1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 29.4:

      " phải cùng với ta?" Trong mắt Thịnh Nghiệp Sâm phát hỏa, vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh khẩn trương nắm chặt tay thành quả đấm, biết hận ý của lại nồng đến như vậy.

      "Để xem thử." Lục Tắc Linh hướng tầm mắt sang nơi khác, nhìn nữa, nhàn nhạt xong, trong giọng che giấu được buồn bã: "Thích hợp ở cùng nhau, em cũng còn trẻ nữa, em sớm lập gia đình cũng có thể yên tâm chút."

      Thịnh Nghiệp Sâm càng nghe càng cảm thấy tức giận, liếc nhìn cánh môi lúc mở lúc đóng của Lục Tắc Linh, chỉ hy vọng có thể câm miệng vĩnh viễn đừng có những lời thoải mái đó nữa. biết lúc đó trong đầu nghĩ gì, chỉ theo bản năng dùng lực nắm lấy bả vai của .

      sợ hết hồn, theo bản năng muốn chạy trốn, thế nhưng lại dùng lực quá lớn. vẫn hung hăng nhìn chằm chằm, trong ánh mắt đầy lửa giận, dường như muốn đem thiêu cháy thành tro bụi.

      Bỗng chốc cúi đầu muốn chặn lại những lời cho sướng miệng của , nhưng chỉ vừa mới cúi người xuống, quay đầu tránh khỏi.

      " --" Thịnh Nghiệp Sâm cực kỳ tức giận, gần như muốn giết . Chỉ là lời còn chưa ra miệng. bóng dáng cao ráo màu trắng hưng phấn lên cầu thang.

      Lục Tắc Linh thấy có người tới liền nhanh chóng từ trong ngực Thịnh Nghiệp Sâm thoát ra ngoài. sửa lại tóc của mình, có chút xấu hổ với người vừa tới: "Bạch Dương, sao lại lên đây?"

      Bạch Dương say mê cuồng nhiệt tới đây, cầm tay hai cây kem bánh quế, như đứa bé đòi thưởng, cười híp mắt đưa cây cho Lục Tắc Linh. " phải em muốn ăn sao? mua cho em để em nhớ tới !"

      Lục Tắc Linh có chút ngoài dự đoán, ngây ngốc nhận lấy cây kem, khí lạnh xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền cảm đến trong óc, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại chút.

      Bạch Dương mực cười, trong mắt chỉ có Lục Tắc Linh, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh còn có người đàn ông. thản nhiên hỏi: "Đây là?"

      Lục Tắc Linh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm cái, bình tĩnh giới thiệu: "Đây là học trưởng thời đại học của em."

      Bạch Dương thân thiện tới đây chào hỏi: "Chào ." xong liền đưa tay ra.

      Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt chú, ngay sau đó cũng lễ phép đưa tay bắt tay cái: "Chào cậu."

      Lục Tắc Linh hít hơi, xoay người vào phòng, với Bạch Dương: " vào đây ngồi." xong lại quay đầu thử dò xét tính hỏi Thịnh Nghiệp Sâm: "...có muốn vào ngồi chung ?"
      Last edited: 12/2/15
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30:

      Cửa sắt cũ nát, ánh sáng ngoài hành lang mờ mờ, sau khi được mời, Bạch Dương liền thẳng mạch vào trong. Còn dư lại Lục Tắc Linh cùng Thịnh Nghiệp Sâm trầm mặc nhìn thẳng vào mắt nhau.

      Màu hạ nên gió đêm hơi lạnh lẽo, Lục Tắc Linh tỉnh táo lại chút. biết là do đứng lâu nên tay của Lục Tắc Linh nhiệt độ quá cao, kem cũng bị chảy ra, chảy xuống ngón tay của .

      Thịnh Nghiệp Sâm nhìn cây kem tay cái, lại nhìn cái, nhíu chặt mày, hình như có chút kiên nhẫn: " muốn tôi 'cũng' vào?" đọc lại cậu vừa rồi. Chữ "Cũng" này làm Lục Tắc Linh ngơ ngác, biết mình chọc giận lúc nào, chỉ là khiếp khiếp gật đầu cái.

      " cần tôi đây." Thịnh Nghiệp Sâm hung hăng trợn mắt nhìn cái, chút lưu luyến phẩy tay áo bỏ . Bộ dáng kia, chắc chắn là cực kỳ tức giận.

      Lục Tắc Linh vẫn biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, hay là do tồn tại của chính là sai lầm, giống y như lúc ở bên cạnh , làm cái gì cũng là lỗi, cái muốn là cút xa, giống như khi rời năm trước vậy.

      Thịnh Nghiệp Sâm cũng biết tại sao mình muốn tức giận, trong lòng có chút ý niệm càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng vẫn cứ ở trong sương mù thấy . tức giận xoay người xuống lầu, cũng thèm quay đầu lại. Cho đến khi xuống được lầu nghe thấy tiếng đóng cửa của Lục Tắc Linh.

      Cửa sắt cũ kỹ khi đóng lại lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Giống như thanh chói tai của thủy tinh vậy.

      Thịnh Nghiệp Sâm giống như bị yểm bùa, y như kẻ ngu đứng im tại chỗ. ngờ Lục Tắc Linh thay đổi, hề cuồng dại chờ đợi nữa, hề vì cái nhíu mày của mà luống cuống tay chân nữa, càng ra sức lấy lòng nữa. Đây chẳng phải là cái mà muốn sao? Tại sao lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Đứng trong hành lang tối tăm, Thịnh Nghiệp Sâm nắm tay thành đấm, gân xanh nổi đầy trán mà cũng hề hay biết.

      tự nhiên rất muốn hỏi Lục Tắc Linh, hỏi thử xem, nước mắt ngày đó của rốt cuộc là vì ai mà chảy?

      Người ở trong lòng , đến tột cùng có phải là ?

      Đột nhiên cảm thấy sợ, sợ đáp án này là phủ định. Đều chắc chắn từ trước đến nay tự nhiên bị phủ nhận, thể tin được, cảm giác này giống như cơn sóng thần, làm tất cả mọi thứ trước mắt đều sụp đổ tan tành, nội tâm lâm vào cảm giác khó nên lời, mâu thuẫn thể chịu nổi.

      Ở lại thành phố này cũng còn ý nghĩ gì nữa, sai người của công ty đặt vé máy bay, rồi bảo ta lái xe của công ty về. Thịnh Nghiệp Sâm có chút ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm cả thành phố này. ra cũng khác gì với thành phố mà sống. Hai thành phố cách nhau cũng xa mấy, ngồi máy bay bốn mươi phút là đến, nghĩ, mỗi ngày đều có thể tới, nhưng lại cảm thấy đây có lẽ là lần cuối cùng.

      Trong lòng trống giống như thiếu cái gì đó, lý do chống đỡ việc bất chấp tất cả tới nơi này, vẫn nghĩ thong được, hoặc là, có nghĩ ra cũng chỉ vô ích.

      Hai giờ sau, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn về nhà, mới hơn bốn giờ sáng mà Thịnh Nghiệp Sâm đến quán bar, cũng biết rốt cuộc mình uống bao nhiêu rượu, chỉ cảm thấy rượu hình như cay chút nào, uống vào trong dạ dày giống y như nước lọc cảm giác vô vị. nhớ nhiều năm rồi vẫn chưa từng say thêm lần nào nữa, vẫn dám uống say, ngừng nhắc nhở mình từng sai lần, nhưng bây giờ lại hối hận, sai lầm này, có lẽ vốn nên mắc thêm lần nữa, sai tới cùng, suy nghĩ này, có phải có chút hoang đường hay ?

      Tửu lượng của được tốt lắm, lúc đứng lên, cảm thấy dưới chân có chút hư vô. nhớ mình trả tiền chưa, cũng nhớ mình về nhà bằng cách nào.

      Rạng sáng lúc bốn giờ, phía chân trời chỉ có chút màu sắc tảng sáng, u, giống như phim tai nạn, song song quét qua, hoang vu mà tuyệt vọng. đỡ tường mở cửa nhà ra, trong lúc đẩy cửa, có chút nhớ nhung.

      hy vọng mình vẫn nhìn thấy gì, có ít thứ, nhìn rất , ngược lại càng thấy khổ sở!

      Chẳng bao lâu sau, mở ra cửa nhà, luôn có người yên lặng chờ đợi, giống như vĩnh viễn xử vu dự bị trạng thái, mỗi lần về nhà, chờ sẵn ở cửa, vĩnh viễn đều vừa vặn như vậy.

      Mở cặp mắt say lờ đờ mông lung, nhìn chằm chằm dưới chân, thế nhưng phát dưới chân có người đưa dép, cực kỳ vui mừng, ngẩng đầu lên, nỗ lực nhìn bóng dáng trước mắt.

      Tối quá, giống như nhìn thấy gì, chỉ nhìn hình dáng mơ hồ.

      bả vai thon gầy đỡ lấy tay , ràng rất gầy yếu lại nỗ lực đem nâng lên.

      Cảnh tượng này giống như xảy ra rất nhiều lần.
      Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, ràng là mừng rỡ, nhưng vẫn chẳng hề để ý : "Bây giờ còn biết trở lại? Nhìn xem bây giờ càn rỡ đến mức nào ! Lại dám bỏ đói tôi!"
      Last edited: 13/2/15
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30.2


      Bóng dáng gày yếu vẫn đỡ , lời, nỗ lực mở mắt muốn nhìn , nhưng chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh như thác nước của người nọ, vừa dài vừa thẳng, dịu dàng xõa ở đầu vai.

      quá nặng, còn chưa tới giường, hai người cùng nhau ngã xuống.

      Giống như trong chỗ u minh có cái gì đó dẫn dắt linh hồn của , yếu ớt thở hổn hển, trong mắt cảm thấy ấm nóng.

      khiếp đảm ôm chầm bóng dáng gầy yếu đó , vẫn trầm mặc như
      vậy, thuận theo như vậy, y như từng trải qua. Tay của mực run rẩy, run rẩy cởi nút áo của ra, nhưng lại nhiều lần mở sai chỗ.

      cũng biết vì sao nữa, có lẽ là do quá trống trải, từ thân thể đến linh hồn, đều tịch mịch như vậy, giống như từ lúc rời , liền bắt đầu trống như vậy. Luôn mất ngủ, vất vả ngủ thiếp chung quy lại nằm mơ, mỗi lần bị đánh thức đều thở hổn hển, trống trải làm cho hoảng sợ. quá cần an ủi, muốn tìm kiếm ấm áp đáng thương ấy, dù phải bỏ tất cả.

      Mắt tích đầy hơi nước, mọi thứ càng lúc càng ràng, khuôn mặt trắng nõn cũng từ từ khôi phục lại hình dáng ban đầu.

      là kỳ quái, năm năm trước trong lúc mơ màng xem Lục Tắc Linh là Diệp Thanh, nhưng năm năm sau, lại có thể nhìn người khác lại thành ra .

      Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy trái tim như bị vô số con dao nhọn cắt thành từng mảnh, đau đến nỗi làm cho cả người run rẩy.

      cẩn thận nhìn, nhìn từng chút từng chút, giống chút nào, đều phải, đều đúng, phải là muốn tìm an ủi. Nhất thời cảm thấy cực kỳ bối rối, động tác tay cũng ngừng lại. dùng tay bưng kín người trước mắt, giọng hơi run rẩy, tim cũng cảm thấy đau.

      “Em là Diệp Thanh.”

      Cảm nhận được thân thể của Diệp Thanh cương cứng chút, lật người muốn rời khỏi. Nhưng nghĩ tới Diệp Thanh lại đưa tay ra cản . cũng run rẩy, nút áo người bị mở tung hai nút, khó khăn lắm lộ ra áo lót màu đen Lace đường viền hoa, ràng là rất ít **, thế nhưng lại cảm thấy khó chịu.

      Da của Diệp Thanh trắng nõn, lại thích mặc áo màu đen, trắng đen là hai màu sắc lạnh, chăm chú nhìn , cho đường lui. Hai cánh tay như được làm bằng sứ ôm lấy cổ của Thịnh Nghiệp Sâm, thân thể ấm áp, mềm mại dán chặt vào , vụng về muốn lấy lòng giường.

      Thịnh Nghiệp Sâm vẫn nhúc nhích, cực kỳ lâu sau, lâu đến mức gương mặt trắng nõn của Diệp Thanh đỏ ửng vì xấu hổ.

      xin lỗi.” Thịnh Nghiệp Sâm vô lực lật người, dùng cánh tay đè hai mắt của mình.

      Đáy mắt hơi nóng, cảm thấy khó chịu, khó chịu vì cũng từng có nhút nhát cũng muốn lấy lòng như vậy, nhưng lại đối đãi thô lỗ với .

      Diệp Thanh khó có thể tin tất cả việc này, bất lực lấy tay nắm lấy vạt áo của . từng chút đẩy cánh tay nắm chặt của ra, giọng gần như mất hết sức lực, gằn từng chữ: “Em về , sau này cần tới nữa, chúng ta thể nào nữa rồi.”

      Giọng của Diệp Thanh đầy nức nở, yếu ớt hỏi : “Tại sao thể tha thứ cho em?”

      “Lúc em mới , từng rất hận em, thế nhưng lâu như vậy, cũng sớm quên rồi.”

      “Tại sao chúng ta thể? năm em hề cầu danh phận với cái gì cũng nhìn thấy sao?” Diệp Thanh dần dần khó nhịn cuồng loạn : “Thịnh Nghiệp Sâm! Lòng của là tảng đá sao?”

      Căn phòng trống trải, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mờ ảo đầy vô vọng.

      há miệng, giọng càng ngày càng thấp: “Có lẽ là vậy…!.”

      Có lẽ tim của tảng đá? Cho nên mới có thể nhìn thấy từng có kẻ ngu ngốc làm tất cả ở trong căn phòng này.

      Mỗi ngày tha thiết chờ mong trở về, nấu nhiều món khác nhau cho ăn, mắng , ghét cũng sao cả; thừa dịp ngủ thiếp len lén ôm , vui vẻ vuốt ve khuôn mặt , giống như lo sợ biến mất bất cứ lúc nào vậy……

      yên lặng chấp nhận tính xấu của , thậm chí…… từng cho đứa trẻ.

      Rốt cuộc cũng hiểu , có ít thói quen bị thói quen mới thay thế, nhưng cũng có số thói quen, khi có, cả đời cũng thay đổi được.

      Loại tình cảm này so với hận còn ngoan cường hơn, là do luôn kháng cự tồn tại của nó mà thôi.

      xin lỗi, Diệp Thanh.”

      ……

      Khi Thịnh Nghiệp Sâm mệt mỏi ra năm chữ này, kiêu ngạo trong người Diệp Thanh rốt cuộc cũng cho phép tiếp tục chịu uất ức này nữa.

      bỏ hết liêm sỉ giao thân cho , thế nhưng lại cho nhục nhã, thậm chí so với tát vào mặt còn khó chịu hơn. Tách ra để cho gian hít thở, Thịnh Nghiệp Sâm cũng đuổi theo.

      nghĩ, nên xông cửa chạy ra, nhưng lại làm được.

      Ngồi ở sofa trong phòng khách, run lẩy bẩy cài nút áo lại, xấu hổ, quá xấu hổ, làm cho nhịn được mà rơi nước mắt.
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30.3

      sắp quên cái gì gọi là , cái người mà vô cùng thương và chìu chuộng , gần như thể nhớ ra hình dạng của lúc đó nữa rồi.

      có gì có thể diễn tả được đau đớn trong tim , hối hận, hối hận vì để khoảng trống suốt bốn năm nay, nhưng lại có cách nào để trở về.

      cố gắng ngẩng đầu, cố gắng làm cho những giọt nước mắt đầy sỉ nhục đó chảy ngược vào trong. Diệp Thanh là người kiêu ngạo, nên biến thành như thế này, ngay cả cũng còn nhận ra mình nữa rồi.

      Đứng dậy chuẩn bị rời , khóe mắt liền nhìn thấy điện thoại của Thịnh Nghiệp Sâm ở bàn.

      màn hình lóe lên cuộc gọi nhỡ, Diệp Thanh theo bản năng cầm lên.

      Danh sách cuộc gọi nhỡ, trừ số điện thoại do mẹ Sâm gọi tới cho Thịnh Nghiệp Sâm, còn lại đều là cuộc gọi của mà thôi. tìm được , quá sợ hãi, sợ đột nhiên biết mất khỏi cuộc sống của , giống như cơn ác mộng của vậy, chỉ có bóng dáng lướt qua, trăm cay ngàn đắng cũng tìm được . Cho nên tuân theo hẹn ước của hai người bọn họ, lấy chìa khóa đến nhà của .

      nhấn xóa những cuộc điện thoại do gọi đến, muốn để lại những chứng cứ làm tổn thương đến lòng tự ái của mình.

      Điện thoại rất nhạy, còn chưa kịp xóa xong, ngón út của nhấn trúng cái vào phần danh bạ.

      Màn hình chuyển cái, nhanh chóng vào mục danh bạ. Tất cả số điện thoại đều được sắp xếp theo bản chữ cái, chỉ trừ cú điện thoại đầu tiên.

      Đó là số điện thoại có tên, chỉ mười con số có chút quy luật nào.

      Diệp Thanh nghĩ, lúc nhấn nút gọi , trong đầu trống rỗng, cho đến khi điện thoại được bắt lên, gần như kịp chuẩn bị, liền ném điện thoại xuống đất.

      “Alo?”

      Cái giọng ác mộng đó, dù có qua bao nhiêu năm, Diệp Thanh cũng thể quên được.

      Người ở đầu dây bên kia điện thoại nghi ngờ hỏi: “Ai vậy? Alo? Alo? Tại sao chuyện?”

      “Tút tút tút…”

      Cho đến khi người ở đầu bên kia tắt máy, Diệp Thanh mới khôi phục lại hô hấp, giống như có thứ gì đó mà mắt thường nhìn thấy được đâm vào lưng , thể động, sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.

      Lục Tắc Linh?

      thể tin vào tai mình được.


      *******

      (tt)

      Sau khi Thịnh Nghiệp Sâm , Lục Tắc Linh có chút yên lòng. Bạch Dương cố ý đưa kem tới, ăn hết còn miếng, ràng vị rất ngọt, nhưng lại biết khi ăn vào miệng lại khô đến như vậy.

      Bạch Dương ngồi ở ghế salon, áo khoác tây trang màu trắng bị ta cởi ra để ở bên, người chỉ có cái áo T shirt màu trắng cổ chữ V, lộ ra cánh tay căng đầy của ta.

      ta dựa vào lan can, dùng ánh mắt thèm để ý để nhìn Lục Tắc Linh, hài hước hỏi: “Người vừa rồi là bạn trai trước của em hả?”

      Lục Tắc Linh nhìn ta, bình thản trả lời: “ phải. là ngày trước tôi thích ấy.”

      Bạch Dương cười: “Nhìn dáng vẻ của ta, giống như là có ý với em?”

      Lục Tắc Linh khổ sở cười cười, ràng đau lòng nhưng vẫn còn muốn giải thích: “ biết, ấy cũng có bạn rồi, nhanh kết hôn thôi.”

      “Ai cha!” Bạch Dương trêu : “Em bị tổn thương? Người muốn kết hôn, tân nương lại phải là mình!” ta đứng lên, đến bên cạnh Lục Tắc Linh, cọ xát : “Chỉ là sao, tim em vỡ thanh từng mảnh đến tu bổ cho.”

      Lục Tắc Linh cảm thấy rất mệt mỏi, vô tâm cười giỡn với ta, lúng túng : “Có đói bụng ? Tôi nấu cho tô mì?” xong, liền xoay người vào trong bếp, mở tủ ra, phòng ốc ở đây quá cũ, lúc nào mở thứ gì đó ra ngừng kêu cọt kẹt, hai người thêm gì nữa, cả hai đều như suy nghĩ việc gì đó.

      Bạch Dương đứng ở trong phòng khách nhìn Lục Tắc Linh chuyên tâm cắt thịt, có chút hoảng hốt.

      phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà từng gặp, nhưng làm thể nào dời mắt được, tóc rất dài, vừa đen lại thẳng, giống như mảnh lụa màu đen, cũng cùng màu với màu mắt của , thường làm cho nhìn đến mất hồn.

      kiểu cách, tốt với nhất mực từ chối, hề đề phòng , mỗi lần mời vào nhà ngồi chơi, luôn nấu cho ăn, hề thay đổi, trứng gà, thịt băm, cải bẹ cùng với mì.

      Khó trách luôn đơn, hiểu được niềm vui của đàn ông là gì. người như làm sao có thể thích món này được? Nhưng việc thể tin được chính là, mỗi lần như vậy, đều ăn sạch chừa lại bất cứ thứ gì.

      Có lẽ, là do quá mệt mỏi, giống như trước kia, oanh oanh liệt liệt mà người, lời hùng hồn “Hoặc là , hoặc là chết”. bây giờ mới hiểu được cuộc sống giống như nước chảy đá mòn, người chết, có thể lấy cái gì mà ?

      Thanh xuân chính là thứ ngu xuẩn như thế.

      Có lẽ, cuộc sống vốn nên là như vậy, tai họa, đau mà sống hết đời. Mà phụ nữ nên giống như ấy vậy, bình thường làm người khác chán ghét.

      xong tô mì, Bạch Dương liếc mắt nhìn thời gian, mười hai giờ, suy nghĩ kĩ chút người phụ nữ này quả quá ngốc, lúc trước làm gì, ta lại cho rằng cái gì cũng biết làm, lại dám cho người đàn ông ở trong nhà mình đến mười hai giờ.

      nghĩ, may là gặp phải .

      Nghĩ xong như vậy lại thấy tức cười, chưa bao lâu, mà trở thành người chính nhân quân tử rồi sao?

      cầm chìa khóa xe, đứng dậy muốn , Lục Tắc Linh lấy cái áo khoác màu trắng đưa cho , yên lặng theo phía sau .

      Lúc cánh cửa sắt cũ nát kia mở ra, Bạch Dương đột nhiên quay đầu lại, từ cao nhìn xuống Lục Tắc Linh, cúi đầu, nhìn thấy nét mặt của , chỉ nhìn được đỉnh đầu cùng với sống mũi của , ở dưới ánh đèn, chúng dường như bừng sáng lên.

      nhếch miệng cười cười, đằng hắng cái, dịu dàng hỏi: “ suy nghĩ gì mà cúi đầu thấp như vậy? khí ở dưới đó có đủ ? Có cần hô hấp nhân tạo hay ?”
      Last edited by a moderator: 8/3/15
      Mẹ Mìn, trangtrongnuocHà Hoàng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      30.3


      Hôm nay, đến cổ vũ ở nhà hàng Tây, vẫn là làm đồ ăn Pháp . Lục Tắc Linh theo Bạch Dương ăn uống miễn phí, chỉ cảm thấy đồ ăn Pháp là món khó ăn nhất, dùng cơm mà còn phải theo trình tự, đống nghi thức phiền phức, chỉ ăn cơm thôi mà còn phải dài dòng như vậy, hiểu sao người Pháp lại muốn tự hành hạ mình như vậy, loại hưởng thụ sang quý này quả hiểu, ngược lại còn cảm thấy nó rất kiểu cách.

      Phòng ăn trang hoàng vô cùng tinh xảo, đèn thủy tinh chiếu sáng rực rỡ, khí hooòa dịu, rất thích hợp cho các đôi nam nữ chuyện đương, người mặc trang phục đầu bếp màu trắng chính là người đầu bếp da trắng cắt nấm cục bàn ăn cho bọn họ, miếng mỏng, vừa mới để xuống mùi thơm lan ra bốn phía.

      Bạch Dương ở bên cạnh sát phong cảnh : "Nếu theo người đẹp trai giàu có, sao chúng ta có thể được thưởng thức những thứ đắt tiền này được chứ, Tắc Linh, đừng khách khí, ăn nhiều chút." Vừa vừa nhạo bán ông chủ: "Chao ôi, tổng giám đốc Diêu, chúng tôi có thể đem cân nấm cục về được ?"

      Tổng giám đốc Diêu ngồi ở phía đối diện dở khóc dở cười.

      Sau khi ăn xong Diêu tổng khẽ nhích lại gần, khuôn mặt trẻ tuổi hăng hái, chỉ vào cây đàn piano ở chính giữa phòng ăn : "Thấy món đồ kia ?" ta lấy ngón tay so, "Steinway*, bảy con số, từ Thượng Hải chở tới đây . Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đàn qua."

      • “Steinway & Sons” nhãn hiệu của đàn piano, được xem là tinh hoa của thế giới,

      Bạch Dương híp mắt lại suy nghĩ: "Loại người thô thiển như cậu mà cũng có hiểu biết về cái này?"

      Tổng giám đốc Diêu xem thường: "Cậu biết cái gì? Mình là người rất thực tế. Ở đây kiến thức của mình là tối nhất, làm sao có thể suy nghĩ như đứa trẻ được, đây chính là thủ đoạn marketing đó!"

      Bạch Dương mím môi cười cười. Đột nhiên đứng lên, kéo Lục Tắc Linh im lặng ngồi uống nước ở kế bên lên. Tay Lục Tắc Linh trượt xuống, làm cái ly rơi xuống văng nước tung tóe.

      "Lão Diêu, hôm nay, để tránh cho cậu phá hỏng cây đàn này, nên nhường cho Lục tiểu thư biểu diễn trước , để cho người thô lỗ như cậu mở mang tầm mắt." Bạch Dương kéo tay về phía cây đàn Steinway sáng bóng.

      Người khác hiểu, còn sao có thể hiểu được? Đây là ước mơ của những người học đàn, cũng từng cùng bạn bè luyện đàn chung mơ ước ngày có thể đứng sân khấu lớn, Trang Nghiêm mà trịnh trọng đàn cây Steinway này lần.
      Bạch Dương đẩy về phía cây đàn Piano mà mơ ước, nhưng Lục Tắc Linh lại dám đến gần.

      Cánh tay kẹp lại chặt, thủy chung dám đến gần, cũng dám đến mở cây đàn ra, dám nhìn thẳng vào phím đàn trắng đen mà mơ ước vô số lần. dám nhớ lại bản nhạc mà luyện tập vô số lần. Đánh đàn đối với là mơ ước trong sạch nhất, thành kính nhất của đời , từng dễ dàng từ bỏ nó, nàng nên có mặt mũi nào để chạm vào nó nữa. Nhất là khi trải qua nhiều chuyện như vậy.

      Cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ, cũng trôi qua như vậy, thể trở về được nữa.

      Nước mắt tràn đầy hốc mắt, biết tại sao mình lại muốn khóc, biết nên, nhưng lại nhịn được. run rẩy nhìn bàn tay thô ráp của mình, lòng bàn tay bởi bưng thức ăn mà bị phỏng nhiều lần, những cái thẹo dài hồng hồng, nhìn rất khó coi. mu bàn tay có vài giọt nước vẫn chưa khô hoàn toàn, bám vào da, ở dưới ánh đèn lóe sáng. Bàn tay dơ bẩn, cũng giống như tâm hồn của vậy. bây giờ, làm sao có thể xứng đáng mà đàn tiếp được chứ?

      lui bước, xoay người muốn trốn, lại bị Bạch Dương cứng rắn bắt được. Bị người cao lớn giữ lại, hai tay cố chấp nắm lấy hông của , cứng rắn bế lên, đặt xuống ghế của cây đàn.

      Trong khoảnh khắc bị buộc ngồi xuống đó, trong lòng Lục Tắc Linh giống như có cơn bão kéo tới, ràng là sóng to gió lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút quyến luyến.

      Hai tay của gắt gao siết chặt thành quả đấm, dám mở mắt ra, sợ khi vừa mở ra nước mắt chảy xuống.

      Bạch Dương nửa ngồi ở trước mặt , giọng nhu hòa thể tin được, ta : "Lục Tắc Linh, chúng ta rồi đấy, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới."

      Lục Tắc Linh mở mắt, hơi nước mơ hồ ở bên trong, nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của Bạch Dương, giờ phút này, linh hồn của đều run rẩy.

      "Tay của tôi. . . . . . bẩn." bất lực nhìn vào hai bàn tay của mình, khó mà tin được, ở từng tuổi này, mà còn có thể đến gần tới mơ ước của mình đến như vậy.

      Bạch Dương cúi đầu nhìn tay của , đó cũng phải đôi đẹp mắt tay, nhưng đôi tay này rất kiên cường, rất dũng cảm, như có cái gì đó đánh vào trong lòng , làm cho tâm tình của rối loạn.

      rút chiếc khăn tay trong túi áo tây trang ra, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận lau tay cho Tắc Linh.

      Cuối cùng, chân thành hôn lên tay của , gằn từng chữ: "Đây là đôi tay sạch nhất đời."

      ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Lục Tắc Linh, như muốn tiếp thêm dũng khí cho .

      "Đàn bài , khi còn bé học thế nào đàn thế đó, bây giờ người nghe em đàn, chỉ có mình ."

      . . . . . .
      Last edited: 17/3/15
      Mẹ Mìn, Hà Hoàngtrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :