1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương15: Nét chữ

      Lời đối thoại bên trong rơi vào trong tai Lê Tử Hà sót chữ, thái giám canh giữ ngoài cửa nghe thấy Phùng Tông gọi Lê Tử Hàvội bước lên giúp nàng mở cửa ra. luồng hơi ấm xen lẫn mùi Long tiên hương phả vào mặt, mạch suy nghĩ của Lê Tử Hà theo đó chợtbừng tỉnh, trong đầu cũng trấn tĩnh lại. Hôm nay đến chỉ cần đưa Thẩm Ngân Ngân là được,tuyệt đối thể tạo ra những rắc rối nào khác, “Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạntuế!” Chân trước Lê Tử Hà vừa bước vào cửa liền lập tức cúi đầu quỳ xuống đất hành lễ.

      “Bình thân.”

      “Tạ ơn Hoàng thượng!” Lê Tử Hà bình tĩnhđứng dậy, cúi đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua phíabên trái, thấy Thẩm Ngân Ngân y phục chỉnh tề mà nấp ở phía sau tấm bình phong, nhìn thấynàng vui mừng muốn lên tiếng gọi liền vộivàng hướng nàng nháy mắt mấy cái, trước mặt Vua thể vô lễ.

      Vân Tấn Ngôn vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách chưa có động tĩnh gì, ngước mắt nhìn tới Lê Tử Hà, lại đem ánh mắt chuyển tới ngườiPhùng Tông . “Đây chính là y đồng người thu nhận? Đồ đệ của Thẩm Mặc?”

      vào Thái y viện chính là đồ đệ của ta, có quan hệ gì với Thẩm Mặc.” Ai cũng biết ông cùng Thẩm Mặc bất hòa, Phùng TôngAnh muốn thừa nhận mình vì đồ đệ củaThẩm Mặc mà can thiệp vào chuyện này.

      Vân Tấn Ngôn cười cười : “Vậy chuyện hômnay, cùng với y đồng này có quan hệ gì?”

      Phùng Tông nghẹn lời, ràng hôm nay Vân Tấn Ngôn cố ý làm khó, buôngtay dễ dàng như vậy, coi như ông tú nữ kia là sư muội của Lê Tử Hà, cũng thể lấy đó làm lý do bảo Vân Tấn Ngôn thả nàng . Mặc kệ, cũng đến bước này, bất cứ giá nàocũng phải đưa tiểu nương này ra khỏi đây!

      Phùng Tông muốn mở miệng chuyện, từ nãy tới giờ Vân Tấn Ngôn vẫn luôn vuốt ve thứ gì đó cầm tay, rồi từ từmở nó ra, bình tĩnh vội vàng : “Hay lày đồng này cùng tú nữ cấu kết, bảo tú nữ giảbệnh để xuất cung?”

      Lê Tử Hà bừng hiểu ra, Thẩm Ngân Ngân bịVân Tấn Ngôn để ý, có lẽ cũng bởi vì ba chữmà nàng viết cho Thẩm Ngân Ngân, lúc ấy thờigian cấp bách nên kịp thay đổi nét chữ,mà nội dung ba chữ đó có liên quan tới tình huống nay của Thẩm Ngân Ngân, nhìn sơqua là có thể đoán được.

      “Hoàng thượng thứ tội! Nô tài dám! Nôtài chỉ tình cờ gặp được sư muội tuyển tú, mấy ngày trước sư muội còn mang bệnh, vì vậy nên mới hỏi thăm tình trạng bệnh tình, cũng hỏi lần xuống núi này sư phụ có biết chuyện haykhông, tuyệt có ý gì khác!” Lê Tử Hà cúi rạp người sát mặt đất, lời vô cùng thành khẩn.

      Vân Tấn Ngôn thản nhiên liếc nhìn nàng, cáiliếc mắt mang theo cảm xúc, nhìn ra có tin tưởng lời của Lê Tử Hà hay , nhưng sau đó ánh mắt lại quay về cục giấy đầy nếp nhăn tay, lại tiếp tục vuốt thẳng nó lầnnữa, giống như chỉ thuận tiện hỏi thăm: “Chữ này, là ngươi viết?”

      “Ngươi muốn biết nó do ai viết để làm gì?”Phùng Tông bên cạnh thể nhịn đượcnữa bất mãn trừng mắt nhìn Vân Tấn Ngôn.

      Vân Tấn Ngôn ngước mắt lên khẽ cười : “À, có gì, Trẫm tưởng rằng tú nữ này viết màthôi.”

      “Là tú nữ kia viết sao? Người nào viết ngươi triệu kẻ đó thị tẩm? Chữ của nha đầukia ta cũng viết được, còn có thể viết đến giống nhau như đúc sai chút nào, nếu khôngngươi cũng đâu cần giữ lại ông già này ở trongcung Long Tuyền của ngươi làm cái gì?”

      “Càn rỡ!” Vân Tấn Ngôn sắc mặt lạnh lẽo,mang theo tờ giấy tay nặng nề vỗ vào bàn sách, quát lên: “Trẫm kính người tuổi đãcao, có nghĩa là người có thể được mộttấc lại tiến thước, trong mắt có quy tắc, đừng tưởng rằng trẫm dám làm gì người.”

      Phùng Tông cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, tráilại càng bộc phát kích động hơn, mặt đỏ bừngphản bác . “Dù sao ta đây cũng có thânmột mình, ở nhà mỗi lần nghĩ đến nha đầu kialiền gạt lệ, ngươi cứ dứt khoát giết chết ta , cho ta tiếp tục sống làm gì mà cho ta nhắc đến nha đầu kia, sao hả? Nhắc tới con bé liền cảm thấy áy náy? giết hết cả nhà con bévậy lưu lại cái mạng già như ta có ích lợi gì cho ngươi? Nha đầu. . . . .”

      “Câm miệng!” Sắc mặt Vân Tấn Ngôn càng lúc càng tệ, lạnh lùng quát to cắt đứt lời của Phùng Tông .

      Hai mắt Phùng Tông đỏ bừng, hơi ra những lời đó xong rồi cuối cùng rơi lệ. Ông và thê tử con cháu, đối xử vớiQuý Lê cũng giống như cháu ruột thịt của mình. Vân Tấn Ngôn công bố với bên ngoàirằng Quý Hoàng hậu chết do khó sinh, nhưng ông rất ràng, nếu phải thời gian ấy ôngốm đau nằm giường, đời nào ông để choVân Tấn Ngôn tướt mạng sống của Quý Lê dễ dàng như vậy? Mỗi khi nghĩ đến việc Quý Lê chết thảm, mặc cho ngày thường có sĩ diện đến mấy, mặc cho bản thân có bao nhiêu kiên cường, nước mắt tựa như đê vỡ tuôn trào ra mãnh liệt.

      “Người muốn tú nữ kia, mang nàng ta làđược.” Vân Tấn Ngôn quay mắt , nhìn vào lò sưởi phía bên phải trong phòng.

      Phùng Tông dùng hai ống tay áo chùi lau khóe mắt, cam lòng trừng mắt nhìn VânTấn Ngôn, mỗi lần nhắc tới Quý Lê Vân TấnNgôn cho phép ông tiếp, nhưng ông lại cố tình đạt được ý nguyện,gặp lần nhắc tới lần, hận thể cứ hễ mỗi lần gặp mặt là lấy châm đâm vào lòng dạ hiểm độc của để xem xem có phải máuchảy ra cũng là màu đen hay ?

      “Thế nào? muốn ?” Vân Tấn Ngôn đãkhôi phục lại vẻ ôn tồn như lúc ban đầu, nhíu mày hỏi, khóe mắt thoáng nhìn đến Lê Tử Hàvẫn còn quỳ mặt đất , “Đứng lên , đưa sư muội cùng sư phụ của ngươi lui xuống.”

      Toàn thân Lê Tử Hà muốn cứng ngắc, cuộcnói chuyện giữa Vân Tấn Ngôn và Phùng Tông mới vừa rồi, liên tục làm cho đầu óc nàngrối loạn, đủ loại suy nghĩ quay cuồng khiến chonàng tưởng chừng như thể khống chếnổi. Muốn đứng lên chất vấn, chất vấn người đàn ông ngày xưa từng thương nàng còn có những lời ngon tiếng ngọt, rất nhiều rất nhiều, là tại vì sao? Muốn đứng lên hung hăngchâm chọc chế giễu, có phải cho rằng nàng đãchết rồi có thể được sống ung dung tự tại hay ?

      Khi nàng nghĩ từng cái đầu của mọi người lăn xuống ở pháp trường đủ loại xúc động tan thành mây khói. Người này, căn bản chínhlà máu lạnh vô tình, làm gì có nguyên nhân?

      “Tạ ân điển Hoàng thượng.” Lê Tử Hà cương cứng thân mình dập đầu cái, đứng dậy nhìn Thẩm Ngân Ngân liếc mắt ra dấu.

      Thẩm Ngân Ngân được sư huynh cho phép, hậnkhông thể bay qua ngay lập tức, nhìn ngó nam tử thân minh hoàng ngồi ở trước bàn đọcsách, trong lòng hơi chột dạ vẫn còn có chút e dè theo quy củ qua, học theo bộ dáng sưhuynh quỳ xuống dập đầu , “Tạ ân điển Hoàng thượng.”

      Mục đích tối nay đến đây đạt được, Phùng Tông còn lý do để nữa, “Hừ” tiếng xoay người ra, Lê Tử Hà cùngThẩm Ngân Ngân theo sát ở phía sau.

      Canh giờ còn sớm, ngoài điện chỉ còn lại Ngự lâm quân tuần, gió đêm từng trận thổitan nỗi lo lắng dành cho Thẩm Ngân Ngân. Thoát khỏi ánh mắt của Vân Tấn Ngôn, Lê Tử Hà cảm thấy mệt mỏi lã người giống như vừatrải qua hồi đại chiến, bị gió đêm thổi qua trong lòng lại thêm mảnh lạnh lẽo.

      Phùng Tông cảm thấy vừa rồi mình chẳngcòn chút mặt mũi nào cả, lại rơi nước mắt ởtrước mặt hai đứa trẻ, cái mặt già này đều mất hết, lời nào bước nhanh ở phíatrước.

      Thẩm Ngân Ngân cảm thấy còn áp lựcnhư ban nãy nữa, lại có thể được ở bên cạnh sư huynh, mặt mày hớn hở lôi kéo Lê Tử Hà , “Sư huynh, muội biết ngay huynh nhất định sẽtới cứu muội mà.”

      Lê Tử Hà có chút bất đắc dĩ, Thẩm Ngân Ngân vốn ý thức được nguy hiểm nơi thâmcung, giữ tay Thẩm Ngân Ngân lại . “Nam nữ thụ thụ bất thân, thị vệ qua lại nhiều nhưvậy, Ngân nhi, muội bây giờ là tú nữ đợi tuyển,bị người khác nhìn thấy lại sinh thêm rắc rối.”

      “Dạ.” Thẩm Ngân Ngân ngoan ngoãn buông tay rồi cười , “Đợi muội làm cũng nữ tốt rồi, chừng được phân đến Thái y viện, là lúc nào cũng có thể được ở cùng chỗ với sưhuynh rồi.”

      “Hồ đồ! Muội còn chưa hiểu được ý ba chữ mà ta đưa cho muội sao?” Lê Tử Hà hạ thấp giọnglạnh lùng quát.

      Thẩm Ngân Ngân tủi thân , “Muội hiểu, muốn muội giả bệnh ra ngoài tìm sư phụ…..Nhưng mà, Ngân nhi muốn ở lại với sưhuynh…”

      Phùng Tông ở phía trước nghe vậy liềnrùng mình cái, xoay người lại gỡ xuống thẻbài ở thắt lưng, kín đáo đưa cho Lê Tử Hà, kiên nhẫn , “Ngươi đưa nàng ta về Phúc Tú cung, ta về trước.”

      “Vâng.” Lê Tử Hà gật đầu.

      “Lão gia gia kia vừa mới làm sao vậy? Tại saonói xong liền khóc? Còn nữa, tại sao Hoàng thượng lại hỏi về chữ viết của sư huynh hả?” Thẩm Ngân Ngân thấy Phùng Tông xa, lần lượt hỏi ra từng điểm nghi giữ ở trong lòng,cuộc chuyện của Hoàng thượng và PhùngTông , nàng nghe chẳng hiểu gì cả.

      Lê Tử Hà muốn trả lời, cũng biếtnên trả lời như thế nào, tăng nhanh bước chânnói, “Mau nhanh trở về, rồi cho ta biếtrốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?”

      “Dạ.” Thẩm Ngân Ngân chạy đuổi theo Lê Tử Hà, thấy bốn phía quá mức yên tĩnh lớn tiếng cũng hay, hạ thấp giọng , “Vốn làmuội theo Nghiên phi nương nương cùngnhau trở về, Nghiên Vụ điện của nàng ta rất đẹp, còn có món điểm tâm kia, vừa thơm vừamềm còn ngon miệng, đáng tiếc muội mới ăn được có hai miếng…”

      “Trọng điểm!” Lê Tử Hà có thời giancũng có tâm tình để nghe nàng cảm thán cuộc sống ở Nghiên Vụ điện có bao nhiêu là hứng thú.

      “Dạ.” Thẩm Ngân Ngân dừng lại câu chuyện,gãi gãi đầu tiếp, “Muội vừa mới ăn xong haimiếng điểm tâm, Nghiên phi còn chưa vớimuội được mấy câu, nghe thấy bên ngoài hôto Hoàng thượng giá lâm. Muội thấy mọi ngườitrong phòng đều quỳ xuống nên cũng quỳ theo, kế tiếp Hoàng thượng tới. Sau đó ngồi xuống cạnh cái bàn mà muội ngồi ăn điểm tâmkhi nãy, khi đó muội mới phát lúc ăn điểmtâm để tờ giấy huynh viết cho muội ở đó, tất nhiên là Hoàng thượng cũng nhìn thấy, tiếp theo muốn muội cùng trở về với . Muội cũng biết được vì sao Hoàng thượng tìm đến muội nữa, có chút sợ liền mượn cớ đau bụng rồi tìm đại tên thái giám, nhét cho hắnchút bạc bảo tìm huynh tới cứu muội…”

      Suy nghĩ của Lê Tử Hà bay xa, cònnghe lời kế tiếp của Thẩm Ngân Ngân nữa, Vân Tấn Ngôn quả nhiên bởi vì mấy chữ này mới chú ý đến Thẩm Ngân Ngân, nếu hôm nay bọn họ chưa từng tới đây, muốn đối với Thẩm Ngân Ngân như thế nào?

      “Sư huynh!” Thẩm Ngân Ngân thấy Lê Tử Hàđứng đờ người ra, bất mãn mà lắc lắc ,“Huynh có nghe muội ?”

      “Ừ.” Lê Tử Hà thuận miệng trả lời.

      “Sư huynh, thực ra Hoàng thượng cũng rất tốt đấy, có hung ác giống trong tưởng tượng,còn rất dịu dàng, vẫn luôn hỏi muội chữ kia có phải do muội viết hay ? Muội dám lừa , bởi vì thất lễ phạm tội khi quân gì đó nha, nhưng mà ra lại sợ tìmhuynh gây phiền toái, liền ngậm chặt miệng cái gì cũng . Kết quả để cho muội ở trong căn phòng đó có mình, còn bản thânhắn ra ngoài đọc sách hoặc là xem sổ sách,trong lúc muội nhàm chán lão gia gia kia tới rồi.”

      “Dịu dàng sao?” Lê Tử Hà khẽ bật cười.

      Thẩm Ngân Ngân thấy sư huynh chịu để ý tới mình, gật đầu liên tục, . “Đúng vậy đó,vẫn luôn cười với muội, muội trả lờihắn cũng tức giận, hơn nữa…”

      “Ngân nhi, tới rồi.” Lê Tử Hà cắt đứt lời nóicủa Thẩm Ngân Ngân, “Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai ta tìm cơ hội đến thăm muội, nhớkỹ phải thận trọng từ lời đến việc làm!”

      Thẩm Ngân Ngân gật đầu mạnh, hai tay xoắn vào nhau, có chút ngượng nhưng vẫn mở miệng , “Sư huynh, hôm nay là Ngân nhi sơ suất, mang đến nhiều phiền phức cho sư huynh…”

      cần để ý, sau này cẩn thận hơn là đượcrồi.” Lê Tử Hà lắc đầu, vốn còn muốn hỏi nàng vào cung như thế nào, nhưng giờ muộn nên dừng lại ở đây, ngày mai hỏi cũng muộn.

      Sáng sớm hôm sau, Lê Tử Hà thu thập xong mọithứ, dự định Phúc Tú cung tìm Thẩm NgânNgân, mới ra cửa nhìn thấy Lý ngự băngqua hành lang dài về hướng bên nàng, vội bước ra nghênh đón , “Lý ngự y muốn tìmTử Hà?”

      “Ngươi chuẩn bị xong chưa? may, mau mau theo ta.” Lý ngự y xoay người trở về phương hướng lúc đầu đến.

      Lê Tử Hà vội vã đuổi theo hỏi, “Nhưng có chuyện gì sao?”

      chẩn bệnh. Sáng hôm nay, Ân ngự y vớita về sau mạch của Nghiên phi nương nươngđều do ta phụ trách.” Lý ngự y bước hơi nhanh, cùng với tốc độ lời cũng nhanh hơn thường ngày mấy phần.

      Lê Tử Hà gật đầu, mấy ngày trước có nghenói Nghiên phi cũng chẩn ra hỉ mạch, trùng hợpnhư vậy đúng là thú vị. Hai vị sủng phi đồng thời có long chủng, lại nhân dịp tuyển tú, mọi người đối với hậu vị bỏ trống 6 năm cũng có rất nhiều tranh cãi, tình thế bây giờ, chỉlà trùng hợp đơn giản vậy sao?

      Nghiên Vụ điện ở phía tây Tây Uyển, phươnghướng đó cũng từng là Hồng Loan điện, nằm đối lập với Đào Yểu điện tại, trái với ĐàoYểu điện trước có canh giữ sau có bảo hộ, Nghiên Vụ điện có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều,vào cửa mới nhìn thấy mấy tên thái giám cungnữ theo quy củ đứng ở bên, Nghiên phi ngồi ở giường nệm cầm quyển sách, xem đến mê mẩn.

      "Nghiên phi nương nương vạn an!"

      Lê Tử Hà theo Lý ngự y hành lễ, trái với lần trước đến chỗ Diêu phi ở bên kia, Lý ngự y ràng thoải mái hơn rất nhiều, nghe được tiếngcho phép của Nghiên phi liền đứng dậy, đưa cáihòm thuốc giao cho Lê Tử Hà.

      "Nương nương phượng thể khỏe mạnh, để thần kê mấy vị thuốc bổ định khí an thai cho nương nương." Lý ngự y khom người cung kính .

      Nghiên phi kéo ra màn che, dịu dàng : "Đa tạ Lý ngự y."

      "Đó là chức trách của thần!" Vẻ mặt Lý ngự y vui mừng lại hành lễ thêm lần nữa, xoay ngườingồi xuống bàn cầm bút kê đơn thuốc.

      Nghiên phi ngồi thẳng người, vén mái tócbên tai, nhìn sang Lê Tử Hà cười : "Về sau cứ để cho y đồng này tới đây được rồi, Lý ngự y chức cao nhiều việc, nếu lúc nào bổn cung thấy có chỗ được khỏe, tới chừng đó truyền Lý ngự y đến."

      Lý ngự y nhíu lông mày khó hiểu, Diêu phi kia có long chủng, lập tức cầu Ân ngự y đangchẩn mạch cho Hoàng thượng tới. Nghiên phi tính tình lương thiện, thái độ ôn hòa khôngthích cùng người tranh đấu, nhưng Long tửtrong bụng rất quan trọng, sao có thể xem thường như thế? Chắp tay : "Nương nương, thể xem Long mạch, thần lại càngkhông dám lỗ mãng, tuyệt thể tùy tiện giao cho y đồng vừa mới vào viện được, xin nương nương suy nghĩ lại!"

      "Ừ." Nghiên phi thở ra hơi, khi ngẩngđầu lên lại vẫn là nụ cười tươi dịu dàng, nhìn Lê Tử Hà : "Sau này, ngươi hãy tới đưa thuốccho bổn cung, thế nào?"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương16: Ngân Ngân

      Lê Tử Hà bỗng chốc sợ run người, nhiệm vụ lấy thuốc xưa nay là cung nữ cận thân Tiểu Quấtbên cạnh Nghiên phi, hoặc có thể nên tìm người mình tin tưởng để phụ trách. Nàng cùng lắm chỉ là tiểu y đồng vừa mới vào cung, vì sao chọn nàng? Lúc đầu Nghiên phi muốnđể Lê Tử Hà đến chẩn mạch, biết cókhả năng còn ra, khi Lý ngự y cự tuyệt cầu đó nàng ta lại chùn bước cầu sang việc khác, bảo Lê Tử Hà đến đưa thuốc, lẽ tất nhiên Lý ngự y thể cự tuyệt thêm lần nữa. Từ đó có thể nhìn ra được hành động hôm nay củaNghiên phi là có mưu tính trước. Đủ loạinghi ngờ suy đoán chợt lóe lên ở trong đầu, sợsệt cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Lê Tử Hàlập tức quỳ xuống lĩnh mệnh: "Nô tài tạ nương nương ưu ái!"

      Tuy Lý ngự y thấy khó hiểu nhưng cũng hỏinhiều, Nghiên phi nương nương chịu để cho đến phụ trách chẩn mạch, là để mắt tới rồi, ở trong cung phải biết học cách nhìn mặt mà chuyện, dựa theo tình hình để đưa ra quyết định, nên tò mò, mọi chuyện phải biết giữ miệng.

      " cần đa lễ, đứng lên ." Nghiên phi cười khẽ, phất tay cho Lê Tử Hà đứng dậy, bàn tay phải trắng ngần như ngọc, có đồ trangsức cũng có tô vẽ, sạch nhẵn nhụi vút ngang quang mắt Lê Tử Hà, Lê Tử Hà quét mắtnhìn hai bàn tay mình bởi vì quanh năm đảo thuốc đầy vết chai, thô ráp vàng vọt, lấy cái hòm thuốc đứng lên nhưng vẫn cúi thấp đầu, nam tử thể tùy ý nhìn thẳng vào Tần phi ở trong cung.

      "Bổn cung mệt rồi, Lý ngự y cần mỗingày tới hỏi thăm chẩn mạch, cứ đợi Bổn cungtriệu kiến là được." Nghiên phi kéo theo váy dàiđi trở lại giường êm, cầm lên quyển sách vừa rồi lật xem.

      Lý ngự y thi lễ thêm lần nữa rồi dẫn theo Lê TửHà rời .

      Ra khỏi Nghiên Vụ điện, Lê Tử Hà lập tức từ biệt Lý ngự y chạy tới Phúc Tú cung. Hôm qua chưa kịp giải thích gì nhiều với Thẩm NgânNgân, chỉ mong thời gian nửa ngày này đừng cóxuất thêm tai họa gì nữa là được rồi.

      Lê Tử Hà ở bên kia lo lắng, còn PhúcTú cung bên này lại gà bay chó sủa, đông đảo các tú nữ hoặc là núp ở trong sương phòngcủa mình len lén mở cửa sổ ra, hoặc là sợ hãirụt rè đứng ở bên cạnh hành lang dài, tuy rằng hiếu kỳ nhưng dám lộ liễu trườn mặt ra xem náo nhiệt.

      Trịnh Hàn Quân nổi giận đùng đùng tới lui trong Phúc Tú cung, ngừng hét lớn: "Côđi ra cho ta! ra cho ta!"

      Mấy tên thái giám trong Phúc Tú cung đều tỏ ra lo lắng, dọc đường theo Trịnh Hàn Quânmuốn lên tiếng can ngăn, vừa định mở miệng thìbị ánh mắt dọa người của Trịnh Hàn Quân dọacho nhụt chí, nghẹn đến mức mặt hồitrắng hồi đỏ. Chỉ có thể mặc cho Trịnh Hàn Quân lớn tiếng ồn ào, ngay cả người muốn tìm rốt cuộc là ai cũng .

      " ra cho ta! Nếu ra ta đến náo Tháiy viện đó, cho dù hôm nay náo đến long trời lở đất ngươi cũng phải moi ra cho bằng được!"Trịnh Hàn Quân hề bỏ qua căn phòng, khi ngang qua mỗi căn phòng đều nhìn thấy cửa sổ vội vàng đóng lại, tú nữ đứngtrên hành lang dài cũng rối rít tránh sang mộtbên.

      "Được, chịu ra, vậy cứ ở trong đấy luôn cho ta! Ta Thái y viện, tìm ai trong lòng cũng biết đấy!" Trịnh HànQuân tức giận đến lông mày dựng thẳng, bỗng dưng dừng bước lại hung hăng quẳng xuống mộtcâu như vậy rồi xoay người ra khỏi Phúc Túcung.

      Cuối cùng có cánh cửa nhàng mở ra, Thẩm Ngân Ngân lặng lẽ thò đầu ra, khi thấyTrịnh Hàn Quân tức giận đùng đùng về hướng Thái y viện, nhanh chóng ra khỏicửa phòng bước nhanh đuổi theo: "Này này, ta ra rồi ra rồi còn được sao! Ngươimau dừng lại ngay!"

      Trịnh Hàn Quân nghe thấy tiếng của ThẩmNgân Ngân lại càng tức giận hơn, khi nãy khôngđể ý thể diện kêu la ầm ĩ cả buổi cũng khôngchịu ra ngoài, còn giờ sao? Vừa tìm sư huynh của ta gây phiền toái liền sốt ruột? Sợ rồi sao?

      Càng tức giận, bước chân Trịnh Hàn Quân càngtăng nhanh, năm ấy bị Thẩm Ngân Ngân đánh cho bể đầu chảy máu, sau khi xuống núi liền lập chí học võ, nhiều năm qua luyện tập đượcmột thân công phu cũng tồi. Lúc này bước xa như bay, dù là Thẩm Ngân Ngân có cấp tốc đuổi theo nữa, giữa hai người vẫn có chút khoảng cách khá xa, chỉ có thể hô to lên ở phía sau: "Trịnh Hàn Quân, ngươi đứng lại chota! Đứng lại cho ta!"

      Lê Tử Hà còn chưa vào tới Phúc Tú cung, nhìn thấy màn náo kịch này, người bị tức đến sắc mặt đỏ lên nhanh ở phía trước, người vội vàng sắc mặt trắng bệch, theoở phía sau ngừng hô to.

      "Các ngươi làm cái gì?" Lê Tử Hà nhíu mày, lạnh giọng quát lên. Trong hoàng cung, cho dù có là vương công hoàng thân có quyềnthế, cũng dám huyên náo lớn tiếng như thế, nhìn thái độ mọi người đối với Trịnh Hàn Quân ở Thái y viện lần trước, nàng cũng biết được quyền thế Trịnh Dĩnh những năm qua hề . Nhưng Thẩm Ngân Ngân có thân phận, hai có có chỗ dựa chống lưng, theo Trịnh Hàn Quân cứ làm ầm ĩ như thế ai ra mặt bảo vệ nàng?

      Thẩm Ngân Ngân vừa thấy Lê Tử Hà, dừng bước lại thở hổn hển, cười : "Sư huynh, huynh đến rồi."

      Lê Tử Hà gật đầu, ngay sau đó chắp tay xinlỗi với Trịnh Hàn Quân: "Sư muội trẻ người nondạ, nếu có gây phiền hà gì đến cho Trịnh công tử, kính mong công tử lượng thứ."

      Thường ngày Trịnh Hàn Quân nhìn thấy Lê Tử Hà còn cười hì hì, hôm nay cơn giận tích tụkhông tan, nhìn lướt qua tú nữ, thái giám và cung nữ vây xem, chỉ "Hừ" rồi phất tay áo quay lại bỏ về Phúc Tú cung trước, mắt nhìnthẳng hướng, chút do dự tiến vào căn phòng mà khi nãy Thẩm Ngân Ngân vừa mới ra.

      "Ngân nhi, mình muội ở riêng cănphòng?" Lê Tử Hà vừa vào phòng liền nhìn quanh bốn phía, gian sương phòng lớn,còn có phân chia trong ngoài, ở giữa được bình phong khắc hoa truyền thống ngăn cách, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy chiếc giườnglớn ở bên trong. Cách bố trí tương đối mộc mạc nhưng có vẻ đặc biệt thanh nhã thoải mái, hoàinghi nhìn Thẩm Ngân Ngân hỏi: "Rốt cuộc muội vào cung như thế nào?"

      "Hừ!" đợi Thẩm Ngân Ngân trả lời, Trịnh Hàn Quân tức giận dựa vào bàn ngồixuống, trợn mắt liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân.

      Lòng Thẩm Ngân Ngân chỉ mực hướng vềsư huynh của mình, chẳng thèm quan tâm đến thái độ của Trịnh Hàn Quân, nhưng nghĩ đếnchuyện phát sinh mấy ngày trước, vẫn thấy có chút áy náy liếc nhìn sang Trịnh Hàn Quân, nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của sư huynh, mới ngập ngừng : "Muội… Muội lấy lệnh bài của Trịnh Hàn Quân…”

      "Đó là ngươi trộm phải lấy! Trộm trắngtrợn!" Trịnh Hàn Quân muốn châm trà cho mình, nghe được lời của Thẩm Ngân Ngândằn mạnh bình trà xuống kêu cái “cạch”, làm cho nước trà bắn tung tóe văng ra ngoài.

      Thẩm Ngân Ngân cũng phản bác, dùng tay áo cẩn thận lau lau nước bàn, lại thậtcẩn thận : " xin lỗi, ta… Ta chỉ vì vội vã tiến cung, có lệnh bài…"

      "Còn nữa!" Trịnh Hàn Quân cắt ngang lời của Thẩm Ngân Ngân, bàn tay vỗ lên mặtbàn: "Lệnh bài ngươi trộm phải của ta! Là lệnh bài của cha ta! Là của cha ta đấy!"

      Trịnh Hàn Quân mỗi lần nghĩ tới đây trừ bỏ tứcgiận chính là run lẩy bẩy, có trời mới biết nếu cha mà biết làm mất lệnh bài, còncho người ta dùng tên tuổi của ông để tiến cung, biết phải phạt như thế nào!

      "Á, trả lại cho ngươi này, xin lỗi!" Thẩm Ngân Ngân tự biết đuối lý, lấy ra lệnh bài từ bên hông đưa cho Trịnh Hàn Quân, còn đàng hoàngtử tế cúi người hành lễ.

      Tức giận của Trịnh Hàn Quân lúc này mới giảm ít, giật lấy lệnh bài xong trợn mắt nhìnThẩm Ngân Ngân cái rồi thèm nhìn nàng nữa.

      Lê Tử Hà vẫn luôn cau mày, mộtcâu, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống mở miệngnói: "Ngân nhi, chỉ có lệnh bài, có khảnăng dễ dàng tiến cung như vậy?"

      Cho dù là Trịnh Dĩnh quyền thế ngập trời, cũngkhông thể chỉ dựa vào lệnh bài rồi bịa đặt giả tạo thân phận tham gia tuyển tú. Thậm chí, chính là trong quá trình tuyển tú Thẩm NgânNgân được rất nhiều thuận lợi, hề có ai gây khó dễ.

      Thẩm Ngân Ngân hiểu sư huynh hỏi vậylà có ý gì, "Muội chỉ lấy lệnh bài của Trịnh Hàn Quân, ngoài ra có lấy thêm cái gì khác! đó, Ngân nhi chưa bao giờ lừa gạt sưhuynh!"

      "Muội lấy thân phận gì để tham gia tuyển tú?"Lê Tử Hà dứt khoát trực tiếp hỏi.

      Thẩm Ngân Ngân gãi gãi đầu, hiểu :"Lấy thân phận gì? Muội dùng thân phận củamình chứ sao."

      " còn có thể có thân phận gì?" Trịnh HànQuân khinh thường xen vào , cái vấn đề nàylúc trước ngược lại có suy tính, còn tưởng rằng Thẩm Ngân Ngân trực tiếp cầm lệnhbài thẳng đến hoàng cung chứ!

      Thẩm Ngân Ngân vốn còn chút áy náy,thấy bộ dáng đúng lý tha người, cũng chịu bị yếu thế, liếc cái bén ngótnói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta cóthân phận hả? Ta có cha dưỡng nhưng còn có thể có mẹ sinh?"

      Trịnh Hàn Quân chưa nguôi tức giận, thấy Thẩm Ngân Ngân lại hô to gọi , cười lạnhnói: "Có cha có mẹ có thân phận còn phải đitheo Thẩm Mặc hàng năm ở trong núi sâu rừng hoang? Đúng ra phải vùi ở khuê phòng khôngbước chân ra ngoài bước ấy…”

      "Cha ta là quận trưởng Tây Nam, mẹ ta là tiểu thiếp, cha ta ghét bỏ mẹ ta nên ghét bỏ luôn cả ta! Mẹ ta chết , ta bị ông ta đuổi ra khỏinhà, mặt dày mày dạn quấn lấy sư phụ để người thu ta làm đồ đệ được chưa? Ngươi hài lòngchưa?" Thẩm Ngân Ngân mắt chớp hơi thở gấp thốt ra hơi như vậy, xong hai mắt ửng đỏ ngồi phịch xuống cạnh bàn hơi tủi thân : " tin ngươi có thể tra hộ tịch, ta vốn là họ Bùi, cha ta mẹ ta và ta đều là hàng bồi thường bạc, nên cho ta lấy cái tên như thế, nếu tin ngươi xem lệnh bài này ."

      Thẩm Ngân Ngân xong, từ bên hông gởxuống lệnh bài có ghi danh tính quê quán của túnữ, mặt quả nhiên có viết ngay ngắn ba chữ Bùi Ngân Ngân.

      Quận Tây Nam, tên như ý nghĩa, nằm ở hướng Tây Nam Vân Quốc, thuộc quyền cai quản của Bình Tây Vương, là thành lớn đứng đầu ở Tây Nam. Lê Tử Hà rất ít khi hỏi đến quá khứ của Thẩm Ngân Ngân cùng Thẩm Mặc, bởi vìcảnh ngộ của bản thân, cho nên trong tiềm thứccũng cho rằng Thẩm Ngân Ngân là nhi hoặc khất cái được Thẩm Mặc thu lưu, chưa bao giờ nghĩ tới ra Thẩm Ngân Ngân cũng có thân phận, hơn nữa còn xuất thân từ Đại gia, là nữ nhi của quận trưởng Tây Nam..…

      Tức giận của Trịnh Hàn Quân khi chứng kiếnbộ dáng đau lòng của Thẩm Ngân Ngân trong nháy mắt tan thành mây khói, vội vàng rót chén trà đưa cho Thẩm Ngân Ngân, "Này, xin lỗi nha! phải ta cố ý nhắc tới chuyệnthương tâm của đâu."

      Thẩm Ngân Ngân nhận lấy chén trà, uống mộtmạch rồi chùi khóe miệng, cười yếu ớt : "Tanào có tức giận, ngươi khẩn trương làm gì, ta mới phát ra, ra có người cha vẫncòn có chút tác dụng, ít nhất có thể vào cungtìm sư huynh."

      Lê Tử Hà rũ mắt tránh ánh mắt thiết tha của Thẩm Ngân Ngân, hướng về phía Trịnh Hàn Quân chắp tay : "Đa tạ Trịnh công tử chiếu cố sư muội."

      "Ha ha, cần cảm ơn cần cảm ơn, ta cũng là buồn ai cùng ta náo loạn mà!" phen ầm ĩ mới vừa rồi, oán khí lúc đầu của Trịnh Hàn Quân cũng ném lên chín tầng mây rồi, mấy ngày gần đây theo Thẩm Ngân Ngânlang thang khắp nơi dạo chơi, cuộc sống đúng là có nhiề thú vị. Nghĩ lại đến việc Thẩm Ngân Ngân vào cung tuyển tú trong lòng cóchút thoải mái, nhưng vẻ mặt vẫn như để ý giọng hỏi, " thực muốn tuyển tú? Chỉ với tư chất này của , sợ là phảichết già ở trong cung rồi, chậc chậc. . . . . ."

      "Ta làm phi tử, chỉ muốn làm cung nữ thôi!" Thẩm Ngân Ngân liên tục xua tay.

      " ngốc hay là giả ngốc đó? Cung nữtrong cung, hơn phân nửa được tuyểnchọn làm tú nữ thường là có gia thế, bối cảnh diện mạo tài nghệ lại xuất chúng, nếu thân phận là nữ nhi củaquận trưởng Tây Nam, coi như tướng mạo xấuxí cũng trở thành cung nữ được." Trịnh Hàn Quân liếc Thẩm Ngân Ngân cái, ra vẻvô tình .

      Thẩm Ngân Ngân tin, la ầm lên: "Ông ta sớm quên nữ nhi này rồi, ta cùng ông ta có quan hệ."

      " quên nhưng Hoàng thượng quên,hoặc là ban đầu có lẽ nên dựa vàothân phận Bùi Ngân Ngân này để tiến cung."

      " phải đâu?" Thẩm Ngân Ngân ngheTrịnh Hàn Quân như vậy cảm thấy hai mắtmuốn biến thành màu đen, nàng đâu có muốn làm nữ nhân ở hâu cung, nhiều người như thếchỉ tranh giành trượng phu, còn thỉnh thoảng đấu cho ngươi chết ta sống, trời ạ trời ạ,Thẩm Ngân Ngân đứng bật dậy: "Xong rồi, xong rồi! Trịnh Hàn Quân! Tại sao ngươi khôngsớm cho ta biết?"

      Trịnh Hàn Quân vô tội : " chỉ hỏi ta quá trình tuyển tú, chứ đâu có về thân thế của , càng cho tôi biết là muốntham gia tuyển tú."

      "Trước đó cũng đâu có ai với ta những thứ này." Thẩm Ngân Ngân cúi đầu lầu bầu, đem hy vọng cuối cùng đặt ở người Lê Tử Hà, cầu giúp đỡ nhìn tới nàng: "Sư huynh…”

      Lê Tử Hà mỉm cười lắc đầu: "Ngân nhi đừng sợ, tạm thời muội hãy ở lại trong Phúc Tú cung này, nhớ kỹ những lời mà ta từng với muội, gặp chuyện thể kích động khinh thường, thận trọng từ lời đến việc làm, đến lúc đó sư huynh nghĩ biện pháp giúp muộixuất cung."

      " sao? Quả nhiên chỉ có mỗi sư huynh là chu đáo!" Thẩm Ngân Ngân cười ngọt ngào, giống như từ tận đáy lòng trào ra.

      Lê Tử Hà nhíu mày tránh ánh mắt của nàng,nhìn về phía Trịnh Hàn Quân : "Tử Hà còn có chút chuyện muốn căn dặn với sư muội, cảm phiền Trịnh công tử có thể ra ngoài trước haykhông?"

      Trịnh Hàn Quân vẫn cảm thấy Lê Tử Hà khôngthể có chủ ý hay gì, bộ dáng khí định thần nhàn kia nhất định là chỉ giả bộ! Ra vẻ trịnh trọng như thế cũng chỉ hù dọa Thẩm Ngân Ngân sợ mà thôi, sớm biết mình cũng như vậy!Bây giờ còn hạ lệnh đuổi khách!

      "Ừ, vậy ta về phủ trước." Trịnh Hàn Quân tronglòng bất mãn rầu rĩ , chậm rãi đứng lên liến nhìn tới Thẩm Ngân Ngân, thấy nàng cười khanh khách chỉ nhìn có mỗi Lê Tử Hà, trong lòng buồn phiền phất tay áo bỏ .

      Đợi Trịnh Hàn Quân rời , Lê Tử Hà mới đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Ngân Ngân trịnh trọng : "Ngân nhi, có chuyện quan trọng này hôm nay ta nhất định phải vớimuội."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương17: Tính toán

      Trịnh Hàn Quân ở Hoàng cung nghênh nghênh ngang ngang, đến khi trở về nhà mìnhlại là sợ hãi rụt rè, nhanh chân lủi đến hậu viện,rón rén mở của sau ra để lộ kẽ hở rồi lặng lẽ từ khe hở nhìn qua, ngoại trừ cây râm xanh lá hoa tươi xinh đẹp ra còn gì khác. có ai là tốt rồi! Trịnh Hàn Quân vỗ vỗ ngực, thở ra hơi, vận khí trở người cái nhảy vào hậu viện, cũng may sáng nay cẩnthận an bài, đuổi hết thị vệ phụ trách tuần tra vào giờ này.

      Trịnh Hàn Quân vỗ vỗ bụi người, lần nữatrở lại bộ dáng nghênh ngang, ung dung trở lại phòng của mình.

      "Thế nào rồi?"

      Vừa mới vào cửa nghe được thanh lành lạnh như băng, Trịnh Hàn Quân rùng mình cái,vội vàng đóng cửa lại : "Thẩm y sư, ngườicòn chưa ?"

      "Chờ tin tức của ngươi rồi ." Thẩm Mặc vẫn mặc thân hắc ý của đêm qua, sắc mặt có chút uể oải, ngồi thẳng tắp ở cạnh bàn.

      Trịnh Hàn Quân cười : "Ha ha, sao,Ngân Ngân có chuyện gì."

      Thẩm Mặc gật đầu, ngồi ở bên cạnh bàn khôngnhúc nhích, Trịnh Hàn Quân tưởng hỏixong , chứ ngồi lại ở đây để làm gì? Tuy rằng bản thân nghe tiếng tăm y thuật của hắntinh thâm lâu, còn muốn bái làm thầy,nhưng người cùng ngồi ở trước mắt với mình thế này đúng là biết nên gì với , mặt đối mặt ngồi như vậy rất là lúng túng.

      Thẩm Mặc ngồi ở bên ngược lại có loại cảm giác này, sau hồi lâu mới chậm rãimở miệng : "Còn Lê Tử Hà?"

      "Hả? Ồ, à, đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyệngì ta cũng ràng lắm, sáng nay qua thấy Ngân Ngân ở Phúc Tú cung rồi, mà sáng nay cũng thấy Lê Tử Hà đến thăm NgânNgân, có thể xảy ra chuyện gì?" Trịnh HànQuân lấy làm khó hiểu, Lê Tử Hà ở chỗ Thái y viện rất tốt, nam tử hán đại trượng phu có gìphải lo lắng?

      " gì." Thẩm Mặc đứng dậy định rời nhưng lại dừng bước : "Mấy ngày nay ngươi chăm sóc cho Ngân nhi, lời Thẩm Mặc đápứng nhất định nuốt lời. Ngày sau nếuNgân nhi còn gây họa tự bản thân con bé phụ trách, Trịnh công tử cần lo lắng."

      "Ơ?" Trịnh Hàn Quân còn muốn hỏi tại sao, đảo mắt cái Thẩm Mặc rồi, người này kỳ quái, nhờ chăm sóc tốt cho Thẩm Ngân Ngân, lại cần giải quyếtphiền toái? Mệt, quan tâm nhiều như vậy làm chi, Thẩm Mặc đồng ý dạy y thuật là được rồi…

      ***

      Trong Phúc Tú cung, Thẩm Ngân Ngân trừng lớn hai mắt, hoàn toàn thể tin được, sư huynh ở chung sáu năm, sư huynh mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ bội phục ỷ lại, thể ngờcũng giống như nàng, là nữ tử!

      "Sư… Sư huynh… Huynh lừa muộichứ?" Thẩm Ngân Ngân chuyện có chút lắpbắp, nhìn Lê Tử Hà thả xuống búi tóc tháo ra hầu kết giả, mới rồi còn là nam tử tuấn tú, trong nháy mắt hóa thành xinh đẹp, mi mắt cong cong, sóng mắt long lanh nhìnmình nở nụ cười yếu ớt.

      "Thảo nào! Thảo nào mấy lần sư phụ tìm đến muội, nhưng lần nào muội cũng chịu nghe lời người, ngờ ở bên cạnh còn có người khác. . . ." Thẩm Ngân Ngân nghẹn đếnđỏ hai mắt, cũng biết là bị kích động quálớn hay là nghĩ đến cái gì khác, hơi có chút hờn tủi nhìn tới Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà vấn lên búi tóc, thản nhiên : "Sưphụ tới tìm muội?"

      "Ừ." Thẩm Ngân Ngân gật đầu, ấp úng : "LàNgân nhi quá tùy hứng, chịu nghe lời củasư phụ."

      "Bỏ , hôm nay biết là được rồi, Ngân nhi, sau này làm việc nhất định thể tùy tâmmà làm, còn có thân phận của ta, tuyệt đối được nhắc tới trước mặt bất kỳ ai!" Lê Tử Hà buộc lại tóc đội mũ lên, quay đầu nghiêm túc dặn dò, sau đó khẽ thở dài, đúng là trách lầm Thẩm Mặc rồi, cứ tưởng rằng vốn chưa từng tìm Thẩm Ngân Ngân…

      Thẩm Ngân Ngân gật gật đầu rầu rĩ ngồi xuống, sau lúc lâu mới yếu ớt : "Ngân nhi gây thêm phiền toái cho sư huynh rồi, xin lỗi…”

      Thẩm Ngân Ngân luôn luôn cho là mình hơn so với Lê Tử Hà, lại còn là con nên đúng lý phải càng được nhiều người thươngvà quan tâm, gặp phải chuyện khó gì liền có sư huynh ra mặt giải quyết, bị sư phụ trách mắngcũng có sư huynh thay nàng gánh vác. Chưa bao giờ có ai đối đãi với nàng như vậy cả, ngay cả người mẹ trong trí nhớ mơ hồ kia hình như cũng chưa từng dung túng nàng như vậy, kể từ khi biết suy nghĩ chỉ lòng nghĩ rằng, sưhuynh chắc là cũng thích mình, có thể vĩnh viễnđược sống ở bên cạnh sư huynh như vậy, là chuyện hạnh phúc biết dường nào.

      Nhưng hôm nay nàng mới biết, ra sư huynh cũng là nữ tử, cũng là con giống như mìnhnhưng lại hiểu chuyện hơn mình nhiều, thôngminh hơn mình. Luôn lặng lẽ theo ở phía saudọn dẹp cục hết diện rối rắm cho mình, trướcđó còn tưởng rằng mình đúng đột nhiên trở nêncố tình gây , bỗng nhiên cảm thấy mình thậtlà vô dụng, cũng là nữ tử nhưng chẳng sánh bằng nửa của sư huynh, tự cho rằng hiểu được cái gì là tình , ngu ngốc chạy vàohoàng cung mang đến ít phiền toái cho sư huynh nữa …

      Lê Tử Hà thấy Thẩm Ngân Ngân hé ra khuônmặt nhắn lã chã chực khóc, lại càng có chút tự trách làm trong lòng cũng thấy áy náy. Nàng giả trang nam tử, đó giờ chỉ nghĩ để sau này làmviệc cho dễ dàng, suy tính đến việc sẽảnh hưởng với Thẩm Ngân Ngân. Ở núi VânLiễm 3 năm, nàng lòng học y, vì để tránh phiền toái cần thiết nên đối với ThẩmNgân Ngân dù là bất kỳ cầu gì cứ đồng ý là được, nhưng ngờ ở trong mắt nàng ấy lại biến thành thương của nam tử dành cho nữ tử.

      "Ngân…” Lê Tử Hà muốn lên tiếng an ủi nhưng tiếng gõ cửa cắt đứt lời kế tiếp của nàng.

      Lê Tử Hà vội mang hầu kết vào ra mở cửa,đứng ở bên ngoài chính là Lý ngự y đầu đổ đầy mồ hôi.

      "Hây da, Lê Tử Hà, sao ngươi còn ở đây?Mau mau theo ta!" Lý ngự y nhìn thấy Lê Tử Hà rốt cuộc cũng được thở phào nhõm, từ Thái y viện chạy nhanh tới đây nếu phảicố kỵ đến lễ nghi trong cung, e rằng dù phải liều cả cái mạng già này này của mình, ông cũng phải chạy tới sớm hơn.

      "Lý ngự y tìm ta có chuyện gì?" Lê Tử Hàkhông để ý tới Thẩm Ngân Ngân nữa, đóng cửa phòng theo Lý ngự y.

      "Hoàng thượng triệu kiến, còn nhanh lên!"

      Lê Tử Hà thầm giật mình, Vân Tấn Ngôn muốngặp nàng?

      "Hoàng thượng triệu kiến, mình ta sao?" Lê Tử Hà thử dò xét hỏi, chỉ dựa vào mấy chữ viếtngày hôm qua mà gợi lên hoài nghi của Vân TấnNgôn? Lê Tử Hà tin.

      "Đương nhiên, nếu sao ta phải chạy tớinơi xa xôi này?" Trong lời của Lý ngự y mơ hồ có chút cam lòng, ông ở hoàng cung gần mười năm, Hoàng thượng cũng chưa từng triệu kiến riêng lần nào, còn Lê Tử Hà mới vào cung mấy ngày sao? Nghiên phi nương nương đặc biệt căn dặn bảo đưa thuốc cũng sao, tại ngay cả Hoàng thượng cũng giống như thay đổi cách nhìn đối với . Tuy rằng theo mình cũng coi như là nửa đồ đệ của mình nhưng trong lòng vẫn còn có chút phục.

      "Lý ngự y, Phùng đại nhân còn ở trong viện?"

      " có ở đây, sáng sớm hôm nay đếnphủ Chân ngự y rồi, bệnh lần này của Chân ngựy, coi bộ là à…"

      Lê Tử Hà im lặng theo sát bước chân của Lý ngự y, trong đầu ngừng suy nghĩ, Nghiên phi đối với mình đặc biệt, Vân Tấn Ngôn lại càng đặc biệt chọn thời điểm Phùng Tông Anhkhông có ở đây để triệu kiến, chuyện đêm quanhất định là dẫn tới chú ý của rồi.Đây phải là cục diện nàng muốn, tạinàng chỉ là y đồng nho , thân phận vô cùng thấp kém, thể thành , cạm bẫyđầy rẫy phát sinh trong hậu cung này, nếu khiếnngười khác chú ý quá mức, chỉ cần sơ ý chút phải trả giá bằng cái mạng.

      Báo thù thành, lại còn mất luôn cả mạng?

      A, Lê Tử Hà cười lạnh, siết chặt độc dược vẫn giấu ở trong tay áo, cho dù tại có bảo nàngđi chết, nàng cũng cho phép Vân Tấn Ngôn được mình ở đời này hưởng lợi ung dung sung sướng!

      "Ngươi tự mình vào , lời vô nghĩa ta nhiều, quy củ trong cung ngươi nên biết ràng, ta ở bên ngoài chờ ngươi." Lý ngự y vỗ vỗvai Lê Tử Hà, diện thánh là chuyện tốt, nhưng nếu khiến chọc thánh nổi giận…

      Lê Tử Hà gật đầu, thực ra cần Lý ngự y dẫn nàng tới đây, con đường này, sợ là ai quen thuộc hơn bản thân nàng.

      Cần Chính Điện, cũng giống với thư phòng củaHoàng thượng, sau khi Vân Tấn Ngôn vào triềusẽ ở lại nơi này phê duyệt tấu chương, xử lý chính . Ngày trước Quý Lê vẫn thường ở lạitrong điện cùng với , duyệt tấu chương nàng đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếcmắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển, tình cảmngọt ngào đều lan tỏa ra trong khí len lỏivào tận trong xương cốt…

      Sau khi Lê Tử Hà được công công chủ thông báo liền trực tiếp vào, trong điện cũng có bao nhiêu thay đổi, ba lư hương ở chínhgiữa, khói lượn lờ, đinh vấn hương, hoán cận hương, thấm ninh hương thượng hạng hòalẫn vào nhau, những làm tỉnh táo an thần,còn rất dễ ngửi. Trừ những thứ đó ra, trong điện trống trải yên tĩnh, chỉ có bàn đọc sách rộng lớn phía bên phải được gấm bố màu vàng rực rỡ phủ lên mặt, phía còn sắp xếp ngay ngắn từng hàng tấu chương.

      Lê Tử Hà cúi đầu, bước chân bình tĩnh chậm rãi tiến lên, quỳ xuống hành lễ : "Nô tài Lê TửHà, tham kiến Hoàng thượng, Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"

      Vân Tấn Ngôn vẫn còn mặc triều phục chưathay ra, bút son trong tay hơi dừng lại, ngẩngđầu liếc nhìn Lê Tử Hà để bút xuống, đóng lạicuốn sổ rồi trầm giọng : "Bình thân."

      Lê Tử Hà đứng dậy, cúi đầu đứng sang bênphải, dây thần kinh khắp người đều co rút liên hồi, trong đầu như có sợ dây càng kéocàng căng, biết Vân Tấn Ngôn triệu riêng nàng là vì cái gì, cũng biết kế tiếp sẽnói những gì, thời gian chờ đợi đột nhiên trởnên dài dằng dặc, trong hô hấp lúc sâu lúc cạn đều là tư vị của thời gian, cùng lúc chính làba mùi hương mà Quý Lê quen thuộc, song song đó là hơi thở cung đình mà Lê Tử Hà chán ghét nhất.

      Vân Tấn Ngôn nhìn Lê Tử Hà hồi lâu, cuối cùng mở miệng : "Ngươi có biết hôm nay trẫm triệu kiến, là vì chuyện gì ?"

      "Nô tài ngu độn, dám ngông cuồng suy đoán quân tâm!" Lê Tử Hà bỗng chốc quỳ xuống, hai đầu gối dập mặt đất phát ra tiếng kêu lớn, người ngoài nhìn vào có vẻnhư bởi vì diện thánh mà sợ hãi, chỉ có bản thânnàng mới biết, đó là nang dùng đau đớnđể nhắc nhở cho mình tỉnh táo, dùng giọng nóikhông hề có chút cảm xúc nào để trả lời.

      Đối với phản ứng của Lê Tử Hà, Vân Tấn Ngôn hơi nhíu mày, cũng cảm thấy quái dị,cũng có ý gọi nàng đứng dậy, rồi tiếp:"Những lời của Phùng viện sử tối hôm qua, ngươi nghe có thể hiểu được gì ?"

      "Nô tài hiểu!" Lê Tử Hà khẳng định trả lời, Thẩm Ngân Ngân nghe hiểu, lý nào nàng nghe lại hiểu.

      "Ngươi là đồ đệ của y sư Thẩm Mặc?"

      "Vâng."

      "Tú nữ đêm qua cùng ngươi có quan hệ ra sao?"

      "Là sư muội nô tài."

      "Cả hai cùng lúc vào cung…..Thẩm Mặc saikhiến sao?"

      " phải!" Lê Tử Hà chút do dự phủnhận, đầu cúi xuống thấp hơn, vào cung vốn làchuyện của mình nàng, nhất định thể liên lụy tới Thẩm Mặc, vội vàng giải thích: "Nô tài lòng muốn ở lại trong cung đảm nhiệmchức ngự y để phục vụ cho triều đình, vì vậy xuống núi vào cung. Sư muội tuổi vô tri, xuống núi tìm nô tài, cho rằng chỉ cần tham gia tuyển tú nữ là có thể được ở lại trong cung làmcung nữ."

      Vân Tấn Ngôn trầm mặc hồi lâu, biết là tin hay tin, lại mở miệng hỏi: "Chữ viết đó cũng là do Thẩm Mặc dạy ngươi?"

      " phải, là Phùng viện sử dạy." Lê Tử Hàthầm giật mình, Vân Tấn Ngôn hỏi như vậy chẳng lẽ là hoài nghi Thẩm Mặc đưa hai tên đồđệ vào cung là có mưu đồ khác?

      Vân Tấn Ngôn sáng tỏ gật đầu, tiện tay cầm mộtquyển sổ con mở ra, lạnh nhạt : "Vậy viếtcho tốt, nếu , đôi tay kia, có giữ lại cũngvô dụng."

      "Nô tài nhất định phụ thánh vọng!" Lê Tử Hà dập đầu mạnh.

      Vân Tấn Ngôn mí mắt cũng lên, mặt lại càng hề có chút thay đổi : " xuống ."

      "Nô tài cáo lui!" Lê Tử Hà lại thi lễ, đứng dậy lui ra.

      Vừa ra khỏi điện, trận gió mát thổi tới, LêTử Hà nắm chặt nắm tay đến cứng ngắc lúc nàymới nới lỏng ra, gói thuốc trong lòng bàn tay đãbị mồ hôi thấm ẩm ướt. “Diễm diên thảo” hoa nở suốt ba ngày, diễm lệ vô song, kịch độc vô cùng, bất luận theo gió hay hòa với nước, mộtkhi tiến vào trong cơ thể có cách cứu chữa. Khi nãy, nếu như ném nó vào lư hươngthì cùng lắm là ôm nhau cùng chết, đây là kế hoạch của Lê Tử Hà trong tình huống xấu nhất, thể làm cho tâm tàn vậy làm cho thân tàn!

      Trở lại Thái y viện, Lê Tử Hà chạy thẳng tới Chưởng dược xử, phải sắc thuốc mang thuốc tớicho Nghiên phi.

      Nghiên phi đặc biệt muốn nàng qua, rốt cuộc là vì cái gì? Lê Tử Hà suy nghĩ lại cũng khôngtìm được lý do nào hợp lý. Nghiên phi lần đầutiên thấy mình, giống như sớm có chuẩn bị mở miệng đòi người, nếu đổi lại là dược đồngkhác, nhất định cho rằng ân sủng này quálớn. Cũng quản Nghiên phi kia thoạt nhìn bề ngoài dịu dàng như thế nào nhu nhược ra sao, Lê Tử Hà nhận định người này hề đơn giản. Cho rằng mình ghen ghét cũng được,thành kiến cũng sao, tóm lại là nàng tin Nghiên phi tốt bụng cố ý đề bạtnàng, nhất định là mình có chỗ nào đó đáng để nàng ta lợi dụng.

      "Lê Tử Hà! Phùng đại nhân tìm ngươi này."

      Lê Tử Hà sắc thuốc, phân tích bản thânđối với Nghiên phi mà có tác dụng gì, dượcđồng Chưởng dược xử cắt nang dòng suy nghĩ của nàng, nhận lấy cây quạt trong tay nàng : "Để ta trông cho, ngươi nhanh ."

      "Đa tạ." Lê Tử Hà cười khẽ tỏ lòng biết ơn rồi xoay người ra ngoài.

      Dược đồng mở ấm thuốc ra nhìn chút, thờigian chén trà nữa là được rồi.

      "Ngươi còn ở đây làm gì? Dược thảo bên ngoàiđều sắp bị mưa dầm ướt hết rồi." Ân Bình chui vào phòng sắc thuốc, vỗ bả vai dược đồng kia,có lòng tốt nhắc nhở .

      "Ân công tử còn chưa à? Hây sa, đúng làtrời mưa rồi!" Dược đồng liếc mắt xem xét bênngoài quả nhiên mưa tí tách, chẳng quan tâm điều gì khác nữa, vội vàng để cây quạt xuống chạy hốt thảo dược.

      Ân Bình nhìn theo bóng lưng của dược đồng,nở nụ cười khoái ý, lấy trong tay áo ra gói giấy, đặt ở tay ước lượng, lại nhìn chung quanh gần phòng sắc thuốc, xác định cóai nhìn thấy liền đem bột trong gói giấy hơiđổ vào trong ấm thuốc, thầm nghĩ xem ngươi còn được Nghiên phi khen ngợi như thế nào! Cất kỹ gói giấy rồi vỗ vỗ hai tay bỏ .

      Lê Tử Hà ở tiền sảnh tìm hồi lâu cũng thấy bóng dáng Phùng Tông đâu cả, nhớtới phải đưa thuốc cho Nghiên phi, chậm trễ canh giờ cũng hay vội xoay người trở lại, thầm nghĩ đưa thuốc trước rồi hãy tìm Phùng Tông sau cũng được.

      Mới vào hậu viện nhìn thấy dược đồng kia vội vàng hốt thảo dược, liền bước nhanhvào phòng sắc thuốc, cũng may vừa lúc đến kịp,thuốc chưa bị sắc cạn, cẩn thận đem thuốcđổ vào trong chén rồi đặt vào trong rổ thuốc,bước nhanh về hướng Nghiên Vụ điện.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương18: Hãm hại

      Tia nắng ban mai đầu tiên xuất xuyên qua khung cửa sổ rọi nghiêng vào trong căn phòngnhỏ của Lê Tử Hà, từng hạt bụi li ti ra dưới ánh sáng mặt trời như reo mừng nhảy múa, hằng ngày chỉ có nửa canh giờ này trongcăn phòng mới có chút hơi thở của ánh mặt trời.Lê Tử Hà cảm thấy đầu óc mơ hồ nặng nề, nhưcó tảng đá lớn đè lên vậy, cố sức lắc lắc mớinhìn thấy được mọi thứ ở trước mắt rànghơn. Gắng gượng ngồi dậy, vừa bước xuốnggiường hai chân chênh vênh như giẫm trongkhông khí, cố chống chọi cơ thể thu dọn mọithứ để đến Chưởng dược xử sắc thuốc rồi mang thuốc tới cho Nghiên phi.

      Ra cửa mới phát Thái y viện hôm nay yêntĩnh đến lạ thường, thời điểm vừa rời giường,nếu là thường ngày ở đại thông phòng nhất định cực kỳ náo nhiệt, tiếng cười đùa la mắng bên tai dứt, cho đến khi nhóm ngự y rầm rộ kéo đến Thái y viện mới trở lại yên tĩnh. Nhưng hôm nay trong phòng yên ắng như mộtbóng người.

      Tuy có tò mò nhưng chuyện của người khác liên quan gì với nàng, cộng thêm trongngười khó chịu, cũng chẳng màng liếc mắt để ý liền vòng qua đại sương phòng thẳng đến tiền sảnh, vừa bước chân vào cửa nghe được có người hô: "Là , là , chính làLê Tử Hà phụ trách đưa thuốc cho Nghiên phi nương nương!"

      chuyện là Ân Bình, vươn tay chỉ vào Lê Tử Hà, vẻ mặt còn vô cùng căm phẫn bất bình.

      Đầu Lê Tử Hà vốn mơ mơ màng màng, rakhỏi phòng còn gặp trận gió lạnh thổi tới, toànthân lúc thấy nóng lúc thấy lạnh, nhìn thấy y đồng đứng hàng dài trong phòng khách, đứng ở chính giữa là thái giám, nếu nhớ lầm, người này chính là công công ở bên cạnhVân Tấn Ngôn. Tính đợi cơ thể ổn định lạitrước rồi hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng chân còn chưa nhúc nhích hai tay bị người giamgiữ.

      Vẻ mặt vị công công nọ vẫn rất ôn hòa, hơi phất tay hai tên thị vệ liền bắt Lê Tử Hà dẫn ra khỏi Thái y viện.

      Lê Tử Hà phản kháng, cũng gì cứ mặc cho bọn họ áp tải , chỉ nhắm lại hai mắt để cố gắng xua cơn choáng váng làm cho đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn, để suynghĩ được yên tĩnh lại theo bước chân của thị vệ, bỏ lại sau lưng trận nghị luận ầm ĩ.

      Tại Nghiên Vụ điện mùi thuốc nồng nặc gaymũi, tĩnh lặng tiếng động, cung nữ thái giám trong điện ngoài điện quỳ đầytrên đất, từng người quỳ rạp dưới đất dám thở mạnh. Sắc mặt Nghiên phi tái nhợtnằm ở giường, mồ hôi từng giọt to như hạtđậu thấm ướt ra ngoài, còn Vân Tấn Ngôn thìtrầm mặt ngồi ở mép giường.

      "Hoàng thượng, y đồng phụ trách sắc thuốc đưa thuốc đến rồi ạ." Vị công công chủ ở bêncạnh Vân Tấn Ngôn họ Ngụy, tuổi hơn 40, mặt mũi hiền lành, khom lưng cung kính bẩmbáo.

      Vân Tấn Ngôn nhìn thấy Lê Tử Hà sắc mặt chợt lạnh hẳn , lạnh giọng hỏi: "Là ngươi?"

      "Nô tài tham kiến Hoàng thượng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!" Thị vệ hợp thời thả Lê Tử Hà ra, toàn thân Lê Tử Hà vốn có hơi sức, mất sức chống đỡ của hai người cảm thấy ngay cả đứng cũng khó khăn, vừanghe được câu hỏi đó của Vân Tấn Ngôn, tronglòng chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo, vội vàng quỳ xuống yết kiến. Nhưng bởi vì đầu như treo ngàn vạn quả cân, vốn chỉ định dập đầu nhưng do cả người có lực nênđầu lại bị dập mạnh nền đất vang lên tiếng "bộp" to.

      "Ngươi bỏ gì trong thuốc của ái phi?" Vân Tấn Ngôn đứng lên, từ cao ngó xuống, nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà với vẻ vô cùng chán ghét.

      Lê Tử Hà chỉ nhìn thấy màu vàng óng đung đưa trước mắt, thể ngẩng đầu lên cũngkhông thể đứng dậy, nhìn trừng trừng vào màu vàng lay động ấy : "Bẩm Hoàng thượng, nô tài chỉ sắc thuốc theo phương thuốc của Lý ngựy kê, ngoài ra có bỏ thêm cái gì khác."

      "Lý ngự y, ngươi giải thích thế nào?" Vân TấnNgôn xoay mặt lại, híp mắt nhìn tới Lý ngự y quỳ gối mà ngừng phát run.

      "Bẩm Hoàng thượng, phương thuốc đúng làthần kê đơn, nhưng trong phương thuốc tuyệtđối có Thất Tiêu Phấn như trong bã thuốc." Tuy Lý ngự y sợ đến phát run nhưng lờinói ra rất bình tĩnh và quả quyết.

      Vân Tấn Ngôn ngồi trở lại giường, tùy ý : "Lôi tên y đồng này ra ngoài trượng hình."

      Lê Tử Hà chợt ngẩng lên đầu, mặc dù trước mắt dần tối sầm lại nhưng vẫn có thể nhìn thấyVân Tấn Ngôn cầm khăn lau mồ hôiNghiên phi, động tác vô cùng dịu dàng cẩn thận.

      "Hoàng thượng, nếu như nô tài có tâm muốnđộc hại Nghiên phi nương nương, tuyệt sẽkhông ngu xuẩn như thế, cũng chỉ rắcThất Tiêu Phấn vào trong dược, xin Hoàngthượng minh xét!" Lê Tử Hà bình tĩnh cúi đầunằm sấp mặt đất .

      "Vậy ngươi cho là ai?"

      "Nô tài biết."

      "Mang xuống!" Vân Tấn Ngôn phất tay áo hungác ra lệnh, quay đầu lại nhìn thấy Nghiên phi từ từ mở ra hai mắt, giọng : "Ái phi tỉnh rồi."

      "Chậm !" Nghiên phi chống dậy nửa người, với hai tên thị vệ muốn lôi Lê Tử Hàxuống, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Vân Tấn Ngôn, hai má ửng hồng dịu dàng : "Hoàngthượng, chuyện này để thần thiếp xử lý có đượckhông?"

      Vân Tấn Ngôn liếc mắt nhìn tới Lê Tử Hà rồi gật đầu đồng ý.

      "Lê y đồng có thể kể lại việc sắc thuốc và đưa thuốc của ngày hôm qua lại lần nữa hay ?" Nghiên phi ngồi dậy, Tiểu Quấtđứng bên cạnh vội cầm lấy áo choàng phủ lênngười nàng, dìu nàng ngồi dựa sát vào cạnh giường.

      "Bẩm nương nương, hôm qua nô tài y theophương thuốc của Lý ngự y chọn dược và sắc thuốc, toàn bộ quá trình đều do nô tài phụtrách, chắc chắn có sai sót."

      "Từ đầu đến cuối đều chỉ có mình ngươi?"

      Lê Tử Hà trầm ngâm suy nghĩ chốc lát rồi : "Thời gian đó có dược đồng ở Chưởng dược xửđến với nô tài là có Phùng viện sử cần tìm nô tài, vì vậy nô tài có rời khỏi đó lúc."

      "Suốt ngày hôm qua ta nào có tìm ngươi?" Vừa vặn lúc này Phùng Tông bước vào cửa,mặt đỏ bừng còn thở hổn hển, có lẽ do vội vàng chạy tới. Khi chuyện, còn trợn mắt liếc nhìn tới Nghiên phi, cùng với Vân Tấn Ngôn ở bên cạnh Nghiên phi.

      Vân Tấn Ngôn thấy ông vào liền cười :"Phùng gia gia, sao hôm nay lại có thời gian dạo đến nơi này vậy?"

      "Bởi vì ta đây cảm thấy Nghiên Vụ điện nàycũng đến nỗi khiến cho người khác chán ghét à." Mặt Phùng Tông hề đổi sắc,như chỉ tùy ý mà trả lời. Nhưng trong bụng lạithầm nghĩ: Nếu hôm nay ta đến, chẵng lẽ đợi đôi gian phu dâm phụ các ngươi lại tiếp tục giết hại người vô tội sao?

      Nụ cười mặt Vân Tấn Ngôn cứng đờ, vừa định lên tiếng bị Nghiên phi dành trước.

      hai hàng lông mày Nghiên phi nhíu lại, có vẻ bất bình nhưng cũng hề nổi giận, dịugiọng : " như thế nhất định là ở Chưởngdược xử có người giở trò rồi. Tiểu Quất, gọi dược đồng ở Chưởng dược xử tới đây đối chất."

      Phùng Tông cũng đồng tình đối vớiviệc làm đó của Nghiên phi, ai biết ả độc phụ này lại chơi trò xiếc gì. Liếc thấy Lê Tử Hà vẫn còn quỳ đất, nhíu nhíu mày, vốn định lên tiếng nhưng nghĩ lại ở trong điện ngoài điện có nhiều thái giám cung nữ như vậy, hay là nên giữ lại cho Vân Tấn Ngôn mộtchút thể diện, lỡ như thực thẹn quá hóa giận mà "thủ tiêu" luôn mình, vậy cái mấtnhiều hơn cái được rồi........

      tới nửa canh giờ, Nghiên Vụ điện đãchứa ít người, nghe là có người giở trò ở trong thuốc của Nghiên phi, mọi người đều cảm thấy bất an, lo sợ chỉ cần sơ ý chút họa tự rơi vào thân. Nghiên phi mang thai, gì đó cũng là long chủng, nếu Nghiên phi xảy ra bất trắc gì, toàn bộ Chưởngdược xử, thậm chí cả Thái y viện cũng thoát khỏi có liên quan.

      Dược đồng hôm qua trông chừng thuốc giúp cho Lê Tử Hà vừa vào Nghiên Vụ điện liềnkhông còn đứng vững được nữa, ngã phịchxuống đất cái rồi lồm cồm bò dậy, thần sắc hốt hoảng quỳ xuống run giọng : "Hoàngthượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng! Nô tài có làm gì cả, có liênquan đến nô tài!"

      Vân Tấn Ngôn cau mày, vẻ mặt có chút phiền não, nhưng hề có ý định rời , nhìn lướt qua Lê Tử Hà vẫn quỳ mặt đất rồi lạinhìn về phía Nghiên phi gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục.

      Tuy cách tấm bình phong nhưng Nghiên phi có thể thấy bóng dáng lờ mờ của dược đồng kia, cao giọng hỏi: "Hôm qua ngươi Phùng viện sử tìm Lê y đồng, nhưng Phùng viện sử hiệnđang có mặt ở đây lại hoàn toàn có chuyện này, có phải ngươi nên cho Lê y đồngmột lời giải thích hay ?"

      Giọng của Nghiên phi vô cùng , bởi vì thể lực suy yếu cộng thêm năng mềm mỏng, ngeh có vẻ như muốn rỉ ra nước. Dược đồng nghe được câu hỏi ân cần như thế, nỗi sợhãi trước đó cũng được vơi hơn phân nửa, nhưng giọng vẫn còn hơi run run, lắp bắpnói: "Hôm.....Hôm qua, là.....Là Ân côngtử.....Bảo.....Bảo nô tài vào báo cho Lê.....Lê y đồng, nô tài.....Nô tài chỉ là có lòng tốt......Cólòng tốt đến nhắn giúp, cầu xin nương nương minh xét!"

      "Từ lúc Lê y đồng Ly rời khỏi đến khi quaylại, ngươi vẫn luôn ở trước ấm thuốc tấccũng rời chứ?"

      "Dạ...... phải, bên ngoài đổ.......Đổ mưa, nô tài sợ.....Sợ dược liệu bị ướt, nên chạy hốtdược liệu ạ....." Y đồng cũng bước vàotrong mà quỳ gối ở cửa điện, vừa vừa lau nước mắt.

      "Ở phòng sắc thuốc còn có ai vào nữa?"

      Dược Đồng lau khô nước mắt, rồi có gắng suy nghĩ lại tình hình ngày hôm qua, đột nhiên mặt vui vẻ, vội : "Có, có, lúc đó chính là Ân công tử nhắc nhở nô tài gôm thuốc ạ, khi nô tài rồi công tử vẫn còn ở lại chỗ đó ạ!"

      "Ân công tử?"

      "Dạ phải.......Chính là công tử của Ân ngự y, cũng là y đồng trong Thái y viện."

      Nghiên phi nhữ hiểu gật đầu, quay đầu nhìn sang Tiểu Quất ở bên cạnh : " mời Ân y đồng tới đây."

      Tiểu Quất lĩnh mệnh rời , Nghiên phi đoánchừng phải mất chút thời gian nữa Ân Bìnhmới đến, vì vậy nhìn về phía Vân Tấn Ngôncười : "Hoàng thượng, chân tướng việccũng coi như được sáng tỏ rồi, cho Lê y đồngđứng lên có được ?"

      "Ái phi là giúp cho tên y đồng hènmọn này ư, cảm thấy có phần hơi…..?"Vân Tấn Ngôn dịu dàng cười, giúp Nghiên phi vén lên nhúm tóc rơi xuống.

      Nghiên phi rũ mắt im lặng nữa.

      Phùng Tông đột nhiên hô to "ây da", hai tay vịn lấy eo, nhấc chân đạp tới chiếc bàn ở bên cạnh to: "Chân thúi đừng duỗi ra hại người, biết thẹn khiến người đáng xấu hổ!"

      Nét tươi cười mặt Nghiên phi đều biến mất, nằm lại xuống giường, nhưng mắt Vân TấnNgôn lại lộ ra tia sắc bén lạnh giọng : "Phùnggia gia, nếu người cảm thấy khó chịu, vậy sau này cần tới Nghiên Vụ điện nữa!"

      Cái Nghiên Vụ điện Làm cho người ta chán ghét này thỉnh mình tới chưa chắc mình tới đâu! Phùng Tông thiếu chút nữa bật thốtlên nhưng ngẫm lại vừa rồi ra được như thếđã miệng rồi, bất kể việc gì cũng đều có giớihạn của nó. Coi như nghe thấy lời Vân Tấn Ngôn , cũng thèm nhìn tới họnữa, thảnh thơi ung dung ngồi lại chỗ cũ.

      Ân Bình run như cầy sấy bước vào điện, sau khi hành lễ xong đứng sang bên chờ hỏi, ngừng tự nhủ, chuyện hôm qua có ai nhìn thấy, chỉ cần mình nhận khôngthể định tội mình được!

      "Bổn cung cũng muốn lời dư thừa, tại sao hôm qua ngươi bảo Lê y đồng và dược đồng kia rời khỏi Chưởng dược xử?" Nghiên phi lại trở người ngồi dậy, mắt chớp nhìn chằmchằm vào Ân Bình.

      Ân Bình khom lưng cúi đầu đáp: "Nô tài chỉmuốn đùa với Tử Hà huynh chút, nào ngờđúng lúc trời đổ mưa mới đến hậu viện nhắcnhở dược đồng hốt thuốc."

      "Vậy tại sao ngươi tự mình làm?"

      "Nô tài đối với Chưởng dược xử cũng khôngquen thuộc lắm, sợ nóng lòng lỡ tay làm hư thuốc ạ."

      "Vậy theo ý ngươi, trong ba người các ngươi, là ai giở trò trong ấm thuốc?"

      Ân Bình vội quỳ xuống, nghiêm mặt : "Hoàng thượng, nương nương, thuốc do ai bỏ nô tài biết, nhưng có đôi lời nô tài thấycần phải ra, bất kể là do ai làm cũng được,Lê y đồng là người am hiểu dược, trong thuốc có mùi vị khác nhất định là có thể nhận ra! Vậy tại sao biết mà lại chứ?"

      Ân Bình thầm liếc mắt nhìn tới Lê Tử Hà vẫn quỳ hề nhúc nhích, Thất TiêuPhấn kia người thường trúng phải cũng khôngcó ảnh hưởng gì đáng kể, nhưng phụ nữ có thaiăn phải nó rất bất lợi đối với bào thai trong bụng. bị đổ mồ hôi liền trong 6 canh giờ, ngủmê man dậy nổi. Thực lòng mà , vốn hề muốn hại Lê Tử Hà, chỉ muốncho mất thời gian sắc thuốc lại lần nữa, làm trễ giờ uống thuốc của Nghiên phi nhất định bị trách phạt. Nhưng ngờ, lại sơ ý bị Nghiên phi nương nương uống hết chén thuốc đó.....

      "Lê y đồng, ngươi có lời gì muốn giải thích haykhông?"

      "Bẩm nương nương, hôm qua nô tài đột nhiên nhiễm phong hàn, khứu giác bị ảnh hưởng tấtnhiên là thể phân biệt." Lê Tử Hà vẫn cúiđầu, cảnh vật ở trước mắt bắt đầu mơ hồ , dùng hết hơi sức mới miễn cưỡngnghe lời đối thoại của bọn họ.

      " láo! Hôm qua ta thấy ngươi vẫn còn rấtkhỏe........"

      "Làm càn! Trước ngự tiền sao có thể vô lễ nhưvậy, để lão phu bắt mạch cho biếtngay!" Phùng Tông chen ngang lời ÂnBình , bước nhanh đến muốn bắt mạch cho Lê Tử Hà, nhưng lại bị Lê Tử Hà né tránh.

      Lê Tử Hà vốn khỏe, lại còn quỳ hơn canh giờ, toàn thân mềm nhũn, quỳ đượcthẳng người vốn rất khó khăn, lúc này cònđột nhiên né tránh, kịp ổn định thân hìnhvì thế liền ngã nhào xuống nền đất. Phùng TôngAnh thấy thế, vội vàng đỡ lấy nàng, vừa chạmtới cơ thể nóng như lửa đốt của màng, cau mày quát lên: "Đứa này, bệnh nghiêm trọngđến mức này rồi, sao có thể giả được?"

      Ân Bình tin, "Hôm qua còn rất bình thường ngồi sắc thuốc cho Nghiên phi nương nương, làm gì có triệu chứng nhiêm phong hàn? Ta.......Ta tin!"

      "Theo lão phu biết, ngươi đó giờ luôn bất hòavới Lê Tử Hà, vì sao cố tình tới nơi đó để tìmhắn? Còn mượn danh nghĩa của lão phu? Sao ngươi dám chắc hôm qua Lê Tử Hà bị nhiễm phong hàn? Huống chi tất cả thảo dượcđều để ở trong lọ, ngươi cũng có thể phân biệt ra mùi vị, cũng có thể biết trong thuốc của Nghiên phi bị bỏ thêm cái thuốc kia chứ?"Phùng Tông vừa dìu đỡ Lê Tử Hà vừa từngtiếng ép hỏi.

      Trong lòng Ân Bình quýnh lên : "Mùi của “Thất Tiêu Phấn” quá nặng, làm sao có thể ngửira được?" đúng là sợ Lê Tử Hà ngửi ra được, nên đặc biệt chọn loại dược liệu khó phát nhất........

      "Đủ rồi! Lôi Ân Bình xuống!" Rốt cuộc Vân Tấn Ngôn còn xem nổi cái trò xiếc chướng mắt này nữa, phất tay áo bỏ .

      Sắc mặt Ân Bình đại biến, lúc này mới chợt bừng tỉnh tự mình hại mình, tại sao lại dễ kíchđộng ra Thất Tiêu Phấn kia chứ? Còn chưa kịp cầu xin Nghiên phi tha thứ bị người kéo xuống.

      Nghiên phi muốn bước xuống giường bị Tiểu Quất ngăn lại, chỉ giọng hỏi, "Lê y đồngkhông sao chứ? Có đứng lên được ?"

      Lê Tử Hà nhéo mạnh mình cái để tinh thần được tỉnh táo lại, tránh thoát bàn tay củaPhùng Tông muốn dìu đỡ mình, đứng lên : "Nô tài sao, tạ nương nương quan tâm!"

      "Lê y đồng nên quay về nghỉ ngơi cho khỏe ,thuốc mấy ngày tới của Bổn cung hãy để choTiểu Quất lấy cũng được."

      "Tạ nương nương ân điển!"

      Lê Tử Hà tạ ân xong, cố mở to hai mắt, chống chọi cơ thể rời .

      Phùng Tông thấy mình lại tiếp tục bị ngó lơ để ý tới, có lòng tốt mà bị xem như đồ vứt , có thành ý tới đỡ thế nhưng lại hề cảm kích! Bỏ lại tiếng "Hừ" rồi đingược lại phương hướng với Lê Tử Hà.

      Cuối cùng Lê Tử Hà cũng có thể thở phào hơi, ánh mặt trời sáng loáng của ngày mùa Thu có chút chói mắt, khiến cho đầu càng lúc càngnặng trĩu, trước mắt càng giống như bị người lấytấm vải đen bịt kín, hai chân giống nhưkhông còn là của mình nữa, nhấc lên bướccũng hết sức gian nan, biết được baolâu dường như nhìn thấy được căn phòng của mình, rồi giống như nhìn thấy đượcchiếc giường quen thuộc, cũng cònhơi sức để suy nghĩ thêm gì nữa liền ngã người nằm xuống.

      Thẩm Mặc vươn tay đỡ Lê Tử Hà ôm vào trongngực, ngắm nhìn bốn phía xác định có ai mới nhún người ôm lấy nàng nhảy lên ngồi ở góc cành cây khô.

      trong tay như xương, mảnhmai như liễu, hai hàng lông mi cong vút nhíu sát vào nhau, làm cho người ta muốn đưa tay lên vuốt cho nó thẳng ra, hàng lông mi dầy đậm chekhuất ánh mắt hơi run run, toàn thân ràng nóng bỏng nhưng hai tay lại lạnh buốt ôm chặt lấy Thẩm Mặc lủi vào lòng . Trong lòng Thẩm Mặc từng hồi run sợ, muốn đẩy ra nhưng lại nỡ, giơ tay phẩy chiếc lá cây dínhtrên mái tóc nàng, lấy thuốc từ trong tay áo rađút vào cho nàng nuốt xuống, rồi cứ thế để mặc cho nàng ôm.

      Trong giấc mộng của Lê Tử Hà bỗng lênmột vùng trời đầy băng tuyết. Trong giấc mơ nàng là đứa bé chín tuổi, khắp người chỉcó duy nhất bộ quần áo cũ rách, mặt đấtmênh mông tuyết, chỉ có mỗi mình nàng bước trong làn gió rét, đập vào mắt nơi nơiđều là tuyết trắng, trắng đến chói mắt, đột nhiêngiữa vùng tuyết trắng ấy lại thấm đẫm đầy máu,từng bệt máu đỏ tươi đuổi theo bước chân củanàng, càng lúc càng gần, càng lúc càng nhiều. Cả người Lê Tử Hà ngoại trừ lạnh lẽo ra còn lại cũng là nỗi sợ hãi, còn cảm giác nào khác, nàng bắt đầu chạy, liều mạng chạy giữarừng tuyết, nhiều lần bị ngã rồi lại bò dậy, lại bịngã xuống nữa xong lại bò dậy tiếp tục chạy........

      Bỗng dưng từ đâu thổi tới trận gió xen lẫnmùi thuốc thoang thoảng, thổi tới đâu vùng máu kia từ từ biến mất tới đó, Lê Tử Hà cảm thấy mình như được chạm đến vùng ấm áp, thamlam muốn được có ấm áp nhiều hơn chút nữa, muốn bắt lấy làn gió kia nhưng tay lại bắt phải hư vô, muốn giữ lại mùi hương thuốc kianhưng lại bị gió thổi bay mất........

      Lê Tử Hà chạy đuổi theo trận gió kia,nhưng dưới chân lại bị hẫng......

      Bừng tỉnh mở ra hai mắt, đập vào mắt là nóc nhà bám bụi đầy quen thuộc, phía trước bênphải là khung cửa sổ quen thuộc, ánh trăngtrắng ngà xuyên qua giấy dán cửa sổ giọi ra tia sáng lơ thơ ảm đạm, là mộng ư....... ra là mộng........

      Lê Tử Hà muốn nhắm mắt ngủ lại, đột nhiênnhớ tới là lạ ở chỗ nào, trở người ngồi dậy,quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ở trước bàn đọc sách của mình. có ánh đèn, chỉ nương theo ánh trăng sáng mỏng manh mới thấy được cái bóng lờ mờ, nhưng đôi mắt kia ở trong bóng đêm lại vô cùng lóe sáng, Lê Tử Hà muốn lên tiếng nhưng cảmthấy cuống họng giống như bị xé toạt ra, khô rát đến nỗi chữ cũng thể nàothốt ra được.

      Thẩm Mặc đứng lên nhìn tới Lê Tử Hà, ánh mắtsáng quắc nhưng chỉ lạnh nhạt : "Tại sao ngươi phải cố ý nhiễm bệnh?"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương19: Túc Dung

      Làn gió mát xuyên qua khe hở cửa thổi vàotrong phòng len lỏi vào vạt áo Lê Tử Hà khiếnnàng thoáng rùng mình. Nhờ vậy mới phát ra chẳng biết lúc nào người tuôn đầy mồ hôi, xốc chăn lên nhìn quần áo vẫn còn nguyên vẹn, sau đó bước xuống giường đốt lên cây nếnở bàn, căn phòng lập tức bừng sánglên. Thẩm Mặc ở đối diện nhíu mi nhìn nàng, giọng trách móc còn mang theo khó hiểu. Lê Tử Hà trở lại ngồi xuống giường, rũ mắt im lặng .

      "Đêm qua ngươi tự ngâm mình trong nước, lạicòn ở bên ngoài hong gió đến hơn nửa đêm là vì trận bệnh hôm nay sao?" Thẩm Mặc cực lực áp chế, nhưng trong giọng vẫn mang chút hài lòng. Đêm qua vốn muốn ngăn cản,nhưng cũng muốn thử nhìn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì, đỗ bệnh như vậy, nàng sợ bị người chẩn mạch phát hiên ra thân phận haysao?

      Lê Tử Hà vẫn im lặng, thể nào cho Thẩm Mặc biết đáp án được. Nàng biết trong dược có bỏ vào Thất Tiêu Phấn, biết Nghiên phiuống thuốc đó vào ngủ mê man mộtngày, nặng thai nhi khó giữ được. Biết chắcchắn hôm nay giáng tội lên đầu mình, nhưng nàng muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy,cơ hội được công đôi việc.

      Ân Bình muốn thấy nàng ở lại Thái y viện, luôn kiếm chuyện gây khó dễ, nàng có thể nhịn được lúc nhưng mọi việc cónghĩa dừng lại ở đó. Thường ngày có cha hắnchống lưng cho , Lê Tử Hà thể làm gì được, lần này chính tự chui đầu vào rọ, tạisao mượn cơ hội này mà đuổi ra khỏiThái y viện?

      Còn nữa, Thất Tiêu Phấn kia nhất định làm cho Nghiên phi gánh lấy đau khổ lần, nếunhư thể chất nàng ta thực suy yếu khiến chomất luôn thai nhi ở trong bụng, vậy chẳng phải là rất tốt ư?

      Thẩm Mặc thấy nàng năng gì, cơnbuồn bực tận đáy lòng trào dâng lên nghẹn lại ở ngực tìm được lối ra, cuối cùng hóathành tiếng thở dài, giọng : "Sau này đừng lấy cơ thể mình ra mạo hiểm nữa, sứckhỏe ngươi chịu nổi lạnh đâu."

      Lê Tử Hà cụp mắt xuống, nhưng vẫn lêntiếng lời nào, dù mình coi Thẩm Mặclà sư phụ, nhưng vẫn quan tâm và chăm sóc mình như đồ đệ sao?

      Cơ thể này của nàng, nếu như nhờ 3 năm ở núi Vân Liễm được Thẩm Mặc điều trị kỹ càng, e là suy yếu đến chịu nổi cơn gió bình thường. Về phần biện pháp trả đũađêm hôm qua là vì nàng quá nóng lòng, chỉ cầnnghĩ đến có thể loại bỏ cái gọi là long chủng ở trong bụng Nghiên phi là máu toàn thân nàng giống như sôi sùng sục lên, chỉ lòng suy nghĩ muốn thử lần, trận bệnh này của nàng cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, tiện thể cũng để cho Vân Tấn Ngôn cảm nhận đượcnỗi đau xót mất con ra sao........

      "Dược hoàn này, ngày uống ba lần, ba ngày sau là có thể khỏi bệnh." Thẩm Mặc lấy trongtay áo ra ống trúc bằng ngón tay, để nó dựng đứng bàn, liếc nhìn Lê Tử Hà bằngánh mắt sâu sắc sau đó xoay người mở cửa bỏđi.

      Lê Tử Hà nhìn chằm chằm ống trúc hồi lâu, cả người mềm nhũn nằm lại xuống giường, ra được mồ hôi nên đầu cũng còn mơ màngnặng trĩu nữa, cả người như được giải thoát rakhỏi gông xiềng dầy cộm nặng nề, toàn thân cũng hẫng như bay, trong đầu càng giốngnhư được làn nước tinh khiết cọ rửa qua mộtlần, mạch suy nghĩ cũng sáng tỏ hơn nhiều.

      Mình trở lại cái hoàng cung luôn cảm thấy chán ghét này là vì cái gì? Là vì báo thù!

      Cơn ác mộng đeo bám mình suốt 6 năm,máu đỏ tươi bắn văng tung tóe, tiếng thét chóitai ngớt bên tai, tiếng khóc nấc nghẹn đau xé cõi lòng. Vĩnh viễn quên, thể nào quên được cũng có cáchnào để quên. Nỗi đau đớn, lòng thù hận, sau khi kiệt lực đè nén biểu ra cũng chỉ là lạnhnhạt khác hẳn với người thường, chỉ có bản thân nàng mới hiểu nỗi oán hận ngày ngày day dứt ở đáy lòng, hận là nồng cốt của nỗi đau thương hằng đêm, muốn giải thoát phảitìm ra tên đầu sỏ gây nên, chỉ có lấp đầy oán tiêu trừ hận mới có thể bình yên sống an lành hết kiếp thứ hai này.

      Lê Tử Hà trở người nhắm mắt lại, lần nữa nhắc nhở mình phải tỉnh táo, vào cung chưađược tháng, ngay cả cơ hội tiếp cận Vân Tấn Ngôn ít đến nỗi cũng có thể đếm được, thể nóng vội, nếu muốn có cơ hội báo thù trước khi trở thành ngự y, chuyện trước mắtcần làm là phải tìm cho mình được chỗ dựavững chắc.

      Lê Tử Hà hiểu tại sao Nghiên phi lạiquan tâm đến mình như thế, hơn nữa còn tìmđủ mọi cách che chở, nhưng ý đồ của nàng ta rất ràng là muốn lôi kéo mình về phe nàng ta, nếu mình muốn được thăng chức nhanh, dựa vào nàng ta chưa hẳn phải là conđường tắt, vấn đề là phải làm sao cho tự nhiên để được trở thành “người” của Nghiên phi mộtcách hợp lý, còn phải làm cho nàng ta có nghi ngờ nào đối với lòng trung thành và tậntâm của mình........

      Ánh nến trong phòng vẫn thắp mãi đến khi trời hửng sáng, sáp nến tan chảy thành nước, ý thức người giường mới dần dần mơ hồ chìm vào giấc ngủ say.

      Thuốc của Thẩm Mặc rất hữu dụng, thời gianmới qua hai ngày, Lê Tử Hà cảm thấy thânthể mình còn đáng ngại nữa. Phùng Tông cũng bỏ xuống thể diện bóng gió hỏi nàng có cần ông tới chẩn bệnh cho hay nhưng bị nàng từ chối. ra ngày hôm đó Lê Tử Hà cũng ngờ PhùngTông đến đó, cho nên cố tình uống thêm chút thuốc tụ khí lạnh để tăng thêm bệnh tình, nhằm để cần bắt mạch cũng có thể nhìn ra nàng mang bệnh nặng trong người.Cũng may lúc ấy tránh được bàn tay của Phùng Tông , nếu chỉ cần dò tới mạch là biết ngay thân phận con của nàng, xem ra sau này vô luận là bệnh hay bệnh giả nên cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

      Lê Tử Hà tới Chưởng dược xử sắc thuốc rồi mang đến Nghiên Vụ điện, dọc đường cúi đầubước chậm, thầm suy đoán biết khi nào Nghiên phi mới chịu bày tỏ thái độ của mình. Lê Tử Hà cũng có thể đoán ra nguyên nhânnàng ta lôi kéo mình, đó chính là y thuật của nàng. Nhưng nàng chẳng qua cũng chỉ là mộttên y đồng nho , so với những ngự y có kinh nghiệm lâu năm còn kém thua xa, hoặc là muốn mượn nàng để loại trừ mối đe dọa ở trongbụng Diêu phi. Trước mắt chỉ có nguyên nhân này là nàng cảm thấy tương đối hợp lý, cho cùng ngự y tại vị e rằng rất ít có người nguyện ýmạo hiểm........

      Lê Tử Hà mang thuốc đến, sau khi được thái giám thông báo, vừa bước vào Nghiên Vụ điệnliền phát hôm nay chỉ có mìnhNghiên phi mà còn có cả Diêu phi toàn thân đỏrực chói mắt dựa nghiêng vào thànhgiường, ngược lại Nghiên phi như làm khách ngồi ở bên cạnh, mặt vẫn chỉ nở nụ cười ônhòa.

      "Ô, tỷ tỷ còn có y đồng riêng đến đưa thuốc nữaá, tỷ tỷ là tốt phúc." Diêu phi khẽ liếc mắt nhìn Lê Tử Hà rồi cười đến vô cùng xán lạn nhìn tới Nghiên phi.

      Sắc mặt Nghiên phi tái nhợt, trong thần sắc hơicó chút uể oải, có lẽ do Thất Tiêu Phấn củamấy hôm trước khiến cho cơ thể suy nhược, dịu giọng : "Muội muội đừng vậy, là khẩu vị ta gần đây tốt, nên bảo Tiểu Quất căndặn phòng bếp giúp ta chuẩn bị chút thức ăn,cho nên tiện thể làm phiền Lê y đồng mỗi ngàysắc thuốc rồi đưa tới luôn ấy mà."

      "Lê y đồng?" Diêu phi nhíu mày, quay đầu lại cẩn thận đánh giá Lê Tử Hà lúc, sau đó cười : " ra là ngươi...Ta và ngươi cũng đúng là có duyên đấy."

      "Nô tài tham kiến Diêu phi nương nương, Nghiên phi nương nương, nương nương vạnan!" Lê Tử Hà tay bưng thuốc quỳ xuống thỉnhan.

      "Nô tài tỷ tỷ nhìn trúng quả nhiên tương đối biết lễ, hay là thuốc của bổn cung cũng để tênnô tài này tới đưa ?"

      Nghiên phi vội tiếp lời : "Muội muội quá coi trọng rồi, số là mấy hôm trước Lê y đồng và con trai của Ân thái y có chút xích mích, sợ là trong lòng Ân thái y........"

      "À, phải ha." Diêu phi ngắt lời Nghiên phi, nhón hai ngón tay vẽ hình hoa Lan cầm lên mộtmiếng bánh ngọt để bàn , khẽ cười :"Lê y đồng và con trai Ân thái y bất hòa, nếu như vì trả thù mà bỏ thứ gì đó vào trong thuốccủa bổn cung làm hại long chủng, vậy cũng thậtlà khó lòng mà đề phòng rồi........"

      "Nô tài dám!" Lê Tử Hà cúi đầu trầm giọng trả lời.

      "Ha ha, đùa thôi." Diêu phi che miệng cười, sau đó ăn miếng bánh ngọt rồi lại :"Đêm qua nghe Hoàng thượng lâm triều xong tới đây, sao giờ này rồi mà còn chưathấy đến......Tỷ tỷ, tỷ cứ uống thuốc trước , cần phải ngại với muội muội."

      "Lê y đồng đứng lên ." Nghiên phi lúc nàymới mở lời bảo Lê Tử Hà đứng dậy, trong mắtthoáng nét buồn bã.

      Lê Tử Hà bưng thuốc đến cạnh Nghiên phi rồimở nắp bát thuốc ra, đột nhiên Diêu phi ở phíasau lên tiếng: "Nghe tài nghệ viết chữ củaLê y đồng rất khéo, tú nữ mấy hôm trước cũng là nhờ vào nét chữ của Lê y đồng mới đượcHoàng thượng để mắt tới, hay là Lê y đồng viếtmột cho bổn cung xem thử có được ?"

      Tay Lê Tử Hà run lên, cũng may thuốc bị văng ra ngoài, đặt lên bàn xong xoay người lại : "Được nương nương ưu ái, nô tài có chếtvạn lần cũng dám chối từ."

      Nghiên phi thuốc uống xong, giấy mực cũng đãchuẩn bị tốt, Lê Tử Hà tới bên cạnh bàn, cầm bút lên ngẩng đầu hỏi, "Nương nương muốn nô tài viết chữ gì?"

      " nhiều lắm, hai chữ thôi." Diêu phi vẫn chỉ cười khẽ, dừng lại chút rồi nụ cười cóvẻ hơi quái dị mở miệng : " Quý, mộtLê!"

      Tay Lê Tử Hà chợt thả lỏng, bút lông rơi tại tờ giấy trắng quệt ra đường cong tuyệt mỹ, ngay sau đó lăn xuống mặt đất phát ra tiếng“lổn cổn” vang dội, Lê Tử Hà vội quỳ xuống : "Tục danh của Quý hoàng hậu, nô tài dám mạo phạm."

      "Ai đó là tên? Chỉ là hai chữ mà thôi, bổn cung bảo ngươi viết ngươi cứ viết !" Diêu phi cau mày lạnh giọng .

      Tiểu Quất bên cạnh đem giấy bàn đổi lại tờ khác, tiếng nào nhặt lên bút lông rồi đặt lại vào trong tay cho Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà rũ mắt cúi đầu xuống bắt đầu phát thảo ra từng nét chữ, nếu Diêu phi bảo nàng viết hai chữ Quý Lê, nhất định là biết được chữ viết của nàng cùng Quý Lê có phần tươngtự, nàng cũng cần phải che giấu làm gì cứtiện tay viết xuống là được.

      Diêu phi nhìn hai cái chữ to đùng tờ giấy trắng, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, tựa như mây đen bao phủ quanh đỉnh núi tia sáng, giựt phắt tờ giấy dùng hết sức xénó ra thành hai mảnh rồi chồng chúng lên nhau tiếp tục xé, trong điện nhất thời chỉ còn lại tiếnggiấy bị xé rách, khí cũng căng thẳng theo, tất cả mọi người đều nhìn tới Diêu phi như phát điên xé nát từng mảnh giấy trắng, chođến khi tờ giấy đó thành những mẩu vụn khôngthể xé được nữa, Diêu phi mới buông tay ném chúng xuống đất, đầy mặt đất đều là những mẩu giấy vụn, tiện thể trở tay tát vào mặt Lê Tử Hà cái mạnh.

      Bầu khí trong điện nhất thời ngưng trọng,Diêu phi nhìn chằm chằm Lê Tử Hà như đối mặt với kẻ thù. Lê Tử Hà siết chặt quả đấm,đây là cái bạt tai thứ hai, thời gian khi ta còn là chủ ngươi là bộc, ta có bao giờ làm tổn hạiđến ngươi phân tấc nào chưa? Lê Tử Hà nhìn lướt qua phần bụng nhô lên của Diêu phi, Vân Tấn Ngôn, hai đứa bé này củangười, dù đứa cùng đừng hòng mơ tưởng có được, tất cả đều phải chôn theo cùng với đứa béđáng thương của ta!

      "Hoàng thượng giá lâm!"

      Tiếng thái giám ngoài điện cao giọng cất lên, tất cả mọi người trong điện lúc này mới bừng tĩnh lại vội quỳ xuống hành lễ.

      "Hai vị ái phi làm gì đây?" Vân Tấn Ngôn vừa bước vào cửa liền ngửi được mùi vị đối địch, giọng cười .

      "Hoàng thượng, Diêu nhi nghe Lê y đồngviết chữ rất đẹp, cho nên thỉnh giáo đó." thù địch trước đó của Diêu phi hoàn toànmất sạch, khi cười lúm đồng tiền nở rộ như hoa, bước qua khoác vào cánh tay Vân Tấn Ngôn.

      Vân Tấn Ngôn vô tình nhìn thấy những mảnhgiấy vụn nằm mặt đất, nét bút cũng đãkhông còn nhận ra hình dáng, lườm Lê Tử Hà cái rồi vỗ vỗ bàn tay Diêu phi : "Sao ái phi lại có thời gian rãnh rỗi tới Nghiên Vụ điện vậy?"

      "Đêm qua Hoàng thượng muốn đến thăm tỷ tỷ, thiếp nghĩ nhiều ngày rồi có đến thăm tỷ tỷ, cho nên cũng muốn tới đây xem tỷ ấy thế nào." Diêu phi khẽ cười yếu ớt, liếc mắtnhìn sang Nghiên phi.

      Nghiên phi cũng chỉ cười ôn hòa, vẫnkhông hề có ý muốn tranh đoạt cái gì.

      Lê Tử Hà đứng bên cạnh rũ xuống hai mắt, thể nhìn, cũng muốn nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, nhưng lại đuổi được tiếng tiếng cười vang vọng ở bên tai. Vân Tấn Ngôn ở đây, hạ lệnh ai dám rời khỏi, Lê Tử Hà dằnxuống cảm xúc ở trong lòng, bắt đầu phân tích quan hệ của ba người này.

      biết Diêu nhi dựa vào cái gì để thượngvị, gia cảnh Nghiên phi có quyền có thế, điều quan trọng nhất là cha nàng ta tay nắm trọng binh. Năm đó Vân Tấn Ngôn tự mình nạp nàng ta làm phi, độc sủng nàng ta suốt ba tháng, có lẽ chỉ là vì muốn lôi kéo Cố tướng quân. Năm đó tru sát toàn gia Quý phủ, Cố phủ cũng khôngthoát khỏi có liên quan. Thậm chí có thể kết luận Vân Tấn Ngôn để Nghiên phi vào cung,cũng là vì muốn mượn thế lực của Cố tướngquân để chèn ép Quý phủ.

      Hôm nay thấy vị Nghiên phi nọ tranh đấu, còn người dịu dàng hiền huệ, thảo nào được người ở bên ngoài đồn rằng nếu muốn lập hậu có ai ngoàinàng. Nhưng Lê Tử Hà cảm thấy chưa hẳn là vậy, nếu lập Nghiên phi làm hậu, Vân Tấn Ngôn ngu đến mức tự tay bồi dưỡng thêmmột cái Quý phủ thứ hai.

      Vậy Diêu phi nọ sao? Lê Tử Hà đột nhiên phát , nàng xem thế lực ở phía sau Diêu phi, vào cung mới có tháng vẫn chưa kịp thăm dò thế cục của triều đình, Diêu phi có thể vững như bàn thạch ở trong hậu cung này thực chỉ là nhờ vào ủng ái của Vân Tấn Ngôn sao?

      "Ngươi, theo ta tới Cần Chính Điện." Rốt cuộcVân Tấn Ngôn cũng chịu rời , bất chợt quayđầu lại nhìn Lê Tử Hà .

      Lê Tử Hà vội hoàn hồn trở lại, thở dài lĩnh mệnh, đuổi theo bước chân của Vân Tấn Ngôn.

      Bên trong Cần Chính Điện xưa nay chỉ có mộtmình Vân Tấn Ngôn, cung nữ thái giám đều ởbên ngoài điện chờ lệnh, Lê Tử Hà theo hắnvào điện, đứng ở bên chờ mở lời, thế nhưng lại giống như hề nhìn thấy tồn tại của Lê Tử Hà, chỉ vùi đầu phê duyệt tấuchương, thời gian trôi qua giữa hai người chỉ có trầm mặc, cùng với khói xanh lượn lờ khôngngừng bay ra từ bát hương.

      Tuy rằng Lê Tử Hà cúi đầu, nhưng vẫn có cảm giác có người nhìn tới mình, ràng nàng cảm nhận được rất nhiều lần ánh mắt của Vân Tấn Ngôn bắn thẳng tới nàng, thậm chí còngiống như có thể nghe được sắp cất giọngđể chuyện, nhưng cuối cùng lại nóigì. Đôi bên im lặng như vậy suốt canh giờ,hai chân Lê Tử Hà đứng đến sắp còncảm giác, rốt cuộc Vân Tấn Ngôn mới hạ bútson xuống, khép lại sổ con : "Hết chuyện rồi,ngươi xuống ."

      "Nô tài tuân chỉ!" Lê Tử Hà cảm thấy khóhiểu, chắp tay khom lưng, xoay người lui ra.

      Lúc ngang qua lư hương, tay áo dài rộng xòara che lại động tác tay, cực nhanh lấy ra hoa Túc Dung trong tay áo rắc vào trong đó, nếu ngươi cho ta cơ hội tiếp cận ngươi, ta cũng cần lo bóng lo gió nữa.

      Hoa Túc Dung chính là loài hoa ung dung diễmlệ đẹp lời để diễn tả, nhưng hạt giống của nó có thể mê hoặc người còn hơn cả hoa, tạocho con người có cảm giác khác gì với món ngon hiếm có. Và còn có thể khiến cho thể xác lẫn tinh thần con người trở nên vui sướng,có thể giảm bớt đau đớn cho người bệnh, khi dùng dẫn đến thần kinh tê liệt, nhưng thể ngửi nó trong thời gian dài, nếu lệ thuộc vào nó rồi trở thành thói quen, thậm chí tinhthần ổn định sinh ra ảo giác, nặng thìở trong hoàn cảnh hay biết gì bị đột tử.

      Môi Lê Tử Hà gợi lên nụ cười lạnh, quá ba ngày, Vân Tấn Ngôn chắc chắn ngã bệnhkhông dậy nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :