1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cẩu nô cung đình sinh hoạt - Dailyowl

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 5

      Cái gì gọi là sống bằng chết, người luôn bị thống khổ đến cực độ có cảm giác gì, cẩu nhân đều được lĩnh hội đầy đủ. Cả đêm chịu dục hỏa dày vò, dương vật bị đau đến tê tâm liệt phế, tiểu huyệt ngừng bị roi trừu đánh liên tục ngừng, gián đoạn xuất khiến thể lâm vào trạng thái hôn mê, cho dù ngắn ngủi, lâu sau cũng nhận đau đớn và thống khổ mà khôi phục tri giác.

      có suy nghĩ nếu cái trụ kia nhét vào tiểu huyệt , vậy tuyệt vời đến cỡ nào. tuy rằng ràng biết được, nhưng tuyệt đối muốn thừa nhận. Nếu được mạnh mẽ tiến vào, dù trời long đất lở, vẫn can tâm tình nguyện.

      Xuân dược yếu bớt, dục hỏa tạm lui, nhưng đau đớn lại liên tục gia tăng. Người nội ngày trúng mấy trăm bản, roi đặc chế mặc dù tổn thương gân cốt, nhưng mang đến đau nhức vô cùng, tuyệt phải loại roi bình thường, tình cảnh vẫn ác liệt như trước.

      Nhận hết tra tấn, hơn nữa trước đó chỉ ăn chén gạo lức và hai cái bánh ngô, giờ rất đói. Mười năm tới, chưa bao giờ hy vọng Tư Mã Ngung mở ra chỗ ngồi trước cửa Phu Hoa điện này. khát vọng làm cẩu nô của hoàng đế, nếu như vậy có thể khiến cho ly khai khỏi cái địa ngục này, nguyện ý, cho dù có bị Quán Quân hầu cường bạo, cũng quan tâm, nhắm mắt lại, đau chút cũng được, còn hơn là ở đây chịu khổ.

      Lần phạt cuối cùng bắt đầu, vị cung nhân hành hình lần này tương đối thân mật, hề đánh vào hạ thân của nữa.

      rất mệt mỏi, chưa hết ba mươi bản lăn ra ngủ.

      Sau đó lại vì bị dội bát nước lạnh mà tỉnh lại.

      “Tiện nô, trẫm thấy ngươi là rất thích, như vậy còn có thể ngủ, xem ra trẫm xem năng lực của ngươi”. Tư Mã Ngung cười .

      Cẩu nhân sợ chủ nhân lại thi hành nhiều hình phạt khủng bố, vẻ mặt kích động, nhưng lại thể chuyện, gấp đến độ sắp khóc.

      được khóc, Trường An, lấy dương cụ trong miệng ra ”.

      Lý Trường An rút dương cụ ra, sau đó đưa cho Tư Mã Ngung xem, dương cụ cả đêm vì hấp thu nước bọt của cẩu nhân mà trở nên sáng bóng.

      “Chủ nhân, nô can tâm tình nguyện làm cẩu nô của chủ nhân, vĩnh viễn hối hận, về sau chủ nhân bảo nô như thế nào nô cũng làm, , nô dám lừa gạt chủ nhân”.

      vậy chăng, cho dù trẫm bảo ngươi phải dùng miệng lấy lòng ái khuyển Quán Quân hầu của trẫm?”.

      “Nô tuân mệnh”. Cẩu nhân nghĩ thầm, lấy lòng Quán Quân hầu hay hoàng đế căn bản khác biệt.

      “Trường An, mang xuống, khiên Quán Quân hầu lại đây”. Tư Mã Ngung thưởng thức ngắm nhìn dương cụ.

      Cẩu nhân bị giải xuống, đến phía trước Quán Quân hầu, chút do dự phục vụ ái khuyển của hoàng đế, Quán Quân hầu cao ngạo ngẩng đầu, dùng ngôn ngữ thân thể cho , ngươi chính là con cẩu ti tiện, ta xem ra còn cao quý hơn ngươi.

      Cẩu nhân cảm thấy tiểu huyệt truyền đến trận đau nhức, biết Tư Mã Ngung dùng dương cụ xâm phạm . Vừa dám phản kháng hoàng đế, vừa muốn cắn đau Quán Quân hầu, bởi vì là thiên hạ đệ nhất tiện nhân, ai cũng thể trêu vào.

      “Sao lại phản kháng trẫm, ngươi có phải rất thích ?”. Tư Mã Ngung vừa vừa dùng sức đẩy ngọc dương cụ về phía trước.

      đau đến muốn buông dương vật của Quán Quân hầu ra, vừa lúc nó tiết dương tinh, bắn vào trong cổ họng , dốc hết tâm can muốn nhổ, lại bị Tư Mã Ngung ngăn cản.

      được phun, mau nuốt vào, dương tinh ái khuyển của trẫm chính là thuốc bổ”.

      “Gâu, gâu”. biểu đạt ta biết.

      “Vậy nuốt hết chỗ này”. Y xâm nhập cả dương cụ. Cẩu nhân kêu thảm tiếng liền ngất , máu từ tiểu huyệt ngừng chảy ra.

      “Thánh Thượng, có cần mời ngự y ?”.

      “Cẩu nô vô dụng, mang về phòng ngủ, sau đó lệnh ngự y đến khám và chữa bệnh cho , nhất định được để chết, biết ?”. Tư Mã Ngung xong liền dẫn Quán Quân hầu hồi cung, lưu lại Lý Trường An giải quyết hậu quả.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 6

      Cẩu nhân mơ hồ nhìn thấy thái hậu đứng ở xa xa, ngoắc tay với . Vị lão phật gia này luôn thương như cháu trai, từ phong là An Lạc hầu, còn lưu lại trong cung, lúc đó còn tôn quý hơn thái tử. Mười hai năm trước, tiên đế phát động cải biến cung đình, lưới bắt cả thái hậu và vây cánh của nàng, lão phật gia bị bắt về Xương Khánh cung an hưởng tuổi già. Dù rằng bản thân khó bảo toàn nhưng nàng vẫn bảo vệ cho , giấu trong phòng ngủ của mình. Tuy rằng cuối cùng vẫn bị bắt, nhưng vĩnh viễn cảm kích lão phật gia.

      Lão phật gia bảo vệ quyền lợi thất bại. Tiên đế sau khi chấp chính được hai năm băng hà. Nàng làm hoàng thái hậu được năm năm, cũng băng hà lúc tám mươi hai tuổi. Nhớ lúc ấy Tư Mã Ngung mắng là hồ ly tinh, lão phật gia lúc hấp hối mà vẫn còn nhớ đến , hoàn toàn để ý đến hoàng đế tôn tử bên cạnh, bởi vậy bị chủ nhân hung hăng trừng phạt.

      Nàng tìm đến , chắc chắn là vì bị chủ nhân nhẫn tâm giết chết, cần làm cẩu nô nữa, hưng phấn chạy đến bên lão Phật gia. Nhưng vô luận chạy thế nào, khoảng cách của và lão phật gia vẫn càng lúc càng xa. Cuối cùng chỉ nghe được tiếng của hoàng đế vang lên “Tiện nô, cho dù có đuổi tới quỷ môn quan, trẫm cũng phải mang ngươi trở lại khóa bên người”.

      bởi vậy mà điên cuồng kêu to “ mười năm, ngươi hãy tha cho Từ Húc đáng thương, ta là người, phải là chó”.

      Cẩu nhân đột nhiên cảm thấy đợt lạnh trán, cả người liền tỉnh táo.

      “Ngươi là ai, ta chết sao, nơi này là địa phủ phải ? Ngươi là quỷ?”. mở mắt chỉ thấy người xa lạ, vì thế vui sướng hỏi.

      “Nơi này là Trường Lạc cung, ngươi chết, ta là ngự y phụng mệnh chữa bệnh cho ngươi”.

      ra là thế, đúng rồi, nơi này là phòng ngủ của ta. Sao ngươi lại phải cứu ta, nếu ngươi có lòng từ bi hãy làm cho ta chết , ta chỉ là con chó, đáng để ngươi lãng phí thời gian chữa bệnh”. Cẩu nhân bi ai .

      “Nô nhân của trẫm, chẳng phải ngươi quên rồi sao, có trẫm phê chuẩn, ngươi được chết, hay ngươi muốn trẫm đem cả nhà ngươi lăng trì xử tử ngươi mới yên lòng”. Ngự y chưa kịp trả lời, Tư Mã Ngung đột nhiên bước vào, xem ra là bị thái độ của cẩu nhân chọc giận.

      “Chủ nhân, ta biết sai rồi”. định đứng lên, bởi vì chủ nhân chưa cần làm chó, chó thể nằm giường. Tuy biết mình tuyệt đối thể, nhưng vẫn giãy dụa đứng lên, hạ bộ đau rát khiến thể hoạt động.

      “Chó hoang, tiếp tục nằm giường, cần lộn xộn. Ngươi tạm thời phụ trách thay trẫm trông coi nô lệ biết tốt xấu này cho đến khi có thể xuống giường làm con cẩu mới thôi, nếu nghe lời, cứ lấy roi đánh , được chứ?”. Tư Mã Ngung nghiêm khắc phân phó ngự y.

      “Thần lĩnh chỉ”.

      “Vậy nô nhân của trẫm có nghe được ?”. Ngữ khí của y dịu lại.

      “Gâu, gâu”. Ta biết.

      “Ngươi tại là người, cứ tiếng người”. Tư Mã Ngung thấy còn làm cẩu, nhắc nhở tạm thời là người.

      “Nô nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, nhất định nghe theo lời ngự y đại nhân”. Cẩu nhân cung kính trả lời chủ tử.

      “Trẫm còn phải xử lý chính vụ, bãi giá hồi cung, nô nhân phải ngoan ngoãn”.

      “Nô thể hầu hạ chủ nhân, thỉnh chủ nhân bớt giận”. Cẩu nhân chưa xong, y rời .

      “Ngự y đại nhân, ta đến tột cùng hôn mê bao lâu? Khi nào mới có thể xuống giường? Chỉ cần ta chết, ta làm cẩu lấy lòng chủ nhân”. Cẩu nhân lo lắng , cẩu nếu thể hầu hạ chủ nhân của mình có giá trị. Theo cá tính của chủ nhân, bị tra tấn gấp bội.

      “Ngươi hôn mê hai ngày, đổ máu ngừng. Cuối cùng Thánh Thượng đặc biệt phê chuẩn cho ta sử dụng nhân sâm ngàn năm trân quý, Thiên Sơn Tuyết Liên, và rất nhiều linh dược khác mới cứu được tính mạng của ngươi. Ít nhất cũng phải mất mười ngày mới có thể xuống giường được, cần phải lo lắng, Thánh Thượng vừa rồi để ngươi tĩnh dưỡng đến khi nào hồi phục mới thôi, cho nên tuyệt đối trách cứ ngươi”. Ngự y trả lời chi tiết.

      “Cho cẩu nô ti tiện những thứ trân quý như vậy, chủ nhân là kỳ diệu”. Cẩu nhân tự giễu.

      “Ngươi nên coi mình. Kỳ Thánh Thượng rất quan tâm đến ngươi, hai ngày nay ngồi bên giường nhìn ngươi hôn mê mà được lời nào, hơn nữa tâm tình lại rất kém, nhiều cung nhân phải chịu nghiêm trị vì những việc ”. Ngự y đem tâm tình của mình ra.

      “Ngự y đại nhân, là hoàng đế của thiên hạ, còn ta lại là đồ chơi của . Nếu ta trở thành người sắp chết, thua, thể tra tấn ta, bởi vậy mới trăm phương nghìn kế cứu sống ta. Ngươi cũng nhìn thấy người ta rất nhiều vết thương, roi da, trúc bản, hình côn, bàn nóng, ngân châm, rất nhiều hình phạt thể tưởng tượng được. Mười năm qua, khổ hình nào mà ta chưa từng nếm qua, đợi cho ta có thể xuống giường, khi ấy dùng mọi thủ pháp để tra tấn ta, vĩnh viễn có ngày kết, trừ phi ta chết, hoặc là chết”. Cẩu nhân thê lương .

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 7

      năm ngày gần đây chủ nhân đến tra tấn , cũng có phái Lý công công đến, việc này khiến cho càng ngày càng lo lắng.

      Bình thường cho dù chủ nhân rảnh, cũng cho Lý công công đến khiển trách , vô luận ứng phó cẩn thận như thế nào, cơ bản vẫn thể trốn thoát.

      nhớ trước kia dù bị đánh gãy xương đùi, vẫn phải chịu đựng thống khổ, tự mình đến điện lớn lĩnh chút hàng hóa, ăn đủ no, đói mà vẫn phải sống, còn phải hướng chủ nhân dập đầu tạ ơn.

      Nhưng mấy ngày nay, đúng giờ lại có cung nhân mang đồ ăn đến, hơn nữa phải là gạo lức và bánh ngô bình thường. Nhìn thấy trước mắt có thịt kho tàu, cá chép hấp, cùng với chén cơm tẻ, cơ hồ nghĩ mình nằm mơ giữa ban ngày.

      Đây phải là đông chí, nguyên đán, cũng phải là lễ vạn thọ của chủ nhân hay đương kim thái hậu. Thế nhưng sao thức ăn lại phong phú đến như vậy? Bất quá cho dù là kẻ làm nô lệ như , vẫn có tư cách đạt được ân điểm này, đây là vì cái gì?

      chỉ biết, nếu chủ nhân ban thưởng ân điểm cho , nhất định đòi lại gấp đôi, trước ngọt sau đắng. Lúc trước chủ nhân chỉ chuẩn cho đọc sách viết chữ, sau đó lại đặt dưới thân gây sức ép cả đêm, dù có chết cũng thể quên được.

      Cẩu nhân tình nguyện để chủ nhân tiếp tục lăng nhục , mà phải để cho nằm dưỡng thương trong này. Dưỡng thương xong mà tra tấn , là làm điều thừa.

      tại cảm thấy mình như con heo, dưỡng phì, sau đó bị giết làm thịt cho chủ nhân ăn.

      Trải qua mười ngày điều dưỡng, tiểu huyệt của hoàn toàn khỏi . Mấy ngày trước chỉ chuyển động chút cảm thấy tê liệt đau nhức, nhưng ngự y ngừng giúp bôi loại thuốc mỡ màu trắng, hữu hiệu vô cùng, đau đớn tiêu giảm.

      Ngự y còn với do tiểu huyệt được bôi trơn, cho nên đề nghị cẩu nhân khi thừa nhận sủng hạnh của Thánh Thượng, nên dùng thuốc mỡ hoặc cái gì đó có thể làm trơn được, để khi long căn hay các khí cụ khác ra vào cũng bị thương, còn có thể giảm bớt đau đớn.

      Cẩu nhân cho ngự y, là nô lệ, phải nam sủng, có tư cách dùng thứ đó. Chủ nhân thích nhìn thấy thống khổ, nếu lộ vẻ thích thú có kết quả như mong đợi. Chủ nhân cho phép hưởng thụ, y thích nhất là dùng tư thế giữ lấy thắt lưng tiến hành luật động trong khi dùng roi quất , bắt phải phát ra tiếng kêu thảm thiết. Khi hoàng đế tình cảm mãnh liệt lại thào tự : “Trẫm cho phép ngươi cảm thấy thích thú, tiểu nô của trẫm”, sau đó còn dùng răng lưu lại bả vai dấu vết sâu.

      Cho nên nghe theo lời ngự y, huống hồ hạ thấp mình thành con chó, chó hẳn biết dùng dược cho bản thân. Nếu làm vậy, chủ nhân lại răn dạy: “Ngươi nghĩ mình là cẩu tinh sao?”, sau đó nghiêm khắc trách phạt.

      Rốt cuộc, giờ khắc chờ mong đến, thấy Lý Trường An bước vào phòng ngủ, đương nhiên là bắt làm cẩu, vì thế lập tức giả cẩu đứng lên, sủa hai tiếng.

      “Tiện nô, Thánh Thượng chưa tuyên bố ngươi là cẩu, ngươi cần làm cẩu, nóng vội cái gì, quỳ xuống”. Lý Trường An theo lời ngự y biết hoàn toàn khỏi hẳn, bởi vậy từ trong lòng ngực lấy roi ra, quất vào lưng , da thịt mềm mại lưu lại hai đạo hồng ngân.

      Hoạn quan thể sinh hoạt với nữ nhân, địa vị xã hội thấp kém, ở trong cung lại phải chịu nổi giận của chủ tử, bởi vậy dễ dàng dưỡng thành tâm lý thích ngược đãi người khác. Lý Trường An cao hứng tra tấn nô lệ. Chỉ cần giết chết , Thánh Thượng tuyệt đối ngăn cản.

      “Nô nhân thỉnh thánh an, bởi vì nô muốn làm cẩu của chủ nhân, cho nên mới kịp nghênh đón, thỉnh tổng quản đại nhân thứ tội”. Cẩu nhân biết Lý công công thích nghe loại chuyện này, đều là do bản năng sinh tồn của nô lệ.

      “Ngươi đúng là đáng bị coi thường. Bản công công tại phụng chỉ hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành , nghe ?”. Lý Trường An khinh miệt nhìn nô lệ quỳ mặt đất.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 9

      Lý Trường An lệnh cho nhóm cung nhân bắt đội thiết lồng, như vậy người nào có thể nhận ra. là ai vậy, người khác chỉ biết con cẩu, con cẩu tên, con cẩu ti tiện hèn mọn.

      phản kháng, cũng giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn nằm mặt đất, mặc bọn họ thô lỗ dùng khóa khóa thiết lồng lại, từ nay về sau, chỉ có chủ nhân mới có thể cởi ra.

      Thiết phiến gắt gao dán sát da thịt, cảm giác lạnh lẽo thoải mái, nhưng phải vui sướng sủa lên, tỏ vẻ rất thích lễ vật của chủ nhân.

      “Chó hoang, cái lồng này là do Thánh Thượng mấy ngày trước lệnh nội vụ phủ chế tạo gấp. Cẩu phải có cái đuôi, cho nên ngươi cũng phải có cái”.

      Lý Trường An sau khi xong, nhóm cung nhân lại bắt mang da thuộc chế gì đó, mặt quyển quyển là ánh sáng, vừa vặn có thể nhét dương vật vào, phần nang hoàn toàn bị bao bên trong, phía trước chỉ lộ ra dương vật, hẳn là phương tiện để tiểu.

      Mặt sau bộ phận chỉ còn chiếc dây lưng, mông hoàn toàn lộ ra bên ngoài, để chủ nhân sủng hạnh , hay làm phát tiết mà sợ bẩn thứ này.

      hoàn mỹ, chỉ thiếu buộc hạng quyển lên phía đại công cáo thành”. Lý Trường An tiến lên phía trước mang hạng quyển cho cẩu nhân.

      “Gâu, gâu, gâu”. thực con cẩu.

      “Thiếu chút nữa là quên chưa trừng phạt ngươi vừa rồi phạm sai lầm. Thánh Thượng cho ngươi tự phát tiết, vậy mà ngươi dám can đảm kháng chỉ, làm bản công công phải giúp ngươi phát tiết”. Lý Trường An lấy ra dương cụ màu trắng, so với ngọc dương cụ còn to hơn ít.

      “Gâu, gâu”. Trong mặt toát ra sợ hãi.

      “Sợ sao? Chó hoang, ngươi chết đâu”.

      Nhóm cung nhân áp đảo mặt đất, đem vật thể lạnh lẽo nhét vào tiểu cúc, lấy tay vỗ về chơi đùa, khiến cho khỏi phun ra tiếng rên rĩ.

      “Chó hoang, xem ra thân thể ngươi được dạy dỗ rất thành công. Thánh Thượng hy vọng ngươi làm lãng phí dược liệu trân quý, cho nên lệnh bản công công về sau làm ít chuẩn bị. Cũng hẳn là thương tiếc ngươi, kỳ bản công công cho rằng tiểu huyệt của ngươi thích ứng rất nhanh, bất quá nếu là ý chỉ của Thánh Thượng, liền an bài cho ngươi”. Lý Trường An cười nhạo cẩu nhân.

      Rốt cục, dương cụ màu trắng kia tấc chậm rãi đưa vào tiểu huyệt của , ngoài việc cảm thấy đau đớn ra, còn có cỗ hàn khí xông vào, khiến phi thường khó chịu.

      “Bản công công quên cho ngươi, vật ấy chính là từ bạch ngọc hàn băng chế thành. Năm đó, tiên đế cũng dùng người nam sủng, về sau đặt ở khố phòng. Bởi vì ngươi chịu nổi dương cụ, Thánh Thượng đành phải thưởng cái này cho ngươi”.

      “Gâu, gâu”. rất khó chịu, duy trì được, liền nằm dài ra đất.

      “Chó hoang, ai chuẩn ngươi nằm, mau đứng lên, bản công công đếm ba tiếng”. Lý Trường An lớn tiếng gầm lên.

      Cẩu nhân cực gian nan mới có thể đứng lên, bất quá là sau khi Lý Trường An xong tiếng thứ ba.

      “Bản công công liền khai ân thưởng ngươi mười bản”.

      hoài nghi mình có phải nghe lầm , nhưng rất nhanh liền biết mười bản này đơn giản.

      Bạch ngọc dương cụ kia vẫn còn chỗ lộ ra bên ngoài cơ thể, mỗi bản của Lý Trường An đều là đánh vào dương cụ kia, làm cho hàn khí càng xâm nhập sâu vào cơ thể.

      Mỗi đòn giáng xuống, cẩu nhân lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng thời điểm đòn thứ tám hạ xuống, còn tiếng kêu nào phát ra từ miệng .

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 10

      Lý Trường An thấy cẩu nhân ngất, lại còn nằm mặt đất, tức giận đến lệnh cung nhân dùng nước lạnh tát tỉnh . miễn cưỡng mở mắt, toàn thân khinh đẩu, xem ra thực suy yếu.

      “Chó hoang, là vô dụng, mau đứng lên, hai trượng còn lại tam hoãn chấp hành, nghe được ? Thánh Thượng chờ bản công công phụng mệnh”. Lý Trường An thấy suy nhược, liền quyết định tạm thời buông tha , để tránh giết chết .

      “Gâu”. Cẩu nhân phun ra thanh mỏng manh, khó có thể nghe thấy.

      “Nực cười, chó hoang, ngươi chịu , bản công công khách khí”.

      “Gâu”. kinh hoảng sủa lên, nhưng tay chân thể cử động được, xem ra thần trí rất mơ hồ.

      Lý Trường An tay trì tiên, tay nắm lấy , tính toán mạnh mẽ kéo cẩu nhân đến Đại Minh cung.

      tại phải , nghe được ?”. Lý Trường An hoàn toàn để ý đến gào thét dùng sức bám trụ bước , thỉnh thoảng lại đánh trượng.

      bị tha ra phía sau Phu Hoa điện, bởi vì phải chịu ánh mặt trời gay gắt, hơn nữa tiểu cúc bị sáp nhập bạch ngọc hàn băng, trong cơ thể đồng thời bị dương khí tra tấn, khiến cho lâu liền mất tri giác.

      Khoảng cách giữa Trường Lạc cung và Đại Minh cung xa lắm, bởi vậy chưa tới thời gian hai nén hương đến nơi trụ tẩm của hoàng đế – Quang Hoa điện.

      Tư Mã Ngung vùi đầu xem tấu chương, ngẩng đầu thấy Lý Trường An kéo cẩu nhân chỉ còn nửa cái mạng vào cửa cung, toàn thân đều bị trầy xước.

      “Lão nô tuân chỉ áp giải cẩu nô đến tẩm cung”. Lý Trường An buông cẩu nhân ra, quỳ xuống bẩm báo.

      “Trường An, trẫm lệnh ngươi áp đến, dường như phân phó ngươi giết , ngươi đúng là coi thường trẫm. Còn nữa, vì sao toàn thân đều bị thương? Nếu lưu lại nửa vết sẹo, thân thể xinh đẹp của bị hủy, ngươi có đảm đương nổi ?”. Tư Mã Ngung buông tấu chương, tiến lên ngồi xổm xuống kiểm tra cẩu nhân.

      “Lão nô tội đáng chết, lão nô thấy kháng mệnh chịu phát tiết, bởi vậy mới đánh , chịu nổi té xỉu xuống đất. Lão nô biết Thánh Thượng đợi, dám chậm trễ, bất đắc dĩ phải tha đến phụng mệnh, thỉnh bệ hạ thứ tội”. Lý Trường An thấy Tư Mã Ngung sinh khí trách cứ mình, bên vả miệng, bên giải thích, hy vọng có thể làm hoàng đế bớt giận.

      sốt cao, cần phải tự đánh mình, lập tức truyền ngự y lại đây khám cho cẩu nô của trẫm, nghe được ?”. Tư Mã Ngung sờ sờ trán của cẩu nhân, sau đó ra lệnh cho Lý Trường An.

      “Lão nô nghe được, lập tức tuân chỉ”. Lý Trường An vội vàng lui ra phân phó cung nhân truyền thái y.

      Tư Mã Ngung vội rút dương cụ cắm ở tiểu huyệt ra, lập tức hiểu được bị cái gì làm ra như vậy.

      “Các ngươi lại đây, mang cẩu nhân đến giường của trẫm”. Tư Mã Ngung ra lệnh cho hai gã thái giám đứng trước cửa điện. Hai người vội vàng đặt lên giường.

      “Các ngươi lui ra , đóng cửa lại”. Tư Mã Ngung đắp chăn lên người , còn mình ngồi nhìn bên cạnh.

      “Nô tài tuân chỉ”. Hai gã thái giám thấy sắc mặt Tư Mã Ngung trầm, lập tức cuống quít rời khỏi.

      “Nghe đây, chó hoang, trẫm tuyệt đối để ngươi chết. Ngươi muốn chạy trốn khỏi trẫm, cần vọng tưởng, trẫm còn rất nhiều trò muốn đùa với ngươi, nếu ngươi chết, trẫm thực có chút luyến tiếc”. Tư Mã Ngung cuối người hôn trán , đương nhiên hoàng đế chỉ có thể cảm nhận được thiết lồng lạnh như băng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :