1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Tú mỹ nhân - Điền Tiểu Điền (22C Full+ebook) - đã fix

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      zời ạ đau bụng quá @LạcLạc hic hic, t định để gần hết rồi coi 1 lượt nhưng hóng hớt lại vô đọc hihi tại thấy tiến độ của nàng tích cực quá :v
      cố lên nàng fighting~~~~~~
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 10: Thiếu niên bên đường nên giẫm lên…
      Tiểu Phương nương bĩu môi lầm bà lầm bầm bước ra từ phường đậu hũ Hạ gia, thực quá khi dễ người nha! Tiểu Cường là đệ đệ nàng đó, tại sao có thể là con gián chứ?

      “Về sau nô tới phường đậu hũ này nữa, hừ!” Tiểu Phương nương yểu điệu oán hờn, lắc mông bỏ .

      Thẩm Gia Cẩm sờ mũi, quay sang với Hạ Tiểu Muội, “Nàng tin nàng ta sau này tới nữa ?”

      Hạ Tiểu Muội ngẩng đầu nhìn , nghi hoặc , “Ta làm sao biết được! Đột nhiên ta phát ngươi có thói quen sờ mũi nha.”

      Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng cười, “Mũi hơi ngứa thôi, nàng quan sát tỉ mỉ ghê…” chìa mặt ra trước, hai người họ cách nhau chưa đến ngón tay, Thẩm Gia Cẩm tà ác cười, “Nàng phải… thích ta đấy chứ?”

      Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, theo phản xạ nhảy bật ra, “ bậy, ta làm sao… thích ngươi… tên thần kinh này!” Hạ Tiểu Muội vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt chạy , Thẩm Gia Cẩm dõi theo bóng lưng nàng, mỉm cười.

      Thẩm Gia Cẩm xoay đầu, nhìn Tiểu Phương nương õng ẽo xa, tính trở về phường đậu hũ, chợt thấy tiểu mập mạp năm tuổi ở cách vách đùa nghịch với đám gà con, Thẩm Gia Cẩm tự chủ liên tưởng tới cữu cữu nhà mình, nghe cữu cữu cũng từng nuôi gà…

      “Tiểu béo, hôm nay sao học đường?” Thẩm Gia Cẩm ngồi xổm bên cạnh tiểu mập mạp nhìn chơi với gà con.

      Tiểu mập mạp nâng gương mặt mũm mĩm lên, khẽ cười ngây ngô, “Tiểu Cẩm ca ca, chúng ta tan học.”

      “Ừ.” Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm, quan sát lát, hỏi , “Mỗi ngày ngươi đều lên lớp, gà con làm sao lên lớp hử?”

      Tiểu mập mạp ràng thoáng ngờ vực, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, “Đúng rồi, sao gà con lên lớp ta… nhưng gà con phải học cái gì?”

      Thẩm Gia Cẩm cười xấu xa, “Gà con có thể học rất nhiều thứ nha, ví như học bơi nè, học võ nè… rất nhiều rất nhiều đó.”

      Tiểu mập mạp trở nên hứng thú, cực kỳ hăng hái hỏi, “Tiểu Cẩm ca ca, gà con sao bơi được? Sao học võ được?”

      “Chuyện này ta đâu biết đâu.” Thẩm Gia Cẩm đứng lên, vuốt mấy nếp nhăn xiêm y, vẫy tay với tiểu mập mạp, “Ta phải về rồi, tiểu béo.”

      Tiểu mập mạp căn bản để ý tới , lòng nhào vào việc làm thế nào để gà con của học.

      Tiểu Phương nương vừa vừa liếc mắt đưa tình bốn phía, ôi, đây phải là Lý tài chủ (ông chủ lớn) sao? Nàng nhanh chóng bắn mị nhãn, Lý tài chủ nhận được ánh mắt đưa tình, còn chưa kịp đáp trả, liền bị lão bà nhéo lỗ tai hung hăng mắng, “Lão già kia, lại nhìn tiểu tinh hả! Phi, xem ra ả tiểu tinh kia cướp mất linh hồn bé bỏng của ngươi rồi!...”

      Tiểu Phương nương thấy thân thể mập mạp của lão bà Lý tài chủ, trong lòng cười nhạo tiếng, mắng , lúc này ngươi mắng càng vui vẻ, xoay đầu lại nam nhân của ngươi cho tiền càng nhiều!

      Vừa nghĩ vừa như thế, Tiểu Phương nương căn bản chả để ý dưới chân, cẩn thận giẫm phải vật thể mềm nhũn, Tiểu Phương nương cúi đầu nhìn, vật thể đen thui, nàng đạp cước, phản ứng gì. cước dứt khoát mạnh mẽ giẫm lên, chỉ nghe vật thể gào thét tiếng, tiểu Phương nương trốn phía sau cái cây bên cạnh, lúc sau mới ló đầu ra lén nhìn.

      Vật thể chỉ gào thét chốc lát, đột nhiên phát ra tiếng động nữa.

      Tiểu Phương nương đến gần thử dò xét, lấy chân chọc chọc, thấy nó phản ứng, nàng xoay vật thể lại, đột nhiên ý thức được, mẹ kiếp, đây là người đó!

      Nửa thân thể của người này bị vùi bên dưới đống lá cây và rác, hắc y người sớm bẩn đến biến thành màu tro, mặt cũng đen như lọ nồi, tiểu Phương nương thoáng suy ngẫm, lại dao dát nhìn quanh, xác định bốn phía có ai, sau đó bịt mũi gạt bỏ rác rưởi người người này, tới vuốt .

      lát sau, tiểu Phương nương kinh ngạc móc được thỏi vàng người người này, và khối dài dày, cũng nhìn ra vật gì, trước sau trơn bóng, cái gì cũng nhìn chẳng ra. Tiểu Phương nương thoáng ước lượng, bằng ánh mắt của nàng, liếc mắt liền đoán được thỏi vàng này nguyên chất, xem trọng lượng, ít nhất phải hơn bốn năm lượng cơ.

      Nhét kỹ thỏi vàng trong ngực, tiểu Phương nương xoay người định , vừa được hai bước bèn trở lại. Ngồi xổm xuống khổ sở nhìn người này. Trước đây trong nhà rất nghèo, đường chạy nạn nàng thậm chí còn sờ qua người chết, chỉ vì muốn có thể tìm được chút gì đáng giá để đổi lấy thức ăn. Nhưng cho tới bây giờ chưa sờ qua người sống, vừa nãy có thể kêu to, ràng là còn sống… Nhưng thể mang người tới thanh lâu, mặc kệ, nàng lại thấy bất an…

      Được rồi! Có thể đưa tới phường đậu hũ Hạ gia nha! Hai người kia đùa bỡn nàng chơi rất vui, đưa người này qua đó, cho bọn gặp phiền phức cũng tốt!

      Vì vậy mới , con người ở thời điểm cực kỳ muốn báo thù người khác, bộc phát ra năng lượng rất vĩ đại!

      Tiểu Phương nương mình đưa nam nhân thân phận, biết còn sống hay chết đến phường đậu hũ Hạ gia, cũng may sắc trời dần dần tối, dọc đường cũng gặp nhiều người.

      Tiểu Phương nương đổ mồ hôi nhễ nhại mới lôi được người này tới phường đậu hũ Hạ gia, bịch tiếng vứt người xuống trước mặt Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, “Người này… giao cho hai ngươi.”

      Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đưa mắt nhìn nhau, “Ai vậy?”

      Tiểu Phương nương lấy khăn phe phẩy, nhịn được , “ chung hai người chăm sóc trước , chốc nữa ta phải mở cửa làm ăn, mai ngủ dậy lại tới thăm .”

      Thẩm Gia Cẩm hai lời, khiêng người này ném ra ngoài, nghiêm chỉnh , “Vật thể , thể tiến vào nhà bọn ta.”

      Tiểu Phương nương nổi đóa, chỉ vào mũi Thẩm Gia Cẩm, “Ngươi vừa lừa nô, lại dọa nô giật mình, giờ giúp nô làm chuyện được sao? Nô chỉ muốn hai ngươi hỗ trợ chăm sóc ngày thôi, ngày mai tới dẫn !”

      Thẩm Gia Cẩm mặt đổi sắc nhìn móng tay sơn toàn màu đỏ lay tới lay lui trước mặt mình, vẫn câu kia, “Vừa nhìn liền biết ngươi nhặt ở bên đường, nhân sĩ bất minh, bọn ta nhận.”

      Tiểu Phương nương tức giận đùng đùng, “Mặc kệ mặc kệ, chính là được ta nhặt bên đường đó, các người thích quản quản, quản bỏ .”

      Tiểu Phương nương xoay mông, bước nhanh ra ngoài, trời sắp tối, nàng còn phải về tắm rửa, còn phải trang điểm thay y phục, thực thể chậm trễ nữa.

      Nàng chân trước vừa ra khỏi Hạ gia, chân sau Thẩm Gia Cẩm liền đá người kia ra ngoài, Hạ Tiểu Muội đành lòng, “Ách… cái kia…”

      có cái kia!” Thẩm Gia Cẩm kiên quyết như thường.

      “Ta là …”

      có gì để !”

      “Có lẽ có thể…”

      thể!”

      Sau cùng Hạ Tiểu Muội chỉ đành vô cùng đồng tình nhìn người đen thui ấy ở ngoài cửa, lại nhìn sắc mặt Thẩm Gia Cẩm rất đen, bèn cúi đầu tiến vào trong.

      Thẩm Gia Cẩm liếc cũng chưa từng liếc cái, ầm tiếng đóng cổng lại.

      Cả đêm nay, rất nhiều người khi ngang qua cửa phường đậu hũ Hạ gia đều bị vấp ngã bởi vật thể bất minh nào đó…

      Ngày hôm sau phường đậu hũ Hạ gia mở cửa, kỳ quái là hôm nay chẳng có ai tới mua đậu hũ cả, cần hỏi, nhất định là ầm ĩ ở cửa tiệm.

      Thẩm Gia Cẩm bất đắc dĩ nhìn kẻ vẫn hôn mê ngay cửa, người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, đành phải cắn răng kéo vào.

      Kéo thẳng vào trong sân, Thẩm Gia Cẩm tùy tiện đặt dưới đất, sau đó ra phía trước giúp Hạ Tiểu Muội buôn bán.

      Lúc chạng vạng hai người họ ăn cơm như ngày thường, Hạ Tiểu Muội thỉnh thoảng ngó vào trong sân, giống như lơ đểnh , “… phải chăng chết rồi?”

      Thẩm Gia Cẩm lùa miếng cơm, “ chết đâu, ta có sờ cổ , mạch vẫn còn đập.”

      Hạ Tiểu Muội ầm thầm , chết người là tốt rồi.

      “…Lâu như vậy cũng phải là cách…”

      Thẩm Gia Cẩm trầm mặc.

      Cả ngày nay, tiểu Phương nương giống như lời nàng , thức dậy tới đón người.

      Tối đó Thẩm Gia Cẩm rốt cuộc chịu nổi nữa, đun thùng nước lớn, trực tiếp lột sạch y phục bẩn đến thể bẩn hơn nữa của người bên ngoài kia, rồi ném người vào thùng nước, mặc cho ngâm.

      Đến khi da người này sắp trắng bệch, nước cũng đổi hai thùng, lúc này Thẩm Gia Cẩm cầm xơ mướp, rất khách khí thô lỗ chà lần từ đầu đến chân, mới phát , người này vậy mà lại là thiếu niên có mỹ mạo môi đỏ răng trắng.

      Thiếu niên được tắm sạch bị Thẩm Gia Cẩm nhét vào đống rơm rạ bên phòng củi, mệt mỏi cả đêm, Thẩm Gia Cẩm nhanh chóng ngủ say.

      Buổi sáng, thiếu niên vẫn hôn mê bất tỉnh. Thẩm Gia Cẩm cũng quan tâm, tự ý làm chuyện của mình. Buổi tối, Hạ Tiểu Muội mời đại phu tới, đại phu vừa thấy thiếu niên hôn mê bèn vội vàng tới bắt mạch, chẩn xong vẻ mặt quái dị , “Hai ngươi đùa ta sao? Người này có gì đâu, hai ngươi tìm ta làm gì?”

      bị gì hả?!” Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đồng thanh .

      Đại phu hung hăng trợn mắt nhìn hai người họ, “Đương nhiên rồi, chỉ ngủ thôi! hiểu nổi, ngủ còn tìm ta tới bắt mạch, các ngươi bị thần kinh hết rồi…”

      Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội với vẻ mặt đổ mồ hôi nhìn đối phương, người này cũng biết cách ngủ quá…

      Biết thiếu niên sao, hai người họ cũng chẳng quan tâm nữa, vẫn như trước ai làm việc nấy, nhưng thiếu niên sau ngày đêm, dần dần tỉnh lại.

      Thẩm Gia Cẩm vừa ôm chén cơm chuẩn bị ăn, thấy thiếu niên kia tới, đỏ mắt chờ mong nhìn , hóa ra đói mới tỉnh đấy!

      Thiếu niên ăn sạch nồi cơm, ăn thêm ba mâm thức ăn, uống cạn bát canh, đến khi toàn bộ đều thấy đáy mới thôi, sau đó thiếu niên ợ tiếng, nhìn Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cảm kích, “Ca ca tỷ tỷ, cảm ơn hai người, hai người tốt.”

      Hạ Tiểu Muội và Thẩm Gia Cẩm đưa mắt nhìn nhau hoàn toàn bất động, trông thấy bát cơm trống , bất đắc dĩ nên lời.

      Hạ Tiểu Muội hít sâu hơi, cố gắng điều tiết giọng mình nhu hòa, “Ngươi tên gì?”

      Thiếu niên vui vẻ trả lời, “Ta tên Liễu Thượng Huệ.”

      Phụt! Thẩm Gia Cẩm phun ngụm trà nóng, “Liễu Hạ Huệ là gì của ngươi?”

      Thiếu niên nghiêm chỉnh trả lời, “Thực ra Liễu Hạ Huệ do người đời truyền nhầm, tại hạ vốn tên Liễu Thượng Huệ.”

      Thẩm Gia Cẩm đen mặt, “Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn loạn*… phải giả chứ?”

      *Liễu Hạ Huệ: tức Triển Cầm, người nước Lỗ, sống vào thời Xuân Thu. Bởi vì ông sống tại huyện Liễu Hạ, tên hiệu là Huệ, nên gọi là “Liễu Hạ Huệ”. Ông là danh sĩ thời xưa nổi tiếng liêm khiết nhưng bị đố kị nên từ quan. Điển tích ‘Tọa hoài bất loạn’ (có nữ nhân ngồi trong lòng mà tâm loạn) khá quen thuộc, đại khái là:

      hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước chòi ngoài cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm.

      Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ hề liếc ngang lần nào.

      Thiếu niên cười vẻ mặt thiện lương, “Tại hạ ngồi trong lòng mà vẫn loạn, đúng là .”

      Thẩm Gia Cẩm quan sát từ xuống dưới, đặc biệt dừng ở vị trí nào đó chút, mới gật đầu, mang theo ánh mắt nào đó nhìn , “Ta thấy chắc là .”
      Last edited: 5/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, Happyanh23 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505

      Chương 11: Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn…
      “Vậy sao ngươi xuất ở nơi này? Còn ngủ liên tục, làm thế nào cũng tỉnh, đây là sao?” Hạ Tiểu Muội tò mò hỏi.

      Liễu Thượng Huệ ngượng ngùng gãi đầu, “Thực ra bản thân ta cũng nữa, chắc bị loại bệnh. Bình thường ngủ mê man tỉnh, nhưng sau khi tỉnh táo cũng có khoảng thời gian rất dài và giống như người bình thường.”

      “À.” Hạ Tiểu Muội gật đầu, Thẩm Gia Cẩm đăm chiêu nhìn Liễu Thượng Huệ.

      Liễu Thượng Huệ thấy ánh mắt dò xét của Thẩm Gia Cẩm, vội vàng giải thích, “Ca ca tỷ tỷ, ta chỉ ngang qua nơi này… có điều phát bệnh đường , mới…” xong, Liễu Thượng Huệ đứng lên, cung kính cúi người sâu với Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, “Đa tạ ca ca tỷ tỷ có ân cứu mạng.”

      Hạ Tiểu Muội cười ngọt ngào, “ có chi.”

      Thẩm Gia Cẩm vuốt cằm tò mò hỏi, “Ta tương đối muốn biết ‘Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn loạn’ rốt cuộc là chuyện gì?”

      Liễu Thượng Huệ đỏ mặt, lúng túng , “Thực ra… Đấy chỉ là hiểu lầm…”

      Vào ngày nào đó, bạn học Liễu Thượng Huệ ngang qua địa phương, thấy bầu trời mây đen kéo tới ùn ùn, có vài hạt mưa lách tách rơi, bèn vội vàng trốn vào ngôi miếu đổ nát tránh mưa.

      Dưới tình huống bình thường, loại địa phương như ngôi miếu đổ nát kia, tình gặp phải nữ quỷ, là chỗ tốt cho màn hùng cứu mỹ nhân, có bao nhiêu nam tử ở ngôi miếu đổ nát này mà gặp được kỳ duyên. Như Ninh Thải Thần chẳng hạn, gặp phải nữ quỷ Tiểu Thiến, mặc dù sau đó tiểu Thiến lạc lối, dùng tên giả Tiểu Trác bỏ trốn với tiểu hòa thượng lục căn chưa thanh tịnh. Ninh tiên sinh cũng triệu tập đại hội, tuyên bố hai người họ chính thức hòa ly, nhưng đây cũng là kỳ duyên đúng . Cho dù sau này kỳ duyên chuyển thành nghiệt duyên, từ đó Ninh tiên sinh còn hứng thú với nữ nhân nữa, cùng Yến Xích Hà tiên sinh trở thành hảo cơ hữu*, cũng thể phủ định ngôi miết đổ nát này là địa điểm tốt nhất để thân mật và đính ước.

      Liễu Thượng huệ đến đây lại thở dài, “Người đời đều nếu Vương Phi và Tạ Đình Phong tái hợp tin tưởng vào tình lần nữa, mà biết rằng tình cảm giữa Ninh tiên sinh và Yến Xích Hà tiên sinh khi ấy mới thực là tình đích thực! Chỉ có tình đích thực, chỉ có những người chân chính nhau ở chung chỗ, mới có thể xưng là cơ tình* thiêu đốt năm tháng**…”

      * từ cơ (基) đọc là jī, đồng với chữ G trong gay nên được dùng để chỉ gay. Tình cảm giữa hai người đồng tính gọi là cơ tình (基情). Còn cơ hữu (基友) là để chỉ các mối quan hệ giữa những người đồng tính; hoặc có quan hệ tốt thậm chí là cùng giường, nhưng phải đồng tính mà hàm ý kiểu như khuê mật ở các bạn nữ.

      **Truyện được viết từ năm 2013, nên giờ Vương Phi và Tạ Đình Phong được như ý bà tác giả rồi. Ninh Thải Thần Và Tiểu Thiến trong Thiện nữ u hồn của Liêu Trai. Còn nội dung thế nào, ta chưa đọc nên ko được, mọi người có thể search gg, còn nội dung trong đây tôn vinh BL… ta có gì để … -___-

      Thẩm Gia Cẩm bất đắc dĩ cắt ngang nhiệt tình hăng hái bày tỏ màn tình cảm của , “Sau đó sao?”

      Liễu Thượng Huệ xấu hổ rút cái tay ở giữa trung, khụ tiếng tiếp.

      ở ngôi miếu đổ nát, bèn khó tránh suy nghĩ vẩn vơ, bạn học Liễu Thượng Huệ nhìn ngoài cửa mong đợi, nếu lúc này từ trong mưa bụi mịt mù, có tiểu mỹ nhân điềm đạm đáng , thùy mị như nước bước ra, tốt quá. Nhưng ảo tưởng luôn luôn quá tốt đẹp, mà thực lại quá phũ phàng. Ảo tưởng sở dĩ được gọi là ảo tưởng, chỉ vì khiến người ta đắm chìm trong giấc mộng, nhất là mơ mộng vào ban ngày, đáng tin lắm.

      Quả nhiên, giữa cơn mưa bụi đầy trời, trong nháy mắt loáng thoáng lộ ra bóng người khiến bạn học Liễu Thượng Huệ trợn to hai mắt.

      Dựa theo tầm mắt của Liễu Thượng Huệ, nếu phụ nhân này sinh ở triều đại nào đó lấy mập mạp làm chuẩn mực của cái đẹp, tất là giai nhân tuyệt thế! Chỉ tiếc trong thời điểm ấy thẩm mỹ này vượt quá xa, chỉ vượt quá xa, mà còn quá quá quá xa á, nhìn nàng chạy như thấy ba tất thịt rung động, lúc này Liễu Thượng Huệ quyết định chui xuống gầm bàn, tuyệt đối để nàng phát .

      Đáng tiếc trời chiều lòng người, vẫn cẩn thận bại lộ bản thân.

      Trong nháy mắt bị bàn tay mượt mà từ dưới bàn kéo ra, phụ nhân kia vừa thấy dáng dấp xinh đẹp mày thanh mi tú, bèn đỏ mặt. Nhưng sắc mặt Liễu Thượng Huệ lại trắng bệch, đành phải ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thành giả vờ thâm trầm.

      Phụ nhân kia vừa mới bắt đầu còn ngồi đàng hoàng ở bên, lát sau liền nhịn được bắt chuyện với Liễu Thượng Huệ.

      “Tiểu ca ơi, chàng tên gì?”

      “Tại hạ… Liễu Thượng Huệ.”

      Vừa nghe Liễu Thượng Huệ đáp lại, phụ nhân kia bèn hăng hái, “Liễu tiểu ca, bên ngoài mưa to gió lớn, lạnh quá à…”

      Liễu Thượng Huệ đổ mồ hôi, trả lời có lệ, “Ừm… đúng…”

      Phụ nhân kia dịch người tới bên cạnh , “Bên cạnh tiểu ca ấm áp ghê, ta và chàng ngồi gần chút .”

      Liễu Thượng Huệ lần nữa đổ mồ hôi, tránh sang bên, “Nam nữ thụ thụ bất thân, làm vậy được.”

      “Ai da, có chuyện gì đâu.”

      “Đừng như vậy, làm vậy thực được mà.”

      Hai người tới gần, né tránh. Sau cùng phụ nhân kia thừa dịp Liễu Thượng Huệ chú ý, đặt mông ngồi người , Liễu Thượng Huệ gắng nhịn, mới đè nén được bụng máu trào từ lồng ngực ra.

      Liễu Thượng Huệ hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng , “Đại… đại tỷ, ngươi muốn sưởi ấm ta trách ngươi… nhưng ngươi… ngươi nặng quá!”

      Phụ nhân kia lại gần lúc, bất đắc dĩ , “Tiểu ca ơi, ta cũng bất đắc dĩ thôi. Ta bị bệnh, thể nhiễm lạnh được, nếu chúng ta tốt đẹp, ta có thể tựa vào chàng gần thế này được ?”

      Liễu Thượng Huệ bị bức tới sắc mặt tái nhợt, chật vật , “Đại… đại tỷ, ngươi có bệnh ta cũng trách ngươi… nhưng ngươi… có thể đừng sờ loạn người ta !”

      Phụ nhân kia thở dài, “Tiểu ca, ta cũng bất đắc dĩ mà. Ta đây lạnh lắm, dĩ nhiên phải đụng chạm nhiều mới sưởi ấm được, người chàng mới ấm áp chứ.”

      Liễu Thượng Huệ đến đây vẻ mặt bi phẫn, “Uổng công ta là người đọc sách, lại bị thôn phụ cường bạo, thực làm ta còn mặt mũi nào để gặp người mà… Ô ô ô ta…”

      Hạ Tiểu Muội nghe mà đôi má đỏ ửng, thấy Liễu Thượng Huệ khóc thảm thiết, nhịn được an ủi, “ có chuyện gì có chuyện gì đâu, bị đè chút, bị sờ vài cái thôi, có sao mà.”

      “Ai có sao chứ?” Liễu Thượng Huệ khóc cực kỳ đáng thương, “Toàn bộ bạc người ta đều bị nàng mò !”

      “Ác…” Hạ Tiểu Muội đổ mồ hôi, nàng tưởng Liễu Thượng Huệ cùng lắm chỉ bị sàm sỡ, nào ngờ cả người lẫn tiền đều mất.

      Thẩm Gia Cẩm nín hơi mới bật cười, “Haha… sau đó sao?”

      Sau đó, Liễu Thượng Huệ chỉ có thể mặc cho phụ nhân kia đè rồi mò mẫm đủ kiểu, đợi phụ nhân kia cọ đủ, cầm tiền đủ, cuối cùng cũng buông ra.

      Liễu Thượng Huệ đứng lên, nhẫn nhịn cảm giác tê dại dưới chân, chạy ra khỏi miếu đổ nát, ngồi xuống gốc cây hòe già.

      Thẩm Gia Cẩm cười ha ha, “Cho nên , đây chính là ngồi trong lòng mà vẫn loạn của ngươi ư?"

      Liễu Thượng Huệ lau nước mắt, “Ta ngồi dưới cây hòe, vừa vặn có người ngang qua, thấy trong miếu đổ nát có phụ nhân, cho rằng ta vì tránh bị hiềm nghi, bèn khen ta tọa hòe bất loạn (hoặc tọa hoài bất loạn – ngồi trong lòng mà vẫn loạn). Là cây hòe đó, phải như hai người nghĩ đâu…”

      Hạ Tiểu Muội ngờ vực hỏi, “Chẳng phải ngươi tên là Liễu Thượng Huệ sao? Vì sao biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?”

      Liễu Thượng Huệ ủy khuất , “Người ta hỏi tên ta mà, ta phải ‘Tại hạ Liễu Thượng Huệ’ ư, ai ngờ lúc ấy phụ nhân kia ức hiếp ta quá ác liệt, ta nhất thời kích động, thành ‘Ở Liễu Hạ Huệ’***…”

      ***Chữ và hạ đổi vị trí cho nhau… tại >>> ở .

      “…”

      “Cứ như vậy, liền bị nhầm tên.” Liễu Thượng Huệ hít hít mũi, đáng thương .

      Thẩm Gia Cẩm cười muốn lăn lộn, ôm bụng, cười hết sức thoải mái. Hạ Tiểu Muội đồng tình nhìn Liễu Thượng Huệ cái, kẻ đáng thương.

      Nghe xong chuyện xưa của Liễu Thượng Huệ, lại được biết Liễu Thượng Huệ chuẩn bị về quê. Hạ Tiểu Muội và Thẩm Gia Cẩm nghĩ hôm sau cho ít lộ phí, rồi tiễn .

      Chiều hôm sau, khi Liễu Thượng Huệ chuẩn bị rời khỏi, làn gió thơm xông vào mũi.

      “Nghe người ta đưa tới được cứu sống, chắc tỉnh ngủ rồi.” Tiểu Phương nương kiều động lòng người tiến vào, liếc mắt liền trông thấy Liễu Thượng Huệ vác tay nãi, trước mắt sáng ngời.

      “Ngươi ngươi… Ngươi ngươi ngươi…” Ngón tay ngọc thon dài của nàng chỉ lên ngực Liễu Thượng Huệ, Liễu Thượng Huệ từng bị nữ nhân hại, vẻ mặt khiếp sợ lui về sau.

      “Ngươi ngươi ngươi… ngươi muốn gì?” Liễu Thượng Huệ khoanh tay, chăm chú bảo vệ lồng ngực.

      Kết quả là động tác này làm Tiểu Phương hiểu lầm, nàng lầm tưởng Liễu Thượng Huệ bảo vệ cái khối bị nàng sờ được, đầu óc Tiểu Phương chuyển cái, xem ra người này chính là người nàng cứu. Dáng dấp xinh đẹp, còn có nén vàng lớn thế kia, chắc là tên thiếu gia của gia đình có tiền rồi!

      Nghĩ vậy, lúc này tiểu Phương đặt mông ngồi đùi Liễu Thượng Huệ, ôm cổ nũng nịu, “Là nô cứu chàng đó, chàng sợ nô vậy ư?”

      Cả người Liễu Thượng Huệ cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng liền nghe được câu này, thoáng sửng sờ, chỉ Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, “ phải bọn họ cứu ta sao?”

      Tiểu Phương lườm hai người bọn họ, xoay đầu cười với Liễu Thượng Huệ, “Là nô phát chàng đấy, vì ma ma của nô quá nghiêm khắc, nô thực thể mang chàng về nhà được, cho nên mới cầu hai người họ chiếu cố chàng.”

      Nàng nhắc còn may, nàng lại nhắc tới khiến Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cùng lúc nghĩ tới chuyện, Thẩm Gia Cẩm ngồi đối diện Tiểu Phương, cười ha hả , “Tiểu Phương nương vậy làm bọn ta sực nhớ, Liễu Thượng Huệ, đúng là Tiểu Phương nương phát ngươi, sau đó ném ngươi tới trước cửa tiệm bọn ta, ‘ủy thác’ bọn ta chăm sóc ngươi. Nếu Tiểu Phương nương nhờ cậy, bọn ta làm sao chiếu cố chứ, nàng đúng , nương tử?”

      Hạ Tiểu Muội hả hê gật đầu, hoàn toàn ý thức được nàng càng ngày càng quen việc Thẩm Gia Cẩm gọi nàng là nương tử.

      “Nếu Tiểu Phương nương nhờ cậy, vậy tiểu Phương nương…”

      Tiểu Phương cảnh giác nhìn Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, “Các ngươi đánh chủ ý gì?”

      Thẩm Gia Cẩm lấy bàn tính ra, “Nếu Tiểu Phương nương nhờ cậy, vậy Liễu Thượng Huệ ở nhà bọn ta mấy ngày, tiền thuê ba ngày tính ngươi ba lượng thôi, còn rẻ hơn nhà trọ bình dân rất nhiều đấy. Mời đại phu xem bệnh năm lượng, cơm nước… Mấy ngày nay ăn hết thảy năm thùng cơm, hai mươi mâm thức ăn, cộng thêm con gà quay và mười cái bánh bao, tổng cộng mười lăm lượng, tiền trà nước ta tính, chúng ta đều là láng giềng với nhau, vậy tất cả cộng lại là hai mươi ba lượng bạc, tiểu Phương nương luôn luôn ra tay rộng rãi, lại tính ngày đó chi phí lao động khi ta lôi vào, nàng đưa hai mươi lăm lượng được rồi.”

      Tiểu Phương nương vụt cái từ người Liễu Thượng Huệ nhảy dựng lên, vừa ra ngoài vừa , “Đừng tìm ta, ta biết , là các ngươi tự mình nhặt về. đùa, hai mươi lăm lượng bạc đó, ta mới đưa!”

      Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, Liễu Thượng Huệ thấy nàng vừa , cũng trì hoãn quá lâu rồi, bèn ôm quyền với Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội, “Đạ tạ ca ca tỷ tỷ trợ giúp, cáo từ.”

      Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội tiễn ra tận cửa, lúc về nhà Hạ Tiểu Muội nghiêng đầu nhìn nhà bên cạnh, buồn bực , “Tiểu Béo gần đây làm sao ấy, sáng sớm thấy ném toàn bộ gà con vào chậu nước, lần này lại đuổi đám gà con chạy tán loạn khắp sân, đứa này thực càng đùa càng quái.”

      “À, trong phòng còn cái bánh bao, ta ăn đây.” Thẩm Gia Cẩm bước nhanh vào phòng.

      Hạ Tiểu Muội nghi hoặc nhìn Tiểu béo, lại nhìn bóng lưng Thẩm Gia Cẩm, luôn cảm thấy chỗ nào đó là lạ, lắc đầu để ý nữa, nàng còn phải về bán đậu hũ đấy!
      Last edited: 5/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, Happyanh21 others thích bài này.

    4. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      Chắc chuyện này tg mới viết, Lạc Lạc cập nhật nhanh ghê :))
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @xiu lão gia ko đâu , truyện này viết hồi 2012 phải, nghĩa là bà tg hi vọng, và giờ được như ý bả rồi :025::025::025:
      linhdiep17, quỳnhpinkyChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :