1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cố cầm dị truyện - Tuyết Ảnh Sương Hồn (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5


      Editor: Leo Sing




      Trong mơ màng, Trác Dật Phi nghe thấy có hai giọng trò chuyện bên tai . giọng mờ nhạt như sương khói, giọng êm ái như tiếng đàn.




      Giọng êm ái : “Dao Cơ muội đừng dọa chàng như vậy.”




      Trong giọng mờ nhạt mang thêm vài phần trong trẻo và lạnh lùng: “Ta chẳng qua gảy vài tiếng đàn, ai ngờ đâu lại hoảng sợ như vậy.”




      “Làm sao bây giờ? Chàng ấy chết chứ?”




      có đâu, tỷ kịp thời nhảy xuống cứu. chẳng qua uống mấy ngụm nước hơi nhiều mà thôi.”




      Trác Dật Phi chậm rãi mở to mắt, áp vào mắt bóng ảnh màu trắng tinh thuần. nheo mắt nhìn kỹ, ra là thiếu nữ mặc áo trắng ngồi xổm bên cạnh . Nàng vừa thấy tỉnh liền mừng rỡ: “Chàng tỉnh rồi, tốt quá.”




      Nụ cười thản nhiên, phong thái duyên dáng, mỹ lệ tuyệt trần. Trác Dật Phi còn chưa tỉnh hoàn toàn lại thấy sắc đẹp như thế, cứ ngỡ mình còn trong mộng, mơ màng mê man.




      “Ta bảo chết.” Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cất lên.




      Trác Dật Phi theo bản năng quay đầu về nơi có tiếng nhìn lại, nhưng hề thấy ai. Sương hồ bao phủ bốn bên, con thuyền lá chỉ có mỗi và thiếu nữ áo trắng này. Sắc mặt nhất thời tái nhợt.




      . . . . . . nương chuyện với ai thế?”




      “Nàng ấy chuyện với quỷ.” Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy văng vẳng ngay bên tai. Chẳng qua lại chỉ nghe thấy tiếng chứ hề thấy người.




      “Các ngươi là quỷ!” Trác Dật Phi kinh hãi thét to, bỗng dưng xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào người thiếu nữ trước mặt. Dung nhan mỹ lệ tựa như tiên nữ trời như thế lại là —— quỷ?




      Thiếu nữ áo trắng thấy hoảng sợ vội vàng giọng trấn an .”Chàng đừng sợ, ta phải là quỷ. Chúng ta hại chàng. Nếu muốn hại khi nãy ta xuống cứu chàng rồi.”




      Giọng nàng mềm mại, lời ôn tồn, cử chỉ điệu bộ cũng khác thiếu nữ nhân gian mấy. Nỗi sợ trong lòng của Trác Dật Phi cũng vơi nửa, tin tưởng nàng phải là quỷ.




      “Vừa rồi. . . . . . là nương cứu ta ư?” Trác Dật Phi nhớ đến thân ảnh uyển chuyển của Lăng Ba tiên tử lúc nãy ở dưới nước, hóa ra lại là nàng thiếu nữ xinh đẹp này. Nhưng mà nàng nhảy xuống nước cứu , thế vì sao bản thân ướt đẫm cả người. Còn nàng ngay cả sợi tóc, tay áo đều có vết ướt nào. Tà áo trắng ấy vẫn lay động trong gió.




      Thiếu nữ áo trắng gật đầu: “Chúng ta cũng ngờ chàng lại hoảng sợ đến mức rơi xuống hồ.” Giọng điệu nàng thành khẩn tha thiết tỏ ý xin lỗi.




      Trác Dật Phi chợt nhớ tới chuyện: “Vậy là lúc trước, người trung niên kia cũng bị các người dọa sợ đến mức rơi xuống nước chết đuối.”




      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cất tiếng: “Gã ta phải bị chúng ta dọa sợ đến mức rơi xuống nước chết đuối. Mà là do chính ta cố ý dụ gã rơi xuống nước chết đuối.”




      “Tại sao vậy?”




      “Chuyện này cũng thể trách Dao Cơ. Gã đàn ông kia đáng chết! Chàng cho rằng gã là con trai của ông lão kia ư? hề, con trai của ông lão ấy sớm bị gã hại chết từ lâu rồi. Còn gã chẳng là mạo danh đến tham cầm.”




      “Cái gì? hại chết con trai của ông lão sao?”




      “Gã ta và người con trai kia là người cùng đồng hành tới Dương Châu. Trong lần người kia say rượu mê man, tiết lộ cho gã biết lão phụ của mình vừa viết thư bảo ông vừa tìm được cây bảo cầm. Vào đêm trăng đến giữa hồ nước có thể gọi được tiên . Ngay lúc đó, ông lão nhiễm bệnh nặng ở Dương Châu nên hối thúc mau đến nhanh. Vì thế gã động lòng tham, trong đêm vắng giết người đến mạo danh để lấy cầm. Chỉ là gã biết, người mà gã giết chết trở thành oan hồn chịu đầu thai, luôn lượn lờ bám theo gã. Nhưng người đó chỉ là quỷ mới có năng lực gì nên vẫn thể làm gì được gã. Vì thế Dao Cơ mới thay báo thù, tạo ra trước mắt gã ảo giác hình bóng mỹ nữ ngồi đàn, kích động sắc tâm của gã. Gã ta liền ngây ngốc mà ngã vào trong nước rồi chết đuối.”




      Trác Dật Phi sợ run hồi, nhưng ngẫm lại về những gì người trung niên kia làm, quả đó là hành động rất độc ác. ngờ ta lại có thể đê hèn như thế.




      “Cơ mà. . . . . . cây cầm này làm sao có thể đến tay ông lão ấy, hơn nữa còn để ông ấy biết nếu để cầm phơi trước trăng sáng ở giữa hồ cất tiếng?”




      “Cây cầm này vốn là đồ vật của Tạ Công ở Hầu gia thời triều trước tại Hàng Châu. Sau lại bị thả chìm xuống Tây Hồ hơn trăm năm. Thường ngày Dao Cơ ở dưới đáy hồ hay đánh đàn hòa nhạc dưới trăng. Tiếng đàn thi thoảng lại truyền ra ngoài mặt hồ. Mỗi khi có người nghe được thường hay cho rằng đó là tiên nhạc. Ông lão ấy cũng là người có sở thích về cầm, đường đến Tây Hồ nghe được những lời đồn về truyền thuyết đêm trăng sáng, cho nên ông ấy mới cố ý mướn thuyền sâu vào mình. Dao Cơ. . . . . . nàng mang tâm trong lòng, khi nghe thấy tiếng đàn của ông ấy, lòng cũng bình tĩnh ổn định. Vì thế nàng liền để cho cầm tự động trồi lên mặt nước, cất tiếng nhạc du dương. Thế là cây cầm được ông lão thu giữ như món bảo vật vô giá lúc ở Tây Hồ.”




      “Cái gì? Cây cầm này nằm dưới đáy Tây Hồ hơn trăm năm. Sao có thể thế được? Cây cầm làm bằng gỗ lẽ ra nên sớm bị mục ruỗng rồi.”




      Trác Dật Phi vừa vừa tìm cây cầm ở thuyền. Cơ mà, cầm đâu? Lúc trước khi rơi xuống hồ, cầm vẫn ở khoang thuyền. Tại sao bây giờ lại thấy?




      “Dùng gỗ bình thường để chế cầm đương nhiên là thể. Nhưng mà ta lại là cây Đồng tu hành năm trăm năm. Nếu như phải bị Tần Tình chặt lấy để làm thành cầm, ta. . . . . . .”




      Thiếu nữ áo trắng xong mới nhận ra mình lỡ lời, nàng vội vàng che miệng. Trác Dật Phi giật mình, chỉ tay về phía nàng lắp bắp hỏi: “ nương. . . . . . nương là. . . . . . tinh?”




      Giọng Dao Cơ tựa như gió lạnh vang lên: “Phải tu luyện tám trăm năm mới có thể thành Tinh. Tu luyện ngàn năm trăm năm mới có thể thành . Lục Đồng mới tu được năm trăm năm, chỉ là Mị. Chúng ta là đôi Quỷ, Mị. Công tử có sợ ?”




      Quỷ, Mị.




      Quỷ là tử hồn ở Minh giới, Mị là quái hại người ở rừng núi trong truyền thuyết. Thế mà lại gặp được họ ngay tại hồ này. qua canh Ba, bốn phía vắng lặng. Trác Dật Phi là thư sinh yếu nhược, thể nào thấy sợ hãi. Chỉ là liều mạng cắn chặt răng, cưỡng ép bản thân được run rẩy quá nhiều.




      Dao Cơ tiếng thở dài: “Lục Đồng, ta rồi, công tử trẻ tuổi này chịu nổi đâu .”




      Thiếu nữ áo trắng gọi là Lục Đồng, bàn tay nàng vẫn còn đặt ở bên môi. Sóng mắt nhu hoà, hàm chứa ý áy náy nhìn Trác Dật Phi, cất tiếng thỏ thẻ hỏi: “Lại hù chàng sao?”




      nàng xinh đẹp đáng như thế, nhưng lại là Mị. Nhưng trông nàng có chút dáng vẻ nào muốn hại người. Trác Dật Phi dần dần vơi sợ hơn, bất giác lắc đầu: “, phải. Ta chẳng qua hơi giật mình mà thôi. nương hãy nhìn lại xem, nhìn thế nào cũng có giống Mị. Nàng kia ngược lại mới có chút. . . . . .”




      Trác Dật Phi nhìn quanh bốn phía, nhưng tìm thấy nữ quỷ chỉ nghe thấy tiếng thấy người đâu. Ở hồ vắng bóng người trong canh ba, cảm thấy lông tơ người đều muốn dựng đứng lên.




      “Đừng có sợ Dao Cơ nhé! Chẳng qua nàng ấy muốn hình trước mặt chàng thôi. Dao Cơ, ngươi mau lộ mặt ra chuyện với Trác công tử . Cứ như thế khó trách khiến người ta sợ hãi.”




      “Ta muốn gặp.” Dao Cơ lạnh lùng đáp lại, trong giọng của nàng mang theo mệt mỏi, chán chường.




      “Đừng có như thế nữa, chúng ta còn phải nhờ Trác công tử hỗ trợ đấy.”




      . . . . . .” Dao Cơ kéo dài giọng biểu lộ châm chọc.




      “Dao Cơ, chúng ta quan sát Trác công tử lâu rồi. Tuy rằng khi nãy chàng ấy có vẻ hơi hoảng sợ chút, thế nhưng nhân phẩm cũng tồi, có thể tin tưởng được. Ngươi mau cho nghe chuyện của mình .”




      Dao Cơ im lặng lúc rồi thở dài nặng nề: “Ta muốn , ngươi thay ta . Ta muốn vào trong hồ nghỉ ngơi lát.”




      Tiếng vừa dứt, chỉ thấy mặt nước bên mép thuyền bỗng lõm xuống, bọt nước trắng bắn tung tóe. Hẳn là Dao Cơ xuống nước.




      Trác Dật Phi giật mình: “Nàng. . . . . . nàng ấy tại sao muốn xuống dưới hồ?”




      “Dao Cơ là quỷ chết đuối trong hồ, lại sống ở dưới đáy hồ hơn trăm năm. Cho nên nàng ấy cần thường xuyên xuống dưới nước để nuôi dưỡng khí.”




      “Tại sao nàng ấy lại đắm mình ở dưới đáy hồ hơn trăm năm vậy?”




      “Đấy là câu chuyện xưa rất dài. Chàng ngồi xuống , để ta kể lại toàn bộ cho chàng nghe.”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 6


      Editor: Leo Sing




      Trăm năm trước, ở Hầu phủ thời triều trước có ái thiếp của Tạ Hầu gia tên là Dao Cơ. Rất thích đánh đàn. Tạ Hầu gia liền tìm kiếm nhạc công nổi danh thiên hạ đến phủ truyền dạy cho nàng. Cuối cùng cũng mời được nghệ sĩ cầm nổi danh nhất thành Trường An được gọi là thánh thủ Tần Tình. Trong lúc học tập, Dao Cơ và Tần Tình nảy sinh tình cảm tri thân thiết, cảm mến lẫn nhau. Nhưng tự biết hai bên khó thành đôi uyên ương, cho nên sau khi Tần Tình truyền dạy cho Dao Cơ toàn bộ tài nghệ, liền gói gém hành lý mang theo cây đàn rời khỏi Tạ phủ.




      Nhưng mà, khi Tần Tình rời khỏi Tạ phủ chưa đến nửa tháng có tin đường bị bọn cướp giết chết.




      Dao Cơ khi nghe tin này, nàng ngồi gảy đàn suốt ngày đêm, gảy đến mức mười đầu ngón tay đều chảy máu.




      Ba ngày sau trong đêm thị tẩm, Dao Cơ dùng cây trâm cài suýt nữa đâm chết Tạ Hầu gia.




      Tạ Hầu gia giơ chân đá lên người: “Tiện nhân, uổng cho bản Hầu gia sủng ái với nàng vô cùng. Nàng lại vì tên nhạc công kia mà muốn giết ta.”




      Dao Cơ bị hai gã thị vệ giữ chặt lại, vẫn quật cường ngẩng mặt: “Ta và Tần Tình tuy rằng có tình chàng ý thiếp, nhưng chúng ta cũng có làm chuyện gì có lỗi với ngài. Tại sao Hầu gia lại phái người giết ?”




      “Bởi vì nàng là nữ nhân của ta, trong lòng nàng thể có người đàn ông nào khác. Có người ta liền giết người. Bây giờ, ta cũng có thể giết chết con tiện nhân biết điều như nàng.”




      Dao Cơ hề sợ hãi: “Ngài giết , ta sợ. Chết có gì là đáng sợ, như thế ta cũng có thể theo Tần Tình xuống dưới Địa phủ là đôi uyên ương đồng mệnh. Còn tốt hơn ở đây sống cùng với ông già tuổi gần năm mươi như ngài.”




      Tạ Hầu gia biến sắc: “Ngươi muốn cùng làm đôi uyên ương đồng mệnh, hừ!”




      Câu mang hàm ý sâu xa.




      Dao Cơ chết vào đêm trăng rằm mười lăm.




      Nàng mặc bộ y phục xinh đẹp, quần lĩnh áo hoa, ôm cây cầm của Tần Tình trong ngực, bước lên con thuyền giống như tân nương xuất giá Tây Hồ. Đáy thuyền chỉ được làm bằng giấy da trâu dày, khi đến giữa hồ bắt đầu chìm xuống. thuyền vẫn điềm tĩnh ung dung, nàng nhàng gảy vang khúc đàn. Tiếng đàn u dần lặng lẽ.




      bờ, Tạ Hậu gia đứng chắp hai tay ra sau lưng, nhìn mỹ nhân táng thân xuống đáy hồ như thưởng thức cảnh đẹp.




      “Hồn phách của nàng ta từ nay về sau bị nhốt chặt trong hồ này?”




      Người thuật sĩ đứng bên : “Đúng vậy thưa Hầu gia, chiếc thuyền này được tiểu nhân bày bố pháp thuật. Ít nhất trong vòng trăm năm, hồn phách của nàng ta chỉ có thể bị nhốt chặt dưới đáy hồ, có cách nào có thể bước xuống đường Minh, lên cầu Nại Hồ để tìm tiền duyên.”




      “Vậy trăm năm sau sao?”




      “Trăm năm sau, nhân gian thay đổi, muốn tìm lại người từ trăm năm trước cũng còn dễ dàng.”




      “Tốt, rất tốt.”




      Tạ Hầu gia vừa lòng lại liếc mắt nhìn mặt hồ yên ả, “Dao Cơ, nàng muốn cùng Tần Tình làm đôi uyên ương đồng mệnh sao? Ta cho nàng được như ý.”




      “Tên Hầu gia này sao lại ác như vậy. Giết người sống cũng đành rồi, thậm chí ngay cả người chết ông ta cũng chịu buông ta, muốn nhốt chặt hồn phách của người khác. quá đáng, đúng là rất quá đáng.” Trác Dật Phi căm hận.




      “Sau khi Dao Cơ chết, hỗn phách vẫn thể rời khỏi Tây Hồ, mới biết được mình bị ám toán. Nàng đau khổ chịu đựng hơn trăm năm. Đến khi pháp thuật đó bắt đầu mất hiệu lực, nàng lập tức đến Địa phủ ở Minh Giới. Thế nhưng thể tìm được hồn phách của Tần Tình. Nàng đến tìm vài lão quy am hiểu chuyện trong Minh Giới, đều được nghe họ bây giờ hơn trăm năm rồi, đầu thai chuyển thế cũng có thể được hai, ba lần. Người ngày khẳng định ở dương thế, đừng đến phủ tìm.”




      “Dao Cơ thất vọng trở về lại Tây Hồ. Quỷ muốn tìm người chuyến thế ở dương thế, còn dễ hơn làm. Dương khác biệt, ty và trần gian còn cách trở. Nếu có người ở dương thế hỗ trợ, nàng căn bản có cách nào để tìm.”




      “Như vậy. . . . . . các nàng muốn ta giúp đỡ các nàng tìm Tần Tình chuyển thế phải ?”




      “Đúng vậy, chàng đồng ý giúp việc này , Trác công tử?”




      Ánh mắt Lục Đồng mở to tròn nhìn Trác Dật Phi, bóng trăng cao rọi xuống lên mắt nàng, lóe lên tia sáng bạc rực rỡ. Nàng là Mị? Mị đẹp như thế cho dù có bị nàng hãm hại cũng cam tâm tình nguyện.




      “Lục Đồng.” Trác Dật Phi chợt gọi tên nàng, “Thế chuyện này có quan hệ gì với nàng?”




      “Ai! Đừng nữa, đều là bản thân ta xui xẻo. Vốn tu hành ở trong núi rừng yên ổn, nào ngờ trong lúc Tần Tình kia vào núi tìm cây Đồng thượng đẳng để chế cầm. Ta liền xui xẻo bị chọn trúng, cưa xuống, chọn nơi tinh hoa nhất để chế thành cầm. Khi đó ta chỉ vừa tu được bốn trăm năm, mới nảy sinh giác quan đơn giản, còn chưa có tu thành hình người. Nên khi bị cưa xuống nhất thời tổn thương nguyên khí.”




      “Vậy lúc cưa nàng, nàng có cảm thấy rất đau ?” Trác Dật Phi thương tiếc.




      “Thiếu chút nữa đau chết luôn á. Nếu là cây Đồng bình thường, sớm chết khi bị Tần Tình cưa xuống rồi. Nhưng mà nhờ ta có chút năng lực khi tu hành, cho nên có thể chịu đựng được. Chẳng qua bản thể từ cây Đồng biến thành đàn cầm. Sau khi chìm xuống đáy Tây Hồ, dưới dòng nước tinh khiết này, mỗi ngày được hấp thu tinh hoa của mặt trăng để tiếp tục tu hành. Rốt cuộc cũng thoát ly khỏi hình dạng cây cỏ mà tiến hóa lên thành hình người. Vốn ta tưởng có thể tu thành nam tử hiên ngang, nhưng trong hồ đầy khí hàn, lại hấp thu tinh hoa của mặt trăng, cho nên chỉ có thể tu thành nữ thể.” Lục Đồng tơi cảm thấy tiếc nuối.




      Trác Dật Phi bấy giờ mới hiểu ra tại sao nhìn thấy đàn cầm đâu cả. ra Thụ Mị thành Cầm Mị, biến ảo trở thành tuyệt thế giai nhân.




      “Tu thành nữ thể có gì là tốt. Trông nàng bây giờ rất xinh đẹp khả ái.”




      ?”




      Trác Dật Phi lời tận đáy lòng: “.”




      Lục Đồng nhìn nở nụ cười ngây thơ rực rỡ.”Nhưng mà ta tu hành còn chưa đủ, tuy rằng thoát khỏi hình dạng cây cỏ, nhưng chỉ ở dưới ánh trăng sáng mới có thể biến thể thành người. Bởi vì ta đều dựa vào tinh hoa của mặt trăng để tu luyện.”




      “Vậy vào ban ngày nàng chỉ có thể trở thành cây đàn cầm?”




      “Đúng vậy, vào ban này ta thể biến thành hình dạng con người. Dao Cơ là quỷ nước, nếu rời khỏi mặt nước quá lâu cũng thể hình dạng. Bình thường hồn phách của nàng đều nương tựa vào trong cầm Cho nên ta mới truyền đến chàng mang theo cây cầm đến hồ trong đêm trăng. là muốn mượn tinh hoa của mặt trăng để biến lại thành người, hai là để nàng ấy vào trong hồ nuôi dưỡng khí.”




      thể tưởng tượng được dưới cây đàn cầm này lại giấu Quỷ Mị. Khó trách tại sao cầm này lại lên tiếng lạ thường như thế.




      “Vậy nguyên nhân khiến cây đàn lên tiếng là do hai nàng sao?”




      “Đúng thế, cầm này là tín vật tình mà Tần Tình tặng cho Dao Cơ. Nàng ấy muốn ai khác gảy được cây cầm này. Cho nên ta đồng ý với nàng, dây đàn chỉ lên tiếng khi gặp nàng hoặc Tần Tình. Trừ hai người họ ra, ai cũng thể gảy ra tiếng.”




      ra là thế.”




      “Trác công tử, chàng có thể giúp Dao Cơ tìm Tần Tình được ?”




      Trác Dật Phi nghĩ ra: “Nàng khẳng khái muốn giúp Dao Cơ? Thế còn Tần Tình cưa nàng làm thành đàn cầm, nàng thấy hận sao?”




      “Ta hận , chẳng qua chỉ muốn tìm cây Đồng tốt để chế cầm, chứ phải cố ý muốn đối địch với ta. Đây cũng xem như kiếp số của ta, cây cỏ như chúng ta muốn tu luyện thành Tinh phải trải qua rất nhiều kiếp số. Kiếp này mà ta có thể chịu đựng được cũng xem như có chút tu hành. Hơn nữa ta ở cùng với Dao Cơ dưới đáy hồ này hơn trăm năm, trông nàng rất đáng thương. Mỗi ngày đều tưởng niệm đến Tần Tình. Tuy rằng hồn phách thoát khỏi trùng vây nhưng cũng chịu bước lên cầu Nại Hà chuyển sang kiếp khác. Bởi vì khi nàng chuyển thế đầu thai quên hết tình kiếp trước. Nàng muốn gặp lại Tần Tình chuyển thế lần. Trác công tử, xin chàng hãy giúp đỡ nàng ấy lần này, giúp nàng ấy hoàn thành tâm nguyện của mình.” Đôi mắt Lục Đồng trong veo như nước suối, có thể nhìn sâu thấy đáy.




      Trác Dật Phi cảm động trước Mị tâm địa thiện lương như thế, thận trọng gật đầu: “Chỉ cần là chuyện trong khả năng của ta, tuyệt đối làm hết mình.”




      “Đương nhiên là chàng đủ khả năng làm chuyện này. Chúng ta cũng ép buộc chàng quá nhiều. Kỳ việc này rất đơn giản, Trác công tử chỉ cần chọn vài nơi náo nhiệt, treo cầm làm giải thưởng. Nếu bất kỳ ai có thể gảy được cây cầm, người đó chính là Tần Tình chuyển thế mà chúng ta muốn tìm.”




      “Ai đánh được đàn này người đó chính là Tần tình? Nhưng biết Tần Tình đầu thai chuyển thế bao nhiêu đời, sao nàng có thể chắc chắn phân biệt được hơi thở của ?”




      “Đương nhiên có thể. Cây đàn cầm này là do Tần Tình tinh chế mà thành. nhạc công chế đàn tốt cũng như kiếm sư đúc danh kiếm. Mỗi khi làm đều hao hết toàn bộ tinh lực và tâm huyết. Từng bộ phận của tác phẩm đều được bọn họ chăm chút tỉ mỉ. Cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, hồn phách đều luôn như vậy, bất kể thân phận cao thấp như thế nào đều thế, trong người vẫn giữ tinh khí ấy. đàn này chứa chút tinh khí của Tần Tình. Nếu như để chuyển thế của đến gảy cây cầm này, hai bên cảm ứng liền biết ngay là cố nhân, ngay lập tức có thể thể đánh vang cầm này.”




      Trác Dật Phi nghe cái hiểu cái : “ khi như vậy, ta thay các nàng tìm người.”




      Lục Đồng mừng rỡ: “Đa tạ Trác công tử.”




      cần phải khách khí. Lục Đồng, tên ta chữ Thù, gọi là Dật Phi. Nàng có thể gọi ta là Dật Phi.”




      “Được, Dật Phi.” Lục Đồng vui vẻ đồng ý.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7


      Editor: Leo Sing




      Trác Dật Phi lại cười : “Trước khác nay khác.”




      Trước mặt đặt cây đàn cầm được bài trí thanh nhã. Ánh mắt nhìn cây cầm vô cùng nhu hòa. Có người bước tới định dùng lực đánh thử cây đàn, liền lên tiếng ngăn lại: “ tay chút, nếu cầm vang lên, dây đàn vừa động liền có thanh .”




      quý cầm như thế, Ân Nhược Dương cũng thấy kỳ lạ, dù sao đó cũng là thói quen thường ngày của . Thế nhưng ánh mắt của khi nhìn cầm lại nhu hòa lạ thường. Giống cây đàn cầm trước mặt là thứ có sống vậy, còn thương tiếc che chở cho sinh mạng đó.




      Đàn này thất cổ quái, giống như có thể mê hoặc thần trí con người, sửa đổi tính tình của Trác Dật Phi.




      Ân Nhược Dương chợt nhớ tới nửa đêm hôm qua. Gia đinh của Trác phủ nghe lệnh Trác lão gia, Trác phu nhân tìm công tử nhà họ. Khi nghe tin Trác Dật Phi ôm cầm rời khỏi phủ mình, đến đêm canh ba vẫn còn chưa thấy trở về liền giật mình cả kinh.




      Trực tiếp hỏi: “Mang theo cây cầm nào?”




      “Cái này tiểu nhân cũng .”




      Ân Nhược Dương lập tức chạy tới Trác phủ, thẳng vào lầu Minh Nguyệt, liền thấy cây đàn cầm câm ở bàn nữa. Ngay lập tức lòng trầm xuống, chợt nghĩ đến cảnh người trung niên kia rơi xuống nước ở Sấu Tây Hồ.




      “Mau, kêu vài người với ta đến Sấu Tây Hồ.”




      Ân Nhược Dương dẫn theo đám gia đinh vừa ra khỏi cổng lớn Trác phủ thấy Trác Dật Phi trở lại. Từ đầu đến chân đều ướt đẫm, vừa nhìn liền biết rơi xuống nước. Nhưng lại khăng khăng mực rằng cây cầm này chẳng có gì khác thường. Trác Dật Phi giải thích là do bản thân trượt chân rơi xuống nước, liên quan gì đến cây cầm này. Cây cầm lại bị ôm chặt vào trong ngực, thể lấy ra được.




      Trác Dật Phi còn , dùng mọi cách xem xét mãi vẫn tìm ra nguyên nhân khiến cây đàn cầm kỳ lại này lên tiếng. Vì thế quyết định ngày hôm sau đến lầu Yên Vũ, lấy cầm treo giải thưởng, tìm xem có cao nhân nào có thể tấu vang cây cầm vô thanh này .




      Ân Nhược Dương cảm thấy Trác Dật Phi vì cây cầm này mà loạn tính lạ thường, nhưng nhất thời thể khuyên can được. Vì lo lắng cho bạn tốt, càng yên tâm về cây cầm ma quái. Thế nên vào ngày hôm sau, theo Trác Dật Phi đến lầu Yên Vũ.




      lầu Yên Vũ náo nhiệt cả ngày trời, ít nhất có hơn năm, sáu trăm người đến thử đánh đàn. Nhưng có ai có thể khiến dây đàn vang tiếng. Mọi người đều lấy làm kỳ lạ mà rời . Nhất thời trong thành Dương Châu, các quán trà, quán rượu đều bàn luận xôn xao về chuyện ly kỳ này. Đến ngày thứ ba, dòng người tò mò muốn tìm hiểu đến đông đếm xuể. Trước lầu Yên Vũ chen chúc chật ních người.




      Ân Nhược Dương đứng canh giữ ở lầu Yên Vũ, nhìn chằm chằm vào cây đàn cầm kia. Nhưng cũng thấy cây cầm phát sinh ra tượng lạ gì, mà sức nhẫn nại của Trác Dật Phi cũng khác trước rất nhiều. Hết thảy trông thấy cũng khá bình thường. Chỉ là đứng ở trong lầu hỗn loạn ồn ào nhiều ngày liên tục, ngay cả cũng thấy khó chịu, thế mà Trác Dật Phi lại bình thản chịu đựng, ánh mắt luôn tập trung nhìn cây đàn cầm, màng thế .




      Ân Nhược Dương cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại được kỳ lạ ở chỗ nào. buồn bực trong lòng với đống chuyện thể hiểu được, liền ra ngoài hành lang hít thở khí.




      Ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua dưới lầu chợt ngừng lại. Bên góc tường phía Đông của lầu, dưới gốc cây Liễu có thư sinh tuấn tú mặc áo dài màu lam. đưa mắt nhìn cảnh tưởng đông đúc như trẩy hội của lầu Yên Vũ, tay cầm quạt giấy, mở ra lại khép lại, mở ra lại khép lại, hiển nhiên người ấy do dự có nên vào hay .




      Chưa kịp nghĩ ngợi, Ân Nhược Dương dùng chiêu Bình Sa Lạc Nhạn nhảy ra bên ngoài lầu, xoáy mình giữa trung cái đứng trước cửa lầu Yên Vũ.




      “Công phu kiệt xuất.” Vài tiếng hoan hô liên tiếp. Khiến cho Ân Nhược Dương đột nhiên cảm thấy bản thấy quả có chút thất thố. Nhiều người ở tại nơi này, thi triển công phu như thế có khác gì với các trò làm xiếc .




      Mà thư sinh áo lam kia nhìn thấy , cây quạt trong tay vừa mở ra liền kịp khép lại. Cơ thể ổn định, ánh mắt cũng bình tĩnh, yên lặng rồi lát rồi lên tiếng: “Ân đại ca.”




      “Liễu. . . . . .” Ân Nhược Dương ngừng chút, nhìn xung quanh vội sửa lời: “Liễu công tử, đệ tới mình à? Lục Nhi đâu?”




      “Đệ mang theo Lục Nhi, mà để nàng đứng ở cửa phòng canh chừng giúp đệ. Nếu như mẫu thân đệ đến tìm đệ ngủ trưa ở trong phòng.”




      “Đệ, đệ cũng to gan quá rồi. ra ngoài mình như thế lỡ như gặp phải chuyện gì sao?”




      “Bên bờ Sấu Tây Hồ là nơi phồn hoa thắng địa, có thể gặp phải chuyện gì?”




      thể như vậy, đệ cũng thấy ở đây rất hỗn loạn. . . . . .”




      Ân Nhược Dương đến được nửa đột nhiên khựng lại, Liễu Xuân Nùng ngước mắt lên nhìn . Hai mắt đối diện, bất chợt cùng nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt. . . . . .




      Ngày ấy xe ngựa của mẫu tử Liễu thị lặn lội đường xa vào thành Dương Châu, đường tới Trác phủ ngang qua Sấu Tây Hồ. Liễu Xuân Nùng tò mò cảnh phồn hoa nơi đây, nên nàng vén màn lên, đầu tựa bên thành cửa sổ. Cũng may xe ngựa bôn ba đường dài, con ngựa cũng cảm thấy mỏi mệt, vó ngựa bước từ từ, chậm chạp, giúp cho nàng thoải mái thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.




      Xe ngựa bao xa, đột nhiên nghe thấy tiếng rầm. Cái sạp bên đường bị người đá lật lên. sạp vốn được bày biện đủ loại túi hương, hà bao, dây đeo quạt, túi đựng quạt, chuỗi ngọc, vòng tay ngọc, hoa lụa. . . . . . giờ như chim Tước hoảng sợ văng ra bốn phía, lăn lông lốc đất.




      Xa phu vội vàng ghìm chặt ngựa, tránh cho nó đạp hỏng đồ vật lung tung.




      Người đá sạp quán kia còn chịu bỏ qua, giơ chân lên muỗn giẫm đạp hết mấy thứ đất. lão phụ nhân tóc hoa râm quỳ xuống ôm lấy chân của gã.




      “Hoắc Bát gia, cái sạp này là kế sinh nhai giúp lão thái bà ta sống qua ngày. Cầu xin ngài thương xót cho thân già này.”




      “Hừ, Vương lão thái bà già hơn bó tuổi còn chạy ra đây mở sạp buôn bán làm gì? Để con dâu bà tới đây, Hoắc Bát ta chăm sóc nàng tử tế.”




      “Con dâu của ta tuổi còn trẻ, thích hợp xuất đầu lộ diện bên ngoài. Mỗi ngày nàng ở trong nhà thêu thùa các món lặt vặt này để ta cầm bán đổi vài đồng tiền lẻ. Hoắc Bát gia làm ơn hãy thương xót, để hai quả phụ chúng ta con đường sống .”




      “Đúng là đồ ương ngạnh cố chấp. Hoắc Bát ta chiếu cố các ngươi, còn làm quả phụ cái gì? Con dâu bà theo ta, bà theo phụ thân ta, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?”




      Hoắc Bát vuốt chòm râu quai nón, nở nụ cười dâm đãng, Vương lão phụ nhân xấu hổ: “Hai người quả phụ chúng ta hề có ý định tái giá. Mong ngài đừng ra những lời ấy.”




      “Ơ hay, đúng là thứ cho mặt mũi liền lên mặt.” Hoắc Bát giơ chân lên, Vương lão phụ nhân bị hất ngã sang bên. Sau đó gã giẫm nát chuỗi ngọc dưới đất. Mọi người đứng vây xem đều bất bình lên mặt, nhưng có ai dám xông ra.




      Hoắc Bát giẫm nát chuỗi ngọc, muốn nhấc chân nghiền nát chuỗi tiếp theo bỗng dưng cảm thấy trước mắt tối sầm. Có vật thể lạ bay tới đánh ngay đùi phải của . Gã khuỵu chân ngã lăn xuống đất, la lớn kêu đau.




      “Ui, da, là tên nào dám đả thương chân của ta?”




      người thanh niên mày kiếm mắt sáng, vóc người cao lớn đứng nghiêm trước gã. Tay phải người này giương lên, vai đeo thanh trường kiếm còn nằm trong vỏ. Cả người tràn ngập khí phách hào hùng.




      “Là ta, Ân Nhược Dương.”




      Tiếng của Hoắc Bát lập tức dần, “ ra là Ân công tử, tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân biết lỗi rồi.”




      Hoắc Bát mới vừa rồi còn oai phong hách dịch, chớp mắt cái, oai phong quăng mất, kéo cái chân bị thương cà thọt định rời khỏi.




      “Từ từ , trước khi rời , ngươi mau nhặt hết toàn bộ đồ vật này lên.”




      Hoắc Bát ngoan ngoãn nhặt lên, Vương lão phụ nhân đừng ở bên lau nước mắt cảm tạ Ân Nhược Dương tạ: “Ân công tử, lão thân cảm tạ đại ân đại đức của ngài!”




      Vừa bà vừa vội vàng quỳ xuống, Ân Nhược Dương nhanh chóng đưa tay đỡ lấy.”Chỉ là chút chuyện mà thôi, đại nương cần đa lễ.”




      Hoắc Bát mang theo cái chân bị thương, cử động tiện, khi lượm đồ vật vụng về rơi rớt này nọ. Ân Nhược Dương liền khom lưng xuống nhặt vài vật rơi tán lạc bên cạnh mình. Khi tới cạnh chiếc xe ngựa lượm đóa hoa lụa rơi dưới bánh xe, chợt nghe thấy có giọng mềm mại như chim hoàng oanh: “Thứ này vừa mới văng vào cửa sổ xe ta. Công tử cầm lấy .”




      Ân Nhược Dương ngẩng đầu lên, nhìn vào trong cửa sổ xe ngựa, thấy màn cửa hơi vén lên, bàn tay ngọc trắng nõn nà đưa túi hà bao màu xanh phỉ thúy .




      Trong lòng nhất thời khẽ rung động.




      đứng dậy, đưa tay lên, cũng cầm lấy tay ngọc nhận túi hương mà chẳng qua để tay nàng thả xuống. Bàn tay ấy đặt nghiêng bên cửa sổ, túi hà bao rơi xuống lòng bàn tay . Cảm giác có chút ấm áp ngọt ngào, hiển nhiên nó được nàng giữ chặt trong lòng bàn tay khá lâu.




      Nhịn được, nghiêng đầu nhìn theo hướng xe rời , mà màn xe cũng hơi vén cao ít. Để lộ ra dung nhan như hoa Phù Dung, đôi mắt trong vắt như thu thủy lướt nhìn qua .




      Bốn mắt đối diện, tựa như điện quang hỏa thạch, lại giống như cột đá ngàn năm bỗng nở hoa.




      Màn xe rơi xuống, nghe được tiếng của người phụ nữ trung niên, khá mơ hồ, giống như mới vừa tỉnh giấc: “Sao xe ngựa lại ngừng lại thế, Xuân Nùng, chúng ta đến nhà cậu của con rồi sao?”




      “Mẫu thân tỉnh, vẫn còn chưa đến đâu, cơ mà cũng sắp đến rồi.”




      hồi xôn xao cũng dần bình ổn lại, người xem náo nhiệt tản dần sang bốn phía. Xe ngựa lại tiếp tục bước tới. Ân Nhược Dương nhìn xe ngựa dần xa, đứng ngẩn ngơ.




      Xuân Nùng là tên của nàng sao? Tên đẹp, tên đẹp như vậy hẳn người cũng thế, tựa như nét đẹp xuân sắc ngọt ngào.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 8


      Editor: Leo Sing




      “Ân đại ca, vị Vương đại nương kia vẫn còn mở sạp bên bờ hồ mưu sinh nữa ?”




      “À, bà ấy sớm qua đời rồi. Tay nghề thêu thùa của con dâu bà ấy rất giỏi, được tú nương nhà quan lớn nhìn trúng, mời nàng ấy đến dạy tiểu thư trong phủ. Mỗi tháng được lĩnh số lượng bạc cố định, cuộc sống an ổn hơn.”




      “Chẳng trách sau này đệ tìm khắp nơi cũng thấy sạp hàng đó nữa. Túi hà bao của họ thêu rất tinh xảo, đệ còn tính mua cái để dựa theo mà bắt chước thêu thử.”




      “Đệ muốn à, ta cũng có cái.” Ân Nhược Dương vừa nghe là nàng muốn, liền kịp nghĩ ngợi lấy hà bao trong lòng ra, vừa đưa trước mắt nàng đột nhiên nhớ lại, vội rút tay về, thế nhưng vẫn bị Liễu Xuân Nùng thấy được.




      cái hà bao màu xanh phỉ thúy, bên thêu con vịt dùng chỉ vàng óng ánh, bức tranh thêu cực kỳ sống động tựa như con vịt bên trong muốn nhảy ra ngoài. Chỗ thắt của hà bao có sợi dây tua cũng màu xanh phỉ thúy, trông như cây Bồ Quỳ trong vườn.




      Liễu Xuân Nùng đỏ ửng hai gò má: “Cái này. . . . . . phải là hà bao ngày đó đệ đưa cho huynh sao? Sao huynh lại giữ nó?”




      Gương mặt Ân Nhược Dương cũng đỏ bừng, “Ta phải tự tiện cầm lấy mà mua lại từ Vương đại nương.”




      Sóng mắt Liễu Xuân Nùng khẽ lưu động, giọng như như tiếng muỗi kêu: “Vậy tại sao huynh. . . . . . lại muốn mua nó?”




      Ân Nhược Dương im lặng. Tại sao lại muốn mua nó? Tất nhiên là có duyên cớ, nhưng mà duyên cớ này, thể được.




      . . .




      Nhớ ngày ấy đến Trác phủ, Trác Dật Phi kích động cho biết: “ và biểu muội của ta đến rồi.”




      “Phải ? Nhắc tới lâu như vậy, cuối cùng đến, các nàng dọc theo đường được.”




      đường bị nhiễm chút phong hàn nên ngã bệnh. Biểu muội ổn hơn, chẳng qua do đường xá xa xôi cho nên trông có vẻ hao gầy nhu nhược. Hai người cần phải điều dưỡng thời gian là ổn.”




      Ân Nhược Dương cười hỏi: “Dung mạo, tính tình của biểu muội đó như thế nào? Ta sớm nghe Trác bá phụ muốn hai người kết hôn để hai nhà thân càng thêm thân.”




      “Xuân Nùng quả dịu dàng tú lệ. Hôm nào đó ta để huynh gặp muội ấy.”




      Xuân Nùng? !




      Nội tâm Ân Nhược Dương chợt nảy nhịp, giống như dây đàn bị đứt. . . . . .




      . . .




      im lặng, Liễu Xuân Nùng cũng im lặng. lúc sau lại đột nhiên : “Kỳ khi đệ tới Dương Châu, cũng biết ý tứ của mẫu thân và cậu mợ.”




      Bỗng nghe câu đầu đuôi, Ân Nhược Dương lại hiểu hàm ý của nó. Đấy nghĩa là nàng cũng biết chuyện kết hôn để hai nhà thân càng thêm thân này. Nhưng đó cũng là theo quy củ thường tình đối với hôn của con , trưởng bối hai nhà chắc là chưa cho nàng biết.




      Ân Nhược Dương đầu tiên cảm thấy vui vẻ, sau đó lại ưu sầu như cũ. Việc đến nước này, còn có thể cái gì.




      “Thế à? Nhưng Trác bá phụ từng rằng cháu ngoại của mình công dung ngôn hạnh đầy đủ, thứ nào tốt, thế nên bá phụ sớm muốn để Dật Phi kết thân rồi. Dật Phi huynh lại là người quân tử, có thể trông cậy được.”




      Cười lớn hơi, từng câu từng chữ như kim châm đâm vào trong trái tim .




      Liễu Xuân Nùng nhìn lâu, cúi đầu xuống, lời nào.




      ***




      Nửa tháng qua, lầu Yên Vũ vẫn ầm ỹ như trước. những Dương Châu, ngay cả ở Kim Lăng cũng có người thấy hiếu kỳ với chuyện này mà đến đây. Dù vậy cây đàn kia dù trải qua hơn vạn bàn tay vẫn yên lặng vang tiếng.




      Trác Dật Phi sau kiện ôm cầm rời khỏi phủ đêm khuya chưa về, lại xuất tình huống “trượt chân rơi xuống hồ”, Trác lão gia và phu nhân nhất thời cản trở hành tung của ngay. Vào đêm sau họ cương quyết cũng đồng ý cho mình rời khỏi phủ. Hăn thể đến Sấu Tây Hồ vào ban đêm, đành phải dời gót đến nhà thủy tạ bên sông ở hậu hoa viện để giải sầu.




      quyển sách, cây cầm, bầu rượu, ngọn đèn dầu.




      ở trong nhà thủy tạ lấy cầm thư làm bạn, dùng bầu rượu nhạt trợ hứng, tình hình yên lặng tĩnh tâm như thế làm phu thê Trác thị cực an lòng.




      Thế nhưng có ai biết, trong đêm khuya thanh vắng, đứng bên cửa sổ trong nhà thủy tạ phải chỉ có mình Trác Dật Phi.




      Trăng lên đỉnh đầu, vằng vặc sáng ngời.




      Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, rọi lên cây đàn cầm đặt ở phía trước. Sương như phấn bạc rơi xuống, cây đàn cầm tỏa ánh sáng dịu quanh thân. Ban đầu là hào quang nhàn nhạt, thế nhưng chỉ dừng ở đó. Dần dần nó chói lọi hơn, sáng chiếu xung quanh. lúc hoa mắt vì hào quang, thân cầm chợt lóe ánh sắc bảy màu. Đột nhiên cây đàn cầm biến mất , thay vào đó là thiếu nữ dung nhan tuyệt trần đứng bên cửa sổ. Nàng nở nụ cười ngọt ngào, đầy quyến rũ.




      “Lục Đồng, sao hôm nay trông nàng biến hóa nhanh hơn khi xưa vậy?”




      “Bởi vì tu vi của ta ngày càng tiến bộ hơn, cho nên thời gian biến đổi hình dạng cũng theo đó mà nhanh hơn.”




      Nàng cười khanh khách ngồi trước mặt Trác Dật Phi, vươn cổ tay trắng ngần đặt gần bên mũi mình, khẽ ngửi.”Thơm quá, chàng dùng nước hương nào để lau thân cầm thế?”




      Mỗi ngày khi đem cầm đến lầu Yên Vũ, để cho ngàn cánh tay đến thử gảy đàn. Khi vừa về tới nhà, Trác Dật Phi liền liên tục lấy khăn gấm nhúng qua nước hương mà lau chùi khắp thân đàn phen.




      “Bên kia có hai cây Bưởi, cây nở rộ nhiều đóa hoa trắng , mùi hương nồng nàn dịu dàng. Ta lại bảo người khẽ rung làm rơi ít cánh hoa, ngâm vào trong nước rồi dùng nó để lau thân cầm. Mùi hương thanh nhã chứ?”




      “Phải, là thơm quá.”




      Lục Đồng giơ cổ tay lên trước mũi ngửi ngửi lại, trông ngây thơ dễ thương. Trác Dật Phi nhìn thấy cảm giác trái tim khẽ rung động, tâm thức bỗng có khao khát muốn đến ngửi hương thơm ấy.




      “Dao Cơ, muội có ngửi thấy ?”




      Trong nhà thủy tạ vốn chỉ có hai người bọn họ, giờ bỗng có giọng thứ ba khẽ khàng lên tiếng: “Hương thơm của hoa Bưởi vô cùng thanh nhã. Tựa như mùi hoa Sơn Chi vậy. Ngày trước ta cũng từng thích mang túi hương có chứa hoa Bưởi. Hơn nữa còn đưa cho Tần Tình cái.”




      Nhắc tới Tần Tình, Lục Đồng lập tức sốt sắng lên:”Làm sao đây Dao Cơ, tìm hơn nửa tháng rồi vẫn có thấy được Tần Tình. Ta nghĩ có lẽ hẳn là ở vùng Giang Nam này.”




      , ở vùng Giang Nam này. Trước kia có lão quỷ khá ấn tượng với rằng Phán quan ngày đó kiểm tra cuộc đời kiếp trước của , biết được Giang Nam có tình kiếp thế nhưng bị hãm hại. Nên ngài cho sống bảy kiếp tại Giang Nam. Để cho sinh ra ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam, hận tình thù đều xảy ra ở Giang Nam. hồn phách chuyển kiếp bảy lần đều ở cùng nơi là điều cực kỳ hiếm thấy. Cho nên lão quỷ vẫn nhớ .”




      khi như vậy, ta nâng cao tiền thưởng lên, cố gắng phát tán tin tức cho nhiều người biết tới. Tranh thủ kiếm thêm nhiều người đến thử cầm.”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 9


      Editor: Leo Sing




      Giải thưởng ở lầu Yên Vũ được nâng lên, dùng ngàn lượng bạc trắng để tìm người.




      Toàn bộ Giang Nam đều truyền tai nhau câu chuyện lạ này. cây thất huyền cầm vô cùng hoàn hảo lại thể đánh ra tiếng, nếu ai có thể đánh vang được có thể thoải mái cầm ngay ngàn lượng bạc trong tay. riêng gì người ở thành Kim Lăng, ngay cả các văn nhã sĩ giỏi đàn cầm ở hai châu Tô, Hàng cũng đều đến thử lần. Có kẻ vì tiền thưởng, có người vì hiếu kỳ cây đàn cầm quái dị này.




      Lúc này tin tức về cây đàn cầm kỳ lạ được lan truyền rất rộng, bởi vì có người liên tưởng đến chuyện ngày trước từng có người chết chìm để lại cây cầm câm này. Đàn cầm của người khuất vốn thường mang điềm xấu. Huống chi sau khi nghe nó tấu vang xong khúc người đó liền chết ngay lập tức, khiến câu chuyện thêm phần quỷ dị. Nay lại có người giống trống khua chiêng, treo giải ngàn lượng bạc để tìm người có thể tấu vang nó. Liền có kẻ lắm mồm rằng: cây đàn cầm này, chỉ e có người tấu vang xong liền trở thành người chết, đừng vì ngàn lượng bạc mà đánh mất mạng mình.




      Lời đồn tung ra dọa lui ít người nóng lòng muốn thử. Nhất thời lầu Yên Vũ thanh tĩnh hơn nhiều. Trong lúc ngẫu nhiên cũng có người trong vùng Giang Nam đến xem thử cầm. Khi gảy thử nhưng cầm vang, họ cũng giống như Trác Dật Phi, cầm đàn lên kiểm tra từ xuống dưới lần, khi nhận thấy cây đàn này có chỗ nào để chê tặc lưỡi thở dài than kỳ lạ rồi rời .




      Ngày hôm đó trời sắp hoàng hôn, Trác Dật Phi gói gém cây đàn lại để chuẩn bị hồi phủ người lạ bước lên lầu.




      Gia đinh xuống dưới lầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xe ngựa, đồng thời cũng đóng cửa lại rồi. Thế nhưng sao người này lại có thể vào được bên trong?




      Ân Nhược Dương lên trước, “Vị gia này, xin lỗi, chúng ta. . . . . .”




      Lời còn chưa dứt liền đột nhiên khựng lại, người kia quay sang trừng mắt nhìn , khí lạnh trong con ngươi đâm thẳng lên người, khiến toàn thân cứng đờ.




      Ngoài cửa sổ đột nhiên vang tiếng sấm sét, mây đen mù mịt, tuyết rơi trắng xóa, trận mưa to bão tố ầm ầm. Bầu trời chớp mắt đen như mực, bên trong lầu Yên Vũ tối om mờ mịt, chút ánh sáng nào.




      Trong bóng đêm, chợt thấy đường hào quang dẹp tựa như tia chớp được chém ra từ tay phải người nọ, hướng thẳng đến Trác Dật Phi.




      “Dật Phi.” Ân Nhược Dương vội vàng lao tới, nhưng cản được tia lửa điện dữ dội như vậy. trơ mắt nhìn tia chớp kia đánh trúng. . . . . . phải đánh trúng Trác Dật Phi, mà là đánh trúng cây cầm trong lồng ngực của .




      kích này hiển nhiên dùng lực rất mạnh. Trác Dật Phi loạng choạng té ngã, hai tay buông lỏng thể ôm chặt được cây cầm. Cây đàn cầm lăn xuống đất, đột nhiên giống như vật thể sống bình thường bay vụt ra ngoài cửa sổ.




      Người nọ xoay tròn thân mình, hai bàn tay khẽ múa, chớp lát cửa sổ bốn bên đều đồng thời khép chặt lại. Cây cầm tìm được lối ra, chỉ có thể sang Đông về Tây, cố gắng né tránh tia chớp được bắn ra từ trong tay người kia. Đến lúc thể trốn được dây đàn rung rinh bắn ra đợt hào quang chống cự lại. Cứ như vậy, người cầm đấu pháp nhau liên tục.




      Ân Nhược Dương lao đến bên cạnh Trác Dật Phi, kéo trốn vào góc phòng. Hai người đều vừa kinh vừa sợ nhìn màn trước mắt. Ân Nhược Dương vô cùng kinh hãi, sớm đoán được cây đàn này có điều gì đó rất khác thường, nhưng lại ngờ đến dị tượng như vậy. Trở thành vật thể sống đấu pháp với người khác.




      Sau hồi đấu pháp dữ dội, sức mạnh của cầm yếu ớt hơn nhiều, tia chớp trong tay người kia càng chém càng mạnh, mắt thấy nó sắp làm nổ tung toàn bộ chốn này.




      “Cầu quỷ sai khai ân, tha cho ta mạng.”




      Cầm đột nhiên lên tiếng, là giọng của .




      “Dao Cơ, ngươi nên sớm đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà mà chuyển thế đầu thai. Bị nhốt độc dưới hồ hơn trăm năm, chịu cảm giác như thế ngươi còn chưa nếm đủ sao?”




      “Quỷ sai khai ân, Dao Cơ còn có cọc tâm chưa hoàn thành. Cầu xin ngài cho ta thêm chút thời gian.”




      “Cho thêm chút cho được bao lâu, nếu ngươi có tâm nguyện chưa hoàn thành, ta cũng thể ngồi đợi chờ ngươi mãi được. Ngươi mau chóng rời khỏi cây đàn cầm ra, ngoan ngoãn theo ta trở về Địa phủ báo danh, đừng đến làm phiền hà người khác.”




      “Dao Cơ muội đừng , muội cứ trốn ở chỗ này của ta. Có lẽ ta đánh lại quỷ sai, nhưng quỷ sai cũng có biện pháp hàng phục được ta. thể cưỡng ép được để bắt muội . Tu vi năm trăm năm của ta phải là đồ bỏ đâu.”




      Trong cầm lại phát ra giọng của khác. Ân Nhược Dương trợn mắt lên, kinh hoàng khó hiểu.




      “Đồng Mộc Tiểu Mị, ngươi cũng đừng cố chấp che chở cho nàng ta. Để nàng ta chuyển thế đầu thai trở lại làm người phàm, đối với nàng ta có chỗ nào xấu cả. Kiếp trước qua rồi, vừa quay lại hơn trăm năm. Sao vẫn còn si ngốc quên tình cũ. Đúng thế, ta có cách nào để hàng phục được ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn khăng khăng cố chấp, ta gọi người đến hàng phục ngươi. Đến khi đó, Dao Cơ phải buộc theo ta về Địa phủ báo danh, mà tu vi của ngươi chỉ sợ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Dao Cơ, ngươi đừng để liên lụy đến người khác.” Quỷ sai lại lặp lại câu .




      Dao Cơ im lặng.




      Đột nhiên cầm phả ra luồng sương khói tạo thành bóng dáng trong suốt. Bóng dáng dần dần biến lớn lên, trong chớp măt, biến thành thiếu nữ thướt tha yểu điệu, trang phục mỹ lệ, dung nhan tuyệt diễm. Ánh sáng bao quanh nàng tỏa quanh bốn vách tường.




      Người này là Dao Cơ? !




      Bởi vì Dao Cơ sâu đậm người tình kiếp trước, nên nàng chịu hiển lộ chân thân trước mặt nam tử xa lạ khác. Trác Dật Phi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, trong lòng thầm tấm tắc, hổ là ái thiếp của Hầu phủ ngày xưa, dung mạo khuynh thành tuyệt thế vô cùng. Ân Nhược Dương nhìn thấy cũng giật mình.




      “Dao Cơ, tại sao muội lại ra ngoài?”




      Cầm lại bay lên, vòng quanh đến trước mặt người của nàng. Bên trong cây cầm phát ra giọng chứa đầy lo lắng.




      “Lục Đồng, muội thể làm liên lụy đến tỷ.”




      “Chúng ta làm tỷ muội với nhau hơn trăm năm, cái gì liên lụy hay liên lụy. Sao muội lại ra những lời lẽ khách sáo đến vậy? Cho dù liều cả cái mạng năm trăm năm tu vi này, ta cũng để cho quỷ sai dễ dàng bắt lấy muội .”




      Tiếng vừa dứt, thân cầm đột nhiên phát sáng mãnh liệt, hào quang chói lòa khiến cho Trác Dật Phi và Ân Nhược Dương đều phải vội vàng che mắt lại. Họ chỉ nghe thấy bên tai có tiếng đánh nhau ầm ỹ, cuối cũng tình huống xung quanh mới trở nên yên tĩnh lại. Hai mắt họ dần dần khôi phục lại thị lực bình thường bên trong lầu Yên Vũ yên tĩnh vắng lặng, bóng người. Ngoại trừ hai người bọn họ cũng chỉ còn cây đàn cầm nằm lặng lẽ ở sàn.




      Trác Dật Phi nhào lên trước, ôm lấy cầm đến: “Lục Đồng, Lục Đồng. Dao Cơ, Dao Cơ. Các nàng còn ở đó ?”




      Gọi suốt hồi mới nghe thấy giọng yếu ớt đáp lại: “Trác công tử, khi nãy Lục Đồng dùng hết toàn lực đánh lùi quỷ sai. giờ tu vi bị hao tổn rất nặng, nên giờ còn sức để trả lời lại công tử.”




      “Nàng có khỏe , có thể hay có việc?”




      “Tỷ ấy cần yên lặng tĩnh tu thêm mấy ngày. Trác công tử, nhờ công tử mang cây cầm này thả chìm xuống nơi ánh trăng rọi xuống ở Sấu Tây Hồ. Ta và Lục Đồng cần phải trở lại hồ nước mấy ngày liền.”




      “Được.” Trác Dật Phi vội vàng làm theo.




      ***




      Sau khi thả cây đàn cầm chìm xuống Sấu Tây Hồ, liên tiếp mấy ngày Trác Dật Phi đều u sầu, ngẩn ngơ như mất hồn mất vía.




      “Dật Phi, trông huynh u sầu phiền não như vậy là vì lo lắng cho Quỷ hay cho Mị ở trong cây cầm đó?”




      Trác Dật Phi liền kịp suy nghĩ: “Đương nhiên là Lục Đồng. Tu vi của nàng bị hao tổn rất nặng, ta cảm thấy lo lắng cho nàng. Trước kia bởi vì bị Tần Tình cưa xuống làm đàn cầm khiến công sức tu luyện của nàng như củi ba năm thiêu giờ. Nay lại bởi vì thay Dao Cơ đẩy lùi quỷ sai mà chịu tổn thương tu vi rất nặng. Lẽ nào đây là kiếp số của Lục Đồng.”




      Sau việc Ân Nhược Dương và Trác Dật Phi gặp quỷ sai ở trong lầu Yên Vũ, Trác Dật Phi cũng giấu giếm nữa, ngồi kể lại toàn bộ mọi chuyện cho nghe.




      “Ta từng cây đàn cầm này rất kỳ quái, cũng may tuy nó kỳ quái, nhưng cũng đáng sợ. Chỉ là Quỷ, Mị hề có lòng muốn hại người. Chẳng qua là. . . . . .”




      “Chẳng qua cái gì?”




      “Chẳng qua, người và quỷ vốn khác đường, huynh nên có giao tình quá sâu đậm với họ.”




      Ân Nhược Dương vậy có hàm ý riêng. Ý tứ của tất nhiên là muốn nhắc nhở bạn tốt đừng nảy sinh ra tình nam nữ với Quỷ, Mị. cảm thấy Trác Dật Phi dường như rất quan tâm Lục Đồng kia hơn bình thường.




      Trác Dật Phi cho là đúng: “Dao Cơ là Quỷ nữ thâm tình nặng nghĩa. Lục Đồng là tiểu Mị lương thiện, nghĩa hiệp. Ngay cả người phàm tục cũng bằng các nàng. thể quen biết.”




      Ân Nhược Dương bất đắc dĩ thở dài. Chỉ phải dùng Xuân Nùng để cảnh tỉnh : “Chớp mắt nữa cũng gần đến cuối năm rồi, huynh nên dồn tâm trí để chuẩn bị hôn .”




      Nhắc tới hôn , Trác Dật Phi chợt nhớ tới chuyện .”Nguy rồi, mấy ngày trước Xuân Nùng có bảo Lục Nhi đến tìm ta, muội ấy có chuyện muốn với ta. Mỗi ngày ta bận rộn chuyện ở trong lầu Yên Vũ nên quên mất. Cũng may có huynh nhắc ta, ta phải nhanh chóng đến chỗ muội ấy lát. Nhược Dương, huynh cứ ngồi ở đây . Ta rồi về ngay, muội ấy hẳn là muốn nhờ ta giúp muội ấy đến hội chùa mua vài món đồ chơi thú vị. Mỗi lần mua về cho muội ấy con búp bê, con tò he, muội ấy đều vui vẻ nhận liền.”




      Trác Dật Phi vừa vừa vội vàng ra ngoài, để Ân Nhược Dương ở lại mình bên trong. Nhớ tới Xuân Nùng, luồn tay vào trong lồng ngực lấy túi hà bao kia, đặt bên chóp mũi khẽ ngửi, mùi hương ngọt ngào của bàn tay mềm ấy dường như vẫn còn đọng lại trong mơ hồ. Đầu óc mơ màng ngẩn ngơ, như nhìn thấy người con kiều mềm mại đứng ở trướt mặt, từng nét nhăn mày, nụ cười đều hút hồn người. . . . . .




      Ân Nhược Dương xuất thần biết bao lâu. Nghe được tiếng bước chân vang tới, Trác Dật Phi trở lại. Sắc mặt hơi kỳ lạ, ánh mắt tỏ vẻ hoang mang.




      “Dật Phi, làm sao vậy?”




      Trác Dật Phi im lặng lâu, chỉ đứng ngẩn ra.




      “Chẳng lẽ biểu muội huynh làm khó huynh, muốn huynh mua cho nàng thứ khó tìm lắm à?”




      “Nhược Dương. . . . . .” Trác Dật Phi ngừng chút, cuối cùng cũng cho bạn tốt nghe: “Xuân Nùng . . . . . . Muội. . . . . . muội ấy chỉ coi ta như là huynh trưởng mà thôi.”




      Ân Nhược Dương chấn động, bỗng nhiên đứng dậy: “Cái gì? Muội ấy như thế. Chẳng lẽ ý của muội ấy là . . . . . là . . . . .”




      lắp bắp nên lời, Trác Dật Phi gật đầu: “Ý của muội ấy là muốn kết hôn với ta.”




      Trăm triệu lần cũng nghĩ được, nhắn nhu nhược như vậy lại bộc phát chủ trương như thế. Nàng muốn cuộc hôn nhân này, nhưng lại bộc bạch trước với mẫu thân và cậu mợ. Mà thú suy nghĩ của mình với biểu ca, mong muốn giành được đồng ý và tha thứ của . Nếu như hai người đều đồng ý cuộc hôn nhân này, trưởng bối hai bên cũng thể gì hơn.




      Ân Nhược Dương chấn động. biết bây giờ nên đến an ủi Trác Dật Phi vài câu, tuy nhiên ngay cả chữ cũng được. Giờ phút này, lòng cũng rối loạn, hoang mang vô cùng.




      Trác Dật Phi gì thêm nữa, chẳng qua sắc mặt càng thêm bối rối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :