1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông (74c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47

      Tô Bạch vội lắc đầu, cúi đầu e thẹn cườiyếu ớt.

      Lê Tử Hà cúi đầu đứng bên, cần ngước mắt lên cũng có thể mường tượng ra nụ cười kia. Có lúm đồng tiền bênmá trái, khi cười ánh mắt như tinh tútrên trời, tỏa sáng khiến tất cả mọi vật đều trở nên tinh khôi. Nếu như cười, Tô Bạch và mình, , khôngphải là mình nữa, là Quý Lê, và Quý Lêcũng chỉ có nét tương tự. Nhưng khi nàng cười lên, lúm đồng tiền kia, thậmchí thần thái buồn lo trong ánh mắt cũng làm cho nàng nghĩ đếnQuý Lê năm mười bốn tuổi.

      Có lẽ đây chính nguyên nhân khiến triều đình kinh ngạc?

      phải kinh ngạc vì Tô Bạch được phong làm quý phi, mà kinh ngạc vì nụ cười của nàng ta quá giống Quý hậu.Hoàng thượng thậm chí có thể sủng ái,cho nha hoàn bên cạnh Quý hậu làm phi,chứ đừng đến Tô Bạch có xuất thân minh bạch, cử chỉ giống hệt Quý hậu này, được phong quý phi cũng là chuyệnđương nhiên.

      Hậu cung hoàn toàn trái ngược, đối với Bạch quý phi giống hệt Quý hậu nàythì đều hiểu trong lòng mà lêntiếng, bắt đầu rỉ tai nhau Bạch quý phi được sủng ái thế nào.

      Sắc phong chưa được mấy ngày được ban thưởng liên miên dứt, Lê Bạch điện rực rỡ hẳn lên, thái giám cungnữ được cử tới còn đông hơn Đào Yểu điện. Hoàng thượng ngày nào cũng nhànhạ ở đó nghe Bạch quý phi gảy đàn. Điềukhiến mọi người khó hiểu chính là Bạchquý phi vẫn chưa được thị tẩm.

      Lúc này Lê Tử Hà cười thầm trong lòng. Ôm được mỹ nhân về, còn triệu riêng nàng và Thẩm Mặc để làm gì chứ?

      "Thẩm ngự y, về sau Thẩm ngự y có thể chẩn mạch hằng ngày cho quý phi đượckhông?" Vân Tấn Ngôn vừa lúc ngẩngđầu nhìn Thẩm Mặc, nụ cười tươi rói, lại khiến người ta cảm thấy biểu mặt rất khó lường, thể nhận racâu hỏi này là đùa giỡn hay lòng.

      Lê Tử Hà liếc nhìn Thẩm Mặc, bất chợt giật mình, cảm giác lo lắng dần dần trào dâng. Dường như Thẩm Mặc nghethấy lời của Vân Tấn Ngôn mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, con ngươiđưa qua đưa lại, nhận ra bất cứtình cảm nào, nhưng chỉ diễn ra trong chốc lát. Lê Tử Hà cảm thấy, dường như muốn nhìn thấu vào xương cốt Tô Bạch.

      "Tuân chỉ."

      Giọng của Thẩm Mặc rất thản nhiên, nhưng lọt vào tai Lê Tử Hà, lần đầu tiêncảm thấy lạnh lẽo như vậy, khiến tráitim cũng run lên. Nàng cho rằng ThẩmMặc kiếm cớ cự tuyệt, đây là lần đầutiên đồng ý khám bệnh, trừ "bệnhdịch" do bày ra đó.

      Hình như Vân Tấn Ngôn rất hài lòng, nhướng mày khẽ cười, : "Ha ha, như thế rất tốt, có thể lui xuống rồi."

      Hai người hành lễ rồi lui ra. Thẩm Mặc trước, bước rất nhanh, Lê Tử Hàcảm thấy khác thường, bắt đầu từ lúchắn thấy Tô Bạch ư?

      Tăng tốc đuổi theo Thẩm Mặc, Lê Tử Hà hiểu hỏi: "Vì sao người kiếm cớ thoái thác?"

      " cần thiết." Thẩm Mặc trả lời qua loa.

      Lê Tử Hà muốn hỏi tiếp nhưng lại bị bỏlại đằng sau mấy bước. Trong tiềm thức,nàng cảm thấy Vân Tấn Ngôn để ThẩmMặc vào cung để chữa bệnh là có nguyênnhân, có lẽ bọn họ vốn biết rồi? Có lẽ lầntrước Thẩm Mặc gặp riêng Vân Tấn Ngôn có thỏa thuận gì đó? Dù thế nàođi nữa, thể nào đơn thuần vì y thuật của Thẩm Mặc. Từ khi vào cungđến nay, ngoại trừ giải quyết "bệnhdịch" lần trước, và được lệnh chẩn mạch cho Tô Bạch ngày hôm nay, thân là ngựy, có phải nhàn hạ quá ?

      Bước của Thẩm Mặc tăng nhanh, Lê Tử Hà luống cuống đuổi theo. cúiđầu, cảm thấy phản ứng ngày hôm nay của Thẩm Mặc hơi kỳ lạ, cái trán chợtđụng phải bức tường thịt, nhất thời hơibực mình : "Lại thế nào nữa vậy?"

      Thẩm Mặc hơi áy náy giơ tay lên, xoa trán cho Lê Tử Hà, bị nàng tránh ra, đành phải hổ thẹn : "Vừa nãy lạnhnhạt với ngươi rồi."

      Lê Tử Hà ngước mắt lên, nếu lòng tựa bụi trần đúng là như vậy,khẽ : " sao."

      Lúc này Thẩm Mặc mới chậm lại, nhưng xem chừng vẫn có điều suy nghĩ. Lê Tử Hà hạ giọng thử dò xét: "Vân Tấn Ngôn bảo người chẩn mạch cho Tô Bạch,liệu có phải nghi ngờ chúng ta rồi ?"

      "Yên tâm, có việc gì."

      Thẩm Mặc cười với Lê Tử Hà, mặc dùVân Tấn Ngôn nghi ngờ thân phận củahắn, thậm chí biết thân phận của ,cũng thể chịu đựng như vậy.

      "Thế... vì sao người từ chối chẩnmạch?" Lê Tử Hà ấp úng, trở về đềtài ban đầu.

      Tô Bạch xuất khiến nàngcảm thấy bất ngờ, nhưng phản ứng củaThẩm Mặc lại khác. Nàng thấy Thẩm Mặcluôn hờ hững với Thẩm Ngân, chỉ khinhìn nàng mới có vẻ mặt phức tạp.Nhưng ánh mắt của Thẩm Mặc khi nãy ràng lẫn lộn rất nhiều cảm xúc...

      "Tô Bạch là do người sắp xếp ư?" chờ Thẩm Mặc mở miệng, Lê Tử Hà lại hỏi.

      Lợi dụng Tô Bạch có vẻ ngoài Quý Lê,sắp xếp cho nằm vùng bên cạnh Vân Tấn Ngôn? Ngẫm nghĩ lại thấy đúng.Năm đó mình chỉ nghe tên của Thẩm Mặc, nhưng chưa từng gặp , tấtnhiên Thẩm Mặc biết dáng vẻ củaQuý Lê.

      Thẩm Mặc chợt cười khẽ, tràn đầy vẻ ấmáp: "Đừng nghĩ lung tung. Nghe nàngta rất giống Quý hậu?"

      Sắc mặt Lê Tử Hà trầm xuống, cười : "Giống ư? Chẳng thấy giống gì cả."

      Dù mặt mày có giống thế nào nữa, linh hồn khác nhau cũng thể là mộtngười. Cho dù cùng linh hồn nữa, có tâm tư khác biệt cũng còn là người ban đầu. Cho nên, nàng củangày hôm nay chỉ là Lê Tử Hà.

      "Ngươi gặp nàng ta rồi?" Thẩm Mặc thấy nụ cười của Lê Tử Hà phiếm nét khổ sở,lên tiếng hỏi.

      Ánh mắt của Lê Tử Hà lóe lên, sau đó cúiđầu khẽ : "Ừ, rất lâu về trước... từng gặp..."

      Thẩm Mặc như có điều suy nghĩ, gật đầu,tiến tới gần Lê Tử Hà, hạ giọng : "Tốinay này có đến lãnh cung nữa ?"

      Lê Tử Hà gật đầu chút do dự. Đêm đó nàng loáng thoáng thấy Hách côngcông, nhưng ngày hôm sau lại cógì khác thường, chắc bị Ngự Lâm quân bắt được. Mấy ngày trước nhân lúc cung đình bận rộn vì chuyện tuyển tú nữ, thấy thương thế của Thẩm Mặc cũng tốt lên chút ít nên nhờ đưa mình tới lần nữa. Vốn tưởng rằng Ngự Lâm quân ít , vậy mà vẫn đông như vậy,qua lại thay phiên nhau. Vốn dĩ hai người quen thuộc với địa hìnhcủa lãnh cung, đêm đen dễ phânbiệt đường, tránh khỏi tầm mắt của NgựLâm quân cũng tốn ít sức, gần sáng vẫn thu hoạch được gì.

      Nhưng nàng muốn bỏ cuộc, nếuVân Tấn Ngôn phái người canh chừng, thể nào bởi vì Nghiên phi chết bấtđắc kỳ tử mà đột nhiên nhớ tới vấn đề an toàn của lãnh cung.

      "Giờ Tý đêm nay." Giọng của ThẩmMặc mang vẻ mừng vui.

      Lê Tử Hà chú ý nhiều như vậy,gật đầu, lúc đến Thái y viện, kéo giãnkhoảng cách với Thẩm Mặc, trở về phòng mình.

      Ngồi trong phòng nghịch nến, nhìn bóngmình chớp lóe, Lê Tử Hà hơi sốt ruột,thò đầu ra nhìn cửa sổ phòng Thẩm Mặc,tốm om. Lại ngẩng đầu nhìn trăng, bịmây đen bao phủ, chỉ lộ ra góc.

      Thở ra hơi, lấy bộ đồ đen từ trongtủ. Cuối cùng cũng đến giờ rồi.

      định thay y phục, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Nàng và ThẩmMặc vốn luôn hẹn gặp tại gốc cây sau phòng nàng, thể nào là . khuya thế này, còn có thể là ai?

      Cất áo đen vào trong tủ, Lê Tử Hà ra vẻ trấn định mở cửa ra, vậy mà lại là Ngụy công công thở hổn hển, vẻ mặt lo âu.

      "Công công có chuyện gì vậy?" Lê Tử Hàhơi kinh ngạc.

      "Lê ngự y mau mau cùng lão nô."

      Ngụy công công xong liền vội vã rờiđi, Lê Tử Hà ngẩn ra, quay đầu lại mangtheo hòm thuốc, đành phải đuổi theo.

      Ngụy công công đưa nàng tớiLong Hoàn cung chỗ Vân Tấn Ngôn, màlà Lê Bạch điện của Tô Bạch. Sở dĩ gọi Lê Bạch, cũng bởi vì sau điện tràn ngập hoa lê, hoa lê nở, từng cánh hoa vàng nhạt xen trắng khiến người ta cảm thấy như chìm trong biển hoa.

      Lê Bạch điện quả nhiên như lời đồn trong cung, vô cùng rực rỡ. Tất cả đồtrang trí đều là cống phẩm thượng hạng, có đồ còn được đưa tới từ Long Hoàncung của Vân Tấn Ngôn, vô cùng vinhsủng. Thậm chí còn có đồ ban thưởngđặt ở trong góc điện, chưa kịp cất .

      Lê Tử Hà vào điện liền ngửi thấy mùi rượu gay mũi. A, hôm nay Vân Tấn Ngôn mượn rượu trợ hứng, ngờ mìnhuống đến say khướt hả?

      Tô Bạch vừa lúc vén mái tóc dài, vuốttrường bào, thấy Lê Tử Hà và Ngụy công công, vội vàng tiếp đón. định mở miệng, Ngụy công công lui sang bên, Lê Tử Hà quỳ xuống hành lễ: "Thần Lê Tử Hà tham kiến Bạch quý phi, quý phi nương nương vạn an."

      Tô Bạch hơi luống cuống, muốn khomngười xuống đỡ, nhìn cung nữ xung quanh vẫn đứng nguyên, vội đứng thẳngdậy, khẽ : "Đứng lên ."

      Giọng khẽ khàng tựa như hoàng , để lộ cảm giác hiền hòa. Giọng củanàng còn dễ nghe hơn hát, nhưng Lê Tử Hà vẫn có thiện cảm với nàng ta.

      "Mau đến xem Hoàng thượng thế nào." rồi Tô Bạch xoay người, vòng quabình phong.

      Lê Tử Hà liếc nhìn Ngụy công công ở phía sau, hình như định đuổi theo nên cũng thôi, theo Tô Bạch vào bên trong.

      Mùi rượu nồng nặc, thậm chí còn nồng hơn vừa nãy, liếc mắt nhìn hai cái bànthấp bên phải, bàn đặt tranh, bànđối diện bày vài bình rượu. Lê Tử Hàvừa vào điện ngửi mùi rượu mà nhận ra đây là Hồn Tiêu túy, được coi là loạirượu mạnh nhất trong cung. Đếm số bình rượu, năm bình, người thườnguống bình rượu chịu được, tối nay Vân Tấn Ngôn nốc rượu dãman như vậy, chắc hẳn say bí tỉ.

      Tô Bạch vừa về phía trước, vừa khẽgiải thích: "Hôm nay Hoàng thượnguống rất nhiều rượu, ta... bổn cung khuyên được. Thấy Hoàngthượng uống say đến bất tỉnh vô cùng lo lắng, Ngụy công công chưa bao giờ thấy Hoàng thượng say đến mức này cả, đành phải tới tìm Lê ngự y. Hoàng thượng thể xảy ra bất trắc gì được."

      Giọng kia cứ thao thao bất tuyệt bên tai, Lê Tử Hà khước từ lắng nghe theo bản năng, chỉ nhìn lướt qua Vân TấnNgôn nằm ở giường, mặclong bào mà mặc áo báo trắng khảm vàng, mặt đỏ gay, hàng mày nhíu chặt lại. Tuy nhắm mắt nhưng mí mắt lại runrẩy ngừng, hơi thở gấp gáp, thựcsự uống rất nhiều.

      Lê Tử Hà tiến lên, đặt hòm thuốc xuống, thành thạo mở túi châm ra. Bây giờ kê đơn sắc thuốc hơi muộn, châm cứu xua tan mùi rượu cũng được.

      định cởi áo cho Vân Tấn Ngôn, liếc mắt thấy Tô Bạch ngồi đối diện, nàng rụttay lại rồi : "Phiền nương nương cởi áo cho Hoàng thượng, vi thần hành châm."

      Mặt Tô Bạch đỏ lên, khẽ gật đầu, mườingón tay búp măng khẽ run, vụng về cởi áo cho Vân Tấn Ngôn, thỉnh thoảng nghethấy khẽ rên, dường như hoảng sợmà rụt tay lại, thấy chưa tỉnh lạitiếp tục.

      Lê Tử Hà khép mi buông mắt, lúc sau mới nghe thấy Tô Bạch khẽ :"Xong rồi."

      Huyệt vị ở gần chỗ gáy, đúng chỗ ánh đèn bị lấp mất. Lê Tử Hà hít sâu hơi, nghiêng người nhích gần tới Vân TấnNgôn, đưa tay ra ấn để xác định huyệt vị. Bàn tay lạnh băng chạm tới làn da nóng hổi của Vân Tấn Ngôn, cảm thấy ràngnhững nơi được chạm tới đều run lên.

      Tô Bạch ở bên tò mò nhìn, thấy hàng ngân châm thi vẻ tò mò trong mắt còn pha lẫn hưng phấn.

      Lê Tử Hà cẩn thận rút cây châm ra,hơ qua lửa. Hành châm phải chú trọng nhanh, chuẩn, ổn. Xác định được huyệtvị phải châm nhanh, nhưng lực đủ tay bị nóng, gây cản trở.

      "Lê nhi..." Giọng khàn khàn, hai tiếngvỡ vụn vang lên. Vân Tấn Ngôn hé mắt ra nhìn, có vẻ mê ly nhìn ,nhưng lại nhìn thẳng vào Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà thầm giật mình, bàn tay độtnhiên bị nắm lấy, muốn tránh thoát nhưng lại bị nắm chặt hơn. Vân TấnNgôn như thể có ý thức, giật mạnh tay, Lê Tử Hà ngã về phía trước, tay trái phải chống lên giường mới ngã vàolòng Vân Tấn Ngôn.

      "Hoàng thượng..." Sắc mặt Tô Bạch tái nhợt, với vẻ hơi tủi thân.

      Dường như Vân Tấn Ngôn nghethấy tiếng của nàng ta, vẫn nhìn Lê Tử Hà, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lấp lánh ánh cười, ôm lấy Lê Tử Hà,nghẹn ngào : "Lê nhi, nàng trở lạirồi..."

      Chóp mũi Lê Tử Hà nồng nặc mùi rượu, đột nhiên cảm thấy mắt mình đau nhói, cùi chỏ thúc mạnh, Vân Tấn Ngôn bị đau,chỉ khẽ hừ tiếng, nhưng vẫn ôm lấy Lê Tử Hà buông, lẩm bẩm: "Lênhi... Lê nhi, nàng trở lại rồi..."

      Lê Tử Hà bị ôm ghì lấy, đột nhiêntrong đầu vang tiếng ồn ã. Lê nhi, Lê nhi,tiếng chơi đùa hồi , tiếng nũng nịuhồi mới lớn, tiếng trách cứ sủng nịnh, ai từng kêu khẽ bên tai, lần gọi đãmười mấy năm...

      Ánh đèn leo lắt phủ kín lớp dày, đột nhiên có tiếng gọi khẽ, khiến hết thảy trở về bình lặng.

      "Hoàng thượng..."

      Tô Bạch lại lên tiếng, đứng gần Vân TấnNgôn hơn: "Hoàng thượng..."

      Khuôn mặt vừa nãy còn trắng bệch nở nụ cười tươi tắn, lúm đồng tiền xinhxắn như dòng nước xoáy bên má trái,"Hoàng thượng..."

      Vân Tấn Ngôn ngước mắt nhìn nàngmỉm cười tươi rói, vẻ mơ màng trong mắt bớt , thêm vào vẻ mừng rỡ, cánhtay ôm lấy Lê Tử Hà dần dần buông ra.

      Lê Tử Hà có cơ hội thở dốc, nhanh chóngrút bàn tay bị nắm lấy ra. Tay kiacủa Vân Tấn Ngôn hoàn toàn buôngnàng ra, lảo đảo về phía nữ tử đối diện, nở nụ cười như có như , vẫn luôn miệng gọi "Lê nhi"...

      Thân thể nỏng bóng rời rồi, giờ khắcnày như có gió lạnh thổi qua. Hốc mắtcủa Lê Tử Hà hiểu vì sao lại đỏ lên, sững sờ nhìn Vân Tấn Ngôn gọi "Lênhi" liên tiếp, ôm lấy bả vai Tô Bạch, ômchặt nàng ta vòng lòng: "Ta biết mà... Nàng chết, chết... Họ giấunàng... trong lãnh cung thôi..."

      "Ta chờ nàng nhiều ngày như vậy, sao hôm nay nàng mới ra?"

      Vân Tấn Ngôn đột nhiên buông Tô Bạch ra, hai tay vuốt ve mặt nàng, đau lòngnói: "Lãnh cung... lạnh lắm phải ? Sao mặt nàng lại lạnh như vậy? Tay cũnglạnh..."

      rồi cầm hai tay Tô Bạch lên, nhàng vuốt ve. Tô Bạch chỉ cười, vẫn mỉm cười nhìn Vân Tấn Ngôn.

      Lê Tử Hà nhìn nụ cười kia hề chớp mắt, nụ cười cứng ngắc nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười này sao mình lại cảm thấy rất giống Quý Lê, ràng khác nhau trời vực.

      Nhưng Vân Tấn Ngôn dường như vẫn bị nụ cười kia mê hoặc, động tác taydần chậm lại, nhìn chằm chằm vào mặtTô Bạch, cúi người xuống hôn nàng ta.

      Phản ứng đầu tiên của Lê Tử Hà chính lànhắm mắt, lòng nàng như là ai đó nhéođau. Nhắm mắt, nhìn thấy, nhìn thấy gì là tốt nhất... Nhưng nàngkhông làm vậy, cố gắng mở mắt ra nhìn,nhìn ôm hông nàng ta, nhìn hôn môi nàng ta, nhìn dường như dùng hết sức bình sinh mà ôm Tô Bạch buông...

      Gắng gượng khiến hai mắt đỏ bừng, như muốn rỉ máu. Lê Tử Hà hề muốn chớp mắt, nếu muốn trốn tránh, nàngvào cung làm gì?

      Đột nhiên bên tai vang tiếng động lớn,gió lạnh ùa vào điện. Cửa Lê Bạch điệnbị người đẩy ra, cùng với đó là giọng ngang tàng quen thuộc: "Hoàng thượngđâu?"

      Còn chưa có ai trả lời, nghe giọng củaDiêu phi tản mạn mang theo ý cười:"Nghe Hoàng thượng tối nay say khướt, còn truyền ngự y. Bổn cung lo âukhông thể ngủ được, tới đây xem Hoàngthượng có mạnh khỏe mới dám ngủ."

      Giọng và tiếng bước chân của Diêuphi càng ngày càng gần, Lê Tử Hà vộihành lễ: "Thần Lê Tử Hà tham kiến Diêu phi nương nương, nương nương vạn phúc. Hoàng thượng say rượu tỉnh,thần xin được lui."

      Biết quá nhiều chuyện bị người cố kỵ,Lê Tử Hà đứng dậy định lui ra, Diêu phi chợt la lên giữ lại: "Lui để làm gì? Theobổn cung thấy, bây giờ Hoàng thượngvẫn chưa tỉnh đâu, tuy vậy những kẻkhông có liên quan ngoài kia, nửa đêmđứng lỳ ở đây, giả quỷ cho người ta xem à?"

      Ngoài bình phong dậy tiếng hít lạnh, sau đó mọi người cùng : "Nô tỳ, nô tài cáolui!"

      Trong điện thoáng chốc trở nên tĩnhlặng, động tác của Vân Tấn Ngôn đãchậm lại, nhưng vẫn ôm Tô Bạch trong lòng, đôi mắt cũng sáng tỏ hơn, màu đỏtản mát chút, mê man liếc nhìn Diêuphi, rồi nhìn lướt qua Lê Tử Hà, ánh mắt vẫn hỗn độn, hơi giận : "Nàng tới đâylàm gì?"

      "À, đúng rồi, Diêu nhi vẫn chưa hành lễ."Diêu phi làm bộ như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, khom gối hành lễ: "Diêu nhi tham kiến Hoàng thượng, tham kiếnBạch quý phi."

      Ba chữ "Bạch quý phi" bị Diêu phi nhấnmạnh, như thể nghiến ra từ kẽ răng, dứtlời còn hưng dữ trừng mắt liếc nhìn Tô Bạch. Tô Bạch giật mình, rúc người vào lòng Vân Tấn Ngôn.

      Vân Tấn Ngôn ôm Tô Bạch, thấy nàngcười với mình, ánh mắt lại trở nên hỗn loạn, đỡ nàng lên dịu dàng : "Lê nhi, bảo Diêu nhi chuẩn bị vài món cho nàngnhé? Trước giờ nàng vẫn thích ăn khuya..."

      Tô Bạch đáp lời, áy náy nhìn Diêu phi. Diêu phi bật cười, từ từ tới chỗ bàn thấp, vừa rót rượu, vừa cười : "Hoàng thượng phải thấy người trong lòng mình là ai chứ..."

      Vậy mà Vân Tấn Ngôn lại nghe nhữnglời này của Diêu phi, thân thể chấn động, nhưng vẫn chẳng ngó ngàng mà ôm lấyTô Bạch, : ", trẫm dẫn nàng xem rừng đào mà nàng thích."

      "Choang" tiếng giòn vang, bình rượu trong tay Diêu phi rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ bắn khắp nơi. Nàng nở nụcười tươi: "Hoàng thượng cho rằng Tô Bạch, Bạch quý phi rất giống người kia, sao ta thấy giống chút nào nhỉ?"

      Vân Tấn Ngôn thèm để ý, kéo Tô Bạch định rời , Diêu phi cao giọng : "Hoàng thượng! Nếu như về nét tương đồng, Diêu nhi thấy Lê ngự y còn giống hơn đó!"

      Lê Tử Hà vẫn yên lắng đứng bên như thểbị những lời này tát phát, ngẩng đầu đúng lúc thấy Vân Tấn Ngôn đưa mắt nhìn sang, mơ màng nhìn mình chằmchằm. Nàng vội cúi đầu xuống, chỉ nghethấy giọng sắc bén của Diêu phi.

      "Nét chữ đó còn chân hơn vẻ ngoàithối rữa kia!"

      Vân Tấn Ngôn nhìn Lê Tử Hà vừa mới được mình ôm vào lòng, đột nhiên cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, như thể bỏ sót cảm giác gì đó. Quên rồi, cảm giác say trong mộng quen thuộc đó, rốt cuộc ai dùng những ngón tay lạnhnhư băng gọi về cảm xúc bị gần nhưđánh mất đó. Quên rồi, hình ảnh thoánghiện lên khi ôm thân hình mềm mại đótrong lòng...

      Diêu nhi chợt đứng dậy, vung ống tay áo qua bàn thấp, bình rượu ly rượu rơi xuống đất, chỗ rượu còn lại cũng xuống, cả phòng tràn ngập mùi rượu,khiến lòng người chếnh choáng.

      "Chết rồi! Tiểu thư chết rồi! Vào đêm hèsáu năm trước, chết trong mưa, chếttrong đám cháy, chết trong tay ngươi!"Diêu phi mở to đôi mắt sung huyết đỏbừng, từng chữ từng câu quyết tuyệt màmạnh mẽ.

      Vân Tấn Ngôn như bị vật nặng đập mạnhvào người, chao đảo trước sau, cánh tayôm lấy Tô Bạch cũng dần dần buông ra, đột nhiên ánh mắt rét lạnh, gầm : " thể nào! Chết thấy xác...Là các người giấu nàng trong lãnhcung..."

      "Ha ha, chỉ lúc say rượu ngươi mới có thể những lời hồ đồ như vậy!" Diêu phi chợt cười to, ngắt lời Vân Tấn Ngôn,nước mắt tuôn trào: "Chết thấyxác? Năm đó là ai thấy chết mà khôngcứu? Chết thấy xác? Ngươi chắc chứ? Cho dù có trận hỏa hoạn ở Hồng Loan điện, ngươi có nhìn mặt tiểu thư nữa ?"

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn bỗng dưng tái nhợt, lảo đảo vịn lấy bình phong, tay kia ôm lấy trán, muốn giảm bớt cơn đau đớngiày vò trong đầu.

      Tô Bạch hiểu ra sao mà nhìn hai người, trong hoàn cảnh này, dù là ai nữa cũng thể cười nổi.

      "Tiểu thư chết rồi!" Diêu phi bình tĩnhtrở lại, chỉ vào Tô Bạch: " ta họ Tô tên Bạch, người họ Quý tên Lê chết lâu rồi!"

      Vân Tấn Ngôn chấn động, thoáng cái từ bình phong tới bên cạnh bàn, bópcổ Diêu phi, vẻ tàn nhẫn toát ra, lạnh giọng gằn từng chữ: "Ngươi gì?Ngươi lại lần nữa xem?"

      biết nước mắt của Diêu phi do hít thở nổi mà trào dâng, hay là nghĩ tới mà tuôn rơi, như chuỗi hạtbị cắt đứt, rơi lã chã mặt, cắn răng : "Ta ! Quý Lê! chết! chết!!!"

      Ánh mắt của Vân Tấn Ngôn như thanh đao rét lạnh, tay dùng thêm chút sức làcó thể bẻ gãy cổ Diêu phi. Thấy sắc mặtcủa Diêu phi từ đỏ bừng chuyển sang táinhợt, nhìn chằm chằm vào Vân Tấn Ngôn lộ vẻ yếu thế, Lê Tử Hà đứng bên thấy tình thế ổn, vội quỳ xuống lớn tiếng : "Hoàng thượngbớt giận! Nếu Hoàng thượng còn khôngbuông tay, Diêu phi nương nương có thểbị nguy hiểm đến tính mạng!"

      Vân Tấn Ngôn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Lê Tử Hà, buông Diêu phi ra, lảo đảo rờiđi. Tô Bạch vươn tay muốn đỡ, bị hắngạt ra.

      Cửa điện được mở ra, gió lạnh lùa vào cùng với tiếng gầm của Vân Tấn Ngôn: "Cút! Tất cả cút ngay! Trẫm muốn tới lãnh cung!"

      Diêu phi bị Vân Tấn Ngôn hất ra nhưvậy, đập đầu lên bàn, sau đó ngã xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn vừa nãy đâm vàongười. Lê Tử Hà đột nhiên nghĩ tới đêm dông đó, nàng cũng như vậy, kéo lê thânthể mang đầy vết thương mà khóc lóc.

      "Nương nương, để thần xem vết thươngcho nương nương."

      Lê Tử Hà cung kính đến gần Diêu phi, bịnàng lạnh lùng cản lại: "Cút ngay!"

      Lòng Lê Tử Hà nhói lên, bước cứng ngắc, lùi về phí sau.

      Diêu phi đích thân nhổ những mảnh sứ người, như thể cảm nhận được đau đớn, vừa mới đứng dậy, bên tai "bốp" tiếng, mang tai đau rát.

      Tô Bạch giơ bàn tay run rẩy lên, sợ hãiđứng đối diện nàng ta, ánh mắt tránh né,ấp úng : "Ngươi... Ngươi dám chuyện với Hoàng thượng...với Hoàng thượng như vậy. Đáng đánh!"

      Khóe miệng Diêu phi lên nụ cười lạnh, trở tay tát mạnh lên mặt Tô Bạch,nhìn chằm chằm vào Tô Bạch, tàn nhẫnnói: "Cho dù ngày mai Diêu nhi ta bị phế bỏ, bị lãng quên, bị tống vào lãnh cung,cũng tới phiên ngươi cưỡi lên đầuta giương oai!"

      Dứt lời, xoay người rời .

      Tô Bạch bụm mặt, nước mắt tủi thân lãchã như mưa rào. Lê Tử Hà vẫn cúi đầu, làm như nhìn thấy gì cũng nghe thấy gì, chắp tay : "Vi thần cáolui."

      "Đợi chút." Tô Bạch nghẹn ngào gọi LêTử Hà lại, "Đợi chút, Lê ngự y, có đồ vật... Tô Bạch muốn cho ngự y xem..."

      Tô Bạch nhanh chóng trở lại bên giường,lấy vật từ ngăn kéo ra, đặt trước mắt Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà chớp mắt, đó là cây trâm,gỗ trầm hương, hoa lam nhan. Ngân Nhi?Ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tô Bạch, dằnlòng khẽ : "Vì sao nương nương lại có vật này?"

      "Là... là Ngân Ngân tặng cho ta... Trong số tú nữ ta chỉ quen biết Ngân Ngân, nàng về sau nếu ta có gì khó khăn, có thể tìm ngự y..." Tô Bạch có vẻ ngạingùng, rút tay về, liếc nhìn Lê Tử Hà rồi lại vội vã rũ mắt.

      "Nương nương có chuyện gì cứ nóithẳng." Lê Tử Hà cúi đầu cung kính .

      Ánh mắt Tô Bạch lóe lên, vẻ xa lánh lễnghi của Lê Tử Hà khiến nàng ta thấyhơi thất vọng, lấy lại tinh thần, khẽ hỏi: "Nghe ... nghe Ngân Ngân ... có loại lam nhan thảo, khi nở hoa... giốngnhư hoa cây trâm này! Ngân Ngân nam tử ăn hoa này, mê luyến nữ tử trồng hoa?"

      Lê Tử Hà im lặng, ngờ Tô Bạch lạicó chủ ý này.

      Tô Bạch thấy Lê Tử Hà gì, nứcnở : "Lê ngự y cũng nhìn thấy đấy, hôm nay ta chỉ tỏ vẻ thế thôi, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa từng gọi ta thị tẩm. Hơn nữa... Hôm nay còn đắc tộiDiêu phi, người trong cung đều biết côta vẫn luôn ương ngạnh điêu ngoa,Nghiên phi trước kia cũng vì nhẫn nhịnnên mới... Cho nên... Cho nên ta muốn hung hăng hơn nàng ta, có lẽ khá hơnchút... Kết quả..."

      rồi che mặt lại, khóc thút thít.

      Lê Tử Hà nhíu mày, muốn thấy vở kịch này nữa, nhận lấy cây trâm rồi :"Nương nương yên tâm, chuyện này thần lưu ý. Nếu có cơ hội tìm đượclam nhan thảo, nhất định giao cho nương nương."

      " ư?" Tô Bạch lau khô nước mắt, đôimắt sáng long lanh nhìn thẳng vào Lê TửHà: "Hôm nay Tô Bạch có thể làm đượcquý phi, nếu có thể giành được sủng ái của vua, nhất định ghi nhớ công lao củaLê ngự y!"

      "Nương nương coi trọng rồi. Thần xinđược cáo lui trước."

      Lê Tử Hà hành lễ rồi vội vã lui ra, tuy người trong điện bị Diêu phi đuổi ,nếu để cho người có lòng phát ra nàng chuyện riêng với Tô Bạch, biết xảy ra chuyện gì, rời càng sớm càng tốt.

      Ngoài điện, tia nắng ban mai lấp ló, phíađông tỏa hơi ấm. Vậy mà giằng co mất nửa buổi đêm rồi.

      Đón cơn gió se lạnh, ánh mắt bị chà xát đau đớn, tiếng vang trong đầu vẫnkhông tản mà càng ngày càng rệt.

      Tô Bạch có vẻ ngoài tinh khôi trong sáng, nhưng thông minh quá mức, hiểnnhiên cũng biết ưu thế của mình, biếtmình cười rất giống Quý Lê, biết ai là kẻ đơn thuần dễ dàng bị lừa nhất, biết ai toàn tâm tìm lam nhan thảo cho mình.Nữ tử vào được hậu cung quả nhiênkhông đơn giản.

      Diêu phi cũng thể nhìn thấu, phải là Diêu nhi mà Quý Lê hiểurõ trước kia nữa, cũng giống Diêuphi nàng từng thấy. Rốt cuộc nàng ta có liên quan đến chuyện năm đó ?Hôm nay ở trong cung, lại sắm vai gì? Trước kia ít ra ở trước mặt Vân Tấn Ngôn còn ra vẻ dịu dàng săn sóc, hôm nay chuyện gì khiến nàng ta côngkhai trở mặt với Vân Tấn Ngôn?

      Về phần Vân Tấn Ngôn. A, nhược điểm của , quả nhiên chính là tình cảm dành cho Quý Lê.

      Vẫn nhớ mong người từng gọi bằng hai tiếng"Tấn Ngôn"? Được gặp Quý Lê trong giấc mộng của hoa túc dung? Đèn lồng đỏ rực hôm đông chí, rừng hoa đàotrên núi, muốn đền bù cho nàng chăng?

      Khi nhìn thấy Tô Bạch, Lê Tử Hà ngộ ra đáp án cho những nghi vấn này, dĩ nhiên là khẳng định. Cho dù là vật vô tri vô giác ở bên mình mười mấy năm cũngsẽ có chút tình cảm, huống chi là mộtngười sống sờ sờ, là Quý Lê toàn tâmtoàn ý chờ đợi . Nhưng tình cảm nàycó sâu có cạn, so sánh với những thứkhác, dĩ nhiên cũng có thể buông bỏ,thấy cái gì nặng cái gì mà thôi.

      Hôm nay Quý Lê uy hiếp hắnđược nữa, nên mới bắt đầu hoài niệm,bắt đầu nhớ nhung? Tình cảm làm bộlàm tịch này, Quý Lê trước kia khôngcần, Lê Tử Hà của hôm nay lại càng khinh thường!

      Đôi mắt mông lung, Lê Tử Hà gần như lấy tốc độ nhanh nhất trở về phòng. Mởcửa liền thấy bóng dáng mờ ảo củaThẩm Mặc bên cạnh bàn, đợinàng.

      "Thẩm Mặc... Cho ta dựa lát... chỉmột lát thôi..."

      Suy nghĩ miên man, dựa lên bả vai ấm áp, trong ánh trăng mờ, bên tai dườngnhư vang lên tiếng tiêu theo nàng vào giấc mộng vô số lần, nương theo tiếng thở dài tự nhiên: "Ngủ ..."
      Tên Tấn Ngôn này là kẻ nhẫn tâm ko tới, thông minh chưa đạt, tốt đẹp lại càng viển vông. nghĩ rằng vì nghiệp lớn mà có thể vứt bỏ tình , nhưng muốn mà ko làm nổi. nghĩ mình Lê Nhi rất nhiều khi mới lấy nàng nhưng là ko, ngay cả giữ lại mạng nàng mà cũng ko thèm để ý. tưởng mình thông minh cáo già bản lĩnh nhưng là kẻ ngu xuẩn, ko thèm tính toán tình cảm của mình dành cho Lê Nhi sâu đậm đến đâu, nếu mất nàng mình ra sao, và dĩ nhiên ko đủ bản lĩnh để chu toàn tình nghiệp. là kẻ phản diện thất bại và ngu ngốc nhất. nực cười cho cuộc đời của .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48

      Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm Vạn An thứ mười cuối cùng cũng nhẹnhàng buông xuống trần gian, muộn hơn năm ngoái nhưng tuyết lại nhiều hơn.Bầu trời u ám, cứ như lạnh trong nháy mắt, trở tay kịp. Đầu óc Lê Tử Hà vô cùng hỗn loạn, ràng nhận thấy tấmchăn dầy cộm nặng nề người mình,nhưng vẫn thấy lạnh căm. Cuộn tròn người lại trong lớp chăn, bàn tay manmát sờ lên trán nàng, rất thoải mái, kiềm lòng được mà chà chà.

      Thẩm Mặc liếc nhìn bát thuốc bàn, thở dài. Ngồi xuống cạnh giường, nhàng vén lớp chăn che kín đầu Lê Tử Hà lên, Lê Tử Hà nhắm chặt mắt, co người vào thêm.

      "Tử Hà, dậy uống thuốc có được ?"Thẩm Mặc khẽ, đỡ nàng dậy.

      Lê Tử Hà hơi mơ màng. Uống thuốc?

      Mấy ngày nay khí trời vô cùng lạnh lẽo,gian phòng càng lạnh hơn. Thẩm Mặc lo nàng ở trong phòng lâu ngày,xương đùi đau đớn, nên mang y thư củanàng đến phòng mình, châm lò, nghỉ trưa ở chỗ luôn. Địa điểm bàn chuyện của hai người đương nhiên cũngchuyển đến đây.

      Trước kia vì thân thể suy nhược nênđến ngày đông liền bắt đầu mệt rã rời, rất dễ ngủ. Nàng nhớ mình mới nằm mộtlúc, sao lại phải uống thuốc?

      Lê Tử Hà níu tay Thẩm Mặc chống người dậy, siết nắm tay lại mới phát còn sức lực, e nhiễm phonghàn.

      Thẩm Mặc ngồi dịch vào trong để Lê Tử Hà dựa vào người mình, cầm bát thuốc đưa tới bên miệng nàng, dịu dàng : "Chỉ nhiễm lạnh thôi, uống chút thuốc,ngày mai khỏi rồi."

      Nàng vẫn luôn tin tưởng y thuật của Thẩm Mặc, hề do dự mà uống vào.

      "Thuốc mà người bảo Tử Hà đưa cho Phùng đại nhân lần trước... thực ra là gạtTử Hà phải ?" Lê Tử Hà rũ mí mắt,lau khóe miệng, nhìn tâm trạng.

      "." Thẩm Mặc đặt bát thuốc xuống,đỡ vững Lê Tử Hà, thản nhiên : "Lúcấy ta cũng biết Phùng đại nhân trúng độc gì, nếu độc tính quá nặng, phương thuốc kia vẫn có thể cứu được."

      Lê Tử Hà tựa vào người Thẩm Mặc,giọng mang vẻ rầu rĩ, lồng ngực khẽ chấn động, miễn cưỡng nở nụ cười tươi tắn, hé mắt nhìn ánh tuyết trắng xóa giữa màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ. Chodù lừa gạt nàng cũng sao, nếukhông có niềm hi vọng đó, sao nàng có thể gắng gượng mà trở về Vân Đô chứ.

      Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà gì, lại vươn tay sờ trán nàng, hơi bất mãnnói: "Vài ngày trước ngươi vẫn mệt nhọc, gần đây lại suy nghĩ quá nhiều, bệnh này coi như nhắc nhở, nhữngchuyện nghĩ được đừng nghĩ nữa."

      Lê Tử Hà làm như nghe thấy lời Thẩm Mặc , ngơ ngẩn nhìn ra ngoàicửa sổ, giọng có vẻ hơi lạnh lùng:"Mấy ngày trước Ngự Lâm quân rút khỏi cung, chắc mấy hôm nay còn ai chú ý nữa, tối nay chúng ta qua thử có được ?"

      Lông mày của Thẩm Mặc lập tức nhíu lại, quả quyết: " thể, ta và ngươiđã đến lãnh cung nhiều lần lắm rồi, tuy có Ngự Lâm quân ở đó, nhưng xem xét nhiều lần rồi, nếu có gì bấtthường nên phát ra từ sớm mới phải."

      "Nhưng..." Lê Tử Hà ngừng lại, biết phải giải thích với Thẩm Mặc thế nào.

      Tuy ngày thứ hai sau khi Vân Tấn Ngôn say rượu cho toàn bộ Ngự Lâm quân rút lui, lãnh cung trở lại tĩnh lặngnhư trước, dường như chưa xảy ra chuyện gì cả. Nhưng Diêu phi sau khináo loạn đích thân tạ tội, thậm chí còn thú nhận chuyện mình tát Tô Bạch,tỏ vẻ mặc người chém giết, cuối cùngVân Tấn Ngôn câu bệnh cũ tái phát có thể tha thứ rồi cho nàng trở về Đào Yểu điện, thèm liếc nhìnnàng.

      Ngày nào Lê Tử Hà cũng bắt mạch cho Diêu phi, tận mắt thấy nàng ngày càng gầy gò, lo âu phiền não tích tụ trong lòngkhiến mạch tượng thuận, dù uống thuốc cũng hề có chuyển biến tốtđẹp.

      Liên hệ nguyên nhân và hậu quả, nàng chợt nghĩ đến, nếu Vân Tấn Ngôn trừng phạt Diêu phi , tội ăn ngôngcuồng với Hoàng thượng, và hành động vả miệng quý phi của nàng thể tránh khỏi bị phế bỏ.

      Kể từ đó, Lê Tử Hà hoàn toàn có lý donghi ngờ chuyện Diêu phi đột nhiên trởmặt với Vân Tấn Ngôn, thậm chí đánh Tô Bạch ngày đó cũng chỉ có mục đích,vào lãnh cung!

      "Chờ thêm hai ngày, khỏe lại rồi tới xem,có được ?" Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà gì, lại an ủi.

      Ánh mắt Lê Tử Hà lóe lên, rũ mắt xuống,tựa như trầm tư, lúc sau mớiđột nhiên mở miệng : "Thẩm Mặc, người ..."

      được nửa dừng lại, hít sâumột hơi rồi : "Người , thai nhi được tám tháng rồi có thể sống sót ?"

      Thẩm Mặc ngẩn ra, nhíu mày : "Nếulà sinh non, trừ thể yếu, khác gì thai nhi khác."

      "Ý Tử Hà là..." Lê Tử Hà nhắm mắt lại, nghiêng mặt rúc vào lòng Thẩm Mặc,nén tiếng nức nở, : "Ý Tử Hà là... Nếu là hài tử... bị phá bằng thuốc..."

      "Ngươi muốn hỏi bào thai trong bụngQuý hậu năm đó?" Thẩm Mặc phỏng đoán sơ qua liền hiểu dụng ý của Lê Tử Hà, vẻ nặng nề tâm của nàng mấyngày nay, ngờ chứa đựng nỗi niềm nhớ nhung như vậy, trầm giọngnói: "Nếu muốn hỏi nàng ta, đứa bé kia thể nào sống sót."

      "Vì sao?" Người Lê Tử Hà run lên, ngồithẳng người dậy, quay đầu nhìn vào mắtThẩm Mặc. Đứa bé kia tám tháng rồi, thành hình, bát thuốc phá thai ít racũng phải mất hai canh giờ mới cótác dụng, có lẽ... Có lẽ cơn đau trước khi chết kia... là vì hài tử chịu nổi mệtmà sinh non...

      Nhìn đôi mắt đỏ lên của Lê Tử Hà, lòng Thẩm Mặc se lại, nên lờiquyết tuyệt như vậy, dù sao... có lẽ đứabé đó là thân nhân cuối cùng đờinày của nàng...

      Chỉ biết thương ôm lấy Lê Tử Hà,khẽ giải thích: "Có lẽ ngươi cũng khôngbiết chuyện, năm đó Quý hậu chạy tớipháp trường, tận mắt nhìn người nhà bịhành hình, ngất xỉu ngay tại chỗ, nước ối vỡ, nếu nàng ta còn tỉnh mà gắng sức,có lẽ sinh được hài tử, nhưng... Sản phụ sinh con, tối kỵ hôn mê, nhưvậy, ngươi có hiểu ?"

      Lê Tử Hà mở to mắt, nghe tiếng"choang" rệt bên tai, hi vọng dấy lênmấy ngày hoàn toàn vỡ vụn. Thẩm Mặcnói đúng, ý thức cuối cùng của nàng là lạnh lẽo đến thấu xương ở pháptrường, đứa bé kia, cố gắng của nàng, sao có thể đến với cõi đời này?

      "Tối nay ngươi ngủ lại đây, ta sang chỗngươi." Thẩm Mặc vừa , vừa đỡ Lê Tử Hà nằm xuống, "Chuyện lãnh cung,chờ đến khi ngươi khỏi hẳn hẵng ."

      " cần thiết nữa." Lê Tử Hà nhắm mắt, quay người đưa lưng về phía Thẩm Mặc, rồi mở mắt, chỉ thấy màn sương mù: "Người có cách lấy được lam nhan thảo ?"

      "Có. Trong vòng nửa tháng." Thẩm Mặctrả lời quả quyết, nhưng lập tức nghingờ : "Nhưng độc của lam nhan thảo..."

      "Tử Hà biết." Giọng của Lê Tử Hà lạnh như băng, tiếp: "Còn cần chútlinh tiêu tán." Biết Thẩm Mặc hiểu, tiếp tục giải thích: "Sau đêm VânTấn Ngôn say rượu đó, Tử Hà phát , con người ở trong lúc thần chí mơ hồ mới có thể ."

      Cho dù trong lãnh cung có hài tử,nàng cũng tin Diêu phi cóbất kỳ bí mật gì. Về phần độc của lamnhan thảo, đó là Vân Tấn Ngôn tự làm tự chịu!

      Thẩm Mặc vốn định xoay người rời , nghe giọng của Lê Tử Hà quay người lại, lật người nàng, góc tay áo lướt qua gương mặt, quả nhiên ướt đẫm,vuốt mái tóc dài của nàng, : "Đừngnóng lòng làm hỏng chuyện, Cố VệQuyền vừa mới sụp đổ, ngày mai Vân Hoán hồi cung, ta nhân lúc lòng quân chưa định mà mượn cơ hội khuấy đảo gây hỗn loạn. Trịnh Dĩnh tạm thời bất động, xem ra bề ngoài triều đình bình yên. Ngươi nghỉ ngơi thêm thời gian nữa ."

      "," Lê Tử Hà lật người lại, vẻ bi thương mặt tiêu tan, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc, "Người đừng quấynhiễu triều đình, để Tử Hà gây rối hậucung!"

      Tuyết ngừng rơi, mặt trời mọc, nhưngtiết trời hề ấm lại mà còn lạnh lẽo khô hanh hơn, tuyết đọng conđường chính trong cung được dọndẹp sạch , cung nữ thái giám qua lại nườm nượp, nối liền dứt. Hôm nay đại tướng quân Vân Hoán vừa đượcthụ phong từ Đông Bắc trở về Vân Đô nhậm chức. Vân Hoán là thân đệ của tiênđế, gần bảy năm chưa từng hồi cung, lần này trở lại, Vân Tấn Ngôn sai bảo thiếtđại yến khoản đãi.

      Ở Cần Chính điện, chiếc sập thấp trải gấm vóc màu vàng thoạt nhìn vô cùng ấm áp dễ chịu, đặt chiếc bàn vuông , bên đặt bàn cờ, quân cờ đentrắng kín mít, chém giết trong trầm mặc.

      "Ha ha, mấy năm gặp, quả nhiên Hoàng thượng tiến bộ rất nhiều." Sắc mặt của Vân Hoán hơi tối, dưới cằm làchòm râu ngắn, khóe mắt khắc lại dấuvết của năm tháng nhưng thể chehết thần thái đen bóng trong mắt, vừanhìn biết là người tòng quân tâm tư trầm ổn tư thế oai hùng.

      Vân Tấn Ngôn khẽ cười thu quân cời trắng, : "Hoàng thúc cần gì phảikhách khí như thế? Hoàng điệt nóirồi, đón người trở lại trong thời gian ngắn nhất."

      "Ha ha, thời gian này đúng là sớm hơnso với ta dự đoán." Vân Hoán gật đầu hài lòng, cũng thu hồi quân đen, liếc mắt nhìn Vân Tấn Ngôn, trêu đùa: "Nhưngthời gian quá sớm, khó tránh khỏi thiếuổn thỏa, năm mươi vạn binh lực của Cố gia này..."

      "Hoàng thúc có cách gì giải quyết?" Vân Tấn Ngôn nhướng mày cười .

      Vân Hoán gật đầu: "Chỉ cần có ai nổi loạn, sắp xếp năm mươi vạn người này, dĩ nhiên phải chơi." Dứt lời, Vân Hoán nhìn Vân Tấn Ngôn với ý tứ , cười : "Giao binh lực của Cố Vệ Quyền cho ta, Hoàng thượngkhông sợ sao?"

      Động tác tay Vân Tấn Ngôn dừngmột chút, sau đó lại cười : "NếuHoàng thúc thích những thứ này, chạy đến Đông Bắc, lần biền biệt mười mấy năm. Lần gặp nhau cuối cùng là đại hôn của hoàng điệt..."

      Vân Tấn Ngôn đột nhiên dừng lại, nụ cười hơi cứng ngắc, tự biết giấu được tâm tư, cũng cười gượngnữa, yên lặng thu nhặt quân cờ.

      "Gần đây trong cung có hai tin đồn thú vị. Nào, về vị Bạch quý phi vừa mới lập được ?"

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, cười khổ: "Hoàng thúc nghe rồi, cònhỏi hoàng điệt làm gì nữa?"

      "Từ tú nữ mà phong phi, nếu Hoàngthượng muốn dùng chuyện này để chochúng thần trong triều biết cánh chim của Hoàng thượng cứng cáp, ta cũngkhông phản đối. Nhưng..." Vân Hoán liếc nhìn Vân Tấn Ngôn, màu đen bóng trong mắt phai nhạt chút, phẫn nộ : "Giainhân mất, nếu muốn tìm thế thân,mượn người nhớ người, ý nghĩ này..."

      "Hoàng điệt nhất thời hồ đồ." Vân TấnNgôn thản nhiên , vẻ mặt hơi u ám,khẽ cười : "Do say rượu mà thôi."

      Vân Tấn Ngôn thêm nữa, Vân Hoán lại hề buông tha, cười : "Vậy chuyện thứ hai, xuất phát từ Thái y viện của Hoàng thượng. Khà khà, nghe có ngự y mới nổi danh gần đây, đượcHoàng thượng vô cùng quan tâm, chưa thấy y thuật cao minh nhưng đượcHoàng thượng chọn làm người chẩnmạch bình an cho Hoàng thượng và Diêuphi, còn thường xuyên được Hoàng thượng triệu kiến gặp riêng. Còn nữa, ở trước mặt văn võ bách quan hề kiêng kị mà để bắt mặt trực tiếp choDiêu phi... Chậc chậc, Hoàng thượng là Hoàng thượng cố ý dung túng, hay còn có dụng ý khác?"

      "Chờ chút!" Vân Tấn Ngôn vừa định mở miệng, Vân Hoán chặn lời: "Còncó câu, đây mới là mấu chốt! Nghe ngự y này trắng bóc, vô cùng nữ tính? Đừng với ta sở thích của Hoàng thượng thay đổi rồi đấy nhé?"

      Vân Hoán dừng lại, Vân Tấn Ngôn mới cócơ hội lên tiếng, bất đắc dĩ : "Hoàngthúc, chắc vài năm gần đây người nhàmchán quá rồi..."

      "Đừng đánh trống lảng, trả lời câu hỏi của ta trước !" Vân Hoán vội ngắt lời Vân Tấn Ngôn.

      Vân Tấn Ngôn cười khẽ: "Chẳng qua chỉcảm thấy thú vị thôi."

      "Thú vị thế nào cơ?" vậy, VânHoán lại càng hứng thú.

      Vân Tấn Ngôn lắc đầu, chậm rãi : "Chuyện này hôm khác vớiHoàng thúc. Hoàng thúc cảm thấy hôm nay nên bàn chính sao?"

      "Còn gì nữa chứ? Hoàng thượng mau đá tên Trịnh Dĩnh vô dụng kia xuống , những kẻ có quyền to trong triều lập tứcquy về dưới tay Hoàng thượng. Sao vậy?Hoàng thượng đừng với ta, chỗ máungày hôm nay còn chưa đổi được sạch ?"

      "Hoàng thúc đừng vội, Trịnh Dĩnh tạmthời bất động." Vân Tấn Ngôn rũ mí mắt,trầm giọng : "Nửa tháng sau, Bình Tây vương vào cung, Hoàng thúc cònnhớ ông ta còn có đứa cháu ?"

      "Dĩ nhiên nhớ chứ. Năm đó Hoànghuynh lại đối xử với ..." đượcmột nửa, nhìn lướt qua Vân Tấn Ngôn cứng họng, lảng sang chuyệnkhác: " sao rồi?"

      "Bây giờ có lẽ ở trong cung."

      "Kẻ mà ta bắt được, nghe mười nămtrước rời khỏi nhà, từ đó có thêm tin tức gì cả. Hôm nay thể được coi là Thế tử, Hoàng thượngcũng cần đề phòng ." Vân Hoán trả lời hề do dự, nếu vương vị Bình Tây nhường lại cho Tạ ThiênLiêm, cũng đồng nghĩa Thế tử tự nguyệntừ bỏ tất cả quyền lợi, khác gì người thường.

      Vân Tấn Ngôn cười nhạo: "Vậy còn ý nghĩa gì nữa."

      "Ngươi định làm gì?" Vốn dĩ Vân Hoánđã định rời xa hoàng cung, đến biên phòng Đông Bắc, nguyên nhân chủ yếucũng vì chán ghét lục đục trong cung, nhưng vẫn tò mò với ý nghĩ của Vân TấnNgôn.

      Vân Tấn Ngôn mỉm cười, định lên tiếng ngoài điện vang tiếng của Ngụy công công: "Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo."

      "Vào ."

      "Hoàng thượng," Ngụy công công bướcđi vội vã, vẻ mặt hơi bối rối, giọng điệuvẫn giữ được vững vàng, : "Có người tới, Lê Bạch điện đại loạn!"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49

      Lê Bạch điện rộng rãi sáng ngời, thể hiệnrõ sang quý. Màn tơ màu hồng nhạt khẽ phất phơ, màu sắc ấm áp, vốn nênđốt lò sưởi để tôn lên ấm áp như mùa xuân trong điện, nhưng bởi vì khí lạnh như băng khiến căn điện vô cùng kỳ dị. "Tô Bạch chuẩn bị bánh ngọt tạ tội với tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại làm như vậy?"

      Đôi mắt trong veo của Tô Bạch ngấnnước, nhìn bánh ngọt vụn vỡ dưới đất,vô tội uất ức với Diêu phi.

      Sắc mặt Diêu phi tái nhợt, ngoảnh mặtlàm ngơ với lời chất vấn của Tô Bạch,ngẩn người nhìn bánh ngọt rơi đầy đất.Vốn mang hình hoa mai tinh xảo, sắp xếp chỉnh tề, bây giờ hoặc vỡ thànhbụi phấn, hoặc nứt thành vài miếng, rơivãi dưới đất, mùi hoa mai ngọt ngào thoang thoảng.

      "Ngươi chuẩn bị bánh ngọt này ư?"

      Diêu phi chợt bật cười, trầm quỷ dị,khiến Tô Bạch sững người rồi chần chừgật đầu.

      "Dụ hoặc Hoàng thượng được, lại còn làm trò này để mê hoặc ta?" Diêu phiđứng dậy, rũ mắt, mang theo ý cười khẽ liếc nhìn Tô Bạch ngồi đối diện.

      Tô Bạch mở to mắt, giải thích: "Tô Bạch chỉ muốn tạ tội, tỷ tỷ đừng hiểu lầm."

      "! Ngươi và Quý gia có quan hệ thế nào?" Ánh mắt của Diêu phi đột nhiên trở nên lẫm liệt, vênh váo hung hăng.

      Tô Bạch run lên, giật mình đứng phắt dậy, khó hiểu : "Tỷ tỷ gì vậy? Quý gia? Quý gia nào? Tô Bạch đến từ Đông Thành, chưa từng nghe ở đó có Quý gia..."

      "Sợ hãi đến mức này còn hỏi ta Quý gianào?" Diêu phi nhìn Tô Bạch từ xuống dưới, khinh thường châm biếm.

      "Tỷ tỷ đừng bậy, ta xuất thân trongsạch..."

      "Lời này của ngươi có ý muốn ai cóxuất thân trong sạch?" Diêu philớn tiếng ngắt lời Tô Bạch, nhướng mày hỏi ngược lại.

      "Tô Bạch... Tô Bạch ..." Tô Bạch ấp úng.

      Diêu phi lại cười, khuôn mặt khôngtrang điểm, nụ cười hơi ảm đạm, nhưngkhông phải là có sức lực. Ánh mắt kiên định, nhìn thẳng vào Tô Bạch : "Ngươi xác định, bánh ngọt này do ngươi tự tay làm?"

      Hai chữ "tự tay" bị Diêu phi nhấn cực mạnh. Tô Bạch nghe vậy, rũ mắt khẽ :" phải... Tô Bạch... biết làm bánh ngọt. Tô Bạch sai cung nữ làm."

      Dứt lời nhìn lướt qua bánh ngọt hoa mai còn sót lại, tại sao Diêu phi mới ăn miếng mà lại phản ứng dữ dộinhư vậy.

      "Ai làm? Bổn cung muốn xem xem, đằngsau Bạch quý phi có cao thủ đẳng cấpnào!" Diêu phi xong, nhàn nhã ngồi xuống, cầm lấy khăn lau ngón tay cầmbánh ngọt.

      Tô Bạch cau mày gọi: "Thải nhi Yến nhi, còn mau lại đây bái kiến Diêu phinương nương."

      Hai cung nữ gầy gò nhắn tới từ phía bên, vội vã quỳ xuống, nơm nớp lo sợ hành lễ.

      "Trong các ngươi, ai làm cái này?" Diêu phi cười hỏi, nhưng nụ cười này càng khiến hai cung nữ run rẩy dữ dội, đến mức nên lời.

      "Mau lên, đừng lãng phí thời gian của bổn cung!" Diêu phi híp mắt, lười biếngtựa lưng vào ghế.

      "Nô tỳ làm!" Hai cung nữ trả lờiđồng thanh.

      Diêu phi bực mình, mở mắt : "Cácngươi nên biết tính tình của bổn cung,đừng thử thách kiên nhẫn của bổncung nữa."

      Hai cung nữ run lên, lại cùng dập đầunói: "Nô tỳ làm, nương nương minh xét!"

      "Hôm qua nương nương sai nô tỳ làmchút bánh ngọt, sáng sớm hôm nay nô tỳvào bếp, thấy hai đĩa bánh ngọt làm xong xuối, cho rằng là Thải nhi làm nênbưng lên ngay."

      "Nương nương minh xét, sáng nay nô tỳđến Ngự thiện phòng đưa đồ ăn theo sai bảo của Thẩm ngự y, bước vào bếp bước."

      "Nương nương, vừa nãy nô tỳ hỏi Thảinhi, nó còn là mình làm, bây giờ lạilên tiếng phủ nhận..."

      "Nương nương, cũng vì Quý phi nương nương khen ngợi bánh ngọt làm rấtngon, nô tỳ nóng lòng tranh công nênmới như thế..."

      "Được rồi!" Diêu phi ngồi thẳng người, kiên nhẫn liếc nhìn hai người, rồi nhìn lướt qua cung nhân : "Mangxuống đánh! Đánh cho tới khi thậtmới thôi!"

      "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng! Nô tỳ mà!" Hai ngườilại dập đầu, nước mắt ràn rụa. Ngườitrong cung đều biết Diêu phi bạo ngược,những nô tài đắc tội với nàng ta khôngchết cũng thương nặng, tuyệt đối dám láo, nhưng nàng lạikhông tin, chỉ có thể van xin.

      "Lôi xuống!" Diêu phi thờ ơ khoát tay, thuận thế nhìn lướt sang mấy thái giám bên cạnh.

      Bị Diêu phi liếc nhìn như vậy, mấy tênthái giám vội vàng đứng ra, định lôi hai người Tô Bạch quát lên: "Khoanđã!"

      Vừa dứt lời, Tô Bạch liền đứng lên, ánhmắt lạnh như băng, nhìn thẳng về phíaDiêu phi, cả giận : "Tỷ tỷ chắc cũng phải thấy đây là Lê Bạch điện, khôngphải Đào Yểu điện!"

      "Ngươi chắc cũng phải thấy ! Đâykhông chỉ có hai người là ta và ngươi, haha, phải Bạch quý phi rất dịu dàng động lòng người, đơn thuần thiện lương sao? Sao có thể lời hung hãn như vậy?" Diêu phi cười khẽ, ngả lưngvào ghế híp mắt nhìn nàng ta.

      "Người ức hiếp ta, ta ức hiếp người! Nếu muốn giáo huấn nô tài,kính xin tỷ tỷ trở về Đào Yểu điện!" Tô Bạch cam lòng yếu thế, trợn mắt lườm lại.

      "Được!" Diêu phi chợt đứng dậy, váy đỏ lướt qua chiếc ghế khác hoa, mang theo sợi tơ mềm mại, với mấy tên tháigiám vừa nãy: "Kéo hai con này nô tỳ này tới Đào Yểu điện, bổn cung từ từ dạy dỗ!"

      "Ngươi!" Tô Bạch tức giận, phẫn hậnnhìn chằm chằm vào Diêu phi.

      "Bổn cung làm sao?" Diêu phi khinh thường : " phải bổn cung đãnghe theo ý chỉ của Quý phi nươngnương rồi sao?"

      "A..." Gương mặt đỏ bừng do tức giậncủa Tô Bạch dần dần bình thường trở lại, vẻ mặt dịu , đôi mắt trong suốt trở nên hỗn tạp, cười tiếng:"Đương nhiên ngươi phải nghe theo ý chỉ của bổn cung rồi, đến hômnay phẩm cấp của bổn cung cao hơn ngươi, thêm vào thân phận nha đầu đê tiện trước khi leo lên chức phi củangươi, làm gì có tư cách phản bác lời của bổn cung?"

      Tô Bạch cười khẽ, lúm đồng tiền mátrái dần dần hõm sâu vào, chân màynhướng lên, khác hẳn với lúc vừa vào cung. Diêu phi chợt đứng lên, nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền của Tô Bạch, bầu khí trong điện chợt nghẹn ứ, bốn mắt nhìn nhau như cuộc chiếnkhông khói lửa, tan biến trong khí, khiến thái giám cung nữ đều run rẩy.

      Dường như Tô Bạch hiểu mình kíchthích Diêu phi ở đâu, cười tương hơn, nhướng mày : "Tỷ tỷ nên hồi cungnhanh lên ..."

      Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, xung quanh là tiếng kêu sợ hãy. Má trái đau nhói, run rẩy giơ tay lên, ướt đẫm, đưa đến trước mắt, đều làmáu đỏ.

      Diêu phi cầm chủy thủ trong tay, vẻ phẫn hận trong mắt trở thành sảngkhoái, thái giám trong Lê Bạch điện lúcnày mới kịp phản ứng, lập tức giữ chặt Diêu phi, nhưng dám dùng sứcquá mạnh.

      Diêu phi giãy giụa, tránh ra được liền thôi, chỉ cười, nhìn vết thương mặt Tô Bạch mà cười thỏa mãn.

      Bàn tay vừa chạm lên má trái của TôBạch ngừng run rẩy, đôi mắt hiệnvẻ kinh ngạc, tức giận, cuối cùng hóathành sợ hãi, quát lên: "Truyền ngự y! Lôi ta xuống, truyền ngự y!"

      Ngay từ Diêu phi vung dao có tháigiám ra ngoài đưa tin, lúc này Tô Bạchquát lên, lại có thêm hai thái giám chạy .

      "Buông ra! Các ngươi muốn sống nữa sao?" Cảm thấy có người kéo nàngđi, Diêu phi la hét.

      Hai gã thái giám sững người, dừng tay,khó xử nhìn Tô Bạch, cúi thấp đầu, kéo Diêu phi nữa, nhưng cũng buông nàng ra.

      "Muốn bổn cung , cũng được, nhưng phải để ta mang hai con nô tỳ này !"

      "Ai dám động đến?"

      Tô Bạch lập tức gầm lên, khí trongđiện lại ứ đọng, Tô Bạch và Diêu phi đứng đối diện nhau, trừ hai gã thái giám giữ tay Diêu phi, những thái giám cung nữ khác đều quý xuống đất từ lúc Tô Bạch bị đâm vào mặt. Lê Bạch điện tĩnhlặng đến mức khiến lòng người trống rỗng, mọi người dám thở mạnh,nặng trĩu cúi đầu nhìn mặt đất.

      "Hoàng thượng giá lâm!"

      Đôi bên giằng co dứt, hề nhượng bộ chút nào, tiếng hô phá vỡ cục diện bế tắc, sắc mặt Tô Bạch trở nên nhu hòa, cùng hành lễ với mọi người.

      Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trầm, cau mày liếc nhìn mọi người, nhìn đến bánh ngọthoa mai dưới đất, ánh mắt hơi ngừng lại,nhưng bước chân hề chần chừ đithẳng tới ghế quý phi trong điện ngồixuống, trầm giọng : "Bình thân."

      Tô Bạch ngẩng đầu lên, tay trái bụm mặt,nước mắt tuôn rơi. Vân Tấn Ngôn thấyvết máu mơ hồ, ánh mắt chợt lóe lên, đưa tay kéo tay Tô Bạch xuống nhưngnàng lại chịu buông. Vân Tấn Ngôn khẽ : "Sao thế?"

      Tô Bạch ngấn nước mắt liếc nhìn Vân Tấn Ngôn, rồi lại nhìn lướt qua Diêu phi,dựa vào ngực Vân Tấn Ngôn, nức nở : "Thần thiếp... Mặt của thần thiếp..."

      Vân Tấn Ngôn thuận thế liếc nhìn Diêu phi, thấy thủy chủ trong tay nàng, đầu mũi dao lóe ánh đỏ, lập tức hiểu hết thảy, giận dữ : "Tất cả là sao đây?"

      "Vì chuyện đêm đó, thần thiếp chuẩn bị ít bánh ngọt để tạ tội với tỷ tỷ, vậy mà tỷ tỷ mới ăn miếng hất cả đĩa xuống đất, còn hỏi thần thiếp là ai làm..." Tô Bạch trả lời câu hỏi của Vân Tấn Ngôn,thấy thương tiếc nhìn mình, rúc vàolòng , sau đó uất ức : "Bánh hoa mai do Thải nhi và Yến nhi bưng tới, nhưng hai người đều làm này bánh ngọt này, tỷ tỷ muốn phạt họ,tất nhiên thần thiếp phải ngăn cản, chonên..."

      xong, nước mắt lại rơi lã chã, Vân Tấn Ngôn hơi bực mình nhìn Diêu phi, trầm giọng : " sao?"

      Diêu phi cũng sợ hãi, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập ý cười, dịu dàngnói: "Hoàng thượng, người nếm thử bánh hoa mai này trước ? bàn đó, thần thiếp giữ lại đĩa cho người."

      Vân Tấn Ngôn cau mày, nghi ngờ liếc nhìn bánh hoa mai ngay ngắn bàn,từ thấp tới cao, tinh xảo khéo léo, khỏi có chút quen thuộc, bất giác đưa tay cầm chiếc bánh, cắn miếng.

      Diêu phi chăm chú nhìn vẻ mặt của ,thấy ánh mắt của chợt rối loạn,chậm rãi nở nụ cười.

      Nhưng rối loạn cũng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Vân Tấn Ngôn lập tứctrầm xuống, càng thâm thúy hơn lúc trước, nhìn chằm chằm Diêu phi: "Nàngmuốn gì?"

      "Thiếp cũng chỉ muốn điều tra xem bánhnày do ai làm mà thôi." Diêu phi nhìn thẳng vào mắt Vân Tấn Ngôn, trả lời hề e dè.

      Vân Tấn Ngôn thả bánh hoa mai trongtay xuống, cười khẽ: " đời này,người có thể làm được mùi vị này, phải chỉ còn mình ái phi thôisao?"

      Diêu phi định lên tiếng, tròng mắt đen của Vân Tấn Ngôn chợt lóe sáng, tiếp tục tiếp tha: "Mấy ngày trước ái phi còn gắng sức nhắc nhởtrẫm, nàng ấy chết rồi, sao đây? Hôm nay lại muốn phá vỡ lời lúctrước, cho trẫm biết nàng ấy vẫnchưa chết? Nghi ngờ hai đĩa bánh hoamai này bắt nguồn từ tay nàng ấy?"

      " phải vậy!" Diêu phi trả lời quả quyết, lạnh lùng : "Bánh ngọt bắtnguồn từ Lê Bạch điện, Lê Bạch điện có cao thủ cỡ này, thần thiếp chỉ muốn gặp mà thôi."

      "Chỉ muốn gặp mà dùng chủy thủ rạch mặt người?" Ánh mắt của Vân Tấn Ngôncàng thêm sâu thẳm, khẽ cười : "Thủđoạn lần này của ái phi hơi ngu muội rồi. Bánh ngọt này được mang đến Lê Bạch điện từ Đào Yểu điện cũng phải chuyện khó."

      Ánh mắt của Diêu phi trở nên buồn bã,cười thoải mái: "Được, người phải chuyện khó phải làchuyện khó, thích xử trí thế nào tùyngười!"

      Sắc mặt của Vân Tấn Ngôn trầm xuống, đứng phắt dậy, nâng cằm Diêu phi lên, tàn nhẫn : "Muốn ta làm như mong muốn ư? Muốn chết hay muốn tới lãnh cung?"

      Diêu phi cúi đầu phảnkháng, rũ mắt xuống, đáp lời.

      "Đừng hòng nghĩ đến!" Vân Tấn Ngôn buông cằm nàng ra, nắm tay Tô Bạchnhanh chóng rời , giọng lạnh băngquanh quẩn trong Lê Bạch điện: "Vảmiệng hai mươi cái, cấm túc tháng ba!"

      Ánh mắt Diêu phi trống rỗng, gương mặt trắng bệch.

      Khi Lê Tử Hà nghe Diêu phi bị đánh,tiêu linh tán Thẩm Mặc cho nằmtrong tay. Thứ thuốc này có thể khiến thần trí tạm thời hỗn loạn, tư tưởng yếuớt, hết thời gian dược hiệu cũngchấm dứt. Lam nhan thảo khó tìm, nửa tháng mới có, Thẩm Mặc vốn mang theo chút tiêu linh tán, cho nàng luôn.

      tìm cơ hội để bỏ thuốc, xảy ra chuyện này, cơ hội liền tới rồi.

      Nàng làm bánh ngọt kia vốn cũng chỉ thửdò xét, nhưng sóng gió dấy lên còn dữ dội hơn tưởng tượng rất nhiều. Tô Bạch suýt nữa bị hủy dung, Diêu phi cũng vìchuyện này mà bị vả miệng hai mươi cái, còn bị cấm túc. Xem ra thể xem thường sức ảnh hưởng của "QuýLê".

      Hòa tan tiêu linh tán vào bình thuốc mỡtiêu sưng, Lê Tử Hà đeo hòm thuốc đitheo Duyệt nhi đến Đào Yểu điện.

      Bởi vì Diêu phi bị cấm túc nên Đào Yểuđiện lại càng vắng lạnh, gió lạnh thổi cơn khiến mặt đau rát. Tiếng gió gào rú ngoài điện khiến Lê Tử Hà hoảng hốtcho rằng mình đến lãnh cung.

      Duyệt nhi mở cửa điện, cũng cókhí ấm xộc tới như thường ngày, ngượckhí lạnh thổi tới từng cơn. Lê Tử Hà theo đến bình phong, liền thấy bóng dáng gầy yếu sau màn che.

      Sau khi hành lễ, Lê Tử Hà đứng sang mộtbên, mãi thấy bàn tay Diêu phi đưa ra ngoài, cúi đầu gì.

      Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Lê Tử Hà chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diêu phi. Gương mặt vốn tái nhợt giờ đây sưng đỏ, rỉ ra tia máu, còn như xưa. Đôi mắt cũng sưng đỏ, biết do khóc hay bị tát quá mạnh. Điều nàycũng có gì lạ, điều khiến Lê Tử Hàgiật thót là bây giờ Diêu phi quỳdưới đất, ngẩng mặt lên nhìn mình hề chớp mắt. Mà Duyệt nhi dường như nhìn thấy gì cả, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Lê ngự y, trước kia Diêu nhi mạophạm nhiều lần, đều là lỗi của Diêu nhi!"Môi Diêu phi sưng đỏ, gắng gượng lắmmới có thể ràng. Giọng khàn khàn nhưng hề yếu ớt: "Hai lần tát, lần phạt roi. Nếu Lê ngự y cònđể bụng, hôm nay ngay tại đây, Diêu nhimặc ngự y xử trí!"

      Lê Tử Hà giật mình chỉ trong chốc lát, lập tức phản ứng lại, vội khom lưng đỡDiêu phi dậy, lên tiếng: "Nương nương nặng lời rồi, mau đứng dậy , vi thầnthật chịu nổi!"

      Diêu phi tránh khỏi tay Lê Tử Hà, dập mạnh đầu xuống đất. Khi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, cố gắng dằn tiếng nghẹn ngào: "Diêu nhi còn lựa chọn nào khác, thể tiến cũng chẳng còn đường lui nữa rồi, chỉ có thểđánh cược lần, van xin Lê ngự y giúp Diêu nhi tay."

      Lê Tử Hà nhìn Diêu phi vẫn luôn kiêu ngạo đột nhiên vứt bỏ tất cả, quỳ xuốngkhóc lóc van xin. Diễn trò ư? Khônggiống, mà cũng cần thiết.

      "Chuyện cho tới bây giờ, dù sao cũng chỉ có chết, Diêu nhi cũng chẳng quan tâm, chỉ mong Lê ngự y nể tình được Phùnggia gia cất nhắc mà đồng ý thỉnh cầu của Diêu nhi."

      Lê Tử Hà ngơ ngẩn, phản ứng nhanhhơn ý thức, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

      Diêu nhi ngước mắt lên, trong đôi mắt sưng đỏ, tròng đen lóe ánh sáng kiên định quyết tuyệt, gằn từng chữ: "GiúpDiêu nhi, đến lãnh cung lần!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50

      Ngoài cửa sổ, những bông tuyết chợt rơi, từng bông rồi lại từng bông, nhàng tinh khôi, bồng bềnh rơi xuống cùng cơn gió thoảng. Lê Tử Hà co duỗi mười ngón tay cứng ngắc, nhìn Diêu phi mãi gì. "Diêu nhi biết chuyến này có thể khiến ngự y gặp phải phiền toáikhông cần thiết, đến lúc đó ngự y ta van xin ngự y cũng được, uy hiếp ngự y cũng được, cứ đổ hết tội lỗi lên đầu ta,Diêu nhi bảo vệ để ngự y cóchuyện gì." Diêu phi quỳ xuống đất,khẩn thiết kêu than: "Diêu nhi biết ngày Phùng gia gia qua đời, chỉ có mìnhLê ngự y dám đến phủ phúng viếng, cũng chỉ có mình Lê ngự y chịu cầuxin Hoàng thượng vì Phùng gia gia. Chuyện này, ngự y giúp Diêu nhi cũngđược, hoàn thành nguyện vọng của Phùng gia gia cũng được, nếu để muộn hơn, e rằng... e rằng..."

      Giọng Diêu phi lại nghẹn ứ, nước mắt tuôn trào, đong đầy gương mặt sưng đỏ còn mang vẻ thanh tú.

      "Đến chỗ nào của lãnh cung?" Cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên Lê Tử Hà từchối, chỉ biết rốt cuộc Diêu phimuốn gì, cứ gật bừa e rằng khiến nàng ta nghi ngờ.

      Diêu phi lau khô nước mắt, giọng điệuvững vàng: "Trú Hồn các."

      Lê Tử Hà giật thót, Trú Hồn các, nơi tậncùng phía bắc của lãnh cung. Những nữtử có tội sau khi chết bị hoả táng rồi đặt tro cốt ở Trú Hồn các. Lúc nàng vàThẩm Mặc tra xét cung điện phía bắc đãnhìn thoáng qua, trừ bài vị và quan tàithì còn thấy gì khác.

      "Trú Hồn các nằm ở tận cùng phía Bắccủa lãnh cung, ngự y qua, trong điệncó gác lửng, lên đó biết phải làmgì." Dường như Diêu phi cũng đoánđược Lê Tử Hà đồng ý cầu của nàng, chờ nàng hỏi liền thẳng.

      Lê Tử Hà cũng ra vẻ nhăn nhó nữa, gật đầu đồng ý.

      Để lại cao thuốc chuẩn bị từ trước,sai Duyệt nhi phải dùng nước nóng xoamặt, hai canh giờ sau mới có thể dùng. Lê Tử Hà đeo hòm thuốc vội vã rời .

      Trở lại Thái y viện, Thẩm Mặc vừa lúckhám mặt cho Tô Bạch xong, hai người cùng nhau vào phòng.

      Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà vẫn trầm lặng, vươn tay châm trà, cất tiếng chậm rãi: "Sao vậy?"

      Lê Tử Hà vội lắc đầu, chần chừ : "Người ... Liệu Vân Tấn Ngôn có phái người thầm theo dõi lãnh cungkhông?"

      Bàn tay châm trà của Thẩm Mặc sững lại, đặt bình trà xuống, lắc đầu :" cho lui toàn bộ, sao thế, ngươi lại muốn tới đó hả?"

      Lê Tử Hà gì, biết có nên cho biết những gì Diêu phi ngày hôm nay . Suy nghĩ chútquyết định nữa, nếu Diêu phinói , cho Thẩm Mặc biết, nếu dối, cũng khiến hai ngườicùng mạo hiểm.

      "Mặt của Tô Bạch thế nào rồi?" Lê Tử Hànói sang chuyện khác.

      Thẩm Mặc giơ chén trà lên, nhìn Lê Tử Hà khẽ cười : "Ngươi muốn nàng thế nào?"

      "Chữa khỏi ." Lê Tử Hà rũ mắt, trả lờikhông hề do dự. Chữa khỏi rồi, về sau càng thú vị hơn.

      Thẩm Mặc đặt chén trà xuống, gật đầu sáng tỏ, mấp máy môi định gì đó,nhưng Lê Tử Hà lại đứng phắt dậy, :"Tử Hà trước."

      Nàng sốt ruột lắm rồi, nếu Thẩm Mặc nóilãnh cung còn ai theo dõi, vậy nàng đến thẳng luôn.

      Bông tuyết bé lay động theo cơn gió, mái tóc dài đen như mực lấm tấm nhữngbông tuyết trắng. Lê Tử Hà thậm chí cònquên mặc áo choàng, lao mình vào giótuyết, thẳng về nơi tận cùng phía bắc của hoàng cung.

      Lãnh cung khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn dĩ,tuyết đọng trắng xoá mặt đất, dấuchân cũng có. Lê Tử Hà cúi đầu rũ mắt, theo phương hướng trong trí nhớ, hai tai lạnh đến mức mất tri giác, tránh khỏi cơn gió, đôi mắt còn hơikhô khốc, dễ dàng gì. Lúcngẩng đầu thấy ba chữ "Trú Hồn các" thở phào nhõm, quay đầu lại liếc nhìn dấu chân mình để lại, như con rắndài quanh co đến trước cửa. Nhưng chỉtrong chốc lát bị tuyết lấp sạch.

      Nhìn khung cảnh toàn là linh vị quan tài,Lê Tử Hà rùng mình. Những người chết này phần lớn là tần phi có phẩm cấp, chết rồi vẫn thể rời khỏi lãnh cung, liền hỏa táng "đình thi" (*) như vậy, mọi người trong cung cảm thấy đây là "oán linh", trốn tránh xa.

      * Truyền thống mai táng của TQ rất coi trọng sống thọ và chết tại nhà. Khi hấphối, người thân mặc bộ đồ mới cho người đó. Sau khi trút hơi thở cuối cùngsẽ đặt lên linh sàng, canh giữ tại thời khắc người đó trải qua điểm cuối cùng của sinh mệnh. Đây là đình thi.

      Lê Tử Hà có tâm tư nhìn ngónhiều, vỗ tuyết đọng người, sải bước vòng qua, vào nơi sâu nhấttrong đại điện, liền thấy cầu thangbằng gỗ. Nàng nhìn lên, đó tối om u ám, do dự nhiều mà trèo lên.

      Gác lửng lớn, chỉ có gian chậthẹp, cánh cửa sổ đóng kín, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào, vừa vặn chiếu lên chiếc quan tài để mở. Lê Tử Hà bước lêntrước, ván gỗ dưới chân kêu "cọt kẹt".

      Liếc nhìn xung quanh, có gì cả,những chỗ có ánh sáng chiếu tớithì tối đen như mực, Diêu phi bảo nàng tới đây làm gì?

      Lê Tử Hà bước đến cạnh quan tài, đột nhiên nghĩ đến Vân Tấn Ngôn từng "Chết thấy xác", chẳng lẽ trong quan tài này là thi thể của nàng? Nhưng Thẩm Mặc Hồng Loan điện gặp hỏa hoạn, "Quý Lê" hóa thành tro bụi mới đúng...

      Lê Tử Hà vươn tay ra, chạm lên nắpquan tài, còn di chuyển được, cũng đóng đinh, nhìn kỹ hơn, đây là kiểu nắp này kéo ngang, ra sức đẩy nắp quan tài lên phía trước, quả nhiên có thểdi chuyển!

      Còn chưa kịp thấy thứ trong quan tài,cổ chợt mát lạnh. Toàn thân Lê Tử Hàcứng đờ, thuận thế liếc mắt nhìn quantài hé mở, nếu như nhìn lầm, làchút quần áo Quý Lê từng dùng, còn có hũ tro cốt?

      "Ngươi là ai?" Người cầm chủy thủ kề cổLê Tử Hà lên tiếng.

      Lê Tử Hà vừa nghe, người chợt run lên, là Hách công công!

      "Tại hạ là Lê Tử Hà, phụng lệnh của Diêuphi nương nương đến Trú Hồn các." Lê Tử Hà cố gắng giữ giọng mình ổn định, thản nhiên .

      Chủy thủ kề cổ hơi ngập ngừng, nhưng vẫn buông xuống, hồilâu, Hách công công hạ giọng : "Ngươi là kẻ thế nào trong cung? Saonương nương lại cho ngươi biết?"

      "Tại hạ là ngự y của Thái y viện, là đồ đệ của Phùng đại nhân Phùng Tông .Nương nương chỉ bảo tại hạ tới Trú Hồn các, tìm gác lửng, sau đó biết phảilàm thế nào." Lê Tử Hà đoán rằng Phùng gia gia biết được bí mật trong các này,nếu Diêu phi cũng là nguyện vọng của ông. Vì vậy nàng phải chỉ mình là đồ đệ của Phùng TôngAnh.

      Chủy thủ cổ nới lỏng, lúc sau cuối cùng cũng buông xuống, nghe thấyHách công công thở dài tiếng: "Lãonô thể nghi ngờ, mạophạm rồi, kính xin Lê ngự y tha lỗi!"

      Lê Tử Hà thả lỏng thân thể, quay đầu lạiliền thấy Hách công công cầm chủy thủ,quỳ gối dưới đất, chắp tay xin tạ tội vội vã đỡ dậy : "Công công đa lễ rồi, rốt cuộc nương nương bảo Tử Hà tớiđây làm gì vậy?"

      Tóc Hách công công bạc trắng, đôi mắt lấp lánh có hồn trước kia giờ đãphiếm tơ trắng, mặt đầy nếp nhăn. Nghethấy câu hỏi của Lê Tử Hà, vẻ mặt hơi bi thương, rũ mắt chậm rãi đến bên quan tài, ra sức đẩy nắp quan tài ra. Bây giờ Lê Tử Hà mới nhìn , quả nhiên làquần áo trang sức mình từng dùng, bêntrên đặt bình sứ, dán tờ giấy trắng, phía chỉ viết hai chữ "QuýLê".

      Lê Tử Hà ngờ tới từ trước, nhìn lạixem Hách công công còn có động tác gì nữa.

      Chỉ thấy ông nhàng gõ mặt bên quantài, cất giọng già nua run rẩy: "NhấtNhất, ra ..."

      Lê Tử Hà thể tin được mà mở to mắt, trong quan tài có tiếng vang, haibàn tay tái nhợt thò ra, sau đó là cái đầu chậm ra nhô lên, nó vòng qua bình sứ, đứng dậy. Hách công công tiến lên, dắt nó bước ra khỏi quan tài. Nóngẩng đầu, mái tóc dài buộc đơn giản, khuôn mặt tái nhợt bệnh tật là đôi mắt bồ câu trắng đen ràng, nhìn Lê Tử Hà hề chớp mắt, vẻ mặt vẫnbình thản.

      Chóp mũi Lê Tử Hà cay cay, nước mắtbất giác rơi xuống, người chợt run rẩy,ngẩn ngơ thể thốt nên câu.

      Nhất Nhất, ra chữ "Nhất" mà Phùnggia gia nhắc đến trước khi chết là chỉđứa bé này.

      "Lê ngự y, nương nương phái ngự y đến,là muốn xem bệnh cho đứa bé này."Giọng điệu thong thả của Hách công công kéo ý thức của Lê Tử Hà trở lại.

      Lê Tử Hà đưa lưng về phía ánh sáng, lặng lẽ lau nước mắt mặt, hít sâu hơi, ngồi xổm xuống, định dắt tay đứa bé nó trốn mắt, dè dặt nhìn nàng.

      "Nhất Nhất, ta xem mạch cho con cóđược ?" Lê Tử Hà khó khăn nở nụ cười tươi tắn, dịu dàng .

      Ánh mắt đứa bé kia dịu , kéo vạt áoHách công công, thấy Hách công công gật đầu mới từ từ nhấc bước tới,vươn tay trái ra.

      Lê Tử Hà vươn tay bắt mạch, cảm xúc hỗn loạn, thể nào bình tĩnh lại được, bắt mạch lại càng rối tinh rối mù,dứt khoát buông tay, đứng dậy hỏi thẳng: "Đây... là con của ai?"

      Hách công công cau mày, hơi giận : "Bảo ngươi đến chẩn mạch, cầnbiết những thứ khác."

      "Nếu công công , hữu của nó lập tức lưu danh hậu thế!" Giọng điệu của Lê Tử Hà vô cùng cứng rắn, muốn nhiều lời với ông ta, cất lời uy hiếp.

      "Vậy ngươi cũng đừng hòng rời khỏi Trú Hồn các!" Hách công công lạnh giọng tiếp lời Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà dằn lại tâm tình, khẽ cười :"Trước đó lâu, phi tử tronglãnh cung mới chết, hôm nay ngự y của Thái y viện đột nhiên biến mất tronglãnh cung, lẽ nào công công thấyHoàng thượng bao vây lãnh cung, lục soát kỹ càng lần nữa sao?"

      Hách công công cứng họng, lúc sau : "Ngươi thấy chữ bình sứnày sao?"

      "Ý của công công, nó là con của Quý hoàng hậu?" Lê Tử Hà siết chặt nắm tay,khống chế để giọng mình run rẩy,bình thản nhìn Hách công công, hỏi.

      Hách công công run lên, hốc mắt lập tứcđỏ hồng, quỳ hai gối xuống rồi :"Nương nương chọn lựa để Lê ngự y tới đây, nhất định Lê ngự y có chỗ hơnngười! Kính xin Lê ngự y giữ bí mật này!"

      "Giữ bí mật có thể, nhưng công công phải cho ta biết, rốt cuộc năm đóđã xảy ra chuyện gì, thi thể của Quýhoàng hậu ở đâu? Sao có thể sinh đượcđứa bé này? Sao các người lại giấu nó trong lãnh cung?" Lê Tử Hà trừng lớnmắt, kiềm chế để nước mắt rơixuống. Thẩm Mặc từng , tình trạng của nàng lúc đó thể sinh con, nhưng giờ...

      Hách công công quỳ dưới đất, vừa nghe câu hỏi của Lê Tử Hà, thân thể lập tứcmềm nhũn, nước mắt tuôn đầy mặt, nghẹn ngào : "Hoàng hậu nươngnương... ở trong bình sứ này rồi..."

      "Đứa bé này... Đứa bé này..." Hách côngcông thở hổn hển, khóc thành tiếng: "Đứa bé này do Diêu nhi nương... lôi ra từ.... trong bụng Hoàng hậu nương nương..."

      Tai Lê Tử Hà ù . Lôi ra? Lôi ra thế nào?

      "Năm đó khi hoàng hậu nương nương được mang về Hồng Loan điện, chỉ còn hơi thở cuối cùng, trong điện chỉ cólão nô và Diêu nhi nương. nươngnói phải tìm người cứu mạng, nhưng...chỉ trở về mình... Lão nô tưởngHoàng hậu nương nương nhất định thi hai mệnh, nhưng... nhưng lúc rửa sạch thân thể, đứa bé này... đứa bé này thò tay ra ngoài..." Hai tay củaHách công công ngừng lau nước mắt, ông hít sâu để lời của mình mạchlạc hơn: "Gọi Hoàng hậu nương nươngthế nào người cũng tỉnh, nhưng cái tay này lại thò ra do khó sinh.Nhưng... nhưng đứa bé vẫn cử động...Diêu nhi nương điên loạn tìm kiếmkhắp Hồng Loan điện, cuối cùng... cuối cùng cũng tìm thấy thanh chủythủ..."

      "Lão nô vô dụng... Lão nô dám ra tay, Diêu nhi nương... ... đứa békhông thể chết..., cầm lấy chủy thủ liền...liền..."

      Hách công công được nữa, Lê Tử Hà cũng lệ tuôn đầy mặt, ngồi xổmxuống, ôm chặt đứa bé vào lòng.

      "Lão nô van cầu Lê ngự y, hãy thươngtình đứa bé này khó khăn lắm mới giữđược tính mạng, nhất định phải giữ bímật. Hơn nữa... Hơn nữa từ công tử yếu ớt, bệnh tật triền miên, đặc biệtlà khi tới mùa đông... Cho nên nươngnương mới phái Lê ngự y tới đây, nếukhông... nếu công tử cũng khôngsống nổi nữa..." Hách công công nướcmắt lưng tròng, thấy những thứ trước mắt, vừa vừa dập đầu van xin Lê Tử Hà.

      Lê Tử Hà cuống quít cầm lấy tay đứa bé,bắt mạch thêm lần nữa.

      Ngoại trừ nguyên nhân sinh non ra, trong cơ thể còn có độc tố, Lê Tử Hà nghẹn ngào hỏi: "Các người, hạ độc nó?"

      Hách công công lau nước mắt, thở dài : "Đứa bé quá , sợ công tử khócrống, cho nên... phải dùng độc, độc câm..."

      Trái tim như bị người ta tàn nhẫn nhéo phát, từ trong rỉ máu ra ngoài, đau đớn đến mức khó thở, chỉ biết trong đôimắt cạn khô rất lâu có thứ trào ra như vỡ đê. bàn tay lạnh lẽo chạmlên khuôn mặt, nhàng lau sạch, kéovạt áo của nàng. Lê Tử Hà cúi đầu, đứa bé trong lòng cười với mình, để lộlúm đồng tiền. Nó cho tay vào trong tayáo, lúc sau lấy ra thứ rồi đặt vào tay nàng, Lê Tử Hà mở ra tay, là kẹo.

      Lê Tử Hà vội vàng lau khô nước mắt, cười với nó: "Con tên là Nhất Nhất à?"

      Đứa bé gật đầu, vung vẩy tay giữa khôngtrung: "Quý Nhất."

      Nước mắt vẫn thể khống chế, đôi mắt lại nhòa . Lê Tử Hà gạt lệ, lấy lọ thuốc hoàn từ trong ngực, nhét vào tay Quý Nhất, cười : "Nhất Nhất ngoan, con cho ta kẹo, ta cho con cái này được ?"

      Quý Nhất ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy bình sứ nghịch.

      "Nghiên phi là do ông giết?"

      " phải." Hách công công lắc đầu, "Là... Nàng ta tự sát..."

      Lê Tử Hà sững lại, thảo nào thi thể của nàng ta lại có thể đặt công khai trong điện, nếu giết người giấu thithể rồi, ít nhất còn có thể giấu được thời gian.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Nàng ta phát ra các người?"

      "Vâng, lúc lão nô chuẩn bị diệt khẩu, nghe tin nàng ta chết bất đắc kỳ tử...Nhưng lão nô lén lút xem thi thể, nhátdao kia ràng do nàng ta tự đâm."

      Lê Tử Hà rũ mắt, gật đầu, đứng lên, bìnhtĩnh : "Quý công tử yếu ớt, lại nhiễmchứng hàn, thuốc hoàn này chỉ là thuốcbổ mà thôi. Vài ngày nữa ta mang thuốc khác tới. Còn độc tố trong người công tử, e rằng phải xuất cung mới có thể giải."

      Hách công công vội vàng đứng dậy, cảm kích gật đầu.

      Lê Tử Hà liếc nhìn Quý Nhất còn ngắm nghía bình sứ, dằn lòng chắp tay : "Tử Hà phải trước, tìm cơ hộitới lần nữa."

      Hách công công ứa nước mắt gật đầu.

      Ngoài điện gió rét veo vút, bông tuyếtlạnh băng rơi xuống mặt mà hề có cảm giác gì. Lê Tử Hà chỉ thấy mặt mìnhkéo căng, đôi mắt nóng rực, nhấc bướctừ từ rời .

      Bình thường Trú Hồn các vốn ít ngườiđến, cho dù đến cũng chỉ để dâng hương, lại càng có ai chú ý tới gác lửng, cho dù có lên gác, nghe thấy tiếng trong quan tài cũng có ai dám mở nắp ra. Như vậy, Hách công công và đứa bécó thể sống như thế sáu năm sao?

      Nghĩ tới đây, chóp mũi của Lê Tử Hà lạichua xót, những thứ này, về sau dầndần tìm hiểu, bây giờ cần tới Đào Yểu điện lần. Tiêu linh tán của nàng chắccó tác dụng rồi.

      Bước nhanh tới Đào Yểu điện, đúng lúc thấy Duyệt nhi vội vã ra ngoài. Nàng ta thấy Lê Tử Hà lộ vẻ vui mừng, vội la lên: "Lê ngự y, nô tỳ định tìm người, mau theo nô tỳ."

      Lê Tử Hà ổn định tinh thần, theo nàngta.

      Kể từ khi Vân Tấn Ngôn hạ lệnh cấm túc,mấy cung nữ thái giám ít ỏi trong Đào Yểu điện đều bị Diêu phi đuổi hết, chỉ chừa lại mình Duyệt nhi. Dù saoDiêu phi ra ngoài, cũng khôngcó ai tới thăm.

      Vừa mới mở cửa điện ra, Lê Tử Hà lạiđược nghe tiếng thét chói tai của Diêuphi như đêm mưa dông hôm đó.

      "Máu... Máu... A! Đều là máu!"

      Trong điện, những thứ có thể đập đều vỡ nát, những thứ có thể xé đều ráchbươm. Lòng Lê Tử Hà đau nhói, chỉ ngheDuyệt nhi : "Bệnh của nương nương lại tái phát, lần này trời mưa cũngphát bệnh ..."

      "Bẩm báo với Hoàng thượng chưa?" Lê Tử Hà bình ổn lòng mình, hờ hững hỏi.

      Duyệt nhi gật đầu, nghẹn ngào :"Hoàng thượng ở Lê Bạch điện, có thể... có thể cho rằng nương nương giả bộ... Phùng đại nhân cũng mất rồi, nô tỳ... nôtỳ mới nghĩ đến tìm người..."

      " có biết Hách công công ?" Lê Tử Hà vòng vo, hỏi thẳng.

      Duyệt nhi ngẩn ra, gật đầu.

      "Giúp ta canh ngoài điện."

      Duyệt nhi hơi chần chừ, nhưng lại nghĩđến Diêu phi để cho Lê Tử Hà đếnlãnh cung gật đầu.

      Lê Tử Hà đóng cửa điện, căn điện tràn ngập tiếng thét inh ỏi của Diêu phi. Nàng đột nhiên cảm thấy mình có tiền đồ, nước mắt lại chảy xuống, nhìn Diêu phi ngồi dưới đất kêu khóc, nhưngkhông thể di chuyển bước.

      "Máu... Nhiều máu quá... Ta muốn,khôn muốn!" Ánh mắt của Diêu phi trống rỗng, thân thể gầy nhiều sovới lúc Lê Tử Hà mới vào cung, hơn nữa khuôn mặt sưng đỏ, vô cùng thê thảm nỡ nhìn.

      Lê Tử Hà thấy có mảnh sứ sắp làmnàng bị thương, bước lên phía trước, ôm lấy thân thể ngừng lui về phía sau của nàng, khẽ gọi bên tai nàng: "Diêunhi..."

      Diêu phi bỗng ngẩn ra, yên tĩnh trở lại,quay đầu nhìn Lê Tử Hà, hai tay đẩynàng ra, hoảng sợ nhìn chằm chằm, ngậpngừng : "Ngươi... Ngươi là ai..."

      Lê Tử Hà lau nước mắt, lẳng lặng cười với nàng.

      Nước mắt của Diêu phi càng tuôn rơi mãnh liệt, nhìn Lê Tử Hà, ánh mắt trống rỗng khôi phục chút thần thái, ấp úng : "Tiểu thư... Tiểu thư... Tiểu thư?"

      Lê Tử Hà còn chưa gật đầu, bị Diêuphi ôm chặt lấy: "Tiểu thư! Tiểu thư tớiđón em, tới đón em cùng tiểu thư có phải ..."

      Lê Tử Hà vươn tay vuốt mái tóc dài củaDiêu phi, nhàng chỉnh lại chiếc Chuthoa hơi lệch.

      Đột nhiên có sức lực đẩy mạnh Lê Tử Hàra, Diêu phi nghi ngờ nhìn Lê Tử Hà,khóc lóc thảm thiết: "... thểnào là tiểu thư, tiểu thư tha thứcho Diêu nhi đâu... Là Diêu nhi đích thân giết tiểu thư... đích thân giết tiểu thư..."

      Mắt Lê Tử Hà mông lung, tiến lên lau nước mắt cho Diêu phi, khẽ : "Khôngtrách em, Diêu nhi đừng khóc nữa."

      Diêu phi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt LêTử Hà, nước mắt vẫn cuồn cuộn tuônrơi, quỳ dưới đất, kéo vạt áo của Lê Tử Hà, gào khóc: "Tiểu thư, tiểu thư tha thứcho em, em cầu xin rất nhiều người,van xin họ cứu tiểu như nhưng aichịu tới! Phùng gia gia vừa hay bệnhnặng, em tìm được gia gia! Em cố ý đâu, nhưng Nhất Nhất khôngthể chết được, Nhất Nhất chết tiểu thư đau lòng!"

      Lê Tử Hà ngồi xổm xuống, ôm Diêu phi vào lòng, nhàng : "Ừ, tha thứ cho em, trách em."

      "Tiểu thư, nhiều máu lắm, đều là máu của người..." Diêu phi vẫn khóc, ôm chặtlấy Lê Tử Hà: "Chờ em, chờ em cứu NhấtNhất xuất cung, em tìm tiểu thư tạtội..."

      "Nhưng... Phùng gia gia cũng mất rồi..."Diêu phi đột nhiên ngẩn người, lẩm bẩm: "Đều tại em, nếu em nghe lời Phùng gia gia, tìm Cố Nghiên Lâmgây phiền toái, ta vào lãnhcung, phát ra Nhất Nhất, chết. ta chết, Phùnggia gia phải chết nữa... Tiểu thư, em cũng hại chết Phùng gia gia rồi..."

      "Hơn nữa... hơn nữa Nhất Nhất, công tử bị bệnh, bệnh nặng lắm, tiểu thư, em sợ, sợ công tử cũng chết mất..." Diêu phitúm chặt lấy tay Lê Tử Hà, dường nhưsợ nàng chạy mất: "Nếu công tử cũng chết, mọi người đều chết hết... đều chết hết, em còn sống để làm gì?"

      Lê Tử Hà khống chế được nữa,nước mắt cũng tuôn rơi ào ạt, nức nởnói: " chết, chúng ta đều chết, đều rất khỏe. Diêu nhi cũng phải sống tốt, là tiểu thư đúng, nên nghi ngờ em, hạ độc em."

      " chết... chết sao?" Diêu nhingừng khóc, ngẩn ngơ nhìn Lê Tử Hà,cười ngốc nghếch: " chết, ta đích thângiết, ngươi có giống tiểu thư hơn nữacũng phải là tiểu thư, còn vọngtưởng thay thế vị trí của tiểu thư sao?"

      Diêu phi đột nhiên cao giọng, đẩy Lê Tử Hà ra, đứng lên khẽ cười : "Kẻ đáng chết là các ngươi! Ai ai cũng dối trá làm bộ, ngu xuẩn biết gì cả! Thậm chícòn đấu lại Diêu nhi là ta, nếu phải tiểu thư nhà ta thiện lương rộng lượng, các ngươi có thể thắng tiểuthư sao?"

      "Còn có Vân Tấn Ngôn, các ngươi tưởnghắn biết gì là sao? Ta cho các ngươi biết, dịu dàng với tất cả mọingười, ân cần với tất cả mọi người, có thể với bất kỳ ai! Vì thứ gọi là giang sơn xã tắc của , ngay cả tiểu thư mà thích nhất cũng thấy chết cứu!" Trong đôi mắt trợn trừng của Diêu phi đều là phẫn hận, độtnhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt dịu , núp ở góc bình phong, khóc lóc thảmthương: "Đúng rồi, ngay cả ta cũng trèo lên giường của , tiểu thư khôngtha thứ cho ta đâu... Ta còn mang thai con của ..."

      Cơn đau trong lòng Lê Tử Hà càng mãnh liệt, nhìn Diêu phi lại biết phải anủi thế nào, đột nhiên nghe tiếng Duyệtnhi hô to ngoài điện: "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuếvạn tuế vạn vạn tuế!"
      Ngoại truyện Nhất Nhất

      Diêu di , ta là điều duy nhất của rấtnhiều người, nên gọi ta là Nhất Nhất. Hách công công luôn thế giới của ta rất , mỗi khi đến lúc đó, ta nhìnnơi mà ta ở từ khi có trí nhớ. Là cáihộp lớn đúng hơn, bên trong là cáihộp , trong cái hộp ngườisống là ta.

      đúng, chỉ có ta, còn có cáibình sứ kia nữa. Hách công công đó là mẹ ta.

      Mẹ là cái gì? Ta biết, nhưng có nó ở bên, cho dù mùa đông, lúc rất rất lạnh, ta cũng cảm thấy lạnh nữa.

      Ta biết, nơi này , bởi vì ngoài kia rất lớn, thế giới ngoài cái hộp này rấtlớn.

      Hách công công mang ta tắm theo định kỳ, thế giới ngoài kia có dòng sông, họ trong sông là nước, có thể rửasạch thân thể.

      Mặc dù mỗi lần ra ngoài đều là ban đêm,ta vẫn có thể nhìn thấy chút, khi đó ta liền đồng ý với cách nhìn của Hách công công, thế giới của ta rấtnhỏ.

      Người sống cùng ta lâu nhất là Háchcông công, biết ông làm thức ăncho ta ở đâu, mùa đông luôn nhớ thêmđệm chăn cho ta, y phục ta thay ra cũngkhông biết được ông ta cầm đâu, lầnsau tới sạch trở lại. Ông còn có thểdạy ta viết chữ, dạy ta rất nhiều thứ ta chưa từng thấy cũng chưa từng nghe,nhưng ta dám quá gần gũi vớiông, bởi vì ông rất ít khi với ta những điều khác, cho dù chuyện cũng rất cung kính.

      Diêu di và thái gia gia rất ít đến thăm ta,đôi khi từng người tới, đôi khi cùng , mỗi lần đều mang rất nhiều thứ tới. Tathích nhất là kẹo của thái gia gia, thíchmùi vị đó, thái gia gia đó là vị ngọt.

      Ta nhớ Hách công công dạy ta, ngượclại với ngọt là đắng, khi đó ta mới biết được, ra thuốc ta vẫn uống là đắng.

      Diêu di và thái gia gia luôn sợ ta bị bệnh, ra ta sợ, lúc bị bệnh mớicó thể được gặp mọi người nhiều hơn,Diêu di còn ôm ta trong lòng, ấm áp hơn cái hộp của ta rất nhiều. Thái gia gia cũng chuyện còn của mẹ ta, như vậy ta mới biết được, mẹ ta khôngchỉ là cái bình .

      Ta thích họ tới, ra còn có nguyên nhân nữa.

      Chỉ khi họ tới, cánh cửa của cái hộp lớnmới được mở ra, ánh mặt trời chiếu vàorất ấm áp, nhìn ra ngoài cửa, ta có thểthấy rất nhiều màu sắc, màu lam, màuxanh biếc, màu đỏ, màu vàng... Nhưng khi đóng cửa sổ lại, ta chỉ có thể nhìnthấy màu đen.

      Ta thường xuyên nằm mình trong hộp , nghĩ tới những thứ Hách công công dạy cho ta. Điều ông nhiều nhất, là thế giới này rất phức tạp, conngười làm những chuyện mà bản thânmình muốn, vì những thứ muốn có được mà từ bỏ những thứ có. Ví dụ như ta rất muốn rời khỏi cái hộp này, như vậy phải rời xa thái gia gia hoặcDiêu di mãi mãi, lúc này phải nghĩxem nên chọn thứ gì, từ bỏ thứ gì.

      Ta rất muốn cho ông biết, chỉ cần cóthể ở bên Diêu di và thái gia gia, dù cho ta thứ gì nữa, ta cũng ra ngoài. Nhưng ta biết .

      đến chuyện ta biết , Diêu di lần nào cũng khóc, thái gia gia rất áy náy. Họ đều , chờ chút nữa khỏi.

      Ta quan tâm lắm đến chuyện có thể hay , dù sao cũng cóai với ta. Hơn nữa, ta thích nghe người khác chuyện, ví dụ như Diêu di và thái gia gia.

      Ta hiểu những lời họ , chỉ cóthể suy đoán. Họ tranh luận, thái gia gia muốn Diêu di và ta cùng rời , Diêu di chịu, Diêu di muốn mạo hiểm, được đảm bảo hoàntoàn Diêu di ra tay. Diêu di còn Diêu di hận những người ở đây,muốn họ được yên bình.

      Cuối cùng ta nắm tay Diêu di, đưa cho Diêu di viên kẹo. Ta biết hận mà Diêu di là gì, nhưng Hách côngcông dạy ta, những người đáng hậncũng có chỗ đáng thương, ông hận phải thứ tốt, cho nên ta muốn với Diêu di, con cho di di kẹo, di di vứtbỏ nỗi hận .

      Cuộc tranh luận này kéo dài rất lâu, cuốicùng có ngày, ta nhớ được hôm đólà đông chí, buổi tối rất lạnh, nhưng ta biết Diêu di và thái gia gia đến. Họ , đông chí là ngày người nhà đoàn tụ, ngày đó, Diêu di phản đối lời gia gia nữa, vuốt đầu ta , nênrời rồi.

      Mấy ngày sau, họ tới rất nhiều lần, tháigia gia với Diêu di, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, ở lại đây hai ngày, phải cẩn thận chút, đừng để lộ sơ hở.

      Ta rất vui, nhưng nghĩ tới điều Hách công công , ta khoa tay múa chânhỏi Diêu di: "Con phải rời xa mọingười mãi mãi sao?"

      Diêu di lại khóc, Diêu di đâu,di di ta là Nhất Nhất mà di di yêuquý nhất, bao giờ rời khỏi ta.

      Diêu di rời , người rời là tháigia gia.

      Ta cũng loáng thoáng biết người hại thái gia gia là ta. Bởi vì xế chiều hôm đó, lúc Diêu di và thái gia gia vừa rời , Hách công công chưa kịp trở lại, ta len lén, cẩn thận đẩy cửa sổ ra. Ta rất lạnh, ánh mặttrời rất ấm áp, ta nghĩ, được ánh mặt trời chiếu lên người, bệnh của ta khỏi.

      Trước kia Hách công công thường xuyên bảo ta, được tùy tiện mở cửa sổ,đây là lần đầu tiên ta nghe lời, cho nên ta thấy được người kia, dáng vẻ đẹp hơn Diêu di, nhưng khiến ta cảm thấylạnh hơn, vội vàng đóng cửa sổ lại.

      Đêm hôm đó, ta rúc trong góc, nghĩ tới ánh mắt nhìn ta của người kia mà thấysợ hãi. Lúc Hách công công trở lại, ta kéo tay áo ông, khoa tay múa chân ta ngoan, bị người ta nhìn thấy.

      Hách công công hoảng hốt lúc, cũng chỉ thoáng qua, ôm ta vào cái hộp . Ông , dù xảy ra chuyện gì cũng được ra ngoài.

      Ta run rẩy trong hộp , đệm chăn rấtdầy, Hách công công là Diêu di chuẩnbị, rất ấm áp, nhưng ta vẫn run rẩy. Bởivì nơi từ trước đến nay vẫn rất yên tĩnh đột nhiên có rất nhiều người.

      Ta chỉ từng thấy Diêu di, thái gia gia, vàHách công công, còn người lạnh lùng kianữa, nhớ được lúc ta còn rất , ta cho rằng thế giới này cộng thêm cả ta cũng chỉ có bốn người mà thôi. Sau đó ta mớibiết, chẳng qua đây là thế giới của ta.

      Hách công công ta thể bịnhững người khác nhìn thấy, ta gật đầu.Hách công công còn , bây giờ ta vẫnphải ở trong hộp , ta gật đầu. Ta biết, nghe lời khiến họ rời xa ta mãi mãi, thí dụ như thái gia gia.

      Ta biết ở trong hộp bao lâu, lâu đến mức ta cảm thấy khó thở, thậm chí loáng thoáng thấy bóng dángcủa mẹ. Mẹ giống hệt lời thái gia gia ,mặc y phục màu đỏ, mỉm cười với ta, mẹ ta được ngủ, vẫn phải thức, thức chờ mẹ tới đón ta.

      Lúc này cái hộp mở ra, Hách công cônghoang mang lén đưa cho ta rất nhiều đồăn, lén đưa ta đại tiểu tiện, rồi lại vộivã rời .

      Ta lại quay về cái hộp , mọi ngày cứ trôi qua như vậy. Ta ở trong hộp ,viết chữ lên nắp hộp, nghĩ tới mẹ mà thái gia gia từng với ta, còn có nữ nhân từng cười với ta trong mộng. Và cả lời Diêu di, lập tức có thể rời .

      Khi ta lại bị giam đến lúc thể nàothở được, nắp hộp được mở ra, ánh sángchói lòa chiếu vào mắt ta. Cái hộp lớn được thắp sáng.

      Vốn hơi mơ hồ, gió lạnh thổi qua,ánh sáng chiếu tới, ta lập tức tỉnh táo lại. Sau đó, có mùi gay mũi xộc tới, về sau tamới biết đó là mùi rượu.

      Lúc ấy ta rất vui, cho rằng Hách côngcông cuối cùng cũng trở lại rồi. Nhưnglại sợ hãi, Hách công công chưa bao giờ đốt đèn, cho nên ta co rúc trong hộp ,ngẩng đầu nhìn ra ngoài, dámđộng đậy.

      Ta nghe người đó gọi "Lê nhi" luôn miệng, vì vậy nghĩ đến mẹ ta. Mẹ ta tên là Quý Lê, người gọi, chắc làmẹ ta.

      Sau đó ta thấy được cái tay tái nhợt nhưng rất thon dài, khẽ run, từ từ đưavào cái hộp .

      Ta nghĩ, nếu ta có thể chuyện, lúc ấynhất định kêu lên: " được độngvào mẹ ta!"

      Ta sợ cướp mẹ , suýt nữa chui từ trong hộp ra. Nhưng ta đột nhiên nghĩ đến lời Diêu di , Diêu di luôn vuốtngực ta, mẹ ở đây, ở bên chúng tamãi mãi. Mẹ được ta đặt trong lòng rồi, cho nên ông ta mang được.

      Nghĩ như vậy, ta ngoan ngoãn ở bên trong, lẳng lặng nhìn cái tay kia. Ta cho rằng đưa mẹ , nhưng tay củahắn chỉ tới nắp hộp, chưa chạm tới tên mẹ dừng lại.

      Như thể trôi qua lúc lâu, nhưng cũng chỉ như nháy mắt, nắp hộp chợt đóng lại. Trước mắt ta lại chỉ còn màu đen.

      Về sau, những người đột nhiên xuất đó cũng biến mất. Ta trở lại những ngàytrước kia, nhưng Hách công công bao giờ rời nữa, Diêu di cũngkhông tới thăm ta nữa.

      Bệnh của ta cũng càng ngày càng nặng,bởi vì mấy ngày bị nhốt trong hộp gần như ăn gì.

      Cuối cùng ta cũng thấy người từ trướcđến này khóc cũng phải rơi nướcmắt. Hách công công thường xuyên nhìnta, nhìn lúc liền rơi nước mắt, ta là đứa trẻ đáng thương.

      Ta cười với ông, bởi vì ta khóc,ta hề cảm thấy mình đáng thương, thể có thể nghe người khác , thể ra khỏi cái hộp, ra chỉ có mình ta cầnthế giới lớn như vậy làm gì? Thườngxuyên ngã bệnh, nhưng bị bệnh mới cóthể thường xuyên nhìn thấy Diêu di và thái gia gia, bây giờ thái gia gia mất rồi, nhưng thái gia gia giống mẹ, ở tronglòng ta, bao giờ rời xa ta nữa.

      Mấy ngày sau, thế giới của cuối cùng cũng xuất người thứ năm.

      đứng ở cửa sổ, đưa lưng về ánhsáng, thấy dáng vẻ, nhưng khihắn ôm ta, ta đột nhiên cảm thấy an tâm. Ta nghĩ, nếu có thể mãi mãi ấm áp như vậy tốt biết bao.

      Quả nhiên, cũng khóc, ta luôn khiếnngười ta khóc, mà ta, chỉ biết cười với họ.

      Ta đưa cho viên kẹo, thái gia gia , ngọt khiến cho người khác cười, mặc dù lúc Diêu di, thái gia gia hay Hách công công nhận lấy viên kẹo chỉ khóc dữhơn, nhưng ta cảm thấy thái gia gia lừa ta.

      lau nước mắt, cười với ta.

      Trong nháy mắt đó, ta đột nhiên nghĩđến mẹ, ngoài mẹ trong mơ ra, là người đầu tiên cười với ta.

      đưa cho ta bình sứ , là vật trao đổi với kẹo. Ta biết trong đó là thuốc, nhưng ta cảm thấy thuốc nhấtđịnh ngọt, bởi vì kẹo ngọt, đồ đổi lạivới kẹo chắc là ngọt phải ?

      rất nhiều chuyện với Hách công công, ta nghe hiểu, nhưng có mộtcâu ta hiểu, trở lại gặp ta. Ta rất vui, bởi vì giống mẹ, cười với ta, hơn nữa, và mẹ giống nhau, tên có chữ "Lê".

      Sau khi , ta lại trở về cái hộp , nơi còn ấm áp hơn ngoài kia.

      lâu lâu về sau, ta mới biết mẹta chưa chết; lâu lâu về sau, ta rời khỏi cái hộp , thấy được thế giới to lớn ngoài kia; lâu lâu về sau, ta nằm trong lòng mẹ, cảm giác như có ánh mặt trời chiếu lên người, lộc nonđâm chồi, mưa phùn đón gió hắt vào. Ta nhảy xuống khỏi đầu gối mẹ, dắt tay mẹ,quay đầu lại khẽ cười, : "Mẹ, trời mưa rồi, con dẫn mẹ về nhà." đọc xong mà biết phải thế nào nữa Tội nghiệp cho đứa trẻ, còn vậy mà phải sống ra sống có lẽ vì vậy mà nó trưởng thành hơn, kiên cường hơn so với nhiều đứa bé khác.. Nếu so ra bản thân mình cũng chưa chắc kiên cường được như vậy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :