1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương5: Vào đời

      Bầu trời vừa hửng sáng, ánh nắng đầu tiên của rạng sáng xuyên qua tầng mây, rọi vào góc của đỉnh núi Vân Liễm, chợt sáng chợt tối rồi lại chợt tối chợt sáng, ánh sáng kỳ diệu khiến cho đôi mắt của Lê Tử Hà liên tục sáng lên. phải là nàng chưa bao giờ nhìn thấy bình minh đỉnh núi Vân Liễm, mà là chưatừng nghiêm túc thưởng thức nó bao giờ.

      "Thu dọn xong hết rồi sao?" Chẳng biết từ lúc nào Thẩm Mặc đứng ở tiền viện, nghe được tiếng mở cửa ở phía sau liền quay đầu lại bângquơ hỏi.

      Lê Tử Hà gật đầu, trong tay nải chỉ có vàibộ quần áo đơn giản, mấy quyển sách thuốc quan trọng, chút bạc vụn, ngoài ra chẳng còn gì nữa cả. Vốn dĩ nàng chẳng cóngười để mà bận tâm, cũng chẳng có cái gì đángbận lòng mà phải mang theo.

      "Mang cả những thứ này ." Trong tay Thẩm Mặc còn có cái tay nải, đưa ra trước mắt Lê Tử Hà.

      "Đây là. . . .?" Lê Tử Hà vốn định lặng lẽ rời , ngờ tới Thẩm Mặc đến tiễn nàng, những lời đêm hôm qua chắc hẳn ràng, nàng chưa bao giờ coi là sư phụ, lại chẳng có tình nghĩa thầy trò gì nên cầnphải đưa tiễn.

      Thẩm Mặc thấy nàng chần chừ liền giải thích:"Mang theo , sau này dùng đến."

      Lê Tử Hà cũng chẳng ngại ngần làm gì nữa,nhận lấy cái tay nải cảm kích cười : "Đa tạ."

      Lê Tử Hà đứng im tại chỗ muốn đợi Thẩm Mặcquay vào trong nhà rồi mới , nhưng Thẩm Mặc cũng bình tĩnh đứng im, hề có dấuhiệu nào muốn cả.

      Áng mây di chuyển, vạt ánh sáng còn lại lơ lửng đậu mặt của Thẩm Mặc, con ngươi trong trẻo dưới đôi mày kiếm đậm đenđang nhìn nàng, rất thản nhiên lại giống như mang theo chút suy nghĩ gì đó mông lung. Khuôn mặt trắng nõn, đôi môi nhạt màu máu,chợt nhìn lại, dường như thu hết tất cả phù hoa thế gian, nhưng lại có cảm giácxa cách lúc có lúc . Lê Tử Hà đột nhiênphát , sống chung ba năm, nàng vẫn phânbiệt bằng mùi thuốc người, dường nhưhôm nay mới là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn rõdiện mạo của .

      Thu lại ánh mắt, cúi đầu cười tiếng: "Tôi đây, cần đưa tiễn nữa."

      Thẩm Mặc gật đầu, đón lấy ánh mặt trời híp mắt nhìn theo bóng dáng xa dần của nàng, bỗngdưng đột nhiên thấy nàng quay đầu lại, khuôn mặt nhắn non nớt, nhưng lại khiến chongười ta có cảm giác tang thương khác biệt vớisự ngây thơ của trẻ con, mặt mũi hơi nhăn lại: "Nếu có cơ hội, hãy cho Ngân nhi biết thân phận của tôi."

      Giọng thanh thúy vang vọng giữa đồi núirừng rồi chậm rãi tiêu tán. Thẩm Mặc vẫn nhìnmãi chớp mắt về hướng bóng dáng bé dần biến mất, cuối cùng não nề thở dài rồi xoay người đóng cửa viện.

      Lê Tử Hà nhanh chóng thẳng đườngxuống núi, đến lúc giữa trưa vừa đúng đếncửa thành, đột nhiên chứng kiến cảnh dòngngười hối hả, nghe được tiếng người ồn ào tranhcãi ầm ĩ hơi cau mày, xách chặt tay nải mà đầu cũng thèm ngước lên cứ thế bước về phía trước.

      "Hu Hu. . . . .Ca ca. . . . . ."

      Liếc mắt nhìn bóng áo xám vừa mới đụng mình, Lê Tử Hà lùi người lại nhường lối, chợt nghe thấy tiếng khóc la của bé trai ngã xuống đất,ngay sau đó bắp chân bị ai đó tóm chặt, cúi đầunhìn xuống thấy cậu bé trai đó ôm chặt chân của mình vừa khóc vừa : "Hu hu, huynh đụng ta ngã bị thương rồi mà còn muốn bỏ . . . . .Hu hu. . . . ."

      con đường chính náo nhiệt nhất nơi này,cái loại tiết mục như thế này ngày nào mà chẳng trình diễn, đám đông vẫn cứ tụ lại đây, cókẻ thuần túy chỉ muốn xem náo nhiệt, có kẻ thừa cơ mượn cớ gây chuyện, thỉnh thoảng có vài người là lần đầu tiên bắt gặp, chân mày Lê Tử Hà càng lúc càng nhíu chặt, dịch dịch thửchân trái nhưng có cách nào để thoát thân.

      Lê Tử Hà hề nghĩ đến mới xuống núingày đầu tiên gặp phải chuyện thị phi, sờsoạng bên hông lấy ra mấy đồng bạc vụn vứt xuống, quả nhiên đôi tay đó buông chân nàng ra ngay lập tức, Lê Tử Hà vừa định nhấc chân đithì bả vai mình lại bị người khác vỗ ngăn lại bước .

      "Đụng ngã con tôi thế mà câu xin lỗi cũng ? Cậu xem , xem ! Chân con tôi thể cử động được nữa rồi, chút xíu bạc vụn này ngay cả bữa cơm còn chẳng đủ, cậu bố thí cho ai thế?" bà thím béo mập chặn đường Lê Tử Hà lại, vừa vừa dùng tayđẩy Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà cũng chỉ mới 15 tuổi, cơ thể xương cốt còn chưa trổ mã, gầy teo yếu ớt, bị đẩy cái liền lùi lại đằng sau bước, rốt cuộc cũngđợi được đến lúc bà thím đó xong, khôngnhanh chậm lấy chiếc khăn tay từ bên hông ra: "Đại nương, trước hết lau nước bọtđi ."

      Bà thím ngẩn người, ngơ ngác nhìn chiếc khăn tay biết là nên nhận khăn tay hay tiếp tục mắng mới phải, mới nãy đúng là đến mức nước bọt văng tung tóe khắp nơi, nhưng màkhông mắng như thế còn có thể gọi là hung hăng được à?

      Lê Tử Hà nhét chiếc khăn tay vào trong tay nàng, tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, bé trai mới nãy còn nằm mặt đất lập tức ômlấy chân, khổ sở rên rỉ.

      Bà thím vẫn còn cái dáng vẻ cả vú lấp miệng em, thấy Lê Tử Hà cầm tay của cậu bé lên bắtmạch, vẻ mặt lập tức thay đổi liếc nhìn đámngười vây quanh bu lại xem mà thêm được gì.

      Lê Tử Hà bắt mạch xong, nắn nắn bàn chângiống như bị thương của đứa bé, đứng lên :"Mạch tượng tạm thời hơi rối. . . . . ."

      còn chưa dứt lời, bà thím hắng giọng gàolớn: "Thấy chưa, thấy chưa? Chính cậu cũngnói mạch tượng bình thường rồi, chútbạc này của cậu sao đủ để khám đại phu, tiền xem bệnh cũng đưa đủ, còn đâu để mua thuốc chứ. . . . . ."

      "Đại nương. . . . ."

      "Tôi cho cậu biết nhé, vừa nhìn liền biết là từ vùng khác đến rồi, hiểu quy củ ở VânĐô chúng ta, đụng phải người ta chẵng những phải đền tiền thuốc thang mà còn phải đưa tiềnnuôi dưỡng sau khi bị thương, tiền công những ngày thể làm công nữa đấy. . . . . ."

      "Đại nương. . . . . ."

      "Còn nữa, chân của con tôi mà để lại cái di chứng xấu gì sau này thể lại được bình thường cưới được vợ, vậy thểđược sinh con trai, ôi trời ơi là trời, con trai tôilà con độc đinh chín đời đấy, huhu. . . . . ."

      Bà thím cuối cùng cũng hết lời để , cầm lấykhăn tay lau nước mắt, cứ "hu hu" ngừngkêu khóc, vểnh tai lên nghe xem Lê Tử Hà có phản ứng gì, nhưng đợi cả buổi cũng khôngnghe được tiếng gì cả. Giả bộ vừa gạt nước mắt vừa ngẩng lên nhìn lén Lê Tử Hà, đúng lúc thấy người thanh niên ấy nhìn mình chằm chằmthì vội vàng cụp mắt xuống.

      "Đại nương, khóc đủ rồi sao?" mặt Lê Tử Hà có chút nào là kiên nhẫnngược lại còn mỉm cười.

      Bị Lê Tử Hà hỏi lên như vậy, phụ nhân kia dừng chút, nữa quét mắt nhìn những ngườiđang vây xem chung quanh chút, đa số ở đây đều che miệng cười trộm, đột nhiên lại cảm thấy chẳng có chút thú vị nào cả. Vốn là nghĩtóm được người ngoại tỉnh có thể bắt chẹtđược khoản, thấy cho bạc sảng khoái như thế, dĩ nhiên thể bỏ qua cơ hội này, nào đâu biết được bị bà ta mắng mà chẳng ngại ầm ĩ, bị người vây xem cũng ngại khó chịu, bị quấn lâu như vậy cũng thấy tức giận, nếu cứ đà này làm cho mấy cách tiếptheo của bà ta dùng được nữa.

      "Mạch tượng đập nhanh là chứng bệnh phong hàn. Tại hạ vừa mới xem qua chân của lệnhlang, cũng thương tổn đến gân cốt. Chỗ bạc mới nãy đưa cho đại nương chỉ là tiền thuốccảm phong hàn mà thôi." Lê Tử Hà thấy giọngnói của bà thím , mới chậm rãi mở miệng .

      Bà thím hơi khó xử, lại muốn nghe theo lời cậu ta mà lấy bạc , vậy chẳng có chútthể diện nào cả, môi giật giật còn muốn phảnbác phen nữa, còn chưa kịp , Lê Tử Hàlại tiếp tục : "Nếu như đại nương tin, tại hạ nguyện ý trả tiền đưa lệnh lang đến y quán khám bệnh, nếu vẫn phục, tại hạ thể làm gì khác hơn là cùng đại nươngđến nha môn chuyến."

      Bà thím cứng họng, là xui xẻo, gặp phảimột tên sợ phiền toái như thế này, nhưthế phải chỗ bạc ít ỏi này cũng. . . . . .

      Đứa bé kia vẫn khá thông minh, thấy nương mình cứng họng, vội vàng bò dậy, đến bên cạnh bà thím, nắm vạt áo của bà ta chấpthuận : "Nương, con choáng đầu quá."

      "Ôi trời, con của tôi ơi, nhanh về nhà nằm nghỉđi." Bà thím chỉ mong có cơ hội thoát thân,cũng bất chấp ánh mắt của những người khác, ôm con trai vội vã bỏ mạch.

      Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, lại còn là thiếu niên chỉ biết hành xử vụng về, phải là chán ghét vung tay ném ít bạc cho xong chuyện cũng đỏ mặt gân cổ cãi nhau với bà thím đó, lại còn có loại động tayđộng chân với phụ nữ và trẻ con, đến nha môn lại càng nhiều phiền toái, chuyện huyên náo càng lớn, bạc tổn thất càng nhiều, mọi người nhìn thấy người thiếu nhiên xử lí chuyện này thuận lợi tình huống khéo léo như thế liền bàn luận ầm lên.

      Lê Tử Hà cúi đầu về phía trước, chỉ coi như lời ngoài tai, mưu như cái này là gặp được nghìn cũng có trăm, ngườihiền hay bị bắt nạt, nàng làm kẻ thiện lương chỉ biết lùi bước nữa.

      Ba năm chưa từng xuống núi, Vân Đô cũngchẳng thay đổi là mấy, phố vẫn là con phố cũ trước kia, người vẫn là những người cũ đó, thay đổi chỉ vì thiếu người nào đó, nhưng bởi vì có thêm người nào đấy mà dấy lên vui mừng khác.

      Môn sinh mới của Thái y viện Vân Quốc nhậphọc, cần trải qua bảo đảm của ngự y, sau năm dự thính, những người đỗ trong cuộc sáthạch được bổ nhiệm là y sinh chính thức. Mỗi tháng học sinh đều phải thi thử riêng lần, mỗi năm thi lần công khai, kẻ có họcphẩm giỏi về nhiều mặt được tiến nhập vàoThái y viện. Khởi đầu làm từ y đồng, có thểthăng tiến thành ngự y hay là dựa vào bản lãnh của mỗi người.

      Lê Tử Hà phải là môn sinh của Thái y viện , cũng đảm bảo của ngự y nào, có thể tham gia vào kỳ khi công khai mấyngày sau của Thái y viện hay còn phải xem xem Thái y viện có nể mặt mũi cho ThẩmMặc hay .

      Tùy tiện chọn khách điếm để ở lại, ngày mai Thái y cục ghi danh tham gia cuộc thi. Cuộc thi công khai hằng năm theo thường lệ, trừ môn sinh trong nội bộ Thái y viện, sốnơi cũng chỉ có vài người, ban đầu Lê Tử Hà tới cửa bái sư ở chỗ của Thẩm Mặc, cũng làvì nhìn trúng nổi tiếng của trong giới y thuật. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn,chắc chắn bài xích tên đồ đệ này của mới phải, huống chi chỉ là tham gia cuộcthi, phải trực tiếp vào Thái y viện.

      Lê Tử Hà ngồi xuống dựa vào bàn, mở cái tay nải mà Thẩm Mặc giao cho nàng ra, phong thư tiến cử, xấp ngân phiếu, cây mộc trâm, còn có món gì đó màu da người, Lê Tử Hà cầm lên tỉ mỉ quan sát, khỏi cười tiếng, tâm tư của Thẩm Mặc tinh tế, ngay cả cái này cũng nghĩ đến, là hầu kếtđược làm giả bằng chất liệu rất đặc biệt.

      Lê Tử Hà sờ sờ cổ họng của mình, rất bình thản, con trai bình thường 15 tuổi có hầu kết rồi hả? Cái vấn đề này Lê Tử Hà cũng chưa nghĩ đến, nếu Thẩm Mặc chuẩn bị cho mìnhvậy cứ dùng thôi.

      Lại lật mấy tờ ngân phiếu lên, khoản lớn , còn có tờ giấy trắng, Lê Tử Hà rút ra, đó viết tỉ mỉ cách luyện chế ra hầu kết giả. Lê Tử Hà còn tưởng rằng đó là thư của Thẩm Mặc gửi cho mình, mắt liếc nhanhmột cái đến đoạn cuối, câu thừa thãi cũngkhông có, ngay cả kí tên cũng luôn.

      Nhét chỗ ngân phiếu và tờ giấy kia vào trongngực, liếc mắt nhìn tới cây trâm mộc sửngsốt mất lúc, cuối cùng vẫn nhấc lên đặttrong tay tỉ mỉ xem xét tường tận, chất liệu nàylà gỗ sao? Lê Tử Hà suy nghĩ hồi lâu, vẫnkhông nhớ ra được gặp qua ở nơi nào, ít nhất thường ngày đọc sách thuốc vẫn cũng chưa từng gặp qua. Chỉ cầm ở trong tay mà mát lạnh thấm đến tận tim, chất liệu gỗ nhẵn nhụi trơn mịn, cây trâm có khắc hình hoa túc dung,phần đuôi còn có chữ “Lê” lớnkhông .

      Lê Tử Hà bật cười, nụ cười lại còn có chút chua sót, vì sao lại cố tình khắc lên chữ ‘Lê’ này?

      Cuối cùng là lá thư tiến cử, Lê Tử Hà nâng lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng vẫn quyết địnhkhông mở ra đọc vì dù sao cũng phải làviết cho mình.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Tử Hà dậy sớm, Thái y cục ở cuối phố thành phía Tây, bộ tớiđược đó vừa đúng lúc mở cửa.

      "Tiểu sinh Lê Tử Hà, đến báo danh tham gia buổi khảo thí công khai hai ngày tới." Lê Tử Hàhơi chắp tay, giọng .

      Người giữ cửa là nam tử trung niên, mắtnhỏ như hạt đậu để râu cá trê, ngồi trước cái bàn tùy ý liếc nhìn Lê Tử Hà cái, thấynàng là thư sinh trẻ tuổi trắng trẻo, có hơi chút kiên nhẫn : " có thư tiếncử của y quan nơi tương ứng, nhất quyết thu nhận."

      Lê Tử Hà nhàng cười tiếng, : "Tiểusinh là đồ đệ của Thẩm y sư, đây là thư tiến cử của sư phụ, chẳng biết có được ghi danh haykhông?"

      Nam tử trung niên hoài nghi hỏi, "Y sư Thẩm Mặc ở núi Vân Liễm?"

      "Vâng, đúng thế." Lê Tử Hà khiêm tốn .

      Nam tử trung niên cúi đầu suy nghĩ hồi lâu,cuối cùng cũng cầm bút lông lên vừa viết vừakhoát tay : "Vào thôi, vào thôi, nếu nhưngười bên trong đồng ý rồi hãy trở lại đây ghidanh."

      "Đa tạ!" Lê Tử Hà lại chắp tay lần nữa, xoayngười liền bước vào trạch viện xa phía sau.

      Thái y cục cũng giống như học đường mà Tháiy viện mở ở dân gian, lấy mục đích là bồi dưỡng ngự y, hàng năm chiêu sinh có hạn, trong nhà của môn sinh là có tiền hai là có quyền nếu thể vào được.

      Lê Tử Hà vừa vào nhà liền nhìn thấy bên trái bày rất nhiều bàn chắc là để cung cấp cho môn sinh học tập, còn lại phía bên phải là giườngcùng băng ca, nếu như có gì khác thườngthì chắc chắn là nơi để cho y sinh thực hànhxem bệnh.

      Lê Tử Hà cầm chặt bức thư trong tay, tiếp tục về phía trước.

      "Ai ai ai, người nào đó, đừng có vào trongnày!"

      Lê Tử Hà hơi khựng người dừng chân lại, quayđầu nhìn về phía thanh phát ra, ngườiđàn ông cao cao gầy ốm, dáng vẻ chừng hơn 40 tuổi, mặc bộ quan phục màu xanh dươngđậm, tay chỉ vào nàng chân bướcnhanh tới.

      "Ngươi vào trong này là muốn gì đây?" Nam tử kia ngước đầu cao giọng hỏi.

      Lê Tử Hà thoáng cười rồi cúi đầu : "Tiểusinh đến báo danh tham gia cuộc thi công khai, đại bá trước cửa bảo ta vào, là nếu người bên trong đồng ý lại quay lại gặp ông ấy."

      "Ngươi từ đâu tới?" Nam tử nọ quét mắt nhìn Lê Tử Hà lần từ xuống dưới vẫn là cao giọng hỏi.

      "Đệ tử của đại phu Thẩm Mặc ở núi Vân Liễm, còn đây chính là thư tiến cử." Lê Tử Hà đưa bức thư trong tay qua, quan phục của người nàyvừa mới nhìn liền biết đây chính là ngự y trongcung, nếu đồng ý, chắc chắn cóvấn đề gì nữa.

      "Hả?" Nam tử nghe như vậy, nhướngmày kéo cao giọng, liếc mắt bức thư của Lê Tử Hà trong tay cái rồi nhận lấy.

      Lê Tử Hà ngoan ngoãn đứng chờ lát, chỉtrong chốc lát liền nghe thấy tiếng hòa hoãncủa người đàn ông nọ vang lên: " , , là Lý ngự ý đồng ý."

      Trong lòng Lê Tử Hà vui vẻ, chỉ cần có thể tham gia vào cuộc thi công khai là tốt, tiếngcảm ơn rồi xoay người rời .

      "Đợi nào...!" giọng già nua hơi khànkhàn vang lên ngăn lại bước chân về phía trước của Lê Tử Hà: "Ngươi , ngươi là đồ đệ của Thẩm Mặc?"

      "Đúng vậy." Trong lòng Lê Tử Hà run lên, khi nhận ra tiếng của người đến liền vội vàng xoay người, khom người cúi đầu che dấu thần sắc mặt của mình.

      "Cúi đầu làm chi? Lão phu đâu có ăn thịtngươi."

      Lê Tử Hà thầm chê cười chính mình, cũngđúng, cúi đầu làm chi? Hôm nay ông ấy cũng chẳng nhận ra mình.

      Người tới chính là người đảm nhiện chứcvụ viện sử Thái y viện Phùng Tông , tuổi đãgần 60 nhưng vẫn xử ly cai quản cả Thái y viện.Khi Lê Tử Hà còn là Quý Lê, ba năm trongcung, mỗi ngày đều tới chẩn mạch bình an cho nàng, bệnh lớn bệnh đều là do ông phụtrách, ông còn là sư phụ của cữu cữu nàng, vìvậy Quý Lê biết ông ngay từ lúc còn .Phùng Tông là người nghiêm túc cứng nhắc, lại chỉ thương mình Quý Lê, cho dùnàng lên làm hoàng hậu nhưng hai người vẫnkhông hề có xa cách, tình cảm vẫn giống nhưông cháu.

      Lúc này Lê Tử Hà cũng biết nên vui haynên buồn, nhất thời cứng họng, dù chỉ là mộtcâu cũng ra được.

      Phùng Tông bất mãn liếc nhìn nàng, cầmlấy lá thư trong tay Lý ngự y, xem qua từ đầutới cuối lần: "Xưa nay chỉ nghe nữ đệtử nổi danh của Thẩm đại phu, ngược lại khôngbiết mấy năm nay lại thu được môn sinh đắc ý như thế, ta đọc thư rồi, ngươi trởvề ."

      Lê Tử Hà vừa nghe thấy giọng điệu của ông biết ổn, trong từng câu đều là bấtmãn châm chọc với Thẩm Mặc, chẳng lẽ là hai người có xích mích gì? Lê Tử Hà rất tính cách của Phùng Tông , sĩ diện, mang thù,cố chấp, dường như tất cả những tật xấu củanhững người có bản lãnh lão giả đều có, ban đầu mình là Quý Lê mà ông ấy thươngnhững thứ kia dĩ nhiên quan tâm, nhưnghôm nay. . . . . .

      "Tiểu sinh muốn tham gia cuộc thi công khai, kính xin Phùng. . . . .Ngự sử cho tiểu sinh mộtcơ hội." Lê Tử Hà tận lực dùng giọng thànhkhẩn khiêm tốn, nếu như thể tham gia cuộc thi công khai, nàng nghĩ ra cách nào khác để ở lại Thái y viện.

      "Thẩm Mặc phải là đại danh đỉnhđỉnh, lại còn đạo đức cao ngạo sao? Đến chứcviện sử Thái y viện còn màng, đồ đệcủa vào Thái y viện cũng uất ức rồi,còn tham gia thi thố cái gì, cứ ở dân gian mà hành nghề y cứu thế cho tốt ." Phùng tôngAnh nhắc đến Thẩm Mặc mặt mũi đều đỏbừng lên, thở hổn hà hổn hển ra mấy câuđó.

      "Phùng. . . ."

      "Ha ha, mới sáng ra mà Phùng gia gia tứcgiận cái gì thế!"

      nam tử trẻ tuổi ra từ trong phòng, áogấm tím nhạt, thêu hoa Lê lúc thưa lúc khít, viền tay áo là dây gấm màu vàng nhạt, mái tóc đen được ngọc quan buộc lên, khuôn mặttươi cười, bước ra liền làm cho người ta hai mắttỏa sáng.

      Ánh mắt của Lê Tử Hà buồn bã, quả nhiên, vào Vân Đô, gặp lại ít "Cố nhân".

      So với ba năm trước đây Trịnh Hàn Quân caolên rất nhiều, ngoại trừ tướng mạo có thêm phầnsắc sảo cũng thay đổi nhiều lắm, dángvẻ bạch diện thư sinh cười ha hả đến bêncạnh Phùng Tông , vuốt vuốt chòm râutrắng của ông : "Phùng gia gia đừng nóng giận, râu mà bạc thêm mấy phần nữa là cònanh tuấn nữa đâu." :))

      Sắc mặt của Phùng Tông dịu chút, "È hèm" hỏi lại, "Ngươi ra ngoài làm chi?"

      "Bên ngoài náo nhiệt như thế làm sao mà lại có thể thiếu cháu được!" Trịnh Hàn Quân như thể chuyện đương nhiên vỗ vỗ bộ ngực, con ngươiđảo tròn ʘʘ nháy mắt với Lê Tử Hà.

      "Ái chà chà, Tử Hà huynh! Cuộc đời hà xứ bấttương phùng nha, duyên phận á duyên phận á, năm đó còn chưa kịp báo đáp ân cứu mạng của Tử Hà huynh . . . ." Trịnh Hàn Quân ra vẻ như rất đỗi bất ngờ khi nhìn thấy Lê Tử Hà, giang hai tay ôm chầm lấy.

      Lê Tử Hà tuy nhận được ánh mắt của ,nhưng vẫn lẵng lẽ tránh né, thầm nghĩ ngờ vẫn còn nhớ mình, chắp tay : "Trịnhcông tử, nhiều năm gặp."

      Trịnh Hàn Quân thầm trừng mắt liếc mộtcái, làm như ta muốn ôm ngươi ấy, đây phải là chỉ vì diễn trò với ngươi thôi ư!

      "Phùng gia gia, Tử Hà huynh chính là đại đồ đệ của đại phu Thẩm Mặc đó, năm đó con cònđược huynh ấy cứu mạng, y thuật quả nhiên là cao minh a!" Trịnh Hàn Quân dựng thẳng ngón cái lên, tiếp tục : "Mà này Tử Hà huynh, huynh tới Thái y cục làm gì thế? Tới tham gia cuộc thi công khai sao?"

      Phùng Tông bên cạnh định đáp lời Trịnh Hàn Quân vỗ đầu cái, tiếp tục : "Hây da, theo đệ thấy, y thuật của Tử Hà huynhlợi lại như thế, dĩ nhiên cần tham gia cuộc thi công khai rồi. . . . . ."

      "Ai cần?" Phùng Tông thấy càng càng thái quá, lập tức cắt ngang.

      "Hả? Muốn tham gia sao, vậy để ta dẫn Tử Hà huynh ghi danh thôi, , thuận đườngmời huynh ăn bữa, đáp tạ ân cứu mạng."

      Đôi môi Phùng Tông run run, hàng lông mày trắng trắng nhăn tít lên run cái rồi lại run phát nữa, cuối cùng gì chỉ "Hừ" tiếng rồi liếc xéo Lê Tử Hà sau đó vung tay áo lên xoay người , Lý ngự y nhìn ngó hai người bọn họ cái rồi cũng bước theo.

      Trịnh Hàn Quân hả hê đắc ý nhướng mắt với Lê Tử Hà, vội vàng đẩy nàng ra cửa: " thôi đithôi!"

      Lê Tử Hà vội vàng quay đầu lại, đưa tay tóm lấy bức thư tiến cử mà Phùng Tông vứt lạiở trung, vừa vặn có cơn gió lùa đến chụp được lá thư, chỉ thấy thoáng quamấy câu rời rạc trong bức thư "Năm đó vãnsinh ngu độn" , "Mong rằng đừng chấp hiềmkhích lúc trước" . . . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương6: Qua lại

      "Ngươi tính xem, chuyện ngày hôm nay ngươinên cảm tạ ta thế nào đây?" Vừa ra khỏi Thái y cục, Trịnh Hàn Quân liền vươn tay vỗ lên vai Lê Tử Hà cười sởi lởi .

      Lê Tử Hà nghiêng vai né tránh bàn tay của , cười nhạt : "Đa tạ!"

      "Đa tạ? Chỉ đơn giản như vậy?" Trịnh HànQuân bất đắc dĩ thả tay xuống, mắt trừng lớn y hệt như quả chuông đồng : "Món làm ăn nàythực lỗ vốn rồi. Nè, búp bê sứ, nếu ngươi cùng ta ăn bữa để giải buồn , bảncông tử trả tiền."

      "Tử Hà chịu ân của công tử, mai này có cơ hộinhất định báo đáp, sao dám để công tử mời ta dùng cơm." Lê Tử Hà vẫn chỉ cười nhạt .

      "Vậy được, ngươi mời ta ăn cũng được, nhìn ngươi chắc là lần đầu tiên xuống núi rồi, chưa biết ở Vân Đô ta có chỗ nào có đồ ăn ngon đâu.Hôm nay bản đại gia dẫn ngươi hưởng thụlộc ăn bữa, bảo đảm tốn nhiềubạc của ngươi đâu." Trịnh Hàn Quân phất phất tay, ai mời cũng quan trọng, quan trọng là hiếm khi gặp được người thú vị có thểcùng dạo chơi lát.

      Lê Tử Hà dừng bước lại : "Mới vừa rồi xác thực là may nhờ có Trịnh công tử, chỉ là hôm nay Tử Hà còn có chuyện quan trọng, mai này nhất định có cơ hội gặp lại, đến lúc đó mớithành tâm đáp tạ công tử sau, giờ Tử Hà xin cáo từ trước."

      Lê Tử Hà cười rồi ngay lập tức cất bước bỏđi.

      "Nè, nè , nè. . . . . ."

      Trịnh Hàn Quân thấy bộ dáng điềm tĩnh tự tin của Lê Tử Hà đột nhiên đứng ngẩn ngơ, khiphản ứng lại Lê Tử Hà khá xa rồi. Chỉ có thể ở nhìn tới bóng lưng của “” ở phíatrước hô lớn: "Ta , hay là ngươi bảo cái sư muội đanh đá của ngươi cũng xuống núi ?Mấy năm qua ta học võ rồi, chờ cùng ta liều mạng phen á!"

      Lê Tử Hà quay đầu lại, nên biết là có nghe thấy hay . Trịnh Hàn Quân ủ rũ cúi đầu thở dài, người ta để ý tớimình, chẳng lẽ còn mặt dày mày dạn mà bám theo quấn lấy. Thà rằng bị nha đầu đanh đá kia đánh cũng muốn về nhà để phải đối mặt với người người cha mặt mũi lúc nào cũng lạnh như núi băng ấy đâu, trời ạ, những ngày tháng ởVân Đô này làm sao mà sống cho nổi. . . . . .

      Lê Tử Hà cũng chưa về thẳng khách điếm, cầmmấy tờ ngân phiếu đến tiền trang đổi sang ngânlượng, rồi lại tiếp tục về phương hướng thànhNam.

      Ở thành Nam có đại trạch bỏ hoang, nghe quanh năm có ma quỷ lộng hành vì vậykhông ai dám ở, bán được mà cho thuêcũng ai thèm. Chủ nhân nơi đó quyết định bỏ lại luôn tòa nhà, dẫn theo toàn gia rờibỏ quê hương lánh xa.

      Lê Tử Hà cứ chậm bước về phía trước,ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh cửa đóng bụi dầycộm, mạng nhện giăng chằng chịt, nước sơn đỏ thẫm của cánh cửa sớm gần như bong tróc hết, lộ ra loang lổ nhiều hoa văn thêu đen lẫnvàng, nhưng cây cối trong đình viện lại xanh um rậm rạp cao vút, có ít cành nhánh mọc leo ra ngoài bờ tường.

      Lê Tử Hà vươn tay nắm vòng đập cửa, “đùng,thùng thùng thùng thùng thùng…..đùng, thùng thùng thùng thùng thùng, đùng. . . . . .

      năm năm, ta ta , ta chỉ có mình.

      lâu sau cửa liền được mở ra, là đứanhỏ người mặc bộ quần áo rộng thùngthình lại còn rách rưới tả tơi, mặt dính đầy vệt đen, trong đôi mắt to long lanh sáng có chút đề phòng kèm theo nghi ngờ nhìn chằm chằmLê Tử Hà.

      Lê Tử Hà hơi nhếch môi cười, vào 3 năm trướckhi gặp Thẩm Mặc mình hẳn là cũng có bộ dángnày sao?

      "Ta từng sống ở nơi này." Lê Tử Hà mở miệngnói, muốn đối với đứa bé này quá mức xa lạ lạnh lùng nhưng đối với người xa lạ cách chuyện vẫn thể nào có đượcsự thân thiện.

      Đứa nhíu chặt hai hàng lông mày như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn nghiêng người nhườnglối cho nàng vào.

      5 năm trước, Vân đế hạ lệnh chấn chỉnh Vân Đô là trong thành được có khất cái nhởn nhơ ăn xin ngoài phố, càng thể tùy ý ănngủ ở đầu đường cuối phố, khi bị phát ra lấy tội danh nhiễu dân loạn thị mà trị tội. giam cầm mấy ngày rồi đuổi ra khỏithành, nặng nặng đánh 30 côn sau đó cũng bị ném ra ngoài thành. Lệnh được ban ra 3 ngày, toàn bộ khất cái ở Vân Đô rối rít chạy tánlạn khắc nơi, nhưng cho cùng có quá nhiềumẹ goá con côi già trẻ lớn bé thực có tiền bạc cùng hơi sức để rời , hoặc cũng bởi vì có nhiều nguyên nhân khác mà muốn rời khỏi Vân Đô, thế cho nên tại bọn họ mới tụ hợp lại ở trong tòa nhà này.

      Lê Tử Hà vừa vào viện liền trông thấy hai mẹ con ngày hôm đó ở đường có ý đồ lừa bịpmuốn tống tiền lấy ngân lượng mình ngồi ở ngưỡng cửa. Người phụ nữ nọ vừa nhìn thấy là mặt mũi như đỏ nhừ lên, cúi đầu được tự nhiên dắt đứa vào trongnhà, nhưng đứa ấy lại nghi ngờ khó hiểu cứ ngoái đầu lại nhìn.

      Lê Tử Hà đương nhiên biết đề phòng và khó hiểu của họ, tòa nhà này rất ít người biết, vàocửa cũng cần có ám hiệu, nếu phải làngười mình thể nào biết được.

      Lê Tử Hà đảo mắt nhìn vòng, trong trạchviện có rất nhiều "khất cái" nhưng khônghề ăn mặc rách nát như ngày xưa nữa, có vài người còn ăn mặc trông rất là "Phú Quý", trong lòng nhất thời hiểu , thể ăn xinnhưng vì sinh tồn, cũng chỉ có thể thay đổi cách kiếm tiền, hãm hại, gài bẫy, lừa bịp, trộm cướp?

      Trong mắt thoáng qua châm biếm, Lê Tử Hà lấy ra túi bạc, đứng trước mặt mọi ngườiđặt nó xuống gốc cây to trong trạch viện, rồi : "Người nào có bệnh? Tiểu sinh chẩnbệnh và điều trị thu phí."

      Mùa hè nóng như lửa thiêu, giữa ánh mặt trời ban trưa như muốn đốt cháy con người, thế nhưng mặt Lê Tử Hà vẫn nở nụ cười ngồi mặt chiếu dưới gốc cây. Ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá giọi lên người nàng tỏa ra ánh sáng lay động lung linh theo làn gió mát.

      Bên trong trạch viện đột nhiên tĩnh lặng hẳn, vô số mắt sáng quắc nhìn Lê Tử Hà, y phục người màu xanh nhạt, tùy tiện ngồi dướiđất, sắc mặt hề có khinh thường hay ghét bỏ, mí mắt rũ xuống che khuất thần thái trong mắt làm cho người ta nhìn ra đượctâm trạng của “” vào lúc này nhưng lại cảmnhận được yên tĩnh và ấm áp, giống như đến siêu thoát cho nhân thế, đề phòng hay cảnh giác ở trong lòng cũng dần dần biến mất, nhưng lại có chút sợ sệt dám tiến lên.

      "Mưa ngô đồng, đỗ dưới cây, phụ mẫu bỏ, ngô che chở. . . ." (đúng ra mình edit lun nhưng edit lun kg khớp với câu bên dưới nên mình edit nghĩa ở đây vậy: Đụt mưa dưới tàng cây ngô đồng, phụ mẫu vứt bỏ có cây ngô đồng che chở)

      Lê Tử Hà mở miệng, 3 chữ 4 hàng cộng lại 12 chữ, tới lui ràng vang giữa khoảng sântĩnh lặng, mảnh lá xanh bồng bềnh bay bay rơi xuống đậu vào bờ vai, Lê Tử Hà đưa tay lấy nó xuống, sờ vào chiếc lá non mềm mại, ngườinào đó từ lâu được chôn giấu kín ở góc khuất tận đáy lòng khàn giọng kiệt lực mà kêu gọi ầm ĩ đau đớn, lại bị nụ cười mặt nàng giấu .

      "Là ngươi, ngươi. . . . . trở lại?"

      Cả nhóm người duy nhất chỉ ông lão có vẻ hơi đầy đặn chút run run rẩy rẩy đứng lên, tập tễnh từ từ tiến lên.

      Trong mắt Lê Tử Hà sóng dậy bất định, nhưngchỉ nhè gật đầu, coi như thừa nhận rồi tiếp: "Hôm nay đến để chẩn bệnh cho người cầnđược chữa trị, có ai có bệnh gì hay ?"

      Ông lão đầy mặt vui sướng, liên tục gật đầu,xoay người lại nhìn mọi người lớn tiếng : "Làngười của chúng ta từng ở nơi này, là người nhà của chúng ta đấy! Có bệnh hãy mau đến xem, trong người có chỗ nào thoải mái cũngtới xem chút."

      Ông lão vừa dứt lời, có vài người vốn rục rịch do dự đều kiêng dè nữa mà bước ra, chỉ chốc lát sau, đám người vây quanhchằng chịt dưới gốc cây cạnh chỗ Lê Tử Hà ngồi, có người muốn xem bệnh, có người ngướcđầu lên đơn giản chỉ là muốn nhìn diện mạo của Lê Tử Hà, biểu tình mặt có mừng rỡ lẫn tò mò.

      Lê Tử Hà đứng lên, giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, : "Xếp hàng lại được ? Vì thờigian có hạn."

      Đối với người từng xuất thân từ nơi này, nhưng trong khí thế lại có cao quý thể diễn tả bằng lời. Đề nghị của Lê Tử Hà vừa nóira, tốp người giống như nhận được quân lệnh rối rít giải tán ra xếp thành hàng dài.

      Lê Tử Hà lần nữa ngồi lại xuống chiếu, như thế này mới tương đối dễ dàng bắt mạch.

      Mặt trời dần dần khuất bóng, cây ngô đồng kia gắn liền với chiếc bóng của Lê Tử Hà, càng nốicàng dài, lớp mồ hôi tiết ra ở trán, mỗi lần Lê Tử Hà xem xong người bệnh liền dùngtay áo lau , khi giương mắt lên nhìn người bệnh cuối cùng, mặt đỏ bừng dựa vào trongngực phụ nhân, thỉnh thoảng còn mở mắt to rụt rè nhìn nhìn nàng, rồi lại ngay lập tức rũ mí mắtxuống. Là mẹ con hai người lừa gạt ở trênđường ngày hôm qua.

      "Còn chưa xem đại phu sao?" Lê Tử Hà chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi bắt mạch cho đứa .

      Nghe phụ nhân nọ hít hơi sâu, nhưng lại nghe được giọng của đứa có chút suy yếu trước: "Nương rất lâu rồi cóăn cơm. . . . ."

      "Bệnh tình cũng có gì nghiêm trọng, tanói vài thứ thảo dược đơn giản, nhân lúc tiệmthuốc còn chưa đóng cửa, mau mau mua về đây ." Lê Tử Hà cuối đầu nhìn nhìn chút ítbạc vụn còn lại trong túi tiền, lấy hết ra đưa cho họ.

      "Đa. . . . ."

      " cần." Lê Tử Hà ngắn gọn cắt đứt lời nóicảm ơn của phụ nhân : "Ta cũng phảilà vô duyên cớ mà hành thiện, lợi người lợimình mà thôi."

      Môi phụ nhân nọ lại giật giật, cuối cùng gì cúi đầu xuống thiếu điều cằm gần sắpđụng đến ngực. Thấy qua hồi lâu mà Lê Tử Hà thêm gì nữa nữa, lặng lẽ ngẩng đầu lên thấy gở xuống túi ngân lượng ở bên hông nữa, xoay người đặt ở dướigốc cây ngô đồng, sau đó nhàng cất bước rời .

      "Công tử! Số ngân lượng này. . . . . ." Phụ nhânkhông thể nhịn được nữa liền lên tiếng gọi LêTử Hà lại.

      Lê Tử Hà vẫn tiếp tục bước , thở dài : "Lấy chia nhau ."

      Hai mắt hơi khép lại, hàng lông mi dài đậm rọi ra bóng mờ nghiêng dài ở mặt, Lê Tử Hà cứ bước từng bước, nếu như rời sẽkhông quay đầu lại, kể cả cây ngô đồng kia tất cả lần nữa được chôn cất vào tận đáy lòng. Người nào đó từng , nếu như có ngày cóthể nắm trong tay túi bạc lớn, nhấtđịnh phải cho những khất cái trong ngôi nhà nàymỗi người phần. Cũng là người nào đó từngnói, tâm nguyện lớn nhất đó chính là làm cho mỗi người ở tại trong ngôi nhà này đều cóthể tươi cười vui vẻ, hôm nay ta làm nhữngthứ này, người ấy có vui mừng ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương7: Cuộc thi công khai

      Nội dung cách thức ở Thái y viện hằng nămngoại trừ khảo nghiệm y lý, dược lý, còn có nhiều quy củ lễ nghi ở trong cung, đủ loại điềukhoản đều phải ghi nhớ kỹ, những thứ này đốivới Lê Tử Hà mà thành vấn đề. Về y lý, dược lý 3 năm qua học được tuy rằng theo kịp với những môn sinh con nhà quan học y từ , lớn lên ở y dược kia nhưngcũng đến nỗi quá tệ, mà những lễ nghi quy củ ở trong cung nàng cũng quá quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn. Vấnđề nay làm cho Lê Tử Hà đau đầu chính làvòng cuối cùng của cuộc thi, đến chừng đó Tháiy viện đưa tới người bệnh có nhiều chứng bệnh khác nhau để trực tiếp bắt mạch kêphương thuốc, vòng này có thành công haykhông mới có tác dụng mang tính chất quyếtđịnh có thể vào được Thái y viện hay .

      3 năm nay, tàng thư ở chỗ Thẩm Mặc biết Lê Tử Hà đọc qua biết bao nhiêu lần, Thẩm Mặc cũng dốc hết khả năng chỉ dạy cho nàng, nhưng chân chính chuẩn đoán bệnh …..

      Kể từ sau lần đầu tiên đó, mỗi lần Thẩm Mặc xuống núi chẩn bệnh đều dẫn theo nàng. Khi có căn bệnh đơn giản nào cũng giao thẳng qua cho nàng xử lý, nhưng cho cùng những ngày như thế cũng nhiều lắm, cơ hội xem bệnhthực như đếm đầu ngón tay. Những cănbệnh đơn giản thông thường nàng chỉ cần thămdò tí là biết ngay, nhưng nếu như gặp phảichứng bệnh nào khó đoán phức tạp mà chỉ dựavào những lý luận suông ghi lại trong sách thuốcthì e là ứng phó được.

      3 năm qua, lần đầu tiên Lê Tử Hà thể đivào giấc ngủ, trằn trọc suy nghĩ cả đêm, nếunhư nàng gặp phải chứng bệnh lạ khôngquen, vào được Thái y viện phải làm sao đây?

      Đây mảnh cung vàng điện ngọc, đây mộtđời phù hoa như mộng, từng có được dễ dàng như trở bàn tay, từng giả dối như ảoảnh hư vô. Hôm nay cuối cùng lại lần nữa quay về, chỉ cần bước qua cánh cửa cuối cùng này mà thôi, mấy năm qua lòng như mặt nước yêntĩnh gợn sóng rốt cuộc lại lần nữa sôitrào.

      tỉnh táo lạnh nhạt bị quét sạch, trở ngại cuốicùng đột nhiên phóng to cực hạn ở ngay trướcmắt, cảm thấy tâm trạng thấp thỏm yên giống như dù có làm sao cũng cáchnào lướt qua nổi chặn đường cuối cùng này. Nócứ như nằm ngán ngang ở dưới chân, cứ hễnhấc chân lên bước là nó liền cao hơn mộtbậc.

      Sắc trời hừng sáng, bên trong phòng đãkhông còn bóng đen tối như mực nữa nhưng LêTử Hà vẫn cảm thấy con đường trước mắt mình vẫn ảm đạm ánh sáng. Mở to mắt trằntrọc suốt đêm, đầu đau như muốn vỡ ra, quyếtđịnh ngồi dậy mở cửa sổ để hít thở khí trong lành.

      Bầu khí của buổi sáng sớm lạnh đến thấu tim, chỉ có số ít người bước vội vàngđi phố, Lê Tử Hà nằm sấp lên bệ cửa sổ nhìn dòng người đường tới lui tấp nậpmà mí mắt dần dần nặng trĩu, quang cảnh trước mắt thấp thoáng chập chờn, trong mơ mơ màngmàng nhìn thấy bóng dáng màu lam nhạt ở phía ngã tư đường, cử chỉ hành động đều hếtsức quen thuộc.

      Nàng giật bắn người lên, cơn buồn ngủ cũnghoàn toàn biến mất, chính là Thẩm Mặc.

      Lê Tử Hà bước nhanh ra khỏi phòng xuống khách điếm, khi đứng ở ngưỡng cửa khách điếm mới chợt ngớ ra, tại sao mình phải vội vàng chạy xuống lầu như vậy? Tuy rằng y thuật của Thẩm Mặc tinh xảo nhưng đó là bản thân hắncũng đâu có giúp gì được cho nàng. Hàng thánghắn đều xuống núi, chỉ là ngẫu nhiên gặpnhau mà thôi, có gì phải ngạc nhiên?

      Lê Tử Hà xoay người trở vào, gặp lại cũng có gì để , ngược lại chỉ càng tăngthêm lúng túng mà thôi.

      "Tử Hà."

      Thẩm Mặc ngang qua khách điếm, thoáng thấy nàng đứng sẵn trước ở cửa khách điếm, thấy nàng giống như nhìn thấy mình màxoay người muốn vào lập tức gọi lại.

      Lê Tử Hà dừng chân quay đầu lại nhìn cười .

      Thẩm Mặc bước nhanh tới khách điếm, có vẻ hơi vội vàng, lúc đến gần Lê Tử Hà mới nhìn thấy hai hàng lông mày của nhíu xoắn vào nhau liền hỏi, "Có chuyện gì sao?"

      Thẩm Mặc gật đầu, vẻ mặt trầm trọng hỏi,"Ngân nhi có tới tìm ngươi hay ?"

      " có." Lê Tử Hà thành trả lời.

      Nghe nàng như vậy, chân mày Thẩm Mặccàng nhíu chặt hơn nữa, thở dài : "Hôm đó đưa ngươi xuống núi, vốn tưởng rằng Ngân nhivẫn còn ngủ ở trong phòng chưa thức, nào ngờđâu nó biến đâu mất, ta còn nghĩ con bé hẳn là đến tìm ngươi."

      Lê Tử Hà lắc đầu: "Đệ tử vì muốn xuống núisớm nên đường trong núi, nếu như Ngân nhi thực có đến tìm e là cũng gặpđược."

      Thẩm Mặc gật đầu, giờ mới để ý thấy sắc mặchốc hác tiều tụy của Lê Tử Hà, mới hai ngày gặp lại gầy rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, hai mắt sưng vù còn vằn vện tơ máu đỏthẫm, thoáng chút đau lòng mở miệng : "Mấy ngày nay có nghỉ ngơi sao?"

      "Chỉ là bị thiếu ngủ thôi." Lê Tử Hà giật mìnhtrả lời, ngờ đề tài đột nhiên chuyển sangmình.

      Mặt trời dần lên cao, đường phố cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên, Lê Tử Hà và Thẩm Mặc đứng ở trước cửa khách điếm, hai mắt nhìnnhau nhưng lại biết gì, Thẩm Mặc cười thầm bản thân mình là sư phụ của nàng,nhưng mà ngay cả muốn mở miệng khiển trách nàng biết tự chăm sóc tốt cho mình cũng cảm thấy khó mở lời, còn Lê Tử Hà lại lo lắng biết Thẩm Ngân Ngân nơi nào.

      "Đệ tử với người cùng tìm Ngân nhi ." Lê Tử Hà mở miệng, kể từ khi Thẩm Mặc vạchtrần ý nghĩ của nàng, nàng cảm thấy tiếng "Sưphụ" kia rất khó gọi ra miệng được nữa, vì cho rằng nó quá mức giả tạo.

      Thẩm Mặc lắc đầu trầm giọng : " cần tìm, con bé cũng cần nên nếm chút thử tháchrồi, công phu của nó cũng đủ để tự bảo vệ mình, ngươi cần phải lo lắng."

      "Nhưng. . . . ." Con bé chỉ mới 14 tuổi. . . .

      Thẩm Mặc giơ tay lên ngắt lời nàng : "Conbé trưởng thành, làm việc cũng nên biết có chừng mực, cũng nên có trách nhiện với những việc mình làm. Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏeđể chuẩn bị cuộc thi công khai ở Thái y viện cho tốt."

      Lê Tử Hà muốn , Thẩm Ngân Ngân chỉ mới14 tuổi mà thôi, khi nàng 14 tuổi có chathương có mẹ chiều, còn có rất nhiều thúc thúc bá bá thương nuông chiều. Nhưng ThẩmMặc sai, nếu như phải mình từnhỏ quá mức ỷ lại đời trước có lẽ là mộtkết cục khác rồi. . . . . .

      "Ừm." Lê Tử Hà gật đầu, lúc này mới cảm thấy hai người đứng ở ngay cửa khách điếm quá mứckhó coi, vì thế , "Muốn vào ngồi chútkhông?"

      " cần, ta về lại núi Vân Liễm." muốn xoay người rời , đột nhiên nghĩ đến cái gì lập tức dừng lại bước chân nhấc lên, dịu giọng : "Cuộc thi công khai ngày mai khôngcần lo lắng, trừ lễ nghi trong cung, những đề thiliên quan đến y thuật nhất định làm khó được ngươi."

      Chỉ với câu đơn giản như thế nhưng đãlàm cho Lê Tử Hà đột nhiên thở phào nhẹnhõm, cả đêm như mang gói đồ nặng chịchbất thình lình như được ai đó tháo nó xuống,mặt mày tươi cười rạng rỡ gật gật đầu.

      Con người khi đối mặt với áp lực nặng nề,có đôi lúc chỉ cần chính là lời an ủi khích lệmà thôi.

      Vào mùng 9 tháng 6 hằng năm, ngự y của Thái y viện ở Vân Quốc tổ chứ cuộc thi công khai ở Thái y cục lần. Năm trước quan chủ khảođều là phó viện sử Thái y viện cộng thêm 4 ngựy rất có tiếng, nhưng năm nay lại là Phùng viện sử tuổi gần 60, tư cách lẫn kinh nghiệm đềuđứng hàng tột đỉnh đích thân giám khảo. Xưa nay nghe đồn viện sử đại nhân cực kỳ mến những kẻ có tài, nếu ở trong cuộc thi có đượcsự tán thưởng của ông khi vào Thái y viện làm y đồng thủ hạ dưới tay ông, con đườngtương lai nhất định là vô cùng rộng mở.

      Vì vậy nhóm môn sinh tham khảo năm nay ai khẩn trương hăng hái, chỉ cầnngày hôm nay nhất cử đoạt được giải nhất trở thành môn sinh tâm đắc nhất của Phùngviện sử.

      Đáng tiếc chỉ có bản thân Phùng Tông mới biết, hôm nay đặc biệt chủ trì cuộc thi côngkhai, phải là để tuyển chọn nhân tài mà là muốn gây khó khăn cho nhân tài.

      Phùng Tông ngồi ở trước bàn nghe Lý ngựy khen dứt miệng với bài thi của Lê Tử Hà nhíu lông mày khinh thường nguýt ông ta cái. Giải bài thi đúng là sai, nhưngcòn về phương diện khác ta tin khôngtìm ra được cái lỗi nào! Nếu là đồ đệ của Thẩm Mặc đừng trách ta hạ thủ lưutình!

      6 năm trước vốn ông định từ quan thoái vị, đemchức vị viện sử nhường lại cho hậu sinh tuổi trẻtài cao, ngàn người mới nhìn trúng được chọn ra được người, thậm chí ngại cực khổ bò lên đỉnh núi Vân Liễm, tự mình tới cửa cùng thương lượng. Viện sử Thái y viện, chức quan nhị phẩm, bổng lộc đếm khôngxuể, chỉ phụ trách chẩn mạch xem bệnh cho Hoàng thượng và Hoàng hậu, bao nhiêu ngườithèm thuồng dõ dãi có thành ý tới tận cửa cầuxin ông đề bạt, nhưng Thẩm Mặc thế nào chứ?

      Khi đó ràng chỉ là cậu nhóc 18 tuổi, điệu bộ y hệt như là thấu hiểu được bộ mặt của nhân thế nên còn mong muốn gì hơn, mí mắt cũng thèm ngước lên ngồiim nghe ông đến đoạn vào triều rất có ích cho nghề y, cuối cùng cũng chịu để xuống ly trà trong tay ngước mắt lên nhìn thẳng ông, nhưnglại lạnh nhạt câu: "Đa tạ ý tốt của đạinhân, đại nhân có thể xuống núi rồi."

      Còn thêm tiểu nha đầu ở bên cạnh , bản mặt làm ra vẻ đáng đời lắm tự chuốc nhục, nhìn ông thè lưỡi lêu lêu rồi cùng với Thẩm Mặc, cứnhư thế bỏ mặc ông và tùy tùng mất tiêu.

      Chuyện cũng qua 6 năm, nhưng mỗi khi nghĩtới đây Phùng Tông lại vẫn phẫn hận thôi, vỗ mạnh lên mặt bàn bất mãn la ầm lên: "Mau mau gọi Lê Tử Hà gì đó vào đây,vòng cuối cùng này ta đích thân khảo !"

      Thẩm Mặc tưởng rằng chỉ phong thư tiếncử xin lỗi là có thể xóa bỏ tan thành mây khói khinh thường ông vào 6 năm trước?Nằm mơ ! Hôm nay cũng tin tìmđược sơ hở nào từ tên môn sinh tâm đắc này của !

      Phùng Tông nghĩ như vậy liền uống mộthớp trà để áp chế lửa giận rồi ngồi lại ngay ngắn.

      Lê Tử Hà từ tốn bước vào cửa, khi nhìn thấy ông liền giấu thần sắc, cúi đầu trầm giọng :"Phùng đại nhân."

      Tuy rằng tôn xưng là đại nhân, nhưng tại ởchỗ này quan hệ của hai người là môn sinh và khảo quan, vì vậy cần hành lễ. PhùngTông nhướng nhướng hai hàng lông màybạc trắng, ngờ điều này mà Lê Tử Hà cũng biết, thấy dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng, hoảng loạn cúi thấp đầu bằng lòngnghe chỉ dạy, nếu như phải là đồ đệ của Thẩm Mặc, có lẽ đúng là nhân tài có thểđào tạo.

      "Đến đây ." Phùng Tông trầm giọng bảo.

      Lê Tử Hà ngồi xuống ở chỗ đối diện với ông, giữa hai người được ngăn cách bởi cái bàn, cái bàn là loại bàn hình chữ nhật, trải lên tấm vải gấm màu vàng nhạt, phía để bút mực giấy trắng còn có thêm bao cát . Bút mực và giấy trắng đương nhiên là dùng để kê khai đơn thuốc, bao cát còn lại là đểđặt lên cổ tay bệnh nhân.

      Lê Tử Hà thấy Phùng Tông ngồi ở đối diện có ý định mở miệng gọi người, càng có ý định dời bước rời , trong bụnghoài nghi, nếu như muốn làm khó dễ cho nànghẳn nên tìm người nào đó bệnh nặng tớiđây mới đúng chứ?

      Phùng Tông thấy nàng cúi đầu nhìnmình cũng nể mặt trừng mắt liếc nhìn nàng, ngay sau đó khôi phục lại vẻ mặt nghiêmtúc, đặt tay trái lên bao cát lạnh giọng : "Chẩn mạch bắt bệnh cho lão phu ."

      Lê Tử Hà nghe lệnh làm việc, vươn tay để lên mạch tượng của Phùng Tông , trong lòng liền sáng tỏ, Phùng Tông tuy rằng tuổi gần60, nhưng là càng già càng dẻo dai, bản thâncòn hành y tất nhiên biết được làm thế nào đểđiều dưỡng cho cơ thể của mình, chưa bao giờ thấy ông ta ngã bệnh, ít nhất ở trong trí nhớ củanàng là có, ngay lúc này bảo nàng xemmạch, đơn giản là muốn gây khó dễ cho nàng.

      "Sao hả?" Phùng Tông thấy nàng chăm chú bắt mạch phân biệt mạch y như , trong lòngtựa như đất hạn khô nứt lâu ngày gặp đượcnước, sung sướng thôi vui mừng đếnmuốn bật cười to, nhưng vẫn ráng kiềm chế nghiêm túc quan sát kỹ bộ dáng của Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà dò mạch ông thấy lúc nhanh lúc chậm, khi căng khi rút, nhịp đập lộn xộn, lòng thầm hiểu ngay. Lúc tuổi còn trẻ Phùng TôngAnh từng luyện qua võ công, lúc này nhất địnhlà dùng nội lực thúc giục mạch để nàngkhông tìm ra vấn đề nằm ở đâu có cách nào kê đơn thuốc.

      "Đại nhân có thể lè lưỡi ra được ?" Lê Tử Hà biết vấn đề nằm ra ở chỗ nào rồi, nhưngcũng thể , trình tự theo từng bướcvẫn cần phải làm đủ.

      Phùng Tông rất phối hợp lè lưỡi ra, muốn nhìn xem tiểu tử này có thể giở trò gì.

      "Đại nhân ngủ có ngon giấc ?"

      "Ngon giấc."

      "Đại nhân cảm thấy mọi thứ đều vẫn ổn chứ ạ?"

      "Bình thường."

      "Vậy đại nhân có thấy chỗ nào thoải mái ?"

      " có."

      Phùng Tông thấy Lê Tử Hà cười , cầmlên giấy bút có ý định viết phương thuốc, trong lòng thầm hừ lạnh, đúng là sư phụ gì dạy ra đồ đệ đó. Đức hạnh y hệt như Thẩm Mặc chỉgiỏi ngụy trang bình tĩnh, loại mạch tượng này mà cũng có thể kê đơn thuốc?

      Lê Tử Hà đột nhiên dừng lại, tay cầm bút lông nhưng lại do dự chịu hạ bút, vừa mớitươi cười bỗng có chút gượng gạo, cuối cùng đặt bút lông xuống.

      Phùng Tông vui mừng trong bụng, ha ha. . .. . .Quả nhiên ngoài dự đoán, cũng chỉ làlàm ra vẻ như biết rành rẽ mọi việc mà thôi.Đáng tiếc ông đắc ý chưa được bao lâu nghe được Lê Tử cất giọng lanh lảnh trong trẻo đọclên phương thuốc.

      Phùng Tông càng nghe sắc mặt càng lúccàng khó coi, lửa giận vừa mới lắng dịu của ông lại bùng phát lên nhưng muốn mất thểdiện ở trước mặt Lê Tử Hà, kìm nén đến mặtmũi đỏ bừng, áp chế tức giận trầm giọng hỏi:"Vậy ngươi hãy giải thích chút về dược lý trong phương thuốc này ."

      Lê Tử Hà nhìn nhìn bút lông trong tay, khônghề do dự trực tiếp chắp tay : "Cơ thể đạinhân cũng có việc gì lớn, nếu thườngngày ăn uống cần chú ý hơn chút nữa thìtốt rồi. Đại nhân thích đồ ngọt, vị cay, lại còn ăn nhiều muối, vì vậy vãn sinh kê quy tư,đan hồng, liên tâm, sơn tra, quế vinh, vân tinh,cộng với bảy vị thuốc lấy từ cánh hoa, để giúp đại nhân tiêu trừ giải nhiệt, lưu thông máu ứ. biết vãn sinh thế có đúng ?"

      Phùng Tông nghe nàng xong, sắc mặtlại càng thêm khó coi, muốn bắt bẻ lại nhưngnói nổi ra lời gì, chòm râu bạc phếu cùngvới đôi môi run lên bần bật, cuối cùng chấp nhận thua trận.

      Lê Tử Hà biết có ở lâu cũng vô ích, đứng dậy khom lưng : "Đại nhân, vòng này có phảiđược kết thúc rồi ?"

      " ra ngoài, ra ngoài!" Phùng Tông kiên nhẫn phất phất tay, nếu có lẽ ông còn để ý tới thể diện mà bước lên mắng chửi người mất!

      Rốt cuộc Thẩm Mặc dùng cách gì để dạy LêTử Hà? ràng mình thúc giục nội lực đảo loạn mạch tượng, lại còn có thể nắm bắtđược vấn đề, chẳng lẽ nội lực mình có vấn đề? thể nào!

      Nhưng tên Lê Tử Hà đó, kể cả thói quen ăn uống thường ngày của mình cũng tìm hiểu rất kĩcàng, chẳng lẽ là trong nhà có nội tặc?

      Phùng Tông vỗ cái lên mặt bàn, bút lông bàn nhảy tưng lên lăn xuống mặt đất, nội tặc, chắc chắn là có nội tặc! Nhất định phảitrở về điều tra môn hộ mới được!

      Ba ngày sau, Lê Tử Hà nhận được thư thôngbáo về cuộc thi công khai, trong thông báo nóihai ngày nữa giờ Mẹo đến Thái y cục, cùng vớinhóm tân y đồng cùng nhau vào cung.

      Lê Tử Hà gấp lại lá thư nhét vào trong vạt áotrước ngực, ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời rựcrỡ chói mắt, sau đó nhắm hai mắt lại khẽ nhếch môi cười, rốt cuộc cũng được trở lại rồi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương8: Vào cung

      Khoảng thời gian 3 ngày sau cuộc thi công khai,Lê Tử Hà hỏi thăm chung quanh ở Vân Đô về tin tức của Thẩm Ngân Ngân. Mặc dù ThẩmMặc có đừng lo lắng nhưng nàng vẫn có chút yên lòng, dù sao cũng là lại chưa hiểu biết đối với mọi chuyện ở bên ngoài, thế nào cũng bị người ta lừa. Đáng tiếc suốt 3 ngày nay tìm khắp cả Vân Đô cũng trông thấy được bóng người, cuối cùng thể từ bỏ mà chuyên tâm chuẩn bịvào cung.

      Thu Hạ luân phiên, thời tiết thay đổi liền thay đổi ngay, mấy ngày trước đây còn là mặttrời nhô cao chói chang nóng bức khó chịu, bấtbình lình gió lớn cuồn cuộn kéo tới, mưa to tầmtả suốt cả đêm, đem Vân Đô trong ngoài cọ rửa đến sạch bóng loáng.

      Lê Tử Hà ngủ giấc tỉnh dậy, đẩy ra cửa sổđể làn gió mát lùa vào, trong lòng cảm thấy sảng khoái.

      Chuẩn bị xong tay nải, xoay người nhìn thoángqua căn phòng vòng, xác định có để quên đồ gì quan trọng liền cất bước ra khỏiphòng.

      Trước của Thái y cục đến tập trung có chừng 10 người thiếu niên, tuổi chênh lệch nhau từ 14 đến 18 , toàn bộ đều mặc trường sam màu xám tro, tay đều cầm phong thư. Lê Tử Hà cúi đầu nhìn thoáng qua mình, vẫn chỉmột bộ màu xanh nhạt hay mặc nhất, cười lắclắc đầu thản nhiên tới đứng chung với nhómngười họ.

      Nhóm thiếu niên có vẻ hiếu kỳ nhìn sang nàng,có vài người có lẽ là quen biết với nhau châu đầu kề tai che miệng cười trộm, thỉnh thoảng liếc về hướng nàng trong mắt đều là cườinhạo và khinh thường, Lê Tử Hà xem như nhìn thấy gì chỉ cúi đầu lặng im .

      "Ngươi! Tại sao mặc y phục trong cung phân phát?" Hôm nay Lý ngự y phụ trách dẫnnhóm tân y đồng vào cung, vừa ra khỏi cửa liềnnhìn thấy y phục màu xanh của Lê Tử Hà, rất dễ nhận ra giữa rừng màu xám tro bắt mắt, vì thế nghiêm túc lớn tiếng hỏi.

      Lê Tử Hà nghiêng người chắp tay từ tốn : "Tiểu sinh chỉ nhận được hàm thư chứ có nhận được quần áo và đồ dùng nào khác."

      " bậy! Những thứ đồ này đều là do Thái y viện trực tiếp gửi , sao có thể chỉ sót có mỗimình ngươi?" Lý ngự y nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, vừa vừa nhanh xuống bậc thang.

      Lê Tử Hà mặt đổi sắc : "Xác thực làkhông có nhận được."

      "Ngươi!" Lý ngự y ngờ tới ngày đầu tiênđã gặp phải y đồng cố chấp cứng nhắc nhưvậy, ràng cúi đầu nhận sai chuyện sẽhóa , muốn mở miệng khiển tráchmột phen nhưng khi đến gần nhìn mới phát hiệnthì ra là đệ tử của Thẩm Mặc, lời muốn bị nghẹn lại ở cổ họng, được mà cũng xong, cuối cùng hắng giọng :"È hèm, cũng phải là chuyện lớn gì, thôi."

      Lý ngự y khẽ phất tay, 10 người người được cử đến liền đồng loạt theo, Lê Tử Hà thầm đếm, bao gồm luôn cả nàng có 12 y đồng, Thái y viện có 12 ngự y, chẳng lẽ người đượcphân đến nơi?

      Vân Đô , nhưng từ chỗ Thái y cụccách hoàng cung cũng xa, chưa được bao xa đến Tây Tuyên Môn. Tây TuyênMôn là cửa hông cập sát phía Tây hoàng cung, y đồng thuộc nhà quan, nếu phải được chiếu thư gọi vào cung chỉ có thể đicửa hông, ngang qua qua Tây Yên viện là có thể đến được Thái y viện nằm ở phía Namhoàng cung.

      Vào cửa cung, 12 y đồng cùng nhau theo ởphía sau Lý ngự y, xếp thành đường dài thẳng hàng, đều cúi đầu chậm rãi về phíatrước. Cung điện Tây Yên viện là nơi ở của hậu cung Tần phi, vì vậy ngoài Lý ngự y ra, 12 người ai dám ngẩng đầu lên nhìn tới tòa viện này dù chỉ là cái liếc mắt. Lê Tử Hà lẳnglặng ở cuối cùng, nhanh chậm bước theo sát, cho dù chỉ nhìn lớp bùn đất mặt đất này cũng có thể đoán ra mình tới cung của ai, tới điện của người nào.

      "Nương nương, người chậm chút!" Tiểu nha đầu mặc trang phục cung nữ màu xanhngọc theo ở sau lưng ăn mặc lộng lẫybước nhanh lên phía trước, lo sợ có mìnhnàng sơ ý bị ngã mất.

      Người con ăn mặc lộng lẫy ấy đầu đội trâm vàng, thân mặc cẩm phục đỏ thắm, tựa như đóm lửa hừng hực xuyên thẳng vào trong viện, đúnglúc nhìn thấy đoàn người của Lý ngự y ngangqua đường hành lang cao giọng quát lên:"Đứng lại!"

      Lý ngự y thầm nghĩ hay, vội vàng xoayngười cung kính tới gần bên cạnh mặctrang phục lộng lẫy, chu toàn cúi người thi lễ : "Diêu phi nương nương vạn an, thần Lý Thất Hải dẫn tân y đồng nhập viện Thái y việnđã quấy nhiễu phượng giá, xin nương nương thứ lỗi."

      Tim Lê Tử Hà chợt se lại, tựa như đau đớn lạinhư chết lặng, cuối cùng hóa thành ý cười châmchọc lướt qua môi. Hôm nay, phi tử cũng có thể gọi là phượng giá sao?

      Diêu phi chỉ chỉ nhạt nhẽo nhìn lướt qua Lý ngựy, sau đó chuyển mắt sang 12 y đồng, Lý ngự y vội vàng giải thích: "Mới vào từ cửa cung,nương nương đừng xem, e rằng bẩn mắt."

      Tần phi hậu cung, thể tùy tiện được đến gần bất kỳ nam tử nào, trước khi chính thứcbước vào Thái y viện 12 y đồng này có thân phận lẫn tư cách thăm viếng tần phi, vì vậy đều cúi đầu đứng ngay thẳng, ngay cả thở cũng dám thở mạnh. Diêu phi lướt quatừng người, ánh mắt dừng lại người Lê Tử Hà, hồi lâu cất cao giọng hỏi, "Tại sao y phục ngươi mặc giống với người khác?"

      Nghe vậy cả người Lê Tử Hà run lên, mạch suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt giống như bị rút sạch cách nào suy nghĩ được nữa, thân thể phục tùng ý thức ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía ở phía trước. Mày ngài má phấn,sống mũi thanh thoát, làn môi đỏ mọng, khuôn mặt quen thuộc nhưng ánh mắt lại quá đỗi la xạ. Thời gian như quay trở ngược lại vào năm 6 tuổi. Tại Quý phủ, có đứa bé gầy yếu quỳgối giữa hoa viên, ngẩng đầu rụt rè nhìn nàngnhỏ giọng gọi: "Tiểu thư!"

      Trong đầu mông lung, hai tròng mắt ráo hoảnh, giống như chỉ trong nháy mắt đứa bé kia ngay lập tức liền trở thành người lớn 20 tuổi. Lê Tử Hà chợt cảm thấy hốc mắt nóng lên, đôi môi run run như muốn bật thốt lên tiếng gọi "Diêunhi".

      Bốp!

      Tiếng vang giòn tan ngân nga ở giữa đườnghành lang, bên tai ong ong, hai gò má đau rát,giọng từng rất dịu dàng lúc này lại bén nhọn vang lên bên tai ở Lê Tử Hà: "Phượng nhan củabổn cung là để cho ngươi nhìn hay sao?"

      Toàn thân Lê Tử Hà cứng đờ, cặp mắt mở to hề chớp, ràng là nhìn về phía trước nhưng lại có chút thần thái nào, đôi chân chết lặng lui về phía sau bước, mộtchân khụy xuống nền đất, chân còn lại cũng ngay sau đó quỳ xuống, rũ mắt cúi đầu :"Tiểu nhân vô lễ! Nương nương thứ tội!"

      Gió từ đâu bỗng nổi lên, trâm vàng búi tócDiêu phi lay động lách cách vang dội theo chiềugió thổi vào trái tim lạnh lẽo buốt giá của Lê Tử Hà.

      "Nương nương, gió lớn rồi." Cung nữ mặc y phục xanh ngọc tiến lên dìu Diêu phi, đem áo choàng đỏ thẫm tay cẩn thận khoác lênngười cho Diêu phi rồi giọng : "Hoàngthượng có muốn tới dùng cơm trưa, nương nương cần phải về rồi ạ."

      Diêu phi gật đầu, mặt chút cảm xúc siết lại dây áo choàng, xoay người về phươnghướng khi nãy tới.

      Lúc này Lý ngự y mới dám đứng dậy, liếc mắtnhìn sang Lê Tử Hà như gỗ đá quỳ trênmặt đất, lắc lắc đầu hướng về phía mọi ngườinhẹ giọng : " thôi."

      Vẫn là do Lý ngự y dẫn đầu trước nhất, nhóm y đồng xếp thành hàng dài theo xa gần ở phía sau, bỏ lại mình Lê Tử Hà quỳ gối ở mặt đất. Qua hồi lâu“” mới đứng dậy theo ở cuối cùng, mắtmở to nhìn trừng trừng, nắm tay siết chặt tuôn đầy mồ hôi, cảnh còn người mất mọi chuyện kết thúc rồi. Hôm nay, mới chỉ là bắt đầu màthôi.

      Vân Quốc lấy phương hướng của mặt trời xuấthiện để làm tín ngưỡng, vì vậy hành chánh điện cùng với tẩm cung của Vân đế đều ở đây phíaĐông, phía Tây là nơi ở của hậu cung, Thái y viện ở phía Nam giữa Đông và Tây cập sát với doanh trại cấm quân, phía Bắc còn lại chính là lãnh cung rất ít người lui tới.

      Cách thức phân bổ 12 y đồng này có chỗ giống với trong suy nghĩ của Lê Tử Hà. Tuy là Thái y viện có 12 ngự y, nhưng giữa những ngựy đều có điểm khác biệt, 6 ngự y ở thượng điện và 6 ngự y ở hạ điện. Ngự y ở thượng điện chuyên chẩn bệnh cho Vân đế và phi tần trong cung, còn ngự y ở hạ điện là dành để khi có yêucần ngay lập tức xuất cung chẩn bệnh choquan viên trong triều đình. 12 y đồng chia đềucho ngự y ở hạ điện, y đồng này phải sau năm học tập sát hạch rồi mới dựa theo sở trường của từng người cùng với nhu cầu củatừng bộ phận mà được ở lại Thái y viện hoặcthăng cấp lên làm ngự y, hoặc được phân thẳng đến các nơi chuyên để chẩn bệnh. Vì thế, mỗi ngự y ở hạ điện được phân cho hai y đồng.

      Nhưng năm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Chân ngự y trong 6 ngự y ở hạ điệnngày hôm qua đột nhiên ngã bệnh nằm liệt giường dậy nổi. Bệnh tình có vẻ nguykịch, tạm thời sợ rằng thể đến nhậm chức, vậy 12 y đồng này nên bố trí như thế nào?

      Lý ngự y sau khi vào cung mới nhận được tin,danh sách y đồng vốn đưa vào Thái y viện, y đồng cũng bố trí xong đâu vào đó, nhưng bây giờ lại dư ra hai y đồng. Lý ngự y liếc nhìnLê Tử Hà rồi lại nhìn sang Ân Bình tronghai người bị dư ra. Lòng thầm suy tính, Ân Bìnhnày vốn là con trai của Ân ngự y, tất nhiên là có thể trực tiếp giao thẳng qua cho Ân ngự y, mặcdù Ân ngự y chính là ngự y ở thượng điện đúnglà nên mang theo y đồng, nhưng nếu tình huống với viện sử cũng có thể dàn xếp, nhưng còn Lê Tử Hà thế nào?

      Là đồ đệ của Thẩm Mặc ở núi Vân Liễm, tưchất nhất định là rất tốt, đương nhiên Lý ngự y cũng muốn thu về làm của riêng, nhưng Phùngviện sử và Thẩm Mặc có gúc mắt khá sâu, nếu như mình thu nhận Lê Tử Hà chắc chắn đắc tội với ông ta. . . . . .

      Lý ngự y nhìn kĩ lại Lê Tử Hà thêm lần nữa, mặc dù là vừa mới bị Diêu phi nương nương tát cho bạt tai nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnhthấy biến loạn. Bài thi ở cuộc thi công khai vừa qua cũng có xem, Lê Tử Hà quảthực là nhân tài, nhưng khi vào Thái y viện nhân tài mấy đồng thời cũng là mối họa, tới chừng ấy đem cái họa này ném cho ai đây?

      "Lý Kiền, đầu lắc đến có thể sắp rớt luôn rồiđấy!" Phùng Tông vừa vào cửa nhìnthấy Lý ngự y đứng đối diện với đám y đồng vừa lắc đầu vừa thở dài, bản danh sách trong tay cũng chưa hề mở ra, tất là vẫn còn chưa tuyên bố cho những y đồng này về chỗ của mình.

      Lý ngự y xoay người lại khom lưng thi lễ: "Việnsử đại nhân, Chân ngự y, ông ấy. . . . . ."

      "Chuyện này ta biết." Phùng Tông cắtngang lời của Lý ngự y, đôi tròng mắt nhưchim Ưng mắt lướt nhanh qua nhóm y đồng lần, nghiêm mặt : "Ân Bình theo Ân ngự y là được rồi."

      "Cái này ti chức cũng hiểu, nhưng mà. . . ."

      "Nhưng mà cái gì?" Hai hàng mày trắng của Phùng Tông dựng đứng lên trông vô cùngnghiêm khắc.

      Lý ngự y đưa mắt nhìn sang Lê Tử Hà, lo sợnói: "Lê Tử Hà. . . . . ."

      " đương nhiên là theo ta!" Phùng TôngAnh tiếp tục cắt ngang lời của Lý ngự y lầnnữa, để lại dấu vết trừng mắt nhìn tới Lê Tử Hà, hôm nay nếu phải vì chuyện này tội gì ông phải chạy đến Thái y viện này chứ.

      "Phải, phải!" Lý ngự y cuống quít khom lưng đồng ý, thầm than khối thịt béo này mà đến nơi của Phùng viện sử, biết mấy ngày bị ép chỉ còn lại mảnh vụn đây?

      Lời của Phùng Tông vừa ban ra, trongnhóm y đồng có số bắt đầu xầm xì bàn tán,rối rít tìm kiếm Lê Tử Hà người vừa đến tạo được chú ý, trong ánh mắt ấy có hâm mộ có ghen tỵ có căm ghét, Phùng Tông đối vớihiệu quả này cực kỳ hài lòng, ra vẻ nghiêm túc vuốt vuốt chòm râu dài, đắc ý nghẹn cười nhìn tới Lê Tử Hà, vừa mới tích lũy được chútcảm giác thành tựu trong nháy mắt lại tan thànhmây khói.

      Lê Tử Hà giống như hề nghe điều gì, cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó cúi đầu xuống, cả người cứ như hồn lìa khỏi xác, có cảmthấy vinh hạnh, thậm chí chút xíu kích động nho cũng hề có, Phùng TôngAnh ác liệt lườm nàng cái: "Lê Tử Hà!"

      "Lê Tử Hà!!"

      "Lê Tử Hà! ! !"

      "Môn sinh ở đây."

      Phùng Tông dường như phải gầm thét la tolên lần thứ ba, Lê Tử Hà mới có phản ứng giọng đáp lại câu, giọng điệu yểu xìu giống như mấy ngày chưa được ăn hột cơm nào,Phùng Tông cảm thấy thể diện mình gần như mất sạch, Lê Tử Hà căn bản chính là coi tồn tại của ông!

      Hôm đó cũng biết “” làm sao để bắt mạch, dám lừa dối để vượt qua kiểm tra, làm hại ông trở về nhà làm ầm ĩ lên đến gà bay chóchạy cũng điều tra ra nguyên nhân là tại làm sao, vì chuyện này mà lỗ tai của ông thiếuchút nữa bị phu nhân nhéo muốn đứt lìa!

      Rốt cuộc bây giờ “” còn coi tồn tại của mình!

      Phùng Tông càng nghĩ càng giận, hận thể ngay lập tức xông lên cho “” hai bạt tai để giải mối hận trong lòng!

      Trùng hợp ngay lúc này Lê Tử Hà cũng ngẩngđầu đối diện với ánh mắt của ông. Phùng TôngAnh đột nhiên ngẩn ra, bỗng cảm thấy tim mìnhnhư bị ai gõ mạnh cái, phải vì năm dấu tay đỏ sẫm mặt “”, mà là trongkhoảnh khắc khi ánh mắt của Lê Tử Hà nhìn về phía mình, hiểu sao ông lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc, ngay cả bản thân cũng bị loại cảm giác này hù cho sợ, Phùng Tông liếcmắt qua lần nữa rồi phất ngược tay áo : "Ởphía sau Thái y viện còn có phòng đơn,ngươi tự vào đó ở , sau này ta đâu thìngươi cứ theo đó là được."

      "Vâng!" Lê Tử Hà cúi đầu trả lời.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương9: Lời đồn

      Lý ngự y tuyên bố mỗi y đồng tương ứng với từng ngự y xong liền dẫn 12 người đến dãy nhà ở phía sau. Dãy nhà ở phía sau có gian thông phòng 12 người, hàng năm chuyên dùngđể cho đồng ở, Lý ngự y nhìn lướt qua mọi người rồi nghiêm túc : "Mặc kệ các ngươi là đệ tử ở nơi nào, vào Thái y viện rồi đều là môn sinh của Thái y viện, phân chia cao thấp, cũng mặc kệ gia thế các ngươi như thếnào, khi vào Thái y viện rồi cũng đều lày đồng của Thái y viện, phân biệt sanghèn, được kéo bè kết phái, càng khôngđược chèn ép gây sinh chuyện với nhau, có hiểu ?"

      "Dạ hiểu." Mọi người rốt rít gật đầu.

      Lý ngự y hài lòng gật đầu tiếp: "Các ngươi từ từ thu dọn , Lê Tử Hà, ngươi theo ta."

      Lê Tử Hà khẽ gật đầu theo sau lưng Lý ngự y, lưu lại nhóm y đồng còn lại nghị luận ầm ĩ.

      Nếu như Phùng Tông đặc biệt lên tiếng bảo Lê Tử Hà ở riêng gian phòng, đươngnhiên Lý ngự y phải làm theo dẫn Lê Tử Hà điqua.

      Căn phòng kia cách đại thông phòng xa,chỉ cách đường hành lang hẹp mà thôi,nhưng bởi vì giáp ở giữa hai đại điện nên có vẻ hơi hẻo lánh. Đẩy cửa phòng ra, luồng hơi ẩm ướt xộc vào mặt, Lý ngự y dùng tay che mũi quay đầu lại nhìn Lê Tử Hà mặt vẫn đổi sắc, còn giống như là cười , ông lắc lắc đầu, đừng là sáng nay bị cái bạt tai củaDiêu phi kích thích rồi chứ?

      "Khụ khụ, nơi này chính là chỗ ở mà viện sử đại nhân , ngươi. . . . Ngươi tự thu xếp , khụ khụ. . . . .Ta trước, khụ khụ. . . . . ." Lý ngự y chịu nổi hơi ẩm lạnh lẽo còn có mùi mốc hôi thúi ở trong căn phòng này, trongkhông khí còn có ít tro bụi khiến cho khi chuyện cũng phải liên tục ho khan, bàn giao xong vội vàng bỏ .

      Lê Tử Hà lấy ra khăn tay lau lớp bụi đóngdầy cộm mặt bàn rồi đặt bọc quần áo lên đó, ngắm nhìn bốn phía, chỉ đơn giản có bàn, cái giường và băng ghế, ngay cả tủ cũng có, giường còn chất đống rất nhiều bàn ghế bị hư hỏng, e rằng nơi này ngày trước chính là nơi dùng để chứa những đồvứt . Hai gian đại điện ngăn cản lại ánh mặttrời ở bên ngoài cho tia sáng nào lọt vào, duy nhất có cái "Cửa sổ" cỡ bằngquyển sách cũng bị giấy dán lại, cả căn phòngâm u lại thoáng khí, so với ánh mặt trời mới đầu nhìn thấy là cực tốt, tất cả mọi thứ đủ loại thiết bị của đại thông phòng quả thể nào tả nổi.

      Lê Tử Hà dành ra chút thời gian quét dọn cănphòng sạch , ngoài trừ bụi bậm, nhiều thứ đồbỏ dùng tới nữa, ngoại trừ ánh sáng cùng khí tốt, người ởngược lại so với ở cùng với 11 người khác pháithì có lẽ tốt hơn rất nhiều. Trong lòng thầm nghĩ, nếu như Phùng Tông biết ông tìm đủ mọi cách gây khó dễ nhưng hóa ra lại có lợi chonàng, có lẽ râu lẫn lông mày cũng đều dựng hết cả lên?

      Thu dọn xong xuôi, chưa kịp ngồi xuống nghỉngơi liền nghe được đại thông phòng ở bên kia vô cùng ồn áo náo nhiệt, dứt khoát nằm xuốngnghe thử xem bọn họ cái gì.

      "Này, tư sắc của Diêu phi nhìn cũng chỉ bình thường thôi, vì sao được Hoàng thượng sủng áinhư thế? Nghe trong hậu cung, chỉ có mộtmình bà ta là dám tranh sủng với Nghiên phi đấy. Nè, cha ngươi phải là Phó tổng quản Ngự Lâm quân sao? Có biết được chút tin đồnnào hay , hì hì. . . . . ." Giữa tiếng nghị luận sôi nổi, có giọng nam cất lên ràng nhất trong đám ồn ào hỗn độn.

      Nghe nam tử kia hỏi như vậy, những người khác đều yên tĩnh lại, giống như tất cả đều đangchờ đợi câu trả lời.

      "Haizz. . . .Trong cung có ai mà biết, hậucung này chính là thiên hạ của Nghiên phi và Diêu phi, cha ta Nghiên phi. . . . .Hây da, rất nhiều từ để hình dung nhưng ta có nhớ hết, nhưng cho cùng là dung mạo rất đẹp rất rất xinh đẹp là được rồi, hơn nữa tính tình lạidịu dàng ôn thuận, còn là con của Cốlão tướng quân, ngươi nếu bà ta được sủng ái còn ai vào đây? Nhưng Diêu phi kia tư sắc chỉ thuộc hạng bình thường còn có thể lớn lối như thế, theo ta đoán, mấu chốt Diêu phi được sủng ái chính là ở tính tình của bà ta!"

      "Tính tình thế nào, tính tình thế nào hả?" Người nọ giống như thừa nước đục thả câu cố tình dừng lại, những người khác kịp chờ đợiliên tiếp hỏi tới.

      "Sáng nay phải các ngươi được chứngkiến rồi sao? Cái tên gọi là gì, Lê gì đấy, đầu mới ngước lên chưa được nửa, chưa hai lời bị vung cho cái tát, cha ta á. . . ." tới đây, người nọ giọng xuống hẳn, nhưng vì tất cả mọi người đều im lặng chờ đợilời tiếp theo của , cho nên dù giọngcỡ nào vẫn ràng truyền tới trong tai Lê TửHà: "Diêu phi điêu ngoa ương ngạnh, cả Hoàng thượng cũng dám mắng, thế nhưng ân sủng lạikhông hề giảm, tất cả đều là bởi vì Quý hoànghậu năm xưa."

      Lời này vừa ra, bên trong thông phòng liền"xôn xao" tựa như bầy ong vỡ tổ, đủ loại giọng tranh nhau hỏi tới.

      "Quý hoàng hậu phải chết vì khó sinhsao? Có quan hệ thế nào với Diêu phi?"

      "Toàn gia của Quý phủ năm đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả? Cha ta chưa bao giờ với ta, ngươi nhanh lên . . . ."

      "Có người Quý hoàng hậu chưa có chết,ngay cả hài cốt cũng tìm thấy. . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Khụ khụ, dùng lại!" Vẫn là giọng của con trai Phó tổng quản Ngự lâm quân gì đó, có chút đắcý khôi phục lượng vốn có : "Diêu phi chính là thị nữ bên cạnh Quý hoàng hậu năm xưa, được xem như lấy thân phận nha hoàn của hồi môn để vào cung, nghe Hoàng thượngđối với Quý hoàng hậu tình sâu như biển, Diêuphi cùng Quý hoàng hậu tình như tỷ muội, tínhtình cũng cực kỳ giống hệt như Quý hoàng hậu,vì vậy mới được thánh sủng suy, nhưng mà. . . . Ta còn nghe được có nhiều ý kiến trái chiều khác nữa. . . . . ." (thời xưa hay có tục lệ, nha hoàn hồi môn theo gả nếu tiểu thư nhà mình chết phải gả cho chồng của tiểu thư luôn)

      "Là cái gì ngươi mau , đừng úp úp mở mởnữa."

      thanh kia lại hạ thấp xuống, thần bí : "Năm xưa thu thập chứng cứ mưu nghịch của Quý phủ, nghe là Diêu phi lập được cônglớn. . . . . ."

      "Các ngươi cái gì!" Giọng già nua có lực pha lẫn lửa giận đột nhiên vang lên cắtđứt lời của đám người họ.

      Cùng lúc đó, trong lòng Lê Tử Hà cũng kinh hãi thôi, bỗng dưng ngồi bật dậy khỏi giường, chẳng biết từ lúc nào cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

      "Miệng rộng là để ăn cơm! là nhàn rỗi đếnlắm lời, tới hình phạt vụ lãnh mấy bạt tai, về sau những lời này còn bị ta nghe được nữa thìtất cả hãy cút ra khỏi Thái y viện này cho ta!"

      Tiếng rống giận dữ Phùng Tông làm cho LêTử Hà thoáng hoàn hồn lại, nghe thấy tiếngbước chân về hướng bên này vội đứng dậy đira mở cửa.

      Sắc mặt Phùng Tông hừng hực đỏ rực,dáng vẻ cho thấy ràng là vừa mới nổi giận, thấy Lê Tử Hà liền trừng mắt liếc căm giận : "Vào Thái y viện làm thủ hạ theo ta, còn phảiđợi ta tới tìm ngươi, vậy còn ra thể thống gì?Hôm nay cần làm chuyện gì khác, đếnchỗ chưởng dược giúp sắp xếp thuốc, rồi đem quy củ trong cung chép lại ba lần, ngày mai giao cho ta."

      Lê Tử Hà chỉ gục gặt đầu, có phản bác cũng lời nào, Phùng Tông cũngđoán được “ có phản ứng này, đầunhư cắm cây đao chữ “nhẫn”, ngược lạiông càng muốn xem thử, đồ đệ này của ThẩmMặc có thể vác được mấy cây đao.

      Thấy Phùng Tông phất tay áo rời , Lê TửHà đóng cửa lại rồi cúi đầu về hướng chưởngdược, trong đầu ngừng lên câu sau cùng của nam tử kia vừa mới : " Nămxưa thu thập chứng cứ mưu nghịch của Quýphủ, nghe là Diêu phi lập được công lớn. . . . . ."

      Lập công lớn, cho nên phong nàng làm phi, sủng ái dung túng? Dù rằng như thế, e cũng chỉlà trong những nguyên nhân.

      Cố Hằng cha của Nghiên phi, là lão tướng quântay cầm trọng binh có bề dầy thành tích lâu đờinhất Vân Quốc, từ khi Nghiên phi vào cungđược sủng ái, thế lực sợ là chỉ tăng giảm. Vân Tấn Ngôn mượn danh nghĩa của Quý Lê nhưng chỉ sủng ái có mỗi mình Diêu phi, vừachiếm được tiếng thơm Đế Vương tình thâm, lại kiềm chế được phe thế lực của Nghiên phi, cái loại chuyện công đôi việc này, há có thể dừng tay?

      Dĩ nhiên, nếu như tính luôn cả chuyện Diêu phi lập công vào nữa đó là công ba việc rồi.

      Lê Tử Hà cười , thoáng chút mỉamai, ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy tới "Chưởng dược xử" liền nhấc chân bước vào cửa.

      Thái y viện của Vân Quốc phân biệt "Y"và "Dược", 12 y đồng mỗi năm nếu như có tư cách thăng chức lên làm ngự y lại muốn xuất cung có thể được ở lại Chưởngdược xử, mỗi ngày làm bạn với thuốc, chế thuốc sắc thuốc đưa thuốc, đều là công việc của họ. Địa vị cao nhưng lương tháng khônghề ít, có điều là nếu như Phùng Tông bảo nàng tới "Giúp tay" tất nhiên là có bổng lộc như vừa .

      "Y đồng Lê Tử Hà, nhận lệnh của Phùng viện sử đến để giúp đỡ." Lê Tử Hà chắp tay khom lưng, nhìn tới lão giả ở trước bàn dài lớn trongđiện .

      Lão giả râu cá trê hoa râm, đội mũ sa màu đen, thân mặc quan phục màu xanh dương in hoa, ngước mắt nhìn Lê Tử Hà : "Phùng viện sửbảo ngươi tới đây?"

      "Vâng."

      "Tự mình vào đây , nhìn xem có thể giúp được cái gì cứ làm cái đó là được rồi."

      Chưởng dược xử chiếm gian tiểu cung điện,trước có điện sau có viện, vừa vào điện liềnthấy từng dãy tủ dài lớn, ở phía để đủ loạiô hình vuông, dùng để chứa đựng dượcliệu.

      Lê Tử Hà hơi cúi người chào bày tỏ cảm ơn rồiđi vòng qua dãy tủ dài bước vào hậu viện.

      Hậu viện dùng để bào chế dược liệu và sắc thuốc, hơn 10 dược đồng tới lui qua lại, thấy LêTử Hà vào lập tức kêu nàng phơi thuốc gomthuốc rồi sắc thuốc, nguyên ngày Lê Tử Hà cũng chưa được ăn cơm, bận rộn qua qua lại lại suốt ở trong viện. Thời điểm ngồi sắc thuốcbỗng nhiên nghĩ đến ngày tháng còn ở núi Vân Liễm, cũng cùng là hương vị của thảo dược,nhưng lúc này ngửi ngược lại gay mũi tới buồn nôn, vì sao ở người Thẩm Mặc chỉ đềunghe được mùi thơm thoang thoảng dễ ngửi đến vậy?

      "Thuốc của Nghiên phi nương nương có chưa?"Trong viện chẳng biết lúc nào xuất côgái mặc trang phục cung nữ màu xanh nhạt, nhướng mày ngạo mạn lớn giọng hỏi.

      Trong phòng sắc thuốc lập tức có người chạyđến, vẻ mặt nịnh hót tươi cười : "Xong rồi, xong rồi, chỉ đợi Quất nương tới lấy thôi."

      Lê Tử Hà ngồi xổm loay hoay với mớ thảo dược, nghe vậy liền đứng lên nhìn về phía cung nữ kia, chỉ liếc mắt cái liền nhận ra nàng tachính là nha hoàn vào cung theo Nghiên phi, Nghiên phi gọi nàng là Tiểu Quất, mặc dù chỉ gặp mặt có vài lần nhưng trong ấn tượng cực kỳkhắc sâu. Năm xưa, nàng quỳ ở trước điện Nghiên Vụ điện của Nghiên phi suốt cả đêm cầu gặp Vân Tấn Ngôn, chính là nha hoàn này đuổilui tất cả cung nữ thái giám ra khỏi điện, khôngcho bất kỳ người nào bước vào điện bẩm báo,lại còn ra lệnh cho thị vệ ngăn cản cho nàng xông vào trong điện.

      Dược đồng của phòng sắc thuốc vô cùng cẩnthận từng li từng tí bưng thuốc ra ngoài, trongnháy mắt thoáng qua Lê Tử Hà, trong đầu LêTử Hà bỗng thoáng lên trăm ngàn loại ý nghĩ. Trong tay áo nàng còn có thiền thực tánmang theo từ núi Vân Liễm, chỉ cần vô ý phẩyvào chén thuốc, ngày mai Nghiên phi chếtbất đắc kỳ tử ở trong điện. Đứa bé của nàng, Vân Tấn Ngôn độc ác bảo nàng phải phá thai, nàng tin Nghiên phi có ở thầmkhích bác, chỉ cần cái nhấc tay thôi. . . . . .

      Bước chân dược đồng ở ngay trước mắt nhưđang thả chậm lại, khuôn mặt nịnh hót tươi cườirôm rả, chén thuốc đen nhánh sóng sánh bốc hơi nóng, từng chút về hoàn cảnh vào 6 nămtrước chi chít mở ra. Hách công công ở trướcHồng Loan điện, chén thuốc bắt mắt sau màn mưa, nỗi cay đắng nơi cổ họng nuốt trôi, Lê Tử Hà trừng lớn hai mắt nhìn dời mắt khỏi chén thuốc trong tay dược đồng, mãi đếnkhi nó được chuyển đến tay của Tiểu Quất, mãi đến khi Tiểu Quất thản nhiên bưng thuốc rời , mãi đến khi bóng lưng của ta biến mất ởkhúc quanh, Lê Tử Hà mới buông ra ngón taybấu chặt vào lòng bàn tay, hai chân cứng nhắcbước từng bước khó khăn quay trở về chỗ cũ.

      thể kích động, thể kích động, nếuhạ độc dược, coi như bị ai phát ra,để Nghiên phi uống nó rồi cảm giác thống khổ chút nào mà chết , nhiều lắm cũng chỉ là cái xác chết lạnh lẽo. Thời cơchưa tới, làm như vậy chỉ là bứt dây động rừng, dẫn tới bị Vân Tấn Ngôn hoài nghi, huống chi, đâu có thể được chết chết dễ dàng như vậy?

      Thứ nàng muốn, chỉ là như thế!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :