1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm Tú Lương Duyên - Phiên Ngoại Phượng Ẩn Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Giả vờ




      ngồi bên cạnh bàn, tóc buộc dây màu bạc, eo thắt đai ngọc, ngọc bội long lanh rủ xuống bên eo càng lộ thân hình gầy gò. Phục sức toàn thân hề khoa trương, bắt mắt mà cực kì giản dị. Có điều con người , ta “hừ” tiếng, đúng là tốt mã dẻ cùi, nhìn ngứa cả mắt. Nhất là ánh sáng toát ra từ đôi mắt kia, long lanh đến mức khiến người khác dám nhìn thẳng vào.

      Ta vốn nén nhịn đủ, định chòng ghẹo phen, khốn nỗi Hồ Ly ở bên kia đăm đăm nhìn vào, khiến ta có phần mất tự nhiên. thực, ta còn hơi sợ Hồ Ly, trước mặt huynh ấy ta làm sao dám quyến rũ đàn ông?

      Ta vừa uốn éo bước , vừa bực bội trong lòng, nghĩ bụng, Hồ Ly ơi là Hồ Ly, thái tử như huynh chịu ở trong cung theo các Thái Phó học tập kế sách trị quốc, lại chạy đến đây tham gia đại hội võ lâm gì chứ? Chơi bời bao năm nay vẫn còn chưa đủ hay sao, lại còn đến tận lầu xanh nữa, lần sau về cung, bất luận thế nào ta cũng phải mách tội huynh với phụ hoàng.

      nghĩ như thế, ta phát ra biết từ bao giờ, trong sảnh vô cùng yên ắng. Ánh mắt ta nhìn vòng, nhanh chóng quét lượt trong sảnh, kẻ chậm chạp là ta bỗng nhận ra, ta hình như trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn. Ánh mắt số nam nhân nhìn ta dường như bốc hỏa.

      Mấy năm nay, ta vẫn luôn hóa trang thành lão bà bà, gần như có ai nhìn thẳng vào ta như thế, bông nhiên đón nhận những ánh mắt nhiệt tình, trong chốc lát, ta có phần ngạc nhiên vì được sủng ái, biết nên bước tiếp chân nào.

      “Vị nương kia, mới đến phải , tên là gì vậy?”

      “Mama, Hồng Tụ lầu của các người có vị... thiên tiên này từ bao giờ vậy?”

      nương, đêm nay theo bản công tử nhé!”

      nương...”

      nương...”



      Đột nhiên bị bao vây, trong phút chốc ta có phần nghẹt thở!

      Tình cảnh thế này quả thực ta chưa gặp phải bao giờ. Trong khoảnh khắc, ta muốn vung quải trượng lên đánh ngã tất cả bọn họ, nhưng nắm tay phải lại, mới nhớ ra mình giấu quải trượng .

      Ta nhẫn nhịn, cố tình tỏ vẻ e thẹn cúi đầu, dùng giọng kiều mị : “Nô gia tên... Phù Cừ(1), là... người mới đến!”

      (1) Phù Cừ có nghĩa là hoa sen.

      Ta vừa , vừa nhìn Thập Lục qua khe hở giữa đám đông.

      Thập Lục ngồi đó, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ta, đuôi mắt nhướng lên, khóe môi khẽ nhếch, bình tĩnh nở nụ cười. Có điều, Thập Lục xưa nay lạnh lùng, nụ cười đó thoáng qua hờ hững, nhưng lại rung động lòng người cách khó tả.

      Hồ Ly chau mày, bỗng nhiên cũng cười, đôi mắt đen lấp lánh, mang theo vẻ đẹp mê hoặc khiến người khác thể kháng cự. Nụ cười đó khiến những nữ nhân bên cạnh huynh ấy lập tức mê mẩn, nhưng ta lại bất hạnh nhận ra “ý tốt” trong nụ cười của huynh ấy. Ta kìm được run lên, biết lần này Hồ Ly buông tha cho mình. Thế nhưng, lần này bất luận thế nào ta cũng lùi bước.

      Đáng hận là, cái kẻ mà ta định tính sổ kia chỉ lạnh lùng liếc qua cái, thần sắc chút rung động.

      Ta nheo mắt, trông thấy bàn của sói ác Lục và của Thập Lục ở cạnh nhau, bèn rẽ đám người ra, tiến về phía Thập Lục. Ta tiện ra tay trực tiếp với sói ác Lục, chỉ đành bắt đầu từ phía Thập Lục, nhằm thu hút chú ý của .

      “Vị công tử này, để nô gia rót rượu cho chàng nhé!” Ta giơ tay bưng bình rượu lên, định rót vào chiếc chén trước mặt Thập Lục.

      Thập Lục chậm rãi liếc nhìn ta, thần sắc có vẻ vui, lúc này ta mới nhận ra, trong sảnh có vô số các ăn mặc sặc sỡ, chỉ riêng chỗ này của Thập Lục là chẳng có ai.

      cần!” Thập Lục lạnh nhạt , thanh có phần lạnh lẽo.

      Ta ngẩn người, xưa nay quen với việc Thập Lục răm rắp nghe theo lời mình, lúc này lại thấy có phần quen.

      Ta vội mím môi cười, “Công tử, hãy để nô gia hầu hạ chàng !”

      Ta nâng bình rượu lên định rót vào chén, ngờ Thập Lục hoàn toàn nể mặt, lại giơ tay ngăn lại, bình rượu trong tay ta chạm vào tay cậu ta, ta cố tình làm vẻ kinh sợ lùi ra sau vài bước, liền ngã ra đất. Bình vỡ, rượu bắn đầy mặt đất, vừa hay bắn lên vạt áo của sói ác Lục.

      “Ôi, Phù Cừ nương, sao chứ?”

      “Tiểu tử này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”

      Tiếng ầm ĩ vang lên, có người chạy lại đỡ ta.

      Ta đứng dậy, cơ hội tốt để tiếp cận sói ác Lục thế này, ta đương nhiên bỏ qua, ta rút từ trong tay áo ra chiếc khăn tay, rồi lau rượu vạt áo cho sói ác Lục.

      “Vị công tử này, xin lỗi, để nô gia lau áo cho chàng.” Ta khẽ .

      “Thôi, đứng dậy !” bàn tay đưa về phía ta, giọng của sói ác Lục từ đỉnh đầu vọng tới, “Phiền Phù Cừ nương rót cho tại hạ chén!”

      Ta ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, bảo ta rót rượu cho ư, ha ha ha...

      Trong lòng còn tính toán xem nên cho thứ thuốc gì, Thất Bộ Đảo, hay Đoạn Trường Hồng, hay là...

      Ta mừng rỡ quá đỗi, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương, khiến ta phải giả vờ đến mức khó chịu.








      Chương 17: A Cẩm




      Ta đắn đo suy nghĩ hồi, cảm thấy thể dùng Đoạn Trường Hồng hay Thất Bộ Đảo được. Làm cho chết ngay như thế quá dễ cho , ta phải đòi lại món nợ ô nhục vừa rồi phải chịu mới được.

      Nghĩ như thế, ta liền thêm chút bột Ngưng Cơ vào rượu, thứ bột này màu mùi, sau nửa canh giờ uống vào toàn thân cứng đờ thể động đậy, đến khi đó chẳng phải mặc cho ta tùy ý sắp đặt hay sao?

      Ta ân cần rót rượu cho , mỉm cười đưa đến trước mặt , dịu giọng : “Xin mời công tử!”

      Ánh mắt ta liếc qua bàn Hồ Ly, trông thấy Hồ Ly kinh hãi há hốc miệng, qua hồi lâu mới từ từ ngậm lại được. Sau đó, khóe môi huynh ấy nở nụ cười.

      Đại khái Hồ Ly đoán ra, ta ân cần hầu hạ sói ác Lục như thế, là điềm báo vận đen của . Hồ Ly từ ít lần được ta rót rượu ân cần như thế, lần nào cũng bị hạ độc rất thảm.

      “Phương danh của nương là gì?” Sói ác Lục bưng chén lên hỏi.

      Ta e lệ liếc nhìn , rụt rè : “Nô gia tên là Phù Cừ, tên ấy do ma ma ở đây đặt.”

      “Quả nhiên tên sao người vậy, vì sao nương lại lưu lạc đến chốn phong trần này?” Sói ác Lục tiếp tục hỏi, dường như cực kì hứng thú với ta.

      giờ ta làm gì có tâm tư tán dóc với , chỉ mong mau uống chén rượu kia.

      Làm thế nào mà đến đây ư? Nếu ta là bị bắt cóc tới đây, biết vẻ mặt sói ác Lục thế nào nhỉ?

      Ta cúi đầu, tự cấu mạnh vào cánh tay mình, đau đến ứa nước mắt, rồi mới rầu rĩ : “Thực ra, nô gia vốn là con nhà lành, có điều phụ thân ham đánh bạc, nợ Trương tài chủ hai mươi lạng bạc, lại còn lãi mẹ đẻ lãi con, về sau thành ra hai trăm lạng, phụ thân trả nổi, liền đem nô gia gạt nợ. Nô gia vốn dĩ làm a hoàn trong nhà ông ta, con trai Trương tài chủ là tên ác bá, định lăng nhục nô gia, nô gia thề chết theo, liền bán nô gia vào đây.”

      Sói ác Lục chăm chứ lắng nghe, ta thấy vẫn chưa có ý định uống rượu, liền tiếp: “Nô gia vốn biết đây là chốn nào, sau khi đến đây, ma ma đối với nô gia cũng rất tốt, ai ngờ có lần khi nô gia mời khách uống rượu, vị khách đó lại chê nô gia phục thị chu đáo...”

      “Thế nào?” Sói ác Lục ngước mắt hỏi, trong mắt ánh lên cảm xúc, dường như là thương xót.

      Ta phủ phục trước mặt , khẽ : “Ma ma liền sai người đánh nô gia trận.”

      Sói ác Lục chau mày, nhìn chén rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn đến giọt cũng chừa.

      Trong lòng ta lập tức vui như hoa nở, lại rót thêm chén cho .

      nương có từng nghĩ đến việc rời khỏi đây ?” Sói ác Lục hỏi.

      Trong lòng ta liền mừng rỡ, phải chăng muốn chuộc ta ra khỏi đây? Xem ra cũng biết thương hoa tiếc ngọc ra phết. Có điều, nếu tìm tú bà chuộc người, đến khi đó thể nào ta chẳng bị lòi đuôi.

      Ta vội : “Đương nhiên là muốn, có điều, nô gia muốn lại nợ tiền bất kì ai nữa, nô gia chỉ muốn tự mình tích cóp đủ tiền chuộc thân mà thôi.”

      “Phù Cừ nương, biết có thể hầu rượu bản công tử ?” Giọng thản nhiên của Hồ Ly từ xa vọng lại. Đại khái là Hồ Ly trông thấy sói ác Lục uống chén rượu kia của ta, biết quỷ kế của ta thành công, nên giờ muốn gọi ta qua đó.

      Ta mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi sói ác Lục, : “Công tử, vị khách quen của nô gia vừa gọi, dể nô gia qua đó xem xem, nô gia dám đắc tội với người này.”

      Sói ác Lục gật gật đầu : “Được rồi, .”

      Ta xoay mình chậm rãi đến bên bàn Hồ Ly, mỉm cười : “Công tử, biết có gì dặn dò?”

      Hồ Ly cười xấu giơ tay ra, véo má ta : “ em, sao trông thấy bản công tử mà qua chào hỏi?”

      Ta giận đến mức chỉ muốn gạt phăng cánh tay sàm sỡ đó ra, nghĩ bụng: bản công chúa giờ là đại nương rồi, sao vẫn còn véo má người ta như vậy?

      Có điều, với thân phận giờ, ta thể thất lễ với khách. Ta hầm hầm nhẫn nhịn, ngoài mặt cười : “Nô gia mắt kém, vừa rồi nhìn công tử, xin cáo lỗi với công tử.” Nổi đoạn, ta liền rót rượu đưa đến trước mặt Hồ Ly.

      Hồ Ly nào dám uống rượu ta rót, chỉ mỉm cười bưng chén, cúi xuống bên tai ta: “Nha đầu thối, muội giở trò gì vậy hả, trông có vẻ dễ dây vào đâu.”

      Ta cười híp mắt thầm với huynh ấy: “Muộn rồi, dây vào rồi.”

      Hai người chúng ta năng thân mật như thế, nữ nhân ngồi bên cạnh Hồ Ly cuối cùng cũng vỗ bàn đứng dậy, lạnh lùng cười : “Chàng là con Hồ Ly xấu xa, đến đâu cũng gieo rắc nợ phong lưu!”

      Kì thực, vừa rồi ta để ý đến nữ nhân này. Nàng ta chính là nương vừa rồi đạp cửa trong khách điếm, tuy dáng vẻ còn kém ta chút, nhưng cũng có thể coi là mỹ nhân hiếm thấy. Vừa rồi nàng ta to gan tìm kiếm Hồ ly như vậy, nhất định hai người họ có vấn đề.

      giờ nhìn điệu bộ vỗ bàn của nàng ta, ta cảm thấy mình và nàng ta rất hợp nhau, vừa định giải thích, liền thấy Hồ Ly hạ giọng khẽ : “A Cẩm, phải như nàng nghĩ đâu, nàng bớt giận, để ta rót rượu cho nàng.”

      Lần này đến lượt ta phải trợn tròn mắt. Từ , trước mặt ta Hồ Ly luôn uy phong hiển hách, ngạo khí ngập tràn, ra vẻ lạnh lùng, thực lòng, ta chưa từng trông thấy bộ dạng bợ đỡ như thế bao giờ.

      Ta khâm phục tên “A Cẩm” này sát đất, lập tức sinh lòng đùa giỡn, cũng là do mấy năm nay ta đóng giả lão bà bà buồn chán quá rồi.

      Ta quyết định trêu chọc Hồ Ly và A Cẩm.

      Giơ tay đỡ cánh tay Hồ Ly, nước mắt ta lưng tròng, “Vô Tuyết ca ca, chúng ta phải thế nào cơ? Chẳng phải chàng vẫn thường đến đây tìm thiếp hay sao? Chàng còn muốn chuộc thiếp ra, cho thiếp ở căn nhà đẹp nhất, ăn đồ ngon nhất, tìm nhiều a hoàn đến hầu hạ thiếp ư?”

      Cơ mặt Hồ Ly khẽ giật, dùng ánh mắt cầu xin ta: Muội muội, tha cho ca ca !

      Ta nháy mắt : chịu đấy, ai báo huynh véo má muội.

      Hồ Ly: Ta quen tay véo thôi mà.

      Vẻ mặt của hai chúng ta, trong mắt A Cẩm liền trở thành liếc mắt đưa tình.

      Cơn ghen của A Cẩm sắp bùng nổ, liền nghe thấy có người kêu lên: “Các vị hùng, nghe Cơ bà bà ở Tây Giang Nguyệt thường xuyên cưỡng đoạt mỹ nam, lấy bổ dương. Ngần ấy tuổi đầu mà vẫn còn biết xấu hổ như vậy, mọi người chúng ta cùng xem thế nào?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Diệu nhân




      Trong lòng ta kinh ngạc, xem ra sói ác Lục xuất chiêu, những người trong này quả nhiên phần lớn là do tìm đến để xem trò cười của ta.

      A Cẩm dường như biết giữa Tây Giang Nguyệt và Hồ Ly có mối liên quan, nghe câu ấy, liền nghĩ đến việc làm loạn nữa.

      Hồ Ly chau mày khẽ hỏi ta: “Kẻ nào lại sinh thị phi thế?”

      Đúng là oan uổng, ta hoàn toàn biết mình đắc tội với sói ác Lục chỗ nào mà lại đối xử với ta như vậy, còn muốn ta mất mặt đến thế.

      Hồ Ly liếc nhìn sói ác Lục, dường như đoán ra giở trò. Huynh ấy ôm eo A Cẩm, mỉm cười : “A Cẩm, chúng ta xem kịch nhé?”

      Dường như A Cẩm càng tức giận hơn, hất tay Hồ Ly ra : “Chàng vẫn còn cười được à, đó là...” A Cẩm đến đây, thèm quan tâm đến Hồ Ly nữa, quay người lên lầu trước.

      Nhưng ta sững người, ái chà, xem ra, giữa A Cẩm và Hồ Ly gian tình phải ít, dường như còn biết cả quan hệ giữa Kê bà bà và Hồ Ly, chỉ là biết ta chính là Kê bà bà mà thôi.

      Hồ Ly thấy thế, cũng chẳng kịp lo cho ta, co giò đuổi theo.

      Ta nhìn Hồ Ly khinh bỉ, quay đầu lướt quanh đại sảnh.

      Đại sảnh vốn huyên náo đông người, lúc này chỉ còn lại vài người, trong đó có sói ác Lục và Thập Lục.

      Ta hiểu Thập Lục, cậu ta vốn chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì. Nhưng chuyện liên quan đến Kê bà bà mà cậu ta cũng hề lo lắng, thực khiến ta cảm thấy bất bình.

      Càng đáng giận hơn là, gã đầu sỏ sói ác Lục kia cũng cứ điềm nhiên ngồi đó uống rượu. Được thôi, lát nữa xem còn có thể nho nhã đứng lên , xem thời gian, chỉ lát nữa bột Ngưng Cơ có tác dụng. Có điều, để cứng đờ ra giữa đại sảnh, bao con mắt đổ dồn vào, ta cũng tiện hạ thủ.

      Nghĩ đến đây, ta liền chậm rãi đến bên cạnh : “Công tử, sao chàng xem trò vui?”

      Sói ác Lục nho nhã bưng chén rượu, ngước mắt nhìn ta, nhếch môi cười : “Sao Phù Cừ nương cũng xem trò vui?”

      Ta chau mày : “Ở chỗ chúng tôi đây, những chuyện thế này thấy nhiều rồi, có gì đáng xem đâu. Hơn nữa, nô gia cũng muốn xem những chuyện như thế. Công tử kì lạ, nghe Kê bà bà là nhân vật cực kì nổi tiếng giang hồ, vì sao chàng xem thử?”

      mụ già chơi kỹ nam, có gì hay ho đâu.” lạnh lùng “xì” tiếng.

      Ta nhướng mày, : “Nếu công tử có hứng, chi bằng tìm nơi yên tĩnh, để Phù Cừ hát cho chàng nghe.”

      Sói ác Lục từ từ đặt chén rượu trong tay xuống, : “Cũng được.” Kế đó, gọi thị nữ trong Hồng Tụ lầu ra đặt gian nhã thất, rồi đưa ta .

      Chúng ta vừa vào phòng ngồi xuống, liền thấy có người gõ cửa, sói ác Lục lạnh nhạt đáp tiếng, tay chơi bước vào, chắc là thuộc hạ của sói ác Lục. đến bên cạnh sói ác Lục rỉ tai vài câu, sắc mặt sói ác Lục tức thay đổi, lạnh lùng “hừ” tiếng : “Mụ ta quả là giảo hoạt, sao có thể chạy thoát được? Thôi, ngươi lui ra !” Tên thuộc hạ kia nhanh chóng lui ra ngoài.

      Trong lòng ta cười thầm, chẳng cần phải đoán, ta cũng biết nhất định vừa trong phòng kia hoàn toàn có Kê bà ba...

      “Công tử, xảy ra chuyện gì vậy?” Ta cố tỏ vẻ hiếu kì hỏi.

      Sói ác Lục xua tay : “ việc gì.”

      “Xem ra công tử dường như có hứng nghe nhạc nữa rồi, vậy nô gia xin cáo lui.” Ta mỉm cười . Kể ra, thuốc cũng sắp phát tác rồi.

      Quả nhiên, sói ác Lục dường như cũng cảm thấy khác lạ, khẽ nhấc cánh tay lên, nhưng chỉ e ta nhận ra điểm khác thường, khàn giọng : “Cũng được, nương lui xuống .”

      Ta nhanh chóng ra khỏi phòng. hành lang, vừa hay trông thấy Hồ Ly dẫn A Cẩm tới.

      A Cẩm trông thấy ta, lần này còn vẻ thù địch nữa, mỉm cười tiến lên kéo tay ta, : “Muội muội, vừa rồi để muội chê cười rồi.”

      Xem ra, Hồ Ly giấu được nữa mà phải tiết lộ thân phận của ta.

      A Cẩm nhìn ta rồi lại nhìn Hồ Ly, cười : “Bây giờ nhìn lại mới thấy, hai người thực ra rất giống nhau.”

      Ta bĩu môi : “Muội đẹp hơn huynh ấy nhiều.”

      Hồ Ly nheo mắt nhìn bộ váy hở hang người ta, lạnh lùng : “Nhìn bộ dạng của muội xem, mau rời khỏi đây .”

      được, muội vẫn còn chuyện phải làm, phải trừng trị tên rồi mới được, có điều chưa nghĩ ra phải trừng trị thế nào.” Ta chau mày .

      “Ồ?” A Cẩm nhướng mày , “Rốt cuộc là có chuyện gì, để ta góp ý cho muội, trừng trị người khác là nghề của ta.”

      Ta chớp mắt, kéo A Cẩm vào phòng bên cạnh. Lúc này, các nương trong Hồng Tụ lầu đều xem trò hay bên dưới, chẳng ai ở trong phòng. Ta kể lại đầu đuôi việc lượt, A Cẩm cười : “Chuyện này đơn giản lắm. Nếu kiêu căng như vậy, chúng ta hãy...”

      Ta càng nghe càng thấy thú vị.

      biết Hồ Ly kiếm đâu ra người tuyệt vời thế này, thực là có duyên với ta quá mất, vui chết được! Lúc này nhìn lại tỷ ấy, quả là đẹp như thiên tiên, càng ngắm càng ưa.

      Ta lại liếc nhìn Hồ Ly, trong lòng thầm : Ca à, muội tử xin ngầm chia buồn với những ngày tháng sau này bị trừng trị của huynh.








      Chương 19: Nước thơm




      Hồ Ly rất hứng thú với những lời thầm của hai người bọn ta, huynh ấy dường như cũng rất ưa bộ dạng kiêu căng của sói ác Lục, cũng ngăn cản, chỉ dặn bọn ta cẩn thận chút.

      Ta bỏ ra ít bạc, lặng lẽ thuê người bên ngoài lấy cho ít nước rửa chân, lại sai bọn họ cho thêm ít hương liệu vào nước, làm cho sói ác Lục thùng “nước tắm thơm”. Hương liệu cho vào có cả phân trâu, phân gà, nước đái ngựa... Để che mùi, còn rắc cánh hoa lên .

      Sau cùng, ta bịt mũi bưng “nước thơm” lên nóc căn phòng của sói ác Lục. Gỡ mảnh ngói ra, ta cúi xuống nhìn vào trong phòng, thấy ngồi giường đả tọa vận nội lực, dường như muốn ép bột Ngưng Cơ trong cơ thể ra.

      Trong phòng ánh đèn lu mờ, nhưng chỗ sói ác Lục ngồi biết vì sao lại khiến người khác cảm thấy rất sáng. Có lẽ là bởi vô cùng lóa mắt. Tuy thể động đậy, nhưng bên song cửa sổ khép hờ có gió thổi vào, khiến tà áo sang trọng người tung bay, cảm giác có đến mấy phần xuất trần phiêu dật.

      Ta khẽ thở dài tiếng, tiếc cho bộ quần áo sang trọng mặc người.

      Bịt mũi lại, ta từ từ nghiêng thùng, dội thẳng lên đỉnh đầu sói ác Lục.

      Sói ác Lục hoàn toàn thể động đậy, cho nên bị ta dội trúng hoàn toàn.

      Ta nỡ rời khỏi đó ngay, vứt thùng qua bên, nằm bò nóc nhà, ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của .

      Ái chà, hai chữ thê thảm cũng chưa tả xiết. đỉnh đầu bãi phân trâu, khóe môi dính tí phân gà, tà áo đen lại còn rắc đầy những cánh hoa, bộ dạng như thế, diễm lệ vô cùng, đương nhiên cũng thối vô cùng.

      Ta gắng sức bịt miệng nhịn cười, mới bật ra thành tiếng.

      Sói ác Lục hiển nhiên ngẩn người, dường như hoàn toàn ngờ từ trời dội xuống “nước thơm”, cho dù có trấn tĩnh đến đâu, cũng phải ngẩn ra mất chốc mới phản ứng lại được, gắng sức ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.

      Ta trốn trong chỗ tối, huống hồ, khoảng trống bé từ mảnh ngói bị gỡ ra, đương nhiên thấy ta được. Thế nhưng, ta vẫn có thể cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén của , dường như xuyên qua mái nhà, rọi lên người ta.

      Ta giật mình, ngờ có thể ngẩng đầu lên, xem ra, chẳng bao lâu nữa, bột Ngưng Cơ người được giải.

      Ta vốn định nhìn thêm lúc nữa, nhưng chỉ e khi cử động được lại tìm ta tính sổ, thế là ta quyết định bỏ .

      Trước khi , ta huýt sáo mừng trước nỗi đau của kẻ khác, quên mỉm cười giả giọng bà lão khàn khàn : “Nước thơm từ trời giáng xuống, hương hoa thơm ngát, mong chàng hưởng dụng cho nhiều, thứ này cực kỳ mê hồn đấy. Công tử, lão thân cáo từ, cậu cứ từ từ hưởng thụ nhé!”

      Sau đó ta phủi tay, chậm rãi tung mình rời khỏi nóc nhà. Ta đoán đêm ưng sói ác Lục phải tắm đến tróc cả da, vừa nghĩ đến bộ dạng thảm hại ban nãy của , ta liền vui đến mức kiềm chế được.

      Hồ Ly và A Cẩm ở bên ngoài Hồng Tụ lầu đợi ta, trông thấy ta ra, Hồ Ly chau mày : “ thôi, muội cũng trút giận xong rồi, được trêu chọc người ta thêm nữa.”

      suýt lấy mạng muội, còn suýt nữa hại muội mất hết tiếng tăm, đối phó với như vậy là dễ dàng cho lắm rồi.” Ta chau mày .

      “Muội muội phải lắm, đối với loại người này thể tay được.” A Cẩm chớp mắt cười .

      Hồ Ly nhìn A Cẩm, lại nhìn ta, lắc đầu bó tay, với ta: “Muội có biết thân phận của ?”

      Ta lắc đầu : “Đêm nay muội mới chạm trán , còn chưa kịp điều tra.”

      Sau khi về đến khách điếm, Hồ Ly liền sai người dò la tung tích của sói ác Lục.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Nụ hôn




      Khi ta về đến phòng mình, đêm rất khuya. Nghĩ lại chuyện tối nay gặp nhiều trắc trở như vậy, ta thấy nó tựa như giấc mộng.

      Ta cũng mệt quá rồi, vốn định rửa ráy rồi nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa thắp đèn lên, quay người lại, liền trông thấy mỹ nam tử ngồi nghiêng đầu trước tấm bình phong, lặng lẽ nhìn ta.

      Là Dịch Thập Lục.

      Ánh nến lung linh phản chiếu tấm bình phong, lại phản xạ vào đôi mắt sâu thẳm của Thập Lục. Ánh mắt Thập Lục lúc này sáng như sao trời, lặng lẽ nhìn về phía ta. Trong lòng ta run rẩy, kinh ngạc lùi về phía sau hai bước, chẳng lẽ ta lại vào nhầm phòng?

      Thập Lục dường như nhìn tâm tư của ta, cười : “Đây là phòng của bà bà.”

      Ta nhìn trái nhìn phải, sai, quả nhiên là phòng ta, nếu biết là phòng ta, vậy nửa đêm khuya khoắt vào đây làm gì?

      Ta sờ lại những nếp nhăn mặt, định thần, lạnh lùng “hừ” đáp: “Nửa đêm rồi, Thập Lục còn vào phòng lão thân làm gì?”

      “Vì sao muộn thế này rồi mới về?” Thập Lục hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của ta, thẳng. Kì thực, mấy năm nay, tuy ta là chủ, Thập Lục là tớ, nhưng mọi chuyện của ta về cơ bản đều do Thập Lục lo liệu. Ngày thường cậu ta cũng cực kì quan tâm chăm sóc ta, ta mất tích cả nửa đêm, cậu ta hỏi như vậy, thực ra cũng rất bình thường.

      Thế nhưng, ta tận mắt trông thấy cậu ta ở trong Hồng Tụ lầu, nghe thấy câu ấy, trong lòng ta liền cảm thấy bất bình. Tên tiểu tử này, nửa đêm chơi lầu xanh, thực nhận ra, ngày thường trông có vẻ là nam nhi đứng đắn, vậy mà cũng đến những nơi như vậy. Chẳng lẽ cậu ta cũng có người hẹn hò ở những nơi như thế?

      Ta lạnh lùng liếc nhìn Thập Lục, đặt long đầu quải trượng tựa vào cạnh giường, chậm rãi ngồi xuống : “Ta đâu, lẽ nào Thập Lục lại biết? Lẽ nào Thập Lục nghe thấy bên ngoài đồn đại, Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt đến Hồng Tụ lầu tìm nam nhân?”

      Ta nhớ rất , vừa rồi ở trong Hồng Tụ lầu, khi những lời đồn đại kia được truyền ra, Thập Lục hề lo lắng. Uổng cho cậu ta còn là thị vệ của ta kia đấy, ngờ lại chẳng hề quan tâm đến ta như vậy.

      Thập Lục nhìn ta, ánh mắt thâm u.

      “Bà bà cũng đó chỉ là lời đồn đại đấy thôi. Hơn nữa, cho dù bà bà muốn tìm nam nhân, cũng chẳng cần phải đến những nơi như thế, bởi vì...” Thập Lục bỗng ngừng lời.

      Sững người, ta có phần hồ đồ rồi.

      Thập Lục như thế là có ý gì? Ý là kì thực cậu ta tin rằng ta tìm nam nhân, nhưng cần phải đến những nơi như thế sao?

      Ta còn mơ hồ, Thập Lục liền đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta. Cậu ta từ từ giơ tay, vuốt lên mái đầu bạc của ta, khẽ : “Bởi vì, bà bà có ta.”

      Ngữ khí của cậu ta tình tứ vô cùng, để người ngoài nghe thấy, chắc chắn cho rằng Cơ bà bà ta là con trâu già thích gặm cỏ non, từ lâu hạ thủ với Thập Lục.

      Ta thực e rằng cậu ta gỡ bộ tóc giả của ta ra mất, liền gạt tay cậu ta ra, lạnh lùng : “Đêm khuya rồi, Thập Lục nghỉ .”

      Thập Lục hôm nay có vẻ kì lạ. Bỗng nhiên cười, người xưa nay lạnh lùng như cậu ta, nụ cười trong khoảnh khắc này trông càng rạng rỡ, khiến lòng ta rung động. Ta định gõ quải trượng như thói quen, nhưng khi tay vừa cầm đến quải trượng, Thập Lục bỗng giơ tay tóm lấy vai ta, đè cả người ta về phía trước.

      Cử chỉ đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, ta kịp đề phòng, bị Thập Lục ôm gọn vào lòng.

      Thập Lục cúi đầu, đôi môi ghé sát bên tai ta, dịu dàng : “Nếu bà bà có thể đến Hồng Tụ lầu tìm nam nhân, sao lại tìm Thập Lục?”

      Ta ngẩn ra rồi. Ta thực ngẩn ra rồi. Thập Lục xưa nay lạnh lùng, ít , nghe lời ta răm rắp.

      Cậu ta... cậu ta... chòng ghẹo ta! đúng, ta là lão bà bà cơ mà!

      “Vớ vẩn, ngươi...” Ta chưa hết, môi bị chặn lại.

      Đoàng… Đầu óc lập tức trở nên mơ hồ.

      Thập Lục, dám hôn ta, hôn lão bà bà như ta?

      Khoảnh khắc đó, trong đầu ta nảy ra ý niệm: Thập Lục là kẻ ngốc, , cậu ta điên rồi!








      Chương 21: Nữa ?




      Kì thực ta cũng đờ đẫn ra rồi, quên cả việc giờ mình đóng giả bà lão bảy tám mươi tuổi, trợn tròn mắt, nhìn Thập Lục chớp.

      Khoảng cách quá gần, đôi mắt Thập Lục sáng lóa, bên trong tựa như có hai ngọn lửa cháy sáng. Nhìn thấy bộ dạng của ta, đôi mắt hơi cong lên mỉm cười.

      Thập Lục buông đôi môi ta ra, dịu dàng : “Ngoan nào, nhắm mắt lại.” Giọng của thầm vang lên, dịu dàng thâm nhập, cực kì ngọt ngào.

      Ta động đậy, sao tự nhiên lại bảo ta nhắm mắt chứ? Thập Lục lại cười, đôi mắt cong cong, giơ tay nâng khuôn mặt ta lên, thêm lần nữa khóa môi ta.

      Cảm giác mềm dịu ấm nóng môi, khiến ta như thể bị điện giật, cảm giác tê dại đó từ môi lan toả khắp toàn thân. Đầu ta ong ong, tựa như có vô số những người tí hon ngừng nhảy múa trong đó.

      Ừm, cảm giác này, sao mà... sao mà tuyệt vời thế?

      Ta ngơ ngẩn mặc cho tùy thích, mãi có phản ứng gì, bỗng thoáng cảm thấy chiếc lưỡi của Thập Lục dường như định tách hàm răng mình ra.

      Khoảnh khắc ấy, ta tỉnh lại, giơ tay ấn mạnh vào trước ngực Thập Lục, đẩy phắt ra.

      “Cậu... cậu... cậu định làm gì...” Ta giơ tay chỉ vào Thập Lục, năng lộn xộn.

      Vừa , ta vừa giơ tay áo lau mạnh lên môi. Trời ơi, sao cậu ta lại có thể hôn ta, sao có thể thế được?

      Thập Lục đưa mắt nhìn ta, trong mắt đầy vẻ si mê, dường như vẫn còn chìm đắm trong chuyện tốt đẹp nào đó chưa dứt ra được, khiến cho gương mặt tuấn mỹ càng trở nên quyến rũ, lộ vẻ chưa thỏa mãn vì chưa hôn đủ.

      Thế nhưng, trông thấy ta lau miệng mạnh, đôi mắt đen của chàng dần trở nên sáng trong.

      “Bà bà thích ư?” Chàng dịu dàng khẽ hỏi, giọng nho nhã mang theo vẻ tịch liêu khó tả.

      “Ta...” Kì thực thứ cảm giác này hề đáng ghét, nhưng sao ta có thể với kẻ vừa vô lễ với mình được?

      “Vậy là bà bà thích tên kia rồi.” Thập Lục dùng ánh mắt phức tạp .

      Tên nào?

      Ta biết Thập Lục đến ai, nhưng chuyển chủ đề, suýt ta quên mất vừa vô lễ với mình.

      Ta cầm quải trượng giường gõ xuống đất, làm bộ người lớn, nghiêm nghị : “Thập Lục, bà bà là người như thế nào, chẳng lẽ cậu còn biết? Ta đến Hồng Tụ lầu là có chuyện quan trọng, phải như lời đồn đại bên ngoài. Cậu nghe được những lời đó, việc đầu tiên nên làm là phải dẹp bỏ giúp bà bà ta. Chuyện này có liên quan đến danh dự của Tây Giang Nguyệt chúng ta, chứ phải là chạy đến chỗ ta giở trò xằng bậy. Nể tình cậu theo ta lâu, chuyện đêm nay, bà bà so đo với cậu nữa. Cậu... lui xuống !”

      Ta lôi ra loạt đạo lý to tát, Thập Lục vẫn đứng nguyên tại chỗ, nụ cười trong mắt càng lúc càng lộ .

      Ta chẳng hiểu tại sao lại cười.

      Thập Lục ngày trước ngẩn ngơ như khúc gỗ sao lại trở nên hay cười thế? Chẳng lẽ ta từ nãy đến giờ, cậu ta hoàn toàn hiểu gì sao?

      Ta gõ gõ quải trượng, định tiếp tục trường thiên đại luận giáo huấn. Thập Lục bỗng giơ tay lên.

      Đợi đến khi ta nhìn thứ trong tay cậu ta, cái miệng há hốc liền tài nào ngậm lại được nữa, ta giơ tay sờ lên mái tóc đen buông xõa của mình, khuôn mặt già nua cũng dần dần nóng bừng lên.

      Trong tay Thập Lục cầm bộ tóc bạc giả của ta.

      Vừa rồi khi vào khách điếm, nghĩ đến việc khi ngủ vẫn phải tháo ra, cho nên dán tóc cẩn thận. Vừa rồi khi Thập Lục chạm tay lên tóc ta, ta sợ cẩn thận bị cậu ta gỡ ra mất.

      giờ, quả nhiên bị cậu ta gỡ ra rồi.

      Ta đóng giả lâu như vậy, chưa từng bị ai bóc mẽ bao giờ, ngờ đêm nay lại bị Thập Lục lật tẩy. Xem ra ta đứng đó giáo huấn bao lâu, cậu ta chỉ như xem ta làm trò cười.

      “Cậu... cậu...” Ta nhất thời nổi chữ, đúng là vừa căm phẫn vừa xấu hổ quá thôi!

      Thập Lục chậm rãi bước đến trước mặt ta, giơ tay vuốt mái tóc đen như dòng thác của ta, dịu dàng : “Nàng muốn gì? Lại lần nữa, nhé?”

      Nữa cái con khỉ!

      “Ra ngoài, ra ngoài!” Ta vừa kêu lên, vừa đẩy Thập Lục ra, rồi đóng sầm cửa lại.

      Sau đó, ta nhớ ra, Thập Lục hình như rất ít khi gọi ta là bà bà, nhất là những khi chỉ có riêng hai người chúng ta. Có phải, cậu ta biết ta phải lão bà bà từ lâu rồi ? ngờ ta chẳng hề phát ra chút gì. Xem ra cậu ta đúng là khéo giả vờ.

      Thập Lục à Thập Lục, ta phải dạy dỗ cậu tử tế phen mới được. Đêm hôm đó, trằn trọc lăn qua lăn lại, ta chẳng thể nào ngủ ngon.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Nổi danh




      Hôm sau, ta có cảm giác dám ra khỏi cửa, vì biết phải đối diện với Thập Lục thế nào, liệu trước mặt Thập Lục ta còn đóng giả bà bà được ? biết tối qua cậu ta đối với ta như thế là có ý gì?

      Ta hận đến mức ngứa ngáy cả chân răng.

      Ta lề mề hồi lâu mới dị dung xong, chống long đầu quải trượng ra ngoài, vừa mở cửa trông thấy Thập Lục đứng đợi bên ngoài. Hôm nay cậu ta mặc thân cẩm bào màu hồng sẫm thêu hoa văn vàng tím, trông rất ung dung sang trọng. đầu cũng thắt chiếc đai gấm cùng màu, chân đôi giày thêu bằng da hươu, nhàn nhã đứng tựa bên cạnh cửa. Khuôn mặt tuấn mỹ, phong độ tuyệt vời, khiến các nương qua đua nhau liếc nhìn.

      Ta vừa trông thấy vậy trong lòng giận, đến mức tạm thời quên mất chuyện đêm qua.

      “Thập Lục, cậu là hộ vệ của ta, chức trách của cậu là bảo vệ ta, phải là chiêu ong dụ bướm, quay về thay bộ áo xám của cậu .” Ta lạnh lùng .

      Thập Lục ngước mắt nhìn ta, đáy mắt thoáng vẻ cười.

      “Bà bà, bà là ong hay là bướm?”

      Ta: “...” Ta là hoa, là hoa tươi.

      Ngày trước cậu ta gọi ta là bà bà, giờ bỗng nhiên lại gọi như thế, chẳng phải là cố tình khiến ta khó chịu hay sao?

      “Bảo cậu thay thay , sao lại lắm lời thế?”

      “Ta mặc bộ này có đẹp ?”

      “Cậu có thay bảo?”

      “Rốt cuộc đẹp hay đẹp? Nàng đẹp ta thay.”

      “Được rồi, đẹp lắm.”

      “Nếu đẹp, ta còn thay làm gì nữa? Lẽ nào...” Thập Lục bỗng tiến lên, thầm bên tai ta, “Bà bà sợ người khác thích ta?”

      Ta: “…”

      Ta lại chóng mặt rồi, giờ chỉ cần thấy Thập Lục là ta chóng mặt. Ta chịu tỏ ra yếu đuối, ngẩng đầu : “Vậy tốt quá, nếu có người thích cậu, Tây Giang Nguyệt lập tức chuẩn bị của hồi môn cho cậu.”

      “Của hồi môn ư?” Thập Lục nheo mắt lại cách nguy hiểm.

      “Đúng thế, dù sao cậu cũng là người của Tây Giang Nguyệt, là người của Kê bà bà ta.” Ta lạnh lùng đáp.

      Vẻ mặt Thập Lục vốn dĩ nguy hiểm, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, thần tình lập tức trở nên dịu dàng.

      “Bà bà, Thập Lục!” Lam Nhạn từ trong phòng ra, thấy ta và Thập Lục ở đây, liền nhanh chân tiến lại. Khi thấy Thập Lục, ánh mắt Lam Nhạn liền lộ vẻ kinh ngạc.

      “Hôm nay là trận chiến cuối cùng, chúng ta mau xuất phát thôi.” Ta lạnh lùng hạ lệnh, quay người nhanh chân ra ngoài.

      Khi xuống đến chân cầu thang, ta lại chạm mặt sói ác Lục. nheo đôi mắt hẹp dài nguy hiểm chăm chú nhìn ta, vẻ lạnh lùng trong mắt tựa như tầng băng dày, tuôn chảy hàn ý bức bách, ánh mắt sắc bén như lưỡi phi đao, vù vù bay đến cắm lên người ta.

      Ta nhớ lại bộ dạng tối qua, thực muốn ngửa mặt lên trời mà cười, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng gắng sức nén nhịn được.

      “Kê bà bà, chắc là bà cũng vào đến trận chiến cuối cùng phải , hôm nay chúng ta gặp nhau đài nhé.” lạnh lùng , hôm qua sau khi dội “nước thơm” lên người , ta dùng giọng của Kê bà bà, đương nhiên sợ báo thù. Kể ra, là có lỗi với ta trước.

      “Nước thơm tối hôm qua chắc công tử dùng rất tốt, nhìn da dẻ trắng trẻo hơn rồi, còn cả mùi thơm vương vấn khắp người, đúng là mê hồn.” Thực ra người sói ác Lục hoàn toàn có mùi hôi thối, chắc hẳn đêm qua chà rách cả da thịt. Nhưng nghe thấy ta thế, vẫn bất giác kéo cổ áo lên ngửi.

      Ta vừa chứng kiến động tác đó của , thể nào nhịn được nữa, vừa gõ quải trượng xuống đất cồm cộp, vừa cười ha hả thành tiếng, gần như cười ra nước mắt.

      Sau cùng trông thấy mặt sói ác Lục trở nên quá sa sầm, ta mới cười đến rung cả người mà xuống.

      Lam Nhạn thấy ta cười liền hiểu, chạy theo hỏi ta cười chuyện gì. Nhưng Thập Lục thấy khó hiểu, lạnh lùng nhắc nhở ta: “Lát nữa đối phó với nhớ cẩn thận.”

      thực chứng minh, Thập Lục đúng.

      Về sau khi ta đối đầu với sói ác Lục, quả thực cẩn thận vô cùng. Nhưng đánh như thể bất chấp tính mạng, chiêu thức hiểm độc tuyệt tình. Hơn nữa, nội công của rất hùng hậu, ta sánh bằng.

      Tuyệt chiêu của ta là dùng độc, nhưng trong cuộc thi đấu thế này được phép dùng. Thoáng cẩn thận chút, ta bị quyền của đánh trúng ngực, khí lực hùng hậu ập đến, đánh ta ngã đài.

      Ta cố gắng bò dậy, vừa động đậy ngực liền đau rát lên, sói ác Lục vạn ác lại còn dùng chân đạp lên lưng ta.

      bà thối tha, đứng dậy đánh tiếp.”

      Ta nghĩ đây là lần bị thương nặng nhất của mình, trước đây mỗi khi đến thời khắc then chốt, Thập Lục đều nhảy ra bảo vệ ta. Tuy võ công của cậu ta chẳng ra sao, nhưng mỗi lần đều có thể giúp ta hóa nguy thành an.

      Ta biết, nếu ta nhận thua, có thể xuống khỏi đài. Ta hoàn toàn phải là đối thủ của sói ác Lục, nếu còn đánh nữa, chỉ có bị đánh cho thê thảm mà thôi. Nhưng danh tiếng của Tây Giang Nguyệt chẳng phải bị ta hủy hoại hay sao?

      “Nhận thua , để ta xử !” Giọng của Thập Lục từ phía trước vang lên, ta ngẩng đầu nhìn, biết từ bao giờ cậu ta nhảy tới.

      Nhìn tà áo cẩm bào của Thập Lục tung bay như cây ngọc đón gió, ta thầm: “Thập Lục, đừng tưởng thay bộ quần áo mới cậu phải là Thập Lục nữa. Người mà ta đánh lại cậu càng đánh nổi.”

      thực chứng minh, ta sai.

      Trận chiến đó, khiến Dịch Thập Lục vang danh thiên hạ.








      Chương 23: Nghị thân




      Vừa giao thủ với sói ác Lục nên ta biết điểm lợi hại của . Ta vốn hoàn toàn dám nhìn Thập Lục và sói ác Lục giao đấu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng reo hò mới dám ngẩng đầu lên.

      Vừa nhìn vô cùng kinh ngạc.

      Đây là Thập Lục sao? Thập Lục như thế này, ta chưa từng thấy bao giờ.

      Tà áo màu và đai gấm đỏ sẫm mái tóc cùng tung bay trong gió, khiến Thập Lục trông cực kì phiêu dật. Cậu ta cầm thanh kiếm, tư thế vô cùng nho nhã. Thế nhưng, cậu ta xuất chiêu hề chậm trễ chút nào, mỗi chiêu mỗi thức đều rất hiểm độc. Còn ánh mắt cậu ta, tựa như làn sóng dịu dàng mùa thu chợt đông lại thành hàn băng, lấp lánh những tia nhìn sắc bén.

      Thập Lục lạnh lùng tiêu sái nhường này, khiến ta phải ngẩn ngơ.

      Ta ngồi dưới đài ôm ngực, nhìn cậu ta và sói ác Lục giao đấu, trái tim phấp phỏng lo âu.

      “Nha đầu, cho muội biết chuyện.” Giọng của Hồ Ly bỗng vang lên bên tai ta.

      Ta kinh ngạc quay đầu lại, cực kì ngạc nhiên khi thấy Hồ Ly có thể lặng lẽ đến bên cạnh mình như thế, bởi lẽ bên cạnh huynh ấy xưa nay đều có mỹ nữ vây quanh, đến đâu cũng dứt tiếng chí chóe.

      Ta quay đầu nhìn, phát ra trong phạm vi trăm mét xung quanh Hồ Ly, ngoại trừ ta và A Cẩm, còn “động vật giống cái” nào khác.

      Ta kinh ngạc trợn tròn mắt. Tình cảnh này, còn khiến ta ngạc nhiên hơn cả chuyện Thập Lục bỗng nhiên trở nên lợi hại.

      A Cẩm ngồi bên cạnh, đưa mắt lạnh nhạt liếc nhìn những rục rịch ngắm nhìn Hồ Ly ở bên ngoài cự ly trăm mét, ánh mắt như mỉm cười, thu hồn nhiếp phách.

      “Ca ca à, thế này là thế nào?”

      Hồ Ly nheo mắt cười : “Ồ, muội có biết A Cẩm là ai ?”

      “Là ai?” Ta nghi hoặc mở to mắt, phải là nữ nhân giang hồ sao?

      “Là nữ bổ đầu Hiên Viên Cẩm của bộ Hình ở Đông Yên quốc.” Hồ Ly dương dương tự đắc .

      Hóa ra là như vậy! Đại danh của vị nương này ta cũng từng nghe qua, chẳng trách, kĩ thuật trừng trị người khác siêu đẳng, xem ra, đám nữ nhân quấn lấy Hồ Ly kia cũng bị trừng trị hết rồi.

      “Vừa rồi huynh định cho muội biết chuyện gì?” Ta hỏi.

      Hồ Ly chỉ vào sói ác Lục đấu hăng say với Thập Lục đài, mỉm cười : “Ta sai người điều tra thân phận của , ... chính là đệ đệ Tiêu Lục của Bắc Triều hoàng đế Tiêu Dận, tên ở Nam Triều là Ban Nhược Khanh. còn có thân phận khác, có khả năng là... phu quân tương lai của muội.”

      “Cái gì?” Ta đứng bật dậy kêu thét lên.

      Tiếng hét của ta rất cao, những người nghe thấy đều bịt tai lại, vội vã bỏ chạy, chẳng mấy chốc dưới khán đài ầm ĩ, ở cự ly trăm mét xung quanh Hồ Ly và ta, chẳng những còn “động vật giống cái”, mà đến cả “giống đực” cũng có nốt. Hiên Viên Cẩm cũng phải chạy ra chỗ bên ngoài trăm mét.

      Ta kéo vạt áo Hồ Ly, khẽ hỏi: “Thế là thế nào, huynh mau , nếu muội hạ độc đấy.”

      Điều khiến ta kinh ngạc ngoại trừ việc sói ác Lục chính là Ban Nhược Khanh ra, chấn động nhất chính là câu cuối cùng, là phu quân tương lai của ta.

      Ta và chẳng liên quan gì đến nhau, nếu bảo có, đó cũng là thù sâu như biển, sao có thể nâng cấp trở thành phu quân tương lai của ta được, đây chẳng phải là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ hay sao?

      Hồ Ly nheo mắt cười, vừa vỗ vào bàn tay ta nắm chặt lấy huynh ấy, vừa khẽ : “Đừng tóm lấy ta, chú ý đến ảnh hưởng đây, có phải muội muốn chứng thực tội danh Kê bà bà thích nam tử trẻ tuổi ? Hôm qua lời đồn đại trong Hồng Tụ lầu vừa được rửa sạch, đừng làm Tây Giang Nguyệt mất mặt nữa.”

      Ta khóc ra nước mắt, đến lúc nào rồi, danh dự Tây Giang Nguyệt có là cái quái gì, hạnh phúc cả đời của bà đây mới là chuyện lớn.

      Ta lắc tay, khẽ : “Muội phóng độc đấy!”

      Hồ Ly làm mặt khổ sở, hắng giọng tỏ vẻ thần bí, “Thực ra chính Bắc Đế phái người đến chỗ phụ hoàng mẫu hậu cầu thân cho em trai ông ta, là muốn gả muội đến Bắc Triều, về sau ông ta định truyền vị cho Tiêu Lục, sau này muội là hoàng hậu. Có điều, muội đừng sốt ruột, ta cảm thấy muội vẫn còn hi vọng, nghe Tiêu Lục cũng đồng ý, cho nên mới bỏ trốn. Vì thế giờ Bắc Đế khắp nơi để bắt đệ đệ của ông ta, nếu bắt được, ta nghĩ muội vẫn còn hi vọng.”

      Ta lập tức hiểu mọi chuyện.

      như vậy , người bí mật muốn ta áp giải Ban Nhược Khanh chính là do Tiêu Dận phái đến, sau đó ông ta lại bảo ta phát được hành tung của Ban Nhược Khanh lập tức báo cáo. May mà ta còn chưa báo tin này, đúng là vạn hạnh, hi vọng lão Bắc Đế kia mãi mãi bao giờ tìm được Tiêu Lục.

      “Bắc Đế đến rồi!” Ta ngấm ngầm cầu xin thần linh phù hộ, Hồ Ly bỗng điềm tĩnh , giọng điệu kìm nén được ý vị muốn xem kịch hay.

      Thực ra, Hồ Ly xem kịch hay là có nguyên nhân, bởi lẽ trước đây cũng có công chúa các nước đến cầu thân với huynh ấy, lần nào ta cũng xem kịch hay, ngờ phong thủy luân lưu thay đổi, lần này lại đến lượt ta.

      Ta kinh hãi từ từ quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Hồ Ly, chỉ thấy người mặc áo tím tóc trắng đứng cách đó xa.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Về kinh




      Ta từng gặp người này.

      Đêm hôm đó chơi ở Túc Châu, ta ăn thịt dê nướng có tiền trả, còn nhờ ông ta trả giúp. Ta còn mong khi nào gặp lại trả tiền cho ông ta, vậy mà hóa ra, ông ta lại... lại chính là Bắc Đế.

      Vậy , người bí mật sai ta tìm kiếm Ban Nhược Khanh - bây giờ nên gọi là Tiêu Lục cũng là ông ta rồi, chẳng trách khi đó ta cảm thấy khí thế của người phía sau lại lớn đến vậy.

      Ánh mắt của Bắc Đế Tiêu Dận chăm chú nhìn lên đài cao, nơi Thập Lục và Tiêu Lục giao đấu kịch liệt.

      Hai bóng người tung bay dưới, tựa như hai con giao long, binh khí lấp lánh hàn quang, những chỗ chạm vào nhau tóe lửa. Động tác của hai người đều rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể trông thấy tà áo họ tung bay, kiếm quang lấp loáng.

      Ta nghĩ đây có lẽ là trận đấu duy nhất trong mấy năm nay ta được chứng kiến mà có thể gọi là cuộc quyết đấu giữa các cao thủ.

      Những người ngồi dưới đều xem đến hoa cả mắt, tuy trận đấu cũng cực kì hấp dẫn và ta rất muốn xem tiếp, nhưng ta lại dám xem nữa, bởi lẽ ta phải đánh bài chuồn.

      Bắc Đế phí tâm phí sức tìm kiếm Tiêu Lục như thế, xem ra hạ quyết tâm muốn đưa đến Vũ Đô tìm phụ hoàng mẫu hậu của ta cầu thân rồi. Ta còn chuồn cho nhanh đúng là đồ ngốc. Có điều ta vừa nhấc chân lên, Hồ Ly như guốc trong bụng, hiểu cách nghĩ của ta, liền tiến đến ngăn ta lại, phe phẩy quạt khẽ : “Bỏ phải kế sách hay đâu, muội phải quay về, thuyết phục phụ hoàng mẫu hậu từ hôn, bỏ có gì ghê gớm đâu. Huống hồ, phụ hoàng và mẫu hậu cũng chưa chắc đồng ý.”

      Ta chau mày nghĩ ngợi, cũng đúng, ta biết phụ hoàng mẫu hậu rất thương ta, chưa chắc nỡ đưa ta đến Bắc Triều, nỗi lo trong lòng liền xuôi xuống. Huống hồ, nếu dùng đến thần công dỗ dành người khác từ đến lớn của ta, bọn họ nỡ đâu. Lại thêm, sói ác Lục cũng từ chối cầu thân, ta phải ăn miếng trả miếng, từ chối trước mặt mọi người mới phải, nếu còn đâu thể diện của công chúa như ta nữa?

      Nghĩ như thế, ta liền với Hồ Ly: “Cuộc tỷ thí kết thúc chúng ta về kinh.”

      Hồ Ly gật đầu cười, khẽ : “Muội tử, ca dùng lời ủng hộ muội.”

      Cuộc đấu nhanh chóng kết thúc.

      Tuy Thập Lục rất lợi hại, nhưng sói ác Lục cũng phải vừa, hai người đánh mấy trăm chiêu vẫn phân thắng bại, đến sau cùng Thập Lục thắng trong gang tấc. Sau trận quyết đấu hôm nay, Dịch Thập Lục còn là Dịch Thập Lục ai biết đến nữa.

      Ta thấy Thập Lục xuống khỏi đài, liền chống quải trượng chạy đến, ôm lấy cậu ta, nước mắt giàn giụa : “Thập Lục, giỏi lắm, giành được thể diện cho Tây Giang Nguyệt chúng ta rồi!”

      Thập Lục tỏ vẻ gì, : “ bảo ta trút giận thay nàng mà.”

      Tiêu Lục dường như phục cho lắm, đến trước mặt Thập Lục, lạnh lùng : “Họ Dịch kia, ngươi ăn gian.”

      Thập Lục nhướng mày : “Cái gì?”

      Tiêu Lục lạnh lùng nhướng mày, nhếch môi cười gian ác : “Dịch Thập Lục, ta nhớ mặt ngươi rồi!” đoạn, quay người hiên ngang bỏ .

      Ta khẽ hỏi Thập Lục: “Thế là thế nào?”

      Thập Lục liếc nhìn ta, nheo mắt cười : “ có gì, ta dùng ít thuốc của nàng.”

      Ta im lặng.

      Thuốc của ta lúc nào cũng giấu trong người, Thâp Lục ăn trộm lúc nào, sao ta lại biết? Chẳng lẽ là tối qua? Vừa nghĩ đến tối qua, khuôn mặt già nua của ta lại đỏ bừng lên.

      Ta hắng giọng : “Chúng ta cần quay về Tây Giang Nguyệt nữa, lập tức về kinh.”

      Vì ta bị thương nên Thập Lục nhất định bắt ta phải ngồi trong xe ngựa, do đó chuyến này được nhanh lắm.

      Hồ Ly và Hiên Viên Cẩm đương nhiên bỏ qua cơ hội xem kịch hay thế này, liền dẫn mấy thị nữ xinh đẹp của họ ngồi xe ngựa sang trọng sát phía sau xe ngựa của chúng ta.

      Còn về Bắc Đế và sói ác Lục, bọn họ đều cưỡi ngựa nhanh, vượt lên trước chúng ta từ lâu. Ta sốt ruột vô cùng, chỉ e khi về muộn. Qua mấy ngày, thương thế người đỡ chút, ta liền định cưỡi ngựa.

      Thập Lục nghi hoặc hỏi: “Bà bà vội về kinh như thế để làm gì?”

      Ta buột miệng đáp: “Xem mặt.”

      Mặt Thập Lục lập tức sa sầm.

      Lam Nhạn há hốc mồm, hồi lâu ngậm lại được, : “Bà bà mà cũng xem mặt ư? Với ai?” Nếu Lam Nhạn biết thân phận thực của ta, chắc hẳn miệng còn há to hơn nữa.

      Ta ho tiếng : “Chắc là nam nhân rất tuấn mỹ, rất có tài, rất lợi hại.” đoạn, liếc nhìn Thập Lục, trông thấy khuôn mặt cậu ta càng trở nên sầm sì hơn.








      Chương 25: Đau lòng




      Ta qua cây cầu đá chín khúc mười tám đoạn, tiến vào trong đình.

      trời vầng trăng tròn, dưới nước vầng trăng tròn. mái ngói trong đình treo tám chiếc dèn, dưới nước cũng có tám chiếc đèn, phản chiếu trong ngoài đình sáng trưng.

      Trong hoàng cung này, Đào Nguyên cư ràng là chốn thế ngoại đào nguyên. Còn phụ hoàng và mẫu hậu lúc này chẳng giống hoàng thượng và hoàng hậu chút nào, mà giống như những sĩ nơi thế ngoại.

      Mẫu hậu đứng bên đình, thân váy lụa thêu hoa màu đỏ theo gió múa lượn, bà đứng bên dòng nước, dường như thả câu. A Cẩm đứng bên cạnh mẫu hậu.

      Phụ hoàng thân thường phục màu trắng, mái tóc đen để xõa, tuấn tú tiêu sái, đánh cờ với Hồ Ly.

      Quả là bức tranh thư nhàn tuyệt đẹp.

      Ta hậm hực giậm chân, chạy bình bịch đến.

      Mẫu hậu chăm chú nhìn xuống mặt hồ, nghe thấy tiếng bước chân của ta, hề ngẩng đầu lên, cười : “Suỵt... Sơ nhi, đừng làm cá của ta sợ bỏ chạy mất.”

      Ta tức đến mức bốc khói đầu.

      yên lành sao phải bày trận chờ ta xông vào, thế đành, ta liều chết xông vào rừng đào, các người tốt xấu gì cũng lo lắng chút chứ, tỏ thái độ chút cũng có gì là quá lắm đâu? Thế mà còn ở đây tự tại, người câu cá người đánh cờ. Ừ thế cũng đành, ta khó khăn lắm mới cửu tử nhất sinh thoát ra được, các người ít nhiều cũng tán thưởng vài câu, ta võ công tiến bộ gì đó chứ? Ai ngờ, đến câu cũng .

      Huống hồ, lâu lắm ta chưa về, cũng phải tỏ vẻ nhớ nhung ta chút chứ?

      Trái tim bé của ta bị thương nghiêm trọng rồi. Ta đứng trong đình động đậy.

      Mẫu hậu chăm chú nhìn xuống mặt hồ, nhìn nghiêng, bà búi búi tóc lệch, tóc cắm cây trâm vàng rủ xuống, những đường nét cổ thon gọn tuyệt đẹp.

      Ta xuýt xoa kêu lên: “Đau quá, con bị thương rồi!”

      Ta vừa dứt lời, trong đình bỗng trở nên yên tĩnh. Bỗng nhiên, mẫu hậu vung cần trúc trong tay, vui mừng kêu lên: “Cá to quá!”

      Kế đó bà nhấc tay, con cái chép dài chừng hai thước bay về phía ta, ta kịp đề phòng, giơ tay ôm lấy.

      Ta sững người, ôm con cá cách ngốc nghếch.

      Con cá chép to đùng và ta bốn mắt nhìn nhau, dường như đều có chút ngẩn ngơ. Ta khóc ra nước mắt.

      Mẫu hậu lại thả cần xuống nước, bắt đầu chuyên tâm câu cá.

      Hiên Viên Cẩm chạy qua hỏi ta cách quan tâm: “Sơ nhi bị thương ở đâu?” Ta cực kì cảm dộng, định chuyện với Viên Cẩm.

      Hồ Ly quân cờ đen, ngẩng đầu cười : “Nghe tiếng các thị vệ trong rừng kêu thảm thiết, đủ biết là ai bị thương rồi. Sơ nhi, lần này muội dùng thứ độc gì?”

      Ta chợt nhếch môi cười, buông con cá trong tay ra, con cá chép to rất chắc khỏe, nhảy tung tăng lên bàn đá, quẫy tung bàn cờ của phụ hoàng và Hồ Ly. Kế đó con cá chép nhảy vào lòng Hồ Ly, quẫy nước bắn đầy lên mặt Hồ Ly, Hồ Ly nhảy dựng khỏi ghế, chẳng may lật tung cả chiếc ghế đẩu.

      “Soạt” tiếng, phụ hoàng xòe quạt chắn dòng nước, mới may mắn thoát nạn.

      A Cẩm vừa nhảy vừa tránh con cá chép tung tăng dưới đất.

      Trong đình được phen náo nhiệt.

      Ta ôm bụng cười ha hả, những phiền não vừa rồi lập tức mất hút.

      Mẫu hậu giẫm lên con cá tung tăng dưới đất, quay đầu nhìn ta mỉm cười : “Sơ nhi vui như vậy, xem ra biết lần này quay về là để chọn chồng cho con rồi hả?”

      Ta toát mồ hôi lạnh! biết rốt cuộc mẫu hậu nghĩ như thế nào.

      Ta lập tức chu môi : “Mẫu hậu sai rồi! Sơ nhi vui mừng vì sắp được ăn món cá ngon.” Trong những tình huống thông thường, chỉ cần mẫu hậu đích thân câu cá, sau đó chắc chắn phụ hoàng xuống bếp nấu canh cá.

      Phụ hoàng nghe thấy thế, ngước mắt nhìn ta cười : “Xem ra Sơ nhi ở bên ngoài phải chịu khổ ít, đến cả món cá do mẫu hậu con làm cũng trở thành món ngon rồi!” Ta sững người, chẳng lẽ lát nữa mẫu hậu xuống bếp sao? Vậy đáng sợ quá.

      Mẫu hậu quay đầu tươi cười : “Sơ nhi như thế, mẫu hậu rất vui. Sơ nhi muốn ăn cá hấp, cá kho, hay là...”

      Hồ Ly còn lo lắng hơn ta, vội : “Mẫu hậu, người câu cá cả ngày nhất định mệt, để phụ hoàng làm . Nếu để ngự trù nấu cũng được.”

      Mẫu hậu nheo mắt cười : “ lâu như vậy các con mới về, bây giờ Doanh nhi lại đưa A Cẩm đến, mẫu hậu nhất định phải đích thân xuống bếp mới được.” Vừa dứt lời, bà lại câu thêm con cá lớn.

      Tối hôm đó, cả nhà ta ngồi bên chiếc bàn đá trong đình, ăn bữa canh và cá nướng “ngon lành”.

      Trong bữa cơm, mẫu hậu : “Sơ nhi trở về, qua vài ngày nữa, Bắc Đế dẫn đệ đệ của huynh ấy đến cầu thân. Nghe , Tiêu Lục là nam nhi tốt, tài mạo đều xuất chúng, Sơ nhi gặp thử xem sao.”

      Ta còn chưa kịp , phụ hoàng nheo mắt, cười : “ cũng phải, có điều nam nhi tốt đâu phải chỉ có mình Tiêu Lục, phụ hoàng cũng tìm cho con vài người, đến lúc đó Sơ nhi gặp cả xem.”

      Mẫu hậu sững người, hiển nhiên ngờ phụ hoàng cũng tìm người cho ta.

      “Chàng định để cho Sơ nhi gặp ai?” Mẫu hậu vừa gỡ xương cá vừa hỏi.

      “Nàng yên tâm, đều là những nam nhi tốt kém gì Tiêu Lục. Bắc Triều có gì hay ho đâu, cứ đến mùa đông là rét căm căm, ta nỡ để Sơ nhi của chúng ta đến đó chịu khổ.” Phụ hoàng uống ngụm canh cá, từ tốn .

      Mặt mẫu hậu sa sầm, lạnh lùng “hừ” tiếng: “Ồ... ra chàng cũng biết Bắc Triều mùa đông rét căm căm kia à!”

      Phụ hoàng lập tức toát mồ hôi hột. Ta cũng biết, năm xưa phụ hoàng từng để mẫu hậu đến Bắc Triều hòa thân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :