1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố chấp cuồng - Ngải Tiểu Đồ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24:
      Cuối cùng, họ chạy tới quảng trường đông người mới ngừng lại, họ cũng biết rốt cuộc chạy bao lâu, cho đến khi thể chạy nổi được mới thôi. Cả người Lục Tắc Linh đều run lẩy bẩy, người chỉ có bộ quần áo ngủ bị xé rách, cùng với áo khoác của Tiếu Tiên, khó khăn lắm mới che được tới đùi, thời tiết vừa mới lập xuân, người đường người còn mặc áo rộng nách, vậy mà hai chân lại để lộ ra bên ngoài như vậy, làm cho ở trong đám người đó càng trở nên kỳ quặc.

      Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn , chắc hẳn trong mắt ngàn người có đến ngàn tưởng tượng, chỉ là những thứ tưởng tượng này, hơn phân nửa đều là tốt.

      Lục Tắc Linh co rút người lại ngồi ở bậc thang, gắt gao ôm lấy hai chân của mình, ràng rất lạnh, ràng toàn thân nổi hết da gà, vậy mà lại cảm giác được gì, chỉ cảm thấy chết lặng.

      Tiểu Tiên vẫn còn sợ hãi, thậm chí còn quên vứt vũ khí hành hung, vẫn cầm cái đồng hồ báo thức dính máu ở tay. ngồi bên cạnh Lục Tắc Linh, hồi lâu sau mới đành lòng mà : "Đừng khóc."

      Lúc này, Lục Tắc Linh mới phát ra đầu gối rơi đầy nước mắt, giọt giọt trong sáng thuần khiết, giơ tay lên lau , tay liền ươn ướt.

      quật cường lắc đầu cái: "Mình sao."

      Tiểu Tiên khẽ thở ra hơi, cuối cùng đem này đồng hồ báo thức ném xuống đất, lát sau lại nhặt lên, ấy chê cười : " biết lão ta chết chưa, nếu chết rồi, đây chính là hung khí."

      Giọng điệu vô cùng nhàng, nhưng hai người đều hiểu nó có ý nghĩa như thế nào. Họ nhớ lúc chạy trốn, mặt ông ta có rất nhiều máu.

      " xin lỗi." Lục Tắc Linh khó chịu : "Là mình liên lụy đến cậu."

      Tiểu Tiên lắc đầu cái: ", đây là việc mình luôn muốn làm." thở dài cái: "Mình chỉ muốn cậu giống mình, mỗi đêm đều gặp ác mộng."

      Lục Tắc linh hoảng sợ trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn Tiểu Tiên, thể tin được ấy lại hiểu tất cả.

      "Tiểu Tiên..."

      "Ha ha!" Tiểu Tiên cười, nhưng nụ cười ấy sao lại đau khổ đến như vậy: " tìm được việc làm, có tiền, mẹ mình cần tiền để trị bệnh, mình thể mất công việc, bị khi dễ cũng dám , len lén cho bà chủ, bà ấy cũng chỉ với mình là, xin lỗi." ngước đầu, nỗ lực kiềm nén nước mắt: " cái thế giới này căn bản có cái gì **, tôi sớm thấy ..."

      Lục Tắc Linh đau xót, đưa tay ôm lấy Tiểu Tiên, vuốt ve sống lưng của : " xin lỗi, xin lỗi Tiểu Tiên, đừng nữa, đừng gì thêm nữa.... Mình hiểu mà."

      Sinh hoạt trong tầng lớp dưới cùng của xã hội làm gì còn tự ái nữa chứ? Chịu nhục đổi lấy phải mở mày mở mặt, mà là mặc kệ cho người khi dễ. Trời sinh phụ nữ là phái yếu, lúc trước Lục Tắc Linh hiểu, là do chưa từng trải qua khổ nạn.

      Cuối cùng họ cũng chạy trốn được nữa, lúc bị bắt được, họ cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Nghiêm khắc tra hỏi, ràng lời họ , nhưng ai tin tưởng bọn họ.

      Ông chủ giàu có vẫn còn ở trong bệnh viện, đầu quấn thành cái bánh chưng, vợ cong ông ta rất kích động, cầu bọn họ bồi thường. ** Bên lập hồ sơ cũng viết rất chói mắt.

      Lục Tắc Linh vì tiền quyến rũ ông ta, sau đó người chị em của lập kế hoạch chụp hình tống tiền, chuyện thành liền đả thương người.

      hoang đường, y như viết tiểu thuyết, mà những thứ kia ** thế nhưng lại được tin, lý do là mẹ của Tiểu Tiên bệnh nặng, cần vài chục vạn để trả.

      Trong mắt người đời, bọn họ chính là kẻ bán thân xác, linh hồn cùng với tôn nghiêm của mình. đáng để nhận được tôn trọng.

      Bất luận họ phủ nhận như thế nào, giải thích như thế nào, cũng ai tin tưởng họ. Cho đến cuối cùng, ông chủ "Mở lòng từ bi", thay đổi khẩu cung là cũng có thể là hiểu nhầm, ông ta đồng ý giải hòa, chỉ cầu bồi thường.

      Ông ta "khoan dung độ lượng" khiến Lục Tắc Linh ghê tởm thấu xương, nhưng có thể như thế nào? chỉ có thể chấp nhận lời giải thích của ông ta, đây là mối quan hệ tình nguyện, trong đó có chút hiểu lầm, mới bị chị em của ngộ thương, Lục Tắc Linh khuất nhục ký tên bồi thường, nhìn đó ghi tổng cộng là hai vạn tiền bồi thường, trừ thở dài, cái gì đều làm được.

      luôn hiểu, cái thế giới này, người đúng chưa bao giờ thắng, mà là người thắng mới là kẻ đúng.

      Từ đồn cảnh sát ra, bị tạm giam suốt 24 giờ, cũng phải là rất lâu, chỉ nhưng lần này bị xiềng tay lại làm cho ngừng khát vọng **. thể khuất phục, bởi vì thể mất **.

      Sau khi được thả ra, ngồi mình dưới tàn cây mà ngẩn người. Hơn hai vạn tiền bồi thường phải là con số , hai người nghèo làm công như bọn họ đâu gom góp nhiều tiền như vậy?
      Last edited by a moderator: 2/2/15
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24.2

      Lục Tắc Linh đưa tay vào trong túi áo khoác của Tiểu Tiên, mò tới mò lui hai túi áo, nghĩ, đồ trong túi bị giữ lại.

      Bên trong cái điện thoại do Lục Tắc Linh mua ở chợ cũ, lúc mua chỉ tốn có 100 đồng, chắc hẳn bán ra cũng đáng giá. Mà đổi thành , bên trong có chiếc vòng tay phỉ thúy huyết sắc.

      Lục Tắc Linh lấy chiếc vòng ra, quơ quơ trước mặt, do thời gian nên màu sắc của Phỉ Thúy rất dịu dàng, lắng đọng vừa vặn, chút xíu tạp sắc cũng ảnh hưởng cái đẹp của nó.

      Đây là vật duy quý giá nhất mang theo lúc rời , là bà nội đưa cho , lúc cách nào bỏ lại được, liền mang ra ngoài. Đối với cái vòng tay này có ý nghĩa rất lớn, ai có thể lý giải được, chưa từng có ý định bán nó , dù là lúc lưu lạc ngoài đường, cũng rất thành kính ôm vòng tay mà ngủ.

      Nhưng giờ phút này, còn nghĩ đến nữa, pahi3 bán cái vòng này , nếu Tiểu Tiên bị kiện thương mà ngồi tù. thể để chuyện này xảy ra được.

      Cái gì mà tôn nghiêm? vào tiệm càm đồ, mờ mịt đem vòng tay này cầm mất rồi.

      Cầm nóng được 2 vạn 5000 đồng, Lục Tắc Linh lưu luyến ông chủ đem vòng tay cất vào ngăn kéo. biết cái vòng này đáng giá bao nhiêu tiền, ông chủ ra giá, thấy đủ, nên đồng ý. muốn rời , nhưng thể thể nào bước được, cuối cùng cầm tiền quay trỏ lại quầy, nghiêm túc với ông chủ: “Xin ông đừng bán cái vòng cho người khác, tôi nhất định trở về mua lại.”


      Ông chủ nhìn dáng vẻ của Lục Tắc Linh, có chút buồn cười, khinh thường : “Ai đến cầm đồ cũng như vậy, cuối cùng có mấy người đến mua lại chứ? Chỉ có ba tháng, đến mua tôi bán!”


      Lục Tắc Linh nặng nề mà : “, tôi nhất định trở lại, dù có bán máu tôi cũng mua nó.”


      Ông chủ khịt mũi cười tiếng, nhìn từ Lục Tắc Linh từ xuống dưới lục, cuối cùng khinh miệt : “Máu của bán được nhiều tiền như vậy đâu.”


      Lục Tắc Linh gì, trong mắt tràn đầy chắc chắn, vô luận như thế nào nhất định mua vòng tay về, vô luận dùng cách nào, nhất định phải kiếm tiền đem chuộc vòng tay trở về.


      Cầm hai vạn đến bối thường cho ông chủ. ràng ông ta thiếu tiền, nhưng lại muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết. Đưa hết tiền, Tiếu Tiên được thả. Nhưng, sau đó, là chuyện còn đáng sợ hơn nữa, bọn họ sống như thế nào?


      Tiểu Tiên chỉ mới 19 tuổi, chưa tốt nghiệp trung học làm, trừ làm nhân viên phục vụ, cái gì ấy cũng biết. Mà Lục Tắc Linh, học đại học, lại học Trung ăn, người học ngành này phần lớn làm giáo viên, thi các loại chứng theo tới liền nghiệp, mà , lại có gì cả.


      Hai người thu dọn hành lý, ràng cùng đường rồi, nhưng vẫn cũng chỉ có thể xuống.


      Từ lúc bọn họ gặp chuyện may “Bà chủ” vẫn luôn trốn tránh đến khi họ sắp lại xuất ở ký túc xá.


      Nhìn hàng lý của cả hai, cũng gì, lấp ít tiền nhét vào trong túi của Lục Tắc Linh.


      Ánh mắt của ấy có chút thê lương, rất vô lực : “Tôi phải ngay, gần đây bà già của lão tiện nhân kia kiểm tra rất chặt, chúng tôi thể đụng vào mặt. Tôi chỉ có mấy ngàn, tiện nhân kia cũng bắt ngừng cấp thẻ cho tôi rồi!”


      Lục Tắc Linh tay gắt gao nắm trong túi tiền, chân mày nhíu chặt, hồi lâu mới chịu đựng ngừng hỏi ấy: “Tại sao?”


      Tại sao lại giúp người xấu làm việc ác? Tại sao biết Tiểu Tiên bị khi dễ lại im lặng lên tiếng? Tại sao biết ông ta là người như vậy, lại dung ông ta đem nanh vuốt giở ra người những trẻ?


      Bà chủ xinh đẹp trẻ tuổi vội vã rời , co ấy quấn chặt cổ áo của mình, khăn lụa che nửa khuôn mặt tinh xảo của , ánh mắt của phức tạp và tuyệt vọng, hồi lâu, ấy chỉ gằn từng chữ: “Ngay cả việc của mình tôi còn lo chưa xong, làm gì chú ý đến người khác được? Cái gì là gọi nhân tính? Bao nhiêu tiền cân? Có người bán ?”


      …………..


      Thời gian quả tim phổi, chỉ chớp mắt cái mà năm rưỡi qua.


      Lục Tắc Linh thường xuyên nhớ đến lời cuối cùng mà bà chủ với .


      Khi người ngay cả ăn cơm cũng ăn được, cho dù có ai cho mình ăn, cho dù là thiu, ấy cũng ăn như hổ đói. Ai kêu đói chứ?


      Lúc thi đại học. Lục Tắc Linh chưa có từng nghĩ rằng, tương lại có ngày làm phục vụ trong khách sạn, dùng bàn tay cầm viết mấy chục năm để ghi món ăn, dùng khuôn mặt tươi cười nịnh hót xu nịnh khách, nhẫn dù có bị người khác chèn ép, tiếp nhận những lời trách móc nặng nề, thừa nhận người đời xem thường, chỉ vì ba bữa cơm mỗi ngày.


      Lúc mới tới nơi này, và Tiểu Tiên cầm tiền bà chủ cho thuê phòng, tìm việc làm, làm việc vặt khắp nơi, thời điểm khó khăn nhất, hai người còn cùng nhau ăn cái bánh bao, còn tha thiết muốn bẻ ra làm đôi, chia làm hai nửa.


      Lúc hết sạch tiền bạc, Lục Tắc Linh bất đắc dĩ cùng Tiểu Tiên đến khách sạn cấp năm sao này làm nhân viên phục vụ, bởi vì cấp bậc cao, quản lý rất nghiêm khắc, thể so với khí trước kia ngột ngạt. Mặc dù công việc khổ cực, nhưng là tiền lương cũng tệ lắm, cần lo đói nữa, Tiểu Tiên còn gởi ít tiền về cho gia đình.


      Từ đó về sau, Lục Tắc Linh cũng đàn Piano nữa, tay của bị dầu mỡ chiếm hết, nhẫn tâm dùng tôi tay bẩn thỉu này chạm vào đàn Piano thuần khiết.


      Cuộc sống chính là như vậy, vừa là Thiên đường, vừa là địa ngục. Chẳng qua là cái quyết định nho , tựa như hiệu ứng hồ điệp, thay đổi cả cuộc đời . từng ăn cắp hạnh phúc của người khác, cho nên báo ứng khổ nạn cũng khá dài. phải mình hết nó.
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24.3





      Khi làm việc Lục Tắc Linh rất biết nghe lời, nên tiền thưởng cũng ít. Quản lý có ý định muốn thăng lên làm quản lý sảnh,là do mọi người bàn tán nên mới biết. Mà gần đây quản lý cũng có bóng gió ám chỉ, cho nên gần đây làm việc rất cẩn thận, cho phép mình phạm sai lầm.

      Mỗi ngày đều phục vụ ở phòng "Trúc", mà Tiểu Tiên lại ở phòng "Mai", "Mai Lan Trúc Cúc" là khách sạn bậc cao nhất trong tất cả các phòng, người tới giàu cũng quý, đều là những nhân vật nổi tiếng, cho nên phục vụ ở đây đều là những người sinh đẹp, ưu tú nhất. Bởi vì Phòng tiệc này rất đặc biệt, nên nhân viên phục vụ ở đây cố định, rất nhiều nhân viên tuổi trẻ xinh đẹp câu được người có tiền có chức, nên nhân viên khách sạn điều tranh nhau tới chỗ này, con người là động vật thực tế, cái thế giới này chỉ có vật chất mới phải chân nhất , người có tiền , ai đắn đo người ta làm sao mà có được , ai cũng ngại tiền bẩn, cho nên tất cả mọi người nóng lòng phất lên, cũng từ bất cứ thủ đoạn nào mà đoạt được.

      Ngày hôm nay phòng "Trúc" có khách, mà bên phòng "Mai" lại cực kỳ bận rộn, tới nhóm thân phận khách nhân tôn quý, nghiệp quan đều có. Tiểu tiên từ mười giờ bắt đầu gặp người rồi, quá bận rộn, khắc cũng có rời , cơm trưa cũng có ăn.

      Lục Tắc Linh có chút nhàm chán, lại thể trở về ký túc xá, chỉ có thể ở qua lại hành lang. biết có phải là do bên trong hành lang quá yên tĩnh hay , cho nên có thể nghe rất ràng ở đâu đó phát ra tiếng khóc.

      hành lang chưng đầy những bình hoa cổ rất tinh sảo cùng với những bó hoa tươi, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Lục Tắc Linh tò mò về phía trước, bỏ qua mấy cái cây biết tên đó, thấy Tiểu Tin núp vào góc mà khóc.

      người ấy cũng bận bộ đồ giống như của Lục Tắc Linh, bộ tây trang xinh đẹp ấy có vài vết bẩn, Lục Tắc linh bước đến gần, mới phát đó là canh rau.


      luống cuống tay chân, chạy nhanh đến ôm lấy Tiểu Tiên, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại khóc?”


      Toàn thân Tiểu Tiên run lẩy bẩy, ngước mắt đẫm nước mắt lên nhìn, vừa nhìn thấy Lục Tắc Linh, lập tức khóc nức nở.


      “Mình xong rồi Tắc Linh ơi, lần này mình gặp đại học rồi!”


      Lục Tắc Linh cau mày: “Xảy ra chuyện gì à?”


      “Vừa rồi có người đàn ông, hiểu sao ông ta lại đến gần, đột ngột từ phía sau ôm lấy mình. Mình sợ quá, tay run cái đổ hết canh nóng lên người ông ta.”


      “Là ai?”


      “Khách của phòng Mai.” Tiểu Tiên vẫn ngừng khóc: “Mình rất sợ, trong đầu rất loạn, tất cả đều là do chuyện trước kia hết.”


      Tiểu Tiên từng bị tên khốn biết liêm sỉ vô lễ, cho nên vẫn luôn chống cự đụng chạm của đàn ông, lúc đầu khi vào khách sạn vì chuyện này mà bị mắng rất nhiều lần, có máy lần suýt bị đuổi việc, phải mất hơn mấy tháng mới có thể khống chế hành động của bản thân lại.


      Tiểu Tiên giơ bàn tay bị phỏng đỏ của mình lên, gần như mát khống chế mà lâm bẩm: “Mình cho là mình hết bệnh, mình cho là mình còn sợ nữa…. Tại ông ta ôm mình từ sau lưng…. Có thể là do ông ta uống say… Mình còn…. Mình còn…. Mình xong rồi, gặp đại họa rồi, chắc lần này bị xa thải, tiền thuốc thang của mẹ mình….Mình xong rồi….”


      “Đừng nghĩ nhiều.” Lục Tắc Linh đành lòng ôm lấy Tiểu Tiên, ấy mới 20 tuổi, vậy mà lưng lại phải gánh vác nhiều chuyện như vậy. an ủi ấy: “Đừng sợ, có việc gì đâu.”


      nhìn quần áo của Tiểu Tiên chút, rồi gỡ bản tên “phòng Mai” người ấy xuống: “Cậu theo mình, chúng ta đổi quần áo .”


      Tiểu Tiên liều mạng lắc đầu: “ được! Cậu sắp lên làm quản lý rồi! Mình thể hại cậu được”


      Lục Tắc Linh túm lấy ấy: “Thay là được, ta mình chưa từng pham lỗi gì, bị lần cũng sao đâu.”


      Dùng nước sạch rửa mấy vết bẩn, nhưng dấu vết vẫn còn rất ràng, người Lục Tắc Linh còn có mùi thuốc rất ràng. Xem ra đồ ăn của người có tiền và người nghèo cũng khác gì mấy, đổ lên người cũng rất hôi.


      Còn chưa kịp quay lại phòng nghỉ, quản lý mang theo sắc mặt nghiêm trọng xuất . ở phía sau còn có mấy nhân viên phục vụ ngày hôm nay nữa.


      người đàn ông trung niên bụng bự sắc mặt tái nhợt, vênh váo tự đắc chỉ vào mũi quản lý mắng: “Các người làm cái trò gì vậy hả? Làm ăn chẳng ra làm sao cả! Các người có biết Bạch Dương là ai hả? Các người đổ canh nóng vào người cậu ấy? Có phải khách sạn của các người chán mở cửa rồi! Muốn dẹp tiệm hả?”


      Tình huống vô cùng nghiêm trọng, các nhân viên phục vụ tự giác xếp thành đội, đứng thành ba hàng, hai tay lén nắm người phía trước, tư thế cung kính. Lục Tắc Linh đứng ở giãy giữa, Tiểu Tiên đứng ở sau lưng , mặc bộ quần áo sạch , run lẩy bẩy, Lục Tắc Linh hếch eo, đứng thẳng tắp, cố gắng che Tiểu Tiên lại.


      Quản lý cũng rất rối, nhìn sơ qua lượt, cuối cùng với người đàn ông bụng bự: ”Người làm hôm nay đều ở đây cả.” Rồi ấy ngẩn đầu lên liếc nhìn, cuối cùng trợn to hai mắt, thể tin được nhìn vết bẩn người Lục Tắc Linh. ấy theo bản năng bước lên phía trước bước, muốn cản tầm mắt của người đàn ông kia lại, nhưng vẫn kịp, ông ta nhìn thấy Lục Tắc Linh.


      .” Ông ta ngoan ngoan chỉ chỉ: “Ra ngoài!”


      Lục Tắc Linh hít hơi, sợ tránh nổi kiếp nạn ngày hôm nay, nhưng vẫn ưỡn thẳng sống lưng, cố gắng giữ vững dáng vẻ ra ngoài, lúc này, càng thể để khách sạn mất hết mặt mũi được.


      Vẻ mặt của người đàn ông kia cực kỳ hung ác, Lục Tắc Linh tự biết mình lành ít dữ nhiều, xem ra người đàn ông mà Tiểu Tiên hắc nước canh rất tôn quý. bước từng bước tới. Còn chưa đến, bóng người xa lạ vào trong rồi.


      Lục Tắc Linh theo bản năng ngẩng đầu, bất ngờ bốn cặp mắt liền đụng phải nhau.


      Đó là người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, ánh mắt khiêu khích, ràng người có nhiều vết canh, nhưng hoàn toàn hề cảm thấy ta nhếch nhác chút nào. Hình như ta hơi say rồi, đáy mắt hồng hồng, nhưng khóe miệng lại dắt lên nụ cười.


      ta cũng nhìn Lục Tắc Linh quá lâu, bước mấy bước lại gần người đàn ông trung niên, chẳng hề để ý mà trêu ghẹo: “Dương bí thư, ông làm cái gì vậy? Hù dọa nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc như vậy, còn dùng danh nghĩa của tôi nữa chứ? hiền hậu chút nào nha!”


      …….
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25:

      Bạch Dương là người thích xã giao, chỉ là mấy năm nay vì chuyện buôn bán mà thể làm. Nếu như phải vì chuyện tình cảm mà trở mặt với người nhà, chắc cũng cần khổ cực như vậy đâu.

      Từ lúc sinh ra trong dòng họ Bạch này, cuộc đời định sẵn là trôi chảy như người khác rồi, chỉ là vẫn xem thường, thậm chí dễ dàng muốn buông tha.

      Ngày trước hiểu cái gì là tình , lúc thấy Bạch Tùng bị phụ nữ hành hạ đến chết sống, luôn trêu ghẹo ấy. Khi đó đúng là vẫn còn trẻ tuổi, chẳng hề để ý : "Nếu đời này có người phụ nữ làm em muốn sống chết lại, em nhất định bóp chết ấy, nhắm mắt làm ngơ."

      Cho đếnngày người này xuất , hề tự tay bóp chết , thậm chí còn khoa trương hơn so với Bạch Tùng nữa, chỉ muốn đem những gì tốt nhất đời này dành cho .

      Tình đúng là có tính hủy diệt, cãi lời mẹ muốn đem cao chạy xa bay, lại vì áp lực mà thỏa hiệp, cuối cùng buông tha.

      Buồn cười , tất cả đều bị mẹ của đúng, hận , càng hận chính mình.

      Mấy năm nay mình xông pha ở bên ngoài, là muốn thoát khỏi Bạch gia, ra làm sao có thể thoát được, cho dù có đến đâu mọi người cũng giới thiệu , mở đầu luôn là câu này: "Đây là Nhị công tử của Bạch Gia, đúng, là ngọn núi của Bạch gia."

      thích bị trùm lên đầu cái mũ như vậy, nhưng lại làm gì được, đây chính là thực tế, con người có thể lựa chọn tất cả, duy chỉ thể lựa chọn xuất thân của chính mình mà thôi.

      rất lâu rồi nghĩ tới người phụ nữ kia, quả là uống say quá rồi. Chỉ định ra ngoài hóng gió chút, cho tỉnh rượu, lại cảm thấy hoảng hốt ngỡ rằng nhìn thấy ấy.

      cặp mắt to ngây thơ, vẫn
      bị luôn bị cười nhạo là “Màn cửa” của Tề Lưu Hải, khuôn mặt ngây thơ, biết tại sao lại thích đến như vậy, luôn hoài nghi nghi biết có phải là do mình nghiện rồi hay nữa.

      Cũng biết mình là thế nào, khó kìm lòng nổi lên ôm lấy , nhiệt độ quen thuộc, rất nhớ, tất cả điều làm phải nhớ làm, cho nên cứ cho mình chìm vào trong giấc mơ này cũng sao.

      Cho đến bị chén canh nóng dội tỉnh.

      Trong nháy mắt liền tỉnh rượu, hơi ngẩng đầu, bé kia chạy mất bóng. Chưa từng có ai dám đối đãi với nhị thiếu gia Bạch thị như vậy cả, nhếch nhách cởi áo ra, cũng may đồ cũng dày, nên bị phỏng, chỉ là da có chút ửng hồng, rát giống như bị đốt.

      Cũng muốn truy cứu cái gì, ngược lại còn cảm thấy áy náy nữa. Là do có lỗi trước, mặc dù phải loại người tốt gì, nhưng những chuyện như cợt nhã hề làm, quan hệ nam nữ coi trọng nhất chính là tình nguyện. Chỉ là Dương bí thư vẫn chịu buông tha, muốn gây phiền phức cho khách sạn. Bạch Dương đương nhiên phải ông ta muốn thay Bạch Dương hả giận, nếu như Bạch Dương phải gọi Bạch Dương, mà là Trương Dương hay Lý Dương gì đó, lại có ai quản bị biến thành cái dạng gì chứ?

      mang theo cơ thể đầy nước canh xuất trước mặt những người phục vụ, tự biết hình tượng này có chút hỏng bét, bước chân cũng rất vội vã.

      nhìn lướt qua những nữ phục vụ nhún nhường cúi, cuối cùng chạm phải ánh mắt của người trong số đó.

      Đó phải là ánh mắt hoảng sợ mà là ánh mắt quật cường, chủ nhân của nó nhìn qua có vẻ cũng là người nhu nhược. dừng chân quá lâu người , ngược lại nhìn chăm chăm run lẩy bẩy ở phía sau .

      Rất giống Lưu Hải, ánh mắt đầy hoảng sợ. Ngay cả lông mi cũng cực kỳ giống với trong trí nhớ của . Khó trách lại nhận nhầm như vậy.

      cười híp mắt dừng lại bên cạnh bí thư Dương, dùng giọng bất cần mà : “Bí thư Dương, mỹ nữ là dùng để .”

      vừa xong, bí thư Dương liền ngượng ngùng cười. Mà xét thấy đứng cách hai bước kia. Đồng phục người ấy và tây trang của đều giống nhau, nếu như xét nghiệm DNA chắc có thể biết đây là cùng chén canh làm ra.

      Bí thư Dương vênh váo tự đắc với người phụ nữ kia: “Chính là hả? Đổ canh vào người Bạch tiên sinh? muốn làm việc nữa hả?”

      Dáng đứng của kia kiêu ngạo cũng tự ti, lưng đứng rất thẳng, ràng hơi cúi đầu, lại làm cho người ta cảm thấy rất ngông nghênh, nhún nhường mà thành khẩn xin lỗi: “ xin lỗi Bạch tiên sinh, là lỗi của tôi.”

      gì vậy, Bạch Dương theo bản năng quay đầu lại nhìn giống Tề Lưu Hải kia, cả người ấy đều run lên, bộ dáng gió thổi cũng bay đó làm cho hoài nghi biết nếu mà lớn tiếng ho khan hai tiếng đứa bé này có té xỉu hay .

      Biết phải là trước mắt, nhưng Bạch vẫn có nhiều hứng thú dạo bước đến trước mặt , hay tay vòng quanh ngực, cao nhìn xuống : “Là đổ canh vào người tôi sao?”

      rất xin lỗi.”

      Bạch Dương nhíu mày, bộ dạng giống như trêu chọc mèo đùa với nàng: “Vậy định làm gì?” híp mắt cười cười, cố ý hù dọa : “Lai lịch của tôi rất lớn đó!”

      Lục Tắc Linh cũng bắt đầu có chút khẩn trương, hai tay siết thành đoàn, hồi lâu sau mới cắn răng : “Cho tôi chút thời gian, tôi đền tiền cho .”

      Lời của Lục Tắc Linh thành công chọc cười Bạch Dương, tùy tùy tiện tiện : “Tôi phải là người buôn bán, sao có thể lấy tiền của phụ nữ chứ?”

      “Tôi có ý đó.”

      “Vậy có ý gì?”

      Lục Tắc Linh hít sâu hơi: “Tôi……Tôi giặt sạch quần áo cho ngài, được ?”

      ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bạch Dương, Bạch Dương chỉ cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ này rất quỷ dị, hốc mắt tròn trịa, con ngươi vừa đen lại vừa to, giống như muốn hút người ta vào trong đó vậy. nhếch khóe miệng lên cười, quỷ thần xui khiến làm sao mà lại cởi tây trang ra, khoác lên người của .

      “Giặt cho sạch nha, tôi lại tìm nữa.”

      Lục Tắc Linh run sợ nhận lấy tây trang, liếc mắt nhìn vết loang lổ áo sơ mi: “Áo sơ mi……”

      Bạch Dương ý vị sâu xa nhìn cái, cuối cùng ghé vào tai : “Muốn nhìn tôi lõa thể còn nhiều cách mà, người ta lại cảm thấy, ở giường thích hợp nhất đó.” xong, cười ha ha rời . Lưu lại Lục Tắc Linh biết làm sao mà mặt lại đỏ tới mang tai đứng ngây ra đó.
      Last edited: 4/2/15
      Mẹ MìnHà Hoàng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25.2
      Nguy cơ được giải trừ, quản lý trợn mắt nhìn Lục Tắc Linh, giải tán đoàn người, ai làm việc nấy. Cuối cùng căn phòng rộng rãi chỉ còn lại Lục Tắc Linh và Tiểu Tiên mà thôi. Tiểu Tên giống như vừa mới vừa tham gia cuộc thi chạy trăm mét vậy, trán đổ đầy
      mồ hôi, Lục Tắc Linh cầm quần áo dơ tới trước an ủi : “Đừng sợ, cậu xem, quả nhiên có sao mà.”

      Tiểu Tiên ngẩng đầu cảm kích nhìn , “Tắc Linh, cám ơn cậu bảo vệ công việc của mình.”

      Lục Tắc Linh ôm lấy Tiểu Tiên. Sống nương tựa lẫn nhau hơn năm nay, hai người cứ liên tục sưởi ấm cho nhau, cám ơn cũng quá mức xa lạ, họ sớm tuy hai mà rồi.

      Quần áo của Bạch tiên sinh rất quý trọng, lúc đưa đến tiệm giặt quần áo người ta muốn nhận, sợ làm hư phải bồi thường, cuối cùng Lục Tắc Linh phải ra giá gấp ba người ta mới đồng ý nhận. Qua ba ngày lấy quần áo, lúc cầm cũng để ý lắm, khi trở về ký túc xá mới phát tây trang bị mất cái nút.

      lật tung cái túi chứa đồ cũng tìm thấy nút áo đâu, liếc mắt nhìn nhãn hiệu của quần áo, nhãn hiệu này hề xa lạ với Lục Tắc Linh, ngày trước Thịnh Nghiệp Sâm cũng rất ưu ái nhãn hiệu thời trang này, ngày trước lúc mua cho Thịnh Nghiệp Sâm, hề thấy những thứ này xa xỉ chút nào, hôm nay đến phiên phải lấy tiền của mình ra đền cái nút áo cho người ta, mới ý thức được những món đồ này thể trả nổi.

      Mặc quần áo thường ngày đến cửa hàng, các lầu chuyên kinh doanh đồ xa xỉ dưới lầu bóng người, khí ở đây rất yên ắng, cầm tây trang của Bạch tiên sinh thẳng tới cửa hàng đó, bán hàng xinh đẹp nhìn cái áo rồi áy náy lắc đầu, lấy cái nút của cái áo khoác khác, chỉ vào hàng chữ bên trong rồi với : “Đây là hàng do khách đặt may, bên chúng tôi có, mỗi khách hàng đều có thợ may riêng nên số lượng rất có hạn, phải tìm bọn họ mới có được.”

      Lục Tắc Linh ôm âu phục có chút ủ rũ thở dài cái.

      Cũng chỉ là bộ quần áo mà thôi, ngay cả cái nút cũng là số lượng có hạn, người có tiền đúng là ra vẻ.

      chuẩn bị cầm áo đem về nhà, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất ở gần đó.

      Cao lớn, sạch , đây là dáng vẻ rất quen thuộc với , khuôn mặt mà ngày nhớ đêm mong, ngờ gặp ở đây, quá vội vàng kịp chuẩn bị rồi, hoảng hốt đứng im tại chỗ, cảm thấy có lẽ là do mình nằm mơ giữa ban ngày.

      nhắm chặt hai mắt lại, hồi lâu lại mở ra. sao Thịnh Nghiệp Sâm.

      Hơn năm rồi, ngờ cuộc đời này vẫn còn có thể gặp lại . Giống như có gì thay đổi, khóe mắt, đuôi mày, đều như xưa, chỉ là hề hướng về phía mà phẫn hận nữa thôi.

      Giờ phút này, người phụ nữ bên cạnh chính là Diệp Thanh. Chị ấy mặc cái váy màu đen, đôi guốc màu vàng đáy bằng phối rất đẹp, ăn mặc rất đơn giản, cũng chỉ có chiều cao như vậy mới diện được phong cách mới này ra ngoài. Nhìn hai người họ như vậy đúng là xứng đôi, Lục Tắc Linh cảm thấy mắt mình chua xót.

      Cũng biết Diệp Thanh gì với , cười dịu dàng, khóe miệng khẽ nâng lên, giống như chiếc thuyền, mang linh hồn của Lục Tắc Linh mất. Nụ cười này làm cảm thấy cực kỳ xa lạ, bốn năm qua, chưa từng dùng vẻ mặt như thế này để nhìn . ra là phải cười, mà chỉ cười với mà thôi. luôn muốn trở về những ngày tốt đẹp như trước, chỉ có điều những ngày tốt đẹp của , là thuộc về Diệp Thanh.

      ra tất cả trở lại lúc bắt đầu rồi. tốt, tốt quá.

      Cơn đau quen thuộc kéo tới trái tim co quắp lại, đau đến nỗi tưởng rằng nó còn thuộc về mình nữa.

      Quả rất giống viên đá chen vào trong nước, chỉ lưu lại chút giống như những cơn sóng vậy, đến cuối cùng lại chìm xuống đáy, lưu lại bất cứ dấu vết. Có lẽ đây chính là an bài của trời cao, vốn là người dư thừa, rời , có thể hạnh phúc.

      Trước kia lúc đọc sách, từng thấy Thúc Bản Hoa có viết câu như thế này: vì biết cuộc sống ngắn ngủi đến cỡ nào, người phải trải qua con đường khá dài trong cuộc sống.

      Mà cuộc sống đơn khổ nạn lại khá dài. Lục Tắc Linh ôm chặt quần áo tay y, ra ngoài, lựa lúc Thịnh Nghiệp Sâm nhìn thấy, tới con đường xa nhất.

      Đây chính là số mạng giữa bọn họ, rốt cuộc cũng hiểu, chỉ là có chút muộn mà thôi.

      năm qua , Thịnh Nghiệp Sâm coi như cũng bình tĩnh lại, quan hệ với cha mẹ cũng được tốt lắm, năm trước mẹ Thịnh bệnh nặng, sau khi khỏi hẳn bà liền giao hết quyền lực cho , vốn muốn đụng vào việc buôn bán của bọn họ, nhưng chung quy cha mẹ già rồi, có chút nhẫn tâm.

      25.3

      Chương 25.3

      năm qua luôn công tác, thời gian ít lại càng ít hơn, luôn để cho mình mệt chết , mệt đến cái gì đều nghĩ được. thích về nhà, ngay cả nhà bà nội cũng ít đến. Chứng bệnh người già của bà nội ngày càng nghiêm trọng, rất mau quên, thỉnh thoảng còn nhận ra , nhưng khi gặp đều hỏi câu: “Tắc Linh đâu? Con nha đầu có lương tâm này sao lại đến thăm bà? Nó giống cây hoa sắp chết mà!”

      Trong lòng có vết sẹo hề , nếu đụng trúng đau. thèm nghĩ đến nữa, cứ xem như mình quên hết rồi. trở lại quỹ đạo của mình, tất cả đều hoàn mỹ đến mức thể tưởng tượng nổi.

      Diệp Thanh là người phụ nữ biết điều, buộc tiếp tục đoạn tình cảm lúc trước, chỉ ở bên cạnh chờ đợi như vậy, đòi lấy tình cảm, cũng chờ mong danh phận. Năm nay cũng 28 tuổi rồi, ở thành phố này đây chính là độ tuổi phải sớm được gả . biết đợi cái gì nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình cho được. cũng biết mình chờ đợi điều gì nữa, chỉ là trong lòng có chút hèn mọn mà hi vọng, cảm thấy có người còn trở lại.

      Lần công tác này là nhiệm vụ tạm thời, mất hết cả tuần lễ, từ sau khi về nước, Diệp Thanh vào trường học để làm nghiên cứu, thỉnh thoảng đào tạo mấy thạc sĩ, công việc cũng quá bận rộn, nhân dịp ngày nghỉ, la hét ầm ĩ đòi đến đây, cha họp ở trong thành phố này, cũng vừa đúng lúc đến sinh nhật của .

      cũng rảnh nguyên buổi chiều, liền bị Diệp Thanh kéo tới khu mua sắm này, mua quần áo cho cha, muốn tham khảo giúp.

      ra hiểu gì về thời trang, lúc chưa nhìn thấy được gì những chuyện này đều do Lục Tắc Linh xử lý, quần áo của cũng do tự giặt, chăm sóc quá tốt, cho tới khi rời , mất hết nửa năm vẫn thể quen với lối sinh hoạt mất người như vậy, chỉ có cách thường xuyên công tác mới có thể ngăn cản bản thân mình nhớ lại bóng dáng yên tĩnh kia.

      Diệp Thanh đứng ở bên cạnh , cười híp mắt với những sai lầm thú vị của sinh viên, khóe mắt, đuôi mày đều là dịu dàng và trầm tĩnh, giống như đóa hoa Bách Hợp thanh lệ. Nghĩ như vậy, Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nhớ đến Lục Tắc Linh.

      là cái gì chứ? Là hoa hướng dương sao? Tầm thường, có chút ngây ngốc, coi là mặt trời để hướng đến, nhưng lại còn cái gì cả.

      Lòng yên khi nghe Diệp Thanh chuyện, thỉnh thoảng Diệp Thanh nhìn trúng cái gì đó liền hỏi ý kiến của , lòng trả lời, mua quần áo và giày da xong, thời gian cũng sớm, chuẩn bị ăn cơm.

      Mời vừa qua con đường lớn, sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng nữ, khó khăn lắm hô lên ba chữ khiến Thịnh Nghiệp Sâm run rẩy:

      “Lục Tắc Linh.”

      Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy trong khắc này cả linh hồn của cũng run rẩy, nắm tay thành đấm, rất lâu vẫn dám quay lại, nhưng trong lòng lại ngừng có giọng thúc giục , chợt xoay người sang nơi khác.

      Dường như xoáy chuyển cả bầu trời, đập vào trong mắt chỉ có đồ trang sức màu xanh và vàng, sàn nhà lát đá cẩm thạch làm đồ trang sức càng trở nên óng ánh hơn, trống rỗng, trước mắt trống rỗng, có bất kỳ ai.

      thất vọng thả lỏng tay ra, tự giễu nghĩ, thị lực bị yếu cũng , bây giờ ngay cả thính giác cũng bắt đầu yếu rồi.

      Diệp Thanh hiểu chuyện gì tò mò nhìn : “Sao vậy? Sao lại đột ngột dừng lại?”

      Thịnh Nghiệp Sâm nhếch khóe miệng lên cười cười: “ có việc gì.”

      26

      Chương 26:

      Lục Tắc Linh ngờ mình gặp lại Lâm Hiểu Phong, ra cũng thể xem là bạn bè gì, chỉ là đoạn thời gian đó rất kỳ lạ, chỉ mới gặp qua khoảng 4˜5 lần gì đó, thế nhưng chỉ nụ cười lại có thể xóa hết mọi thù hận.

      Thành phố này bắt đầu vào mùa hạ, ánh mặt trời chói mắt, nhiệt độ cao, quán cà phê mở máy lạnh vừa đủ mát, nhưng Lục Tắc Linh chỉ mặc áo tay ngắn nên vẫn cảm thấy lạnh, theo bản năng ôm lấy cánh tay của mình. là bạn bè nhiều năm, nên chỉ cần động tác Lâm Hiểu Phong cũng có thể nhìn ra, lấy áo khoác người mình xuống choàng cho Lục Tắc Linh.

      Chắc hẳn là Lâm Hiểu Phong sống rất hạnh phúc, trong ngực ấy ôm đứa bé khoảng năm tháng, trong mắt sớm mất kiêu ngạo lúc ban đầu, ngược lại biến thành bình thản cùng từ ái.

      ấy dỗ dành đứa bé, chờ đứa bé ngủ liền giao cho bảo mẫu bên cạnh, tất cả động tác đều là rón rén.

      Lục Tắc Linh trầm mặc nhìn ấy, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ, có thể gặp được người đàn ông mình, cùng ấy sinh ra đứa bé, đây chính là mơ ước của Lục Tắc Linh, đáng tiếc mơ ước cuối cùng chỉ là mơ ước, khó có thể thực .

      Lâm Hiểu Phong uống ngụm nước hướng về phía Lục Tắc Linh cười, tất cả mọi việc đều trôi mất, cả hai đều rất bình thản.

      ngờ có thể gặp lại lần nữa, nhiều năm như mình rất hối hận về những chuyện qua, xem ra ông trời cũng phụ chờ đợi của mình, có thể để cho chúng ta gặp lại, cuối cùng cũng còn tiếc nuối gì rồi.” Lâm Hiểu Phong mấp máy môi, thành khẩn : “Tắc Linh, xin lỗi.” Mặc dù câu xin lỗi này, muộn đến sáu năm.

      năm qua, Lục Tắc Linh học được cách che giấu cảm xúc rất tốt, thậm chí ngay cả việc khóc như thế nào cũng quên mất, nhưng khi nghe Lâm Hiểu Phong những lời này, cảm thấy lỗ mũi mình chua chua.

      Thanh xuân cứ tàn nhẫn trôi qua như vậy, từng thời và hận sâu sắc đến cuối cùng lại rất bình thản, vấp ngã mà lớn lên, sáng tỏ và tỉnh ngộ, giống như từng có việc gì, thậm chí vẻ tùy hứng thích đùa cợt cũng còn, mọi người đều trưởng thành cả rồi.

      Lục Tắc Linh hít mũi cái, nỗ lực nhếch miệng cười: “ ra người nên xin lỗi phải là mình, vì những lời khó nghe như vậy.”

      “Tóm lại là nhiều.”

      Hai người cũng tiếp tục nữa, chỉ là ăn ý cười cười. Thời gian là con dao mềm dẻo, có thể đao chặt đứt thương sâu sắc, giống như cũng có thể chặt đứt mối hận khắc cốt ghi tâm này. Nếu lúc còn trẻ là đương thù hận, nhiều năm sau nhìn lại các , đều là ngây thơ và buồn cười đến như vậy.

      “Đó là con trai bảo bối của cậu hả?”

      Lâm Hiểu Phong cười cười, ý bảo bảo mẫu đem con lại cho Lục Tắc Linh nhìn. Lục Tắc Linh thận trọng ôm đứa bé, tham lam mà ngắm nhìn hương vị ngọt ngào lúc ngủ của nó. ràng đây là hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng lại cảm thấy tim mình giống như bị vật gì đó đập vào, làm đau đớn hít ngụm khí lạnh.

      có chút khổ sở nghĩ, nếu như đứa bé của được sinh ra, chắc cũng lớn như thế này rồi phải ?

      “Đứa bé này xinh đẹp.” Lục Tắc Linh tự đáy lòng than thở.

      Lâm Hiểu Phong vẫn cười đỉnh đạc như trước, khoác lác đến vô sỉ: “Đương nhiên.”

      Hai cùng nhau cười.

      “Cậu sống tốt ?” Lâm Hiểu Phong hỏi.

      Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên nhìn: “Cũng tạm được.”

      Lâm Hiểu Phong nhìn thấy tây trang để ở bên , thử hỏi: “Nam?”

      cẩn thận đổ canh lên người ta, sau khi đem giặt mới phát bị mất hết cái nút, hôm nay mình đem nó tìm mua lại cái nút đó.”

      Mày của Lâm Hiểu Phong hơi nhíu lại. Mặc dù chỉ qua vài ba câu , nhưng có thể nghe ra hình như cuộc sống của Lục Tắc Linh có vẻ tốt.


      Chương 26.2
      "Thịnh Nghiệp Sâm, nhà, còn ở cùng với nhau ?" Lục Tắc Linh đột ngột nghe được cái tên Thịnh Nghiệp Sâm, lại bắt đầu đau lòng, hồi lâu mới trả lời: "Chưa từng ở chung nhà." xong tự giễu cười khổ "Cuộc sống bây giờ cũng tạm được, dù sao cũng dựa vào hai bàn tay mình để kím cơm, cũng rất an lòng ." Lỗ mũi Lâm Hiểu Phong đau xót, đáy mắt cũng có chút ươn ướt, "Mấy năm trước, mình có tìm Hạ Diên Kính hỏi thăm về cậu, nhưng vẫn có kết quả,
      sau lại kết hôn mang thai sanh con, bận rộn hết hai năm, may là hôm nay lại gặp được cậu.” ấy dừng chút, nhớ tới cái gì lại hỏi: “Đúng rồi, cậu còn liên lạc với Hạ Diên Kính ?”

      Lục Tắc Linh rũ mắt: “ có.” còn mặt mũi nào liên lạc với Hạ Diên Kính.

      Cùng Lâm Hiểu Phong hàn thuyên rất nhiều chuyện, phần lớn là nghe Lâm Hiểu Phong về cuộc sống của mình, phát cuộc sống của ấy trôi qua rất đơn giản và may mắn, gặp ông xã nhờ vào xem mắt, môn đăng hộ đối lại biết gốc biết rễ, vốn cũng gọi điện tới, sau hồi ngoằn nghèo bắt đầu nhau. Hai người cố chấp chỉ muốn mình đối phương, vì vậy mới thành mối lương duyên này, vở hài kịch kết thúc. Lục Tắc Linh cảm thấy giống như mình nghe kể chuyện cổ tích vậy.

      Lúc chia tay, Lâm Hiểu Phong cường thế muốn giữ lại cách liên lạc với Lục Tắc Linh, la hét đây là chuyện đại của mình, làm cho Lục Tắc Linh có chút dở khóc dở cười.

      Người có tình bên cạnh hiểu được, tỉnh cũng hiểu, cố chấp của Lục Tắc Linh ngấm vào tận xương tủy, cả đời chỉ biết cách mù quáng như vậy. Cho dù được, cũng đến chết . Từ khi rời khỏi Thịnh Nghiệp Sâm, Lục Tắc Linh tính toán cho cuộc sống sau này của mình, ra cũng quá khó khăn, ít nhất cảm thấy mình có thể làm được.

      Kiếp này Lục Tắc Linh có rất ít bạn bè, nếu như có người muốn cảm ơn, đương nhiên chính là Hạ Diên Kính. Chỉ tiếc có quá nhiều chuyện thương tâm, cho nên Lục Tắc Linh lựa chọn trốn tránh.

      ngờ ngày Hạ Diên Kính đến tìm mình, ngồi máy bay mấy giờ liền chỉ vì muốn gặp .

      Lúc đó Lục Tắc Linh bận rộn dọn dẹp phòng mình, được thăng chức rồi, ký túc xá được phân cho người khác, được nhận tiền trợ cấp thuê nhà, lần nữa tìm phòng cho mình, liên tiếp hơn tháng bể đầu sứt trán, cuối cùng cũng có khu nhà cũ còn phòng, thiết bị tương đối cũ kỹ, nhưng giá tiền lại giàu lòng nhân ái, công việc của cũng dễ dàng hơn.

      Mới từ siêu thị trở lại, tay vẫn còn xách hai bịch đồ lớn, dù Lục Tắc Linh có cố hết sức, vẫn cúi thấp đầu nhìn chằm chằm dưới đất.

      Mới vừa tới cửa, liền bị đôi giày cao gót màu đen chặn lại.

      Lục Tắc Linh dám ngẩng đầu, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt.

      dùng hết toàn lực mới ngẩng đầu lên được, còn chưa phản ứng kịp, Hạ Diên Kính hung hăng tát cái lên mặt của .

      Hai túi siêu thị rớt xuống đất, đồ đạc văng ra khắp nơi.

      mặt đau rát, nhưng Lục Tắc Linh lại cảm thấy được giải thoát. Giống như chờ cái cơ hội này rất nhiều năm rồi, rốt cuộc cũng có thể dung túng mình khóc ồ lên.

      “Nếu như phải là Lâm Hiểu Phong cho mình biết, có phải cậu định cả đời liên lạc với mình nữa? Đây chính là ngày trôi qua ngày? Đây chính là tình vĩ đại? Đây chính là tỉnh ngộ?” cái tát của Hạ Diên Kính vừa chuẩn vừa ngoan, dùng ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, ấy gần như cắn răng nghiến lợi : “Lục Tắc Linh, sao cậu có thể điên như vậy hả?”

      Chỉ mấy chữ đơn giản mà thôi, hai người liền cầm lòng được ôm lấy nhau mà khóc. cần phải gì nữa cả, tất cả ngọt bùi cay đắng, đều ở trong lòng.

      Thịnh Nghiệp Sâm về phía bãi đậu xe, Diệp Thanh phía sau , ra biết tại sao Thịnh Nghiệp Sâm dừng lại, từ tủ kính thủy tinh, nhìn thấy Lục Tắc Linh vội vã rời . Đều là động vật ích kỷ, nhìn thấy nhưng có ý định nhắc nhở Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng biểu cảm đau đớn của Thịnh Nghiệp Sâm thoát khỏi mắt của .

      Tách ra bốn năm, lúc nào cũng nhớ đến , cũng từng giãy giụa qua, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp trước mặt tình . vẫn muốn cùng người đàn ông đó.

      giống với những người phụ nữ khác, cuộc sống của rất phong phú, sinh hoạt của cũng cần phải nhờ vào đàn ông mà có được, chỉ muốn tìm tình tâm đầu ý hợp, nếu như có, độc thân cả đời cũng sao.

      Ở Mỹ bốn năm, phải là chưa từng thử thấp nhận tình mới, chỉ là cuối cùng vẫn thấy đúng, đoạn tình lúc còn trẻ đó, thể nào quên được, cuối cùng vẫn thể khống chế, cho nên trở lại tìm .

      có thể dễ dàng tha thứ cho lạc lối bốn năm qua của , có thể dễ dàng tha thứ cho việc còn nữa, nhưng thể tha thứ cho việc trong lòng lại có lừa gạt đó. Đó là cái gai trong lòng của , là hoàn mỹ lớn nhất từ trước đến nay của .
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      Hà Hoàngngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :