nháy mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy hình bóng của mẹ. Lòng tự nhiên chua xót, trong chốc đó, chợt nhớ mẹ da diết.

      cũng có lúc yếu đuối như vậy sao?

      nhớ mình trầm mặc trong bao lâu, Lục Tắc Linh xoay người lại, Thịnh Nghiệp Sâm nhìn chằm chằm bóng lưng của , thấy quay người lại, cơ thể đột nhiên run lên cái.

      Lục Tắc Linh nhấp đôi môi, nhếch miệng cười: “Học trưởng, em đây, buổi chiều em còn có tiết”. Giọng nhàng như nước giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

      bước từng bước lại cánh cửa, kiềm chế cho mình quay đầu lại, cũng cố nén để cho mình run rẩy.

      xin lỗi”. Từ sau lưng truyền đến giọng khàn khàn run rẩy của Thịnh Nghiệp.

      Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên, cố kiềm nén những giọt nước mắt sắp sửa tràn ra ngoài của mình. Chỉ có ba chữ thôi nhưng lại giống như lưỡi dao bén ngót đăm thẳng vào trái tim , nhịn được lấy tay đè ngực lại, sao lại đau đến như vậy, đau đến nổi thể gượng dậy nổi.

      xin lỗi cái gì? có gì xảy ra cả, uống say nên em chăm sóc chút thôi.” ràng là vô cùng đau, nhưng lại cố cười, cố làm cho vẻ mặt của mình trở nên rạng rỡ hơn: “ yên tâm, em với ai đâu, cũng cần phải nhớ làm gì”.

      xong, mở cửa phòng, vội vã rời , để lại mình Thịnh Nghiệp Sâm ở lại. Bước chân của trở nên gấp gáp, sợ nếu chậm trễ thêm phút nào nữa, chịu được mà rơi nước mắt.

      Tấm thảm của khách sạn rất mềm mại, bước lên cũng có cảm giác gì, hành lang cũng quá rộng, chỉ là ánh sáng được tốt lắm, phía trước u ám, làm cho Lục Tắc Linh thể nhìn thấy gì…

      Vọt ra khỏi khách sạn, Lục Tắc Linh bộ rất lâu, tới mức toàn thân còn chút sức lực nào, mồ hôi ngừng chảy ra mới chịu dừng lại. muốn toàn bộ sinh lực trong cơ thể bốc hơi hết. Như vậy, cũng còn hơi sức để khóc nữa.

      ngơ ngác nhìn quanh cảnh thành phố, nhìn dòng người tấp nập, rồi nghĩ đến cuộc sống phù du này, tại sao chừa lại chút lưu luyến nào lại cho ?

      Mọi người đều chạy theo những cảnh vật ở phía trước, ai dừng chân lại chỗ này. Cho dù có cảm thấy khó chịu như thế nào chăng nữa, cũng có bất kỳ ai vì mà dừng lại. Lòng người, vốn là thứ lạnh lùng nhất.

      Lúc trở về trường học, ngang qua tiệm thuốc, suy nghĩ lại vẫn quyết tâm vào. Thu ngân là phụ nữ trung niên, nếu như mẹ Lục Tắc Linh vẫn còn ước chừng cũng cỡ độ tuổi này. níu chặt lấy ngón tay của mình, dám nhìn vào ánh mắt của dì ấy, cảm thấy mình sai lầm đứng cả nửa ngày vẫn thể nào được.

      Cho đến khi ngoài cửa truyền vào những tiếng cười của những nữ sinh, mới giọng hỏi: “Dì… có thuốc ngừa thai ?”

      Dì ấy gì, nhanh chóng lấy hộp thuốc từ trong tủ ra đưa cho , cứ như tập mãi rồi nên thành thói quen.

      Lục Tắc Linh chưa từng nghĩ ngày mình trong những nguyên nhân làm cho dì thu ngân trở nên vô cảm. Từ đến lớn đều lớn lên trong quy củ, mặc dù có cống hiến gì cho xã hội, nhưng cũng chưa từng làm bất cứ việc gì xấu xa, ba luôn là đứa con ngoan.

      Nhưng bây giờ sao? cũng muốn mình trở thành người như thế này.

      Trả tiền xong, bước nhanh ra khỏi cửa, nửa nửa chạy trở về túc xá.

      Còn chưa vào phòng ngủ bị Hạ Diên Kính từ trong phòng bước ra cản lại. nhíu chặt mày, cửa phòng đột nhiên đóng lại bị kéo lên sân thượng.

      ấy rất mạnh, tay Lục Tắc Linh bị ấy kéo đến phát đau.

      “Hôm qua cậu đâu?” Hạ Diên Kính nghiêm túc chất vấn.

      Lục Tắc Linh xoa xoa cánh tay, gì. muốn lừa đối Hạ Diên Kính, nhưng lại thể thành lời.

      “Mình hỏi cậu đấy? Tại sao trả lời?” Hạ Diên Kính đẩy Lục Tắc Linh cái: “Vậy mình dùm cậu ha?” từng bước từng bước ép sát: “Cậu và Thịnh Nghiệp Sâm ở chung chỗ! Ngày hôm qua, ta cũng trở về phòng! Cho nên cậu và ta ở cùng nhau. Lục Tắc Linh, cậu đạt được những gì mình muốn rồi phải ?”
      Last edited by a moderator: 23/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.2

      "Mình hỏi cậu đấy? Tại sao trả lời?" Hạ Diên kính đẩy Lục Tắc Linh cái: "Vậy mình dùm cậu ha?" từng bước từng bước ép sát : "Cậu và Thịnh Nghiệp Sâm ở chung chỗ! Ngày hôm qua, ta cũng trở về phòng! Cho nên cậu và ta ở cùng nhau. Lục Tắc Linh, cậu đạt được những gì mình muốn rồi phải ?"

      Lục Tắc Linh cúi đầu thấp xuống, vẫn là lời nào. Ánh mặt trời nóng bức, nóng đến choáng váng, cả ngày chưa ăn gì cả, cũng uống nước, trong dạ dày chỉ có mấy chai Heineken uống ngày hôm qua sôi trào.

      " chuyện ! Lục Tắc Linh!" Hạ Diên Kính đẩy Lục Tắc Linh cái rất mạnh, Lục Tắc Linh chịu nỗi liền ngã xuống đất, hộp thuốc nắm ở tay cũng rơi xuống đất.

      Lục Tắc Linh muốn nhanh chóng nhặt nó lại, muốn để Hạ Diên Kính nhặt lên trước.

      "Đây là cái gì?" Mắt Hạ Diên Kính gần như muốn phun ra lửa, "Cậu cái này để làm gì?"

      Cùi chỏ của Lục Tắc Linh bị xướt, ngừng rỉ máu, yếu ớt giựt lấy hộp thuốc, yếu đuối : "Trả lại cho mình , xin cậu đó."

      Rốt cuộc Hạ Diên Kính cũng đành lòng, nước mắt ngừng tuon ra, "Lục Tắc Linh, tại sao cậu lại có tiền đồ như vậy? Mình thà để cho cậu bị người ta cưỡng bức, còn tốt hơn cậu cứ sống dở chết dở như bây giờ! Sao cậu lại ngu như vậy, cậu cho rằng câu cho đàn ông thân thể của mình họ là của cậu sao?

      Lại ngây thơ như vậy?”

      Lục Tắc Linh cảm thấy chua xót, đầu gối như nhũn ra, cả người đều phát run, nhưng rơi nước mắt nào, Hạ Diên Kính khóc rất nhiều, biết ấy chỉ là thương , ấy muốn tự hành hạ mình như vậy.

      Tại sao lại muốn như vậy? đến, cũng chỉ là nhất thời.

      cái thế giới này làm gì có công bằng? dụng tâm người, cũng có nghĩa là người kia nhất định . thế giới này, may mắn có thể gặp được người mình, Diệp Thanh là trong số những người may mắn đó, còn Lục Tắc Linh phải.

      đưa tay ôm lấy Hạ Diên Kính, vỗ vào lưng ấy, giống như an ủi ấy, cũng chính là an ủi chính mình.

      Sau đêm đó, mãi cho tới buổi chiều, từ miệng của Lão Tam mới có được chút tin tức của Thịnh Nghiệp Sâm. ấy tức giận la hét: “Trước kia còn tưởng rằng Thịnh Nghiệp Sâm là người tốt! ra là cũng chỉ là tiện nam! Cậu ta và Diệp Thanh hòa nhau rồi! Lại còn thản nhiên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”

      Thấy ấy lòng đầy căm phẫn, lão đại sợ đả thương Lục Tắc Linh, giận trách ấy: “Được rồi, ít câu, có chết đâu chứ!”

      “Mình chỉ là giận!”

      “Được rồi!”

      Lục Tắc Linh cắt ngang câu, giống như chưa từng nghe thấy gì, mặt chút thay đổi, tất cả như thường.

      Trễ chút, nhận được điện thoại của Thịnh Nghiệp Sâm.

      Từ trong ống nghe truyền tới giọng vừa xa xôi vừa xa lạ của Thịnh Nghiệp Sâm, giống như những chuyện trước kia hề có liên quan đến tất cả chỉ như cơn ác mộng.

      Điện thoại mở lên rất lâu, vẫn cứ im lặng, Lục Tắc Linh cũng gì, hai người cứ như vậy cầm điện thoại, lời nào.

      Qua hồi lâu, mới dùng giọng khàn khàn để với : “Tắc Linh, xin lỗi”.

      Lục Tắc Linh gì.

      và Diệp Thanh làm hòa với nhau rồi, chuyện ngày hôm qua”

      Lúc này đây, phản ứng của Lục Tắc Linh liền trở nên chậm chạp, cả nữa ngày mới lúng túng “ờ” chữ.

      “Chuyện lúc trước, rất hối hận, nếu như em đồng ý, bồi thường cho em…”

      “Ha ha” Lục Tắc Linh cười cười, y như mất trí mà : “Bồi thường em là cái gì? nợ tiền em à?”

      Giọng của nghe như hề có việc gì, càng làm cho người ta thấy áy náy. Thịnh Nghiệp Sâm im lặng, biết phải gì.

      “Tắc Linh, có người và em gần gũi với nhau, là có mục đích. thừa nhận, đúng là có”. khẽ thở dài hơi: “Ba mẹ bận việc buôn bán, từ khi còn bé, được bà nội nuôi dưỡng, sau đó bà nội ngã bệnh, mới về ở cùng ba mẹ. Khi đó trong nhà có đứa em , ba mẹ lại quá bận rộn, có thời gian chăm sóc, ném cho bảo mẫu. Sau lại… “ dừng chút, rất là phiền muộn : “Sau đó em ấy trượt chân rơi xuống ao, qua đời. Đối với em ấy, vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, là do chăm sóc tốt cho em ấy, là do quá ham chơi, nếu như ngày hôm đó chơi bóng rổ, em ấy nhất định chết đuối. Từ em ấy đặc biệt thông minh, thích mặc váy trắng, thích chơi piano, em ấy chơi piano rất giỏi, nếu như em ấy còn sống, chắc cũng giống như bao người khác…”

      cần thêm câu gì nữa, Lục Tắc Linh cũng hiểu được ý của , nếu còn muốn thêm gì nữa? Cũng chỉ muốn làm cho càng thêm bối rối hơn mà thôi.

      quyết định Mỹ với Diệp Thanh…Có lẽ, cả đời cũng quay về đây nữa.”

      Rốt cuộc Lục Tắc Linh cũng có chút phản ứng với lời của , chỉ là phản ứng này rất là tiêu cực, vừa nghe cả đời này quay về đây nữa, trong lòng cảm thấy đau buốt.

      Tâm hồn trống rỗng, còn dư lại chút gì, gió lạnh ngừng thổi vào, cảm thấy đau đớn vô cùng.

      đường... đường cẩn thận…” nuốt nước miếng, dùng hết sức mới có thể ra câu này.

      “Tắc Linh…”Thịnh Nghiệp Sâm : “Nếu có cần giúp gì, nhất định phải với ”.

      “Ừ”.

      “Này, chúc em hạnh phúc.”

      Lục Tắc Linh biết nên trả lời cái gì.

      Hạnh phúc? Cái gì gọi là hạnh phúc? Hạnh phúc chính là lúc ra , mang theo tất cả hạnh phúc của em theo.

      Lòng đau như cắt, biết tự hỏi biết bao nhiêu lần.

      Thịnh Nghiệp Sâm, tại sao lại tàn nhẫn như vậy? ra ở trong lòng , em hề là gì cả?
      Last edited by a moderator: 23/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9:

      Lục Tắc Linh biết định nghĩa tình của ra sao, biết phải làm sao để từ bỏ tình cố chấp mà dành cho Thịnh Nghiệp Sâm.

      Mặc dù cố gắng làm tất cả, nhưng nó lại giống như đôi giày vừa chân, cố mang thế nào cũng được, cho nên chỉ có thể cắn răn chịu đựng nhìn máu ngừng chảy ra.

      Mấy năm nay, những chuyện qua lại thỉnh thoảng xuất trong đầu , luôn gặp ác mộng, hầu như đêm nào có thể ngủ ngon cả. Lúc Thịnh Nghiệp Sâm ở nhà, Lục Tắc Linh lại ngừng làm việc nhà, chỉ co như vậy mới có thể giảm bớt nổi sợ hải và trống rỗng ở trong lòng mình.

      lau nhà, chà thảm, rồi tháo áo gối bỏ vào máy để giặt, như đứa bé, nhàm chán đứng ở bên cạnh máy giặt, nhìn cái trục trong đó ngừng chuyển động, nhìn cái ga giường đầy hoa quấn lấy áo gối, hình như chỉ có như vậy, mới có thể buông lỏng chút.

      Phòng này quá lớn, lớn đến nỗi có cảm giác như Thịnh Nghiệp Sâm hề có ở đây, hầu như cảm thấy được hơi thở thân thuộc của ở trong này. hốt hoảng lấy cái áo sơ mi mà Thịnh Nghiệp sâm vừa mới ra từ trong sọt đồ bẩn ra, ôm nó chặt, tưởng tượng cái áo sơ mi này chính là Thịnh Nghiệp Sâm.

      là như vậy sao? Chắc chắn là , chẳng phải các nhà văn đều tình làm con người ta hạnh phúc sao? Tại sao chưa bao giờ thấy hạnh phúc?

      Gần tối, Lục Tắc Linh bận rộn làm bàn đồ ăn lớn, biết Thịnh Nghiệp Sâm trở về, nhưng vẫn cố chấp chuẩn bị. Thịnh Nghiệp Sâm là như vậy, càng hi vọng trở lại, càng về, mấy năm, việc này với thành thói quen rồi. Lúc sáu giờ, dọn bát đũa ra bàn, động đũa trước, giống như kẻ điên hiu quạnh, nhìn chỗ ngồi trổng rổng mà Thịnh Nghiệp Sâm hay ngồi, dịu dàng : "Nghiệp Sâm, ăn cơm."

      Giống như ở đây vậy. Nhưng, đáp lại , chỉ có thanh của bát đũa va chạm vào nhau.

      Việc này kéo dài được ba năm nay rồi, Lục Tắc Linh cũng nhớ nó xảy ra bao nhiêu lần. Có lẽ, dần trở nên điên loạn, làm sao tỉnh lại được, cứ như vậy mà tuột xuống hơn, đến ngày, điên lên, đắm chìm trong cái thế giới đó, quên hết mọi thứ, cần Thịnh Nghiệp Sâm, có lẽ, đến lúc đó mới được giải thoát.

      yên lặng ngồi ăn cơm trắng, chuyên chú đến nỗi ngay cả khi Thịnh Nghiệp Sâm trở về cũng phát . Cho đến lúc tài xế mở miệng nhắc nhở : "Lục tiểu thư, Thịnh tiên sinh trở lại."

      ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm đứng ở đó, nghi ngờ mình lại sinh ra ảo giác, dùng sức mở trừng hai mắt, phát đúng là Thịnh Nghiệp Sâm ở đây, nhất thời sợ tới mức quên cả thở, nhanh chóng đứng lên, như cơn gió bước lại gần , lấy dép ra, đưa cho Thịnh Nghiệp Sâm.

      dám ngẩng đầu lên, sợ mình mà chậm chạp như vậy Thịnh Nghiệp Sâm lại nổi giận. Ai ngờ Thịnh Nghiệp Sâm chỉ yên lặng, nhận lấy dép mang vào. Có lẽ tâm tình của tệ, Lục Tắc Linh cũng thở dài hơi, vui mừng ở trong lòng. theo phía sau Thịnh Nghiệp Sâm lấy lòng: "Đói bụng , em hâm nóng bạch trảm kê* cho ."

      món ăn chế biến từ gà

      Thịnh Nghiệp Sâm cản lại: " cần, cho tôi chén cơm là được rồi."

      Bàn cơm hình bầu dục, Lục Tắc Linh và Thịnh Nghiệp Sâm chia nhau ngồi ở hai đầu, ngồi cách nhau rất xa, thận trọng nhìn Thịnh Nghiệp Sâm ăn cơm, chỉ sợ vui, cho dù biết, điều là Thịnh Nghiệp Sâm sung sướng , chính là tồn tại của , nhưng vẫn ngây ngốc kiên trì, hầu hạ .

      Lúc Thịnh Nghiệp Sâm mới bị mù thường hay bị ngã, cũng rất chậm với thanh và phương hướng, bàn cơm này là do chính tay chọn, sợ Thịnh Nghiệp Sâm đụng phải bị thương, chỉ có bàn cơm, tất cả đồ đạc trong nhà
      ngoại trừ ghế sofa ra tất cả đều hình tròn, những đồ đạc có góc nhọn, đều tỉ mỉ quấn lại bằng miếng xốp. hết lòng chăm sóc, sợ nếu có người bảo mẫu nào ở đây cũng phải ca ngợi , nhưng cho dù có làm bất cứ việc gì chăng nữa, Thịnh Nghiệp Sâm cũng hề cảm động, hận thể phá hủy được chúng, nên làm gì cũng đâu có quan trọng.

      Để đũa xuống, Thịnh Nghiệp Sâm có lập tức rời khỏi bàn, ngồi lại lát, Lục Tắc Linh vẫn cúi thấp đầu, chờ sắp xếp.

      có bộ quần áo nào đàng hoàng ?”

      Lục Tắc Linh ngờ hỏi vấn đề này, ngước đầu lên nhìn , suy nghĩ hồi lâu, mới nhút nhát : “Lúc mừng năm mới, bà nội có tặng cho em cái váy.” Mặc dù phải là hàng hiệu đắt đỏ gì, nhưng nó được làm thủ công, bây giờ rất khó kiếm được, đối với như vậy là tốt lắm rồi.

      Thịnh Nghiệp Sâm im lặng hồi, chậm rãi ra: “ thay đồ , ra ngoài với tôi lát.”

      Lục Tắc Linh cho là mình nghe lầm, cả nửa ngày cũng dám tin, ngây ngốc hỏi: “ dẫn em ra ngoài sao?”

      Thịnh Nghiệp Sâm nghe hỏi như thế, giọng lập tức nghiêm túc: “ muốn ?”

      phải…”

      “Vậy đừng nhảm nữa, bảo cứ .”

      Lục Tắc Linh cẩn thận sửa soạn quần áo, cột mái tóc thẳng dài của thành búi, rồi trang điểm . Từ học đàn, ba cũng rất nghiêm khắc với , lại thường tham gia biểu diễn nên học trang điểm từ rất sớm, chỉ là do thích để tự nhiên, lại ở nhà làm việc suốt mấy năm, nên ăn mặc cũng chỉ qua loa, nên trang điểm cũng còn quen tay được như trước.

      Suốt ba năm nay, Thịnh Nghiệp Sâm chưa từng dẫn ra ngoài, cũng hề thừa nhận với bất kỳ ai. Cũng bởi vì nguyên nhân này, mới căng thẳng. Thịnh Nghiệp Sâm mang đến hội quán tư nhân hạng sang. Trước cánh cửa to lớn, những chiếc xe sang trọng, cái gì cũng cần , cũng biết đây là nơi sang trọng. Lục Tắc Linh nỗ lực ưỡn thẳng sống lưng, cho dù có vì lạnh mà ngừng run lên bần bật.

      Vào đến hội trường, cuối cùng Lục Tắc Linh cũng biết nguyên nhân tại sao Thịnh Nghiệp Sâm lại dẫn đến đây. Đây là buổi bán đấu giá từ thiện, tất cả đồ đạc được bán đấu giá đều là đồ cổ được người ta quyên tặng. Bà nội Thịnh Nghiệp Sâm lớn tuổi, lúc trước bà ấy rất thích sưu tầm đồ cổ, nên muốn mua món cho bà nội. Lục Tắc Linh và bà nội coi như cũng hợp ý, cho nên mới dẫn theo để chọn.

      Lục Tắc Linh cẩn thận nhìn sách giới thiệu, cuối cùng cũng nhìn trúng cái bình sứ màu đỏ thẫm, cũng phải là thứ nổi tiếng gì, mà là do bức tranh hoa bình sứ rất sống động, độ sâu cạn đều vừa phải.

      Buổi đấu giá cũng tính là tranh giành kịch liệt, Thịnh Nghiệp Sâm thấy giá thích hợp liền giơ phách, mặc dù suốt cả quá trình Lục Tắc Linh đều ngồi bên cạnh , nhưng hề với bất kỳ câu gì.

      Ở đây có ít người biết Thịnh Nghiệp Sâm, ánh mắt của bọn họ rất sâu xa, Lục Tắc Linh thích chút nào, nên cầm ví vào toilet.

      Nơi sang trọng đến cả toilet cũng sang trọng kém, trang trí theo kiểu Baroque, vô cùng rực rỡ. Lục Tắc Linh đứng rửa tay, bên ngoài có hai người phụ nữ đánh giá cách ăn mặc, trang điểm của người khác, xong hai người họ lại quay ra bình luận từ đầu đến chân tất cả đàn ông ở đây, cái gì về gia sản, còn mở cả cửa hàng xe. Lục Tắc Linh đối với những người phụ nữ hám tiền như thế này cũng quan tâm lắm. chuẩn bị ra ngoài, liền nghe cái tên vô cùng quen thuộc từ miệng hai người bọn họ.

      “Hôm nay thấy ai vừa mắt hết, đều là nhà giàu mới nổi, bao nhiêu tiền mà còn giả bộ đại gia. Hôm nay coi như phí công rồi.”

      “Cũng phải đâu, mình thấy thiếu gia của nhà họ Thịnh, dáng vẻ cũng được, gia thế cũng tốt.”

      “Cậu biết cái gì? Bọn họ giống Thịnh Nghiệp Sâm…, ta là kẻ mù làm được gì cả, ba mẹ ta mới để cho làm từ thiện đó, xây cái gì mà thương hiệu. Mình đoán ta xong đời rồi, gia nghiệp lớn như vậy sao có thể để lại cho kẻ mù được chứ! Con cháu nhà ta, chắc là rất muốn nhận chức vị đó.”

      “Con trai ruột dù sao cũng phải hơn cháu chứ!”

      “Đừng nữa, lần trước mình đụng phải ta, xuống xe mà có gậy là được, như tên phế nhân, ba mẹ dù có nghĩ đến huyết thống cũng dám giao giang sơn to lớn đó cho ta đâu…”

      “A…”
      Last edited by a moderator: 31/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :