1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm Tú Lương Duyên - Phiên Ngoại Phượng Ẩn Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 2: Phiên ngoại Tiểu Tiểu Hoa




      Phần đệm: Chính là ngoại truyện 4: Ngoại hiệu khiến người khác phải phẫn nộ

      Ngoại hiệu khiến người khác phải phẫn nộ.

      Tớ tên là Hoàng Phủ Sơ, năm nay mười tuổi, phụ hoàng và mẫu hậu đều gọi tớ là Sơ Nhi, tớ rất thích cái tên của mình. Nhưng ông trời đánh Hoàng Phủ Doanh xưa nay hề gọi tên tớ, mà gọi tớ là Kê Bà Bà(1).

      (1) Nghĩa là con gà mái ghẹ.

      Chỉ vì tớ từng , sau khi lớn lên, khi xông pha giang hồ tớ muốn dùng họ ban đầu của phụ hoàng - họ Cơ(2). Chỉ vì tớ thích dị dung thành lão bà.

      (2) Chữ “Cơ” và chữ “Kê” có đọc giống nhau.

      Đương nhiên, huynh ấy đặt ngoại hiệu cho tớ là Kê Bà Bà, tớ giận, bản công chúa rất rộng lượng, nhưng điều khiến tớ thể chịu đựng đươc là ngoại hiệu của huynh ấy là Trân Châu Hồ Ly.

      Ngoại hiệu đó phải do huynh ấy tự đặt, mà do các sư phụ của huynh ấy đặt cho, bởi vì huynh ấy rất giảo hoạt. Trân Châu ngụ ý tròn trịa trơn tru, Hồ Ly ngụ ý giảo hoạt, Trân Châu Hồ Ly chính là con hồ ly giảo hoạt. Tớ tuyệt đối thừa nhận, Trân Châu Hồ Ly kỳ thực có nghĩa là giống hồ ly cao quý.

      Tớ là gà, huynh ấy là hồ ly, thế chẳng phải trắng trợn bắt nạt tớ sao?

      Thực ra, huynh ấy là ca ca gì chứ, chỉ lớn hơn tớ chưa đến thời gian nén hương mà thôi. Nghe mẫu hậu , khi sinh ra tớ gầy yếu rất đáng thương, còn huynh ấy trắng trẻo mũm mĩm, tớ rất nghi ngờ khi vẫn còn ở trong bụng mẫu hậu, huynh ấy bắt nạt tớ rồi. Cho nên tớ mới gầy như vậy, khi sinh cũng tranh ra trước huynh ấy được, cho nên mới suốt ngày bị huynh ấy véo má bắt gọi là ca ca.

      Luận về võ công, thực ra tớ đánh lại huynh ấy, huynh ấy có cả đống sư phụ, tứ đại thân vệ của mẫu hậu, hai đại danh sĩ ngày trước của phụ hoàng, đều là sư phụ của huynh ấy.

      Sư phụ của tớ nhiều, chỉ có ba người: Quý thái y dạy tớ y thuật, Đường tướng quân Đường Ngọc dạy tớ độc thuật, và sư phụ dạy tớ dị dung.

      Hôm nay, phụ hoàng và mẫu hậu ở trong cung. Đến giờ ăn, các cung nữ bận bưng thức ăn lên bàn, tớ cũng chen vào bưng cùng. Lúc này tớ dị dung thành tiểu cung nữ, chẳng ai có thể nhận ra tớ.

      Khi bưng cơm, tớ cố tình hạ độc vào bát của Hồ Ly, thứ thuốc độc này hôm nay tớ mới điều chế ra, cũng khi độc phát tác có cảm giác thế nào.

      Tớ nhìn Hồ Ly điềm nhiên ăn cơm, trong lòng đắc ý, mãi cho đến khi huynh ấy sắp ăn xong, tớ mới lén gỡ lớp dị dung xuống, quay lại ăn cơm.

      Nhưng mới ăn được nửa, tớ liền bắt đầu thấy đau bụng. Vừa tê vừa ngứa, tuy đau lắm, nhưng quả thực khó chịu vô cùng, tớ vứt bát ra định nằm lăn dưới đất. Hồ Ly ngồi bên cạnh khẽ than thở: “Hại người, sau cùng lại thành hại mình!”

      Đột nhiên tớ hiểu ra, huynh ấy đổi bát của tớ, xem ra thân thủ của huynh ấy nhanh nhạy.

      “Sao huynh biết muội hạ độc huynh?” Tớ ôm bụng nghi hoặc hỏi.

      Hồ Ly khoanh tay cười : “Tiểu cung nữ mà muội dị dung thành vốn cao hơn muội cái đầu.”

      Tớ quên guốc cao trong váy rồi, là sơ hở quá.

      đúng, ngày trước khi muội dị dung thành tiểu cung nữ đó, cũng guốc cao, sao huynh nhận ra?” Tớ nghi hoặc hiểu.

      “Khi đó ca ca buồn nên đùa chơi với muội thôi, hôm nay là trừng phạt dành cho muội.” Hồ Ly nhìn tớ cười, mắt mũi càng ngày càng giống phụ hoàng.

      Trúng độc đùa chơi với tớ, đây có phải Hồ Ly ca ca ? Tớ thực nghi ngờ có người khác dị dung thành huynh ấy, tớ kiềm chế được giơ tay ra véo lên mặt huynh ấy. Khuôn mặt Hồ Ly lập tức sầm lại, giống phụ hoàng như đúc. Mỗi lần mẫu hậu trêu phụ hoàng, hoặc véo má phụ hoàng, vẻ mặt phụ hoàng cũng y như vậy.

      “Thuốc giải đâu?” Trông thấy bộ dạng ôm bụng khó chịu của tớ, huynh ấy chau mày hỏi.

      Tớ đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh, ấm ức : “Muội vẫn chưa chế ra thuốc giải.” Hồ Ly nghiến răng, “ có thuốc giải, thế mà muội cũng dám để ca ca thử độc sao?” Huynh ấy lườm tớ, giơ tay bế tớ từ ghế lên, phong toả vài huyệt đạo người tớ, cơn đau lập tức giảm .

      Thực ra tớ biết thứ độc này thể hại người, chỉ khiến họ khó chịu chút thôi, tớ sao có thể hạ độc giết chết Hồ Ly, huynh ấy là ca ca của tớ mà. Có điều, hôm nay Hồ Ly biểu rất tốt, lại còn truyền nội lực giảm đau cho tớ, còn ôm tớ tới chỗ Đường Ngọc sư phụ tìm thuốc giải.

      “Ca muốn xông pha giang hồ, nếu muội nghe lời ca, ca dẫn muội theo!” Hồ Ly chớp mắt dụ dỗ tớ.

      “Muội nghe, muội nghe mà.” Tớ vội . Xông pha giang hồ à, ngờ Hồ Ly lại dùng điều kiện mê hoặc như thế để dụ dỗ tớ, sau đó chúng tớ giảng hoà.

      “Được, vậy thừa cơ phụ hoàng và mẫu hậu có ở đây, bây giờ chúng ta ngay thôi!” Hồ Ly gian giảo nhìn quanh tứ phía, kéo tớ lén ra khỏi cung.

      Đương nhiên tớ biết, sư phụ của tớ và Hồ Ly đều nấp trong bóng tối theo chúng tớ. Nhưng chỉ cần bọn họ lộ diện, chúng tớ cũng chẳng buồn quan tâm.

      Tớ và Hồ Ly du ngoạn giang hồ được mấy tháng, ung dung tự tại, nhưng điều khiến tớ bực mình là, cái tên Kê Bà Bà vang khắp giang hồ.

      “Muội cảm thấy cái tên Kê Bà Bà rất đáng sao?” Hồ Ly nheo mắt cười .

      Phải rồi, đáng , tiền đề là nhắc đến cùng với Trân Châu Hồ Ly.








      Chương 1: Tà mỵ




      Tựa nghiêng bên cạnh giường lò trong khách điếm, ăn món canh mà Dịch Thập Lục hầm, ta say sưa đọc cuốn thoại bản(1) diễm tình.

      (1) hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

      Có người gõ cửa, nhanh như cắt ta giấu cuốn thoại bản , ho tiếng, dùng giọng khàn khàn : “Vào !”

      ngần này tuổi đầu, nếu để thuộc hạ trông thấy ta còn hứng thú với thứ thoại bản thế này, nhất định rất khinh bỉ.

      “Bà bà, con muốn trông kẻ đó nữa đâu. Bà bà đổi người khác !” Lam Nhạn đẩy cửa bước vào , hai mắt sưng đỏ.

      Vô cùng bất ngờ, đây là lần thứ hai trong ngày ta thấy Lam Nhạn lau nước mắt. Tuy quen nàng mười lăm năm nay, nhưng ta chưa từng thấy nàng khóc bao giờ. Vậy mà hôm nay, nàng khóc đến hai lần, quả thực khiến ta nổi lòng hiếu kì đối với kẻ đó.

      Chậm rãi đến trước mặt Lam Nhạn, ta khẽ gõ long đầu quải trượng xuống đất, lạnh giọng : “Nhạn tử, đưa lão thân gặp !”

      “Bà bà...”

      Lam Nhạn rất kinh ngạc, bởi từ trước đến nay ta chưa từng bận tâm tới những chuyện kiểu này. Có điều, thấy ta có ý định nhúng tay vào, Lam Nhạn thở phào nhõm, “Con dẫn bà bà ngay. Có điều gã tặc nhân đó cực kì hung hiểm, bà bà phải cẩn thận mới được!”

      “Lão thân sống đến ngần này tuổi đầu, có loại người nào mà chưa gặp, Nhạn tử cần lo lắng.”

      Ở “Tây Giang Nguyệt” được ba năm, ít những kẻ vô lại giang hồ đều bị ta trừng trị đến nơi đến chốn. Lần này chẳng qua chỉ là áp giải tên giang dương đại đạo, chuyện như vậy trước đây ta chưa đích thân làm bao giờ. Vì đây là lần đầu tiên Lam Nhạn ra ngoài làm việc, ta yên tâm lắm chứ cũng chẳng muốn ra ngoài góp vui làm gì.

      Lam Nhạn dẫn ta về phía hậu viện của khách điếm, cỗ xe ngựa áp tải lần này đỗ giữa sân, để bảo đảm an toàn, kẻ đó được ở trong khách điếm. Lam Nhạn lấy chìa khóa mở cửa khoang xe, nhìn ta khẽ gật đầu rồi vào trong như thể lao vào chỗ chết.

      Trong lòng ta hiểu , nếu có ta ở đây, tuyệt đối nàng bước vào.

      Còn chưa kịp vào khoang xe, ta bỗng thấy thân hình Lam Nhạn loạng choạng, rồi biết vì sao lại ngã lăn ra.

      “Sao phải sốt ruột sà vào lòng ta thế?” luồng thanh gian tà vang lên trong khoang xe, mê hoặc như tiếng ma quỷ, mang theo đầy vẻ chế giễu và châm chọc.

      Tất nhiên ta biết tuyệt đối Lam Nhạn sà vào lòng , hiển nhiên kẻ bên trong giở trò, lại còn đưa lời chòng ghẹo.

      Ta khom người chui vào khoang xe, bên trong ánh đèn mờ nhạt, chỉ thấy Lam Nhạn ngã vào người . Kẻ đó vừa cười lớn, vừa cúi xuống mơn trớn thùy tai đầy đặn của nàng, hôn hít như thể vô cùng thương .

      Khi Lam Nhạn bước vào, hiển nhiên hoàn toàn phòng bị, ngờ vẫn gặp phải ám toán, khuôn mặt đỏ bừng lên, huống hồ còn có ta theo sau. Lần này, phát khóc nữa, mà xấu hổ tức giận. bé rút đầu xuống cây trâm ngọc, dùng lực đâm lên người .

      “Soạt” tiếng, cây trâm ngọc đâm vào máu thịt.

      Tiếng cười tà mỵ chẳng những dừng lại, mà ngày càng to hơn.

      nương sốt ruột quá rồi, vừa bước vào sà vào lòng ta tự dâng nộp mình, rồi lại tặng tín vật định tình. xem, ta làm sao mà cự tuyệt được, như thế khiến mất thể diện biết bao. Huống hồ, vưu vật như nương, ta cầu còn chẳng được. Nếu như vậy, tín vật ta xin nhận, nhất đinh giữ gìn cẩn thận.” Thanh tà mỵ nhàng lan tỏa trong khoang xe.

      Ta từng gặp ít kẻ háo sắc, nhưng vô sỉ đến mức này đây là lần đầu tiên. ràng hạ lưu, lại còn người khác chủ động sà vào lòng. Trâm ngọc đâm vào để phản kháng, thế mà lại là tín vật định tình.

      Lam Nhạn bò dậy khỏi người , xấu hổ đứng sang bên, cây trâm ngọc đâm vào vai , bé cũng quên rút ra.

      Ta lạnh lừng “hừ” tiếng, điệu cười tà mỵ liền thu lại, dường như cuối cùng kẻ đó cũng chú ý đến ta, quay đầu nhìn về phía ta.

      Trong khoang xe u ấn, lập tức ngầm nảy sinh luồng sát khí.

      Ta nheo mắt nhìn, chỉ thấy râu tóc xồm xoàm, nom diện mạo. Có điều, đôi mắt lộ ra giữa đám râu tóc rậm rì lại lấp lánh hào quang, sắc bén vô song.

      Tay chân bị khóa bằng sợi dây chế từ thép tinh luyện, khiến thể động đậy. đến mức này mà vẫn ngông cuồng như vậy, cũng biết vừa rồi rốt cuộc làm thế nào mà khiến Lam Nhạn ngã vào người mình.

      “Ta còn tưởng lại đưa vị nương đến đây, hóa ra là lão bà bà. Ta khồng có hứng thú với bà già đâu.” liếc nhìn ta, lời càng thêm lẳng lơ.

      “Ha ha ha...” Ta cười khinh bỉ, khàn giọng : “Ngươi có hứng thú với bà già, nhưng lão thân lại hứng thú với ngươi lắm. Ngươi có biết năm nay lão thân ta bao nhiêu tuổi ?” Ta giơ ngón tay đung đưa trước mặt , “ trăm rồi! Có thể sống lâu như thế, phải chuyện dễ dàng đâu. Lão thân quen lấy dương bổ , tuy dung mạo ngươi hơi xấu, nhưng thân hình cũng được lắm, lão thân ta... thích ngươi rồi đó! Ngươi cứ chờ đấy, tắm rửa rồi hầu hạ lão thân !”

      Đối phó với kẻ vô sỉ, càng phải dùng cách vô sỉ hơn nữa, xưa nay ta đều cho là vậy. xong ta bèn nhìn từ xuống dưới cách thèm thuồng.

      ra, vừa rồi ta chỉ tùy tiện thân hình cũng được, bây giờ nhìn lại mới nhận ra, chỉ là cũng được, mà phải là quá tuyệt.

      Câu “vưu vật” ấy khiến mặt trở nên u tối, nheo mắt, nhìn ta xuyên qua làn tóc rối trước trán, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén. Hồi lâu lạnh lùng : “ ra lại còn có lão bà!”

      Ta chống quải trượng đến bên cạnh , cười dịu dàng, “Mỹ nhân, cứ đợi hầu hạ lão bà ta cho tốt nhé!”

      “Ồ! Chỉ sợ ngươi chịu nổi thôi!” cười lạnh lùng, trong lời hàn ý sắc lạnh, hiển nhiên vô cùng giận dữ.

      Ta mỉm cười : “Sao, ngươi sợ rồi hả?”

      Rút cây trâm ngọc mà Lam Nhạn đâm vào vai ra, cầm trong tay, ta quay người đưa cho Lam Nhạn, thở dài tiếng, với vẻ nuối tiếc: “Ngươi xứng với Nhạn tử nhà ta đâu!”

      lạnh lùng “hừ” tiếng, bỗng nhiên thở dài. Khoảnh khắc ấy, mùi thơm toát ra từ miệng , phả vào mặt ta, ta kịp nhịn thở, hít vào ít. Mùi hương này ta phân biệt được, nhưng khoảnh khắc hít vào, lập tức cảm thấy đầu óc có phần mơ hồ. Nếu phải giỏi trong việc dùng độc, lúc này chưa biết chừng ta hôn mê mà ngất rồi.

      Ta cầm long đầu quải trượng, đập mạnh lên người , lại giơ tay tát vào mặt cái, đồng thời điểm huyệt đạo của .

      bị khống chế toàn thân như vậy rồi mà vẫn còn đánh lén người khác, ngày thường hiểu còn làm mưa làm gió đến đâu!

      Ta nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong khoang xe bài trí rất tinh tế. sập trải gấm đoạn sang trọng, bên kỷ án ở trong góc bày chén và vò rượu. Xem ra trước đây đối xử lễ độ với quá khiến quên mất thân phận tù àà của mình rồi.

      “Nhạn tử, sai người khiêng hòm sắt qua đây!” Ta quay người bảo Lam Nhạn.

      Lam Nhạn nghe thấy thế, vội ra ngoài chuyển lời, chẳng mấy chốc liền đưa người mang đến chiếc hòm sắt.

      Ta nhìn chiếc hòm đó, nụ cười càng rạng rỡ hơn, vỗ bàn tay vào vai , dịu giọng như với người thân: “Chiếc sập này vừa lạnh vừa cứng, mấy ngày nay để ngươi phải chịu thiệt rồi, lão thân ta thích ngươi, quyết thể để ngươi tiếp tục chịu ấm ức.” đoạn, ta đánh mắt, sai người khiêng bỏ vào hòm, lại khóa dây xích người vào móc sắt trong hòm.

      “Trong này chắc dễ chịu hơn sập nhiều, ngươi cứ hưởng thụ nhé!” Ta mỉm cười .

      Hàn ý vụt lóe lên trong mắt , lát sau, nhắm mắt cười lạnh lùng: “Bà bà chu đáo, chiếc hòm này tốt lắm, đa tạ.”

      Ta cười dịu dàng, “rầm” tiếng đậy nắp hòm lại.

      “Bà bà, làm như vậy có được ?” Lam Nhạn cười tít mắt, hiển nhiên cảm thấy cuối cùng cũng trút được cơn giận, có điều, bé vẫn lo lắng hỏi, “Chủ thuê dặn dặn lại, ngoại trừ việc áp giải đến Túc Châu, tuyệt đối được để chịu ấm ức.”

      Ta lườm bé, cười : “Nhạn tử à, ai bảo lão thân để chịu ấm ức? Con thấy chiếc hòm này còn thoải mái hơn sập sao?”

      Lam Nhạn gật đầu lia lịa : “Kể cũng đúng! Chiếc hòm này thoải mái, quan trọng nhất là an toàn, đao thương kiếm kích gì cũng đánh được!”

      “Đúng thế! Cực kì an toàn!” Ta mỉm cười chui ra khỏi xe, với hộ vệ canh giữ bên cạnh, “Đổi cờ xe của chúng ta thành phướn trắng đưa tang .”

      Người nằm trong quan tài sắt rồi, phướn trắng đương nhiên cũng phải treo ra bên ngoài.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Giao phong




      Từ khi treo phướn trắng, chặng đường lên phía bắc đều bình an vô . Bất luận là đội thương nhân hay chuyển hàng, khi trông thấy bọn ta đều tránh ra, cũng chẳng ai nghe ngóng xem rốt cuộc người được đưa là ai.

      Mười ngày sau đến An trấn, là trấn, kì thực chỉ là cái thôn lớn hơn và náo nhiệt hơn chút so với các thôn xóm thông thường.

      Mấy năm nay phiêu bạt giang hồ, tuy nhiều nơi, nhưng rất ít khi ta lên phía bắc. Nguyên nhân gì khác ngoài việc ta sợ lạnh. Phen này lên đây cũng coi như phá lệ, may mà vào mùa thu, trời chưa lạnh lắm. Có điều, nhìn nhạn bay đầy trời, quả thực cũng khiến lòng người sầu muộn.

      Chập tối, bọn ta dừng chân ở khách điếm duy nhất trong An trấn, cơm tối có rau xanh, thịt bò, canh đậu phụ. Lam Nhạn cầm đôi đũa, nhìn qua nhìn lại, ngó trước ngó sau mà vẫn chịu gắp thức ăn bàn, ngước mắt ai oán : “Bà bà, con muốn ăn.”

      Ta chau mày tỏ vẻ đồng tình, liền nhớ đến bộ dạng của mình khi mới gia nhập giang hồ, giống hệt như Lam Nhạn. muốn ăn, ta đương nhiên cũng khách sáo. Bưng bát cơm lên, nhanh như rồng cuốn, ta nạp hết phần cơm của hai người. Ăn xong, ta vỗ bụng, cười : “Nhạn tử, lão thân nghỉ đây. Ban đêm cảnh giác chút, sắp tới Túc Châu rồi, đừng để xảy ra sơ suất gì.”

      Lam Nhạn gật đầu như sắp khóc, kì thực phải ta bắt nạt bé, ra ngoài xông pha, tính tình tiểu thư đỏng đảnh kia nhất định phải sửa.

      Màn đêm mịt mù, gió lạnh như dao.

      Loáng thoáng có tiếng động nơi cầu thang, ta bèn đứng dậy khỏi giường, thân thủ nhanh nhẹn, thuận tay với long đầu quải trượng rồi lặng lẽ ra khỏi căn nhà.

      Vầng trăng trời như thể bị che phủ bởi tấm mành sa, ánh sáng rọi xuống cũng lờ mờ u ám.

      theo tiếng động, từ xa, ta thấy bóng màu đỏ lặng lẽ vụt qua, thân hình đó chính là Lam Nhạn. Trông thấy đến nhà bếp của khách điếm, ta suýt phì cười. Đúng là... giống hệt ta ngày trước.

      Đằng nào cũng dậy rồi, ta bèn dạo vòng quanh hậu viện.

      Xe ngựa vẫn dừng ở hậu viện khách điếm, hộ vệ của Tây Giang Nguyệt canh giữ rất tỉnh táo. Dịch Thập Lục trông thấy ta, vội qua bẩm báo: “Đường chủ, mọi việc đều tốt.”

      Ta gật đầu, tuần tra vòng rồi quay vào nhà, định tiếp tục nghỉ ngơi, liền thấy đầu giường có thứ. Đó là mảnh giấy bị phi tiêu găm vào tường.

      Ta gỡ phi tiêu xuống, nhanh chóng nhìn lướt qua, rồi chạy nhanh đến phòng Lam Nhạn, có ai. Nhà bếp trong khách điếm, có ai. Tìm khắp khách điếm, cũng thấy Lam Nhạn.

      Lam Nhạn mất tích. Hiển nhiên là khi xuống bếp tìm đồ ăn, bị bắt cóc. Thư viết rất ràng, nếu muốn cứu Lam Nhạn, phải đem Ban Nhược Khanh đến đổi.

      Xảy ra chuyện là điều rất bình thường, nếu có chuyện gì, việc áp tải này bất kì tiêu cục nào cũng đảm nhận được, người ta cũng đến cầu xin Tây Giang Nguyệt chúng ta giúp đỡ.

      Có điều, đám tặc nhân này trực tiếp đến cướp Ban Nhược Khanh mà bắt cóc Lam Nhạn để trao đổi, kể cũng thực là giảo hoạt.

      Ta lại nhìn địa điểm trao đổi: Quỷ Bảo.

      Sai Dịch Thập Lục do thám phen, ta mới biết, Quỷ Bảo cách đây năm mươi dặm, là tòa thành hoang phế. Đồn rằng ban đêm ở đó quỷ khóc sói gào, cho nên người qua lại buôn bán xưa nay đều đường vòng.

      Xem ra, tình có phần rắc rối rồi đây! Có điều, thể cứu Lam Nhạn.

      Ta thở dài hơi, nheo mắt : “Thập Lục, chuẩn bị đến Quỷ Bảo.”

      Dịch Thập Lục theo ta ba năm, hiểu rất tính ta, nghe thấy thế hề phản đối, chỉ nhướng mày, khẽ : “Đường chủ, bà muốn sao?”

      “Vớ vẩn, lão thân già bằng ngần này rồi, còn sợ ma quỷ quái gì nữa?” Ta lườm , lạnh nhạt .

      Dịch ThậpLục gì, chỉ cúi đầu cười, trong mắt vụt sáng, cũng biết nghĩ gì. Thập Lục cười trông rất đẹp, có thể khiến người khác thất thần trong phút chốc.

      Chạm tay vào quải trượng, ta nghĩ Thập Lục xứng đôi với Lam Nhạn, chi bằng đêm nay để Thập Lục làm hùng, cứu mĩ nhân lần. Nếu quả thực hai bên có tình ý với nhau, đến lúc đó ta đứng ra làm mối, nhất định Lam gia cũng thể gì. Cứ quyết định như vậy .

      “Thập Lục, đêm nay ngươi cần bảo vệ ta nữa, nhiệm vụ của ngươi chính là cứu Lam tiểu thư về, nghe chưa?” Ta trầm giọng hạ lệnh.

      Dịch Thập Lục ngạc nhiên ngước mắt, ánh nến trong phòng đung đưa chiếu khuôn mặt, ngũ quan tuấn tú của trông càng sáng sủa, mang vẻ thuần khiết thanh nhã.

      chỉ nhìn ta trong giây lát, rồi liền cụp mắt, khẽ đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

      Bất giác ta cảm thấy tâm trạng hình như tốt lắm, liền giơ tay ra xoa đầu : “Ngoan! !”

      Thân hình Thập Lục hơi loạng choạng, gần như đứng vững. im lặng hồi lâu mới hờ hững : “Bà bà cũng cẩn thận!” kế đó liền ra khỏi phòng, bóng dáng thấp thoáng trông như quân thất trận bỏ trốn.

      ***


      Quỷ Bảo hổ danh là Quỷ Bảo, địa hình vô cùng hiểm trở, bên trong gió cuộn cát vàng, gió từng đợt, đóm lửa lập lòe. nơi như thế, biết có bao nhiêu hồn chết oan.

      Giữa đêm khuya thế này, kẻ nhát gan từ xa nghe thấy tiếng gió thê lương sợ dám lại gần, càng đừng đến vào bên trong.

      Ta chưa từng tin vào quỷ thần, nhưng đến nơi như thế này, trong lòng cũng có phần khiếp sợ. Thế nhưng, Lam Nhạn vẫn trong tay bọn chúng, đám tặc nhân này hung hãn dị thường, nếu chúng hạ thủ với Lam Nhạn, ta tuyệt đối thể bỏ mặc bé.

      Huống hồ, lần này chẳng qua chỉ áp giải tay giang dương đại đạo, đem đổi lấy Lam Nhạn, hề thua thiệt chút nào.

      Ta quan sát địa hình lát, ra hiệu cho Dịch Thập Lục lôi gã tặc nhân kia từ trong xe ngựa ra.

      Đêm nay, nửa vầng trăng trong mây, ánh sáng mờ tối, phản chiếu lên thân người như khoác màn sương mỏng.

      Khuôn mặt râu ria của dưới trăng trông cực kì đáng sợ, rất đồng điệu với khung cảnh quỷ khóc sói gào nơi đây, như thể ác quỷ từ đâu chui ra. Có điều, nếu là quỷ, chắc là con quỷ ngạo mạn nhất, chuyên sai khiến kẻ khác.

      để mặc cho Thập Lục kéo mình về phía trước, thần sắc cực kì bình tĩnh, tựa như tấm thân này phải là của .

      Ta bước lại gần, cúi xuống kiểm tra dây xích và huyệt đạo người , thấy có gì sơ hở mới ra lệnh cho Thập Lục dẫn vào.

      “Thực là đáng tiếc quá!” đột nhiên mở miệng, đôi mắt sắc bén đầy vẻ nuối tiếc.

      “Đáng tiếc cái gì?” Ta lạnh giọng hỏi.

      điềm nhiên cười : “Các ngươi nghe xem, đó là tiếng gì?”

      Ta ngưng thần lắng nghe, chỉ thấy xen lẫn trong tiếng gió là tiếng dã thú gầm gừ.

      Đêm đen như mực, ánh đuốc bập bùng phản chiếu mặt người khi tỏ khi mờ, mặt ai nấy lúc này đều vụt qua tia kinh hãi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Rơi xuống vực




      “Thấy chưa, đó là tiếng sói hú, nghe thanh , kiểu gì cũng phải có đến vài trăm con sói!” thong thả , dưới màn đêm nặng nề, ánh mắt quỷ quái, nụ cười khóe môi mang ý vị sâu xa, khó đoán.

      Ta cầm quải trượng, đập mạnh lên người , lạnh lùng : “Câm miệng!” Đến lúc này mà vẫn quên gây rối.

      “Đừng nghe lung tung, ở đây lấy đâu ra sói, cùng lắm chỉ có vài con thôi, chúng ta chẳng lẽ lại sợ đám súc sinh đó hay sao?” Ta bình tĩnh .

      Mọi người nghe thấy thế, nỗi sợ trong lòng tạm thời tiêu tan. Bọn họ đều là người từng trải, mấy con sói hoàn toàn chẳng có gì đáng phải bận tâm.

      Đoàn người chúng ta vào trong Quỷ Bảo, cắm đuốc xuống đất.

      Dịch Thập Lục lao vào giữa bóng đêm, cao giọng hét: “Ban Nhược Khanh được đưa đến, còn mau giao Lam nương ra đây!”

      Lúc này ta mới biết, gã tặc nhân râu ria xồm xoàm kia có cái tên văn nhã đến thế - Ban Nhược Khanh. Kể ra, chuyến này từ đầu ta để tâm, mọi chuyện lớn đều giao cho Dịch Thập Lục và Lam Nhạn, ngay cả tên của gã tặc nhân cũng chẳng thèm hỏi.

      giang hồ, thiếu gì những hiệp khách kiệt xuất, đương nhiên, cũng chẳng thiếu những kẻ nổi danh ác độc.

      Ban Nhược Khanh chính là kẻ thuộc vế sau. Nghe , năm mười lăm tuổi, mình kiếm thách thức liền mấy môn phái, diệt hàng trăm kẻ địch, nhất kiếm thành danh.

      Nghe , để có được ngôi vị chưởng môn, khi sư diệt tộc, giết cả sư phụ của mình.

      Nghe , phong lưu thành tính, dưới mười tiểu thư khuê các và giang hồ hiệp nữ chết trong tay , đương nhiên, phải giết họ, mà đám nữ nhân này ghen bóng ghen gió, đau khổ vì tình, tàn sát lẫn nhau, hoặc tự tìm đến cõi chết.

      Nghe ...

      Ta liếc nhìn Ban Nhược Khanh, nghĩ nực cười, kẻ thế kia mà cũng khiến nữ nhân ghen bóng ghen gió ư? Có phải đám nữ nhân đó mù hết cả rồi ? Hay là chưa thấy đàn ông bao giờ?

      Dịch Thập Lục vừa dứt lời, phía sau gò đất đen sì trông cứ như con sư tử ngồi trước mặt liền ra mấy bóng người. Trong đó, nữ nhân áo đỏ thướt tha chính là Lam Nhạn, thanh cương đao kề lên cổ bé.

      Lam Nhạn vừa trông thấy bọn ta liền lớn tiếng hét lên: “Bà bà, Thập Lục, mọi người mặc kệ ta, thể thả gã tặc nhân kia ra được.”

      Thở dài tiếng, ta nghĩ bụng: Nhạn tử à, sao ta có thể lo cho cháu!

      Ta khẽ nhíu mày, cũng nhiều lời với chúng, chỉ lạnh lùng : “Đổi người !”

      Bên kia lũ tặc nhân lạnh giọng quát: “Các ngươi thả trước!”

      Ta nhếch môi cười, “Sao lại thế được, các ngươi thả trước!”

      “Được, ta đếm , hai, ba, đồng thời thả!” Bên kia hét lên.

      “Cũng được!” Ta nheo mắt, nhìn số người bên kia, cho dù bọn chúng có giả trò, bọn ta vẫn có thể thắng được.

      !

      Hai!

      Ba!

      Ba tiếng trầm trầm vang lên, ta buông sợi dây dắt Ban Nhược Khanh, vậy mà vội ngay, mỉm cười nhìn ta, đôi mắt lạnh lùng mê hoặc lóe lên tia u hàn, “Gặp lại sau nhé, lão bà! Ồ, ! Có lẽ, chúng ta vĩnh viễn gặp lại nhau đâu!” đoạn, bước từng bước cực kì nho nhã bỏ , khó cho , toàn thân bị xích mà vẫn ung dung đến vậy.

      Ta đứng đó, nhìn Lam Nhạn thuận lợi quay về, trong lòng thở phào, sai Dịch Thập Lục bảo vệ Lam Nhạn cho tốt, giơ quải trượng lên lạnh lùng quát: “Mấy tên tặc nhân kia, được để kẻ nào chạy thoát!”

      Lam Nhạn được cứu, ta thể thả gã tặc nhân kia , Tây Giang Nguyệt chúng ta xưa nay làm việc chưa từng thất bại bao giờ.

      Ban Nhược Khanh nghe thấy thế, đột nhiên phi thân nhảy lên, tung mình đến chỗ đá cao, xếp bằng tròn ngồi xuống. ngồi mỏm đá nhìn ta, trong đôi mắt lạnh lùng mê hoặc lóe lên nụ cười khát máu.

      “Chỉ e kẻ nào chạy thoát được, phải là chúng ta!” lạnh lùng cười .

      Ta đương nhiên bận tâm đến những lời , chỉ huy mọi người tiến lên.

      Bên tai bỗng vang lên tiếng huýt sáo do Ban Nhược Khanh phát ra. Giữa đêm đen, tiếng huýt buông dài, cao vút, xen trong tiếng gió truyền mãi ra xa.

      Gió đêm sắc lạnh, dáng núi mơ hồ, ngoài Quỷ Bảo xộc lên hàn khí khiến người khác phải dựng tóc gáy.

      Đằng xa, chợt lên từng chấm đom đóm xanh lè, tản khắp xung quanh.

      Ta kinh ngạc trợn tròn mắt, phải đêm mùa hạ, đương nhiên có đom đóm. Đây chắc hẳn là mắt dã thú.

      Chợt nhớ lại vừa rồi Ban Nhược Khanh có tiếng sói, ta hề tin. Bây giờ, xem ra dối. Lũ sói này, hiển nhiên là do huýt sáo dẫn dụ đến.

      Mắt sói dày đặc, biết có tất cả bao nhiêu con, chậm rãi bao vây xung quanh khiến ai nấy đều thất kinh.

      Ta lại quay đầu nhìn qua, Ban Nhược Khanh và mấy tên tặc nhân biết trốn đâu. Cho dù chúng ta có hơn mười người, võ nghệ đều cao cường, nhưng muốn đối phó với mấy trăm con sói hoang cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

      ra, đám tặc nhân lựa chọn trao đổi người ở đây là sắp đặt sẵn cạm bẫy, muốn bọn ta tất thảy đều rơi vào bụng sói.

      “Bà bà, chúng ta làm sao bây giờ?” Lam Nhạn run giọng hỏi.

      Trong lòng ta thực ra cũng rất sợ, nhưng vẫn gắng gượng tỏ vẻ bạo gan, khẽ : “Đừng sợ, chúng ta có đuốc!” Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, mấy bó đuốc này thể chống cự được bao lâu, rồi đến lúc cháy hết.

      Đàn sói theo bước chân chúng ta, từng bước tiến lại gần.

      Đột nhiên, tiếng hú thị uy vang lên, con sói nhảy ra, há cái miệng đầy máu, lao về phía chúng ta.

      Dịch Thập Lục quát lên tiếng, trong chớp mắt, luồng ánh đao đột nhiên sáng lóe, kế đó là mùi tanh nồng. Thập Lục đâm kiếm vào họng sói, thuận tay hất nó ra. Đàn sói đổ xô vào, chia con sói bị thương ra ăn hết sạch.

      Mùi máu tanh càng kích thích bản tính khát máu của bầy sói hoang, con này nối tiếp con khác xông tới.

      Màn đêm ma quái, gió lạnh thê lương.

      Đây là trận chiến oanh liệt nhất mà ta từng gặp kể từ khi đến Tây Giang Nguyệt. Mà hơn hết đối thủ lại là đàn sói hung hãn.

      Chiến đấu đến sau cùng, ta cũng bị thương, toàn thân sức cùng lực kiệt. Còn đàn sói, sau khi bị chúng ta đẩy lùi thêm lần nữa, lại tiếp tục lăm le tấn công.

      Làm sao bây giờ?

      Trong lòng ta hiểu , nếu dựa vào mấy người chúng ta, thể nào giết hết được lũ sói này. thể cứ kéo dài mãi được, nhất đinh phải giết sói đầu đàn mới có thể đánh bại chúng.

      Ý niệm vừa xuất , ta liền nghe thấy con sói trong đàn ngẩng đầu ưỡn ngực hú dài, nó cao và khỏe hơn những con sói khác, trước ngực còn có túm lông trắng, cực kì nổi bật.

      Đây chắc chắn là sói đầu đàn.

      Ta sợ con sói này vào đàn tìm được nữa, đột nhiên tung mình nhảy lên, lao vào giữa đàn sói, thân thủ nhanh nhẹn trong gió như tên rời dây cung, mang khí thế như sấm chớp đánh vào sói đầu đàn.

      Cú đánh này, ta thề đạt mục đích quyết bỏ cuộc. Bởi lẽ ta biết, nếu cú đánh này thể giết chết sói đầu đàn, nó tất lẩn vào trong đàn, khi đó, ta muốn tìm nó lại càng khó hơn.

      Tính mạng mấy người chúng ta, lúc này đều gắn liền với cú đánh của ta. Cho nên, cú đánh này, ta dùng toàn lực. Thế nhưng, sói đầu đàn dẫu sao cũng giống với những con sói thông thường khác, cực kì giảo hoạt. Trông thấy ta tấn công trực diện, nó liền trốn nhanh như ma quỷ.

      Ta nhảy cái, đặt mình vào giữa đàn sói. Sau lưng xộc mùi tanh, con sói nhảy đến bên cạnh ta, móng vuốt sắc lạnh đặt lên vai ta, há miệng dữ dằn cắn về phía ta.

      Ta khom người, tránh được cú tập kích của con sói, quải trượng trong tay lại đập về phía sói đầu đàn. Ta sao có thể buông tha cho nó được!

      Chỉ nghe “bộp” tiếng vỡ xương, long đầu quải trượng đập trúng đầu sói đầu đàn.

      Máu bắn tung tóe, mùi tanh xộc vào mũi.

      Thành công rồi! Sói đầu đàn bị đánh trúng, nhưng vẫn chưa chết ngay, lại còn hú gọi đàn sói lao về phía ta.

      Ta lùi ra sau hai bước, dưới chân đột nhiên trống rỗng.

      Khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Dịch Thập Lục vang lên từ xa, kế đó, bóng người nhanh như chớp lướt qua. Thân hình đó vượt qua đàn sói, tay đỡ lấy eo ta, tay kia cầm kiếm đâm cái, trường kiếm phát ra kình lực sắc bén, đâm mạnh vào bụng con sói ngay trước mặt.

      Mọi thứ trước mắt đều nhanh như chớp.

      Ta và Dịch Thập Lục ôm nhau rơi xuống.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Lột xác




      ra chỗ này ở gần mép vực, đêm khuya tối tăm, ta hề phát ra. Gió thổi ù ù bên tai, cao vút như tiếng sói tru.

      thực tế, quả thực có tiếng sói tru, mấy con sói thu thế kịp, cũng rơi xuống vực.

      Trong đêm tăm tối, ta nhìn Dịch Thập Lục gần trong gang tấc mỉm cười. Ta ngờ, gã Thập Lục vẫn luôn theo bên cạnh mình lại có thể màng đến an nguy của bản thân mà cứu ta.

      Ta biết nụ cười của mình chẳng đẹp đẽ gì, nhưng dưới ánh trăng mờ, ta dường như thấy mặt Thập Lục đỏ lên, tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

      “Thập Lục, biết cái vực này sâu bao nhiêu, nếu chúng ta chết ở đây, ngươi có hối hận vì cứu ta ?” Ta nhướng mày hỏi.

      !” Dịch Thập Lục kiên định .

      Thân hình bỗng xoay vòng giữa trung, tay ôm eo ta, tay kia bám vào dây leo vách núi. Lực đạo rơi xuống rất mạnh, dây leo giữ nổi, lập tức đứt rời, cứ thế lặp lặp lại, đến sau cùng khi chúng ta rơi xuống, thế rơi giảm rất nhiều.

      Khi sắp sửa rơi xuống đất, cánh tay Thập Lục đột nhiên ôm chặt, đỡ cho ta rơi mặt đất. tay ôm ta vào lòng, lăn nhanh dưới đất.

      Ta có phần hoa mắt chóng mặt, cuối cùng khi dừng lại, ngoại trừ đau đớn vì chấn động và va chạm ra, toàn thân ta hề bị thương.

      ngờ, những mỏm đá sắc nhọn và bụi gai có thể xuyên thủng người kia đều buông tha cho ta, phải bởi ta may mắn, mà bởi vì ta được che chở.

      Khi lăn, ta được Thập Lục ôm chặt trong lòng, chính che chắn hết những mỏm đá sắc nhọn và bụi gai cuồng loạn kia cho ta.

      “Thập Lục, ngươi sao chứ?” Ta run giọng hỏi, nhìn chăm chú.

      “Đường chủ, tôi sao!” khẽ , bị ta nhìn đến mức có phần mất tự nhiên. Lúc này ta mới nhận ra, mình vẫn giữ nguyên tư thế nằm bò người , khoảng cách giữa hai người gần sát, hơi thở cùng hòa quyện trong màn đêm. Mắt Thập Lục dường như phát sáng rừng rực.

      Ta vội bò dậy, dìu đứng lên.

      “Sói đầu đàn chết, những con sói còn lại như rắn mất đầu, cho dù tấn công cũng còn quy củ, người của chúng ta chắc gặp nguy hiểm nữa.” Dịch Thập Lục khẽ .

      Ta gật đầu, kì thực giờ ta lo cho họ, mà lo cho hai người chúng ta. Bọn Ban Nhược Khanh trốn trong bóng tối, biết chúng ta rơi xuống vực, chắc chắn buông tha. Bên tai vang lên tiếng nước chảy vào vách núi, ta nheo mắt nhìn kỹ phát ra sơn động. Sơn động này rất kín đáo, cửa vào tựa như khe đá.

      Ta dìu Thập Lục vào động, tìm ít củi khô nhóm lửa. Ánh lửa bập bùng soi chiếu, sơn động này bên ngoài hẹp, bên trong rộng, lạnh lẽo và ẩm ướt. Dìu Thập Lục đến ngồi trước đống lửa, mượn ánh lửa, ta nhìn quần áo người Thập Lục bị đá nhọn cào rách te tua và toàn thân đầy máu, ta thấy sống mũi mình cay cay, trước mắt như nhòe .

      Ta cởi áo ra, nhổ hết gai và đá nhọn người , đắp thuốc kim sang rồi dùng vải băng lại. Tuy có vài vết thương nhưng may mà chỉ bị ngoài da. Chẳng bao lâu sau, Thập Lục bèn : “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!”

      Ta gật đầu, nếu đợi đến mai, biết xảy ra chuyện gì. Ta đứng dậy, dập lửa trong động. Lúc này, trời tờ mờ sáng. Khi định cùng Thập Lục ra ngoài, ta liền nghe thấy từ xa vang đến tiếng bước chân.

      Ta giật mình, bọn chúng tìm đến đây. Nếu là người của mình, nhất định họ gọi tên chúng ta.

      “Bà bà, bà đợi trong này đừng manh động, để tôi dẫn bọn chúng ra xa, nếu , bọn chúng phát ra thạch động này mất.” Thập Lục khẽ .

      “Phát ra sao? Chúng ta đánh ra ngoài!”

      được, giờ chúng ta phải đối thủ của bọn chúng, để tôi dụ bọn chúng ra xa. Lát nữa bà bà ra sau.” Thập Lục xong, liền mặc cho ta ngăn cản, lặng lẽ xông khỏi thạch động.

      Trong đêm tăm tối, ta thấy tiếng người theo Thập Lục xa dần.

      Xuyên qua khe hở của đám dây leo che kín cửa động, ta nhìn ra ngoài. Bầu trời màu trắng sáng, nhưng trong rừng sâu vẫn xanh ngắt màu. Ta chậm rãi ra khỏi động, trong lòng lo lắng cho Dịch Thập Lục, liền tung mình nhảy lên cành chạc ba trước mặt, nhìn ra phía xa, thế nhưng, rừng sâu núi xa, Dịch Thập Lục và đám người đuổi theo mất dạng.

      Ta khẽ than tiếng, liền nhảy xuống khỏi cành cây. Ta vừa động đậy, sau lưng liền có tiếng sột soạt, bóng người từ khoảnh rừng sau lưng đuổi theo.

      Ta biết vì sao ở đây vẫn có người, biết có đông , võ công thế nào, càng tham đấu với bọn chúng, liền tung mình nhảy lên, chui vào trong rừng.

      Ta vươn người bám vào cành cây, xuyên qua rừng, băng qua đỉnh núi hiểm trở, kẻ sau lưng vẫn bám sát rời. Lúc này, trời sáng , trước mặt bỗng ra thung lũng, có dòng nước chảy qua, bên bắc cây cầu độc mộc.

      Ta tung mình nhảy xuống, bên dòng suối, cởi bộ quần áo màu xám rách nát người ra, may mà bên trong vẫn mặc bộ quần áo thiếu nữ. Ta lại gỡ mặt nạ mặt và tay ra, khẽ ấn lên long đầu quải trượng, tiếng cơ quan khẽ vang lên, long đầu liền co vào trong, quải trượng liền trở thành cây côn gỗ. Ta đặt côn gỗ bên cạnh, cất giấu hết quần áo vừa cởi ra. Giơ tay qua đầu, ta cho bộ tóc giả màu trắng vào trong tay áo.

      Bên suối, soi mình cạnh dòng nước, ta chuyển sang bộ dạng khác.

      Áo vải váy lụa, tóc đen buông dài hơi sức đâu mà chải đầu nữa, ta cởi tất, ngâm đôi chân trần xuống nước, lại nhúng ướt mái tóc đen, làm bộ gội đầu bên suối.

      Mọi thứ vừa mới xong xuôi, chỉ nghe thấy trong khoảng rừng sau lưng có tiếng tà áo lay động cành cây, ba người bay qua. Người dẫn đầu chính là Ban Nhược Khanh, tung mình nhảy đến bên suối, động tác nhanh như cắt trèo lên cây cầu độc mộc.

      Khinh công của cao như vậy, nếu vừa rồi phải vì bị rừng rậm ngăn cản, có lẽ, ta bị đuổi kịp từ lâu.

      Đột nhiên, dừng chân cầu độc mộc, quay đầu nhìn về phía ta. Trong thung lũng sương sớm mịt mờ, hàn ý từ đôi mắt xuyên qua màn sương, rọi thẳng vào phế phủ.

      “Này, tiểu nương, có thấy lão bà bà chạy qua đây ?” người bên cạnh Ban Nhược Khanh hỏi.

      Ta hất mái tóc ướt sũng lên, nước bắn tung tóe, quay đầu cười duyên dáng: “Các ngươi là ai, đuổi theo lão bà bà nhà người ta làm gì, chẳng lẽ phải lòng lão bà bà?”

      ngẩn người nhìn ta, cao giọng hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi có trông thấy ?”

      Ta cười khúc khích: “Thấy sao, thấy sao, tại sao ta phải cho các ngươi?” Ta vừa , vừa giơ tay vắt nước tóc.

      Giữa thung lũng rộng rãi, càng tôn lên thanh trong trẻo của ta.

      rất lâu được dùng giọng của mình để chuyện, giọng khi đóng giả làm lão bà bà khàn khàn khó nghe, cực kì khó chịu. Được dùng giọng của mình, cảm giác thoải mái.

      “Này, tiểu nương kia, sao lại tinh nghịch thế, chúng ta chỉ hỏi ngươi có trông thấy lão bà bà hay , sao ngươi lại nhiều chuyện thế hả?” kẻ khác hình như được tốt tính cho lắm, nổi cáu rồi.

      Ta ngắt mấy đóa hoa trắng từ bụi cỏ sau lưng, thả xuống suối, nhìn chúng trôi dòng nước, giống như chuỗi trân châu. Thế rồi ta giơ chân đạp xuống nước, nước bắn tung tóe, hoa trắng xếp thành hàng lập tức bị nước cuốn . Thấy ta chơi đùa rất vui vẻ, Ban Nhược Khanh cuối cùng cũng nhẫn nhịn được nữa.

      giơ tay ngăn cản hai người bên cạnh, đứng cầu độc mộc, lặng lẽ nhìn ta hỏi: “Tiểu nương, xin hỏi có thấy lão bà bà , chúng ta tìm bà ấy có việc. Xin tiểu nương cho biết bà ấy đâu rồi?”

      Ta cầm hòn sỏi lên, nheo mắt ngắm, cổ tay khẽ vung, hòn sỏi liền bay ra, mặt nước bỗng gợn lên những vòng sóng nối tiếp nhau. Ta cũng nhìn , mỉm cười : “Trông ngươi như thể dã nhân, nhưng thái độ vẫn tốt, để ta cho ngươi biết nhé. Đúng là ta trông thấy lão bà bà, về phía đông thung lũng.”

      “Đa tạ!” Ban Nhược Khanh hờ hững , men theo cây cầu độc mộc đưa hai người đuổi theo về phía đông.

      Ta thè lưỡi, xì, lại còn đa tạ!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Gặp gỡ




      Nếu biết ta chính là lão thái bà đó, biết cảm thấy thế nào, có điều, ta chẳng hứng thú gì với cảm nhận của gã rậm râu đó. Nhìn ba người bọn chúng qua cây cầu độc mộc, thi triển khinh công bay về phía đông thung lũng, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt của ta.

      Ta đứng dậy, giày tất vào, men theo thung lũng tiến về phía tây. Trong lòng lo lắng cho Dịch Thập Lục, có điều đợi đến khi ta leo lên vách núi, cũng thấy cậu ta. Dịch Thập Lục là ám vệ thân cận của ta, nhưng công phu của thực cao, năm xưa khi phụ hoàng phái đến làm hộ vệ cho ta, ta còn bằng lòng lắm. Ta còn oán trách phụ hoàng sai người như thế đến, rốt cuộc là để bảo vệ ta, hay để ta bảo vệ ? Có điều, theo ta lâu như vậy, có ưu điểm chính là vận khí tốt, lần nào trong gang tấc cũng thắng được đối thủ, chưa bao giờ bị thương, ngoại trừ tối qua.

      Ta chỉ đành quay về An trấn, vào cửa hàng thay quần áo, tiếp tục đóng giả thành bà bà, chống quải trượng quay về khách điếm.

      Lam Nhạn và hai hộ vệ của Tây Giang Nguyệt vẫn ở đó, bọn họ hề hấn gì, chỉ bị thương .

      “Bà bà, bà sao chứ?” Lam Nhạn thấy ta quay về, liền lo lắng hỏi.

      Ta cười hiền từ, xoa đầu bé, chậm rãi : “Bà bà sao, con phái người tìm Thập Lục , cậu ta bị thương rồi!” Nếu có ngày, Lam Nhạn biết ta chính là tiểu công chúa chơi với bé từ , biết phản ứng ra sao.

      Lam Nhan gật đầu : “Dịch hộ vệ về, vừa rồi thấy bà bà chưa về, lại dẫn người tìm. Con sợ bà bà về khách điếm tìm chúng con, cho nên mới ở lại đây đợi, để con sai người truyền tin, bảo bọn họ quay về.”

      Ta gật đầu, Lam Nhạn quay người ra.

      Khi Thập Lục quay về, người vẫn mặc chiếc áo bị gai và đá cào rách đó, cánh tay và đùi vẫn còn băng vải mà ta quấn sơ sài. Đêm hôm đó, ta chưa kịp nhìn kỹ thương thế của Thập Lục, bây giờ xem lại, vết thương rất nặng.

      “Thập Lục, ngươi sao rồi?” Ta chau mày hỏi.

      “Tôi sao, đường chủ sao là tốt rồi!” Dịch Thập Lục khẽ , thân hình bỗng loạng choạng.

      Ta vội tiến lên đỡ , sai người kiểm tra lại vết thương người lượt, lúc này mới hay, trước ngực có chỗ bị mỏm đá đâm vào rất sâu, gần chạm đến tim phổi, suýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà đêm qua ta lại cứ tưởng chỉ là vết thương ngoài da.

      “Bị thương nặng thế này, sao sớm! Thực ngươi coi trọng tính mạng của mình sao? Rốt cuộc ngươi là hộ vệ của ta, hay coi ta là mẹ ngươi, sao lại khiến ta lo lắng vậy hả?” Ta bực bội , vừa quở trách Thập Lục, vừa sai người đắp thuốc kim sang cho , băng bó lại vết thương.

      Thập Lục cúi đầu, mặt hơi đỏ, giọng thanh nhã : “Về sau thuộc hạ để bà bà phải lo lắng nữa.”

      Ta lườm cái, chau mày : “Ban Nhược Khanh bỏ trốn, nhiệm vụ áp giải lần này coi như thất bại. Nơi này cách Túc Châu cũng còn xa nữa, chi bằng chúng ta gặp chủ thuê, tình thôi!” Tuy Tây Giang Nguyệt chúng ta toàn làm việc giúp người, nhưng giúp được đến nơi, cũng nhất định phải đến cho .

      thực, trong lòng ta cũng có phần bực bội, từ khi xuất giang hồ đến nay, ta chưa từng thất bại như thế này bao giờ, đây xem như lần đầu tiên.

      Gã Ban Nhược Khanh kia, ta nhớ mặt gã rồi.

      ***


      Túc Châu.

      Những năm gần đây, Nam Bắc Triều và Tây Lương quan hệ hữu hảo, Túc Châu thiên về phương bắc, có nhiều người Bắc Triều và Tây Lương làm ăn buôn bán ở đây, dần dần trở nên tạp cư.

      Trong số những nữ nhân qua lại phố, thỉnh thoảng thấy vài ba người ăn vận kiểu Bắc Triều. Phục sức của Bắc Triều tuy có phần phức tạp, nhưng trông vừa hoa mỹ, lại rất đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nên kìm được ngắm lâu chút. bên cạnh, hai mắt Lam Nhạn phát sáng, kinh ngạc than: “Bà bà, phục sức Bắc Triều đẹp quá! Con có thể mua bộ mặc thử ?”

      Ta chau mày, ho tiếng : “ được!”

      “Chỉ mặc thử thôi mà! Cũng có tốn nhiều tiền lắm đâu?” Lam Nhạn làm nũng .

      Ta khàn giọng đáp: “Nhạn tử, Tây Giang Nguyệt chúng ta đúng là thiếu tiền, nhưng con đừng quên, con là người Nam Triều!”

      “Ai quy định người Nam Triều thể mặc quần áo Bắc Triều?” Lam Nhạn vẫn phục, chu môi nhõng nhẽo.

      Ta chau mày, lạnh lùng nhìn vòng các thị vệ xung quanh, thấy bọn họ ai nấy đều nhìn Lam Nhạn ủng hộ, như thể ta là người thấu tình đạt lý vậy. Lam Nhạn mới đến Tây Giang Nguyệt chưa lâu, vậy mà các hộ vệ này cực kì ái mộ.

      “Thôi được! Nếu Nhạn tử muốn mặc như thế, mua bộ !” Ta chậm rãi .

      Lam Nhạn được ta gật đầu, mừng rỡ nhảy lên. Trông thấy bên đường có tiệm quần áo, liền lao vào trong. Chẳng mấy chốc bé bước ra, mặc phục sức Bắc Triều.

      Lam Nhạn vốn xinh đẹp, khi mặc phục sức Bắc Triều lại càng hoa mỹ. bé mặc bộ quần áo này, là tuyệt mỹ. Trang sức tinh xảo đầu đính kèm chuỗi hạt ngọc, áo ngoài màu tím sáng, may sát người càng tôn lên vẻ yểu điệu của bé, bên dưới là váy xếp nếp màu hồng, eo thắt chiếc đai vàng thêu hoa màu đỏ.

      “Đẹp ?” Lam Nhạn dang hai tay, xoay vòng giữa phố, ánh mắt như thể vô tình liếc về phía Dịch Thập Lục.

      Thôi được rồi, tuy là nữ nhân, nhưng ta thừa nhận mình cũng cảm thấy choáng ngợp. Đúng là rất đẹp, đám hộ vệ nhìn đến ngơ ngẩn.

      Trong lòng ta có phần thoải mái, ta chợt hiểu, vừa rồi vì sao ta lại cho Lam Nhạn mua quần áo Bắc Triều. Bởi lẽ, kì thực ta cũng rất muốn mặc, nhưng lại thể mặc được.

      Ta ghen tị với Lam Nhạn quá!

      Có điều, dù có muốn đến đâu ta cũng thể mặc được, chỉ đành đè nén niềm thôi thúc trong lòng, nhìn Lam Nhạn gật gật đầu.

      “Có đẹp ?” Lam Nhạn hỏi lần nữa, lại lén nhìn Dịch Thập Lục.

      Trong lòng ta chợt động, xem ra Lam Nhạn có ý với Thập Lục.

      “Đẹp quá, đẹp quá!” Đám hộ vệ của Tây Giang Nguyệt gật đầu lia lịa.

      Dịch Thập Lục đứng lặng phố, đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía trước, dường như hoàn toàn hề để ý đến cảnh náo nhiệt bên này.

      “Thập Lục, Nhạn tử mặc bộ quần áo này có đẹp ?” Ta nheo mắt hỏi.

      Thập Lục quay đầu ngước mắt, lạnh nhạt nhìn lướt qua lượt, : “Cũng... bình... thường... thôi!”

      ngắt từng chữ , thanh rất nhàng, hoàn toàn phù hợp với khung cảnh náo nhiệt này. Dịch Thập Lục mặc áo đen, trông cũng thanh nhã điềm đạm đến cực điểm. yên lặng như thế, mang khí chất nho nhã của quý công tử.

      Ta có phần biết phải sao, Lam Nhạn vốn xinh dẹp, mặc bộ quần áo này lại càng yểu điệu thướt tha, vậy mà lại chỉ bình thường thôi. Hơn nữa, như thế trước mặt Lam Nhạn, chẳng biết ý tứ gì cả.

      Ta nhấc long đầu quải trượng lên gõ xuống đất, cười : “Tiểu tử ngốc!”

      Dịch Thập Lục ngước mắt nhìn ta, chậm rãi : “Vốn dĩ là thế mà!”

      Cũng biết Lam Nhạn vốn đẹp, hay là ngốc nghếch, tóm lại, ta rất đau đầu. ngờ Thập Lục hay xấu hổ cũng có thể ra những lời như vậy. Tiểu tử này đúng là ngốc hết thuốc chữa.

      Ta lại nhìn Lam Nhạn, khuôn mặt bé xinh đẹp trắng bệch như tuyết, bé ủ rũ đứng đó, lời.

      Đúng vào lúc tình hình trở nên khó xử, bỗng nhiên thấy có tiếng vó ngựa vang phố, đoàn người ngựa phi nhanh về phía bên này.

      Hôm nay trời đẹp lắm, mặt trời trong mây đen, gió tây phần phật.

      Người cưỡi con ngựa đầu trông cực kì nổi bật, thân mặc áo tím, đầu tóc cài lại, để xõa tùy ý, trông vô cùng ngang ngược.

      Ta ở Nam Triều rất ít khi trông thấy có người ăn mặc kiểu ngang tàn như vậy, khỏi nhìn lâu chút, điều kì lạ là, người này trông hề già, bộ dạng chỉ chừng bốn mươi tuổi, nhưng đầu tóc bạc trắng hết. Ta gần như có phần nghi hoặc, mái tóc trắng đầu ông ta cũng giống tóc đầu ta, chỉ là giả mà thôi, nhưng xem ra phải vậy.

      Con ngựa lao nhanh qua bên cạnh chúng ta, mang theo cơn gió lạnh lùng.

      “Bọn họ là ai vậy, khí thế mạnh quá!” hộ vệ đợi đám người kia qua, khẽ hỏi.

      Ta gõ quải trượng, khàn giọng : “Nơi này gần cả Bắc Triều và Tây Lương, có lẽ là người Bắc Triều hoặc Tây Lương. Chúng ta nên gây chuyện, mau gặp chủ thuê hơn! Lam Nhạn, địa điểm hẹn giao người ở đâu?”

      Lam Nhạn khẽ : “Ở Phong Vân lầu.”

      Ta gật gật đầu, : “Mau thôi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :