1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cẩu nô cung đình sinh hoạt - Dailyowl

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 11

      Tư Mã Ngung ngẩng đầu nhìn cẩu nhân mê man, đồng thời thân thủ nhàng giúp thoát khỏi hạng quyển.

      “Chó hoang, ngươi biết , ngày ấy trẫm lệnh ngươi lấy lòng Quán Quân hầu của trẫm, ngươi chút do dự mà nhận, dù mặt lộ ra biểu tình sung sướng, nhưng lòng ngươi chưa từng có khắc là phục vụ trẫm. Cho dù trẫm có hung hăng trong cơ thể ngươi, trong mắt ngươi vẫn có tự giác, ngươi cho là trẫm biết sao? Trong lòng ngươi trẫm còn ti tiện hơn cẩu?”. Tư Mã Ngung thào.

      “Trẫm giờ là người đứng đầu thiên hạ, đời ai sánh bằng. Ngươi chính là con cẩu ti tiện, trẫm có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào, nhưng ngươi lại dám làm thế với trẫm. Ngươi cho bây giờ lão Phật gia của ngươi vẫn còn cầm quyền? Ngươi muốn cùng trẫm đối kháng? Ngươi khi thích cẩu cái, trẫm liền ban hết cho ngươi, nhưng khi nhìn thấy ngươi hôn mê, trẫm có điểm đau lòng cùng đành lòng”. Ngữ khí của y khi nghiêm khắc, khi ôn nhu.

      “Trẫm ngày đêm vạn khổ cứu chó hoang ngươi trở về, ngươi chẳng những cảm kích trẫm, còn ai oán nhìn trẫm, quả thực khinh người quá đáng. Ngươi muốn chết sao? Trẫm cố tình cho ngươi chết, ngươi lại chạy trốn khỏi trẫm, trẫm dù có đánh gãy tứ chi ngươi cũng cho ngươi thực được”. Tư Mã Ngung tức giận xốc chăn lên, dùng sức đánh vào mông , nhưng lại có phản ứng gì.

      “Trẫm tại quyết đặt ngươi bên cạnh, tự mình trông giữ ngươi. Nếu ngươi ngoan ngoãn, trẫm còn có thể cho ngươi chút yên vui, nếu trẫm cho ngươi sống bằng chết, nghe ? Trẫm thương ngươi, ngươi chính là sủng vật của trẫm”. Tư Mã Ngung vươn tay sửa chăn giúp .

      “Quên , hôm nay trẫm cho phép ngươi ngủ giường trẫm, cẩu nô tài ngươi lớn mật, trẫm vốn muốn huấn luyện ngươi, trẫm thưởng xương cho ngươi. Ngươi biết , ngươi trước kia vốn là cái đuôi của Quán Quân hầu, nhưng tại trẫm còn cần nó nữa. Trẫm muốn giết chết nó, còn muốn giữ xương của nó cho ngươi gặm. Ngươi xem trẫm sủng ái ngươi cỡ nào?”. Tư Mã Ngung rúc vào chăn, ôm vào lòng vỗ về.

      lúc sau, Lý Trường An cùng với ngự y nổi giận đùng đùng chạy vào phòng ngủ, quỳ mặt đất thỉnh an.

      cần thỉnh an, mau tới xem cho chó của trẫm”. Tư Mã Ngung đứng lên .

      “Thần tuân chỉ”. Ngự y kia chính là người lúc trước trị liệu cho cẩu nhân, bởi vì biết Từ Húc là ai, nên Tư Mã Ngung giết .

      “Trường An, lại đây ngồi xuống a, trẫm muốn chuyện với ngươi”. Tư Mã Ngung ngồi giường chỉ vào ngai vàng cạnh mình mỉm cười .

      Lý Trường An biết tính tình của Tư Mã Ngung, tuy rằng được sủng ái, nhưng quân thần chủ nô cho tới bây giờ gì có thể vượt qua, huống chi đương kim thái hậu khi đến Quang Hoa điện gặp hoàng đế tọa lên ngai vàng, nô bộc nào có thể ngồi xuống.

      Lý Trường An quỳ gối trước mặt hoàng đế, khóc rống lên cầu xin Tư Mã Ngung xử phạt.

      “Vì sao trẫm bảo ngươi ngồi xuống, ngươi lại ngồi”. Tư Mã Ngung cuối người khẽ xoa đầu Lý Trường An, ôn nhu .

      “Lão nô dám tọa lên ngai phượng của thái hậu nương nương”.

      “Ngươi dám sao? Vậy đây là cái gì, cho trẫm nghe”. Tư Mã Ngung từ trong ngực lấy ra bạch ngọc dương cụ.

      “Bẩm Thánh Thượng, đây là khí cụ mà tiên đế từng dùng, được niêm phong ở khố phòng hơn mười năm”. Lý Trường An cả người run rẩy, ngờ hoàng đế lại truy cứu việc này.

      “Tốt lắm, tại mới biết sợ hãi, quá muộn. Đồ vật của tiên đế ngươi dám dùng, vậy sao ngai phượng của thái hậu ngươi lại dám dùng? Trẫm hỏi ngươi, ngươi hầu hạ trẫm bao nhiêu năm, quan cư nhất phẩm? Trả lời trẫm”. Tư Mã Ngung lớn tiếng quát.

      “Lão nô thấy như vậy, tình thế nhất thời cấp bách, vì muốn giúp Thánh Thượng hảo hảo giáo huấn , mới quên ý chỉ của Thánh Thượng chính là được sử dụng di vật trong khố phòng, lão nô tội đáng chết, tuyệt đối dám coi rẻ chủ tử. Lão nô hầu hạ thánh giá hơn hai mươi năm, thánh ân mênh mông cuồn cuộn. Quan cư nhất phẩm tổng quản thái giám, lão nô vô cùng trung thành với Thánh Thượng. tại phạm phải tội lớn, thỉnh ban thưởng lão nô cái chết”. Lý Trường An ngừng dập đầu.

      “Ngươi được thị sủng liền kiêu căng. Lúc trước ngươi từng lập công ở Đông Cung, trẫm nhớ kỹ ngươi kiêng nể cái gì, hối lộ viên quan, nạp thê thiếp ở ngoài cung. Ngươi cho là trẫm thân ở thâm cung biết chuyện gì? Trẫm giữ kín ra là chờ đến khi ngươi hướng trẫm nhận sai, trẫm còn có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng tại sao ngươi lại muốn giết cẩu nhi của trẫm, bạch ngọc hàn băng là thiên hạ chí hàn vật, làm sao có thể chịu được, ngươi cho rằng trẫm tin ngươi muốn giáo huấn sao? Thành trả lời trẫm, là ai sai ngươi giết cẩu nô của trẫm?”.

      “Lão nô đáng chết, là Hoàng hậu nương nương phân phó lão nô, nhưng lão nô tuyệt đối biết tác dụng của bạch ngọc hàn băng, nương nương chỉ muốn dạy dỗ ”. Sắc mặt Lý Trường An như tro tàn.

      “Hoàng hậu biết thân phận của sao?”.

      “Lão nô dám ra, nương nương chỉ biết là nô của Thánh Thượng”. Lý Trường An liều mạng giải thích mình phải cố ý giết cẩu nhân.

      “Phải ? Trẫm xem ngươi còn có chút thành tâm, truy cứu. Nhưng về sau phải dứt bỏ, được ăn hối lộ nữa, biết ? Trong hoàng cung ngươi chỉ cần nghe theo trẫm, hoàng hậu nếu về sau lại phân phó ngươi chuyện gì, nhất định phải lập tức cho trẫm, chỉ có trẫm mới có thể quyết định việc tra tấn như thế nào, ngươi chỉ cần phụng mệnh trẫm làm việc. Trẫm nếu chuẩn chết, mà lại chết, đến lúc đó trẫm cho ngươi chết toàn thây”.

      “Lão nô nghe , tuyệt dám làm trái thánh ý”. Lý Trường An sợ hãi .

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 12

      Cẩu nhân giật mình tỉnh lại, là nửa đêm. Khi phát người ngủ bên cạnh mình cư nhiên là chủ nhân – đương kim thiên tử Tư Mã Ngung, thiếu chút nữa sợ tới mức kêu to, biết nếu thực đánh thức chủ nhân, hậu quả thực nghiêm trọng, cho nên vội vàng che miệng.

      Cái thứ khó chịu kia được nhổ ra, cả người còn phát lạnh

      nhớ mình sáng nay còn ở Phu Hoa điện bị Lý công công đánh, lúc sau vì người khác dùng lực tha nên hôn mê. Nếu chủ nhân ở trong này, vậy ở Đại Minh cung Quang Hoa điện, nhưng tại sao lại cùng chủ nhân ngủ long sàng, cẩu còn có tư cách này sao?

      Quên , vẫn là phải xuống giường a, miễn cho chủ nhân trách cứ quá giới hạn, sau đó lại đánh . Vì thế nhổm đầu dậy muốn xuống giường, lại bị chủ nhân bắt được tay.

      tỉnh? Ngươi muốn đâu?”. Tính cảnh giác của Tư Mã Ngung cực cao, chỉ cần chút tiếng động cũng làm y tỉnh giấc, lại thấy cẩu nhân biết có phải muốn chạy trốn hay , y liền ngăn lại.

      “Gâu, gâu”. muốn là ta chỉ muốn ngủ dưới đất, có trộm gì cả.

      “Sao lại run, vẫn thoải mái?”. Tư Mã Ngung trước nay chưa có ôn nhu hỏi như vậy.

      “Gâu, gâu”. muốn là ta sợ chủ nhân đến phát run.

      “Trẫm quên ngươi chỉ có thể cẩu ngữ, chuẩn ngươi tiếng người, trả lời trẫm”. Tư Mã Ngung mỉm cười, hơn nữa lại đánh khiến càng thêm sợ hãi.

      “Chủ nhân, nô có trộm gì a, nô là nhớ đến chó hoang có tư cách ngủ giường, bởi vậy muốn xuống giường ngủ dưới đất. Nô phát run phải vì thoải mái, chỉ là sợ chủ nhân trách phạt”. Cẩu nhân lựa chọn ra , hy vọng chủ nhân có thể hạ thủ lưu tình.

      “Hừ, ngươi cũng chỉ biết sợ hãi trẫm. Hôm nay trẫm cho ngươi ngủ bên cạnh, vì trẫm muốn che chở cho ngươi, mau ngủ , nếu ngươi ngoan ngoãn phục tùng trẫm, trẫm đánh ngươi”. Tư Mã Ngung kiềm chế nóng giận, hảo ngôn khuyên bảo.

      Cẩu nhân phải nằm xuống, bất quá thân mình ngừng di động hướng vào bên trong, muốn kéo dài khoảng cách với chủ nhân. nghĩ, mỗi ngày ta đều phục tùng ngươi, ngươi còn phải đánh ta a, ta tin tưởng ngươi.

      “Ngươi sao vậy, hẳn là đói bụng, trẫm sai người lấy điểm tâm cho ngươi”. Tư Mã Ngung cảm thấy mình sắp phát tác, bởi vậy muốn tự mình cho cẩu nhân ăn, nghĩ đến cảm nhận được tình nồng đậm của mình biết tốt xấu.

      “Tạ ơn chủ nhân ban cho, nhưng nô đói bụng”. thành thực .

      đói cũng phải ăn, ngươi còn lựa chọn nào khác”. Y hàm ý rằng ngươi nếu hợp tác, phải là ăn điểm tâm, mà là ăn roi. Hoàng đế lập tức lệnh cho cung nhân hầu hạ ở bên chuẩn bị điểm tâm.

      “Đúng rồi, Lý Trường An cho trẫm, ngươi sau này nhất định hết sức lấy lòng chủ nhân và ái khuyển của trẫm để đáp lại thánh ân. Vậy trẫm có sáp nhập đồ vật vào hạ bộ ngươi, ngươi cũng cho rằng quan hệ? Có thể khoái trá mà tiếp nhận?”. Tư Mã Ngung quyết định tỏ thái độ trực tiếp cho .

      “Đó là đương nhiên”. Cẩu nhân nghĩ thầm, ngươi muốn ta làm, chẳng lẽ ta có thể khóc khi bị sáp nhập? thoải mái tiếp nhận, chẳng lẽ còn có thể phản kháng? cũng chưa điên.

      “Vậy ngươi xem trẫm là cái gì?”. Tư Mã Ngung bị đáp án của chọc giận.

      “Chính là đương kim thiên tử kiêm chủ nhân”. Cẩu nhân thấy Tư Mã Ngung sinh khí rống lên, muốn quỳ xuống dập đầu thỉnh tội.

      “Ngươi con chó hoang đáng giận này, biết tốt xấu, được quỳ, cẩu biết quỳ. Mang roi đến cho ta, là ngươi bức trẫm đánh ngươi”. Tư Mã Ngung quyết định phải giáo huấn , tận tình phát tiết lửa giận.

      “Nằm úp sấp, được lộn xộn”. Tư Mã Ngung tay dắt hạng quyển, kéo đến bên giường. Sau đó đứng lên, tay tiếp nhận roi từ cung nhân, vừa mắng vừa đánh vào mông .

      “Trẫm cho ngươi biết liêm sỉ”.

      “Trẫm cho ngươi biết tốt xấu”.

      “Gâu, gâu”. Cẩu nhân biết vì sao chủ nhân lại vô cớ đánh , phải nếu ngoan ngoãn phục tùng đánh sao, tại sao lại biết liêm sỉ, biết tốt xấu.

      “Thánh Thượng, điểm tâm chuẩn bị tốt”. Cung nhân kia thấy Thánh Thượng phi thường phẫn nộ, sợ hãi bẩm báo.

      “Đem đến”. Tư Mã Ngung buông roi, tiếp nhận điểm tâm, sau đó đặt mặt đất.

      “Cẩu nô, trẫm lệnh ngươi lại đây, dùng miệng ăn hết tất cả điểm tâm, trẫm mặc kệ ngươi có đói bụng hay , hạn cho ngươi thời gian nén hương, chừa lại ít cũng tha thứ. Nếu ngươi dám dùng tay chân phụ trợ, ta đánh gảy, nếu , sủa hai tiếng”. Tư Mã Ngung tàn khốc .

      “Gâu, gâu”. Cẩu nhân nhịn đau bò xuống giường dùng điểm tâm.

      Tư Mã Ngung ở giường nhìn , tuy vẫn sinh khí nhưng trong lòng có chút khổ sở. Vì thế hoàng đế tự với chính mình, cẩu nô này là trừng phạt đúng tội, mình hoàn toàn làm sai.

      Sau thời gian nén hương, vẫn chưa ăn xong.

      “Thánh Thượng, xin hỏi phải xử phạt như thế nào?”.

      “Nhốt lại”. Tư Mã Ngung cuối cùng vẫn là mềm lòng.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 13

      Hoàng hôn hôm sau, Tư Mã Ngung lệnh cho cung nhân phóng thích cẩu nhân.[​IMG]

      bị nhốt tại mật thất , cần phải gập thân thể, lại vừa miễn cưỡng dung thân, bởi vậy khi được phóng thích, tay chân đều cứng ngắc.

      “Cẩu nô, dùng tiếng người cho trẫm biết ngươi đến tột cùng làm sai chuyện gì?”. Tư Mã Ngung , mang theo chút biểu cảm.

      “Chủ nhân, nô dám ngỗ nghịch chủ nhân nữa, chủ nhân về sau phân phó nô chuyện gì, nô cũng đều làm”. sợ hãi , biết mình làm sai chuyện gì, nhưng lại thể có, cho nên chỉ có thể vậy.

      “Phải ? Xem ra nhốt ngươi tại quỹ lý ngày, vẫn thể làm cho ngươi hiểu ra, trẫm thực thất vọng”. Tư Mã Ngung lắc đầu.

      “Chủ nhân, nô có tỉnh ra”. Cẩu nhân thấy chủ nhân hài lòng, gấp đến độ dập đầu, sợ chủ nhân dùng nhiều thủ đoạn khác tra tấn .

      “Quên , có lẽ trẫm cũng biết mình nhớ ngươi đến thế nào. Dẫn , rửa sạch thân thể”. Tư Mã Ngung phân phó cung nhân.

      “Nô cảm tạ thánh ân mênh mông cuồn cuộn”. ngoan ngoãn theo cung nhân rời khỏi phòng ngủ.

      “Trường An, phân phó bọn họ, dùng nước ấm, cần dùng nước lạnh, còn nữa bị nhốt ngày, tay chân đều xưng, giúp thoải mái , trẫm cũng phải thương tiếc , chỉ là sủng hạnh khi còn cương”. Tư Mã Ngung đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó nên phân phó Lý Trường An.

      “Lão nô hiểu được, cẩn tuân thánh dụ”. Lý Trường An hầu hạ thánh giá hai mươi năm, tự nhiên hiểu được tâm tư của hoàng đế, muốn tra tấn , lại sủng ái , nhưng nếu vị đương kim thiên tử này muốn thừa nhận y tên nô lệ, chỉ sợ dễ dàng. Xem ra chính mình phải đối đãi tốt chút, nếu ngày, thực bay lên trời, có nghĩ cũng dám nghĩ.

      “Bẩm Thánh Thượng, nội vụ phủ chuẩn bị trang sức xong”. Sau khi Lý Trường An rời khỏi, cung nhân tiến lên bẩm báo.

      “Ân, trình lên đây cho trẫm xem”. Tư Mã Ngung tính toán ban cho cẩu nhân kiện.

      Trang sức trình lên có vòng tay, nhẫn và ngọc bích hạng luyện. Tư Mã Ngung cầm lên chuỗi trân châu, nhớ tới mang lên rất đẹp.

      “Cái này lưu lại, tất cả vật khác đưa đến các cung”. Tư Mã Ngung phân phó cung nhân.

      “Nhưng Mộ Dung công tử muốn trân châu”. Cung nhân sợ hãi bẩm. Mộ Dung công tử là nam sủng của Thánh Thượng, mấy ngày gần đây rất được sủng ái, muốn trân châu hạng luyện, nhưng vật này chỉ có cái, bởi vậy liền xin chỉ thị của Thánh Thượng.

      “Vậy đưa nhẫn hạng luyện cho , trẫm thấy trân châu thích hợp với ”. Tư Mã Ngung tùy tiện .

      “Nhưng”. Cung nhân muốn lại thôi, cũng dám tiếp.

      “Làm càn, nếu thực thích, tự mình đến cầu trẫm, cần hơn nữa, cút mau”. Tư Mã Ngung tức giận mắng.

      Lúc này, cẩu nhân tiến vào phòng ngủ, toàn thân sạch .

      “Lại đây, đến bên trẫm”. Tư Mã Ngung ôn nhu .

      Cẩu nhân ngoan ngoãn đến cạnh Tư Mã Ngung, sủa lên hai tiếng.

      “Tay chân còn đau ? Trả lời trẫm”. Tư Mã Ngung cuối người xoa nắn cẩu nhân.

      “Bẩm chủ nhân, đau”. thấy chủ nhân ôn nhu hỏi , có điểm lo lắng, tối hôm qua cũng là như vậy.

      “Ngươi đứng lên ”. Tư Mã Ngung cầm lấy trân châu hạng luyện, tự mình đeo cho . Cẩu nhân tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng phải tuân mệnh.

      chấp thuận của trẫm, được cỡi ra, nếu trẫm tha thứ cho ngươi, biết ?”. Tư Mã Ngung nghiêm túc .

      “Nô biết”. Cẩu nhân nhàng vút ve chuỗi trân châu, đột nhiên nhớ ra trước đây mình cũng có cái như vậy, nhưng nó có màu hồng phấn.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 14

      “Ngồi lên đùi trẫm”. Tư Mã Ngung giọng ra lệnh cho .

      “Nô tuân mệnh”. Cẩu nhân muốn, nhưng cũng dám cãi lời, đành phải làm theo nhiệm vụ của chủ nhân, gọn gàng ngồi đó.

      “Trân châu mang người ngươi đẹp lắm. Tối qua ngươi bướng bỉnh như vậy, làm cho trẫm tức giận phải hung hăng phạt ngươi, về sau cần làm như vậy nữa, bụng có đói ?”. Tư Mã Ngung ôm vào ngực.

      “Chủ nhân, nô dám bướng bỉnh, nô đói bụng”. nhớ tới ngày hôm qua, tự nhiên dám đói bụng, bởi vì muốn lại dùng miệng ăn thức ăn vứt mặt đất.

      “Vậy là tốt, chỉ cần bướng bỉnh, trẫm đối đãi tốt với ngươi. Trường An, truyền lệnh, cho cẩu nhi của trẫm phần điểm tâm”. Tư Mã Ngung vút đầu nhũ , khiến rên rỉ.

      “Lão nô tuân chỉ”. Lý Trường An xác nhận ý nghĩ của mình.

      “Xem ra trẫm dạy dỗ thân thể ngươi rất khá, nhớ kĩ chỉ có trẫm mới có thể làm như vậy với ngươi, ngươi khác được, biết ?”. Tư Mã Ngung cuối người cắn lấy đầu nhũ .

      biết, nô chỉ có thể là của chủ nhân”. trong lòng nghĩ, ta đương nhiên chỉ có thể là của ngươi, nhưng nếu ngươi đem ta cho người khác, chẳng lẽ ta phải phản kháng sao?

      “Trẫm muốn nuốt chửng ngươi, ngươi con cẩu dâm tiện này, dám câu dẫn trẫm”. Tư Mã Ngung bắt lấy dương vật .

      “Tạ ơn chủ nhân ban ân, nô hết sức lấy lòng chủ nhân”. mình câu dẫn chủ nhân khi nào.

      Nhóm cung nhân đem cái bàn lớn cùng hai cái ghế dựa vào phòng ngủ.

      “Thánh Thượng, chuẩn bị tốt, có thể dùng bữa”. Lý Trường An bẩm báo. Tư Mã Ngung kéo cẩu nhân đứng lên, sau đó ngồi xuống bàn ăn.

      “Ngươi làm cái gì vậy, mau ngồi xuống bồi trẫm dùng bữa”. Tư Mã Ngung thấy đứng bên cạnh mình, ngồi xuống, bởi vậy lên tiếng thúc giục.

      “Nhưng nô có tư cách ngồi xuống”. sợ hãi , có điểm biết làm sao.

      “Trẫm cho ngươi ngồi, ngươi phải ngồi, nhanh lên”. Tư Mã Ngung kiên nhẫn .

      “Nô tuân chỉ”. biết nếu cãi lời, khẳng định ăn roi, bởi vậy ngoan ngoãn ngồi xuống.

      “Vậy ngoan, ăn chút a”. Tư Mã Ngung gắp đồ ăn bỏ vào bát . Cẩu nhân ý đồ định dùng miệng ăn thứ hoàng thượng ban cho.

      “Ngươi tại cần làm cẩu, lấy tay cầm đũa ăn”. Tư Mã Ngung thiện ý nhắc nhở.

      Kết quả sau bữa cơm, Tư Mã Ngung cao hứng, cẩu nhân lo lắng đề phòng, thường xuyên cảm thấy chủ nhân đột nhiên vô cớ đặt tay lên người .

      “Trường An, các ngươi đều lui ra , tối nay cần kẻ nào hầu hạ, thủ ở ngoài cửa”. Tư Mã Ngung quyết định vận động chút sau khi ăn.

      “Lão nô hiểu được”. Lý Trường An suất lĩnh mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa đại môn.

      Tư Mã Ngung kéo cẩu nhân ngồi xuống long sàng.

      “Ngươi phải đội thiết lồng này, phải vì tra tấn, mà là chứng minh thân phận của ngươi, hiểu chưa?”. Tư Mã Ngung xuất ra chìa khóa, cởi bỏ thiết lồng.

      “Nô hiểu được”. nghĩ thầm, kỳ quái, chủ nhân tại sao phải giải thích cho ta. Tư Mã Ngung đặt thiết lồng dưới giường.

      “Có lẽ trẫm sai người chế cái khác hơn cho ngươi mang”. Tư Mã Ngung ôn nhu vuốt ve .

      “Tạ ơn chủ nhân”. Cẩu nhân cảm thấy cả người đều thoải mái, thiết lồng kia rất nặng.

      “Ngoan ngoãn nằm úp sấp”. Tư Mã Ngung cầm lấy thuốc mỡ, bôi ít vào tay rồi nhét vào tiểu huyệt của .

      “Chủ nhân, bên trong rất nóng, vất vả”. Bởi vì trong thuốc mỡ có thành phần kích dục.

      “Tự mình ngồi lên”. Tư Mã Ngung cởi long bào, nằm xuống.

      Cẩu nhân nhắm ngay vị trí long căn, chậm rãi hạ xuống, thẳng đến khi toàn bộ vào hết mới thôi.

      “Đau ?”. Tư Mã Ngung nâng tay xoa nắn dương vật .

      đau”. Cẩu nhân nghi hoặc chủ nhân vì sao lấy roi đánh , còn hỏi có đau , phải biết số lần nhận sủng hạnh của hoàng đế rất hiếm khi đếm được, lâu ngày thành thói quen.

      “Tự động, nhanh lên”. Ngữ khí của y tràn ngập tình dục.

      “Nô biết”. liều mình lấy lòng chủ nhân.

      Đêm đó, tại phòng ngủ ở Đại Minh cung Quang Hoa điện, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc vang lên ngừng.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 15

      “Nha… nha…”. Hai chân cẩu nhân bị Tư Mã Ngung đặt vai, y dùng sức tiến vào, khiến ngừng rên rỉ.

      “Bẩm Thánh Thượng, sắp vào triều, xin hãy cho lão nô hầu hạ thay quần áo”. Lý Trường An đứng ngoài cửa bẩm báo, tuy nghe được thanh mãnh liệt bên trong, biết Tư Mã Ngung làm chuyện phòng the, nhưng dám phá hủy quy củ trong cung.

      “Trẫm biết, thiết triều trong chốc lát, cần thúc giục”. Tư Mã Ngung bị quấy rầy nên mất hứng.

      “Chủ nhân, nô được, chết mất”. rên rỉ đêm, bởi vậy thanh khàn khàn. Tối hôm trước sau bữa ăn bị mang lên giường, chủ nhân liên tục sủng hạnh ba lượt mới cho ngủ, chưa kịp lấy sức, chủ nhân lại ăn .

      “Phải ? Trẫm chính là muốn cho ngươi chết”. Tư Mã Ngung vào chỗ sâu nhất, thỏa mãn bắn long tinh vào trong cơ thể .

      “Tạ ơn chủ nhân làm cho nô chết”. Cẩu nhân nhắm mắt buồn ngủ.

      “Ngồi dậy, trẫm cho ngươi đội rồi hẳn ngủ a”. Tư Mã Ngung nhặt thiết lồng đội cho , sau đó đỡ nằm xuống.

      “Trường An, ngươi có thể vào”. Tư Mã Ngung lấy khăn đặt bên giường lau sạch người .

      “Chủ nhân, nô có cần phải ngủ mặt đất ?”. Cẩu nhân đột nhiên ngồi dậy, nghĩ đến mình là nô lệ, cũng phải bị bệnh, lý do gì chủ nhân vào triều sớm, lại tiếp tục ngủ giường.

      cần, trẫm chuẩn ngươi ngủ ở đây, đợi tỉnh ngủ nếu nhàm chán, ngươi có thể đến thư phòng đọc sách. Trường An, ngươi phân phó bọn họ, nếu cẩu nhân của trẫm có chuyện gì cần phải giúp ngay”. Lý Trường An giúp hoàng thượng mặc long bào.

      “Nô tạ ơn đại ân của chủ nhân”. suy nghĩ chủ nhân bắt trả giá chuyện gì, quên , cần suy nghĩ nữa, dù có chuyện gì cũng sao.

      “Đúng rồi, nhớ phân phó bọn họ rửa nơi đó cho ”. Tư Mã Ngung vừa ra khỏi phòng ngủ lại quay đầu với Lý Trường An.

      “Lão nô biết”. Lý Trường An trong lòng nghĩ tại là cẩu nô, nhưng cũng khác gì nam sủng.

      Cẩu nhân sau khi thấy y rời , an tâm ngủ giường, thẳng đến khi cung nhân mang nước ấm vào phòng ngủ mới chịu đứng lên.

      “Nô tài phụng mệnh Lý tổng quản vệ sinh cho ngươi”. Bọn họ biết xưng hô như thế nào với cẩu nhân, vừa phải là phi tần vừa phải là nam sủng, lại thể gọi là cẩu nô, cẩu của hoàng đế cao quý hơn bọn rất nhiều.

      cần, các ngươi mau lại đây a”. Cẩu nhân sợ hãi .

      “Là Thánh Thượng lệnh Lý tổng quản phân phó bọn ta giúp ngươi, ngươi phải lệnh bọn ta đến”. Cung nhân lộ ra thần sắc khó xử.

      “Vậy nô chỉ có tuân chỉ”. Cẩu nhân nghe được là Tư Mã Ngung hạ lệnh, dám phản kháng, chỉ ngoan ngoãn nằm sấp, nâng mông lên, lộ ra tiểu huyệt trải qua đêm hầu hạ có chút sưng đỏ. Cung nhân dùng tay chậm rãi lấy long tinh ra, cẩu nhân vì là lần đầu tiên được người khác hầu hạ, bởi vậy quen.

      “Ngươi muốn ăn cái gì?”. Cung nhân hỏi .

      “Nô biết, chủ nhân nô được ăn cái gì”. Cẩu nhân biết phải trả lời vấn đề của cung nhân như thế nào, nô lệ có quyền được chọn sao? Từ trước đến nay chỉ được chỉ định ăn thực vật.

      “Thánh Thượng vừa ngươi có chuyện gì cần, có thể cho bọn ta, đồ ăn sáng hẳn là cần”. Cung nhân cũng cảm thấy khó xử.

      “Vậy thỉnh các vị công công thay nô quyết định”. quyết định để cung nhân chọn, như vậy an toàn hơn.

      “Vậy ăn điểm tâm”. Cung nhân ngẫm lại, nên đơn giản chút.

      “Nô theo phân phó, liền ăn điểm tâm”. Cẩu nhân gật đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :