Chương 30.2
Bóng dáng gày yếu vẫn đỡ , lời, nỗ lực mở mắt muốn nhìn , nhưng chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh như thác nước của người nọ, vừa dài vừa thẳng, dịu dàng xõa ở đầu vai.
Vì quá nặng, còn chưa tới giường, hai người cùng nhau ngã xuống.
Giống như trong chỗ u minh có cái gì đó dẫn dắt linh hồn của , yếu ớt thở hổn hển, trong mắt cảm thấy ấm nóng.
khiếp đảm ôm chầm bóng dáng gầy yếu đó , vẫn trầm mặc như
vậy, thuận theo như vậy, y như từng trải qua. Tay của mực run rẩy, run rẩy cởi nút áo của ra, nhưng lại nhiều lần mở sai chỗ.
cũng biết vì sao nữa, có lẽ là do quá trống trải, từ thân thể đến linh hồn, đều tịch mịch như vậy, giống như từ lúc rời , liền bắt đầu trống như vậy. Luôn mất ngủ, vất vả ngủ thiếp chung quy lại nằm mơ, mỗi lần bị đánh thức đều thở hổn hển, trống trải làm cho hoảng sợ. quá cần an ủi, muốn tìm kiếm ấm áp đáng thương ấy, dù phải bỏ tất cả.
Mắt tích đầy hơi nước, mọi thứ càng lúc càng ràng, khuôn mặt trắng nõn cũng từ từ khôi phục lại hình dáng ban đầu.
là kỳ quái, năm năm trước trong lúc mơ màng xem Lục Tắc Linh là Diệp Thanh, nhưng năm năm sau, lại có thể nhìn người khác lại thành ra .
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy trái tim như bị vô số con dao nhọn cắt thành từng mảnh, đau đến nỗi làm cho cả người run rẩy.
cẩn thận nhìn, nhìn từng chút từng chút, giống chút nào, đều phải, đều đúng, phải là muốn tìm an ủi. Nhất thời cảm thấy cực kỳ bối rối, động tác tay cũng ngừng lại. dùng tay bưng kín người trước mắt, giọng hơi run rẩy, tim cũng cảm thấy đau.
“Em là Diệp Thanh.”
Cảm nhận được thân thể của Diệp Thanh cương cứng chút, lật người muốn rời khỏi. Nhưng nghĩ tới Diệp Thanh lại đưa tay ra cản . cũng run rẩy, nút áo người bị mở tung hai nút, khó khăn lắm lộ ra áo lót màu đen Lace đường viền hoa, ràng là rất ít **, thế nhưng lại cảm thấy khó chịu.
Da của Diệp Thanh trắng nõn, lại thích mặc áo màu đen, trắng đen là hai màu sắc lạnh, chăm chú nhìn , cho đường lui. Hai cánh tay như được làm bằng sứ ôm lấy cổ của Thịnh Nghiệp Sâm, thân thể ấm áp, mềm mại dán chặt vào , vụng về muốn lấy lòng ở giường.
Thịnh Nghiệp Sâm vẫn nhúc nhích, cực kỳ lâu sau, lâu đến mức gương mặt trắng nõn của Diệp Thanh đỏ ửng vì xấu hổ.
“ xin lỗi.” Thịnh Nghiệp Sâm vô lực lật người, dùng cánh tay đè hai mắt của mình.
Đáy mắt hơi nóng, cảm thấy khó chịu, khó chịu vì cũng từng có nhút nhát cũng muốn lấy lòng như vậy, nhưng lại đối đãi thô lỗ với .
Diệp Thanh khó có thể tin tất cả việc này, bất lực lấy tay nắm lấy vạt áo của . từng chút đẩy cánh tay nắm chặt của ra, giọng gần như mất hết sức lực, gằn từng chữ: “Em về , sau này cần tới nữa, chúng ta thể nào nữa rồi.”
Giọng của Diệp Thanh đầy nức nở, yếu ớt hỏi : “Tại sao thể tha thứ cho em?”
“Lúc em mới , từng rất hận em, thế nhưng lâu như vậy, cũng sớm quên rồi.”
“Tại sao chúng ta thể? năm em hề cầu danh phận với … cái gì cũng nhìn thấy sao?” Diệp Thanh dần dần khó nhịn cuồng loạn : “Thịnh Nghiệp Sâm! Lòng của là tảng đá sao?”
Căn phòng trống trải, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mờ ảo đầy vô vọng.
há miệng, giọng càng ngày càng thấp: “Có lẽ là vậy…!.”
Có lẽ tim của là tảng đá? Cho nên mới có thể nhìn thấy từng có kẻ ngu ngốc làm tất cả ở trong căn phòng này.
Mỗi ngày tha thiết chờ mong trở về, nấu nhiều món khác nhau cho ăn, mắng , ghét cũng sao cả; thừa dịp ngủ thiếp len lén ôm , vui vẻ vuốt ve khuôn mặt , giống như lo sợ biến mất bất cứ lúc nào vậy……
yên lặng chấp nhận tính xấu của , thậm chí…… từng cho đứa trẻ.
Rốt cuộc cũng hiểu , có ít thói quen bị thói quen mới thay thế, nhưng cũng có số thói quen, khi có, cả đời cũng thay đổi được.
Loại tình cảm này so với hận còn ngoan cường hơn, là do luôn kháng cự tồn tại của nó mà thôi.
“ xin lỗi, Diệp Thanh.”
……
Khi Thịnh Nghiệp Sâm mệt mỏi ra năm chữ này, kiêu ngạo trong người Diệp Thanh rốt cuộc cũng cho phép tiếp tục chịu uất ức này nữa.
bỏ hết liêm sỉ giao thân cho , thế nhưng lại cho nhục nhã, thậm chí so với tát vào mặt còn khó chịu hơn. Tách ra để cho có gian hít thở, Thịnh Nghiệp Sâm cũng đuổi theo.
nghĩ, nên xông cửa chạy ra, nhưng lại làm được.
Ngồi ở sofa trong phòng khách, run lẩy bẩy cài nút áo lại, xấu hổ, quá xấu hổ, làm cho nhịn được mà rơi nước mắt.
Last edited by a moderator: 18/2/15
Mẹ Mìn và Hà Hoàng thích bài này.