1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm Tú Kỳ Bào - Chu Nghiệp Á

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Oan gia

       

       

      Tôi quỳ xuống trước mộ ông, nước mưa mặt đá thấm qua lớp vải quần rồi dính lại đầu gối, vừa lạnh vừa cứng. Cơn mưa ngày hôm nay đến hơi bất chợt, khi ra khỏi nhà ràng trời vẫn còn nắng. Nước mưa tuôn rơi thềm đá, Đường Triêu đỡ tôi đứng dậy. Trước khi , tôi chợt nảy ra ý định, bèn vạch hai chữ nền đất cạnh mộ: “Oan gia”.

       

      Nhất định phải tìm được ông nội tôi mới có thể hóa giải hết hận thù. Nhưng chúng tôi biết tìm ông ở đâu đây? cảnh tượng chợt lóe lên trong đầu tôi, chiếc bồn hoa nhẵn nhụi, những bông đinh hương nở bừng đón gió, mùi thơm quen thuộc phảng phất trong khí, còn nữa, còn cả khuôn mặt xoay nghiêng vĩnh viễn bao giờ quay lại đó... Tôi rùng mình cái, Đường Triêu nắm lấy tay tôi, nhìn tôi với vẻ hiểu. Tôi cắn cắn môi để che giấu hoảng loạn trong cõi lòng mình.

      “Tiểu Ảnh, em sao thế?”.

      , em sao!”. Tôi lắc đầu, lặng im lúc, cuối cùng cũng kìm được, hỏi:

      “Đường Triêu, ngoài việc tìm được ông nội em ra, quả thực còn cách nào khác nữa ư?”.

      “Ừ”. Đường Triêu gật đầu chắc chắn.

      “Đường Triêu, còn nhớ cảnh tượng chúng ta mơ thấy khi ở nhà Lâm tiên sinh ?”.

      vẫn nhớ, tuy nhiên đáng tiếc là cuối cùng chúng ta cũng vẫn nhìn được khuôn mặt người phụ nữ đó. Tiểu Ảnh, chúng ta lại đến tìm sư bá lần nữa được ? Lần này em đừng sợ nữa...”.

      , Đường Triêu, chúng ta đừng đến nhà sư bá của nữa có được . Đúng như Lâm tiên sinh , em sợ nhìn thấy đó. Em sợ người đó khi quay đầu lại chính là bà. Em chịu nổi!”.

      Tôi ngồi xuống bậc thềm ngoài cổng bệnh viện, ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mặt trời còn gay gắt nhờ cặp kính râm, nhưng mắt vẫn hơi nhói đau. biết là vì bị chói mắt, hay là vì... mà khóe mắt tôi cay xè, nước mắt sao ngăn nổi lại tuôn rơi.

      “Tiểu Ảnh? Nhà em có chậu hoa đinh hương hả? Thảo nào lần đầu tiên đến nhà em lại thấy bà em trông quen thế, lẽ nào người trong mơ chính là bà nội em?".

      Đường Triêu ngồi xuống trước mặt tôi, lấy tay lau dòng nước mắt.

      “Ánh nắng mặt trời gay gắt quá, mắt em vừa mới khỏi xong đừng để bị tổn thương. Chúng ta đến quán trà nào đó ngồi nhé!”.

      “Ừm”.

      Tôi ngừng xoay xoay cốc trà trong tay, trà trong cốc vì sóng sánh nhiều nên trở nên lạnh ngắt. Cuối cùng, Đường Triêu cũng đưa tay giữ cốc trà lại:

      “Tiểu Ảnh, đừng xoay nữa, chúng ta đều phải đối mặt với thực này!”.

      bảo em phải đối mặt với nó thế nào? xem, muốn em lột trần những vết sẹo của người nhà mình ư? Tất cả những điều tồi tệ của gia đình em đều bị phơi bày ra trước mắt , em còn trốn vào đâu được nữa? bảo em làm sao để thừa nhận được rằng chính bà nội mình giết chồng? Em...”. Tôi trở nên kích động, hai tay bám chặt lấy cạnh chiếc bàn bằng gỗ rồi gào lên trong tuyệt vọng. Vì quá kích động nên toàn thân cũng run bắn lên.

      “Em hơn chút được ?”. Đường Triêu đứng lên, hai tay đưa qua bàn giữ chặt lấy tôi, ấn cho tôi ngồi yên ghế.

      Nghe cảnh báo, tôi đột nhiên im bặt, nhìn xung quanh bằng đôi mắt hoảng sợ. May thay chúng tôi ngồi trong phòng riêng, thiết bị cách lại rất tốt nên ai nghe thấy cuộc trò chuyện đó. Tôi ngầm thở phào tiếng, ngồi lún sâu xuống ghế, chậm rãi :

      “Đường Triêu, đột nhiên em cảm thấy tất cả mọi người trong gia đình mình đều tồi tệ. Em, bà nội em, ông nội em, bố em. À , , trong nhà em chỉ có mẹ là người tốt đẹp nhất, người trong sạch nhất”.

      “Tiểu Ảnh, em đừng như vậy được ? Đừng tự trách mình như thể chẳng ai là người có tội cả”. Đường Triêu khẽ nắm lấy tay tôi. với tôi, ai là người có tội. Thế nhưng thực lại phải vậy, chúng tôi đều là những kẻ xấu xa, bỉ ổi, dơ bẩn... Tôi thầm gán tất cả những từ ngữ tồi tệ nhất lên người chúng tôi, song vẫn thể nào rửa sạch tội ác được.

      “Đường Triêu, có là vô tội ? , phải như vậy!”.

      “Tiểu Ảnh, bây giờ tự trách mình có tác dụng gì kia chứ? Bất kể là bản thân em hay người nhà em, dù em có hận đến đâu cũng vẫn phải đối mặt với này. Tiểu Ảnh, có ai là hoàn hảo. Em cũng sai hoàn toàn, trong trái tim , em mãi mãi người lương thiện, xinh đẹp, yếu đuối...”.

      “Đường Triêu, hãy hứa với em giữ bí mật tuyệt đối về những chuyện chúng ta làm có được ? Em muốn bà được yên ổn sống nốt phần đời còn lại, thời gian trừng phạt bà đủ rồi, bà cũng phải trải qua bao nhiêu đau khổ”.

      Tồi đột nhiên nhổm dậy, cầm lấy tay Đường Triêu. Giờ đây việc duy nhất tôi có thể làm là gây tổn thương cho bà ở mức độ thấp nhất. Đường Triêu nhìn tôi, gật đầu cách nặng nề.

      Đêm đó tôi ở lại nhà Đường Triêu, suốt cả đêm tôi luôn ngồi tựa vào thành giường, cực kỳ tỉnh táo, khó khăn lắm mới đợi được đến khi trời sáng. Ăn vội bữa điểm tâm, sau đó tôi cùng Đường Triều về nhà mình.

      Tiến gần thêm bước, thấp thỏm trong lòng tôi càng tăng thêm nấc. Bà nội nấu mỳ trong bếp, thấy tôi về bà đứng ngẩn người ra đó, môi run run:

      “Tiểu Ảnh, cháu về rồi ư? Bà biết là hôm nay cháu về mà, xem này, bà nấu mỳ trường thọ đây, hôm nay là sinh nhật của mẹ cháu mà”. Bà cố lấy giọng tự nhiên, song khi vừa gọi tên tôi ra, nước mắt lưng tròng.

      Tôi đến đó ôm lấy bà, nghẹn ngào : “Bà ơi, chẳng phải cháu vẫn ổn rồi còn gì, sao bà lại khóc? Cháu suýt nữa quên ngày hôm nay là sinh nhật mẹ cháu đấy, còn chưa chuẩn bị được thứ gì”.

      “Về nhà là tốt rồi, về là tốt rồi, mau bảo Đường Triêu ngồi xuống đó, mình bà ở trong bếp là được rồi”. Bà đẩy tôi ra phòng khách, tôi và Đường Triêu ngồi ghế nhìn dáng vẻ bà tất bật loay hoay mình trong bếp. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên cơ thể gầy gò bé của bà. Mái tóc bạc phơ sáng lên sắc màu của già nua.

      Tranh thủ lúc bà bận rộn, tôi lặng lẽ xuống dưới khu nhà gọi điện thoại cho bà Lưu: “A lô, bà Lưu phải ? Cháu là Tiểu Ảnh”.

      “Tiểu Ảnh à! Lâu lắm rồi thấy cháu gọi điện cho bà, bà nhớ cháu lắm đấy. Tìm bà có việc gì ?”.

      “Bà Lưu, gần đây tâm trạng của bà nội cháu được tốt, bà cũng chịu đâu đó chơi, cháu muốn nhờ bà gọi điện cho bà cháu, bảo bà cháu đến nhà bà chơi cho khuây khỏa. Bà với bà cháu cùng lứa tuổi với nhau, chuyện mới hợp được. Cháu nhờ bà an ủi bà cháu chút. Còn nữa, tính tình bà nội cháu cũng cố chấp lắm, bà đừng là cháu nhờ bà làm việc này nhé, nếu biết cháu với bà như vậy thế nào bà cháu cũng giận cháu cho mà xem”.

      “Yên tâm , cứ để đó cho bà, bà ngồi chuyện buổi chiều trả lại cho cháu bà nội vui vẻ”.

      “Vậy cháu cảm ơn bà nhiều lắm!”.

      Quả nhiên buổi trưa ăn mỳ xong, bà Lưu gọi điện đến. Ban đầu bà nội còn cương quyết đồng ý, sau biết bà Lưu những gì mà cuối cùng bà tôi cũng chịu .

      Tôi đưa bà xuống dưới nhà rồi lập tức quay lên, để tránh tình huống bà đột nhiên quay về mà trở tay kịp nên tôi khóa cả cửa sắt chống trộm vào.

      Tôi lấy xẻng rồi ra ban công với Đường Triêu, chậu hoa đinh hương vẫn nguyên như vậy. Tôi hỏi : “Chiếc chậu này giống hệt trong mơ có đúng ?”.

      “Ừ”. Đường Triêu gật đầu.

      Tôi để Đường Triêu giữ lấy cây đinh hương, muốn tự mình bóc dỡ bí mật này. Cầm chiếc xẻng lên, tay tôi run lập cập, phải mất lúc lâu mới có nhánh rễ cây lộ ra. Tôi ngã ngồi xuống đất vì sợ hãi, miệng thở gấp với Đường Triêu:

      “Đường Triêu, em chịu nổi, dám đào tiếp nữa. Em sợ lắm!”.

      “Vậy để làm”. Đường Triêu rồi ngồi xuống, cầm lấy xẻng trong tay tôi. Song vừa đào nhát, tôi lập tức kêu lên:

      , để em tự làm. Hãy để em tự làm!”.

      Tôi vừa đào nước mắt vừa tuôn rơi lã chã. Thực ra trong lòng cũng tới nỗi buồn thương như vậy, song sao ngăn nổi nước mắt rơi ra. Đường Triêu khẽ vỗ lên lưng tôi như an ủi. Đột nhiên chiếc xẻng phát ra thanh khô khốc, giống như chạm phải thứ gì đó. Tôi dừng tất cả mọi động tác lại, ngồi đờ ra nhìn thứ màu trắng xám giữa lớp đất nâu. Đường Triêu cũng buông thân cây đinh hương trong tay ra, cây đinh hương mất chỗ dựa, đổ ầm xuống.

      Cả hai chúng tôi đều đờ đẫn ra ở đó, nhìn chết lặng vào thứ màu trắng xám ấy, thở hổn hển cách thận trọng. Đường Triêu quay đầu sang nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau lát, sau đó hẹn mà cùng đưa tay về hướng màu trắng xám đó. Đường Triêu nhanh hơn tôi chút, kéo nó lên, đúng là đoạn xương. Nhìn đoạn xương đó, ngực tôi tức như sắp sửa nghẹt thở đến nơi, nước mắt trào lên dữ dội. Tôi cầm lấy đoạn xương do Đường Triêu đưa lại, nó lạnh lẽo và ẩm ướt. Tôi ôm nó vào lòng, đúng là xương tàn chôn dưới cát vàng mười năm.

      Tôi chạy về phòng mình, muốn tìm chiếc hộp để đựng nó vào. Cuối cùng cũng tìm được thứ nào thích hợp, tôi đột nhiên nghĩ ra điều, bèn mở túi lấy chiếc Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào ra rồi quay lại ban công. Tôi trải chiếc áo xuống sàn nhà, lớp vải sa tanh màu xanh sẫm sáng lấp lánh lên dưới ánh mặt trời, sau đó đặt đoạn xương lên đó, miệng khẽ thầm:

      “Như vậy cũng coi như là ở bên nhau...”.

      Khi tôi làm những việc đó, Đường Triêu cũng mình lật tung chậu đất lên, bao lâu sau xếp đầy đủ những đoạn xương ngắn dài đầy sàn gạch. Ngoài xương sọ ra, tất cả các mảnh xương được xếp lại thành khung. người cao lớn khỏe mạnh như ông, giờ đây chỉ còn là những mảnh xương dài ngắn này thôi.

      Lạ lùng là sau khi nhìn thấy bộ xương, nước mắt thôi còn chảy nữa, tôi trở nên bình tĩnh khác thường, ngồi xếp tất cả các mảnh xương vào trong tấm kỳ bào. Cho đến khi trong chậu hoa đó còn sót lại mảnh xương nào, tôi mới túm bốn góc của chiếc áo lại, sau đó buộc túm đầu, cuối cùng mang vào phòng mình cất kỹ.

      Khi tôi quay trở lại ban công, Đường Triêu vẫn đứng đó nhìn tôi nghi hoặc. Tôi cảm giác thấy mình cười, song có vẻ như trông còn khó coi hơn lúc khóc.

      “Sao? Mau lên chút, dọn dẹp hết chỗ này lại, lát nữa là bà em về rồi”. xong tôi liền xúc đất đổ lại chậu hoa, vì sợ bà phát ra dấu hiệu gì lạ nên còn nhét thêm mấy cái hộp xuống bên dưới đáy chậu, sau đó mới cho cây đinh hương vào và lấp đất lên. Khó khăn lắm chúng tôi mới cho được hết đất vào trong chậu như cũ.

      “Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, em khóc , cứ khóc !”. Đường Triêu giật lấy cây đinh hương khỏi tay tôi rồi gạt sang bên, bám riết lấy hai vai tôi, sau đó ra sức lắc.

      “Đường Triêu, em khóc làm sao được? Em khóc nổi, điều duy nhất em có thể làm giờ là ít gây tổn thương nhất cho bà. Em mong rằng mình gánh vác tất cả những đau khổ đó, bà sai, có lẽ chỉ việc này, nhưng em muốn bà phải gánh vác nó, giấu giếm nó, em muốn bà được vui vẻ. Vui vẻ, niềm vui của bà, Đường Triêu, có hiểu ? Thế nên em thể khóc, em tự với lòng mình rằng, Lý Ảnh, mày thể khóc, nếu khóc mày chỉ là đồ tồi. Còn nữa, nếu như khóc, tất cả những quyết tâm của em đều trôi theo dòng nước mắt, em thể phơi bày tội lỗi của bà ra trước cả mọi người. Đường Triêu, xem, em có thể khóc hay ? Em có thể khóc hay ?".

      Tôi giãy giụa hòng thoát ra khỏi vòng tay như gọng kìm của , nhìn bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.

      “Tiểu Ảnh...". Đường Triêu còn muốn gì nữa nhưng tôi xua tay, sợ chỉ thêm câu thôi tôi cũng chịu nổi nữa mà bật khóc lên:

      “Đường Triêu, lúc này chúng ta đừng gì nữa, giúp em, giúp em dọn dẹp chỗ này như cũ, đó là cách giúp em tốt nhất giờ”.

      Khi chúng tôi vừa dọn dẹp xong tiếng gõ cửa vang lên. Tôi vò đầu mình thành rối bù, cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc chiếc áo dây trông gợi cảm. Sắp xếp đâu ra đây, tôi lại quay sang cởi bớt khuy áo cổ của Đường Triêu, nhìn tôi biết phải làm sao. Tôi khẽ vỗ vỗ lên mặt hỏi: “Như vậy trông đủ ám muội chưa?”.

      Khi mở cửa ra, tôi còn làm bộ ngáp dài, sau đó vươn vai hỏi bà: “Bà ơi, sao ngồi chơi có tẹo về rồi?”

      nhìn tôi và Đường Triêu mà thẳng vào phòng mình. Khi đến cửa phòng, bà quay người lại với tôi:

      “Bà buồn ngủ rồi, bà Lưu của cháu tuổi cao, chuyện cứ lẫn lộn lung ta lung tung ấy”.

      Cánh cửa đóng sầm lại, tôi và Đường Triêu đứng đó nhìn nhau. Cái trò ngụy tạo vẻ ám muội này đúng là thừa.

      Ngày hôm sau tôi lấy lý do du lịch rồi rời nhà từ sớm với Đường Triêu, theo kế hoạch cùng đến công viên nghĩa trang Cửu Thiên ở quận Thanh Phủ. Khi tôi bà còn tiễn ra tận cửa, trông bộ dạng lưu luyến rời.

      Tần Tịnh được chôn ở chỗ này. Tôi với Đường Triêu chọn khoảnh đất ở gần mộ của ta nhất để làm nơi chôn ông nội.

      Hôm làm lễ an táng, Lâm tiên sinh cũng đến. Chúng tôi quỳ trước ngôi mộ, tiết trời tháng sáu nhưng lại có mưa bụi như giữa ngày xuân. Đường Triêu cầm ô che cho tôi, mưa rơi mặt ô tạo thành thanh rì rào, hệt như tiếng khóc thầm của ông trời vậy.

      Chiếc áo dài xường xám được chúng tôi lót bên dưới đáy áo quan, coi như hai người bọn họ được chôn cùng. Sư bá của Đường Triêu lầm rầm đọc những câu gì đó trước mộ... Khi rời nghĩa trang về khách sạn đến gần trưa. Trong mấy ngày đó, tôi rơi giọt nước mắt nào, tâm thần luôn trong trạng thái hốt hoảng rã rời. Từ lúc rời nhà , tất cả mọi việc đều do Đường Triêu thay tôi lo liệu.

      Chúng tôi ở lại Thanh Phủ đúng bảy ngày, coi như cúng tuần xong. Buổi sáng hôm rời khỏi Thanh Phủ, Đường Triêu đưa tôi đến thăm mộ ông nội lần cuối cùng. Tôi lau chùi kỹ càng bia mộ, sau đó nhìn dòng chữ ghi đó, rơi giọt nước mắt đầu tiên trong suốt những ngày qua.

      Mộ ông nằm cách mộ Tần Tịnh chưa tới năm mét, đứng đó nhìn sang, tôi hỏi Đường Triêu:

      “Có là tất cả qua rồi ?”. Đường Triêu gật đầu, gì. Mưa liên miên suốt mấy ngày liền ngớt như xóa sạch tất cả mọi tội lỗi thế gian này. Tôi ngấm ngầm thở dài tiếng, trong đầu chợt lên từng khuôn mặt thân quen. Khuôn mặt Thanh Lâm vẫn còn nấn ná lại hồi lâu, mãi vẫn chịu tan . Có lẽ đời này kiếp này tôi vĩnh viễn bao giờ thoát được khỏi trói buộc đó.

      Tôi quỳ xuống trước mộ ông, nước mưa mặt đá thấm qua lớp vải quần rồi dính lại đầu gối, vừa lạnh vừa cứng. Cơn mưa ngày hôm nay đến hơi bất chợt, khi ra khỏi nhà ràng trời vẫn còn nắng. Nước mưa tuôn rơi thềm đá, Đường Triêu đỡ tôi đứng dậy. Trước khi , tôi chợt nảy ra ý định, bèn vạch hai chữ nền đất cạnh mộ: “Oan gia”.

      Tất cả hận thù đều bị chôn vùi, nhưng trái tim vẫn sao chôn lấp được. Trước mắt tôi lên khuôn mặt già nua của bà nội, bao nhiêu năm qua bà thể nào an lòng. Trong những năm tháng chiếc xường xám bị niêm phong, tất cả đều bình yên nhưng duy chỉ có trái tim vẫn yên. Hôm nay đây tôi cũng rơi vào tình trạng như bà khi đó, suốt đời này thể nào thoát được khỏi khuôn mặt Thanh Lâm, chỉ cần tôi nhắm mắt lại là ấy liền xuất ngay trong trí não tôi.

      “Tiểu Ảnh, mưa ngày càng lớn hơn rồi, chúng ta mau về thôi”. Đường Triêu ôm lấy vai tôi. Tôi gật đầu, tựa vào lòng rồi xuống núi.

      Mưa như trút nước, con đường dẫn lên nghĩa trang trở thành màu trắng xóa.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26: Cái chết





      Chính là chiếc xường xám mà tôi lấy ở linh đường của Tần Tịnh mang về. Giờ đây nó bao bọc lấy cơ thể người thân duy nhất còn lại của tôi. Tôi nhìn cánh tay bắt đầu phân hủy để lộ ra bên ngoài tay áo, chậm rãi nhìn tiếp lên , khuôn mặt bà đầy những vết bầm đặc trưng của xác chết. Chiếc xường xám đó hơi , bà mặc vừa chút nào, tôi thầm nghĩ, muốn rơi nước mắt. Cuối cùng bà được giải thoát rồi. Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, trong đầu vang lên những tiếng ùng oàng mỗi lúc nhanh, cảm giác choáng váng dần dần xâm chiếm, cuối cùng nổ bùng tiếng, dường như sợi dây vẫn giữ cho mình tỉnh táo đột nhiên bị đứt rời, trong chớp mắt cả thế gian mất ánh sáng.







      Khi chúng tôi từ Thanh Phủ quay về, đến buổi chiều. Trời quang mây tạnh, vầng mặt trời sắp lặn chỉ còn những tia sáng yếu ớt hắt lên phía chân trời, trong gian ngập tràn mùi bê tông đặc trưng của các công trình kiến trúc trong thành phố. Chúng tôi với nhau mỗi lúc ít hơn, suốt dọc đường gần như chìm trong yên lặng.

      Đến cổng khu chung cư, Đường Triêu dừng lại, tôi nhìn thấy mệt mỏi trong mắt : “Tiểu Ảnh, vào nữa nhé!”.

      Tôi trả lời mà quay mặt sang chỗ khác. Giữa chúng tôi trở nên lúng túng như vậy.

      “Tiểu Ảnh, cháu về rồi đấy à?”. Tôi quay đầu lại, thấy bà Lưu đứng ngay dưới khu nhà, bèn mỉm cười gật đầu chào.

      “Ơ, thế bà cháu đâu, về cùng à?”.

      “Bà nội cháu á?”. Bà nội ở nhà sao?

      “Ồ, chẳng phải bà ấy bảo chơi cùng cháu cho vui hay sao? Ở nhà buồn quá, cái hôm mà cháu nhờ bà gọi bà ấy xuống chơi đấy, bà ấy còn rất nhiều, đến trưa hôm sau gọi điện bảo với bà là du lịch với cháu, mấy ngày mới về mà”.

      Bà nội? Trước mắt tôi chợt lên cảnh tượng hôm mình Thanh Phủ, bà đứng tựa cửa nhìn theo, cứ nhìn xoáy mãi vào tôi muốn rời, thậm chí ánh mắt còn đong đầy tuyệt vọng. Tôi giật mình, nhìn Đường Triêu cái, bất giác run lên bần bật, dám nghĩ tiếp nữa. Nếu như...

      Tôi chạy lên nhà với tốc độ nhanh nhất, Đường Triêu bám theo sau liên tục gọi tên tôi. Trong đầu tôi lúc bấy giờ chỉ có thanh duy nhất, tôi ngừng kêu gào cách yếu ớt trong đầu: “Đừng, đừng mà!”.

      Chạy lên tới nơi, hai chân tôi mềm nhũn như còn đủ sức để chống đỡ toàn bộ cơ thể nữa. Tôi mò mẫm tìm chìa khóa trong túi, song gần như tìm hết lượt người vẫn thấy chìa khóa ở đâu. Tôi căng thẳng tới mức sắp bật khóc, gõ vào cửa điên loạn: “Bà ơi, bà ơi, bà mở cửa ra, mở cửa ra !”.

      Trong hành lang trống trải vọng lại tiếng thét của tôi, tĩnh lặng đến rợn người. Cánh cửa vẫn đóng im lìm, tôi dựa lưng vào tường rồi trượt dần người xuống, trong đầu là vùng mù mịt. Nỗi sợ túa ra từ tận trong xương, nỗi sợ hãi từ trước đến nay tôi chưa từng trải qua mà thể dùng ngôn từ nào để biểu đạt được.

      “Tiểu Ảnh!”. Đường Triêu gấp gáp chạy theo tôi lên lầu, nhìn cánh cửa đóng im lìm bằng ánh mắt nặng nề, sau đó chậm rãi đến trước mặt tôi.

      “Đường Triêu, Đường Triêu!”, nhìn thấy , tôi mới lấy lại được tinh thần, vội vàng túm lấy tay :

      “Bà em sao phải ? Đường Triêu, với em , chắc chắn bà sao phải ?”.

      đến câu đó, tôi khóc thành tiếng.





      “Tiểu Ảnh, có chuyện gì đâu, chắc chắn là có chuyện gì. Chìa khóa của em đâu? Chúng ta mở cửa ra trước ”. Đường Triêu cầm lấy chiếc túi từ tay tôi, tìm được chìa khóa rồi mở cửa ra. đỡ tôi đứng dậy, mùi nước xịt phòng “Thanh tân sảng hoa lụy” đậm đặc xộc vào trong mũi. Tôi chau mày, khí trong phòng rất loãng, cửa sổ cũng đều đóng kín, còn ghế salon để tới bốn năm hộp “Thanh tân sảng hoa lụy” đó. Sao lại có nhiều nước hoa xịt phòng ở đây thế này?

      “Tiểu Ảnh, em xem cái này là cái gì?”. Đường Triêu cầm bức thư và chiếc máy ghi bàn lên. dự cảm lành dội lên từ đáy lòng, tôi cầm lấy phong thư đó, bì thư là nét chữ được trôi chảy của bà: “Gửi Tiểu Ảnh!”.

      Tôi thể chờ đợi thêm, lập túc rút lá thư ra, nội dung trong thư cực kỳ đơn giản: “Tiểu Ảnh, hãy tha thứ cho bà!”.

      Tôi đứng đờ ra tại chỗ, trong lòng vô cùng mờ mịt, bà nội đâu rồi chứ?

      Cạch tiếng, Đường Triêu ấn vào nút phát của chiếc radio. Trong cuộn băng vang lên giọng mệt mỏi của bà. Tôi như bị trúng phải lời nguyền, đúng sững ra đó, lặng nghe những lời tâm khàn khàn của bà...

      “Tôi nhìn chiếc áo xường xám trong tay mình, nó là đẹp! Năm đó khi được bố kể cho nghe bao nhiêu chuyện về tấm áo này, tôi luôn nghĩ ngày mình được trông thấy nó. Tôi chẳng sợ gì những chuyện ly kỳ mà người ta kể lại. Giờ đây, nó nằm ngay trong lòng tôi, song khi cầm nó lên, tôi lại thể nào bình thản được. Để mua được nó từ tay người khác, tôi phải tiêu hết tất cả số tiền tích cóp của mình. Trong cửa hàng vang lên tiếng chân đạp máy khâu của ta, ta ngồi xoay lưng lại với tôi, còng lưng xuống chăm chú vào may xường xám.

      Tôi gảy gảy viên ngọc trai nơi cổ áo, quyết thực mưu đó. Song trong lòng vẫn hơi sợ hãi, thế nên khi đóng gói chiếc áo, tay tôi cứ run lên bần bật. Cực kỳ mâu thuẫn, tôi vừa hy vọng những câu chuyện truyền miệng đó là , lại vừa mong nó chỉ là bịa đặt. Khuôn mặt người đàn bà đó lúc nào cũng đung đưa ngay trước mắt tôi, ta đắc ý nhìn tôi cười. Tôi hận ta.

      bàn tay xíu non tơ kéo vạt áo tôi, miệng bập bẹ: “Mẹ, mẹ!”. Đó là đứa con của tôi và ta, trông nó giống hệt bố, nhất là đôi mắt đào hoa đó, biết sau này khiến cho con nhà nào khốn khổ nữa đây. Tôi vuốt ve khuôn mặt thằng bé, sau đó cầm chiếc hộp lên. Khi tôi ra đến cửa, ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên hỏi: “Mình đâu?”.

      “À...”, tôi đưa chiếc hộp ra sau người: “ dạo phố thôi, lát nữa tôi về!”.

      “Ừm”. ta lại cúi đầu xuống làm tiếp. Bắt đầu từ năm ngoái, ta còn nhìn thẳng vào tôi nữa, có chuyện gì cần hỏi cũng như làm theo công lệ vậy. Tôi cắn môi, người đàn ông vong ân phụ nghĩa, ta phải trả giá về tất cả những chuyện ta làm.

      Tôi đến cổng khu nhà sang trọng đó, cho thằng bé bên đường đồng tiền, bảo nó giao chiếc hộp cho người đàn bà kia, còn dặn nó phải là do người đàn ông mang đến. Tôi nấp sau bụi cây cạnh đó nhìn ra, bao lâu sau ta xuất , ôm theo cái bụng nặng nề. Dù bụng to nhưng hề ảnh hưởng tới vẻ xinh đẹp của ta. Đứa trẻ đó rất đáng tin cậy, khi cũng nhìn lấy lần về phía tôi mình.

      ta cầm lấy chiếc hộp, mở ngay trước cổng, cười sung sướng rồi quay vào.

      Mấy đêm liền sau đó, tôi lặng lẽ trèo qua bức tường hậu viện, đến bên cửa sổ phòng ta, nhận ra vẫn có chuyện gì khác thường. Lòng tôi như có lửa đốt, lẽ nào chiếc xường xám đó linh nghiệm? Khi đó thù hận khiến cho tôi mờ mắt, tôi thầm may chiếc xường xám khác gần giống chiếc đó, sau đó còn bỏ tiền ra mua chuộc người giúp việc trong nhà ta để kể những câu chuyện liên quan đến chiếc “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào” cho ta nghe. Cùng lúc ấy, tôi được biết sức khỏe của ta rất kém, chịu được chấn động tinh thần.

      Hàng ngày, cứ gần đến mười hai giờ đêm, tôi lại mặc chiếc xường xám mà mình may đứng bên cửa sổ phòng ta khóc thút thít. Tôi quấn vải vào đế giày cao gót nên khi lại hề gây ra tiếng động. Mỗi lúc ta đến gần cửa sổ, tôi lại lặng lẽ bỏ .

      Cứ liên tục như vậy mấy ngày, khi cảm giác thấy dọa cho ta sợ lắm rồi, ngày cuối cùng tôi vẽ cho mình bộ mặt cực kỳ khủng khiếp, đến ngay chính bản thân cũng thấy sợ hết hồn. Lần này tôi đứng yên trước cửa sổ bỏ nữa, chờ khi ta đến gần liền quay đầu lại. ta thét lên tiếng rồi ngã xuống ngất ...

      Đêm hôm đó tôi rất vui, khi về nhà thấy ta vẫn còn ngồi dưới ánh đèn, ràng là có ý đợi tôi. Tôi hơi hoảng hốt, sợ rằng ta phát ra dấu hiệu bất thường gì đó. ta chau mày nhìn tôi :

      “Mấy ngày hôm nay mình làm gì thế? Hôm nào cũng về muộn, đêm nào con cũng khóc gọi đấy!”.

      biết dỗ nó chắc? hỏi tôi đâu, tôi dạo đấy, sao với người tình của ấy? Quan tâm đến tôi làm gì?”.

      ấy sắp sinh rồi!”. ta cúi đầu .

      Nhìn bộ dạng đó của ta, lòng tôi lại căm hận muốn chết. Tôi nghiến răng cười nhạt: “Vậy phải chúc mừng !”.

      Đêm hôm đó chưa ngủ được bao lâu tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, ta vội vàng trở dậy. Tôi lắng tai nghe thấy ta đứt quãng: “Tịnh Tịnh, em sao rồi? Đau bụng à? Liệu có phải đến lúc sinh rồi ? Gì cơ? biết? Vậy em mau tìm lão gia , nhanh chóng đưa đến bệnh viện, lập tức đến ngay!”.

      "Muộn như vậy rồi còn có chuyện gì?". Tôi làm bộ như bị ta đánh thức dậy.

      “Tần Tịnh chắc là sắp sinh rồi, giờ tôi phải vào bệnh viện!”.

      “Tôi với !”. Tôi xuống giường, buồn quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc của ta, mặc áo khoác ngoài vào rồi cùng ta ra khỏi cửa.

      Khi chúng tôi đến bệnh viện, Tần Tịnh trong phòng cấp cứu. Bác sỹ cầu người nhà ký giấy cam kết, ta định tiến lên nhưng bị Hà lão gia ngăn lại. Chừng nửa giờ sau, y tá ra sản phụ ổn, mời Hà lão gia vào gặp lần cuối, ta cũng định vào cùng nhưng y tá sản phụ muốn gặp. ta cứ vậy ngồi thụp xuống đất khóc ầm lên. Khi đó tôi cũng láng máng thấy sợ, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn ta chết, tôi chỉ muốn ta mất đứa trẻ đó. Tôi quên mất rằng bất kể là người lớn hay trẻ con cũng vẫn là mạng người.

      lúc sau, Hà lão gia từ trong đó ra, khi nhìn thấy ta liền lắc đầu, nước trong mắt nhạt nhòa, giọng khàn đặc lại:

      “Nó rồi, mất máu nhiều quá, cứu được. Đứa bé giờ vẫn còn rất nguy hiểm. Còn nữa, nó muốn đứa bé mang họ Hà”.

      ! !”. ta gào lên đến rách gan đứt phổi. Tôi cố gắng kéo ta lại, trong lòng cũng thấy hoảng loạn và sợ hãi kém.

      “Con bé rồi, hãy để cho nó chút danh dự, dù rằng khi còn sống nó cần đến, nhưng giờ người cũng còn, muốn người ta này nọ sau khi nó chết hay sao? Còn nữa, hãy nghĩ cho đứa bé, ai có thể gánh vác nổi cái tiếng là con riêng đâu. Dù gì cũng yên bề gia thất, thể có lỗi với họ được", Hà lão gia .



      Đêm hôm đó, Hà lão gia cho ta vào gặp Tần Tịnh. Mấy ngày tiếp sau đó, ngày nào ta cũng vào bệnh viện với bộ dạng hồn xiêu phách lạc. Tôi biết, chỉ cần đứa trẻ đó vẫn còn ta thể nào bình tâm lại được. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể xấu xa đến thế, cái ngày người ta chôn Tần Tịnh, tôi lẳng lặng đến bệnh viện. Đứng mình bên ngoài phòng sơ sinh, tôi nhìn thấy đứa bé đó, đứa bé phúc lớn mệnh lớn, nó vẫn phải đeo mặt nạ thở ô xy. Người trực phòng là y tá trẻ, tôi nhân lúc ta ra ngoài chuyện phiếm với đồng nghiệp, bèn lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh, tháo mặt nạ ô xy ra. Khuôn mặt đứa bé bắt đầu biến sắc, chân tay co quắp lại, chưa được bao lâu nằm im động đậy. Khi làm việc này, trong lòng tôi hề cảm thấy sợ hãi chút nào, chỉ sung sướng vô cùng. Cuối cùng tất cả kết thúc rồi.

      Tôi cảm thấy vận số của mình tốt, bệnh viện hề phát ra tội ác của tôi. y tá đó bị đuổi việc vì lơ là khi làm nhiệm vụ, bệnh viện bồi thường cho nhà họ Hà khoản tiền. Ngày chôn cất Tần Tịnh, ta cũng đến nhà đó, tôi nghĩ chắc chắn ta cũng trông thấy tấm “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào”, nếu vì sao sau khi quay về, ta đều may những tấm áo giống y như vậy. Từ đầu tới cuối ta vẫn tin rằng tấm kỳ bào đó giết chết Tần Tịnh, nhưng khi ấy ta hề biết được rằng tấm kỳ bào đó là do tôi tặng ta, lại còn lấy danh nghĩa của ta để tặng.

      ta cuối cùng cũng hồi tâm, đâu hết mà ngày ngày ở lại cửa hàng, ở lại bên mẹ con tôi. Nhưng linh hồn dường như mất, ngoài xường xám ra, trong mắt ta còn bất cứ thứ gì khác nữa.

      Từ sau khi Tần Tịnh chết, tôi thường tỉnh giấc vì những cơn ác mộng, lần nào tôi cũng nằm mơ thấy khuôn mặt trắng nhợt của ta và cơ thể co quắp của đứa trẻ sơ sinh. Sống trong hoảng sợ, tôi muốn chuyển nhà nhưng ta đồng ý, có thế nào cũng đồng ý. Tôi biết là nếu cứ tiếp tục thế này, cuối cùng cũng ngày ta biết hết mọi chuyện.

      Khi đó, nhà họ Hà hình như cũng bắt đầu có chuyện. Sau này, tấm kỳ bào đó bị niêm phong lại, tôi cũng còn nằm mơ thấy Tần Tịnh và đứa trẻ kia nữa. Nhưng lòng tôi vẫn thể nào thanh thản được. Hai bàn tay dính đầy máu tanh hôi, có rửa thế nào cũng bao giờ sạch.

      Mấy chục năm trôi qua, dù luôn sống trong thấp thỏm bất an, nhưng tôi tưởng tất cả yên bình.

      Hôm đó, tôi và ta cãi nhau, tôi vô ý để lộ ra chuyện đó nên ta đoán ra tất cả. ta kéo tay tôi, phải đưa tôi đến cảnh sát thú tội. Tôi van xin ta, nhưng trái tim sắt đá của ta cũng lay chuyển. Thực ra mấy chục năm rồi, cũng chẳng có chứng cứ gì để chứng minh là tôi làm việc đó, nhưng tôi vẫn thấy sợ, nếu chuyện bại lộ ra, tôi làm sao nhìn mặt được những hàng xóm xung quanh? Vì chuyện của con trai mà tôi bị người đời bêu riếu sau lưng, tôi muốn bị người ta gọi là con đàn bà ghen tuông mù quáng nữa.

      Trong lúc giằng co, tôi lại nhớ đến đối xử lạnh nhạt của ta suốt mấy chục năm qua với mình, giọng chợt vang lên ở đáy lòng:

      “Giết chết ta, giết chết ta! Giết ta mày phải ngồi tù”.

      Nhân lúc ta chú ý, tôi cầm ngay chiếc rìu ở góc nhà chém nhát. Nhát đầu tiên tôi vô cùng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy máu chảy từ vai ta xuống, biết mình thể nào quay đầu lại được nữa rồi, thế nên tôi lao đến bóp cổ ta, chút chần chừ do dự. Tôi hóa điên.

      Cuối cùng tôi cũng giết chồng mình. Khi ta phản bội tôi giết ta, nhưng mấy chục năm sau khi tất cả những người đó còn, tôi lại giết ta.

      Tôi chôn ta trong chậu đinh hương, như vậy ngày ngày vẫn có thể ở bên nhau. Tôi chuyển nhà, đến nơi ai biết mình. Hàng ngày thắp hương niệm Phật, tưởng rằng được bình an, nhưng...

      Tôi ngờ rằng lại có ngày ta xuất , lại còn tìm đến cháu mình. Tôi biết tất cả đều là báo ứng, cái ngày tôi làm Tiểu Ảnh bị thương, tôi biết mình thể chết trong an lành. Tôi sống cũng đủ rồi, Tiểu Ảnh cũng lớn rồi, tôi còn sợ cái gì đây? Tôi phạm quá nhiều sai lầm, ông trời cũng có mắt, bỏ qua cho bất cứ kẻ xấu nào. Tôi là tội nhân, chắc chắn tôi phải trả giá cho tất cả những việc mình làm.

      Tiểu Ảnh, Đường Triêu là người đàn ông tốt, bà nội hy vọng các cháu có thể ở bên nhau, thế nên khi cháu Thẩm Quyến, bà bỏ chiếc “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào” giả vào trong túi cháu, chính là mong Đường Triêu tưởng rằng cậu ấy chỉ hiểu lầm cháu. Thế nhưng...

      Tiểu Ảnh, bà phải rồi. Mệt mỏi biết bao! Mấy chục năm nay, bà sống những tháng ngày như thế nào, cháu biết ?

      Trong máy ghi vang lên tiếng click rồi dừng lại, tiếng thở dài cuối cùng của bà nội vẫn bay lơ lửng trong khí. Từ đầu chí cuối bà vẫn nhắc đến chi tiết tôi trả thù Thanh Lâm, tôi biết, trong lòng bà tôi mãi mãi vẫn là cháu tuyệt vời nhất, bà chấp nhận gánh vác tất cả mọi đau khổ cho tôi. Đường Triêu lời, vẫn nắm chặt lấy tay tôi, nhưng tôi cảm giác thấy hơi ấm nữa, toàn thân lạnh ngắt.

      Mắt tôi chuyển hướng sang cánh cửa đóng im ỉm của buồng tắm, người run lập cập, bất kể thế nào cũng dám tiến lên thêm bước. ghế salon còn có đống xường xám, đều là những hàng mẫu tôi bày ở cửa hàng, chiếc nào cũng được gập lại gọn gàng rồi đặt mặt ghế, đủ các sắc màu trông cực kỳ bắt mắt. Song tôi lại thấy chúng vô cùng đáng sợ, tất cả mọi chuyện đều là vì những thứ gợi cảm phong tình này mà ra. Tôi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng đứng dậy được để về phía buồng tắm. Cửa khóa, khẽ đẩy là mở ra. màu hồng phấn treo giữa trung, mùi thối xộc vào mũi. Chiếc xường xám màu hồng đó trông hợp chút nào với tuổi tác của cơ thể mặc nó, cửa tay còn được thêu chữ “Lý” thân quen, chính là chiếc xường xám mà tôi lấy ở linh đường của Tần Tịnh mang về. Giờ đây nó bao bọc lấy cơ thể người thân duy nhất còn lại của tôi. Tôi nhìn cánh tay bắt đầu phân hủy để lộ ra bên ngoài tay áo, chậm rãi nhìn tiếp lên , khuôn mặt bà đầy những vết bầm đặc trưng của xác chết. Chiếc xường xám đó hơi , bà mặc vừa chút nào, tôi thầm nghĩ, muốn rơi nước mắt. Cuối cùng bà được giải thoát rồi.

      Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, trong đầu vang lên những tiếng ùng oàng mỗi lúc nhanh, cảm giác choáng váng dần dần xâm chiếm, cuối cùng nổ bùng tiếng, dường như sợi dây vẫn giữ cho mình tỉnh táo đột nhiên bị đứt rời, trong chớp mắt cả thế gian mất ánh sáng…


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 27: Vĩ thanh





      Tiểu Ảnh được giải thoát rồi, nỗi đau khổ lại tiếp diễn với cuộc đời tôi. Nếu như có thể chọn lại lần, trong buổi tiệc chiêu đãi đó, tôi cam tâm để mình nhìn thấy người con khác biệt hẳn giữa đám đông đó, dù là nhìn thấy, tôi cũng kìm nén để đến bắt chuyện với ấy. Nếu như vậy, chúng tôi chỉ là những người xa lạ, chỉ là người xa lạ. có tình , có nỗi đau.





      Người con đó cười ngơ ngẩn, tay cầm chiếc áo xường xám rồi nhìn tôi hỏi: “Trông đẹp ? Có đẹp ?”

      Thấy tôi gật đầu, ấy càng cười to hơn, tiếng cười ngây thơ đó khiến tôi buồn thương vô hạn. Tôi giữ chặt lấy tay ấy:

      “Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, em xem đây là cái gì?”.

      “Là áo dài, áo dài cho dâu mặc”, ấy cầm chiếc xường xám lên rồi ướm trước ngực mình.

      “Đây là áo dài xường xám, là xường xám biết ? Đây là xường xám của em may”. Tôi giật lấy tấm kỳ bào, hét vào mặt ấy.

      Nghe thấy hai chữ xường xám, sắc mặt Tiểu Ảnh trở nên kinh hoàng, ấy ôm lấy đầu hét lên: “Tôi biết, tôi biết, có xường xám, có xường xám! phải là tôi làm, thực phải do tôi làm! Tôi làm mà, làm mà!”.

      Y tá nghe thấy tiếng kêu bèn chạy tới, nhìn thấy bộ dạng điên rồ đó liền giữ vai ấy lại rồi khẽ vỗ về: “ có xường xám! Tiểu Ảnh ngoan, đừng sợ, đừng sợ nhé!”.

      Tiểu Ảnh dần dần bình tĩnh lại, nằm xuống giường ngủ thiếp . Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. y tá chạy theo:

      “Đường tiên sinh, tôi biết chắc chắn là muốn ấy khá hơn lên, nhưng tình trạng giờ của ấy hề lạc quan chút nào. Lâu như vậy rồi nhưng ấy vẫn chối bỏ tất cả những thứ có thể giúp mình hồi phục, bác sỹ trái tim ấy đóng kín lại rồi. Có lẽ ấy mãi mãi thể nào khỏi được, hoặc có khá lên được cũng cần phải có thời gian, thời gian khá dài đấy, nóng vội được đâu. cứ làm vậy khiến ấy bị tổn thương, giờ ấy rất mong manh rồi”.

      Tôi đột nhiên ý thức được rằng trong tiềm thức của mình, Tiểu Ảnh cơ bản muốn bình phục lại. Có lẽ chỉ như vậy ấy mới có thể sống yên ổn nốt phần đời còn lại, nếu như tỉnh táo, ấy làm sao có thể đối mặt với tất cả đây? ấy làm sao có thể gánh vác được đống gông xiềng nặng nề đó? Tôi hít sâu hơi, trong lòng trào lên nỗi đau sao được thành lời:

      “Tôi muốn cho ấy xuất viện để tự mình chăm sóc ấy, nhưng có lẽ giờ đối với ấy việc tỉnh táo lại càng đau khổ hơn”.

      “Vâng...”, y tá còn chưa kịp thích ứng với thay đổi thái độ đột ngột của tôi, đứng ngẩn ra đó.

      Cuối cùng tôi đón Tiểu Ảnh về nhà, vì ấy phát bệnh đứt quãng. Trong suốt hai năm, bệnh tình của ấy có dấu hiệu biến chuyển khá hơn, tôi nghĩ có lẽ ấy mãi mãi như vậy cho đến cuối đời. Tôi vẫn chưa với Tiểu Ảnh rằng, hồi đầu khi sư phụ thấy tình cảm của tôi dành cho ây, ông bốc quẻ, quẻ ấy phán rằng tôi được yên ổn suốt đời vì gặp ây, cuối cùng phải sống độc đến già. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác vô tri của Tiểu Ảnh, tôi nghĩ, ai bảo là tôi độc đến cuối đời? Chẳng phải ấy ở bên tôi hay sao? Dù rằng ấy còn nhớ bất kỳ chuyện gì, nhưng điều đó đều quan trọng?

      Tôi vẫn mở cửa hàng đồ cổ, nhưng còn gặp phải bất kỳ vật nào thần bí nữa, hàng ngày chỉ đến đó giết thời gian trong hương trà lãng đãng. tủ trà của tôi có thêm tấm biển mới, đó gắn năm chữ mạ vàng: “Hiệu cẩm tú kỳ bào”. Thứ đó tôi tìm thấy ở nhà Tiểu Ảnh, tôi nghĩ ngoài những tấm kỳ bào ra thứ khiến tôi nhớ đến ấy cũng chỉ có thứ này.

      Tiểu Ảnh được giải thoát rồi, nỗi đau khổ lại tiếp diễn với cuộc đời tôi.

      Nếu như có thể chọn lại lần, trong buổi tiệc chiêu đãi đó, tôi cam tâm để mình nhìn thấy người con khác biệt hẳn giữa đám đông đó, dù là nhìn thấy, tôi cũng kìm nén để đến bắt chuyện với ấy.

      Nếu như vậy, chúng tôi chỉ là những người xa lạ, chỉ là người xa lạ. có tình , có nỗi đau.


    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :