1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố cầm dị truyện - Tuyết Ảnh Sương Hồn (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 10



      Editor: Leo Sing




      Đêm trăng sáng, Sấu Tây Hồ.




      Sương hồ lượn lờ, mặt hồ mênh mông. Ánh trăng bàng bạc như kén trắng bao bọc chiếc thuyền lá ở giữa hồ.




      Trác Dật Phi ngồi thuyền, mắt nhìn xuống dưới nước ngồi thuật lại những lời ban ngày.




      Hiển nhiên, người bên ngoài thể nhìn thấy, sóng nước bên mạn thuyền bỗng phập phồng nhô lên cây đàn cầm. Thân cầm tỏa sáng như ngọc trai mỹ lệ. Bên cạnh cây cầm là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, tóc đen mượt xoã dài xuống, người mặc bộ y phục màu đỏ diễm lệ từ trong hồ bước lên, phong thái yểu điệu như tiên tử.




      “Trác công tử, xem ra biểu muội của công tử hoàn toàn có tình ý với công tử. Cuộc hôn nhân này thà nên từ bỏ, tránh cho tương lai tạo thành cặp phu thê bất hoà.”




      Dao Cơ rất gọn gàng dứt khoát, ngữ điệu trong suốt.




      “Nhưng mà Dật Phi nhất định cũng thấy rất khổ sở phải ?” Lục Đồng cảm thấy thương tiếc, cất lời hỏi.




      Khuôn mặt Trác Dật Phi rối rắm, hoang mang.” biết vì sao, sau khi nghe Xuân Nùng với ta như vậy, ta chẳng qua chỉ cảm thấy bất ngờ. Ngoại trừ cảm thấy bất ngờ ra, mọi cảm xúc khác đều có cảm nhận gì nhiều.”




      “Trác công tử, như vậy xem ra công tử cũng có tình ý gì với biểu muội của mình. Chẳng qua từ trước tới nay, phụ thân công tử đều muốn hai người kết thân để hai nhà thân càng thêm thân. Cho nên bản thân công tử cũng đối xử với nàng ấy như thê tử sắp xuất giá của mình. thực tế, công tử hề có tình cảm nào với nàng.”




      Là vì thế ư? Trác Dật Phi ngồi suy ngẫm chút, dường như cũng cảm thấy như thế . đối xử với Xuân Nùng tuy rằng rất thân thiết, nhưng chỉ giống như ca ca chăm sóc muội muội. Chưa bao giờ cảm gíac có những rung động thương giữa nam và nữ với nàng.




      Bất giác gật đầu: “Dao Cơ, nếu nương chắc ta cũng chưa nhận ra. nương vừa , ta mới hiểu ra cảm giác của ta dành cho Xuân Nùng chỉ là tình cảm gắn bó của huynh trưởng với ấu muội.”




      “Chàng cũng có tình cảm với nàng ấy, vậy ổn rồi, hai người có ai cảm thấy bị tổn thương cả.”




      Giọng vui vẻ của Lục Đồng cất lên, Trác Dật Phi nghe vậy cũng thấy thả lỏng suy tư trong lòng.




      “Lục Đồng, nàng sao rồi? hơn năm ngày vẫn tìm được cách nào để huyễn thành hình người sao?”




      “Dựa vào tinh hoa của mặt trăng, đêm nay ta thử lần vậy.”




      Thân cầm nhàng phát vầng sáng dịu dàng, dần dần sáng rực lên, ánh sáng càng lúc càng chói rọi, ánh sắc cầu vồng lưu động gian xung quanh. Trong khoảng khắc lộng lẫy nhất, chớp mắt cái, thân cầm hóa thành người con . Lục Đồng cười duyên trồi lên mặt nước, Dao Cơ cũng nổi lên theo nàng. Hai bóng dáng màu đỏ, màu trắng như hai đóa hoa sen hồng, sen trắng cùng nở rộ.




      “Lục Đồng, Dao Cơ, mau lên thuyền .”




      Trác Dật Phi nhất thời quên mất, coi hai người như những thiếu nữ bình thường ở nhân gian mà vươn tay nắm lấy tay nàng kéo lên thuyền. Khi cầm lấy tay của Lục Đồng, đột nhiên chấn động, thất thanh hỏi: “Sao tay của nàng. . . . . .”




      Bàn tay trắng ngọc trông mềm mại dịu dàng kia hề mềm chút nào, cảm giác như cầm cây gỗ.




      Lục Đồng lè lưỡi cười cười, rút bàn tay của mình, bay lên thuyền.”Ta chỉ có thể cố gắng thử chút. Tuy rằng có thể biến thành hình người, nhưng xương cốt, làn da đều mang bản chất của gỗ. Lúc này ta chỉ có vẻ ngoài của người đầu gỗ mà thôi.”




      xong, nàng cười khẽ lấy tay gõ bên mép thuyền, quả nhiên vang tiếng như hai đầu gỗ va chạm vào nhau.




      Trác Dật Phi bật cười. Dao Cơ cũng mỉm cười: “ biết lo gì cả, như thế mà còn bướng bỉnh.”




      “Lục Đồng, vậy mất bao lâu nàng mới có thể hoàn toàn khôi phục lại?”




      Nàng chần chờ chút, “ lâu nữa đâu, chỉ cần ở yên trong hồ đủ bảy ngày hẳn là ổn rổi.”




      “Còn gã quỷ sai kia, nếu như tìm được người khác lợi hại hơn đến đối phó với hai người phải làm sao bây giờ?”




      Lời vừa thốt lên, Dạo Cơ, Lục Đồng đều trầm mặc. Trác Dật Phi tự biết mình hỏi sai rồi.




      Hồi lâu, Dao Cơ mới khẽ thở dài não nề: “Nếu có thể nhanh chóng tìm được Tần Tình tốt rồi, tìm thấy rồi ta nguyện ý rời .”




      “Nhưng mà Lục Đồng cần phải tĩnh tu trong hồ khá nhiều ngày. Buổi thử cầm ở lầu Yên Vũ thể tạm thời đình chỉ.”




      “Dao Cơ, muội đừng nóng vội, đợi tỷ thêm hai ngày nữa là được rồi. Đến ngày thứ chín ra được hồ. Đến lúc đó có thể giúp muội tiếp tục tìm . Chúng ta tìm lâu như vậy, nhất định cũng tìm được thôi.”




      “Đúng vậy, Dao Cơ nương hãy yên tâm thoải mái , nhất định gặp được người mình hằng mong ước.”




      Dao Cơ cau may u sầu, khi nhìn thấy hai người bọn họ sốt sắng khuyên giải mình, nàng cũng dần an tâm, nhoẻn miệng cười đáp lại.




      ***




      Ân Nhược Dương sốt sắng muốn gặp Liễu Xuân Nùng, nhưng khó có thể được toại nguyện.




      Tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng ở phủ đệ danh thân Dương Châu, nếu chính nàng chịu ra ngoài, há có thể để cho khách lạ dễ dàng tự ý gặp mặt.




      Cho dù mỗi ngày đều tìm cớ chạy tới Trác phủ, nhưng nơi có thể đến cũng chỉ là lầu Minh Nguyệt. Trước kia, thường xuyên còn thấy Xuân Nùng hay lui tới ở lầu Minh Nguyệt. Nhưng kể từ ngày nàng tỏ ý từ chối hôn ước, đương nhiên cũng có ý muốn đến đây.




      Hôn hai bên mắt thấy bất thành. Trác Dật Phi lại tỏ vẻ uể oải buồn bực gì. vẫn giữ thói quen như trước lấy cầm thư làm bạn. Nay khoa thi Hương sắp tới, ôn tập chuẩn bị dự thi.




      Ân Nhược Dương bóng gió hỏi: “Dật Phi, huynh và biểu muội bây giờ ra sao rồi?”




      “Muội ấy tránh ta.”




      “Sao lại thành ra như thế, cho dù hôn bất thành, vẫn là biểu huynh biểu muội mà.”




      “Xuân Nùng cũng phải ý định muốn bất hòa với ta, chẳng qua khi muội ấy hết tâm của mình, lúc gặp nhau cảm thấy xấu hổ. Cho nên hai ngày nay, muội ấy đều đến lầu Minh Nguyệt. Ta cũng có đến Sơ Ảnh các tìm người.”




      “Vậy hai người chẳng phải thành xa lạ sao?”




      lúc chuyện, Liễu phu nhân bỗng vào. Ân Nhược Dương là hậu bối thế hệ con cháu, vội thi lễ vấn an. Liễu phu nhân biết là bằng hữu chi giao từ thời tóc để chỏm của Trác Dật Phi, có nhiều năm tình nghĩa thâm hậu nên cũng tránh né . Bà đến trước mặt Trác Dật Phi, mỉm cười hỏi: “Dật Phi, hai ngày này sao thấy con đến Sơ Ảnh các. Có phải giận biểu muội của con hay ?”




      phải đâu . Chẳng qua cuộc thi Hương sắp tới, điệt nhi cần phải dụng tâm chong đèn học tập mà thôi.”




      ra là con bận ôn luyện học hành. Dật Phi, dẫu sao con cũng nên dành chút thời gian đến quan tâm việc học của biểu muội con . Tháng trước, con đến dạy con bé đánh khúc đàn, nhưng đến bây giờ con bé vẫn đàn được ổn. Nên con cũng nhớ tới chỉ bảo con bé chút.”




      “Vâng thưa .” Trác Dật Phi chỉ gật đầu, đáp lời.




      “Giờ có Ân công tử ở đây, con nhất thời phải tiếp đón khách nên thể học hành rồi. bằng ta bảo Xuân Nùng tới đây, con tới chỉ con bé đánh đàn chút.”




      Liễu phu nhân vừa dứt lời liền kêu người gọi Liễu Xuân Nùng đến để Trác Dật Phi chỉ điểm cách đánh đàn. đôi biểu huynh muội nhìn nhau thầm trao đổi, cuối cùng họ chỉ phải diễn trước mặt Liễu phu nhân màn ‘cầm sắt thân thiết’.




      Liễu phu nhân nhìn rất hài lòng, đáy lòng tán thưởng đây quả đôi trời sinh. Vì thế lôi kéo Ân Nhược Dương đứng ngây bên.”Ân công tử để cho hai người họ luyện đàn . Ta mời công tử ra ngoài đại sảnh uống với ta tách trà thượng phẩm Bích Loa Xuân.”




      Đây chẳng phải tỏ ý bà muốn có người đến quấy rầy hai người họ hay sao. Dù Ân Nhược Dương muốn , cũng đành phải ngoan ngoãn theo sát Liễu phu nhân ra bên ngoài.




      Ở ngoài đại sảnh uống trà cùng với Liễu phu nhân. Bà hỏi liên miên về gia thế của Ân Nhược Dương, biết được tổ tiên của xuất thân là võ trướng, đến này vẫn còn dư . Tuy phụ thân mất sớm, nhưng thúc bá đều đều ở Dương Châu đóng giữ quân đảm nhiệm chức vụ cung cấp lương thực. Chàng trai trẻ tuổi này cũng tiền đồ sáng lạn kém ai.




      Liễu phu nhân nhìn Ân Nhược Dương tuấn, phong độ, bà nghĩ thầm: ‘Đây đúng là người con rể tốt nên chọn. Nếu như còn có đứa con nữa, ta cũng muốn gả con cho .”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 11


      Editor: Leo Sing




      Còn chưa uống hết tách trà, Trác phu nhân phái nha hoàn sang mời Liễu phu nhân đến nội đình, là có mẫu tơ lụa mới muốn mời bà qua xem cùng. Nghĩ tới chuyện mai mối ấp ủ trong lòng của nhị vị phu nhân, Liễu phu nhân lập tức vui vẻ rời . Ân Nhược Dương vội vàng chạy tới lầu Minh Nguyệt, vừa may liền gặp được Liễu Xuân Nùng ra, Lục Nhi theo phía sau nàng.




      Hai bên đối diện nhau, hai người chủ tớ nghiêng người thi lễ.




      “Ân đại ca.”




      “Ân công tử.”




      Ân Nhược Dương tiện được, trơ mắt nhìn Liễu Xuân Nùng phải , chợt nảy ra sáng kiến.




      “Liễu tiểu thư, muội đánh rơi đồ này.”




      Liễu Xuân Nùng ngoái đầu nhìn lại thấy trong lòng bàn tay của Ân Nhược Dương có hà bao màu xanh phỉ thúy.




      Nàng khẽ run cái, rồi nhàng bước tới cầm lấy hà bao.”Đa tạ Ân đại ca.”




      cần khách khí.” Ân Nhược Dương to bốn chữ này xong, liền dùng giọng cực kỳ vội vàng thầm với nàng: “Ngày mai giờ Thìn, ta ở bên cây liễu cạnh Sấu Tây Hồ chờ muội.”




      ***




      Hôm nay là ngày thứ tám kể từ khi Lục Đồng và Dao Cơ xuống nước. Cũng là ngày Lục Đồng có thể ra khỏi hồ.




      Trác Dật Phi sáng sớm đến Sấu Tây Hồ, bơi thuyền ra giữa hồ chờ đợi. bao lâu sau, liền thấy Dao Cơ bưng cầm trồi lên mặt nước. Tà váy hồng lướt thuyền.




      Cũng may ngoại trừ chiếc thuyền độc mộc này ra, mặt hồ cũng có người nào khác. Nếu khi nhìn thấy thân ảnh của Dao Cơ nhất định giật mình ngã người mấy lần.




      Trác Dật Phi cầm lấy cây đàn cầm từ trong tay nàng, vội hỏi: “Lục Đồng, nàng có khỏe ?”




      Cầm lên tiếng trả lời: “Ổn mà, yên tâm .”




      Trác Dật Phi thở hơi nhõm, lại nhìn về phía Dao Cơ: “Dao Cơ, phải quỷ bình thường đều sợ ánh nắng sao? Sao nương lại có có thể hình ở ban ngày?”




      “Ta là quỷ nước trăm năm, ở dưới đáy hồ đầy khí hàn. Mới vừa rời khỏi hồ nước, cả người đầy khí nên còn có thể chống cự được dương khí của mặt trời. Chẳng qua chốc lát nữa phải trốn .”




      “Vậy chúng ta mau chóng chạy tới lầu Yên Vũ .”




      Trác Dật Phi vừa vừa quay đầu chèo thuyền hướng về bờ sông, nhưng vừa chèo được hai cái bỗng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai bóng người ở bên bờ hồ.




      Dao Cơ theo ánh mắt của nhìn sang, “Công tử nhìn cái gì vậy?”




      Nàng nhìn thấy dưới gốc cây Liễu bên bờ hồ có hai người đứng chuyện. Tuy rằng đều mặc áo dài nam nhân, nhưng nàng liếc mắt cái liền nhìn ra người trong đó là nữ giả nam trang.




      “Người nam kia phải là Ân Nhược Dương bằng hữu tốt của công tử sao? Còn người nữ giả nam trang kia là ai? Là tình nhân của cải trang để ra ngoài hẹn hò riêng với à?”




      Trác Dật Phi im lặng đáp lại, mặt vẫn vẻ kinh ngạc, đột nhiên Dao Cơ bỗng hiểu ra: “Người nữ kia là biểu muội của công tử sao?”




      Trác Dật Phi gật đầu: “Phải, nàng chính là biểu muội Xuân Nùng của ta.”




      Bỗng nhiên nàng hiểu ra tại sao Xuân Nùng lại cự tuyệt hôn ước, ra là bởi vì Ân Nhược Dương kia.




      Giờ khắc này, Trác Dật Phi nhớ lại rất nhiều chi tiết từng bỏ qua ngày xưa.




      Dường như mỗi lần Ân Nhược Dương đến lầu Minh Nguyệt, Xuân Nùng đều tình cờ xuất . Tuy rằng khi đó hai người họ đều luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ quy, chuyện rất ít. Nhưng mỗi lần gặp, Xuân Nùng đều luôn cười tươi rói, còn Ân Nhược Dương vốn tiêu sái thoải mái bối rối, mất tự nhiên.




      Trong nửa năm, Ân Nhược Dương rời khỏi Dương Châu đến Tắc Bắc. Xuân Nùng chỉ cùng luyện tập khúc《 Trường tương tư 》. Nàng cứ tập tập mãi khúc này, tập đến mức mỗi khi đàn bài này đều khiến người nghe thán phục. Nếu như đấu cầm riêng mỗi khúc này, tự thấy chính mình còn kém hơn nàng. Bởi vì khúc nhạc do nàng đàn ra đều trở thành những làn điệu hữu tình du dương, mang nỗi nhớ thương sâu đậm. quả có kỹ năng, nhưng dù dùng kỹ xảo cao siêu như thế nào, cũng thể so được với biểu lộ của chân tình trong nội tâm.




      Mà khi ấy Ân Nhược Dương sao nhỉ? Lúc trước đột nhiên muốn rời khỏi Dương Châu đến Tắc Bắc, chỉ là muốn tham quan tìm hiểu thêm kiến thức về vùng quan ngoại. Nhưng ngày trở về từng bật thốt câu: ‘Ta thử qua rồi, dù có chân trời góc bể, bỏ được chính là bỏ được’.




      Lúc ấy Trác Dật Phi nghe thấy chỉ đoán được hẳn có tình cảm với ai đó, nhưng biết cách nào để buông bỏ. Giờ đây, ra Ân Nhược Dương cảm mến Xuân Nùng, là biểu muội sắp kết hôn của mình. Khó trách muốn trốn tránh, nhưng tránh đến chân trời, cũng vẫn bỏ được.




      “Trách được biểu muội của công tử lại cự tuyệt hôn ước, ra trong lòng nàng mến người khác. Mà người này lại là bằng hữu tốt của công tử. Trác công tử, Ân Nhược Dương này có phải có ý định dụ dỗ thê tử chưa xuất giá của công tử hay ? Nếu như thế, ta thay công tử giải tỏa cơn tức này.” Trong mắt Dao Cơ lóe tia sáng.




      Trác Dật Phi vội vàng ngăn lại: “Dao Cơ, thể lỗ mãng. Nhược Dương phải là loại người như vậy.”




      “Công tử tin ?”




      “Ta, tin, huynh ấy.” gằn từng chữ , cực kỳ kiên định.




      “Được rồi, vậy ta thử lướt qua đó nghe xem bọn họ gì.”




      Dao Cơ vừa dứt lời, thân ảnh liền đột nhiên biến mất. mặt hồ xuất luồng ánh sáng trắng khó nhận thấy bay về phía cây Liễu bên bờ.




      “Ân đại ca, huynh muốn gặp muội có việc gì?”




      “Xuân Nùng.” Ân Nhược Dương tự nhiên thay đổi xưng hô, “Tại sao muội lại từ chối Dật Phi? Huynh ấy đối với muội bằng tấm chân tình khăng khít, làm sao muội lại có thể nhẫn tâm đả thương trái tim của huynh ấy.”




      “Giờ phút này muội nhẫn tâm, chỉ tổn thương biểu ca nhất thời. Nhưng nếu nhẫn tâm, tổn thương biểu ca cả đời. Biểu ca là người tốt, huynh ấy nên có người thê tử đối xử với huynh ấy toàn tâm toàn ý, thương huynh ấy. Còn muội thể làm được như thế tại sao phải cố chấp làm khổ biểu ca.”




      “Xuân Nùng, nhưng còn mẫu thân và cậu mợ của muội sao? Chỉ sợ họ đồng ý việc muội tự chủ trương như thế.”




      “Tâm ý muội quyết, thể làm như vậy. Ân đại ca, phải người con như muội biết xấu hổ, nhưng muội nhất định chỉ muốn gả cho người mà muội . Nếu như được, muội thà rằng sống độc cả đời, cũng quyết lầm người lầm mình.”




      Liễu Xuân Nùng phen, hai gò má ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên tuyệt.




      Ân Nhược Dương vốn nghĩ việc nàng cự tuyệt hôn ước chỉ là hành động bồng bột nhất thời, ngờ nàng lại kiên quyết đến vậy. Tuy rằng Xuân Nùng có tình với , cũng có ý với Xuân Nùng. Nhưng bởi vì ngại Trác Dật Phi, bọn họ chỉ có thể kiềm chế lòng mình, tuyệt vượt khỏi nguyên tắc lễ giáo. Khi còn chưa dám tình cảm, thề nguyện uyên ương với Xuân Nùng. Xuân Nùng cự tuyệt đường lui hôn ước này của nàng. Nàng thà rằng sống độc cả đời cũng tuyệt xem thường chuyện kết hôn. dũng khí, kiên nghị này khiến nể phục vô cùng.




      “Xuân Nùng, ta đến gặp muội là muốn khuyên muội mau nối lại hôn ước với Dật Phi. Bởi vì dù sao muội cũng từng là vị hôn thê của huynh ấy, cho dù. . . . . . Cho dù hôn ước bị hủy bỏ, ta cũng tiện đến nhà cầu thân, nếu thế khác gì hành động cướp đoạt tình của bằng hữu. Ta, ta thẹn với muội. Muội thành với chính mình, quyết tâm cự tuyệt hôn ước để thà rằng đau ngắn còn hơn đau dài. Nhưng ta lại thể giống như muội, Dật Phi là bằng hữu tốt nhất của ta. Ta sao có thể đến với huynh ấy, ta rất ái mộ vị hôn thê của huynh, nếu như muội ấy từ chối lấy huynh, vậy huynh hãy gả muội ấy cho ta .”




      “Ân đại ca, muội hiểu được khó xử của huynh. Việc muội cự tuyệt hôn ước cũng phải vì mưu tính phải gả cho huynh. Vẫn là câu kia, nếu như thành thân được với người trong lòng mình, muội thà rằng sống độc cả đời.”




      Ân Nhược Dương cũng giơ tay phải lên hướng về phía mặt trời để minh chứng cho lời tuyên thệ: “Xuân Nùng, nếu như muội cả đời gả, ta cũng cả đời cưới.”




      Liễu Xuân Nùng lệ rơi tràn mi: “Ân đại ca, nếu như ngày ấy khi vừa mới vào Dương Châu, chúng ta có gặp nhau tốt rồi.”




      Liếc mắt cái, rễ tình sâu đậm. Tình biết từ bao giờ, chỉ hướng về người mà say đắm.




      Đối thoại của bọn họ đều được Dao Cơ thuật lại cho Trác Dật Phi nghe sót chữ, xong nàng than tiếng: “Đây đúng là đôi tình nhân có tình có nghĩa. muốn làm khổ công tử, cũng muốn phụ đối phương. Chỉ đành chọn cách thà rằng cưới gả, sống độc đời để giữ trọn tình nghĩa.”




      Trác Dật Phi nhìn hai bóng người đứng dưới tán cây xa xa, nở nụ cười: “Bọn họ đều muốn phụ ta, ta sao có thể để cho bọn họ độc cả đời. Dù sao cũng là người có tình, ta muốn trở thành người mai mối giúp hai người thành đôi.”




      “Dật Phi, chàng tốt, ta biết thế nào chàng cũng thành toàn cho họ.”




      “Trác công tử, biểu muội và bằng hữu của công tử là người tốt, công tử lại người tốt. Ba người tốt các người ở cùng chỗ, mới có thể trở thành chuyện tốt viên mãn.”




      Chiếc thuyền chèo về phía bờ, Trác Dật Phi cố ý tránh hai người Ân, Liễu. muốn để họ biết biết chuyện tình của họ. Ngày khác khi thành toàn cũng để họ cảm thấy bị gánh nặng tâm lý.




      Vòng qua mười dặm, bọn họ men theo con đường khác bên bờ hồ. đường tấp nập các sạp buôn bán . Cảnh xuân tươi đẹp từng bức tranh chữ, những hộp sáp phấn , những món đồ chơi con con được trưng bày xung quanh. Tất cả đều rực rỡ muôn màu, du khách nối đuôi nhau ngừng tới.




      cậu bé trai chừng hai, ba tuổi, tay cầm cây kẹo hồ lô sải bước chạy đường, nghiêng qua nghiêng lại gần như sắp ngã xuống đất. Bà vú ở phía sau vội vàng chạy tới, hô to: “Tiểu thiếu gia, chậm chút, cẩn thận kẻo ngã.”




      Vừa dứt lời, câu bé trai nghiêng người mất đà té ngã ở trước mặt Trác Dật Phi, kẹo hồ lô trong tay cũng rớt ra. Cái miệng nhắn nhất thời bật khóc lên.




      Trác Dật Phi ngồi xổm xuống đỡ cậu, “Tiểu đệ đệ, đừng khóc, đừng khóc.”




      Cậu bé trai trai kia đưa mắt nhìn thấy cây đàn cầm ôm trong lòng, lập tức nín khóc mỉm cười.”Cầm Cầm, Cầm Cầm.”




      Vừa vừa vươn bàn tay mập bé gảy dây đàn, dây đàn lên bỗng vang tiếng linh đinh linh .




      Trác Dật Phi chấn động.




      Dây đàn vang lên, Tần Tình chuyển thế ở đây.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 12


      Editor: Leo Sing




      Cây đàn cầm cũng chấn động, luồng sáng trắng bay ra, trong giây lát hóa thành bóng người trong suốt, là Dao Cơ ra. Khuôn mặt nàng vừa mừng vừa sợ nhìn cậu bé trai kia, bên khóe mắt chợt ướt át.




      Chờ trăm năm, độc trăm năm, rốt cuộc cũng chờ đến lúc này.




      “Cầm Cầm, Cầm Cầm.” Cậu bé trai giọng ngọt ngào, tay vẫn vỗ về dây đàn, khuôn mặt non nớt nở nụ cười đáng .




      Lúc này bà vú vừa đuổi tối, hiển nhiên bà nhìn thấy Dao Cơ, nên chẳng kinh ngạc trước bóng người trong suốt. Chỉ vội tới ngăn cản bàn tay của cậu bé trai..”Tiểu thiếu gia, đây là đàn cầm của người ta, đừng làm hư.”




      Rồi quay sang cười xin lỗi Dật Phi: “Công tử, ngại quá, tiểu thiếu gia nhà của ta rất thích nhất là đàn cầm. Đưa nhưng món đồ chơi khác cho tiểu thiếu gia chơi, đều chỉ nhìn lướt rồi bỏ qua. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy cầm liền tới vung dây đàn để chơi đùa.”




      trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi rồi? Thế như niềm say mê về đàn cầm của Tần Tình vẫn thay đổi.




      “Ra là thế, sao cả, để cậu bé chơi cho thỏa thích.”




      Dao Cơ tự chủ được bước lên hai bước. Hai bàn tay của cậu bé trai gảy lên dây đàn, tâm trí dường cảm ứng được điều gì đó, quay đầu về phía náng. Bốn mắt đối diện, khẽ cong khóe môi, ánh mắt cũng thành hình bán nguyệt.




      Là nụ cười quen thuộc ấy.




      Ngày đó học đàn ở Hầu phủ, cách nhau bức rèm che, bọn họ cười với nhau qua khe hở của rèm. Mỗi lần mỉm cười, khóe môi luôn khẽ cong lên, ánh mắt như hai mảnh trăng lưỡi liềm, cong cong như cái móc, móc sâu vào lòng nàng.




      Vào những đêm khó ngủ, khi ngẩng đầu nhìn ánh trăng nàng bỗng nhớ đến nụ cười như trăng lưỡi liềm của người ấy, bất giác chợt nhoẻn miệng cười.




      “Được rồi tiểu thiếu gia, đừng phá đàn cầm của người khác nữa, chúng ta nên trở về nhà .”




      Trác Dật Phi hỏi: “Sắc trời vừa sớm, nên mới ra ngoài chơi mà, tại sao lại vội vã trở về vậy?”




      “Công tử, quý phủ của chủ nhân ta ở ngay bên bờ Sấu Tây Hồ. Ta chẳng qua dẫn tiểu thiếu gia ra chút, phải cố ý dạo chơi.”




      ra là thế, tìm ngàn tìm vạn hóa ra người lại ở ngay dưới mí mắt.




      Tuy rằng mạo muội, Trác Dật Phi vẫn muốn hỏi: “ biết quý phủ nơi nào, tên họ của quý chủ nhân là gì?”




      Bà vú hơi chần chờ.




      “Tại hạ là Trác Dật Phi, là người đam mê về cầm đạo. Thấy cậu con trai của chủ nhân ngươi tuy rằng tuổi lại có say mê với cầm như thế, cảm thấy rất hợp ý. Thế nên ta mạo muội muốn làm sư phụ dạy đánh đàn cầm vỡ lòng cho cậu bé, vì vậy mới xin hỏi thăm tên họ quý chủ nhân để hẹn ngày đến gặp.”




      ra là Trác công tử. Vậy quá khéo rồi, ngày trước lão gia từng , tiểu thiếu gia bẩm sinh cầm, tất có tài năng, nhất định phải mời được danh sư để lãng phí mầm non này.”




      Từ thời Khổng Tử, đàn cầm trở thành nhạc cụ bắt buộc của các văn nhân, trở thành biểu tượng văn hóa cho phẩm chất con người. Chưa từng có loại nhạc cụ nào lại có địa vị cao quý đến vậy. Hơn nữa ở vùng Giang Nam, truyền thống văn hóa về đàn cầm rất sâu. Các gia đình phú quý giáo dục con cháu, tất yếu phải tập cầm, dùng để nung đúc tình cảm thêm sâu đậm.




      “Chủ nhân nhà ta họ Nguyên, phủ đệ ở cạnh cây Thược Dược cách cầu Nhị Thập Tứ chừng trăm trượng.”




      “Cây thược dược, Nguyên lão gia. Tốt, như vậy ngày khác tại hạ xin mạn phép đến bái phỏng.”




      “Vâng công tử, khi trở về lão nô bẩm tiếng với lão gia và phu nhân. Họ nhất định rất vui vẻ khi biết Trác công tử đến thăm.”




      Bà vú bồng cậu bé trai rời , vẫn quyến luyến muốn . Tuy rằng bị ôm chặt ở trong ngực, nhưng vẫn quay người lại nhìn ra sau. Nhìn cây đàn cầm, rồi lại nhìn Dao Cơ lơ lửng . Đột nhiên cất giọng non nớt câu: “Nhà của ta ở tại cây thược dược ở, nhớ tới tìm ta a.”




      “Đúng là mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.”




      Ở bên trong lầu Minh Nguyệt, Trác Dật Phi bảo người làm dọn dẹp lui ra ngoài, cây đàn cầm bỗng phát tiếng người, trong lời của Lục Đồng mang theo niềm vui sướng hân hoan.




      Dao Cơ cũng vui vẻ tươi cười. Nàng định mở miệng , đột nhiên căn phòng tối sầm lại. luồng gió lớn, sấm sét ầm ầm bốn phía, tất cả cửa sở tự động đóng chặt. Trác Dật Phi kêu thất thanh: “Sao lại thế này?”




      Dao Cơ biến sắc: “Là quỷ sai. Quỷ sai lại tới rồi.”




      Bên trong căn phòng tối tăm mờ mịt, có hai người dần dần lên. người mặc đồ trắng, người mặc đồ đen. Người mặc đồ trắng bước lên trước, giọng lạnh lẽo: “Dao Cơ, lần trước chúng ta phái quỷ sai đến bắt ngươi, ngươi cư nhiên lại dám chống cự, vậy còn thông đồng với Đồng mộc tiểu Mị đả thương . Bây giờ có Hắc Bạch Vô Thường chúng ta tự mình đến bắt ngươi, xem Quỷ Mị bọn người đào thoát như thế nào.”




      Dao Cơ lập tức quỳ gối xuống: “Thưa hai vị Vô Thường đại nhân, lần trước Dao Cơ chịu theo quỷ sai về Địa phủ là vì còn có tâm nguyện chưa tròn. Nay lòng ta được như nguyện, xin tự nguyện theo hai vị đại nhân trở về Địa phủ báo danh, tiếp tục luân hồi. Mong hai vị đại nhân tha thứ cho tội lỗi lúc trước của ta, và đừng làm khó dễ đến Lục Đồng.”




      Bạch Vô Thường thay đổi giọng điệu, : “Nếu như ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta quay về Địa phủ, tất nhiên chúng ta gây khó dễ gì nhiều. Đồng mộc tiểu Mị và Minh giới thuộc hai giới khác nhau. Chỉ cần nàng ta đến sinh , chúng ta cũng muốn gây thêm thị phi hiềm khích với người trong giới.”




      “Đa tạ hai vị đại nhân.”




      “Tốt lắm, vậy ngươi mau theo chúng ta .”




      “Cầu xin hai vị đại nhân cho ta chút thời gian, ta và Lục Đồng là tỷ muội lâu năm, nay muốn từ biệt với nàng hai câu.”




      Hắc Vô Thường răn dạy: “Dao Cơ, đừng có tìm cớ trì hoãn nữa. Ngươi vốn sớm hồn về Địa phủ tiếp tục vòng luân hồi, bao nhiêu lần trì hoãn. Giờ còn muốn kéo dài tới bao lâu?”




      muốn kéo dài tới bây giờ, tiếc chi thêm hai khắc nữa. Cầu xin đại nhân khai ân.”




      Bạch Vô Thường : “Được rồi, cho ngươi thêm chút thời gian. Mau tới hai câu rồi rời .”




      Dao Cơ ôm cầm trong ngực: “Lục Đồng, tỷ muội tốt, giờ muội phải .”




      “Dao Cơ, tỷ nỡ xa muội. Hơn trăm năm nay hai chúng bầu bạn bên nhau. Lần này muội , chỉ còn mình ta độc mình.” Lục Đồng nghẹn ngào.




      “Lục Đồng, muội cũng nỡ xa tỷ, nhưng muội thể . Kiếp trước kiếp sau, luân hồi liên tục, mỗi hồn phách khi rời khỏi thân xác đều buộc phải qua lại hai giới Dương mà chuyển kiếp.”




      “Tỷ hiểu . Dao Cơ, muội cũng tốt. Dù sao cũng còn hơn phải đứng ở đáy hồ hoài niệm thương tâm về chuyện xưa. Hơn nữa, chúng ta cũng tìm được Tần Tình. Bây giờ đứa bé trai kháu khỉnh đáng . Lần này muội chuyển thế đầu thai, có lẽ còn kịp nối lại tiền duyên với .”




      Lục Đồng hơi, Dao Cơ nghe thế liền lóe sáng mắt lên .”Phải ha, có lẽ còn có thể nối lại tiền duyên. Dương Châu, cầu Nhị Thập Tứ, cây Thược Dược, Nguyên gia..”




      Nàng giơ ngón tay phải lên, móng tay sắc như đao khắc lên cánh tay trái đóa hoa Thược Dược.




      “Dao Cơ, muội làm cái gì vậy?”




      “Muội sợ mình quên mất. Cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà khiến người ta quên rất nhiều chuyện cũ ở kiếp trước. Muội muốn quên điều quan trọng đó nên khắc vào trong lòng. Kiếp sau cho dù thể nhớ lại toàn bộ, nhưng cảm giác rung động vẫn chôn sâu trong lòng muội. Muội dựa vào cảm giác này mà tìm được chàng.”




      “Dao Cơ, muội vì tình mà dụng tâm như thế, kiếp sau nhất định tâm nguyện được đền đáp.”




      “Cám ơn Lục Đồng tỷ. Lúc trước Tần Tình cưa tỷ xuống để thành đàn cầm quả là ý trời. Nếu như có tỷ, tâm nguyện của muội thể nào kết thúc.”




      Hắc Bạch Vô Thường tiến vào thúc giục : “ thôi, mau thôi.”




      Dao Cơ đặt đàn cầm xuống, hai hàng nước mắt tuôn tràn: “Lục Đồng, muội đây.”




      “Dao Cơ. . . . . .” Lục Đồng nghẹn ngào nức nở.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 13


      Editor: Leo Sing




      Dao Cơ và Hắc Bạch Vô Thường đồng thời biến mất. Căn phòng lập tức lại sáng ngời.




      Trác Dật Phi ôm thân cầm, từng sợi dây đều ẩm ướt. Chỗ đặt tay ở cầm có hàng lệ tuôn ra.




      “Lục Đồng, nàng khóc sao?”




      Lục Đồng trả lời, chỉ là lệ tuôn rơi càng nhiều, càng thấm càng chảy. Tựa như dòng thác đổ ồ ồ xuống, cả thân cầm đều ướt sũng .




      Trác Dật Phi luống cuống tay chân lau cầm: “Lục Đồng nàng đừng khóc. Nhìn nàng khóc khiến lòng ta rất đau.”




      Tuy rằng nhìn thấy dung nhan khóc ướt mi của nàng, nhưng nhìn dòng lệ tuôn như suối chảy thân cầm. cũng hiểu được nàng đau khổ đến nhường nào. Nghĩ đến xinh đẹp, thích cười như Lục Đồng lại khóc thê lương như vậy, Trác Dật Phi cảm thấy xót xa vô cùng.




      “Dao Cơ rồi, từ này về sau ta chỉ còn mỗi mình mình.”




      Trác Dật Phi thốt lên: “Sao có thể như vậy, nàng còn có ta mà. Ta ở bên cạnh nàng.”




      Lục Đồng , hàng lệ đàn tuôn ra càng nhiều.




      Vào đêm sau, dưới ánh trăng nhu hoà, đàn cầm toả sắc cầu vồng biến thành Lục Đồng, khuôn mặt nghẹn ngào nước mắt như cũ. Trác Dật Phi biết nỗi đau biệt ly thể nhất thời có thể nguôi ngoai được. cũng những lời an ủi hời hợt nào, chỉ dùng ống tay áo lau nước mặt của nàng.




      Lúc chạm vào cảm thấy khác thường: “Lục Đồng, tại sao da thịt của nàng vẫn cứng như gỗ bình thường vậy?”




      Lục Đồng bẩm báo chi tiết: “Kỳ lần ấy tu vi hao tổn rất nhiều, thể chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi có thể khôi phục như thường. Nhưng mà là ta sợ Dao Cơ lo lắng, hai là muốn nhanh chóng rời khỏi hồ giúp nàng tìm người. Nên ta mới bảo bảy ngày là đủ rồi, có thể miễn cưỡng ra khỏi hồ.”




      Trác Dật Phi cả kinh: “Lục Đồng, nàng còn chưa có hoàn toàn khôi phục tu vi gắng gượng ra khỏi hồ. Như thế có ảnh hưởng tới nàng ?”




      Lục Đồng miễn cưỡng cười: “ có gì, chẳng qua bây giờ ta phải nhanh chóng quay về đáy hồ để tĩnh tu, ít nhất. . . . . . Trong vòng bảy năm cũng thể ra hồ.”




      Trác Dật Phi chấn động, “Bảy năm! Lâu như vậy sao?”




      “Lâu sao? Ta tu hành mấy trăm năm, cho nên đối với ta bảy năm quá lâu. Thực vật hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt để tu thành Tinh, bắt đầu cũng là quá trình dài dòng.”




      “Lục Đồng, ta. . . . . . Ta rất nhớ nàng.” Trác Dật Phi bình tĩnh nhìn nàng.




      Lục Đồng đón nhận ánh mắt của , nàng cười thản nhiên, vầng trán lại che giấu ưu thương mơ hồ.




      Thân thể của nàng nhàng bay lên, tựa như tiên nữ lướt mây ngoài cửa sổ. Trác Dật Phi bước về phía ô cửa sổ, nhìn bóng dáng màu trắng nhưng bông tuyết dần bay về phía Sấu Tây Hồ trong màn đêm đen đặc.




      Thân ảnh bay xa rồi, câu mang nỗi sầu day dứt, nhàng bay đến bên tai .




      “Dật Phi, ta đây.”




      Lòng của Trác Dật Phi cũng bay theo nàng mất. Lồng ngực trống trơn hụt hẫng, chưa bao giờ có cảm giác này.




      “Lục Đồng, ta luyến tiếc nàng.”




      ***




      Thời gian trôi qua như chim lượn, chớp mắt qua ba năm.




      Hôm nay, Trác Dật Phi là quan quản lý văn thư của tri phủ Dương Châu, rất được coi trọng. Công vụ bề bộn như vậy, còn kiêm làm sư phụ truyền dạy đàn cầm cho Nguyên Thích Chi con trai của Nguyên lão gia.




      Nguyên Thích Chi năm nay lên sáu, thông minh lanh lợi, có tài năng trời sinh với đàn cầm, cho dù là loại kỹ xảo như thế nào, chỉ cần luyện tập chút liền hiểu ra. Dạy cho đệ tử như thế, như mài ngọc thô trong tay, tinh tế tạo hình chút tỏa tinh quang bốn phía. Trác Dật Phi cần quá lo.




      Hôm nay là ngày hội Trung thu, ngày toàn gia đoàn viên. Giữa trưa, Liễu Xuân Nùng cùng phu quan dẫn theo con về nhà bên ngoại thăm mẫu thân. Liễu phu nhân vẫn ở lại Trác gia, thế nên Trác gia là nhà bên ngoại của nàng.




      Liễu phu nhân vội vàng bước đến ôm cháu ngoại Ân Viên của mình: “Ối chà, Viên Viên nhà chúng ta là mũm mĩm đáng quá! Bà ngoại thương sao cũng thể thương hết.”




      Ân Nhược Dương và Liễu Xuân Nùng nhìn nhau cười. Con đáng khiến người khác thương mến, làm bậc phụ mẫu nghe thế cũng vui mừng.




      Trác Dật Phi đến ôm bé, “Bé con Viên Viên đến đây, cười cái cho cậu xem nào.”




      Tiểu Viên Viên ngậm ngón tay trong miệng, nhìn cậu mỉm cười ngọt ngào.




      “Nhược Dương, Xuân Nùng, ta vừa nhìn thích con của hai người. Để cho bé làm con nuôi của ta được chứ?”




      Xuân Nùng sẳng giọng: “Biểu ca, Viên Viên vốn là cháu ngoại của huynh, nhận thức làm cái gì.”




      Trác Dật Phi cười : “Cũng phải, là ta nhất thời hồ đồ.”




      Viên Viên chịu lại làm cho bà ngoại ôm, lắc lắc thân mình muốn xuống ngoạn. Xuân Nùng cùng Liễu phu nhân liền dẫn nàng hậu hoa viên.




      Trác Dật Phi và Ân Nhược Dương ngồi trò chuyện ở sảnh trước.




      “Dật Phi, huynh cũng đến tuổi phải thành thân rồi.”




      Trác Dật Phi cười mà đáp.




      “Huynh vẫn còn nghĩ đến cặp Quỷ Mị kia à? Nghe huynh , Dao Cơ chuyển thế đầu thai rồi. Còn Lục Đồng cũng về Sấu Tây Hồ để dốc lòng tu hành, hề giao thiệp với nhân thế. Huynh và họ còn quan hệ nữa. Nghĩ nhiều cũng vô ích.”




      Đúng rồi, còn quan hệ nữa. Nhưng lại bỏ xuống được. Cơ hồ, hàng đêm đều chèo thuyền ra Sầu Tây Hồ, nhìn ngẩn ngơ bóng trăng mặt hồ.




      Lục Đồng, ba năm rồi, nàng tu hành có tốt ?




      Trác Dật Phi chuyển đề tài khác: “Nhược Dương, có thê tử như biểu muội của ta, huynh thấy hài lòng ?”




      Ân Nhược Dương mày sáng mắt sao tỏ vẻ thỏa mãn: “Đương nhiên, làm sao có thể tìm được hiền thê lương mẫu như nàng được. Ta cần phải tạ ơn huynh giúp đỡ mai mối nhiều lắm.”




      Năm đó Trác Dật Phi kêu đến lầu Minh Nguyệt, khuôn mặt nghiêm nghị với rắng, biểu muội muốn gả cho mình đành thôi vậy. Nàng luôn coi Dật Phi như huynh trưởng trong, Dật Phi cũng đối xử với nàng như muội muội ruột thịt. Chẳng qua là do phụ mẫu hai bên muốn hai người kết hôn để tăng thêm tình cảm hai nhà. Bây giờ, cuộc hôn này thành, phải nhanh chóng tìm cho biểu muội mối lương duyên khác. Những những người mà bà mối đến giới thiệu đều khiến Dật Phi cảm thấy ổn lắm. Nếu lỡ như gả nhầm người quen biết khiến nàng bị uất ức sao? Cho nên Dật Phi suy tư đắn đo phen, bằng gả biểu muội cho , là bằng hữu tốt chơi thân với nhau nhiều năm, cũng để cho trưởng bối trong nhà yên tâm hơn.




      “Nhược Dương, huynh cũng biết Xuân Nùng rồi. Nữ công gia chính giỏi, nếu gả muội ấy làm thê tử cho huynh tuyệt uất ức huynh. Ý của huynh sao?”




      Ân Nhược Dương đương nhiên là cam tâm tình nguyện, vui vẻ nhận lời.




      Cuộc hôn thân càng thêm thân tuy vô vọng, nhưng xét đến gia thế lẫn nhân phẩm của Ân Nhược Dương, Liễu phu nhân cũng thấy gì ổn. Thế là đám cưới Trác Liễu thành đám cưới Ân Liễu, hôn được tổ chức trong khí vui mừng. Chỉ là, phu thê Trác thị đều thầm than thở, trách móc con trai nên thân. Họ giúp chọn con dâu hiền như thế lại muốn, vậy còn tặng công cho người khác. Hơn nữa từ đó về sau, qua nhiều vẫn chịu kết hôn, còn muốn sống độc cả đời. Mắt thấy con đường nối dõi của Trác gia thiếu người, họ vô cùng sốt ruột.




      “Dật Phi, huynh đừng chỉ làm mai giúp người khác, mà vô tâm đến hôn của mình. Trác bá phụ, bá mẫu lúc nào cũng đến kể khổ với mẫu thân ta, rằng dù họ giới thiệu ai huynh cũng đều đồng ý. Rốt cuộc huynh muốn thế nào?”




      Trác Dật Phi thở dài tiếng, muốn thế nào ư? Chính cũng còn biết nữa. Mỗi khi nhắm mắt lại liền nhớ đến Lục Đồng.




      Bên cửa bỗng có tiếng bước chân chạy tới, còn có tiếng khóc non nớt của Viên Viên.




      “Có chuyện gì thế?” Ân Nhược Dương nhảy vụt ra khỏi cửa, Trác Dật Phi cũng theo sau.




      Liễu Xuân Nùng ôm Viên Viên, xoa cánh tay trái của bé : “Con bé hiếu động, chạy nhanh hàng lang gấp khúc nhảy hụt đụng vào bồn hoa. Thế là cánh tay bị đập xuống.




      “Để ta xem con bé thế nào.” Ân Nhược Dương cầm cánh tay bé trắng nõn nà, kéo ống tay áo lên. thấy có vết bầm tím hình tròn bên tay trái.




      Trác Dật Phi nhìn vết bầm đó đột nhiên chấn động. Vị trí đấy, hình dạng đấy, khiến cho lập tức nhớ đến ngày hôm đó khi Dao Cơ chuẩn bị rời khắc hình hoa Thược Dược lên cánh tay nàng.




      “Con bé ngã ở bồn hoa nào?”




      “Chính là bồn hoa chuyên trồng hoa Thược Dược ở bên hành lang phía Tây. Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, ngoan, mẫu thân mua cho con ăn trứng muối đường.”




      Dù dỗ dành ra sao, Viên Viên vẫn khóc nức nở ngừng. Trác Dật Phi sợ run lát, đưa tay ôm lấy bé.”Viên Viên ngoan, cậu dẫn con chơi nhé?”




      Tiếng khóc chợt ngừng lại, khuôn mặt bé còn đầy nước mắt liền nở nụ cười.




      “Ôi sao đứa này lại nghe lời cậu thế?”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 13


      Editor: Leo Sing




      Dao Cơ và Hắc Bạch Vô Thường đồng thời biến mất. Căn phòng lập tức lại sáng ngời.




      Trác Dật Phi ôm thân cầm, từng sợi dây đều ẩm ướt. Chỗ đặt tay ở cầm có hàng lệ tuôn ra.




      “Lục Đồng, nàng khóc sao?”




      Lục Đồng trả lời, chỉ là lệ tuôn rơi càng nhiều, càng thấm càng chảy. Tựa như dòng thác đổ ồ ồ xuống, cả thân cầm đều ướt sũng .




      Trác Dật Phi luống cuống tay chân lau cầm: “Lục Đồng nàng đừng khóc. Nhìn nàng khóc khiến lòng ta rất đau.”




      Tuy rằng nhìn thấy dung nhan khóc ướt mi của nàng, nhưng nhìn dòng lệ tuôn như suối chảy thân cầm. cũng hiểu được nàng đau khổ đến nhường nào. Nghĩ đến xinh đẹp, thích cười như Lục Đồng lại khóc thê lương như vậy, Trác Dật Phi cảm thấy xót xa vô cùng.




      “Dao Cơ rồi, từ này về sau ta chỉ còn mỗi mình mình.”




      Trác Dật Phi thốt lên: “Sao có thể như vậy, nàng còn có ta mà. Ta ở bên cạnh nàng.”




      Lục Đồng , hàng lệ đàn tuôn ra càng nhiều.




      Vào đêm sau, dưới ánh trăng nhu hoà, đàn cầm toả sắc cầu vồng biến thành Lục Đồng, khuôn mặt nghẹn ngào nước mắt như cũ. Trác Dật Phi biết nỗi đau biệt ly thể nhất thời có thể nguôi ngoai được. cũng những lời an ủi hời hợt nào, chỉ dùng ống tay áo lau nước mặt của nàng.




      Lúc chạm vào cảm thấy khác thường: “Lục Đồng, tại sao da thịt của nàng vẫn cứng như gỗ bình thường vậy?”




      Lục Đồng bẩm báo chi tiết: “Kỳ lần ấy tu vi hao tổn rất nhiều, thể chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi có thể khôi phục như thường. Nhưng mà là ta sợ Dao Cơ lo lắng, hai là muốn nhanh chóng rời khỏi hồ giúp nàng tìm người. Nên ta mới bảo bảy ngày là đủ rồi, có thể miễn cưỡng ra khỏi hồ.”




      Trác Dật Phi cả kinh: “Lục Đồng, nàng còn chưa có hoàn toàn khôi phục tu vi gắng gượng ra khỏi hồ. Như thế có ảnh hưởng tới nàng ?”




      Lục Đồng miễn cưỡng cười: “ có gì, chẳng qua bây giờ ta phải nhanh chóng quay về đáy hồ để tĩnh tu, ít nhất. . . . . . Trong vòng bảy năm cũng thể ra hồ.”




      Trác Dật Phi chấn động, “Bảy năm! Lâu như vậy sao?”




      “Lâu sao? Ta tu hành mấy trăm năm, cho nên đối với ta bảy năm quá lâu. Thực vật hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt để tu thành Tinh, bắt đầu cũng là quá trình dài dòng.”




      “Lục Đồng, ta. . . . . . Ta rất nhớ nàng.” Trác Dật Phi bình tĩnh nhìn nàng.




      Lục Đồng đón nhận ánh mắt của , nàng cười thản nhiên, vầng trán lại che giấu ưu thương mơ hồ.




      Thân thể của nàng nhàng bay lên, tựa như tiên nữ lướt mây ngoài cửa sổ. Trác Dật Phi bước về phía ô cửa sổ, nhìn bóng dáng màu trắng nhưng bông tuyết dần bay về phía Sấu Tây Hồ trong màn đêm đen đặc.




      Thân ảnh bay xa rồi, câu mang nỗi sầu day dứt, nhàng bay đến bên tai .




      “Dật Phi, ta đây.”




      Lòng của Trác Dật Phi cũng bay theo nàng mất. Lồng ngực trống trơn hụt hẫng, chưa bao giờ có cảm giác này.




      “Lục Đồng, ta luyến tiếc nàng.”




      ***




      Thời gian trôi qua như chim lượn, chớp mắt qua ba năm.




      Hôm nay, Trác Dật Phi là quan quản lý văn thư của tri phủ Dương Châu, rất được coi trọng. Công vụ bề bộn như vậy, còn kiêm làm sư phụ truyền dạy đàn cầm cho Nguyên Thích Chi con trai của Nguyên lão gia.




      Nguyên Thích Chi năm nay lên sáu, thông minh lanh lợi, có tài năng trời sinh với đàn cầm, cho dù là loại kỹ xảo như thế nào, chỉ cần luyện tập chút liền hiểu ra. Dạy cho đệ tử như thế, như mài ngọc thô trong tay, tinh tế tạo hình chút tỏa tinh quang bốn phía. Trác Dật Phi cần quá lo.




      Hôm nay là ngày hội Trung thu, ngày toàn gia đoàn viên. Giữa trưa, Liễu Xuân Nùng cùng phu quan dẫn theo con về nhà bên ngoại thăm mẫu thân. Liễu phu nhân vẫn ở lại Trác gia, thế nên Trác gia là nhà bên ngoại của nàng.




      Liễu phu nhân vội vàng bước đến ôm cháu ngoại Ân Viên của mình: “Ối chà, Viên Viên nhà chúng ta là mũm mĩm đáng quá! Bà ngoại thương sao cũng thể thương hết.”




      Ân Nhược Dương và Liễu Xuân Nùng nhìn nhau cười. Con đáng khiến người khác thương mến, làm bậc phụ mẫu nghe thế cũng vui mừng.




      Trác Dật Phi đến ôm bé, “Bé con Viên Viên đến đây, cười cái cho cậu xem nào.”




      Tiểu Viên Viên ngậm ngón tay trong miệng, nhìn cậu mỉm cười ngọt ngào.




      “Nhược Dương, Xuân Nùng, ta vừa nhìn thích con của hai người. Để cho bé làm con nuôi của ta được chứ?”




      Xuân Nùng sẳng giọng: “Biểu ca, Viên Viên vốn là cháu ngoại của huynh, nhận thức làm cái gì.”




      Trác Dật Phi cười : “Cũng phải, là ta nhất thời hồ đồ.”




      Viên Viên chịu lại làm cho bà ngoại ôm, lắc lắc thân mình muốn xuống ngoạn. Xuân Nùng cùng Liễu phu nhân liền dẫn nàng hậu hoa viên.




      Trác Dật Phi và Ân Nhược Dương ngồi trò chuyện ở sảnh trước.




      “Dật Phi, huynh cũng đến tuổi phải thành thân rồi.”




      Trác Dật Phi cười mà đáp.




      “Huynh vẫn còn nghĩ đến cặp Quỷ Mị kia à? Nghe huynh , Dao Cơ chuyển thế đầu thai rồi. Còn Lục Đồng cũng về Sấu Tây Hồ để dốc lòng tu hành, hề giao thiệp với nhân thế. Huynh và họ còn quan hệ nữa. Nghĩ nhiều cũng vô ích.”




      Đúng rồi, còn quan hệ nữa. Nhưng lại bỏ xuống được. Cơ hồ, hàng đêm đều chèo thuyền ra Sầu Tây Hồ, nhìn ngẩn ngơ bóng trăng mặt hồ.




      Lục Đồng, ba năm rồi, nàng tu hành có tốt ?




      Trác Dật Phi chuyển đề tài khác: “Nhược Dương, có thê tử như biểu muội của ta, huynh thấy hài lòng ?”




      Ân Nhược Dương mày sáng mắt sao tỏ vẻ thỏa mãn: “Đương nhiên, làm sao có thể tìm được hiền thê lương mẫu như nàng được. Ta cần phải tạ ơn huynh giúp đỡ mai mối nhiều lắm.”




      Năm đó Trác Dật Phi kêu đến lầu Minh Nguyệt, khuôn mặt nghiêm nghị với rắng, biểu muội muốn gả cho mình đành thôi vậy. Nàng luôn coi Dật Phi như huynh trưởng trong, Dật Phi cũng đối xử với nàng như muội muội ruột thịt. Chẳng qua là do phụ mẫu hai bên muốn hai người kết hôn để tăng thêm tình cảm hai nhà. Bây giờ, cuộc hôn này thành, phải nhanh chóng tìm cho biểu muội mối lương duyên khác. Những những người mà bà mối đến giới thiệu đều khiến Dật Phi cảm thấy ổn lắm. Nếu lỡ như gả nhầm người quen biết khiến nàng bị uất ức sao? Cho nên Dật Phi suy tư đắn đo phen, bằng gả biểu muội cho , là bằng hữu tốt chơi thân với nhau nhiều năm, cũng để cho trưởng bối trong nhà yên tâm hơn.




      “Nhược Dương, huynh cũng biết Xuân Nùng rồi. Nữ công gia chính giỏi, nếu gả muội ấy làm thê tử cho huynh tuyệt uất ức huynh. Ý của huynh sao?”




      Ân Nhược Dương đương nhiên là cam tâm tình nguyện, vui vẻ nhận lời.




      Cuộc hôn thân càng thêm thân tuy vô vọng, nhưng xét đến gia thế lẫn nhân phẩm của Ân Nhược Dương, Liễu phu nhân cũng thấy gì ổn. Thế là đám cưới Trác Liễu thành đám cưới Ân Liễu, hôn được tổ chức trong khí vui mừng. Chỉ là, phu thê Trác thị đều thầm than thở, trách móc con trai nên thân. Họ giúp chọn con dâu hiền như thế lại muốn, vậy còn tặng công cho người khác. Hơn nữa từ đó về sau, qua nhiều vẫn chịu kết hôn, còn muốn sống độc cả đời. Mắt thấy con đường nối dõi của Trác gia thiếu người, họ vô cùng sốt ruột.




      “Dật Phi, huynh đừng chỉ làm mai giúp người khác, mà vô tâm đến hôn của mình. Trác bá phụ, bá mẫu lúc nào cũng đến kể khổ với mẫu thân ta, rằng dù họ giới thiệu ai huynh cũng đều đồng ý. Rốt cuộc huynh muốn thế nào?”




      Trác Dật Phi thở dài tiếng, muốn thế nào ư? Chính cũng còn biết nữa. Mỗi khi nhắm mắt lại liền nhớ đến Lục Đồng.




      Bên cửa bỗng có tiếng bước chân chạy tới, còn có tiếng khóc non nớt của Viên Viên.




      “Có chuyện gì thế?” Ân Nhược Dương nhảy vụt ra khỏi cửa, Trác Dật Phi cũng theo sau.




      Liễu Xuân Nùng ôm Viên Viên, xoa cánh tay trái của bé : “Con bé hiếu động, chạy nhanh hàng lang gấp khúc nhảy hụt đụng vào bồn hoa. Thế là cánh tay bị đập xuống.




      “Để ta xem con bé thế nào.” Ân Nhược Dương cầm cánh tay bé trắng nõn nà, kéo ống tay áo lên. thấy có vết bầm tím hình tròn bên tay trái.




      Trác Dật Phi nhìn vết bầm đó đột nhiên chấn động. Vị trí đấy, hình dạng đấy, khiến cho lập tức nhớ đến ngày hôm đó khi Dao Cơ chuẩn bị rời khắc hình hoa Thược Dược lên cánh tay nàng.




      “Con bé ngã ở bồn hoa nào?”




      “Chính là bồn hoa chuyên trồng hoa Thược Dược ở bên hành lang phía Tây. Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, ngoan, mẫu thân mua cho con ăn trứng muối đường.”




      Dù dỗ dành ra sao, Viên Viên vẫn khóc nức nở ngừng. Trác Dật Phi sợ run lát, đưa tay ôm lấy bé.”Viên Viên ngoan, cậu dẫn con chơi nhé?”




      Tiếng khóc chợt ngừng lại, khuôn mặt bé còn đầy nước mắt liền nở nụ cười.




      “Ôi sao đứa này lại nghe lời cậu thế?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :