1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương20: Mê ly

      Y đồng tại Thái y viện, ngoài Lê Tử Hà ra,trong mười y đồng còn lại, thường ngày nóinhiều nhất thích náo nhiệt nhất cũng chỉ có mỗi mình Ân Bình. Nghe hôm đó Ân Bình bị mang ra khỏi Nghiên Vụ điện, vốn nên đánh chết, may mắn được Ân Kỳ kịp thời chạy tới cầu tình với Hoàng thượng, nhờ vậy mới cứuđược nửa cái mạng của , nhưng thể nào ở lại Thái y viện được nữa. Trong số y đồng vắng cũng được yên tĩnh ít,những y đồng khác Lê Tử Hà vốn cũng thân thuộc gì, sau việc này họ càng đối với nàng chỉ đứng xa mà nhìn chứ dám tiếp cận.

      Lê Tử Hà mỗi ngày vẫn đưa thuốc tới choNghiên phi, muốn đợi xem nàng ta dự tính lôi kéo mình rốt cuộc là vì cái gì. Thời gian còn lạithì theo Phùng Tông và Lý ngự y chẩnbệnh học y.

      Ngày hôm đó, dễ gì mới được rảnh ngày, dự tính đến thăm Thẩm Ngân Ngân mộtchút, mấy ngày gần đây muội ấy có sai người đến tìm mình, phải gây ra phiền phức gì rồi chứ?

      Tú nữ ở Phúc Tú cung sau khi vào cung trong vòng tháng nếu được chấp nhận chỉ cònbước cuối cùng nữa là tham gia điện tuyển. Tuy rằng tú nữ thể tùy ý lại, càng khôngthể quá mức thân mật với nam tử khác, nhưng Lê Tử Hà lấy thân phận y đồng để ra vào Phúc Tú cung người khác cũng thể gì được.

      Thời điểm mặt trời lặn, ánh trời chiều chiếu về phía Tây rọi ra mảng ửng đỏ, vẩy vào làm cho Phúc Tú cung thêm mấy phần sắc màu ấm. Thường giờ này, ngày bận rộn của tú nữ cũng nên xong rồi, Lê Tử Hà bước đến gõ cửa phòng của Thẩm Ngân Ngân.

      Bầu khí vốn an tĩnh dường như bịtiếng gõ cửa này dọa sợ, bên trong đột nhiênvang lên tiếng ồn ào ầm ĩ, chính là thanh đồ sứ rơi xuống đất, cộng thêm tiếng bàn ghế di chuyển rồi đỗ ngã xuống, Lê Tử Hà khỏinhíu lại hai hàng chân mày, vào lúc này cửaphòng được mở ra, nét mặt Thẩm Ngân Ngânthoáng lên vẻ thẹn thùng, có vẻ hoảng hốt lo sợ nhìn Lê Tử Hà cười cười : "Sư.......Sưhuynh, là huynh à."

      Lê Tử Hà gật đầu, vòng qua cánh tay cứngngắc của Thẩm Ngân Ngân, vào đến trongphòng nhìn thấy Trịnh Hàn Quân ngồi ở cạnh bàn, cũng có chút ngượng ngùng lúngtúng nhìn tới Lê Tử Hà cười cười.

      "Trịnh công tử tới đây, lệnh tôn quản nữa sao?" Lê Tử Hà mặt lạnh .

      "Ha ha, quản! Đương nhiên quản chứ! Ta chínhlà lén chạy đến đây đó, ngươi nhưng tuyệt đối đừng có lại nha!" Trịnh Hàn Quân cườinịnh nọt , đứng lên ý bảo Lê Tử Hà ngồi xuống bên cạnh .

      Lê Tử Hà làm ngơ coi như thấy quay đầunhìn Thẩm Ngân Ngân : "Muội biếtthân là tú nữ được quá mức thân mậtvới nam tử khác hay sao? Nếu để bị ghép vàotội danh của hậu cung, muội muốn lấy hoàng cung này làm mộ?"

      Thẩm Ngân Ngân vừa nghe sắc mặt liền trắngbệch, cúi đầu giọng : "Ngân nhi lại gây thêm phiền phức cho sư huynh rồi........"

      Trịnh Hàn Quân bất mãn trừng mắt liếc Lê Tử Hà, cao giọng : "Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽchịu trách nhiệm là được. Hôm nay là do ta đếntìm Ngân Ngân, có liên quan hệ gì tớinàng ấy cả, ngươi đừng mắng nàng ấy."

      Thẩm Ngân Ngân nghe vậy ngẩng đầu nhìn vềphía Trịnh Hàn Quân giận dữ : "Huynh đừng có chuyện với sư huynh ta kiểu đó." Sư huynh là con mà, chuyện với con phải nên mềm mỏng nhàng chứ........

      Trịnh Hàn Quân tức tối trong lòng, cơn tức giận nghẹn ở cổ họng, làm thế nào cũng thểnuốt xuống được, cuối cùng hung hăng liếc xéoLê Tử Hà cái, bản thân cảm thấy vô cùngbuồn bực xoay mặt thèm nhìn tới ai.

      Lê Tử Hà khẽ lắc đầu, nhưng cũng ngồi xuốngcạnh mép bàn hỏi thăm Thẩm Ngân Ngân:"Mấy ngày nay ở Phúc Tú cung có tốt ?"

      "Dạ." Thẩm Ngân Ngân chỉ trả lời đơn giản, biết nên làm thế nào đối mặt với "Sưhuynh" đột nhiên thay đổi thân phận này.

      " quen với cuộc sống trong cung chưa?"

      "Dạ."

      "Có ma ma hoặc tú nữ khác làm khó dễ muộikhông?"

      " có."

      Lê Tử Hà gật đầu, xem ra lệnh bài của Trịnh Dĩnh cũng rất có tác dụng, tú nữ ở đời trước,trước khi bắt đầu điện tuyển liền tranh đến ngươi chết ta sống. Thẩm Ngân Ngân sống ởchốn này để hở nhiều nhược điểm như vậy màvẫn chưa có người nào dựa vào đó tới sinh , hơn phân nửa là sợ thế lực của Trịnh Dĩnh rồi. Đơn giản chỉ nhìn vào tên Trịnh Hàn Quân này có chút nào kiêng kị ra vào Phúc Túcung cũng có thể hiểu được hai.

      "Còn có......" Lê Tử Hà dừng chút, cuốicùng thở dài : "Mà thôi, ta trước đây, hãynhớ kỹ nhưng lời ta căn dặn. Trịnh công tử,cũng luôn chứ?"

      Trịnh Hàn Quân nghe vậy liếc mắt nhìn sangThẩm Ngân Ngân, thấy nàng vẫn nhìn chằmchằm Lê Tử Hà "Hừ" tiếng rồi phất tay áo bỏ trước, Lê Tử Hà theo ở phía sau.

      Vốn muốn hỏi Thẩm Ngân Ngân, Thẩm Mặc cótới tìm muội ấy hay , mình gặp ở Thái y viện mấy lần, cũng nên tới xemThẩm Ngân Ngân mới phải, nhưng có mặt của Trịnh Hàn Quân ở đó cho nên tiện mở lời hỏi. Còn nữa, dù cho võ công Thẩm Mặc có lợi hại như thế nào nữa, cũng có khả năng qua lại tự nhiên trong cái hoàng cung này được,mình còn gặp mặt được mấy lần, hay chỉ là do trùng hợp........

      "Trịnh công tử!"

      tới vườn hoa tương đối hẻo lánh nằm cạnh Phúc Tú cung, Lê Tử Hà lên tiếng gọi lại Trịnh Hàn Quân.

      "Có chuyện gì?" Trịnh Hàn Quân quay đầu lạikhó chịu hỏi, lần nào bị vạ lây cũng đều là vì LêTử Hà, trước kia còn cảm thấy thú vị,nhưng bây giờ nhìn thấy cảm thấy phiền lòng.

      Nhìn vẻ mặt của , Lê Tử Hà khẽ cười : "Tử Hà cũng muốn quanh co lòng vòng, hay là cứ thẳng thắn hết lời cho xong, Trịnh công tử thực có tình ý với Ngân nhi?"

      "Cái.....Cái gì có tình ý....." Mặt Trịnh Hàn Quân đỏ bừng lên, ậm à ậm ờ chỉ thốt ra đượccâu đó rồi cúi đầu bức chiếc lá cành cây ngay bên cạnh.

      "Ồ, hóa ra là Tử Hà hiểu lầm, nếu như thế vậy Tử Hà xin trước." Lê Tử Hà hơi chắp tay chào xoay người định rời .

      "Nè......" Trịnh Hàn Quân có chút nóng nảy, vộigọi Lê Tử Hà lại, nhưng lại lắp la lắp bắp hỏi:"Ngươi.......Ngươi hỏi ta cái này làm gì?"

      Lê Tử Hà cười khẽ xoay người lại : "Tử Hà , có lời thẳng. Lần này Ngânnhi vì ta mới vào cung, nếu để cho muội ấy bị cuốn vào chốn hậu cung đó là điều mà ta khônghề muốn thấy mà có lẽ cả bản thân Ngân nhicũng đồng ý. Ánh mắt Tử Hà vụng về, lầm tưởng Trịnh công tử đối với Ngân nhi là có tình ý, vốn muốn tác hợp cho công tử cùng Ngân nhi, nhưng nếu như đó là hiểu lầmcũng sao, Tử Hà nghĩ biện pháp khác."

      Nét mặt Lê Tử Hà đượm vẻ buồn bã, xong lời ấy rồi định bước , Trịnh Hàn Quân quýnh lên vội vàng kéo nàng lại, gấp giọng :" có, có hiểu lầm! Đó là á!"

      " vậy, công tử có bằng lòng tới chỗ Hoàngthượng thỉnh cầu về Ngân nhi ?" Lê Tử Hà thoáng nở nụ cười, tình hồn nhiên trong sáng của tuổi ngây thơ làm cho người ta cảm thấy ánh trời chiều cũng trở nên dịu dàng hơn.

      "Bằng lòng, dĩ nhiên là bằng lòng rồi, chuyệnnày để cha ta là chính xác và đáng tin cậynhất! Nhưng mà Ngân Ngân....."

      "Việc này xin Trịnh công tử hãy yên tâm. Tự Tử Hà thu xếp. Nhưng xin Trịnh công tử sau khixuất cung cần phải núi Vân Liễm chuyến để đề thân."

      "Ừ, ừ, chuyện này tất nhiên rồi." Trịnh HànQuân vui sướng nhướng mày, trả lời vô cùng sảng khoái nhưng nghĩ tới đến núi Vân Liễmkhông phải cũng là đến tìm Thẩm Mặc sao? Cáingười giống như pho tượng Bồ Tát này có vẻcòn khó chuyện hơn cả cha mình........

      "Trịnh công tử có điều gì khó xử sao?" Lê Tử Hà thấy nụ cười Trịnh Hàn Quân chợt sượng lại liền lên tiếng hỏi.

      Trịnh Hàn Quân vội vàng khoát tay, " có, nào có khó xử gì đâu, ta phải mau xuất cung đây, huynh chờ tin tốt của ta!" phải chỉ là Thẩm Mặc thôi sao, vì Ngân Ngân, chỉ bị mất chút thể diện có xá là gì!

      Lê Tử Hà an tâm gật đầu, ngay từ lần đầu tiênTrịnh Hàn Quân tới Phúc Tú cung tìm Thẩm Ngân Ngân nàng nhận ra phần tình cảm của Trịnh Hàn Quân dành cho Thẩm Ngân Ngân. Thời điểm Thẩm Ngân Ngân hỏi nàng nên thế nào nàng liền có ý nghĩ này. Tuy rằng nàng giỏi có mắt nhìn người, nhưng cũng có thể phân biệt được lòng dạ của conngười có chính trực hay . Trịnh Hàn Quân này tuy là con trai độc nhất của Trịnh Dĩnh,nhưng hề có xa hoa dâm đãng củanhững gia đình phú quý thường hay có, chấtphác chính nghĩa vô cùng hiếm có, cùng với Thẩm Ngân Ngân tính tình đơn thuầnthật đúng là xứng đôi.

      Về phần Thẩm Ngân Ngân, vừa mới mở cửa có vẻ thẹn thùng, vô lý sau đó dành cho Trịnh Hàn Quân, ra , nếu nhưng quan hệ với Trịnh Hàn Quân chỉ duy trì ở mức tình cảm bạn bè bình thường, có thể nào lại tùy tiện mở miệng chỉ trích? Có điều phần tình cảm này,nếu phải mình đến bất ngờ bắt gặp e rằngvĩnh viễn nàng cũng phát ra........

      Trịnh Hàn Quân muốn thuyết phục Trịnh Dĩnh đến chỗ Vân Tấn Ngôn đòi người chuyện nàykhông phải dễ. Muốn đến núi Vân Liễm đề thâncũng đơn giản. Thậm chí muốn ThẩmNgân ngân tâm cam tình nguyện gả cho ,cũng phải phen trầy da tróc vẩy. Nhưng nếu như mọi chuyện có được dễ như trở bàn tay làm sao biết trân trọng?

      Lê Tử Hà lắc đầu cười khẽ, còn đến hơn nửa tháng, nếu Trịnh Hàn Quân có lòng vậy cũng đủ rồi.

      Trời đêm của ngày mùa Thu luôn tới sớm lại còn rất nhanh, lúc Lê Tử Hà trở lại Thái y viện bầu trời đầy sao. Chuyện của Thẩm Ngân Ngân cuối cùng cũng có chút chuyển biến, tâmtình Lê Tử Hà hiếm khi có được thoải mái như lúc này, chân bước vào đại sảnh, vừa mới bước vào được chân nghe được cóngười gọi lại ở phía sau: "Lê y đồng!"

      Lê Tử Hà quay đầu lại nhìn thấy Ngụy công công ở cạnh Vân Tấn Ngôn hối hả chạy tới, nhìn thấy được nàng mặt vui vẻ khôngthôi.

      Lê Tử Hà bấm tay tính toán, thời gian vừa đúng ba ngày, Ngụy công công đến tìm Phùng TôngAnh để chẩn bệnh?

      "Lê y đồng!" Ngụy công công gọi lại Lê Tử Hà,vội vàng tiến lên : "Lê y đồng, xin dừngbước."

      Lê Tử Hà vô cùng kinh ngạc, ông ta chỉ gặp qua nàng có vài lần mà nhớ được diện mạo củanàng, nhưng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ ôn hòa hỏi: "Công công, có chuyện gì?"

      "Hoàng thượng triệu kiến, cảm phiền Lê y đồngtheo lão nô chuyến." Vẻ mặt Ngụy côngcông có phần sốt ruột, lời ra cũng rất kháchkhí, vươn bàn tay ra ý mời Lê Tử Hà đitheo ông.

      Lê Tử Hà gật đầu, thêm lời nào, cùng ông bước về phía trước.

      Loài hoa Túc Dung này, gặp nóng bốc thành hơi sau đó hiệu lực của thuốc từ từ phát ra, lư hương trong điện đó giờ cứ bảy ngày đổi lần. Ngày nàng đến Cần Chính Điện, hôm đóđúng lúc là đầu tháng, cũng may có chuẩn bị đãđổi Diễm Tiên Thảo trong tay áo thành hoa Túc Dung lại còn chút do dự bỏ vào trong đó. Sau ba ngày hiệu lực của loài hoa bịtan hết, chắc chắn Vân Tấn Ngôn thấy khắpngười khó chịu, phiền chán bất an, kế tiếp tinh thần hoảng loạn, đắm chìm trong thế giớihuyền ảo ngủ mê man tỉnh.

      Lê Tử Hà suy nghĩ cẩn thận lại quá trình đầu độc của mịnh, xác định hành động của mìnhkhông có khả năng bị người khác phát , vậyviệc ngã bệnh nhưng cầu tên y đồng nho như mình đến đó làm gì?

      Trong lúc miên man suy nghĩ, hayđã đến Cần Chính Điện, Ngụy công công cất giọng thông báo: "Lê y đồng diện kiến."

      Ngay sau đó cửa Cần Chính Điện được mở ra cho Lê Tử Hà tiến vào.

      Cửa điện "cót két" mở ra, ba mùi hương trong lư hương thoang thoảng tỏa ra ngoài điện. LêTử Hà chỉ mới đứng ở ngưỡng cửa điện pháthiện ra có điều gì đó đúng, hiệu lực củahoa Túc Dung trong khí vẫn còn chưatản hết.

      Hoa Túc Dung này Lê Tử Hà chỉ thấy có ở trênnúi Vân Liễm của Thẩm Mặc, y thư trong hoàng cung tuy nhiều nhưng thấy nhắc tới nhiều loại dược liệu ở núi Vân Liễm, ngược lại y thư ở chỗ của Thẩm Mặc tuy ít nhưng lại rất tỉ mỉ. Riêng về loại dược thảo hại người này,Thẩm Mặc chưa bao giờ nhắc đến với nàng, may nhờ lúc đó Thẩm Ngân Ngân nghiên cứulam nhan thảo lén lấy ra quyển dược thư từ phòng của Thẩm Mặc, Lê Tử Hà mới biết ra mảng lớn hoa Túc Dung trồng ở trước viện đó lại còn có tác dụng này.

      Hiệu lực của hoa Túc Dung ở trong khísẽ làm cho lượng máu chảy tăng nhanh, mạch đập cũng nhảy đập nhanh hơn so với người bìnhthường rất nhiều, tất nhiên người thường cũng thể nào nhận ra. Lê Tử Hà học y, cộngthêm lúc này lại đặc biệt chú ý, dĩ nhiên chỉ cần ngửi là nhận ra ngay.

      Có lẽ do nàng đánh giá cao sức nóng của lư hương, hiệu lực của loài hoa này sợ rằng phảiqua tối nay mới tan.

      Vân Tấn Ngôn ngồi ở trước bàn đọc sách cầm cây bút, hình như là phê duyệttấu chương, Lê Tử Hà tiến lên hành lễ: "Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"

      Vân Tấn Ngôn ngước lên nhìn cũng lên tiếng, Lê Tử Hà chỉ có thể tiếp tục quỳ, thầm nghĩ lực ý chí của Vân Tấn Ngôn quả nhiên rất mạnh. Phần lớn thời gian cả ngày đều ở trong Cần Chính Điện này, ở mình nơi có tác dụng của hoa Túc Dung suốt mười mấy canh giờ, nếu là người thường sớm ngủ mê man dậy nổi rồi, nhưng lại giống như hề xảy ra vấn đề gì, còn có thể xử lý chính , sờ sờ loài hoa Túc Dung còn lại chút ít trong tay áo, đêm nay trước khi rời vứt hết chỗ còn lại này là được rồi.

      Trời đêm của thời tiết mùa Thu đúng là rất lạnh, nhưng Vân Tấn Ngôn từ trước đến giờ khôngthích mở cửa để mình ra sờ sờ trước mắtngười khác vì vậy gian luôn được đóng kín. Lư hương tỏa ra khói lượn lờ, khiếncho trong điện như có cảm giác ấm áp mơ hồkhông , Lê Tử Hà quỳ đất nửa canhgiờ, thế nhưng người ngồi ở bàn đọc sách vẫnkhông hề có động tĩnh. Lê Tử Hà có thể ràng cảm nhận được, trôi nổi giữa hai người khôngphải là yên tĩnh, là phiền não, mà người Vân Tấn Ngôn còn tỏa ra cái loại phiền não sâu kín lắp đầy cả Cần Chính Điện.

      Quả nhiên, chưa tới khắc, Vân Tấn Ngônđột nhiên ném cây bút lông tay, nện xuống mặt đất vang lên tiếng giòn tan, cây bút lông nhảy tưng lên mấy cái, lưu lại vài giọt mựcvừa vặn lăn đến trước gối Lê Tử Hà, cán búttròn trịa được tô son, ngòi bút thấm ướt mựcđen, ánh mắt Lê Tử Hà sững sờ chỉ nhìn chằmchằm cây bút lông nọ nhưng nhúc nhích.

      "Ngươi nhặt bút lên, tới đây." Vân Tấn Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn tới Lê Tử Hà lạnh giọng sai bảo.

      Lê Tử Hà nhặt bút bằng hai tay, cố chịu đựngcơn đau đớn nơi hai đầu gối, khom người dânglên cho Vân Tấn Ngôn.

      "Tới đây viết cho trẫm mấy chữ có đượckhông?" Giọng của Vân Tấn Ngôn bỗng chuyển sang dịu dàng, êm ái vang lên ở bên tai.

      Lê Tử Hà khom lưng lĩnh mệnh: "Nô tài tuânchỉ."

      Đứng thẳng người tới trước bàn đọc sách,trông thấy bàn sách của Vân Tấn Ngôn phải là tấu chương mà là trang giấytrắng. Phía đầy từng đốm đen, hiển nhiên là do nước mực xuống giấy nhuộm dần ra, nhưng thấy có chữ nào ở trênđó.

      "Hoàng thượng muốn viết chữ gì?" Lê Tử Hàcung kính giọng hỏi, lặng lẽ liếc mắt nhìnsang Vân Tấn Ngôn, mày rậm nhíu lại, sắc mặthơi tái, hô hấp dồn dập, ánh mắt có chút mê loạn, thầm nghĩ dược lực của loài hoa Túc Dungnày, cho dù lực ý chí có siêu phàm hơn ngườithường nữa, muốn chống chọi với nó cũngkhông phải dễ dàng.

      "Tục danh của Trẫm." Vân Tấn Ngôn vỗ trán ngả người sang bên, giọng cũng có chút mệt mỏi rã rời.

      Lê Tử Hà hơi ngạc nhiên nhưng nhiều lời, bảo nàng viết cái gì cứ làm theo là được, hỏi nhiều cũng hay.

      Ba chữ Vân - Tấn – Ngôn này từng in dấu tận đáy lòng hòa vào trong máu. Lê Tử Hà cố kiềm lại bàn tay hơi run run, áp chế xuống suynghĩ hỗn loạn trong lòng, hít sâu mấy hơi nhấnchìm hận ý vào trong lòng, nhất định phảikhông mang theo bất kỳ chút tình cảm nào cứtùy ý viết ra ba chữ kia, dù rằng thời nó từng là tình của nàng, nhưng cũng là nỗi hận cả đời.

      Nín thở, cầm bút như múa, viết liền ra mạch ba chữ.

      Vân Tấn Ngôn bỗng dưng sững người, châm rãivươn tay nâng niu vuốt lên ba chữ ấy rồi dừnglại ở hai chữ "Tấn Ngôn".

      Lê Tử Hà để bút xuống, coi như có gì nhìn lướt qua ba chữ kia, định rời khỏi bàn đọc sách trước mắt đột nhiên tối sầm, cánh tay chợt bị kéo lại, mùi Long Tiên Hương từng quen thuộc phả vào mặt, mặt mũi Vân Tấn Ngôn đỏ bừng, ánh mắt rời rạc mê ly, ràng nhìn tới Lê Tử Hà nhưng hai mắt lại vô hồn, khóe miệng mang theo ý cười như có nhưkhông nỉ non gọi: "Lê nhi........"

      Lê Tử Hà muốn hất ra nhưng bởi vì chênh lệchvề thể lực cho nên cách nào vùng ra được. Vân Tấn Ngôn từng bước tiến tới gần,bước chân Lê Tử Hà cũng theo đó cấp tốc luivề phía sau, bước chân chênh vênh nhưng đầu óc vô cùng ràng, lời lẫn hành động của Vân Tấn Ngôn lúc này có lẽ là do dược lực của loài hoa Túc Dung gây ra, tâm trí bị mê hoặc, nhìn thấy chữ của nàng viết lầm tưởng nàng là Quý Lê.......

      "Lê nhi........"

      Trong nháy mắt tới góc tường, Lê Tử Hàkhông còn đường để lui, Vân Tấn Ngôn gắt gao giữ chặt cánh tay của nàng, lôi kéo như muốn ôm nàng vào lòng, Lê Tử Hà dùng khuỷu cánhtay còn lại chống ở trước ngực , dùng sức đẩy ra. Vân Tấn Ngôn ràng là muốn buông tay Lê Tử Hà nhưng cánh tay vừa mớinới lỏng liền chồm tới ôm lại. Hai tay Lê Tử Hà được giải thoát, tay lần tìm tới song cửa sổđẩy mạnh nó ra, tay còn lại giơ lên tát cái mạnh, tiếng giòn tan vọng khắp đại điện hết sức chói tai, kế tiếp chính là yên tĩnh đếndọa người, yên tĩnh nhưng có chút mảy may hơi thở của tức giận nào.

      Hơi lạnh ngoài cửa sổ thổi vào trong điện, khí vốn ấm áp trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Hai tay Vân Tấn Ngôn cứng đờgiữa trung đột nhiên chán nản rũ xuống, Lê Tử Hà vội quỳ xuống lớn tiếng : "Nô tài thấy cử chỉ hành đông của Hoàng thượng có vẻ khác thường, còn cách nào khác chỉđành mạo phạm thánh thể, xin Hoàng thượnggiáng tội!"

      Vân Tấn Ngôn giống như bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, sắc mặt trắng bệch chỉ còn lại năm dấu tay đỏ tươi, hai mắt ảm đạm màngơ ngác nhìn Lê Tử Hà, cuối cùng nhíu màydời tầm mắt lắc lắc đầu : " xuống ."

      Ánh nến trong điện bập bùng, chiếu đến longbào vàng rực của Vân Tấn Ngôn cũng phải tốiđi mấy phần, rọi ra mặt đất bóng dáng nghiêng ngả của , chập chờn theo bước chânhơi loạng choạng của càng lúc càng xa.

      Lê Tử Hà quỳ mặt đất, nghe Vân Tấn Ngôn vậy lập tức đứng dậy cáo lui, khi ngang qua cạnh lư hương, vẫn thầm lặng lẽ lấy hoa Túc Dung trong tay áo nhanh chóng vẩyvào đó.

      Ngoài điện bầu trời đầy sao sáng, gió lạnh thổi từng cơn, dọc theo hành lang đều có thắp đèn lồng làm cho con đường cũng dễ hơn, Lê Tử Hà cúi đầu rảo chân bước nhanh rời . Chỉ mớiba ngày, thời gian ấy vẫn chưa đủ để làm cho Vân Tấn Ngôn nảy sinh cảm giác lệ thuộc vàoloài hoa Túc Dung này. Cho dù có bị hôn mê,chỉ cần rời khỏi Cần Chính Điện tới nơikhác tu dưỡng mấy ngày, dựa vào lực ý chí hơn người của là có thể hoàn toàn khỏe lại. Loại tình huống hôm nay, chỉ cần mở cửa sổ để VânTấn Ngôn được tỉnh táo chút là được rồi.

      Về phần cái tát kia, Lê Tử Hà chà chà bàn tay vẫn còn hơi tê tê của mình, nàng chínhlà cố ý.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương21: Tấn Ngôn

      Trở lại Thái y viện giữa màn đêm thâm trầm,đèn đuốc khắp nơi đều tắt, Lê Tử Hà thả bước chân trực tiếp vòng qua hậu viện. Nơiđó có con hẻm có thể về thẳng đếnphòng mà vẫn có thể tránh làm ồn đến người khác. Ánh trăng sáng đẹp nhưng tĩnh mịch nhưphủ thêm lớp lụa bạc cho hoàng cung, giólạnh từ trong con hẻm thẳng tắp lùa vào vạtáo Lê Tử Hà, nàng ôm chặt hai cánh tay ngẩng đầu lên nhìn gốc đại thụ ở phía sau căn phòngnhỏ mình của mình, nếu phải về hướng bên này, mình cũng chưa bao giờ chú ý cạnh căn phòng lại có gốc cây cành lásum xuê đến thế, theo làn gió đêm vang lên tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn có hai mảnh lá cây bay xuống, rơi xuống đất mà khônghề có tiếng động nào.

      Lê Tử Hà quay mặt qua hít hơi, đangnghiêng người muốn luồn qua con hẻm nhỏthì bỗng có tiếng gọi quen tai làm cho nàng dừng bước.

      "Tử Hà!"

      Thẩm Mặc tung người từ cây nhảy xuống,toàn thân áo đen hòa lẫn vào bóng đêm, chỉ cóđôi tròng mắt đen nhờ ánh trăng mà lan tỏa ánh sáng lung linh lấp lánh điềm tĩnh nhìn Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà nhíu mày, giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

      Vừa lên tiếng hỏi lại cảm thấy có chút quá mứcxa lạ, dứt khoát chuyển ánh mắt sang chỗ khác, giả vờ quan sát cây đại thụ kia.

      Thẩm Mặc cũng để ý, nhàng bướctừng bước đến gần hỏi, "Cơ thể khá hơnchưa?"

      "Ừ."

      "Vừa mới được Hoàng thượng triệu kiến?"

      "Ừ."

      "Ngươi hạ độc Hoàng thượng?"

      Lê Tử Hà như mắc nghẹn, rốt cuộc giương mắtnhìn thẳng vào Thẩm Mặc, từng đường cong khuôn mặt nhu hòa như như , nhưngbiểu mặt là kiên nghị cũng nhìn thẳng về phía nàng, nếu biết nàng cũng cần thiết phải giấu giếm vì thế Lê Tử Hà gật đầu.

      "Ta dạy y thuật cho ngươi, là để ngươi hạingười sao?"

      Trong khí mang theo hơi hướm của sựtức giận, được gió đêm thổi qua ngây lập tứctiêu tán, Lê Tử Hà bĩnh tĩnh đối diện với ánhmắt của Thẩm Mặc, lạnh nhạt : "Ta cũng chưa từng học y là dùng để cứu người."

      " việc của mấy hôm trước, ngươi biết trong dược có bỏ thêm đồ nhưng vẫn cố ý đưa đến cho Nghiên phi, cố ý bị bệnh để thoát nạn tránh tội, cũng nhân cơ hội này đuổi luôn Ân Bình ra khỏi Thái y viện. Hôm nay ngươi lại càng lớn mật đến hạ hoa Túc Dung với Hoàngthượng, ngươi cho rằng ngự y trong cung này chẳng có ai nhận ra độc tố kia?" Thẩm Mặc cố giảm thanh khi chuyện nhưng tronggiọng điệu kém phần gặng hỏi.

      Lê Tử Hà cười khẽ, chính bởi vì biết trong cung có ai nhận ra nàng mới bỏ thuốc.

      " vậy, mục đích của ngươi vào cung chínhlà Nghiên phi và Hoàng thượng?" Thẩm Mặcnhíu mày, có chút hiểu về nụ cười khẽđó của Lê Tử Hà, trong nụ cười đó ràngmang theo vài phần vui sướng.

      Nụ cười mặt Lê Tử Hà ngay sau đó biếnmất , hy vọng có người tới can thiệpvào cuộc sống của nàng, có cách nào cũng cần thiết giải thích với về hành vi của mình, nhìn thẳng vào hai mắt của ThẩmMặc lạnh lùng : "Vậy còn ngươi là ngườiphương nào? Vì sao năm lần bảy lượt tự do ra vào ở trong cung, lại còn đối với những chuyện xảy ra ở trong cung như lòng bàn tay?"

      Ánh mắt vốn sắc bén của Thẩm Mặc bỗngchuyển sang ảm đạm, cũng chỉ vì lo lắng Lê Tử Hà bí quá hoá liều bị người phát khiếncho mất mạng oan uổng mà thôi, nhưng ngờ lần đầu tiên mình xen vào chuyện người khác lại dẫn đến kết quả bị nàng hoài nghi. Chodù từng chung đụng 3 năm, cho dù có là danh phận thầy trò nữa nàng….Cũng chưa từngthực tin tưởng vào mình.

      Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hai người lạinổi lên yên tĩnh, bên tai chỉ còn thanhcủa làn gió lạnh xen lẫn tiếng lá xây rơi rụng lácđác tung bay, Lê Tử Hà vốn nghĩ chắc chắn cũng nhận được câu trả lời của Thẩm Mặc, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, tại sao cứ phải bắt buộc người phải đối xử thành với người khác?

      "Ta phụ trách những chuyện mình làm."

      Bỏ lại câu như vậy, ngay sau đó Lê Tử Hà xoay người bước nhanh rời .

      ***

      Hơi ấm quanh quẩn bên trong Cần Chính Điện,trong điện có bốn ngọn đèn nhưng chỉ thắp cómột ngọn. Ánh sáng ảm đạm lúc sáng lúc tối, rọi ra mặt đất cái bóng chập chờn nhấpnháy. Vân Tấn Ngôn vẫn ngồi ở trước bànđọc sách, hai mắt mơ màng nhìn ba chữ tờgiấy trắng, năm ngón tay vuốt ve tới tới lui lui ởhai chữ "Tấn Ngôn".

      Tấn Ngôn, Tấn Ngôn, là ai từng kề bên tai giọng nỉ non, là ai từng nũng nịu kêugọi mỗi khi ở bên cạnh ?

      Vân Tấn Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt lờ mờ mê muội, trong đầu hỗn độn, muốn chìm vào giấc ngủ say nhưng làm thế nào cũng nỡ bỏ ra ba chữ ở trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào nó hề chớp lấy cái, vếtmực nước đọng tờ giấy trắng dần lan ra. đen trắng, đừng nét bút nằm ngangnằm dọc có cảm giác như biết nó mấy đời, lờ mờ như được nhìn thấy có hai đứa bé. đứa mặc áo gấm chần gòn màu đỏ chót, chải hai cái bím tóc cột lại cùng nhau, dây cột tóc cũng màu đỏ phất phơ theo gió, vui cườichạy nhảy giữa rừng tuyết trắng mênh mông.Đứa còn lại khoác áo choàng tuyết nhung màu vàng nhạt, núp ở dưới gốc cây tùng phủđầy bông tuyết trắng xóa giọng khóc thút thít.

      "Nè, huynh làm sao vậy? Có người khi dễ huynh sao?" Tiểu nương ấy thôi cười ngưng chạy, chầm chậm tới chỗ cậu bé ấy, mặt màytươi tắn trắng mịn đỏ ao, khuôn mặt dào dạt ý cười mới đó trong nháy mắt chuyển thành lolắng, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn cậu bé đó,thấy xoay mặt cười : "Huynh đừng mắc cỡ, ta cũng hay khóc đến đỏcả mũi luôn đấy."

      Dứt lời, chui vào gốc cây ngồi xuống cạnh cậu bé, từ trong lòng ngực móc ra thứ gì đó, sau đó vươn tay đưa đến trước mặt cậu bé : "Nè,cho huynh ăn kẹo nè, ăn kẹo này rồi, mấy cáibuồn gì đó cũng biến thành ngọt ngay, cònnữa mùa Đông mà ăn kẹo có bị lạnhđâu."

      " bậy!" Cậu bé rốt cuộc dùng tay áo chùichùi mắt, xoay người lại trợn mắt liếc bé, rồinhìn nhìn đống màu sắc sặc sỡ trong tay bé khinh thường : "Thái phó , phải nếmtrải mùi vị đắng trong nỗi khổ đau đó mới là Nhân Thượng Nhân, ăn kẹo có ích lợi gì."(NTN cũng có nghĩa là dưới người mà trênvạn người)

      "Ha ha, huynh là biết đùa, lời của mấylão đầu tử kia đều chỉ dùng để dọa người màthôi, huynh xem Phùng gia gia , cho ta ăn kẹo còn mình quay lưng lại cùng với Phùngnãi nãi ăn đến cười hí hửng, lần đó bị ta bắt quảtang, ha ha, về sau ông còn với ta về mấy cái vấn đề gì mà khổ hay khổ kianữa." Trong lúc chuyện, mặt mày tiểu cônương liến thoắng hiếu động, niềm hạnh phúcdạt dào trong tròng mắt đen tưởng chừng như sắp vọt ra ngoài.

      Cậu hiểu: "Phùng gia gia?"

      "Đúng vậy, chính là Phùng gia gia ở Thái y viện, hôm nay ta tới tìm ông chơi, á á, khôngphải là tập viết! Ta thường hay theo Phùng gia gia luyện chữ." Tròng mắt tiểu nương chuyển động xoay tròn, tinh nghịch che miệng cười .

      "Ngươi là Quý Lê nữ nhi của Quý thừa tướng?"Cậu bé chau mày lại nghiêm túc hỏi.

      "Đúng vậy, cả huynh cũng biết ta ư?" Tiểu cônương hơi cười hỏi lại, chờ cậu bé trả lời lại tiếp: "Huynh tên là gì? Hôm nay ta luyện viết thử tên huynh nha!"

      "Ta? Vân Tấn Ngôn!"

      Giọng của cậu bé có phần hơi , bị làngió lạnh thổi phân ra rải rác thành từng mảnh , tiểu nương nhướng lên hàng lông mi cong vút hỏi, "Hả? Tấn Ngôn? Á, Tấn Ngôn ư,chỉ có hai chữ này thôi sao?"

      xong tiện tay lượm đại cành cây khô, rất nghiêm túc vẽ ra từng nét ở mặt tuyết,lẩm nhẩm : "Tấn.......Ngôn........"

      "Hả, Vân Tấn Ngôn, huynh là Tam hoàng tử sao?" Tiểu nương cầm theo nhánh cây quayđầu lại hỏi.

      "Ừ." Cậu bé gật đầu.

      " sao?" Hai mắt Tiểu nương tỏa sáng, bỏlại nhánh cây kéo lấy tay áo cậu bé kích động : "Huynh nhớ ta sao? Trước kia hàngnăm vào cung, chúng ta đều cùng nhau chơiđó, chỉ là, huynh bây giờ có vẻ cao hơn ta rồi,bộ dáng cũng còn giống như ban đầu cho nên vừa rồi nhận ra huynh! Về sau nếu ta có cơ hội được tiến cung nhiều hơn, ta tớitìm huynh chơi nha, có được ?"

      Tiểu nương cười ríu rít, tựa như đóahoa sen đỏ rực của ngày mùa Đông, ngâm ấm cả trái tim người, cậu bé hoàn toàn quên mất uất ức bi thương mới vừa rồi, trịnh trọng gậtđầu.

      ***

      Trong chớp mắt, từ câu bé bảy tuổi nãy được mười tuổi, cậu bé ấy cầm thư tín trong tayđọc hàng chữ đó viết: "Tấn Ngôn, TấnNgôn, Tấn Ngôn….Giờ ngọ ngày mai hẹn gặp ởthành Tây, gặp về."

      Cậu bé cười khẽ, đem thư tín cất vào trong ngực, xoay người lại với thái giám bên cạnh: "Ngày mai ta bị nhiễm phong hàn, hiểu rồi chứ?"

      "Da, nô tài hiểu , Tam điện hạ nhiễm bệnh chịu nổi khí lạnh, ngày mai đóng cửanghỉ ngơi." Tiểu thái giám cúi đầu trả lời.

      Thời tiết vào tháng ba cỏ dài chim tung tăng bay lượn, mây trôi gió thoảng, tiểu nương mặc bộ trang phục nam tử nhìn thấy ngườimà mình luôn lòng nghĩ tới khoan thaibước đến, sải bước dài xông tới vuimừng : "Tấn Ngôn, chúng ta thả diều giấyđi, được ?"

      "Được. sợ cha muội phạt sao?" Cậu bénắm lấy bàn tay tiểu nương cùng nhau ra cửa thành.

      " sợ, hôm nay cha vào cung gặp Hoàng thượng rồi, có lẽ đến hơn nửa đêm mới về."Tiểu nương lấy từ sau hông ra con diều giấy được quấn sẵn, quơ quơ trước mặt cậu bé cười : "Hôm nay cả Diêu nhi mà muội cũng bỏ luôn ở nhà đấy, Tấn Ngôn, hôm nay chúng ta phải chơi cho thoải mái trận có được ?"

      "Được."

      "Tấn Ngôn, Tấn Ngôn, huynh xem con diềugiấy nó bay kìa!"

      "Tấn Ngôn, Tấn Ngôn, gió bên kia lớn hơn rồichúng ta qua đó …."

      "Tấn Ngôn, Tấn Ngôn, huynh chạy về phía trước , muội ở phía sau cầm nó cho."

      "Lê nhi, vì sao muội lại thích gọi tục danh của ta như thế?" Cậu bé vừa cười vừa hỏi, rút ra chiếc khăn tay cẩn thận giúp tiểu nương lau mồ hôi rịn ra trán.

      "Ha ha, bởi vì, rất lâu trước kia huynh cho muội biết tên của mình…." Tiểu cônương vừa kéo dây diều vừa giựt lấy chiếc khăntrên tay cậu bé đó lau lại mồ hôi cho : "Huynh với muội cho rằng muội biết sao, chẵng những muội biết huynh làTam hoàng tử, mà còn biết tên của Tam hoàngtử là Vân Tấn Ngôn, mai này muội luôn gọi như thế…..Tấn Ngôn, Tấn Ngôn, Tấn Ngôn!"

      "Ta cũng gọi muội như vậy, Lê nhi, Lê nhi, Lê nhi!"

      ***

      Ao đầm vào tháng sáu, hoa sen nở rộ đầy hồ, chuồn chuồn lướt nước, tiểu nương nay trở thành thiếu nữ duyên dáng kiều,váy lụa đỏ thắm cướp vẻ đẹp của trăm hoa khoe sắc, nhưng ý cười suốt ngày nở rộ trênmôi nay còn nữa, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt từng hạt rơi xuống, hướng về phía người thanh niên ở đối diện gào lên: "Khônglấy, lấy, muội lấy! Tấn Ngôn,người muội thích là huynh, người muội muốn gả cũng là huynh, rốt cuộc là huynh muốn cướihay là cưới?"

      Nước mắt mặn đắng bị làn gió lạnh xua tan ngay tức khắc bốc hơi trong khí.

      Nét mặt người thanh niên đầy vẻ lo lắng mà cũng đau lòng dứt, ôm thiếu nữ vào lòng khuyên giải an ủi: "Đừng khóc, Lê nhi, đừngkhóc, muội muốn gả đừng gả, ngày mai ta tới chỗ phụ hoàng đề thân, có chịu ?"

      "Vậy huynh muốn cưới muội sao?" Thiếu nữ dừng hẳn lại tiếng khóc thút thít nghẹn ngào hỏi.

      "Cưới, muội là Lê nhi mà ta nhất, sao lạikhông cưới?" Nam tử giúp nàng lau hai hàngnước mắt, kiên định : "Ngày mai ta cùng cha muội tìm phụ hoàng, cầu xin người thu hồi mệnh lệnh ban ra là được, Lê nhi, đừngkhóc nữa."

      "Được, Tấn Ngôn, huynh đó nha, muội làLê nhi mà Tấn Ngôn nhất, đượcchán ghét, được vứt bỏ." Thiếu nữ lẳng lặng tựa sát vào lồng ngực nam tử, vệt nước mắtnơi khóe mắt vẫn còn chưa khô, sóng nước trong hai mắt nổi lên tỏa sáng, nhắm mắt khe khẽ thở dài.

      Nam tử gật đầu, nhàng vuốt ve mái tóc dài của thiếu nữ, trịnh trọng : " chán, bỏ!"

      Bỗng dưng luồng hơi lạnh thổi tan hình ảnh vừa mơ hồ vừa chân ở ngay trước mắt, cảngười Vân Tấn Ngôn đột nhiên thấy lạnh lẽo, dụi dụi mắt, thiếu nữ ấy biến đâu mất mànam tử cũng còn thấy nữa, trước mắt vẫn chỉ là hai chữ "Tấn Ngôn" quen thuộc kia.

      chán, bỏ…..

      Vân Tấn Ngôn đem tờ giấy trắng bàn vò thành cục, nhìn về phía bóng đêm dầy đặc ngoài cửa sổ, chỉ cái nhấc tay cục giấy đóliền bị ném văng tới góc hành lang lăn tròn mấy vòng cuối cùng nằm dừng lại 1 góc khuất ở cuối hàng lanh, chỉ có vậy mới còn ai chú ý nữa, còn ai nhớ đến nó nữa…..

      Ngọn đèn cuối cùng trong Cần Chính Điện rốtcuộc cũng được dập tắt…..

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương22: Bắt đầu

      Sáng hôm sau, Lê Tử Hà đưa thuốc cho Nghiênphi xong liền đến Phúc Tú cung tìm Thẩm NgânNgân, chuyện của nàng xử lý xong sớm tốt hơn. Có thể Trịnh Hàn Quân trước sau cũng đãchuẩn bị, người của Phúc Tú cung đều nhắmmột mắt mở mắt với Thẩm Ngân Ngân, cònLê Tử Hà là sư huynh nàng, còn có thân phận y đồng, tới thăm hỏi cũng có ai chỉ trích.

      Mở cửa thấy Thẩm Ngân Ngân cầm mộtquyển y thư, Lê Tử Hà nhíu mày cười hỏi:"Ngân Nhi cũng đọc y thư ư?"

      "Ơ kìa sư huynh, gần đây muội chăm chỉ lắmđó." Thẩm Ngân Ngân đóng cửa lại, quay lạichống đầu ngồi xuống, : "Phải là muộichăm chỉ xưa nay rồi, chỉ tại sư huynh thấy mà thôi."

      "Hả? Ngân Nhi biết nghe lời từ khi nào vậy?"Lê Tử Hà cười khẽ, biết muội ấy lại giởtrò gì.

      "Sư huynh, sư huynh, muội hỏi huynh chuyện này!" Thẩm Ngân Ngân trả lời câu hỏicủa Lê Tử Hà, đột nhiên thần bí tiến tới bên người nàng, co đầu rụt cổ : "À, cái đó.......Cái đó........"

      "Rốt cuộc muội muốn hỏi gì? Cứ thẳng ."Lê Tử Hà nhìn nàng ngắc ngứ, muốn lại thôi, lập tức ngắt lời hỏi thẳng.

      Mặt Thẩm Ngân Ngân bỗng đỏ bừng, chống cằm rót ly trà, uống cạn rồi vỗ ngực, khuôn mặt vẫn ửng hồng, lại rúc vào bên cạnh Lê Tử Hà hít sâu hơi : "Sư huynh nam tử cóthể cùng nam tử.......Chuyện đó......."

      Lê Tử Hà nhíu mày, đẩy đầu Thẩm Ngân Ngânra, nghiêm mặt : "Muội hỏi cái này làm gì?"

      Người học y, tất nhiên hiểu chuyện nam nữ,nhưng lời này sao có thể thốt thành lời? Haylà tình giữa nam nhân. Lê Tử Hà hiểu liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, sao tự dưng lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ nàng nhìn lầmTrịnh Hàn Quân này sao?

      "Ngân Nhi, là tiểu nương, có mấy lời khôngthể bừa, có số việc, biết tốt hơn là biết."

      "Dạ." Mặt Thẩm Ngân Ngân lại đỏ ửng, trướckia vẫn cho là sư huynh là nam tử, vì vậy những lời này vẫn do dự dám lên tiếng hỏi.Nhưng dù biết sư huynh là nhưng thời gian xem nàng là nam tử trong tiềm thức quádài, khó khăn lắm mới từ tình say đắm biến chuyển thành niềm tin lệ thuộc đơn thuần, hỏi thẳng chuyện xấu hổ như vậy. Thẩm Ngân Ngân vẫn còn hơi lúng túng, yên lặng xoayngười gục xuống bàn, trong lòng suy tính, nam tử cùng nam tử........

      Lê Tử Hà chỉ thấy Thẩm Ngân Ngân giơ mộtngón trỏ lên, lại giơ thêm ngón trỏ khác,nghiêm túc nhìn tay mình, thấy thế nào cũng được, khỏi cười "Hì hì" tiếng.

      Thẩm Ngân Ngân phục hồi tinh thần lại, buồnbực : " thể nào, nam tử cùng nam tử.......Làm thế nào........"

      "Ngân Nhi, sư huynh vừa mới gì?" Lê Tử Hà cố tình nghiêm mặt lại.

      "Thôi , vậy sư huynh, muội hỏi huynh mộtchuyện khác nhé." Thẩm Ngân Ngân xua tay, giơ y thư trong tay lên, : "Xương gãy lìa, có thể nối lại ?"

      Lê Tử Hà nghiêm túc hẳn lên, mặc dù khôngbiết Thẩm Ngân Ngân hỏi chuyện này để làm gì, nhưng vẫn đáp: "Phải xem mức độ gãy như thế nào, thời gian gãy bao lâu. Nếu vếtthương mà cứu trị kịp thời đương nhiên cóthể nối liền, nhưng nếu kéo dài quá lâu e rằng để lại tật, nếu thương nặng vô phương cứu chữa."

      "A.......Huynh sư phụ có cách ?"

      Lê Tử Hà lắc đầu, chỉ biết ý thuật của Thẩm Mặc rất uyên thâm, nhưng biết uyên thâm đến mức nào. Thường ngày nàng theo hắnxuống núi chẩn bệnh, tất cả đều là bệnh chứngtương đối bình thường, cũng chưa thấy nối xương bao giờ.

      "Ngân Nhi, sao hôm nay muội hỏi nhiều chuyện thế? Muội muốn chữa bệnh cho ai?"

      "Ồh....... người bạn, xương đùi bị gãy, thể lại, đáng tiếc........" Thẩm Ngân Ngân buông sách xuống, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến tên nam nhân gặp ởphủ thừa tướng kia, áo trắng phiêu lẵng, lịch sựtuấn nhã, mãi mãi làm cho người ta cảm thấyấm áp, mang theo nụ cười khoan dung, nhưng lại thể lại........

      Xương đùi? Lòng Lê Tử Hà chùng xuống, muốn nhiều lời, liền sang chuyệnkhác, hỏi: "Ngân Nhi, hôm nay tới đây ta cũngcó chuyện muốn hỏi."

      "Dạ, có chuyện gì ạ?" Sư huynh còn có chuyệnkhông hiểu nữa sao........

      "Nếu để muội và Trịnh Hàn Quân rời khỏihoàng cung, muội có bằng lòng ?" Lê Tử Hà muốn quanh co lòng vòng, hỏi thẳng.

      Thẩm Ngân Ngân há to miệng, ngờ sư huynh lại hỏi mình chuyện này, trong lòng trốngrỗng. Lại nghĩ đến những ngày cùng Trịnh Hàn Quân chơi đùa ở Vân Đô, đến các quán rượuhoành hành, thỉnh thoảng ra ngoại ô săn thú,cũng tồi phải? Gật đầu, : "Chỉ cần có thể tránh việc cả đời vùi trong hoàng cung, thế nào cũng được!"

      "Được, vậy ta về trước, nhớ những lời hôm nay ta ." Lê Tử Hà dứt khoát đứng dậy, chờ đến Thẩm Ngân Ngân trả lời liền ra ngoài.

      Thẩm Ngân Ngân chán nản ngồi xuống cạnh bàn, thôi, bám theo sư huynh cũng chỉlàm gánh nặng, dù sao tiểu tử họ Trịnh kia cũng dám ức hiếp nàng!

      Nghĩ tới đây, Thẩm Ngân Ngân nhếch môi cười,định cất kỹ y thư, bất giác liếc xuống dưới bàn.Chỗ sư huynh vừa ngồi hình như rơi vật gì đó, vội vàng chạy tới nhặt lên. Là túi vải , thêu thùa gì, màu xám tro, quả nhiên làphong cách của sư huynh. Mở ra xem, ra là túi hoa Túc Dung, lần sau gặp sư huynh trả lại cũng được!

      Thẩm Ngân Ngân phủi bụi túi vải, nhét vào trong ngực bước vào phòng ngủ.

      Thuốc của Nghiên phi ngày hai lần sáng tối, Lê Tử Hà ra khỏi Thái y viện về phía Nghiên Vụ điện.

      Tiểu Quất vừa thấy Lê Tử Hà, vội vàng mỉm cười ra đón, : "Lê y đồng đến đúng lúc,nương nương vừa mới thức dậy." rồi nhận lấy nồi thuốc trong tay Lê Tử Hà, khẩn khoảnvào điện, bỗng quay đầu lại : "Lê y đồngđứng sững người ra đó làm gì? Cùng ta vào trong ."

      Lê Tử Hà dõi mắt theo, thuốc đưa đến rồi, vìsao còn muốn nàng vào trong?

      Tới ngoại điện nghe thấy giọng nữ lanh lảnh quen thuộc, "Tỷ tỷ đúng là đơn thuần thiện lương! Hôm qua y đồng này được Hoàngthượng gọi tới, hôm nay Hoàng thượng ở CầnChính Điện suốt cả ngày, còn lâm triều, đến giờ vẫn chưa ăn cơm. Bây giờ ngoài Cần Chính Điện, nô tài quỳ đầy đất, sáng nay tỷ tỷ còn hỏi y đồng kia hôm qua xảy ra chuyện gì?"

      "Lê y đồng cũng chỉ phụng mệnh đưa thuốc cho ta, chuyện của Hoàng thượng, lúc ấy ta cũng nghe ." Trong lời của Nghiên phimang vẻ tức giận hiếm hoi.

      Lê Tử Hà vào điện liền thấy Nghiên phi và Diêuphi nhìn chằm chằm vào nhau hề nhượngbộ, rũ mắt xuống an phận đứng bên.

      "Ơ, còn tưởng rằng tỷ tỷ tâm tình bình lặng nhưnước, thản nhiên xuất trần rồi, ra vẫn còn lòng quan tâm sao." Diêu phi đặt tách trà xuống, nhíu mày nhìn Lê Tử Hà, phục trangmàu đỏ diễm lệ hoàn toàn đối lập với màu trắng tinh khôi của Nghiên phi ngày hôm nay.

      "Nô tài tham kiến Diêu phi nương nương, Nghiên phi nương nương, nương nương vạnan." Lê Tử Hà quỳ xuống bái kiến, hôm nay nhất định thể rút lui vẹn toàn rồi.

      "Ha ha, ngươi tới đúng lúc, cho bổncung nghe, hôm qua Hoàng thượng gọi ngươiqua, xảy ra chuyện gì?"

      Diêu phi cất cao giọng làm như lười biếng, Lê Tử Hà lại ngửi thấy hơi thở nguy hiểm, cúi đầu trầm giọng đáp: "Bẩm nương nương, Hoàng thượng bảo nô tài viết chữ."

      Trong điện nhất thời yên lặng, Diêu phi khôngnói gì tiếp, Nghiên phi chỉ hờ hững nhìn, tựa như phiêu đãng ngoài cửa sổ, thái giám cung nữ càng dám thở. Đột nhiên Diêu phi cườikhẽ như chuông bạc vang dội, mang theo vẻ giễu cợt nông sâu, : "Vậy ư? Cũng bảo ngươi viết tên ư? Viết tên của người sao?"

      "Vâng."

      "Tiếp theo sao?"

      "Nô tài viết."

      "Ta hỏi ngươi tiếp theo sao? Sau khi viết sao nữa? Người cười hay khóc, vui mừng hay giận dữ, hoặc là sợ hãi?" Diêu phi bỗng chốcđứng bật dậy khỏi ghế, tay giữ chặt lấy cằm Lê Tử Hà để nàng ngẩng mặt lên đối diện với mình, móng tay sắc nhọn cắm mạnh vào mặt Lê Tử Hà.

      "Hoàng thượng ôm nô tài." Lê Tử Hà dằn lạicơn đau, khó khăn cất tiếng giữa hàm răng, nhưng vẫn hạ mí mắt, muốn nhìn thấy thân như tỉ muội ngày xưa lại trở thành người phụ nữ xảo quyệt đáng ghê tởm như ngày hôm nay.

      "Sau đó sao?" Diêu phi hiển nhiên sốtruột kiềm nổi, tay dùng sức mạnh hơn, móng tay lúc này thấm máu của Lê Tử Hà.

      "Hoàng thượng gọi Lê nhi."

      Ánh mắt Diêu phi rét lạnh, tay ra sức hất mạnhcằm Lê Tử Hà, móng tay xẹt qua tạo thành hai vết máu sâu hoắm mặt.

      "Người đâu, kéo ra ngoài đánh cho ta!" Diêu phi hề che giấu hận ý mà nhìn chằmchằm vào Lê Tử Hà quát lên.

      Lập tức có hai thái giám vào điện, tóm lấy LêTử Hà định kéo ra ngoài. Lê Tử Hà tránh néquỳ xuống : "Nô tài đáng chết, chọc giận nương nương, xin tự quất roi!"

      Diêu phi bị lời của nàng làm cho kinh ngạctrong thoáng chốc. Cho rằng xin tha khôngngờ lại muốn được đánh, sau đó cười to : "Ha ha, đúng là biết điều. Sao vậy, cho rằng những trò biết lỗi này có thể hiệu quả với bổncung, tha thứ cho ngươi lần ư? Kéo ra ngoài, bổn cung đích thân đánh!"

      Nắng chiều tắt, sắc trời u ám, ngoài điện gió mát hây hây thổi từng cơn. Lê Tử Hà quỳ mặt đất cúi đầu nhắm mắt. Quất roi dù sao cũng đỡ hơn trượng hình, xương đùi của nàng khôngthể chịu nổi trượng hình, nếu e rằng cả đời này đứng lên nổi nữa.

      Nghiên Vụ điện có mấy tên thái giám và nô tài đứng ngoài điện, Duyệt nhi được Diêu phi dẫntheo đứng bên cạnh nàng, khoác áo choàng cho nàng. Diêu phi cầm roi dài trong tay, tròng mắt đen ửng nét lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Lê Tử Hà.

      "Muội muội hà tất phải làm như vậy? Cũng chỉ là y đồng nhoi, đừng để bẩn tay của muội." Nghiên phi ở bên cau mày bất đắc dĩkhuyên giải.

      "Tỷ cũng biết chỉ là y đồng noi, tên thân mật của Quý hoàng hậu mà có thể tùytiện gọi ra miệng được sao? Hôm nay để chịu đau khổ, e rằng mai này còn khônghiểu chuyện!" Diêu phi trừng mắt chútkhách khí đốp chát lại.

      Mắt Nghiên phi chợt xao động, đành lòng nhìn Lê Tử Hà cuối cùng chuyển mắt .

      Diêu phi cười hả hê, vung tay lên, quất mạnhlên lưng Lê Tử Hà, cười lạnh : "Dựa vào mấy chữ liền cho rằng mình có thể cá chép hóarồng ư, đừng mơ tưởng hão huyền!"

      "Ngươi cho rằng có thể thay vị trí của người sao? Đừng ai hòng mơ tưởng!" Diêu phi trở tayquất thêm roi, căm hận : "Dù là ai cũngkhông thể!"

      Roi dài quất mạnh tạo thành vang tiếng giữakhông trung, quét qua mặt đất, khuấy tung bụi mù. Lê Tử Hà vẫn thẳng lưng cắn chặt răngkhông kêu tiếng.

      "Trong hậu cung này, nếu muốn sinh tồn, hãybiết đường quản tay chân của ngươi, miệng của ngươi!"

      Vút, lại thêm roi quất qua tai Lê Tử Hà, từtrên xuống dưới, từ trái qua phải, cùng với hairoi vừa nãy, ba vết roi giống như cười điêncuồng dữ tợn với người, từ từ rỉ máu. Vải áo bị quất nát nhuộm vết máu, bay lên theo gió để lội ra nội y đỏ sẫm.

      " hổ là người tỷ tỷ nhìn trúng, khíkhái!" Diêu phi vung tay lên, định vụt thêm roi.

      "Nương nương, nương nương, Hoàngthượng.......Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh ởCần Chính Điện!" tiểu thái giám chạy ra từ bên cạnh, vừa hấp tấp chạy vừa sợ hãi kêu gào,giọng lanh lảnh khiến tất cả mọi người đều nghethấy ràng.

      Diêu phi thảy chiếc roi dài xuống giao cho Duyệt nhi, trừng mắt liếc nhìn Lê Tử Hà, : "!"

      Màu đỏ thẫm rực rỡ, mang theo đám cung nữ thái giám rời như gió. Tai Lê Tử Hà ù ,nhắm chặt mắt lại, chịu đựng cơn đau lưngđịnh đứng lên nhưng vừa mới nhúc nhích toàn thân cứ như bị xé rách, cuối cùng thân thể chao nghiêng ngã nhào xuống đất.

      Nghiên phi mở đôi mắt vẫn nhắm chặt ra, vộivàng chạy tới, váy dài dính vết bẩn dưới đất,định đưa tay đỡ Lê Tử Hà dậy nhưng bị TiểuQuất ở bên giữ lại chỉ đành phải lo lắng hỏi: "Lêy đồng, có ổn ?"

      Lê Tử Hà khó khăn lắm mới nghe câu hỏicủa Nghiên phi, chỉ gật đầu.

      "Ta gọi người đưa y đồng về."

      Trời xanh thăm thẳm, mặc dù có ánh mặttrời, mây rất nhạt, mặc dù mắt thường thể nào nhìn thấy. Chóp mũi phảng phất mùibùn đất, bụi đất dính đầy tay dù lau thế nàocũng hết. Lê Tử Hà nhắm mắt lại, muốn gạt bỏ ý nghĩ, gạt bỏ đau đớn, gạt bỏ khuất nhục. Đây là lần cuối cùng.

      Lúc Phùng Tông chạy tới phòng nàng thìtrông thấy máu tươi lưng đóng vảy, LêTử Hà nhắm mắt ngủ mê man, hai mắt ông nhất thời đỏ bừng. Mình sai rồi, mình muốn mượnnét chữ tương tự để tưởng niệm về niềm vuimột thời, nhưng ngờ lại mang tới khổ nạncho người khác. Là mình đa lôi kéo Lê Tử Hàvào cuộc, để bị hai vị quý phi dồn ép, thậmchí còn dẫn đến bị Vân Tấn Ngôn chú. cậu bé yên lành lại bị mình hủy hoại nhưvậy!

      "Tử Hà........" Giọng Phùng Tông hơi run rẩy, lay nhè Lê Tử Hà nhưng người giường hoàn toàn có động tĩnh.

      Phùng Tông thở dài hơi, nhíu nhặthàng mày bạc phơ, chứa chan nỗi lo âu nồng đậm thể tan biến. Nhìn quanh quất phòng, định tìm chút đồ để trị thương cho Lê Tử Hà, liếc thấy chồng giấy bàn Lê TửHà, khỏi tiến lên lật xem. Thằng bé này luôn khiến người ta cảm thấy có rất nhiều bímật, khiến người ta quá tò mò.

      giấy Lê Tử Hà viết thuộc tính của cácdược liệu. Phùng Tông lật giở qua loa, định đặt xuống trong đầu bỗng "uỳnh"lên tiếng, lấy tờ giữa chồng giấy trênđó ra mới biết là hoa Túc Dung.

      Hoa Túc Dung, ở dải đất ẩm ướt vùng Tây Nam, ưa ánh nắng mặt trời. Hoa nở hai mùa, Hạ Đông, sắc hoa đỏ tươi vô cùng mỹlệ, mùi hoa khoan khoái có tính chất dưỡng khían thần. Bản thân loài hoa có độc, hoaTúc Dung bông có mười hạt, hình dáng đennhư mực vô cùng quái lạ, có thể làm thuốc,giảm đau, gặp lửa thành tro, có mùi lạthường, nhưng dược hiệu tản ra khắp nơi. thể hít trong thời gian dài, nếu sinh ra ảo giác. Nếu quen với thuốc ngủ mê man dậy nổi dẫn đến đột tử trong mộng.

      Tay Phùng Tông run lên, xem đến phần sau, lại càng run dữ dội hơn. Nghĩ đến Vân Tấn Ngôn hôn mê vội xé tờ giấy nhét vàotrong tay áo, vội vàng lao đến bên cạnh Lê Tử Hà lay lay: "Lê Tử Hà, hoa Túc Dung này là thứgì? Lê Tử Hà!"

      Lay hồi lâu vẫn có động tĩnh gì, cuối cùng Phùng Tông đành bỏ cuộc, cũng để ý đến chuyện rửa vết thương nữa. Nếu Vân Tấn Ngôn đột tử trong mộng thậtthì........

      Phùng Tông toát mồ hôi lạnh đầy đầu bước nhanh rời .

      Nằm lỳ giường nãy giờ lúc này Lê Tử Hàmới nhúc nhích xoay đầu lại mở to đôi mắt sángrỡ vô cùng trong suốt ràng…..

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương23: Tội trạng

      Đến khi được người của Nghiên phi đưa về Thái y viện trời tối. Lê Tử Hànằm lỳ giường nhìn ánh sáng trongphòng dần mờ , ý thức vẫn ràng nhưng đầu óc lại mê man. Lúc nàngđược đỡ về có ít y đồng đến xemnáo nhiệt. Sau đó Phùng Tông cũngchạy tới rồi cầm lấy tờ giấy rời , Thái y viện chợt yên tĩnh trở lại, như thể trong viện chỉ có mỗi mình nàng.

      chẩn bệnh cho Vân Tấn Ngôn rồisao?

      Lê Tử Hà liếc nhìn giấy tờ tán loạn mặt bàn, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủthật say. Trước mắt, việc nàng nên làmchính là nghỉ ngơi tốt, an tâm dưỡngthương.

      làn gió mát bỗng ập vào phòng, thổibay giấy tờ bàn nhàng rơi xuống đất. Cánh cửa vốn khép hờ lại khe khẽmở ra. Thẩm Mặc mặc áo đen gọn gàng, tóc dài xõa vai tung bay trong làn gió.

      nhàng bước tới, Thẩm Mặc trở tay đóng cửa lại, thoáng thấy giấy tờ rơi đầyđất khom lưng nhặt lên từng tờ . Trong phòng chỉ có ánh trăng tĩnh mịchnhìn chữ viết giấy. ThẩmMặc chỉ liếc nhìn qua rồi xếp lại đặt lênbàn, cầm nghiên mực dằn lên, sau đó ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh lẳng lặng nhìn Lê Tử Hà ngủ say.

      Bóng đêm sâu lắng che khuất khuôn mặt của Lê Tử Hà, chỉ có thể loáng thoáng thấy nàng nằm lỳ giường, đầu nghiêng mặt gối. Mặc dù thấy mắt mũi nàng nhưng tâm trí của ThẩmMặc vẫn có thể phác thảo nét dáng vẻ của nàng. Nếu so sánh với những cônương khác, tướng mạo của nàng chưa đạt tới mức khuynh quốc khuynh thành,thậm chí còn xứng dùng từ tiểuthư khuê các, bình thường đến mức nếu ném vào đám đông cũng tìm ra được. Nhưng đó là đối với người khác, còn đối với Lê Tử Hà rất đặcbiệt, đặc biệt đến mức từng cái nhănmày từng nụ cười đều vô tri vô giáckhắc sâu vào đáy lòng sau ba năm yênlặng quan sát.

      Thẩm Mặc biết tại sao mình lại cótâm tư như vậy. Mới đầu tự vớimình điều này cũng chỉ vì lòng quan tâm tới đồ nhi, nhưng thể thừa nhận, tình cảm dành cho ThẩmNgân Ngân được đến mức này. vốn là người tự do tự tại, đãtừng ám hiệu cho mình rằng tình cảmđặc biệt dành cho Lê Tử Hà này cũngchỉ là tình thầy trò mà thôi. Nhưng hắnlại muốn cố ý đè nén ép buộcmình về mặt tình cảm, muốn gặp liền vào cung. Ở dưới gốc cây kia cho dù nhìn thấy bóng người nhưng cũngcó thể làm cho thấy an tâm. Muốnnàng cảm nhận được tồn tại của mình, liền cầm tiêu thổi khúc Thanh Tâm ngâm, cho dù nàng biết đó chínhlà mình........

      cho rằng mình vẫn có thể tiếp tụcphương thức này, chỉ cần để cho có thể thấy nàng mọi lúc như hồi ở núi VânLiễm là đủ rồi.

      Nhưng thấy nàng hằng đêm khó ngủ,thấy nàng ngày càng gầy , thấy ánh mắt nàng càng thêm lạnh lẽo, thấy nàng bị người chèn ép, chà đạp thân thể của mình, hôm nay còn bị phạt roi mà vẫnbình tĩnh như nước hồ thu. Từ trận sóng lăn tăng chợt hóa thành sóng to gió lớn, ùa vào từng góc trong đáy lòng. thể là tức giận hay ứ đọng,như thể có người cứ hết lần này tới lầnkhác chèn ép ở ngực còn thỉnh thoảng gõvào trong đó khiến cho đau đớn từng cơn.

      Thẩm Mặc đứng lên, tới bên giường.Ba vết roi lưng Lê Tử Hà, hai ngangmột dọc, máu chảy ra đóng vảy. Y phục bị roi quất rách dính má dán sátvào lưng, trong bóng tối vết thương đanxen lại càng dữ tợn. Thẩm Mặc vươn tay ra, kiềm chế được mà khẽ run rẩy, từ từ đến gần vết thương. Như thể chỉ cần mình xoa lên vết thương ấy nó sẽkhông giày vò Lê Tử Hà nữa. Nhưng khicảm giác được có ánh mắt nhìn chằmchằm vào mình, chợt rút tay về, thấy Lê Tử Hà mở to mắt nhìn mình với vẻ ngờ vực khó hiểu.

      "Người tới làm gì?" Lê Tử Hà lạnh lùnghỏi với giọng hơi khàn khàn.

      Thẩm Mặc rũ mắt khẽ : "Vết thương này, cần phải rửa sạch."

      Lê Tử Hà xoay mặt lặng im nóigì.

      "Vậy ta tìm Ngân nhi." Thẩm Mặckhẽ thở dài, xoay người định rời .

      Lê Tử Hà nghe vậy lập tức quay mặt sang, vội cất giọng khàn khàn :" cần! Người làm cũng được."

      Thẩm Mặc xoay người nhìn Lê Tử Hà,thấy nàng lại rũ mí mắt xuống quay mặt , nghĩ đến bây giờ muộn, muốn dẫnThẩm Ngân Ngân đến đây cũng phiền toái mà lại nguy hiểm, huống chi bản thân cũng phải loại người cổ hủ, nếu Lê Tử Hà để ý, cũngkhông do dự nữa, nên xử lý vết thương sớm mới tốt.

      Lấy rượu thuốc và chút bột thuốc chuẩn bị từ trước, lại rút chiếc khăn từ trong tay áo ra, đặt hết lên giường căn dặn, "Có thể hơi đau chút, cố gắng chịu đựng."

      Y phục rách toác lưng Lê Tử Hà bịmáu nhuộm đỏ, dính lên miệng vết thương. Thẩm Mặc nhíu mày, vô cùngcẩn thận chậm rãi cởi y phục ra.

      Tay Thẩm Mặc rất lạnh, thỉnh thoảngchạm phải làn da nóng bỏng của Lê Tử Hà lại rời như bị đả thương, rồi lạiđưa tay về chạm lên lưng Lê Tử Hà.Cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Lê Tử Hà khẽ run, Thẩm Mặc vận nội lực dồn vào đầu ngón tay truyền sang miệng vết thương nhằm giúp cho Lê Tử Hàgiảm bớt cơn đau.

      Cuối cùng cũng gỡ được hết lớp y phục dính miệng vết thương ra. Tuy nóikhông tốn bao nhiêu hơi sức, nhưng Thẩm Mặc vẫn thở phào nhõm. Hai tay gồng lên, xé rách y phục khỏi lưngnàng vang lên tiếng “xoạt”. Bờ lưngtrần trụi của Lê Tử Hà ra trước mắt Thẩm Mặc, ngoại trừ vết thương dữ tợn, dưới ánh trăng làn da trắng noãn nõn nà như được phủ ánh sáng bàng bạc. ThẩmMặc lúng túng quay mặt , đổ rượuthuốc ra khăn bắt đầu rửa sạch vếtthương cho Lê Tử Hà.

      Lúc đầu Lê Tử Hà cảm thấy vết thương khó khăn lắm mới đóng vảy cứ như bịxé rách lần nữa, thân thể tự chủ mà căng cứng. Sau đó dòng nước ấm lan tràn ra thấm hết cơn đau đớn, dần dần chảy vào trái tim làm cho cả người thoải mái ấm áp. Toàn thân mệt mỏi tới bây giờ mới hoàn toàn buông lỏng, để ý đến cơn đau lưng nữa, ý thức dần dần mơ hồ chìmvào giấc ngủ.

      Thẩm Mặc bôi thuốc xong, băng kín vết thương, thấy nàng ngủ liền đắp chăn cho nàng. Sau đó lục tìm quần áo trongtủ của Lê Tử Hà rồi đặt bên giường, lo xong hết những việc này mới ngồi lạibên bàn hờ hững nhìn Lê Tử Hà. Nhìn lướt qua bột Diễm Diên Thảo bàn, chất kịch độc này ràng hơn bất cứ ai ngờ lại phát nó ở trong tủ của Lê Tử Hà.

      Hoa Túc Dung và Diễm Diên Thảo đều là loại thuốc chỉ có ở Tây Nam, phía bắcchỗ Vân Đô ít có người biết, dùng nó để hạ độc ở nơi như hoàng cung quả thựcrất khó bại lộ. Hoa Túc Dung này dùngcũng sao, nhưng còn Diễm Diên Thảo này.....Rốt cuộc vì sao nhất định phải đưa người khác vào chỗ chết? Và kẻ mà nàng muốn đưa vào chỗ chết là ai?

      Thẩm Mặc nắm Diễm Diên Thảo tronglòng bàn tay, do dự trong chốc lát rồinhét vào tay áo, ngẩng đầu nhìn Lê Tử Hà thở dài khẽ : "Nếu như thế, tasẽ cùng ngươi........"

      Câu khẽ khàng, kèm theo tiếng thở dài như có như bị gió đêm thổi tan hòa vào khí, như thể chưa baogiờ tồn tại. Thẩm Mặc liếc nhìn Lê Tử Hà lần cuối cùng rồi đứng dậy rời .

      ***

      Lê Tử Hà tỉnh lại là vì có người lay tỉnh.

      "Lê Tử Hà! Lê Tử Hà!" Trịnh Hàn Quân muốn đánh thức Lê Tử Hà nhưng khôngdám quá lớn tiếng, chỉ có thể hạ thấp giọng liên tục đẩy đẩy bả vai Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà cảm thấy lưng mình đau buốt, mới nghe thấy có người gọi nàng. Mơ hồ mở mắt, lại thấy khuôn mặt phóng đại của Trịnh Hàn Quân trướcmặt mình, lập tức tỉnh táo trở lại.

      "Chuyện gì thế?" Lê Tử Hà hờ hững hỏi.

      "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Maumau, ngươi mau dậy !" Trịnh HànQuân thấy Lê Tử Hà tỉnh, vui mừng rạngrỡ, ngay sau đó lại nhớ đến chuyện gìđó, lo âu thúc giục Lê Tử Hà, tayđịnh vén chăn của Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà nhíu mày, lạnh lùng :"Khoan ! Hôm qua bị phạt roi, sợ là xuống giường được, có gì Trịnhcông tử cứ ."

      Lê Tử Hà bị phạt? Hình như cũng có nghe loáng thoáng. Trịnh Hàn Quânbuông tay, vừa rồi quá nóng lòng đãquên mất chuyện này.

      " được! Đằng nào ngươi cũng phải xuống giường, Ngân Ngân.....Ngân Ngân chờ ngươi tới cứu đó!" Trịnh HànQuân vừa nghĩ tới Thẩm Ngân Ngân gấpđến độ đỏ hết cả mắt, lại lại trướcmắt Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà thản nhiên hỏi: "Rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì, có thể cặn kẽ chútđược ?"

      Trịnh Hàn Quân dằn lại nỗi sốt ruột ngồixuống cạnh bàn, trầm giọng : "Hômqua Hoàng thượng cả ngày ra khỏi Cần Chính điện, mọi người cầu kiến ở ngoài điện thế nào nữa cũng cánh cửa vẫn đóng im lìm. Cuối cùng Phùng viện sử cả gan phá cửa mới phát Hoàng thượng ngủ mê man trong điện khôngdậy nổi, cũng tìm được nguyên nhân cụ thể. Cuối cùng Phùng viện sử đoán có thể là do Hoàng thượng bị mệt,sai người đưa Hoàng thượng về LongHoàn cung nghỉ ngơi. Vốn cho rằng nhưvậy là xong, chờ Hoàng thượng tỉnh lạinữa thôi. Nhưng đêm qua Phùng viện sửlại đột nhiên Hoàng thượng bị đầuđộc, bảo là cái gì Dung gì đó nhớrõ nữa. như vậy tình càng nghiêm trọng rồi, đêm qua hoàng cung náo loạn thấu trời, bắt đầu truy tìm hung thủ từTây Uyển. Nhưng! Nhưng.....Thuốc độc đó ngờ lại ở chỗ Ngân Ngân! Đêm qua Ngân Ngân bị người bắt đirồi, ngươi mau nghĩ cách gì . Tại sao Ngân Ngân có thể hạ độc được chứ?"

      "Vì sao thể?" Lê Tử Hà giương mắt bình thản nhìn Trịnh Hàn Quân.

      Trịnh Hàn Quân nhướng mày, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, giống như bị ai đó ném từ cao xuống. Vì sao khôngthể? thể thể!

      "Ngân Ngân là nương đơn thuầnthiện lương, vốn dĩ vào cung chỉ vìngươi, đầu độc Hoàng thượng làm gì chứ? Huống chi nguồn gốc của chất độc kia rốt cuộc từ đâu có cũng aibiết, chỉ tìm được người Ngân Ngân. Ngân Ngân luôn mang theo mấyvật kỳ quái theo người, cũng thể vì vậy mà định tội bừa bãi được!"

      "Trịnh công tử, tranh đấu chốn cungđình, công tử lớn lên ở nhà quan phải hiểu hơn Tử Hà chứ. Ngày trướcNgân nhi bị Hoàng thượng gọi đến, đơn độc chung đụng với Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng trúng độc, lại tìm thấy độc dược trong người nàng. Tội nàykhông phải chỉ câu thể nào là có thể giải thích được."

      "Ngươi!" Trịnh Hàn Quân nhìn nổi dáng vẻ mặn nhạt của Lê Tử Hà, đập bàn cả giận : "Con mẹ nó rốt cuộc ngươi có phải là sư huynhcủa Ngân Ngân ? Nàng vào cung là vì ngươi, hôm nay xảy ra chuyệnchẳng lẽ ngươi có chút nào đaulòng? vậy còn muốn đổ tội lên đầu nàng!"

      "Trịnh công tử!" Lê Tử Hà trầm giọngngắt lời Trịnh Hàn Quân lạnh lùng :"Tử Hà phải quan tâm đến Ngân nhi, mà phân tích tình thếtrước mắt. Nếu la to có thể giải quyếtvấn đề cho dù bị thương Tử Hà cũngkhông ngại cùng với Trịnh công tử."

      "Tình thế ngươi chính là bọn họ bắtNgân Ngân, xác nhận Ngân Ngân chính là kẻ đầu độc, cho dù có hung thủ thậtsự, cũng dùng Ngân Ngân làm hình nhânthế mạng!" Trịnh Hàn Quân kiên nhẫn lớn tiếng quát lại. Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng tội đầuđộc Hoàng thượng, trừ phi tìm đượchung thủ , nếu cho dù có chứng cứ thiết thực là Ngân Ngân gây nên, nàng cũng thểthoát thân.

      "Đúng vậy, ý của Tử Hà chính là thế."

      "Chuyện đó ngươi có biết ? Rốtcuộc là độc dược gì? Chẳng lẽ có khả năng do người khác hạ độc sao?"Trịnh Hàn Quân cố gắng khống chế tâmtình, trầm giọng hỏi.

      "Căn cứ theo lời Trịnh công tử vừa ,làm cho người ta ngủ mê man khôngtỉnh, mạch tượng bình thường, còn có chữ Dung kia, đó hẳn là hoa Túc Dung. Hoa Túc Dung sinh trưởng ở miền Tây Nam nước ta, ở Vân Đô chỉ có núi Vân Liễm mới có........"

      Trịnh Hàn Quân nghe vậy, vẻ hoảng hốt mặt, thừ người ra biếtphải làm thế nào. Vốn định tìm Lê TửHà nghĩ cách minh oan cho Thẩm Ngân Ngân, nhưng như vậy khiếnmình càng thêm chắc chắn lần này NgânNgân lành ít dữ nhiều rồi!

      "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ......" Vẻ mặt Trịnh Hàn Quân nhất thời mất thần thái, giọng cũng có sức lực.

      Lê Tử Hà khẽ thở dài, : "Tử Hà có kế, biết Trịnh công tử có muốn nghe?"

      "Kế gì?"

      "Công tử hãy đưa Ngân nhi rời !"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương24: Quy phục

      Trịnh Hàn Quân chấn động vì lời củaLê Tử Hà, hồi lâu sau cũng chưa thểbình tĩnh lại, há to miệng ấp úng : "Ngươi.....Ngươi bảo ta đưa Ngân Ngânđi?"

      "Đúng vậy." Lê Tử Hà nhắm mắt khẽ thở dài : "Hoặc là trong thời gian ngắn nhất công tử phải tìm cho ra hung thủ, phải tìm được chứng cứ Ngân nhi hạ độc, hoặc là.....Hãyđưa muội ấy ......"

      Trịnh Hàn Quân ngơ ngác hiểu gì, đưa Ngân Ngân , như vậy là sao?Cướp ngục? Bỏ trốn?

      "Cho dù Tử Hà muốn cứu Ngân nhi cũng lực bất tòng tâm. Trịnh công tử hãyvề phủ suy nghĩ kỹ càng." Lê Tử Hàxoay đầu sang hướng khác muốn đối mặt với Trịnh Hàn Quân nữa, mở to mắt nhìn đăm đăm vào vách tường xám tro cạnh mép giường, phía có vài sợitơ mạng nhện khẽ đung đưa theo cơn gió thổi vào cửa sổ.

      Lòng Trịnh Hàn Quân rối như tơ vò.Tuy vốn ham chơi, dù cha đánhchửi thế nào cũng muốn theo cácquý công tử khác học hành thi cử vàotriều làm quan, chỉ muốn tự do tự tại vui vẻ đó đây. Nhưng cũng phảingười biết chừng mực, biết được lần này nếu muốn cứu Ngân Ngân đơn giản như những trò náo loạn thường ngày.

      do dự, Lê Tử Hà đột nhiên :"Trịnh công tử nỡ bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực ư?"

      " phải." Trịnh Hàn Quân lắc đầu, trước khi cha làm đến Thừa Tướng cũng chỉ là dân thường bé.Khi đó trong nhà có nhiều bạc, nhưng ngày nào cũng chơi đùa, ăn ở chung với những bạn cùng lứa, khôngphải là chưa từng biết cuộc sống giankhổ thua sút người khác.

      "Vậy là sợ những ngày sống lang bạt sau này?"

      " phải." Trịnh Hàn Quân vẫn lắc đầu, người khác coi là những ngày langbạt. Nhưng đối với , đó là tự do đầy mới mẻ đầy kích thích, thậm chí đãkhông chỉ lần từng ảo tưởng tới cuộc sống phiêu bạt giang hồ với Ngân Ngân........

      " muốn vứt bỏ cuộc sống hạnhphúc với tam thê tứ thiếp?"

      " phải." Trịnh Hàn Quân tự nhận là cái gì cũng thích, nhưng hềthích vui đùa với nữ nhân. Gặp gỡ Thẩm Ngân Ngân cũng chỉ vì cảm thấy nàng rấtthú vị, ở bên nàng rất vui vẻ, cũng biết sao cứ mãi suốt ngày cãi vã. Thấy nàng quan tâm tới Lê Tử Hà mới nhận ra mình ghen, bất tri bất giác chui vào lồng của tiểu nha đầu kia!

      "Vậy Trịnh công tử lo lắng điều gì?"

      "Ta........" Đúng vậy, lo lắng điều gìchứ?

      Trịnh Hàn Quân ngập ngừng, biết rằngđưa Thẩm Ngân Ngân gặp nguy hiểm, rất khó khăn, nhưng cụ thể nguy hiểm khó khăn ra sao mình cũngkhông biết. Có lẽ bởi vì từ đến lớnchưa từng làm chuyện quá giới hạn nhưvậy nên trong lòng thấy hơi lo lắng.

      "Trịnh công tử đừng quên, Ngân nhi nán lại hình bộ ngày nguy hiểmthêm ngày, ngộ nhỡ dùng hình....."

      "Đừng nữa!" Trịnh Hàn Quân hungdữ cắt lời Lê Tử Hà, đứng phắt dậy. Sợgì chứ, có gì phải sợ? Dù sao với địa vịtrong triều của cha, bị liên lụy bởi hành động này của . Đưa Ngân Ngân lưu lạc giang hồ, cuộc sống tươi đẹp biết bao! Trịnh Hàn Quân siết chặt nắm tay : "Ta sắp xếp tất cả, nội ngày hôm nay đưa Ngân Ngân ."

      "Đợi ...!" Lê Tử Hà vội vàng xoay mặtlại, thấy Trịnh Hàn Quân định rời mở miệng gọi lại: "Công tử xem cái giá dướibàn sách của Tử Hà, bên trong có chút dược liệu có thể dùng được, mong có thể giúp Trịnh công tử tay."

      Trịnh Hàn Quân quay lại, theo lời của LêTử Hà, quả nhiên thấy mấy bình sứ, do dự lấy toàn bộ hay chỉ lấy vàiloại tốt thôi, Lê Tử Hà lên tiếng:"Bình sứ bích lục ở giữa, vô sắc vô vị, thuốc mê thượng hạng, bình sứ màuxanh dương bên cạnh là thuốc giải, trướckhi gây mê hãy uống thuốc giải trước."

      "........"

      "Tử Hà mong có được cam kết của Trịnh công tử."

      "Cái gì?" Trịnh Hàn Quân cẩn thận cấtthuốc vào ngẩng đầu lên hỏi.

      "Về sau nếu gặp phải chuyện gì, cố gắng ít trở về Vân Đô. Ngoài ra, hãy đối đãi tốt với Ngân nhi." Lê Tử Hà vùi nửa đầu vào trong gối, giọng buồn bãnhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

      Mặc dù Lê Tử Hà nhìn thấy,nhưng Trịnh Hàn Quân vẫn gật đầu kiênđịnh, : "Nhất định!"

      Trịnh Hàn Quân ra ngoài đóng cửa lại, thoải mái rời . Lúc này Lê Tử Hà mớigắng sức vực người dậy, cái chăn phủtrên người trượt xuống, sống lưng lạnh toát. Lê Tử Hà quay đầu lại, tấm lưng vốn trơn bóng lên ba vết thươngkhủng bố dữ tợn. Nàng vừa động đậyliền kéo theo cơn đau đớn. Lê Tử Hàkhẽ cắn răng, trở người, liếc thấy bên giường có bộ y phục chuẩn bị sẵn,cũng suy nghĩ nhiều từ từ mặc đồ vào. Còn người nữa, chắc sắp đến rồi.

      Lê Tử Hà mặc y phục rồi nằm xuống,khẽ thở dài nhắm mắt lại.

      Trịnh Hàn Quân đồng ý đưa Thẩm Ngân Ngân , nàng cũng cảm thấy bất ngờ. Trước khi Trịnh Dĩnh vào triều làm quan cũng chỉ là kẻ bình dân. Nămxưa mất vợ, thân mình nuôi lớn Trịnh Hàn Quân. Nhưng sớm nghe nóiquan hệ hai người bất hòa, nghe đồn bởi vì Trịnh Dĩnh háo nam sắc, Trịnh HànQuân rất khinh thường chuyện này, mặc cho Trịnh Dĩnh quản giáo thế nào cũng phục, suốt ngày rời phủ ThừaTướng chơi đùa tùy thích.

      Rốt cuộc giữa cha con họ tranh chấpchuyện gì, Lê Tử Hà thể biết được. Nhưng đây là trong những lợi thế quan trọng để bằng lòng cứu Thẩm Ngân Ngân. Thế còn người kia sao? Lê Tử Hà nở nụ cười đắng chát tựanhư giễu cợt, tình thời niên thiếu......

      Trong phòng dần dần sáng , cuối cùng Thái y viện cũng có chút sức sống. Lê Tử Hà thấy gần đến giữa trưa, hình như cả ngày chưa ăn cơm, thân thểvốn mệt mỏi lại càng thêm suy yếu, nằm lỳ giường nhúc nhích.

      Phùng Tông bưng thức ăn bước vào thấy Lê Tử Hà hình như ngủ mêman, đặt thức ăn xuống định kiểm tra vết thương cho Lê Tử Hà thấy quần áotoàn thân chỉnh tề, vết thươngcũng còn rướm máu, chắc xửlý qua, nghi ngờ nhìn thử gọi: "LêTử Hà!"

      "Tử Hà, dùng bữa ."

      "Lê Tử Hà!"

      Phùng Tông định lay lay LêTử Hà, thấy mơ hồ "hừ" tiếng,đôi mắt mông lung nhìn lướt qua mìnhlại quẹo đầu ngủ tiếp.

      Phùng Tông đành thôi, trở lại bên cạnh bàn cầm tệp giấy Thẩm Mặc sắpxếp gọn ghẽ lật xem từng tờ. có, lại lật từ đầu đến cuối lần nữa cũngkhông tìm thấy cách giải độc hoa Túc Dung. Phùng Tông nhíu mày nhìnchằm chằm vào giấy tờ trước mắt. VânTấn Ngôn vẫn ngủ mê man, bệnhtình cũng có vẻ nặng thêm, nhưngcũng có dấu hiệu tỉnh lại. Tuy mình ghét Vân Tấn Ngôn, nhưng nướckhông thể ngày có vua, mặcdù làm người chẳng mấy tốt đẹp,nhưng vẫn là hoàng đế tốt, nếu đột tử trong mộng, vậy Vân Quốckhông thể bình an nữa........

      "Lê Tử Hà!"

      Phùng Tông lại lên tiếng gọi, Lê Tử Hà vẫn đáp lại. Phùng Tông thở dài, vết thương đau đớn chắc rằng cảđêm ngủ được, cũng biết xử lý vết thương thay y phục ra sao nữa, đúng là sơ sót của mình. Nghĩ tới đây, Phùng Tông vươn tay chọnmột sợi râu bạc dầy mỏng,giật mạnh ra. Nợ người ta, nhổ râu mépbị đau nhớ mãi quên. (đạo lý này mới mẻ)

      Cơn đau này khiến Phùng Tông Anhchợt nghĩ đến, đêm qua lục soát đượchoa Túc Dung người tú nữ. Túnữ này là sư muội của Lê Tử Hà, vậy cũng biết cách giải độc chứ?

      Nghĩ đến đây, Phùng Tông khônglo ngại nữa, đặt tập giấy xuống rồi rời .

      Lê Tử Hà nghe tiếng bước chân rời xa mới mở mắt, thấy thức ăn và bát thuốctrên bàn hốc mắt nong nóng. Vẫn cònngười nhớ tới mình......

      Vừa rồi giả bộ ngủ say, cũng vì khôngmuốn đối mặt với Phùng Tông , muốn mở miệng giải thích vếtthương lưng, muốn trả lời câu hỏi của Phùng Tông . Trước khi Thẩm Ngân Ngân rời khỏi hoàng cung,nàng phương pháp giải độc.

      Mặt trời lặn, ánh sáng trong phòng lại tắtdần. Cả ngày cứ trôi qua như thế, Lê Tử Hà vẫn nằm lỳ giường muốndậy ăn cơm bởi vì người nàng đợi còn chưa tới.

      Cho đến khi cửa được đẩy ra lầnnữa, Lê Tử Hà ngốc đầu dậy, quả nhiênthấy Nghiên phi mặc áo vải trắng toát, theo phía sau còn có Tiểu Quất dáodác nhìn xung quanh, dè dặt cẩn thậnbước vào phòng.

      Lê Tử Hà vực người dậy, muốn xuốnggiường hành lễ, lại được Nghiên phi dịu dàng ngăn lại: "Lê y đồng cần đa lễ, cứ nằm đó cũng được."

      "Tạ ơn nương nương ưu ái."

      "Vết thương của Lê y đồng...... khá hơn chưa?" Nghiên phi ngồi xuống cạnh bàn, sắc mặt có chút sầu lo khẽ khàng hỏi.

      "Khá hơn rồi, tạ ơn nương nương quantâm." Lê Tử Hà giữ hơi cố gắng đáp lớntiếng.

      "Lê y đồng đừng khách khí như vậy, nếukhông phải vì ta.....Y đồng cũng phải chịu khổ thế này, haiz......" Nghiên phi buồn bã nhìn Lê Tử Hà, nháy mắtvới Tiểu Quất.

      Tiểu Quất vội lấy chung canh và bình sứ màu nâu từ giỏ trúc ra.

      "Canh sinh yên này giúp vết thươngnhanh chóng lành lại, thuốc trong bình làhủ linh phấn thượng hạng ở quận TâyNam tiến cống, rất có lợi cho vết thương lưng Lê y đồng. Nếu chê, xinhãy cất ." Nghiên phi mỉm cười, ánh mắt nhu hòa dịu dàng với Lê Tử Hà.

      "Tử Hà vô cùng cảm kích nương nươngưu ái!" Lê Tử Hà nhìn vào mắt Nghiênphi, thành khẩn .

      Nghiên phi chợt khẽ thở dài tiếng, ngân nga kéo dài, tựa như vướng vất u sầu vô tận, dừng lúc lâu mới lên tiếng: "Lê y đồng vừa mới vào cung gặp phiền toái ngừng, tuy tacũng có phần trách nhiệm,nhưng.....Haiz, trong hậu cung này, phải ai ai cũng có thể rút lui toànvẹn......"

      "Nương nương có lời xin cứ thẳng, Tử Hà nguyện rửa tai lắng nghe! Tử Hà luôn tự hỏi từ khi vào cung đến nay chưatừng đắc tội với ai, vậy mà lại gặp taiương liên tiếp, hoang mang khóhiểu, kính xin nương nương chỉ điểm."

      "Aizz.....Điều cấm kỵ của hậu cung nàynhiều lắm....Chỉ vì nét chữ kia, e chừngphiền phức về sau chắc rằng còn tiếpdiễn......." Nghiên phi có vẻ âu sầu lo lắng nhìn Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà nhíu mày, hiểu : "LàPhùng viện sử dạy Tử Hà tập viết, TửHà thực hiểu tại sao lại gây ra phiền toái như vậy, chữ đó........"

      "Có mấy lời ta nên , hôm nay chỉ nhắc nhở Lê y đồng thôi. Dù sao trong hoàng cung này, ngươi thânphận chỗ dựa, hôm nay Diêu phi muội muội coi ngươi là cái đinh trong mắt, chỉ sợ ngày nào đó mất hứng liềntìm lý do muốn mạng của ngươi......"

      Lê Tử Hà vừa nghe, sắc mặt tái mét, độtnhiên trở người ngồi dậy, quỳ gối xuốngđất : "Tử Hà vào cung tới nay, chỉ cónương nương lo nghĩ cho Tử Hà, còn phải phiền lòng vì chuyện của Tử Hà. Tử Hà có gì báo đáp, nguyện sau này mặc nương nương định đoạt."

      Nghiên phi thương hại : "Ngươi cũng chỉ là đứa trẻ, nhìn ngươi vô tội bị mất mạng ta cũng đành lòng,nhưng nếu theo ta.....Ngươi nghĩthông suốt chưa?"

      "Tử Hà chịu hình ai hỏi chăm sóc, duy chỉ có nương nương nhớ đến còn hạmình tới thăm. Từ nay về sau, nếu có thể giúp gì được cho nương nương, Tử Hà muôn lần chết cũng chối từ!"

      Lời lẽ của Lê Tử Hà vô cùng kiên định,ánh mắt thản nhiên gợn sống quỳdưới đất hề do dự cao giọng .

      Vẻ thương hại trong mắt Nghiên phi hóa thành sương mù tiêu tán, dường như còn lộ vẻ vui thích, cười tươi : "Lê y đồngyên tâm, có bổn cung ở đây, nhất địnhkhông để cho ngươi chịu ấm ức thêmnữa đâu."

      "Tạ nương nương ân điển!" Lê Tử Hà cố chịu đau, dập mạnh đầu cái, khóe thoáng nhếch nụ cười . Giúp ngườikhi gặp nạn dĩ nhiên cũng chỉ là thêu hoatrên gấm, điều Nghiên phi mong đợichính là cơ hội này, lúc mình cảm thấy độc vô vọng đưa tay ra cứu nàngthoát khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng. Dù là ai nữa cũng vô cùng cảm kích ân huệnày. Đáng tiếc, nàng là Lê Tử Hà và cũng chính là Quý Lê.

      Bước bước đầu tiên cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi, tiếp theo là bướcthứ hai…...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :