1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm tú kỳ bào II:Thế thân - Chu Nghiệp Á (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 24: Tiếng bước chân giữa đêm khuya

      Tới khi Lâm Hàn mở cửa lao ra hành lang yên tĩnh trở lại. Lý Ảnh cũng chân trần đứng ngay trước cửa, nhìn bộ dạng còn chưa hết hoang mang.

      Cánh cửa phòng bà Tố Lan chỉ khép hờ, còn chủ nhân của nó ngồi co sát vào góc giường run lên cầm cập. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn tường, Lâm Hàn nhìn thấy khuôn mặt mẹ nuôi trắng bợt như còn màu máu, vài lọn tóc ướt đầm bết trán, che phủ lên đôi mắt bất an, chiếc áo ngủ cũng ướt dính vào cơ thể, biết bà run dữ dội như vậy là vì lạnh hay vì sợ.

      sàn nhà, chiếc đèn bàn màu xanh nhạt bị vỡ tan, mảnh vụn văng khắp xung quanh. Lâm Hàn tránh những mảnh thủy tinh, khẽ khàng đến bên giường kéo chiếc chân bà Tố Lan ôm trong lòng ra, sau đó ôm lấy hai vai bà, nhàng vỗ vỗ vào lưng an ủi: “Mẹ nuôi, đừng sợ, sao rồi”.

      Lý Ảnh thấy bà Tố Lan có chuyện gì bèn quay về phòng giày, đồng thời lấy cho Lâm Hàn đôi dép.

      Đèn tròng phòng khi đó được bật cả lên, lão phu nhân biết chuyện cũng đến nơi. Khi tất cả mọi người vây quanh bà Tố Lan, Lâm Hàn lén nhìn sang Lý Ảnh: Các nét khuôn mặt tinh tế, trông xinh đẹp như tiểu thư khuê các, năng nhàng, người con như vậy chắc người đàn ông nào gặp cũng đều thích ngay. Thế nên vì sao “ ấy” lại bỏ rơi ta mà chạy theo người khác nhỉ? Là vì tình đủ mạnh hay có quá nhiều cám dỗ?

      Lý Ảnh đứng trước tủ lấy quần áo cho bà Tố Lan thay, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ngay ánh mắt dò xét của Lâm Hàn, bèn cúi xuống tránh cái nhìn đó rồi ngồi xuống phía trước giường bà Tố Lan, nhàng : “Dì à, chúng ta thay quần áo ra nhé, cứ để như vậy bị lạnh đấy”.

      Mẹ Thanh Lâm cởi áo ngủ ra cách máy móc, khi cởi đến chiếc cúc thứ hai đột nhiên giật phắt chiếc chăn rồi bịt lấy hai tai như bị tâm thần, sau đó lắc đầu điên loạn: “Tiếng giày cao gót, tiếng giày cao gót, ta lại đến rồi, lại đến rồi, ta là ai vậy?…”.

      “Đâu nào, đâu…”, Lâm Hàn định phủ nhận cũng nghe thấy quả là có tiếng “cộc cộc” vang lên ở hành lang. Tất cả mọi người trong nhà họ Hà đều ở đây rồi, vậy tiếng bước chân đó là của ai? Trừ bà Tố Lan, những người có mặt trong phòng bỗng dưng đều bất động hệt như bị trúng đòn điểm nguyệt.

      Cuối cùng người bừng tỉnh đầu tiên lại là Lý Ảnh, lao ra ngoài cửa. Lâm Hàn cũng bám sát theo sau, tiếng bước chân biến mất, hành lang trống tênh có bất cứ thứ gì. Hai người quay sang đưa mắt nhìn nhau, ngấm ngầm thở phào tiếng.

      “Két”, cánh cửa sổ ở đầu cầu thang bất thần mở ra, cái bóng màu trắng giống hệt như hình nhân bằng giấy bay xuống.

      Hai người hẹn mà cùng lúc chạy ra phía đó. Vì nhà ít người, bên trong tòa biệt thự rộng lớn đó được lắp rất nhiều đèn, nghe cũng là do người biết về thuật phong thủy khuyến cáo nên làm như vậy để xua đuổi tà ma. Bình thường Lâm Hàn vẫn cảm thấy ngoài việc nhiều đèn sáng hơn chút ra, cũng chẳng có tác dụng đặc biệt gì. Tuy nhiên lúc này đây mới thấy nó có tác dụng hiệu quả. chống tay lên bậu cửa sổ, thò hẳn đầu ra bên ngoài nhìn xuống dưới – bồn hoa bên dưới hoàn toàn có thứ gì khác lạ, mặt cỏ lẫn bồn hoa đều có dấu vết bị giẫm lên. Lẽ nào nhìn nhầm? Nếu như có người ngã từ tầng xuống, thể biến mất nhanh như vậy được.

      Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy nơi mình bám tay vào dính nhơm nhớp, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy mùi tanh xộc vào mũi. giơ tay lên, hai bàn tay dính đầy máu tươi. Lý Ảnh đứng bên cạnh cũng giơ hai bàn tay dính máu lên nhìn, khuôn mặt trắng nhợt ra vì sợ hãi.

      Vì bàn tay hề có cảm giác đau nên có vẻ như đó là máu dính bậu cửa sổ. Lâm Hàn cúi xuống nhìn, quả nhiên đó còn hai vệt máu kéo dài. Mặt sàn ngay bên dưới cửa sổ có đôi giày cao gót màu trắng, mặt da trắng tinh như tuyết hề vương vết máu nào, song ở phía sau lại có dãy vết giày mờ mờ màu máu. Lâm Hàn cầm chiếc giày lên rồi đặt lên vết giày – gần như hoàn toàn trùng khớp, dưới đế giày vẫn còn lưu lại chút máu tươi.

      Nhưng còn người đâu? Vì sao vừa nhảy xuống mất hút luôn rồi?

      “Đừng có đến đây”, tiếng thét của bà Tố Lan lại vang lên trong phòng.

      Liền ngay sau đó là tiếng động lớn cũng ở hướng đỏ. Lâm Hàn và Lý Ảnh vội vàng quay trở lạ, chỉ thấy lão phu nhân ngã song soài đất, còn bà Tố Lan giơ cao chiếc đế quả cầu thủy tinh trong tay, khi nhìn thấy hai người bọn họ liền chỉ ra đằng sau với vẻ khiếp sợ, lắp bắp : “Đằng sau… đằng sau… Thanh… Lâm, vì sao con bé lại biến thành như vậy chứ? , , nó phải là Thanh Lâm của nhà chúng ta, đứa con đáng thương của tôi!”.

      Khi Lâm Hàn quay lại, thấy Lý Ảnh nằm ngất lịm mặt đất.

      bức hình cao bằng người biết từ khi nào được dán tường: Trong bức hình là Thanh Lâm ngã nền tuyết, mái tóc dài xõa ra chiếc gối dính đầy vết máu, máu vẫn ngừng phun ra từ vết cắt cổ, song khuôn mặt ấy lại là nụ cười sung sướng.

      Lâm Hàn còn có đủ thời gian để nhìn cho kỹ, vội vàng đỡ lão phu nhân dậy rồi để bà ngồi tựa vào thành giường, sau đó lấy liều thuốc cấp cứu ở tủ đầu gường cho bà uống và lập tức gọi hộ lý riêng cho lão phu nhân đến lo liệu giúp.

      Khi Lâm Hàn sắp xếp xong tất cả, đồng hồ chỉ ba giờ sáng. lại bảo chú Vương tìm kiếm xung quanh biệt thự lần nữa, song vẫn phát ra dấu vết khả nghi nào. Tất cả những chuyện đó xảy ra thần biết, biến mất quỷ hay.

      Lý Ảnh tỉnh dậy trước, ngồi ôm gối ở đầu giường.

      Vì quá sợ hãi nên khuôn mặt vốn trắng nhợt của càng còn chút sắc hồng nào, nhìn vào trông mỏng manh như người bằng pha lê vậy, khiến cho người ta thương xót. Lâm Hàn đột nhiên nghĩ đến Đường Triêu: người con như vậy vốn sinh ra để cho người ta thương rồi, thảo nào mà ngay cả khi Lý Ảnh phát điên, Đường Triêu vẫn cứ chăm sóc ân cần suốt hai ba năm thể nào từ bỏ.

      Vì sao khi nhìn thấy bức hình đó, cả lão phu nhân, mẹ nuôi và Lý Ảnh đều có phản ứng kinh hoàng như vậy? Dù rằng trông nó cũng máu me đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bức vẽ thôi, làm gì đến mức…

      “Chắc chắn là nghĩ vì sao ba người chúng tôi khi nhìn thấy bức vẽ đó lại sợ tới mức đó đúng ?”, Lý Ảnh đột nhiên lên tiếng , sau đó đứng dậy chân trần đến bên bệ cửa sổ, đưa tay lên chạm vào chiếc chuông gió pha lê treo đó. Tiếng chuông gió trong veo vang lên trong đêm khuya thanh vắng, kính kính coong coong nghe như tiếng ngân nga khẽ khàng thuần khiết.

      Lý Ảnh nhảy lên ngồi bậu cửa sổ, tựa lưng vào bên rồi nhìn chiếc chuông gió, giọng nhanh chậm nghe như tiếng thầm: “Gian phòng này vốn được ấy chuẩn bị cho tôi, mỗi lần tôi đến đây chơi mà ở lại muộn thường ngủ lại trong này. Tôi từng hỏi ấy là tầng ba có nhiều phòng như vậy, vì sao cậu sắp xếp cho mình ngủ gần chỗ cậu, nhưng ấy tỏ ra rất ngang ngược, nhướng mày lên với dáng vẻ thiên kim tiểu thư cực kỳ ương bướng, bảo tầng ba là địa bàn của tớ, ai có thể xâm phạm được. Tuy nhiên mỗi khi tôi ở lại đây, thế nào ấy cũng xuống đây ngủ cùng, hai đứa giống như tôi bây giờ, mỗi đứa ngồi bên cửa sổ, sau đó ấy bắt đầu huyên thuyên. Thực ra ấy là đứa trẻ đơn, như năm mười tám tuổi ấy từng mình là đứa trẻ đơn ngậm chìa khóa vàng khi sinh ra vậy*. Khi đó chúng tôi vẫn còn quá trẻ, đều chưa biết đến mùi đời”.
      *Ám chỉ con nhà đại gia, sinh ra trong phú quý

      Lý Ảnh cách bình thản, song Lâm Hàn thể liên tưởng đến quyển nhật ký đó, buột miệng hỏi: “Hai người thực thân thiết với nhau như vậy à?”

      Lý Ảnh quay mặt lại, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt tra hỏi, sau đó đột nhiên bật lên tiếng cười mang vẻ mỉa mai, với Lâm Hàn bằng ngữ điệu hoàn toàn hợp với vẻ bề ngoài dịu dàng đó chút nào: “Xem chừng cũng biết số chuyện rồi”.

      Lâm Hàn cũng tới đó, đưa tay lên chạm vào chiếc chuông gió. nhìn ra bầu trời đen sẫm bên ngoài, thở tiếng dài thườn thượt: “Có lẽ những chuyện đó phá tan tành tình bạn mà hai người

      xây dựng bao nhiêu năm.”


      biết vì sao nhưng khi nhìn thấy ci6, tôi luôn có cảm giác nhìn thấy Thanh Lâm, hai người trừ đôi mắt ra có điểm nào giống nhau, nhưng lại đem cho người khác cảm giác rất giống nhau”, Lý Ảnh nhìn khuôn mặt xoay nghiêng của Lâm Hàn nghĩ chút rồi như tự giải thích cho mình, “Có lẽ là vì diện của ở đây, thấy gần gũi với mẹ con lão phu nhân như vậy, nên nó mang ý nghĩa thay thế tồn tại của Thanh Lâm, bởi vậy mới khiến tôi có cảm giác như vậy.”


      ta thực thông minh.Lâm Hàn nhìn khuôn mặt thanh tú của Lý Ảnh , nếu so sánh với Lý Ảnh Hà Thanh Lâm vẫn là đơn giản quá.


      Thấy Lâm Hàn phủ nhận, Lý Ảnh biết mình đóan đúng rồi nên cười cay đắng, nét mặt đầy vẻ buổn đau: “Thực ra tôi vẫn căm ghét chính bản thân mình, bức hoạ đó được vẽ rất , sai chút nào so vời với cảnh tượng ngày hôm đó chúng tôi nhìn thấy.”


      “Thanh Lâm bĩ người giết hại sao?” Lâm Hàn hỏi: “Vậy vì sao người nhà họ Hà lại với bên ngoài là Thanh Lâm chết vì tai nạn?”


      “Phải. Nguyên nhân .”


      Lâm Hàn hiểu: “ ?”


      “Có phát hung thủ ở trường, nhưng ta cũng chết, tự sát” Thần thái của Lý Ảnh trở lại bình thường, ba năm qua đây là lần đầu tiên đến chuyện này cách bình thản như vậy.


      ấy có quan hệ bình thường với hung thủ phải ? Thế nên nhà họ Hà mới giấu kín nguyên nhân của cái chết đó.”


      Lý Ảnh bật cười, mới đầu chỉ nhạng, nhưng càng về sau càng cười lớn, cứ cười như vậy cho tới khi lẫn cả tiếng khóc trong tiếng cười: “ có biết là ai giết ấy ? Là người của ấy, và cũng có thể là người của tôi.”


      Lâm Hàn nghe như sét đánh bên tai, thực này còn gây chấn động hơn việc chính Lý Ảnh ghiết chết Thanh Lâm vì ghen tuông. Trong nhật ký của Hà Thanh Lâm còn ghi lại bao nhiêu hồi ức ngọt ngào, sao chớp mắt ta có thể trở thành kẻ giết người được?


      ta là con trong gia đình, điều kiện cũng khá giả, hoàn toàn phải giết người vì tiền bạc: nếu như là vì tình , bọn họ cùng rủ nhau chết vì tình, là sao có chuyện ta giết Thanh Lâm trươc được? Lẽ nào do Thanh Lâm cứ bám riết quá? Nhưng khi đó hai người vẫn vui vẻ với nhau, ta chẳng có lý do gì để giết Thanh Lâm, với lại Thanh Lâm vốn kiêu ngoạ như vậy, dù có đến chết mà người kia từ chối ấy cũng bao giờ cố bám lấy làm gì. Tất cả sai lâm đều chỉ vì cố chấp, có rất nhiều thứ vốn thể nào giải thích bằng những lý lẽ thông thường được, lạ kỳ như vậy, quái dị đến vậy, những mưu đồ hiểm ác cứ xoay vần dứt. Người chết cũng chết rồi, mấy đời nhà họ Hà cũng vẫn bị bên ngoài đồn đaị. Thế nên mới tìm cách giấu nguyên nhân cái chết của Thanh Lâm”.


      Lâm Hàn cướp lời: “Mục đích của khi với tôi tất cả những chuyện này là gì?”


      “Tôi giết người, nhưng người vì tôi mà chết” , Lý Ảnh thôi cười nữa, nhìn Lâm Hàn tiếp: “Chẳng phải quen Đường Triêu hay sao? ấy cũng là người biết tất cả những chuyện này, vấn đề lớn nhất tồn tại giữa chúng tôi cũng liên quan mật thiết đến chuyện này mả.”


      Giọng Lý Ảnh thấp xuống, tay lại đưa lên chạm vào chiếc chuông gió pha lê. Trong thanh trong veo của chiếc chuông, Lâm Hàn nghe thấ tiếng Lý Ảnh thầm : “Thanh Lâm, cậu vẫn hận mình ư? Sao hôm nay lần đầu tiên mình tới nhà cậu mà xảy ra chuyện lạ kỳ như vậy? Là cậu muốn quay lại báo thù đúng ?”


      Thực Lâm Hàn cũng muốn kể hết với Lý Ảnh những chuyện quái dị xảy ra xung quanh mình, nhưng khi lời lên đến miệng vẫn kiềm chết được. người dù trông có cực kỳ lương thiện nhưng cũng thể nào lấy được tin tưởng của .


      Khoảng cách giữa người với người ràng có lúc ở rất gần, nhưng có lúc lại cách quá xa. Hà Thanh Lâm thực hiều Lý Ảnh chưa? Còn Lý Ảnh từng hiểu hết về Hà Thanh Lâm chưa? đột nhiên nghĩ tới Quý Giác- người bạn mà mới quan được năm, bản thân hiểu được về ấy mấy phần? Lâm Hàn nghĩ lại từng chút những lúc hai người ở bên nhau, mới phát ra mình chẳng hiểu được bao nhiêu. Vậy còn lúc nào cũng sẵn sàng phơi bày hết ruột gan, chẳng có chuyện gì là bí mật. Thực ra cũng chính vì bản thân chẳng có gì bí mật, bình thường tới mức vứt vào giữa đống người sao tìm thấy được.


      Tuy nhiên phạm vi tới đâu gọi là nhiều? Như thế nào được gọi là ít? vẽ ra cho mình vòng tròn, lại lại bên trong đó, càng nghĩ càng thấy nỗi thất vọng lớn hơn.
      Last edited by a moderator: 14/12/14

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 25: Lời cảnh cáo của Đường Triêu

      Mấy ngày tiếp theo đó dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhưng hễ đến tối là trong phòng Lâm Hàn lại xuất những thứ kỳ lạ, ví dụ như đột nhiên bị ngắt điện mà nguyên nhân, khi kiểm tra đường dây cũng thấy hỏng chỗ nào, ràng cánh cử đóng lại mà tự nhiên mở ra dù có gió, khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng lại luôn có cảm giác có người lại quanh mình, khi tỉnh giấc chẳng thấy gì… cứ vậy khiến cho ăn ngủ yên.

      Thời điểm đó cũng bắt đầu đến làm việc ở công ty của nhà họ Hà, suốt cả ngày tiếp xúc với những công việc khô khan vô vị nên người càng thấy ủ rũ vui. Ba trợ thủ đắc lực của lão phu nhân mỗi khi nhắc tới đều ra sức lắc đầu, lão phu nhân thấy vậy nên càng thất vọng về , thường tỏ vẻ bất lực biết phải làm thế nào. Thấy lão phu nhân như vậy, Lâm Hàn càng thể nhắc tới những chuyện cổ quái xảy ra quanh mình, sợ nếu những chuyện đó bị nghỉ là chỉ mượn cớ để làm việc.

      Lý Ảnh tạm thời ở lại nhà họ Hà, là muốn chăm sóc cho mẹ Thanh Lâm, lão phu nhân đương nhiên vui mừng kể xiết. Được mọt người thân quen chăm sóc, tinh thần của bà Tố Lan cũng khá lên nhiều. Thấy bọn họ hòa hợp với nhau như vậy, Lâm Hàn càng lúc càng cảm thấy xa lạ trong ngôi nhà đó. Hơn nữa đối với những chuyện kỳ lạ xảy ra, luôn cảm thấy dường như có người nào đó đứng trong bóng tối giám sát .

      Hôm đó, quả thực thể nào chịu nổi việc bị mấy người trong hội đồng quản trị nhìn mình bằng ánh mắt coi thường như nhìn đứa ngu si, Lâm Hàn quăng ngay bút rồi bỏ . thay bộ đồ văn phòng vốn luôn khiến cho có cảm giác căm ghét đó với tốc độ nhanh nhất, mặc áo phông quần bò vào, kéo kẹp tóc ra, lau sạch khuôn mặt được trang điểm hết sức cẩn thận, sau đó đeo cặp kính râm to đùng che gần kín hết nửa mặt lên.

      Lâm”, vừa mặc đồ xong ông Trịnh Phi gõ cửa.

      Lâm Hàn mở cửa văn phòng ra. Nhìn thấy cách ăn mặc đó của , Trịnh Phi lập tức chau mày. đợi ông ta lên tiếng, Lâm Hàn phụt ra chuỗi như thể súng liên thanh: “Tôi chịu đựng đủ rồi, quay về mà với Chủ tịch Hà của các người ấy, những công việc này Lâm Hàn tôi làm được, nếu bà ấy muốn tìm ai khác cứ việc mà tìm. Bà ấy yên tâm giao cho người ngoài, gây dựng tập đoàn nhà họ Hà đến mức này cũng quá đủ để an dưỡng tuổi già rồi, việc gì phải kiếm người về giơ đầu chịu báng. Bà vừa ý, tôi cũng chẳng thoải mái gì, ai nấy đều chán ngán để làm gì. Chú đừng nhìn tôi, nhìn tôi cũng chẳng có tác dụng gì, đừng là chín , có tới chín muôi con bò vào kéo lúc này tôi cũng thay đổi ý định đâu”.

      xong, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, Lâm Hàn chẳng buồn ngó ngàng gì tới Trịnh Phi mắt trợn tròn mồm há hốc nữa, đeo ba lô lên vai rồi ra khỏi công ty trong bộ dạng cực kỳ lưu manh.

      ra khỏi công ty rồi song lại biết đâu, Lâm Hàn đột nhiên nhớ tới Đường Triêu, nên quyết định đến tìm .

      Nhìn Đường Triêu có vẻ như tinh thần của được tốt lắm, người cũng gầy nhiều. Bộ đồ trắng kiểu đời Đường mặc trông rất hợp với cửa hàng đồ cổ của . Thấy bộ dạng của Lâm Hàn như vậy, Đường Triêu tỏ vẻ ngạc nhiên. cần soi gương Lâm Hàn cũng biết bộ dạng của mìn giờ trông tồi tệ tới mức nào, muốn cười với , nhưng khóe môi lại nhếch lên thành vẻ thất vọng chán chường, Đường Triêu thấy vậy hỏi gì mà chỉ nghiêng người cho vào bên trong.

      Lâm Hàn ngồi tựa vào chiếc ghế gỗ gụ, nhắm mắt dưỡng thần. Trong gian hàng đột nhiên phảng phất mùi hương hết sức dễ chịu, nhàng nhưng khi ngửi lại khiến người ta thấy lòng yên tĩnh lạ. Lâm Hàn hơi hé mắt, khẽ hỏi Đường Triêu: “Có thể cho tôi điếu thuốc ?”.

      “Ừm”, Đường Triêu đưa bao thuốc vào bật lửa cho .

      Lâm Hàn phải là người thường xuyên hút thuốc, hiểu là vì căng thẳng hay là sợ hãi mà khi châm lửa, tay cứ run lên bần bật, phải mất đến phút mới có thể châm xong điếu thuốc. Đường Triêu quay mặt , muốn tiếp tục nhìn cái bộ dạng thảm hại đó nữa. Trong cửa hàng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hương cháy trong lò. Lâm Hàn hút rất nhanh, cảm tưởng như còn nhanh hơn khoảng thời gan mà dùng để châm thuốc vậy. Phả ra ngụm khói cuối cùng, hỏi Đường Triêu: “Đường Triêu, sao hỏi hôm nay tôi đến tìm làm gì?”.

      “Lúc nào muốn tự nhiên ra thôi”, Đường Triêu đứng lên pha hai cốc trà tâm sen, đưa cho cốc: “Lửa trong người mạnh lắm, tôi cũng vậy, uống thứ trà này tốt hơn”.

      Lâm Hàn cầm lấy cốc trà, nhìn vào những nhánh tâm sen nổi mặt nước, vẻ như ngẫm ngợi điều gì: “ lúc nào cũng cứ thúng thắng như vậy, thảo nào…”. định là thảo nào chỉ có thể để cho Lý Ảnh ra , song lời đến cửa miệng lại thôi. Chẳng a muốn người khác gợi lại vết thương của mình, nhất là đàn ông, bất kể ta có tốt tính tới đâu.

      Đường Triêu chẳng thừa nhận cũng phản đối, cười cay đắng: “Trong đời người có rất nhiều chuyện mà phải cứ làm sồn sồn lên là có thể thay đổi được kết cục”. Những lời luôn mang theo triết lý khiến người khác phả cúi đầu nhận phải.

      Lâm Hàn cũng im lặng gật đầu.

      Uống xong cốc trà tâm sen hơi đắng, Lâm Hàn lấy cuốn sách trong ba lô ra đưa cho Đường Triêu.

      Đường Triêu nhìn cuốn sách, tỏ vẻ hiểu.

      Đoán được nghĩ gì, Lâm Hàn bèn : “ mở ra xem, xem phần giới thiệu về tác giả ấy”.

      Cuối cùng Đường Triêu cũng biết nghề nghiệp của Lâm Hàn là gì, nhưng tỏ ra ngạc nhiên như những người khác, mà phản ứng của rất giống với Quý Giác, khi biết là nhà văn, Quý Giác cũng hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào mà cứ như là biết từ lâu rồi ấy. Thậm chí Đường Triêu còn chau mày, nghe giọng rất hợp tác: “Sao hả, đến tìm đề tài mới hả? Vẫn chưa chán chuyện về Tiểu Ảnh hay sao?”.

      phải đâu Đường Triêu, tôi gặp phải những chuyện hết sức nan giải. Hồi đầu khi nó mới xảy ra, tôi cũng chỉ coi đó là ngẫu nhiên, nhưng sau này có nhiều trùng hợp ngẫu nhiên quá khiến cho tôi…”, tới đây, Lâm Hàn nhìn quanh lượt với vẻ sợ hãi rồi run rẩy tiếp, “Tôi luôn có cảm giác hình như có ai đó trốn trong góc tối nào đó giám sát mình vậy. ràng là dưới ánh nắng mặt rời, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lạnh buốt lên được…”. Nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ở Bình Uyển bắc thôn, đến giờ Lâm Hàn vẫn thấy trong lòng khiếp sợ. Đây là lần đầu tiên kể chuyện này ra với người khác từ sau khi nó xảy ra.

      Đường Triêu nhìn bộ dạng rã rời của Lâm Hàn, sắc mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. giúp châm điếu thuốc nữa: “ đừng sợ, cứ từ từ ”.

      Lâm Hàn kể lại những chuyện xảy ra ở Bình Uyển bắc thôn cho Đường Triêu nghe, còn cả những chuyện xảy ra trong nhà họ Hà, liên quan đến Lý Ảnh nữa. Đến khi nghe được thông tin liên quan đến Lý Ảnh, Đường Triêu thở dài đánh sượt tiếng. Khi nghe Lâm Hàn nhắc lại những lời Lý Ảnh về mình, biết Lý Ảnh cũng ngại kể những chuyện xảy ra ngày trước với Lâm Hàn nên Đường Triêu cũng đem hết những chuyện của ba năm về trước kể với Lâm Hàn.

      Nghe xong câu chuyện của Đường Triêu, cuối cùng Lâm Hàn cũng hiểu vì sao Lý Ảnh lại “ta giết người, nhưng người vì ta mà chết”, đồng thời cũng hiểu vì sao Lý Ảnh thể ở bên Đường Triêu. Vấn đề lớn nhất phải ở chỗ gia đình hai bên, mà chính là gông xiềng trong trái tim của chính hai người bọn họ. Có những thứ phải cứ bảo rằng quên là có thể quên được. Lâm Hàn thể hỏi: “Vậy ấy hay chỉ cảm thông với ấy?”.

      Đường Triêu cười cay đắng: “Ba năm nay tôi vẫn luôn nghĩ đến việc. Nếu như ấy thực bình phục liệu tôi có thể quên hết những chuyện quá khứ để đón nhận ấy hay ? Thanh Lâm, Văn Phong, bà ấy… có lẽ có thể bỏ qua từng thứ , nhưng lại thể nào bỏ qua được cực đoan của Tiểu Ảnh. Nếu như ấy bình phục, hơn nữa còn tôi, liệu điều đó có phải là trói buộc với tôi ? ai có thể cho tôi lời giải đáp, thế nên tôi vẫn gác lại chuyện đó trong lòng muốn nghĩ đến. Còn sau này khi gặp , dù rằng có xuất trong cuộc hẹn sắp đặt, nhưng cũng phá vỡ cuộc sống vốn bình lặng của tôi. giống như tiếng sấm nổ ngang trời, đánh thức tôi khỏi giấc mộng dài chưa tỉnh. khiến tôi thể nhìn nhận lại tình cảm của mình với Tiểu Ảnh, xem đó có phải là tình hay ? Có lẽ ngay từ ban đầu khi tôi tiếp cận và giúp đỡ ấy, chỉ là vì bản năng muốn được bảo vệ cho người khác của đàn ông mà thôi. Còn sau này khi tận mắt chứng kiến đau khổ, những mâu thuẫn, bất lực, suy sụp sau khi trả thù của ấy, nên muốn được chở che. Đến cuối cùng khi khép kín lòng mình lại, ấy vẫn nợ tôi lời thú nhận, để mặc tô nghiền ngẫm mình trong cái thế giới tỉnh táo của mình. Những thứ đó có phải là nguyên nhân khiến tôi vẫn ở bên ấy suốt ba năm qua ? lòng, đến chính bản thân tôi cũng thể nào lý giải được tình cảm rối rắm đó của mình”. Đường Triêu dừng chút rồi tiếp: “Hôm đó ấy để lại bức thư rồi bỏ , cũng biết là thấy vui hay buồn nữa. Tôi vẫn nghĩ nếu như từ trước đến nay ấy vẫn chẳng ra gì tôi cũng cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy, cần lòng dạ chăm sóc cho ấy, như thế chắc tốt hơn”.

      Lâm Hàn biết Đường Triêu vẫn còn Lý Ảnh, nếu như bối rối nhiều như vậy, chỉ cần cho ấy có đủ cơm ăn áo mặc là được rồi. Thực ra chỉ phụ nữ mà bất cức người đàn ông nào dù có lý trí tới đâu nhưng về phương diện tình cảm vẫn có thể trở nên ngốc nghếch như vậy cả.

      “Được rồi, những chuyện này nữa”, Đường Triêu lấy cho Lâm Hàn cốc trà nữa rồi chuyển chủ đề: “Tôi ngờ là lại có quan hệ phức tạp như vậy với nhà họ Hà. Biệt thự nhà họ Hà thâm u, thêm vào đó là những lời đồn đại cũng khiến người ta phát sợ. Tuy nhiên vài năm trước sư bá của tôi từng điều tra, phát đàn ông nhà đó chỉ đoản thọ đâu, mà người nào cũng đầy những dã tâm lang sói nữa. Cứ kết hôn được chưa quá ba năm là có ý đồ khác, sau đó mấy năm thế nào cũng chết bất đắc kỳ tử”.

      “Có chuyện như vậy sao? Liệu có phải là thuê hung thủ giết người ?”, Lâm Hàn buột miệng hỏi, trước mắt đột nhiên lên hình ảnh khuôn mặt hiền từ của mẹ con lão phu nhân, nghĩ tới chuyện bọn họ từ trước đến nay vẫn đối xử tốt với mình, lập tức lắc đầu phủ nhận: “ thể nào như vậy được”.

      “Kết quả điều tra đương nhiên là chết vì các tai nạn bất ngờ, nếu cũng có nhiều lời đồn đại đến thế đâu”. Đường Triêu nhấp ngụm trà, “Tôi từng gặp mất người trong nhà họ Hà, xem chừng cũng giống những kẻ có thể làm chuyện xấu xa”.

      Lâm Hàn chưa nghĩ gì phản bác ngay: “Lý Ảnh nhìn bên ngoài cũng rất dịu dàng mà”.

      xong Lâm Hàn mới nhận thấy mình lỡ lời, quả nhiên mặt Đường Triêu đanh lại: “Cũng phải, mặt người xấu có khắc chữ xấu xa, có nhiều thứ bản chất nằm ở tận bên trong”.

      “Chuyện của để tôi thử xem sao, suốt ba năm nay chạm đến những thứ này rồi, quên khá nhiều”. Đường Triêu ngập ngừng chút rồi chau mày, “Tuy nhiên tôi vẫn có cảm giác mẹ con lão phu nhân có chuyện gì đó giấu giếm , hành vi của bọn họ cực kỳ quái đản. Tôi sợ là việc này vốn có người cố tình gây huyễn hoặc đấy”.

      “Tôi cũng nghĩ là như vậy. chỉ mình bọn họ kỳ quái thôi đâu, đến bố mẹ tôi cũng thế, hình như tất cả những người người xung quanh tôi đều kỳ quái. Nhất là việc lão phu nhân để cho tôi thừa kế sản nghiệp của nhà họ Hà, nếu như tôi có năng lực kinh doanh, nếu như tôi có đủ khả năng làm trêu làm ngựa cho bàn ấy nhẽ, đằng này ràng tôi chỉ là Lưu A Đấu hơn kém. Từ đó tới nay tôi vẫn luôn nghĩ mà hiểu vì sao lại là mình? Lẽ nào công ty nhà họ Hà sắp xảy ra biến cố gì lớn nên muốn dùng tôi để đứng ra chịu tất cả những hậu quả sau này?”.

      “Thế nên phải để ý hơn chút, thực ra tôi nghĩ nếu như có thể rời khỏi nhà họ Hà là tốt nhất”, Đường Triêu thở dài lắc lắc đầu, “Nhà cao cửa rộng vốn sâu như biển, đừng tới con vịt cạn như , từ xưa tới nay có biết bao nhiêu kẻ bơi giỏi mà còn chết chìm cả đấy”.

      Chẳng cần phải tính đến những chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra, chỉ tính riêng chuyện phải đến làm ở công ty nhà họ Hà đủ khiến Lâm Hàn ngán ngẩm, nảy sinh ý định ra . Giờ đây lại thêm lời cảnh báo của Đường Triêu, ý định đó của càng được củng cố thêm.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26: Rời khỏi nhà họ Hà

      Khi Lâm Hàn ra khỏi cửa hàng của Đường Triêu trời nhá nhem. Những cây ngô đồng lấy giống từ bên Pháp trồng hai bên đường rợp bóng xanh um, ánh đèn nhấp nháy, người đường vội vã lướt qua, chỉ mình Lâm Hàn đơn mình bước như vô định.

      Nếu như dọn ra khỏi nhà họ Hà phải tìm nơi khác để ở. nghĩ tới khu trọ trong ngõ hẻm từng ở khi trước, gọi điện cho chủ nhà được biết cho người khác thuê rồi. khi quyết định nhất định muốn ở thêm ngày nào nữa, nhưng có điều giờ cũng thể sớm chiều tìm được chỗ trọ ngay.

      bí bách, Lâm Hàn đột nhiên nhớ ra bạn thân Quý Giác, mình Quý Giác sống trong căn hộ có tới ba phòng, quá là rộng rãi. Cũng nhất thiết phải lo ngại về cái bộ xương trong phòng ngủ của ấy, dù gì nó cũng chỉ là đồ giả. Giống như Quý Giác từng nó, cậu nhìn thấy sợ, nhưng chừng nhìn lúc sau đầu óc tự nhiên lại sáng bừng lên vì nghĩ ra được đề tài hay.

      còn là người thừa kế của công ty lớn, đương nhiên phải quay về với nghề cũ để kiếm sống thôi. Bây giờ đầu óc lâng lâng, chừng chỉ cần kích động thôi cũng khiến cho ý văn tuôn trào ấy chứ. Nghĩ tới đó, nhưng nỗi buồn bực trong lòng Lâm Hàn đột nhiên tan như mây khói.

      Khi hào hứng lao tới cửa hàng hoa tươi của Quý Giác, vẫn là bé thay dạo nọ đứng bên trong, vừa trông thấy nhanh nhảu cất tiếng chào: “Chị muốn mua hoa ạ?”.

      “Chị đến tìm Quý Giác”.

      bé vỗ vỗ lên trán mình rồi bật cười: “Hóa ra là chị Lâm Hàn, em là đãng trí. Gần đây chị Quý Giác bận quá nên toàn bảo em đến trông cửa hàng thôi. Chị tìm chị ấy có việc gì ạ? Em nhắn chị ấy cho chị nhé”.

      cần đâu, chị tự gọi điện cho ấy cũng được”. Thảo nào mà lâu như vậy thấy Quý Giác liên lạc với mình, hóa ra là vì bận quá. Lâm Hàn nghĩ bụng.

      Bấm số máy của Quý Giác, mãi lâu sau mới có người bắt máy. Bên đó rất yên tĩnh, Lâm Hàn nhận ran gay giọng Quý Giác đáng cố lại: “Lâm Hàn à? Cậu gọi mình có chuyện gì thế?”.

      “Con khỉ này làm cái gì vậy hả? Nghe giọng nó cũng trở nên thần thần bí bí”.

      Quý Giác lập sức xổ tràng: “Suỵt, khẽ chút thôi, mình ở nhà người bạn, con tụi nó dễ thức giấc lắm, hễ dậy là lại khóc quấy ầm ĩ lên, thế nên phải . Lâu như vậy rồi thấy cậu liên lạc với mình, đến nơi phong lưu nào sống thế? Mình còn tưởng cậu lấy Đường Triêu rồi về sống với ấy rồi cơ”.

      “Cậu tưởng mình là Quý đại mỹ nhân như cậu hả? Haiz, giờ chẳng có tâm trạng đâu mà đùa với cậu, mình muốn dọn đến ở nhờ nhà cậu thời gian”.

      “Sao cơ? Có phải cậu có chuyện gì ?”, Quý Giác hỏi với vẻ quan tâm.

      ra dài lắm, khi nào gặp mình kể kỹ hơn. tóm lại là cậu cứ dọn sẵn cho mình phòng ngủ ”.

      “Cái đó…”, Quý Giác hơi ngập ngừng.

      “Sao vậy? tiện à? Nhà có thêm người nữa rồi chứ gì? Mình nhớ là trước kia cậu vẫn ra sức rủ mình đến đó sống cùng cơ mà”.

      “Làm gì có chuyện đó, cậu cứ chuyển đến , lúc nào mình về thu dọn lại cho cậu. Thôi nữa nhé, con nhà người ta lại dậy mất”, xong, Quý Giác liền dập máy trước.

      Lâm Hàn nhăn mặt vào chiếc điện thoại, con quỷ Quý Giác này thậm chí còn thẳng tính hơn cả mình, làm việc gì cũng nhanh nhanh chóng chóng.

      Về tới nhà họ Hà thấy lão phu nhân ngồi dưới phòng khách với bộ mặt nặng nề. Bà Tố Lan mấy ngày liền ở rịt phòng cũng ngồi ngay bên cạnh, có vẻ như dợi ở đó khá lâu. Lâm Hàn nghĩ bụng: Hai người này đúng là kìm chế tốt, có chuyện như vậy mà cũng gọi điện cho mình.

      đợi lão phu nhân lên tiếng, ngay: “Lão phu nhân, cháu nghĩ bà cũng thấy rồi, phải là cháu muốn tuân thủ cam kết, nhung thực tế là cháu có đủ năng lực để thực mong muốn của bà. doanh nghiệp lớn như mà đặt vào tay cháu sớm muộn cũng đóng cửa thôi. Chắc chắn là những điều cháu với trợ lý Trịnh được ông ấy báo cáo lại với bà rồi. Cả buổi chiều hôm nay cháu về cũng là muốn bà có thời gian để cân nhắc kỹ về chuyện này”.

      Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, hành vi đó của Lâm Hàn chính là nhằm xóa bỏ hết quan hệ với nhà họ Hà, cũng là để bọn họ thấy được thực lòng muốn ra chứ phải chỉ là trò lùi để tiếng. Họ vốn chỉ là chỗ quen biết với nhau, hoàn toàn có chút dây mơ rễ má gì, thế nên trong suy nghĩ của Lâm Hàn, muốn muốn ở suy cho cùng cũng chỉ là lời mà thôi.

      Quả nhiên nghe Lâm Hàn xong lão phu nhân chuyển ngay sắc mặt, nhìn như thể nhìn người ngoài hành tinh vừa rơi xuống. Ánh mắt đó sắc như dao, cứ như muốn cứa sâu vào tận tim vậy: “Có phải cháu ra bên ngoài nghe được điều gì rồi ?”.

      Xem ra bọn họ đúng là có chuyện giấu giếm mình, Lâm Hàn cười nhạt : “Lão phu nhân, bà hiểu lầm rồi. Cháu chẳng nghe được chuyện gì hết, chỉ là đột nhiên cảm thấy mình thực phải là hạt giống tốt. Trước khi đến nhà họ Hà, cháu chỉ viết mấy cuốn truyện , kiếm được chút ít tiền, dù xông xênh gì nhưng vẫn cảm thấy sống rất vu vẻ và thoải mái. Cháu phải vừa mở mắt ra thấy trước mặt mình là đống số liệu quái quỷ vừa nhìn thấy ong đầu, phải khổ sở khi nghĩ đến việc hôm nay mình phải mặc gì, cũng phải giả bộ cười trước mặt người khác dù trong lòng mình ràng buồn bực, phải cười tới mức đông cứng cả mặt. Cái đó có thể gọi là dây rau muống leo lên tường được, dù có mặc long bào cũng thể trở thành thái tử”.

      “Mẹ nuôi”, Lâm Hàn quay đầu sang phía bà Tố Lan. Bà Tố Lan khi đó cúi đầu biết nghĩ ngợi gì, nghe thấy gọi lập tức ngẩng đầu lên, mặt bà là vẻ khổ sở biết thế nào. Bà ấy xưa nay vẫn vậy, khi trong gia đình đến chuyện gì mang tính chất quyết định, vẫn luôn ngồi lặng lẽ bên với dáng vẻ của người vợ bé. Lâm Hàn ngấm ngầm thở dài tiếng rồi tiếp: “Thực ra mẹ nuôi và bà đều rất tốt, từ khi con bước chân vào nhà này được hai người quan tâm đến từng li từng tí , khiến cho con lần đầu tiên có cảm giác ấm lòng sau suốt hơn hai mươi năm sống đời. Con xin được cảm ơn bà và mẹ nuôi vỉ điều đó”.

      Nghĩ đến những năm còn bé dại bị chính bố mẹ mình lạnh nhạt, Lâm Hàn lại thấy mũi cay cay. Bà Tố Lan thấy vậy mắt đỏ lên, đến khi nghe được hai chữ cảm ơn, từng giọt nước mắt theo nhau rơi xuống.

      Lão phu nhân nghe cũng thấy trong lòng buồn bực, mắt đỏ ngầu xong cuối cùng vẫn khóc như con . Bà hít sâu hơi, hỏi giọng khô khốc: “Cháu cảm nhận được tấm lòng của mẹ con ta, vậy vì sao thể ở lại được?”.

      Lâm Hàn lắc lắc đầu: “Lão phu nhân, cháu tin là bà muốn tìm người thừa kế, muốn tìm người nào đó có khả năng gánh vác được mọi việc như bà. Cháu còn rất trẻ, cháu muốn cuộc sống sau này của mình chìm trong hư vinh của giàu sang. Bà có thể hiểu được ?”.

      “Tiểu Hàn, đừng…”, bà Tố Lan gần như cầu khẩn.

      “Tố Lan!”, lão phu nhân trừng mắt nhìn con , sau đó quay lại nhìn Lâm Hàn cách ôn tồn, ánh mắt hiền từ: “Bà hiểu rồi. Lúc trước là do bà quá vội vàng, chính xác, cháu thực phù hợp với công việc đó, được, bà chấp nhận ép cháu làm việc mà mình muốn nữa, nhưng cháu có thể tiếp tục ở lại nhà họ Hà được ? Cháu cũng thấy rồi đấy, nhà chúng ta vắng vẻ quá, cháu ở lại đây có thể gần gũi với mẹ nuôi cháu nhiều hơn. Nó rất thích cháu, cháu cũng biết rồi đấy”.

      Lâm Hàn ngờ là lão phu nhân lại có thể chuyển thái độ nhanh như vậy, gần như sắp sửa gật đầu đến nơi, song cuối cùng vẫn kìm lại được: “Cháu thường xuyên quay về thăm bà và mẹ nuôi”. Lão phu nhân càng tìm mọi cách giữ Lâm Hàn lại càng thấy sợ.

      Lão phu nhân thấy thái độ của Lâm Hàn dứt khoát như vậy gì thêm nữa, gật gật đầu rồi vẫy tay tỏ ý bảo có thể .

      Thấy mẹ mình chấp nhận, bà Tố Lan cũng gì, chỉ ngồi lặng yên rơi nước mắt.

      Về đến phòng mình, Lâm Hàn thở phào tiếng: cuối cùng cũng quyết tâm được đến cùng.

      Hành lý của Lâm Hàn rất đơn giản, tất cả những thứ đồ được mẹ nuôi mua sắm cho lấy thứ gì. xách va li bước ra cửa, khi vừa ra đến ngoài biết giẫm phải thứ gì mà trượt chân suýt nữa ngã sõng soài.

      Lâm Hàn nhìn kỹ lại, nhận ra đó là cuốn sổ bìa da màu nâu cũ. Đó phải sổ của , song vẫn nhặt lên xem. Gáy cuốn sổ bị bong ra vì giẫm phải, bìa có vẻ cũ lắm rồi, mặt giống như phủ lớp bụi màu xám trắng. Lâm Hàn mở ra xem, giấy bên trong hơi ngả màu vàng vì thời gian, trang đầu viết đoạn thế này: “Có lẽ lâu nữa mình ra , nhưng người khóc vì mình, đau lòng vì mình lại phải là người mình thương nhất. Những lời thề hẹn thành , ở gần nhau đến vậy nhưng có khi lại như chân trời góc bể. Mình muốn ghi lại ất cả những chuyện này, muốn cuộc đời bị đảo lộn của mình bị chôn vùi. Tống Tử Minh, Bình Uyển bắc thôn, đêm mười tháng bảy năm Canh Tý”.

      Tống Tử Minh? Chẳng phải là bố đẻ của mẹ nuôi hay sao? Năm Canh Tý hình như là năm chín sáu mươi, thứ đồ có từ lâu như vậy rồi sao đột nhiên xuất ở đây? Lâm Hàn định xem tiếp nội dung bên trong có tiếng mở cửa phòng bên cạnh. vội vàng nhét cuốn sổ vào trong túi của mình. Vừa cất xong thấy Lý Ảnh ra, bèn gật đầu chào rồi kéo va ly ra phía cầu thang.

      “Lâm Hàn”, Lý Ảnh rảo bước đuổi theo, Lâm Hàn quay đầu lại nhìn Lý Ảnh có ý hỏi chuyện gì.

      Nhìn vào đôi mắt trong veo có vẻ hết sức quen thuộc đó, Lý Ảnh bỗng thấy hơi hốt hoảng, nhất thời được gì. Lâm Hàn thấy vậy bèn cười : “ đừng gì cả, tôi phải đây”.

      “Lâm Hàn, thực ra lão phu nhân và mẹ nuôi rất muốn giữ ở lại”, Lý Ảnh với theo sau lưng Lâm Hàn.

      Lâm Hàn dừng lại chút, cuối cùng vẫn quay đầu lại, kéo va ly thẳng.

      Nếu như quay đầu lại, thấy biểu hết sức phức tạp khuôn mặt Lý Ảnh khi đó, dường như có điều gì muốn lại thôi. Có lẽ nếu quay đầu lại, Lý Ảnh kìm được mà kể tất cả mọi chuyện mình biết ra, cần phải mất nhiều thời gian để nghi ngờ nữa.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27: Hà Tố Lan

      Khi thấy Lâm Hàn xách va ly xuống cầu thang, bà Tố Lan ngờ được rằng lại vội vàng như thế, trong nỗi đơn có thừa còn thêm cả chút nản lòng, vốn định bao nhiêu điều để cố gắng giữ Lâm Hàn lại nhưng giờ đây chán hẳn. Lão phu nhân ràng vẫn còn tức giận vì chuyện đó, thấy Lâm Hàn chào thèm đáp lại mà đứng lên về phòng mình nghỉ.

      Từ khi Lâm Hàn bước chân vào nhà họ Hà, hai mẹ con họ vẫn luôn thương chăm sóc đến , chưa bao giờ lại tỏ ra lạnh nhạt như lúc này. Lâm Hàn cứ đứng ngẩn ra đó, biết phải nó lời từ biệt thế nào.

      “Uỳnh oàng”, là giữa mùa hè, chỉ sau vài tiếng sấm, mưa đổ xuống ào ào như trút nước.

      Lâm Hàn ra đến cửa liền lùi lại hai bước, vốn muốn phền đến lái xe nhà họ Hà đưa đ, nhưng với thời tiết như thế này cơ hội tìm được chiếc taxi gần như bằng . thu xếp hành lý nhanh chóng để rời khỏi nhà này, thế nên giờ cũng tiện lại, chỉ còn cách thầm oán thán: Cơn mưa này sớm hoặc muộn hơn mười phút có phải mình đỡ bị kẹt thế này .

      “Tiểu Hàn, đến ngày mai hãy . Muộn như vậy rồi, đừng làm phiền chú Vương nữa”, bà Tố Lan nhận ra lúng túng của Lâm Hàn nên tìm cách gỡ rối cho , “Ngày mai con rồi, qua đây chuyện với mẹ nuôi”.

      “Vâng”, Lâm Hàn để chiếc va li vào góc nhà.

      Vừa mới định gọi điện cho Quý Giác, ai ngờ ấy gọi đến trước, bảo rằng ấy ở lại nhà bạn chơi, mấy hôm nữa mới về, chìa khóa nhà Lâm Hàn tự đến cửa hàng lấy rồi tự mình dọn dẹp phòng. Lâm Hàn cười : Cũng may mà mưa xuống kịp thời, nếu đến nhà cậu cũng phải ngồi ngoài cửa rồi.

      Vậy là Lâm Hàn ngồi lại trò chuyện với bà Tố Lan.

      Đây là lần đầu tiên và mẹ nuôi chuyện trò như vậy, hóa ra bà Tố Lan cũng phải là người có tâm tư.

      chuyện về gia đình, về thời thơ ấu, cả về mối tình đầu khắc cốt ghi tâm thời thiếu nữ… Khi đến mối tình đầu đó, khuôn mặt bà Tố Lan sáng bừng lên, trông như phút chốc trẻ lại đến vài tuổi. Lần đầu tiên Lâm Hàn phát ra bà Tố Lan cực kỳ xinh đẹp. Qua lời kể rủ rỉ của mẹ nuôi, Lâm Hàn dường như cũng quay về miền ký ức đẹp như câu chuyện thần tiên đó.

      Có lẽ những tình đẹp đều có cùng lãng mạn giống nhau, mô típ cũng giống nhau, tuy nhiên người trong cuộc luôn nghĩ rằng mối tình của họ là tuyệt mỹ, là thứ chỉ có duy nhất đời.

      Họ là bạn với nhau từ thời đại học.

      Tên ấy là Hàn Khôn, xuất thân từ vùng quê nghèo xa lắc, còn Tố Lan là tiểu thư con nhà giàu chưa hề biết đến những nỗi khổ của đời người. Học theo những cảnh sướt mướt trong các bộ phim, Tố Lan cũng giả bộ mình là con nhà nghèo, thường xuyên chọc ghẹo Hàn Khôn. Hàn Khôn tính tình nền nã nên chưa bao giờ nổi giận, chỉ chiều chuộng như đứa trẻ con.

      Vì trong tên của Tố Lan có chữ hoa lan, nên sau mỗi kỳ nghỉ hè về quê, Hàn thường lên núi kiếm cho mấy giỏ hoa lan, đợi tới đầu năm học mang về tặng. dạy cách trồng lan, đến giờ vẫn nhớ điệu bộ lắc đầu của nah khi về đạo trồng lan, cái gì mà cổ nhân dạy “ba phần mang, bảy phần dưỡng”, cái gì mà “thu khô, đông ẩm”, hay “trồng lan quan trọng ở khâu dưỡng”… Khi đó Tố Lan mới biết trồng phong lan cũng phải có kiến thức rất nhiều. Thấy tới những chuyện đó cách rất hiểu biết, trong lòng thầm phục sát đất.

      Có lẽ ngay từ ngày đó trao gửi trái tim mình cho , bao giờ lấy về được nữa.

      học được rất nhiều kinh nghiệp trồng lan từ Hàn , nhưng hoa lan mà Tố Lan trồng vẫn cứ chết. Chạy đến hỏi , bỗng dưng quên tiệt, bèn lôi trong túi ra cuốn sách “Nghệ thuật trồng phong lan”, còn lẩm bẩm: “ ràng trong sách như vậy mà”. Cái bộ dạng ôm chân Phật cứ tưởng thấm kinh đó khiến Tố Lan vừa buồn cười vừa tức.

      Kể tới đó, bà Tố Lan chìm đắm hoàn toàn vào ký ức, nở nụ cười rất đỗi ngọt ngào: “Cũng giận ấy, từ sau lần đó, hai người cùng tìm hiểu xem trồng lan thế nào tốt nhất, hai mươi tư tiết khí trong năm nên chăm sóc thế nào, bao nhiêu nước, bón bao nhiêu phân, tỉ mỉ tới cả nhiệt độ, những ngày trời nắng phải tính đến từng giây từng phút. Như lời ấy nó sau này chăm sóc con mình chắc cũng chỉ cẩn thận đến thế là cùng”.

      Thảo nào mẹ nuôi lại hoa lan như vậy.

      Khi tình cảm tới mức đậm sâu, từng khoảnh khắc bên nhau đều nồng thắm vô cùng, dù cho có bị lột da cắt gân cũng thể nào tách rời nhau được. Có được mốt tình sâu sắc như vậy thực đáng sống đời này. Lâm Hàn đột nhiên giật thót tim, trong đầu lên hình ảnh Hữu Đức với ánh mắt sâu hút như nhìn thấu tâm can đó, nhớ những chăm sóc ân cần của trong suốt hành trình và cả niềm tin lẫn ủng hộ sau khi những chuyện đó xảy ra… Những chi tiết ấy dù ngọt ngào như câu chuyện tình của mẹ nuôi, nhưng là tình đều có những điểm giống nhau, trái tim của những người nhau lúc nào cũng đập theo cùng kiểu.

      Nghe những lời đầy xúc cảm của bà Tố Lan, Lâm Hàn cũng khỏi cảm khái, cho dù được ở bên nhau đến đầu bạc răng long những ký ức đó cũng đủ cho phần đời còn lại này rồi.

      Lâm Hàn với vẻ ngưỡng mộ: “Hóa ra tình của mẹ nuôi với bố nuôi lại đẹp như vậy”.

      “Bố nuôi?”, bà Tố Lan chững lại, nụ cười khuôn mặt đột nhiên biến mất.

      “Ôi”, dáng vẻ đó của bà Tố Lan khiến Lâm Hàn biết mình sai điều gì, muốn hỏi lại nhưng dám hỏi.

      “Ha, bố của Thanh Lâm họ Đinh”, bà Tố Lan cười cay đắng, “Nếu so sánh về thành thực, hiền hậu, trầm tĩnh kiệm lời, thông minh tháo vát bằng được vạn phần của ấy”.

      Hóa ra người sau này kết hôn với bà Tố Lan lại phải là người bà nhất. Lâm Hàn thể hỏi: “Vậy vì sao mẹ lại lấy ông ấy?”.

      “Ai lấy ông ấy chứ? Mẹ biết, mẹ chỉ biết rằng kể từ ngày Hàn Khôn ra , đời này còn người tên Hà Tố Lan nữa rồi”, bà với vẻ thê lương, giọng yếu dần , giống như bị rút hết sạch thanh vậy.

      Lâm Hàn chợt thấy đồng cảm, trong lòng cũng thấy đau như bị vò xiết lại, cố nén đau để hỏi: “Ông ấy phụ bạc mẹ ư?”

      “Phụ bạc?”, bà Tố Lan nhìn xoáy vào Lâm Hàn, trong đôi mắt đó là biểu cảm hết sức phức tạp mà thể nào hiểu nổi, “Còn nhớ đó là lần bọn ta hiểu lầm nhau vì chuyện , đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hai đứa cãi nhau. Ta vốn giỏi chuyện tranh luận với người khác, hơn nữa bản chất cũng yếu đuối nên hay để ý đến những chuyện nhặt, vấn đề trong con mắt người khác nhưng đối với ta cũng tuyệt vọng tới mức như trời sắp sụp đổ đến nơi, tưởng rằng chuyện với ấy như vậy là kết thúc. Ai ngờ ấy viết rất nhiều thư xin lỗi, trong đó câu làm ta xúc động nhất là “trong từ điển của Hàn Khôn bao giờ có từ phụ bạc”, thế là hai đứa lại quấn quýt như lúc đầu. Ta và ấy nhau đến vậy, làm sao ấy có thể phụ bạc ta được chứ?”.

      Thấy Lâm Hàn vẫn tỏ ra hiểu, bà Tố Lan cười cay đắng: “Bà ấy đồng ý”.

      Lâm Hàn biết bà ấy tức là chỉ lão phu nhân, càng khó hiểu hơn: “Từ lão phu nhân sống ở nước ngoài, ràng là tân tiến hơn nhiều người ở cùng lứa tuổi đó, sao có thể phản đối và chia rẽ đôi trai nhau tha thiết như vậy chứ?”.

      “Ai bảo là hễ sống ở nước ngoài tân tiến?”, trong lời của bà Tố Lan chứa oán trách, nhưng rồi lập tức thở dài với vẻ bất lực: “Tất cả là do số mệnh, còn con người có lỗi. Năm đó để có thể sống cùng ấy, ta áp dụng tất cả những tình tiết trong phim, thậm chí cả những thứ có trong phim, bỏ trốn cùng nhau. Đương nhiên với thế lực của nhà họ Hà, lần nào bỏ trốn cũng kéo dài được quá tháng lại bị bắt về”.

      Thực khó mà ngờ được người trông yếu đuối như bà Tố Lan lại có thể làm những chuyện kinh thiên động địa đó. Lâm Hàn bị mê hoặc, hỏi tiếp: “Vậy sau này thế nào?”.

      “Sau này ư? Bọn ta cũng biết, nếu như vẫn còn ở Thượng Hải thể nào thoát được khỏi tầm kiểm soát của nhà họ Hà, thế nên lặng lẽ tích cóp tiền bạc trốn đến Tô Châu. Đó là nửa năm vô cùng yên ổn, ban đầu bọn ta tiếp xúc quan hệ với bất kỳ ai, hoàn toàn sống cách ly với thế giới bên ngoài. dღđ。l。qღđ Sau này báo có đăng tin ở quê ấy có lũ lớn, ấy thể viết thư về nhà hỏi tình hình. Kết quả là trai ấy hồi lại, rằng mẹ ấy bệnh nguy kịch. Thấy ấy lo lắng yên, ta bảo hay là về thăm chuyến, ai ngờ chuyến đó lại khiến bọn ta bao giờ gặp lại”.

      “Tất cả mọi việc ở nhà ấy vẫn ổn thỏa, mẹ ấy có vẻ gì là ốm nặng, mấy em của ấy đều là vì mẹ thương nhớ quá nên mới sinh bệnh, khi gặp được con trai tự nhiên khỏe lại. Thấy vậy bọn ta chuẩn bị quay về Tô Châu, nhưng người nhà đó nhất quyết giữ lại thêm. Mọi người trong gia đình ấy đối đãi với ta rất tốt, vì thịnh tình nỡ khước từ nên bọn ta quyết định ở lại. Đến trưa ngày thứ năm, có người đến nhà ấy, bọn ta vừa trông thấy hoảng sợ co giò chạy. Bà ấy đem theo mấy người bảo vệ đuổi theo sát phía sau, núi cao đường trơn, ta vốn thể chạy thêm được nữa, bị trượt chân ngay gần mép vực suýt nữa lăn xuống dưới, may mà ấy phản ứng kịp, giữ lại được. Vừa đứng vững cảm thấy đất đá dưới chân sụt xuống, ấy kịp nghĩ, lập tức đẩy ta lên, còn mình …”.

      Lâm Hàn đột nhiên thấy lòng mình chìm xuống, giống như bị người ta dùng búa đập cho nhát vậy. ngờ rằng mối tình đẹp khiến bất kỳ người nào cũng phải ghen tỵ đó lại có kết cục bi thảm như vậy.

      “Ôi,… Sau chuyện đó ta luôn nghĩ là nếu như ấy đừng phản ứng nhanh như vậy tốt biết bao, cả hai bọn ta cùng lăn xuống vực, sống có nhau, chết cùng nhau tốt biết bao nhiêu. Vách núi đó cũng cao lắm, nhưng vì khi lăn xuống bị đất đá vùi lấp, đến khi tìm thấy ấy bên dưới đáy vực, ấy thể gì được nữa, toàn thân đầy những vết thương. ấy chỉ kịp nhìn ta lần cuối cùng rồi ra ”, bà Tố Lan lau nước mắt, cười lạnh lẽo: “Mấy người em của Hàn Khôn vây lấy bà ấy mà trách móc, hẳng phải bà chỉ cần gặp con mình hay sao? Vì sao lại đến mức thế này? Bà ấy nhìn từng người , sau đó chậm rãi , nếu như trong mắt các người có người em đó, tại sao lại nhận tiền của ta để lừa gạt đưa chúng về? xong bà ấy quay sang nhìn ta, Tố Lan con thấy chưa? Tiền có thể khiến cho nhiều người vứt bỏ tất cả, mỗi người đều có cái giá nhất định. Lời của bà ấy tàn nhẫn biết bao, nhưng cũng thực tế biết bao, mấy em của Hàn Khôn ràng đều biết bọn ta phải khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nhưng mà vẫn…”.

      “Bà ấy thắng. Lần đầu tiên khi tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình Hàn Khôn, bà ấy với ta rằng gia đình đó rất phức tạp, Hàn Khôn ta vì tiền, nhưng em ấy khó lòng mà bình thản được trước tiền tài. cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối thể mang lại hạnh phúc”, bà Tố Lan nghiến răng vào , “Khi đó ta thấy hận bố ta vô cùng, nếu như phải vì ông ấy có dã tâm làm những chuyện đó cũng đâu tới nỗi hủy họa hạnh phúc của cả đời ta kia chứ?”.

      Lâm Hàn từng nghe lão phu nhân là người phụ nữ mạnh tay, nhưng ngờ lại được nghe thấy những chuyện này từ chính miệng của mẹ nuôi, đột nhiên nhớ tới câu của Đường Triêu: “Nhà cao cửa rộng vốn sâu như biến”, bèn thở dài tiếng: “ thế gian này có biết bao chuyện được như ý muốn của con người, bất kể là giàu hay nghèo, ai cũng đều có vài ba chuyện cả”.

      Bà Tố Lan gật đầu, như than: “Khi đó ta thực muốn được theo ấy, nhưng sau này có chuyện xảy ra nên ta đành phải tiếp tục sống, đồng thời nhận lời kết hôn với người mà bà ấy chọn”.

      “Sao ạ? Vì sao lại vậy?”, Lâm Hàn ngạc nhiên, chuyện đó có thể xảy ra trong gia đình như vậy hay sao? Giữa người thân với nhau, thậm chí là mẹ con, lại có thể trao đổi như thương trường. Nguyên nhân gì khiến bà Tố Lan dùng cả hạnh phúc của đời mình để đổi lấy? càng nghĩ càng thấy thương mẹ nuôi.

      “Sau này con biết”, bà Tố Lan đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Lâm Hàn, cười nhàn nhạt: “Con bé ngốc, hơi hai mươi năm trôi qua rồi, xếp đặt đó của bà chẳng qua cũng chỉ vì muốn tốt cho mẹ mà thôi. Thế mới tất cả là số phận. Ngay từ ngày con người ta sinh ra, ông trời vẽ sẵn cho chiếc vòng, bất kể người nào cũng phải trong đúng chiếc vòng đó cho tới lúc chết , có cách nào thoát ra ngoài nổi. Bởi vậy có thể oán trách ai đây? Chỉ biết trách mệnh mình tốt mà thôi”.

      Lâm Hàn muốn phản đối, song lại cảm thấy thể nào phản đối được.

      Có lẽ tất cả thực là số mệnh. đột nhiên nhớ tới cuốn sổ nhặt được trước cửa phòng, Tống Tử Minh ghi lại những chuyện gì nhỉ? Cuốn sổ đó là do bà Tố Lan cố tình đánh rơi trước cửa để cho đọc được ư? Có vẻ phải vậy, nếu như muốn biết chuyện gì đó trực tiếp với chẳng hơn à? Lâm Hàn lập tức nghĩ theo hướng khác: Có lẽ việc này liên quan đến hai người mà bố và chú của bà Tố Lan, trong đó có những tình mà thế hệ sau tiện ra.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28: Camera giám sát

      Đêm hôm đó Lâm Hàn mở cuốn sổ ra xem, đột nhiên nhận ra rằng càng biết nhiều về càng thấy thế giới này xấu xa. Giống hệt như tình của Hà Thanh Lâm, dù có được tả bằng những từ ngữ đẹp đẽ nhất cũng thể nào che giấu được thực vốn có; như Lý Ảnh, bất kể là sau này Hà Thanh Lâm có chết như thế nào, cũng thể xóa được thực là ấy từng có những ý nghĩ độc ác; như lão phu nhân… nên đánh giá về lão phu nhân thế nào đây? Có lẽ đến tận bây gờ cũng vẫn chưa thể kết luận được, chừng trong cuốn nhật ký đó ghi lại những chuyện mà hề muốn đọc.

      Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cái mệt mỏi lan khắp mọi ngóc ngách trong cơ thế. Trước đây mỗi khi có cảm giác này, thường tìm đến Bóng ma Linh Dạ, cười cười với bạn bè mạng cho qua bớt buồn bực.

      Theo thói quen đó, Lâm Hàn đăng nhập vào Bóng ma Linh Dạ. Diễn đàn đó vẫn được duy trì tốt, chắc là do Hoan Dạ làm. cười thầm: Cuối cùng người ấy vẫn là người chu đáo nhất. chậm rãi xem các bài đăng đó. Thời gian gần đây vì Lâm Hàn vào nên diễn đàn cũng vắng vẻ hơn nhiều, phần lớn là các câu hỏi tìm kiếm, nhiều người cố gắng đoán xem tình trạng giờ của như thế nào.

      Tám người chết vốn là thành viên rất tích cực của diễn đàn này, song cũng ai hỏi tới việc họ bỗng dưng biến mất. gian ảo là như vậy, thêm người, bớt người cũng chẳng ai đoái hoài. Cũng giống như hai năm trước Hoan Dạ đột nhiên biến mất, cũng ai hỏi tới, chẳng phải đến cả là người được hưởng lợi trực tiếp nhất cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm ta hay sao? Cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng trong những đêm khuya thanh vắng, nhớ tới thở dài tiếng, ngày hôm sau lại quên sạch được ngay.

      “Buzz”, có người gửi tin nhắn nội bộ đến, Lâm Hàn mở ra xem, hóa ra là Hoan Dạ, “Muộn thế này mới lên mạng à?”.

      “Lại có chuyện gì hay sao? Có chuyện gì có thể gọi điện cho tôi mà. Gia đình tôi xảy ra số việc được ổn thỏa lắm thế nên dạo này có thời gian vào mạng. Với lại trước kia nơi này từng khiến cho tôi rất vui, song giờ đây tôi lại thấy sợ mỗi khi đăng nhập vào”.

      có chuyện gì lớn lắm đâu. Hôm qua tôi bảo trì lại địa chỉ này, phát ra những bức ảnh được post lên đó biến mất rồi, ngay cả những thông điệp cũ của tụi Tiêu Vũ Trúc cũng thấy nữa. Tài khoản của bọn họ bị xóa bỏ rồi”.

      “Có chuyện đó à? Vậy có dò được địa chỉ IP ?”.

      “Quản trị ghi nhận tất cả các tin nhắn cũ đểu được xóa cùng thời gian, tài khoản hình như cũng được dỡ bỏ cùng lúc đó, thực qua IP proxy”.

      “Hoan Dạ, vì sao lại thế được?”, Lâm Hàn nghĩ tới cuốn sổ của Tống Tử Minh, mắt nhìn chăm chú vào biểu tượng của Hoan Dạ, trong lòng đột nhiên có cảm giác cực kỳ quái dị.

      Hình như Hoan Dạ cũng ý thức được điều gì đó nên hỏi cách thận trọng: “Lâm Hàn, có phải muốn hỏi điều gì đó ?”.

      “Phải, tôi muốn hỏi có biết ai là Tống Tử Minh ở Bình Uyển bắc thôn ? Thực ra tôi còn muốn hỏi rốt cuộc là ai? Có liên quan gì đến những chuyện này ?”.

      Thấy chuỗi câu chất vấn đó, Hoan Dạ gõ lên hai chữ “ha ha”, sau đó tiếp: “Tôi rất vui vì có thể hỏi tôi những chuyện đó, Lâm Hàn, nó chứng tỏ dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn tin tưởng vào tôi”.

      Với giọng điệu như khẳng định đó của Hoan Dạ, Lâm Hàn hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của ta khi đó, chắc chắn là vừa đắc ý vừa tự tin.

      sai, nếu như thực nghi ngờ Hoan Dạ, chỉ ngấm ngầm đề phòng chứ bao giờ chất vấn cách thẳng thừng như vậy. Tương tự, nếu như Hoan Dạ có vấn đề, ta cũng cố gắng tìm cách biện hộ cho mình chứ đáp lại ngay cách tự tin thoải mái như vậy. Lâm Hàn tự hỏi, lòng tin đó đối với Hoan Dạ rốt cuộc là phương diện trực giác hay tình cảm? cân bằng trong tâm lý thực ra rất khó đo đếm được.

      Lâm Hàn gửi mặt cười, sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy có biết gia đình Tống Tử Minh ? Tôi còn nhớ hồi chúng ta mới đến Bình Uyển bắc thôn, từng hỏi tôi có phải định kiếm chuyện với gia tộc họ Tống . ở nơi mà cuộc sống của người dân giản dị thuần khiết như vậy, liệu có bí mật gì thể công khai mà người khác muốn dào bới ra ? Lẽ nào khi tôi hỏi đến, người ta làm gì đó với tôi à?”.

      “Tống Tử Minh? Để tôi với nhé, thực ra ông ấy là ông bác của Ngọc Ngọc, tức là của ông nội Ngọc Ngọc ấy. cho phép hỏi phải vì người trong thôn làm gì , mà là vì nếu hỏi dắt dây đến chuyện hai em Tống Tử Minh. biết tới Bình Uyển bắc thôn, lại là người Thượng Hải, vậy chắc chắn ít nhất cũng có quen hệ gì đó với hai người họ. Gia đình Ngọc Ngọc muốn người khác nhắc tới chuyện của thế hệ trước, thế nên tôi muốn hỏi han gì”.

      “Hóa ra gia đình Ngọc Ngọc là chỗ họ hàng với hà họ Hà. Ha ha, Hoan Dạ, thế giới này quả là bé, hai người chúng ta vốn chẳng có dây mơ rễ má gì, chỉ là quen biết nhau qua mạng, vậy mà cuối cùng lại có nhiều mối liên hệ như vậy trong thực tại”.

      “Phải đấy, nếu khái quát tất cả những điều có thề dùng đến hai chữ…”

      “Duyên phận”.

      Cả hai người đồng thời gõ ra hai chữ đó, nhìn nhau cười qua màn hình máy tính.

      Những điều Hoan Dạ biết về những mối ân oán của hai em Tống Tử Minh hóa ra cũng nhiều lắm.

      Lúc trước Lâm Hàn cũng định kể cho Hoan Dạ nghe tất cả những chuyện xảy ra trong nhà họ Hà, nhưng sau khi biết được mối quan hệ của ta với nhà Tống Tử Minh, bèn đem hết những chuyện này ra kể lượt. Sau khi nghe xong Hoan Dạ cũng nhất trí với Lâm Hàn rằng chừng những cố kia đều có nguồn gốc từ nhà họ Hà, còn mũi nhọn của nó hình như nhằm vào chính Lâm Hàn.

      “Vậy xem tôi có nên báo cảnh sát ? Nhờ cảnh sát điều tra xem ai là kẻ đứng đằng sau tất cả?”, Lâm Hàn hỏi.

      “Tôi cũng biết phải làm thế nào, nhưng theo như tôi được biết sau cái chết của mấy người bọn Vương Linh, dù cảnh sát nhận định chỉ là tự sát, song gia đình họ vẫn tin, thế nên
      cảnh sát tổ chức điều tra thêm. tìm ra nghi phạm có nghĩa là khẳng định bọn họ tự sát. Nếu như bây giờ báo án, lại sợ đánh rắn động cỏ, còn nếu cũng sợ ngộ nhỡ lại có chuyện gì…”


      Lâm Hàn nghĩ ngợi lúc lâu: “Thực ra tôi cũng muốn báo án lắm.”


      “Vì sao thế?”


      thấy là như vậy càng nguy hiểm hay sao? Nếu như người đứng đằng sau vụ này muốn nhằm vào tôi, nhưng hình như vẫn chưa muốn tôi phải chết ngay mà vẫn chờ đợi, chứng tỏ giờ vẫn chưa phải là thơi cơ thích hợp nhất để giết tôi, hơn nữa… hơn nữa vì sao lại nhắm đến tôi? Điều kiện gia đình tôi hết sức bình thường, cơ bản thể vì mục đích tiền bạc. Bố mẹ tôi luôn giữ hoà hiều với xung quanh, mấy chục năm gần như hề cãi cọ với ai bao giờ, bản thân tôi cũng ít giao du, mà từ trước đến nay chưa từng đắc tội với ai, nên mục đích trả thù cũng cần tính đến. Nếu phân tích như vậy có lẽ tất cả nguyên nhân đều nằm ở nhà họ Hà, tôi thực sợ thấy sợ.”


      “Sợ cái gì?” Hoan Dạ hỏi.


      “Tôi cũng biết nữa, nhưng tôi luôn cảm thấy dường như nhà họ Hà có quá nhiều bí mật, ngay cả đến hai người vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt là lão phu nhân và mẹ nuôi hình như cũng có nhiều chuyện giấu diếm tôi. Họ rất tốt với tôi, nhưng vì những chuyện thần bí đó nên nó khiến tôi luôn có cảm giác như đằng sau tốt đẹp đó là cái bẫy chờ mình. Tôi biết phải mô tả như thế nào về cảm giác đó, nhưng tóm lại là nó vô cùng ức chế.”


      “Biết đâu bọn họ cố tình giấu diếm điều gì đó, phải vì có mục đích nào đó với , mà chỉ vì muốn bảo vệ cho thôi sao? Liệu có phải vì người nào đó biết được thừa kế gia sản nhà họ Hà nên trong lòng phục mới…”


      “Chuyện này…” lại là vì tiền tài! Lâm Hàn rùng mình cái, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì với Hoan Dạ việc lão phu nhân muôn thừa kế công ty. em ruột thịt còn có teh63 phản bội nhau vì tiền, đằng này lại chỉ là người bạn trong thế giới ảo. Từ sai khi những biến cố liên tiếp xảy ra, nhận thấy mình hình thành thói quen nghi ngờ tất cả mọi người.


      Hoan Dạ hình như cảm nhận được suy nghĩ của nên cũng trở nên trầ mặc, lúc lâu sau mới thấy ta gửi đến: “ hãy cẩn thận hơn chút, nếu có thể giúp được việc gì tôi cố gắng hết sức dể giúp, còn nữa, về cuốn sổ của Tống Tử Minh, nếu như chỉ là tình cờ nhặt được sao, nhưng nếu như có người có ý để nó ở đó chắc chắn muốn mượn tay đề làm những chuyện gây tổn thương đế người nào khác. nhất định phải thận trọng hơn”.


      Lâm Hàn định trả lời diễn đàn thông báo Hoan Dạ offline. Anha ta vội vã thoát ra như vậy, chắc chắn là cảm thấy tổn thương vì việc Lâm Hàn đột nhiên im lặng.


      “Rì rì”, thanh của dòng điện lưu lạ lùng chợt vang lên phía sau, Lâm Hàn ngoảnh mặt về hướng phát ra thanh đó, lập tức thấy dầu chấm đỏ giữa bông hoa màu phấn hồng được đắp góc trái của bức tường giống hệt như con mắt nhìn thẳng vào máy tính của , ánh sáng yếu ớt nhấp nháy giữa nhị hoa- là ống kính camera. mở bật cửa phòng, lao ra ngoài, hành lang vắng tanh. Ở đầu hành làng, ánh trăng tràn vào qua khung cửa sổ mở nửa chừng, bóng đêm tuyệt đẹp.


      Lâm Hàn quay trở lại phòng mình, kéo chiếc bàn ra gần cửa sổ rồi đứng lên giật chiếc mắt thần ra. Hoá ra đó phài là thiết bị dây, mà dây nối được bọc bời lớp giấy dán tường nên nếu như chú ý quả thực dễ phát được. Chỗ đầu nối có đoạn dây bị đứt, thanh dòng điện ,mới rồi phát ra từ đây, nếu như phải vừa hay bắt gặp, cơ bản Lâm Hàn thể nào phát ra món đồ này.


      tường có lỗ , dây được dẫn ra bên ngoài. Lâm Hàn lần theo đường dây đó, thấy nó cuối cùng dẫn vào 1 gian phòng khác. Lâm Hàn nhìn cánh cửa đóng kín, thể tin nổi đó là phòng của bà Tố Lan.


      Đúng lúc đó có tiếng bước chân vang lên trong phòng, Lâm Hàn còn chưa kịp tránh đí cánh cửa bật mở ra, bà Tố Lan lao ra ngoài, đầu tóc rối bời, hai tay ôm chặt quanh người, mặt trắng bệch, nhìn thấy lân hàn liền lao đến bám lấy ta , rin rẩy : “Có ma, có ma trong phòng này có ma.”


      Lâm Hàn lạnh lùng nhìn mẹ nuôi, chậm rãi bằng chất giọng mà chính ũng cảm thấy xa lạ: “Bà định giả điên giả khùng đến lúc nào nữa đây?”

      xong gát mạnh tay bà Tố Lan ra rồi thẳng về phòng mình.
      Last edited by a moderator: 14/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :