1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm Tú Lương Duyên - Phiên Ngoại Phượng Ẩn Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Đẩu sách




      Mẫu hậu lườm phụ hoàng cái rồi : “Mùa đông ở Bắc Triều quả là rất lạnh, điều đó sai. Nhưng đốt mấy lò lửa là có thể chống lạnh rồi. Còn nếu muốn ra ngoài, có thể mặc áo lông hồ ly. Áo lông hồ ly đỏ hoặc trắng vừa đẹp vừa ấm, thứ quần áo như thế Nam Triều chúng ta cần mặc đến. Bắc Triều vào mùa hạ sắc cỏ bạt ngàn, đến mùa đông tuyết trắng phủ dày, những cảnh đẹp đó đều khiến lòng người rung động. Sơ nhi, con nhất định phải mở rộng tầm mắt, đến khi đó còn có thể cưỡi ngựa săn, so với cảm giác săn trong vườn của chúng ta hoàn toàn khác biệt.”

      Mâu hậu nghiễm nhiên như người Bắc Triều, thao thao bất tuyệt mãi thôi.

      Ta thấy sắc mặt phụ hoàng ngày sa sầm.

      Hồ Ly dường như cũng bị những lời của mẫu hậu làm cho rung động, hứng chí : “Bắc Triều thú vị như thế, sau này nhất định con phải xem thử.”

      Ta cũng phụ họa theo: “Con cũng muốn .”

      Kì thực lần này đến Túc Châu, ta cảm nhận được cảm giác mênh mông bát ngát đó rồi.

      “Thực ra, về cảnh đẹp các nước, mỗi nơi đều có nét đặc sắc riêng. Nam Triều chúng ta và Đông Yên cũng có những nét đẹp riêng của mình. Phong cảnh Bắc Triều đúng là mênh mông bát ngát, nhưng con người hoang sơ hào sảng, chỉ e Sơ nhi quen. Sơ nhi, con có muốn ăn cá nướng của phụ hoàng ?”

      “Con tán thành lời của phụ hoàng.” Ta lập tức vứt miếng xương cá mẫu hậu nấu xuống, cười tít mắt đỡ tay phụ hoàng ân cần .

      Phụ hoàng xoa đầu ta, “Được rồi, để phụ hoàng làm cho con.”

      Hồ Ly cũng lập tức hùa theo: “Phụ hoàng, con từng đến Đông Yên, phong cảnh ở đó quả là phồn hoa gấm vóc. Phụ hoàng, con muốn ăn canh cá.”

      Phụ hoàng : “Được rồi, ta làm ngay đây.”

      Thấy ta và Hồ Ly trở mặt trong phút chốc, mẫu hậu cũng giận, hoặc giả vì quen như thế từ lâu. Mẫu hậu cũng cười chạy đến, : “Thiếp muốn ăn cá sốt chua ngọt.”

      Phụ hoàng hơi nhếch khóe môi, cố tình làm vẻ suy tư, : “Cá sốt chua ngọt à, biết Bắc Triều có món này ?”

      Tối hôm đó ta ăn uống cực kì vui vẻ. Mấy hôm sau, ngày trọng đại của ta đến. Đó chính là ngày chọn chồng.

      Tuy lâu ta ở trong kinh thành, nhưng danh tiếng hiền đức của ta vẫn lan truyền rộng rãi ra bên ngoài. Ta nghĩ có lẽ là do mẫu hậu ngầm sai người truyền tin, nếu ta vốn dĩ ở trong cung, lấy đâu ra nhiều mỹ danh như thế. Ví dụ như: hoa nhường nguyệt thẹn, am tường sách vở, dịu dàng hiền thục, tài hoa xuất chúng...

      Có lẽ do mẫu hậu lan truyền danh tiếng của ta quá mức, cho nên ngày chọn chồng hôm nay, người đến ứng tuyển đông như kiến. Ta có phần ngạc nhiên, làm Cơ bà bà nhiều năm, bị người ta chê già chê xấu bao năm, giờ bỗng nhiên được thích thế này, trái tim bé của ta quả thực có phần chịu đựng nổi.

      Sau cùng phụ hoàng và mẫu hậu ra mặt, lựa chọn vòng, chỉ còn lại chừng mười người cho ta chọn.

      Trong số mười người này có con trai của trọng thần trong triều, cũng có hoàng tử của các nước khác. Trong đó có Tiêu Lục, điều đó đương nhiên khỏi phải . Nghe , người nữa là Đẩu Sách, hoàng thái tử Đông Yên.

      Thực ra ta có quen biết Đẩu Sách. Hồi ta khoảng năm sáu tuổi gì đó, từng theo phụ hoàng đến Vũ Đô, từng bị ta bắt nạt.

      Thực ra ta chỉ đem thuốc độc mới điều chế ra thí nghiệm lần, bởi lẽ thí nghiệm lên ca ca quen rồi, nên ta cứ tưởng người khác cũng để bụng giống như Hồ Ly ca ca.

      Kết quả, lần đó ta khiến rất thê thảm, ốm mãi mới khỏi. Ta cảm thấy cực kì áy náy, cũng dám gặp , chỉ e gặp ta rồi báo thù, cho nên ngày nào cũng sai tiểu cung nữ của ta ngấm ngầm tặng hoa cho .

      Bao năm nay, ta quên bộ dạng của từ lâu, ấn tượng duy nhất còn lưu lại trong trí óc là khi bị độc phát, khuôn mặt vừa đen vừa sưng.

      cũng đến cầu thân ư? Ta chống má suy nghĩ, chẳng lẽ sợ ta hạ độc chết sao?








      Chương 27: Yến hội




      Thực ra, ta chẳng coi chuyện chọn chồng vào đâu, ta biết phụ hoàng và mẫu hậu cực kì thương ta. Hôn của ta, bọn họ ép buộc, cho nên, cứ coi như đây chỉ là yến hội bình thường mà thôi.

      Tối hôm đó, tiểu cung nữ Viên Viên và Tư Tư trang điểm cẩn thận cho ta lượt, đẹp gấp trăm lần khi ta tự trang điểm trong lầu xanh, chải kiểu tóc thịnh hành nhất khi đó và mặc bộ váy sang trọng nhất. Viên Viên và Tư Tư đều nhất định ta khiến tất cả mọi người phải choáng ngợp.

      Ta hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện có choáng ngợp hay , về phía đại điện trong bao bọc của các tiểu cung nữ.

      Trong điện đèn nến treo cao, tiếng nhạc nổi lên, khắp nơi áo váy thơm ngào ngạt, cực kì náo nhiệt.

      Khi thái giám cất giọng the thé báo công chúa đến, ta thấy tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn về phía mình, trong đó thiếu những vương tôn công tử, nhưng có Tiêu Lục, bởi lẽ vẫn chưa đến. Ta đoán có lẽ muốn đến, dù sao cũng hề muốn cưới ta.

      Phụ hoàng và mẫu hậu cùng số đại thần vẫn chưa đến, ta nghĩ là để tiện cho đám người trẻ tuổi chúng ta chuyên tìm hiểu lẫn nhau. Điều khiến ta lấy làm lạ là, nghe Đẩu Sách cũng chưa đến, thực ra ta khá có hứng thú với , nhiều năm gặp, biết bộ dạng trông như thế nào.

      đám vương tôn công tử thấy ta đến, lần lượt tranh nhau tìm ta chuyện và chúc rượu.

      lúc náo nhiệt, Tiêu Lục bước vào, hề đến trước mặt ta như những người khác, thậm chí chẳng nhìn ta lấy lần, lặng lẽ ngồi vào chiếu, bưng chén rượu xem ca múa.

      Ta mỉm cười, uống ngụm rượu, cho những người vây quanh lui xuống, cầm chén rượu về phía Tiêu Lục.

      “Vị công tử này trông quen quá!” Ta ngồi nghiêng chiếc ghế bên cạnh , tay cầm chén rượu, chậm rãi .

      Tiêu Lục nghe thấy thế nghiêng đầu nhìn, khi trông thấy ta, đôi mắt dài bỗng nhiên nheo lại, trong mắt vụt lên vẻ tin vào mắt mình.

      Ta mỉm cười, xem ra, vẫn chưa quên ta.

      Tiêu Lục nhìn ta, kinh ngạc hỏi: “ là... Phù Cừ?”

      Ta cúi mắt nhìn rượu trong chén, mỉm cười : “Phù Cừ là ai?”

      Tiêu Lục nheo mắt, trong mắt lóe lên vẻ hiểu, lại nhìn ta lượt, yên lặng rồi hỏi: “ ra hôm đó nương lấy tại hạ ra làm trò đùa.”

      Ta cúi đầu mân mê tay áo, chậm rãi : “Công tử cũng từng đùa giỡn ta đấy chứ, cước của chàng khiến ngực ta đến giờ vẫn đau.”

      Lời này khiến Tiêu Lục có phần hiểu, có điều, nhanh chóng trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn ta, thần sắc mặt thay đổi. Lần đầu tiên ta trông thấy nhiều vẻ mặt phong phú phức tạp như thế khuôn mặt lạnh lùng hiểm độc của , trong lòng cực kì thích thú, kế đó từ tốn : “Nước thơm từ trời giáng xuống, hương hoa thơm ngát, mời chàng hưởng dụng, thứ này...”

      Ta còn chưa hết, Tiêu Lục run tay, rượu trong chén đổ cả ra bàn. Phen này, hoàn toàn hiểu ra ta chính là Kê bà bà, Kê bà bà chính là ta.

      Sở dĩ ta cho Tiêu Lục biết chuyện này, là vì muốn dọa cho bỏ . Thử nghĩ xem, ai lại bằng lòng lấy nữ nhân cả ngày đóng giả làm bà lão kia chứ, huống hồ, giữa ta và còn có bao thù oán như vậy.

      ... ...” chỉ tay vào ta nên lời.

      Ta thở dài tiếng, “Tiêu công tử, có những chuyện tốt nhất đừng nên ra, nếu , chuyện nước thơm kia...” Ta chậm rãi hết, rồi thèm quan tâm đến kinh ngạc của nữa, cầm chén rượu rời khỏi đại điện.

      Chà, khí trong điện thoải mái chút nào, bên ngoài đại điện có cây đại thụ, ta cầm chén rượu trèo lên cây hít thở khí trong lành.

      Cái cây này rất già, cành lá chĩa ra, khiến cho đầu cạnh dài trượng, rộng trượng, vừa hay có thể nằm lên.

      Khi còn ta thường cùng ca ca trốn lên cái cây này. Vốn định lên ngọn cây nằm ngắm sao lát, nhưng ta ngờ chỗ này bị người khác nhanh chân chiếm mất rồi.

      Người đó là Thập Lục.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Động lòng




      Dịnh Thập Lục nằm gối đầu lên cánh tay, cành bên cạnh còn treo hồ lô rượu.

      Ta vô cùng kinh ngạc.

      Cái cây này kín như vậy, ngoại trừ Hồ Ly và ta, ai biết, Thập Lục sao lại ở đây? Hơn nữa, chàng sao có thể vào cung được?

      Ta chợt nhận ra, có lẽ Thập Lục chẳng những từ lâu biết ta là thiếu nữ, mà còn biết thân phận công chúa của ta. Dẫu sao , phụ hoàng phái chàng đến bảo vệ ta. Nhưng ta vẫn mỉm cười hỏi: “Thập Lục, cậu làm thế nào mà vào cung được, sao lại leo lên cái cây này?”

      Thập Lục nhìn ta, ánh mắt long lanh, dường như khó lòng đón nhận bộ dạng của ta. Ta hiểu ý nghĩ đó của chàng, từ bà bà vừa già vừa xấu biến thành nương trẻ tuổi, dù có là ai cũng cần khoảng thời gian thích ứng.

      Hồi lâu sau chàng mới chậm rãi : “Là thánh thượng cho phép ta vào cung, là Hồ Ly bảo ta trốn lên cái cây này.”

      Ta cười, biết ngay là như vậy mà. Có điều, phụ hoàng và Hồ Ly đều quan tâm đến Thập Lục như thế, vậy ... Thập Lục là ai? Tuyệt đối chỉ đơn giản là thị vệ.

      Thập Lục vỗ vỗ vào bên cạnh : “Lại đây nằm lát , đêm nay sao sáng lắm.”

      Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên có mấy vì sao lấp lánh, ta trèo qua, cũng gối đầu lên cánh tay nằm xuống. Lật cành lá trước mắt, bỗng ta phát ra, nhìn từ góc này vừa hay có thể xuyên qua cửa sổ xem xét tình hình trong điện.

      Cái gã Thập Lục này, trốn ở đây để xem trộm ta chọn chồng.

      “Nàng thấy Tiêu Lục thế nào?” Thập Lục bỗng hỏi rất nghiêm túc.

      ư?” Ta vốn định Tiêu Lục tốt thế này thế nọ, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thập Lục, con mắt liền xoay chuyển, giả bộ trầm tư, sau đó bẻ đầu ngón tay , “ ấy à, cũng tệ, dáng vẻ ưa nhìn, võ công cũng rất cao, tuy bại trong tay cậu, nhưng là do cậu ăn gian.”

      Thực ra, những lời ta lòng, Tiêu Lục quả rất tuấn, võ nghệ cũng rất cao.

      Thập Lục yên lặng, nâng hồ lô rượu bên cạnh lên uống mấy ngụm. Hồi lâu, chàng đặt hồ lô rượu xuống, ta bỗng thấy trước mắt tối sầm, thân hình trầm xuống, bị Thập Lục đè lên.

      Dưới màn đêm, ánh mắt chàng còn sáng hơn ánh sao, sâu thẳm hơn màn đêm, cứ thế lặng lẽ nhìn ta.

      Thời gian trong khoảnh khắc như ngừng lại, tựa như muốn khắc ghi giây phút này đến vĩnh hằng.

      “A Sơ, chọn ta được ?”

      Ta sững người.

      Phụ hoàng và mẫu hậu đều quen gọi ta là Sơ nhi, hề gọi là A Sơ. Nhưng cách xưng hô này với ta hề xa lạ. Từ trước đây rất lâu, hình như từng có người gọi ta như thế.

      “Cậu...” Ta sững sờ hồi lâu, lẩm bẩm : “Cậu là...? Cậu là Đẩu Sách.”

      “Cuối cùng nàng cũng nhận ra ta rồi hả?” Chàng khẽ .

      ra chàng chính là Đẩu Sách. Bao năm nay, người ở bên cạnh bảo vệ ta, là chàng.

      Chàng biết ta là ai từ lâu. Nhưng ta lại hề biết về chàng, biết chàng võ công cao cường, biết chàng là ai.

      Trong lòng ta hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười, từ từ đẩy chàng ra, : “Hóa ra là huynh à? Để cho đường đường thái tử bảo vệ ta mấy năm nay, đúng là ngại quá. Chén rượu này coi như ta mời huynh.”

      Thập Lục thấy thái độ khác lạ này, liền giơ tay giữ lấy ta.

      Ta đẩy chàng ra, do lực mạnh quá đứng vững, chân đạp vào quãng , ngã từ xuống.

      Ta chưa kịp xoay người, liền cảm thấy như rơi vào vòng tay vững chãi. Ta ngẩng đầu nhìn, vừa hay thấy dung nhan tuấn tú lạnh lùng của Tiêu Lục.

      Ồ, Tiêu Lục mà lại đỡ ta ư, khiến ta kinh ngạc, chẳng phải nên giương mắt nhìn ta ngã xuống đất, sau đó cười nỗi đau khổ của người khác sao?

      “Công chúa sao thế, hay là bị thương ở chân rồi, để tại hạ tiễn công chúa về nhé!” Tiêu Lục cách vô cùng nho nhã, lại còn nhìn ta mỉm cười, cực kì dịu dàng.

      Ta bị trẹo chân rồi, hơi đau, nhưng trông thấy Tiêu Lục cười, cảm giác còn đáng sợ hơn khi nổi giận, ta vội : “Đa tạ Tiêu công tử, tự ta có thể được.”

      “Như thế làm sao được?” Tiêu Lục đoạn, càng ôm ta chặt hơn, sải bước về phía trước.

      Ta thoát khỏi vòng tay được, quay đầu nhìn Thập Lục, chỉ thấy chàng ngẩn ngơ đứng dưới gốc cây, sắc mặt tái xanh, dù dưới ánh trăng cũng có thể thấy rất .

      Trong lòng ta bỗng nhiên rung động vô cớ, cảm giác sao dâng trào.








      Chương 29: Tán tỉnh




      Tiêu Lục thầm gì đó bên tai, ta nghe lắm. Mãi cho đến khi rẽ qua bên, ta mới nhận ra mình vẫn nằm trong lòng Tiêu Lục. Khi ta định đẩy ra, liền trông thấy mẫu hậu và phụ hoàng cùng nam tử tới. Mái tóc trắng tung bay dưới ánh trăng, nam tử kia chính là Bắc Đế.

      Dường như Tiêu Lục biết ta định đánh , liền dịu dàng đặt ta xuống cách rất biết điều.

      Ta nén cơn giận trong lòng, giữ thể diện cho trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu, lườm cái, sau khi thi lễ với phụ hoàng mẫu hậu và Bắc Đế xong, ta liền nhanh chóng bỏ .

      Về đến tẩm cung, nhớ đến Thập Lục, trong lòng ta vẫn cảm thấy rối bời.

      Sớm hôm sau, Hồ Ly liền đến tìm ta. Đêm qua trằn trọc cả đêm, đến gần sáng ta mới ngủ được, bực mình sai Viên Viên và Tư Tư ra ngoài đuổi huynh ấy .

      Hồ Ly cầm cây quạt xếp mười hai nấc của mình, âu sầu : “Muội tử à, muội sắp phải đến Bắc Triều rồi, ca ca ở bên muội thêm lúc cũng được sao?”

      Ta chau mày, “Ai muội muốn đến Bắc Triều?”

      Hồ Ly thở dài : “Mọi người bên ngoài đều thế. tối qua muội chọn Tiêu Lục rồi.”

      Ta toát mồ hôi lạnh. Lời đồn quả là đáng sợ, ta chẳng qua chỉ ngã vào lòng Tiêu Lục thôi mà.

      Hồ Ly lại than thở : “Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng gần tin rồi!”

      Ta đưa mắt : “Vậy Đẩu Sách có tin ?”

      Hồ Ly nhướng mày : “Tối hôm qua huynh ấy chỉ vòng quanh điện, cả đêm ngủ, ha ha. Nhớ lại ngày trước khi huynh ấy trêu chọc ta và A Cẩm, ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay.”

      Ta nhìn Hồ Ly cách chán nản, có cần mừng rỡ đến thế ? Uổng cho huynh ấy còn là huynh đệ tốt với Đẩu Sách.

      “Nhưng ta tin muội tử lại thích Tiêu Lục.” Hồ Ly đắc ý .

      Ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Hồ Ly giấu giếm thân phận của Đẩu Sách, kế đó lạnh lùng cười : “Vẫn là ca ca hiểu muội tử, đúng là muội thích Tiêu Lục, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc muội chọn .”

      “Hả?” Lần này Hồ Ly hoàn toàn sững sờ, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức dài thườn thượt, “Ta cứ tưởng muội phải thích Đẩu Sách chứ, huynh ấy khổ sở theo muội hai năm, đều là vì thích muội đó.”

      Ta đả kích Hồ Ly thành công, cười gian tà : “Thập Lục ở đâu?”

      Hồ Ly chau mày khổ sở đáp: “ ở trong dịch quán Đông Yên, muội còn định đả kích huynh ấy nữa sao?”

      Ta mỉm cười : “ phải huynh đêm qua huynh ấy mất ngủ sao, để muội tặng huynh ấy ít thuốc, đảm bảo đêm nay huynh ấy ngủ ngon.”

      Hồ Ly âu sầu thở dài tiếng.

      Thị vệ ở dịch quán Đông Yên thấy ta đến, cực kì vui vẻ dẫn ta vào trong, thậm chí cần thông báo. Nghe Đẩu Sách dặn riêng thị vệ được ngăn cản ta. Thị vệ đó thái tử nhà ở hậu viện, ta liền theo đến đó.

      Tuy vào cuối thu, nhưng từng cây hoa trong hoa viên ở dịch quán vẫn nở rộ, từng đóa khoe màu cẩm tú. Còn có cả loài hoa dây leo mà ta biết tên tôn lên những đường nét uốn lượn của bức tường trắng, cánh mũi thoang thoảng hương thơm.

      Thị vệ dẫn đường phía trước đột nhiên dừng bước, quay người ngại ngùng : “Xin công chúa đợi lát.”

      Ta cực kì nghi hoặc, kiễng chân nhìn qua vai , liền thấy trong đình có nam nữ dường như ôm nhau, nhìn từ sau lưng, hình như còn “gặm nhấm” nhau.

      ra Đẩu Sách tán tỉnh nữ nhân.

      biết vì sao, ta chỉ cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, tựa như có con mèo cào cấu trong tim. Ngày trước sao ta lại nghĩ đến chuyện tác hợp cho hai người họ thành đôi kia chứ, hai người họ thực ra chẳng xứng đôi chút nào, đứng cạnh nhau trông chướng mắt.

      Ta chỉ muốn xông lên chia rẽ cặp uyên ương kia ra, sau đó đạp lên người Đẩu Sách mấy cái, lại cào lên mặt nữ nhân kia mấy cái. May mà làm bà bà nhiều năm, ta có khả năng tự khống chế, dồn nén ý định bạo lực trong lòng lại.

      Đợi đến khi bình tĩnh lại, ngước lên nhìn, đôi cẩu nam nữ kia ( biết vì sao ta lại gọi họ là cẩu nam nữ nữa) ngồi ghế đá trong đình.

      Ta khẽ rời gót bước qua, cười : “ ra Nhạn Tử ở đây.”

      Nữ nhân đó chính là Lam Nhạn, trông thấy ta liền đứng dậy thi lễ : “Nhạn Tử bái kiến công chúa.”

      “Miễn lễ.” Ta đỡ Lam Nhạn dậy, nhìn khuôn mặt e lệ của nàng ta, “Bản cung đến hình như đúng lúc, làm phiền hai người vui vẻ rồi.”

      Lam Nhạn e thẹn liếc nhìn Đẩu Sách, cúi đầu cười : “May mà công chúa chọn điện hạ, nếu , Nhạn Tử sao có thể ở bên điện hạ được? Nhạn Tử có thể ở bên điện hạ, là nhờ phúc của công chúa.”

      “Đâu có, đâu có.” Ta với vẻ chân thành.

      Ta liếc nhìn Thập Lục đứng bên cạnh, chàng điềm tĩnh đứng đó, nhìn ta thi lễ cách khách sáo. Lập tức ta cảm thấy trong lòng chua xót khó tả.

      Khi ta muốn tác hợp cho họ thành, khi ta muốn nữa lại vô tình tác hợp cho họ.

      Hóa ra, xoay chuyển vòng, số phận định ta phải làm bà mối cho họ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Hạ độc




      Sau cùng, Lam Nhạn mắt long lanh, khuôn mặt e thẹn uyển chuyển bước , trong đình chỉ còn lại ta và Đẩu Sách.

      Chàng chậm rãi quay người, đôi mắt đen láy nhìn ta chăm chú, cười nhạt hỏi: “Hôm nay công chúa đến đây có chuyện gì?”

      Trong lòng ta cực kì hận chàng.

      Trước tiên vô duyên vô cớ hôn ta, tối qua lại đòi ta chọn chàng, giờ mới chớp mắt ôm Lam Nhạn rồi.

      Ta mỉm cười, ngồi ghế với tư thế đẹp đẽ, chậm rãi : “Thực ra, hôm nay đến đây, là cảm tạ thái tử điện hạ chăm sóc cho bản cung lâu như vậy. Nếu ta sớm biết Thập Lục là huynh, tuyệt đối dám sai khiến huynh như thế, hai năm qua, quả là vạn phần có lỗi.”

      Đẩu Sách nhìn ta chớp mắt, khuôn mặt tuấn đầy vẻ trầm tĩnh.

      Chàng lại trở về là Thập Lục của ngày trước, khuôn mặt lạnh như băng, có lấy nụ cười.

      “Nếu là chuyện đó, công chúa thực nên cảm ơn ta. Thực ra phụ hoàng bảo ta qua lại giang hồ, học thêm kiến thức, ta cảm thấy ở bên cạnh bà bà, có rất nhiều cơ hội để rèn luyện.”

      Chẳng lẽ nhiều người ghét ta thế sao? Cho nên ta gặp rất nhiều tai họa, cho nên chàng mới có rất nhiều cơ hội?

      Ta thấy bàn có trà, liền bưng ấm lên rót chén, đẩy đến trước mặt Đẩu Sách, vô cùng chân thành: “Bất luận huynh vì điều gì, cũng cứu ta chỉ lần, cảm tạ là chuyện nên làm.”

      Thập Lục giương mắt nhìn ta hồi, bưng chén trà lên uống cạn, : “Nếu như vậy, bản điện hạ xin nhận.”

      Ta nhìn chàng uống cạn chén trà, nhưng hề cảm thấy vui vẻ chút nào, trong lòng ngược lại càng lạc lõng khó chịu.

      “Chúc huynh và Lam Nhan, hai người... đầu bạc răng long.” Ta cười lạnh lùng, xong liền nhanh chân ra ngoài.

      Đẩu Sách tóm lấy tay áo ta, đôi mắt đen láy nhìn ta chớp, ta thấy hình ảnh mình phản chiếu trong mắt chàng, cũng nghe được hơi thở dồn nén của chàng.

      “Sao ta lại đầu bạc răng long với Lam Nhạn?” Chàng nắm lấy tay ta, hậm hực , “Có phải ta cùng ấy bạc đầu răng long nàng rất vui ? Hả?”

      “Đúng thế, ta rất vui đấy, sao? Chẳng lẽ ta được phép vui? Ta chẳng thích huynh, huynh thích lấy ai lấy, tốt nhất là lấy nhiều vào. Chẳng phải huynh là thái tử sao, có thể lấy rất nhiều phi tử, tốt nhất là đêm nào cũng như đêm xuân, cạn hết tinh lực mà chết, thế ta lại càng vui.” Ta căm hận , sau cùng nhìn khóe môi Đẩu Sách nhếch lên mới ngậm miệng lại.

      Sao nào, ta trù ẻo chàng như thế, mà vẫn cảm thấy vui ư? Bản công chúa tức chết mất! Ta chống nạnh, định tiếp tục mắng chàng thêm vài câu.

      Bỗng nhiên, ta chỉ thấy môi có cảm giác mềm mại, bị hơi thở của Đẩu Sách bao phủ. Ta kinh hãi, vẫn còn chưa làm tình hình, hàm răng bị đầu lưỡi chàng lách qua.

      Lần trước khi Đẩu Sách hôn ta, định lách qua hàm răng ta liền bị ta đẩy ra, ngờ lần này mơ mơ hồ hồ, lại để cho chàng đắc ý.

      Nhớ lại chuyện chàng vừa hôn Lam Nhạn, ta liền đẩy chàng ra cách căm ghét, nhưng ngờ hoàn toàn đẩy ra được, chàng giống như tên cường đạo, dùng kỹ xảo gì hết, nhưng lại cực kì ngoan cố.

      Cưỡng bức chiếm đoạt như thế, chàng cắn vào môi ta, dường như nếm thấy vị máu tanh, chàng hơi ngừng lại.

      Ta thừa cơ tát cho chàng cái, ôm đôi môi bị cắn, nghiêng đầu nhổ xuống đất, lại giận dữ lườm chàng.

      Đôi mắt đen láy của Đẩu Sách sáng rực, bị ta tát cái, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười.

      “A Sơ, ta thích nàng, lấy ta nhé!” Chàng nhìn vào mắt ta, dường như muốn soi thấu vào tận sâu thẳm linh hồn ta.

      “Nhưng huynh hôn Lam Nhạn.” Ta lạnh lùng .

      “Đâu có, vừa rồi ta hề hôn ấy, có con bọ bay vào mắt ấy, ta chỉ thổi giúp thôi.”

      Ta giương to mắt, “ ?”

      Ta nghiêng đầu suy nghĩ, đúng là trông thấy môi họ chạm vào nhau.

      “Vậy vì sao Lam Nhan lại với ta là muốn cưới huynh?” Ta vẫn nghi ngờ hỏi.

      Đẩu Sách ôm trán : “Lam Nhạn cố tình đấy, ai bảo nàng cho ấy biết nàng chính là Kê bà bà, chuyện ấy trách nàng đâu có liên quan gì đến ta.”

      Ta toát mồ hôi, như vậy Lam Nhạn biết ta chính là Kê bà bà rồi.

      “A Sơ, nể tình ta thích nàng bao năm nay, lại theo nàng làm trâu làm ngựa bao năm nay, nàng hãy nhận lời .” Đẩu Sách giơ tay ôm lấy eo ta, cúi đầu .

      Ta ôm đôi môi bị thương, chau mày hỏi: “Chuyện này..., rốt cuộc huynh có biết làm vậy?”

      Đẩu Sách lập tức đỏ bừng mặt.

      “Vậy thử lại xem ta có biết ?” Chàng nghiến răng , vừa vừa cúi đầu hôn ta lần nữa.

      Lưỡi chàng ngừng chuyển động trong miệng ta, hôn ta mạnh, động tác dần dần trở nên thành thục. Đầu lưỡi chàng quấn lấy lưỡi ta, ép ta phải cùng chàng hưởng thụ nụ hôn này.

      Ta bị chàng hôn đến mức thần trí mơ hồ, chìm trong mơ màng, chàng bỗng ngẩng đầu lên, nhìn ta với sắc mặt cổ quái.

      Ta nheo mắt hỏi: “Sao thế?”

      Đẩu Sách dường như cố nhịn, sau cùng chịu nổi, giơ đầu ngón tay gãi cánh tay, nhìn ta khẽ quát: “Lần này là thứ độc gì vậy?”

      Ta từ từ đẩy chàng ra, lúc này mới nhớ vừa rồi ta hạ độc vào nước trà, ta muốn nhịn cười mà sau cùng nhịn được, cười hi hi : “Ngứa ba ngày.”

      Đẩu Sách hít hơi, vừa gãi vừa : “Cho ta ngứa ba ngày liền hả? Nha đầu ác độc quá!”

      Ta hùng hồn : “Ai bảo vừa rồi huynh và Lam Nhạn thế kia, ta cứ tưởng... Cho nên, đó là do huynh tự chuốc lấy thôi!”

      “Được rồi, ta sai rồi, mau đưa thuốc giải cho ta.” Đẩu Sách bất lực .

      Ta lặng lẽ lùi ra sau hai bước, mới cười xấu xa : “Chuyện này, thứ thuốc này, muội vừa điều chế ra. Thuốc giải à, cái đó, muội vẫn chưa chế ra đâu.” xong ta liền bịt tai lại.

      Nhưng tiếng kêu gào đau khổ hề vang lên như trong dự liệu, Đẩu Sách giơ tay tóm lấy ta, nghiến răng : “Nếu như thế ta chịu khó chút, coi nàng như thuốc giải vậy, gãi ngứa ba ngày cho ta.”

      “Ứ!” Ta kêu lên phản đối.

      Đẩu Sách nhanh chóng bịt tai, mỉm cười ôm ta vào phòng gãi ngứa.

      HOÀN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :