1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37.2

      Lúc đó Tố Tố vẫn còn rất , nhưng vẫn cố chấp với Thịnh Nghiệp Sâm: " ơi, Piano cũng giống như chúng ta vậy, cũng có lúc tâm tình tốt, nếu như nghiêm đánh đàn mất hứng đó."

      Cách thời gian khá lâu, Lục Tắc Linh từng ngây ngốc với Thịnh Nghiệp Sâm: " ra piano cũng có sinh mạng , nếu em tâm đánh đàn tức giận."

      Có lẽ chính bởi vì câu ngây thơ đó, mới bắt đầu chú ý tới tên là Lục Tắc Linh này. Cũng bởi vì như thế, mới theo bản năng mà thân thiết với .

      Con người loài động vật kỳ quái, mất mới biết quý trọng, rời càng xa mới càng thấy nhớ. ra ở trong lòng , cũng có vị trí .

      ra , vẫn còn nhớ nụ cười xấu hổ lúc đầu của .

      Thịnh Nghiệp Sâm nhàng để ly rượu xuống, đột nhiên mở miệng: "Ông chủ Diêu, cây đàn này, có thể để lại cho tôi ?"

      Trong đầu bây giờ toàn là hình dáng ngồi đánh đàn của Lục Tắc Linh. là điên rồi, ràng trước dương cầm ai nhưng lại cảm thấy hình ảnh đó rất chân .

      Lão bị câu này của làm cho hết hồn, lát sau mới bắt đầu cười ha hả: "Đàn này có ma lực đến vậy? Tôi cũng có người bạn cũng cách năm ngày ba bữa lại tới đây dây dưa, muốn mua lại tặng cho bạn !" ta cúi thấp người cười : "Tổng giám đốc Thịnh là muốn tặng ai vậy? Cũng đưa cho bạn à?"

      Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc hồi, cũng có lúng túng, ngược lại rất thẳng thắn gật đầu cái: " ấy đánh đàn rất hay."

      Đoàn người cũng bắt đầu sôi máu, rối rít tới tám chuyện, Lão nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, "Chuyện này được, lúc trước bạn tôi cũng đòi mua nhưng tôi cũng chịu!" xong, ta xoay người, vốn im lặng ta lại tự nhiên ồn ào lên: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới rồi! Hai người các người đánh nhau ! Người nào đánh thắng tôi tặng người đó! Ha ha!"

      ta cười, dửng dưng đến cửa, mở cửa ra, "Bạch Dương! Lỗ mũi của cậu linh như chó vậy! Biết chỗ này có rượu nên đến uống ké hả?"

      Thịnh Nghiệp Sâm giống như bị tia chớp bổ trúng, cả người giật mạnh.

      Bạch Dương cười cưới vỗ vai Lão , nhìn hành động của hai người cũng biết rất thân nhau. Mà theo sau Bạch Dương, là Lục Tắc Linh. Hai người vừa bước vào đều bận đồ màu trắng, chiều cao cũng xứng đôi, nhìn qua hết sức xứng với nhau, Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy có chút chói mắt.

      Ở trước mặt lại giống như vậy, giờ phút này mím môi cười, ràng hề ăn mặc sang trọng, nhưng lại giống như viên Minh Châu, sáng chói làm cho người ta dời mắt được. liếc vòng quanh phòng, cuối cùng tầm mắt mới rơi vào người .

      đôi giống như cái đĩa tinh trong con ngươi đột nhiên lộ ra mấy phần luống cuống, nàng theo bản năng hướng Bạch Dương bên cạnh né tránh, còn là sợ hãi như vậy của bộ dạng, gọi có chút lòng chua xót.

      đến gần làm Bạch Dương cũng phát ra tồn tại của Thịnh Nghiệp Sâm, vô tư tới, ngồi bên cạnh Thịnh Nghiệp Sâm, giống như người bạn mà hàn huyên: "Học trưởng! cũng tới chơi hả!" Trong lúc chuyện, Lục tắc Lin him lặng ngồi ở bên cạnh . Dáng người của Bạch Dương và Thịnh Nghiệp Sâm cao bằng nhau, khẽ nghiêng người xuống, chặn người Lục Tắc Linh lại. Thịnh Nghiệp Sâm khẽ cúi thấp đầu, chỉ có thể nhìn thấy cánh trắng nõn của Lục Tắc Linh lộ ra, gầy lại thon dài, da cũng rất đẹp, làm cho nhịn được muốn lại gần hơn chút.

      Bạch Dương cái gì cũng chú ý tới. Chỉ biết Lão đột nhiên lớn tiếng : "Xem ra con của trường mấy người đều biết đánh đàn hết! Bạch Dương, người học trưởng này của cậu cũng muốn có cây đàn piano đó !" Lão bị tiếng "Học trưởng" của Bạch Dương làm cho hiểu lầm, cho là Thịnh Nghiệp Sâm là học trưởng của Bạch Dương.

      Bạch Dương ý vị sâu xa nhìn Thịnh Nghiệp Sâm cái, đột nhiên khoát khoát tay, với Lục tắc Linh: "Tắc Linh, bộc lộ tài năng ! Làm cho học trưởng Thịnh biết khó mà lui, quân tử đoạt đồ của người đẹp đâu, học trưởng cũng thể tới giành được!"

      Tay của Lục Tắc Linh nắm lại chặt, ngay sau đó ôn hòa đứng lên, ở trước mặt đại gia cúi mình chào: “Vậy em xin mạn phép." xong, bước ra khỏi phòng, từng bước từng bước tới chỗ chiếc đàn, cử chỉ rất quen thuộc, giống như được đàn nó rất nhiều lần.

      Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy tất cả trước mắt quá mức quen thuộc, những hình ảnh lẻ tẻ vừa rồi giờ phút này được tiếng đàn chấp nối lại đầy đủ. Thiết bị trong phòng này đều là đồ cao cấp nhất, hầu như có chút tạp nào. sắc thuần khiết nhất khiến Thịnh Nghiệp Sâm khỏi hoảng hốt.

      Dung mạocủa Lục Tắc Linh rất xinh đẹp, mấy năm nay, do va chạm với cuộc sống làm cho hao mòn rất nhiều sức lực, nhưng ngược lại, thời gian giống như dần lắng động lạitrước vẻ đẹp của . mặc bộ đồ màu trắng ngồi trước dương cầm, mở nắm đàn ra, theo thói quen vuốt phím đàn, sau đó, nhàng đánh bài hát rất yêm dịu. Bóng lưng của xa cách mà lành lạnh, khắc kia, giống như có thế giới đặc biệt, bên trong chỉ có mình , ai cũng vào được. Đèn treo tường thấp thoáng, tất cả cảnh trí cũng ra rất hoa lệ, tất cả màu sắc đều rơi vào trong mắt của . Ngón tay thon dài của linh hoạt, nụ cười rất hạnh phúc.

      tìm về với thế giới của mình, nhưng trong thế giới của nữa.

      Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy ngực mình rất đau. Hung hăng rót ly rượu để áp chế cái cảm giác mãnh liệt đó

      Khúc nhạc kết thúc, cả đám người đều vỗ tay. Lục Tắc Linh đỏ mặt trở lại bên cạnh Bạch Dương. Bạch Dương tùy ý ôm lục lấy bả vai của Lục tắc Linh, đối với Lão la hétkêu gọi đầu hàng với Lão : "Ông chủ Diêu! Là cậu tặng nó làm quà mừng tôi kết hôn! Cậu đừng có đổ thừa nha!"

      Mọi người rối rít cười.

      "Bạch Dương! Cậu kết hôn? Thiệt hay giả? Đừng có lừa tiền mừng của bọn này!"

      c37.3

      Bạch Dương cười mắng, đá cước, sau đó ôm lấy Lục tắc Linh vô cùng nghiêm túc: " thể nào có tiếng chung với những người sống mơ màng như các cậu được, chỉ cần Tắc Linh đồng ý, ngày mai mình kết hôn ngay."

      Lục Tắc Linh bị mọi người trêu chọc, mặt đỏ bừng lên y như quả táo chín, giận trách Bạch Dương: "Sao lại hươu vượn như vậy!" ràng là lời trách cứ, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm nghe vào, lại giống như làm nũng .

      Tim của Thịnh Nghiệp Sâm vô cùng đau đớn, lấy cớ ra ngoài hút thuốc rồi rời .

      ra trong phòng ăn có khu để hút thuốc. Chỉ là giờ phút này Thịnh Nghiệp Sâm ở lại đó nữa, cho nên thẳng đến cửa lớn. Mới dựa vào cái cột hành lang châm điếu thuốc

      Hành lang rất rông, mặt sáng mặt khác lại rất tối. Thịnh Nghiệp Sâm đứng ở trong bóng tối, dấu mình trong đó. nhớ nỗi là mình hút bao nhiêu điếu thuốc, cũng nhớ là đứng ở đây bao lâu rồi, rượu bắt đầu có tác dụng, anhcó chút say rồi.

      Giọng mền mại của Lục Tắc Linh vang lên ở đầu bên kia hành lang.

      ". . . . . ."

      "Ở cùng chỗ với Bạch Dương, ấy ăn cơm với bạn."

      "Cái gì hả, có gì, chỉ là quan hệ nam nữ bình thường thôi."

      "Kết hôn cái gì chứ! Nó quá xa rồi, mình muốn những thứ đó."

      "Ừ ừ ừ, biết quản lý Hạ!"

      vẫn cười, hình như là chuyện điện thoại, nghe thấy giọng hình như rất vui vẻ, chuyện rất lâu, mới nghe được câu: "Tiểu Kính chuyện cậu muốn mua phòng lần trước đó, mình suy nghĩ kỷ rồi, thấy cũng được, chẳng qua là mình muốn về, mình muốn mua căn ở đây. . . . . . Mình muốn mua căn nhà để sống ở đây."

      . . . . . .

      Rốt cuộc Thịnh Nghiệp Sâm cũng nhịn được liền ném tàn thuốc đí. Bước chân của như có gió, tới trước mặt Lục Tắc Linh làm cho hết hồn lùi lại mấy bước. trừng mắt liếc cái, cuối cùng chuyện điện thoại tiếp: "Cứ như vậy , bây giờ mình còn có chuyện, mình cúp trước."

      cất điện thoại, ngẩng đầu, cất tiếng vừa lạnh lùng vừa xa lạ: "Tội trước." vẫn lễ phép chào hỏi.

      Thịnh Nghiệp Sâm bắt lấy cánh tay của .

      kinh ngạc quay đầu lại, mắt mở rất lớn, "Buông ra, đừng có làm những chuyện lung túng như vậy có được ?"

      Thịnh Nghiệp Sâm nắm rất , lôi đến gần , "Em muốn lập gia đình ở đây?”

      có chút tức giận nhìn chằm chằm: " nghe lén tôi chuyện điện thoại?"

      "Em trả lời tôi."

      "Quan hệ gì tới chứ."

      Thịnh Nghiệp Sâm ngờ ngày Lục Tắc Linh dùng giọng điệu như vậy để chuyện với , ngạnh chút, tiếp tục hỏi: "Em muốn kết hôn với Bạch dương sao?"

      Lục Tắc Linh cau mày, biết là nghĩ cái gì, hồi lâu mới : "Nếu như ấy đồng ý, tôi có vấn đề gì."

      " được!" Thịnh Nghiệp Sâm gần như là hét lên. nắm chặt tay của Lục tắc Linh lại, "Em thể kết hôn với Bạch Dương, ta và em thích hợp."

      "Tại sao?" Lục Tắc Linh dùng nét mặt hoang đường để hỏi: "Người đó và tôi thích hợp? Chẳng lẽ thích hợp sao?"

      Thịnh Nghiệp Sâm mím môi lại chặt, qua hồi lâu, đột nhiên hỏi : "Nếu như mà muốn kết hôn với em sao?"

      Lục Tắc Linh mở to hai mắt, há hốc miệng, muốn cái gì đó, nhưng đến cuối cùng lại được gì. Ngược lại có chút đau thương: "Tôi hiểu rất , luyến tiếc đêm đầu tiên. Đàn ông đều là như vậy, cho dù , cũng muốn ở với người đầu tiên mình quan hệ."

      ". . . . . ." Thịnh Nghiệp Sâm muốn giải thích, nhưng biết phải gì, hiểu tại sao Diệp Thanh lại như vậy, và Lục tắc Linh cũng như vậy. Cái gì là luyến tiếc đêm đầu tiên, hiểu, chỉ biết cuộc sống trước kia của rất khác, mặc kệ vui mừng hay khổ sở, chỉ cần về nhà, đều ở đó.

      Cái cảm giác an toàn đó cả đời cũng thể quên được, chỉ làm người phụ nữ bình thường, lại có thể làm cho lệ thuộc đến mức này.

      Giọng của có chút , còn mạnh mẽ như trước nữa: " biết em rất thích chơi đàn, đưa em đến Viên có được ? Đến đó tiếp tục học đàn, học ở đó rất tốt."

      "Tắc Linh ——" Giọng cao vút của Bạch Dương vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ.

      Lục Tắc Linh giống như bừng tỉnh lại, ghét bỏ gở cánh tay của Thịnh Nghiệp Sâm ra. Trong đôi mắt trắng đen ràng của hình như có chút lửa giận, đầy hận ý, khiến Thịnh Nghiệp Sâm có chút ứng phó kịp.

      chút lưu luyến chút xoay người , mỗi bước đều vô cùng vội vã. Thịnh Nghiệp Sâm nhìn trở về bên cạnh lòng ngực của Bạch Dương, thậm chí ngay cả lần quay đầu lại cũng keo kiệt.

      Trái tim của như bị ai đó bóp chặt, khí trở nên rất mỏng manh, mỗi lần hít vào đều rất khó khăn, lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn co rút theo. Cả người của vô tri vô giác đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ cùng nhau rời mà ngẩn người.

      " cùng em." Câu sau cùng của , vẫn chưa được ra, mà , khinh thường muốn nghe nữa rồi. (Ối đọc đến khúc này tội nghiệp quá  đây là câu quan trong a phải đầu tiên chớ, để dành chi rồi h nó thành như thế lầy)
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      trangtrongnuocHà Hoàng thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38:

      Lục Tắc Linh có lúc rất hận mình, tại sao lại có thể có tiền đồ đến như vậy?

      ràng nên hận tới cực điểm, nhưng khi nhìn thấy mất mác, nhìn khổ sở, nhịn được mà đau lòng.

      ngờ gặp như vậy, cho rằng mình bắt đầu cuộc sống mới rồi, nhưng ra là phải.

      để dành được chút tiền, suy nghĩ lại, quyết định mua căn phòng ở thành phố này. Cũng phải là muốn ở cùng với Bạch Dương, mà là có dũng khí trở về đối mặt với Thịnh Nghiệp Sâm nữa.

      Cho dù thở cùng bầu khí trong cùng thành phố, cũng tự giác mà nhớ tới. Mặc dù biết rất , chỉ thương hại , nhưng vẫn . vì chính bản thân mình mà cảm thấy xấu hổ.

      lần nữa trở lại phòng ăn, hoàn toàn nghe những người khác gì, chỉ duy nhất lập lập lại câu của Thịnh Nghiệp Sâm: "Muốn kết hôn ở đây sao?”

      rất đần, nghĩ tới ý nghĩa ở phía sau, dù đó chỉ là câu mớ của cũng đồng ý, dù tất cả đều phải là thứ muốn.

      muốn hoài nghi chính mình, nhưng lại hoài nghi . Khi nghe muốn đưa đến Viên, tất cả mộng đẹp đều đổ nát. Giống như hoa trong kiếng trăng trong nước, giống y như kẻ ngu, còn cố chấp muốn tin tưởng tất cả đều là .

      ngẩng đầu nhìn Thịnh Nghiệp sâm khoan thai tiến vào. ngồi sô pha, bộ dáng có chút mệt mỏi, chân mày hơi nhíu lại, giống với bộ dạng đầy khí thế khi ở trước mặt . Trí nhớ của tốt, những lời khó nghe của trong quá khứ, làm những việc tổn thương , cũng bằng lần đến tìm .

      muốn gặp nữa, cũng đồng ý qua lại với Bạch Dương, nhưng vẫn giữ những quả đào mang đến, bị Lâm Hiểu Phong làm rơi đến dập nát, vẫn nhặt lại cất vào trong tủ lạnh..

      kẻ điên.

      cười khổ tự chế giễu mình, uống cạn nửa ly rượu đỏ ở trước mặt. Vị rượu ngọt nhàng, chậm rãi lướt qua cổ họng, lúc sau mới bắt đầu phát huy tác dụng.

      Trước mắt như có chút sương mù, mới dám lại nhìn Thịnh Nghiệp Sâm. cũng nhìn .

      Giống như nhìn nhau đến vạn năm, để ý đến mọi thứ xung quanh, ồn ào xung quanh cũng thể làm bình tĩnh lại được. lẳng lặng nhìn , nỗ lực nhớ lại hình dáng của , tự với mình, người đàn ông này chính là thứ làm bị nghiện, rất muốn cai nó .

      Bạch Dương phải lái xe, hề uống chút rượu nào, cúi đầu săn sóc đến gần Lục Tắc Linh, "Có khỏe ?"

      Ánh mắt của Lục Tắc Linh chứa đầy hơi nước, nhưng vẫn cố gắng cười: " có việc gì."

      "Về thôi."

      Chưa tới mười giờ, Bạch Dương lấy cớ đưa Lục Tắc Linh về trước.

      bình tĩnh lái xe, Lục Tắc Linh mở cửa sổ, gió đêm thổi vào mặt, cảm thấy da mình sạch hẳn , vô cùng căng thẳng, cũng tỉnh táo rất nhiều.

      Tay của chống lên đầu, nhìn những chiếc xe chạy đường lớn qua kính chiếu hậu, con đường rộng rãi thẳng tắp như dòng sông, dòng sông có những ngọn đèn dầu của những chiếc thuyền bè, mà , theo dòng nước chảy , vĩnh viễn cũng biết nơi để dừng lại.

      chạy đường, gặp phải đèn đỏ, Bạch Dương ngừng xe lại.

      cũng nhấn cửa sổ xe, cuộc sống về đêm vừa bắt đầu, tiếng nhạc huyên náo từng hồi kéo tới, đột nhiên hất mặt với : "Thịnh Nghiệp Sâm có bạn , vừa rồi lúc ra, Lý Chính , người đó họ Diệp."

      Lục Tắc Linh cảm thấy tim mình thắt lại, ngay sau đó cười cười: "Biết rồi, lần trước có gặp qua."

      Bạch Dương khẽ thở dài hơi: "Biết nhắc nhở là rất tàn nhẫn, nhưng đành lòng thấy em càng lún càng sâu."

      Lục Tắc Linh cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm : "Quan hệ như vậy là kỳ quái, giống cái gì cả?"

      "Là cái gì có gì quan trọng? Chỉ cần biết rằng vĩnh viễn cũng tổn thương là tốt rồi."

      Lục Tắc Linh trầm mặc, cái gì là tổn thương? Bởi vì nên mới có tổn thương. Mà bọn họ, cũng chỉ là cùng sưởi ấm cho nhau mà thôi
      Đều sợ lạnh , nhưng lại cứ thích phong cảnh mùa đông. Vậy cũng có thể xem là duyên phận chứ?

      Bạch Dương chở Lục Tắc Linh về đến dưới lầu, còn chưa lời tạm biệt, điện thoại di động của vang lên.

      Mới đầu nhận điện thoại trước mặt , sau đó sắc mặt liền thay đổi , sang chổ khác nghe.

      Lục Tắc Linh nghe thấy hầm hừ với người trong điện thoại: "Mẹ! Có phải mẹ điên rồi hay ? Tại sao lại cho ta tiền! !! ta và con sớm còn chút quan hệ nào rồi. ta cần tiền cứ việc bán máu hay bán thân gì đó ! ! Bạch gia nợ gì ta, tại sao lại phải cho ta tiền! !"

      "Đừng có sợ ta uy hiếp, con và ta thể nào, bây giờ con có bạn rồi."

      ". . . . . ."

      Dáng vẻ rất khác với lúc ở trước mặt . Lục Tắc Linh bình tĩnh nhìn Bạch Dương, vẻ mặt phức tạp như vậy, tức giận, hận ý, cay nghiệt. . . . . . Cuối cùng là tuyệt vọng, đều là vì lỗ mãng bốc đồng của tuổi trẻ.

      Đây mới là dáng vẻ của tình chân chính? Rất giống với tình cảm của dành cho Thịnh Nghiệp Sâm.

      chậm rãi đến trước mặt , yên lặng dùng khẩu hình miệng với : "Có chuyện về trước !"

      Bạch Dương nhíu mày lại. Suy nghĩ mấy giây, cuối cùng gật đầu cái, chui vào trong xe.

      Lục Tắc Linh mình hành lang. Điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, là hạ Diên Kính gọi.

      còn chưa kịp cười, liền nghe thấy giọng vô cùng nghiêm túc của Hạ Diên Kính: "Tắc Linh, tỉnh táo nghe mình ."

      Lục Tắc Linh nhất thời khó hiểu: "Thế nào?"

      "Hôm nay, mình lên diễn đàn chuyện với mấy người bạn, thấy. . . . . . Thấy học tỷ Diệp Thanh . . . . . . Chị ta muốn kết hôn. . . . . ."

      Lục Tắc Linh lảo đảo nghiêng ngã lên lầu, ràng con đường này rất quen thuộc với thế nhưng lúc này lại bị té, cùi chỏ đụng trúng bậc thang xi măng. giống như cái xác vô hồn mở cửa, vô cùng chết lặng cởi quần áo, cuối cùng chui vào nhà vệ sinh.

      biết tại sao mình lại muốn khóc, cũng biết mình khóc bao lâu. giơ tay lên phát cùi chỏ của mình bị rách đường dài, lộ ra lớp thịt đỏ, nước nóng xối làm nó đau nhói, giọt nước rơi rơi xuống gạch men màu đỏ nhạt, cuối cùng hội tụ vào miệng thoát nước, cái gì cũng nhìn thấy.

      gắt gao níu lấy khăn lông, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà bắt đầu trắng bệch, thân thể cũng đau , giống như con thú có ngôn ngữ cùng năng lực, chỉ có thể để tiếng nước chảy nuốt lấy mình.

      Mỗi ngày đều cố gắng nở ra nụ cười tươi nhất với đồng nghiệp, bạn bè, thậm chí ngay cảBạch Dương. Khiến tất cả mọi người cho rằng có việc gì. Bây giờ có thể thành thạo mà cười đùa, thậm chí lúc đối mặt với Thịnh Nghiệp Sâm cũng có thể nhắm mắt xin rời .

      cho là, cho dù thể mạnh mẽ với : "Mình nữa" , nhưng ít nhất, cũng có thể im lặng nhìn sống hết đời.

      ra vẫn chưa được, quá khó khăn, muốn kết hôn, muốn chấp nhận tin này quá khó khăn.

      sắp bị chính mâu thuẩn của mình làm cho điên lên rồi. Mỗi ngày đều phải giống nhau, mỗi ngày đều là hỗn loạn, mỗi ngày đều là điên. sắp điên lên rồi.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      38.2

      co rút thành đống ở giường, vẫn nhúc nhích, dám động, ngực căng lên, khó thở, suy nghĩ được gì, chỉ muốn hỏi ông trời là tại sao để biến mất cho rồi.

      Cửa sắt lại vang lên những tiếng lộp cộp, giống như ảo giác, lâu sao mới đứng dậy, vô tri vô giác ra ngoài mở cửa.

      Thịnh Nghiệp Sâm say rượu dựa vào cửa. Lúc cửa bị đẩy ra, đánh lên, lảo đảo lùi hai bước.

      ràng là nên đóng lại, nhưng Lục Tắc Linh lại đứng ngây cả người.

      Nước mắt rất nóng, nhìn thấy liền trở nên mềm yếu mà rơi nước mắt.

      mờ mịch xông vào trong phòng. Loạn choạng lại ghế sa lon nhà ngủ, lau khô nước mắt, trầm mặc cho rót cho chén nước mật ong. Ánh mắt của đỏ ngầu, hớp hớp nước nóng, sau đó nhìn Lục Tắc Linh.

      Giống y như hồi bốn năm trước, cũng là cảnh Lục Tắc Linh lấy khăn lau mặt cho . cần phải gì thêm, đây là ăn ý duy nhất của hai người bọn họ.

      Lục Tắc Linh cầm lấy cái ly rửa, tiếng nước chảy rào rào càng làm cho đầu óc của thêm loạn hơn.

      vẫn còn cầm cái ly thủy tinh. Quay người lại, Thịnh Nghiệp Sâm liền ép vào sát bồn rửa chén. Tất cả xãy ra quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng gì, cả người như mây bị gió cuốn . Cái ly tay do kịp chuẩn bị mà rơi xuống đất, mãnh thủy tinh vỡ vụn văng tứ tung, trúng vào bắp chân của , làm cảm thấy đau.

      Nụ hôn của vẫn bá đạo như vậy, còn chưa kịp phản khan lại, toàn bộ hô hấp bị đoạt mất. dùng sức đè lên người , vai của cong xuống , giống y như hai ngọn lửa cháy phừng phực hòa vào nhau, vừa đau lại như được giải thoát.

      ôm ngã xuống giường, thân thể vừa xa lạ vừa quen thuộc củaThịnh Nghiệp Sâm gắt gao đè sát lên cơ thể của , dường như muốn hòa làm với , tình triều mãnh liệt, mênh mông giống như cơn bão đến mà hề báo động trước. Giống như có tình , bọn họ đều tập trung tinh thần đến mức đáng sợ.

      Lục Tắc Linh nghe vào được cái gì, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng thở dốc quen thuộc, mang theo mùi rượu nồng nặc, ràng đây là động tác lỗ mãng, lại mang theo mấy phần dịu dàng.

      phóng túng mình, đắm chìm trong cảm giác kích thích này.

      Hãm sâu trong nước xoáy quên mất mạng sống của mình, khó khăn cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên bao la hùng vĩ này.

      Mùi rượu người Thịnh Nghiệp Sâm dần mất , mệt mỏi ngủ thiếp . Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên vừa đúng nhìn thấy cằm của , đường nét rắn chắt, sống mũi thẳng tắp, cặp mắt dài đẹp. . . . . .

      Đây là chú rễ rất tuấn tú, chỉ tiếc là phải của .

      đêm ngủ, buổi sáng , khi Lục Tắc Linh làm, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn chưa tỉnh, cũng muốn đánh thức . biết nên giải thích chuyện đêm qua nhu thế nào. Bọn họ quá mức quen thuộc với cơ thể của đối phương, cho nên trao hết bản thân ra cũng chỉ là theo bản năng mà thôi.

      Lục Tắc Linh cho là lúc mình về rồi, nhưng ngờ, lại ăn mặc chỉnh tề ngồi cái ghế sa lon cũ nát chờ . Cau mày, sống lưng thẳng tắp.

      để túi của mình xuống, chuyện với , làm như thấy mà thay giầy

      Thịnh Nghiệp Sâm nhìn chằm chằm vào , lát sau mới : "Chia tay với Bạch Dương "

      Động tác của Lục Tắc Linh chậm lại, "Tại sao?"

      "Tại sao? vì cái gì hết!" Thịnh Nghiệp Sâm trừng mắt, lại tăng thêm câu: "Muốn quên những năm đau khổ đó, bắt đầu lại cuộc sống mới, dựa vào đâu hả? Bây giờ muốn sao, mơ mộng hão huyền quá rồi ! Cho dù ở bên nhau có hạnh phúc! Cho dù có hành hạ nhau vẫn phải ở bên cạnh!"

      Lục Tắc Linh có chút thất vọng, cảm thấy mong đợi của mình quá hoang đường. hề che giấu ý muốn chiếm giữ của mình, cho dù muốn kết hôn cũng bỏ qua cho . Nhưng cũng còn điên cuồng kích động giống như 5 năm trước nữa rồi.

      cúi thấp đầu, trong đầu toàn ra gương mặt của Diệp Thanh, và câu lúc chuyện điện thoại của Hạ Diên Kính

      rất chậm, cơ hồ chữ nào: "Chuyện lúc trước, xin hãy quên ."

      Thịnh Nghiệp Sâm cau mày lại: "Quên cái gì?"

      "Quên kẻ điên từng xuất đời này."

      "Điên cái gì?"

      Lục Tắc Linh chua xót hớp ngụm khí: "Vì mà chuyện điên rồ gì cũng làm, bệnh , cuối cùng cũng có thể tỉnh táo lại rồi."

      Sắc mặt của Thịnh Nghiệp Sâm trở nên cực kỳ khó coi, đột nhiên đứng lên, từ cao nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, chất vấn : "Bởi vì điên, cho nên mới ?"

      Lục Tắc Linh mệt mỏi hỏi ngược lại : "Chẳng lẽ đúng sao? Chán ghét như vậy, ngay cả đứa con trong bụng cũng muốn. Còn đổ thừa. Bây giờ phải rất tốt sao? Có Diệp Thanh, có Bạch Dương, cả hai đều được hạnh phúc."

      Khóe miệng của Thịnh Nghiệp Sâm có chút run rẩy. muốn gì đó, nhưng cuối cùng cũng gì, chỉ nghiến răng cắn lợi ra mấy chữ: "Lục Tắc Linh! là tốt." phát điên lên, chuẩn bị rời . hai bước rồi lại quay trở lại.

      lấy ví tiền trong túi ra, lấy hết tiền ở bên trong ra, quăng xuống khay trà bàn

      “Tiền phục vụ tối hôm qua! Mặc dù phục vụ chẳng ra sao! Nhưng nể tình nên trả!"

      nặng nề ra cửa. Lúc cửa đóng lại, tiếng cửa sắt làm cho đầu óc của Lục Tắc Linh chấn động

      vẫn nhúc nhích, đưa mắt nhìn những tờ tiền khay trà, cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ nhứt mắt
      trangtrongnuocHà Hoàng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      39.2

      Thịnh Nghiệp Sâm luôn đến vào lúc nửa đêm, uống đến say mèm rồi đến tìm Lục Tắc Linh. cũng chưa hề gì với Lục Tắc Linh, mỗi lần tới, Lục Tắc Linh đều đưa vào phòng mình, lấy khăn lông lau mặt cho . Giống như người vợ im lặng chăm sóc .

      Bọn họ luôn ở trong bóng tối mà trầm luân. ràng gặp lại, nhưng lần lại lần triền miên ở chung chỗ.

      Lục Tắc Linh luôn có cách nào cự tuyệt Thịnh Nghiệp Sâm. Nhất là lúc mắt lung lung mờ ảo, đều làm co nhớ lại khoảng thời gian năm năm trước, nhớ tới lời : "Cám ơn em vì giao cho tất cả, em, cả đời này cũng em."

      Đó là lời với Diệp Thanh, Lục Tắc Linh vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy khing nhờn. , từ vĩ đại. Tại sao Lục Tắc thể xứng đáng với từ đó?

      ôm lấy cánh tay của mình, tiếng động chảy nước mắt, mà Thịnh Nghiệp Sâm, ngủ say mất rồi. vĩnh viễn cũng biết trong lòng khổ sở đến mức nào, muốn cam kết, cũng vĩnh viễn thể đáp ứng.

      Nhưng lại vẫn có cách nào cự tuyệt được.

      Lục Tắc Linh tan làm thuận tiện ghé siêu thị mua chút đồ ăn. Cũng biết vì sao, quỷ thần xui khiến thế nào mà lại chọn trúng toàn những món Thịnh Nghiệp Sâm thích ăn. Hình như nó bén rễ sâu trong , nhớ rất ràng những lúc vui vẻ cũng như tức giận của .

      Xách cái bao , còn chưa về đến nhà đụng phải Thịnh Nghiệp Sâm. trầm mặc ngồi ở trong xe của , cũng an tĩnh lái xe. tới trong lúc tỉnh táo, uống rượu.

      Ngã tư đường, đèn tín hiệu thay đổi. Lục Tắc Linh liếc mắt nhìn thời gian, phải đợi khoảng năm phút.

      Trong buồng xe an tĩnh có chút quá mức, trong khí có chút phức tạp, cũng có ai đánh vỡ nó. Cuối cùng Lục Tắc Linh nhấn cửa sổ xe, gió chậm rãi thổi vào, huyên náo ở bên ngoài phá trầm mặc ở bên trong.

      "Ngày nai phải quay về." Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên ."Chuyện hôn lễ. . . . . ." muốn nhưng lại thôi.

      Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, tay dần dần nắm chặt lại, "Oh." cố gắng nhàn nhạt đáp lại.

      Thịnh Nghiệp Sâm khó xử nhìn cái, cuối cùng lấy lá thư từ trong túi xách bên cạnh, đưa cho .

      Lục Tắc Linh có chút hiểu, nhận lấy lá thư theo bản năng mở ra, bên trong xấp tiền mặt.

      " có ý gì?" Sắc mặt của Lục Tắc Linh dần dần tái nhợt.

      "Nhận , tiền phụ cấp."

      Lục Tắc Linh cắn chặt môi, trong đầu thoảng qua những lời nhục nhã với . Cho đến nay, vẫn xem như "□" sao? Bởi vì cái này mà mấy ngày nay thường xuyên tới đây, bọn họ luôn xảy ra quan hệ, cho nên mới trả tiền?

      Lục Tắc Linh nhìn chòng chọc vào mũi chân của mình, cảm giác giống như có người ở đằng sau lưng như đâm nhát vào mình.

      Lục Tắc Linh, mày là hèn hạ.

      hung hăng mắng thầm mình. Đột nhiên, bùm ... tiếng, mở cửa xe ra. thèm lấy bịch đồ vừa mua từ siêu thị, thẳng ra ngoài mà thèm quay đầu lại.

      đột nhiên nổi giận khiến Thịnh Nghiệp Sâm có chút kinh hoảng, cũng vội vàng theo. Lục Tắc Linh trốn rất nhanh. Đèn tín hiệu đổi màu, dòng xe như nước cha5y lướt qua, Thịnh Nghiệp Sâm chỉ lòng đuổi theo Lục Tắc Linh, nên phát chiếc xe tiến gần lại .

      Mắt thấy Lục Tắc Linh sắp băng qua đường. đột nhiên vọt tới.

      "Két ————"

      Tiếng thắng xe nối đuôi nhau hàng lọt đâm thẳng vào trong màng nhỉ. Mắt thấy xe chạy lướt qua. Giống như định trước, khó khăn lắm mới quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm té ầm xuống đất.

      Giống như bộ phim chiếu chậm, từng cảnh từng cảnh lên, vô cùng rối loạn, lát là xe, lát là gió, lát là con đường rộng rãi, cuối cùng, là Thịnh Nghiệp Sâm té xuống đất.

      Bóng đen xen vào giữa ranh giới màu trắng và vàng, Thịnh Nghiệp Sâm nằm con đường đó, đường có máu, từng mảnh từng mảnh, rất là loang lổ.

      Vụ tai nạn năm năm trước như ra trước mắt, tim của Lục Tắc Linh gần như gần đập

      Ánh mặt trời chói mắt, cổ họng khô đến nỗi phát ra được tiếng nào, nhớ nỗi mình chạy lại như thế nào nữa?

      Tài xế đụng rất luống cuống, đứng ở bên gọi điện thoại. Người vây xem càng ngày càng nhiều. Lục Tắc Linh nắm chặt quần áo của Thịnh Nghiệp Sâm, lấy tay vỗ mặt của .

      muốn gọi tên của , nhưng lời đến khóe miệng lại thành nức nở nghẹn ngào.

      Nước mắt từng chút rơi xuống mặt của Thịnh Nghiệp Sâm. ngừng lấy tay lau, nhưng máu vẫn ngừng chảy ra.

      vẫn nhắm chặt hai mắt, giống y như năm năm.

      quá sợ hãi, có thể thương , có thể cả đời cũng trông thấy , chỉ cần sống khỏe mạnh là được rồi.

      , chịu được mất như vậy.

      "Đừng sợ, chết." Thịnh Nghiệp Sâm nằm dưới đường cố gắng mở mắt ra, yếu đuối : " rồi, sau này để em mình."
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      trangtrongnuocHà Hoàng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40:

      Giữa hè, rốt cuộc Hạ Diên Kính cũng tìm được bạn trai, vì để bày tỏ thành ý, nên muốn tới mời ăn cơm, Lục Tắc Linh suy nghĩ cũng đến lúc mình nên nghĩ ngơi lát rồi, liền xin phép nghỉ đông, chuyến trở về thành phố nơi mà sống từ đến lớn.

      Bạn trai của Hạ Diên Kính rất tuấn, gia thế tốt, và nhất là người này rất có kiên nhẫn đối với Hạ Diên Kính, người này là chú của học sinh mà dạy, bởi vì mối quan hệ này, nên hai người tiếp xúc với nhau nhiều, cuối cùng tạo ra đoạn nhân duyên. Hạ Diên Kính ta giống như con sói, từng bước từng bước gài bẫy , còn con cá ngây thơ chui vào trong bẫy của ta.Lúc ấy những lời này, cả khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc.

      Nhìn bạn tốt của mình hạnh phúc, Lục Tắc Linh cũng cảm thấy rất thỏa mãn

      Ngày nghĩ hàng năm, ở bên cạnh Hạ Diên Kính ba ngày, thời gian còn lại là thời gian hoạt động tự do của Lục Tắc Linh.

      Thành phố này là nơi sống từ , nhưng lần này trở về, chỉ có thể ở trong sách sạn. rất quen với đường xá ở nơi này, nhưng cuối cùng mới phát , chỉ mới mấy tháng chưa về, nhà của bị phá .

      Có lẽ, nơi này sớm còn là nhà của nữa rồi. Năm đó, vì Thịnh Nghiệp Sâm nghỉ học, ba nhận nữa, vì tránh mà dọn nhà nơi khác, bán căn nhà này , ngay cả công việc làm nhiều năm cũng nghĩ luôn. Khi đó còn trẻ tuổi, rất oán hận, oán người đàn ông sinh ra tại sao lại có thể cố chấp, cổ hữu như vậy, tại sao thể tha thứ cho ? Nhưng nhiều năm qua , lúc nhớ lại chuyện khi đó, trừ áy náy ra còn cảm xúc gì khác nữa.

      Hàng năm, đều tảo mộ mẹ, nhưng chưa từng gặp lại ba lần nào, từ năm ngoái, kể từ khi rời khỏi thành phố này, vào ngày Thanh Minh được nghĩ nên thể trở về, tháng trước mới vội vàng xem lần. Mộ của mẹ lần nào cũng được dọn dẹp sạch , lúc đến mô còn có bó hoa, đoán là ba để lại, chỉ là bó hoa này khô héo, thể biết được nó được để ở đây từ lúc nào nữa.

      Tuổi càng lớn càng có thể hiểu được tại sao lúc đầu ba lại cố chấp đến như vậy, bởi vì ba thương , mới chấp nhận sống cuộc sống khổ cực. Ông dùng hết tâm tình của mình nuôi con lớn lên, nếu phải là thương, sao ông có thể làm được chuyện này?

      Chỉ là lúc hiểu ra mọi việc, thể tìm được ba nữa.

      Căn nhà bị phá bỏ, hoài niệm cuối cùng của cũng mất. Lục Tắc Linh cảm thấy rất khó chịu, trong con hẽm quen thuộc, giống như nhớ lại, nhìn những em học sinh tiểu học vừa tan học, Lục Tắc Linh nhớ lại khi còn bé ba cũng thường hay dắt tay như thế này đến chỗ học đàn. Tất cả đều giống như chỉ vừa xảy ra vào ngày hôm qua.

      tới lui, cảm thấy mệt mỏi, ghé vào quầy sách ven đường mua chai nước suối, lúc chờ ông chủ thối tiền lại cho , tùy ý đọc lướt qua tờ báo. Ánh mắt quét qua, đột nhiên vòng trở lại.

      Trong tờ báo là bóng lưng đứng ở góc của thành phố, tin tức về đời sống tờ báo thu hút . Giống như bài báo bình thường, đó có hình ảnh nho , người đàn ông về hưu viết chữ quảng trường, góc văn hóa của thành phố.

      Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng chỉ cần nhìn sơ là có thể nhận ra được. mua tờ báo này. Còn chưa xem xong, nước mắt rơi xuống ướt hết tờ báo, chữ tờ báo cũng nhòe , trở nên mơ hồ.

      nhìn đồng hồ, gọi xe đến quảng trường tờ báo , chỉ muốn thử vận may của mình chút, nhưng ngờ ông lại ở chỗ này.

      Hoàng hôn quảng trường, có những người già khiêu vũ, có người đánh cờ, biến thành bầy chim bồ câu giương cánh, cũng có con ăn. . . . . .

      Tất cả tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có mình tâm tình của Lục Tắc Linh là trở nên nóng nẫy

      Người đàn ông trong ấn tượng của Lục Tắc Linh nghiêm túc ngồi viết chữ mặt đất, bên cạnh là thùng nước màu đỏ, xung quanh có vài người quay xem, chỉ là ông viết rất chuyên chú, có nhìn bất cứ người nào.

      Người đàn ông cao lớn trong quá khứ ngày hôm nay lại lặng lẽ cong sống lưng, cả đời dạy học, nên mái tóc cũng vì bụi phấn mà làm cho bạc màu.

      Lục Tắc Linh rơi nước mắt, nhưng lại dám đến gần.
      trangtrongnuocHà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :