1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      34.3

      bộ còn hơi cà thọt, nhưng để ý kỷ biết, các đồng nghiệp đều để làm việc nặng. Phần lớn thời gian đều ở trong phòng Mai phụ giúp, chỉ huy.

      Công trình khai quật trong thành phố gần đến lúc kết thúc, vài món đồ quan trong được tìm thấy và đưa nghiên cứu. Tất cả các Kỹ Sư cùng người phụ trách đến phòng Mai để tổ chức liên hoan.

      Lục Tắc Linh cũng gặp qua cha của Diệp Thanh vài lần, lần này gặp lại, theo bản năng nhìn càng thêm chăm chú, ngay sau đó liền phát người phụ nữ mặc bộ váy đen ưu nhã ngồi bên cạnh cha Diệp Thanh. mặt ấy mỉm cười. ràng lớn hơn Thịnh Nghiệp Sâm tuổi, nhưng lại thể nào nhìn ra tuổi , cười tiếng , khóe miệng mang theo hai đóa hoa khả ái như con lốc xoáy, phong cách thanh lệ, giống như hoa sen mọc ở trong bùn, cao thượng đến mức làm cho Lục Tắc Linh cảm thấy tự ti.

      Trong bữa tiệc nhàng, vui vẻ, có người đàn ông ông lớn tuổi : " Giáo sư Diệp, lúc nào có thể uống rượu mừng của ông đây?"

      Cha Diệp Thanh nâng mắt kiếng, cười cười, cũng quay đầu nhìn về phía con mình.

      Diệp Thanh ngược lại, thoải mái đứng lên, "Nhà cháu bận quá, nhất định tổ chức trong năm nay, làm các vị trưởng bối phải lo lắng, cháu có lỗi quá!" xong, liền uống cạn ly rượu trước mặt. Bộ dạng Nữ Trung Hào Kiệt. Tất cả mọi người đều ồn ào vỗ tay lên, khí nhất thời trở nên náo nhiệt hẳng ra.

      Lục Tắc Linh có chút khó chịu, viện cớ ra ra ngoài, đứng ở trước cửa sổ ngoài hành lang nghỉ ngơi. vẫn có cách nào than nhiên đối mặt với Diệp Thanh, ở trước mặt ta lun thấp bé, vẫn cảm thấy rất áy náy, nhưng biết làm như thế nào để bồi thường. Làm cái gì cũng có vẻ kiểu cách, dứt khoát hoàn toàn làm người ta thấy xa lạ. Dù sao cả đời này cũng có lỗi với rất nhiều người rồi, xho72 đến khi chết , có thể ở dưới địa ngục mà trả tội rồi.

      nhìn những nhánh cây um tùm ngoài cửa sổ mà ngẩn người, máy điều hòa phà phà hơi lạnh vào mặt của , hồi lạu sau, tỉnh táo lại muốn quay trở về phòng.

      Vừa mới quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh biết đứng sau mình từ lúc nào.

      Lục Tắc Linh có chút xấu hổ, chột dạ cúi đầu xuống: "Có chuyện gì ?"

      Diệp Thanh vẫn rất kiêu ngạo.

      " có việc gì, ra ngoài tiếng."

      Lục Tắc Linh cung kính gật đầu cái, "Vậy tôi trước."

      "Đợi chút."

      Diệp Thanh gọi lại. có chút kinh ngạc qua đầu lại.

      ra Diệp Thanh cần cố ý ra vẻ, chỉ cần bộ dạng bình thường, hai tay khoanh trước ngực, tỏ ra mấy phần mờ ảo, thanh cao cùng xa cách rồi. có ác ý gì, nhưng cũng đủ làm cho người khác dám đến gần. Bộ váy đen ôm sát làm lộ ra những đường cong hấp dẫn, dài đến gối, lộ ra đội chân thon dài trắng nõn, mang đôi giày bệt màu đen, đến cả phụ nữ cũng kìm chế được mà quay lại nhìn hai lần.

      "Gần đây hình như Nghiệp Sâm thường xuyên đến đây công tác. Hai ngươi, có gặp nhau ?" Diệp Thanh tầm thường hỏi.

      Lục Tắc Linh cúi đầu đến mức thấp nhất. Nửa ngày mới ngập ngừng trả lời: "Có."

      Diệp Thanh cười cười, xoay người, đưa lưng về phía : " ra tôi sớm biết có ngày này. Từ , Nghiệp Sâm có ý thức trách nhiệm rất mạnh, ấy uống say nhận nhầm , đem . . . . . ." Diệp Thanh dừng chút, còn : " ấy vẫn luôn hổ thẹn với . Trước đó với tôi, muốn tạo điều kiện cho quay lại trường học. ấy hả! Tính tình lúc nào cũng vậy."

      ràng giọng của Diệp Thanh rất bình thường. Nhưng Lục Tắc Linh lại cảm thấy a thịt của mình căn ra. nắm chặt tay thành quả đấm, chỉ cảm thấy giờ phút này, giọng của Diệp Thanh chói tai.

      "Chúng ta đều là phụ nữ, tôi nghĩ cũng hiểu ý tôi." Diệp Thanh thản nhiên quay đầu lại: "Giống như lúc đầu, tôi và Nghiệp Sâm chia tay, còn trăm phương ngàn kế làm như thế này. Bây giờ chúng ta thay đổi. Coi như chỉ vì ấy thấy áy náy, ttôi cũng hy vọng các người có bất kỳ dính dáng gì." ta mấp máy môi, gằn từng chữ: "Tôi biết vẫn luôn muốn học đàn, có hứng thú Russia tập huấn về Piano ? Tôi đồng ý giúp liên lạc."

      nên thêm cái gì nữa. Lục Tắc Linh hiểu được ý tứ trong lời của Diệp Thanh. yên lặng , trong nháy mắt, thấy mình giống y như thằng hề bị ném lên sân khấu. Dưới đài đầy ấp người xem. Đèn chiếu đầu của , giống y như đứa ngu, ngya cả cười cũng biết.

      Hình ảnh um tùm đó làm cho choáng voáng. siết chặt lòng bàn tay, vẫn cách nào chết tâm được. lấy hết tất cả can đảm ngẩn đầu lên, biết là nhục nhã, nhưng vẫn là si si ngốc ngốc hỏi: "Thịnh Nghiệp Sâm tới tìm tôi, là bởi vì áy náy sao? Bởi vì tôi đem thân thể. . . . . . Cho ấy?"

      Diệp Thanh ngờ như vậy hỏi, thoáng sửng sốt chút, lát sau mới nhanh chậm hỏi ngược lại: "Nếu cho rằng vì sao ấy tìm ?" xong liền thở ra hơi, nở nụ cười: "Chẳng lẽ là bởi vì ?"
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35:

      Sauk hi Lâm Hiểu Phong lấy chồng liền dọn ra ngoại ô ở cùng chồng trong tòa nhà lớn. Lục Tắc Linh ngồi xe rất lâu mới đến nơi, ở đó để cho người lạ vào, Lục Tắc Linh ngồi cạnh khóm hoa bên đường, định chờ đến lúc trời sáng.

      nhớ, Lâm Hiểu Phong có thói quen tập thể dục buổi sáng, có lẽ buổi sáng có thể gặp được ấy cũng chừng.

      Tòa nhà nằm ở dưới chân núi, bóng cây vươn cao, thanh tịnh lại nhàn hạ, rất thích hợp cho những tháng nóng nực, buổi tối lại có gió núi mát vẻ, Lục Tắc Linh hơi mệt, cuộn người lại, vùi mặt ở trong đầu gối, nhúc nhích.

      Trong óc tràn đầy câu của Diệp Thanh: " Chẳng lẽ là bởi vì ?"

      câu , làm cho đất dung thân, run run cả nửa ngày cũng được gì. Loại đả kích xấu hổ này lại là điểm trí mạng của . vô lực chống đỡ, lúc đó, như trần truồng đứng trước mặt người khác, tất cả xấu xí đều bị lộ ra ngoài.

      khờ, còn mong đợi cái gì nữa chứ? Lại còn cãi nhau với Lâm Hiểu Phong? Thịnh Nghiệp Sâm kết hôn, cùng Diệp Thanh sống chung cả đời, dù có chờ đến lúc sáu mươi tuổi cũng có kết quả, vậy mà tại sao còn chưa chịu tỉnh táo lại?

      Đêm lạnh, giữa lúc Lục Tắc Linh nửa mê nửa tỉnh, có người đẩy bả vai của cái. Lục Tắc Linh mở ánh mắt nhập nhèm ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng quen thuộc rơi vào đôi mắt .

      "Bạch Dương? công tác về rồi hả?"

      "Ừ, mới vừa xuống máy bay." Bạch Dương nhìn từ xuống dưới, cuối cùng từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào . Bạch Dương vuốt mấy sợi tóc rối bời của lại chon gay ngắn, vẻ mặt bình tĩnh hỏi : "Sao lại ở đây?"

      "Đến tìm Hiểu Phong."

      Bạch Dương nhướng mày: "Sao lại gọi cho ấy?"

      Lục Tắc Linh trầm mặc.

      "Hai người cãi nhau?"

      Lục Tắc Linh vẫn trầm mặc.

      Bạch Dương nắn vuốt mi tâm, kéo Lục Tắc Linh lên. Xe của liền dừng ở chỗ cũ: "Vào cùng , dẫn em tìm ấy."

      Bạch Dương lái chiếc xe phổ biến bình thường, trái ngước hoàn toàn với chiếc xe sang trọng thường ngày, trong xe rất sạch , tất cả ghế ngồi đều bọc da màu trắng, phối với nhau rất nhu hòa. Trong xe có treo cái chuông gió, vừa mở máy kêu lên ầm ỉ. Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm cái chuông gió mấy lần, Bạch Dương cũng phát ra nơi nhìn, mặt nhất thời lộ ra vẻ kiêng nhẫn, lấy tay giật mạnh cái chuông gió xuống, nhẫn tâm ném ra ngoài cửa sổ. Động tác liên tục đó làm cho Lục Tắc Linh sợ hết hồn.

      "Xe này nhiều năm rồi chạy, nên có nhiều vật bẩn."

      Lục Tắc Linh chợt hiểu ra, vốn nhiều, lúc này lại càng thêm trầm mặc hơn vì xấu hổ.

      Ngón tay của Bạch Dương gõ mấy cái lên tay lái, cuối cùng thuận tay đem mở radio lên. Lời phát thanh viên radio kết thúc ca khúc Du Dương vang lên làm bầu khí trong xe cũng bớt căng thẳng .

      "Ông nội ở đây, mấy năm rồi về đây, ông cụ nhà thích phô trương, cho nên mới lái chiếc xe cũ này tới."

      Lục Tắc Linh gật đầu cái: "Em hiểu."

      Bạch Dương dừng lại trước cửa ngôi nhà nhà, với Lục Tắc Linh: "Lâm Hiểu Phong ở chỗ này, em vào . thích ấy, lát nữa chở em về."

      Lục Tắc Linh xuống xe, về phí trước mấy bước, rồi lại quay trở về.

      Bạch Dương hạ cửa sổ xe xuống, Lục Tắc Linh đứng ở khoảng cách gần nhìn , hồi lâu mới hỏi: "Bạch Dương, tại sao đối lại tốt với em như vậy?"

      Bạch Dương ngờ lại đột nhiên hỏi như thế, sửng sốt chút, ngay sau đó mỉm cười : "Bởi vì có hứng thú với em."

      Lục Tắc Linh nhàng thở phào nhõm. thể là cái cảm giác gì, đáp án này làm cho cảm thấy nhõm, sợ nghe được đáp án nặng nề là "Thích" hoặc là "".

      nhếch khóe miệng cười cười: "Đây chỉ là hứng thú nhất thời, hay là cả đời?"

      Bạch Dương khẽ nghiêng đầu nhìn , thông qua cái cửa sổ , có vẻ chuyên chú, giọng của lớn cũng , tràn đầy từ tính: "Vậy phải xem quyết định của em rồi."

      Lục Tắc Linh nhìn Bạch Dương cái, chuyện nữa, xoay người, lại cửa, nhấn chuông cửa.

      Lâm Hiểu Phong dụ con ngũ, chồng của ấy thấy Lục Tắc Linh vào, rất săn sóc đem đứa bé ôm lên lâu, để gian lại cho hai người.

      Tính của Lâm Hiểu Phong rất thẳng, tới cũng nhanh cũng nhanh, ra hết giận Lục Tắc Linh từ lâu, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ khó chịu với , cũng them nhìn , tức giận : "Tới làm chi? phải bọn mình đừng động vào cậu nữa sao?"

      Lục Tắc Linh áy náy kéo kéo vạt áo của mình, " xin lỗi. Mình nên như vậy với cậu."

      35.2


      Rời khu nhà, Bạch Dương lái xe trở về trung tâm thành phố, thành phố bắt đầu cuộc sống về đêm, mấy tia sáng vàng vàng từ chiếc đèn rọi vào trong mắt, Lục Tắc Linh nhìn ánh đèn xe của chiếc xe phía trước mà ngẩn người.

      đường tấp nập người qua lại, cuộc sống hồng trần cuồn cuộn, muôn màu muôn vẻ.

      Cửa xe khép chặt lại cũng giống như tâm trạng thất vọng của hai người, ra ở phương diện khác mà , Lục Tắc Linh và Bạch Dương cực kỳ giống nhau, có lẽ chính bởi vì giống nhau, cho nên mới dựa vào nhau để chữa lành vết thương.

      Lúc về đến nhà, Lục Tắc Linh khó hiểu cả nửa ngày cũng mở được dây an toàn, Bạch Dương nhìn bộ dáng vụng về của mà bất giác cảm thấy buồn, khom lưng tháo dây an toàn ra giúp , "Xe này có tật xấu, tất cả dây an toàn đề rất khó mở."

      Lục Tắc Linh gì . Chắc hẳn người kia từng ngồi ở chỗ lái phụ, cũng thường mở được dây an toàn. Nhìn vẻ phức tạp của Bạch Dương, bất giác cảm động và thấy bi thương.

      Sau khi xuống xe, Bạch Dương bước hai ba bước nhảy sang, lấy cái túi đưa cho , dặn dò: "Buổi tối trước khi ngủ nhớ khóa cửa sổ lại, lần trước chuyện đổi phòng trọ với em, em suy nghĩ chút, em ở đây cảm thấy yên tâm."

      Lục Tắc Linh cười cười: "Tốt lắm, biết rồi, trở về thôi."

      Bạch Dương híp mắt cười cười, lại thay bằng bộ dáng bất cần đời, lưu manh vô lại mà : " có nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"

      Mỗi lần đưa Lục Tắc Linh về đều hỏi câu này, và lần nào cũng bị Lục Tắc Linh lườm nguýt cái, cho nên cũng chỉ là như thương lệ mà hỏi, có làm . ngờ lần này Lục Tắc Linh lại nhóm chân lên, hôn lên mặt cái.

      ràng là tay ăn chơi có " kinh nghiệm sa trường" , nhưng lại vì nụ hôn mà đỏ rần cả mặt. Lục Tắc Linh cũng có chút ngượng ngùng. Xoay người muốn trốn, lại bị Bạch Dương bắt được cổ tay.

      "Chạy cái gì? Bội tình bạc nghĩa à?"

      Lục Tắc Linh lườm cái: " hưu vượn cái gì vậy?"

      Bạch Dương ăn vạ: " mặc kệ! Em phải phụ trách!"

      Lục Tắc Linh bị dây dưa đến hết cách, gật đầu như bằm tỏi: "Hành hành hành, taĐược được được, em phụ trách!"

      "Vậy làm bạn trai của em."

      Lục Tắc Linh sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn Bạch Dương cái, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên lấy hết dũng khí trả lời: "Được."

      Giống như người xuyên qua xa mạc rất lâu, cổ họng của Lục Tắc Linh khô rát. Cả đời này chưa từng nghĩ tới cùng người nào đó phải là Thịnh Nghiệp Sâm ở cùng nhau, cho là làm được, ra là phải vậy.

      vươn tay, vuốt ve tóc mai của Bạch Dương, dùng giọng vô cùng ôn hòa : "Chúng ta đều là người sống vì hôm nay chứ biết ngày mai ra sao, em và cũng nên có cam kết gì. Em giúp , cùng với em, có thể chút tiến liền chút, có thể cả đời liền cả đời. Được ?"

      Hơi thở của Bạch Dương trầm ổn, đèn ánh đường mờ mờ dưới có mấy con muỗi bay mú vòng quanh (e cảm thấy cảnh tượng này nó lan quyên gê), cái bóng của Bạch Dương bị đèn đường làm cho dài ra, giống như tìm được biên giới, đem cái bóng của Lục Tắc Linh bao phủ lại, nhìn qua thân mật làm cho lòng người đau.

      đột nhiên giơ tay lên kéo vào trong ngực, càng thu càng chặt. Lục Tắc Linh gần như có thể nghe nhịp tim của .

      Phù phù, phù phù, phù phù,

      Xa lạ mà có lực, là nhịp tim của người đàn ông khác.

      Cằm của chổng đỉnh đầu của Lục Tắc Linh, nơi cổ họng lăn lăn, có chút nghẹn ngào : " chờ những lời này, lâu lắm rồi."

      Khi Lục Tắc Linh lên lầu liền cảm thấy nhỏm. Giống như những buồn bực ở trong lòng, đột nhiên được phóng thích. Toàn thân cũng nhàng, bước chân lên lầu củng rất nhìu.

      Khi chân vừa bước lên bậc thang cuối cùng, vừa mới lấy chìa khóa từ trong túi ra, vừa theo thói quen tới trước cửa.

      Trước mắt giống như có ngọn lửa xẹt qua, sau đó rơi xuống dưới chân của Lục Tắc Linh, đốm lửa sáng tắt mấy cái, cuối cùng tắt . ràng rất tối, nhìn bất cứ thứ gì, nhưng có thể biết được đốm lửa đó đến từ hướng nào.

      Trong khí nồng đậm mùi thuốc lá khiến Lục Tắc Linh có chút khó chịu mà cau mũi cái.

      biết, là Thịnh Nghiệp Sâm tới.

      loại thấm sâu vào tận xương tủy, mặc dù Thịnh Nghiệp Sâm có hóa thành tro bụi vẫn có thể phân biệt được, huống chi lúc này còn có thể nghe được hơi thở nặng nề của nh. Lục Tắc Linh nắm chặt cái chìa khóa trong tay, chỉ cảm thấy ngực căng lên, sau lưng lạnh lẽo.

      Cổ họng Lục Tắc Linh có chút khô khốc, lên tiếng tối tăm: " tới. . . . . . Làm gì?" Bởi vì áy náy, cho nên hy vọng, cuối cùng sao? Bị thương chỉ có mình mà thôi.

      "Em sao?" Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm hơi khàn khàn: "Cùng vị Bạch tiên sinh tiến triển rất thuận lợi sao?"

      Lục Tắc Linh ngưỡng mặt lên, sửng sốt chút, lúng túng trả lời: "Ừ, Bạch Dương đối với em tốt vô cùng."

      Thịnh Nghiệp Sâm làm như có chút dám tin tưởng, điệu cũng cao vài độ: "Em cùng với ta?"

      "Ừ, Bạch Dương là bạn trai của em. có thể yên tâm mà kết hôn. Bây giờ em sống rất tốt, hề bị ảnh hưởng những việc qua nữa." xong, Lục Tắc Linh xoay người , đem cái chìa khóa chen vào ổ khóa, nhàng chuyển cái. Cùm cụp tiếng, cửa mở ra.

      Còn chưa kịp kéo ra. Thịnh Nghiệp Sâm đẩy cái cửa lại.

      Bùm ... tiếng, Lục Tắc Linh sợ đến mức lùi lại hai bước, lập tức chống đỡ ở Thịnh Nghiệp Sâm người.

      muốn né ra, lại bị Thịnh Nghiệp Sâm gắt gao bóp chặt.

      " làm gì đấy! ?" Lục Tắc Linh có chút tức giận muốn tránh ra, nhưng dùng đến hơi sức cuối cùng rồi mà vẫn tránh ra được. Cái ôm quen thuộc, người của đều tỏa ra hơi thở quen thuộc, quen thuộc đến mức muốn khóc thét lên.

      Hơi thở của Thịnh Nghiệp Sâm vẫn bá đạo như trước, rơi vào mặt để cho có chút ý loạn tình mê. lấy tay chống lên ngực Thịnh Nghiệp Sâm, cho phép đến gần thêm nữa.

      Trong đầu ngừng vang lên giọng giễu cợt của Diệp Thanh, những lời đó giống như tảng đá vô hình đập vào , cảm thấy đau, đau đến nổi sắp hít thở thông.

      "Lục Tắc Linh, sao cứ đáng tiền như vậy hả? Ai cũng có thể sao?" Thịnh Nghiệp Sâm gắt gao giam cầm Lục Tắc Linh, trốn thoát, chỉ có thể quật cường quay đầu. Vừa quay sang bị Thịnh Nghiệp Sâm hung hăng hôn cái, lập tức giơ tay lên tát cái.

      "Bốp ——" tiếng, đem cùng thịnh Nghiệp sâm tỉnh mộng. Bàn tay cũng cảm thấy đau

      "Thịnh Nghiệp Sâm, đủ rồi, đến đây chấm dứt !" Cả người đều run lên bần bật, mỗi tiếng cất ra đều vô cùng khó khăn: "Tôi đáng tiền sao, chẳng lẽ ảnh hưởng đến ? Rốt cuộc muốn bức tôi đến mức nào mới cam tâm?"
      Mẹ Mìn, Hà Hoàngtrangtrongnuoc thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36:

      "Tôi bức em?" Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm càng ngày càng trầm thấp, ngữ điệu và tốc độ cũng càng ngày càng chậm lại, nhưng Lục Tắc Linh biết, đây là dấu hiệu nổi giận của .

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Lục Tắc Linh giống như phát điên đánh vào ngực của , nhưng lại càng ôm càng chặt, tay của bị nắm để ở trước ngực, phí công giùng giằng: "Tại sao lại đối với tôi như vậy! Tại sao? Tôi trốn xa như vậy rồi còn chưa đủ sao?"

      "Là em ép tôi!" Thịnh Nghiệp Sâm chợt đem Lục Tắc Linh nhấn vào trong ngực mình cái, mặt của dán chặt ngực của , tất cả kêu gào cũng bị vùi vào trong áo sơ mi của .

      "Là em ép tôi thêm lần nữa! Tại sao lại sống tốt? Tại sao lại xuất ? Tại sao mất hết ?"

      Thịnh Nghiệp Sâm chất vấn nhiều tiếng, như đồng hồ quả lắc điểm mười hai giờ, đông đông đông đong đưa qua lại, mỗi cái đều làm cho đầu óc bị chấn động.

      Xúc giác quá mức quen thuộc, Lục Tắc Linh cảm thấy điều này giống như loại ma túy làm cho thể nào ngừng được, biết thể tiếp tục dung túng cho việc này nữa, nhưng lại nhịn được mà muốn nếm lại lần nữa, mặc dù cảm giác hạnh phúc này chỉ ngắn ngủi vào giây.

      "Buông tôi ra." Rốt cuộc Lục Tắc Linh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại: " về , bây giờ tôi sống rất tốt, cần thương hại."

      Thịnh Nghiệp Sâm từ từ buông ra, trong bóng tối, Lục Tắc Linh nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của đỉnh đầu.

      Thịnh Nghiệp Sâm cũng dần dần bình tĩnh lại, hỏi : "Em và người đàn ông kia, ở cùng chỗ?"

      Lục Tắc Linh cảm thấy dần trở nên mất sức, lảo đảo lui về sau bước, dựa lưng vào cảnh cửa sắt, nhúc nhích. Hồi lâu mới tỉnh táo lại, giống như nhàng trả lời: "Vâng"

      "Em ta sao?"

      Lục Tắc Linh cau mày, lòng có chút quặn đau, nhưng vẫn là nhắm mắt : "Vâng"

      Bầu khí im lặng làm cho Lục Tắc Linh cảm thấy khó chịu, xoay người, lục lọi chìa khóa, nhàng vặn cái, cùm cụp tiếng, cửa mở ra.

      Lục Tắc Linh hình như có thể nghe thấy mạch đập của cổ tay mình, trong cơ thể giống như có cái gì đó kêu gào, xông ra khỏi da của .

      "Em cảm thấy hạnh phúc sao?" Giọng của Thịnh Nghiệp Sâm từ phía sau vang lên.

      Lục Tắc Linh ngừng chút, cuối cùng nhắm lại mắt, "Rất hạnh phúc, lớn như vậy, chưa từng cảm thấy hạnh phúc như lúc này."

      Lục Tắc Linh nhàng thở phào nhõm, kéo cửa ra, lấy tay mở đèn phòng khách, ánh sáng của ngọn đèn chiếu sáng nửa bên hành lang. Mặt của Thịnh Nghiệp Sâm nữa ở dưới ngọn đèn, nửa ở trong bóng tối. Có chút biểu lộ đơn. Nhưng vì đứng cách nhau khoảng, nên cảm thấy giống như có cái gì đó .

      Xa như vậy, gần như vậy.

      " " cố gắng bình tĩnh với : "Đừng cảm thấy áy náy, bạn trai tôi. . . . . . ngại quá khứ của tôi."

      xong, đóng cánh cửa sắt lại.

      biết chưa, cũng biết khi nào . vứt cái túi xuống, quăng giày, cứ như vậy mà lên giường. mở đèn, cả phòng tối đen, ủ ở trong chăn, ràng là giữa mùa hè, nhưng lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như vào hầm băng vậy, tay chân tê dại, đại não lại tỉnh táo đến khác thường.

      Bóng dáng mất mác của Thịnh Nghiệp Sâm lần nữa lại ra, cảnh tượng suốt năm năm qua như thước phim ngắn dần dần ra trong đầu , nước mắt ở trong bóng tối lẳng lặng chảy xuôi.

      Tất cả giống như giấc mơ xa xôi. Bắt đầu là đau đớn, kết thúc lại lung túng và mơ hồ.

      rút tấm hình dưới gối ra, tìm lúc lâu mới tìm được cái bật lửa, lấy cái chậu, Lục Tắc Linh châm lửa đốt tấm hình .
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      Hà Hoàngtrangtrongnuoc thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lục là Linh cảm thấy cái tên Bạch Dương đứng đắn chút nào, để đạt được mục đích chi dù là đùa bỡn, du côn, chơi bẩn cũng có thể làm được. Giống như nghiêm chỉnh chờ đợi người, mà ngược lại thường gặp được.

      Buổi sáng tám giờ đến bệnh viện, nhưng ngờ vị kia chuyên gia đó vào phòng mổ, lúc hơn bốn giờ sáng.

      Bạch Dương năn khéo léo, lấy được chiếc giường bệnh từ y tá để cho Lục Tắc Linh nghĩ ngơi, Lục Tắc Linh ngồi ở phía , trêu ghẹo Bạch Dương: "Vị bác sĩ này là nam hay nữ vậy? Mặt mũi lớn lớn ? Bạch Nhị thiếu gia như mà cũng dám thúc giục?"

      Bạch Dương ngẩng đầu, "Nữ."

      Lục Tắc Linh làm bộ sợ sệt: " phải là bạn trước của đó chứ? vì kẻ bạc tình mà đem em cắt chứ?"

      Bạch Dương cười: "Đừng sợ, nếu cắt, nuôi em."

      Lục Tắc Linh chuẩn bị trả lời, liền nghe thấy y tá lên tiếng: "Bạch Dương, chủ nhiệm Trần muốn đưa người sang bên kia gặp ấy khám ngay, ấy cửa trị đấy."

      ra Lục Tắc Linh có thể tự được, nhưng Bạch Dương cứ nhất định phải dìu lấy , cưỡng được, nên cũng tùy ý . Vị chuyên khoa chỉnh hình Trần Dĩ Khanh này là người nghiêm túc, từng là chị dâu của Bạch Dương , vợ trước của Bạch Tùng, khó trách Bạch Dương ở trước mặt ấy cũng dám lỗ mãng.

      Chụp hình quang xong (X- ray) Trần Dĩ Khanh cũng gì nhiều với Bạch Dương. Chỉ soạt soạt soạt ở bệnh án viết chữ, cuối cùng cho đơn thuốc.

      "Cầm . Đừng để ấy lại nhiều. Rèn luyện quá độ."

      Bạch Dương toét miệng cười, ngoài mặt thản nhiên : "Cám ơn chị dâu."

      Trần Dĩ Khanh liếc cái, lạnh lùng trả lời câu: "Còn mau cút ?"

      Bạch Dương lộ vẻ tức giận đỡ Lục Tắc Linh ra ngoài. Trước khi còn sợ chết câu: "Chị dâu, về phương diện khác em . Nhưng mà phụ nữ quả rất giống nhau, vì tình mà em bị tội dạ lây!"

      Trần Dĩ Khanh ném tập tài liệu màu xanh dương lên phía trước, Bạch Dương vội vàng nhanh như mèo chui ra ngoài, may mắn tránh được, tài liệu đập vào cửa, bọn họ tránh được kiếp.

      Bạch Dương cầm toa thuốc, lại ngẩng đầu liếc nhìn bảng hướng dẫn, muốn tắt, ngang qua phòng cấp cứu, mặc lối an toàn, vừa mới vào chỗ hành lang để nộp phí, bước chân của Bạch Dương của lại đột nhiên ngừng lại.

      Lục Tắc Linh bị mang cũng vấp cái. Sức lực cánh tay trong lúc vô hình bị bắt chặt. Lục Tắc Linh có chút kinh ngạc quay đầu lại liếc mắt nhìn.

      Chỉ thấy vẻ mặt của Bạch Dương căng thẳng, mày nhíu chặt lại, tầm mắt nhìn chòng chọc vào phía trước.

      Lục Tắc Linh gì, cũng có nhắc nhở , chỉ theo tầm mắt của nhìn về phía trước.

      bóng dáng gầy gầy xuất trong tầm mắt, trẻ tuổi lấy tay này ấn vào tay kia, tay để thẳng, tựa vào ghế dài ở hành lang cúi thấp đầu ngủ gật.

      người ta mặc đồng phục y tá màu trắng, mũ y tá cũng bị lệch , kiểu tóc nhìn qua cũng có chút loạn, làm cho trở nên ngây thơ hơn. Bất luận là lông mi hay là khuôn mặt, đều cực kỳ giống Tiểu Tiên.

      Trong mắt chợt phát ra tia sáng, cũng gom góp được số việc.

      Bạch Dương say rượu mất khống chế, Tiểu Tiên bộc phát, còn tự cho đây là trợ giúp. . . . . .

      ra tất cả đều phải là việc ngoài ý muốn, trời cao đếm xỉa đến, tiện tay quấn quanh, liền đem số mạng của vài người quấn chặt lại với nhau.

      Có lẽ nằm ở nơi tối tăm nhất mà thôi.

      Lục Tắc Linh nghe được bác sĩ ở phía sau bổ sung: "Tiểu Nghiên Nghiên! Lấy xong có à?"

      Lục Tắc Linh cảm thấy được người đàn ông bên cạnh hoảng hốt, dắt Lục Tắc Linh, nhưng sau giây đồng hồ, hình như muốn xoay người, nhưng tất cả còn kịp nữa. bé kia chợt ngẩng đầu lên.

      ràng là khuôn mặt sáng rạng rỡ như đóa hoa, sau khi thấy Bạch Dương, đột nhiên có nụ cười. Ánh mắt của ấy rất to, tròn trịa, nét mặt nhìn Bạch Dương là nét mặt sao vô tội mà mềm yếu.

      ấy lặng rồi lát, lại khôi phục bình thường, từ ghế dài, dùng giọng mười phần sức trả lời: "Tôi tới đây!"

      Vị y tá có khuôn mặt ngây thơ vội vã từ bên cạnh bọn lướt qua nhau.

      ngang qua Bạch Dương ấy dừng chút, cứ như vậy hạ xuống, Bạch Dương chính xác bắt được ấy.

      dùnggiọng điệu cay nghiệt mà Lục Tắc Linh chưa từng được nghe qua chất vấn gầy yếu đó: "Hàn Nghiên Nghiên, sao lai6 trở về đây làm y tá rồi ? phải cầm lấy tiền của mẹ tôi rồi bỏ rồi sao? Thế nào? đủ tiền?"

      Giờ phút này Lục Tắc Linh hề quen biết Bạch Dương như thế này. mặt đầy hận ý cùng lạnh lùng làm thể hiểu được. chỉ cảm thấy được gọi là "Hàn Nghiên Nghiên" giống như sắp khóc lên, bả vai thon gầy lạnh run rẩy.

      định tiến lên khuyên nhũ, nhưng ngờ, giây kế tiếp, bé kia đột nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt lại, nở ra nụ cười ngây thơ lạnh nhạt : " cũng biết tôi quen biết nhiều cán bộ cấp cao? Mẹ cho tôi ít tiền như vậy đương nhiên là đủ rồi! Sớm biết vậy ban đầu nên dễ dàng rời như vậy! Mẹ mới cho thêm chút nữa!"

      xong, ấy hết sức khinh miệt dùng ngón út giá giá.

      Ngũ quan của Bạch Dương cũng có chút vặn vẹo, ghét bỏ hất tay Hàn Nghiên Nghiên ra, cắn răng nghiến lợi : "Hàn Nghiên Nghiên, làm cho tôi ghê tởm."

      xong, lôi Lục Tắc Linh chút lưu luyến mà về phía trước.

      Lục Tắc Linh bị lôi nên cánh tay có đau chút. theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn. Bóng dáng bé của Hàn Nghiên Nghiên nhìn qua vô cùng đáng thương, bả vai của ấy khẽ run.

      biết vì sao, Lục Tắc Linh cảm thấy hình như ấy khóc.

      Sau đó Bạch Dương cũng thế nào, mặc dù đối với Lục Tắc Linh còn vẫn dịu dàng kiên nhẫn như trước, nhưng Lục Tắc Linh biết, tâm hồn của ở lại người lúc nãy.

      Lúc Bạch Dương xếp hàng lấy thuốc, Lục Tắc Linh lấy cớ đứng mệt nên ngồi nghĩ ở chỗ Hàn Nghiên Nghiên vừa mới ngồi.

      Phòng làm việc của bác sĩ y như bãi chiến trường, trẻ y tá trẻ tuổi tết tóc đuôi ngựa vội vã vọt tới, la vào phòng làm việc tiếng: "Tiểu Ngiên Ngiên! Ba sắp trị liệu bằng hoá chất rồi ! mau tới thôi! tìm đó!"

      Hàn Nghiên Ngiên luống cuống tay chân vọt ra, lúc thấy Lục Tắc Linh sửng sốt chút, ngay sau đó sửa sang lại quần áo, rất là trấn định ra ngoài.

      y tá tóc đuôi ngựa kia nhìn bóng lưng rời của hàn Nghiên Nghiên lắc đầu thở dài, cảm khái : "Hiến máu xong rồi còn phải chăm sóc ba, đáng thương."

      . . . . .
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      Hà Hoàngtrangtrongnuoc thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37:

      Ở thành phố này, Thịnh Nghiệp Sâm có nhiều bạn bè, phần lớn là những người có giao tình trong kinh doanh, đàn ông trong thế giới này rất đơn giản, tất cả mọi người đều có thừa thời gian, mặc kệ có quen hay cũng có thể chung, chơi lần liền thành thân.

      Tâm tình của được tốt, muốn tìm nơi uống vài chén, quản lý thành phố này Lý Chính liền dắt đến tiệm của bạn ta. nhà hàng Pháp hạng sang vô cùng trang hoàng, phòng ăn rộng rãi hơn nữa cũng vô cùng an tĩnh, nhạc du dương chậm rãi lướt qua bên tai, cũng làm cho người ta dễ chịu rất nhiều.

      ra đây cũng phải là nơi để uống rượu, nhưng lại có người uống chung, có thể vài lời với nhau, dù sao cũng còn hơn là ngồi uống mình.

      đơn giống như loại vũ khí giết chết con người ta, cảm giác đó luôn làm cho con người ta sợ hãi.

      Dạo gần đây Thịnh Nghiệp Sâm thường bay tới bay lui giữa hai thành phố, cả người có vẻ vô cùng mệt mỏi, đáy mắt trở thành xanh đen, cằm cũng nhọn hơn rất nhiều. Lý Chính đơn giản giới thiệu chút, Thịnh Nghiệp Sâm liền sáp nhập vào bên trong đám đàn ông. Tất cả mọi người ở đây đều có bối cảnh giống nhau, đề tài cũng rất nhiều.

      Chủ của nhà hàng này họ Diêu, tất cả mọi người gọi ta là Lão , lớn hơn Thịnh Nghiệp Sâm chút, ra cũng ba mươi tuổi đầu, là người háo khách, vừa thấy có bạn mới liền lấy chai rượu đỏ cất lâu ra đãi khách. đám đàn ông trò chuyện về thị trường cổ phiếu dạo gần đây và phương hướng để đầu tư, cười vui vẻ bày tỏ thành ý hợp tác với nhau.

      Thịnh Nghiệp Sâm vẫn lời nào, có người hỏi trả lời, ai hỏi uống rượu giải sầu. Lão nhìn thấu bất đồng của Thịnh Nghiệp Sâm, cầm ly rượu chen chúc tới, dựa vào cái ghế của Thịnh Nghiệp Sâm ngồi, trêu ghẹo mà : "Tổng giám đốc Thịnh đây là thế nào? hợp khẩu vị với thức ăn của nhà hàng tôi hả?" xong, ta quơ quơ ly rượu, hướng Thịnh Nghiệp Sâm: "Tiếp đón chu toàn, tôi kính ly trước!"

      Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn gượng cười giơ ly rượu: "Đồ ăn rất ngon, chỉ là gần đây rất bận, tương đối mệt mỏi."

      Lão híp mắt cười, dửng dưng chỉ trích Lý Chính: "Nhìn , chính bởi vì loại người mặc kệ mọi việc như cậu, tổng giám đốc Thịnh mới mệt như vậy."

      Tiếng vừa dứt, tất cả mọi người đều cười ha ha. Thịnh Nghiệp Sâm cũng giật giật khóe miệng theo. Lúc mọi người xung quanh vẫn còn chuyện, đầu óc luân chuyển chậm chút, dù sao cũng còn tốt hơn khi trong đầu chỉ toàn hình bóng người.

      Lão vốn định về, suy nghĩ chút lại quay đầu lại, hỏi Thịnh Nghiệp Sâm: "tổng giám đốc Thịnh, xin hỏi bây giờ có đối tượng nào chưa?"

      Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt chút, ngược lại Lý Chính lại liếc ta cái: "Ông chủ lớn của chúng ta mẹ nó sớm có người rồi, đừng có làm loạn!"

      Lão ngượng ngùng: "Cũng phải là vì mẹ tôi bảo phải tìm đối tượng cho em sao!"

      Mọi người nghe xong lời này lập tức sống động, hài hước trêu ghẹo: "Lão cậu phải loại hiền hậu nha! Khi dễ bạn mới à! Tới làm ! Em của cậu chúng tôi có đủ phúc phần để rước về nổi đâu! Vẫn là nên tích chút phước đức hơn !"

      qua lập tức có người xấu bụng tiếp: "Ngày nào đó nếu như em cậu được gả , bọn này nhất định siêu độ cho hạnh phúc của tên đàn ông đó."

      Lại phen ồn ào nữa diễn ra. Mọi người vì uống rượu nên hành vi trở nên phóng đãng hơn. Mọi người trong phòng ăn lại trở nên thân thiện hơn.

      Lúc mọi người vui vẽ, Lão đột nhiên lắc mông lại cạnh tường, nhấn bíp bíp vài cái, bức tường trang trí hoa lá dần dần mất , lộ ra tấm kính thủy tinh. Cảnh tượng trong đại sảnh dần dần xuất trước mắt

      Cách trang hoàng đúng tiêu chuẩn, người đàn ông ngoại quốc mặc trang phục đầu bếp đứng chuyện với khách, làm cho người ta cảm thấy ở đây giống y như ở pháp

      người đàn ông say cảm khái : "Lão , cậu còn định kiêm thêm nghề tay trái nữa hả!"

      Lão chạm vào vật bằng thủy tinh, ưỡn thẳng sống lưng lên: "Phải đó! Là chính tay tôi đem nó về đó." ta chỉ, kiêu ngạo : "Nhìn thấy cây đàn piano ở giữa ? Là được làm theo cầu đó!" Ai nhìn thấy điều phải khen ngợi cây đàn piano này. Tốn rất nhiều thời gian xếp hàng mới có tểh mua nó về được.

      Thịnh Nghiệp Sâm nhấp chút rượu, ánh mắt tự chủ liền nhìn về phía cây đàn piano kia.

      ra cũng chỉ là cây đàn piano mà thôi, mặc kệ nó đắt bao nhiêu, khó khắn lắm mới mua được, hay có bao nhiêu thần thánh chắng nữa, cũng chẵng có lên quan gì đến Thịnh nghiệp Sâm. Nhưng biết tại sao, thể nào dời mắt khỏi nó được.

      Trước mắt đột nhiên xuất cảnh lúc xưa, Lục tắc Linh mặc lễ phục màu trắng, trang trọng mà ưu nhã ngồi ở trước đàn piano, mỗi lần trước khi đánh đàn, rất dịu dàng vuốt ve phím đàn, khi đó, vẫn còn là đam mê piano, rất giống với Tố Tố, làm cho khỏi cảm thấy hốt hoảng, có lẽ ngày nào đó xa, họ trở thành những người nghệ sĩ piano nỗi tiếng, đứng trước sân khấu thế giới.
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :