1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương25: Trịnh Dĩnh
      Edit: TiêuKhang

      Hoàng cung chưa thể bình an, cơn phong ba khác lại ấp tới. Hoàng thượngcòn hôn mê chưa thấy tỉnh, Hình bộ bị đám người danh tínhxông vào, dùng thuốc mê, cướp tú nữ Thẩm Ngân Ngân. Các cửa cung khôngthấy gì khác thường, tìm kiếm trong cungcũng có kết quả, đoàn người biến mất còn dấu vết. Thừa tướngTrịnh Dĩnh cũng đột nhiên trở bệnh, triều đình ai gánh vác, lòng ngườirối loạn.

      Thái y viện lại càng thêm u ám vì chuyện hoàng thượng trúng độc, mặt ai cũng tối sầm. Phùng Tông lật giở hết đủ thể loại y thư trong thư phòng, tức giận ném sách đầy đất. Nhiều sách như vậy mà thấy quyển nào nhắc đến hoa Túc Dung!

      Hôm đó hỏi Thẩm Ngân Ngân, chỉcần nàng cách giải độc tha tộihạ độc cho nàng ta. Nào biết nha đầu kia lòng dạ sắt đá miệng cũng cứng rắn, mộtmực mình hạ độc, có ngườihãm hại. Nhưng bảo nàng ta nhớ lại đãtiếp xúc với người nào, nàng lại ấp úng được gì. Vốn định đợi ngày hôm sau nghĩ cách ép nàng mở miệng, nào biết tối hôm đó được cứu ra rồi.

      Phùng Tông lại ném quyển sáchtrong tay xuống. Học y cả đời mà lạikhông biết có thứ như vậy tồn tại! Lập tức đứng dậy ra ngoài, nhịn nổi mà hỏi thẳng Lê Tử Hà, mất thể diện mất thể diện, ông ngại học hỏikẻ dưới!

      Vết thương người Lê Tử Hà khá hơn chút, bắt đầu thử đứng dậy xuống đất, vừa mới tới mép bàn ngồi thấy Phùng Tông tức giận đùng đùng tới, vào cửa quát tháo: "Có chuyện muốn hỏi ngươi, hãy thành thậttrả lời cho ta."

      "Mời đại nhân ." Có vài người giả bộtức giận lúc lúng túng xấu hổ, che giấu tâm trạng vốn dĩ. Lê Tử Hà cúi đầu che giấu nụ cười, khẽ .

      "Hoa Túc Dung, rốt cuộc giải thích thế nào?" Ánh mắt Phùng Tông mơ hồ,cố ra vẻ lơ đãng hỏi.

      Lê Tử Hà ngẩng đầu, trầm ngâm trongchốc lát, chậm rãi : "Hoa Túc Dung, độc cũng phải là kịch độc, nếu hít lâu, ở nơi khí thôngthoáng thời gian có thể tự khỏi hẳn. Nếu kéo dài, phải dùng cánh hoa Túc Dung giải độc."

      "Cánh hoa Túc Dung! Hoa Túc Dungnày nở hai mùa, vậy hai mùa nào?"

      " Đông Hạ."

      "Cái gì?" Phùng Tông giật mình đứng phắt dậy, quát: "Đông Hạ, bây giờ là mùa Thu, hai tháng nữa mới cóthể bắt đầu mùa Đông, như vậy là giải được hả?"

      Lê Tử Hà lắc đầu, : " thể nóikhông giải được, nhưng phải đợi đếnmùa Đông khi hoa nở."

      " nhảm! phải trúng độc đó đột tử trong khi ngủ sao? Đừng mộthai tháng, Hoàng thượng ngủ thêm hai ba ngày nữa, trúng độc chết thìcũng bị đói chết!" Phùng Tông gầmnhẹ. Để Vân Tấn Ngôn chịu đau khổcũng chẳng sau, nhưng mất mạng phiền toái rồi.

      Lê Tử Hà nghiêm mặt, : "Đại nhân đừng lo lắng, hoàng thượng ngủmê man lâu quá đâu. Sau khi tỉnh lại sẽmệt mỏi bởi vì chưa giải được độc. Mỗi ngày chỉ khó chịu hai canh giờ chứ đến nỗi nguy hiểm đến tínhmạng."

      "Ngươi chắc chứ?" Phùng Tông ngờvực nhìn Lê Tử Hà, ra nếu tìm thấy hoa Túc Dung ở chỗ Thẩm Ngân Ngân, kẻ tình nghi lớn nhất chính là . Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếukhông phải nhớ , mình hoàn toàn biết hoa Túc Dung này là thứ gì, nếu Lê Tử Hà hạ độc , thểsơ ý như thế........

      Lê Tử Hà khẽ gật đầu. Nàng xác định, là thời gian trúng độc đủ dài,hai là.... Năm đó Vân Tấn Ngôn có thể độc ác giết nàng, ngay cả thai nhi trongbụng cũng thể bỏ qua. Giờ đâysao có thể dung túng cho mình đắm chìmtrong mộng?

      Phùng Tông có vẻ tin, nhưngnghĩ tới mấy ngày gần đây mạch của Vân Tấn Ngôn hơn, suy yếu nhưlúc đầu, hình như có chuyện như vậy......

      Phùng Tông gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lê Tử Hà rồi bỏ .

      Quả nhiên như lời Lê Tử Hà , hai ngày sau Vân Tấn Ngôn tỉnh lại, nhưnglúc tỉnh lại vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt đờđẫn, thậm chí lời nào, ngồimột mình trong Long Hoàn cung suốt ngày. Cho đến ngày hôm sau lêntriều mới có chuyển biến tốt. Bệnh củaTrịnh thừa tướng cũng hồi phục chóng vánh, mau chóng trở lại xử lý triềuchính.

      Về phần tú nữ Thẩm Ngân Ngân bị cướp thể nào tìm đước chút đầu mối. Vân Tấn Ngôn cũng hỏi han nhiều, nên cũng giải quyếtđược gì.

      Mây mù biến mất, cung điện có sức sống hơn nhiều, Thái y viện lại càng sôi trào vì chuyện. Thẩm Mặc núi VẫnLiễm từng từ chối chức viện sử lại tựnguyện vào cung, giữ chức ngự y.

      Thân thể Lê Tử Hà gần lành lại, cóthể xuống giường lại, nghe trong sân Thái y viện ồn ã, vừa ra cửa thấy Thẩm Mặc đứng dưới tàng cây trongsân, cũng như lúc ban đầu ở núi VânLiễm. mặc trường sam màu xanhnhạt, tóc dài buộc hờ, bên hông đeo băng gấm màu đen, đan xen hoa văn tinh xảo. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá chiếu lên gương mặt trắng nõn của . Ánh sáng lung linh tựa như ảo mộng, chỉcó cặp mắt kia vẫn chứa đựng nét cười thản nhiên, lúc nhìn Lê Tử Hà chợt lóe lên ánh sáng, rồi rời nữa.

      Lê Tử Hà tái mặt, nhịp tim rối loạn, chút do dự mà dời mắt , xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.

      Đưa Thẩm Ngân Ngân rồi, lại tớimột Thẩm Mặc.

      Sống lại làm người, người tốt với nàngchỉ có thể đếm đầu ngón tay. Nàng biết mình nên cảm kích, nên báo đáp, nhưng có tư cách. Ngay cả cuộc sống của mình còn thể xử lý thỏađáng, báo đáp thế nào đây? Muốn nàngtừ bỏ chuyện báo thù, nàng thểlàm được, như vậy việc nàng có thể làm chỉ có thể là đẩy những người tốt vớinàng ra xa vòng nước xoáy này, càng xa càng an toàn.

      Cho tới nay nàng đều nhận thấy quantâm chăm sóc Thẩm Mặc dành cho mình, nhưng càng như thế, lại càngkhông thể kéo vào cuộc, càng đối xử với lạnh nhạt, hy vọng có thểbiết khó mà lui, nhưng ngờ hoàn toàn ngược lại........

      Lê Tử Hà lật giở y thư bàn nhưng chẳng vào đầu chữ nào, như có ngườidùng móng tay gãi tim của mình, thể là đau, cũng thể là nhột, nhưng lại khiến người ta cảm thấylo âu.

      Cuối cùng Lê Tử Hà hít sâu hơi, Thẩm Mặc vào Thái y viện chưa chắc vì mình, có lẽ vì tội trạng của Ngân nhi, có lẽ vì mục đích khác, cho dù có phần nguyên nhân là mình, cũng khôngthể để ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, bước chân thể loạn, tất cả như thường là được.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Tử Hà đứng ở hành lang xa Cần Chính điện. Vừa chặn tiểu thái giám lại hỏi, hắnnói sau khi Trịnh Dĩnh hạ triều theoVân Tấn Ngôn đến Cần Chính Điện, nếu muốn chờ ông ta mà bị người khác chú ý đành phải đứng ở đây.

      Mặt trời lên cao, đến gần trưa Lê TửHà rốt cuộc cũng thấy bóng dáng kiệntráng của Trịnh Dĩnh. Tuy qua sáu năm, Trịnh Dĩnh hơi phát tướngnhưng Lê Tử Hà vừa liếc nhìn nhậnra. Nàng vội vàng tiến lên đón, thi lễ rồinói: "Bái kiến Trịnh thừa tướng!"

      "Ngươi là.......?" Trịnh Dĩnh nhíu đôimày rậm lại, cặp mắt như diều hâu lóe sáng, quan sát Lê Tử Hà từ xuống dưới, bộ râu vểnh lên ra chiều hết sứcnghiêm túc.

      "Vãn sinh là Lê Tử Hà, đến tìm Thừa Tướng đại nhân có chuyện quan trọngmuốn thương lượng." Lê Tử Hà vẫn chắp tay thi lễ trả lời vô cùng cung kính.

      Trịnh Dĩnh xoay mắt suy nghĩ lát, chưa từng nghe tên người này, liềnnghiêm mặt : "Chuyện gì?"

      "Vãn sinh muốn theo đại nhân trở về phủ rồi , biết đại nhân cảm thấy có được hay ?"

      "Có gì ngay ở đây ."

      "Vâng." Lê Tử Hà lại vái lạy, khẽ : "Vãn sinh có sư muội, tục danh là Thẩm Ngân Ngân....."

      "Khoan ...! Được rồi, trở về phủ rồi !" Trịnh Dĩnh vừa nghe đến ba chữ Thẩm Ngân Ngân mặt liền biến sắc, lập tức cắt lời Lê Tử Hà, bỏ lại câu như vậy trước dẫn đường.

      Lê Tử Hà đuổi theo, dọc đường có ai tra hỏi, thuận lợi xuất cung.

      Bên ngoài cung có chiếc kiệu, Trịnh Dĩnh ra dấu bảo tùy tùng, liền có người dắt tới con ngựa. Lê Tử Hà giỏi cưỡi ngựa, nhưng cũng đếnnỗi hoàn toàn biết, tròng trành lắclư đến phủ thừa tướng.

      So với sáu năm trước, phủ thừa tướng đúng là khí phái hơn ít, xâyrộng rãi hơn còn chưa nhắc đến, ngay cả cánh cửa cũng sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Gỗ khắc thủ công tinh xảo, hoa văn cầu kỳ phức tạp, chạm trổ vô cùng sốngđộng, nguyên liệu đều là hạng nhất. Vàocửa rồi càng thấy rộng rãi hơn, mặt đá láttrên đất cũng lộ vẻ xa xỉ.

      Lê Tử Hà che giấu tâm tư trong mắt, cúiđầu theo Trịnh Dĩnh.

      Vừa vào tiền sảnh có người chuẩn bịtrà ngon đưa lên, cũng quên phầncủa Lê Tử Hà, sau đó thức thời luixuống.

      "Ngươi muốn gì với lão phu?" Trịnh Dĩnh nhàn nhã ngồi xuống ghế thái sư trong đại sảnh, cầm chén trà lên, uống hớp rồi hỏi.

      Lê Tử Hà khẽ cười, : "Lệnh lang từngđi tìm vãn sinh, thương lượng chuyệnmuốn đưa sư muội....."

      "Khoan! Thứ lão phu muốn nghe khôngphải chuyện này. Ngươi muốn thế nào cứ thẳng ra, đừng làm mất thời giancủa lão phu." Trịnh Dĩnh đặt chén trà xuống, vô tình liếc mắt nhìn Lê Tử Hà.

      "Ồ, Tử Hà còn muốn chuyện,lệnh lang từng giao cho vãn sinh quyển sổ ghi chép....."

      " bậy!" Trịnh Dĩnh kích động, giơ tay lên, hất đổ chén trà đặt bàn. Tiếngvỡ giòn tan, nước trà bắn tung tóe, lập tức có người định vào dọn dẹp, Trịnh Dĩnh quát to: "Cút ra ngoài! cólệnh của bổn tướng ai được phépvào! Cút xa chút!"

      Lê Tử Hà cứ như thấy vẻ tức giậntrên mặt Trịnh Dĩnh, cầm chén trà lênnhấp hớp, ngay sau đó liền : "Năm Vạn An thứ hai, trận lụt ở Húc Dương, quyên tặng trăm lượng bạctrắng. Năm Vạn An thứ ba, xây Di Châu, quyên tặng năm trăm lượng bạc trắng.Cùng năm, thông sông Lô, quyên tặng batrăm lượng bạc trắng. Những ghi chép này, Tử Hà nhiều nữa, vãnsinh cảm thấy quan trọng là phần ghichép phía sau, năm Vạn An thứ sáu, nạntuyết Bắc Bộ, vào sổ........"

      "Đủ rồi! Ngươi! Rốt cuộc ngươi muốngì?" Sắc mặt Trịnh Dĩnh tái nhợt, chống ghế thái sư đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà với vẻ phòng bị.

      Lê Tử Hà khẽ cười tiếng, đặt chén trà xuống, mở nắp chén trà ra, chìa ngón tay chấm chút nước trà, cười : "Với thừa tướng đại nhân mà , cũng phải là việc lớn gì, vãn sinh chỉmuốn biết chân tướng việc mà thôi."

      Trong khi , chữ thành hình mặt bàn. Trịnh Dĩnh hồ nghi tiến lên, lúc nhìn thấy chữ kia giật mình thốt nên lời, mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn có thể nhận ra đượcvẻ khiếp sợ và bất ngờ mặt ông.

      chiếc bàn kia, chữ mà Lê Tử Hà viết đó là chữ "Quý"!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương26: Chân tướng

      "Ha ha, chỉ là y đồng, lại dám uy hiếp bổn tướng, ngươi phải đangtự đánh giá mình quá cao sao?" Chỉ khiếp sợ trong chốc lát, Trịnh Dĩnh lập tức khôi phục thái độ bình thường, vuốt râu cá trê, khinh miệt cười . Lê TửHà thuận tay lau chữ viết bàn,cười nhạt : "Tử Hà dám uy hiếp, chỉ muốn thương lượng cùng thừatướng đại nhân mà thôi."

      "Vì sao bổn tướng phải thương lượng vớingười miệng còn hôi sữa như ngươi?Khuyên ngươi vẫn nên tuân thủ bổn phận, nếu , ngày nào đó ngươi oan hồn quy thiên, bổn tướng trông nom được đâu." Trịnh Dĩnh khinh thường liếc nhìn Lê Tử Hà, lại trở về ghế thái sư của mình.

      Lê Tử Hà khẽ khàng lắc đầu, như thể nóibâng quơ: "Cũng chỉ là cái mạng củaTử Hà mà thôi, nhưng nếu bởi vì Tử Hàmà kéo theo dưới phủ thừa tướng…Nghe năm đó Quý phủ bị tru di cửu tộc, nếu hôm nay hoàng thượng muốn thu quyền, lại gặp lúc lệnh lang cướp tù,tù nhân này còn cố gắng đầu độc hoàng thượng, biết tội danh này…”

      " cần lo lắng cho chuyện nhà bổntướng, chăm sóc tốt cho mình là được."

      "Nhưng nếu đại nhân thể nóichuyện mà vãn sinh muốn biết, việc nàylại liên quan tới vãn sinh rồi."

      Trong lòng Trịnh Dĩnh dâng lên cảmgiác khó chịu, râu cá trê run lên, nhưnglại thốt lên được lời nào. Khôngbàn về việc sổ sách này hay giả, riêng việc để lộ chuyện Quân nhi cướp tù ra ngoài có thể khiến hoàngthượng nắm được nhược điểm để trị tội.

      "Chuyện Quý phủ năm đó, cũng khôngphải là bí mật gì, tìm bừa đại thầntriều đình cũng biết. Phủ Quý Ninh bịtàn sát là vì mưu nghịch!"

      "Tội mưu nghịch, định tội, phải cóchứng cứ!" Lê Tử Hà hề nhượngbộ, nhìn thẳng vào Trịnh Dĩnh mà chấtvấn.

      Trịnh Dĩnh cũng quan tâm cườinói: "Đương nhiên là có chứng cứ, Quýphủ bồi dưỡng vô số môn đồ, năm đó gần nửa số quan viên trong triều đều làmôn hạ của Quý Ninh, áp chế hoàngthượng mọi nơi. Nếu như là phụ tá triều chính, vậy cũng sao, nhưngQuý Khúc Văn con trai Quý Ninh ám sát Bình Tây vương, bằng chứng như núi,ngay cả Bình Tây vương cũng dám giết,còn có chuyện gì mà Quý phủ khôngdám làm?"

      Lê Tử Hà cắn chặt răng, trước khi nàng gả cho Vân Tấn Ngôn, xác thực Khúc ca ca chuyến xa nhà, sau đó truyền đến tin Bình Tây vương chết bất đắc kỳ tử. Nhưng nàng chưa bao giờ liênhệ hai chuyện này với nhau. Coi như Bình Tây vương bị Khúc ca ca giết,nhưng dùng nước cờ này để tru di cửutộc Quý gia ư? ràng là có ngườimượn cớ kiếm chuyện!

      "Thừa tướng đại nhân cũng năm đó Quý Ninh có vô số môn đệ, sao lại cóthể bị bắt dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ đạinhân gạt vãn sinh sao?"

      "Chuyện cười, bổn tướng còn chưa đếnmức như thế. Môn đệ cho dù có nhiềuhơn nữa, cũng chỉ là văn nhân mặc kháchmà thôi. Năm đó Cố tướng quân bảo vệ chính nghĩa, dẫn tướng lĩnh thủ hạ truy bắt nghịch đảng, quan viên Quý phái có chút quyền thế đều bị nhốt cả nhà, chodù Quý Ninh quyền thế ngập trời, cũng chỉ có thể mặc người chém giết thôi, haha..…" Trịnh Dĩnh vừa vừa liếc xéo Lê Tử Hà, cố ý nâng cao giọng, dõng dạc to.

      Lê Tử Hà chỉ nhàng rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch cười. Quả nhiên, chuyện Quý phủ cũng có liên quan tới Cố gia.

      "Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu tránh thoát kiếp, cần gì phải tiếp tụcđụng vào lưỡi đao? Sớm rời cung sốngyên ổn sống qua ngày ." Trịnh Dĩnhtrừng mắt lườm Lê Tử Hà, nếu khôngphải hôm nay dẫn xuất cung dướicon mắt bao người, lại nghe mấyngày trước Thẩm Mặc tiến cung, ôngnhất định để ra khỏi phủ thừa tướng này.

      "Chuyện Tử Hà muốn thương lượngcùng thừa tướng đại nhân còn chưa ,sao có thể được?" Lê Tử Hà khôi phục vẻ mặt ung dung, cầm ly trà hờ hững nhấp ngụm.

      "Ngươi muốn thế nào?"

      "Muốn cùng đại nhân, đối phó với Cố gia."

      "Ha ha, ngươi nực cười! Vì sao bổntướng phải hợp tác cùng ngươi? Hơn nữavì sao phải đối phó với Cố gia?" Trịnh Dĩnh đột nhiên cười to, nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà giống như nhìn thấy gã hề.

      Sắc mặt Lê Tử Hà đổi, đặt ly trà xuống, chậm rãi : "Thế cục triều đình nay và tâm tư của hoàng thượng, đại nhân còn hiểu hơn vãn sinh. Huốngchi, giờ trong bụng Nghiên phi có long chủng, nếu như sinh hạ hoàng tử… Vãn sinh đến thế thôi, xin cáo từ trước!"

      Phe của Trịnh Dĩnh vẫn luôn tranh chấp cùng thế lực Cố gia, so với những ngày Quý gia độc tài quyền hành trước kia, ngôi vị hoàng đế của Vân Tấn Ngôn vững vàng hơn nhiều. Tuy nhiên vẫnkhông đủ, nếu muốn tậpquyền, nhất định từ từ tước bỏ binh quyền tay Cố gia, về phần Trịnh Dĩnh…

      Trước khi xoay người , Lê Tử Hà để lại dấu vết mà liếc nhìn. Conngười này, e rằng Vân Tấn Ngôn cố ý dung túng. Cho dù nay ở triều đình ông ta phách lối ra sao, thế lựckhổng lồ thế nào, muốn bắt thóp của ông ta quá mức dễ dàng. Nâng đỡ ông ta để ngăn chặn Cố gia, sau khi Cố gia suy yếu rồi xử lý ông ta, dễ dàng hơn nhiều.

      Lê Tử Hà ngẩng đầu lên, khẽ cười nhìn trời xanh mây trắng. Vân Tấn Ngôn à Vân Tấn Ngôn, tâm cơ thâm trầm, giấumà lộ, nếu phải lần nàynàng trọng sinh, thân ở ngoài cuộc, erằng mãi mãi cũng đoán được trong lòng nghĩ gì. Nếu như năm đó phòng bị dù chỉ chút,Quý phủ rơi vào kết cục như vậy.

      Chuyện rồi, hối tiếc kịp.

      Lê Tử Hà nhắm mắt lại, chợt cảm thấy nhõm. Câu đố vây khốn mình sáu năm cuối cùng được cởi bỏ, hoàn toàn đúng với suy đoán của nàng, ngoại trừ chứng cớ mà Vân Tấn Ngôn dùng đểđịnh tội Quý phủ.

      Bình Tây vương là quân vương nướcthuộc địa duy nhất của Vân Quốc. Nămđó tiên đế và huynh đệ kết nghĩa Tạ Thiên Ảnh hợp lực gây dựng giang sơn, thống nhất thiên hạ. Tiên đế phong Tạ Thiên Ảnh là vương, quản lý khu vựcTây Nam Vân Quốc, cho phép tự trị, tựlập quân đội, chỉ cần hàng năm vào cung bái yết, tiến nạp chút cống phẩm là đủ.Bình Tây vương chết bất đắc kỳ tử, em trai Tạ Thiên Liêm kế vị. Năm đó cũng nổi lên sóng to gió lớn gì, ba năm sau đột nhiên bới móc chuyện cũ, dùng làm lý do tru di Quý phủ.

      Nghĩ đến đây, hơi thở Lê Tử Hà gia tăng, trấn tĩnh cố gắng bảo trì lại có dấu hiệu sụp đổ. Nếu như vướng mắc gì, tại sao Khúc ca ca lại ám sátBình Tây vương?

      Lê Tử Hà nhắm chặt hai mắt, khôngmuốn suy nghĩ, thể suy nghĩ, dám nghĩ tới, còn suy nghĩ nữa, muôn đời thể quay đầu…

      "Công tử, có thể dời bước nhường lối hay ?"

      Giọng ôn hòa, êm ái kéo Lê Tử Hàra khỏi vũng bùn. Nàng bỗng dưng mởmắt, trước mắt là màu trắng như tuyết,quần áo màu trắng, làn da màu trắng, môi màu trắng. Thậm chí dưới phản xạ của ánh mặt trời, mái tóc đen cũngphát ra ánh sáng màu trắng, nhàng bay lên, phác họa ý cười ôn hòa trênkhóe môi của nam tử. Chỉ có đôi mắt đen láy kia vô cùng tinh khiết, thấy thoáng kinh ngạc thoáng ảmđạm chợt lóe lên của Lê Tử Hà.

      bình tĩnh như nước hồ thu mà Lê Tử Hà cố gắng duy trì lại gợn sóng, từng vòng sóng càng lúc càng lan ra, ập thẳng vào vách tim. Nàng kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt của nam tử, nhìn đến mức thể nhúc nhích hai chân, lâu đến mức đôi mắt ướt át dâng lên luồngnhiệt, như muốn tuôn trào.

      "Xin lỗi, quấy rầy." Nam tử áo trắng mỉmcười, rũ mí mắt xuống. Hai tay đẩy xe lăn làm bằng gỗ, rẽ vào khúc quanh theo hướng tới, chậm rãi rời .

      Xe lăn về phía trước, hành lang dài vang tiếng cọt kẹt, nén chặt trong lòng LêTử Hà. để ý tới ánh mặt trời chói lọi, Lê Tử Hà mở to mắt nhìn thẳng về phía trước, vội vã rời . Nàng khôngnhớ mình xuyên qua đám ngườichen chúc như thế nào, nhớ rõthông qua cấm quân kiểm tra ra sao, nhớ trở lại Thái y viện lúc nào,chỉ biết mình ngồi co quắp bên cạnh bàn trong phòng, mà bên tai vẫn vang vọnggiọng nhàng ngâm xướng như gió thoảng qua: Mưa rơi đồng ngô, Trú dưới tàng cây, Phụ mẫu vứt bỏ, Ngô bảovệ ngươi…

      Thẩm Mặc nhìn thấy Lê Tử Hà tái mặt, hoảng hốt, gấp gáp trở về Thái y viện thìvội vàng đuổi theo, vừa mới ngồi xuốngbên cạnh nàng, cánh tay bị kéo.

      Lê Tử Hà lại ngửi thấy mùi thuốc ấm áp mà quen thuộc trong mộng kia, khôngchút do dự bắt lấy, dựa vào. Chóp mũichạm đến mùi hương mềm mại, hai mắtLê Tử Hà nhắm chặt lại, đè nén nướcmắt muốn tuôn trào mãnh liệt.

      Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương, là bởi vì nàng.

      Nam tử ôn hòa tinh khôi đó mất hai chân, cũng bởi vì nàng.

      Bỗng dưng nhớ tới lời Thẩm Ngân Ngân từng hỏi, tình nam nam, xươngđùi gãy lìa, theo những điều Quý Lê biếtthì Trịnh Dĩnh háo nam sắc, dưỡng luyếnđồng…

      Nhớ tới đứa bé từng kéo tay nàng đó: "Sao ngươi lời nào vậy?" từng che chở nàng ở sau lưng mà hô to:"Các ngươi được khi dễ nàng!" từng lấy tay lau bụi bậm mặt nàng: "Về sau ngươi giả làm bé trai, ở bên ta, ta bảo vệ ngươi!" từng ôm chặt nàng: "Các ngươi muốn đánh thìđánh ta! Ta chịu thay nàng!"

      Kêu gào trong nha môn, màu máu trong tuyết trắng, rét lạnh thấu tận xương, trí nhớ bị chôn kín lại tuôn trào mãnhliệt như nước lũ phá đê.

      Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà vùi đầu trong cánh tay của mình cả người run rẩy,trong lòng thương xót, khỏi đưa tay ôm lấy vai Lê Tử Hà, muốn ôm nàngvào lòng.

      Phùng Tông vào cửa vừa lúc thấy cảnh tượng này, râu trắng thiếu chút nữa dựng đứng lên, la lớn: "Lê Tử Hà!"

      Lê Tử Hà như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng chốc ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, mờ mịt nhìn Phùng Tông , biết ông muốn gì.

      Phùng Tông nhìn chằm chằm vàoThẩm Mặc. Vốn là thầy trò, mối quan hệ của hai người thân thiết hơn bình thườngcũng lạ. Nhưng vừa nghĩ tới thờigian trước trong Thái y viện có bóngnói gió bảo Lê Tử Hà thích mỹ nam,hôm nay lại nhìn thấy bộ dáng của haingười này, trong lòng tắc nghẹn. Nhìn LêTử Hà thế nào cũng cảm thấy bấtthường ở đâu, vậy kẻ bất thường chính làThẩm Mặc kia rồi. Sư phụ mà lệch lạc đồ đệ làm sao có thể nghiêm chỉnh? Chắc chắn Lê Tử Hà chịu ảnh hưởng của !

      "Đại nhân có chuyện gì?" Lê Tử Hà kịp phản ứng, thấy Thẩm Mặc rũ mắt , liền mở miệng hỏi.

      "Cùng ta xem bệnh cho Hoàng thượng." Phùng Tông liếc mắt nhìnThẩm Mặc, bất mãn với Lê Tử Hà. muốn giáo huấn biết phân biệt tốt xấu, sao có thể cái gì cũnghọc sư phụ? Có cơ hội phải giáo dục mộtphen mới được!

      "Vâng."

      Lê Tử Hà gật đầu theo sau PhùngTông , liếc thấy Thẩm Mặc cũng đitheo, định mở miệng, liền nghe thấy Phùng Tông trách mắng: "Ngươi theo làm gì?"

      Thẩm Mặc cũng trả lời, lấy cái túi từ trong tay áo ra, kéo tay Lê TửHà, nhét vào trong lòng bàn tay nàng,nhìn nàng đầy sâu xa rồi xoay người đimất.

      Trong nháy mắt Lê Tử Hà liền hiểu thứ trong gói giấy này là gì. Cánh hoa Túc Dung, cánh hoa Túc Dung phơi khô.Thẩm Mặc hiểu rốt cuộc nàngmuốn làm gì Vân Tấn Ngôn, nhưng cho nàng cái này là để tự nàng lựa chọn giữa cứu hoặc cứu?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương27: Giải độc

      Phùng Tông mang theo Lê Tử Hà đến Long Hoàn cung. Thứ nhất bởi vì đúng như lời của Lê Tử Hà, sau khi tỉnhlại Vân Tấn Ngôn tinh thần bất ổn, ngày nào cũng có hai canh giờ vô cùng đau đớn. Ông bắt mạch, nhưng tìm ra thứ bệnh gì. Thứ hai bởi vì Lê Tử Hà nhiều lần gặp nạn vì nét chữ của mình, ông thông báo chút tốt hơn. Vừa mới vào Long Hoàn cung nghe thấy tiếng cười to của Vân Tấn Ngôn và tiếng cười duyên của Diêu phi, Phùng Tông cau mày, Ngụy công công xướng tên xong liền dẫn Lê Tử Hà vào trong.

      "Y đồng Lê Tử Hà tham kiến hoàngthượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế,vạn vạn tuế. Tham kiến Diêu phi nươngnương, Nghiên phi nương nương, nươngnương vạn an."

      Vân Tấn Ngôn ngồi chiếc ghế dài vàng óng giữa điện, hai bên trái phải chính là Diêu phi và Nghiên phi. Diêuphi ăn vận đẹp đẽ, quần áo vẫn xa hoacao quý như mọi ngày, bụng hơi nhô ra, thân thể cũng hơi mập lên, lộ vẻ phúchậu hơn lúc trước. Nghiên phi thùy mịcũng kém, đeo trang sức đơn giản,hoa văn tự nhiên, thân thể hiển nhiên yếuớt hơn Diêu phi rất nhiều, cứ như chỉ vừa chạm cũng có thể vỡ, vừa đẩyliền đổ, hàng mày còn lộ vẻ u buồn.

      Lê Tử Hà vừa mới tiếp chỉ đứng dậy, đãthấy nàng cười nhạt với mình.

      "Nên bắt mạch rồi." Phùng Tông vừa thấy hai sủng phi tề tựu sa sầmmặt, cầm lấy hòm thuốc vai Lê TửHà, dằn mạnh lên bàn.

      Diêu phi cầm khăn che miệng cười, khẽ : "Phùng gia gia càng ngày càng dễ nổi cáu, Bổn cung trở về là được."

      xong nở nụ cười tươi sáng vớiVân Tấn Ngôn: "Diêu nhi về trước.Hoàng thượng đừng quên đêm nay đến Đào Yểu điện của thiếp đó." Dứt lờiđứng dậy quỳ gối thi lễ với Vân TấnNgôn, thuận đường hài lòng liếc nhìnNghiên phi, trâm vàng đầu vang tiếng leng keng, khoan thai bước .

      "Đợi chút." Phùng Tông đột nhiên lên tiếng, gọi Diêu phi bước chânra ngoài cửa.

      Diêu phi cũng quay đầu lại, nhưng cả người lại run lên, liền dừng bước, Duyệt nhi ở bên cạnh lại quay đầu tò mò nhìn Phùng Tông .

      "Chữ của Lê Tử Hà là ta dạy, về sau chớtìm gây phiền toái." Giọng già nua của Phùng Tông mang vẻ mờ ám hiếm hoi, về phía bóng lưng cứng đờ.

      Diêu phi nhúc nhích, cũng khôngtrả lời, hồi lâu bước cái chân còn lạira cửa, theo tiếng leng keng dần dần xa.

      "Nghiên nhi cũng xin được cáo lui trước." Nghiên phi thức thời hành lễ rời .

      Sắc mặt Phùng Tông lúc này mới tốt hơn chút, kêu: "Tử Hà, ngươi bắt mạch cho hoàng thượng, xem có cách gì giải độc hoa Túc Dung ."

      Lê Tử Hà gật đầu tiến lên, định quỳxuống, cổ tay Vân Tấn Ngôn duỗi đếntrước mắt, lên tiếng: "Thưởng ngồi."

      Lê Tử Hà cũng ngẩng đầu, đưa tay bắt mạch, tâm tư sớm bay xa. Lúc đầu dùng hoa Túc Dung vốn muốn Vân TấnNgôn ít nhất cũng phải chịu nỗi khổ giày vò thể xác mấy tháng, chưa từng nghĩ tớiphải giải độc ngay cho . Nhưng vừavặn Thẩm Mặc cho mình túi cánhhoa Túc Dung phơi khô, nếu giải độc vào lúc này…..

      "Hoàng thượng trúng độc nặng,lúc vào cung sư phụ có mang theo chút dược liệu, có thể giải độc cho hoàng thượng." Lê Tử Hà bỏ tay khỏi mạch Vân Tấn Ngôn, trầm giọng .

      "Giải độc thế nào?" Vân Tấn Ngôn nhướng mày, trước khi Phùng Tông Anhlên tiếng hỏi chuyện.

      Lê Tử Hà lấy đồ Thẩm Mặc giao cho nàng ra, còn chưa mở có thể ngửi thấymùi hoa Túc Dung thoang thoảng, chậm rãi : "Chỉ cần ngâm thuốc này canh giờ, tiếp đó châm cứu, khai thông độc tố trong cơ thể, hai ba ngày như vậylà khỏi hẳn."

      "Đơn giản như vậy?" Phùng Tông có chút nghi ngờ mà nhìn chằm chằmvào túi thuốc trong tay Lê Tử Hà.

      "Người đâu, chuẩn bị nước tắm." chờ Lê Tử Hà trả lời, Vân Tấn Ngôn đãsai bảo.

      "Đại nhân." Lê Tử Hà khom lưng, hai tay dâng cánh hoa Túc Dung cho PhùngTông .

      Phùng Tông nhận lấy, mở ra xem,cánh hoa đỏ tươi được phơi khô, màu đỏ sậm, dài , mùi thơm thoangthoảng tỏa ra khắp nơi, cũng có gì khác thường, vuốt cằm : "Vậy lập tứcgiải độc được rồi."

      "Lê y đồng giải độc cho trẫm."

      Vân Tấn Ngôn đột nhiên lên tiếng, giọng điệu chân thành, khiến Lê Tử Hà đangđịnh lấy châm từ hòm thuốc ra sắp xếpbỗng dừng lại, quay đầu đúng lúc nhìnthẳng vào hai mắt Vân Tấn Ngôn. Vẫnđen bóng như ngày nào, lung linh mờ ảo như viên đá màu đen, nhìn mình chằm chằm chớp mắt.

      Ngày trước, nàng vẫn luôn cảm thấy ánhmắt Vân Tấn Ngôn nhìn mình rất chânthành, bao hàm tình chứa mộttia tạp chất. Nhưng hôm nay, từ khi trọngsinh tới nay lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt , đột nhiên phát , cặp mắt kia ràng tĩnh mịch khó lường,đen tối khó phân biệt.

      Ái dục làm mờ mắt người. Kẻ bị tình yêuche mờ mắt, vẫn luôn là mình.

      Bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt sau đó Lê Tử Hà rũ mắt xuống, lại nhìn Phùng Tông , để cho y đồng như nàngchâm cứu giải độc cho hoàng thượngsao?

      Phùng Tông cũng khó hiểu liếc nhìn Vân Tấn Ngôn, ngay sau đó hỏi Lê Tử Hà: "Ngươi biết châm cứu ?"

      Lê Tử Hà ngẩn người, gật đầu đáp: "Cóạ."

      "Vậy còn tạ ơn?" Nếu Vân Tấn Ngôn mở miệng, còn sợ chết, mình lo lắng cái gì? Đây cũng là cơ hội cho Lê Tử Hà. Nếu có thể thuận lợigiải độc, về sau cuộc sống trong cung sẽdễ dàng hơn nhiều.

      "Tạ ân điển hoàng thượng!"

      Lê Tử Hà quỳ xuống nhìn lướt quanhững kim châm nằm tĩnh lặng trong hòm thuốc phía trước. Châm dài phản chiếu ánh sáng tạo thành ánh bạc chói lòa. Nàng từng học châm cứu, nhưng chưa từng thực nghiệm. Có điều, nếu đãđưa tới cửa, sao phải cự tuyệt?

      Phùng Tông bị Vân Tấn Ngôn điều , trước khi nhìn Lê Tử Hà bằng ánhmắt khích lệ.

      mình Lê Tử Hà ở ngoài cung trợn mắt đứng nhìn canh giờ mới được gọi vào lần nữa.

      Long Hoàn cung, vào cửa chính là sảnh, phía bên phải là thư phòng , cònlại bên trái là giường , vào phòng trong hướng bên phải cung có hồ nướcdùng để tắm rửa. Lê Tử Hà bước từ từ về phía trước, hơi nước dày đặc như trong sương mù, chỉ thấy bóng dáng màu vàng mơ hồ.

      Lê Tử Hà dừng lại, mơ hồ nhìn thấy cócung nữ mặc quần áo cho Vân Tấn Ngôn, mở miệng : "Hoàng thượng cởi áo xong, nằm lên long sàng là có thểdùng châm."

      Nghe vậy, Vân Tấn Ngôn dứt khoát cho hai cung nữ lui ra, trong Long Hoàn cungrộng lớn, thoáng chốc chỉ còn hai ngườiLê Tử Hà và .

      Lê Tử Hà nhìn bước từng bước đến qua màn sương mù, như thể tách từng tầng mây, từ từ tới trước mắt mình, mang mặt ý cười ôn hòa. Chỉ ở trong nháy mắt kia, Lê Tử Hà đột nhiên cảnh giác, người này luôn khoác lên mình vẻ ngoài dịu dàng, sau khi lột bỏ dịu dàng đó, chỉ còn lại dơ bẩn, tắm sạch lột hết. Bởi vì ngoài lớp vỏ kia, từ trong ra ngoài đều là đen tối, bao gồm cả trái tim đó.

      "Hoàng thượng xin nằm xuống." có cung nữ ở đây, Lê Tử Hà đành phảiđến bên giường trải đệm, để Vân Tấn Ngôn nằm xuống cho nàng châm kim.

      "Thẩm Ngân Ngân là sư muội ngươi?"Vân Tấn Ngôn chậm rãi tới bên giường, đột nhiên hỏi câu như vậy.

      Lê Tử Hà thoáng giật mình, đáp: "Vâng."

      " người hạ độc, người giải độc, thú vị." Vân Tấn Ngôn nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà, cười .

      Lê Tử Hà vội quỳ xuống, lên tiếng giải thích: "Độc kia chắc chắn phải dosư muội, nếu làm sao có thể đểngười ta lục soát từ người nàng dễ dàng như vậy? Sư muội rất ít xuống núi, có người quen, lại càng cóngười nguyện ý mạo hiểm ‘cứu’ nàng."

      "Hả? Nghe lúc nàng ở Phúc Tú cung,vô cùng thân thiết với con trai của Trịnh thừa tướng." Vân Tấn Ngôn vừa , cởiáo đơn người xuống, nằm giường, ý bảo Lê Tử Hà châm kim.

      Lê Tử Hà thầm giật mình, quả nhiên biết.

      Thân thể Vân Tấn Ngôn vừa mới tắm rửa, vẫn còn nước đọng. Trong LongHoàn cung, ban ngày vẫn thắp đèn dầusáng rỡ, phản xạ sắc màu biến ảo, chuyển động theo hơi thở lên xuống của Vân Tấn Ngôn. Lê Tử Hà lấy châm ra, ánh mắt rét lạnh, châm còn chưa rút ra, nghe Vân Tấn Ngôn : "Lần trước người cho trẫm bạt tai, là ngươi sao."

      Động tác trong tay Lê Tử Hà sững lại, suy nghĩ trong đầu cũng ngừng lại, lập tức quỳ xuống, : "Xin Hoàng thượnggiáng tội!"

      Vân Tấn Ngôn , nhắm hai mắt như sắp sửa thiếp , lại tựa như lâm vào trầm tư. Lê Tử Hà cúi đầu, chỉ nghetiếng tim mình đập. Vậy mà lại nhớ , lúc ấy thần trí mơ hồ, mình lại vẩy nắm loài hoa Túc Dung vào lư hương, ỷ vào như thế, mình mới dámđánh bạt tai.

      "Đứng lên , nhờ có bạt tai của Lê y đồng, trẫm mới tỉnh táo lại, ha ha." Vân Tấn Ngôn giọng cười, trong tiếngcười pha lẫn cảm xúc, Lê Tử Hà khônghiểu, muốn hiểu cũng khôngnguyện hiểu.

      Đứng dậy mở bó châm ra đặt bên giường, Lê Tử Hà cầm khăn lụa, lau khô nước đọng lưng Vân Tấn Ngôn, tay lau lưng Vân Tấn Ngôn, áp huyệt dòvị, xúc cảm quen thuộc, khí xa lạ,Lê Tử Hà híp híp mắt, theo huyệt vị,ngón tay đâm kim xuống.

      lúc này, Vân Tấn Ngôn đột nhiên lật người bắt lấy tay nàng, trong mắt cóvẻ mê loạn, khi nhìn thấy biểu tình ngờvực mặt Lê Tử Hà tỉnh táo lại, khẽ cười : "Tay Lê y đồng quá lạnhrồi."

      Lê Tử Hà nhàng tránh tay ra, lại quỳ xuống, : "Hoàng thượng thứ tội."

      "Thôi, đừng có động tý liền quỳ xuống, trẫm còn cho rằng ngươi là người gan dạ sáng suốt đấy."

      "Lễ vua tôi thể bỏ."

      "Ngâm tay vào nước nóng chút làđược." Vân Tấn Ngôn nâng người dậy,ngồi giường.

      Lê Tử Hà tuân lệnh ngẩng đầu, dời mắt , nàng thấy thân thể này vô số lần, còn ngượng ngùng nữa.Nhưng nếu nhìn thêm nữa, khiến hậný chôn giấu nơi đáy lòng vùng vẫy, mongmuốn sôi trào.

      Lê Tử Hà lấy chậu nước, ngâm tay trong đó, hơi ấm theo đầu ngón tay rót vào thân thể, nhưng cách nào ủ ấm đáy lòng.

      "Loài hoa Túc Dung, khiến con ngườihãm sâu vào mộng cảnh?" Vân TấnNgôn lại nằm xuống, hỏi.

      "Vâng."

      "Trong mộng cảnh này, là người màmình nhớ thương nhất? Chuyện hạnhphúc nhất? Hay là..…”

      "Là hồi ức thống khổ nhất." Lê Tử Hàxoay người, trả lời như đinh đóng cột.

      Vân Tấn Ngôn sững sờ, đột nhiên cười lớn, vì nằm sấp giường mà tiếngcười hơi trầm lắng, "Ha ha, đúng, hay! Đúng vậy, là hồi ức thốngkhổ nhất!"

      Lê Tử Hà lại đến gần long sàng, rút ngânchâm từ trong hộp ra, bình ổn tâm trạng, vừa định châm kim, Vân Tấn Ngôn lại mở miệng: "Ta tin tưởng y thuật của Thẩm Mặc."

      Lê Tử Hà rảnh mà để ý tới, tập trung tinh thần xem đúng huyệt vị liền châm xuống. Thân thể Vân Tấn Ngônkhẽ run lên, thêm gì nữa, Lê Tử Hà bỏ tạp niệm, chỉ coi ngườitrước mắt là tượng gỗ dùng thí nghiệm,như thành công, nàng cũng có tổn thất gì.

      Châm xong loạt kim, Lê Tử Hà ướt mồ hôi đầy đầu. Bỏ ngân châm vàotrong hộp châm, nàng quỳ xuống : "Hồi Hoàng thượng, hôm nay châm cứu xong."

      “Mai ngươi nhớ đến là được.” Vân TấnNgôn cất giọng nhàn tản, dường như sắpngủ, trở người lấy chăn giường đắp lên người mình.

      Lê Tử Hà tuân lệnh, ra khỏi Long Hoàn cung. Thời tiết u đen tối làm cho nàng cảm thấy cứ như mình ở đâymột ngày đêm rồi. Thở ra hơi thậtdài, còn lần nữa.

      Trở lại Thái y viện, Lê Tử Hà lại vộivàng sắc thuốc cho Nghiên phi. Từ sớmtinh mơ đến bây giờ, dù là tay chân hayđầu óc, đều ngừng nghỉ. Thấy đãgần đến trưa, tuy quy phục Nghiên phi, nhưng cũng nên chậm trễ.

      Hôm nay trong Nghiên Vụ điện, màu sắc bầu trời dường như ảm đạm hơn, càng hiu quạnh hơn thường ngày. Lê Tử Hà còn chưa vào điện thấy Tiểu Quất nônnóng ngóng chờ, nhận lấy thuốc taynàng nồi : "Lê y đồng mau mau vàođi, nương nương chờ y đồng đấy."

      Lê Tử Hà gật đầu, vào trong phòng.Nghiên phi ngồi bên giường thấp, trênmặt ít vẻ dịu dàng thường ngày, nhíumày, sắc mặt tốt, mặt đất đầymảnh vụn của bình và chén trà, nhất định bị nàng ta đập bể trước đó rồi.

      "Lê Tử Hà tham kiến nương nương."

      Lê Tử Hà khom lưng hành lễ, Nghiênphi như thể bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miênman, ngẩng đầu nhìn Lê Tử Hà, vẻ mặtbất đắc dĩ và hung ác nham hiểm cùng đan xen, lạnh lùng : "Ta muốn đứa bétrong bụng Diêu phi!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Đêm mưa


      Lê Tử Hà nghe thấy tin này, dòng suy nghĩ chợt ngừng lại, kinh ngạc ngồi trước bàn đọc sách, những việc ngoài kế hoạch thế này khiến người khác thể đề phòng. Nếu Nghiên phi cố tình lôi kéo mình, nhất định thể nào tự tiện quyết định thay đổi cách xử lý Diêu phi, hơn nữa còn ngu xuẩn để Diêu phi bắt được nhược điểm như vậy. Chuyện này hiển nhiên phải do Nghiên phi gây nên, vậy còn có ai muốn loại bỏ thai nhi trong bụng Diêu phi? Nếu vậy hẳn là người mà mình chưa từng biết, bày mưu giá họa cho Nghiên phi đồng thời hãm hại Diêu phi. Người này rất lợi hại.....

      Lê Tử Hà ngồi yên được nữa, đứng dậy tiến về phía Nghiên Vụ điện. Vốn là vì Diêu phi gặp chuyện may dễ khiến người khác hoài nghi, mấy ngày nay cũng ghé qua, nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này, vẫn phải qua chuyến để làm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nàng thích cảm giác bị động này.

      Vừa mới ra khỏi Thái y viện thấy Phùng Tông nhíu mày buồn bã, chậm rãi lại lại, đầu cũng ngẩng lên, lướt qua Lê Tử Hà mà cứ như chưa từng phát ra tồn tại của .

      Lê Tử Hà quay đầu lại, khó hiểu nhìn bóng lưng của Phùng Tông . Từ trước đến nay ông luôn thể vẻ vui buồn giận dữ ra mặt, bao giờ che giấu cảm xúc của mình. Mấy ngày liên tiếp thấy ông vẫn rầu rĩ vui, nhất định trong lòng có chuyện thoải mái, Lê Tử Hà khẽ thở dài, đến Nghiên Vụ rồi quay về hỏi sau cũng được.

      Cơn mưa rào mấy hôm trước xối xả cả ngày cả đêm mới dừng lại, khí trời bỗng lạnh hẳn, chứng tỏ mùa Đông sắp tới. Hoàng cung cũng như thể được cơn mưa này gột rửa hoàn toàn, khắp nơi tươi đẹp sáng ngời. Duy chỉ có Nghiên vụ điện vẫn giăng đầy mây đen, ánh sáng mặt trời rực rỡ dù có chiếu vào trong điện nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ảm đạm u ám.

      Lê Tử Hà dừng chân ở nơi cách Nghiên Vụ điện xa rồi nhìn sang, người trong cung truyền tai rằng Diêu phi uống bát canh bổ của Nghiên phi ở Nghiên Vụ xong cảm thấy thân thể khó chịu, sau đó sảy thai. Nhưng Nghiên Vụ điện ngoại trừ trầm lặng hơn ngày thường, vậy mà thấy Vân Tấn Ngôn có hành động gì khác. Có điều mấy ngày nay nàng đưa thuốc, lần này tùy tiện ghé qua, liệu có gây ra phiền toái cần thiết gì ?

      trong lúc đắn đo, Nghiên Vụ điện bỗng vang tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn tan, sau đó lại càng trầm lặng im ắng. Lê Tử Hà trầm ngâm cất bước, với tình hình này, chắc hẳn Vân Tấn Ngôn có ở đây. Bây giờ xuất , chính là cơ hội tốt để biểu lòng trung thành.

      Ngoài điện chỉ còn thái giám canh cổng, mặt tái mét người run lẩy bẩy, vừa thấy Lê Tử Hà, vội vàng kêu vang: "Lê y đồng cầu kiến."

      Trong điện vẫn tĩnh lặng, lúc lâu sau mới nghe giọng kìm nén trầm thấp của Nghiên phi: "Vào ."

      Lê Tử Hà đẩy cửa, chiếc bình hoa cao ngang người đặt cạnh bình phong đổ nghiêng ngả, mảnh vụn vãi đầy mặt đất. Tiểu Quất quỳ dưới đất khóc thút thít, Nghiên phi ngồi chiếc giường thấp, tức giận nhìn chằm chằm vào Tiểu Quất. Thấy Lê Tử Hà bước vào, sắc mặt mới dịu chút, hít hơi sâu, dịu dàng : "Lê y đồng tới rồi."

      "Nương nương vạn an." Lê Tử Hà thi lễ qua loa, liếc nhìn Tiểu Quất ngừng gạt lệ.

      "Bây giờ mà Lê y đồng còn dám tới Nghiên Vụ điện. Hôm nay mọi người trong hoàng cung e rằng chi muốn tránh kẻo muộn." Nghiên phi rũ mắt, đuôi mày thoáng vẻ u sầu, khi chuyện vô ý thở dài.

      Lê Tử Hà nghiêm mặt, : "Tử Hà chịu ân huệ của nương nương, sao có thể là người vong ân phụ nghĩa? Hôm nay đến đây, có phần hiểu tin đồn trong cung, muốn biết chân tướng việc."

      "Chân tướng!" Ánh mắt Nghiên phi rét lạnh, phẫn hận nhìn chằm chằm vào Tiểu Quất, cả giận : "Ngươi cho ta nghe, chân tướng là cái gì!"

      Tiểu Quất run bắn người, để ý mảnh sứ vỡ dưới đất, quỳ lê mấy bước, máu tươi đầu gối thấm đẫm nền đất, dập đầu nức nở : "Nương nương, là lỗi của Tiểu Quất, Tiểu Quất sai rồi!"

      "Bây giờ nhận lỗi có tác dụng gì? Cố gia ta nuôi ngươi dạy ngươi, từ đến lớn ngươi theo ta có từng chịu uất ức gì ? Hôm nay ngươi lại hại ta như vậy! Giữ ngươi lại còn có ích lợi gì?" Nghiên phi bực mình, giơ tay đến bên chén trà giường nện lên đầu Tiểu Quất.

      Tiểu Quất vẫn rơi lệ, nhưng lại kiềm chế dám khóc ra tiếng, chỉ nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào ngừng của nàng, dập đầu : "Nương nương, Tiểu Quất ngờ mọi chuyện trở nên như vậy. Tiểu Quất chỉ muốn nhìn nương nương lại hại người, chưa từng nghĩ hại nương nương."

      "Những ngày sống trong hậu cung của ngươi có phải quá thoải mái rồi ? Ta hại người, có nghĩa là người khác hại ta! Hậu cung này có lúc nào thiếu oan hồn? Ta suy tính lại, vậy mà ngờ chủ tớ lại hai lòng!" Đôi mắt của Nghiên phi ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi cất lời.

      Từ lời của hai người, Lê Tử Hà cũng hiểu đại khái chuyện của Diêu phi có lẽ thất bại vì Tiểu Quất. Nhưng rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?

      "Khiến Lê y đồng chê cười rồi." Nghiên phi nở nụ cười gượng, mệt mỏi thở dài, rồi với Tiểu Quất: "Ngươi kể lại đầu đuôi câu chuyện! Xem Lê y đồng có cách gì có thể cứu vãn hay ."

      "Vâng." Tiểu Quất dập đầu tuân lệnh, cúi đầu, vẫn nức nở : "Hôm đó Lê y đồng cho thuốc, nô tỳ..... Nô tỳ cất ..... ngờ cất rồi, Diêu phi còn sảy thai. đấy! Nô tỳ muốn hại người nữa, muốn....."

      "Cái gì gọi là nữa? Mấy năm nay ta nhẫn nhịn, thèm động đến ngón tay của Diêu phi! Nếu phải ta khinh người quá đáng, ta cũng đưa ra hạ sách này!"

      "Nương nương, nương nương....." Tiểu Quất lại ngừng dập đầu với Nghiên phi, lúc sau ngẩng đầu run lẩy bẩy : "Nương nương, người biết, mỗi khi đến đêm mưa, Đào Yểu điện có tiếng kêu khóc, cứ như muốn len lỏi vào lòng người. Nương nương, Đào Yểu điện đó.....Đào Yểu điện đó, trước kia.....Trước kia là Hồng Loan điện....."

      "Cung nhân đều biết tiếng kêu khóc này đều do Diêu tiện nhân giở trò quỷ! ta giở những trò đó cũng chỉ để lừa gạt những kẻ ngu xuẩn như ngươi!" Nghiên phi vừa nghe lời của Tiểu Quất, sắc mặt lập tức tái mét, câu cuối cùng cứ như thốt ra từ giữa kẽ răng.

      Mặt Tiểu Quất đẫm nước mắt, lắc đầu liên tục: " phải vậy, phải vậy, nương nương, bình thường Diêu phi đều rất tốt, chỉ có ngày mưa dông mới như thế, ngày mưa dông.....Nương nương, năm đó Quý.....Năm đó..... Cũng là ngày mưa dông, ba ngày ba đêm mưa xối xả đó.....Từ đêm đó bắt đầu có tiếng kêu khóc, sáu năm qua mỗi khi đến ngày mưa dông đều có tiếng khóc, nương nương. Đó là.....Đó là.....Oan hồn....."

      "Câm miệng!" Nghiên phi tức giận, hất rơi ấm chén bàn, Tiểu Quất giật mình nổi câu nào.

      "Ha ha....." Nghiên phi đột nhiên cười khẽ, liếc mắt nhìn Lê Tử Hà, : "Lê y đồng là người mình, huống chi, chuyện này cũng phải cấm kỵ trong cung, ta cũng sao. Năm đó Quý Lê quỳ trước điện của ta cả đêm, phải do ta bức bách, sau đó động thai khó sinh mà chết, có liên quan gì tới Nghiên Vụ điện của ta? Đó là mệnh trời!"

      "Nhưng.....Nhưng hôm đó....." Tiểu Quất nhìn Lê Tử Hà, cắt đứt câu chuyện.

      "Người cần nhìn, Lê y đồng còn biết chừng mực hơn ngươi. Huống chi ta chưa từng làm việc trái với lương tâm, hôm đó sao chứ? Ngươi cứ ra ! Nhẫn nhịn sáu năm, ta muốn xem ngươi suy nghĩ thế nào!" Nghiên phi nhíu mày lạnh giọng sai khiến, nhìn chằm chằm vào Tiểu Quất hề chớp mắt.

      "Hôm đó Hoàng thượng.....Hoàng thượng căn bản có ở Nghiên Vụ điện....."

      "Ha ha, xem ra ta đúng là ngu dốt, lại chọn nha đầu ngu xuẩn như ngươi!" Nghiên phi nghe được lời của Tiểu Quất, càng cười lạnh thêm, "Hoàng cung này , nhưng lớn cũng lớn. Quý Lê khóc lóc om sòm rồi quỳ gối van xin trước điện ta cả đêm, ngươi cho rằng Hoàng thượng biết ư? Ngươi hỏi lão nhân trong cung này xem có ai biết ?"

      Tiểu Quất cứng họng, quỳ dưới đất thêm nữa.

      Lòng Lê Tử Hà như bị người ta cấu xé. Ký ức chôn sâu dưới đáy lòng lại vô tình bị người khác bới lên. Khóc lóc om sòm rồi quỳ gối van xin cả đêm, đúng là từ trước đến nay nàng sống an nhàn sung sướng, sao có thể chịu được chuyện quỳ xuống trước nữ nhân đoạt chồng mình?

      Đêm đó mưa rơi tầm tã, nàng biết Vân Tấn Ngôn ở Nghiên Vụ điện, dối Diêu nhi mình chạy tới Nghiên Vụ điện. Đêm đó, là lần rơi lệ cuối cùng của Quý Lê nàng. Nàng khóc đến nỗi lòng nát tan, khóc đến đầu óc cuồng loạn, nàng khóc lóc kêu gào tên Vân Tấn Ngôn, khóc lóc lời thề của họ, khóc lóc cầu xin ra gặp nàng lần cuối. Nhưng, trả lời nàng chỉ có tiếng sấm chớp đùng đoàng và nước mưa té tát ngừng, và tiếng cười hả hê của Tiểu Quất.

      Khóc đến mệt lả, khóc đến thương tổn, khóc đến tuyệt vọng, khóc đến muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đến cả nhà Quý phủ sắp bị xử trảm vào ngày hôm sau, bi phẫn hóa thành bất đắc dĩ, bất đắc dĩ hóa thành vô vọng, vô vọng hóa thành còn chí tiến thủ, vứt bỏ thân phận vứt bỏ tôn nghiêm vứt bỏ tất cả, quỳ gối trước điện chỉ cầu xin được gặp lần.

      "Lê y đồng?" Nghiên phi thấy Lê Tử Hà đứng yên, im lặng gì, cất giọng gọi.

      Lê Tử Hà chắp tay khom lưng, bình tĩnh : "Nương nương, sao thế ạ?"

      "Haiz, chuyện của Tiểu Quất cũng được, việc đến nước này, Lê y đồng còn có cách gì ?" Nghiên phi còn vẻ u ám lúc trước, điềm đạm hỏi.

      Lê Tử Hà cung kính : "Kính xin nương nương kể lại cặn kẽ chân tướng việc, Tiểu Quất tìm cơ hội đưa thuốc đến Đào Yểu điện, sau đó sao?"

      "Hôm đó ta đến tán gẫu với ta, vừa lúc Tiểu Quất hầm xong canh, liền mời ta uống chén. Nào ngờ ta trở về Đào Yểu điện liền truyền đến tin sảy thai, còn mực cho rằng bởi vì uống canh bổ ở Nghiên Vụ điện, ta muốn hãm hại ta." Nghiên phi cau mày chậm rãi .

      Lê Tử Hà ngẩng đầu hỏi: "Còn canh bổ hôm đó ?"

      Nghiên phi lắc đầu: "Canh này vốn chỉ có phần của người, lúc ấy ta uống xong còn hỏi có còn , rồi sai Duyệt nhi hầu hạ bên ta theo Tiểu Quất cùng dọn bếp. Sau đó ta mới hiểu Duyệt nhi đó cọ sạch nồi canh và bát canh. Mặc dù ngự y tới đây nghiệm độc, cũng nghiệm được nguyên do. Có điều nếu Hoàng thượng tin lời ta....."

      Nghiên phi thất thần nhìn mảnh sứ vỡ dưới đất, vẻ u sầu đọng trong mắt, Lê Tử Hà cũng im lặng. có chứng cớ chính là chứng cớ tốt nhất, trong cung kẻ luôn đối nghịch với Diêu phi chỉ có Nghiên phi mà thôi. Vân Tấn Ngôn còn ai sinh hạ hoàng tử trước người đó được cai quản hậu cung. Nếu muốn coi đây là cái cớ để chèn ép Nghiên phi, thậm chí Cố gia, cũng là điều dễ hiểu.

      "Bây giờ Lê Tử Hà cần phải suy nghĩ hai ngày, nương nương đừng lo lắng, nhất định tìm được cách giải quyết." Lê Tử Hà bình tĩnh chắp tay .

      "Ừ, ngươi lui ra trước , có chuyện gì cũng đừng nên tới Đào Yểu điện này." Nghiên phi mệt mỏi khoát tay, nằm nghiêng giường thấp. Quay sang Tiểu Quất ánh mắt lại lạnh tanh, hờ hững : "Ngươi cũng ra ngoài cho ta!" Ngay sau đó lật người lại, đưa lưng về phía hai người.

      Tiểu Quất rớt nước mắt dập đầu lần nữa, định đứng dậy nhưng đầu gối đau nhói, lảo đảo người, cũng may Lê Tử Hà đỡ kịp. Lê Tử Hà khẽ cười với nàng, ý bảo nàng theo mình ra ngoài.

      Tiểu Quất nhìn Nghiên phi đưa lưng về phía mình, cười cảm kích với Lê Tử Hà, để nàng đỡ ra ngoài.

      "Tiểu Quất nương ở đâu vậy? Tử Hà đưa về." Ra khỏi điện, hai người nhõm hơn nhiều. Lê Tử Hà đỡ nàng vừa vừa hỏi.

      " cần làm phiền Lê y đồng, y đồng đỡ nô tỳ vào khu vườn đó nghỉ ngơi lát là được rồi." Tiểu Quất khách khí , chỉ vườn hoa đối diện.

      Lê Tử Hà gật đầu, đỡ nàng ngồi xuống chỗ hòn giả sơn, hồ nước thanh tịnh đẹp đẽ soi sáng bóng dáng hai người, thi thoảng chiếc lá khô phất qua để lại từng gợn sóng lăn tăn. Tiểu Quất ngồi yên, biết nghĩ gì.

      Lê Tử Hà nhìn xung quanh, cũng còn ai khác, bèn ngồi xuống theo, khẽ : "Nếu Tiểu Quất nương có điều gì vướng mắc trong lòng, cứ ra ."

      Tiểu Quất ngước mắt nhìn dáng vẻ nhã nhặn của Lê Tử Hà, dằn được nỗi uất ức mà nước mắt trào dâng, nức nở : "Mấy đêm nay nô tỳ đều gặp ác mộng, luôn thấy tiếng kêu khóc của trẻ con, còn nữa, còn tiếng kêu góc thê lương trong đêm mưa nữa, nô tỳ rất sợ....."

      " ra đúng như lời nương nương , những chuyện kia liên quan gì tới , đừng tự trách."

      Tiểu Quất lắc đầu : "Nương nương trước kia ..... muốn được Hoàng thượng sủng ái, thể..... thể dung tha cho Quý..... Quý hoàng hậu, đặc biệt là đứa bé trong bụng Hoàng hậu.....Cho nên mới bảo nô tỳ truyền lời, lừa Hoàng hậu là Hoàng thượng ở Nghiên Vụ điện....."

      "Nương nương cũng , cho dù Hoàng thượng có ở Nghiên Vụ điện, chuyện này Hoàng thượng cũng biết được....." Huống chi, khiến nàng sảy thai, chỉ là quỳ cả đêm, còn có bát thuốc đó.....

      "Nhưng mà, đêm hôm ấy, nô tỳ.....Nô tỳ sai thị vệ ngăn Hoàng hậu lại..... để cho người khác bẩm báo.....Còn.....Còn rất nhiều lời khó nghe.....Nếu như.....Nếu như phải như vậy, có lẽ.....Có lẽ đứa bé kia..... chết....."

      " chuyện Diêu phi kêu khóc có liên quan tới chuyện năm đó sao?" Lê Tử Hà dương như chỉ hỏi bâng quơ.

      Tiểu Quất gật đầu, bất lực khóc than: "Kể từ đêm Quý hoàng hậu quy thiên, mỗi khi đến ngày mưa dông Diêu phi nương nương cứ như bị điên vậy. Lê y đồng biết đâu.....Năm đó.....Năm đó Quý hoàng hậu thích nhất y phục màu đỏ, đêm ấy, cũng có sấm chớp..... chừng..... chừng Diêu phi nương nương bị oan hồn nhập vào, chừng đứa bé kia lại trở về bên người nàng ta. Nô tỳ dám..... dám giết nó thêm lần nữa.....Ở trong mộng nó kêu khóc với nô tỳ, muốn nô tỳ trả lại mạng cho nó. Rất đáng sợ..... rất đáng sợ....."

      Lê Tử Hà sáng tỏ, vị thuốc này còn chưa tới chỗ Diêu phi, phát huy tác dụng với Tiểu Quất trước. khi làm việc trái với lương tâm, dĩ nhiên lương tâm bất an. Nàng an ủi: " nương đừng để ý, chuyện quỷ quái cũng chỉ là lời vô căn cứ thôi. nương trở về nghỉ ngơi khá hơn đấy."

      "Dạ." Tiểu Quất bất an gật đầu.

      Mục đích của Lê Tử Hà đạt được, cáo từ xoay người rời , lại trở về Nghiên Vụ điện.

      Nghiên phi thấy quay lại, đứng dậy hỏi: "Lê y đồng còn có chuyện gì sao?"

      "Tử Hà nghĩ ra cách giải quyết." Lê Tử Hà rũ mắt chậm rãi. vẫn còn nợ ta tính mạng của đứa bé, phải trả bằng được!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương31: Trò cười

      Nghiên phi vừa nghe vậy liền hăng hái hẳn lên, hai mắt lóe sáng, cười : "Lê y đồng có diệu kế gì?"

      "Trước tiên Tử Hà có lời muốn hỏi, kính xin nương nương trả lời thành ."

      "Hử? Chuyện gì?"

      "Nương nương cho rằng ai có thể ra tay với đứa bé trong bụng Diêu phi?" Lê Tử Hà hỏi thẳng thừng. Nàng đoán được, có nghĩa là Nghiên phi cũng đoán ra.

      Nghiên phi nghe Lê Tử Hà hỏi vậy, khóe miệng cong lên thành nụ cười quỷ dị, khinh thường : "Nếu muốn ta , đứa bé của Diêu phi, chính là do ta ra tay đấy!"

      Lê Tử Hà giật mình, còn chưa kịp phản ứng buột miệng thắc mắc: "Vì sao?"

      "Ha ha, Lê y đồng, ngoan tuyệt của nữ tử trong hậu cung này, ngươi thể nào tưởng tượng được đâu." Nghiên phi che miệng cười khẽ, vừa nãy còn nghiêng người, bây giờ ngồi thẳng dậy : "Lê y đồng, ta coi ngươi là người mình, cũng muốn giấu giếm gì cả. Diêu tiện nhân đó, đến cùng cũng chỉ là nha hoàn, dựa vào cái gì mà có thể ngồi ngang hàng với ta? Huống chi, sắc, mặc y phục đỏ mà có thể cho rằng mình phất lên thành phượng hoàng. Nực cười, Hoàng thượng thích loại nữ tử đê tiện như vậy mới là lạ!"

      "Nương nương đúng." Lê Tử Hà cúi đầu lên tiếng phụ họa.

      " ta hết lần này đến lần khác đều biết điều! Ỷ vào chút thương hại của Hoàng thượng mà lại muốn có được nhiều hơn! Lần này ta hại chính con của mình, có thể kéo ta ngã ngựa, lại có thể chiếm được đồng tình của Hoàng thượng, cũng coi như ta thông minh lần."

      Trong điện được người dọn dẹp sạch , ấm chén cũng rực rỡ hẳn lên. Nghiên phi rót chén trà, khẽ khàng nâng trong tay, rồi lại nhìn Lê Tử Hà, cười : "Lại để cho Lê y đồng chê cười rồi. Ngươi vừa mới , nghĩ ra cách giải quyết rồi à?"

      Lê Tử Hà gật đầu, cung kính : "Nếu nương nương coi Tử Hà là người của mình, Tử Hà quanh co lòng vòng nữa. Tử Hà cho rằng, nương nương cũng nghĩ ra cách giải quyết rồi."

      "Hả? nghe xem." Nghiên phi vẫn mỉm cười, nhưng lại như kịch độc mang theo nét dịu dàng.

      Lê Tử Hà tiếp: "Nương nương định hy sinh Tiểu Quất ư?"

      "Ha ha, vẫn là câu kia, Lê y đồng quả nhiên thông minh." Nghiên phi khẽ mỉm cười, tựa như nụ hoa chúm chím hé nở trong ngày xuân, từng câu đều nhàng thản nhiên.

      Lê Tử Hà rũ mắt khẽ cười tiếng, rồi ngước mắt lên tiếp: "Tử Hà cho rằng, nương nương cũng có thể tàn nhẫn lần."

      "Ý của ngươi là?" Chén trà trong tay Nghiên phi hơi lay động vẩy chút ra tay. Nàng dứt khoát đặt chén trà xuống, chau mày, liếc nhìn phần bụng nhô lên của mình, tay khẽ xoa, chắc chắn: "Muốn ta dùng chiêu gậy ông đập lưng ông ư?"

      "Nương nương hiểu rồi, Tử Hà nhiều lời nữa." Lê Tử Hà chắp tay, rồi tiếp: "Tử Hà xin được cáo lui trước."

      Nghiên phi sững sờ tựa giường thấp, ngẩn ngơ gật đầu, rồi trở mình như thể ngủ.

      Ngoài Nghiên Vụ điện, ánh mặt trời rực rỡ, gió mang theo hơi lạnh len lỏi vào vạt áo của Lê Tử Hà. Nàng nhìn hoàng cung tinh khôi hào nhoáng, bên ngoài càng sạch bên trong càng bẩn thỉu bấy nhiêu. Có phải nàng nên cảm thấy may mắn vì mình chết lần, mới có thể đứng ngoài cuộc, bàng quan thấy những kẻ trong cuộc tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống như những thằng hề.

      Diêu phi, quả còn là Diêu nhi mà nàng biết nữa. Nếu như lời Nghiên phi , nàng dám xuống tay với con mình, nữ nhân này quả đáng sợ. Nhưng Diêu phi tàn nhẫn hạ quyết tâm, Nghiên phi cũng thể thua nàng. Hy sinh Tiểu Quất là chuyện đương nhiên, về phần có bằng lòng lợi dụng đứa bé trong bụng để trả đũa hay lựa chọn của nàng ta.

      Lê Tử Hà nhanh chóng trở lại Thái y viện, chỉ cảm thấy mấy ngày nay trôi qua quá vội vã, rất nhiều chuyện còn chưa phản ứng kịp. Mọi việc cứ thi nhau tới, khiến người ta thể ứng phó. Nhưng nếu biết hai phi Nghiên Diêu vội vã tranh đấu như vậy, nàng cũng hấp tấp hạ độc Vân Tấn Ngôn. Bây giờ nhiều chuyện cùng ập tới, liệu có hoài nghi ? Hay là chính cũng nắm chắc trong lòng, để mặc cho hai phi tử tranh đấu, kết quả là hai bên chịu tổn hại, tổn thất của cũng chỉ là hai đứa bé mà thôi. có thể cần, thêm hai đứa nữa có sao?

      Lê Tử Hà tới thư phòng của Phùng Tông , lại thấy ông nhìn y thư đến ngẩn người, ho khan hai tiếng, : "Đại nhân, Tử Hà có chuyện thỉnh giáo."

      "Chuyện gì? mau!" Phùng Tông như thể bị làm giật mình, thân thể run lên, chợt ngẩng đầu, với vẻ bực mình.

      "Bệnh của Diêu phi nương nương.....Tử Hà có phần hiểu....." Lê Tử Hà do dự mở miệng, cố ra vẻ khó hiểu, : "Lần trước lúc nương nương chẩn hỉ mạch, từng cho Tử Hà bắt mạch, trừ hỉ mạch ra, Tử Hà cũng nhận thấy điều gì khác thường. Nhưng ngày đó tình trạng của nương nương hình như vô cùng khác thường, đại nhân có thể chỉ bảo đôi điều ?"

      Ánh mắt của Phùng Tông chợt lóe lên, muốn thẳng ông cũng biết, nhưng lại cảm thấy quá mất mặt. Phùng Tông trừng mắt nhìn Lê Tử Hà, tiểu tử lắm chuyện này, lầm bầm : "Chuyện đó cần ngươi quản nhiều, trước mắt lo chuyện giải độc cho Hoàng thượng rồi hẵng !"

      Lê Tử Hà gật đầu, cầm quyển sách ngồi xuống lật xem. Quả nhiên Phùng gia gia biết nguyên nhân bệnh của Diêu phi, e rằng có bí mật thể cho người khác biết? Về phần Vân Tấn Ngôn, từ hôm đó trở cũng gọi nàng đến giải độc nữa, có lẽ thân thể khỏe hơn cũng quan tâm nữa.

      "Sư phụ của ngươi đâu rồi?" Phùng Tông đột nhiên nghĩ đến Thẩm Mặc. Tuy còn chưa chính thức phong chức ngự y, nhưng hoàng cung này cũng phải là nơi muốn tới tới, muốn .

      Lê Tử Hà chợt thấy lòng mình siết lại, chỉ lắc đầu : "Tử Hà cũng ."

      Phùng Tông hoài nghi liếc nhìn . Nếu phải Lý ngự y đích thân đưa Thẩm Mặc vào cung, ông cũng dễ dàng cho phép vào Thái y viện như vậy. Hôm nay đảo mắt thấy bóng dáng đâu, khinh thường viện sử này của ông ư?

      "Ngươi còn ngồi đó làm gì? Hoàng thượng bảo ngươi hôm nay đến giải độc cho đấy." Phùng Tông lại trút bất mãn với Thẩm Mặc lên đầu tên đồ đệ này, phồng má trợn mắt quát.

      Lê Tử Hà Liên vội vàng đứng dậy, gập sách lại khom người : "Vậy Tử Hà xin trước."

      Nơi giải độc vẫn là Long Hoàn cung, Vân Tấn Ngôn thấy vào cửa hành lễ, chỉ hờ hững liếc nhìn, cho đứng dậy rồi tự động vào bên trong.

      Vẫn là cảnh tượng hơi nước mờ mịt, hơi ấm lan tràn, vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách. Lê Tử Hà thấy cánh hoa Túc Dung nổi giữa hồ nước, sau khi ngâm nước nóng, cánh hoa dần dần xòe ra, hút đủ dưỡng khí, khôi phục dáng vẻ mềm mại. Quay đầu lại nhìn Vân Tấn Ngôn nằm giường, bị hoa Túc Dung giày vò, người cũng gầy ít, tinh thần cũng kém hơn bình thường, ánh mắt lại càng hung hiểm hơn.

      Lê Tử Hà đặt hòm thuốc xuống, lấy bó châm ra, vẫn dùng đôi tay ấn lên huyệt vị, thuận tay hơn trước rất nhiều. Nhưng Vân Tấn Ngôn lại có vẻ hơi khác thường, thân thể căng thẳng, hề thả lỏng. Những giọt nước tấm lưng mịn màng biết là nước hay là mồ hôi. Lê Tử Hà mở miệng : "Xin Hoàng thượng thả lỏng chút, lần này có chuyện ngoài ý muốn nữa đâu."

      Lê Tử Hà vừa cất lời, thân thể của Vân Tấn Ngôn cũng thả lòng, hình như còn khẽ thở dài. Quay đầu lại liếc nhìn Lê Tử Hà, ánh mắt lấp lánh, nhưng hình như lại cực kỳ thận trọng, cuối cùng nhắm mắt lại động đậy nữa.

      Lê Tử Hà rút ngân châm ra, tập trung tìm huyệt châm cứu.

      Vân Tấn Ngôn dằn lại cảm xúc kỳ dị trong lòng. Sau khi nhắm mắt lại, màu đen ập đến, khiến thời gian bỗng trở nên chậm rãi, các giác quan lại càng nhạy bén. Mùi Long Tiên chưa bao giờ để tâm tới phảng phất nơi chóp mũi, sau lưng thi thoảng có cảm giác lạnh lẽo. Những nơi ngân châm qua gợi lên cảm giác tê dại như có như , như thể mang mệt mỏi lắng đọng nhiều ngày trong cơ thể, khí tĩnh lặng màng danh lợi cùng với hơi thở tản mát của người sau lưng khiến cảm thấy thoải mái dễ chịu chưa từng có.

      "Hoàng thượng, châm cứu xong rồi." Lê Tử Hà rút ngân châm ra, bỏ vào bó châm, quỳ xuống bẩm báo.

      Vân Tấn Ngôn đứng dậy, khi mở mắt mở mắt ra, cảm xúc vừa rồi tan thành mây khói. Thuận tay choàng y phục lên, : "Y thuật của ngươi, chỉ làm y đồng, có phải hơi uất ức ?"

      Lê Tử Hà dập đầu định trả lời, Vân Tấn Ngôn lên tiếng: "Lê y đồng có công cứu giá, từ hôm nay tấn thăng làm ngự y, cùng Ân ngự y thay phiên chẩn bệnh cho trẫm."

      Giọng điệu của Vân Tấn Ngôn rất tùy ý, nhưng lại mang vẻ quả quyết thể chối từ. Lê Tử Hà ngờ lại thuận lợi như vậy, lập tức phản ứng dập mạnh đầu : "Tạ Hoàng thượng ân điển!"

      Vừa dứt lời, nghe thấy Ngụy công công đứng canh ngoài cung hoảng hốt : "Bẩm Hoàng thượng, Nghiên phi nương nương và Diêu phi nương nương ở Đào Yểu điện..... Hình như..... Hình như xảy ra chút chuyện....."

      Nghe vậy, Vân Tấn Ngôn lạnh mặt với Lê Tử Hà: " cùng trẫm."

      Lê Tử Hà thầm kinh ngạc. Nghiên phi ra tay nhanh vậy sao? Hơn nữa, hình như hành động thuận miệng cho nàng theo của Vân Tấn Ngôn có ý đồ sâu xa. sớm ngờ tới cuộc tranh đấu nơi đó cần phải dùng đến ngự y sao? Nếu sao lại nghĩ tới chuyện cho mình theo chứ.....

      Đào Yểu điện vẫn luôn náo nhiệt, ngày hôm nay lại càng ồn ã. Nghiên phi dạo gần đây ít xuất , bỗng dưng mang cả đám thái giám cung nữ, xếp hai hàng trái phải chỉnh tề trước điện. Trong điện đều là người bên cạnh Diêu phi. Mọi người nghe thấy Ngụy công công hô lên, đều run rẩy quỳ xuống hành lễ hô vạn tuế.

      Diêu phi nằm giường, sắc mặt tái nhợt, gương mặt thoa phấn còn thanh lệ hơn bình thường. Nàng định xuống giường hành lễ, Vân Tấn Ngôn cất bước tiến lên đỡ nàng : "Ái phi miễn lễ."

      Diêu phi cười duyên, dựa vào lòng Hoàng thượng, chỉ vào Tiểu Quất quỳ gối giữa điện yếu ớt nức nở : "Hoàng thượng, chính là ta..... ta , là ta bỏ thuốc hại con của chúng ta....."

      "Tiểu Quất nhất thời hồ đồ, Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng....." Tiểu Quất run rẩy, vừa cuống quít dập đầu, vừa khàn giọng nức nở .

      Vân Tấn Ngôn thèm liếc mắt nhìn nàng lạnh lùng : "Là ngươi gây nên?"

      "Tiểu Quất đáng chết, Tiểu Quất đáng chết! Xin Hoàng thượng định tội! Tiểu Quất muôn lần chết cũng chối từ!" Trán Tiểu Quất rỉ máu, nhưng vẫn ngừng dập đầu, tiếng bịch bịch vang dội.

      "Muôn lần chết? To gan muốn tính mạng của con ta, mạng hèn hạ của ngươi có thể đền được sao? Chém cả nhà ngươi cũng đủ!" Vân Tấn Ngôn ôm Diêu phi, tàn nhẫn quát mắng Tiểu Quất.

      Tiểu Quất nghe vậy càng thêm run rẩy, gần như có thể nghe thấy tiếng răng lập cập của nàng. Khổ sở nhìn Nghiên phi cũng quỳ dưới đất được cho phép đứng dậy, lại thấy Nghiên phi quay mặt , nước mắt càng tuôn rơi lã chã, dập đầu : "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Già trẻ lớn bé trong nhà Tiểu Quất xứng để chôn theo hoàng tử, Hoàng thượng tha mạng!"

      "Lôi xuống. Tất cả những kẻ có liên quan đến ngươi chừa ai." Vân Tấn Ngôn thèm liếc nhìn, lạnh nhạt .

      "Nương nương, nương nương, người ....." Tiểu Quất bị hai tên thái giám kéo ra khỏi điện, vừa lùi lại vừa kêu gào, Nghiên phi thấy thế vội lớn tiếng : "Thiếp biết quản giáo nô tỳ, xin Hoàng thượng giáng tội!"

      Mọi ánh mắt đều đều tập trung chỗ hai phi tử và Tiểu Quất, chỉ có Lê Tử Hà nhìn thấy Ngụy công công nháy mắt với hai công công kéo Tiểu Quất. Hai người dường như bị Tiểu Quất kìm chân, động tác chậm lại.

      "! ! Nương nương bảo vệ người nhà của nô tỳ, nô tỳ hại Diêu phi nương nương, hại..... Hoàng thượng, nương nương là Diêu phi tự hại con mình. Hoàng thượng..... Hoàng thượng minh xét....."

      "Hoàng thượng, bọn họ gì vậy? Lại còn thần thiếp ác độc tự hại con mình?" Diêu phi giật mình tránh khỏi vòng ôm của Vân Tấn Ngôn, cất tiếng nghẹn ngào nước mắt tuôn như mưa.

      Vân Tấn Ngôn liếc mắt nhìn Nghiên phi quỳ gối ở bên, nghiêm nghị : "Sao ái phi lại như vậy?"

      "Thần thiếp !" Nghiên phi trả lời kiên định.

      "Vừa rồi Tiểu Quất còn mình bỏ thuốc, bây giờ lại lên tiếng phủ nhận. Sao vậy? Định tới lừa gạt trẫm sao?" Ánh mắt của Vân Tấn Ngôn rét lạnh hờ hững .

      Nghiên phi nghẹn họng, hai thái giám kéo Tiểu Quất cũng dừng tay, trong điện nhất thời yên tĩnh.

      Vân Tấn Ngôn lau giọt lệ bên khóe mắt cho Diêu phi, bực mình liếc nhìn Nghiên phi và Tiểu Quất, mở miệng : "Từ hôm nay Nghiên phi cách chức làm Nghiên tần, lui xuống Hàn Ngọc điện. Tiểu Quất, kéo ra ngoài phạt trượng hình vì tội dội trá!"

      Tiểu Quất còn chưa phản ứng kịp bị người kéo ra ngoài. Nghiên phi chợt ngẩng đầu lên, thể tin mà nhìn Vân Tấn Ngôn. Nàng cho rằng nàng, nàng cho rằng Diêu phi cũng chỉ là vật thay thế, nàng cho rằng ít nhất điều tra mới quyết định. ra, cũng có gì hơn.....

      Khóe miệng Nghiên phi đột nhiên cong lên, dập đầu với Vân Tấn Ngôn, : "Hoàng thượng, thần thiếp muốn đích thân tạ tội với Diêu phi nương nương."

      Vân Tấn Ngôn đỡ Diêu phi tựa vào giường, gật đầu ý bảo nàng tới đây.

      Nghiên phi quỳ dịch bước, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp hề yếu thế, đến bên giường, áy náy : "Nương nương có thể hạ mình nghe ta rỉ tai câu ?"

      Diêu phi còn vẻ tức giận, chân mày mang nét cười khẽ : "Tỷ đứng lên cũng được."

      "Tạ ơn nương nương." Nghiên phi đứng dậy, ghé vào tai Diêu phi.

      Lê Tử Hà nghe thấy nàng gì, chỉ thấy sắc mặt Diêu phi chợt biến đổi, dường như chờ Nghiên phi xong đẩy mạnh nàng ta ra. Nghiên phi lùi lại mấy bước khiến chân bị trẹo, thân thể thể ổn định đụng phải bình phòng đằng sau.

      Lê Tử Hà chỉ lẳng lặng đứng cạnh nhìn, thấy ánh mắt liếc tới của Nghiên phi chỉ cười lạnh trong lòng. Trò cười này rất hay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :