Cẩm thượng niên hoa - Nhật Quang Sinh

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [Chương 5] – là bí mật cuối tâm hồn em.

      Lần tiếp theo Tiểu Vu gặp Trình Mộ là trong tiệc Trung thu của trường đại học. Trường học lớn như vậy, gặp 1 dễ dàng.


      Nguyên cớ là vì trước tiệc Trung thu 1 ngày, Tiểu Vu mua được vé xe lửa về nhà nên phải ở lại trường, chán muốn chết nên đến bữa tiệc giúp vui.



      Lâm Hướng là 1 cỗ máy vạn năng, vừa vào đại học bị khám phá biết bao tài nghệ thiên phú, ôm đàn guitar hát [Bức thư tình học trò] dưới ngọn đèn nhàn nhạt, miệng mấp máy, giọng hát quá mức êm tai tràn ra lập tức làm chung quanh tĩnh lặng, mọi người đều dõi theo tiếng hát của .



      muốn em mở ra cửa sổ ngày hè năm đó em đóng, muốn em nắm tay ngắm mặt trời lặn, muốn em nhìn chăm chú, yên lặng cho biết về mối tình đầu nhiều ưu thương…”.


      Tiểu Vu bỗng nhiên nhớ nhà da diết, u sầu, nỗi nhớ bỗng đặc biệt nhân lên, tình cảm bi thương sắp kìm được. chăm chú nghe, bên tai có tiếng gọi quen thuộc, tìm kiếm.



      “Tiểu Vu?”.



      Trình Mộ!!!



      Trong nháy mắt, nỗi nhớ quê hương bị quên sạch, trong óc toàn là Trình Mộ, Trình Mộ, Trình Mộ, rốt cuộc gặp được Trình Mộ. “Học trưởng, …”.


      “Ô, tới rồi!”. Lâm Hướng chào từ xa. “Hê, Tiểu Vu cũng tới rồi nè”.



      gương mặt Trình Mộ nở ra nụ cười. “Hát rất hay”.



      Lâm Hướng dương dương tự đắc, hất tóc. “Bình thường, hay là bình thường. Hát dở nào dám mời tới nghe chứ”.


      Hai người bọn họ 1 câu em 1 câu, Tiểu Vu bị bỏ mặc đứng bên, chen vào được.



      Trình Mộ chuyện phiếm đột nhiên hỏi. “Tiểu Vu cũng giống , bị nó lừa đến nghe hát à?”.



      Tiểu Vu lắc đầu. “ phải ạ, em học ngành Marketing ở đây”.


      Trình Mộ ngạc nhiên. “Em cũng học đại học S? Còn tưởng em đến chơi thôi chứ? hay giả vậy?”.



      Tiểu Vu lắc đầu. “ Trình Mộ đúng là giỏi trốn, tiệc đồng hương em tham gia tới 2 lần, chưa lần nào gặp ”.



      Lâm Hướng đĩnh đạc . “Trình lão đại chính là ngại ngùng”.



      Trình Mộ cười cười . “, mời 2 đứa ăn khuya”.



      Lúc ăn, Trình Mộ phải có tiếc nuối với Tiểu Vu. “Sao em lại học ở đây, còn tưởng em tới thủ đô học, nghe thành tích của em rất tốt mà”.



      Tiểu Vu nghĩ thầm : Còn phải vì sao.



      Ăn xong, họ cùng nhau về trường, đêm rất muộn, ngang qua bãi cỏ trước lễ đường, Lâm Hướng bỗng hỏi. “Lão đại, bây giờ còn chơi guitar ? Còn dạy đàn ?”.


      Trình Mộ vỗ vai . “Học trò thầy chỉ có đường chết đói, cũng sắp chết đói tới nơi rồi, em còn nhớ thương mấy tuyệt kĩ độc môn xưa của làm gì”.



      Chàng trai Lâm Hướng cười ha ha ngừng.



      Tiểu Vu nhìn Trình Mộ cười, ánh mắt lấp lánh, hóa ra ấy cũng là người thích đùa. tò mò. “Hai người làm sao thân nhau?”.



      Lâm Hướng . “Ba mình là thầy của ấy, ấy lại là thầy mình, bọn mình cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã đó”.


      Trình Mộ còn hỏi nghiêm túc. “Em làm thanh mai*?”.



      Lâm Hướng từ chối. “ , khó lắm, làm thanh mai ”.



      Tiểu Vu ngửa đầu cười to, ánh đèn đường dìu dịu rọi xuống , khóe mắt, lông mày nhuộm vàng lấp loáng.



      Quen lâu như vậy mới biết, ba của Lâm Hướng là 1 họa sĩ nổi tiếng, Lâm Hướng là có dòng máu nghệ thuật nhà nòi, nhưng riêng bản thân cũng có khí chất lãng tử sẵn trong người.



      Trình Mộ tiếp nhận đàn guitar, ngồi xuống mặt cỏ, hát bài hát khi nãy Lâm Hướng hát. Lời ca y hệt nhau, cảm tình cũng y hệt nhau, nhưng Tiểu Vu lại có cảm thụ khác, thể đó là gì. Chỉ là khi Trình Mộ hát, thấy mình như có thể vươn tay ra chạm vào tiếng ca của , nắm lấy ánh mắt trong lòng bàn tay, nhưng nét hồn nhiên mà lạnh lùng người lại khiến chùn bước.



      giống như cậu bé biết lần đầu, nhưng tình của dần dần lớn lên…”.



      Chìm trong giọng hát, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, 1 vì sao. Trình Mộ, dưới đêm tối ngắm nhìn lâu lâu, giấu diếm những tâm , chính là bí mật cuối tâm hồn em…



      *Thanh mai trong Thanh mai trúc mã thường để chỉ con :)


    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [Chương 6] – Nhìn em, như thấy được chính mình


      Thời gian luôn vội vàng, tâm ý luôn tuôn chảy.


      Nỗi buồn còn chưa thấm, người vừa đây hóa cố nhân.



      Năm 1 đại học, số người theo đuổi Tiểu Vu rất nhiều, vô cùng náo nhiệt, lớp nào ngành nào cũng có, Lâm Hướng thường mời cùng nhau ăn khuya, ôn lại kỷ niệm trường cũ, từ chối.



      Năm 2, cả hai hiểu nhau rất .



      Lâm Hướng hỏi. “Biết ơn mình ?”.


      ngược lại oán giận. “Ngày nào cũng ăn khuya, bạn muốn vỗ béo mình hả?”.



      Lâm Hướng làm như . “Ai da, được rồi, Tiểu Vu mảnh dẻ và bà Vu béo ú còn cách nhau xa lắm”.



      Tiểu Vu nắm tay gõ đầu , vò vò tóc . “Bạn phải lại cao lên nữa chứ?”. Người này từ lúc nào lại cao nhanh như vậy, ước chừng so với còn cao hơn 1 cái bả vai cộng 1 cái đầu.



      Lâm Hướng nhìn , ánh mắt chứa thâm tình. “Chứ chẳng lẽ bạn nghĩ mình và bạn lúc nào cũng đứng bằng nhau chắc”.


      Từ chàng trai trở thành 1 người đàn ông, chỉ có tâm hồn là vẫn như cũ.



      Bạn cùng phòng của lúc nào cũng than thở. “Lâm Hướng đúng là hoàn hảo, thân hình đẹp, tướng mạo tốt, có tài, có tiền đồ. Mấu chốt là còn thâm tình trọng ý với nhà ngươi, Tiểu Vu à, nhà ngươi ngàn lần đừng để chạy mất”.



      Tiểu Vu cảm thấy được hay, ở trường nhìn thấy lập tức vòng đường khác mà . Cho đến lúc Lâm Hướng nhịn được nữa tìm tới cửa, thẳng vào vấn đề. “Bạn thấy mình phiền hả?”.



      “Bạn có sao hết, chỉ là mình…”.


      “Bạn là bạn chỉ thích Trình Mộ thôi, đúng hay ?”.



      “………..”.



      “Trình Mộ thích Phương Thảo!”.



      Tiểu Vu trợn tròn mắt, mặt chút thay đổi. “Phương, Phương Thảo… Là ai?”.



      Lâm Hướng biết mình nhất thời xúc động lỡ lời, khí thế giảm 1 nửa. “Phương Thảo trước kia cũng là học trò của ba mình, tại ấy học ở Viện Mỹ thuật điêu khắc sát bên”.


      Phương Thảo? Sao nghe quen quá?



      Tiểu Vu dồn hết dũng khí cả đời, gọi điện thoại cho Trình Mộ. “ có thể ra đây 1 chút được , em ở dưới lầu học chờ ”.



      Trình Mộ hơi ngạc nhiên. “Tiểu Vu? Nhưng tại ở trường”.


      sao, em chờ ”.



      ở Viện Mỹ thuật sát bên, có lẽ khuya mới về”.



      Hóa ra là ở Viện Mỹ thuật, cắn răng lặp lại. “ sao, em vẫn chờ ”.



      Mỗi cảnh khi hùng hy sinh đều có mưa, mỗi khi hùng cứu mỹ nhân cũng mưa dầm liên miên. Tiểu Vu ôm gối ngồi ở ghế dài ven đường, đợi cho trời tối, đợi cho đèn đường sáng lên, đợi cho sấm sét mây đen cuồn cuộn dày đặc. ngẩng lên nhìn bầu trời cứ chút chút lại có 1 tia sét lóe lên, mưa nhanh ngưng tụ, rơi xuống đất như nước mắt chảy đầy đất trời. nghĩ, trời cũng tan nát cõi lòng, vì mà khóc. Nhưng lòng tan nát, khóc cho ai đây?


      Trình Mộ xa xa chạy tới, cầm ô, thở hồng hộc. “Tiểu Vu….”. theo phía sau là Tạ Phương Thảo xinh đẹp hào phóng, vẻ đẹp khuynh đảo tâm hồn người.



      Trong nháy mắt, Tiểu Vu cảm thấy vô cùng xấu hổ, thà bị sét đánh chết còn hơn.



      Lâm Hướng biết từ đâu xuất , 1 tay kéo , giả giả nhận sai. “Tiểu Vu à, sai rồi, đừng giận nữa mà”. Lại quay đầu giải thích với Trình Mộ. “Chiều nay 2 bọn em cãi nhau, ấy nên tìm phân xử mới đúng”.



      Trình Mộ nghiêm mặt nhìn Lâm Hướng, lại nhìn nhìn Tiểu Vu, hỏi nhàng lo lắng. “Em sao chứ?”.


      Tiểu Vu gật đầu. “Dạ, em sao”. Tình của còn chưa rời khỏi miệng héo rũ.



      Lâm Hướng đưa về kí túc xá. Trước khi ra về, kiên quyết . “Thực xin lỗi, mình nên chậm trễ bạn. mình mình làm kẻ ngốc là đủ rồi, thể kéo cả bạn xuống nước được”.



      Đêm đó Tiểu Vu nằm mơ, trong giấc mơ Trình Mộ cụp mắt với rằng. “Tiểu Vu, nhìn em, như thấy được 3 năm về trước”.


    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [Chương 7] – Nếu ngay từ đầu nhất định phải là chuyện xưa, vậy vĩnh viễn hãy cứ là chuyện xưa


      Sau lần đó, Tiểu Vu lòng dạ học hành. Trình Mộ tốt nghiệp. Lâm Hướng cũng thấy bóng dáng, ngẫu nhiên chạm mặt, bất quá gật cái đầu chào nhau. Nghe có bạn .


      lâu sau, Tiểu Vu cũng tốt nghiệp. Tới gần thời điểm tốt nghiệp, mọi người đều , điên cuồng cố gắng hoàn thành giấc mơ cuối cùng của thời thanh xuân. Có lần, Lâm Hướng lại uống rượu, nằm mặt cỏ trước lễ đường, giơ di động kêu to. “Tiểu Vu, Tiểu Vu em”.



      Bạn cùng phòng cười nhạo . “Đồ ngốc, sao lại lấy cục đá làm điện thoại”.



      Tiểu Vu tốt nghiệp ra trường, trở thành 1 nhân viên công ty bình thường, nghĩ muốn lấy 1 nhân viên bình thường, lại sinh thêm 1 nhân viên bình thường tương lai nữa, cả gia đình cùng bình thản sống, lặng lẽ sống cũng tốt. nghĩ tới làm việc được 2 năm, gặp lại học trưởng, giới thiệu vào làm trong 1 hãng luật, ngày xưa cái học chủ yếu chính là Luật kinh doanh, nên quyết định đồng ý lời mời.



      Lại vài năm sau nữa, xem mặt, đương, kết hôn, sinh được 1 cậu con trai mập mạp, cả nhà ai cũng vui mừng.



      Tiểu Vu 30 tuổi là 1 người phụ nữ đằm thắm, công việc trôi chảy, gia đình đầm ấm.



      có gặp lại Trình Mộ lần nữa, trong lần hợp tác giữa 2 công ty. Mất liên lạc nhiều năm, ngờ ấy thành chủ 1 doanh nghiệp. Trình Mộ bây giờ còn xa lạ như xưa nữa, khi chuyện với người khác, luôn cười ấm áp và chân thành.



      ràng mới đây chỉ là 1 cậu học trò tuấn tú xuất chúng, bây giờ trở thành 1 ông giám đốc bệ vệ oai nghiêm. Tuy rằng vẫn là , nhưng giơ tay nhấc chân là bộ dáng 1 doanh nhân phong phạm, có ai tưởng tượng ra đây từng là chàng trai mặc áo sơ mi xanh, im lặng đứng chuyên tâm vẽ báo vách tường bản tin nữa đây…



      Tiểu Vu nhắm mắt lại, như thấy được từng tia nắng mặt trời nhuộm vàng mái tóc nâu ngắn của những năm về trước, cúi đầu, dịu dàng, tĩnh lặng.



      Trình Mộ nhận ra , lướt qua mọi người đến gần, lễ phép tiếp đón. “Chào em, Vu Văn Văn”. Rồi giới thiệu. “Đây là bà xã Tùng San, đây là đàn em của ở trường đại học”.



      Tiểu Vu mỉm cười đáp lễ, bắt tay vợ . “Dạ, chào chị”. Và . “Trình Mộ, lâu gặp”.



      Tiểu Vu nhớ : Ước chừng trong lòng mỗi đều có người vĩnh viễn thể chiếm được. Đạo lý này trước đây chỉ biết, nhưng thời khắc này lại thấm thía nó. Là vĩnh viễn chiếm được, mới có thể cam tâm chôn ở đó.



      dịp công tác ở thành phố A, báo máy bay có đề tiêu đề “Lâm Hướng” rất to. Kiến trúc sư nhận được giải thưởng lớn, ảnh chụp giơ cúp lên cười kiềm được, ánh mắt trong sáng, khuôn mặt tuấn khi cười có những đường cong mê người. Phóng viên viết. “Lâm Hướng là con tuấn mã, cho ta 1 mảnh đất trời, ta có thể tung hoành ngang dọc”.



      Máy bay đáp xuống, mở điện thoại gọi về nhà. liên miên cằn nhằn 1 hồi tóm lại là : Chồng nhớ cho con ăn no mặc ấm, chú ý dạy con đừng nuông chiều thằng bé.



      Chồng oán giận. “Ai da, thực dông dài. Toàn chăm con, đại lão gia ăn mặc rách cũng là chuyện chứ gì”.



      Tiểu Vu hừ mũi trừng mắt. “ cho là giống con sao, chờ em về nhà, cục cưng thiếu cọng lông tơ là em để cho yên đâu”.



      Chồng dịu xuống. “Nè, em về nhanh chút . Hai người bọn đều muốn em”.



      Tiểu Vu vừa tức giận vừa buồn cười. “ làm ơn có chút tiền đồ được , vừa rồi tạp chí có đề tên , người ta Lâm Hướng nhà là con tuấn mã, theo em thấy, chỉ là con ngựa con chưa cai sữa thôi”.



      Lâm Hướng cười. “Đúng đúng, chưa cai sữa, nên em làm ơn nhanh về ”.



      “Thành phố A rất tốt, vui vẻ, có ăn có chơi. Em dạo 1 vòng rồi sau”.



      Chồng đành đưa ra vũ khí tối thượng. “Bà xã à, em~~~~”.



      Tiểu Vu mỉm cười ngửa đầu nhìn bầu trời, vạn dặm 1 gợn mây. Đột nhiên nhớ tới lần xem mắt đó, ai có thể nghĩ lại là đâu. Làm gì có người nào lần đầu xem mắt thẳng thắn “Tiểu Vu, em” đâu.



      Nếu ngay từ đầu nhất định là chuyện xưa, vậy vĩnh viễn hãy cứ là chuyện xưa . Nhân vật nữ trong chuyện xưa rồi có được hạnh phúc, rồi được đối xử tử tế, phải sao?




      [End]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :