Chương 25.2
Nguy cơ được giải trừ, quản lý trợn mắt nhìn Lục Tắc Linh, giải tán đoàn người, ai làm việc nấy. Cuối cùng căn phòng rộng rãi chỉ còn lại Lục Tắc Linh và Tiểu Tiên mà thôi. Tiểu Tên giống như vừa mới vừa tham gia cuộc thi chạy trăm mét vậy, trán đổ đầy
mồ hôi, Lục Tắc Linh cầm quần áo dơ tới trước an ủi : “Đừng sợ, cậu xem, quả nhiên có sao mà.”
Tiểu Tiên ngẩng đầu cảm kích nhìn , “Tắc Linh, cám ơn cậu bảo vệ công việc của mình.”
Lục Tắc Linh ôm lấy Tiểu Tiên. Sống nương tựa lẫn nhau hơn năm nay, hai người cứ liên tục sưởi ấm cho nhau, cám ơn cũng quá mức xa lạ, họ sớm tuy hai mà rồi.
Quần áo của Bạch tiên sinh rất quý trọng, lúc đưa đến tiệm giặt quần áo người ta muốn nhận, sợ làm hư phải bồi thường, cuối cùng Lục Tắc Linh phải ra giá gấp ba người ta mới đồng ý nhận. Qua ba ngày lấy quần áo, lúc cầm cũng để ý lắm, khi trở về ký túc xá mới phát tây trang bị mất cái nút.
lật tung cái túi chứa đồ cũng tìm thấy nút áo đâu, liếc mắt nhìn nhãn hiệu của quần áo, nhãn hiệu này hề xa lạ với Lục Tắc Linh, ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm cũng rất ưu ái nhãn hiệu thời trang này, ngày trước lúc mua cho Thịnh Nghiệp Sâm, hề thấy những thứ này xa xỉ chút nào, hôm nay đến phiên phải lấy tiền của mình ra đền cái nút áo cho người ta, mới ý thức được những món đồ này thể trả nổi.
Mặc quần áo thường ngày đến cửa hàng, các lầu chuyên kinh doanh đồ xa xỉ dưới lầu bóng người, khí ở đây rất yên ắng, cầm tây trang của Bạch tiên sinh thẳng tới cửa hàng đó, bán hàng xinh đẹp nhìn cái áo rồi áy náy lắc đầu, lấy cái nút của cái áo khoác khác, chỉ vào hàng chữ bên trong rồi với : “Đây là hàng do khách đặt may, bên chúng tôi có, mỗi khách hàng đều có thợ may riêng nên số lượng rất có hạn, phải tìm bọn họ mới có được.”
Lục Tắc Linh ôm âu phục có chút ủ rũ thở dài cái.
Cũng chỉ là bộ quần áo mà thôi, ngay cả cái nút cũng là số lượng có hạn, người có tiền đúng là ra vẻ.
chuẩn bị cầm áo đem về nhà, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất ở gần đó.
Cao lớn, sạch , đây là dáng vẻ rất quen thuộc với , khuôn mặt mà ngày nhớ đêm mong, là ngờ gặp ở đây, quá vội vàng kịp chuẩn bị rồi, hoảng hốt đứng im tại chỗ, cảm thấy có lẽ là do mình nằm mơ giữa ban ngày.
nhắm chặt hai mắt lại, hồi lâu lại mở ra. là sao Thịnh Nghiệp Sâm.
Hơn năm rồi, ngờ cuộc đời này vẫn còn có thể gặp lại . Giống như có gì thay đổi, khóe mắt, đuôi mày, đều như xưa, chỉ là hề hướng về phía mà phẫn hận nữa thôi.
Giờ phút này, người phụ nữ bên cạnh chính là Diệp Thanh. Chị ấy mặc cái váy màu đen, đôi guốc màu vàng đáy bằng phối rất đẹp, ăn mặc rất đơn giản, cũng chỉ có chiều cao như vậy mới diện được phong cách mới này ra ngoài. Nhìn hai người họ như vậy đúng là xứng đôi, Lục Tắc Linh cảm thấy mắt mình chua xót.
Cũng biết Diệp Thanh gì với , cười dịu dàng, khóe miệng khẽ nâng lên, giống như chiếc thuyền, mang linh hồn của Lục Tắc Linh mất. Nụ cười này làm cảm thấy cực kỳ xa lạ, bốn năm qua, chưa từng dùng vẻ mặt như thế này để nhìn . ra là phải cười, mà chỉ cười với mà thôi. luôn muốn trở về những ngày tốt đẹp như trước, chỉ có điều những ngày tốt đẹp của , là thuộc về Diệp Thanh.
ra tất cả trở lại lúc bắt đầu rồi. tốt, tốt quá.
Cơn đau quen thuộc kéo tới trái tim co quắp lại, đau đến nỗi tưởng rằng nó còn thuộc về mình nữa.
Quả rất giống viên đá chen vào trong nước, chỉ lưu lại chút giống như những cơn sóng vậy, đến cuối cùng lại chìm xuống đáy, lưu lại bất cứ dấu vết. Có lẽ đây chính là an bài của trời cao, vốn là người dư thừa, rời , có thể hạnh phúc.
Trước kia lúc đọc sách, từng thấy Thúc Bản Hoa có viết câu như thế này: vì biết cuộc sống ngắn ngủi đến cỡ nào, người phải trải qua con đường khá dài trong cuộc sống.
Mà cuộc sống đơn khổ nạn lại khá dài. Lục Tắc Linh ôm chặt quần áo tay y, ra ngoài, lựa lúc Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy, tới con đường xa nhất.
Đây chính là số mạng giữa bọn họ, rốt cuộc cũng hiểu, chỉ là có chút muộn mà thôi.
năm qua , Thịnh Nghiệp Sâm coi như cũng bình tĩnh lại, quan hệ với cha mẹ cũng được tốt lắm, năm trước mẹ Thịnh bệnh nặng, sau khi khỏi hẳn bà liền giao hết quyền lực cho , vốn muốn đụng vào việc buôn bán của bọn họ, nhưng chung quy cha mẹ già rồi, có chút nhẫn tâm.
25.3
Chương 25.3
năm qua luôn công tác, thời gian ít lại càng ít hơn, luôn để cho mình mệt chết , mệt đến cái gì đều nghĩ được. thích về nhà, ngay cả nhà bà nội cũng ít đến. Chứng bệnh người già của bà nội ngày càng nghiêm trọng, rất mau quên, thỉnh thoảng còn nhận ra , nhưng khi gặp đều hỏi câu: “Tắc Linh đâu? Con nha đầu có lương tâm này sao lại đến thăm bà? Nó giống cây hoa sắp chết mà!”
Trong lòng có vết sẹo hề , nếu đụng trúng đau. thèm nghĩ đến nữa, cứ xem như mình quên hết rồi. trở lại quỹ đạo của mình, tất cả đều hoàn mỹ đến mức thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thanh là người phụ nữ biết điều, buộc tiếp tục đoạn tình cảm lúc trước, chỉ ở bên cạnh chờ đợi như vậy, đòi lấy tình cảm, cũng chờ mong danh phận. Năm nay cũng 28 tuổi rồi, ở thành phố này đây chính là độ tuổi phải sớm được gả . biết đợi cái gì nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình cho được. cũng biết mình chờ đợi điều gì nữa, chỉ là trong lòng có chút hèn mọn mà hi vọng, cảm thấy có người còn trở lại.
Lần công tác này là nhiệm vụ tạm thời, mất hết cả tuần lễ, từ sau khi về nước, Diệp Thanh vào trường học để làm nghiên cứu, thỉnh thoảng đào tạo mấy thạc sĩ, công việc cũng quá bận rộn, nhân dịp ngày nghỉ, la hét ầm ĩ đòi đến đây, cha họp ở trong thành phố này, cũng vừa đúng lúc đến sinh nhật của .
cũng rảnh nguyên buổi chiều, liền bị Diệp Thanh kéo tới khu mua sắm này, mua quần áo cho cha, muốn tham khảo giúp.
ra hiểu gì về thời trang, lúc chưa nhìn thấy được gì những chuyện này đều do Lục Tắc Linh xử lý, quần áo của cũng do tự giặt, chăm sóc quá tốt, cho tới khi rời , mất hết nửa năm vẫn thể quen với lối sinh hoạt mất người như vậy, chỉ có cách thường xuyên công tác mới có thể ngăn cản bản thân mình nhớ lại bóng dáng yên tĩnh kia.
Diệp Thanh đứng ở bên cạnh , cười híp mắt với những sai lầm thú vị của sinh viên, khóe mắt, đuôi mày đều là dịu dàng và trầm tĩnh, giống như đóa hoa Bách Hợp thanh lệ. Nghĩ như vậy, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nhớ đến Lục Tắc Linh.
là cái gì chứ? Là hoa hướng dương sao? Tầm thường, có chút ngây ngốc, coi là mặt trời để hướng đến, nhưng lại còn cái gì cả.
Lòng yên khi nghe Diệp Thanh chuyện, thỉnh thoảng Diệp Thanh nhìn trúng cái gì đó liền hỏi ý kiến của , lòng trả lời, mua quần áo và giày da xong, thời gian cũng sớm, chuẩn bị ăn cơm.
Mời vừa qua con đường lớn, sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng nữ, khó khăn lắm hô lên ba chữ khiến Thịnh Nghiệp Sâm run rẩy:
“Lục Tắc Linh.”
Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy trong khắc này cả linh hồn của cũng run rẩy, nắm tay thành đấm, rất lâu vẫn dám quay lại, nhưng trong lòng lại ngừng có giọng thúc giục , chợt xoay người sang nơi khác.
Dường như xoáy chuyển cả bầu trời, đập vào trong mắt chỉ có đồ trang sức màu xanh và vàng, sàn nhà lát đá cẩm thạch làm đồ trang sức càng trở nên óng ánh hơn, trống rỗng, trước mắt trống rỗng, có bất kỳ ai.
thất vọng thả lỏng tay ra, tự giễu nghĩ, thị lực bị yếu cũng , bây giờ ngay cả thính giác cũng bắt đầu yếu rồi.
Diệp Thanh hiểu chuyện gì tò mò nhìn : “Sao vậy? Sao lại đột ngột dừng lại?”
Thịnh Nghiệp Sâm nhếch khóe miệng lên cười cười: “ có việc gì.”
26
Chương 26:
Lục Tắc Linh ngờ mình gặp lại Lâm Hiểu Phong, ra cũng thể xem là bạn bè gì, chỉ là đoạn thời gian đó rất kỳ lạ, chỉ mới gặp qua khoảng 4˜5 lần gì đó, thế nhưng chỉ nụ cười lại có thể xóa hết mọi thù hận.
Thành phố này bắt đầu vào mùa hạ, ánh mặt trời chói mắt, nhiệt độ cao, quán cà phê mở máy lạnh vừa đủ mát, nhưng Lục Tắc Linh chỉ mặc áo tay ngắn nên vẫn cảm thấy lạnh, theo bản năng ôm lấy cánh tay của mình. là bạn bè nhiều năm, nên chỉ cần động tác Lâm Hiểu Phong cũng có thể nhìn ra, lấy áo khoác người mình xuống choàng cho Lục Tắc Linh.
Chắc hẳn là Lâm Hiểu Phong sống rất hạnh phúc, trong ngực ấy ôm đứa bé khoảng năm tháng, trong mắt sớm mất kiêu ngạo lúc ban đầu, ngược lại biến thành bình thản cùng từ ái.
ấy dỗ dành đứa bé, chờ đứa bé ngủ liền giao cho bảo mẫu bên cạnh, tất cả động tác đều là rón rén.
Lục Tắc Linh trầm mặc nhìn ấy, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ, có thể gặp được người đàn ông mình, cùng ấy sinh ra đứa bé, đây chính là mơ ước của Lục Tắc Linh, đáng tiếc mơ ước cuối cùng chỉ là mơ ước, khó có thể thực .
Lâm Hiểu Phong uống ngụm nước hướng về phía Lục Tắc Linh cười, tất cả mọi việc đều trôi mất, cả hai đều rất bình thản.
“ ngờ có thể gặp lại lần nữa, nhiều năm như mình rất hối hận về những chuyện qua, xem ra ông trời cũng phụ chờ đợi của mình, có thể để cho chúng ta gặp lại, cuối cùng cũng còn tiếc nuối gì rồi.” Lâm Hiểu Phong mấp máy môi, thành khẩn : “Tắc Linh, xin lỗi.” Mặc dù câu xin lỗi này, muộn đến sáu năm.
năm qua, Lục Tắc Linh học được cách che giấu cảm xúc rất tốt, thậm chí ngay cả việc khóc như thế nào cũng quên mất, nhưng khi nghe Lâm Hiểu Phong những lời này, cảm thấy lỗ mũi mình chua chua.
Thanh xuân cứ tàn nhẫn trôi qua như vậy, từng thời và hận sâu sắc đến cuối cùng lại rất bình thản, vấp ngã mà lớn lên, sáng tỏ và tỉnh ngộ, giống như từng có việc gì, thậm chí vẻ tùy hứng thích đùa cợt cũng còn, mọi người đều trưởng thành cả rồi.
Lục Tắc Linh hít mũi cái, nỗ lực nhếch miệng cười: “ ra người nên xin lỗi phải là mình, vì những lời khó nghe như vậy.”
“Tóm lại là có nhiều.”
Hai người cũng tiếp tục nữa, chỉ là ăn ý cười cười. Thời gian là con dao mềm dẻo, có thể đao chặt đứt thương sâu sắc, giống như cũng có thể chặt đứt mối hận khắc cốt ghi tâm này. Nếu lúc còn trẻ là đương thù hận, nhiều năm sau nhìn lại các , đều là ngây thơ và buồn cười đến như vậy.
“Đó là con trai bảo bối của cậu hả?”
Lâm Hiểu Phong cười cười, ý bảo bảo mẫu đem con lại cho Lục Tắc Linh nhìn. Lục Tắc Linh thận trọng ôm đứa bé, tham lam mà ngắm nhìn hương vị ngọt ngào lúc ngủ của nó. ràng đây là hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng lại cảm thấy tim mình giống như bị vật gì đó đập vào, làm đau đớn hít ngụm khí lạnh.
có chút khổ sở nghĩ, nếu như đứa bé của được sinh ra, chắc cũng lớn như thế này rồi phải ?
“Đứa bé này xinh đẹp.” Lục Tắc Linh tự đáy lòng than thở.
Lâm Hiểu Phong vẫn cười đỉnh đạc như trước, khoác lác đến vô sỉ: “Đương nhiên.”
Hai cùng nhau cười.
“Cậu sống tốt ?” Lâm Hiểu Phong hỏi.
Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên nhìn: “Cũng tạm được.”
Lâm Hiểu Phong nhìn thấy tây trang để ở bên , thử hỏi: “Nam?”
“ cẩn thận đổ canh lên người ta, sau khi đem giặt mới phát bị mất hết cái nút, hôm nay mình đem nó tìm mua lại cái nút đó.”
Mày của Lâm Hiểu Phong hơi nhíu lại. Mặc dù chỉ qua vài ba câu , nhưng có thể nghe ra hình như cuộc sống của Lục Tắc Linh có vẻ tốt.
Chương 26.2
"Thịnh Nghiệp Sâm, nhà, còn ở cùng với nhau ?" Lục Tắc Linh đột ngột nghe được cái tên Thịnh Nghiệp Sâm, lại bắt đầu đau lòng, hồi lâu mới trả lời: "Chưa từng ở chung nhà." xong tự giễu cười khổ "Cuộc sống bây giờ cũng tạm được, dù sao cũng dựa vào hai bàn tay mình để kím cơm, cũng rất an lòng ." Lỗ mũi Lâm Hiểu Phong đau xót, đáy mắt cũng có chút ươn ướt, "Mấy năm trước, mình có tìm Hạ Diên Kính hỏi thăm về cậu, nhưng vẫn có kết quả,
sau lại kết hôn mang thai sanh con, bận rộn hết hai năm, may là hôm nay lại gặp được cậu.” ấy dừng chút, nhớ tới cái gì lại hỏi: “Đúng rồi, cậu còn liên lạc với Hạ Diên Kính ?”
Lục Tắc Linh rũ mắt: “ có.” còn mặt mũi nào liên lạc với Hạ Diên Kính.
Cùng Lâm Hiểu Phong hàn thuyên rất nhiều chuyện, phần lớn là nghe Lâm Hiểu Phong về cuộc sống của mình, phát cuộc sống của ấy trôi qua rất đơn giản và may mắn, gặp ông xã nhờ vào xem mắt, môn đăng hộ đối lại biết gốc biết rễ, vốn cũng gọi điện tới, sau hồi ngoằn nghèo bắt đầu nhau. Hai người cố chấp chỉ muốn mình đối phương, vì vậy mới thành mối lương duyên này, vở hài kịch kết thúc. Lục Tắc Linh cảm thấy giống như mình nghe kể chuyện cổ tích vậy.
Lúc chia tay, Lâm Hiểu Phong cường thế muốn giữ lại cách liên lạc với Lục Tắc Linh, la hét đây là chuyện đại của mình, làm cho Lục Tắc Linh có chút dở khóc dở cười.
Người có tình bên cạnh hiểu được, tỉnh cũng hiểu, cố chấp của Lục Tắc Linh ngấm vào tận xương tủy, cả đời chỉ biết cách mù quáng như vậy. Cho dù mà được, cũng đến chết . Từ khi rời khỏi Thịnh Nghiệp Sâm, Lục Tắc Linh tính toán cho cuộc sống sau này của mình, ra cũng quá khó khăn, ít nhất cảm thấy mình có thể làm được.
Kiếp này Lục Tắc Linh có rất ít bạn bè, nếu như có người muốn cảm ơn, đương nhiên chính là Hạ Diên Kính. Chỉ tiếc có quá nhiều chuyện thương tâm, cho nên Lục Tắc Linh lựa chọn trốn tránh.
ngờ có ngày Hạ Diên Kính đến tìm mình, ngồi máy bay mấy giờ liền chỉ vì muốn gặp .
Lúc đó Lục Tắc Linh bận rộn dọn dẹp phòng mình, được thăng chức rồi, ký túc xá được phân cho người khác, được nhận tiền trợ cấp thuê nhà, lần nữa tìm phòng cho mình, liên tiếp hơn tháng bể đầu sứt trán, cuối cùng cũng có khu nhà cũ còn phòng, thiết bị tương đối cũ kỹ, nhưng giá tiền lại giàu lòng nhân ái, công việc của cũng dễ dàng hơn.
Mới từ siêu thị trở lại, tay vẫn còn xách hai bịch đồ lớn, dù Lục Tắc Linh có cố hết sức, vẫn cúi thấp đầu nhìn chằm chằm dưới đất.
Mới vừa tới cửa, liền bị đôi giày cao gót màu đen chặn lại.
Lục Tắc Linh dám ngẩng đầu, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt.
dùng hết toàn lực mới ngẩng đầu lên được, còn chưa phản ứng kịp, Hạ Diên Kính hung hăng tát cái lên mặt của .
Hai túi siêu thị rớt xuống đất, đồ đạc văng ra khắp nơi.
mặt đau rát, nhưng Lục Tắc Linh lại cảm thấy được giải thoát. Giống như chờ cái cơ hội này rất nhiều năm rồi, rốt cuộc cũng có thể dung túng mình khóc ồ lên.
“Nếu như phải là Lâm Hiểu Phong cho mình biết, có phải cậu định cả đời liên lạc với mình nữa? Đây chính là ngày trôi qua ngày? Đây chính là tình vĩ đại? Đây chính là tỉnh ngộ?” cái tát của Hạ Diên Kính vừa chuẩn vừa ngoan, dùng ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, ấy gần như cắn răng nghiến lợi : “Lục Tắc Linh, sao cậu có thể điên như vậy hả?”
Chỉ mấy chữ đơn giản mà thôi, hai người liền cầm lòng được ôm lấy nhau mà khóc. cần phải gì nữa cả, tất cả ngọt bùi cay đắng, đều ở trong lòng.
Thịnh Nghiệp Sâm về phía bãi đậu xe, Diệp Thanh phía sau , ra biết tại sao Thịnh Nghiệp Sâm dừng lại, từ tủ kính thủy tinh, nhìn thấy Lục Tắc Linh vội vã rời . Đều là động vật ích kỷ, nhìn thấy nhưng có ý định nhắc nhở Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng biểu cảm đau đớn của Thịnh Nghiệp Sâm thoát khỏi mắt của .
Tách ra bốn năm, lúc nào cũng nhớ đến , cũng từng giãy giụa qua, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp trước mặt tình . vẫn muốn cùng người đàn ông đó.
giống với những người phụ nữ khác, cuộc sống của rất phong phú, sinh hoạt của cũng cần phải nhờ vào đàn ông mà có được, chỉ muốn tìm tình tâm đầu ý hợp, nếu như có, độc thân cả đời cũng sao.
Ở Mỹ bốn năm, phải là chưa từng thử thấp nhận tình mới, chỉ là cuối cùng vẫn thấy đúng, đoạn tình lúc còn trẻ đó, thể nào quên được, cuối cùng vẫn thể khống chế, cho nên trở lại tìm .
có thể dễ dàng tha thứ cho lạc lối bốn năm qua của , có thể dễ dàng tha thứ cho việc còn nữa, nhưng thể tha thứ cho việc trong lòng lại có lừa gạt đó. Đó là cái gai trong lòng của , là hoàn mỹ lớn nhất từ trước đến nay của .
Last edited by a moderator: 5/2/15
Hà Hoàng và ngocanh thích bài này.