1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm Tâm - Công Tử Bạch

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Từ trước đến nay, chỉ có do dự quyết đoán, lúng túng biết phải làm thế nào, còn tiểu công chúa ngồi trong lòng Việt Đế mỉm cười với năm xưa mất rồi. đến nơi rất xa, nơi bao giờ gặp lại.

      Tiếng chất vấn và đe dọa của những người đến từ Tiểu Chư Thiên Giới vang bên tai. Vân Hàn Cảnh bỗng nở nụ cười hiếm hoi.

      Đành vậy, tự nhủ. Nếu làm sai nhiều thế rồi có sai thêm nữa cũng chẳng hề gì. Đúng cũng được mà sai cũng chẳng sao, coi như phần tâm ý… với người trong trí nhớ ấy vậy.

      Đoạn nhắm mắt, ngón tay khép lại thành kiếm: "Kẻ nào dám tự tiện qua, giết."

      Khi lần nữa mở mắt ra, lần nữa ý thức được rằng mình mở mắt ra, đáng thương bị vận mệnh mà mình lựa chọn giày vò đến nỗi trắng tay, lại chẳng lấy gì làm vui mừng. Thậm chí trong khoảnh khắc ấy, nàng còn nguyền rủa, nguyền rủa vận mệnh, nguyền rủa chính bản thân mình, nguyền rủa cả người cuối cùng vẫn thể ra tay - Vân Hàn Cảnh.

      "Nhai… Nhai Xế?" Vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, Việt Cẩm cách nào che giấu hoảng hốt của mình.

      vương ngồi cạnh bên nhìn sang Việt Cẩm.

      Gần như vô thức tránh né đôi mắt đỏ tươi ấy, nhưng khi Việt Cẩm liếc thấy cánh tay hiển nhiên vẫn còn nguyên vẹn của đối phương bất giác lại thở phào thanh thản, nàng chuyển chú ý sang xung quanh, lúc này mới phát ra mình ở trong lòng núi. Trừ bức tường đá bao quanh ra, nơi đây vừa nhìn biết là phòng ngủ được bố trí hết sức tỉ mỉ, chỉ có bàn, có giường mà thậm chí có cả bàn trang điểm, đến cốc trà và đồ trang điểm cũng thiếu.

      Chỗ này!... Tim Việt Cẩm hẫng mất mấy nhịp, bỗng nghe người bên cạnh lên tiếng: "Tế Đài của Thiên Đô Phong."

      Thấy người giường cuối cùng cũng chuyển ánh mắt về phía mình, Nhai Xế khép hờ mắt, giấu cảm xúc trong đó, tiếp tục : "Cấm địa trong thời kì hưng thịnh của tộc, nơi nàng luôn hướng về… cũng khó đoán cho lắm."

      đoán được cảm xúc của đối phương qua giọng và vẻ mặt, Việt Cẩm chỉ đành tiếp tục giữ im lặng.

      Dường như vị vương kia cũng muốn làm khó nàng, ngay sau đó ra mục đích của mình: " tại cuối cùng chúng ta cũng có thể thẳng thắn lần! Nàng lấy thứ gì trong Tiểu Chư Thiên Giới.

      Việt Cẩm thoáng do dự.

      Nhai Xế chỉ đứng cách giường chưa đầy bước chân, vẻ mặt đó của Việt Cẩm qua được mắt , ngọn lửa lâm râm cháy trong tim từ tối qua đến giờ bỗng bùng lên, bao trùm lục phủ ngũ tạng với tốc độ sét đánh. dừng lát, giọng mỉa mai: "Xét về mục đích mà , ta nghĩ người có tư cách nghi ngờ hơn cả phải là ta."

      "Muội phải…" Việt Cẩm ngẩn người, nhanh chóng nhận ra đối phương hiểu lầm. Nàng định lên tiếng giải thích nhưng vừa được mấy chữ liền biết là vô nghĩa, bởi vậy nàng dừng lại chọn con đường ngắn nhất: "Là thụ chi tâm."

      Nhai Xế bỗng nhíu mày.

      Việt Cẩm giải thích sâu hơn: "Là mấu chốt để khởi động Thập Vạn Đại Sơn. Thập Vạn Đại Sơn là lãnh địa của tộc, nhưng bị phong bế khi đại cuối cùng qua đời, bởi vì bị mất thụ chi tâm. Năm đầu tiên muội gia nhập Thiên Kiếm môn, vào sinh nhật của Giới chủ, Tiểu Chư Thiên Giới bày tiệc khoản đãi các tu sĩ đồng đạo. Những người của Thiên Kiếm môn đến tham dự yến tiệc đều tán thưởng ngớt lời, rằng kì trân dị bảo trong yến tiệc nhìn mãi xuể… Muội đứng bên cạnh nghe được mấy câu, vô tình phát trong những kì trân dị bảo mà họ miêu tả chính là thụ chi tâm."

      Nàng cười lạnh, "Giờ nghĩ lại quả đúng là ý trời. Những việc khác cũng chẳng có gì đáng , mấy năm nay muội nghe ngóng khắp nơi, xác định thụ chi tâm bị giữ trong cấm địa của Tiểu Chư Thiên Giới, chỉ cần muội có thể vào Tiểu Chư Thiên rồi xuyên qua cấm địa…"

      " Chuyển Chi Quyết." Nhai Xế lẩm bẩm.

      Việt Cẩm trầm ngâm lúc: " sai, nếu muội biết về tin tức của thụ chi tâm, hoặc nếu lấy được Chuyển Chi Quyết, tất cả vô nghĩa."

      "Nhưng muội lấy được. Muội lấy được rồi."

      "Ông trời giúp muội. Ông trời muốn muội bước tiếp."

      Nhai Xế nhắm mắt lại, mãi lúc sau mới từ từ lên tiếng, trong giọng vẫn chứa thứ cảm xúc khó diễn tả thành lời: "Thứ này thể dùng."

      " phải là dùng được mà là họ biết dùng. Khởi động nó cần… cần huyết mạch chính thống. Đây là bí mật cuối cùng của tộc, từ trước đến giờ chỉ truyền miệng."

      "Ồ!" Nhai Xế kéo dài giọng, mắt sẫm lại: "Huyết mạch của ta?"

      Bàn tay giấu trong chăn của Việt Cẩm run lên, ngón tay nàng chạm vào bụng, nhưng chỉ trong nháy mắt liền rụt lại giống như phải bỏng, động tác mạnh đến nỗi kéo lệch cả chăn đắp lên người.

      Ánh mắt Nhai Xế lướt qua người Việt Cẩm.

      Nhưng Việt Cẩm vẫn thản nhiên như : "Muội nghĩ bản thân muội là đủ rồi!" Nàng cảm thấy có thể đối phương nghi ngờ mình có ý đồ, do dự lát rồi đề nghị, "Nếu huynh yên tâm có thể dùng cách khác để khống chế kết quả… nhưng chuyện này là của muội, muội vì nó…"

      Việt Cẩm đột ngột dừng lại, nàng phát mình có thể với bất kì ai rằng nàng vì nó trả giá biết bao nhiêu thứ nhưng chỉ duy có Nhai Xế thể.

      vô tội. Hơn nữa, những thứ phải trả giá tuyệt đối ít hơn nàng.

      Ít nhất so với , nàng còn biết tình, hơn nữa còn… chủ động lựa chọn.

      "… Ta đến Tiểu Chư Thiên Giới để lấy Sơn hà xã tắc đồ."

      Điều khiến Việt Cẩm an tâm, nhưng lại có chút gì đó thấp thỏm là mặc dù tâm trạng của Nhai Xế rất tồi tệ nhưng dây dưa mãi về chủ đề này mà chuyển sang chủ đề khác. Mấy giây sau, Việt Cẩm mới nhận ra được những giấu trong lời của Nhai Xế, nàng chớp mắt lia lịa, trong đáy mắt lên vẻ sững sốt: "Sơn hà xã tắc đồ? Tiên khí được xưng là phòng ngự mạnh nhất từ trước tới nay? Thứ đó thậm chí còn được cất giữ trong cấm địa của Tiểu Chư Thiên Giới mà do Bạch Uyên luôn mang theo bên mình. Sao huynh lại lấy được…"

      Khóe miệng Nhai Xế cười lạnh: "Ca ca của nàng rất có bản lĩnh."

      Giọng như bị cánh tay khổng lồ đột ngột xuất giữa trung bóp nghẹn, Việt Cẩm hoàn toàn đờ đẫn.

      Đáy mắt Nhai Xế thoáng lên vẻ ảo não, môi mím lại, lát sau : "Trong tay ca ca nàng có đôi tinh thạch gian, có thể chuyển đồ vật. Đệ ấy và Bạch Bích mỗi người có cái. Hôm đó ta gây náo loạn ở bữa tiệc là để lấy viên tinh thạch người Bạch Bích. Như thế, khi đệ ấy lấy được Sơn hà xã tắc đồ liền có thể chuyển trực tiếp đến tay ta."

      "Muội có nghe đến thứ này." Giọng Việt Cẩm hơi khàn, "Giờ nghĩ lại, những tin đồn đó là đúng có phải ? Sơn hà xã tắc đồ luôn được Bạch Uyên mang theo bên mình, đại ca muội…"

      Bầu khí trở nên ngột ngạt, nặng nề.

      "Phải! Sau khi ta và nàng thoát khỏi đó, đệ ấy liền hành thích Bạch Uyên, Sơn hà xã tắc đồ cũng đến tay ta vào lúc đó. tại…" tiếp.

      Nhưng hai người đều biết kết cục. Việt Hành Ca chết.

      Kế hoạch này ngay từ đầu chẳng hề có lấy chút sinh cơ.

      Cuối cùng, người phá vỡ im lặng là Việt Cẩm: " thụ chi tâm khởi động Thập Vạn Đại Sơn, lại thêm năng lực phòng ngự của Sơn hà xã tắc đồ… đủ để tộc yên ổn tu dưỡng sinh khí rồi."

      Sắc mặt Nhai Xế lại trầm xuống, đôi mắt gần như chuyển sang màu đen - nó bảo trước giờ khắc này phẫn nộ đến mức nào. Mãi lúc sau, đáp cộc lốc tiếng: "Đúng."

      "Muội biết phương pháp sử dụng thụ chi tâm…" Việt Cẩm sốt sắng.

      Nhai Xế có cảm giác ngọn lửa thiêu đốt trái tim bốc lên tận cổ họng, gần như phải dùng đến sức lực toàn thân mới có thể kiểm soát bản thân, mới khắc chế được tiếng hét phẫn nộ và tiếng chửi thề sắp thoát ra khỏi cổ họng. cố giữ chút lí trí có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào: "Việt Cẩm, nàng có còn nhớ những lời ta trước đây ?"

      Việt Cẩm có chút bất ngờ, cũng lờ mờ hiểu ra gì đó. Nhưng nhìn vẻ mặt ấy, Nhai Xế chẳng lấy gì làm vui mừng. im lặng lúc rồi cười lạnh: "Ta từng : Tất thảy những thứ của ngày hôm nay, ngày sau tất hồi báo."

      Vai Việt Cẩm run lên, nàng cảm giác như trái tim mình bị cánh tay vô hình bóp chặt, hít thở khó khăn, máu ngừng chảy, cả người lạnh lẽo và bất lực… Nhưng ngay sau đó nàng lại tự giễu yếu đuối của mình. Cho dù đến bây giờ, Nhai Xế biết nàng làm tất cả vì tộc sao? Cùng với đó, nàng cũng giết bao tộc, hủy cơ nghiệp của Nhai Xế, trút hết những nhục nhã, đau đớn lên vai

      Chẳng có gì bất đồng.

      Đó là phản bội đến tứ người thân cận nhất.

      Việt Cẩm hiểu được căm ghét của Nhai Xế lúc đó, bởi vì nàng thậm chí còn căm ghét bản thân mình hơn cả .

      … Nhưng giờ vẫn chưa được. Vẫn còn thiếu bước, bước cuối cùng. Sau đó, số mệnh định nàng thể hoàn thành bất kì lời hứa nào với Nhai Xế.

      Việt Cẩm giấu cảm xúc trong lòng, thản nhiên gật đầu: "Có, muội vẫn còn nhớ. Nhưng tại quan trọng nhất phải là những chuyện này… Đợi sau khi muội khởi động Thập Vạn Đại Sơn xong, huynh có đủ thời gian để làm bất cứ chuyện gì huynh muốn."

      "Đủ thời gian." Nhai Xế lẩm bẩm nhắc lại, hờ hững nhắm mắt rồi bằng chất giọng lạnh nhạt: " ngày."

      "Gì cơ?" Việt Cẩm hiểu.

      "Thời gian ngày." Nhai Xế , "Sau đó, nàng có được thứ mà nàng muốn."

      Vậy tại sao lại phải đợi ngày? Việt Cẩm nhất thời xúc động định hỏi lí do, nhưng hiểu nguyên do gì, có lẽ là cảm giác nỡ tận sâu đáy lòng. Cuối cùng nàng vẫn hỏi, chỉ im lặng đồng ý với quyết định đó.

      Ròng rã suốt nửa canh giờ sau đó, hai người lời, nàng xuống giường, dạo quanh tế đài bị bỏ hoang suốt nghìn năm nay, sau đó tìm được hai vò rượu còn dùng được.

      Việt Cẩm do dự lát rồi đưa vò cho Nhai Xế.

      Nhai Xế từ chối, thậm chí còn mở vò ra ngay trước mặt Việt Cẩm, từ từ uống.

      Việt Cẩm thở phào hơi rồi giống Nhai Xế, mở vò của mình ra uống.

      Bầu khí lạnh giá phút chốc thoang thoảng hương rượu, trong dòng chảy thành giọt lặng lẽ ấy, biết là ai lên tiếng trước.

      "… Muội luôn biết Việt Ninh Song là muội muội của mình, nhưng đến phút cuối nó còn chưa biết mình có tỷ tỷ."

      Việt Cẩm lim dim mắt quả quyết : "Nếu nó biết cũng chẳng thay đổi được gì ngoài việc hận muội thôi."

      Sau đó nàng lại cười, gò má nhợt nhạt hơi ửng hồng khiến nàng rốt cuộc cũng có vài phần khí sắc của người sống. Nàng ngồi xếp bằng dựa vào giường, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, uể oải : "Thực ra muội cũng ghét nó."

      "… Nàng cần phải nghỉ ngơi."

      Việt Cẩm phất tay để tâm, thản nhiên : "Muội có đủ thời gian để nghỉ ngơi, đợi mọi chuyện xong xuôi , nhanh thôi."

      Nhai Xế trầm mặc, tự với lượng chỉ đủ để nghe thấy: "Ta để nàng làm thế."

      Người uống say kia đương nhiên nghe thấy. Ánh mắt nàng lờ đờ nhìn lên tường, mơ màng, đáy mắt chưa bao giờ chân thực đến thế: "Nhưng muội cướp đồ của nó… Lúc đó muội , chỉ cần nó nhẫn nại đợi thêm thời gian nữa, muội ra , rất xa, bao giờ xuất ."

      "Này…" Nhai Xế bất mãn, màu mắt vì thế cũng nhạt chút, "… Khi nào ta trở thành đồ của con bé hả?"

      Việt Cẩm quay sang nhìn Nhai Xế rất chăm chú, như thể muốn khắc từng chi tiết của vào trong tâm khảm: "Chúng ta hợp."

      Cơn giận trong lòng trào dâng đến đỉnh điểm, nhưng Nhai Xế vẫn bình tĩnh : "Việt Cẩm, ta rất ghét việc nàng luôn tự cho mình là đúng. Nàng dám cho ta biết kế hoạch của mình, ta có thể hiểu, ta cũng hỏi, bởi lẽ chỉ cần lỡ lời hoặc cẩn thận bao công sức của chúng ta đổ sông đổ bể, hậu quả ai gánh nổi. Nhưng đến hôm nay rồi, sao nàng dám…"

      nghẹn lời.

      Việt Cẩm nghe những lời Nhai Xế nhưng hoàn toàn hiểu đối phương định cái gì. Nàng chỉ mỉm cười, những gì mình muốn : "Việt Ninh Song phải là con đẻ của mẫu thân muội. Nó là con phi tử nhân loại của Phụ vương… Phụ vương và mẫu thân muội phu thê tình thâm, nhưng còn có những thứ khác. Mẫu thân muội đối xử với nó rất tốt…"

      Việt Cẩm bình thản , mắt mơ màng: "Tốt hơn cả con của bà. Hồi đó, khi có bất kì tranh chấp cãi cọ nào, người đúng luôn là nó còn người sai luôn là muội, muội hiểu mẫu thân… Thôi được, năm đó muội hiểu, hồi đó muội thường rất tủi thân, tưởng tượng đến ngày còn phải như thế nữa…"

      "Muội thà cứ chịu tủi thân như thế suốt đời." Nàng lẩm bẩm.

      "Sau đó, tất cả thay đổi, khi gặp lại nó, muội rất đố kị… Bọn muội ai cũng sống khổ cực, tại sao chỉ mỗi mình nó an nhàn thảnh thơi, suốt ngày buồn bực, âu sầu, ghen tuông chỉ vì những việc cỏn con? Nếu muội có thể trở thành nó tốt biết bao."

      "Sau đó, vì huynh mà nó tiếp xúc với muội… Muội sớm biết bản thân ngày như thế, muội có thể dễ dàng hứa hẹn với nó, muội muốn hứa hẹn với nó."

      mặt Việt Cẩm từ từ lên nỗi bi ai: "Nó là muội muội của muội, là người duy nhất còn sót lại. Nếu số trời định cho muội tương lai, vậy ít nhất còn có người có huyết mạch tương đồng với muội được hạnh phúc, ít nhất cũng sống thảnh thơi cõi đời này…"

      Nhai Xế nắm chặt tay mấy lần, bóp bình rượu tan thành bột mịn. Khi định bắt cái miệng thốt ra từng câu từng chữ khiến nổi giận kia im lại giọng thầm của Việt Cẩm lọt vào tai , như dòng suối mát lành dập tắt hết thảy lửa giận trong tim : "Nhưng chỉ duy nhất mỗi huynh, Nhai Xế, muội muốn nhường cho nó, cho dù muội chẳng trao cho huynh được thứ gì, cho dù thậm chí muội thể ở bên huynh, cho dù… Cho dù là thế, ích kỉ đến đángthương…"

      Ngọn lửa bập bùng nhảy nhót nơi góc tường đem đến ánh sáng và ấm áp.

      Vẻ mặt Nhai Xế khẽ thay đổi, vai động đậy như muốn đưa tay về phía Việt Cẩm, nhưng cuối cùng chỉ nhắm mắt, đan hai tay vào nhau.

      "Đáng lẽ nó có kết cục như thế. ràng muội đưa nó ra tận biên giới rồi, muội chỉ tận mắt nhìn thấy nó rời khỏi Tiểu Chư Thiên Giới thôi… Muội thích nó nhưng chưa bao giờ muội muốn nó chết…"

      "Ta biết." Nhai Xế đáp, giọng rất khẽ.

      Hai người đều biết, tu sĩ tiếp xúc với Việt Ninh Song ngay từ đầu lợi dụng nàng ta, nhưng khi Việt Ninh Song hết giá trị lợi dụng, làm sao lại nương tay bỏ qua cho tàn dư của Việt Thị, lại từ lớn lên trong tộc? Ngoài ra, Nhai Xế còn biết số chuyện mà Việt Cẩm biết: Thực ra, chỉ gã tu sĩ kia bỏ qua cho Việt Ninh Song mà thậm chí đến cả Việt Hành Ca cũng muốn muội muội hiểu chuyện của mình làm hỏng chuyện nữa.

      Việt Cẩm trầm ngâm hồi lâu: "Lần đầu tiên huynh gặp muội là vì hoa Băng Phách, nhưng tìm được hoa Băng Phách đủ năm. Tư chất của muội chẳng ra làm sao, có được tu vi như giờ, trở thành tài trong đám tu sĩ trẻ tuổi chẳng qua là vì trường kì ăn hoa Băng Phách… Nhưng Nhai Xế à, chúng ta đều biết, hoa Băng Phách được luyện chế bằng phương pháp đặc thù, ngoài tác dụng nâng cao tu vi ra, còn kèm theo chất kịch độc."

      Ánh lửa rọi lên bóng dáng đơn nhưng mang lại chút ấm áp mà chỉ càng thêm lạnh lẽo, tịch, như hình cắt hư vô có sức sống: "Muội sắp chết rồi!"

      "… Ừ!"

      "Huynh hận muội?"

      "Ừ!"

      Tiếp sau đó, vò rượu trượt khỏi tay Việt Cẩm, nàng mỉm cười nhắm mắt lại, thuận theo tự nhiên, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

      Nhai Xế lẳng lặng ngồi đó, lát sau, xòe tay ra, vô số điểm sáng xanh lập lòe từ vò rượu dưới chân Việt Cẩm bay lên, nhập vào lòng bàn tay . Đây là Mộng Yểm vẫn chưa thành hình, có thể làm người ta rơi vào mộng cảnh nhưng pháp lực rất ôn hòa. Nó chỉ khiến cho nàng ngủ giấc. muốn nàng quên tất cả, ngủ giấc ngon.

      Sau đó, đến bên Việt Cẩm, chăm chú nhìn khuôn mặt mà phác họa trong tim hàng ngàn hàng vạn lần: "Nàng tất cả những gì ta muốn … sau đó lại lừa ta lần."

      "Dùng thụ chi tâm khởi động Thập Vạn Đại Sơn cần huyết mạch chính thống và trung thành sẵn sàng dâng hiến tất cả vì tộc - hiến tế sinh mệnh. Hơn nữa, bất luận là khởi động Thập Vạn Đại Sơn hay là dùng Sơn hà xã tắc đồ khoanh vùng đất để tộc tu dưỡng sinh khí, đều chỉ có thể thực khi khống chế của Tiểu Chư Thiên Giới Giới chủ với Thần Châu trở nên yếu ớt mới thành công. Bởi vậy, ca ca nàng mới để ta tiến vào Tiểu Chư Thiên Giới, dù liều mạng cũng phải gây náo động ở Tiểu Chư Thiên để tiếp cận Bạch Uyên… Những điều này đều là ca ca nàng với ta, ta và ca ca nàng chưa bao giờ nghĩ đến thụ chi tâm. Chỉ là, khi vạch ra kế hoạch, đệ ấy tự biết thể sống mà rời khỏi Tiểu Chư Thiên, còn ta… nếu cả ta cũng chết tộc còn có thể giao cho ai đây?"

      "Nhưng nàng đúng… Thập Vạn Đại Sơn là nhà của tộc, nếu nàng đem thụ chi tâm đến, ta cũng biết mình lại khát vọng nó đến thế… Đến ta còn vậy huống hồ là bọn Bạch Cốt? Tiên khí phòng ngự có mạnh hơn chăng nữa rồi cũng có ngày bị công kích, chỉ khi ở trong ngôi nhà thuộc về chính mình ai có thể trục xuất chúng ta được nữa. Để bảo vệ nó, mỗi tộc đều sẵn sàng hi sinh đến giọt máu cuối cùng… giống như Kiêu Sơn, tu sĩ vừa ập tới tấn công tan rã, sụp đổ."

      dừng lại, ánh mắt chất chứa bao cảm xúc.

      "Nếu có thể, ta thực hi vọng có ngày được ở bên nàng… chỉ mình nàng. Nhưng được rồi. Đến cả nàng cũng cho phép, đây là trách nhiệm thuộc về chúng ta… Vậy…"

      Nhai Xế với đôi mắt đỏ tươi cúi người xuống, hôn khẽ lên khóe môi của người chìm vào trong giấc mộng. Tiếp đó, dần dần kéo xa khoảng cách giữa hai người, dùng ánh mắt phác họa chân dung ấy trong tim lần nữa.

      Dáng vẻ khi nàng cười, vẻ mặt nàng lúc tức giận, tư thái nàng cao ngạo nhướng mày, dịu dàng khi nàng cúi đầu bẽn lẽn…

      Hai người có thể có rất nhiều con. Những đứa con của họ giống , cũng giống nàng, chúng vây quanh nàng và , ríu rít đáng như chim sẻ…

      đành lòng. thực đành lòng. Nhưng thể dứt khoát.

      "Ít nhất ta có thể buông thả lần trong giới hạn nhất định."

      Cuối cùng mỉm cười: "Tạm biệt nhé, của ta. Dù chỉ còn năm, tháng, thậm chí là ngày, cũng hãy tiếp tục sống tốt nhé! Ta khẩn cầu. Vì tình duy nhất trong suốt kiếp này."

      Nhai Xế bỏ , phía sau, người ngủ say giường vẫn nhắm mắt, mơ giấc mơ đẹp. Nở nụ cười ngọt ngào.

      Boong…

      tiếng chuông ngân vang giữa đất trời, lanh lảnh, xa xăm, mang theo những chấn động có thể lay động hồn phách cùng hòa tiếng, truyền đến bên tai mỗi người. Giờ khắc này, bất luận là Vân Hàn Cảnh bị Thiên Kiếm chưởng môn đích thân tới bắt về, hay Bạch Ngọc bị áp giải đến Tiểu Chư Thiên Giới, còn cả Bạch Uyên bị thương nằm liệt giường và Bạch Bích ở bên hầu hạ. Mỗi tu sĩ, mỗi người bình thường, thậm chí mỗi tộc đều nghe thấy tiếng hát xen lẫn trong tiếng chuông ngân ấy, thanh cổ xưa ấy hát lên khúc ca nhân loại với chất giọng thê lương, hùng hồn.

      Đó là ngôn ngữ riêng của tộc, là thứ ngôn ngữ mà mỗi tộc khi vừa sinh ra biết.

      Bầu trời bỗng tối sầm. Những đám mây đen từ hướng Thiên Đô Phong ùn ùn tản ra bốn phía, chỉ trong chốc lát che kín cả bầu trời, thay đổi ngày đêm.

      Những cơn rung động xuất . Ban đầu chỉ là những gợn sóng lăn tăn mặt nước và tiếng lá reo xào xạc, tiếp đó là những chấn động mà người người đều cảm giác được. Tiếp nữa, những tu sĩ trong sơn môn, nhân loại trong phàm giới, và cả những tộc trốn nơi thâm sơn, đều tận mắt nhìn thấy cả ngọn núi nghiêng dần, đều tận tai nghe thấy tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi…

      tộc đầu tiên quỳ xuống hướng về phía Thiên Đô Phong.

      Tiếp đó là kẻ thứ hai, thứ ba… chỉ trong mấy hơi thở, lần lượt từng tộc bỏ hết việc làm dở, chạy ra bãi đất trống, thành kính quỳ bái về hướng tiếng hát như hướng về phía thần thánh, rất lâu ngẩng đầu.

      "Ngài ấy thành công rồi…" Trong sơn cốc, nơi tộc tạm thời náu, cái đại đứng đỉnh núi thất thần nhìn đất trời đổi thay.

      "Đó là hướng Thập Vạn Đại Sơn."

      "Thập Vạn Đại Sơn mở rồi!"

      "Ta thấy ánh sáng của Sơn hà xã tắc đồ!"

      "Tiên khí được xưng là phòng ngự mạnh nhất, đồng thời có thể đắp đất xây thành đó ư?"

      " tộc có thể phân tách với nhân thế, tự trở thành thể rồi!"

      "Thập Vạn Đại Sơn là ngôi nhà của riêng chúng ta…"

      Im lặng chốc, biết ai khẽ thốt lên: "Vương của chúng ta."

      Các đại nhất loạt cúi đầu, giống như các tộc dưới núi, quỳ gối, cúi người hướng về phía Thiên Đô Phong bái lạy.

      Cùng lúc đó, tế đài ở Thiên Đô Phong.

      Đây là gian thạch thất cực kì rộng rãi, bốn mặt phong bế, cả gian rộng lớn trừ thạch đài trước mặt Nhai Xế ra còn bất cứ thứ gì khác. Giữa trung tâm của thạch đài là thụ chi tâm Việt Cẩm lấy trong Tiểu Chư Thiên Giới, đó là tinh thể màu lục bích có hình trái tim. Bay lơ lửng xung quanh thụ chi tâm là cuộn tranh, có màu vàng đất cổ xưa, đó là bức hạo núi sông cùng nhà cửa thành trì bằng thủy mặc, đó là Sơn hà xã tắc đồ.

      thụ chi tâm hoàn toàn khởi động tế dài, Sơn hà xã tắc đồ cũng bắt đầu dung nhập vào trong Thập Vạn Đại Sơn, giờ chỉ còn bước cuối cùng - hiến tế huyết mạch Vương tộc…

      Nhai Xế hít sâu. gian trước mắt méo mó biến dạng, dần xuất hố đen, sâu trong hố đen là cuồng phong màu tím và những tia chớp màu xanh bạc… giống hệt với gian hư vô bên ngoài Tru Tiên Đài.

      Hơi thở tràn ra từ trong hố đen thổi lên người đau đớn như dao cắt. Nhai Xế chăm chú nhìn về phía trước, hai chân đứng đó như mọc rễ, thể động đậy.

      sợ hãi, cũng hối hận. Từ khi chào đời mang vai vận mệnh của tộc. Sau khi bắt đầu hiểu chuyện, lại chủ động gánh vác tương lai của tộc… Tất cả là vì tộc.

      Nhưng còn Việt Cẩm. của , người con nhất… Nhai Xế khẽ nhắm mắt lại.

      , tất cả những gì làm là vì tộc, cũng là vì nàng. Chuyện này nếu làm ai làm? cần nghĩ Nhai Xế cũng có đáp án. Việt Cẩm.

      Nàng nhận lấy trách nhiệm này chút do dự. Nàng cũng như , nguyện hi sinh tất cả mọi thứ vì tộc… ngốc nghếch. Nhai Xế cắn môi mấy chữ, ngọt ngào và chua xót cùng tràn qua kẽ răng rồi chảy ngược vào tim .

      Nàng với rằng nàng muốn khởi động tế đài Thiên Đô Phong. Nàng với rằng, muốn vào chỗ chết. Sao đành lòng chứ? nàng, đến cháy lòng.

      bao giờ có bất kì ai hay bất kì điều gì giống như nàng, chiếm đóng hết cả đôi mắt lẫn trái tim . Trong những ngày bị giam, dùng rất nhiều, dùng tất cả thời gian ở mình để nhớ về nàng. nhớ đến nỗi gần như phát điên.

      Nhưng sắp sửa gặp được nàng nữa rồi. bao giờ gặp được nàng nữa.

      Nỗi sợ hãi dâng trào làm tim thắt lại. có lúc nào như bây giờ, bỗng cực kì hi vọng có thể quay đầu lại, có thể nhìn thấy nàng thêm lần nữa, dù chỉ thoáng thôi cũng được, nếu vậy có thể cam tâm tình nguyện, hề do dự thực nghi thức cuối cùng, nhưng…

      Nhai Xế lại hít hơi sâu, quay đầu lại, giơ tay lên, từng chút đưa về phía bóng tối trước mặt… Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên sau lưng . Theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt là Việt Cẩmnhếch nhác ngã nhào bên lối vào của thạch thất.

      "Tiểu Cẩm?" kinh ngạc thốt lên, thấy Việt Cẩm gắng sức ngước đầu lên, mở to mắt nhìn thẳng vào mắt , rồi sau đó đờ đẫn rơi nước mắt.

      Tim đau nhói như bị kim châm, Nhai Xế nhịn được bước bước về phía Việt Cẩm, đồng thời giơ tay ra: "Đừng khóc, sao…" Bỗng nhiên hiểu ra vì sao Việt Cẩm rơi nước mắt.

      thấy tay trái của mình. Cánh tay ban nãy vừa chạm vào hố đen, từ cổ tay trở xuống giờ chỉ còn trơ xương trắng.

      Nhai Xế vội giấu tay trái ra sau lưng, đổi tay còn lại giơ về phía Việt Cẩm: "Được rồi, đừng khóc nữa, ta còn chưa thấy nàng khóc bao giờ, nhìn chẳng đẹp chút nào…" bỗng thấy giọng của mình trống rỗng, phía bên mắt trái cũng mờ mờ. nghi hoặc nhìn Việt Cẩm, thấy nàng những nín khóc như bảo mà mắt lại càng mở to, khóe mắt rách ra, máu chảy đầm đìa.

      Nhai Xế như hiểu ra gì đó. từ từ đưa tay lên sờ má trái, tay chỉ chạm vào vùng cứng cứng và lạnh lẽo. lại cúi xuống nhìn người mình, phát biết hố đen kia đến bên cạnh từ lúc nào, còn nửa người phía bên trái của chỉ còn lại bộ xương trắng hếu.

      Nhai Xế sững người. Lúc này, nghe thấy tiếng Việt Cẩm, nghẹn ngào, yếu ớt, nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, thậm chí còn chưa thể đứng lên được: ", …"

      Nhai Xế xoay người, muốn để Việt Cẩm nhìn thân thể xấu xí chỉ còn lại xương cốt của mình. lại , giọng điệu thoải mái và thản nhiên, giống như bao lần hai người trò chuyện: "Nghi thức cuối cùng bắt đầu rồi, Tiểu Cẩm, việc mà chúng ta luôn nỗ lực cố gắng cuối cùng cũng thành công rồi!"

      ", Nhai Xế, …"

      " tộc giao lại cho nàng, nàng làm bao nhiêu chuyện vì tộc, lại thêm thân phận là công chúa của Việt Thị, các đại tin phục nàng."

      "Nhai Xế, cầu… xin… xin… muội có… có…"

      "A Cẩm, ta thực rất muốn ở bên nàng." Giọng Nhai Xế bỗng rít khẽ, quay đầu sang, dùng con mắt còn lại nhìn Việt Cẩm đầy âu yếm, "Bắt đầu từ ngày hai chúng ta ở bên nhau, ta luôn mong có ngày, tất cả thiên hạ đều biết chúng ta là phu thê. Họ ngưỡng mộ nàng, biết phu quân của nàng là thiên hạ đệ nhất. Họ cũng ngưỡng mộ ta, biết thê tử của ta là tuyệt thế vô song…"

      "Chúng ta có con, rất nhiều, rất nhiều con. Chúng lớn lên trong bình yên và hạnh phúc. như ta, ngay từ khi chào đời phải đeo lên vai vận mệnh của tộc, cũng giống nàng, nước mất nhà tan, phải tha phương phiêubạt…"

      Việt Cẩm thêm gì nữa. Nàng cảm thấy sức lực toàn thân như mất hết, nhưng chẳng hề gì, nàng đứng lên nổi nàng dùng hai tay chống đỡ thân thể, dùng đầu gối bò về phía trước.

      Đá vụn cào rách y phục, lưu lại người vô số vết thương, găm vào cơ thể, đau đến thấu tim. Việt Cẩm mặc kệ, nàng cố chấp, ngừng bò về phía trước. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!

      Khoảng cách của hai người rút ngắn dần. Việt Cẩm lẩm bẩm những câu mà đến chính nàng còn hiểu. Nàng nhìn Nhai Xế chằm chằm, thấy tay áo của cách mình càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… Nàng sắp chạm được đến rồi! Việt Cẩm tràn trề hi vọng đưa tay về phía Nhai Xế, nàng thấy đôi mắt đỏ tươi của lóe sáng, tiếp đó cũng đưa cánh tay chỉ còn trơ xương về phía nàng…

      Hố đen đột nhiên mở rộng ra, nuốt chửng Nhai Xế vào trong. Đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau, khi lạnh lẽo qua , cánh tay chỉ còn xương trắng rụt lại, nhưng lập tức bị cánh tay khác túm chặt.

      Đôi con ngươi màu đỏ cực kì kinh ngạc. Cả người Việt Cẩm nhếch nhác nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ.

      tộc có người sao?

      Còn thiếu bước nữa sao?

      Nàng cùng con, dù hi sinh tất cả cũng phải đổi lấy giờ khắc này sao?

      Giờ khắc này.

      lần này.

      Suốt đời này.

      "Nhai Xế." Nàng giang tay ôm , giống như trước đây vẫn làm, cam tâm tình nguyện, cẩn thận che mưa che gió cho nàng, "Muội chịu đựng đủ rồi!" Nàng khóc, cách từ tốn mà kiên định, "Muội chỉ cần huynh thôi!"

      Sống cũng được, chết cũng chẳng sao.

      Yếu đuối cũng được, ngu xuẩn cũng xong.

      Lần này, muội chỉ cần huynh thôi.

      Ngày mùng tám tháng ba năm thứ mười hai theo lịch Thiên Nguyên, Hoàng tử của Việt Thị thế, Tiểu Chư Thiên Giới biến động.

      Ngày hai tháng tám năm thứ mười hai theo lịch Thiên Nguyên, Thập Vạn Đại Sơn mở ra, vương Nhai Xế trùng xuất.

      Tháng tám năm thứ mười hai theo lịch Thiên Nguyên, tất cả tộc chuyển vào Thập Vạn Đại Sơn, Thập Vạn Đại Sơn lại lần nữa đóng lại.

      Tháng ba năm thứ mười ba theo lịch Thiên Nguyên, vương cưới công chúa Việt Thị, Việt Cẩm Tâm làm Vương hậu, cùng chưởng quản tộc.

      Năm thứ mười ba theo lịch Thiên Nguyên…

      Rất nhiều năm về sau, trong Thập Vạn Đại Sơn, nơi chỉ có tộc sinh sống, cậu bé xinh đẹp, đáng ngồi cao, nghiêm mặt nhìn xuống chúng hướng về phía mình tham bái. Còn con đường cách xa trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn, nữ tử diện mạo thay đổi nhiều lắm cùng tộc thiếu mất cánh tay sóng bước bên nhau.

      Hai người ngồi đó trò chuyện, dựa vào nhau rồi nhặt đóa hoa đỏ thẫm vừa rơi xuống. gì đó, khóe miệng chàng trai nở nụ cười ấm áp.

      "A Cẩm, ta thích nàng. Người trong thiên hạ đều biết chúng ta là phu thê, họ ngưỡng mộ nàng, biết phu quân của nàng là thiên hạ đệ nhất. Họ cũng ngưỡng mộ ta, biết thê tử của ta là tuyệt thế vô song."

      "A Cẩm, chúng ta nhất định ở bên nhau."

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hậu Ký

      Đây là bộ tiểu thuyết đầu tiên của tôi được xuất bản, cũng giống như bất kỳ tác giả nào, khi biết "đứa con tinh thần" của mình được "chào đời", tôi cực kì vui sướng và phấn khích.

      Việt Cẩm Tâm là nữ nhân vật mà tôi thích, mặc dù trong quá trình viết, tôi bị mọi người đặt cho biệt danh là mẹ kế. Nhưng sau khi hoàn thành cuốn sách này, tôi cũng thể cảm thán rằng, ấy quả thực phải hi sinh hết thảy.

      Bi kịch lớn nhất của Việt Cẩm Tâm, theo tôi, thực ra phải là nàng hi sinh bao thứ vì báo thù, vì tộc, mà ngay từ đầu nàng biết dù có làm gì chăng nữa phụ mẫu nàng, huynh trưởng nàng, gia đình nàng, quốc gia nàng cũng đều mất, thể quay trở lại được nữa. Nhưng nàng vẫn chỉ có thể bước tiếp, dùng thù hận để nhắc nhở bản thân bước tiếp.

      Đây là theo đuổi vô vọng nhất.

      Nhưng xét về bản chất, dù gì tôi cũng là mẹ đẻ ( phải mẹ kế như mọi người vẫn ), bởi vậy Nhai Xế xuất . Chàng trai này… Thôi được, lòng mà tôi thích kiểu đàn ông lạnh lùng như Vân Hàn Cảnh, chỉ có điều, xét đến việc, nếu hai người này ở cùng chỗ dù trời long đất lỡ, biển cạn đá mòn cũng chỉ biết nhìn nhau chẳng câu nào. Bởi vậy, chàng Nhai Xế hoạt bát thuộc phái hành động của chúng ta bị kịch thay bị Việt nương thu hút, và rồi họ thành đôi.

      trong lòng ấp ủ kế hoạch quá lớn là bi kịch, và nếu bản thân mình cũng ấp ủ kế hoạch lớn như thế… lại càng chắc chắn là bi kịch trong bi kịch. Nhưng, thế sao?

      Giống như đoạn cuối của cuốn tiểu thuyết này: nàng, vì vậy bảo vệ nàng, như người đàn ông đích thực.

      Chỉ vậy mà thôi.

      Nhân đây, xin chúc cho tất cả những độc giả nữ đều có thể gặp được người đàn ông đích thực như Nhai Xế. Cũng chúc cho tất cả các độc giả nam… chúc các bạn tốt nhất là gặp phải như Việt Cẩm Tâm… Hi vọng của các bạn vừa lương thiện, vừa xinh đẹp, lại lòng dạ với các bạn.

      Cuối cùng, hi vọng cuốn sách này gợi được chút xúc cảm trong lòng các bạn. Nhưng nếu các bạn xúc động quá, oán niệm hóa thành thực, nửa đêm bay đến bên cửa sổ nhà tôi… Các bạn phải biết điều rằng, kết thúc của cuốn sách này là do tôi và mĩ nhân nhà tôi cùng biên tập, bởi vậy các bạn tuyệt đối đừng chỉ tìm mỗi mình tôi đâu nhé…

      Hết
      Hale205 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :