1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56



      "Hai ngày sau, thúc phụ đến Vân Đô, VânTấn Ngôn ắt phải thiết yến khoản đãi,bây giờ thân phận ta bị bại lộ, nếu thúc phụ tới ta cũng phải tháp tùng, thể thoát thân được. Đến lúc đó ta chuốc rượu thúc phụ rồi đưa thúc phụ về phủ, mượn cơ hội rời khỏi yếntiệc. Vân Tấn Ngôn vốn đề phòng thúcphụ, bố trí Ngự Lâm quân ở xung quanh yến hội. Dạo này cũng quan tâm tới lãnh cung, chúng ta có thể vào lãnh cung vô cùng dễ dàng, nhưngxuất cung lại khó khăn..." Thẩm Mặc mở bản đồ ra, chỉ vào khu vực lãnh cung rồi chỉ xung quanh đại môn, mỗi nơi đều cóngười gác, muốn lẻn ra ngoài thực sựkhông dễ.

      "Trước kia người vào cung thế nào?" Lê Tử Hà cau mày, nàng quá quen thuộc với hoàng cung, nếu có lệnh bài, lại lại giữa Đông Cung và Tây Cungcũng đủ khiến người ta nghi ngờ rồi, chứđừng đến chuyện mang đứa béra khỏi hoàng cung...

      Thẩm Mặc trầm giọng : "Hồi trước taimắt trong Ngự lâm quân của ta cũng phải trăm người, đến phiên họ trựcđêm, lộ tuyến và thời gian tuần thị của họ có quy luật nhất định. Chỉ cần biết trước, lúc ra và vào trốn khỏi Ngự Lâm quân là được."

      "Hôm nay chỉ còn lại số ít..." Lê Tử Hànghĩ vậy mà thấy áy náy. Nếu khôngphải vì nàng, tai mắt mà Thẩm Mặc vất vả gài vài dễ dàng bị bại lộ nhưvậy.

      Dường như Thẩm Mặc nghe thấylời Lê Tử Hà , vẫn nhìn chằm chằmđịa đồ: "Lúc trước ta dự định nhân yếntiệc sai người đến lãnh cung đón Quý Nhất, chuốc thúc phụ say rượu rồi đưa , sau đó phóng hỏa Lê Bạch điện hoặc Đào Yểu điện, trong cung rối loạn. Thúc phụ có dáng người cao lớn, Quý Nhất lại bé, nhờ thúc phụ giấu nódưới áo choàng, chắc chắn có ai dám tra xét. Nếu nàng muốn mang Diêu phi ra ngoài, vậy chỉ có thể chọn phónghỏa Đào Yểu điện, ta lệnh cho nhữngnội ứng còn lại đưa nàng ta . Ta và thúc phụ hướng về phía đông, người của ta đưa Diêu phi về hướng tây, rồi hợp lại ở thành Bắc, khi ra khỏi cửa thành Vân Đô có người tiếp ứng."

      "Ừ..." Lê Tử Hà khẽ gật đầu, chợt thấy ổn, vội hỏi: "Ngoài thành có người tiếp ứng? Có bao nhiêu? Có thể giữ đượcan toàn ?"

      Mặc dù Vân Tấn Ngôn phát hiệnra xáo động, nhưng nếu Diêu nhi bị bắt thể nào biết. Tần phi bị mang , chắc chắn phái ngườitruy kích...

      "Ít nhất là chín nghìn." Thẩm Mặc quả quyết, nhìn vào mắt Lê Tử Hà, cười trấn an: "Tử Hà đừng lo, có ta ở đây,nhất định bảo vệ hai người an toàn."

      "Thế... Mộ Phiên Ngô sao?"

      "Bảo chờ trong phủ thừa tướng, đến đêm có người đến đón." Thẩm Mặc rũ mắt, thản nhiên .

      Lê Tử Hà gật đầu sáng tỏ, Thẩm Mặc nóitiếp: "Nếu nàng bị gọi dự tiệcthì cầm lấy lệnh bài, đến dạ yến lênđường xuất cung. Nếu bị gọi , khiphóng hỏa có ai chú ý đếnnàng, cứ cầm lệnh bài xuất cung, về phía cửa nam. Đêm đó ta sắp xếp thịvệ thủ thành, nàng bị làm khóđâu."

      Thẩm Mặc chỉ cửa nam địa đồ, chỉcần Tử Hà muốn xuất cung ai có thể ngăn cản.

      Lê Tử Hà vẫn có vẻ hơi lo lắng, khẽ :"Nếu có bẫy phải bảo vệ Nhất Nhấtvà Diêu phi đầu tiên... cần đón Mộ Phiên Ngô nữa... Trịnh Dĩnh sớm hay muốn cũng sắp xong rồi."

      Thẩm Mặc thở dài, ôm lấy Lê Tử Hà đểnàng dựa lên ngực mình, lại nghiêm túcnói: "Yên tâm, ở ngoài hoàng cung còn có nghìn quân mai phục, có ta ở đây, sẽkhông để cho ai xảy ra chuyện đâu."

      Lê Tử Hà hít sâu hơi để mùi thuốcthấm đẫm lồng ngực, ánh mắt lóe lên, gật đầu.

      "Nhưng..." Thẩm Mặc đỡ nàng dậy, nhìnvào mắt nàng, đôi mắt màu mực lắngđọng, từng chữ từng câu vô cùng ràng: "Có mấy lời, ta muốn trước với nàng."

      Ánh mắt Lê Tử Hà trầm xuống, gật đầu.

      Sau ngày bão tuyết trời trong xanh,nhưng còn lạnh lẽo hơn những ngày tuyết rơi, khí lạnh tràn ngập khắp mọi nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơthể. Lê Tử Hà khỏi Cần Chính điện rùng mình ớn lạnh. Mấy ngày nay bắt mạch cho Vân Tấn Ngôn vẫn cố ý hoặcvô tình dò xét tâm thái của Vân TấnNgôn. Nếu có hành động dị thường,thăm dò mình hoặc hỏi về Thẩm Mặc nàng còn có thể yên lòng chút,nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường như phát ra bất cứ chuyện gì,ngược lại càng khiến nàng lo lắng.

      Có phải đây là "có tật giật mình"?

      Lê Tử Hà cười lắc đầu, lén lút liếc mắtnhìn Ngự Lâm quân xung quanh, đường vòng tới lãnh cung.

      Lãnh cung vẫn có ai trông chừng, tuyết đọng cũng dọn , dày hơn lần trước. Lê Tử Hà bước thấp bước caođến Trú Hồn các, liếc nhìn bốn phía mới cất bước vào.

      Vừa lên lầu, đập vào mắt là khung cảnhtối om như cũ, khẽ gọi tiếng: "NhấtNhất..."

      Tiếng gọi vừa dứt, quan tài lập tức cóđộng tĩnh, vang mấy tiếng khe khẽ. LêTử Hà bước lên phía trước đẩy nắp ra.Quý Nhất nằm sấp bên trong, toàn thânbị sợi bông cuốn chặt, đầu gối lên hai tay, thấy Lê Tử Hà đôi mắt to sángngời, khẽ cười, để lộ lúm đồng tiền nơi má trái.

      Ánh sáng từ đôi mắt trong veo kia dường như chiếu đến Lê Tử Hà, nàng chớp chớp mắt, dằn nỗi chua xót, cười : "Nhất Nhất, ở bên trong buồnsao?"

      Quý Nhất lắc đầu, chỉ bình tro cốt trướcmặt, lại cười tiếng.

      Lê Tử Hà cúi người xuống ôm lấy Quý Nhất, bị tiếng quát khẽ làm cho ngừng lại: "Bên ngoài lạnh lắm! Bìnhthường luôn để mở quan tai, dưới lầu cóđộng tĩnh mới đóng lại, Nhất Nhất khôngbuồn đâu."

      Lê Tử Hà quay đầu lại, Hách công công đứng sau lưng mình.

      "Hách công công." Lê Tử Hà chắp tay thi lễ, Hách công công ngăn lại: "Lê ngự y đalễ rồi, là ta nên tạ ơn Lê ngự y mớiđúng!"

      Lê Tử Hà ngượng ngùng cười tiếng,liếc nhìn Quý Nhất rồi nhìn sắc trời bên ngoài, do dự nữa mà hỏi thẳng: "Tử Hà bàn với nương nương, địnhđưa công tử xuất cung, biết Háchcông công có muốn đồng hành ?"

      Sắc mặt Hách công công hơi thay đổi, đau lòng nhìn Quý Nhất, cuối cùng gật đầu : "Ta che chở cho mọi người rangoài!"

      "Vậy..." Lê Tử Hà do dự : "Còn công công?"

      "Ha ha, ta ở trong cung cả đời rồi..."Hách công công cười khẽ, vẻ mặt khóphân biệt, thở dài : "Ta có võ lực tự vệ, cần lo lắng cho ta, nhất định sẽphụng dưỡng tiểu công tử đến cùng!"

      Lòng Lê Tử Hà nóng lên, lòng biết ơn nghẹn trong cổ họng, biết nên mở miệng thế nào, cũng định mởmiệng tạ ơn, chỉ có thể cảm kích nhìn ông, gật đầu đầy trĩu nặng.

      "Đây là kế hoạch, Hách công công phảixem kỹ. Tử Hà thể ở lâu, xin cáo từ trước!" Lê Tử Hà lấy trang giấygấp thành mấy mảnh từ trong ngực ra,mơ hồ có thể nhìn thấy nét mực màuđen chi chít, hai tay đưa cho Hách công công.

      Hách công công nhận lấy, bàn tay đầynếp nhăn hơi run rẩy, nhàng mở ra. Ông nhìn lướt qua rồi chắp tay vớiLê Tử Hà: "Tất cả dựa theo sắp xếpcủa nương nương và Lê ngự y!"

      Lê Tử Hà gật đầu, liếc nhìn Quý Nhất, thấy nó vẫn nằm bò bên trong lấymột thanh kẹo từ trong ngực ra đưa tớitrước mặt nó, mỉm cười : "Cho con này, thích ?"

      Quý Nhất mỉm cười, hai mắt như lóe lênánh sao sáng, bàn tay trắng noãn nhưnggầy tong teo nắm lấy thanh kẹo, gật đầu với Lê Tử Hà.

      Hốc mắt Lê Tử Hà đỏ lên, xoa đầu nó rồi đưa mắt , rời khỏi mà hề quayđầu lại.

      Thời gian cấp bách, rời khỏi lãnh cung, Lê Tử Hà chạy thẳng tới phủ thừa tướng.

      Hôm nay phải là mùng , cũng chẳng phải mười lăm, tất nhiên TrịnhDĩnh ở nhà. Thấy Lê Tử Hà đến khinh thường liếc mắt, thèm chào hỏimà xoay người rời .

      Lê Tử Hà chẳng thèm hành lễ, bị xem thường cũng tức giận, thẳng người bước vào phòng Mộ Phiên Ngô.Trịnh Dĩnh này mọc mắt đỉnh đầu,nàng cần ra tay cũng có người nhúng tay vào!

      Mới đẩy cửa ra nghe thấy tiếng ho khan nặng nề của Mộ Phiên Ngô, Lê Tử Hà trở tay đóng cửa lại, thấy Mộ Phiên Ngô nửa nằm giường, bước lên phía trước, cau mày : " uống thuốcsao?"

      Mộ Phiên Ngô cười khẽ, gật đầu: "Uốngrồi, có điều hôm nay lạnh quá thôi."

      Lê Tử Hà phủ thêm áo ngoài cho , lạinghe : "Sao lại tới vào lúc này? phải hôm trước vừa đến sao?"

      "Ừ, có số việc muốn với huynh."Ánh mắt Lê Tử Hà lóe lên, ngồi xuốnggiường, lại có vẻ hơi sửng sốt.

      "Làm sao vậy? Vật lúc trước ta đưa đọckhông hiểu sao?" Mộ Phiên Ngô hạgiọng, mỉm cười hỏi, định dịch người lênphía trước. Lê Tử Hà vội đứng dậy đỡlấy , để cho có điểm tựa.

      " phải." Thứ lần trước đưa làchứng cứ Trịnh Dĩnh ăn hối lộ trái pháp luật.

      "Thế có chuyện gì?"

      Lê Tử Hà rũ mắt, nhìn vẻ mặt,trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hít sâu hơi như quyết định, nhìn vào mắt Mộ Phiên Ngô : "Hai ngày sau ta xuất cung, huynh có muốn rời cùng ta ?"

      Nụ cười mặt Mộ Phiên Ngô cứng đờ: "Xuất cung? phải... muội muốn trả thù sao?"

      "Ta muốn đưa số thứ rất quan trọngra ngoài." Lê Tử Hà nhìn Mộ Phiên Ngô, mà nhìn tuyết đọng ngoàicửa sổ, miên man.

      "Các người định ra ngoài thế nào?" Mộ Phiên Ngô vội hỏi.

      Lê Tử Hà quay sang nhìn chằm chằmvào Mộ Phiên Ngô, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén tên, hề chớp mắt. Ngoại trừ tồn tại của Nhất Nhất,nàng toàn bộ kế hoạch mà của Thẩm Mặc và nàng cho Mộ Phiên Ngô biết, sau đó cầm tay : "Mộ Phiên Ngô, huynh bằng lòng... từ bỏ việc báo thù Trịnh Dĩnh, cùng ta ? có người tới đón huynh, huynh cứ chờ ở phủ thừa tướng là được."

      Mộ Phiên Ngô gì, bàn tay được Lê Tử Hà cầm trở nên lạnh như băng, lúc sau ngước mắt lên, cười hỏi: "Muội sao? Cùng ta, và thứquan trọng đó?"

      Lê Tử Hà ngẩn ngơ, gật đầu.

      "Vậy được, hai ngày sau ta rời khỏiphủ thừa tướng." Mộ Phiên Ngô rút tay ra, nhắm hai mắt khẽ đáp.

      Lê Tử Hà nhìn Mộ Phiên Ngô tái nhợt như mắc bệnh lại ngẩn người, đôi môi mấy máy như muốn gì đó,nhưng cuối cùng ánh mắt trầm xuống, cắn răng đứng dậy, để lại đơn thuốc chữa chứng hàn, vội vã rời .

      Thời gian hai ngày, cuối cùng thời tiếtcũng dần dần trở nên ấm áp, Bình Tây vương đến Vân Đô bái kiến Hoàngthượng là việc lớn khác sau khi Vân Hoán trở về Vân Đô. Hoàng cung bắtđầu chuẩn bị từ trước, cho đến hôm nay,mọi chuyện chuẩn bị đâu ra đó, chỉchờ Tạ Thiên Liêm vào cung. Cùng lúcđó, Thái y viện từ hôm qua chợt trở nênhuyên náo, biết từ đâu có tin ngựy Thẩm Mặc vẫn luôn được chú ý đó làthế tử của Bình Tây vương tiền nhiệm,hôm nay theo Bình Tây vương.

      Thái y viện náo nhiệt, nhưng trong phòng của Thẩm Mặc vô cùng đè nén,thi thoảng có hai tiếng ho khan củaThẩm Mặc.

      Lê Tử Hà đưa bát thuốc tay cho ,chống tay lên trán, khẽ : " vớiDiêu phi rồi, hôm nay chắc nàng biết phải hành động thế nào."

      Thẩm Mặc gật đầu: "Hôm qua Vân TấnNgôn có bảo nàng tham gia dạ tiệc ?"

      "." Lê Tử Hà rũ mắt lắc đầu, hôm qua lúc bắt mạch cho , Vân Hoán ở Cần Chính điện. Nàng vào, haingười chuyện liền im mặt, nhìnchằm chằm vào nàng, nàng cúi đầu rũmắt, sợ cử chỉ khác thường khiến họ nghi ngờ. Nàng nhớ từng gặp Vân Hoán, nhưng quên mất ông ta có dáng vẻ thế nào, cũng dám ngẩng đầu cho dù chỉ liếc mắt, chẩn mạch rồi vội vã lui ra. Vân Tấn Ngôn cũng bảonàng hôm nay phải tham gia dạ tiệc.

      "Như vậy..." Thẩm Mặc dừng lại, chặn tiếng ho khan, xoay người Lê Tử Hà lạiđể nàng nhìn vào mắt mình, nghiêm mặtnói: "Nếu tất cả thuận lợi, nàng nhấtđịnh phải xuất cung! Cửa nam!"

      "Ừ." Lê Tử Hà gật đầu.

      "Nàng nhớ đấy, ta chờ nàng." Thẩm Mặcnghiêng người hôn lên trán Lê Tử Hà rồixoay người rời .

      Lê Tử Hà ngồi phịch xuống ghế, độngđậy năm ngón tay vừa được Thẩm Mặcnắm chặt, nhìn cành cây khô trong tuyếtngoài cửa sổ. Mùa đông vẫn còn rất dài, cây khô bao giờ mới có thể thấy mùa xuân?

      Ở Đại Hoàng cung, ánh đèn rực rỡ nhưban ngày, ánh vàng xuyên thấu qua cửasổ chiếu lên mặt tuyết. Màu vàng ấm áp trải đầy mặt đất nhưng vẫn phiếm ánh lạnh. Cửa cung được dọn sạch tuyết, trải thảm nhung dày in hoa, để lại những dấu chân hỗn loạn.

      Trong cung, Vân Tấn Ngôn ngồi ở thủ tọa, những chỗ dành cho tần phi trong dạ tiệc lúc trước được lấp kín. Bêntrái là Bạch quý phi được sủng ái nhất, tiếp theo là Du phi nữ nhi của thượngthư mới nhậm chức và các tần vừa đượcthụ phong. Dưới chủ tọa, vị trí đầu tiên bên trái là Vân Hoán, vị thứ thứ nhấtbên phải vốn thuộc về Trịnh Dĩnh, bâygiờ lại dành cho Tạ Thiên Liêm, bêncạnh là Thẩm Mặc, đối diện Thẩm Mặc là Trịnh Dĩnh ngồi cạnh Vân Hoán.

      "Hôm nay có thể tề tựu cùng chư vị ái khanh, trẫm vô cùng vui mừng! Trướckính chúng ái khanh chén!" Vân TấnNgôn giơ ly rượu lên cao, ánh mắt lóe sáng, vẻ vui mừng bộc lộ rệt.

      Tạ Thiên Liêm nâng chén, liếc nhìnThẩm Mặc, thấy cúi đầu rũ mắt như trầm tư, thầm rút tay đẩy . Thẩm Mặc nhíu mày kiên nhẫnngước mắt nhìn ông, giơ ly rượu lên, phụ họa mọi người uống chén.

      "Bình Tây vương đường xa mệt mỏi, ngàn dặm xa xôi tới đây, trẫm rất mừng. Nhất định phải uống chén vớivương gia trước." Vân Tấn Ngôn nângchén cười với Tạ Thiên Liêm, ánh mắtlại ngừng liếc về phía Thẩm Mặc.

      Tạ Thiên Liêm cũng nâng chén :"Được Hoàng thượng ưu ái, cạn chén cung kính!"

      Mải chuyện, rượu xuống bụng,ánh mắt Vân Tấn Ngôn chợt lóe lên, nhiều lời mà uống rượu, rót thêmmột chén nữa kính Vân Hoán: "Ít ngày nữa Hoàng thúc phải lên đường rời xa Vân Đô, cống hiến cho nước. Thân là Hoàng điệt, trẫm nên kính Hoàng thúcmột chén."

      "Tạ ơn Hoàng thượng! Vi thần sợ hãi!"Vân Hoán nâng ly rượu đứng lên, cung kính thi lễ.

      Tạ Thiên Liêm thổi thổi râu mép, thầm trợn mắt nhìn Vân Hoán, bất giác rót rượu uống. Trịnh Dĩnh ngồi đối diện liếc nhìn mọi người, đảo mấy vòng,vội nâng ly rượu : "Hoàng thượng!Cho thần được phép nhiều lời, hôm nay nước thịnh dân an là nhờ ơn Hoàngthượng chăm lo việc nước. Vi thần thaymặt dân chúng, thay mặt bách quan khấu tạ hoàng ân, Hoàng thượng vạn tuế!"

      rồi hành đại lễ, lúc này mới uống hết rượu trong tay. Vân Tấn Ngôn cười gật đầu, sau đó tất nhiên hàng loạt quan lại rối rít noi theo.

      "Các khanh cần đa lễ, cũng đừng lo lắng, như lời trẫm , tùy ý là được."

      Vân Tấn Ngôn xong, trong điện dần dần náo nhiệt lên, quan lại mời rượu lẫnnhau, cung nữ thái giám vội vàng bưngthức ăn đổi bát đĩa, tiếng đàn sáo vang lên, vũ cơ trợ hứng.

      Thẩm Mặc cau mày, liếc nhìn Tô Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Tấn Ngôn, rồi nhìn sắc trời bên ngoài, liếc mắt nhìnTạ Thiên Liêm uống hết mấy chén,nâng ly rượu với Tạ Thiên Liêm: "Thúc phụ, uống với điệt nhi chén có được ?"

      Tạ Thiên Liêm uống vài chén, sắc mặtđỏ au, thấy Thẩm Mặc mời rượu thìhoảng hốt, vội giơ ly rượu tới gần: "Ha ha, lần đầu tiên Tiểu Mặc mời rượu,uống, tất nhiên phải uống rồi!"

      Hai chén chạm nhau vang tiếng giòn tan. Ngón trỏ của Thẩm Mặc khẽ động, trùng hợp chạm vào miệng ly rượu của Tạ Thiên Liêm, nhàng lướt qua khôngđể lại dấu vết rồi thu tay lại, nâng chénuống rượu, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

      Vũ điệu trào dâng, quan lại cùng trầm trồ khen ngợi, nhưng Tạ Thiên Liêm lại cắm đầu gục xuống bàn, "uỳnh " mộttiếng, ánh mắt mọi người đều dời vềphía này, hoặc bực tức hoặc vui mừngnhìn sang. Thẩm Mặc vội đứng dậy chắptay : "Hoàng thượng, e rằng thúc phụ say khướt rồi."

      "Ồ? Tiết mục này còn màn đặc sắc..." Vân Tấn Ngôn cười tươi, tỏ vẻ tiếc nuối: "Đãvậy khanh đỡ vương gia về trước . Trời lạnh rượu nóng, đừng để nhiễmphong hàn."

      Thẩm Mặc hành lễ, đỡ Tạ Thiên Liêm đira trước mắt mọi người. Vừa ra khỏi cửa có người phủ thêm áo choàng dầy cộm nặng nề lên người ông. Thẩm Mặc quấn áo choàng bị gió thổi bay, đỡ ôngđi xa.

      Lê Tử Hà nhìn sắc trời, lấy lệnh bài. Banngày xuất cung lâu trở về gây chú ý, ban đêm xuất cung lại có nguyên do, nếu trước lúc dạ tiệc e rằng khiến Vân Tấn Ngôn nghi ngờ, chỉ cóthể chọn xuất cung trong buổi dạ tiệc.

      Mặc quan phục ngự y, bước nhanh vềhướng nam, để lại dấu chân hỗn loạntrên mặt tuyết. loạt dấu chân khôngbiết thuộc về ai, khí lạnh từ lòng bànchân xông thẳng lên não càng khiến choý thức con người thêm tỏ tường. Lê Tử Hà xoa cái mũi lạnh cóng đến đỏ bừng, liếc nhìn phía tây.

      Như trong dự liệu, đột nhiên sáng bừng, ánh lửa ngất trời.

      Quay đầu lại tiếp tục hướng về phía nam, bước, hai bước, tim đập càng lúc càng nhanh, hai mắt mở to đến mức đau nhói, lòng bàn chân chết lặng như chạm đến đáy lòng. Cúi đầu, chỉ muốn tiến thẳng về phía trước, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

      Bỗng dưng cánh tay vươn ra cản đường, Lê Tử Hà ngẩng đầu, Ngụy côngcông khẽ khom lưng vơi nàng, theo sau là mười mấy tên Ngự Lâm quân.

      Trong Đại Hoàng cung, vạn vật đều như tĩnh lặng, mọi người ngồi yên trước bàn, nhìn ánh lửa đỏ rực chiếu vào cửa gỗphía tây, trợn mắt há mồm. Còn Hoàngthượng vừa được xưng tụng là minhuy vũ ngồi chủ tọa, khóe miệng mang theo nụ cười như thấm màu máu đỏ tươi, chỉ ngọn lửa này chỉ để góp vui và sưởi ấm, cho ai cứu!

      Lê Tử Hà bị đưa vào cung, chúng thần lạicàng khó hiểu, vô số ánh mắt đều nhìn về phía .

      Theo sát Lê Tử Hà là mười tên Ngự Lâm quân bị áp giải, người cầm đầu cầm bình sứ, đó dán tờ giấy ghi chữ"Quý Lê" ...

      "Bẩm Hoàng thượng, phát mười người này lẻn vào Trú Hồn các!" Kẻ áp tải mười người đó cũng là Ngự Lâm quân. Kẻ lên tiếng lại mặc quân phục màu màu xanh biếc như ngườikhác mà lấy màu đỏ làm chủ đạo, hiển nhiên bậc quan khá cao.

      Vân Tấn Ngôn nhướng mày, cười : "Sao vậy? Hao tổn tâm cơ vào lãnh cung chỉ vì bình tro cốt?"

      Người ôm bình sứ cúi đầu gì.

      "Trẫm còn tưởng phát ra thứ gìthú vị..." Vân Tấn Ngôn khẽ cười, thuậnthế liếc nhìn Ngụy công công. Ngụy côngcông hiêu ra, bước lên phía trước ghévào lỗ tai gì đó, vẻ mặt tươi cườicủa Vân Tấn Ngôn trở nên cứng ngắc,nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

      "Bẩm Hoàng thượng! Hơn hai mươi tên thích khách muốn nhân lúc Đào Yểu điện hỗn loạn bắt Diêu phi nương nương , bị chúng thần bắt được, chờ Hoàngthượng xử lý!" gã Ngự Lâm quân vộivã bước nhanh vào, hề ngẩng đầuquỳ rạp dưới đất, giọng văng vẳngtrong cung.

      "Nương nương đâu rồi?" Vân Tấn Ngôn thản nhiên hỏi.

      "Nương nương..." Trả lời hơi do dự:"Bẩm hoàng thượng! Đào Yểu điện bịđốt, cung nữ bên cạnh nương nương ... Nương nương... lại tái phát bệnhcũ!"

      "Ồ?" Vân Tấn Ngôn mỉm cười, tròng mắt đen như nổi lên dòng nước xoáy, thấy cảm xúc: "Đưa nương nươngđưa đến Trầm Hương điện, ở đó khócthan thế nào cũng gây phiền nhiễu cho người bên cạnh! Về phầnthích khách tối nay... Chém!"

      Chữ "Chém" vừa dứt, cung điện vốn yêntĩnh chợt tĩnh lặng thêm phần nào, ngherõ mấy tiếng hít khí rồi có tiếng gìnữa. Chúng thần ngồi im tại chỗ chỉ cảmthấy lúc này nên quỳ rạp trước mặtHoàng thượng. Nhưng ai dẫn dầunên ngồi cũng xong, quỳ cũng phải, chỉ biết ngồi im.

      Tần phi lại càng hoảng hốt, Tô Bạch chuyện gì xảy ra ngồi im tại chỗ, ánh mắt vốn nhìn Vân Tấn Ngôn thathiết bị ép phải rời bởi vẻ tàn nhẫncủa , thậm chí dám ngẩng đầunhìn thẳng nữa. Nàng ta rũ mắt, càng thêm khốn hoặc liếc nhìn Lê Tử Hà vẫn thản nhiên.

      Vân Tấn Ngôn mỉm cười, ra vẻ khônghiểu liếc nhìn mọi người, : "Chúngkhanh đừng lo lắng, tối nay trẫm chỉchỉnh đốn hậu cung thôi! Nhân tiện..."

      Vân Tấn Ngôn dừng lại, rời khỏi chủ tọa,bước từng bước xuống khỏi bậc thang, đến trước mặt Trịnh Dĩnh. Trịnh Dĩnhgiật mình, thể ngồi yên được nữa,vội vã quỳ xuống.

      Vân Tấn Ngôn rút tập giấy từ tay áo,nện mạnh lên người Trịnh Dĩnh: "Nhântiện chỉnh đốn triều cương thôi!"

      Trịnh Dĩnh run bần bật, liếc nhìn trang giấy tán loạn dưới đất. Vừa liếc mắt đãkhông thể nên lời, dập mạnh đầuxuống, thể rành mạch:"Hoàng... Hoàng thượng... Hoàng thượngminh xét..."

      "Dĩ nhiên trẫm minh xét!" Vân TấnNgôn cười khẽ, với Ngự Lâm quânvừa bẩm báo: "Giải Trịnh thừa tướng xuống! tình phải tra xét còn nhiều lắm!"

      Trong cung tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng bước chân. Trịnh Dĩnh ngẩng đầuliếc nhìn Lê Tử Hà, rồi lại nhìn Vân Tấn Ngôn và cả xấp giấy dưới đất, trừng lớn mắt, đôi môi run rẩy, gần như có thểnghe thấy tiếng hàm răng đập vào nhau:"Ta... Ta hiểu rồi, là.. là các ngươi... các ngươi thông đồng..."

      Lời còn chưa dứt bị người giải ,ngay cả sức lực đứng thẳng cũng khôngcó, bị kéo lê dưới đất ra khỏi Đại Hoàng cung. Theo ra cùng là "Ngự Lâm quân"vẫn luôn ôm chặt bình sứ buông.

      Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừvị trí trống của Trịnh Dĩnh Đại Hoàng cung như thể chưa xảy ra chuyệngì, y hệt như nửa canh giờ trước. Vân Hoán vẫn ngồi yên đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống, lớn tiếng tham bái: "Hoàngthượng minh!"

      Bây giờ dường như quan lại mới phục hồi tinh thần, rối rít quỳ xuống đất hôvang: "Hoàng thượng minh! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Quan viên cung nữ thái giám trong cung quỳ đầy đất, tiếng hô vang như khiến cho cả Đại Hoàng cung cũng phải rung động. Mà bây giờ Lê Tử Hà vẫn im lặngđứng bên trở nên vô cùng nổi bật.

      Vân Tấn Ngôn cười nhìn sang, thấy nàng hề e dè nhìn thẳng vào mình, ánh mắt trở nên hỗn độn. Nhưng nhận ra tâm trạng cố gắng che giấu khôngkhỏi run lên, kéo nàng qua, ôm vào lòng,tuyên bố với mọi người: "Lê Tử Hà phụng ý chỉ của trẫm, giả nam mai phụctrong Thái y viện, giúp trẫm lùng bắtthích khách, có công tìm chứng cứ gianthần tham ô. Từ hôm nay phong làm Lê phi!"

      Sau phút chốc im lặng là tiếng hít khíliên tiếp, mọi người thể kiềm chếmà rối rít ngẩng đầu, chỉ thấy được nữ tử giả nam lập công được phong phi này nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng, ánh mắt tràn ngập nỗi uất hận thể chegiấu!

      Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn tươi rói, kéo tay Lê Tử Hà, chậm rãi nghiêng người đến bên tai nàng, dịu dàng cười : "ThẩmMặc à... Là thầy là cha, nuôi nàng dạynàng, từng cho nàng biết, năm đó ai ép trẫm diệt Quý phủ ?"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57

      Cơn gió lạnh mang theo băng tuyết đột nhiên ập vào Đại Hoàng cung, dập tắt ngọn lửa trong đèn lồng, đại sảnh sáng loáng tối phần nào. Vẻ mặt khôngmang cảm xúc của Lê Tử Hà càng thêmâm trầm, lời của Vân Tấn Ngôn hè gợi lên chút sóng mặt nàng. Nàngbuông mí mắt, lông mi dài rậm tạo thànhbóng râm mặt, khẽ khàng rung động, đột nhiên hai mắt ngước lên, nhìnthẳng vào Vân Tấn Ngôn, khóe miệng nởnụ cười khẽ: "Có phải điều ngài muốnnói cho ta biết là Thẩm Mặc 'ép' ngài diệtQuý phủ, bao gồm cửu tộc ?"

      sắc bén trong mắt Lê Tử Hà khiến bàn tay nắm tay nàng của Vân TấnNgôn khỏi siết chặt. ngờ LêTử Hà lại thong dong trả lời với giọngđiệu châm biếm như vậy. hơi sợhãi, ngay sau đó liền phục hồi tinh thần,mỉm cười kéo tay nàng, túm chặt lấy, để ý chúng thần vẫn còn quỳ dưới đất, đám tần phi ở đằng sau, kéo nàng vội vã bước lên thảm rời . Lê Tử Hàkhông muốn mình trở nên thảm hại, gầnnhư phải chạy chậm mới đuổi kịp bướcchân của . cần ngước mắt cũng biết về phía Long Hoàncung, nàng ra sức giật tay lại, thế nhưnghắn lại túm chặt thêm.

      "Người của Quý gia ư? Mai danh tích trà trộn vào hoàng cung để trả thù sao?"

      Tới Long Hoàn cung, Vân Tấn Ngôn hất tay trái, tay áo vung tới khiến Lê Tử Hà ngã lăn ra đất, hai tay đau nhói. Nàngnhịn đau muốn đứng dậy, nhưng chân vừa động đau đớn như gân đứt gângãy xương, gắng gượng mãi cũng thể động đậy, chỉ nhìn Vân Tấn Ngôn khinh thường cười với nàng: "Trẫmcũng muốn xem nàng có thể giở trò gì, cuối cùng chỉ trộm tro cốt của hoàng hậuQuý gia? Bắt tỳ nữ của Quý gia? Đúng làbuồn cười!"

      Lê Tử Hà rũ mắt, gì.

      "Trẫm thấy nàng cũng là người có suy nghĩ chu toàn, sau này ở bên ta mỗingày, cơ hội trả thù trẫm nhiều lắm,nàng thấy lời trẫm có lý ?" Vân Tấn Ngôn đứng thẳng, nhìn Lê Tử Hà từ cao xuống.

      Lê Tử Hà cười, xoa hai tay, nhànggật đầu: "Đúng là có lý."

      Vân Tấn Ngôn nhướng mày, hai tay chắpsau lưng, nhìn kỹ mặt Lê Tử Hà: "Nàngkhông tò mò trẫm biết thân phận củanàng, đoán được kế hoạch của các ngườibằng cách nào sao?"

      " sao cả, thua chính là thua, ta nhận." Vẻ mặt Lê Tử Hà vẫn bình thản, hờ hững trả lời.

      "Ha ha..." Vân Tấn Ngôn cười to, nhưng ý cười chạm tới đáy mắt: "Đúng là đồ đệ của Thẩm Mặc, tính tình cũng tương tự!

      Thảo nào xem nàng như trân bảo, cóđiều... nàng xem, nếu nghe tin nàng được phong phi, liệu có vẻ mặt thế nào đây?"

      Ánh mắt Lê Tử Hà lóe lên, rời mắt ,chống người dậy thử cử động chân nhưng vẫn đau nhức, cau mày, quyếtđịnh cứ ở yên vậy. Vân Tấn Ngôn chợttiến đến gần, khom người bế nàng lên,cười : "Thân thể gầy yếu thế này đúng là khiến người thương tiếc, thảonào Thẩm Mặc lại động lòng với nàng..."

      Vân Tấn Ngôn vẫn quan sát sắc mặt LêTử Hà, thân thể nàng hơi cứng ngắc,nhưng trốn tránh, cũngkhông phản kháng giãy giụa, mặc ôm đến bên giường.

      " ra trẫm rất tò mò, môn hộ nhưQuý gia cũng sinh ra nữ nhi to gan cố chấp như nàng sao?" Vân Tấn Ngôn đặtLê Tử Hà xuống, đầu ngón nhàng chậm rãi lướt qua mặt nàng, mang theo hơi thở ấm áp, lướt quanh đường nét gương mặt, lướt qua gáy rồi quẩn quanhxương quai xanh...

      "Hoàng thượng muốn thị tẩm Tử Hà ngay ư?" Lê Tử Hà mở mắt nhìn tấmmành minh hoàng đỉnh đầu. Nằm ngửa giường, hai tay khuất sau tay áo siết chặt, cố gắng kiềm chế cơnrun rẩy, lời lại cực kỳ thờ ơ lạnhnhạt, còn mang theo ý cười giễu cợt.

      Vân Tấn Ngôn dừng tay, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Hà, đột nhiên cười khẽ: "Tử Hà? Lê Tử Hà... QuýLê? Dùng cái tên này, nàng muốn cho trẫm biết, nàng đến vì Quý Lê sao? Cho nàng cái tên Lê phi, cũng uổng nỗi khổ tâm dùng cái tên này của nàng..."

      Lê Tử Hà làm như nghe thấy,quay mặt gì.

      "Bây giờ cũng chẳng sao." Vân Tấn Ngôn đứng lên, cúi người xuống,nắm lấy cằm Lê Tử Hà, ép nàng nhìn vàomắt mình: "Sau này, trẫm có rất nhiều thời gian tìm hiểu nàng!"

      Dứt lời, hất Lê Tử Hà ra, chắp tay sau lưng rời .

      Lê Tử Hà thôi ép mình giữ thân thể thoải mái nữa, mười ngón tay cứng ngắc duỗi ra từng ngón , liếc nhìn ngọn đèn rung động bất chợt, ánh mắt từtừ lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lại tràodâng nỗi sầu bi mong manh, nhưng lại biến mất ngay sau cái chớp mắt. Nàng quay mặt , vùi đầu vào gối.

      Ba ngày sau, Vân Tấn Ngôn bất chấp sựphản đối của chúng thần, cố ý phong ngự y Lê Tử Hà làm phi, ban thưởngThần Lộ điện, trong cung lại nổi sóng.Chuyện Thẩm Mặc là thế tử của BìnhTây vương tiền nhiệm chưa lắng xuống, lại thêm chuyện ngự y giả nam trong Thái y viện, còn được phong làmphi sau đêm, đúng là làm người ta cứng lưỡi. Cùng lúc đó, thế tử Thẩm Mặcgiấu mình làm ngự y lại có tin đồn bị bệnh dậy nổi, Bình Tây vươngvào cung xin chỉ, từ chức ngự y, ở phủ đệ Bình Tây vương tại Vân Đô dưỡng bệnh.

      Cần Chính điện sương khói lượn lờ, hai người ngồi xếp bằng giường thấp, tay cầm quân cờ, nhìn bàn cờ khôngnói gì.

      "Sao Hoàng thượng nhất định phải giữlại Lê Tử Hà kia? Còn phong phi ngay lậptức? Biết ta là người Quý gia thìsao giết luôn !" Vân Hoán vuốt râu mép, mỉm cười nhìn Vân Tấn Ngôn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

      Dường như Vân Tấn Ngôn nghiêncứu ván cờ, ngước mắt lên: "Hoàng thúc sợ nàng hãm hại ta sao? Ha ha, chỉ là tiểu nữ tử mà thôi, sao có thể gây khó dễ cho ta? Về phần nạp phi,chắc hẳn thúc phụ cũng hiểu nguyêndo, còn hỏi ta làm gì?"

      "Khụ khụ..." Vân Hoán giả vờ ho khan hai tiếng, hiểu : "Vậy vì sao Hoàng thượng lại gây với Thẩm Mặchết lần này tới lần khác? cũngkhông có ý tranh quyền, khiêu khích như vậy có lợi gì?"

      Mắt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, khôngnói năng gì.

      Vân Hoán thở dài thườn thượt: "Đúng là chữ tình đả thương người... Thẩm Mặcuổng là thần y, bệnh nặng của mình cũng bó tay biết làm gì, nghe ho khan suốt đêm, dưới phủ Bình Tây vương đều..."

      "Vì sao Hoàng thúc cứ nhắc đến mãivậy? Ta ghét , chỉ vậy mà thôi." Vân Tấn Ngôn nước cờ, ngước mắt lênnói với vẻ vui.

      Vân Hoán quan sát sắc mặt của Vân TấnNgôn, lắc đầu cười khẽ: "Chỉ nhắc nhởHoàng thượng, đừng đụng phải chữ'tình' mà thôi."

      Vân Tấn Ngôn cười tự giễu: "Hoàng thúc cho rằng giờ đây còn có ai có thể khiếnta động lòng hay sao?"

      "Cũng phải... khà khà, lo lắng quá rồi!"Vân Hoán cười to, nhìn lại ván cờ mấthơn nửa, dứt khoát vung tay : "Khôngchơi nữa chơi nữa, già rồi, khôngthắng nổi Hoàng thượng."

      "Hoàng thúc quá khiêm nhường." Vân Tấn Ngôn cũng ép buộc, bắt đầu thu quân cờ.

      "Đúng rồi, phải Hoàng thượng lần này có thể nắm được điểm yếu của Bình Tây vương sao?" Vân Hoán vốn định đứng lên, đột nhiên nghĩ tớichuyện gì đó, lại ngồi xuống hỏi.

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn cứng đờ, trầm ngâm hồi rồi : "Hôm đó, kế hoạch của họ là để Bình Tây vương mượnchuyện say rượu, mang món đồ quan trọng gì đó xuất cung, nhưng sai người cản họ lại cũng lục soát được vật gì người ông ta. Đám thích khách tới lãnh cung ngược hướng vớiBình Tây vương, dựa theo suy nghĩ lúc trước, nếu có thể tìm được vật trong cung nào người ông ta, dĩ nhiên có thể nắm được nhược điểm. Nhưng hômđó Ngự Lâm quân soát người theo chỉ thị của ta, vậy mà lại tìm đượcthứ gì, phe ta lại đuối lý..."

      "Là điểm trót lọt trong kế hoạch sao?"

      Vân Tấn Ngôn lắc đầu, như có điều suy nghĩ: "Trận hỏa hoạn ở Đào Yểu điện,thích khách bắt cóc người, Bình Tâyvương say rượu, Thẩm Mặc đưa ông ta về phủ, có người xông vào lãnh cung, LêTử Hà xuất cung ở cửa nam... Tất cả đềukhông thiếu sót, thời gian khác biệt cũngbình thường, có lẽ ta nhẫn nại lục soátngười Bình Tây vương muộn hơn chút, có thể tìm được bình tro cốt đó..."

      "Vậy gần đây Hoàng thượng còn lục soát lãnh cung làm gì?"

      "Cảm thấy nơi đó ổn..." Chân màyVân Tấn Ngôn nhíu lại: "Trước đây pháingười bảo vệ lãnh cung, Ngự Lâm quântừng phát động tĩnh kỳ lạ, nhưngkhông thể bắt được người. Nếu đó là người của Thẩm Mặc cũng chẳng sao..."

      "Chờ chút!" Vân Hoán giơ tay ngắtlời Vân Tấn Ngôn: "Hoàng thượng nếu là người của Thẩm Mặc cóvấn đề gì? Nếu muốn đoạt tro cốt, Quý Lê tới bắt người còn hợp tình hợp lý, nhưng bây giờ chỉ làmột bình tro, đoạt làm gì? Nếu là Lê Tử Hà muốn đoạt tro cốt, dù thếnào và Quý gia cũng có huyếtthù, có thể hề cố kỵ mà giúpcô ta sao?"

      "Ha ha, Hoàng thúc quên mất mình vừa gì sao?"

      "Chữ tình đả thương người?" Vân Hoánngộ ra, lắc đầu liên tục : "Haiz, chữ tình, năm đó ta vốn thể hiểu Hoàng huynh, hôm nay vẫn thểhiểu được..."

      "Hoàng thúc, Tấn Ngôn có chuyệnmuốn nhờ, hoàng thúc có muốn nghe ?" Nhắc đến tiên hoàng, dường như Vân Tấn Ngôn vui lắm, chắp tay sang chuyện khác.

      Vân Hoán mỉm cười : "Thúc điệt tacòn coi trọng chuyện riêng gì nữa, cứ nóithẳng ."

      "Chuyện lãnh cung ta cảm thấy vẫn saisót ở đâu... Nhưng Ngự Lâm quân gióng trống khua chiêng lục soát bao ngày vẫn phát được gì, tiếp tục e rằng vẫn có kết quả, lúc rảnh rỗi Hoàngthúc có thể đến lãnh cung thầm điều tra được ?"

      "Ha ha, thành vấn đề! chừng ta có thể phát được bí mật động trời nữa đó! Khà khà..." Vân Hoáncười to sảng khoái, mặt lộ ánh đỏ.

      "Còn có chuyện, bộ hạ cũ của Cố gia mà hoàng thúc tiếp nhận có an phậnkhông?"

      " có chuyện gì!" Vân Hoán vung tay, vui mừng : "Tốt xấu gì ta cũng dẫn binh chinh chiến nhiều năm, ai dámkhông phục? Mấy ngày nữa ta rời khỏi Vân Đô đến các quân doanh dò xét mộtlần nữa, lòng quân tất ổn!"

      "Vậy tốt rồi." Vân Tấn Ngôn mỉmcười gật đầu.

      "Hoàng thượng định xử lý Trịnh Dĩnh thế nào?" Vân Hoán thôi cười, nghiêm nghị hỏi.

      Vân Tấn Ngôn nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến Lê Tử Hà mặc trang phục nữ tửlúc sáng nay. Áo gấm váy lụa, tóc mâyđen nhánh, dáng người mảnh khảnh,trang điểm nhàng, làm cho người ta nghĩ đến hoa mai lặng lẽ nở rộ trongtuyết, khiến đôi mắt con người tỏa sáng.

      Rũ mí mắt xuống che giấu nụ cười: "Xửlý ông ta thế nào ư? Dĩ nhiên do ngườigiúp trẫm diệt trừ quyết định rồi."

      Lê Tử Hà mặc thường phục thướt tha, tóc chỉ có cây trâm gỗ, vẻ mặt lạnh nhạt, theo sau đám cung nữ thái giám, chậm rãi tới Hình Phạt ti.

      "Năm đó Trịnh Dĩnh dẫn theo nhóm môn sinh của Quý phủ, phản bội làm chứng chống lại Quý gia, cũng có thể coinhư là trong những kẻ thù của nàng,nàng muốn trả thù sao? Cho nàngcơ hội đích thân giết ông ta, thế nào?"

      Sáng nay, Vân Tấn Ngôn hạ triều liền đến Thần Lộ điện, như vậy, Lê Tử Hàchỉ cười khẽ, cho rằng nàng từ chối ư? Cho rằng nàng dám đíchthân giết người? Hơn nữa, đây cũngkhông phải lần đầu nàng giết người...

      Nàng gật đầu hề do dự, quả nhiên trong mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên vẻ bấtngờ.

      Đích thân giết kẻ hãm hại Quý phủ làchuyện nàng vẫn mong mỏi ngày đêm suốt sáu năm, sao nàng có thể chối từ?

      Người ở Hình Phạt ti nhận được lệnh, thấy Lê Tử Hà tới đều quỳ xuống khấu kiến, Lê Tử Hà chợt hoảng hốt. Mấy năm trước, nàng ở trong cung, đến đâu người người cũng quỳ lạy, khi đó Hoàng hậu Quý gia là biểu tượng cho vinh sủng đến mức nào? Hôm nay dường như tấtcả trở lại khởi điểm, nàng lại vào hậucung của Vân Tấn Ngôn, trước kia là duynhất, hôm nay là trong, trước kia nàng , hôm nay nàng hận .

      Trịnh Dĩnh bị khóa hình giá, thân thể dơ bẩn nhưng hiển nhiên vẫn chưa bị hành hình, nghe thấy tiếng người vội ngẩng đầu lên, đôi môi khô héo, sắc mặttrắng bệch, vô cùng tiều tụy. Đôi mắtvốn còn lóe lên hi vọng khi thấy Lê Tử Hà chợt tối sầm. Khi nhìn Lê Tử Hàmặc nữ trang đôi mắt trợn to, môi run rẩy nên lời.

      Thứ hấp dẫn ánh mắt của Lê Tử Hà là Trịnh Dĩnh khốn khổ chật vật, mà là ánh sáng ở phòng trong, nam tử ngồi xe lăn, mặc bộ đồ trắng như thể thứ tinh khôi duy nhất, vẫn mỉm cười nhìn nàng.

      Lê Tử Hà rũ mí mắt, liếc mắt nhìn chiếcroi bên cạnh hình giá, bước nhanh đến cầm lấy, giơ tay quất lên người ông ta.

      "A! Ngươi..." Trịnh Dĩnh hét thảm tiếng, bởi vì đau đớn mà sắc mặt đỏbừng, vết máu chạy dài từ vai trái kéo xuống bên phải, còn chưa được lời nào, mắt lại hoa lên, thêm roi, chưakịp la bị quất thêm roi nữa.

      Cánh tay Lê Tử Hà, hạ xuống, vung lên, lại hạ xuống, bụi bặm trong phòng cuộn lên, tiếng kêu thảm thiết dứt.Nàng đánh đến mức bàn tay cũng đau rát, đánh đến mức nỗi hận trào dâng trong lòng, đánh đến mức nước mắtngập tràn...

      phải vì Quý Lê, phải vì Quý gia, chỉ vì Mộ Phiên Ngô.

      Trong sương mù lên gương mặtngăm đen, nhếch môi cười với mình, gốccâu ngô đồng vàng óng ra, kéo tay mình đặt trong lòng bàn tay: "Saunày ta bảo vệ muội."

      Nhưng con người thay đổi.

      Vạt áo trắng tung bay trong gió lạnh,bóng lưng gầy yếu, khóe miệng mỉm cười thê lương, đáy mắt ảm đạm bi thương. Thay đổi, ra thay đổi từ lâu rồi, còn là Tiểu Ngô chạynhanh tránh cơn mưa, còn là TiểuNgô thiện lương tinh khiết, còn là Tiểu Ngô chỉ biết bảo vệ Tiểu Vũ. Nhữngthứ này, tất cả đều bởi vì kẻ trước mắt này!

      Tay bỗng dưng bị giữ chặt, nhát roi chuẩn bị vung lên bị bàn tay ngăntrở, trong mơ hồ thấy Mộ Phiên Ngô, đôimắt đen nhánh sâu thấy đáy, nụcười mặt tản , thản nhiên : "Đủrồi, ông ta hôn mê rồi."

      Bây giờ Lê Tử Hà mới phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt, nước mắt đongđầy trong mắt rơi xuống, thấy Trịnh Dĩnh máu me đầm đề tay nàng run lên, roi rơi xuống đất, để lại vệt máu.

      Hoảng loạn rụt tay lại, xoay người định , Mộ Phiên Ngô lên tiếng: "Muội có gì muốn hỏi ta sao?"

      Lê Tử Hà đưa lưng về phía Mộ Phiên Ngô, nước mắt ngăn nổi nữađược, cố gắng nín nhịn nỗi nghẹn ngào, hít sâu hơi, thể kìm nén sựnghi ngờ nơi đáy lòng, khẽ hỏi: "Tạisao?"

      Mộ Phiên Ngô rũ mắt, cúi đầu, như thểđang trầm tư, gì.

      Lê Tử Hà đột nhiên xoay người, lau nước mắt, nhìn thẳng vào Mộ Phiên Ngô: "Mưa rơi đồng ngô, Trú dưới tàng cây, Phụ mẫu vướt bỏ, Ngô bảo vệ ngươi. . . . . Ngô đồng và mưa, Trú dưới tàng cây, Phụ mẫu vứt bỏ, Ta bảo vệ ngươi. . . . . .Huynh còn nhớ lời hứa dưới cây ngôđồng năm đó ?"

      Mộ Phiên Ngô run lên, ngẩng đầu, sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi môi tái nhợt hề có sức sống, đột nhiên mỉm cười: "Năm đó? Lời hứa dưới cây ngô đồng? Ha ha, ngươi cũng biết, nhiều năm trôi qua, ta vô cùng hối hận tựtrách, hối hận năm đó ngu ai bằng, hối hận năm đó ngây thơ nực cười.Ta thành toàn cho cuộc đời của ngươi,thế ai trả lại đời này cho ta?"

      Nỗi thất vọng hóa thành tuyệt vọng trào dâng trong mắt Lê Tử Hà, hòa lẫn với nỗiđau đớn, khuất trong lớp sương mù,rũ mắt : "Ta giúp huynh... Vì sao huynh tin ta?"

      "Vì sao phải tin?" Mộ Phiên Ngô cườikhẽ, chuyển động xe lăn, tránh ánh mắtcủa Lê Tử Hà: "Ngươi cho rằng ngươi làai? Y đồng? Ngự y? Dựa vào cái gì mà cóthể diệt trừ thừa tướng cứu ta xuấtphủ?"

      "Cho nên huynh chọn Vân Tấn Ngôn?"

      "Chim khôn biết lựa cành mà đậu." Mộ Phiên Ngô trả lời chút do dự.

      Lê Tử Hà nghẹn ngào, nàng có lập trường phản bác lời của Mộ Phiên Ngô, là nàng hại Mộ Phiên Ngô bị phạttrượng hình tàn phế, là nàng hại bịbỏ ngoài thành, nhưng thể tìm về.Nếu phải vì Trịnh Dĩnh, đãkhông còn mạng sống, là do nàng phá hủy cậu bé tinh khôi, còn lập trườnggì mà trách cứ chứ?

      Khóe miệng nở nụ cười khổ, thay vì là Trịnh Dĩnh phá hủy Tiểu Ngô, bằng do chính tay nàng...

      Chớp đôi mắt đau nhức, Lê Tử Hà khẽ : "Nhưng nếu ta ... có thểcứu huynh, huynh còn có thể... lựa chọnnhư vậy ?"

      "Nếu? Cõi đời này có nếu." Mộ Phiên Ngô vẫn đưa lưng về phía Lê Tử Hà, giọng bình thản, thậm chí mang theo vẻ lạnh lẽo, ánh sáng trầm quẩnquanh bả vai suy yếu.

      Lê Tử Hà cười tự giễu, bước chân vô cùng nặng nề, lần thứ hai gặp Mộ PhiênNgô, chắc lựa chọn rồi phảikhông? Thảo nào đêm đó Vân Tấn Ngôntuyên nàng bắt mạch, thảo nào cố ý cầm tay nàng, rằng có thể so sánhvới nữ tử, thảo nào thăm dò hết lầnnày đến lần khác... ra sớmbiết mình là nữ tử từ miệng Mộ PhiênNgô!

      "Ngươi cảm thấy ngươi buồn cười sao?" Mộ Phiên Ngô lại lên tiếng:" nữ tử, kẻ lẻ loi mình nơi nương tựa, dựa vào cái gì mà báo thù chứ?"

      Lê Tử Hà dừng bước, quay đầu lại, quyết tuyệt : "Nữ tử sao chứ? Lẻ loi mộtmình sao chứ? Buồn cười sao chứ? Có lẽ có quyền, có thế, vô trí, vô mưu, thứ ta có cũng chỉ là cái mạng này, tâm nguyện khó tiên tan, nỗi hận thể yên bình, cho dù liều đến vỡ đầu chảy máu, ngọc nát đá tan, thânthể tàn tạ, cũng phải bắt trả nợ máu!"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58
      câu trầm thấp mà mạnh mẽ vanglên trong căn phòng u của Hình Phạtti, Mộ Phiên Ngô đưa lưng về phía Lê TửHà, dường như bả vai và cánh tay nặng nề hơn phần nào, cười giễu cợt: "Khôngphải ngươi cũng tin ta sao? Ngươi có người tới phủ thừa tướng đón ta, thế người đâu?"

      " đón huynh, sau đó để Vân Tấn Ngôn tóm gọn mẻ sao?" Giọng Lê Tử Hà trở nên nguội lạnh, cười khổ : "Ta muốn tin huynh! Mặc dù thời khắc cuốicùng cũng muốn bỏ huynh lại, nhưng cuối cùng..."

      Lê Tử Hà dừng chút, hít sâu hơirồi : "Dù thế nào nữa, việc đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Xin khuyên câu, quan trường hiểm ác,lòng vua khó dò, nếu muốn an bình chibằng hãy quay đầu."

      Dứt lời, nàng chần chừ thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi Hình Phạt ti.

      Mộ Phiên Ngô cúi đầu, khẽ mân mê mười ngón tay, cười : "Chi bằng hãyquay đầu. . ."

      Tuyết tan trời trong, bầu trời xanh lam trong vắt, đến tối bóng đêm ập đếnnhanh chóng, Thần Lộ điện tĩnh lặng, phải là im ắng có sức sống, mà bình an vì thiếu phù phiếm. Bởi vì chủ nhân trong điện chỉ tựa ngườitrên sập, cả ngày lời nào.

      Lê Tử Hà nằm nghiêng sập, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm lặng,trong mắt có gợn sóng, tựa nhưnữ tử trong tranh. Tóc dài buông xõatrên vai, áo lông mềm quấn quanhngười, hơi thở khẽ khàng màngdanh lợi quẩn quanh khiến người ta đành lòng quấy rầy.

      Vân Tấn Ngôn vừa bước vào thấy cảnh tượng như vậy, cung nữ thái giám đứng yên ở bên, Lê phi của khôngcoi ai ra gì nhìn bóng đêm mông lungnhư vào cõi thần tiên, thậm chí cònlàm như nghe thấy tiếng mọi người hành lễ.

      "Ái phi nhớ sư phụ sao?" Vân TấnNgôn mỉm cười ngồi cạnh Lê Tử Hà,vươn tay định cầm tay nàng.

      Mắt Lê Tử Hà lóe lên, dịch người rút tay lại, thèm để ý.

      "Trẫm đoán sai rồi sao?" Vân Tấn Ngôn nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà, muốn bắt lấy chút biến hóa mặt nàng, rồi nóitiếp: "Hôm nay Bình Tây vương tới gặptrẫm, muốn ái phi của trẫm khám bệnh cho điệt nhi, ốm đau tớimức đứng còn vững, lại kỳ quặc,dù bệnh nặng cũng chỉ muốn đồ nhichăm sóc. . . Trẫm cũng đành lòngthấy mắc bệnh nặng khó chữa, cóđiều Tử Hà là phi tử của trẫm, dĩnhiên thể tùy ý xuất cung, huốngchi là chăm sóc nam tử khác. . ."

      Lê Tử Hà rũ mắt, vẫn gì.

      "Ha ha, xem ra trẫm đánh giá cao tìnhnghĩa sư đồ của hai người," Vân TấnNgôn cười to, nhưng nét cười chạm đáy mắt, nghiêng người giữ chặtcằm Lê Tử Hà: "Nàng xem, rốt cuộcphải thế nào nàng mới có chút phản ứng đây? Khóc cũng được cười cũngđược, còn tốt hơn làm con búp bê gỗphải ?"

      Lê Tử Hà ngước mắt lên, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nghethấy lời của Vân Tấn Ngôn. Mắt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, bàn tay giữ cằm nàng siết chặt thêm, ngấu nghiến hôn bờ môi đỏ mọng. Lê Tử Hà cau máy, ra sức cắn lại, trong nháy mắt hương long diên lan tỏa giữa răng môi bị thay thế bằngmùi máu tanh mặn chát. Vân Tấn Ngônhơi giận, chợt đẩy ra nàng, thấy vết máu bên môi nàng, giống như hoa tườngvi dị, nở rộ theo nụ cười hững hờ.

      "Chi bằng Hoàng thượng nghiền cốt của Quý Lê thành tro bụi! Có lẽ. . . khiến ta có chút phản ứng. . ."

      Nụ cười khẽ khàng khiến căn điện lạnh lẽo thêm phần nào, Vân Tấn Ngôn ngờ nàng lại đột nhiên đến Quý Lê,con ngươi tối sầm lại, lau vết máu khóe miệng, khẽ cười : "Đúng là người trung thành tận tụy với Quý gia!"

      "Dĩ nhiên! Hoàng thượng đừng quên, ám sát, hạ độc. . . Ha ha, người bên gối khólòng phòng bị. . ." Lê Tử Hà trở mìnhngồi thẳng dậy, cười lạnh .

      Vân Tấn Ngôn đột nhiên nghĩ đến điều gìđó, chợt hiểu ra rồi cười vang: "Nàngcũng biết mình người bên gối của trẫmsao? lời này để uy hiếp trẫm, ngượclại còn nhắc nhở trẫm còn chuyệnchưa làm. . ."

      Khi , tay trượt đến cổ Lê Tử Hà,kéo vạt áo của nàng. "Roạt" tiếng, áo ngoài màu xanh nhạt bị xé thành hai nửa, trượt khỏi người nàng, để lộ ra áo lót màu trắng. Lê Tử Hà rũ mắt, thuận thế nhìn lướt qua bên trong bên ngoàicăn điện. Mọi người bị Vân Tấn Ngôn đuổi ra ngoài, đứng hai hàng chỉnh tề, cúi đầu trong bóng đêm, dámđộng đậy.

      Lê Tử Hà cười khẽ: "Cưỡng ép nữ tử là điều Hoàng thượng muốn sao?"

      "Ha ha, trẫm chỉ tò mò biết mặtnàng có thể xuất biểu gìkhông, nàng biết hấp dẫn của nàngnằm ở đâu ? Nỗi hận! Nàng nhìntrẫm với vẻ mặt tràn đầy thù hận. . ."

      "Ta nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt thùhận khiến Hoàng thượng nghĩ, nếu Quý Lê còn sống, nàng cũng nhìn Hoàngthượng với vẻ mặt như vậy, có đúng ?" Lê Tử Hà cười ngắt lời Vân Tấn Ngôn, lạnh lùng nhìn vào mắt .

      Tay Vân Tấn Ngôn run lên, Lê Tử Hà tiếptục cười : "Hoàng thượng tự thuyếtphục mình bởi vì muốn khiêu khích Thẩm Mặc nên mới giữ ta bên người.Thực ra bởi vì Hoàng thượng thểbỏ qua cảm giác của Quý phủ ngườita, phải vậy ?"

      Thân thể của Vân Tấn Ngôn hoàn toàn cứng ngắc, như thể bị gõ mạnh, nụ cườivừa nãy còn phảng phất môi giờ tiêu tan, con ngươi tối tăm chợt trở nên sâu thấy đáy. Lê Tử Hà cười thêm tươi rói: "Nếu muốn tìm bóng dáng của Quý Lê, Hoàng thượng tìm Tô Bạch phải tốt hơn sao? Nụ cười của nàng ta cũng na ná tiểu thư Quý gia. . ."

      "Vậy Hoàng thượng cảm thấy. . ." Lê Tử Hà vươn tay quấn lấy vai Vân Tấn Ngôn, động tác dịu dàng chậm rãi hệt như trước kia, nhàng vuốt ve: "Có phải ta còn khiến Hoàng thượngđộng lòng hơn vẻ ngoài của Tô Bạchkhông?

      Đôi mắt của Vân Tấn Ngôn chợt trở nênrối loạn, động tác này. . . mức độ này. . .

      Còn chưa kịp phản ứng ôm lấy Lê Tử Hà, như thể bảo bối mất rồi mà tìm lại được, lại hôn ngấu nghiến. Lê Tử Hàngước mắt lên, xuyên thấu qua vai Vân Tấn Ngôn nhìn Tô Bạch sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, rưng rưngnước mắt quay đầu rời .

      Vết thương vừa mới cầm máu lại rách ra dưới cấu xé của răng môi, dòng máunồng đậm len lỏi vào cổ họng. Tay Lê Tử Hà trượt xuống dưới, rút chiếc chủy thủ phiếm hàn quang, nhắm vào lưngVân Tấn Ngôn. Nàng mở to mắt, cánh taynâng lên cao rồi đâm xuống, nhưng ngaylập tức bị đẩy ra, cổ tay bị nắm chặt, chủy thủ leng keng rơi xuống đất.

      "Nàng muốn giết trẫm?" Mắt Vân Tấn Ngôn hằn tơ máu đỏ, khàn giọng hỏi.

      Lê Tử Hà cười: "Ta vào cung vốn để báothù, phải hôm nay Hoàng thượngmới biết. Đúng là hỏi thừa!"

      "Bây giờ nàng là phi tử của trẫm, muốn vàng muốn bạc, muốn vinh hoa muốn phú quý, trẫm đều có thể cho nàng! Giết trẫm, đối với nàng có gì tốtđẹp?" Vân Tấn Ngôn siết chặt cổ tay Lê Tử Hà, kéo Lê Tử Hà tới gần, thấp giọnghỏi.

      "Người vô tâm vô tình như Hoàng thượng, ngay cả còn hiểu, vậy có hiểu hận là gì ?" Lê Tử Hà lạnh lùng trừng mắt, dùng hét sức rút tay ra, lạnh giọng : "Trừ phi ta chết, nếu tuyệt đối từ bỏ cơ hội báo thù! Hoặc là Hoàng thượng giết ta, hoặc là muốn bị ta hãm hại, cách xa ta ra!"

      " cho cùng vẫn sợ trẫm động vào người nàng phải ?" Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn trở lại bình thường, nhướngmày khẽ cười : "Yên tâm, trẫm có hứng thú với chuyện cưỡng đoạt,trẫm chờ ngày nàng tự đưa mình tới cửa!"

      Dứt lời, lạnh lùng liếc nhìn Lê Tử Hà,phất tay áo rời .

      Sắc mặt Lê Tử Hà vẫn bình thản, đứng dậy vào phòng trong tìm bộ y phục thay, xoa vết máu khóe miệng,soi gương chỉnh sửa lại, vén tóc mai, đột nhiên phát mười ngón tay của mình run rẩy thể khống chế được, rũ mắt nắm chặt tay, mặc áo choàng ra khỏiđiện.

      " ai được phép đuổi theo!" Trước khi lạnh giọng ra lệnh, đây phảilần đầu kẻ hầu người hạ ở Thần Lộ điệnđược chứng kiến vẻ lạnh lùng của Lê Tử, người dám nhiều lời, vội vã lùi lạikhông dám đuổi theo.

      Lê Tử Hà ngẩng đầu nhìn vầng trăngcong cong, ánh trăng thanh khiết toát vẻlạnh lẽo, bầu bạn với nó là những vì sao lấp lánh xung quanh. Ngày tháng đổithay, có thứ gì là thay đổi chứ?

      Đến Trầm Hương điện cửa điện còn mở. Duyệt nhi thò đầu thấy Lê Tử Hà, vẻ mặt mừng rỡ, mở cửa lớn hơn, ra ngoàinghênh đón rồi : "Lê ngự. . . Nương nương. . ."

      "Gọi ta là Tử Hà cũng được." Lê Tử Hàvừa thấy nghe thấy hai chữ "Nươngnương" liền nhíu mày, ngắt lời Duyệtnhi.

      "Duyệt nhi vẫn gọi là Lê nương hơn." Duyệt nhi khẽ hành lễ, sau đó dẫnLê Tử Hà vào điện.

      Trầm Hương điện đốt lò sưởi,ngay cả cung nữ hầu hạ cũng có. Diêu nhi vốn ngồi bên sập, cầm khung thêu nghiền ngẫm gì đó, ngẩngđầu thấy Lê Tử Hà lập tức đặt xuống, cười : "Tiểu thư."

      Duyệt nhi khẽ cúi người lui ra, Lê Tử Hà tiến lên liếc nhìn khung thêu Diêu nhi vừa đặt xuống, bức tranh thêu còn chưa xong. Nàng thêu cây mai, cánh hoa còn chưa thành hình.

      "Diêu nhi lạnh sao?" Lê Tử Hà kéo tay nàng, thấy lạnh buốt chà xát.

      " lạnh." Diêu nhi khẽ cười, lắc đầu: "Trước kia tiểu thư thích nhất hoađào và hoa mai, lâu rồi Diêu nhi chưathêu hoa cho tiểu thư, ở đây lại rảnh rỗi."

      Nụ cười của Lê Tử Hà cứng đờ, bây giờnàng thích gì nữa, chỉ mọi ngườiđược sống tốt. Nhưng lời vừa tới khóemiệng liền nuốt xuống, chỉ cần Diêu nhithích cứ mặc nàng.

      "Tiểu thư, Nhất Nhất đâu rồi, được cứu rồi sao?" Diêu nhi đặt xuống khung thêu vừa mới cầm lên, lo lắng hỏi.

      Lê Tử Hà gật đầu quả quyết. đưa ra ngoài rồi, vào đêm trước khi họ hànhđộng đưa Nhất Nhất ra ngoài rồi.

      "Vậy tốt." Mắt Diêu nhi thoáng sương mù, dường như thấy Nhất Nhấtđang ở trước mắt, cười : "Nhất Nhất ra ngoài là có thể chữa bệnh, có thể rồi. . ."

      Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, lo lắngnói: "Nhưng tiểu thư, nước sông mùa đông lạnh như vậy, Nhất Nhất chịu được ? Bơi sông tới Bắc Hồ ít ra cũng phải mất canh giờ, bệnh của Nhất Nhất có trở nặng hơn ?"

      Lê Tử Hà cầm tay Diêu nhi, thấy vẻ kinhhoàng của nàng chóp mũi ê ẩm, lắcđầu : " đâu, có người dùng nội lực bảo vệ nó, sao đâu. Bây giờ nó ở ngoài kia chờ chúng ta. . ."

      "Vâng." Diêu nhi gật đầu: "Tiểu thư nóigì Diêu nhi cũng tin. Nhưng mấy hômtrước phải là có cơ hội rời ư? Sao lại bị Vân Tấn Ngôn phát ?"

      Lê Tử Hà nghe vậy, vẻ mất mát mặtcàng nhuốm đậm. Nàng cởi giầy bò lên giường, vén chăn cười : "Diêu nhi, em còn nhớ hồi bé, ta sợ mùa đông lạnh quá, muốn nằm chung giường với em, bị cha đánh cho trận ?"

      Mắt Diêu nhi sáng ngời, cười gật đầu: "Khi đó tiểu thư rất ương ngạnh, lão gia biết phải làm sao, cuối cùng phải cho em cái giường ở phòng ngoài tiểu thư mới chịu bỏ qua."

      "Hôm nay ta về Thần Lộ điện nữa, ở đây với em." Lê Tử Hà cười chui vào trong chăn, dằn nỗi chua xót dâng lên mũi.

      "Vân Tấn Ngôn có trách cứ ?"

      "Ha, giữ ta ở trong cung, nên biết rằng ta an phận." Lê Tử Hàcười khẽ.

      Diêu nhi gật đầu, đặt khung thêu lên chiếc bàn thấp bên cạnh, bỏ giày cởi áongoài, cũng chui vào trong chăn, cười hìhì : "Tiểu thư, cảm giác này. . . cứ nhưnằm mơ vậy. . ."

      "Diêu nhi ngốc, phải là mơ, takhông chết, sau này rời khỏi em nữa. . ."

      "Vâng." Diêu nhi kéo tay Lê Tử Hà, vùi đầu bên cổ nàng, "Chúng ta xuất cung là có thể đưa Nhất Nhất , quên tất cả về hoàng cung, sống tốt. . ."

      "Ừ." Lê Tử Hà hơi nghẹn ngào, khẽ trả lời.

      "Đúng rồi, tiểu thư," Diêu nhi đột nhiênngẩng đầu: "Còn có Thẩm công tử, theo Diêu nhi thấy, chỉ có mình Thẩm công tửthật lòng chờ đợi tiểu thư, nhưng. . . Tiểu thư, hai người có tính trước chuyện Vân Tấn Ngôn phong người làmphi ? Nếu tính trước, Thẩm ngự y. . ."

      Lê Tử Hà quay người, xoa đầu Diêu nhi,vỗ lưng nàng : "Diêu nhi đừng lo, mọichuyện tốt hơn. . . Ta dẫn em xuấtcung, sau này. . . em và Nhất Nhất sẽsống tốt. . ."

      "Vâng, tiểu thư gì Diêu nhi cũng tin."Diêu nhi khẽ lẩm bẩm, hơi thở dần dần ổn định

      Lê Tử Hà ôm lấy nàng, mở mắt ra. Trongbóng đêm, nỗi ưu sầu vẫn luôn chấpchứa trong lòng, bây giờ dù xua thế nào cũng tan. Mắt nàng lóe lên, như được thấy lại ngày bàn kế xuất cung vớiThẩm Mặc.

      "Trước đó, ta có mấy lời muốn với nàng." Thẩm Mặc đỡ lấy nàng, từng chữ từng câu vô cùng ràng.

      "Gì vậy?" Nàng chưa từng hoảng hốt nhưvậy, cảm thấy lời khiến hi vọng khó khăn lắm mới dâng lên của mình tiêu tan hoàn toàn.

      "Kế hoạch mà ta với nàng, điều kiện tiên quyết là Vân Tấn Ngôn hề hay biết."

      "Nghĩa là sao?"

      "Ta cảm thấy Mộ Phiên Ngô hơi có vấnđề." Thẩm Mặc quả quyết: "Lầntrước nàng tìm ta đổi thuốc, có phải bởivì cảm thấy Vân Tấn Ngôn nghi ngờ thân phận nữ nhi của nàng ?"

      Trái tim Lê Tử Hà như thể bị vật nặng nện mạnh, đau nhói hồi lâu, đờ đẫn gậtđầu.

      "Người này ở phủ thừa tướng, thân lànam sủng, dù được Trịnh Dĩnh thíchnhưng cũng chỉ là nam sủng mà thôi!Bỗng dưng được Trịnh Dĩnh thu làm nghĩa tử, còn để nàng tới bắt mạch. Tađã điều tra, sau khi nàng được phong làm làm ngự y, Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, sau đó Vân Tấn Ngôn tuyên vào cung, ngay sau đó đột nhiên trở thành nghĩa tử của Trịnh Dĩnh. . ."

      "Chờ chút!" Sắc mặt Lê Tử Hà trắng bệch, vươn tay ngắt lời Thẩm Mặc: "Ý của người là Mộ Phiên Ngô tiết lộ với Vân Tấn Ngôn thân phận của Tử Hà ngay từ đầu rồi ư?"

      "Đúng vậy, nếu vì sao điều tra nguyên nhân nàng đầu độc ? Biết nàng muốn báo thù, còn có thểthoải mái như vậy sao? Bao gồm ta, hắnkhông phái người theo dõi nhất cử nhấtđộng của ta và nàng, bởi vì dưới tay quân cờ như vậy, nếu ta và nàngđịnh làm gì, chắc chắn biết được."

      Lê Tử Hà ngơ ngẩn, Thẩm Mặc thở dài : "Nhưng nếu suy đoán của ta là ,kế hoạch lần này nhất định thất bại."

      "Vậy phải làm thế nào? Bỏ lại Mộ PhiênNgô sao?" Lê Tử Hà hơi hoang mang, chính nàng cũng nhận thấy Vân TấnNgôn biết thân phận nữ tử của nàng.Biết chuyện này chỉ có ba người Thẩm Mặc, Mộ Phiên Ngô, Thẩm Ngân Ngân mà thôi. Thẩm Ngân Ngân rời khỏi Vân Đô từ lâu, vậy chỉ còn Thẩm Mặc. . . Hoặc là Mộ Phiên Ngô. . .

      Mộ Phiên Ngô từng mình phải đềphòng Thẩm Mặc. . .

      "Nếu nàng tin ta, lần này hành động, thể mang theo Mộ Phiên Ngô."

      Sắc mặt Lê Tử Hà tối sầm lại. Mộ PhiênNgô thành ra như vậy cũng bởi vì nàng.Điều này cũng chỉ là suy đoán của ThẩmMặc, sao có thể bỏ Mộ Phiên Ngô lại chỉvì suy đoán của người?

      "Nếu nàng muốn bỏ lại,chúng ta sửa đổi kế hoạch chút là được." Thẩm Mặc lại thở dài, kéo tay nàng, vỗ an ủi.

      "Sửa đổi thế nào?"

      "Cứu thằng bé ở lãnh cung ra ngoàitrước. Nếu Vân Tấn Ngôn biết được kế hoạch của chúng ta, nhất định toàn tâm chú ý tới ngày thúc phụ vào cung. Chúng ta đưa Quý Nhất xuất cung sớmmột ngày, tới hôm thúc phụ vào cung, tất cả đều dựa theo kế hoạch cũ, người vốnđược ta cử đón Quý Nhất chỉ tới lãnh cung quấy rối đánh lạc hướng. Ngoại trừđiều này ra, tất cả vẫn giữ nguyên.Nhưng nếu Mộ Phiên Ngô tiết lộkế hoạch đưa theo, nếu kế hoạch thuận lợi, có ai tới đón , nàng và Diêu phi tạm thời ở lạitrong cung. Vân Tấn Ngôn muốn bắt nàng làm nhược điểm uy hiếp ta, đối xử tệ với nàng. . . cũngkhông nghi ngờ chúng ta hành động từ trước. . ."

      "Mọi người vào lãnh cung lấy tro cốt củaQuý Lê. . . Nếu vậy Vân Tấn Ngôn có lý do đổ tội cho mọi người.Cùng lắm những người đó là bộhạ của của Quý gia, tới đoạt tro cốt củaQuý Lê."

      "Tro cốt của nàng. . . ở đâu?" Vẻ mặtThẩm Mặc chợt biến đổi, hơi chần chừmở miệng hỏi.

      Lê Tử Hà gật đầu: "Lấy tro cốt có thểphân tán chú ý của Vân Tấn Ngôn,che chở Nhất Nhất, nếu chắc chắnhắn nghi ngờ trong lãnh cung có thứgì khác khiến chàng hao tâm tổn sức. Nếu muốn đưa Nhất Nhất xuất cung sớm ngày, chàng có cách gì ?"

      Thẩm Mặc lắc đầu: "Đây mới là chuyện mà ta muốn bàn với nàng."

      "Ở đây ." Lê Tử Hà chỉ vào con sông ở lãnh cung, hít sâu hơi : "Tronglãnh cung có con sông, thông vớiBắc Hồ ở cực bắc hoàng cung. Nếu từ đây bơi tới Bắc Hồ, bên kia có rất ítngười qua lại, nếu tìm người có võ công cao cường, chuyện xuất cung còn đáng lo nữa. . ."

      "Để ta." Thẩm Mặc tiếp lời hề do dự, "Đối với nàng mà , Quý Nhất rất quan trọng phải ?"

      Lê Tử Hà rũ mắt, gật đầu, chần chừ :"Nhưng. . . Nhất Nhất rất yếu ớt. Nếu muốn bảo vệ nó an toàn, nhất định phải dốc hết nội lực để bảo vệ, vậy chàng. . ."

      "Đừng lo."

      Lê Tử Hà chớp chớp mắt, là cảm kích hay cảm tạ? Dù thế nào cũng thểnói thành lời, thể lời tạ ơn, chỉbiết khắc tạc tình cảm Thẩm Mặc dànhcho mình, chỉ có thể gật đầu lia lịa.

      "Còn có chuyện ta muốn với nàng."

      "Gì vậy?" Lòng Lê Tử Hà lại chùng xuống.

      "Chuyện Quý phủ diệt môn. . ." Giọng Thẩm Mặc rất khẽ, thứ lóe lên trong mắtlại là bối rối mà cố kìm nén: "Tạ gia từng tham dự. . ."

      Lê Tử Hà sửng sốt, Tạ gia, Bình Tây vương.

      "Bởi vì ta. . ." Lê Tử Hà nhất thời kíchđộng, gần như thể lựa lời, khôngkịp phản ứng, lại : "Bởi vì Quý Lê hại chết cha mẹ chàng, cho nên. . . Chàngcũng hận, phải ?"

      "." Thẩm Mặc nắm chặt tay Lê TửHà, nhưng lập tức buông ra rồi :"Năm đó ta rời khỏi Tây Nam được ba năm, biết thúc phụ điều tra đượcchuyện năm đó thích khách đến từ Quýgia ở đâu, phẫn hận thôi, ép Vân Tấn Ngôn giao hung thủ. . ."

      "Ta muốn trốn tránh trách nhiệm,chuyện Quý phủ diệt môn, Tạ gia khôngthể thoát khỏi liên đới. . ."

      "Nếu Vân Tấn Ngôn biết thân phận là người Quý gia của nàng, ta thà rằngthẳng thắn với nàng, chứ muốn chuyện này cho nàng biết, mượnchuyện này làm nàng đau lòng. . ."

      "Nhưng như vậy, nàng còn bằng lòngphó thác Quý Nhất cho ta ? Còn tin ta ?"

      Bên tai Lê Tử Hà quẩn quanh lời củaThẩm Mặc, nhất thời thể suy nghĩ,đầu óc hỗn loạn. Quý gia ám sát BìnhTây vương, chuyện bại lộ, Tạ Thiên Liêmkhông phục, cầu hành quyết hung thủ, cuối cùng cửu tộc của Quý gia bị diệt sạch. . .

      Đây có thể coi là chân tướng của mọi chuyện ?

      Lê Tử Hà hốt hoảng, cuối cùng bên tai chỉ còn câu hỏi mang chút mong đợi củaThẩm Mặc: Nàng còn tin ta ?

      Ánh nến trong Trầm Hương điện lập lòe, rồi đột nhiên tắm ngóm. Lê Tử Hà chớp chớp mắt, hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, nhưng nàng nhớ , nàng nắm lấy tay Thẩm Mặc, tựa lên ngực , khẽnói: "Thẩm Mặc, ta tin chàng."

      Nếu như nàng hại chết cha mẹ ThẩmMặc, dù muốn báo thù có gì đáng trách đâu? Huống chi, kẻ truy cứu cũng phải là , huống chi, trừng phạt chuyện ám sát Bình Tây vương cũng chỉlà cái cớ để người khác diệt Quý phủ mà thôi. . .

      Nàng tin lòng đợi nàng, tin hắnsẽ cứu được Nhất Nhất, tin bảo vệ nó chu toàn, tin thay nàng bảovệ tất cả những gì nàng trân trọng. . .

      Bên tai đột nhiên vang tiếng bước chân, Lê Tử Hà liếc nhìn Diêu nhi, nhàng ngồi dậy, nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Duyệt nhi: "Lê nương, có ngườixông vào Thần Lộ điện!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59:

      Lòng Lê Tử Hà trở nên lạnh lẽo, nhìn sắctrời, còn chưa đến giờ Tý, giờ này có ai xông vào Thần Lộ điện chứ? Diêu nhi chưa ngủ được bao lâu, vừa nghe thấygiọng của Duyệt nhi lập tức ngồi dậy,nhận thấy Lê Tử Hà vừa mới trở lại bình tĩnh sau lúc rối bời, khẽ : "Có chuyện gì thế ạ?"

      "Nương nương, ngoài điện là cung nữ của Thần Lộ điện, là bắt được thích khách. Thậm chí còn kinh động tới Hoàng thượng, ngài chờ Lê cônương trở về điện."

      Trong lúc Duyệt nhi , Lê Tử Hà đãmặc xong đồ, cầm tay Diêu nhi : "Diêu nhi nghỉ ngơi , ta xem xảyra chuyện gì."

      Dứt lời đứng dậy định , Diêu nhi kéo tay Lê Tử Hà, lo lắng : "Tiểu thư, lẽnào... lẽ nào là Thẩm công tử?"

      Lê Tử Hà mỉm cười an ủi nàng, lắc đầu.Nếu là Thẩm Mặc, khinhsuất lỗ mãng như vậy. Vuốt mái tóc dài của nàng, : "Diêu nhi yên tâm, có việc gì đâu."

      Diêu nhi gật đầu, buông Lê Tử Hà ra, nằm xuống sập đưa mắt nhìn nàng rời .

      Đèn dầu trong Thần Lộ điện sáng rỡ, cung nữ thái giám thị vệ đứng ở nơi đấttrống ngoài điện, thấy Lê Tử Hà rốirít hành lễ. Chân mày Lê Tử Hà cau lại,mắt nhìn thẳng bước chân vào điện, thấy Vân Tấn Ngôn ngồi mình giường thấp, sắc mặt nhu hòa, mang nụ cười thong dong, ngước mắt thấy nàngthì cười càng tươi.

      Nhìn lướt qua trong điện, thấy bónglưng màu đen bị ép quỳ dưới đất, lòng nàng run lên nhưng lập tức bình tĩnh lại, thản nhiên tiến lên hành lễ với Vân TấnNgôn: "Thần thiếp bái kiến Hoàngthượng."

      Vân Tấn Ngôn thấy dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Lê Tử Hà nhíu mày, cười : "Ái phi cần đa lễ."

      Người quỳ dưới đất vừa nghe thấy tiếng Lê Tử Hà, đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó tin, lôngmày nhíu chặt lại, nghi ngờ : "Sư... Sư huynh... ?"

      Lê Tử Hà bất ngờ nhìn Thẩm Ngân Ngân, ngồi xuống bên cạnh Vân Tấn Ngôn, khó hiểu : "Hoàng thượng bắt thíchkhách, áp giải tới Thần Lộ điện làm gì?"

      "Trẫm cũng muốn quấy nhiễu áiphi, nhưng Thẩm nương này lại muốngặp nàng. Trẫm thấy rằng Thẩm nương và ái phi làm bạn lâu, tình cảmsâu đậm, dĩ nhiên thể xử trí như thích khách bình thường." Vân Tấn Ngôn nheo mắt đánh giá phản ứng của Lê Tử Hà, vươn tay cầm tay nàng.

      Lê Tử Hà làm như bây giờ mới nhìn thấyThẩm Ngân Ngân, xuống nhìn sang, lặng lẽ rút tay ra, cau mày : "Thẩm nương?" Nhưng ngay sau đó mỉm cười nhìn Vân Tấn Ngôn: "Theo ta được biết, đây là Bùi nương mới đúng?"

      Vân Tấn Ngôn cười gật đầu: "Đúng vậy, là Bùi nương."

      "Vậy sao Hoàng thượng lại muội ấylà thích khách?" Lê Tử Hà giảithích được.

      "Đêm khuya xông vào hoàng cung, phải là thích khách sao?" Vân TấnNgôn hứng thú hỏi ngược lại.

      Lê Tử Hà vẫn làm như hiểu, : "Chẳng lẽ Hoàng thượng quên rồi? Mấy tháng trước Bùi nương còn là tú nữ, chờ Hoàng thượng tuyển chọn, đáng tiếclại bị 'bắt' mất, để lỡ thời gian tuyểnchọn. Nhưng muội ấy thoát khỏi taytặc, muốn hồi cung, tình cảm dành choHoàng thượng đúng là khiến người ngợi khen."

      Lê Tử Hà nhấn mạnh chữ "bắt", thuận thế đưa mắt nhìn Thẩm Ngân Ngân, ánh mắt lạnh như băng. Thẩm Ngân Ngânvừa thấy, vội cúi thấp đầu im lặng lên tiếng.

      "Ái phi như vậy, cũng nhắc nhở trẫm, Bùi nương đây bị bắt khỏi ngục, về phần nguyên nhân bỏ tù có phải tìm thấy hoa túc dung người Bùi nương ?"

      "Trí nhớ của Hoàng thượng tốt,chuyện nhặt như vậy mà có thể nhớ được." Lê Tử Hà cười khẽ, đôi mắt bình thản lóe lên ánh sáng, nhìn thẳng vào mắt Vân Tấn Ngôn: "Nhưng hình nhưHoàng thượng quên mất chuyện phải? Vụ hoa túc dung điều tra rồi,kẻ hạ độc là Cố Vệ Quyền, nếu là vậy,lúc ấy nhất định có người hãm hại Bùi nương. Bùi nương tự dưng rước phảitai ương lao ngục, sau lại bị kẻ xấu bắtmất, hôm nay vừa mới thoát khỏi hiểmcảnh liền vội vã hồi cung tìm Hoàngthượng làm sáng tỏ . Bùi nương, bổn cung có đúng ?"

      Lê Tử Hà đột nhiên liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, thân thể Thẩm Ngân Ngân run lên, gật đầu lia lịa: "Sư... Nương nương đúng, tiểu nữ dám gặp Hoàngthượng, ngày trước có quen biết nương nương, cho nên... cho nên đòi gặp nươngnương..."

      Vân Tấn Ngôn cười lạnh : "Ái phi đúng là nhanh mồm nhanh miệng!"

      " bì nổi tâm tư kín đáo của Hoàng thượng." Lê Tử Hà hề do dự đáplại vô cùng mỉa mai.

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trầm xuống,nhưng ngay sau đó vừa cười : "Vậytheo ý ái phi, có phải nên trọng thưởngcho khổ tâm của Bùi nươngkhông?"

      "Thần thiếp dám quyết định thayHoàng thượng, có điều..." Lê Tử Hà liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, do dự mà :"Tú nữ trúng tuyển quay về gia trang hết rồi, Bùi nương ở lạitrong cung e rằng ổn..."

      "Vậy thưởng cho Bùi nương tần vị, áiphi cảm thấy thế nào?" Vân Tấn Ngôn đáp lời Lê Tử Hà, liếc mắt nhìn nàng.

      Lê Tử Hà cười tươi rói: "Nếu Hoàng thượng muốn như vậy hẳn là thể. Có điều Bùi nương gặp nạn, trong sạch của bản thân... Nếu Hoàng thượng có thể chặn miệng người đời tất nhiên thần thiếp ngại sư muội theo mình, hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

      Lê Tử Hà cười thản nhiên, Vân Tấn Ngôn nhận ra giả, ánh mắt dần dầnlạnh như băng, lúc sau cười : "Bùi nương là đồ đệ của Thẩm Mặc,sáng mai trẫm sai người đưa Bùi nương tới phủ đệ của Bình Tây vương, ái phi và sư muội cách biệt lâu, tốinay cứ từ từ ôn chuyện!"

      Dứt lời, hờn giận liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, chắp tay sau lưng rời .

      Lê Tử Hà nhìn bước ra khỏi điện, nhập vào bóng đêm, ánh đèn dần dần yếu ớt, thân thể vẫn cứng ngắc bây giờmới thả lỏng, thở phào nhõm, bấtđắc dĩ liếc mắt nhìn Thẩm Ngân Ngânvẫn quỳ dưới đất: "Muội còn quỳ làm gì?Mọi người lui ra rồi."

      Cái đầu vẫn cúi thấp của Thẩm Ngân Ngân lúc này mới ngẩng lên, nhìn xung quanh rồi vội vã đứng dậy, xoa đầu gốiđau nhức, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tớiđiều gì nên tiếp tục quỳ xuống, khẽ : "Sư huynh... Sư huynh, muội biết lần này là muội lỗ mãng, nhưng... nhưng..."

      "Nhưng nhị cái gì?" Lê Tử Hà cũng định đỡ nàng đứng dậy, có phần cả giận : "Chẳng lẽ muội tiến cung vì muốn cầu xin cho Trịnh gia sao?"

      "Sư huynh..." Thẩm Ngân Ngân ngẩngđầu, đôi mắt hạnh tràn đầy sương mù,nức nở : "Sư huynh, Trịnh gia bịtịch thu rồi, gần như cả nhà đều bỏ tù.Trịnh Hàn Quân miệng cha huynh ấy phải đền tội như vậy là đúng, nhưng muội biết huynh ấy cũng vui, sư huynh, nếu... sư huynh lập công như vậy, mọi người đều Hoàng thượngrất sủng ái sư huynh, sư huynh... Sư huynh cầu xin Hoàng thượng có đượckhông? Chỉ giữ lại cái mạng cho TrịnhDĩnh cũng được, dù thế nào nữa, chỉ cần ông ta chết là được..."

      đến phần sau, Thẩm Ngân Ngânkhông thể ngăn nổi nước mắt, quỳ lê đến bên Lê Tử Hà, kéo tay nàng, khóc lóc : "Sư huynh... Tước chức quan, hành hình,đày đến biên cương, thế nào cũng được,chỉ cầu xin sư huynh giữ lại cái mạngcho ông ta, giữ lại người thân choTrịnh Hàn Quân có được ? Từ nhỏhuynh ấy chỉ có mỗi người cha...Cho dù ưa hơn nữa, cho dù oánhận hơn nữa, muội biết huynh ấy vẫnkhông đành lòng nhìn cha mình phải chết..."

      Lê Tử Hà cau mày, gạt tay Thẩm Ngân Ngân ra: " thể nào!"

      Dù là chuyện ông ta làm với Quý gia,hay những chuyện ông ta làm với MộPhiên Ngô, đều thể dễ dàng thathứ!

      "Sư huynh, sư huynh thương Ngân nhinhất, trước kia Ngân nhi muốn gì sư huynh cũng đồng ý, chiều Ngân nhi lần nữa có được ? Tha mạng cho ông ta..."

      "Ta rồi thể nào!"

      "Sư huynh, Ngân Nhi van xin huynh."

      " thể!"

      "Ông ta và ngươi thù oán,chỉ cần giúp câu thôi có gì khôngthể?" Thẩm Ngân Ngân đứng phắt dậy,cười lạnh : "Hay là, ngươi tiến cungvì muốn leo lên phi vị này? Hôm nay ngươi có vinh hoa phú quý rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?"

      Trong đầu Lê Tử Hà "ầm" tiếng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nóimột lời.

      "Hoa túc dung là ngươi cố ý nhét vào phòng ta có đúng ?" Thẩm NgânNgân lau khô nước mắt, lạnh giọng chấtvấn.

      "Đúng vậy." Lê Tử Hà cắn răng trả lời:"Ta cố ý giá họa, lừa Trịnh Hàn Quânđưa ngươi xuất cung, dùng chuyện này uy hiếp Trịnh Dĩnh, đủ chưa?"

      "Uổng công ta kính ngươi trọng ngươi, bị bắt vào đại lao còn cắn răng khôngchịu hoa túc dung là của ngươi, vẫntin ngươi có nỗi khổ tâm! Kết quả thế nào? Từ y đồng thăng làm ngự y, về sau còn trực tiếp phong phi, đúng làmột bước lên mây!" Ánh mắt Thẩm NgânNgân tràn ngập vẻ chán ghét, "Lợi dụng Trịnh Dĩnh, lợi dụng Trịnh Hàn Quân,lợi dụng ta, có phải chỉ cần có thể đạt được mục đích của ngươi, thứ gì ngươi cũng có thể lợi dụng phải ?"

      "Đúng." Lê Tử Hà trả lời chút do dự, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngân Ngânkhông trốn tránh: " chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, cõiđời này làm gì có thứ nào thể lợi dụng?"

      Thẩm Ngân Ngân giật mình đứng sững,đôi môi run rẩy, biết tại sao sư huynh luôn thân thiết sủng nịch mình lại trở nên tàn nhẫn như mình? Trái tim lạnh lẽo, cảm thấy thế gian này thayđổi, trước kia thứ nàng nhìn thấy đềuchỉ là bề ngoài mà thôi...

      Lê Tử Hà đứng lên: "Xin khuyên mộtcâu, nếu Trịnh Hàn Quân trốn kỹ, tấtnhiên có ai gây phiền toái cho . Nếu , là người của Trịnhgia, chắc chắn đều phải chết!"

      Người Thẩm Ngân Ngân run lên, nhìn Lê Tử Hà khoác trường sam rời . Trườngbào màu xanh nhạt quét mặt đấttựa như đóa sen nở rộ, lòng nànglạnh lẽo, khẽ hỏi: "Bao gồm sư phụ sao?"

      Lê Tử Hà dừng bước, gì.

      "Bao gồm sư phụ sao? Ngay cả sư phụ...cũng có thể lợi dụng sao?"

      "Đúng."

      Bỏ lại chữ, Lê Tử Hà rời hề quay đầu.

      Trầm Hương điện có lò sưởi lại khiến Lê Tử Hà cảm thấy ấm áp hơn lúc nào hết. Lại chui vào bên cạnh Diêu nhi,Diêu nhi kéo chăn, rù rì : "Tiểu thư cẩn thận, đừng để cảm lạnh."

      "Ừ." Lòng Lê Tử Hà trở nên ấm áp, chópmũi cay cay.

      "Thần Lộ điện có chuyện gì chứ?"

      "Ừ." Lê Tử Hà nằm cạnh Diêu nhi, khẽ : "Diêu nhi, em tin ta mãi mãi phảikhông?"

      "Vâng, lời của tiểu thư, Diêu nhi mãi mãitin, mãi mãi tin tưởng."

      Trong phủ đệ Bình Tây vương ở Vân Đô,tuyết dần tan, hạ nhân cónhiều, vô cùng tĩnh lặng. Lý ngự y đeohòm thuốc, định xuất phủ vừalúc gặp Tạ Thiên Liêm, lắc đầu, vội chắp tay : "Vương gia..."

      "Nó chịu cho ông bắt mạch sao?"Tạ Thiên Liêm cả giận .

      Lý ngự y gật đầu: "Thậm chí còn cho ta vào phòng, nếu như vậy... đúng là hết cách..."

      "Thôi !" Tạ Thiên Liêm vung tay lên, cả giận : "Ông hồi cung trước , đợi bổnvương dạy dỗ nó!"

      Lý ngự y gật đầu lia lịa, khom lưng hànhlễ rồi rời .

      Tạ Thiên Liêm chợt đẩy cửa phòngThẩm Mặc, dọa đứa bé ngồi bên giườngrun bắn, lật người bò đến bên cạnhThẩm Mặc nửa nằm, run rẩy muốnche mặt.

      Tạ Thiên Liêm mình dọa thằng bé lúng túng ho khan hai tiếng, hơi giận với Thẩm Mặc: "Sao ngươi cho ngự y bắt mạch? Muốn bệnh chết sao?"

      Sắc mặt Thẩm Mặc hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt bớt vẻ sắc bén, chống tayngồi thẳng người, ôm Quý Nhất núp bên người , để nó ngồi lên lòngmình, thản nhiên : "Điệt nhi là đạiphu, dĩ nhiên hiểu thân thể của mìnhnhất."

      "Vậy tại sao còn thấy khỏe hơn?"Tạ Thiên Liêm vội la lên.

      "Bệnh kéo như tơ, sao có chuyện khỏihẳn sau đêm được?"

      "Lời ngươi có lý lắm, cho rằng ta ngu sao?" Tạ Thiên Liêm thấy thằng bé trong lòng Thẩm Mặc lạnh run lên, trở tay đóng cửa lại, vẫn cả giận : "Sao ta biết bệnh của ngươi chứ? Nhưngtrong phủ bỗng dưng mọc ra thằng bé, bệnh của ngươi liên quan đến thằng bé này mới là lạ! chịu xem bệnh, cũng đứa bé này đến từ đâu, chui ra từ trong đất hay sao? Cứnhư vậy, ngươi với ta nó ra con riêng của ngươi, lão tử cũng liều mạng bảo vệ nó trở về Tây Nam!"

      Thẩm Mặc gì, cúi đầu bóc kẹonhét vào miệng Nhất Nhất.

      Nhất Nhất ăn kẹo, liếc nhìn Tạ Thiên Liêm rồi lại nhìn Thẩm Mặc, bò xuống chân Thẩm Mặc định chui vào trongchăn, Thẩm Mặc kéo nó trở lại, dịu dàng : "Sau này ngươi còn phải gặp rấtnhiều người lạ, đừng sợ."

      Nhất Nhất nghe vậy, lại bò vào lòngThẩm Mặc, khẽ cười với Tạ Thiên Liêm.

      Tạ Thiên Liêm ngẩn ngơ, cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào. Ông ngồi xuốnggiường, vươn tay vuốt ve mặt Nhất Nhất, cười : "Khà khà, bé ngoan, lão tử... Ặc,từ trước đến nay ta chuyện hơi to tiếng, đừng sợ ta nhé. Ta tráchngươi, ta chỉ giáo huấn cha ngươi thôi."

      Thẩm Mặc nhíu mày: "Đây phải là con của điệt nhi."

      " phải con riêng ngươi của ngươithì ngươi che giấu làm gì?" Tạ ThiênLiêm đứng phắt dậy, lại gào ầm lên: "Lãotử biết, thằng bé này chắc chắn có liên quan với Lê Tử Hà kia, chắc chắn có liênquan tới Quý gia! Ân oán đời trước dây dưa tới đời sau, bảo vệ đứabé này cũng được, nhưng bây giờ Lê Tử Hà được sắc phong làm phi, ngươichặt đứt ý nghĩ của ngươi , đừng dâydưa với ta nữa!"

      " phiền thúc phụ quan tâm."

      "Lão tử... Lão tử con mẹ nó hận!" Tạ Thiên Liêm cắn răng : "Vân Quốc nhiều nương như vậy mà ngươichẳng thèm quan tâm, hai lần đều làngười Quý gia. Lần đầu tiên hại chết đại ca, lần này còn hại tới tính mạng củangươi nữa sao?"

      Thẩm Mặc rũ mắt, gì.

      "Ngươi vào cung cũng vì Lê Tử Hà cả, sửdụng Ám Bộ cũng vì ta. Bệnh dịch lần trước, để gây hỗn loạn cũng phải dùng tới nghìn mạng người? Ngươi cóchủ ý gì ta cân nhắc mãi cũng thấu, nhưng ngươi... sao ngươi có thể bị nữ tử ràng buộc mãi vậy? Ta mong ngươi quay về, muốn ngươi gây dựng nghiệp cùng ta, chứ phải là hùng nhụt chí nhi nữ tình trường!"

      Vẻ mặt của Thẩm Mặc vẫn suy suyển, cười : "Hiểu điệt nhi như vậy, thúc phụ còn hỏi nhiều làm gì chứ?"

      "Lão tử vẫn tại sao!"

      "Tại sao ư?" Thẩm Mặc ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn ông: "Bởi vì Tạ gia nợ nàng!"

      Lời này vừa dứt, Tạ Thiên Liêm đột nhiên cười sằng sặc: "Ha ha, Tạ gia nợ ta? Là Quý gia của ta nợ Tạ gia của ta hay Tạ gia của ta nợ ta? Năm đóngươi biết Quý Khúc Văn dẫn ngươi rời , rồi mượn cơ hội hành thích, kẻcầm đầu đám thích khách kia là ngườiQuý phủ, sao có thể giấu giếm được ngươi? Ngươi giấu nhẹm chuyện này ba năm, nếu phải ta điều tra được, e rằng đại ca chết nhắm mắt! QuýKhúc Văn tới tìm ngươi, phải việncớ bằng muội muội của ta sao? Nămđó đại ca từng đề cập với ta, quan hệ của Quý Lê và Tam hoàng tử phải nông cạn, ngươi nghe, nương người ta chờ ngươi! Kết quả sao? ta chịu gả cũng sao, lại bức ngươi giữ đạo hiếu từ hôn..."

      "Cho nên lỗi là của điệt nhi!" Thẩm Mặclạnh giọng ngắt lời Tạ Thiên Liêm, lờinói vô cùng bình tĩnh nhưng lại phảng phất hơi lạnh: "Là điệt nhi tự cho làđúng, nghe lời khuyên của cha mẹ cầu thân với tiên hoàng, chưa từng biết tâm ý của Quý Lê ép nàng gả cho điệtnhi, dẫn tái tai họa hại chết cha mẹ. Nếu thúc phụ muốn trách, nên trách mình điệt nhi thôi!"

      Cơn giận của Tạ Thiên Liêm bị câucủa Thẩm Mặc quét sạch, thấp giọng, nóivới vẻ khó tin: "Ngươi... vẫn nghĩ như vậy sao?"

      "Đúng vậy, năm đó người sai vốn là điệtnhi, nhưng thúc phụ lại bởi vì chuyệnnày mà bức bách Vân Tấn Ngôn. Cái chếtcủa cửu tộc Quý phủ dù thế nào nữasao có thể liên quan tới Tạ gia?Cửu tộc của Quý phủ bị diệt, Tử Hà cũng trở thành khất nhi lẻ loihiu quạnh, nửa đời sống trong thù hận.Điệt nhi nợ Tử Hà, hôm nay phải trả nợ."Thẩm Mặc rũ mắt, nhìn Nhất Nhất mỉmcười. Tử Hà đúng, nợ phải trả.

      "Ta chỉ muốn tên cẩu hoàng đế đó giaonộp hung thủ, hơi diệt cả nhà Quý phủ, liên quan gì tới ta!" Mắt TạThiên Liêm chợt lóe lên, phục phất tay : "Muốn trách chỉ có thểtrách Quý Lê nhầm người, Quý phủtin nhầm người, trách tên cẩu hoàng đế lòng dạ độc ác, ngay cả con của mình..."

      tới đây, Tạ Thiên Liêm đột nhiên dừng lại, nhìn Quý Nhất hề chớp mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Quý Nhấtnói: "Đứa... đứa bé này phải là..."

      "Bé con, ngươi tên là gì?" Tạ Thiên Liêm ngồi xổm xuống, cố gắng mỉm cười, dịu giọng hỏi.

      Đôi mắt to của Nhất Nhất chớp chớp,khua khoắng tay giữa trung, bị Thẩm Mặc ngăn lại: "Đứa bé này là ai, thúc phụ cần quan tâm."

      "Được, ta quan tâm! Vậy ngươiđịnh giữ nó thế nào? Giấu vậy cả đời sao?"

      "Chữa khỏi bệnh, giải hết độc rồi đưa vềTây Nam."

      "Đứa... đứa bé này trúng độc?" Sắc mặtTạ Thiên Liêm dịu , nhìn Nhất Nhất từ xuống dưới. Nó gầy teo yếu ớt, trắng đến mức bất thường, thân thể yếu đuối là lẽ đương nhiên, ngờ còntrúng độc...

      Nhất Nhất thấy ông nhìn mình, biểu mặt là lạ, cười với ông. Tạ ThiênLiêm xoa tay, cười : "Khà khà, bé con, để ta ôm ngươi có được ?"

      Nhất Nhất vẫn cười, để lộ lúm đồng tiềnnhỏ xinh má trái, dang hai tay ra. Tạ Thiên Liêm vui mừng ôm lấy nó, vớiThẩm Mặc: "Ha ha, lão tử già thế này mà chưa từng ôm trẻ con. Từ lúc ngươi cònnhỏ lão tử dốc sức giang hồ, giang hồ còn thú vị hơn triều đình, nămđó lão tử..."

      Mọi thứ trước mắt Thẩm Mặc nhòa , như thể phủ lớp sương mù, tiếng bên tai cũng dần, luồng khí mà vẫn dùng nội lực ngăn chặn đột nhiên từ ổ bụng vọt tới lồng ngực,nhưng ra khỏi miệng, khiến ho khan dữ dội. Tạ Thiên Liêm tức giận quát mắng: "Ngươi lại dùng nội lực ngăn chặn bệnh? Biết nếu phản lại bệnhsẽ nặng hơn, muốn chết phải ? Lầntrước bị thương nặng như vậy vẫn chưakhỏi hẳn đâu..."

      bàn tay nhắn kéo tay mình, như thấy Lê Tử Hà dịu dàng mỉm cười với mình. Ta giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết, Tử Hà, nàng có tìm Tạ gia báo thù ?

      Bên tai, giọng Lê Tử Hà nhàng như thanh đến từ thiên nhiên. Thẩm Mặc,ta tin chàng.

      Lê Tử Hà ở Thần Lộ điện, chén trà trongtay bỗng dưng rơi xuống, vỡ tan dướiđất. Cung nữ ngoài điện vội vàng vào, ghé tới tai nàng : "Nương nương, Bạch quý phi tới."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60


      Lê Tử Hà sai cung nữ quét dọn mảnh sứvỡ dưới đất, đứng dậy vào phòng trong.Chiếc sập đặt bên cửa sổ rất thoải mái, bộ ấm chén trà đặt chiếc bàn nhỏnhỏ được dời đến bên bậu cửa sổ, thấy ấm chén trà, lại thấy chậu hoa xanh mượt, vô cùng bắt mắt trong ngày đôngtiêu điều. Lúc Tô Bạch đến, thấy Lê Tử Hà mặc bộ đồ lụa màu xanh nhạt, khoác chiếc áo choàng nhung dày màu trắngtinh, làm nổi bật sắc mặt gần như trong suốt. Nàng nghiêng người ngồi sập,rũ mi nghịch chậu hoa trong tay.

      "Tỷ tỷ quen với hậu cung chưa?" Tô Bạch đứng hồi lâu mà Lê Tử Hà dườngnhư vẫn chưa phát . Bọn thái giámcung nữ lui khỏi Thần Lộ điện, khôngai nhắc nhở, đành phải mỉm cười chủđộng mở miệng.

      Lông mi Lê Tử Hà rung rung, nâng mímắt liếc nàng, cũng định đứng dậy hành lễ, hờ hững hỏi: "Nươngnương có chuyện gì ?"

      Nụ cười của Tô Bạch cứng đờ, nhưng ngay lập tức lại cười tươi rói, thản nhiênđi tới bên sập, ngồi đối diện cách Lê Tử Hà qua chiếc bàn sập. Thấy dưới tay Lê Tử Hà là chậu hoa kinhngạc : "Tỷ tỷ khéo tay, có thểchăm cây hoa nở được lá xanh mơn mởn giữa mùa đông như vậy."

      rồi vươn tay định chạm vào, Lê Tử Hà liền đẩy chậu hoa ra, liếc nhìn TôBạch, khẽ cười : "Mùa đông có thể trổlá xanh có là gì, có loài cỏ nào đó ba ngày có thể nở hoa cơ mà..."

      Tay Tô Bạch sững lại , vốn trắng noãn nhưng vì gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa nên hơi sưng đỏ, ngón tay run run rụt lại, nhưng nàng vẫn cười: "Suốtngày thấy cánh khô lá vàng, đột nhiênthấy màu xanh lục nên hơi lạ thôi..."

      "Có ai từng với , sắm vai ngườiđã chết trước mặt người khác khiếnngười ta cảm thấy chán ghét chưa?" Lê Tử Hà nhìn Tô Bạch chằm chằm, âmđiệu bỗng trở nên lạnh toát.

      Tô Bạch cười nổi nữa, đôi mắt trong suốt chợt trở nên đục ngầu, vẻ mặtdịu dàng thoắt biến thành lạnh tanh. Nàng tránh né ánh nhìn chăm chúcủa Lê Tử Hà, cười lạnh: " cho rằng ta muốn vậy sao?"

      Lê Tử Hà đột nhiên che giấu vẻ sắc sảotrong mắt, cười thản nhiên: " tháo mặt nạ rồi, có lời gì cứ thẳng có phải tốt hơn ?"

      "Được, như ý !" Tô Bạch vẫn mang nét mặt như vậy, lạnh nhạt : "Hôm nay ta tới là muốn hỏi... muốn hỏi..." đếnnửa câu sau, lời đến khóe miệng lạikhông dám thốt ra, chần chừ nhìn Lê Tử Hà, rũ mí mắt.

      Lê Tử Hà cười khẽ: "Nương nương muốn hỏi lam nhan thảo sao? Muốnthành đại , tối kỵ là do dự bất định, hậu cung này tuy có 'đại ' gì cả, nhưng phải nhớ trong khóm hoa mà có bông hoa nở mãi tàn, lấn lướt tất cả giành được thánh sủng, cũng phải là chuyện dễ."

      Mặt Tô Bạch lạnh tanh, trong mắt lại dâng lên thấu đáo hề ngây thơ,chất chứa kiên định quyết tuyệt, :"Đúng vậy, ta tới vì muốn hỏi lam nhan thảo. Thứ cho ta có phải là ?"

      "Vì sao ta phải cho đồ giả?"

      "..." Tô Bạch nghi ngờ nhìn lướt qua Lê Tử Hà. Thân thể mảnh khảnh nhưngkhông mang cảm giác yếu ớt của nữ tử, gương mặt vốn tuấn tú giờ đây thêm sondặm phấn, thay kiểu vấn tóc khiến người ta kiềm lòng được nhìnthêm mấy lần. đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng vẻ kiên quyết lạnh nhạt mà nữ tử bình thường thể có, thậm chí còn chứa phong cách cao quý. Trong hậucung muôn kiểu trăm vẻ này, xem ra cũng mang hơi thở đặc biệt.

      " muốn được Hoàng thượng...ân sủng sao?"

      Tô Bạch ngập ngừng lên tiếng, nhìn kỹ vẻ mặt Lê Tử Hà. Chỉ thấy nàng chẳngthèm ngước mắt lên, vẫn khẽ cười: "Côcho rằng ta cần sao?"

      Tô Bạch cau mày, cúi đầu lên tiếng. Nàng muốn Hoàng thượng qua đêm ở Lê Bạch điện nhưng thểgiữ chân, Lê Tử Hà ở trước mắt nàynhiều lần được Hoàng thượng ghé tớiThần Lộ điện nhưng lại thấy bóngdáng đâu, lân la tra hỏi mới biết đêm nào cũng tới Trầm Hương điện ở nơi hẻolánh, Hoàng thượng cũng truy cứu, mặc nàng ta qua đó, nhưng banngày cũng tới Thần Lộ điện mấy lần...

      "Tin hay là do . Nếu tin ta, hỏi thêm nữa cũng có ý nghĩa gì?"

      "Vậy tại sao ... lại giúp ta?" Tô Bạchvẫn hơi nghi ngờ.

      "Giúp ? Giúp chính mình thôi." Lê Tử Hà than , nhưng ngay sau đó lạicười: "Về sau Hoàng thượng chỉ mộtlòng với , chắc tới Thần Lộ điện của ta nữa, ta cầu còn được.Hôm nay mặc dù ta liên tục tránh né, khó tránh tác dụng phụ lạt mềm buộc chặt..."

      Tô Bạch chợt hiểu ra, càng chiếm được, càng muốn lấy được, thảo nàothời gian Hoàng thượng ở Thần Lộ điệncàng ngày càng dài. Nhưng nếu là mình,lại hề có lòng tin và can đảm đẩychàng , để đạt được hiệu quả lạt mềm buộc chặt này.

      "Người trong lòng là.." Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Mặc lúc bắt mạch cho nàng, lạnh lùng có thểsánh với băng tuyết ngoài cửa sổ, khônghề có tạp chất, cũng mang chút tình cảm, nhưng thi thoảng khi nàngnhắc đến "Lê ngự y" ánh mắt đó lại thay đổi, như có tia sáng dần dầntản ra trong mắt. Khi đó nàng chỉ tò mò mà thôi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nữ tử của Lê Tử Hà, lại liên hệ tới quan hệ đồ đồn thổi trong cung, khiến người ta phải nghĩ nhiều hơn...

      Ánh mắt của Lê Tử Hà lay động, giọng lạnh tanh: "Chuyện này liên quan tới nương nương."

      Phản ứng như vậy càng khiến Tô Bạch khẳng định suy đoán trong lòng, khôngkhỏi thở phào. Nếu có người trong lòng, khó lý giải cách làm của LêTử Hà...

      "Tại sao lại thân thiết với Diêu phi như vậy?" Tô Bạch vẫn kiên trì, quyếttâm lần tìm hiểu mọi chuyện. Nếu có thể phát được sơ hở trong đó, cómột số việc cần suy tính kỹ càng. Nàng nhớ , lúc Lê Tử Hà còn là y đồng từngbị Diêu phi quất roi, cho dù lúc làm ngự y cũng chưa thấy quan hệ của hai người có cải thiện rệt. Nhưng khi Lê Tử Hàkhôi phục thân phận nữ tử đột nhiêntình như tỷ muội, thậm chí đêm nào Lê Tử Hà cũng nghỉ ở Trầm Hương điện...

      "Hoàng thượng với sao? Ta là người Quý gia." Lê Tử Hà nétránh, thản nhiên đáp.

      Tô Bạch lấy làm kinh hãi, chiếc khăn trong tay suýt nữa rơi xuống đất, nhưng nàng kịp thời giữ lại. Người Quý gia, ta dựa vào thể diện người Quý gia mớicó địa vị thân phận ngày hôm nay, Diêu phi là nha đầu của người Quý gia mớiđược bước lên mây, từ cung nữtừng bước trở thành phi tần. Ở hậucung, bao giờ có thể khinh thường tồn tại của người Quý gia...

      "Ta hồi cung trước." Vẻ mặt Tô Bạch còn hơi kinh hoàng, nhưng cố gắng dằn lại, khẽ cười với Lê Tử Hà, .

      Diêu phi từng chữ viết của Lê Tử Hàcòn đáng giá hơn vẻ bề ngài giống Quý hậu của mình. Nàng tận mắt thấy Hoàng thượng ngầm thừa nhận Lê Tử Hà cònđáng khiến chàng động lòng hơn dáng vẻcủa mình, tận mắt chứng kiến chàng ômhôn ta nồng nhiệt chưa từng thấy...

      Thua!

      Nhưng nếu Lê Tử Hà có lòng muốn tranh giành Hoàng thượng, Tô Bạch chỉ có thể nghĩ rằng, nàng thất bại thảm hại!

      "Quên nhắc nương nương, lam nhan thảo rất hiếm có, hãy chăm sóc cẩn thận." Lê Tử Hà liếc nhìn vẻ mặt u ám của Tô Bạch, cúi đầu rũ mi, kéo về chậuhoa vừa mới đẩy ra, khóe miệng khẽcong lên.

      Ở phủ đệ của Bình Tây vương, mấy ngàynay tiếng gào thét của Tạ Thiên Liêm ít rất nhiều, nhiều khi cả buổi chiều cũng nghe thấy tiếng quát nào.Căn viện vốn yên tĩnh lại càng trầm tĩnh hơn, chỉ còn tiếng bước chân qua lại, hơn nữa thỉnh thoảng vang tiếng ngườilàm đùn đẩy nhau tới phòng ThẩmMặc gọi vương gia nhà mình.

      Bên ngoài dù yên tĩnh hay náo loạn,trong phòng vẫn bình yên như vậy. Chiều hôm nay bình yên đó bị tiếng quát của Bình Tây vương phá vỡ: "Lão tử tin! Lão tử tin được! Đấu lại đấu lại!"

      Thẩm Mặc dựa vào cạnh giường đọc sách, nâng mí mắt hờ hững liếc nhìn TạThiên Liêm, rồi nhìn sang Nhất Nhất ngồi đối diện ông, mỉm cười : "NhấtNhất, đừng nghe ông ấy nữa, uống thuốcđi."

      Nhất Nhất chớp chớp mắt, đôi mắt trong suốt phát sáng, rồi lại nhìn bàn cờ, saođó liếc nhìn chung gỗ giữ ấm bàn, gật đầu. Nhưng khi vươn tay ra lại bị TạThiên Liêm ngăn lại, phục : " được! ngươi thắng là có thểkhông uống thuốc, thua lập tức uống, đấu lại ván, lão tử tin mìnhthua nhóc con như ngươi."

      Nhất Nhất chần chừ nhìn Thẩm Mặc,như trưng cầu ý kiến của .Thẩm Mặc nhàng lắc đầu: "Đừng để ý đến ông ta nữa, chờ ông ta thắngngươi, thuốc lạnh rồi."

      " nhảm! Ta với ngươi đánh cờ cũng chỉ thua hai nước, sao thắng nó được? Nhất Nhất, ngoan, thêm ván nữa, khà khà, nhất định ta thắng!"Tạ Thiên Liêm vỗ ngực. Ông đọcsách nhưng nhưng chơi cờ ít. Vốnthấy Nhất Nhất thích uống thuốc lắm, nghĩ tới chuyện mấy ngày trước bắt đầu dạy nó chơi cờ, hôm nay hai người chơi ván, nếu Nhất Nhấtthắng có thể cần uống thuốc, nếunó thua được ăn kẹo phải uống thuốc luôn. Kết quả... kết quả đấu hết ván này đến ván khác mà chưa thắngđược ván nào!

      Tạ Thiên Liêm trừng mắt nhìn ThẩmMặc, biết lúc ông ở đây,Thẩm Mặc dạy gì cho Nhất Nhất?

      Thẩm Mặc cười khẽ: "Điệt nhi dạy Nhất Nhất. Thúc phụ lúc đầu quá mức khinh địch, tiếp đó lại đánh giá quá cao năng lực của Nhất Nhất, vội vàng xao động, vòng vo trăm cách, ngược lại bì được tâm tư đơn giản của Nhất Nhất, bị nhìn thấu triệt."

      "Ta hỏi ngươi!"

      Tạ Thiên Liêm lại gào ầm lên, dường như Nhất Nhất hình như cũng quen với tiếng quát của ông, bàn tay cầm bát thuốc cũng run rẩy nữa, uống hơi hết luôn. Tạ Thiên Liêm vội lấy kẹotừ trong ngực ra đưa cho Nhất Nhất, lấy lòng: "Nhất Nhất, nào, ăn kẹo di!"

      Nhất Nhất lau khóe miệng, lắc đầu, khua tay trung : "Thúc thúc ,nam nhi được sợ đắng."

      Nhưng ngay sau đó từ từ leo lên giường,bò lên người Thẩm Mặc, lấy quyển sách ra từ trong ngực, phối hợpnhìn lại.

      Tạ Thiên Liêm nhìn Thẩm Mặc tay trái cầm sách đọc chăm chú, rồi nhìn Nhất Nhất rúc trong lòng hai tay cầm sách , khóe mắt giật giật. Quyển sách này do ông nhờ người làm, vì muốn NhấtNhất có thể biết nhiều chữ hơn để chuyện với ông, phải muốn nóhọc dáng vẻ của Thẩm Mặc, thành ngườinhàm chán như Thẩm Mặc.

      "Ôi chao, Nhất Nhất, gia gia dẫn ngươi đichơi!" Tạ Thiên Liêm từ bỏ, cất bước tiến lên ôm lấy Nhất Nhất.

      Thẩm Mặc liếc nhìn ông với vẻ quái lại.Tạ Thiên Liêm cũng chỉ hơn mườimấy tuổi, thân thể lại cường tráng, khuôn mặt có râu quai nón chỉ đậm chấtgiang hồ, mang vẻ già cả chút nào. Nhưng theo như vai vế, Nhất Nhất thực phải gọi ông là gia gia...

      Thấy Tạ Thiên Liêm ôm Nhất Nhất định ra ngoài, cuối cùng Thẩm Mặc cũng lên tiếng: "Thúc phụ, điệt nhi phải bao lần nữa thúc phụ mới hiểu?"

      Nhất Nhất ở trong phủ, trừ hai người họra ai được biết.

      " phải chỉ là đứa bé thôi sao?Ôm chơi sao chứ? Cứ bảo lão tửnhặt ở đầu đường!" Tạ Thiên Liêm hơibực mình. Ngày nào cũng giấu nhẹm thằng bé trong phòng, hại ông lúc nhàm chán chỉ có thể chạy tới phòng này. Điềunày cũng sao, ông chị sợ NhấtNhất bị nhốt mà hỏng người.

      Thẩm Mặc nheo mắt, trầm giọng :"Điệt nhi thể chính là khôngthể."

      Đứa bé này, lúm đồng tiền ở má tráiquen thuộc như vậy, gương mặt cũng rấtgiống Quý Lê...

      Tạ Thiên Liêm còn định mở miệng thêm, đột nhiên bên ngoài ầm ĩ. Cửa sổ của căn phòng này dùng chất liệu gỗ đặcbiệt, cách rất tốt mà vẫn có thể nghethấy tiếng, xem ra ngoài kia rất hỗn loạn.

      Vội vàng ôm Nhất Nhất trở về đến bêngiường, Tạ Thiên Liêm nhét nó vào trongchăn, khẽ : "Nhất Nhất ngoan, ở yên trong chăn nhé."

      Thẩm Mặc cau mày, thản nhiên :"Thúc phụ ở trong phòng, điệt nhi ra ngoài xem thế nào."

      qua đặt sách trong tay xuống, lúc đứng lên khẽ ho khan hai tiếng, rồi đẩy cửa ra ra ngoài.

      Lúc mở cửa, thanh đập vào tai là tiếng của Thẩm Ngân Ngân.

      Tạ Thiên Liêm thở dốc, mấy ngày trước nàng bị đuổi khỏi cung khăng khăng gặp Thẩm Mặc. Thế nhưng mấy ngàytrước Thẩm Mặc gần như thể xuống giường, lại muốn NhấtNhất bị phát , nên vẫn trốn khônggặp.

      "Nhất Nhất, có chuyện gì đâu." Tạ Thiên Liêm nhàng vén chăn lên, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đen to của Nhất Nhất.

      Nhất Nhất chui ra khỏi chăn, rũ mắt ngồimột bên, hồi lâu giơ tay lên khuakhoắng: "Gia gia, có phải Nhất Nhấtkhông thể gặp người phải ?"

      Hốc mắt Tạ Thiên Liêm đỏ lên, ôm NhấtNhất, râu quai nón cọ lên gương mặt non mịn của nó, hạ giọng : "Dĩ nhiên phải! Là bọn chúng xứngvới Nhất Nhất của ta, làm ô uế mắt Nhất Nhất!"

      Ngoài kia, Thẩm Mặc đứng trước cơngió, gương mặt gầy gò trắng nõn khôngchút thay đổi, nhìn Thẩm Ngân Ngân vớiđôi mắt hề gợn sóng.

      "Sư phụ..." Thẩm Ngân Ngân vừa thấy Thẩm Mặc liền yên tĩnh, vội : "Sưphụ, con tìm..."

      "Ta biết." Thẩm Mặc thản nhiên .

      "Sư phụ, sư huynh thay đổi rồi."Thẩm Ngân Ngân đột nhiên khóc nức lên, nghẹn ngào : "Sư phụ, ngườiđang giúp sư huynh phải ? Sư huynh phải là sư huynh nữa rồi, đấy. Sư huynh chừa bấtcứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, sư huynh thứ gì sư huynh cũng lợidụng được, sư huynh ngay cả sư phụcũng có thể lợi dụng. Sư phụ đừng để sưhuynh lừa..."

      Chân mày Thẩm Mặc cau lại càng chặt, gương mặt vẻ kiên nhẫn,ngắt lời Thẩm Ngân Ngân: "Ngươi cho rằng ngươi ra khỏi cung thế nào?"

      câu khiến Thẩm Ngân Ngân đờ người. Nếu mấy tháng trước nàngvừa xuống núi vẫn là tờ giấy trắng, hiểu thế . Nhưng những ngàydu tẩu giang hồ với Trịnh Hàn Quân, nàng được nghe được chứng kiến khôngít chuyện, còn đơn thuần như trước nữa, tính tình lại càng thêmbướng bỉnh, liều lĩnh xông vào hoàng cung...

      Nhưng càng biết lòng người hiểm ác,càng thấy những thứ mà mình vẫn tintưởng trước kia trở nên khó hiểu.

      "Giọng của sư huynh lúc đó..." giống dối...

      "Cút, càng xa càng tốt."

      biết ngọn lửa vô danh độtnhiên dâng lên từ đâu, Thẩm Mặc lớntiếng ngắt lời Thẩm Ngân Ngân, xoay người mở cửa, lại nghe tiếng nàng : "Xin lỗi... Con , ... bao giờ gây thêm phiền toái cho hai người nữa... xin lỗi sư huynh hộ con..."

      Đóng cửa, thanh im bặt.

      Tạ Thiên Liêm đưa tay ra hiệu suỵt, đặtNhất Nhất vừa mới ngủ vào trong chăn.Nhìn Nhất Nhất nhắm chặt hai mắt màthở dài, lại ngẩng đầu lên : "Độc của Nhất Nhất bao giờ có thể giải?"

      Sắc mặt Thẩm Mặc trầm xuống, rũ mắt : "Hàn độc do sinh non và tích lũysuốt bao năm tháng xua được gần hết, nhưng tiếng này... Ba ngày nữa,nếu điệt nhi vẫn nghĩ ra cách giảiđộc, đưa nó về Tây Nam."

      "Ngươi muốn dùng..."

      "Ừ."

      Tạ Thiên Liêm liếc nhìn Nhất Nhất hô hấp ổn định, giật giật môi, cuối cùng thởdài, lời, chắp tay sau lưngrời .

      Ban đêm, hàn khí nồng đậm bao phủ khắp hoàng cung, Trầm Hương điện có lò sưởi lại lạnh lẽo. Diêu nhi đắp chăn nửa ngồi bên giường, nhìn LêTử Hà thay áo đen, gương mặt thanh túnhư phủ lớp sương mỏng, ánh mắttrầm tĩnh, môi mỏng khẽ nhếch.

      "Tiểu thư... lại định ra ngoài sao?"

      "Ừ." Lê Tử Hà gật đầu chút do dự. Mỗi ngày nghỉ đêm tại Trầm Hươngđiện, người ngoài cho rằng Lê phi khôngbiết tốt xấu, Vân Tấn Ngôn đều xem hai người như ngươi Quý gia, chỉ có chính nàng hiểu từng bước cần làm nhất.

      Diêu nhi hơi mất mát, ngồi dậy dựa lên thành giường, giọng khe khẽ, hơi lo lắng: "Tiểu thư, độc của Nhất Nhất... có thể giải được, phải ?"

      Nghe vậy, ánh mắt của Lê Tử Hà lóe lên,nhưng ngay sau đó gật đầu, quả quyết: "Nhất định giải được!"

      Nàng hỏi Diêu nhi chi tiết vụ hạ độc Nhất Nhất. Diêu nhi bởi vì mọichuyện quá gấp gáp, Phùng gia gia vào cung suốt đêm, vốn mang bệnh nặng còn chịu đả kích, Diêu nhi lúc rồiông mới hiểu ý, vội vã chạy về nhà chếthuốc, để Nhất Nhất thể lên tiếngnữa. Lại muốn để độc khí nhậpvào cơ thể thể giải, nên phá vỡ y lý chế thuốc bình thường. Quan trọngnhất, Diêu nhi biết rốt cuộc Phùng gia gia dùng những dược liệu gì,chỉ từ bệnh trạng Thẩm Mặc thểđoán ra, dùng thuốc linh tinh chỉ e độccàng thêm độc.

      Lê Tử Hà nheo mắt, buộc chặt mái tóc dài. Chắc chắn Phùng gia gia biết độc này khó có thể giải, nàng tinPhùng gia gia để mặc Nhất Nhất mangđộc vô danh mà tự sát. Trước khi chết,ông nhất định giữ lại phương thuốc, rấtcó thể ở trong tay Vân Tấn Ngôn!

      "Tiểu thư, cẩn thận chút..."

      Giọng khẽ khàng yếu ớt của Diêu nhikéo thần trí của Lê Tử Hà trở lại. Nàng gật đầu với Diêu nhi, độc dược phòng thân vẫn luôn mang theo người bị Vân Tấn Ngôn đoạt lấy, bây giờ chỉ mangtheo chủy thủ, nhanh chóng ra ngoài.

      Cúi đầu bước nhanh trong màn đêm.Mấy ngày nay Lê Tử Hà thăm dò canh giờ Ngự Lâm quân đến kiểm tra Trầm Hương điện, cẩn thận vượt qua, thẳngvề hướng tây.

      Giải độc cho Nhất Nhất, so với việc lấy phương thuốc từ tay Vân Tấn Ngôn, cómột cách khác dễ hơn nhiều.

      Hôm Thẩm Mặc cứu Nhất Nhất từng với nàng, nếu nắmchắc cách giải độc an toàn, dẫn Nhất Nhất trở về Tây Nam. Y thuật của ThẩmMặc, hoặc là độc thuật của Thẩm Mặc, đều từ y thư trong nhà. Mẹ từng là Thánh nữ được Thánh độc Tây Nam dạy, nhưng mười mấy năm trước chế độc nữa. Trước khi rửa tay chậu vàng hao tổn ba năm chế ra hai viên thuốc, có thể giải bách độc, viên tiến cống cho tiên đế, viên đểlại phủ đệ ở Tây Nam.

      Khi đó Lê Tử Hà mới chợt hiểu vì sao nàng dùng hoa túc dung đầu độc Vân Tấn Ngôn, ràng biết nhưng lại tương kế tựu kế, hề lo lắng mình chết vì độc.

      Độc của Nhất Nhất, tuy Thẩm Mặc cómột viên thuốc giải, nhưng để lại mộtviên trong hoàng cung, chẳng phải quá lợi cho Vân Tấn Ngôn rồi sao?

      Bước nhàng, Tây Cung, ở tận cùng phía tây có cung điện, tên là Bích Lạc, là nơi băng hà của tiên đế, từ đó về sau cửa điện đóng kín, ai dám vào.

      Lê Tử Hà đến cửa đại điện, ngẩng đầu, dưới ánh trăng le lói thấy tơ nhệnđóng dày đặc, khẽ đẩy, cánh cửa chỉđóng hờ, hề khóa lại, hơi dùngsức vang tiếng "kẽo kẹt". Thân hìnhLê Tử Hà vốn , khẽ mở chút rồi nghiêng người vào.

      Xuyên qua sân đến chánh điện, cửa vẫnkhép hờ, Lê Tử Hà hít sâu hơi rồi đẩy cửa vào.

      Bụi bặm phủ lớp dày bàn, ấmchén trà, sách bút nghiên mực, bình phong, giường thấp, đệm chăn đều lộn xộn. Bụi bẩn được quét sạch, hiển nhiên rất nhiều năm rồi chưa có ai tới.

      Lê Tử Hà nhíu mày. Trong Bích Lạc điện chưa từng có phi tử, nhưng lại là nơi tiên đế hay ở nhất, còn nhiều hơn cảLong Hoàn cung. Lúc nàng còn là Quý Lêtừng hỏi Vân Tấn Ngôn, lần nào cũng bị lơ đãng chuyển đề tài. Về sau vào cung muốn xem thử, lần nào tới cũngthấy trong mắt Vân Tấn Ngôn phủ lớpsương mù dày đặc. kéo tay nàng, : "Lê nhi, nơi khiến người ta đau lòng, đến nhiều cũng chẳng để làmgì."

      Khi đó nàng cho rằng "đau lòng" mà hắnnói, là chỉ tiên đế băng hà ở đây.

      Nhưng hôm nay xem chừng mọi chuyện chưa chắc đơn giản như vậy.

      Nàng ở bên Vân Tấn Ngôn nhiều năm,chưa từng nghe nhắc tới viên thuốcđó. Mặc dù vào cung làm Hoàng hậu, nàng cũng biết. Hồi đó với bản tính hiếu động, nàng thường xuyên lại trong hoàng cung, tới đâu cũng lục tung mọi thứ lên. Hơn nữa vì thân quen vớiPhùng gia gia nên cực kỳ nhạy cảm vớidược vật, nếu Vân Tấn Ngôn giữ viênthuốc bên người, thể có chuyệnnàng chưa phát ra.

      Nghĩ kỹ lại, đan dược có khả năng lớnnhất là được đặt ở Bích Lạc điện. Tuy sáu năm, mọi chuyệnthay đổi thế nào, nhưng dù chỉ có khả năng , cũng thể bỏ qua.

      Lê Tử Hà che mũi tránh bụi bặm, dằn lạicơn ho, đến bên cạnh bàn.

      Sách bút nghiên mực, bức họa, đưa mắt xuống phía dưới nhìn thấy ngăn kéo, nhàng đẩy ra, có vật gì. định vào phòng trong, lại liếc thấy thứ trắng xám nổi bật trong màu bụi xám ngoét, lại quay lại bên bàn, vươn tay gạt bụi liền chạm vào thứ nhưgiấy. Nàng nhàng gạt bụi tiếp, màuxám trắng dần dần lộ ra, ra là mộtcuộn tranh. Thế nhưng ánh sáng quá mờ, thể nhìn .

      nhàng cầm lấy, ghé mắt vào nhìn, tro bụi bám lấy nửa bức họa, thêmdấu vết ẩm ướt, thể nhận ra bức họa vẽ gì, chỉ loáng thoáng thấy vẽ mộtngười, chữ ở góc phải phía dưới còn chưa viết xong. Lê Tử Hà nhìn kỹ, hình như viết chữ "Thẩm"?

      nghi ngờ trong lòng lại thêm phần nào, liếc nhìn những cuộn tranh đặt bê cạnh bàn, định mở ra xem tiếp,tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bóng ngườixuất . Lê Tử Hà giật thót, đặt bứchọa xuống ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt lạnh băng của Vân Tấn Ngôn nhìn mình chằm chằm, dường nhưmuốn dùng ánh mắt như hàn kiếm mổxẻ mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :