1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51

      Duyệt nhi cố ý cất cao giọng, trong lòng Lê Tử Hà dấy lên hồi chuông cảnh báo. Bây giờ nàng mang thân phận nam tử, tất nhiên gặp riêng phi tử là hợp lễ nghĩa, còn bảo Duyệt nhi đứng canh chừng, nếu để Vân Tấn Ngôn bắt được khó lòng giãi bày. Để mặc Diêu nhi khóc lóc, Lê Tử Hà nhanh chóng dời bước đến bên cửa sổ, mở cửa định nhảyra ngoài tay bị kéo, người bỗng, ngã vào lồng ngực tràn đầy mùi thuốc.

      "Người... đến đây từ lúc nào?" Lê Tử Hàkhông hề hoảng hốt, khẽ hỏi.

      "Mới đến." Thẩm Mặc đỡ lấy Lê Tử Hà,trả lời đơn giản, rồi định kéo Lê Tử Hà rời .

      Lê Tử Hà nhấc bước, nàng muốnnghe xem Vân Tấn Ngôn gì vớiDiêu nhi. Thẩm Mặc nhận thấy ý đồ củanàng, khẽ : " nghe được đâu."

      Lê Tử Hà chịu từ bỏ, ghé đầu vàocửa sổ nghe ngóng hồi lâu mà vẫn hề thấy tiếng động nào, bất lực liếc mắtnhìn Thẩm Mặc rồi rũ mí mắt nhấc bướcđịnh rời . Nhưng chân lại mềm nhũn,gần như ngã xuống tuyết. Thẩm Mặc đỡlấy, khom lưng định bồng nàng, Lê Tử Hà khước từ: ", ở trong cung."

      Thẩm Mặc cười khẽ: " sao cả."

      Lê Tử Hà đứng vững, vươn bàn tay vốnmang màu vàng sẫm nhưng bị cơn giólạnh làm cho đỏ ửng, tay áo màu xanhđậm thỉnh thoảng phất qua năm ngóntay, cất giọng nhàng mà bình yên:" thôi."

      Thẩm Mặc bình tĩnh nhìn nàng, quậtcường mà bền bỉ, đôi mắt trong suốt ràng đượm nỗi bi thương mà gió khôngthể thổi tan, nhưng vẻ mặt lại hề mềm yếu. Điều nàng muốn phải là lệ thuộc, mà là sóng vai cùng bước.

      Vươn tay bao lấy năm ngón tay lạnhbăng, khẽ vận công.

      Lê Tử Hà chỉ cảm thấy thân thể dần dầnấm lên, cúi đầu theo Thẩm Mặc. cần lo bị Ngự Lâm quân bắt gặp, nàng biết Thẩm Mặc tìm con đường an toàn nhất. cần lo bịtrượt chân, nàng biết cho dù trượt chân, Thẩm Mặc đỡ được nàng trước khi nàng chạm đến mặt đất lạnh băng. cần lo trở lại Thái y viện phảiđối mặt với điều gì, nàng biết từ giây phút nàng bước ra khỏi cửa, Thẩm Mặc sắp xếp hết thảy...

      Đường chênh chếch, tuyết phủ dầy, thường xuyên chạm tới đầu gối của Lê Tử Hà. Nhưng đường cũng khó lắm, nàng chỉ cần men bước chân của Thẩm Mặc, giẫm lên dấu chân của , tiến từng bước từng bước lên phía trước là được. Dường như những dấu chân này còn giữ lại nhiệt độ của , khônghề cảm thấy chút lạnh lẽo chút nào.

      Lòng phòng bị sụp đổ trong nháy mắt, sau khi mềm lòng, nước mắt liền rơi. Giọt lệ vừa lăn xuống má bị đóng băng, nặng nề rơi xuống.

      "Thẩm Mặc, người có thứ mà mìnhmuốn bảo vệ ?" Giọng Lê Tử Hà khàn khàn, cố gắng đè nén nỗi nghẹn ngào.

      Thẩm Mặc nghe thấy ràng, nhíu mày, cũng quay đầu lại, trong giọng lạnh lùng trong trẻo chứa ấm áp:"Có."

      "Người bảo vệ thế nào?"

      "Dùng hết khả năng."

      Mái tóc đen dày của Thẩm Mặc bị giónhẹ nhàng thổi lên, dính tuyết nhưng vẫn mềm mại, phất qua mặt Lê Tử Hà,dường như có thể lau nước mắt chonàng. Đúng vậy, dùng hết khả năng làđược. Ban đầu nàng quyết định tiếncung báo thù cũng có ý nghĩ này, hômnay nàng dùng hết khả năng yêuthương bảo vệ Nhất Nhất, đền bù nhữngđiều để mất sáu năm qua. Đúng vậy,phải đưa nó xuất cung !

      "Thẩm Mặc, trở về Thái y viện, Tử Hà cólời muốn với người."

      "Ừ, được."

      "Thẩm Mặc, người biết chữa bệnh, cũngbiết giải độc phải ?"

      "Ừ, đúng."

      "Thẩm Mặc, chuyện lát nữa Tử Hà nóivới người, dù thế nào cũng phải đồng ý, có được ?"

      "Ừ, được."

      ...

      Gió tuyết dữ đội hơn, trong màn tuyết mênh mông, hai bóng dáng màu lam, trước sau, thứ gắn kết haingười là nhiệt độ truyền tới từ bàn tay nắm chặt. Phía sau để lại dấu chân cànglúc càng dài, rồi dần dần bị lấp kín, dấuvết khắc trong đáy lòng là chứnggiám duy nhất trong ngày đông.

      Vì Vân Tấn Ngôn đến nên Đào Yểu điệnđốt lò sưởi, trong điện mờ mịt, Diêu nhi vẫn núp trong góc khóc thút thít. Vân Tấn Ngôn đứng trong điện, nhìn từ cao xuống, trong mắt mang vẻ nghi ngờ khinh miệt, trong lúc đưa mắt nhìnquanh điện nhân tiện liếc nhìn nàng, rồinhìn Duyệt nhi tiến vào phía sau mình,cất giọng hỏi: "Ngươi chăm sóc chủ tửnhư vậy sao?"

      Duyệt nhi vội quỳ xuống, cất giọng run run: "Nô tỳ đáng chết! Nương nương phát bệnh, nô tỳ biết làm thế nào..."

      "Cho nên để mặc chủ tử ngươi mìnhtrong điện?" rồi lại đưa mắt nhìnmột vòng, ánh mắt sắc bén chiếu thẳngvề phía Duyệt nhi.

      Duyệt nhi nghe thấy giọng điệu trong lờicủa thở phào nhõm, biết Lê Tử Hà rời , nhưng vẻ mặt vẫn hốthoảng, dập đầu : "Nô tỳ đáng chết, nôtỳ đáng chết!"

      Vân Tấn Ngôn híp mắt, nhìn ra vấn đề, lạnh lùng : "Tự xuống chịuphạt ."

      Duyệt nhi vội vã dập đầu rồi lui ra, cửađiện đóng lại, chỉ còn tiếng khóc củaDiêu nhi quẩnquanh trong điện. Vân TấnNgôn cười khẽ, tròng mắt đen như chimưng săn mồi, đứng từ cao nhìn Diêu nhi cuộn tròn người lại, cất lời cắt đứttiếng khóc: "Trẫm tới, mục đích đạt được rồi, còn giả bộ sao?"

      Diêu nhi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ khẽmở ra, trong ánh sáng leo lắt nhìn thấyVân Tấn Ngôn, nhào tới như nhìn thấycứu tinh: "Tam điện hạ! Tam điện hạ xin hãy cứu tiểu thư! Tiểu thư thể chết được..."

      Vân Tấn Ngôn dịch người sang, Diêu nhi ngã lăn xuống đất, quay đầu lại thẫn thờ nhìn Vân Tấn Ngôn, đột nhiên ánh mắt trở nên lẫm liệt: "Ngươi... Ngươi khôngphải là Tam điện hạ! Ngươi là Hoàngthượng! Là Vân Tấn Ngôn trở thànhHoàng thượng, ha ha..."

      Vân Tấn Ngôn chỉnh lại tay áo, quayngười, khẽ cười : "Trẫm muốn xemxem, hôm nay ngươi còn có thể giở trò gì nữa."

      "Tiểu thư, tiểu thư đâu rồi..." Ánh mắtcủa Diêu nhi đột nhiên trở nên mê man,hốt hoảng nhìn quanh, chân giẫm lên mảnh sứ vỡ mà hề cảm thấy đauđớn. Nhìn đằng trước phía sau tấm bìnhphong, rồi lại nhìn tủ đồ, khóc nấc lên: "Tiểu thư... phải vừa nãy tiểu thư còn ở đây sao? Tiểu thư vẫn thathứ cho Diêu nhi phải ? Cho nên mất rồi? Tiểu thư..."

      Vân Tấn Ngôn nhướng mày, cười : "Sáu năm trước các ngươi cố ý đặt tro cốt của Lê nhi ở lãnh cung, trẫm cũng mặc các ngươi. Sáu năm qua, trẫm cũng muốn xem các ngươi có thể làm trò gì trong lãnh cung, xem dáng vẻ của ngươi ngày hôm nay, chẳng lẽ muốn tìm người tới rồi nàng chính là Lê nhi? Lê nhi chết sống lại bị các ngươi giấu giếm?"

      Sương mù trong mắt Diêu nhi dần tản mát, nhìn cửa sổ chằm chằm, rồi lại nhìnVân Tấn Ngôn cầu xin: "Tiểu thư, tiểuthư chết! Vừa rồi ta cònthấy tiểu thư, tiểu thư ra từ đằng đó."

      tay chỉ vào cửa sổ, Diêu nhi lảo đảo đứng dậy, nhào đến cửa sổ định mở ra, miệng ngừng lẩm bẩm: "Ta muốnđi tìm tiểu thư, tìm tiểu thư..."

      Vân Tấn Ngôn cất bước kéo cổ tay Diêunhi, tàn nhẫn : "Các ngươi ra vẻ huyền bí sáu năm là đủ lắm rồi!"

      rồi vung tay, Diêu nhi ngã xuống đất, tiếp tục kêu gào: "Ra vẻ huyền bí? Bọn ta ra vẻ huyền bí gì chứ? Là do ngươi đa nghi mà thôi!"

      Vẻ tối tăm trong mắt chợt lóe lên rồibiến mất, sau vẻ lạnh băng là tiếp cườiấm áp giả tạo: "Đúng! Trẫm rất đa nghi!Các ngươi đến lãnh cung hết lần này đến lần khác, Phùng gia gia năm lần bảy lượt ám chỉ trong lãnh cung có thứ quan trọng với trẫm? Đơn giản là muốn khiến trẫm nghi ngờ Lê nhi chưa chết! Trẫmdung túng các ngươi giả ngây giảdại, lời lẽ ngông cuồng, sáu năm qua có lúc nào nhắc nhở trẫm,trẫm nợ Lê nhi! Điều kiện tiên quyết chonhững dung túng này, ngươi biết là gì ?"

      Mắt Vân Tấn Ngôn ửng đỏ, dường như Diêu nhi tỉnh táo, yên tĩnh trở lại.

      "Là Lê nhi còn sống!" Đôi môi mỏng củaVân Tấn Ngôn khẽ mở, từng chữ từngchữ, hung ác nham hiểm nhìn chằmchằm vào Diêu nhi: "Trẫm tin che chở Phùng gia gia dành cho Lê nhi, tin tìnhnghĩa chủ tớ ngươi dành cho nàng, tincác ngươi diễn trò trước mặt trẫm! Cácngươi luôn nhằm vào Cố Nghiên Lâm, khiến hậu cung tối tăm rối loạn, trẫm cóthể quan tâm, thậm chí khi ngươibò lên giường trẫm, ngươi cho rằng trẫm biết ngươi muốn làm gì ư? Muốntrẫm nếm thử cơn đau xót khi mất con! Ngươi xem, những điều trẫm có phải là giả ?"

      Diêu nhi ngơ ngẩn gục xuống đất, đôimắt còn thần thái, thêm câu.

      "Phùng Tông thầm cấu kết với bộ hạ cũ của Quý gia bộ, trẫm lại cho rằng ông ta muốn thầm đưa Lê nhi ra ngoài, còn chưa ép hỏi hai câu, ông ta đãtự sát trong phủ! Hôm nay trẫm đích thân đến lãnh cung, tận mắt thấy tro cốtLê nhi, thực lòng rất hổ thẹn, cácngươi hài lòng chưa? Về phần nhữngbộ hạ cũ kia, các ngươi muốn dùng họgiành lấy giang sơn của trẫm ư?" Mắt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, cười tự giễu khiến khí trong điện lạnh thêmphần nào: "Ha ha, trẫm lừa mình dốingười sáu năm là đủ lắm rồi! Các ngươidùng thanh kiếm Lê nhi này đánh đâu thắng đó, gì cản nổi! Hôm nay, trẫm sợ cho ngươi biết, dù Lê nhi đứng trước mặt trẫm, cũng mảy may đả động được trẫm đâu!"

      Vân Tấn Ngôn liếc mắt nhìn Diêu nhi rồiphất tay áo rời , gần tới cửa điện, độtnhiên dừng bước, cười : "Đúng rồi, trẫm giữ lại chức phi cho ngươi,nhưng nếu ngươi an phận đừng trách trẫm hạ thủ lưu tình!"

      Diêu nhi ngồi dưới đất, tinh thần tỉnhtáo, đột nhiên cười rộ lên. Cái gì gọi là thông minh quá bị thông minh hại, Vân Tấn Ngôn thông minh cả đời mà hồ đồ nhất thời, cho rằng ai ai cũng tâm tư thâm trầm như , chế ra chuyện tiểu thư chưa chết có gì tốt cho họ chứ? Loại người vô tình vô nghĩa như , để chohắn thỉnh thoảng nhớ đến tiểu thư là cóthể thương tổn được sao? Nực cười! Haylà cho rằng ai ai cũng như , vì quyền vì thế chừa bất cứ thủ đoạn nào, mượn danh nghĩa của tiểu thư triệu tập bộ hạ cũ?

      Ha ha, tất cả mưu đồ đều chỉ để Nhất Nhất có thể tồn tại.

      Phùng gia gia thực đành lònggiấu giếm, mới nhắc tới lãnh cung. Ôngkhông đành lòng là vì còn ôm tia hi vọng, nhưng nàng hiểu tất cả tình,biết thừa lòng như tro tàn. Người này hoàn toàn có trái tim!

      Trận tuyết rơi ba ngày, cuối cùng cũng thấy trời xanh.

      Lê Tử Hà rúc trong chăn của Thẩm Mặc, lộ nửa cái đầu ra, miễn cưỡng hỏi: "Giờnào rồi?"

      "Giờ Thân." Thẩm Mặc đặt sáchxuống,mỉm cười với nàng.

      Lê Tử Hà giật mình, bật dậy: "Nên chẩn mạch cho Vân Tấn Ngôn rồi."

      "Đừng vội, hôm nay triệu kiến Vân Hoán, rảnh rỗi sớm như vậy đâu."Thẩm Mặc vuốt tóc Lê Tử Hà, phủ thêmáo ngoài cho nàng.

      Lê Tử Hà gật đầu, mấy hôm nay Vân Tấn Ngôn lại bắt đầu lên cơn quái gở, mộtngày gọi nàng chẩn mạch hai lần, mộtlần sớm lần muộn, chẩn mạch xongcũng cho nàng lui, để nàng đứngmột bên, còn dặn dò cần đến Đào Yểu điện, thế nên mấy ngày nay cũng tìm được cơ hội gặp Diêu nhi.

      "Thẩm Mặc, người... bằng lòng giúp TửHà sao?" Lê Tử Hà ngập ngừng lên tiếng, muốn đưa Nhất Nhất xuất cung,bằng sức lực của mình nàng thìđúng là thể.

      Thẩm Mặc mỉm cười, gật đầu : "Hômđó phải ta đồng ý với ngươi,dù có chuyện gì cũng giúp ngươi sao?"

      "Nhưng... gặp nguy hiểm..." Lê Tử Hàrũ mắt khẽ , nàng hề kiêng kị cho biết tồn tại của NhấtNhất. Thẩm Mặc hoảng hốt trong chốc lát, nhưng chần chừ mà đồng ý ngay lập tức, có thể đưa Nhất Nhất xuất cung.

      Nhưng, mặc dù Vân Tấn Ngôn khôngbiết, Nhất Nhất vẫn là hoàng tử duy nhấtcủa , nếu hành động này bị ngườiphát ...

      "Đừng lo ngại, nhiều lắm là nửa tháng, tasẽ sắp xếp." Thẩm Mặc cốc đầu Lê Tử Hàđang ngơ ngẩn, hàng mày đuôi mắt đềuẩn chứa ý cười ấm áp.

      Lê Tử Hà rũ mắt, việc đến nước này,cho dù Phượng ấn ở trong tay, nàngcũng thể có được tín nhiệmcủa bộ hạ cũ Quý gia trong thời gianngắn, vậy chỉ có thể dựa vào lực lượng trong tay Thẩm Mặc. Thẩm Mặc mấy ngày sau Bình Tây vương đến Vân Đô,đến lúc đó trong cung rát náo nhiệt, càng náo nhiệt càng hỗn độn, dễ dàngđục nước béo cò.

      Nhất Nhất ở lãnh cung quá lâu rồi,nàng muốn đợi thêm nữa.

      Lê Tử Hà gật đầu, sửa sang lại y phục,vội vã ra ngoài, loáng thoáng nghe thấyThẩm Mặc hỏi câu, giọng khẽkhàng, mơn trớn bên tai: "Quý Nhất đirồi, còn ngươi?"

      Trái tim dập rộn lên, nhưng bị tiếng mởcửa che giấu, gió lạnh ập tới, nàng cất bước rời . Nhất Nhất rồi, còn nàngthì sao?

      Chưa từng nghĩ tới, bây giờ nàng chỉ muốn Nhất Nhất cách xa nơi này, đểThẩm Mặc điều trị thân thể cho nó, chữahọng cho nó...

      Cần Chính điện rất ấm áp, chẩn mạch xong, Lê Tử Hà nghiêm chỉnh đứng sangbên như mấy ngày trước. Hôm nay đốimặt với Vân Tấn Ngôn, còn nỗithù hận khó có thể khống chế như trướckia nữa, nàng còn nghĩ tới nhữnggì mình và Vân Tấn Ngôn trả qua, chỉ lẳng lặng tính ngày. Thẩm Mặc , khi Bình Tây vương đến, lam nhan thảocũng đến.

      "Lê ngự y và Thẩm y sư quen biết từ ba năm trước à?" Vân Tấn Ngôn đột nhiên lên tiếng.

      Lê Tử Hà nhanh chóng hoàn hồn, cungkính đáp: "Bẩm Hoàng thượng, đúng lànhư vậy."

      "Thầy trò hai người tình nghĩa thể so sánh với người thường." Dường như Vân Tấn Ngôn chế nhạo, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà rũ mắt, cúi đầu : "Cũng nhờ sư phụ ưu ái."

      "Vậy ngươi có biết, Thẩm y sư còn nữ đệ tử, là con của quận trưởng Tây Nam ?" Vân Tấn Ngôn nhắc đến Thẩm Mặc, có vẻ như rất hứng thú, cấtcao giọng hỏi tiép.

      Lê Tử Hà trả lời thành : "Biết ạ."

      "Trẫm nghe , rất nhiều thảo dượctrên núi Vân Liễm có nguồn gốc từ quận Tây Nam, biết có chuyện này hay ?"

      "Thần chưa từng tới Tây Nam, thể biết được." Lê Tử Hà che giấu ,nếu thảo dược của núi Vân Liễm đến từ Tây Nam, lúc này biến sắc mặt, độc của hoa túc dung đến từ núi VânLiễm cũng phải có khả năng.

      Vân Tấn Ngôn liếc nhìn Lê Tử Hà từ trênxuống dưới, thần sắc trong mắt khó dò,rồi lại để lộ niềm vui thích, tiếp: "Vậyngươi có biết, năm đó Bình Tây vươngphi là thánh nữ của Thánh Độc giáo, thứam hiểu nhất chính là hạ độc giải độckhông?"

      Lê Tử Hà ngẩn ra, nhưng ngay sau đósắc mặt lại trắng bệch, nàng hiểu hơn bất kỳ ai khác, y thuật của Thẩm Mặc, ngoại trừ các loại thảo dược đủ hình đủsắc, ra còn am hiểu độc dược...

      "Nhìn phản ứng của Lê ngự y, chắc là biết phải ?" Vân Tấn Ngôn ra vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cười : "Đừng lo, trẫm vẫn chưa điều tra được thân phận của Thẩm y sư."

      "Chuyện riêng của sư phụ, đồ nhi có quyền hỏi." Trong đầu đột nhiên hỗn loạn, cỏ dại trào dâng từ đáy lòng, chiếmtrọn lòng nàng, rồi lại bị câu kia củaVân Tấn Ngôn nhổ hết, sạch đến mức khiến lòng người trống rỗng. Chút hơiấm còn sót lại tay bị mồ hôi quét sạch, nhưng vẫn phải buộc mình câu này.

      "Trẫm cũng chỉ tò mò, khanh lui xuốngtrước ." Vân Tấn Ngôn tỉ mỉ quan sát Lê Tử Hà, buông tha bất kỳ biểu mặt nàng, cười tươi rói, khoát tay ra lệnh cho rời .

      Lê Tử Hà lặng lẽ lui ra, đột nhiên cảm thấy bầu trời xanh lam trong vắt chợt tối sầm lại.

      Vân Tấn Ngôn ở trong Cần Chính điện đột nhiên lạnh mặt, biết có gãmặc đồ đen từ đâuchui ra, quỳ dưới đất,Vân Tấn Ngôn chỉ hờ hững cất lời: "Thấyrõ rồi chứ? ."

      "Nô tài cả gan! Muốn sống hay muốn chết?" Nam tử mặc đò đen cất giọngkhàn khàn trầm thấp, vẫn hề ngẩng đầu lên.

      "Chết!" Ánh mắ Vân Tấn Ngôn rét lạnh, như thể hóa thành thanh kiếm sắc, rồi lại nhu hòa. Con ngươi như nước mùa xuân lưu chuyển, cười như Tu La: "Tốtnhất là ở trước mặt ."

      Phải làm ngay trước mặt Thẩm Mặc.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52

      Lê Tử Hà thất hồn lạc phách ra khỏi CầnChính điện, trở về Thái y viện theo thóiquen, trong đầu vẫn quẩn quanh những lời Vân Tấn Ngôn với nàng. Độc thuật của Bình Tây vương phi, y thuậtcủa Thẩm Mặc, thảo dược núi Vân Liễm, thân phận của Thẩm Ngân Ngân...Như vậy, thân phận của Thẩm Mặc...

      Nghĩ đến đây, Lê Tử Hà chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm, lòng như có tảng đá lớn chặn lại, khỏi bước nhanhhơn, có mấy lời phải hỏi mới được.Nhưng hít sâu hơi, bình ổn lại tâm trạng, lúc chợt phát ra có điều đó bất thường. Sau lưng nàng chợtlạnh , trong lòng chợt dội lên nỗi sợ biết từ đâu tới, vội vàng lấy thuốchoàn trong tay áo nhét vào miệng.

      Đến chỗ hẻo lánh, Lê Tử Hà dứt khoát dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy càng tĩnh lặng, nhưng ngay sau đótrước mặt bỗng tối sầm, chóp mũi xộcmùi thuốc, nhưng nỗi kinh hoàng được áp chế trong nháy mắt. Cũng may có chuẩn bị từ trước, giữa ban ngày banmặt lại có lại có người lén la lén lút, tấtnhiên phải dùng thuốc. Uống thuốc rồi có thể chống đỡ được chút. Nhưng ai muốn đối phó với nàng chứ?

      Lê Tử Hà muốn hét lên, nhưng bốn chữ "Giết người diệt khẩu" lên trong đầu khiến nàng nuốt hết mọi suy nghĩ. Hai mắt nhắm lại, thân thể mềm nhũn, nàng thấy ngoan ngoãn làm bộ nhưtrúng chiêu còn an toàn hơn phảnkháng.

      Bị người khiếng xóc nảy lên xuống,thuốc dần dần có tác dụng, mơ hồ có ý thức trở lại. Lê Tử Hà siết chặt bàn tay,để móng tay găm sâu vào lòng bàn tay,nhắc nhở mình được ngủ.

      "Ở đây ."

      Giọng khàn khàn, sau đó thân thể chợt đau nhói, nàng bị ném xuống đất.

      "Ra tay bây giờ à?"

      Giọng của nam tử khác.

      ", Hoàng thượng ra lệnh xử lý trước mặt Thẩm Mặc."

      Những lời này khiến Lê Tử Hà tỉnh táo ngay lập tức, Vân Tấn Ngôn à...

      Lát sau nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì nữa, Lê Tử Hà cố gắng mở mắt,mơ mơ màng màng, nhánh cây đan xen, dường như có sương mù tràn ngập, nhưng vẫn nhận ra đây là nơi nàng và Vân Tấn Ngôn chạm mặt vô số lần. Đây là nơi nàng từng nếu có rừngđào tốt biết mấy.

      Giờ đây hoa đào có, nhưng vẫnmuốn giết mình!

      Lê Tử Hà mỉm cười, vuốt lồng ngực, lạnh, nóng mà chết lặng.

      Vực người dậy, băng qua ngọn núi này chính là Thái y viện, Thẩm Mặc... đợi nàng...

      Cất bước khó khăn, cây đào như có thểdi chuyển, lúc vẫn chỉ ở trong khu vực đó, thân thể càng lúc càng yếuđi, sương mù trước mắt càng lúc càngdày đặc. Mồ hôi lạnh giọt, Lê Tử Hà chống tay lên cây đào, lòng thầmhiểu, phải phải vì thuốc mê mà hai người kia yên tâm để nàng ở đây, mà bởi vì nơi này có bày trận.

      ra rồi, Lê Tử Hà ôm lấy cánh tay, dựa vào cây đào ngồi xuống, vùi đầuvào cánh tay. Hơi lạnh, ngẩng đầu nhìnbầu trời, sương mù hơi u, nếu buổitối có tuyết... Đột nhiên nhớ lạ buổi đêmở ngoài Vân Đô, bị thương vùi mìnhtrong tuyết như vậy mà nàng còn khôngchết, hôm nay nàng cũng ...

      ra được nàng chờ...

      Nàng tin, có người đến cứu nàng...

      Bầu trời quang đãng chưa được mộtngày, đến nửa đêm lại nổi bão tuyết. Đến khi trời sáng, hoàng cung lại bao trùm trong tuyết, tuyết vẫn ngừng rơi,bay lả tả, phất phơ giáng trần như lôngngỗng.

      Ngụy công công cởi áo choàng cho Vân Tấn Ngôn, phủi bông tuyết còn chưa tan, cung kính đứng hầu ở bên.

      Vân Tấn Ngôn cất bước vào Cần Chính điện, tâm trạng rất tốt, vừa mới ngồi xuống liền vỗ tay hai phát, trong điện lập tức có nam tử mặc hắc y xuất rồi quỳ xuống đất. Vân Tấn Ngôn nhướngmày hỏi: "Chuyện thế nào rồi?"

      "Bị nhốt trong trận!" Nam tử trầm giọng đáp: "Thẩm Mặc tìm đêm."

      "Tìm được những kẻ mình trong Ngự lâm quân chưa?" Khóe miệng Vân TấnNgôn khẽ nhếch, ánh mắt tràn ngập vẻchắc thắng, tiện tay mở tấu chương.

      "Vâng, phàm là những kẻ có động tĩnh khác thường đêm qua, sáng nay đều bịbắt hết rồi."

      "Lê Tử Hà... Vẫn chưa ra tay sao?" Cái tên này, nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, cười khẽ.

      "Thẩm Mặc chưa tới, tạm thời ra tay."

      Vân Tấn Ngôn nhìn lướt qua tấu chương,để sang bên, nụ cười mặt vô cùng khó lường: "Vậy cho conđường sống." Thế lực của Thẩm Mặc lợi hại như trong tưởng tượng,hơn nữa hình như có biện pháp thú vị hơn để... đối phó với ...

      "Tuân chỉ!"

      "Bây giờ Thẩm Mặc ở đâu?" Lúc này Vân Tấn Ngôn mới ngẩng đầu, nhìn lướt qua người áo đen trước mặt. Cho tới nay tỉ mỉ bồi dưỡng tâm phúc, nằm vùng ởcác nơi hẻo lánh trong hoàng cung, nóiđúng hơn là những nơi hẻo lánh trongtriều đình.

      Nam tử định mở miệng, đột nhiên ánh mắt rét lạnh, nhìn về phía cửa điện.Vừa quay lại nhìn, cửa bị mở tung, sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Ngụy côngcông: "Thẩm ngự y!"

      Thẩm Mặc người đầy băng tuyết, mái tóc dài đóng đầy băng, lông mày và lông mi đều đọng sương trắng. Trườngbào màu xanh đậm như được nhuộm thành màu đen, sát khí toát ra, đôi mắtlạnh như băng đến mức huyết sắc trongmắt cũng ngưng tụ lại, động tác khônghề chần chừ, lao thẳng về phía Vân Tấn Ngôn.

      Người áo đen khi nãy còn quỳ dưới đất kinh hãi, tung mình đến trước ThẩmMặc định ngăn cản, bị Thẩm Mặc khôngchút do dự ra chưởng, khiến hắnhộc máu tươi, ôm ngực trơ mắt nhìnThẩm Mặc như quỷ sát, trong nháy đãghìm lấy cổ Vân Tấn Ngôn, áp lên váchtường. Lời thốt khỏi miệng Thẩm Mặcnhư được ngâm trong băng tuyết, lạnh đến mức khiến người ta khỏirùng mình, "! Tử Hà ở đâu?"

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn hơi trắng nhưng có vẻ sợ hãi, cười khẽ: "Ngươimuốn làm gì trẫm?"

      "Tử Hà ở đâu?" Giọng điệu của ThẩmMặc vẫn lạnh tanh, hề nhượng bộ.

      "Tạ công tử! Ngươi dám cả gan giết trẫm sao?" ràng Vân Tấn Ngôn thể thở được, nhưng chịu yếu thế, từng chữ đều như nghiến răng thốt ra.

      "Ha, ta sợ ngươi lúc nào chứ?" Thẩm Mặc siết chặt tay, nụ cười quỷ dị chưatừng thấy, cứ như rưới mùi máu tanh:"Cho tới bây giờ chỉ có ta muốn hay , có ta dám hay ! Làmtổn thương người ta , ngươi cho rằngcòn được may mắn như lần trước ư?"

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn đỏ lên, nội côngcủa Thẩm Mặc rất cao, khiến khôngthể phản kháng dù chỉ chút.

      Người áo đen vừa gục dưới đất tung chưởng, tàn nhẫn lao tới. Còn chưa tới gần, Thẩm Mặc vung trường tiêu, ámkhí trong tay áo bay ra, nơi ám khi bay qua ám đen. Người áo đen kinh hoàng, gắng sức lắm mới tránh khỏi độc khí. Thẩm Mặc lại ép hỏi: " lần cuối cùng, Tử Hà ở đâu?"

      Như thể cảm xúc bị đè nén bấy lâu đều phun trào, giọng khàn khàn mà trầm thấp.

      Vân Tấn Ngôn cam lòng yếu thế, sắc mặt hết trắng lại đỏ, nhưng chịu chữ.

      Người áo đen thấy tình thế ổn, vội mở lời: "Rừng đào sau Thái y viện! Nếu e rằng..."

      chưa xong, bóng dáng màu xanhđậm xẹt qua trước mắt như thể cơn gió. Vân Tấn Ngôn ngã nhào xuống đất, ngoài điện huyên náo, Ngự Lâm quân chạy tới.

      Nhưng người tới còn chưa tướng mạo thích khách, chỉ thấy cửa Cần Chính điện mở ra, dường như có bóng người vụtqua trước mặt, sau đó là tiếng mắng mỏgiận dữ của Vân Tấn Ngôn: "Cút!"

      Sắc mặt Ngụy công công trắng bệch, vào trong thấy thi thể người áo đen, tự đánhmà chết.

      Bão tuyết ngừng, trĩu nặng cànhđào, càng lúc càng dày thêm, cứ nhưmuốn khiến cành đào phải gãy nát mớichịu bỏ qua. Dưới gốc cây đào là thân thể nhắn, co rúc lại, còn run rẩy. Tuyết rơi từng bông từng bông,chôn vùi vật sống cuối cùng trong rừngđào này.

      Phía sau Thẩm Mặc là những bông tuyết tung bay cuồn cuộn, nơi qua, chỉ có dấu vết mờ nhạt, tuyết trắng tinh khiết trở thành màu chói mắt nhất. Màu xanh, màu xanh, thứ tâm niệm chỉ có màu xanh đậm kia thôi.

      Gió thổi tới, phất qua cành đào, tuyết rơi, vang tiếng lộp bộp.

      Ánh mắt Thẩm Mặc sáng ngời, người ở ngay trước mắt. Bàn tay run rẩy phủituyết đọng, màu xanh dần lộ ra. Tuyếttrắng đen xem với mái tóc đen, lạnhcứng đến mức hề có sinh khí.

      Đôi mắt Thẩm Mặc như muốn máu, tay bắt mạch Lê Tử Hà, tay đặt ở đại huyệt sau lưng, nín hơi vận khí.

      Bông tuyết vẫn rơi xuống, chạm vàothân thể hai người, nhưng lại tiêu tánkhông còn dấu vết. Thân thể cứng ngắccủa Lê Tử Hà dần dần đọng nước, ấm áp ướt át.

      Tuyết tung bay, gió thổi tới, tuyết hóa, người tan.

      Lê Tử Hà chợt thở ra hơi, ngã vào lòng Thẩm Mặ. Thần kinh lạnh băng đến chết lặng tìm được cảm giác, ấm áp, ướtát, bao quanh lấy mình, mùi thuốc màng danh lợi luôn khiến mình an tâmđến thế, nhịn được muốn tới gầnhơn, dùng hết sức đề kể sát mùi hương này hơn chút. Nàng hít hơi, thanh như tới từ phương xa: "ThẩmMặc..."

      "Ừ, đừng ngủ nữa, ta... dẫn nàng về nhà..."

      "Thẩm Mặc..." Lê Tử Hà lại rúc vào lòngThẩm Mặc, gương mặt khôi phục tri giácmang theo nụ cười khổ sở. Khi ý thứcbắt đầu dội về, đây là điều đầu tiên nàngmuốn hỏi: "Người từng... là con của Bình Tây vương... Có phải ?"

      "Ừ, phải." Giọng hờ hững, mang theo tình cảm, nhưng lại như cơn gió ấm áp, vốn có thể làm con ngườichạm tới ấm áp.

      Lê Tử Hà mới hơi mở mắt lại nhắm mắtlại, dường có thứ gì đó lướt qua khóemắt, nhập vào băng tuyết rồi tìmthấy tung tích. Vươn tay ôm lấy hơi ấmduy nhất, Lê Tử Hà cười khẽ, nở nụ cười ý tứ hàm xúc: "Thẩm Mặc... TửHà... vừa nằm mơ..."

      giấc mơ vừa ngắn lại vừa dài.

      Trong mơ Quý phủ vẫn còn đó, trong mơ là cảnh xuân mơn mở, trong mơ nàngcười như hoa mùa hạ.

      Phụ thân trong mơ cầm thánh chỉ màu minh hoàng, mặt đỏ ửng, vừa vào nhà đãđã hớn hở : "Lê nhi, hôm nay hoàngthượng hạ chỉ tứ hôn! Lê nhi có phúc!"

      Sắc mặt Quý Lê ửng đỏ, oán hận :"Cha, cha gì vậy?"

      "Gần mười lăm rồi còn chưa xuất giá, con có biết bao nhiêu người chê cười ? Khà khà, lần này là thế tử củaBình Tây vương đích thân gặp vua cầuthân, có hai, đúng là có mộtkhông hai!" Quý Ninh mặt mày hớn hở,vô cùng vui vẻ, chú ý đến tiếng chén trà rơi xuống đất giòn vang: "Thếtử này năm đó được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, ngay cả tên của thế tử..."

      " lấy chồng!" Quý Lê đứng phắt dậy, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vẻ kiên quyết.

      Quý Ninh cau mày: "Lê nhi được làm loạn! Cha và Tạ Thiên Thương cũngđược coi là chiến hữu nhiều năm, contrai của ông ta rất tuấn tú, tác phongnhanh nhẹn, kém Tam hoàng tử! Tây Nam biết có bao nhiêu nữ tửsay lòng, tiếc rằng cậu ta tính tình hờhững..."

      "Cha là người hờ hững, người hờ hững sao biết ?" Quý Lê ngắt lời Quý Ninh, nũng nịu: "Cha... Cha nỡ để nữ nhi gả xa như vậy sao?"

      Quý Ninh né tránh Quý Lê, : "Ngườihờ hững khi có lòng, chắc chắn toàn tâm toàn ý với con. Hôm nay cậu ta đích thân xin ý chỉ của Hoàng thượng,chắc chắn có lòng với con từ trước..."

      " lấy chồng lấy chồng! Dùthế nào nữa, con cũng lấychồng!"

      "Hoàng thượng hạ thánh chỉ, sao có thể làm loạn được?"

      " lấy chồng!"

      " theo Tam hoàng tử, về sau chỉ có chịu khổ thôi..."

      " lấy chồng!"

      ...

      Giấc mơ hoàn chỉnh sứt mẻ bị giólạnh thổi bay, câu " lấy chồng" vang, ba chữ cố chấp mà tràn đầy kiêu ngạo. Lê Tử Hà cảm thấy nhức đầu,dường như có ai dùng vũ khí sắcbén khuấy đảo trong đầu nàng. Trầm lặng, rúc vào ngực Thẩm Mặc, mùi thuốc quẩn quanh chóp mũi, yên lòng hơn.Giấc mơ... còn chưa kết thúc...

      Quý Lê đau lòng khóc lóc, Khúc ca cakhông biết phải làm sao, cất giọng tinhkhôi: "Lê nhi, muội muốn lấy chồng lấy! Ca ca giúp muội!"

      "Huynh giúp muội thế nào?" Quý Lê đãkhóc đến mức sưng đỏ cả mắt, kỳ vọng nhìn Quý Khúc Văn.

      "Muội cần lo." Quý Khúc Văn cười, vươn tay nhéo mũi Quý Lê: "Hếttrận này ca ca ra ngoài làm chút chuyện,trở lại đợi uống rượu mừng của muội và Tấn Ngôn."

      " ư?" Nữ tử xinh đẹp nín khóc mà cười.

      "Ca ca lừa muội lúc nào chứ?" Quý KhúcVăn khoanh tay, liếc xéo Quý Lê.

      "Lê nhi thích ca ca nhất!"

      Tiếng cười như chuông bạc, hoa nở hoatàn, ngày giao nhau giữa mùa hạ và mùathu năm đó, chôn rất nhiều người, cất rất nhiều chuyện.

      Lê Tử Hà hít mũi, vì sao mạch suy nghĩcủa mình tỏ tường như vậy? Vì sao, rõràng là chuyện trải qua rất nhâu rồi, mà vẫn hằn sâu tiêu tan? Giọng của Vân Tấn Ngôn năm đó vang vọngbên tai vô số lần. Hồi đó nàng cho là tin vui kinh thiên, hôm nay, đối với nàng mà , là tin dữ động địa.

      "Lê nhi, chủ động xin từ hôn, hôn ước bị hủy rồi..."

      Hủy rồi, hủy mối tình, hay kết mối thù?

      Năm đó khiến nàng vui khiến nàngmừng là nửa câu đầu, hôm nay, khiếnnàng đau khiến nàng thương là nửa câusau.

      "Bình Tây vương bị ám sát, thế tử giữ đạo hiếu ba năm, vì vậy chủ độngxin chỉ..."

      Gió lại thổi, khiến lòng người ẩm thấp lạnh mát, ràng rúc trong lòng ngực ấmáp, ràng chìm trong mùi thuốc khiến nàng an tâm, ràng ôm chặt lấy người nàng sợ mất , vẫn cảm thấy... khắcsau... xa...

      "Thẩm Mặc, người từng người có thứ muốn bảo vệ, đó là gì?" Thân thể Lê Tử Hà dần dần ấm áp trở lại, lời toát ra mềm mại vang trong lòng Thẩm Mặc.

      "Người." Thẩm Mặc vén lại tóc cho Lê Tử Hà, nhìn hơi nước người nàng sắp bốc hơi hết, khống chế nội lực: "Ta từng... muốn bảo vệ... bốn người..."

      "Bốn?"

      "Ừ. Cha, mẹ, nàng, còn..." Thẩm Mặc chợt cười, trong gió tuyết mang vẻ vô cùnggượng gạo.

      "Quý Lê." Lê Tử Hà tiếp lời, trong lòngkhẽ đau, dằn tiếng nghẹn ngào, hỏi: "Người từng gặp nàng sao?"

      "Ừ," Thẩm Mặc ôm nàng vào lòng, đứng dậy: "Cũng giống nàng, từng gặp... rất lâuvề trước..."

      Lê Tử Hà rũ mắt, lẳng lặng rúc trong lòngThẩm Mặc, chậm rãi nhắm mắt lại, tự chủ bắt đầu nhớ lại những ngày còn là Quý Lê. Nam tử, những namtử mà nàng quen biết, chỉ có Vân TấnNgôn và Khúc ca ca.

      Lê Tử Hà lại mở mắt ra, lần đầu tiênquan sát Thẩm Mặc kỹ lưỡng. Đôi mắthẹp dài, con ngươi đen bóng, đôi môimỏng, luôn mỉm cười với mình, chiếc cằm kiên nghị mất vẻ nhu hòa,dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, lúc nhìnmình lại như trút toàn toàn bộ sực lực. Gương mặt như vậy, tuấn mỹ đến mức ai có thể bỏ qua, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại để mắtđến... nhớ ... nhớ từng gặp ...

      "Thẩm Mặc, người thích Quý Lê ư?"

      " từng."

      "Tại sao người lại thích nàng?"

      " biết."

      "Thế còn Tử Hà?"

      "Ừ, ta nàng..."

      Vội vàng kịp chuẩn bị, Lê Tử Hà ngờ Thẩm Mặc lại thẳng thắn như vậy, trái tim run lên, cảm giác chua cay toát ra từ đáy lòng, chậm rãi lấp đầy từng ngóc ngách trong cơ thể, hóa thành câu hỏi yếu ớt nơi đầu môi.

      "Vậy... Vì sao người lại Tử Hà?"

      Gió thổi qua, tóc của Thẩm Mặc mơn trớn mặt Lê Tử Hà, ngưa ngứa.Thẩm Mặc nhìn phương xa, gì, hồi lâu sau, giống như trải qua lúc tự hỏi, lời thốt ra vẫn là hai chữ đó: " biết..."

      Lê Tử Hà giương mắt, ngửa mặt nhìnThẩm Mặc: "Nhưng Tử Hà là người Quýgia."

      " sao cả."

      Chóp mũi Lê Tử Hà cay cay, rúc đầu vào sâu trong lòng Thẩm Mặc, lên lên xuống xuống theo bước chân của . Nàng cất giọng rầu rĩ: "Trước kia, những gì ngườinói, có phải mẫu thân người dạyngười buông bỏ nỗi hận ?"

      "Ừ, đúng."

      "Mẫu thân người... Sau khi phụ thân người qua đời, uất ức mà chết, có phảikhông?"

      "Ừ, đúng."

      "Vậy người... có hận Quý Lê ? Vì sao báo thù?"

      Bước chân Thẩm Mặc chậm dần rồidừng lại, cúi đầu hôn lên mắt Lê Tử Hà,lát sau ngẩng đầu lên, nhìn màu tuyết mênh mông, cười khẽ: "Hận ư? Báo thùư? , ta chưa từng nghĩ tới, lúc ấyta chỉ nghĩ, cả đời này đừng để ta gặp lại Quý Lê nữa."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53


      Thẩm Mặc , đời này bao giờ muốn gặp Quý Lê nữa. Thẩm Mặc , Lê Tử Hà.

      Nhưng Lê Tử Hà lại là Quý Lê.

      Lê Tử Hà từ từ mở mắt ra, bông tuyếtphất phơ, tầm mắt mơ hồ, hốc mắt nóngrực. Thậm chí màn tuyết mênh mangcũng thấm đẫm sương mù. Hít sâu hơi, nàng chìa tay ra, bông tuyết rơi vào đầu ngón tay lập tức tan chảy, quanh co hồi rơi xuống. Cuộc đời của tuyết chỉ có vậy thôi sao?

      Ngắn ngủi như vậy.

      Thế còn đời người?

      Vì sao lại dài tới mức thấy điểm tận cùng.

      "Thẩm Mặc... người ... cuộc đời này dài đến đâu..." Lê Tử Hà chớp chớp mắt, đột nhiên sinh lòng ngờ vực. Nàng sống lại là để trả thù hay trả nợ?

      Thẩm Mặc cúi đầu nhìn nàng, hôn giọt nước tinh khiết lông mày của nàng. vẫn mang vẻ hờ hững, nhưng Lê Tử Hà lại thấy kiên định trong mắt ,giọng ấm áp tinh khiết như hoa nở:"Có ta ở đây, nàng chết. Cuộc đời của nàng chỉ có thể dài hơn ta..."

      Lê Tử Hà nhắm mắt, vùi sâu vào lòng Thẩm Mặc, nỗi chua xót dâng trào. Tâm tư tinh tế như Thẩm Mặc cũng thể hiểu được ý tứ trong câu hỏi của nàng...

      Nàng chỉ muốn đoạn tuyệt niềm thương,cắt đứt mối hận, mong sao kiếp này mau kết thúc. Như vậy mới có thể vô tư trongsáng đứng trước mắt Thẩm Mặc cườiríu rít.

      "Thẩm Mặc, chúng ta đâu vậy?" Hơi ấm từ lòng bàn tay Thẩm Mặc dần dần truyền khắp toàn thân. Lê Tử Hà tỉnh táo hơn, tầm mắt cũng mơ hồ nữa,nhận ra con đường mà Thẩm Mặc đikhông dẫn đến Thái y viện.

      "Vân Tấn Ngôn phát ra thân phận của ta, người nằm vùng trong Ngự lâm quân cũng bị diệt trừ. Sáng nayta nóng lòng tìm nàng... suýt nữa còn giết ... Mưu đồ hành thích Hoàngthượng phải là chuyện chơi, chắcchắn có người tới bắt giữ, chừng khu rừng này bị bao vây rồi."

      " định giết Tử Hà để muốn dụ người ra mặt sao?" Lê Tử Hà vội hỏi.

      Thẩm Mặc gật đầu, cười khẽ: " nghi ngờ thân phận của ta từ lâu rồi, nhưng tavẫn chịu thừa nhận, cũng tìm được sơ hở. Ta nên nghĩ đến nàng sớm hơn mới phải, nàng phải chịu khổ như vậy."

      đến đoạn sau, chân mày Thẩm Mặc hơi nhíu, sức lực tay tăng thêm. LêTử Hà chỉ cảm thấy toàn thân như đượcrót vào luồng sức mạnh vô cùng dễ chịu, tuyết giăng đầy trời lại như ánh mặt trời ngày xuân, ấm áp vô cùng. Mùi thuốc quẩn quanh chóp mũi càng khiếnnàng cảm thấy an tâm. Khẽ thở dài, Vân Tấn Ngôn nhiều lần nhắc tới quan hệ củanàng và Thẩm Mặc, quả nhiên có mưu đồ, biết Thẩm Mặc coi trọng đồ đệ này,nếu nàng mất tích, chắc chắn dốc sức tìm kiếm.

      Thương tổn người trong lòng kẻ khác để đạt được mục đích của mình đúng là tác phong của Vân Tấn Ngôn.

      "Vậy bây giờ người định mang Tử Hà đâu?" Vừa nãy Thẩm Mặc đưa nàng về nhà...

      Ngay cả Phùng gia gia cũng mất rồi, nhà ở đâu đây?

      "Xuất cung."

      "!" Lời phản đối vuột khỏi đầumôi mà cần suy nghĩ. Sao có thểxuất cung được? Nhất Nhất vẫn còn ở đây, Diêu nhi vẫn còn ở đây, thù cònchưa...

      Lê Tử Hà nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc, ánh mắt vốn kiên định đột nhiên yếu thế. Cách của Thẩm Mặc rất có lý, erằng thế lực của Bình Tây vương là điều khiến Vân Tấn Ngôn lo lắng nhất. Nếuhắn muốn nhằm vào Thẩm Mặc, dùkhông ra tay chính diện ra tay với mình. Hoàng cung này nên ở lâu,có điều...

      "Vân Tấn Ngôn vẫn chưa đánh giá được thực lực của Bình Tây vương có phải ?" Mạch suy nghĩ của Lê Tử Hà linh hoạt hơn nhiều, lời ra cũng có hơi sức hơn.

      Thẩm Mặc gật đầu: " phái quân tới Tây Nam, ngoài mặt công bố đóng ở biêncương, ra muốn xem chừng thúc phụ, e sợ binh lực của thúc phục quá mạnh, tạo thành uy hiếp cho . Tính tình của thúc phụ... Vân Tấn Ngôn muốn biết, thúc phụ lại càng muốn giấu, cho tới bây giờ, Vân Tấn Ngôn vẫn chưathể tìm hiểu được thực hư, lại càngkiêng kỵ."

      "A..." Lê Tử Hà khẽ mỉm cười, ngẩng mặt : "Vậy cần phải lo lắng,chúng ta cứ xuống núi trở về Thái y viện , có việc gì đâu."

      " vậy là sao?"

      "Vân Tấn Ngôn này, nếu vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc mọi chuyện ra tay. lại kiêng kỵ Bình Tây vương,nên dám tùy ý động vào người. Cố gia vừa mới bị tiêu diệt, lòng quânkhông yên. đả thương người, nếu như bây giờ Bình Tây vương làm phản, vô cùng loạn lạc, thể khốngchế chiến cuộc. Trái lại, nếu giữngười ở trong cung, còn có thể khiến Bình Tây vương dè chừng, chỉ có lợi chohắn..." Lê Tử Hà nhìn tuyết chạccây, khẽ khàng suy nghĩ trong lòng.

      Thẩm Mặc cúi đầu cười tiếng, muốn lừa Lê Tử Hà xuất cung quả dễ dàng...

      "Thôi, vậy chúng ta trở về Thái y viện."Thẩm Mặc ôm Lê Tử Hà chuyển hướng,cười : "Lời của nàng cũng làm cho ta nghĩ đến, bằng chúng ta làm phảnluôn , thế nào?"

      Nụ cười tênh, len lỏi vào lòng nàngnhư nước chảy, lời cực kỳ ngẫuhứng lại khiến lòng Lê Tử Hà chùng xuống. Tạo phản, lời như vậy mà Thẩm Mặc có thể thản nhiên như bảo nànguống nước ăn cơm vậy.

      "Vì sao người phải làm phản chứ?" Lê Tử Hà khẽ hỏi, giọng hơi run rẩy:"Kẻ có lỗi với người là Quý gia mà."

      Thẩm Mặc gì, bước chân hơi chậm lại, lúc sau mới : "Chẳng ai có lỗi với ta cả, nếu nàng muốn phản, ta phản. Nếu ép ta phản, ta ắt phảiphản!"

      Lê Tử Hà ngẩng đầu lên, thấy tròng mắt đen của Thẩm Mặc mông lung nhìn về phía trước, phảng phất ánh sáng. Lê Tử Hà bỗng nhận ra, sau vẻ dịu dàng của Thẩm Mặc là lạnh lùng kiên quyết mànàng chưa bao giờ phát ra. Có phảichỉ cần chạm đến ranh giới củahắn, mãi mãi mang dáng vẻ ôn hòa như ngọc. Nhưng khi chạm đến, lạihoàn toàn trái ngược mà nàng thểnào tưởng tượng ra nổi...

      "Chuyện Quý Nhất... Người còn giúp TửHà ?" Lê Tử Hà chần chừ lên tiếng.Nếu Thẩm Mặc hận Quý gia, về sau nàngsẽ thừa nhận thân phận mặc xử trí. Nếu hận, nàng cũng nghĩ hết cách để đền bù.

      Có nợ phải trả.

      Nhưng trước tiên phải cứu Nhất Nhất ra , còn món nợ này, nàng trả sau.

      " phải hôm nay ta mới biết thânphận là người Quý gia của nàng." Thẩm Mặc dừng bước, nhìn Lê Tử Hà với vẻ oán trách: "Trong mắt nàng, ta hẹp hòiđến vậy sau?"

      Lê Tử Hà tránh khỏi ánh mắt của ánh, rũmắt cười khẽ, che giấu tâm trạng. NgườiQuý gia sao, thế Quý Lê sao, có thể cho qua ...

      "Thẩm Mặc, thả ta xuống." Lê Tử Hà giãy giụa, ngẩng đầu cười với Thẩm Mặc.

      " sợ lạnh sao?" Ngồi trong tuyết cảđêm, tuy dùng nội lực xua tan hàn khí cho nàng, nhưng đôi chân ấy còn có thểđi được sao...

      Lê Tử Hà lắc đầu, nụ cười rạng rỡ chưatừng có, trượt khỏi cánh tay Thẩm Mặc.Đứng trong đống tuyết, hai chân nàng hơi bủn rủn, níu lấy tay phải của ,ngửa mặt lên cười : " thôi."

      Thẩm Mặc khó hiểu, nhưng vẫn mặcnàng, kéo tay nàng bước chậm rãi.

      Thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy nàngchăm chăm cúi đầu, giẫm lên dấu châncủa mình, theo mình từng bước . Thi thoảng thân thể lảo đảo, lúc này liềnvươn tay kia ra, hai tay cùng níu lấy , khóe miệng chậm rãi nở nụ cười tươi róihồi lâu tiêu tan.

      "Thẩm Mặc, sau này, Tử Hà theo bước chân của người thế này mãi, có được ?" Lê Tử Hà ngẩng đầu, vừa lúcđụng vào mắt Thẩm Mặc, gạt bỏ tất cả tạp niệm cười với . Về sau, những ngày như vậy có lẽ còn nhiều...

      Khoảnh khắc đó, Thẩm Mặc thấy tuyếtrơi khắp trời như lông ngỗng, nhưng lạicảm thấy mùa xuân tới rồi.

      Ngày đó, Thẩm Mặc và Lê Tử Hà xuống núi, trong cung quả nhiên có động tĩnh gì kỳ lạ. Vừa trở về Thái y viện, có thánh chỉ, rằng Thẩm Mặc có công hộ giá, phần thưởng là được nghỉ trongcung dưỡng thương nửa tháng. Thái y viện đồn đại ríu rít, lúc ấy Thẩm Mặc giết thích khách mặc đồ đen hành thích hoàng thượng hiên ngang mạnh mẽ thế nào, nhưng lại lặng lẽ bình thản rời .Tất cả mọi người ngờ ngoài y thuật ra, Thẩm Mặc còn biết võ. Ánh mắtmọi người nhìn đều như ngưỡng mộ thần thánh, vừa kính vừa sợ.

      Lê Tử Hà ngồi trong tuyết đêm, mặc dù Thẩm Mặc dùng nội lực xua khí hàn cho nàng, nhưng trở lại Thái y viện vẫn ngã bệnh. Thẩm Mặc dứt khoátchuyển đồ của nàng về phòng mình, trông nom ngày đêm rời.

      "Thẩm Mặc, ngày mai ta khỏi, có thể ra ngoài rồi." Lê Tử Hà dựa lên vai , khẽ .

      Mấy ngày nay nàng sốt ruột muốn thăm Nhất Nhất, gặp Diêu nhi, nhưng ốm đau đến mức nổi. Hôm nay uống nốt thang thuốc cuối. Thuốc hoànnàng chuẩn bị cho Nhất Nhất tuy trân quý, nhưng thể chữa hết mọi bệnh. Bệnh của Nhất Nhất phải hốtthuốc đúng bệnh. Mà Diêu nhi, từ ngàycấm túc đến nay vẫn chưa nghe ngóngthêm tin tức gì, đều là lời đồn về Tô Bạch được sủng ái, ngày qua ngày lại được sủng ái thêm, nhưng đượcsủng ái như mình tưởng tượng. Những tú nữ cùng đợt với nàng được thị tẩm thụ phong cũng được sủng ái, nhưngthời gian Vân Tấn Ngôn đến Lê Bạchđiện của nàng ta lại khá nhiều.

      Thẩm Mặc rời mắt khỏi trang sách, xoa đầu Lê Tử Hà, dịu dàng : "Ừ, nếu nàng muốn ra ngoài, vậy ngày mai được rồi."

      "Thẩm Mặc, gần đây... người đichẩn mạch cho Tô Bạch ư?" Vừa nghĩđến Tô Bạch, Lê Tử Hà liền nghĩ đếnchuyện Vân Tấn Ngôn ra lệnh cho ThẩmMặc chẩn mạch cho Tô Bạch. Đến giờnghĩ lại, có lẽ bởi vì Tô Bạch rất giốngQuý Lê, nên sắp xếp như thế để kích thích Thẩm Mặc ư?

      Thẩm Mặc lắc đầu, khinh thường : " bảo ta bị thương cần điều dưỡng,nhàn hạ nửa tháng, còn làm gì?"

      "Người..." Lê Tử Hà rũ mắt, đặt sáchtrong tay xuống, chậm rãi : "Người gặp Quý Lê, vì sao lần trước còn hỏi ta Tô Bạch có giống nàng ..."

      Thẩm Mặc ngừng lại, liếc nhìn Lê Tử Hà,thấy nàng nhíu mày, vuốt ve chân màynàng, khẽ cười : " nhớ ... Tađã quên dáng vẻ của nàng ta rồi."

      Lê Tử Hà chợt cảm thấy biết nên khóc hay nên cười, Thẩm Mặc nhưvậy để an ủi nàng sao? Thấy nàng hỏiđến nữ tử từng thích, sợ nàng khó chịu nên nhớ ? Nhưng nàng chính là nữ tử kia...

      "Năm..." Lê Tử Hà mở lời muốn hỏi : Năm đó lúc Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì...

      Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương, sau đó vì giữ đạo hiếu nên Thẩm Mặc từ hôn. Nhìn lại, phản ứng đầu tiên của LêTử Hà chính là Khúc ca ca ám sát vì mình muốn gả cho Thẩm Mặc. Nhưng suy xét cẩn thận, Khúc ca ca phải là người lỗ mãng như vậy, nếu có phải giết người giết Thẩm Mặc luôn cho nhanh, có phải dễ dàng hơn ? Giết Bình Tây vương, nếuThẩm Mặc là người cố chấp, chịutừ hôn, họ cũng còn lời nào đểnói...

      Huống chi, võ công của Khúc ca ca cũngkhông quá tốt, ít ra cũng kém hơn ThẩmMặc, bên cạnh Bình Tây vương thể có kẻ mạnh. Như vậy, làm sao có thể thuận lợi giết Bình Tây vương được?

      Cho nên năm đó thậm chí nàng hềnghĩ đến cái chết của Bình Tây vương có liên quan đến Khúc ca ca. Nàng vẫn cho rằng Khúc ca ca hứa giúp nàng chỉ đểdỗ nàng vui vẻ mà thôi...

      Nhưng câu hỏi đến khóe miệng lại bị Lê Tử Hà nuốt xuống. Trước kia nàng chưa bao giờ giấu diếm mức độ hiểu biết củamình về Quý phủ, quan tâm đếnchuyện Thẩm Mặc nghi ngờ thân phận của nàng. Nhưng hôm nay, nàngbỗng sợ hãi, nếu Thẩm Mặc hỏi nàng sao lại biết nhiều như vậy, nàng nên trả lờithế nào?

      "Thuốc được chưa?" Lê Tử Hà thay đổichủ đề. Bây giờ phải khỏi bệnh rồi tìm cơ hội đến Đào Yểu điện. Năm đó chắc Khúc ca ca sợ mình lo lắng nên mới giấu giếm, nhưng chưa chắc huynh ấy giấu Diêu nhi...

      Nếu Khúc ca ca giết Bình Tâyvương, giữa nàng và Thẩm Mặc bớt mối hận gia đình này. Liệu có thể... ítnhất cũng có thể giữ trạng thái như ngày hôm nay ...

      "Nào." Thẩm Mặc cầm lấy bát thuốc, đưa đến khóe miệng Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà uống hơi, rồi lấy thứ gì đó từ tay áo, nhét vào miệng.

      Thẩm Mặc cười dịu dàng: "Kẹo ư?"

      Lê Tử Hà gật đầu: "Nhất Nhất cho."

      "Nhất Nhất?"

      "Quý Nhất."

      Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, cười : " ra nàng cũng ăn kẹo." Trước kianàng uống thuốc đều hết trong hơimà hề nhíu mày.

      Lê Tử Hà cười khẽ gì, khẽ tựađầu lên vai Thẩm Mặc, hít hà mùi thuốcphảng phất nơi chóp mũi. Nếu đắngrồi, dù đắng nữa cũng sao cả, nhưng thưởng thức vị ngọt, ai còn muốn nếm vị đắng chát thấu xương nữa?

      Cửa sổ chợt ập tới cơn gió lạnh, Lê Tử Hà rùng mình, nhìn thấy nam tử mặc đồ Ngự Lâm quân quỳ trước Thẩm Mặc, chắp tay : "Công tử."

      Lê Tử Hà thấy nhìn mình với vẻquái dị, rụt đầu lại, định cách xa ThẩmMặc chút bị giữ lại, tựa vàolòng , nghe tiếng trầm thấp truyền đến từ lồng ngực đến màng nhĩ mình: "Thế nào rồi?"

      "Trong Ngự lâm quân chỉ còn ba mươisáu huynh đệ của Ám Bộ. Ba ngày sauvương gia tới Vân Đô. Đây là đồ côngtử muốn."

      Ba câu đơn giản dứt khoát, nam tử lấymột bọc vải đen từ tay áo, đặt lên bàn, rồi lại quỳ xuống.

      Thẩm Mặc cầm lấy, trầm giọng : "Luiđi."

      Nam tử chắp tay hơi thi lễ, lùi lại rồibiến mất còn dấu vết.

      Lê Tử Hà chớp chớp mắt, hiểuhỏi: "Điều mà vừa lúc nãy có ý làngười trong Ngự lâm quân vẫn chưa bịloại bỏ hết sao?"

      "Ừ." Thẩm Mặc gật đầu, nếu bị Vân TấnNgôn bắt hết quá dễ dàng rồi.

      "Thứ kia?" Lê Tử Hà nhìn cái bọc màuđen.

      Thẩm Mặc cười khẽ, từ từ mở cái bọcmàu đen kia ra. Là nhánh cỏ, bốnchiếc lá tỏa ra như chiếc quạt, ở giữa là màu xanh lam quỷ dị, dọc ra ngoài lạidần dần biến thành màu xanh biếc.

      Lê Tử Hà nhận lấy, là lam nhan thảo.

      Hôm sau, lúc Lê Tử Hà nghĩ xem phải tìm lý do gì để đến Lê Bạchđiện Tô Bạch sai người tới chotruyền. Lê Tử Hà cầm lam nhan thảo, hề do dự theo cung nữ. Cỏ được hái từ nửa tháng trước, nửa thángsau héo.

      Lê Bạch điện vẫn xa hoa như vậy, nhìn lướt qua biết là đồ của Hoàng thượng.Nghiên Vụ điện trước kia vắng lạnh, còn Đào Yểu điện ồn ào náo nhiệt, Lê Bạch điện bây giờ lại vui vẻ hân hoan.

      Tô Bạch chớp mắt, chốc chốc hỏi cung nữ cái này, lát lát lại hỏi thái giám cái kia, khiến họ cười khanh khách trả lời thành . Thấy Lê Tử Hà tới, càng cười vui vẻ: "Lê ngự y khỏi bệnh chưa?"

      Lê Tử Hà vội quỳ xuống hành lễ, xong rồi đáp: "Phiền nương nương phải lolắng. Thần khỏi được mấy hôm rồi."

      "Vậy tốt." Tô Bạch cười thản nhiên, để lộ lúm đồng tiền nơi má trái. Vết thương Diêu phi gây ra biến mấthoàn toàn.

      "Thải nhi lấy bánh ngọt, Yến nhichuẩn bị chút trà . Hai người các ngươi giúp ta đến Ngự thiện phòng nhắcnhở đồ ăn ngày hôm nay, buổi tối Hoàng thượng định qua..."

      Tô Bạch sai người này, bảo người kia, bất tri bất giác Lê Bạch điện chỉ còn lại Tô Bạch và Lê Tử Hà. Tô Bạch cũng định vào bên trong, thoải máingồi ghế quý phi, dịu dàng cười : "Lê ngự y, chuyện giao cho Lê ngự y lầntrước..."

      "Thần cũng đến vì chuyện này." Lê Tử Hà chắp tay, ngay sau đó lấy lam nham thảo từ tay áo. Tiến lên vài bước, đặt lênbàn.

      Hai mắt của Tô Bạch nhất thời sáng lên,cầm lấy lam nhan thảo, quan sát kỹ lưỡng rồi ngẩng đầu lên : "Cái này... làlam nhan thảo sao?"

      " thể giả được!"

      "Xì!" Tô Bạch cầm khăn che miệng cười: "Tất nhiên bổn cung tin Lê ngự y, NgânNgân từng với bổn cung ít chuyện về Lê ngự y. Ví dụ như nhữngthảo dược đặc biệt núi Vân Liễm tới từ Tây Nam. A, nghe độc dược Tây Nam mà Hoàng thượng từng trúngphải..."

      Ánh mắt Lê Tử Hà trầm xuống. Uy hiếp nàng ư? Thẩm Mặc với nàng, thảodược núi Vân Liễm tới từ Tây Nam bị phá hết. Uy hiếp này quá hạnrồi!

      "Nương nương yên tâm sử dụng làđược." Lê Tử Hà thờ ơ, trầm giọng .

      "Cái này... dùng thế nào?" Tô Bạch mở to mắt, tò mò .

      Lê Tử Hà vẫn cúi đầu, khẽ : "Nếunương nương muốn dùng hoa lam nhanđể níu giữ Hoàng thượng, hãy tưới máu vào, ba ngày nở hoa, đỏ mộttrắng. Màu đỏ nương nương dùng, màu trắng Hoàng thượng dùng, có điều..."

      Lê Tử Hà dừng lại, Tô Bạch lắng nghe, vội hỏi: "Có điều gì cơ?"

      "Có điều... Thuốc này rất độc, nếu nươngnương dùng, có thể..." Lê Tử Hà ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tô Bạch, thành khẩn : " thể sinh con..."

      Tô Bạch giật mình, lam nhan thảo tay rơi xuống bàn, nhưng dường như sợ rơi vậy bị hỏng nên vội nhặt lên.

      Lê Tử Hà chắp tay : "Dùng hay ,kính xin nương nương cân nhắc kỹ lưỡng. Thần làm hết những gì có thể,xin cáo lui!"

      Tô Bạch thể gì, Lê Tử Hà lui ra.

      Ngoài điện tuyết bay tan tác, ánh mặttrời nhu hòa chiếu xuống, tuyết đọng trắng xóa như được rắc ánh sáng bảy màu. Lê Tử Hà quay đầu lại liếc nhìn LêBạch điện, cười khẽ.

      Lam nhan thảo, dược tính độc, nếu tưới nước mưa bình thường mộttháng nở hoa, sắc hoa vàng nhạt; nếu tưới máu nữ tử, ba ngày sau nở hoa, đỏ trắng, màu đỏ nữ tử dùng,màu trắng nam tử dùng. Nếu khiến nam tử nữ tử trồng hoa, thực ra là sau khi uống, nam tử chỉ có thể hợp hoan với nữ tử.

      Có điều, nữ tử bị nhiễm độc tính mà thể sinh con. Mà nam tử, Lê Tử Hà vỗ đầu, hình như quên với Tô Bạch, cả đời nam tử chỉ có thể hợp hoanvới nữ tử đó, nếu đau như có vạn con côn trùng cắn xé xương tủy.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54


      "Nàng muốn Vân Tấn Ngôn dùng lamnhan thảo sau?" Thẩm Mặc loay hoay với đống hoa cỏ bên cửa sổchẳng biết được trồng từ khi nào, ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Lê Tử Hà bướcvào, nhướng mày hỏi. Lê Tử Hà vẫn tỉnhbơ, đến ngồi bên cạnh bàn, bình tĩnh rót chén trà, lúc lâu sau mới thản nhiên cười : " phải là Tử Hà có cho dùng hay , người có quyền quyết định là Tô Bạch."

      "Nàng với Tô Bạch độc tính của lam nhan thảo chưa?" Thẩm Mặc cúi đầunhìn cành hoa hơi khô héo, ngắt lákhô. Lạnh thêm mấy ngày nữa hoa này chết héo.

      Lê Tử Hà nâng chén đến khóe miệng,khẽ hớp ngụm, nở nụ cười nhạt, ánh mắt mang vẻ khinh thường: "Tất nhiên phải cho Tô Bạch biết ảnh hưởngcủa thuốc."

      Thẩm Mặc cười khẽ, Lê Tử Hà vẫn chưa bị thù hận làm mờ mắt.

      "Nếu nàng độc tính, chắc chắn Tô Bạch dùng độc hề do dự. phải như vậy hại Vân Tấn Ngôn dễ hơn sao?" Biết ý nghĩ của Lê Tử Hà, Thẩm Mặc vẫn hỏi.

      Lê Tử Hà đặt chén trà xuống, rũ mí mắt:"Người Tử Hà muốn trả thù chỉ có Vân Tấn Ngôn mà thôi. Tô Bạch và ta khôngthù oán, Tử Hà có quyềntước mất thứ quan trọng nhất đối với nữ tử của nàng ta để đạt được mục đích. ra hậu quả để nàng ta tự lựa chọn, dù cuối cùng nàng ta có hạ độc hay , Tử Hà cũng thẹn với lương tâm."

      "Thế Vân Tấn Ngôn sao?"

      "Nếu Tô Bạch chịu dùng, Tử Hà đối phó với bằng cách khác. Nếu dùng, do tự chuốc lấy!" Giọng nóicủa Lê Tử Hà sâu cạn, nhưng lại vô cùng quyết tuyệt. Lần trước hạ độc bị Vân Tấn Ngôn phát , hơnnữa thân phận của Thẩm Mặc bị phơi bày trước ánh sáng, chắc chắn ta đề phòng mình, đích thân ra tay hạ độc là điều bất khả thi. Nếu Tô Bạch cầu, nàng cũng vui lòng thuận nước đẩy thuyền. Về phần Tô Bạch có thể hạ độcthành công hay , phải dựa vàobản lĩnh của nàng ta rồi.

      "Nhưng nàng che giấu ảnh hưởng củathuốc với Vân Tấn Ngôn, nếu biết chuyện này có lẽ Tô Bạch băn khoăn. nửa giấu nửa, và giấu diếmtoàn bộ có gì khác nhau?" Thẩm Mặc khẽ thở dài, ngừng động tác tay, từ cửasổ tới ngồi xuống cạnh bàn.

      Lê Tử Hà cười khẽ: "Người là nam tử,sao có thể hiểu tâm tư nữ tử? Nếu TôBạch băn khoăn muốn hạ độcnữa. Nàng ta đơn thuần đến mứccho rằng thuốc này có bất kỳ ảnh hưởng nào tới Vân Tấn Ngôn. Nhưngnếu nàng ta đòi thuốc, chắc hẳn muốnVân Tấn Ngôn sủng ái mình nàng ta. Nếu , bây giờ nàng ta được sủng áiđến thế, cần gì phải dụng độc chứ? Con người quả nhiên biết thỏa mãn."

      "Nữ tử đều muốn người trong lòng sủng ái mỗi mình thôi ư?" Thẩm Mặc đột nhiên chuyển đề tài, nhìn Lê Tử Hà bằng ánh mắt sáng quắc.

      Ánh mắt Lê Tử Hà chợt lóe lên, gật đầu.Mặc dù từ Quý Ninh dạy nàng, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, mặc dù chuyện vành tai mái tócchạm nhau với Vân Tấn Ngôn trởthành xa xưa, nhưng vẫn có thể tưởngtượng ra tâm trạng lúc đó. Nàng khôngmuốn chia sẻ với bất kỳ nữ tử nàokhác, nếu phải là thiên tử, có lẽ Quý Lê trở thành phụ nhân đố kỵ người người khinh thường, cấm phuquân nạp thiếp...

      Dù chết sống lại, nàng cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có gì sai. Nếunguyện chia sẻ với người khác, nàng chỉmuốn tin tưởng đó là do nữ tử bất đắc dĩ, hoặc đủ ...

      Thẩm Mặc mờ mịt gật đầu, đột nhiên cười khẽ: "Thảo nào cha ta chỉ có mình mẹ ta là thê tử."

      Lòng Lê Tử Hà chùng xuống. Năm đóBình Tây vương và Bình Tây vương phiquen biết thương nhau ở chiếntrường. Hai người đều quản lý Tây Nam,tình cảm sâu nặng, trở thành giai thoạicủa Vân Quốc, gần như ai khôngbiết đến. Cho nên, bây giờ nàng còn nhớ , lúc ấy Bình Tây vương bị ám sát,ngay sau đó là tin Bình Tây vương phi uất ức mà chết...

      "Xin..."

      " liên quan gì đến nàng!" Thẩm Mặc cầm tay Lê Tử Hà, ánh mắt hơi lóelên. Nhưng khi ngước mắt lên lần nữa,con ngươi trở nên trong suốt: "Nàngđịnh bao giờ đưa Quý Nhất ra ngoài?"

      "Càng sớm càng tốt." Lê Tử Hà trả lờikhông hề do dự.

      "Được, ta sắp xếp chuyện này."

      Lê Tử Hà cảm kích gật đầu, tự chủđược nghĩ đến Diêu nhi, hỏi: "Đào Yểu điện có người của Vân Tấn Ngônkhông?"

      "Nàng muốn đến Đào Yểu điện?"

      "Ừ."

      Thẩm Mặc rũ mắt: "Bây giờ Đào Yểu điện gần như lãnh cung rồi, tất nhiênkhông có ai trông chừng. Nếu nàng muốn qua cẩn thận chút là được, tốt nhất nên qua lúc tối muộn."

      "Được."

      Lê Tử Hà nghe vậy, đứng dậy định , Thẩm Mặc kéo nàng: "Định luôn ư?"

      Lê Tử Hà lắc đầu, nhìn bầu trời qua cửasổ, ánh mắt trầm xuống, khẽ : "Chuyện Đào Yểu điện để sau. Bây giờ Tử Hà phải đến phủ thừa tướng chuyến."

      "Gặp Mộ Phiên Ngô à?" Thẩm Mặc cau mày.

      "Ừ."

      Màu mắt của Thẩm Mặc tối sầm lại, chânmày cũng nhíu chặt hơn, nhưng nhiều lời, buông tay Lê Tử Hà rồi : "Nhớ về sớm. Ta đưa nàng đến Đào Yểu điện."

      "Ừ." Lê Tử Hà thản nhiên cười mộttiếng, cảm thấy lòng mình bình an hơn nhiều.

      Nhưng nghĩ đến Mộ Phiên Ngô, nụ cười mặt vẫn còn hơi cứng ngắc. Gần đâymọi chuyện ập tới liên tiếp, lâu rồi chưa thăm ...

      Phủ thừa tướng còn vẻ tăm tối như trước, tuyết trắng bao trùm, cảnh tượng phồn thịnh vui tươi. Nhìn sắc mặt của hạ nhân, Lê Tử Hà liền có thể đoánđược gần đây tâm trạng của Trịnh Dĩnhrất tốt. Cố gia bị loại bỏ, ít nhất ở bề nổi, Trịnh gia nắm trọn triều đình. có lòng đề phòng mà còn đắcthắng, đích xác là chuyện mà cái đầu kia làm...

      Lần này là quản gia Trịnh phủ dẫn Lê Tử Hà tới trước phòng Mộ Phiên Ngô. Lê Tử Hà nhìn cửa phòng như chỉ khép hờ, đẩykhẽ, quả nhiên mở ra.

      Đập vào mắt chính là bờ vai gầy gò nhưng thẳng tắp của Mộ Phiên Ngô. ngồi xe lăn gần cửa sổ, ánh mắt mêly nhìn ra ngoài. Ánh trời chiều vừa lúchắt vào cửa sổ, chiếu lên gò má của , như thể phủ ánh vàng. Cái bóng chạy dàitrên bàn hề nhúc nhích, gió thổitừng cơn khiến mái tóc đen và tà áotrắng của phấp phới quấn quanh.

      Lê Tử Hà trở tay đóng cửa lại, tiến lênphía trước đóng cửa sổ, đẩy xe lăn rồinói: "Ngày đông gió rét, huynh vốn nhiễm hàn khí, sao lại ngồi trước cửa sổ?"

      Động tác của Lê Tử Hà quá mau, ống tayáo phất qua mặt bàn làm rơi ấm chén. Tiếng động giòn tan vang lên, sau đó cănphòng lại tĩnh lặng, lúc sau mớinghe Mộ Phiên Ngô cất lời sâu xa ẩnchữa nỗi bi thương: "Muội nhớ đến ta rồi."

      Mắt Lê Tử Hà chua chát, ngồi xổmxuống, lời giải thích vừa mới tới khóemiệng bị vết bầm tím mặt Mộ Phiên Ngô ép lại.

      cúi đầu, cố gắng tránh khỏi ánh mắtcủa Lê Tử Hà, nhưng vết thương trêntrán và khóe miệng vừa mới khép lại, vết sưng tấy chưa kịp tiêu tan xương gòmá phải muốn giấu là có thể giấu. Đầu Lê Tử Hà trống rỗng, khẽ gầm lên: "Trịnh Dĩnh làm?"

      Mộ Phiên Ngô cười, động đến miệng vết thương nhưng hoàn toàn để ý:"Quen rồi."

      Lê Tử Hà nghẹn ngào, kéo tay khẽ nắm lấy, dằn lại cảm giác kỳ lạ nơi cổ họng, nhàng : "Huynh chờ mộtthời gian, lâu đâu, Thẩm Mặc nóibây giờ nên ra tay..."

      "Muội ư?" Mộ Phiên Ngô nhìnLê Tử Hà hề chớp mắt, bỗng nhiên ngắt lời, câu hỏi thốt ra giống câu hỏi, mà giống câu khẳng định hơn.

      Lê Tử Hà ngẩn ngơ, lời còn lại bị nàngnuốt xuống. Mộ Phiên Ngô tiếp: "Lúcmuội đến ... Ánh mắt thay đổi..."

      Lê Tử Hà rũ mí mắt, biết nên đáplại thế nào.

      "Ta muốn rời sớm." Mộ Phiên Ngô thấy nàng hoảng hốt, lảng sangchuyện khác. Cười khẽ với nàng như an ủi: "Ta nhẫn nại được nữa. Muội giúp ta chứ?"

      Nụ cười của Mộ Phiên Ngô khiến Lê Tử Hà nghĩ đến bông hoa ở ven đườnggiữa tiết thu và tiết đông, đón hơi ấm nở rộ trong gió lạnh. Dù rất nhưng lạiđẹp đến mức thể bỏ qua, bámchặt lấy cành hoa mỏng manh chống chọi giữa ngày đông giá rét. hèn mọn, kiêu căng, chỉ làm cho ngườita cảm thấy đau lòng.

      Gật đầu chút do dự, Lê Tử Hàtrầm giọng : "Huynh muốn... xuất phủluôn? Hay bây giờ đạp đổ Trịnh Dĩnh?"

      "Đương nhiên là về sau." Mộ Phiên Ngô trả lời hề suy nghĩ. Hai tay đẩy xe lăn đến bên tủ đồ.

      Lê Tử Hà lẳng lặng nhìn lục lọi rấtnhiều y phục, biết lấy đâu ra mộtxấp giấy chi chít chữ. Rồi quay người lại, đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng, đưa xấp giấy cho nàng, thản nhiên : "Cất . Theo như những gì ta viết, chỉ cầnchứng nhận ràng Trịnh Dĩnh thể chối tội."

      Lê Tử Hà nhận lấy cho vào ống tay áo, trầm ngâm trong chốc lát rồi : "Đợi ta về bàn với Thẩm Mặc..."

      "Được." chờ Lê Tử Hà hếtcâu, Mộ Phiên Ngô ngắt lời, cười với nàng: "Ta chờ muội."

      Lê Tử Hà gật đầu, kê đơn cho nhưthường lệ, cầm lấy thứ Mộ Phiên Ngô đưa cho rồi vội vã rời . Theo như tính toán lúc trước của nàng và Thẩm Mặc, đầu tiên quấy nhiễu lòng quân, đến khi triều đình hỗn loạn thêm mồi lửa,kéo Trịnh Dĩnh xuống ngựa. Nhưng hôm nay nhất định phải cứu trợ Nhất Nhấtxuất cung trước, nếu trong cunghỗn loạn, nó lại có ai che chở, Vân Tấn Ngôn cũng phát ra thân phận của Thẩm Mặc. Hôm nay Mộ PhiênNgô lại với nàng như vậy, kế hoạch bàn với Thẩm Mặc lúc trước bị đảolộn, thể tiếp tục được nữa, lạiphải bàn bạc thêm.

      Bóng đêm boa phủ, Lê Tử Hà dựa vào cạnh cửa sổ đợi hơn canh giờ, trăngtrong trong veo sáng trưng, chiếu ánh sáng kín bàng bạc lên tán cây xao độngngoài cửa sổ Nàng hơi buồn bực hípmắt lại, định đóng cửa sổ thấy bóng dáng của Thẩm Mặc chậm rãi tới trong bóng đêm mông lung. Gánhnặng trong lòng nàng được gỡ bỏ, gươngmặt bất giác nở nụ cười, xoay ngưởi mở cửa phòng.

      " thôi!" Thẩm Mặc vừa mới đến cửaphòng bị Lê Tử Hà kéo , bước đikhông nhanh nhưng lộ vẻ nôn nóng, đithẳng đến Đào Yểu điện.

      Thẩm Mặc khẽ thở dài kéo Lê Tử Hà, cười nhạt : " đường khác."

      Vân Tấn Ngôn phát ra thân phậncủa , hôm nay hai người hành động càng phải cẩn thận. nhàng ôm Lê Tử Hà vào trong lòng, bọc áo choàng ngăn trở cơn gió lạnh thấu xương, để đầu nàng tựa lên ngực mình, cảm nhận được hơi thở nhè của nàng, hoàng cung khiến chán ghét này đột nhiên bừng sáng.

      Đây phải lần đầu Lê Tử Hà trong đêm cùng Thẩm Mặc. Đường đến Đào Yểu điện dễ hơn đường đến lãnhcung rất nhiều, cũng nhiều Ngự Lâm quân như thường ngày. Chẳng mấy chốc hai người đến cửa sổ mặt bênĐào Yểu điện. Thẩm Mặc nháy mắt vớinàng, định hỏi nàng tiếp theo làmgì, Lê Tử Hà chỉ nhìn cửa gỗ đến ngẩn ngơ.

      Phải với Diêu nhi nàng là Quý Lê thếnào đây? Sau khi Diêu nhi biết mừnghay lo? Liệu nàng tin tưởng hay thể tiếp nhận?

      Thẩm Mặc gõ đầu của nàng, kéo ý thứcnàng về. Lê Tử Hà cười chua chát, họcdáng vẻ của Thẩm Mặc, vươn tay gõ lêncửa gỗ.

      Tuy Thẩm Mặc hiểu hành độngcủa Lê Tử Hà nhưng cũng hỏi nhiều, chỉ khẽ bên tai nàng: "Ta đợinàng ở đây."

      Lê Tử Hà gật đầu, từ khi bắt đầu gõ cửa gỗ, tim nàng liền đập nhanh hơn, biết bây giờ Đào Yểu điện lâm vàotình cảnh gì, nếu người mở cửa sổ có vấn đề ngay lập tức!

      lúc lâu sau vẫn thấy động tĩnh gì.

      Lê Tử Hà vươn tay gõ thêm ba phát, cửa sổ đột nhiên mở ra, Lê Tử Hà giật mình nập vào ngực Thẩm Mặc trốn tránh, liền thấy Duyệt nhi hốt hoảng thò đầu ra nhìn khắp nơi. Liếc mắt thấy Thẩm Mặcvà Lê Tử Hà đứng sát vách tường thìtrừng mắt, vội vã dùng hai tay che miệng, lúc sau mới hồi phục tinh thần khỏi nỗi kinh ngạc, hạ giọng run rẩy hỏi: "Các... các người tới đây làm gì?"

      Thẩm Mặc gì, Lê Tử Hà bước lên phía trước, mở lời: "Ta có chút chuyện muối với nương nương, sựviệc rất nghiêm trọng, chắc Duyệt nhi nương cũng hiểu!"

      Ánh mắt của Lê Tử Hà thành khẩn, giọng kiên định, Duyệt nhi chợt nghĩ đến lãnh cung, vội gật đầu mở toang cửa sổcho Lê Tử Hà vào.

      Thẩm Mặc vươn tay nắm chặt lấy eo Lê Tử Hà, nâng lên đưa nàng vào trong điện.

      Lê Tử Hà quay đầu lại cười tươi với hắnrồi đóng cửa sổ lại.

      Thẩm Mặc nhìn nụ cười của Lê Tử Hà,dù rất nhạt nhưng lại thấm đẫm khóemắt, rồi tràn vào lòng . Đến khi cửa gỗ đóng lại, gió lạnh thổi tới, nụ cười ấy như bị cơn gió quét , ánh mắt buồn bã, xoay người vào bóng đêm.

      Cuối cùng Đào Yểu trong cũng đốt lò sưởi, ấm áp hơn lần trước rất nhiều. Lê Tử Hà vừa mới đứng vững, ngẩng đầuliền thấy y phục đỏ thẫm của Diêu nhi,ánh mắt nàng ta bén nhọn, nhìn mình như có điều chất vấn.

      Lê Tử Hà đứng nguyên tại chỗ, hốc mắt chợt đỏ hoe. Nàng từng ti tiện nghi ngờDiêu nhi, cho rằng nàng phản bội mình,tin tưởng lời đồn trong cung, cho rằngnàng có liên quan đến chuyện Quý phủdiệt môn. Thậm chí khi nàng ta ôm VânTấn Ngôn gọi "Tam điện hạ", nàng cònnghi ngờ bọn họ qua lại trước khi mình xuất giá.

      Nhưng khi nhìn thấy Nhất Nhất, khichạm đến chân tướng, nàng đột nhiên cảm giác mình xấu xa hèn mọn như vậy, bị thù hận làm mờ mắt, thậm chí cònnghi ngờ Diêu nhi lớn lên từ , chăm sóc mình mỗi ngày ...

      "Diêu nhi..." Mọi suy nghĩ ập tới, xin lỗi cũng được, tạ ơn cũng được, lời nàngthốt ra đầu tiên lại là tiếng "Diêu nhi" gọi mười mấy năm ...

      Căn điện tĩnh lặng, Diêu nhi giật mình đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt mở to hằn đầy tia máu đỏ tươi. Người nàng cứngngắc, hiển nhiên bởi vì khó có thể kiềmchế cảm xúc mà khẽ run. lúc lâu sau đột nhiên mỉm cười, khẽ : "Ai cho ngươi gọi bổn cung như vậy?"

      rồi nằm nghiêng lên sập, cười : "Cho dù làm việc cho bổn cung, giữa ta và ngươi vẫn còn tôn ti, đừng lẫn lộnthân phận."

      Lê Tử Hà dằn nỗi chua xót, bất chợt hiểura. Hôm đó Diêu nhi bị ảnh hưởng bởidược lực mà tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn nhớ được xảy ra quá gì. Cho dù nhớ được cũng chỉ mơ hồ, cho rằng là giấc mộng. Bây giờ mình đứng trước mặt nàng, vẫn chỉ là Lê ngựy ở Thái y viện.

      Nước mắt bỗng tuôn trào, Lê Tử Hà vội đưa tay lau, thấy Diêu nhi khó hiểu nhìn mình, dằn nỗi nghẹn ngào khẽ gọi: "ChuDiêu nhi..."

      Bàn tay châm trà của Diêu nhi run lên, nước trà đổ ra ngoài chút ít, Duyệt nhi bước lên phía trước lau .

      Sau khi Diêu nhi cố gắng bình tĩnh rót trà xong xuôi, cầm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lê TửHà, lạnh giọng hỏi: "Ai cho ngươibiết?"

      Lê Tử Hà cố gắng nở nụ cười tươi tắn,gỡ hầu kết dưới cái nhìn thể tin của Diêu nhi, xõa tóc, hơi dài:"Chu Diêu nhi, bốn tuổi vào Quý phủ cảta, sáu tuổi được đưa đến bên ta làm nhađầu, bảy tuổi ta lén xuất phủ, em chịu gia pháp thay ta, tay trái có vết roidài, bây giờ vẫn chưa hết. Tám tuổi ta bắt đầu dạy em chữ, mỗi khi lén ra ngoàiliền bảo em đọc sách thay ta, bị cha phát ra lần, nhốt vào phòng chứa củi đói bụng ba ngày ba đêm. Chín tuổi ta mang theo em trốn khỏi phủ, muốn chathu em làm nghĩa nữ mà tranh chấp vớicha. Vì bảo vệ ta mà bị cha đẩy ngã vàochân bàn, bị thương ở gáy. Mười mộttuổi theo ta vào cung..."

      "Im miệng!" Diêu nhi quát ầm lên, némchén trà trong tay xuống đất, nhìn chằmchằm vào Lê Tử Hà: "Ngươi là ai? Ai cho ngươi biết? Ai cho ngươi biết những điều này?"

      "Diêu nhi... Ta là..."

      Lê Tử Hà còn chưa kịp , Diêu nhi rơi nước mắt giàn giụa, khóc thút thít: " thể nào... thể nào! Tiểuthư chết rồi, chết rồi! Lại thêm người làm bộ như tiểu thư nữa! MộtTô Bạch còn chưa đủ, lại còn thêm người nữa? Ngươi ! Ai cho ngươi biết những điều này?"

      "Diêu nhi " Lê Tử Hà lau nước mắt, về phía Diêu nhi, nhìn vào mắt nàng, cười với nàng, nhéo mặt nàng: "Diêu nhi ngốc, em xem ta là ai? Còn có ai biết em họ gì? Còn có ai biết nhiều chuyện giữa ta và em như vậy?"

      Diêu nhi tránh né, nhìn nụ cười của Lê Tử Hà, nước mắt càng lúc càng giàn giụa, sắc mặt hết trắng lại đen, toànthân thể chế mà run rẩy.Thậm chí còn thể thành câu:"Thế... Ngươi xem, tiểu thư... tiểu thư thích ăn gì nhất?"

      "Vân liên tán ở Thành Tây."

      "Tiểu thư sợ gì nhất?"

      "Sợ cha nhất."

      "Vì sao tiểu thư thích mặc đồ đỏ?"

      Lê Tử Hà ngơ ngẩn, nở nụ cười khổ, nóilời sâu xa: "Bởi vì, có người từng ... ta mặc đồ đỏ đẹp nhất..."

      Diêu nhi được gì nữa, muốn òa khóc nhưng lại cố gắng nín nhịn, bộngực phập phồng kịch liệt, ngừng hít khí, nước mắt rơi lã chã như cơn mưa xối xả. Trong mông lung nhìngương mặt thanh tú, hàng mày tinh tế,đôi môi nhợt nhạt của Lê Tử Hà, hai tay bất giác xoa lên, trong nước mắt: "Tiểu thư... Tiểu thư... Sao lại gầy đến vậy?"

      Mắt Lê Tử Hà đỏ hoe, cố gắng dằn nỗinghẹn ngào: "Diêu nhi, em tin... tin ta làtiểu thư sao?"

      "Tiểu thư... Tiểu thư đứng trước mặt em, sao em nhận ra được chứ..."Dường như Diêu nhi nghe thấy câu hỏi của Lê Tử Hà, muốn gào khóc nhưng sợ tiếng quá lớn mà chỉ có thểnức nở: "Tiểu thư... Em đích thân giết tiểu thư, cho nên tiểu thư trở lại tráchDiêu nhi có phải ? Nhưng...Nhưng..."

      Diêu nhi ra sức lau nước mắt, khẽ cười : "Tiểu thư, người rất vui, ngườithấy Nhất Nhất nhất định rất vui! Lại đây, tiểu thư theo em! Em dẫn ngườiđi gặp Nhất Nhất, công tử giống hệtngười..."

      "Diêu nhi!" Lê Tử Hà kéo Diêu nhi, cườivới nàng: "Diêu nhi quên rồi sao? Ta rồi, trách Diêu nhi."

      Đôi mắt mê man của Diêu nhi chợt khôiphục chút thần thái, nỉ non: "Đó... đó phải là mơ sao..."

      " phải là mơ, Diêu nhi, khôngtrách em." Lê Tử Hà lau nước mắt choDiêu nhi, khẽ an ủi: "Em xem , ta chết, sống rất khỏe. Nhất Nhấtcũng rất khỏe. Thiệt thòi cho Diêu nhirồi."

      Bây giờ Diêu nhi mới yên tĩnh trở lại,hai mắt chợt sáng lên: "Đúng là tiểu thư rồi, chỉ có tiểu thư mới chuyện vớiem như vậy. Mọi người trong cung đều mắng em là tiện nhân, đều muốn hại em, đều ước em chết. Chỉ có tiểu thư mới đối xử với em dịu dàng như vậy..."

      "Tiểu thư theo em, em có rất nhiềuchuyện muốn với người..."

      "Tiểu thư nhìn , cung điện như vậy đấy..."

      "Tiểu thư, người phải với Diêu nhi những năm nay người sống thế nào..."

      ...

      Diêu nhi kéo Lê Tử Hà vào phòng trong,khóe miệng nở nụ cười tươi, đôi mắtsáng long lanh, miệng lải nhải. Thấy LêTử Hà cũng cười với mình, đột nhiên bình tĩnh trở lại, quay đầu ôm lấy Lê Tử Hà, nước mắt lại tuôn rơi: "Tiểu thư, Diêu nhi... rất nhớ người..."

      "Là ta đúng..." Lê Tử Hà vẫn vỗlưng Diêu nhi an ủi, đỡ nàng dậy, lại lau nước mắt cho nàng rồi lau cho mình,trầm giọng : "Diêu nhi, hôm nay có nhiều thời gian, ta có chútchuyện muốn hỏi em."

      Diêu nhi trở nên căng thẳng, còn vẻ kích động vừa nãy nữa. Nàng liếc nhìn cửa sổ rồi gật đầu với Duyệt nhi,kéo Lê Tử Hà vào trong, trải giường, đẩy Lê Tử Hà ngồi xuống rồi tựa lên vai nàng, khẽ : "Trước kia chúng ta thường như vậy. Tiểu thư, có chuyện gì người cứ hỏi ."

      Nếu đây là giấc mơ, hãy để giấc mờ này dài thêm chút.

      Mặc dù có thể chuyện với tiểu thư trong mơ may mắn lắm rồi.

      "Diêu nhi, năm đó, Khúc ca ca có ám sát Bình Tây vương ?"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55


      Thân thể Diêu nhi run lên, sắc mặt vừa nhu hòa lại rét lạnh. Nàng ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Lê Tử Hà: "Người!Người là tiểu thư sao?"

      Lê Tử Hà đau lòng gật đầu lia lịa, cố gắng cười : "Vừa nãy phải rồisao? Ngoài ta ra, còn ai có thể biết đượcnhiều chuyện về em đến vậy?"

      Mắt Diêu nhi lóe lên vẻ do dự, đột nhiên bò xuống giường, giày cũng chẳng thèmđi mà giẫm chân lên mặt đất lạnh băng,chạy đến trước tủ đồ bằng tốc độ nhanh nhất. Lê Tử Hà còn chưa kịp phản ứng xem nàng định làm gì thấy cánh tay trắng noãn của nàng xuất vếtthương chạy dài, máu tươi giọt. Dưới ánh nến, chiếc kéo tay kia lóe lên ánh đỏ. "Diêu nhi... Diêu nhi, em làmgì vậy?" Đầu óc Lê Tử Hà trống rỗng, lao đến bên cạnh Diêu nhi, giơ tay túm lấy cái kéo tay nàng ném xuống đất. Nhìn tay nàng rỉ máu ngừng,nước mắt vừa ngừng rơi dù thế nào cũng thể nén được. Bỗng cảmthấy tay mình được kéo lại, Diêu nhinhìn mình cười: " phải là mơ... Đúng là tiểu thư rồi..."

      "Tiểu thư đừng khóc, từ Diêu nhi sợ đau rồi..." Lần này đổi lại Diêu nhi lau nước mắt cho Lê Tử Hà, khóe miệng cong lên mãi, "Tiểu thư vừa hỏi em điều gì vậy?"

      Lê Tử Hà buộc mình tỉnh táo lại, trái timnhư bị người nào đó châm từng cây kim vào, đau đớn ỉ. Nàng cất tiếng gọi Duyệt nhi đứng ngoài bình phong:"Duyệt nhi, trong điện có hòm thuốckhông?"

      Duyệt nhi vẫn còn hoảng hốt vì chuyện đêm nay, nghe Lê Tử Hà gọi nàng, kịp nghĩ nhiều mà vội vàng tìm hòm thuốc đặt vào phòng trong, sau đó lại lui ra ngoài bình phong.

      Lê Tử Hà liếc nhìn nàng ta. Diêu nhi và Phùng gia gia đều yên tâm cho nàng biết tồn tại của Nhất Nhất, cho tới nay,chắc hẳn nàng vẫn che giấu cho Diêu nhi đến lãnh cung, nàng là người mà họ có thể tin tưởng. Cho nên hôm nay cũngkhông cố ý giấu nàng ta thân phận củamình. tin tưởng, nàng cũngkhông cố kỵ quá nhiều. Hai là đêm khuya, chẳng may có chuyện gì cũngtrong điện cũng chỉ có hai ngườilà nàng và Diêu nhi.

      Căn điện nhất thời yên tĩnh trở lại, ánhđèn leo lắt. Hai người vừa mới nước mắt giàn giụa giờ cũng tĩnh lặng. người bên giường vươn cánh tay, cúi đầucẩn thận rửa sạch vết thương. Trong hơiấm, mắt Diêu nhi trong suốt chưa từngcó, hiển nhiên thần trí hoàn toàn trấn tĩnh, còn khủng hoảng do dự, chăm chú nhìn Lê Tử Hà băng bó vết thương cho mình, suy nghĩ chút,nàng vẫn mở miệng hỏi: "Tiểu thư, người với em người xảy ra chuyện gì có được ? Em... ràngem thiêu rồi... Sao người lại trở thànhthế này?"

      xong liếc mặt nhìn Lê Tử Hà, sắc mặtchợt tái nhợt, nhưng nàng cố gắng kiềmchế, khôi phục vẻ bình thường.

      Lê Tử Hà buộc băng vải, thấy Diêu nhi trở về dáng vẻ mà nàng quen thuộc nở nụ cười nhu hòa: "Chuyệnnày kể ra cũng ly kỳ, nhưng thực xảy ra. Năm Vạn An thứ ba, ý thức cuối cùng của ta là ở pháp trường, sau khi tỉnh lại biến thành đứa trẻ ăn xin. Có lẽ... đây chính là mượn xác hoàn hồn mà ta từng nghe ... Trước đó đứa trẻ ăn xin này bị bệnh nặng..."

      "Mượn xác hoàn hồn? Hình như trướckia từng nghe ai đó ... Dù thế nàođi nữa, tiểu thư còn sống là tốt lắm rồi!"Hốc mắt Diêu nhi đỏ hoe, tiếp đó lại caumày căm phẫn : "Trở thành ăn xin, chẳng phải tiểu thư khổ sở lắm sao?"

      " khổ..." Lê Tử Hà cười, dù khổ hơn nữa cũng thể khổ bằng em...

      "Vâng, may là người lạy Thẩm Mặc làmsư phụ." Diêu nhi nghe vậy thoải mái : "Nghe người trong cung Thẩm Mặc cực kỳ sủng ái người, chắc cũngkhông để người phải chịu khổ..."

      Lê Tử Hà gật đầu quả quyết, hai tay cũngđã băng xong, kéo tay áo xuống cho Diêunhi rồi trầm giọng : "Diêu nhi, chuyện lúc trước về sau ta kỹ cùng em. Em mau cho ta biết, nămđó, chuyện Khúc ca ca đến Tây Nam, huynh ấy có với em ?"

      đến Quý Khúc Văn, ánh mắt Diêu nhitrầm xuống, rũ mắt do dự : "Thiếugia... Đúng là thiếu gia từng vớiem..."

      "Thế nào?" Tâm tư Lê Tử Hà vừa mới lắng xuống, bây giờ lại bị khuấy động, ngóng trông câu trả lời của Diêu nhi.

      "Lúc ấy thiếu gia căn dặn hết lời bảo em đừng cho người biết, cho nên em khôngnói chữ nào. Tiểu thư đừng trách em..."Diêu nhi ngước mắt lên, liếc nhìn Lê Tử Hà với vẻ hơi bất an. Thấy nàng hơi căngthẳng hỏi: "Tiểu thư hỏi chuyện nàylàm gì?"

      "Năm đó Vân Tấn Ngôn lấy cái cớ này để diệt Quý phủ, ta có đúng ?" Lê Tử Hà hỏi với vẻ khinh miệt.

      "Tiểu thư, nếu người trách Diêu nhi thẳng cũng được." Diêu nhi chợt đứng dậy khỏi sập, quỳ xuống đất, nước mắt lại tuôn rơi: "Em biết chuyện này, lão gia phu nhân đều bị giam vào đại laochỉ đợi chém đầu. Lúc đó tiểu thư mang thai... cho nên mới giấu diếm, tiểu thư..."

      "Diêu nhi, ta trách em." Lê Tử Hàkéo Diêu nhi đứng dậy, để nàng ngồicạnh mình, rũ mắt, nhưng ngay sau đó lại nhìn ánh nến cười lạnh, : "Năm đó Vân Tấn Ngôn dúng lý do gì cũng có mụcđích cả, ta muốn biết nữa. Dù quá trình thế nào, kết quả vẫn là hạ chỉ giết cha giết mẹ giết Khúc ca ca giết cửutộc của Quý gia, còn để Nhất Nhất sống trong quan tại ở lãnh cung gần bảy năm!Có kết quả như thế, nguyên nhân còn có ý nghĩa gì?"

      "Vậy... tiểu thư," Diêu nhi nhìn Lê Tử Hà,nghiêm túc : "Người... còn ư?"

      Ánh mắt của Lê Tử Hà chợt lóe, lênmột lớp sương mù, phảng phất lại thấynam tử cười tươi với mình dưới ánh mặt trời ngày xuân, cơn gió thổi tanhồ nước ngày xuân, nụ cười ấy cũngbiến mất còn dấu vết. Lê Tử Hà lộ vẻ sầu thảm, cười tiếng: "Diêu nhi, em mau trả lời câu hỏi của ta là được."

      "Năm đó..." Diêu nhi cúi đầu, rũ mắt : "Trước khi thiếu gia xuất môn từng với em, lão gia và Bình Tây vương là chiến hữu nhiều năm, quan hệ rất tốt. Vịkia thế tử kia tuy rất nhiều nămkhông gặp, nhưng thiếu gia vẫn nhớ đólà người biết lễ nghĩa. Nếu thiếu gia đến thuyết phục, tiểu thư có ngườitrong lòng, có lẽ hủy bỏ hôn ước.Hoàng thượng cực kỳ sủng ái thế tử, nếu thế tử chủ động từ hôn, nhất định sẽkhông truy cứu..."

      Diêu nhi dừng lại, dường như đắm chìm trong ký ức xa xưa. Lê Tử Hà vội : "Về sau thế nào?"

      "Về sau..." Diêu nhi lí nhí: "Về sau thiếu gia trở lại, Bình Tây vương... chết..."

      "Vậy... Khúc ca ca giết Bình Tây vươngthật sao..." Mặt Lê Tử Hà lộ vẻ hoảng hốt, ánh mắt trở nên hỗn độn, cứ như mất phân nửa sức lực, thân thể cũng mềm nhũn.

      Diêu nhi thấy thế, vội kéo tay Lê Tử Hà:"Chuyện này, thiếu gia... Thiếu gia cũngkhông , nhưng nếu biết hại cả nhà, thiếu gia nhất định đến TâyNam..."

      rồi lại nghẹn ngào, Lê Tử Hà chỉ cảmthấy khóc ra nước mắt, nhưng Diêu nhi Khúc ca ca cũng ?

      "Diêu nhi, em kể hết toàn bộ nhữngchuyện em biết cho ta nghe." Mặc dù chỉ còn tia hi vọng vẫn phải điều trathấu đáo chuyện này.

      Diêu nhi gật đầu, bắt đầu nhớ lại: "Saukhi thiếu gia trở về liền lén với em,thiếu gia vốn định tìm thế tử, nhưng lại lo lắng gióng trống khua chiêng tiểuthư chịu gả, có làm thế tử mất thể diện. Vì vậy cũng dùng tên Quý Khúc Văn để đến Tạ gia, mà mình hẹn thế tử ở quán rượu. Hai người cònchưa xong nghe tin Bình Tây vương phi bị ám sát. Còn Bình Tâyvương vì cứu vương phi nên bị thương nặng. Thiếu gia và thế tử vội vã chạy về Tạ phủ, Bình Tây vương tắt thở, màmột trong số thích khách bị bắt là thị vệở bên cạnh thiếu gia. Thị vệ kia chưa tiết lộ thân phận của mình tự kết liễu tính mạng. Thiếu gia cảm thấy có chuyệnchẳng lành, liền vội vã cáo từ trở vềphủ..."

      "Cha có biết chuyện này ?"

      "Biết ạ."

      "Thế vì sao điều tra? khôngchừng có người giá họa!" Lê Tử Hà cau mày hỏi.

      Diêu nhi run lên, trong mắt lên vẻ căm phẫn, cắn răng : "Là Vân TấnNgôn! Tiểu thư, nhất định là Vân TấnNgôn!" rồi nước mắt lại rơi, hai tay kéo Lê Tử Hà, khóc nấc lên: " ai biết cả, nhưng nhất định là ! Trước khi thiếu gia đến Tây Nam, Vân Tấn Ngôn tới tìm thiếu gia. Sau khi trở về, cũng tới bái kiến lão gia! Nhất định là ! Sai người giết Bình Tây vương, ba năm sau mượn chuyện này để giá họa cho Quý phủ! bằng cầm thú, bằng cầm thú!"

      đến Vân Tấn Ngôn, Diêu nhi khống chế được mà khóc rống lên:" biết chuyện gì với lão gia và thiếu gia, lão gia truy xét vì sao đột nhiên có người ám sát Bình Tây vương phi nữa, còn bảo thiếu gia được manh động, cũng phản đốihôn của tiểu thư và Vân Tấn Ngôn.Năm đó, người biết chuyện này, ngoài lão gia, thiếu gia và em, chỉ còn màthôi!"

      Lê Tử Hà ôm Diêu nhi, ngượng ngùng cười : "Ta vốn nghĩ là ! Nếu khôngphải là , ba năm sau ai lại nhắc đến chuyện này chứ? Nếu phải do cố ý gây nên, cho dù Khúc ca ca saingười ám sát Bình Tây vương thành công, tội trạng cũng đến mức tru di cửu tộc... Diêu nhi, ta cònbất cứ hy vọng gì với rồi..."

      Thế còn Thẩm Mặc...

      Chuyện Bình Tây vương mặc dù khôngphải do Khúc ca ca đích thân ra tay, nhưng nếu cha truy cứu đó chính là ngầm đồng ý. Chuyện này, Quý phủ thoát khỏi liên quan...

      Diêu nhi ngẩng đầu, đúng lúc thấy đôi mắt ngẩn ngơ của Lê Tử Hà, vội nở nụ cười: "Được rồi, đến nữa,chúng ta đến nữa! Tiểuthư còn sống, Nhất Nhất còn sống, tiểuthư cũng trách Diêu nhi, Diêu nhikhông còn mong gì hơn. Tiểu thư, chúng ta xuất cung có được ? Phùng gia gia đúng, cho dù chúng ta trả thù sao chứ? Người chết cũng sống lại, người sống lại bỏ mạng, cólợi gì cho chúng ta cả. Ban đầu cũng do em chịu nghe lời Phùng gia gia nên mới hại gia gia. mình em khôngthể nào xuất cung, vốn định vào lãnhcung ở với Nhất Nhất cả đời, nhưng hômnay người còn sống... Chúng ta lại trốnmột lần nữa! Trốn khỏi hoàng cung ăn thịt người này. Tiểu thư, có được hay ?"

      Diêu nhi cười, nước mắt rơi xuống lại vội vã lau , nhìn Lê Tử Hà tha thiết.

      Lê Tử Hà rũ mắt tránh khỏi ánh mắt củanàng, gì.

      "Tiểu thư..."

      "Muộn quá rồi, ta trước đây, tìm cơ hội tới sau." Lê Tử Hà bỗng đứng dậy, vừa vấn vái tóc dài gắn hầu kết, vừabước nhanh đến cửa hề quay đầulại. Nàng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.

      hề bất ngờ, nàng lại ngã vào lồngngực tràn đầy mùi thuốc. Bàn tay ấm áp,được bàn tay khác dắt , chậm rãiđi theo . Gió thối tới khiến hai mắtkhô khốc đau rát. Dằn nỗi nghẹn ngào,nàng : "Thẩm Mặc... Người sựchưa từng hận sao?"

      Bóng đêm yên lặng, bên tai chỉ có tiếnggió, chờ mong giọng lạnh nhạt, cũng mong câu trả lời khẳng định.

      Hận là thứ gì?

      Nếu , sao lại hận?

      Nếu vì mười lăm năm thanh mai trúc mã lòng hứa hẹn, toàn tâm toàný tin tưởng phó thác cho Vân Tấn Ngôn, khi bị phản bội quay lưng sao có thể đau đến khắc cốt ghi tâm như vậy? Nếukhông phải trơ mắt nhìn người nhà sủngái thương mình mười tám năm rơi đầu trước mặt mình, sao có thể căm thùđến tận xương tuỷ? Nếu phải hậnthấu đến tâm gan, sao có thể được ăn cả ngã về dứt khoát hồi cung, ăn khép nép, lật lọng tráo trở chỉ để gâychút thương tổn cho kẻ phụ tình bộinghĩa này?

      "Có người từng với ta..."

      Giọng hờ hững cuối cùng cũng cất lên của Thẩm Mặc lại bị Lê Tử Hà cắtđứt: "Tử Hà muốn nghe người khác với người những gì! muốn biết ý nghĩ của người khác! Tử Hà muốn biết ý nghĩ của người. Người cóhận Quý Lê ? Có hận Quý gia ?"

      Lê Tử Hà kéo tay Thẩm Mặc, ngăn bước của , nhìn vào mắt đầy quyếttiệt. suy nghĩ như vậy, chắc hẳn lúc Bình Tây vương bị ám sát hiểu là do Quý gia gây nên, ra tay vớiQuý gia có nghĩa là hận. Có lẽ, thứ ngăn cản trả thù là điều Bình Tây vương phi từng với ...

      Thẩm Mặc quay đầu lại, tròng mắt đen đặc phản chiếu ánh trăng trở nên lung linh mờ ảo, nhưng lại sâu thấy đáy, thể nhận ra tình cảm. Vén lọntóc rơi xuống cho Lê Tử Hà, khẽ cườinói: "Hận sao chứ? hận sao chứ? Nàng ta chết rồi."

      "Nhưng ta..." Chính là Quý Lê...

      Lời chưa kịp bị bờ môi ấm áp ngăn lại, lưu luyến trằn trọc. Bờ môi, chóp mũi, gò mó, khóe mắt, nhàng chậm rãi mơn trớn đến vành tai, tựa như tiếng thở dài bùi ngùi, lại tựa nhưlời thề thầm kín, theo gió len lỏi vào tai,xuôi vào trong lòng: "Ta nàng... liên quan tới ai khác..."

      Cơn gió thổi tan hơi ấm bên tai, hai tay nắm lại, tiếng bước chân vẳng trongbóng đêm nồng đậm, hòa vào tiếng nóichuyện rất khẽ của hai người.

      "Thẩm Mặc, người nghĩ ra cách cứuNhất Nhất chưa?"

      "Rồi, ba ngày sau thúc phụ vào cung,nhân lúc hỗn loạn đưa nó ra ngoài, tất cả sắp xếp ổn thỏa."

      "Mang theo Diêu phi..."

      "Ừ, được."

      "Mang theo Mộ Phiên Ngô..."

      "Ừ, được."

      "Thẩm Mặc, còn nữa, ta..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :