1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64



      Tạ Thiên Liêm thốt xong câu đó, cả khuôn mặt đỏ bừng như sung huyết, tự thấy là người đọc nhiều sách, nay có thể ra những lời đó quả là hiếm thấy. Sở dĩ được hơi nhiều như thế là bởi vì suốt mấy tháng nay kìm nén đến phát điên. vậy còn thấythái độ kiên quyết chịu của Lê Tử Hà, cho nên phát hỏa. Lê Tử Hàsững người, vành mắt đỏ càng thêmđỏ, sắc mặt trắng bệch, cũng chẳng nóilời nào. Chống người bò dậy, đểlại dấu vết chùi hai mắt, phủi phủi bụi người rồi trở về cạnh bàn, vừadọn bát đũa vừa lạnh nhạt : "Ông giết ta , ta ."

      "Lão tử chưa từng thấy đứa con nàokhông biết xấu hổ như ngươi, ngươi muốn đeo bám đến cùng hay sao?" Tạ Thiên Liêm thấy Lê Tử Hà có chút gì e sợ, càng có ý rời , hai mắttrợn to, rút ra đại đao bổ về phía bàn vuông.

      Bàn gỗ trong nháy mắt bị chém làm hai,chén dĩa bàn theo đó rơi xuống đất vỡ nát. Lê Tử Hà ngây người ra, bàn tay cầm chiếc đũa bởi vì dùng quá sức màgần như còn chút máu, run lên bần bật, cuối cùng cầm chiếc đũa vứt mạnh lên mặt đất, cố dằn xuống gằn giọng : "Đây là chuyện giữa ta và huynh ấy, liên quan gì tới ông?"

      "Nó là cháu của ta!"

      " vậy là huynh ấy bảo ông đến đuổita ?"

      Tạ Thiên Liêm nghẹn lời, nhìn Lê Tử Hà bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại thể thốt ra được nữa lời. Lê Tử Hà cúingười dọn dẹp cái bàn bị ngã, khôngmuốn nhìn cảnh lộn xộn trong nhà. Baonhiêu năm qua, chỉ có nơi này mới mangđến cho nàng cảm giác mái ấm gia đình,mặc dù thời gian chỉ có bảy ngày....

      "Muốn ta cũng được, có số việc ta tự mình với Thẩm Mặc, đến lúcđó nếu huynh ấy bảo ta , ta tuyệt đối chần chừ." Lê Tử Hà vừa dọndẹp, vừa từ tốn .

      Nàng nhút nhát, hèn yếu, dám tỏ bày về chuyện thân phận của Quý Lê, Mỗi lần nhìn thấy ý cười dịu dàng trongmắt Thẩm Mặc lời đến bên khóemiệng đều thốt thành câu. Nàng tự an ủi mình, phải trân trọng chăm sóc dễ gì có được này, quên thù hận, quên thân phận coi mình chỉ làmột nông phụ bình thường, yên vui sốngtrọn mấy ngày. Cho đến thời điểm thúnhận, dù cho Thẩm Mặc đối xử với nàng thế nào nữa, ít nhất trong mấy ngày nay cảm thấy hạnh phúc.

      Hôm nay Tạ Thiên Liêm đến nhắc nhởnàng, cuộc sống ấy chấm dứt.

      " ?" Tay cầm đao của Tạ ThiênLiêm càng thêm siết chặt, chân mày nhíuxoắn vào nhau, hàn quang trong mắt chợt lóe, cả giận : "Lão tử có nhiều thời gian nhảm với ngươi!Ngươi thân là phi tần hậu cung, mang theo ngươi Tiểu Mặc chỉ có tự tìmđường chết! Bản thân ta cũng chophép ngươi cản trở tương lai rộng mởcủa nó! Lần này giết ngươi, maisau còn cơ hội nữa!"

      Vừa , đại đao cũng nương tình bổ về phía Lê Tử Hà, Lê Tử Hà tay mắtlanh lẹ nhấc lên nửa cái bàn gỗ trong tầm tay cản được đao. Với sứclực của Tạ Thiên Liêm, bàn gỗ hiểnnhiên cản được ông, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lực độ, thời khắc chỉmành treo chuông, Lê Tử Hà bỗng hô lên: "Thẩm Mặc!"

      Tạ Thiên Liêm dừng tay quay đầu lại nhìn về phía cửa chính. Lê Tử Hà nhân cơ hội ném xuống bàn gỗ rồi chạy vềhướng cửa, hai tay cũng nhanh chóngmở cửa. Gió lạnh kèm theo bông tuyếtxông tới mặt, ngay sau đó lưng bỗngthấy đau rát, cảm nhận được rất ràng máu thịt như nứt ra, muốn cất bước bỏ chạy nhưng chân lại chẳng có chút sức lực nào, đến cả thân hình cũngkhông thể chống đỡ được đổ ầm về phía trước.

      đau đớn hay lạnh lẽo như trong tưởng tượng, chóp mũi đột nhiênthoang thoảng mùi thuốc, hai tay đượcngười đỡ lấy, đầu vùi sâu vào bờ ngực rắn chắc. Trái tim Lê Tử Hà đập rộn lêndữ dội, tựa như có ai đó vuốt qua, sau khi bình tĩnh lại, chóp mũi cảm thấy ê ẩm, níu lấy người nọ chặt, thào : "Thẩm Mặc....Chàng trở lại...."

      Lời còn chưa dứt được nhấc bổng lên, khiến vết thương lưng càngthêm đau đớn, tưởng chừng như buột chặt lấy mỗi sợi dây thần kinh của Lê Tử Hà, lan tràn khắp nơi, cắn răng cố nhẫnnhịn nhưng chỉ càng đau đớn hơn.

      Lồng ngực vốn rất ấm áp bỗng như kếtthành băng, xộc lên hơi lạnh, trong lòngLê Tử Hà khỏi hoảng loạn, vội giương mắt lên nhìn trông thấy Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vào trongnhà, sắc mặt lạnh lùng như băng tuyết,còn có vẻ sát khí cố đè nén trong hai mắt.

      "Tiểu Mặc, ngươi.... Ngươi...."

      Đại đao trong tay Tạ Thiên Liêm “loảngxoảng” rơi xuống đất, lưỡi đao thấm máu đỏ tươi.

      Thẩm Mặc bế Lê Tử Hà vào trong phòng, khi ngang qua Tạ Thiên Liêm chân trái chợt nhấc lên, thanh đao vừa rơi xuống đất lại bị hất tung lên lướt quacửa văng ra phía ngoài.

      Sắc mặt Tạ Thiên Liêm có chút khó coi,thấy sát khí người Thẩm Mặc đãgiảm bớt nhưng lại hề dòm ngótới mình, nhìn tới thanh đao theomình nhiều năm liền nhảy bổ ra khỏicửa nhặt lấy nó.

      Cánh cửa như cũng hiểu được tình thế, ông vừa bước ra nó liền đóng sầm lại.

      Toàn thân Tạ Thiên Liêm cũng run lên theo, nhưng dám xông vào. Nhặtđao vỗ cửa lớn tiếng : "Tiểu Mặc, Tiểu Mặc, ngươi làm vậy là có ý gì? Muốn để ta ở ngoài phòng suốt đêmsao?"

      Bên trong im thinh thít, Tạ Thiên Liêmnhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều tốiđen như mực khiến ông sợ run cả người,tiếp tục đập cửa : "Tiểu Mặc, ngườiđàn bà đó thể giữ lại! Ả ta dù gìcũng là người của Quý gia? Ả biết hạiả cửa nát nhà tan có phần của Tạ gia, cònlàm bộ như thèm để ý, cố ý lợi dụng ngươi thôi! Hôm nay ả vẫn còn là Lê phi, chừng trong sạch...."

      "Nếu như người phải là thúc phụ của ta, còn toàn thây đứng đó."

      Lời lạnh lùng bất thình lình vọng ra, thanh lớn nhưng rất ràng.Tạ Thiên Liêm như bị mũi băng nhọnnện cho nhát, sững người bất động, nên lời.

      Lò sưởi trong phòng được đốt lên,nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì, gió rétthỉnh thoảng lùa vào từ khe hở cửa sổ.Sau lưng Lê Tử Hà bị đại đao của Tạ Thiên Liêm bổ thẳng từ bả vai xuống tới sống lưng, miệng vết thương đườngnghiêng dài ghê rợn như há miệng cười, cười đến máu thịt mơ hồ. Lê Tử Hà cảmthấy ý thức có chút mê ly, cái lạnh đến thấu xương người sớm lấn át cả đau đớn, túm chặt lấy ống tay áo củaThẩm Mặc như thể sợ mất hơi ấm áp cuối cùng.

      Lê Tử Hà nằm sấp giường, Thẩm Mặc tay xé toạt chiếc áo lưngnàng, bất chợt nhớ tới cái đêm trước khi vào cung, nghĩ rằng baogiờ để cho nàng chịu khổ hay uất ức nữa, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng lại vì bản thân mà hai lần đều suýtmất mạng. Nghĩ đến đây, ánh mắt ThẩmMặc chùng xuống, đè nén sát khí dườngnhư muốn bùng phát, cuối cùng nhắm mắt lại rồi mở ra, có vậy mới khôi phụclại bình tĩnh xử lý miệng vết thương bôi thuốc cho Lê Tử Hà.

      biết Lê Tử Hà bị lạnh hay là đau,thân thể ngừng run rẩy, hai hàm răng liên tục đánh bò cạp. Thẩm Mặc cầm tay của nàng, vận chút nội lực mớicó thể làm cho nàng yên ổn lại, cẩn thận đắp chăn cho nàng, muốn rời tay bị nàng giữ lại rất chặt thể dứt ra, đành mở miệng : "Ta ra ngoài tìmthêm chút dược, ban nãy chỉ tạm thờicầm máu giảm đau...."

      "Thẩm Mặc, đừng....Đừng ...." Lê Tử Hàhơi hơi hé mắt, mí mắt như nặng tựa ngàn cân, toàn thân mới tức còn lạnhrun giờ lại dần dần nóng lên, như muốn thiêu đốt não bộ dẫn đến hôn mê, chỉbiết túm chặt lấy Thẩm Mặc, dốc hết sức thở ra hơi : "Thẩm Mặc, xin....Xin lỗi, ta....Ta xin lỗi...."

      Vì lựa chọn sai lầm của chín năm trướcđã hại chết song thân chàng, khiến chàng bơ vơ khổ sở, ta....Ta lòng xin lỗi....

      Thẩm Mặc cau mày ngồi xuống giường,cầm ngược lại bàn tay của Lê Tử Hà, : "Đừng nghe thúc phụ bậy, giữa ta và nàng, ai có lỗi với ai cả, cần phải lúc nào cũng gánh hếttrách nhiệm lên người mình như vậy."

      "Thẩm Mặc, ta....Quý Lê....Ta là...." Lê Tử Hà cố nhẫn nhịn đau đớn lưng lạithì thào , nhưng đến nửa rồi lại nghẹn ngào đứt quãng.

      Tròng mắt đen của Thẩm Mặc như phủ lớp sương mù dầy đặc, tuy mơ hồ nhưng sạch , chỉ là có chút ảm đạm sâu lắng.Đỡ lấy Lê Tử Hà muốn ngồi dậy, để nàng nằm tựa vào đầu gối mình, đắp chăn ổn thỏa rồi dùng tay vuốt nhènhẹ lên mái tóc dài của nàng, chải vuốt nhịp nhàng đều đặn, tiếp lời Lê Tử Hà thản nhiên : "Có phải nàng muốn hỏi,ta có hận Quý gia hay ? Có hận Quý Lê hay ?"

      Khóe mắt Lê Tử Hà chẳng biết ươn ướt từ lúc nào, nhắm mắt gật gật đầu.

      "Hận!" Thẩm Mặc mấp máy môi thốt ra chữ, trong phòng thoáng chốc đến cả hô hấp cũng còn nghe thấy.

      Lòng Lê Tử Hà như bị từng sợi tơ cứavào, từ từ lướt qua mọi ngóc ngách, liên hồi dày xéo, cuối cùng bị chữ "Hận" đó chạm đến góc khuất mềm mại nhất, như trường kiếm dốc sức đâm thẳng vào tim, ngay sau đó trước mắt chỉ còn mảng màu đỏ, đầm đìa máu tươi.

      Thẩm Mặc khẽ thở dài, tay xoa nhẹgò má của Lê Tử Hà, rồi lần lên khóemắt, Lê Tử Hà hơi nghiêng đầu qua né tránh.

      "Ta phải là Thánh Nhân." Thẩm Mặc rũ xuống hàng lông mi dầy cheđi thần sắt trong mắt, rồi tiếp: "Cóngười ta trời sanh tính tình đạm bạc, đối với người bình thường ta chỉ dùngtình cảm ở mức cho phép mà thôi, phần tình cảm còn lại chỉ dành cho những người thân mà ta quan tâm. Bởi vì hônsự của ta và Quý Lê hại chết songthân, xác thực ta từng hận."

      Lê Tử Hà nằm gối Thẩm Mặc, bàn tay chàng như dòng nước ấm dần dầnlan tỏa toàn thân, xoa dịu run rẩy, an ủi đau đớn. Giọng dễ nghe tựa như chương nhạc len lỏi truyền tới bên tai, bình thản gợn sóng nhưng lại có thể thôi thúc nước mắt của nàng ngừng chảy ra, trong mắt lẫn trong lòng của Thẩm Mặc đều lộ vẻ tiêu điều nhưđốt giấy để tang.

      "Khi đó ta triệu tập Ám Bộ, bổ nhiệm họvào quân đội, cha xưa nay rất được lòngquân, mọi người thấy ta lên kế hoạchnên cũng thầm chờ đợi tấn công." tay Thẩm Mặc vẫn luồn trong máitóc dài của Lê Tử Hà, từ tốn kể lại câu chuyện chín năm về trước ảnh hưởng đến cuộc đời , nhưng lại thản nhiên đến mức như có chút tình cảm nào: "Biên giới Tây Nam vốn là khôngđược đóng quân, khi đó Tiên Đế pháthiện ra được việc làm của ta nhưngkhông muốn vạch mặt, bởi vì sợ ta tạophản , bèn cử đóng quân là phòng thủ biên giới. Tây Nam ta đủ loại độc thảo tà thuật, muốn áp chế bọn họquả thực phải là chuyện khó gì,thời điểm ngàn quân nguy kịch nương ngã bệnh."

      "Trước đó, người luôn khuyên ta đừngnên kích động, ta nghe, người vừangã bệnh, ta liền hoảng loạn. Dù ta cótinh thông y thuật độc thuật, nhưng đốivới tâm bệnh ta cũng đành bó tay hếtcách, trơ mắt nhìn thân thể người ngàymột yếu . Trước khi lâm chung, người giao cho ta quyển y thư, bảo ta hãy nghiên cứu nó ba năm, ba năm sau, nếu như ta vẫn còn muốn báo thù, người ở dưới cửu tuyền ủng hộ quyết địnhcủa ta."

      "Và sau đó.... Chàng đến núi Vân Liễm?" Lê Tử Hà chuyên chú lắng nghelời Thẩm Mặc , vô luận là cái lạnh rét buốt hay là đau đớn khôn cùng, đềugiống như lần lượt biến mất.

      Thẩm Mặc gật đầu, khóe miệngmang theo nụ cười, trong mắt đồng thờilóe lên nhiều tia sáng nhưng rồi chỉtrong nháy mắt lại bị đánh nát vung vẩy khắp nơi, tiếp tục lẳng lặng : "Trênđường ta gặp phải Ngân nhi, con bécứ theo ta mãi, nên ta đành dẫn theonó đến núi Vân Liễm."

      "Vậy, ba năm sau thế nào?" Lê Tử Hà hỏi rất , có phần sợ đáp án của ThẩmMặc nhưng lại có chút thấp thỏm mongđợi.

      "Ba năm sau...." Thẩm Mặc khẽ mỉmcười, nụ cười hiền hậu như pha lẫn với cảnh xuân héo tàn, lộ vẻ thê lương: "Ba năm sau, ta hận nữa."

      "Tại sao?"

      Câu hỏi bật thốt ra miệng mà kịpsuy nghĩ, Lê Tử Hà quay đầu ngửa mặtnhìn Thẩm Mặc, đúng lúc đối diện vớiánh mắt của chàng nhìn xuống, tươi mát như chồi xanh ngày xuân, còn mang theo nét mềm mại đặc biệt. Vẫn chỉ cười khẽ hỏi, "Ta hỏi nàng, trúng độcrắn, thuốc giải tốt nhất là gì?"

      "Mật rắn, ít da rắn và uống ítmáu rắn."

      "Thuốc giải của loài hoa Túc Dung là gì?"

      "Cánh hoa Túc Dung."

      "Thuốc giải của hoa Lam Nhan?"

      "Nếu tưới bằng nước thuốc giải là lá cây, nếu tưới bằng máu thuốc giải chính là máu của người trồng hoa....."

      Lê Tử Hà khẽ nhíu mày, biết là do thuốc có tác dụng hay bởi vì Thẩm Mặc truyền nội lực, đau đớn lưng dường như còn nữa. Suy nghĩ lại từng giải đáp cho câu hỏi của Thẩm Mặc, chân mày càng thêm nhíu chặt, tronglòng biết những câu hỏi của ThẩmMặc đều có ngụ ý riêng, nhưng trongnhất thời nghĩ ra được mục đíchcủa chàng là gì, dứt khoát hỏi, "Vậy có liên quan gì đến việc chàng có hận hay ?"

      Thẩm Mặc thản nhiên cười, vuốt vuốtđầu Lê Tử Hà, tiếng cười nhu hòa lan tỏa trong căn phòng, so với chiếc lò sưởicàng làm cho người ta có cảm giác ấm áp khoan khoái: "Từ đến lớn ta đọc qua ít y thư, nhưng chỉ thấy được mặt ngoài của nó, thấy được bản chất. Ba năm qua, ta ngày đêm chỉ đối diện duy nhất với quyển sách này, nhìn hoa Túc Dung hết nở rồi lại tàn, cuối cùng đãhiểu được...."

      Thẩm Mặc bỗng dừng lại kể nữa, Lê Tử Hà ngước mặt hiểu :"Hiểu được cái gì?"

      Thẩm Mặc nhìn vào mắt Lê Tử Hà, trong mắt nổi lên lớp lớp sương mù, nụ cườikhẽ xuyên qua qua màn sương mù len lỏi ra ngoài: "Mọi việc đều có nhân quả, chữa bệnh cần phải đúng bệnh hốtthuốc, tìm được nguyên là có thể chữa khỏi, vật khắc vật. Giải độc cũng vậy, bất kể kịch độc đến mấy chắcchắn cũng đều có cách giải, nhưng thuốcgiải mới là khâu quan trọng nhất, bởi vì thông thường đều ở người vật cóđộc. đến đây, nàng hiểu chút nào chưa?"

      Lê Tử Hà nghe đến hồ đồ, mờ mịt mở to mắt lắc đầu.

      "Cái gọi là hận, chỉ nằm trong ý tưởng, là độc dược hay giải dược, bản thân chính là tổng thể, nếu cóđộc, tại sao phải giải? Nếu , tại sao phải hận?" Thẩm Mặc rũ mắtthoải mái : "Năm đó nếu như ta đãthỉnh hôn với Tiên Đế, phải chấpnhận kết quả cuối cùng, được chào đón là do bản thân, đau buồn lại đổlỗi cho người khác, cho cùng, nếu phải ta thỉnh chỉ khônggây ra thảm hoạ cho Tạ gia, đầu đuôi việc đều tại do ta, phải Quý gia, cũng phải Quý Lê."

      Lê Tử Hà gì chớp chớp mắtnhìn ánh nến lập lòe trong phòng.

      Thẩm Mặc lại sờ sờ đầu nàng, đỡ nàngnằm xuống gối, vừa định đứng dậy bị Lê Tử Hà kéo lại: "Đợi chút."

      "Sao vậy?" Thẩm Mặc lại ngồi xuống lẫnnữa.

      Lê Tử Hà xoay đầu qua nhìn chàng, giọng : "Mẹ chàng... Họ Thẩm sao?"

      "Ừ."

      "Bích Lạc điện là Tiên Đế vì bà mới xây đúng ?" Tầm mắt Lê Tử Hà bỗng xa xăm, mất hồn hỏi. người phụ nữcó được tư tưởng thoát tục như thế,chắc lúc còn trẻ nhất định là xuất chúng hơn người, có người đàn ông nào sẽkhông động tâm? Bức tranh trong điện kia có chữ "Thẩm", Tiên Đế hậu đãiBình Tây Vương, sủng ái Thẩm Mặc....

      Thẩm Mặc cười khẽ: "Bây giờ lại thông minh rồi?" đợi Lê Tử Hà mở miệng liền tiếp: "Cung điện đó có phải vì nương xây hay ta lắm, giữa họ rốt cuộc có khúcmắc gì ta cũng hiểu, chỉ biết lúcấy Tiên Đế lựa chọn ngôi vị hoàng đế, nương liền cùng cha rời bỏ Vân Đô trởlại Tây Nam, từ đó hề đặt chân đến Vân Đô bước."

      "Bà....Quả thực là kỳ nữ...." Lê Tử Hàlẩm nhẩm , tự nhận thấy cóđược trí tuệ kiến thức như bà. Nhữngđạo lý mà Thẩm Mặc , nàng có cái hiểu cái , nàng hiểu được báo thù đối với bản thân cũng vô ích, nhưng trong suốt sáu năm qua, mãi đến ngày hôm nay cũng có cách nào có thểthuyết phục được bản thân từ bỏ hậnthù.

      Nàng sẵn lòng vì Diêu nhi từ bỏ, bằng lòng bỏ từng thứ xuống, nhưng khôngphải giống như Thẩm Mặc, cam tâm tìnhnguyện san bằng hận ý, bình tĩnh từ đáy lòng.

      "Ta ra ngoài trước, nếu như thuốc nàyhết công hiệu, vết thương bị đau trở lại cũng rất khó khép miệng." Thẩm Mặcnói xong rút ra bàn tay bị Lê Tử Hà nắmchặt, cúi người xuống hôn lên khóe mắtLê Tử Hà, dịu dàng : "Truy binh củaVân Tấn Ngôn toàn bộ về hướngTây Nam, mấy ngày nữa phát khôngthu hoạch được gì rút lui, đến chừng đó vết thương của nàng cũng tốt hơn,chúng ta trở lại Tây Nam."

      "Ừm." Lê Tử Hà lời đáp, lại : "Vương gia, ông ấy...."

      Sắc mặt Thẩm Mặc chùng xuống, có vẻ vui : " rồi."

      Dứt lời, cầm theo áo choàng, mang đấulạp bước ra cửa.

      Lê Tử Hà nằm lỳ giường, cảm giácđau đớn lưng dần dần kéo tới, còn cảm thấy hơi ẩm ướt, hình như lại đangchảy máu. Nhắm mắt lại, mặc kệ là trênngười hay đáy lòng, muốn nghĩ đến vết thương nữa, chỉ muốn nhớ lại những lời Thẩm Mặc vừa với nàng.

      Nếu , tại sao phải hận?

      Còn chưa kịp suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng xé gió, bên giường vang lên tiếng “phụt”, mở mắt ra thấy cạnh giườngbị cắm mũi tên dài, đầu mũi tên cònghim mảnh giấy, tờ giấy được gấpqua loa rơi xuống, nét mực màu đen mơ hồ lên, Lê Tử Hà bỗng cảm thấy trước mắt xoay vòng vòng, nhắm mắt lại, nhưng chữ “Lê” kia vẫn quanh quẩnở trước mắt mãi tiêu tan.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65


      Khi Thẩm Mặc trở về trời hừng sáng, mũ và áo choàng phủ lớp tuyết rất dầy, dừng ở ngoài cửa cởi ra giũ sạch rồi mới mở cửa vào trong. Ngẩng đầu thấy Lê Tử Hà muốn ngồi dậy, nhíu nhíu mày, vội bước tới đỡ nàng : "Ngồi dậy làm gì? Đợi ta thay thuốc mới cho nàng."

      Lê Tử Hà cười cười ngoan ngoãn nằm xuống, trách móc : "Nằm suốt buổi tối, cả người cũng cảm thấy mệt mỏi."

      "Vết thương này ít nhất phải nghỉ ngơi ba bốn ngày thể hoạt động...." Thẩm Mặc để thuốc trong tay xuống, đắp chăn mền lên người Lê Tử Hà dặn dò: "Nàng ngủ thêm chút, ta điều chế thuốc."

      "Ừm." Lê Tử Hà ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mắt vẫn mở to rời Thẩm Mặc giây.

      Chàng mặc thân vải thô màu tương, tóc dài như tơ vén lên, cả đêm ngủ nhưng thần sắc hề có chút mệt mỏi. Bây giờ đôi mắt so với thời gian ở trong cung sáng hơn rất nhiều, tinh thần lại càng có sức sống hơn khi còn ở núi Vân Liễm.

      "Thẩm Mặc, Ngân nhi đâu?" Nghĩ đến núi Vân Liễm, đầu tiên Lê Tử Hà nghĩ tới Thẩm Ngân Ngân, lần trước ở hoàng cung đuổi muội ấy , sau đó ở suốt trong cung cũng chưa gặp lại muội ấy, biết kết quả cuối cùng ra sao.

      Thẩm Mặc hơi hơi cau mày, lạnh nhạt : " rồi."

      " cùng Trịnh Hàn Quân sao?"

      "Ừ."

      "Chàng... có thể tìm người bảo vệ họ được ?"

      "Ừ."

      Có vẻ như Thẩm Mặc muốn nhắc tới Thẩm Ngân Ngân, nhưng vẫn phối hợp trả lời làm Lê Tử Hà cũng thở phào nhõm. Thẩm Mặc từng đối với người quan tâm cần phải để ý tới, nhưng dù sao Thẩm Ngân Ngân cũng từng ở cùng chàng nhiều năm như vậy, thể bỏ mặc lo.

      Trong phòng nhất thời yên lặng, Lê Tử Hà vẫn nhìn Thẩm Mặc chớp mắt, dù chỉ là cái bóng lưng nhưng vẫn cảm thấy thõa mãn.

      "Thẩm Mặc, khi còn ở núi Vân Liễm, chàng từng nghĩ đến điều gì?" Lê Tử Hà nghiêng đầu qua, nghĩ đến ba năm đó chàng phải ở thư phòng đọc sách cũng lên núi hái thuốc, hoặc là xuống núi khám bệnh, vẻ mặt thường xuyên có biểu cảm. Khi đó nàng rất ít khi gặp chàng, chưa từng tìm hiểu vẻ hững hờ gương mặt ấy rốt cuộc chứa thứ gì.

      Thẩm Mặc mở túi ra, phân biệt thảo dược, nghe lời của Lê Tử Hà, dừng tay lại khẽ cười : " nhớ ."

      Lê Tử Hà trêu ghẹo : "Chàng bị mất trí nhớ sao?"

      Lại nghe thấy Thẩm Mặc cười khẽ nhưng trả lời nữa, chỉ yên lặng giã thuốc, từng tiếng rơi vào trong tai Lê Tử Hà như có tiết tấu nhạc, cả đêm chưa ngủ, có chút mệt mỏi, bóng lưng trước mắt dần dần mơ hồ, lại đột nhiên nghe được thanh vang ở bên tai, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.

      "Nàng từng hỏi ta vì sao nàng."

      Lê Tử Hà nháy mắt mấy cái, chờ câu tiếp theo của Thẩm Mặc, nhưng vẫn là từng tiếng từng tiếng giã thuốc, gần như khiến nàng cho rằng câu kia là ảo giác, muốn mở miệng đặt câu hỏi nghe Thẩm Mặc : "Ta nghĩ lâu rồi, nhưng vẫn tìm được nguyên nhân."

      thấy được nét mặt Thẩm Mặc, nhưng Lê Tử cảm giác được chàng cười, cười rất dịu dàng: "Sau đó ta nghĩ đến ngày nàng chưa xuất , sau khi thông suốt được giữa và hận người ta bỏ xa. từng hận cho nên muốn gặp lại, thế giới này đột nhiên trống trãi vô thường, ai có thể tác động vào cảm xúc vào ta nữa."

      "Sau đó gặp được nàng....Nàng biết , nàng khi đó, đâu có chỗ nào giống đứa trẻ." Ý cười trong giọng của Thẩm Mặc càng ràng, ngay sau đó lại trầm xuống: "Gặp được nàng, ta phát , ra ta đối với thế giới này phải hoàn toàn cảm giác, ít nhất nảy sinh hiếu kỳ về nàng, biết đau lòng vì nàng, lo lắng cho nàng ở hoàng cung phải chịu khổ, ta sợ thân phận của ta liên lụy đến nàng...."

      "Tử Hà, nàng có biết, xuất của nàng đối với ta mà giống như ban cho ta sinh mạng mới. lần nữa có cảm giác của con người, có vui vẻ, giận, buồn, rất nhiều tình cảm khắc sâu mà ta chưa từng cảm nhận được. Sau khi cha mẹ ta mất ta biết sống để làm gì, kể từ khi cuộc sống có nàng xuất , sau khi thương coi trọng nàng, ta biết...."

      Lê Tử Hà nhìn bóng lưng Thẩm Mặc, nghe trong lời của chàng ràng mang ý cười cười, nụ cười hạnh phúc ấm áp, nhưng chẳng biết từ lúc nào trong mắt bắt đầu chua xót, lên tầng sóng nhiệt, liều mạng muốn ép trở về, nhưng càng lúc càng mãnh liệt, dứt khoát vùi hai mắt vào gối, để cho mình nức nở thành tiếng. thanh nhàng của Thẩm Mặc vẫn truyền tới, nước mắt cũng khống chế được tràn khỏi bờ mi.

      Chàng , Tử Hà, thế giới của ta…Chỉ có duy nhất mỗi nàng….

      Sau bão tuyết, bình thường trời trong xanh, ánh mặt trời trong suốt chiếu lên tuyết trắng, như muốn làm mù hai mắt, đến lúc hoàng hôn, lại thêm mấy phần ấm áp, sắc vàng chiếu nghiêng mặt tuyết, hết sức đẹp mắt.

      Lê Tử Hà nhìn xuyên qua khe hở cửa số, chớp mắt nhìn, bởi vì lưng bôi thuốc nên còn đau đớn bứt rứt nữa, trái lại có vẻ bởi vì thời gian quá dài giữ nguyên tư thế nên đau nhức càng thêm nghiêm trọng. Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà trăn trở đủ mọi tư thế, cười cười : "Ngày trước đâu phải chưa từng nằm như thế, lần này sao lại chịu nổi?"

      " giống nhau." Lê Tử Hà cười thần bí nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sang Thẩm Mặc, hai mắt cong cong, : " ra nơi này cách Vân Đô xa có đúng hay ?"

      "Ừ, hai canh giờ là đến." Thẩm Mặc gật đầu, lại nâng đầu của Lê Tử Hà lên gối đầu, để cho nàng nhìn ra ngoài cửa sổ dễ dàng hơn.

      "Thẩm Mặc," Lê Tử Hà ngửa đầu lên, ánh sáng trong mắt thay đổi, lấp lánh mang theo chút yếu ớt : "Ta muốn ăn bánh hạt sen ở thành Tây Vân Đô."

      Thẩm Mặc nhướng nhướng mày, chưa bao giờ thấy Lê Tử Hà chủ động muốn thứ gì, thấy nụ cười kích động mặt nàng, cũng nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ là hỏi, "Nàng thích ăn mấy thứ điểm tâm này khi nào?"

      "Suýt nữa quên mất, trước kia từng thích ăn, chẳng qua lâu rồi chưa được ăn mà thôi." Lê Tử Hà chớp mắt, vẫn cười .

      Tất nhiên Thẩm Mặc sớm nhìn ra Lê Tử Hà từng sống những ngày an nhàn sung sướng, nhưng những năm qua rất nhiều thói quen bị thù hận che giấu. Vẫn có thể nhìn ra được, tuy ngoài mặt nàng kiên cường nhưng thực ra rất yếu đuối, dường như bất cứ lúc nào cũng cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cái giá phải trả là ngày ngày lo lắng đề phòng, muốn khóc ra sức chớp mắt, cố gắng cười, bị người trúng tâm trầm mặc ....

      "Thẩm Mặc...." Lê Tử Hà kéo tay áo Thẩm Mặc, nịnh nọt : "Về sau có thể bao giờ quay lại Vân Đô nữa...."

      "Được, nàng chờ ta." Thẩm Mặc cười đồng ý, đỡ Lê Tử Hà nằm xuống, đắp kín chăn rồi dặn dò: "Đừng lộn xộn, miệng vết thương bị rách phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ta nhanh về nhanh."

      "À phải, chàng để đồ đạc tùy thân của chúng ta ở đâu? Còn ít dược liệu mua hôm qua nữa? Ta ở đến phát chán rồi, ta muốn điều chế thêm chút dược liệu để chuẩn bị bất cứ tình huống nào." Ánh mắt Lê Tử Hà trong sáng thuần khiết, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Mặc cười .

      Thẩm Mặc do dự hồi lâu, nhíu mày : "Nàng nên nghỉ ngơi cho tốt, nằm ở giường điều chế độc, lỡ như sơ ý chút...."

      "Thẩm Mặc, chàng có từng thấy ta bất cẩn bao giờ chưa?"

      "Thẩm Mặc…." Hai chữ bị Lê Tử Hà làm nũng kéo dài dài, thường thấy bộ dáng kiên cường cứng rắn của Lê Tử Hà, hôm nay ngẫu nhiên được thấy điệu bộ yểu điệu của nàng, mỗi lần như thế đều khiến trái tim Thẩm Mặc nhũn ra, thể cự tuyệt cầu của nàng, cũng biết phải gì đành lắc lắc đầu chấp nhận, sau đó ra hậu viện.

      lát sau quay lại cầm theo gói đồ , lục soát người lấy bột phấn ra, giao cho Lê Tử Hà dặn dò: "Nàng nhắc nhở ta, nếu có người đột kích, nhớ dùng độc này."

      Lê Tử Hà gật đầu, khóe mắt tươi cười tiễn rời , cửa lớn vừa đóng nụ cười trong nháy mắt chợt tắt, ánh sáng lấp lánh mời vừa rồi còn lưu lại trong mắt cũng tắt lịm, chỉ còn lại vẻ buồn bã.

      Đặt tất cả dược liệu có thể sử dụng ở trước mắt, thầm tính toán cân đo dược hòa tan hòa chung những loại thuốc vào nhau để có hiệu quả cao, loay hoay mãi nửa canh giờ trôi qua. Lê Tử Hà đoán chừng Thẩm Mặc xa, cắn răng chống người bò dậy, tiện tay tìm quần áo mặc vào, mới hoạt có chút, liền cảm thấy vết thương lưng như nứt ra, cắn chặt răng, hai mắt mở to hai mắt, quan tâm đến cơ thể đau đớn nữa, nhanh chóng sắp xếp quần áo ổn thỏa, bước xuống đất ra hậu viện.

      Bên ngoài hậu viện ngoại trừ có phòng bếp , còn có phòng chứa củi, chứa rất nhiều cỏ khô và củi đốt. Lê Tử Hà cẩn thận bước vào ôm chút cỏ khô ra, sau đó lại ôm thêm mớ củi đốt vây quanh ở căn phòng phía sau, vết thương lưng bắt đầu rỉ máu thấm ướt áo lan ra mảng đỏ ngầu.

      Lê Tử Hà lấy ra chai thuốc, nuốt mấy viên vào, để làm cho thần kinh tạm thời tê , xoa xoa vầng trán đổ mồ hôi, ngẩng đầu lên, lại phát sớm thấy bóng dáng của mặt trời, sắc trời tối lại lúc nào chẳng biết, bầu trời thậm chí còn có mấy vì sao.

      khỏi cười tự giễu, hạnh phúc, ra tựa như ngôi sao trước mắt, nhìn như gần trong gang tấc nhưng thực chất chẳng bao giờ chạm đến được. Trong chớp mắt, ánh rạng đông như xé rách bình minh, hạnh phúc của nàng, ra trở lại nữa.

      vào trong phòng, quét mắt nhìn từ trái sang phải, từ xuống dưới, chiếc bàn gỗ này Thẩm Mặc mới làm xong ngày hôm qua, buổi sáng giã thuốc, đến đêm qua thay quần áo cho nàng, mỗi ngày hai người dùng chung chậu gỗ rửa mặt, ôm nhau ngủ giường hẹp, nay tất cả nằm im chờ đợi bị phá hủy, nàng tình nguyện tự tay hủy diệt!

      Đốt đuốc lên, thiêu hủy, thiêu hủy tất cả, thiêu hủy hết là được rồi!

      Cố gắng chống đỡ cơ thể run rẩy, ánh lửa lớn bập bùng lấp lánh, Lê Tử Hà chớp mắt mấy cái để làm tan sương mù trước mắt, chần chờ nữa, vứt cây đuốc vào đám cỏ khô, ngọn lửa bốc lên ngoài viện, nàng biết, đến lúc, dấy lên ngọn lửa lớn hừng hực, tất cả hóa thành tro bụi.

      Cũng đúng lúc này cửa đột nhiên bị đẩy tung ra, người trước mắt tia huyết sắc, cả người Thẩm Mặc tỏa đầy sát khí tức giận, sải bước dài xông đến giữ chặt cổ tay Lê Tử Hà, đè nén tức giận gầm : "Nàng làm cái gì đây? Nàng muốn làm cái gì?"

      Con ngươi của Lê Tử Hà phân trắng đen rệt nhìn Thẩm Mặc, đôi môi run run nên lời, chỉ thấy rút kiếm bên hông, trở tay vung lên, đường kiếm múa như hoa, đám cổ khô vừa nhóm dấy lên văng ra xa, chỉ trong lúc dọn dẹp sạch .

      Lê Tử Hà tính toán thời gian, quay lại Vân Đô ít nhất cần hai canh giờ, nhưng bây giờ, canh giờ cũng chưa tới.... Thừa dịp lấy tay ra, lúc này thần trí mới trở lại, chống đỡ thẳng người tới cạnh cửa, Thẩm Mặc thấy máu chảy lưng nàng liền kéo nàng lại, lòng dạ cũng mềm theo, tức giận cũng hoàn toàn biến mất, bất đắc dĩ : "Tử Hà, hay là về lại giường nằm , được ? Nàng...."

      "Ta muốn , cần chàng quan tâm!" Lê Tử Hà khẽ quát, lần nữa giũ tay ra, tự mình ra hướng cửa.

      Thẩm Mặc ngăn lại: "Nàng định đâu?"

      "Hoàng cung."

      "Hôm qua hết lời với nàng, nàng còn chưa hiểu sao? Nàng hồi cung, còn muốn báo thù hay sao?" Giọng Thẩm Mặc khống chế được vang lên, giữ chặt cổ tay Lê Tử Hà buông.

      Lê Tử Hà quay đầu lại, vành mắt ửng đỏ cười khẩy : "Cái gì là nhân quả, cái gì là hận, ta hiểu! Cả nhà chàng có bị giết, tất nhiên chàng hận!"

      "Cố gia sụp đổ, Trịnh Dĩnh bị xử tử, nếu như nàng trách Tạ gia cứ việc nhằm vào ta, vì sao còn phải hồi cung? Vân Tấn Ngôn mất nửa cái mạng, xem như trả nợ, muốn giết dễ, nàng trở về chính là chịu chết!" Thẩm Mặc nhìn Lê Tử Hà, bất đắc dĩ trong giọng vơi , chỉ còn lại lạnh lùng theo thói quen.

      "Ha ha, ai bảo với chàng ta muốn giết ?" Lê Tử Hà cười khẽ, ánh mắt dao động.

      Thẩm Mặc cau mày hỏi: "Vậy nàng muốn gì?"

      "Ha ha, giết ư, quá tiện nghi cho rồi!" Lê Tử Hà đột nhiên cười lớn, biết hơi sức từ đâu, bất ngờ tránh thoát bàn tay của Thẩm Mặc, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Vẻ mặt như chết lặng, tròng mắt đỏ tươi như muốn xuất huyết, oán hận ngút trời : "Ta muốn những thứ quan tâm tan thành mây khói, muốn có được những thứ mình thích, muốn giang sơn hao tổn tâm cơ mới có được bị mất sạch từ tay , muốn chịu khiển trách của lương tâm ăn ngon ngủ yên, muốn nếm hết nước mắt đau khổ chảy trong lòng ta, muốn nhớ, Quý Lê ta, phải đồ chơi tùy tiện cho người khác lừa gạt vứt bỏ!"

      Thẩm Mặc bị câu này đóng đinh tại chỗ, giống như bị mất nửa linh hồn, trong mắt chứa vẻ tối tăm, dần dần trống rỗng, nhưng cũng ngay tức khắc khôi phục lại ánh sáng cười hỏi "Nàng vừa gì? Nàng , nàng là ai?"

      mặt Lê Tử Hà gợn sóng, nhìn thẳng Thẩm Mặc, có khiếp đảm mà cười khẽ : "Ngươi nghe ư? Ta , ta là Quý Lê."

      "Nàng cho là ta tin?" Thẩm Mặc nhìn Lê Tử Hà, tầm mắt dường như muốn nhìn xuyên thấy nàng, nhưng tìm thấy tiêu cự chỉ có trống rỗng như nhấn chìm người ta vào trong đó.

      Lê Tử Hà quay lại nhìn, lạnh lùng : "Có tin hay tùy ngươi, hôm nay ngươi còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, ta muốn làm bộ chàng chàng thiếp thiếp cả ngày dính chung chỗ với ngươi. Vốn muốn phóng hỏa trận xong hết mọi chuyện, nhưng nếu bị ngươi phát , được, ta thẳng với ngươi cũng sao."

      "Lợi dụng? Có thể hơn ?" Lần này đổi lại là Thẩm Mặc cười khẽ, nở rộ gương mặt tái nhợt, hết sức chói mắt.

      Lê Tử Hà cũng yếu thế, mặt vẫn là nụ cười giễu cợt: "Ngươi nghĩ xem, ta chỉ có thân mình, thế đơn lực bạc, dựa vào cái gì mà báo thù? nấp ở Thái Y viện có thể làm được gì? Nhiều lắm chỉ có thể làm con cờ tranh giành quyền lợi thôi! Nhưng đấy là trước khi ngươi chưa xuất .”

      Lê Tử Hà chống lại ánh mắt của Thẩm Mặc, nụ cười trở nên quỷ dị: "Nếu muốn báo thù phải chừa thủ đoạn nào, lợi dụng tất cả ưu thế, liều mạng leo lên cao, đạt mục đích thề bỏ qua! Ngày đó ta vốn muốn lợi dụng Thẩm Ngân Ngân uy hiếp Trịnh Dĩnh ép phải giúp ta, chịu, nhưng ngờ ngươi lại chui đầu vào rọ."

      "À, ngươi đừng quên, ban đầu là ngươi muồn kết làm đồng minh với ta, ngươi giúp ta, là ngươi tình nguyện, ngươi ta, cũng là ngươi tình nguyện, ngươi những lời buông tha hận thù kia, cũng là ngươi tình nguyện! Ta mượn tay ngươi loại bỏ hai nhà Trịnh – Cố, nay chỉ còn lại người kia thôi, ngươi có biết tại sao ta lại dùng tay trái bắn tên ?" Lê Tử Hà vòng qua trước người Thẩm Mặc, cà nhắc ghé vào lỗ tai hỏi khẽ, ngay sau đó cười rạng rỡ : "Vì để cho biết ta chính là Quý Lê."

      Sắc mặt Thẩm Mặc trở nên trắng bệch, lui về sau bước, cặp mắt hằn lên tia máu, môi mỏng mấp máy: "Tốt, tốt tốt! Khá khen cho bên tình nguyện!"

      "Hiểu là tốt!" Lê Tử Hà liếc xéo Thẩm Mặc, vẫn cười châm chọc: " đúng, sao ta lại quên chứ? Sao lại chỉ còn có người? Chu di cửu tộc Quý phủ ta năm đó, Tạ gia ngươi cũng là kẻ đồng lõa! Tạ Thiên Liêm muốn Quý phủ giao ra hung thủ, dựa vào cái gì mà nhận định Khúc ca ca là hung thủ? Nếu có lòng muốn giết cửu tộc ta, vậy sao quân đội Tây Nam dưới tay cha ta lại có chút phản ứng nào? Nè, đừng với ta, những thứ này ngươi hoàn toàn hề hay biết!"

      "Ta...."

      "Đủ rồi!" Lê Tử Hà lạnh giọng cắt ngang: "Vì lẽ gì mà ta còn sống đến tận bây giờ? Bởi vì hận mà sống lại, ngươi có biết mối hận này sâu đậm bao nhiêu ? À, cảm ơn có lòng giúp ta trừ khử hai kẻ thù lớn, nhưng đó là nhà họ Tạ các ngươi nợ ta! tại vở kịch này, ta muốn diễn nữa, nếu ngươi để cho ta , vậy ngươi biến , càng xa càng tốt!"

      Ánh sáng trong mắt Thẩm Mặc trong nháy mắt phụt tắt, tinh thần bỗng chốc suy sụp ảm đạm, nhưng vẫn cười : "Ta chỉ hỏi nàng, theo như lời của nàng, là ?"

      "Là ."

      " hối hận?"

      Lê Tử Hà xoay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt rồi lại mở ra, quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Thẩm Mặc: " hối hận!"

      Thẩm Mặc vẫn cười khẽ, ánh mắt dần dần tối lại, khoác lên lớp sương mù mông lung, tụ rồi lại tán, thản nhiên : "Được, ta thành toàn cho nàng."

      Dứt lời, nhìn nàng nữa lướt qua nàng, sải bước nhanh đến cạnh cửa, thêm bước ra khỏi ngưỡng cửa, bỗng quay trở về. Toàn thân Lê Tử Hà run lên, tròng mắt hằn lên tia máu, nhìn Thẩm Mặc lấy gói giấy từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, ngay sau đó xoay người kiên quyết rời , tóc đen như mực tung bay trong gió tuyết, từ từ biến mất khỏi tầm mắt.

      Bao nhiêu kiêu ngạo lẫn quật cường gương mặt Lê Tử Hà bỗng chốc hóa thành nét đơn đau đớn, nhấc chân tới cầm lấy gói giấy, vừa nắm được lảo đảo ngã nhào xuống đất, như hề có cảm thấy đau đớn, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào gói giấy, mở nó ra, hương sen thoang thoảng bay tới, bột phấn bị gió lớn ngoài của lùa vào thổi bay lên, nhắm mắt lại cẩn thận hít lấy mùi thơm đó, là bánh hạt sen.

      Tuyết vẫn cứ lặng lẽ rơt suốt đêm, lệ cạn, máu khô, người nằm đất cả người hết nóng rực rồi lại lạnh như băng, như giãy giụa trong đêm tối vô tận. Nắm chặt gói giấy trong tay chịu buông, dường như muốn giữ lại chút gì có liên quan với người đó. người rốt cuộc cũng có ấm áp, dùng sức bắt lấy nó, cố gắng nhích đến gần nhưng ngửi được mùi thuốc quen thuộc nữa, cố sức mở mắt trông thấy vầng vàng óng, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng nửa hơi sức cũng có, đột nhiên trước mắt thoáng lên cảnh buổi đêm hôm đó bị trường kiếm bao vây, trong đó có lọ thuốc của nàng cho Nhất Nhất, còn có quyển sách lớn hơn lòng bàn tay…

      Còn có tờ giấy mỏng, giấy trắng mực đen rất ràng, là chữ viết của Vân Tấn Ngôn: "Lê nhi, hai ngày sau, giờ Thìn, Thẩm Mặc đến đây, chết. Nàng đến, Nhất Nhất chết."

      Cả người Lê Tử Hà bốc lên khí lạnh, nghe được thanh tí tách, giống như nơi nào đó chảy máu? Tim sao?

      luồng hơi ấm, mang theo mùi Long Tiên Hương phả tới trước mặt, nghe người ở bên tai dịu dàng : "Lê nhi, ta tới đón nàng."

      Tại thôn hẻo lánh cách phía Đông Vân Đô xa, trong đêm tụ tập nhóm binh mã lớn, trong đó thậm chí có cả Ngự Lâm quân, đầu là xe ngựa sang trọng đắt tiền được bốn con bạch mã điều khiển, dấu vết kéo dài trong tuyết, chở hai người vội vã rời , đại đội binh mã theo sau.

      Người người đều bị cảnh tượng này làm hoa mắt, kinh ngạc suy đoán, ai chú ý tới bóng dáng đẫm máu trong nhóm binh mã cuối cùng, toàn thân là vết đao hay trúng tên phân , giống như được tắm qua máu tươi, đỏ thẫm từ xuống dưới, duy chỉ có đôi mắt là vẻ trấn định trong suốt, nhìn chằm chằm xe ngựa phía trước, thở hổn hển tập tễnh theo được mấy bước, cuối cùng chịu nổi nữa ngã nhào đống tuyết, tuyết trắng nhuộm thành mảng đỏ.

      Chỉ thoáng vạn vật đều chìm vào yên tĩnh, áo choàng của nam tử kia lại động đậy, cử động hồi, thân thể bé chui ra từ bên trong, người dính nhìu vệt máu máu, luống cuống quỳ ở bên, lắc lắc tay cánh tay của người kia nhưng thấy phản ứng, má trái mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nho , tiếp tục lắc lắc cánh tay của người nọ, vẫn thấy phản ứng, trong nháy mắt hai con ngươi ngập nước, đôi môi run lên, muốn chuyện nhưng chữ cũng ra được, chỉ dựa theo khẩu hình gọi, "Thúc thúc.... Thẩm thúc thúc...."


      P/S: Trả thù, trả thù, trả thù...hứ...cố chấp trả thù cuối cùng đc gì??? Haizzzz, QL này cũng thiệt là....chỉ làm khổ Thẩm thôi http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66

      Từng khóm hoa Túc Dung đỏ thắm tựa như biển hoa, phất phơ lay động trong gió như gật đầu mỉm cười với Lê Tử Hà. Chóp mũi ngửi thấy hương hoa thơm ngát, thoang thoảng đâu đó còn có mùi thảo dược ấm áp, quen thuộc, hơi thở an bình quanh quẩn xung quanh. Nàng nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy thanh tịnh, đầu ngón tay lạnh lẽo thô ráp bị quấn lấy khiến đáy lòng nàng bất chợt gợn sóng rồi dần dần lan rộng ra. Nàng nghiêng người muốn dựa vào chút ấmáp ấy, nhưng thấy đâu nữa. Quayđầu nhìn sang lại mới thấy Thẩm Mặcđang đứng đối diện mỉm cười, trong mắtngập tràn hình bóng của nàng. Trái timnàng như được an ủi phần nào, cầm tay nhưng dường như chỉ bắt được hư vô. Lê Tử Hà kinh hoàng nắm lần nữa,nhưng tài nào bắt được. Nàng nứcnở : "Thẩm Mặc, ra ta là Quý Lê…..Chàng, còn có thể ta sao?"

      Thẩm Mặc vẫn mỉm cười với nàng giống như ánh mặt trời, nụ cười sáng ngời, lưuluyến dịu dàng. nắm tay Lê Tử Hà,giọng như hư , dường nhưtruyền đến từ thời xa xưa, mơ hồ khôngrõ: "Tử Hà, nàng biết , ta khôngquan tâm nàng là ai, quan tâmnàng ai hận ai, ta chỉ muốn vĩnh viễn nắm tay nàng thế này...."

      Thẩm Mặc dừng lại, ánh mắt chợt lóe lên, kéo Lê Tử Hà vào trong ngực, nhẹgiọng bên tai nàng: "Cho dù bị ngườiđời khinh bỉ, cho dù có mặt mũi nào qua Hoàng Tuyền, ta cũng muốncho người đời biết ta nàng, người tayêu chỉ có nàng."

      Vành mắt Lê Tử Hà đỏ ửng, nở nụ cườiyếu ớt. Hoa Túc Dung đỏ như lửa, cánhhoa tung bay luồn vào tóc. Nàng tựa vàođầu vai Thẩm Mặc, muốn trả lời, lại phát mình thốt nên lời.

      Thân thể ôm lấy nàng bỗng run lên,cánh hoa vờn quanh mái tóc bỗng hóathành máu tươi xuống đất. Lê Tử Hàvội chống người lên, lại thấy Thẩm Mặcvẫn cười với mình, cười đến ảm đạm.Toàn thân chàng đỏ rực màu hoa nhiễm máu, ồ ạt chảy ra mãi khôngngừng. Lê Tử Hà hốt hoảng kéo lấy ốngtay áo của Thẩm Mặc, nhưng lại cầm phải khoảng . Nàng muốn gọi ,nhưng dù có dùng hết sức cũng khôngphát ra được tiếng nào. Đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn thân thể dưới ánh trăngdần trở nên trong suốt, theo cơn gió thổi qua bay như lá rụng. Biển hoa đỏ rựcrỡ trước mắt bỗng biến thành màu trắng, màu trắng chết chóc.

      Lê Tử Hà hốt hoảng, trong đầu bỗngnhiên trống rỗng, liều mạng đuổi theo. Dưới chân là khoảng , nàng "A" tiếng sợ hãi, cuối cùng cũngphát ra được thanh.

      Hai mắt đau như bị đâm, toàn thân đổmồ hôi đầm đìa, Lê Tử Hà kinh hãi gần như rơi từ giường xuống. Thân thể vừa mới cử động, da thịt lưng đãđau như bị xé rách. Có người nâng nàng,Lê Tử Hà lại giống như là bị bỏng, khôngđể ý đau đớn lưng, đột nhiên tránhra, quay đầu lại phòng bị nhìn người vừamới dìu nàng.

      Cung nữ sau lưng e sợ chọc giận Lê Tử Hà, sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất, kinh hoảng : "Nô tỳ BíchUyển tham kiến nương nương, nươngnương thiên tuế. Nô tỳ sợ nương nươngđộng vết thương, nô tỳ biết sai, xin nương nương trách phạt."

      Nghe được giọng nữ trong trẻo, Lê Tử Hà thở ra hơi, chậm rãi nhắm mắt,điều chỉnh lại cảm xúc hoảng hốt vì cơn ác mộng, lạnh lùng : "Hoàng thượngđâu?"

      Bích Uyển quỳ đất, run rẩy : "Hoàng thượng.... Hoàng thượng.... Nô tỳ biết."

      "Ta muốn gặp ."

      "Nương nương." Giọng điệu Bích Uyểnkhông ổn, kinh hoảng : "Nươngnương, Hoàng thượng hôm nay nhấtđịnh người đến thăm nương nương, xin nương nương nghỉ ngơi."

      Chân mày Lê Tử Hà nhíu lại, hơi mở mắtnhìn lướt qua áo trong mặc người.Đây phải là bộ đồ nàng mặc lúc trước. Nàng khẽ nở nụ cười, tùy ý hỏi:"Đồ người ta đâu?"

      "Bẩm nương nương, Hoàng thượngnói.... người nương nươngkhông nên mang quá nhiều độc vật, sainô tỳ hủy những thứ đó ...."

      Vốn vết thương người Lê Tử Hàchưa được điều trị tốt, lại nằm đất lạnh lẽo cả đêm, mất máu quá nhiều, khuôn mặt tái nhợt đến mức còn chút huyết sắc. Nàng nhớmình trở về cung như thế nào, có lẽ nếukhông có giấc mộng kia, nàng ngủvĩnh viễn....

      "Ta trở về cung mấy ngày rồi?" Lê Tử Hàcử động cánh tay, muốn chống người dậy.

      Bích Uyển ngước mắt thấy Lê Tử Hàmuốn đứng dậy, do dự có nên đứng dậydìu nàng hay . Lê Tử Hà phân phó gì, nàng dám tùy tiện đứng lên, chỉ đành trả lời: "Bẩm nương nương, ba ngày rồi."

      Lê Tử Hà nhíu mày, cắn răng chốngngười lên, Bích Uyển vội dập đầu :"Nương nương, nương nương khôngnên đứng dậy, ngự y nương nương con rất yếu, vết thương nặng chưa lành, lại bị lạnh cả đêm, cần phải điều trị tốt cẩn thận, ít nhất tháng thể xuống giường."

      cần Bích Uyển , Lê Tử Hà nhận thấy thân thể mình còn sức lực, vừa mới ngồi dậy trước mắt biếnthành màu đen, choáng váng hoa mắt. Nhưng nàng cố chịu đựng, để ý tới lời của cung nữ, xoay người ngồi dậy. Đột nhiên nàng cười khổ, vì sao mỗilần bị thương đều là ở phía sau, gậyđánh, roi quất, vết đao, mỗi lần đều phải nằm ở giường lâu thểđộng.

      "Nô tỳ mang cho nương nương chútđiểm tâm." Bích Uyển lại dập đầu xin chỉ thị.

      Lê Tử Hà gật đầu, vết thương lưng qua ba ngày, cử động quámạnh cũng đến mức làm ráchmiệng vết thương. Lúc này toàn thânnàng bủn rủn vô lực là vì đói.

      "Gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì ?"

      giường đặt chiếc bàn thấp, phía bày cháo trắng, còn có chút rau dưa và các loại bánh ngọt. Lê Tử Hà vừa múcmột muỗng cháo đưa lên miệng, vừa lơđãng hỏi.

      Cả người Bích Uyển run rẩy, dám ngẩng đầu, cung kính trả lời: "Bẩmnương nương, trong cung bình yên."

      " có chuyện gì đặc biệt?" Giọng điệu Lê Tử Hà khẽ nâng cao, nghi ngờ .

      " có, có." Bích Uyển ngập ngừng.

      Lê Tử Hà cười, vùi đầu húp cháo, dù thếnào chuyện đầu tiên cần phải làm là phục hồi sức lực.

      "Cút ngay, Bổn cung muốn vào, nô tài các ngươi dám cản sao?" Đột nhiênngoài điện truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ. Để ngăn khí lạnh, cửa sổ điệnThần Lộ đều được đóng kín, thanh từ bên ngoài rất khó truyền vào được,nhưng giọng kia quá chói tai, trong điện lại vô cùng an tĩnh nên càng có vẻ ràng.

      Lê Tử Hà cau mày, hỏi "Bạch Quý phi?"

      Giọng kia chắc chắn là của Tô Bạch, nhưng nàng ta ở trước mặt mọi ngườivẫn luôn giả vờ hồn nhiên, dịu dàng, rành thế , từ bao giờ lại trở nên ngang ngược như vậy?

      Bích Uyển khó xử nhìn cửa điện. Từ trước đến giờ vị Lê phi này thích trong điện có nhiều người, nghe nóingày trước nàng thường xuyên đuổi mọi người ra ngoài cửa, Hoàng thượng cũng cực kỳ thấu hiểu, chỉ dặn dò cứ để mình nàng ở lại trong điện. do dự biết nên trả lời thế nào, lại ngheLê Tử Hà : "Đuổi nàng ta , ta khôngmuốn gặp."

      Lê Tử Hà nhịn cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, hất hết đồ ăn bàn. Thấy kia cung nữ nhận lệnh ra ngoài, nàng hítsâu hơi, nằm xuống. tại nàngkhông có hơi sức đấu với Tô Bạch.

      Ngoài điện vẫn tranh cãi ầm ĩ, đành vậy, mặc dù nằm ba ngày thân thể nàng vẫn rất mệt mỏi. Lê Tử Hà nhắm mắt lại muốn ngủ, trái tim luôn bình tĩnh nay lạiđau ỷ, loại đau đớn này nổi lên giống như lốc xoáy, càng khuấy càng mạnh,càng lúc càng mau, càng lúc càng nhanh.

      Nhất Nhất, muốn gặp Nhất Nhất, biết Vân Tấn Ngôn đến nàng thể nào nhìn thấy, nhưng vẫn nhớ mãi quên.

      Thẩm Mặc, nhớ Thẩm Mặc, hiểusao lại có thể ra những lời đoạntuyệt tàn độc kia. Dây dưa giữa haingười có lẽ chấm dứt từ đây, nhưng đó cũng phải do nàng.

      Vân Tấn Ngôn có thể tìm được chỗ ở của bọn họ, có thể thừa dịp Thẩm Mặc khôngcó ở đó mà để lại tờ giấy kia, đồng nghĩvới việc bọn họ bị vây trong hoàn cảnh xấu rồi. Đột nhiên nàng sợ lời nóicủa Tạ Thiên Liêm linh nghiệm. Nàng nguyện ý tin tưởng Thẩm Mặc, tin ThẩmMặc vứt bỏ nàng, tin Thẩm Mặc mang theo nàng trốn, tin Thẩm Mặcsẽ bất chấp tất cả bảo vệ nàng. Nhưng chính niềm tin này, làm cho nàng thể đẩy Thẩm Mặc ra. Thân thể nàng mang trọng thương, lại biết có bao nhiêu người của Vân Tấn Ngôn ởbên, phần thắng quá .

      Quan trọng hơn là Nhất Nhất, mặc dù Nhất Nhất là máu mủ với Vân Tấn Ngôn,nhưng chính tay giết lần, làm sao có thể bỏ qua lần thứ hai?

      cho cùng cũng vẫn là nước chết. Nếunàng sống lại để báo thù, hôm nay trở lại điểm xuất phát, hoàn thành sứ mạng.Theo Vân Tấn Ngôn trở về cung là lựachọn đơn giản nhất cũng hợp lý nhất.

      Thẩm Mặc, nàng nợ , trước kia Quý Lê nợ , hôm nay là Lê Tử Hà cũngvẫn nợ , nhưng lại có cơ hộibồi thường, chỉ mong vẫn là ThẩmMặc màng danh lợi, sống yên ổn.

      Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy Nhất Nhất cười với mình. Nụ cười nhàn nhạt, má trái lộ ra lúm đồng tiền. Lê Tử Hà vui mừng, chỉ cảm thấy lúm đồng tiền này chứa đầy hạnh phúc. Nàng vươn tayđịnh chạm vào, xem thử hạnh phúc cómùi vị gì, đồng thời Nhất Nhất cũngvươn tay....

      phải bàn tay mềm mại trongtưởng tượng, có chút lạnh, có chút thô,trượt dọc theo gương mặt nàng, mơn trớn lông mi, chạm vào khuôn mặt, cảm giác… vô cùng quen thuộc…

      Lê Tử Hà kinh ngạc tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy Vân Tấn Ngôn ngồi ở bên giường. hơi nghiêng mình, trong mắt là ánh sáng nhàn nhạt. đưa tay nhàng vuốt ve mặt nàng. Nàng quaymặt tránh tay , chuyển động thân thể, chống hai tay dậy.

      Vân Tấn Ngôn muốn đỡ lại bị nàng tránhra. tự tìm mất mặt nữa, ngồi im ở bên cạnh, mặt là nụ cười khó hiểu.

      "Ta muốn gặp Nhất Nhất." Lê Tử Hà ngồi dậy xong liền thẳng.

      Gương mặt Vân Tấn Ngôn gầy rất nhiều, hai mắt hơi trũng sâu, vẻ mặt ảmđạm, duy chỉ có ánh mắt lấp lánh. Nhưng vừa nghe được lời của Lê Tử Hà, ánh mắt bỗng dưng tối sầm lại. vẫn cười, cầm áo khoác lên người Lê Tử Hà:"Lê nhi còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơithật tốt mới đúng."

      Thân thể Lê Tử Hà cứng đờ, tiếng gọi đãtừng quen thuộc bên tai hơn mười năm, ngữ điệu dịu dàng quen thuộc, nghe vào bên tai lại chỉ cảm thấy châm chọc. Nàngquay đầu, vừa khéo nhìn thấy ánh mắtcó mấy phần dò xét, mấy phần mong đợi của Vân Tấn Ngôn. Nàng hiểu sao có chút muộn phiền, ngượng ngùng cườimột tiếng, để ý cách gọi này củahắn, lạnh lùng : "Ta muốn gặp NhấtNhất."

      Vân Tấn Ngôn nghiêng người, thở dài,khẽ tựa vào bên giường. Muốn kéo tay Lê Tử Hà nhưng còn chưa chạm đượcnàng tránh ra. Trong mắt thoánghiện lên tia đơn, rũ mí mắtxuống, giọng : "Nàng dưỡng thương trước ."

      Lê Tử Hà cầm quần áo tự mặc vào, độngtác hết sức nhàng tránh làm nứtmiệng vết thương. Vân Tấn Ngôn chợtgiữ tay nàng: "Nàng muốn làm gì?"

      "Gặp Nhất Nhất."

      "Sau đó?"

      "Ta vào hoàng cung, còn có sau đó sao?"Lê Tử Hà cười, hất mạnh tay Vân Tấn Ngôn, suýt nữa hất nhào xuống giường, may mà tay kịp thờichống đỡ mới đứng vững.

      Lê Tử Hà liếc mắt cái, lo đượcnhiều như vậy, xuống giường.

      Mới vừa ăn chút lại ngủ giấc,sức lực người nàng khôi phụcđôi chút. Nằm ở giường chưa tỉnh,xuống đất mới phát đầu nặng nềgiống như bị hòn đá đè, hai chân mềm nhũn. Nàng nắm chặt quả đấm lấy lại khílực, chớp mắt mấy cái xua tan tăm tốitrước mắt, miễn cưỡng đứng lên.

      "Sau đó nàng chết?" Giọng Vân Tấn Ngôn chùng xuống: "Chất độc người của nàng là Thẩm Mặc hạ? Hay là tự nàng hạ?"

      "Ngự y khám ra người ta có độc?"Lê Tử Hà quay đầu nhìn Vân Tấn Ngônsau lưng, muốn cất bước chân lại khôngnâng lên được, chỉ có thể cười khẩy :"Trong cung này toàn mấy kẻ vô dụng, ta uống thuốc quanh năm, thuốc có ba phần độc, lại ta trúng độc? Buồncười!"

      Vân Tấn Ngôn tin nhưng khôngphản bác, tiến lên ôm lấy nàng: "Lê nhi, độc kia tạm thời tổn thương đến thân thể của nàng, nàng yên tâm, nhất định ta nghĩ biện pháp."

      "Hả? Nghe trong tay Hoàng thượngcó viên thuốc giải bách độc, khôngbằng...." Lê Tử Hà dừng chút, cười:"Cho ta ăn ?"

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn thay đổi, muốn mở miệng giải thích: "Lê nhi ...."

      Lê Tử Hà lạnh giọng cắt đứt lời của :"Hoàng thượng gọi ai đó?"

      Vân Tấn Ngôn ngây người, bàn tay vòngtrên eo Lê Tử Hà buông lỏng, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe rồi chợt tắt, cuốicùng nhắm mắt lại. Sau khi mở ra lần nữa tối tăm sâu thấy đáy. Hắnđi qua bên cạnh Lê Tử Hà, trực tiếp ra ngoài.

      Thân thể Lê Tử Hà mềm nhũn, ngã về giường, gọi Bích Uyển: "Giúp ta mời Bạch Quý phi tới đây."

      Mặt trời chiều ngả về phía Tây, tuyết đọng hành lang được dọn sạch. Từ xa nhìn lại, hoàng cung bị đườngcong màu đen chia thành từng khối, đủloại hình dáng. Trong cung có quả núi duy nhất, trước đây như tấm nệm xanh, giờ còn màu xanh tươi mát. Chỉ thấy chiếc áo choàng màu vàng bị gió thổi tung nhưđang chơi trốn tìm cùng gió.

      Sau bóng dáng màu vàng sáng kia, chẳng biết có thêm người từ lúc nào. Người đó cầm áo choàng dày, cung kính khom người, giọng già nua khàn khàn chậm rãi vang lên: "Hoàngthượng, núi gió lớn, để lão nô mặcáo giúp Hoàng thượng."

      Vân Tấn Ngôn đứng yên lặng, mới có mấy ngày áo khoác người rộng hơn rất nhiều, tóc đen tung bay nhưrượt đuổi nhau, con ngươi tĩnh lặng phản chiếu màu trắng của tuyết. Khóemiệng đột nhiên nhếch, bình tĩnh : "Công công, ông có còn nhớ trước kia ta cùng với Lê nhi thường xuyên chơi đùa tại đây."

      Hách công công cau mày, nếp nhăn khóe mắt nhíu lại, khẽ thở dài, nhưng vẫn cung kính : "Hoàng thượng, trở vềnghỉ ngơi , vết thương người...."

      "Lê nhi nếu có thể biến nơi này thành rừng đào chắc chắn rất đẹp, nhưng lúc hoa đào nở nàng lại có ở đây." Dường như Vân TấnNgôn nghe thấy lời Hách công công , mắt vẫn nhìn phía trước, mình: "Lê nhi trong mắt ta rất ấm áp, khi cười giống như hoa nở ngàyxuân, khi khóc giống hoa lê đẫm mưa, khi giận lại yếu ớt động lòng người, khi buồn bực ...."

      Vân Tấn Ngôn dừng lại, khóe mắt cong lên, bật cười: "Nàng nàng giống nhưnút chai...."

      "Hoàng thượng...."

      "Nhưng hôm nay." Ánh sáng trong mắtVân Tấn Ngôn tối lại, nụ cười mặt cũng biến mất, tay chống lên thân cây đào, cười khổ : "Nàng lạnh lùng.Trước kia nàng thờ ơ với tanhư vậy, châm biếm, càng sẽkhông đẩy ta ra, hôm nay.... Thay đổi rồi."

      biết nguyên do từ đâu mắt củaHách công công bỗng chua xót, ông khuyên nhủ: "Hoàng thượng, vị Lê phikia, có lẽ phải...."

      "Ha ha." Vân Tấn Ngôn cười thành tiếng,đầy giễu cợt: "Mũi tên kia của nàng, bắnrất tốt."

      "Có lẽ là trùng hợp...."

      "Công công, ông biết ta rất ít khi tin người khác, hoặc nên đời này ta chỉ tin mình ta." Vân Tấn Ngôn quay đầu lại, liếc Hách công công cái, rồi nóitiếp: " cũng chứng minh, người đời thể tin. Ta muốn tin Phùng gia gia, nhưng cuối cùng ông ta cũng toan tính phản bội ta, liên kết vớithuộc hạ cũ nhà họ Quý. Ta tin ông, nhưng ông lừa ta gần bảy năm...."

      "Lão nô đáng chết!" Hách công công quỳ‘bịch’ xuống, quỳ ở đất, nức nở :"Lão nô luôn nguyện trung thành vớiHoàng thượng, nhưng.... Nhưng khi ...."

      "Lúc ấy như thế nào?" Vân Tấn Ngôn cười khẽ: "Ngay cả ông cũng cho rằng tasẽ giết đứa bé kia, đúng ?"

      Thân thể Hách công công cứng đờ, phản bác được.

      Vân Tấn Ngôn vẫn cười, có mấy phần dữtợn: "Các ngươi tính toán sai, đứatrẻ trong hoàng gia luôn chỉ là vật hy sinh của quyền thế thôi, ta quantâm. Ông nhìn ta lớn lên, chắc chắn hiểuta hơn người khác, cho nên ta khôngtrách lựa chọn của ông."

      "Lão nô tạ ơn Hoàng thượng!" Hách côngcông nặng nề dập đầu.

      Vân Tấn Ngôn tiếp: "Nếu phảithúc phụ phát ông…Ông trốn ở lãnh cung cả đời, ta đúng ?"

      Hách công công cúi đầu, đáp án , lại biết nên mở miệng như thế nào.

      Ông ở trong cung hầu hạ ít vị chủtử, sớm nhớ . Ông bắt đầu hầu hạ vị Hoàng đế này lúc tuổi gầntrung niên, nhìn bi bô tập , đếnkhi bước lên đế vị; từ khi nhận hết tủinhục, đến vạn người bái lạy; từ sạch hồn nhiên, đến bụng đầy tâm kế. Biết rõngười trong cung muốn giữ được tánh mạng từng bước thăng tiến quả thựckhông dễ, nhưng mắt thấy đứa bélột xác như vậy, bất đắc dĩ ông có chút thương xót, thậm chí còn có chút sợhãi, đủ loại cảm xúc hỗn tạp.

      Trong quá trình dìu dắt lớn lên, ôngđã sớm coi hoàng cung này là nhà củamình, cuối cùng vị chủ tử này trở thành vướng bận duy nhất. Ông rời khỏi hoàng cung, cũng muốn rakhỏi lãnh cung để người khác phát ,vạch trần ông giấu nhiều năm.

      "Cũng may, cuối cùng ông vẫn cho ta biết." Vân Tấn Ngôn khẽ ho khan mấytiếng. Hách công công muốn tiến lên đỡ,lại do dự. Ông nhúc nhích, nghe Vân Tấn Ngôn tiếp tục : "Ông chịu nóira tồn tại của Nhất Nhất, ta rất vui,nhưng...."

      Nụ cười gương mặt Vân Tấn Ngôn càng thêm xán lạn nhưng lại tỏa ra ý lạnh: "Đêm Thẩm Mặc xông vào hoàng cung, là ông giúp , nếu hắnlàm sao có thể tìm được chỗ của NhấtNhất?"

      "Hoàng thượng! Tiểu chủ tử.... , thực thích hợp ở hoàngcung...." Hách công công giải thích, đaulòng cùng bất đắc dĩ, nhưng chối.

      "Cho nên ông phản bội ta lần thứ hai?"Vân Tấn Ngôn xoay người, nhướng mày nhìn Hách công công quỳ trêntuyết bằng nửa con mắt.

      Hách công công dập đầu, để lại vếtsâu tuyết, nức nở : "Lão nô theo Hoàng thượng mấy chục năm, biếtsự đau khổ của Hoàng thượng, đành lòng giấu giếm lừa gạt Hoàngthượng lần nữa, nhưng cũng đànhlòng nhìn Tiểu chủ nhân ở trong cungnày…”

      Ông đành lòng nhìn đứa bé kia lộtxác giống Hoàng thượng.

      "Ông phản bội trẫm, trẫm bao giờ tin ông nữa!" Giọng điệu Vân TấnNgôn chợt lạnh, tự xưng đổi lại thành"Trẫm", vòng qua Hách côngcông, liếc ông cái, xuốngnúi: "Ông phải làm như thế nào, tự mình chọn lựa."

      Ngụy công công vẻ mặt tiều tụy vừa khéo cũng lên núi, xa xa nhìn thấy VânTấn Ngôn, vội quỳ xuống lớn tiếng :"Hoàng thượng, Bạch Quý phi và Lê phi nương nương xảy ra tranh chấp tại cungThần Lộ."

      "Hoàng thượng!" Vân Tấn Ngôn cònchưa kịp phản ứng với lời của Ngụy công công, liền nghe được tiếng khóccủa Hách công công ở phía sau: "Hoàngthượng! Ngài buông tay !"

      Thân thể Vân Tấn Ngôn cứng lại nhưng quay đầu vẫn nhấc chân rời .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67


      "Ngươi cái gì? Ngươi lại lần nữa?" Lê Tử Hà đứng ở ngoài điện Thần Lộ, gió lạnh thổi qua gò má lên hai vệt ửng hồng. Hai mắt nàng lạnh lùng lóe sáng nhìn chằm chằm Tô Bạch, tay giữ chặt cổ tay của nàng ta, dường như sử dụng toàn lực. Tô Bạch muốn tránh thoát, hất mấy lần cũng được, nhưng nghĩ lúc này Lê Tử Hà bệnh nặng mà nàng cũng đối phó được, trong lòng tức giận, nghiến răng dùng lực hất tay Lê Tử Hà, cười lạnh : "Bổn cung chỉ muốn với ngươi đứa bé tên Nhất Nhất ở điện Trầm Hương thôi, tự ngươi xuống giường chạy ra khỏi điện té ngã còn trách Bổn cung hay sao? Bổn cung đâu có gì nào khác?"

      Trong khi chuyện, nhìn thấy toàn thân Lê Tử Hà dính đầy bùn sệt, trong mắt nàng ta thoáng vẻ hả hê.

      Thần sắc mặt Lê Tử Hà ảm đạm, đôi mắt đen trống rỗng, bị Tô Bạch hất ra thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may được Bích Uyển đỡ lấy, hốt hoảng trong lòng vẫn chưa lắng xuống. Lúc nãy trong nháy mắt khi nàng ra ngoài Tô Bạch bên tai nàng.... Nhất Nhất còn ở trong cung, ngày nàng hồi cung....

      "Ồ, ngươi cũng chỉ muốn kích thích ta thôi, lúc nãy Hoàng thượng còn ngày mai cho ta gặp Nhất Nhất, là ta quá lo lắng." Lê Tử Hà đến Hoàng thượng, mặt lên nét dịu dàng, nàng đứng thẳng dậy để Bích Uyển dìu xoay người muốn vào điện.

      Tô Bạch phục, vốn tưởng rằng nàng ta khổ sở bất đắc dĩ ép hỏi mình, vậy mà nàng ta dễ dàng bỏ qua như vậy. Thấy vẻ mặt Lê Tử Hà tựa như hạnh phúc thỏa mãn càng thêm bực mình, cười : "Vậy là Bổn cung sai rồi? Nhưng đêm đó Bổn cung ở điện Lê Bạch, ràng nhìn thấy Tây Cung đèn đuốc sáng trưng, đao kiếm ngừng bên tai, ngày hôm sau còn thấy máu chưa được dọn dẹp sạch . Chậc chậc, thiếu chút nữa dọa Bổn cung sợ đến nỗi dám ăn cơm. A, ngươi tin nhìn kỹ hành lang mà xem, chừng vẫn còn để lại chút gì đó chưa được dọn dẹp cẩn thận."

      Lê Tử Hà nhắm chặt mắt, tự với mình đừng nghe, đừng tin, nhưng lời kia từng câu từng chữ ràng chui vào trong tai, khiến nàng thể động đậy.

      Tô Bạch dường như rất hài lòng với phản ứng của Lê Tử Hà, trợn mắt hiếu kỳ : "Đúng rồi, Thẩm y sư là sư phụ ngươi, võ công của thế nào? Ta thực rất tò mò, bị nhiều Ngự lâm quân đuổi giết, bị thương nặng chảy nhiều máu như vậy cơ mà. Mặc dù nghe chạy thoát, nhưng là có còn sống ?"

      Trước mắt Lê Tử Hà hoa lên, bên tai ù ù. Nàng nhắm mắt lại, nửa người đều dựa vào người Bích Uyển.

      "À, còn nữa, mình mang theo đứa bé, chừng đứa bé kia cũng bị thương làm thế nào?" Tô Bạch vẻ mặt lo lắng, tiếc nuối : "Ai, đứa bé kia thực rất đáng , nghe có mấy phần giống ta. Nếu là hai người cùng bị thương, ai chăm sóc, cứ thế mà chết .... Ai, đáng tiếc...."

      Cảm giác ngột ngạt đè nặng lên trái tim, biết là sợ hãi hay ấm ức chỉ mắc ở cổ họng, nuối được mà nhả xong. Lồng ngực nàng phập phồng lên xuống, dùng sức hô hấp, siết chặt nắm tay đến mức móng tay đâm rách lòng bàn tay. Lê Tử Hà trừng mắt nhìn, hít sâu hơi, đẩy Bích Uyển đỡ mình ra, xoay người sải bước đến trước mặt Tô Bạch, giơ tay tát cho ta phát: "Ngậm cái miệng chó của ngươi lại!"

      Ngoài điện lặng ngắt thậm chí nghe thấy cả tiếng gió rất , Tô Bạch ôm mặt, thể tin nổi nhìn chằm chằm Lê Tử Hà. Trong nháy mắt hốc mắt nàng ta đỏ ửng, nước mắt ầng ậc đảo quanh hốc mắt. Khi chạm thấy chút ươn ướt dinh dính, nàng ta giật mình đưa tay lên, trước mắt là máu đỏ thẫm. Nàng ta đột nhiên nghĩ đến lần trước Diêu phi cầm dao sượt qua mặt nàng ta, giận dữ, môi run rẩy : "Ngươi...ngươi.... Bổn cung là Quý phi, ngươi dám đánh Bổn cung?"

      "Đánh ngươi?" Lê Tử Hà nhíu mày, mặt tái nhợt nhưng hề yếu thế, nhếch môi cười : "Đừng đánh ngươi, dù giết chết ngươi ta cũng dám làm!"

      "Ngươi...ngươi...." Tô Bạch giận đến mức nên lời, ôm gò má Lê Tử Hà cố ý dùng móng tay rạch, trong đôi mắt vốn tinh khiết trào dâng đủ loại cảm xúc. Đột nhiên nàng ta nở nụ cười, nghiêng người chậm rãi tới gần Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà cũng tránh, lạnh lùng nhìn nàng ta áp sát tới bên tai mình, hả hê : "Là ngươi chết hay là ta chết còn chưa biết đâu! Bổn cung nên cảm tạ hoa Lam Nhan của Lê ngự y! Hiệu quả rất tốt!"

      Dứt lời, nàng ta nhướn mày, vẻ mặt xem trò vui lườm Lê Tử Hà cái. Đúng lúc ấy lại nhìn thấy nàng cười rạng rỡ, khỏi nhíu mày, hiểu nhìn chằm chằm.

      "Lúc này Lê Tử Hà cám ơn Quý phi nương nương!" Lê Tử Hà cười từ tận đáy lòng hề che giấu, còn nhún gối thi lễ với Tô Bạch: "Cảm ơn, thực cảm ơn!"

      Lo lắng trào dâng trong lòng Tô Bạch, nàng ta vừa mới ra vẻ hả hê giờ lại trở nên cứng ngắc.

      Vốn dĩ nàng ta cũng dám dùng hoa Lam Nhan này, đối với nữ nhân chốn hậu cung mà có con cháu chính là thiếu chỗ dựa lớn. đến chuyện nhan sắc phai tàn được sủng, dù cho được vinh sủng cả đời nhưng nếu có con cháu sau khi Hoàng thượng băng hà thế nào? Cho nên dù hoa Lam Nhan ra hoa nàng ta cũng dám động vào.

      Giây phút nhìn thấy đứa bé kia, nàng ta hiểu, dù mình có sinh con ngôi vị Hoàng đế cũng thể thuộc về đứa con đáng thương của nàng ta. Sinh ra trong hoàng gia mà được thánh sủng, cuộc đời rất thê thảm. như vậy nàng ta tình nguyện khiến Vân Tấn Ngôn mình, nghĩ cách để đứa bé cho mình nuôi dưỡng, như vậy còn bảo đảm hơn long chủng mình sinh hạ.

      Cho nên nàng ta nhân lúc Vân Tấn Ngôn bị trọng thương dùng hoa Lam Nhan.

      Nàng ta cảm thấy từ sau khi đó, người Vân Tấn Ngôn có vài thứ thay đổi. Thí dụ như ánh mắt nhìn nàng còn trống rỗng nữa, thí dụ như thỉnh thoảng hơi thở còn lạnh lẽo nữa, thí dụ như trong nụ cười ôn hòa có vẻ dịu dàng chứ phải chỉ là bề ngoài nữa.

      Trước đây nàng cho rằng nguyên nhân là dùng hoa Lam Nhan khiến cho Hoàng thượng dần dần động lòng với mình. Nhưng khi biết để ý trọng thương cả đêm ra khỏi thành, tự mình đón ả Lê Tử Hà bỏ trốn với người khác, những hề trách phạt mà còn trông trước giường ngày đêm, cuối cùng vết thương cũ tái phát ngã bên giường.

      Hôm nay nghe Lê Tử Hà như vậy, lại nhìn thấy nụ cười mặt nàng, nàng ta đột nhiên sợ. Có phải nàng ta bị lừa hay ? Dùng hoa Lam Nhan ngược lại thành toàn cho người khác?

      "Nương nương, chớ sợ." Lê Tử Hà lập tức nhìn ra được nỗi sợ hãi trong lòng nàng ta, "Hoàng thượng, cực kỳ ‘cưng chiều’ nương nương!"

      như thế khiến Tô Bạch an tâm, ngược lại càng thêm sợ hãi, bước lên phía trước lôi kéo Lê Tử Hà: "Ngươi ràng cho Bổn cung...."

      Còn chưa dứt lời, Lê Tử Hà bị kéo lại. Nàng lảo đảo ngã xuống, nhưng chạm đến mặt đất ngã vào lồng ngực vững chắc. Mùi hương long tiên phảng phất bên mũi, Lê Tử Hà đẩy ra, ngược lại càng áp lại gần nhắm mắt lại.

      "Giải Tô Bạch ! Cấm túc tháng!" Vân Tấn Ngôn lớn tiếng hạ lệnh, ôm Lê Tử Hà xoay người vào điện.

      Mặt Tô Bạch trắng bệch, nhìn chằm chằm Lê Tử Hà. Vừa nãy trong nháy mắt, nàng ta ràng thấy Lê Tử Hà khẽ hé đôi mắt nhắm, nhìn mình nở nụ cười khinh miệt.

      Vào điện, Lê Tử Hà mở mắt, Vân Tấn Ngôn cũng đặt nàng giường. Nàng lật người ngồi dậy, khẽ động vết thương, toàn thân bỗng chảy mồ hôi lạnh, cắn răng : "Nhất Nhất đâu?"

      Vân Tấn Ngôn rũ mắt xuống, .

      "Thẩm Mặc đâu?"

      "Chết rồi." Vân Tấn Ngôn giương mắt, trong mắt lóe lên sắc bén, chút do dự trả lời.

      Đầu Lê Tử Hà nóng lên, khó chịu đè nén trong ngực như muốn nôn ra ngụm máu tanh. Nàng nuốt xuống, lạnh lùng : "Cút!"

      Vân Tấn Ngôn động đậy, vắt khô chiếc khăn bên giường, khẽ nghiêng người cẩn thận lau mồ hôi giúp Lê Tử Hà, giọng : "Lê nhi nghỉ ngơi tốt, sau khi khỏe lên ta dẫn nàng chơi. Mùa xuân sắp đến rồi, phía sau núi toàn là hoa đào, nàng thích...."

      "Dĩ nhiên thích!" Lê Tử Hà nghiêng đầu, cười lạnh: "Ta cũng quên, mạng của ta suýt chút nữa mất ở đó!"

      Tay Vân Tấn Ngôn cứng đờ giữa trung, sắc mặt càng thêm ảm đạm, trong mắt lên tia u ám. im lặng, hồi lâu mới buông khăn trong tay, cười lạnh : "Nàng biết khi đó vì sao ta phải giết nàng ?"

      Lê Tử Hà quay người, nhìn , cũng trả lời.

      Vân Tấn Ngôn tự trả lời: "Bởi vì quan tâm nàng.” Ngay sau đó nâng cằm Lê Tử Hà, để cho nàng nhìn mình, lên giọng hỏi, "Nàng sao? Nàng quan tâm sao?"

      Con ngươi Lê Tử Hà rút lại, hất tay Vân Tấn Ngôn ra. Đau đớn trong lòng hóa thành sức mạnh, nàng bò xuống giường, đứng vững, dùng tốc độ cực nhanh lao ra ngoài điện. Vân Tấn Ngôn vội vàng đuổi theo, chỉ thấy sau lưng nàng bị máu tươi nhuộm đỏ. lo lắng, kéo giật nàng vào trong ngực, cười lạnh : "Nàng cho rằng nàng còn có thể chạy thoát sao? Hôm nay thiên hạ này đều nằm trong tay ta, năm đó ta hy sinh Lê nhi, hôm nay ta bỏ qua nàng!"

      Lê Tử Hà ngẩng đầu, mắt máu rực, vô cùng hận nhìn chằm chằm Vân Tấn Ngôn: "Là hy sinh hay là vứt bỏ? Hôm nay ngươi còn có tư cách buông ta sao? Ngươi còn muốn ta hay sao?"

      " sai!" Vân Tấn Ngôn vẫn cười lạnh, cười đến mức làm cho người ta lo lắng phiền não, nhanh chậm : "Ta nàng."

      xong nghiêng người chiếm lấy môi Lê Tử Hà, hung hăng hôn như xâm thành chiếm đất. Lê Tử Hà theo bản năng lùi về phía sau, lúc môi lưỡi dây dưa nàng dùng sức cắn đầu lưỡi của , vị máu lập tức trào ra. Vân Tấn Ngôn buông ra, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn, hôn nàng thở được. Nàng giơ tay trái lên đập mạnh vào ngực .

      Môi Vân Tấn Ngôn cuối cùng cũng rời , thân thể lại nặng nề đè lên Lê Tử Hà. Lê Tử Hà né tránh, lập tức ngã xuống đất, chân mày nhíu chặt lại, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt. ôm ngực co người lại, dù đau đớn cũng rên rỉ thành tiếng, trước ngực đỏ thẫm, máu rỉ ra nhuộm cả bàn tay. Lê Tử Hà kinh ngạc nhìn, ánh mắt có chút trống rỗng, ngồi xổm người xuống, vô ý thức sờ sờ tay Vân Tấn Ngôn. lạnh. Nàng bắt mạch cho . Rất yếu. Con ngươi co lại, tay nàng định dùng sức, trước mắt thoáng có bóng đen vụt qua. Nàng hoảng sợ vội thu tay lại, liền thấy người quỳ trước mặt, cung kính : "Nương nương, thuộc hạ mang Hoàng thượng hồi cung."

      Dứt lời, đợi Lê Tử Hà phản ứng, cẩn thận cõng Vân Tấn Ngôn, đảo mắt ra khỏi cửa điện.

      Lê Tử Hà ngã ngồi mặt đất, vỗ đầu, trước mắt biến thành màu đen. Thân thể miễn cưỡng đến cực hạn, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh như có người cầm dùi trống gõ ở bên tai. Nàng buộc mình tỉnh táo lại. Mạch của Vân Tấn Ngôn vô cùng suy yếu, giống như được điều trị; Nhất Nhất có thực được cứu hay ? Làm sao Thẩm Mặc biết Nhất Nhất trong cung, làm sao cứu nó? giờ chàng ở đâu?

      chết rồi.

      Lời của Vân Tấn Ngôn đột nhiên vang lên bên tai. Trong lòng nàng quặn đau, gập đầu gối co người lại, nàng còn sức để nghĩ nữa, chỉ có thể ngã vào vòng xoáy bóng tối.

      Lê Tử Hà nhớ mình ngủ bao lâu, bóng tối vô biên, hoa túc dung đỏ như lửa đột nhiên biến thành hoa Mạn Châu Sa đỏ như máu, phủ kín bờ sông Tam Đồ. Cánh hoa xinh đẹp như huyết lệ, lan tràn, quấn đến lòng bàn chân nàng, từ từ leo lên, cuối cùng quấn lấy cả cơ thể nàng. Lê Tử Hà giãy giụa nó lại chặt trói càng hơn, dần dần đến cả hô hấp cũng khó khăn. Lê Tử Hà ra sức giãy, nàng muốn bị bắt qua sông Tam Đồ, muốn chết như thế, nàng còn chưa…Báo thù!

      lần nữa mở mắt ra, nàng biết mình trở về giường bằng cách nào. Lê Tử Hà thấy công công tóc trắng xoá cúi đầu quỳ gối đối diện. Trước mắt tối đen, nàng nhắm mắt, đột nhiên muốn đối mặt, chỉ cần liếc qua nàng cũng nhận ra đây là Hách công công.

      "Lão nô tham kiến nương nương!" Nhận thấy ánh mắt của Lê Tử Hà, Hách công công dập đầu đất, tạo ra tiếng "bộp" trầm đục.

      Lê Tử Hà thể làm bộ như chưa tỉnh nữa, nàng mở mắt, kinh ngạc nhìn ông. Vốn dĩ nàng biết nên gì, lại thấy ông ấy rạp người đất chịu ngẩng đầu, nàng thở dài, : "Đứng lên ."

      Lúc này Hách công công mới ngẩng đầu lên, thẳng lưng lại đứng dậy, vẫn quỳ mặt đất, cung kính : "Lão nô có lời muốn với nương nương."

      " Nhất Nhất bị Vân Tấn Ngôn bắt được sao? Ta biết." Lê Tử Hà quay qua nhìn, thẫn thờ nhìn đỉnh màn: "Ta hỏi ông, Nhất Nhất vẫn còn ở nơi này sao?"

      Hách công công cúi đầu, thấp thể thấp hơn được nữa, hồi lâu mới đáp: " có ở đây."

      "Vậy...." Ánh mắt Lê Tử Hà có chút dao động, sâu xa : "Là Thẩm Mặc cứu nó , đúng ?"

      "Vâng."

      Sắc mặt Lê Tử Hà đột nhiên tĩnh lặng, đúng vào lúc này ánh nến nổ ‘tách’ tiếng. Lê Tử Hà run run hàng mi, nhắm mắt.

      "Lão nô.... Lão nô xin lỗi Diêu nhi, xin lỗi Phùng đại nhân, xin lỗi Thẩm công tử, xin lỗi nương nương." Hách công công lại dập đầu cái mạnh, đầu dập đầu ra mảng đỏ. Ông cúi người : "Nhưng chủ tử của lão nô chỉ có người là Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn lão nô được , lão nô dám nghe theo. Lão nô biết được nương nương có lẽ rất ghét lão nô nhưng có mấy lời lão nô vẫn muốn với nương nương."

      " ." Lê Tử Hà thẫn thờ.

      Hách công công cúi đầu, trầm ngâm chốc lát rồi ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, giọng nhanh chậm lộ ra chút tang thương: "Lão nô biết nương nương có thực là người Hoàng thượng hay nhắc đến hay . Nếu phải, lão nô cảm thấy may mắn, thấy nương nương sớm buông bỏ thù hận, bình an sống quãng đời còn lại; nếu phải...."

      Hách công công đột nhiên dừng lại, có chút do dự biết làm sao để chuyện này ra. Lê Tử Hà mở mắt, hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt : "Nếu phải làm sao?"

      Hách công công dập đầu lần nữa, : "Nếu phải vậy xin nhận lạy của lão nô, nghe lão nô khuyên câu."

      Lê Tử Hà nhắm mắt lại, tay che mắt, ánh nến này có chút chói mắt.

      "Lão nô nhìn Hoàng thượng lớn lên, biết người Hoàng thượng quan tâm nhất chính là nương nương. Năm đó đột nhiên xảy ra chuyện, nương nương có từng nghĩ tới Hoàng thượng ? Hoàng thượng yếu thế lên ngôi, nhờ Quý gia nâng đỡ mới có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng đế. Năm đó, binh quyền, triều thần tâm phúc, Quý gia lại lớn mạnh, Tả Tướng là người cố chấp, nhiều lần ngay trước chúng thần để ý đến nguyện vọng của Hoàng thượng, khăng khăng làm theo ý mình. Hoàng thượng nhịn hết lần này đến lần khác, nương nương có từng nghĩ tới, giang sơn này họ Vân mà phải họ Quý ?"

      Lê Tử Hà nằm ở giường, vẫn nhúc nhích.

      Hách công công tiếp tục : "Quý gia cây lớn rễ sâu, quan hệ cực kỳ rộng rãi, nếu nhổ cỏ tận gốc vậy Hoàng thượng ra sao. Vả lại năm đó có Bình Tây Vương uy hiếp, Hoàng thượng quả thất sách."

      "Lão nô nhìn Hoàng thượng và nương nương thanh mai trúc mã, kết làm phu thê. Biết nương nương và Hoàng thượng kiêm điệp tình thâm, nhưng nương nương đối với Hoàng thượng vốn chỉ là ái mộ, tình vốn vững bền. Cục diện lúc ấy, phải là điều nương nương mong muốn, cũng suy nghĩ cho Hoàng thượng. Hoàng thượng khổ cũng ít hơn nương nương đâu."

      "Chuyện qua nhiều năm, nương nương may mắn sống lại, mặc dù trong lòng có hận nhưng dù báo thù thành công người chết cũng thể trở lại. Ngược lại còn gây tổn thương cho người còn sống. Nếu nương nương bằng lòng buông bỏ thù hận, khổ sở cũng là sống, hạnh phúc cũng là sống, vì sao chọn cách sau? Nương nương, Hoàng thượng bị mũi tên kia của nương nương cướp nửa cái mạng, nhưng chẳng hề nhắm mắt, mặc cho người ta rút tên, xử lý vết thương cũng rên tiếng. Lão nô bị Tướng quân túm ra từ trong lãnh cung, nhìn ta hồi lâu mới hai chữ, chính là ‘Lê nhi’. . ."

      Hách công công nghẹn ngào, xoa xoa hai mắt, thấy Lê Tử Hà nằm giường hề phản ứng, lại dập đầu : "Lão nô đành lòng tiếp tục lừa gạt Hoàng thượng mới ra chỗ ở của Nhất Nhất. Lúc này Hoàng thượng mới có chút thần trí, tra được hành tung của nương nương. Hoàng thượng để ý vết thương người, cả đêm muốn đón nương nương, nhưng thân thể kia….. là…"

      "Những lời Hoàng thượng nương nương đừng để ý. Hoàng thượng lo lắng nương nương mất hoặc phản kháng lỡ tay làm tổn thương nương nương thôi, chứ vốn định làm gì Nhất Nhất. Lão nô khuyên Hoàng thượng nghỉ ngơi hai ngày hẵng lên đường, đón nương nương về. Hoàng thượng lại ngày đêm chưa ngủ, ngã ở bên giường vẫn mơ màng bảo lão nô đưa người trở về cung Long Toàn, là nương nương nhìn thấy người kích động, nếu động vào vết thương tốt…"

      "Nương nương, hai người vốn dĩ tình sâu như biển, thế nhưng người là quân vương của nước, là nhi nữ quyền thần, thân là Đế Vương tất có bất đắc dĩ. Nếu nương nương đặt chấp niệm trong lòng xuống, tha thứ cho Hoàng thượng, hai người nhất định là đôi Thần Tiên Quyến Lữ, trở thành giai thoại...."

      "Công công." Lê Tử Hà hồi lâu đột nhiên mở lời, giọng nhàng, có nhiều cảm xúc, mềm mại cắt đứt lời của Hách công công. Nàng khẽ mở mắt, đôi mắt giống như cái đầm sâu, vài ba tia sáng khẽ lóe lên bị hàng mi dài che lấp. Hách công công dừng lại, nghe giọng dịu dàng của nàng, mặt lộ vẻ vui mừng, im lặng chờ nàng tiếp.

      " đến việc những lời của ông có lý hay , ta chỉ hỏi ông câu." Lê Tử Hà cười, giọng : "Ông … Nếu có ngày, ta lại uy hiếp giang sơn Vân Quốc này lần nữa, có giết ta lần nữa ? Mà ta, còn có thể sống lại mấy lần?"

      Màu hồng mặt Hách công công dần dần tan , con ngươi co rút lại. Ông cúi đầu, phản bác được.
      Chương 68

      Hách công công chết. Đêm đó sau khi gặp Lê Tử Hà, ông thắt cổ tự vẫn, chỉ để lại thư, cầu xin Hoàng thượng buông tha cho đứa cháu duy nhất là Duyệt nhi.

      Khi Duyệt nhi xuất cung, Lê Tử Hà đến tiễn. Sau đêm đó, thần kinh bị căng thẳng quá mức của nàng thể chịu nổi bệnh nặng và hàng loạt những tin tức kích thích, lại chìm vào hôn mê. ngày nàng nhiều nhất chỉ tỉnh lại nửa canh giờ, thường xuyên nhìn về hướng đông lâu, đến khi màn đêm buông xuống mới thôi. Thân thể nàng lúc lạnh lúc nóng, ý thức hỗn loạn mơ hồ, có người mớm thuốc uống, đút cơm ăn, mỗi lần tỉnh lại đều thấy vẻ mặt lo âu của Vân Tấn Ngôn. Thấy nàng mở mắt cười, dịu dàng vài lời với nàng, nàng muốn nghe, lại tiếp tục ngủ say.

      Ngủ bao lâu cũng , bảy ngày? Mười ngày? Hay nửa tháng?

      Chỉ biết là trong những tháng ngày mơ mơ màng màng này, những giấc mộng cứ kéo dài ngớt. Trong mộng xuân hạ thu đông trôi qua như nước, ngày đêm luân phiên, phồn hoa rực rỡ. Trong mộng Thẩm Mặc chỉ nàng phân biệt thảo dược, thay nàng bắt mạch kê đơn, dạy nàng bấm huyệt thi châm, thay nàng phối dược trừ hàn. Ba năm ở núi Vân Liễm, ba năm bị nàng xem , dùng những giấc mộng kéo dài dứt này để chứng tỏ nó thể phai nhòa.

      Chóp mũi ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt khiến cho người ta an tâm, hơi ấm bên cạnh khiến nàng kìm lòng được mà nhích tới gần. Nàng hơi nhích đầu, gối lên đùi. Lê Tử Hà nhớ được mùa đông ấy, ở Thái Y Viện, ở thôn kia, nàng vô số lần gối lên chân Thẩm Mặc, nhận lấy ấm áp này. Chỉ có lúc đó, trong lòng nàng mới bình thản.

      Nàng khỏi vươn tay, ôm lấy eo , miệng lẩm bẩm : "Thẩm Mặc......."

      Thân hình ấm áp đột nhiên cứng đờ, bầu khí an bình bỗng thay đổi. Lê Tử Hà nhíu mày, đột nhiên nhận ra lúc này ở trong điện Thần Lộ. Nàng mở mắt trong phút chốc, nhìn thấy chiếc áo choàng màu vàng sáng, hai tay vội buông ra, bả vai lại bị bắt lại, thể động đậy. Nàng xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Vân Tấn Ngôn, con ngươi đen ảm đạm nhìn nàng chớp mắt. Lê Tử Hà rũ mắt xuống, thản nhiên : "Buông ta ra."

      Đôi mắt Vân Tấn Ngôn khôi phục được chút thần thái, buông Lê Tử Hà ra, đưa tay kéo chăn giúp Lê Tử Hà, đắp lại kỹ lưỡng giúp nàng, dịu dàng : "Lạnh lắm sao?"

      Thân hình Lê Tử Hà run run, trượt xuống khỏi đầu gối Vân Tấn Ngôn. Nàng nằm lại giường, cắn răng xoay người, quay lưng về phía Vân Tấn Ngôn.

      Vân Tấn Ngôn ngồi cứng ngắc bên, biểu cảm mặt biến đổi, cuối cùng lạnh mặt khẽ cười, : "Nàng còn nhớ đến Thẩm Mặc sao?"

      Lê Tử Hà gì.

      Vân Tấn Ngôn tiếp: "Ta rồi, chết. Mặc dù tại còn sống, nhưng bắt cóc Hoàng tử, còn có thể sống sao?"

      "Hà tất phải lấy cớ đường đường chính chính như thế?" Lê Tử Hà vẫn đưa lưng về phía Vân Tấn Ngôn, giọng có chút thô ráp khàn khàn, yếu ớt vô lực, châm chọc : " phải ngươi luôn thiếu cái cớ như thế để chèn ép Bình Tây Vương hay sao? Tự Hoàng thượng nghĩ cho , nội loạn vào lúc này, có lợi đối với ngươi hay ?"

      Vừa mới trừ bỏ hai nhà Trịnh - Cố, thu quyền vào tay, lòng quân chưa phục, thực lực của Bình Tây Vương lại ai . Lúc này Vân Tấn Ngôn mượn cớ khơi mào việc chỉ bất lợi, cho nên mới chưa trực tiếp động thủ với Thẩm Mặc. chỉ để nàng đuổi Thẩm Mặc , là vì định trở mặt quá sớm. Nàng bằng lòng làm theo ý cũng bởi muốn Thẩm Mặc vì mang theo trói buộc là nàng mà xảy ra sai lầm gì. Chỉ cần cách nàng xa, hoặc là trở về Tây Nam, có thế lực của Bình Tây Vương che chở, bình an.

      Tuyệt đối ngờ, ràng nàng những lời tổn thương như vậy, nàng cho rằng chuyện của hai người kết thúc, Thẩm Mặc lại biết chuyện Nhất Nhất bị Vân Tấn Ngôn bắt, còn mình xông vào hoàng cung....

      Nghĩ đến đây, tảng đá trong lòng Lê Tử Hà đột nhiên nứt ra, những mảnh đá vụn bắn ra tạo thành những cơn đau râm ran. Nàng vội nhắm mắt, vùi đầu vào giữa gối, đầu óc lại bắt đầu mê man, trước mắt mờ . Lá xanh biếc giống như hoa gấm, trở lại núi Vân Liễm rồi.

      Lê Tử Hà cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ, thân thể lại như bị ai đó lôi kéo, nghe thấy giọng chứa tức giận của Vân Tấn Ngôn: "Lê nhi vẫn còn muốn ngủ sao? hơn tháng rồi."

      Lê Tử Hà cười , tất cả vướng mắc của nàng đều ở ngoài cung, tất cả chấp nhất của nàng ở trước mặt. thể gặp người mình nhớ thương, thể báo thù mình chấp nhất, trong mộng có thể quên mất thù hận, tay chạm được đến ấm áp, sao lại ngủ?

      "Lê nhi....." Giọng của Vân Tấn Ngôn mềm xuống, mặt đầy vẻ lo lắng và bất đắc dĩ, lại biết phải chuyện này thế nào. dứt khoát ngừng lại, khẽ bước lên giường, nằm xuống bên cạnh Lê Tử Hà, nghiêng người ôm lấy nàng, dịu dang : "Nàng muốn thế nào ta đều đồng ý, chỉ cần...

      "Thả ta sao?" Lê Tử Hà chờ Vân Tấn Ngôn xong, khẽ cười : "Ngươi sợ ta giả mạo Quý Lê ở bên cạnh ngươi, tìm cơ hội giết ngươi sao?"

      Hơi thở ấm áp của Vân Tấn Ngôn phả vào gáy Lê Tử Hà, nàng né tránh, vẫn nhúc nhích. Kỳ , rất nhiều năm trước, những lúc nàng vui luôn đưa lưng về phía để ý tới như thế, ôm lấy nàng từ sau lưng, thủ thỉ thù , giải thích từng câu, chậm rãi dỗ nàng.

      Giờ phút này cũng như thế, giống như hai người chưa từng có ngăn cách, chưa từng có thâm thù. Vân Tấn Ngôn cẩn thận tránh miệng vết thương của Lê Tử Hà, dịu dàng ôm nàng. Chỉ là điệu sớm còn mềm mỏng đơn thuần như ngày xưa nữa, mà mang theo khí phách đặc biệt của Đế vương, cộng với vài phần uy hiếp: "Nàng là ai quan trọng. Nàng muốn , có khả năng. Muốn giết ta, tùy nàng."

      Lê Tử Hà đột nhiên xoay người, trở tay ôm lấy Vân Tấn Ngôn, ngửa mặt lên, nhắm mắt, mang theo hơi lạnh đầy mặt hôn Vân Tấn Ngôn.

      Lê Tử Hà sớm còn nhiệt tình của lúc ban đầu nữa, mở to hai mắt liếc Vân Tấn Ngôn, trong mắt có độ ấm, mang theo chút ý cười. Độ ấm trong màn dần tăng lên, áo lót của nàng được cởi bỏ cẩn thận. Vào lúc này, đột nhiên Vân Tấn Ngôn dừng lại, sợ đè lên Lê Tử Hà, sắc mặt trắng bệch xoay người sang bên, che ngực, thân thể ngừng run run. lát sau phun ra ngụm máu.

      Sắc mặt Lê Tử Hà u ám, muốn cười lại cười được, đột nhiên nàng tâm tình lúc này của mình thế nào. Nàng xoay đầu , lạnh lùng : "Hoàng thượng trúng độc rồi!"

      "Khụ khụ....." Vân Tấn Ngôn yếu ớt ho khan hai tiếng, nở nụ cười: "Ha ha......Nàng đột nhiên nhiệt tình là vì muốn nhìn thấy bộ dạng này của ta?"

      Vẻ mặt tái nhợt của Vân Tấn Ngôn có chút tiêu điều, bên môi còn đọng lại vết máu, buông cánh tay che ngực xuống lại là mảng màu đỏ, cười lạnh : " mũi tên này của nàng.....Còn chưa đủ sao? Khụ khụ.....Nàng muốn thế nào nữa đều tùy nàng, chỉ cần......"

      Tay Vân Tấn Ngôn bị máu nhuộm đỏ mảng lớn, nắm lấy tay Lê Tử Hà, đầu gác lên vai Lê Tử Hà: "Ha ha, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta....."

      Thân thể Lê Tử Hà cứng đờ, mặt thể che hết vẻ bi hận, dùng sức trừng mắt nhìn, hai tay nắm chặt thành quyền: "Ta muốn ngươi chết!"

      tay muốn đẩy Vân Tấn Ngôn ra, nàng nhìn vết thương ngực chớp mắt, hận ý trong người đột nhiên tăng vọt khiến tay kia đánh thẳng vào miệng vết thương. Vân Tấn Ngôn đưa tay ngăn lại, cười ảm đạm, để ý ngực chảy máu, tiến lên ôm lấy Lê Tử Hà. Vết máu nhuộm đỏ lưng của Lê Tử Hà, cũng chịu thả ra, hai tay ôm chặt, giọng trầm thấp, yếu ớt thở hổn hển: "Cái gì cũng có thể, chỉ riêng thể chết được...... Lê nhi, thể chết được, nếu chết...... sao còn có thể tiếp tục ở bên nàng? Ta biết nàng hận ta, hận thể róc thịt lột da, khiến ta phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, cho dù chết, nàng cũng muốn nghiền xương thành tro mới giải được nỗi hận."

      "Nhưng Lê nhi, nếu nàng chưa từng ta, hận như vậy, đúng ? giờ nàng hận ta như vậy, vậy, nàng còn ta ?"

      Vân Tấn Ngôn khép hờ hai mắt, đau đớn đến tận xương dường như dần tan biến. chờ mong câu trả lời từ Lê Tử Hà, mùi hương nhàng của nữ tử đọng lại ở chóp mũi khiến hít sâu vài hơi. Đợi lúc lâu vẫn chưa nghe được câu trả lời, cẩn thận vòng qua, thấy Lê Tử Hà ngủ say. khẽ hôn cái lên trán nàng, nhìn vết thương sau lưng nàng, thấy chảy máu mới yên tâm đắp chăn giúp nàng. Sau đó che ngực, xoay người đứng lên, bước chân lảo đảo, đỡ lấy mép giường lúc lâu mới đứng vững được, tập tễnh rời .

      Trong điện Cần Chính, ba đỉnh lư hương được đốt lên, cửa sổ cũng chỉ mở cánh, ánh mặt trời chiếu vào khiến người ta có thể nhìn thấy cả những hạt bụi bay trong khí. Trời đông giá rét qua, băng tuyết cũng tan, đầu xuân ngập tràn khí ấm cúng.

      Vân Hoán ngồi ở sạp, lườm Vân Tấn Ngôn phê duyệt tấu chương cái. Nghĩ khắp Vân Quốc này có thể có được loại đãi ngộ này chỉ có hai người, là Quý hậu năm đó nhận hết vinh sủng, người chính là vị hoàng thúc cầu danh lợi này của . Đương nhiên, nguyên nhân hai người có được loại đãi ngộ này khác nhau rất lớn. Quý hậu là có được ân sủng trong người, còn về phần , là do năm đó giúp Vân Tấn Ngôn. Cho dù là xuất phát từ tình cảm hay là lợi ích, ở mức độ nào đó Vân Tấn Ngôn rất tín nhiệm , nhưng lòng vua khó dò, Vân Hoán cảm thấy mình vẫn nên bớt phóng túng chút. đứng dậy khỏi giường, hơi hành lễ, mang theo vài phần cung kính, cười : "Hoàng thượng triệu kiến vi thần, có chuyện gì sao?"

      Vân Tấn Ngôn hơi nhíu mi, giương mắt nhìn Vân Hoán, hơi chút vui: "Hoàng thúc, cần khách khí như thế?"

      "Khụ khụ......" Vân Hoán giả bộ ho khan hai tiếng, đảo mắt : "Cháu cuối cùng cũng lớn, làm Hoàng thượng, lễ nghĩa quân thần nhất định phải giữ!"

      Ánh mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên, rầu rĩ : "Nếu hoàng thúc cảm thấy như vậy, ta cũng ép, thấy thế nào hợp làm thế ấy . Hôm nay gọi hoàng thúc tới đây là vì biết ngày mai thúc muốn rồi, trước khi gặp mặt lần xem như đưa tiễn hoàng thúc."

      "Ha ha, Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo, bằng đánh ván cờ, Hoàng thượng nhường ta chút là được?" Vân Hoán cười to, trong nụ cười vẫn duy trì vài phần xa cách.

      Vân Tấn Ngôn nghe được cẩn thận ở trong đó, ngượng ngùng cười chứ vạch trần. Vừa định gật đầu, Ngụy công công bên cạnh bày bàn cờ ra rồi.

      Khi Vân Tấn Ngôn ở điện Cần Chính, rất ít khi mở cửa sổ, hôm nay lại dặn riêng phải mở, còn thỉnh thoảng nhìn ra những cành khô xám ngắt ngoài cửa sổ. Vân Hoán đánh giá tâm tình hôm nay của có lẽ tệ nên cũng thoải mái đôi chút.

      Ngụy công công bày bàn cờ xong liền ra khỏi điện, Vân Tấn Ngôn cười cười ngồi giường, chiều, tay lấy cờ, bắt đầu đánh.

      Vân Hoán vẫn yên lòng, trong lòng biết hôm nay Vân Tấn Ngôn triệu tới đây nhất định là có chuyện muốn . Hơn nữa trước khi trong cung xảy ra chút việc, rất tò mò, chờ xem có thể moi ra được chút gì từ miệng của Vân Tấn Ngôn hay . Nào biết chơi cờ rất chuyên tâm, câu cũng .

      "Hoàng thúc, chuyên tâm như vậy, dù ta có cố nhường cũng chưa hẳn bại." Vân Tấn Ngôn lườm Vân Hoán cái, thản nhiên .

      Vân Hoán chế nhạo liếc lại Vân Tấn Ngôn cái, cũng chẳng quan tâm đến lễ nghi quân thần gì đó vừa , dù sao nếu Vân Tấn Ngôn cố kỵ phải cố tránh là có thể tránh thoát, dứt khoát buông nỗi băn khoăn xuống, trực tiếp hỏi: "Nghe , người đó..... người trong hậu cung của Hoàng thượng? Rốt cuộc là ai?"

      "Là ai có quan trọng đến thế sao?" Vân Tấn Ngôn vô tình hỏi lại: "Tự ta biết là được rồi."

      chưa bao giờ với bất kỳ ai Lê Tử Hà chính là Lê nhi, nếu lời này truyền ra ngoài Lê Tử Hà thành nghiệt, nghiệt hoặc quốc. Nàng là ai cần gì phải giải thích với người khác? Cảm giác mà nàng cho , hơi thở từ nàng phát ra, thân phận muốn người biết, còn cả những chuyện chỉ có hai người là và Lê nhi biết, từng thuyết phục bản thân mình đó chỉ là trùng hợp, nhưng mũi tên này của Lê Tử Hà bắn rơi tất cả nghi ngờ của , tất cả những nghi vấn trước đây đều có đáp án.

      Vân Hoán lặng lẽ liếc mắt, vốn định hỏi lại, lại nghĩ đến cái gì đó, vòng vo : "Còn Hách công công, sao sống tốt lại đột nhiên thắt cổ tự vẫn chứ?"

      "Vấn đề này của Hoàng thúc có chút nhàm chán rồi." Vân Tấn Ngôn cười khẽ, nghe đến chuyện của Hách công công vẻ mặt cũng có biến hóa gì nhiều, ra vẻ đương nhiên : "Người từng phản bội ta, ta chưa bao giờ giữ lại, huống chi còn là hai lần?"

      Vân Hoán thể thở dài, mới đầu Vân Tấn Ngôn kêu đến lãnh cung, vẫn để ý lắm. Trong quân vốn còn số việc, nhưng trong cung đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, thể cấp tốc trở về. Sau khi cẩn thận điều tra, vất vả mới bắt được Hách công công, cũng biết là đúng hay là sai. Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến chuyện.

      "Đứa lần trước ta cướp về.....Đứa đó....." Vân Hoán có chút do dự, thấy Vân Tấn Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu tức giận, bạo gan tiếp tục : "Đứa này là của Hoàng thượng?"

      "Ừ." Vân Tấn Ngôn gật đầu, híp mắt, : "Nó và Lê nhi.....Rất giống.........."

      "Vậy tại Hoàng thượng định thế nào?" Vân Hoán vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi, nghiêm túc : "Đòi người từ chỗ Bình Tây Vương? Từ trước đến nay Bình Tây Vương dễ chuyện, lần này Hoàng thượng muốn đòi người, nhất định xảy ra hồi tranh chấp. Tuy rằng Thẩm Mặc vào cung cướp người là sai trước, nhưng người nọ là do chúng ta cướp từ bên người của trước. Hoàng thượng muốn định tội ban đêm xông vào hoàng cung sao? cũng phải Thế tử, trắng ra là liên lụy gì đến Bình Tây Vương, muốn bắt cũng chỉ có thể bắt mình ."

      "Ta muốn bắt , Bình Tây Vương bỏ mặc đâu." Vân Tấn Ngôn khẳng định .

      "Vậy Hoàng thượng định cứng đối cứng với bọn họ? Nếu bọn họ dùng đứa để uy hiếp......."

      "Hoàng thúc." Vân Tấn Ngôn có chút bất đắc dĩ đánh gãy lời của Vân Hoán, : "Thẩm Mặc ngại cực khổ, mạo hiểm cả tánh mạng để vào hoàng cung cướp nó , lại dùng nó để uy hiếp ta? Có thể sao?"

      "Ý của Hoàng thượng là....... Thẩm Mặc để ý đến đứa kia?" Lúc này Vân Hoán mới hơi hiểu, nhưng vì sao Thẩm Mặc lại để ý lại hiểu lắm......

      Vân Tấn Ngôn gật đầu. Trong lòng Vân Hoán bỗng có chút buồn rầu, nhà đế vương là tuyệt tình nhất, đứa của mình lại dùng để tính kế người khác. cười chua xót, lắc đầu : "Khơi mào tranh đấu với Bình Tây Vương vào lúc này, thích hợp sao?"

      "Đây là câu mà ta hỏi thúc phụ mới phải." Vân Tấn Ngôn giương mắt, cười : " Nếu thái độ của Bình Tây Vương kiên định, chịu giao quyền, thúc phụ có nắm chắc có thể bảo vệ giang sơn yên ổn hay ?"

      Vân Hoán ngẩn người, lập tức cười sáng tỏ. Quả nhiên, Vân Tấn Ngôn trước sau vẫn là Vân Tấn Ngôn, chuyện để ý phải có giành lại được đứa đứa hay , mà là có ép được Bình Tây Vương giao quyền lại hay . Hạ quân cờ trong tay xuống, đại nghĩa bừng bừng : "Hoàng thượng giao phó, thần đương nhiên toàn lực ứng phó!"

      "Làm phiền hoàng thúc! Khụ khụ......." Vân Tấn Ngôn đỡ lấy bàn, muốn hạ quân cờ xuống, đột nhiên ôm ngực ho khan.

      Sắc mặt Vân Hoán đại biến, khẩn trương : "Thương thế của người vẫn chưa khỏi hẳn sao?"

      "Khụ khụ....." Vân Tấn Ngôn ngừng ho khan, bàn tay che ngực nhiễm vết máu. Vân Hoán thấy vậy, lại càng sốt ruột, vội đỡ lấy , hơi trách : "Cũng gần hai tháng rồi, sao miệng vết thương còn chưa khép lại chứ? Đám ngự y này làm ăn thế nào vậy? Sơ suất với thánh thể như thế, muốn sống nữa hay sao?"

      Vân Tấn Ngôn lắc đầu, cắt ngang lời Vân Hoán: " sao!"

      "Lần trước ta gì với Hoàng thượng? Hoàng thượng lại gì tới ta?" Khuôn mặt Vân Hoán giận đến tái , buông cánh tay đỡ lấy Vân Tấn Ngôn xuống: "Khi còn bé Hoàng thượng tới cầu ta giúp người, ta đồng ý với Hoàng thượng toàn lực ứng phó. Mà ta muốn Hoàng thượng lại đau khổ vì tình giống hoàng huynh. Lần trước Hoàng thượng còn còn ai có thể khiến người động tình, ta cho rằng nhiều năm như vậy, Hoàng thượng cũng quên. Nhưng vì sao tùy tiện xuất nữ tử bình thường, lại khiến cho người thành ra thế này?"

      "Nàng phải là nữ tử bình thường." Vân Tấn Ngôn lạnh giọng cắt đứt lời , ngang ngược : "Hoàng thúc người phải biết chứ."

      "Hoàng thượng như vậy chính là gián tiếp trả lời vấn đề vừa rồi của ta sao?" Vân Hoán có chút kinh ngạc, vẫn thấy vô cùng căm phẫn, bất bình. dứt khoát hành đại lễ, áp chế cơn giận : "Ý của Hoàng thượng là nữ tự này phải là nữ tử bình thường, mà còn quan trọng hơn cả chính Hoàng thượng?"

      Biểu cảm mặt Vân Tấn Ngôn căng ra, ánh mắt phức tạp, bờ môi tái nhợt mím lại chặt, sau lúc lâu, đột nhiên cười rộ lên, nâng Vân Hoán dậy: "Hoàng thúc chớ có lo lắng, thời quả thực nàng chỉ là nữ tử bình thường, làm tổn thương ta được, vết thương này chỉ là do bình thường ta cẩn thận mà thôi."

      Vân Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, hoài nghi : "Nàng rất nóng lòng báo thù, Hoàng thượng giữ nàng ở bên người, sợ xảy ra sơ xuất gì sao? Tùy tiện hạ độc người, nửa đêm cho người dao, cũng đủ lấy được mạng người."

      "Hoàng thúc tin tưởng ta đến vậy sao?" Vân Tấn Ngôn cười hỏi ngược lại.

      Vân Hoán cau mày : "Cho dù nàng gây thương tổn cho người được, nhưng nàng đối với người....." Vân Hoán do dự chớp mắt cái, vẫn mở miệng : "Nàng sớm còn đối với người như lúc trước nữa, giữ lại nàng để làm gì chứ? Năm đó quyết định như vậy, ngoan tuyệt như vậy, mặc dù nàng người như mạng, nhưng sao có thể dễ dàng tha thứ cho người? Huống chi...... Huống chi trước giờ nàng..... chừng trước giờ là......."

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn bỗng trở nên trầm, giống như mây đen che phủ đỉnh núi, con ngươi đen bị che phủ bởi tầng tử khí, khiến cho Vân Hoán phải nuốt những lời định xuống, thở dài : "Việc đến nước này, bằng cho hai người con đường sống, Hoàng thượng ép nàng cũng như ép mình, tội gì? Tổn thương gây ra, khó có thể hàn gắn, nàng bằng lòng bỏ xuống thù hận rời khỏi hoàng cung, đó là chuyện tốt. Hoàng thượng thả nàng , chặt đứt ân oán giữa hai người, người làm Hoàng đế của người, nàng làm Lê Tử Hà của nàng. từng đối xử với nàng như thế, giờ lại bắt nàng trở về, người còn có hy vọng xa vời gì ở nàng hay sao?"

      Tử khí trong mắt Vân Tấn Ngôn mỗi lúc càng đậm, bao phủ toàn bộ khuôn mặt, tay túm ngực, đôi mày bởi vì đau đớn mà cau lại, ho khan sặc sụa, tay vung đổ cả bàn cờ.

      Bàn cờ bị ném văng ra xa, quân cờ rơi xuống đất, nảy lên lốp đốp giống như bản nhạc có tiết tấu, Vân Tấn Ngôn chợt gầm : " giờ nàng phải họ Quý, giờ ta nắm quyền, giờ chỉ có Vân Tấn Ngôn ta và Lê Tử Hà nàng!"
      Chương 69

      Cỏ thơm như thảm, liễu xanh đong đưa, mùa xuân đến, trong hoàng cung tràn ngập khí mới. khí nhuộm đầy sương sớm, gió thoảng hương hoa đều tuyên bố năm mới bắt đầu, niềm hi vọng mới dâng tràn. Điện Thần Lộ nhất thời trở thành tồn tại cao quý nhất trong hậu cung, hoàng thượng độc sủng tháng, ngừng ban thưởng, cung nữ thái giám hầu hạ có gần trăm người, trước đình sau viện rực rỡ hoa thơm cỏ lạ, hương thơm ngát mũi, bướm lượn khắp nơi.

      Mặt đất đầy sức sống, mặt trời xán lạn, Lê Tử Hà vẫn cảm thấy lạnh. Nàng nằm ghế trong hậu viện, cuộn mình vào áo choàng nhìn hoa tươi đầy viện. Bất chợt có bươm bướm bay đến bên người nàng rồi lại vỗ cánh rời . Nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, híp mắt, chói mắt lại khiến hai mắt đau rát.

      Nàng lại nhìn lướt qua các loại hoa cỏ, mỗi ngày nàng đứng ở nơi này hai ba canh giờ, nhìn hết lần này đến lần khác nhưng mà chẳng bao giờ tìm được thứ gì hữu dụng. Vân Tấn Ngôn vô cùng cẩn thận, chỉ cần có dược tính, cho dù là hoa, là lá, là cành, đều được xuất ở hậu viện này. Thức ăn ngày thường cũng vô cùng tỉ mỉ, cung nữ trái phải rời, vết nước đọng trong điện Thần Lộ cũng có. Những vật sắc nhọn lại càng cần đến, thu dọn rất sạch , mỗi đêm khi ngủ, đều có người đặc biệt đến lấy trâm cài đầu của nàng , ngày hôm sau lại đưa đến.

      Càng ngày nàng càng hiểu tâm tư của Vân Tấn Ngôn, mỗi ngày nàng đều đối xử lạnh nhạt, nửa câu cũng muốn nhiều lời với vậy mà ngày ngày vẫn tranh thủ tới điện Thần Lộ. Dù im lặng hay tìm nàng chuyện đều giữ vẻ mặt ôn hòa, phải là lớp mặt nạ mà tràn ra từ trong lòng. Ánh sáng trong mắt vừa nhu hòa vừa vui vẻ. Lê Tử Hà chỉ lạnh mặt nhìn, đáp lại , cũng nhìn thẳng vào . Buổi tối nằm sạp miễn cưỡng ngủ giấc, cũng quấy nhiễu đến nàng.

      Hồi cung hơn hai tháng, vết thương người Lê Tử Hà sớm khỏi hẳn, ngay cả sẹo cũng còn, chứng hàn cũng từ từ giảm bớt. Nhưng ngày ngày uống các loại thuốc bổ trân quý cũng khiến thân thể nàng tốt lên, ngược lại càng thêm gầy yếu.

      Lê Tử Hà nhắm mắt, lấy tay đỡ trán, che ánh mặt trời lại. Cứ tưởng ánh mặt trời vốn làm cho sắc mặt nàng hồng hào lên chút, nào biết chỉ làm nàng thêm choáng váng mắt hoa.

      Bích Uyển thấy thế, bước lên đỡ lấy Lê Tử Hà : "Nô tì đỡ nương nương vào trong."

      Lê Tử Hà gật đầu, nắm tay Bích Uyển chống mình ngồi dậy, chậm rãi vào điện.

      Đúng lúc này, Vân Tấn Ngôn từ trước điện bước vào. Bích Uyển vội quỳ xuống hành lễ, Lê Tử Hà hơi đảo mắt liếc cái, tự đến bên giường. Vốn muốn ngồi xuống, trước mắt nàng bỗng tối sầm, trọng tâm lảo đảo liền ngã lên giường, đầu cũng bị đập mạnh xuống.

      Vân Tấn Ngôn bước lên giơ tay muốn đỡ, Lê Tử Hà lại nghiêng người né tránh. Nàng cắn răng xoay người , ngay cả giày cũng tháo lật người cố gắng tránh xa Vân Tấn Ngôn, cuộn tròn người lại.

      Mọi khi nếu nàng làm thế này Vân Tấn Ngôn thức thời lui ra, rời . Nhưng hôm nay mặt có chút tức giận, lại vẫn đè nén, cười tự giễu : "Độc này là nàng tự mình hạ, đúng ? Từ lúc ta đón nàng, quần áo hàng ngày của nàng đều có bôi độc. Độc mãn tính? Dần dần chết trước mặt ta? Nàng biết ta quan tâm nàng, cho nên mới dùng chính bản thân mình để tra tấn ta, đúng ?"

      Thân thể Lê Tử Hà cuộn lại càng chặt, còn nhúc nhích. Vân Tấn Ngôn ngồi xuống, nằm lên giường, nghiêng người ôm lấy Lê Tử Hà, hai tay dùng sức, cười khẽ bên tai nàng: "Nàng muốn ta hết cách, đành phải triệu Thẩm Mặc đến sao? Ta ngại thẳng với nàng, có khả năng đó! Cho dù chết, nàng cũng phải chết bên cạnh ta!"

      Lê Tử Hà vẫn phản ứng, cả người co lại, yên lặng đến mức như người chết. Vân Tấn Ngôn nghĩ đến các giả thiết, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, vội ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy bả vai Lê Tử Hà, cương quyết ép nàng xoay người, kêu lên: "Lê nhi......"

      Lê Tử Hà từ từ mở mắt ra, trong mắt như chứa cơn lốc xoáy, sâu thấy đáy, cười khẽ với Vân Tấn Ngôn: "Tấn Ngôn, để Ân ngự y bắt mạch cho ta ."

      Vân Tấn Ngôn giống như bị tia chớp bổ trúng, cạy cánh tay cứng ngắc của Lê Tử Hà ra, vẻ kinh ngạc và vui mừng luân phiên mặt. cười nhìn Lê Tử Hà, giọng khẽ gọi vừa rồi vẫn còn vương vấn bên tai. Câu phía sau là gì cũng biết, chỉ biết gật đầu.

      Phía Bắc Vân Đô, xuân về hoa nở.

      Quận Tây Nam thuộc cai quản của Bình Tây Vương, nên Bình Tây Vương phủ cũng được xây dựng ở quận Tây Nam.

      Tạ Thiên Liêm cau chặt mày, khuôn mặt đượm vẻ u sầu, tay bưng chén thuốc còn bốc hơi nóng. Lúc đến chỗ rẽ hành lang đứng lại, xê dịch bước chân, hết tiến lại lùi, nhìn cửa phòng đằng trước phía bên phải, chần chờ biết là có nên vào hay .

      do dự, tay áo lại bị người khác kéo kéo. mặt ông lên vẻ kiên nhẫn, muốn hất tay ra lại nhìn thấy Nhất Nhất cười với mình. Vẻ u sầu, kiên nhẫn mặt ông lập tức tan , cười xán lạn, ngồm xổm xuống, giơ chén thuốc ra trước mặt Nhất Nhất, lấy lòng : "Ngoan, Nhất Nhất đến đây, giúp gia gia đưa thuốc."

      Nhất Nhất hiểu, nhìn cửa phòng rồi lắc đầu, kéo Tạ Thiên Liêm vào cùng. Tạ Thiên Liêm lại ũ rũ. Hai tháng nay ông cũng dám bước vào cửa bước, thứ nhất là sợ nhìn thấy vết thương của Thẩm Mặc, hai là cảm thấy áy náy, biết phải đối mặt với Thẩm Mặc thế nào.

      "Gia..... gia......." Nhất Nhất vẫn kéo ống tay áo của Tạ Thiên Liêm, cái miệng nhắn giật giật, phát ra hai tiết có chút khàn khàn, có chút ngập ngừng. điệu còn có chút quái lạ, dường như phát ra tiếng cũng vô cùng khó khăn.

      Tạ Thiên Liêm nghe vậy lại tươi cười rạng rỡ, giơ tay ra ôm cổ Nhất Nhất, cười to : "Ha ha, Nhất Nhất có thể rồi hả? Ha ha, lại có người gọi ông là gia gia, ha ha...."

      Nhất Nhất cũng cười theo, ngồi lên cánh tay của Tạ Thiên Liêm, hai tay bám chặt cổ , nhìn về phía cửa phòng.

      Tạ Thiên Liêm chợt nhớ ra, vội ngậm miệng. Trong phòng vang lên tiếng của Thẩm Mặc: "Vào ."

      Nhất Nhất kéo vạt áo Tạ Thiên Liêm, ý bảo ông nghe lời vào. Tạ Thiên Liêm khó xử nhìn Nhất Nhất, vẫn có chút muốn. Lông mày Nhất Nhất cau lại, lúm đồng tiền má biến mất. Tạ Thiên Liêm vội cười ha ha gật đầu: " vào, vào, đó là điệt nhi của ta, sợ gì chứ?"

      xong, ông run rẩy đẩy cửa vào. Nhìn thấy Thẩm Mặc ngồi bên bàn, mặt tái nhợt, trong mắt lóe ra vẻ đơn. Vừa chạm phải ánh mắt , Tạ Thiên Liêm kích động rũ mắt xuống, buông Nhất Nhất ra, lại đặt chén thuốc lên bàn, xấu hổ ho khan hai tiếng. Ông đưa mắt nhìn Thẩm Mặc, thấy Thẩm Mặc vẫn nhìn vào sách, càng cảm thấy áy náy. Nhưng nghĩ lại hôm nay dễ gì mới được vào đây, thể ra nhanh như vậy, ông nhìn tới Nhất Nhất ở bên cạnh, dỗ dành : "Nhất Nhất, cháu ra ngoài chơi trước được ? Gia gia có chuyện muốn thương lượng với Thẩm thúc thúc."

      Nhất Nhất ló đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mặc, lanh trí gật đầu.

      Tạ Thiên Liêm bối rối hồi lâu, chần chờ mãi vẫn ra được. Nhưng Thẩm Mặc cười khẽ đứng lên: "Thúc phụ muốn gì?"

      "Tiểu Mặc......." Tạ Thiên Liêm kích động, điệu hơi cao. Ông vội đè thấp giọng, có ý xin lỗi: "Ta....... Ta đến xin lỗi con."

      Nụ cười mặt Thẩm Mặc cứng đờ, nhưng cũng chỉ chớp mắt liền khôi phục, thản nhiên : “Ta sao rồi."

      Nghe Thẩm Mặc như thế, Tạ Thiên Liêm càng thấy bất an. Ông rót cho mình chén trà nhưng uống, chỉ nhìn sóng nước trong chén, cúi thấp đầu, hít sâu hơi, trầm giọng : "Tiểu Mặc, có chút chuyện ta nên sớm với con mới đúng. Trước tiên là đến mẹ của con, ta xuất thân từ võ lâm, giang hồ ai mà biết Thánh Độc giáo là tà giáo? Mẹ của con là Thánh Nữ của giáo phái này, năm đó khi cha con cưới bà, ta thấy bất mãn. Đại ca còn vì bà mà đem giang sơn khó khăn lắm mới giành lấy được chắp tay cho người khác, chạy đến nơi heo hút này. Ta cho rằng bà xứng với đại ca, bà vốn là nữ, điểm ấy ta cảm thấy mình sai. Ta biết con luôn bất mãn vì ta vài lần muốn giết bà, mà nỗi băn khoăn của ta biết có đúng hay ? Cuối cùng đại ca bị bà hại chết........."

      đến đây, Tạ Thiên Liêm có chút nghẹn ngào. Ánh mắt Thẩm Mặc có chút hoảng hốt, cũng biết có nghe thấy lời của ông hay nhưng vẫn lời.

      "Đây là nguyên nhân từ con muốn gần gũi ta, nhưng ta đối với con đối với đại ca có trời đất chứng giám, tuyệt đối có nửa điểm tư tâm!" tay Tạ Thiên Liêm chỉ lên trời, trịnh trọng thề: "Thề với lòng, ta cảm thấy hứng thú với quan trường, nhưng năm ấy con rời khỏi Tây Nam, vị trí Bình Tây Vương này cũng thể để cho người ngoài tới ngồi được? Lăn lộn giang hồ phải xưng bá giang hồ, lăn lộn quan trường phải thống nhất thiên hạ, ta cũng cảm thấy mình có gì sai. Huống chi thiên hạ này, đại bộ phận vốn là của đại ca, con giành lấy cũng quá đáng chút nào! Đại ca bị đâm, ta bắt Hoàng đế phải giao ra hung thủ, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể tiêu dao khoái hoạt? quá đáng, chỉ có lúc Hoàng đế muốn tru di cửu tộc Quý gia, ta nhúng tay ngăn chặn tin tức nhờ giúp đỡ của bọn họ mà thôi. Lúc đó ta cực kỳ hận Quý gia, bọn họ hại đại ca, hại con thành ra thế này, dựa vào cái gì mà họ phải trả giá?"

      Tạ Thiên Liêm đến Quý gia, vẫn cảm thất rất phẫn uất, sắc mặt đỏ bừng. Thấy Thẩm Mặc vẫn gì, ông đè nén kiêu ngạo, uống ngụm trà, ấp úng : "Cho nên ta luôn muốn con trở về, hai thúc cháu ta liên thủ nhất định có thể trừ bỏ được tên Hoàng đế kia. Ngay cả vợ cả, con ruột cũng có thể giết, người như thế dựa vào cái gì mà làm Hoàng đế? dễ dàng gì con mới có được chút tâm tư, lại lòi ra đứa nhà họ Quý. Con vì người kia mà bệnh nặng rồi lại trọng thương. Ta muốn con lại dẫm vào vết xe đổ của đại ca, nếu đuổi nàng ta trước khi con mang nàng ta về Tây Nam, ai biết nàng ta còn có thể hại con đến nông nỗi nào?"

      "Tiểu Mặc, ta ngờ tên cẩu Hoàng đế kia lại hiểm như vậy. Thừa dịp ta có mặt mà cướp Nhất Nhất , lại còn tìm được nơi thân của ta, bằng cho dù con có mắng ta thế nào, ta cũng mang mấy trăm ám vệ bảo hộ Lê Tử Hà. Tuy rằng ta rất vui sướng khi nàng ta bị mang về cung, nhưng nếu mấy trăm người này theo con, con cũng vì cứu Nhất Nhất mà bị thương nặng như vậy...." Tạ Thiên Liêm có chút nôn nóng, đột nhiên biết nên tiếp thế nào. Lúc ông biết Nhất Nhất bị bắt lập tức tìm người báo cho Thẩm Mặc, xem có biện pháp cứu vãn hay . Nào biết lúc ông tìm được người ông để lại để truyền tin kia chỉ còn hơi thở, toàn thân chồng chất vết thương, gần như cạn sạch máu. Nếu phải Tây Nam có nhiều kỳ dược, sớm mất mạng rồi.

      Nhìn bộ dáng gầy yếu của Thẩm Mặc, hốc mắt Tạ Thiên Liêm đỏ lên. Từ khi Thẩm Mặc bị thương về đây, ông chỉ nhìn thoáng qua, lại cảm thấy còn mặt mũi để gặp, nhưng nếu ràng sợ là Thẩm Mặc oán ông cả đời.

      Rốt cuộc Thẩm Mặc cũng bỏ quyển sách xuống, mở miệng hỏi câu khiến Tạ Thiên Liêm sợ hãi.

      "Thúc phụ, hôm nay là ngày bao nhiêu?" Giọng trong trẻo như nước, nhưng lại lạnh nhạt hơn xưa.

      Hốc mắt Tạ Thiên Liêm đỏ lên. Sau khi Thẩm Mặc được cứu cứ mê man suốt, sau nhiều ngày mới dần thanh tỉnh. Vừa mới tỉnh tự mình ngủ tiếp. Đó là ông nghe hạ nhân như thế, nên mới lo lắng thôi, mặt dày đến thăm.....

      "Mùng sáu tháng ba."Tạ Thiên Liêm khàn giọng trả lời.

      Thẩm Mặc đứng lên, thân hình đơn bạc như thể gió thổi cái là bị cuốn , dĩ nhiên cũng còn khí chất trầm ổn của ngày xưa. đến bên cửa sổ, híp mắt nhìn ra bên ngoài, cười : "Ánh mặt trời đẹp."

      Mũi Tạ Thiên Liêm hơi chua xót, nhìn Thẩm Mặc lúc này càng như mây trôi gió thoảng, khiến cho người ta cảm thấy vài phần xa cách. Nếu lúc này mà nó lạnh mặt nhìn mình giống như trước đây, thậm chí hơi trách cứ, quở mắng vài câu, ông còn cảm thấy thoải mái. Nhưng nó lại xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

      "Tiểu Mặc, có lẽ.......Là ta sai rồi....." Trong giọng của Tạ Thiên Liêm có chút mỏi mệt: "Năm đó đại ca đối với mẹ của con ta thể hiểu được, giờ con đối với nữ tử Quý gia kia, ta cũng hiểu, chỉ biết mực gây rối. Con trách ta , ra được ? Con cứ thế này......"

      "Thúc phụ." Thẩm Mặc tựa vào cạnh cửa sổ, quay đầu, ánh mắt trời chiếu vào bên mặt của , hàng mi dài nhiễm vài phần ánh sáng trong suốt. Đuôi mắt khẽ nhếch lên, tươi cười ấm áp, giọng ôn thuần: "Ta trách người, ngày ấy là ta quá lời, thúc phụ tức giận cũng đúng. Mỗi người đều có lập trường, đều cảm thấy mình đúng, ta cũng thế."

      Tạ Thiên Liêm nghe được trong giọng của Thẩm Mặc quả có ý trách cứ mới nhàng thở ra, than thở : "Con đâu có giống vậy......."

      giống với cha nó, chữ tình đầu. khi rung động với nữ tử nào đó, liền hận thể moi tim móc phổi đưa hết mọi thứ ra, kết quả là khiến cho mình đầy thương tích, cuồi cùng còn nhận hết lỗi về mình.

      Thẩm Mặc quay đầu, nhìn ra thảm cỏ xanh ngoài cửa sổ. Lá cây còn đọng sương sớm, hơi ươn ướt, khúc xạ lại ánh mặt trời. Khóe miệng hơi cong lên: "Từ khi vừa bắt đầu ta biết mối hận của Tử Hà. Đó là nỗi hận từ trong tim cho dù có cố gắng học y để kìm nén, dùng lạnh lùng để che giấu, vẫn khiến cho người ta thỉnh thoảng cảm nhận được. Ta từng thấy cái gọi là thù hận, cho nên đối với thù hận của nàng, ta cảm thấy đó là chấp niệm. Cố chấp đến mức quên mất lúc đầu tại sao lại hận, chỉ nghĩ đến việc báo thù. Nàng cho rằng bắt tất cả những người hại nàng, hại Quý gia nợ máu phải trả bằng máu có thể khiến mình bình tĩnh lại, mà biết rằng chấp niệm là từ tâm sinh ra. Cho dù có hủy tất cả nỗi căm hận trong lòng nàng, nếu cởi bỏ được điểm mấu chốt, buông chấp niệm cũng uổng công mà thôi. Thúc phụ, con đường báo thù của Tử Hà trước giờ chỉ có kết quả, người có biết là gì ?"

      "Hả?" Tạ Thiên Liêm có chút mờ mịt, còn chưa phản ứng kịp, Thẩm Mặc chậm rãi cười, trong mắt ngập tràn cảnh xuân lại có chút hiu quạnh, tiếp: "Hoặc là, báo thù thất bại, tàn niệm tiếp tục quấn thân, nuốt hận mà chết. Hoặc là, báo thù thành công, trái tim còn chỗ để nương nhờ, đơn suốt quãng đời còn lại."

      "Vậy nàng còn báo thù làm gì? Dù sao cũng có kết quả tốt!" Tạ Thiên Liêm gần như quên người mình đến là Lê Tử Hà mà phân tích theo bản năng, nghi hoặc hỏi.

      Thẩm Mặc rũ mắt xuống, nhìn những bông hoa dại đầy sắc màu cỏ, cười khẽ ra tiếng, : "Nỗi hận của Tử Hà là chấp niệm, tình của ta sao lại phải? Người chạm được đến trái tim của ta, cho dù là ai, ta đều lấy phương thức của mình muốn giữ người đó bên cạnh. Khi còn bé mẹ dạy ta học y. Vì để bà vui vẻ, trong ba năm ta gần như đọc hết tất cả mọi quyển sách. Cha muốn ta vào cung, ta hỏi nguyên do liền đặt chân vào đó nửa bước. Năm đó ta quan tâm đến ý muốn của Quý Lê xin tiên hoàng ban hôn, giờ lại muốn làm mọi cách để đứng bên cạnh Tử Hà. Nàng chịu rời cung ta tiến cung. Nàng muốn báo thù, ta giúp nàng. Nàng muốn ra cung, ta cùng theo nàng. Ta dùng tất cả thế lực để làm chuyện nàng muốn làm, dùng những lời mẹ dạy ta cố gắng đánh thức nàng, dùng tính mạng của ngàn thân tín để khiến nàng nhận ra được con đường phía trước rất nhấp nhô, toàn là máu tươi. Mọi chuyện ta đều vì nàng, lo lắng chu toàn. Ta cho rằng, những chuyện đó sưởi ấm lòng nàng, khiến nàng liếc mắt nhìn ta nhiều thêm lúc....."

      Thẩm Mặc cười, mặt trắng như giấy: "Ta quên, là của ta, hận là của nàng. Ta nàng, có quan hệ gì với nàng. Nàng hận , cũng chẳng quan hệ tới ta."

      "Tiểu.....Tiểu Mặc....." Tạ Thiên Liêm cau mày lại, nuốt ngụm nước bọt, bất an : "Tiểu Mặc con gì thế? Ta chưa từng đọc sách, nghe hiểu......."

      "Thúc phụ, nàng nàng lợi dụng ta." Thẩm Mặc ngồi tựa vào cửa sổ, híp mắt nhìn trời chiều: "Nàng muốn hồi cung báo thù, ta làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ là bên tình nguyện tự cho là đúng mà thôi."

      "Tiểu Mặc, phải Nhất Nhất bị bắt đó sao? Chắc chắn là tên cẩu Hoàng đế bày ra mánh khóe gì đó để đùa giỡn, con......Con đừng có tin. Nhất định là nàng sợ liên lụy đến con nên mới đuổi con , con...... con........" Tạ Thiên Liêm nghẹn ngào, hoàn toàn quên ý định muốn chia rẽ Thẩm Mặc và Lê Tử Hà. Ông nhìn Thẩm Mặc chỉ cảm thấy đau lòng, liều mạng muốn an ủi, để khôi phục lại chút thần thái.

      Thẩm Mặc cười lắc đầu, quay đầu nhìn Tạ Thiên Liêm: "Thúc phụ chớ lo lắng cho ta, lúc này, ta vô cùng tỉnh táo. Nếu lời người là đúng, nàng vì Nhất Nhất vì an nguy của ta mà đuổi ta , ta trách nàng. Nhưng khi nàng những lời này, lệ khí cả người, mắt đầy hận ý. Nỗi hận của nàng vốn chưa từng tiêu tan. Nàng xuất cung phải vì hoàn toàn buông tay, đáy lòng còn hận nữa. khi như vậy, cho dù nàng có ra ngoài, cũng thể sống yên ổn."

      "Thúc phụ, trước đây ta nghĩ, cho dù vì nàng mà khiến dân chúng lầm than, chỉ cần nàng là người ta để ý cũng chẳng sao. Vân Hoán đưa cơ sở ngầm trong quân, chỉ cần vạch trần chuyện Cố Vệ Quyền chết oan, sủng phi của Vân Tấn Ngôn dùng độc hoa Túc Dung giá họa Sở Hạ thủ hạ cũ của Cố gia tất làm phản. Mạc Lăng đóng quân ở Tây Nam, thứ mà Tây Nam ta có nhiều chính là dược khống chế thần trí. Đại quân dưới tay đủ trung thành, chúng ta có thể sử dụng chúng. Nhất Nhất ở trong tay chúng ta, thủ hạ của Cố gia có hữu dụng hay còn biết, nhưng là hoàng tử, đó là lợi thế. Vân Đô còn có mấy ngàn tinh binh của ta núp, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp lấy nhiều công ít. Năm đó tiên hoàng bệnh nặng, đột nhiên giao lại vị trí thái tử cho Vân Tấn Ngôn, lúc người băng hà, cũng chỉ có mình Vân Tấn Ngôn ở bên, xảy ra chuyện gì ai biết được, nếu thổi phồng chuyện này lên, lời đồn nổi lên bốn phía, lòng dân tan rã, hơn nữa còn có binh lực trong tay ta và người. Thúc phụ, người cảm thấy, có bao nhiêu phần thắng?"

      Tạ Thiên Liêm trợn mắt há to miệng, từ trước đến nay đúng là ông muốn tạo phản, nhưng chỉ nghĩ làm thế nào để mở rộng quân lực, chưa bao giờ nghĩ đến bọn họ còn có nhiều ưu thế như vậy. Mặc dù là cứng đối cứng, bọn họ cũng chưa chắc thất bại. Nhưng nếu như làm theo lời của Thẩm Mặc, cướp thiên hạ này....Dường như....Dễ như trở bàn tay.

      "Vậy..... Vậy......" Tạ Thiên Liêm chưa bao giờ nghe Thẩm Mặc nhiều như vậy, nhất thời phản ứng kịp. Ông liếm liếm đôi môi khô ráp, mờ mịt hỏi: "Tiểu Mặc.....Rốt cuộc con có muốn phản hay ?"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68

      Hách công công chết. Đêm đó sau khi gặp Lê Tử Hà, ông thắt cổ tự vẫn, chỉ để lại thư, cầu xin Hoàng thượng buông tha cho đứa cháu duy nhất là Duyệt nhi.

      Khi Duyệt nhi xuất cung, Lê Tử Hà đến tiễn. Sau đêm đó, thần kinh bị căng thẳng quá mức của nàng thể chịu nổi bệnh nặng và hàng loạt những tin tức kích thích, lại chìm vào hôn mê. ngày nàng nhiều nhất chỉ tỉnh lại nửa canh giờ, thường xuyên nhìn về hướng đông lâu, đến khi màn đêm buông xuống mới thôi. Thân thể nàng lúc lạnh lúc nóng, ý thức hỗn loạn mơ hồ, có người mớm thuốc uống, đút cơm ăn, mỗi lần tỉnh lại đều thấy vẻ mặt lo âu của Vân Tấn Ngôn. Thấy nàng mở mắt cười, dịu dàng vài lời với nàng, nàng muốn nghe, lại tiếp tục ngủ say.

      Ngủ bao lâu cũng , bảy ngày? Mười ngày? Hay nửa tháng?

      Chỉ biết là trong những tháng ngày mơ mơ màng màng này, những giấc mộng cứ kéo dài ngớt. Trong mộng xuân hạ thu đông trôi qua như nước, ngày đêm luân phiên, phồn hoa rực rỡ. Trong mộng Thẩm Mặc chỉ nàng phân biệt thảo dược, thay nàng bắt mạch kê đơn, dạy nàng bấm huyệt thi châm, thay nàng phối dược trừ hàn. Ba năm ở núi Vân Liễm, ba năm bị nàng xem , dùng những giấc mộng kéo dài dứt này để chứng tỏ nó thể phai nhòa.

      Chóp mũi ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt khiến cho người ta an tâm, hơi ấm bên cạnh khiến nàng kìm lòng được mà nhích tới gần. Nàng hơi nhích đầu, gối lên đùi. Lê Tử Hà nhớ được mùa đông ấy, ở Thái Y Viện, ở thôn kia, nàng vô số lần gối lên chân Thẩm Mặc, nhận lấy ấm áp này. Chỉ có lúc đó, trong lòng nàng mới bình thản.

      Nàng khỏi vươn tay, ôm lấy eo , miệng lẩm bẩm : "Thẩm Mặc......."

      Thân hình ấm áp đột nhiên cứng đờ, bầu khí an bình bỗng thay đổi. Lê Tử Hà nhíu mày, đột nhiên nhận ra lúc này ở trong điện Thần Lộ. Nàng mở mắt trong phút chốc, nhìn thấy chiếc áo choàng màu vàng sáng, hai tay vội buông ra, bả vai lại bị bắt lại, thể động đậy. Nàng xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Vân Tấn Ngôn, con ngươi đen ảm đạm nhìn nàng chớp mắt. Lê Tử Hà rũ mắt xuống, thản nhiên : "Buông ta ra."

      Đôi mắt Vân Tấn Ngôn khôi phục được chút thần thái, buông Lê Tử Hà ra, đưa tay kéo chăn giúp Lê Tử Hà, đắp lại kỹ lưỡng giúp nàng, dịu dàng : "Lạnh lắm sao?"

      Thân hình Lê Tử Hà run run, trượt xuống khỏi đầu gối Vân Tấn Ngôn. Nàng nằm lại giường, cắn răng xoay người, quay lưng về phía Vân Tấn Ngôn.

      Vân Tấn Ngôn ngồi cứng ngắc bên, biểu cảm mặt biến đổi, cuối cùng lạnh mặt khẽ cười, : "Nàng còn nhớ đến Thẩm Mặc sao?"

      Lê Tử Hà gì.

      Vân Tấn Ngôn tiếp: "Ta rồi, chết. Mặc dù tại còn sống, nhưng bắt cóc Hoàng tử, còn có thể sống sao?"

      "Hà tất phải lấy cớ đường đường chính chính như thế?" Lê Tử Hà vẫn đưa lưng về phía Vân Tấn Ngôn, giọng có chút thô ráp khàn khàn, yếu ớt vô lực, châm chọc : " phải ngươi luôn thiếu cái cớ như thế để chèn ép Bình Tây Vương hay sao? Tự Hoàng thượng nghĩ cho , nội loạn vào lúc này, có lợi đối với ngươi hay ?"

      Vừa mới trừ bỏ hai nhà Trịnh - Cố, thu quyền vào tay, lòng quân chưa phục, thực lực của Bình Tây Vương lại ai . Lúc này Vân Tấn Ngôn mượn cớ khơi mào việc chỉ bất lợi, cho nên mới chưa trực tiếp động thủ với Thẩm Mặc. chỉ để nàng đuổi Thẩm Mặc , là vì định trở mặt quá sớm. Nàng bằng lòng làm theo ý cũng bởi muốn Thẩm Mặc vì mang theo trói buộc là nàng mà xảy ra sai lầm gì. Chỉ cần cách nàng xa, hoặc là trở về Tây Nam, có thế lực của Bình Tây Vương che chở, bình an.

      Tuyệt đối ngờ, ràng nàng những lời tổn thương như vậy, nàng cho rằng chuyện của hai người kết thúc, Thẩm Mặc lại biết chuyện Nhất Nhất bị Vân Tấn Ngôn bắt, còn mình xông vào hoàng cung....

      Nghĩ đến đây, tảng đá trong lòng Lê Tử Hà đột nhiên nứt ra, những mảnh đá vụn bắn ra tạo thành những cơn đau râm ran. Nàng vội nhắm mắt, vùi đầu vào giữa gối, đầu óc lại bắt đầu mê man, trước mắt mờ . Lá xanh biếc giống như hoa gấm, trở lại núi Vân Liễm rồi.

      Lê Tử Hà cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ, thân thể lại như bị ai đó lôi kéo, nghe thấy giọng chứa tức giận của Vân Tấn Ngôn: "Lê nhi vẫn còn muốn ngủ sao? hơn tháng rồi."

      Lê Tử Hà cười , tất cả vướng mắc của nàng đều ở ngoài cung, tất cả chấp nhất của nàng ở trước mặt. thể gặp người mình nhớ thương, thể báo thù mình chấp nhất, trong mộng có thể quên mất thù hận, tay chạm được đến ấm áp, sao lại ngủ?

      "Lê nhi....." Giọng của Vân Tấn Ngôn mềm xuống, mặt đầy vẻ lo lắng và bất đắc dĩ, lại biết phải chuyện này thế nào. dứt khoát ngừng lại, khẽ bước lên giường, nằm xuống bên cạnh Lê Tử Hà, nghiêng người ôm lấy nàng, dịu dang : "Nàng muốn thế nào ta đều đồng ý, chỉ cần...

      "Thả ta sao?" Lê Tử Hà chờ Vân Tấn Ngôn xong, khẽ cười : "Ngươi sợ ta giả mạo Quý Lê ở bên cạnh ngươi, tìm cơ hội giết ngươi sao?"

      Hơi thở ấm áp của Vân Tấn Ngôn phả vào gáy Lê Tử Hà, nàng né tránh, vẫn nhúc nhích. Kỳ , rất nhiều năm trước, những lúc nàng vui luôn đưa lưng về phía để ý tới như thế, ôm lấy nàng từ sau lưng, thủ thỉ thù , giải thích từng câu, chậm rãi dỗ nàng.

      Giờ phút này cũng như thế, giống như hai người chưa từng có ngăn cách, chưa từng có thâm thù. Vân Tấn Ngôn cẩn thận tránh miệng vết thương của Lê Tử Hà, dịu dàng ôm nàng. Chỉ là điệu sớm còn mềm mỏng đơn thuần như ngày xưa nữa, mà mang theo khí phách đặc biệt của Đế vương, cộng với vài phần uy hiếp: "Nàng là ai quan trọng. Nàng muốn , có khả năng. Muốn giết ta, tùy nàng."

      Lê Tử Hà đột nhiên xoay người, trở tay ôm lấy Vân Tấn Ngôn, ngửa mặt lên, nhắm mắt, mang theo hơi lạnh đầy mặt hôn Vân Tấn Ngôn.

      Lê Tử Hà sớm còn nhiệt tình của lúc ban đầu nữa, mở to hai mắt liếc Vân Tấn Ngôn, trong mắt có độ ấm, mang theo chút ý cười. Độ ấm trong màn dần tăng lên, áo lót của nàng được cởi bỏ cẩn thận. Vào lúc này, đột nhiên Vân Tấn Ngôn dừng lại, sợ đè lên Lê Tử Hà, sắc mặt trắng bệch xoay người sang bên, che ngực, thân thể ngừng run run. lát sau phun ra ngụm máu.

      Sắc mặt Lê Tử Hà u ám, muốn cười lại cười được, đột nhiên nàng tâm tình lúc này của mình thế nào. Nàng xoay đầu , lạnh lùng : "Hoàng thượng trúng độc rồi!"

      "Khụ khụ....." Vân Tấn Ngôn yếu ớt ho khan hai tiếng, nở nụ cười: "Ha ha......Nàng đột nhiên nhiệt tình là vì muốn nhìn thấy bộ dạng này của ta?"

      Vẻ mặt tái nhợt của Vân Tấn Ngôn có chút tiêu điều, bên môi còn đọng lại vết máu, buông cánh tay che ngực xuống lại là mảng màu đỏ, cười lạnh : " mũi tên này của nàng.....Còn chưa đủ sao? Khụ khụ.....Nàng muốn thế nào nữa đều tùy nàng, chỉ cần......"

      Tay Vân Tấn Ngôn bị máu nhuộm đỏ mảng lớn, nắm lấy tay Lê Tử Hà, đầu gác lên vai Lê Tử Hà: "Ha ha, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta....."

      Thân thể Lê Tử Hà cứng đờ, mặt thể che hết vẻ bi hận, dùng sức trừng mắt nhìn, hai tay nắm chặt thành quyền: "Ta muốn ngươi chết!"

      tay muốn đẩy Vân Tấn Ngôn ra, nàng nhìn vết thương ngực chớp mắt, hận ý trong người đột nhiên tăng vọt khiến tay kia đánh thẳng vào miệng vết thương. Vân Tấn Ngôn đưa tay ngăn lại, cười ảm đạm, để ý ngực chảy máu, tiến lên ôm lấy Lê Tử Hà. Vết máu nhuộm đỏ lưng của Lê Tử Hà, cũng chịu thả ra, hai tay ôm chặt, giọng trầm thấp, yếu ớt thở hổn hển: "Cái gì cũng có thể, chỉ riêng thể chết được...... Lê nhi, thể chết được, nếu chết...... sao còn có thể tiếp tục ở bên nàng? Ta biết nàng hận ta, hận thể róc thịt lột da, khiến ta phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, cho dù chết, nàng cũng muốn nghiền xương thành tro mới giải được nỗi hận."

      "Nhưng Lê nhi, nếu nàng chưa từng ta, hận như vậy, đúng ? giờ nàng hận ta như vậy, vậy, nàng còn ta ?"

      Vân Tấn Ngôn khép hờ hai mắt, đau đớn đến tận xương dường như dần tan biến. chờ mong câu trả lời từ Lê Tử Hà, mùi hương nhàng của nữ tử đọng lại ở chóp mũi khiến hít sâu vài hơi. Đợi lúc lâu vẫn chưa nghe được câu trả lời, cẩn thận vòng qua, thấy Lê Tử Hà ngủ say. khẽ hôn cái lên trán nàng, nhìn vết thương sau lưng nàng, thấy chảy máu mới yên tâm đắp chăn giúp nàng. Sau đó che ngực, xoay người đứng lên, bước chân lảo đảo, đỡ lấy mép giường lúc lâu mới đứng vững được, tập tễnh rời .

      Trong điện Cần Chính, ba đỉnh lư hương được đốt lên, cửa sổ cũng chỉ mở cánh, ánh mặt trời chiếu vào khiến người ta có thể nhìn thấy cả những hạt bụi bay trong khí. Trời đông giá rét qua, băng tuyết cũng tan, đầu xuân ngập tràn khí ấm cúng.

      Vân Hoán ngồi ở sạp, lườm Vân Tấn Ngôn phê duyệt tấu chương cái. Nghĩ khắp Vân Quốc này có thể có được loại đãi ngộ này chỉ có hai người, là Quý hậu năm đó nhận hết vinh sủng, người chính là vị hoàng thúc cầu danh lợi này của . Đương nhiên, nguyên nhân hai người có được loại đãi ngộ này khác nhau rất lớn. Quý hậu là có được ân sủng trong người, còn về phần , là do năm đó giúp Vân Tấn Ngôn. Cho dù là xuất phát từ tình cảm hay là lợi ích, ở mức độ nào đó Vân Tấn Ngôn rất tín nhiệm , nhưng lòng vua khó dò, Vân Hoán cảm thấy mình vẫn nên bớt phóng túng chút. đứng dậy khỏi giường, hơi hành lễ, mang theo vài phần cung kính, cười : "Hoàng thượng triệu kiến vi thần, có chuyện gì sao?"

      Vân Tấn Ngôn hơi nhíu mi, giương mắt nhìn Vân Hoán, hơi chút vui: "Hoàng thúc, cần khách khí như thế?"

      "Khụ khụ......" Vân Hoán giả bộ ho khan hai tiếng, đảo mắt : "Cháu cuối cùng cũng lớn, làm Hoàng thượng, lễ nghĩa quân thần nhất định phải giữ!"

      Ánh mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên, rầu rĩ : "Nếu hoàng thúc cảm thấy như vậy, ta cũng ép, thấy thế nào hợp làm thế ấy . Hôm nay gọi hoàng thúc tới đây là vì biết ngày mai thúc muốn rồi, trước khi gặp mặt lần xem như đưa tiễn hoàng thúc."

      "Ha ha, Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo, bằng đánh ván cờ, Hoàng thượng nhường ta chút là được?" Vân Hoán cười to, trong nụ cười vẫn duy trì vài phần xa cách.

      Vân Tấn Ngôn nghe được cẩn thận ở trong đó, ngượng ngùng cười chứ vạch trần. Vừa định gật đầu, Ngụy công công bên cạnh bày bàn cờ ra rồi.

      Khi Vân Tấn Ngôn ở điện Cần Chính, rất ít khi mở cửa sổ, hôm nay lại dặn riêng phải mở, còn thỉnh thoảng nhìn ra những cành khô xám ngắt ngoài cửa sổ. Vân Hoán đánh giá tâm tình hôm nay của có lẽ tệ nên cũng thoải mái đôi chút.

      Ngụy công công bày bàn cờ xong liền ra khỏi điện, Vân Tấn Ngôn cười cười ngồi giường, chiều, tay lấy cờ, bắt đầu đánh.

      Vân Hoán vẫn yên lòng, trong lòng biết hôm nay Vân Tấn Ngôn triệu tới đây nhất định là có chuyện muốn . Hơn nữa trước khi trong cung xảy ra chút việc, rất tò mò, chờ xem có thể moi ra được chút gì từ miệng của Vân Tấn Ngôn hay . Nào biết chơi cờ rất chuyên tâm, câu cũng .

      "Hoàng thúc, chuyên tâm như vậy, dù ta có cố nhường cũng chưa hẳn bại." Vân Tấn Ngôn lườm Vân Hoán cái, thản nhiên .

      Vân Hoán chế nhạo liếc lại Vân Tấn Ngôn cái, cũng chẳng quan tâm đến lễ nghi quân thần gì đó vừa , dù sao nếu Vân Tấn Ngôn cố kỵ phải cố tránh là có thể tránh thoát, dứt khoát buông nỗi băn khoăn xuống, trực tiếp hỏi: "Nghe , người đó..... người trong hậu cung của Hoàng thượng? Rốt cuộc là ai?"

      "Là ai có quan trọng đến thế sao?" Vân Tấn Ngôn vô tình hỏi lại: "Tự ta biết là được rồi."

      chưa bao giờ với bất kỳ ai Lê Tử Hà chính là Lê nhi, nếu lời này truyền ra ngoài Lê Tử Hà thành nghiệt, nghiệt hoặc quốc. Nàng là ai cần gì phải giải thích với người khác? Cảm giác mà nàng cho , hơi thở từ nàng phát ra, thân phận muốn người biết, còn cả những chuyện chỉ có hai người là và Lê nhi biết, từng thuyết phục bản thân mình đó chỉ là trùng hợp, nhưng mũi tên này của Lê Tử Hà bắn rơi tất cả nghi ngờ của , tất cả những nghi vấn trước đây đều có đáp án.

      Vân Hoán lặng lẽ liếc mắt, vốn định hỏi lại, lại nghĩ đến cái gì đó, vòng vo : "Còn Hách công công, sao sống tốt lại đột nhiên thắt cổ tự vẫn chứ?"

      "Vấn đề này của Hoàng thúc có chút nhàm chán rồi." Vân Tấn Ngôn cười khẽ, nghe đến chuyện của Hách công công vẻ mặt cũng có biến hóa gì nhiều, ra vẻ đương nhiên : "Người từng phản bội ta, ta chưa bao giờ giữ lại, huống chi còn là hai lần?"

      Vân Hoán thể thở dài, mới đầu Vân Tấn Ngôn kêu đến lãnh cung, vẫn để ý lắm. Trong quân vốn còn số việc, nhưng trong cung đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, thể cấp tốc trở về. Sau khi cẩn thận điều tra, vất vả mới bắt được Hách công công, cũng biết là đúng hay là sai. Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến chuyện.

      "Đứa lần trước ta cướp về.....Đứa đó....." Vân Hoán có chút do dự, thấy Vân Tấn Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu tức giận, bạo gan tiếp tục : "Đứa này là của Hoàng thượng?"

      "Ừ." Vân Tấn Ngôn gật đầu, híp mắt, : "Nó và Lê nhi.....Rất giống.........."

      "Vậy tại Hoàng thượng định thế nào?" Vân Hoán vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi, nghiêm túc : "Đòi người từ chỗ Bình Tây Vương? Từ trước đến nay Bình Tây Vương dễ chuyện, lần này Hoàng thượng muốn đòi người, nhất định xảy ra hồi tranh chấp. Tuy rằng Thẩm Mặc vào cung cướp người là sai trước, nhưng người nọ là do chúng ta cướp từ bên người của trước. Hoàng thượng muốn định tội ban đêm xông vào hoàng cung sao? cũng phải Thế tử, trắng ra là liên lụy gì đến Bình Tây Vương, muốn bắt cũng chỉ có thể bắt mình ."

      "Ta muốn bắt , Bình Tây Vương bỏ mặc đâu." Vân Tấn Ngôn khẳng định .

      "Vậy Hoàng thượng định cứng đối cứng với bọn họ? Nếu bọn họ dùng đứa để uy hiếp......."

      "Hoàng thúc." Vân Tấn Ngôn có chút bất đắc dĩ đánh gãy lời của Vân Hoán, : "Thẩm Mặc ngại cực khổ, mạo hiểm cả tánh mạng để vào hoàng cung cướp nó , lại dùng nó để uy hiếp ta? Có thể sao?"

      "Ý của Hoàng thượng là....... Thẩm Mặc để ý đến đứa kia?" Lúc này Vân Hoán mới hơi hiểu, nhưng vì sao Thẩm Mặc lại để ý lại hiểu lắm......

      Vân Tấn Ngôn gật đầu. Trong lòng Vân Hoán bỗng có chút buồn rầu, nhà đế vương là tuyệt tình nhất, đứa của mình lại dùng để tính kế người khác. cười chua xót, lắc đầu : "Khơi mào tranh đấu với Bình Tây Vương vào lúc này, thích hợp sao?"

      "Đây là câu mà ta hỏi thúc phụ mới phải." Vân Tấn Ngôn giương mắt, cười : " Nếu thái độ của Bình Tây Vương kiên định, chịu giao quyền, thúc phụ có nắm chắc có thể bảo vệ giang sơn yên ổn hay ?"

      Vân Hoán ngẩn người, lập tức cười sáng tỏ. Quả nhiên, Vân Tấn Ngôn trước sau vẫn là Vân Tấn Ngôn, chuyện để ý phải có giành lại được đứa đứa hay , mà là có ép được Bình Tây Vương giao quyền lại hay . Hạ quân cờ trong tay xuống, đại nghĩa bừng bừng : "Hoàng thượng giao phó, thần đương nhiên toàn lực ứng phó!"

      "Làm phiền hoàng thúc! Khụ khụ......." Vân Tấn Ngôn đỡ lấy bàn, muốn hạ quân cờ xuống, đột nhiên ôm ngực ho khan.

      Sắc mặt Vân Hoán đại biến, khẩn trương : "Thương thế của người vẫn chưa khỏi hẳn sao?"

      "Khụ khụ....." Vân Tấn Ngôn ngừng ho khan, bàn tay che ngực nhiễm vết máu. Vân Hoán thấy vậy, lại càng sốt ruột, vội đỡ lấy , hơi trách : "Cũng gần hai tháng rồi, sao miệng vết thương còn chưa khép lại chứ? Đám ngự y này làm ăn thế nào vậy? Sơ suất với thánh thể như thế, muốn sống nữa hay sao?"

      Vân Tấn Ngôn lắc đầu, cắt ngang lời Vân Hoán: " sao!"

      "Lần trước ta gì với Hoàng thượng? Hoàng thượng lại gì tới ta?" Khuôn mặt Vân Hoán giận đến tái , buông cánh tay đỡ lấy Vân Tấn Ngôn xuống: "Khi còn bé Hoàng thượng tới cầu ta giúp người, ta đồng ý với Hoàng thượng toàn lực ứng phó. Mà ta muốn Hoàng thượng lại đau khổ vì tình giống hoàng huynh. Lần trước Hoàng thượng còn còn ai có thể khiến người động tình, ta cho rằng nhiều năm như vậy, Hoàng thượng cũng quên. Nhưng vì sao tùy tiện xuất nữ tử bình thường, lại khiến cho người thành ra thế này?"

      "Nàng phải là nữ tử bình thường." Vân Tấn Ngôn lạnh giọng cắt đứt lời , ngang ngược : "Hoàng thúc người phải biết chứ."

      "Hoàng thượng như vậy chính là gián tiếp trả lời vấn đề vừa rồi của ta sao?" Vân Hoán có chút kinh ngạc, vẫn thấy vô cùng căm phẫn, bất bình. dứt khoát hành đại lễ, áp chế cơn giận : "Ý của Hoàng thượng là nữ tự này phải là nữ tử bình thường, mà còn quan trọng hơn cả chính Hoàng thượng?"

      Biểu cảm mặt Vân Tấn Ngôn căng ra, ánh mắt phức tạp, bờ môi tái nhợt mím lại chặt, sau lúc lâu, đột nhiên cười rộ lên, nâng Vân Hoán dậy: "Hoàng thúc chớ có lo lắng, thời quả thực nàng chỉ là nữ tử bình thường, làm tổn thương ta được, vết thương này chỉ là do bình thường ta cẩn thận mà thôi."

      Vân Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, hoài nghi : "Nàng rất nóng lòng báo thù, Hoàng thượng giữ nàng ở bên người, sợ xảy ra sơ xuất gì sao? Tùy tiện hạ độc người, nửa đêm cho người dao, cũng đủ lấy được mạng người."

      "Hoàng thúc tin tưởng ta đến vậy sao?" Vân Tấn Ngôn cười hỏi ngược lại.

      Vân Hoán cau mày : "Cho dù nàng gây thương tổn cho người được, nhưng nàng đối với người....." Vân Hoán do dự chớp mắt cái, vẫn mở miệng : "Nàng sớm còn đối với người như lúc trước nữa, giữ lại nàng để làm gì chứ? Năm đó quyết định như vậy, ngoan tuyệt như vậy, mặc dù nàng người như mạng, nhưng sao có thể dễ dàng tha thứ cho người? Huống chi...... Huống chi trước giờ nàng..... chừng trước giờ là......."

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn bỗng trở nên trầm, giống như mây đen che phủ đỉnh núi, con ngươi đen bị che phủ bởi tầng tử khí, khiến cho Vân Hoán phải nuốt những lời định xuống, thở dài : "Việc đến nước này, bằng cho hai người con đường sống, Hoàng thượng ép nàng cũng như ép mình, tội gì? Tổn thương gây ra, khó có thể hàn gắn, nàng bằng lòng bỏ xuống thù hận rời khỏi hoàng cung, đó là chuyện tốt. Hoàng thượng thả nàng , chặt đứt ân oán giữa hai người, người làm Hoàng đế của người, nàng làm Lê Tử Hà của nàng. từng đối xử với nàng như thế, giờ lại bắt nàng trở về, người còn có hy vọng xa vời gì ở nàng hay sao?"

      Tử khí trong mắt Vân Tấn Ngôn mỗi lúc càng đậm, bao phủ toàn bộ khuôn mặt, tay túm ngực, đôi mày bởi vì đau đớn mà cau lại, ho khan sặc sụa, tay vung đổ cả bàn cờ.

      Bàn cờ bị ném văng ra xa, quân cờ rơi xuống đất, nảy lên lốp đốp giống như bản nhạc có tiết tấu, Vân Tấn Ngôn chợt gầm : " giờ nàng phải họ Quý, giờ ta nắm quyền, giờ chỉ có Vân Tấn Ngôn ta và Lê Tử Hà nàng!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :