1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Mộc Khuê

      Nước mắt cứ thế ngừng rơi xuống, nhưng Lục Tắc Linh chậm chạp dám bước tới gần.

      Ông viết kiểu chữ của Vương Hi Chi《 lan đình tập tự 》, bắt chước lối chữ thảo gần như sai chữ, người đứng xem đều tấm tắt khen ngợi.

      Lục Tắc Linh xa cũng gần nhìn ông. Ông viết hết ba lần, cho đến khi hoàng hôn gần đến, mới xách thùng nước về nhà.

      Lục Tắc Linh im lặng theo, giữ khoảng cách vừa đủ ( quá gần nhưng cũng xa) nhìn bóng lưng của ông. Đèn đường vàng tạo tầng sáng xung quanh ông. Bước chân của ông mang dáng vẻ của người già. Lục Tắc Linh trong lòng chua xót nên lời .

      Ông dừng lại ở trước khu dân cư cũ kĩ. Lục Tắc Linh chậm chạp đến gần, cúi đầu đứng sau lưng ông, thận trọng gọi tiếng: “Cha”.

      Dường như cách thiên sơn vạn thủy (mình thấy câu này để nguyên văn nghe hay hơn), lại cách xa cuộc sống biến đổi, hết thảy cũng đều là hồi ức. Ngay cả lời cũng đều xa lạ. Thời điểm Lục Tắc Linh gọi cái xưng hô đó, thanh nghẹn ngào tưởng.

      Ông quay đầu lại, chỉ lấy chìa khóa ở trong túi tiền mở cửa sắt trước nhà. Ông mở cửa, nhưng lại muốn cho Lục Tắc Linh vào. Cuối cùng lạnh nhạt trả lời: “ nhận lầm người, ta phải ba

      giây kia cửa sắt đóng lại, Lục Tắc Linh muốn khóc thành tiếng. Nhìn xuyên qua khe hở cửa sắt, Lục Tắc Linh nhìn ba lảo đảo bước lên lầu. đứng sát vào cửa sắt nghe tiếng bước chân của ông, cho đến khi thanh hoàn toàn biến mất cũng chưa khỏi.

      Liên tục mấy ngày Lục Tắc Linh đều tìm ba mình, nhưng biết là có phải cố ý hay trốn ông đến quảng trường viết chữ nữa, hỏi hang xóm ông du lịch, trong nhà mấy ngày nay có người.

      Kì nghỉ đông của Lục Tắc Linh hết, có cách nào đành phải trở về làm, liên tiếp mấy ngày hồn vía lên mây, lơ lơ lửng lửng.

      Đây mới là trừng phạt lớn nhất sao? Đời này nhất định là phải độc cả đời.

      Hết kì nghỉ đông, trưởng phòng nhân tìm thông báo. Lục Tắc Linh lại được thăng chức, cần ở nhà hàng phục vụ, chỉ cần quản lí nhân viên. Chức vụ mới có rất nhiều việc phải làm,công việc túi bụi, bận rộn làm cho có thời gian suy nghĩ miên mang. Sauk hi chia tay với Bạch Dương, ngược lại liên lạc nhiều hơn, có thể là do nhau nên hai người rất thoải mái, tự nhiên. Bạn bè Bạch Dương đều gặp qua, đều là người quen, đối với quan hệ của và Bạch Dương cũng gì hay tỏ thái độ gì, rất bình thường.

      Lúc Bạch Dương chuyện ngẫu nhiên kéo theo Lục Tắc Linh cho có bạn, lấy làm bia đỡ trốn uống rượu. Lục Tắc Linh có lúc vì trượng nghĩa uống giúp ta vài ly.

      Chạm mặt Thịnh Nghiệp Sâm ở đây cũng là trường hợp váy áo thơm ngát lung linh. ( chổ này chém á, hiểu ra làm sao luôn T_T)

      Giám đốc công ty tổ chức chúc mừng việc hợp tác làm ăn với Bạch Dương. Bạch Dương lại kéo Lục Tắc Linh cùng , còn cố ý tặng cho bộ váy mới để mặc .

      người là bộ lệ phục ngắn màu be, cùng ton sur ton với đôi giày cao gót, khoe dáng người, váy có hơi ngắn. Lục Tắc Linh mặc cùng vô cùng thoải mái, từ lúc vào ngồi tới giờ cũng dám lại nhiều, chỉ lo hở ra. Trong bữa tiệc vẫn luôn giữ im lặng, người chủ trì lên sân khấu, mọi người liền đứng dậy. Lục Tắc Linh cách chổ cao cao đặt sâm banh, khó hiểu nhìn thấy Thịnh Nghiệp sâm. Đứng bên cạnh biết, có thể là cũng mang bạn cùng, lễ phục màu đen nhìn qua khí chất phi phàm. Cũng đúng thôi người đàn ông như , mãi mãi chỉ có hơn người như thế mới xứng đôi.

      Lục Tắc Linh nhìn vài lần, cuối cùng nhìn nữa.

      Tối nay tâm tình Bạch Dương rất tốt, uống rất nhiều, Lục tắc Linh với tài xế đưa Bạch Dương về trước rồi mới về nhà.

      Lúc về đến nhà trời cũng gần sang. Đèn đường dưới lầu hư hết mấy cái. Lục Tắc Linh bên lên lầu bên tình tiền lương của mình, suy nghĩ đến lúc bắt tay vào việc mua nhà. việc này với Bạch Dương, bạn của Bạch Dương khá nhiều muốn làm việc này khó, nhưng biết tám phần là ta cũng vừa bán vừa cho.

      Lấy cái chìa khóa mở cửa, vừa đem đổi lại giày, người vẫn còn mặc lễ phục, chuông cửa bị nhấn vang lên. Lục Tắc Linh nhíu mày, bất giác có chút khẩn trương. hơn nữa đêm ai lại đến tìm lúc này? cài lại khóa an toàn, cửa mở ra khe , đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài chút.

      Thịnh Nghiệp Sâm say khướt tựa vào cửa, hai tay vô lực xui hai bên người, cái trán tựa vào cửa sắt, mặt đỏ bừng, trong mắt say mờ mịt.

      Lục Tắc Linh do dự trong chốc lát, cuối cùng gỡ khóa an toàn, để cho vào.
      Bước chân Thịnh Nghiệp Sâm lảo đảo, vừa vào nhà nằm ngay. Lục Tắc Linh có cách nào đành vào nhà bếp làm cho ly nước mật ong đặt bàn trà.

      Thịnh Nghiệp Sâm nhấm nghiền hai mắt, cũng động đậy. Lục tắc Linh khẽ thở dài, xoay người rửa mặt, nghĩ tới mới di hai bước, Thịnh Nghiệp Sâm lại đột nhiên bước tới.

      Người cao lớn có khác, bước hai bước liền đến, thân thể giống như bức tường ngăn chặn Lục Tắc Linh. người đều là mùi rượu xông tới khiên Lục Tắc Linh hoi choáng váng.

      "Tại sao em còn chưa chia tay với ?" Thịnh Nghiệp Sâm giống như đứa trẻ chơi xấu, ra vẻ ủy khuất hỏi .

      Lục Tắc Linh nhíu mày, chưa kịp chuyện, Thịnh Nghiệp sâm : “Em mặc cái loại quần áo gì đây? Bắt chước người ta mặc loại trang phục quyến rũ đàn ông?

      Lục Tắc Linh theo bản năng lùi về sau từng bước, chưa kịp phản ứng gì, đột nhiên khí thế to lớn nâng mặt Lục Tắc Linh lên. Mang theo mùi rượu nồng nặc hôn mạnh lên môi Lục Tắc Linh. Đầu lưỡi cường thế xâm lược, càn quấy ở trong miêng Lục Tắc Linh khuấy động. khí trong trong phổi Lục Tắc Linh đều bị lấy hết rồi. dùng khí lực lớn nhất ôm lấy . giống như lính thua trận, dưới công kích của sớm quăng mũ cởi giáp đầu hàng.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Mộc Khuê
      bỗng nhiên cúi xuống bế bổng cái người vẫn mơ màng như chìm trong sương mù là lên. Chờ lúc biết phản ứng lại bị đặt giường.

      tay của đè xuống bả vai của , tay còn lại nhanh chóng cởi ra quần áo của mình. Nhiệt độ nóng như lửa người như có như chạm vào tâm Lục Tắc Linh, giây kia hoàn toàn chìm đắm trong , thở ra cách nặng nề Thịnh Nghiệp Sâm vẫn chìm trong triền miên, hơi thở cũng chỉ toàn mùi rượu.

      giống như lửa nóng, ngừng tà ác ở trong thân thể thiêu đốt khắp nơi. vô lực bám chặt vai Nàng bất lực leo lên bờ vai của . Cùng triền miên (nguyên văn là tình dục, mà mình thấy nó kì kì nên thay) d9a4 tro73 thành nhà ngục vô hình, mà Lục Tắc Linh bị giam cầm trong đó mất rồi.

      Đêm tối yên tĩnh che dấu những chuyện hoang đường tốt nhất. Trong phòng tối đen như mực, Thịnh Nghiệp Sâm ngủ say. vừa say vừa mệt mỏi, lại ôm chặt Lục Tắc Linh vào lòng. Chuyện này từ trước tới nay có khả năng xảy ra.

      Cái váy Bạch Dương đưa bị Thịnh Nghiệp Sâm xé thành mảnh vụn. ta ràng có thể kéo khóa cởi ra, vậy mà cố tình thô lỗ xé nát. biết là ai làm cho người này bộ dáng phóng túng thế này, cũng có lấy câu giải thích.

      Trước kia Thịnh Nghiệp Sâm nửa đêm uống say đều tìm Lục Tắc Linh. trước sau cũng gì với Lục Tắc Linh, mỗi lần đến đây Lục Tắc Linh đều làm nước mật ong cho , lấy khăn nóng lau mặt cho , rồi rời thực im lặng.

      Bọn họ luôn ở trong bóng đêm trầm luân. ràng lần rồi lại lần gặp lại, nhưng lần lại lần cùng nhau triền miên chổ.

      Lục Tắc Linh luôn có cách nào với Thịnh Nghiệp Sâm lời từ chối. độc mình quá lâu ngày càng cảm thấy cuộc sống bi thương, tuổi càng lớn càng cảm thấy mình đơn trong ngôi nhà giống như ở trong ngôi mộ khổng lồ. Nhất là khi hai mắt say đến mờ mịt nhìn , chợt nhớ tới đêm năm năm trước, nhớ đến chân thành với : “Cảm ơn em giao hết thảy cho , em, cả đời này chỉ em”.

      Đó là lời mà muốn với thiên thần Diệp Thanh. Lục Tắc Linh chỉ vừa nghĩ tới cảm thấy khinh bỉ. , cái từ ngữ cao quý to lớn, vì sao Lục Tắc Linh lại xứng được nhận.

      biết tất cả chuyện này tại sao lại như vậy, cũng hiểu được thân thể và tâm hồn thể tách ra hay .

      Trong lòng luông khát khao tình , khát khao cả thế giới này đừng bỏ qua (bỏ mình). muốn có gia đình, cũng biết Thịnh Nghiệp Sâm phải người đó. biết rất ràng.

      muốn rời khỏi, nhưng cơ thể luôn muốn thoát li của , lần lại lần khuất phục trước , cơ thể luôn nằm trong tay .

      Lấy hai tay ôm lấy cơ thể trần trụi của mình, lặng lẽ rơi nước mắt. Mà Thịnh Nghiệp Sâm sau khi thỏa mãn liền ngủ say. vỉnh viễn biết trong lòng có bao nhiêu đau khổ. muốn hứa hẹn nhưng mãi mãi cũng cho. Có lẽ nghĩ rằng như trước đây bao giờ từ chối .

      Ban đêm, Thịnh Nghiệp Sâm lại cả người đều là mùi rượu đến đây. Lục Tăc Linh mệt mỏi mở cửa, them gì, thậm chí nhìn tới, lập tức xoay người về phòng.

      Thịnh Nghiệp Sâm đóng cửa lại, ngay cả giày cũng chưa đổi, vội vàng từ phía sau ôm lấy Lục Tắc Linh. Nụ hôn của ỉ mỉ rơi cổ . cứ như vậy từ phía sau đặt giường, động tác kịch liệt, lúc tiến vào gầm lên. Thân thể như cũ nhấp nhô, giường dao động chút phát ra tiếng chi nha (hay kẽo kẹt gì đó, túm lại là vận động giường nó lên tiếng).

      Lục Tắc Linh hề động đậy, cơ thể bị Thịnh Nghiệp Sâm xoay tới xoay lui đủ mọi tư thế. tận tình rong rủi phát tiết. vô lực úp mặt vào ga giường, nước mắt nhịn được cứ vậy lặng lẽ chảy xuống. cảm thấy chính mình sắp chết rồi.

      Thịnh Nghiệp Sâm xoay người lại đối diện với mình, lúc muốn tiếp tục tiến vào, buồn bả phát gương mặt đầy nước mắt của . giây kia động tác đình trệ lại, Thịnh Nghiệp Sâm trầm luân cuối cùng cũng có vài phần tình táo.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Thịnh Nghiệp Sâm xoay người lại đối diện với mình, lúc muốn tiếp tục tiến vào, buồn bả phát gương mặt đầy nước mắt của . giây kia động tác đình trệ lại, Thịnh Nghiệp Sâm trầm luân cuối cùng cũng có vài phần tình táo.


      Trong phòng cũng quá tối, Thịnh Nghiệp Sâm quá gấp gáp nên ngay cả rèm cửa sổ cũng them kéo lại. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng sáng , chỉ là kịch liệt vừa rồi dừng lại, trong phòng quanh quẩn còn lại tiếng thở ồ ồ nặng nề của .

      Thịnh Nghiệp Sâm từ ở lật người xuống. Đưa lưng về phía góc giường ngồi, lâu sau mới : “ xin lỗi”.

      Lục Tắc Linh nghe được tiếng xin lỗi này cảm thấy vô cùng nhục nhã. dùng chăn mỏng cố gắng che dấu thân thể trần trụi của mình, chôn mặt vào chăn, cho đến khi nó bị nước mắt làm ướt.

      Thịnh Nghiệp Sâm nhìn nước mắt như thác đổ lại bị nức nở cố chịu đựng khiến tâm khuấy động.

      đột nhiên quay lại muốn ôm lấy , lại bị Lục Tắc LInh đẩy mạnh ra.

      mở to đôi mắt tràn đầy hơi nước, nhìn chằm chằm vào Thịnh Nghiệp Sâm, nước mắt từng hạt to rơi xuống, cũng hoàn toàn để ý, chỉ là dừng lại chút rồi hỏi : "Bởi vì tôi yếu đuối dễ khi dễ, cho nên mới đối với tôi như vậy, đúng ? Quan hệ của chúng ta cho tới bây giờ đều là bình đẳng, dựa vào việc tôi , cho nên mới đối với tôi như vậy. Lúc giường với tôi, nhiều năm như vậy biết tôi là ai sao? rốt cuộc coi tôi là ai?

      ". . . . . ."

      "Thịnh Nghiệp Sâm!" Lục Tắc Linh kêu đầy đủ tên của : " có thể hay tỉnh táo lần khi đến tìm tôi? Tôi chịu đựng việc dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Tôi chịu đựng dùng ánh mắt nhìn bóng dáng khác thông qua tôi, tôi là ai có biết ? tại sao lại tới chổ này có biết ?”

      Lục Tắc Linh khóc vô cùng thương tâm (đau lòng), chưa bao giờ ở trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm phát tác cảm xúc như vậy. Trong đầu nhớ lại hàng loạt chuyện qua làm cho triệt để sụp đổ. tê tâm phế liệt (đau đớn vô cùng đến mức lục phủ ngủ tạng đều tê liệt) hỏi, thầm nghĩ cũng giống đau: "Có thể hay ngày, trong mắt của chỉ có tôi? Cho dù chỉ trong giây cũng được, hay chỉ trong nháy mắt cũng được………”

      Chương 41

      “Tắc Linh. . . . . ."

      Trong sáu năm này, lần đầu tiên Thịnh Nghiệp Sâm ở trước mặt gọi tên của ràng như vậy, dùng giọng điệu vừa bình tĩnh vừa lưu luyến
      Lục Tắc Linh bỗng thấy nghẹn ở cổ họng, trong lòng chua xót thể kềm chế được.

      " ! Tôi bao giờ muốn gặp lại nữa ." Miệng lời đoạn tuyệt, nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi. Thịnh Nghiệp Sâm khẽ thở dài, hai đầu lông mày gần như dính lại với nhau. rất muốn điều gì đó với , nhưng nhìn lại bản thân mình, nhớ lại những gì trong khoảng thời gian gần đây làm, bất giác cảm thấy hỗ thẹn thôi.

      Phòng mở đèn, Thịnh Nghiệp Sâm lặng lẽ mạc quần áo trong bóng tối. Quần áo cọ vào nhau phát ra thanh soạt soạt nho cùng với tiếng khóc nức nở của Lục Tắc Linh khiến cho trong phòng quanh quẩn thanh cực kì thảm thiết
      đột nhiên đứng lên dùng chăn bao Lục Tắc Linh lại chặt. Lại ôm hết cả người lẫn chăn vào trong ngực.

      Cả người Lục Tắc Linh đều bị quấn trong chăn, chỉ có đầu tóc rối tung dính lại quần áo của Thịnh Nghiệp Sâm. Thịnh Nghiệp Sâm ôm chặt, để cằm mình lên đỉnh đầu của , liên tục vuốt ve cách nhàng nâng niu giống như an ủi đứa trẻ bị uất ức.

      ho tiếng làm thanh thanh cổ họng, thế nhưng vẫn có chút khó khăn mở miệng, máu dường như dồn hết lên mặt vậy mà lời vẫn khó có thể ra , nhưng biết nếu lúc này mà , có lẽ đời này còn cơ hội nào để

      "Hôm nay, ngay lúc này, giờ này phút này trong mắt chỉ có mình em" Mỗi lời của vô cùng ràng, mỗi lời của giống như chiếc bàn ủi khắc từng câu từng dấu vào lòng Lục Tắc Linh.

      dám ngẩng đầu, mặc cho nước mắt càng rơi càng nhiều càng rơi càng mãnh liệt. Trước nay chưa bao giờ những lời như vậy, làm cho vô cùng khó chịu. Vì sao lại như vậy khi muốn buông tha, chống cự nổi những lời đó, định lực của tốt đâu. thể cả đời , vì sao còn muốn đem kéo xuống vực sâu?

      Lục Tắc Linh đau khổ lắc đầu, cách chăn đẩy mạnh , " cần gạt tôi, cần lại mê hoặc quyến rũ tôi, tôi chịu nổi, tôi quyết định buông tay."

      Thịnh Nghiệp Sâm cúi đầu nhìn Lục Tắc Linh, tóc tai lộn xộn, gương mặt đỏ bừng vì khóc, mũi cũng hồng hồng như quả cà chua, đôi mắt giống hai cái giếng nước vĩnh viễn khô cạn, nhìn là đau khổ, mà tất cả đau khổ này đều là ban tặng.

      Hai người giống như chưa bao giờ ở cùng con đường, quá khứ mà mất tất cả. Nhưng lại keo kiệt cho cái ôm. Nay muốn ôm , cũng xa. Cả hai ở thời điểm ấy chưa từng có cái gì tốt đẹp, chưa từng có ánh mắt, cái nắm tay ấm áp.

      muốn ở bên , giống như trong quá khứ cố chấp muốn ở bên cạnh . Nhưng lại lần nữa làm mọi chuyện xấu

      giống như khi còn bé cầu xin cha mẹ quan tâm thương mình, yếu đuối cầu xin : "Đừng bỏ rơi

      Lục Tắc Linh vẫn kích động : " phải tôi bỏ rơi ! Là buộc tôi rời ! lần lại lần xuất trong cuộc sống của tôi! biết tôi từng lên kế hoạch cho cuộc sống mới. Vì sao lại như vậy? Vì sao tôi muốn có cuộc sống mới có biết ?

      " muốn cùng em sống bên nhau. . . . . . Giống như trước đây. . . . . ." Thịnh Nghiệp Sâm vô cùng chậm, nhưng cuối cùng vẫn ra lời trong lòng. Giống như có khí nghẹn trong ngực đột nhiên thoát ra: "Giống như trước đây chỉ có hai chúng ta với nhau"

      "Trước kia là như thế nào ?" Lục Tắc Linh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm có vẻ biết làm sao trong bóng tối, chua xót khó nhịn: "Giống như hình với bóng theo , cũng là bảo mẫu hay là tình nhân trong bóng tối, sau đó từ từ im lặng ngay đến cũng dám , sợ hãi mang thai, sợ rằng đứa sinh ra bị gọi là nghiệt chủng. . . . . . quan tâm đứa con của tôi. . . . . . Cái tình trạng đó. . . . . . Tôi biến mình thành như vậy. . . . . chính là muốn tôi ở cạnh như thế?. . . . . . Thịnh Nghiệp Sâm, đây là cuộc sống mà muốn sao?" hung hăng nhìn chằm chằm vào : "cuộc sống mà mong muốn, tất cả đều là ác mộng của tôi."

      đau đớn hít thở: " Giữa chúng ta luôn luôn có bất bình đẳng rốt cuộc ở cùng nhau như thế nào?" đột nhiên nắm lấy bả vai của Thịnh Nghiệp Sâm, tựa vào gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. cho chút gian nào để trốn tránh, nhìn sát vào chất vấn: " tôi sao? Lục Tắc Linh sao?" giống như còn khống chế được mình ra sức lay mạnh : " có thể Lục Tắc Linh ? Giống như Diệp Thanh! Coi Lục Tắc Linh giống như mạng sống của ! Có thể hay ?”

      Thịnh Nghiệp Sâm chưa từng thấy Lục Tắc Linh mất bình tĩnh như thế. muốn giữ lại lại bị mạnh mẽ đẩy ra.

      "Thịnh Nghiệp Sâm, có thể lừa gạt tôi ? Gạt tôi, giây thôi cũng được, tôi!" cuồng loạn gào lên : " ! tôi!"

      mở to hai mắt, biểu tình có vài phần đáng sợ. Thịnh Nghiệp Sâm bị làm hoảng sợ có chút choáng váng, trong đầu đủ loại cảm xúc phức tạp.

      ràng là ba chữ rất đơn giản, lại cảm thấy giống như cổ họng bị cái gì chặn lại, cố gắng thế nào cũng ra khỏi miệng


      Giọng của Lục Tắc Linh dần dần nghiêm túc: " thể ra khỏi miệng, bởi vì tôi, chỉ là có thói quen tham lam chiếm giữ." Vẻ mặt của hoàn toàn tuyệt vọng và mệt mỏi, cả người giống như quả bóng xì hết hơi, hoàn toàn biến dạng, bao giờ còn có thể khôi phục được dáng vẻ ban đầu.

      Thịnh Nghiệp Sâm định tới gần , lại bị mạnh mẽ từ chối. Lục Tắc Linh giương mắt nhìn , ánh mắt đầy oán hận, giống như được nhúng trong độc dược, hít thở dần dần dồn dập rồi chợt đưa tay đập cây đèn ngủ đầu giường xuống đất. Phích cắm bị mạnh mẽ kéo xuống trong giây đó ánh điện lóe lên. Sau đó, vỏ nhựa của cây đèn rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh rải khắp nơi trong phòng.

      " cho tôi." Giọng điệu Lục Tắc Linh mạnh mẽ cứng rắn, kìm nén nhiều năm như vậy toàn bộ giải phóng ra ngoài.

      Thịnh Nghiệp Sâm chịu , đứng tại chỗ vội vàng phản bác lại : “ phải, phải tham lam giữ lấy, phải là thói quen. tới tìm em là vì nhớ em, muốn ở sống cùng em là vì cuộc sống có em rất bình yên. Cái gì cũng phải, phải muốn chiếm giữ cũng phải là thói quen." nhíu mày chăm chú nhìn , vài giây sau, tin được bỗng nhiên thốt ra: “ Là vì , là vì em mới ở nơi này.”
      Lục Lắc Linh tuyệt vọng nhìn , ánh mắt đều là tang thương."Vài giây trước đây nếu ra tôi tin tưởng. Nhưng giây kia do dự khiến lòng tôi chết.” ngẩng đầu, chút tránh né, sợ hãi nhìn Thịnh Nghiệp Sâm: "Những gì trong quá khứ tôi nợ coi như tới hôm nay cũng trả hết ."

      "Tình của , tôi nhận nổi, cũng mong đợi hay cầu xin gì nữa.”
      . . . . . .
      Lục Tắc Linh từ chối thêm gì, bất luận Thịnh Nghiệp Sâm cái gì điều như mắt điếc tai ngơ. Thịnh Nghiệp Sâm đợi lâu mới . Giữa bọn họ dù là lời gì cũng đều là xấu xa, quá khứ có quá nhiều nghi ngờ căn cứ, tin tưởng, dĩ nhiên là ngăn cách, chỉ tùy tiện điều gì đó cũng khiến họ trở thành người xa lạ.

      Giống như còn lý do gì để tiếp tục. Như vậy cũng tốt, mối quan hệ bất bình đẳng này cuối cùng cũng dừng lại.

      Buổi sáng, Lục Tắc Linh như cái xác hồn, chân đạp phải những mảnh vỡ của cây đèn bị đập nát đêm qua. Bàn chân bị mảnh vụn thủy tinh của bóng đèn cắm vào, máu tươi từng giọt xuống sàn nhà, hình ảnh này khiến người nhìn có chút sợ hãi, đau đến hít khí lạnh.

      Mang dép lê vào, khó khăn xuống phòng khám trong khu, im lặng ngồi đó cho ông bác sĩ già lấy mảnh vụn thủy tinh ra, thoa thuốc rồi băng bó chân lại. ngồi ở ghế chờ của phòng khám nghỉ ngơi.

      Cửa phòng giải phẫu bên cạnh phòng khám bệnh đóng, chỉ dùng vải bố màu lam làm rèm che, mơ hồ có thể nhìn thấy chút bóng dáng.

      Chắc lại là làm nghề chính đáng ở gần đây đến phá thai, yếu ớt kêu lên. Chung quanh đây là ký túc xá cũ kỹ, nhân viên hỗn tạp, nghề nghiệp trái pháp luật nào cũng có, mọi người vì sinh tồn, dù cẩu thả thấp kém thế nào cũng chấp nhận được.

      Trong phòng khám bác sĩ cùng hộ lí đều thực yên lặng tới lui, giống như đối với việc này quen thuộc, như là thói quen.

      Lục Tắc Linh cúi đầu nhìn mũi chân mình, thầm nghĩ, đời này người cực khổ so với nhiều vô kể, có cái gì mà phải tuyệt vọng.

      Giống như khi với Bạch Dương, thứ hạnh phúc này, chỉ cần còn sống, ngày nào đó có được .

      Chân khập khiễng về khách sạn, vừa thay quần áo, liền nhìn thấy Bạch Dương tìm đến cửa. ta nhìn có vẻ tâm tình xấu, tựa vào cạnh cửa nhìn cố gắng mang giày.

      A tiếng liền hỏi: "Sao lại bị thương thế này? "

      Lục Tắc Linh mang giày, lại đụng tới miệng vết thương, hít khí lạnh: "Giẫm phải thủy tinh ."

      ta nhíu mày:"Sao lại thế này, sao lại cẩn thận như vậy?"

      Lục Tắc Linh đứng lên, "Đến ăn cơm?"

      " chuyện."

      Lục Tắc Linh cười cười.

      Bạch Dương đến gần xem xem, trêu ghẹo : "Mắt sao lại sưng lên? Ngày hôm qua khóc sao? Bởi vì chúng ta chia tay?" ta nhếch khóe miệng cười: " Có phải nỡ chia tay phải ? "

      " nhiều ngày rồi, em phản ứng lại lâu đến vậy sao ?” sờ sờ mặt, thuận miệng trả lời: "Đại khái là tối hôm qua uống nước quá nhiều, nên có chút sưng." liếc nhìn Bạch Dương cái: "Tìm em chỉ để tán gẫu sao? Nếu là tán gẫu xin lỗi, em phải công tác."

      Bạch Dương lưu manh cười, "Làm sao em biết tìm em có việc? Ha ha, có việc muốn nhờ."

      "Chuyện gì?"

      "Mẹ sợ hối hận, sốt ruột tìm đối tượng cho , cho bà an tâm "

      " chẳng phải hối hận sao!"

      Bạch Dương thẹn quá hóa giận: " hươu vượn!"

      Lục Tắc Linh nhíu mày: "Được rồi, thừa nhận thôi, em giúp là được chứ gì." vò vò đầu: “ Em trước nha! Nếu là thỏ non em còn chống đỡ được, nếu là sói già em chịu"

      Bạch Dương mặt đầy vẻ dung hi sinh: "Nếu là sói già, chỉ có thể hi sinh trinh tiết."

      Lục Tắc Linh liếc mắt xem thường.

      Bạch dương cười tủm tỉm rời . Lục tắc linh tiếp tục công tác. Kỳ cũng có khó khăn như trong tưởng tượng. Tinh thần sa sút đến lần cũng như vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

      bây giờ có lo lắng cho cuộc sống của mình, từng bước từ nơi thấp nhất bước lên, cuộc sống đối với tệ, cực khổ đến cuối cũng có hồi kết. Có vài thứ rất xa xỉ, nếu còn phấn chấn, có cũng được.

      Thịnh Nghiệp Sâm từ ngày đó cũng còn xuất trong cuộc sống của . nghĩ rằng, lần này tất cả cũng kết thúc.

      Hạ Diên Kính đến đây hai lần, cùng Lục Tắc Linh xem chổ môi giới bán nhà, giống như là đến giúp đỡ, hoàn toàn là thêm phiền toái, mặc kệ là người bán nhà tỉ mỉ giớ thiệu thế nào, đều liên tục chê bai, soi mói làm cho bán nhà xanh mặt, Lục Tắc Linh bất đắc dĩ, thể gác lại chuyện mua nhà.

      ra biết tâm tư của Hạ Diên Kính, hi vọng mình có thể trở về nhà. làm sao nghĩ đến nhưng nhà của là ở đâu đây?

      Chủ nhật khó khăn công việc mới ít , cần tăng ca có thể nghỉ ngơi hai ngày, liền mua vé xe thăm ba mẹ, mặc kệ ba có muốn nhìn thấy hay , vẫn phải , tóm lại tự cho bản thân thêm chút hi vọng.

      Mang ba lô, tay cầm vé xe, cúi đầu nhìn điện thoại xem giờ, thời gian cũng đến, nhìn chớp mắt bước nhanh về phía trước, cho đến khi bị bức tường thịt chặn lại đường .

      giây kia biết là có bị đâm vào đến choáng váng hay , hay là nghĩ có nhiều chuyện lắm, có chút chậm chạp. Làm ngẩng đầu nhìn Thịnh Nghiệp Sâm kia trưng ra sắc mặt muôn màu. như vậy mà lại đờ người ra hồi lâu cũng chưa được câu nào.

      Ngược lại Thịnh Nghiệp Sâm lại lên tiếng trước, há miệng liền đau đến hít khí liên tục, dường như rất đau lại sống chết chịu đựng. ôm mặt mình nhe răng trợn mắt, nhìn có chút buồn cười: " Em theo đến nơi này chút”

      Lục Tắc Linh theo bản năng hỏi câu: "Mặt của bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

      Thịnh Nghiệp Sâm trả lời, chẳng qua là lôi kéo Lục Tắc Linh về hướng xe mình đậu. Lục Tắc Linh muốn cùng lôi lôi kéo kéo, muốn vùng ra, nhưng lại đủ sức, để mặc ôm lấy bả vai mình.

      Lục Tắc Linh nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

      Thịnh Nghiệp Sâm quay đầu nhìn cười cười, nét mặt vô cùng ấm áp chút tạp chất.

      " hỏi gì cả, chỉ theo ."

      Lục Tắc Linh có chút hiểu đành theo lên xe. lên xe cũng chỉ kêu ngủ chút rồi thêm gì nữa. Tốc độ xe của rất nhanh, đường cao tốc cứ xé gió mà chạy. Xe cao cấp có khác, động cơ là êm . Lục Tắc Linh vốn định ngủ, nhưng trong xe lại quá thoải mái, có hơi mệt nên lúc sau liền ngủ quên.

      Lúc bị Thịnh Nghiệp Sâm đánh thức, mới phát bên ngoài tối đen.

      có chút chậm chạp theo Thịnh Nghiệp Sâm xuống xe. Vô tri vô giác cảm thấy mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc.

      Chờ lúc theo Thịnh Nghiệp Sâm từng bậc từng bậc lên cầu thang, mới có thể như được xối nước lên đầu từ trong mơ hồ thức tỉnh, vừa kịp hiểu được vì sao Thịnh Nghiệp Sâm mang đến đây.

      vịn lấy thanh sắt bảo hộ hai bên cầu thang khó khăn bước từng bước. Trong lòng khổ sở, nhìn bóng lưng cao lớn của , trong mắt đều là chua xót: "Tôi biết có ý tốt, nhưng nơi này tôi biết, tôi cũng đến vài lần, ông ấy gặp tôi."

      Thịnh Nghiệp Sâm cũng ngừng lại, đứng cao, đột nhiên xoay người lại. Lục Tắc Linh khó khăn lắm mới nhìn thấy cằm của , thân áo sơmi trắng, khiến cho khí chất của trầm tĩnh. thản nhiên cười, bên khóe miệng còn chút sưng, nhưng lại khiến Lục Tắc Linh cảm thấy ấm áp.

      "Em có tin tưởng kì tích ?" Đây là câu cuối cùng của với .

      đứng ở trước cửa nhà ba của Lục Tắc Linh, chút do dự nhấn vào chuông cửa.

      thanh leng keng leng keng vang vọng. Giống như qua thế kỉ. Lục Tắc Linh bất lực nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm kiểu dáng cũ kĩ, mỗi giây trôi qua đều cảm thấy dằn vặt.

      Bên trong cửa tiếng bước chân nhàng, tiếng dép lê lẹp xẹp ngày càng gần.
      Két tiếng, cửa chống trộm bằng gỗ mở ra.

      Lục Tắc Linh nước mắt ào ào chảy xuống, giống như nằm mơ giữa ban ngày. Cách cánh cửa chống trộm màu xanh loang lổ, Lục Tắc Linh thấy ba Lục gương mặt già rất nhiều. Trong lòng đau, thời gian dài như vậy vô tình trôi qua mà chưa kịp làm gì để bù đắp lỗi lầm.

      Ba Lục liếc nhìn Thịnh Nghiệp Sâm cái, cuối cùng mở ra cái khóa cửa.

      "Vào ." Giọng của ông bình tĩnh như thể bọn họ chưa từng chia lìa. chỉ là học, học xong lại về nhà. Sáu năm trôi qua, Lục Tắc Linh gần như sắp quên giọng của ba mình, giờ này phút này, nước mắt mông lung. Ngơ ngác đứng ở đó, hầu như có phản ứng gì.

      "Còn vào? Bên ngoài nóng."

      Cuối cùng, là Thịnh Nghiệp Sâm nhàng đẩy vào.

      Thịnh Nghiệp Sâm cũng có theo vào, cũng cái gì. Ba Lục hiểu ý đóng cửa lại.

      Lục Tắc Linh vô cùng thận trọng. thực tế người đàn ông này phải là người ngoài, là người cha ruột thịt của , là người thân duy nhất đời này của . Nhưng lại cảm thấy xa quê nhiều năm, khi về càng gần càng bình tĩnh.

      TV trong phòng vẫn mở, TV chiếu tiết mục thưởng thức và giám định bút tích thư pháp của người nổi tiếng. thanh cũng lớn, chỉ là với Lục Tắc Linh lại cảm thấy là tiết mục phiền chán, giờ phút này lại cảm thấy giống như nhạc đồi trụy.

      Ngôi nhà với hai phòng ngủ, phòng khách, cũng chỉ có cửa được mở. Phần lớn gia cụ và cách bài trí trong nhà đều giống như cũ... chỉ là có vài thứ được thay đổi vị trí khi ba ba nổi hứng.

      Đặc biệt là........Trong phòng khách vẫn đặt cây đàn Piano, mảnh vải bố phủ lên có hơi cũ kĩ, Lục Tắc Linh cảm thấy đau lòng.

      Bước chân tự giác vội bước tới.

      lấy tay vuốt ve cây đàn Piano như là báo vật, vén lên mảnh vải, bố cây đàn Piano màu đen quen thuộc ra.

      Những năm tháng quá khứ giống như nước chảy ngược về, từng giọt từng giọt bao phủ lấy . tại lại càng ngày càng mơ hồ, từ từ mất , mãi cho đến khi giọt nước dừng Piano vì sức hút trái đất, giọt, hai giọt… Càng ngày càng nhiều, lau qua loa làm vết nước đọng loang lổ lưu lại nước sơn của cây đàn.

      Ngẩn ngơ hồi, Lục Tắc Linh giống như được về lại tuổi thơ, tự mô phỏng lại những hành động lúc đó, ngồi sô pha xem TV biết chán, mẹ ở nhà bếp nấu cơm, thanh của nồi chảo truyền đến từng hồi từng hồi. Mùi thơm thức ăn lại lôi kéo con sâu tham ăn Lục Tắc Linh động đậy.

      Chưa kịp chạy vào nhà bếp, bị ba xách như xách gà con đặt trước Piano, còn nghiêm túc với khi nào đàn tốt, mới được xem TV.

      giận dỗi ngồi trước Piano, nghe lời đàn loạn hồi, thanh leng keng thùng thùng là hỗn loạn. lúc chính là như vậy, thường nghe lời, thế nào cũng phải chọc ba mắng chút mới chịu.

      Sau đó mẹ lại rời trước bọn họ, tiền để dành trong nhà cũng dùng hết. Ba bán hết mấy thứ đáng giá trong nhà để chữa bệnh cho mẹ, nhưng có thế nào nữa cũng chịu bán cây đàn này của Lục Tắc Linh.

      Ông tận tâm tận lực, giáo dục thành ngoan hiền lễ độ. chính là viên ngọc quý tay ông, là niềm kiêu hãnh của ông, nhưng lại phụ kì vọng của ông, tự tay hủy đứa con tốt nhất trong lòng ông.
      Lục Tắc Linh áy náy nhắm hai mắt lại. Nước mắt theo khóe mắt chảy dài xuống dưới, cuối cùng chảy vào miệng, vừa đắng lại vừa chat.

      Phía sau, ba Lục có bước lại gần, chỉ là đứng yên nhìn Lục Tắc Linh, nặng nề thở dài hơi, dường như cách khỏi thế cuộc đời:

      "Ta nghĩ, ngày nào đó con ta trở về lại đánh đàn."

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42_1:

      Đời người có rất nhiều chuyện thể hối hận, giống như quyết định khí phách khi xưa. Hai mươi mốt tuổi, Lục Tắc Linh cách nào giải thích cho người cha vừa cố chấp vừa cổ hủ của mình hiểu. tự nhận bản thân có dũng khí cùng ý tưởng mới khá liều lĩnh, tình của rất vĩ đại rất thần thánh, người ngoài thể hiểu được, cho nên dứt khoát đuổi theo người mình . ( thiệt là edit xong hiểu tác giả muốn cái gì nữa)

      Gần sáu năm trôi qua, nhớ lại mọi chuyện trước kia, Luc Tắc Linh cảm thấy giống như giấc mộng. Quá hoang đường, quá vớ vẩn, bản thân cũng cách nào giải thích tất cả.

      "Ba . . . . ." Lúc gọi tiếng ba này, Lục Tắc Linh muốn khóc thành tiếng. đột nhiên xoay nhanh bất ngờ quỳ mạnh xuống sàn, sàn nhà lạnh như băng, đầu gối chạm đến vừa lạnh buốt vừa đau đớn từng trận, thoải mái khi trừng phạt chính mình.

      dám ngẩng đầu nhìn ba mình, thanh run run: “ xin lỗi…ba…that xin lỗ”. Nước mắt to như hạt đậu từng hạt từng hạt rơi sàn nhà, giọt nước trong suốt được ánh đèn huỳnh quang phản chiếu thành điểm sáng.

      Ba Lục hồi lâu cũng chuyện. Cả hai cha con đều trầm mặc, quạt trần trong phòng khách chi nha chuyển động, xoay tròn hình ảnh ngược mặt đất, từng vòng từng vòng, chuyển động với tần suất như nhau.

      lâu sau, ba Lục mới khẽ thở dài hơi, thanh kia nghe mệt mỏi và nặng nề, mà vào lòng Lục Tắc Linh, càng áy náy khổ sở.

      Ba Lục đến đỡ Lục Tắc Linh đứng dậy. lại quật cường nhất định chịu đứng lên. Ba Lục cũng miễn cưỡng đứng dậy, chỉ là cố hết sức ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào , bình tĩnh giảng dạy: “Con xin lỗi ta cái gì? Con nên xin lỗi chính mình.” Ba Lục dịu dàng vuốt tóc mái hơi lộn xộn của Lục Tắc Linh, chậm rãi : “Con giống như là con chim non ta nuôi dưỡng, ta mua cho con lồng sắt đẹp nhất, tự cho đó là điều tốt nhất với con, nhưng hề biết đều con muốn là bầu trời rộng lớn.”

      Ba Lục lại thở dài hơi: "Ba phải giận con, ba chỉ là giận chính mình. Tên nhóc kia rất đúng, con là con của ta, đây là chuyện thể phủ nhận, ta thừa nhận cũng có tác dụng.” Ông dừng chút “Ta nên trốn tránh trách nhiệm của người cha, con là bình thường, có tốt hay xấu, ba kì vọng con thành công, lại xem cảm xúc của con, ba cũng có lỗi.”

      "Ba, ba đừng như vậy. . . . . ." Lục Tắc Linh trong lòng tràn ngập chua xót: “đều là lỗi của con………..”

      thanh của ba Lục cũng nghẹn ngào: “Trong lòng ba nghĩ cho con chút dạy dỗ, cho con biế thế giới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm xấu xa, nhưng hề nghĩ con bên ngoài trở thành như vậy……con của ba, con đáng thương của ba, nếu mẹ con biết được, nhất định trách ba……….”

      Lục Tắc Linh ra sức lắc đầu, " Mẹ có trách cũng là trách con, con là đứa con bất hiếu.” Mười mấy năm, lần đầu giống như trước kia hề cố kị ôm ba mình, có khác nhau chính là mười mấy năm trước chỉ có thê ôm lấ chân to lớn của ba. Nhưng mười mấy năm sau, ôm là cái lưng ngày càng cong xuống ngày càng già của ba. Ba già , mặt đầy nếp nhăn, khuôn mặt tiều tụy, duy nhất còn lại là đôi mắt, còn khỏe mạnh sáng , chỉ là lúc nhìn đả tràn ngập đau thương luyến tuyết cùng hối hận.

      Hai cha con nhịn được khóc rống, sáu năm trôi , cảm tạ số phận, cuối cùng đem gia đình trả lại cho .

      Ba Lục già, lúc Lục Tắc Linh dìu ông đứng lên, ông đứng vững, phải nắm chặt cổ tay Lục Tắc Linh, đẩy cánh cửa đóng ra, với : “Ba biết ngày con trở về.”










      Edit: Mộc Khuê
      Chương: 42.2

      Lục Tắc Linh nhìn đồ vật trang trí trong phòng có dấu hiệu của năm tháng (cũ kĩ ý), còn có những bức ảnh trưng trong tủ và treo đầy tường. Tất cả đều lưu lại vết tích trưởng thành của . Thời gian thấm thoát, còn là trẻ hăng hái nhiệt huyết. kiên cường đứng giữa chông gai cuộc đời, xóa hết mơ tưởng phồn hoa, cũng mài giũa sắc xảo của mình. cuối cùng cũng trở thành bình thường.

      chút cảm xúc buồn phiền xót lại ở ngực cuối cùng vào giờ phút này tiêu tan. đời này vẫn còn người , mà người này mãi mãi cũng thay đổi.

      Như vậy là đủ rồi, đời này bao giờ lại phụ kì vọng và thương này nữa.
      Đồng hồ điểm 12 giờ, ba lớn tuổi nên sinh hoạt rất đúng giờ, lúc này yên ổn ngủ.

      Cách bức tường, Lục Tắc Linh bỗng nhiên có chút hốt hoảng. Còn nhớ lúc đọc sách, cũng từng như vậy, chờ ba ngủ, nghe tiếng hít thở đều đặn của ông, mới dám lấy tiểu thuyết ra xem.

      rất là người sống theo tình cảm, thường vì mấy chuyện tình ngăn cách khổ sở… trong tiểu thuyết mà khóc bù lu bù loa, sáng hôm sau phải đến trường với hai mắt sưng vù. Ba hỏi , liền lấp liếm: “Ai biểu ba suốt ngày bắt con làm bài, luyện đàn nên mới mệt thành như vậy.”

      Lục Tắc Linh nhớ lại chuyện quá khứ, thấy mình quá ngây thơ, khỏi cười cười như kẻ ngốc.

      trưởng thành, càng ngày càng ngủ trễ, tâm càng ngày càng nhiều, cảm thấy khoảng cách với ba. Ông lão qua loa hiểu được tâm tư tinh tế của trẻ, vì thế luôn cự tuyệt trao đổi với ông. Chỉ len lén khóc, thầm nghĩ nếu mẹ còn sống tốt rồi.

      Cho đến hôm nay mới hiểu được, mặc kệ là thô ráp hay tinh tế, thương kia đều như nhau, hoàn toàn hiểu , phải gần sáu năm thời gian và cực khổ để trả giá.

      Thở ra hơi, đến bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ ra.

      Cây to ngoài cửa sổ nở đầy hoa màu trắng, từng bông, từng bông rất tao nhã. cơn gió thổi qua, bóng cây lắc lư, ánh trăng chiếu sáng, như vẽ ở tường bức tranh cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp, gió lay động bức tranh lại đung đưa trông rất sống động, động lòng người.

      từng bước lên phía trước, nhìn ánh đèn còn sót lại của ngôi nhà đối diện, tầm mất dần di chuyển, cuối cùng nhìn thấy dưới lầu có chiếc xe nhìn rất quen, mà bóng dáng tựa vào xe kia rất quen thuộc.

      12 giờ, vẫn chưa , vẫn chờ ở nơi đó sao? Lục Tắc Linh đột nhiên có chút dám kiểm chứng.

      Mở cửa sổ cũ ra, lúc kéo mâ thanh phát ra rất lớn, nhất là vào lúc đêm khuya trống trải tĩnh lặng, giống như ở trong hang sâu vang vọng oang oang.
      Thịnh Nghiệp Sâm nghe thấy tiếng vang, chợt ngẩng đầu, dưới màn đêm hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách xa như vậy, lại nhìn thấy ràng.

      Lục Tắc Linh đưa tay lấy điện thoại rung bàn. cầm di động tới bên cửa sổ, ở khoảng cách xa thế này nhìn người dưới lầu.

      “Bác trai có làm khó em chứ?” Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm nghe ra rất mệt mỏi, nhưng giấu được vui sướng trong đó.

      Lục Tắc Linh mím môi, "Cảm ơn ‘kì tích’của ."

      Thịnh Nghiệp Sâm ngại ngùng nở nụ cười: "Cũng có làm gì nhiều cả"

      “Ba em đánh sao? "

      "Cũng nặng lắm."

      Lục Tắc Linh khóe miệng cong cong: "Ba em hồi trẻ là quân nhân."

      Thịnh Nghiệp Sâm hiểu : "Chẳng trách, cuốc xẻng nhà người ta ông đều vác lên nên người ." (cái này có gọi là tố cáo ta?)

      ". . . . . ." Lục Tắc Linh được gì nữa, lúc lâu sao mới giọng: "Cám ơn."

      Thịnh Nghiệp Sâm im lặng, tiếng hít thở của trong điện thoại từ từ truyền đến “ phải làm tất cả để nghe tiếng cám ơn của em”

      Lục Tắc Linh mở to mắt, nhìn thoáng qua ánh trăng cao luôn cao ngạo bầu trời kia, thản nhiên : “Ngoài cảm ơn, em biết còn có thể với điều gì nữa.”

      Thịnh Nghiệp Sâm nghẹn lại chút, hít vào hơi, bình tĩnh : “ ép em. có thời gian, gần đây cùng bác trai ở chung cũng rất tốt, chờ thời gian nữa tâm tình em tốt hơn, chúng ta lại tiếp tục chuyện.” (muốn cưới vợ phải lấy lòng ba vợ trước, là thâm)

      " chuyện gì?"

      " chuyện của cả đời này."

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42_3

      Hai từ cả đời do Thịnh Nghiệp Sâm ra, giống như lời trong đồng thoại (truyện thiếu nhi) cho dù chưa có cái gì ràng cũng khiến Lục Tắc Linh rung động thôi. Nhưng bây giờ, còn cái dũng khí của sáu năm trước nữa, phải , mà ngược lại rất nhiều, nhưng rất mệt mỏi và quá tuyệt vọng. thua hết rồi, tất cả dù ràng cả ván cờ này cũng thua sạch rồi.

      để mất nhiều thời gian lo chuyện Thịnh Nghiệp Sâm nữa. Trong khoảng thời gian này mang nghiệp và cuộc đời mình tất cả trù tính (kế hoạch) lại lần nữa. Thời gian làm việc ở khách sạn, cùng quản lí rất hợp ý nhau, biết phải về lại X thị, liền đưa bức thư tiến cử. Lục Tắc Linh mở bức thư ra nhìn thoáng qua người đứng đầu, X thị vô cùng nổi tiếng về lĩnh vực nhà hàng khách sạn.

      "Bên kia cần trợ lí giám đốc, tôi giúp vạch sẵn đường rồi, còn lại là dựa vào chính ."

      Lục Tắc Linh cảm kích cất thư đề cử . rất cảm động vì trong hai năm nay ở nơi này gặp được những người tốt bụng, kì trời cao đối xử tệ với .

      từ chức việc khó khăn nhất phải đến Tiểu Tiên, ấy ôm khóc sướt mướt chịu cho , tính tình vẫn còn trẻ con. Chỉ là đời này có buổi tiệc nào tàn, đạo lí này mọi người đều hiểu.

      Bận rộn qua lại giữa hai thành phố, nhận lời phỏng vấn, cạnh tranh cuối cùng cũng được nhận vào làm việc.

      Công việc mới bắt đầu rất nhanh, so với tưởng tưởng tốt hơn nhiều lắm. Tuy rằng so với việc từ học Piano khác xa, cũng khác lắm khi học đại học chuyên ngành Trung văn, nhưng đây là cuộc sống, luôn luôn có nhiều chuyện bất ngờ chứ như khi học ra bài tập bình thường.

      Ba Lục là người cố chấp, cái cố chấp này chính là giới hạn khiến cho hai người gặp mặt chuyện. nay Lục Tắc Linh mỗi ngày ở bên chăm sóc, ông đối với ngoài thương cũng chỉ là thương, làm gì còn oán giận.

      Tay chân của ba Lục so với trước kia yếu hơn nhiều, Ba ba thân thể góc chi trước kia kém rất nhiều, những năm này vào lúc phiền chán là hút thuốc, rốt cuộc bị nghiện nặng, tại hút thuốc nữa nhưng lại ho khan.
      Xem ra mất mà được, Lục Tắc Linh có hơi khẩn trương quá mức, ba bất quá là ho khan hai tiếng, ngày ba lần bốn lược nhắc nhở, như thế nào cũng phải bắt ba đến bệnh viện kiểm tra. Ba Lục bị nhắc riết biết làm sao, cứ thế vài ngày trôi qua.

      Lục Tắc Linh nhận chức vụ mới, lại là trợ lí giám đốc, thường ở lại tăng ca, vô cùng mệt, công việc quá nhiêu. Mỗi lần tan ca về nhà nằm xuống giường liền ngủ, nhất thời cũng quên hết tình.

      Hai giờ chiều, Lục Tắc Linh thức dậy, vào phòng bếp tìm nước uống, lại phát trong góc của tủ chén, có túi hồ sơ.

      Cầm kết quả bệnh án tay, Lục Tắc Linh lại đứng ngây ra như phỗng, theo báo cáo ghi nơi khám là khoa ung bướu.

      tay còn cầm cốc nước, nhưng giờ phút này hoàn toàn thể nuốt vô giọt nước nào. Tiếng ho khan quen thuộc của ba vang đến, dép lê xẹt qua sàn phát ra am thanh lẹt xẹt. Ba Lục tựa vào cửa phòng bếp, nhìn thấy Lục Tắc Linh, quan tâm hỏi: " Dậy rồi? Có đói bụng ? Ba nấu cơm?"

      Lục Tắc Linh vò báo cáo bệnh án thành cục nắm chặt tron tay, cố gắng bình tĩnh hỏi ba mình: " Ba nay vẫn còn ho nhiều, sao vẫn bệnh viện ạ? "

      Ba Lục ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Tắc Linh cái, cuối cùng dắt khóe miệng cười cười: "Bệnh cũ, cần khám, lúc trẻ hút nhiều khói nên cổ họng bị thương. "

      Lục Tắc Linh cổ họng cứng lại, nước mắt chốc lát liền chảy xuống, lấy tờ giấy bị vò thành cục vuốt thẳng ra đưa đến trước mặt ông: "Vậy ba cho con biết đây là cái gì? Ba khoa ung bướu làm gì?" nhớ tới Hàn Tiểu Nghiên, ba ấy cũng khoa ung bướu, ba ấy là ung thư nha!

      Ba Lục theo bản năng sờ sờ vào túi tiền của mình, có hơi ngượng ngùng cười cười: "Ba sợ làm con lo lắng."

      Lục Tắc linh chỉ cảm thấy trái tim giống như bị quăng vào hồ nước lạnh băng, đột nhiên chìm vào đáy nước, thanh của mang theo nghẹn ngào, nhấn từng chữ nhưng đều có chút ràng: "Có phải hay . . . . . . Có phải hay ung thư?"
      phần cuối của chương 42
      phần mà Bạch Dương tức giận mình để xưng hô như tác giả luôn, như vậy dễ nghe và thể được tức giận của BD hơn.
      Ba Lục bị hỏi cái này làm cho hoảng sợ, vội vã phủ nhận: " đúng đúng! Con nghĩ đâu vậy? " Ông : "Ba chụp X- quang, tấm phim có bóng mờ, bác sĩ cũng nghi ngờ là có khối u, cho nên mới sắp xếp cho ba đến khoa ung bứu kiểm tra cho kĩ. Sau khi kiểm tra lần nữa, kết quả cho thây là phổi của ba có hơi lớn hơn người khác chứ phải khối u."

      Nước mắt Lục Tắc Tinh ào ạt chảy ra: "Ba, ba gạt con chứ?" giay kia, trong đầu lướt qua tất cả những hình ảnh tốt, cảm giác bất lực thời điểm mẹ qua đời lại trở về, hoàn toàn bất lực, với sinh mạng trước mặt, bất lực.

      Ba Lục bị bộ dạng khóc sướt mướt của dọa sợ, vội vã chạy về phòng đưa kết quả chẩn đoán cho xem. Lục Tắc Linh vừa nhìn vừa khóc, tuy rằng có khối u, nhưng báo cáo kiểm tra thân thể vẫn ít bệnh vặt, giống như cái máy làm việc cả đời, đến cuối đời mang thân bệnh tật. Lục Tắc Linh càng xem càng khó chịu.
      "Ba, ba phải biết quý thân thể của mình nha, con rất sợ nếu ngày vừa tỉnh dậy nhìn thấy ba nữa."

      Ba Lục nhìn Lục Tắc Linh vành mắt cũng hồng hồng: “ Lúc ba chờ kết quả cũng rất sợ hãi, ba sợ có ngày ba ngủ tỉnh lại”. Ông nghẹn ngào : “Ba thự sợ tiếc nuối, sợ nhìn thấy con của ba lập gia đình.”

      . . . . . .

      Lục Tắc Linh nhìn ba mình, trong lòng vừa chua xót lại chát ngắt, sắp qua cái sinh nhật tuổi 27, đừng lập gia đình. ngay cả đối tượng để kết hôn cũng có.

      Chính phí hoài những năm tháng thời gian, luôn cảm thấy cuộc đời còn dài. Nhưng ba có nhiều thời gian như vậy để đợi chờ.

      Ông già , ngày trôi qua đều giống như ngày cuối cùng, làm con , tại sao có thể khiến cho ông có quá nhiều tiếc nuối?

      Cực kì khó chịu, oán hận chính mình, quá bất hiếu rồi.

      ***

      Ba Lục sức khỏe tốt, Lục Tắc Linh mình làm công việc trong nhà, như cây nến đốt hai đầu cho sáng nhất, giống như con quay làm việc ngừng, cuối cùng dư ra chút thời gian nào. Lục Tắc Linh làm hòa với ba mình, nên còn ở lại thành phố nữa.

      Phòng chưa trả lại, cũng còn sửa sang lại này nọ. Lần này lên lại là vì còn chút tình cần giải quyết.

      Trước đó nhận được hai cuộc điên thoại, cái là của Bạch Dương, là trận ồn ào tán gẫu, cũng có đề tài nào quan trọng. Cuộc gọi khác là của Thịnh Nghiệp Sâm, giữa hai người vẫn còn chút xấu hổ. Thịnh Nghiệp Sâm hỏi cái gì Lục Tắc Linh tra lời cái đó, cũng có đề tài đặc biệt nào để . muốn gặp , lại vội vàng gần đây ở X thị. muốn gì lại thôi, rốt cuộc cái gì cũng liền cúp máy.

      Lục Tắc Linh cũng có thời gian nghĩ nhiều, vội vã mua vé xe. Sau ngày nghĩ lâu, phải vội vã xử lí cho xong công chuyện, cùng chủ nhà chuyện thuê nhà.

      chuyện trả phòng với chủ nhà. Chủ nhà cho Lục Tắc Linh ba ngày để thu dọn đồ đạc. Ba ngày sau trả lại chìa khóa cùng nhận lại tiền đặt cọc lúc trước. Lục tắc Linh có nhiều thời gian như vậy, thời gian quá ngắn.

      thu dọn đồ đạc nửa bị Bạch Dương gọi điện kêu ra ngoài. lúc này mới nhớ là từng đáp ứng theo Bạch Dương xem mắt.

      Trời mùa hè muốn mưa là mưa, mới lúc này ra cửa trời còn nắng tốt như vậy, chỉ chớp mắt sấm chớp đầy trời lại u đáng sợ.

      Quán cà phê tọa lạc tầng 28 của khách sạn cao cấp, bởi vì giá cả đắt đỏ, đến hưởng thụ cuộc sống cũng có mấy ai, quán cà phê to như vậy chỉ có mấy bàn có người.

      Thời tiết u, trong quán cà phê lại mở đèn sáng choang, đèn thủy tinh vừa sáng vừa đẹp lung linh, so với bên ngoài là hai cái thế giới khác nhau.

      Bạch gia an bài cùng Bạch Dương xem mắt là tên Tử Tịch, tên thân mật là Tiểu Mạch, là thẳng thắn. So với tưởng tượng của Lục Tắc Linh càng khó đối phó. Có vẻ có xuất thân tốt làm cho khỏi lo lắng nhiều, chuyện lại xen lẫn mùi thuốc sung. Xem ra Bạch Dương dẫn theo làm tổn thương mặt mũi ấy rồi.

      Bạch Dương vô tâm ứng chiến, ngay cả trước kia “Tình ” cảm động gì đó cũng ngại ra. bé kia hỏi cái gì cũng lười trả lời, bé kia giận đến nghiến răng, hắt nguyên li Hồng Trà lên mặt Bạch Dương, lớn tiếng mắng: "Tôi cho biết, tôi đối với việc xem mắt này chút cũng hứng thú, nếu phải là cha mẹ ép buộc, tôi cũng thèm đến, nhưng cũng đừng quá đáng! Đưa người theo tính là gì! Muốn dẫn cũng là tôi dẫn, mất mặt!"

      bé kia nổi giận đùng đùng rời . Nhìn thấy Bạch Dương bên cạnh chật vật, Lục Tắc Linh cười khi người gặp họa, tự đáy lòng cảm khái: " này tính tình thẳng thắn, chuyện cũng rất thú vị"

      Bạch Dương bất đắc dĩ lấy khăn tay lau, đồng ý theo: "Thú vị gì chứ? Chính xác là người đàn bà chanh chua?"

      Lục tắc linh nhìn Bạch Dương người dính đầy nước đồng tình : "Đúng là ‘ hắt ’ phụ."

      Bạch Dương ngẩng đầu, còn muốn gì với Lục Tắc Linh, lại đột nhiên im lặng tầm mắt dừng ở góc sáng sủa của quán, mới vừa rồi là cái bàn trống bây giờ có hai vị khách ngồi

      Lục Tắc Linh nhìn theo tầm mắt của ta, là thấy Hàn Tiểu Nghiên cúi đầu biểu tình thận trọng. người ngồi đối diện mặc đồ bình thường thoải mái (chắc dạng phải vest, cho này viết khó hiểu quá), tuy chỉ là bóng lưng, cũng có thể nhìn ra khí chất thanh tao của người đó. Hai người ngồi chung cũng được tự nhiên, khách sáo, dường như quen thuộc.

      Lục Tắc Linh nhìn thoáng qua Bạch Dương, lại nhìn thoáng qua Hàn Tiểu Nghiên, quyết định im lặng.

      Bạch Dương biểu tình hoàn toàn nghiêm túc, đáy mắt đầy tức giận hận ý, ta phút chốc đem khăn tay bỏ bàn, đột nhiên đứng lên, cao nhìn xuống với Lục Tắc Linh: "Chúng ta cũng nên ."

      ràng thẳng ra cửa nhanh hơn, Bạch Dương lại cố tình chọn đường vòng xa hơn, chỉ vì có thể ngang qua bàn của Hàn Tiểu Nghiên.
      ta vẫn thể bộ mặt kẻ ăn chơi trác tán, ra vẻ kinh ngạc đứng trước bàn Hàn Tiểu Nghiên, cố kị, hô tiếng, : “Y tá Hàn trùng hợp nha, ngươi cũng ở đây sao?” ta lạnh lùng đảo qua người đàn ông ngồi đối diện, tiếp tục xong: "Ai vậy a? Nhìn cũng được nha! Là tên ngốc mới câu được gần đây hả?"

      Hàn Tiểu Nghiên cúi đầu, cắn chặt môi, nhưng người đàn ông ngồi đối diện tự nhiên đứng dậy giới thiệu: "Tiểu đệ họ Đường, là bằng hữu của Tiểu Nghiên."

      Bạch Dương nhíu mày: "Này tốc độ rất nhanh nha! ‘ bằng hữu ’! Hảo cái ‘ bằng hữu ’!"

      Tầm mắt của ta giống thanh lợi kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Nghiên, nhìn thế nào cũng sắc bén, cắt tóc tức đoạn. ta đột nhiên kéo Lục Tắc Linh lại, tư thế vô cùng vô cùng thân thiết.

      Lục Tắc Linh nhất thời hoảng hốt, thời điểm kịp phản ứng lại bị Bạch Dương ôm chặt vào lòng. Chỉ nghe ta ở đỉnh đầu : "Y tá Hàn, ngươi liền cùng Đường tiên sinh hảo hảo hưởng thụ buổi chiều trà, ta cùng bạn của ta làm phiền các người." ôm Lục Tắc Linh muốn , lại đột nhiên quay trở lại, cố ý : "Lần trước ngươi phải muốn ta kết hôn đừng quên mời ngươi sao? Ta khẳng định mời. Ta cùng Tắc Linh hôn kì chuẩn bị định ra, khi nào định xong thông báo với ngươi!"

      . . . . . .

      Lục Tắc Linh xấu hổ bị ta ôm, vừa bước được hai bước có cảm giác như có mũi nhọn chỉa vào lưng. muốn chạy nhanh hơn tí, Bạch Dương này lại cố ý chậm lại đem cảm giác như bị lăng trì này kéo dài.

      hồi phục lại tinh thần, vừa ngẩng đầu.

      Hình như là ông trời cũng muốn đùa giỡn, nhìn thấy Thịnh Nghiệp sâm đứng cách mình hai bước. biết đứng ở đó bao lâu, cũng biết nghe được cái gì. Chỉ thấy biểu tình khó tin của nhìn chằm chằm vào cánh tay Bạch Dương ôm .

      theo bản năng muốn tách khỏi Bạch Dương, nhưng là Bạch Dương cũng ngoan cố dùng sức ôm lại, trốn được.
      Lúc ngang qua người Thịnh Nghiệp Sâm, nghe thấy thanh trầm thấp của an:

      "Tắc Linh."

      Chỉ có hai chữ mà thôi Lại dùng ngữ điệu bi thương như vậy.

      Lục Tắc Linh quay đầu lại. Bạch Dương ôm nhanh ra ngoài.

      cùng Thịnh Nghiệp Sâm, cuối cùng là như vậy thần xui quỷ khiến bước qua nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :