1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60

      Ánh trăng trong veo mát lạnh chiếu sángnửa khuôn mặt của Vân Tấn Ngôn, tròngmắt đen dưới mày kiếm bình tĩnh khônggợn sóng, đôi môi mỏng mím chặtnhư nhẫn điều gì đó, nhìn Lê Tử Hà chằm chằm, lúc lâu lên tiếng. Lê Tử Hà nhìn vào mắt Vân Tấn Ngôn, sau thoáng chốc sợ sệt, nàng phủi tay đứng sang bên cạnh bàn hành lễ: "Bái kiến Hoàng thượng."

      Giọng bình thản mang theo chút cảm xúc nào, ngay sau đó ánh lung linh trong mắt cũng biến mất. Thấy VânTấn Ngôn vẫn im lặng đứng thẳng, nàng thản nhiên đứng lên nhấc bước chuẩn bị rời .

      Bước tới bậc thềm, trong khoảnh khắclướt qua nhau, cổ tay nàng bị giữ chặt, chân mày Lê Tử Hà cau lại: "Hoàngthượng có chuyện gì?"

      Vân Tấn Ngôn siết chặt thêm, kéo tay quay người nàng lại, giọng bị đè nén trở nên khàn khàn sát bên theo thân thểkề tới của : "Ai cho ngươi biết chỗ này?"

      Lê Tử Hà đau đớn, sắc mặt hơi tái nhợt,cắn chặt răng rằng.

      Vân Tấn Ngôn ép hỏi: "Ngươi tới đâylàm gì?"

      Sương mù trong mắt tản dần, lóe lên chút ánh sáng, nàng nhàng chậm rãi nở nụ cười, quay mặt nhìn Vân Tấn Ngôn, khẽ : "Ta tới đây có thể làm gì chứ? Có người chưa bao giờ tới đây nênvẫn tò mò chịu nổi, ta nhân dịptối nay tới đây xem hộ nàng thôi."

      Mắt Vân Tấn Ngôn bỗng trầm xuống,nhìn Lê Tử Hà chằm chằm, vẻ u ám lưuchuyển trong mắt. Nụ cười khinh miệt hoặc chế giễu vẫn luôn bờ môi nhưtan biến trong màn đêm, vẻ mặt lạnh lẽo: "Là ai? Ngươi tới ai?"

      "Sao ta phải cho Hoàng thượngbiết?" Khóe miệng Lê Tử Hà vẫn cườikhẽ, nhưng trong lòng như có ai đục khoét, giọng khỏi khàn .

      "Ngươi sợ..."

      "Giết cửu tộc sao?" Vân Tấn Ngôn vừalên tiếng được Lê Tử Hà tiếp lời, nhìn vào mắt Vân Tấn Ngôn hề e dè, giễu cợt: "Chẳng lẽ Hoàng thượngquên rồi sao? Cửu tộc của Lê Tử Hà bịHoàng thượng giết hết lâu rồi!"

      câu vang như kéo thần trí của Vân Tấn Ngôn trở lại, đôi mắt vừarồi còn lạnh lẽo giờ che giấu cảm xúc,khóe miệng nở nụ cười, tay khẽ xoa mặt Lê Tử Hà, lên tiếng: "Quý gia... phải còn có Diêu nhi sao?"

      Đúng lúc cơn gió rét thổi tới, ngườiLê Tử Hà run lên, nụ cười mặt cũng cứng ngắc: "Ta và Diêu nhi, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

      Dứt lời, nàng hất tay Vân Tấn Ngôn ra,xoay người định , nhưng vừa mới bước được nửa bước bị kéo tay lại. Nghe thấy giọng cười của : "Áiphi nên ngoan ngoãn ở Thần Lộ điện thìhơn. Trầm Hương điện này, ngộ nhỡ hôm nào đó trẫm nhất thời hồ đồ, phạtDiêu phi chịu tiên hình, ngộ thương áiphi làm trẫm đau lòng đấy."

      Bàn tay định giãy ra cứng đờ giữakhông trung, đột nhiên dám cử động nữa. Đối với Thẩm Ngân Ngân,nàng có thể đánh cược, làm bộ nhưkhông thèm để ý, đánh cược Vân TấnNgôn thả muội ấy, nhưng với Diêunhi... Cho dù chỉ mảy may, cũng khôngmuốn làm tổn thương nàng nữa...

      Vân Tấn Ngôn cười tươi, thôi giữ chặt tay Lê Tử Hà mà chuyển thành dắttay, chậm rãi dẫn nàng về Thần Lộ điện.

      Gió mùa đông vốn rất khô hanh, lúc nàybởi vì trời hửng sáng mà trở nên hơiẩm thấp. Lê Tử Hà theo sau Vân Tấn Ngôn, năm ngón tay được nắm hờ, hơi ấm trong lòng bàn tay cũng tản đitheo mồ hôi, nhưng ngay sau đó lại trởnên nóng rực. Có điều biết thứ bị tổn thương rốt cuộc là lòng bàn tay, hay là lòng mình nữa.

      Nhiều năm trước, xuân ấm đông rét, hè nóng thu mát, mỗi khi làm loạn giận dỗinàng lẩn trốn, nhưng lại dámtrốn quá kỹ, chọn góc mà dễ dàng bỏ qua nhưng cũng khó phát . Nàng đếm ngược, lúc đếm xong hếtgiận cũng tìm ra nàng, dắt taynàng rời , cũng giải thích gì,mặc nàng yên lặng theo. Nhưng đếnkhúc quanh, đột nhiên xoay người lại, khẽ nhíu mày, vuốt lọn tóc rơi ra củanàng, khẽ : "Lê nhi, xin lỗi..."

      Bao nhiêu năm vẫn như vậy, nàng hỏi , cần lời giải thích của ,nếu thương tin đến tột cùng. Có điều, cuối cùng lại phụ nàng, cũng phải tất cả mọi chuyện chỉ cần câu xin lỗi là có thể tan thànhmây khói...

      Vân Tấn Ngôn chợt dừng bước, Lê Tử Hà còn chưa tỉnh táo lại sau nỗi bâng khuâng, ngẩng đầu lên theo thói quen,thấy trong mắt Vân Tấn Ngôn như có tầng mây đen bao phủ, u ám có ánh sáng, cảm xúc phức tạp khó phânbiệt chợt lóe lên rồi biến mất. Lê Tử Hà biết mình để lộ phần nào cảmxúc, vội rời mắt , nhìn nữa.

      Vân Tấn Ngôn biết tại sao mình lại dừng bước, biết tại sao mình lại quay đầu, cũng biết tại sao ở góc độ quen thuộc nhìn thấy người hoàn toàn khác mà lại hoảng hốt trong phút chốc, trái tim như dây đàn bị gẩy loạn,để lộ chân tình tên. Nhưng lúc Lê Tử Hà rời mắt bình tĩnh trở lại.

      Nắm lấy năm ngón tay lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy kiên định, vẫn kéo nàng theo, nhưng bước chân chậmhơn nhiều.

      "Hoặc là Hoàng thượng cho rút ngườitheo dõi ta, hoặc để bọn họ đường hoàng theo ta." Vào điện, Lê Tử Hà liền dứtkhỏi tay Vân Tấn Ngôn, vừa bước nhanhvào phòng trong vừa lạnh lùng .

      Người trong Thần Lộ điện ngờ Lê phi và Hoàng thượng lại trở về vào lúc này, cuống quýt chạy ra hành lễ, bị VânTấn Ngôn phất tay ngừng lại, ngay sau đó lui ra theo động tác tay của , đứngchờ ở ngoài điện.

      "Nàng biết có người theo dõi mà đêmhôm khuya khoắt còn chạy loạn khắp nơi ư?" Vân Tấn Ngôn theo vào phòngtrong, trầm giọng hỏi.

      Lê Tử Hà khẽ cười : " làm việctrái với lương tâm sao phải sợ ngườicủa Hoàng thượng? Ngược lại là Hoàngthượng, trong Bích Lạc điện có giấu bí mật gì hay sao? Người trong bức tranhkia, Thẩm... Thẩm nương? Thẩm công tử? Ý trung nhân của Hoàngthượng?"

      Giọng điệu khinh thường khiến sắc mặt Vân Tấn Ngôn càng thêm trầm, tiến lên kéo áo Lê Tử Hà, bóp lấy cổ nàng,siết tay, ánh mắt phiếm tia sáng nguyhiểm, khẽ : "Rốt cuộc... ngươi là ai?"

      Con cái nhà bình thường sao có thể có thái độ thấy biến đổi sợ hãi nhưvậy? phải cố ý giả bộ mà toát ra từ sâu bên trong, hoàn toàn giốngmột nữ tử mười lăm tuổi. Mộ Phiên Ngô nàng là người Quý gia, nhưng điều tra được môn nào hộ nào củaQuý gia có lọt lưới đứa bé. Mặc dù nàng là người Quý gia nữa, mới vào cung mấy tháng, sao có thể quen thuộc với cung nội như vậy được?

      Trong lòng đầy rẫy nghi ngờ, vẻ mặt vẫnlạnh tanh, nhìn Lê Tử Hà với vẻ hunghiểm, muốn tìm ra chút sơ hở mặt nàng.

      Lê Tử Hà chỉ cười, nhưng nét cườikhông chạm đáy mắt: "Ta là ai, khôngphải Hoàng thượng điều tra rồisao? Dù ta ta là ai nữa, Hoàng thượng tin tưởng sao?"

      Mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên, bàn tay hơi nới lỏng. tin, người đời này, từ trước tới nay đều tin tưởng baphần, nghi ngờ bảy phần.

      "Hôm nay Lê Tử Hà coi như hiểu,bằng sức lực của mình ta sao có thể đả thương Hoàng thượng được chứ?" Lê Tử Hà hờ hững mở miệng, mang theochút tự giễu, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt : "Cho nên, ta muốn đấuvới Hoàng thượng nữa, nhưng Hoàng thượng nhân từ, chịu giết ta và Diêu phi, vậy bằng... Hoàng thượng thả ta và nàng ? Trong cung bình an hơn nhiều, an toàn của Hoàng thượng cũng được bảo đảm tuyệt đối..."

      "Nằm mơ!" Lê Tử Hà chưa xong bị Vân Tấn Ngôn ngắt lời, cười lạnh : "Cung điện này quá nhàm chán, nếu các ngươi có bản lĩnh giết trẫm, trẫm giữlại các ngươi để xem các ngươi có thểlàm trò gì. Thả các ngươi ư? Đừnghòng!"

      "A, đùa thôi mà, Hoàng thượng cần gì phải coi là ?"

      Lê Tử Hà nhàng cười tiếng, rời khỏi bàn tay buông lỏng của Vân Tấn Ngôn, nhưng Vân Tấn Ngôn lại siết chặt, khóe miệng nở nụ cười xảo quyẹt: "Theotrẫm thấy, ái phi vẫn nên an tâm ở bên cạnh trẫm hơn. Sáng nay Bình Tây vương và Thẩm Mặc vào cung từ giãtrẫm rồi."

      Vân Tấn Ngôn dừng lại thả tay xuống, nắm lấy eo Lê Tử Hà, vươn người tới bên tai nàng, hơi thở ấm áp như có như , khẽ : "Ái phi muốn xuất cung, hình như khó càng thêm khó phải..."

      Dứt lời, nhàng hôn lên vành tai Lê Tử Hà, hài lòng cảm thấy người nầng run lên, chợt đẩy mình ra, mặt là vẻ bối rối quật cường.

      "Ái phi cả đêm ngủ, nghỉ ngơi ."Vân Tấn Ngôn mỉm cười, chậm rãi để lại câu, chắp tay sau lưng xoay ngườirời .

      Mấy tên thị vệ thầm theo dõi Lê Tử Hà nấp nữa, mà trực tiếp đứngngoài Thần Lộ điện. Bị Vân Tấn Ngôn uy hiếp như vậy, Lê Tử Hà dám nữa tùy ý đến Trầm Hương điện, liền dồn sức tìm kiếm đan dược, kiếm cớ tới CầnChính điện và Long Hoàn cung, đây là hai nơi Vân Tấn Ngôn hay ở nhất, nhưng vẫn phát ra dấu vết gì.

      Số lần Vân Tấn Ngôn đến Thần Lộ điệncàng thêm thường xuyên, thời gian cũngcàng ngày càng dài. Lê Tử Hà vẫn khôngđáp lời để ý, liền ngồi ở bên,mỉm cười nhìn Lê Tử Hà đọc sách. NếuLê Tử Hà muốn khích , làm như nghe thấy gì, cũng cầm quyển sách bắt đầu đọc.

      Về lâu về dài, Lê Tử Hà khỏi cảmthấy nhàm chán, Vân Tấn Ngôn ở đây,muốn ra ngoài là điều thể, nhưngbất kể nàng làm gì, thêu thùa gảy đàn đánh cờ, chỉ cần là chuyện có thể giếtthời gian đều có thể để lộ sơ hở, việc duy nhất có thể làm là đọc sách. Lật tới lật lui trong Thần Lộ điện cũng chỉ cómấy quyển thi từ đơn giản, thuộc lòng từ lâu rồi. Nàng nhìn chằm chằm từng câu từng chữ, thời gian càng trôi lâu hơn.

      "Gần đây Hoàng thượng rất rảnh sao?"Lê Tử Hà đặt sách xuống, dằn nỗi giậnnói.

      Vân Tấn Ngôn cười: "Cũng phải là rảnh, nhưng nghĩ đến ái phi, dù bận rộn hơn nữa cũng phải dành chút thời gian đến đây."

      "Thần thiếp chịu đựng nổi, đểtránh tiếng oán hờn trong hậu cung, Hoàng thượng nên tới chỗ phi tần khácthì hơn." Lê Tử Hà thản nhiên .

      "Trẫm thân là chủ nước, ngay cả tựdo thích ở cung nào điện nào cũng có sao?" Vân Tấn Ngôn vờ giận, sau đó lại cười : "Nhưng ái phi thậtbiết đại thể, có phong phạm của mẫunghi quốc gia..."

      Mí mắt Lê Tử Hà run lên, làm như khôngnghe thấy, cũng cười theo, dịu dàng :"Nếu Hoàng thượng sợ thần thiếp buồnbực, bằng rút lệnh cấm túc Diêuphi, để nàng rãnh rỗi có thể qua đây tâmsự với thần thiếp? Cũng tránh cho thầnthiếp phải chạy xa như vậy để đến Trầm Hương điện. Hôm nay trời lạnh lắm,thần thiếp sao cả, chỉ phiền mấyvị ngoài điện cực khổ theo, thần thiếp thể yên tâm."

      "Nàng muốn Diêu nhi tới đây sao?" Vân Tấn Ngôn cất giọng hỏi.

      Lê Tử Hà thành gật đầu.

      "Vậy lúc nàng buồn bực có thể sai ngườigọi ta tới cũng được." Vân Tấn Ngôn cười rực rỡ, đầu mày đuôi mắt đầu rạngrỡ, như thể mình và Lê Tử Hà là đôi phu thê ân ái thực .

      Lê Tử Hà rũ mí mắt, dịu dàng : "Tạ ơn Hoàng thượng."

      có tâm tư gì nữa, mục đích của mình đạt được.

      "Đúng rồi, có người muốn gặp nàng,trẫm đồng ý rồi." Vân Tấn Ngôn độtnhiên đứng lên, nghiêm mặt với LêTử Hà.

      Lê Tử Hà nhướng mày, cũng đoán đượcsơ sơ, thản nhiên : "Hoàng thượng đồng ý rồi, còn với ta làm gì nữa? Cứ bảo huynh ấy đến thẳng đây luôn ."

      "Trẫm về Cần Chính điện trước." Vân Tấn Ngôn nhướng mày, đặt sách xuốngrồi rời .

      Lê Tử Hà nghiêng người nhìn ra ngoàicửa sổ, màu tuyết vẫn bao phủ khắp nơi, tan được lúc lại có thêm trận mới.Suốt ngày, những chỗ có ai dọn dẹp gần như đóng cao đến nửa người, dưới ánh mặt trời như cát mịn phát sáng lấp lánh.

      Lúc Mộ Phiên Ngô tới gần hoàng hôn,mặt trời màu da cam lơ lửng ở đằng tây, tô điểm chút màu sắc cho gương mặt táinhợt cửa . mình ngồi xe lăn ở ngoài điện, chịu vào.

      Lê Tử Hà tiện tay tìm chiếc áochoàng, ra ngoài vẫn thấy rùng mình.

      Chậm rãi đến bên cạnh , bốn mắt nhìn nhau, lời.

      "Ta... tới từ giã." Cuối cùng Mộ PhiênNgô phá vỡ tĩnh lặng, nheo mắt nhìn mặt trời chiều đằng xa, khẽ .

      Lê Tử Hà gật đầu, muốn tỏ vẻ gì cả, gật đầu: "Ừ, tạm biệt."

      Cơn gió khẽ khàng trở nên mạnh hơn chút, thổi vù tới, mang theo hơi tuyết lãnh lẽo ập tới. Lê Tử Hà liếc thấy tay Mộ Phiên Ngô run lên theo cơn gió, cởi áo choàng người phủ lên tay , ngồi xổm xuống buộc lại, mỉm cười : "Điđi, trời lạnh lắm."

      "Trịnh Dĩnh chết rồi." Mộ Phiên Ngô độtnhiên lên tiếng, giọng lớn nhưng len lỏi vào tai Lê Tử Hà theo cơn gió, khiến động tác tay nàng hơi dừng lại, sau đó lại nghe tiếp:"Ta giết."

      Lê Tử Hà đứng lên, còn áo choàngnên hơi lạnh, thở dài : " , đừngtrở về nữa."

      "Vậy còn muội?"

      "Ta?" Lê Tử Hà hơi nhíu mày, khẽ cười : "Huynh cũng có thù máu, huynh cũng có thù phải đích thân báolại. Chắc huynh cũng hiểu cho tâm trạngcủa ta chứ."

      " giống." Mộ Phiên Ngô chuyển xe lăn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lê Tử Hà:"Muội và ta giống nhau. Trịnh Dĩnh và Vân... và Hoàng thượng giống nhau. Cơ hội để muội có thể báothù mong manh lắm..."

      "Ta có dự định của ta." Lê Tử Hà rũ mắtnói.

      Mộ Phiên Ngô cúi đầu, áo choàng Lê Tử Hà đắp cho truyền tới hơi ấm. Hắnđẩy xe lăn, khẽ : "Muội với ta, chi bằng trở lại, muội... phải là khôngthể làm vậy..."

      Xe lăn kẽo kẹt chậm rãi lăn , Lê Tử Hà đứng nguyên tại chỗ, nhìn hai vệt bánh xe để lại tuyết, giao nhau với vệt xe lúc đến, dần theo bóng người rời xa.

      "Tiểu thư, ngày mai ư?" Diêu nhi ngồi bên giường thấp, vốn đánh cờ cùngLê Tử Hà, bị lời của Lê Tử Hà làm cho hốt hoảng, quân cờ tay rơi xuống làm hỏng cả ván cờ.

      Lê Tử Hà rũ mắt gật đầu, trầm giọng :"Trước kia ta với em, ngày trăng tròn, ngày mai là mười lăm rồi."

      Ánh sáng trong mắt Diêu nhi u ám hơn chút, do dự : " chuẩn bị xong rồisao?"

      "Diêu nhi, " Lê Tử Hà cầm tay Diêu nhi, quả quyết: "Lần này chỉ có hai ngườita và em, chỉ cần phối hợp tốt,chuyện xuất cung có gì khó."

      "Tiểu thư chế xong độc chưa?" Diêu nhi rũ mắt, khẽ hỏi.

      "Chưa." Lê Tử Hà lắc đầu: "Đoán được Vân Tấn Ngôn lục soát độc ngườita, nhưng ngờ phong ta làm phi. Lúc đó cứ tưởng tiếp tục để ta ở lại Thái y viện, tồi tệ nhất chính là ném ta vào đại lao. Nếu ở Thái y viện,hôm nay ra ngoài dễ hơn nhiều rồi. Nếuở đại lao, trước đó Thẩm Mặc có chuẩn bị, để độc chỗ Hách công công, ông dùng lệnh bài của em đến gặp ta làcó thể giao độc cho ta rồi. Dù mọichuyện thế nào nữa, đều hành động trong đêm trăng tròn. Nhưng hôm nay taở Thần Lộ điện, bị canh giữ sát sao, cho nên..."

      "Thế nào ạ?" Lê Tử Hà dừng lại, Diêu nhivội hỏi.

      "Diêu nhi, em lại tới lãnh cung lần nữa, chắc chắn Hách công công đưa độc cho em." Lê Tử Hà nắm chặt tay Diêu nhi, : "Vốn định nghĩ cách tựchế độc, nhưng Vân Tấn Ngôn lấy hết đồ có thể chế thuốc rồi. Ta thể thoát thân, chỉ có em mới có thể đến chỗHách công công để lấy."

      Màu mắt Diêu nhi tối sầm lại, lo lắng : "Lấy được độc, chúng ta có thể rồisao?"

      "Ừ." Lê Tử Hà gật đầu quả quyết: "Diêunhi, ta vốn định dùng cái mạng này liềuvới Vân Tấn Ngôn đến cùng, ngọc nát đá tan cũng tiếc, nhưng hôm nay còn có em, còn có Nhất Nhất, bảo ta phảibuông tay thế nào đây? Hạ độc lấy mạng như vậy quá lợi cho Vân Tấn Ngôn rồi!"

      Diêu nhi run lên, cất giọng run rẩy:"Tiểu thư, người... còn hắnnữa sao?"

      Hơi thở của Lê Tử Hà hơi chậm lại, ánhmắt tản mát, vỡ tan nụ cười bên khóe miệng: "Bây giờ còn tới vấn đềnày nữa ư? cần thiết nữa rồi. Dù hay , ta và , thù khôngđợi trời chung, chỉ có thể dùng máu để trả!"

      "Tiểu thư, trước kia... người nhưvậy..." Nhìn đôi mắt lạnh tanh của Lê Tử Hà, gần như bị thù hận nuốt chửng, Diêunhi trở tay kéo Lê Tử Hà, rưng rưngnước mắt, lẩm bẩm .

      "Diêu nhi ngốc nghếch, trước kia ta quá đần độn quá mềm lòng, Quý gia mới rơi vào kết quả như vậy. Người sống hai đời, sao có thể tái phạm cùng sai lầm?" Giọng Lê Tử Hà dịu , lau nướcmắt cho Diêu nhi.

      Diêu nhi rũ mắt, gật đầu, nức nở : "Bây giờ em đến lãnh cung ngay đây.Trước kia em lấy cớ dâng hương cho tiểu thư, lần này lại , chắc Vân TấnNgôn nghi ngờ gì đâu."

      "Ừ, nếu bị ai phát , họ dám soát người, em cứ khăng khăng đòi đến gặp ta là được." Lê Tử Hà dặn dò, nếu bịphát phải nghĩ ra cách khác...

      "Em hiểu." Diêu nhi gật đầu, nhìn bàn cờ tán loạn mà thất thần.

      "Diêu nhi đừng lo lắng..." Lê Tử Hà thấy thế an ủi, lời còn chưa dứt Diêu nhicắt đứt: "Tiểu thư, em về trước đây, tối nay người chờ tin tốt của em."

      Dứt lời liền đứng dậy rời .

      Lê Tử Hà nhìn bóng lưng gầy gò hơn trước kia mà đau lòng. Nếu nàng khôngxuất cung, Diêu nhi cũng chịu đimột mình, đành lòng nhìn nàng đau lòng thêm nữa, lại càng muốn Nhất Nhất có mẹ...

      Bóng đêm dần phủ tới, bất tri bất giác,ngồi trong điện lúc qua xế chiều.Nhịp tim đập thình thịch thể kiềmchế, thỉnh thoảng cửa điện mở ra, cứ như nện phát vào đáy lòng, vội vãnhìn cửa điện, thấy là cung nữ yêntâm hơn chút.

      Nếu Diêu nhi thuận lợi lấy được độc, sẽkhông đến Thần Lộ điện gây chú ý. Nếukhông lấy được, đến đây bàn thêm với nàng. Nếu hành tung mục đích bị phát ...

      "Rầm" ...

      Đột nhiên vang lên tiếng lớn, nhiễu loạn tinh thần Lê Tử Hà. Nàng giậtmình đứng dậy khỏi giường thấp, sắcmặt khỏi trắng bệch, mùi rượu lùa vào theo cơn gió. Định thần nhìn lại,là Vân Tấn Ngôn.

      Lê Tử Hà khỏi nhíu chặt mày.Thường ngày Vân Tấn Ngôn ở đây đến nghiện, đến tối thức thời rời , nhưng đêm nay đột nhiên lại chạy tới, còn uống rượu.

      "Lui xuống! Lui xuống hết cho trẫm!"

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn ửng đỏ, quát mắng đám thái giám đỡ . Ngụy công công hành lễ, liếc nhìn Lê Tử Hà rồidẫn mọi người lui ra. Cửa điện đóng lại, mùi rượu trong điện càng thêm nồngđậm.

      "Uống rượu hại người, sao Hoàngthượng lại uống nhiều rượu như vậy?"Lê Tử Hà định tới đỡ Vân TấnNgôn, ôn hoà nhìn rồi xoay ngườivào trong.

      Vân Tấn Ngôn vẫn còn tỉnh táo, ánh mắtdõi theo bóng dáng của Lê Tử Hà, sải bước xông lên, thân thể ngã xuống, ôm Lê Tử Hà vào lòng.

      Mùi rượu gay mũi khiến Lê Tử Hà nhớ lại đêm ở Lê Bạch điện, nỗi thù ghéttrong lòng càng dâng trào, đẩy mạnh mấy phen nhưng mãi được.

      "Hoàng thượng, khuya rồi, nên trở về Long Hoàn cung nghỉ !" Nghiến răngthốt ra câu, Lê Tử Hà lại cố gắng đẩyVân Tấn Ngôn ra.

      Vân Tấn Ngôn buông tay, cười ha ha : "Tối nay, ái phi ngủ với ta."

      Lê Tử Hà biết Vân Tấn Ngôn vẫn còn tỉnh táo, lạnh lùng : "Hoàng thượngquên mất những lời ta từng sao?"

      Câu hỏi này bị Vân Tấn Ngôn bỏ qua, ôm Lê Tử Hà về bên giường. Gần tới giườngthì lảo đảo, hai người cùng ngã xuống. Lê Tử Hà bị áp bên dưới, luồng khí nóngran từ người Vân Tấn Ngôn ập tới ngườinàng, khiến nàng khỏi căng thẳng, cắn răng muốn đẩy Vân Tấn Ngôn ra, nhưng lại bị ôm chặt hơn.

      Chốc lát cảm giác biến hóa củathân thể , Lê Tử Hà kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Tô Bạch vẫn chưa cho uống lam nhan thảo!

      phải Lê Tử Hà chưa từng biết mùi đời, hiểu lúc này giãy dụa chỉ cànglàm mọi chuyện thêm tồi tệ, dứt khoátmặc ôm, nhúc nhích. Theo tiếng lụa bị xé rách, cơ thể bỗng dưnglạnh toát, áo ngoài bị Vân Tấn Ngôn lột bỏ, sao đó là áo giữa, áo trong...

      Khóe mắt lạnh như băng, rồi lại lạnh ấmnóng, đại não trống rỗng của Lê Tử Hàchậm rãi hoạt động trở lại, chợt pháthiện mình khóc từ lúc nào. Vân Tấn Ngôn nhàng hôn lên nước mắt khóe mắt nàng, giọng ràng mà êm ái: "Đừng khóc... Đừng khóc... Trẫm động vào nàng mà..."

      Sau đó người ấm áp, Vân Tấn Ngônvén chăn bao lấy hai người, nghiêng người ôm chặt nàng, để đầu nàng vùi trước ngực . Hai tay đặt eo nàng, động đậy cũng gì nữa.

      Lê Tử Hà nhắm hai mắt, như thể chỉ trong thoáng chốc, như thể trôi qua nửa buổi đêm. Nghe thấy hơi thở của Vân Tấn Ngôn dần dần ổn định, nhưng bàn tay ôm nàng vẫn mạnh mẽ như vậy.

      Người bên cạnh vô cùng quen thuộc,mùi hương quẩn quanh chóp mũi cũng quen thuộc, ngay cả nhiệt độ cũng quen thuộc như vậy, nhưng cuối cùng vẫnkhông bù được cảnh còn người mất.

      báo trước, nước mắt tuôn rơimãnh liệt hơn. Tình thời củanàng, vì sao lại giết những người thânyêu nhất của nàng, chặt đứt con đườngtương lai của hai người hết lần này tới lần khác?

      Nếu hành tung của Diêu nhi bị pháthiện, nếu hành động ngày mai thất bại,nếu quyết tâm giết chết hai ngườinàng, nàng chỉ nghĩ tới cách để bảo vệ mình...

      Nhưng, dù thân phận của nàng có bị bạilộ, liệu ngươi có giết ta lần nữa?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61

      Hoa đào phất phơ, mang theo hươngthơm ngào ngạt lan tỏa trong gió. Ngàyxuân rực rỡ như màn mưa hoa. Trongmàn mưa, hai người nắm tay nhau chạy nhảy chơi đùa, xiêm y màu đỏ tươi át mất cảnh xuân. "Aa..." Quý Lê kêu lên sợ hãi, chân mất thăng bằng, thân thểnghiêng về phía trước. Thấy đầu sắp chạm đất, hai tay được kéo, sau đó ngã vào vòng ôm.

      "Lê nhi cố ý làm ta sợ phải ?"Tiếng dịu dàng như viên đá rơixuống nước, khiến lòng Quý Lê gợnsóng. Nhắm mắt hít sâu hơi, chópmũi đáy lòng đều tản mát mùi hươnghạnh phúc.

      "Lê nhi ngủ rồi hả?" Cẩn thận khẽ hỏi.

      Quý Lê ngúc ngoắc cái đầu vẫn vùi chặttrong lòng người đó, len lén cười, vòng tay ấm áp buông lỏng, ngửa mặt cườitươi liền thấy nụ cười dịu dàng của Vân Tấn Ngôn, đôi mắt cười cong cong như trăng non, ánh trời chiều đằng tây chiếu lên gò má , ánh lên ánh sáng mềm . Quý Lê chìm đắm trong đôi mắt đó, trong suốt như dòng suối chảy vào tim, trong mắt chỉ có bóng dáng người đó.

      Nàng nhìn giơ tay lên, ngón tay thon dài như bạch ngọc, lướt qua mặt mình. gỡ thứ gì đó từ tóc nàng, để trướcmắt mình. Đó là cánh hoa đào hồngphấn, chỉ nhìn thôi như được chạmvào mềm mại đó. Nàng nhận lấy, đặt ở chóp mũi hít hà, mùi thơm trong veo.Rồi lại ngước mắt lên, Vân Tấn Ngôn vẫn cười nhìn mình.

      Đôi mắt cong cong dần dần giãn ra, nét cười trong mắt lại hề vơi , thêmvẻ thản nhiên nhu hòa. Bàn tay vừa hạ xuống lại nâng lên, nhàng mơn trớn mặt nàng, lại là cảm giác thô ráp. Chớpchớp mắt, ánh mặt trời tản , hình ảnh thay đổi, người trước mắt mang nụ cười hờ hững, khẽ : "Tử Hà, ta chờ nàng."

      Mảnh đất dưới chân biến mất, như thể ngã vào vực sâu đáy, Lê Tử Hà bỗng mở mắt ra, Thẩm Mặc.

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy trốngrỗng, như bị ai đó khoét mất. Nắm chặtnệm chăn, ngửi thấy mùi rượu, nàng giậtmình ngồi dậy. Chuyện xảy ra đêm qua về, hòa vào giấc mơ hoang đườngđó.

      Sao lại gộp Vân Tấn Ngôn và Thẩm Mặcvào làm ?

      Lúc còn là Quý Lê, nụ cười Vân Tấn Ngôndành cho nàng vẫn luôn rực rỡ, như thể nắng gắt ngày hè, trong suốt đến chói mắt. Thẩm Mặc hay cười, có cười cũng chỉ thoảng qua, nhưng lại cười từ tận đấy lòng, như gió xuân thổi tới, ấmáp nên lời. Mặc dù Vân TấnNgôn vô cùng dịu dàng với nàng, luônche chở thương , lúc đối xử vớingười khác lại mang vẻ kiêu ngạo, vẻkiêu ngạo của hoàng gia, khiến aicó thể bỏ qua được. Còn Thẩm Mặc, ngừng cười hờ hững, mang vẻthản nhiên nhạt nhòa, nếu chú ý dù có ở chung phòng, cũng quên mất tồn tại của .

      Chỉ là, tồn tại nhạt nhòa này lại tích trong lòng như cát mịn, càng ngày càng nhiều, mang theo hơi ấm đặc biệt của , bất tri bất giác thẩm thấu khắp người.

      và Vân Tấn Ngôn, hai người hoàntoàn khác nhau, chiếm lấy từng ngõ ngách trong lòng nàng theo những cáchkhác nhau.

      "Nương nương, nô tỳ hầu hạ người mặc đồ..."

      " cần." Lê Tử Hà suy nghĩ nhiều liền từ chối, ngước mắt nhìn lướt qua, quả nhiên là cung nữ mới tới, nếu thể biết nàngkhông thích bị người lạ đến gần.

      "Lui ra." Trong điện, từ trước đến naynàng để lại cung nữ tháigiám.

      Cung nữ nghe thấy giọng lạnh lùng của Lê Tử Hà run lên, vội cúi người hành lễ lui về phía sau.

      Lê Tử Hà đột nhiên ngộ ra điều gì đó, vội : "Khoan ."

      "Nô tỳ biết thói quen của nương nương, nô tỳ biết sai rồi, xin nươngnương trách phạt." chờ Lê Tử Hàmở miệng, cung nữ quỳ xuống xinkhoan dung, suýt nữa khóc nấc lên.

      Lê Tử Hà nhíu mày lắc đầu : "Khôngsao. Đêm qua trong cung có xảy ra chuyện gì ?"

      "Bẩm nương nương, trong cung vẫn yênbình."

      "Hoàng thượng lúc nào?"

      "Bẩm nương nương, giờ Thìn ạ."

      "Lui ra ."

      Lê Tử Hà lại nhìn lướt qua cung nữ này, có vẻ mới vào cung chưa lâu, rồi lại thò đầu nhìn lướt qua phòng ngoài, tim đập rộn lên. Người của Thần Lộ điện thayđổi toàn bộ.

      Nhanh chóng đứng dậy sửa soạn, rangoài bình phong. quan tâm đám người hành lễ, đẩy cửa điện ra. Ngoài điện có hai gã thái giám, khôngcòn thấy hai gã thái giám trước kia nữa,nàng lại nhìn quanh quất khắp nơi, thịvệ Vân Tấn Ngôn phái tới biến mất rồi.

      "Người Hoàng thượng phái tới đâu rồi?"Lê Tử Hà nghiêm nghị hỏi.

      "Bẩm nương nương, sáng nay Hoàng thượng nếu nương nương thích bị theo dõi, cứ để nương nươngtự do." thái giám tiến lên quỳ xuống, dè dặt thuật lại, sợ sai chữ.

      Lê Tử Hà hơi nhíu mày, thầm tính toán mục đích hành động này của Vân Tấn Ngôn, chậm rãi trở về điện.

      Đêm qua say rượu, ôm mình ngủ đêm rất quái dị rồi. Nàng khôngcần đoán cũng có thể biết khắp nơi trong Thần Lộ điện đều là tai mắt của . đổi người như vậy chỉ vì muốn vớimình, ở đây còn tai mắt của hắnnữa?

      Lê Tử Hà cười khinh thường, dù có phảilà tai mắt hay , hôm nay, nàng sẽkhông tin nữa.

      Hoặc là, mưu đồ của nàng và Diêu nhi bị phát , cho nên cố ý đổi toàn bộtai mắt, để nàng buông lỏng cảnh giác?Cũng phải có khả năng. Vớitính tình của Vân Tấn Ngôn, khônglàm trò vẽ rắn thêm chân như vậy. Nếu phát ra kế hoạch của haingười, án binh bất động có lợi cho hơn.

      Lê Tử Hà lắc đầu, dù có mục đích gì nữa, hành động tối nay, thể có biến.

      "Nương nương, Hoàng thượng tới đây dùng bữa tối." cung nữ trongđiện yểu điệu hành lễ .

      Bước chân của Lê Tử Hà khựng lại, khẽ gật đầu, tiện tay tìm áo choàng phủ thêm rồi ra khỏi điện, vừa vừa sai bảo:" ai được phép theo."

      Vân Tấn Ngôn cho nàng món hời như vậy, sao nàng dùng chứ?

      Trầm Hương điện vẫn vắng ngắt, nhưngtốt xấu gì cũng có thêm lò sưởi, xua tan khí lạnh. Lê Tử Hà vươn tay vỗ gươngmặt gần như bị gió rét làm cho cứngngắc, cố gắng nở nụ cười tươi tắn, chậm lại bước chân.

      Duyệt nhi mở cửa, thấy là nàng hơi kinh ngạc, tránh ra để Lê Tử Hà vào.

      Diêu nhi ngồi bên giường, cầm khungthêu trong tay, cúi đầu, từng đường kim mũi chỉ đều thêu rất cẩn thận. Lê Tử Hà khẽ bước đến cạnh nàng, chìa đầu qua nhìn, nhàng cười tiếng, vẫn là hoa mai lần trước, chỉ thiếu vài đườngthêu cuối cùng thôi.

      "Tiểu thư chờ chút hãy , sắp xong rồi." Diêu nhi quay đầu lại,giọng có phần vui thích.

      Lê Tử Hà mỉm cười ngồi xuống cạnhnàng, nhìn nàng tỉ mỉ thêu nốt mấyđường cuối cùng, giơ ra xa nhìn mấy lần, hài lòng gật đầu mỉm cười, thu kim cắtchỉ, từ từ gỡ khăn khỏi khung, gập lại, mỉm cười đưa tới trước mắt Lê Tử Hà:"Tiểu thư, tặng người."

      "Diêu nhi bị lụt nghề rồi sao? Thêu lâu như thế." Lê Tử Hà cầm lấy khăn, lòngbàn tay ấm áp, cố ý trêu chọc.

      Diêu nhi lườm nàng, giả bộ khinhthường : "Tiểu thư sao? Sáu năm động vào kim khâu, Diêu nhi thấy, ngay cả xe chỉ luồn kim cũng làm nổi nữa..."

      "Haiz, dám khinh thường tiểu thư nhà ngươi..." Lê Tử Hà thấy Diêu nhi nở nụcười rực rỡ hiếm hoi, khỏi vui vẻ, cất khăn liền nhào người tới cù: "Cho em xem lợi hại của ta!"

      "Ha ha, tiểu thư tha cho Diêu nhi ... Diêu nhi dám, dám nữa..."Diêu nhi bò lên giường, dùng gối chặn LêTử Hà lại.

      Lê Tử Hà đá giày, cũng trèo lên giường, tay vươn tới bắt lấy cổ tay của Diêu nhi, Diêu nhi đột nhiên đặt gối xuống, khéo léo vòng qua tay nàng, nắm ngượclại, khẽ cười với Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà cũng dừng lại, nắm tay nàng cười.

      Căn điện vốn ầm ĩ chợt yên lặng, trào dâng hơi ấm. Diêu nhi lật người, lấy cáihộp bọc giấy từ trong chăn ra, giao vàotay Lê Tử Hà: "Tiểu thư, lấy được rồi."

      Lê Tử Hà cẩn thận mở ra, nhìn thoáng qua, lấy hai bình sứ từ trong đó ra, đưa bình cho Diêu nhi, : "Đây là thuốc giải. Đêm qua có thuận lợi ?"

      Diêu nhi nhận lấy bình sứ, ngẩn người,gật đầu cười : "Hách công công vẫn chờ ở đó, có ai vào lãnh cung, Trầm Hương điện này cũng bịchú ý, mình em trước, aichú ý cả."

      "Ừ, vậy tốt rồi." Lê Tử Hà nhàngthở ra hơi, nhưng ngay sau đó lại cau mày : "Hôm nay kế hoạch hơi thay đổi."

      "Sao vậy?" Diêu nhi ngẩng mặt lên nhìnnàng, ánh mắt hơi lóe lên.

      "Người trong Thần Lộ điện bị thay hết rồi, thị vệ theo ta cũng được rút , biết Vân Tấn Ngôn có chủ ý gì."Mắt Lê Tử Hà trầm xuống, hơi rũ mí mắt.

      Diêu nhi do dự : "Vậy hôm nay... có ?"

      "Dĩ nhiên." Lê Tử Hà trả lời như đinhđóng cột: " thể ở lại thêm ngày nào nữa. Nếu hôm nay bỏ lỡ, ta khôngthể liên lạc với Thẩm Mặc, chỉ có bằng sức của hai ta muốn xuất cung lại càngkhó khăn, hôm nay dù thế nào nữacũng phải liều mạng cùng ."

      Nhắc tới Thẩm Mặc, ánh mắt của Diêu nhi lại tối sầm, nhìn ánh nến trong điệnmà run rẩy.

      "Diêu nhi đừng lo lắng, chỉ cần thuận lợicó được độc, hôm nay xảy ra chuyện gì may đâu." Lê Tử Hàcầm tay Diêu nhi, an ủi: "Em nhớ uốngthuộc giải trước nửa canh giờ, dù có người thầm theo dõi chúng ta, khi có ai xuất ngăn cản, cứ vẩy độc,liều lĩnh xông ra là tới Bắc Hồ rồi."

      "Vậy bọn họ..."

      "Chết."

      "Tiểu thư..." Chân mày Diêu nhi chau lại,lo lắng nhìn Lê Tử Hà, muốn lại thôi.

      "Chuyện cho tới bây giờ, trừ em và Nhất Nhất ra, sống chết của người khác chẳng liên quan tới ta!" Ánh mắt Lê Tử Hà rét lạnh, gương mặt lại mang theo nét cười khẽ: "Phải nhớ rằng có chuyện rờicung mà tổn hại bất cứ ai."

      Diêu nhi suy nghĩ chút, gật đầu, khẽ tựa lên vai Lê Tử Hà: "Tiểu thư, nhữngngười đó, để em giết... Dù sao nhữngnăm nay, em giết ít rồi..."

      Tay của tiểu thư nên sạch ...

      Lê Tử Hà đau lòng, cười vỗ đầu Diêu nhi:"Có ta ở đây, sao tới lượt em ra tay chứ?Muốn cướp danh tiếng của tiểu thư sao?"

      "Ha ha, dám dám." Diêu nhi cười trốn tránh, tựa lên vai Lê Tử Hà, ánh sáng lấp lánh trong mắt nhạt dần. Nở nụ cười nhạt, khẽ nhắm mắt lại,hơi thở cũng nhàng chậm rãi, dườngnhư sợ phá vỡ tĩnh lặng trong phòng.

      Bóng đêm dần dần trở nên nồng đậm, hơi lạnh phủ khắp nơi. Thần Lộ điện vôcùng ấm áp, ánh đèn chớp tắt hơi mờ ảo, chiếc bàn thấp ở phòng ngoài đặtđầy cao lương mỹ vị, sắc màu rực rỡ, tỏahương thơm phức. Hai người ngồi bàn đều có tâm tư, im lặng nóikhông rằng.

      Bình thường Vân Tấn Ngôn tớiThần Lộ điện vào buổi tối, càng khôngtới đây dùng bữa. Lê Tử Hà thỉnh thoảngngước mắt lên, lặng lẽ liếc nhìn ,muốn tìm thấy điều gì từ vẻ mặt củahắn, nhưng chỉ thấy nụ cười nhu hòa bên bờ môi, có gì khác thường.

      "Bữa cơm này có hợp khẩu vị ?"Vân Tấn Ngôn đột nhiên mở lời.

      Lê Tử Hà ngẩn người, lúc này mới nhìnkỹ mấy món ăn bàn, có gì đặcbiệt, khẽ gật đầu.

      "Trẫm nghe ái phi tiết kiệm, thườngngày ăn rất đạm bạc, hôm nay sai ngườichuẩn bị riêng cho nàng, ái phi thích là được rồi." Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn hờhững, khẽ khàng cất giọng dịu dàng.

      Lê Tử Hà nghe tiếng "Ái phi" này hơi nhíu mày, cũng phải chỉ có mỗi biết diễn kịch! Nàng đặt bát xuống cười dịu dàng, : "Thần thiếp chuẩn bị chút bánh ngọt cho Hoàng thượng,Hoàng thượng có muốn nếm thửkhông?"

      Nghe vậy, Vân Tấn Ngôn hơi bất ngờ, nhướng mày đầu đồng ý.

      Lê Tử Hà vào phòng trong, mang đĩa bánh phù dung, tính là tinh mỹ,nhưng nhìn sơ qua cũng thấy đẹp mắt. Nàng bước ra, mang theo nụ cười màng danh lợi, khiến mắt VânTấn Ngôn nhòe .

      Đặt bánh xuống, Lê Tử Hà khẽ cười : "Lần đầu làm bánh ngọt, Hoàng thượngchê cười."

      Vân Tấn Ngôn liếc mắt nhìn ra ngoàiđiện, rồi lại nhìn bánh phù dung, nhưđang suy nghĩ điều gì đó, Lê Tử Hà yên lặng ngồi đối diện, chỉ cười .

      Ngước mắt thấy nụ cười khẽ bên bờ môiLê Tử Hà, mắt hỗn loạn, thấyrõ cảm xúc, nhưng vẫn luôn mang sắc u ám. Đột nhiên nở nụ cười khẽ, giơ tay cầm bánh ngọt, lại bị Lê Tử Hà ngăn cản,cười : "Hay Hoàng thượng cho gọiNgụy công công vào thử độc. Như vậy ổn thỏa nhất."

      Tay Vân Tấn Ngôn dừng lại, đôi mắt u ám bỗng sáng lên, nắm chặt bàn tay cản , cười : "Tâm ý của áiphi, sao trẫm nhẫn tâm nghi ngờ chứ? Huống chi, nếu có cách hạ độc trẫm, đêmqua ái phi ra tay rồi."

      Dứt lời, đặt tay Lê Tử Hà xuống, cầm miếng bánh ngọt.

      Lê Tử Hà yên lặng ngồi bên, cẩn thận nhìn ăn bánh, trái tim vẫn chênh vênh giờ mới được đặt xuống. Rũ mắt che giấu tâm trạng, đột nhiên được Vân Tấn Ngôn ôm vào lòng, hơi thở ấm áp phả lên cổ: "Tối nay ái phi dịu ngoannhư vậy, chẳng lẽ có mưu đồ gì đó khôngmuốn ai biết?"

      Lê Tử Hà đẩy ra , cười : "Hoàngthượng như vậy, thần thiếpkhông cần giả vờ nữa." Thu lại nụ cười,lạnh lùng : "Khuya rồi, Hoàng thượngnên về ! Thần thiếp muốn nghỉ ngơisớm!"

      Vân Tấn Ngôn nắm lấy cằm nàng,nhướng mày cười khẽ: "Ái phi ngủ với trẫm thêm đêm nhé?"

      Lê Tử Hà hất tay ra, lạnh lùng liếcnhìn: "Đừng khinh người quá đáng!"

      Nụ cười của Vân Tấn Ngôn mang theo vẻđen tối, giọng ra khỏi miệng lại lạnh như băng: "Vào hậu cung của trẫm,chính là nữ nhân của trẫm! Trẫm cũngmuốn xem xem, nàng có thể vênh váo cả đời !"

      Dứt lời, phất tay áo rời .

      Lê Tử Hà cầm lấy áo choàng, theo sát sau đó, cố ý giận dữ hét lên: "Bổn cung đếnTrầm Hương điện, ai được phép đuổi theo!"

      Vân Tấn Ngôn mang theo đám ngườihướng về phía đông, mình Lê Tử Hàđi về phía tây, càng lúc càng xa.

      Trăng tròn dần dần lên cao, gió lạnh thổitừng cơn. Lê Tử Hà đứng ở hẻm nhỏcạnh Đại Hoàng cung, thấy bóng dánh mảnh mai vội vàng của Diêu nhi, tảng đálớn trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống,vội tiến lên, kéo tay nàng, khẽ hỏi: "Saolại muốn thế? Có chuyện gì ?"

      Diêu nhi lắc đầu liên tục, trong bóng đêm thấy biểu mặt, chỉ thấy trong mắt lên chút ánh sáng, khẽ : " thôi."

      Lê Tử Hà gật đầu, nhàng vuốt tay Diêu nhi. Thân thể của nàng bị nhiễm khí hàn, cho dù vào ngày hè tay châncũng lạnh như băng, bây giờ tay Diêunhi còn lạnh hơn nàng, hơi run rẩy.

      "Diêu nhi đừng sợ, Vân Tấn Ngôn vẫn tưởng chúng ta trúng kế, kế hoạch lãnh cung thất bại, ngờ chúng ta còn có hậu chiêu." Lê Tử Hà vừa trước cẩnthận nhìn đường, vừa an ủi.

      Diêu nhi nắm chặt tay Lê Tử Hà, khẽ "Ừ" tiếng.

      Bóng cây lắc lư, ánh trăng trong trẻo xuyên qua kẽ lá tạo thành những hìnhthù kị dị dưới mặt đất. Trong bóng đêm đen kịt tĩnh lặng, tiếng gió rít càng khiếnlòng người hoảng hốt.

      "Tiểu thư..." Diêu nhi sau đột nhiên lên tiếng, biết là lạnh hay là sợ,giọng hơi yếu ớt: "Người... hạ độcHoàng thượng... có thuận lợi ?"

      "Ừ, ta rắc độc lên tay, dễ dàngphát ." Lê Tử Hà tập trung tinh thần,hờ hững trả lời.

      thể bỏ vào thức ăn, bỏ vào bánhngọt, nếu có lòng nghi ngờ nghiệmđộc bị lộ tẩy. Nhưng rắc độc lên tay,chỉ cần cố ý để năm ngón tay cầm bánh của chạm vào tay mình là có cơ hội làm trúng độc!

      Diêu nhi lên tiếng, yên lặng theo sau. Lê Tử Hà lòng nghĩ đến việc đường tới Bắc Hồ phải tránh néNgự Lâm quân thế nào, cũng chúý.

      "Tiểu thư..." Diêu nhi lên tiếng, giọng hơi run rẩy, phiếm hơi lạnh: "Tiểu thư. Trước kia, Bắc Hồ... là nơi người và Tam điện hạ, thường xuyên hẹn gặp..."

      Bắc Hồ, cực bắc của hoàng cung, ở rấtgần lãnh cung, thường ngày ít người điqua, là địa điểm hẹn gặp thích hợp nhấtcủa Vân Tấn Ngôn và Quý Lê.

      Lê Tử Hà cười khẽ, đối với nàng, Bắc Hồchỉ là nơi xảy ra vụ án nàng giết người giá họa mà thôi!

      "Diêu nhi, Tam điện hạ... cònnữa rồi!" Giọng Lê Tử Hà rất , nhưngmạnh mẽ.

      Bàn tay Lê Tử Hà cầm chợt run lên, suýtbuông tay nàng ra. Trong lòng khỏi bất an, Lê Tử Hà quay đầu lại, Diêunhi vừa lúc ngẩng đầu, nước mắt đầymặt.

      "Diêu nhi... Em làm sao vậy?" Lê Tử Hàdừng bước, lo lắng hỏi.

      Ánh mắt Diêu nhi hơi hoảng hốt, nhìn Lê Tử Hà, cố láy lâi bình tĩnh, nhìn xung quanh rồi rù rì : "Tiểu thư... Tiểuthư..."

      "Diêu nhi, em làm sao vậy?" Lê Tử Hàđột nhiên hoảng hốt, lau nước mắt choDiêu nhi: "Ta ở đây, Diêu nhi nhìn thấy sao?"

      Diêu nhi nhắm lại mắt rồi mở ra, khôiphục chút thần thái, hốc mắt vẫn đẫm lệ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kéo Lê TửHà bước nhanh, : ", tiểu thư, tối nay người phải rời khỏi đây, đây là hoàng cung ăn tươi nuốt sống, tiểu thư,chúng ta sắp đến Bắc Hồ rồi, mau..."

      Lê Tử Hà bị kéo xa, thời gian cấp bách, lại sợ bị người phát , chẳng quan tâm hỏi nhiều, chỉ có thể bước nhanh hơn, nắm chặt tay Diêu nhi.

      Thấy Bắc Hồ gần ngay trước mắt, gợnsóng phiếm ánh trăng lăn tăn theo cơngió, cành cây bên hồ như thể quái vật giương nanh múa vuốt. Lê Tử Hà pháthiện người sau mình vô cùng run rẩy, lại muốn hỏi nhiều, siết chặt tay lôi nàng về phía trước. Dù thế nào nữa,tối nay nhất định phải xuất cung!

      "Buông... Buông..." Diêu nhi đột nhiênkhóc nấc lên: "Em làm hỏng việc,người... mình , đừng để ý đếnem, mau... mình !"

      Lời chứa tiếng khóc níu chặt lòng LêTử Hà. Nàng biết hỏi cũng vô dụng, chỉ kéo Diêu nhi về phía trước.

      "Tiểu thư, đầu em đau ... đau đầu. Người buông em ra, mình . Nhức đầu, được, tiểu thư, mau buông ra."Diêu nhi khóc lóc van xin.

      Tay Lê Tử Hà khẽ nhúc nhích, bắt mạch Diêu nhi, khí lạnh chợt đâm vào lòng như băng chùy, hốc mắt chợt nóng hôi hổi, kéo tay Diêu nhi chịu buông:"Diêu nhi cố chịu đựng, chút thôi, chút xíu thôi cũng được. Chúng tasắp thoát được rồi."

      " được, đau đầu... Em làm hỏng việc... Đau đầu..." tay của Diêu nhi bị Lê Tử Hà ra sức kéo, tay kia bắt đầu càođầu bứt tóc.

      Lê Tử Hà dằn nỗi nghẹn ngào, nhưngnước mắt càng rơi mãnh liệt.

      Ngẩng đầu liếc nhìn trăng sáng, nhanhlên, chỉ cần nhanh lên thôi, chỉ cần vòng qua Bắc Hồ.

      "Diêu nhi, em..."

      "AAAAAA!"

      Tiếng thét chói tai rạch xé bầu trời, thêlương như nữ quỷ, thấm hương máu tanh, phá vớ màn đêm tĩnh lặng cùng tiếng gió gào rú.

      "A!! Máu!!! Nhiều máu quá..." Diêu nhikhông biết lấy sức lực từ đâu ra, giật khỏi tay Lê Tử Hà, hai tay bứt mái tóc dài, la hét lùi về phía sau: "Đừng... Ta muốn, nhiều máu quá..."

      "Diêu nhi Diêu nhi..." Lê Tử Hà tiến lênôm lấy Diêu nhi, giữ chặt lấy nàng, "Diêunhi đừng sợ, đừng sợ, có chuyệngì đâu, tiểu thư chết, cũng khôngtrách em..."

      "! ! Nhiều máu quá... A!!!"

      Diêu nhi ra sức giãy dụa, hai tay bị giữ chặt, hai chân ngừng đá Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà nhìn hồ thành cung bên kia hồ,mắt đẫm lệ. bước ngắn, bướcngắn nữa thôi, Thẩm Mặc... đến...

      Ôm Diêu nhi cố gắng tiến tới thành cung,còn chưa được mấy bước, ngọn đèn cáchđó xa sáng dần, tiếng bước chân rục rịch tới gần. Lê Tử Hà quay đầu lại,chỉ thấy Ngự Lâm quân, nhanh nhẹn màkhông hỗn loạn, đeo trường cung, cầmđuốc xúm lại đây.

      "Lửa... cháy..." Diêu nhi đột nhiên dồn sức đẩy Lê Tử Hà ra, cười lớn: "Ha ha...Đốt, đốt hết ! Những thứ bẩn thỉu hay sạch , chỉ cần mồi lửa là khôngcòn nữa! Ha ha..."

      Lê Tử Hà bị đẩy ra, ngã mạnh xuống đất.Dường như cảm thấy đau đớn, ngơ ngẩn nhìn Diêu nhi như điên rồi, trái tim như bị chim ưng mổ từng phát từng phát, máu tươi đầm đìa.

      Ngự Lâm quân nhích tới gần, chiếu sáng Bắc Hồ như ban ngày. Lê Tử Hà híp mắt,nhìn Vân Tấn Ngôn mỉm cười nhàngchậm rãi tới, bên cạnh là Tô Bạch có vẻ vô cùng hoảng sợ.

      Diêu nhi đột nhiên yên tĩnh trở lại, mởto mắt nhìn Tô Bạch, Tô Bạch mỉm cườivới nàng.

      "Tiểu thư... Tiểu thư..." Diêu nhi lại khóclên, nước mắt tuôn rơi nhưng lại nở nụ cười, chậm rãi về phía Tô Bạch: "Tiểuthư..."

      Lê Tử Hà nén đau bò dậy, kéo Diêu nhi, lớn tiếng : "Diêu nhi! Diêu nhi tỉnhtáo lại !"

      Diêu nhi hoàn hồn, liếc nhìn Lê Tử Hà,rồi nhìn thoáng qua Tô Bạch, trong mắttràn ngập sương mù, vẻ mặt mê man. Khi thấy Vân Tấn Ngôn sương mù tảnđi, lao về phía : "Tam điện hạ! Tam điện hạ... Tiểu thư..."

      "Diêu nhi, quay lại đây!" Lê Tử Hà giận dữ quát, kéo tay Diêu nhi. Hét to về phíaVân Tấn Ngôn: "Vân Tấn Ngôn! Giao thuốc giải ra đây!"

      Tròng mắt đen của Vân Tấn Ngôn sâu thấy đáy, gương mặt ngoại trừ nụ cười ra tìm thấy biểu nào khác. Liếc nhìn Lê Tử Hà, khẽ :"Thuốc giải? Cũng may có Diêu nhi ngại cực khổ đưa thuốc giải cho trẫm, nếu trẫm còn biếtnàng có bản lĩnh chế độc, còn có thể im hơi lặng tiếng hạ độc trẫm!"

      "Thuốc giải!" Lê Tử Hà dằn nỗi nghẹn ngào, phẫn hận nhìn Vân Tấn Ngôn.

      "Ha ha." Vân Tấn Ngôn cười thản nhiên:"Nàng cho rằng đời này chỉ có mộtmình nàng biết dùng độc thôi sao? Độccủa ái phi có thuốc giải, đáng tiếc bêncạnh trẫm có nhân tài như vậy,độc này hạ là thể giải!"

      Diêu nhi còn giãy dụa, hướng vềphía Vân Tấn Ngôn và Tô Bạch, Lê Tử Hàgiữ chặt, tay vội vàng lấy thứ gì từ trong ngực ra, để trước mắt Diêu nhi, dịu dàng : "Diêu nhi, em xem đây làcái gì?"

      Khăn tay thêu hoa mai, lụa trắng hoamai đỏ, như thể huyết sắc nở rộ trong bóng đêm. Diêu nhi nhìn khăn tay, trong mắt lại dâng lên sương mù, mê man nhìn Tô Bạch, lại nhìn Lê Tử Hà.

      "Diêu nhi, trở về với tiểu thư ." Vân Tấn Ngôn đột nhiên nhìn Diêu nhi, nở nụ cười ôn hòa như trước.

      Diêu nhi ngơ ngẩn nhìn chăm chăm, đôimắt từ từ đỏ bừng, nước mắt chảy ra như rỉ máu. Cúi đầu, dùng tay khăn mơn trớn khuôn mặt, hoa mai nhuốm nước mắt càng đỏ sẫm hơn.

      Nhưng ngay sau đó thân thể Diêu nhichợt mềm nhũn, khuỵu xuống đất, nước mắt rơi từng giọt từng giọt lên chiếc khăn, sắc mặt dần dần trắng bệch. Ánh mắt lúc sáng tỏ lúc hỗn độn, lại ngước mắt nhìn Tô Bạch, quay đầu lại nhìn Lê Tử Hà, đột nhiên khẽ cười:"Tiểu thư chết rồi, chết vào nămVạn An thứ ba rồi. Ta đích thân chạmvào thi thể lạnh băng của tiểu thân, tựtay mặc bộ áo đỏ mà tiểu thư thích nhất, tận mắt nhìn tiểu thư bỏ mình trong biển lửa, là các ngươi muốn gạt ta! Tấtcả mọi người đều xem ta là kẻ ngu,nhưng có ai từng nghĩ, ta chỉ cam tâm tình nguyện làm kẻ ngu ?"

      Đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đẫm màu đỏ tươi, tay chỉ vào Tô Bạch, phẫn hận nhìn Vân Tấn Ngôn chằm chằm:"Cho tới bây giờ ngươi còn ta làtiểu thư? Ta với ngươi bao nhiêulần, tiểu thư chết rồi! Ngươi cũnggiống ta, muốn làm kẻ ngu sao? Sống trong giấc mộng lừa mình dối ngườisao?"

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn cợt tái nhợt, quaymặt gì.

      Người Diêu nhi mềm nhũn, khẽ tựa vào lòng Lê Tử Hà, nước mắt tuôn rơi ngừng, toàn thân run rẩy, nhàng thầm bên tai Lê Tử Hà: "Lời em... vừanói... có... tiết lộ thân phận của ngườikhông? Em..."

      Lời còn chưa dứt, thân thể ngã về phíatrước, hộc búng máu.

      Nước mắt của Lê Tử Hà khốngchế được nữa, đôi mắt mông lung, ômchặt Diêu nhi, nghẹn ngào với VânTấn Ngôn: "Vân Tấn Ngôn... Thuốc giải,thuốc giải, ta van xin ngươi... Thuốc giải..."

      Vân Tấn Ngôn cười nổi nữa, lạnh lùng nhìn hai người, ánh mắt lóe lên, định mở miệng tiếng xé gió xébên tai, ập tới theo sát khí mãnh liệt. Chỉthấy Diêu nhi lấy sức lực từ đâu ra, lao về phía mình, hai tay bổ mạnh như bản năng.

      Máu tươi đổ đầy đất, máu do Diêu nhi phun ra, máu chảy ra do lưng trúngtên. Bóng đêm tĩnh mịch, gió cũng ngừngthổi.

      Trường cung tay Ngự Lâm quânđược kéo căng, nhất tề hướng ra ngoàitường thành. Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trắng bệch, ngơ ngẩn nhìn Diêu nhi bị đẩy ra xa. cho rằng kẻ muốngiết là Diêu nhi...

      Ánh sáng trong mắt Lê Tử Hà cũng dập tắt khi thân thể Diêu nhi gục xuống.

      Sức lực cuối cùng trong thân thể cũng bịrút cạn, ngồi sững dưới đất, đờ đẫn nhìn mũi tên dài lưng Diêu nhi.

      Bất chợt, ngón tay chuyển động.

      Đôi mắt nhắm chặt của Diêu nhi hé mở ra, còn sương mù mà sáng như ngôi sao trời cao. Cả người Lê Tử Hà run lên, định đứng dậy nhưng lại bủnrủn ngã xuống. quan tâm gì nữa,nàng vừa lăn vừa bò tới bên cạnh Diêu nhi, ôm chặt lấy nàng: "Diêu nhi, Diêunhi thể chết được, bước... bước nữa thôi... chúng ta sắp ra ngoài được rồi..."

      Tay Diêu nhi nắm chặt vạt áo của Lê Tử Hà, đôi môi run rẩy muốn đó nhưng lạiphun búng máu. Lê Tử Hà khóc laucho nàng: "Diêu nhi đừng , sau này chúng ta còn có cơ hội."

      Diêu nhi chịu buông tay, miệngnức nở.

      Lê Tử Hà nghiêng người, nhích tai tới gần bên miệng Diêu nhi, nghe lời tiếng như lá rách của nàng: "Tiểu... tiểu thư,người... người em ... là.. là Khúc ca ca. Tiểu thư... người... người hãy tin em..."

      "Ta tin em, Diêu nhi, ta tin em." Lê Tử Hà ôm Diêu nhi rù rì, ngay cả sức lực để khóc cũng có.

      "Người em ... là.. Khúc ca ca..." Diêu nhi khẽ lặp lại, mở mắt ra nhìn Vân TấnNgôn, khóe miệng dần dần nở nụcười tươi tắn.

      Bàn tay túm chặt Lê Tử Hà bỗng buôngra, gió táp nổi lên, khăn thêu hoa mai dính máu, dính nước mắt, càng bay càng xa.

      Lê Tử Hà rút mũi tên lưng Diêu nhi,máu tươi văng đầy mặt. Đặt Diêu nhixuống, đờ đẫn đứng lên, đôi mắt tĩnhlặng.

      Cung tên về phía tường thành của Ngự Lâm quân nhất tề hướng về phía LêTử Hà.

      Lê Tử Hà cười, cười vô cùng xinh đẹp.

      "Tấn Ngôn, chúng ta chơi bắn tên nhé, có được ?" Giọng nhàngchậm rãi, nhưng lại như quỷ mỵ.

      Chậm rãi tới gần Ngự Lâm quân, đếm xỉa đến hàng trăm mũi tênchĩa vào mình, cầm lấy cung của ngườiđó.

      Sắc mặt của tên lính Ngự Lâm này trắngbệch. có mệnh lệnh của Hoàng thượng, dám bắn tên. Lê Tử Hàđoạt cung, cũng biết có nên buôngtay hay . Liếc nhìn Hoàng thượng,chỉ thấy đứng nguyên tại chỗ nhưmất hồn. Nhìn Lê Tử Hà, trong mắt tâm trạng hỗn độn, nhưng có sát khí.Mũi tên của mình chĩa vào trán nàng,nhận thấy ánh mắt lạnh như băng củaVân Tấn Ngôn, tay bất giác chệch , tên bắn vào khoảng , cung cũng ở trong tay Lê Tử Hà.

      Mũi tên bắn ra, tiếng gió nổi lên.

      Dường như bây giờ Vân Tấn Ngôn mới hồi phục tinh thần, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thấy mọi chĩa tên về phía LêTử Hà lớn tiếng trách mắng: "Đặtxuống! Đặt hết xuống cho trẫm! có mệnh lệnh của trẫm, đượcgiương cung!"

      Dường như Lê Tử Hà nghe thấy gì cả, cũng nhìn thấy gì cả.

      Cầm cung, nhìn mũi tên dính máu trong tay mình.

      Trăng lên giữa trời.

      Bóng đêm nồng đậm như mực dần dần lan tỏa. Động tác nhanh như phi ưng, chỉ trong thoáng chốc đến bên cạnh Lê Tử Hà, chưa kịp nháy mắt ôm Lê Tử Hà mau chóng rời .

      Ngự Lâm quân có được mệnhlệnh của Vân Tấn Ngôn, dám nhúcnhích.

      Vân Tấn Ngôn nhìn bóng dáng xa của Lê Tử Hà, loạng choạng đuổi theo.

      Đột nhiên, bóng dáng đó dừng trêntường thành, hai người lại như người, trơ trọi đứng đó.

      Trăng tròn trong vắt, xuyên thấu tầngmây, rắc ánh trắng bạc khắp thế gian,tôn lên đôi mắt đỏ như máu của Lê Tử Hà. Tay phải nàng cầm cung, tay trái cầm tên, cài tên lên cung, dùng hết sứclực giương cung lên. Mũi tên nhuốm máu đỏ tươi nhắm ngay vào ngực Vân Tấn Ngôn.

      Gió yên lặng, tên phóng .

      Bước chân Vân Tấn Ngôn ngừng lại, ràng chỉ thấy bóng dáng. Vẻ mặt này, động tác đó lại phóng đại trước mắt.

      nghe thấy tiếng gào thét của Tô Bạch, nhìn thấy mũi tên xé gió lao tới, cảm nhận được hận ý trongsát ý đằng đằng. Cho đến khi mũi tên dài cắm vào lồng ngực, mũi tên lạnh như băng, trái tim lại ấm áp.

      Nơi đó, sớm có vết nứt vạn trượng.Chính tai nghe tiếng nó ầm ầm tan vỡ lúc mũi tên cắm vào ngực. Cơn đau giam chặt trong đáy lòng sụp đổ trong nháy mắt, lan tràn tới từng ngóc ngách trong thân thể.

      Người ngã xuống đất, thấy lạnhbăng, chỉ thấy trăng tròn dần dần vào tầng mây, vang tiếng cười đùa giả vờ giận dỗi bên tai.

      "Tấn Ngôn, Tấn Ngôn. Phùng gia gia nóivới thiếp, tay trái nối liền với tâm mạch. Sau này nếu chàng phụ thiếp, thiếp dùng tay trái cầm tên, vèo... đâm vào tim chàng. Sau đó, tơ hồng nối liền thiếp vớichàng đứt đoạn..."

      Đứt đoạn...

      Đứt đoạn.
      Last edited: 13/8/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện: Huyết thương ()


      Lúc vào Quý phủ ta còn rất , đếnmức nhớ mình bao tuổi, chỉbiết khóc mà thôi, khóc van xin cha mẹ đừng bán ta, nhưng cuối cùng chỉ cònmình ta ở lại Quý phủ. Nơi đó rất rộng, rộng đến mức sau hai mùa xuân ta vẫnthường xuyên lạc đường. Mỗi khi lạcđường, thể hoàn thành công việcđúng hạn, thường xuyên bị đánh bị mắng, vết xanh tím người quanhnăm suốt tháng chẳng bao giờ biến mất.

      Đến mùa xuân thứ ba, ta cảm thấy mình cao hơn rất nhiều, cũng có thể nhớ đường hơn chút. ngày được sai ra sau viện hái vài bó hoa tươi, phơi khô có thể dùng cho rất nhiều việc.

      Ta vẫn nhớ mãi, hôm đó ánh dương rựcrỡ. Trong đại hoa viên, muôn hoa đua thắm khoe hồng, bươm buớm vẫy cánhbay lượn, đẹp chưa từng thấy. Hái cácloài hoa, lòng ta bay tới tận trời, cho đến khi hoàng hôn phủ xuống mới đột nhiên phát tìm được đường ra. Nhìn hoa trong giỏ, nghĩ đến nỗi đau khi bị roi mây quật mà rơi nước mắt.

      Chợt nghe giọng trong trẻo, hệt như tiếng hót của chim muông buổi bình minh, hỏi ta: "Ngươi khóc gì thế?"

      Ta quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu thư.

      Đó là ta lần đầu tiên ta gặp tiểu thư, xiêm y đỏ rực như tinh linh, đôi mắt to sáng rực chớp chớp nhìn ta. Ta cho rằng mình thấy sao trời.

      Khi đó ta rất nhát gan, biết thân phận của tiểu thư, nhưng chỉ với xiêm y nhận ra mình và tiểu thư cùngmột thế giới, rủn rẩy quỳ xuống đấtkhông dám lời nào. Ta vẫn nhớ nhưin lời mẹ , vào Quý phủ, ta chính là nô tỳ ti tiện.

      Nhưng ngày xuân đó khiến cuộc đời ta rẽ sang ngả mới, thay đổi số mệnh làm nô của ta.

      Tiểu thư cười đùa trong phủ lại còncó nha đầu hơn người, vui mừngkéo ta về sau có người chơi đùa vớingười rồi. ngại vết bẩn tayta, nắm tay ta rời khỏi đại hoa viên, đến trước mặt lão gia, muốn ta làm nha hoàn bên người.

      Nha hoàn bên cạnh tiểu thư Quý phủ còn có địa vị cao hơn tiểu thư nhà bìnhthường.

      Khi đó ta còn chưa , chỉ nghĩ rằng tiểuthư dễ gần như vậy, về sau có lẽ bị mắng bị đánh nữa rồi. Trái tim đậpthình thình loạn nhịp, cho đến khi lão gia gật đầu, mới dần dần chậm lại.

      Từ đó về sau, ta liền đứng sau tiểu thư.

      Tiểu thư rất thông minh, dù học gì chỉcần lát hiểu, nhưng lại ham chơi, chuyên nghĩ cách đuổi tiên sinh dạyngười, còn tìm cách xuất phủ, cái cớ được dùng nhiều nhất chính là Phùnggia gia.

      Phùng gia gia con cháu, huynh trưởng của lão gia học y của giagia, có việc gì gia gia tới Quý phủ, là gặp đồ đệ, ra là gặp tiểu thư. Gia gia thích đấu võ mồm với tiểu thư, tranh cãi tới mức mặt đỏ tía tai,thích lấy kẹo lừa tiểu thư chọc lão gia tức giận, sau đó đứng ở bên nhướngmày nhìn tiểu thư chịu giáo huấn. Thíchlấy cớ dẫn tiểu thư xuất phủ để uy hiếp tiểu thư đấm vai bóp chân cho gia gia, nhân lúc tiểu thư quay lưng nháy mắt nở nụ cười gian trá với ta.

      ra Phùng gia gia rất thương tiểuthư, lần nào cũng phối hợp với tiểu thư, thuận lợi xuất phủ dưới mi mắt của lão gia, đưa tiểu thư vào cung.

      Mỗi lần vào cung, ta thể theo. Cho nên sau này ta mới biết được vì sao tiểu thư thích tự do lại tìm mọi cáchvào bức tường cao đó.

      Lần đó biết tiểu thư lôi hai bộ nam trang từ đâu ra, len lén đưa ta xuấtkhỏi phủ, đến bên tường thành Vân Đô,ta thấy nam tử kia.

      Trường sam trắng tinh thuần khiết, bênhông là đai gấm màu xanh đậm, gắn khối mỹ ngọc trong suốt. Hàng mày tràn ngập vẻ dịu dàng, lúc thấy tiểu thư, ánhsáng trong mắt đột nhiên tụ lại, gần như làm lóa mắt người bên cạnh.

      Về sau tiểu thư cho ta biết, đó là Tamhoàng tử. Ta biết, Tam hoàng tử của Vân Quốc có tục danh là Vân Tấn Ngôn.

      Ta từ từ lớn lên, tiểu thư cũng ngày càng xinh đẹp. dưới Vân Quốc gần như ai biết trong phủ Thừatướng có tiểu thư tài sắc vẹn toàn như vậy.

      ra , thiếu gia còn hấp dẫn ánhnhìn của người khác hơn cả tiểu thư.

      Bề ngoài tuấn dật, tính tình ôn hòa, tàihoa hơn người, lại cao với tới như người hoàng gia, đánh cắp trái tim của hơn nửa nữ tử sắp gả của Vân Đô.

      Thiếu gia rất sủng ái tiểu thư, gần nhưmuốn gì có đó, thích làm đủ loại thơ giễucợt tiểu thư. Tiểu thư mà giận, chàng lạidùng mọi cách dỗ tiểu thư vui vẻ. Hai người tâm ý tương thông người đối tađáp, huyên náo vui vẻ.

      Mỗi lần theo tiểu thư được gặp thiếugia, ta đều dám ngẩng đầu lên, chỉyên lặng đứng sau thêm trà rót nước,nghe chàng cất giọng ôn hòa chơi đùa với tiểu thư. Thỉnh thoảng cảm thấy ánh mắt chàng lướt tới, trái tim ta bắt đầu đập rộn ngừng.

      biết từ bao giờ, đối tượng thiếu gia giễu cợt từ tiểu thư chuyển sangta. Mỗi lần bị chàng xong hai mánóng lên, liền thấy chàng vui vẻ cườivang, biết làm sao đành phải tìmcớ vội vã rời .

      Năm mười tuổi, lần đầu tiên ta theo tiểu thư vào cung. Khi đó ta nhìn hoàng cung nguy nga lộng lẫy mà trợn mắt há mồm, nghĩ rằng chỉ cần theo tiểu thư nán lại hồi, liếc mắt nhìn thêm chútlà được, nhưng ngờ nơi này lạitrói buộc ta cả đời.

      Khi đó tiểu thư chỉ biết có Tam điện hạ, ta thường xuyên chọc người. Cũng biết từ bao giờ lại thành tiểu thưtrêu chọc ta, chờ ta nữa lớn lên chútnữa cũng phải xuất giá rồi, phải tìm người mà ta thương xứng đáng đểgả. Lúc đó ta biết thế nào là ,như Tam điện hạ và tiểu thư ư? Ta đặt tay lên trái tim, nếu có người có thể đối xử với ta dịu dàng như vậy, chắc chắn rất ấm áp. Bất giác trước mắt hiệnlên nụ cười của thiếu gia, mặt liền đỏ bừng.

      Từ đó về sau, tiểu thư nhận định ta có người trong lòng, nhưng tự ta biết , đây là giấc mộng xa vời. Tiểu thư khôngcoi ta là nô tỳ, nhưng bản thân ta lạikhông thể tự cho mình cao sang.

      Nữ tử Vân Quốc mười bốn tuổi cập kê có thể xuất giá, nam tử mười lăm tuổi có thể cưới vợ.

      Thiếu gia mười lăm chưa cưới vợ, tiểu thư mười bốn cũng chưa gả chồng. Năm đó người tới phủ cầu thân gần như giẫmbằng bậc cửa. Ta giễu cợt tiểu thư, mười bốn tuổi lấy chồng, về sau tái giá dễ đâu. Dĩ nhiên ta biết, tiểu thưđang đợi, đợi Tam điện hạ tròn mườilăm.

      Tiểu thư mười lăm, ta cũng mười bốn.Thiếu gia tới tìm ta thường xuyên hơn,ta càng trốn, chàng càng kiên nhẫn.Chàng ta có dang mạo khuynh thành, nhưng trong cốt tủy lại có dẻodai nữ tử nào có. Chàng ta điềm tĩnh như nước, nhưng nhunhược như các nữ tử khác. Chàng ,chàng muốn lấy ta.

      Ta cảm nhận lòng mình rung động, nhưng cũng hiểu mình khôngxứng với thiếu gia, cho dù làm tiểu thiếp, lão gia cũng đồng ý.

      Lão gia là người thế nào, ta bao giờ nhìn thấu, thỉnh thoảng nghiêm nghị, thỉnh thoảng lại rất rộng rãi, luôn quan tâm chu đáo với tiểu thư và thiếugia. Trái ngược với tiểu thư nghịch ngợm, thiếu gia luôn nghe lời, ngoại trừ chuyện lấy vợ .

      Từ ta giúp tiểu thư lừa gạt lãogia, cho nên trong mắt lão gia, ta là nô tỳ xảo quyệt biết lễ giáo, biết tốt xấu. Nếu phải tiểu thư vẫn luôn che chở, ta bị lão gia đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi. Cho nên lần đầu thiếu gia muốn lấy ta trước mặt lãogia, bị lão gia phạt đóng cửa suy nghĩba ngày.

      Ta khuyên thiếu gia, chưa từng cóchuyện tiểu thư chưa gả nha hoàn lấychồng, để chàng tạm thời chuyện này với lão gia nữa. Nhưng tronglòng thầm cân nhắc, có lẽ lúc trước taquá quyết tuyệt nên khơi dậy lònghiếu thắng của thiếu gia, thêm chút thờigian nữa, chừng phai nhạt.

      Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ tứ hôn.Nhưng đối tượng lại là thế tử của Bình Tây vương.

      Lão gia và phu nhân rất vui, còn tiểu thưngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.

      Ta hiểu tính tình của tiểu thư, bình thường rất dễ chuyện, bề ngoài có vẻ rất dịu ngoan, nhưng ra lại bướngbỉnh. Ta nhìn người và Tam điện hạ từbạn nối khố đến nảy lòng xuân, cuốicùng lòng ái mộ. Tiểu thư vẫn cho rằng, người cầu tứ hôn phải là Tam điện hạ, lại có người nhanh chân giật trước, thậm chí còn chưa từng gặp mặt người đó. Mặc dù lão gia và phu nhânkhuyên bảo hết lời, tiểu thư vẫn khôngchịu gả.

      Cho nên thiếu gia với ta Tây Nam, ta chỉ hờ hững gật đầu.

      Thiếu gia Hoàng thượng rất sủng ái Thế tử, nếu chủ động từ hôn có lẽcòn vãn hồi được. Ta nhìn nụ cười lúcthiếu gia rời , tin chàng có thể giải quyết hết thảy.

      Nhưng mọi chuyện được thuận lợi như tưởng tượng, Bình Tây vương đãchết, ba tháng sau vương phi cũng đitheo. Thiếu gia từng sầu lo với ta, lo chuyện của Bình Tây vương ảnhhưởng đến Quý phủ, nếu Hoàng thượngđiều tra được, nhất định dễ dàng tha thứ.

      Mấy tháng ngắn ngủi, cục diện xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thế tử giữ đạo hiếu ba năm từ xin từ hôn,Hoàng thượng bệnh nặng, đột nhiên trao ngôi vị Thái tử để trống ba năm cho Tamđiện hạ, còn ban tiểu thư cho làm chính thê. Lão gia muốn gặp Tam điện hạ cũng buông tha thành kiến lúc trước, dốc sức chuẩn bị hôn cho hai người.

      Trong nháy mắt, Quý phủ trở nên tưng bừng vui tươi, tiểu thư nín khóc mỉm cười, ta cũng vui mừng. Có điều, ta vẫn dám với tiểu thư, chuyệnBình Tây vương bị ám sát có liên quantới thiếu gia.

      Cuối cùng tiểu thư cũng xuất giá, ta bị lão gia chỉ đích danh làm nha hoàn hồi môn, thiếu gia muốn. Chàng ,muốn dẫn ta rời khỏi đây.

      Trong thoáng chốc ta nhớ tới bao nhiêunăm ở bên thiếu gia, biết thểđộng tình vẫn dằn lòng được màthầm sinh tình cảm, dằn lòng được mà mơ mộng hão huyền, gật đầunhận lời. Ngay đêm tiểu thư chuẩn bịxuất giá, ta theo chàng rời khỏi Quý phủ.

      Đêm đó, ánh đèn sáng ngời, vô cùng náonhiệt, Vân Đô sôi trào.

      Ta theo tiểu thư đến phủ Thái tử, ngồi ở gian phòng của mình, nhìn ánh nến bậpbùng, nước mắt màu đỏ như máu rơisuốt cả đêm.

      Thiếu gia biên cảnh Tây Nam, thoángcái được ba năm.

      Tiểu thư biết nguyên do, còn anủi ta, nam tử cần có nghiệp lập chiến công mới có thể an gia được. Ta giả bộ cáu giận, theo tiểu thư cả đời.

      Tiểu thư giận dữ lườm ta, ta xin khoan dung, là ta đùa thôi. Nhưng tronglòng ta lại sáng tỏ vô cùng. Ta và thiếugia, vốn phải là người cùng mộtthế giới. Hôm nay chàng trẻ tuổi hăng hái, có lẽ để tranh đấu nguyện vứt bỏthân phận địa vị, quan tâm tớivinh hoa phú quý rời cùng ta, nhưngvề sau sao?

      Ta dựa lên đầu giường, nhìn mặt trời đỏtừ từ dâng lên, cuộc đời người rất dài, sao chỉ có chuyện tình ?

      tháng sau khi tiểu thư xuất giá, Hoàng thượng băng hà, Tam điện hạ lênngôi.

      Thời gian đó, tiểu thư rầu rĩ vui,nhưng trước mặt Tam điện hạ vẫn tươicười rạng rỡ. Người với ta, làm Hoàng thượng, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Ta an ủi tiểu thư, có người ởđây, có Quý phủ ở đây, ngôi vị Hoàng dếcủa Tam điện hạ vô cùng vững vàng.

      Nhớ mang máng tiểu thư từng đề cập với thiếu gia, mấy năm trước, Thái tử là Đại hoàng tử, nhưng tư chất tầmthường, Nhị hoàng tử vốn thông minh,thích lập công lớn, phục Thái tử.Hai người tranh đoạt gây ra rất nhiều chuyện, ba năm trước Hoàng thượngnóng giận phế vị Thái tử, giam cầm cả hai vị hoàng tử, chỉ chừa lại Tam hoàng tử vẫn luôn bị Hoàng thượng ngó lơ.

      Tam điện hạ tính tình ôn hòa, thích tranh giành, nhiều lần có thể nhịn liền nhịn, có thể cho liền cho. Tuy được mấy vị văn thần kính trọng, nhưng vẫn còn trẻ, hồi bé lại được sủngái, người ủng hộ lên ngôi rất ít.

      Lão gia là Tả tướng, dưới trướng là văn thần, binh quyền trong tay lại nhiều. Sau khi Hoàng thượng băng hà, có ngườinhìn đúng hướng gió, nhằm vào Quý phủ. Dĩ nhiên tiểu thư còn hiểu hơn ta, nắm tay ta kiên định , nhất định phải giúp giữ vững ngôi vị Hoàng đế.

      Ta hiểu quyền mưu tranh đấu cho lắm, tiểu thư ngầm đoán tâm tư của lão gia và Tam điện hạ, nên tiến tiến, nênlùi lùi, thường xuyên phân tích thiệthơn với ta, nhưng trước mặt Tam điệnhạ lại tiếng nào.

      Người , để biết mình hao tổn tâmtư, khó chịu.

      Ta rất bội phục tiểu thư. Nếu ta cố chấpbằng nửa tiểu thư, dũng cảm bằngmột nửa tiểu thư, đêm đó để ý đến gì nữa, rời cùng thiếu gia.

      Thế cục triều đình ngày càng biến đổi, tiểu thư gầy dần . Tam điện hạ khôngcó ở đây, nụ cười mặt càng hiếmhoi. Có lẽ sợ ta lo lắng, luôn nghĩ cáchchọc ta cười, nhưng tiếng cười khô khốccàng khiến lòng ta chua xót.

      Ta hỏi tiểu thư, đáng giá ? Chuyện của nam tử, cứ để họ tự suy nghĩ.

      Tiểu thư vỗ đầu ta ta hiểu đâu. Người nếu như thiêuthân lao đầu vào lửa, dốc hết tất cả yêumột lần, về sau hối hận.

      Ta cười, nhưng trong lòng lại trào dâng nỗi chua xót. phải là ta khônghiểu, là ta dám, dám .

      Ba năm, tiểu thư thế cục triều đìnhđã ổn định rồi, người khuyên lão gia từbỏ quyền hành, nếu , ngoại thích chuyên quyền, Đế vương nào có thể dễ dàng tha thứ. Cùng lúc đó, Tamđiện hạ cũng phải nạp phi.

      Trong ba năm, ta nhìn tiểu thư cởi bỏ lớp da non nớt, dần dần kiên cường.Nhưng đêm đó Nghiên vụ điện nến đỏchập chờn, tiểu thư nhào vào lòng ta, ôm ta, khóc khàn cả giọng.

      Tiểu thư đời người là vậy, có buồncó vui. Ngày hôm sau người liền khôiphục thành Quý hoàng hậu đoan trang. Ta đứng bên, nhìn Cố Nghiên Lâm có vẻ nhu nhược kia nhàng quỳ lạy, sau đó kêu cả đêm mệt nhọc, thân thểkhó chịu, vội vã lui . Ta thấy sắc mặt của tiểu thư chợt trở nên tái nhợt, nướcmắt chậm rãi rơi từng giọt, tay xoa bụng, cười với ta: "Diêu nhi, chúngta ăn chút gì , bé con đói rồi."

      Ta chưa từng thấy tiểu thư như vậy, cốgắng cười nhưng nước mắt vẫn rơi, sauđó lại ra sức lau, nên khóc, làm bé con vui.

      Ba tháng, Tam điện hạ chưa từng bước vào Hồng Loan điện bước.

      Ta chờ tới giải thích với tiểuthư, dỗ tiểu thư vui vẻ, chờ lạnh nhạt với Cố Nghiên Lâm ra vẻ nhunhược kia, chờ tới bên tiểu thư, đặt tên cho con.

      Chờ đợi rồi chờ đợi, thứ ta đợi được làtin Quý phủ diệt môn.

      Ta chỉ nhớ khi đó, đầu óc trống rỗng,trước mắt biến thành màu đen, tai ù , muốn tin tưởng, cho đến khi tiểuthư lao khỏi Hồng Loan điện.

      Ta mơ mơ màng màng tìm Hách công công, ông hàm hồ gật đầu. Ta liền thấythiếu gia mỉm cười với ta, hôm đó chàng với ta, bên tường thành Vân Đô, gặp về.

      Nụ cười kia, dưới ánh mặt trời rực rỡ,giọng đó ràng còn mang theo hơiấm, văng vẳng bên tai...

      nhớ mình nghĩ những gì, khôi phục thần trí ra sao, thấy tiểu thư quỳ cả đêm trước Nghiên vụ điện, cả người đẫm nước mưa, lòng như bị xé rách. Cố Nghiên Lâm, lúc ấy ta nghĩ, nếu có cơ hội, nổi khổ tiểu thư phải chịuđựng, ả ta phải trả gấp trăm lần!

      Tiểu thư uống thuốc, cầm Phượng ấn rờiđi.

      Ta nên ngăn cản, nhưng ta làm vậy.

      Ta tham lam ích kỷ, hi vọng tiểu thư có thể cứu thiếu gia, cho nên để tiểu mang cái bụng tám tháng, mình tới pháp trường.

      Hách công công cố gắng an ủi ta, ta bảo ông ta cút.

      Mười mấy năm dịu ngoan kiềm chế, lặng yên màng danh lợi, hoàn toàn sụp đổ trong ngày đó.

      ràng tiểu thư chưa chết, lại bị họ ném vào Hồng Loan điện, dưới váy đỏ sẫm. Ta van xin, van xin tất cả những người có thể van xin, van xin họ cứu tiểu thư,thậm chí còn đến Nghiên Vụ điện, khóclóc van xin Cố Nghiên Lâm, đều là nữ tửcả, xin hãy cứu tiểu thư, hoặc cứu đứa bé kia

      ai để ý tới ta, buổi sáng trời còntrong xanh, buổi đêm lại trầm, mưarơi tầm tã, nương theo sấm sét chói lòa, ta chạy khắp hoàng cung. Đến Thái y viện tìm Phùng gia gia, gia gia bệnh nặng có ở đây, cả thái y viện chỉ có mỗiÂn Kỳ. Ta van xin ông ta, thế nhưng ôngta lại cười to châm chọc, tiểu thư đáng đời.

      Người đời đáng ghê tởm, hôm đó ta thấy .

      Đột nhiên cảm thấy, tiểu thư là ngườitrong sáng đến cỡ nào, nhưng người sắprời khỏi ta rôi.

      Ta run rẩy, ngã nhào, bò dậy, cả ngườiđẫm nước bùn, chỉ sợ gặp đượctiểu thư lần cuối.

      Hách công công , còn lau mồ hôi cho tiểu thư. Ta ngồi sững sờ bên cạnhtiểu thư, thế giới trước mắt đen ngòm,chỉ có chút hơi ấm thoáng qua, nhưngđang bé yếu ớt dần.

      Ta kéo tay tiểu thư, ngừng hítsâu, muốn ngừng khóc, nhưng nước mắt lại càng tuôn trào mãnh liệt.

      Tiểu thư thích sạch , thích xiêm y đỏ. Ta thất hồn lạc phách chuẩn bị hết thảy,chuẩn bị lau người thay đồ cho tiểu thư, nhưng lại thấy bàn tay bé đẫmmáu đưa ra.

      Trong đầu hỗn loạn, cứ như có vô số ngọn pháo nổ tung, là kinh hãi là vui mừng là e ngại là sợ hãi, nhớ nữa. Bàn tay bé đó gieo hạtgiống hi vọng vào trái tim tràn đầy nỗi tuyệt vọng của ta.

      Phục hồi lại tinh thần, cầm chủy thủ trêntay. Sắc mặt Hách công công trắng bệch,cũng khóc nấc lên, ngăn ta lại: "Diêunhi... Diêu nhi, ngươi... ngươi định làm gì? Ngươi... ngươi đừng... lão nô... Lão nô xuất cung tìm Phùng đại nhân, ngươi... ngươi chờ..."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hách công công , nhưng ta đợi được nữa.

      , là chúng ta được, tiểu thưkhông đợi được, đứa bé cũng đợi được.

      Toàn thân run rẩy, ta dám khóc, dám gọi, sợ cẩn thận làm đứa bé bị thương.

      Ta gắng sức tập trung, để mình đừng nghĩ lung tung. Chỉ nhìn chủy thủ tay, dần dần đâm vào bụng tiểu thư.

      Sau đó là máu, màu máu đầy trời...

      Trong khoảng thời gian rất dài, ta nhớ mình làm gì, cũng nhớ Hồng Loan điện xảy ra hỏa hoạn thế nào. Chỉ nhớ mang máng, làn da lạnhnhư băng của tiểu thư, xiêm y đỏ nhuộmđầy vết máu...

      Rất nhiều người ta điên rồi, chỉ biết khóc, chỉ biết la, lại còn cười, cười lớnhơn cả sấm sét, xé nát bầu trời, vang dội hoàng cung, hung hăng ngang ngược hơn cả trận hỏa hoạn.

      Ta biết ta điên.

      Ta khóc oan cho tiểu thư, kêu đau cho tiểu thư, cười người đời vô tình.

      Đêm đó ta hiểu , Tam điện hạ chết, chết từ khi lên ngôi rồi.

      Kẻ còn sống ngày hôm nay chỉ là Hoàngthượng mà thôi.

      Hoặc là, Tam điện hạ hoàn toàn chưatừng tồn tại, hết thảy chỉ là biểu dốigian mê hoặc người đời mà thôi.

      Ta khóc đến mức còn nước mắt, la hét đến mức còn thanh,cười đến mức còn sức lực. Thậtra, ta chẳng qua chỉ muốn hỏi câu:Ông trời, Quý phủ mất rồi, tiểu thư chết rồi, thiếu gia còn. Vì sao, hết lần này tới lần khác chỉ để lại mìnhDiêu nhi ta chứ? Ngoại truyện: Huyết thương (Hai)

      Tiểu thư để ta nhưng ta làm vậy. Nếu Vân Tấn Ngôn chịubuông tha cho ta, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ mặc .

      Thân tín của Quý phủ trong hoàng cung vô tình bị điều hết, hoặc phảnbội. Dù ta muốn cũng còn đường. Ta ngồi xổm trước Hồng Loan điện, nhìn phế tích kia mà lòng trốngvắng.

      Vân Tấn Ngôn tới, sau khi hết thảy hóa thành tro bụi, tái mặt nhìn xiêm y trong tay ta, đôi mắt trống rỗng. hỏi ta, vì sao lại phóng hỏa.

      Ta cười, cười đến chết lặng, trả lời bằnggiọng khàn đặc sau đêm kêu gàokhóc: Hoàng thượng muốn gặp nương nương, nô tỳ châm lửa đốt, để Hoàng thượng vui thôi.

      Ta ở lại, trở thành tồn tại đặc biệt trong cung, phải cung nữ, cũngchẳng phải phi tần.

      Phùng gia gia thuận lợi khiến Vân TấnNgôn đồng ý đặt tro cốt của tiểu thư ở lãnh cung. Ta và gia gia nghĩ hết mọicách để giấu Nhất Nhất, mỗi tháng lấy cớ thăm "Tiểu thư" để gặp Nhất Nhất. Vân Tấn Ngôn rất ít khi hỏi tới, nhưng ta cũng dám vọng động.

      Con người luôn sợ hãi những vật màmình biết. Chuyện của Quý phủ giúp ta phát ra Vân Tấn Ngôn màta vẫn cho rằng quen thuộc thực ra lại vôcùng khó lường, khiến ta bắt đầu sợ hãi.Sợ thế lực ai biết của tìm ra Nhất Nhất, sợ đối xử với Nhất Nhấtnhư cách đối xử với Quý gia.

      Phùng gia gia cho là như vậy. Giagia gia gia biết Vân Tấn Ngôn từtấm bé, hẳn chắc chắn... ra tay vớiNhất Nhất...

      Trong mơ hồ, Phùng gia gia vẫn còn chúthi vọng với , nhưng dám khẳng định ý nghĩ của mình. Ta tranh chấp với gia gia, kiên quyết chịu cho Vân Tấn Ngôn biết tồn tại củaNhất Nhất, mà kế hoạch đưa Nhất Nhất xuất cung cũng thay đổi bất ngờ.

      Vân Tấn Ngôn tìm ta đòi Phượng ấn, ta tiểu thư cầm , khi trở về khôngthấy đâu nữa. cũng tin ta khôngbiết, tóm lại hỏi han gì nữa. ra ta đưa Phượng ấn cho Phùng gia gia.

      Ta đoán rằng thiếu những kẻtrung thành với Quý phủ, tuy bị Vân Tấn Ngôn chèn ép, nhưng chắc hẳn vẫn còn sót lại người nào đó. Nếu cầm Phượngấn tới tìm họ, họ nhất định nguyện hiến dâng chút sức lực cuối cùng vì Quý gia. cầu xin gì nhiều, chỉ mong có thể mượn chút sức lực của họ để cứuNhất Nhất, chăm sóc Nhất Nhất. Dù sao, Nhất Nhất có thể lén xuất cung, còn ta rangoài chỉ có thể liên lụy tới Nhất Nhất.

      Vì Nhất Nhất mà Phùng gia gia khôngdám từ quan, ban ngày phải tới Thái y viện, mà chuyện tìm kiếm bộ hạ cũ củaQuý gia thể ràng lộ liễu được.Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Phùng giagia liền cau mày, ta chỉ có thể an ủi.

      Sau trận hỏa hoạn ở Hồng Loan điện, mắt ta như bị đả thương. Ta còn thấy màu sắc của thế giới này, chỉ thấymột màu xám trắng. Trừ màu đỏ thẫm,màu đỏ tươi tung bay trước mắt ta mườimấy năm, sau đêm đó, gần như bám chặt lấy mắt ta từng thời từng khắc.

      Nhất Nhất ở lãnh cung, cần vật dụng hằng ngày. Mặc dù Hách công công cứ giao hết cho ông ta, nhưng ta biết đâytuyệt đối phải là chuyện dễ dàng.Điều ta sợ nhất là Nhất Nhất bị người taphát .

      Vô số buổi đêm bị bóng đè ngớt.Ta mơ thấy mình nắm tay thiếu gia, nóivới chàng ta với chàng. Thiếu gia mỉmcười ấm áp với ta như trước kia. Độtnhiên đầu rơi xuống, mang theo nụ cườilăn mặt đất, im hơi lặng tiếng, mặtta đỏ sẫm màu.

      Ta mơ thấy tiểu thư chạy vội đến bên ta như con chim non, kéo ta sẵng giọng =Diêu nhi, Diêu nhi, ta muốn em thêu khăn. Ta gật đầu lia lịa, kéo tiểu thư vềphòng nhưng người lại bất động. Ta quay đầu lại, chợt thấy ngượi khuỵu xuống, bụng dưới trống rỗng, nội tạngrơi đầy đất, tay ta dính đầy máu tươi.

      Ta mơ thấy Nhất Nhất ngoan ngoãn ngủ say trong lòng ta, thỉnh thoảng nằmmộng đẹp khẽ cười. Ánh mặt trời vừalúc chiếu lên mặt, lúm đồng tiền má trái rất đáng . Bỗng dưng, ánh mặt trời bị che khuất, ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt rét lạnh của Vân Tấn Ngôn. Tay ta đột nhiên trống rỗng, Nhất Nhất bị đoạt , giơ lên cao cao, đập mạnh xuống đất, máu bắn lên người ta.

      Ta hối hận ba năm trước rời theo thiếu gia, có lẽ như vậy tránhđược tai họa này. Ta trách mình lấy mạng tiểu thư, khiến người mất hi vọng sống thế giới này. Ta hận bản thân mình có năng lực đưa Nhất Nhất xuất cung, lại còn đầu độc Nhất Nhất, để Nhất Nhất sống trong quan tài...

      Nhưng ta dám để lộ những cảm xúc này.

      Ta còn nhớ năm sau khi tiểu thư qua đời. Ngày hè hôm đó ánh mặt trời nóng rực, đến đêm gió mát lại thổi từngcơn. Ta vừa mới thăm Nhất Nhất, đường rời khỏi lãnh cung lại thấy Vân Tấn Ngôn chống đỡ thân thể xiêu vẹo đitới lãnh cung, chân ta mềm nhũn, buộc mình phải nở nụ cười giễu cợt: "Hoàngthượng còn dám tới lãnh cung sao?"

      Vân Tấn Ngôn uống rất nhiều rượu,hiếm khi ý thức lại mơ hồ như vậy, thấyta đôi mắt sáng rực, vọt tới trước mặt ta, ôm chặt lấy ta: "Nàng ở đây... Quả nhiên ở đây..."

      Ta chợt hiểu ra. Bộ xiêm y đỏ rực này, nhận lầm ta là tiểu thư.

      Ta giãy giụa, phản bác.Nhất Nhất dần dần trưởng thành, nhữngthứ cần thiết càng ngày càng nhiều, nếuPhùng gia gia tìm ra bộ hạ cũ củaQuý gia, bằng chức viện sử của gia gia và cung nữ như ta sao có thể đưa NhấtNhất xuất cung được? Cố Nghiên Lâm, Ân Kỳ, Vân Tấn Ngôn, những kẻ thù lượnqua lượn lại trước mắt ta hằng ngày, tahận.

      Tựa vào ngực Vân Tấn Ngôn, ta bắt chước điệu của tiểu thư gọi : TấnNgôn.

      Đêm đó, bộ xiêm y đỏ rực của ta bị hắnxé sạch, đêm đó ta học được nụ cười dối trá, đêm đó Chu Diêu sống mười lăm năm còn tồn tại nữa.

      Ngày hôm sau, Vân Tấn Ngôn khinhthường nhìn ta, tiếng nào. Sau khi rời , ta tự cho mình hai bạt tai,những giọt lệ lâu lắm chưa xuất lại trào dâng.

      Ta trở thành nữ tử trong hậu cung, người Quý gia còn sống sót duy nhất. Từ đó về sau, lời đồn trong cung ngừng nghỉ, có người ta đượcsủng ái bởi vì tiểu thư, Hoàng thượngyêu ai cả đường . Cũng có ngườinói tai họa của Quý gia cũng nhờ công ta, vì vậy ta mới có được thánh sủng.

      ra cái gọi là thánh sủng cũng chỉ làchuyện cười.

      Ta bảo Vân Tấn Ngôn trùng tụ lại HồngLoan điện, đồng ý, đổi tên thành Đào Yểu điện. Trước mặt mọi người, ta và ân ái vô cùng, vô cùng sủng áita. Sau lưng mọi người, ta lời lạnh lùng với , thăm viếng ta ngừng.

      Thời gian ở Đào Yểu điện thời rấtnhiều, nhưng hề đụng vào ta. Khi thức tỉnh sau cơn ác mộng, ta phát hiệnhắn ở bên giường nhìn ta, đôi mắt trống rỗng.

      Ta biết thích Cố Nghiên Lâm, lập ả làm phi cũng có nguyên do. Tiểu thư và ta từng phân tích, tỏ vẻ sủngái ả ta chỉ để lợi dụng mà thôi.

      Cố Nghiên Lâm rất thông minh, nhưngtuyệt đối thể đoán ra quan hệgiữa ta và Vân Tấn Ngôn. Ả thử thăm dò, từng bước đến gần ta, thỉnh thoảng giở trò làm khó ta. Ta giả vờ ngu ngốc chịu đựng, mặc ả khích bác mối quan hệ củata và số ít các phi tần. Cho đến lần, ta ý thức được ả muốn giết ta.

      Cảm xúc bị đè nén hồi lâu bùng nổ trong đêm, ta trở thành Diêu phi bạo ngược, chỉ chăm chăm nhằm vào Nghiênphi nhu nhược dịu ngoan. Giữa hai phi có vẻ gió êm sóng lặng, ra như nướcvới lửa.

      Ta biết Vân Tấn Ngôn có để CốNghiên Lâm hại chết ta hay ,nhưng ta muốn mạo hiểm. Có điều nếu người người đều biết ta và Nghiên phi bất hòa, ta gặp chuyện khôngmay, chắc chắn Nghiên phi thoát khỏi liên quan, Cố Nghiên Lâm phải cố kỵ.

      ra ta rất vô dụng, ở trong cung sáunăm mà thể động tới nửa sợi tóccủa Vân Tấn Ngôn, bên cạnh còn có ám vệ che chở. Vân Tấn Ngôn có ý định diệt trừ Cố Nghiên Lâm và Ân Kỳ, ta có thể làm, nhưng ta như con hề mà ngang ngược nhục mạ họ vài lần, nhiều khi cảm thấy cuộc đời ta chẳng có chút ý nghĩa nào.

      Chỉ khi ở bên Nhất Nhất, nhìn đôi mắt trong veo thuần khiết của Nhất Nhất, ôm Nhất Nhất vào lòng, ta mới có thể cảmthấy tim ta còn đập, biết ta còn sống.

      Phùng gia gia cuối cùng cũng tìmđược chút đầu mối của bộ hạ cũ, chỉ cầntìm được người, muốn tìm những người khác còn là chuyện khó khăn nữa.

      Trong cung, hằng ngày đều trình diễntiếu mục Diêu phi cậy "sủng" ức hiếpngười khác. Ta càng lúc càngcuồng loạn, mỗi lần phát tiết như lên cơn điên xong đều nghĩ tới thiếu gia ta điềm tĩnh như nước, cảm xúc tên chợt trào dâng. Những thứ đó như thể chuyện của kiếp trước vậy...

      Lời đồn trong cung mười đến chín làgiả, nhưng ít ỏi đó cũng đủ làm cho ta run rẩy.

      Họ ngày có sấm sét, Đào Yểu điện có người kêu khóc như ma quỷ, chỉ cóHoàng thượng mới có thể chấn trụ. Lúcđầu ta cũng thèm quan tâm, nhưng dần dà lại bất tri bất giác tìm hiểu. Ta dần phát ra, ta nhớ được chút gì trong những ngày sấm sét đó, hơn nữa người thường xuyên xuất những vết thương giảithích được, càng ngày càng nặng hơn.

      Ta hỏi Duyệt nhi, nàng hàm hồ ta lolắng quá nhiều nên quên mất.

      Duyệt nhi là cháu của Hách côngcông, ta gần như biết hết toàn bộ bí mậtcủa nàng. Ngay cả nàng cũng lấplửng như vậy, chắc hẳn mọi chuyện đơn giản rồi.

      Ta luôn chú ý đến ngày có sấm sét, bắt buộc mình phải tỉnh táo bất cứu lúc nào,lại phát người khác mình.

      Hèn yếu khóc lóc, sợ hãi gào thét, tự làm khổ mình như điên dại. Toàn bộ quá trình mổ bụng tiểu thư lần lượt về,nỗi hoảng sợ áy náy tuyệt vọng bị đènén đều trào dâng, tâm niệm rằng chỉ có Tam điện hạ mới có thể cứu được tiểu thư. Lúc Vân Tấn Ngôn tới kéo hắnkhông chịu buông tay, van xin cứu tiểu thư. Đêm đó, chuyện dámlàm, chuyện chưa từng làm, đều có mộtngười khác làm...

      Ta cảm thấy khi đó mình thểkhống chế bản thân được nữa, chỉ khiVân Tấn Ngôn tới, thấy gương mặt quenthuộc, ta mới cảm thấy tiểu thư chưachết. Chỉ nghe thấy lời an ủi dịu dàngnhẹ nhàng của , ta mới tin tưởng, hết thảy đều là giấc mộng.

      Ta lựa chọn bỏ qua tất cả chuyện này, ta thể gạt bỏ ý thức nằmtrong chế này được, chỉ có thể thừa nhận.

      Lại vào mùa hè năm, Vân Tấn Ngônđột nhiên nằm bên ta , cần có con rồi.

      Ta hề phản kháng.

      Điều kiện tiên quyết để giữ lại ta là:Ta có giá trị lợi dụng.

      Nhưng đến lúc chẩn được hỉ mạch, ta lại sợ hãi. Ta nghĩ, dù ta có đến bên cầu NạiHà, tiểu thư cũng tha thứ cho ta.

      Mang thai con của Vân Tấn Ngôn, ta bắt đầu nhớ tiểu thư khôn nguôi, thườngxuyên cảm thấy người chưa rời , nhưcó thể cảm nhận được hơi thở của người trong hoàng cung. Nhưng ta là người nhất, đích thân giết người, đích thânthiêu xác người, người chết tay ta, tan thành mây khói.

      Cùng lúc đó, Cố Nghiên Lâm cũng có hỉ mạch. Lòng ta đột nhiên chùng xuống, Vân Tấn Ngôn bắt đầu tuyển tú với hàmý mượn hơi thế lực mới, để ta và ả cùngcó thai, đơn giản vì muốn mượn tay ta diệt trừ ả.

      đoán sai, cơ hội ngay trước mắt như vậy, ta tuyệt đối bỏ qua.

      Phùng gia gia nghe kế hoạch của ta,nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nhất địnhkhông chịu cho ta thuốc phá thai. Ta vô cùng kiên quyết, nếu gia gia khôngcho ta thuốc, ta có cách khác. Ta biếtPhùng gia gia sợ ta gây nguy hiểm đếntính mạng nên phải cho ta.

      Uống thuốc, trong lòng trong mắt ta đềulà tiểu thư. Người mang bầu thángtám còn phải chịu đựng đau đớn tớipháp trường; cơn đau ở bụng dưới làmta nghĩ tới Vân Tấn Ngôn, vô cùng thùhận. Chỉ cần nghĩ tới đây là con của ta khỏi cảm thấy vui sướng. Lúc bình tĩnh trở lại, ta nhìn màn che mà lòng lạnh tanh. Đời người hề trọn vẹn, đây cũng là con của ta...

      Cuối cùng Cố Nghiên Lâm cũng phải tới lãnh cung, hình tượng cậy quyền khôngbuông tha cho kẻ khác của ta sâu vào lòng người, lấy cớ nhục mạ ả, cơ hộiđi thăm Nhất Nhất lại càng nhiều hơn.

      Phùng gia gia hết thảy xong xuôi, Nhất Nhất có thể xuất cung rồi. Ta khôngnỡ, đưa Nhất Nhất rồi, về sau khôngđược gặp nữa. Nhưng Nhất Nhất thuộc về hoàng cung.

      Cố Nghiên Lâm chết, sau đó là Phùng gia gia.

      Thế giới trước mắt ta lại u ám thêmphần nào.

      Ta phải là đối thủ của Vân TấnNgôn, vậy ta bỏ cuộc. Ta chỉ muốn tới lãnh cung, cùng Nhất Nhất sống quangày. Nhưng dường như Vân Tấn Ngôn nhận thấy được điều gì, trăm phươngngàn kế để ta như ý nguyện.

      Ta bắt đầu sợ hãi, sợ ngày nào đó Hách công công tới đây với ta, NhấtNhất cũng chết rồi.

      Vắt hết óc, ta chỉ tới Lê Tử Hà, đồ đề mà Phùng gia gia chỉ nhắc tới mộtlần.

      Ấn tượng duy nhất đối với người này là nét chữ y hệt tiểu thư. Trong lòng ta, chữ của tiểu thư, dựa vào cái gì màđòi bắt chước? Phùng gia gia với ta, là do chính tay gia gia dạy, nỗi ấm ức trong lòng mới nguôi phần nào.

      Tiểu thư từng với ta, thể tinđược người đời, nhưng phảikhông thể tin ai. Con người đều phải lựachọn, chỉ cần lúc chọn lựa biết phân thiệt hơn, về sau phải hối hận. Lòng tin cũng vậy, nếu tin ai cả, chỉ biết sống trong hiểu lầm sầu lo, sao có được niềm vui của việc làm người?

      Lời của tiểu thư luôn có lý.

      Ta lựa chọn tin tưởng Lê Tử Hà.

      ra đây cũng là cơ hội duy nhất của ta, nếu Nhất Nhất ngã bệnh trong lãnh cung, chắc chắn Nhất Nhất chết.

      Kết cục của chuyện này ngoài dự liệu của ta. Lê Tử Hà xõa mái tóc dài, cho ta biết nàng là nữ tử, ánh sáng trong mắtcũng quen thuộc đến vậy, lời ra lại là những chuyện chỉ ta và tiểu thư mớibiết. Tình cảm trong giọng , hơi ấmtrên nụ cười, tất cả những thứ chỉ có thểxuất trong mơ đột nhiên sống độngtrước mắt ta...

      Có lẽ, ta hơi nghi ngờ.

      Nhưng trong lòng lại vui sướng, trực giác mãnh liệt, tiềm thức ép buộc ta phảitin, khiến ta ném hết tất cả băn khoănsang bên, tóm chặt lấy cọng rơmcứu mạng cuối cùng, co ro trong lòng nàng như mèo con. Tiểu thư vẫn còn sống, ta cần lo lắng, cầnquan tâm, phải đau lòng. Tiểu thưsẽ đưa Nhất Nhất , đưa ta , ta lại cóthể yên lặng đứng sau lưng người, để người che chở như rất nhiều nămtrước...

      điên cuồng của ta biến mất sau đêm, còn dịu ngoan hơn cả trước kia, càng thêm lệ thuộc vào tiểu thư, suy nghĩ, lo lắng nữa. Tiểu thư nóigì ta làm nấy, chờ người đưa ta xuấtcung.

      Tiểu thư thường xuyên nhắc tới hai chữ Thẩm Mặc, nhưng thân phận của lại hơi mập mờ. Ta chỉ biết, tiểu thư được như hôm nay, người nên cảm tạ nhất chính là .

      Nhưng hôm đó, lại tới Trầm Hương điện.

      Y phục màu xanh nhạt, tóc đen như mực, nhảy vào cửa sổ xuất trước mắt ta, hàng mày vắng lạnh, trong mắt hề có gợn sóng, tuấn mỹ nhưng lại mờnhạt. Giờ mới hiểu được vì sao trước khi Hà tiểu thư biểu lộ thân phận, ta gần như chưa từng chú ý tới người, có lẽ bịảnh hưởng bởi Thẩm Mặc. Mờ nhạt đếnmức làm cho người ta bỏ qua hiệnhữu của .

      rời cùng Bình Tâyvương, hỏi ta Tử Hà thế nào rồi, chăm sóc cho Nhất Nhất cẩn thận.

      Trực giác cho ta biết, phải là người nhiều lời như vậy. che giấu điều gì?

      xoay người định rời , bước chân rất chậm, cuối cùng dừng lại, đưa lưng về phía ta hỏi câu.

      Ta ngơ ngẩn, rất nhiều chuyện ùa về trong đầu, ta đờ đẫn trả lời, trong lòngnhất thời sáng tỏ. Ta biết bí mật của Vân Tấn Ngôn.

      Ta biết Thẩm Mặc rời từ lúcnào, tâm trạng quay cuồng lúc, khóemiệng ta chỉ còn lại chút ý cười. Hận thùmấy năm với Vân Tấn Ngôn cánhmà bay, chỉ cảm thấy đáng thương.

      Nhưng có vài chuyện chẳng muốn suy nghĩ nữa. Ta co rúc trong khuỷu tay của tiểu thư, dần dần, có vài thứ mất trở lại trong cơ thể ta. Ta cố chấpnữa, cáu kỉnh nữa. Ta cảm thấychỉ cần chút thời gian nữa thôi, ta có thểtrở về Diêu nhi trước kia rồi.

      Nhưng, phải tất cả những thứ trở lại đều khiến ta vui mừng, ví dụ như giấc mộng hằng đêm.

      Bóng đè dây dưa suốt ngày đêm cuối cùng cũng còn, nhưng trong mơ ta vẫn bàng hoàng sợ hãi. Trong mơ có mộtnơi ấm áp, ta chỉ cần dựa vào, tất cả nỗiniềm lo lắng biến mất. Giấc mơ tái diễn từng ngày, ta cảm thấy mình từ thử dò xét đến dựa dẫm, dựa dẫm đến lệthuộc vào hơi ấm đó, cuối cùng khôngmuốn xa rời.

      Cho đến khi tiểu thư muốn hạ độcgiết Vân Tấn Ngôn, linh hồn lại như bị hút ra. Ta giật mình, ra trong mộng...là ký ức thiếu thốn suốt sáu năm qua.Hơi ấm đó đến từ Vân Tấn Ngôn...

      ra vài năm nay, ta đau khổ lưỡng lự cuồng loạn cũng bởi vì trong tiềm thức, ta hơi ấm đó. ràng hận , biết là kẻ thù, nhưng ta lại .

      Ta đành lòng để chết, cầm thuốc giải lén tới Long Hoàn cung.

      Vân Tấn Ngôn có ở đó, aicản ta. Đặt thuốc giải lên bàn rồi ta vội vã rời , nhưng lại đụng phải tênthái giám. nhiều lời, lập tức trởvề Trầm Hương điện.

      Ta nghĩ, lúc ta và tiểu thư rời , chỉ cần tiểu thư và Nhất Nhất còn sống, nhữngoán hận kia cứ để nó tan thành mây khóiđi.

      Ban đêm gió rét, đau đớn thấu xương, tiểu thư kéo tay ta, cẩn thận tiến bước, ta dần dần mê man. Trước mắt lại bắt đầu lên hình ảnh của nhiều năm trước, cười cợt, náo loạn, âu lo, khóc lóc.

      Trước mắt chỉ có màu đỏ sẫm, mồ hôi lạnh tuôn rơi, đó là bệnh trạng xuất mỗi khi trời có sấm sét...

      Cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, ta bảo tiểuthư buông tay, ta biết ta phát bệnh, dẫn Ngự Lâm quân tới, tiểu thư thể chạy được.

      Ta mơ hồ nhớ lại tiểu thái giám đụng phải ta, lúc ấy có mùi hương kì lạ. ra... Vân Tấn Ngôn phát ra...

      Khi tỉnh táo trở lại, mặt tiểu thư đầynước mắt, lòng ta đau xót, càng sợ mìnhvừa làm lộ thân phận của người. Nếu nóira rồi, Vân Tấn Ngôn... đểngười nữa...

      Tiểu thư vì ta van xin Vân Tấn Ngôn,người muốn thuốc giải.

      Thân thể bắt đầu đau đớn, ta làm lơ, tiếp tục co rúc trong lòng tiểu thư, cố gắng hấp thu hơi ấm cuối cùng. Nhưng khingước mắt nhìn ra sau, mũi tên dàibay tới.

      Thân thể còn sức lực lại có thể lao về phía Vân Tấn Ngôn nhanh hơn ý thức,thân thể ta thể ý thức của ta, ta muốn chết.

      lưng mũi tên, trước ngực chưởng, còn trúng độc. Ta nghĩ, ta chết chắc rồi...

      Nhưng ta lại sợ hãi, cố gắng mở mắt ra,thấy tiểu thư rơi nước mắt yếu ớt lau .

      Sức lực dần dần rệu rã, ý thức cũng phainhòa dần, vậy mà ta vẫn sợ, sợ tiểu thư biết... biết ta Vân Tấn Ngôn, Tam điện hạ thời...

      Gần như dùng hết toàn bộ sức lực, tamuốn cho người biết, người ta làthiếu gia...

      Trước kia thiếu gia luôn bắt ta gọi tên chàng, cho gọi thiếu gia, nếukhông Khúc ca ca cũng được...

      Ta dám, tôn ti vẫn là tôn ti.

      Nhưng câu cuối cùng, ta nghĩ, gọi thếnào cũng quan trọng nữa. Cho nên để tiểu thư tin ta, ta người ta ... là Khúc ca ca...

      xong câu đó, toàn thân ta còn sức lực. Thời khắc cuối cùng, ta nhìn Vân Tấn Ngôn, mỉm cười. Nhìn xem,người ta là Khúc ca ca, ta, yêungươi.
      Last edited: 13/8/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63:


      Buổi đêm rét buốt, gió lạnh gào thét, cắtxé làn da như con dao sắc. Lê Tử Hà cốgắng mở to mắt đến mức đau rát, đờ đẫn nhìn Ngự lâm quân bị chém gã ngụckhắp nơi. Những giọt máu ấm nóng bắn lên mặt, chạm tới khóe miệng, mùi ngai ngái, hai tay ôm chặt lấn hơi ấm bêncạnh. Nàng nhắm mắt, cố gắng hít thở,tìm kiếm mùi thuốc thoang thoảng trong mùi máu tanh gay mũi. "Tử Hà, ôm chặt." Thẩm Mặc áo đen, tư thái mạnhmẽ, dùng vải đen che mặt, chỉ lộ đôi mắtsắc bén mang ánh sáng chưa từng thấy, lóe lên hàn khí khiếp người, khẽ dặn dò Lê Tử Hà.

      Thẩm Mặc tay cầm kiếm, tay ôm Lê Tử Hà, đồng hành bên là hơn trăm người mặc áo đen, cũng che mặt cầm kiếm, ngăn cản Ngự Lâm quân, mở đường cho .

      Bên tai ngừng vang tiếng đaokiếm va chạm và tiếng kêu thảm thiếtcủa kẻ bị thương. Lê Tử Hà ghé mắt nhìn thanh kiếm của Thẩm Mặc, màu đỏ tươi, dưới ánh trăng mờ ảo có thể thấy máunhỏ xuống theo mũi kiếm.

      Vân Tấn Ngôn sắp xếp quân mai phụcngoài hoàng cung. Có lẽ chuyện quá khẩn cấp, lại ngờ họ trốn theo lối nào, lượng người cũng nhiều,nên dưới giúp sức của mọi người,Thẩm Mặc mang theo Lê Tử Hà đột phávòng vây mau chóng. Tại rừng cây lâncận hoàng cung có bốn chiếc xe ngựa, nhảy lên xe, bốn gã phu xe lập tứchét lớn theo các hướng khác nhau.

      Đường xóc nảy mà dường như Lê TửHà hề cảm thấy, chỉ đờ đẫn mở to mắt, cánh tay ôm lấy Thẩm Mặc càng lúccàng siết chặt, tựa đầu lên ngực ThẩmMặc rời, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt.

      "Tử Hà, mũi tên kia... là ta bắn..." tayThẩm nhàng mơn trớn theo chân mày Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà chớp mắt, sau đó lại ngơ ngẩnnhìn rèm xe phất phơ theo cơn gió đêm, gì.

      Thẩm Mặc rũ mắt, định lên tiếng Lê Tử Hà chợt mở miệng, giọng hơi khàn, mang vẻ tự giễu: "Diêu nhi... lòng tìm cái chết."

      Thẩm Mặc ngẩn người, vuốt ve mái tócdài của Lê Tử Hà như an ủi.

      "Ta vốn nên đoán được, vốn nên nghĩ ra..." Lê Tử Hà nhắm mắt, giọng hơi nghẹn ngào: "Dù thế nào nữa, Vân TấnNgôn... vẫn là phu quân của nàng..."

      Người có thù máu với là Quý Lê chứ phải Diêu nhi, Diêu nhi cứu Nhất Nhất, giữ an toàn cho nó vì nàng, đíchthân phá thai vì nàng, sáu năm qua gầnnhư đánh mất bản tính của mình cũng vì nàng. Lê Tử Hà cho rằng tiết lộ thân phận của mình cho Diêu nhi nàng đau lòng nữa, đưa nàng xuất cung sống những ngày an ổn, chăm sóc nàngthật cẩn thận là có thể trả lại cho nàngtất cả những năm tháng nàng hi sinhvì mình. Nhưng Lê Tử Hà quên mất,Diêu nhi cũng là nữ tử, mà Vân TấnNgôn lại là phu quân duy nhất của nàng,mặc dù nàng vừa bên tai mình người nàng là Khúc ca ca...

      "Nếu đây là lựa chọn của ấy, việc gì nàng phải đau khổ?" Thẩm Mặc khẽ ,như thể nước gợn chậm rãi lan tràn,khiến lòng người thanh tịnh: " lựa chọn của ấy, đối với ấy mà , có lẽ là kết cục tốt nhất."

      Lê Tử Hà chợt cười tiếng, mangchút thê lương, gì nữa.

      "Trước kia nàng từng học bắn tên sao?"Thẩm Mặc chợt hỏi, liếc nhìn hai tay LêTử Hà.

      Lê Tử Hà giật mình, lại hơi bối rối, hồilâu mới đáp: "Ừ, từng học."

      Nhưng ra nàng học hồi còn là Quý Lê. Có lần nàng mình chuồn rakhỏi phủ chơi, đường bị mấy tên khất cái vô lại ngăn cản, lấy hết tiền trênngười còn chưa , lại còn muốn đùagiỡn nàng. Cũng may nàng phản ứng rấtnhanh, tuy cuối cùng quậy đến mứcmặt mày đầy bụi đất, lại còn bị thương,nhưng cũng để mình chịu thiệt. Vân Tấn Ngôn liền dạy nàng vài thuật phòng thân, bắn tên là nàng mượn cơhội quấn lấy bắt dạy, về sau nhànrỗi có việc gì làm luyện tập trongQuý phủ.

      Thẩm Mặc lại nhìn Lê Tử Hà với vẻ nghingờ, hỏi nhiều, chỉ khẽ than: "Mũitên vừa rồi của nàng, Vân Tấn Ngôn..."

      " chết đâu." Lê Tử Hà tiếp lời, ba chữ đó bộc lộ nỗi oán hận sâu nặng. Hítsâu hơi, nàng hơi kiềm chế :"Diêu nhi và dù sao cũng là vợ chồng, biết Diêu nhi đưa thuốc giải cho , vậy mà còn lưu tình..."

      Giọng lại hơi nghẹn ngào, đột nhiên cười tự giễu: "Lúc ấy ta giận dữ, quên mất lâurồi chưa tập bắn tên. Với sức lực đó, mũitên kia nhiều lắm cũng chỉ đoạt lấy nửacái mạng của thôi."

      "Vậy nàng... vì sao phải dùng tay trái?"

      Câu hỏi này của Thẩm Mặc cứ quấn lấyLê Tử Hà, vì sao lúc ấy lại dùng tay trái?

      Thù hận, giận dữ, chỉ muốn trả thù ! cam lòng rời khỏi hoàng cung, đểhắn sống yên ổn nửa đời còn lại như vậy. Lúc ấy nàng muốn dùng mũitên lấy mạng cho xong mọi chuyện.Dùng tay trái là muốn hiểu rốt cuộc ai là kẻ lấy mạng !

      Thẩm Mặc thấy nàng gì, còn mang vẻ u ám hơn, lảng sang chuyệnkhác: "Ta nhờ thúc phụ đưa Nhất Nhấtvề Tây Nam trước rồi."

      Nhắc tới Nhất Nhất, quả nhiên vẻ mặt LêTử Hà dịu hẳn , vội đưa mắt nhìnThẩm Mặc, : "Bệnh của nó thế nàorồi? Hơn nữa độc của nó... Ta tìm ra đan dược mà chàng ..."

      "Chứng hàn gần khỏi rồi, chỉ cần điều dưỡng thêm thời gian nữa thôi. Độc này, trở về Tây Nam là có thể giải."Thẩm Mặc cúi đầu nhìn Lê Tử Hà, khẽ cười, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.

      Thấy nụ cười của , Lê Tử Hà cũng yên lòng. Dựa vào ngực Thẩm Mặc, hai tay vẫn ôm chặt, khẽ : "ThẩmMặc, chàng dẫn ta ... Ta sợ lắm..."

      Mở to đôi mắt khô khốc. Ánh sáng trong mắt Phùng gia gia tắt dần, nụ cười antâm khi Diêu nhi nằm trong lòng nàng dần dần về trước mắt, nhưng lại mờ dần ròi biến mất.

      Nàng sợ, sợ Nhất Nhất cũng bị liên lụy.Bây giờ nó chưa được bảy tuổi, sốngtrong quan tài gần bảy năm, cuộc đờikhông được trọn vẹn. Nếu chỉ có mộtmình nàng nàng phải sợ hãi.Nhưng kể từ khi thấy nó từ từ leo ra khỏi quan tài, mở to đôi mắt trong suốt nhìn mình, lòng báo thù vững như bàn thạch ấy bắt đầu dao động.

      Phùng gia gia qua đời, Diêu nhi cũng mất. Nàng bỗng thấy sợ hãi, chẳng may có ngày nào đó, Nhất Nhất cũng bỏ nàng mà ...

      "Ừ, chúng ta ." Thẩm Mặc chậm rãi nở nụ cười tươi tắn, chứa nét dịudàng vô tận.

      Lê Tử Hà nhàng thở ra hơi,chưa kịp đáp lời, xe ngựa đột nhiên lắc mạnh, ngựa hí lên như thể mất kiểm soát. Phu xe vội hô lên: "Công tử, nhữngkẻ đó đuổi tới rồi!"

      Ngồi ở trong xe ngựa có thể nghe tiếng tên cắm lên vách xe. Lê Tử Hà tậptrung, tiếng vó ngựa vang dội sau lưnghỗn độn lại dồn dập, e rằng có ít người đuổi theo!

      Xe ngựa tới ngoại thành Vân Đô, haibên đường bằng phẳng là cánh rừng. Tuy lá cây mùa đông rụng hết nhưng chạc cây vẫn chi chít. Địch nhiều ta ít, LêTử Hà lại biết võ, nếu phải liềumạng, dù bị bắt vẫn rơi vào cảnh hai bên cùng tổn hại.

      Thẩm Mặc vội, Lê Tử Hà cũngkhông sợ. Hai người liếc nhìn nhau, khẽcười tiếng, gật đầu với nhau, thấuhiểu ý nghĩ của đối phương. Thẩm Mặcvươn tay bàn hơi vàng giống như Lê TửHà, trong mắt Lê Tử Hà, bàn tay đó ấm áp và mạnh mẽ chưa từng có.

      Lê Tử Hà cũng vươn tay nắm lấy tay , mười ngón tay đan xen, vô cùng hài hòa.

      Thẩm Mặc giữ vững thân hình, vén màn xe lên, cơn gió lạnh ùa vào. nắm tayLê Tử Hà chặt, hai người đồng thờirời khỏi xe ngựa, phu xe hiểu nhưng cũng dám phân tâm nhìnhai người, vừa giục ngựa vừa sốt ruộthỏi: "Công tử, đây là..."

      Vừa lúc xe ngựa đến khúc quanh củacánh rừng, phu xe chưa kịp xong đãthấy công tử nhà mình ôm nữ tử sau lưng, tung người nhảy lên, biến mấttrong khu rừng. Chưa hết thời gian mộtcái nháy mắt biến mất còn tăm hơi.

      "Thẩm Mặc, họ có đuổi theo ?" Lê Tử Hà quay đầu lại nhìn con đường hai người vừa qua, tối đen như mực, dèdặt hỏi.

      " đâu." Thẩm Mặc quả quyết, giọng lành lạnh như gió rét buổi đêm: "Chúng ta tìm chỗ ở mấy ngày .Chờ đến khi truy binh tản mát rồi lênđường về Tây Nam."

      "Nhất Nhất sao? Ở Tây Nam chờchúng ta sao?" Lê Tử Hà nghe Thẩm Mặc vậy, giọng hơi lớn chút ít. Ở sau lưngThẩm Mặc, mái tóc dài của tung bay trong gió, phất lên mặt khiến nàng ngưa ngứa, vươn tay gạt , nhưng cảm xúc như tơ ấy lại làm cho nàng muốn giữ lấy chơi đùa.

      Thẩm Mặc quay đầu lại, vừa lúc thấy LêTử Hà kéo lọn tóc của mình, khẽcười tiếng, : "Thân thể Nhất Nhất nên bôn ba quá sức, vì vậy tốc độdi chuyển rất chậm, có lẽ tới cùng lúc với chúng ta. Có thúc phụ bảo vệ, NhấtNhất có chuyện gì đâu."

      "Ừ." Lê Tử Hà gật đầu. Chẳng hiểu vì sao lời của Thẩm Mặc luôn khiến người ta tin tưởng. có ai đuổi theo, trái tim đập thình thịch của nàng dần dần bình lặng, Nhất Nhất sao, trái tim vẫn lơ lửng của nàng liềnyên ổn chạm đất.

      "Nhất Nhất có ngoan ?"

      "Ừ, hôm nào cũng ở trong phòng đọc sách, biết gần hết các chữ rồi."

      "Nó thích đọc gì nhất?"

      "Y thư trong phòng ta."

      "Đọc hiểu ?" Lê Tử Hà cười, hỏitiếp.

      "Y lý dược lý đơn giản, chắc hiểu đượcthôi."

      "Vậy nó thích ăn gì? Kẹo ư?"

      "Ừ, trước kia thích."

      "Bây giờ thích nữa à?"

      " biết nó đọc ở đâu, nam nhi thể suốt ngày chìm trong hũ mật."

      Lê Tử Hà bật cười, đôi mắt lại hơi nónglên. Đây là con của nàng, thể thấynó chào đời, thấy nó trưởng thành, lạicòn tìm hiểu thói quen của nó từ miệngngười khác.

      "Thẩm Mặc, ta nhớ nó." Muốn mau mau đến bên cạnh nó, bảo vệ nó, thấy nó cười với mình, khóc với mình, nhìn nó cao dần, nghe nó gọi mình mẫu thân. Nghĩtới đây, trái tim như được ngâm trongsuối nước nóng, tràn đầy ấm áp.

      "Ừ, giải độc cho nó rồi, chúng ta mang theo nó rời khỏi Vân Quốc, có được ?" Thẩm Mặc quay đầu lại, nhìn Lê Tử Hà nở nụ cười hờ hững, đôi mắt conglên, cứ như trăng non mới nhú, trongmắt lấp lánh ánh sáng.

      "Rời khỏi Vân Quốc?"

      "Ừ, ngoài biên cảnh Tây Nam chính là Phong Quốc, nơi giao giới của hai nước có hẻm núi. Nơi đó bốn mùa nhưmùa xuân, suối chảy mãi, hoa nở khôngtàn, bươm buớm bay lượn. Nàng và NhấtNhất nhất định thích." Mắt Thẩm Mặc lớp sương mù mông lung, cứ như thế ngoại đào viên đó ở ngay trước mặt. cười khẽ giơ tay lên, vỗ lên mặt Lê Tử Hà, bỗng dưngchuyển đề tài: "Nàng mặc nữ trang, tacòn chưa nhìn kỹ đâu đấy."

      rồi quay lại nhìn Lê Tử Hà chăm chú,mái tóc, hàng mày, miệng mũi, cái cổ...

      Gò má Lê Tử Hà bỗng đỏ ửng lên, biết bóng đêm sâu thẳm Thẩm Mặc khôngthấy gì nhưng vẫn cuống quít giơ mộttay lên che mắt , tay kia vẫn đan xen với năm ngón tay của Thẩm Mặc, sải bước kéo về phía trước, bực mình : "Lên đường thôi."

      Thẩm Mặc chưa từng thấy Lê Tử Hàngượng ngùng xấu hổ như vậy, cúi đầu cười hai tiếng, nhiều, chỉ theo nàng.

      Lá vàng rơi rụng, bước chân qua tạo nêntiết tấu duy nhất trong đêm tối. Haingười trước sau chậm rãi tiếnvề phía trước. Dưới ánh trăng, bóng của hai người chồng lên nhau, lướt qua bóng của cành cây, càng lúc càng xa.

      Thẩm Mặc tìm thôn vắng vẻ, haingười ra vẻ vợ chồng, tìm nhà dân bỏ hoang ở lại. Ngày hôm sau có tin Hoàng thượng bị ám sát, cả nước truy bắt thích khách, về phần tình trang của Vân Tấn Ngôn, ai dám bàn tán. Cũng may thôn rất hẻo lánh, ai lục soát, hai người ở đây được bảyngày.

      "Để ta."

      Thẩm Mặc khoác áo choàng định ra ngoài, Lê Tử Hà đặt bát đũa xuống, tiến lên tỉ mỉ buộc chặt lại. Bàn tay lạnh băng thỉnh thoảng chạm tới làn da của ThẩmMặc, Thẩm Mặc nhàng kéo xuống, cau mày : "Ba ngày nữa chúng ta lên đường trở về Tây Nam. Sau khi trở về, phải điều dưỡng thân thể cho tốt."

      Lê Tử Hà cười khẽ, quan tâm đến lời của Thẩm Mặc, nhìn Thẩm Mặc từ đầu đến chân, chế nhạo: " ra chànggiả trang nông phu cũng ra dáng lắm."

      Thẩm Mặc chỉ cười nhạt. Mấy ngày nay tâm trạng của Lê Tử Hà khá hơn, vẻ âu lo mặt dần dần tản , khóe miệng cũng thường xuyên nở nụ cười. Dù nàngđã buông bỏ thù hận là hay giả, từđầu đến cuối, thứ nàng muốn cũng chỉ là cuộc sống bình thường như vậy thôi.

      "Nếu hôm nay truy binh hướng tới TâyNam tản rồi, ngày mai chúng ta lên đường." Thẩm Mặc xoay người đeo đấulạp. Mấy ngày nay hôm nào cũng ra ngoài, thứ nhất để bảo đảm an toàn chohai người, thứ hai để tra xét phươnghướng của truy binh, chờ truy binh tảnmát là có thể lên đường, muốndùng võ lực khiến mọi chuyện thêm phức tạp.

      "Ừ." Lê Tử Hà xoay người cầm bát đũa lên, khẽ : "Ta nấu cơm tối chờ chàng."

      Thẩm Mặc cười, đôi mắt cong cong chứa đầy ánh sao, tiến lên kéo Lê Tử Hà xoay người lại, để lại trán nàng nụhôn rồi mới rời .

      Lê Tử Hà sờ cái trán ấm áp, nhìn bónglưng Thẩm Mặc khỏi mỉm cười, đóng cửa lại.

      Ngoài cửa sổ, chẳng biết tuyết rơi từlúc nào. Phía đông Vân Đô nơi hai ngườiở cũng ấm áp hơn là bao, thậm chí còn lạnh hơn. Lê Tử Hà nhìn những món ăn nấu xong, bốc hơi nóng nghi ngút, đáy lòng cũng trở nên ấm áp. Hồi còn là Quý Lê, nàng biết làm rất nhiều bánhngọt, nhưng đồ ăn làm tới làm lui cũngchỉ có mấy món này. Mấy ngày nay cũng chưa thấy Thẩm Mặc chán ăn, ngược lại càng ăn càng ngon miệng.

      Bưng thức ăn lên bàn, sắc trời tối dần.Lê Tử Hà ngồi ôm gối bên cạnh bàn, nghĩ đến ba năm ở núi Vân Liễm, lúc ấy chẳngbao giờ cảm thấy chờ người ăn cơm cũng là chuyện thú vị.

      Cánh cửa "uỳnh" tiếng mở toang. Lê Tử Hà giật mình đứng dậy, gió tuyết ùa vào phòng khiến nàng giật mình. Áo choàng của người đứng ngoài cửa bị gió thổi hất lên, dính đầy tuyết. Người đó cất bước vào phòng, cởi đấu lạp, phải Thẩm Mặc.

      "Ông là?" Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lê Tử Hà vang lên, quan sát người bước tới. Đôi mắt to giận dữ nhìnmình chằm chằm, râu quai nón dính tuyết hóa thành băng, thoạt nhìn vô cùng thô bạo, nhưng giống ngườitrong quân đội.

      "Lão tử là Bình Tây vương!" Tạ ThiênLiêm trừng mắt nhìn Lê Tử Hà đầy hungdữ, ném đấu lạp xuống đất, ngồi xuốngbắt đầu ăn cơm.

      Lê Tử Hà ngơ ngẩn, vội vàng đóng cửa lại, biết vị Bình Tây vương gia này là hay giả, ngồi đối diện nhìn ông ta ăn hết thức ăn của hai người.

      Tạ Thiên Liêm lau miệng, ngước mắtnhìn chằm chằm lúc rồi : "Ngươivẫn ở đây làm gì?"

      "Tử Hà ý của vương gia." Lê Tử Hà rũ mắt thờ ơ trả lời.

      "Hôm nay lão tử tới đây, hoặc là ngươi biến, hoặc là ngươi chết!" Tạ Thiên Liêm đứng phắt dậy, rút ra đạiđao bên người kề lên cổ Lê Tử Hà, cả giận .

      Lê Tử Hà cắn môi, trấn định liếc nhìn đạiđao sáng choang, vẫn thản nhiên : "Tử Hà vẫn hiểu ý của vươnggia."

      "Đừng đánh trống lảng!" Tạ Thiên Liêm cả giận : "Quý gia và Tạ gia ta thùkhông đợi trời chung, ta tin ngươikhông biết!"

      Mặt Lê Tử Hà còn sắc hồng,thoáng cái tái mét, chỉ có đôi mắt đenhằn tia máu, trầm mặc gì.

      "Lão tử cho ngươi cơ hội lựa chọn, hoặc là lập tức cút , đừng hòng liên lụy Tiểu Mặc nữa, hoặc là trở thành vong hồn dưới đao của ta!" Tạ Thiên Liêm tiếnthêm vài bước, vẻ mặt dữ tợn, dườngnhư muốn đe dọa Lê Tử Hà.

      "Tử Hà ." Lê Tử Hà còn chưakịp nghĩ buột miệng . Nhưng lậptức bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Vì sao Tử Hà phải ?"

      "Ngươi Quý gia hại chết đại ca đại tẩu, ngươi còn muốn yên ổn làm con dâu Tạ gia?" Tạ Thiên Liêm cười lạnh tiếng, thấy Lê Tử Hà tay trói gà chặt, dứt khoát thu hồi đại đao.

      "Tử Hà ..." Đền bù...

      "Ngươi làm thế nào?" Tạ Thiên Liêm để Lê Tử Hà phản bác, tiếp tục cười lạnh : "Ngươi hại Tiểu Mặc mộtmình vào cung, hại nó bị thương nặng, hại nó ngã bệnh liệt giường, hại nó mất nửa tính mạng, cẩn thận có ngày nào đó nửa tính mạng còn lại cũng mấtluôn đó!"

      Lê Tử Hà dần siết chặt nắm tay, mắt đỏnhư máu. Nghe lời Tạ Thiên Liêm ,nàng biết phải phản bác thế nào.

      "Được, hôm nay ngươi có liênlụy tới nó hay , chỉ bằng thân phậnngười Quý gia của ngươi, có tư cách gì mà đứng bên nó?" Tạ Thiên Liêm cườilạnh hỏi.

      Ánh mắt Lê Tử Hà trầm xuống, : "Cótư cách hay , đến lượt ôngnói!"

      " vậy chắc ngươi chịu ?"

      " ."

      "Ha ha, có muốn lão tử cho ngươibiết quan hệ giữa Tiểu Mặc nhà ta vàQuý gia ?" Tạ Thiên Liêm ngồi ở bên, nhướng mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà gì, Tạ Thiên Liêm liền : " cho ngươi biết, Tiểu Mặc cũng thấy ngươi là người Quý gia mới có thể đối tốt với ngươi như vậy.Năm đó nó cưới được đại tiểu thư Quý gia các ngươi, hôm nay cũng chỉ coingươi là vật thế thân mà thôi!"

      " cần ông xen vào."

      "Ha ha, được lắm, ta xen vào!" Tạ Thiên Liêm cười to, đứng lên đẩy Lê Tử Hà: "Vậy ngươi xem lại lương tâm củamình , dựa vào cái gì mà bắt nó phải vào sinh ra tử vì ngươi?"

      Vóc người Tạ Thiên Liêm vốn cao lớn, lạicòn dùng gần hết sức lực. Lê Tử Hà bị ông đẩy như vậy, bước chân vững liền ngã lăn ra đất.

      Sắc mặt Tạ Thiên Liêm lạnh tanh, nhìn Lê Tử Hà từ cao xuống, cắn răng : "Ngươi xem lại lương tâm của mìnhđi! Năm đó lúc đại tiểu thư Quý gia các ngươi động phòng hoa chúc, Thế tử Tạ gia ta đốt vàng mã để tang ba ngàykhông ngủ. Ngày đại tiểu thư Quý gia cácngươi vợ chồng thắm thiết, Thế tử Tạgia ta cả đêm độc huyết lệ thành sông. Lúc đại tiểu thư Quý gia các ngươi vinh quang leo lên ngôi vị Hoàng hậu, Thế tử Tạ gia ta bơ vơ mình rời quê tha hương! Ngươi, Quý gia các người! Dựa vào cái gì mà vào cửa Tạ gia ta? Dựa vàocái gì mà có thể đứng bên cạnh nó? Dựa vào cái gì mà khiến nó buông bỏ tất cả vì ngươi?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :