1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm Tú Lương Duyên - Phiên Ngoại Phượng Ẩn Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Giao dịch




      Phong Vân lầu là tửu lầu lớn nhất Túc Châu, nên rất dễ hỏi đường, trước khi mặt trời ngả về tây, chúng ta đến Phong Vân lầu. Vốn dĩ muốn gặp mặt chủ thuê, nhưng lần này việc thành, ta e Lam Nhạn làm tốt, chỉ đành tự ra tay. Địa điểm gặp mặt là gian nhã thất ở tầng hai Phong Vân lầu, chúng ta được tiểu nhị dẫn đường tiến vào nhã thất.

      Trong nhã thất có vài người ngồi, khi thấy chúng ta bước vào, nữ nhân trong số họ đứng lên, lạnh nhạt hỏi: “Có phải Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt ?”

      Ta nheo mắt, kì thực mấy năm nay xông pha giang hồ, ta dùng họ Cơ. Ngày trước, phụ hoàng , nếu xông pha giang hồ, ta được phép dùng họ Hoàng Phủ. Ta và ca ca thương lượng, liền quyết định dùng họ cũ của phụ hoàng và mẫu hậu. Khi đó ta chê họ Hoa của mẫu hậu quá dịu dàng, nhất thời sai lầm chọn họ Cơ, kết quả dị dung thành bà bà, xông pha giang hồ được ít ngày, liền nhận ngay ngoại hiệu là Kê bà bà.

      Lúc đầu nghe được ngoại hiệu này, ta cực kì tức giận, nhưng lâu dần cũng thành quen.

      Ca ca chọn họ Hoa, khi hành tẩu giang hồ nhận được ngoại hiệu Trân Châu Hồ Ly. Theo lời nhân sĩ giang hồ, bởi lẽ huynh ấy quá giảo hoạt, lại cao quý, cho nên mới được như thế.

      Ta vốn tiếp nhận cái tên Kê bà bà, nhưng sau khi nghe tên Trân Châu Hồ Ly của ca ca, lại tiếp tục mất bình tĩnh thêm thời gian. Tại sao huynh ấy là hồ ly mà ta lại là gà? Thế chẳng phải bắt nạt ta trắng trợn hay sao?

      Về sau, thấy có người gọi ta là Kê bà bà, ta liền giận dữ cho quải trượng. Dần dần, ai dám gọi thẳng ngoại hiệu của ta như thế nữa, mà chỉ dám gọi là bà bà.

      ngờ, đến Túc Châu, lại bị người ta gọi thẳng là Kê bà bà.

      Ta nhướng mày, lạnh nhạt : “Ngươi chính là chủ thuê lần này muốn nhờ chúng ta giúp đỡ đó sao?”

      Nữ nhân gật đầu, : “Xin hỏi Kê bà bà áp giải Ban Nhược Khanh đến chưa?”

      Ta khẽ thở dài tiếng: “Xin lỗi, bỏ chạy mất rồi!”

      Nữ nhân nghe thấy thế mặt hơi biến sắc, dường như hoàn toàn thể ngờ rằng chạy mất.

      “Tây Giang Nguyệt các ngươi làm việc, chẳng phải xưa nay đều xảy ra sai sót gì sao? Nếu chúng ta chẳng tìm đến các ngươi, sao lại để cho chạy thoát?” ta bực bội .

      Ta nheo mắt, thấy trong phòng có chiếc ghế trống, cũng đợi ta mời liền ngồi ngay xuống. Nhìn quanh vòng, ta lặng lẽ quan sát những người trong phòng. Ngoại trừ người chuyện với ta là nữ nhân, còn lại tất cả đều là nam tử, áo quần giản dị, thần tình che giấu, khiến người khác rất khó đoán biết thân phận và cách nghĩ thực .

      Chỉ nhìn qua lượt, ta cũng biết đám người này phải chủ nhân thực . Bởi lẽ, quần áo và khí thế ngấm ngầm của họ, đều phải là những người làm thị vệ và ám vệ lâu năm mới có được, giống như Dịch Thập Lục.

      Ta cười nhạt với nữ nhân kia, “Tây Giang Nguyệt chúng ta xưa nay hành thất thủ bao giờ, nhưng có nghĩa là bất cứ chuyện gì cũng chút sai sót. tình lần này, quả thực chúng ta cũng có phần trách nhiệm, thế nhưng Ban Nhược Khanh vốn phải tay giang dương đại đạo tầm thường. là người như thế nào, các ngươi hiểu hơn bọn ta, vậy mà các ngươi lại che giấu, với chúng ta từ đầu. Nếu , chúng ta cũng đến nỗi dễ dàng để thất thủ như thế.”

      Nghe ta thế, thần tình nữ nhân kia lập tức hơi gượng gạo.

      Trong lòng ta ngấm ngầm thở phào, quả nhiên, ta đoán sai, gã Ban Nhược Khanh này hoàn toàn chỉ là tay giang dương đại đạo tầm thường.

      “Khó khăn lắm người của chúng ta ở Nam Triều mới dò la được hành tung của , đánh bại . Chúng ta bị thương chỉ còn lại vài người, có cách nào áp giải quay về nên mới cầu xin giúp đỡ của các ngươi. Vậy mà ngờ các ngươi lại thất thủ?” Nữ nhân nhướng mày .

      “Chúng ta phải thần thánh, phen này thất thủ, vô cùng cáo lỗi, thù lao lần này chúng ta nhận đồng nào.” Ta chậm rãi , đoạn từ từ đứng dậy.

      Đối phương có chút thành ý nào, đến lúc này vẫn chịu thân phận của Ban Nhược Khanh, vậy ta cũng chẳng cần thiết phải chuyện tiếp. Hơn nữa, điều khiến ta khó chịu nhất là, trong gian nhã thất này có bức bình phong, ánh mặt trời ngả về tây chiếu lên bình phong, thấp thoáng có thể trông thấy phía sau có bóng người, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đâm xuyên qua bình phong. Có lẽ, đó mới là chủ nhân thực , có điều ta hiểu, vì sao người đó phải tránh mặt?

      “Cáo từ!” Ta nhếch môi cười, đứng dậy dẫn Thập Lục và Lam Nhạn toan bỏ .

      “Bà bà, khoan !” Nữ nhân đuổi theo, “Chúng ta còn muốn cầu xin chuyện!”

      Ta mỉm cười, nhếch môi : “Các ngươi vẫn tin tưởng vào thực lực của Tây Giang Nguyệt chúng ta sao?”

      “Lần này, chuyện chúng ta thỉnh cầu rất đơn giản. Ta biết, Tây Giang Nguyệt các người nếu muốn tìm kiếm hành tung của người, chắc chắn rất dễ dàng, ta muốn nhờ các người dò la giúp hành tung của Ban Nhược Khanh.”

      Ta khẽ chau mày, định cự tuyệt.

      Nữ nhân dường như nhìn thấu tâm tư của ta, vội : “ cần các ngươi phải ra tay bắt nữa, chỉ cần kịp thời báo cho chúng ta biết hành tung của là được!”

      Kì thực, đây là cuộc mua bán rất dễ dàng, hơn nữa, xem ra đám người này chưa bắt được Ban Nhược Khanh thề chưa bỏ cuộc. Đối với gã ác ma Ban Nhược Khanh, ta đương nhiên cũng mong bị bắt giữ, bảo ta cung cấp thông tin cho đám người này còn gì bằng. Ta liền nheo mắt cười : “Được, vụ này chúng ta nhận.”

      Nữ nhân nghe thấy thế, vội khom người cảm tạ, rồi cho chúng ta biết địa chỉ liên lạc.

      Ta cười nhạt, ra lệnh cho Lam Nhạn ghi lại, rồi liền quay người ra khỏi căn phòng. Mãi cho đến khi xa khỏi cửa Phong Vân lầu, ta vẫn có cảm giác bị ánh mắt bức bách rừng rực chiếu rọi đằng sau, khiến người ta gần như nghẹt thở.

      “Thập Lục, điều tra xem bọn người này có lai lịch thế nào?” Ta chau mày .

      Thập Lục điềm tĩnh nhìn ta, gật đầu : “ cần phải điều tra đâu, nhất định điều tra được!”

      Ta nhướng mày, ở Nam Triều này chưa có chuyên gì mà Tây Giang Nguyệt thể điều tra ra. Thập Lục dường như biết được suy nghĩ đó của ta, ánh mắt thoáng vẻ lo âu, lạnh nhạt : “Đừng quên đây là đâu, phải chỉ có người Nam Triều chúng ta.”

      Lam Nhạn đứng bên cạnh cười : “Bà bà, Thập Lục ca đúng lắm!”

      Ta lườm cái, “Thập Lục ca của cháu gì mà chẳng đúng!”

      Lam Nhạn tức xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

      Ta nhìn Thập Lục thần sắc lãnh đạm và Lam Nhạn xấu hổ đáng , càng nhìn lại càng thấy xứng đôi vừa lứa. Điều đáng lo ngại nhất là, tên tiểu tử Thập Lục kia trông bộ dạng như chẳng hiểu chuyện gì, thực khiến người ta phải sốt ruột!

      Chương 7: Chơi đêm




      Tối hôm đó, đoàn người nghỉ lại khách điếm ở Túc Châu. Đợi đến khi đêm khuya vắng vẻ, mọi người đều nghỉ, ta liền lặng lẽ bò dậy khỏi giường. cho cùng, tuy ta dị dung thành bà già yếu ớt, nhưng bên trong vẫn chỉ là tiểu a đầu trẻ ranh.

      Bình sinh đây là lần đầu tiên ta đến nơi biên quan này, làm sao kìm nén được nỗi hiếu kì trong lòng? Huống hồ, ta vẫn còn tơ tưởng đến bộ váy Bắc Triều mà Lam Nhạn mặc lúc ban ngày, nhân đêm khuya vắng vẻ, kiếm bộ về mặc thử xem sao.

      Hơn nữa, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên ta ra ngoài như thế này.

      Đám thị vệ theo ta, kể cả Thập Lục, luận về võ nghệ đều bằng ta, muốn theo dõi ta phải chuyện đơn giản.

      Đương nhiên, ta cũng dám cửa chính, mà nhảy luôn từ cửa sổ, men theo con ngõ đằng sau khách điếm, thẳng ra ngoài, lên phố lớn trong thành Túc Châu. được nửa đường, tìm đến cửa hàng ban sáng, may mà vẫn chưa đóng cửa, ta vào bên trong, nhìn váy áo treo đầy tường mà hoa cả mắt.

      Ta chọn bộ váy hoa mĩ nhất rồi trả ngân lượng.

      Chủ tiệm cười híp mắt đón lấy tiền, gói ghém bộ váy đưa cho ta, : “Vị bà bà này là tinh tường, đây là bộ váy đẹp nhất của bản tiệm, cháu bà bà nhất định rất thích!”

      Cháu của ta? Phụ thân của cháu chưa ra đời, ông nội của cháu cũng còn chưa biết là ai nữa kia!

      Ta cười híp mắt : “Cháu nhà ta cực kì kén chọn quần áo, thân hình lão thân tương đối giống cháu , muốn thay cháu mặc thử xem sao! Nếu lão thân mặc lên thấy đẹp hoặc hợp, lão thân mua bộ này nữa.”

      Chủ tiệm cầm tiền trong tay mà cười khổ, như vậy chỗ tiền này đến tám chín phần mười là phải trả lại rồi.

      Ta thẳng ra đằng sau thử quần áo, trường bào màu đỏ thắm, váy xếp nếp màu hồng, thắt lưng rộng thêu vàng, từng thứ khoác lên mình. Đến khi mặc xong, ta chậm rãi bước ra, cười : “Y phục vừa vặn lắm, chỉ là biết có đẹp ?”

      Chủ tiệm nhìn ta, nhếch môi, cười cực kì cổ quái, “Đẹp lắm, đẹp vô cùng.” Đương nhiên ta biết vì sao ông ta lại cười cổ quái đến thế, lão bà bà tóc bạc phơ lại mặc y phục thiếu nữ lòe loẹt, chủ tiệm có cười được cũng chẳng dễ dàng gì. Ta cười nhạt, rồi chống quải trượng nhanh chóng ra.

      Túc Châu tuy nằm ở phương bắc, nhưng vẫn là tòa thành trì phồn hoa. Tuy vào ban đêm, nhưng phố vẫn cực kì náo nhiệt. xuyên qua dòng người, tìm đến con phố vắng vẻ, nhìn quanh bốn phía có ai, ta liền gỡ bỏ lớp mặt nạ nhăn nheo và mái tóc trắng ra, lại khẽ gõ long đầu quải trượng, biến quải trượng thành cây côn gỗ màu đen. Sau cùng sửa sang lại quần áo, thấy có gì khác lạ, ta mới nghênh ngang rẽ từ trong ngõ ra, định chơi đêm ở thành Túc Châu, ngắm cho kĩ phong cảnh dị vực.

      Diện mạo phố phường Túc Châu so với Nam Triều có chút khác biệt, dọc đường có rất nhiều sạp bán thịt nướng, khắp nơi sực nức mùi thịt, khiến ta thèm chảy nước miếng. Từ ta mê mẩn các món ăn ngon, đó đều là nhờ công của vị phụ hoàng có tài nấu nướng cực cao của ta. Từ khi ta vẫn còn bú sữa, ngày ngày phụ hoàng đều nấu những món ăn ngon cho mẫu hậu, hương vị đó khiến ta và ca ca cai sữa từ rất sớm.

      Lúc này, theo mùi hương đó, ta thẳng về phía tiệm ăn ngoài trời. Chỉ thấy đầu bếp dựng lò than bên hè phố, lò bắc chiếc lưới sắt. Đầu bếp cầm từng miếng bắp bò và từng xâu thịt dê tươi, vừa xoay chuyển vừa rắc gia vị lên . Chẳng mấy chốc, bắp bò và thịt dê được nướng chín vàng. Hương vị đưa theo gió, mùi thơm hấp dẫn chưa từng thấy.

      Đợi thịt nướng chín, đầu bếp liền bưng đến chiếc bàn đặt bên cạnh.

      Nhìn món ăn, ta di chuyển về phía chiếc bàn, thấy người gọi món chính là nam tử tóc trắng áo tím bắt gặp lúc ban ngày. Khi nhìn gần, nam nhân này trông cực kì tuấn mỹ. Nhưng giờ ta chẳng hơi đâu mà quan sát dung mạo đẹp đẽ của , ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào đồ ăn mà thôi.

      Thấy nam nhân kia cầm xâu thịt dê lên ăn cách nho nhã, ta liếm môi, giơ ngón tay ra với đầu bếp: “Cho ta... hai mươi xâu thịt dê, hai mươi xâu bắp bò, hai mươi xâu thịt bò, hai mươi xâu... đây là thịt gì?”

      “Thịt hươu!” Đầu bếp cúi đầu, nghe thấy giọng ta, liền ngước lên nhìn, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. nhìn ta cái rồi khẽ đáp lời.

      “Thêm hai mươi xâu thịt hươu.” Ta chắc chắn.

      Lần này, ngay cả nam tử tóc trắng áo tím ngồi ăn kia cũng phải ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn ta. Những thực khách dùng cơm khác cũng khỏi ngó ta lượt.

      Ta vỗ tay, cười tươi đến trước chiếc bàn còn trống, ngồi xuống chờ đợi. Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào món ăn trong tay đầu bếp, tay cầm đũa, ta sẵn sàng ăn bất cứ lúc nào.

      biết do ánh mắt ta nhìn xâu thịt quá thèm thuồng, hay do bộ dạng thèm ăn như sói đói của ta, khiến đầu bếp cảm thấy áp lực quá lớn, trán bị khói hun mù mịt, mồ hôi vã ra như tắm.

      nhanh nhẹn xoay các xâu thịt, chẳng bao lâu sau, liền bưng ra tổng cộng tám mươi xâu thịt dê, bắp bò, thịt bò, thịt hươu mà ta gọi.

      Từng đợt hương thơm xông vào cánh mũi, ta vội cầm xâu thịt lên ăn.

      ngờ xâu thịt nướng này có mùi vị rất khác biệt, hơn nữa, quả thực ta cũng đói rồi. Ta ăn xâu, lại ăn xâu nữa, tựa như gió cuốn mây trôi...

      Khi ta ăn đến xâu thứ sáu mươi, liền phát có rất nhiều ánh mắt khác thường xung quanh đổ dồn về phía mình, biểu lộ đầy vẻ kinh ngạc và hứng thú.

      “Tiểu nương trông gầy gò thế kia mà ăn khỏe !” nam tử ở bàn bên cạnh hào sảng cười .

      Lúc này ta mới hiểu ra vì sao họ lại nhìn mình. Trong lòng ta cười thầm, ta nào phải nữ nhân yếu đuối, chúng ta cùng là người luyện võ cả, được chưa? Ăn khỏe uống khỏe!

      Khi ăn đến xâu thịt cuối cùng, quả thực ta cảm thấy rất no. Hối hận vì lẽ ra nên ăn ít chút, còn lại ta đem về cho bọn Thập Lục.

      Vừa nghĩ thế, ta liền với đầu bếp: “Thêm tám mươi xâu nữa ra đây!”

      Vừa dứt lời, mọi người liền trầm trồ kinh ngạc.

      “Vẫn còn ăn nữa sao? Tiểu nương này ăn khỏe , sợ béo quay ra lấy được chồng ư?” Có người khẽ .

      Ta chẳng thèm quan tâm người khác nhìn nhận thế nào, cười tít mắt quan sát đầu bếp nướng thịt.

      Đầu bếp trầm giọng : “ nương đợi lát!”

      Khi nhanh nhẹn bưng thịt nướng ra, ta lệnh cho tìm túi gói lại.

      “Tất thảy bảy mươi xu!” Đầu bếp .

      Ta giơ tay sờ túi tiền, bỗng nhiên sững người. Vừa rồi mải ăn, ngờ quên mất, để mua bộ quần áo mới người, ta tiêu sạch tiền rồi.

      Bây giờ biết phải làm sao? Ta xưa nay tiêu hết tiền, chưa từng gặp cảnh ngộ khó xử thế này bao giờ.

      Ta cầm xâu thịt, liếc mắt xung quanh, nghĩ nếu bây giờ bỏ chạy, chắc có thể thoát được tên đầu bếp trước mặt. Thế nhưng... làm như vậy hình như được hay cho lắm.

      Ta chỉ đành cười cười : “Chuyện này... Ta đem theo tiền, có thể đợi lát nữa trả ?”

      thể thế được!” Gã đầu bếp chau mày, khoanh tay đứng trước bàn . ngờ tên đầu bếp này lại cố chấp như vậy.

      “Ngươi yên tâm, ta xù nợ đâu, ta đặt cây côn này ở đây.” Ta lại .

      “Ở đây ta có nhiều gậy đốt lò lắm rồi!” Gã đầu bếp xua tay lẩm bẩm.

      Cây côn của ta phải vật tầm thường, vậy mà lại bị tên đầu bếp là gậy đốt lò. lúc căng thẳng, chỉ thấy giọng trầm ấm vọng tới, “Để ta trả thay ấy!” Người đó vừa dứt lời, liền có luồng ánh sáng bạc vụt tới, đĩnh bạc được quăng ra.

      Gã đầu bếp giơ tay đón lấy, quay lại phía sau thi lễ.

      Ai mà lại tốt bụng thế nhỉ? Ta quay đầu nhìn, trông thấy nam tử tóc trắng áo tím kia lạnh lùng nhìn mình cái, rồi lại cúi đầu dùng cơm. ngờ lại là người giải nguy cho ta!

      Ta nhìn kỹ , trông dáng vẻ trạc tuổi bốn mươi, đường nét khuôn mặt khắc khổ nhưng trông quyến rũ vô cùng. Người này có vẻ cực kì thâm trầm, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng. Tuy giải vây cho ta, nhưng bộ dạng vẫn lãnh đạm hề thay đổi, trông chẳng giống người vừa ra tay tương cứu ta chút nào.

      Thế nhưng, quả thực là giải vây cho ta.

      Ta đến trước bàn , mỉm cười : “Đa tạ đại hiệp!”

      ngẩng đầu hờ hững : “ cần cảm tạ!” đoạn, lạnh lùng liếc nhìn ta, từ khoảng cách gần như vậy, ta phát ra mắt cũng màu tím, trong đêm đèn đuốc mơ hồ, lấp lánh như thủy tinh tím, cực kì đẹp đẽ. Nếu phải ánh mắt toát ra quá sức lạnh lẽo sắc bén, ta nghĩ ta rất vui lòng ngắm nhìn đôi mắt ấy thêm lúc nữa.

      “Đại hiệp sống ở đâu? Ngày mai nhất định ta trả lại tiền!” Tuy người ta cần cảm tạ, nhưng ta vẫn thể nợ tiền được.

      cần đâu!” Nam tử áo tím ngẩng đầu lạnh lùng , “Nếu ngươi còn lằng nhằng nữa, ta rút tiền lại đấy!” đoạn, liền buông đôi đũa trong tay, cầm khăn lên lau miệng rồi đứng dậy.

      Trong lòng ta hơi run, thực lòng, ta chưa từng thấy nam nhân nào đáng sợ như , chỉ riêng khí phách uy hiếp người khác khiến ta cảm thấy bức bách đến nghẹt thở.

      chẳng thèm nhìn ta, liền dẫn theo hai nam tử áo đen tiêu sái bỏ .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Nhầm giường




      trời, trăng sáng như gương, hàn tinh thấp thoáng.

      Khi về đến khách điếm, đêm rất khuya. Cả tòa lầu chút động tĩnh, chắc hẳn mọi người đều say giấc.

      Ta cũng cửa chính, nhảy qua tường rào, qua ô cửa sổ vào thẳng bên trong. Trong phòng tối đen như mực, ra ngoài hơn nửa buổi tối, ta có phần mệt mỏi, liền để nguyên cả quần áo nằm lên giường.

      Đến lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, bóng đen nhanh như chớp tiến vào.

      Ta vô cùng kinh hãi, nửa đêm canh ba thế này, còn có kẻ trộm mò vào hay sao? Sau khi bóng đen đó bước vào, thấy lục lọi gì mà cứ thế thẳng về phía giường.

      Ta thầm cười lạnh lùng, chẳng lẽ là tên trộm hái hoa? Có điều, hái hoa cũng hỏi thăm cho kỹ, sao lại đến tìm lão thái bà như ta? Trong tay nắm vững quải trượng, ta chuẩn bị đón đánh.

      Ai ngờ bóng đen đó đến trước giường, liền kinh ngạc sững người. Trong bóng tối vang lên giọng trong trẻo, “Ai đấy?”

      Giọng này nghe rất quen, chính là giọng của Thập Lục, ta thở phào hơi, khàn giọng hỏi: “Thập Lục, có chuyện gì ?” Nửa đêm còn xông vào phòng ta, chẳng lẽ có chuyện gì gấp?

      Thập Lục đứng cạnh giường, hồi lâu năng gì.

      Ta ngồi dậy, chợt nhớ ra khi quay về để nguyên y phục mà ngủ, vẫn chưa dị dung. May mà trong phòng tối đen, ai trông mặt ai.

      có chuyện gì ra ngoài !” Giọng của ta cố tình tỏ ra lạnh lùng, tuy ta là lão bà bà, nhưng Thập Lục nửa đêm còn xông vào phòng ta như thế, cũng quá đáng.

      Thập Lục gì nữa, quay người định bỏ .

      “Thập Lục.” Ta cầm xâu thịt đặt bên cạnh bàn ném cho Thập Lục, “Bà bà vừa ra ngoài chuyến, đem ít đồ về cho ngươi.”

      Thập Lục quay người đón lấy, trong bóng tối thoáng trông thấy ánh mắt lấp lánh, quay người lui ra lời.

      Xong chuyện ở Túc Châu, trong lòng ta rất thoải mái, liền ngủ đến tận khi trời sáng. Tỉnh dậy, rửa mặt chải đầu xong, lúc định dị dung, ta mới nhận ra chiếc tay nải mà ngày thường vẫn cất chiếc gương đồng tìm mãi thấy.

      Trong đầu ta trống rỗng, đột nhiên phát ra, đây phải là phòng mình. Những căn phòng trong khách điếm này được bài trí giống hệt nhau, đêm qua tối mịt ta mới về, cũng chẳng thắp đèn mà để nguyên y phục ngủ. Lúc này mới hay, hóa ra mình vào nhầm phòng.

      Đây chắc hẳn là phòng của Thập Lục, vậy mà ta lại đuổi ra ngoài, đường hoàng ngủ giường của .

      Vừa nghĩ như vậy, mặt ta liền đỏ lựng lên. Đêm hôm khuya khoắt, Thập Lục sao ngủ trong phòng, chẳng lẽ cũng giống ta, chạy ra ngoài chơi sao?

      Dị dung xong, ta chống quải trương bay ra ngoài cửa sổ. Ta dám ra cửa, nếu để thuộc hạ ở Tây Giang Nguyệt phát ra sáng sớm ta bước ra khỏi phòng Thập Lục, lại chẳng nghĩ ta là trâu già muốn gặm cỏ non sao? phải Thập Lục cũng nghĩ thế đấy chứ, nghĩ đến đây, mặt ta lại đỏ bừng. Khi đoàn người xuống nhà ăn sáng, gặp Thập Lục ta liền cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng Thập Lục vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh như gió, cũng biết đêm qua ngủ tạm ở đâu nữa.

      Ở lại Túc Châu vài ngày, chúng ta nhận được tin gửi đến từ Tây Giang Nguyệt, noi Ban Nhược Khanh xuất ở Vị Thành. Tai mắt của Tây Giang Nguyệt trải khắp giang hồ, muốn điều tra hành tung của người là chuyện rất dễ dàng.

      Vào tháng chín, đại hội võ lâm được cử hành ở Vị Thành, Ban Nhược Khanh đến đó, chẳng lẽ cũng muốn tham gia?

      Ta sai Lam Nhạn thông qua địa điểm liên lạc, báo cho đám người tìm kiếm Ban Nhược Khanh biết hành tung của , rồi lập tức cho các thuộc hạ khác quay về, mình cùng Dịch Thập Luc và Lam Nhạn đến Vị Thành.

      Đại hội võ lâm bốn năm tổ chức lần khiến các thế lực cũ mới trong giang hồ sắp xếp lại từ đầu, để xem ai mới là kẻ có thực tài.

      Từ khi lăn lộn giang hồ đến nay, ta vẫn chưa có cơ hội tham gia, cuộc vui lần này thể đến xem thế nào? Ngoài ra, ta còn tâm tư khác nữa, chính là hi vọng có thể tận mắt trông thấy gã ác nhân Ban Nhược Khanh bị bắt.

      ***


      Dọc đường hướng về phía đông, càng gần Vị Thành, khí của đại hội võ lâm càng sôi sục.

      Lam Nhạn vô cùng thích thú, chốc chốc lại hỏi ta: “Bà bà, đại hội võ lâm vui lắm phải ? Bà bà tham gia mấy lần rồi?”

      Đương nhiên ta chưa từng tham gia lần nào, nhưng làm sao tiện ra, già thế này rồi mà chưa từng tham gia lần nào. Còn chần chừ, bỗng nghe sau lưng tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn, chỉ thấy bốn nữ nhân vây quanh cỗ xe ngựa phóng như bay tới.

      phải ta hẹp hòi, chỉ trách đám người này quá sức phô trương. Thực ra phải cỗ xe ngựa phô trương cỗ này cũng chẳng hoa lệ cho lắm,chỉ là bốn nữ nhân cưỡi ngựa theo xe kia trông quá sức phô trương.

      Ai nấy quốc sắc thiên hương, đều là những mỹ nhân hiếm thấy.

      Đám người này ngang bên cạnh, tựa như làn gió thơm thoảng qua.

      Dịp này, giang hồ hảo hán đến Vị Thành rất đông, trông thấy mấy mỹ nhân cưỡi ngựa bảo vệ cỗ xe ngựa lướt qua, ai nấy đều ngẩn người. Bọn họ đều đoán già đoán non biết người ngồi trong xe là ai, mà lại có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp theo hầu như thế, quả là có phúc!

      Ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt mấy nữ nhân kia, khóe môi kìm được khẽ nhếch lên, xem ra lần này đại hội võ lâm muốn náo nhiệt cũng khó.

      Đại hội võ lâm lần này do nhà họ Ngu, võ lâm thế gia ở Vị Thành tổ chức, số nhân vật có máu mặt trong võ lâm đều trong nhà họ Ngu, ta tuy chưa thể coi như nhân vật giang hồ, nhưng thân là người của “Tây Giang Nguyệt”, đến đâu cũng đều được người khác kính trọng.

      Nhưng ta muốn đến nhà họ Ngu góp vui, liền tìm khách điếm để ở.

      Trong thời gian đại hội võ lâm, những người ở trong khách điếm, cũng đều là hùng hào kiệt đến từ bốn phương. đường suốt mấy ngày trời, ta rất mệt mỏi, ở trong phòng nghỉ ngơi lượt, rồi dẫn Lam Nhạn và Thập Lục ra ngoài dùng cơm.

      Lúc này, bên ngoài khách điếm nhốn nháo, nhìn ra ngoài cửa sổ, liền trông thấy cỗ xe ngựa dừng trước cửa khách điếm. Quanh chiếc xe, có bốn nữ nhân áo màu đứng vây quanh.

      Xoa vầng trán có phần đau nhức, ta nghĩ bụng, đám người này sao đến ở nhà họ Ngu?

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Bàn bên có người hiếu kỳ hỏi.

      người khác hạ giọng : “Có bốn nữ nhân xinh đẹp đến.”

      Cầu thang vang lên rầm rập, hai nữ nhân dẫn đầu vào. Bọn họ có đôi mắt sáng, hàm răng trắng bóng, yểu điệu thướt tha, vừa bước vào khiến người ta có cảm giác trước mắt sáng bừng.

      Cảm giác ấy còn chưa kịp tiêu tan, lại có thêm hai nữ nhân xinh đẹp nữa vây quanh vị công tử trẻ tuổi bước vào.

      Công tử trẻ tuổi kia đứng chắp tay trước cầu thang, khóe môi thoáng cười nhạt, đôi mắt hẹp dài nhìn vòng quanh lầu, toàn thân mang thứ khí độ xoay chuyển thiên hạ và vẻ phong lưu nho nhã tả xiết...

      Khoảnh khắc ấy, tất cả nữ nhân trong lầu đều say đắm đến ngã gục, trong dó cũng bao gồm cả ta nữa.

      Lam Nhạn khẽ nhướng mày, đôi mắt trợn tròn, gần như sắp đứng bật dậy khỏi ghế.

      Ta tuyệt đối là người đầu tiên tỉnh lại trong số tất cả nữ nhân, gõ gõ mặt bàn, khẽ : “Nhạn tử…”

      Lúc này Lam Nhạn mới sực tỉnh, hai má lập tức đỏ ửng, ấp úng : “Chàng... chàng...”

      Ta “hừ” tiếng : “ làm sao, chẳng qua chỉ đẹp hơn bình thường chút, có gì đáng kể đâu!”

      Nghe được câu này của ta, lập tức quay người giận dữ cũng bực bội, chỉ nhìn ta cười cách mê hoặc, rồi đến trước bàn bọn ta.

      “Vịbà bà này đẹp lão quá, biết quý tính là gì?” khẽ cười, cây quạt giấy trong tay phe phẩy thành đường cong nho nhã.

      Tabĩumôi, biết buông tha cho ta, liền ngẩng đầu cười : “Lão thân họ Cơ, biết quý tính của công tử là gì?”

      ra là Cơ bà bà, Cơ bà bà, tại hạ họ Hoa!” mỉm cười .

      Ta biết ngay mà, gọi vài tiếng “Kê bà bà” đêm nay ngủ yên mà.








      Chương 9: Hung hãn




      ra là Hoa công tử, ngươi quả nhiên rất trăng hoa!” Ta lạnh lùng hừ tiếng, thản nhiên .

      vui vẻ nhìn ta cười nho nhã, nụ cười lấp lánh ấy gần như làm lóa mắt tất cả nữ nhân trong lầu, đồng thời, nụ cười của cũng khiến họ căm hận lườm ta cái.

      Ta muốn bị những ánh mắt đố kị ấy giết chết, liền vùi đầu ăn cơm.

      Đuôi mắt liếc thấy nữ nhân đứng trước lấy ra chiếc khăn trắng tinh lau sạch bàn ghế bên cạnh, rồi mới khoan thai ngồi xuống.

      Lúc này mọi người trong lầu mới hiểu ra, bốn nữ nhân xinh đẹp hóa ra là thị nữ của vị công tử. Nữ nhân xinh đẹp thế kia lấy về làm vợ, mà lại chỉ làm thị nữ, phí phạm của trời làm sao!

      “Công tử, hay là chúng ta đến ở nhà họ Ngu , khách điếm đông người qua lại thế này làm sao ở được?” thị nữ khẽ .

      “Người khác ở được, bản công tử lại ở được sao?”

      “Công tử...”

      “Ta đời nào đến nhà họ Ngu đâu.”

      Ta cũng có phần lấy làm lạ, vì sao lại chịu đến ở nhà họ Ngu? phải là trông thấy ta, nhất định đòi chen chúc cùng ta trong khách điếm này đấy chứ? thể nào! Chẳng lẽ, trong nhà họ Ngu có kẻ nào đó mà muốn gặp? Chuyện này khiến ta rất tò mò.

      Ta đến đây vốn là để xem tỷ thí gì đó, cũng quá để tâm vào việc gì. Ai ngờ vừa đến Vị Thành, lại có người đưa tin của Nam Cung thúc thúc, lầu chủ Tây Giang Nguyệt nay đến. Biết chúng ta đến Vị Thành, nên thúc thúc phái người từ Tây Giang Nguyệt đến tham dự nữa, dặn ba chúng ta giành chút thành tích trong đại hội võ lâm.

      “Tây Giang Nguyệt” đời nào cũng có người tài giỏi, nghe mấy kì đại hội võ lâm lần trước, lần nào Tây Giang Nguyệt cũng được nở mày nở mặt, lần này đến lượt bọn ta, đương nhiên cũng phải giành được chút kỳ tích.

      Đại hội võ lâm bốn năm lần cuối cùng cũng bắt đầu cách oanh liệt.

      hùng hào kiệt đến tham đự đại hội vốn rất đông, thế nhưng, những người đến xem cũng phải ít, phàm người có chút tu vi võ công đều tụ tập về đây.

      Trong đó, đương nhiên cũng thiếu gì những kẻ có mục đích khác. Ví như, vài thiếu nữ hoài xuân, đến đây còn mang tâm tư khác, chính là hi vọng có thể tìm thấy người bạn đời tương xứng.

      Kì thực thứ tâm tư ấy, ta cũng phải là có.

      Nếu đại hội võ lâm có chàng trai nào có thể đứng đầu, nhất định phải là kẻ xuất chúng.

      Có điều, nghe đến ba chàng trai nổi tiếng nhất trong lòng các nương, ta liền cảm thấy chán nản.

      Ba người đó lần lượt là: Hoa Vô Tuyết, Ban Nhược Khanh, Đường Thất Thất.

      đến Hoa Vô Tuyết và Đường Thất Thất, chỉ riêng Ban Nhược Khanh ta quả thực biết vì sao lại nổi tiếng đến vậy? kẻ vô lại lạnh lùng tàn khốc như mà cũng có nương thích, mắt nhìn người của mấy nương này khiến người ta rợn tóc gáy.

      Bởi lẽ đại hội võ lâm bốn năm mới tổ chức lần, cho nên cuộc tỷ thí tương đối lớn. Chỉ riêng trường tỷ võ có bốn nơi, đắp thành bốn đài tỷ thí khác nhau. Bên ngoài các đài còn đắp thêm rất nhiều khán đài.

      Ta ghi tên tham dự với hai thân phận khác nhau, là Cơ bà bà, còn lại là Dung Sơ Nhi. Cơ bà bà đại diện cho Tây Giang Nguyệt, còn Dung Sơ Nhi, là đại diện cho chính ta, chỉ để chơi cho vui mà thôi.

      Ngày thứ ba, là trận đầu tiên của ta, đối thủ ngờ chính là Hoa Vô Tuyết.

      Hoa Vô Tuyết, tên là Hoàng Phủ Doanh, ngoại hiệu Trân Châu Hồ Ly, là tên ca ca bất lương của ta.

      Ta thực ngờ lại đến tham gia thi đấu, càng ngờ, giang hồ lăn lộn đến mức ai thấy cũng . Trận đầu tiên gặp phải , thực phải chuyện xui xẻo bình thường. Trước đây ta tỷ thí cùng vô số lần, kết cục lần nào cũng thất bại.

      May mà, giờ thân phận của ta phải Cơ bà bà, nếu trận đầu tiên bị đánh lui, làm sao giúp Tây Giang Nguyệt nở mày nở mặt được?

      Vận may có kém chút, nhưng ý chí chiến đấu của ta vẫn rất cao.

      Dẫu sao , hai năm nay tỷ thí với Hồ Ly rồi, hôm nay nhất định phải đánh trận tử tế mới được.

      “Hoa thiếu, Hoa thiếu nhất định chiến thắng!” “Hoa thiếu, Hoa thiếu có đối thủ!” Bọn ta còn chưa bắt đầu đánh, có tiếng hò hét vọng lên từ phía khán đài.

      Tiếng hò reo cao vút mà dõng dạc.

      Vô cùng kinh ngạc, ta nghiêng đầu nhìn qua, chỉ trông thấy dưới khán đài, biết từ đâu mọc ra đám nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía Hồ Ly hoan hô.

      Ta toát mồ hôi!

      Hồ Ly quả nhiên hổ là người đứng đầu trong số các tình lang tuyệt vời nhất, nhìn vẻ nhiệt tình của đám nữ nhân này mà khiến người khác thất kinh. Vốn dĩ ta phải đối thủ của Hồ Ly, chút ý chí chiến đấu dưới tiếng hô hào điên cuồng này gần như cũng tiêu tan hết sạch.

      Cây côn trong tay ta chém về, đỡ được kiếm đâm tới của Hồ Ly, đồng thời cũng quên hạ giọng : “Bây giờ Sơ Nhi mới hiểu, vì sao khi đó đại ca lại chọn họ của mẫu thân để xông pha giang hồ. Huynh trăng hoa , chòng ghẹo ở đâu ra nhiều con nhà lành đến trợ uy cho huynh vậy?”

      Đôi mắt đen láy của Hồ Ly lấp lánh, khóe môi nhếch lên, chậm rãi : “ phải, là bọn họ đến chòng ghẹo đại ca đấy!”

      “Vậy sao?” Ta cười tít mắt.

      Ít lâu gặp, ngờ da mặt Hồ Ly lại bị gió sương giang hồ làm cho dày thêm.

      Bọn ta đả đấu phen, thắng bại chẳng có gì khó đoán.

      Sau cùng, ta thua cuộc, Hồ Ly thắng.

      Tiếng gào thét hoan hô của đám nữ nhân xinh đẹp kia suýt khiến ta điếc cả tai.

      Tối đó về đến khách điếm cũng được yên, bởi vì ta vô cùng xui xẻo phải ở cùng tầng lầu với Hồ Ly.

      Mệt mỏi cả ngày, buổi tối khi ngủ ngon, ta bỗng nghe “bình” tiếng, sau đó là tiếng kêu kinh hãi.

      Lại tiếng “bình” và tiếng kêu nữa thét lên.

      Ta ngồi bật dậy khỏi giường, vừa khoác áo ngoài, cửa phòng cũng “bình” tiếng bị kẻ khác đạp tung. nữ nhân áo trắng nhanh như chớp vào phòng ta, ánh mắt lướt vòng khuôn mặt ta, rồi quay người bỏ . Sau lưng ta là ông chủ và người hầu trong khách điếm, ngừng gật đầu khom lưng những lời tốt đẹp.

      Xem tình hình này giống như là đánh ghen.

      Ta hứng thú gì với những chuyện thế này, chỉ cảm thấy kì lạ. Nữ nhân vừa rồi cực kì xinh đẹp, xem dáng vẻ cũng vô cùng ôn nhu đoan trang, sao có thể gây ra những chuyện hung hãn đến vậy? Phải biết, trong khách điếm này nam nữ già trẻ đều đủ cả, vậy mà ta dám đạp cửa xông vào tất cả các phòng, sợ bắt gặp những cảnh nên nhìn hay sao?

      Rốt cuộc là kẻ như thế nào mà lại có thể ép nương dịu dàng ra nông nỗi này?

      Ta cực kì hứng thú với kẻ đó, tuy vẫn hơi buồn ngủ, nhưng trò vui đưa đến tận cửa thế này thể xem.

      Lập tức, ta mặc quần áo rồi theo ra ngoài, dường như chỉ mình ta nảy lòng hiếu kì, sau lưng nương đó giờ có rất nhiều người theo xem trò vui.

      nương đó tìm kiếm từng phòng , ai ngăn được, cả khách điếm bị ta làm cho gà bay chó nhảy yên.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Chòng ghẹo




      Sau cùng, ta đạp cửa phòng chữ “Thiên” số , ta thấy mắt ta sáng lên, đôi mày lá liễu dựng đứng xông thẳng vào. Chưởng quỹ và tiểu nhị của khách điếm theo sau thở phào hơi, lúc này mới để ý đến chuyện lau mồ hôi trán.

      Xem ra, ta tìm được người cần tìm, nếu vẫn tìm ra, chưởng quỹ chỉ e cửa tất cả các phòng trong khách điếm đều bị đạp nát mất.

      Ta nhịn được chen lên , ánh mắt nhìn qua cánh cửa phòng bị đạp nát, trông thấy góc áo vụt qua cửa sổ.

      chiếc bàn trong phòng bày bàn cờ và chén trà còn bốc hơi nghi ngút. Hai bên bàn có hai nữ nhân ngồi, phía sau cũng là hai nữ nhân xinh đẹp. Mới nhìn vào giống như hai tiểu thư đánh cờ, hai bên có hai a hoàn đứng hầu.

      Ta nhướng mày, bốn nữ nhân này ràng là bốn nữ nhân theo Hồ Ly.

      Thực ra, ta sớm có dự cảm, nữ nhân kia đến là để tìm Hồ Ly, quả nhiên đoán sai.

      Có điều, Hồ Ly phải bỏ chạy như thế, khiến ta cực kì kinh ngạc.

      nương kia rằng xông vào, dẹp bốn nữ nhân ngăn đường sang bên, tung mình ra ngoài cửa sổ đuổi theo.

      đoàn người theo xem trò vui, vốn cứ tưởng được xem màn kịch “ác phụ đánh ghen”, thấy tình kết thúc như vậy, cực kì tiếc nuối, vừa ngáp vừa trách móc mấy câu rồi tự động giải tán.

      Nhưng hai mắt ta phát sáng, hứng thú vô cùng.

      Ta rất muốn trông thấy bộ dạng bị người khác đuổi ôm đầu chạy như chuột của Hồ Ly, đây là chuyện cả ngàn vạn năm khó gặp, nếu trông thấy, đêm nay nhất định ta tài nào ngủ được.

      Hồ Ly hấp tấp bỏ trốn, biết rốt cuộc mang bộ dạng thế nào?

      Ta chống quải trượng quay người, định xuống lầu lặng lẽ đuổi theo xem trò vui.

      Búng lúc đó, cánh cửa phòng chữ “Thiên” số hai bên cạnh phòng Hồ Ly đột nhiên mở toang, nam tử chậm rãi ra ngoài, bị ta va trúng vào lòng.

      Hơi thở của nam nhân xa lạ xộc đến, ta hoang mang lùi lại ba bước, giữ vững thân hình, lạnh lùng đưa mắt nhìn qua.

      Nam tử đó đứng trước cửa, cách ta năm bước, mặc bộ áo đen, tướng mạo tuấn tú.

      Từ đến lớn, nam nhân mà ta gặp nhiều nhất, ngoại trừ phụ hoàng chính là Hồ Ly, hai người đó đều đẹp đến mức kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, ngày ngày ở chung với họ, khiến cho cảm quan thẩm mĩ của ta trở nên méo mó.

      Trong mắt ta, những nam nhân bằng phụ hoàng và Hồ Ly, đều bị liệt vào hạng tướng mạo tầm thường.

      Bao năm qua, ta gặp quá nhiều nam nhân tướng mạo tầm tầm, đây là lần đầu tiên thấy người được cho là tuấn tú. phải chàng đẹp hơn phụ hoàng và Hồ Ly, mà bởi lẽ trông chàng rất đặc biệt.

      Nam tử áo đen bị va phải, hơi nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt đen lấp lánh thứ ánh sáng còn thâm trầm hơn cả mực tàu. Vào khoảnh khắc thấy ta, đôi mắt dài khẽ nheo, trong mắt toát ra những ý vị .

      Chàng nhìn ta, thân áo đen như màn đêm, khoác người chàng tăng thêm vài phần thần bí và vẻ tôn quý tả xiết.

      “Cái này, lão thân cẩn thận va phải công tử, xin cáo lỗi.” Ta vội khàn giọng .

      Nam tử áo đen tiếp tục nhìn ta, khuôn mặt tuấn mỹ ngấm ngầm lộ vẻ sắc bén.

      Lòng ta có chút rờn rợn, chẳng qua chỉ va vào cái, sao trông bộ dạng cứ như thể ta nợ mấy trăm lạng bạc vậy?

      Giữa lúc ta chửi thầm trong bụng, chàng bỗng nở nụ cười. Nụ cười đó, tựa như gió mát trăng trong, xua tan hết vẻ sắc bén người chàng.

      Sau lưng chàng là gian phòng với đèn đuốc sáng trưng, trần nhà treo mấy chiếc đèn lưu ly, ánh sáng lung linh phản chiếu lên thân hình. Chàng khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt hơi cong, khoé mắt long lanh, khuôn mặt ấy khiến ánh đèn lấp lánh sau lưng trở nên lu mờ.

      “Bà bà cần phải tạ tội, là ta nên đột ngột ra. Bà bà tuổi cao, đường phải cẩn thận mới được. Bà bà muốn đâu, hay là để ta đưa bà bà qua đó!” Nam tử áo đen khẽ mấp máy đôi môi mỏng tuyệt đẹp, trầm giọng , thanh cực kì dịu dàng.

      Ta ngờ chàng chẳng những tức giận, mà còn khách khí như vậy, vội xua tay : “ cần... cần đâu, lão thân sao.”

      “Bà bà khách khí quá!” Chàng vừa , vừa thong thả đến bên cạnh ta, giơ tay đỡ lấy cánh tay ta, “Bà bà cẩn thận!”

      Ta định vùng vẫy theo bản năng, nhưng cảm thấy cự tuyệt người ta như thế dường như quá vô lý, chỉ đành để mặc cho chàng dìu, men theo hành lang trong khách điếm chậm rãi bước .

      “Bà bà muốn đâu?” Đôi mắt nam tử cong cong, đồng tử đen láy dường như tràn ngập ý cười.

      Ta vốn muốn đuổi theo Hồ Ly và vị nương kia, để xem trường náo nhiệt. giờ để lỡ, chỉ e đuổi theo kịp nữa, thực là đáng tiếc.

      “Hay là bà bà muốn ra ngoài dạo? Cảnh đêm ở Vị Thành rất đẹp, chắc là lần đầu bà bà đến đây, vẫn chưa từng được thưởng thức. Chi bằng ta dạo cùng bà bà nhé!” Thanh trầm thấp dịu dàng truyền tới.

      Chàng dìu ta xuống cầu thang, được chàng dìu, ta hoàn toàn cần chống gậy. chưa được mấy bước, bỗng cảm thấy khoeo chân tê cứng, hai chân mềm nhũn, toàn thân lăn dọc xuống cầu thang.








      Chương 11: Trâu già




      Khoảnh khắc ngã ra đất, ta liền ý thức được tình bất lợi. Vốn định tung mình nhảy lên giữ vững thân hình, ai ngờ hai chân bỗng thể dùng sức. Ta chỉ đành ôm đầu, an phận lăn xuống.

      Tuy trời tối, nhưng vì phen náo nhiệt vừa rồi, đại sảnh dưới nhà vẫn còn rất nhiều người, ta lăn xuống như thế, loáng thoáng nghe thấy có người kêu toáng lên, kế đó phen yên lặng.

      Sau cùng, ta ngừng lăn, nằm bò mặt đất bất động.

      Vừa rồi bị va đập khắp nơi, người có phần đau đớn. Nhưng những điều đó có gì nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là mất mặt.

      Ta cảm nhận được rất xung quanh có người xúm lại, vừa rồi những kẻ muốn xem màn kịch “ác phụ đánh ghen” thành, phen này đều dồn hết hứng thú lên ta rồi.

      Bộ dạng ta lúc này, chắc hẳn thảm hại vô cùng.

      ít người trong lầu, chắc hẳn đều biết ta là Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt, phen này coi như ta làm mất hết thể diện của Tây Giang Nguyệt rồi. May mà đêm nay Thập Lục và Lam Nhạn đều ở đây, nếu sau này ta làm sao ngẩng đầu lên được trước mặt hai người họ?

      “Ôi chao, ai thế này, sao lại ngã từ cầu thang xuống thế?”

      “Già cả thế rồi, có phải định chòng ghẹo vị công tử kia, bị cự tuyệt rồi ngã cầu thang ? Hay là cố tình ngã xuống để thử xem vị công tử kia có thương xót mụ hay ?”

      Mất mặt quá mất!

      Ta chưa từng hay biết, nhân sĩ giang hồ chẳng những võ công cao cường, mà trí tưởng tượng cũng vô cùng phong phú.

      Ta nằm bò dưới đất nghĩ thầm, đám người này sao lại lắm chuyện thế biết? lão bà như ta ngã từ cầu thang xuống, tốt xấu gì cũng phải thương hại chút chứ, vậy mà bọn họ lại còn đặt điều bài xích.

      Ta do dự xem nên giả vờ ngất hay là nhảy lên hô lớn tiếng, đuổi hết đám người lắm chuyện kia .

      “Bà bà, bà sao chứ?” Nam tử áo đen nhanh chân đuổi theo đến bên cạnh ta, cúi xuống hỏi, mái tóc đen đẹp như gấm đoạn rủ xuống, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Ta giữ được bà bà, là ta sơ ý rồi!”

      “Nhìn xem, nhìn xem, vị công tử kia quả nhiên thương hại mụ rồi!” Tiếng xì xào vang lên.

      Nắm chặt tay, ta căm hận nghiến răng.

      Ta nhảy bật dậy từ dưới đất, thế nhưng, chân trái bỗng cảm thấy đau, đứng vững, vừa khéo ngã vào lòng nam tử áo đen, tư thế như thể sà vào lòng chàng.

      Nam tử áo đen đỡ lấy ta, khẽ : “Cẩn thận.”

      là trời đánh, ta bị trẹo chân rồi. Ôi chao, quả nhiên là thế... Những tiếng kêu kinh ngạc nối nhau vang lên. Khuôn mặt già nua của ta đỏ lên rồi.

      Ta nghiêng đầu, nghiến răng hằn học quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trâu già gặm cỏ non bao giờ à?”

      Vừa rồi ta lăn từ cầu thang xuống phen, quần áo có phần xộc xệch, mái tóc trắng đầu cũng rối bời, kêu gào như thế có vẻ hung thần ác sát.

      Đám người nhanh chóng tản ra. Nhất là những nam tử trẻ tuổi, bọn họ luồn lách lại càng nhanh, chắc chắn là bị câu “trâu già gặm cỏ non” của ta làm cho chết khiếp. Nhìn đám người kia hốt hoảng bỏ trốn, trong lòng ta mới vui vẻ hơn chút.

      Nhận ra mình vẫn nằm trong lòng nam tử áo đen kia, ta luống cuống đẩy chàng ra, cười gượng : “ sao, chẳng may vấp cái, công tử đừng để ý những lời ta vừa , ta chỉ muốn dọa bọn họ mà thôi.” Ta thấy nhất định phải giải thích câu “trâu già gặm cỏ non”.

      “Ta biết.” Chàng nhếch môi cười, trong vẻ nho nhã chứa chút tà mỵ.

      “Ta nhớ là mình vẫn còn có việc, phải về phòng đây.” Ta bị nụ cười của chàng làm cho hoảng hốt.

      Ta bước cà nhắc định leo lên cầu thang, bộ dạng thế này, chắc chắn là đuổi kịp Hồ Ly, xem được trò hay nữa rồi. Vạt áo bỗng bị nắm lấy, ta quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của nam tử áo đen.

      Chàng giữ nụ cười môi, khẽ : “Bà bà tuổi tác cao như vậy rồi, sao vẫn còn để ý đến những lời lung tung? Bà bà bị trẹo chân rồi, để ta nắn giúp cho.”

      “Chuyện này, thôi cần đâu!” Ta vội .

      “Vừa rồi ta dìu bà bà cẩn thận, mới khiến bà bà bị ngã, nếu bà bà để ta nắn chân, có nghĩa là tha lỗi cho ta rồi.” Nam tử áo đen khẽ , ánh mắt đầy vẻ hối lỗi.

      Ta thở dài tiếng, “Ta trách cậu.”

      Nam tử áo đen cười rất dịu dàng, “Vậy là bà bà đồng ý rồi phải ? Chàng vừa vừa dìu ta đến chỗ chiếc ghế trong đại sảnh, giơ ngón tay thuôn dài giúp ta xoa bóp chân.

      Chàng hết sức chăm chú, nắn rất cẩn thận, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hàng mi vừa dài vừa dày khẽ rung như cánh quạt, khóe môi hơi cong lên như thể mỉm cười.

      biết phải xưng hô với công tử thế nào?” Ta khẽ hỏi.

      “Bà bà cứ gọi ta là Lục !” Chàng hơi nhếch khóe môi, nhưng trong đôi mắt đen láy tựa như còn vẻ vui cười nữa

      “Ồ...” Ta cười đáp.

      Bỗng nhiên cổ chân đau nhói, chỉ thoáng nghe thấy “rắc” tiếng. Chân ta bị trật khớp rồi!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Trật khớp




      Chân ta bị trật khớp rồi!

      Đau quá! Ta nhịn được chau mày hít hơi.

      Lần đầu tiên ta biết được rằng, nắn chân cũng có thể gây trật khớp!

      Nếu là Hồ Ly, ta nhất định cho rằng huynh ấy cố ý. Nhưng người trước mặt này đây, ta quen chàng, đương nhiên càng thể trách chàng. Chàng chẳng có lý do gì mà lại ra tay hiểm độc như thế với lão bà bà như ta cả.

      “Sao thế?” Nam tử tên “Lục” ngước mắt lên hỏi, trong đôi mắt đen đầy vẻ ngạc nhiên. Bàn tay chàng vẫn dừng lại, tiếp tục nắn chân cho ta.

      Đau chết được, ta nhịn được kêu ầm lên: “Đừng nắn nữa! Chân ta trật khớp rồi.”

      “Hả?” Chàng thất kinh, hoang mang nâng chân ta lên, khẽ sờ qua lần tất vải, đầy vẻ hối lỗi: “Bà bà, thực xin lỗi, ta biết nắn chân cho lắm. Thế này , để ta nối lại cho bà bà.”

      Chàng vừa vừa kéo gót chân ta, dùng sức nhấc lên . cơn đau dữ dội ập đến. Nối thành công. Trong khoảnh khắc đó, trán ta toát mồ hôi hột.

      cần đâu, cảm ơn cậu.” Ta vội , cứ thế này giày vò ta đến chết mất thôi.

      “Bà bà đừng vội, để ta thử lại xem.” Chàng đầy vẻ thành khẩn, trong đôi mắt chứa đựng vẻ áy náy dễ thấy.

      Chàng kéo chân ta, lại dùng sức. Vẫn nối được.

      cần đâu, thực cần đâu.” Cứ để lâu nối lại được thế này, ta thực e rằng chân mình tàn phế mất.

      “Vậy thế này , ta đưa bà bà ra ngoài xem gần đây có y quán nào , để lang trung nối giúp bà.” Nam tử áo đen cứ thế cắp lấy ta đứng lên, bước ra ngoài khách điếm.

      Đúng thế, cõng, cũng ôm, mà xách ta lên rồi cắp nách.

      Ta bị chàng cắp như thế, khóc lóc khổ sở : “Công tử, thực cần đâu, tự ta biết nối mà.” Ta nghĩ, đối với bất kì người luyện võ giang hồ nào, trật khớp rồi nối lại cũng là chuyện hết sức dễ dàng.

      Nhưng chàng như thể hoàn toàn nghe thấy, cắp ta thẳng ra ngoài khách điếm.

      Khách điếm chúng ta ở nằm con phố cực kì náo nhiệt, ngoại trừ khách điếm còn có tiệm thuốc, y quán, thậm chí cả lầu xanh. Nhưng nam tử áo đen tìm y quán dọc con phố, mà lại vận khinh công, bay những nóc nhà phố.

      Đến lúc này, nếu ta vẫn cảm thấy quái lạ, vậy lăn lộn giang hồ mấy năm nay coi như uổng phí. Ta định tập kích từ sau lưng, bỗng nhiên phát ra mình dùng được chút sức lực nào, dường như bị trúng độc. Chắc là khi nắn chân cho ta, hạ độc.

      Điều này đối với ta mà , đúng là sỉ nhục chưa từng có.

      trong những sư phụ của ta, chính là Đường Ngọc thúc thúc, từ ta thường theo thúc thúc tu tập độc thuật.

      Bởi lẽ ta luôn cảm thấy dùng độc là thủ đoạn được quang minh chính đại, cho nên nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta chưa từng dùng độc bao giờ.

      ngờ hôm nay, đồ đệ của độc vương như ta, lại bị kẻ khác dùng độc khống chế.

      Ta vận nội lực lên cảm nhận lát, chỉ thấy nội lực cũng bị khống chế, theo phản ứng của độc tính, chẳng mấy chốc ta phân tích ra đây là thứ độc gì.

      Kể ra cũng phải loại độc trí mạng, hơn nữa cách giải cũng chẳng làm khó được ta, có điều muốn giải khai cần có chút thời gian. Nhân lúc tay còn cử động được, ta lặng lẽ giơ tay, khẽ ấn vào chiếc vòng đeo cổ tay. Lập tức, chiếc vòng xuất lỗ hổng, viên thuốc bằng hạt gạo lăn ra, ta cúi đầu nuốt vào.

      Đây là thứ thuốc có thể giải bách độc mà Đường Ngọc sư phụ cho ta. Dám hạ độc bà đây hả, sau này cho ngươi nếm đủ.

      Đêm khuya, vầng trăng sáng trời toát lên vẻ lạnh lẽo.

      Khinh công của nam tử áo đen cũng tệ, cứ thế bay nóc nhà, gió đêm cuốn bay làn tóc đen như dòng suối của , lướt qua cổ ta gây cảm giác nhồn nhột.

      Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng, nghĩ bụng, nam tử tuấn mỹ thế này, chắc phải kẻ xấu. Có điều, vì sao lại hạ độc với bà lão như ta chứ?

      Chẳng lẽ là kẻ thù của Tây Giang Nguyệt, biết ta là Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt, cho nên mới đối xử với ta như vậy. Nghe cũng có vẻ có lý.

      Cứ thế bị cắp suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đến chỗ hoang vu vắng vẻ, hề khách khí vứt ta xuống đất. Mông bị dập đau đớn, quan trọng nhất là cổ chân ta vẫn còn trẹo khớp, bị ngã như thế, đau đến mức há mồm.

      Trong lòng ta hỏi thăm tổ tông của gã trước mặt cả ngàn vạn lần, nhưng vẫn ngẩng đầu lên cười hỏi: “Lục, cậu định làm gì vậy? Chẳng lẽ Lục cũng phải lòng lão thân, cho nên mới đưa lão đến chỗ... thú vị thế này?”

      Ta vừa chớp mắt tình tứ, vừa gọi tên .

      Lúc này ta chỉ có thể vờ hồ đồ, hi vọng kéo dài thêm chút thời gian, thuốc giải ít nhất phải qua lúc nữa mới có thể phát huy công dụng.








      Chương 13: Đùa giỡn




      Bộ dạng ta lúc này nhất định rất thảm hại, nhưng vẫn tỏ ra háo sắc bỉ ổi. Nam tử áo đen thèm lại gần ta nữa, lập tức tránh rất xa.

      “Lục...” Ta kéo dài giọng, trong lòng căm hận nhưng ngoài mặt vẫn gọi bằng giọng dịu dàng. Vừa dứt lời, cổ liền có cảm giác lạnh thấu xương, ta vội im miệng.

      “Ngươi thử gọi tên ta thêm lần nữa xem!” Nam tử áo đen lạnh lùng , vẻ căm ghét trong lời sâu sắc là thế, ràng chỉ hận thể băm vằm ta ra, dường như nếu ta còn gọi thêm lần nữa, làm ô uế cả cái tên của bằng.

      Ta vội thu vẻ háo sắc lại, với giọng thê thảm: “Ta gọi nữa là được chứ gì! Công tử, đại hiệp, lão thân quen cậu, nếu lão thân vô tình đắc tội với cậu, vậy cậu lấy cái mạng rẻ tiền này của ta cũng chẳng ích gì, chi bằng để lão thân làm trâu làm ngựa cho cậu. Công tử chắc là biết Tây Giang Nguyệt chứ, Tây Giang Nguyệt chúng ta chuyện gì cũng có thể làm được, nếu công tử có chuyện gì khó giải quyết, ta đều có thể giúp đỡ. Xin công tử hãy tha cho lão thân !” Ta giơ tay dụi mắt, nước mắt lập tức tuôn rơi như chuỗi hạt trân châu. Kể cũng phải ta giả vờ, trong kẽ móng tay vốn giấu sẵn thuốc kích lệ. Hình như ta dùng hơi nhiều, nước mắt cứ rơi mãi thôi, đến bản thân ta cũng khỏi cảm động.

      Nam tử áo đen từ từ thu bảo kiếm trong tay về, đứng trong bóng tối, mặt cảm xúc nhìn ta. Toàn thân toát lên sức hút tà ác hung hiểm, tựa như con sói thảo nguyên. Kế đó, đôi mắt hẹp dài của khẽ nheo, thần sắc cực kì hứng thú.

      chậm rãi thu bảo kiếm về, “ ngờ bà bà lại thú vị như vậy, nếu thế ta giết bà lại thành ra vô vị mất. người như bà bà, nên đến những nơi thú vị mới phải!” Sói ác Lục đột nhiên cười tà mỵ, dường như nghĩ ra ý đồ xấu xa gì đó.

      Ta có thể khẳng định chắc chắn, đưa ta đến đây vốn là định giết ta, nhưng giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

      Ta lại bị xách lên, lần này cũng đường cái, suốt dọc đường trời đất tối tăm. Đến căn nhà cũng vào theo cửa chính, mà nhảy vào từ cửa sổ.

      Xông thẳng vào như thế làm kinh động đôi nam nữ trong nhà, họ còn chưa kịp cất tiếng kêu kinh hãi, bị sói ác Lục điểm vào huyệt đạo.

      Ta nhìn qua cánh tay , mới thấy hai vị nam nữ kia mặc quần áo, bọn họ đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn chúng ta. Nữ nhân kia trông rất xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, ánh mắt như làn nước, nhưng sói ác Lục hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, thẳng tay dùng dây thừng trói ta lại, lấy chân đạp xuống gầm giường.

      Nam nhân kia bị điểm huyệt, thể cầu xin, nhưng trong mắt đầy vẻ sợ hãi và oán trách. Nếu có thể động đậy, chắc là gã quỳ xuống lạy ông từ lâu rồi. Nhưng nam tử áo đen lại động đến gã.

      Ta nhìn vòng quanh phòng, đột nhiên hiểu ra đây là chỗ nào.

      Trong này bài trí hoa lệ tình tứ, trong phòng còn xông hương, vừa ngửi biết ngay là hương kích tình. Đây chắc chắn là kỹ viện. Thằng cha này định làm gì? Chẳng lẽ định dẫn ta theo chơi kĩ nữ sao? Có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết phải như vậy.

      Ta suy nghĩ lung tung, sói ác Lục chợt quay người với hán tử kia: “Chơi với lão thái bà này , ta cho ngươi trăm lạng bạc!”

      Hán tử đầy vẻ kinh hãi và miễn cưỡng, sói ác Lục giải khai huyệt đạo cho , lập tức phủ phục xuống đất khấu đầu mạnh: “Đại hiệp tha cho tôi!”

      trăm lạng vàng!” Sói ác Lục cũng nhiều lời với , tăng giá lên luôn, đổi bạc thành vàng, trong lòng ta lại hỏi thăm tổ tông nhà sói ác Lục thêm lượt, nghĩ bụng, ngờ ta lại đáng tiền đến thế.

      Trong mắt hán tử ra hình đĩnh vàng, nhưng sau khi nhìn ta lượt, cuối cùng đành với vẻ tiếc nuối: “Đại hiệp cho tôi chết !”

      Ta: “…”

      Sói ác Lục ngờ, đến thế rồi mà hán tử kia vẫn chịu, hết kiên nhẫn, kề bảo kiếm trong tay lên cổ gã, lạnh lùng : “Được, vậy ta làm theo nguyện vọng của ngươi, cho ngươi Tây Thiên!”

      Hán tử lập tức hoang mang, vội cầu xin, “Đừng, đừng, đại hiệp tha mạng, tha cho tiểu nhân !”

      “Hoặc là chết, hoặc là theo lời ta! Chọn trong hai!” Sói ác Lục khẽ nheo đôi mắt ưng hẹp dài, khuôn mặt lạnh lùng bá đạo. Toàn thân toát ra sát khí, khiến người khác cảm thấy hoàn toàn phải đùa.

      Hán tử sững người hồi lâu, toàn thân run rẩy, cuối cùng sắc mặt thản nhiên coi thường cái chết, : “Ta chọn chết!”

      Ta: “…”

      là sỉ nhục quá mất, còn sỉ nhục hơn cả bị kẻ khác làm chuyện đó.

      Ta nhịn nổi nữa, lạnh lùng “hừ” tiếng : “Ngươi cũng nhìn xem bộ dạng mình thế nào, mặt vừa phị vừa rỗ, mắt lác, bưng nước tiểu cho lão nương ta cũng đáng.”

      Sói ác Lục:”…” Hắnlặnglẽ nhìn ta, có phần biết phải gì.

      Ta trào nước mắt, sao lại bị tên khốn nạn kia làm cho phân định tình hình thế này, lập tức khàn giọng hét lên: “Ngươi thả ta ra!”

      Sói ác Lục ném ta lên giường, vạch đường cách , đạo kiếm khí vụt qua, chiếc áo người ta vốn rách lập tức biến thành tấm giẻ rách.

      Sói ác Lục quay người với hán tử: “Bản công tử giết ngươi, cũng ép ngươi phải chơi mụ ta, chỉ cần ngươi lột quần áo của mụ, chui vào chung chăn với mụ, lại làm ra vẻ bị mụ cưỡng bức. Lát nữa có người đến, nhất định ngươi phải là lão bà bà này chơi ngươi, như thế ta cho ngươi trăm lạng vàng.”

      Hán tử lập tức gật đầu lia lịa đáp: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”

      Sói ác Lục dặn dò xong, với ta: “Nếu ngươi cam tâm cứ hét thoải mái, để người ta xem xem ngươi ức hiếp nam tử nhà lành thế nào.”

      Ta nằm mềm nhũn giường, quần áo xộc xệch, đương nhiên dám hét lên.

      Sói ác Lục cười tà mỵ, vỗ tay cái, vụt bay ra ngoài.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Tiếp chiêu




      Ta nằm bò giường, cẩn thận suy nghĩ lại lượt những chuyện vừa xảy ra.

      Có thể khẳng định, nam tử tên Lục kia có thù với ta cũng có thù với Tây Giang Nguyệt. Có điều biết rốt cuộc chuyện thù hận đến nỗi nào mà khiến hạ độc thủ với lão bà bà như ta. Đạp ta ngã từ cầu thang xuống, lại làm chân ta bị trật khớp, lại còn dùng độc với ta, giờ lại định hủy hoại thanh danh của ta, à phải, đúng ra là, hủy hoại thanh danh của Tây Giang Nguyệt.

      Chẳng cần phải nghĩ cũng biết, nếu Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt cưỡng bức nam tử trong lầu xanh, đó đòn trí mạng đối với Tây Giang Nguyệt.

      “Này, lão thái bà, đắc tội nhé! Thực ra bà cũng thiệt thòi gì đâu, bà xem có phải vậy ?” Hán tử nãy giờ nằm co ro giường từ từ bò về phía ta.

      “Ngươi đừng lại đây, nhanh chóng mặc quần áo trốn ra ngoài cửa sổ , muốn lấy tiền lão thân cũng có thể cho ngươi, gấp đôi có được ?” Ta lạnh lùng .

      Hán tử do dự lát, cười ha hả : “Lão bà bà đừng đùa nữa, bà có nhiều tiền thế sao? So sánh giữa bà và vị công tử kia, dù là kẻ ngốc cũng biết ai giàu có hơn.”

      Ta mà lại có tiền ư?

      Chưa kể đến phụ hoàng của ta, chỉ riêng Tây Giang Nguyệt cũng giàu ngang nước. Thế nhưng, những chuyện đó làm sao nhắc đến được, còn chưa đủ mất mặt hay sao?

      Ta ngước mắt nhìn qua, cười hiểm: “Thằng mặt rỗ kia, tiền phải có số mới kiếm được, cũng phải có số mới tiêu được. Ngươi xem có phải vậy ?”

      “Chuyện này... kể cũng đúng. Nhưng mà, giữa bà với người ta, chắc chắn người ta lợi hại hơn rồi. Bà xem phải vậy ?” Hán tử khép nép .

      Ta nheo mắt, cười ha hả lạnh lùng, “Ngươi xem ta và ai nhiều tuổi hơn?”

      “Đương nhiên là bà rồi, chuyện này còn phải hỏi sao?” Hán tử với vẻ hiểu.

      “Hình như ngươi phải người trong giang hồ nhỉ, ngươi có biết có rất nhiều loại thần công càng luyện lâu càng lợi hại , công phu thằng ranh con vừa rồi so với lão thân còn kém xa, là do dùng độc kế xấu xa, nên lão thân mới mắc lừa. Nếu , ta chắc chắn nện cho trận đến mẹ đẻ là ai cũng nhận ra nổi nữa rồi.”

      “Thế ... thế vẫn là lợi hại! Người ta biết dùng độc kế!”

      Ta chán hẳn, phí cả nước bọt từ nãy đến giờ, chỉ đành ngồi giường từ từ vận nội lực. Ông trời phù hộ, thuốc giải bắt đầu phát huy tác dụng, xem ra đến thời gian nén hương, ta có thể cử động được.

      Hán tử kia bò đến góc giường, mặc lại chiếc áo xám mà cởi ra vứt giường, : “Lão thái bà, vừa rồi vị đại hiệp kia là ta bị bà cưỡng bức, cho nên, chỗ quần áo rách rưới người bà cần nữa, ta mới nên mặc quần áo rách.” Vừa , vừa đưa tay xé quần áo của mình thành từng mảng, để khuôn ngực lấp ló lộ ra.

      Ta: “...”

      Ta thực nghi ngờ, có phải đến nằm mơ cũng mong bị nữ nhân cưỡng hiếp hay ?

      Chuẩn bị xong xuôi, hán tử lại bò về phía ta, định cởi quần áo rách người ta ra.

      Ta đột nhiên ngẩng đầu, giơ chân trái đạp phát trước khi cánh tay sàm sỡ kia kịp chạm đến trước mặt, đá bay khỏi giường.

      Hán tử mặc quần áo rách lăn lông lốc vòng dưới đất mới bò dậy được, nhìn ta đầy vẻ kinh ngạc, “Bà... bà có thể cử động sao?”

      Ta cười gian ác, nắm quyền, cố tình bẻ tay kêu răng rắc, sau đó từ từ giơ tay ra, kéo gót chân bên phải bị trật khớp của mình, dùng lực hướng lên , “rắc” tiếng nối xong xương.

      Ta từ từ xuống giường, hán tử kia mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn ta như gặp phải quỷ, khuôn mặt rỗ càng trở nên chằng chịt.

      bảo là ta rất mạnh rồi mà!” Ta “hừ” tiếng, giơ ngón tay nhanh như chớp điểm vào á huyệt của rồi vứt lên giường. Sau đó, lại lôi nữ nhân bị nam tử áo đen đá xuống gầm giường lên, dùng chăn bông phủ lên hai người họ rồi phủi tay : “Hai người các ngươi tiếp tục khoái hoạt !”

      Hán tử và nữ nhân kia nhìn ta ai oán. Ta chớp mắt tỏ vẻ cảm thông, vừa trải qua những chuyện như thế mà lại bắt họ tiếp tục vui vẻ ngay, quả thực có phần làm khó họ.

      “Được rồi, vậy các ngươi nằm chung trong chăn là được!” Ta nheo mắt, nếu sói ác Lục định khiến ta mất mặt, chắc chắn gọi người đến.

      để ý đến hai người kia nữa, ta chậm rãi nhảy ra ngoài cửa sổ. Chân phải bị trật khớp lúc lâu, bây giờ vẫn hơi đau.

      Ta biết sói ác Lục nhất đinh vẫn chưa bỏ , nhớ lại vừa rồi sai hán tử kia làm nhục ta, ta liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Đêm nay, dù thế nào cũng phải báo thù này, nếu ta còn thể diện nào mà lăn lộn ở Tây Giang Nguyệt nữa?

      Qua cửa sổ, ta thấy gian nhà trống, liền đẩy cửa nhảy vào trong. Đây là khuê phòng của lầu xanh, chắc đó mãi nghệ dưới nhà.

      Ta mở tủ quần áo trong phòng ta, chỉ thấy các loại quần áo rực rỡ sắc màu đều đủ cả. Ta khẽ than tiếng, ngờ quần áo của lầu xanh này lại sang trọng đến thế.

      Gỡ lớp dị dung mặt, ta chải đầu rửa mặt rồi búi búi tóc ngược, chọn chiếc trâm phượng chạm ngọc, trán đính đóa hoa dát vàng, lại chọn đôi hoa tai bảo thạch đeo vào. Trong tủ có quá nhiều quần áo, sau cùng ta chọn bộ váy đẹp nhất màu hoa đào.

      Soi mình trong gương, ta khẽ lắc đầu, đôi hoa tai bằng bảo thạch màu đỏ theo động tác của ta mà đung đưa phát sáng.

      Ta cực kì hài lòng với dáng vẻ mình trong gương. Có điều, bộ váy này hình như hơi hở hang, để lộ cả xương đòn, nhìn mà xấu hổ chết được.

      Ta chau mày, có điều cho dù là như vậy, trông ta cũng chẳng giống lầu xanh cho lắm, nhưng nếu giống lầu xanh quá, sói ác Lục chắc cũng chẳng thèm để ý đến ta.

      Vừa nghĩ vậy, ta liền cười gian ác. Sói ác Lục, chờ tiếp chiêu , lấy lại được cục diện đêm nay ta phải họ Cơ.








      Chương 15: Sững sờ




      Khi lướt qua hành lang sơn đỏ, ta thấy có vị khách : “Sao đêm nay lại có nhiều người trong giang hồ đến Hồng Tụ lầu của các ngươi vậy?” Đến lúc này ta mới hay, lầu xanh này tên là Hồng Tụ lầu, vừa đến Vị Thành ta nghe đồn, Hồng Tụ lầu này được coi là lớn nhất trong số các thanh lâu kĩ viện ở đây. Còn về mối nghi hoặc của người đó, vì sao bỗng nhiên lại xuất nhiều nhân vật giang hồ như vậy, kì thực ta có thể giải đáp cho , nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều do sói ác Lục tìm đến để xem trò cười của Kê bà bà ta.

      Ung dung bước xuống lầu, đồng thời đưa mắt nhìn quanh, ta quét lượt khắp quang cảnh dưới lầu.

      đài cao trong đại sảnh dưới lầu có nữ nhân múa hát, eo mềm uốn cong, trong sảnh bày mấy chục bộ bàn ghế bằng gỗ hoa lê, người ngồi chật cứng.

      Khi ánh mắt lướt đến giữa sảnh, toàn thân ta đột nhiên sững sờ.

      Vị công tử áo quần sang trọng, dáng vẻ tuấn mĩ đến mức khiến trời phẫn nộ người oán thán, làm lóa mắt kẻ khác ngồi ở vị trí trung tâm nhất kia, chẳng phải chính là Hồ Ly sao? Mọi người trong sảnh đều tập trung chú ý vào biểu diễn đài cao, chỉ riêng đôi mắt sắc bén của Hồ Ly là như vậy, chỉ liếc cái trông thấy ta.

      Thoạt tiên huynh ấy ngẩn ra lát, hiển nhiên ngờ ta lại ở đây, càng ngờ ta lại ăn mặc thế này, huynh ấy nhìn ta cười thầm, nhưng nụ cười khiến người ta say đắm kia còn chưa kịp lộ ra đột nhiên đóng băng lại. Đôi mắt đen láy kinh ngạc trợn tròn, ánh mắt từ từ nhìn đến chỗ xương đòn thấp thoáng của ta. Sau đó, đôi mắt đẹp đẽ dần nheo lại cách nguy hiểm.

      Ta kìm được khẽ rùng mình cái. Lúc này ta chẳng những muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống, mà còn muốn mắt Hồ Ly mù cho xong. Tốt nhất là trông thấy ta, tốt nhất là nhìn thấy ta!

      Ta nghiêng đầu để ý đến huynh ấy nữa, chỉ vừa nhìn xuống chân mình vừa suy nghĩ cách lừa mình dối người.

      Hồ Ly tuyệt đối phải loại người “Chỉ cho phép quan huyện phóng hỏa mà cho phép bách tính thắp đèn”, bản thân huynh ấy làm bất cứ chuyện gì cũng chưa từng cảm thấy mình quá đáng, nhưng đối với ta lại cực kì nghiêm khắc.

      Nếu ăn mặc thế này mà để Hồ Ly phát , về sau nhất định huynh ấy tha cho ta. Ta quả thực khóc ra nước mắt. Có điều, nếu bị phát rồi, ta chỉ đành mặt dày tiếp mà thôi.

      Nhưng đúng vào lúc ta cúi xuống, dường như lại cảm thấy có ánh mắt sắc bén khác dõi theo mình. Ta chau mày ngẩng đầu lên, lần này toàn thân ta đều sững sờ.

      cho khuất bên góc tây bắc, bên cạnh chiếc bàn gỗ hoa lê cạnh cửa sổ, người ngồi đó chẳng phải Dịch Thập Lục là ai?

      Đêm nay Thập Lục mặc thân cẩm bào màu xanh lam, chiếc bàn trước mặt bày chén trà còn bốc khói, tà áo xanh thanh nhã, mặc người cậu ta, càng tăng thêm vài phần tôn quý, tựa như cao sơn lưu thủy. Ánh mắt Thập Lục từ từ lướt qua người ta, rồi lại chăm chú nhìn vào chén trà trước mặt. Hơi trà nghi ngút, trông vẻ mặt.

      Đột nhiên trông thấy Thập Lục, phen này ta chẳng những muốn tìm lỗ nẻ chui xuống, mà còn mong trời giáng luồng sét, đánh chết ta cho rồi. Có điều, ta nhanh chóng phản ứng lại, Thập Lục biết ta là Cơ bà bà.

      Nghĩ như thế, trong lòng ta bình tĩnh lại vài phần, tiếp tục uyển chuyển xuống lầu, lại lén nhìn Thập Lục lượt. Thấy ánh mắt cậu ta vẫn chuyên chú nhìn vào chén trà trước mặt, trong lòng ta lại thêm yên tâm, Thập Lục quả nhiên hoàn toàn biết ta là Cơ bà bà.

      Nhưng dáng vẻ điềm tĩnh của cậu ta lại khiến ta thấy có phần thất vọng.

      Nếu phải do bộ dạng ta rất khó coi, khi thấy thiếu nữ tuổi xuân như ta thế này, vì sao chẳng hề rung động chút nào, chỉ chăm chú nhìn chén trà làm gì, lẽ nào chén trà đó còn đẹp hơn ta?

      Có điều, cảm giác thất vọng trong lòng ta nhanh chóng tan biến, mà chuyển hết thành nộ khí xung thiên. Bởi lẽ ta trông thấy sói ác Lục. ngồi ngay ở bàn bên cạnh Thập Lục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :