1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố cầm dị truyện - Tuyết Ảnh Sương Hồn (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 14


      Editor: Leo Sing




      Bên cầu Nhị Thập Tứ, dưới tán cây Thược Dược cách chừng trăm trượng.




      Trác Dật Phi là khách quen của Nguyên phủ, khi đến cũng cần phải thông báo. ôm Viên Viên thẳng vào trong vườn.




      Trong vườn có gốc cây cổ Tùng trăm năm, cao to sừng sững. Dưới gốc cây Tùng là cái bàn đựng cầm, Nguyên Thích Chi ngồi ngay ngắn đánh đàn ở đấy.




      Gió mát rười rượi, đàn cầm cất lên, tiếng đàn như tiếng suối chảy róc rách, gió lạnh lùa quanh cây.




      Kỹ năng luyện cầm như thế lại phát ra từ tay nhi đồng tuổi. Người nghe tiếng cầm tấu, ai thể khen cậu quả thần đồng.




      Trác Dật Phi cũng tự giác dừng lại, sợ quấy nhiễu cậu.




      Viên Viên ở trong lòng lại nhảy xuống dưới, bước chân nho chạy lon ton đến gần.




      Tiếng đàn dừng lại, Nguyên Thích Chi nhìn thấy Viên Viên chạy tới, ngạc nhiên hỏi.




      "Muội là ai?"




      "Viên Viên."




      "Viên Viên?" Nguyên Thích Chi khó hiểu nghiêng đầu sang, thấy Trác Dật Phi đứng cách đó xa, lập tức đứng lên chào."Trác tiên sinh đến ạ!"




      "Thích Chi, đây là Viên Viên, cháu ngoại của ta."




      " ra là cháu ngoại của Trác tiên sinh." Nguyên Thích Chi lại quay sang nhìn Viên Viên, thấy nàng mút ngón tay nhìn cậu cười ngây thơ."Muội đáng ."




      "Viên Viên, mau gọi Thích Chi ca ca."




      "Thích Chi ca ca."




      Viên Viên gọi tên cậu, giọng non nớt, ngọt ngào khiến cậu vui vẻ lâng lâng."Viên Viên muội muội, để huynh dẫn muội chơi nhé?"




      "Được ạ."




      Thế là, tiểu ca ca sáu tuổi nắm tay tiểu muội muội hai tuổi bước ra ngoài.




      ***




      Rằm mười lăm tháng Tám, trăng tròn sáng vằng vặc.




      Sấu Tây Hồ, có con thuyền .




      "Lục Đồng, Dao Cơ hóa ra lại chuyển thế thành Viên Viên, cháu ngoại của ta. Ta giúp nàng ấy gặp Nguyên Thích Chi, là Tần Tình chuyển thế. Hai đứa bé vừa gặp thân, ngồi chơi chung với nhau cả ngày. Đến khi định tách ra liền khóc sướt mướt chịu . Nguyên phu nhân liền cười : 'Thích Chi thích chơi với Viên Viên muội muội như vậy, thế mẫu thân cưới bé ấy về làm dâu cho con được ?' Nguyên Thích Chi trả lời ngay: 'Được, con muốn cưới Viên Viên muội muội làm vợ.' Vậy là đoạn nhân duyên này của họ, hẳn là có thể viên mãn tại kiếp này."




      Trác Dật Phi nhìn hồ nước rất nhiều chuyện, nhưng mặt hồ vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.




      "Lục Đồng, ta nên thường thường đến chuyện với nàng. Nàng ở đây tĩnh tâm tu hành, ta làm vậy có thể ảnh hưởng đến nàng. Thế nhưng giờ ta thể nhịn được. Lục Đồng, qua ba năm rồi, ta rất nhớ nàng. Giá như có thể được gặp nàng thêm lần nữa tốt rồi."




      Trăng sáng như gương, chiếu rọi xuống tận đáy hồ. Mặt hồ dao động, từng vòng sáng tròn lan tỏa xung quanh. Vòng sáng càng lúc càng mạnh, từ nhu hòa dần trở nên mãnh liệt, có vầng sắc cầu vồng biến ảo lóe lên.




      Trác Dật Phi đứng ở giữa hồ rực rỡ, tim đập nhanh, tay bất giác nắm chặt mép thuyền: "Lục Đồng, là nàng sao?"




      Vòng sáng như khói mờ tách ra lộng lẫy. thiếu nữ mặc y phục màu tuyết tựa như sen trắng nở rộ trong muôn vàn hào quang rực rỡ. Lục Đồng, Lục Đồng đến. Nàng tựa như tiên nữ bay nhàng đáp xuống thuyền.




      "Lục Đồng, sao nàng có thể ra khỏi mặt hồ vậy?" Trác Dật Phi đến cầm tay nàng, bàn tay mềm mại như tơ, trắng noãn như ngọc.




      "Nàng khỏe, da thịt nàng còn cứng như gỗ nữa."




      Lục Đồng cười dịu dàng, muốn lại thôi.




      " tốt quá, chẳng phải nàng bảo cần mất bảy năm sao? Thế mà chỉ mới ba năm rời được, là quá tốt." Trác Dật Phi cảm thấy hạnh phúc đến bất ngờ, hưng phấn muốn nhảy dựng lên.




      " phải như thế, Dật Phi, hôm nay là ngày rằm Trung Thu tháng Tám. Tinh hoa mặt trăng trong đêm nay đạt cực thịnh. Ta yên lặng tu suốt ba năm, để mượn dịp này mới có thể tạm thời ra hồ."




      Sắc mặt Trác Dật Phi chuyển trắng: "Ý của nàng là nàng sắp phải trở về?"




      "Đúng vậy, ta sắp phải nhanh chóng quay về trong hồ rồi. Dật Phi, ta có lời muốn với chàng, chàng hãy nghe nhé."




      Sắc mặt Lục Đồng ngưng trọng, Trác Dật Phi đột nhiên cảm thấy có điều ổn.




      "Dật Phi, chàng cũng biết, ta vốn chưa tu hành đủ thành Mị. Lần trước tu vi bị tổn hại nên chỉ có thể biến thành hình người dưới ánh trăng. Sau khi bị hao tổn tu vi, ta lại thể yên tâm tu luyện, cố gắng cưỡng ép chính mình ra khỏi hồ. thực tế, tu vi hao tổn lại thêm hao tổn. Nếu như ta muốn tu thành hình người nguyên vẹn, phải tốn chừng hơn trăm năm tu luyện, còn cách nào khác."




      "Ngày đó lúc chia tay, ta chỉ cần mất bảy năm, ra là lừa gạt chàng. Ta nghĩ bảy năm ấy giúp chàng dần dần quên ta. Nhưng ta ngờ, suốt ba năm qua, chàng đều chèo thuyền ra hồ trò chuyện với ta hằng đêm. Dật Phi, ta dùng toàn bộ công lực, cố gắng biến thành hình người để lên gặp chàng là vì muốn làm chuyện."




      "Chuyện gì?"




      Lục Đồng đưa tay xoa mi tâm của , đầu ngón tay chợt lóe tinh quang."Cho chàng quên ta."




      Ánh trăng lu mờ, mặt hồ tĩnh lặng như say ngủ.




      Chiếc thuyền lay động giữa sóng nước, bên trong thuyền, Trác Dật Phi nằm ngủ say giấc. Lục Đồng cúi đầu nhìn . giọt nước mắt rơi xuống đuôi lông mày của , hóa thành nốt ruồi chu sa nho .




      "Dật Phi, ít nhất phải hơn trăm năm sau ta mới có thể tu thành hình người. Chàng lại thể chờ ta lâu đến vậy, ta cũng thể để chàng vì ta mà độc cả đời. Cho nên, quên ta bây giờ, là điều tốt nhất với chàng. Cả đời này, ta và chàng có duyên phận. Kiếp sau khi chàng luân hồi chuyển thế, ta giống như Dao Cơ tìm kiếm Tần Tình mà tới tìm chàng."




      Trong đêm Trung Thu, Trác Dật Phi cả đêm chưa về.




      Ngày hôm sau người nhà mới phát ở trong phòng. Ân Nhược Dương biết được vội vàng chạy ra Sấu Tây Hồ tìm người. Khi đến thấy nằm ngủ say chiếc thuyền cập bến bên bờ hồ.




      Sau khi tỉnh lại, Ân Nhược Dương liền hỏi: "Dật Phi, sao huynh lại tới Sấu Tây Hồ vậy, muốn gặp Lục Đồng à?"




      Trác Dật Phi mờ mịt: "Ai là Lục Đồng?"




      Ân Nhược Dương giật mình. Suy nghĩ kỹ lại, lỗ mãng tiếp. Chỉ chậm rãi xem xét lời của , và nhận ra Trác Dật Phi hoàn toàn quên mất chuyện cổ cầm.




      Thắc mắc vô cùng nhưng cũng đành chịu. Ân Nhược Dương thở dài: Người khác đạo, quên cũng tốt.




      Mùa xuân năm sau, Tam tiểu thư của Tri Phủ Dương Châu đến tuổi cập kê. Tri phủ đại nhân gả nàng cho Trác Dật Phi, người mà ông ta coi trọng trước giờ. đôi phu thê hòa hợp, có thể trời sinh đôi. Sau khi kết hôn cầm sắt hài hòa, ân ái đến già.




      ***




      Trăm năm thấm thoát trôi qua, năm lại tiếp năm xuân.




      Bên bờ Sấu Tây Hồ, có chàng công tử trẻ tuổi mặc áo xanh lá bơi thuyền dạo hồ. Quanh co khúc khuỷu, vòng qua những con đường uốn lượn hồ, thuyền lướt như bay, chàng đứng ngắm nhìn cảnh sắc rực rỡ ở hai bên bờ. Ngọn núi phía xa xanh mướt tựa như ngọc. Bờ đê dài liễu rũ, bốn cây cầu Yên Vũ, núi Tiểu Kim, cầu Ngũ Đình, cầu Nhị Thập Tứ, Bạch tháp, vườn hoa lung linh, đài đón xuân, lầu Vọng Xuân. . . . . .




      "‘Hai đê hoa liễu đều dựa thủy, đường lầu gác thẳng lên núi’, Sấu Tây Hồ đẹp quá!" Công tử trẻ tuổi đứng ở đầu thuyền, nhìn phong cảnh thiên nhiên hai bờ sông xinh đẹp tuyệt trần, như tranh quốc họa, nhịn được lớn tiếng tán thưởng. mi thanh mục tú, phong thái tuấn dật, bên đuôi lông mày có nốt ruồi chu sa nho .




      Người nhà đò chèo thuyền, chen miệng : "Công tử, ánh trăng ở Sấu Tây Hồ còn đẹp hơn đấy."




      "Biết, ‘ba phần trăng sáng soi trần thế, hai phần dành chiếu khắp Dương Châu’. Ánh trăng Dương Châu tất nhiên lấy Sấu Tây Hồ làm nơi chiếu rọi đầu tiên. Hôm nay vừa vặn là đêm rằm mười lăm, vào đêm sau, nhất định còn phải lại đến dạo dưới ánh trăng Tây Hồ phen."




      "Nghe khẩu của công tử, chắc là người đến từ Kinh Thành?"




      "Phải ta đến từ Thịnh Kinh."




      "Thịnh Kinh cách Dương Châu rất xa. Công tử ngàn dặm xa xôi, là đến tìm người thân, bằng hữu? Hay là cố ý đến đây du sơn ngoạn thủy?"




      "Thiên hạ Tây Hồ ba mươi có sáu, ta mến mộ phong tư của Sấu Tây Hồ nên tự mình cố ý tới nơi này."




      Ông lão chèo thuyền cười : "Chỉ vì du sơn ngoạn thủy mà đến đây, công tử đúng là nhã sĩ!"




      Trăng tròn vừa lên, sáng trong như gương.




      Cầu Nhị Thập Tứ được xây bằng thạch trắng, ở dưới ánh trăng trong suốt như ngọc, vòm cầu hình nguyệt, rọi bóng xuống hồ, tựa như tiên cảnh.




      Công tử trẻ tuổi đứng cầu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong, đáy lòng thổn thức: "Cầu Nhị Thập Tứ đêm trăng sáng, quả nhiên là danh bất hư truyền."




      Chợt nghe thấy tiếng nhạc cầm vang lên trong gian, lan truyền mặt hồ. Tiếng đàn như mưa rơi nước chảy, dịu dàng và lặng yên. luật vô cùng tinh diệu, vận lại siêu nhiên, khó có thể hình dung được. theo tiếng dõi mắt nhìn lại, thấy ở giữa hồ có con thuyền lướt dần đến đây. thuyền có bóng dáng thiếu nữ yểu điệu.




      Kết thúc khúc nhạc, thuyền chèo đến gần cầu Nhị Thập Tứ. Công tử trẻ tuổi tán thưởng tiếng: " nương đàn hay."




      Thiếu nữ thanh xuân đứng khoan thai thuyền, khẽ xoay người lại. Ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt sắc như thiên tiên.




      Vị công tử trẻ tuổi nhất thời giật mình. phải vì tướng mạo xinh đẹp của nàng, mà chàng còn cảm giác như trông thấy điều gì đó rất thân thuộc.




      Chợt cất tiếng hỏi: “ nương, xin hỏi danh thơm của nàng là gì?”




      nàng xuân sắc nhìn nốt ruồi chu sa ở đuôi lông mày của chàng, nhoẻn miệng cười: “Lục Đồng, ta tên là Lục Đồng.”




      Vòng luân hồi tựa như bánh răng, có nhiều thứ cứ luôn chuyển động mãi ngừng.




      Ví như tình, ví như duyên.




      - Kết -

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :