1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 43:

      “Hôm nay nợ em “ân huệ” lớn rồi.” Lục Tắc Linh cùng Bạch Dương sánh bước tới, mỉm cười trêu ghẹo Bạch Dương.

      "Vậy phải làm sao trả bây giờ?" Bạch Dương làm mặt hề: "Nếu lấy thân báo đáp nha?"

      Lục Tắc Linh dùng ánh mắt đánh giá ta từ xuống, cuối cùng bĩu môi: “ đây ràng là lấy oán trả ơn”

      Hai người cười rộ lên, cũng quăng mất việc vừa đau khổ vì chuyện tình cảm.

      "Em sau này định thế nào?" Bạch Dương hỏi .

      Lục Tắc Linh cúi đầu nhìn mũi chân mình giọng : “Lấy chồng, mặc quần áo, ăn cơm. Tìm người đàn ông giàu có thay đổi cuộc sống cũng tệ.”

      Bạch Dương vuốt vuốt cái mũi, chọc : "Đồ ham tiền."

      Lục Tắc Linh gì, chào tạm biệt với ta sau đó xoay người lên lầu.

      giây sau khi rời , mặt Bạch Dương dần dần biến mất vui vẻ, tươi cười vừa rồi.

      làm người rất mệt mỏi, ràng đau khổ, lại ra vẻ tươi cười, bởi vì bản chất con người là dối trá, muốn người khác thấy mình yếu đuối.

      cũng từng tưởng tượng nếu có ngày, có thể cùng người đàn ông khác tương thân tương ái ( thương nhau), sau đó đến trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm kiêu ngạo với : “Nhìn , tôi còn nữa.”

      Nhưng từ đầu có lo lắng này, lúc gọi tên , gần như quăng mũ cởi giáp (đầu hàng điều kiện), nếu phải lúc đó Bạch Dương ôm có lẽ lời cũng thoát ra khỏi miệng. (đại ý là nếu lúc đó Bạch Dương ôm lấy lao vao vòng tay ai đó, an ủi ai đó…..)

      từng bước lên cầu thang, càng lên cao người càng tỉnh táo, gương mặt đau khổ của ba cũng dần dần xuất tràn ngập trong đầu .
      "Ba sợ có ngày ngủ tỉnh dậy nữa. Ba thực sợ có tiếc nuối, sợ nhìn thấy con mình lập gia đình."

      Lời của ba ngừng lặp lại bên tai, giọng mệt mỏi bất lực, đành lòng. Trong lòng đau khổ giống như đột nhiên ăn phải thứ gì chua đắng cũng cay, trong miệng có chút ngọt nào. Nước mắt Lục Tắc Linh kìm được ào ạt chảy ra.

      biết mình nên tìm người đàn ông bình thường, kết hôn sinh con. Cứ cùng Thịnh Nghiệp Sâm dây dưa thế này có kết quả tốt. Trả giá bốn năm, thứ cuối cùng nhận được là cái gì đều ghi nhớ rất . người, té ngã lần đầu là cẩn thận, lần thứ hai là nên sống, lần thứ ba, chính là chết chưa hết tội.

      Đưa tay lau mặt xong, cầm chìa khóa mở cửa.

      về buổi tối, nên rất nhàng rón rén vào. Trong phòng rất bừa bộn, dọn dẹp này nọ chút, trong phòng khách đồ chất thành đống.

      Lúc phát ra Thịnh Nghiệp Sâm khoảng cách của hai người chỉ còn bước ngắn.

      Thịnh Nghiệp Sâm im lặng ngồi sô pha, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt xanh mét, mày nhíu lại ngàn câu vạn hác( thiệt là hiểu), ánh mắt nhìn về phía cũng sâu xa khó đoán.

      " sao có thể vào nhà tôi? có chìa khóa mà? " Lục Tắc Linh mở miệng hỏi trước.

      Thịnh Nghiệp Sâm ném cái chìa khóa trong tay lên bàn trà, cơ thể dấu vết nhích tới gần, để ý đến câu hỏi của , lại hỏi ngược lại "Em sao? có gì muốn với tôi sao? "

      "Tôi có cái gì cần phải với ?"

      Thịnh Nghiệp Sâm nghĩ tới ra lời lạnh nhạt như vậy. đột nhiên đứng lên định bước tới ôm , lại bị đống hành lí trước mặt ngăn cản, cũng khó khăn né tránh.

      Thịnh Nghiệp Sâm lấy tai nạn đó che giấu bi thương trong mắt, nhìn , hơi thở ổn định (căn thẳng dồ dập…): "Ngày đó em với , hai chúng ta trong lúc đó bình đẳng, thể ở cùng nhau. suy nghĩ rất nghiêm chỉnh, rất lâu, cuối cùng bất chấp khó khăn tìm ba em." hít hơi, chậm rãi : " cho rằng, những gì mất đều có thể tìm lại. nợ em, tại trả lại cho em."

      ngẩng đầu ánh mắt lòng nhìn vào mắt Lục Tắc Linh, ánh mắt như vậy khiến cho người ta thể nào trốn tránh: "Lục Tắc Linh, chúng ta tại ngang hàng."

      Lục Tắc Linh trợn tròn mắt, cứ như vậy nhìn , biết phải trả lời như thế nào, cũng hiểu ý tứ trong lời của thế nào. Hai người cứ ngu ngốc như như vậy đứng đối diện nhau.

      Di động của Thịnh Nghiệp Sâm hợp thời vang lên. cau mày nhìn thoáng qua màn hình di động, cúp điện thoại, nhưng người gọi điện lúc này lại cố chấp, đến hai giây lại gọi tiếp.

      Thịnh Nghiệp Sâm cau mày nhận cuộc gọi, được hai câu theo bản năng né trước mặt Lục Tắc Linh.

      cả buổi gì, biểu tình cũng rát khó coi, rốt cuộc nhịn được quát lên: “Lễ phục cái gì? Tiệc rượu là các người tự mình quyết định! Các người tự mình tham gia! Tự mình đính hôn ! Cmn đừng lôi kéo tôi!” xong, hung hăng ném di động lên tường.

      Di động bị ném trượt xa, màn hình thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, giống như tuyết mùa hạ, kết thành băng hoa cửa sổ, như sợi tơ tằm dăng mạng dây dưa (chổ này Khuê chém, hiểu lắm nguyên văn là: ti ti lũ lũ, mạn mạn củ triền.)

      thở hổn hển chống nạnh qua lại (có cảm giác như thấy mấy bà bán cá ngoài chợ), cuối cùng ngẩng đầu: “Em cùng cái tên họ Bạch kia vẫn còn qua lại? Hai người muốn kết hôn với nhau?”

      Nguyên bản còn chút u sầu, Lục Tắc Linh bình tĩnh nhìn màn thình lình xảy ra trước mắt, cuối cùng lại có bình tĩnh trước nay chưa từng có.
      phải , chính là đến mệt mỏi. giống như người trong đêm tối, thấy được, ngọn nến liền nghĩ đây chính là ánh sáng của mình, lại quên điều, ngọn nến cũng có lúc cháy hết, nhanh như vậy dĩ nhiên cháy thành tro, đây chính là hình thức ở chung của bọn họ.



      Chương 43_2
      "Thịnh Nghiệp Sâm, , " Lục Tắc Linh nhớ mình rốt cuộc bao nhiêu lần câu này : "Ngang hàng thế nào? Chúng ta có thể có kết quả gì tốt sao?"

      Thịnh Nghiệp Sâm bị thái độ của làm tức giận, cước đá văng chướng ngại vật trước mặt, "Em phải thích nơi này sao? Nhà này do thuê cho em! Kết quả thế nào! Em bây giờ lại muốn trả phòng! Em căn bản thích nơi này! Lục Tắc Linh em chính là kẻ lừa đảo!" mỗi lần tức giận, luôn thích mắng là kẻ lừa đảo, nhưng mỗi lần như thế, khi qua , từ đầu đến cuối cũng nghĩ ra, cuối cùng là lừa cái gì. Nhưng trong tiềm thức của luôn cảm thấy như vậy.

      "Đúng!" Lục Tắc Linh đột nhiên đến gần: "Tôi thích nơi này là bởi vì tôi người đàn ông ở nơi đây. tại tôi muốn kết hôn, tự nhiên thích hợp ở lại nơi này!"

      Thịnh Nghiệp Sâm trợn tròn mắt nhìn , khó tin hỏi: “Em em ai?”

      Lục Tắc Linh chút do dự trả lời: "Tôi Bạch Dương!" chờ phản ứng kịp, tiếp: "Chúng ta đều phải kết hôn! Dù sao cũng muốn đính hôn, cái gì lễ phục cái gì tiệc rượu, phải tốt lắm sao? Chúng ta cần phải quấy rầy nhau."

      "Quấy. . . Rầy?" Thịnh Nghiệp Sâm lúc ra hai chữ này trái tim cũng có chút băng giá: "Em cảm thấy, tôi quấy rầy?"

      "Đúng."

      Thịnh Nghiệp Sâm hoàn toàn bị chọc giận, hai người ở đây ầm ỹ như vậy cũng có lối ra. xoay người ra cửa, giờ phút này, nếu còn ở lại nơi đó, nhịn được mà muốn bóp chết cái người phụ nữ mở miệng ra là vô lương tâm kia.

      biết vì sao bọn họ lại trở nên thế này, cảm thấy ủy khuất, muốn ở cùng với , giống như lúc trước. phải cũng mong muốn cuộc sống như vậy sao? Vì sao bây giờ lại thay đổi?

      có bạn trai mới, ngay cả việc nhìn đều có lí do để nhìn. Chỉ có thể mỗi lần nhờ vào rượu lấy can đảm tìm .

      Rất nhớ , là cảm giác gì, chỉ là muốn nhanh ôm , muốn hôn , muốn lúc vừa thức dậy, vừa mở mắt ra được nhìn thấy .

      giả làm đả điểu trong cuộc sống của phá rối, lại bị kịch liệt phản kháng.

      Rời khỏi , cả đêm ngủ được, ban đầu đều là theo đuổi , muốn diện mạo . khóc thương tâm như vậy, làm cho thể khống chế, chân tay luống cuống.

      Hóa ra Lục Tắc Linh cũng có lúc cố chấp cùng bén nhọn như vậy, cho tới nay là đều xem đích thực tình hình thực tế tự. Vì tìm kiếm cân bằng, hao hết tâm tư tìm được ba .

      Vài năm ở cùng nhau, biết thường xuyên lén tìm ba mình, mỗi lần bị cho đứng ngoài cửa, trở về khó chịu mấy ngày, , nhưng biết để ý.

      Ba Lục Tắc Linh so với trong tưởng tượng của càng khó tiếp cận hơn. Nghe giải thích mục đích đến, ông cầm lá thư trong tay xé .

      Thịnh Nghiệp Sâm , vẫn ở đó chống đỡ việc bị ông đánh, tới khi chống đỡ nổi, rời khỏi cửa. Ông còn muốn tha cho , cầm lấy xẻng hốt rác của hàng xóm đánh tiếp, đánh cho thiếu chút nữa trật khớp.

      biết mình rốt cuộc ăn bao nhiêu đòn, nhưng vẫn cố chấp ba lần năm lượt chạy đến nhà của ba Lục, rốt cuộc cảm động được ba của Lục Tắc Linh. Ông bằng lòng cho Lục Tắc Linh về nhà, bằng lòng củng còn vui vẻ sống chung.

      vô cùng vui vẻ, ngay cả việc bị đánh cũng sợ. nghĩ đến đây là cơ hội mới. Cũng nghĩ đến, mặc kệ làm bao nhiêu chuyện, đều là phí công.

      hiểu tại sao mọi việc biến thành thế này. muốn ở tại thành phố này an cư, tìm nhà ở, kết quả lại muốn chuyển nhà.

      Thời điểm chủ nhà đem tin tức này thông báo cho , vô cùng kích động, hoảng hốt hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy được gì?









      Cố chấp cuồng mà, Lục tắc Linh cố chấp theo TNS dù có chịu bao cay đắng, rồi đến khi con tim héo mòn chị cũng cố chấp rời
      TNS cố chấp chấp nhận LTL để rồi khi chị rời cố chấp tìm về, nhưng cũng phải trả giá cho cố chấp của mình lúc trước. cứ yên tâm là chị về thui sau khi bị ngược cho tơi bời, nếu tên truyện phải là cố chấp cuồng òi :3


      cảm ơn m.n ủng hộ nha, còn 2 chương nữa thôi, tác giả thích chơi đuổi bắt. Đọc vui vẻ nha!
      Edit: Mộc Khuê
      Chương 43_3

      Bạch Dương ôm chặt , ở trong lòng ngực của ta cười tươi như ánh mặt trời. giây kia, vẻ mặt của trong xa lạ. Bạch Dương là của ta , cũng sắp kết hôn? Vậy Thịnh Nghiệp Sâm để ở đâu? Tính thế nào đây?

      Chán nản mệt mỏi ngồi luôn ở hiên cửa, muốn , chẳng qua muốn bình tỉnh chút.

      dám . tại giống như trước đây là kẻ chỉ biết ép buộc , nếu lần này có lẽ thể quay lại. sợ thể cùng quay lại như lúc đầu.

      Vừa định đốt thuốc để hút, lại nghe tiếng của Lục Tắc Linh ở sau lưng.

      "Thịnh Nghiệp Sâm." thanh của lớn cũng nghe ra cảm xúc gì.

      Thịnh Nghiệp Sâm theo bản năng quay đầu, đưa mắt liền thấy từng bước từng bước xuống. giây đó, tim của nảy lên mạnh, mặt cũng tự giác lên ý cười, miệng lại buông tha người ta: “Em còn xuống làm gì? phải muốn quấy rầy nhau sau?”

      Lục Tắc Linh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, đưa cho hộp được bọc bằng tờ báo. Thịnh Nghiệp Sâm nhìn hiểu: “Đây là cái gì?”

      Lục Tắc Linh hít hơi: “Đây là vòng tay lúc trước bà nội đưa cho tôi, khi đó bà nghĩ tôi qua cửa…” dừng lại chút: “Bây giờ tôi giữ nó thích hợp, nên tốt hơn là trả lại cho .”
      . . . . . .

      Lục Tắc Linh nghĩ, trong đời nếu có thời khắc tôn nghiêm nhất, chắc là tại .

      Thịnh Nghiệp Sâm ở trước mặt cuối cùng ngẩng đầu lên, rốt cục cũng có thể trở thành người ngang hàng xuất trong mắt .

      trả lại vòng tay giữ lâu nay, cũng tự tay chặt đứt mọi dây dưa dứt giữa bọn họ.

      Hai người trong lúc đó, rạn nứt càng ngày càng khó hàn gắn. Sương mù quá dày, gió quá lớn, biết phương hướng nào để quay đầu lại.
      Cho nên dừng lại thôi, xuất phát lại lần nữa, đổi cuộc sống mới, cuộc sống bình thường, khiến cho ba có thể sống nhìn xuất giá.

      Thịnh Nghiệp Sâm tiếp nhận cái vòng tay kia, sắc mặt vẫn rất khó coi. vẫn cứng ngắc nhìn chầm chầm Lục Tắc Linh, môi run run, dường như tức giận tới cực điểm, lại từ đầu tới cuối được lời nào.

      Di động của Lục Tắc Linh đột nhiên rung lên, cũng nhận cuộc gọi, vẫn trầm mặc đối diện cùng Thịnh Nghiệp Sâm.

      "Lục Tắc Linh, em nhẫn tâm như vậy sao?" Thịnh Nghiệp Sâm gần như nghiến răng nghiến lợi : "Em gã họ Bạch kia?" đột nhiên khống chế được nắm lấy Lục Tắc Linh: “ ở đâu? Tình cảm của chúng ta ở đâu? cũng có thể lên giường với nhau sao? Em theo tôi lên giường tính là gì đâ?”

      Lục Tắc Linh bình tĩnh ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “ cùng tôi phải giống nhau sao? Nhiều năm như vậy cũng đâu tôi, nhưng từ trước tới này đều lên giường với tôi. Thinh Nghiệp Sâm, cũng là loại người như tôi, thân thể có thể đại biểu cái gì? vẫn có thể thôi.”

      Lục Tắc Linh lời lẽ hoang đường làm cho Thịnh Nghiệp Sâm vô lực chống đỡ, còn biết phải phản ứng thế nào, đột nhiên có người hô lớn: "Tắc Linh!"

      Thân ảnh cao lớn của Bạch Dương cứ như vậy bất ngờ xuất trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm, nghiêm cẩn che chắn Lục Tắc Linh sau lưng mình.

      Bạch Dương ngẩng cao đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, thịnh nghiệp sâm, tàn nhẫn : "Tôi cảnh cáo , được phép tới gần người phụ nữ của tôi! Nếu còn dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi, sau này gặp lần đánh lần, đánh. . . . . ."

      Bạch Dương còn chưa xong, nắm đấm của Thịnh Nghiệp Sâm rơi mặt Bạch Dương.

      Bạch Dương là ai chứ? Chính là lưu manh trong lưu manh, đánh nhau gây chuyện các loại đều kém ai, trừ bỏ quyền thứ nhất bị thất thế, về sau gần như nấm đấm của Thịnh Nghiệp Sâm gần tới gần được ta.

      ta hung hăng đánh Thịnh Nghiệp Sâm, mỗi quyền đều dùng hết sức đánh người Thịnh Nghiệp Sâm. hung hăng đánh. Quyền cước của hai người dần dần có quy tắc nào. Lục Tắc Linh gấp đến dậm chân, mắt thấy Bạch Dương lại muốn đánh lên người Thịnh Nghiệp Sâm. khẩn trương vọt tới ôm chặt lấy Bạch Dương, bởi vì đột nhiên nhảy vào. Thân thể Bạch Dương rơi vào bị động, liền bị Thịnh Nghiệp sâm đánh tới.

      "Thịnh Nghiệp Sâm," Lục Tắc Linh nghiêm túc quát: "Đừng có ở trong này nổi điên!"

      Thịnh Nghiệp Sâm có chút tin nhìn Lục Tắc Linh. liên tục bị ăn mấy quyền, trong cổ họng đều là máu. phun cái, đem máu trong miệng nhổ, hết hy vọng hỏi: " Em bây giờ………..Là giúp ta? Hỏi xong, lại cười tự giễu, hiển nhiên chính mình cũng hiểu được vấn đề này hỏi có hơi dư thừa.

      Bạch Dương cũng phun ngụm: " ấy là người phụ nữ của tôi, giúp tôi chẳng lẽ giúp sao?"

      Thịnh Nghiệp Sâm vẫn nhúc nhích, ánh mắt giây cũng rời khỏi Lục Tắc Linh: "Em, Lục Tắc Linh, là người phụ nữ của ? "

      đột nhiên ngẩng đầu lên cười ha ha. ràng là cười, ánh mắt lại biểu lộ tuyệt vọng cùng hận ý.

      xoay người, nhặt hộp đựng vòng tay mặt đất lên. mở tờ báo Lục Tắc Linh dùng để bọc cái hộp, khi mở ra vòng tay kia gãy đôi.

      "Rất tốt, tốt." Thịnh Nghiệp Sâm cười tự nhủ: "Lục Tắc Linh, em vừa lòng ? Đây là điều em muốn sao? Tốt lắm, tốt lắm, tôi hiểu! Tôi hoàn toàn hiểu!"

      dứt khoát, chút lưu tình quăng vòng tay , lốp bốp (hay loảng xoảng nhỉ? bạn nào biết tiếng ngọc vỡ như thế nào), thanh của ngọc rơi xuống bén nhọn. Lục Tắc Linh nhịn được rụt bả vai. Thịnh Nghiệp Sâm gì nữa, xoay người rời khỏi.

      Bóng lưng của cứ như vậy tan rã trong im lặng, bóng dáng như hư vô lúc có lúc , Lục Tắc Linh có cảm giác chân .

      Bạch Dương xoa xoa mặt, ra vẻ thèm để ý : "Đừng nhìn, mặt đẹp! Còn bộ dáng được bằng ."

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Lục Tắc Linh gì. Ánh mắt vẫn nhìn từng mảnh vỡ của vòng tay (ngọc) đất. Dường như cả người cũng giống như vòng tay kia, còn nguyên dạng.

      Bạch Dương nhìn theo ánh mắt của : “ ra em để ý vòng tay này phải bởi vì mà là vì ta.”

      Lục Tắc Linh có chút thất thần, phải sau lúc sau mới đáp lại: “ xin lỗi, trước nay đều là em lợi dụng , là em nợ nhân tình của .”

      "Lần này coi như hòa nhau ." Bạch Dương : “Xem xem đối với em có tốt , thời khắc mấu chốt liền xuất , lần này nhất định hạ nhuệ khí của ta! Nhìn ta ép buộc em như thế, phải báo thù cho em chứ!”

      Bạch Dương vừa quay đầu lại, thấy Lục Tắc Linh, tất cả lời muốn đều nuốt xuống: "Lục Tắc Linh. . . . . . phải em rất mạnh miệng sao? sao lại có chút tiền đồ vậy? Này, đừng khóc . . . . . ."

      Chương 44:

      "Này, Lục Tắc Linh," Bạch Dương mở miệng cũng có chút biết làm sao: "Đừng khóc, bình thường phải rất kiên cường sao? Còn tìm ta giải thích ràng mọi chuyện."

      Lục Tắc Linh lắc lắc đầu, giọng vẫn nghẹn ngào: “Em chỉ là thấy khó chịu khi vòng tay tốt đẹp lại bị vỡ. Em muốn có bất kì quan hệ nào với ta nữa, làm như vậy là tốt rồi.”

      "Em cần gạt , em nếu muốn có bất kì quan hệ nào với ta còn khóc cái gì?"

      "Ba em lớn tuổi rồi, biết có thể sống tới lúc đó (lúc và Thịn Nghiệp Sâm kết hôn), em rất sợ, sợ đến ngày ông mất em vẫn còn sống cách ngu ngốc, em nghĩ tìm người đàn ông của mình, bình thường sống hết đời là tốt rồi."

      Bạch Dương lẳng lặng nhìn Lục Tắc Linh, sau lúc lâu đều được gì, chỉ là thở dài hơi: “ vẫn biết vì sao luôn muốn gần gũi với em”. ta đột nhiên kéo khóe miệng cười chua xót: “Chúng ta là loại người giống nhau.”
      "Lúc học đại học, vì cái gọi là tình yếu, cùng ba mình náo loạn trở mặt với nhau. Năm sáu năm này, ông sống mình, tới đâu cũng mang theo những đồ vật từ tới lớn của dùng. Ông ấy quá thất vọng về rồi, nhưng làm cha mẹ dù miệng cứng rắn đến đâu vẫn nhân nhượng con cái, cuối cũng vẫn tha thứ cho ."
      Lục Tắc Linh nghĩ đến ba của mình, tâm tình càng khổ sở: “ Nhưng em là con , lại có chuyện gì làm theo ý ông. Ông hi vọng em có thể giống những bình thường, kết hôn sinh con, yên ổn đến cuối đời, nhưng em sao, muốn 27, còn biết mình làm gì. Em phải muốn cùng ấy ở chung chỗ, mà là luôn suy nghĩ, em rất khát vọng có thể cùng ấy sống chung chỗ, năm sáu năm trước cho tới tại, chưa từng có lần nghĩ đến. Nhưng ta sao, ở trước mặt em nhận nại quá ba câu. Lúc ta người khác, đều ra vẻ này nọ trước mặt em, coi em ra gì, cho nên ta dối với em phải là . ta chỉ là có thói quen được em chăm sóc, hi vọng trở lại như trước kia, là muốn em giống như bảo mẫu ở bên cạnh ta. Em có thể biết xấu hổ mà làm như vậy, nhưng ba em sao? Ba em nếu nhìn tới nhớ tới chuyện trước kia, như vậy ấy phải làm sao? ấy nhất định khó trải qua…. ”


      Bạch Dương nghe , càng càng khổ sở, cuối cùng nhịn được lên ôm , ta vuốt ve tóc của , cảm nhận được thân thể run run, trấn an : " được gả cho , dù sao ta cũng có ai muốn."

      . . . . . .

      Sau khi khóc xong, Bạch Dương lái xe chở Lục Tắc Linh với hành lí của về nhà, về ngôi nhà của .

      Tất cả nước mắt, tuyệt vọng bi thương, đều bỏ lại nơi thành thị cất giấu quá khứ của , tự với mình, tất cả bắt đầu lại lần nữa.

      Với Bạch Dương vẫn duy trì rất tốt quan hệ bạn thân, ngẫu nhiên ta gọi cho . Hai người bên qua bên lại chọc cười nhau ngớt, lại tùy tiện cùng nhau tán gẫu vài câu. Tình cảm của ta cũng tốt lắm, mỗi lần đề cập đến Hàn Tiểu Nghiên là im lặng, trái ngược với trước kia luôn thân mật gọi lúa mạch. ta tình cờ hai lần, tuy rằng giọng điệu tốt, nhưng với Bạch Dương mà , là đặc biệt. Lục Tắc Linh nghĩ có lẽ lần này lại là mặt khác của chuyện xưa.
      Kỳ ngẫm lại, con người ra rất nhiều, cái gọi là chấp, hết hy vọng đều là vì chính mình vượt qua được, thế giới này có sáu tỷ người, tình lại làm sao có thể chỉ có lần?

      Thịnh Nghiệp Sâm gọi điện thoại đến nữa, cũng có xuất nữa, có hơi thất vọng, nhưng mọi việc trong dự tính. đối với thái độ vẫn như vậy, chỉ câu , vẫy ngón tay, nên phủ phục dưới chân, giờ này vẫn còn đứng, tất nhiên là thể nhịn được nữa.

      Nghe Hạ Diên Kính lễ đính hôn của với Diệp Thanh có hủy bỏ. Hạ Diên Kính mà lòng đầy căm phẫn, lại chỉ là lẳng lặng nghe, giống như chuyện xưa nhân vật chính phải là , người dùng cả mạng sống .

      Lúc phát thân thể khác thường, bình tĩnh đến kì lạ. Nhớ lại hết thảy năm đó, thống khổ cùng tuyệt vọng vẫn chưa biến mất, trong lòng vẫn còn sợ hãi. mình bệnh viện, giây phút nhận được kết quả, có ngoài ý muốn, cũng có òa khóc. ( thiệt là tác giả kết quả gì a~)

      rốt cục dần dần bình tĩnh, dần dần hiểu , con người trừ bỏ tình còn có rất nhiều điều quan trong hơn.

      mình dạo phố, chậm rãi chậm rãi ngắm phong cảnh con đường , nhớ lại chính mình sống gần 27 năm, nghĩ đến cuối cũng nhịn được nở nụ cười.

      Sống đến lớn như vậy, lại giống như kẻ vô tích .

      Lặng lẽ ngồi ở trạm giao thông công cộng (chổ này chắc là trạm xe bus), nhìn người đến người , ánh nắng oi bức xuyên qua tán lá xanh um loang lổ, khi gió thổi qua, hình dáng liền lay động, giống như cảnh trong mộng.

      Ngồi bên cạnh chờ xe là hai mẹ con, người mẹ cõng đứa con vác vai đàn violon. Từ trước đến nay trẻ con chuyện đều rất hoạt bát vui vẻ và ấm áp, nhìn người mẹ nắm lấy tay đứa con. Lục Tắc Linh lại nhớ tới ba mình, mới trước đây cũng như vậy nắm tay , mặc dù là răng dạy, vẫn thích nắm lấy ông. Đó là loại cảm giác kì diệu, giống như chỉ cần được ông nắm tay, tới đâu cũng sợ hãi, đó mới chính là thuần túy , bởi vì thuần túy, cho nên rất mạnh mẽ.

      đến thời gian giờ, đưa ra cái quyết định quan trọng cũng vì mình lựa chọn loại cuộc sống bất đồng.
      cũng biết là quyết định gì nhỉ?

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 44_hết
      Đột nhiên trong khoảnh khắc cảm thấy cuộc sống lại có năng lượng mới, cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc là, cả đời này cuối cùng vẫn có được thứ thuộc về Thịnh Nghiệp Sâm, cũng coi như là hồi báo cho nhiều năm cố chấp .

      Hạnh phúc hơn là, bởi vì phần lễ vật quý báo này khiến cho lần nữa có ý chí dũng cảm tiến tới.

      ngồi ghế ở nhà ga, nhìn theo chiếc xe bus (hoặc điện ngầm, trong cv để là giao thông công cộng) sáng rực chở hai mẹ con kia , theo bản năng sờ sờ bụng bằng phẳng của mình.

      Cùng cái sinh mạng sắp 60 ngày : xin chào bảo bôi thân mến, ta là mẹ của con, mẹ tên là Lục Tắc Linh.

      Cất kĩ kết quả, về nhà, ba Lục nấu cơm, thấy con trở về mặt đều là tươi cười dứt.

      Cha mẹ cùng con có qua đêm thành thù. ra là với người ba cố chấp của cũng là đúng.

      Ba Lục thuần thục nấu nguyên liệu trong nồi, mùi hương của cơm và đồ ăn khiến cho con sâu tham ăn trong bụng Lục Tắc Linh mãnh liệt kêu gào. tựa vào cửa phòng bếp, trong lòng đặc biệt bình tĩnh.

      "Ba."

      "Hử?" Ba Lục vẫn còn bận rộn, cũng quay đầu lại: "Con ra ngoài ngồi trước, đợi chút nữa ăn cơm." Động tác tay giây cũng dừng lại.

      Lục Tắc Linh yên lặng nhìn bóng lưng ba mình, nghĩ nghĩ, chậm rã : "Ba, chúng ta rời khỏi nơi này ?"

      Động tác tay ba Lục dừng chút, vài giây sau, ông bình tĩnh trả lời: “Được.”

      "Ba hỏi con vì sao à?" Lục Tắc Linh kinh ngạc.

      "Mỗi ngày đều ở cùng nhau, muốn hỏi lúc nào cũng được." Ba đem đồ ăn bàn, đưa cho Lục Tắc Linh: "Ăn cơm ."
      Nhìn bóng lưng bận rộn của ba mình, Lục Tắc Linh nở nụ cười từ đáy lòng.

      Đây mới là tín nhiệm, ủng hộ vô điều kiện, thương mãi mãi cũng thay đổi.

      có nhiều bà con thân thích, hai cha con sống nương tựa nhau cùng rời , quyết định mau mà thực cũng rất nhanh, hòa hợp so với những năm trước giống nhau, lúc này đây, ba gần như có hỏi bất cứ điều gì tới việc khiến quyết định rời .

      Chỉ là chuyên chú cùng nghiên cứu nên nơi nào, như thế nào, sau này làm sao.

      Đối với đứa bé trong bụng của , ông cũng hỏi nhiều, ba già , còn như lúc ban đầu quyết liệt và cố chấp. Ông với Lục Tắc Linh, mặc kệ đâu, chỉ cần ở cùng mẹ và , đều giống nhau cả. Ông mang theo ảnh mẹ, cùng ngồi ở bến xe chờ xe (cv để là đại sảnh, mình thấy bến xe hợp lí hơn) chổ ngồi ở bến xe rất nhiều, ngồi đầy người, tin phát số tàu số xe vừa đến vừa radio ồn áo dứt. Hai cha con nhìn hành khách người đến người , dạng người nào, gương mặt thế nào đều có, giống như trong đời người, gặp qua rất nhiều người, cũng chia lìa với nhiều người, trừ bỏ người thân, dường như có cái gì là mãi mãi.

      Cũng may, tại lại có người thân nhất bên cạnh.

      Bên chân là va li hành lí. Bên trong cũng có gì nhiều, hầu hết là do ba thu dọn. Sauk hi thu dọn xong, ba Lục với Lục Tắc Linh im lặng: “Con xem, lúc cảm thấy đồ nhiều mang hết, nhưng khi thu dọn, chỉ có chút thế này thôi.”

      Giống như khi nhau, thể nhẫn tâm vứt bỏ, cứ nghĩ nếu thương nữa chết. Thực tế thế nào? thế giới này chưa từng có có ai chết là sống . Tựa như giống nhau, ngoan dưới tâm dứt bỏ, nghĩ đến thương chết. thực tế đâu? thế giới này chưa từng có cái gì chết tức sống . Toàn bộ cái gì đó, cũng chỉ là ý niệm.

      Lục Tắc Linh đứng dậy vào nhà vệ sinh. Khi ra cửa chính thấy đôi vợ chồng trẻ ở trong góc cãi nhau kịch liệt, ai nhường ai. Bên cạnh là đứa hoảng sợ khóc lên.

      Nhìn đứa con non nớt, người mẹ trẻ đình chỉ chiến tranh trước, ngồi xổm xuống ôm lấy đứa , nước mắt cũng theo rơi xuống.

      Hai người tranh cãi nảy lửa ai nhường ai lại cứ như vậy dừng lại, ba của đứa im lặng lâu đối với vợ : “ xin lỗi.”
      . . . . . .

      biết vì sao, Lục Tắc Linh đứng ở bên lẳng lặng nhìn, nhưng cuối cùng nước mắt lại rơi theo. biết có phải là vì mang thai nên trở nên đa sầu đa cảm, giống như góc yếu ớt nhất trong lòng bị đánh trúng.

      Tình trong lòng đại khái là như vậy, cần dựa vào vật chất, cần cả đời tốt đẹp tranh cãi. muốn mặc kệ là tranh cãi ầm ĩ như thế nào đều tách ra, mặc kệ ai cúi đầu trước, luôn luôn người phải cúi đầu. Đây mới là ràng buộc, cho dù đến ngày tình cảm còn mãnh liệt, cũng tồn tại ràng buộc.

      Nhìn bóng lưng của nhà kia xa, Lục Tắc Linh mới quay trở về.

      đứng bên cạnh hiệu sách , trong thư quán ông chủ mở ca khúc của miền sơn cước lẫn chút tạp , có vẻ tiếng gầm ồn ào, trong đầu có chút thanh vù vù hơi loạn, người kia có vài phần xúc động, Lục Tắc Linh dường như có thêm dũng khí lấy di động ra.

      ". . . . . ."

      Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm dường như cách mấy đời, ràng cũng có thời gian ngắn liên hệ. lại vẫn như trước mang theo tức giận khó nhìn, chuyện cùng vô cùng lạnh nhạt.

      nhiều lần muốn đem chuyện mang thai với , đều bị dùng giọng điệu xa cách ngàn dặm chặn lại.

      Giờ này khắc này, phải là cúi đầu, mà ở trước mặt , chưa từng ngẩng đầu. Chỉ là ngay cả việc quay đầu liếc nhìn cái cũng keo kiệt. có lẽ thêm lần nữa , hi vọng có thể trong lời có vài phần dịu dàng , giống như đối với Diệp Thanh, chỉ cần câu cũng tốt rồi.

      thanh của Thịnh Nghiệp Sâm vẫn như vậy khiến lòng người chết : “ phải cùng với Bạch Dương kết hôn sao?” Lí do từ chối gay gắt: “Sao, đưa thiệp mời cho tôi à? Yên tâm, tiền mừng tôi phần cũng thiếu.” đùng đùng nổi giận với : “ cần suy nghĩ, tôi tại cũng rất tốt, cũng biết! Tôi cùng Diệp Thanh đính hôn! phải là hi vọng có ngày này sao! Đúng lúc có thể xem xem!”

      ". . . . . ." ràng trong đứa trong bụng có động, nhưng sao lại có cảm giác hơi đau. Là mẹ con liền tâm ư? Đứa trong bụng cũng muốn nghe như vậy.

      nhàng nuốt khan, cố gắng trầm tĩnh : “Vậy…. Chúc hạnh phúc.”

      Cúp điện thoại, Lục Tắc Linh tháu rời điện thoại ra, rút sim ra vứt vào thùng rác bên cạnh.

      Lúc này đây, tất cả xong, vuốt bụng còn bằng phẳng của mình, trấn an đứa vừa đau: “Đừng sợ, mẹ cho con những ngày tốt nhất thế giới này, những ngày thương.”

      Lục Tắc Linh nhìn ra xa xa, từng có vài giây, có mong muốn nhìn thấy trong những người xa lạ lui tới gương mặt quen thuộc như kì tích.

      Nhưng cuối cùng cũng hiểu được, kỳ tích tồn tại.

      Cố chấp của đến cuối cùng cũng còn tròn vẹn, như vậy có sao đâu?

      Thông minh, bình tĩnh nhiều như vậy, chưa bao giờ thiếu Lục Tắc Linh như , cuộc sống của con người bên ngoài lại quá đặc sắc, làm người ta cực kì hâm mộ, cuối cùng cũng phải của . Điều duy nhất có thể làm là nắm chắc đời người mà thôi.

      Ít nhất trời cao đối với tệ, có hi vọng mới. xoay người, vào đám đông, hướng đến vị trí của mà đến.

      Phía sau giọng truyền phát tin ồn ào, thanh thâm tình thuần hậu của nữ ca sĩ vang lên:

      ". . . . . .

      Nếu cứ như vậy coi như hết cứ như vậy tan

      Ít nhất ngươi phụ nàng

      Này đó ta đều chưa từng thầm oán trước cấp người cũng thể liên

      Sớm biết rằng cuối cùng kết cục nhiều rơi chia lìa

      Ta là có lý do chưa từ bỏ ý định tháp

      Ta đương nhiên hận ngươi cũng chưa bao giờ oán ngươi

      Thi hội nghĩ ngươi

      Mặc dù là từng cũng là duy nhất nếu muốn quên hai ba năm là có thể

      Ta tính thấy ngươi cũng quyết định tìm ngươi cũng nghĩ ngươi

      Chỉ cần là ngẫu nhiên quay đầu qua ở trong trí nhớ còn có ngọt ngào

      Có thể như vậy là có thể

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 45_1

      Thịnh Nghiệp Sâm gần đây mọi chuyện cũng được thuận lợi. tình phát triển có chút khống chế được. Cha dường như quyết tâm, thiệp cưới toàn bộ gửi , lại còn mời đều là người có mặt mũi (ý là có địa vị). Diệp Thanh bên kia liên lạc được, muốn tự ràng lại bị cha mình ngăn cản. Bản thân cũng phụ thuộc vào gia tộc (có thể hiểu là như các mạch máu trong cơ thể người, thể tách rời), thế lực cũng cách nào vượt qua cha mẹ. Vốn là phiền chán, lại thêm với Lục Tắc Linh rơi vào ngõ cụt.

      Cả đêm mất ngủ, cứ nhắm mặt lại thấy hình ảnh Lục Tắc Linh xông lên ôm lấy Bạch Dương, nằm trong ngực Bạch Dương. Hình ảnh đó chói mắt, tức giận, uể oải, được đó là cảm xúc gì, tóm lại tất cả đều là phản đối.

      Sau khi cãi nhau, ba lại ra tối hậu thư, mọi chuyện thành kết cục định, nếu đính hôn, làm mất mặt gia tộc, hai bàn tay trắng.

      biết vì sao, Thịnh Nghiệp Sâm cũng có cảm thấy đây là uy hiếp gì lớn. nguyên bản chính là kẻ hai bàn tay trắng, công ty Thịnh gia, tiền tài danh lợi, cũng có ham muốn nào cả. Nếu có thể, hi vọng làm người bình thường, cố gắng làm việc nuôi sống bản thân và gia đình của mình, có được hạnh phúc đơn sơ chân .

      hi vọng có thể trãi qua những ngày như vậy. Nhưng người con muốn cũng nhau sống như thế lại bỏ quên . Chính xác là hai bàn tay trắng, ngay cả chút thương tưởng như chắc chắn cũng mất .

      giống như người mặt băng mỏng, biết nên sợ cứ ung dung , đến ngày mặt băng vỡ tan, mới biết được phía dưới sâu lường được, vô cùng nguy hiểm.

      Đêm khuya giấc mộng lại đến, điên cuồng nhớ đến Lục Tắc Linh, nhớ tới lúc ở bên , mỗi lần nằm ngủ ác mộng, mặc kệ cách bao xa, chỉ cần tỉnh lại đều có cảm giác ở bên cạnh, liền càm thấy sợ nữa. Con người có tính ỷ lại, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ. đối với luôn có ỷ lại khó có thể dứt bỏ, nhưng cùng lúc đó lại chặt đứt ỷ lại của với .

      Có lẽ người với người trong lúc đó chênh lệch với nhau ( chém a~ hiểu lắm,trong cv là: có sai giờ ?)?

      Hơn 8 giờ sáng hôm sau, Thịnh Nghiệp Sâm đêm ngủ vẫn còn trằn trọc, di động đột nhiên vang lên, bên trong căn phòng yên tĩnh có chút đột ngột.

      Nhưng người gọi tới này lại làm cho Thịnh Nghiệp Sâm lập tức tỉnh táo, tư giường ngồi dậy.

      hắng giọng cái, cố gắng bình tĩnh, ra vẻ như có việc gì: “Alo.”

      Đầu bên kia điện thoại Lục Tắc Linh hồi lâu cũng chuyện, hai người đều im lặng cầm di động, cũng cúp máy, chỉ là yên lặng nghe tiếng hít thở của nhau, lâu lâu có chút tạp xen vào.

      lâu sau, Lục Tắc Linh mới hỏi câu vô nghĩa: "Rời giường sao?"

      Thịnh Nghiệp Sâm tâm tình phức tạp, nhấp mím môi, "Vừa dậy."

      Đầu bên kia dần dần có chút ầm ĩ, Lục Tắc LInh lời nào. Thịnh Nghiệp Sâm thậm chí có thể nghe được nho tiếng ca đâu đó. Loáng thoáng có thanh từ radio, hình như ở quảng trường hoặc nhà ga. Chắc là nhà ga, mơ hồ nghe được thành phố X, số tàu… nhíu mày hỏi : “Em ở đâu?”

      "Bên ngoài." Lục Tắc Linh thản nhiên trả lời.

      Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nghĩ đến Bạch Dương, nhất thời thể khống chế đoán thử: "Em định thành phố X tìm Bạch Dương?"

      Lục Tắc Linh ngây ra lúc, im lặng . im lặng làm cho Thịnh Nghiệp Sâm càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, khỏi tức giận, chuyện cũng bừa: " cũng có lựa chọn của mình còn gọi cho tôi làm gì? "

      Lục Tắc Linh bị làm cho nghẹn lại, lúc lâu sau mới thản nhiên trả lời: "Cũng có gì, chỉ là hỏi thăm chút." Giọng như vậy nhàng bâng quơ.

      Thịnh Nghiệp Sâm vô cùng tứ giận, giọng châm biếm khiêu khích : " phải cùng Bạch Dương kết hôn sao? " Càng càng bén nhọn, cuối cùng càng càng sai, chỉ vì tranh đua trong lúc tức giận kia: "Như thế nào? định gửi thiệp mời cho tôi? Yên tâm tiền mừng phần tôi cũng đưa thiếu, " giận dỗi : " cần suy nghĩ nhiều, tôi tại rất tốt, cũng biết, tôi muốm đính hôn với Diệp Thanh! phải là hi vọng có ngày nhìn thấy ngày này sao? Đúng lúc có thể xem!"

      Người nóng giận lời ra so với gươm dao càng làm cho người ta đau đón hơn, là lời tức giận nhất thời, cuối cùng trở thành tổn thương lớn nhất đối với người nghe.

      Thịnh Nghiệp Sâm xong lập tức hối hận. cầm di động ở trong phòng qua lại lâu, lo lắng giải thích : ". . . . . . Lục Tắc Linh. . . . . ."

      Lục Tắc Linh vào lúc đó mở miệng, vẫn là giọng điệu thản nhiên như vậy: "Vậy . . . . .Chúc hạnh phúc."

      câu hoàn toàn đem những lời muốn giải thích chắn lại, đẩy ngược trở về. nhìn vào hình ảnh của mình qua kính thủy tinh, khỏi tự cười nhạo, căn bản thèm để ý, như vậy giải thích hay có ý nghĩa gì đâu?

      Lục Tắc Linh im lặng vài giây, cuối cùng cúp điện thoại, tiếng tút tút máy móc giống như khi dùng tay cọ lên thủy tinh, nghe chói tai. Thịnh Nghiệp Sâm có chút hốt hoảng, đứng trước cửa sổ.

      vẫn ở lại nhà trọ, ràng đều thay đổi mọi thứ, nhưng tại sao vẫn thể xóa hết dấu vết của . Mơ mơ màng màng, có cảm giác bận rộn ở góc nào đó trong phòng, như vậy im lặng, giống trước kia.

      Cãi vã qua , cũng ràng tìm hết những lời tàn nhẫn , nhưng chút cũng có cảm giác thắng lợi, cũng có cái gọi là khoái cảm, ngược lại càng thêm ngột ngạt. Lục tung mọi thứ, tìm lại chiếc nhẫn, lúc trước chỉ đeo (mang) thời gian ngắn, vốn chỉ là chiếc nhẫn bạc, cũng được sáng bóng. lại càm thấy được an ủi, giống như tìm được trái tim mất .

      Nhớ tới đủ chuyện còn chờ phía trước, khỏi nhụt chí, mệt mỏi, biết còn có thể làm được gì. Lục Tắc Linh khôn còn là của , lúc cùng Bạch Dương đánh nhau, phản ứng đầu tiên của là chạy tới che chở Bạch Dương. liên tục muốn , mình mệt mỏi, muốn bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng trong cuộc sống mới của hề có .

      Điều này so với việc bị lăng trì ( xẹt xẹt, chính là thế này: trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu) càng khiến cho đau lòng hơn.

      Ngày cùng Diệp Thanh đính hôn ngày càng đến gần, mội ngày đều bị cha gọi điện nhắc nhở, đến nổi kiên nhẫn, thèm bắt máy liền tắt luôn, thái đô của khiến cho ba giận đến mức giơ chân vểnh râu. Thịnh Nghiệp Sâm cuộc sống qua loa suy sút khiến cho mọi người biết phải làm sao.

      Chiếc nhẫn kia Thịnh Nghiệp Sâm vẫn đặt dưới gối nằm, cho đến ngày đính hôn, Thịnh gia sai người đưa tới lễ phục đính hôn, cuối cùng có chút pản ứng.

      Hai người muốn sống cùng nhau, cũng phải chỉ có buổi tiệc, đôi nhẫn, thiệp cưới đưa ra là có thể hoàn thành, quan trọng nhất là hai người muốn cùng chung sống với nhau.

      có ai có thể ép buộc , lúc trước Lục Tắc Linh như vậy vào cuộc sống của , cũng là do mình yếu đuối ưỡm ờ, khi đó Lục Tắc Linh cũng chưa từng ép buộc . cho , tiếp nhận hưởng dụng, đến cùng Lục Tắc Linh cho tới bây giờ cũng phải là người ích kỉ nhất, kẻ thực ích kỉ là mới đúng.

      Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên đứng dậy tùy tiện lấy

      Có chút mừng cho Linh

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 45_2

      Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên đứng dậy, tùy tiện lấy quần áo, nắm chặt đôi nhẫn kia ra khỏi cửa.

      cuối cùng hiểu, từ trước tới nay bản thân dễ dàng buông bỏ phần tình quan trong của mình. thể lần nữa ngu ngốc tiếp tục bỏ qua.

      Lục Tắc Linh xuất trong cuộc đời , bây giờ lại dần dần rời xa biến mất khỏi cuộc sống của , tám năm trôi qua mau ( biết thế nào lại 8 năm rồi, nhớ mấy chương trước là 6 năm), cảm giác lâu như trải qua cuộc kháng chiến trường kì. hận đan xen phức tạp trong thời gian dài, dần dần trở thành phù phiếm, mơ hồ nhau, lại mù quáng hận, rất nhiều cảm xúc được đẩy ra khỏi đám sương mù dầy đặc, cũng dần dần nhìn hơn mọi thứ.

      nên tìm , cần biết có kết hay . cũng phải tự tranh thủ lần, dùng toàn lực tranh thủ, giống như đối với trước đây vậy.

      Lái xe xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, thời tiết tốt lắm, mây đen giăng kín, dường như sắp có trận mưa, trong lòng Thịnh Nghiệp Sâm có chút yên.

      Chạy tới dưới lầu Lục gia, ngoài ý muốn chạm mặt Bạch Dương. Dường như ta mới từ lầu xuống, nhìn thấy , hai người đều sửng sốt.

      Lúc Bạch Dương lướt qua bên người, Bạch Dương gọi lại: “ cần lên, ấy rồi.”

      Kinh ngạc đứng yên tại chổ, Thịnh NGhiệp Sâm hồi lâu mới tiêu hóa được thông tin vừa nhận được, hiểu được ý tứ trong lời của ta. chậm rải quay đầu, hỏi Bạch Dương: “ ấy đâu?”Chính cũng thể ngờ khi mình những lời này, thanh có chút nghẹn ngào.

      Bạch Dương nhún nhún vai: "Căn bản là thèm với tôi, làm sao biết ấy nơi nào?"

      Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy phẫn nộ, hai bước thành bước tới nắm lấy cổ áo Bạch Dương: “Hai người phải kết hôn sao! tại sao biết ấy đâu?”

      Bạch Dương nhếch môi xem thường, quyền đẩy ra: “Cmn ngươi như thế nào sao hỏi lại chính mình?" ta đùng đùng nổi giận : “ Kết hôn? Kết hoàng hôn à, nếu ấy đồng ý gả cho ta, còn có chuyện gì liên quan tới ngươi sao!”

      Thịnh Nghiệp Sâm mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Bạch Dương: “Hai người…..hai người có kết hôn?” như thế đem lời chế nhạo , là cái chuyện gì đây?

      Thịnh Nghiệp Sâm nắm chặt nắm tay, áy náy, hối hận, trong nháy mắt như thủy triều dâng cao bao phủ lấy , tại sao có thể những lời đó? lần lại lần như vậy chế nhạo , nhất định vô cùng khổ sở……..

      "Cho tới bây giờ chưa thấy nào ngốc như vậy, mặc kệ ngươi đối với ấy thế nào, ấy lại chưa từng hận ngươi, lần nào cũng bỏ qua cho kẻ xứng như ngươi." Bạch Dương khinh miệt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm: "Quả xứng, loại người như ngươi, căn bản xứng với ấy."

      Bạch Dương tiêu sái rời , cuối cùng vẫn đem vật duy nhất Lục Tắc Linh để lại đưa cho : “ ấy vì bảo vệ vòng tay này mà cùng kẻ trộm đánh nhau đến ngã xuống lầu, ngươi lại có thể tùy tiện đập vỡ ta đem cái hộp nhét vào lòng Thịnh Nghiệp Sâm: “ ấy khờ, vỡ thành như vậy rồi còn cố gắng dán lại.”

      Tay Thịnh Nghiệp Sâm cầm chiếc hộp vẫn run rẩy. thể tin rồi, cũng quan tâm Bạch Dương cái gì, cố chấp bước lên lầu, phải nhìn tận mắt mới tin là .

      rồi, có bấm chuông cửa thế nào cũng ai bước ra, người hàng xóm bên cạnh nhịn được vọng ra: “Nhà kế bên rồi, hôm nay ngày gì mà ai cũng đến tìm ta, phải đưa đồ gì đó cho các người rồi sao!”

      ". . . . . ."

      Cầm vòng tay Lục Tắc Linh dán lại, Thịnh Nghiệp Sâ cảm thấy giống như có thể cảm giác được lúc Lục Tắc Linh ngồi dán nó, tuyệt vọng ngừng ở trong lòng.

      đến cùng, tổn thương sâu nhất là hay là .

      Hoảng sợ, muốn tìm kiếm nhưng lại hoàn toàn có phương hướng, rồi, hoàn toàn mất, chút dấu vết cũng lưu lại cho . Thậm chí có cho điều gì để cân bằng lại cuộc sống (cv là vầy:giảm xóc đường sống).

      Đột nhiên nhớ tới cuộc gọi của , vô cùng hối hận. nhất định hi vọng giữ lại, nhưng là gì? cực kì tức giận, tận dụng hết sức lực móc .

      ngồi trong xe, muốn khởi động xe, nhưng lại có mục đích biết đâu, trong lòng trống trải.

      ra cảm giác mất người lại thống khổ như thế.

      Trong đầu bỗng nhiên xuất rất nhiều hình ảnh, vụn vặt lẻ tẻ, phải chấp vá lại từng chút, lâu sau mới có thể vá lại đầy đủ.

      Hình ảnh dừng lại, trước mắt toàn bộ là màu đen, ràng nhìn thấy cái gì cả, nhưng thính giác cùng xúc giác lại mẫn cảm cực kì.

      Thân thể cứ như vậy bị đốt nóng, sau lưng giống như đột nhiên có thân mình mềm mại dán lên. dám động, cũng có động, chính là lẳng lặng cảm thụ cảm xúc mềm mại kia.

      Mang theo chút ấm áp chút ẩm ướt, cái hôn mềm mại dừng lại tai , lại như vẽ hình dáng vành tai của . thanh lưu luyến mà mềm mại vuốt ve, trong tuyệt vọng chứa may mắn, tiếng hít thở dịu như nước chảy:

      "Nghiệp Sâm, em ."

      . . . . . .

      Như vậy hận, hận thời gian thể quay lại, hận tất cả thể lập lại, hận khi đó mình yếu đuối.

      Vì sao, vì sao trong khắc kia ôm lấy , đem tiến vào trong ngực, dung nhập vào mình?

      Nếu mọi chuyện từ đầu ràng thế này, tốt biết bao?

      tại mới hiểu tất cả, có phải trễ rồi ?

      Di động ngừng vang, Thịnh Nghiệp Sâm nhận, lại trong thời gian rất ngắn hạ quyết tâm, quyết định chuyện giống với người khác.

      Rất nhiều chuyện, trốn tránh cùng tiêu cực chống cự là vô dụng, mặc kệ là đúng hay sai, đối mặt mới là lựa chọn duy nhất.

      người là quần áo hàng ngày xuất ở khách sạn nơi “Đính hôn”. Ba Thịnh phẫn nộ đẩy vào căn phòng chuẩn bị trước của khác sạn, phòng kế bên là của Diệp Thanh trang điểm.

      Bộ lễ phục treo tường, cùng cái ở nhà có chút khác nhau, đại khái là đồ dự bị . Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thoáng qua, cuối cùng xoay người qua phòng Diệp Thanh.

      Diệp Thanh có trang điểm cũng đó thay áo cưới, đầu tóc đen rối tung ở sau lưng, ngồi đệm trắng như tuyết càng thấy tương phản. nghe thanh mở cửa cũng quay đầu lại, thản nhiên : “ vẫn đến đây.”

      Còn chờ Thịnh Nghiệp Sâm chuyện, Diệp Thanh tiếp: "Ah phải định giúp em mặc lễ phục? "

      Thịnh Nghiệp Sâm gì, Diệp Thanh chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt tươi đẹp mà thanh lệ, cười lên khiến cho vạn vật phai nhạt, giống như nhớ tới lúc ban đầu bộ dạng thanh ngạo: “Em vẫn bị giam, đến cũng thể nào , có lẽ lớn tuổi rồi, ba cảm thấy nếu lấy chồng sau này gả được.” cười, giọng nhàng bậng quơ.
      Ánh mắt mực dừng ở chổ Thịnh Nghiệp Sâm, trong suốt đơn thuần: “Có lẽ đây là lần cuối cùng em nhựng lời này, Lục Tắc Linh sao? phân biệt được cái gì là cái gì là thói quen sao?”

      Thịnh Nghiệp Sâm nhíu nhíu đôi mày, gần như chút do dự trả lời: “Em rất , đối với ấy phải là thói quen. Nếu tình cảm là thói quen, muốn cả đời giữ thói quen ấy.”

      " ấy đâu? Biết ? " Diệp Thanh có kích động, cũng có phản đối.

      " ấy rồi," Thịnh Nghiệp Sâm hít hơi: "Nhưng tìm ấy, đáp ứng ấy đời này để ấy mình."

      Diệp Thanh hơi hơi nghiêng đầu, đáy mắt tích tụ tầng nước mỏng, ngẩng đầu lên làm cho hơi nước chảy ngược vào trong, cuối cùng kéo kéo khóe miệng đối với Thịnh Nghiệp Sâm cười : “Cám ơn , em cuối cùng có thể hết hi vọng.”

      Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc nhấp mím môi, lâu sau mới : "Thực xin lỗi."

      " cần phải xin lỗi em." Diệp Thanh : "Lục Tắc Linh, , em. Chúng ta đều giống nhau." cuối đầu, lông mi dài khẽ chớp giống như cánh bướm vỗ cánh.

      dùng giọng bình tĩnh đối với thẳng thắng : “Em từng tìm ấy, cho ấy tiền, hi vọng ấy rời bỏ , Nghiệp Sâm đừng trách e, làm cho con người trở nên xấu xa, lần em trở về, quan hệ của chúng ta thay đổi. Em bây giờ là Lục Tắc Linh của 6 năm trước, còn ây là em. Có lẽ rời mới là quyết định tốt nhất.” cười : “28 tuồi, em cũng nên quay đầu, Nghiệp Sâm quyết định lần này, đừng quay đầu nữa, đừng hối hận nữa, cũng đừng lập lại, có được ? Chúng ta cùng nhau về phía trước, bao giờ quay đầu nữa.”

      ". . . . . ."

      Với giúp đỡ của Thịnh Nghiệp Sâm, Diệp Thanh đào hôn, tìm hạnh phúc thuộc về .

      “Vậy còn hạnh phúc của ở nơi nào”<= cái này Khuê nha hehe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :